1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      003. Gặp Lại, Lướt Qua Nhau.

      Editor: tamthuonglac


      “Chú (hạt cao lương) Cao Triều, xin lỗinha, Mỗ Mỗ nên để cho mọi người đều biết chú (hạt cao lương) lớn lên giống con chuột!”

      Nghe chút thành ý xin lỗi trongmười phần sức lực, ngược lại thấy còn có chút hả hê thích thú khi có người gặp hoạ.

      Tống Kỳ Diễn nhìn đứa bé kia nháy mắt, bộdáng bụng đầy ý nghĩ xấu xa, nụ cười khóe miệng khỏi sâu hơn.

      Ngay cả chính cũng biết vì sao lạikhông khỏi vui vẻ khi trong lòng vốn buồn bực.

      "Kỳ quái, tôi thế nào mà biết lẩn quẩn quanh đây công tử, tiểu thư nhà ai có con lớn như vậy?"

      Lương Nhất Thần nhìn đứa bé dưới lầu vui sướng lượn vòng vòng vây quanh Cao Triều, vuốt càm, như có điều suy nghĩ.

      "Tôi này đứa thế nào càng nhìn càng cảm thấy quen mắt nha, giống như gặp qua ở nơi nào …..."

      Tống Kỳ Diễn lườm mắt đảo qua Lương NhấtThần với dạng vẻ tốn sức đào não để nhớ lại, đối với trong miệng nhìn quen mắt cũng có bao nhiêu hứng thú, tiếp đó lại ngắmđứa trẻ dưới lầu thêm vài lần líu ríu giống như chú chim sẻ con.

      "Tóc đứa bé kia nhìn kỹ đúng là màu nâu, Kỳ Diễn, cậu xem có phải là con lai hay khônghả?"

      "Cậu nghĩ nhiều ."

      Tống Kỳ Diễn đẩy bàn tay Lương Nhất Thầnđang khoát lên đầu vai mình ra, tạt cho LươngNhất Thần chậu nước lạnh.

      "Tôi làm sao mà nghĩ nhiều nha? Cậu nhìn xemđường nét ngũ quan của nó kìa, so với con nít cùng tuổi khắc sâu hơn, cậu có gặp qua vợ chồng Trung Quốc nào có thể sinh ra đứa con tóc màu nâu như vậy, ngũ quan đứa góccạnh ràng chưa?"

      Vốn ban đầu có nhiều hứng thú, nhưng vì Lương Nhất Thần càng hăng hái càng bát quái nên tâm tình hoàn toàn tan thành mây khói.

      Tống Kỳ Diễn đếm xỉa đến Lương NhấtThần ngừng theo sát hỏi vặn lại, thu hồilại bàn tay đặt lan can, xoay người muốn .

      “Mày có tránh ra cho tao hay ? Đứa trẻnhà ai mà có giáo dục như vậy, mau cút ngay cho tao!”

      Mới vừa hai bước, bỗng nhiên lại nghe được tiếng gầm đè nén phẫn nộ vang lên.

      Tống Kỳ Diễn dừng chân, quay người lại, ánhmắt trầm tĩnh rũ xuống cách lan can cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

      Đại sảnh sáng ngời rộng lớn, vẻ mặt Cao Triều kiên nhẫn, tiện tay đẩy đứa trướcmặt cản đường qua bên cạnh.

      Ở chung quanh tiếng kinh hô rất , đứabé bất ngờ kịp đề phòng mà lảo đảo cái, ngã xuống đất.

      Trong đại sảnh gian trống trải phát ra âmthanh trống , vang vọng lượn lờ.

      Tiếng "chít chít chít chít" rất phát ra bênchân Cao Triều, Cao Triều hướng theo tiếng kêu nhìn qua, lại phát sát bên giày da được lau chùi sáng bóng dư ra con gà con, giờ phútnày tại gót giầy của ta rơi xuống đốngphân gà.

      cơn buồn nôn ớn lạnh từ trong dạ dày từ từ dâng lên, quét mắt khắp chung quanh khách khứa xem cuộc vui, Cao Triều mất hết mặt mũi.

      dễ dàng gì tâm tình được thả lỏng bình tĩnh lắng xuống nhất thời lần nữa nóng nảy lên, căm giận trừng mắt nhìn đứa bé nằm mặt đất, chợt nhấc chân lên hung hăng đạp lên con gà con kia, trong miệng độc mắng tiếng:

      “Tiểu súc sinh, mày có mắt!”

      Tống Kỳ Diễn tại lầu hai thấy thế mặt mày hơitrầm xuống, ánh đèn trong hành lang rơi xuống gò má phác hoạ bóng dáng mãnh liệt, đột nhiên xoay người muốn đến hướng cửacầu thang, lồng ngực lại bị bàn tay mạnh mẽ đè lại:

      "Loại chuyện vớ vẩn này cậu cũng quan tâm?"

      Lương Nhất Thần thu lại nụ cười bất cần đời mới vừa rồi, đồng ý chặn lại lối củaTống Kỳ Diễn.

      "Mặc dù biết rằng dựa vào năng lực của cậu cóthể có gì băn khoăn lo lắng, nhưng cậu đãquyết định trở về Tống gia, tốt nhất tạm thờikhông nên đắc tội với bất kỳ nhân vật nổi tiếng nào trong thành phố này ..."

      Tống Kỳ Diễn thấy Lương Nhất Thần ngăn cản,giật giật khóe miệng, cười mà như cười.

      Câu trả lời của chỉ có chữ: “Ồ”

      Hiển nhiên nghĩ đến Tống Kỳ Diễn sẽnghe khuyên như vậy, Lương Nhất Thần sửngsốt, trong lúc nhất thời có chút phản ứng khôngkịp.

      Ngay tại khoảnh khắc Lương Nhất Thần còn sững sờ, Tống Kỳ Diễn bỗng dưng đẩy ta ra, sau đó lập tức đến hướng cửa cầu thang.

      Trong nháy mắt cùng Lương Nhất Thần lướt qua nhau, nụ cười bên môi Tống Kỳ Diễn hoàn toàn biến mất, dấu vết.

      Từ lầu hai đến lầu , dọc theo đường gì trở ngại .

      Mọi người đối diện trước mặt đều hẹn mà cùng rối rít nhường đường, chỉ sợ đụng lên họng súng của người đàn ông có sắc mặt nhìnnhư bình tĩnh kia nhưng kì thực toàn thân đềutản ra hơi thở lạnh lùng "Chọc ta ngươi chếtchắc" .

      ra ngay cả bản thân Tống Kỳ Diễn cũngthấy hiểu lòng dạ mình vào giờ phút này, hiểu mình tại sao lại đột nhiên nổigiận, nổi giận đến mức muốn xách cái người đànông họ Cao tên Triều kia đến góc khuất tay đấmchân đá để dạy dỗ trận!

      Cuộc sống qua ba mươi bốn năm, thếnào phát mình lại là người tốt gặpchuyện bất bình rút dao tương trợ?

      Tống Kỳ Diễn tự giễu mà môi mỏng vung lên, vì mình khác thường mà kinh ngạc, vẫn như cũ bước chân dừng lại.

      Bỗng nhiên, trận hương trà xanh thơm mátphất qua chóp mũi .

      Ngay sau đó, cùng bóng dáng nhắn màuvàng nhạt nhanh chóng xẹt qua thân thể , hướng về phía trước mà lao .

      Giống như là loại ma chú đột nhiên phủ lên người , hai chân Tống Kỳ Diễn từ từ dừng lại.

      Cho đến khi bước chân di chuyển đượcnữa, khi bóng dáng màu vàng nhắn mềm mại duyên dáng kia bắt đầu chạy trốn khỏi tầm mắt .

      Trong khí còn lưu lại mùi thơm mát nhàn nhạt, hoà lẫn với hương vị đặc biệt của người phụ nữ kia.

      Tống Kỳ Diễn đứng tại chỗ, ngửi thấy được mùi thơm từng xuất qua trong cuộc đời của vẻn vẹn đêm, vậy mà tim và thân thể lại cùng chộn rộn ham muốn xúc động lên, hai tay xuôi bên người chẳng biết lúc nào nắmthành quyền.

      Hầu kết của thể khống chế chuyểnđộng lên xuống, bán đứng tâm tình của giờphút này.

      Tim của và thân thể nhất thời ở nơi nàycười nhạo lẫn nhau: hoá ra rốt cuộc mày chưa hề quên mất ấy sao?

      Dù chỉ vẻn vẹn đêm, giống như vi khuẩn tan ra hoà vào trong máu , khắc sâuvào xương tủy , dùng thời gian bốn nămcũng chưa từng loại bỏ ra khỏi đầu óc ,ngược lại càng ngày càng ràng.

      ràng đến mức thường thường trắng đêmkhó ngủ, nhắm mắt lại chính là đôi mắt trongsuốt và nụ hôn ngượng ngùng của trong đêm mưa đó ……

      Ở trong lòng ngừng tự khinh bỉ bản thân.

      Dường như bất luận qua bao lâu, đềukháng cự được loại cảm giác kỳ quái này,Cận Tử Kỳ còn để lại ảnh hưởng cho .

      Tống Kỳ Diễn nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đóthì mở ra, giữa người đến với người , trướctiên là nhìn thấy Cận Tử Kỳ dừng lại đứng trước mặt Cao Triều.

      cũng muốn cố ý tìm kiếm hoặc là phát .

      Nhưng người Cận Tử Kỳ tựa hồ có khảnăng dẫn dắt sức lực của .

      Để cho bất cứ lúc nào cũng đều thểquên, cho đến cuối cùng trong khoảnh khắcquan trong nhất tìm được .

      mặc chiếc váy cúp ngực dài bằng vải chiffon màu vàng nhạt, váy đặc biệt rất dài, uốn lượn ởtrên mặt đất tựa như cái đầm nước mềmmại, trang điểm hề dư thừa, cũng khôngcó bất kỳ tì vết nào, nhìn qua cao quý vô cùng.

      cái cổ trắng như tuyết thơm mát của đeo sợi dây chuyền khảm kim cương,xương quai xanh dưới hàng kim cương vô cùng tinh xảo, hứng lấy ánh đèn sáng ngời loé ra thuỷquang lóng lánh rực rỡ.

      mái tóc đen mềm mại dáng vẻ tuỳ ý vén lênở sau gáy, vài sợi tóc mai dí dỏm rơi xuống, đềusinh thêm phần xinh đẹp quyến rũ hơn, giống như nàng công chúa mới từ cung điện xuống.
      M è o Q u ê n T h ở, linhdiep17SoRi thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      004. Chúng Ta Quen Biết Sao?

      Editor: tamthuonglac

      Cùng so sánh với bốn năm trước, Cận Tử Kỳ trỗmã càng xinh đẹp ra, khi dáng người yểu điệu của đứng ở nơi đó, hơi yếu ớt, khoé môi mờ ảo tựa như mỉm cười, cũng đủ để làm đànông kìm lòng đậu mà truy đuổi theo bónghình .

      Tống Kỳ Diễn nhìn bóng lưng nhắn mềmmại kia, tâm tình hết sức phức tạp, giữa lôngmày càng đọng lại nhiều tối tăm.

      Hơn nữa khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ tao nhãcúi thấp người, dùng bàn tay mềm mại mang bao tay ren nâng đứa bé kia dậy, mặt tràn đầy ônnhu thương tiếc vuốt ve gò má đứa bé, cỗhoả khí buồn bực tại lồng ngực lan tràn ra.

      thế nào lại quên mất, quên mất vị công chúa Cận thị kiêu ngạo này, hòn ngọc quý tay Cận gia, ngay từ lúc bốn năm trước là người phụ nữ có chồng, thậm chí sinh con cùngngười đàn ông khác ...

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn nghiêng lệch dừng ở người đứa bé trốn vào trong ngực Cận Tử Kỳ.

      Nụ cười lạnh tự giễu bên môi hơi cong lên: buồncười là, lại định ra mặt vì đứa bé kia.

      Tống Kỳ Diễn, mày nên biết bản thân mình ỷmạnh gặp ấy chỉ biết giễu cợt, thế nào còndám đứng trước mặt ấy?

      Thời điểm ngang qua , bước chân nhanh hề chậm lại, thậm chí ngay cảkhóe mắt cũng thổi qua tia nhìn, côcứ như vậy mà nhàng lướt qua , chạy về chỗ có tiếng hô của đứa bé này.

      Về phần từng dùng cái tuổi ba mươi củangười đàn ông trưởng thành mà đâm đầu vào bẫy rập dệt khi hai mươi bốn tuổi......

      hoàn toàn quên lãng, tựa như cục tẩy dễdàng xoá chỗ bẩn tờ giấy trắng.

      Tình cảnh bốn năm trong đầu óc kí ức hãycòn mới mẻ, hơn nữa đọa đày thần kinh hắntrong thời gian dài.

      Năm đó, tay chân vụng về đẩy cửa phòng bệnh viện ra, thấy ngồi ghế sô pha cạnhcửa sổ, hai tay ôm đầu gối, nghiêng mặt ghé ở đầu gối, nhắm mắt, đắm chìm trong ánh mặt trời, sạch giống như đứa trẻ sơ sinh.

      cũng quên mất khi ngẩng mặt lênnhìn mình với ánh mắt xa lạ đề phòng, còn lờinói lạnh nhạt:

      “Chúng ta quen biết sao? Nếu như quen biết, xin mời rời cho, tôi muốn nghỉngơi.”

      nghe thấy lời xa cách cự tuyệt như vậy, lại xoay người ra ngoài, cũng khôngnói gì.

      Chẳng qua thầm khinh bỉ bản thân mình nhát gan sa sút, vì cái gì mà để ý ánh mắtcủa tiểu nha đầu?

      Vậy mà cách nào thừa nhậnđáy lòng chưa bao giờ có hỗn loạn và mất mát.

      giống với ánh mắt trong suốt ngượngngùng vào đêm hôm đó, trong ánh mắt của hắnnét mặt có vẻ trống rỗng bình tĩnh, cônhìn đến như là chán ghét thô lỗ và thấp hèn.

      Đúng vậy, thấp hèn, khi mặt đầy râu ria đứng trước mặt , nhưng mà mực quênsạch.

      thể chịu đựng được châm chọcnhư thế, khi đó phát mình bất quá là bịcông chúa trong toà thành đùa bỡn mà thôi.

      Cho nên, hỏi chữ, cũng khôngquay đầu lại lựa chọn rời .

      năm sau lần thứ hai gặp Cận Tử Kỳ, côvẫn trầm tĩnh thanh nhã như vậy, đứng ở đầubên kia, trong ngực ôm đứa bé, đứng bêncạnh là chàng trai cao lớn khôi ngô tuấn tú,che dù săn sóc cho .

      Họ qua bên cạnh người , tầm mắt của cách nào từ mặt mà di chuyển,nhưng trước sau vẫn cùng người đàn ông bêncạnh khẽ cười, chưa từng chú ý tới lướt quavai .

      Mà bây giờ, họ tái diễn lại cảnh ba năm trướcđây, vẫn như cũ quên , mà , vẫnnhư cũ lướt qua bên người , cũng như nămđó thèm chú ý đến.

      Điều này làm cho hận thể xông tới túm đến góc, thuận tiện hỏi người phụ nữ có lương tâm này chút : có phải quên mất người đàn ông đoạttrinh tiết của hay ?

      Nhưng lý trí cố gắng ngăn cản làm như vậy, chỉ biết đem tình đập vỡ , chỉ biết vỗ đầu che mặt phát ra trận cáu kỉnh.

      Hơn nữa khi phát ánh mắt của người đàn ông gọi là Cao Triều nhìn Cận Tử Kỳ, buồn bực bộc phát lên.

      Hễ là khách khứa qua cửa cầu thang, cũng sẽthấy bên cạnh cột nhà ở đại sảnh chàng traianh tuấn toàn thân mặc âu phục cắt may khéoléo, mím chặt môi, đường cong quai hàm quá đỗi căng chặt.

      tay của cắm ở trong túi quần, taykhác xuôi ở bên người, giờ phút này lại nắm thành quyền chặt, tập trung nhìn đếnmột hướng khác, ánh mắt lạnh nhạt, xen lẫn chút nhẫn tức giận .

      --------------------

      “Kỳ Kỳ, đầu của Mỗ Mỗ choáng nha……”

      Đứa bé vốn ngã mặt đất nằm sấp vẫn khôngnhúc nhích, nghe thấy Cận Tử Kỳ kêu to vội vã,lập tức nhào vào trong ngực Cận Tử Kỳ, thânthể giống như con sâu lông bụ bẫm vặn vẹo rầmrì:

      "Ô ô, Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ rất sợ hãi, Mỗ Mỗ cho rằng còn được gặp lại Kỳ Kỳ!"

      Cận Tử Kỳ kiểm tra thân thể đứa bé trong ngựctừ xuống dưới cẩn thận, sau khi xác định ngoại trừ cái trán có cái bọc những chỗ khác có gì đáng ngại, mới buông lỏngthân thể căng thẳng, vậy mà mặt cũng âmtrầm xuống, nhìn vẻ mặt bi thương của đứa bé giáo huấn:

      "Cận Mỗ Mỗ, là ai dạy con có thể lén lút từ vườn trẻ chạy ra? Chẳng lẽ con biết conlàm như vậy Kỳ Kỳ lo lắng nhiều lắm ? Nếu như Kỳ Kỳ đến tìm con, có phải con định về nhà phải ?"

      "Kỳ Kỳ..."

      Cận Tử Kỳ nhìn Cận Mỗ Mỗ vô tội mà tủi thân ngậm miệng, bộ dạng sắp khóc lên, cuốicùng lòng cứng rắn được, bất đắc dĩ khẽthở dài, vừa phủi bụi bặm người nó vừa kéo nó đứng lên.

      "Cận... Cận tiểu thư..."

      Cận Tử Kỳ nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại, thấy vẻ mặt Cao Triều lúng túng ão não đứng ở nơi đó, xuất phát từ lễ phép mà gật đầu, sau đó nắm bàn tay mập mạp của Mỗ Mỗ chuẩn bị rời .

      Còn chưa được hai bước, bóng đen ra trước mặt, Cao Triều chặn lại đường của họ .

      "Cận tiểu thư, tôi biết đây là đứa củaCận gia, mới lỡ tay làm tổn thương nó, nếu nhưcó chỗ nào mạo phạm, kính xin Cận tiểu thư thứ lỗi."

      Cận Tử Kỳ nghe vậy nhìn Cao Triều chằm chằm hồi, cho đến khi Cao Triều mất tự nhiên màcười cười, mới dời mắt, cúi đầu sờ sờ cái đầudưa hấu của Mỗ Mỗ, sau đó nâng mắt nghênhtiếp ánh mắt Cao Triều:

      "Cao tiên sinh xong rồi sao? Nếu như xong rồi, làm phiền nhường chút, chúng tôi có thời gian."

      Cận Tử Kỳ đối đãi lạnh lùng khiến cho vẻ mặtCao Triều cứng đờ, nhất thời cũng biết nên cái gì thích hợp.

      Đợi Cao Triều kịp phản ứng, Cận Tử Kỳ dắtđứa bé vòng qua người xa, nhớ tới lời dặn dò của cha, trong lòng Cao Triều quýnh lên, liền chạy đuổi theo, ngăn cản Cận Tử Kỳ lần nữa:

      “Cận tiểu thư, tôi biết bởi vì đứa bé này đốivới tôi có chỗ hiểu lầm, nhưng tối nay là cha mẹ hai nhà Cao Cận an bài tương thân, nếu để chotrưởng bối hai bên biết như vậy, có quá mức thất lễ hay ? ”

      Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt bất mãn của Cao Triều,khóe môi giương lên thoáng lộ ra nụ cười:

      "Nếu như bạn Cao tiên sinh nghe được lờinói vừa rồi của Cao tiên sinh, biết có biểu tình gì?"

      câu thờ ơ của Cận Tử Kỳ, nhưng Cao Triều nghe được phía sau lưng rỉ ra tầng mồ hôi, vừa mới mở miệng giải thích nguyênnhân, nhưng khi ánh mắt đối diện với nụ cười của Cận Tử Kỳ trở nên á khẩu trả lời được, có loại chật vật bị nhìn thấu.

      "Về buổi tương thân đêm nay, trước đó tôi cũng biết có chuyện này, Cao tiên sinh qua tốinay tốt nhất cũng nên quên, nếu như lo lắng giao phó của trưởng bối hai nhà có chỗ tốt, tôi tự mình tới cửa xin lỗi với Cao lão.”

      Cao Triều nhìn mình đối diện với dáng ngườicao gầy của Cận Tử Kỳ, lời việc làm của côcũng lộ ra khí chất tao nhã, con ngươi màu nâunhạt của phản chiếu ánh đèn màu bạc trongđại sảnh, quầng sáng nhàn nhạt, xinh đẹp mê người.

      Ánh mắt Cao Triều tự chủ được dừngtrên xương quai xanh xinh đẹp của Cận Tử Kỳ,nhìn thân thể dưới váy dài duyên dáng đầy hứngthú, chợt cảm thấy trận miệng đắng lưỡi khô, thân thể cũng dâng lên cỗ sóng trào nóng mãnh liệt.

      vốn bất quá vì ích lợi gia tộc mới cùng CậnTử Kỳ tương thân, hôm nay tiếp xúc vị công chúa danh tiếng trong lời đồn này ở khoảngcách gần, dù ngắn ngủi mấy phút, nhưng tinh thần hình như bị dắt , thế nào cũng dời mắt được.

      Cho nên khi ta nghe được Cận Tử Kỳ nóimuốn huỷ bỏ việc tương thân, mặt khỏi lên khẩn trương, rốt cuộc chẳng quantâm lễ nghi, duỗi tay bắt lấy cổ tay trắng trẻo của Cận Tử Kỳ, giọng cũng dồn dập lên:

      “Cận tiểu thư, nếu như vì ngại tôi có phụ nữ ở bên ngoài, tôi lập tức có thể xử lý tốt, tuyệt đối diễn ra tiết mục tiểu tam đến cửaồn ào xuất trong phim truyền hình, tôi để cho bị chút xíu ủy khuất.”

      Cận Tử Kỳ nhìn Cao Thuỷ Triều giam cầm tay của mình, vùng vẫy vài cái thoát ra được,sắc mặt khỏi lạnh rét:

      “Cao tiên sinh, xem ra nghe hiểu ýcủa tôi, bất kể có hay có bất kỳngười phụ nữ nào, tôi cũng cùng anhlui tới thậm chí kết hôn, điểm này tôi hy vọnganh có thể nhận thức ràng.”

      Cao Thuỷ Triều nghe xong Cận Tử Kỳ cự tuyệt thẳng thắn, trong ánh mắt kiên định của vẻ mặt ta khó chịu, nhất thời có chút thẹn quá thành giận, càng thêm dùng sức nắm chặt cổ tay của , tức tối hậm hực :

      “Lời này sớm muộn , hếtlần này tới lần khác lúc này, tìm cách bỡn cợt như vậy…A!”

      Cận Tử Kỳ vốn nắm tay trái của Mỗ Mỗ nhưngkhông còn, chưa kịp cúi đầu nhìn, lại nghe thấyCao Triều mới đến nửa bỗng kêu rên lên tiếng, thanh vang vọng toàn bộ đại sảnh, cực kỳ bi thảm.

      Tay phải của Cao Triều vốn xuôi ở bên người bị Mỗ Mỗ cắn chặt, máu thịt lẫn lộn, giữa khe hở máu đỏ tươi chảy ra róc rách.

      Cận Mỗ Mỗ tựa hồ xuất ra toàn bộ sức mạnhcắn xuống ngụm, cho dù Cao Triều vẫy thế nào cũng chịu buông ra.

      "Tiểu súc sinh, còn buông ra cho tao, taođánh chết mày!"

      Cao Triều đau đến trong mắt lên màu máu tràn ra hung ác, mất lý trí bình thường, đột nhiên đẩy Cận Tử Kỳ bị mình nắm giữ ra,bàn tay to giơ lên cao, gầm lên giận dữ, lại hung hăng vung đến hướng Mỗ Mỗ cắnmình thả.

      Cận Tử Kỳ bất ngờ kịp đề phòng bị mộtcỗ sức mạnh khổng lồ đẩy ra, mắt thấy CaoTriều giơ cao tay muốn đánh Mỗ Mỗ, kịp ổn định thân hình của mình muốn qua ngăn cản, chẳng ngờ giày cao gót bị vẹo, cảngười té xuống đất.

      Trong lúc điện quang thạch hỏa(*), bàn tay to lớn mạnh mẽ ấm áp vững vàng mà đỡ lấy eo , phía sau lưng dán lên lồng ngực rộnglớn rắn chắc, phút chốc quay đầu lại, ánh mắtrực rỡ của cùng với tầm mắt của đôi con ngươi đen kia giao nhau trùng khít.

      (*)Điện quang thạch hoả [电光石火]: Là chỉánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ vật đến rồi trong chớp mắt. nay được dùng để miêu tả vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớpcùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng đểchỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.
      (Theo Baidu)
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      005. Tiếng “Tiểu Kỳ”......

      Editor: tamthuonglac


      Vẫn chưa kịp nhìn người đàn ông ra tay giúp đỡ đúng lúc, Cận Tử Kỳ thấy hoa mắt, thắt lưngcô được bàn tay kia đỡ lấy, trong phút chốc đãđứng vững vàng, đồng thời bức tường thịt sau lưng cũng rời .

      sức lực mạnh mẽ như gió lướt qua bênngười Cận Tử Kỳ.

      Ánh mắt Cận Tử Kỳ đuổi sát theo, đập vàotrong tầm mắt bóng lưng thon dài mặcâu phục màu đen.

      Là người đàn ông đỡ lấy .......

      Ngay sau đó, Cận Tử Kỳ lại nhìn thấy tay của người đàn ông bắt lấy nắm đấm của Cao Triều sắp rơi lên đầu Cận Mỗ Mỗ, người đàn ông đưa lưng về phía , cho nên chỉ cóthể nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ cùng tức giậncủa Cao Triều quát khẽ:

      "Ăn no rỗi việc xen vào chuyện của ngườikhác!"

      xong tiếng gầm lên, nắm chặt bàn tay máu chảy đầm đìa kia lại, lập tức gắng sức vung lên.

      Chẳng qua Cao Triều còn chưa kịp đánh xuống, cánh tay bị bàn tay khác của người đàn ôngđè lại, bẻ cách thành thạo, theo đó tiếngkhớp xương nứt gãy vang lên lanh lảnh, Cao Triều bị giữ lại, cũng bởi vì đau đớn nên kêu rên lên thất thanh:

      “A …… Buông……Buông tao ra ……”

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy Cao Triều mặt mũi dữ tợntái nhợt chảy xuống rất nhiều mồ hôi, mắt lạinhìn đến người đàn ông kìm giữ Cao ThuỷTriều, hàng lông mày kẻ đen khỏi caulại, nghĩ tới việc phát triển đến nỗi động tay động chân lẫn nhau* (*NV: quyềncước tương hướng).

      Nếu như Cao Triều vì vậy mà chịu bỏqua, cũng thể để cho người đàn ông vốn quen biết này vì mà gánh lấyphiền toái.

      cái tay len lén kéo kéo váy của Cận TửKỳ, cũng mang mạch suy nghĩ bay xa của Cận Tử Kỳ trở lại.

      "Kỳ Kỳ, cái hạt cao lương bộ dạng giống như muốn ăn thịt người, là đáng sợ!"

      Cận Mỗ Mỗ chạy đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, sợhãi quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng của ngườiđàn ông còn túm giữ Cao Triều thả, đôi cánh tay củ cải ngắn ôm chân Cận Tử Kỳ lầm bầm.

      Cận Tử Kỳ vuốt ve đầu Cận Mỗ Mỗ vài cái,nghe đến từ xa mà đến gần bước chân thanh ,sau đó lại thấy người quản lý và đám bảo vệ nghe tin chạy tới đại sảnh, bộ dáng vô cùng lo lắng.

      “Tao mày có bệnh hả? Còn buông tao ra, buông tao ra, có nghe hay !”

      Hai tay Cao Triều bị bắt chéo ở sau lưng, để ý thấy khách khứa chung quanh vây quanh ta xem cảnh tượng náo nhiệt chỉ chỉ trỏ trỏ, ngoài chịu đựng đau đớn khó khăn, đáy lòng dâng lên ép mình được xấu hổ lúng túng.

      "Tao con mẹ nó buông ra hay ! A..."

      Cao Triều thể kìm nén tiếng kêu gào đau đớn, bởi vì sức lực tay của người đàn ôngkia giằng ta lại đột nhiên tăng thêm, như muốn đem khuỷu tay của ta xoay quaba trăm sáu mươi độ, xuống tay nhanh ácchuẩn!

      Người quản lý đại sảnh mắt thấy tình thế chẳng những thể hòa hoãn, ngược lại càng thêmnghiêm trọng, liền tiến lên cố gắng khuyên can:

      "Tiên sinh, kính xin chú ý hành động của mình, nơi này cho phép đánh lộn đánhlạo."

      Tống Kỳ Diễn bất vi sở động.

      Sắc mặt của u ám, bờ môi kéo căng, mắt hơiliếc người quản lý, ánh mắt sắc bén, như muốnđem ông ta phanh ngực mổ bụng sau đó nuốtvào bụng.

      Người quản lý đại sảnh khi thấy ánh mắt hung tợn của Tống Kỳ Diễn, nhất thời cứng họng , lúng túng biết như thế nào cho phải.

      "Tiên sinh!"

      Giọng phải là ngọt ngào duyên dáng, thanh hơi có vẻ trầm thấp mang theo sựmềm mại thanh nhã.

      Cận Tử Kỳ xách tà váy dài, bước nhanh điđến bên cạnh người đàn ông giúp đỡ mình,bởi vì nhanh mà ngực hơi hơi lên xuốngphập phồng, sợi tóc mai thoáng có chút tán loạn,nhưng vẫn xinh đẹp như cũ lộ tì vết.

      hơi nâng cằm lên, ngẩng đầu nhìn nghiêngmột bên mặt của người đàn ông đường nét ràng dứt khoát.

      Nửa gương mặt hoà vào trong ánh sáng chói loá của đèn lưu tô, nửa gương mặt khác vừa vặnkhuất trong bóng râm do cột xà nhà tại đại sảnhđổ xuống, Cận Tử Kỳ thấy biểu tìnhtrên mặt .

      chỉ nhìn thấy chiếc cằm kiên nghị của , đường cong nước chảy mây trôi hoàn mỹ, lạikhông mất nét nam tính của đàn ông.

      Cận Tử Kỳ có thể xác định, quen biếtngười đàn ông này.

      Tối thiểu trong trí nhớ bốn năm ở nơi này, chưa từng gặp qua người đàn ông ấy.

      thoáng hồi phục lại hơi thở hổn hển gấp rút:

      "Tiên sinh, rất cảm ơn mới vừa rồi ra tay giúp đỡ, nếu như có thể, tôi hy vọng chuyện nàyđến đây kết thúc ."

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn xẹt qua da thịt non mịnnhư sứ dưới đèn nhanh chóng, cuối cùng đốidiện với con ngươi mang nụ cười yếu ớt của , sâu trong tròng mắt đen trầm tĩnh chỉ có mỗi bóng dáng Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ thấy người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt cố định mặt , tay tuy rằngkhông buông Cao Triều ra, nhưng lực độ còn ác như trước.

      Lông mi thấp rũ khẽ run, sau đó nâng tầmmắt lên nhìn lần nữa, khoé môi giươnglên nụ cười nhàn nhạt, vươn hai tay mang bao tay của mình ra, nơi đó có tấm danhthiếp:

      “Bởi vì tôi mà mang đến cho phiền phức nên có, tôi rất xin lỗi, đây là danh thiếpcủa tôi, nếu như ở thành phố này có cần cái gì, đừng ngại có thể liên lạc với tôi. ”

      Trong khí mơ hồ có cỗ hương trànhàn nhạt ngọt ngào chảy xuôi, Tống Kỳ Diễn so với ai khác đều ràng, cái đó đến từ trênngười Cận Tử Kỳ, giữa tươi mát mang theo vịngọt, lại ngấy.

      từ đầu đến cuối cũng nhìn đến danh thiếp trong tay , chỉ là chớp mắt nhìn chằm chằm.

      Cận Tử Kỳ hề để ý đến ở giữa đôi lông mày của người đàn ông bắt đầu cau lại, côcho rằng lời của mình làm cho có chỗhiểu lầm, lại giải thích: "Tôi có ý gì khác,chỉ là muốn cảm ơn ..."

      Tống Kỳ Diễn mím chặt môi mỏng, cóbất kỳ biểu gì, nhìn thẳng vào trongsóng mắt khẽ đung đưa gợn sóng của Cận Tử.

      thể thừa nhận lần nữa : Cận Tử Kỳ nhận ra .

      Mặc dù vẫn đứng ở trước mặt như vậy, nhìn qua trong ánh mắt trừ xa lạ chỉ có cảm ơn khách sáo.

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn cũng biết, bộ dáng họ bốn mắt nhìn nhau như vậy, ở trongmắt những người khác mà nhìn là mày mặt đưa tình, kiểu mờ ám khác.

      Mà trong "Những người khác" này đặc biệt cóCao Triều đứng mũi chịu sào.

      Hôm nay Cận Tử Kỳ vốn nên cùng ta tươngthân, kết quả mất hết mặt mũi ,Cận Tử Kỳ còn cho rằng người kia trước mặt là đối tượng hẹn hò chính thức, trực tiếp cùngngười đàn ông này mắt đối diện nhau ăn ý làmcho ta thể diện khắp nơi mất hết.

      Làm Đại thiếu gia nhà họ Cao sống an nhàn sung sướng, đêm nay năm lần bảy lượt lại bị trêu đùa, dưới tình huống có nhiều nhân vật nổi tiếng ở đây như vậy, điều này khiến cho ta về sau làm thế nào mà hoà nhập vào trong giới nàynữa?!

      Cao Triều bị ghen ghét cùng oán hận làm mù quáng, ta thừa dịp Tống Kỳ Diễn hơi có chút phân tâm chú ý, chịu đựng đau đớn dữ dội khuỷu tay, ra sức xoay người, giãy thoát khỏi kiềm chế của Tống Kỳ Diễn.

      Tiện tay đoạt lấy dùi cui điện bên hông của mộtbảo vệ đứng bên cạnh, hướng đến chỗ Tống KỳDiễn đứng yên mà càn quét lung tung.

      Thân hình Tống Kỳ Diễn nhanh nhẹn lánh quamột bên, nhàng tránh thoát Cao Triều giống như nổi điên đánh loạn.

      Nhưng nụ cười lạnh bên khoé môi Tống KỳDiễn còn chưa giương cao trong nháy mắtngưng kết lại, khi phát Cận Tử Kỳngười mặc váy còn đứng ở chỗ cũ.

      "A! Cẩn thận!" Khách khứa chung quanh chỉ kịp cùng phát ra tiếng thét kinh hãi.

      Cận Tử Kỳ thoáng sững sỡ, đợi kịp phản ứng, thấy dùi cui điện trong tay Cao Triềuđang tiến tới với khí thế sét đánh kịpbưng tai, hướng tới đầu của nện xuống hungác tàn nhẫn.

      Con ngươi của chợt co rụt lại, khi biếtmình tránh thoát đợt tấn công này.

      Đầu óc của lập tức trống rỗng, chỉ mơ hồ nghe được Cận Mỗ Mỗ mang theo tiếng kêu la sợ hãi khóc nức nở.

      Thời gian dường như dừng lại ở giờ phút này.

      "Tiểu Kỳ..."

      giọng khác trầm thấp khẩn trương vanglên ở bên tai, giây sau, thân thể của được ôm vào trong lồng ngực.

      Cận Tử Kỳ mờ mịt ngẩng đầu lên, tầm mắt củacô chạm vào đôi con ngươi đen như hồ sâu rét lạnh.

      Ngay sau đó, nghe được tiếng kêu rên đè nén ở trong cổ.

      còn nhiều thời gian dư thừa để suynghĩ gậy đó cuối cùng đánh vào chỗ nào,bởi vì bị cỗ sức mạnh trầm ổn đẩy tránh , vừa quay đầu nhìn thấy người thay mình đỡ lấy gậy đó.

      Chính là người đàn ông kia ……

      Kia tiếng "Tiểu Kỳ"……

      Đáy lòng Cận Tử Kỳ mơ hồ dâng lên nghi vấn, chỉ là kịp để suy nghĩ cẩn thận, chứng kiến Cao Triều như con diều giấy tàn tạ ngã xuống đất, miệng đầy bọt máu, bị đánh rơi xuống hai cái răng cửa.

      Sau đó lần nữa ngã vào trong đôi cánh tay mạnh mẽ, mang theo hương vị đặc biệt của đàn ông.

      Vẫn là người đàn ông kia...

      Cận Tử Kỳ biết nên lấy loại thái độ nàođối mặt với cái ôm của người đàn ông xa lạ.

      bàn tay đặt ở đỉnh đầu , bàn tay ôm bờ vai , dịu dàng vuốt ve lên tóc .

      Cận Tử Kỳ áp vào lồng ngực của , nghe thấy giọng có chút phát khô hơn nữa vô cùng lo lắng:

      " sao, đừng sợ, sao..."

      Tất cả đều phát sinh quá nhanh, nhanh khiến chưa kịp hiểu nguyên nhân hậu quả.

      Chỉ là ngây ngốc mặc cho người đàn ông này ôm mình.

      Trong lúc vô tình chú ý đến bàn tay nắm bờvai nhàng run rẩy.

      Cận Tử Kỳ cúi đầu xuống đập vào mắt chính làmàu máu nhuộm đỏ ống tay áo sơ mi trắng củahắn.

      tự chủ được chạm đến cánh tay phải bị thương của , trong lòng từ từ dâng lênsợ hãi cách nào mở miệng.

      Cho dù khi Cao Triều dùng dùi cui điện vung đến phía của , cũng chưa từng có chút sợ hãi.

      Nhưng giờ khắc này, lại khống chếđược nỗi sợ.

      lần nữa nghe được tiếng gọi lo lắng: "TiểuKỳ!"

      Ý thức hỗn độn của Cận Tử Kỳ bắt đầu khôiphục trấn tĩnh, phát được thân thể ngườiđàn ôm mình bỗng nhiên cứng đờ.

      lần theo giọng mà nhìn qua, thấy đám người vốn vây xem bị đẩy dạt ra hai bên tạo đường , dáng người cao lớn vội vàng chen vào.

      Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc làm cho dâycung trong lòng Cận Tử Kỳ căng thẳng được buông lỏng, sau đó nghe được chính giọng của mình khẽ run:

      "A Lịch!"
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      006. Thục Thử Quái Dị Thích Kỳ Kỳ

      Editor: tamthuonglac

      Tống Kỳ Diễn nghe thấy Cận Tử ở trong ngực kêu lên hết sức tín nhiệm, màu sắc con ngươicàng thêm dày đặc, vẻ mặt khó dò.

      Bàn tay to của khoát lên đầu vai Cận Tử Kỳ khống chế nổi run rẩy, bị nện trúng xương tay dẫn đến đau đớn như kim châm muối xát, nhưng cũng tình nguyện cứ như vậy mà dễ dàng buông tay, để rời khỏi bên người .

      Mặc dù trong lòng Cận Tử Kỳ, cùng so sánh vớingười đàn ông mới vừa xông vào này, Tống KỳDiễn , cái gì cũng phải.

      thể nào tự lừa gạt mình.

      Bởi vì nhận ra người đàn ông này.

      Mặc dù giữa họ chỉ có duyên gặp lần, nhưng có thể tin chắc, quên người đàn ông này vào ngày mưa ba năm trướcđây là người đàn ông che dù cho Cận Tử Kỳ.

      "Là Doãn Tam thiếu..." có người trong đámkhách xì xào bàn tán.

      Doãn Lịch mặc bộ đồ thể thao đơn giản màu trắng, quét mắt phía Cao Triều đangngã mặt đất đau nhức thở dài, nhíu mày, mặt cũng theo đó thoáng lên chán ghétkhinh thường, trực tiếp vượt qua người Cao Triều về hướng Cận Tử Kỳ.

      "Tiểu Doãn tử người tới rồi! Nhanh bảo vệ Kỳ Kỳ, vừa rồi có quả trứng thối muốn ăn hiếpKỳ Kỳ!"

      Cận Mỗ Mỗ vừa thấy cứu tinh đến, lập tức ômlấy con gà con màu vàng mới vừa bị Cao Triềuđá thở thoi thóp, hai cái chân ngắn bước , chạy tới vui sướng, rũ cụp hai cái lông mày rậmhình dáng xinh đẹp tủi thân .

      Bước chân Doãn Lịch chậm lại, cúi đầu nhìnCận Mỗ Mỗ bên chân cố sức ngẩng đầu, vẻ mặt vốn kéo căng lộ ra vui vẻ:

      "Mỗ Mỗ phải muốn đại diện trăng sáng bảo vệ Kỳ Kỳ sao?"

      "Ngô, Mỗ Mỗ đánh lại trứng thúi cao to, còn có, tiểu Doãn tử người xem, chít chít bịthương ."

      Cận Mỗ Mỗ bi thương buồn bã đưa ra ổ gà con tròn vo màu vàng trong tay mình, mặt viếtchữ cầu xin hãy an ủi, Doãn Lịch thuận theo ý của nhóc con, sờ sờ lông tơ con gà con, dịu dàngnói:

      "Vậy Mỗ Mỗ về sau còn kén ăn ? ăn cơm chính là lớn lên, lớn lên làm thế nào bảo vệ Kỳ Kỳ?"

      "Vậy tiểu Doãn tử đâu, luôn luôn bảo vệ KỳKỳ chứ?"

      ..........……

      Tống Kỳ Diễn nhìn thấy Doãn Lịch ngồi xổmngười xuống ôm lấy đứa bé làm nũng, lờinói dịu dàng trấn an hồi, động tácgiữa hai người dành cho nhau càng làm cho bộngực tụ lại dòng khí hiểu từ đâu tới, biết là ghen ghét hay là tức giận.

      đột nhiên cảm thấy, bản thân mình vừa rồi ra tay căn bản là làm điều thừa.

      Cận Tử Kỳ cũng cần làm bất cứ chuyện gì, có kỵ sĩ bảo vệ , mà phải người nông dân như !

      lâu lắm mới cảm giác bị thất bại giống nhưnhiều năm trước, lại lần nữa điên cuồng thổi quét tất cả thế giới của .

      “Tiên sinh , tay của có sao ?”

      Tống Kỳ Diễn nghe thấy Cận Tử Kỳ quan tâm, thu hồi tầm mắt của mình, nhìn về phía CậnTử Kỳ lo lắng nhìn chằm chằm ống tay áo nhuộm đầy máu đỏ, mắt dừng lại bên mặt tĩnh nhã dịu dàng của , có lúc thất thần ngơ ngác tim đập loạn.

      "Tiên sinh, ..."

      Cận Tử Kỳ nhận được câu trả lời, vừa ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt thâm thuýcủa Tống Kỳ Diễn, nơi đó phảng phất chất chứalực hút khổng lồ, hấp dẫn kìm lòng đậu theo đắm chìm rơi vào trong xoáy nướcsâu thẳm.

      Trong lúc nhất thời, cũng quên mất mởmiệng, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt này.

      "Tiểu Kỳ, nghe Mỗ Mỗ , mới vừa rồi làvị tiên sinh này giúp em..."

      Doãn Lịch hỏi thăm cắt đứt hai người nhìn vào mắt nhau.

      Cận Tử Kỳ dời mắt trước tiên, lại phát người đàn ông vẫn yên lặng nhìn mình như cũ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng hề chớp cái, nhìn qua cũng vì vậy mà cảm thấy lúng túng, cũng đem hết thảy biểu cho là chuyện phải làm.

      Cận Tử Kỳ xuất phát từ lễ phép gật đầu cườinhạt với Tống Kỳ Diễn, sau đó xoay người nhìnvề phía Doãn Lịch tới bên cạnh:

      " phải chờ ở bãi đỗ xe sao? Thế nào lại lên? À, mới vừa rồi làm phiền vị tiên sinh này, nếu như phải có ta em e rằng..."

      Cận Tử Kỳ thêm gì nữa, mà Doãn Lịch đoán được nội dung phía sau.

      Hai người ăn ý liếc nhìn Cao Triều được bảo vệđỡ dậy, tâm tình Doãn Lịch hừ cườimột tiếng, dường như nhớ ra cái gì đó, xoay lạinhìn về phía người đàn ông ở phía sau Cận Tử Kỳ, khóe miệng đưa ra nụ cười chứa đựng biếtơn:

      "Cảm ơn vừa rồi ra tay, nếu Tiểu Kỳhiện tại nằm ở xe cứu thương ."

      Tống Kỳ Diễn rút lại bàn tay khoác vai Cận Tử Kỳ, từ lúc nghe thấy Doãn Lịch cảm ơn, hắnnhẹ nhàng siết chặt tay mới vừa buông lỏng bênngười.

      Máu tươi bởi vì dùng sức mà theo đó từ từchảy xuống.

      Nhưng làm như nghe thấy.

      Dư quang nơi khoé mắt Tống Kỳ Diễn lướt qua Cận Tử Kỳ, nhưng dừng lại lâu thêm, sau đó nhìn qua Doãn Lịch ôm đứa bé, kéokéo khóe miệng, nụ cười rất qua loa cho xong chuyện:

      "Tôi ra tay liên quan đến , khôngcần thiết lời cảm ơn." .

      Cận Tử Kỳ sắc mặt trắng nhợt, hiểu nhìn về phía người đàn ông này đột nhiên ra lời gay gắt.

      Sau khi Doãn Lịch thoáng giật mình kinh ngạc,liếc nhìn Cận Tử Kỳ, đáy mắt thoáng hiểu , ta cho là đúng lộ ra nụ cười châmbiếm, chỉ nhìn lại Tống Kỳ Diễn mà nóilời nào.

      Tống Kỳ Diễn nghĩ đến Doãn Lịch chẳngnhững bởi vì bị phản bác mà tứcgiận, trái lại có nhiều hứng thú mà quan sát mình, nhất là bên môi thoáng cười kia của Doãn Lịch, lại càng cực kỳ quỷ dị.

      biết vì sao, cảm thấy Doãn Lịchdường như đoán được bí mật chôn giấu sâu ở đáy lòng .

      Bị nhìn thấu hỗn loạn khiến cho Tống Kỳ Diễn vặn chặt đầu mày, hề nhìn Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đứng chung chỗ nữa,xoay người , tay phải dính đầy tơ máu, nhưng lại siết chặt nắm tay cắm vào trong túi quần.

      "Tiên sinh..." Cận Tử Kỳ muốn đuổi theo, cổ tay lại bị Doãn Lịch bắt lấy.

      "Em đuổi theo ta cũng thấy cầnthiết mà để ý đến em."

      Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn Doãn Lịch, khuôn mặt hoang mang, Doãn Lịch cười mà ,buông tay ra, nhìn Cận Mỗ Mỗ chuyên tâm chơi đùa con gà con màu vàng hỏi:

      "Mỗ Mỗ, Kỳ Kỳ dường như biết người ta vì sao để ý tới ấy hả?"

      Cận Mỗ Mỗ dừng lại động tác gãi bụng gà, ngửamặt lên ngó ngó Cận Tử Kỳ, lại nhìn xem vẻ mặtái muội vui cười của Doãn Lịch, cúi đầu nghĩmột lát, lần nữa ngẩng đầu vểnh lên cái môihồng phấn hừ hừ :

      "Con mới muốn với Kỳ Kỳ, thục thử (chú) quái dị thích Kỳ Kỳ!"
      M è o Q u ê n T h ở, linhdiep17SoRi thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      007. Ai ấy kết hôn sinh con?

      Editor: tamthuonglac

      Doãn Lịch đưa Cận Tử Kỳ trở về chỗ ở khu biệtthự Cận gia.

      Doãn Lịch hào hoa phong nhã xuống xe trước giúp Cận Tử Kỳ mở cửa, thuận lợi cho ômCận Mỗ Mỗ ngủ xuống xe.

      Sau khi đóng kín cửa xe tay lái phụ lúc này Doãn Lịch cũng rời , mà đứng ở bên cạnh xe với ánh mắt gom đầy tâm trạng trầm tư.

      Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn thấy Doãn Lịchnhư muốn lại thôi, ngược lại trực tiếp mởmiệng trước:

      "A Lịch, muốn gì cứ thẳng ra , giữa chúng ta có vỏ ngoài khách sáo."

      Doãn Lịch liếc nhìn Cận Mỗ Mỗ ngủ say sưa trong ngực Cận Tử Kỳ, tiếng thở dài sâu xa, hai tay cắm ở trong túi quần thể thao, nhìn CậnTử Kỳ bên môi hàm chứa nụ cười nhạt:

      "Tiểu Kỳ, nếu như gặp được người đàn ông có thể tin tưởng được, em cũng thử tiếp nhậnmột chút xem."

      Ý cười bên môi Cận Tử Kỳ giảm, cũngquan sát đánh giá Doãn Lịch, sau đó cười giỡn mà trả lời:

      "Đàn ông để cho em tin tưởng qua, trong bốnnăm này em mất trí nhớ, dường như chỉ có mộtmình . Chúng ta cùng chỗ lâu như vậycũng nảy sinh cảm tình, cảm thấy đàn ông chỉ gặp qua vài lần có thể ?"

      Doãn Lịch khóe môi mấp máy: "Tiểu Kỳ, em biết rất ý muốn sao."

      "Em biết nha." Cận Tử Kỳ thu lại nụ cườibỡn, cúi đầu khảy lấy tóc mai thấm ướt mồ hôi của Cận Mỗ Mỗ, "Em rất thích cuộc sống nay của mình, em muốn phải làm gì thay đổi."

      Cận Tử Kỳ giương mắt lên, nghiêm túc nhìnDoãn Lịch:

      "A Lịch, chuyện năm đó ra cũng cần áy náy, cho dễ hiểu chút, kiện kia và chút liên quan cũng có,huống chi, những năm này đối với mẹ con chúng em so với bất luận kẻ nào cũng nhiềuhơn."

      Doãn Lịch cau chặt lông mày: "Năm đó chuyệnTô Hành Phong gây ra thương tổn cho em như vậy, nếu như lúc đó sang Mỹ mà ở bên cạnh em, như vậy em cũng bị......"

      Doãn Lịch thêm gì nữa, nhìn qua đôi mắt Cận Tử Kỳ ảm đạm vài phần, hầu kếtnhấp nhô vài cái.

      số việc cuối cùng vẫn là vết thương trong lòng của vài người, mặc dù liền da cũng sẽkhông hoàn toàn quên lãng, bởi vì vết sẹo nhànnhạt kia vẫn luôn ở đây.

      Cận Tử Kỳ để ý như Doãn Lịch, tâm tình của xuống trong thời gian rấtngắn, rất nhanh lại mỉm cười lên:

      "Em mặc dù mất số thứ, nhưng em cũng có được hồi báo tương ứng vậy, em cũng hối hận sinh ra Mỗ Mỗ."

      Doãn Lịch ngắm nhìn Cận Tử Kỳ, như muốnphân biệt lời thực giả của , nhưng trongánh mắt kiên định của Cận Tử Kỳ cuối cùng vẫn dời mắt , biết dối.

      Nhưng, danh môn thiên kim sau khi ở trong hônlễ bị vị hôn phu bỏ rơi, lập tức gặp cảnh bị xâmhại, tai nạn xe cộ, đây phải là tàn nhẫn mà người phụ nữ có khả năng tiếpnhận được.

      Mặc dù Cận gia sử dụng hết thảy mọi quan hệ có thể vận dụng, năm đó đối với bên ngoài tận lực phong tỏa tất cả mọi phát sinh, thậm chí che giấu chuyện Cận Mỗ Mỗ là đứa bé của Cận TửKỳ.

      Nhưng vết thương vẫn leng keng đặt ở nơi ấy,đó là điều cách nào dùng tiền bạc xóa sạch hết.

      Doãn Lịch thêm gì nữa, chỉ là đếnphía trước, qua ôm Cận Tử Kỳ vỗ lên đầucủa .

      Cận Tử Kỳ sững sờ, hề đẩy ra, nhànnhạt cười, lúc Doãn Lịch xoay người tới mở cửaxe, nhịn được mở miệng đề cập đến chuyện của :

      "A Lịch, nếu như trong nhà của liên tục cùng chung tiếng , em hi vọng có thể học cách buông tay."

      Thân hình Doãn Lịch hơi khựng lại, Cận Tử Kỳ vì vậy mà dừng lại:

      " '' kia của cũng mong muốn nhìn thấy bởi vì '' mà cùng người nhà trở mặt, A Lịch, đời người dài đằng đẵng, tómlại gặp được người ."

      Sau khi ý ngầm phát ra hồi lâu, giữa cả hai chỉcòn lại bầu khí trầm mặc.

      lúc sau lâu, Doãn Lịch quay đầu lại, mặt mang nụ cười tự giễu, đưa tay gãi gãitóc mình, sau đó xoa lông mày của mình, nhìnqua Cận Tử Kỳ thở dài:

      "Như thế nào cuối cùng thành em ở đây khuyên giải ? Mau vào nghỉ ngơi chứ,sáng sớm ngày mai đoán chừng trận chiến đấu khẩu chờ em đánh."

      Doãn Lịch xong mở cửa xe ghế lái ra, chuẩnbị ngồi vào, Cận Tử Kỳ lại tiến lên bước :

      "Có vài người, đối với chúng ta mà nhấtđịnh là chiếm được, A Lịch, chỉ biết chấp nhất là tổn thương chính mình."

      Doãn Lịch nhướng mày nháy mắt với Cận TửKỳ, trước khi xe chạy như bay ra khu biệt thự lưu lại câu:

      " chưa bao giờ cảm thấy Tô Hành Phongxứng với em, có được là vận may của em."

      Cận Tử Kỳ sau khi hiểu ra ý trong lời của Doãn Lịch , cười than tiếng, cúi đầu hônmột cái lên trán Cận Mỗ Mỗ, lại ôm nó hướngvề phía chuông cửa ấn xuống, chờ đợi người giúp việc trong nhà đến đây cửa mở .

      ----《Xin chào, nông dân tiên sinh 》-----

      "Tôi nghĩ tới cậu dám động thủ đánh công tử Cao gia."

      Lương Nhất Thần thích ý dựa ở ghế sofa, vừa quan sát phòng xa hoa nhất Thịnh Thế Hào Đình vừa :

      "Thiên kim Cao gia ở trong yến hội còn hướngđến cậu bày tỏ, kết quả cậu quay người lại, đem ông trai của người ta đánh cho, đoán chừngkhoảng tháng tôi nghĩ nhìn thấy vịCao tiểu thư này ở trong bất kỳ trường hợp nào."

      Tống Kỳ Diễn mặc cho Lương Nhất Thần ở nơi này thầm mình, sau đó vẫy tay ra hiệungười quản lý riêng xử lý tốt miệng vếtthương cho lui ra, còn đứng dậy đến tủrượu bên cạnh lấy ra chai Martell CordonBleu.

      Lương Nhất Thần nhướng mắt nhìn băng vảitrắng quấn cánh tay Tống Kỳ Diễn, nheo mắt lại cố làm ra vẻ tâm trạng suy tư, bỗngdưng trong mắt lên tinh quang, thân thể nghiêng về phía trước như tên trộm hỏi:

      "Tống Kỳ Diễn cậu thành khai báo, có phải vừa ý Cận tiểu thư người ta hay hả?"

      Tống Kỳ Diễn lúc đó rót rượu, Lương Nhất Thần ra lời kinh người làm trợt chai rượu cầm trong tay, chất lỏng màu vàngđồng hơi đậm do chú ý chảy ra ngoàily, cổ chai đụng vào cạnh ly, phát ra thanh trong trẻo như nguồn suối trong lành.

      Đầu mày Tống Kỳ Diễn nhăn lại, nhìn chằm chằm rượu chảy tràn ra bên tay trái mình, sauđó chậm rãi dừng lại, ngẩng đầu đối diện với Lương Nhất Thần nhìn mình khiêu khích cười:

      "Tay trơn."

      Lương Nhất Thần cũng cười, đối với lời giảithích của Tống Kỳ Diễn bán tín bán nghi, nhưngcũng muốn dây dưa nhiều ở chủ đề "taytrơn", nhận lấy ly Cordon Bleu Tống Kỳ Diễn đưa tới, cùng nhàng chạm cái.

      "Cậu nhiều năm như vậy tìm phụ nữ, làm sao mà liền tìm cho mình chỗ ngồi lại cao như đỉnh núi thể leo tới?"

      Tống Kỳ Diễn chỉ lướt mắt lạnh lùng nhìnLương Nhất Thần, thẳng đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống chỗ khác.

      Hai chân thon dài tùy ý vắt lên, uể oải nghiêng về phía sau tựa lưng vào ghế sô pha, hơimở rộng áo sơ mi lộ ra da thịt ràng bên trong lồng ngực, giương cao cằm, nhàng uốngmột hớp rượu.

      Lương Nhất Thần tự thấy có gì vui sờ sờ sóng mũi, tiếp theo cũng uống hớp rượu, vị cay kích thích tràn ngập cổ họng ta, tinh thần vẫn chưa tỉnh lại, đột nhiên lại nghe thấy giọng Tống Kỳ Diễn truyền ra:

      "Tiểu thư Cận Tử Kỳ nhà họ Cận, phải làđã kết hôn sinh con sao?"

      Tống Kỳ Diễn vừa chống cự lại bất kỳ chủ đề gì về Cận Tử Kỳ, vừa lại vô cùng mong ngóngmuốn biết ràng tất cả mọi thứ về , mặc dùnhững tin tức kia châm chọc khiến hắnmặt mũi còn sót lại chút gì, bị coi thường như xưa nhưng vẫn muốn thăm dò.

      Lương Nhất Thần bị câu đầukhông đuôi của Tống Kỳ Diễn làm chấn động, lâu mới lấy lại tinh thần, cân nhắc suy nghĩrồi nhìn bộ dạng Tống Kỳ Diễn uống rượu gầnnhư buồn bực, kinh ngạc hỏi ngược lại:

      "Ai cho cậu biết tiểu thư Cận gia kết hôn còn sinh con?"
      linhdiep17SoRi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :