1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      chắc là người gây ra tất cả là PTV quá

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27.2 Bí mật của Phương Tình Vân

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Mặc dù tôi quay lại điều tra chuyện năm đó, cũng chỉ có thể tra được nguyên nhân Tần Viễn bị thương ở hai chân là bởi vì tai nạn giao thông thôi."

      Ánh mắt của Phương Tình Vân lóe lên, nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Chuyện của cùng ấy. . . . . . ấy có giấu giếm tôi."

      "Nhưng mà, " Cận Tử Kỳ cố ý kéo dài cuối, dư quang bên khóe mắt lại hề chớp mà chú ý đến biểu tình mặt Phương Tình Vân: "Cha của tôi lại cho tôi biết, chân của Tần Viễn căn bản phải do ông ấy phái người đánh."

      "Dĩ nhiên, cũng có thể rằng, ông ấy còn chưa kịp xuống tay, có người trước đó thay ông ấy tốn hết khoản tiền mời người dạy dỗ Tần Viễn, mặc dù cuối cùng vẫn là do ông bỏ ra tiền thuốc thang."

      Phương Tình Vân cảnh giác mà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm: "Tại sao muốn cho tôi biết những việc này?"

      ta dường như có chút hiểu, nhưng sau đó ta hút ngụm khí, hiểu ra, ngay sau đó khó có thể che giấu tức giận, nhìn chằm chằm vẻ mặt thản nhiên của Cận Tử Kỳ: " hoài nghi là do tôi làm?"

      Phương Tình Vân thấy Cận Tử Kỳ phủ nhận, giận đến cả người phát run, dám tin độc đoán như vậy.

      Thậm chí ngay cả đôi mắt cũng bởi vì uất ức và tức giận mà đỏ hồng, đôi tay nắm lấy quần áo ở phần bụng gắt gao, nhưng sau khi suy nghĩ đến đứa bé trong bụng, lại từ từ thở ra bình thường nén lại cơn tức vốn kềm được.

      Cận Tử Kỳ chớp mắt mà nhìn Phương Tình Vân lần nữa khôi phục bình tĩnh, trong lòng thầm than, đích xác là người phụ nữ biết giữ vững bình thản, bởi vì vài ba lời của rối loạn trận tuyến.

      Bất quá, nếu lửa là do ta khơi mào, như vậy, nhìn xem ta có bản lãnh đem nó dập tắt hay .

      Cận Tử Kỳ tự nhận, cũng phải là người phụ nữ bảo sao nghe vậy, khắp nơi đều bị kiềm chế.

      Cho dù ở trước mặt là vợ của người đàn ông mình từng , cũng cảm thấy phải cúi đầu qua.

      Huống chi, chuyện năm đó, ai phải ai trái còn chừng!

      Trước mắt là tiểu thư tú ngoại tuệ trung (bề ngoài xinh đẹp bên trong thông tuệ), xuất thân từ dòng dõi thư hương, có phải cũng đơn giản như ngoài mặt hay ?

      " ngay từ đầu đoán sai, tôi mất trí nhớ, khi ở bãi đỗ xe dưới hầm của Thịnh Thế Hào Đình vào bốn năm trước, tôi bị chiếc Mercedes-Benz màu sâm banh đụng phải bị thương rất nặng."

      Lúc Cận Tử Kỳ những lời này, nháy mắt cái cũng nháy mà nhìn ta, trong lúc nhìn thấy đáy mắt của Phương Tình Vân trong phút chốc kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, nghiêng người lướt qua đầu vai của ta, nhìn bóng đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ.

      "Có lẽ cũng có thể sai, tôi nhớ lại hết thảy mọi thứ. Phải chăng cũng tò mò là vào lúc nào, thời gian cũng có bao lâu, khi tôi cùng Tống Kỳ Diễn hưởng tuần trăng mật, trong bãi đỗ xe dưới hầm của trung tâm mua sắm ở Sydney, tôi thấy được chiếc xe đánh bay người, sau đó từng đoạn ngắn ký ức cũng trở lại trong đầu tôi, thậm chí bao gồm. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ bỗng dưng nhìn về phía Phương Tình Vân, tầm mắt của Phương Tình Vân nhất thời cũng đối diện với , thân hình có chút ổn định mà lui về sau bước, dường như, là bị ánh mắt sắc bén của Cận Tử Kỳ làm cho khiếp sợ.

      Cận Tử Kỳ cũng chấp nhận, vẫn tiếp: "Bao gồm phát sinh vụ tai nạn xe vào bốn năm trước."

      " với tôi những chuyện có hay có đều liên quan với tôi làm gì?" Phương Tình Vân lạnh lùng xong, xoay người muốn .

      Vậy mà ta mới vừa bước được hai bước, bóng dáng cao gầy chặn lại đường của ta.

      Khoé môi của Cận Tử Kỳ chứa nụ cười nhạt, "Tôi cho là cảm thấy hứng thú, có lẽ là quá hợp ý với , mới có thể bất tri bất giác mà đem bí mật chôn giấu ở trong lòng tôi nhiều năm như vậy đều cho biết."

      Nhưng vẻ mặt của Phương Tình Vân lại lạnh lùng, mím môi nhìn : "Rốt cuộc muốn làm gì?"

      "Tôi muốn làm gì sao?" Cận Tử Kỳ bật cười, " phải gọi tôi sao? Nếu như phải với tôi đến chuyện mất trí nhớ, tôi sợ rằng cũng mau phải quên mất những chuyện này, đâu nào còn có thể nhắc lại chuyện xưa với ?"

      "Đó là chuyện của , tôi tiện nghe ngóng nhiều hơn, mẹ chồng của tôi tỉnh lại còn cần tôi chăm sóc, nếu như chuyện gì khác, tôi trước, tạm biệt." Phương Tình Vân chuyện tốc độ rất nhanh, sợ bị cắt đứt.

      Nhìn sang dáng vẻ Phương Tình Vân khắc cũng muốn ở lại, ánh mắt Cận Tử Kỳ càng lúc càng sắc bén.

      Lúc Phương Tình Vân cùng mình lướt qua nhau, Cận Tử Kỳ sâu kín mà mở miệng: "Vậy Tần Viễn có cho biết hay , tôi năm đó tìm ta bị cha mẹ tôi biết được, là có người mật báo cho cha mẹ tôi, gửi bức thư nặc danh?"

      xong, Cận Tử Kỳ nghiêng mắt liếc về phía Phương Tình Vân sững sờ, "Xem ra ta vẫn chưa biết, mặc dù tôi muốn nhắc lại những gì trải qua cùng ta, nhưng cũng muốn cả đời mang lưng cái oan ức vì người mà sống qua ngày, cũng muốn ta mang bộ dáng người bị hại mà nhìn tôi, mười năm trước, bị tổn thương cũng chỉ mình Tần Viễn ta."

      Cận Tử Kỳ làm ra vẻ muốn lên lầu, Phương Tình Vân lại đột nhiên đưa tay kéo , ta hơi nâng cằm lên, hít thở vài hớp khí lạnh như băng, mới từ giữa răng môi phun ra mấy chữ: " muốn như thế nào?"

      "Có thể như thế nào? Bất quá là muốn cái chân tướng của năm đó, tôi nghĩ, với địa vị giờ này ngày này của Tần Viễn, muốn tra chuyện năm đó đối với ta mà , tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay."

      nhàng mà hất bàn tay của Phương Tình Vân ra, Phương Tình Vân lại bước lên phía trước bước, để cho rời .

      "Quá khứ cũng qua, tại lại đến truy cứu, vậy có ý nghĩa gì nữa?"

      Tiếng trầm thấp của Phương Tình Vân quanh quẩn bên tai Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ khẽ nhướng mày, chẳng mấy chốc cười rộ lên, nụ cười như vậy nhìn ở trong mắt Phương Tình Vân, chỉ cảm thấy làm cho người ta bội lần cảm giác bất an và thấp thỏm.

      Cận Tử Kỳ lại thoải mái mà : " đừng suy nghĩ nhiều, tôi cũng chỉ là thuận miệng chút . phí hết tâm tư mới lấy được người đàn ông Tần Viễn này, dùng mười năm thời gian mới lấy được đoạn hôn nhân này, cổ nhân có rằng, thà phá mười ngôi miếu, nên hủy đám cưới, tôi mặc dù có tri thức hiểu lễ nghĩa như Phương tiểu thư, nhưng chút điểm làm người đây ranh giới cuối cùng vẫn phải có."

      Vậy mà, Phương Tình Vân nghe xong lại có chút nào vui sướng, vẫn nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ gắt gao.

      Cận Tử Kỳ nhìn đến ta, sau khi xong cứ thế mà chuẩn bị , lại giống như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, lại lui trở về, bóng dáng kia tiêu điều mảnh khảnh dưới ánh sáng nửa sáng nửa tối, khiến cho người ta có chút đành lòng.

      Nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Nghe trước đó lúc Tần Viễn ở nhà họ Tống từng qua, hàng năm đều trở về nước tham gia hội giao lưu văn hóa, nếu như tôi nghe ngóng sai, và cha hàng năm đều được mời ở hàng ngũ khách quý, mà những năm gần đây, hội giao lưu văn hoá dường như đều tổ chức ở thành phố S này, rất khéo chính là, đều ở Thịnh Thế Hào Đình."

      " quay lại đây chính là muốn với tôi những chuyện này?" Phương Tình Vân bất chợt cười cười, có chút gượng ép.

      Nhưng Cận Tử Kỳ có phần vô tội gật đầu cái, "Trí nhớ của tôi tệ, lúc ấy trước khi tôi bị đụng ngất , loáng thoáng nhìn thấy chiếc xe kia chẳng qua là dừng lát, lại đột nhiên quay ngược lại quẹo cua lái , về sau cảnh sát lại đối phương phải bỏ chạy, mà bởi vì sợ hãi nên tự mình lái xe đến đồn cảnh sát đầu thú."

      "Theo thời gian camera giám sát năm đó ở bãi đậu xe biểu cho thấy, thời gian tài xế gây chuyện rồi đến đồn cảnh sát tự thú cách nhau hai tiếng, tôi tự mình khảo nghiệm thời gian từ dưới hầm của Thịnh Thế Hào Đình lái đến đồn cảnh sát, tốc độ xe chậm nhất bất quá cũng chỉ mất bốn mươi phút, tôi rất hiếu kỳ trong khoảng thời gian trống đó, người tài xế gây tai nạn đâu."

      Hai tay của Phương Tình Vân rũ bên người từ từ nắm thành quả đấm, giữa lông mày là càng toát ra lạnh lùng.

      Nhưng Cận Tử Kỳ vì vậy mà dừng lại, tiếp: "Tôi lấy quan hệ đến đồn cảnh sát lật xem lại hồ sơ vụ tai nạn xe năm đó, ra cực kỳ khéo, phát người lái xe năm đó đụng tôi lại là người đàn ông trung niên lúc ấy làm tài xế cho nhà họ Phương của các người, căn cứ khẩu cung, lúc ấy ông ta quẹo cua với tốc độ quá nhanh kịp thắng xe mới đụng tôi."

      "Phương lão tiên sinh đích xác là học giả trọng nghĩa khinh tài ưu tú, biết tài xế mình đụng người ta bị thương, len lén cho vào tài khoản người tài xế kia số tiền lớn, có lẽ là sợ làm chuyện tốt bị người ta phát ."

      liếc nhìn Phương Tình Vân sắc mặt trắng bệch, " biết ? Mười năm trước tôi đến quốc tìm Tần Viễn."

      Phương Tình Vân yên lặng đứng ở nơi đó, lâu sau mới lấy lại tinh thần, ta cứng ngắc mà quay người lại, nhìn sang Cận Tử Kỳ lạnh nhạt : "Đó cũng bất quá là do phán đoán, nếu như có chứng cớ, xin cần tín khẩu khai hà (tuỳ tiện bừa), những lời mới vừa rồi kia của ngầm có ý phỉ báng, Cận tiểu thư, tôi hoàn toàn có thể chữ cũng thiếu mà chuyển đạt đến luật sư của tôi."

      Cận Tử Kỳ gật đầu cái: "Cũng là bởi vì
      có chứng cớ, cho nên tôi mới chỉ có thể những lời như vậy mà thôi, bất quá Phương tiểu thư, tôi chỉ nhắc nhở câu, đạo lý hủy thi diệt tích ai cũng hiểu, bất quá lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt, nếu như chuyện năm đó phải là trùng hợp, như vậy..."

      quay nhìn Phương Tình Vân đầy thâm ý, nhấn từng chữ : "Đây chính là vụ mưu sát."

      Dưới ánh sáng hôn ám, Cận Tử Kỳ cứ như vậy giấu ánh mắt sâu sắc rung động lòng người, trong lòng Phương Tình Vân có bất lực thê lương sợ hãi, ta ôm đầu của mình, lảo đảo mà lui về phía sau đến góc tường, đầu vai run rẩy.

      Nhìn Phương Tình Vân bị mình ép đến sụp đổ cả lằn ranh cuối cùng, nhưng Cận Tử Kỳ có vui vẻ cũng có hối tiếc, chẳng qua là đợi rời , bên người vang lên tiếng chất vấn u lẽo của Tần Viễn: "Các người làm gì?"

      Đợi Tần Viễn đến gần, Phương Tình Vân ngồi xổm mặt đất, lưng tựa vào vách tường cứng lạnh, đôi mắt ngẩn ngơ hồi, lúc lướt qua Cận Tử Kỳ bước chân hơi chậm lại, nhưng vẫn rất nhanh liền qua.

      Ở bên cạnh Phương Tình Vân nửa ngồi xuống, đem Phương Tình Vân ôm vào trong lòng, giơ tay lên khẽ vuốt đầu của , dịu dàng : "Thế nào? phải mua thức ăn khuya cho mẹ, sao lại tới nơi này?"

      Phương Tình Vân giống như bất chợt từ trong cơn ác mộng thức tỉnh, nhào vào trong lòng Tần Viễn, ôm ngược lấy Tần Viễn chặt.

      Khóe mắt có chút ướt át, "A Viễn, rời khỏi em có đúng hay ?"

      Cận Tử Kỳ lẳng lặng đứng đó, quan sát hai người trao nhau tình cảm ở mặt đất, lại cảm thấy trước giờ chưa từng nực cười như vậy, muốn xoay người rời , Tần Viễn lại đột nhiên gọi : "Tử Kỳ."

      kinh ngạc quay đầu nhìn , đứng lên, Phương Tình Vân dựa vào lòng .

      Vóc dáng của cùng Tống Kỳ Diễn khác lắm, phải hơi nâng cằm lên mới có thể cùng nhìn thẳng vào mắt nhau.

      từng, luôn là nhân nhượng mà cúi người nghe chuyện.

      "Nếu như cần thiết đừng tìm ấy nữa, Tình Vân mang thai, thể bị kích thích."

      Tần Viễn nhìn Cận Tử Kỳ mặt bình tĩnh, giọng của vẫn dịu dàng hòa hoãn như trước kia, nhưng mà lại giống để cho cảm thấy ấm áp như trong trí nhớ, , rất nhiều việc, sớm thay đổi cách vô tri vô giác mà phát sinh biến hóa.

      Mặc dù có Phương Tình Vân, giữa bọn họ cũng nhất định có thể tới cuối cùng, khi qua những tháng năm tràn đầy thu hút, chờ bọn họ cùng yên tĩnh lại, mới có thể phát đối phương chỉ là góc cạnh thể phai mờ người mình.

      Chỉ bất quá, Phương Tình Vân để cho cái giải thiết trước đó trở thành rồi.

      Cận Tử Kỳ nhìn Tần Viễn, đôi mắt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, "Được, tìm!"

      chẳng đúng sai, lại cau mày, có tia xác định.

      "Các người mới vừa rồi gì?"

      "Bất quá tùy tiện hàn huyên chút, chẳng qua là nghĩ tới bà nhà cười giỡn nổi, tôi đây, tạm biệt."

      Tạm biệt, cũng gặp lại, đó chính là kết quả tốt nhất.

      đầu hành lang lại xuất bóng dáng thon dài cao ngất, chẳng biết từ lúc nào Tống Kỳ Diễn bất ngờ đứng ở nơi đó, từ từ thong thả bước tới đây, cách tự nhiên mà vòng qua bả vai Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn bàn tay vai, trái tim run lên, mũi lại có chút ê ẩm, theo bản năng mà rúc vào trước ngực của , Tống Kỳ Diễn chớp mắt xuống, vuốt vuốt tóc của .

      " phải chỉ là phòng vệ sinh lát thôi, tại sao lâu như thế?"

      cũng có cố đợi Cận Tử Kỳ trả lời, sau đó nhìn về phía Tần Viễn bên kia đỡ Phương Tình Vân.

      "Đúng rồi, tôi có kiện vẫn quên cho cậu biết..."

      Tầm mắt của Tần Viễn cũng đưa lên người Tống Kỳ Diễn, liếc nhìn đến Cận Tử Kỳ cái, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng , nhìn đến người phụ nữ mà từng sâu đậm nhất tựa vào trong ngực bạn thân của .

      Lúc gặp lại nhau, chưa từng nghĩ tới là tình cảnh như vậy?

      Khi tận mắt nhìn thấy bọn họ vợ chồng tình thâm mà đứng cạnh nhau, điều đó giống như cái tát tàn nhẫn quất lên mặt của , nhưng mà điều có thể chỉ là lặng lẽ chịu đựng cái tát đau đớn kia.

      ----------- lời của tác giả ------------

      Run rẩy các vị mỹ nữ lớn !

      Đáng sợ chưa? So với đại Kiều tiểu Kiều (mẹ con nhà họ Kiều), có phải chi có hơn chứ kém hay ?!

      Rạng sáng đọc thấy đừng bị dọa đến ngủ được nha! Nửa đêm nhà vệ sinh có thể phải mở đèn lên! Ken... két!!!!
      Last edited: 17/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27.3 Bí mật của Phương Tình Vân

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Khi tận mắt nhìn thấy bọn họ vợ chồng tình thâm mà đứng cạnh nhau, điều đó giống như là cái tát tàn nhẫn quất lên mặt của , nhưng mà, điều có thể làm chỉ là lặng lẽ chịu đựng cái tát đau đớn kia.

      "Lần trước điều tra chuyện mười năm trước, là dính dáng đến thiên kim của vị thư ký thị uỷ cấp cao đương nhiệm lúc trước, hình như gọi là Hạ Văn Tuyết, thời gian trước nhận được tin tức, ta. . . . . . Ở trong nhà vệ sinh của quán ăn đêm đột tử rồi."

      " ta chết?" Tần Viễn ngẩn ra, thẳng người mà nhìn sang Tống Kỳ Diễn, "Chết như thế nào?"

      Tống Kỳ Diễn nhíu mày, lộ dấu vết mà liếc nhìn Phương Tình Vân ở trong ngực Tần Viễn, "Tôi làm sao biết? ta cũng phải là người cũ của tôi, tôi quan tâm ta làm gì? Chẳng qua là ngẫu nhiên nghe thôi, nếu như cậu muốn biết, tự thăm dò, lấy bản lãnh của cậu, chẳng lẽ còn đào được nguyên nhân hậu quả của chuyện xảy ra sao?"

      Nghe được ba chữ "Người cũ", sắc mặt Tần Viễn chợt biến, mà bàn tay của Phương Tình Vân vốn khoác lên cánh tay của cũng giữ chặt ống tay áo của , gương mặt bởi vì chôn ở trong ngực Tần Viễn mà thấy được biểu tình.

      Vẻ mặt của Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên mềm xuống, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, giọng cũng vô cùng ôn nhu.

      " nào, dẫn em ăn 'bún gạo qua cầu' (Quá Kiều Mễ Tuyến)."

      Bún gạo qua cầu? Cận Tử Kỳ dứt ra khỏi dòng suy nghĩ phức tạp, bị mấy chữ "bún gạo qua cầu" ngăn ở góc tường, vậy mà bàn tay bị nắm chặt vào trong bàn tay khác đầy vết chai, có chút nhám, nhưng là rất ấm.

      Đến khi kịp phản ứng, người bị kéo ra ngoài.

      " ăn ở đâu thế?"

      cố làm ra vẻ thần bí quay đầu lại nhìn cái: "Chẳng phải đến biết sao."

      Cận Tử Kỳ nhấp nháy mắt, mơ mơ màng màng, bún gạo qua cầu, có thể vẫn chưa nếm qua.... ....

      Hai người đường quẹo ra bệnh viện, công chúa nhà họ Cận nhu thuận theo sát ở phía sau, câu cũng tới họ Tần, Tống Kỳ Diễn thầm dương dương đắc ý, lại tự động kiềm chế được mà quay đầu nhìn chăm chú.

      Cận Tử Kỳ bị nhìn thế cả người sợ hãi, cảm giác kia tựa như ——

      Tựa như ——

      —— chó nhìn chằm chằm khối thịt, lập tức muốn tha về nhà mà.

      --- ------ -------


      Tần Viễn nhìn sang hai người cùng nhau rời , chân mày lại nhíu chặt.

      Mới vừa rồi trong phút chốc xoay người, sắc mặt Cận Tử Kỳ vẫn nhàn nhạt, dường như ánh mắt của liếc nhìn sang phía của ở bên này, tựa hồ là có nhìn đến , rồi lại giống như nhìn , trong ánh mắt kia có lạnh lùng và xa cách ra được.

      Trong khắc kia, hé miệng muốn gì đó, rồi lại phát nên lời.

      Đợi bọn họ xa, vẫn duy trì tư thế cũ, vẫn chưa thu hồi tầm mắt.

      Người phụ nữ vốn núp ở trong ngực lại thoáng lui ra, Tần Viễn cúi đầu nhìn lại, sắc mặt Phương Tình Vân trắng bệch từ từ khôi phục đỏ thắm, theo tầm mắt của ngắm nhìn quầng sáng của ngọn đèn tường ở đầu hành lang bên kia.

      "Tình Vân," Tần Viễn đột nhiên kêu tiếng, quay đầu lại nhìn , cổ họng khẽ động, cũng quay đầu nhìn lại , "Sau này cần tìm ấy nữa, ấy qua rồi."

      Phương Tình Vân ngầm cười khổ, cho rằng là chủ động gây chuyện sao?

      giống như xem thấu tâm tư của , vẫn giải thích: " biết tính tình của ấy, phải loại phụ nữ thích gây chuyện, cho nên, cần tìm thêm phiền phức vô vị nữa."

      "Lời này của có ý gì?" Phương Tình Vân nhìn chằm chằm, có chút thất vọng, có chút bi thương: "Vậy tôi ở trong mắt , chính là người phụ nữ thích gây chuyện sao?" đến phần sau lại giận dữ.

      Tần Viễn thế nhưng cảm thấy là cái loại người thích ỷ thế hiếp người!

      Phương Tình Vân giận đến cả người phát run, chợt đẩy Tần Viễn ra.

      cảm thấy tức giận lại tủi thân, đơn giản thể tin được mình thế nhưng gặp phải đối xử như vậy.

      "Tần Viễn, đừng quên, tôi mới chính là vợ của !"

      Tần Viễn nhíu lại đôi mày thanh tú: "Giữa ấy trải qua nhiều chuyện như vậy, sớm đoạn tuyệt, Tình Vân, em nên nghi thần nghi quỷ nữa, mười năm tình cảm của chúng ta, có trách nhiệm với em và đứa bé."

      "Vậy nếu như giữa các người những trở ngại kia bất quá là hiểu lầm sao?"

      Phương Tình Vân ngay sau đó hỏi ngược lại câu khiến cho Tần Viễn kinh ngạc, nhìn ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, nhưng lại quên trả lời.

      chưa bao giờ nghĩ tới những trở ngại ngăn cản và Cận Tử Kỳ là hiểu lầm, nếu đúng theo như lời Tình Vân chẳng qua là hiểu lầm, như vậy giữa và Cận Tử Kỳ, đến tột cùng lỡ mất như thế nào?

      " đối với tôi và đứa chẳng lẽ chỉ là trách nhiệm thôi sao?" Phương Tình Vân lạnh lùng cười tiếng, " lo lắng ta phải chịu tổn thương, chẳng lẽ tôi cũng bị tổn thương hả? Tim của tôi làm bằng đá sao?"

      "Tình Vân, em nghĩ nhiều rồi." Tần Viễn nhíu chặt mày, thoáng toát ra kiên nhẫn.

      "Là suy nghĩ nhiều!" Đôi mắt Phương Tình Vân nổi lên tơ máu, "Chẳng lẽ dám bây giờ trong lòng có những ý nghĩ xấu xa kia sao? Khi tôi đến những chuyện kia chen ngang giữa các người có thể là hiểu lầm, con mắt của sớm bán đứng , muốn quay lại, muốn trở lại bên cạnh ta!"

      "Tình Vân," Tần Viễn dường như là bật thốt lên: "Em cần cố tình gây nữa!"

      Phương Tình Vân ngẩn mạnh người, trong tròng mắt trợn to thoáng có ánh nước, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm.

      Tần Viễn nhìn dáng vẻ bi thương của , lập tức có chút hối hận tự trách, hiển nhiên quên người tới chăm lo cho mình chính là người nào, người phụ nữ Phương Tình Vân này, đối với , tượng trưng cho sống lại, tượng trưng cho hi vọng.

      " xin lỗi, phải cố ý. . . . . ."

      Tần Viễn đưa tay muốn ôm lấy , lại bị lạnh lùng tránh ra, đáy mắt u buồn càng đậm.

      Hai tay Phương Tình Vân run rẩy, sau đó nắm chặt thành quyền, buông xuống ở bên người.

      quay người trở lại, đưa lưng về phía Tần Viễn, nửa người chôn dưới bóng tối, "Con đường là do tự mình tôi chọn, tôi chỉ có thể tự mình chịu đựng, bất quá tôi hối hận ở trong ngõ hẻm đó nâng dậy."

      Thân thể cao to của Tần Viễn chậm rãi dựa vào bức tường phía sau, nâng hai tay lên phủ lấy mặt của mình.

      Phương Tình Vân nghiêng đầu mắt lạnh nhìn , trong lòng vô cùng khổ sở.

      Cùng mình ở chung chỗ mười năm, chưa từng vì mình mà kích động qua lần?

      Nhiều lắm là chính là giống như mới vừa rồi vậy, lo âu ưu sầu chút, hỏi han ân cần phen rồi giải quyết được gì mà để qua bên coi như xong việc.

      Chưa từng vì mà uống rượu say, chưa từng vì mà tiều tụy, cũng chưa từng vì mà thương tâm khóc rống.

      Giữa bọn họ luôn là rất dịu dàng rất hài hòa, hầu như có tranh cãi nhau, có bất đồng, phải nhường bước, chính là lui chút, thậm chí ngay cả phát cáu, trước khi gặp lại Cận Tử Kỳ cũng chưa từng có qua.

      Trong mắt tất cả thân bằng hảo hữu bọn họ là đôi tình nhân kiểu mẫu,

      Bọn họ là tất cả trong mắt mô phạm tình lữ, người bạn cực thân thiết của (khuê trung mật hữu) cũng ghen tị đến đỏ mắt.

      Nhưng mà, lần trở về nước, gặp phải Cận Tử Kỳ, đoạn đường mười năm tình cảm đèn xanh này rốt cục gặp được đèn đỏ.

      Nhưng mà có thể trách ai được? Là chính đánh cuộc, nên bại bởi Cận Tử Kỳ, cho nên trở
      về, mang theo bắt đầu trở lại, muốn chứng minh, ở trong lòng Tần Viễn, Phương Tình Vân mới là người quan trọng nhất.

      Kết quả --

      thua nát bét

      Tần Viễn mà mười năm qua Phương Tình Vân chưa từng thấy trở lại.

      Chàng trai trẻ vì Cận Tử Kỳ mà thần hồn điên đảo, hoặc nhiệt tình mãnh liệt như biển lửa, hoặc lạnh lùng như núi băng, nghĩ ta ngay từ đêm hôm đó của mười năm trước chết rồi.

      nghĩ tới, chẳng qua là ngủ say dưới đáy lòng của mà thôi.

      Hôm nay, công chúa Bạch Tuyết chỉ nhàng hôn hoàng tử, Phương Tình Vân chính là vật hi sinh muôn đời!

      Cũng phải là Cận Tử Kỳ ở Tần Viễn trong lòng có vị trí riêng, mà là, Phương Tình Vân hao phí mười năm, ra bất quá ở trong lòng Tần Viễn chỉ chiếm được góc để dựa mỏng manh, những thứ khác, toàn bộ vẫn là quyền sở hữu của Cận Tử Kỳ.

      Cố gắng đem nước mắt nuốt trở về, Phương Tình Vân hít thở sâu, bức giọng của mình ra.

      "Tần Viễn, hãy thành cho tôi biết, có phải ... vẫn chưa từng quên ta?"

      Tần Viễn phủ ngón tay thon dài lên mắt, " xin lỗi.... có biện pháp.... có biện pháp...."

      "Cho nên, vẫn còn ta?" Giọng Phương Tình Vân lạnh như băng. Trái tim của vẫn bình tĩnh mà đập, khí như thường ngày tràn vào trong phổi, nhưng mà lại rét lạnh thấu xương.

      Tần Viễn nhúc nhích, tựa như pho tượng điêu khắc.

      Lúc này trầm mặc, đồng nghĩa với việc thừa nhận rồi.

      Hồi lâu sau, : " muốn lừa dối em, Tình Vân, em là người mà đời này muốn lừa gạt nhất."

      Cho nên đó là lí do, nhân tiện để cho tôi bị tổn thương như vậy sao?

      Phương Tình Vận đứng đối diện với , khóe mắt khô khốc: "Vậy tôi sao? Rốt cuộc coi tôi là cái gì?"

      " em." Tần Viễn cắn răng, từng chữ tựa hồ nặng ngàn cân, làm cho cách nào chống đỡ.

      Phương Tình Vân cười nhạo tiếng, "Cả hai người đều sao? Hay, rất hay!"

      chán nản xoay người, hướng tới cửa thang máy phía trước được hai bước, chợt xoay người lại, mạnh mẽ vung hộp thức ăn khuya trong tay vào Tần Viễn, nhất thời, nước canh cũng theo chiếc áo thể thao màu trắng của Tần Viễn chảy xuống.

      Thân thể của Tần Viễn bị đụng cái, nhưng vẫn đứng vững vàng, nhúc nhích.

      Cho dù cả người tràn đầy mùi điểm tâm, cũng động đậy.

      Phương Tình Vân thấy thế đau lòng nhưng cũng hận vô cùng, xông tới lấy tay liều mạng mà đấm , nước mắt từ khóe mắt giống như đứt từng đoạn mà tràn ra, khóc cho đến khi cũng phát ra được thanh nào, chỉ có liều mạng mà đánh đấm, lắc lắc thân thể rắn chắc kia, muốn phát tiết cái gì đó, lại muốn lay cho tỉnh táo lại.

      "Mười năm rồi!" gào thét, "Ròng rã mười năm rồi!"

      Tần Viễn chút nào phản kháng, cũng có tránh né, chẳng qua là để tùy trút giận.

      Phương Tình Vân phát tiết đến mất sức, thân thể trượt xuống, đưa tay đỡ lấy .

      Phương Tình Vân lại nắm tay lên cao mà quất tới mạnh mẽ.

      "Bốp!"

      Đầu của Tần Viễn nghiêng sang bên, dường như có chút chất lỏng trong suốt nào đó cũng theo khóe mắt văng ra ngoài.

      khuôn mặt trắng ngần rất nhanh sưng đỏ lên, nhưng vẫn cố chấp mà nắm lấy tay của Phương Tình Vân, ôm lấy để cho ngã nhào đất. Móng tay của Phương Tình Vân lưu lại ở cổ đường màu đỏ dài, từng giọt máu tươm ra.

      thở hổn hển nức nở, thần sắc Tần Viễn đen tối, hầu kết chuyển động, lại nên lời.

      chần chờ chút, rồi vẫn kéo vào trong lòng, nước mắt rất nhanh làm ướt quần áo của .

      Phương Tình Vân ở trong lòng khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa, trong miệng nỉ non, trái tim Tần Viễn đau từng cơn, nghe được vẫn còn : "Mười năm rồi....."

      Tần Viễn đau triệt nội tâm, chẳng qua là càng ôm chặt hơn, chợt nhớ tới lúc đại học, ở sân bóng rổ, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông trắng quần jean, đưa tay ra với , mắt sáng long lanh, tự nhiên thanh thản, với : "Xin chào, tôi là Phương Tình Vân ở hệ Trung văn, rất hân hạnh được biết , Tần Viễn!"

      Bất quá ngay lúc đó, trong lòng trong mắt thấy đều là bé khác, đối với bất quá cười trừ cho qua chuyện.

      Rất nhiều năm sau, thậm chí ngay cả chính cũng nghĩ tới, cùng này bên nhau, ôm ấy vào trong lòng, thậm chí còn quỷ thần xui khiến mà nghĩ tới, hoặc giả đây chính là vận mệnh....

      Bây giờ nghĩ lại, đúng là buồn cười biết bao, ra đây hết thảy, chính là số mệnh!
      Last edited: 17/12/14
      xuxubungbuSoRi thích bài này.

    4. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      phải số mệnh đâu Tần Viễn, con mụ Phương Tình Vân sắp đặt cos hahaah, đến khi biết được sao ta.....vẫn là con mắt nhìn người của mẹ Tần Viễn là tốt nhất
      Meomuop82 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28.1 Tống Kỳ Diễn, hình như em thể rồi!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      biết làm thế nào quẹo vào trong cái hẻm sâu bên cạnh bệnh viện.

      Lúc trở ra, là liễu rũ hoa cười lại gặp làng, phố cửa hàng náo nhiệt, dòng người hối hả.

      Tống Kỳ Diễn kéo tìm quán bán hàng thoạt nhìn tương đối chính tông mà ngồi xuống.

      Có chút thích ứng, với cách ăn mặc của bọn họ, dường như nên xuất ở loại địa phương này.

      Cận Tử Kỳ nhìn quanh bốn phía vòng, cũng phát rất nhiều tầm mắt đều rơi vào phía chỗ họ bên này, có tò mò, cũng có khẽ cười giễu, dường như ở nơi đây trong mắt những người này, những người thượng lưu nên xuất ở loại địa phương hợp này.

      người đàn ông cước nhảy lên ghế, vén tay áo uống bia, cùng em bên cạnh cao giọng bậy chuyện trời dưới đất, thỉnh thoảng vung tay tới khiến cho Cận Tử Kỳ nhịn được mà dây thần kinh trong não căng thẳng.

      rất lo lắng, cái lon bia rỗng kia trong lúc lơ đãng nện vào ót của .

      Cũng có người già và vài người đàn bà ôm trẻ con vây quanh ở cái bàn bên cạnh, gia đình vui xum họp mà ăn bún gạo qua cầu (quá kiều mễ tuyến).

      Trẻ con vì hai má bị đông lạnh mà hồng hồng, ôm bóng cao su chạy ra chạy vào quán bán hàng, giọng trẻ con non nớt kêu la, kèm theo mấy tiếng cười trong trẻo, thỉnh thoảng còn có tiếng la mắng bật ra từ trong miệng của người lớn.

      Cuộc sống của những người ở nơi này, mặt đều tràn đầy nụ cười chân nhất, cho dù người có quần áo và trang sức nhãn hiệu nổi tiếng hạng sang, có xa xỉ phẩm làm đẹp, nhưng mà họ vẫn sống được tự tại vui vẻ.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang quán bán hàng náo nhiệt, chợt có chút hâm mộ cuộc sống có tiết tấu như thế.

      Bún gạo qua cầu (quá kiều mễ tuyến) rất nhanh bưng lên, chủ quán là người phụ nữ bọc khăn trùm đầu, nhìn qua rất mộc mạc chất phác.

      gian chật chội mà đông nghịt người, lại được thu dọn rất sạch , cũng có mùi là lạ.

      Mùa đông đến nên buổi tối voi cùng lạnh, Cận Tử Kỳ bao lấy áo khoác ngoài, càng lúc càng cảm thấy lạnh.

      Bên cạnh lại đột nhiên đưa ra bàn tay, sau đó kéo qua, tiếp sau đó, phải dựa vào trong lồng ngực, mang theo mùi hương nước cạo râu thoang thoảng, ngược lại mùi thuốc lá nhạt ít.

      Tống Kỳ Diễn mở rộng áo khoác ngoài của mình, đem ủ ở bên trong, cúi đầu cười nhìn : "Như vậy lạnh rồi."

      "Ai chà, đúng là ân ái, hâm mộ chết tôi rồi!" Chủ quán lúc cầm cái muỗng tới trêu chọc.

      Cận Tử Kỳ cười cười với bà, giãy giụa muốn rời khỏi ngực của , lại lù lù bất động, hai cánh tay giống như tảng đá ôm lấy chiếc eo , lơ đãng cúi đầu, chú ý tới chiếc nhẫn cưới Ruby ngón áp út của .

      Mà tay của vừa đúng lúc khoác lên cổ tay , hai viên Ruby chiếu lẫn nhau, ở dưới ánh đèn vàng nhạt, lóng lánh mà lóe ra vầng sáng nhu hòa. nhếch môi, cười cười.

      Lúc chủ quán đặt cái muỗng xuống nhìn thấy, ngẩn mình.

      Thời điểm Cận Tử Kỳ lòng muốn cười, thoạt nhìn càng lúc càng trở nên động lòng người.

      "Cám ơn." Bị nhìn chăm chú trong thời gian quá dài, Cận Tử Kỳ xấu hổ, mang chút ngượng ngùng.

      Vội vã cầm lấy cái muỗng trong tay chủ quán, lại bỏ vào trong chén canh lớn, cuối cùng vẫn quên quay sang chủ quán cười tiếng cảm ơn toả sáng, chủ quán khoát khoát tay, mờ ám mà cười bỏ .

      Trong quán bán hàng, có ít người tò mò mà nhìn về phía bên này mập mờ.

      Cận Tử Kỳ dùng khuỷu tay thúc thúc người đàn ông ở phía sau, truyền đến tiếng kêu rên, nhưng lực đạo tay lại giảm.

      "Em muốn ăn cái gì đó." Xấu hổ mà liếc nhìn chung quanh, nhắc nhở người đàn ông ở phía sau buông tay.

      Kết quả cầu của được thỏa mãn.

      Chợt, cảm thấy nơi đó có chút gì đúng.

      Khóe mắt liếc về phía sau lưng, lúc này mới phát Tống Kỳ Diễn thế nhưng vẫn nhìn .

      Dáng vẻ rất chuyên chú, biết nhìn bao lâu.

      Thân thể của nháy mắt cứng ngắc, trong phút chốc hiểu tại sao mọi người phải nhìn như vậy.

      Trước đó hiểu được như thế nào, bất quá bây giờ chỉ cảm thấy hai đường ánh mắt của như ngọn lửa, đốt cháy phân nửa gương mặt bên phải của nóng lên từng trận, chén bún gạo qua cầu (quá kiều mễ tuyến) thơm ngon trước mắt cách nào thu hút chú ý của .

      ngồi đó, ngồi ở dưới ánh sáng rực rỡ, giống như pho tượng điêu khắc đẹp mắt mà yên lặng.

      Bỗng nhiên, khóe môi từ từ cong lên, nhìn chằm chằm: "Nhìn làm gì?"

      Cận Tử Kỳ sửng sốt, trong lúc nhất thời trở nên cứng họng.

      nhìn chăm chú sao? ràng là. . . . . .

      Ách, dường như, bây giờ còn nhúc nhích mà nhìn chằm chằm đây. . . . . .

      ông chú ở bàn bên cạnh có lòng tốt mà tiếp cận qua, cười hì hì nhắc nhở: "Cậu em, lúc nhìn nhau đắm đuối đưa tình, hẳn là nên hưởng thụ, mà phải chất vấn!"

      Khoé miệng Tống Kỳ Diễn hơi cong lên lập tức thẳng băng lại, cái mắt lạnh liếc ngang ông chú nhiều chuyện kia ——

      Chẳng lẽ thấy đùa giỡn với bà xã sao? có chuyện gì hóng mát !

      "Ơ kìa? Tôi trừng tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi sai sao? Tôi thấy cũng xấp tuổi, làm thế nào ngay cả hẹn hò cùng nhà người ta cũng còn mắc cỡ ngại ngùng như vậy?"

      Cái gì gọi là xấp tuổi? Cái gì gọi là nhà người ta?

      nhìn qua già như vậy sao!

      Tống Kỳ Diễn lập tức tối mặt, buông Cận Tử Kỳ ở trong ngực ra, bưng bát bún gạo lặng lẽ ăn.

      Nhìn dáng vẻ cam chịu, Cận Tử Kỳ cười mỉm, nhất thời tâm tình hớn hở.

      cũng cầm đũa lên bắt đầu cúi đầu ăn bún gạo.

      --- ------ --------

      Nước súp bún gạo qua cầu (quá kiều mễ tuyến) rất ngon, bởi vì ăn chủ yếu là nước súp.

      Cận Tử Kỳ khi ăn cảm thấy rất hài lòng, có lẽ là do mang thai, khẩu vị cũng vô cùng tốt.

      ăn hết tô lớn cạn sạch, ngay cả nước súp cũng uống đến còn thừa lại chẳng có bao nhiêu.

      Ăn no rồi, ưu nhã lau chùi miệng, sau đó ưu nhã ngồi ngay ngắn ở nơi đó.

      giống người nào đó, ăn có nhã nhặn như vậy, dường như đầu đầy mồ hôi, xoạt xoạt mà ăn hai tô lớn.

      Khoé mắt của Cận Tử Kỳ liếc về phía Tống Kỳ Diễn, người đàn ông này, lúc phát ra vẻ cường thế khí tràng vĩ đại, rồi lại lơ đãng bộc lộ ra mặt bình dân, là kẻ thô lỗ có văn hóa, lại bỗng nhiên toả sáng ai nấy đều kinh ngạc.

      Có lúc, quả thực nhìn thấu người đàn ông phức tạp nhiều mặt thay đổi như vậy!

      Tống Kỳ Diễn rất nhanh phát giác ánh mắt của , ngẩng đầu nhìn , phát ung dung mà ngồi đó.

      Theo tầm mắt của cúi đầu nhìn chút chén canh trước mặt mình, bên trong bún gạo ăn gần hết rồi, rất lúng túng, ai kêu từ có thói quen tự do, đâu nào còn có thể để ý những thứ bệnh hình thức kia?

      Thường ngày ở trước mặt có nhiều lúc bớt phóng túng, kết quả lần chú ý bản tính bại lộ.

      buồn bực tiếp tục cúi đầu ăn.

      Bị nhìn thấu suy nghĩ, Cận Tử Kỳ mấp máy môi, có chút ngại ngùng.

      Gương mặt dần dần có phần nóng lên, có chút hồng.

      Tống Kỳ Diễn giương mắt nhìn chút, thầm cười cười, cúi đầu tiếp tục tiêu diệt bún gạo trong chén.

      " làm sao lại biết nơi này?" Cận Tử Kỳ ngắm nhìn chỗ công trình kiến trúc cũ bị bóng tối che khuất, trong lòng có nghi ngờ, khỏi quay đầu hỏi : " tới nơi này sao?"

      Trong khoảnh khắc quay đầu lại, cái bóng đen che phủ mặt của , Tống Kỳ Diễn chẳng biết lúc nào cúi người qua, hôn lên môi , mang theo hương vị nước súp bún gạo qua cầu tê cay.

      Trước khi đẩy ra, tự lui về vị trí của mình.

      Mặt đỏ hồng len lén liếc nhìn xung quanh, lại nhìn , chợt thản nhiên mà cười.

      Tựa như đắm chìm trong hương rượu ngà ngà ở chung quanh, hơi vểnh khóe môi cũng giống như là nhiễm lên ánh trăng mờ mông lung trong bóng đêm.

      Mặt Cận Tử Kỳ hơi lúng túng, khẽ câu " thôi", rồi lập tức đứng dậy ra phía ngoài quán.

      Nhưng mà, trong lòng của lại mơ hồ có suy đoán——

      Mới vừa rồi là chờ hôn trả lại sao?

      Tống Kỳ Diễn nhìn sang bóng lưng chạy trối chết, tâm tình lời nào diễn tả xiết được, đứng dậy, móc ra tờ tiền mặt trị giá hai mươi đồng đặt ở bàn, quay sang chủ quán cười tiếng: "Vợ tôi xấu hổ, tiền cũng cần thối lại."

      Vừa hết lời, người cũng
      Xa.

      Chủ quán đội khăn trùm đầu sững sờ nhìn hai mươi đồng tiền trong tay, sau khi lấy lại tinh thần nhanh chóng đuổi theo, nhưng mà, đâu còn có thể tìm được bóng dáng của Tống Kỳ Diễn, bà muốn là.

      Cái này.....đâu nào là cần thối lại nha, căn bản chính là còn thiếu đồng tiến!

      Bảy đồng tiền chén, bọn họ ăn ba chén lớn đó có biết hay !

      ................................................

      Cận Tử Kỳ phía trước, rất nhanh Tống Kỳ Diễn đuổi theo

      cũng nhanh bước theo sát ở phía sau , sau đó khi xuyên qua đường cái, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai dắt tay của , rồi siết chặt, bao giờ chịu buông ra nữa.

      Cảnh đêm trong thành phố S rất lộng lẫy rực rỡ xinh đẹp , đèn đường màu da cam ở trong bóng tối dịu dàng tản ra ánh sáng nhu hòa, uyển chuyển phảng phất giống như là từ chỗ sâu trong bóng đêm lan đến, rất ấm áp, khí cũng rất mập mờ.

      giãy thoát tay của , mặc cho dắt , theo bước về phía trước.

      Khó có thể miêu ta an tâm và ngọt ngào trong lòng, chỉ cảm thấy miễn là vẫn được dắt tay như vậy, vô luận xảy ra chuyện gì, cũng sợ hãi, tin tưởng, người đàn ông nắm tay , bảo vệ tốt.

      Họ cũng lập tức trở vè bệnh viện, mà lang thang có mục đích dạo mát gần đấy.

      lâu sau, Tống Kỳ Diễn mới buông ra, bởi vì di động của đột nhiên vang lên.

      Cận Tử Kì thuận thế lên gần phía trước liếc mắt nhìn, thực ra là điện thoại của Hàn Mẫn Tranh.

      Chẳng lẽ Tống Chi Nhậm xảy ra chuyện gì?

      “Như thế nào?”

      Tống Kỳ Diễn dừng hai chân lại, biết đối phương cái gì, vẻ mặt của từ từ nghiêm túc lên.

      “Tôi biết rồi, trước tiên chiếu cố ông ấy nghỉ ngơi, tôi có chút chuyện, chốc lát nữa qua”.

      Khi những lời này, Cận Tử Kỳ nhịn được nhướng mày nhìn , láo cần viết nháp!

      Ngược lại từ trong lời của , nghe được ý - -

      Tống Chi Nhậm vô cùng có khả năng tỉnh lại!

      Quả nhiên,Tống Kỳ Diễn cúp điện thoại xong, trầm ngâm lát, đưa tay kéo đầu vai qua cười : “Nhìn , ba chồng của em, cha của vừa tỉnh lại thúc dục lập tức trở về rồi.

      Ông cụ lần từ tử môn quan trở về, sợ là càng thêm muốn nhận được nhân tình thôi?

      So với Tống Nhiễm Cầm, e rằng Tống Chi Nhậm thà rằng chọn Tống Kỳ Diễn tiếp nhận chỗ của ông, nếu , ông cũng trước lúc hôn mê, gọi tên Tống Kỳ Diễn, mà phải la Tống Nhiễm Cầm ở bên cạnh.

      “ông ấy hoàn toàn quyết định vứt bỏ Tống Nhiễm Cầm rồi?”

      , vẫn còn chưa quyết định”. Tống Kỳ Diễn ý vị thâm trường mà híp mắt, “ cùng bà ta đều là con cháu nhà họ Tống, chỉ kéo ra chút khoảng cách này có ích lợi gì? Đối với người già như ông ta mà ............... còn chưa đủ”.

      Đáy mắt Tống Kỳ Diễn thoáng qua ánh sáng lạnh lùng bén nhọn, nhưng rất nhanh lập tức thu lại tâm tình của mình, để điện thoại vào trong túi quần, kép tay của mà trực tiếp veev phía trước, có ý quay đầu trở về.

      trở về bệnh viện gặp cha sao?”

      Cận Tử Kì ngẩn đầu nhìn , bất quá bóng đèn chập chờn, thấy biểu cảm ngũ quan của .

      chỉ là nhéo nhéo bàn tay bé của , cúi đầu nhìn cái, trong mắt lóe ra ánh sáng trong suốt: “Vẫn hiểu lạt mềm buộc chặt chứ? Lúc này, ép buộc ông ta, làm sao ông ta biết ai mới là trụ cột”.

      Tròng mắt Cận Tử Kỳ khẽ động: “ cũng đem những tư liệu kia cho ông ấy xem rồi?”

      Mới vừa rồi Tống Kỳ Diễn với Tống Nhiễm Cầm nghe hơi , địa sản Văn Long phải là do Tô Tấn An mở công ty sao? Theo như Tống Kỳ Diễn vừa mới , Tô Tấn An và Tống Nhiễm Cầm cũng vụng trộm vơ vét của Tống thị ít tiền.

      Nếu như sổ ngách lớn, sắc mặt Tống Nhiễm Cầm đến mức khó coi như vậy.

      Nếu với tính tình của bà ta, bị Tống Kỳ Diễn chỉ huy làm việc, làm thế nào còn nương nanh múa vuốt lên?

      chỉ là bằng lòng với bà ta, ‘ ra, có nghĩa là người khác ra, huống chi, chỉ để cho mình ông già ấy biết, đối với bà ta mà , hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi”.

      Tống Kỳ Diễn ra lời lẽ chính nghĩa, nếu Tống Nhiễm Cầm nghe được, sợ rằng lại muốn nổi trận lôi đình rồi.

      Căn bản là đào cái hố to, làm cho bà ta nhảy vào trong, sau đó còn đứng bên cạnh mà lấp đất xuống!

      Tống Kỳ Diễn phúc hắc, quả nhiên là danh bất hư truyền.

      Trong lòng Cận Tử Kỳ nhịn được mà cảm khái phen: thà đắc tội tiểu nhân chớ đắc tội với Tống Kỳ Diễn.
      Last edited: 22/12/14
      SoRi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :