1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu Chương
      Chương 40.1 Lại thêm người con riêng? !


      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Bạch gia, lấy địa vị của Bạch gia ở trong ngành nghề khách sạn, nếu như Tống thị cùng hợp tác nhất định là làm chơi ăn ."

      Nhắc tới Bạch gia, trong phòng ăn bỗng chốc bị bao phủ bởi yên lặng kỳ lạ.

      Tô Hành Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn sangTống Kỳ Diễn, dao nĩa trong tay cũng hơi bị nắm chặt.

      Tống Chi Nhậm thở dài: "Hạng mục lớn như vậy, làm sao thương lượng hợp tác là có thểhợp tác, coi như chúng ta có lòng tin gấp trăm lần, cũng thấy đối phương sẵn lòng đemmột số tiền đáng kể để đầu tư vào."

      " đến ngọn nguồn chính là vấn đề tínnhiệm." Tống Kỳ Diễn dừng lại chút, quayqua đề nghị cùng Tống Chi Nhậm: "Tôi ngược lại có chủ ý, có lẽ thúc đẩy lần hợp tác này của hai nhà."

      Tống Kỳ Diễn cố ý ra sức tháo nút thắt, Tống Chi Nhậm theo lời đó đón nhận, lông mày hoa râm nhướng lên, hiển nhiên đầy hứng thú:"Vậy thử xem, nếu như hợp lý hẳnkhông thể thử nghiệm lần."

      Tô Hành Phong ở đối diện dường như ý thứcđược cái gì đó, sắc mặt từ từ trở nên khó coi.

      Về phần Tống Nhiễm Cầm vừa nghe đến haichữ Bạch gia, sớm tập trung tinh thần màvểnh tai lên muốn nghe sót chữ.

      Tống Kỳ Diễn chưa từng lướt qua liếc nhìn hai mẹ con ở đối diện với hai thần thái khác hẳn nhau cái, vẫn đối với Tống Chi Nhậm cười cười: "Hành Phong phải cùng Bạch tiểuthư. . . . . . Hôm nay nước chảy thành sông, sợ là chỉ có phương pháp, đám hỏi."

      "Tôi đồng ý!" Tô Hành Phong đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng mà nhìn Tống Kỳ Diễn với bộ dáng lười biếng ở đối diện, "Muốn đám hỏitự , cần đem chuyện kéo đến người của tôi.

      Cận Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn rũmắt xuống, đếm xỉa đến, im lặng bình thản mà dùng cơm.

      "Xem con kìa, cái đứa này, gấp cái gì, ôngngoại con còn chưa có lên tiếng mà!"

      Tống Nhiễm Cầm mặt trách cứ mà kéo ốngtay áo của Tô Hành Phong xuống, muốn kéoanh quay lại ghế, nhưng trong lòng lại vui mừng, cái đề nghị đó của Tống Kỳ Diễn xem như chính là ý nguyện trong lòng bà đây.

      Tô Hành Phong lại vùng thoát khỏi tay của mẹ mình, hai tay nặng nề mà chống lên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước nhìn chằmchằm Tống Kỳ Diễn: "Trước đó nghĩ mọi cáchđuổi tôi ra khỏi Tống thị, tại lại có cái quyền gì đến can dự hôn của tôi!"

      Tống Kỳ Diễn nhíu mày, chậm rãi mà cười lên, cúi đầu lay động ly rượu trong tay.

      "Chuyện cậu cùng Bạch tiểu thư về điểm này sớm huyên náo khiến mọi người đều biết, chẳnglẽ còn muốn tôi nhắc nhở cậu rằng Bạch tiểuthư hôm nay là người mang thai tĩnh dưỡng ở trong nhà, cả Bạch gia vì vậy bị gièm pha làm cho cả nhà ngày an lành."

      Sắc mặt Tô Hành Phong đột nghiên xanh, cóchút căm giận mà nghiến răng: "Nếu như khôngphải là các người tính toán, chuyện phát triểnđến nước này sao? Các người cho là đối với tôinhư vậy công bằng sao!"

      "Các người?" Trong miệng Tống Kỳ Diễn lặp lại hai chữ này, cười đến mức càng thêm vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Tô Hành Phong, "Mẹ cậu muốncho cậu cùng Bạch tiểu thư giai ngẫu thành đôi,chuyện gì lại dính dáng đến chúng tôi?"

      Tô Hành Phong bị phản bác phải á khẩu trả lời được, bàn tay nắm mép bàn nổi lên gân xanh, đêm đó nếu phải mẹ của lừa gạt, làm sao vào lầm phòng của Bạch Tang Tang và từ đó đúc thành sai lầm lớn như vậy? !

      Nhớ đến Bạch Tang Tang với ánh mắt oán hận khinh miệt.

      Nhớ đến Kiều Niệm Chiêu cổ tay mang băng gạc rỉ máu.

      Nhớ đến mẹ ngày đêm chẳng phân biệt được mà ngừng ghé vào tai bảo từ đến lớn là niềm hy vọng của mọi người. . . . . .

      Sắc mặt Tô Hành Phong càng lúc càng tái nhợt, ta cả đời này có thể quang minh chính đạisống vì mình sao?

      Tầm mắt tự chủ được bị bóng dáng gầy vẫn im lặng ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn thuhút ——

      thong thả ung dung mà dùng muỗng sứ múcmột muỗng canh cá, mi mắt hơi chớp, uống từng hớp .

      Đối với việc trong phòng ăn khoảnh khắc ấyphát sinh tranh chấp, thậm chí ngay cả đầucũng ngẩng lên cái.

      Tống Chi Nhậm gác đôi đũa xuống, vừa lau bàn tay vừa mở miệng: "Bạch gia, chung quy cũngphải cho bọn họ câu trả lời hợp lý ."

      Sắc mặt Tô Hành Phong càng lúc càng trắngbệch, đối với câu quyết định của Tống ChiNhậm nhìn như bất đắc dĩ cảm thấy camlòng, "Ông ngoại, điều này công bằng!Con cũng là cháu ngoại của ông!"

      Nhưng Tống Chi Nhậm chỉ nhàn nhạt liếc nhìnanh cái: "Lúc này phải là kết quả lúc ban đầu các người muốn sao?"

      "Con chưa từng nghĩ tới muốn kết hôn với Bạch Tang Tang, cũng muốn leo trèo với lấycành cao của Bạch gia này!"

      Tô Hành Phong mắt đỏ hồng, mới vừa rống lên xong tiếng, má trái liền bị xáng bạt taithật mạnh.

      "Bốp" ! Lanh lảnh quanh quẩn ở vốnyên tĩnh trong phòng ăn.

      Tống Nhiễm Cầm chỉ tiếc rèn sắt thànhthép mà nhìn Tô Hành Phong chằm chằm: "Đồhỗn xược, bậy bạ gì đó! lớn , còn mau xin lỗi với ông ngoạicon!"

      Tống Chi Nhậm đối với việc Tô Hành Phong bất kính, cũng có tỏ ra bất kỳ vẻ gì khôngvui, thậm chí ngay cả quát tháo trách mắng cũngkhông có.

      Ngược lại Tô Hành Phong mang gương mặt sưng đỏ, cầm lấy áo khoác ghế dựa, đẩy lùighế ra xoay người sãi bước rời , giữa thanhquở mắng của Tống Nhiễm Cầm đóng sầm cửa phòng ăn mạnh.

      Sắc mặt của Tô Tấn An cũng quá tốt, vội vã lau tay rồi đứng dậy: "Tôi xem đứa bé kia chút."

      Sau đó đợi Tống Nhiễm Cầm có bất kỳ phản ứng gì, liền nhanh chóng mà ra khỏi phòng ăn, giống như là sau lưng có hổ báo đuổitheo.

      Cha con Tô gia lần lượt rời sân, để cho Tống Nhiễm Cầm mặt có chút nhịn được,cẩn thận mà nhìn sắc mặt Tống Chi Nhậm: "Ba,ba đừng trách A Phong, đứa bé kia chỉ là trọngtình, con khuyên nó đàng hoàng."

      Tống Chi Nhậm gật đầu: "Trọng tình sai, nhưng ướt át dây dưa cũng được xem là chuyện tốt, nếu cùng nha đầu Niệm Chiêu kiachia tay rồi, cũng đừng vương vấn dứtđược để cho đến lúc đó người của Bạch giakiếm chuyện."

      "Đó là nhất định, ba yên tâm." Tống NhiễmCầm gật đầu liên tục, khiêm tốn nghe dạy bảo.

      Vẫn chuyên tâm dùng cơm Cận Tử Kỳ chợtngẩng đầu lên, liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm lúc này mày mắt đều lộ ra mừng rỡ, chút dấuvết mà dựa sát vào Tống Kỳ Diễn, dùng âmthanh chỉ có hai người nghe được : "Là cố ý."

      Cố ý tác hợp hôn của Tô Hành Phong cùng Bạch Tang Tang.

      Nếu như bọn họ thành đôi, vậy thể nghi ngờ đả kích Kiều Niệm Chiêu rất mạnh.

      Cận Tử Kỳ khỏi lại nghĩ tới tối hôm qua Tống Kỳ Diễn với Kiều Niệm Chiêu ——

      Nhìn bộ dạng quen hay tươi cười, cũng muốnbiết chút thời điểm khóc mang bộdạng gì.

      " mới đúng là tên bại hoạichân chính." liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm vẫn còn cao hứng mà cảm khái lên tiếng.

      Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu nhìn cái,nhàn nhạt cười lên, ánh mắt bị ánh đèn phảnchiếu, mang theo điểm sáng óng ánh.

      thừa dịp người nào chú ý hôn mộtcái lên trán của , cười đến mức như đườnglàm quan rộng mở: "Đây chỉ là trùng hợp." Nhân tiện hôn xuống vòng quanh khóe miệng của ," đây gì em cũng tin sao?"

      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn thẳng , có chút kinh ngạc khi cho ra câu trả lời lấp lửngnước đôi cái nào cũng được như vậy.

      mỉm cười, tiếp: " chính anhcũng tin, nhưng cũng chỉ có thể là như thế."

      Bên kia Tống Nhiễm Cầm nhặt được mónlợi lớn, vào lúc này chỉ muốn dùng mũi để nhìn mọi người rồi, liếc mắt thấy cảnh hai vợ chồng ở đối diện với nhau, khó có được tâm tìnhvui vẻ: "Nhìn xem hai vợ chồng son nóithầm gì đây mà!"

      Trong lúc đó Tống Chi Nhậm cũng hiếu kỳ nhìn sang, Cận Tử Kỳ liền ngồi ngay ngắn lại, lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt.

      Tống Kỳ Diễn lười biếng tựa vào ghế dựa: " thầm, như thế nào còn có thể với người thứ ba?"

      Tống Nhiễm Cầm cũng quan tâm, quay qua cùng Tống Chi Nhậm thương lượng: "Ba,phòng ốc mới tìm chuẩn bị để cho công ty trang trí sửa sang lại, e là còn phải ở chỗ này ở mấy tháng, hôn chỉ sợ cũng phải làm ở chỗ này."

      "Vậy trước tiên ở nơi này , đến lúc phòng ốc chuẩn bị xong rồi dọn cũng muộn."

      Điểm này Tống Chi Nhậm cũng nhiều ýkiến lắm, ban đầu cũng là bởi vì Cận Tử Kỳ nóibóng gió phải để ba nhân khẩu của Tô gia rời mới bằng lòng cùng Tống Kỳ Diễn vào ở, nếu ông cũng để cho Tống NhiễmCầm ra .

      đến việc này đây, Tống Nhiễm Cầm cũng quên Cận Tử Kỳ này là kẻ đầu sỏ gây nên!

      "Tử Kỳ a, cùng Kỳ Diễn dời đến nơi ny ở, Cận gia có thể vắng lạnh, về sau có thể phải nên quay về nhiều lần, cũng tránh cho vợ chồngCận đổng ghen tỵ."

      Cận Tử Kỳ liếc mắt, nhìn dáng vẻ Tống Nhiễm Cầm bắt được cơ hội liền muốn đạp mình, cười cười, "Con gả ra ngoài như tát nước rangoài, cho dù bỏ được, cũng có thểnương nhờ nhà mẹ đẻ , dẫn tới người ta lời ong tiếng ve."

      Ý cười đắc ý bên khoé miệng Tống Nhiễm Cầmcứng đờ, rất có mùi vị mang tảng đá đập chân của mình.

      Tống Chi Nhậm lại cười ha ha: "Cũng là, dù saocũng phải chuyển chỗ ở, ở tại nhà mẹ đẻ lâu dài quá, ta nếu tranh thủ giữ lại tý, con trai ta đây cũng mau phải trở thành người ở rể ở Cận gia rồi."

      "Ba, lời cũng phải là như vậy a!"

      Tống Nhiễm Cầm lại đột nhiên cắt đứt Tống Chi Nhậm cười to, mắt liếc Tống Kỳ Diễn, đối với Tống Chi Nhậm lên tiếng: "Ở nơi đó là chuyện , thường thường huyết mạch của Tống gia luôn thể chia cắt."

      Cận Tử Kỳ lại bởi vì những lời này mà kinh ngạc mà nhìn về phía Tống Chi Nhậm mang vẻ mặt tươi cười.

      từ những lời này của Tống Nhiễm Cầm mà liên tưởng đến câu "Cha mẹ sinh con trời sinh tính" của Tống Kỳ Diễn lúc ở trong thư phòng,hơn nữa khoảnh khắc ấy khóe miệng của người đàn ông bên cạnh lại thoáng chút ý cười đầy hàm xúc.

      Chẳng lẽ ——

      Nhưng đợi đến lúc nghĩ ra được đầu mối, lần nữa lại nghe thấy tiếng của Tống Chi Nhậm: "Đợi lát nữa lại xem cá La Hán của ta chút, chúng cũng là phần tử của Tốnggia."

      Giấu hoang mang nghi hoặc dưới đáy lòng,Cận Tử Kỳ mỉm cười gật đầu: "Dạ được, thưa ba."

      Bởi vì tiếng ưng thuận này, lập tức đặt chénđũa xuống rồi theo Tống Chi Nhậm xem cá La Hán bảo bối của ông.

      trước khi rời Tống Kỳ Diễn vẫn mangvẻ mặt có việc gì mà ngồi ở chỗ đó thưởng thức rượu đỏ, biểu tình bí hiểm.

      Lần này cũng lên thư phòng ở lầu hai,mà là xem cá La Hán trong phòng khách.

      Trong hồ, cá La Hán vẫn tinh thần phấn chấnmà phun bọt, phát nắm thức ăn cho cá được rắc xuống, lập tức tranh nhau tới trước.

      "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, từ từ , mỗi con đều có." Tống Chi Nhậm tự tự nhủ mà rải thức ăn cho cá xuống, mặt mangthần sắc vui vẻ thỏa mãn, "Trước tiên làm quen với Tiểu Kỳ chút, ấy chính là trái tim bảo bối của con trai ta nha!"

      Cận Tử Kỳ cũng đem lực chú ý đặt lên chín con cá La Hán màu sắc khác nhau, trong đầukhông ngừng tự đánh giá lại câu "huyết mạch"của Tống Nhiễm Cầm là có ý gì, sau đó Tống Chi Nhậm quay đầu lại nhìn cái: "Đangsuy nghĩ gì?"

      " có gì." Cận Tử Kỳ kéo lại dòng suy nghĩđang bay xa, liếc nhìn những con cá La Hán cách lớp thủy tinh tựa như ngó chừngmình, thuận miệng tò mò hỏi câu: "Con màu đỏ này tên gì?"

      "Cái gì màu đỏ! Đây chính là La Hán mỹ nhâncổ điển! Xem chút con này, đây là Lam Nguyệt Tinh La Hán!"

      Nhìn bộ dáng của Tống Chi Nhậm mang mộtphong thái nhân sĩ chuyên nghiệp, Cận Tử Kỳ mấp máy khóe miệng, lần này ngay cả chút hứng thú cũng nhấc lên nổi rồi, chẳng qua là, Tống Chi Nhậm vì sao lại nhiều lần muốn côđến xem cá?

      Nghĩ như vậy, Cận Tử Kỳ nhịn được lại nhìn về phía hồ cá, chẳng lẽ xem cá còn có thểnhìn ra môn đạo? Bất quá, nếu chủ nhà mờicô đến xem cá, huển nhiên cũng tự mình giảithích.

      Cận Tử Kỳ cần đợi lâu, Tống Chi Nhậm để túi thức ăn cho cá xuống, chắp tay sau lưng nhìn sang cá La Hán, lời cũng là với : "Tử Kỳ, con có biết tại sao ta phải nuôi chíncon cá La Hán ?"

      Tống Chi Nhậm cũng phải là sựmuốn nghe bàn luận viễn vông đối với phong thủy học, ông bất quá là muốn mượn việc này mở ra đề tài khác, cho nên Cận Tử Kỳ phối hợp mà lắc đầu, yên lặng chờ đoạn sau.

      "Nuôi chín con cá, là quẻ sao Hữu Bật, là số hạnguyên chi phụ mẫu, chủ gia đình hoà hợp, giavận thuận lợi."* (Lạc Lạc: cái này mình pó tay, chỉ dịch được như vậy, chung cũng hiểu là nuôi chín con cá La Hán theo phong thuỷ giúpgia đình hoà hợp an vui, được phò trợ giúp đỡ...ToT...huhuuuu)

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận vụ Tử Kỳkhẽ nhướng, Tống Chi Nhậm xoay ngườinhìn , ánh mắt sâu xa: "Tử Kỳ, người ta khi lớn tuổi, trở nên muốn cầu, bất quá chỉ muốn điều duy nhất là cả nhàhòa thuận, con hiểu chưa?"

      hiếu kỳ trong lòng như đám dây mây leo lan tràn ra dữ dội, cánh môi Cận Tử Kỳ giật giật, nhưng cuối cùng hỏi ra miệng, khi ông nhìn chằm chằm quay lại câu:"Ba chỉ có đứa con trai là Kỳ Diễn, nguyệnvọng này dĩ nhiên là vô cùng đơn giản."

      Tống Chi Nhậm chợt hoảng hốt, híp híp con mắtsắc bén quan sát Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ cũng che che giấu giấu, thản nhiên mà mặc choông nhìn, Tống Chi Nhậm nhìn hồi lâu hếtmột vòng mới khoát khoát tay: "Con trở về ."

      Cận Tử Kỳ cũng muốn ở cùng Tống Chi Nhậm lâu thêm, khi trong lòng mơ hồđoán được .
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu Chương
      Chương 40.2 Lại Thêm Đứa Con Riêng?!


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Từ trong phòng khách ra ngoài, nhìn thấyTống Kỳ Diễn chống tay lên tường ởhành lang.

      thấy ra ngoài, lập tức lên dắt lấy tay của , mang trở về phòng, suốt đường cũng lời.

      vào phòng ngủ rồi đóng cửa bật đèn, Tống Kỳ Diễn liền nhịn được hỏi : "Ông ta gì với em?"

      Cận Tử Kỳ cũng tính đối với giấugiếm suy đoán của mình, nhìn chằm chằm vào bên trong tròng mắt đen của Tống Kỳ Diễn, lướtqua vấn đề của , thẳng thắn và hiếu kỳ hỏi: " phải ba còn có đứa con khác chứ?"

      Bàn tay của Tống Kỳ Diễn tháo cà vạt hơikhựng lại, quay đầu qua nhìn cái: "Haingười ở trong phòng khách đến việc này?"

      " phải." Cận Tử Kỳ ngồi xuống giườngđôi, vuốt ve khăn trải giường hoàn toàn mới, "Để cho em ngắm nghía chín con cá La Hán kia,nhưng mà sau đó lại có mạch nhấn mạnh sựhòa thuận của gia đình, em bất quá là tìm hiểunguồn gốc mà đoán chút."

      "Ông ta ngược lại nghĩ hay, gia đình hòathuận sao?"

      Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên lạnh lùng cười nhạo tiếng, cầm cà vạt ở trong tay, "Cho em xem cá là giả, để cho em thuyết phục , ngay cả ông ta cũng nhìn ra, chỉ có lời củaem mới có thể nghe theo."

      Cận Tử Kỳ lại bởi vì nửa câu cuối của mà có chút ngượng ngùng, nhưng trọng điểm cũng là đặt ở nửa câu đầu, trầm ngâm trong chốclát, sau đó có chút dám tin mà ngẩng đầu nhìn : " có con riêng?"

      Tống Kỳ Diễn phủ nhận, tới bên cạnh ngồi xuống, bàn tay cầm cà vạt nổi lên khớp xương trắng bệch, vừa buông ra, khôi phục lạibình tĩnh như trước, chẳng qua là nụ cười có phần trong trẻo lạnh lùng.

      "Là con trai, năm nay cũng ba mươi ba tuổi."

      Cơn sóng trong lòng Cận Tử Kỳ quay cuồng trận, ba mươi ba tuổi, khi đó mẹ Tống Kỳ Diễn còn sống!

      Sau đó, lập tức nhớ đến Kiều Niệm Chiêu cùng mình chỉ kém tuổi.

      Ba của họ, thế nhưng ở trong lúc còn trẻ làmchuyện giống nhau —— phản bội vợ đangmang thai!

      Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm giác được, bọn họ kết nghĩa vợ chồng chính là mệnh trung chỉ định.

      Có cùng cảnh ngộ tương tự, mới có thể hiểu rõlẫn nhau hơn, càng thêm quý trọng thứ hạnh phúc dễ đến này.

      Ngũ quan của Tống Kỳ Diễn vốn là lạnh lùng khắc sâu lúc này lại càng cứng rắn, môi mỏng mím chặt, Cận Tử Kỳ khỏi vươn tay, bao trùm lấy bàn tay cầm cà vạt, sau đó cảm giác được thân thể căng thẳng từ từ thư giản lại.

      quay đầu nhìn sang : "Còn nhớ câu chuyện trong lần ở du thuyền với em ?"

      du thuyền đêm đó, uống rượu say với phải là hôn nhân của mẹ vàTống Chi Nhậm sao?

      Cận Tử Kỳ gật đầu cái, sau đó trong đầu thoáng qua luồng ánh sáng trắng, bắtđược phần mà trước đó bị để ý,mẹ của Tống Kỳ Diễn sở dĩ sinh thiếu tháng làhình như do biết được tin mừng của ngườiphụ nữ khác......

      Tống Kỳ Diễn từ nét mặt của nhìn ra đãhiểu, cúi đầu cười cười, giống như là rất hài lòngcô thông minh.

      "Em nên hỏi tại sao hai mẹ con đó nhữngnăm qua cũng vào Tống gia."

      lười biếng mà tựa vào đầu giường, lại chịu buông tay ra , cầm ở trong lòngbàn tay, tinh tế vuốt ve đường vân tay của .

      "Khi đó, mẹ của sau khi hạ sinh qua đời, ông ngoại của giận tím mặt, chung quy là thương nhân trà trộn ở trong hai giới hắc bạch nhiều năm, hòn ngọc quý tay chết làmsao ông chịu từ bỏ ý đồ? Theo các vị tiền bối đitheo ông ngoại mấy thập niên , ông ngoạilúc ấy vẫn luôn điều tra chuyện này sau đó lạitra ra được cha là đầu sỏ, phát ông ta thế nhưng ở bên ngoài nuôi phụ nữ."

      "Chờ đến lúc ông ngoại tìm được người phụ nữ kia, bụng của bà rất lớn, ông ngoại trong cơn tức giận, liền muốn để cho bà mạng thường mạng, muốn tiêu trừ bào thai lúc ấy thành hình đứa ."

      "Bà ấy chạy thoát sao?"

      Tống Kỳ Diễn lắc đầu: " người phụnữ kia chính là mẹ của Tống Nhiễm Cầm, đượcTống Chi Nhậm đón ra từ trong núi lớn nhận rangoài sau đó lại cư ngụ ở khu vực tương đốivắng vẻ ở vùng ngoại thành, bà ấy cũng biết Tống Chi Nhậm lúc ấy là con rể của nhàgiàu số thành phố S."

      Về điểm này Cận Tử Kỳ tin tưởng, vào thời đại đó, phụ nữ con chữ cũng biết chỗnào cũng có, nhất là người phụ nữ từ trong núi ra ngoài, rất mộc mạc đơn thuần, sợ là khônghiểu thế giới bên ngoài xấu xa luôn lục đục vớinhau.

      "Cho nên đến thời điểm ông ngoại tìm được bà, bà đối với chuyện của mẹ biết gì cả, sau lại đợi ông ngoại đưa ra quyếtđịnh, bà lại mình len lén rời , mang theo đứa trong bụng từ đó mai danh tích."

      ngừng lại chút, bổ sung: "Tống Nhiễm Cầm khi còn bé vẫn được gửi nuôi ở trong núi, khi gả cũng là gả cho người nhà bình thường,cho đến khi ông ngoại gặp chuyện khôngmay Tống Chi Nhậm mới đem cả nhà bọn họđón vào Lam gia lúc đó."

      "Ông ngoại chẳng lẽ bởi vì chuyện củamẹ mà giận chó đánh mèo Tống Chi Nhậmsao?"

      "Làm sao có thể giận chó đánh mèo, nghenói lúc ấy cũng đem ông ta ra đập gãy tám cây xương sườn, thẳng từ thư phòng mang vào phòng cứu cấp, nhưng bởi vì sau khi người phụnữ kia bỏ Tống Chi Nhậm cũng an thủ bổn phận, cộng thêm ông ta đúng là kỳ tài kinh doanh hiếm có, ông ngoại lại muốn anhmới vừa có mẹ lại mất cha, mới giải quyết được gì."

      Chẳng qua là người thường xuất bất trắcgió mưa, sớm tối họa phúc, nhưng lại ngờtới phía sau phát sinh nhiều chuyện như vậy.

      Cận Tử Kỳ khỏi thầm thổn thức, nếu như năm đó có phát sinh tai nạn biển, tại là tình cảnh gì đây?

      "Bây giờ xem ra, người phụ nữ kia sinh ra đứa đó, hơn nữa còn sống sót bìnhan."

      Tống Kỳ Diễn lạnh lùng cười lên, nhưng Cận Tử Kỳ thấy thế trái tim đau nhói, nắm chặt tay của , " biết bao lâu?"

      " biết, từng có hoài nghi, chẳng qua là vẫn muốn chứng thực, hôm nay nghe Tống Nhiễm Cầm ra như vậy, mới nhớtới, người cha tốt của trả lại cho mộtđứa em trai."

      "Bất quá người phụ nữ kia ngược lại an phận,bao năm qua cũng chủ động tìm tới cửa, Tống Chi Nhậm sợ là cũng tìm rất nhiều năm thế nhưng vẫn thu hoạch được gì mới khôngthể buông tha, tại đột nhiên nhắc tớihẳn là phát cái gì."

      Mi tâm Cận Tử Kỳ nhíu lại, "Tống Nhiễm Cầmbây giờ là muốn lấy em trai của bà đến để kiềm chế ?"

      Vốn lấy tính tình của Tống Nhiễm Cầm, sợ là hận thể độc thôn cái bánh ngọt Tống thị to lớn này, nhưng hôm nay Tống Kỳ Diễn trở lại, bà ta chẳng qua là lo lắng tương lai khôngchiếm được chút lợi ích mới có thể đưa ra hạ sách này tìm con rối trở lại.

      Nếu quả là như vậy, Tống gia đây phải vĩnh viễn có ngày yên tĩnh rồi!

      "Ba của cũng ngầm cho phép Tống NhiễmCầm làm như vậy sao?"

      Muốn tìm đứa con riêng đó về, sau đó mang ta vào Tống gia sao?

      Nếu , ở đâu ra cái câu "Điều duy nhấtmong muốn bất quá cũng là nhà hòa thuận"đầy bùi ngùi kia!

      Tống Chi Nhậm là muốn thông qua miệng tới thử dò xét thái độ của Tống Kỳ Diễn sao?

      Dù sao, chuyện ở nơi này, chỉ có Tống Kỳ Diễn mới là người có lập trường lên lời phản đối nhất!

      Ý cười ở khoé miệng Tống Kỳ Diễn chưa từng kéo dài đến đáy mắt, hừ tiếng: "Ông ta bất quá là muốn người thừa kế ưu tú nhất, nếu như có người tốt hơn, ông ta chút do dự lựachọn vứt bỏ . Gia đình hoà hợp tài phú doanh môn, haha!"

      Cùng đứa con của người đàn bà hại chết mẹmình sống chung dưới mái hiên, phải là mộtngười lòng dạ vĩ đại lắm mới có thể dễ dàng tha thứ, cũng thể tưởng tượng ra dáng vẻmọi người ngồi chung bàn ăn cơm.

      Hoà hợp, phần mong chờ hoà hợp này của Tống Chi Nhậm sợ rằng cả đời này đều thể làmđược.

      "Em vừa rồi còn cho là ba hi vọng chúng ta có thể cùng Tống Nhiễm Cầm và Tô HànhPhong bọn họ ở chung hòa thuận!"

      Tống Kỳ Diễn ngửa đầu tựa vào đầu giường, giơ tay lên che lấy mắt, chỉ còn lộ ra làn môi mỏng khẽ mấp máy: "Đó cũng còn nằm trong phạm vi mà ông ta quan tâm nữa, tại e làông ta nhanh tìm được đứa con kia."

      Tâm tình vì đề tài này mà trở nên nặng nề, CậnTử Kỳ nhìn sang khuôn mặt tuấn tú dưới vầngsáng vàng nhạt đầy vẻ rối rắm, dường nhưthấy được giấu trong thân thể cao lớn củahắn là đứa trẻ độc.

      Tháo giầy ra, đến nằm bên cạnh , bả đầu Cận Tử Kỳ áp lên bả vai của , bàn tay vẫn đan chặt cùng năm ngón tay , "Tống Kỳ Diễn, chúng ta du lịch trăng mật !"

      Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên nghiêng người đicùng mặt đối mặt, bàn tay khác đặt trênthắt lưng hơi dùng sức, hai cỗ thân thể cũngcàng thêm thân mật mà gần sát, nhìn sang hắnvới ánh mắt đen láy mê người, gương mặt Cận Tử Kỳ lại nóng rang.

      Cho dù là nhiều lần như vậy rồi, vẫn như cũ vẫncòn có chút quen!

      lặng lẽ nhìn chăm chú, nhìn chằm chằm đôi gò má từ từ chuyển hồng, sau đó đem ôm vào trong ngực chặt.

      Cận Tử Kỳ khi nằm trong vòng tay chắc khoẻ rộng lớn của , khóe miệng giương lên tạomột độ cong, người đàn ông ôm lấy đây là nơi vững chức nhất mà cả đời này dựa vào, mặc dù bọn họ đều có gia đình vẫn chưahoàn chỉnh.

      Nửa đêm mưa to gió lớn nổi lên tầm tay, thỉnh thoảng còn mang theo vài tiếng sấm vang.

      Cận Tử Kỳ có chút quen giường, qua đêm ở trong Tống gia khó tránh khỏi có phần khôngthể ngủ được, gối lên cánh tay của Tống Kỳ Diễn, giữa tiếng sấm rền vang cùng những tiachớp giấc ngủ ngừng hỗn loạn, cũng ngừng nằm mơ.

      Trong mộng cũng ẩm ướt nóng bức, giống nhưđã từng quen biết, tựa hồ tràng cảnh trong giấcmộng này rất quen thuộc.

      lẻ loi đường phố bóngngười, kéo cái rương hành lý, tay khác ôm lấy đàn vi-ô-lông.

      Mưa mới vừa ngừng rơi lưu lại những vũngnước con đường đá, con đường sau khi mànđêm buông xuống trở nên yên tĩnh hơn.

      dường như mực về phía trước, tràn đầy mục đích, mực bước , khôngbiết mệt mỏi.

      Nơi xa xa có đèn xanh đèn đỏ biến đổi trong bóng đêm, nhìn sang cuối con đường, từ từmà đặt chân bước , cho dù là trong mộng, côcũng có thể cảm nhận được khi đứng ở giữađường, tâm tình khi đó độc bất lực tịch liêu.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41.1 Chân Tướng Của Mười NămTrước


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Nơi xa xa có đèn xanh đèn đỏ biến đổi trong bóng đêm, nhìn sang cuối con đường, từ từ mà đặt chân bước , cho dù là trong mộng, cũng có thể cảm nhận được khi đứng ở giữađường, tâm tình khi đó độc bất lực tịch liêu.

      Những giọt nước mưa đọng các nhánh câytrên con đường mòn rơi xuống, giọt rồi lan ra .

      ngây ngẩn mà đứng ở bên đường, mặc cho nước mưa cành lá làm ướt đẫm mái tóc vàhàng lông mi cong cong của .

      Tiếng chuông của điện thoại di động ở trong túi vang lên, là mã số xa lạ, nhưng nhận.

      "Tử Kỳ, chúng ta gặp mặt , tôi có chuyệnmuốn với ." Là giọng nữ dịu dàng.

      Ý thức ở giữa trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chânmày Cận Tử Kỳ khỏi nhăn lại, thân thểcũng tràn ngập cảm giác khó chịu.

      Đây chính là ký ức trong đêm phát sinh án giếtngười mười năm trước.

      nghĩ tới lại lần nữa lấy loại phương thức này tái ở trong giấc mộng của .

      Mười ngón tay của Cận Tử Kỳ xoắn chặt lại khăn trải giường ở phía dưới, bên trán cùng sau lưng cũng dính ướt mồ hôi.

      Nhưng lựa chọn việc tỉnh lại hoàntoàn, mà mặc cho mình đắm chìm trong giấc mộng này.

      Thế mà lại có cái gọi là lưu manh, cũng có cuộc tấn công nào cùng dao máu bénngót, có lẽ hết thảy đều phát sinh, chỗ mơ thấy bất quá là bắt đầu phần của bóng đêm——

      Khi nghe được giọng dịu dàng đến tậntrong xương kia, nhưng xông lên đầu lại tràn ngập căm hận.

      Dù cho cách nhiều năm, cho dù ở trong mộng, cũng chút nào giảm vẻ oán khí này.

      nghe được trong giấc mộng giọng củamình rất lạnh nhạt: "Tôi có ở trong nước, e rằng có thời gian gặp ."

      Đầu bên kia điện thoại di động yên lặng trongchốc lát, giữa lúc quyết định cúp máy lạitruyền tới giọng : "Tôi nhìn thấy rồi, Tử Kỳ."

      Giống như là cảm ứng được cái gì, động tác của chậm lại, từ từ quay đầu, chiếc xe hơi chạy đến đường lớn bên cạnh, đèn xe đánh sáng đường phố gần đấy, nhìn thấy đứng ở sau lưng cách đó xa có hai người phụnữ.

      Trong đó có người phụ nữ hơi do dự mộtchút, nhưng vẫn là bước hai bước đến chỗ , gọi tiếng: "Tử Kỳ."

      Trong giấc mộng Cận Tử Kỳ nhận ra gương mặt đó, tờ báo cùng bức ảnh tốt nghiệp củamẹ mà thấy qua, là Kiều Hân Hủy.

      Về phần người phụ nữ khác, , có lẽ nên gọi là , Kiều Niệm Chiêu mười bảy tuổi, phủ áo khoác đứng trong đêm rétđông lạnh nên đỏ hết hai gò má, tay kéo cái rương hành lý, thở ra khói sương mù trắng.

      Nhìn trang phục của hai người họ, dường như là mới từ vùng khác trở về, mặt vẫn còn mangtheo mệt mỏi vì lặn lội đường xa.

      Có thể là mới vừa rồi ở sân bay nhìn thấy ,mới có thể đường đuổi theo tới đây.

      Sau đó trước mắt của trận xoay tròn mơ hồ, dường như nhìn thấy bé từ gian phòng của mình tay cầm lấy con búp bê chạy xuống lầu, khuôn mặt nhắn xinh đẹp lạnh nhạt tràn đầy tức giận.

      đem con búp bê được chế tạo tinh xảo ném ra ngoài cửa, sau đó lại đem chiếc xe trẻ con bày ở trong bãi đỗ xe đẩy ra, cước đạp đổ, nghe thấy tin dì Hồng chạy tới muốn đinhặt lên những món đồ chơi kia.

      "Đại tiểu thư, những thứ này phải là đồ chơi của dì Hân tặng cho thích nhấtsao? Làm sao mà ném ?"

      lại đẩy dì Hồng ra, mạnh mẽ dùnggiày da đạp những món đồ chơi đó, đạp chođến khi bẩn loạn kinh khủng mới bỏ qua, "Những thứ ghê tởm đó toàn bộ thiêu hủy cho tôi." Lạnh lùng bỏ lại câu, liền xoay người trở vào nhà.

      Hình ảnh của bóng dáng nho mà quật cường kia trở nên mông lung càng lúc càng xa, lần nữaquay trở lại cái đêm khuya tối mịt kia.

      "Tử Kỳ, dì muốn với chuyện với cháu chút."

      Sắc mặt Kiều Hân Hủy so với Kiều Niệm Chiêutái nhợt hơn rất nhiều, giống như là suy yếu saukhi bị bệnh, vẻ mặt cũng có chút phờ phạc.

      chán ghét đối với Kiều Hân Hủy từ năm támtuổi khi chứng kiến màn kia về sau chỉ cótăng giảm, đặc biệt là khi nghiêng mắt nhìn đến Kiều Niệm Chiêu chờ tại đó, hai tay của cầm hành lý cùng đàn vi-ô-lông càng siết chặt thêm.

      Đó là chứng cứ cha bất trinh đối với mẹ, giờphút này cứ như vậy mà xuất lồ lộ trước mặt !

      Trong mộng đối với lời cầu khẩn của Kiều Hân Hủy hầu như chỉ lộ ra nụ cười lạnh, thầm mang theo hận ý và căm ghét, lại khôngnhiều lời dù chỉ chữ, xoay người thẳnglên phía trước cũng quay đầu lại.

      Kiều Hân Hủy ở phía sau kêu mấy tiếng, thấy để ý tới, liền từ từ có tiếng vang.

      Tiếng bánh xe hành lý chuyển động lăn vòng vang lên đường phố gập ghềnh, sau đó có bóng dáng thoáng lên từ bên khoé mắt của , chặn lại đường của , là Kiều Niệm Chiêu thở dốc.

      Hai tay của ta dang rộng, ngực bởi vì đuổi sáttheo mà phập phồng, "Chị Tử Kỳ, mẹ em có lời muốn với chị."

      tiếng chị Tử Kỳ kia, làm cho từ trong mộng cũng phải nhíu chặt hàng lông mày đenxinh đẹp, kéo hành lý lướt qua bên người Kiều Niệm Chiêu, giọng lạnh lùng: "Tôi cóem , sau này nhìn rồi hãy gọi."

      Từ năm tám tuổi trở về sau, và Kiều Niệm Chiêu làm sao cũng có gặp mặt, bất kể là cần thấy vẫn là Cận Chiêu Đông vàKiều Hân Hủy cố ý lẫn tránh, cũng từng giống như đêm này mặt đối mặt như vậy.

      Kiều Hân Hủy bởi vì lạnh lùng mà kinh ngạc,cũng có chút ủy khuất, nhưng tức giận, mà Kiều Hân Hủy từ phía sau kéo hành lýđuổi theo tới đây, hai mẹ con trước saungăn trở đường của .

      "Tử Kỳ, tiểu Chiêu nó có ác ý, chẳng qua là nhìn dì thân thể tốt mới muốn bảo cháu chờ chút. Tử Kỳ, dì biết tại sao cháughét dì, nhưng dì đây lần này có chuyệncầu cháu, cho dì mấy phút được ?"

      biết vì lí do gì mà tôi ghét bà sao?

      Những ngón tay của Cận Tử Kỳ từ từ siết chặt, đột nhiên rất muốn đối với người phụ nữ dịu dàng trong mộng đó mà chất vấn: "Cùng cha tôi thầm gian dối qua lại bất chính còn sinh ra đứa , về điểm này chẳng lẽ bà cũng chưa từng tự mình tỉnh ngộ xét lại mình sao?"

      Nhưng thực tế, nhìn thấy trong mộngbản thân vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi mà xoay người, phong thái tài trí hơn người,giống như nàng công chúa cao cao tại thượngquan sát người nghèo hèn khẩn cầu.

      " biết sao? Có đôi khi ngu muội ngu ngốccũng là loại phúc, bất quá tôi trước giờ luôn tin tưởng ác có ác báo, chung quy đến cuối cùng là nhân gì là quả đó, làm chuyện có lỗi vớingười khác sau này nhất định nhận lấy báo ứng."

      Kiều Hân Hủy bởi vì ánh mắt sáng rực màsắc mặt càng thay đổi, giữa lông mày vẻ u sầucũng càng thêm sâu nặng.

      Bà há to miệng, lại giống như có nỗi niềm khónói mà nên lời, chỉ là đưa tay muốnkéo lại, kết quả bị hờ hững lướt qua, bàntay Kiều Hân Hủy lạnh cứng dừng lại nơi đó.

      "Chị làm gì!" Kiều Niệm Chiêu nhìn thấy mẹ bị ủy khuất nên tức giận mà nhìn chằm chằm .

      Giữa lằn ranh của thực và mộng cảnh, trongmộng thấy Tử Kỳ mắt lạnh nhìn sang Kiều NiệmChiêu mang vẻ mặt tức giận, ngữ điệu nhanh chậm: "Kiều Niệm Chiêu? tên là Kiều Niệm Chiêu sao?"

      Kiều Niệm Chiêu lên tiếng, nhưng lại tứcgiận mà đề phòng nhìn xem đột nhiên đọc tên của mình lên.

      "Tử Kỳ." Kiều Hân Hủy lại đột nhiên chen lời,giọng có phần bất đắc dĩ, "Cháu nghe dì giảithích được ? Chuyện khôngphải như cháu nghĩ, dì với ba của cháu——"

      "Câm miệng, tôi muốn nghe những câu chuyện dơ bẩn chịu nổi đó!"

      mạnh mẽ sắc bén mà xoay người nhìn KiềuHân Hủy, mấy chữ "dì với ba của cháu" khiến cho trái tim đau đớn dữ dội.

      Nếu như bọn họ là chân ái, vậy mẹ của tínhlà cái gì?

      Nếu như Kiều Niệm Chiêu là kết tinh tình của bọn họ, vậy được xem là cái gì?

      Kết quả của quan hệ thông gia vì lợi ích của gia tộc sao?

      Thân thể giống như là bị ngọn lửa cháybừng bừng thiêu đốt mà đau nhói, nghe đượctrong mộng giọng lạnh lùng của mình.

      "Đừng có với tôi chân ái, trong mắt tôi kia bất quá là cuộc đương vụng trộm làmcho người ta căm thù đến tận xương tuỷ."

      " cho phép chị mẹ tôi như vậy!"

      So với Kiều Hân Hủy tinh thần chán nản bất đồng, Kiều Niệm Chiêu tựa hồ nén đượctức giận.

      khuôn mặt xinh đẹp của che giấu được tức giận bất bình, hướng về phía Cận Tử Kỳ khóe miệng đáy mắt tràn ngập chế giễu mà hô to: "Tại sao chị như mẹ tôi như vậy?Nếu phải là mẹ tôi ngã bệnh, chị nghĩrằng chúng tôi ăn khép nép cầu xin các người những loại dối trá đạo đức giả ra vẻ kẻ như vậy sao?"

      "Nguyên lai là ngã bệnh a!"

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy trong mộng mình bày ra nụ cười, nhưng xuất phát là nụ cười nỗiđau của người khác, chưa bao giờ nghĩ tớiCận Tử Kỳ từng cao quý lạnh lùng lại có mộtmặt hắc ám như vậy.

      Nhìn qua Kiều Niệm Chiêu vành mắt đỏ đỏ, chỉ cảm thấy đáy lòng có hồi sung sướng tràn trề, ngược lại nhìn về phía Kiều Hân Hủy: "Bệnh có bao nhiêu nghiêm trọng, thế nhưngcũng muốn an bài hậu rồi?"

      "Cận Tử Kỳ!" Những năm qua Kiều Niệm Chiêulần đầu tiên thoát ra khỏi cái xác con cừu mà kêu gào với .

      lướt qua Kiều Niệm Chiêu liếc mắt cái, xem thường, chẳng qua là nhìn chằm chằm Kiều Hân Hủy tựa như muốn đốt cho thủng ra cáihố người bà.

      "Là cha của tôi dạy bà như vậy sao? Để cho bà đến trước chuyện để tôi thấu tình đạt lýkhiến cho tôi cảm động, sau đó để cho tôi cũnglại dùng những lời rơi lệ để thuyết phụcmẹ tôi, tôi nghĩ, bà muốn cầu tôi. . . . . ."

      nhướng mày, nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu ánh mắt lóe ra châm chọc, "Để cho con của bà bước vào Cận gia sao?"

      mặt Kiều Hân Hủy bởi vì bị trúng timđen mà lúng túng, đối mặt thiếu nữ mười tám tuổi châm chọc khiêu khích, bà chỉ biết nắm chặt hai tay yên lặng thừa nhận, mặt khôngcó tức giận hay cam lòng, chỉ có phiềnmuộn sầu não.

      "Tử Kỳ, cho dù có lỗi cũng là lỗi của dì, tiểuChiêu chẳng qua là đứa bé, là vô tội, nếu như có thể quay lại lần nữa dì cũng dám lạiphạm sai lầm lần thứ hai, tại con hãy coinhư là thương xót cho dì đây là người bệnh tội nghiệp, tiểu Chiêu thế nào cũng là em gáicủa con. . . . . ."

      "Xem ra lời mới rồi của tôi các người cũng nghe ." chẳng qua là lạnh lùng cắtđứt Kiều Hân Hủy, ánh mắt kiên định: "Tôikhông có em , cho dù là có, cũng là từ trongbụng mẹ tôi sinh ra!"

      xong, lập tức hề nhìn đến Kiều Hân Hủy sắc mặt hoàn toàn mất màu máu, lướt qua thân thể gầy gò của bà, vẫn ở trongbóng đêm trở về, đối với mẹ con kia bị đểqua sau lưng, còn có thể mơ hồ nghe được tiếngKiều Niệm Chiêu nức nở.

      cầm lấy hành lý tràn đầy mục đích màbước trong bóng tối vô biên vô hạn bao vây quanh thân .

      biết lúc nào dừng bước lại, mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó quẹo vào ngõ hẻm.

      Bởi vì thấy được trong ngõ hẻm có đống đồ to lớn bỏ , nắm chặt hộp đàn vi-ô-lông trong tay, trong giấc mộng Cận Tử Kỳ đoán được, muốn vứt bỏ chiếc đàn vi-ô-lông nhìn như quý trọng này.

      Đàn vi-ô-lông. . . . . .

      Cận Tử Kỳ nhịn được liền nghĩ tới màn Tần Viễn đứng ở bên Piano kéo đàn vi-ô-lông ánh mắt lưu luyến nhìn sang , còn có trong bụi hoa Tulip ở đại học Oxford Tulip nhìn thấy hình ảnh ôm hôn bé khác.

      Đây hết thảy đều phải là mộng hư vô mờ mịt, đều là ký ức từng chôn giấu ở đáylòng.

      Hộp đàn vi-ô-lông rơi vào trong đống rác tản ra mùi hôi thối, muốn xoay người rời , trongmộng cảnh có tiếng thắng xe gay gắt xông vào, đèn xe chói mắt từ phía sau bao vây cảngười .

      Dưới đáy lòng có khủng hoảng đangdâng lên, Cận Tử Kỳ siết chặt nắm tay, lại quật cường từ trong mộng tỉnh lại.

      Tần suất tiếng bước chân trong ngõ hẻm khôngđồng nhất vọng về, chung quanh ánh sáng đất, từng cái bóng đen cao lớn xuất , hoặc nghẹo đầu, hoặc run run chân, dường như ở phíasau quan sát chuẩn bị tuỳ thời hành động.

      Tiếng huýt sáo trêu ghẹo của người đàn ông ở mọi thanh đều tĩnh trong ngõ hẻm có vẻ có phần kinh khủng.

      Trong khi những bóng đen kia từ từ tiến tới gần, quay đầu lại, tay nắm rương hành lý về phía trước.

      Muốn làm như thấy mà nhanh chóng rờiđi khỏi cái chỗ này.

      Lại bị tên côn đồ nhuộm tóc vàng ở phíatrước ngăn lại, khỏi lui về sau bước, nhất thời lại bị bao vây ở giữa năm sáu người đàn ông, bọn họ cười ha hả vòng tay trứicngực nhìn sang .

      "Các người muốn làm gì?" dáng vẻ lạnh lùng cảnh giác đưa tới trận cười nhạo quỷ dị.

      Khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy có tên côn đồ đưa tay làm động tác đùa giỡn, hận thể xông tới, lại phát trong mộng mình chútdo dự mà tránh ra, lạnh lùng trách mắng: "Cútngay!"

      Chẳng qua là giọng của vừa dứt, lại bị têncôn đồ kia quăng cái tát.

      Cái loại đau rát đó thế nhưng chân mà xuấthiện ở mặt của , ngay sau đó cả ngườikhông thăng bằng cảm giác ngất xỉu, kèm theo tiếng chửi rủa của tên côn đồ: "Cho mặt mũi mà còn lên mặt, con điếm thúi!"

      " với nó nhiều như vậy làm gì, vẫn là nhanhlên chút làm việc !" người khác nóngnảy mà thúc giục.

      Trong mộng hình ảnh có chút hỗn loạn, nhìn thấy mình và những tên côn đồ kia xô xô đẩy đẩy, dường như giãy giụa muốn chạy trốnra, lại bị bọn họ mạnh mẽ đẩy ngã mặt đất,mái tóc dài mềm mại rối loạn.

      Chỗ đầu gối bị đập lên cục đá truyền đếnmột trận đau nhói, những tên côn đồ kia từ từtiến tới gần, tiếng cười dâm đãng ở chung quanhvang lên, còn có tiếng bọn họ tranh giành chen lấn, "Tao tới trước, là em cũng cần giành với tao!"

      "Ngược lại tiện nghi cho mày, vậy tao thứ hai, nàng xinh đẹp như vậy là chưa từng hưởng qua!"

      "Giành cái gì, người đưa tiền kia phải , chỉ cần người chết, tuỳ chúng ta làm sao cũng quan hệ!"

      sợ hãi từ trong giấc mộng nhanh chóng lan tràn ra, nhìn thấy mình che ngực muốn lui về phía sau, lại đụng vào vách tường ở sau lưnglạnh như băng, xưa nay móng tay luôn sạch sẽgiờ phút này dính đầy nước bùn.

      Trong mộng cảnh vật đột nhiên chuyển cái, nhìn thấy trong ngõ hẻm đột nhiên trở nênầm ỹ lên, nhìn thấy mình vốn nên ngã ngồidưới đất đứng ở bên tường, mà những tên côn đồ kia cùng bóng dáng bé khác lôi kéo ở cùng chỗ.

      nghe được tiếng của phụ nữ bị đánh kêu đau,còn có tiếng chửi bới của những tên côn đồ kia, vách tường chiếu ra những bóng người lung tung trộn lẫn ở chung chỗ, cũng nhìn thấy những tên côn đồ kia hướng sang mình đến gần.

      Sau đó nghe được tiếng kêu hét của ngườiphụ nữ bị mấy tên côn đồ vây khốn: "TiểuChiêu, Tử Kỳ chạy mau!"

      Là Kiều Hân Hủy, là giọng của Kiều Hân Hủy. . . . . .

      Bên trán Cận Tử Kỳ rỉ ra mảng lớn mồ hôi ẩmướt, dường như tin trong mộng chứng kiến màn như vậy, đúng là Kiều Hân Hủy cứu mình, mà chính bà bị những tên lưumanh cực kỳ tàn ác đánh đập.

      Tiếng Kiều Niệm Chiêu hoảng sợ kêu khóc ởmột bên vang lên, quay đầu nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu ôm đầu ngồi ở trong góc, bộ dáng bị doạ sợ hãi, thân thể nhắn xinhxắn ngừng run rẩy.

      con dao lạnh lẽo nằm trong góc hẻm hiệnra, Cận Tử Kỳ nhìn thấy mình dưới tình thế cấp bách nhặt con dao kia lên, ổn định hai tay runrẩy, muốn uy hiếp những tên côn đồ kia buôngKiều Hân Hủy ra.

      Chẳng qua là, thân thể của đột nhiên mấtthăng bằng, ngã lên phía trước, đà ngã quá lớnkhông còn kịp thu hồi lại.

      Sau đó cảm nhận được thanh lưỡi dao sắc bén kia cắm vào * "Roạt" ràng, có chất lỏng ấm nóng chảy róc rách tới cổ tay của , theocánh tay chảy vào trong ống tay áo , độtnhiên run rẩy đứng lên.

      cúi đầu nhìn thấy con dao dài trong tay mình cắm vào trong khối thân thể, quanh mình dường yên tĩnh giống như chết, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên đè nén, hai tay của biếnthành màu đỏ như máu, trong khí là mùi máu tươi nồng nặc.

      Cái thân thể đó bị đâm trúng ngã thẳng vềphía sau, trong nháy mắt đó, dường như có thể nghe được thanh tử thần cho gọi, gieo rắc sợ hãi xâm nhập đến chỗ sâu trong linhhồn.

      Trong ánh sáng lờ mờ, mặt đất hai mắt mởto kia từ từ tan rả mất tập trung, dườngnhư còn có thể nhìn thấy bên trong cái bóng của mình và dám tin từ trong đáy mắt .. . . . .
      Chương 41.2 Chân Tướng Của Mười NămTrước


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ bỗng dưng từ giường ngồi dậy,bị ánh mắt như tro tàn lại bùng cháy kia hù dọamà tỉnh lại.

      Bên ngoài rèm cửa sổ trời sáng lên, nhưng chiếc giường to lớn chỉ có mình , chỗga giường bên cạnh chuyển lạnh.

      khỏi co lại thành đoàn, vây lấythân thể của mình chặt.

      Đem mặt vùi vào trong đầu gối mình.

      Bất thình lình nhớ lại khiến cho có chút ứng phó kịp, nghĩ đến cặp mắt kia trong lòngvẫn còn sợ hãi.

      ràng nhớ được, trong khoảnh khắc khi xông tới cứu Kiều Hân Hủy, sau lưng đột nhiên bị cỗ trọng lực tập kích, để cho bất ngờ kịp đề phòng ngã xuống phía trước mặt.

      Cận Tử Kỳ hít thở sâu mấy cái, nếu quả nhưthật là có người đẩy cái, vậy đây là xem như mưu hại sao?

      Đột nhiên cổ họng trở nên khô khốc, xuống giường uống nước, chất lỏng lạnh như băng nuốtxuống bụng, mới phát mình cả người đều run rẩy, mặt ly nước cũng bởi vì phần run rẩynày mà xao động thành từng vòng gợn sóng.

      Nhìn quanh phòng ngủ lớn như thế vòng, lại tìm được Tống Kỳ Diễn, trong lòng mơhồ dâng lên nỗi sợ hãi.

      Thậm chí ngay cả toilet cũng tìm khắp, nhưngcũng nhìn thấy được người của thậm chí nghe được thanh của .

      Chụp vào chiếc áo khoác, tâm thần có chút hoảng hốt mà ra ngoài, sau đó loanh quanhkhắp nơi.

      Biệt thự tráng lệ to lớn đến mức tìm được bóng người, chầm chậm xuống dướilầu, sau đó thấy được Tống Kỳ Diễn xông tớimặt, bưng cái đĩa tới, bên trong áo lông dê hở cổ là chiếc áo may ô màuđen.

      Nhìn sang dưới lớp áo may ô là cơ bắp cuồn cuộn nét, đột nhiên có chút thích dáng vẻ mặc áo may ô.

      Cận Tử Kỳ bước chầm chậm đứng ở lan can, tay đặt ở tay vịn, từ phía nhìnxuống, chứng kiến nữ người làm trẻ tuổi sau khi chào hỏi Tống Kỳ Diễn xong gò má đỏ bừng cùng ánh mắt ái mộ, trong lòng khỏikhông thoải mái.

      Giống như là bảo bối mình trân quý đột nhiên bị người khác nhìn trộm rồi, cách nào mởmiệng nhưng mà cả người khó chịu.

      Bộ dạng Tống Kỳ Diễn bưng cái mâm có phầnchân tay luống cuống lo sợ chú ý, sợ khi chú ý thứ gì đó trong mâm tung toéra, sau mỗi lần sải bước lên cầu thang mỗimột bước liền cúi đầu liếc mắt nhìn.

      Cận Tử Kỳ có chút ngạc nhiên trong cái mâm chuẩn bị cái gì, vì vậy kinh ngạc đứng ở chỗ cũnhìn đến gần mình.

      biết là lúc nào phát ra , gương mặt tuấn tú thoáng mừng rỡ, cẩnthận từng chút che chở cái mâm đến trướcngực, sau đó tới trước mặt , "Thức rồi sao?Có đói bụng ?"

      Cận Tử Kỳ nhìn sang ánh mắt khát vọng cônói "Đói", phối hợp nên gật đầu, sắc mặt TốngKỳ Diễn lập tức vui vẻ lên, cũng rất nhanh lại áp chế xuống, vẻ mặt nghiêm trang, vội ho tiếng, ánh mắt đặt vào người của .

      mặc áo ngủ buổi tối mỏng, bên ngoài chỉphủ lấy áo khoác màu đen lúc ban ngày, chân mang dép vải bông, mắt cá chân trắng nõn bóng loáng lộ ra bên ngoài, cả mái đầu tóc dài đến thắt lưng cũng buông xoã tuỳ ý.

      "Như thế nào ăn mặc thành như vậy đến gần đây? Trời rất lạnh, mặc dù mở lò sưởi cũngkhông nên chạy tới chạy lui như vậy, nếu là bị cảm làm sao bây giờ, tại sao có thể thương tiếc thân thể của mình như thế!"

      Khuôn mặt mang bộ dạng giáo huấn ngườikhác, Cận Tử Kỳ khỏi liên tưởng đến bàlão quản gia TV tối hôm qua.

      Trong lòng chợt buồn cười, nhưng mặt vẫnlà ngoan ngoãn nghe giáo huấn mà gật đầu, sauđó chuyển dời đề tài đến cái mâm trong tay : "Ở bên trong là thứ gì?"

      Tống Kỳ Diễn cười đến mức có chút vui vẻ, cốlàm ra vẻ thần bí đem cái mâm chuyển ra xa chút cho có cơ hội nhìn thấy.

      thực tế, Cận Tử Kỳ còn có ngây thơđến nỗi cố quấn quít đuổi theo cái mâm.

      Nhưng ở trong mắt nhìn hiểu được hắnmuốn cho vui lòng, Cận Tử Kỳ vẫn là ra vẻtương đối hứng thú, nhìn chằm chằm cái mâm hỏi câu: "Là bữa ăn sáng cho em sao?"

      "Về phòng trước , em xem em ăn mặc thành như vậy bị người khác nhìn thấy quá mức tốt."

      Cái người khác này, ở chỗ này đặc biệt là mộtngười.

      Cận Tử Kỳ theo phía sau , lẳng lặng nhìn bóng lưng dường như có phần hân hoantung tăng như chim sẻ .

      Mặc dù đường hôn nhân của họ gặp phiềntoái rất nhiều, nhưng chỉ cần hai bên lòng đối đãi, lại hẳn là thể đến bạc đầu.Nghĩ đến thế, khóe miệng kìm đặng kéo lên thành đường vòng cung nhàn nhạt.

      "Nghĩ gì thế? Nhanh qua đây ngồi." Người đànông cau mày thúc giục.

      Cận Tử Kỳ gật đầu, lòng mang theo hạnh phúc ngọt ngào, thuận theo mà tới chiếc bànnhỏ trong phòng ngủ.

      Bên trong khay đựng thức ăn là chén chècơm rượu, từng viên màu trắng tròn trôilơ lửng mặt chén chè.

      " làm sao?" ngẩng đầu nhìn , ánh mắt mang theo chút xíu chờ mong.

      Tống Kỳ Diễn ngồi đối diện với , nghiêm túc gật đầu: " múc đầy chén ."

      Ý tứ trong lời , cần cũng biết.

      Trong mắt Cận Tử Kỳ bật cười muốn cầm thìa canh, lại bị giành trước bước cướp .

      "Rất nóng, thổi cho em chút." múcmột muỗng cơm rượu nhàng thổi mấy cái rồi mới đưa tới bên miệng , cười đến mức giống như con sói xám lớn, "Ăn , rấtngọt."

      Cận Tử Kỳ bị đầu độc mà mở miệng ra, nuốtvào muỗng cơm rượu.

      Ngọt ngào, mang theo hương rượu gạo tinh khiết, khiến thần kinh của hiu hiu.

      " bảo Trâu Hướng đặt vé máy bay Australia rồi, coi như là du lịch trăng mật thế nào?"

      Cận Tử Kỳ lại nuốt xuống muỗng, muốn hỏi phải lần đầu tiên đútngười khác ăn chứ, bởi vì động tác rất cứng nhắc.

      Nếu như phải cố gắng phối hợp, sợ là cũng sớm đút tới bên ngoài rồi.

      Nhưng nhìn thấy khuôn mặt khi nhắc tớitrăng mật vui vẻ, tất cả nghi vấn cũng chuyển hóa thành cái gật đầu.

      Tống Kỳ Diễn vì vậy cao hứng nên tuần suất múc cũng nhanh hơn, hồn nhiên biết người bị đút ăn vô cùng khổ cực.

      Trong phòng ngủ tràn đầy ánh mặt trời, cửa sổ sát đất to lớn thoáng đẩy ra, rèm cửa sổ trắngtinh chậm rãi mà lay động, cuối mùa thu trongvườn hoa hương hoa khô nhàng khoankhoái, nhàn nhạt, mơ hồ.

      Bên bàn bên cạnh cửa sổ, người đàn ông tướng mạo tuấn nghiêm túc đút ngườiphụ nữ đoan trang thanh tao ăn điểm tâm.

      Miệng Cận Tử Kỳ rất , điểm này Tống Kỳ Diễn rất sớm liền phát ra, nhìn thấy khoé môi hồng hồng mỏng mỏng rỉ ra giọt chè, nơi cổ họng kéo căng, chuyện có chút lưuloát: "Khóe miệng. . . . . . Khóe miệng lau. . . . . .Lau cái."

      Nhìn bên tai có chút phiếm hồng, khóe miệng Cận Tử Kỳ xao động, rút khăn giấy raliền muốn lau.

      "Chờ... Chờ chút." lại đột nhiên cầm lấy khăn giấy, chồm người qua tay véo nhẹcằm của , lòng ngón tay thô dày, mang theochút ấm áp, làm cho an tâm, " tới giúpem lau được rồi."

      Chẳng qua là, tại sao lau chùi mà đầu của hắnlại càng đến gần, cũng được biết.

      môi truyền đến cảm xúc mềm dẻo, sau đó bị hút thỏa thích rồi liếm láp dịu dàng, Cận TửKỳ chỉ cảm thấy nhịp tim rối loạn.

      Tống Kỳ Diễn dán sát vào môi của chặt,trong lòng chỉ có nhận xét: rất ngọt.

      . . . . . .

      Bởi vì thứ hai muốn hưởng tuần trăng mật, Cận Tử Kỳ liền gọi điện thoại thông báo Tô Ngưng Tuyết, Tô Ngưng Tuyết lại muốn cùngTống Kỳ Diễn chiều tôi quay lại Cận gia cơm nước xong, cũng coi là con sau khi xuất giálại mặt.

      Chờ họ đến Cận gia, chỉ có Tô Ngưng Thu đanggiúp dì Hồng cùng chuẩn bị bữa ăn tối, TôNgưng Tuyết và Cận Chiêu Đông vẫn chưa tan việc trở lại, Cận Tử Kỳ nhìn khắp dưới, cũng thấy bóng dáng Ngu Thanh Kiều.

      "Dì , Thanh Kiều đâu?" Trước kia nàngluôn luôn hoạt bát, lúc này phải nên từtrên nhảy vọt xuống sao?

      Nhắc tới Ngu Thanh Kiều Tô Ngưng Thu lạinhức đầu nhưng cũng đành chịu, sau đó có chút oán giận mà quét mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ cũng theo đó liếc nhìn chồng của mình, Tống Kỳ Diễn so đo oan uổng màquay lại nhìn Cận Tử Kỳ.

      "Mới buổi sáng tinh mơ liền ra ngoài, tối quacũng là làm ầm ĩ đến rất khuya, ăn mặc bộ dángcon người khuôn mẫu, bảo là muốn đến Tống thịnộp đơn cho chức vụ trợ lý thư ký, dì sống hơn nửa đời người vẫn chưa từng nghe qua cái chứcvụ này."

      Đúng là, chỉ nghe qua thư ký chủ tịch thư ký tổng giám đốc, là chưa từng nghe qua có vị trí trợ lý thư ký.

      Hơn nữa còn là đến Tống thị.

      Cận Tử Kỳ khỏi nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn lại quay mặt , cầm lấy quyển tạp chí lật xem, làm bộ nhận được ánh mắt hỏi thăm của , nhưng suy đoán của cũng càng chắc chắc: Tống Kỳ Diễntrong lòng có quỷ!

      " có phải có chuyện gì gạt em ?" Thừa dịp Tô Ngưng Thu vào phòng bếp đâm đâmxuống cánh tay của .

      Tống Kỳ Diễn nhíu nhíu mày, liếc xéo mộtcái: " có thể lừa gạt em cái gì, có."

      Cận Tử Kỳ muốn nghiêm hình tra hỏi, bên kia Tô Ngưng Thu ra, "Tử Kỳ, dì muốn làmmón gà rim, trong nhà có hoa tiêu, con lái xe ra ngoài siêu thị mua chút ."

      "Dạ, con lập tức ngay."

      Tống Kỳ Diễn thầm nhàng thở ra, nhìn thấy đôi mắt Cận Tử Kỳ vẫn còn nhìn mình, vội vàng che giấu chột dạ của mình, đem tạp chí ném qua bên đứng dậy: "Anhcùng em chứ."

      đợi đáp ứng cùng hay , trong phòng bếp Tô Ngưng Thu lại lần nữa nhô đầu ra,đối với Tống Kỳ Diễn : "Kỳ Diễn, trongphòng bếp đủ người làm, con tới giúp mộttay rửa cắt cà rốt !"

      Cắt cà rốt, đây chính là cái kỹ thuật sống...

      Khóe mắt Tống Kỳ Diễn giựt giựt, lại chần chờ bất động, "Cái kia, dì, con kỳ biếtnấu cơm."

      Tô Ngưng Thu trợn mắt nhìn liếc cái: "Rửa thức ăn cùng có thể nấu cơm hay khôngcó quan hệ gì, vào , dì dạy cho con."

      "Dì. . . . . ." Tống Kỳ Diễn dường như còn muốn rũ xuống giãy giụa, Tô Ngưng Thu cũng trựctiếp khí thế hung hăng mà ra, trong tay còn cầm dao làm bếp, dọa cho Tống Kỳ Diễn sợ đến mức vội : "Tự mình con !"

      Nhìn sang Tô Ngưng Thu bức bách đuổi Tống Kỳ Diễn với bộ dạng giống như con gà conkhông nghe lời vào phòng bếp, trong lòng Cận Tử Kỳ cảm thấy buồn cười, cầm chìa khóa xe và áo khoác ra nhà để xe lái xe .

      Kết quả, mới vừa ra biệt thự, xa xa, nhìnthấy chiếc xe thể thao lửa đỏ, Cận Tử Kỳ phản ứng đầu tiên liền nghĩ đến Kiều NiệmChiêu, tới, ràng phát là xe của ta, lại dừng ở bên cạnh xe Tống Kỳ Diễn.

      Giờ phút này, bản thân Kiều Niệm Chiêu đangan vị ở ghế lái, tựa hồ gọi điện thoại.

      Chẳng thích phải cùng ta chào hỏi, lập tứcđến bên cạnh xe của mình, mới vừa mở khoá ra, đầu kia Kiều Niệm Chiêu trong xe xuống,ánh mắt nhìn sang có chút như thể tinđược: " tại sao trở lại đây?"

      Cận Tử Kỳ cau mày lại, có chút hiểu lời của Kiều Niệm Chiêu, làm sao khôngthể ở chỗ này?

      Nhìn ánh mắt Kiều Niệm Chiêu, cổ quái tựa như gặp quỷ.

      Dường như nhận ra mình khác thường, Kiều Niệm Chiêu mím mím khoé môi, lại : "Khôngphải và Tống Kỳ Diễn dọn đến Tống trạch sao?"

      Cận Tử Kỳ cười cười, "Tôi là con danh chánh ngôn thuận của Cận gia, về nhà mẹ đẻ cócái gì đúng sao?"

      Kiều Niệm Chiêu nghe được vẻ mặt tức giận,nhưng Cận Tử Kỳ nghĩ lại cùng nhiềulời, mở cửa xe ngồi xuống.

      Lúc này, di động của Kiều Niệm Chiêu đột nhiên vang lên, thời điểm ta xoay người điđến bên cạnh nghe điện thoại, Cận Tử Kỳ vừamuốn đóng cửa xe nghe được hai chữ: A Phong.

      chút nào trì hoãn, người có thể khiến cho giọng của Kiều Niệm Chiêu đột nhiên dịudàng chỉ có Tô Hành Phong.

      Cận Tử Kỳ khỏi nghĩ đến tối hôm qua Tống Kỳ Diễn đối với Tô Hành Phong tính kế, nếu như Kiều Niệm Chiêu biết hôn giữa Tô Hành Phong và Bạch Tang Tang định, khôngbiết lại như thiêu thân xuất ra cái gì để gây sức ép.

      thực tế, tò mò trong lòng Cận Tử Kỳ được Kiều Niệm Chiêu giúp giải thích khi mua hoa tiêu trở lại.

      Đến lúc đem xe dừng lại nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu cầm điện thoại di động ngồi ở trong xe thể thao, nhìn cầm hoa tiêu xuống xe, đẩy cửa xe ra bước xuống, vẻ mặt phẫn uất mà xông lại ngăn cản đường của .

      "Là mày có đúng hay ? Là mày xúi giục ông ngoại để cho A Phong và Bạch Tang Tangđám hỏi có đúng hay ?"

      Cận Tử Kỳ nhíu chặt hàng lông mày đen xinh đẹp, quả thực có chút cách nào chịu được giọng the thé của Kiều Niệm Chiêu.

      "Giọng của quá chói tai rồi."

      Kiều Niệm Chiêu nhìn chằm chằm, ánh mắtkia cũng thực thể để cho người tathoải mái: "Cận Tử Kỳ mày có ý gì! Mày cũng cùng Tống Kỳ Diễn kết hôn, tại sao còn phảiđùa bỡn tâm cơ phá hư hôn của tao? Mày phải mày chưa từng thích A Phongsao, vậy bây giờ mày lại làm chuyện như vậytính là cái gì?"

      Cận Tử Kỳ nhìn lại mang ánh mắt phẫn hận, bất động!

      "Bây giờ nhìn đến tao hai bàn tay trắng rồi, có phải mày ngay cả nằm mơ cũng cười ratiếng? Cận Tử Kỳ mày là con đàn bà ác độc!"Kiều Niệm Chiêu cắn chặt hàm răng, căm giận mà chỉ trích.

      Cận Tử Kỳ mở to mắt mỉm cười, sau đó lần nữa nhìn ta: "Là chính miệng Tô Hành Phong nóicho biết là tôi ở trước mặt ba quạt gió thổilửa để cho ta bỏ rơi đổi lại kết thông giavới Bạch gia sao?"

      Kiều Niệm Chiêu mặt liền biến sắc, có phần ra lời, hiển nhiên Tô Hành Phong khôngcó như vậy.

      " như thế, vậy cần phải đổ tội danhlên đầu tôi lung tung, tôi biết khi tôi mất hứng, lại nghe lời như thế, có thể thực qua chỗ của ba kích động vài câu hay ."

      Cận Tử Kỳ bỏ lại Kiều Niệm Chiêu khắc chế tâm tình muốn gấp, lại bị ta kéo lấyống tay áo.

      "Tao dễ dàng buông tha, A Phong bốnnăm trước chọn tao chứng minh mày thua, mày cho rằng Bạch Tang Tang mà có thể cướpđi ấy từ bên cạnh tao sao?"

      Đẩy tay của ra, Cận Tử Kỳ vô tình cười cười,giọng nhàng: "Kinh nghiệm vung cạy góc tường tôi dĩ nhiên là có phong phú như , cái loại này cũng có khả năng di truyềnmà, từ tận tâm dạy bảo nhiều cũng là loại thực lực."

      "Mày có ý gì!"

      " có ý gì, chỉ là muốn cho biếtđường đêm nhiều cũng phải té."

      Kiều Niệm Chiêu cắn cánh môi, hốc mắt đỏhồng, oán hận tràn mi ra: "Mày biết cái gì! Màycái gì cũng biết! Dựa vào cái gì đứng đó chuyện đau thắt lưng!" Bộ dáng kia, phải nhiều ủy khuất có nhiều ủy khuất.

      Cận Tử Kỳ cố làm ra vẻ hiểu gật đầu: "Tôiđúng là biết giữa các người có còn khảnăng hay , bất quá nếu như cũng có thểgiống như Bạch Tang Tang trước có đứa như vậy, chừng còn có thể hòa nhaumột ván."

      xong, liền muốn , Kiều Niệm Chiêu lạikhông chịu, bị hai ba câu của Cận Tử Kỳkhiến cho mặt đỏ tới mang tai, dĩ nhiên phải là xấu hổ, tuyệt đối là bị tức.

      Mới vừa hai bước, Cận Tử Kỳ liền nghe đếnphía sau vang lên thanh giày cao gót đạpmạnh mất tự nhiên, còn chưa kịp quay đầu lại,sau lưng bị đẩy cái tàn nhẫn, cả người bất ngờ kịp đề phòng nên bịnghiêng đổ về phía trước.

      Bị đẩy cái, trong đầu Cận Tử Kỳ đột nhiênầm cái, cũng nhất thời quên giữ thân thể mình thăng bằng.

      Động tác liên tiếp ngã quỵ lên phía trước và hình ảnh trong trí nhớ trong phút chốc trùng khớp với nhau ——

      Cũng là có cỗ lực đạo như vậy từ phía sauđột nhiên đẩy , bởi vì chưa hề đề phòng, cho nên dễ dàng ngã xuống phía trước, mà khi đó có ngã nhào đất, mà là đụng phải người trước mặt. . . . . .

      Té lăn đất, tứ chi truyền tới đau đớn kéo mạch suy nghĩ của Cận Tử Kỳ trở lại.

      Nhưng cũng vào lúc này, trong đình viện độtnhiên vang lên giọng đầy hoảng hốt tức giậncủa Ngu Thanh Kiều: "Kiều Niệm Chiêu, mày làm gì! Được, còn ra tay đánh người, tao thấy mày là da quá ngứa!"

      Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu lại, nhìn thấyNgu Thanh Kiều thân mặc đồ công sở OL, tay lấy túi mua sắm trong tay hung hăngquăng xuống đất, vung tay áo lên nhanh chóngxông lại, giữa lúc Kiều Niệm Chiêu còn có phản ứng kịp, đẩy ta ngã mặt đất,còn đạp lên người ta cước, mắng: "Phải trừng trị con đà bà xấu xa này!"

      Kiều Niệm Chiêu mặc dù đối với bên ngoài vẫn là hình tượng dê con, nhưng dê con nóng nảy cũng cắn người, hơn nữa lúc này vẫn là đầu con sói trắng khoác da dê nham hiểm, làm sao có thể chịu để yên?

      Rất nhanh ta từ mặt đất ngồi dậy,cũng để ý đầu gối bị trầy da, xấu hổ mà lập tức quay sang Ngu Thanh Kiều nhàoqua muốn đánh, hai tay lại bị chế trụ gắt gao, Ngu Thanh Kiều lại mắng câu, sau đó dùng sức đẩy ra.

      Kiều Niệm Chiêu mang giày cao gót nên khi bị đẩy phải lảo đảo lui về phía sau, may mắn đụng vào chiếc xe sau lưng mới có ngã nhàolần nữa.

      Vậy mà đụng vào cũng là chiếc BULI Ngu Thanh Kiều mới lái trở về.

      Cổ tay trái của Kiều Niệm Chiêu bởi vì cắt cổtay nên để lại vết sẹo, cho nên luôn luôn lấyđồng hồ đeo tay che giấu, giờ phút này phútkhông chú ý, đồng hồ đeo tay kéo lê lên bề mặt sáng loáng của chiếc xe tạo đường cong duyên dáng.

      "Kít" tiếng, rất lại phá lệ chói tai, có vẻquỷ dị mà trầm thấp.

      Ngu Thanh Kiều dám tin mà trợn to mắt,"A a a! BULI của tôi!" Hầu như hô xong mộttiếng nổi điên lên mà xông tới níu lấy mái tóc của Kiều Niệm Chiêu, "Tao liều mạng với mày!"

      "Phi!" Kiều Niệm Chiêu phun bãi nước miếng lên quần áo của Ngu Thanh Kiều.

      Ngu Thanh Kiều tức giận tới mức giơ chân, nhìn xe của mình chút lại xem chút bộ đồ mình vừa mới mua, vừa phẫn nộ mắng to vừa kéo lấy tóc Kiều Niệm Chiêu muốn cùng ta đấu trận đến ngươi chết ta sống.

      Kiều Niệm Chiêu cũng nguyện ý chịu thua, nhưng cũng bị kéo đến da đầu đau đớn từng trận, kêu the thé, hai tay quơ múa lungtung trung, bắt được cánh tay Ngu Thanh Kiều liền liều mạng mà há mồm cắn xuống.

      Cận Tử Kỳ từ dưới đất đứng lên, nhìn hai ở bên cạnh ga ra uốn éo đánh nhau thànhmột đoàn, biết nên từ đâu ra tay khuyên can, huống chi lấy lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ, làm sao có thể nghe người ta khuyên?

      "Thanh Kiều, đừng đánh!" Muốn kéo Ngu Thanh Kiều ra, Ngu Thanh Kiều lại tránh thoáttay của , dùng sức lôi kéo Kiều Niệm Chiêunhe răng trợn mắt mà la ầm lên: "Em hôm nay tiêu diệt nó, ba chữ Ngu Thanh Kiều emsẽ viết ngược lại!"

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy gan bàn tay phải của Ngu Thanh Kiều nơi bị Kiều Niệm Chiêu cắn đãchảy ra máu, nhưng mà trời sanh Ngu ThanhKiều tính quật cường dù bất ngờ nhưng kêu đau cũng chịu buông tay, đem KiềuNiệm Chiêu đẩy sân cỏ sau đó ngồi lên.

      "Tao phải cắn chết mày!" Ngu Thanh Kiều cúingười xuống lập tức cắn cái lên trênngực của Kiều Niệm Chiêu.

      "A!" Tiếng thét kêu đau như heo bị giết vang dội cả đình viện, dư tản ra lâu cũng .

      Trong biệt thự mọi người rối rít chạy ra tới tấp,ngay cả lầu hai biệt thự gần đó cũng nhô đầu ra xem náo nhiệt.

      Tô Ngưng Thu người còn mặc tạp dề, vội vã mà chạy đến, nhìn thấy đất hai người cắn xé nhau, cũng gấp đến đỏ mắt, lời gì liền lên lôi kéo: "Thanh Kiều, mauchóng nhả ra!"

      Ngu Thanh Kiều bị Cận Tử Kỳ và Tô NgưngThu bắt lại cánh tay kéo ra bên ngoài, Kiều Niệm Chiêu bắt được cơ hội lui về phía sau, nhưng cái mông vẫn bị giày cao gót của Ngu Thanh Kiều đá cước, đoán chừng còn có thể xanh tím mảng lớn!

      "Như thế nào, có sao chứ?" Cận Tử Kỳ có chút lo lắng nhìn gan bàn tay Ngu Thanh Kiều chảy máu.

      Ngu Thanh Kiều toét miệng bóp cổ tay củamình, dường như muốn cưỡng chế ngăn cảnthần kinh truyền đến cảm giác đau, mặt lạinỗ lực giả bộ có việc gì lắc đầu: "Khôngsao đâu, bị chó điên cắn cái mà thôi!"

      Tô Ngưng Thu lại hung hăng gõ xuống đầu : "Ta con có thể an phận chút hay , nhưthế nào động chút là theo người tranh đấu,có phải ngại mình mệnh dài hay ?"

      Ngu Thanh Kiều bĩu môi, cho TôNgưng Thu nguyên nhân đánh nhau, Cận Tử Kỳ muốn , đột nhiên bị giọng tức giận giành trước bước chất vấn: "Chuyện gì xảy ra?"

      Nghe tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy Cận ChiêuĐông xanh mặt bước nhanh tới, mà phía sauông, còn có Kiều Niệm Chiêu bị Ngu ThanhKiều kéo đầu tóc rối loạn mặt đầy nước mắt theo, mang giày cao gót chân thấp chân cao theo sát tại đó.

      Mà Tô Ngưng Tuyết sau khi dừng xe xong đãđi xuống, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là khi nhìnđến lòng bàn tay Cận Tử Kỳ bị xây xước do chà xát nhíu nhíu mày: "Như thế nào lại bịthương?"

      Tống Kỳ Diễn cũng chạy ra, trong lúc nhìn đến Kiều Niệm Chiêu thân chật vật nhíu mày cái, sau đó lực chú ý toàn bộ chuyểndời đến người Cận Tử Kỳ, hơn nữa khinghe Tô Ngưng Tuyết hỏi thăm câu này sầm mặt.

      thẳng tới bên người Cận Tử Kỳ, kéo tay củacô qua cẩn thận xem xét tình trạng vết thương,sau đó cũng quan sát toàn thân cao thấp lần, tầm mắt dừng lại ở hai đầu gối dính đầy bụi bặm, "Người nào đẩy?"

      Ngu Thanh Kiều chỉ sợ Tống Kỳ Diễn khôngbiết, nhảy dựng lên chỉ vào Kiều Niệm Chiêu núp ở sau lưng Cận Chiêu Đông: "Lúc em trở vềthì thấy ta cố ý từ phía sau chạy lên đẩy ngã chị họ!" (T_T)

      Tống Kỳ Diễn cau chặt lông mày, chuyển conmắt nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu, ánh mắt âmu lạnh lẽo như muốn đem ta thiên đao vạn quả.

      Kiều Niệm Chiêu ở sau lưng Cận Chiêu Đông rụt cái, nước mắt rơi xuống ào ào, giọng cũng thút thít đứt quãng: "Ba ba. . . . . . phải như thế. . . . . . Con là có lời muốn vớichị ấy nên kéo chị lại, tự chị ấy ngã xuống rồi."

      "Tự mình ngã xuống ? chuyện cười sao?"Ngu Thanh Kiều chịu bỏ qua: " xem chị họ của tôi là con lật đật à! Tôi ràng nhìnthấy khuôn mặt hung hăng ở sau lưng chị họđẩy cái, sau đó tôi hỏi tại sao phải xô chị họ, hai lời nhào tới đánh tôi, mọi người xem, đây chính là chứng cớ!"

      Ngu Thanh Kiều xong, liền đem bàn tay mình máu thịt lẫn lộn cố ý đưa tới trước mặt Cận Chiêu Đông, vẻ mặt làm ra đau đến mứckhông muốn sống, lầm bầm : "Dượng cả, dượng đúng là nuôi kẻ vong ơn bội nghĩa nhamhiểm!"

      Sắc mặt Cận Chiêu Đông càng thêm khó coi,Kiều Niệm Chiêu vội vàng giải thích: "Ba ba, ta láo, là ta đánh con trước, con mới cắn ta, hơn nữa ta cũng cắn con rồi!"

      "Có người nào vu oan đổ tội như vậy ? Tôi cắn ở chỗ nào vậy? mau lấy ra đây cho chúng tôi xem a!"

      Ngu Thanh Kiều hùng hổ doạ người mà kêu lên,Kiều Niệm Chiêu cũng chỉ nghẹn đỏ mặt, Ngu Thanh Kiều hung hăng cắn cái lên ngực , chẳng lẽ còn muốn trước mặt nhiều người như vậy cởi quần áo sao?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42.1 Kiều Niệm Chiêu, cút ra khỏiCận gia cho tôi!


      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Có người nào vu oan đổ tội như sao? Tôicắn ở chỗ nào vậy? mau lấy ra đây chochúng tôi xem a!"

      Ngu Thanh Kiều hùng hổ doạ người mà kêu lên,Kiều Niệm Chiêu cũng chỉ nghẹn đỏ mặt, Ngu Thanh Kiều hung hăng cắn cái lên trênngực , chẳng lẽ còn muốn trước mặt nhiềungười như vậy cởi quần áo sao?

      Cận Chiêu Đông quay đầu nhìn , bán tínbán nghi: "Chiêu nhi, Thanh Kiều thậtsao?"

      Kiều Niệm Chiêu nhìn nhìn ngực mình, đối mặtcục diện địch đông ta ít, phẫn hận mà cắn môi, muốn nuốt vào cái bồ hòn này, buồn buồn : " ta cắn ngực con!"

      Cận Chiêu Đông nghe thấy khóe miệng rụt rụt,mà Ngu Thanh Kiều "Hắc" lên tiếng chếnhạo.

      "Cắn ngực ? Tại sao tôi đạp vôcái mông ?"

      Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trong phút chốc tối mấy phần, bàn tay đúng là len lén vuốtve cái mông của mình, mới đụng cái đaunhức khiến nhíu mày lên, phỏng đoán mới vừa rồi cước kia đạp cái mông xanh tím rồi.

      Nhìn thấy bộ dạng khiêu khích của Ngu ThanhKiều "Nhìn có thể làm khó dễ được tôi",càng thêm nên lời chỉ căm tức và kìm nén nỗi oan ức.

      "Chiêu nhi, đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Như thế nào con và Thanh Kiều giống nhau!"

      Kiều Niệm Chiêu nhìn Cận Chiêu Đông có khuynh hướng trở giáo, nhanh chóng kéo ông qua vội vàng : "Ba ba, chuyện phải ——"

      "Chuyện dĩ nhiên phải như vậy!"Ngu Thanh Kiều cam lòng yếu thế mà giành lời trước: " chuyện là như vầy, gần đây Niệm Chiêu nha mặt tình cảm có chút như ý, hôm nay chị họ lại vừa lúccùng rể trở lại, tình chàng ý thiếp cố ý khó tránh khỏi để cho Niệm Chiêu thấy cảnh thươngtình, phụ nữ luôn là dễ dàng xử trí theo cảmtính, lý trí mà làm chút chuyện sai lầm. Tôi mới vừa rồi cẩn thận suy nghĩ chút, cảmthấy Niệm Chiêu phải sai, chuyện này là tôi làm đúng, tại sao có thể quan tâm lo lắng tình cảnh của mà còn cùngcô động thủ? Tôi nên xin lỗi với , xinlỗi Niệm Chiêu, nếu là chưa hết giận vậy thù cắn tôi cái !"

      Ngu Thanh Kiều xong lại đem bàn tay mình vết máu loang lổ đưa tới, cố ý ở dưới mắtCận Chiêu Đông quơ quơ, thấy thế Cận Chiêu Đông cũng nhịn được nhíu mày, đúng làcó chút thê thảm nỡ nhìn.

      Tô Ngưng Thu tới kéo Ngu Thanh Kiều lại,trách : "Làm càn cái gì vậy, còn cùng ta vào trong băng bó vết thương, nếu là bị lâynhiễm xem con còn dễ chịu hơn!"

      "Mẹ xem mẹ kìa, Niệm Chiêu cũng phải là cái loại súc sinh mắt, ở đâu ra bệnh chó điên, nếu là cắn cái mà có thể làmcho Niệm Chiêu hả giận, con đây cũng thấy đáng giá!"

      Kiều Niệm Chiêu người trước kia chuyệnluôn luôn đều là giọng dịu dàng, cho dù có lúc mạnh miệng cũng đề cao được luồng thanh, nhiều lắm giọng bén nhọnchói tai, đâu nào là đối thủ của Ngu ThanhKiều?

      Hầu như Ngu Thanh Kiều miệng kéo đến cổ họng mà , hoàn toàn lấn át giọng của , sau đó lại bùm bùm mà đống lớn nhìn như nhận sai lầm kì thực vặn vẹo , để cho người ta hiểu lầm cũng được!

      Cận Chiêu Đông quay đầu nhìn Kiều Niệm Chiêu, ánh mắt cũng có biến hóa, Kiều NiệmChiêu bị oan uổng, lập tức vành mắt hồng hồng,hơn nữa bộ dạng bên ngoài chật vật như vậy, lập tức dựng thẳng lên hình tượng điềm đạmđáng .

      bây giờ là giả bộ cũng hoàn toàn, thường mình tứ cố vô thân bị hợp lại tấncông nhất định là chịu nhiều uất ức, chỉ khác nhau là với vài người thức thời mà cúi đầu,có vài người là muốn thay đổi Càn Khôn.

      Kiều Niệm Chiêu hiển nhiên thuộc loại người sau, thuần túy là bao năm qua bị quá nhiều chènép tạo thành những vặn vẹo trong lòng.

      rất nhanh chú ý tới người công nhân làm vườn cầm cây kéo lớn ở bên, mới vừarồi và Cận Tử Kỳ phát sinh tranh chấp thậm chí sau đó lại cùng Ngu Thanh Kiều động thủ,cái người công nhân làm vườn vẫn tu sửa bồn hoa ở gần đó.

      Kiều Niệm Chiêu buông tha cơ hội mà giải thích: "Ba ba, ba đừng nghe ta bậy, phải như vậy, tin ba có thể hỏi mộtchút cái người làm vườn này, ông ta mới vừa rồiđều thấy !"

      Huyệt thái dương Cận Chiêu Đông đập thình thịch nhảy lên, vô cùng nhức đầu, bên là vợ con mắt lạnh nhìn mình, bên là con gấp đến đỏ mắt giống như bị ủy khuất rất lớn, trong lòng cũng là trận phiền não.

      Cận gia khi nào phát sinh ra loại chuyện xấunày, chẳng những người giúp việc cũng vây ở đây đống xem náo nhiệt, ngay cả hộ gia đình lân cận mặc dù dễ tới đây nhưngcũng tò mò đưa cổ ra muốn nghe lén.

      Nếu như cứ như vậy giải quyết được gì dám đảm bảo bị người khácchế giễu, nhưng nếu như còn phải truy cứu tiếp, kết thúc hết rồi, lòng Cận ChiêuĐông phập phồng nóng nảy, liếc ngang ngườilàm vườn trung thực hiền lành đứng ở trong gócnhỏ.

      "Chuyện mới vừa rồi, ông thấy được bao nhiêu,rốt cuộc là người nào động thủ trước?"

      Trong phút chốc, lão nông dân mặt mày thà chất phác tay cầm cây kéo lớn trở thành tâm điểm của mọi người, dường như chính là lúc nàyông mở miệng lên nghi án xong.

      Ngu Thanh Kiều khỏi toát mồ hôi, muốn"Uy hiếp" lão nông dân lại bị Cận Chiêu Đôngnhìn chăm chú phải chết căng.

      Lão nông dân với đôi tay đầy nước bùn có chútkhẩn trương mà nắm cây kéo lớn, chân chất màhướng về phía Cận Tử Kỳ được Tống Kỳ Diễnnửa ôm cười cười, mới với Cận Chiêu Đông:"Tôi mới vừa rồi ở bên kia cắt sửa, vì vậy nhìnthấy ràng lắm, bất quá quả có nhìn thấy Cận tiểu thư té lăn đất, vừa vặn Kiều tiểu thư đứng ở sau lưng tới mộtthước."

      Đứng ở bên trong phạm vi thước, nếu nhưngười trước mặt cẩn thận trật chân té ngã, người phía sau hoàn toàn có thể đưa tay kéo lại, nhưng là bây giờ, Cận Tử Kỳ vẫn ngã nhào, điều gì rồi?

      Nếu phải là Kiều Niệm Chiêu cố ý từphía sau đẩy cái, chính là Kiều Niệm Chiêuthờ ơ lạnh nhạt ra tay đỡ lấy. Vô luận làloại giả thiết nào, đối với Kiều Niệm Chiêu đềukhông phải là kết quả tốt đẹp gì!

      Kiều Niệm Chiêu trợn to hai mắt, gương mặtkhông dám tin và bi thương, vạn vạn nghĩtới lão nông dân như vậy!

      lướt qua từng người giúp việc đều bàngquan, chỉ thấy vẻ mặt bọn họ lạnh lùng, thếnhưng người nào vào lúc này đứng ra vì câu, thậm chí ngay cả vẻmặt đồng tình thương hại cũng có.

      tự nhận là kể từ khi tới Cận gia, đối với những người giúp việc này cũng là lễ phépkhách khí, thậm chí có thời điểm còn giúp bọnhọ làm chút chuyện, so với Cận Tử Kỳ lạnh nhưbăng luôn dùng dư quang khóe mắt nhìn người, biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần!

      Nhưng, tại sao khi quay đầu lại bọn họ đều đứng ở phía Cận Tử Kỳ, mở mắt lời dối trá để hãm hại !

      nghĩ ra, đến tột cùng có chỗ nào làm tốt!

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy biểu tình mặt Kiều Niệm Chiêu biến hóa đặc sắc, khỏi cảmthấy ta vừa đáng thương vừa buồn cười.

      Bao năm qua Kiều Niệm Chiêu ở phương diện mua chuộc lòng người quả làm đủ côngphu, nhưng mà, cũng là bởi vì ta vốn ôm lấy mục đích mà đến tiếp cận những người lao động sống tầng dưới cùng của xã hội này, vốn quen nhìn thấy bộ mặt xấu xa ghê tởm của thế gian bọn họ sao lại nhìn ra chỗ mưu tính củacô?

      phải là nghĩ muốn giành được tiếng tốt,để cho mọi người cho rằng tiểu thư Cận gia kiêu ngạo ương ngạnh mà nhị tiểu thư lại dịu dàng động lòng người?

      Mà trong miệng Kiều Niệm Chiêu mới vừa rồinói mấy chữ "Cái người làm vườn", chân mà tiết lộ trong lòng đối với những người laođộng tầng cấp bên dưới này rất khinh thường, tôn kính đối với họ cũng phải phát ra từ nội tâm.

      Thay vì cho người khác chỗ tốt về mặt vật chất chi bằng chân thành mà đối đãi với người khác về mặt tinh thần.

      Điểm này, Kiều Niệm Chiêu hiểu được, từ ngày bắt đầu tiến vào Cận gia, đãtrăm phương ngàn kế suy nghĩ như thế nào đembản chất Phượng Hoàng của mình hiển lộ ra, đâu nào nguyện ý cùng những người tầng cấp bên dưới này thổ lộ tình cảm?

      thậm chí càng biết chính là, đối với cả Cận gia mà , cuối cùng chỉ là người ngoài!

      chỉ cho rằng những người giúp việc tôn kính Cận Tử Kỳ, bất quá là bởi vì thân phận thiênkim Cận gia của Cận Tử Kỳ, nơi nào hiểu được dưới lớp quan hệ làm thuê nhiều hơn là phần tình cảm.

      Kiều Niệm Chiêu tới Cận gia bao năm qua, mùahè mỗi lần tan việc cũng có thể nhìn thấy Cận Tử Kỳ ngồi ở bên trong sân nhà pha trà, luônlà xem thường mà chào hỏi rồi vào nhà mở máyđiều hòa khí, nơi nào nhìn thấy trà do Cận Tử Kỳ ngâm bình thường đều là vào bụngnhững người làm vườn cắt sửa cành lá mệt mỏi,đầu đầy mồ hôi này?

      Cận Tử Kỳ dồn hết tâm trí lấy lòng người khác, nhưng ở thời điểm thích hợp duỗitay ra về phía những người cần trợ giúp.

      Cho nên những người giúp việc này chưa từngcho là Cận Tử Kỳ dáng vẻ Đại tiểu thư khó sống chung, nhiều lắm chẳng qua là cảm thấy Cận Tử Kỳ tính tình thích yên tĩnh, thích nóichuyện thôi, đâu nào phức tạp ruột cong cong như Kiều Niệm Chiêu? !

      "Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc." mặt Cận Chiêu Đông cũng lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng ngữ điệu tâmtình của ông phải rất tốt: "Cùng quay lạitrong biệt thự ."

      "Ba ——" Kiều Niệm Chiêu còn muốn giúpmình giải oan, nhưng Cận Chiêu Đông lại hề liếc nhìn cái, ràng muốn xenvào chuyện này nữa, thêm gì người bị mắngsẽ chỉ là !

      Chẳng qua là khi Cận Chiêu Đông xoa chân mày vừa muốn vào trong, Tống Kỳ Diễn vẫnkhông lên tiếng lại đột nhiên mở miệng: "Ba xửlý chuyện này như vậy là có phải côngbằng hay ?"

      Cận Chiêu Đông hiểu nhìn về phía TốngKỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn rũ mắt xuống, thấy cảm xúc trong mắt , thậm chí ngay cả giọng cũng nghe ra lửa giận, nhưngchính vì nắm lấy ra thái độ như vậy càng làm lòng người sinh bất an.

      Bàn tay Cận Tử Kỳ bị thương được cầm trong lòng bàn tay, nửa dựa vào người mà nhìn Cận Chiêu Đông, còn Tống Kỳ Diễn lần nữa mở miệng : "Nếu như mới vừa rồi sư phụ làm vườn là do Tử Kỳ và ThanhKiều động thủ trước, ba có phải còn có thể mặc kệ như vậy hay ?"

      Sắc mặt của Cận Chiêu Đông trở nên rất khó coi, Tống Kỳ Diễn lại buông Cận Tử Kỳ ra, bìnhthản bày ra gương mặt tuấn tú, đến chỗ KiềuNiệm Chiêu đứng bước, dọa cho Kiều Niệm Chiêu sợ đến cả khuôn mặt cũng tái nhợt .

      Cận Tử Kỳ cho là Tống Kỳ Diễn muốn ra tay vội vàng kéo lại, khi Tống Kỳ Diễn cúi xuống nhìn lắc đầu cái, mà Ngu ThanhKiều thò đầu ra kích động chen vào : " rể, còn muốn đánh phụ nữ nha!"


      Chương 42.2 Kiều Niệm Chiêu, cút ra khỏiCận gia cho tôi!


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ cho là Tống Kỳ Diễn muốn ra tay vội vàng kéo lại, khi Tống Kỳ Diễn cúi xuống nhìn lắc đầu cái, mà Ngu ThanhKiều thò đầu ra kích động chen vào :" rể, còn muốn đánh phụ nữ nha!"

      Những lời này xong khiến Kiều Niệm Chiêu lui về phía sau hai bước, phản ứng theo bảnnăng muốn tìm kiếm chỗ che chở.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn sau khi liếc mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu thất kinh, đếm xỉa tới mà thuchân về, nhìn sang Cận Chiêu Đông: "Ba tốt nhất vẫn là trông nom con của ba cho tốt, tôi muốn để cho vợ tôi khi quay lại nhà mẹcũng còn phải bị khinh bỉ."

      xong lời này, biểu tình mặt Tống Kỳ Diễn chợt lạnh xuống, mặc dù khóe miệng cònchứa ý cười, nhìn bộ dáng như khiêm tốn, nhưngtrong đôi mắt tôi luyện ra ánh sáng lạnh, dù là Cận Chiêu Đông, cũng sinh ra mấy phần lãnh ý.

      Trong lòng thầm nghĩ, đây tuyệt đối phảimột người dễ chuyện, trước kia ngược lại bị lừa!

      Bàn tay của Cận Chiêu Đông dưới ống tay áo nửa che nắm thành quả đấm, hết sức khắc chế.

      Sống hơn nửa đời người, đâu nào bị vãn bối uy hiếp dạy dỗ qua như vậy? khỏi cũng cóchút bực tức lên, cũng cứng rắn mà : "Chuyện này Chiêu nhi có lỗi, tôi tự trừngphạt nó."

      Lời Cận Chiêu Đông còn chưa dứt, Tô NgưngTuyết lại đột nhiên tới trước mặt Kiều NiệmChiêu, sắc mặt lạnh lùng có vẻ có chút vô tình:"Cận gia cần thứ con lòng dạ thâmsâu, nếu ra , sau này cũng cần đến đây."

      câu , hầu như để cho tất cả mọi ngườitại chỗ cũng sợ ngây người.

      Ý tứ trong mấy chữ cuối cùng của Tô Ngưng Tuyết khác nào đem Kiều Niệm Chiêu đuổi ra khỏi cửa, liên quan với việc thông cảm, cũng bất quá kinh ngạc vì đến quá mức độtnhiên, nhất thời làm cho người ta có chút cách nào thích ứng!

      "Từ khi mười tám tuổi nhận nuôi đến bây giờ, tôi tự nhận là chưa từng bạc đãi , nhưngcô làm ra chuyện như vậy lại làm cho tôi lần nữa mà xét lại mình quyết định năm đó có phảilà sai lầm hay ."

      Tô Ngưng Tuyết để ý Kiều Niệm Chiêumặt trắng bệch, nghiêng mặt lạnh lùng : "Tôi nhớ tôi rồi, làm người mẹ tôi có thể làm những điều tuyệt đối vượt quá tưởngtượng của . Tôi có thể cho khoản tiền,cung cấp cho tạm thời áo cơm lo. Về phần thứ phí hết tâm tư hết lần này tới lầnkhác muốn có là có biện pháp cho, cho nên tôi thành khẩn mà đề nghị thay đổi cái khác."

      "Ngưng Tuyết!" Cận Chiêu Đông lại đứng rangăn cản, sắc mặt phức tạp , "Bây giờ những thứ này làm gì?"

      "Vậy ông cho là tôi vẫn dễ dàng tiếp tục thathứ sao?" Tô Ngưng Tuyết ngoái đầu lại, nhàn nhạt quét về phía Cận Chiêu Đông, "Năm đó tôicó thể vì con mà thối lui, tại tôi cũng cóthể bởi vì cùng lý do mà dẹp bỏ hết thảy trở ngại."

      "Bà ——" Tròng mắt của Cận Chiêu Đông chợt lóe, nghĩ tới Tô Ngưng Tuyết lại ra những lời máu lạnh như vậy.

      Ngược lại Tô Ngưng Thu ra ngoài hoà giải, vỗ vỗ lên bờ vai gầy của Tô Ngưng Tuyết, đem bà kéo ra khỏi khí giương cung bạt kiếmcùng Cận Chiêu Đông, "Em hai người tuổi cộng lại cũng hơn trăm tuổi, như thế nào còn ầm ĩ như trẻ con?"

      Nhìn khí có chút hòa hoãn xuống, TôNgưng Thu liền dẫn đầu kéo Tô Ngưng Tuyết điđến biệt thự, trong miệng quên khuyêncan: "Vợ chồng già có gì trở về nhà là được, Tử Kỳ và Kỳ Diễn kết hôn khó được dịp trở lại ăn bữa cơm chớ làm hư khí."

      Giữa mày mắt Cận Chiêu Đông có chút mỏimệt, ông cởi ra nút áo tây trang, tay che lấybên trán xoa dịu trận trận căng đau, liếc nhìnKiều Niệm Chiêu lẻ loi hiu quạnh chết trân ở nơi đó, đáy mắt lặng lẽ dâng lên khổ sở và áy náy.

      Chẳng qua là chờ Cận Chiêu Đông an ủi Kiều Niệm Chiêu cái gì, vẫn luôn lời nào, Cận Tử Kỳ lại mở miệng, cũng làm cho hai chị em Tô Ngưng Tuyết vốn rời lại dừngbước, kinh ngạc quay đầu nhìn sang Cận Tử Kỳvới vẻ mặt bình tĩnh.

      Bởi vì : "Năm đó ba và mẹ nhận nuôi côta là bởi vì Kiều Hân Hủy thay con gánh tội sao?"

      Sắc mặt của Tô Ngưng Tuyết trắng nhợt, vộivàng muốn ngăn cản : " bậy bạ gì đó Lờinhư thế nên tùy tiện !"

      Bên trong sân nhà lần nữa khôi phục loạt tro tàn trầm tĩnh, về phần người giúp việc đứng ngoài quan sát cũng tự giác mà lui xuống.

      Trong phút chốc, chỉ còn lại sáu người, trong đómẹ con Ngu gia cũng kinh ngạc mà nhìn sang Cận Tử Kỳ.

      Mẹ con họ đối với án ngộ sát năm đó cũng hiểu , chỉ cho là Kiều Niệm Chiêu vu oan cho Cận Tử Kỳ.

      Đầu vai bị Tống Kỳ Diễn kéo vào, Cận Tử Kỳ cầm lấy tay của , sau đó rời khỏi ngực của , tới trước mặt Cận Chiêu Đông, gươngmặt bình thản ung dung: "Là bởi vì lý do nàymới để cho ta vào Cận gia sao?"

      Cận Chiêu Đông nhíu chặt mày, tựa như khônghiểu Cận Tử Kỳ vì sao đột nhiên tới chuyệnnày, nhưng vẫn là tính tình kiên nhẫn nên trả lời: "Tử Kỳ, dì Hân con khó khăn, chúng ta nhậnnuôi Niệm Chiêu cũng coi là báo đáp dì ——"

      "Chẳng qua là nhận nuôi sao?" Cận Tử Kỳ lạiđột nhiên cắt ngang lời ông, khi nhìn đến dángvẻ muốn lại thôi của cha mình, bày ra nụ cười lớn bên khóe miệng, ánh mắt lại vô cùng buồn bã: "Tại sao mọi người biết rất rõràng của câu chuyện, vẫn còn muốn từngchút cố gắng duy trì tầng giấy mỏng chịu nổi kích này?"

      Chiều tối trận gió rét lướt qua, thổi trúng sau lưng người từng trận lạnh thấu xươngnhư băng.

      Tô Ngưng Tuyết chợt tránh thoát tay của TôNgưng Thu, trở lại mấy bước, cũng lần nữa nghe được giọng giống như cát chảy theo gió rồi biến mất của Cận Tử Kỳ: "Kiều Niệm Chiêu,Kiều Hân Hủy tư niệm Cận Chiêu Đông, là ý này sao?"

      "Ngay cả đứa ngốc cũng thấy tình cảm tại saomọi người còn phải lừa mình dối người?"

      Sắc mặt Cận Chiêu Đông trong nháy mắt thayđổi, nhưng lại đẹp mắt , ông nhìn Cận TửKỳ tròng mắt gợn sóng sợ hãi, thế nhưngkhông biết nên cái gì, chẳng qua là khẽnhếch miệng lại phát ra được .

      "Là sao!" Câu chất vấn của Tô NgưngTuyết lạnh nhạt đến tậm xương trôi lơ lửng ởtrên trung trong đình viện, mặt bà ngoài kinh ngạc khi bị phát vừa tức giận,nhìn chằm chằm Kiều Niệm Chiêu: " cứ nhưvậy mà muốn quay lại Cận gia sao?"

      Kiều Niệm Chiêu chẳng qua là cảm thấy oanuổng, lần này quả phải là , ánh mắt lóe lên hồi, giống như là nhận ra đượccái gì, bỗng dưng nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Côđã nhớ lại rồi?"

      Năm chữ ngắn ngủi đủ khiến cho mọi người bên trong sân nhà thần sắc khác hẳn, yên tĩnh có thểnghe được thanh hô hấp của lẫn nhau.

      Tống Kỳ Diễn nhịn được đến gần Cận Tử Kỳ hai bước, đôi mày thanh tú nhíu lại,nhưng cuối cùng tiến lên ôm , chẳngqua là lẳng lặng nhìn bóng lưng của , biếtkhoảnh khắc ấy muốn cho mình tàn nhẫn mà đối diện những chân tướng kia!

      Mặc dù rất đau đớn, mặc dù bị thương,nhưng vẫn là lựa chọn xé ra cái máuchảy đầm đìa này.

      sáng nay khi nhớ lại lập tức đến đây sao?

      Tống Kỳ Diễn khỏi nhớ đến người phụ nữ mặc áo ngủ tóc tai bù xù đứng ở thang lầu,khi đó, phải bởi vì nội tâm trống và bất lực mà muốn vùi đầu vào trong ngực củahắn sao?

      Ngu Thanh Kiều nghe thấy như rơi vào trongsương mù, tính tình nhanh mồm nhanh miệngkhiến cho thiếu kiên nhẫn mà trực tiếp hỏi ra miệng: "Các người đều làm sao hết rồi? Rốtcuộc quanh co lòng vòng mà nhữnggì!"

      Cận Tử Kỳ nhìn lại Kiều Niệm Chiêu, giọng có chút xa xăm: "Đúng nha, nghĩ tới, nhớ lại chuyện, thí dụ như. . . . .. Mười năm trướckia vào đêm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì."

      Kiều Niệm Chiêu hiển nhiên bị đáp án này làmchấn động và kinh ngạc phải quên mất mởmiệng, còn có đáy mắt chợt lóe lên khủng hoảng.

      Cận Tử Kỳ lại nhìn nữa, thẳng đối vớiCận Chiêu Đông : "Nếu như mười năm trướckia Kiều Hân Hủy phải thay tôi gánh tộimà , ba có phải cả đời cũng mangKiều Niệm Chiêu về hay ?"

      Mặc dù bản thân từng biết tại sao mẹ lạingầm cho phép Cận Chiêu Đông quyết định việc gây tổn thương cho mẹ, bây giờ nghĩ lại, lúc ấyđón nhận Kiều Niệm Chiêu vào Cận gia, trong lòng của mẹ cũng bị đè nén ít đau khổkhó chịu!

      Cơ thể của Kiều Niệm Chiêu yên mà lảođảo lui về phía sau bước, níu tây trang của Cận Chiêu Đông lại, giống như đứa trẻ bất lực bắt được cọng rơm cứu mạng mình, ánh mắtnhìn sang Cận Tử Kỳ cũng là tràn đầy sợ hãi.

      Cận Tử Kỳ khỏi cười lạnh, ta sợ cái gì ——

      Sợ mình ra chân tướng để cho tất cả mọi người biết ban đầu là ta đẩy mình phen, cho nên con dao kia mới có thể có chút nào báo trước cắm vào trong ngực tên côn đồ kia?

      Sợ chân tướng khi ra ánh sáng, ta từ nay về sau phải cùng gia tộc Cận gia này xa nhau rồi sao?

      Hai tay chậm rãi nắm chặt, mười năm trước kia mềm lòng lần, lần này còn phải dẫm lên vếtxe đổ sao?

      Từng bước từng bước từ từ đến gần, Kiều Niệm Chiêu nhìn Cận Tử Kỳ tiến tới gần, nhìn sang vậy khuôn mặt lạnh lùng đến mức tận cùng cùng mình có mấy phần tương tự, hô hấp từ từ ngưngtrệ.

      "Tử Kỳ!" Cận Chiêu Đông khẽ quát tiếng, chắn trước mặt Kiều Niệm Chiêu bị Cận Tử Kỳ doạ sợ, "Nó ngàn lỗi vạn lỗi cuối cùng cũng làem của con, đừng đối với nó như vậy."

      "Ba vẫn ta là em của tôi, ta là em của tôi sao? Nếu như ta nhớđến chút máu mủ thân tình, mười năm trướckia đêm đó ta cũng ở phía sau len lén đẩy tôi cái!"

      Cận Chiêu Đông mang vẻ mặt kinh hãi, quayđầu tức giận nhìn chằm chằm Kiều Niệm Chiêu: "Chị của con có đúng ?"

      "Con biết! Bất kể chuyện của con, con cũng biết!" Kiều Niệm Chiêu chẳng qua là liều mạng mà lắc đầu, mặt tràn đầy luốngcuống, nhưng như thế nào cũng chịubuông Cận Chiêu Đông ra, chỉ sợ ngay cả cha cũng cần !

      "Đến tột cùng chuyện gì xảy ra!" Bên kia TôNgưng Tuyết khi nghe Cận Tử Kỳ xong,chợt đổi sắc mặt, dám tin mà nhìn Kiều Niệm Chiêu: " sao? Tại sao cóthể ác độc như vậy!"

      Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều cũng là hít hà mà che miệng, tựa hồ cũng thể nào tin nổi chân tướng này, mười năm trước kia KiềuNiệm Chiêu mới mười mấy tuổi, nhưng trình độ tâm cơ sâu đến mức mưu hại chị ruột của mình, quá đáng sợ!

      Thân thể hơi lạnh của Cận Tử Kỳ được cỗấm áp phủ lên, Tống Kỳ Diễn kéo vòng eo của vào, mày mắt lạnh lùng mà nhìn sang Kiều Niệm Chiêu: "Tôi nghĩ cảnh sát nhất định đốivới phát bất ngơg này cảm thấy rất hứngthú."

      Tống Kỳ Diễn làm bộ lập tức móc ra điện thoại di động, ngón tay nhanh nhẹn nhấn mấy cái màn ảnh, nhưng cái tay khác rất nhanh đè cổ tay của xuống, ngăn hành động hắnmuốn gọi 110.

      Giọng của Cận Chiêu Đông có chút khànkhàn mất tự nhiên: "Kỳ Diễn, chuyện này tạmthời trước đừng báo cảnh sát, coi như là ba cầu xin con lần, ba muốn người con của ba mới ra lại đứa khác vào."

      Chân mày Tống Kỳ Diễn nhíu lại thành hình chữ xuyên, hai người có chút giằng co, ngược lại Tô Ngưng Tuyết tới đây, có ai chú ý bà ra tay như thế nào, Kiều Niệm Chiêu kêu lênmột tiếng, gương mặt bị cái tát.

      Cái bạt tai mạnh mẽ quét qua khiến tóc tai rối loạn, Kiều Niệm Chiêu bị đau phải lấy tay che lấy mặt bị đánh đỏ bừng, vành mắt ẩm ướt, sợ hãi lui về sau hai bước, giọng trong trẻomà lạnh lùng của Tô Ngưng Tuyết vang lên: "Cút cho tôi! Cút ra ngoài!"

      Chưa từng gặp qua Tô Ngưng Tuyết tức giận như vậy, thân thể bé gầy gầy lại thẳng tắphơi run rẩy, bà lạnh nhạt căm giận mà nhìn KiềuNiệm Chiêu sợ hãi, "Cút ra khỏi Cận giacho tôi, cả đời này đừng để cho tôi nhìn thấy côlần nữa!"

      "Ba ——" Kiều Niệm Chiêu nghẹn ngào mànhìn sang Cận Chiêu Đông, mặt tràn đầy bi thương và bất lực.

      tay của Cận Chiêu Đông còn nắm giữ tay của Tống Kỳ Diễn, nghe được Tô Ngưng Tuyếttức giận kềm được mà khiển trách, nhíu mày cái, cúi đầu nhìn Kiều Niệm Chiêu lệ rơi đầy mặt, hầu kết giật giật.

      "Cốt nhục của nhà họ Cận chúng tôi, ai dám để cho nó cút? !"

      lúc bên trong sân nhà huyên náo khôngthể tách rời ra, ngay cửa chính của biệt thự,truyền đến giọng nữ già nua mang theo tức giận, mang theo cảm giác áp bách của ngườisống lâu ở địa vị cao, điệu bộ có rất nhiều oainghi.

      Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu, nhìn thấy quý phu nhân ngoài bảy mươi chậm rãi tới, đầu tóc bạch kim cuộn lên chỉnh tề, toàn thân áo khoác lông dê được làm thủ công hạng sang, khi giở tay nhấc chân mơ hồ ra cảm giác kiểu cao hơn người khác bậc.

      Mà vị lão quý phụ này mang đôi mắt sắcbén hơi nheo lại, quét qua đám người trong đìnhviện, cuối cùng dừng ở người Tô Ngưng Tuyết, Cận Tử Kỳ đứng ở sau lưng Tô NgưngTuyết, chính xác mà cảm nhận được ánh mắtkia là vui.

      "Ngưng Tuyết, làm nữ chủ nhân Cận gia, chẳnglẽ lúc bây giờ đây ngay cả độ lượng cũng có sao!"

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy mẹ mình sắc mặt khó coi,hiển nhiên cũng biết lão phu nhân này, lão phu nhân mới vừa đến 'họ Cận của chúng tôi', chẳng lẽ là thân thích của Cận gia sao?

      Nghĩ tới đây, Cận Tử Kỳ khỏi nhìn về phía lão phu nhân kia, lại bị người phụ nữ trung niên dìu đỡ bà thu hút lực chú ý, ngay sau đó trái tim chấn động, đáy mắt thoáng qua ánh sáng kinh ngạc sắc nhọn!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43.1 Cận Chiêu Đông, chúng ta ly hôn !

      Editor: Tâm Thường Lạc


      ----------

      Đêm yên tĩnh, vậy mà trong phòng khách của Cận gia đèn đuốc vẫn sáng trưng, đầy ngườingồi trong phòng khách lại đều có tâm tư.

      Trong phòng ăn bày trí bàn đầy món ngon nhưng sớm thấm lạnh, ngay cả đũa cũng chưa từng bị động qua.

      ghế sofa ngay chính giữa phòng khách, mộtlão phu nhân thất tuần ngồi ngay thẳng đoantrang, toàn thân mặc quần áo danh quý cũngnhìn ra thân phận của bà rất đặc biệt, mà bên cạnh bà, Kiều Hân Hủy rũ mắt xuống yên lặng mà ngồi cùng.

      Kiều Hân Hủy. . . . . .

      Thời điểm trong lòng Cận Tử Kỳ đọc qua ba chữ này, hai tay nhịn được nắm chặt.

      chợt hiểu được, tại sao Kiều Niệm Chiêu vàokhoảnh khắc thấy được phải biểu kinh ngạc như vậy!

      Nếu như hôm nay cùng Tống Kỳ Diễntrở lại, vậy Tô Ngưng Tuyết phải mình đốimặt với trận chiến tranh này hay ?

      Trong phòng khách khí từ từ chuyển lạnh, nhưng Tô Ngưng Thu đột nhiên phá vỡtrầm mặc.

      Bà nhìn sang vị lão phu nhân kia cười : "DìTôn, hôm nay dì làm sao đến đây? Nếu là biết dì muốn tới, cháu cùng chị đón sân bay,việc này để cho người ngoài giúp cũng ngạiquá !"

      Tô Ngưng Thu chỉ câu liền đem Kiều Hân Hủy liệt vào danh sách người ngoài khôngliên quan, Kiều Hân Hủy ngẩng đầu nhìn Tô Ngưng Thu cười đến mức tràn đầy cămthù, gì, bất quá ánh mắt có chút bất đắc dĩ mệt mỏi.

      Tầm mắt của Cận Tử Kỳ dừng ở người Kiều Hân Hủy, Kiều Hân Hủy so với trong hìnhvà trong trí nhớ, giờ phút này người phụ nữtrung niên ngồi đối diện bởi vì nhiềunăm sống trong lao ngục mà sắc đẹp phai dần già yếu , vài sợi tóc mai lộ ra sương trắng, vậymà khí chất ôn nhã trong xương từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi qua.

      Nếu như nhất định phải mang Tô Ngưng Tuyết và Kiều Hân Hủy ra so sánh, như vậy, mộtngười chính là băng sơn người là xuân thủy.

      Vị lão phu nhân nghe Tô Ngưng Thu , dưới quan sát bà phen, ánh mắt lại liếc nhìnTô Ngưng Tuyết ngồi ở chỗ đó vẻ mặt trước sau như lãnh ngạo: " là con của nhà lão Tô, Ngưng Thu sao?"

      Tô Ngưng Thu mỉm cười mà gật đầu, "Hai mươi mấy năm gặp, làm khó dì Tôn còn nhớ cháu!"

      Lão phu nhân xem thường mà mấp máy miệng,ánh mắt lại chuyển sang Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ghế sofa bên cạnh Tô Ngưng Thu, đáy mắt chợt lóe lên kinh diễm nhưng ngay sau đóliền khôi phục lại cẩn trọng và uy nghiêm.

      " nghĩ tới Tử Kỳ lớn như vậy, ta nghe trước đó cháu kết hôn?"

      Cận Tử Kỳ từ trong những lời này nghe ra ý trách cứ, hàng lông mày đen xinh đẹp nhíu lại, nhìn sang vị lão bà thân phận này, bên kia Cận Chiêu Đông lại mở miệng hoà giải, "TửKỳ, đây là bà nội của con!"

      Bà nội? Cận Tử Kỳ có chút dám tin mà đánh giá vị lão phu nhân kia. Cùng lúc đó, Cận Chiêu Đông giải thích cùng lão phu nhân:"Mẹ, Tử Kỳ mấy năm trước bước ra khỏi trận tai nạn xe, quên ít chuyện, mẹ đừng trách con bé."

      Ngữ điệu và dáng vẻ của Cận Chiêu Đông kính cẩn và ôn hoà như vậy, chỗ nào khôngđang đối với lão phu nhân kia rất tôn trọng.

      Nhưng mà, tại sao bao năm qua thế nào cũngkhông nghe được tin tức về người bà này, nếukhông phải bà nội hôm nay đột nhiên tới cửa, côthật cho là bà nội mình cùng ông nội cưỡi hạc về tây rồi!

      Sau đó nhìn về phía Kiều Hân Hủy, bà ta tại saolại cùng bà nội ở chung chỗ? !

      Cận Chiêu Đông cũng dối, lão phu nhân này chính là vợ cả của cha ruột Cận Chiêu Đông: Tôn Lan Phương.

      Chỉ bất quá, có ai ở đây ra , sau khi cha của Cận Chiêu Đông qua đời,tuổi gần năm mươi Tôn Lan Phương thực sựdám cầm phần tài sản được chia ra , cũng quay đầu lại mà tái giá.

      Đến sau này, cũng chưa bao giờ quay lại Cận gia, hôm nay đây là hơn hai mươi năm qua lầnđầu gặp lại!

      Tôn Lan Phương sau khi nghe giải thích, hai mắtnhìn Cận Tử Kỳ kỹ, sau đó thêmgì nữa. Quay qua nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết thần sắc vắng lặng và Cận Chiêu Đông giữa mày mắt có chút mệt mỏi ngồi chung chỗ.

      Lão bà chậm rãi mà mở miệng: "Mới vừa rồi hai vợ chồng các con bên trong sân nhà, ta và Hân Hủy ở cửa, cũng đều nhìn ràng, như vậy đốivới chuyện này, các con có ý kiến gì ?"

      Chuyện này, dĩ nhiên là chỉ vấn đề Kiều Niệm Chiêu nhận tổ quy tông và Kiều Hân Hủy trở về! Cận Chiêu Đông nghĩ tới lão bà sẽtrước mặt nhiều người như vậy lại nhắc tới chuyện này, chân mày nhíu lại, dường như có chút bất mãn, nhưng ở tại chỗ này mà làm mất mặt mũi của lão bà.

      Cận Tử Kỳ khi ở cửa nhìn thấy Kiều Hân Hủy dìu đỡ Tôn Lan Phương lập tức đoán được hai người này là đứng ở cùng phía trậnchiến, khoảnh khắc ấy nghe Tôn Lan Phươngnói như vậy trong lòng khỏi tức giận, tạisao muốn cho mẹ lần nữa nhượng bộ?

      Bả vai lại bị Tô Ngưng Thu ngồi bên cạnh đè lại, ngăn mở miệng chống đối lão bà luôntự cho là đúng kia.

      Cận Tử Kỳ hiểu nhìn sang Tô NgưngThu, chẳng lẽ để cho bà lão này cậy già lên mặt mà ức hiếp mẹ của sao?

      Tô Ngưng Thu ngược lại nhìn Tôn Lan Phươngcười : "Dì Tôn dù cho đối với chị cháu lànàng dâu của Cận gia mà bất mãn, nhưng nên như vậy mà thiên vị giúp người ngoài để bắtnạt người trong nhà chứ?"

      "Dì Lan."

      Kiều Hân Hủy đột nhiên dịu dàng mà gọi Tôn Lan Phương tiếng, dường như nhớlão bà bởi vì mình mà cùng những người khác trở mặt.

      Tôn Lan Phương vỗ vỗ bàn tay của Kiều HânHủy kéo tay của mình, như có điều suy nghĩ nhìn sang Tô Ngưng Tuyết vẫn luôn khônglên tiếng, nửa nửa giả mà thở dài tiếng: "Ngưng Tuyết nha đầu này, cái gì cũng tốt, tanăm đó cũng thích được ngay! Đáng tiếc a, chính là chỉ sinh đứa con , khi thừa kếhương khói, dù sao cũng phải có con trai chứ?"

      Lời này vừa ra, bên trong phòng khách lậptức bao phủ cỗ áp suất thấp, vài ngườilập tức thay đổi sắc mặt.

      Xông pha đầu chính là Tô Ngưng Thu, cườilạnh tiếng: "Dì Tôn lời này cháu có thể thích nghe rồi, sinh con sao nào? Ngày nay những người sinh con trai tới có cơm ăn cũng là nhiều kể xiết!"

      Tôn Lan Phương bị câu của Tô Ngưng Thu chận hết vẻ rạng rỡ khiến mặt mangmột trận lúng túng, Cận Chiêu Đông vào lúc nàychen vào câu: "Mẹ, quốc gia phải có kế hoạch hoá gia đình sao? Sinh nhiều phải chịu phạt tiền."

      "Vậy có cái gì!" Tôn Lan Phương vuimà cao giọng kêu lên, dường như rất khôngđồng ý lời giải thích của Cận Chiêu Đông: "Dòng họ Cận chúng ta, chẳng lẽ còn phải sợchút tiền phạt như vậy?"

      Cận Chiêu Đông ngượng ngập hồi, bị cục diện như thế cũng biết phải sức cùng lực kiệt, nhưng Tôn lão bà cũng tính bỏ qua choông, đe dọa nhìn ông : "Về phần chuyện của Niệm Chiêu và Hân Hủy hôm nay con cho cái ýkiến !"

      "Mẹ ——" Cận Chiêu Đông cũng nhíu chặtchân mày.

      Tôn Lan Phương lại nhìn ông, lập tức : "Con cháu dòng họ Cận làm sao có thể lưu lạc bên ngoài!"

      xong ánh mắt sáng quắc của Tôn Lan Phương lại nhìn sang Tô Ngưng Tuyết: "Ngườiđàn ông mà, khó tránh khỏi phạm lỗi nhưvậy, làm vợ nên thông cảm cho chồng, đàn ôngở bên ngoài làm ra tiền nuôi gia đình, phụ nữ ở trong nhà phải khoan dung độ lượng nhiềuchút!"

      Sắc mặt của Tô Ngưng Tuyết càng thêm trầm, vậy mà Tôn Lan Phương lại làm như nhìn thấy, lại đối với Cận Chiêu Đôngnhư sấm rền gió cuốn mà bức bách : "Làmchủ gia đình, lấy ra chút khí phách của namnhân, sợ vợ ra bộ dáng gì!"

      Ý ở ngoài lời ——

      Có muốn đem đứa con Kiều Niệm Chiêu này nhận trở về hay là do ông làm chủ, làm gì phải quản vợ ông nghĩ như thế nào!

      "Chuyện này. . . . . ." Giọng điệu của Cận Chiêu Đông có chút chần chờ, cũng có chút khẩntrương, ông ý vị thâm trường mà liếc nhìn TôNgưng Tuyết ở bên cạnh, đáy mắt tan hết u buồn, nhưng Tô Ngưng Tuyết lại từ đầu đếncuối chưa từng liếc nhìn ông cái.

      "Ba ba." Bên kia Kiều Niệm Chiêu lại đột nhiên mở miệng, gương mặt chật vật, đứng ở bên cạnhKiều Hân Hủy, quần áo người cũng là dơ bẩn trải rộng, đó là do bị Ngu Thanh Kiều mớivừa rồi áp đảo mặt đất.

      Nghĩ đến bên trong sân nhà Kiều Niệm Chiêuhứng hết tên đạn, chịu hết ủy khuất lại khôngngười nào thay giúp câu, trong lòng Cận Chiêu Đông cũng phải là tư vị, khóe mắt ông liếc đến người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Tôn Lan Phương.

      Người phụ nữ kia từng là người ông cố gắng muốn bảo vệ , hôm nay lại. . . . . .

      Khi ông gặp lại bà nơi này thấy được nếpnhăn mặt cách nào dùng đồ trang điểm để che giấu, đôi bàn tay xinh đẹp như ngọc lan kia hôm nay cũng thô kiển và sưng vù nứtda, quần áo mặc người cũng quá tốt.

      Cận Chiêu Đông khỏi lại nhìn sang Tô Ngưng Tuyết ưu nhã ngồi ngay ngắn ở bên cạnhmình.

      khuôn mặt trưng ra nét lạnh nhạt đoantrang hề lưu lại dấu vết của năm tháng, da thịt trắng ngần, hàng lông mày xinh đẹp thanhnhã, ràng là gần năm mươi tuổi nhưng lạikhiến cho người ta cảm giác chỉ mới ba mươimấy.

      Hai tay Cận Chiêu Đông nhịn được đanlại nhau, ông cúi đầu trầm mặc trong chốc lát,lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn sang Tôn Lan Phương bên cạnh Kiều Hân Hủy, hầu kết cổnđộng, giọng thẳm lặng: "Thủy chung là con nợ các ấy. . . . . ." Kiều Hân Hủy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn sang Cận Chiêu Đông, viềnmắt lóe lên thủy quang, sau đó khó khăn lắm mà tránh tầm mắt của ông, khi Cận Chiêu Đông quyết định tiếp bà lại đứng lên.

      " cần, nếu như tôi biết hôm nay là tới đây đòi lý lẽ, tôi nhất định tới."

      Kiều Hân Hủy nhàn nhạt xong, nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu sắc mặt lo lắng, "Tiểu Chiêu, con đem bà nội Tôn đến đây rồi, cóchuyện gì của chúng ta, thôi."

      "Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu lại kéo Kiều Hân Hủymuốn rời lại, vội vàng nhìn sang Cận ChiêuĐông: "Ba ——"

      Vậy mà lúc này tiếng "ba" lại bị Kiều HânHủy cắt đứt, bà nhìn Kiều Niệm Chiêu mà nhấntừng chữ dặn dò: "Quên mẹ từ với con rồi sao? Ông ấy là chú của con, phải cha của con!"

      "Hân Hủy." Cận Chiêu Đông cũng theo đó đứng dậy, giọng có chút run rẩy.

      Ông nhìn sang bóng lưng Kiều Hân Hủy rấtthẳng rất gầy gò, hai tay từ từ nắm chặt.

      Liếc nhìn Tô Ngưng Tuyết, ông dường như đãxuống quyết định rất lớn, hít thở sâu xuống rồinói: "Chuyện năm đó lỗi là do tôi. . . . . . NiệmChiêu và Hân Hủy, cuối cùng là do tôi thẹn vớimẹ con họ. . . . . . Tôi cũng quả hẳn là. . . . . ."

      Chẳng qua là lời của ông còn chưa xong, lại bị Tô Ngưng Tuyết cáu kỉnh quát lên mà đứtđoạn: "Đủ rồi!"

      Hai chữ, vang dội cả biệt thự, Cận Tử Kỳ cũngkhông nhịn được nắm chặt tay Tống Kỳ Diễn, muốn đứng dậy tới bên người trước mắt, lại bịTô Ngưng Thu ngăn lại, ở bên tai thấp giọngnói: "Để cho mẹ con tự mình cắt đứt !"

      Cận Tử Kỳ nhíu nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp, Tống Kỳ Diễn ôm sát vai của , khôngtiếng động mà dành cho khích lệ và ủnghộ.

      Bên kia Tô Ngưng Tuyết đột nhiên đứng lên, còn tĩnh táo như trước đó nữa, nâng cao cằm, cơn tức giận sớm cách nào che giấu, bà mắt lạnh nhìn Cận Chiêu Đông, chêcười tiếng: "Có phải đời này ta còn sốngthì tôi phải nhịn ta hay , sau này tachết tôi cũng còn phải nhịn?"

      Sắc mặt Cận Chiêu Đông trở nên cứng nhắc,ánh mắt kinh ngạc mà trừng lên, nhìn Tô NgưngTuyết xuất thân từ danh môn được tu dưỡng tốt thế nhưng ra những lời ác độc nhưvậy, trong khoảng thời gian ngắn thể mở miệng tiếp.

      Tô Ngưng Tuyết lại khinh bỉ mà khẽ cười, "CậnChiêu Đông, người ta có thể vô sỉ nhưng thể có giới hạn!"


      Moa... Đọc mà muốn lột da mấy kẻ biết đều kia. Chó chết
      Yeah... TNT ly dị, cho láo khốn ngu ngốc CCĐ sau này hối hận, tức hộc máu luôn . Già mà còn ngu
      Thanks bợn Lạc
      Chương 43.2 Cận Chiêu Đông, chúng ta ly hôn !


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tô Ngưng Tuyết lại khinh bỉ mà khẽ cười, "CậnChiêu Đông, người ta có thể vô sỉ nhưng thể có giới hạn!"

      Những lời châm chọc này tuy là do tức giậnmà mắng, nhưng lại vô hình trung tạo nên bầu khí của vở hài kịch.

      Ngu Thanh Kiều là người nhịn được thổiphù tiếng bật cười, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Cận Chiêu Đông lúng túng lập tức bưngchặt cái miệng của mình, chỉ sợ dượng cảchốc lát nữa đem cơn tức này tung lên người mình.

      Tôn Lan Phương cũng là giận đến trực tiếp đập đập lên khay trà: "Phản phản! Ta thế nhưngkhông biết Chiêu Đông bao năm qua lại cùngmột người phụ nữ có lòng ghen tuôn đố kị sống chung hơn nửa đời người! Thái độ như vậy của , đặt ở trước kia sớm bị dìm lồng heo rồi!"

      "Dìm lồng heo?" Tô Ngưng Tuyết nghiêng đầu chuyển cái, quét qua Tôn Lan Phương:"Mới vừa rồi gọi bà tiếng mẹ cũng bất quálà cho bà mặt mũi, để cho bà đến nổi ở trước mặt con cháu ngốc đầu lên được,nhưng dù là vậy có nghĩa là bà còn cùngCận gia có quan hệ."

      Tôn Lan Phương giận đến phát run, nhìn TôNgưng Tuyết sắc mặt thiên biến vạn hoá,"Được, rất tốt, quả nhiên là đem lão bà ta để ở trong mắt, đem mình làm chủ Cậngia!"

      "Năm đó cha chồng vừa qua đời, để ý công ty Cận thị gặp phải nguy cơ, người cuốnkhăn gói cả đêm chạy là ai? Từ xưa có ,con gả ra ngoài như tát nước ra ngoài, huống chi là nàng dâu gả ra ngoài hai lần. Vị lão thái thái này xem ra lúc còn trẻ ít đọc sách, ngay cả luân lý căn bản thông thường này cũng hiểu."

      " - -" Tôn Lan Phương bị Tô NgưngTuyết mắng nhưng lời lẽ mang theo chữ thô tục khiến mặt mày liên tục lúc trắng lúc xanh.

      Tô Ngưng Tuyết cũng xoay đầu, nhìnthẳng Tôn Lan Phương.

      Ngược lại Kiều Hân Hủy vốn muốn rời xoay người lại, nhìn sang vẻ mặt lạnh lùng đầy tức giận của Tô Ngưng Tuyết, trong mắt lên áy náy, do dự kêu tiếng: "Ngưng Tuyết...Tôi..."

      NhưngTô Ngưng Tuyết ngay cả dư quang khóe mắt cũng tiếc phải bố thí cho, duy trì lấy hình tượng lạnh nhạt cao quý tài trí hơn người từtrước đến giờ.

      "Dì Tuyết chỉ người khác có lỗi với dì, nhưng dì có tự xét lại bản thân mình haykhông?"

      Kiều Niệm Chiêu đột nhiên nhúng tay vào ân oán của thế hệ trước, Kiều Hân Hủy muốn ngăn lại bị Kiều Niệm Chiêu kéo ra phía sau,nghênh tiếp ánh mắt lạnh lẽo của Tô Ngưng Tuyết: "Mẹ tôi và cha tôi nhau trước, vì cái gì đến cuối cùng lại bị chia rẽ dì Tuyết phải là so với ai khác đều ràng hơn sao?"

      Tô Ngưng Tuyết ngẩn ra, lập tức liếc sang Cận Chiêu Đông cười lạnh: "Là ông cho tabiết ?"

      Cận Chiêu Đông há to miệng, lại biết nêngiải thích như thế nào, bên kia Kiều Niệm Chiêuđã tiếp tục lên án: "Mẹ tôi nếu như phải tâm đem dì trở thành bạn bè mà chiếu cố dì như vậy sao? Nếu như phải sợ dì tổnthương, tại sao bà phải thân mình kiếm tiền nuôi lớn tôi mà phải theo dì đoạtlại vị trí nữ chủ nhân Cận gia?"

      Tô Ngưng Tuyết dường như nghe được câuchuyện hài nên cười to, hí mắt cười tiếng: "Đúng nha, mẹ của đúng là chiếu cố tôi, cũngđem chồng của tôi chiếu cố tốt, còn cho côcái đứa con này cũng giúp con của tôi chiếu cố vị hôn phu, tôi thực tại rất cảm kích!"

      "Ngưng Tuyết." Cận Chiêu Đông đưa tay muốnkéo bà lại, nhưng bà phản ứng theo quán tính mà né tránh.

      người Tô Ngưng Tuyết tản ra khí tức để cho xâm phạm, bà nhìn bộ dáng Kiều Niệm Chiêu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục bộ chằm chằm, gần như trào phúng mà hừ :"Khi lên án với tôi những chuyện đó, trướctiên hãy nhớ lại bản thân được sinh ra nhưthế nào!"

      Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu cứng đờ, ngay sau đóbàn tay của Kiều Hân Hủy kéo áo của con cũng cứng ngắc lại.

      "Mẹ..." Cận Tử Kỳ rốt cuộc thể chịuđược cái cảnh tượng khiến hít thở thông này, buông tay Tống Kỳ Diễn ra mà tới, muốn khẽ vuốt lưng Tô Ngưng Tuyết, lại bị Tô Ngưng Tuyết giơ tay lên cự tuyệt.

      Tô Ngưng Tuyết quá mức quật cường như vậy, cần người khác trợ giúp, tựa như conthú bị vây hãm mình chống chọi lại tất cả áp bách cùng nguy hiểm, mặc dù là đồng quy vu tận cũng chưa từng chần chờ phân nửa!

      Cận Tử Kỳ cảm thấy đau lòng nhưng cũng đành chịu, tiếng động mà thở dài, vừachuyển mắt liền cùng tầm mắt của Tống Kỳ Diễn gặp nhau.

      Tống Kỳ Diễn nhíu lại lông mày, lắc lắc đầu vớicô, cũng cùng suy nghĩ với dì , để cho mẹ tự mình giải quyết những vết sẹo xấu xí hằn lên trái tim bà bao năm qua sao?

      Tầm mắt của Tô Ngưng Tuyết từ mặt Tôn Lan Phương chuyển lên mặt của Kiều Niệm Chiêu, lại từ mặt Kiều Hân Hủy dời , cuốicùng dừng lại mặt Cận Chiêu Đông, ánh mắt trước sau như bén nhọn lãnh chấp (lạnh lẽo và cố chấp).

      "Cảm thấy tôi ngang ngược đạo lýsao? Haha, ba mươi năm trước tôi đến đây nhưthế nào, Cận gia các người là người ràngnhất, bất kể ta là Kiều Hân Hủy hay là KiềuNiệm Chiêu, từ nay về sau, tôi cũng khôngmuốn nghe thêm chữ nữa!"

      Sắc mặt Cận Chiêu Đông cũng càng ngày càngkhó coi, ngón tay cái nắm lại giật giật, nhìn Tô Ngưng Tuyết lần nữa.

      Tựa như đóa hoa mẫu đơn từ từ rã rời tan tác, mất khí chất phú quý đoan trang tao nhã trước kia, nhưng trước lúc khô kiệt , trongphút chốc đem toàn bộ oán khí vốn đè nén sâu trong nội tâm bùng phát ra ngoài.

      Tô Ngưng Tuyết nhìn qua hai mắt Cận ChiêuĐông hơi có phần lộ vẻ rối rắm, lạnh lùng giễu cợt: "Cận Chiêu Đông, tôi với ông kết hôn ba mươi năm, ông mang đến cho tôi những gì? Mộtđoạn tình ngoài giá thú? cái khác đểcho ta phó chư lòng nữ nhân? Hay là mộtcái khác con riêng? tại nàng trở lại,ngươi có phải hay còn muốn cho nàng chỗ vị?"

      Tô Ngưng Tuyết nhìn sang Cận Chiêu Đông rấtlộ ra củ kết hai tròng mắt, lạnh lùng chê cười:"Cận Chiêu Đông, ta với ngươi kết hôn ba mươinăm, cho ta là cái gì? đoạn ngoài giáthú chuyện? người đàn ông thay lòng đổi dạ? Hay là đứa con riêng? tại ta trở lại, phải là ông gấp rút muốn cấp cho ta vị trí sao?"

      Bà dời mắt khinh thường mà nhếch khóe môi:"Ông cho rằng tôi vẫn tiếp tục nhẫn nhịnnhư vậy sao? Tôi hôm nay có thể xác định cho ông biết, những thứ chuyện tình kia của ông tôi nhìn thấy mà chán ghét, nhiều năm như vậy ông mệt tôi cũng thấy chán. phải tôi tranh hơn thua, mà là tôi khinh thường phải làm điều đó, cũng khôngmuốn ở nguyên tắc mà ủy khuất bản thânmình."

      "Cận Chiêu Đông, chúng ta ly hôn ."

      Câu sau cùng xong vô cùng, nhàng tựa như bất quá là câu nghe lầm.

      Cận Tử Kỳ lại nghe thấy hết sức ràng chínhxác, đứng ở bên cạnh Tô Ngưng Tuyết, cũng thấy trong mắt Tô Ngưng Tuyết giốngnhư giải thoát được gông xiềng nặng nề mà trởnên thoải mái và nhõm.

      Trong nháy mắt đó, Cận Tử Kỳ cũng khỏi tò mò, Tô Ngưng Tuyết đến tột cùng có CậnChiêu Đông hay ?

      Nhưng Cận Chiêu Đông sau khi nghe được câu sau cùng nổi lên tức giận, cảm giác làthẹn quá thành giận.

      "Ngay trước bọn mặt bà bậy bạ gì đó?Cũng đống tuổi rồi còn ly hôn cái gì, bà cho rằng mình chỉ mới có ba mươi tuổi sao? Tô Ngưng Tuyết, bà còn trẻ tuổi, bà nămmươi tuổi!"

      Giữa đôi lông mày của Cận Chiêu Đông rét lạnh lên, ông luôn mang cho người ta ấn tượng là mộtngười trầm ổn nho nhã, chưa từng có bộ dạngtức giận lộ ra ngoài giống như giờ phút này? Chẳng qua là bộ dạng ông đồng ý ly hônlúc này, khiến cho những người khác lo lắng.

      "Ba!" Kiều Niệm Chiêu lo lắng kêu lên, chỉ sợ Cận Chiêu Đông quên và mẹ .

      Cận Chiêu Đông há miệng muốn cái gì, liếc mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu và Kiều Hân Hủy, lại nuốt xuống.

      Tô Ngưng Tuyết nhìn ánh mắt của ông, cườilạnh mà quay mắt , "Ông xem, tình nhân củaông và con riêng cũng làm cho mẹ ông tiến dần từng bước làm chủ rồi, tôi có còn cần thiết ở chỗ này kéo ông thả sao? Hay là, ông tính toán trong nhà cờ đỏ ngã, bên ngoài cờ màu bồng bềnh? Cận Chiêu Đông, đờinày chưa từng có chuyện tốt như vậy!"

      "Ông cần lo lắng rời khỏi Cận gia tôi sẽđói chết đầu đường, tài sản chúng ta sau khi cưới cùng chung, phần tôi cầm lấy cũng thiếu, còn phần của con cũngkhông có thể thiếu, về phần phần còn lại,đến lúc đó ông muốn cho tình nhân hay là congái riêng tôi cũng quản."

      "Tô Ngưng Tuyết!" Gương mặt Cận Chiêu Đông xanh mét, cổ cũng nổi gân xanh.

      "Như thế nào? Ông lo lắng ly hôn mất mặt,hay là lo lắng giá cổ phiếu của Cận thị vì vậy bịtổn hại? Ông làm ra chuyện mà ông cho rằng người khác cũng biết sao? tại ông có biết tư vị bị người ta tát ? Ông thử vuốt lương tâm của mình suy nghĩ chút, ông cho tôi cái tát này lặp lặp lại bao lần!"

      Tô Ngưng Tuyết xong liền lưu lạithêm nữa, xoay người lên lầu.

      Cận Tử Kỳ biết, mẹ phải thu dọn hành lý rồi!

      quay đầu lại nhìn qua sắc mặt từng người khiến cho người ta căm hận, trong lòng cười khẽ ——

      Nơi này, sau này có phải ngay cả cũng cần trở lại hay ?

      Cha của có vợ con song toàn, còn có mẹ già cung dưỡng, đủ để hưởng thụ niềm hạnhphúc gia đình!

      Cận Chiêu Đông mệt mỏi nhíu lại chân mày,tầm mắt dừng ở người Cận Tử Kỳ, sau khi chần chờ vẫn là sâu kín mà mở miệng: "Tử Kỳ, con lên với mẹ con, ngừng náo loạn chút , ra ngoài khó nghe sao?"

      "Khó nghe sao?" Cận Tử Kỳ lại cười hỏi ngược lại, thấy thế Cận Chiêu Đông có chút vui, lại vẫn mỉm cười mà quét qua hai mẹ conKiều gia, "Ba vẫn chúng tôi mắc nợ mẹ con họ, chẳng lẽ ba chưa từng nghĩ tới mình cũngmắc nợ mẹ tôi sao?"

      Cận Chiêu Đông mím chặt môi mỏng, nóimột lời, Cận Tử Kỳ lại ngừng nhìn sangông: "Ba chỉ thấy mẹ tôi là nữ chủ nhân Cận gia nên áo cơm lo, nhưng biết người phụ nữ quan tâm nhất chính là trái tim của chồng mình, ba lại đem trái tim của mình cho người đàn bà khác, vẫn còn muốn mẹ tôi mắc nợ người đàn bà kia, có phải quá mức tàn nhẫn hay ?"

      Cận Tử Kỳ liếc về phía mẹ con nhà họ Kiều, nóixong cảm khái vô hạn: "Khi tôi và mẹ trông chừng cái biệt thự lạnh lẽo như băng này, ba lại kiến tạo cho mẹ con họ mái nhà ấm áp, ba là chồng của mẹ tôi, là người của người đànbà kia, nhưng, ba người chồng đủ tư cách sao? Ba ngay cả trung thành tối thiểu cũng làm được. . . . . ."

      Cận Chiêu Đông bị xong sắc mặt tái nhợt, sững sờ mà chết trân ở nơi đó.

      Tôn Lan Phương lại ở nơi nào đó xù lông, "Đâychính là quy củ của Cận gia sao? Ba ba nuôidưỡng lớn như vậy, chính là để cho tráchhờn ông ấy sao? Uổng cho được chỉ định làm người thừa kế!"

      Tống Kỳ Diễn chẳng biết từ lúc nào tới,ôm lấy eo Cận Tử Kỳ lại, đối với Tôn Lan Phương ngồi ở chỗ đó thở hổn hển mà xem thường mà bĩu môi: "Người thừa kế của Cận gia người nào thích làm làm, Tiểu Kỳ của chúng tôi nhìn mà còn thấy chướng mắt."

      "Cậu. . . . . . Cậu cái gì!" Lão bà bị tức phảivỗ mạnh lên tay vịn ghế sofa, may mắn là tay vịn mềm mại, nếu nhất định bàn tay đãphải sưng lên: "Cận gia có cái loại con cháu đứng đắn thế này!"

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn còn chưa phản bác, lầu Tô Ngưng Tuyết xuống, xách theo vali hành lý, sau lưng là Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều cũng xách theo vali hành lýcủa mình, chuẩn bị cùng nhau rời .

      Tô Ngưng Tuyết hiển nhiên nghe được tiếng lãobà tức giận mắng, bước xuống bậc thang cuối cùng, liền quay sang lão bà : "Giờ này ngày này, ngài là người có đủ tư cách nóichuyện đúng sai của Cận gia nhất. Nếu như bà sợ trăm năm sau bị đâm vô cột sống, cũng có thể ở chỗ này mà an hưởng tuổi già ."

      Tôn Lan Phương nghe thấy mà đứng phắt lên,lồng ngực vì tức giận mà lên xuống phập phồngkịch liệt, Kiều Hân Hủy dựa vào gần, lập tứctiến lên đỡ lấy bà lảo đảo muốn ngã, "DìLan, dì có sao ?"

      " là nghĩ tức chết lão bà ta, như thế nào có người phụ nữ ác độc như vậy!"

      Tô Ngưng Tuyết lại đối với việc chỉ chó mắng mèo như vậy ngoảnh mặt làm ngơ, nhàn nhạtliếc nhìn Cận Chiêu Đông, lập tức kéo vali hànhlý tới cửa, "Đơn thoả thuận ly hôn tôi ủythác luật sư mang tới đây, đến lúc đó ông ký tênlà được."

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn lẫnnhau, còn cần thiết lưu lại, cầm đồ đạccủa mình liền theo ra cửa, mới vừa ra biệt thự mấy bước, lập tức thấy được Tô Ngưng Tuyếtđang lên phía trước bỗng dừng chân lại.

      Mà ở trước nhà để xe có chiếc Mercedes-Benz màu trắng dừng, Kiều Nam mặcáo khoác ngoài vải nỉ màu cà phê tựa vào bêncạnh xe như có điều suy nghĩ, dường như nhận ra tiếng bước chân, ông ngẩng đầu lên,trong khoảnh khắc nhìn đến Tô Ngưng Tuyếtliền mỉm cười.

      "Em ra rồi." Dường như đứng ở nơi nàychờ đợi lâu, cũng chính là vì giờ phút này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44. Tôi chỉ muốn mang em ! (1)


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Trong khoảnh khắc Cận Tử Kỳ nhìn thấy KiềuNam, kinh dị là giả, bước chân cũng khỏi chậm lại.

      Bên trong mẹ con Kiều gia làm mưa làm gió, bên ngoài đàn ông của Kiều gia lại tính làm ra chuyện gì?

      Kiều Nam nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, ánh mắt trước sau như vẫn là dịu dàng, cũng rất thuần khiết.

      Cận Tử Kỳ đột nhiên tò mò thế hệ trướcđến tột cùng có những khúc mắc hận như thế nào.

      Tống Kỳ Diễn đứng ở bên cạnh , cũng hơi có phần tò mò nhìn sang phía Kiều Nam và Tô Ngưng Tuyết đứng ở trước mặt, chợt cườilên và ở bên tai giọng khẽ: "Xem ra giá thị trường của mẹ vợ đại nhân quả thực tệ!"

      Giá thị trường rất tốt? Cách trở lớp quan hệ em của Kiều Nam cùng Kiều Hân Hủy, mẹ cùng Kiều Nam còn có khả năng được sao?

      Cận Tử Kỳ chính cống hoang mang lúc,bên kia Kiều nam đứng ở Tô Ngưng Tuyết trước mặt, sau đó nghe được Kiều nam thanh, : "Sắc mặt của em tốt."Trong giọng đầy quan tâm thân thiết lạiđè nén tình cảm trong lòng.

      Tô Ngưng Tuyết bất quá nhàn nhạt cười cười," gần đây dường như thường hay xuất ở trước mặt của tôi."

      "Rất thường xuyên sao?" Kiều Nam như có nghingờ, ngay sau đó bèn cười cười dịu dàng.

      Sau đó hai người thế nhưng thêm gìnữa, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, ai cũng cất bước rời trước.

      Cận Tử Kỳ ở phía sau thấy thế càng phát ra cảmgiác kỳ hoặc, muốn kéo Tống Kỳ Diễn đitới, lại bị kéo lại, hiểu mà nhìn , lại cảm khái mà cười: " cảm thấycũng nên cho chú Kiều cơ hội sao?"

      cau lại mi tâm: " cảm thấy họ có thểsao?"

      Mẹ mới vừa rồi ở trong biệt thự từng , đờinày bà cũng muốn lại cùng họ Kiều nhấc lên quan hệ, huống chi, Kiều Nam còn là anhtrai của Kiều Hân Hủy, bác cả của Kiều NiệmChiêu, thể nào để ý mà cắt đứt lưới quan hệ chằng chịt này!

      "Như thế nào lại thể có khả năng!" Tống Kỳ Diễn để ý mà ôm sát , mặt đặt tới gần tóc của , "Còn phải em từ vợ của cháu biến thành vợ của sao, mẹ chúng ta như thế nào thể biến thành chị dâucủa cha vợ!"

      Chị dâu của cha vợ? Cận Tử Kỳ khỏi háyhắn cái, uổng cho mở miệng ra.

      Chỉ là lấy trình độ lý trí của Tô Ngưng Tuyết, bàsẽ để mình lại rơi vào dòng nước xoáy phức tạp như vậy sao?

      Nghĩ đến cha mẹ mình sau vài ngày mình xuấtgiá lại tới đoạn cuối hôn nhân, Cận Tử Kỳ ít nhiều có chút thương cảm, mặc dù biết kếtquả như thế đối với cha mẹ mà cũng coi là loại giải thoát.

      Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều chẳng biết lúc nào cũng đứng ở bên cạnh bọn họ, nhìn sanghai người ở trước nhà để xe, cũng có tiến lên quấy rầy bọn họ, mặc cho bọn họ thầmmà đứng ở nơi đó.

      "Kiều Nam là dì gọi điện thoại tới." Dường nhưTô Ngưng Thu nhìn ra Tử Kỳ hiểu nên giọng cho hay.

      Đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Cận Tử Kỳ, bà trưng ra nụ cười điềm nhiên cười, liếc nhìnhai người bên kia: "Chị đời này quá khổ quámệt mỏi, dì muốn để cho thời điểm chị ấy rời khỏi cái nhà này ngay cả bóng lưng cũngcô độc ."

      "Nhưng mà ——" Cận Tử Kỳ nhíu hàng màyxinh đẹp.

      "Dì biết nỗi băn khoăn của con." Tô Ngưng Thu hiểu mà cười, "Nhưng Kiều Nam là KiềuNam, Kiều Hân Hủy lại là Kiều Hân Hủy, nếunhư ông ấy mẹ con, chẳng lẽ cũng bởi vì ba chữ Kiều Hân Hủy mà năm lần bảy lượt giũ bỏ ông ấy ra khỏi cuộc sao?"

      Những lời này của Tô Ngưng Thu rốt cuộc cùng những lời trước đó của Tống Kỳ Diễn có cách làm khác nhau nhưng giống nhau đến kì diệu.

      Cận Tử Kỳ trầm ngâm mà quay đầu nhìn sang,chẳng lẽ tất cả mọi người nhìn ra Kiều Nam đối với mẹ mến rồi sao?

      "Từ khi ông ấy bắt đầu vào Tô gia nhìn ra ông ấy đối với chị giống với người khác, đáng tiếc số mệnh trêu người, trong mắtchị lúc ấy chỉ nhìn thấy được Cận ChiêuĐông, ở nơi nào nhìn thấy người trai trẻđó mỗi khi ở bên ngoài phòng luyện đàn len lén nhìn chị ấy đến si ngốc."

      Lời của Tô Ngưng Thu khiến cho lòng Cận Tử Kỳ khỏi chua xót phiền muộn, khi cùng được , mẹ lựa chọn cái vế trước,giống như thiêu thân nhảy vào tình vô vọng,mới rơi vào kết quả hôm nay.

      Nếu như mẹ ở trong cuộc hôn nhân này sinh ra , có phải sớm vứt băn khoăn mà lựa chọn ly hôn rồi hay ?

      Bàn tay bỗng nhiên bị Tống Kỳ Diễn cầm lấy, lòng bàn tay ấm áp làm cho tứ chi của côtrút hết lạnh lẽo.

      So với mẹ, Cận Tử Kỳ có phải may mắn hay ?

      Cận Tử Kỳ quay lại nắm chặt tay Tống Kỳ Diễn,sau đó nghe được Tô Ngưng Tuyết vô cùng tỉnh táo mà đưa ra câu hỏi: "Vì sao?"

      Câu hỏi vì sao này dĩ nhiên là hỏi Kiều Nam.

      Từ góc độ của nhìn sang, lại nhìn thấy KiềuNam yên lặng mà cười cười, lâu sau, ông mới nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, ánh mắt ôn hoà nhưng đầy khắc chế: "Phong cảnh ở sông TháiNgộ rất đẹp, em cũng xem chút ."

      Hai chân của Cận Tử Kỳ nhịn được muốn lên trước, Tô Ngưng Thu lại giơ tay lên ngăn : "Chẳng lẽ con muốn nghe thử đáp án của mẹ con sao?" mặt của bà có nụ cườimờ ám .

      Cận Tử Kỳ nghe vậy rút chân của mình về, nhưcó điều suy nghĩ nhìn Tô Ngưng Tuyết, ở vị trícủa ràng nhìn thấy bàn tay mẹ nắm valihành lý khẽ di chuyển, động tác cực kỳ , nhưng cũng tiết lộ cảm xúc của người.

      " mời tôi sao?" mặt Tô NgưngTuyết có chút nào khác thường, chẳng qua là lưu luyến lẫn ủ rũ trong mắt làm cho thần thái của bà nhìn qua có chút hoảng hốt,dáng vẻ yếu ớt đó làm cho lòng người khác sinh ra niềm thương xót.

      người phụ nữ quật cường như vậy, có phải nhất định tìm được người ôm lấy vào trong lòng những khi yếu ớt hay ?

      Kiều Nam nhìn sang vẻ mặt yên lòng của Tô Ngưng Tuyết, gật đầu: "Ừ, cho nên, cùngđi chứ?"

      gương mặt tuấn lãng nho nhã của ông cònvương lại nụ cười nhàn nhạt thong thả, nhưng trong đôi con ngươi chứa ý cười lại lẫn vào sựkhẩn trương hồi hộp.

      Dường như sợ người phụ nữ mình mấy mươi năm qua trước mắt này cự tuyệt.

      Tô Ngưng Tuyết quay mắt qua bên khôngnhìn ông, bình thản mà trả lời: " cần, tôihiện tại rất tốt."

      Bà trả lời nhanh chóng như vậy, tựa như mỗi lầnbà ở hội nghị thương mại, quả quyết, mạnh mẽ vang dội, cân nhắc, do dự, cũng đáp ứng.

      Giống như, chỉ cần trong cái chớp mắt là có thể đưa ra câu trả như vậy.

      Kiều Nam trong phút chốc giật mình, nhưng rấtnhanh lại lần nữa cười tiếng nhàn nhạt, cũng khó xử khi bị từ chối.

      " sao, tôi cũng rất thích Bến Thượng Hải."

      Bến Thượng Hải phải là cảnh quan nổi tiếng của thành phố S sao?

      Câu trả lời của Kiều Nam rất có dáng điệu càngthất bại càng mạnh mẽ, Cận Tử Kỳ nghe thấy cũng nhịn được nhất thời lộ vẻ xúc động.

      —— nếu như em muốn theo tôi, như vậy tôi sẵn lòng vì em mà lưu lại.

      thế giới có biết bao nhiêu đôi nam nữ bởivì lí do địa lí cách trở mà bỏ qua cuộc tình, lại có bao nhiêu đôi nam nữ lại vì đối phương mà phấn đấu quên mình, buông tha hết lần này đến lần khác cơ hội để lên cao?

      Cận Tử Kỳ nhàng mà đẩy Tống Kỳ Diễn cái: " biết từ rất sớm sao?"

      "Biết cái gì?" Tống Kỳ Diễn nhìn sang tìnhhuống bên kia, thuận miệng hỏi lại.

      "Biết chú Kiều thích mẹ em." Tống Kỳ Diễn quay đầu lại nhìn , suy nghĩ chút, đáp: "Khi còn bé ham chơi, chạy vào phòng làm việccủa chú Kiều, vô tình lật mở quyển tậptranh của chú, lúc ấy nhìn thấy rất nhiều tranhphác hoạ chân dung."

      Tô Ngưng Thu nghe được đoạn đối thoại của họ, mỉm cười mà chen vào câu: "Nếu như dì nhớ lầm, tài năng hội hoạ của Kiều Nam là do mẹ con phát ra. Khi đó mỗi khi mẹ con đến trường dạy vẽ học vẽ, Kiều Nam lại nghe theo ông ngoại con giao phó đưa chị ấy lênxuống lớp, khi mẹ con học vẽ ông ấy thườngđứng ở phía sau cửa nhìn, dần dà lâu ngày biết."

      Cho nên, những bức tranh chân dung kia củaKiều Nam đều là Tô Ngưng Tuyết sao?

      Cận Tử Kỳ nhớ lại trong phòng lưu trữ những bức tranh trong biệt thự, trong lúc vô tình từng mở ra xem, đều là tranh phong cảnh sắcđiệu ảm đạm, nhìn ra được lúc ấy tâm tình của Tô Ngưng Tuyết cũng tốt.

      Thế nhưng những bức tranh với phương pháp tinh xảo kia cũng tiết lộ tin tức, năng lực hội hoạ của mẹ cực cao.

      Khoảnh khắc khi nghe Tô Ngưng Thu nhưthế, thậm chí có thể tưởng tượng ra hìnhảnh ——

      danh môn tiểu thư nồng đậm phong độ của người trí thức cầm lấy tập tranh ở phía trước, người đàn ông dáng vẻ cao gầy, giống nhưthư đồng lẳng lặng theo phía sau , khi dừng ta cũng dừng, ta cũng ,như khúc hát được phối hợp nhịp nhàng.

      Chẳng qua là, từ xưa đến nay, người yên lặngbảo vệ tình cảm trong lòng thường thường đều tan nát vì đối phương vùi đầu vào trong vòngtay ôm ấp của người khác.

      Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam cũng tránhđược cái định luật giống như bùa chú này.

      " trở về thôi." Tô Ngưng Tuyết sâu kín mà thở dài, nhìn sang Kiều Nam đầy cố chấp:"Tôi nghe quốc và Ireland đều có nghiệp của mình, nên ở chỗ này tiêuphí thời gian.

      Kiều Nam nghe thấy mà kinh ngạc nhìn nhìn bà, Tô Ngưng Tuyết xong bèn kéo vali của mìnhmuốn , Kiều Nam chợt xoay người giữ bà lại,"Tất cả mọi thứ hôm nay của tôi đều là em chotôi."

      ", tôi cái gì cũng có làm, tôi nhiều nhất chẳng qua là để cho biết tài thiết kế của mình."

      Tô Ngưng Tuyết mỉm cười mà : " giờ nàyngày này có thể thành công, cho tới bây giờ đều là dựa vào cố gắng của mình, cho nên khôngnên lời như vậy nữa, gác qua bên quanhệ là học trò tâm đắc nhất của cha tôi, còn là bạn của tôi."

      Lời Tô Ngưng Tuyết ám chỉ ông, bọn họ chẳng qua là bạn bè, nhiều nhất chỉ có thể là bạn bè.

      Nhưng Kiều Nam lại buông cổ tay của bà ra, ông hơi nhíu mày: "Chẳng qua là bạn bè thôisao? Nếu như tôi tôi chỉ có thỏa mãn với việc làm bạn với em thôi đâu, NgưngTuyết?"

      Hai chữ cuối cùng ra vô cùng, bao hàm quá nhiều ngập ngừng, dường như quá lớn lớnsẽ bị bác bỏ cách lạnh lùng.

      Tô Ngưng Tuyết có chút kinh ngạc nhìn Kiềunam, dường như cũng nghĩ đến ông thế nhưng ở trường hợp thế này mà ra lờinhư vậy, bà vẫn cho là chỉ cần bóc trầnđoạn tình cảm này có thể chôn vùi nó rồisao?

      Kiều Nam nhìn trong mắt bà gợn sóng lưu động, cười nhạt: " người sau khi có đầy đủ năng lực, mới có thể bảo vệ tốt cho người phụnữ mình thích, những lời này quả nóikhông sai."

      " ——" Giọng của Tô Ngưng Tuyết có chút bế tắc, có chút cách nào tiếp nhận thẳng thắn của ông.

      Kiều Nam chẳng qua là lẳng lặng nhìn sang bà,mỉm cười nhàn nhạt, tựa như loại rung động, dần dần dung nhập vào khí.

      Cận Tử Kỳ nhìn mẹ có chút hoảng hốt, thế nhưng trong lòng biết đó là tư vị gì, là khổsở sao, hay là phần vui vẻ, nếu như KiềuNam là chốn trở về mẹ lựa chọn chonửa đời sau, đây cũng chỉ có chúc phúc.

      " muốn bảo vệ tôi sao?" Tô Ngưng Tuyết chợt nở nụ cười, vẻ mặt có phần muốn tin tưởng.

      "Tôi chỉ muốn mang em ." Kiều Nam nhìn bà,đặc biệt nghiêm túc.

      —— Tôi chỉ muốn mang em .

      câu rất kiểu cách, nhất là đối vớituổi đời của họ như vậy.

      Tốt nhất còn chưa phải từ trong miệng họ ra, bởi vì thích hợp.

      như vậy, sau những lời này khí tuyệt đối làm cho song phương lúng túng mà tiếptục lạnh nhạt.

      --------------

      Cận Tử Kỳ nhìn sang hai người họ giống như mất trong đường hầm thời gian, nhưng trong lòng có ý nghĩ ——

      Có lẽ theo chú Kiều, đối với mẹ mà cũng là lựa chọn rất tốt.

      Sau đó lại nghe được cửa biệt thự vang lên độngtĩnh, còn chưa kịp quay đầu lại, nghe đượcgiọng của Kiều Hân Hủy.

      "......" Trong giọng của bà mang theokinh ngạc.

      Cận Tử Kỳ theo tiếng nhìn sang, đứng ở cửa biệtthự đâu chỉ là Kiều Hân Hủy, còn có. . . . . . Ba của !

      Chẳng qua là lúc này, cả khuôn mặt ba của côlạnh nhạt trầm, nhíu lại chân mày mà nhìnsang hai người ở trước nhà để xe.

      "Xem ra bà vội vã ly hôn với tôi để thoát khỏi Cận gia, là bởi vì ông ta trở lại." Cận ChiêuĐông lành lùng .

      Cận Tử Kỳ nghe thấy vậy mà giận lên, nhưng mẹ của so với nhanh hơn bước, xoay người lại nhìn sang gương mặt cứng ngắc củaCận Chiêu Đông, khẽ cười rồi mở miệng: "Đâycũng phải là hợp ý ông rồi sao?"

      Cận Chiêu Đông thoáng sửng sốt chút, sắcmặt lại càng thêm khó coi, sau đó cười lạnh: "Hợp ý tôi? Nếu quả như là vì tôi, tại saohơn hai mươi năm trước có chết cũng khôngchịu ký tên nhưng bây giờ thể chờ đợiđược mà mang theo hành lý rời ?

      Sắc mặt Tô Ngưng Tuyết bỗng dưng tái nhợt,nhưng vẫn quật cường mà ưỡn thẳng lưng,chẳng qua là bàn tay nắm hành lý siết chặt năm ngón tay đến trắng bệch có chútmáu, "Ông yên tâm, lần này tôi nhất định ký đơn thỏa thuận ly hôn tốt."

      "Ba ——" Cận Tử Kỳ bởi vì những lời khiến người ta khó chịu của Cận Chiêu Đông mà nhíulại hàng lông mày đen xinh đẹp.

      Cái gì gọi là hơn hai mươi năm trước liều chết cũng chịu ký tên, chẳng lẽ ông cứ như vậy mà muốn thoát khỏi hôn nhân với mẹ sao?

      Ánh mắt nhìn về phía người đàn bà vẫn đứng bên cạnh ba, hai tay Cận Tử Kỳ nắm chặt.

      chậm rãi tới, nhìn sang khuôn mặt dưới cơn thịnh nộ của Cận Chiêu Đông: "Tôi vẫn cholà cha của tôi mặc dù thể đem tình thương của mình dành cho mẹ con tôi, tốithiểu cũng có thể thẳng lưng làm người."

      Cận Chiêu Đông nghĩ tới Cận Tử Kỳ tới chuyện cùng mình, nhìn sang ngũ quan lạnh lùng, cùng đường nét khuôn mặtđầy tức giận của Tô Ngưng Tuyết rất giống nhau, hơi có chút giật mình, trong lúc nhất thờichỉ kinh ngạc mà nhìn nhìn Cận Tử Kỳ.

      "Nhưng bây giờ tôi biết tôi sai lầm rồi, ba sựkhông đáng giá cho mẹ hao phí thời gian cả đời mà trông chừng cuộc hôn nhân đầy tuyệt vọngnày, người đàn ông đối với hôn nhân ngaycả trung thành và tín nhiệm cũng làm được, lại có lý do gì vây khốn mẹ cả đời?"

      "Con có ý gì?" Cận Chiêu Đông sau khi hiểuđược ý tứ trong lời của Cận Tử Kỳ, sắc mặtcàng lúc càng u, tức giận chà xát đất:"Đây là thái độ của con khi chuyện với cha của mình sao?"

      "Ba cho rằng tôi là con sao?" Khóe mắt Cận Tử Kỳ quét qua Kiều Hân Hủy, cười nhìn sang Cận Chiêu Đông: "Tôi còn tưởng rằng người đàn bà này cùng con của bà ta mới là gia đình mà ba nhất, ba quan tâm tôi cùng mẹ sao?"

      Cận Chiêu Đông hiển nhiên bị khí thế bức người của Cận Tử Kỳ chỉnh xuống đài được,hơn nữa còn là ở trước mặt nhiều người như vậy, khỏi cũng nhấn mạnh: "Chuyệncủa ba với mẹ con cần con phải để ý đến,lo mà trở về sống cuộc sống của mình cho tốt!"

      " cần tôi để ý sao?" Cận Tử Kỳ cười đến càng lạnh lùng: "Vậy ba định xử lý quan hệ cùngmẹ tôi như thế nào? Mắt nhìn ông ở bên cạnhtuỳ ý xây dựng tổ ấm tình riêng, mẹ tôi lạiphải lòng canh giữ cái ngôi biệt trốngrỗng này đến chết? Hay là mặc cho ông cùngngười phụ nữ khác tương thân tương ái bạc đầugiai lão, lại muốn mẹ tôi thầm nuốt nước mắt cố gắng nở nụ cười?"

      " giống con , ba nuôi dưỡng con lớn như vậy chính là để cho con ở trước mặt người ngoài chống đối châm chọc ba như vậy sao?"

      Cận Chiêu Đông thở hổn hển, giơ tay lên quaysang Cận Tử Kỳ muốn vung lên mặt , cái vung tay mạnh mẽ lướt qua mặt của , Cận TửKỳ nhìn bàn tay nâng lên cao, giễu cợt mànhắm mắt lại.

      cũng muốn nhìn thử chút, cha của , chồng của mẹ , đến tột cùng có thể làm đượccái gì?

      "Tiểu Kỳ!" Dường như nghe thấy mẹ khẩntrương mà gào to, còn có tiếng thổn thưc .

      Vậy mà cái tát kia lâu cũng códừng ở mặt , ngược lại sau khi nhắm mắt, thính giác càng linh mẫn, nghe được Cận Chiêu Đông bởi vì tức giận mà tiếng hít thở to thêm, còn có tiếng của Kiều Hân Hủy "ChiêuĐông."

      Mở mắt ra lại nhìn thấy bàn tay khác vắt ngang qua từ đầu vai , bàn tay màulúa mạch giữ lại cổ tay của Cận Chiêu Đông, tiếp theo là giọng như để ý của TốngKỳ Diễn, biếng nhác và tùy ý.

      "Cha vợ đại nhân, trước khi cái tát này mà đánh xuống, ông cần phải hiểu !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :