1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      013. Sau Khi Đắc Ý Quá Mức......

      Editor: tamthuonglac


      "Tống tiên sinh, cánh tay của khá hơn chút nào ? Tối hôm qua... Làm hại bị thương, xin lỗi."

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn thuận theo Cận Tử Kỳ mà nhìn xung quanh cánh tay quấn băng gạc của mình, năm ngón tay chuyển động tí,bắp thịt cánh tay lại truyền đến chút đau nhức.

      Cận Tử Kỳ hiển nhiên cũng nhìn thấy tia máu lờmờ băng gạc, hàng lông mày thanh tú xinh đẹp nhíu lại, nhưng thấy tay Tống Kỳ Diễn còn có thể hoạt động tự nhiên, lại thở phào nhẹnhõm, mức độ vết thương có lẽ nghiêm trọng lắm.

      Tống Kỳ Diễn mang hết biểu tình của Cận Tử Kỳ thu vào trong mắt, đuôi lông mày nhếch lên,xoay tới xoay lui cánh tay trái buồn bã :

      " có gì đáng ngại, cần lo lắng,nếu như có công việc trước ."

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy vẻ mặt Tống Kỳ Diễn thờơ, phát ngoài cảm ơn ra đúng là tìm được đề tài gì khác để tiếp tục chuyện nữa.

      Nếu phải là chuyện của Cao Triều, haingười bọn họ sợ vẫn là người xa lạ quen biết lẫn nhau mà thôi.

      Nhớ tới công ty còn có đống lớn công việc phải xử lý, Cận Tử Kỳ cũng nhăn nhăn nhó nhó, lấy ra tờ danh thiếp từ trong hộp đưa cho Tống Kỳ Diễn:

      "Tống tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, nếu như trong lúc ở thành phố S có bất kỳ cầu gì cũng có thể tìm tôi, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi."

      Vóc dáng Cận Tử Kỳ gần mét bảy ở trướcmặt Tống Kỳ Diễn vẫn phải giương cao cằm bốnmươi lăm độ, Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn nghiêng bên mặt đường nét khí dịu dàng, lẩn quẩn trong đầu chính là lời của .

      "Bất kỳ cầu gì cũng có thể tìm tôi..."

      Mắt Tống Kỳ Diễn tự chủ xẹt qua cổ áo sơ mi hơi mở rộng, có tới mấy giây cố địnhnhư vậy xương quai xanh xinh đẹp của ,sau đó miệng của có chút khó chịu.

      Vội vã dời mắt, khóe miệng Tống Kỳ Diễn vứt xuống, mặt cũng khỏi lên buồnbực, gần như cậy mạnh mà kéo tấm danh thiếpở giữa ngón tay của Cận Tử Kỳ qua, sau đó vò thành cục nhét vào trong túi quần.

      Cận Tử Kỳ nhìn ra hai đầu lông mày vui của Tống Kỳ Diễn, cho rằng mình quấy rầy đến :

      "Vậy tôi quấy rầy ngài, Tống tiên sinh, hẹn gặp lại."

      Tống Kỳ Diễn thấy Cận Tử Kỳ thực làđi, sắc mặt lạnh lùng, có việc gì thực cho rằng có sao?

      "Hức....."

      Cận Tử Kỳ vừa mới xoay người qua nghethấy phía sau truyền đến thanh hút khí, vừa quay đầu lại thấy thân hình cao lớn củaTống Kỳ Diễn ngồi xổm mặt đất, đầu cúixuống che biểu tình mặt , nhưng hắndường như dễ chịu lắm.

      "Tống tiên sinh, làm sao vậy? người cóchỗ nào khó chịu sao?"

      Cận Tử Kỳ cũng ngồi xổm người xuống, lại thấy tay phải Tống Kỳ Diễn che lấy cánh tay trái quấn băng gạc, ngẩng đầu lên đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm, chân mày uốn éothành bánh quai chèo, giọng chậm chạp khó khăn:

      " có sao... , tôi sao, thôi..."

      Khóe mắt Cận Tử Kỳ lướt nhanh qua nắm tay siết chặt của Tống Kỳ Diễn, mu bàn tay nổi lên gân xanh, nghĩ đến chuyện này nguyên nhângây ra nguồn ngọn do mình, ngẫm nghĩ hồi mới đối diện với Tống Kỳ Diễn :

      "Tống tiên sinh, tay của thể kéo dài như vậy, tôi lập tức đưa bệnh viện."

      Chẳng qua Cận Tử Kỳ mới vừa đưa tay lên dìuđỡ Tống Kỳ Diễn, lại bị lời lẽ nghiêm khắc của Tống Kỳ Diễn cự tuyệt:

      "Quên , tôi chờ quản gia đến băng bó lại lần nữa là được rồi, rất bận mà, cần phảivì tôi mà làm trễ nãi công việc của mình."

      Tống Kỳ Diễn xong câu đó thở phào cáithật dài, sau đó đứng lên trông rất khó khăn, thân hình cao lớn thoáng chênh vênh, Cận TửKỳ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy :

      "Tống tiên sinh, khẳng định mình sựkhông có chuyện gì sao?"

      Tống Kỳ Diễn gần như đem cả người mình dựa lên thân thể mềm mại của Cận Tử Kỳ, mùithơm thanh nhã của cơ thể xông vào mũi, hắnnhìn chăm chú hàng lông mi dài hơi cong lên của , màu sắc con ngươi dần dần sâu hơn.

      Làn môi mỏng mềm vô tình hay cố ý chạm vào tóc của , khi ngẩng mặt lên nhìn sang, nhìn chằm chằm đôi môi trơn bóng đỏ mọng, mũi khẽ hừ tiếng, cau chặt lông mày:

      " bận rộn , tự tôi trở về phòng đượcrồi, bất quá chỉ tàn phế bàn tay..."

      xong tiện thể tách ra khỏi dìu đỡ củaCận Tử Kỳ, thân thể lui về phía sau, tay phảirun rẩy giữ lại cánh tay trái, sau đó để ý tới quan tâm của Cận Tử Kỳ nữa, xoay ngườitừ từ đến thang máy.

      Cận Tử Kỳ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tống Kỳ Diễn từ từ xa, nắm chặt di động trong tay,đầu lông mày nhíu lại do dự ba giây, sau đó nhanh bước chạy đuổi theo:

      "Tống tiên sinh, tay của là vì tôi mới bị thương, tôi có trách nhiệm làm cho nó khôi phục như lúc ban đầu."

      Nhưng Tống Kỳ Diễn ngay cả đầu cũng khôngquay lại, che lấy cánh tay thẳng vào thangmáy.

      Cận Tử Kỳ im lặng thở dài, trước khi thang máykhép lại cũng vào.

      Tống Kỳ Diễn chỉ hờ hững mà nhìn lướt qua , nhếch môi, thang máy "Đinh" tiếng mở ra, lập tức sải bước qua bên người .

      Cận Tử Kỳ ràng thấy trán nổi lêngân xanh, trong lòng áy náy càng sâu sắc, chút nghĩ ngợi mà đuổi sát ra khỏi thang máy.

      "Tống tiên sinh..."

      Cận Tử Kỳ trong lúc thấy Tống Kỳ Diễn mở cửaphòng, vội vàng mở miệng gọi , nhưng còn chưa thêm cái gì, Tống Kỳ Diễn quay người lại, sắc mặt của có chút khó coi:

      " , tôi nghỉ ngơi chút là ổn rồi, cần để ý quá."

      Tiếng vẫn chưa rơi xuống, lại mở cửa phòng hành động có vẻ hơi vụng về, chờCận Tử Kỳ kịp phản ứng, "Phanh" tiếngđóng cửa lại.

      "Tống tiên sinh, Tống tiên sinh..." Cận Tử Kỳ gõ cửa phòng luôn miệng kêu lên, nhưng nhận được lời nào đáp lại.

      Chẳng qua cõi lòng đầy lo lắng Cận Tử Kỳkhông đoán được giờ phút này bên trong phòng tình hình cùng với suy nghĩ của hoàn toàn trái ngược nhau.

      Cửa đóng lại, Tống Kỳ Diễn vốn đau yếu trong nháy mắt mạnh lên như rồng như hổ, bay thẳng đến phòng vệ sinh, cầm lấy Gel nước xịt vài cáilên đầu, sau đó soi gương cào tới cào lui mái tóc lung tung.

      Tiếp theo nhanh chóng chạy vào phòng thay quần áo bắt đầu lục tung, áo sơ mi tây trang,T-shirt, cà vạt đều ném khắp nơi, mặc vào cởi ra lại mặc vào, đứng trước gương thử quần áo qua lại vòng vo biết bao nhiêu vòng.

      Nghe thấy bên ngoài tiếng đập cửa đứt quãng,khóe miệng Tống Kỳ Diễn giương thành đường vòng cung, hai tay mở ra rồi nắm lại, mặclên cái áo khoác âu phục, xoay người ra ngoài.

      Ở cửa vấp phải cà vạt bị rơi tán loạn mặt đất, lảo đảo đụng vào khung cửa, Tống Kỳ Diễn nhe răng nhếch miệng xoa đầu vai, khó có được tâm tình tốt nhặt cà vạt lên treo trở lại giá áo.

      Cuối cùng lại đến gương liếc mắt vài lần, hắng giọng cái, ra bộ dáng con người khuônmẫu mới về phía cửa.

      Trước khi mở cửa, Tống Kỳ Diễn điều chỉnh tốtbiểu tình khuôn mặt của mình, cố gắng cho mìnhnhìn qua suy yếu chút, hơi dựa lên trênvách tường, mới giơ tay phải lên kéo cửa ra.

      Chỉ là giây trong lúc đó, mặt Tống KỳDiễn từ tiều tụy biến thành kinh ngạc, bởi vìđứng ở cửa phải là Cận Tử Kỳ, mà là Giám đốc bộ phận phòng của Hào Đình và sau lưng ta có hai nhân viên chăm sóc và chữabệnh mang băng-ca tới.

      "Tống tiên sinh..."

      Giám đốc bộ phận phòng nhìn sắc mặt Tống Kỳ Diễn đỏ thắm, dáng vẻ tinh thần vô cùng phấn chấn, hoàn toàn giống như lời lẽ Cận Tử Kỳ miêu tả là bị thương nặng, trong khoảng thờigian ngắn có chút bối rối:

      "Ngài còn cần bệnh viện ?"

      Đôi mắt Tống Kỳ Diễn vụt sáng, chỉ chỉ chóp mũi của mình: " chuyện với tôi?"

      Giám đốc bộ phận phòng gật gật đầu, sắc mặt Tống Kỳ Diễn trong khoảnh khắc tối sầm xuống, hai lời, lui về phía sau bước,đóng sầm cửa phòng cách nặng nề.

      Mũi giám đốc bộ phận phòng hít phải bụi cửa, nhìn băng-ca sau lưng, tự nhận mình xui xẻo mà lắc đầu.

      Khách hàng khó tính như vậy hàng năm đều có, chỉ là ông chủ tình bất định như vậy ngược lại vẫn là lần đầu tiên.......
      linhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      014. Cần Nhất Là Quan Tâm CủaAnh

      Editor: tamthuonglac


      "Chị Tử Kỳ, tổng giám đốc chờ chị ở bên trong."

      Tiêu Tiêu đem bản kế hoạch sản xuất đưa cho Cận Tử Kỳ đồng thời cũng tặng kèm câunhắc nhở.

      Tay Cận Tử Kỳ lật xem bản kế hoạch dừng lại, nâng mắt nhìn phòng làm việc trước mặt của mình đóng chặt.

      dĩ nhiên hiểu "Tổng giám đốc" này là chỉai: bốn năm nay kẻ bạc tình tổn thương Cận TửKỳ trong miệng Tiêu Tiêu, vì tình dũng cảmquên mình đích thực khí phách trong mắt mọi người -- Tô Hành Phong.

      Cận Tử Kỳ vỗ vỗ cặp văn kiện nhìn Tiêu Tiêugiương mắt nhìn phòng làm việc, lập tức thẳng đến phòng làm việc của mình.

      Mặc dù Tô Hành Phong từng mang đến cho tổn thương trầm trọng như vậy, Cận Tử Kỳ vẫn lựa chọn rời khỏi Phong Kỳ.

      Ngược lại, cũng có lẽ vì áy náy, Tô Hành Phong dành cho Cận Tử Kỳ quyền lực cũng ngày càng lớn hơn.

      Trong phút chốc khi đẩy cửa vào, Cận Tử Kỳ liếc nhìn văn bản quyết định kế hoạch đóngphim mới nhất trong tay.

      Thực ra có điểm hiếu kỳ, lần này Tô HànhPhong lại là vì cái gì?

      Chuông gió treo lơ lửng bên cạnh cửa theo động tác đẩy cửa của Cận Tử Kỳ thoáng vang lên, âmsắc tinh khiết ưu nhã.

      Vốn đứng lặng im trước cửa sổ sát đất tại tầnghai mươi chín người đàn ông nghe tiếng quay người lại, nhìn thấy Cận Tử Kỳ khoé miệng hơi cong:

      "Nghe Tiêu Tiêu em có việc ra ngoài, nên tự sắp xếp ở chỗ này chờ em."

      Cận Tử Kỳ nhìn Tô Hành Phong đắm chìm giữa sắc vàng kim của ánh mặt trời, đáp lại chỉ khẽcười, rồi lên trở lại bàn làm việc của mìnhngồi xuống, bắt đầu chuyên chú xử lý văn kiện chồng chất bàn.

      "Tối hôm qua... Bác trai sắp xếp cho em xem mắt?"

      Hai tay Tô Hành Phong đút vào trong túi quầntây, ánh mắt đối diện với .

      Ánh mặt trời phủ lên hàng mi , tạo thànhbóng mờ, cũng che giấu cảm xúc nơi đáy mắt .

      Tay Cận Tử Kỳ ký tên xuống dừng lại,ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Tô Hành Phong cao to tuấn, giương giương khóe môi:

      "Nếu như là việc riêng, để sau giờ làm hãy , bây giờ tôi phải làm việc,Tô tổng."

      Sau khi xong, Cận Tử Kỳ lần nữa lại vùiđầu vào văn kiện, chẳng qua còn chưa đặt bútxuống viết, bút ký tên trong tay bất thình lình đãbị bàn tay to đưa qua giữ lấy:

      "Tử Kỳ, chúng ta chuyện chút ."

      Cận Tử Kỳ rút tay của mình về để lại dấuvết, chỗ sau khi bị Tô Hành Phong đụng vào dư lại chút ấm áp, rất thể nhận ra, chânmày nhíu chặt, lập tức đẩy văn kiện qua mộtbên:

      "Vậy tận dụng thời gian mà , mặc dù tôi biết giữa chúng ta có cái gì hay để ."

      Tô Hành Phong nhìn chằm chằm nằm bút ký têntrong lòng bàn tay mình hồi, sau đó tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ:

      "Tử Kỳ, em nhất định phải chuyện như vậyvới sao?"

      " là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, như thế vậy muốn như thế nào?" Cận TửKỳ vừa xem hợp đồng máy vi tính vừa đếm xỉa tới mà trả lời: "Những năm nàychúng ta phải đều chuyện như vậy sao?"

      Bàn tay Tô Hành Phong cầm bút ký tên khẽ siết chặt, chuyển mắt nhìn nghiêng bênmặt Cận Tử Kỳ làm việc rất nghiêm túccẩn thận:

      "Mấy năm nay... Em thay đổi ít, TửKỳ."

      "Là người ai cũng thay đổi, chẳng lẽ tìm đến tôi chính là vì muốn cho tôi biết điềunày?"

      Cận Tử Kỳ vừa xong đứng dậy đến tủ kính cất túi văn kiện, lại bị Tô Hành Phong đãngăn lại bước chân:

      "Tử Kỳ, nghe tối hôm qua đối tượng em hẹn là thiếu gia Cao gia, cuộc sống ở bên ngoài của ta buông thả, hi vọng em suy nghĩ thận trọng," Đôi mắt đen của Tô Hành Phong thoánghiện lên chút áy náy dịu dàng, " muốn........ nhìn thấy em lại chịu bất kỳ tổn thương nào nữa."

      Cận Tử Kỳ nhìn sang Tô Hành Phong dò xét, sau đó dời ánh mắt rồi nhoẻn miệng cườicười:

      "Tổn thương lớn hơn nữa tôi cũng có thể chịu đựng được, cảm thấy tổn thương cỡ hạtmè hạt đậu có thể đánh sụp tôi sao? Huốngchi........Tôi cần nhất chính là quan tâm của ."
      linhdiep17honglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      015.Chị Của Lọ Lem

      Editor: tamthuonglac


      "Tử Kỳ, từ đầu đến cuối em chưa từng quên đúng ?"

      Vẻ mặt Cận Tử Kỳ lạnh nhạt, dứt khoát lướt quaTô Hành Phong nhìn mình chằm chằm, cổtay bất thình lình lại bị giữ lại:

      "Tử Kỳ, em cho biết, rốt cuộc em muốn như thế nào mới có thể bằng lòng tha thứ?"

      Cận Tử Kỳ đưa tay phải ra tách bàn tay TôHành Phong trói giữ cổ tay mình, nhàn nhạt mở miệng:

      "Các người cảm thấy mình cần tha thứ củatôi sao?"

      "Chiêu nhi là em của em, Tử Kỳ, thựcsự xin lỗi em, muốn trách em trách mìnhanh."

      Dường như tất cả mọi người thích dùng cái gọi là quan hệ tình thân mà thuyết phục , bất kểlà Tô Hành Phong hay Cận Chiêu Đông.

      Nhưng nực cười chính là, và Kiều NiệmChiêu tại sao có thể thân tình?

      Có lẽ từng có, nhưng những năm gần đây cômất trí nhớ, cũng che dấu việc bảnthân mình thích Kiều Niệm Chiêu.

      người em bò lên giường vị hôn phu của chị , lại có tư cách gì cùng đàm luận thân tình?

      Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn Tô Hành Phongđang nhíu chặt lông mày, khóe môi giương lên, hỏi gằn từng chữ :

      "Hành Phong, khi Kiều Niệm Chiêu cùng lên giường, ta có từng nghĩ tới tôi là chị của ta?"

      Sắc mặt Tô Hành Phong cứng đờ, ngờ tới Cận Tử Kỳ đem tình ra nhắc đến ràng như vậy.

      Cận Tử Kỳ mở cánh cửa tủ kính ra, hề trả lời Tô Hành Phong nữa, tìm được văn kiện mình cần rồi xoay người rời , nhưng Tô Hành Phong lại nhanh hơn bước đứng trước lối củacô.

      Cận Tử Kỳ thuận theo ý mà dừng bước, dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung chờ nghe tiếpđoạn sau.

      Tô Hành Phong nhìn thấy biểu tình của lạnh nhạt thèm để ý, vốn chuẩn bị tìm những lời lẽ hay tốt đẹp đột nhiên trở nên khó mà mở miệng.

      ta từng hé miệng vài lần cũng phát ra được chữ, hình như xác định đượccách chuyện như thế nào mới có thể khôngbị Cận Tử Kỳ sau khi mất trí nhớ trở nên nhanh mồm nhanh miệng bác bỏ lại.

      Tô Hành Phong rũ mắt xuống, chần chờ thậtlâu, sau đó lại ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ......" Hầu kết của bỗng chuyển động lên xuống: "Bốn năm trước nên lấy chuyện kết hôn với em kích thíchChiêu nhi, thực xin lỗi."

      ta uyển chuyển dùng cách thức khácđể cho biết: chưa bao giờ Cận Tử Kỳ, bất quá ta lấy cớ dùng đến để kíchthích người phụ nữ khác, chỉ là cái cớ bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.

      Mặc dù sau khi mất trí nhớ Cận Tử Kỳ hềđem người đàn ông trước mắt này để ở tronglòng, nhưng mà nghe kiểu thẳng thắn như thế, vẫn có chút phản ứng kịp, vìtình chỉ vì phần tổn thương khi bị bỏ rơi.

      " và em còn có A Lịch cùng nhau lớn lên, luôn luôn biết em là người vợ tốt mà ông ngoại chọn cho , cũng tưởng rằng sau khi lớn lên chúng ta phải làm chuyện phải làm là bước vào lễ đường kết hôn, nhưng mà về sau..."

      "Nhưng mà về sau muốn được lại vớiKiều Niệm Chiêu của nhà họ Cận, cho nên ngại làm trái với quyết định của ôngngoại , mặc dù bỏ qua quyền thừa kế Tống gia cũng phải cùng Kiều Niệm Chiêu ở chungmột chỗ, đây là ý mà muốn cho tôi biếtđúng ?"

      Tô Hành Phong trông thấy ánh mắt Cận Tử Kỳ chế giễu, quay mặt , mở miệng yếuớt:

      "Cuộc sống giống như chúng ta người ở xã hộitầng thế này, vĩnh viễn hiểu đượcmùi vị bị khinh bỉ và ức hiếp trong thời giandài."

      " còn nhớ bộ dạng ấy khi vừa tới Cận gia, ngày đó tuyết rất lớn, ấy mặc chiếc áo sơ mi giặt đến bạc màu cùng quần bò đứng ở trong hoa viên Cận gia, nhưng ai tớiđưa ấy bộ quần áo để sưởi ấm."

      "Khi chúng ta ở chung chỗ mặc quần áo nổitiếng quý giá, chơi những món đồ chơi phiên bản số lượng hạn chế toàn cầu, ấy lại lặng lẽở trong góc lau bàn, thỉnh thoảng thừa dịp chúng ta chú ý mới dám len lén liếc nhìn."

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tô Hành Phong nào đó toát ra thương tiếc cùng đau lòng, cũng khôngcảm thấy có gì khác thường, ngược lại làm cho khoé miệng lộ ra nụ cười tủm tỉm: " là đangnhắc nhở tôi, trong những năm qua tôi liên tục sắm vai nhân vật chị ác độc của bé lọ lemsao?"

      Tô Hành Phong nhìn vẻ mặt Cận Tử Kỳ lạnh nhạt cho là đúng, xiết chặt lông mày:

      "Tử Kỳ em cần phải gay gắt như thế này sao? Trong khi em ở đây trách móc chúng tôi,có nghĩ tới tình phát triển đến nước này tựbản thân em cũng có thể trốn tránh trách nhiệm?"

      Hàng lông mày kẻ đen của Cận Tử Kỳ hất lên, chớp mắt theo dõi ta, bộ dáng rửa tai lắng nghe.

      Tô Hành Phong nhíu mày nhìn , hầu kết khẽ động, vì vậy mà im miệng:

      "Những năm ấy từ đến lớn, em chưa baogiờ mở miệng xin giúp đỡ chuyện gì với ,thậm chí ngay cả hỏi thăm đề nghị đều cũngchưa từng có qua, ở bên cạnh em từ đầu đến cuối có vẻ có cũng được mà có cũng chẳng sao ."

      "Muốn làm người thừa kế Cận gia, muốn làm nữ chủ nhân của Tống gia, đối với điều em muốn cho tới bây giờ chỉ là có thể toàn tâm toàn ý cùng làm bạn đời suốt đời, mà trong mắt em từng có tồn tại của sao?"

      "Chúng ta cùng chỗ, cho tới bây giờ đều là đem lợi ích của gia tộc đặt ở vị trí đầu tiên,chúng ta lý trí quá mức cho dù ở cùng nhau cũng chỉ làm tổn thương lẫn nhau."

      Cận Tử Kỳ yên lặng lắng nghe, mặt chút thay đổi, khi Tô Hành Phong xong chỉ hỏi ngược lại câu:

      "Cho nên đó chính là lý do tôi đáng bị tổn thương?"

      Tô Hành Phong trong nháy mắt lặng im, Cận Tử Kỳ lập tức quay người trở lại trước bàn làm việc, nhìn bức hoạ vách tường:

      "Ngày đó khi tôi tỉnh lại, có ai quan tâmtôi khoẻ hay , có ai hỏi tôi có phảithật vậy mà buông xuống hay . Khi biết được tôi quên hết mọi thứ, các người chỉ cóbuông lỏng như trút được gánh nặng."

      Cận Tử Kỳ chậm rãi quay người qua, đôi con ngươi màu nâu nhạt sâu sắc nhìn Tô HànhPhong:

      "Các người từ khi vừa mới bắt đầu cũng chỉ muốn tha thứ của tôi, dường như chỉ cần có tiếng tha thứ là có thể yên tâm thoải mái mà ở chung chỗ thế này, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc."

      Có lẽ năm đó trong trận tai nạn xe kia, cứ như vậy mà ra càng đúng tâm ý của bọn họ?

      Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác may mắncòn sống sót.

      Vì vậy, Cận Tử Kỳ là cây gai trong lòng TôHành Phong và Kiều Niệm Chiêu.

      cây gai nhìn thấy nhưng có thể sờđược, khẽ đâm vào trong thịt người khác.

      Lông mày Tô Hành Phong nhíu lại nhìn và Cận Tử Kỳ có chút khoảng cách , ánh mặt trời chói mắt tràn vào từ phía sau , khôngthấy vẻ mặt khuất trong bóng mờ.

      "Tử Kỳ, mặc dù giữa chúng ta có tình , cũng còn có nhiều năm tình nghĩa."

      Dạ dày Cận Tử Kỳ đột nhiên hơi co rút, vẫnluôn có bệnh đau bao tử.

      nghiêng người ôm lấy dạ dày để lại dấu vết, sau đó nhàn nhạt ra lệnh trục khách:

      "Nếu như còn nhớ điểm tình nghĩa này, vậybây giờ xin mời rời ."

      Ánh mắt Tô Hành Phong dừng sống lưnghơi khom lại của Cận Tử Kỳ, đáy mắt thoánghiện lên lo lắng, hai bước bước làm tiến lên phía trước, hành động nhanh hơn ý thức bắt được cánh tay Cận Tử Kỳ, lông mày vặn chặt:

      "Có phải bệnh đau bao tử lại tái phát haykhông? đưa em bệnh viện."

      Cận Tử Kỳ im lặng lên tiếng, cúi đầu cắncánh môi trắng bệch, ổn định phía sau đau đớncủa mình, thân thể đứng thẳng, vươn tay gạt tayTô Hành Phong ra:

      " , tôi còn có rất nhiều việc bận."

      Đáy mắt Tô Hành Phong dâng lên sâu lắng nồng đậm, buông Cận Tử Kỳ ra, nhưngcòn chưa chờ ta mở miệng gì, ở cửa đột nhiên truyền đến thanh vật nặng rơixuống đất vỡ tan.


      Giới thiệu chương sau:
      "Xem ra em tới đúng lúc, quấy rầy cácngười xin lỗi!"
      "Chiêu nhi!" Tô Hành Phong lo lắng kêu to mộttiếng, cúi đầu nhìn Cận Tử Kỳ đau đếnđầu đổ đầy mồ hôi, giữa lông mày thoáng hiệnlên đấu tranh do dự, "Tử Kỳ, thực xin lỗi..."
      linhdiep17honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      016. Sau Khi Bị "Bỏ Rơi" Lần Nữa.

      Editor: tamthuonglac


      Cận Tử Kỳ và Tô Hành Phong cùng ăn ý nhìnvề phía cửa.

      Lặng lẽ ở bên cạnh cửa phòng làm việc rộngmở, Kiều Niệm Chiêu kinh ngạc đứng sững tại chỗ.

      Ánh mắt của ta dừng lại bàn tay TôHành Phong nắm cánh tay Cận Tử Kỳ, trongmắt lên bi thương dám tin, chớp lông mi hơi nước mỏng manh dần dần bắt đầu mờmịt.

      Hai tay Kiều Niệm Chiêu lúng túng xoắn lại ở thắt lưng, rớt xuống bên chân của chính là bình inox giữ nhiệt.

      Tô Hành Phong nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu trong nháy mắt lập tức buông lỏng Cận Tử Kỳ ra, hơn nữa chú ý tới đáy mắt Kiều Niệm Chiêugiật mình cùng khổ sở, vội vàng mở miệng: "Chiêu nhi..."

      còn sức lực nâng đỡ của Tô Hành Phong, Cận Tử Kỳ bởi vì đau đớn mà khôngngừng run rẩy có phần khó mà chống đỡ.

      Dạ dày đoạn thời gian rất dài chưa từng đau đớn qua như vậy, đau nhức khuấy động kịch liệt làm cho ngay cả hít thở cũng cảm thấy tốn sức, tay của chống ở mặtbàn, cố gắng để cho mình ngã xuống.

      Tô Hành Phong phát giác được trán của Cận Tử Kỳ mồ hôi lạnh xuống, muốn giải thích với Kiều Niệm Chiêu nhưng lời nghẹn ở cổ họng, lúc thân thể Cận Tử Kỳ mềm nhũn lập tứcđỡ .

      Thân thể Cận Tử Kỳ ngã xuống được Tô Hành Phong đón lấy, hai tay Tô Hành Phong chụp giữbên eo , tư thế của ra lại làm cho người ta tưởng tượng là rúc vào trước ngực của .

      "Tử Kỳ, có phải em lại ăn cơm trưa hay ?"

      Cận Tử Kỳ trong lúc rơi vào vòng tay của TôHành Phong, lập tức dùng hơi sức còn sót lạikhông có bao nhiêu giằng co, Tô Hành Phong lạilù lù bất động, có ý buông ra.

      Lông mày của từ từ vặn chặt, tựa hồ quên mất Kiều Niệm Chiêu còn đứng ở cửa, ánh mắt ngừng nhìn xuống sắc mặt xám như tro của Cận Tử Kỳ, giọng cũng thoáng xuất rung động:

      "Tại sao lúc nào cũng tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, muốn cho người khác lo lắngsao?"

      câu trách cứ rất giống lời tâm tình, nhưng mà nghe vào trong tai Cận Tử Kỳ, bất quá là lờikhách sáo dối trá mà thôi.

      Chẳng qua còn chưa chờ Cận Tử Kỳ mở miệng,Kiều Niệm Chiêu ở bên cạnh hình như thiếukiên nhẫn:

      "Em hình như quấy rầy đến các người..." Giọng nữ run lên nhè xen lẫn rất nhiều uất ức.

      Tô Hành Phong mới ý thức mình chú ý tới Kiều Niệm Chiêu, quay đầu lại thấy sắc mặt Kiều Niệm Chiêu tốt.

      Kiều Niệm Chiêu nhìn Tô Hành Phong và CậnTử Kỳ ôm nhau, miễn cưỡng tươi cười giật giậtkhóe miệng:

      "Xem ra em tới đúng lúc, quấy rầy cácngười xin lỗi!"

      xong đợi Tô Hành Phong có bất kỳ lời giải thích nào, xoay người chạy ra khỏiphòng làm việc, trong khí rơi rụng chính là giọt nước mắt từ khóe mắt tràn ra, tiếng động, mặt đất nhuộm ra đóa bọt nước.

      "Chiêu nhi!" Tô Hành Phong lo lắng kêu to mộttiếng, cúi đầu nhìn Cận Tử Kỳ đau đến đầu đổ đầy mồ hôi, giữa lông mày thoáng lên đấu tranh do dự, "Tử Kỳ, thực xin lỗi..."

      Lần này đây ta vẫn như cũ đạo nghĩa khôngthể chùn bước mà lựa chọn buông ra trước,vốn là kết quả hợp tình hợp lý.

      Khi Cận Tử Kỳ bị buông ra, thắt lưng bất ngờkhông kịp đề phòng bị đụng vào cạnh bàn, côkhông phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ đưa mắt nhìn Tô Hành Phong bước nhanh đuổi sáttheo Kiều Niệm Chiêu bỏ .

      nghĩ, năm đó ở trong hôn lễ, Tô Hành Phong có phải cũng bỏ như vậy hay ?

      Cận Tử Kỳ ôm lấy dạ dày phát đau, chầm chậmdựa vào cạnh bàn, đau đến mức hô hấp cóphần thở gấp, ngừng lại hơi, cố gắng tiếtkiệm sức lực mới hướng về phía cửa kêu mộttiếng:

      "Tiêu Tiêu..."

      Cửa phòng làm việc đung đưa, sau đó 'Phịch' tiếng rồi khép lại lần nữa.

      Bên ngoài có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ cógiọng của vang vọng lâu .

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ rưỡi, bình thường là thờigian công ty dùng cơm.

      Dạ dày bỗng nhiên có trận lật quấy đau đớnkịch liệt, sau lưng áo sơ mi Cận Tử Kỳ thấm ướt mồ hôi, tay của siết chặt áo ở bụng, trong lúc sợi tóc mai thấm ướt, chóp mũi cũng rịn ra mồ hôi hơi lạnh.

      cố gắng thả chậm dần tần suất hô hấp củamình, cố gắng giảm bớt tốc độ bởi vì ngực phập phồng làm cho dạ dày càng quặn đau.

      Cận Tử Kỳ cũng phải là người dễ dàng rơi lệ, nhưng giờ phút này cũng bởi vì quá mứcđau đớn mà vành mắt phiếm hồng.

      ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà trắng xóa, khắc chế nước mắt mình sắp trào ra.

      Đợi hồi cho cơn đau đớn giống như thủytriều tuôn ra lui về phía sau, Cận Tử Kỳ khókhăn đến trước bàn, cầm lấy điện thoại diđộng, nhưng bàn tay đau đến chết lặng còn chưa nhấn đến số 120, điện thoại di động vang lêntrước bước.

      số xa lạ chưa bao giờ thấy qua.

      Cận Tử Kỳ cau mày, chịu đựng dạ dày đau nhức, đầu ngón tay run rẩy nhấn xuống nút trảlời, sau đó đưa điện thoại di động đặt bên tai:

      "Xin chào, tôi là Cận Tử Kỳ, xin hỏi là vị nào?"

      Đầu bên kia điện thoại là hồi trầm mặc, lâu cũng chưa có đáp lại, chỉ có tiếng hít thở rất .

      Dạ dày Cận Tử Kỳ lần nữa dâng trào đau đớn,khi chuẩn bị tắt điện thoại, đầu kia lại truyềnđến giọng nam từ tính trầm thấp:

      "Cận tiểu thư, chẳng lẽ thể vì chuyệnmình chào mà rời giải thích chútsao?"

      Cận Tử Kỳ sửng sốt trong giây lát, lập tức đemgiọng nam trong điện thoại cùng người đàn ông nào đó trong trí nhớ đặt chung cùng chỗ, mồ hôi chảy xuống gò má biến mất, hít thở sâu giọng trả lời đè nén:

      "Tống tiên sinh, công ty của tôi đột nhiên.....cómột số việc phải trước, tôi vốn là dự định đợi sau khi hết bận...... bệnh viện... xem ......"

      Giọng của Cận Tử Kỳ quá lễ phép, tốc độ lời thong thả trầm ổn, cũng như thường ngày khác mấy.

      Nhưng trong giọng mỏng yếu cần nóicũng (*), tiếng thở dốc thấp hết sức dồn nén có lẽ truyền vào trong loa, người đàn ôngđầu bên kia điện thoại rất nhanh nghe ra khácthường: " làm sao vậy? Giọng là lạ thếnào đó?"

      (*) Nguyên văn là "Bất hĩnh nhi tẩu" : tin tứckhông cần tuyên truyền nhanh chóng truyềnbá (Theo Baidu)


      " có gì, chỉ là vừa mới làm việc mệt mỏi, khiến cho hơi buồn ngủ."

      Cận Tử Kỳ cố gắng làm cho giọng của mình nghe vào khoan khoái chút, cố gắng loại bỏ nghi ngờ của Tống Kỳ Diễn.

      muốn để cho người xa lạ biết yếu đuối, luôn luôn phải là chim nhỏdựa vào người khác, cũng biết tỏ ra yếu thế và xin giúp đỡ.

      Đáng tiếc, ý trời như ý người, mới vừa xong, dạ dày chợt co rút mạnh, đau đớn kịch liệt xông thẳng lên, đau đến mức từ trong môi tràn ra tiếng đau thở dài, cũng truyền thẳng đến đầu dây bên này của Tống Kỳ Diễn.

      Ly nước bên cạnh bàn bởi vì cẩn thậnlàm rơi mặt đất, phát ra tiếng va chạm nặng nề.

      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn ly nước xoay vòng vỡ mặt đất, sau đó nghe thấy đầu bên kia điệnthoại vang lên tiếng "đô đô".

      Tống Kỳ Diễn đột nhiên cúp điện thoại.

      Cận Tử Kỳ chưa kịp suy nghĩ ý đồ của , lạiđau đến mức phải co rúc người ở ghế, côgọi điện cho cấp cứu "120" xong, cả người rốtcuộc nhịn được mà nằm sấp ở bàn.

      nhắm hai mắt lại, đem mảng lớn nước mắt lưng tròng ở đáy mắt nuốt trở về, hé miệng hítthở lấy khí trong lành cố gắng giữ tỉnhtáo, để cho mình bất tỉnh trước khi xe cấpcứu tới.

      biết qua bao lâu, Cận Tử Kỳ giữa ý thức còn ngây ngây ngô ngô, đột nhiên truyềnđến tiếng đạp cửa phát ra điếc tai, cửa phòng đụng mạnh vào vách tường phát ra tiếng vang dữ dội, ngay sau đó là tiếng thét to vội vàng hoảng hốt:

      "Cận Tử Kỳ!"



      Giới thiệu chương sau:
      Chị Tử Kỳ trong những năm qua đều chưa từngđể cho đàn ông gần gũi, dường như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều duy trì cảnh giác và lẩn tránh.
      Mà bây giờ, chị ấy lại cho phép người đànông ôm chị vào lòng.
      Người đàn ông này rốt cục là ai?
      linhdiep17honglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      017. Nhìn Thấy Ấy Đau Sao?

      Editor: tamthuonglac


      Cận Tử Kỳ vừa mới ngẩng đầu, trước mắt bỗng nhiên choáng váng, ngã vào trong lồng ngực ấm áp.

      "Cận Tử Kỳ, làm sao vậy, Cận Tử Kỳ!" Tống Kỳ Diễn vội vàng hỏi thăm, hô hấp thở gấp gáp.

      mạch nhấn ga chạy đến Phong Kỳ, lạiđâm ngang xô dọc mà chạy lên tầng làm việc, mãi đến khi đạp cước đá văng cửa phòng làm việc, chứng kiến Cận Tử Kỳ gục bên cạnhbàn, hòn đá treo trong lòng mới từ từ buôngxuống.

      thân thể Cận Tử Kỳ khó chịu chỗnào, nhưng chỉ trông thấy đau đến khuôn mặtnhỏ nhắn trắng bệch, lập tức lòng nóng nhưlửa đốt, cho dù như thế nào cũng chẳng bình tĩnh được.

      Hàng lông mày đen của Cận Tử Kỳ vặn chặt, tay chân lạnh buốt, đau đớn làm thần kinh tê dại, cũng làm cho toàn thân như nhũn ra, cho nên hề đẩy người đàn ông ôm mình ra.

      bình phục lại sau trận đau đớn, mới nâng tầm mắt còn mơ hồ nhìn về phía người đàn ông ôm lấy mình, đập vào mắt là mộtbên gương mặt góc cạnh tươi sáng của Tống KỳDiễn.

      "Tống tiên sinh..."

      Giọng Cận Tử Kỳ khàn khàn kêu lên hàm chứa kinh ngạc, hoài nghi cùng lúng túng.

      nghĩ tới Tống Kỳ Diễn xuất tạiPhong Kỳ, cũng nghĩ đến bị Tống KỳDiễn nhìn thấy mình quẫn bách.

      Tống Kỳ Diễn hai lời, cởi áo khoác tây trang người bọc lấy Cận Tử Kỳ, sau đó ôm vào trong ngực lần nữa, từ ghế da bế lên, lập tức ra ngoài.

      Cận Tử Kỳ cao cao gầy còm, khi công chúa của được ôm vào trong lòng, có vẻ rất nhắn.

      Hai tay Cận Tử Kỳ quấn quanh cổ của , cônâng lên mí mắt nặng nề, nhìn chiếc cằm kiênnghị và đôi môi Tống Kỳ Diễn mím chặt, trong lòng lan toả ra vầng sáng nên được tưvị.

      biết mình có nên giãy dụa hay , nhưng mà ngực của ấm áp thế này.

      Đây là lần đầu tiên trong những năm qua làmcho lòng sinh ra tâm tình an nhàn.

      Đột nhiên rất muốn ỷ lại người đàn ông này, ítnhất vào thời điểm này, thân bất do kỷ mà suy nghĩ.

      Cơ thể Cận Tử Kỳ suy yếu, muốn lại vìgiáo dục lễ nghi mà đẩy người đàn ông ôm mình ra.

      Tại khoảnh khắc Tống Kỳ Diễn bế vàothang máy, Cận Tử Kỳ khỏi đem đầu tựavào vai , từ từ nhắm hàng mi mắt lại, tìm kiếm giây phút yên bình.

      Mái tóc dài đen nhánh mềm mại của rũ đầylồng ngực , Tống Kỳ Diễn nhìn mình vách thang máy, chỉ chiếc áo thun lót đen, mặt còn lưu lại chút căng thẳng và sợ hãi.

      Cận Tử Kỳ được ôm chặt, biết mình dùng bao nhiêu sức lực cẩn thận từng li từng tí mà nâng .

      Đôi chân dài của ưu nhã xinh đẹp treo cánh tay cường tráng của , chỗ gấu quần lộ ra mắt cá chân tinh xảo trắng nõn.

      Gương mặt của áp vào lồng ngực , đôicon ngươi u tĩnh nhắm lại, cánh môi tái nhợt khẽmím chặt, giống như mỹ nhân ngủ trong toà thành bị tới trộm .

      Cửa thang máy vừa mở ra, Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ bước nhanh thẳng đến xe hơi củamình dừng ở cửa.

      "Là chị Tử Kỳ......."

      Tại cửa lớn đụng phải Tiêu Tiêu mới vừa cơm nước xong trở về, thoáng cái nhận ra Cận Tử Kỳ được bọc trong tây trang, sau đó cũng nhìn thấy người đàn ông tuấn quen thuộc ôm Cận Tử Kỳ.

      Phản ứng đầu tiên của chính là: người đàn ông này là ai.

      ra chỉ mới nghĩ đến: vì sao người đàn ông này ôm chị Tử Kỳ ra vẫn có người nào ngăn trở?

      "Chị Tử Kỳ!"

      Chờ bản thân Tiêu Tiêu hoàn hồn giữa sững sờ nghi hoặc, khi chạy ra đuổi theo, Tống Kỳ Diễn nhét Cận Tử Kỳ vào trong xe, chiếcMaybach xa hoa màu đen nghênh ngang rời .

      Tiêu Tiêu nhìn chiếc xe kia hóa thành điểm đenmà chóng mặt ngẩn người.

      Chị Tử Kỳ trong những năm qua đều chưa từngđể cho đàn ông gần gũi, dường như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều duy trì cảnh giác vàlẩn tránh.

      Mà bây giờ, chị ấy lại cho phép người đànông ôm chị vào lòng.

      Người đàn ông này rốt cục là ai?

      ------------

      Maybach đâm ngang xô dọc xông vào bãi đậuxe bệnh viện, Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ đau đến mệt mỏi muốn ngủ kịp đăng ký lấy số, lập tức phá cửa phòng cấp cứu.

      Bác sĩ trẻ tuổi trực ban liếc mắt nhận ra Cận Tử Kỳ, vị này thường xuyên xuất trênmặt báo Tài chính và Kinh tế người thừa kế củaCận thị, cũng là danh môn thiên kim tiểu thư có giá trị cao nhất thành phố này đợi gả.

      Vì vậy khi đích thân mình khám bệnh cho Cận Tử Kỳ, khó tránh khỏi có chút ít hơi hơi hưng phấn.

      Tay của ta đè xuống dạ dày của Cận Tử Kỳmà nắm bắt được sức lực, Cận Tử Kỳ đau đến thân thể co rút.

      Thân thể đổ nghiêng qua trái, phun ra mộtbúng máu mặt đất , nước mắt rơi xuống lãchã lã chã.

      "Cận tiểu thư, xin lỗi, tôi ra tay nặng chút..."

      Bác sĩ trẻ tuổi mới vừa xong, bên cổ áo bị Tống Kỳ Diễn kéo lấy, thân thể gầy gò thoáng cái bị quả đấm cứng rắn nện đỗ ở trênsàn nhà, sau đó lại bị nhấc lên tàn nhẫn:

      " làm cái quái gì với ấy, nhìn thấycô ấy đau sao! như vậy mà khám bệnh cho người ta à?"

      Cả khuôn mặt Tống Kỳ Diễn đều tràn ngập khói mù, nắm tay xách lấy bác sĩ trẻ tuổi vanglên tiếng răng rắc, cực kỳ tức giận.

      Nhưng rất nhanh lại phát được Cận Tử Kỳ dường như bị thô lỗ của mình hù dọa, vì vậy hất cổ áo bác sĩ trẻ tuổi ra, sau khi lưu lạimột câu "Chăm sóc tốt cho ấy" lập tức xoay người nhanh chóng biến mất tại cửa phòng cấpcứu.

      Cận Tử Kỳ bưng lấy dạ dày sưng đau, mắt nhìnTống Kỳ Diễn rời .

      vừa rồi ra tay vừa hung ác vừa chuẩn, thậtgiống như bình thường vị bác sĩ này cùng cóthâm cừu đại hận (thù sâu oán nặng).

      Nếu quả đấm đó có ngày giáng xuống ở người của , hậu quả là như thế nào?

      Nghĩ đến thế, giữa khổ mua vui khóe miệng CậnTử Kỳ giương lên, đột nhiên tò mò TốngKỳ Diễn có đánh phụ nữ hay ?

      Khoảng chừng hai mươi phút sau, cửa phòng cấp cứu bị sức lực lớn từ bên ngoài đẩy ra, Cận Tử Kỳ vốn mới mắt chợp mắt trong lòng khẽ động, theo tiếng động mà nhìn lại, chứng kiến Tống Kỳ Diễn áp giải ông già vào.

      "Tôi cậu người trẻ tuổi làm sao mà dã man hiểu chuyện như vậy! phải từtừ chậm chút, vẫn còn lỗ mãng thế này!"

      Ông già bị Tống Kỳ Diễn xách ở trong tay, từngbước quay đầu nhìn đến sắc mặt Tống KỳDiễn hết sức kéo căng mà căm giận quát:

      "Lái xe như vậy muốn sống à! Bản thâncậu muốn sống, cũng cần mang lão già tôi đây theo!"

      Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ cả hai nhìn nhau dò xét, lại lập tức tránh ánh mắt nhau ra, chợtcảm thấy được tự nhiên.

      Hơn nữa nghe xong ông già oán trách, càngkhông kiên nhẫn, phen kéo dài ông già tới bên giường lạnh lùng :

      "Khám bệnh!"

      Lão già lảm nhảm quay đầu, khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ giường, đáy mắt khoẻ mạnh nhấp nháy thoáng hiểu .

      Ông lần nữa quay đầu lại liếc nhìn Tống Kỳ Diễn đứng ở cạnh cửa chịu qua, ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc sâu xa) hừ tiếng:

      "Người trẻ tuổi quan tâm người là chuyệntốt, nhưng mà phải lo lắng tính mạng bản thân..."

      "Lão già, tôi ông có yên hay !"

      Tiếng Tống Kỳ Diễn gầm hoàn toàn dừng lại khi khoé mắt của lướt nhìn sang Cận Tử Kỳ.

      Che dấu ho khan tiếng, khóe miệng vứt xuống lại tiết lộ mất hứng.

      Ông già liếc xéo Tống Kỳ Diễn, hừ : "Giải thích câu cũng vui vẻ à? Vậycậu đập vỡ cửa nhà tôi, lại kéo tôi từ trong chănđi ra, tôi phải là nên ghi hận cậu cả đờisao?"
      linhdiep17, honglakSoRi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :