1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【32】 Chuyện xấu rắc rối phức tạp trong gia đình! (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Vậy sau đó sao? Người thanh niên đó đâu? Tại sao Jane lại cùng . . . . . ."

      Cận Tử Kỳ còn chưa hết, nghĩ đến người con trai trẻ kia, cuối cùng lại mơ hồ có dự cảm lành.

      từng gặp Luân Ân, từng gặp phu nhân Windsor, nhưng lại chưa bao giờ lần đối mặt giao thiệp cùng người em trai nuôi này của Tống Kỳ Diễn.

      Dưới tình huống bình thường, chỉ cần quan hệ tệ, khi Tống Kỳ Diễn kết hôn cậu ta có đạo lý đến.

      Trừ phi là cậu ta . . . . . .

      Cận Tử Kỳ dám nghĩ tiếp nữa, loại cảm giác đó quả thực có chút ổn!

      đặt bàn tay bị nắm giữ ở bên giường, chân mày Tống Kỳ Diễn nhíu lại, ánh mắt nhìn lại hàm chứa ý cười.

      "Vậy rốt cuộc em muốn biết chuyện về cậu trai trẻ đó, hay là muốn biết chuyện tình của với ta?"

      " ta" ở đây, đương nhiên là chỉ Jane Rocher.

      Cận Tử Kỳ quay đầu, sau khi giải trừ nghi ngờ, trở lại đối mặt với những câu đùa giỡn của , trong lòng dâng lên từng tia ngọt ngào, giả vờ trừng mắt nhìn xuống, bàn tay lại quay ngược lại giữ lấy tay .

      Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn hai người mười ngón tay đan chặt, mặt có dấu vết của nụ cười nhàn nhạt, sau lúc lâu, nụ cười dần dần rút , nhìn sang ngọn đèn tường trong phòng, gương mặt tuấn tú sắc mặt chợt có chút tối tăm.

      "Cậu thanh niên đó dùng đôi vai mình gánh lấy tương lai của năm vạn nhân viên phía dưới, khoảnh khắc cậu ta đón lấy công ty từ trong tay cha mình, nữ thần trong lòng gọi điện thoại cho cậu ta, lúc đó cậu ấy hi vọng được ta chúc mừng trước tiên, kết quả. . . . . ." Tống Kỳ Diễn bĩu môi châm biếm, "Lúc cậu ấy chạy đến cửa nhà của nữ thần, nữ thần cười cho cậu ấy biết, ta lặng lẽ ủng hộ cậu ấy, cho đến ngày cậu ấy thành công."

      Lặng lẽ ủng hộ? Lí do thoái thác quang minh chính đại biết bao, lời trống rỗng đẩy đưa cỡ nào!

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại, nếu như nữ thần này chính là Jane Rocher, như vậy chỉ có thể người phụ nữ Jane Rocher này đáng giá để cậu thanh niên kia trao tình cảm chân thành.

      " người con trai mà gia đình cậu thanh niên đó nhận nuôi nghiệp của mình, nhưng danh nghĩa vẫn là con của mẹ nuôi cùng với đôi trai là con của mẹ nuôi và chồng sau khi ly hôn; khi cậu thanh niên ra cùng mẹ mình, được mấy ông cậu chấp nhận, mà người nuôi của cậu ta lại có hết thảy mọi thứ vốn đương nhiên nên thuộc về cậu ta."

      Cận Tử Kỳ ngoéo ngoéo lòng bàn tay của , "Tại sao thẳng người nuôi đó chính là ?"

      Tống Kỳ Diễn ngẩn ra: " cho là thay vào như vậy cảm thấy có thể hay hơn."

      "Đối với em mà đều như nhau," Cận Tử Kỳ gối đầu lên đầu vai , trong mũi chỉ tràn đầy hơi thở của , ấm áp mà quen thuộc: " cần thiết áy náy, em nghĩ cậu ấy cũng hối hận với quyết định của mình."

      " hối hận?" Tống Kỳ Diễn lặp lại mấy chữ này, bật cười lắc đầu: "Chưa chắc."

      Cận
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【33】 Bọn họ từng kết hôn?

      Editor: Tâm Thường Lạc

      " cả đêm chạy về quốc, biết được Jane từ cục cảnh sát trở lại, trở về nhà Rocher của mình, nhưng cái gì ta cũng chịu , đại gia trưởng Patel đích thân tới cửa hỏi thăm, vừa nhắc tới tên Match Olin ta lập tức bộc phát cơn giận, thậm chí bất chấp lễ nghi đuổi ông ngoại ra ngoài."

      vuốt vuốt tóc của : "Em còn nhớ bốn...năm trước lúc gặp là ở chỗ nào ?"

      Cận Tử Kỳ nhớ đến chuyện cũ, bên tai nong nóng, làm sao có thể nhớ được chứ!

      Ngày đó, bị Tô Hành Phong ném lại mình trong hôn lễ đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người, mặc dù cuối cùng giống như người chiến thắng ưu nhã xoay người rời , nhưng vẫn thay đổi được kết quả mình trở thành trò cười cho khắp thành phố. hy vọng xa vời khi đó có thể nhận được an ủi của người thân, cho nên bước về phía trước mục đích, lại nghĩ rằng gặp phải " nông dân" hẹp hòi, chuyện khắc nghiệt lại hung dữ!

      Càng làm nghĩ tới chính là, mình thế nhưng ma xui quỷ khiến lại dẫn dụ hoàn toàn xa lạ. . . . . .

      Cận Tử Kỳ vùi mặt vào khuỷu tay của , thở dài, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút ngượng ngùng.

      " vào lần đó, ràng ra ngoài, tại sao giữa chừng quay trở lại vậy?"

      Cận Tử Kỳ đột nhiên mở mắt, mang theo xấu hổ, liều chết mà nhìn lên cằm chằm chằm, dám nhìn thẳng vào mắt .

      ràng là cám dỗ mình trước, làm thế nào đến trong miệng , đều thành lỗi của vậy?

      Tống Kỳ Diễn nhéo nhéo gương mặt có thêm chút thịt, Cận Tử Kỳ phục, đỏ mặt há miệng muốn cắn ngón tay thon dài của , cười tiếng trầm thấp, quay đầu cắn lên cổ của cái.

      Nghe thấy kiềm nén kêu lên, mới hài lòng nheo mắt lại, tâm tình cũng dâng cao lên, vỗ vỗ mông của , dùng giọng điệu
      dạy dỗ đứa trẻ , cố ý trầm giọng : "Ngoan ngoãn lắng nghe, chớ chen vào."

      Cận Tử Kỳ có chút bất mãn mà trừng mắt nhìn , muốn rời khỏi vòng ngực của , lại giống như bạch tuộc tám chân quấn ở người , trong miệng thầm oán trách: " phải em bị tiền sản đa động chứng chứ?"

      Cận Tử Kỳ vừa giận vừa hờn, còn tiền sản đa động chứng nữa? mất công nghĩ ra!

      *Hội chứng đa động: là hội chứng ADHD, chữ viết tắt của ATTENTION DEFICIT HYPERACTIVE DISORDER tức Bệnh thiếu chú ý và quá hiếu động. Đây là bệnh kinh niên, phát ra từ lúc và có thể kéo dài cho đến tuổi trưởng thành.

      thầm bấm cái, bị đau nhe răng trợn mắt, cơn bực bội của mới tiêu mất chút: " tiếp !"

      Tống Kỳ Diễn xoa xoa rãnh lồng ngực, da thịt cũng xem như thô dày nhưng vẫn bị bấm đỏ, nhìn mình lom lom bộ dạng thẹn thùng của , trận tâm viên ý mã (tâm loạn động như vượn khỉ, ý nghĩ rong ruổi như ngựa phi), lập tức vết thương chóng lành quên đau đớn, ba ba sáp lại gần, ôm lấy buông tay!

      giơ tay lên, đầu tiên là chạm gương mặt Cận Tử Kỳ, chỉ trợn mắt trừng , có bao nhiêu chống đối, lại xoa xoa đỉnh tóc của , có bất kỳ phản ứng nào, lại bóp mũi . . . . . .

      Cận Tử Kỳ ngọ ngoạy vài cái, có kết quả, dứt khoát xoay người , đưa lưng về phía .

      Tống Kỳ Diễn nghĩ thầm, dễ giận như vậy sao?

      thèm để ý , lại muốn trêu chọc .

      Giống như đứa trẻ xấu xa cầm cỏ đuôi chó quệt qua quệt lại xung quanh mũi con hổ.

      lật người cái, lập tức bò đến ngay mặt của , ôm cả người cả chăn của !

      "Tiểu Kỳ. . . . . ." khẽ gọi , Cận Tử Kỳ vẫn có phản ứng.

      chết tâm, lại kêu, giọng dịu dàng hơn mấy phần: "Tiểu Kỳ. . . . . ." Vẫn là có phản ứng.

      "Tiểu Kỳ. . . . . ." Gọi lần thứ ba, trong ngực rốt cục truyền đến tiếng đáp lại mơ mơ màng màng.

      Nhưng ý tứ của người ta rất ràng, thèm để ý phần tử xấu xa có việc gì gây chuyện như !

      Tống Kỳ Diễn lại : "Trời tối rồi, Tiểu Kỳ, vẫn chưa rửa mặt đâu!"

      "Ừ." Cận Tử Kỳ qua lâu mới đáp tiếng có lệ, nhưng chưa có chiều hướng thức dậy, tiếng "Ừ" này cũng giống như là trễ nửa nhịp cho phản ứng trong giấc mộng.

      Tống Kỳ Diễn chưa từ bỏ ý định mà nhìn vào đôi mắt nhắm chặt, đột nhiên đưa tay ra vén mí mắt của lên, trong miệng rất chịu khó dỗ dành: "Tiểu Kỳ, đói bụng rồi, đứng lên ăn cơm tối thôi."

      Lần này, Cận Tử Kỳ bị chọc cho giận, chân mày nhíu lại chặt, vừa định phát cáu, lập tức vỗ vỗ lưng của , dịu dàng : "Được rồi được rồi, em tiếp tục ngủ ."

      Quả Cận Tử Kỳ cũng mở mắt nữa, căn bản là muốn để ý nữa.

      Tống Kỳ Diễn tựa vào bên gối của , khều khều hàng lông mi cong cong của , điểm cái lên cánh môi , lại nhàng bóp mặt gương mặt tròn của , thỉnh thoảng còn vuốt ve vài cái lên chiếc bụng tròn tròn.

      biết điều, mặc dù bị quấy rầy người kia cũng phản ứng với , nhưng chút cũng cảm thấy buồn bực.

      chợt suy nghĩ, người phụ nữ này.... .... thể cưng chìu mù quáng, nếu , rồi bò leo lên đỉnh đầu thôi!

      Tống Kỳ Diễn chán đến chết, hai tay vắt sau ót, mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà.

      Buổi tối ở Tam Á lạnh, bên ngoài gió biển gào thét, trong phòng vẫn là nhiệt độ ấm áp như mùa xuân tươi tỉnh.

      quay đầu, lẳng lặng nhìn sang dáng vẻ Cận Tử Kỳ ngủ say, chậm rãi dựa vào, mặt chạm vào mặt của , chỉ
      [​IMG]
      Minh Anh thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【34】 Tự rước lấy nhục

      Editor: Tâm Thường Lạc

      " vẫn luôn biết, ràng cái gì cũng biết. . . . . ."

      Trong nháy mắt gương mặt Jane nóng bừng như bị lửa đốt cháy, đau nhói, tâm tình khiếp sợ cách nào dùng từ ngữ để hình dung.

      ta siết chặt cái muỗng, muốn di chuyển thân thể run rẩy, ánh mắt ta sáng quắc nhìn chằm chằm: "Nếu cái gì cũng biết, tại sao vạch trần, xem tôi như con khỉ để đùa bỡn rất vui sao?"

      Tống Kỳ Diễn xoa xoa chiếc nhẫn cưới ngón áp út: "Tôi đùa bỡn nổi được sao?"

      xong, dựa vào lưng ghế, nở nụ cười: "So với việc làm đối với Match Olin, chuyện tôi làm thể coi là tội ác tày trời gì, thậm chí ngay cả ngón tay của tôi cũng chưa từng đụng."

      Jane thẹn quá thành giận, nhưng dần dần kiềm chế lại cơn tức giận của mình, lạnh lùng nhìn Tống Kỳ Diễn.

      "Em chưa từng để cho ta làm bất cứ chuyện gì, thích là chuyện của em, về phần ta muốn tác hợp chúng ta, đó là hậu quả ta tự cho là đúng, cần gì phải giận chó đánh mèo lên người của em?"

      Mở miệng lời này, ta cũng cảm thấy lần này cãi lại có phần chẳng biết xấu hổ. Tuy nhiên ta từng lòng chỉ có người đàn ông tính tính quái đản ở trước mắt này, về phần người đàn ông khác, bất quá là khách qua đường trong sinh mệnh của ta.

      Match Olin, mặc dù ta cũng từng vì ta đối với mình quý trọng và mến mà cảm động, nhưng ta hiểu, đó phải là tình , phải khiến cho ta vừa thấy mặt nhịp tim rộn ràng. Match Olin đáng giá cho đối đãi tốt như người em trai, ta cho rằng, ta giống như kỵ sĩ bảo vệ mình, mà mình cùng hoàng tử ngàn cánh buồm lướt qua ở bên nhau đến già, nghĩ tới. . . . . .

      Jane cắn cắn cánh môi đỏ mọng, nhìn sang người đàn ông ở đối diện chậm rãi uống rượu đỏ, nghĩ tới, hết thảy đều ý niệm của riêng , thực ra chính Match Olin phá hủy tương lai của và hoàng tử!

      ". . . . . . Chẳng lẽ chưa từng động tâm với em sao?" ta cam lòng mà hỏi tới.

      Tống Kỳ Diễn trầm mặc, ánh mắt từ từ lạnh như băng, sau đó, nhàn nhạt : " có."

      câu có, giống như ngọn lửa đốt cháy trái tim của Jane, đốt cháy chút xíu hi vọng còn sống sót lại trong những năm qua, ta nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, trong mắt cách nào che giấu chút oán hận.

      Jane giật giật khóe miệng, lúng ta lúng túng hỏi: "Tại sao?"

      ta cam lòng, cũng chịu thua, ta ưu tú như vậy, xinh đẹp như vậy, có bao nhiêu người đàn ông chỉ hi vọng được làm tình nhân trong mộng mà được, lại có biết bao nhiêu công tử nhà giàu vì để cho ta cười tiếng mà ngại vung tiền như rác?

      Tống Kỳ Diễn nhìn Jane, nhìn thấy vẻ cam lòng trong mắt ta, giống như là đến chuyện quan trọng: " có vì cái gì, thích chính là thích, cho dù có Match Olin tôi cũng kết hôn với ."

      lần hai lượt bị nhắc tới chuyện xấu hổ như vậy, hai tay Jane nắm thành quyền chặt.

      Tống Kỳ Diễn nhìn ta cái, tiếp tục nhàn nhạt : " để cho Match Olin chuẩn bị xong giấy hôn thú, tôi cho là cả đêm cầm giấy chứng nhận kết hôn tới Australia với thân phận bà xã của tôi mà tự cho mình, ngược lại để cho tôi thất vọng trận, nán lại ở quốc suốt hai tháng, mới lưu luyến rời mà đến Australia tìm tôi."

      Jane bỗng dưng ngẩng đầu lên.

      Tống Kỳ Diễn nhìn , bên mép nổi lên tia lạnh lùng bạc bẽo: " làm như vậy, cũng làm thất vọng em họ của ."

      Jane mở to hai mắt, chỉ cảm thấy ngực khó chịu giống như bị tảng đá lớn đè ép.

      Dao nĩa lạnh như băng thấm cái lạnh đó vào lòng bàn tay của ta, xâm nhập vào trong máu của ta, ta run lên bần bật.

      " có tư cách gì chỉ trích tôi?" Đột nhiên cất cao lượng có chút chói tai.

      Khi đó. . . . . . Khi đó, nếu phải là tại vào trước hôn lễ chạy trốn mất tăm mất tích, ta ngã lòng đến chung quanh tìm kiếm an ủi sao? Mà Match Olin, luôn lặng lẽ nhìn mình chăm chú, ngay cả lúc mình say rượu đùa câu ta cũng tưởng , càng ra sức bảo vệ ta, ta theo đuổi em họ của , chỉ vì để có thể gần gũi hơn, càng danh chính ngôn thuận mà đứng ở nơi cách ta gần hơn chút.

      Sau này, ta vất vả mới biết được chỗ đến, ngại cực khổ mà đuổi theo, rồi lại là lần thất vọng mà quay về, hề để ta ở trong lòng, trong hôn lễ chú rể biến mất, chuyện lớn như vậy, qua lâu như vậy, dường như sớm quên người tồn tại như ta, từ đầu đến cuối cũng hề gọi cuộc điện thoại hỏi thăm.

      ta học được mượn rượu tiêu sầu, lần say rượu, ta lại u mê hồ đồ mà để cho Match Olin lên giường mình. . . . . .

      Tống Kỳ Diễn liếc nhìn sắc mặt ta thay đổi thất thường, xé khăn ăn, nhanh chậm mà lau khóe miệng.

      " cũng biết tôi có tư cách quản chuyện của , vậy lại có tư cách gì mà tới quấy rầy hôn nhân của tôi?"

      Đều là người xa lạ, thậm chí , bọn họ bây giờ sắp đến tình trạng hai bên nhìn nhau sinh chán ghét!

      Trong lòng của Jane có trận sợ hãi phiền loạn, ta lại cố gắng cười lạnh: "Đàn ông các đủ ngoan độc, đủ tiêu sái, từng kẻ cưới vợ lấy chồng, viện cớ vào
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【035】 Hậu quả thích ra danh tiếng !

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Cuối cùng có ngày hối hận với lựa chọn hôm nay của ở nơi này, tôi bảo đảm!"

      Ba chữ cuối cùng, Jane chậm rãi rặn ra từ trong kẽ răng, mang theo uy hiếp u ám.

      Tống Kỳ Diễn lưu tâm lắm, dựa vào lưng ghế mềm mại, chân dài vắt lên, "Tôi cũng ở nơi đây cho biết câu, vợ của tôi, chỉ có thể là, duy nhất, chỉ có là . . . . . Cận Tử Kỳ."

      Ngữ điệu của cao thấp, ra cũng rất từ tốn, nhưng Jane lại nghe thấy lửa giận ở trong người cuộn trào mãnh liệt!

      "Frank, có thể vẫn chưa biết, có ngân hàng Cảnh Thăng ở sau lưng ủng hộ, Tống thị muốn đánh vào thị trường Âu châu chẳng khác nào với đầm rồng hang hổ, ở thành phố S, công ty muốn cùng Cảnh Thăng hợp tác cũng chỉ có nhà Tống thị, đừng tưởng rằng mình nắm chắc phần thắng, có Cảnh Thăng đầu tư, ở Tống thị còn có chỗ đặt chân sao?"

      Tống Kỳ Diễn khẽ mỉm cười: " ngược lại quan tâm tình cảnh của tôi, nhìn thấy quá mức thẳng thắn như vậy, tôi cũng ngại chỉ bảo chút từ kinh nghiệm của thương nhân."

      Sắc mặt Jane rất khó coi, giống như dự liệu được vài chuyện tốt.

      lại nâng cằm lên: " người thương nhân thành công, lúc bỏ số tiền to lớn ra làm đầu tư, trước tiên mang tình cảm riêng tư vào, người đó nên vì toàn cục mà suy tính, tiếp theo, người đó để quyền nắm trong tay rơi vào tay người khác."

      " muốn gì?" Jane lạnh lùng nhìn sang gương mặt thản nhiên của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt đề phòng mà tức giận.

      Giọng của Tống Kỳ Diễn vẫn tùy ý như trước: " chỉ là Cảnh Thăng có thể có hai phương diện lựa chọn, Tống thị cũng có hai phương diện lựa chọn. Cho nên tôi theo phản ứng lựa chọn Cảnh Thăng trước tiên, cũng là nhìn quan hệ hợp tác nhiều năm như vậy của nó và Extreme, trong lòng của tôi lòng hướng về hơn là. . . . . . ngân hàng Hưng Nghiệp."

      tay Jane đặt bàn ăn, run lên sợ hãi khiến rượu đỏ trong ly thủy tinh hơi dập dờn.

      Tống Kỳ Diễn đột nhiên cười lên, nhìn Jane từ từ mặt tái : "Như lời của giám đốc Rocher vừa , tôi cũng tiện miễn cưỡng nữa, tôi gọi điện cho chủ tịch Rocher, hi vọng chúng ta lần sau còn có cơ hội hợp tác."

      Jane kinh ngạc trợn to mắt đẹp, nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, cổ họng giống như bị chận lại, ra lời.

      Ngân hàng Hưng Nghiệp ở quốc là ngân hàng xếp sau Cảnh Thăng, nhưng ở việc đầu tư đối ngoại khoản lớn bao năm qua cũng làm khá tốt so với Cảnh Thăng, cũng là đối tượng mà ít công ty nước ngoài muốn mở rộng thị trường ở châu Âu đều có ý đồ hợp tác.

      Tống Kỳ Diễn thế nhưng ta thuyết phục được họ đồng ý cho Tống thị vay giúp bọn họ mở rộng thị trường châu Âu?

      Đầu óc Jane nhanh chóng chuyển động, nghĩ đến hành trình sắp tới của , đột nhiên hiểu được.

      "Ngày hôm qua đến Australia là vì gặp CEO của ngân hàng Hưng Nghiệp? !" ta thẹn quá thành giận.

      Nếu như ta nhớ lầm, tổng giám đốc của ngân hàng Hưng Nghiệp mấy ngày nay nghỉ phép ở địa khu Hongkong, mà Tống Kỳ Diễn, cư nhiên ở dưới mí mắt của ta, bí mật hoạt động, thúc đẩy hợp tác giữa Tống thị và Hưng Nghiệp!

      " ngồi ở đây lâu như vậy, có phải chờ những lời này với tôi hay ?" Jane tức giận thôi mà trách cứ.

      Tống Kỳ Diễn trả lời rất thành thực: "Mới vừa rồi tôi , tôi thích cảm giác bị người ta tính kế." nhấc lên hàng mi vẫn rũ xuống, khe khẽ: "Cận Tử Kỳ, là của tôi, Tống thị, cũng là của tôi!"

      lên chút để ý, Jane nghe xong lại xương sống run lên, lạnh buốt, nhịn được rùng mình cái.

      Mặc dù thời gian ta cùng chung đụng nhiều lắm, nhưng bởi vì từng đặt ở trong lòng, cho nên chung quy vô tình hay cố ý thám thính về hết mọi thứ, hiển nhiên ta biết là người đàn ông vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn nào!

      ta cắn chặt môi của mình, cho đến khi trận mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, ta mới tỉnh lại, oán hận mà trừng mắt liếc nhìn Tống Kỳ Diễn cái, sau đó xoay người, chật vật rời .

      bàn ăn, trái cây trong dĩa mà Jane mang đến vẫn còn nguyên, ly thủy tinh tan nát dưới đất.

      Tống Kỳ Diễn gọi nhân viên phục vụ ra, thần sắc bình tĩnh mà dặn dò ta dọn dẹp sạch , còn mình nâng ly rượu bên trong còn thừa lại chút rượu đỏ uống hơi cạn sạch, giống như mới vừa rồi cũng chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Nhân viên phục vụ lại đứng bên cạnh lát mới bưng miểng thủy tinh và đĩa của Jane rời .

      Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm cảnh biển ngoài cửa sổ hồi, định đứng dậy trở về phòng, lại nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng ở bên cạnh bàn cười tủm tỉm, mặc chiếc áo voan màu hồng phấn và chiếc quần ôm người tới gối màu trắng, tươi trẻ và xinh đẹp.

      biết từ lúc nào vào phòng ăn, cư nhiên nhận ra được. . . . . .

      "Em xuống từ lúc nào?" nhìn nhìn thẳng thắn cầm bữa ăn sáng ngồi xuống đối diện mình.

      Cận Tử Kỳ dùng nĩa xiên lấy quả bỏ vào trong miệng, "Được lát rồi, khoảng bảy giờ hai mươi thôi."

      Tống Kỳ Diễn lập tức cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ bốn mươi phút. . . . . .

      nhanh chóng tính toán, hai mươi phút lúc đó, dường như Jane còn đứng ở chỗ ngồi!

      Mặc dù giữa và Jane trong sạch, nhưng nhìn thấy Cận Tử Kỳ cười đến vui vẻ như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy được tự nhiên, hắng giọng cái, "Sao em dậy sớm
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【036】 hiểu chuyện phải dạy! (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ nhận lấy tờ báo Tống Kỳ Diễn đưa tới, vuốt trang báo, tựa đề màu đỏ to lớn, trưng ra mấy tấm ảnh rất nét, có chỗ nào mà chỉ mũi nhọn vào Kiều Niệm Chiêu!

      Ngay giữa trang báo là tấm ảnh Kiều Niệm Chiêu đứng ở cửa phòng yến hội tư thế giơ tay chào, bên cạnh còn đính kèm vào cái tiêu đề tràn đầy ý châm chọc: đời siêu sao điện ảnh và truyền hình chính thức bước vào hào môn đêm đầu tiên, đứng đầu ám đấu danh viện!

      Về phần Kiều Hân Hủy, cũng chiếm góc ở tờ báo, sườn xám cổ kính, vốn là hình tượng dịu dàng an phận, nhưng bởi vì Kiều Niệm Chiêu mà bị truyền thông dùng lời lẽ sắc bén hoàn toàn vặn vẹo bóp méo thay đổi trở nên xấu xa.

      " người làm quan cả họ được nhờ, phiên bản bé lọ lem thực dẫn mẹ của ta dũng mạnh xông vào thịnh yến hào môn!"

      Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ của Kiều Niệm Chiêu trong hình đầy hãnh diện kiêu ngạo, lại nhìn chút bộ dạng của Kiều Niệm Chiêu giờ phút này ở đây nhút nhát vô cùng lo sợ, tương phản mãnh liệt như thế khiến cho thiếu chút nữa bật cười.

      nhanh chóng xem bài báo lần, ngoài dự tính, ở đây đều miêu tả Kiều Niệm Chiêu tối hôm qua giọng khách át giọng chủ quá mức, cùng chủ Jane Rocher thân mật như thế nào, con đường trèo lên đỉnh hào môn sắp thông suốt.

      Những tấm hình này có độ phân giải xem như thấp, nhưng tối hôm qua cũng có truyền thông phóng viên tham gia, chỉ có thể những tấm hình này đều là do khách mời yến hội len lén lấy điện thoại di động chụp được sau đó tung ra ngoài .

      Mà bên cạnh tấm ảnh lớn, là hai tấm ảnh có độ sáng mờ tối, Cận Tử Kỳ liếc mắt cái nhận ra, chính là màn tranh chấp xảy ra vào tối hôm qua ở bờ biển giữa Kiều Niệm Chiêu và Bạch Tang Tang.

      tấm, Bạch Tang Tang cầm xẻng nhựa gõ lên đầu Kiều Niệm Chiêu.

      tấm khác, Kiều Niệm Chiêu nhìn Bạch Tang Tang ở đất đầy mỉa mai, quăng cái xẻng nhựa lên bụng ta.

      Dưới hai tấm ảnh có viết đoạn văn như sau ——

      "Tối hôm qua nữ minh tinh trong nước Kiều Niệm Chiêu sắp bước vào hào môn đánh nhau ở bãi biển, mình đấu với danh môn thiên kim, đối phương được nghi là vợ của tổng giám đốc Tô Hành Phong công ty đại diện của Kiều Niệm Chiêu, trường có người chứng kiến chứng người đó có thai, sau đó bởi vì Kiều Niệm Chiêu gia tăng quyền cước mà phải đưa bệnh viện cấp cứu. Kiều Niệm Chiêu vào năm năm trước cướp Tô Hành Phong trong tay người làm phim của Phong Kỳ, nhất thời phong quang vô hạn, hôm nay lại bị Tô Hành Phong vứt bỏ, chẳng lẻ ứng cho câu "có Tiểu Tam ắt phải có Tiểu Tứ"?"

      Cận Tử Kỳ chợt thông cảm cho tâm trạng tức giận gắt gỏng của Cận Chiêu Đông vào giờ phút này, những tấm hình và bài báo này rất có ý mỉa mai châm chọc, tựa như từng cái tát tay vỗ vào mặt mũi của Cận Chiêu Đông!

      Lúc này tất cả điều tiếng xấu mất thể diện đều nhanh chóng bị vứt vào mặt nhà ngoại.

      Mặt Cận Chiêu Đông đen lại, chỉ vào Cận Tử Kỳ trách : "Cho dù con muốn họ tham gia yến hội, cũng nên lấy chuyện như vậy để trút cơn giận. Con là người thừa kế nhà họ Cận, bây giờ hỏng là thể diện nhà họ Cận, sau này là thể diện của Cận Tử Kỳ con!"

      Lúc Cận Chiêu Đông đến người thừa kế
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :