1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25.3 Kết quả ngoài dự đoán của mọi người.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tống Chi Nhậm hiển nhiên rất hài lòng thái độ Tống Kỳ Diễn đối với bà Tần tôn trọng, mỉm cười mà ừ tiếng.

      Tống Kỳ Diễn cũng lập tức cười đến vui sướng, sau đó, tựa như nhớ ra cái gì đó, cúi đầu liếc nhìn Cận Tử Kỳ, nhíu mày: "Mới vừa rồi bảo phòng bếp hầm canh sao? Làm thế nào thấy mang tới?"

      "Canh?" Cận Tử Kỳ nghi hoặc mà nhìn , lúc nào bảo gọi phòng bếp nấu canh chứ?

      lại tự biên tự diễn mà liếc cái, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa hô to: "Dì, dì!"

      Cận Tử Kỳ lập tức hiểu dụng ý của Tống Kỳ Diễn, thừa dịp Tống Kỳ Diễn kêu người trống , dư quang khóe mắt quét qua, quả nhiên sắc mặt Tống Chi Nhậm chợt biến, mà bà Tần cũng trong chớp mắt thừ người ra.

      Người nữ trung niên còn mặc quần áo giúp việc trong nhà, vô cùng lo lắng mà xách theo bình giữ nhiệt vào, thở hồng hộc, lúc nhìn thấy Tống Chi Nhậm lập tức cung kính khom lưng hành lễ: "Chào Chủ tịch!"

      Sắc mặt Tống Chi Nhậm tái xanh, đâu nào còn có thời gian để ý tới người giúp việc nho ?

      "Dì, còn mau đem canh cho dì. . . . . . Nhìn tôi xem, mở miệng tiếng lại là dì, cũng xoay chóng mặt rồi."

      Tống Kỳ Diễn toét miệng lộ cả hàm răng trắng, cười đến vô hại, Tần Viễn nhùn thẳng , mặt mày nghiêm nghị.

      " biết mẹ tôi có chỗ nào đắc tội cậu, cậu phải nhiều lần lên tiếng làm nhục như vậy?"

      Bà Tần lại đưa tay ngăn Tần Viễn lại, "A Viễn, chớ , cậu ta cũng xuất phát từ hảo ý."

      "Hảo ý?" Tần Viễn hừ lạnh tiếng, nhìn chằm chặp đôi mắt mỉm cười của Tống Kỳ Diễn, "Vậy tại sao chút con cũng nghe ra câu nào của cậu ta là xuất phát từ hảo ý?"

      Tống Chi Nhậm chống quải trượng xoay người lại nhìn sang Tống Kỳ Diễn: "Kỳ Diễn, có lẽ con vẫn chưa hiểu ý của ta. Ta nghĩ, ta cần phải cho con biết, A Quyên cũng phải là người mà con nghĩ đến."

      phải người kia? Cận Tử Kỳ kinh ngạc mà nhìn về phía bà Tần, bà phải mẹ của Tống Nhiễm Cầm?

      Bà Tần mặc cho Cận Tử Kỳ quan sát mình, dường như rất nguyện ý để cho ánh mắt Cận Tử Kỳ dừng lại ở người mình, bản thân bà ôn hòa mà nhìn Cận Tử Kỳ, ánh mắt cũng tràn đầy sủng ái.

      Cận Tử Kỳ bị ánh mắt vô cùng từ ái của bà Tần nhìn đến thoải mái, lại vội vã mà thu hồi ánh mắt của mình, quay đầu nhìn về phía Tống Chi Nhậm, yên lặng chờ đợi ông cho ra lời giải thích hợp lý.

      Mà Tống Kỳ Diễn vẫn mang theo chút ý cười, vội mở miệng, dường như quyết định lấy tịnh chế động.

      Tống Chi Nhậm trầm mặc hồi lâu sau, giống như tiến hành thiên nhân giao chiến, sau đó mới nhìn bà Tần sâu kín mà mở miệng: "A Quyên, tôi hi vọng bà có thể cho tôi biết Liên Châu và con trai của tôi rốt cuộc nơi nào?"

      Bà Tần tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, lâu cũng có lên tiếng, giống như muốn đến cái vấn đề này.

      Tống Chi Nhậm cũng gấp, tới trước sofa ngồi xuống, ánh mắt sáng quắc mà nhìn bà Tần chằm chằm: "Ba mươi ba năm trước, chị của bà đột nhiên mang theo đứa bỏ , tôi vẫn luôn tìm được bọn họ, chẳng qua là nghe bà ấy có quay lại quê nhà tìm bà nương tựa, sau đó nữa, lại nghe ngóng được tin tức của các người."

      Bà Tần mở mắt ra nhìn đến Tống Chi Nhậm: "Nếu ông biết, tại sao còn phải tới hỏi tôi?"

      "Tôi muốn biết, bọn họ tại ở nơi nào?"

      Bà Tần cũng lên tiếng tiếp, đôi mắt vẩn đục mơ hồ nhìn lên vách tường màu trắng trước mắt, tựa như lọt vào trong hồi ức.

      Tống Chi Nhậm kiên nhẫn chờ, chỉ chốc lát sau, ông mới đảo mắt nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.

      "Cha, tại sao cha nhìn tôi?" Tống Kỳ Diễn mím môi cười, làm cho người ta thấy cảm xúc trong mắt .

      "Chờ con mở miệng hỏi ta."

      Tống Kỳ Diễn lại "a" tiếng cười : "Vậy ngài cảm thấy tôi nên hỏi từ chỗ nào?"

      Tống Chi Nhậm mím môi, tĩnh lặng, mới mở miệng: " từ chỗ ta mới vừa , ta còn có đứa con trai."

      "Cha, ngài đùa sao? Ngài chính là tấm gương của tôi, nếu như cha lại có hành động ngoài giá thú bất chính, Tiểu Kỳ làm thế nào tin tưởng tôi?"

      vẫn cười, nhìn ra vui, ánh mắt lại là càng phát ra trong trẻo, thỉnh thoảng, còn có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh bén ngót như đao chợt lóe lên!

      "Hơn nữa, cha à, lời này của cha để cho tôi sau này cũng dám sinh con rồi."

      Tống Chi Nhậm nghe xong thân thể già nua chấn động, mà Tống Kỳ Diễn lại cố ra vẻ than , ngón tay móc luồng tóc dài của Cận Tử Kỳ, vén lên chơi đùa ở đầu ngón tay, đau lòng lắc đầu cảm khái.

      "Ngài nghĩ , Tiểu Kỳ của tôi vất vả sinh ra đứa con xinh đẹp dịu dàng như vậy, kết quả sau khi lớn lên gặp gỡ tên đàn ông như ngài, tôi đây người làm cha có thể cùng liều mạng sao? Ai có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ gây cho con của mình tổn thương như vậy!"

      "Con là vòng vèo mà chỉ trích ta sao, Kỳ Diễn?"

      "Nào dám chứ, cha! Ngài nên biết tôi đối với ngài tôn kính! Tôi chỉ là đưa ra cái dự báo đối với ảnh hưởng bởi việc làm của ngài." Tống Kỳ Diễn xong lại quay sang bà Tần nở nụ cười: "Dì, thử hỏi, dì có thể chịu đựng con của mình cùng người đàn ông có vợ sanh con sao?"

      Bà Tần thẳm lặng mở mắt ra, mím môi, liếc nhìn Tống Chi Nhậm, lạnh lùng mà trả lời: "Hiển nhiên thể."

      câu này, sắc mặt Tống Chi Nhậm càng khó nhìn, Tống Kỳ Diễn chút cũng xúc động, lại thêm vào câu: "A, như vậy hả, vậy. . . . . . Hoặc là dì có thể chịu được việc chồng của con ở bên ngoài tùy tiện sinh bảy tám đứa con ?"

      Đôi táy của bà Tần run lẩy bẩy mà vặn chặt chiếc chăn, cố gắng nhẫn, lâu cũng có lên tiếng.

      Tống Kỳ Diễn lại buông Cận Tử Kỳ ra, đến bên góc giường ngồi xuống, vẫn giữ vững nụ cười, vén hai chân, chân thanh thản mà vắt lên, ánh mắt nhìn sang bà Tần có chút hùng hổ doạ người.

      "Dì, làm con cháu có vài lời tôi khó mà , nhưng mà vui. Dì xem, chúng ta có nên có cùng chuẩn mực hay ?"

      Bà Tần nhìn sang , ánh mắt có chút vẩn đục, cũng biết có nghe hiểu những lời vô cùng thâm sâu này hay .

      Tròng mắt Tống Kỳ Diễn lại mang ý cười, hai tay khép lại làm thành hình tháp chống ở giường, nhìn đến Tống Chi Nhậm ràng hết sức khắc chế, tiếp: "Chúng ta nên khích lệ đàn ông của người khác ở bên ngoài sanh con dưỡng cái đầy đàn? Nếu như là người đàn ông của mình ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm nên đem thiến?"

      "Kỳ Diễn! Đủ rồi!" Tống Chi Nhậm rốt cục nhịn được, thấp giọng quát Tống Kỳ Diễn càng ngày càng càn rỡ ngừng lại.

      Tống Kỳ Diễn xem thường, nhíu nhíu đôi mày thanh tú, từ giường đứng lên, sửa lại quần áo của mình chút.

      giường, ánh mắt bà Tần nhìn ra tiêu điểm, giống như là pho tượng đột nhiên bị cứng lại, tựa hồ đối với kích thích bên ngoài chút phản ứng, Tần Viễn khẩn trương kêu lên: "Mẹ!"

      thấy bà Tần có bất kỳ phản ứng, ánh mắt sắc bén của Tần Viễn bắn về phía Tống Kỳ Diễn vẫn ung dung đứng đó.

      "Dì, là ngại quá, nghĩ tới giữa cha con chúng tôi tranh luận lại hù đến dì rồi."

      Cận Tử Kỳ quả thực có chút bội phục Tống Kỳ Diễn, đôi câu, những câu đều có gai, từng chữ như ngọc, cho dù là câu xin lỗi cuối cùng này, cũng làm cho người ta nghe mà nổi trận lôi đình, chút nào nghe ra thành tâm xin lỗi!

      Tống Chi Nhậm chống quải trượng đứng lên, thân hình vững vàng bằng trước đó, có lẽ bị tức phải .

      Ông nhìn về phía bà Tần, giọng điệu cảm thán: "A Quyên, hôm nay bà muốn , vậy tôi cáo từ trước, chờ ngày nào đó bà nguyện ý cho tôi biết, tới nhà họ Tống tìm tôi, tôi chờ bà tới."

      Tống Chi Nhậm xong cũng xoay người muốn , bà Tần lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang ông mở miệng.

      "Ông biết hướng của chị tôi và đứa cháu trai của tôi như vậy, được, tôi cho ông biết."

      câu của bà Tần, ngữ điệu nghiêm nghị, trong khoảnh

      khắc bên trong phòng bênh yên tĩnh lại.

      Nhưng trong lời của bà, Tống Chi Nhâm nghe được có cái gì đó đúng, nhưng mà lại biết là lạ ở chỗ nào, cứng rắn mà dừng chân lại, quay đầu sang nhìn bà Tần.

      Bà Tần dừng lại, chốc lát, mới dùng giọng khô khốc ra câu:”Chị ấy chết.”

      “Cái gì….” Cơ mặt của Tống Chi Nhậm co quắp lại, giọng cũng có phần run rẩy, cũng có chút khẩn trương, đôi tay nắm lấy đầu quải trượng chặt, thể tin được mà nhìn chằm chằm bà Tần sắc mặt tái nhợt giường.

      Bà Tần ho tiếng, nhàn nhạt bổ sung:”Ba mươi mốt năm trước chết, sau khi chị ấy về quê nhà tìm đươc tôi, bao lâu sau chúng tôi cũng chuyển nhà, vì để cho phiền toái tùm tới người, tránh được các giấy tờ lưu thông cần thiết, đến vùng Tây Nam mà làm công.”
      xong bà lại nhìn Tống Chi Nhậm cách nào từ trong cơn chấn kinh mà hoàn hồn:”Qua năm, nơi đó xảy ra trận động đất quy mô lớn, chúng tôi làm tiền kiếm được nhiều lắm, vẫn ở tại địa phương vắng vẻ đó, ngày kia động đất, khối núi sụp đổ, xảy ra đất đá trôi, lấp mất nhà của chúng tôi, lúc ấy chị ở bên trong ngủ trưa.”

      Lời kế tiếp, cần cũng biết, bị đất đá trôi bao phủ, chỉ có loại kết quả…chết

      Thân hình Tống chi Nhậm đột nhiên choáng cái, lảo đảo lui về phía sau bước, tay vịn lấy cạnh giường, mới tránh khỏi phải ngã nhào mặt đất, tay ông run rẩy mà ôm ngực, miệng mở rộng mà hít thở từng ngụm lớn, sắc mặt trắng bệch vô lực.

      Cận Tử Kỳ lúc này mới nhớ tới, dường như tim của Tống Chi Nhậm cũng phải là rất tốt.

      Tống Kỳ Diễn cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, chút ý muốn lên an ủi Tống chi Nhậm.

      Ngược lại cửa phòng bênh bị ‘Phanh’ tiếng đá văng. Tống Nhiễm Cầm như làn khói xông vào, ăn mặc quý khí bức người, dưới chân mạnh mẽ đầy sinh lực, vừa tiến đến nhìn chung quanh, khi nhìn lên thấy bà Tần giường, trong mắt ra ánh sáng.

      “Dì hai, làm thế nào dì nằm viện rồi? Tôi đây vừa nghe đến tin tức chạy tới? Nhiều năm như vậy các người nơi nào, làm hại tôi cùng ba tìm!”

      Tống Nhiễm Cầm ngẩng đầu, xoa xoa nước mắt căn bản có, cũng nhìn xem vẻ mặt đờ đẫn của bà Tần, nắm lấy tay bà Tần, rồi thẳng vào vấn đề:”Đúng rồi dì hai, sao thấy mẹ tôi? Dì xem tôi ngay cả quần áo cũng mặc tử tế, vội vã chạy tới gặp bà ấy, dì hai, nếu dì để cho tôi gặp mặt bà ấy lần chết sống cũng cam tâm!”

      “Chết rồi.” Bà Tần nhìn đến vẻ mặt lấy lòng của Tống Nhiễm Cầm, chẳng qua là nhàng mà khạc ra hai chữ.

      “A?”

      Tống Nhiễm Cầm mờ mịt nháy mắt mấy cái, còn hiểu được hai chữ, chết rồi, bà lại nghiêng đầu nhìn chút Tống Chi Nhậm sắc mặt khó coi, nhìn chút Tống Kỳ Diễn đứng ở đó vẻ mặt vô cảm, cuối cùng nhìn về phía bà Tần.

      Bà ở nhà vừa nghe đến có bà lão gọi òa A Quyên bị đưa vào bệnh viện, mà cha của bà lại vội vội vàng vàng mà đuổi theo rồi, bà lập tức vứt cây mía mới gặm được nửa khoác lấy áo khoác liền nhanh chóng mà chạy tới.

      A Quyên? Người nào là A Quyên? Trừ dì hai Liên Quyên ở quê nhà của bà còn có thể là ai?

      Nghĩ đến lúc trước mẹ mình và em trai là cùng dì hai mất tích, Tống Nhiễm Cầm ức chế được trong lòng sục sôi! Hôm nay tìm được dì hai rồi, vậy mẹ của bà và em trai còn có thể ở xa sao?

      Cho nên, Tống Nhiễm Cầm vô cùng kích động nên nghe hai chữ kia tròn lời của bà Tần.

      Bà tự nhận là khiêm tốn mà dịu dàng với bà Tần:”Dì hai à, mới vừa rồi dì cái gì, lỗ tai tôi đây, dạo này được tốt lắm, có thể làm phiền dì với tôi lân nữa hay , lần này tôi lắng nghe.”

      xong, phối hợp mà đem lỗ tai tiến tới, mặt cũng là ức chế được cười lún cả đồng tiền.

      Lúc này em trai tìm được rồi, sau này nhà họ Tống cũng phải do con sói nham hiểm Tống Kỳ Diễn này định đoạt nữa!

      Bà Tần di chuyển con ngươi, nhìn Tống Nhiễm Cầm mừng rỡ, tròng mắt di chuyển nhấp nháy chậm rãi lần nữa ra hai chữ kia:”Chết rồi, mẹ hơn ba mươi năm trước chết rồi.”

      Tống Nhiễm Cầm lập tức trợn to mắt, nụ cười bên khóe miệng cũng trong phút chốc cứng lại, dáng vẻ có chút tức cười.

      Bà ngơ ngác quay đầu, nhìn chút Tống Chi Nhậm sắc mặt tái xanh ở chân giường, rồi ngơ ngác quay lại, nhìn chằm chằm bà Tần:”Dì ….Dì …Mẹ của tôi chết? Còn chết hơn ba mươi năm trước sao?”

      Last edited: 4/12/14
      SoRi thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26.1 Rất nhiều chân tướng được công khai.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Bà ngơ ngác quay đầu, nhìn nhìn Tống Chi Nhậm sắc mặt tái xanh ở bên chân giường, rồi ngơ ngác quay lại, nhìn chằm chằm bà Tần : "Dì . . . . . . Dì . . . . . . Mẹ của tôi chết? Còn chết hơn ba mươi năm trước sao? !"

      Hai tay Tống Nhiễm Cầm khoa múa vài cái, mặt mày cứng đờ, ánh sáng vui mừng ở đáy mắt từ từ rút sạch .

      Bà Tần nhìn sang vẻ mặt thất vọng khiếp sợ của Tống Nhiễm Cầm, gật đầu cái, than : " chết rồi."

      Tống Nhiễm Cầm là người phụ nữ cố chấp, rốt cục hậu tri hậu giác, có lẽ chừng thể cưỡng ép bản thân mình lý giải ý nghĩa của hai chữ này, nhất thời cả người mềm nhũn, hai mắt cũng đăm đăm.

      chết. . . . . . Làm thế nào lại chết. . . . . . Mẹ bà chết. . . . . Vậy bà làm sao bây giờ?

      Dường như trong phút chốc khí lực toàn thân Tống Nhiễm Cầm bị hút hết, biết có phải do trong ngày thường ăn mặc tiêu xài quá tốt hay khiến cho huyết áp cùng đường máu quá cao, cả người huyết khí dâng trào, trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.

      Trong miệng của bà thầm, nghe đau đớn, đôi mắt có chút vô thần, vịn thành giường chậm rãi đứng lên.

      Ngơ ngẩn mà nhìn sang chút điểm sáng nào đó trong phòng, lảo đảo, dưới chân cũng giống như đạp bông, cao cao thấp thấp, đứng vững, lúc xoay người đầu gối đụng vào thành giường, cả người bất ngờ đề phòng mà nhào lên giường.

      Giống như hoàng lương nhất mộng (giấc mộng kê vàng: ảo mộng và những ước mong thể thực được), tất cả bởi vì câu " chết" kia của bà Tần mà trong khoảnh khắc phá thành mảnh vụn!

      "Mẹ!" Tần Viễn nhìn mẹ của mình bị thân thể khỏng lồ kia của Tống Nhiễm Cầm đè ép, nhíu mày tới, nhìn sang Tống Nhiễm Cầm hai mắt đờ đẫn, lạnh lùng mà mở miệng: "Mời tránh ra."

      Ngoài dự đoán, khi Tống Nhiễm Cầm nhìn lên thấy Tần Viễn, nhất thời tro tàn lại cháy, đôi môi run rẩy kịch liệt, nhưng cũng là lộ ra chút xíu hi vọng cuối cùng, chợt giữ cổ tay của Tần Viễn lại, chặt, chọc cho Tần Viễn mắt lạnh mà nhìn bà.

      Trái lại Tống Nhiễm Cầm cứ thế mà nhìn sang bà Tần, vội vàng hỏi: "Dì hai, mẹ tôi chết, vậy tôi em trai đâu? Cậu ta dáng dấp giống như mẹ tôi, cậu ấy phải chính là đứa em trai mệnh khổ của tôi chứ?"

      Nhưng Tần Viễn kinh ngạc như trong dự đoán, chỉ là lạnh nhạt mà quét mắt sang Tống Nhiễm Cầm, muốn hất tay của bà ra mà sửa sang lại khăn trải giường cho bà Tần, chính là quan tâm chút nào đến con cháu nhà họ Tống.

      Ngược lại Tống Nhiễm Cầm kiềm chế được mà kích động, ngực cũng phập phồng lên xuống kịch liệt, vừa kéo Tần Viễn, vừa quay đầu với Tống Chi Nhậm: "Ba, mẹ chết, em trai vẫn còn, em trai vẫn còn!"

      Tống Chi Nhậm từ trong bi thương trở lại bình thường, nghe được Tống Nhiễm Cầm vui mừng gào thét, cũng theo đó nhìn về phía Tần Viễn.

      Mặt mày thanh tú, sóng mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng mím chặt, thậm chí ngay cả tóc cũng là màu nâu, hô hấp của Tống Chi Nhậm trở nên dồn dập, nhìn sang Tần Viễn, lại giống như là xuyên thấu qua mà nhìn thấy người phụ nữ khác.

      Đôi môi ông lúng túng ậm ừ, bàn tay từ quải trượng nâng lên, ngờ bà Tần giường lại phá vỡ mong ước của ông.

      "Nó là con trai ruột của tôi, cùng nhà họ Tống các người có bất kỳ quan hệ gì."

      Con ngươi mắt của Tống Chi Nhậm chợt co rụt lại, ông nheo lại mình cặp mắt sắc bén nhìn sang hướng bà Tần, tựa như tin lời bà .

      Bà Tần lại ho khan vài tiếng, Tần Viễn vội vàng tiến lên vuốt vuốt chiếc lưng gầy gò của bà xuống, bà Tần bắt lấy tay của Tần Viễn, sau khi hết ho khan, thở hổn hển : "Đừng quên, tôi và chị của tôi là chị em song sinh!"

      Nếu như là chị em song sinh, vậy dáng dấp phải giống nhau như đúc, thế nên bộ dạng của Tần Viễn giống dì cả của cũng là chuyện dễ hiểu, vậy mà, này cũng làm cho Tống Nhiễm Cầm và Tống Chi Nhậm cách nào tiếp nhận.

      "Bà cho rằng bà như vậy tôi tin sao?"

      "Khụ khụ. . . . . ." Bà Tần nhịn được ho , "Tôi cũng biết ông tin, cho nên. . . . . ." Bà Tần xong liền khẽ đẩy Tần Viễn sang chỗ Tống Chi Nhậm đứng: "Ông có thể dẫn nó làm giám định DNA."

      Người bên trong phòng bệnh đồng thời nhìn về phía bà Tần, vẻ mặt bà Tần lại thản nhiên, "Các người tin, như vậy chỉ có cái biện pháp này, chỉ có bản giám định DNA ràng rành mạch mới có thể để cho các người bỏ những suy đoán vô vị kia."

      Tần Viễn với thân thể cao to thẳng tắp cùng Tống Chi Nhậm trầm lặng mà nhìn thẳng vào mắt nhau, sau chút, mở ra môi mỏng lên tiếng trước: "E rằng các người tìm nhầm người, tôi là con trai của ai, tự tôi so với kẻ khác phải hơn."

      Tống Chi Nhậm há miệng muốn gì đó, Tần Viễn cũng xoay người săn sóc cho bà Tần, mặt như bao phủ lớp băng mỏng lạnh lùng, đối với bọn họ những người dân nước lã này quấy rầy mẹ của mình nghỉ ngơi, đúng là có biện pháp nào chống đỡ được mà .

      Cận Tử Kỳ khỏi nhìn về phía bà Tần , nếu như bà , vậy đứa bé kia nơi nào?

      So sánh mà , Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh từ đầu đến cuối lại bình tĩnh, thần sắc yên lặng, chen vào câu.

      Quả nhiên, Tống Nhiễm Cầm nghe thấy hai mắt ảm đạm ánh sáng, đâu nào chịu đựng được thêm nữa đả kích lúc này?

      Bà quay đầu nắm chặt tay của bà Tần, tựa như đem chút hy vọng cuối cùng vẫn chưa phai mờ đều ký thác lên người bà Tần, day day cổ họng vội vàng hỏi: "Dì hai, vậy em trai tôi đâu? Nó đâu rồi?"

      Tống Chi Nhậm cũng nhìn chằm chằm bà Tần chăm chú, thể chờ đợi mà muốn biết tung tích con trai mình.

      Cận Tử Kỳ theo động tác nắm đầu quải trượng của Tống Chi Nhậm co quắp mà nhìn ra, so với người vợ thanh mai trúc mã Tần Liên Châu của ông, Tống Chi Nhậm càng thêm để ý đứa bé kia, nếu giờ phút này có vẻ mặt kinh người như vậy.

      Bà Tần nhàn nhạt liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm, lại nhìn Tống Chi Nhậm, quay qua ngó cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, đôi mắt hỗn độn lại như có lệ quang lóe lên, bà nấc nghẹn cái, ra mấy chữ: "Cũng chết."

      Mặt Tống Nhiễm Cầm trong phút chốc như mảnh tro tàn, thông suốt mà buông tay của bà Tần ra.

      Cả phòng bệnh cũng bao phủ trong tĩnh lặng quỷ dị.

      Tống Chi Nhậm nghe được liên tiếp nghe được hai tin dữ, đâu nào còn chịu đựng được nữa?

      Thân hình của ông run lên dữ dội, hai chân mềm nhũn, rồi ngã ngồi ở góc giường, quải trượng cũng rơi xuống mặt đất.

      Trong lòng của Tống Nhiễm Cầm vô cùng hoảng sợ, ngay sau đó đôi bàn tay cũng ngừng run rẩy.

      Bà vội vã từ trong nhà bất chấp gió lạnh chạy tới bệnh viện là vì cái gì?

      phải là mong đợi sớm ngày tìm được em trai, để cho nó quay lại nhà họ Tống có thể cùng Tống Kỳ Diễn tranh đấu trận, bà làm con chính là nước đổ ra ngoài, vậy làm con trai dù sao vẫn phải đâu, chung quy vẫn là họ Tống chứ?

      Tống Kỳ Diễn mặc dù trở lại, nhưng mà bà quên mình còn có người em trai, bà cho là đây đều là mệnh, đây đều là do ông trời già an bài xong, nhất định những ngày bần cùng khốn khổ của bà đến rồi!

      Nếu phải là ôm cái ý nghĩ này, bà cũng giựt giây cho Tống Chi Nhậm tìm về hai mẹ con mất tích lâu như vậy.

      Nhưng mà, trước mắt, nghe bà Tần bình thản giải thích như có gì lạ, rằng mẹ và em trai của bà chết, chủ yếu nhất chính là em trai, tại sao có thể cứ như vậy mà chết , tại sao có thể như thế?

      vất vả tìm được cái hy vọng, hôm nay rồi lại bị phá vỡ tan tành!

      Tống Nhiễm Cầm nhất thời bi ai trong lòng, cũng cố khóc lóc om sòm, nhanh nhẹn mà từ bên giường đứng dậy.

      Bà từ bên này chạy đến bên kia, đẩy vai Tống Chi Nhậm, gương mặt được thoa lớp phấn nền dầy cũng nhìn ra biểu tình gì khác, chẳng qua là giọng nghe vào vô cùng nóng nảy: "Ba, xảy ra chuyện gì, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Sắc mặt của Tống Chi Nhậm dần dần lạnh xuống, người từ trước đến nay có thói quen ra lệnh cho người, tại sao có thể chấp nhận việc bị người khác vô lễ hết tới hai, hết hai tới ba! Ông có thể chịu đựng Tống Kỳ Diễn, cũng nhất định có thể chịu đựng Tống Nhiễm Cầm xấc láo!

      Ông lạnh lùng liếc ngang Tống Nhiễm Cầm, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, thấy thế Tống Nhiễm Cầm run cái, vội vàng buông Tống Chi Nhậm ra lui về phía sau hai bước, nhưng rất nhanh lại tới, cũng dám đẩy đẩy Tống Chi Nhậm nữa.

      "Ba, em trai thế nào còn còn chứ? Nhiều năm như vậy đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

      Ánh mắt của Tống Chi Nhậm lạnh lẽo, khóe miệng mím lại hơi rũ xuống, nếp nhăn sâu lại làm cho ông có thêm mấy phần nghiêm túc, ông quay qua nhìn sang bà Tần, giống như là vị quan toà cao cao tại thượng thẩm vấn tội phạm tội ác tày trời.

      "Đứa bé kia. . . . . . Con trai của tôi, là thế nào mà chết ?" Khi những lời này, khóe mắt lại liếc về phía Tần Viễn.

      Nếu như con ông còn

      sống, hẳn là cũng lớn như vậy chứ?
      Có lẽ, dáng dấp cũng là rất giống cậu ta……
      Khi Cận Tử Kỳ nghe được Tống Chi Nhậm chất vấn đầy lạnh lùng u ám như vậy, khỏi dựa vào Tống Kỳ Diễn, trưởng bối nhà họ Tống như vậy quá xa lạ, lời trong miệng ông ra, khiến cho Cận Tử Kỳ càng dựa gần sát Tống Kỳ Diễn!
      Ông : “Con trai của tôi, cho dù là chết, ở bia mộ cũng phải khắc chữ Tống!”
      Bà Tần dựa vào đầu giường, mái tóc hoa râm có chút rối loạn, bà chút nào sợ hãi uy nghiêm của Tống Chi Nhậm, giọng vẫn bình thản: “Lúc động đất, bị cột nhà ở rớt xuống đè ở phía dưới.”
      Lồng ngực của Tống Chi Nhậm chợt phập phồng, hai tay đặt ở đùi nắm chặt lại, cố gắng muốn ngăn cản mình run rẩy, từ giữa hàm răng ông khạc ra mấy chữ: “Vậy sau đó sao?”
      “Sau đó, cột nhà cao mười mấy thước đổ ập xuống, cho dù là người trưởng thành cũng chịu nổi, huống chi còn là đứa bé hai tuổi? Đến lúc bộ đội cứu viện đến, di chuyển đống đổ nát, nó hấp hối.”
      “Cho dù là đưa bệnh viện cấp cứu cũng kịp, nửa đường chết não, thi thể bị trả lại, nhân viên cứu hộ là phổi gặp phải chấn thương nặng mất máu quá nhiều, cấp cứu trễ dẫn đến cái chết.”
      Lúc bà Tần tới chỗ này, ngừng lại chút, ánh mắt lại liếc nhìn Tống Kỳ Diễn ở bên.
      “Chị từng với tôi, cả đời này bà ấy làm sai nhất là chuyện, chính là theo ông ra khỏi núi lớn, đây cũng là nỗi ân hận mà khắc cho đến chết bà ấy cũng thể quên được, bà ấy , nếu như có thể, sau khi bà mất ông cần gặp bà ấy nữa, cũng cần quấy rầy đến đứa của các người.”
      Bà Tần bình tĩnh mà ra lời này, Tống Chi Nhậm cúi thấp đầu, bình tĩnh lát, mới chậm rãi đứng dậy, Tống Nhiễm Cầm vội vàng đem quải trượng đưa tới, Tống Chi Nhậm đẩy bà ra, tự mình chống quải trượng xoay người ra ngoài.
      Mỗi bước, dường như cũng khá khó khăn, người già sợ nhất chính là khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
      Hôm nay, cơn sóng trong lòng Tống Chi Nhậm trải qua các giai đoạn trầm bổng lên xuống, từ lúc đầu kích động mừng rỡ đến thời khắc này là tuyệt vọng tịch mịch, chết, hơn ba mươi năm qua, ông chưa từng thấy mặt con trai lần……
      Thế nhưng, cứ như vậy, chết ? !
      Bên trong phòng bệnh, chỉ còn tiếng vang lộc cộc của quải trượng, từng phát từng phát, chậm chạp mà nặng nề.
      Tựa như tâm tình của Tống Chi Nhậm trong giờ phút này.
      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn sang bà Tần, bà Tần thần sắc yên lặng, chẳng qua là đôi mắt rất đỏ.
      có rơi lệ, có lẽ là ra sức đè nén, nhưng mà đủ để thấy lúc bà nhắc tới chuyện cũ rất thương tâm.
      Lúc này, Cận Tử Kỳ có thể nghĩ đến chỉ có câu --
      Người chết qua đời, người sống như thế.
      giây kế tiếp, lại nghe được Tống Nhiễm Cầm kêu lên: “Ba!”
      Tống Chi Nhậm ngã xuống có chút bất ngờ, nhưng cũng là chuyện hợp lý thôi.
      Rất khó có người nào có thể chịu đựng phải trải qua đả kích như vậy, còn là ông lão bảy mươi.
      “Ba, ba sao rồi?” Tống Nhiễm Cầm nhào qua, mặt cũng hoảng hốt lo sợ.
      Bà lo lắng phải là thân thể của Tống Chi Nhậm, mà là ông vẫn chưa lập xong bản di chúc phân chia tài sản cho mình sau khi chết .
      Nếu như Tống Chi Nhậm cứ như vậy mà đột tử, vậy bà và người nhà bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống chính là chuyện trong giây kế tiếp!
      Cận Tử Kỳ theo sát chạy tới, lại nhìn thấy tay Tống Chi Nhậm siết lại thành quyền gắt gao, hai mắt nhắm nghiền, dường như còn có chút ý thức, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, ông há miệng.
      Dường như Tống Chi Nhậm muốn gì, lại bị tiếng la khóc long trời lở đất của Tống Nhiễm Cầm lấn át .
      Cận Tử Kỳ cũng bị Tống Nhiễm Cầm khóc đến phiền não, ngồi xổm người xuống khẽ kéo bà ta ra, chính mình cúi đầu đến gần Tống Chi Nhậm.
      “Ngài gì?”
      “……Kỳ Diễn……Kỳ……”
      “Ba, ngài muốn tìm Kỳ Diễn sao?” Cận Tử Kỳ mới vừa ngẩng đầu, Tống Kỳ Diễn đến trước mặt.
      Bờ môi kéo căng, sắc mặt có chút trầm, nhưng vẫn ngồi xổm xuống ở trước mặt Tống Chi Nhậm, Tống Chi Nhậm nhìn sang Tống Kỳ Diễn ở gần trong gang tấc, nháy mắt hai cái, miệng mới từ từ khép lại.
      “Ba, ba tỉnh lại tỉnh lại !” Tiếng của Tống Nhiễm Cầm hô to vang dội cả phòng bệnh thậm chí còn toàn bộ lầu bệnh viện.
      thanh như xé rách cổ họng giữa đêm càng trở nên to lớn, khiến cho chó hoang ở chung quanh vài trăm dặm cũng phải thức tỉnh.
      Vậy mà đáp lại bà chỉ có đôi tròng mắt nhắm chặt của Tống Chi Nhậm vẫn chưa mở ra.
      Last edited by a moderator: 9/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26.2 Rất nhiều chân tướng được công khai.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Hoàng hôn phủ dày đặc, hành lang bệnh viện trống trải dài hun hút, tiếng bước chân rối loạn, thỉnh thoảng mới có thể tuôn ra đôi tiếng kêu gào. Trong bệnh viện thường u lạnh lẽo, thanh hỗn độn tại nơi rét lạnh như vậy, càng trở nên nặng nề bức người.

      Cận Tử Kỳ ngồi ở ghế ngồi trong hành lang, mà Tống Kỳ Diễn dựa ở bên tường biết suy nghĩ gì.

      Tống Chi Nhậm ở trong phòng bệnh của bà Tần té xỉu, lập tức nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu chữa trị gấp, đến nay vẫn chưa ra ngoài.

      Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm đèn đỏ ở phòng cấp cứu sáng lên, tròng mắt chợt loé, sau đó hít sâu cái lại chậm rãi thở ra.

      Sương trắng trong khí u ám tan . Cả toà bệnh viện ngoại trừ ở cửa cầu thang có mấy ngọn đèn còn sáng rực, nhưng nơi khác đều là loạt bóng đèn tắt đen, mỗi phòng làm việc cửa cũng đóng chặt.

      Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn sang , đứng ở vị trí vừa vặn đem mặt mình giấu vào trong bóng tối.

      từ nơi này nhìn sang bên kia, thấy biểu tình mặt , dứt khoát đứng lên, thong thả bước tới, khoác lên cánh tay của , dịu dàng mà : "Vẫn chưa ăn xong cơm tối, xuống mua chút gì , em ở lại chỗ này canh chừng."

      Tống Kỳ Diễn nghe tiếng, khuôn mặt mới vừa rồi rũ xuống rốt cục nâng lên, Cận Tử Kỳ thấy thế ngẩn ra, đưa tay xoa gương mặt , ngũ quan tuấn quanh quẩn luồng u ám phiền muộn, sau khi do dự, vẫn là nâng cằm của lên.

      càm cảm giác khi sờ vào hơi nhột làm cho sửng sốt, cũng cong khóe miệng lên, nụ cười có chút quyến rũ, rồi lại có vẻ lãnh diễm cao quý, đôi mắt đẹp chớp cái: "Chớ có cố tăng thể diện, nào, cười cái."

      Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm lúc lâu, mới "Xoạt" cái mà đẩy tay của ra, cười phá lên.

      " khó nhìn!" mặt nụ cười cũng theo đó tan .

      Cận Tử Kỳ mấp máy môi, nheo mắt nhìn : " cũng cười đẹp mắt! Em thấy cũng cực kỳ thận trọng!"

      Tống Kỳ Diễn tiếp, chỉ quay đầu nhìn sang bức rèm màu trắng trang nghiêm chân thực bị kéo lại phía sau cửa kính.

      nghiêng đầu nhìn , dưới ánh đèn, mặt có nụ cười, mặc dù vẫn là sắc nét tươi sáng, nhưng bằng trước đó để cho cảm thấy khó có thể thân cận, dòng khí thế lạnh lùng bức người người cũng thu lại ít.

      Liếc mắt nhìn tay của , phát cũng đút ở trong túi quần, lên trước bước, cùng đứng sóng vai.

      kinh ngạc quay đầu nhìn , nhìn tới , chẳng qua là duỗi tay cho vào túi quần tây của .

      cổ mềm mại đặt lên nắm tay siết chặt, chậm rãi, để cho cảm xúc căng thẳng trong lòng được thư giãn, cam tâm tình nguyện mà buông lỏng năm ngón tay ra, mặc cho ngón tay của luồng qua khe hở tay , cùng dây dưa chỗ.

      "Có cảm thấy đây là tên gia hỏa quá mức ti tiện vô sỉ hay , tựa như ông ấy , tính toán chi li, mỗi khắc mỗi giây đều ở đây tính toán những người từng thẹn với ?"

      "Nếu như em có, muốn thay đổi sao?" quay đầu nhìn , ánh mắt nhu hòa như nước.

      Tống Kỳ Diễn nheo lại tròng mắt đen, nhìn sang chiếc đèn đỏ: "Vậy em. . . . . . Hi vọng thay đổi sao?"

      " nguyện ý đổi sao?" hài hước mà nhìn , nếu thay đổi cũng còn là Tống Kỳ Diễn nữa, cái người luôn làm tức tới dở khóc dở cười, rồi lại để cho từng bước đắm chìm trong thế giới Tống Kỳ Diễn của .

      trả lời, chẳng qua là nắm chặt bàn tay đặt trong túi quần, khóe miệng cũng thoáng chút ý cười yếu ớt.

      Dù cho đối với người khác máu lạnh vô tình, cay nghiệt, nhưng đối với là trăm phần trăm dung túng nhân nhượng, người ta chẳng ai hoàn mỹ, vàng có vàng mười, cần gì để ý quá nhiều thị phi phải trái, những thứ kia cùng có quan hệ gì chứ?

      . . . . . .

      Hai người cùng nhau nhìn cánh cửa phòng cứu cấp đóng chặt, biết đứng bao lâu, đột nhiên xoay người qua.

      "Sao thế?" kinh ngạc hỏi , nhìn cứ như vậy cúi thân hình cao thon xuống.

      Sau đó cái cánh tay xuyên qua đầu gối , cứ như vậy, bị thoải mái bế lên.

      Bên cạnh phòng cấp cứu là căn phòng bệnh có ai ở, dễ dàng đá văng cánh cửa, "Két..." tiếng, bên trong phòng là mảnh u ám, vậy mà ngoài cửa sổ lại lưu lại ánh sao lơ thơ, tĩnh mịch nhưng thanh thản.

      Bất tri bất giác thời gian nhanh đến nửa đêm rồi.

      Cận Tử Kỳ tựa đầu vào trong ngực của , nhịn được ngáp cái, sau khi mang thai càng trở nên thích ngủ.

      bị ôm đến bên giường để xuống, thân thể chạm phải tấm nệm mềm mại phía dưới, mà thân hình cao lớn của Tống Kỳ Diễn ngồi xổm xuống, đầu gối chạm đất, nửa quỳ cúi đầu cỡi dây giày cứng nhắc cho .

      Mặt của bị ánh trăng yếu ớt xa xa cắt qua, Cận Tử Kỳ ngồi ở mép giường, nhìn sang gương mặt nửa chôn ở trong bóng tối, mái tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng, đường nét thâm thúy, giống như bức tranh dầu cổ điển của Tây Phương.

      Trong lòng giống như có dòng nước ấm róc rách ngừng chảy qua, hai tay phản ứng theo bản năng thủ sẵn dưới vạc giường.

      "Còn lạnh ?" Giọng hơi có vẻ trầm thấp khàn khàn vang lên trong căn an tĩnh mờ tối.

      khẽ ngẩng dẫn đầu, dưới ánh trăng sáng trong, dung mạo ngoài ý liệu tuấn mà

      trong trẻo lạnh lùng.

      lắc đầu cái, ở nơi này thời khắc đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên rất muốn ỷ lại .

      Tựa như muốn vẫn cùng bên nhau, vô luận hạnh phúc hay là khó khăn cũng muốn ở cạnh mình, mãi mãi, bất kể tương lai gặp phải điều gì, đều phải ở cùng , hề xa nhau nữa.

      Cái ý tưởng bá đạo này mới vừa nổi lên, khiến cho cả kinh, nhưng vẫn cúi người, vòng lên thân thể nửa ngồi, ôm lấy thắt lưng săn chắc của , lúc vùi đầu vào cổ nhàng mà cọ xát: “Tống Kỳ Diễn…….”

      “Ừ.” cúi đầu đáp tiếng, trở tay ôm lấy thân thể , cho dù mang thai cũng béo lên.

      Cằm của tựa vào đầu vai , nhìn sang trời sao ngoài cửa sổ. “Có chuyện em vẫn muốn hỏi .”

      Ngón tay thon dài của lướt qua mái tóc đen mềm mại của , lưu luyến rời: “Hỏi .”

      ……. Có phải trước đây lâu lắm rồi từng gặp em hay ?”

      Động tác của dừng lại, buông ra, nhìn sáng đáy mắt dịu dàng gợn sóng, nhàn nhạt : “Tại sao hỏi như thế?”

      Cận Tử Kỳ bắt được giây phút mà thoáng sững sờ, tới gần phía trước chút, càng lúc càng gần sát sóng mũi của , nhìu chân mày lên, phản ứng theo bản năng mà lui về phía sau, lại càng giống như hang hái hơn, nhốt chặt cổ của .

      “Nếu như bốn năm trước là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao phải đối với em như vậy?”

      Ánh mắt sáng quắc, theo dõi vẫn nhúc nhích, hơi nheo mắt tiếng động mà nhìn lại .

      Sau đó, thân thể của hơi nghiêng ra phía sau, đứng lên, hai cánh tay chống ở hai bên người , dùng thân hình cao lớn bao vây , khóe miệng nở nụ cười rất cao đoan, để cho nhìn ra hàm nghĩa bên trong nụ cười đó.

      Có lẽ bởi vì cao lớn, cường tráng, cùng với tự tin phi phàm và xa hoa khiêm tốn vây lượn quanh thân.

      Cận Tử Kỳ nhìn , cảm giác Logic của minh chợt có chút hỗn loạn, từ chủ động chuyển hóa thành bị động.

      từ từ đến gần , hơi thở mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt phả vào miệng mũi , ngừng thở, lông mi nhàng rung động, trong mắt rũ xuống nhìn thấy ràng viền môi của , thế nên bản năng mà nhắm mắt lại.

      Nụ hôn trong dự liệu có đến, khỏi mở mắt ra, nhưng trán lại bị búng cái.

      cười hì hì xoay người ngồi bên cạnh , nghiêng mắt nhìn chăm chú gương mặt dần đỏ của : “Khởi điểm cao như vậy! Khó trách, nhiều năm như thế cũng tìm được đối tượng thích hợp.”

      Cận Tử Kỳ bị nhìn thế mà bối rối, liếc cái, sắc mặt cũng ửng hồng.

      Chuyện này thuận theo người đàn ông của , làm sao có thể bức phải còn chút đường nào phản kháng như vậy?

      Chẳng qua Tống Kỳ Diễn chỉ cười, bén chăn lên bỏ hai chân của vào, dường như lo lắng bên trong vẫn còn lạnh, vẫn ngừng dùng tay của mình ủ chân lại, sau đó môt lúc im lặng lâu, từ trong miệng của mới nhảy ra câu .

      cũng rất tò mò, bốn năm trước tại sao em muốn như vậy…………hửm……….” Hằn dừng lại, cau mày, dường như cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để hình dung cử chỉ năm đó của .

      Đôi mắt đẹp của hơi trợn tròn, cảnh giác mà nhìn , lại trước sau như thần thái tự nhiên, giữa lúc vừa buông lỏng đề phòng, lại đột nhiên cúi người phủ lên phía , vươn tay ra dùng ngón cái cọ xát gương mặt hồng hồng của .

      “Lúc em mê hoặc , là coi trọng vóc người của hay là thể lực của ?”

      Mặt của Cận Tử Kỳ lại càng vọt đỏ lên, ngẩng đầu muốn phản bác vấn đề đầy sắc dục của , lại bị dùng lực mà chặn bờ môi lại, muốn đẩy ra, lại bị giữ lấy chiếc gáy.

      cùng mặt dán mặt, hô hấp cùng thân thể hòa làm , chặt chẽ mà triền miên.

      Cảm giác này khiến cho thở nổi.

      tách cánh môi hơi khép lại, mút vào lưỡi , lông mi của ngừng chớp, trong đầu sau khi thiếu dưỡng khí rối tinh rối mù, đột nhiên chủ động hé mở cánh môi ra, quấn lấy đầu lưỡi , muốn đùa dai nên mạnh mẽ cắn xuống.

      dường như sớm có đề phòng, lưỡi nhanh chóng thối lui ra, cắn phải khoảng , hàm răng lại bởi vì dưới va đập vào nhai sinh đau, thậm chí thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, lòng vẫn còn sợ hãi mà hít thở có chút gấp gáp.

      Giữa tia sáng u khẽ cười tiếng, vuốt ve tóc của : “Còn muốn cắn sao?”

      “Lừa bịp!” đỏ mặt, đem hai chữ này cắn rất nặng, ánh mắt cũng hận vô cùng, xong lại khẽ đẩy ra, vừa muốn vén chăn lên mà xuống giường mang giày.
      Last edited by a moderator: 13/12/14
      xuxubungbu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26.3 Rất nhiều chân tướng được công khai.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tống Kỳ Diễn thấy chìm mặt, đâu nào còn dám cùng đùa giỡn nữa, lập tức khẩn trương kéo tay của lại.

      "Đùa giỡn với em, làm thế nào sinh. . . . . ."

      Vậy mà, lời còn chưa hết, người phụ nữ vốn chuẩn bị rời , thế nhưng nghiêng thân qua, chợt đánh về phía , bấu víu đầu vai rồi nhảy lên, Tống Kỳ Diễn bất ngờ phòng ngự, người chợt gia tăng sức nặng để cho thân hình của chao đảo.

      Cả người lui về phía sau hai bước, đầu gối cong xuống đụng phải mép giường, hai người đồng thời rên lên tiếng, đồng loạt ngã ở giường, may mắn, có Tống Kỳ Diễn cả người làm đệm thịt, Cận Tử Kỳ mới tránh khỏi bị té đau .

      Dưới thân Tống Kỳ Diễn đặt tấm ván gỗ cứng chắc, cả cái lưng cũng bị đụng phải tê dại, chân mày hơi nhíu lên.

      Cận Tử Kỳ lại giạng chân ngồi ở người của , cánh tay thon dài gác qua cổ của , cúi thấp đầu xuống, hé miệng, cắn xuống cái, Tống Kỳ Diễn nhịn được phát ra tiếng hừ .

      Cũng phải là đau mà kêu lên, mà là tiếng thân ngâm khó nhịn, chỗ mẫn cảm của vừa vặn ở động mạch cổ.

      Hầu kết của chuyển động lên xuống dữ dội, lúc hít vào hương trà nhàn nhạt thân thể , khẽ run cái, mặt cũng là lúc đỏ lúc trắng, sau đó chế trụ phía sau của , lật người cái, áp nằm ngược ở phía dưới.

      "Tống Kỳ Diễn, lại ăn vạ!" căm giận biểu đạt mình bất mãn.

      lại nghiêm mặt, bỗng dưng nghiêng người, nhắm ngay cổ của cắn cái.

      Cận Tử Kỳ bị đau ngừng sợ hãi kêu ra tiếng, lại vội vàng đẩy đánh : "Buông ra, buông ra! cầm tinh con chó hả!"

      buông lỏng ra, nhưng cũng khiến người ta buồn nôn vì ở ngay vết cắn đó lại liếm cái, khiến cho cả người chấn động, lại hung ác mà ở bên tai cắn răng nghiến lợi: "Lần sau còn dám cắn ?"

      đỏ mặt, trộm gà được còn mất nắm gạo, xấu hổ mà đỏ mắt lên.

      Nhưng vào lúc này Tống Kỳ Diễn lại lui thân thể của mình về, tròng mắt đen của sâu kín mà nhìn sang .

      "Đối với em vừa gặp , em tin hay ?"

      Cận Tử Kỳ bị nhìn thế toàn thân như nhũn ra, hơn nữa câu "vừa thấy " kia càng làm cho nhịp tim tăng tốc bùm bùm.

      Dường như trừ Tống Kỳ Diễn ra, vẫn chưa từng có người khác phái nào bày tỏ tình đối với thẳng thắn như vậy!

      quay mắt nhìn đến đôi con ngươi thâm thuý của , nhưng cũng ấp úng hỏi: "Làm thế nào vừa thấy ?"

      nhếch miệng, từ người của lật mình xuống, lẳng lặng nằm ở bên cạnh , hai cánh tay vắt ở sau ót, ánh mắt xa xăm mà nhìn lên trần nhà mờ tối.

      Cận Tử Kỳ thấy hồi lâu có tiếng động, lại quay đầu nhìn .

      vẫn chưa nhìn lại , chẳng qua là cứ thế mà mở miệng: "Giáo sư Smith cho là phụ nữ và người phương Đông thích hợp với Piano thần thánh, ông ngón tay các thiếu hụt lực độ và tưởng tượng. Nhưng mà lời giáo sư còn chưa hết, trẻ người phương Đông lại đột nhiên tới, trong ánh mắt soi mói kinh ngạc của tất cả mọi người, yên lặng mà ngồi vào trước dương cầm."

      " ấy cứ như vậy ngoài dự đoán của mọi người mà đánh lên khúc dạo đầu của bản hoà Bahar E, giáo sư nghe xong lên tiếng, thậm chí toàn trường cũng lựa chọn trầm mặc, tiếng chuông tan học vang lên, thiếu nữ đó khiêm tốn mà rời , giáo sư vẫn còn sững sờ đứng bục giảng ở phía trước, lâu sau mới kêu lên, thiên tài đến từ quốc gia phương Đông văn minh cổ!"

      Trái tim Cận Tử Kỳ rung động, thiên tài nhạc trong miệng chẳng lẽ chính là mình?

      khỏi cúi đầu nhìn đôi bàn tay trắng nõn mà thon dài của mình.

      lại cười cười, dường như chuyện cũ làm cho người ta rất vui sướng: "Tay của ấy vô cùng đẹp, bất quá ấy chỉ tháo xuống khi đánh đàn dương cầm, thời gian còn lại, bất kể xuân hạ thu đông ấy đều mang bộ bao tay bằng ren. ấy xem ra rất lầm lì quái gở, ở trong sân trường, cao quý xinh đẹp như vậy, nhưng ai dám đến chào hỏi với ."

      Tống Kỳ Diễn đột nhiên trở mình, nhìn chằm chằm mắt bắt đầu nổi lên nghi ngờ, "Giọng của ấy rất đặc biệt, nghĩ chỉ có có may mắn nghe qua tiếng hát của ấy."

      "Đặc biệt?" Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động.

      Giọng của xưa nay có trong veo và mềm mại như người phụ nữ khác, cho nên cũng thích hợp để ca hát.

      "Ừ." chợt dựa qua đây, thân hình cao lớn cuộn tròn ôm lấy : "Giống như lưu sa. . . . . ."

      "Có chút cổ hủ. đọc thơ sao?" Cận Tử Kỳ nhếch khóe môi lên, giọng điệu thâm trầm.

      " đúng là có chút cổ hủ." lẳng lặng cười, "Nhưng mà ấy chút nào nhớ được ."

      Trong lòng Cận Tử Kỳ chấn động, quay đầu lại nhìn , nhưng nhàng hỏi: "Các người gặp nhau?"

      Nhưng Tống Kỳ Diễn trả lời, chỉ ôm sát , giữa lúc cố gắng hồi tưởng lại những chuyện trải qua, giọng của lại đột nhiên từ sau lưng truyền đến: "Em cười với ."

      Cận Tử Kỳ ngẩn ra, nhưng có bất kỳ ấn tượng gì, quay đầu: " lúc ở nước Mỹ sao?"

      Ánh mắt nhìn sang trở nên sâu xa mà bình tĩnh: "Lúc ấy ngủ ở sân thượng, khi tỉnh lại vừa ngửa đầu liền nhìn thấy em cười với ."

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu chặt, nghe thấy mà sửng sốt, giống như hoàn toàn có chuyện này.

      Dường như là nhìn ra nhớ , chút ủ rũ, nhưng rất nhanh bị rất đàn ông mà xem , nhàn nhạt liếc cái: "Quên mất sao? Khi đó có thể còn trẻ hơn giờ chút."

      Cận Tử Kỳ cẩn thận tỉ mỉ mà xem xét lại gương mặt của , nhưng bây giờ thực nhớ lại nổi câu chuyện mà ra.

      Biết đâu căn bản phải quên mất, mà căn bản là câu chuyện như vậy.

      Lúc du học ở Mỹ thỉnh thoảng mới lên sân thượng ngồi, nhưng mà, trong trí nhớ của , số lần cười chỉ có thể đếm được đầu ngón tay, nếu như quay sang cười với người khác phái, đây tuyệt đối là cái kỳ tích.

      xưa nay trí nhớ rất tốt, như thế nào quên người khác phái đối với coi như là kỳ tích như vậy được?

      Nhìn ánh mắt hồi tưởng, Cận Tử Kỳ lựa chọn im lặng, trong lòng đại khái hiểu, hoặc là nhận lầm người, hoặc chính là năm đó tự mình đa tình.

      Nhưng mà, nếu như tự mình đa tình, còn là tự mình đa tình nhiều năm như vậy, có nên đả kích ?

      Câu trả lời là phủ định, cho nên, bất kỳ lời nào.

      Tống Kỳ Diễn thông minh biết bao, làm sao nhìn ra tâm tư của , có nhiều lời, lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, ở trong mục photo album quét qua ào ào, sau đó dừng lại ở tấm ảnh dường như vốn quá .

      Trong hình cũng có cái gì, chỉ là cái sân thượng bỏ hoang bày đầy nhạc khí.

      Cận Tử Kỳ liếc qua tấm ảnh vài lần, lập tức phản ứng theo bản năng mở miệng: "Có ngày hình như ở sân thượng em nhìn thấy từ chỗ rào chắn hơi cao có cái đầu........chó bản địa vươn ra, nguyên lai là . . . . . . hả."

      Động tác Tống Kỳ Diễn lật xem hình dừng lại, quay đầu liếc nhìn , khóe miệng rụt rụt, ánh mắt lạnh vèo vèo.

      "Ai với em đó là đầu chó ?"

      Cận Tử Kỳ nuốt nuốt nước miếng, mím đôi môi đỏ mọng, ánh mắt mơ hồ: ". . . . . . thấy."

      Bộ dáng kia, giống như đứa làm sai việc gì, tràn đầy tủi thân và lúng túng.

      Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm, tròng mắt đen từ từ trở nên thâm trầm, dường như còn có luồng oán khí.

      Cận Tử Kỳ muốn mở miệng an ủi, lại xoay người đưa lưng về phía , lát sau, mới truyền đến giọng chậm rãi trầm của : "Cho dù là chó, đó cũng là chó điền viên Trung Hoa, tuyệt đối phải loại chó bản địa."

      Ánh mắt của chợt lóe, cái này có khác nhau sao?

      Bất quá là cách xưng hô của nhà nước, cái là cách gọi của dân gian.

      Trong tay Cận Tử Kỳ còn cầm điện thoại di động của , nhìn chằm chằm tấm hình kia, khóe miệng nhịn được dâng lên ý cười.

      Nếu như nhớ sai, đoạn thời gian đó, trường học của họ dường như ở tổ chức buổi COSPLAY quy mô rất lớn, đúng là có ít học sinh mặc quần áo nhân vật trong phim hoạt hình mặc lại chung quanh.

      Chẳng qua là nghĩ tới, cái đầu chó ngây thơ đó, thế nhưng !

      Cận Tử Kỳ nhìn ra được việc, chút nào chú ý tới người đàn ông ở phía sau quay người lại, thình lình thổi qua câu, giọng rét căm căm: "Em thực chỉ thấy được có cái đầu chó sao?"

      Cận Tử Kỳ bị giật mình, ngón tay cầm điện thoại di động thoáng yên, run run cái, cũng cẩn thận nhấn phím xoá, bức ảnh sân thượng màu xám trắng trong cái chớp mắt biến mất ở trong tầm nhìn của .

      Trong lòng hoảng hốt, muốn ấn trở về, lại phát làm thế nào cũng tìm được.

      "Ách. . . . . ." mở trừng hai mắt, vì cái sai lầm nho mới vừa rồi của mình mà cảm thấy có lỗi.

      " làm gì đó?" Người đàn ông ở phía sau thò người ra tới đây, đến xem lén lén lút lút làm những gì.

      bỗng dưng xoay người lại, khóe môi kéo lên nụ cười nhạt, trả điện thoại cho , " có làm gì hết."

      Tống Kỳ Diễn lại chau đầu mày, ánh mắt sắc bén mà nhìn sang , tựa như nghi ngờ mà chất vấn tính chân của những lời này.

      vừa nhìn vừa lại muốn cúi đầu lật xem photo album, bàn tay trắng nõn lại đưa qua, bao phủ lên màn ảnh của điện thoại, khép hờ mắt, khó khi làm nũng mà dán lên cánh tay của , "Đầu em hơi choáng."

      Lực chú ý của Tống Kỳ Diễn trong phút chốc chuyển dời đến người của , liếc mắt cái cũng liếc, lập tức bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, sau đó ôm lấy , đặt lên chân mình, sờ lên gò má : "Nóng lên sao?"

      Cận Tử Kỳ chột dạ dám ngẩng đầu nhìn , chỉ sợ chống lại đôi mắt sắc bén kia lập tức bị nhìn thấu.

      Lúc hai người như keo như sơn mà dính vào nhau ở giường, cửa phòng bệnh lại truyền đến tiếng ho .

      Cận Tử Kỳ quay đầu, nhìn thấy Trâu Hướng khô khốc mà cười: "Ngại quá, mặc dù biết lúc này nên tới quấy rầy, bất quá những tài liệu này Boss cần dùng gấp, tôi phải mạo muội tiến vào."

      Tống Kỳ Diễn liếc cái, Trâu Hướng bỏ lại túi văn kiện dầy bỏ chạy mất bóng dáng.

      Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn xuống giường, mở ra cái túi giấy đó, sau đó xem đại khái lần những tư liệu kia, chân mày càng lúc càng vặn chặt, nhưng sau đó lại nhét hết vào trong túi văn kiện.

      "Xảy ra chuyện gì?" mới vừa hỏi xong, trong hành lang lại vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc.

      Tiếng bước chân lũ lượt kéo đến, cũng phải là hai người, Cận Tử Kỳ vểnh tai nghe lát, hẳn là có nữ có nam, hơn nữa còn là loại người tính tình tương đối trầm ổn, theo nhịp bước của họ mà ra.

      "Cá lớn đến đây, bây giờ chuẩn bị thu lưới." Tống Kỳ Diễn sâu kín mà mở miệng, đáy mắt chợt loé lên ánh sáng lạnh.

      --- ---------

      Cận Tử Kỳ sau đó theo Tống Kỳ Diễn từ trong phòng bệnh ra, liền nhìn thấy hành lang mọi người kéo nhau xông tới mặt.

      Tống Nhiễm Cầm dẫn đầu, khí thế ngang nhiên mà , phía sau là đám đàn ông trung niên khoác áo khoác ngoài tây trang thẳng thớm, cũng có vài người phụ nữ sắc mặt ngưng trọng, thoạt nhìn rất có mùi vị kẻ đến thiện.

      Đợi bọn họ đến gần, Cận Tử Kỳ lại nhận ra mấy gương mặt quen, nhìn sang từng người, trong lòng kinh hoảng, nếu như đoán sai, những người này đều là mấy vị đại cổ đông và mấy người phụ trách phân khu của Tống thị.

      mặt của Tống Nhiễm Cầm

      thấy còn vẻ hồn vía lên mây trước đó ở trong phòng bệnh bà Tần nữa, tinh thần của bà nhìn qua rất tốt, lãnh lãnh đạm đạm, tuốt phía trước dẫn đầu, thỉnh thoảng vẫn cũng những người bên cạnh chuyện với nhau mấy câu.

      Đám người càng chạy càng gần, Cận Tử Kỳ có thể nhận ra được trận khí tràng cường hãn bức người.

      phản ứng theo bản năng nhìn sang phía sau phòng cấp cứu, đèn đỏ còn sáng, Tống Chi Nhậm vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

      Tống Nhiễm Cầm giờ phút này mang những người tầng quyết sách của Tống thị đến nơi này, dụng ý cần cũng biết.

      Bất quá, trong khoảng thời gian ngắn có thể triệu tập lại nhiều người như vậy, trong những năm này xem ra Tống Nhiễm Cầm ở Tống thị cũng có đơn giản ngu ngốc.

      Cận Tử Kỳ kéo suy nghĩ trong lòng về, Tống Kỳ Diễn cũng về phía trước bước bước tiến lên đón, mặt nhàn nhạt, môi mỏng mím lại, dư quang khóe mắt quét từ trái sang phải: “Thân thể của cha tôi bất quá hơi có chút bệnh , vẫn cần các vị điều động binh lực.”

      Tống Nhiễm Cầm kéo kéo lại áo choàng người, quay sang người đàn ông trung niên bên cạnh mặt tràn đầy tinh quang liếc mắt nhìn, người đàn ông kia lập tức đứng ra, quay sang Tống Kỳ Diễn khách khí mà cười tiêng.

      “Tống quản lý hiểu lầm, chúng tôi cũng có ý gì khác, bất quá chủ tịch từtrước đến nay là rường cột chính, hôm nay thân thể khó chịu, chúng tôi những người cấp dướinày dĩ nhiên là phải tới thăm.”

      “Thăm?” Tống Kỳ Diễn hừ lạnh tiếng, cũng cười.“Vậy các vị đúng là phí tâm, năm mươi phần trăm cổ đồng đều đứng ở chỗ này, tư thế này cùng thời cổ bức vua thoái vị cũng có mấy phần diễn ra giống nhau đến kỳ diệu.”

      Mọi người nghe thấy sắc mặt chợt biến, lại đều hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm.

      Tống Nhiễm Cầm hít thở sâu lên xuống, tới trước mặt Tống Kỳ Diễn, cùng nhìn thẳng nhau. “Ba thế nào rồi?”

      “Có thể như thế nào? Mới vừa rồi phải chị cũng nhìn thấy sao?”

      Tống Nhiễm Cầm đưa mắt nhìn cánh cửa phòng cấp cứu cònđóng chặt, thâm sâu mà nhìn Tống Kỳ Diễn, mới xoayngười nhìn mọi người chờ ở nơi đó : “Cha tôi tuổi tác cao, tại thân thể tốt, sợ rằng đủ sức nữa...”

      “Chị , tôi chợt nhớ tới có chuyện muốn nhắn nhủ chị.”

      Tống Nhiễm Cầm đột nhiên bị cắt đứt, có chút khôngvui, mắt lạnh quét về phía Tống Kỳ Diễn, “Chuyện gì chờ tôi xong nhắc lại.”

      Tống Kỳ Diễn lại mỉm cười mà nhìn bà: “Chị, trước khi những lời này, tôi hi vọng trước hết chị có thể xem chút.”

      xong vô cùng có lễ phép mà đme túi giấy dai đưatới trước mặt Tống Nhiễm Cầm.

      Tống Nhiễm Cầm xuy tiếng, đoạt lấy túi giấy, nhanhchóng mở ra, lấy ra xấp tài liệu lật xem, càng nhìn xuống sắcmặt của bà càng thêm tái nhợt, nhưng bà vẫn mực giữcho mình trấn định mà tê liệt ngã xuống mặt đất.

      Tống Kỳ Diễn cho bà đầy đủ thời gian để tiêu hóa và phản ứng.

      Nhưng mà, chỉ cho bà ấy con đường.

      Khi Tống Nhiễm Cầm bìnhphục tâm trạngđầy thấp thỏm, trước khi chuẩn bị mở miệng, Tống Kỳ Diễn bỗngdưng xoayngười lại, đưa lưng về phía đám nhân viên quyết sách kia, haitay tùy ý màđút vào trong túi quần, nhìn sang ngọn đèntrước hành lang nheo mắt lại.

      “Nếu như ngày mai chị có thể trong cuộc họp bổ nhiệm cấp caocủa Tống thị ủng hộ cho tôi được tuyển vào hội đồng quản trị,sau đó tuyên bố về hưu, từ đó bao giờ...đặt chân đếnTống thị nữa, tôi cho chị thời gian tháng nữa để xoayxở đền bù địa sản Văn Long vào phần thâm hụt với Tống thị.Phần tài liệu này từ đó do chị tới bảo quản, hơn nữa tôinhư chưa từng thấy qua, như thế nào?”

      Sắc mặt của Tống Nhiễm Cầm thảm đạm khó coi, Tống Kỳ Diễn lại nhìn đồng hồ chút, “Tôi hi vọng chị có thể trong hội nghị lúc mười giờ sáng ngày mai trực tiếp cho tôi câu trả lời, tại bảo những người này trở về thôi.”

      Tống Kỳ Diễn xong, lại dắt Cận Tử Kỳ lướt qua những người đó thẳng tới cửa thang máy.

      “Chúng ta trước hết ăn chút gì .” mỉm cười mà cúi đầu cho hay.

      Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn lại đám người đen kịt đông đúc bên kia, biết làm xong, cho nên cũng buông xuống.

      Hai người ra thang máy, Cận Tử kỳ đột nhiên muốn đến phòng vệ sinh chuyến, Tống Kỳ Diễn lại ở trong đại sảnh chờ.

      đến gần hành lang phòng vệ sinh, cùng Phương Tình Vân coi như là gặp lại nơi đường hẹp, Cận Tử Kỳ sửng sốt, nhưng ngay sau đó gật đầu, tiếp theo lại muốn lướt qua ta tới phòng vệ sinh.

      Phương Tình Vân lại dừng chân, lúc lướt qua nhau ở bên tai giọng : “Cận tiểu thư, ở trước mặt A Viễn đóng giả mất trí nhớ có phải rất khổ cực hay ?”
      Last edited by a moderator: 14/12/14
      xuxubungbuSoRi thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27.1 Bí mật của Phương Tình Vân

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Cận tiểu thư, ở trước mặt A Viễn giả bộ mất trí nhớ có phải rất khổ cực hay ?"

      Giọng của Phương Tình Vân rất , đến độ hơi chú ý tản mất trong dãy hành lang u lạnh lẽo.

      Cận Tử Kỳ lại nghe được, trong khoảng khắc ấy, tim chấn động dữ dội, ngay sau đó liền bình tĩnh lại, từ từ dừng bước, nghiêng thân nhìn về phía Phương Tình Vân cũng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình.

      Hai người im lặng nhìn thẳng vào mắt đối phương, tiếng nào, chẳng qua là lẳng lặng mà nhìn lẫn nhau.

      Trong khí dường như tràn ngập nồng đậm ghen ghét, hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ động, hơi nhíu lên, nhưng mặt có bao nhiêu biểu tình, phảng phất như đếm xỉa đến, đối với địch ý của Phương Tình Vân chút cũng để ở trong lòng.

      Dường như, Phương Tình Vân đối với Cận Tử Kỳ mà , bất quá là người đường bình thường thể bình thường hơn nữa.

      Phương Tình Vân đối mặt với Cận Tử Kỳ tĩnh táo lạnh lùng như vậy, có chút bất ngờ, có thể ngay từ đầu ta cho là Cận Tử Kỳ cố gắng mà che giấu cái cẩn thận bị ta phát , vậy mà ——

      Chưa từng có, Cận Tử Kỳ thế nhưng chút nào hốt hoảng để mà che giấu, chẳng qua chỉ thản nhiên mà nhìn ta.

      Phương Tình Vân khỏi nhăn mày lại, hơi nheo mắt quan sát Cận Tử Kỳ, như muốn đâm xuyên qua lớp mặt nạ lạnh lùng hờ hững của mà vạch trần ra cảm xúc chân , muốn nhìn phải kinh hoảng và trắng bệch, đáng tiếc, rút cuộc quả thực để cho ta thất vọng.

      Cận Tử Kỳ, vẫn mãi là Cận Tử Kỳ kiêu ngạo ưu nhã, xinh đẹp thanh cao, giống như nữ thần danh viện chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ thể khinh nhờn, thậm chí ngay cả chút sợ hãi cũng chưa từng dao động ở đáy mắt.

      Cận Tử Kỳ nhìn đến Phương Tình Vân lâm vào hoang mang, khóe môi hơi cong lên, thoáng nâng càm lên, khóe mắt cũng liếc về phía góc hành lang u tối vô tận, sau đó mới chậm rãi đem tầm mắt quét về phía Phương Tình Vân.

      "Tôi phản ứng như vậy phải rất ngoài dự đoán của sao?"

      Phương Tình Vân ngẩn ra, ngay tiếp theo cũng theo đó thoáng chút ý cười nhạt, ánh mắt bén nhạy mà nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ.

      "Xem ra tôi đoán sai, quả nhiên có mất trí nhớ."

      Cận Tử Kỳ mỉm cười mà nhìn ta: "Phương tiểu thư, nếu như có người tên Tần Viễn này, chúng ta chung vĩnh viễn cũng là hai đường thẳng song song giao nhau, tôi có chút tò mò, vì sao lại để ý tôi có thực mất trí nhớ hay để pàm gì?"

      Khoé miệng của Phương Tình Vân khẽ động, quay mắt : "Tôi chỉ hiểu, tại sao muốn dùng chiêu mất trí nhớ này, đến tột cùng là người đời đều say hay là. . . . . . Cận tiểu thư , quá mức tỉnh táo?"

      lần nữa ánh mắt của ta dừng lại ở người Cận Tử Kỳ so với trước đó càng sắc bén hơn, như muốn nhìn thấu Cận Tử Kỳ.

      "Có biết che giấu của bị lộ ở chỗ nào ?"

      Cận Tử Kỳ trả lời, chẳng qua là trầm tĩnh mà nhìn Phương Tình Vân, chờ ta tiếp tục mổ xẻ cặn kẽ.

      "Ngày đó ở sân bay, thời điểm gặp được mẹ của A Viễn, đứng tại chỗ nhúc nhích, mặt cũng có chút thất thần, cho dù là sau đó bà ấy lôi kéo tay của , vẫn quấn quýt gọi Tử Kỳ, cũng có chút hốt hoảng, chỉ là muốn thoát khỏi bà ấy, muốn cùng bà ấy vạch giới hạn, ánh mắt kia ràng biết mẹ của A Viễn."

      Phương Tình Vân hít sâu cái, "Tôi quan tâm tại sao muốn làm bộ như mất trí nhớ, tôi chỉ hi vọng có thể bảo đảm với tôi, sau này, cũng gặp lại Tần Viễn nữa, bao giờ cùng ấy dây dưa nữa."

      "Nếu như ta muốn tới tìm tôi, tôi nên làm gì đây?" Cận Tử Kỳ thản nhiên cười cười.

      Phương Tình Vân chỉnh chỉnh sắc mặt, "Cận tiểu thư, đừng quên, tôi mới là người vợ danh chánh ngôn thuận của ấy."

      Cận Tử Kỳ gật đầu, khóe mắt nhìn về phía bụng của ta, "Tôi biết mà, bất quá đây là chuyện của vợ chồng , tới tìm tôi làm gì? Phương tiểu thư, cũng đừng quên, tôi cũng là người có chồng."

      Thái độ của Cận Tử Kỳ lạnh nhạt lại làm cho Phương Tình Vân có chút thoải mái, ta hiển nhiên cũng phát chỗ ánh mắt Cận Tử Kỳ dừng lại, phản ứng theo bản năng mà dùng cánh tay bảo vệ phần bụng hơi nhô ra của mình.

      Tử Kỳ cũng nhìn lại vẻ mặt đề phòng của Phương Tình Vân, vẫn cười cười, mới liếc mắt nhìn ta cái.

      "Tôi biết mới vừa những lời đó của bất quá là do tự suy đoán, cũng xác định tôi có thực bị mất trí nhớ hay , như vậy cũng chỉ là muốn thử dò xét tôi chút thôi."

      Vẻ mặt của Phương Tình Vân cứng đờ, nhìn sang ý cười sâu ở đáy mắt , hàng lông mày xinh đẹp nho nhã hơi nhíu lại.

      "Bất quá tôi cũng muốn biết, tại sao lại để ý việc tôi có mất trí nhớ hay như vậy? Là lo lắng tôi nhớ đến chuyện mười năm trước mà chạy về đốt lại tình cũ cùng Tần Viễn, hay là. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ nhìn sang Phương Tình Vân sâu kín, đôi môi đỏ mọng hơi hơi hé mở: "Sợ những chuyện khác sao?"

      dãy hành lang dài hun hút vắng vẻ, trận gió lạnh rét thổi qua.

      Thân thể của Phương Tình Vân hơi run lên, ôm lấy hai cánh tay của mình, ngăn khí lạnh thấm vào.

      Cận Tử Kỳ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của hơi có vẻ tái nhợt, đầu ngón tay có chút đỏ hồng.

      Hình như là bị lạnh!

      Mím thẳng bờ môi, Cận Tử Kỳ muốn cùng ta nhiều lời, cũng mất cảm giác muốn đến phòng vệ sinh, xoay người muốn quay lại đường cũ, quên Tống Kỳ Diễn vẫn còn ở đại sảnh chờ mình ăn cơm tối.

      "Tôi biết, trong lòng của ấy trước giờ vẫn luôn có , tôi cũng có biện pháp tranh thủ tình cảm của với những hồi ức kia, cho nên. . . . . . Chỉ muốn như mười năm trước trông nom ấy, chẳng lẽ cầu bộ dạng hèn mọn như vậy cũng có lỗi sao?"

      Bước chân của Cận Tử Kỳ vừa nâng lên dừng lại, sau đó chậm chạp mà thả lại tại chỗ.

      quay đầu lại, Phương Tình Vân vẫn còn đứng ở nơi đó, cúi thấp đầu, tóc mai ở trong gió lướt qua mặt của ta.

      Phương Tình Vân từ từ quay mặt sang, nhìn Cận Tử Kỳ : "Tôi ở Luân Đôn cùng ấy gặp lại, là ở trong con hẻm u ám phía sau quán rượu, tôi nghĩ cả đời tôi cũng quên được lúc ấy dơ dáy bẩn thỉu và sa sút như vậy, nên xuất người của ấy, tôi biết Tần Viễn vẫn luôn tích cực lạc quan đối mặt với cuộc sống."

      "Nhưng, đêm kia, người mà tôi thấy được chính là người mặt mày râu ria, hốc mắt lõm sâu, hai mắt vô thần, giống như cái xác hồn, uống đến say mèm, bởi vì có cho tiền boa mà bị tên đàn ông phục vụ ở quán rượu đẩy ra ngoài hành hung, cho dù là thời điểm hôn mê bất tỉnh, trong miệng của ấy cũng chỉ nhớ tới hai chữ kia."

      Cận Tử Kỳ chẳng qua là nhàn nhạt nhìn , mở miệng, Phương Tình Vân cũng khổ sở mà cười tiếng.

      "Về phần hai chữ kia, trong lòng so với tôi ràng hơn. Sau đó, tôi mới biết ấy cũng tới quốc học, tài trợ ấy lại là mẹ của , mà người của vẫn còn tấm chi phiếu năm trăm vạn."

      Trong hành lang u vắng lặng, trừ tiếng gió thổi , chỉ có tiếng trần thuật của Phương Tình Vân quẩn quanh.

      Vậy phải là chuyện tình xưa của giai nhân danh môn và chàng trai trẻ bị thiên kim nhà giàu vứt bỏ sao.

      Cận Tử Kỳ hơi thu lại tầm mắt, trầm mặc mà lắng nghe ta nhớ lại. . . . . .

      Phương Tình Vân vừa học vừa làm ở Luân Đôn vô tình gặp được bạn học đại học, tức lúc ấy Tần Viễn gặp chuyện bị thương, chưa gượng dậy nổi, ở nơi đất khách quê người dễ gì gặp được bạn học, lập tức mang Tần Viễn say rượu bất tỉnh về nhà trọ của mình.

      Vừa để cho ở trong phòng tắm sạch của mình tắm rửa, vừa giúp giặt giũ quần áo bốc mùi, sau khi bôi thuốc lên vết thương cho còn nấu bát canh gừng để cho uống, sau đó nhìn thấy bị đói đến đau bụng, lại tự mình xuống bếp làm bữa cơm cho . Khi Tần Viễn lần nữa tỉnh lại, dời đến nhà trọ đối diện với , chuyện xưa giữa hai người, cứ như vậy bắt đầu thuận lý thành chương.

      Phương Tình Vân là chút ánh sao trục xuất Tần Viễn ra khỏi thế giới bóng tối của , để cho lần nữa tìm được người mà sinh mục tiêu, cũng trở thành người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc sống của .

      Chuyện xưa này nghe vào có chút cũ rích, lại chân chân thiết thiết mà phát sinh ở trong thực tế như vậy.

      Mà vai nữ chính trong chuyện xưa, tại đứng ở bên cạnh .

      Cận Tử Kỳ nhìn sang Phương Tình Vân giãy giụa trong hồi ức, nhưng lại nhịn được thầm bật cười ——

      ra là Phương Tình Vân chỉ gặp được Tần Viễn, thậm chí có thể ta cứu vớt nửa đời sau của Tần Viễn.

      , Cận Tử Kỳ, chính là ma quỷ phá hủy hy vọng cuộc sống của Tần Viễn?

      "Khi đó Tần Viễn gầy đến mức dường như ra hình người, hơn nữa thần thái khí chất cũng thay đổi hoàn toàn. ra ấy là người thiếu niên ngay cả cười cũng tràn đầy ánh mặt trời, ở đại học cũng là cởi mở sinh động, tràn đầy tinh thần phấn chấn. Nhưng mà khi tôi ở Luân Đôn gặp phải Tần Viễn, cũng là cả người tràn đầy cảm giác sa đoạ."

      " ấy tựa như cái xác cứng hồn, dường như linh hồn bị rút rồi, chỉ để lại cái thể xác ở thế giới này, ăn như hổ đói xong cơm nước, nhìn chằm chằm cái chén trống trơn đến

      .... ngẩn người, hình như là nghĩ tới điều gì thương tâm, gương mặt nhem nhuốc đờ đẫn mới có chút xíu cảm xúc, vành mắt cũng là càng lúc càng đỏ.”

      Phương Tình Vân xong dừng chút, ánh mắt nhìn Cận Tử Kỳ từ từ chuyển thành sâu thẳm.

      “Khi đó, tôi hỏi thế nào, nhưng mà chỉ lắc đầu, biểu rất an tĩnh, cũng rất lễ độ, dường như lại quay trở về là chàng trai ôn nhã ở đại học, nhưng mà, cũng cười nữa, thậm chí ngay cả tiếng cám ơn cũng lạnh lùng, làm cho người ta chút cũng cảm nhận được thành ý của , như kẻ tim phổi như vậy khiến cho người ta muốn đánh.”

      “Tôi rửa chén xong ra ngoài, lại nhìn thấy Tần Viễn ở ghế sofa co rúc thành đoàn, tôi lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của khổ sở như vậy, giống như là con thú bị chủ nhân vứt bỏ, tìm được chỗ dựa vào, bất lực mà cả người run rẩy, chẳng qua là đè nén tiếng khóc của mình, nhưng vẫn ngừng phát ra tiếng nghẹn ngào.”

      “Lúc ở đại học, Tần Viễn chính là nhân vật phong vân, ấy rất ưu tú, các theo đuổi thiếu những hoa khôi của cấp trường, nhưng mà, thậm chí ngay cả nhìn cũng nhìn cái, mọi người đều biết bạn , là tiểu thư nhà có tiền, có người thấy người sang bắt quàng làm họ, tương lại muốn dựa vào phụ nữ lên cao, cũng chỉ cười cười, lúc nhắc tới bạn , ánh mắt của luôn nhu hòa như vậy, thậm chí trong túi vẫn luôn cất tấm hình.”

      “Sau đó tôi mới biết, khi đó, ấy chia tay, là cha mẹ buộc xuất ngoại, thậm chí còn đánh gãy hai chân tới uy hiếp , nếu như ấy tiếp tục cùng bên nhau, lập tức khiến cho cả đời nằm ở giường trở thành phế nhân, mà .....”

      Phương Tình Vân nức nở tiếng, tiếp tục nữa, hít thở sâu xuống, nhìn Cận Tử Kỳ: “Tôi biết tôi có quyền bình luận tình cảm trước kia của các người, nhưng mà, tôi muốn phải nhìn thấy bởi vì mà để cho ấy bị tổn thương, mười năm tổn thương mà mang lại cho ấy đến nay còn chưa khép lại, tôi hy vọng lại tăng thêm vết nữa.”

      Ánh trăng thê lương từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, giọng của trở nên , nhưng mà lại có vẻ vô cùng trầm trọng: “ biết ? Khi đó, tinh thần của suy nhược rất nghiêm trọng, vẫn dựa vào uống thuốc ngủ mới có thể ngủ. Nhưng ấy thường uống thuốc, ngủ hai giờ lại từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại, sau đó trợn tròn mắt nhìn trời dần sáng.”

      Sống lưng của Cận Tử Kỳ rất thẳng, cũng bởi vì những lời của Phương Tình Vân chứa chỉ trích mà áy náy.

      lãnh đạm mà nghe, từ đầu đến cuối cũng cắt đứt hồi ức của Phương Tình Vân, chẳng qua là thỉnh thoảng, chớp mắt vài cái, nhưng đáy mắt vẫn trước sau như gợn sóng dấu vết, bình tĩnh đến giống như người ngoài cuộc.

      Trong hành lang chỉ có hai người các .

      Gió đêm rét lạnh thổi trúng cánh cửa sổ được đóng kỹ ở cuối hành lang lắc lư qua lại, rung động kêu kẽo kẹt, thanh ấy quẩn quanh xuyên qua dãy hành lang vắng vẻ, tựa như hồn ma, vòng quanh giữa hai người họ.

      “Cận tiểu thư.” Phương Tình Vân yên lặng vài giây sau mới mở miệng: “Lấy lập trường là người phụ nữ Tần Viễn, tôi hy vọng thông cảm cho tâm tình của tôi, tôi biết tôi rất ích kỷ, nhưng ở trong tình lại có ai có thể thực rộng lượng được chứ?”

      rất ích kỷ....” Từ trong miệng Cận Tử Kỳ bay ra câu .

      Con ngươi mắt của Phương Tình Vân co rụt lại, giật mình kinh ngạc mà nhìn sang .

      Chẳng qua Cận Tử Kỳ kéo kéo khóe môi lên với , cười đến vô cùng nhạt nhẽo hờ hững: “Là chính miệng Tần Viễn cho biết, chân của ta là do cha tôi đánh gãy sao? Lấy kiêu ngạo của Tần Viễn, vẫn đến mức đem chuyện xưa mình trải qua chật vật chịu nổi như vậy từng chữ thiếu mà ra toàn bộ cho nghe?”

      Phương Tình Vân cau mày lại, nhìn Cận Tử Kỳ, vẻ mặt hiểu ra sao: “ có ý gì?”

      “Vậy có biết ? Chuyện năm đó nguyên nhân hai chân Tần Viễn bị gãy .... Người biết cực ít.”

      Cận Tử Kỳ nhìn sang sắc mặt ta chợt thay đổi, cười đến sâu vị: “Là tiểu thư nhà họ Cận, theo người bỏ trốn, chuyện bê bối gièm pha như vậy đối với gia tộc danh tiếng mà thể nào, cha mẹ của tôi sao lại có thể để cho tin tức này tung ra ngoài? Mặc dù tôi quay lại điều tra chuyện năm đó, cũng chỉ có thể tra được nguyên nhân Tần Viễn bị thương ở hai chân là bởi vì tai nạn giao thông thôi.”
      Last edited by a moderator: 16/12/14
      SoRixuxubungbu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :