1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45. Tôi chỉ muốn mang em ! (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ quay đầu, khóe miệng Tống Kỳ Diễn thoáng nụ cười ác liệt, nhìn thấyđáy mắt che giấu được ánh sáng lạnh,chợt cảm thấy rất may mắn là mình cùng đứng ở chung chiến tuyến.

      Cùng người đàn ông như vậy là địch, sợ rằng buổi tối ngủ cũng phải từ trong mộng choàng tỉnh dậy.

      Tống Kỳ Diễn cho tới bây giờ cũng phảilà người quang minh lỗi lạc chánh nhânquân tử.

      Điểm này, Cận Tử Kỳ nhận thức tràn đầy, CậnChiêu Đông cũng có biết phần.

      Cận Chiêu Đông nhìn bàn tay mình nâng lênthật cao, cũng có chút sững sờ, dường như nghĩ tới mình lại động thủ đánh người.

      Nhưng mà bị đứa hậu bối uy hiếp như thế,khiến cho ông cũng khỏi có chút khó thở,vung tay Tống Kỳ Diễn ra, nhìn sang Cận Tử Kỳlạnh lùng : " có người đàn ông nào sẽthích phụ nữ hung hăng, tự giải quyết cho tốtđi."

      "Lời này của cha vợ cũng đúng rồi, Tiểu Kỳ nhà chúng tôi chính là bảo bối có được, ấy đến đông tôi nào dám tây a, ấy tại mà bảo tôi nhảy sông TiềnĐường tôi cũng lập tức lái xe lên đường."

      Giọng điệu lưu manh của Tống Kỳ Diễn khiếnCận Chiêu Đông nghe xong sắc mặt xanh mét, nghe thử xem, nghe thử xem! cái gì thế, nào có người đàn ông phẩm chất rẻ mạt như vậy, lại bị người đàn bà nắm mũi dẫn ?

      Cận Chiêu Đông nhìn về phía Tống Kỳ Diễn ánh mắt khỏi khinh bỉ vài phần, đâu nào còn có cốt khí của nam nhân?

      Cận Tử Kỳ đem vẻ mặt Cận Chiêu Đông nhìn ởtrong mắt, cười khẽ mà : "Bây giờ ông lại cócái gì lập trường gì mà dạy dỗ tôi? Bây giờ là ông dạy tôi sau này nếu như chồng tôi ở vượt quá giới hạn tôi những thểtức giận còn phải thay ta che giấu sao?"

      "Con ——"

      "Tôi có sai sao?" Cận Tử Kỳ lạnh giọng chặnđứng Cận Chiêu Đông khiển trách, quét mắtnhìn Kiều Hân Hủy: "Vậy ông từ đầu tới cuốicũng cảm thấy mình có lỗi với mẹ tôisao?"

      Cận Chiêu Đông mím chặt đôi môi, ngược lạiđôi mày thanh tú của Kiều Hân Hủy nhíu lên,trong mắt tràn đầy trách cứ nhàn nhạt, kéo lấytay áo tây trang của Cận Chiêu Đông, "ChiêuĐông, tại sao lại biến thành bộ dáng nhưvậy?"

      Cận Chiêu Đông há miệng, cũng biết nênnói cái gì, chẳng qua là nhúc nhích mà nhìn bà.

      "Tử Kỳ vẫn còn con nít, huống chi chuyện nàylỗi là do tôi và Chiêu nhi, đổi lại là tôi đoánchừng cũng bởi vì tức giận, miệng ăn chừng mực mà mấy câu lẫy, anhcần gì phải cùng con so đo như vậy? Trước kiaanh đó, chưa bao giờ ra tay đánh con cái,mặc dù chúng nó làm sai chuyện,cũng chỉ ngoài miệng vài câu dạy dỗ, bây giờ là thế nào?"

      "Con của tôi còn chưa tới phiên giáo huấn." Tô Ngưng Tuyết đột nhiên chen vào ,giọng châm biếm, "Chớ đem bộ dạng nămđó của ở trước mặt của tôi mà dùng người con tôi, tôi ghét phải nghĩ đến."

      Sắc mặt Kiều Hân Hủy có chút trắng bệch, toát ra tia sầu não: "Ngưng Tuyết. . . . . ."

      Cận Chiêu Đông nhìn sang Tô Ngưng Tuyết khóe miệng lạnh nhạt đầy giễu cợt, khỏimà phát cáu: "Tô Ngưng Tuyết!"

      "Tôi mới ta câu ông đau lòng sao?" Tô Ngưng Tuyết khinh bỉ mà cười cười, "Bất quá có thủ đoạn cũng là chuyện tốt, tôi tự nhận là đời này thua thua ở cái thủ đoạn ."

      "Tô Ngưng Tuyết, bà chuyện nhất định phải chanh chua như vậy sao?" Cận Chiêu Đông nhíuchặt mày rậm.

      Tô Ngưng Tuyết lại xem thường mà nhìn ông: "Vậy muốn như thế nào mới coi là chanh chua?"

      "Chiêu Đông!" Cuối cùng đánh vỡ giằng cocũng là Kiều Hân Hủy, "Có thể đừng nổi cáu với Ngưng Tuyết nữa hay ? nếu quả nhưthật tuyệt đối quan tâm tại sao còn phảiđuổi theo? Các người kết hôn ba mươi năm, phải cũng tốt sao? Tại sao tại ngược lại quý trọng vậy? Chớ vì tức giận nhất thời mà để cho mình hối hận cả đời!"

      Kiều Hân Hủy xong đẩy đẩy Cận ChiêuĐông, dường như thúc giục ông qua dỗdành Tô Ngưng Tuyết, mặt của bà cũng làbiểu tình điềm tĩnh và lo lắng, nhìn sang Tô Ngưng Tuyết: "Ngưng Tuyết, tôi biết tôi cáigì cũng muốn nghe, nhưng xin đừng , cùng Chiêu Đông mà sống cho tốt, tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn phá hoại hôn nhân của hai người."

      " muốn phá hoại hôn nhân của chúng tôi?" Khóe môi Tô Ngưng Tuyết hơi cong, trưngra độ cong đầy giễu cợt: "Hai mươi chínnăm trước khi xuất núi cũng đãnhúng tay vào hôn nhân của tôi, tồn tại của bản thân chính là loại phá hoại."

      Ánh mắt của Kiều Hân Hủy chợt lóe, Cận Chiêu Đông cũng chắn trước mặt bà, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt cố chấp của Tô Ngưng Tuyết: "Bà có thể thích thậm chí ghét Hân Hủy nhưng tối thiểu cũng cho ấy chút tôntrọng."

      "Tôn trọng?" Tô Ngưng Tuyết nhắc lại hai chữ này, nụ cười lạnh trở nên bén nhọn mà thẳng thắn: "Cận Chiêu Đông, cái đầu ông bị lừa đá nên ngu xuẩn!"

      Con ngươi Cận Chiêu Đông co rụt lại, dám tin mà nhìn Tô Ngưng Tuyết ngừng cười lạnh, ngực phập phồng ngừng, giống như cực lực áp chế, mà Tô Ngưng Tuyết xoay người trực tiếp kéo Kiều Nam ở sau lưng ra xe.

      Kiều Nam đáy mắt thoáng qua kinh ngạc, ngay sau đó là chán nản mà cười tiếng.

      Tô Ngưng Tuyết đem hành lý ném vào trong xe,quay đầu nhìn Kiều Nam còn đứng ở nơi đó:" phải muốn dẫn tôi sao? Tôi hiệntại cho cơ hội này, mang tôi rời khỏi cái nơi khiến người ta nôn mửa."

      Kiều Nam nhìn sang Tô Ngưng Tuyết trong lòng như tro tàn, thấy được giấu trong thân thể bàmột linh hồn độc đầy bất lực, ông mỉm cười gật đầu, vì bị dùng làm bia đỡ đạn mà bất mãn, chỉ có dịu dàng mà dung túng.

      Ông tới chỗ cửa xe bên ghế lái, mới vừa mởcửa xe nghe được Kiều Hân Hủy gọi mình: "!"

      Kiều Nam chẳng qua là vô cùng bình tĩnh màquay đầu, nhìn sang vẻ mặt muốn lại thôicủa Kiều Hân Hủy, toàn thân tản mát ra loại nguội lạnh cao quý, đôi mày thanh tú của ông nhíu nhíu lại, giọng cũng chuyển lạnh.

      "Xem ra trí nhớ của tốt lắm, từ khi tự tiện rời khỏi Hàn gia, bắt đầu khi ấy, tôi cũng em ân đoạn nghĩa tuyệt, biểu hiệnnhư người dân nước lã, tiếng này tôiquả kham nổi."

      Khoảnh khắc ấy Kiều Nam sớm cònđâu nữa giọng dịu dàng ấm ấp của trước đó, mắt lạnh mà nhìn thẳng sắc mặt bi thương của Kiều Hân Hủy.

      "Nếu như vẫn còn xem tôi là trai , cũng nhúng tay vào hôn nhân củangười khác, còn sinh ra con riêng, Kiều Hân Hủy, cái tên này, hai mươi chín năm trước cũng biến mất ở trong gia phả của Kiều gia rồi."

      Từng chữ của Kiều Nam như ngọc, xongkhiến mặt Kiều Hân Hủy rút hết huyết sắc, chỉ còn lại sắc trắng bệch phờ phạc.

      Bà dường như thấy cha bị mình làm cho tứcchết, sau đó còn bị gia tộc đuổi cònđường có thể qua lại.

      Cận Chiêu Đông lại giữ lấy cánh tay của Kiều Hân Hủy, đề phòng bà bởi vì suy yếu mà ngã nhào đất, ông căm hận mà trừng Kiều Nam: "Đều là do ông, nếu như phải do ông cótư lợi, Hân Hủy căn bản gả vào Hàn gia!"

      Cận Tử Kỳ ở bên nhìn thế hệ trước đanggiằng co, hơn nữa khi nghe Cận Chiêu Đông chỉ trích Kiều Nam, giống như cảnh tỉnh, thểtin được suy đoán dâng lên trong lòng mình.

      muốn tìm kiếm người phủ nhận đáp án cho phỏng đoán của , nhìn về phía Tô NgưngThu, ai ngờ Tô Ngưng Thu xem thấu suy nghĩcủa , thế nhưng nhắm mắt lại nhàng màgật đầu cái, chấp nhận suy đoán của .

      cách khác năm đó, Kiều Nam thầm mến Tô Ngưng Tuyết, mà Tô Ngưng Tuyết lại thích CậnChiêu Đông, hết lần này tới lần khác Cận ChiêuĐông lại thích em của Kiều Nam là KiềuHân Hủy, cho nên Kiều Nam nghĩ cách đểcho Kiều Hân Hủy gả cho người đàn ông khác, thúc đẩy hôn của Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông, mà mình lại như cũ vẫn lựa chọnlặng lẽ bảo vệ.

      đoạn tình cảm vướng mắc của ba người gần ba mươi năm, nghĩ tới lại là đoạn tìnhcảm chết non của bốn người!

      Cận Tử Kỳ nhìn về phía Kiều Nam, sắc mặt vẫntrầm tĩnh, đối với ông lại thể là tráchcứ hay là đồng tình.

      Ông ấy có lỗi gì, ông bất quá là vì quá mẹ. . . . . .

      Vốn ngồi vào bên trong xe, Tô Ngưng Tuyết chẳng biết lúc nào đứng ở bên cạnh xe, sắcmặt của bà có chút ngẩn ngơ, nhìn sang Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy ở đối diện mà tự giễu cười khẽ lên, khóe mắt lại có chút ướt átsáng bóng.

      "Nguyên lai là có chuyện như vậy. . . . . . Khótrách. . . . . . ra tôi mới là đầu sỏ gây nên chuyện phá hoại các người, yên tâm , cuộchôn nhân này tôi nhất định cắt, coi như là bồi thường lại cho các người vài chục năm còn sót lại."

      Nhưng Cận Chiêu Đông khi nghe đến hai chữ ly hôn thù nhíu chặt chân mày: "Tôi đồng ý ly hôn."

      Giọng điệu có phần lạnh nhạt mang theo tứcgiận, cũng mang theo chống cự cho phép đầy kiên định, cũng biết xuất pháttừ loại tâm tính nào.

      "Đó là chuyện của ông." Tô Ngưng Tuyết lạnhnhạt xong, lại xoay người ra ngoài, có lên xe, cũng nhìn xem thần sắc ủ rũ của Kiều Nam dù là liếc mắt cái, chẳng qua là dùng chính đôi chân của mình ra cửa chínhcủa Cận gia, hoà tan vào trong bóng đêm.

      Cận Tử Kỳ muốn đuổi theo, lại bị Tống Kỳ Diễnngăn cản: "Có người đuổi theo, em bây giờ thích hợp."

      Tống Kỳ Diễn suy đoán sai, Kiều Namlạnh lùng nhìn chằm chằm Cận Chiêu Đông:"Nếu như đây chính là kết quả ông muốn, ông được như ý rồi." xong, lập tức xoay ngườikhông để ý ai, đóng cửa xe nhanh chóng chạyđuổi theo.

      "Chiêu Đông, bên ngoài tối như vậy, Ngưng Tuyết ngay cả túi cũng cầm, bộ xuốngnúi, lo lắng sao?"

      Kiều Hân Hủy làm như muốn thuyết phục CậnChiêu Đông đuổi theo, nhưng Cận Chiêu Đônglại tâm tình kích động mà vung tay lên: "Tôicùng bà ấy phát sinh tranh chấp phải chuyện của bà, bà ấy muốn để cho bà ấyđi, ha, tôi xem ra bà ấy sớm kịp đợi!"

      "Chiêu Đông, chớ làm chuyện khiến cho mình hối hận, nếu như Ngưng Tuyết ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm gì, có thể yên tâm thoải mái mà ngủ sao?" Kiều Hân Hủy ngước đầu, trongđêm đông rét lạnh thân thể có vẻ vô cùng yếuớt.

      Bà hít sâu vào, sau đó yếu ớt mà phun ra ngụm khí dài, hội tụ thành đoàn sươngtrắng.

      "Tôi làm sai chuyện, bị người ta đâm cộtsống cũng phải, tôi vốn là nên trở về nữa, tại làm hại vợ chồng các người bất hoà, nếunhư còn nhớ đến chút chuyện cũ, vậy nghe lời của tôi kéo Ngưng Tuyết về!"

      Cận Chiêu Đông nghe thấy lời của bà, nhưng lại ảo não mà trợn mắt liếc bà cái, "Kiều Hân Hủy, tôi muốn xé đầu óc của bà ra xem chút bên trong đến tột cùng chứa cái gì, chẳng lẽbà nghe thấy bà ấy mới vừa rồi mắngtôi như thế nào, châm chọc bà như thế nào rồisao?"

      "Nhưng mà, tôi chỉ muốn phải trải qua hạnh phúc vui vẻ, so với ai khác cũng phải tốt hơn, đây là lời thực lòng của tôi."

      Cận Chiêu Đông nới cà vạt áo sơ mi ra, vẻ mặt có chút chán nản mệt mỏi, mặt mũi ông đầyđau đớn rối rắm, nhìn sang người phụ nữ đanglôi kéo ống tay áo mình: "Tôi nên với bàtiếng cám ơn sao?"

      Kiều Hân Hủy khổ sở mà cười tiếng, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra.

      "Chiêu Đông, tôi còn trẻ, chỉ muốn antoàn mà trôi qua tuổi già, cũng muốn có thểcùng Ngưng Tuyết hoà thuận tốt đẹp mà sống chung, cục diện bây giờ tuyệt đối phảiviệc tôi mong muốn thấy!"

      ra rất chân thành tha thiết, Cận ChiêuĐông nhìn bà cái sâu, gì,quay đầu quay sang tới biệt thự, ngoảnh đầu lại liếc mắt nhìn, chớ chi là chạy ra đuổi theo người.

      Cận Tử Kỳ khi nhìn bóng lưng cha mình trở vềnhà, chỉ cảm thấy lồng ngực nhiễm lạnh, bất kểlà cha nhất thời tức giận hay là muốn cùngmẹ ly hôn, khi phút chốc ông xoay người , ôngcũng thua.

      Cuộc sống hôn nhân ba mươi năm, ông trao cho mẹ chính là phản bội, nghi ngờ và chủnghĩa đàn ông to lớn.

      Đàn ông như vậy, làm sao hiểu được mộtngười đàn bà thực cần chính là cái gì.

      Ông cho là Kiều Hân Hủy so với mẹ đáng thương hơn nhiều lắm, bởi vì Kiều Hân Hủykhông có gì cả, cũng cùng ông trải quacái gì, cuộc sống mình lẻ loi hiu quạnh màdẫn dắt con , chẳng qua là thỉnh thoảng mớicùng ông gặp mặt.

      Đáng tiếc, ông chưa từng nghĩ tới, mặc dù ông đem hết thảy vật chất tài phú cho mẹ, lại chỉđem tình mà người phụ nữ quan tâm nhất cho người phụ nữ khác ở bên ngoài, để cho mẹ phải ôm đống của cải và ngôi nhà trống lạnh nhưbăng.

      Tại sao ông còn có thể mang lời lẽ chính nghĩa mà mẹ và mắc nợ đối với hai mẹ con ngoài kia?

      Chỉ là bởi vì ông cho rằng Kiều Hân Hủy thay gánh tội ngồi tù sao?

      Như vậy tại chân tướng mở ra, ông lại suy nghĩ như thế nào, vẫn là như cũ ôm bộ mặtáy náy sao?

      Bên trong sân nhà u chỉ còn lại bốn người.

      Tống Kỳ Diễn kéo vai Cận Tử Kỳ qua, "Thuyềnđến đầu cầu tự nhiên thẳng, chớ suy nghĩ lungtung nữa."

      Cận Tử Kỳ cười cười với .

      Ngược lại Ngu Thanh Kiều ở bên cạnh khỏi nhìn về phía biệt thự, nhếch mày, "Ngườiđàn bà kia xảy ra chuyện gì vậy, đầu óc bị nướcvào rồi sao? Như thế nào mà có lòng giúp dì cả và dượng cả hoà giải, em cho là bà ta ước gì dượng cả ly hôn chứ!"

      Tô Ngưng Thu tới, gõ cái lên đầu NguThanh Kiều, "Con cho rằng mỗi người đàn bànào cũng ngu xuẩn giống như con sao!"

      Ngu Thanh Kiều ôm lấy đau mình bị gõ đau, nhe răng trợn mắt mà kháng nghị Tô Ngưng Thu đối với định nghĩa chỉ thông minh của mình: "Conđâu nào ngu xuẩn, đó là do con thẳng tính, đúngrồi, mẹ lời này của mẹ có ý gì?"

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau,xem ra dì muốn theo chân bọn họ cùng .

      Bất kể Kiều Hân Hủy mới vừa rồi là lòngmuốn khuyên giải hay là cố ý khích bác, khitrên người của bà khoác vào chiếc áo TiểuTam, dường như cũng chưa có người nào sẵn lòng tin tưởng bà là người phụ nữ đơn thuầnthiện lương.

      Tô Ngưng Thu khẽ thở dài, : "Làm ngườiphụ nữ, hơn nữa là phụ nữ thông minh, tuyệt đối có sẵn chút phẩm chất tốt, lúc nên ràng công bằng ràng công bằng, lúc nênthiện lương thiện lương, lúc nên độ lượng thìđộ lượng."

      Ngu Thanh Kiều nghe thấy chưa hiểu hết,Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn lại theo đó cườilên, đúng nha, Kiều Hân Hủy mới vừa rồi biểuhiện quan tâm rộng lượng nhưng là cùng mẹ người gây tạo thành đối lập mãnh liệt nha!

      Chỉ sợ cũng là Kiều Hân Hủy "Rộng lượng" mới có thể khiến cho mẹ là người xưa nay sống bằng lý trí cuối cùng có xu hướng bên bờ phát điên.

      Cũng phải Tô Ngưng Tuyết khôngthông minh bằng Kiều Hân Hủy, chỉ bất quá mớivừa rồi xử trí có chút theo cảm tính, mới có thểđể cho người ta có cơ hội lợi dụng, kiểu đốikháng này, khi có chút sơ suất thua bại thảm hại.

      "Mới vừa rồi dì cả của con liều lĩnh chạy như vậy, trời rất tối, nếu như xảy ra chuyệngì, con xem cuối cùng đối với người nào mớicó lợi? Ngược lại, con thấy sắc mặt mớivừa rồi của dượng cả con sao, như muốn giết người phóng hỏa, có lẽ khoảnh khắc ấy ở tronglòng so sánh hai người phụ nữ với nhau rồi, chừng trong cơn tức giận lập tức viết đơnthỏa thuận ly hôn!"

      Ngu Thanh Kiều trợn to hai mắt, "Vậy! Lòng dạkia tâm cơ sâu nha! Con còn có nghĩ xa đến vậy, đúng nha, nếu như dì cả sựgặp phải cái gì ngoài ý muốn, bà ta mới vừa rồitạo nên hình tượng đầy dịu dàng quan tâm để cho bà ta còn có cơ hội tiến vào Cận gia rồi, chậc chậc, với tính khí chủ nghĩa đàn ông muốn nắm giữ quyền chủ động của dượng cả như vậy tuyệt đối. . . . . ."

      Ngu Thanh Kiều càng càng cảm thấy rợn cả tóc gáy, hai tay chà xát chỗ lạnh cánh tay của mình, thoáng chú ý, xoay người cái, đụng vào thân cây to ở sau lưng, vài chiếc lá vàng khô lác đác rơi xuống.

      "Đúng nha, bà ta bây giờ có cơ hội, cho nên. . . . . ." bước cũng có thể nhầm nha!

      Tô Ngưng Thu quay qua nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, " trận ồn ào như vậy ngay cảcơm tối cũng ăn, dì thấy cũng còn sớm, đoán chừng các con quay lại Tống gia cũngphải đói bụng, chi bằng bốn người chúng ta ănmột bữa ."

      Tầm mắt của Cận Tử Kỳ lại lạc ở chiếcMercedes-Benz bên cạnh, Tô Ngưng Thu nhìnra lo lắng của , khoát khoát tay cười đếnyên lòng: "Mẹ con có chú Kiều của con, chuyệnlớn hơn nữa cũng có thể hoá giải, tiểu nha đầu con đó, lo cái gì nữa."

      Ngu Thanh Kiều giống như luồng khói xanhtừ sau lưng Tô Ngưng Thu bay ra, toét miệngcười: " rể họ, lần trước em cùng chị họ ăncơm ở Phúc Hạ lâu, phát nơi đó món ăn tệ!"

      Mới vừa xong, cái ót liền bị Tô Ngưng Thu hung hăng mà gõ cái: "Con chỉ ăn hàng, trừăn ra chính là ăn!"

      Ngu Thanh Kiều tức giận bất bình: "Nếu như con được ăn no, lần sau chị họ bị người takhi dễ, con ở đâu ra khí lực để bảo vệ chị ấy,"nịnh hót mà nhìn sang Tống Kỳ Diễn cười cười:" rể, chị họ bị người ta khi dễ đau lòngkhông?"

      Đuôi mày của Tống Kỳ Diễn nhảy lên, khôngnói hai lời phải lái xe, trước khi dĩ nhiên cũng là đem Cận Tử Kỳ ôm , chưa từng quênphân phó Ngu Thanh Kiều câu: "Lần sau cứ liều chết đánh cho , có việc gì rể chịutrách nhiệm."

      Đưa mắt nhìn bóng lưng Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đằm thắm, Ngu Thanh Kiều đối với Tô Ngưng Thu đắc ý mà lấy tay làm động tác cắtkéo nhiều lần, huýt sáo rồi mở chiếc xe BULI bị Kiều Niệm Chiêu làm trầy.

      Phúc Hạ Lâu đúng là nơi khó đặt hẹn nhưvậy, Tống Kỳ Diễn đơn giản chỉ cần đặt hẹn phòng bao riêng, nhóm bốn người vào,nhân viên phục vụ nhất mực cung kính ở phíatrước dẫn đường, ngay cả thang máy cũng làkiểu VIP.

      Ngu Thanh Kiều thừa dịp người khác chúý, len lén kéo kéo áo Cận Tử Kỳ, khi quayđầu lại tiến tới bên tai hạ thấp giọng hỏi: "Chị họ, chị mỗi lần cùng rể ra ngoài ăncơm cũng khú thế như vậy sao?"

      Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn người đàn ông dáng người cao ngất, lắc đầu: "Bọn chị ra ngoài ăn nhiều, trước kia tại Cận gia dùng bữa tối, bây giờ là Tống gia, người lớn trong Tống gia thích người nhà tụ lại cùng nhau ăn cơm."

      "Chính là ở ngôi nhà lớn có vườn Kỳ Lân ngồi dựa lưng phong thuỷ nổi tiếng của Tống giasao?"

      Hai mắt Ngu Thanh Kiều chợt tỏa sáng, ngườiđàn ông bên cạnh vẫn nhìn sang con số biến đổitrên thang máy đột nhiên quay đầu, cười tủm tỉm thay Cận Tử Kỳ trả lời: "Chính là cái chỗnảy sinh cẩu huyết, như thế nào, muốn đến đó ở vài hôm sao?"

      Ngu Thanh Kiều muốn lắc đầu cự tuyệt,Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên híp tròng mắt đen,như tên trộm mà ở bên tai vài câu,Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Thu cũng nghe , chỉ có Ngu Thanh Kiều nghe thấy gương mặt trái xoan đỏ bừng.

      Khi Tống Kỳ Diễn lùi cổ về đứng thẳng, mớihỏi đứt quãng: " . . . . . . ?"

      "Ừ." Tống Kỳ Diễn nghiêm túc gật đầu, "Nếunhư em đến ở, mỗi ngày có thể nhìn thấy."

      Vừa xong, cửa thang máy liền mở ra, vàingười nối đuôi bước ra, Ngu Thanh Kiều hưngphấn ở đằng trước, Tô Ngưng Thu ở phía sau chụp vai của để cho bớt phóng túng, Cận Tử Kỳ cố ý ở phía sau chậm lại hai bước màkéo Tống Kỳ Diễn lại.

      " mới vừa rồi cùng Thanh Kiều cái gì?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn dáng vẻ tò mò, làn da ở dưới ánh đèn tựa như bơ sữa, nhất thời trong lòng nhồn nhột khó nhịn, lập tức bưng lấy mặt của hôn xuống.

      Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của , vuốt ve đôi gò nóng ran cố làm ra vẻ thần bí :"Cho em ấy chút lợi ích, dù sao em ấy cũng vì bảo vệ em mà phấn đấu quên mình!"

      "Lợi ích gì?" rất có tinh thần đào bới tận gốcmà hỏi đến cùng.

      Tống Kỳ Diễn trầm ngâm, dáng vẻ có chút suy tư, "Em ấy thích người, muốn giúp mộttay dắt nối tơ hồng, xét thấy biểu của em ấy trước đó rất tốt, nên đáp ứng."

      Thanh Kiều thích người đàn ông? là ai,còn là ở Tống gia?

      Tống Kỳ Diễn giữa lúc thất thần tiến gần lên, chiếm tiện nghi mà lại hôn mổ lên môicủa : " đói bụng, bà xã."

      "Đói bụng nên ăn cơm." Cận Tử Kỳ nhìnhắn cố ý ngắt lời, mắt đẹp trừng liếc cái, đuổi sát theo Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều, nhìn tới ánh mắt đắm đuối của .

      Tống Kỳ Diễn nhìn theo bởi vì câu nóicủa mà mặt đỏ lên, nhịn được vui vẻ, ánh sáng như sói nơi đáy mắt nổi lên bốn phía,Mỗ Mỗ à, ba ba nhất định cố gắng mà tạo em cho con!

      Tốc độ lên món ăn ở Phúc Hạ Lâu rất nhanh, vài phút gọi thức ăn, mười mấy phút đồng hồ sau liền có món ăn lục tục lên.

      Ngu Thanh Kiều sau khi uống xong ly sâm banh rượu vào nên nổi hứng, dùng chiếc đũa gõ mép chén, bất mãn nhìn Tống Kỳ Diễn kêu la: " rể a, Kiều Niệm Chiêu quá đáng như vậy, tại sao mới câu đầu tiên bỏ qua cho ta?"

      đến dĩ nhiên là chuyện trước đó Kiều Niệm Chiêu đẩy Cận Tử Kỳ.

      Tống Kỳ Diễn gắp miếng sườn lợn bỏ vào trong chén Cận Tử Kỳ, đôi mày thanh tú nhếch lên nhìn Ngu Thanh Kiều: "Mánh lới bịp bợm củaem họ dùng để lừa gạt cha vợ có thể, đến chỗcủa mất tác dụng rồi, tự em xem, có cắn ta đạp ta hay ?"

      "Cái này. . . . . . Hắc hắc, ai nha, rể, nên mang bộ dáng như vậy nữa!"

      Ngu Thanh Kiều dâng trào mùi rượu, gương mặthồng hồng, trưng ra nụ cười vô hại tới cực điểm, ngượng ngùng mà nghiêng người , đầutựa vào vai Tô Ngưng Thu giả chết, TôNgưng Thu cũng chỉ giữ đứa con này lại thể làm gì.

      "Hơn nữa." Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên bổ sung, dù bận vẫn ung dung đem từng muỗng từng muỗng súp đầy vào trong chén , khi Ngu Thanh Kiều tò mò nhìn chăm chăm, giương caokhóe miệng mà cười: " xưa nay thích đánh đối thủ."

      "Ý của rể là. . . . . ."

      Tống Kỳ Diễn đem chén canh đặt trước mặt của Cận Tử Kỳ, gật đầu ngầm thừa nhận: "Vếtthương trong tâm hồn có đôi khi là cả đời."

      Cận Tử Kỳ cũng rũ hàng lông mày đen xinh đẹpxuống, nhìn sang , dáng vẻ lại như vô tội, "Làm gì nhìn như vậy?"

      Tô Ngưng Thu ha hả cười, "Kỳ Diễn, dì rất maymắn là dì của Tử Kỳ mà phải dì của KiềuNiệm Chiêu."

      Tống Kỳ Diễn cười đến thấy mắt, "Dìnhỏ đùa, con hiếu thuận dì còn kịp đâu, nào dám đối với ngài đại bất kính, đây phải là chuyện sét đánh sao!"

      Tô Ngưng Thu cười cười cảm thán lắc đầu, nhìn về phía Cận Tử Kỳ dặn dò: "Tử Kỳ nha, là đứacháu mà dì thích!"

      Cận Tử Kỳ dùng khuỷu cánh tay day Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn cũng thừa nướcđục thả câu nữa, " cái thế giới này, hai người nhau chuyện thống khổ nhất cũng phải là thể nương tựa nhau đếngià, mà là gần nhau cùng chỗ lại hành hạ lẫnnhau."

      Cận Tử Kỳ nghe thấy như rơi vào trong sương mù, mới vừa chuyện của Kiều NiệmChiêu, tại đột nhiên kéo đến vấn đề yêunhau, để cho theo bản năng mà liên tưởng đến Tô Hành Phong, Kiều Niệm Chiêu phải là Tô Hành Phong sao?

      Chẳng qua là, Tô Hành Phong phải sắp cùng Bạch Tang Tang kết hôn sao?

      Trong đầu của Cận Tử Kỳ linh quang chợt lóe, đáy mắt xẹt qua hiểu , chẳng lẽ Tống Kỳ Diễnlà muốn...

      ngẩng đầu nhìn , kéo lỗ tai của lạigần : "Làm như vậy có phải âmhiểm quá hay ?"

      Tống Kỳ Diễn bĩu môi, cười đến lộ ra sơn lộ thủy, dùng điệu giống vậy quay lại : " muốn làm gì sao?"

      Ánh mắt của Cận Tử Kỳ vụt sáng cái, thầmnghĩ, chưa , nhưng mà nghĩ rồi!

      HẾT QUYỂN 3

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45. Tôi chỉ muốn mang em ! (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ quay đầu, khóe miệng Tống Kỳ Diễn thoáng nụ cười ác liệt, nhìn thấyđáy mắt che giấu được ánh sáng lạnh,chợt cảm thấy rất may mắn là mình cùng đứng ở chung chiến tuyến.

      Cùng người đàn ông như vậy là địch, sợ rằng buổi tối ngủ cũng phải từ trong mộng choàng tỉnh dậy.

      Tống Kỳ Diễn cho tới bây giờ cũng phảilà người quang minh lỗi lạc chánh nhânquân tử.

      Điểm này, Cận Tử Kỳ nhận thức tràn đầy, CậnChiêu Đông cũng có biết phần.

      Cận Chiêu Đông nhìn bàn tay mình nâng lênthật cao, cũng có chút sững sờ, dường như nghĩ tới mình lại động thủ đánh người.

      Nhưng mà bị đứa hậu bối uy hiếp như thế,khiến cho ông cũng khỏi có chút khó thở,vung tay Tống Kỳ Diễn ra, nhìn sang Cận Tử Kỳlạnh lùng : " có người đàn ông nào sẽthích phụ nữ hung hăng, tự giải quyết cho tốtđi."

      "Lời này của cha vợ cũng đúng rồi, Tiểu Kỳ nhà chúng tôi chính là bảo bối có được, ấy đến đông tôi nào dám tây a, ấy tại mà bảo tôi nhảy sông TiềnĐường tôi cũng lập tức lái xe lên đường."

      Giọng điệu lưu manh của Tống Kỳ Diễn khiếnCận Chiêu Đông nghe xong sắc mặt xanh mét, nghe thử xem, nghe thử xem! cái gì thế, nào có người đàn ông phẩm chất rẻ mạt như vậy, lại bị người đàn bà nắm mũi dẫn ?

      Cận Chiêu Đông nhìn về phía Tống Kỳ Diễn ánh mắt khỏi khinh bỉ vài phần, đâu nào còn có cốt khí của nam nhân?

      Cận Tử Kỳ đem vẻ mặt Cận Chiêu Đông nhìn ởtrong mắt, cười khẽ mà : "Bây giờ ông lại cócái gì lập trường gì mà dạy dỗ tôi? Bây giờ là ông dạy tôi sau này nếu như chồng tôi ở vượt quá giới hạn tôi những thểtức giận còn phải thay ta che giấu sao?"

      "Con ——"

      "Tôi có sai sao?" Cận Tử Kỳ lạnh giọng chặnđứng Cận Chiêu Đông khiển trách, quét mắtnhìn Kiều Hân Hủy: "Vậy ông từ đầu tới cuốicũng cảm thấy mình có lỗi với mẹ tôisao?"

      Cận Chiêu Đông mím chặt đôi môi, ngược lạiđôi mày thanh tú của Kiều Hân Hủy nhíu lên,trong mắt tràn đầy trách cứ nhàn nhạt, kéo lấytay áo tây trang của Cận Chiêu Đông, "ChiêuĐông, tại sao lại biến thành bộ dáng nhưvậy?"

      Cận Chiêu Đông há miệng, cũng biết nênnói cái gì, chẳng qua là nhúc nhích mà nhìn bà.

      "Tử Kỳ vẫn còn con nít, huống chi chuyện nàylỗi là do tôi và Chiêu nhi, đổi lại là tôi đoánchừng cũng bởi vì tức giận, miệng ăn chừng mực mà mấy câu lẫy, anhcần gì phải cùng con so đo như vậy? Trước kiaanh đó, chưa bao giờ ra tay đánh con cái,mặc dù chúng nó làm sai chuyện,cũng chỉ ngoài miệng vài câu dạy dỗ, bây giờ là thế nào?"

      "Con của tôi còn chưa tới phiên giáo huấn." Tô Ngưng Tuyết đột nhiên chen vào ,giọng châm biếm, "Chớ đem bộ dạng nămđó của ở trước mặt của tôi mà dùng người con tôi, tôi ghét phải nghĩ đến."

      Sắc mặt Kiều Hân Hủy có chút trắng bệch, toát ra tia sầu não: "Ngưng Tuyết. . . . . ."

      Cận Chiêu Đông nhìn sang Tô Ngưng Tuyết khóe miệng lạnh nhạt đầy giễu cợt, khỏimà phát cáu: "Tô Ngưng Tuyết!"

      "Tôi mới ta câu ông đau lòng sao?" Tô Ngưng Tuyết khinh bỉ mà cười cười, "Bất quá có thủ đoạn cũng là chuyện tốt, tôi tự nhận là đời này thua thua ở cái thủ đoạn ."

      "Tô Ngưng Tuyết, bà chuyện nhất định phải chanh chua như vậy sao?" Cận Chiêu Đông nhíuchặt mày rậm.

      Tô Ngưng Tuyết lại xem thường mà nhìn ông: "Vậy muốn như thế nào mới coi là chanh chua?"

      "Chiêu Đông!" Cuối cùng đánh vỡ giằng cocũng là Kiều Hân Hủy, "Có thể đừng nổi cáu với Ngưng Tuyết nữa hay ? nếu quả nhưthật tuyệt đối quan tâm tại sao còn phảiđuổi theo? Các người kết hôn ba mươi năm, phải cũng tốt sao? Tại sao tại ngược lại quý trọng vậy? Chớ vì tức giận nhất thời mà để cho mình hối hận cả đời!"

      Kiều Hân Hủy xong đẩy đẩy Cận ChiêuĐông, dường như thúc giục ông qua dỗdành Tô Ngưng Tuyết, mặt của bà cũng làbiểu tình điềm tĩnh và lo lắng, nhìn sang Tô Ngưng Tuyết: "Ngưng Tuyết, tôi biết tôi cáigì cũng muốn nghe, nhưng xin đừng , cùng Chiêu Đông mà sống cho tốt, tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn phá hoại hôn nhân của hai người."

      " muốn phá hoại hôn nhân của chúng tôi?" Khóe môi Tô Ngưng Tuyết hơi cong, trưngra độ cong đầy giễu cợt: "Hai mươi chínnăm trước khi xuất núi cũng đãnhúng tay vào hôn nhân của tôi, tồn tại của bản thân chính là loại phá hoại."

      Ánh mắt của Kiều Hân Hủy chợt lóe, Cận Chiêu Đông cũng chắn trước mặt bà, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt cố chấp của Tô Ngưng Tuyết: "Bà có thể thích thậm chí ghét Hân Hủy nhưng tối thiểu cũng cho ấy chút tôntrọng."

      "Tôn trọng?" Tô Ngưng Tuyết nhắc lại hai chữ này, nụ cười lạnh trở nên bén nhọn mà thẳng thắn: "Cận Chiêu Đông, cái đầu ông bị lừa đá nên ngu xuẩn!"

      Con ngươi Cận Chiêu Đông co rụt lại, dám tin mà nhìn Tô Ngưng Tuyết ngừng cười lạnh, ngực phập phồng ngừng, giống như cực lực áp chế, mà Tô Ngưng Tuyết xoay người trực tiếp kéo Kiều Nam ở sau lưng ra xe.

      Kiều Nam đáy mắt thoáng qua kinh ngạc, ngay sau đó là chán nản mà cười tiếng.

      Tô Ngưng Tuyết đem hành lý ném vào trong xe,quay đầu nhìn Kiều Nam còn đứng ở nơi đó:" phải muốn dẫn tôi sao? Tôi hiệntại cho cơ hội này, mang tôi rời khỏi cái nơi khiến người ta nôn mửa."

      Kiều Nam nhìn sang Tô Ngưng Tuyết trong lòng như tro tàn, thấy được giấu trong thân thể bàmột linh hồn độc đầy bất lực, ông mỉm cười gật đầu, vì bị dùng làm bia đỡ đạn mà bất mãn, chỉ có dịu dàng mà dung túng.

      Ông tới chỗ cửa xe bên ghế lái, mới vừa mởcửa xe nghe được Kiều Hân Hủy gọi mình: "!"

      Kiều Nam chẳng qua là vô cùng bình tĩnh màquay đầu, nhìn sang vẻ mặt muốn lại thôicủa Kiều Hân Hủy, toàn thân tản mát ra loại nguội lạnh cao quý, đôi mày thanh tú của ông nhíu nhíu lại, giọng cũng chuyển lạnh.

      "Xem ra trí nhớ của tốt lắm, từ khi tự tiện rời khỏi Hàn gia, bắt đầu khi ấy, tôi cũng em ân đoạn nghĩa tuyệt, biểu hiệnnhư người dân nước lã, tiếng này tôiquả kham nổi."

      Khoảnh khắc ấy Kiều Nam sớm cònđâu nữa giọng dịu dàng ấm ấp của trước đó, mắt lạnh mà nhìn thẳng sắc mặt bi thương của Kiều Hân Hủy.

      "Nếu như vẫn còn xem tôi là trai , cũng nhúng tay vào hôn nhân củangười khác, còn sinh ra con riêng, Kiều Hân Hủy, cái tên này, hai mươi chín năm trước cũng biến mất ở trong gia phả của Kiều gia rồi."

      Từng chữ của Kiều Nam như ngọc, xongkhiến mặt Kiều Hân Hủy rút hết huyết sắc, chỉ còn lại sắc trắng bệch phờ phạc.

      Bà dường như thấy cha bị mình làm cho tứcchết, sau đó còn bị gia tộc đuổi cònđường có thể qua lại.

      Cận Chiêu Đông lại giữ lấy cánh tay của Kiều Hân Hủy, đề phòng bà bởi vì suy yếu mà ngã nhào đất, ông căm hận mà trừng Kiều Nam: "Đều là do ông, nếu như phải do ông cótư lợi, Hân Hủy căn bản gả vào Hàn gia!"

      Cận Tử Kỳ ở bên nhìn thế hệ trước đanggiằng co, hơn nữa khi nghe Cận Chiêu Đông chỉ trích Kiều Nam, giống như cảnh tỉnh, thểtin được suy đoán dâng lên trong lòng mình.

      muốn tìm kiếm người phủ nhận đáp án cho phỏng đoán của , nhìn về phía Tô NgưngThu, ai ngờ Tô Ngưng Thu xem thấu suy nghĩcủa , thế nhưng nhắm mắt lại nhàng màgật đầu cái, chấp nhận suy đoán của .

      cách khác năm đó, Kiều Nam thầm mến Tô Ngưng Tuyết, mà Tô Ngưng Tuyết lại thích CậnChiêu Đông, hết lần này tới lần khác Cận ChiêuĐông lại thích em của Kiều Nam là KiềuHân Hủy, cho nên Kiều Nam nghĩ cách đểcho Kiều Hân Hủy gả cho người đàn ông khác, thúc đẩy hôn của Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông, mà mình lại như cũ vẫn lựa chọnlặng lẽ bảo vệ.

      đoạn tình cảm vướng mắc của ba người gần ba mươi năm, nghĩ tới lại là đoạn tìnhcảm chết non của bốn người!

      Cận Tử Kỳ nhìn về phía Kiều Nam, sắc mặt vẫntrầm tĩnh, đối với ông lại thể là tráchcứ hay là đồng tình.

      Ông ấy có lỗi gì, ông bất quá là vì quá mẹ. . . . . .

      Vốn ngồi vào bên trong xe, Tô Ngưng Tuyết chẳng biết lúc nào đứng ở bên cạnh xe, sắcmặt của bà có chút ngẩn ngơ, nhìn sang Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy ở đối diện mà tự giễu cười khẽ lên, khóe mắt lại có chút ướt átsáng bóng.

      "Nguyên lai là có chuyện như vậy. . . . . . Khótrách. . . . . . ra tôi mới là đầu sỏ gây nên chuyện phá hoại các người, yên tâm , cuộchôn nhân này tôi nhất định cắt, coi như là bồi thường lại cho các người vài chục năm còn sót lại."

      Nhưng Cận Chiêu Đông khi nghe đến hai chữ ly hôn thù nhíu chặt chân mày: "Tôi đồng ý ly hôn."

      Giọng điệu có phần lạnh nhạt mang theo tứcgiận, cũng mang theo chống cự cho phép đầy kiên định, cũng biết xuất pháttừ loại tâm tính nào.

      "Đó là chuyện của ông." Tô Ngưng Tuyết lạnhnhạt xong, lại xoay người ra ngoài, có lên xe, cũng nhìn xem thần sắc ủ rũ của Kiều Nam dù là liếc mắt cái, chẳng qua là dùng chính đôi chân của mình ra cửa chínhcủa Cận gia, hoà tan vào trong bóng đêm.

      Cận Tử Kỳ muốn đuổi theo, lại bị Tống Kỳ Diễnngăn cản: "Có người đuổi theo, em bây giờ thích hợp."

      Tống Kỳ Diễn suy đoán sai, Kiều Namlạnh lùng nhìn chằm chằm Cận Chiêu Đông:"Nếu như đây chính là kết quả ông muốn, ông được như ý rồi." xong, lập tức xoay ngườikhông để ý ai, đóng cửa xe nhanh chóng chạyđuổi theo.

      "Chiêu Đông, bên ngoài tối như vậy, Ngưng Tuyết ngay cả túi cũng cầm, bộ xuốngnúi, lo lắng sao?"

      Kiều Hân Hủy làm như muốn thuyết phục CậnChiêu Đông đuổi theo, nhưng Cận Chiêu Đônglại tâm tình kích động mà vung tay lên: "Tôicùng bà ấy phát sinh tranh chấp phải chuyện của bà, bà ấy muốn để cho bà ấyđi, ha, tôi xem ra bà ấy sớm kịp đợi!"

      "Chiêu Đông, chớ làm chuyện khiến cho mình hối hận, nếu như Ngưng Tuyết ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm gì, có thể yên tâm thoải mái mà ngủ sao?" Kiều Hân Hủy ngước đầu, trongđêm đông rét lạnh thân thể có vẻ vô cùng yếuớt.

      Bà hít sâu vào, sau đó yếu ớt mà phun ra ngụm khí dài, hội tụ thành đoàn sươngtrắng.

      "Tôi làm sai chuyện, bị người ta đâm cộtsống cũng phải, tôi vốn là nên trở về nữa, tại làm hại vợ chồng các người bất hoà, nếunhư còn nhớ đến chút chuyện cũ, vậy nghe lời của tôi kéo Ngưng Tuyết về!"

      Cận Chiêu Đông nghe thấy lời của bà, nhưng lại ảo não mà trợn mắt liếc bà cái, "Kiều Hân Hủy, tôi muốn xé đầu óc của bà ra xem chút bên trong đến tột cùng chứa cái gì, chẳng lẽbà nghe thấy bà ấy mới vừa rồi mắngtôi như thế nào, châm chọc bà như thế nào rồisao?"

      "Nhưng mà, tôi chỉ muốn phải trải qua hạnh phúc vui vẻ, so với ai khác cũng phải tốt hơn, đây là lời thực lòng của tôi."

      Cận Chiêu Đông nới cà vạt áo sơ mi ra, vẻ mặt có chút chán nản mệt mỏi, mặt mũi ông đầyđau đớn rối rắm, nhìn sang người phụ nữ đanglôi kéo ống tay áo mình: "Tôi nên với bàtiếng cám ơn sao?"

      Kiều Hân Hủy khổ sở mà cười tiếng, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra.

      "Chiêu Đông, tôi còn trẻ, chỉ muốn antoàn mà trôi qua tuổi già, cũng muốn có thểcùng Ngưng Tuyết hoà thuận tốt đẹp mà sống chung, cục diện bây giờ tuyệt đối phảiviệc tôi mong muốn thấy!"

      ra rất chân thành tha thiết, Cận ChiêuĐông nhìn bà cái sâu, gì,quay đầu quay sang tới biệt thự, ngoảnh đầu lại liếc mắt nhìn, chớ chi là chạy ra đuổi theo người.

      Cận Tử Kỳ khi nhìn bóng lưng cha mình trở vềnhà, chỉ cảm thấy lồng ngực nhiễm lạnh, bất kểlà cha nhất thời tức giận hay là muốn cùngmẹ ly hôn, khi phút chốc ông xoay người , ôngcũng thua.

      Cuộc sống hôn nhân ba mươi năm, ông trao cho mẹ chính là phản bội, nghi ngờ và chủnghĩa đàn ông to lớn.

      Đàn ông như vậy, làm sao hiểu được mộtngười đàn bà thực cần chính là cái gì.

      Ông cho là Kiều Hân Hủy so với mẹ đáng thương hơn nhiều lắm, bởi vì Kiều Hân Hủykhông có gì cả, cũng cùng ông trải quacái gì, cuộc sống mình lẻ loi hiu quạnh màdẫn dắt con , chẳng qua là thỉnh thoảng mớicùng ông gặp mặt.

      Đáng tiếc, ông chưa từng nghĩ tới, mặc dù ông đem hết thảy vật chất tài phú cho mẹ, lại chỉđem tình mà người phụ nữ quan tâm nhất cho người phụ nữ khác ở bên ngoài, để cho mẹ phải ôm đống của cải và ngôi nhà trống lạnh nhưbăng.

      Tại sao ông còn có thể mang lời lẽ chính nghĩa mà mẹ và mắc nợ đối với hai mẹ con ngoài kia?

      Chỉ là bởi vì ông cho rằng Kiều Hân Hủy thay gánh tội ngồi tù sao?

      Như vậy tại chân tướng mở ra, ông lại suy nghĩ như thế nào, vẫn là như cũ ôm bộ mặtáy náy sao?

      Bên trong sân nhà u chỉ còn lại bốn người.

      Tống Kỳ Diễn kéo vai Cận Tử Kỳ qua, "Thuyềnđến đầu cầu tự nhiên thẳng, chớ suy nghĩ lungtung nữa."

      Cận Tử Kỳ cười cười với .

      Ngược lại Ngu Thanh Kiều ở bên cạnh khỏi nhìn về phía biệt thự, nhếch mày, "Ngườiđàn bà kia xảy ra chuyện gì vậy, đầu óc bị nướcvào rồi sao? Như thế nào mà có lòng giúp dì cả và dượng cả hoà giải, em cho là bà ta ước gì dượng cả ly hôn chứ!"

      Tô Ngưng Thu tới, gõ cái lên đầu NguThanh Kiều, "Con cho rằng mỗi người đàn bànào cũng ngu xuẩn giống như con sao!"

      Ngu Thanh Kiều ôm lấy đau mình bị gõ đau, nhe răng trợn mắt mà kháng nghị Tô Ngưng Thu đối với định nghĩa chỉ thông minh của mình: "Conđâu nào ngu xuẩn, đó là do con thẳng tính, đúngrồi, mẹ lời này của mẹ có ý gì?"

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau,xem ra dì muốn theo chân bọn họ cùng .

      Bất kể Kiều Hân Hủy mới vừa rồi là lòngmuốn khuyên giải hay là cố ý khích bác, khitrên người của bà khoác vào chiếc áo TiểuTam, dường như cũng chưa có người nào sẵn lòng tin tưởng bà là người phụ nữ đơn thuầnthiện lương.

      Tô Ngưng Thu khẽ thở dài, : "Làm ngườiphụ nữ, hơn nữa là phụ nữ thông minh, tuyệt đối có sẵn chút phẩm chất tốt, lúc nên ràng công bằng ràng công bằng, lúc nênthiện lương thiện lương, lúc nên độ lượng thìđộ lượng."

      Ngu Thanh Kiều nghe thấy chưa hiểu hết,Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn lại theo đó cườilên, đúng nha, Kiều Hân Hủy mới vừa rồi biểuhiện quan tâm rộng lượng nhưng là cùng mẹ người gây tạo thành đối lập mãnh liệt nha!

      Chỉ sợ cũng là Kiều Hân Hủy "Rộng lượng" mới có thể khiến cho mẹ là người xưa nay sống bằng lý trí cuối cùng có xu hướng bên bờ phát điên.

      Cũng phải Tô Ngưng Tuyết khôngthông minh bằng Kiều Hân Hủy, chỉ bất quá mớivừa rồi xử trí có chút theo cảm tính, mới có thểđể cho người ta có cơ hội lợi dụng, kiểu đốikháng này, khi có chút sơ suất thua bại thảm hại.

      "Mới vừa rồi dì cả của con liều lĩnh chạy như vậy, trời rất tối, nếu như xảy ra chuyệngì, con xem cuối cùng đối với người nào mớicó lợi? Ngược lại, con thấy sắc mặt mớivừa rồi của dượng cả con sao, như muốn giết người phóng hỏa, có lẽ khoảnh khắc ấy ở tronglòng so sánh hai người phụ nữ với nhau rồi, chừng trong cơn tức giận lập tức viết đơnthỏa thuận ly hôn!"

      Ngu Thanh Kiều trợn to hai mắt, "Vậy! Lòng dạkia tâm cơ sâu nha! Con còn có nghĩ xa đến vậy, đúng nha, nếu như dì cả sựgặp phải cái gì ngoài ý muốn, bà ta mới vừa rồitạo nên hình tượng đầy dịu dàng quan tâm để cho bà ta còn có cơ hội tiến vào Cận gia rồi, chậc chậc, với tính khí chủ nghĩa đàn ông muốn nắm giữ quyền chủ động của dượng cả như vậy tuyệt đối. . . . . ."

      Ngu Thanh Kiều càng càng cảm thấy rợn cả tóc gáy, hai tay chà xát chỗ lạnh cánh tay của mình, thoáng chú ý, xoay người cái, đụng vào thân cây to ở sau lưng, vài chiếc lá vàng khô lác đác rơi xuống.

      "Đúng nha, bà ta bây giờ có cơ hội, cho nên. . . . . ." bước cũng có thể nhầm nha!

      Tô Ngưng Thu quay qua nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, " trận ồn ào như vậy ngay cảcơm tối cũng ăn, dì thấy cũng còn sớm, đoán chừng các con quay lại Tống gia cũngphải đói bụng, chi bằng bốn người chúng ta ănmột bữa ."

      Tầm mắt của Cận Tử Kỳ lại lạc ở chiếcMercedes-Benz bên cạnh, Tô Ngưng Thu nhìnra lo lắng của , khoát khoát tay cười đếnyên lòng: "Mẹ con có chú Kiều của con, chuyệnlớn hơn nữa cũng có thể hoá giải, tiểu nha đầu con đó, lo cái gì nữa."

      Ngu Thanh Kiều giống như luồng khói xanhtừ sau lưng Tô Ngưng Thu bay ra, toét miệngcười: " rể họ, lần trước em cùng chị họ ăncơm ở Phúc Hạ lâu, phát nơi đó món ăn tệ!"

      Mới vừa xong, cái ót liền bị Tô Ngưng Thu hung hăng mà gõ cái: "Con chỉ ăn hàng, trừăn ra chính là ăn!"

      Ngu Thanh Kiều tức giận bất bình: "Nếu như con được ăn no, lần sau chị họ bị người takhi dễ, con ở đâu ra khí lực để bảo vệ chị ấy,"nịnh hót mà nhìn sang Tống Kỳ Diễn cười cười:" rể, chị họ bị người ta khi dễ đau lòngkhông?"

      Đuôi mày của Tống Kỳ Diễn nhảy lên, khôngnói hai lời phải lái xe, trước khi dĩ nhiên cũng là đem Cận Tử Kỳ ôm , chưa từng quênphân phó Ngu Thanh Kiều câu: "Lần sau cứ liều chết đánh cho , có việc gì rể chịutrách nhiệm."

      Đưa mắt nhìn bóng lưng Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đằm thắm, Ngu Thanh Kiều đối với Tô Ngưng Thu đắc ý mà lấy tay làm động tác cắtkéo nhiều lần, huýt sáo rồi mở chiếc xe BULI bị Kiều Niệm Chiêu làm trầy.

      Phúc Hạ Lâu đúng là nơi khó đặt hẹn nhưvậy, Tống Kỳ Diễn đơn giản chỉ cần đặt hẹn phòng bao riêng, nhóm bốn người vào,nhân viên phục vụ nhất mực cung kính ở phíatrước dẫn đường, ngay cả thang máy cũng làkiểu VIP.

      Ngu Thanh Kiều thừa dịp người khác chúý, len lén kéo kéo áo Cận Tử Kỳ, khi quayđầu lại tiến tới bên tai hạ thấp giọng hỏi: "Chị họ, chị mỗi lần cùng rể ra ngoài ăncơm cũng khú thế như vậy sao?"

      Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn người đàn ông dáng người cao ngất, lắc đầu: "Bọn chị ra ngoài ăn nhiều, trước kia tại Cận gia dùng bữa tối, bây giờ là Tống gia, người lớn trong Tống gia thích người nhà tụ lại cùng nhau ăn cơm."

      "Chính là ở ngôi nhà lớn có vườn Kỳ Lân ngồi dựa lưng phong thuỷ nổi tiếng của Tống giasao?"

      Hai mắt Ngu Thanh Kiều chợt tỏa sáng, ngườiđàn ông bên cạnh vẫn nhìn sang con số biến đổitrên thang máy đột nhiên quay đầu, cười tủm tỉm thay Cận Tử Kỳ trả lời: "Chính là cái chỗnảy sinh cẩu huyết, như thế nào, muốn đến đó ở vài hôm sao?"

      Ngu Thanh Kiều muốn lắc đầu cự tuyệt,Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên híp tròng mắt đen,như tên trộm mà ở bên tai vài câu,Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Thu cũng nghe , chỉ có Ngu Thanh Kiều nghe thấy gương mặt trái xoan đỏ bừng.

      Khi Tống Kỳ Diễn lùi cổ về đứng thẳng, mớihỏi đứt quãng: " . . . . . . ?"

      "Ừ." Tống Kỳ Diễn nghiêm túc gật đầu, "Nếunhư em đến ở, mỗi ngày có thể nhìn thấy."

      Vừa xong, cửa thang máy liền mở ra, vàingười nối đuôi bước ra, Ngu Thanh Kiều hưngphấn ở đằng trước, Tô Ngưng Thu ở phía sau chụp vai của để cho bớt phóng túng, Cận Tử Kỳ cố ý ở phía sau chậm lại hai bước màkéo Tống Kỳ Diễn lại.

      " mới vừa rồi cùng Thanh Kiều cái gì?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn dáng vẻ tò mò, làn da ở dưới ánh đèn tựa như bơ sữa, nhất thời trong lòng nhồn nhột khó nhịn, lập tức bưng lấy mặt của hôn xuống.

      Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của , vuốt ve đôi gò nóng ran cố làm ra vẻ thần bí :"Cho em ấy chút lợi ích, dù sao em ấy cũng vì bảo vệ em mà phấn đấu quên mình!"

      "Lợi ích gì?" rất có tinh thần đào bới tận gốcmà hỏi đến cùng.

      Tống Kỳ Diễn trầm ngâm, dáng vẻ có chút suy tư, "Em ấy thích người, muốn giúp mộttay dắt nối tơ hồng, xét thấy biểu của em ấy trước đó rất tốt, nên đáp ứng."

      Thanh Kiều thích người đàn ông? là ai,còn là ở Tống gia?

      Tống Kỳ Diễn giữa lúc thất thần tiến gần lên, chiếm tiện nghi mà lại hôn mổ lên môicủa : " đói bụng, bà xã."

      "Đói bụng nên ăn cơm." Cận Tử Kỳ nhìnhắn cố ý ngắt lời, mắt đẹp trừng liếc cái, đuổi sát theo Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều, nhìn tới ánh mắt đắm đuối của .

      Tống Kỳ Diễn nhìn theo bởi vì câu nóicủa mà mặt đỏ lên, nhịn được vui vẻ, ánh sáng như sói nơi đáy mắt nổi lên bốn phía,Mỗ Mỗ à, ba ba nhất định cố gắng mà tạo em cho con!

      Tốc độ lên món ăn ở Phúc Hạ Lâu rất nhanh, vài phút gọi thức ăn, mười mấy phút đồng hồ sau liền có món ăn lục tục lên.

      Ngu Thanh Kiều sau khi uống xong ly sâm banh rượu vào nên nổi hứng, dùng chiếc đũa gõ mép chén, bất mãn nhìn Tống Kỳ Diễn kêu la: " rể a, Kiều Niệm Chiêu quá đáng như vậy, tại sao mới câu đầu tiên bỏ qua cho ta?"

      đến dĩ nhiên là chuyện trước đó Kiều Niệm Chiêu đẩy Cận Tử Kỳ.

      Tống Kỳ Diễn gắp miếng sườn lợn bỏ vào trong chén Cận Tử Kỳ, đôi mày thanh tú nhếch lên nhìn Ngu Thanh Kiều: "Mánh lới bịp bợm củaem họ dùng để lừa gạt cha vợ có thể, đến chỗcủa mất tác dụng rồi, tự em xem, có cắn ta đạp ta hay ?"

      "Cái này. . . . . . Hắc hắc, ai nha, rể, nên mang bộ dáng như vậy nữa!"

      Ngu Thanh Kiều dâng trào mùi rượu, gương mặthồng hồng, trưng ra nụ cười vô hại tới cực điểm, ngượng ngùng mà nghiêng người , đầutựa vào vai Tô Ngưng Thu giả chết, TôNgưng Thu cũng chỉ giữ đứa con này lại thể làm gì.

      "Hơn nữa." Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên bổ sung, dù bận vẫn ung dung đem từng muỗng từng muỗng súp đầy vào trong chén , khi Ngu Thanh Kiều tò mò nhìn chăm chăm, giương caokhóe miệng mà cười: " xưa nay thích đánh đối thủ."

      "Ý của rể là. . . . . ."

      Tống Kỳ Diễn đem chén canh đặt trước mặt của Cận Tử Kỳ, gật đầu ngầm thừa nhận: "Vếtthương trong tâm hồn có đôi khi là cả đời."

      Cận Tử Kỳ cũng rũ hàng lông mày đen xinh đẹpxuống, nhìn sang , dáng vẻ lại như vô tội, "Làm gì nhìn như vậy?"

      Tô Ngưng Thu ha hả cười, "Kỳ Diễn, dì rất maymắn là dì của Tử Kỳ mà phải dì của KiềuNiệm Chiêu."

      Tống Kỳ Diễn cười đến thấy mắt, "Dìnhỏ đùa, con hiếu thuận dì còn kịp đâu, nào dám đối với ngài đại bất kính, đây phải là chuyện sét đánh sao!"

      Tô Ngưng Thu cười cười cảm thán lắc đầu, nhìn về phía Cận Tử Kỳ dặn dò: "Tử Kỳ nha, là đứacháu mà dì thích!"

      Cận Tử Kỳ dùng khuỷu cánh tay day Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn cũng thừa nướcđục thả câu nữa, " cái thế giới này, hai người nhau chuyện thống khổ nhất cũng phải là thể nương tựa nhau đếngià, mà là gần nhau cùng chỗ lại hành hạ lẫnnhau."

      Cận Tử Kỳ nghe thấy như rơi vào trong sương mù, mới vừa chuyện của Kiều NiệmChiêu, tại đột nhiên kéo đến vấn đề yêunhau, để cho theo bản năng mà liên tưởng đến Tô Hành Phong, Kiều Niệm Chiêu phải là Tô Hành Phong sao?

      Chẳng qua là, Tô Hành Phong phải sắp cùng Bạch Tang Tang kết hôn sao?

      Trong đầu của Cận Tử Kỳ linh quang chợt lóe, đáy mắt xẹt qua hiểu , chẳng lẽ Tống Kỳ Diễnlà muốn...

      ngẩng đầu nhìn , kéo lỗ tai của lạigần : "Làm như vậy có phải âmhiểm quá hay ?"

      Tống Kỳ Diễn bĩu môi, cười đến lộ ra sơn lộ thủy, dùng điệu giống vậy quay lại : " muốn làm gì sao?"

      Ánh mắt của Cận Tử Kỳ vụt sáng cái, thầmnghĩ, chưa , nhưng mà nghĩ rồi!

      HẾT QUYỂN 3

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 04. Nhất Nặc Khuynh Tình
      Chương 01.1 Đích thân học được từ ----xe chấn động.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Ăn cơm xong, Ngu Thanh Kiều lập tức bị Tô Ngưng Thu xách , muốn lại quấy rầy thế giới riêng hai người của vợ chồng họ.

      Dĩ nhiên, trước khi rời , Ngu Thanh Kiềukhông quên liên tục dặn dò Cận Tử Kỳ——

      "Chị họ, chờ chị cùng rể hưởng trăng mật trở lại nhớ gọi điện thoại cho em, em đếnTống gia làm khách hắc hắc!"

      Bị nhắc nhở như vậy, Cận Tử Kỳ mới nhớ lạichiều nay cùng Tống Kỳ Diễn phải bay Australia.

      Nhưng trải qua chuyện tối nay, tâm tìnhhưởng tuần trăng mật ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

      Cận Tử Kỳ vốn thu dọn túi xách tay chuẩn bị rời , Tống Kỳ Diễn lại ngồi ở chỗ đó khôngnhúc nhích.

      "Tới đây, ăn thêm chút nữa, cái này là cố ý chuẩn bị cho em." chợt tha thiết mà dânglên chén canh.

      Bữa cơm sau khi dừng lại, khẩu vị của cũng khá lắm, phải gần đây khẩuvị làm sao cũng tốt được.

      Hàng lông mày đen xinh đẹp nhăn lại, quay sang nhìn trong chén, sắc mặt Cận Tử Kỳ lập tức trầm xuống, đậu phộng với sườn lợn hầm cáchthủy cùng đu đủ!

      Cận Tử Kỳ vô tình nhìn xuống ngực mình, rồi nhìn sang bộ dạng cười híp mắt xấu xa của Tống Kỳ Diễn, khóe mắt chợt giật giật, "Em ăn no rồi,muốn ăn tự ăn ."

      "Đừng nha!" Tống Kỳ Diễn ràng có chút vui, lại đem canh đến gần bên miệng , " thể lãng phí, nồi nước canh nàythế nhưng là phải hơn ba trăm đồng, ngoanngoãn, uống chút ." Liên tục dụ dỗ mang theo giọng điệu dỗ dành.

      Cận Tử Kỳ bị ánh mắt trần trụi cương quyếtnhư vậy, thấy thế cả người được tự nhiên, mím chặt khóe môi, chính là chịuđưa tay nhận lấy chén canh đu đủ kia, buồnbuồn trả lời câu: " đủ rồi."

      "Đủ cái gì?" cười đến mức cực độ vô tội,cũng cùng đánh trường kỳ.

      " đừng giả vờ với em, dù sao đủ rồi, cần bổ nữa!"

      Cận Tử Kỳ thẹn quá thành giận mà đỏ mặt, nhưng chỉ cười, sau đó thổi muỗng đưa tới.

      "Mùi là thơm, nếm miếng , tới, há miệng, a ——"

      thở hồng hộc mà trợn mắt liếc cái,nhưng vẫn là phối hợp mà mấp máy cánh môi,uống vào muỗng canh, mặt lại vẫn có vẻ hưởng thụ món ngon mỹ vị mộtcách vui vẻ, "Được rồi, bây giờ thôi."

      xong, lập tức đứng lên, lên phía trước mấy bước, lại phát ở sau lưng cótiếng bước chân theo sau.

      Kinh ngạc quay đầu, thấy chính là hình ảnh để cho huyệt thái dương của đập thình thịch lên ——

      Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên cái bàn tròn chui đầu vào tô canh to lớn, ăn rất nồng nhiệt ngon lành.

      " ăn cái gì vậy?" Cận Tử Kỳ bị bộ dạng ăn như hổ đói của vậy thu hút, nhịn được muốn tới xem chút.

      lại bỗng chốc đứng lên, dùng khăn ăn lau chùi khóe miệng, vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Khôngcó gì, thôi."

      đợi Cận Tử Kỳ xem trong tô canh là cái gì, người bị Tống Kỳ Diễn nắm cả rangoài.

      " lén lén lút lút như vậy đến tột cùng đangmưu tính cái gì?" Cận Tử Kỳ cuối cùng khôngyên lòng con người Tống Kỳ Diễn này.

      Tống Kỳ Diễn nhìn cái, vội ho tiếng, đẩy mạnh vào thang máy, sau đó đè xuống nút lầu , bất mãn lướt qua liếc mắt mộtcái: "Chẳng lẽ ở trong mắt em chính là cái người hiểm như vậy sao?"

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Cận Tử Kỳ hỏingược lại làm cho người đàn ông nào đó mặt mày lập tức trầm xuống.

      Nụ cười củaTống Kỳ Diễn cứng đờ ở nơi đó,sau đó cau mày, thầm câu " cho đây chủ của gia đình chútmặt mũi, Cận Tử Kỳ lá gan của em càng lúc càng lớn".

      Biểu tình kia rơi vào trong mắt Cận Tử Kỳ chỉcảm thấy buồn cười, rất khó tưởng tượng, người đàn ông ba mươi mấy tuổi còn có thểgiống như đứa thích làm nũng, dường như thấy được phiên bản phóng to của người bạn Mỗ Mỗ.

      Nghĩ đến Mỗ Mỗ, Cận Tử Kỳ có lo lắng,nhưng lại cảm thấy buồn bực, đứa bé kia dườngnhư có chút vui đến quên cả trời đất rồi, ngày hôm qua để cho Tống Kỳ Diễn gọi điện thoại qua hỏi, lại bị bác bỏ với lí do chiếu cố em gáinên có thời gian nghe điện thoại.

      Chẳng lẽ đây chính là điều trong lời đồn "Có vợ quên mẹ", điển hình là hình tượng đứa con xấuxa!

      Trước mắt chợt có bàn tay đung đưa qualại, Cận Tử Kỳ kéo lại suy nghĩ của mình, nhìn về phía chủ nhân của cái tay kia, Tống Kỳ Diễn nhíu chân mày mất hứng nhìn , khôngkhỏi hoang mang mà lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

      Câu hỏi này quan trọng, Tống Kỳ Diễnlập tức hóa thân làm nàng dâu ai oán, rồidính sát vào.

      " , mới vừa rồi em suy nghĩ tên đàn ông nào khác, ngay cả lời với em mà cũng nghe được, Cận Tử Kỳ làm người thể như vậy, thế nào cũng là mộtngười đàn ông xuất thân trong sạch, thể bị em tùy tiện chà đạp!"

      Cận Tử Kỳ liếc cái, "Miệng lưỡi trơntru." Trong lòng lại rất hưởng thụ loại hình làm nũng này.

      "Cận Tử Kỳ, em khiến mất tim củamình, vậy cũng thể để cho em đượcdễ chịu. . . . . . phải, ý của , cũng để cho em từ trong ra đến bên ngoài hết thảy chỉ thuộc về mình !"

      Lúc những lời này, cả người gần như dựa sát lên người của , lôi kéo tay của nhàng đong đưa, đôi tròng mắt đen tronghốc mắt sâu mắt hai mí chớp chớp, cố ý giả vờđáng .

      Cận Tử Kỳ ức chế được mà giương cao khóe miệng, nghiêng người để tầm mắt dừngở phía sau .

      Tống Kỳ Diễn hiểu nên nhìn theo ánhmắt của mà quay sang sau lưng mình nhìn," nhìn cái gì?"

      "Xem cái đuôi của có phải cũng lắc lưhay !"

      ". . . . . ."

      ------------------

      Ngồi vào trong xe, chiếc xe chậm rãi xuất phát, sau đó lượn quanh vòng vành đai đườngquốc lộ, sau đó lái đến đường trở về Tống gia.

      đường Cận Tử Kỳ gọi điện thoại cho Tô Ngưng Tuyết, giọng của Tô Ngưng Tuyết cũng có khác thường, bà dọn đến hoaviên Nam Đô, Cận Tử Kỳ nhớ bà ở nơi này có căn nhà trọ diện tích trăm hai mươi métvuông. Truyện chỉ được đăng ở *******************

      Cúp điện thoại xong, tâm tình Cận Tử Kỳ cũng theo đó lắng xuống mấy phần.

      Trong điện thoại, Tô Ngưng Tuyết bấtkỳ vấn đề nào có liên quan đến cha, theo như cái này , cha ngay cả đuổi theo mẹmột lần cũng có, chỉ sợ là trận này phá huỷ cọng rơm cuối cùng của cuộc hôn nhân này rồi?

      Thời son trẻ là vợ chồng về già làm bạn. . . . . .

      Trừ tình , ba mươi năm qua, giữa TôNgưng Tuyết và Cận Chiêu Đông mặc dù có oán hận, nhưng là tuyệt đối thiếu khuyết mộtphần thân tình, nhưng tối nay, Cận Chiêu Đông, cha của , tự tay nghiền nát phần thân tìnhkhông dễ có này.

      nghĩ, nếu như lúc ấy đuổi theo phải làKiều Nam, mà là Cận Chiêu Đông, như vậy kết quả vẫn là như vậy sao?

      Nghĩ đến Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêulàm chim gáy chiếm tổ chim khách, Cận Tử Kỳhíp mắt nhìn sang cảnh đêm bên đường vụtthoáng qua nhanh, đối với mẹ con kia quả là nghiệm chứng câu ——

      Người đáng hận phải có chỗ đáng thương, người đáng thương cũng phải có chỗ đáng hận!

      " xem, Kiều Hân Hủy có phải có lòng dạ thâm trầm như dì ?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn cái, "Lòng người đủ, người làm mẹ, suy tính cũngkhông chỉ cho riêng mình. Bà ta cũng có con của mình để lo lắng, mặc dù điểm xuất phát củabà ta bất quá là muốn cho con của mình sống tốt chút."

      Cho nên, Kiều Hân Hủy hôm nay đột nhiên xuấthiện ở Cận gia, cũng phải là tình cờ mà là tất nhiên?

      Kiều Hân Hủy vẫn tuyên bố mình muốnphá hư hôn nhân của cha mẹ, chỉ là muốn đểcho con mình dưới che chở của cha mà áo cơm lo, ngờ, chút xíutâm nguyện này của bà ta chính là thứ dã tâm lớn nhất.

      Có lẽ bà cần nhiều lắm, nhưng vừa vặn là thứ kiêng kỵ nhất của mẹ—— tình cảm.

      Cận Tử Kỳ suy nghĩ mạch như thế, cảm thấy từ từ sáng tỏ, quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ Diễn lái xe: "Chuyện đứa con của Tống gia. . . . . . Thế nào rồi?"

      Tống Kỳ Diễn cười mỉa mai rồi lên tiếng: "Ngồichờ tin tức được rồi, có thể có người so với chúng ta gấp gáp hơn nhiều lắm."

      Nhìn sang ánh mắt bỗng nhiên chuyển lạnh,Cận Tử Kỳ khỏi phủ lấy mu bàn tay củahắn, "Nếu quả tìm được, có tính toán gì?" Là nhắm mắt mở mắt hay là. . . . . .

      " chưa từng nghĩ tới muốn lấy tiền tài của ông ngoại và mẹ để lại nuôi sống con củamột người ngoài râu ria liên quan." câu , suy nghĩ trong lòng .

      Cận Tử Kỳ nắm chặt tay của , ban đêm khỏi ở nơi này sinh ra niềm thương cảmhiểu nhau cần .

      Bọn họ đều là người thiếu hụt tình thương của cha, mà so với may mắn, tối thiểu còn có người mẹ luôn bảo vệ cho !

      Tống Kỳ Diễn nhìn ra đáy mắt có niềmthương cảm, cầm ngược tay của , khóe miệng thoáng lên nụ cười nhạt: " cái thếgiới này, luôn có những người đem niềm vui trai áp đảo lên tình máu mủ như vậy."

      Thí dụ như, cha của Cận Chiêu Đông, cũng thí dụ như, cha của , Tống Chi Nhậm.

      Cận Tử Kỳ trầm mặc lát, sau đó nhìn sang bên gương mặt góc cạnh nét của dưới ánh sáng mờ tối: " ngày kia, nếu nhưanh cũng dự định đối đãi hôn nhân như vậy, nhớ trước cho em biết."

      Cũng phải là tin tình của , cũng phải là thương lắm, chẳng qua là sau khi ví dụ quá nhiều khó tránhkhỏi có điều băn khoăn lo lắng.

      Tống Kỳ Diễn nhìn , chẳng qua là chuyên tâm lái xe, giọng trầm thấp giàu từ tính phát ra giữa đôi môi mỏng khép mở:" chỉ có hai tay để ôm ấp, thu nạp được quá nhiều người."

      Những lời này chính là cam kết sao?

      Cận Tử Kỳ rũ mi xuống, nhìn sang hai bàn taycủa hai người đan vào nhau chặt, bắt đầuxao động mà nở nụ cười tươi rói.

      Chẳng qua là nụ cười của có kéo dàiđược bao lâu, lập tức theo đó
      xảy ra tình huống ngoài ý muốn khiến chongười ta lúng túng sắp rách toạt cả da.

      Chiếc xe vốn lái ổn định đột nhiên đánhtay lái quẹo nhanh, cùng chiếc xe khác ở ngược chiều tránh nhau.

      Cận Tử Kỳ trước đó để cho tiện rúc vào vai hắncho nên cởi dây an toàn ra, giờ phút này bấtthình lình đánh vòng tay lái, cả người bất ngờkhông kịp đề phòng mà thoáng cái đổ ập xuống.

      Có chút mờ mịt, phản ứng đầu tiên của là biết mình ngã xuống chỗ lõm ấm áp.

      Dưới lớp vải của quần tây, dường như có mộtvật gì đó lạ lẫm đụng phải làn môi của mình.....

      Thậm chí, ràng cảm nhận được bắp thịt đùi dưới lớp quần tây từ từ thắt chặt.

      Tình cảnh như vậy dường như vượt qua khỏigiới hạn duy trì bình tĩnh của rồi.

      Chiếc xe chẳng biết lúc nào dừng lại ở khu vực đỗ xe tạm thời của vành đai công lộ.

      Hơi thở nóng bỏng từ trong mũi thở ra phun lên khu vực nhạy cảm của cách lớp vải,bàn tay của Tống Kỳ Diễn nắm chặt tay lái, thếnhưng bụng dưới cũng theo điều khiển của bản năng mà biến hoa vi diệu.....

      Khi Cận Tử Kỳ ý thức được có thể mình đụng phải cái gì, mặt nhanh chóng đỏ ửng rồi lan rộng đến bên tai, hơn nữa cũng cảm nhậnđược chỗ kia dần dần biến đổi cứng rắn và có chiều hướng càng ngày càng nóng bỏng.

      giống như là chạm phải điện mà văng ra, bàn tay phủ lên bắp đùi của theo phản xạtự nhiên mà nhấn xuống cái, chỉ nghe đượcđỉnh đầu truyền đến thanh hút khí lạnh củangười đàn ông nào đó, sau đó cỗ lực đạo đãchế trụ cái ót của xuống.

      Hiển nhiên bị động tác này của làm cho kinh sợ, rồi sau đó lập tức hiểu được rằng muốn làm cái gì, quả thực vừa xấu hổ vừa giận, nhịn được mà vùng vẫy giằng co, giẫm cái lên giày da của , "Mau buông ra!"

      " thả." lại có vẻ tự đắc mà bác bỏyêu cầu của , vén ít tóc của ra sau tai.

      Cận Tử Kỳ lại biết hô hấp của mỗi lúc thêm nặng nề yên, vì vậy khỏi ra sức giãy giụa thêm.

      "Tống Kỳ Diễn, muốn làm gì?" Có vẻ đangphản kháng rất hăng say, nhưng bất chợt thân thể bị người ngồi ở chỗ ngồi phía trong bế bổnglên, với tư thế khi nhảy qua ngồi người khiến cho cảm thấy xấu hổ, cùng thânthể của dán sát hoàn mỹ.

      khí bên trong chiếc xe có rèm che bịt kín tràn ngập hương vị kích thích,
      kiều diễm mà mập mờ, làm cho người ta hít thởkhông thông.

      Cận Tử Kỳ dám ngẩng đầu nhìn , bởi vì đè nén xấu hổ mà thiếu chút nữa giơ lên quả đấm để phát tiết cái, mặt của vùi vàotrước ngực của , căm giận mà chất vấn: "Tống Kỳ Diễn, rốt cuộc muốn làm gì?"

      Nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực, màu con ngươi mắt của Tống Kỳ Diễn càng thâm thúynguy hiểm, cổ họng của khẽ động, rốt cuộckhông cách nào khống chế thú tính ở chỗ sâutrong đáy lòng, " muốn hôn em......" Nụ hôncủa rơi xuống.

      Cận Tử Kỳ vừa giãy giụa, vừa kháng nghị: "Mớivừa rồi ở tửu lâu phải hôn rồi. . . . . ."

      Dư quang bên khóe mắt, là những chiếc xe chạy lui tới đường.

      Khi đèn xe chói mắt của những chiếc xe kia chợt lóe lên lúc ấy ánh sáng đó đủ rọi sáng tình hình của họ bên trong xe ——

      thục nữ bò qua ghế lái, dạng chân ngồi ở người của người đàn ông ở chỗ lái xe.

      Quyển 04. Nhất Nặc Khuynh Tình
      Chương 01.2 Đích thân học được từ ----xe chấn động.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      thục nữ bò qua ghế lái, dạng chân ngồi ở người của người đàn ông lái xe.

      Về phần làm cái gì, vừa nhìn hiểu ngay, mặc dù, là vẫn chưa có tiến hành đượcmột bước kia!

      Tống Kỳ Diễn lại bất chấp việc cự tuyệt,ngậm chặt đôi môi đỏ mọng làm tâm viên ý mã, dùng hai cánh tay vòng lấy bờ eo của , càng lúc càng gần.

      Trong xe khí càng ngày càng nóng, Cận Tử Kỳ hít thở dồn dập, muốn kháng cự quyến rũ hấp dẫn của : "Đừng ở chỗ này."

      "Vậy đâu?" Sóng mũi cao thẳng của quét qua chiếc cằm của , giọng khàn khàn đầy gợi cảm.

      Người đàn ông với bàn tay nóng bỏng tùy ý mà vuốt ve tấm lưng mềm mại của , khiến cho khắc chế được mà ưm tiếng, bị hôn đến thất điên bát đảo, bàn tay vốn vịn bả vai đổi thành nhàng bưng lấy hai bên gò má của , cúi đầu mà thở hổn hển.

      Có phần chịu nổi khí trong khônggian bịt kín hẹp này, nghiêng đầu hémiệng hít thở, lại đến gần tới, nhàng bẻ cằm của qua, nhân cơ hội đem lưỡi duỗi vào.

      bắt đầu đáp lại nụ hôn của , môi lưỡiquấn quít kích thích tâm hồn, loại dày vò này giống như bị lửa thiêu đốt.

      Tống Kỳ Diễn hơi lui về phía sau chút,nhưng môi của lại tự chủ mà lui theo.

      Đợi ý thức được động tác của mình, Cận Tử Kỳgiật mình sợ hết hồn, mặt mày đỏ bừng, giươnglên đôi mắt mê ly, lông mi khẽ run, chỉ là dám nhìn tới , bởi vì lần nữa bị dẫn dụ thành công!

      bởi vì ảo não mà nhíu mi tâm lại.

      Tống Kỳ Diễn lại hài lòng mà cười cười, chồm người ra tắt đèn xe, giữa mảnh tối đennhư mực, bàn tay dọc theo người của côxốc váy của lên rồi luồng tay vào, Cận Tử Kỳcách qua lớp vải bắt được bàn tay làm loạncủa .

      cố gắng ổn định hô hấp của mình, cúi đầunói: "Về nhà. . . . . . Về nhà được ?"

      "Tại sao?" Tống Kỳ Diễn khoảnh khắc ấy là tên lắp vào cung phát được, đâu nào còn có thể chống đỡ đến Tống gia.

      Cận Tử Kỳ xấu hổ mà đỏ bừng cả mặt, nhu nhu nhược nhược mà lầm bầm mấy chữ, mặt đãchôn xuống phía dưới rồi.

      hé ra gương mặt tuấn tú cũng đỏ hồng, bàn tay ôm bàn tay khác do sốt ruột mà như con khỉ lật tung ngăn trữ đồ ở đầu xe.

      Sau đó Cận Tử Kỳ nghe được thanh tương tự tấm ny lon mỏng bị xé ra rất , sau đó là tiếng động khóa kéo bị mở ra, đoán được mới vừa rồi tìm cái gì, nhưng cũng bởi vì chu đáo mà vui vẻ.

      từ khi nào chuẩn bị đồ dùng tránh thai ở trong xe?

      Tại sao muốn đặt loại đồ này ở trong xe?

      Hay là tính toán bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể tìm phụ nữ cùng ở trong xe. . . . . .

      vừa định mở miệng tra hỏi phen, nhưng bởi vì đột nhiên xuất động tác mà suy nghĩ rối loạn rồi.

      Cuối cùng chỉ hóa thành tiếng ngâm ngatrầm thấp, run rẩy.

      Tống Kỳ Diễn vừa luận động, vừa ở bên tai : "Ở đây bình thường có ai, bây giờ kêu lớn chút , thích nghe." Giọng của do sớm tràn ngập trong tình cốc mà khàn khàn.

      Cận Tử Kỳ lại càng cắn chặt môi hơn, liều chếtcũng phát ra bất kỳ thanh mất mặt.

      hôn lên vành tai rịn đầy mồ hôi, thậtnhẹ nhàng, rồi dịu dàng : " muốn cùngem ở trong xe của em, trong phòng làm việc,trong phòng ngủ cũng thế. . . . . . Như vậy, vôluận em ở đâu, đầu tiên đều nghĩ đến ."

      Nguyên lai là sớm có dự mưu, khó trách ngay cảcông cụ cũng chuẩn bị xong.

      Cận Tử Kỳ chẳng qua là tức giận đến đỏ đôi mắt mà trừng , cái người này là mặt người dạthú!

      ---------

      Sáng sớm tỉnh lại tám giờ đồng hồ, Cận TửKỳ nâng đôi mí mắt nặng nề, sau đó phát mình thế nhưng lại nằm ở người Tống Kỳ Diễn, mà thở to vù vù mà ngủ, dáng vẻ sét đánh sợ hãi.

      Vấn đề là, người bọn họ cũng có mặcquần áo.

      Trong đầu hình ảnh từng màn điên cuồng vào tối hôm qua cưỡi ngựa xem hoa, Cận Tử Kỳ nhịn được mặt lại đỏ bừng lên.

      Cận Tử Kỳ bình thường sinh hoạt giống như nữ tu sĩ, chưa từng nghĩ tới có ngày, cũng làm ra hành vi điên cuồng như vậy.

      Chịu đựng eo mỏi lưng đau mà xuống giường,mới phát giữa hai chân cũng đau rát, hậuquả do vận động quá độ.

      Nhớ tới tối hôm qua ở bên tai mình chẳngbiết xấu hổ mà câu kia, Cận Tử Kỳ hunghăng đạp cước, nhìn vẫn ngủ đượcsâu giấc như chết, vẻ mặt thoả mãn muốnăn đòn, trong lòng càng buồn bực.

      Cố nén thân thể khó chịu vọt vào phòng tắm đểtắm rửa sạch , mới phát người trànđầy dấu vết hồng hồng tím tím!

      Đầu tóc bù xù, còn có mắt quầng thâm, hiển nhiên do giấc ngủ đủ tạo thành.

      đến phòng quần áo chọn chiếc áo cao cổ để che dấu vết , ra ngoài lại nhìn thấy người đàn ông nào đó ôm gối đầu ngủ vô cùngngon lành, Cận Tử Kỳ có nỗi giận tên, thân thể đau mỏi cũng theo đó mà truyềnmạnh mẽ lên đầu.

      —— cầm thú!

      thầm mắng câu, nhưng Cận Tử Kỳkhông đánh thức Tống Kỳ Diễn, lại xuống lầu ănđiểm tâm.

      Dọc theo đường , thỉnh thoảng đụng phảimấy người giúp việc, khi chào hỏi phát hiệnánh mắt của họ ném người mình có cái gìđó đúng, Cận Tử Kỳ nhịn được quay sang soi tấm kính rồi giơ tay lên sờ mặtcủa mình, cũng có phát khác thường.

      Chiếc áo cao cổ che đậy hết những dấu đỏtím từ cổ trở xuống, vậy rốt cuộc sai sót ở chỗ nào?

      Cận Tử Kỳ mang theo phần cổ quái này tớiphòng ăn, nhìn thấy Tống Chi Nhậm cũng ở đây, lật xem tờ báo.

      "Ba." Cận Tử Kỳ lễ phép gọi tiếng.

      Tống Chi Nhậm đáp tiếng, tầm mắt cũng từ tờ báo chuyển đến mặt của , "Tối hôm qua con cùng Kỳ Diễn rất khuya mới trở về, có phải uống nhiều rượu hay ?"

      Động tác xé bánh mì nướng của Cận Tử Kỳdừng lại, có chút kinh ngạc khi Tống Chi Nhậmân cần hỏi thăm, tối hôm qua và Tống KỳDiễn cũng có uống rượu gì, ông cụ thếnào lại hỏi như thế?

      "Cũng có, vì cùng mẹ con dì ra ngoài ăn cơm, cho nên trở về hơi trễ."

      Về phần Cận gia phát sinh chuyện gì dự định cho Tống Chi Nhậm, mặc dùông là cha chồng của , nhưng việc xấu trong nhà vẫn là tạm thời muốn phơi bày ra bên ngoài, nhất là trước khi cả kiện được xử lý xong.

      Tống Chi Nhậm lại trầm ngâm chốc lát, mớingẩng đầu đối với dặn dò: "Tử Kỳ a, concùng Kỳ Diễn vợ chồng ân ái là chuyện tốt, nhưng có số việc nên làm phía sau cánh cửađã đóng kín là được, cần thiết quảng cáo. Khụ, ba đây gì, con hiểu ?"

      Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động, tự nhậnlà có thể nghe hiểu ám chỉ trong lời củaTống Chi Nhậm, tiếp đó gương mặt vốn trắng nõn mặt cũng chầm chậm chuyển sang hồng, chẳng qua là ông làm sao biết chuyện cùng Tống Kỳ Diễn tối hôm qua ở bên ngoài?

      Tống Chi Nhậm nhìn ra hiểu, nhưng cũng gì tiếp, chẳng qua là lúc chuẩnbị rời khỏi bàn ăn, ông đem tờ báo vẫn nắm ởtrong tay đưa tới trước mặt Cận Tử Kỳ.

      "Cho dù trẻ tuổi khoẻ mạnh cũng phải có mức độ, nếu như để tổn hại đến thân thể ra cũngkhông tiện nghe, ba tin tưởng Tử Kỳ con là đứa khéo léo hiểu chuyện, con nên thay ba mà khuyên nhủ cái thằng hỗn tiểu tử kia tốt, cũng chỉ có lời của con là nó chịu nghe."

      xong, dưới dìu đỡ của quản gia, Tống ChiNhậm liền chống quải trượng rời , trong miệngcòn lẩm bẩm: "Hỗn tiểu tử, ngày gâychuyện với ta cũng yên tĩnh, còn lôi kéo làm hư con ngoan nhà người ta..."

      Cận Tử Kỳ liếc xem tờ báo vài lần, Tống ChiNhậm nếu đem nó cho mình, nhất định có thâm ý.

      khỏi đưa tay mở ra, sau đó khuôn mặtbắt đầu hồng trắng xanh đen luân phiên biến hóa, cuối cùng dừng lại là màu đỏ.

      như thế nào cũng nghĩ đến mình và Tống Kỳ Diễn làm ra tin tức lớn đầy phóng đãng như vậy!

      Hầu như chiếm hơn nửa trang báo báo sáng,nhất là bức ảnh bày ra khiến người ta suy nghĩviễn vong ——

      và Tống Kỳ Diễn, ở chỗ dừng xe tạ thời vành đai quốc lộ, bên trong chiếc xe Maybachđó, hình ảnh mặc dù mơ hồ , nhưng cần bất kỳ tưởng tượng nào cũng có thể hoàn toàn nhận ra họ.

      Ách, nếu muốn tưởng tượng bọn họ làmcái gì, căn bản cần !

      Cận Tử Kỳ chỉ cách nào tưởng tượngcũng cách nào nhận chính là, bọn họđến tột cùng làm sao bị chụp những tấm hình này.

      Lúc ấy dường như cũng có phát hiệnchung quanh có chó săn theo dõi, được rồi, cho dù là có, dưới tình huống lúc đó, cũng có bao nhiêu lý trí để tìm.

      vuốt vuốt máu tóc dài đen nhánh, lúc nhìn đến cái tựa đề gương mặt càng bối rối hơn——

      Người thừa kế Tống thị Tống Kỳ Diễn cùngthiên kim Cận thị Cận Tử Kỳ ở sau cửa xe gâychấn động, vạch trần cuộc sống hủ bại của vợchồng nhà giàu.

      Khó trách Tống Chi Nhậm lại những lời như vậy với , khó trách ánh mắt người giúp việc nhìn cũng đầy mập mờ như vậy.

      Nguyên nhân là bởi vì lên trang đầu tin tức của báo giải trí bát quái.

      Tai tiếng của Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, rất dễ dàng cũng bị đẩy lên cao thành tai tiếngcủa Cận thị và Tống thị.

      thậm chí có thể tưởng tượng, sáng nay giá cổphiếu Cận thị giống như ngồi tàu lượncao tốc từ từ lên cao.

      Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là đây thiên kim của Cận thị thể ở trước mặt của truyền thông bất kỳ điều gì tiêu cực đối vớicuộc hôn nhân này.

      Cho dù là lòng nhau, có đôi khi cũng tránh được mà liên lụy đến quan hệ lợi ích, mặc dù, đó cũng phải kết quả mà họ muốn, bất quá họ chỉ muốn làm đôi vợ chồng bình thường nhất thôi.

      Cận Tử Kỳ cầm lấy tờ báo kia lên lầu trở vềphòng, có chút rầu rĩ vui, mà người đagn ông nào đó ngủ say giường, vẫn vô tri vô giác nằm mộng đẹp, bên miệng còn thoáng chút độ cong.

      tới bên mép giường ngồi xuống, chútnào thương hương tiếc ngọc mà cầm tờ báo vỗvỗ mặt của : "Rời giường."

      Tống Kỳ Diễn từ trong mộng tỉnh dậy, bực mình mà mở to mắt

      Có lẽ bởi vì còn chưa ngủ tỉnh, mang theo cơn nổi cáu khi thức dậy mà cau chặt lông mày.

      muốn phát hoả vung đấm đẩy ra kẻ nào đó có mắt dám đánh mình mặt,nhưng mà khi thấy hình bóng gầy củaCận Tử Kỳ dưới ánh mặt trời lập tức xương cốt mềm nhũn, nắm tay của cọ cọ vào gương mặt mình, "Buổi sáng tốt lành."

      Cực kỳ lễ phép cũng cực kỳ ôn nhu mà lên tiếngân cần chào hỏi, Cận Tử Kỳ lại bỗng dưng trầm mặt, đem tờ báo để xuống bên giường, cười lạnhliếc nhìn người đàn ông loã thể dưới chăn: "Emkhông tốt."

      Tống Kỳ Diễn bị cười như vậy, thấy thế mà giật mình cái, trong phút chốc tỉnh táo hẳn.

      đầu tiên là ngẩn người, sau đó ít hìnhảnh giới hạn tối hôm qua nhanh chóng loé lên trước mắt.

      Ngay sau đó, cố làm ra vẻ mặt bình tĩnh mà vừangồi dậy, vừa xoa huyệt thái dương, rên rỉ thởdài tiếng: "Ừ. . . . . . cũng quátốt, đầu đau quá, có thể tối hôm qua lúc ăn cơm uống rượu nhiều, đúng rồi, chúng ta làm sao trởvề được?"

      Giả bộ vứt trở lại cho tôi sao?

      Cận Tử Kỳ mấp máy khóe môi, dựa sát vào :" nhớ ?"

      "Nhớ cái gì?" Tống Kỳ Diễn chớp mắt xuống,gương mặt đơn thuần ngây thơ.

      " ——" Cận Tử Kỳ nhất thời hoàn toàn bịánh mắt chân thành của nhìn mà cứng họng.

      Tống Kỳ Diễn lại làm mặt dày, vô cùng bình tĩnh mà từ giường đứng lên, thậm chí ngay cả ga giường cũng lười phải quấn lên cái, cứnhư vậy mà phơi bày bừa bãi trước mắt Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ sững sờ dõi theo vị trí ở giữa hai chân hồi lâu, sau đó trừng mắt nhìn,tiếp sau đó là mặt đỏ bừng, vừa cuống quít quayđầu vừa cúi đầu mắng câu: "Đồ lưu manh, biết xấu hổ!"

      " cầm giấy chứng nhận, em là vợ ,chúng ta là được luật pháp bảo vệ !"

      Cận Tử Kỳ bị chẳng biết xấu hổ mà phảnbác lại, vừa tức giận vừa buồn cười, thế nhưngkhi thấy còn chưa mặc quần áo, cũng cóphần nhìn nổi mà trợn mắt liếc mắtmột cái, sau đó nhặt lấy áo sơ mi của bị vứt bừa bãi mà ném qua.

      "Mau dậy , trước khi đến sân bay em muốnđến chỗ ở của mẹ trước chuyến, xem xem mẹ thế nào."

      Tống Kỳ Diễn như để ý mà tới phòng tắm, hồn nhiên hay mình trần truồng nhưvậy mà tới lui có cái gì đúng, sau khi vào phòng tắm lại lộn trở lại, thò đầu ra giương môi cười: "Vẫn còn phòng làm việc."

      Dường như là động tác của hai người đồng thờitiến hành ——

      lập tức lùi đầu về rồi "Phanh" tiếng đóng cửa phòng tắm, còn tờ báo hung hăng đập tới.

      Cho đến khi hai người ăn mặc chỉnh tề ôm hànhlý xuống lầu, Cận Tử Kỳ cũng rất có khí pháchmà bước trước Tống Kỳ Diễn.

      Nguyên nhân phải là ——

      cầu nhận sai xin lỗi mình, xét lạibản thân cùng hối cải, nhưng lại nănghùng hồn đầy lý lẽ để mà cự tuyệt, nhữngkhông nhận lỗi xin tha thứ, tự kiểm điểmlại mình mà còn đắc chí tỏ vẻ tuyệt đối khônghối cải!

      cư nhiên đem Cận Tử Kỳ vào trong phòng làm việc chơi trò tinh đánh nhau xem nhưtiến hành chương trình hội nghị quan trọng nhất năm nay.

      Cho nên, vì để giành lại chút sức lực, ngay cảhành lý cồng kềnh Cận Tử Kỳ cũng là tự thân tự lực xách .

      " đến cầm lấy cho, thấy em cố sức xách vấtvả khó nhọc như vậy, đau lòng!" Quét ngang liếc cái, trả lời.

      "Em cần lo xách được, làm người đàn ông, lúc bây giờ đây khí lực vẫnphải có."

      "Cài dây an toàn sao? Vậy lái xe nha!"

      Cận Tử Kỳ bị huyên náo có chút phiền, banđầu làm sao cảm thấy người đàn ông này cườngthế có thể tin cậy được, ràng là mụ già hay cằn nhằn dài dòng, lại còn ——

      thể tiếp tục oán trách thêm, bởi vì tầm mắt của chuẩn xác mà bắt được ngăn trữ đồtrong xe hé ra.

      loạt hình ảnh của tối hôm qua nhanh chóng vào trong đầu.

      Cận Tử Kỳ mở cái hộp ra xem xét, lật tới lật lui ở bên trong, quả bị lật thấy mấy hộp đồdùng tránh thai.

      " vẫn thích dùng mùi cam sànhhơn." vừa lái xe vừa quên tận dụngmọi thứ.

      Cận Tử Kỳ nghiêm mặt, lật xem từng cái đồ dùng tránh thai trong tay, "Mua lúc nào?"

      Tống Kỳ Diễn nghẹn hơi, nhưng vẫn làthuận theo mà hết , "Hơn mười giờ tối ngày mười tám tháng chín."

      Nhớ ràng như thế. . . . . .

      Cận Tử Kỳ thầm lẩm bẩm câu, ngay sau đó sắc mặt tối lại, ngày mười tám tháng chín, phải là ngày bị an bài cùng công tử Cao gia thân cận đó sao?

      Cũng là bắt đầu từ buổi tối hôm đó ——

      "Tống Kỳ Diễn, là tên cầm thú!"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 04. Nhất Nặc Khuynh Tình
      Chương 02.1 Ai So Với EmNhiều Hơn (Hành Trình Trăng Mật)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn lên chỗ hoa viên Nam Đô là nơi Tô Ngưng Tuyết ở tạm.

      Nhưng dưới lầu của toà nhà cao tầng nơi có cănhộ Tô Ngưng Tuyết thấy được mộtchiếc Mercedes-Benz màu trắng, có chút quenmắt.

      Tống Kỳ Diễn từ từ dừng xe, cách chiếcMercedes-Benz kia xa.

      Lúc xuống xe Cận Tử Kỳ khỏi nhìn chiếc Mercedes-Benz kia thêm vài lần, sau đó nhìnngười đàn ông ngồi ghế lái.

      Là Kiều Nam.

      biết là sáng nay ông mới tới, hay là từ tối hôm qua bắt đầu nán lại ở chỗ này rờiđi.

      thang máy lên lầu, phát Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều đều ở đây, còn hành lý cũng bày ở trong phòng khách.

      Vừa vào nhà Ngu Thanh Kiều quấn lấy Tống Kỳ Diễn, thần thần bí bí giống như hỏi thăm cái gì, còn khoa trương mà cầm giấy bút nhanh chóng ghi nhớ cái gì, hai mắt ngừng sáng lên, hai gò má cũng càng ngày cànghồng.

      Cận Tử Kỳ thậm chí hoài nghi, Tống Kỳ Diễn cùng Thanh Kiều số đề tài hợp với thiếu nhi.

      "Mẹ con ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa đó, là con cùng Kỳ Diễn có chuyếnbay."

      Cận Tử Kỳ khỏi quay đầu nhìn sang phía phòng bếp đóng chặt cửa, phảng phất nghe đượctiếng dầu mỡ chiên thức ăn phát ra thanh tách tách.

      "Mẹ con lần này hình như là quyết tâm muốnvới ly hôn với ba của con." Tô Ngưng Thu bùi ngùi mà thở dài, "Dì vốn cho là lần này phần lớn có thể chị ấy chỉ giận dỗi, mới vừa rồi còn muốn khuyên nhủ chị ấy, kết quả nét mặt của chị nhànnhạt, giống như người có chuyện gì,khiến cho dì cũng biết làm sao mà mở miệng."

      Tô Ngưng Thu nhìn sang Cận Tử Kỳ, giọng có phần buồn bã: "Có đôi khi, người thoạt nhìn như có chuyện gì xảy ra so vớingười quá kích động mà nổi giận càng làm ngườita lo lắng hơn, mẹ con tính tình từ trước đến nay luôn trầm lặng, việc này sợ là càng thấp thỏmbất an."

      Cận Tử Kỳ cho rằng Tô Ngưng Thu ước gì mẹ lập tức cùng Cận Chiêu Đông ly hôn, bây giờ nghe bà lại như thế, khỏi có chút kinhngạc, như vậy, tối hôm qua tại sao bà cònmuốn để cho Kiều Nam tới đón mẹ?

      Tô Ngưng Thu quay sang phòng bếp liếc mắtmột cái, đáy mắt thoáng ý trêu chọc vui vẻ,nhưng cuối cùng vẻ thoải mái mặt từ từ lắng đọng lại, giọng có chút xa xăm: "Để cho Kiều Nam tới dì thừa nhận là dì muốn thay chịgái xả giận, muốn cho cái người đàn ông thối đóthấy , chị cũng phải là thểkhông có ông ta, chị ấy rời khỏi ông ấy cũngkhông phải là dây leo mất đại thụ, ngược lại, có ông ta, chị còn nhanh chóng sống tốt hơn vui vẻ hơn."

      "Nhưng mà, dì cũng biết, trong cuộc hôn nhân của ông ta cùng chị , chị thể nào có băn khoăn. Tỷ như, lần này cuộc hônnhân kết thúc sau gần ba mươi năm, tất nhiên gặp phải vấn đề phân chia tài sản sau khi cưới."

      Cận Tử Kỳ nhìn sang sắc mặt Tô Ngưng Thu ngưng trọng, biết dì lo lắng sau khi lyhôn tránh được việc mẹ con Kiều Hân Hủy muốn dọn vào Cận gia, sợ rằng chỉ cần làmột con người, cũng thể thèm để ý chuyện như vậy?

      Mặc dù là mẹ ra trước muốn ly hôn và dọnra khỏi Cận gia, nhưng ở trong mắt người ngoàikhông biết chuyện xem ra chính là tiết mục vợlớn bị đuổi ra khỏi cửa, Tiểu Tam tiến dần từng bước vào.

      "Ha!" Tô Ngưng Thu cười lạnh mà vòng taytrước ngực, "Chị của dì cung cái tên đàn ông thối đó mấy chục năm như ngày cùng nhau dốc sức cho nghiệp, Tiểu Tam tựa như ngồi mát ăn bát vàng, thế giới nào có chuyện tốt như vậy. Huống chi, năm đó nội bộ Cận gia tiềnbạc quay vòng đủ, xuất thiếu hụt nghiêm trọng, nếu phải là được ông ngoạicủa con ra tay tương trợ, lấy ở đâu Cận thị hôm nay!"

      Cận Tử Kỳ lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc,tối hôm qua nghe là Kiều Nam phá hư tình của Cận Chiêu Đông cùng Kiều Hân Hủy,nhưng kể từ lúc Tô Ngưng Thu ra những lờinày mà xem, nếu như Cận Chiêu Đông lúc trước có thể kiên trì muốn cùng Kiều Hân Huỷ ở chung, mà phải cuối cùng vì lợi ích của gia tộc nên nhượng bộ bước, nào đâu có loại cục diện hôm nay?

      Như vậy, Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy lại có cái gì tư cách đem tiếc hận năm đó tráchtội lên người người khác?

      Nghĩ đến như vậy, Cận Tử Kỳ nhịn được nhíu mày. Toàn bộ câu chuyện mẹ của là người bị hại nhiều nhất.

      Từ đầu đến cuối cũng chẳng hay biết gì, nếu nhưlúc ấy cha quan hệ của ông cùng KiềuHân Hủy, lấy tính cách quật cường chính trực của mẹ mà , làm sao còn có thể làm ra chuyện gậy đánh uyên ương?

      "Bây giờ nhìn thấy sản nghiệp đất đai của Cận thị đứng vững vàng, lập tức muốn mộtcước đạp mẹ của con , cùng người đàn bà bên ngoài kia song tê song túc (ở cùng nhau, ngủcùng nhau), còn đem cái đứa tạp chủng kia mang về nhà hầu hạ dưới gối, kẻ lương tâm bị chó ăn!"

      Tô Ngưng Thu sau khi đến lại thểkhống chế được mà phun ra tục, với tính tình ngay thẳng khiến cho bà thể chegiấu, nếu như ban đầu là bà gả cho Cận Chiêu Đông sợ rằng ngoài năm hai người cầu về cầu, đường về đường rồi.

      Hết thảy đều chỉ có thể , tạo hóa trêu người.

      Cận Tử Kỳ đẩy cửa phòng bếp vào, nhìn thấyTô Ngưng Tuyết mặc tạp dề rửa rau trongbồn rửa chén.

      khe khẽ gọi tiếng: "Mẹ." Nhưng giọngnói bị thanh hỗn độn của máy hút khói và nồi áp suất bao phủ.

      Đây là lần đầu tiên Cận Tử Kỳ nhìn thấy TôNgưng Tuyết xuống bếp nấu ăn.

      Đôi bàn tay trắng trẻo thuôn dài chậm rãixé từng túi đựng thức ăn, Cận Tử Kỳ khỏi nghĩ, nếu như bỏ nghề buôn bán, mẹ của dùng đôi bàn tay duyên dáng nghệ thuật này, có thể làm nên bầu trời riêng trong giới hộihoạ hay ?

      Tô Ngưng Tuyết dường như ý thức được cái gì, quay mặt lại, thấy là Cận Tử Kỳ, chỉ cười nhạtmà câu "Đến đây" rồi lần nữa đem lực chú ý lên túi thức ăn.

      Cận Tử Kỳ vào, nhưng lại phát , mình cáigì cũng giúp được tay.

      Tô Ngưng Tuyết rửa rau cắt thức ăn, ngay sau đó động tác làm canh cũng vô cùng quen thuộc,nhưng ở trong ấn tượng của , lại chưa bao giờ ở Cận gia thấy qua mẹ xuống bếp, thậm chí ngay cả dì Hồng cũng chưa bao giờ tới mẹ biết nấu cơm.

      Thời điểm Tô Ngưng Tuyết liếc sang nhận ra được Cận Tử Kỳ nhìn mình chằm chằm mà bàn tay nhúc nhích, nhìn thấu được nghi ngờ, đem thức ăn cắt vỏ bao bỏ vào trong cái rá mới : "Khi đó lần đầu làm vợ người ta, mọichuyện khó tránh khỏi tranh cường háo thắng."

      cách khác, tài nấu nướng của đôi bàn tay này là năm đó mẹ vì ba mà học sao?

      Đứng ở bên ngơ ngác nhìn mẹ trong phòng bếp bận rộn, khiến cho liên tưởng đến cảnh tượng lúc còn trẻ mẹ là thế nào bỏ xuống thânphận thiên kim tiểu thư, dùng đôi bàn tay vốn an nhàn sung sướng này nhặt lên những thứ đồ làmbếp.

      Ngửi thấy mùi của xương hầm thơm lừng, CậnTử Kỳ khỏi có chút phiền muộn.

      Tài nấu nướng tốt như vậy ba của nếmđược bao nhiêu lần?

      Lòng nghĩ đến lời Tô Ngưng Thu mới vừa , Cận thị trong những năm gặp phải khó khăn, lúc ấy công việc của ba hẳn là bề bộn nhiều việc,sau lại cộng thêm ở bên ngoài có Kiều Hân Hủy,số lần ông ở nhà ăn cơm sợ là cũng có thể đếm được đầu ngón tay thôi.

      Với tính tình của mẹ, dĩ nhiên nấu ănrồi mỏi mắt mong chờ ông ấy về nhà, ngược lại, cũng bao giờ bước vào phòng bếp lần nào nữa. cũng giống như mẹ mình, đều từng chịu lần thương tổn nên bản thân đãtự vũ trang đầy đủ.

      Chẳng qua là, về sau lại gặp được Tống KỳDiễn, thế mẹ đây, có phải cũng có thể gặp được người như vậy hay ?

      Nghĩ tới đây, tầm mắt của Cận Tử Kỳ khỏi hướng ra ngoài cửa sổ, đến nhìn xuống dưới lầu, chiếc Mercedes-Benz vẫn đậu ở chỗ đó, mà Kiều Nam ra ngoài xe, dựa vào cạnh xe mà nhìn lên.

      biết là khi ông nhìn lén qua cửa sổ cũngthấy mẹ đeo tạp dề nấu ăn bên trong bếp haykhông?

      Tô Ngưng Tuyết vừa xào thức ăn vừa chỉ chỉ sau lưng Cận Tử Kỳ: "Lấy hai trứng gà trong tủ lạnh ra ngoài ."

      "Dạ." Cận Tử Kỳ cầm trứng gà, nhưng khôngbiết làm sao để đập ra, chân tay lóng nga lóng ngóng mà đứng ở nơi đó.

      Tô Ngưng Tuyết nhìn con mình mười ngóntay dính chút nước, cười cười bất đắc dĩ.

      Nhận lấy trứng gà trong tay , lại cầm cái chén và dọc theo mép chén đập dập đầu, sau đó hai tay đến chỗ trứng bị dập nứt, hoàn hảo trút lòng trắng và lòng đỏ trứng lăn vào trong chén, cầm đôi đũa đưa cho Cận Tử Kỳ.

      "Thử đánh đánh xem." Tô Ngưng Tuyết trưng ra nụ cười đầy khích lệ.

      Cận Tử Kỳ cầm đôi đũa khuấy vào trong chén có chút quy luật nào, nhưng lòng đỏ trứng cùng lòng trắng trứng cũng hoà lẫn vào nhau, Tô Ngưng Tuyết xem như đạt đến mục đích mà để cho đánh trứng gà, nhàng thở phào cái.

      Tô Ngưng Tuyết múc xong tô thức ăn đầy, thừa dịp lúc rảnh rỗi rửa nồi với : "Chờkhi con hưởng tuần trăng mật trở lại, có rảnh hãy cùng Kỳ Diễn đến đây ăn cơm với mẹ ,thuận tiện mẹ cũng dạy con nấu ăn."

      Ánh mắt của Cận Tử Kỳ như thoáng bừng tỉnh, Tô Ngưng Tuyết đến vừa đổ dầu ăn vào trong nồi vừa : "Từ xưa tới nay đàn ông đềuthích phụ nữ chăm lo việc nhà, thông minh cơ tríthì như thế nào, nếu như ngay cả món ăn cũngkhông làm được, lúc nào cũng cần có đầu bếp, ít nhiều mang lại cho cuộc sống vợ chồng mộtsố điều bất tiện."

      Cận Tử Kỳ khỏi nhớ đến câu , đểbắt được lòng của người đàn ông, trướctiên phải bắt được dạ dày của ta.

      Ý của mẹ cũng là như vậy sao?

      "Kỳ Diễn là người tốt, mẹ cũng biết nó thương con, nhưng con thể cho rằng việcnày là phúc khí, trong cuộc hôn nhân, chỉ có phía bỏ ra khỏi công bằng,sớm muộn gì cũng có ngày mệt mỏi ."

      Tô Ngưng Tuyết xong dừng chút, hàngmi rũ xuống tạo lên mảnh tối tăm gương mặt bà, lát sau, bà mới quay đầunhìn Cận Tử Kỳ, cười cười nhàn nhạt: "Mẹchính là ví dụ sống."

      Chẳng qua là vai trò của Tô Ngưng Tuyết diễnvai của Tống Kỳ Diễn, bà hy vọng congái mình và chồng giống như nhau.

      Cận Tử Kỳ gật đầu cái, "Chờ con trở lại, sẽcùng mẹ học nấu ăn."

      Tô Ngưng Tuyết hài lòng cười cười, rồi lại cầm lấy túi rau bỏ vào trong chảo dầu.

      Cận Tử Kỳ vốn muốn nhúng tay vào ânoán tình cảm của cha mẹ, nhưng lần này đihưởng tuần trăng mật, vừa vặn đúng mười ngày, biết nơi này còn phát sinh chuyện gì, cho nên nhịn được mà mở miệng.

      "Mẹ, lần này mẹ quyết định muốn cùng ba lyhôn sao?"

      Sau lưng của Tô Ngưng Tuyết khẽ run, ngay sau đó bàn tay đổ thức ăn xuống nồi bỗngdưng ngừng lại, mắt thấy dầu mỡ trong nồi chạmphải nước đọng túi thức ăn bắt đầu văngkhắp nơi, Cận Tử Kỳ vội vàng tiến lên kéo Tô Ngưng Tuyết ra, "Cẩn thận!"

      Từ việc tinh thần Tô Ngưng Tuyết thoáng daođộng, Cận Tử Kỳ nhìn ra bà đối với cha cũngkhông phải là có tình cảm.

      Cuộc hôn nhân gần ba mươi năm, bỏ qua mộtbên thân phận người , Cận Chiêu Đông sớm trở thành phần thậm chí là cuộc sống trong sinh mệnh của Tô Ngưng Tuyết, thay vì là lệ thuộc vào ông chi bằng là trước mắt lệ thuộc vào hình thức của cuộc sống như thế.

      Đây là thiên tính của con người, luôn đứng ởbên trong phạm vi an toàn thuộc về mình muốn bước ra bước, trừ phi là phát sinh tai biến, đột nhiên muốn ly hôn đường ai nấy ,đúng là có chút biết làm thế nào.

      Cận Tử Kỳ giúp cha mẹ biện hộ, trongchuyện tình với Kiều Hân Hủy đích xác là do cha làm sai, mẹ muốn ly hôn cũng về tình có thểhiểu được, chỉ là muốn biết suy nghĩ chânthật trong lòng mẹ.

      Tô Ngưng Tuyết buông bàn tay của ra, cườicười, đôi mắt xinh đẹp màu nâu nhạt kia cùngcô hầu như giống nhau như đúc lên ánhsáng nhu hoà thông suốt, bà cầm cái xạn vừaxào thức ăn vừa : "Mẹ thành toàn cho ông ta cùng Kiều Hân Hủy."

      "Vậy nếu ba giống như lời tối hôm qua ông ấy , có ý định ly hôn sao?"Cũng muốn cùng Kiều Hân Hủy ở chung chỗ. . . . . .

      Bất quá lời nửa câu sau nghẹn lại ở cổ họng của Cận Tử Kỳ, ở trong miệng người ngoài nghe đến chuyện tình của cha cùngKiều Hân Hủy "Khắc cốt ghi tâm" như vậy, nếu như giả thiết như thế cũng quá rồi.

      "Mẹ gọi điện thoại cho luật sư, để cho chú ấyđi tính toán tài sản của mẹ và Cận Chiêu Đông sau khi cưới, cũng mấy ngày sau có cáikết quả sơ lược." Tô Ngưng Tuyết dập tắt bếpgas, nhưng lúc này múc thức ăn.

      "Tối hôm qua trong lúc sấy tóc, phát vài sợi tóc bạc, vì vậy thể thừa nhận mẹ già rồi, mạch đánh cuộc ba mươi năm, thế nhưng đem khoảng thời gian đẹp nhất củamình vây ở trong ngôi nhà lạnh lẽo ấy."

      Cận Tử Kỳ nhìn sang khoé môi bà có nụ cười tự giễu đầy đơn, vài bước đến bêncạnh bà, cầm lấy bàn tay chút dầu mỡ của bà,lạnh như băng, khỏi nhè cẩn thận xoabóp, muốn truyền hơi ấm cho bà.

      Tô Ngưng Tuyết để mặc cho phủ lấy khôngrút tay lại, nụ cười từ từ nhạt xuống, vẻ mặtcũng thay đổi trở nên xa xăm.

      "Đều ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, trời sanh tính mẹ quật cường chịu thua,mặc dù đối với ba con có oán hận, nhưng cũnghy vọng xa vời có ngày ông ấy có thể trở vềquay đầu liếc nhìn mẹ cái, nhưng mà, ba mươi năm qua, cho đến hôm nay mẹ khôngthể lừa mình dối người được nữa, căn bản ôngấy cũng cần mẹ, trong mắt và trong lòngcủa ông ta đều là người đàn bà kia, về phần tìnhnghĩa vợ chồng. . . . . ."

      Tô Ngưng Tuyết đến chỗ này cay đắng, cong cong khóe môi: " cho đúng là ôngấy cùng bà ta, mà mẹ, từ đầu đến cuối cũng chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của ông ấy,ông ấy chưa từng đưa mắt gửi lên người mẹ thêm lần, mẹ cũng nguyện ý đứng ở chỗ cũ chờ đợi nữa. Mẹ cho tới bây giờ cũng phải là người rộng lượng, dungtha cho Kiều Niệm Chiêu, dĩ nhiên cũng khôngdung tha cho Kiều Hân Hủy!"

      Trong hôn nhân của mình, người nào lại là người rộng lượng, trừ phi người đó quantâm cuộc hôn nhân này. . . . . .

      "Mẹ, vậy mẹ đối với Kiều. . . . . ."

      "Mẹ quyết định, sau khi ly hôn Italyhoặc là Pháp định cư, lúc rỗi rãnh có lẽ tham gia vào hội tranh, lúc trước mẹ vì tranh đua mà bỏ hội hoạ, tại muốn lần nữa nhặt lạicái nghề của khi xưa này."

      Tô Ngưng Tuyết dường như biết chữ ở cửamiệng của Cận Tử Kỳ là "Chú", vì vậy bà nhanhchóng mở miệng cắt ngang lời của Cận Tử Kỳ,dường như bà quá hi vọng đến đề tàivề Kiều Nam.

      "Cả đời của mẹ đây, cái gì cũng trải qua mộtlần, chỉ muốn mình lẳng lặng đến già thôi."

      Tô Ngưng Tuyết dường như bùi ngùi mộtcâu lại khiến cho nhịp tim của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, mẹ là ám hiệu cho biết từ đầuđến cuối cũng chưa từng muốn cho Kiều Nam cơ hội sao?

      Cận Tử Kỳ nhịn được nhìn xuống dướilầu, Kiều Nam vẫn đứng ở nơi đó, nhìn thần sắc kiên định của Tô Ngưng Tuyết mà : "Vấn đề sai lầm trong hôn nhân với ba phải do mẹ, mẹ, nếu như mẹ là lo sợ mà , vậy căn bản cần thiết, mẹ chỉ có năm mươi tuổi, nếu như mẹ nguyện ý. . . . . ."


      Tô Ngưng Tuyết lại cho cơ hội nóitiếp, bà lắc đầu cái: " lần là đủ rồi, ba mươi năm qua mẹ rất mệt mỏi, bắt đầu từ hôm nay chỉ muốn vì mình sống tốt, muốn cùng cái chữ tình này nhấc lên quan hệ."

      Nếu Tô Ngưng Tuyết đến mức độ này, Cận Tử Kỳ cũng tiện thêm nữa, vậy mà, nhìn sang Tô Ngưng Tuyết giữa những tócmai màu đen mơ hồ có thể thấy được vài sợi tóctrắng, trái tim chua xót, ôm lấy Tô Ngưng Tuyết.

      "Mẹ, cũng phải mẹ chỉ có hai bàn taytrắng, mẹ còn có con đứa con này, còn có con rể và cháu ngoại."

      Tô Ngưng Tuyết vén tóc trán của con ra sau tai: "Hãy cũng Kỳ Diễn sống qua ngày tốt, mẹ xem ra đứa bé kia ngược lại rấtthích con. Bất kể là hai mươi bốn năm trước củacon hay là bốn năm nay, nó cũng là người ở bên cạnh con mà mẹ thấy vừa ý nhất."

      Cận Tử Kỳ cảm thấy Tô Ngưng Tuyết lời này như có thâm ý, bèn ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngưng Tuyết, Tô Ngưng Tuyết lại vỗ vỗ sau lưng , kêu ra ngoài: "Thức ăn cũng xong rồi, con bưng ra ngoài ."

      Thấy Tô Ngưng Tuyết lại xoay người bận rộn, Cận Tử Kỳ cũng hỏi nữa, bưng hai mâm thức ăn lui ra ngoài.

      Tô Ngưng Tuyết làm năm món ăn món canh, nhìn qua xa xỉ nhưng cũng rấtphong phú, bàn mọi người ăn cũng rất vuivẻ.

      Ăn cơm tối xong, Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn ngồi lát, sau đó đứng dậy xin tạmbiệt để đến sân bay.

      Thời điểm Cận Tử Kỳ ở cửa đổi giày, TôNgưng Tuyết đột nhiên gọi Tống Kỳ Diễn vào trong phòng, biết những gì, gian phòng có hiệu quả cách rất tốt, cộng thêm giọng vốn là ép xuống thấp, chút cũng nghe được.

      Đến lúc Tống Kỳ Diễn đổi giày ra ngoài đóng cửa lại, khi xuống lầu Cận Tử Kỳ mới hỏi :"Mẹ gì với vậy?"

      "Em đoán xem." Có lẽ là tâm tình quá tốt, Tống Kỳ Diễn đắc ý nhướng mày cố làm ra vẻ thần bí.

      Cận Tử Kỳ quét mắt nhìn cái, coi như xong, bản thân dẫn đầu xuốnglầu, vẫn kiêu ngạo giống như nữ vương.

      Tống Kỳ Diễn nhanh chậm theo sát ở phía sau, ánh mắt nhìn theo bóng lưng ,đầy tình cảm nồng nàn cưng chìu, lại nhớ đếnnhững lời của Tô Ngưng Tuyết mà khoé miệng khỏi giương lên.

      Mẹ vợ đại nhân của : "Kỳ Diễn, mẹ biết Tử Kỳ có nhiều chỗ làm vợ chưa đủ, với dạydỗ của Cận gia từ định trước con bé là người kiêu ngạo, nếu như nó có chỗ nào để cho con cảm thấy rắc rối, xin con ngày thườnghãy bao dung nó thêm chút, mẹ nhìn ra được con quan tâm con bé, nếu khôngban đầu cũng vứt bỏ tiểu thư Bạch gia mà lựa chọn Tử Kỳ."

      Đúng nha, đời này làm sao có thể tìm được người Cận Tử Kỳ hơn so với ?!

      Tống Kỳ Diễn đối với điểm này vô cùng tự tin,Cận Tử Kỳ, có ai có thể so với em nhiều hơn.

      Quyển 04. Nhất Nặc Khuynh Tình
      Chương 2.2 Ai So Với EmNhiều Hơn (Hành Trình Trăng Mật)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Chuyến bay quốc tế vào lúc hai giờ chiều, haingười đến sân bay Sydney là khoảng mười giờ địa phương ngày hôm sau.

      Giữa Quảng Châu và Melbourne phải quá cảnh hai lần, cộng thêm thời gian hai đầu từ nhà đếnsân bay, từ sân bay đến nơi lưu trú, cùng vớithời gian chênh lệch là hai giờ, vượt qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

      Sydney có rất nhiều kiến trúc đều bảo lưu phongcách cổ xưa, ánh nắng tươi sáng, vách tường từ đầu đường đến cuối ngõ đều tràn đầyhình vẽ nghệ thuật Graffiti màu sắc sặc sỡ, sắcđiệu mạnh mẽ, đây là quốc gia náo nhiệtđông đúc lại nhiệt tình.

      Mà tháng mười hai, thời tiết ở nam bán cầuchính là cuối mùa xuân đầu mùa hè, trong khôngkhí tràn đầy phân tử nóng bức.

      Xuống máy bay, thay quần áo mùa đông dầy người, bọn họ mới xách theo hành lý ra sân bay.

      Tới đón sân bay chính là người đàn ông trung niên mang dòng máu Châu Phi, mặc áo sơ mi tay ngắn, đối với Tống Kỳ Diễn cung kínhcúi chào, lại gọi Cận Tử Kỳ tiếng "Phunhân" , tiếp đó sau khi mở ra cửa xe mời họ lên xe.

      Đối với việc được người khác tôn kính gọi là "Phu nhân", Cận Tử Kỳ có bao nhiêu điểmkhông được tự nhiên, nhưng bài xích.

      Họ cũng tìm khách sạn để ở, bởi vì Tống Kỳ Diễn ở Sydney có trụ sở của mình.

      Xuyên qua dãy phố xá khu thương mại phồn hoa nhất lại quẹo trái quẹo phải vào trong những con hẻm , đập vào mắt đều là từng căn hộ đơn lập gạch đỏ mang phong cách Âu Mỹ tương tự như Trung Quốc vào thập niên bảy mươi.

      Dường như Tống Kỳ Diễn cũng rất quen thuộcvới cư dân vùng này, dọc theo đường tới đây, ngừng có người ngoại quốc cùng chào hỏi nhau, dĩ nhiên, cũng trở thành tiêu điểm chính trong đề tài đàm luận của họ, cũng theo đó mà lịch mỉm cười hỏi lại.

      Khi có thiếu niên mắt xanh tóc vàng muốn xông lại hôn tay của lập tức bị Tống KỳDiễn kéo lấy phía sau cổ áo, hai người dùng Anhngữ lưu loát huyên thuyên hết cả buổi.

      Thiếu niên mang vẻ mặt ủy khuất, Tống KỳDiễn hơi trợn to hai mắt, uy hiếp thêm vẻmặt đe dọa, nhìn ở trong mắt Cận Tử Kỳ, bộ dạng lớn như vậy mà ăn dấm chua bay đầy trời có vẻ vô cùng dễ thương.

      Sau khi rửa mặt chải đầu rồi ngủ giấc bổsung, khi Cận Tử Kỳ tỉnh lại là buổi tối, TốngKỳ Diễn vẫn còn ôm ngủ đến quên trời quênđất. nhàng đẩy cánh tay của ra mà bước xuống giường, nghe thấy bụng mìnhkêu ùng ục.

      cười cười. đói bụng rồi.

      Cận Tử Kỳ sửa soạn qua loa chút, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thìnhkết hợp với chiếc quần bó màu đen, kéo lê mộtđôi dép kẹp xuống lầu, đầu tóc dài ngang mông đen như mực rối bù, khiến cho nhìnqua trông giống như đứa trẻ con còn chưangủ tỉnh.

      Trong căn hộ này của Tống Kỳ Diễn được trùng tu giống vẻ giản dị bên ngoài, gian cũng rất lớn, xuyên qua đại sảnh rộng rãi, người giúp việc bưng cái khaytrùng hợp ngang qua, quẹo vào căn phòng khác sau đó tay ra ngoài.

      Cận Tử Kỳ thầm bĩu bĩu đôi môi đỏ mọng, đoán được trong phòng kia là để làm gì.

      ôm lấy cái bụng khô quắt của mình, sau khi người giúp việc rời đến gần căn phòng đó,mang theo chút tâm lý rình coi.

      Như mong muốn, bên trong là phòngbếp.

      Trong giờ phút này có lẽ đây là nơi Cận Tử Kỳthấy đẹp nhất trong cuộc đời.

      Phòng bếp to như thế với sàn nhà sạch , vị đầu bếp được huấn luyện nghiêm chỉnh mắt nhìn thẳng cùng vài người giúp việc bàybiện thức ăn.

      Quan trọng nhất là, bàn được sắp đặt chỉnh tề. Mà chiếc bàn chỉnh tề này được bày đầythức ăn ngon. Chúng nóng hổi mời gọi côđến.

      Thịt bò phi lê với nước sốt hạt tiêu đen. Mì ý đikèm với bông cải màu xanh lá cây. Tôm hùmnướng sốt cà ri kiểu Pháp, Salad cua, cá tríchchiên với nước sốt trứng, cá bơn nướng, vịt trờiquay lạnh, trứng cá đỏ, trứng cá muối.....Trênchiếc bàn còn rất nhiều loại mỹ thực xa hoa biết tên gọi cùng với rất nhiều món tráng miệng có tạo hình đáng .

      Khi Tử Kỳ nhìn thấy bánh kem chanh dây màu vàng cam được rắc bột đường trắng mặt thìcô cũng nghe được bụng của mình bắt đầu hátca lớn.

      " , phòng bếp là nơi quan trọng, ngườikhông phận chớ vào."

      Tử Kỳ nhìn chằm chằm chén bánh chanhdây kia đến ngẩn người, chợt nghe sau lưngtruyền tới giọng nghiêm trang.

      quay đầu lại, lập tức bị cái cán muỗngdài hôn lên trán.

      "Ách ——" Tử Kỳ sống nhiều năm như vậy vẫnchưa từng bị người ta dùng đồ làm bếp đánh, khỏi có chút lúng túng.

      Mà phía sau của , người phụ nữ hơn nămmươi tuổi có chút đầy đặn, da trắng, tròng mắtmàu lam, yên lặng nhìn cái, sau đó nhúnnhún vai, rồi vứt cái muỗng cán dài vào trongbồn rửa chén.

      Người phụ nữ nọ quan sát Cận Tử Kỳ từ trênxuống dưới lượt, bên trong con ngươi màu lam thoáng qua vẻ vui mừng thích, "Côgái rất đáng , tôi tên là Phỉ lí, là đầu bếp chính ở nơi này. Tôi nghĩ cần chút gì đó ấm áp."

      Bà chợt lấy đôi bàn tay dính đầy bột mì củamình chà xát vào tạp dề, sau đó kéo tay của Tử Kỳ ngang qua chậu nồi chảo được sắp đặt ngay ngắn, tới trước cái bàn, bà thuận tayấn ngồi xuống chỗ ngồi.

      Thần bí nháy nháy đôi mắt màu lam xinh đẹp:"E rằng phải chờ tôi hơi lâu chút, cưng à."

      Cận Tử Kỳ quay lại cười khẽ, cũng cự tuyệt nhiệt tình của bà, ngoan ngoãn ngồi ở ghế, thỉnh thoảng có ánh mắt rất thân thiện ở quanh đó nhìn sang, cũng tỏ ra thân thiện giống vậy, hoặc gật đầu hoặc mỉm cười.

      Phỉ Lí lắc lư vòng eo đầy đặn, khéo léo xuyên qua dãy bàn ghế, lúc trở lại, trong tay có thêm cái khay, khay là chén canh bốc hơi nóng hương thơm ngào ngạt.

      Ánh mắt dừng ở những món ngon cao lương mỹ vị, Cận Tử Kỳ mấp máy khóe miệng, gai vị giác ở lưỡi yên, trong lòng lại đaukhổ: Tống Kỳ Diễn trải qua cuộc sống ở Australia đúng là xa xỉ, mình ăn nhiềumón ăn như vậy!

      "Súp kem đậu Hà Lan nghiền. Uống vào , dễ chịu chút ."

      Phỉ Lí khi quay lại đây trong tay bưng cái khay có chén súp đặt đó.

      Môi của bà hơi dầy, để cho bà nhìn qua tràn đầy quyền uy, vậy mà giọng vui sướng câu chấp lại cho mọi người biết bà là mộtngười rất dễ chung đụng.

      "Cám ơn." Tử Kỳ khẽ mỉm cười với bà, sau đócầm muỗng lên thưởng thức.

      "Như thế nào?" Phỉ Lí cười híp mắt nhìn .

      "Rất ngon. thực tế, khó có thể miêu tảđược." Tử Kỳ ngẩng đầu thành thực mà .

      "Được rồi , uống nhanh lên chút , thức ăn có thể khiến cho người ta vui vẻ. Đây làmột loại ma lực. Chờ chút, có lẽ phảinhận được cái bánh kem chanh dây. Mới vừa rồi thấy nhìn cái đó chằm chằm mà. Bâygiờ tôi phải xem đám kia của tôi chút, thành có tôi, bọn chúngsẽ trở nên luống cuống tay chân lên, món ăn chính của bữa tối lập tức phải ra sân."

      Phỉ Lí vừa vừa di chuyển, đợi đến khi bà nóixong, người di chuyển đến phòng bếp lớnbên kia.

      Tử Kỳ cầm chén canh ấm áp, tâm tình thoải mái mà cười cười.

      Ở trong gian chật chội lại đầy bận rộn như vậy, thế nhưng cảm nhận được tronglòng mình an ổn và ấm áp mà từ trước giờ chưacó.

      Cũng giống như trong phòng làm việc có tiết tấu cực nhanh, nhưng nơi này hiển nhiên tràn đầyhương vị tình người.

      chợt hiểu Tống Kỳ Diễn tại sao chờ bọn họ già rồi muốn tới nơi này định cư, tại cũng bắt đầu hướng tới việc sau này sống ở nơi tràn đầy sức sống và vui vẻ như thếnày.

      nhóm thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phụcđầu bếp, vừa nhìn thấy Phỉ Lí vào lập tức trở nên nghiêm túc.

      Nhưng chỉ là nghiêm túc, mà phải là sợ hãi.

      Tử Kỳ lập tức nghe được Phỉ Lí lớn giọng: "Đúng rồi, bọn , đối mặt với thức ăn chúng ta phải nghiêm túc, nghiêm túc, đây là thái độ cơbản nhất."

      Tử Kỳ cúi đầu cười cười, chén canh này mùi vịthật tuyệt vời, vuốt vuốt con mắt còn nhập nhèm.

      Có thể uống được chén canh như thế này, cuộc sống vẫn là rất tốt.

      Đúng vậy nha, Tử Kỳ, người của còn sống là rất tốt.

      Dường như sau khi gặp phải Tống Kỳ Diễn, hếtthảy mọi thứ đều bắt đầu thay đổi, bao gồmhạnh phúc. . . . . .

      "Trời ạ! Tôi rồi cậu thể vào nơi này.Cậu luôn là khiến cho tôi khó xử. Được rồi, bảobối, tôi muốn để cho cậu khó chịu, nhưngmà tôi thể với cậu, cậu phải là đầu bếp. Tôi khuyên cậu vẫnnên nhanh buông tha ."

      Tử Kỳ lần nữa nghe được giọng oán trách của Phỉ Lí, nhưng từng chữ đều hàm chứa vui vẻ và cưng chiều.

      "Tôi tuyệt đối dung túng cậu nữa, tôi quên năm cậu năm tuổi ấy làm nổ tungcái lò vi sóng tôi thích nhất! Cậu thểso với bé kia, đó là vị nữ sĩ, hơn nữa,"Phỉ Lí giảm thấp giọng xuống, nhưng Tử Kỳvẫn là nghe được, bà : "Xem ra ấy rất đóibụng. ấy cần năng lượng."

      "Phỉ Lí, cháu chỉ sợ dì hiểu lầm, cháu làmthức ăn, được chưa? Cháu chỉ là tới tìm vợ của cháu."

      Giọng quen thuộc để cho Cận Tử Kỳ đứng dậy quay đầu lại, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn cảmột đầu tóc đen rối bù đứng ở cửa, tại sao vào, dĩ nhiên là bởi vì bị thân thể caolớn của Phỉ Lí vừa vặn ngăn ở cửa.

      "Oh, bảo bối, chút ý xấu này của cậu rốt cuộc cũng lừa được tôi nữa, lần trước cậu với tôi vào phòng bếp tìm Luân Ân, kết quả cậuđem xúc xích tôi tẩm ướp xong cầm đút cho con chó dữ nhà bên cạnh ăn."

      "Phỉ Lí, lúc này đây cháu có lừadì... Tử Kỳ!" Tống Kỳ Diễn chú ý tới bên trong căn phòng đông nghịt kia có bóng dáng cao gầy của Tử Kỳ loanh quanh liền gọi tiếng, vừa muốn muốn thoát khỏi Phỉ Lí cản trở, "Phỉ Lí, người đó... cầm chén canh chính là vợ mới cưới của cháu, Cận Tử Kỳ."

      Phỉ Lí theo ngón tay của chỉ nhìn sang, nhìn thấy Cận Tử Kỳ, bừng tỉnh đại ngộ mà há to miệng, lập tức che miệng cười trộm, khóe mắt đáng lộ ra nếp nhăn ở đuôi mắt.

      Tống Kỳ Diễn sau khi được Phỉ Lí nhườngđường đến trước mặt Cận Tử Kỳ, buônglỏng mà thở phào nhõm, đưa tay sờ sờ đỉnh tóc đen của , giống như là người cha tìm được đứa con bị lạc đường.

      hình dung này mới vừa nhảy vào trong đầu của Tử Kỳ, khiến cho có phần lúng túng mà đỏ cả mặt.

      Tống Kỳ Diễn lại ôm chầm hông của ,nghiêng người sang hôn lên gương mặt đangnóng lên của , rồi quay đầu giới thiệu với Phỉ Lí xông vào nơi đây cười khanh khách: "PhỉLí, ấy chính là soulmate của cháu nhắc trong điện thoại."

      Soulmate. Bạn tâm giao.

      Đánh giá cao như thế, chỉ nguyện trao cho người phụ nữ nhất.

      Đáy lòng của Tử Kỳ lộ vẻ xúc động, nghe đượcgiọng của Tống Kỳ Diễn, mặt của hắnhiện ra nụ cười thoải mái đầy bình yên.

      "Tiểu Kỳ, vị này là Phí Lí, nhìn khôn lớn, coi như là người mẹ khác của ."

      Phỉ Lí vô cùng nhiệt tình mà tới đây ôm lấyTử Kỳ, còn hôn hai cái lên mặt , bày tỏ thích đối với : "Hoan nghênh cháu gia nhập ngôi nhà này, tôi bảo đảm cháu nhất định thích nơi này!"

      Tử Kỳ cũng ôm trở lại người phụ nữ Tây phương thiện lương này, "Cám ơn dì chiêu đãi, cháu rất thích."

      "Âu!" Phỉ Lí nhíu mày cái, " tại cáccháu phải ra ngoài rồi. Tôi phải sắp xếp bữaăn tối. Cưng ơi, những thứ này đều là cố ýchuẩn bị cho cháu đấy, hy vọng có thể khiếncho cháu ăn được ngon lành và vui vẻ."

      Lời của Phỉ Lí cũng phải là tranh công, người phương Tây xưa nay thẳng thắn, như vậy cũng bất quá là vì bày tỏ hoan nghênh đối với .

      Tử Kỳ lần nữa đem tầm mắt dừng lên những món ăn kia, cảm động nhè lướtqua nội tâm, nguyên tưởng rằng Tống Kỳ Diễn thường ngày cũng dùng bữa ăn như vậy, nghĩ tới những thứ này lại cố ý làm chocô!

      Tống Kỳ Diễn thấy mặt cảm động, mặt cũng theo đó lộ ra nụ cười vui vẻ, sau bèn kéo ra khỏi phòng bếp, " rồi, em thích nơi này , nhất là Phỉ Lí, đối với người khácrất nhiệt tình."

      Tử Kỳ cười gật đầu: " rất đúng, em bắt đầu cảm thấy hướng tới cuộc sống sau này ở nơi đây."

      Tống Kỳ Diễn kéo ở phía trước lại đột nhiên dừng bước, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn , quay người qua, cười đến mứcnheo lại tròng mắt đen, sau đó ôm lấy hông củacô, cúi người xuống hôn .

      nụ hôn truền miên. Tuy là hôn, càng giống như là loại phương thức biểu đạt sựvui sướng.

      Bên cạnh phát ra tiếng kinh hô thấp, mangtheo ý cười, Tử Kỳ khép hờ mắt nhìn thấy mộtngười giúp việc che miệng từ bên cạnh chuồn qua, thậm chí có thể đoán được ở cửa phòng bếp sau lưng núp bao nhiêu ánh mắt nhìn lén.

      Vậy mà, lần này, cũng đẩy Tống Kỳ Diễn ra, mà vòng lên cổ của , khiến cho nụ hôn này sâu hơn.

      Tống Kỳ Diễn, cám ơn , dẫn em đến nơi này,để cho em cảm nhận được loại cảm giác gọilà gia đình chân chính!

      -------------

      Dùng xong bữa ăn tối, Tử Kỳ nhìn sang cảnh đêm phồn hoa bên ngoài, tròng lòng sớmkhông kềm chế được thoáng rung động.

      vẫn mặc quần áo hưu nhàn tùy ý, mà Tống Kỳ Diễn cũng mặc quần thường và áo sơ mi, hai người tay trong tay phố ở Sydney, rấtnhanh lại bị bao phủ trong giữa đám đông.

      Nơi này đối với Tống Kỳ Diễn mà cũngkhông xa lạ, Tử Kỳ giống như cái đuôi theo phía sau , Australia rất nhiều dân di cư,dẫn đến việc đường có thể nghe đượcnhiều ngôn ngữ khác nhau, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài người Hoa.

      Khi họ dừng trước cái quán nghỉ chân, lại nghe được tiếng máy chụp hình vanglên, nghe thấy tiếng nên quay đầu lại, là mộtngười ngoại quốc thân thiện, cười chào hỏi nhóm người của họ, Tống Kỳ Diễn dường nhưtập mãi thành thói quen.

      "Bọn họ cảm thấy em là người phươngĐông xinh đẹp, cho nên mới chụp ảnh em làm lưu niệm."

      Sau khi Tử Kỳ nghe Tống Kỳ Diễn giải thích buông lỏng, nơi này có bọn chó săn điên cuồng, cũng có truyền thông ký giả thờikhắc nào cũng chờ ở nơi đó viết tin tức, chẳngqua là cư dân địa phương có lòng hiếu kỳ thôi.

      Hai người tản bộ dọc bờ biển cảng Sydney, gió nhiệt đới xế chiều mang theo mát mẻ.

      Đứng ở bên cảng, liếc nhìn lại, nhìn thấy đối diện là nhà hát Opera Sydney và cầu Sydney, ởtrong bóng đêm, nhà hát Opera Sydney đượcmột loạt ánh đèn vàng kim rực rỡ bao quanh, xa xa nhìn lại, nó lại có hình dáng giống như con nhím quái dị.

      Cận Tử Kỳ ngắm nhìn cảnh biển xinh đẹp ở ngoài khơi xa, gió biển lướt qua làm rối loạn máitóc dài của , hơi nheo lại đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ mọng thoáng xao động mà cong cong,tựa hồ là lần đầu tiên bản thân được nhìn thấy hình dáng độc đáo xinh đẹp của nhà hát Opera Sydney.

      Tống Kỳ Diễn lẳng lặng nhìn sang khuôn mặt dưới ánh đèn vàng, dựa vào gần như vậy, có thểngửi thấy được hương trà xanh người toảra phảng phất, biết, hương thơm này là do quanh năm pha trà mà lưu lại ngấm vàotrong xương cốt.

      Cũng là cổ hương vị này đây, bao giờ cũng có thể như có như khiêu khích trái tim củahắn, khiến cho khắc chế được muốn dựa vào gần .

      Cảm nhận được ánh mắt bên cạnh nóng bỏng,Tử Kỳ thu hồi tầm mắt quay đầu nhìn sang Tống Kỳ Diễn, từ từ mà đến gần tới đây, mắt thấy muốn hôn qua, Tử Kỳ lại đột nhiênđi trước bước chặn lấy bờ môi của .

      nụ hôn có chút nhiệt tình, mặc dù chỉ làmôi đụng môi, đáng quý chính là Cận Tử Kỳ chủ động.

      Tống Kỳ Diễn cao hứng nên có chút ngẩn ngườitại đó, Cận Tử Kỳ nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của , vội ho tiếng, mặt cũng hơi nónglên, "Em thấy bên kia có người ở làm hoạt động gì đó, xem chút ."

      xong, mắt dám nhìn , tiếp tục đỏ mặt bước nhanh tới, chưa được mấy bước,bàn tay lại lần nữa bị chộp vào lòng bàn tay ấm áp khô ráo, bên tai là giọng nam trầm thấpquen thuộc: "Cùng ."

      -----------

      Dựa lưng vào nhà hát Opera Sydney, phốvào buổi tối vô cùng nhân văn.

      Vô số nhạc sĩ vô danh ở phố trình diễn trựctiếp.

      Khi họ còn cách nào tiến vào nhà hát kịch Sydney để được ngắm nhìn kỹ vẻ đẹpthanh lịch ưu nhã của nó, ở bên cạnh nhà hát có những người đường mua được vé nghỉ chân cùng tiếng vỗ tay, đối với bọn họ mà đó cũng là chuyện hạnh phúc.

      Có nhím người chơi nhạc, đánh đàn ghi-ta, hátlên ca khúc tiếng thịnh hành toàn thế giới mười năm trước.

      "Take me to your heart,
      Hiding from the rain and snow
      Trying to forget but I won't let go
      Looking at a crowded street
      Listening to my own heart beat
      So many people all around the world
      Tell me where do I find someone like you girl...."

      Cận Tử Kỳ nhàng bước lên, cảm thấy cách nào khống chế mình mỉm cười.

      Người hát là ca sũ khoảng hai mươimấy tuổi, giữ lại mái tóc ngang trán dài,thân thể gầy gầy, dường như thứ duy nhất có thể chống đỡ là cây đàn ghi-ta rất nặng đeo người, chất giọng thuần hậu nghe bùi tai, vô cùng cuốn hút.

      Chung quanh ngừng có đường người hoặcdu khách dừng lại thưởng thức, hoặc nhịp nhẹmũi chân hoặc nơi gõ đầu ngón tay lên cánh tay.

      Cũng có say sưa với chiếc cameramini DV (Digital Video) ở đầu đường, từ thầnsắc nhìn lên đây là người phụ trách của ban nhạc.

      Cận Tử Kỳ lúc này vừa khéo vào ống kính của ta ——

      Công chúa Cận gia từ trước giờ vốn hiểulắm khi lượn quanh đường cùng người sao cho thuận tiện, nhị thế tổ Tống gia cũng vậy.

      Hai người chiếm cứ vị trí tốt nhất của ốngkính máy quay phim!

      "Ơ kìa, cản trở tôi." cầm máyquay phim hét rầm lên, gương mặt rất nóng nảy.

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau,mấy giây sau mới ý thức tới đối phương là chuyện với họ.

      "A, xin lỗi." Cận Tử Kỳ trước tiên khẽ gật đầutạ lỗi với bé kia.

      Tống Kỳ Diễn kéo Cận Tử Kỳ muốn , lại bị bé kia ngăn lại: "Ơ kìa, quên , các người mấy câu ."

      dứt khoát xoay thẳng ống kính đến chỗ họ, "Các người đến Sydney để tham quan du lịch sao? Chú này thoạt nhìn có chút nhìn quen mắt. . . . . ." lẩm bẩm, "Nhanh mấycâu chút ." bắt đầu thúc giục.

      Bị mười mấy tuổi chỉ huy làm việc, hai đại nhân tránh khỏi hiểura sao, Tống Kỳ Diễn nhíu mày chặt, " là muốn chúng tôi xin lỗi lần nữa?"

      trước tiên đem mặt ống kính dời , "Please! Ai bảo các người xin lỗi. Mời cácngười mau vài câu thích đối với bannhạc Hắc Bồ Đào."

      Tầm mắt của Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đồngthời bắn về phía những thanh niên diễn tấukia, lại gật đầu lần nữa ——

      ra gọi là ban nhạc Hắc Bồ Đào.

      "Tôi ông chú và bà thím các người nhanh lên chút nha!" hơi có chút kiênnhẫn, cào cào mái tóc ngắn màu vàng kim củamình.

      "A." Cận Tử Kỳ nghiêm túc gật đầu cái, lêntiếng, "Bọn họ rất trẻ tuổi, ách, tay chơi Bass so với tay chơi ghi-ta chuẩn hơn, tay trống dường như có chút tập trung, tay chơi keyboardlà hoàn toàn theo kịp tiết tấu. Tôi nghĩ. . . . . . Ách, họ có lẽ cần chỉ huy tốt." Lại gậtđầu cái, bày tỏ mình xong rồi.

      Tống Kỳ Diễn nghe Cận Tử Kỳ xong, lại nhíu mày xuống, nhìn về phía ban nhạc trẻ diễn tấu, cũng theo đó gật đầu cái, làm nhưrất đồng ý đánh giá của Cận Tử Kỳ.

      Cùng với vài người xem bên cạnh cũng bắt đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn những người đangbiểu diễn.

      nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, dường như biết nên cái gì cho phải.

      Cận Tử Kỳ vẫn phát giác rốt cuộc chỗ đócủa mình có vấn đề, sau đó phát thanh của màn trình diễn đột nhiên biến mất, ngườixem bên cạnh tất cả ăn ý lui về phía sau vài bước, mà cùng Tống Kỳ Diễn bị đám thanh niên tựa hồ là có hảo ý vây quanh, người bọn họ còn treo đàn ghi-ta và Bass.

      "Tại sao có thể phê bình người khác lungtung như vậy?" Tay chơi ghi-ta Bass và tay trống bất mãn kêu la, gương mặt đầy oán giận,người hai mươi mấy tuổi, nghe được người khác chất vấn nhạc của bọn họ, cũng thoát khỏi cảm thấy ủy khuất.

      Tống Kỳ Diễn vào lúc này coi như nhíu chặt mi tâm, đem Cận Tử Kỳ ra phía sau mình bảovệ, gần như trầm ngâm vài giây, mới lên tiếngvới những thanh niên tức giận bất mãn này: "Ngại quá, bà xã của tôi phát biểu sai."

      Cận Tử Kỳ đứng ở sau lưng Tống Kỳ Diễn, gậtđầu, cảm thấy những lời này của Tống Kỳ Diễnnói ra cũng quá trúng trọng điểm rồi!

      "Tôi thấy là các người muốn đến đây phá đám phải ?!"

      cầm máy quay phim gấp đến độ giậm chân, đến chỗ mấy tên thanh niên kia hô lên: "David!"

      Sau đó có người dáng dấp vô cùng cườngtráng, nam sinh thân cao khoảng chừng haithước từ phía sau đám người ra.

      Ngũ quan góc cạnh ràng, bởi vì ở trongbóng đêm nên có phần hơi dữ tợn.

      Cận Tử Kỳ khỏi siết chặt ống tay áo củaTống Kỳ Diễn, đối phương dáng dấp quá mức tráng kiện, còn có nhiều đồng bọn như vậy, nếu như đánh nhau phần thắng của Tống Kỳ Diễn có thể lớn nha!

      Ai ngờ nam sinh gọi David đó sau khi vung tay áo lại ra tay, mà ngoắc ngoắc ngón tay với Cận Tử Kỳ, chỉ vào đàn điện tử ở phía sau khiêu chiến: "Nếu như có thể vậy, thếnên thử đàn chút xem sao!"

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 4. Nhất Nặc Khuynh Tình
      Chương 03. Lại Có Thêm Đứa Bé?!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Nếu như có thể vậy, thế nên thử đàn chút xem sao!"

      Tống Kỳ Diễn nghe xong nhíu nhíu lông mày, "Cái gì?"

      "Bảo phu nhân của đến đàn thử chút!"Đứa con trai khoẻ mạnh cao lớn kia lại lặp mộtlần nữa.

      Mọi người chung quanh cũng rối rít đem ánhmắt đầy mong chờ dừng ở người của CậnTử Kỳ ở sau lưng Tống Kỳ Diễn.

      Dường như có loại dũng khí khích lệ vô hình, kích thích người trong cuộc mang tinh thầnthế giới.

      "Nhưng mà tôi chưa từng đánh đàn organ." Cận Tử Kỳ thành thực đưa ra câu trả lời của mình.

      "Hắc!" Những thanh niên trong ban nhạc đút tayvào trong túi quần, lên tiếng đầy châm chọc: "Cho nên trước khi phê bình người khác trước hết cần phải nghĩ đến thực lực của mình."

      Cận Tử Kỳ lẳng lặng đứng ở nơi đó, mái tóc đen trước ngực khẽ lất phất trong gió đêm tạo lên đường vòng cung ưu nhã, khẽ chớp hànglông mi, giống như cánh bướm rung động giữa ánh huỳnh quang trong đêm tối: "Nhưng tôi có thể thử chút."

      Tay chơi đàn lộ ra nụ cười khinh miệt,nhưng cũng tránh đường để cho qua đó.

      Đối mặt với những ánh mắt đầy hứng thú ở quanh mình xem náo nhiệt, Cận Tử Kỳ buônglỏng tay của Tống Kỳ Diễn ra, tới bên cạnhtrước đàn điện tử, quay đầu liếc mắt nhìn TốngKỳ Diễn.

      mặt của mang theo nụ cười, khôngchút tạp chất và ánh mắt như loại ma chú, bên trong mang theo khích lệ và dung túng.

      cười cười nhàn nhạt, tới trước đàn điện tử,cúi xuống bắt đầu nghiên cứu loại nhạc cụ mà chưa bao giờ tiếp xúc qua.

      Cho dù là đối với Piano, cũng là men theochỗ sâu quen thuộc trong trí nhớ, mới có thể đàn ra.

      Huống chi đây là loại nhạc cụ được đám thiếu niên trẻ tuổi khinh cuồng thích.

      Mười ngón tay thanh mảnh trắng ngần như ngàvoi lướt qua phím đàn, khẽ chạm vài cái phát ra vài tiết đơn điệu.

      Tiếng leng keng thùng thùng thể khiến cho người khác hài lòng, người xem khắp bốnphía nhịn được phát ra những tiếng xìxầm.

      Cận công chúa có chút lúng túng, khỏitìm kiếm trong đám người kia bóng dáng cao to quen thuộc loanh quanh trong đó.

      Tống Kỳ Diễn đứng ở trong đám người cao thấp đồng đều rất nổi bật, dường như chỉ liếc mắt cái nhìn thấy .

      thân áo sơ mi trắng, xẻ vạt, ống tay áo xăn lên, cánh tay lộ ra đoạn bắp thịt, có vẻ cường tráng mà lại hữu lực, bàn tay đangđút trong túi quần, bàn tay khác tự nhiênmà rũ xuống ở bên người.

      Bờ môi mỏng mềm còn chứa nụ cười ấm áp vui vẻ, trong bóng đêm ánh mắt của càng đen bóng, dáng đứng nổi bật oai hùng như vậy,dường như trong mắt chỉ có mỗi mình ,những thứ huyên náo và vui thích xung quanhkhông hề liên quan đến .

      Ở trong mắt , chỉ có Cận Tử Kỳ mới là niềm vui chân chính của !

      Ý cười trong đáy mắt càng lớn, nhận lấy sựcổ vũ sâu sắc mà lần nữa đem tay ngón tay thảvào phím đàn.

      Ngón trỏ tùy tính mà đánh lên, vô cùng nhàng mà vui sướng, là ca khúc《 March Turkish 》.

      bài hát cực kỳ dễ nghe, dưới ngón tay của , càng lúc càng nhanh, làm như mang theo ma lực, khiến người ta muốn vào trong nhạc, muốn công nhận mỗi nốt nhạcđang chạm khắc nên câu chuyện xưa.

      Khu vực gần đấy sớm còn ồn ào như lúc ban đầu nữa, càng ngày càng nhiều người đường dừng lại, bị bóng hình màu trắng gầy loanh quanh trước cây đàn điện tử hấp dẫn tầm mắt, sau đó bị tiếng đàn dưới những ngón taycủa mang vào thế giới mênh mông mờảo.

      còn là váy lễ đắt giá cao nhã người,cũng còn là chiếc Piano cao quý cực lớn lại lạnh như băng, cũng có băng ghế thích hợp để cho ngồi xuống, và hoàn cảnh khác hẳn so với đêm tiệc sinh nhật kia.

      Dáng vẻ của Cận Tử Kỳ cũng tùy tính mà đứngtrước đàn điện tử, cả người ăn mặc thoải mái,mái tóc dài cũng bay lả tả giữa bầu trời đêm, chân của đạp lên cái phách gõ nhịp, còn đầu ngón tay phím đàn cũng đangnhanh chóng di động.

      Đối với cá nhân , đây là kinh nghiệmchưa bao giờ có—— đánh loại nhạc khí tổng hợp như đàn điện tử này.

      Hiệu ứng hoà của đàn điện tử thể so với đàn Piano, nhưng lại có phong vị khác——

      Ví dụ như đơn giản, ví dụ như tùy tính, ví dụ như tự do. . . . . .

      Mười ngón tay của Cận Tử Kỳ càng lúc càng thuần thục điêu luyện ở bàn phím lần lượt thay đổi ly hợp, giống như điệu múa say sưa thần bí cách nào dừng lại.

      Lần đầu tiên cần phải kiêng dè về thânphận của mình, chỉ là theo ý niệm trong lòng màtùy tiện nhấn lên phím đàn, đám người quanh mình đông nghìn nghịt mảnh, vậy mà lại đắm chìm trong thanh vui tươi của mình.

      Theo nhạc trầm bổng lên xuống, trong đámngười phát ra từng trận tiếng vỗ tay nổ vang và các kiểu trầm trồ khen ngợi.

      Cho đến khi ngón tay của bị cọ sát phải toả nhiệt nóng lên, cho đến khi cảm giác có ngọn lửa dưới bàn phím.

      Lúc các khớp xương truyền đến mệt mỏi, cuối cùng cũng dừng lại giữa dòng thanh liên tiếp như thuỷ triều.

      Có lẽ bởi vì phương thức trình diễn quá kích, ngực của hơi phập phồng, hít thở có chút dồndập, đôi gò má trắng nõn như ánh trăng sáng phiếm hồng, coi như là cuộc biểu diễn tràntrề niềm vui.

      Các thành viên trong ban nhạc từ giữa cơn trầm mê lấy lại tinh thần, hưng phấn vỗ tay tánthưởng, giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt khoa trương.

      Có người Australia cầm điện thoại di động chụphình , cũng có người biết từ nơi đó hái được đóa hoa tiến lên đưa vào trong tay củacô, Cận Tử Kỳ sững sờ, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường, vì vậy chỉ là nhàn nhạtmỉm cười.

      Bắt đầu từ khi nào, thế nhưng cũng ham thích phương thức biểu diễn như vậy, tương tựmột cuộc loè thiên hạ. . . . . .

      thực tế, cảm giác này tệ, cần khắc chế thu liễm tâm tình của mình, suy diễn cuộc sống mà gia tộc an bài, mà là chânthành ràng đem linh hồn của mình biểu hiệndưới mắt bao người.

      Dưới những ánh mắt đầy hâm mộ Cận Tử Kỳ tuyệt đẹp, bắt đầu nở nụ cười tươi trànđầy tự tại chân thành nhất.

      Sau đó nhìn thấy đám người đột nhiên tẻ ra, Tống Kỳ Diễn từ giữa lối hẹp bước tới.

      kiêu ngạo mà cười tiếng, ôm lấy eo của kéo vào trong ngực, cúi đầu quay sang hôn xuống.

      Đây là nụ hôn nồng nàn mà nhiệt tình.

      Đám người chung quanh phát ra tiếng hoan hô và vỗ tay, vây quanh họ lâu cũng tanđi.

      "Tiểu Kỳ, mặc dù thông hiểu nhạc lýnên thể trở thành tri cùng em đồngcảm, nhưng em." Giọng của hắntrầm thấp gợi cảm, trán áp vào trán , "Emtốt đẹp như vậy, nhưng em chỉ thuộc về ."

      Cận Tử Kỳ chỉ có quay lại ôm , biếtnên gì. Cảm động và hạnh phúc, mong cầusự may mắn này dung nhập vào trong thân thể.

      đường trở về, Tống Kỳ Diễn dường như là có lời muốn , nắm tay của thỉnh thoảng siết chặt, ngắt nhéo rồi lại bóp.

      Xe buýt du lịch màu đỏ rực chạy con đườngđông nghịt, lúc ngang qua cửa hàng bán nhạc cụ, Tống Kỳ Diễn đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn , chẳng qua chỉ nhìn chiếc Piano màu trắng trưng bày trong tủ kính.

      bỗng nhiên dừng lại ở nơi này, dừng thậtlâu, rốt cục quay đầu toát ra câu: "Sau này mỗi ngày nghe em chơi đàn dương cầm có đượchay ?"

      biết tại sao chung quy cảm thấy nhữnglời này nghe vào là lạ.

      Cận Tử Kỳ lại liếc mắt nhìn chiếc Piano đắt giáđặt bục chút, bàn tay của hai người đan chặt nhau, khóe miệng cong lên đồng thời khôngtiếng động mà gật đầu. Mà câu kia của ởtrong lòng của tràn đầy men say, tựa như mộtvò rượu ngon được ủ lâu năm mới lấy ra.

      Mà Tống Kỳ Diễn lại hưng phấn cúi người ôm ngang lấy , để ý kêu lên và người đường kinh ngạc, ở tại chỗ xoay tròn ba trămsáu mươi độ, sau đó lại đè xuống cánh môi của mãnh liệt, chút nào cố kỵ mà chụt cái.

      Cận Tử Kỳ ngẩn ra, lòng ngón tay chạm tới bờmôi mình có chút sưng đỏ, chợt bật cười, rồiquấn chặt cổ .

      hạnh phúc rất đơn giản ——

      nụ hôn, cái ôm, bờ vai, hoặc là. . . . . . câu em.

      -----------------

      Ngày hôm sau Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn theohành trình như trước đó sắp xếp đến nôngtrưởng của trấn gần Sydney.

      Ven đường đều là những mảnh vườn nho rộng lớn um tùm rậm rạp, hoặc là những concừu bên trong ruộng lúa mạch thu hoạchxong kết thành đàn.

      Ngay cả trong khí cũng có hương vị tươi mát của hỗn hợp bùn đất cây cối.

      Nông trường của Tống Kỳ Diễn có diện tích mênh mông bát ngát, trồng trọt đủ loại cây nông nghiệp, thậm chí ở khu vực gần đấy xâymột trường đua ngựa, cho nên thỉnh thoảng cóthể nhìn thấy tình cảnh người ta bị con ngựa bỏrơi ở sau đuôi mất mặt.

      Nhìn sang bãi đỗ xe bên cạnh nông trường có các chiếc Limousine, Cận Tử Kỳ thầm than, Tống Kỳ Diễn cũng là thương nhân thiêntài, hiểu được đạo lý "vật tận kỳ dụng", nghiễm nhiên đem sản nghiệp nông trường chế tạo thành nơi nghỉ dưỡng và nơi trồng trọt.

      Cận Tử Kỳ đứng giữa vườn trà rộng lớn bao la, cảm giác mình bị vườn trà giống như chiếc áo ca rô lớn bao vây.

      nhìn điểm giới hạn giữa đất và trời, trong tầm mắt hẳn là mảnh xanh ngát, nhất thời tâm thần sảng khoái vui vẻ.

      Tống Kỳ Diễn tới, cùng đứng sóng vai, bờvai chạm nhau.

      quay đầu lại nhìn , quan sát ngũ quan sáng ngời, cười rực rỡ: "Những thứ này đều làcủa sao?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn , nhếch khóe miệng: "Chỗnào mắt em nhìn thấy được, đều là của ." nhàng mà cầm tay của : "Dĩ nhiên cũngbao gồm cả em."

      "Em cũng thể nhìn thấy chính mình." Tử Kỳ mấp máy khóe miệng, phá hư bầu khímà trả lời như vậy.

      "Em có thể nhìn đôi mắt của ." Tống KỳDiễn lại xoay thân thể của qua, nghiêm túc : "Trong này tất cả đều là em." Lúc lời này, trong mày mắt cũng đều là ý cườivui vẻ.

      Cận Tử Kỳ theo ý tứ của , nhìn vào con ngươi mắt đen bóng của , thấy được hìnhdáng của chính mình.

      khẽ hôn tay của , phát mặt trànđầy lúng túng, vì vậy cười đến mức sáng rựcnhư ngân hà.

      Ở nông trường hai ngày, bọn họ cùng cưỡi ngựa, cùng nhau vào trong bụi trà hái lá trà,thỉnh thoảng chơi trò rượt em đuổi của họcsinh trung học, ban đêm cùng nhau nằm trêncỏ ngắm sao trời.

      "Hôn nhân của chúng ta có phải còn thiếu chút gì hay ?"

      Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn người đàn ông hai tay vắt ở sau ót, yên lặng chờ đoạn sau.

      "Chụp ảnh cưới, quên rồi sao? Chúng ta vẫn cònchưa chụp ảnh cưới."

      từ từ xoay người qua đến gần, ôm : "Anhhi vọng những gì mang đến cho em đều là ký ức khắc ghi vào trong đáy lòng, bao gồmchụp ảnh cưới, nhất định cam kết có thể mang lại thứ tốt nhất khiến cho em hạnhphúc khó quên."

      " làm được." rúc vào trong ngực của , giọng lẩm bẩm, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo tới.

      Tống Kỳ Diễn cúi đầu cười cười, càng ôm chặt lấy thêm, ở bên trán hôn cái, hài lòng thoả dạ.

      Hai người cứ như vậy nhắm mắt nằm ở cỏnghỉ ngơi, bên người thỉnh thoảng truyền đếntiếng dế kêu, bầu trời đêm đỉnh đầu trongtrẻo sáng ngời, tô điểm cho dãy ngân hà lónglánh .

      -------

      Hôm sau trở lại nội thành Sydney, Tống KỳDiễn lập tức dẫn đến công viên thuỷ sinhSydney ở cảng Darling Harbour.

      Bước vào công viên thuỷ sinh, vừa ngẩng đầuthì nhìn thấy con cá mập lớn bơi qua, hai bên có thêm vài con rùa biển chậm rãi bơi đến trước kính thuỷ tinh, thỉnh thoảng tò mò nhìn du khách hành lang.

      Khi Tử Kỳ đứng trước tấm kính thủy tinh ngắm cảnh lại cùng con cá biển mắt to trừng mắt , Tống Kỳ Diễn đột nhiên kéo tay của ra ngoài, mục đích dĩ nhiên là khách sạn gần khuvực công viên thuỷ sinh.

      "Chúng ta bây giờ phải làm gì?" phải muốn thăm Aquarium sao?

      Tống Kỳ Diễn nhìn thấy trong mắt Tử Kỳ đầy tòmò, trong tròng mắt đen trong trẻo dâng lên mộtđiểm vui vẻ, gì chỉ dắt vào trongthang máy của khách sạn, sau khi đến tầnglầu dừng lại.

      nghiêng người trịnh trọng mà nâng cằm củacô lên, nhìn sâu vào mắt : "Hôm nay chúng ta chụp ảnh cưới."

      "Hôm nay?" Cận Tử Kỳ nghe thấy hiểu ra sao, mà đẩy cửa phòng ra.

      Phòng ngủ rộng rãi sáng ngời ánh vào trong mắt, Tử Kỳ dường như bị sức quyến rũ kỳ lạ dắt vào trong, trước hết thu hút tầm mắt của chính là chiếc áo cưới ren trắng được mặc người ma-nơ-canh đặt trước cửa sổ sát đất.

      Ánh mắt của thoáng vụt sáng, xoay người lại tiếng động nhìn Tống Kỳ Diễn như hỏithăm.

      chẳng qua là mỉm cười mà tới, siết chặttay của : "Thích ? Sáng nay mới được chuyển bằng máy bay từ Nhật Bản đến."
      Cận Tử Kỳ nhìn về phía áo cưới hoa văn rườmrà và tinh xảo được làm thủ công, khỏi giương khóe miệng lên, đưa tay vuốt ve đườngnét mềm mại thanh tao, " cầnthiết hao phí tài lực và tinh lực như vậy."

      "Chỉ cần trong phạm vi năng lực của , nhất định cho em thứ tốt nhất."

      ra như chuyện đương nhiên, lại ngheđược trái tim mình thoáng co rút.

      Cận Tử Kỳ có tài đức gì đáng giá cho Tống Kỳ Diễn đối đãi như vậy?

      ôm lấy đầu vai của rồi muốn cầu xin thay áo cưới, thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc ngay sau đó cũng đến căn phòng.

      Cũng gần hơn giờ sau, gương mặt đượctrang điểm trang nhã thanh lệ, mái tóc thẳng dàimềm mại được uốn rồi buông xoã tự nhiên,toàn thân Cận Tử Kỳ mặc chiếc áo cưới cúpngực uyển chuyển đứng ở trước mặt Tống Kỳ Diễn.

      Tống Kỳ Diễn cũng thay bộ âu phục màu đen tiêu chuẩn, hề lời vô ích, dắt lấytay của đến gần cửa.

      Mặc áo dâu bị Tống Kỳ Diễn cả người mặc bộ trang phục tiêu chuẩn dắt ra khỏi khách sạn, đường , thỉnh thoảng được người điđường thân thiện chúc mừng và hoan hô, có ông chủ của tiệm bán hoa nhiệt tình chạy tới đưa lên đóa hoa bách hợp.

      Lần nữa trở lại công viên thuỷ sinh Cận Tử Kỳtràn đầy khó hiểu, ngay khi nhìn thấy nơi máy chụp hình và đèn chiếu sáng được dựng lên bước chân của muốn tới nữa, thậm chí muốn lôi kéo Tống Kỳ Diễn trở về.

      Chỉ vì đoán được, Tống Kỳ Diễn có thể làmuốn quay chụp bộ ảnh cưới dưới nước.

      Lúc này hãy nhìn xem, trời sinh Cận Tử Kỳ vốnsợ nước mà , khác nào tai ương ngập đầu.

      Tống Kỳ Diễn dường như nhận ra sợ hãi, an ủi mà nâng lấy mặt của : "Bằng lòng tintưởng ?"

      Nhìn sang ánh mắt lưu luyến thâm tình, lại thể ra được chữ "", sau khi thấy trong đáy mắt đầy mong đợi, cuối cùng trong lòng sinh ra suy nghĩ: bất cứ giá nào vì Tống Kỳ Diễn liều lĩnh lần có cái gìkhông được?

      Dự tính xấu nhất, bất quá trở thành bữa trưa chocá mập dưới đại dương.

      Khi và Tống Kỳ Diễn mang kính bảo hộ và bình dưỡng khí chuẩn bị lặn xuống nước, bênngoài tấm kính thuỷ tinh có du khách tham quan đứng đầy tò mò, hoặc là chỉ chỉ trỏ trỏ hoặc là cầm máy chụp hình chụp điên cuồng.

      Đầu vai được bàn tay ấm áp giữ lấy, Cận Tử Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt khích lệcủa Tống Kỳ Diễn, hít sâu cái, hai ngườitheo thợ lặn chuyên nghiệp của công viên thuỷ sinh nhảy vào trong nước.

      Khi chìm vào trong nước biển qua khỏi đầu nỗi sợ hãi trong lòng càng tăng thêm vô tận, khinhắm mắt lại cảm thấy ngay cả hô hấp cũng dừng theo, bốn phía đều là nước áp tới ngừng đẩy gạt thân thể của ra, mái tóc dài trong nước biển tùy ý mà lay động phất phơ.

      Sau đó, khi được ôm vào trong lồng ngực cái cảm giác trống rỗng bất lực kia từ từ biến mất, đôi bàn tay khẽ vuốt ve sống lưngcô, ngừng dỗ dành cho trái tim bìnhtĩnh lại khi nó vốn nhảy loạn như sắp chạy rakhỏi lồng ngực .

      Đợi thân thể sau khi thích ứng, chậm rãi mở mắt ra, xuyên qua chiếc kính bảo hộ thấydung mạo đáy biển tươi đẹp như bên ngoài, có con cá thần sắc lóng lánh sáng bóngbơi qua trước mắt của , quay đầu nhìn thấy rạn san hô Great Barrier (Đại Bảo Tiều).

      Tống Kỳ Diễn ôm chặt, thấy biểu tình mặt , nhưng lại biết giờphút này nhất định cười, đáy mắt cũngkhông khỏi tràn đầy vui vẻ. Mà hai gã thợ lặnđang tấc cũng rời mà canh giữ ở bên cạnh.

      Khi nhiếp ảnh gia theo chân họ ra dấu tay chuẩn bị xong đâu vào đó, Tống Kỳ Diễn lập tứcdẫn đầu lấy kính bảo hộ và bình dưỡng khíxuống, những bọt nước từ bờ môi mỏng của hắntràn ra, Cận Tử Kỳ bắt chước làm theo, ngũ quan bị nước xâm nhập vào cảm giác vô cùng khó chịu, nhịn được nhắm mắt lại, thắt lưng lại bị ôm lấy, sau đó môi có thứ gìđó mềm mại ấm áp dán lên.

      theo bản năng mà hé mở cánh môi, cỗ dưỡng khí mới mẻ lập tức xâm nhập vào trong khoang miệng của , khiến cho thể kiềm chế mà đưa tay bấu víu lấy cơ thể củaTống Kỳ Diễn, phối hợp mà dán chặt môi củahắn, để cho dưỡng khí tràn ra ngoài.

      Tiếng vỗ tay của du khách do hưng phấn bị ngăncách ở bên ngoài lớp kính thủy tinh, Tử Kỳ hơi híp mắt, giống như thấy được Cực Quang* củacuộc sống, ở bên bờ tử vong tuyệt vọng lại gặp được sống, mà cũng giống như vô số buổi sáng sớm trước kia, bị ôm chặt ở trước ngực của , cảm nhận tim của đập, cũng làm cho tâm hồn mình thấp thỏm trong phút chốc lấy được bình yên. . . . . .

      * tượng xảy ra trái đất ở những khuvực vĩ độ cao (Nam cực, Bắc cực), ánh sángmặt trời bức xạ trong khí phát ra nhữngtia sáng nhiều màu rực rỡ.

      -------------

      Mấy ngày kế tiếp, họ đến những thành phố khác của Australia, ngồi xe lửa cùng nhau lênđường ngắm cảnh.

      Khi mệt rồi, Tống Kỳ Diễn ngồi xổm xuống cõng , tựa như vô số tình nhân ở đầuđường, mặc T-shirt mười mấy đồng mua ở ven đường, mang mắt kính, nhưng chung quy vẫn cóthể đưa tới nhiều chú ý.

      Bởi vì thể phủ nhận, họ là đôi tìnhnhân Phương Đông đẹp mắt.

      Buổi tối họ đến các trung tâm mua sắmkhác nhau để mua ít vật kỷ niệm và đặc sảnchuẩn bị mang về nước.

      Hôm đó mua xong hết đồ họ đến bãi đậu xe dưới hầm, chợt phát cái túi rơi lạitrong cửa hàng dạo qua trước đó, Tống Kỳ Diễn quay trở lại lấy, để cho xuống xengồi trước chờ .

      Cận Tử Kỳ mới vừa bước ra thang máy, nhìnthấy chiếc xe có rèm che từ cửa lái vào tới, tốc độ xe có chút nhanh, dừng bước lại chờ xe ở trước mắt lái qua trước sau đó qua, nhưng trong chớp mắt, bóng người vội vàngxẹt qua khoé mắt .

      Chuyện kế tiếp phát sinh phải có chút bất ngờ, hơn nữa rất nhanh.

      Nhanh đến mức cũng kịp đưa tay kéo cái người lỗ mãng kia lại hoặc là ra tiếng "Coi chừng".

      Đối với loại chuyện như tai nạn xe cộ, cũngkhông ai biết rốt cuộc phát sinh như thế nào, giống như là chuyện ngáp cái hoặc trong nháy mắt, sau đó người ngang qua đường đó bị đánh bay ra ngoài.

      Giống như con bướm khô héo còn sống lướt qua đường cong trung, sau đó vôlực mà rũ cụp xuống, phát ra tiếng rơi xuống đất nặng nề, còn kèm theo tiếng thắng xe khẩn cấp khiến bánh xe ma sát mặt đất chói tai.

      Bãi đậu xe dưới đất mờ tối, người đường nọ hấp hối, đầu xe lõm xuống, còn có mùi máu tươinồng nặc.
      Đồng tử của Cận Tử Kỳ co rụt lại, sắc mặt cũngnhanh chóng tái nhợt, đại não ầm tiếng nổtung.

      Bên cạnh có những phụ nữ khác che miệng sợ hãi mà kêu to, có người đàn ông vội vã gọi điệnthoại báo cảnh sát, cũng có người chạy tìm bảo an của trung tâm mua sắm, thoáng vậy, bãi đậu xe dưới đất mảnh hỗn loạn.

      Vậy mà, Cận Tử Kỳ chỉ đứng ở nơi đó nhìn ngơngẩn, nhìn sang người bị thương ngã ở trongvũng máu, hàng lông mày đen xinh đẹp từ từnhíu lại, bên trong đôi mắt đẹp từng bước hiệnlên sợ hãi, hoang mang, trống rỗng cho đếncuối cùng là mờ mịt.

      Bờ vai đột nhiên bị cỗ trọng lực chộp lấy,Cận Tử Kỳ run rẩy dữ dội, nhanh chóng quay đầu lại, thấy vẻ mặt lo lắng của Tống Kỳ Diễn,khuôn mặt nhắn vốn vô cùng tái nhợt mớitừ từ mà khôi phục huyết sắc.

      Tống Kỳ Diễn ở lầu vừa nghe bãi đậuxe xảy ra tai nạn xe, để ý tới việc lấy túi lập tức chạy xuống, nhìn thấy Cận Tử Kỳ hoàn hảo đứng ở chỗ này trong lòng mới buông lỏng.

      Khoảnh khắc ấy thấy sắc mặt khó coi nhưvậy, dự đoán là bị giật mình, ôm lấy vào trong ngực, giọng an ủi: "Đừng sợ, sợbóng sợ gió hồi, có chuyện gì, khôngcó chuyện gì."

      Cận Tử Kỳ núp ở trong ngực của , lắc đầu cái, vừa định có sao, bên trong dạdày có trận buồn nôn trào ngược, khiến côđẩy Tống Kỳ Diễn ra rồi bỏ chạy đến gócnôn ra trận.

      "Chuyện gì xảy ra, có phải cơ thể thoảimái hay ?" Tống Kỳ Diễn khỏi nóng nảy.

      Cận Tử Kỳ lại bị mùi máu tươi tập trung trongkhông khí chỉ có thể khom lưng nôn mửa, ngaycả mật cũng muốn phun ra.

      Nhìn sang sắc mặt yếu ớt và khóe mắt chảyra lệ quang, bàn tay của Tống Kỳ Diễn vỗ sau lưng bỗng dừng lại ở nơi đó, trậnhoảng hốt, đâu nào còn xem xét được cái gì, ôm lấy Cận Tử Kỳ xông đến chỗ xe của mình.

      Xe chạy nhanh đường lớn, chú ý của dừng ở người Cận Tử Kỳ lại nhiềuhơn là tay lái.

      vẫn chưa ngừng nôn khan, che miệng, mitâm nhíu chặt lại, dường như rất khóchịu.

      Hầu như vừa đến bệnh viện, Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ đến phòng cấp cứu, lúc bác sĩ muốn làm kiểm tra cho Cận Tử Kỳ, làm thế nào cũng chịu ra ngoài, vẫn cứ kéo lấytay của Cận Tử Kỳ chịu buông.

      "Tiên sinh, nhất định phải ra ngoài, như vậy làm trở ngại bác sĩ chẩn đoán bệnh."Y tá nhã nhặn ôn tồn mà khuyên bảo.

      Tống Kỳ Diễn lại càng nắm chặt bàn tay củaCận Tử Kỳ, đôi mày thanh tú nhíu lên, "Vợ của tôi bây giờ rất sợ hãi và bất lực, ấy thể tách khỏi tôi, cho nên tôi nhất định phải túc trực ở bên cạnh ấy."

      Cận Tử Kỳ buồn ngủ phải nhấc mí mắt nặng nề lên, nhìn Tống Kỳ Diễn liều chết kéo mình thả, muốn cho ra ngoài trước, nhưng lúc nhìn thấy mặt đầy lo âu và bất an chấp nhận "Giá họa" .

      Bác sĩ hỏi Cận Tử Kỳ: "Phu nhân, có thể bảo tiên sinh ra ngoài lát hay ? Tôi muốn kiểm tra cho ."

      "Tiểu Kỳ," Tống Kỳ Diễn yếu ớt mà gọi mộttiếng, ánh mắt có chút hơi ủy khuất.

      Vì vậy Cận Tử Kỳ đội lấy danh hiệu điêu ngoabốc đồng mà lắc đầu cái, giọng suy nhược: "Tôi muốn ấy ở lại."

      Bác sĩ và y tá có chút khó xử, Tống Kỳ Diễn lạiho tiếng, đến bên mép giường ngồi xuống, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn sang bác sĩ, ý tựa như : còn mau khámbệnh cho vợ tôi!

      Cảm giác buồn nôn của Cận Tử Kỳ biến mất,giờ phút này nằm ở giường chỉ muốn ngủ.

      Vị bác sĩ có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũngkhông đuổi Tống Kỳ Diễn nữa, cầm ống nghe khám bệnh vừa muốn đặt xuống ngực của CậnTử Kỳ, lại bị cái tay khác bắt lấy cổ tay:"Bảo kiểm tra lại sờ loạn ở đâu vậy!"

      Giọng của Tống Kỳ Diễn lại cao lên, ánh mắt đầy tức giận, còn kém có đấm vào mũi của bác sĩ.

      Người đàn ông bị tật đố kị làm cho tâm tư mờ mịt đâu nào còn nhớ bà xã của mình còn bệnh đâu!

      Nam bác sĩ trẻ tuổi đau đầu xoa xoa trán, cùng y tá trao đổi vài câu, y tá liền chạy khỏi, khôngbao lâu nữ bác sĩ đến, tiếp nhận côngviệc kiểm tra của nam bác sĩ.

      Tâm tư của Tống Kỳ Diễn vốn ngâm trong bình dấm chua mới lần nữa chạy vào trong dòngnước ấm loãng nhạt.

      Buổi tối khuya bận rộn hồi, làm các loại kiểm tra, nữ bác sĩ nhìn lần tất cả phiếu báocáo kiểm tra, cuối cùng ngẩng đầu nhìn người đàn ông ôm chặt bà xã mà giám sát, mặt trưng ra nụ cười ấm áp thân thiện.

      "Tiên sinh, tôi thể chúc mừng ,phu nhân của mang thai sáu tuần lễ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :