1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      008. Treo Cổ Cây Tên Gọi Cận Tử Kỳ.

      Editor: tamthuonglac

      ban công ánh trăng tràn ngập khắp nơi, ánh sáng trắng đầy sàn.

      cửa sổ sát đất rèm cửa vải sa mỏng màu trắng hai lớp khép hờ, gió đêm theo vầng sángvàng nhạt ở trong phòng lướt qua* (NV: Phảnquang lược ảnh)

      *Phản quang lược ảnh: ánh sáng phản chiếu mặt nước và cái bóng chợt lóe lên, chớpmắt liền qua, tập trung quan sát kỹhoặc ấn tượng sâu khắc. (Theo Baidu)

      Tống Kỳ Diễn nhàng xoay người dựa vàolan can sân thượng, chân tùy ý gác lên trênthanh ngang lan can sau lưng, quay nghiêngmột bên mặt, tầm mắt rơi vào Thịnh Thế HàoĐình dưới kia mặt hồ sóng gợn lăn tăn lần lượt được trăng tròn chiếu lên.

      Trong đầu của chiếm giữ chính là lời rất khả quan của Lương NhấtThần:

      "Muốn cưới vị đại tiểu thư nhà họ Cận kia làm vợ? A Diễn, phải là tôi đả kích cậu, , chữ: Khó; hai chữ: Rất Khó; ba chữ:Cực Kỳ Khó; bốn chữ: Tắm Rửa Ngủ ."

      Từ trong túi quần Tống Kỳ Diễn lấy ra cái bật lửa, ngón tay dài khớp xương ràng thuầnthục mà đem chơi hồi, sau đó thân thể thondài đứng thẳng, xoay lại nhàng nhoài người ra dựa vào lan can.

      dùng bàn tay quấn băng gạc từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc lá, băng gạctrắng rỉ ra tia máu nhàn nhạt, lại tựa nhưkhông thấy, chỉ rút ra điếu thuốc đốt lên, đứng ở nơi đó bắt đầu từ từ hút thuốc.

      Trong lúc kẹp thuốc ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, ánh lửa thuốc lá ánh lên mặt lúc sáng lúc tối.

      nheo lại đôi mắt ngắm nhìn vầng trăng sáng kia cao treo bầu trời, muôn vàn suy nghĩ.

      Chậm rãi phun ra vòng khói tản mát trong khôngkhí, mang theo chút tăm tối nấc nghẹn thêlương, sau đó rất nhanh tan .

      Dần dần biến mất dấu vết, dường như đến nhưng chưa từng tồn tại qua.

      Lương Nhất Thần lúc gần cũng quênhướng đến đả kích phen:

      "A Diễn, đời này đúng là có nhiều phụ nữ,cậu cũng đừng treo cổ ở ngọn cây, cònlà ngọn cây trụi lá suốt bao năm dàikhông ra được cái lá cây."

      Tống Kỳ Diễn tuyệt đối muốn cho Lương Nhất Thần, ngay từ bốn năm trước hắnđã tự đến lấy cái thòng lọng kia chụp vào cổmình, còn là sợi dây thòng lọng buộc chođến bế tắc, mà đầu bên kia sợi dây thừng may cột ở ngọn cây Cận Tử Kỳ.

      Cũng ngàn vạn lần xoay chuyển lôi kéo TốngKỳ Diễn "Chân trời nơi nào cỏ thơm, cần gì đơn phương cành hoa" ba hoa khoáclác các loại.

      Bởi vì kể từ sau Cận Tử Kỳ, ngoại trừ người phụnữ gọi Cận Tử Kỳ này ra, những người khácphái khác trong mắt và cỏ đuôi chó bênđường cùng thuộc hệ.

      Thực ra ngay cả chính cũng hiểu tạisao biến thành bộ dáng như vậy.

      Trong bốn năm này, phụ nữ thương nhungnhớ nhiều kể xiết, nhưng mà thậtchứng minh, Tống Kỳ Diễn đúng là ngoại tộc, hoàn toàn phá vỡ mâu thuẫn với nhận định đàn ông là động vật suy nghĩ nửa thân dưới.

      đối với những phụ nữ ngực to mông vểnhdáng người xinh đẹp cũng xúc động, mặc dù uống rượu say cũng có cái loại ý tưởng đó.

      Càng đừng là ở dưới tình huống tỉnh táo.

      Nhưng lại thể thừa nhận mộtchân tướng khác làm cảm thấy xấu hổ: chỉcó Cận Tử Kỳ, chỉ có , ít nhất trong bốn năm sau khi cùng phát sinh quan hệ, chỉ có người phụ nữ là làm được!

      làm cho khỏi có xúc động, có đôikhi nghĩ tới xúc động!

      Giống như ngày hôm nay sau bốn năm, mặc dùchỉ là nhìn , lại giống như mê muội, bản thân hoàn toàn còn năng lực suy nghĩ, tựa như kẻ ngu có đầu óc.

      Tống Kỳ Diễn gạt tàn thuốc, rời khỏi lan can lạnh buốt, cuối cùng hít hơi rồi phun khói ra, vứt tàn thuốc quay trở về phòng, trong lúclơ đãng thấy điện thoại di động bị ném ở ghế sô pha.

      Đồng hồ báo thức tường tí tách tí tách di chuyển, Tống Kỳ Diễn ngồi ghế sô pha, nhìn chằm chằm di động bàn trà hơn năm phút đồng hồ, thậm chí hơn tiếng đồng hồ, liên tục duy trì động tác.

      Khi sắc trời bên ngoài bắt đầu tờ mờ sáng, TốngKỳ Diễn rốt cục đưa điện thoại di động cuộnvào trong tay, chớp chớp con mắt chua xótđau buốt đầy tia máu, tới tới lui lui do dự mấy lần, rốt cục thông qua dãy số trợ lý của .

      Ba giờ sáng, trợ lý Tống Kỳ Diễn bị Boss củamình đánh thức từ trong giấc ngủ, so với trợ lý mơ mơ màng màng, dường như tinh thần Tống Kỳ Diễn vô cùng tốt, ôm trong lòng vài phần chần chờ và lúng túng mở miệng:

      "Khụ, buổi sáng ngày mai trước tám giờ cho tôi phần tư liệu về Cận Tử Kỳ, phải đầy đủ chút, nhất là người đàn ông hồn bất tán bên cạnh ấy kia, cũng đem tư liệu của cho tôi, thuận tiện còn có đứa tên Mỗ Mỗ."

      "Ngài yên tâm, trời sáng sau khi thức dậy tôi làm liền, còn sớm, ngài cũng nghỉ ngơiđi."

      "Chờ chút..."

      Đầu bên kia trợ lý vừa định tắt điện thoại, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên mở miệng ngăn ta, suy nghĩ kỹ mấy giây sau mới :

      "Tôi vừa rồi suy nghĩ lại rồi, nhân tiện bây giờđi, dù sao cũng ngủ được, bây giờ cậu đứng lên thu xếp ngay , sắp xếp xong lập tức gửi gửi e-mail cho tôi ..."

      "Quên , tôi thấy là cậu cũng nên đích thân tớiđây , tôi muốn phát sinh tượng hệthống Internet nhận được thư nhắn."

      " ta Boss, khách sạn như Thịnh Thế Hào Đình rất có khả năng mạng lưới Internetbị đứt..."

      Tống Kỳ Diễn nghe xong trong nháy mắt sắcmặt trầm, tiếp theo giọng so với lúc nảycũng cao lên vài phần:

      "Thịnh Thế Hào Đình là cậu mở, cậu mạng Internet có liên tục hệ thống mạng cũng đứt? Cho cậu hai giờ sửa sang tài liệu chotốt rồi xuất ở trước mặt của tôi, nếu vĩnh viễn đừng xuất lại ở trong tầm mắttôi, hiểu ?"

      Trợ lý: "..."


      ------------ 《 Hôn nhân giá ngàn vàng 》------------

      Sáng sớm, lúc Cận Tử Kỳ dẫn Cận Mỗ Mỗ xuống lầu, trong nhà ăn cảnh tượngvui vẻ hòa thuận.

      Nhưng nghe tiếng bước chân phía sau, vốn đangcùng Kiều Niệm Chiêu vừa vừa cười Cận Chiêu Đông lập tức xụ mặt xuống, đầu mày cau lại nghiêm nghị nhìn mẹ con Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ cũng thèm để ý, vừa ôn nhu dụ dỗ xoa con mắt buồn ngủ của Mỗ Mỗ, vừa như có việc gì xuống cầu thang, hoàn toàn để ý ánh mắt Cận Chiêu Đông.

      Tô Ngưng Tuyết vẫn chưa xuống tới, cho nên bàn ăn chỉ có hai người, sau khi Cận Tử Kỳxuất , vốn là cảnh từ phụ hiếu nữ (cha hiền con thảo) cũng bị đánh vỡ, khí lậptức rơi vào lạnh lẽo lúng túng.

      Khi Cận Tử Kỳ đến bên cạnh bàn ăn, Kiều Niệm Chiêu ngồi ở bên tay phải Cận Chiêu Đông hướng đến dịu dàng lên tiếng gọi:

      "Chị, chị dậy ạ!"

      Cận Tử Kỳ chỉ gật đầu, vẻ mặt rất lạnh nhạt thờ ơ, sau đó chẳng gì chỉ kéo ghế ra ngồixuống.

      Kiều Niệm Chiêu trước sắc mặt có mấy giây ảm đạm, nhưng lập tức đổi lại cười ấm áp, gắpmột cây bánh quẩy bỏ vào trong chén Cận Chiêu Đông: "Cha, hôm nay bánh quẩy mùi vị tệ, ngài nếm thử."

      Khóe mắt Cận Tử Kỳ liếc nhìn Kiều NiệmChiêu, sau khi mất trí nhớ vị này chuyểnvào làm nhị tiểu thư nhà họ Cận.

      Cận Mỗ Mỗ bò lên ghế ngồi bên cạnh Cận Tử Kỳ, lanh lợi mà ngước mặt lên, hướng Cận Chiêu Đông ngây ngô kêu lên tiếng:

      "Ông ngoại chào buổi sáng!"

      Cận Chiêu Đông nhàn nhạt đáp lại chút,trước sau gương mặt đều kéo căng, mắt cũng hề nhìn đến Mỗ Mỗ.

      Nhưng lạnh nhạt như vậy chỉ là làm cho môiphấn hồng của Cận Mỗ Mỗ móp méo, rất nhanhđã chuyển hướng sang Cận Tử Kỳ trải khăn ăn, hai bàn tay đầy thịt nâng gò má trắng mịn, đung đưa hai cái chân kêu lên:

      "Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ đói a, muốn ăn trứngtròn!"

      Cận Tử Kỳ cúi người véo véo má Mỗ Mỗ, vừa định để cho dì vú bưng lên bữa sáng, lại bị CậnChiêu Đông ngăn chặn, mặt ông lạnh lùng nhìn thần sắc trước sau bình tĩnh của Cận Tử Kỳ:

      "Đừng vội dọn bữa ăn lên, Tiểu Kỳ, ta có lời muốn hỏi con."




      P/s: thực tình nén cục tức mà nuốt mấy chương này, tức quá ! Mong tới cảnh rước chị
      vềnhanh nhanh nhanh nhanh ........
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      009.Cận Tử Kỳ Sắc Bén

      Editor: tamthuonglac

      "Đừng vội dọn bữa ăn lên, Tiểu Kỳ, ta có lời muốn hỏi con."

      Sau khi Cận Tử Kỳ thay Cận Mỗ Mỗ quàngxong khăn ăn ở cổ, cũng nóng vội nhấp hớp nước ấm.

      Kỳ ấn tượng đối với Cận Chiêu Đông cũng là do Cận Tử Kỳ căn cứ chắp vá từng li từng tí trong bốn năm qua mà ra.

      Người đàn ông trung niên tuấn lãng chín chắnnày, phần lớn thời gian đều mang bộ dángnghiêm mặt nghiêm trang, rất ít lộ ra nụ cườixuất phát từ nội tâm, mà Cận Tử Kỳ may mắn thấy qua vài lần.

      Nghĩ đến thế, ánh sáng nơi đuôi mắt Cận Tử Kỳquét về phía Kiều Niệm Chiêu, mỗi lần CậnChiêu Đông cười ôn hòa như thế, tựa hồ... vị"Em " này của đều ở đây.

      Vốn dùng bữa Kiều Niệm Chiêu tiếp bắtđược ánh mắt dò xét của Cận Tử Kỳ, lại ăn ý ngẩng đầu nhìn qua, mặt hơi có vẻ ngượngngùng lễ phép cười yếu ớt, lộ ra má lúm đồngtiền.

      thể , Kiều Niệm Chiêu đích xáclà đại mỹ nhân, mặt trái xoan lớn cỡ bàn tay, cáicằm nhọn, sóng mũi rất thanh tú, tóc cắt ngangtrán, hai mắt to cười rộ lên như hai đạonàng tiên ánh trăng, ngọt ngào mà thanh thuần.

      Giới diễn viên nghệ sĩ kỹ thuật hoá trang tinh xảo khiến cho Kiều Niệm Chiêu hai mươi bảytuổi nhìn qua càng giống sinh viên vừa mới ra trường, toàn thân từ xuống dưới đều tảnmát sức sống tuổi trẻ tinh thần phấn chấn.

      Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt đánh giá của mình,thu lại con ngươi mắt mím môi nhàng cườicười, bưng lên ly nước uống hớp, rồi mới đưa toàn bộ chú ý chuyển dời lên ngườiCận Chiêu Đông:

      "Con nghe đây, ngài ."

      Khi Cận Chiêu Đông trong lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ vui vẻ, trong lòng mơ hồ có chút vui.

      Chẳng biết tại sao, ông dù sao vẫn cảm thấy nụ cười của Cận Tử Kỳ khỏi làm cho ngườita lo sợ, trong đôi con ngươi màu nâu nhạt kia dường như thường xuyên chứa châm biếm, nghĩ như thế, sắc mặt Cận Chiêu Đông lại lạnh hai phần.

      "Tiểu Kỳ, tuổi con cũng , có số việc dù cho vì mình mà cân nhắc, cũng nên vì gia đình mà suy nghĩ lại."

      Cận Chiêu Đông hơi ngưng lại, tầm mắt dừng ở mặt Mỗ Mỗ ngửa đầu mê muội mà nháy mắt, khẽ lên tiếng thở dài, trở lại nhìn CậnTử Kỳ hỏi:

      "Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, công tử Cao gia làm sao lại vào bệnh viện? Nếu như phải là sáng nay Cao lão gọi điện thoại tới đây hỏi thăm, có phải con định vẫn tiếp tục giấudiếm ta?"

      Cận Tử Kỳ nhìn lại nét mặt lộ vẻ trách cứ của Cận Chiêu Đông, khẽ hé miệng trả lời:

      "Chuyện này có gì hay để giấu diếm, concho rằng ngài càng hi vọng có thể an an tĩnh tĩnh ăn xong bữa sáng này."

      Cận Tử Kỳ bất ôn bất hỏa ( ấm nóng) trả lời khiến Cận Chiêu Đông nhíu mày,vừa định mở miệng giáo huấn vài câu, Kiều Niệm Chiêu vốn an phận ngồi bên cạnh ăn cơm lại đột nhiên mở miệng lên tiếng gọi Cận Chiêu Đông lại:

      "Ba ba, chuyện này ai đúng ai sai ai cũng nóikhông , ngài đừng trách chị ."

      Bởi vì Kiều Niệm Chiêu dịu dàng khuyên giải,sắc mặt Cận Chiêu Đông hơi có vẻ dịu , nhìnchằm chằm Cận Tử Kỳ hơi cúi thấp đầukhảy khảy tóc Mỗ Mỗ:

      "Rốt cuộc muốn đến bao nhiêu tuổi mới có thể để cho trong nhà vì con mà lo lắng? Con năm nay hai mươi tám tuổi, phải mười tám tuổi, trong phạm vi đối tượng thanh niên tài tuấn cùng con tuổi tác xứng đôi rất ít chẳngcó bao nhiêu..."

      Những lời này Cận Tử Kỳ cũng chẳng hề muốn trả lời, gắp cái sủi cảo khác bỏ vào trong chén Mỗ Mỗ, sau đó vỗ vỗ cái đầu Mỗ Mỗý bảo nó ăn lót bụng trước, bản thân mình thìtiếp tục chờ đợi chủ đề của Cận Chiêu Đông.

      Cận Chiêu Đông nhìn cảnh Cận Tử Kỳ săn sóc Cận Mỗ Mỗ, ngực lạ thở ra hơi lắng đọng, chỉ tiếc rèn sắt thành thép mà đặt đôi đũatrong tay xuống cách nặng nề, ở trong phòng ăn tưởng chừng phát ra tiếng đâm sầmnhau lanh lảnh.

      "Cuối năm nay," Cận Chiêu Đông cuối cùng truyền xuống thông điệp: "Chậm nhất là cuối năm nay, con nhất định phải tìm được cho ta đối tượng kết hôn thích hợp, nếu như con còn cho rằng mình là trưởng nữ Cận gia, ngườithừa kế của Cận thị !"

      Bởi vì Cận Chiêu Đông bỗng nhiên tiếng cất cao lượng, trong phòng ăn lập tức lặng ngắt nhưtờ.

      Vốn vui mừng gặm sủi cảo Cận Mỗ Mỗ sợ hãirụt cổ cái, cầm lấy cái chén phim hoạt hoạ, trừng to mắt ngập nước hướng về phía Cận Chiêu Đông xanh mặt, sau đó lại lo lắngmà ngó ngó Cận Tử Kỳ.

      "Chị..."

      Kiều Niệm Chiêu muốn lại thôi, lo lắng nhìn Cận Tử Kỳ, dường như muốn cho Cận Tử Kỳ trước tiên cúi đầu nhận sai.

      Cận Tử Kỳ nhúc nhích chút nào, sờ sờ mặt Cận Mỗ Mỗ trấn an, lại múc cho nó muỗng sữa đậu nành, sau đó ngước mắt đónnhận đáy mắt chớp động lửa giận của Cận ChiêuĐông, hí mắt cười:

      "Con vẫn luôn biết mình là con Cận gia và là người thừa kế kỳ vọng rất lớn của Cận thị, vềphần hôn nhân của con, con cảm thấyhiện tại có cái gì tốt, ngài cần gì phải liên tục dồn ép con tha?"

      "Khiến Cận gia mặt mũi thể ra ánh sáng,giá cổ phiếu Cận thị giảm xuống chấn động, đâylà điều con luôn miệng chịu trách nhiệm đốivới Cận gia đối với Cận thị sao?"

      "Ba ba, chị phải là có ý này..."

      Kiều Niệm Chiêu đúng lúc đè lại cổ tay CậnChiêu Đông, bên miệng cầu xin tha thứ bên vội vàng liếc về phía Cận Tử Kỳ trước sauvẫn bình tĩnh: "Chị, chị với ba ba, mới vừarồi lời chị chỉ là nhất thời nhảm."

      Cận Chiêu Đông phát hỏa, Kiều Niệm Chiêu khuyên can, Cận Tử Kỳ bình tĩnh.

      Bốn năm nay tiết mục diễn này lặp lặp lại nhiều lần, ở nơi này sáng sớm, vẫn như xưa lần cũng thay đổi.

      " nhìn lại bản thân mình chút, nhìn lại em chút, mặt theo đuổi tự do, cóthay em nghĩ tới chút hay , conbé năm nay hai mươi bảy."

      Ly nước trong tay Cận Tử Kỳ lạnh, chậmrãi đặt lại bên cạnh bàn, quay đầu nhìn CậnChiêu Đông:

      "Bây giờ phải là xã hội phong kiến cũ, nếu như ấy muốn gả, sẵn lòng gả, cần phải băn khoăn lo ngại con, con cũng cảm thấy bộ dáng như vậy làm cho con quá mức khó xử."

      Cận Chiêu Đông bỗng dưng sững sờ, nhìn CậnTử Kỳ tâm vui vẻ, đột nhiên trở nên á khẩukhông trả lời được.

      Có loại yên tĩnh trầm mặc quanh quẩn trong nhà ăn.

      Cận Tử Kỳ thấy sữa đậu nành trong chén Cận Mỗ Mỗ còn thừa có bao nhiêu, lại hướngdì vú đứng bên cạnh chờ sai bảo mà nhẹgiọng dặn dò vài câu, dì vú cầu cũng khôngđược trốn vào phòng bếp.

      "Tiểu Kỳ, bọn họ cũng đều biết sai rồi, bốn năm, con nên tha thứ cho bọn họ ."

      Cận Tử Kỳ hiểu nhíu nhíu mày, khóemiệng chứa đựng nụ cười nhạt:

      "Cha, lời ngài ... Con hiểu ý củangài."

      Cận Chiêu Đông trầm mặc, tựa lưng vào ghếngồi, giơ tay vuốt vuốt huyệt thái dương, giọng cũng có vẻ mệt mỏi:

      "Tiểu Kỳ, con tuổi , nên bởi vì chút lời đồn tin vỉa hè này mà làm hao tổnbản thân mình, rất nhiều chuyện ra hề giống như con nghĩ."

      "Lời đồn? Ngài chỉ ra rằng lời đồn con được biết là khi Tô Hành Phong và con có hôn ước, lại bò lên giường của con nuôi nhà họ Cận chúng ta; hay là chỉ ra rằng người khácvu oan con nuôi Cận gia khi mặt nóimuốn thành toàn hôn nhân của chị mặtlại ở trong hôn lễ trước mặt mọi người đoạt chú rể?"

      Cận Tử Kỳ điều chỉnh tư thế ngồi của mình mộtchút, khóe mắt chưa từng lưu ý vị trí Kiều Niệm Chiêu, nhưng đối với Kiều Niệm Chiêu trong mắt nhẫn nước lại mắt nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục chậm rãi đến:

      "Con vẫn rất hiếu kỳ, biết hôm nay ba ba ngài có thể cho con biết hay , năm đócác người rốt cuộc làm thế nào để cho mẹ conchấp nhận thừa nhận con nuôi Cận gia là con ruột của bà ấy?"
      linhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      010. Nên Gọi Ta Là Mẹ

      Editor: tamthuonglac

      "Con vẫn rất hiếu kỳ, biết hôm nay ba ba ngài có thể cho con biết hay , năm đó các người rốt cuộc làm thế nào để cho mẹ con chấp nhận thừa nhận con nuôi Cận gia là con ruột của bà ấy?"

      Cận Tử Kỳ lúc lời này, ý cười nhàngtrên mặt vẫn như cũ, giọng tự nhiên để ý lại khiến cho người phụ nữ đối diện ủy khuất khóe mắt tràn ra giọt lệ, sau đó nghethấy Cận Chiêu Đông giận dỗi huấn trách:

      "Những năm này Cận gia dạy dỗ làm cho côthành loại người có thái độ chuyện hùng hổdoạ người vậy sao?"

      "Cha, trí nhớ của ngài dường như tốt lắm, con mất trí nhớ, sớm quên mất tất cả mọi thứ trải qua."

      Nụ cười của Cận Tử Kỳ thay đổi, giọng bình thản giống như nước lọc, hề nhìn sắc mặt tái nhợt của Cận Chiêu Đông, trái lại bản thân mình lui về phía sau khiêm tốn tựalưng vào ghế ngồi, bắt đầu bày khăn ăn đâu vào đấy cho tốt đầu gối mình.

      "Kỳ Kỳ, bà ngoại xuống oh!" Cận Mỗ Mỗ kéokéo ống tay áo Cận Tử Kỳ.

      Khi Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn về phía đầucầu thang, Tô Ngưng Tuyết mới vừa bướcxuống bậc thang cuối cùng.

      Người phụ nữ này gần năm mươi tuổi, được chăm sóc cùng tốt, bất quá cuộc sống quanăm tháng làm tăng thêm từng trải, ở bà ngũquan tinh tế vẻ mặt hầu như tìm được bất kỳ dấu vết tuổi già nào.

      Mái tóc dài của Tô Ngưng Tuyết được vén lên chỉnh tề, lộ ra cái trán trơn bóng, mặc áo sơ mi cổ lật màu lam nhạt kết hợp quần tây dài màuđen, dây thắt lưng nâu nhạt bên eo làm cho trang phục vốn đơn giản nhưng mất khí thế lớn lao của bà.

      giống với hình ảnh người vợ trong giađình người bình thường đáy mắt trước sau tràn đầy ấm áp tươi vui, ánh mắt Tô Ngưng Tuyết có vẻ trong trẻo nhưng nghiêm khắc lạnh lùng, tùy ý mà nhìn lướt qua, đều khiến cho người takhông khỏi cảm thấy áp lực.

      Theo mức độ nào đó lên, Cận Tử Kỳ xem như di truyền ở Tô Ngưng Tuyết từ bề ngoài lịch tao nhã đến tính tình hài hoà lành lạnh.

      "Bà ngoại chào buổi sáng!"

      Mới vừa tới trước bàn ăn Tô Ngưng Tuyếtnghe được tiếng kêu trong trẻo, quay đầu lọt vàotrong mắt chính là ánh mắt to vụt sáng đầy mong đợi của Cận Mỗ Mỗ, liền đưa tay vuốt veđỉnh đầu Mỗ Mỗ, đáy mắt thoáng lên ánhsáng nhu hòa từ ái.

      Trong lúc đó Cận Tử Kỳ nhìn qua Tô NgưngTuyết và Cận Mỗ Mỗ tiếp xúc hoà hợp vớinhau, mím môi cười cười, thân thiết kêu lên mộttiếng mẹ, Tô Ngưng Tuyết gật đầu, mặtlại khôi phục lạnh nhạt như trước.

      "Mẹ, ngài ngồi vào bên này với cha !"

      Cận Tử Kỳ nghe thấy thanh tiếng chân ghế ma sát sàn nhà, nghiêng đầu lại thấy Kiều NiệmChiêu đứng dậy, hai tay thoáng kéo ghế ra, đứng ở bên cạnh cái ghế, vẻ mặt tha thiết khiêm tốn nhìn qua Tô Ngưng Tuyết.

      tiếng "Mẹ" này ngược lại đem so với là con chính thức còn ân cần hơn.

      Cận Tử Kỳ kéo khóe môi lên, nhiều lời, bắt đầu chuyên tâm lột trứng gà luộc chín dì vú đưa tới cho Mỗ Mỗ.

      Nhưng ánh mắt Tô Ngưng Tuyết chỉ như lơ đãngxẹt qua nhìn Kiều Niệm Chiêu khôn khéo hiếu thuận, tiện đà ngồi ở ghế bên cạnh Cận TửKỳ, đối với Kiều Niệm Chiêu có tốt ý chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.

      Tình cảnh Kiều Niệm Chiêu đột nhiên trở nênrất lúng túng, đứng cũng được ngồi cũng xong, nhìn Tô Ngưng Tuyết vẫn cúi đầudùng bữa, vành mắt từ từ phiếm hồng, nhưng chỉcắn cánh môi dám lên tiếng.

      Cận Chiêu Đông liếc nhìn vợ yên lặng ưu nhã ăn điểm tâm, nghĩ mở miệng điều gì đó cuốicùng lựa chọn trầm mặc, ngược lại nhìn qua Kiều Niệm Chiêu ủy khuất đến đỏ mắt, tronglòng cũng chịu nổi, dịu dàng dặn dò:

      "Đứng làm cái gì, nhanh chóng ngồi xuống ănđiểm tâm, phải đợi lát nữa còn có thông báo phải làm sao?"

      Kiều Niệm Chiêu ở dưới ánh mắt ân cần của Cận Chiêu Đông, bất đắt dĩ giật giật khóe miệng, nhàng "Ừ" tiếng, ngồi trở lại vị trí vốnlà của mình.

      Trong phòng ăn lần nữa bao phủ cỗ khí ép trầm thấp.

      bàn ăn ngoại trừ Mỗ Mỗ thỉnh thoảng nóimột câu, những người khác đều phát huy phẩm chất tốt đẹp là ăn ngủ .

      "Mẹ, ngài chưa ăn bao nhiêu thứ, đến chút nữasẽ lại đói, hay là ăn cái bánh quẩy này ."

      Chiếc đũa Tô Ngưng Tuyết vẫn chưa hoàn toànduỗi ra, Kiều Niệm Chiêu tay mắt lanh lẹ đưa lên cây bánh quẩy, trong lúc Tô NgưngTuyết nhìn sang, Kiều Niệm Chiêu biểu lộ săn sóc mà ngượng ngùng cười:

      "Cha mẹ tối hôm qua bởi vì có chút chuyện phiền lòng cho nên chưa ăn bao nhiêu,nếu như buổi sáng lại bụng rỗng, đối với dạ dày tốt."

      Cận Tử Kỳ xiên cái bánh bao nhai kỹ tỉ mỉ,ngay cả ánh mắt thoáng chút cũng chưa từng nâng lên.

      Cận Chiêu Đông chứng kiến vẻ mặt đếmxỉa tới của Cận Tử Kỳ, lại nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đối với mình và vợ săn sóc quan tâm, trong lòng cán cân khỏi đảo hướng vềphía Kiều Niệm Chiêu, nhìn qua Cận Tử Kỳ bảnthân chỉ lo ăn uống nhíu nhíu mày.

      Lúc này Tô Ngưng Tuyết hề nhận lấy bánh quẩy Kiều Niệm Chiêu đưa tới, nhướngmày nhìn vài lần, sau đó bưng sữa đậu nành trong tay lên khẽ nhấp hớp mới chầm chậmmở miệng:

      "Niệm Chiêu, con phải biết sữa đậu nành thêm dầu cháo quẩy là phương thứcphối hợp bữa sáng sai lầm, ta sợ là bánh quẩynày có phúc khí để ăn, nếu mùi vị tệ, bản thân con ăn nhiều chút ."

      Tô Ngưng Tuyết sóng dữ sợ hãi lời cựtuyệt so với bất kỳ thứ gì cũng đều làm cho người khác lúng túng khó chịu.

      Đáy mắt Kiều Niệm Chiêu mảnh ảm đạm, ra dáng vẻ bi thương, nhưng vẫn hướng đếnTô Ngưng Tuyết áy náy cười cười:

      "Mẹ, thực xin lỗi, do con suy nghĩ chuđáo..."

      "Niệm Chiêu," Kiều Niệm Chiêu còn chưa nóixong bị Tô Ngưng Tuyết cắt đứt, "Lời như vậy ta lặp lại trong bốn năm, hôm nay hy vọng là lần cuối cùng, giống như mười nămtrước khi con mới đến Cận gia, vẫn là nên gọi ta dì Tuyết ."

      Mười năm trước, Cận gia lấy danh nghĩa nhậnnuôi Kiều Niệm Chiêu làm con nuôi, lúc ấy Kiều Niệm Chiêu gọi Tô Ngưng Tuyết là dì.

      Bốn năm trước, Tô Ngưng Tuyết chính thức thừa nhận với bên ngoài Kiều Niệm Chiêu làcon của bà bị thất lạc nhiều năm, cho đến ngày hôm nay, lại như cũ để cho Kiều Niệm Chiêu gọi bà tiếng dì.

      Trong chuyện này ngụ ý cần cũng biết: Tô Ngưng Tuyết từ đáy lòng cũng khôngchấp nhận Kiều Niệm Chiêu.

      Sắc mặt Cận Chiêu Đông và Kiều Niệm Chiêuđều biến đổi, vất vả hòa hoãn bầu khôngkhí lần nữa rơi xuống đến mức đóng băng.

      "Niệm Chiêu, những năm này ta quá bận rộn công việc, cho nên có chăm sóc cho con,coi như là thẹn với mẹ của con năm đó đối vớita thỉnh cầu..."

      "Mẹ..." Kiều Niệm Chiêu nóng lòng giải thích, bật thốt ra tiếng "Mẹ", khi tiếp xúc với Tô Ngưng Tuyết mỉm cười nhưng đôi mắt đẹplại lạnh lùng, nghẹn ở cổ họng, ngay sau đó gượng gạo sửa chữa: "Dì Tuyết..."

      Tô Ngưng Tuyết dường như phát giác được Kiều Niệm Chiêu mất tự nhiên, ưu nhã dùng khăn lau hết khóe miệng, tiếp tục :

      "Bốn năm trước ta thừa nhận con là con của ta, coi như là Cận gia chúng ta đối với con có chút đền bù tổn thất, nhưng tiếng 'Mẹ' này ta tự nhận là chịu nổi, mẹ của con từng là người mà ta tín nhiệm nhất, khi đó tacũng vậy chưa từng coi bà ấy như người ngoài, đặc biệt đoạn thời gian ta sau khi sanh bị băng huyết, bà ấy liên tục toàn tâm toàn ý chăm sócgia đình của ta."

      Giọng của Tô Ngưng Tuyết ràng vangvọng ở trong phòng ăn: "Nếu như ta tiếp nhận tiếng 'Mẹ' này, bà ấy biết rồi có bao nhiêuđau lòng. Niệm Chiêu con cũng trưởng thành, sao làm ta đây khổ tâm, con nên hiểu chứ?"

      Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu càng thêm tái nhợt,hai tay khẽ run xoắn xuýt ở bên cạnh bàn, đôimôi lúng túng 'dạ' nhưng phát ra đượcthanh nào.

      Ánh mắt Tô Ngưng Tuyết liếc đến Kiều NiệmChiêu, đặt khăn ăn trong tay xuống, quay đầu nhìn Cận Chiêu Đông hơi có chút hốt hoảng, ánh mắt vốn gom đầy lạnh nhạt bắt đầu nhàn nhạt nhu hòa:

      "Chiêu Đông, ông cảm thấy tôi có đúng hay ? Chúng ta mặc dù nhận nuôi Niệm Chiêu,nhưng tuỳ tiện để cho Niệm Chiêu gọi chúng taba mẹ lẫn lộn, sau này khó tránh khỏi bị ngườiđâm cột sống(*)."

      (*) giống như là xấu sau lưng.
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      011. Gặp Phụ Nữ, Nhưng Gặp Ấy.

      Editor: tamthuonglac


      "Chiêu Đông, ông cảm thấy tôi có đúng hay ? Chúng ta mặc dù nhận nuôi Niệm Chiêu, nhưng tuỳ tiện để cho Niệm Chiêu gọi chúng ta ba mẹ lẫn lộn, sau này khó tránh khỏi bị ngườiđâm cột sống."

      Bởi vì Tô Ngưng Tuyết đột nhiên quay đầu lạitrên mặt Cận Chiêu Đông trong phút chốc trở nên bối rối, nhất là khi đón nhận ánh mắt ấm áp của Tô Ngưng Tuyết, càng thêm phản bácđược, cũng theo đó mà trong lòng ngừng áy náy sâu sắc hơn.

      Khoé miệng ông chuyển động cứng đờ, tìm được bất kỳ cái gì để bác bỏ lại lời khéohiểu lòng người của Tô Ngưng Tuyết:

      "Chỉ cần bà cao hứng là tốt rồi, Chiêu nhi bởi vì lòng coi chúng ta như người nhà mới cóthể gọi chúng ta cha mẹ, trái lại bằng có bà suy nghĩ chu đáo, như thế, vậy sau này ở nhà gọi là chú với dì ."

      Cận Chiêu Đông thỏa hiệp đổi lấy nụ cười yếu ớt Tô Ngưng Tuyết và sắc mặt trắng xám của Kiều Niệm Chiêu.

      "Tôi đột nhiên nhớ đến tối hôm qua còn có chút văn kiện chưa xử lý xong, trước hết quay vềcông ty, Ngưng Tuyết, các người chút nữa để cho lão Hạ đưa bà qua ."

      Cận Chiêu Đông hướng đến Tô Ngưng Tuyết săn sóc quan tâm vài câu rồi đứng dậy, trước khirời nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu:

      "Chiêu nhi, phải con hôm nay phải về công ty sao? Có muốn ta đưa con đoạnđường hay ?"

      Kiều Niệm Chiêu nhìn Tô Ngưng Tuyết và CậnTử Kỳ vẫn ung dung thong thả dùng bữa như cũ, cắn cánh môi, buồn buồn dạ tiếng, chọn theo Cận Chiêu Đông cùng nhau rời khỏi biệt thự Cận gia.

      Đương nhiên, trước khi Kiều Niệm Chiêukhông quên theo sát Tô Ngưng Tuyết và Cận TửKỳ cung kính chào tạm biệt:

      "Dì Tuyết, chị, con và cha...... chú trước, mọi ngươi từ từ dùng."

      Cận Tử Kỳ mắt điếc tai ngơ ăn điểm tâm, ngược lại Tô Ngưng Tuyết hiếm khi thấy mà gật đầu, câu " đường cẩn thận" .

      Đợi hai người mới vừa ra cửa, Tô NgưngTuyết liền để dao nĩa trong tay xuống, mệt mỏithiếu hứng thú mà ngừng dùng bữa.

      "Tối hôm qua cuối cùng xảy ra chuyện gì, làmsao mà đánh người đến nỗi vào bệnh viện?"

      Cận Tử Kỳ biết Tô Ngưng Tuyết cùngmình chuyện, cũng đẩy bữa sáng ăn vào cũng chẳng ngon ở trước mặt ra, sau khi thayMỗ Mỗ lau sạch mẩu vụn bám bên mép mới nhìn về hướng Tô Ngưng Tuyết:

      "Cũng chỉ là nổi lên chút ít xung đột, về sau mớicó thể thành ồn ào vui như thế."

      Lông mi Tô Ngưng Tuyết rũ xuống trầm tư suy nghĩ, Cận Tử Kỳ nhìn thấy bà nhăn mày lời nào, bản thân mình lại tiếp lấy đề tài:

      "Người yên tâm, nếu như Cao gia truy cứu tới,con tự mình đến nhà tạ lỗi ."

      "Tạ lỗi? Ra tay đánh người phải con, con làm gì muốn tới nhà tạ lỗi?"

      Cận Tử Kỳ sững sờ, hiển nhiên hiểu ý của Tô Ngưng Tuyết.

      Tô Ngưng Tuyết cũng giải thích thêm, nhấp hớp sữa đậu nành, dường như vì hương vị được ngon, nhíu lông mày xuống rồi thả lại cái ly, liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ muốn lại thôi:

      "Ta là mẹ của con, làm sao có thể giúp ngườingoài để bắt nạt con của mình, ngay cả con có đúng, cũng tới phiên người khác mà thuyết tam đạo tứ(*)."

      (*)Thuyết tam đạo tứ ( ba đạo bốn): hìnhdung chịu trách nhiệm, nghị luận lungtung (Theo Baidu)

      Đối với việc Tô Ngưng Tuyết đột nhiên đứng ra bảo vệ, Cận Tử Kỳ có chút thể thích ứng.

      Dường như đây là lần đầu tiên trong bốn năm nay ...

      Mà Cận Mỗ Mỗ cũng trượt xuống ghế, chạy đến bên cạnh Tô Ngưng Tuyết, nằm ở đầu gối của bà gật gù đắc ý:

      "Bà ngoại, thục thử* Cao Triều kia xấu xa a, ăn hiếp Kỳ Kỳ, sau đó thục thử quái dịgiúp Kỳ Kỳ đánh thục thử Cao Triều hư hỏng,nhưng mà, tay thục thử quái dị chảy nhiềumáu nha!"

      (*Thục thử: hạt cao lương, mấy chương sau này Lạc dùng từ này cho gọn và đúng bản gốc hơn vì nghe giống từ 'thúc thúc' (nghĩa là chú) như ý đồ của tác giả nha mọi người)

      Tô Ngưng Tuyết ôm lấy Cận Mỗ Mỗ đặt đầu gối, Cận Mỗ Mỗ dùng cái muỗng múc cái sủi cảo trứng, tự mình thổi trước vài cái, sauđó đưa tới bên miệng Tô Ngưng Tuyết, giương cao khuôn mặt trái táo hì hì nịnh nọt :

      "Bà ngoại ăn sủi cảo, Mỗ Mỗ giúp bà ngoại thổiqua nóng."

      Tô Ngưng Tuyết nuốt xuống cái sủi cảo kia,nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ lấy bộ dụng cụ ăn chơiđùa, đáy mắt cười nhạt nhấp nhô vui vẻ, nhưng mà lời là đáp lại với Cận Tử Kỳ:

      "Nếu người ta vì con bị thương, con cũngkhông thể coi như có chuyện gì xảy ra, Cao gia ở thành phố này lực ảnh hưởng lớn lớn, cũng , con tự mìnhxem mà xử lý ."

      Cận Tử Kỳ nghe Tô Ngưng Tuyết nhắc nhở gậtgật đầu: "Con xử lý tốt."

      ☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

      "Cận tiểu thư vào bốn năm trước sau khi gặp tai nạn xe cộ, được đưa sang Mỹ an dưỡng nửa năm, sau khi trở lại bên cạnh ấy có thêm đứa bé, căn cứ vào giải thích của Cận gia, đó là cônhi Cận tiểu thư nhận nuôi."

      Bên trong phòng xa hoa hạng nhất của Thịnh Thế Hào Đình, Tống Kỳ Diễn tùy ý ngồi ở trênghế sofa, theo đó đứng ở bên là trợ lý đặcbiệt giải thích, lật xem xấp tài liệutrong tay, thỉnh thoảng cau chặt lông mày.

      "Trận tai nạn xe kia xảy ra ở bãi đậu xe ngầm của Thịnh Thế Hào Đình, lúc ấy Cận gia và Tống gia ở chỗ này tổ chức tiệc rượu, hơn nữa Cận gia trong ngày đó còn thừa nhận nữ nghệ sĩ là nhị tiểu thư lưu lạc bên ngoài."

      "Về tai nạn xe kia tin tức cụ thể gần như là trốngkhông, chỉ biết là, hai tháng sau tai nạn xe Cận tiểu thư khỏe mạnh xuất trước mặt truyềnthông, giá cổ phiếu Cận thị lúc đó chấnđộng mới ổn định."

      Tống Kỳ Diễn dùng đôi mắt sâu lắng mà phẳng lặng xem nội dung trong tài liệu, ánh mắt dừng tấm ảnh Kiều Niệm Chiêu và Tô HànhPhong chụp chung thân mật.

      Nếu như nhớ lầm, người đàn ôngtrong tấm ảnh là người thay thế thừa kế là cháu ngoại trai của Tống gia, mà người phụ nữ này... Tống Kỳ Diễn nhíu đầu mày, bốn năm trước lúc qua góc nông trường hình như gặp qua ấy.

      "Mặc dù Cận gia liên tục hứa hẹn an bài tương thân cho Cận tiểu thư, nhưng trong thành phốnày mọi người cho rằng, Cận tiểu thư là vợ củaTam thiếu gia mà nội bộ nhà họ Doãn quyết định, nhưng căn cứ tư liệu cho thấy, Doãn Tamthiếu có thể là..."

      Trợ lý đặc biệt tiếp tục nữa, đặt nắmtay ở bên miệng ho tiếng, mấy lời cuốicùng khó có thể mở miệng.

      Tống Kỳ Diễn háy ta cái, thúc ép ta tiếp, cúi đầu nhìn lướt qua tài liệu, khi nhìn đến hai chữ "Doãn Lịch" mới thả chậm tốcđộ, sau đó vẻ mặt của thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng hóa thành độ cong vểnh lên khóe miệng.

      Quản gia riêng gõ cửa phòng, đứng ở ngoài cửa cung kính hướng đến Tống Kỳ Diễn xemtài liệu :

      "Tống tiên sinh, đại sảnh dưới lầu có vị tiểu thư tìm ngài."

      Tống Kỳ Diễn thậm chí ngay cả đầu cũng ngẩng, nhưng giọng lại vô cùng phiền chán:" gặp."

      Quản gia riêng lưỡng lự còn muốn điều gì, trợ lý đặc biệt bên cạnh liền bổ sung: "Về sau phụ nữ có được hẹn trước, hết thảy Tống tiên sinh gặp, biết ?"

      "Dạ, tôi biết rồi, vậy quấy rầy ngài."

      Quản gia riêng giọng lui ra ngoài, trong khinhẹ nhàng khép lại cửa phòng, bấm điện thoại đến tiền sảnh:

      "Mời truyền đạt vị Cận tiểu thư kia, Tống tiên sinh rất bận, nếu như muốn gặp mặt xin mời côấy hẹn trước..."

      Cửa phòng mới vừa khép lại bỗng nhiên mở ra, quản gia riêng giật mình quay đầu lại, thấy vẻmặt Tống Kỳ Diễn tối sầm đứng ở nơi đó, tay nắm tay cầm cửa, lông mày bằng phẳng từ từ uốn cong lên:

      "Con mắt nào trông thấy tôi rất bận ?"

      Quản gia riêng nhất thời cứng họng, sững sờnhìn người đàn ông trước mắt tuy tinh thần sa sút nhưng khôi ngô tuấn tú, sau đó trước mắt của trận gió mạnh quét qua, ở cửaphòng còn thấy bóng dáng Tống Kỳ Diễn.
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      012. Người Đàn Ông Giả Vờ

      Editor: tamthuonglac

      Để tìm được người đàn ông tối hôm qua giúp cũng khó.

      Cận Tử Kỳ chỉ hỏi thăm sơ sơ, tiểu thư tiền sảnhđã cho biết người muốn tìm tên —Tống Kỳ Diễn.

      Khách có thể vào ở phòng tầng cao nhất xa hoa nhất tại Thịnh Thế Hào Đình phi phú tứcquý ( giàu có cũng cao quý), đối với vị kia tất cả nhân viên ở Hào Đình đều phải biếtrõ, huống chi Tống Kỳ Diễn tối hôm qua đánhthiếu gia Cao gia nằm sấp chuyện huyên náocũng .

      Cận Tử Kỳ ngồi ở ghế sa lon khu nghỉ ngơi yên lặng chờ đợi, nhàn hạ đọc phần tintrên báo tài chính và kinh tế, thoáng cúi thấp đầu, mái tóc dài buộc lên cao rũ đầu vai, lộ ra chiếc cổ cao trắng nõn xinh đẹp củacô.

      Cũng lâu lắm, nhận được hồi : " ngại quá, Cận tiểu thư, bởi vì ngài trước đó có hẹn, tại Tống tiên sinh có lẻ có thời gian gặp ngài."

      Cận Tử Kỳ cũng biểu ra bất kỳ ý gì buồn bực hoặc là vui, nhìn xem đồnghồ cổ tay, sau đó tay cầm túi xách đứngdậy, đem danh thiếp màu vàng kim đưa cho tiểuthư tiền sảnh:

      "Đây là danh thiếp của tôi, nếu như gặp Tốngtiên sinh, phiền lòng giúp tôi gửi cho ta."

      Đợi tiểu thư tiền sảnh nhận lấy danh thiếp có đóng in con dấu Cận Thị, đáy mắt thoáng hiệnlên kinh ngạc hâm mộ, Cận Tử Kỳ chỉ cười cười ôn nhã, xoay người vừa lấy điện thoại di động ragọi điện thoại vừa ra cửa.

      "Tiêu Tiêu, chị lập tức trở về công ty, ừ... Phương án chờ chị đến..."

      Cận Tử Kỳ nối điện thoại còn chưa được vàicâu, đột nhiên cỗ sức mạnh từ phía sau vọt tới, cánh tay phải của bị người khác kéo lấy nặng nề, ngăn cản cất bước rời .

      Vô cùng kinh ngạc, nhoáng lên cái trướcmắt Cận Tử Kỳ, sau đó "bức tường thịt"cao lớn sừng sững đứng chặn ở trước mặt.

      Thời gian tại giây này trong nháy mắt ngưng trệ, quên mất mình vẫn còn điện thoại, chỉ mờ mịt nâng mí mắt nhìn qua người đàn ông ngăn cản đường của mình.

      Hô hấp của có chút yên, lồng ngực rắn chắc ngừng phập phồng, tay trái hắnquấn băng gạc chế trụ tay phải cầm lấy điện thoại di động, lực độ chặt đến nỗi bóp đỏda thịt của .

      Cận Tử Kỳ chỉ liếc mắt, nhận ra kiểu tóc chỉa loạn tùm lum trước mặt này, chỉ có cái áo thunlót màu đen, hở ngực lộ lưng, nhìn qua ngườiđàn ông vô cùng cường tráng to lớn.

      Là Tống Kỳ Diễn, nghe đâu Tống Kỳ Diễn kia bận rộn có thời gian gặp .

      Tầm mắt của dừng ở đôi dép kẹp chânhắn và ống quần xắn lên tuỳ tiện, khóe miệngkhông khỏi giương lên. (hình tượngsoái ca của Lưu Niên tỷ tỷ )

      Ngay cả chính cũng hiểu vì sao độtnhiên cảm thấy vui vẻ như vậy, thể dùnglời mà giải thích vui vẻ này.

      Nhưng riêng có thể xác định là, phần vui vẻ này cũng phải xuất phát từ việc cườinhạo bộ dạng ăn mặc đối với Tống Kỳ Diễn.

      ☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

      Tống Kỳ Diễn cố gắng hồi phục hô hấp gấp gápcủa mình, hai mắt chớp nhìn Cận Tử Kỳchằm chằm ở trước mặt.

      Có lẽ bởi vì khẩn trương quá mức, sức lực ở bàn tay nắm cổ tay Cận Tử Kỳ ngừngtăng thêm.

      Khi từ khe cửa nghe được ba chữ "Cận tiểu thư", lập tức vứt tư liệu trong tay, dứt khoát mộttiếng từ ghế sofa nhảy lên, sững sờ ngâyngẩn tại chỗ biết như thế nào cho phải.

      cảm giác tim mình giống như bị ném vào trong nước sôi nóng bỏng, khống chế được đập lên dữ dội.

      Cận Tử Kỳ quên lãng , làm cho cảm thấy cơn tức giận ùn ùn kéo tới, nhưng mà, thực ngày như vậy, khi chủ động chạyđến tìm , lại như tên mao đầu tiểu tửkhông biết phải làm sao.

      Đặc biệt sau khi nghe thấy quản gia riêng từchối Cận Tử Kỳ, đầu óc của như bị thanh chuỳ sắt hung hăng đánh trúng, sau đó xoay người chạy ra ngoài cửa, đẩy thẳng cánhcửa lối thoát hiểm lao xuống cầu thang.

      quên mất cái thế giới này còn có loạiphương tiện là "Thang máy" nhanh gọn và tiệnlợi thay cho bộ, cũng quên mất có thể để cho quản gia riêng gọi điện thoại thông báo tiền sảnh giữ Cận Tử Kỳ lại.

      chỉ là muốn đến, mỗi giây đồng hồchờ đợi, lại có hơn giây có khả năngvuột mất Cận Tử Kỳ.

      Khi nhảy xuống ba bậc thang cuối cùng,đẩy rộng cánh cửa lối thoát hiểm ra, liếc mắtthấy được Cận Tử Kỳ xoay người chuẩn bị rờiđi.

      biết mình đường chạy tới đâm đầu va chạm vào bao nhiêu người, chỉbiết , giữ được Cận Tử Kỳ!

      Trong khí tràn ngập hương vị ngọt ngàogiống như mứt hoa quả, còn có mùi hoa ấm áp say mê, pha lẫn hương trà thanh nhã ngườiCận Tử Kỳ, tại thời khắc đó tràn vào hô hấp của .

      Sau đó nhìn thấy gương mặt tinh xảo bày ra nụ cười dịu dàng nở rộ, trong đôi mắtđẹp màu nâu nhạt khẽ gợn sóng từng chút từngchút , khiến cho lòng của lại là trận sóng lớn lay động thấp thỏm mụ mẫm.

      "Tống tiên sinh, xem ra giống như có phầnmệt mỏi, có muốn qua bên kia nghỉ ngơi chút hay ?"

      Giọng Cận Tử Kỳ tính là ngọt ngào, nhưng mà nghe vào trong tai của Tống Kỳ Diễn,so với giọng ca sĩ xuất sắc nhất thế giới đềuêm tai hơn, ứng với câu kia "Tình nhân trong mắt ra Tây Thi" .

      "Tống tiên sinh, có khỏe ?"

      Cận Tử Kỳ nhìn người đàn ông trước mắt tâm tập trung ở nơi này, thử dò xét nên lại hỏithăm tiếng.

      Tống Kỳ Diễn lấy lại tinh thần từ trong tiếng gọicủa , trong võng mạc phản chiếu ra chính làvẻ mặt hơi có vẻ ân cần của Cận Tử Kỳ, lòng bàn tay thô ráp của dán lên da thịt mịn màng của , khiến cho đáy lòng mềm mại lúc.

      "Tống tiên sinh phải chạy bộ buổi sáng sao?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn qua Cận Tử Kỳ thanh nhã giống như đóa hoa sen nước, chỉ ngây ngốc chớp mắt xuống, sau đó chậm chạp mà mở miệng: "Oh, hôm nay mặt trời rất đẹp, thuận tiện chạy vòng."

      Hôm nay mặt trời đẹp sao? Khóe mắt Cận Tử Kỳ liếc về phía ngoài cửa sổ sát đất trời đầymây, nhưng cũng vạch trần ngay mặtTống Kỳ Diễn.

      "Tống tiên sinh, nếu như ngại......."Cận Tử Kỳ cầm cái khăn tay thêu conbướm xanh đưa tới trước mặt Tống Kỳ Diễn, khóe miệng chứa đựng nụ cười yếu ớt: "Trướctiên có thể cầm nó lau mồ hôi."

      Tròng mắt Tống Kỳ Diễn nhìn đến mảnh khăntay trang nhã, nhíu nhíu mày, hề có phảnứng gì.

      Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm giác được có chút lúng túng, đoán chừng cho rằng Tống KỳDiễn ghét bỏ cái khăn tay phải hoàn toànmới này, khi tay chuẩn bị thu khăn lại, lại đột nhiên đưa tay qua cầm lấy.

      Cận Tử Kỳ sau khi thoáng sững sờ, khẽ cười,nhưng mà cái nụ cười này kéo dài chỉ vẻn vẹn mấy giây liền cứng ngắc lại, khi chứng kiến Tống Kỳ Diễn sau khi làm ra vẻ lau mồ hôi, lại đem khăn tay nhét vào trong túi quần của mình.

      "Tống tiên sinh, tôi..." Cận Tử Kỳ muốn lạithôi, chỉ là nhắc nhở khăn tay đó của mình.

      "Làm sao vậy? có đồ vật gì đó rơi ở chỗ này sao?"

      Tống Kỳ Diễn hoang mang nhìn Cận Tử Kỳ, đến khi thấy Cận Tử Kỳ lúng túng lắc đầu, "A" tiếng, sau đó mặt đổi sắc gấp cái khăn lại cách lão luyện, đưa tay giấu khăn vào trong túi của mình.

      Đôi má Cận Tử Kỳ trắng nõn nhuộm lên chút hồng nhàn nhạt say mê, mặc dù bây giờ thế kỷhai mươi mốt cởi mở, nhưng bị người đànông to lớn lấy khăn tay theo sát bên ngườicủa mình, thế nào thấy đều có vẻ mập mờ khôngrõ.

      Ánh mắt nhìn qua biểu tình xấu hổ đỏ mặt củaCận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn nhịn được khóe miệng đưa ra, nhưng rất nhanh bờ môi lại căng thẳng, mặt cũng lạnh nhạt bình tĩnh,thỉnh thoảng quên nhíu mày chút.

      khí giữa hai người đột nhiên có chút lạnh cứng, Cận Tử Kỳ giơ tay vén vài sợi tóc mai, nhớ tới mục đích đến đây của mình, ánh mắt tự chủ dừng cánh tay quấn băng gạc của Tống Kỳ Diễn:

      "Tống tiên sinh, cánh tay của khá hơn chút nào ? Tối hôm qua... Làm hại bị thương, xin lỗi."
      M è o Q u ê n T h ở, linhdiep17SoRi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :