1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32.2 "Súng bắn nước" bắn ngay mặt của Tống Kỳ Diễn!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tống Kỳ Diễn nhếch mày nhìn Cận Mỗ Mỗ khiêu khích: "Ba là nam sinh, cũng có thể chứ?"

      Cận Mỗ Mỗ hừ tiếng, quay đầu, hiển nhiên, cơn tức đối với người cha vô lương này vẫn còn chưa tiêu tan.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang hai cha con mắt to trừng mắt , chần chờ, lui sang bên, cười khẽ lên tiếng: "Vậy giúp nó cởi sao, cũng đừng để nước tiểu dính lên quần, đến lúc đó khó hơn nữa!"

      Tống Kỳ Diễn vụng về mà kéo ần của Mỗ Mỗ, Cận Mỗ Mỗ hừ tiếng, nhưng có phản kháng, tùy Tống Kỳ Diễn lột quần nó, lộ ra hai cái múi mông trắng non nõn.

      Ôm đứa tới trước bồn cầu, qua hồi lâu, cũng thấy Mỗ Mỗ tè ra.

      "Sao tiểu?" Tống Kỳ Diễn cho là chỗ đó có vấn đề, xoay Mỗ Mỗ lại cúi đầu xem cho nó.

      Cận Tử Kỳ há miệng muốn ngăn lại còn kịp rồi!

      chỉ có thể trơ mắt nhìn Cận Mỗ Mỗ tăng khí thế, nghẹn đỏ mặt, súng bắn nước thẳng tắp mà bắn tới mặt của Tống Kỳ Diễn, khí thế hung mãnh, phương hướng chính xác, làm người ta xem thế là đủ rồi!

      Tống Kỳ Diễn dường như dám tin trước giây là phát sinh ngoài ý muốn, , cái này nên là ngoài ý muốn, phải là mưu đồ lâu của tiểu nhân, nếu làm thế nào hết lần này tới lần khác khi cúi đầu tiểu ra rồi? !

      Đôi bàn tay của ôm Mỗ Mỗ, cho nên ngay cả tránh né cũng được, giọt cũng rơi ra toàn bộ đều tạt thẳng vào cằm và cổ của , đáng giận là thân thể của tên tiểu nhân kia giọt cũng có dính vào.

      Tuyệt đối là cố ý, tuyệt đối là cố ý!

      Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn mà trợn mắt há hốc mồm, còn có chất lỏng ướt đầm dề ngừng xuống dưới, cuối cùng vẫn là nhịn được, bật cười, cũng phá vỡ bầu khí ngưng trọng.

      Cận Mỗ Mỗ bên xong, cũng biết tình huống đúng, giống như con cá chạch từ trong tay Tống Kỳ Diễn tuột xuống, mặt kéo quần lên mặt nhanh chân chạy ra ngoài, phía sau là Tống Kỳ Diễn gầm lên giận dữ ——

      "Còn dám chạy? Đứng lại cho ta, Cận Mỗ Mỗ, xem ta có đánh chết con ?"

      Tống Kỳ Diễn lau nước tiểu thấm mặt, chẳng quan tâm phải rửa mặt muốn đuổi theo ra, Cận Tử Kỳ vội vàng tiến lên kéo , mới vừa tựa vào gần chính là cỗ mùi khai của nước tiểu trẻ , nhịn được nhíu chân mày lên.

      "Làm thế nào mùi lại nặng như vậy?"

      Nhìn thấy ánh mắt Cận Tử Kỳ đầy ghét bỏ, gương mặt đẹp trai của Tống Kỳ Diễn cũng theo đó đỏ bừng lên.

      biết là bực bội hay là xấu hổ, có lẽ là thẹn quá thành giận, dù sao người phụ nữ này là người để ý nhất nha!

      quan tâm ngăn trở tiếp tục sãi bước ra ngoài, "Cận Mỗ Mỗ, tới đây cho ta!"

      Nhìn quanh vòng phòng bao cũng tìm được người, Tống Kỳ Diễn nghẹn hơi, muốn ra ngoài tìm người, mới vừa bước ra chân, dư quang khóe mắt bị nửa cái mông trắng trẻo non mềm ở dưới cái ghế cách đó xa thu hút.

      Cận Mỗ Mỗ từ phòng vệ sinh trốn ra được, lập tức chui xuóng cái lỗ dưới ghế, đáng tiếc thể tích quá mức mập mạp, chui vào được nửa cắm ở nơi đó, chỉ có thể lắc lắc hai cái múi mông trắng nõn để bò ra ngoài.

      Cận Tử Kỳ theo Tống Kỳ Diễn ra ngoài, nhìn thấy gương mặt Tống Kỳ Diễn xanh méc, xông tới, vẫn chưa kịp ra tay ngăn cản, cũng xốc Cận Mỗ Mỗ lên giống như chim ưng già bắt con gà con, mạnh mẽ mà vỗ cái lên mông!

      "Bốp!"

      "A!"

      "Bốp!"

      "A!"

      người đánh người la, tạo thành thanh song ca trong trẻo mà êm tai!

      "Lần sau còn dám tùy tiện tiểu hay ?"

      "A! Kỳ Kỳ cứu mạng a!"

      "Còn dám kêu viện binh? Nếu như cứ để cho con tiếp tục chút kiêng kỵ như vậy, sớm muộn cũng biến thành đứa con trai bỉ ổi!"

      Tống Kỳ Diễn khi vỗ cái lên cái mông hồng hồng trơn mềm, trong lòng thầm than: cảm giác cũng tệ lắm!

      Cận Tử Kỳ nhìn hai cha con làm ầm ĩ ra bộ dạng gì, nhức đầu phải xoa huyệt thái dương, nhưng vẫn là tới, tiếng con trai kêu la quả có chút thê thảm, sợ rằng phòng bao bên cạnh cũng đều nghe thấy.

      "Đánh cũng đánh rồi, thả nó xuống !" Nhìn sang đôi mắt to nước mắt lưng tròng, quả thực có chút đành lòng.

      Tống Kỳ Diễn nhìn đầy bất mãn, vẫn chịu buông tay: "Cận Tử Kỳ, em phải quan tâm quản lý con trai em!"

      " phải quản rồi sao?" Cận Tử Kỳ nhướng mày lườm .

      "Tại sao phải quan tâm? Đừng quên, nó là do em sanh ra, Cận Tử Kỳ!"

      Tống Kỳ
      Diễn đem trong tay bé mập hướng Cận Tử Kỳ trước mặt đưa, “Nếu như em lấy thái độ tích cực mà dậy dỗ nó, đứa này sau khi lớn lên nhất định là đồ gây họa, bị đâm cột sống!

      Cận Tử Kỳ nghe chỉ trích hùng hổ mạnh mẽ, hàng lông mày đen xinh đẹp khẽ nhíu lại, thấy đôi mắt đáng thương của Cận Mỗ Mỗ, phản bác Tống Kỳ Diễn: “Coi như gieo họa, cũng là gieo họa đứa nhà khác, gấp cái gì?”

      Tống Kỳ Diễn ngẩn ra, dường như là bị câu của đánh thức, nhìn chút nhóc mập trong tay bị xách cổ áo lên, giống như vén ra mây mù thấy được trời xanh, đáy mắt thoáng qua hiểu , đúng nha, gấp cái gì đây?

      Vì vậy, người bạn Cận Mỗ Mỗ bình yên vô mà được thả lại đất, nháy mắt, hai bàn tay đầy thịt còn cầm cái quần chưa kịp mặc vào xong, trần truồng lộ ra cái *** .

      Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn thấy dáng vẻ con trai nhà mình thất thần, ho tiếng, ngồi xổm người xuống để giúp nó mặc xong quần, mà Tống Kỳ Diễn sớm vọt vào nhà vệ sinh rửa sạch gương mặt đầy mùi khai của .

      Cận Mỗ Mỗ tủi thân mà khoát khoát ngón tay: “Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ đói bụng!”

      Cận Tử Kỳ sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu nó, mới vừa rồi có trận ồn ào đoán chừng tiêu hao ít thể lực.

      “Được, vậy đến vị trí ngồi xuống, đợi lát nữa món tôm hùm con thích ăn nhất mang tới nha!”

      muốn, Mỗ Mỗ muốn Kỳ Kỳ ôm!” Cận Mỗ Mỗ dẩu cái miệng nhắn, quay sang dang rộng hai cánh tay.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang mảng lớn nước tương trước ngực nó, có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn ngồi xổm xuống ôm lấy nó, kết quả Cận Mỗ Mỗ ở trong lòng an phận mà giãy dụa vài cái, đột nhiên, đôi tay múp thịt đánh úp về phía bộ ngực của .

      Trong phút chốc, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều tuôn lên gương mặt, cả người đều cứng ngắc.

      Cận Mỗ Mỗ lại chút nào tự biết, đè ngực của lại, cái miệng nhắn bật ra, giống như là rất thèm ăn mà nuốt ngụm nước bọt, lẩm bẩm : “Ngực của Kỳ Kỳ…”

      Chờ nó lấy ra đôi tay bé, vải áo ngực vốn màu trắng xuất thêm hai dấu tay đen sì ràng, khóe miệng Cận Tử Kỳ rụt rụt, Tống Kỳ Diễn đúng, cái tên gieo họa này tuyệt đối là cố ý…

      Cận Mỗ Mỗ nhìn đến tác phẩm mình làm ra đắc ý, cười toe toét có chút hả hê, nhưng vẫn giả bộ vô hại mà đem đầu đặt ở vai của , ôm lấy cổ , nhúc nhích mà làm đứa bé ngoan.

      Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng, đặt con lên ghế dựa, nhân lúc nó ăn được khoan khoái, tới phòng rửa tay cùng Tống Kỳ Diễn tiếng, mới cầm túi xách đến phòng rửa tay ở bên ngoài để bỏ dấu móng vuốt của sói ở trước ngực.

      Hai bàn tay của Cận Mỗ Mỗ nắm lấy đầu tôm hùm, len lén quay đầu lại, con ngươi tròn linh hoạt chuyển qua lại, nhìn sang hai người bận tối mày tối mặt, đắc ý lầm bầm: ai bảo các người khi dễ tôi, hai cái trứng thúi lớn!!

      ….

      Trong hành lang đèn có chút tối, thêm màu sắc giấy dán tường, dẫn đến ánh sáng được tốt lắm.

      Cận Tử Kỳ lấy túi xách che chỗ ngực bị dơ, theo trí nhớ tìm kiếm phòng rửa tay, vốn là nhận biết phương hướng mạnh, ánh đèn lại u ám, rất nhanh bị hành lang quanh co khúc khuỷu làm cho biết người ở chỗ nào.

      Bốn phía cũng bảng chỉ đường chỉ dẫn làm thế nào đến phòng rửa tya, nhìn thấy cách đó xa có nhân viên phục vụ bưng cái mâm ngang qua, Cận Tử Kỳ trước mắt sáng lên, liền tới hỏi đường.

      Bên cạnh cánh cửa phòng bao lại đột nhiên mở ra, tràng tiếng nâng ly cạn chén ồn áo náo động từ bên trong truyền đến, thời điểm Cận Tử Kỳ ngang qua, vừa văn có người đàn ông ưỡn bụng bia từ bên trong ra ngoài.

      Cận Tử Kỳ có chút gấp, nhưng vẫn ngưng bước lại, vô cùng nguy hiểm mà tránh người đàn ông trung niên say khướt.

      Người đàn ông trung niên bộ dáng óc đầy bụng phệ, có chút thô tục, đánh tieegns ợ rượu, lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ ở đối diện tới, ánh mắt giống như là hai ngọn đèn chợt bị bật sáng, phát sáng lên như muốn chọc vào mắt người ta.

      Cận Tử Kỳ bị cái ánh mắt quan sát đắm đuối của ta như vậy khiến thoải mái, cố ý vượt qua từ bên cạnh, ta cũng vì vậy mà buông tha nên quấn lên theo, ngăn lại đường của : “Tiểu thư, ra sân khấu sao?”

      Lời lẽ càn rỡ như vậy khác nào là làm nhục trá hình, Cận Tử Kỳ nhíu mày, lạnh lùng lui về phía sau hai bước.

      “Ông uống say rồi, nơi này là quán ăn, phải quán đêm.”
      Last edited: 15/2/15
      dunggg, Thỏ OpbiSoRi thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32.2 "Súng bắn nước" bắn ngay mặt của Tống Kỳ Diễn!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tống Kỳ Diễn nhếch mày nhìn Cận Mỗ Mỗ khiêu khích: "Ba là nam sinh, cũng có thể chứ?"

      Cận Mỗ Mỗ hừ tiếng, quay đầu, hiển nhiên, cơn tức đối với người cha vô lương này vẫn còn chưa tiêu tan.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang hai cha con mắt to trừng mắt , chần chờ, lui sang bên, cười khẽ lên tiếng: "Vậy giúp nó cởi sao, cũng đừng để nước tiểu dính lên quần, đến lúc đó khó hơn nữa!"

      Tống Kỳ Diễn vụng về mà kéo ần của Mỗ Mỗ, Cận Mỗ Mỗ hừ tiếng, nhưng có phản kháng, tùy Tống Kỳ Diễn lột quần nó, lộ ra hai cái múi mông trắng non nõn.

      Ôm đứa tới trước bồn cầu, qua hồi lâu, cũng thấy Mỗ Mỗ tè ra.

      "Sao tiểu?" Tống Kỳ Diễn cho là chỗ đó có vấn đề, xoay Mỗ Mỗ lại cúi đầu xem cho nó.

      Cận Tử Kỳ há miệng muốn ngăn lại còn kịp rồi!

      chỉ có thể trơ mắt nhìn Cận Mỗ Mỗ tăng khí thế, nghẹn đỏ mặt, súng bắn nước thẳng tắp mà bắn tới mặt của Tống Kỳ Diễn, khí thế hung mãnh, phương hướng chính xác, làm người ta xem thế là đủ rồi!

      Tống Kỳ Diễn dường như dám tin trước giây là phát sinh ngoài ý muốn, , cái này nên là ngoài ý muốn, phải là mưu đồ lâu của tiểu nhân, nếu làm thế nào hết lần này tới lần khác khi cúi đầu tiểu ra rồi? !

      Đôi bàn tay của ôm Mỗ Mỗ, cho nên ngay cả tránh né cũng được, giọt cũng rơi ra toàn bộ đều tạt thẳng vào cằm và cổ của , đáng giận là thân thể của tên tiểu nhân kia giọt cũng có dính vào.

      Tuyệt đối là cố ý, tuyệt đối là cố ý!

      Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn mà trợn mắt há hốc mồm, còn có chất lỏng ướt đầm dề ngừng xuống dưới, cuối cùng vẫn là nhịn được, bật cười, cũng phá vỡ bầu khí ngưng trọng.

      Cận Mỗ Mỗ bên xong, cũng biết tình huống đúng, giống như con cá chạch từ trong tay Tống Kỳ Diễn tuột xuống, mặt kéo quần lên mặt nhanh chân chạy ra ngoài, phía sau là Tống Kỳ Diễn gầm lên giận dữ ——

      "Còn dám chạy? Đứng lại cho ta, Cận Mỗ Mỗ, xem ta có đánh chết con ?"

      Tống Kỳ Diễn lau nước tiểu thấm mặt, chẳng quan tâm phải rửa mặt muốn đuổi theo ra, Cận Tử Kỳ vội vàng tiến lên kéo , mới vừa tựa vào gần chính là cỗ mùi khai của nước tiểu trẻ , nhịn được nhíu chân mày lên.

      "Làm thế nào mùi lại nặng như vậy?"

      Nhìn thấy ánh mắt Cận Tử Kỳ đầy ghét bỏ, gương mặt đẹp trai của Tống Kỳ Diễn cũng theo đó đỏ bừng lên.

      biết là bực bội hay là xấu hổ, có lẽ là thẹn quá thành giận, dù sao người phụ nữ này là người để ý nhất nha!

      quan tâm ngăn trở tiếp tục sãi bước ra ngoài, "Cận Mỗ Mỗ, tới đây cho ta!"

      Nhìn quanh vòng phòng bao cũng tìm được người, Tống Kỳ Diễn nghẹn hơi, muốn ra ngoài tìm người, mới vừa bước ra chân, dư quang khóe mắt bị nửa cái mông trắng trẻo non mềm ở dưới cái ghế cách đó xa thu hút.

      Cận Mỗ Mỗ từ phòng vệ sinh trốn ra được, lập tức chui xuóng cái lỗ dưới ghế, đáng tiếc thể tích quá mức mập mạp, chui vào được nửa cắm ở nơi đó, chỉ có thể lắc lắc hai cái múi mông trắng nõn để bò ra ngoài.

      Cận Tử Kỳ theo Tống Kỳ Diễn ra ngoài, nhìn thấy gương mặt Tống Kỳ Diễn xanh méc, xông tới, vẫn chưa kịp ra tay ngăn cản, cũng xốc Cận Mỗ Mỗ lên giống như chim ưng già bắt con gà con, mạnh mẽ mà vỗ cái lên mông!

      "Bốp!"

      "A!"

      "Bốp!"

      "A!"

      người đánh người la, tạo thành thanh song ca trong trẻo mà êm tai!

      "Lần sau còn dám tùy tiện tiểu hay ?"

      "A! Kỳ Kỳ cứu mạng a!"

      "Còn dám kêu viện binh? Nếu như cứ để cho con tiếp tục chút kiêng kỵ như vậy, sớm muộn cũng biến thành đứa con trai bỉ ổi!"

      Tống Kỳ Diễn khi vỗ cái lên cái mông hồng hồng trơn mềm, trong lòng thầm than: cảm giác cũng tệ lắm!

      Cận Tử Kỳ nhìn hai cha con làm ầm ĩ ra bộ dạng gì, nhức đầu phải xoa huyệt thái dương, nhưng vẫn là tới, tiếng con trai kêu la quả có chút thê thảm, sợ rằng phòng bao bên cạnh cũng đều nghe thấy.

      "Đánh cũng đánh rồi, thả nó xuống !" Nhìn sang đôi mắt to nước mắt lưng tròng, quả thực có chút đành lòng.

      Tống Kỳ Diễn nhìn đầy bất mãn, vẫn chịu buông tay: "Cận Tử Kỳ, em phải quan tâm quản lý con trai em!"

      " phải quản rồi sao?" Cận Tử Kỳ nhướng mày lườm .

      "Tại sao phải quan tâm? Đừng quên, nó là do em sanh ra, Cận Tử Kỳ!"

      Tống Kỳ
      Diễn đem trong tay bé mập hướng Cận Tử Kỳ trước mặt đưa: “Nếu như em lấy thái độ tích cực mà dạy dỗ nó, đứa này sau khi lớn lên nhất định là đồ gây họa, bị đâm cột sống!”

      Cận Tử Kỳ nghe thấy chỉ trích hùng hồn mạnh mẽ, hàng lông mày đen xinh đẹp khẽ nhíu lại, thấy đôi mắt đáng thương của Cận Mỗ Mỗ phản bác Tống Kỳ Diễn: “Coi như gieo họa, cũng là gieo họa đứa nhà khác, gấp cái gì?”

      Tống Kỳ Diễn ngẩng ra, dường như bị câu của đánh thức, nhìn chút nhóc mập trong tay bị xách cổ áo lên, giống như vén ra mây mù, thấy được trời xanh, đáy mắt thoáng qua hiểu , đúng nha, gấp cái gì đây?

      Vì vậy, bạn Cận Mỗ Mỗ bình yên vô mà được thả lại đất, nháy mắt, hai bàn tay đầy thịt còn cầm cái quần chưa kịp mặc vào xong, trần truồng lộ ra cái *** .

      Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn thấy dáng vẻ con trai nhà mình thất thần, ho tiếng, ngồi xổm người xuống để giúp nó mặc xong quần, mà Tống Kỳ Diễn sớm vọt vào nhà vệ sinh rửa sạch gương mặt đầy mùi khai của .

      Cận Mỗ Mỗ tủi thân mà khoát khoát ngón tay: “Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ đói bụng!”

      Cận Tử Kỳ sững sốt nhưng rất nhanh hiểu nó, mới vừa rồi có trận ồn ào đoán chừng tiêu hao ít thể lực.

      “Được, vậy đến vị trí ngồi xuống, đợi lát nữa món tôm hùm con thích ăn nhất mang tới nha!”

      muốn, Mỗ Mỗ muốn Kỳ Kỳ ôm!” Cận Mỗ Mỗ dẫu cái miệng nhắn, quay sang dang rộng hai cánh tay.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang mảng lớn nước tương trước ngực nó, có chút dở khóc dở cười nhưng vẫn ngồi xổm người xuống ôm lấy nó, kết quả Cận Mỗ Mỗ ở trong lòng an phận mà giãy dụa vài cái, đột nhiên, đôi tay múp thịt đánh úp về phía ngực của .

      Trong phút chốc, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều tuôn lên gương mặt, cả người đều cứng ngắc.

      Cận Mỗ Mỗ lại chút nào tự biết, đè ngực của lại, cái miệng nhắn bật ra, giống như là rất thèm ăn mà nuốt ngụm nước bọt, lẩm bẩm : “Ngực của Kỳ Kỳ…”

      Chờ nó lấy ra đôi tay bé, vải áo ngực vốn màu trắng xuất thêm hai dấu tay đen sì ràng, khóe miệng Cận Tử Kỳ rụt rụt, Tống Kỳ Diễn đúng, cái tên tiểu gieo họa này tuyệt đối là cố ý…

      Cận Mỗ Mỗ nhìn đến tác phẩm mình làm ra đắc ý, cười toe toét có chút hả hê, nhưng vẫn giả bộ vô hại mà đem đầu đặt ở vai , ôm lấy cổ , nhúc nhích mà làm đứa bé ngoan.

      Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng, đặt con lên ghế dựa, nhân lúc nó ăn cơm, tới phòng rửa tay cùng Tống Kỳ Diễn tiếng, mới cầm túi xách đến phòng rửa tay ở bên ngoài để bỏ dấu móng vuốt của sói ở trước ngực.

      Hai bàn tay của Cận Mỗ Mỗ nắm lấy đầu tôm hùm, len lén quay đầu lại, con ngươi tròn linh hoạt chuyển qua lại, nhìn sang hai người bận tối mày tối mặt, đắc ý lầm bầm: ai bảo các người khi dễ tôi, hai cái trứng thúi lớn!

      lịch sử tin nhắn
      ---------------------------------

      Trong hành lang đèn có chút tối, thêm màu sắc giấy dán tường, dẫn đến ánh sáng được tốt lắm.

      Cận Tử Kỳ lấy túi xách che trước ngực bị dơ, theo trí nhớ tìm kiếm phòng rửa tay, vốn là nhận biết phương hướng mạnh, ánh đèn lại u ám, rất nhanh bị hành lang quanh co khúc khủy làm cho biết người ở chỗ nào.

      Bốn phía cũng bảng chỉ dường, chỉ dẫn làm thế nào đến phòng rửa tay, nhìn thấy cách đó xa có nhân viên phục vụ bưng cái mâm ngang qua, Cận Tử Kỳ trước mắt sáng lên, liền tới hỏi đường.

      Bên cạnh cánh cửa bao lại đột nhiên mở ra, tràng tiếng nâng ly cạn chén ồn ào náo động từ bên trong truyền đến, thời điểm Cận Tử Kỳ ngang qua, vừa vặn có người đàn ông ưỡn bụng bia từ bên trong ra ngoài.

      Cận Tử Kỳ có chút gấp, nhưng vẫn ngưng bước lại, vô cùng nguy hiểm mà tránh người đàn ông trung niên say khướt.

      Người đàn ông bộ dáng óc đầy bụng phệ, có chút thô thục, đánh tiếng ợ rượu, lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ ở đối diện tới, ánh mắt giống như là hai ngọn đèn chợt bị bật sáng, phát sáng lên như muốn chọc vào mắt người ta.

      Cận Tử Kỳ bị cái ánh mắt quan sát đắm đuối của ta như vậy khiến thoải mái, cố ý vượt qua từ bên cạnh, ta cũng vì vậy mà buông tha, nên quấn lên theo, ngăn lại đường của : “Tiểu thư, ra sân khấu sao?”

      Lời lẽ càn rỡ như vậy khác nào là làm nhục trá hình, Cận Tử Kỳ nhíu mày, lạnh lùng lui về phía sau hai bước.

      “Ông uống say rồi, nơi này là quán ăn, phải quán đêm.”
      Last edited by a moderator: 18/2/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32.3 "Súng bắn nước" bắn ngay mặt của Tống Kỳ Diễn!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Ông uống say rồi, nơi này là quán ăn, phải quán đêm."

      xong, Cận Tử Kỳ xoay người theo đường cũ trở về, ngờ cánh tay lại bị níu lại.

      Người đàn ông trung niên kia nhếch mép đưa ra hớp răng vàng khè, tự cho là tiêu sái mà nheo mắt lại: "Hai ngàn đồng như thế nào?"

      "Buông tay!" Cận Tử Kỳ xụ mặt xuống, mạnh mẽ mà vùng ra vài lần, nhưng thành công.

      "Vui đùa chút mà, tôi thấy em dáng dấp xinh đẹp như vậy, theo tôi sau này, tôi bảo đảm bạc đãi. . . .."

      Chẳng qua là ta còn chưa hết, thân thể khổng lồ to mập kia bị quật ngã xuống tấm thảm ở hành lang.

      Cận Tử Kỳ kinh ngạc quay đầu, cửa phòng bao đối diện bất chợt mở ra khi nào, bóng hình cao to đứng trước mặt, con ngươi của co rụt lại, nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải ta, Tần Viễn!

      Tần Viễn cũng lẳng lặng nhìn sang , mới vừa rồi đánh người nên tay siết lại thành nắm, tay áo của áo sơ mi cuộn lên lộ ra gân xanh nổi lên cánh tay, bờ môi cũng mím chết chặt.

      Cận Tử Kỳ nhất thời có chút kịp phản ứng, chẳng qua là sững sờ mà đứng tại chỗ.

      là nhân sinh hà xử bất tương phùng (ý trong đời thiếu gì nơi để gặp lại nhau), lại đúng ngay lúc bị tên đàn ông bỉ ổi kia đùa giỡn.

      Chẳng lẽ đây chính là mấy đoạn cẩu huyết nhất hay chiếu chiếu lại trong phim TV—— hùng cứu mỹ nhân?

      Tên đàn ông bị đấm đấm ngã nhào mặt đất có chút tỉnh táo, lắc lắc cái đầu choáng váng, từ mặt đất lảo đảo mà bò dậy, miệng đầy máu tươi, nghiêng đầu muốn phun ra ngụm máu, lại phun ra cái răng.

      "Mẹ nó! Khốn kiếp, thế nhưng đánh rụng răng ông mày đây rồi!"

      Tên đàn ông say rượu cả kinh sợ hãi mà kêu to lên, nhảy bước chỉ Tần Viễn, lại nhìn nhìn Cận Tử Kỳ: "Tốt, còn dám tìm trợ thủ, tụi bây biết tao là ai ? Hả?"

      Có lẽ là hành lang tiếng ồn ào quá, mấy căn phòng bao bên cạnh rối rít mở cửa ra.

      "Các người đều tới xem chút, tới xem chút, Phúc Hạ Lâu chính là chiêu đãi khách nhân như vậy sao?"

      Tên đàn ông say rượu miệng đầy máu tươi, toét miệng lộ ra cái chỗ hở răng, kéo lấy nhân viên phục vụ qua, lạnh lùng : "Quản lý Phúc Hạ Lâu của chúng mày đâu? Gọi tới đây cho tao!"

      hành lang người càng tập hợp càng nhiều, tên đàn ông say rượu cũng càng lúc càng ương ngạnh, kêu la ngừng.

      Cận Tử Kỳ nghĩ tới nhiều người ra tới như vậy, cũng ý thức được chuyện hình như nháo nhào lớn hơn rồi.

      Vậy mà người với tư cách là vai nữ chính, ràng phát mình cũng thành tiêu điểm, thậm chí, bị chen lấn vào trong đám người, lực chú ý của mọi người hầu như đều dừng ở người của Tần Viễn bên kia.

      phải là có ngạc nhiên, ta thế nhưng rời , mà để mặc cho thân mình vùi lấp trong phiền toái.

      Trong lòng Cận Tử Kỳ có muôn vàn tư vị, hiển nhiên đoán được tại sao , nếu như mới vừa rồi ta khoanh tay đứng nhìn hoặc là đánh xong người liền , cái tên đàn ông say rượu này nhất định cuốn lấy thả, như vậy bây giờ mất thể diện chính là .

      ta , bất quá là muốn mọi người mơ hồ tập trung chú ý, coi như bây giờ xoay người rồi, cũng có người phát mới chính là nguyên nhân dẫn dắt khiến cho hai người đàn ông này động thủ.

      Tần Viễn bây giờ, sớm phải chàng trai nghèo hai bàn tay trắng năm đó. Từ việc ta xuất tại nơi này, chính là lấy tư thế quý ông thành công, cách nào cùng gương mặt trẻ trung tuấn tú trong trí nhớ giống như nhau.

      cần nhìn thương hiệu cũng có thể nhìn ra quần áo giá trị rẻ, mái tóc ngắn màu nâu được chỉnh sửa tỉ mỉ, lộ ra cái trán tuấn mỹ, mặt mũi góc cạnh ràng tươi sáng, đôi môi hơi mỏng, ánh mắt xa cách u lạnh lẽo.

      Tống Kỳ Diễn đúng, Tần Viễn hôm nay đâu chỉ dịu dàng như ánh mặt trời?

      Người đàn ông nhìn như quen thuộc cũng trở nên xa lạ, e rằng cũng cần lo lắng của .

      Cho dù trong lòng có thẹn, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn đứng ra.

      ngoại trừ mang theo cái bụng bự phiền toái còn có thể làm cái gì?

      Chẳng bằng lập tức trở về phòng bao để cho Tống Kỳ Diễn tới xử lý chuyện này, cũng coi là còn tình nghĩa với Tần Viễn.

      Trong lòng Cận Tử Kỳ nghĩ như vậy, cũng đồng thời lập tức hành động, xoay người muốn , lại nhìn thấy từ trong phòng bao lục tục ra ít người, tuổi tác cùng tên đàn ông say rượu đó sai biệt lắm, hình như là quan lớn chính phủ.

      "Chuyện gì xảy ra? phải nhà vệ sinh, làm thế nào cùng người ta đánh nhau?"

      Cận Tử Kỳ đoán sai, người đàn ông trung niên ở giữa những người kia là cục trưởng cục xây dựng mà từng gặp ở Cận thị, mang vẻ mặt lo lắng đến đỡ tên đàn ông say rượu: "Cùng ai đánh nhau?"

      Người quản lý của Phúc Hạ Lâu cũng vội vã mà chạy tới, sau lưng có ít bảo an theo.

      "A Viễn, chuyện gì xảy ra?"

      Cánh cửa phòng bao mới vừa rồi Tần Viễn bước ra lại bị kéo ra, Cận Tử Kỳ vừa nghiêng đầu lập tức nhìn thấy Phương Tình Vân từ bên trong ra ngoài, mặc áo rộng thùng thình, tới bên cạnh Tần Viễn kéo cánh tay của , vẻ mặt lo lắng.

      "Từ thị và Tưởng cục trưởng bảo là muốn rồi, mau vào cùng bọn họ từ giả ."

      Từ lời của Phương Tình Vân cũng nghe ra, Tần Viễn cũng cùng vài quan viên chánh phủ ở chỗ này ăn cơm.

      Quả nhiên, Phương Tình Vân vừa dứt lời, trong phòng bao cũng cùng lúc có hai người đàn ông bước ra, đều là người khí thế thân cư cao vị, lúc nhìn thấy tình cảnh hành lang đều nhíu mày, khỏi hai mặt nhìn nhau.

      Mà cái tên đàn ông say rượu kia mắt nhập nhèm ở trong đám người lướt qua vòng, liếc mắt cái bắt được Cận Tử Kỳ, chỉa về phía kêu lên: "Chính là ta, bảo ta bước ra ngoài ràng, đừng để cho ta mất!"

      ta lúc này kêu gào, mọi người đồng loạt mà theo phương hướng tay của chỉ nhìn về phía Cận Tử Kỳ.

      Trong phút chốc, Cận Tử Kỳ trở thành tiêu điểm trong mắt của mọi người, có thể ở Phúc Hạ Lâu ăn cơm đều phải là dân chúng tầm thường, cho nên, hầu như thoáng cái, ít người nhận ra Cận Tử Kỳ.

      Lúc vị cục trưởng cục xây dựng nhìn thấy Cận Tử Kỳ khỏi kinh ngạc mà gọi tiếng: "Cận tiểu thư?"

      Dùng giọng điệu nghi ngờ, hiển nhiên tin việc đánh người này cùng vị thiên kim nổi tiếng này có liên quan.

      Mà Tưf thị cùng Tần Viễn ăn cơm chung, ánh mắt lưu chuyển giữa Tần Viễn và Cận Tử Kỳ, cuối cùng tầm mắt ngừng ở mặt Cận Tử Kỳ, lời cũng là đối với Tần Viễn, "Bạn của Tần tổng?"

      Vị Từ thị này là quản lý xây dựng đô thị của thành phố S, làm sao có thể biết dâu cả nhà họ Tống, thiên kim Cận thị? Ông ta hỏi thăm như vậy, cũng bất quá là tò mò mối quan hệ giữa Tần Viễn và Cận Tử Kỳ.

      Trước đó, trong tiệc sinh nhật ở ở Viên gia, chuyện Tần Viễn
      phong lưu vì lấy xuống được cái mặt nạ mà vung tiền như rác trở thành nhân vật nổi tiếng trong đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của giới thượng lưu, hơn nữa, khi ta đấu giá đối thủ lại là Tống Kỳ Diễn, cậu ấm của Tống thị.

      Lúc ấy ít khách mời có mặt đều biết người phụ nữ mang mặt nạ đó chính là Cận Tử Kỳ, cho nên, mối quan hệ giữa Tần Viễn và Cận Tử Kỳ cũng lần bị mọi người lấy ra suy đoán, lại cũng chỉ là tin đồn, có chứng cớ xác thực.

      Giờ phút này, chỉ vì Từ thị này, dường như là những người có mặt, cũng muốn biết quan hệ của bọn họ.

      Phương Tình Vân khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ mặt liền biến sắc, càng thêm giữ chặt cánh tay của Tần Viễn.

      Cận Tử Kỳ tự biết được, đối mặt những ánh mắt tò mò kia, hàng lông mày đen xinh đẹp của nhíu lại, vẫn chưa tìm được từ thích hợp nào để giải thích, Tần Viễn cũng mở miệng, : “ quen.”

      Nhàn nhạt, xa lánh, giọng bình tĩnh, giống như láo.

      Ngay cả Cận Tử Kỳ chợt nghe cũng chất vấn, chẳng qua là kinh ngạc mà nhìn về phía Tần Viễn sắc mặt lãnh đạm.

      Cũng kinh ngạc còn có Phương Tình Vân, sắc mặt càng thêm tái nhợt, người khác biết chuyện, nhưng quá ràng, hôm nay Tần Viễn phủ nhận quen biết với Cận Tử Kỳ hoàn toàn là vì muốn bảo vệ Cận Tử Kỳ!

      khỏi thầm cười khổ, cho dù là lần nữa bị tổn thương, vẫn như cũ còn che chở cho Cận Tử Kỳ.

      Ngược lại cái tên quan viên nát rượu đó chịu tin tưởng lời của Tần Viễn, hùng hổ nhìn chằm chằm đỏ cả mắt, chỉ vào Cận Tử Kỳ đề cao lượng: “ biết? biết mà mày còn vì ta ra mặt, đánh tao thành như vậy?”

      ở giữa công cộng đùa giỡn người đường, chẳng lẽ chính là tác phong của quan viên chính phủ? Tôi gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ cũng bất quá là hết trách nhiệm của người công dân, thế nào, có lỗi sao?”

      Tần Viễn nhìn chằm chằm cái tên quan viên nát rượu đó lạnh lùng mở miệng, từng câu chất vấn đều mang giọng điệu cường ngạnh.

      thoáng, trong hành lanh những quan chức khác cũng mang sắc mặt khó chịu, có lúng túng, cũng có vui. Tần Viễn lời này thể nghi ngờ là hung hăng quăng cái tát lên mặt bọn họ, hơn nữa còn là ngay trước mặt nhiều người nổi tiếng như vậy.

      Vị Từ thị kia mắt thấy khí trở nên giằng co, lại ra mặt dàn xếp: “Hiểu lầm, hiểu lầm. Tần tổng, vị này đây, là bí thư khu vực Lưu Dương của chúng ta, tôi xem ta uống ít rượu, cũng đừng để trong lòng.”

      Mấy vị quan viên khác cũng tùy tiện phụ họa vài câu, muốn chuyện lớn hóa , chuyện hóa .

      Nhưng mà, người trong cuộc lại chịu từ bỏ ý đồ, biết có phải uống rượu say người ta to gan lớn mật hay , tên đàn ông say rượu phen vung ra khỏi dìu đỡ của đồng liêu, lảo đảo mà về phía Tần Viễn, chỉ vào mũi của .

      “Cái người đàn bà đó chính là tình nhân của mày phải ? Mày xem mày , có bà xã xinh đẹp ở bên người, còn muốn cùng đàn bà khác ở chung chỗ, tao đối với ta động tay động chân, chứng cớ đâu, lấy chứng cớ !”

      “Bí thư Hồng!” Đứng ở bên cạnh Tần Viễn, cục trưởng Tưởng thấp giọng quát tên đàn ông say rượu ngừng lại, sắc mặt cũng tốt rồi.

      “Bí thư Hồng, uống nhiều quá rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi . Tới đây, với tôi vào bên trong.”

      Cục trưởng Cục xây dựng lúng túng liếc mắt nhìn bên kia Cận Tử Kỳ lạnh mặt, tiến lên kéo bí thư Hồng xoay trái xoay phải muốn ra, bất đắc dĩ bí thư Hồng phối hợp, thẳng chân chạy về phía trước Cận Tử Kỳ.

      tới đây cho tôi, tới chút xem, là ai muốn đùa giỡn ? Tôi cảnh cáo rồi, từ này cũng thể lung tung, nếu lung tung, cơm đồn công an chúng tôi có thể chờ ăn đó!”

      Tên bí thư Hồng này ý thức vừa ra, bốn phía là trận thanh hút khí, khỏi cảm thán tên bí thư Hồng này rốt cuộc là sắc đảm che trời hay là nhức đầu mà ngốc nghếch.

      Bọn họ nếu như nhớ lầm, chồng của vị tiểu thư Cận gia này phải là Tống Kỳ Diễn hôm nay mới vừa tiếp nhận cả giang sơn của Tống thị, con trưởng của nhà họ Tống? Dám động vào con dâu của nhà giàu số thành phố này, ngược lại phẩm vị rất cao!

      Cận Tử Kỳ nhìn cái tên đàn ông đầu to mỡ heo đó lại muốn tới bắt lấy bàn tay mình, chán ghét tránh , lệ khí khắp người vừa muốn khuếch tán ra, giọng trầm thấp biếng nhác lại vang lên từ phía sau .

      “Cơm ở đồn công an, đời tôi tới nay là chưa từng ăn, được như thế, tôi ngược lại thấy hứng thú.”
      Last edited by a moderator: 18/2/15
      dungggThỏ Opbi thích bài này.

    4. SoRi

      SoRi Active Member

      Bài viết:
      226
      Được thích:
      193
      có chiện zui haha nam9 lên diễn

    5. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      TIEP TUC NANG OI, DANG DOAN HAP DAN

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :