1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【036】 hiểu chuyện phải dạy! (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Bà ta trừng mắt mà trách móc Kiều Niệm Chiêu phá hỏng chuyện, trong lòng ngừng ão não, vừa định mở miệng đưa cái cục diện bế tắc này bỏ qua , "Chiêu Đông, Niệm Chiêu hiểu chuyện, đừng quá tức giận với nó, tổn hại đến thân thể của mình. . . . . ."

      " hiểu chuyện?" giọng dịu dàng mà trong trẻo lạnh lùng chặn ngang lời của Kiều Hân Hủy.

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu cái: "Dì Hân, hiểu chuyện phải dạy, chứ phải hết lần này đến lần khác nuông chiều dung túng khắp nơi, năng hành động như kẻ hề chọc cười người khác như trước đây."

      Cận Tử Kỳ thong thả ung dung mà lên tiếng, Kiều Hân Hủy quay đầu nhìn , sắc mặt đột biến.

      Nhưng Cận Tử Kỳ ngay cả dư quang khóe mắt cũng dành cho bà ta chút, tiếp tục nhìn về phía Cận Chiêu Đông: "Con có thể so đo việc ta điêu ngoa vô lý, có nghĩa là mọi người khắp thiên hạ nguyện ý chịu đựng lần lại tiếp lần bị phỉ báng xấu."

      Khi những lời này đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, bên trong hai tròng mắt lóe ra ánh sáng sắc lạnh bén nhọn, "Nhà họ Cận có thể có hai vị tiểu thư, nhưng cho phép có vị nhị thế tổ gây cản trở, gia nghiệp của nhà họ Cận có lớn hơn nữa, cũng chịu nổi chữ bại!"

      Cận Chiêu Đông nghe tràng lời ít mà ý nhiều của Cận Tử Kỳ, những câu đánh trúng tâm tư, xoay người liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu ở bên, cũng nhịn được mà suy nghĩ lại bản thân mình bao năm qua đối với Kiều Niệm Chiêu có phải quá dung túng mà sinh kiêu căng hay ?

      Kiều Niệm Chiêu nghe thấy Cận Tử Kỳ năng hùng hồn với bộ dáng dạy dỗ mình, cơn tức tuôn tràn đất, ta vọt tới trước mặt Cận Tử Kỳ, đưa tay chỉ vào , cả giận : "Tôi cũng biết, cũng biết, phải chị vẫn luôn chờ đuổi tôi ra khỏi nhà họ Cận sao? cần chờ đến khi quay lại thành phố S, bây giờ tôi làm như chị mong muốn, bao giờ trở về nhà họ Cận nữa!"

      Cận Tử Kỳ nhìn ta lạnh lùng, có trả lời.

      Kiều Niệm Chiêu xoay người, nhìn sang bên kia Cận Chiêu Đông mặt mũi đen lại, vẻ chân chọc mặt càng ngày càng đậm.

      "Ba à, đuổi tôi , có phải lập tức thanh trừ được chướng ngại cho người thừa kế này của ba hay ? Ba cho rằng sau khi chị ta thừa kế Cận Thị còn có thể phụng dưỡng cho ba về già tốt sao? Ba quên những chuyện bản thân mình làm đối với mẹ chị ta rồi sao?"

      Nhịp tim của Cận Chiêu Đông hơi chậm lại, nhắc tới Tô Ngưng Tuyết, khỏi khó chịu hít thở thông.

      Kiều Niệm Chiêu như nguyện khi nhìn thấy sắc mặt Cận Chiêu Đông khó coi, cười nhạo: " con lớn này của ba mới chính là kẻ luôn trừng mắt giận dữ có thù tất báo nhất cái nhà này! Thủ đoạn của chị ta so với kẻ ngoại lai như tôi kiêu ác hơn nhiều, nếu như khi ba chú ý. . . . . . Tôi ngược lại muốn nhìn thử, ba còn có thể hạnh phúc mà an ổn hưởng thụ tuổi già hay !"

      "Bốp ——"

      Má trái của Kiều Niệm Chiêu nghiêng sang bên, bên gò má đau rát kích thích đầu óc ta hoa mắt chóng mặt.

      Cận Tử Kỳ chậm rãi để tay của mình xuống, lạnh lùng nhìn sang Kiều Niệm Chiêu: " tát này, là tôi đánh thay mẹ , nếu bà ấy dạy tốt, tôi đây ngại tới dạy dỗ cho tử tế."

      Kiều Hân Hủy muốn tiến lên, Cận Tử Kỳ lại cười lạnh mà liếc xéo nhìn bà ta, khiến cho bà ta bỗng nhiên dừng bước.

      Kiều Niệm Chiêu tức giận nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, cắn răng nghiến lợi: "Chị ——"

      "Chướng ngại?" Cận Tử Kỳ lành lạnh mà liếc ta: " xứng sao?"

      Ba chữ rất , đến mức chỉ có hai bên nghe thấy, vậy mà, chính ba chữ này, cước đạp giẫm Kiều Niệm Chiêu vào bùn, tôn nghiêm bị chà đạp cách tàn nhẫn!

      Móng tay Kiều Niệm Chiêu khảm vào trong lòng bàn tay, cơn đau nhói như kim châm muối xát, ta và Cận Tử Kỳ tranh cãi nhiều năm như vậy, phí hết tâm tư, tuy nhiên quay đầu lại chỉ đổi lấy cái ánh mắt khinh miệt của !

      Đây mới là nỗi nhục nhã lớn nhất đối với ta. . . . . .

      Cận Tử Kỳ nhìn cũng nhìn ta, tiếp tục mở miệng: "Bộ lễ phục đó, nếu như tôi được
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【037】 Thế nào là giữ lớn thể giữ ?

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ cũng biết tối hôm qua Tống Kỳ Diễn an bài cho Trâu Hướng ở bệnh viện trông chừng, giờ phút này biết được, trong lòng khỏi cảm động, người đàn ông nhìn như chút để ý, lại luôn giúp sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi đường lui!

      "BOSS, nhà họ Tô và người của nhà họ Bạch đều suốt đêm mà tới đây, bây giờ ở bệnh viện, Bạch tiểu thư từ tám giờ sáng bắt đầu đau bụng, nếu như tình huống vẫn chuyển tốt, bác sĩ có thể. . . . . ."

      Trâu Hướng muốn lại thôi mà liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu, ánh mắt kia giống như : tự cầu nhiều phúc !

      Kiều Niệm Chiêu vào lúc này mới ý thức tới chuyện dường như nghiêm trọng, dáng vẻ của Trâu Hướng cũng giống như giỡn, ta kinh ngạc mà đứng yên tại chỗ, quên mất mới vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng thế nào, chỉ biết nhìn Kiều Hân Hủy cầu cứu.

      Bên trong căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở khẩn trương thô đục.

      Trâu Hướng băn khoăn mà quay sang liếc nhìn Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy, trù trừ lát, mới đến gần Tống Kỳ Diễn, muốn kề tai , giọng của Cận Chiêu Đông vang lên: "Có chuyện gì cứ thẳng !"

      Sắc mặt Cận Chiêu Đông giống như cái bảng pha màu, đủ mọi màu sắc biến hoá nhanh chóng, mặc dù thường ngày luôn giữ bình thản, nhưng cũng bị loạt lời lẽ ngu xuẩn của Kiều Niệm Chiêu chỉnh cho nổi trận lôi đình!

      Bản thân gây đại họa, lại để cho người khác ở phía sau giúp nó chùi đít, nó ngược lại hay rồi, những cảm kích, còn lấy oán trả ơn, luôn miệng Cận Tử Kỳ ác độc như thế nào, ở bên ngoài hủy hoại danh tiếng nhà họ Cận ra sao.

      nghĩ tới, đích thực để cho nhà họ Cận mặt mũi mất hết, lòng dạ độc là Kiều Niệm Chiêu nó!

      Cận Chiêu Đông nhịn xuống ý nghĩ muốn xông tới quất cho Kiều Niệm Chiêu cái tát, kìm nén bụng tức, hít thở sâu cái, mới với Tống Kỳ Diễn: " , ta chuẩn bị tốt tâm lý cho tình huống xấu nhất."

      Đối với Tống Kỳ Diễn, Cận Chiêu Đông rất cảm kích, nghĩ đến nhà họ Bạch vênh váo hung hăng, nếu như Tống Kỳ Diễn có chuyện gì trước tiên phái người tới trấn an, biết vào lúc này ồn ào thành hình dáng gì rồi!

      Nghĩ đến con rể, Cận Chiêu Đông nhân tiện suy nghĩ đến Tôn Hạo, tuy nhiên, nhìn quanh cả phòng vòng, cũng thấy bóng dáng Tôn Hạo, lửa giận khỏi dâng lên, quả nhiên là loại nồi gì xứng với loại vung ấy !

      Trâu Hướng nhìn Tống Kỳ Diễn để xin ý kiến, sau khi nhận được Tống Kỳ Diễn gật đầu đáp lại, mới : "Bạch phu nhân , Cận đổng dạy con , bà ấy ngại thay ngài quản giáo, đến Bạch tiểu thư là thiên kim tiểu thư của nhà họ Bạch, dù là con của gia đình bình thường, làm cha mẹ cũng dễ dàng khoang nhượng khinh người quá đáng như vậy!"

      Trong lòng Cận Chiêu Đông trầm xuống, nhà họ Cận ở thành phố S mặc dù cũng rất có danh vọng, nhưng lại so kịp nhà họ Bạch. Nếu nhà họ Bạch lần này quyết tâm muốn liên hiệp với những nhóm người cùng làm ăn ở thương trường có lui tới với ông ta mà thầm dùng thủ đoạn hãm hại nhà họ Cận, đối với Cận Thị mà , đả kích , mà Cận Thị lại chỉ có thể đánh rớt răng nuốt vào bụng!

      Kiều Hân Hủy cũng biết chuyện nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch mà nhìn sang Cận Chiêu Đông.

      Kiều Niệm Chiêu lại cam lòng, " ràng phải lỗi của tôi, tại sao mọi tội lỗi đều đẩy lên người của tôi? Tôi căn bản có dùng sức tay chân với Bạch Tang Tang, ngược lại, vẫn luôn là ta đánh tôi, tại sao đứa bé trong bụng tôi sao, còn ta lại muốn chết muốn sống chứ. . . . . ."

      "Con câm miệng cho ta!" Cận Chiêu Đông lạnh lùng quát Kiều Niệm Chiêu, ông giận đến sắc mặt tái xanh, bước nhanh tới bên cạnh Kiều Niệm Chiêu, hung hăng vung cái tát, cả giận : "Đến bây giờ còn biết mình sai sao? Ta cho con biết con sai ở đâu! Con sai là sai ở chỗ nên để cho Bạch Tang Tang nhìn thấy con và Tô Hành Phong ở chung chỗ!"

      "Chiêu Đông. . . . . ." Kiều Hân Hủy muốn biện hộ giúp, nhưng cũng bị Cận Chiêu Đông lên tiếng trách cắt đứt, ông chỉ vào Kiều Niệm Chiêu, ra lệnh với Kiều Hân Hủy: "Bây giờ, dẫn nó theo tôi, lập tức đến bệnh viện."

      "Ba!" Kiều Niệm Chiêu trợn to mắt đẹp bên trong lưu lại hoảng sợ, ta che lấy gương mặt sưng càng thêm sưng, dám tin mà nhìn Cận Chiêu Đông, lúc này để cho ta đến bệnh viện chẳng khác nào như dê vào miệng cọp!

      người nhà họ Bạch, chỉ riêng Tống Nhiễm Cầm cũng bỏ qua cho ta!

      Nhớ đến Tống Nhiễm Cầm trước kia trận kéo lấy đầu tóc ta rồi tát bạt tai, bộ mặt dữ tợn hung ác đó, thân thể Kiều Niệm Chiêu phản ứng theo bản năng run rẩy, lắc đầu liên tục: "Con muốn, con muốn đến bệnh viện!"

      Kiều Hân Hủy thấy bộ dáng con bất lực hoảng hốt lo sợ, đỏ mắt lên, vội vàng tới dắt tay áo áo sơ mi Cận Chiêu Đông, ngẩng đầu nhìn ông bi thương mà khẩn cầu: "Chiêu Đông, dù cho Niệm Chiêu ngàn lỗi vạn lỗi, thế nào cũng là con của , huống chi chuyện này, phải là nó khơi mào . . . . . ."

      Hiếm khi thấy, Cận Chiêu Đông nghe Kiều
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【038】 ra là làm ông bố tiện nghi!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Đến lúc y tá rời , Bạch Lộ Ngưỡng sãi bước lên phía trước, xốc cổ áo Tô Hành Phong lên, cắn chặt răng: "Họ Tô mày có ý gì? Cái gì gọi là sao giữ đứa ?! Tính mạng em tao theo ý của mày có phải đáng giá đồng hay ? Em tao tủi thân gả cho cho mày, còn mày chỉ xem nó như công cụ cả đời chỉ sinh đẻ, con mẹ nó mày là thằng khốn nạn!"

      Tô Hành Phong đỡ Tống Nhiễm Cầm liên tiếp lui về phía sau, mặt duỗi tay ra cản Bạch Lộ Ngưỡng, mặt cúi đầu chú ý tình trạng của mẹ, vừa nhìn thấy, khẩn trương, luôn miệng kêu to: "Bác sĩ! Bác sĩ! Có người té xỉu!"

      Tống Nhiễm Cầm mang tư tưởng cổ xưa bảo thủ, từ mà biệt, ở phương diện con cái xưa nay luôn coi trọng, quán triệt nguyên tắc gia tộc muốn tiếp tục hưng thịnh tối thiểu con cháu phải thịnh vượng, nhớ đến sáng sớm nay khi Bạch Tang Tang vén khăn trải giường lên phát vũng máu tươi, lại nghe đến lời y tá , cái đầu hỗn độn lập tức xoay kịp nữa.

      Cả người bà ta tê liệt dường như chỉ phải tựa vào lòng Tô Hành Phong, mặt giấy được hoang mang, sau khi quýnh lên, trước mặt bỗng tối sầm, trước lúc mất tri giác hô to lên tiếng thống khổ: "Cháu của ta ơi!"

      "Mẹ! Mẹ! Mẹ tỉnh mẹ tỉnh!" Tô Hành Phong thấy Tống Nhiễm Cầm lâu tỉnh lại, cũng gấp.

      ta lại kêu bác sĩ mấy tiếng, bác sĩ cũng tới, ngược lại Bạch Lộ Ngưỡng cứ ép hỏi làm cho ta rốt cục nhịn được, hướng về phía Bạch Lộ Ngưỡng rống to: "Làm công cụ sinh đẻ cũng là do ta tự tìm!"

      Câu phản bác mang theo tức giận này vừa ra khỏi miệng, trong hành lang, yên ắng giống như chết, gió qua dấu vết.

      Cửa phòng giải phẫu khẽ động, Bạch Tang Tang nằm ở giường bệnh, sắc mặt tái nhợt được người ta đẩy ra ngoài.

      Y tá tới đuổi người: "Các người làm gì đó? ! Cãi nhau thể tưởng tượng nổi."

      Mí mắt của Bạch Tang Tang run run cái, nhưng thể mở ra, được y tá đẩy về phía phòng bệnh.

      Tô Hành Phong chưa tới cùng, vẫn ở chỗ cũ la to: "Bác sĩ! Có người té xỉu!"

      Bạch Lộ Ngưỡng tức mà thở hổn hển dùng ngón tay chỉ chỉ Tô Hành Phong, "Họ Tô, mày có gan!" xong, rốt cuộc mặc kệ Tô Hành Phong, xoay người theo cha mẹ nhà họ Bạch để thương lượng.

      Bác sĩ trưởng khoa liếc nhìn Tô Hành Phong lo lắng cho mẹ mình, cũng nhìn ra vị tiên sinh này đối với vợ mình lại quan tâm, nên quay qua với người nhà họ Bạch về tình trạng của Bạch Tang Tang.

      Vẻ mặt của bác sĩ nghiêm túc: "Có chuyện, tôi nghĩ tôi phải chút." ta cố ý cúi xuống, giống như làm cho tâm lý của họ giảm xóc, "Bệnh nhân sau này, sợ rằng cũng thể mang thai."

      Bạch phu nhân mặc cho bác sĩ vẫn còn ở trước mặt gì đó, nhưng bên tai bà vẫn vang vọng lại câu kia: "Bệnh nhân sau này, sợ rằng cũng thể mang thai."

      giây kế tiếp, trong hành lang đổi thành tiếng Bạch Lộ Ngưỡng hốt hoảng la to: "Mẹ! Mẹ sao rồi?"

      Cận Tử Kỳ vẫn cùng Tống Kỳ Diễn canh giữ ở bên, cách người nhà họ Bạch khá gần, nhìn thấy Bạch phu nhân hai mắt trợn ngược, chịu nổi đả kích, sắc mặt trắng bệch mà thân hình chao đảo dữ dội, sắp ngã ngồi mặt đất.

      "Tang Tang, Tang Tang của tôi, tại sao con có thể như vậy. . . . . ."

      Bạch phu nhân được con trai dìu, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến đứa con số khổ.

      thê lương vô tận và đau khổ trong lòng bắt đầu sôi trào.

      Nếu như, ban đầu nghe theo đề nghị của Tống Chi Nhậm, an bài Tang Tang và Tống Kỳ Diễn thân cận, tốt rồi.

      Như vậy, con của bà cũng gặp phải Tô Hành Phong, lại càng bị Tống Nhiễm Cầm tính kế, con cũng bị nhiều đau khổ như vậy, cũng có chuyện xảy ra như hôm nay.

      Bạch phu nhân vừa nghĩ tới, bên rơi lệ, vẻ mặt đờ đẫn, nghe vô bất kỳ lời quan tâm nào.

      Tống Nhiễm Cầm sau khi được nhân viên cứu hộ trợ giúp dần dần tỉnh lại, nắm ống tay áo của Tô Hành Phong, câu đầu tiên là: "Cháu trai, A Phong, cháu của mẹ đâu?"

      Tô Hành Phong nhìn dáng vẻ mẹ khổ sở, hầu kết chuyển động, lại ra nổi lời an ủi.

      Mà Kiều Niệm Chiêu núp ở sau lưng Cận Chiêu Đông, trong lúc nhìn đến bộ dạng của Tống Nhiễm Cầm và Bạch phu nhân, sợ tới mức hai tay nhịn được mà run rẩy, hai chân cũng phản ứng theo bản năng lui về phía sau, muốn trốn lại tìm được cơ hội.

      ta thấy trong lòng rét lạnh, hai bà lão hung hãn này tuyệt đối bỏ qua cho mình !

      Bạch Tang Tang thể sinh con được nữa, điều này đối với người đàn bà mà thể nghi ngờ là tước đoạt hạnh phúc nửa đời sau của ta.

      Ngay cả Kiều Hân Hủy cũng giống như người thiếu ba hồn bảy vía, ánh mắt hoảng hốt, trái tim như muốn từ trong ngực nhảy ra, trong đầu quanh quẩn chính là câu kia: lần này có cơ hội nữa rồi!

      Bác sĩ đồng tình mà nhìn cả vòng người thất hồn lạc phách trong hành lang, cũng phát đôi vợ chồng trẻ tuổi bình tĩnh chỉ đứng ở trong góc , khỏi nhìn
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【39】 Chó bị buộc nóng nảy cũng muốn nhảy tường.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tống Nhiễm Cầm lại giống như bị câu của Bạch phu nhân đánh thức, bỗng dưng bắt lấy tay Tô Hành Phong: "Con trai, ta thể sinh nữa phải ? Nếu như ta thực sinh được nữa, vậy chúng ta tìm người khác đến sinh !"

      "Họ Tống kia, bà có ý gì! Bà cho rằng nhà họ Bạch chúng tôi đều là người chết sao?"

      Bạch phu nhân ức chế được ngực bùng lửa giận, cất tiếng gầm lên cao với Tống Nhiễm Cầm.

      từng thấy người biết xấu hổ, nhưng đúng là chưa từng thấy qua người thể diện như vậy !

      Bạch phu nhân giận đến đỏ mắt, người nhà họ Bạch bà vẫn còn đứng ở chỗ này đây, bà già đáng chết này suy tính tìm vợ bé cho con trai rồi, nếu như bọn họ có ở đây, biết khi dễ Tang Tang thế nào? !

      "Có ý gì?" Tống Nhiễm Cầm cũng phải bị hù dọa mà sợ, hừ lạnh : "Con bà cũng phải con gà mẹ biết đẻ trứng rồi, chẳng lẽ còn muốn dòng dõi nhà họ Tô chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn sao?"

      câu của Tống Nhiễm Cầm ra chút lưu tình, người nhà họ Bạch hơi kìm nén đến mặt mày đều từ trắng chuyển sang đỏ.

      Tống Nhiễm Cầm cũng nổi giận, từng muốn dựa vào cây đại thụ trăm năm này để được hóng mát dưới bóng râm, kết quả cho đến khi nhà bà ta gặp chuyện may, cũng thấy cây đại thụ kéo tay, chỉ vẫn nằm ở trạng thái thờ ơ lạnh nhạt.

      Bây giờ hay rồi! Cái gọi là đệ nhất danh viện thành phố S lại là cái giày rách bị người ta xỏ nát!

      Tống Nhiễm Cầm chỉ cảm thấy tim gan vừa kéo vừa căng mà đau đớn, bà ta mặc kệ người nhà họ Bạch, nhìn sắc mặt Tô Hành Phong trầm, chợt khóc lớn lên: "Con trai ơi, cháu trai, cháu trai. . . . . . Cứ như vậy còn. . . . . ."

      lượng tiếng khóc thét vang dội cả dãy hành lang, thu hút ít bệnh nhân và nhân viên cứu hộ vây lại xem cuộc vui.

      Mặt mày Tô Hành Phong liền biến sắc, khẽ an ủi Tống Nhiễm Cầm: "Mẹ, sau này cũng tốt thôi, đừng khổ sở."

      " sai!" Tống Nhiễm Cầm đột nhiên lau nước mắt nước mũi, đấu chí ngang nhiên mà nắm lấy bàn tay Tô Hành Phong, hai mắt phát thẳng ánh sáng, liếm liếm môi khô khốc: "Con trai, con rất đúng, chúng ta lại tìm người khác, tìm thêm người khác!"

      "Bà. . . . . . Bà. . . . . ." Bạch phu nhân chút sức lực vận lên cũng được, giận đến đầu choáng não đau, thiếu chút nữa ngất .

      Bạch Triển Minh cũng nhìn được nữa, cười lạnh tiếng, ánh mắt sắc bén mà nhìn sang hai mẹ con từ lời đến hành động khiến người khác thể chấp nhận hoặc ưa thích nổi (NV: bất nhập lưu) : "Tìm thêm người nữa? Các người ngược lại nghĩ chu đáo, ra cũng nhàng!"

      Thân hình Tô Hành Phong chấn động, ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cha con nhà họ Bạch.

      Bạch Lộ Ngưỡng lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống ta: "Tô Hành Phong, trước khi làm mày cần phải suy tính xem hậu quả mày có gánh nổi được hay ? có nhà họ Tống che chở, ngón tay nhà họ Bạch đủ nghiền chết mày rồi!"

      Lời vào lúc này, còn khách sáo, hoàn toàn là thái độ uy hiếp khinh bỉ giễu cợt.

      Tô Hành Phong giữ lại Tống Nhiễm Cầm muốn tức miệng mắng to, đối diện nhà họ Bạch tư thế hùng hổ dọa người, dĩ nhiên hiểu thế giới này còn có câu ——

      Mời Phật dễ dàng tiễn Phật khó!

      ta cúi đầu lập tức nhìn thấy ánh mắt đầy mong mỏi của Tống Nhiễm Cầm, trong lòng khỏi cười khổ, tìm thêm người, ra là dễ dàng, tuy nhiên. . . . . . Bạch Tang Tang, người nhà họ Bạch cũng phải dễ đuổi như vậy . . . . . .

      Nếu như, ban đầu mình cùng Tử Kỳ kết hôn đàng hoàng, để Kiều Niệm Chiêu dẫn dụ, đêm sai lầm với Bạch Tang Tang, tốt rồi. . . . . .

      Trong đầu Tô Hành Phong đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy.

      Nếu như ban đầu có những chuyện này, như vậy, sau tất cả, mọi việc cũng xảy ra!

      Trái tim Tô Hành Phong run lên, phản ứng theo bản năng mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ vẫn đứng ở góc, mặt mày của trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt, giống như là nhìn vở náo kịch chút nào liên quan đến .

      Ánh mắt Cận Tử Kỳ vẫn luôn dấu vết mà dõi theo Tống Nhiễm Cầm và Bạch phu nhân, rất nhanh nhận ra được ánh mắt coi như nóng rực dừng ở người mình, muốn nhìn xem, bên hông đột nhiên nặng lại.

      Trước lúc tiến lên đón tầm mắt của Tô Hành Phong, Cận Tử Kỳ lại quay đầu chỗ khác, nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

      Khóe miệng Tống Kỳ Diễn chứa ý cười, thoáng di chuyển hai chân, vô tình hay cố ý lại chặn ánh mắt của Tô Hành Phong, làm bộ để thân thể mình dựa ở vai , mang theo chút tuỳ hứng.

      bắt lấy ngón tay của , hai mắt nhìn chằm chặp: "Tâm tư đều ở người người khác."

      Hô hấp của đều mang theo hương thơm của rượu đỏ tinh khiết, nhất là ánh mắt oán giận đầy nóng bỏng, càng làm cho trái tim Cận Tử Kỳ máy động, đè xuống run rẩy đột nhiên xuất , gương mặt lại có chút phiếm hồng.

      tiếng than tiêu tán ở bên tai, giọng trầm khàn sâu kín của vang lên, tựa như mình, xen lẫn vài phần phiền não: "Cũng biết nên giấu ở nhà, nên dẫn em ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ vừa ngẩn ra, mới cẩn thận quan sát người đàn ông bên cạnh
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【040】Muốn ép ra tay?

      Kiều Hân Hủy hầm hầm giận dữ, thần sắc nghiêm nghị mà quát lớn làm cho nửa người có mặt ở đây nhíu mày lên, vẻ mặt khó hiểu, nhất là Bạch Triển Minh bị Kiều Niệm Chiêu liên tục quỳ thế này, trong lúc nhất thời sửng sờ ở nơi đó.

      Bạch phu nhân cũng quên tiếp tục mỉa mai, hiển nhiên là bị hành động hiên ngang lẫm liệt của Kiều Hân Hủy làm cho sợ.

      Đều là mẹ, Bạch phu nhân tự nhận mình tuyệt đối làm được tình trạng như Kiều Hân Hủy, mặc dù con của mình mới có lỗi, bà ta cũng thể đè ép con quỳ xuống cầu xin người ta tha thứ!

      Kiều Hân Hủy thừa dịp vợ chồng nhà họ Bạch ngẩn người, hạ thấp tư thái, giọng thành khẩn mà tạ lỗi: "Chủ tịch Bạch, Bạch phu nhân, dạy được Niệm Chiêu là lỗi của tôi, chút cũng liên quan đến Chiêu Đông."

      Bạch Triển Minh và Bạch phu nhân đứng đó, nhưng biết dùng lời gì để phản bác Kiều Hân Hủy!

      Người ta cũng ném lại tôn nghiêm mà quỳ xuống như vậy, tiếp tục cắn thả khó tránh khỏi bọn họ có vẻ quá hùng hổ dọa người.

      Mặc dù trong lòng Bạch phu nhân chịu vì vậy mà bỏ qua, nhưng cũng bị hành động và lời lẽ dạy dỗ khắc nghiệt thể khắc nghiệt hơn của Kiều Hân Hủy làm cho bà nên lời, chẳng qua là căm giận mà nhìn chằm chằm Kiều Niệm Chiêu quỳ đất.

      Cận Chiêu Đông cũng ngờ tới Kiều Hân Hủy dùng đến chiêu ác như vậy, sau khi kinh ngạc, ba chân bốn cẳng mà tới bên cạnh bà ta, lập tức muốn kéo Kiều Niệm Chiêu từ mặt đất lên.

      là buồn cười! Nếu như xảy ra chuyện, cần người đàn bà đứng ra gánh vác, khi truyền , những bằng hữu thương trường nghĩ sao về ông? Đâu phải ông cần đặt chân vào trong thương trường, vào giới danh lưu đâu chứ?

      Lúc này, Cận Chiêu Đông đen mặt, tay kéo Kiều Hân Hủy ra, lạnh giọng khiển trách: "Chuyện này tôi giải quyết, phải chuyện của em, mang cái đứa con bất tài này qua bên !"

      Kiều Hân Hủy lại đẩy cánh tay của ông ra, cố nén nước mắt, lặng lẽ lắc đầu, thái độ lại vô cùng kiên quyết.

      "Làm sao mà có chuyện của tôi? Niệm Chiêu là con ruột của tôi, tối hôm qua nó làm sai chuyện, tôi đây kẻ làm mẹ ở bên cạnh nó lại kịp thời ngăn cản nó, chẳng lẽ nên chịu chút trách nhiệm sao?"

      Cận Tử Kỳ vốn ôm thái độ xem cuộc vui, cùng Tống Kỳ Diễn đứng ở bên, nhìn bộ dáng Kiều Hân Hủy điềm đạm đáng , ngược lại có mấy phần cười lạnh, nhưng ngay sau đó, lại cười nổi nữa.

      Tống Kỳ Diễn sai, người đàn bà Kiều Hân Hủy này có nhẫn nại và chịu đựng cực kỳ cường đại.

      Trọng yếu nhất là, bà ta giỏi về lợi dụng điểm yếu của tính người ——

      Vô luận là loại đàn ông nào, đối mặt người đàn bà hy sinh bảo vệ mình, cũng thể động lòng.

      Cận Tử Kỳ vừa muốn tiến lên chuyện, tay lại nhói cái, vội vàng nhìn Tống Kỳ Diễn, cũng quay đầu nhìn , nhàng lắc đầu, sau đó lại chuyên tâm với động tĩnh trước mắt.

      Bây giờ còn phải là thời điểm ra ngoài sao?

      Cận Tử Kỳ chần chờ mấy giây, vẫn là rút chân của mình về, yên lặng theo dõi biến hoá.

      hành lang, thỉnh thoảng có người có lòng tốt ghé đầu hỏi thăm, nhưng khí lại im lặng đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống.

      Kiều Niệm Chiêu bị ép buộc đè xuống đất, mặt là vẻ mặt nhẫn oán hận, nhưng cũng chỉ cắn môi lên tiếng.

      Lưng Kiều Hân Hủy thẳng tắp, nhưng vẻ mặt cũng lại lã chã chực khóc, bà ta nhìn thẳng Cận Chiêu Đông: "Niệm Chiêu là do tôi dạy tốt, mới có thể bôi tro chét trấu lên mặt , bây giờ làm hại Bạch tiểu thư như vậy, đừng là quỳ xuống, chính là để cho nó mạng bồi đền mạng cũng là chuyện hợp lý!"

      "Mẹ!" Mặt Kiều Niệm Chiêu thoáng qua vẻ hốt hoảng, phản ứng theo bản năng bảo vệ bụng của mình.

      Nhưng Kiều Hân Hủy giống như là thấy ta sợ hãi, mím chặt môi, sắc mặt xám tro, trong mắt lại lộ ra dòng kiên nghị, lần nữa trở lại trước mặt Bạch Triển Minh, : "Chủ tịch Bạch, bây giờ, tôi đưa đứa con bất tài biết hối cải này giao cho ngài, muốn xử trí như thế nào ngài xem rồi xử lý !"

      bộ dạng chịu nhục, lại cao ngạo hèn mọn mà quay sang gật đầu cái với Bạch phu nhân kinh ngạc, đợi Bạch Triển Minh có phản ứng gì, xoay người làm bộ muốn .

      Bạch Triển Minh và Bạch phu nhân hai mặt nhìn nhau, Kiều Hân Hủy bởi vậy mà đảo ngược tình hình chứ phải bọn họ!

      Bước chân của Kiều Hân Hủy đột nhiên hơi chậm lại, quay đầu, dùng ánh mắt thương nhìn Cận Tử Kỳ yên lặng đứng ở bên, chưa mở miệng, vành mắt lại đỏ lên trước tiên: "Bụng mang dạ chửa rất cực khổ, trở về thôi. . . . . ."

      Hoàn hảo là bà ta có làm bộ lau quanh vành mắt!

      Thế nhưng nổi lên phần ân cần và lo lắng này, thấy thế nào cũng phải là hư tình giả ý!

      Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ híp cái, đây là Kiều Hân Hủy muốn kéo xuống nước, để cho thay Kiều Niệm Chiêu ra mặt sao?

      Người ở bên ngoài nhìn vào, Kiều Niệm Chiêu thế nào cũng là "Em " của , lúc này, hành động bo bo giữ mình của mà bị người nhà họ Bạch truyền , hoặc ít hoặc nhiều bị người ta dùng để đàm tiếu khiến cho danh tiếng của bị nhơ nhuốc.

      Nhất là giờ phút này dáng vẻ Kiều Hân Hủy đối với mình đầy quan tâm, lời nào tỏ chính mình khinh người quá đáng rồi.

      Khóe môi Cận Tử Kỳ xao động lên, vẫn chưa quay lại ngăn cản viên đạn bọc đường Kiều Hân Hủy, Tống Kỳ Diễn lại mở miệng trước bước, "Dì Hân, mặc dù Niệm Chiêu có lỗi, bất quá dì đây người mẹ, hành động có phần quá mức hay ?"

      Tống Kỳ Diễn khiêm tốn cầu giải, có lẽ là sáng sớm uống
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :