1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 35.2 Hôn Lễ Long Trọng (Hạ)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Đến cuối cùng vẫn là Tống Kỳ Diễn chịu nổi ánh mắt như lửa cay của con trai mình, phen xốc cổ áo của nó lên, ném vào trong ngực Cận Tử Kỳ, Mỗ Mỗ vừa định phản kháng liền bị Lão tử nhà mình trừng mắt uy hiếp.

      "Đối với trẻ cần thô bạo nha."

      Lục Cảnh Hoằng nở nụ cười, giống như mặt trờimọc sau cơn bão tuyết.

      " có việc gì cậu cười dâm đãng như vậylàm gì?" Tống Kỳ Diễn vui nghiêng đầu sang chỗ khác, suy nghĩ chút đúng, vừa nhìn về phía Tiểu công chúa Lục gia được ôm trong lòng hai vợ chồng họ, "Tên gọi là gì a?"

      Bỏ qua nhân tố chủ quan bên, tiểu nha đầunày dáng dấp đúng là xinh đẹp, gò má trắnghồng nõn nà, hai mắt to.

      "Lục Tương Vũ."

      "À, Lục Tương Vũ." Tống Kỳ Diễn gật đầu mộtcái, lại lắc đầu, "Tên gọi này này nghe như thếnào quen tai vậy?"

      Cận Tử Kỳ sửng sốt chút. Cao tăng Phạm tự. . . . . .

      Bên kia Lục Cảnh Hoằng lại nhìn về phía Cận Mỗ Mỗ, "Tiểu tử này tên gì?"

      "Tống Vũ Cơ." Tống Kỳ Diễn xem thường, đến nay vẫn còn chưa kịp thích ứng.

      Lục Cảnh Hoằng càng kinh ngạc, cúi đầu xuốngnhìn con ngây thơ chút, lại thoáng nhìnsang tiểu tử mập béo mơ ước con nhàmình.

      Bắt đầu đề phòng tư tưởng. Bá Vương Biệt Cơ. . . . . .

      Khi Lục Cảnh Hoằng và Tô Noãn mang theoTiểu công chúa đứng dậy tạm biệt, chợt phát sau lưng có cái đuôi theo.

      Lục Cảnh Hoằng nhìn sang Cận Mỗ Mỗ vô hạichớp đôi mắt to như quả nho đen, đột nhiên cảmthấy bị nhức đầu, ngồi xổm người xuống và nhìnthẳng vào mắt Cận Mỗ Mỗ: "Vũ Cơ, chúng ta rồi, con cần đưa tiễn."

      Cận Mỗ Mỗ hiểu gãi gãi cái đầu dưa hấu:"Con có tiễn các người nha, thục thử,chúng ta cùng nhau về nhà."

      Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động, Tống Kỳ Diễn đứng thẳng dậy muốn bắt lấy khuỷutay của tiểu tử ra bên ngoài bắt trở lại, mới vừa bước lên phía trước bước nhìn thấy vợ mình ở bên trong như hoa như ngọc, bước chân lập tức dừng lại.

      Dường như tiểu tử kia ở nhà chuyện làm nhiềunhất chính là cùng mình giành bà xã. . . . . .

      đến ở nhà của Lục Cảnh Hoằng vàingày cũng là đề nghị tốt....

      Về phần vườn trẻ... Người mới vài tuổi lo cái gì vườn trẻ!

      Vì vậy người đàn ông vô lương lập tức thanh thanh cổ họng, tới, đem Cận Mỗ Mỗ để xuống trong ngực Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng vội vàng đưa tay tiếp được, người bị đẩy ra ngoài cửa, bên tai còn văng vẳng lời của người cha táng tận lương tâm của đứa .

      "Đứa này với cậu hợp nhau, ở tạm trong nhà cậu tôi yên tâm!"

      Cận Tử Kỳ kéo áo cưới muốn ra đuổi theo, lạibị Tống Kỳ Diễn ôm cổ.

      "Tống Kỳ Diễn, đó là con của , tại sao có thể... Tại sao có thể..."

      Tránh thoát ra, Cận Tử Kỳ tức giận đến phát run, hoàn toàn quên chính mình hôm nay sắm vai nhân vật dâu dịu dàng.

      Tống Kỳ Diễn bị đánh như thế nào cũng chịu buông tay, rất mạnh miệng, "Ở đâu là cần nó, là nó cần vợ chồng chúngta, tin em gọi điện thoại qua hỏi thử !"

      Cận Tử Kỳ ngưng giãy giụa, dám tin mànhìn , mà Tống Kỳ Diễn sớm bấm dãy số của Lục Cảnh Hoằng, sau đó đem điện thoại di động đưa tới, "Chính em tự nghe , nghe con thế nào."

      "Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ đến nhà của thục thử cùng em ở chung vài ngày, Kỳ Kỳ đừng quá nhớ MỗMỗ nga! Ai nha, em đói bụng muốn uống sữarồi, Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ thèm nghe người nóinữa, Mỗ Mỗ muốn chăm sóc em !"

      "Cận Mỗ Mỗ!" Cận Tử Kỳ còn muốn điều gì, bên kia dứt khoát cúp điện thoại.

      " có lừa em chứ? Cái này gọi là có vợ quên mẹ!"

      Tống Kỳ Diễn quên ở trong lửa thêm chút củi, thế tất yếu giảm bớt phân lượng của tiểu tử kia ở trong lòng của bà xã nha.

      Nhìn vẻ mặt Cận Tử Kỳ vẫn còn lo lắng, liền từphía sau ôm , dịu dàng trấn an: "Đừng lo lắng,Cảnh Hoằng làm việc có chừng mực, nhà cậu ta nhiều trẻ , dĩ nhiên bạc đãi con củachúng ta, yên tâm ."

      "Nhưng mà. . . . . ." Làm mẹ vẫn có đủ loại lo lắng băn khoăn.

      Tống Kỳ Diễn lại nhàng che phủ lấy môi của , ánh mắt thâm thúy ôn nhu, "Tiểu Kỳ, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, em xem dướilầu có nhiều khách mời như vậy, đều muốn nhìnthấy bộ dáng vui vẻ của em có đúng hay ?"

      Cận Tử Kỳ gật đầu, lời tuy là như vậy, nhưng mà. . . . . .

      Tống Kỳ Diễn dẫn đầu cướp lời , "Khôngcó gì nhưng mà hết, Tiểu Kỳ, em có biết vô cùng hồi hộp ? có biết bao nhiêu lo sợ đây chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng có gì cả, có hôn lễ cũng có em."

      Cận Tử Kỳ được ôm vào trong ngực của vững vàng, nghe nhịp tim mạnh mẽ của , bởi vì mà nhịp tim tăng nhanh, lại cảm giác mình nghe được nhiều hơn, khó có thể tim loạn nhịp và cảm động.

      xoay người ôm lấy , "Tống Kỳ Diễn, em chưa với , ở chung chỗ với rất vui vẻ."

      Tống Kỳ Diễn híp mắt, nhàng chà xát tóc của mình vào má , " có, bất quá bâygiờ biết rồi."

      Cận Tử Kỳ hơi đỏ mặt, càm tựa vào bờ vai săngọn của , ngửi được mùi nước cạo râu thơmmát người .

      Về phần người bạn Cận Mỗ Mỗ bị cha mẹ quên lãng tay trái xách túi sữa bột, tayphải chụp lấy số tã thấm, cổ còntreo bình sữa, hấp tấp theo sát sau lưng Tô Noãn vào sân bay.

      Lục Cảnh Hoằng đẩy túi hành lý, rất có thành kiến mà nhìn đến tiểu tử xuất thêm trong dàn thành viên của gia tộc.

      " đúng là tự tách mình ra làm ngườingoài." Giọng điệu khịt mũi coi thường.

      Cận Mỗ Mỗ nhìn cái, lên tiếng, sau đó chạy chậm phải đuổi theo Tô Noãn.

      "Dì, em có thể đói bụng, con tới đút em uống chút sữa nha!"

      "Mỗ Mỗ là đứa bé ngoan, đến đây, giúp dìôm em chút!"

      "Đừng khách sáo!"

      Tô Noãn vui mừng yên tâm mà nhìn Cận MỗMỗ, hồn nhiên biết đứa bé hiểu chuyện khéo léo ở trong mắt đây mưu tìmphương án nuôi dưỡng con dâu từ bé, đối tượng chính là con thương đến tận trongxương cốt.

      . . . . . .

      Buổi lễ kết hôn được cử hành sân cỏ lộthiên to lớn ở trong Thịnh Thế Hào Đình.

      Giờ phút này bãi cỏ sớm đông đủ kháchmời, tràng diện hết sức náo nhiệt, nhiều đứa trẻnhỏ chạy loạn khắp sân.

      Nhạc trưởng nổi tiếng được đặc biệt mời đến điều khiển, ưu nhã mà huy động gậy chỉ huy,dàn nhạc diễn tấu khúc nhạc hôn lễ vui tươi mà êm tai, khí ăn mừng tràn ngập khắp bầutrời ngoài sân cỏ.

      Cận Tử Kỳ đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng, quan sát hình ảnh tiếng tiếng cười ở lầu dưới.

      Hoa tươi từ trong nhà kín mang tới còn mang theo sương sớm được dùng trang trí bàn ăn cùng ghế ngồi, buổi trưa ánh mặt trời hiu hiu chiếu rọi hết thảy mọi vật trở nên mông lung, nhân viên phục vụ bưng khay ở trong đám ngườiqua lại bận rộn.

      Nhịp tim của Cận Tử Kỳ rung động từng trận, lạimơ hồ bắt đầu khẩn trương lên.

      Tống Kỳ Diễn bị Tống Chi Nhậm gọi chiêu đãi gặp gỡ vài vị tiền bối có tiếng tăm trongthành phố này vẫn chưa trở về.

      Cận Tử Kỳ trở lại bên giường ngồi xuống, nhìn qua những cánh hoa hồng tràn ngập giường,đầu ngón tay nhịn được mà chạm đến.

      Đêm nay thực có ý nghĩa là đêm tân hôn củahọ đây...

      Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Cận Tử Kỳđi đến mở cửa, là quản gia riêng của gian phòng này.

      "Thiếu phu nhân, ở nơi này có phần chuyểnphát của ngài, xin ngài ký nhận."

      Quản gia cung kính đưa lên cái túi chuyểnphát to, rất mỏng, nhìn qua căn bản có đồ gì nguỵ trang.

      Cận Tử Kỳ quan sát phen, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, cũng có mua đồ qua mạng, hơn nữa, dù cho có mua nữa cũng nêngửi về nhà, làm sao có thể gửi đến khách sạn?

      Chẳng lẽ là ai đó chuẩn bị mà đưa cho món quà hôn lễ bất ngờ?

      Cận Tử Kỳ rất nhanh nghĩ đến kiểu tinhquái của Ngu Thanh Kiều, buổi sáng khi đếnlễ vật xác thực nàng nháy mắt, khiến cho bộ dáng có vẻ thần bí.

      Trong lòng có loại nghi ngờ này, Cận Tử Kỳ lậptức nhận lấy túi chuyển phát nhanh, sau khi xác định là tên của mình, ký tên xong rồi xé hóa đơnxuống giao cho quản gia.

      Quản gia nhận hóa đơn xong liền lễ phép cúc cung lui ra, hơn nữa rất chu đáo mà thay Cận Tử Kỳ đóng cửa lại.

      Cận Tử Kỳ xé mở túi giấy chuyển phát nhanhra, bên trong lại là cái túi giấy dầu màu đen, ngại người khác làm phiền nên lạidùng cây kéo cắt bỏ băng dán, phát bêntrong hình như là tờ báo.

      Có ai đưa tờ báo cho mà làm quà tặng tânhôn?

      Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại hàng lông mày đen xinhđẹp, vẫn là rút ra, lại phát tờ báo cũ kỹ.

      Tờ báo có thể bị đè ở đáy rương nhiều năm, cómột luồng mùi ẩm mốc, thậm chí ở trong tay còn có chút ươn ướt, xem qua nhãn in ở góc báo, ngày biểu chính là ngày mười bốn thángmười hai mười năm trước.

      Cùng hôm nay kết hôn chỉ chênh lệch mộtngày, trong này chẳng lẽ có gì liên quan sao?

      Giờ phút này, Cận Tử Kỳ cho là đây là quà tặng do trò đùa dai của Ngu Thanh Kiều, tờbáo có trang bị gấp lại góc lớn, phản ứng theo bản năng nên trước tiên lật xem nội dung trang báo kia.

      mặt báo ố vàng, là đưa tin tông ángiết người, tầm mắt Cận Tử Kỳ lập tức dừng lại tấm hình kia.

      người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, đầu tóc đen được bới chải lên chỉnh tề, ngũ quan rất tao nhã sạch , làm cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là con rượu, tínhlà rất xinh đẹp, nhưng quý ở chỗ toát ra sựthanh tú.

      Ngón tay Cận Tử Kỳ nắm tờ báo lại có phầntrắng bệch, nhận ra người phụ nữ trong tờbáo, mặc dù chỉ thấy bà qua hình, vẫn là rất nhiều năm trước, nhưng cũng in dấu sâuvào trong đầu của .

      Người phụ nữ này chính là Kiều Hân Hủy mẹ của Kiều Niệm Chiêu, cũng là người thứ ba pháhỏng cuộc hôn nhân của cha mẹ !

      Cận Tử Kỳ xách cái túi chuyển phát nhanh lật xem, nhưng chỉ tìm được mục ghi tên của người nhận, địa chỉ chính là Thịnh Thế Hào Đình nơi cử hành hôn lễ, về phần mục người gửi trống rỗng.

      Tại sao phải gửi cho trang báo này, đối tượngđến tột cùng tính toán điều gì?

      Cận Tử Kỳ nắm tờ báo rồi đứng dậy tới cửa, vừa vặn đụng phải quản gia riêng đưa xong hoá đơn mới trở về, Cận Tử Kỳ kéo ấy quahỏi thăm: "Cái người đưa thư chuyển phát nhanh rồi chưa?"

      Quản gia tư nhân nhìn mang vẻ mặt ngưngtrọng, cũng dám làm trể nãi, "Tôi khi giao cho ấy hóa đơn, ấy còn lẩm bẩm khátnước, muốn đến quán Starbucks đối diện mua ly cà phê uống, đoán chừng vào lúc này vẫn còn ngồi ở nơi đó."

      "Người đó là nam là nữ, mặc quần áo gì, hìnhdáng thế nào?"

      "Là người nữ, đội mũ lưỡi trai, mặc bộđồ thể thao xanh sọc vàng, người rất cao gầy ."

      Quản gia tư nhân mới vừa xong, Cận Tử Kỳ liền vội vã tiếng cám ơn, xách theo áo cướirườm rà chạy ra khỏi phòng, sau đó thang máy mới vừa mở ra chạy thẳng đến lầu .

      Thời điểm ở trong thang máy, Cận Tử Kỳ lại cúiđầu nhìn sơ lược lại lần bản tin ngày đó ——

      giáo viên tiểu học đêm khuya trong ngõ phố bị tập kích do phòng vệ quá mức lỡ tay đâmchết người đàn ông xâm phạm.

      Tiêu đề màu đen to đập vào trong đầu óccủa , lâu cũng tản .

      Thang máy "Đinh" tiếng mở ra, ngay lậptức chạy ra ngoài, biết nên bị kíchđộng mà ra như vậy, nhưng thân thể lại khôngthể khống chế muốn tìm tòi nghiên cứu bí mậtđằng sau tờ báo này.

      Đối phương thể nào vô duyên vô cớ đemnó gởi cho mình, trò đùa dai như vậy căn bảnkhông cần thiết.

      Cận Tử Kỳ chạy tới đường cái đối diện, đứng ở cửa Thịnh Thế Hào Đình nhìn quanh,nhìn xem bên trong Starbucks hoặc là gần đâycó thể xuất người mặc quần áo màu xanhsọc vàng.

      Hô hấp bởi vì chạy nhanh quá mà có chút gấp gáp, ngực cũng hơi phập phồng lên xuống, ngườiđến người , nhưng phát bất kỳ màuxanh sọc vàng xuất trong tầm mắt. Chẳng lẽ rồi sao?

      Bờ vai gầy bị người từ phía sau đè xuống, Cận Tử Kỳ bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy TốngKỳ Diễn đứng ở bên cạnh mình.

      "Như thế nào đột nhiên chạy rồi, quản gia gọiđiện thoại cho , còn tưởng rằng em đào hôn."

      Tống Kỳ Diễn cười cười đùa, nhưng ánh mắt trong đáy mắt lại vô cùng nghiêm túc và cẩnthận, dường như sợ độtnhiên cho biết đúng lúc này đổi ý việc kết hôn rồi.

      vai ấm áp để cho tâm tư vốn rối loạn chuyển trở lại bình thường, Cận Tử Kỳ quay lại cầm tay của , "Chẳng qua là cảm thấy bêntrong quá buồn bực, nghĩ muốn ra đây hít thở khí, hôn lễ nhanh bắt đầu rồi chứ?"

      "Ừ, mọi người đến cũng gần xong rồi, ông cụ bên nhà bảo đón em qua."

      Tống Kỳ Diễn lúc lời này quên quan sát sắc mặt của , sắc con ngươi mắt sâu đậm,nhưng rất nhanh liền phát mình khácthường, đưa tay chạm cái lên đôi má bởi vì chạy nhanh mà hồng hồng.

      "Như thế nào hít thở vội vã như vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì hay , Tiểu Kỳ?"

      Cận Tử Kỳ lắc đầu cái: "Chẳng qua là mớivừa rồi nhận được chuyển phát nhanh, em muốn hỏi thử nhân viên chuyển phát là ai gửi đếnđây."

      "Chuyển phát nhanh?" Tống Kỳ Diễn nghe vậy cũng khỏi nhíu lại hàng mày rậm.

      Tròng mắt chuyển cái, thấy được tờ báo trong tay trái Cận Tử Kỳ, lập tức lấy qua, thấynội dung giống như Cận Tử Kỳ xem qua, đềulà bài báo viết về việc Kiều Hân Hủy giết người.

      " có những thứ khác sao?" Thần sắc Tống Kỳ Diễn cũng tràn đầy mê man.

      " có, chỉ có tờ báo này đây."

      Lời của khiến cho chân mày Tống Kỳ Diễn nhíu lại càng chặt, trầm ngâm trong chốclát, rồi đem tờ báo thu vào, sau đó ôm chầm eocủa vào trong, " vào trước , sẽđem chuyện này giao cho Trâu Hướng xử lý."

      Cận Tử Kỳ vào lúc này bình tĩnh lại, cẩn thậnsuy nghĩ chút, bộ dáng chạy tìm ngườinhư vậy có lẽ đúng với ý muốn của đối phương rồi, có thể người nọ cũng bất quá là muốn nhiễu loạn tâm tình của .

      Quay đầu lại ngắm nhìn chỗ Starbucks, liền thuhồi tất cả ý tưởng phức tạp, hít sâu cái, kéo Tống Kỳ Diễn tiến về phía sân cỏ nơi cử hànhbuổi lễ.

      . . . . . .

      Tràng diện hôn lễ có thể là hoàn mỹ.

      Trước đó Cận Tử Kỳ nhìn thấy ở dưới lầu khôngrõ ràng, giờ phút này đứng cạnh sân cỏ mới ràng tường tận.

      Từ các nguyên lão giới chính trị, quan chứcthành phố cho đến những nhân vật nổi tiếng xuất chúng, quan to địa phương, chuyên gia thương trường, bậc thầy nghệ thuật, siêu saođiện ảnh và truyền hình, những khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia từng người thoángqua trước mắt .

      Càng làm cho Cận Tử Kỳ kinh ngạc chính là,hội trường vẫn còn có ít người ngoại quốc, có mội hai vị nổi tiếng từng thấy tạp chí Tài chính và Kinh tế, nghĩ tới thế nhưng xuất tại hôn lễ của .

      "Chuẩn bị xong chưa?" Giọng hiền hoà của Cận Chiêu Đông vang lên ở bên tai.

      Cận Tử Kỳ ngắm nhìn người đàn ông đứng ởmột chỗ khác thảm đỏ, trong giữa hành khúc hôn lễ du dương mà gật đầu.

      Khi Cận Chiêu Đông cong cánh tay lên, Cận Tử Kỳ chần chờ lại, nhưng vẫn là khoác tay lên, sauđó nghe được Cận Chiêu Đông sâu kín cảm thán, dường như còn nghe được ông chuyện,"Tử Kỳ, con vẫn còn trách ba ba sao?"

      Ngẩng đầu nhìn qua hai mắt Cận Chiêu Đông vui mừng mà hơi có vẻ áy náy, Cận Tử Kỳ cườinhẹ, giọng giữa nhạc khúc cũng ràng, "Bắt đầu rồi, ba, chúng ta qua ."

      Cận Chiêu Đông thêm lời nào, sau vài giây yên lặng liền dẫn tới.

      Hành khúc hôn lễ ở trong tai trở nên vô cùngduy mỹ, giữa ngàn vạn ánh mắt, toàn thân CậnTử Kỳ mang áo cưới màu trắng, tay khoác tay cha, tay cầm bó hoa cưới đến chính giữa cổng vòm.

      Hai bên phối hợp mà vang lên tiếng vỗ tay, nhưsấm xuyên vào màng nhĩ, còn có những tiếng hôto đầy hưng phấn.

      Cận Tử Kỳ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, ràng bất quá là hình thức có cũng được mà có cũng sao, nhưngvẫn là làm cho ức chế được mà kíchđộng, quả nhiên, Cận Tử Kỳ vẫn thểngoại lệ, bất quá là bé bìnhthường.

      nhìn thấy mẹ của mình ngồi ở chỗ đó, ánhmắt đầy thương nhìn mình, vành mắt của mẹ dường như có chút ướt át, nhìn thấy dì thấp giọng an ủi mẹ.

      rất muốn tới ôm mẹ, cho bà biết, đừng lo lắng, con của mẹ lần này sẽhạnh phúc .

      Thu hồi tầm mắt, khoác tay cha, từng bước từngbước, tới chỗ cuối thảm đỏ.

      Bên kia, người đàn ông đứng đó, kiếp này đến nguyện ý vứt bỏ hết thảy mọi thứ.

      Cận Tử Kỳ muốn mỉm cười, thế mà....

      Phát nước mắt trong hốc mắt đảo quanh,nhưng cuối cùng lại rơi xuống.

      Rốt cục, đứng ở bên cạnh người đàn ông này.

      Cận Chiêu Đông vỗ vỗ bàn tay của Cận Tử Kỳ khoác ở trong khuỷu tay mình, sau đó, trịnh trọng mà đem bàn tay của giao vàotrong lòng bàn tay của Tống Kỳ Diễn.

      "Ta đem con giao cho con, Kỳ Diễn, đối đãivới nó tốt."

      Cổ họng Cận Chiêu Đông kéo căng, áy náyhổ thẹn đối với con lần nữa dâng trào, lầnnày, con của ông xuất giá rồi.

      "Ba, cám ơn ba nguyện ý đem người con tốtnhư vậy gả cho con."

      Tống Kỳ Diễn nắm chặt tay Cận Tử Kỳ, ở trướcmặt tất cả khách mời.

      Năm ngón tay của hai người đan chặt nhau, tới trước người cha xứ, chậm rãi xoay người,nghe cha xứ trang nghiêm mà đọc kinh.

      "Tiên sinh Tống Kỳ Diễn, nguyện ý cướitiểu thư Cận Tử Kỳ làm vợ sao? Chiếu cố ấy, thương ấy, vô luận nghèo khó hay là giàucó, tật bệnh hay là khỏe mạnh, cùng nhaucùng kính trọng nhau, mãi mãi rời, vĩnh viễn ở chung chỗ?"

      Tống Kỳ Diễn quay đầu ngắm nhìn kỹgương mặt xinh đẹp dưới mạng che mặt kia, hầukết rung động lên xuống.

      "Tôi nguyện ý cưới Cận Tử Kỳ làm vợ của tôi.Chiếu cố ấy, thương ấy, vô luậnnghèo khó hay là giàu có, tật bệnh hay là khỏemạnh, cùng nhau cùng kính trọng nhau, mãi mãi rời, cho đến chết mới đem chúng tôi chia cắt."

      Ở chỗ cha xứ nhìn thấy, tay của hai người từ đầu đến cuối nắm chặt.

      Cha xứ cười gật đầu, quay qua nhìn về phía dâu, "Tiểu thư Cận Tử Kỳ, bằng lòng. . . . . ."

      Mắt Cận Tử Kỳ nâng lên vốn rũ thấp xuống, khóe miệng giương lên, "Tôi bằng lòng."

      " tại xin mời trao đổi nhẫn cưới tượng trưng cho tình cùng tín nhiệm."

      Dưới ánh mắt hâm mộ đầy mong đợi của toàn hội trường, Tống Kỳ Diễn với qua lấy chiếc nhẫn Ruby lồng vào ngón tay của Cận Tử Kỳ, khi cúi đầu xuống hôn lên nhón tay , đôimắt đẹp của Cận Tử Kỳ vụt sáng.

      Đến lúc chiếc nhẫn kiểu nam đưa tới đây, Cận Tử Kỳ chẳng liếc mắt cái đến chiếc nhẫn kim cương dưới ánh mặt trời phát ra ánh ngọcrực rỡ, lại đưa tay nhận, ngẩng đầuquay sang Tống Kỳ Diễn , "Nhắm mắt lại."

      Tống Kỳ Diễn hiểu mà nhíu đầu mày,nhưng sau đó cũng nghe lời mà nhắm mắt lại.

      cảm nhận được Cận Tử Kỳ dắt tay của mình, lòng bàn tay mềm mại áp lên lòng bàn tay mang theo chút mồ hôi, còn nghe được tiếng thổn thức kinh ngạc chung quanh, sau đó có cái vòng tròn được lồng vào ngón ápút.

      "Mở mắt ."

      Tống Kỳ Diễn nhấc mi mắt, thấy ngón tay là chiếc nhẫn cưới Ruby, nhưng cùng với chiếc nhẫn của mẹ lưu lại giống nhau như đúc, bất quá là kiểu dáng của nam.

      Trước mặt là người phụ nữ đỏ mặt, ởtrước mắt mọi người, cầm tay của , hơn nữadưới lớp vải voan mỏng khoé môi giương lên, vì môi đỏ hồng càng thêm quyến rũ nên càng muốn hôn lên đó cái.

      cười cười, ánh mắt có chút ngượng ngùng, " thích chứ?"

      Tống Kỳ Diễn phút chốc xúc động mà rụt tay mình về, biết vì cái gì, con mắt mỏi nhừ rơi xuống thứ chất lỏng.

      Thành tâm của cuối cùng lấy được hồi báo.

      Cận Tử Kỳ nhìn qua cảm động đến phiếm hồng vành mắt, cười khẽ, lôi kéo cùng nhau xoay mặt hướng sang cha xứ.

      "Bắt đầu khắc từ nơi này, hai người các con kết làm nhất thể, Thượng Đế đem con các kết hợp cùng chỗ, bởi vậy đối với cuộc hônnhân này nếu có người dị nghị, mời bây giờ ra hoặc..."

      Bên ngoài cổng vòm đột nhiên ồn ào náo độnglên, cắt đứt buổi lễ, ngay sau đó càng lúc đưa tới xôn xao càng lớn.

      Chỉ thấy bốn năm tên vệ sĩ ngăn lại đám người ngừng lui về phía sau, dườngnhư ngăn được khí thế rào rạt của đốiphương.

      Bàn tay Cận Tử Kỳ khỏi giữ chặt Tống Kỳ Diễn, mà bên kia vệ sĩ vào lúc đối phươnglấy ra giấy chứng nhận liên quan lập tức ngăn cản nữa, thể làm gì mà lui ra hai bên.

      Đợi những người được phái đến đến gần, mớiphát bọn họ thế nhưng mặc cảnh phục, ởgiữa tiếng nghị luận hoang mang của khách mời, sắc mặt bọn họ vô cùng nghiêm túc đến trước mặt Cận Tử Kỳ.

      "Tiểu thư Cận Tử Kỳ, chúng tôi là cảnh sát cụccông an thành phố S, bây giờ hoài nghi cùngmột tông án giết người mười năm trước có liênquan, xin mời trở về cục cảnh sát hiệp trợ điều tra."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 36.1 Lần Này Bảo Vệ Được Em!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Lời của cảnh sát vừa ra tựa như quả bom, trong phút chốc oanh tạc cả hội trườnghôn lễ.

      Cận Tử Kỳ nhìn về phía đám cảnh sát mang vẻ mặt trang nghiêm, giơ giấy chứng nhận có con dấu cảnh sát, cảnh phục và trang bịchính quy, khỏi nhắc nhở đâykhông phải là trò đùa dai.

      Án giết người mười năm trước, mười năm trước.. . . . .

      Trong đầu đột nhiên ra hình ảnh tờ báo cũkỹ ố vàng.

      Ngày hôm qua của mười năm trước, Kiều Hân Hủy đêm khuya giết lầm người đàn ông.

      tại cảnh sát , chuyện kia cùng có liênquan.

      Cận Tử Kỳ khỏi giữ chặt tay Tống Kỳ Diễn, khớp xương căng cứng đến phát đau, đếntột cùng quên cái gì?

      Khách mời trong bữa tiệc, sớm trong tìnhcảnh hỗn loạn, thể khống chế được mà xôn xao lộn xộn ——

      "Tiểu thư Cận gia giết người sao?"

      "Kia, làm sao có thể, ngày vui lớn đây khôngphải là tìm xúi quẩy sao?"

      "Cảnh sát cũng đến đây, cũng biết lúcnày tiểu thư Cận gia đắc tội với người nào."

      Giữa đông đảo khách mời châu đầu ghé tai, sắc mặt Tô Ngưng Tuyết chợt biến, mất tất cả huyết sắc, vô cùng tái nhợt, hai tay xoắn dây túi xách có chút luống cuống khẽ run.

      Muốn đứng lên lại bị Cận Chiêu Đông ở bên cạnh kéo lại, lắc đầu ý bảo bà nên hành động thiếu suy nghĩ.

      Tống Chi Nhậm sau khi thấy cảnh sát đến sắcmặt liền khó coi, vậy mà cũng bị trận thế này làm cho chuyện gì, chỉ có thể mặc chonhững khách mời càng ngày càng lên tiếng thảo luận rầm rộ, lại có cách nào ra tay đến ngăn lại.

      Mà bóng dáng thư ký của Cận Chiêu Đông đãnhanh chóng vội vã chạy vào, đến bên cạnh CậnChiêu Đông, cúi người ghé vào lỗ tai ông , biết những gì, sắc mặt Cận Chiêu Đông lúc trắng lúc xanh, cực kỳ khó coi.

      Tô Ngưng Tuyết lại thoát khỏi ngăn cản của Cận Chiêu Đông, đứng lên về phía trước mấybước, nhìn những cảnh sát lù lù bất động lạnh lùng : " có chứng cớ mà lênphía trước tùy tiện bắt người như vậy, đây chínhlà thái độ làm việc của cảnh sát các người sao?"

      Người đứng đầu nhóm cảnh sát kia lên tiếng: "Chúng tôi cũng chỉ là làm việc theo như quy định, kính xin các vị phối hợp."

      Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, cảm nhận những ánhmắt kinh ngạc mà bát quái, nhìn thấy trênmặt mẹ của mình toát ra hốt hoảng, mặc dùbà che đậy rất khá, nhưng nhìn ra bất an trong đáy mắt bà.

      Chẳng lẽ, vụ ngộ sát mười năm trước cùng thoát được lên quan?

      Cha mẹ lại che giấu chuyện gì?

      Đây hết thảy mọi thứ, là ai ở sau lưng bày ra kích động, ở trong ngày hôm nay vạch trần cáigì?

      Trong tầm mắt của Cận Tử Kỳ đột nhiên có mộtbóng dáng màu xanh sọc vàng giọi vào.

      ta đứng ở bên hồ bơi trong sân cỏ, cách ănmặc đúng như trong miệng quản gia tư nhânmiêu tả, dưới mũ lưỡi trai là bộ mắt kính to lớn, hầu như che mất nửa gương mặt côta, dáng vẻ rất bàng quan thờ ơ.

      Kiều Niệm Chiêu ——

      Lại là ta!

      Bàn tay Cận Tử Kỳ cầm bí hoa siết chặt, móngtay khảm vào lòng bàn tay mang đến trận đau nhói.

      mu bàn tay chợt có dòng ấm áp đặtlên, Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn thấy đôi con ngươi đen thẫm của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt của chẳng biết lúc nào nghiêm túc lại, vậy mà thời điểm đối mặt lại lộ ra nụ cười.

      kề gần sát , tay cầm tay của tay ôm qua đầu vai của , mang tính chất bảo vệ mà nhét vào trong ngực, để cho mình đối diện với nhữn người cảnh sát "Được mời" đến đây, dáng điệu cường thế chút nào nhường nhịn."Các vị, hôm nay là ngày vui lớncủa chúng tôi, cho dù là muốn mời người về điều tra có phải cũng nên chờ chúng tôi kết thúc buổi lễ hay , thể bởi vì tôi khôngphải là công dân Trung Quốc mà phân biệt đốixử chứ."

      Tống Kỳ Diễn dừng chút, ý cười gương mặt tuấn tú rất đủ thâm ý: " khéo, đại sứ quán Australia và tôi có chút giao tình, ông ta biết tôi hôm nay đám cưới còn cố ý đưa quà tặng đến."

      Thần sắc của bọn cảnh sát ngẩn ra, hiển nhiên trước đó cũng biết qua Tống gia và Cậngia địa vị danh vọng, nghe được Tống Kỳ Diễnngầm có ý uy hiếp mà , cũng hai mặt nhìnnhau do dự.

      Bên kia Tống Chi Nhậm dưới nâng đỡ của trợ lý đứng dậy, hắng giọng xen vào: "Tôixưa nay luôn ủng hộ hợp tác giữa cảnh sát và nhân dân, nhưng mà xin các vị bán cho lão giàcổ hủ này chút tình mọn, cho buổi lễ kết hôn được viên mãn mà vẽ lên dấu chấm tròn,sau đó con dâu tôi dĩ nhiên phối hợp với công việc điều tra của các vị."

      "Này..." Người đứng đầu nhóm cảnh sát hiển nhiên có chút dao động, người nơi này bọn họ người cũng đắc tội được.

      Tống Chi Nhậm chống quải trượng tới,"Tôi gọi điện thoại cho Tôn cục trưởng của các vị, có hậu quả gì lão già ta đấy chịutrách nhiệm, tuyệt đối liên luỵ cácngười."

      Người ta cho bậc thang, nếu như khôngđi xuống, vậy là người có mắt!

      Trong lòng người đứng đầu nhóm cảnh sát mặcdù cam lòng, nhưng mặt cũng chỉ cóthể làm ra thỏa hiệp, mang theo đám thuộchạ sang bên, chuẩn bị đến lúc buổi lễ kết thúc lập tức mang dâu .

      Tiếng bàn tán của các khách mời cũng từ từlắng xuống, rất nhanh sân cỏ yên lặngnhư tờ.

      So với yên lặng trước đó khi cha xứ tuyên bố,giờ phút này yên lặng có vài phần tiêu điềuquỷ dị nhiều hơn.

      Tống Chi Nhậm liếc nhìn Cận Tử Kỳ và TốngKỳ Diễn nắm tay nhau chặt, như có điềusuy nghĩ lên tiếng thở dài, rồi xen lẫn nhiều bất đắc dĩ, để cho trợ lý của ông lần nữa dìu ông đến chỗ ngồi mà ngồi xuống.

      Chung quy cũng là con dâu nhà họ Tống, dù thế nào cũng thể ngồi nhìn mặc kệ!

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn vốn rét lạnh như băng nhưng khi quay sang nhìn Cận Tử Kỳ ở trongngực như tiết trời ấm lại, đỡ thân thể củacô ngay ngắn lại, " tại có ai quấy rầy, chúng ta tiếp tục buổi lễ ."

      Hai tay nắm xương vai gầy gò của , thậtmạnh, giống như là muốn mượn điều này manglại cho vô hạn khích lệ và sức mạnh.

      Ánh mắt của chứa ánh sáng nhu hoà đầytín nhiệm, chưa từng quanh co chần chờ quamột giây, bởi vì trong nháy mắt do dự, đủ đểcho mất người phụ nữ bên người này,người mà gần như dùng tánh mạng để .

      Cận Tử Kỳ nhìn sang ánh mắt kiên định, cảm xúc tiêu cực bởi vì biến cố đột ngột này mà sinh ra, trong khoảnh khắc tan thành mây khói, còn rối loạn nữa, còn lúngtúng nữa, còn tức giận nữa.

      Nếu như Tống Kỳ Diễn có thể thản nhiên mà đối diện với những nghi vấn như vậy, tại sao Cận Tử Kỳ phải lui bước chứ?

      ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn tỉ mỉ mà thay sửa sang lại lụa trắng đầu, cười tủm tỉm nhìn sang , động tác cực kỳ nghiêm túc, giống như làm đại rất quan trọng.

      "Em sao, yên tâm ."

      cũng cười nhạt mà nhìn sang , nhìn khóe miệng cong lên, nhìn ý cười trong mắt lưu luyến đổi.

      "Nhưng mà. . . . . . Em cũng sợ." nắmchặt tay của , "Lần này bảo vệ được em."

      —— em cũng sợ.

      Dĩ nhiên biết sợ, sợ hãi đến những năm qua, sớm cho là mình quan tâm.

      Nhưng, được những lời như vậy, mớitỉnh ngộ, Cận Tử Kỳ vẫn là biết sợ hãi khi gặp chuyện.

      Lần này, hề cưỡng bách mình cườinữa, gượng ép che giấu cảm xúc chân ởđáy lòng mình.

      Tống Kỳ Diễn nhìn lớp mặt nạ kiên cường của dần dần lộ ra ngỡ ngàng, ý cười ở khóemiệng càng đậm.

      "Bắt đầu khắc từ nơi này, hai người các con kết làm nhất thể, Thượng Đế đem con các kết hợp cùng chỗ, bởi vậy đối với cuộc hônnhân này nếu có người nào dị nghị, mời bây giờ ra hoặc là vĩnh viễn giữ im lặng."

      Giọng của ông thông suốt cả hội trường, ràng, trầm thấp, có chút khàn khàn, văng vẳngtrong khí yên tĩnh, ông nghiêng mặt nhìn quanh khách mời chuyên tâm dự lễ mộtvòng, lần nữa nhìn về phía Cận Tử Kỳ, "Chú rể có ý kiến khác." Thẳng thắn. Giọng nóinhảy lên tim. Thẳng thắn, thẳng thắn.

      Đây là loại cảm giác gì, có chút xa lạ cũngcó chút quen thuộc.

      Đầu óc của Cận Tử Kỳ khôi phục trống rỗng, trong con ngươi của phản chiếu gương mặtthâm tình chân thành tha thiết của , từ từ gật đầu, lụa trắng mỏng bay bay, lộ ra khoé môi đỏ tươi của thoáng chút cười yếu ớt.

      " dâu có ý kiến khác."

      Cha xứ chẳng biết lúc nào đứng ở trước mặthọ, tiếp tục những bước xác nhận việc kết hônmới vừa rồi còn vẫn chưa xong.

      "Ta tại tuyên bố, các con chính thức kếtlàm vợ chồng hợp pháp, chú rể, con bây giờ có thể hôn dâu."

      Khách mời toàn hội trường hẹn mà cùngđứng dậy vỗ tay, mọi người dường như cũng quên mất khắc trước đó có màn vui.

      "Cận Tử Kỳ." Tống Kỳ Diễn trầm thấp nỉ non vang lên đỉnh đầu.

      Cận Tử Kỳ theo tiếng ngẩng mặt lên, thắt lưng lập tức bị cánh tay dài ôm lấy, Tống Kỳ Diễn đột nhiên lên phía trước, bàn tay chế trụ chiếc gáy của , cúi đầu dùng môi mìnhdán lên môi , ánh mắt của hơi trợn to, đốivới nụ hôn này tiếp nhận quá vội vàng.

      Bốn phía sân cỏ vang lên tiếng pháo hoa nở rộ, bầu trời xanh thẳm lấp lánh vô số ánh sao, tựa như các ngôi sao rơi xuống.

      Tiếng vỗ tay của khách mời càng sôi nổi, tiếnghoan hô liên tiếp, chúc mừng giờ khắc này đến.

      Khóe mắt Cận Tử Kỳ có chút ướt át, ở giữatiếng huyên náo, chậm rãi nhắm mắt lại, vòng qua thân thể , hết sức chăm chú mà vùi đầu vào nụ hôn đầy tình cảm nồng nàn và quyếnluyến này.

      . . . . . .

      Buổi lễ thuận lợi hạ màn ở giữa tiếng vỗ tay giòn giã.

      Hết thảy đều tiến hành từng bước, cũng khôngbởi vì trước đó có chút chuyện xen ngang mà bị nhiễu loạn.

      Bên hồ bơi sớm còn bóng dáng của Kiều Niệm Chiêu, dường như mới vừa rồi cáinhìn kia chẳng qua là ảo giác của .

      Cận Tử Kỳ đến phòng cởi áo cưới ra, đổi lại thân quần áo thường, sau cánh cửa sớm có cảnh sát đợi.

      có lý do trì hoãn nữa.

      Từ trong phòng ra ngoài, lại thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Ngưng Tuyết đứng ở nơi đó, bên cạnh là Tô Ngưng Thu an ủi bà, cũng mangvẻ mặt ngưng trọng, Cận Chiêu Đông bên gọi điện thoại, chau mày chặt.

      Cận Tử Kỳ tới, dưới giám thị của cảnh sát, kéo bàn tay hơi lạnh của Tô Ngưng Tuyết qua,"Con chỉ theo họ điều tra cũng phải là bị bắt, mẹ người đừng lo lắng" rồi quay qua nhìnvề phía Tô Ngưng Thu, "Dì , mẹ con phiềndì chiếu cố chút."

      Tô Ngưng Thu gật đầu, cũng là khó nén mà mày mắt đều là vẻ lo lắng: "Tử Kỳ, bản thân con chú ý chút, nếu như có chuyện gì gọi điện thoại về, ngàn vạn lần được tự mình thân người chống đỡ."

      Cận Tử Kỳ cười đáp lại, sau đó đối với cảnh sát viên chút cũng rời bên người :"Đồng chí cảnh sát, thôi."

      Xoay người tới cửa thang máy, chợt cảm giác phía trước có người, ngẩng đầu, thấy được Tống Kỳ Diễn.

      đứng ở bên hành lang, dáng người cao ngất, giống như tháp Eiffel đứng lặng im.

      Dường như vẫn luôn đợi .

      Thấy sững sờ mà dừng bước chân lại, khóemiệng thoáng chút ý cười: "Anhđứng đây đến chân cũng mỏi."

      lúc này phải nên giúp Tống ChiNhậm ứng phó với những khách mời còn chưa chịu tản sao?

      Sau đó nghĩ mọi cách ngăn lại những lời tốt truyền sao?

      Dù sao ngày đó kết hôn, dâu bị cảnh sát mời uống trà phải phần thưởng gì tốt đẹp.

      Trước đó bên ngoài đem hôn lễ hôm nay khenngợi long trọng linh đình như thế nào, nay tin tức bị mời đến cục cảnh sát càng bịtruyền thông bắt lấy mà loan truyền khắp bốnphía ngày táo tợn hơn.

      Tống Kỳ Diễn lại thấy kinh ngạc, quay sang đưa tay ra, " đưa em qua đó."

      "Tống tiên sinh. . . . . ." Người phụ trách nhímcảnh sát lộ vẻ khó xử, "Lúc này phù hợpquy định, đừng gây khó khăn cho chúng tôi."

      "Tôi muốn làm khó dễ các người, trước kia các người làm thế nào dẫn người lần nàycứ mang như thế."

      vẫn tới trước mặt , dắt tay của bao trùm ở trong lòng bàn tay rộng lớn của , "Chúng ta thôi."

      Sau lưng cảnh sát bước chân lên phíatrước, lại bị người phụ trách giơ tay lên ngăncản, nhìn sang Tống Kỳ Diễn: "Tống tiên sinh,đưa đến cửa coi như là thỏa hiệp lớn nhất củatôi, hi vọng đến lúc đó đừng làm khó nữa."

      Trong lòng Cận Tử Kỳ có từng đợt cảm động, vìTống Kỳ Diễn cố chấp, cũng vì tình thâm.

      Đón nhận lấy ánh mắt sâu đậm tình cảm của , gật đầu mạnh, khóe miệng cũng giươnglên nụ cười phát ra từ nội tâm, "Được."

      --------------

      Ở cửa chính Thịnh Thế Hào Đình sớm có phóng viên chặn đầy khi nghe thấy tin mà đến,cầm micro, chỗ nào cũng có các tay săn ảnh ômmáy quay phim, nếu phải là có bảo vệ ngăn trở sợ là sớm xông vào phỏng vấn.

      ràng phong tỏa tin tức, nhưng vẫn có cụcdiện như thế, thể nghi ngờ là người cố ý nhúng vào.

      Giờ phút này Cận Tử Kỳ nhìn sang những phóng viên chộn rộn, trong đầu chỉ có cái tên——

      Kiều Niệm Chiêu.

      ta ngừng muốn phá hủy hôn lễ, còn có Cận Tử Kỳ này, thậm chí còn cả Cận thị.

      Nếu chính mình chiếm được, như vậy ngọc đá cùng vỡ, ta mang cái ý nghĩ này sao?

      Quả nhiên, khi người phụ nữ điên cuồng lên, quả bom hẹn giờ có lực sát thương cực lớn.

      Tống Kỳ Diễn nhìn sang những phóng viên ởcửa thỉnh thoảng hướng vào trong dò xét, tròng mắt đen híp lại sắc bén, quay qua nhìn đám cảnhsát kia biết làm thế nào cho phải,"Xem ra chỉ có thể lối VIP rồi."

      xong, lập tức kéo Cận Tử Kỳ xoay người, tới lối bình thường sử dụng nhiều.

      Ở cửa lối sớm có nhân viên đợi, nhìnthấy Tống Kỳ Diễn đến đây, lập tức cung kínhhành lễ, sau đó trước dẫn đường, "Thiếu gia, xe ngài cần dừng ở bãi đỗ xe VIP."

      Lối VIP thông qua chính là bãi đậu xecỡ thoát phong toả bên ngoài, đây cũng là chỗ thường dành cho số người có tiếng tămkhi đến lưu trú sử dụng, cổng vào bãi đỗ xe này cũng có bảo an chuyên môn phụ trách mở cửa đóng cửa.

      Xe cảnh sát sớm được thông báo dừng ở nơi này.

      "Cận tiểu thư, xin mời." Người phụ trách mởmột cánh cửa sau xe cảnh sát.

      Cận Tử Kỳ thể buông tay Tống Kỳ Diễn ra, Tống Kỳ Diễn lên phía trước nânglấy đầu của lên, in làn môi mỏng của mìnhlên trán , "Tin tưởng , nguyện ở cùngem."

      nguyện ở cùng em. . . . . .

      Tử Kỳ nhếch khóe môi gật đầu, "Em tin tưởng."

      Từ từ kéo xuống bàn tay ôm mặt mình,sau đó xoay người tới xe cảnh sát ngồi xuống.

      Thẳng đường tới, cũng dám quayđầu lại, sợ mình ức chế được mà đáy lòng kích động sợ hãi.

      Xe cảnh sát chậm rãi khởi động, sau đó tăng tốc độ, bắt đầu tới lối ra, Cận Tử Kỳ rốt cục nhịn được quay đầu nhìn lại, xuyên thấuqua cửa sổ phía sau xe, nhìn thấy bóng dánganh tuấn lãnh ngạo kia vẫn đứng sừng sững tạichỗ.

      Dường như chỉ cần nhìn thấy , cho dù tươngđương với ngày tận thế ập xuống thế giới của cũng kết thúc.

      Từng ở trong ven đường hoặc TV thấy qua xe cảnh sát tải người, ngày kia tự mình ngồi vào cũng là loại cảm thụ khác.

      Xe cảnh sát sử chạy đến cổng chính Thịnh Thế Hào Đình, đưa tới truy đuổi của phóng viên, nhưng cuối cùng cũng tránh thoát những ống kính đáng sợ kia.

      Cận Tử Kỳ thở phào nhõm, dựa ở ghếsau, xoay quanh mãi trong đầu dừng lại xem ra là chuyện tờ báo.

      Liền nghĩ tới ngày đó Kiều Niệm Chiêu trướckhi chuyển ra Cận gia như mắc chứng tâm thần mà gây ồn ào, lại nghĩ tới trong bệnh viện KiềuNiệm Chiêu luôn miệng nợ ta, lại nghĩ tới những năm qua cha đối với Kiều NiệmChiêu dung túng cùng áy náy...

      Đủ các loại dấu vết, thế nhưng lại liên quan đếnán giết người vào mười năm trước sao?

      "Cái đó. . . . . . Có phải tôi hoa mắt hay ?"Cảnh viên ngồi ở bên cạnh đột nhiên tự lẩmbẩm.

      Cận Tử Kỳ mở mắt ra, xuất phát từ hiếu kỳ mà quét mắt nhìn ta cái, lại bị chiếc xe có rèm che ngoài cửa xe chạy nhanh song song vớixe cảnh sát thu hút tầm mắt, xe cảnh sát dừnglại ở ngã tư đường, bên cạnh xe kia cũng theo đó chậm lại.

      Đồng tử trong đôi mắt đẹp trừng lớn co rụt lại, Cận Tử Kỳ khỏi đến gần sát cửa sổxe, muốn nhìn người đàn ông ghế lái ở xe bên kia, có nhìn lầm, là TốngKỳ Diễn!

      " ấy. . . . . ." Tại sao lại ở chỗ này?

      Lại phát mình thế nhưng phát ra được thanh nào, tất cả lời giống như là bịnghẹn ở trong cổ họng.

      Xe cảnh sát lần nữa xuất phát, qua đến khúc cuathì rẽ , vì vậy đột nhiên tạo nên khoảngcách lớn với chiếc xe bên cạnh.

      khỏi mà có chút lúng túng, quay đầulại muốn tìm chiếc xe có rèm che kia, lại nhìn thấy xe của Tống Kỳ Diễn vượt qua mấy chiếcxe khác đuổi theo, theo sát sít sao ở phía sau xe cảnh sát.

      Ánh mắt Cận Tử Kỳ trở nên, sững sờ nhìn sang,hồi lâu sau mới quay người lại.

      Tựa vào chỗ ngồi, cúi đầu vuốt ve chiếv nhẫn ngón áp út, nhịn được, mộttiếng động mà nỉ non: "Ngu ngốc!"

      Đáy lòng lại dâng lên chua xót lẫn ngọt ngào.

      . . . . . .

      So với đại sảnh đồn cảnh sát luôn sáng ngời thìtrái ngược lại bên trong phòng thẩm vẫn luôn tràn ngập khí quỷ dị căng thẳng.

      Cận Tử Kỳ ngồi ở bên trong, hai gã cảnh sát thìngồi ở phía đối diện , mặt biến sắc mà quan sát .

      Sau hồi im lặng, người cảnh sát nổi tiếng coi như bạn bè mà cười cười, "Cận tiểu thư có thể gọi tôi cảnh quan Lưu, hôm nay cóthể phối hợp tới nơi này tôi rất cảm ơn, kế tiếpchúng ta liền tiến vào vấn đề chính ."

      Cận Tử Kỳ gật đầu, khi nhớ tới Tống Kỳ Diễnchờ ở phía ngoài thù cõi lòng lập tức bình tĩnh trở lại.

      "Cận tiểu thư, người phụ nữ trong tấm hình này hẳn là biết chứ?"

      Cảnh quan Lưu thả tấm hình lên bàn trước mặt Cận Tử Kỳ chính là Kiều Hân Hủy hình,Cận Tử Kỳ phủ nhận, "Bà ấy là mẹ ruột của cha mẹ tôi nhận nuôi, cũng là bạn họcthời đại học của cha mẹ tôi."

      "Trong đêm mười năm trước Kiều Hân Hủyở trong ngõ hẻm gần khu Tương Dương ngộ sátngười, chúng tôi điều tra tài liệu phát ghi chép nhập cảnh ngày hôm đó là Cận tiểu thư từ Luân Đôn trở về, sân bay cũng vừa đúng dịp ởtrong khu vực gần Tương Dương."

      "Chuyện mười năm trước tôi nhớ rõlắm," Ánh mắt Cận Tử Kỳ thản nhiên mà nhìn cảnh quan Lưu quan sát mình, "Huống chi, tôi xuất ở bên kia cũng đại biểuchuyện này và tôi có liên quan."

      "Chúng tôi trước đó lật xem hồ sơ của vụ án mạng, phát người chết là côn đồ trong thành phố này, thường xuyên cầm tiền rồi làm chút chuyện thay người khác tiêu trừ tai họa,căn cứ ghi chép năm đó, trước đêm gặp chuyện may cầm số tiền đáng kể về nhà."

      Cảnh quan Lưu dừng lại mấy giây, các ngón tay đan vào nhau rồi gõ lên mặt bàn: "Mà mấy têncôn đồ khác cùng cầm tiền, căn cứ khẩucung năm đó chúng tôi tìm được từ bọn họ, bọn họ cũng nhất trí chỉ con của thư ký thànhuỷ này trước đó giao cho họ, ta xuất ra tiền, muốn bọn họ dạy dỗ giành bạn trai của ta."

      Lời của ông ta ra chậm, cũng rất có thâm ý, ánh mắt cũng sắc bén mà nhìn chằmchằm, tựa như muốn xem thấu cảm xúc được giấu dưới lớp mặt nạ bình tĩnh của .

      "Về sau khi án giết người phát sinh, những têncôn đồ này được thư ký thành uỷ cho mộtkhoản phí ém miệng che giấu chân tướngchuyện con của mình sai khiến hại người, lúc ấy vị thư ký thành uỷ kia vẫn chưa rơi đài, bị xử rất nặng, nếu đặt vào tại, có lẽ cănbản cần phải ngồi tù, hoặc giả cũng chỉ ba bốn năm lại ra."

      Cận Tử Kỳ lại luôn luôn suy tư câu kia "Mộtcô giành bạn trai ta", trong lòng giăng đầynghi ngờ, mơ hồ có suy đoán nào đó, nhưng trênmặt lại lộ ra bất kỳ sơ hở.

      bưng cốc nước lên uống hớp, giọng cũng là rất lạnh nhạt: "Tôi biết chuyện này có quan hệ gì với tôi? Chẳng lẽ là bởi vì đêm đó tôi xuất ở trong khu vực gần TươngDương bị tình nghi sao?"

      Cảnh quan Lưu trầm ngâm mà nhìn , vị cảnh sát khác bên cạnh cầm tấm hình đưa tới trước mặt : " ta, Cận tiểu thư cũng xa lạ chứ?"

      Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn, đập vào mắt chính làhình của Tần Viễn, so với thành thục chững chạc nay, trong hình có vẻ còn trẻ ngâyngô, nhìn qua bộ dạng bất quá cũng chỉ hai mươimốt hai mươi hai tuổi.

      gật đầu giải thích: " ta là bạn học củachồng tôi, trước đó chúng tôi mới vừa gặp quavài lần."

      Cảnh quan Lưu nghe lời thế, cũng cau chặt chân mày, ánh mắt nhìn sang Cận Tử Kỳ càng thêm ý vị , và cùng cảnh sát bên cạnhliếc mắt nhìn lẫn nhau, dường như khó có thể tin đáp án đưa ra.

      vị cảnh sát khác nhanh chóng ngẩng đầunhìn liếc mắt cái, sau đó từ trong túi cầm lên mấy tấm hình, mang theo khẩu khí chất vấn mà đưa hình cho Cận Tử Kỳ: "Vậy những tấmhình này Cận tiểu thư giải thích thế nào?"

      Lưng của Cận Tử Kỳ có chút cứng ngắc, khi nhìn thấy đôi nam nữ trong tấm hình, lạnhnhạt và tỉnh táo mặt trong phút chốc cókhuynh hướng vỡ ra, trong đầu ầm tiếngthành mớ hỗn độn.

      cùng Tần Viễn đứng chung chỗ,hoặc thân mật mà dắt tay, hoặc ôm nhau, khôngphải là mình là ai? !

      Trong cảnh tuyết rơi ở sườn núi, và Tần Viễn ôm nhau ở chung chỗ, Tần Viễn mang trênmặt nụ cười mừng rỡ, mặt có chút ngượngngùng đỏ ửng, mà phía sau nơi họ đứng, chính là khu biệt thự Cận gia.

      Cảnh tượng cùng chỗ thấy trong mộng giốngnhau như đúc.

      Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm chính mình tronghình ——

      Đôi hàng mi cụp xuống, khóe môi thoáng lên chút ý cười hiểu . . . .

      Hết thảy mọi thứ làm cho hô hấp của dừng lại, tim cũng theo đó mà đập chậm nửanhịp.

      Nửa đêm tỉnh mộng, người đàn ông thườngthường làm cho đau lòng.

      Thế nào lại là Tần Viễn?


      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 36.2 Lần Này Bảo Vệ Được Em!


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Nửa đêm tỉnh mộng, người đàn ông thườngthường làm cho đau lòng.

      Thế nào lại là Tần Viễn?

      . . . . . .

      Ngày ở cửa bệnh viện, khi đẩy cửa ra xuốngxe, Tần Viễn quay đầu lại đối với cười tiếng, : "Tôi cho là, bằng mức độ chúng ta quen biết, hẳn là cần khách sáo như thế."

      Khi ra bọn họ lần đầu tiên gặp nhau trongmưa, vẻ mặt đoán ra cảm xúc.

      Bàn tay Cận Tử Kỳ khỏi siết chặt tấmhình trong tay.

      Nhớ đến khi xét đoán về vị thiên kim nhà giàu và chàng trai nghèo trong phim, cõi lòngcủa khỏi mà đau nhói.

      Bọn họ rốt cuộc từng lại với nhau như thếnào, lại bị che lấp như thế nào?

      Nếu như chính là chàng trai nghèo đó, là thiên kim nhà giàu vứt bỏ sao?

      . . . . . .

      "Theo chúng tôi biết, Cận tiểu thư và Tần Viễn mười năm trước lại với nhau, nhưng mà Tần Viễn trước đó từng có bạn , là bạn chẳng Tần Viễn vẫn luôn đượctiểu thư của trợ lý thành uỷ trợ giúp. . . . . ."

      "Sau đó Tần Viễn lại đột nhiên cùng con củatrợ lý thành uỷ đoạn tuyệt lui tới, ta tìm thám tử tư theo hành tung của Tần Viễn, giống như những tấm hình trong tay của chúng tôi đây,chính là tìm được phim gốc do trinh thám năm đó chụp lại mà có được. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ nhớ đến chiếc nhẫn bạch kim kia, nhớ đến tiệc sinh nhật Tần Viễn kéo đàn vi-ô-lông, đáy lòng đột nhiên như có thứ gì đó từdưới đất chui lên, nhưng lại phản ứng theo bản năng mà bác bỏ lời của cảnh sát.

      "Coi như tôi cùng ta từng qua lại thếnào? Bây giờ chuyện đương tan tan hợphợp là chuyện rất bình thường, huống chi, các người cũng biết, ta hôm nay cùng con của nhà giáo dục Phương gia kết hôn."

      Cảnh quan Lưu lùi từng bước ép sát:"Nhưng mà, khi chúng tôi cầm hình của và Phương Tình Vân cho những tên côn đồ kianhìn, bọn họ mực chắc chắn năm đó gáitrong hình mà vị thư kỳ thành uỷ kia cho bọn chúng nhìn chính là , huống chi lúc ấyPhương Tình Vân xuất ngoại, mà vừađúng lúc ngày đó trở về nước lại vừa vặn thời gian trước sau xuất ở trong khu vực gần đó."

      Sau đó ta thong thả ung dung mà tựa lưngvào ghế ngồi, ánh mắt tinh sáng lên nhìn chằmchằm Cận Tử Kỳ: "Căn cứ điều tra chúng tôi còn được biết, Tần Viễn năm đó xuất ngoạingười tài trợ là tập đoàn Cận thị, điều này cũng phần khi ta xuất ngoại trước đó trừ Cận tiểu thư cũng có lui tớivới những bạn khác."

      Cận Tử Kỳ hoảng hốt mà nhìn chằm chằm mấy tấm hình, trong đầu óc loạt hỗn loạn, khi muốn vứt bỏ những ký ức mông lung quyếtđịnh lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, đột nhiêncó người cho biết thiếu sót qua củanăm tháng, bây giờ chờ đợi đưa ra quyết định, ép buộc thể tiếpnhận những ký ức vỡ tan tành này.

      Cảnh quan Lưu nhìn ra kháng cự: "Cận tiểu thư, chúng tôi hi vọng cần có chỗ giấugiếm, bằng năng lực của cảnh sát, tôi muốn đàora những chuyện năm đó là chuyện sớm haymuộn, chẳng bằng phối hợp với công việc của chúng tôi, thanh giả tự thanh, nếu như xác định vụ án này liên quan gì đến , chúngtôi dĩ nhiên quá làm khó dễ ."

      Ánh mắt của ta trở nên sâu thẳm trịnhtrọng, tâm tứ của Cận Tử Kỳ lại thả lên bầu trờimênh mông, đem những tấm hình kia thả lại bàn, thần sắc có chút hoảng hốt mà : "Tôi bốn năm trước ra khỏi trận tai nạn xe rất nhiều chuyện nhớ ."

      Cảnh quan Lưu nhìn cái sâu, nhấn từng chữ mà hỏi ngược lại: " là muốn mất trí nhớ?"

      Cận Tử Kỳ rũ mắt xuống, nhàng gật đầu: "Có thể như vậy."

      Bên trong phòng thẩm vấn phút chốc yên tĩnhtrở lại.

      ----------

      Phương trạch, thành phố B.

      Tần Viễn thân tây trang màu đen ngồi ở bên cạnh giường, ánh mặt trời nghiêng vẩy, chút ánh sáng vàng điểm lên mái tóc nâu.

      ngồi đưa lưng về phía cửa lâu, giống như bức tượng điêu khắc cứng lại trong thời gian.

      "A Viễn, như thế nào còn xuống, nhóm người của ba chờ đợi đến sốt ruột rồi!"

      Cửa phòng ngủ bị từ bên ngoài đẩy ra, Phương Tình Vân toàn thân áo cưới màu đen lịch tao nhã xuất ở cửa.

      Dưới lầu mơ hồ truyền đến tiếng nhạc du dương vui vẻ, khách đông náo nhiệt cũng làm cho cômặt mày vui mừng hớn hở.

      mặt được trang điểm xinh đẹp khéo léo, cười rộ lên làm hai bên gò má lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng .

      " hôm nay nếu như còn muốn lười biếng, banói em cũng cần giúp !"

      Người đàn ông ngồi bên mép giường vẫn như cũ phản ứng, Phương Tình Vân bất đắc dĩthở dài tiếng, mang ý cười tới, quỳ mộtgối xuống ở chiếc giường mềm mại, từ phíasau ôm lấy người đàn ông lâm vào trầm tư.

      híp mắt ngắm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, mặt tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn cười,thân mật mà tựa đầu vào đầu vai , "A Viễn, em luôn luôn nghĩ, ngày sau khi đến cục dânchính đăng ký xong, nên tới chỗ nào du lịchtrăng mật."

      Nhiệt độ gò má của ấm áp dễ chịu,nhưng thấy Tần Viễn trả lời, khỏi ngẩng đầu quan tâm mà giơ tay lên chạm tớimá của , lại bị đột nhiên giơ tay lên kéo cổ tay lại, muốn thu tay trở về cũng thuđược.

      "A Viễn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chúngta kết hôn cao hứng sao?"

      Bàn tay nắm lấy cổ tay lại lạnh như băng khiến run rẩy, dường như giờ phút này cảngười mang lại cho cảm giác ——

      u lạnh lẽo, giống như là người mất sinh mạng cứng ngắc như tượng gỗ.

      "A Viễn ——" lại gọi tiếng thấp.

      Tần Viễn lại đột nhiên buông bàn tay của ra, khi qua ôm , lại lập tức đứng lên.

      Chậm rãi xoay người, động tác lui về phía sau chậm lại rồi lui bước.

      Lưng thẳng tắp đụng vào cửa sổ phía sau.

      Nhưng lại có bất kỳ cảm giác gì, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn sang người phụ nữvẫn ngồi chiếc giường đôi.

      "Tình Vân, những năm này phải là em đãmệt rồi hay ?"

      Thậm chí ngay cả giọng của cũng bình tĩnh ngoài dự liệu, bình tĩnh làm cho người khác hoảng hốt.

      Phương Tình Vân ngẩn ra, kinh ngạc qua trênmặt cũng là ngọt ngào, lắc đầu cái: "Chỉcần cùng ở chung chỗ, em vĩnh viễncũng cảm thấy mệt mỏi, a Viễn, biết em mà."

      Tần Viễn lại đột nhiên tự giễu mà cười cười, nụcười rất nhạt, lại tràn đầy thê lương sầu não.

      người đàn ông mặt rất ít khi xuất vẻ mặt như vậy.

      Nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, cũng đaunhói ánh mắt của Phương Tình Vân.

      "A Viễn rốt cuộc làm sao vậy? Buổi trưakhông phải vẫn tốt sao?"

      đứng dậy muốn tiến lên kéo , lại quay qua bên cạnh tránh được đụng vào, thần sắc càng thêm lạnh lùng.

      Trong ánh mắt đầy lo lắng mà khiong hiểu, từ từ giơ lên bì thư bị nắm ở trong tay.

      Đó là bức thư, bức thư bị ngườiđàn bà che che giấu giấu suốt mười năm.

      Cũng là bức thư người phụ nữ khác mười năm trước viết cho .

      Hoặc là, chuẩn xác mà hơn , phải mộtbức, là rất nhiều bức.

      Ánh mắt Tần Viễn lướt qua sắc mặt có chúttái nhợt của Phương Tình Vân, dừng lại bàntrang điểm phía sau lưng .

      Nơi đó có đặt cái hộp, bên trong là xấpthư, người nhận là Tần Viễn.

      "Em vẫn luôn biết mối quan hệ của tôi và CậnTử Kỳ, có đúng hay ?"

      Biết chúng tôi từng nhau như vậy, biết tôi bởi vì ấy suy sút phấn chấn, có đúnghay ?

      Nụ cười mặt Phương Tình Vân như bị tước đoạt chút xíu, nghe chất vấn, nhìn ánh mắt chuyển lạnh, hai tay của luốngcuống mà ràng rịt áo cưới, "A Viễn, anhnghe em giải thích, phải như vậy......"

      "Nếu quả như muốn để cho tôi thấy được những bức thư này, tại sao vứt bỏ , còn phải cất giấu từng bức từng bức mộtnhư vậy, là bởi vì áy náy sao, hay là chỉ có như vậy em mới an tâm?"

      "A Viễn, hãy nghe em , em chỉ khôngmuốn lại bởi vì ấy mà sa sút xuống. ấy đối với như vậy tại sao còn phảiu mê tỉnh ngộ, chẳng lẽ quên khi em nhặt được trong hình dáng ra sao hay ?"

      Thân hình Tần Viễn ngẩn ra, bức thư trong tay bị siết chặt.

      Phương Tình Vân khổ sở mà cười cười, "Anhbởi vì ấy mà say rượu hút thuốc lá còn bị lưu manh đánh ngất xỉu vứt phố ở Luân Đôn, cảm thấy em vẫn thờ ơ lạnh nhạt sao?"

      Con ngươi mắt của Tần Viễn thoáng qua hoảnghốt, giọng cũng trầm ách mấy phần, "Tôicó quyền biết chân tướng của việc, mặc dùtôi cùng ấy còn có thể nữa, tôi cũng cóquyền biết lý do mình bị vứt bỏ."

      "Biết rồi có thể như thế nào? Trở lại tìm ấy sao? Cha mẹ ta đồng ý cho các người ởcùng nhau sao? Tần Viễn, đừng quên chân của là ai bẻ gãy, là ai phản đối mạnh mẽ ép buộcanh phải xuất ngoại!"

      Là Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết, này thế nào lại quên?

      Tay của tự chủ được sờ chân mình.

      Nửa đêm tỉnh mộng cũng giật mình tỉnh giấc, làm sao quên?

      cúi đầu nhìn bức thư trong tay, lật tớimột bức thư, kiểu chữ xinh đẹp, ấy ——

      trở về em tin sao, a Viễn, em tìm , mẹ , chỉ cần vẫn là độcthân, chỉ cần còn tin tưởng vững chắc tình của chúng ta, bà đồng ý cho chúng ta ở chung chỗ!

      Thời gian gửi thư, tháng trước của mườinăm trước.

      , mua vé máy bay ngày mười hai Luân Đôn tìm .

      Ngày mười hai tháng mười hai của mười nămtrước, làm gì?

      Khi đó, cùng Phương Tình Vân dần dần sinh cảm tình, bắt đầu lệ thuộc vào thiện lương dịu dàng này.

      nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng, sau đó mơhồ mà nhớ lại ——

      từng có ngày, ở trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, giáo sư Trung Quốc tìm .

      Giáo sư mập mờ mà nháy mắt, đó là Đông Phương xinh đẹp thú vị.

      cười cởi áo khoác trắng xuống tới cửa, hôm đó ánh nắng tươi sáng, cũng nghĩ là Phương Tình Vân.

      thực tế, ở ngay cửa đụng phải Phương Tình Vân, vứt bỏ tính tình ngượngngùng trước đây, thế nhưng đột nhiên ôm lấy , hơn nữa đè đầu của xuống rồi hôn môicủa .

      Đó là nụ hôn đầu tiên của họ, kinh ngạc màtrợn mắt, nhưng lại đẩy ra.
      -------

      Chân mày của Tần Viễn nhíu lên, vậy giây phút đó, Cận Tử Kỳ có phải đứng ở góc nhìn thấy hay .

      cho là Phương Tình Vân, nhưng ra là Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ ngàn dặm xa xôi Luân Đôn tìm giải thích.
      ------------

      "Tần Viễn, chẳng lẽ em đối với chưa đủ tốt sao? Em đây nhiều năm làm cho nhiều thứ mà sánh bằng mấy phong thư này sao?"

      Phương Tình Vân vô lực ngã ngồi ở giường,ngửa đầu nhìn sang Tần Viễn bị góc màn cửa sổ che khuất mặt.

      "Chúng ta mười năm cuối cùng bù đượcanh cùng ấy năm sao? Tần Viễn, chính là đầu bạch nhãn lang (vong ân bội nghĩa hung tàn), tôi vì trả giá mọi thứ mà nhìn thấy, chỉ nhìn thấy được việc ta từ Trung Quốc đến Luân Đôn!"

      thê lương mà cười , nước mắt lại khống chế được mà lưu lại, nội tâm khổ sở vạn phần.

      Tần Viễn từ trong bóng tối ra, đến trước mặtcô ngồi xổm xuống, cầm tay của , "Tình Vân."

      Phương Tình Vân lại xoay mặt nhìn ,nước mắt rơi càng nhiều hơn, lại cố nén khôngkhóc lên tiếng.

      "Tình Vân, xin lỗi." Ánh mắt của Tần Viễn phức tạp mà nhìn sang , giơ tay lên dịudàng mà xóa những giọt nước mắt rơi càm, " biết em đối với rất tốt, cũng chỉ là nhất thời có chút tức giận."

      " chỉ cần vừa nghe tên Cận Tử Kỳ ngườilập tức thay đổi."

      Cổ họng Phương Tình Vân khản khi đọc lên tên của người phụ nữ ấy, người đó luôn chen ngang giữa bọn họ, vĩnh viễn vượt quanổi cái rãnh đó, dù bị cố ý chôn vùi suốtmười năm lại nữa lần ra vạn trượng.

      Tần Viễn khẽ rũ mi mắt xuống, thấy rõtâm tình trong mắt.

      Khi ngẩng đầu lên lần nữa cố định và nghiêmtúc, nắm chặt tay của : "Tình Vân, anhcùng ấy là quá khứ, em mới là người anhmuốn quý trọng, em cho rằng cùng ấy còn quay lại được sao?"

      " quên ta, chỉ là bởi vì khôngthể quên được cái loại hận đó, mối hận bị người bẻ gãy hai chân!"

      Màu mắt của u ám sâu sắc, thấy bên trong chứa gì đó.

      thực tế, ngay cả chính cũng , những năm gần đây, rốt cuộc là hận nhiều hơn hay là nhiều hơn.

      Nhưng Phương Tình Vân bởi vì lời của mà thân thể cứng đờ, ngay sau đó liền quay mặtsang nhìn khuôn mặt tuấn nhã của .

      "Ở giữa em và ta, lựa chọn vẫn là em sao?"

      Tần Viễn nhàn nhạt cười, nhìn sang nước mắt dính đầy mặt, ánh mắt phá lệ dịu dàng.

      "Mười năm này, ở trong thời điểm đơnnhất cùng ở bên cạnh chính là em, ở trong thời điểm thành công nhất cũng là em, anhđã vì em mà đưa ra lựa chọn, em cảm thấy sao?"

      Phương Tình Vân nín khóc mỉm cười, lại pháthiện mình vừa khóc lại cười mất thể diện,xấu hổ mà quay mặt lại bị Tần Viễn nắm chặt tay, ngược lại bị phen kéo vào trong ngực.

      Bàn tay của khớp xương ràng khẽ vuốt ve vén mái tóc dâu, "Nha đầu ngốc, tại saocũng tin ?"

      Hai người như keo như sơn mà dính nhau mộthồi, Tần Viễn liền kéo Phương Tình Vân đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài xã giao với khách mời,nhưng lúc xoay người, giữa lúc ấy thấy được hình ảnh từ trong TV mở ra.

      Bước chân mới vừa nâng lên nhất thời dừng tại chỗ, tầm mắt cũng dừng ở TV.

      "A Viễn, Sao rồi?" Phương Tình Vân theo tầm mắt của nhìn sang.

      Kênh truyền hình truyền mục tin tức,bối cảnh là Thịnh Thế Hào Đình ở thành phố S, ngay cửa có đầy phóng viên giới truyềnthông lấy tin tức, bảo vệ cố gắng mà duy trì trật tự, ngăn cản bọn họ vào.

      Sau đó, từ bên trong có vài nhân vật nổi tiếng ănvận đẹp lộng lẫy ra, nhìn thấy phóng viên ởcửa mặt cũng lập tức đổi sắc, vừa che mặt của mình vừa nhanh chóng tới chỗ dừng xe.

      Mà các phóng viên ở bên ngoài cầm micro miêu tả sinh động như ——

      "Dựa vào các tin tức dấy lên, hôm nay thiên kim Cận gia làm dâu sắp sửa bước vào nhà giàu số của thành phố này là Tống gia, vô cùng có khả năng cùng vụ án ngộ sát mười năm trước có liên quan, hơn nữa càngkhéo chính là, ngày hôm qua mười năm trướcthì xảy ra án giết người, nếu tin tức này là ,vậy cổ phiếu Cận thị cũng vì thế mà sụt giá, vềphần thiên kim Cận gia sợ rằng khó thoát tai ương lao ngục."

      Màn hình TV rất nhanh chuyển hướng sang bãi đậu xe có vài chiếc xe có rèm che chậm rãi lái ra, ít phóng viên có khứu giác bén nhạy chỉ huy nhiếp ảnh gia ôm máy quay phim đuổi theo cản đường.

      " ít người có liên quan biết chuyện này,nhưng luôn luôn cố ý tránh né khi chúng tôi hỏithăm, vậy mà đến bây giờ chúng tôi cũng khôngthấy dâu xuất ở trước mặt mọi người, có tin tức tiết lộ, bị cảnh sát bí mật mang ."

      "Là người trong nhà chủ tịch Cận thị Cận Chiêu Đông đối với chuyện này cũng trả lời cách hờ hững, vậy mà mặt khó nén thần sắcmệt mỏi, chuyện này đến bản tin sau đài tiếptục đưa tin, hoan nghênh mọi người đến lúc đótheo dõi!"

      Bàn tay của Phương Tình Vân nhịn đượcsiết chặt ống tay áo của Tần Viễn, "A Viễn,chúng ta nên xuống."

      Tần Viễn lại nhìn sang TV có phản ứng, trong đầu óc câu kia của phóng viên——

      Ngày hôm qua mười năm trước, ngày mười bốn.

      Ngày mười hai mười năm trước, Luân Đôn tìm .

      Vậy mấy đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

      Chuông điện thoại di động trong túi quần vanglên, chân mày Tần Viễn càng nhíu chặt, lấyđiện thoại di động ra, là của thư ký của gọiđiện thoại tới, giọng có chút thấp thỏm bất an.

      "Tần tổng, mới vừa rồi cảnh sát thành phố S gọi điện thoại tới muốn gặp hỏi vài vấnđề để biết thêm về án giết người vào mười nămtrước, biết khi nào có thể dành chút thời gian để gặp họ?"

      Các ngón tay của Tần Viễn cầm điện thoại lên khớp xương cứng ngắc, nhìn chằmchằm màn hình TV, ánh mắt đột nhiên giống như là muốn rỉ máu, giọng của cũng thay đổi khàn cả giọng: "Cái gì án giết người?"

      "Bọn họ có thể bắt nhầm người, bây giờ hoài nghi là thiên kim Cận thị ở thành phố S lỡ taygiết người, bởi vì điều tra biết được các vị quen biết cho nên mời đến lấy khẩu cung. . . . . ."

      "Em đặt cho vé máy bay nhanh nhất đếnthành phố S." Giọng của giống như bịhút hết khí lực.

      Dường như quên mất hôm nay là chú rể,khoảnh khắc ấy đầy trong đầu đều là nộidung nghe được TV, Cận Tử Kỳ mườinăm trước giết người sao?

      "A Viễn!" Phương Tình Vân so với nhanhhơn bước ngăn ở cửa, " chẳng lẽ quên hôm nay chúng ta kết hôn?"

      Ánh mắt Tần Viễn sâu thẳm, giữa lông mày đầy vẻ rối rắm " biết, Tình Vân, chờ trở lại, nhất định phải biết năm đó đến tột cùng xảyra chuyện gì, nếu thể nào an tâm."

      Phương Tình Vân còn muốn đưa tay kéo lại, cũng lướt qua nhanh chóng xuống lầu. Xuyên qua khách mời kinh ngạc, chạy ra khỏicổng chính, chạy thẳng tới nhà để xe.

      Nghe lầu dưới mẹ lo lắng hỏi thăm và thanhxe phát ra, Phương Tình Vân suy sụp tinh thầntựa vào cạnh cửa, thất thanh mà cười cười, sắcmặt đen tối, ra là, cuối cùng sánh bằngngười kia. . . . . .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 37.1 Còn Tôi, Vậy PhươngTình Vân Tính Là Cái Gì?


      Editor: Tâm Thường Lạc

      "BOSS, chuyện bảo tôi điều tra, có chútmanh mối."

      Tống Kỳ Diễn ngồi ghế ở hành lang cụccảnh sát, lễ phục màu đen bị tháo nút áo,chiếc nơ cũng sớm bị lấy xuống, nút áo sơ mimở rộng ra hai cái, gương mặt tuấn tú sinh ra dòng khí tràng nồng đậm khiến ngườikhác dám đến gần.

      Nghe đầu kia điện thoại Trâu Hướng báo cáo,chân mày càng nhíu chặt thêm, vòng khói điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay từ từ kéo lên.

      "Tiên sinh, nơi này cấm hút thuốc." Có nữ cảnhsát viên tới nhắc nhở.

      Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu đảo qua liếc mắt cái, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, thấy thế nữ cảnh sát viên rụt cổ cái, đâu nào còndám lắm mồm, thức thời mà vuốt cổ ngượngngùng lạnh cả người ra ngoài.

      Trong hành lang, thỉnh thoảng chỉ có thanhthư ký ở cục cảnh sát lại lại, thấp thoángxen lẫn tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài.

      trận tiếng bước chân hỗn loạn từ đầu cầu thang truyền đến, côm cốp côm cốp, vô cùng ràng.

      Giữa làn khói mù tràn ngập, Tống Kỳ Diễn theo tiếng ngẩng đầu nhìn lại, Tần Viễn đứng giữacầu thang, hô hấp dồn dập.

      Tống Kỳ Diễn chậm rãi đứng dậy, cùng TầnViễn đứng song song, giống như hai loại từ trường hợp đột nhiên phát sinh va chạm.

      " ấy đâu?" Tần Viễn tới, mở miệng lập tứchỏi: "Cảnh viên ở dưới lầu lầu hai, ở nơi nào?"

      Tống Kỳ Diễn mắt lạnh nhìn sang thần sắc Tần Viễn lo lắng, dưới lớp mặt nạ nhẫn bình tĩnh là sóng to gió lớn, như để ý mà đem điện thoại di động giấu vào trong túi, " ấy có thể được nơi nào, phải hôm nay cậukết hôn sao?"

      Tần Viễn đột nhiên bị vấn đề này chặn lại phảicứng họng, hai tay rũ xuống nhưng bởi vì trong lòng tích tụ mà nắm chặt.

      Đúng nha, hôm nay vốn nên ở trongPhương trạch vui vẻ làm chú rể .

      quay mắt qua bên, nhưng giọng nóinhư lẩm bẩm: "Tôi thấy được tin tức, muốn biếtđến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

      "Có thể có chuyện gì xảy ra, nên thấy cậu cũngđã thấy được."

      Tần Viễn cau mày nhìn Tống Kỳ Diễn mang vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi. . . . . . Rất lo lắng cho ấy,năm đó ——"

      " ấy rất ổn." Tống Kỳ Diễn bỗng dưng cắtngang lời , đảo mắt đối diện ánh mắt hơi hơi kinh ngạc: " ấy rất ổn."

      Giống như là sợ tin, cho nên cố ý nhấn mạnh lần nữa.

      Tần Viễn lại muốn nghe những lời này, về phía trước bước: " ấy ở phòngnào, tôi muốn gặp ấy."

      Bả vai lại bị bàn tay chế trụ, ngăn lại hắntiếp tục về phía trước.

      Tống Kỳ Diễn mím môi, nhìn sang ánh mắt càng thêm lạnh lùng, "Trước khi ấy ra ngoài,hãy rời ."

      Tần Viễn vẫn áp chế tức giận chợt vùng dậy, trởtay giữ lấy cổ tay Tống Kỳ Diễn giữ đầu vai mình, phát lực độ như gông sắt thể rung chuyển, cười lạnh tiếng:"Tôi tại sao phải rời ?"

      "Vậy cậu có cái tư cách gì đứng ở chỗ này?"Tống Kỳ Diễn lời sắc bén, giọng bìnhthản lại lộ ra vô cùng châm chọc.

      biết đến cuối cùng giễu cợtnhững thứ gì, tâm tình Tần Viễn lại vì vậy mà hạ xuống tột điểm.

      Sắc mặt Tần Viễn trầm xuống: "Kỳ Diễn, cậu cùng tôi đối chọi gay gắt như vậy tới khinào?"

      Tống Kỳ Diễn quay lại cười khẽ, lạnh lẽo đến cực điểm: "Vậy cậu lại muốn lúc nào mới cóthể bỏ qua?"

      hành lang, hai người đàn ông ainhường ai, mắt trừng mắt, khí thế lẫm liệt bên nào nhượng bộ đối phương.

      "Chuyện giữa tôi và Cận Tử Kỳ, cậu căn bản có quyền can thiệp." Tần Viễn cắn răngmột cái, cũng giữ chặt cổ tay của Tống Kỳ Diễn, "Sao cậu cũng thẳng thắn thừa nhận, cậuđứng giữa cản trở, chính là vì muốn lấy được ấy? !"

      "Tôi chưa từng phủ nhận qua lòng tư lợi của tôi." Tống Kỳ Diễn hồn nhiên chưa phát hiệnmình làm sai chỗ nào, sắc mặt như nước, "Thậtkhông có đạo lý khi cậu cũng cưới sanh con rồi, vẫn còn đối với ấy dây dưa sao? Chẳng lẽ, chỉ bởi vì cậu quên đượccô ấy, ấy nhất định phải nên vì cậu mà thủthân như ngọc?"

      Sắc mặt của Tần Viễn trắng nhợt, Tống Kỳ Diễn lại quá để ý mà cười mỉa tiếng: "TầnViễn, thế giới có chuyện tốt như vậy,khi cậu đẹp đôi, ấy lại phải chịu bị độchành hạ, ấy nợ cậu cái gì!"

      Tần Viễn chỉ cảm thấy trái tim trận đau nhói, giống như là bị thứ gì đột nhiên đốt qua.

      tiến lên vị trí của Tống Kỳ Diễn gần mộtbước, tay khác kéo lấy cổ áo của , sắcmặt xanh mét, chất vấn: "Tống Kỳ Diễn, mày đến tột cùng đánh cái chủ ý gì, lại làm cáiquỷ gì?"

      Tống Kỳ Diễn cười tiếng, thuận thế dựa sát vách tường ở sau lưng, thẳng tắp mà nhìn sang ánh mắt đầy phẫn hận.

      "Tôi thích ấy, hận thể đem ấy nhập vào trong xương, muốn cùng ấy dây dưa cho đến chết, cậu hiểu ?"

      "Tao hiểu." Tần Viễn cười lạnh, "Cho nên thậthèn hạ mà lấy trộm quá khứ của người khác, từ thủ đoạn nào mà ngăn cản tao cùng côấy gặp mặt, mày phải là lo lắng tao đem những chuyện kia cho ấy biết mà huỷ cái hạnh phúc giả dối tại của mày sao?"

      "A Viễn." Giọng Tống Kỳ Diễn lại đột nhiênmềm nhũn, giữa hàng lông mày cũng đầy hứng thú: "Giờ phút này cậu lại lấy lập trường gì mà đến nhúng tay vào chuyện của Cận Tử Kỳ? Sau khi trở về, cậu làm sao đối mặt với Phương Tình Vân?"

      Tần Viễn dừng chút, mặt hiển lộ ra tia phiền não, thần sắc thống khổ.

      Bàn tay nắm thành quyền lên các đốt ngón tay xanh trắng, tựa như cố gắng chịu nhịn đau đớn hành hạ do trầy da sứt thịt.

      Có đôi khi tinh thần bị hành hạ so với thể xác bị trừng phạt thống khổ nhiều hơn.

      Ý cười bên khoé miệng Tống Kỳ Diễn càng sâu hơn càng lạnh hơn, cũng càng thêm giễu cợt,"Nếu cuộc sống lúc nào cũng trôi qua như vậy.Cậu đưa ra lựa chọn, nên tiếp tục kiên trì, nên hối hận, cũng cần quay đầu lại."

      "Dứt khoát chút, tất cả mọi người đều thoải mái nhõm, ấy tại cần bất kỳ quan tâm nào của cậu, xem như là người xa lạ liếc mắt nhìn cái rôig qua tốt sao? Cậu cho rằng cậu làm như vậy, khi Cận TửKỳ biết mọi việc còn có thể cảm thấy vui vẻ yêntâm sao?"

      Tần Viễn siết chặt quả đấm: "Nếu như chuyệnnăm đó và tôi có liên quan, tôi thể nàonhìn ấy mà bỏ mặc."

      "Vậy cậu muốn trông nom như thế nào? CùngPhương Tình Vân huỷ bỏ hôn nhân, trở lại đếnbên cạnh Cận Tử Kỳ? Ban đầu nếu cậu tiếp nhận Phương Tình Vân, có thể đối với Tử Kỳ suốt mười năm chẳng quan tâm, cậu xác địnhcậu ấy sao?"

      Tần Viễn bị chạm đến vết thương, lửa giận lập tức bị đốt lên: "Tôi làm sao có thể ấy?"

      "Vậy cậu bây giờ còn ấy sao?"

      Hầu kết của Tần Viễn khẽ động, lại bị lời nóilạnh lùng của Tống Kỳ Diễn hỏi đến khôngnên lời.

      "Nếu như cậu còn ấy, vậy Phương Tình Vân tính là cái gì?"

      "Đến lúc chuyện này xử lý xong, tôi cùng Tình Vân kết hôn, tôi chiếu cố ấy tốt."Tống Kỳ Diễn lại bị đáp án này làm cho cúi đầumà bật cười, "Chiếu cố? phải sao?"

      Tần Viễn mang vẻ mặt khó coi, Tống Kỳ Diễn ngước mắt theo dõi sắc con ngươi đầy phức tạp, lời giữa làn môi mỏng khép mở vô cùngtàn khốc: "Hay là cậu vừa Cận Tử Kỳ lại đồng thời Phương Tình Vân?"

      Tần Viễn bị ánh mắt sắc bén của nhìn gầnmà lui về sau bước, hoàn toàn cứng họng rồi.

      "Cậu có biết ưu điểm lớn nhất của cậu là gì ? Là đa tình. Cậu có biết khuyết điểm lớnnhất của cậu là gì ? Cũng là đa tình. Phụ nữ nào cậu, giống như con bướm ngài dậplửa."

      "Loại người như cậu nên sinh ở cổ đại, mua cái trang viên, cưới tam thê tứ thiếp, ân ái hưởnghết mỹ nhân. Mỗi người phụ nữ cậu đều thậtlòng , những người phụ nữ đó cũng đều yêucậu, đại gia đình vui vẻ hoà thuận, cậu xem cũng hoàn mỹ, lưu truyền cho tới nay nhất định có thể xem là đoạn giai thoại phonglưu." (Lạc Lạc: mắng hay quớ ca ca ơi!)

      Ánh mắt Tần Viễn nhìn Tống Kỳ Diễn khóe mắt tựa như muốn vỡ ra, khớp xương của nắm đấmvang dội khanh khách.

      "Biết miệng của cậu ăn chừng mực, vẫn còn muốn tranh biện với cậu, tôi quả là phải có phần tự khiến cho mình bẽ mặtsao?"

      "Chẳng lẽ tôi sai sao?" Tống Kỳ Diễn mắtlạnh nhìn , hai tay khắc chế mà nắm chặt,nhịn phải xung động mà lên đánhngười: " quên được người trước, nhưng cũng dứt bỏ được người bây giờ."

      " biết cậu còn có nhớ hay , Cận TửKỳ trước khi chưa gặp phải cậu cuộc sốngnhư thế nào? Từ Cận gia bổ nhiệm làm người thừa kế, rực rỡ lộng lẫy, cao cao tạithượng, giống như công chúa sống trong cungđiện được hàng vạn hàng nghìn sủng ái. ấy tại sao phải dính dấp vụ án mạng trước đây, còn phải là cậu ban đầu vì đến gần ấy màvứt bỏ người phụ nữ khác, người phụ nữ kia ghi hận trong lòng, ở trong đêm ấy từ Luân Đôn trở lại tìm người đối phó ấy."

      "Cậu cái gì?" Tần Viễn ngẩn ra, vành mắtphiếm hồng: "Trong đêm ấy từ Luân Đôn trở về xảy ra chuyện?"

      "Oh, tôi như thế nào quên mất, khi đó cậu cùng Phương Tình Vân như keo như sơn, thế nào lạilưu ý đến bạn trước chạy đến Luân Đôn tìmcậu, tựa như khi cậu cùng ấy ở chung chỗ làm sao còn có thể nhớ thương bạn thứ nhất?"

      "Chuyện này cần cậu lập lại lầnnữa!" Tần Viễn gầm .

      Hai tay Tống Kỳ Diễn nhàn nhã cho vào trongtúi quần, nheo lại mắt khẽ mỉm cười: "Thẹn quá thành giận?"

      xong đưa ánh mắt chuyển hướng, tựa nhưtự nhủ: "Cận Tử Kỳ cái gì cũng tốt, chính là mệnh cách tốt."

      "Câm miệng!" Tần Viễn bỗng chốc xông lênphía trước, lần nữa kéo lấy cổ áo của .

      thanh tao nho nhã thường ngày sớm còn dấu vết, mặt chỉ có thần sắc giãygiụa mà tiêu điều.

      Lời của Tống Kỳ Diễn mà thể nghingờ xé rách vết thương trong lòng , trongphút chốc máu tươi đầm đìa.

      "Nếu như cậu cảm thấy áy náy, vậy vĩnh viễn nên xuất ở trước mặt ấy nữa."

      Tần Viễn cắn chặt răng, bởi vì lời của Tống KỳDiễn quá tàn nhẫn mà giận đến mức thân thể hơi run rẩy, vĩnh viễn muốn xuất ở trướcmặt nữa, hai chữ vĩnh viễn, cả đời, từ ngữ dứt khoát biết bao!

      Cánh cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, phátra tiếng "Két" rất , nhưng quấy rầy hai người đàn ông căng thẳng.

      Tần Viễn ý thức được mà xuống tay buông lỏng cổ áo Tống Kỳ Diễn ra, nhưng lưu lại nếpnhăn sâu.

      đầu bên kia hành lang, trong gianphòng ánh đèn sáng ngời hắt xuống nền nhà ngay cửa.

      bóng dáng duyên dáng cao gầy xuất ở trong hành lang, mặc quần jean, áo lông dê vàng nhạt, áo khoác màu đen, cổ thon thon là chiếc khăn quàng cổ đỏ thẫm, tóc dài đen nhánh được cuộn lên gọn gàng.

      "Nếu như có chuyện cần, chúng tôi liên lạcvới Cận tiểu thư, hôm nay làm phiền rồi."

      Cận Tử Kỳ đối với cảnh sát viên theo sát ra ngoài gật đầu: "Được, nếu như có chuyện khác, tôi cáo từ trước."

      Dù sao theo những chứng cớ mà sở cảnh sát nắm giữ cũng chỉ là phiến diện , mặc dù sau khi nhận được tố cáo bọn họ cũng phát vụ án có nghi điểm, nhưng chuyện mười năm trước đâu nào còn được ràng, những cái gọi làchứng cớ cũng coi là xác .

      Cận Tử Kỳ mặc dù bị tình nghi, nhưng mà chính là hung thủ cũng hơi gò ép quá rồi.

      Trừ phi bọn họ có thể tìm được nhều thêmchứng cớ đanh thép mới có thể danh chánh ngôn thuận mà giam giữ Cận Tử Kỳ.

      Nếu , chỉ có thể thả người, thậm chí có thể , cái bản án cũ này vẫn là chỉ có thể như vậy, giải quyết được gì.


      P/S: Diễn ca đối đáp hay quá! Làm chap này xong cộng cho Diễn ca thêm điểm thoai! CònTV...haizzz! là nạn nhân của mưu nhưngcũng ko thể đồng cảm, mười năm chẳng lẽ biết Kỳ Kỳ chịu khổ ntn sao?

      đọc xong chap này mà tần viễn cứng họng luôn minhg thực thích nam 9 trong truyện này, nam phụ hồi trước thấy đáng thương nhưng qua chap này tính đa tình của này thực làm mất điểm trong mắt mình , ban cho mìnhh hỏi còn bao chap nữa hoàn và hoàn bao lâu có ebook đừng bơ comment của mình nhé )
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 37.2 Còn Tôi, Vậy PhươngTình Vân Tính Là Cái Gì?


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ quay người qua, thấy được TốngKỳ Diễn và Tần Viễn hành lang.

      Dưới chân nhịp bước đột nhiên chậm lại, tầmmắt của dừng lại ở mặt Tần Viễn, màhắn cũng nhìn sang , nhìn dưới ánh đèn sáng ngời, biểu tình mặt của có chút ảm đạm.

      Những bức ảnh ố vàng lần nữa lên ở trongđầu của , như gió thu cuốn hết lá vàng nhàng bay xuống.

      Lại tựa như tảng đá lớn nặng nề ngăn ngayngực của , khiến cho cảm giác được buồn buồn hít thở thông.

      so với bộ dáng trong hình, ngũ quan tuấn hơn rất nhiều, bả vai cũng càng thêm dày rộng, vẻ mặt bình tĩnh, tư thế thong dong, cho dù là giữa hai hàng lông mày có giãy giụa do dự cũng bị cố gắng mà khắc chế lộ ra ngoài.

      quên mất dáng vẻ khi cùng mình ở cùngnhau, nhưng tuyệt đối giống như bây giờ chững chạc lại thâm sâu.

      Xem ra cùng Phương Tình Vân ở chung chỗ là đúng, người phụ nữ kia mới có thể làm cho lột xác thành người đàn ông xuất sắc.

      Về phần Cận Tử Kỳ ——

      Tầm mắt của chuyển sang Tống Kỳ Diễn,chân mày của bởi vì đem lực chú ý quánhiều đặt vào người Tần Viễn mà nhíu lại.

      Ở trước mặt , luôn là biết che giấucảm xúc chân của mình!

      Ở đáy lòng thầm than tiếng. . . . . .

      Cận Tử Kỳ giơ chân lên bước , từng bước từng bước tới, giày cao gót rơi mặt đất, tiếng vọng ràng.

      "Đốc" , "Đốc" , "Đốc" .

      Mỗi bước chân đặt xuống, như giẫm lênchóp tim của hai người đàn ông này, cũng rơivào bên tai .

      Đến lúc ngừng bước, đứng ở phía đối lập với hai người đàn ông ở trước mặt.

      Cận Tử Kỳ nhìn Tần Viễn, nhích sang vị trí của Tống Kỳ Diễn nửa bước, giơ tay lên khoác vào cánh tay của , quay sang lộ ra nụ cười : "Chúng ta về nhà ."

      Thần sắc của tự nhiên, bất quá giống như là câu bình thường.

      Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn sang , trông thấy trong mắt đầy vui vẻ và tin cậy, duỗi tayra xuyên qua khe hở bàn tay cùng đan chặt năm ngón tay, giọng khàn khàn:"Được, chúng ta về nhà."

      —— nhà, về nhà, trở về nhà thuộc về cùnghắn. Tần Viễn nhìn khuôn mặt bày ra gần trong gang tấc, xinh đẹp tĩnh nhã, lồng ngực lại giống như bị tưới nước đá mà lạnh như băng.

      Ánh mắt dời xuống, dừng ở chỗ hai tay củaTống Kỳ Diễn cùng đan chặt.

      Trái tim dường như bị bàn tay to bóp nghẹn chặt, khó chịu thở nổi.

      "Cận Tử Kỳ." Môi mấp máy, trong mắt chút ánh sáng cũng trở nên mù mịt, chẳng qua chỉ nhớ đến cái tên này, "Cận Tử Kỳ ——"

      Cơ thể Cận Tử Kỳ hơi khựng lại, trong phút chốc bàn tay bị Tống Kỳ Diễn nắm chặt làm đau các đốt ngón tay.

      hít sâu cái, lôi ống tay áo Tống Kỳ Diễn, quay đầu lại, thẳng thắn cất bước chuẩn bị rời .

      "Cận Tử Kỳ, em nhớ sao?"

      Tần Viễn bỗng dưng nghiêng người ôm lấy cánhtay , dường như là đồng thời Tống Kỳ Diễncũng giữ cổ tay của lại.

      Phương thức ra tay ngấm ngầm với lực đạo vô cùng mạnh khiến cho tay của Tần Viễn tê rần, tự chủ phải buông Cận Tử Kỳ ra.

      "Tần Viễn, xin tự trọng." Giọng của TốngKỳ Diễn trầm thấp mang theo uy hiếp dễphát giác, đem Cận Tử Kỳ bảo vệ ở saulưng, bản thân mình ngăn ở trước mặt Tần Viễn,"Chớ ép ấy!"

      Tần Viễn ngẩng đầu, ánh mắt đầy phẫn hậncùng ánh mắt muốn tranh chấp của Tống Kỳ Diễn va chạm nhau trung.

      "Chớ ép ấy." Tống Kỳ Diễn lặp lại lần nữa.

      đem Cận Tử Kỳ bảo vệ ở trong khuỷu taycủa mình, ngẩng đầu nhìn Tần Viễn: "Nhớ lời của tôi, cần trở lại."

      Dựa ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ từđầu đến cuối rũ thấp mi mà suy nghĩ, trong lòngcó chút buồn bã như mất mác.

      Khi người kia trong trí nhớ của đứng ở trướcmặt mình, cuối cùng vẫn có chút để ý.

      biết quá khứ họ đến tột cùng là làm sao mà kết thúc, nhưng trong lòng mơ hồ cảmgiác đau đớn cho biết ——

      Đó cũng phải là đoạn tình cảm chết già.

      . . . . . .

      Tần Viễn lại chăm chú nhìn Cận Tử Kỳ rũ mắt,"Cận Tử Kỳ, có lời với em."

      " ấy và cậu có gì để ."

      "Tôi hỏi ấy, phải hỏi cậu." Tần Viễn lộ ra cảm xúc phức tạp.

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn nắm đầu vai Cận Tử Kỳ siết chặt lại, "Câu trả lời của ấy cũnggiống như vậy thôi."

      "Vậy tại sao để cho ấy tự trả lời?" Ánh mắt của Tần Viễn bén nhọn bắn thẳng về phía Tống Kỳ Diễn: "Nếu như câu trả lời của ấy cũng là như vậy, tại sao cậu để cho tự ấy , cậu ở đây sợ cái gì hả?"

      Đầu vai Cận Tử Kỳ bị bóp mạnh có chút đau,hàng lông mày đen xinh đẹp của khẽ động,nhưng tránh tay của .

      "Tôi tại sao phải sợ?" Tống Kỳ Diễn mặt mày lạnh dần, "Cậu lại muốn để cho gì? Giữa cậu và ấy lại có cái gì còn có thể !"

      Tần Viễn tức giận mà mù quáng, trừng mắt với Tống Kỳ Diễn, bất chợt lên nắm tay Cận Tử Kỳ, xoay người muốn đến cầu thang, " theo , có lời muốn với em."

      Cận Tử Kỳ nhíu chặt mi tâm, giữa lúc ấy Tống Kỳ Diễn cũng chịu buông tay, chủđộng bỏ tay Tần Viễn ra.

      Động tác xoay người của Tần Viễn chấn động, nhìn sang lòng bàn tay trống trơn, ánh mắt thoáng cái, ngẩng đầu nhìn lại ——

      Cận Tử Kỳ quay mắt qua bên nhìn tới , nhích lại gần bên người Tống Kỳ Diễn, ánh mắt lạnh nhạt.

      "A Diễn đúng, giữa chúng ta còn có cái gì, gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình tốt sao?"

      Giọng của Cận Tử Kỳ trong trẻo lạnh lùng bay ở trong khí, Tần Viễn nhíu chặt hai hàng lông mày tựa như dám tin.

      Thân thể Tống Kỳ Diễn cũng ràng cứng đờ, những ngón tay nắm cả đầu vai lại có mộtchút hơi lạnh cả người.

      làm sao lại biết, vậy thời điểm nào biết?

      Biết cùng Tần Viễn từng lại với nhau sao?

      Tần Viễn dường như còn cam tâm, lên phía trước bước: "Nếu như người đàn ông bên cạnh em còn lừa dối em sao?"

      " ấy lừa tôi cái gì?" Cận Tử Kỳ quay đầu lạinhìn , trong con ngươi mắt cũng bình tĩnh như nước, "Coi như ấy gạt tôi đó cũng là chuyện của hai chúng tôi, cần người liên quan quan trọng đến phán xét."

      "Người liên quan quan trọng sao?"

      Tim đột nhiên giống như bị lưỡi dao sắc bénđâm qua tàn nhẫn, tứ chi của Tần Viễn cũng từtừ lạnh như băng.

      Những gì họ trải qua, thế nhưng dùng bốnchữ "Vô quan khẩn yếu" ( liên quan quan trọng) mà bỏ hết thảy.

      Cận Tử Kỳ chút nào tránh né mà nhìnthẳng , gương mặt xinh đẹp cũng là mộtphong thái lạnh nhạt.

      "Vậy muốn rời khỏi Phương Tình Vân rồicùng tôi ở chung sao?"

      Hô hấp của người đàn ông đứng phía sau trở nên nặng nề, Cận Tử Kỳ lại nhìn sang TầnViễn nhấn từng chữ hỏi: " muốn bỏPhương Tình Vân người sắp cùng vàođiện đường hôn nhân mà trở lại bên cạnh tôisao?"

      Khoé mắt Tần Viễn đau nhói, cắn chặt răng, đối mặt chất vấn có bất kỳ chút tìnhcảm gợn sóng, lại có cách nào khôngchút do dự mà cho ra cái đáp án.

      Cận Tử Kỳ chợt cười tiếng, nhưng nhìn ra trong nụ cười cực kỳ đẹp đó, lại cũng cực kỳtàn nhẫn.

      "Nếu như thể, vậy cái gì cũng nên , cái gì cũng cần làm, im lặng là được rồi."

      "Mười năm qua chúng ta cũng có cơ hộihợp lại, bây giờ nhiều hơn nữa cũng là phí công, nhiều nhất chỉ có thể đoạn tình cảmkhi tuổi trẻ khinh cuồng bất quá là sai lầm,gặp sai người sai thời gian nhất định là sai lầm——"

      "Đủ rồi!" Tần Viễn cúi đầu quát bảo ngưnglời lại, cảm xúc u ám mặt của tan.

      Hai tay càng thêm siết chặt, Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tống Kỳ Diễn, chẳng qua là nhìn sang thần sắc khó hiểu củaTần Viễn, giọng bình tĩnh : "Tôi tạirất tốt, tôi kết hôn, có chồng có con, cuộcsống rất bình yên, bởi vì lời dối củamột người liên quan mà đối mặt với tan vỡ."

      "Bên cạnh của phải cũng có mộtngười phụ nữ lòng với sao? như vậy, vậy hãy đối xử tốt với ấy, các người có thể ở cùng nhau mười năm, rất có thể đoạn tình cảm này rất vững chắc.

      Cận Tử Kỳ hít thở sâu xuống, "Nếu như năm đó là tôi mở miệng đả thương trước, tôi có thểnói xin lỗi, thậm chí, có thể bồi thường tương ứng, nếu đây chính là kết quả muốn mà ."

      Thời điểm Tần Viễn còn sững sờ ở tại chỗ, CậnTử Kỳ kéo tay Tống Kỳ Diễn qua, lôi kéo lướt qua Tần Viễn tới cửa cầu thang, chút nào lưu luyến, cũng quay đầunhìn lại.

      Cận Tử Kỳ bao giờ hối hận khi quyết định, quá khứ đến, tương lai vĩnh viễn cũng đến.

      . . . . . .

      Cùng lúc đó, bên trong phòng họp của cảnh sát.

      Mấy tên nhân viên cảnh vụ thảo luận sôi nổi về vụ ngộ sát của mười năm trước.

      Chẳng qua là lúc này điện thoại di động của đội trưởng Lưu người đứng đầu phụ trách vụ án độtnhiên vang lên.

      Cảnh quan Lưu tạm ngừng hội nghị, ta bắtđầu nhận điện thoại, bên kia vừa mới mở đầu đãmắng trận: "Các người tìm đường chết hả!Ai cho đội các cậu đem tiểu thư Cận gia mang về trong cục? Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưthế nào trước đó cho tôi biết?"

      Cảnh quan Lưu bị chửi phải sửng sốt, vừa định mở miệng phản bác, cửa phòng họp bị đá vỡnặng nề.

      "Đám nhóc tụi bây, là muốn hại chết lão tử phảikhông? !"

      Trong ống nghe điện thoại và sau lưng mọi người hẹn mà cùng vang lên thanhđầy tức giận của người đàn ông trung niên,có lẽ do thiếu rèn luyện thể thao nên mới chạymười mấy bước thở hổn hển.

      "Ta các cậu bắt người nào bất hảo, lại bắt con dâu của nhà giàu số trong thành phố này đến cục, các người có biết tại các người bị xem là cái gì , là bắt giữ thị dân trái phép, còn phá hư hôn lễ, chỉ bằng vào hai điểm này tôi có thể đem nhóm các người cách chức!"

      Cục trưởng đường khí thế hung hăng chạy tới, trời vào tháng mười hai, vậy mà trán ông xuất đầy mồ hôi, cũng kịp lauđi, trực tiếp chỉ vào mũi cảnh quan Lưu mà mắng trận.

      "Thằng nhóc này, thua thiệt cho tôi trước đó còn đề bạt cậu, ngược lại cậu cho tôi tăng thể diện, trong ngày thường cậu bắt bớ người nào tôi cũng nhắm mắt mở mắt, tại ngay cả con cọp cậu cũng dám bắt rồi, tôi thấy cậu là muốn giẫm lên mũi lên mặt tôi, còncó đám các người nữa lũ ngu xuẩn, khôngbiết Mã vương gia có mấy con con mắt nữa!"

      Ngón tay của cục trưởng chỉ vào mọingười ngừng run rẩy, trong lòng đến bây giờ nghĩ lại còn rùng mình, "Các người có biết người mà các người áp tải về đến tột cùng là ai hay ? Người ta là người lớn chấp nhặt lỗi lầm của kẻ , nếu , tại cácanh chị làm sao còn có thể vô sống yên ổnmà ngồi ở chỗ này, ngay cả chết như thế nào cũng biết!"

      Sau khi mắng xong, cục trưởng giống như dùng hết khí lực toàn thân, vô lực mà trượt người xuống ngồi ghế.

      Trong phòng họp cũng lập tức xôn xao lên, mọi người hiểu nhìn lẫn nhau, chuyện gì.

      Bọn họ phải là lật lại vụ án mườinăm trước sao?

      Còn muốn phải tìm ra chân tướng của việc,tại sao bị cục trưởng chỉ vào mũi mắng như vậy?

      Cảnh sát viên bất mãn lên tiếng: "Cụctrưởng, chúng ta thay người bị oan lật lại bản án cũng có lỗi sao?"

      "Đúng nha, rốt cuộc tình huống là như thế nào hả?"

      Cảnh quan Lưu cũng là chân mày nhíu chặt:"Cục trưởng, vụ ngộ sát mười năm trước ràngcho thấy có điểm đáng nghi."

      Vừa dứt lời, cục trưởng liền nặng nề đập cáimạnh lên bàn, cũng khiến mọi người hốt hoảng lập tức im lặng.

      "Điểm đáng nghi? Có cái gì đáng nghi?" Cục trưởng hít hơi sâu, chỉ tiếc rèn sắt thành thép mà đảo qua mọi người: "Vụ án của Kiều Hân Hủy cần tra xét nữa, ngày mai hủy bỏ bản án, về phần cái người tố cáo kia hãy liệt vào danh sách đen."

      "Nhưng mà ràng có điểm tình nghi mà!"

      Cục trưởng hung hăng trợn mắt nhìn tên cảnh viên tranh luận liếc mắt cái: "Tôi chính là có."

      Đối mặt mọi người tức giận bất bình, cục trưởngbất đắc dĩ thở dài tiếng: "Đây là ý của cấp ."

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, lần này là thậtkhông có tiếng động, cũng dám lại giằng co nữa.

      Bọn họ chịu quản lý của tổng cục, cấp trêntổng cục là ai, người ở chỗ này trong lòng đềubiết ràng.

      Thời buổi bây giờ, có đôi khi vẫn nên biết thứcthời chút, nếu chết thế nào cũng biết!

      Vị cục trưởng này mồ hôi lạnh toát ra cũngkhông cho bọn họ biết, tổng cục trưởng mới vừa nối máy điện thoại với ông nhắm đầu vào liền mắng, lý do, tổng cục trưởng cũng bịcấp nắm đầu lên mắng thiếu chút nữa trốnvào trong kẽ đất.

      Thử hỏi ngay cả người ở đại sứ quán Australiavà đại sứ quán quốc cũng có thể mời được,bọn họ tại sao dám chọc?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 38.1 Ai Mới Là Tội Phạm GiếtNgười?

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tống Kỳ Diễn lôi kéo Cận Tử Kỳ ra cục cảnhsát cũng quay đầu lại.

      Mới vừa bước ra cổng chính bước, câu đầu tiên với Cận Tử Kỳ là ——

      "Sau này họ Tần kia nếu như tìm em nữa, đừng để ý đến ."

      Cận Tử Kỳ nhìn sang bộ dáng là chuyện phải làm, trong lòng vẫn là mơ hồ có chút thoải mái.

      Người đàn ông này láo lừa chẳng lẽ chút tính tự giác nhận sai sao?

      Nếu phải là do mang theo túi, giáng xuống người .

      Tống Kỳ Diễn bị lườm phải hơi nhíu chânmày, khuôn mặt mê muội: "Tại sao nhìn như vậy?"

      " có lời muốn với em sao?" Quyết định cho lần cơ hội giải thích.

      Lắc đầu: " có." Trả lời rất trôi chảy.

      Cận Tử Kỳ liếc nhìn người chung quanh vừa tới, quay qua lần nữa lườm .

      Nhìn mang vẻ mặt vô tội, vốn là quát mấycâu tiêu tan cơn giận, nhưng khỏi mà dâng trào.

      Cận Tử Kỳ gì nữa, hất tay của ra rồi tự mình .

      Tống Kỳ Diễn ý thức được tình huống ổn, vội vàng ba bước bước thành hai bước đuổi theo, kéo lại: " có chuyện muốn ."

      " ." Cận Tử Kỳ dừng chân lại, nhưng hấtmặt sang bên, yên lặng chờ tự mình hối lỗi.

      "Chúng ta tối nay là ở khách sạn hay là về nhàngủ?"

      Cận Tử Kỳ cảm giác mình đánh giá cao ,huyệt thái dương giật giật, nhìn chằm chằm : "Tống Kỳ Diễn, đây chính là lời muốn sao? Tận sâu trong đầu đến tột cùng suy nghĩ gì?"

      "Đương nhiên là nghĩ chuyện đàn ông đều sẽmuốn."

      Tống Kỳ Diễn xong nghiêm trang, chút nào cảm thấy lúng túng.

      lại nghe ra khiến khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nổi lên màu đỏ ửng nhàn nhạt.

      Sau đó, dưới ánh mắt sáng quắc của , xoay người nhanh chóng muốn đến ven đường đón xe.

      Chẳng qua là mới vừa mấy bước, cổ tay bị cỗ lực đạo nắm lại, sau đó người cũng bịkéo từ phía sau.

      " ——" chỉ kịp quay đầu lại ra chữ.

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn vô cùng khoẻ, đem áp sát vào trong lồng ngực mình.

      đợi kịp phản ứng, trước mắt lại đột nhiên tối sầm lại, cúi đầu, hôn lên môi củacô.

      Cận Tử Kỳ hít thở nghẹn lại thông, cảm nhận được môi của truyền tới mềm mại và ấm áp.

      Lòng bàn tay hơi có vẻ thô nhám áp lên mặtcủa , môi hơi dùng sức, chậm rãi khôngchịu rời .

      Cảm xúc vốn rối loạn mang theo chút tức giận từ từ bị mài mòn hầu như biến mất còn tăm hơi.

      Thậm chí quên mất, khoảnh khắc ấy bọn họ còn đứng ở gần cổng cục cảnh sát, dưới con mắt củamọi người.

      Cận Tử Kỳ vốn giơ tay lên định đánh vô thức mà đổi thành vòng ở cổ , phối hợp mà nhấc đôi môi.

      Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu ép tới gần hơn, thừa dịp yếu ớt mà xông vào, dò xét trong miệng của , phủ kín sâu hơn nữa.

      Cận Tử Kỳ cảm giác được đầu lưỡi mình bị mútthỏa thích, trái tim của nhảy loạn phanh phanh, tựa như muốn bật tung ra khỏi cổ họng.

      Nụ hôn rất kín đáo, nhưng cũng từ từ trở nênkhông thuần khiết, cảm giác chân mình như nhũn ra.

      ôm hông của chặt, nâng cái ót củacô, ấn vào mình càng sâu hơn.

      Gió lạnh hoàng hôn phơ phất thổi qua, Cận Tử Kỳ khôi phục lại chút ý thức, sau đó phát ——

      Mình lại lần nữa bị dùng sắc dụ rồi!

      Mới vừa rồi, ràng tức giận mà chấtvấn , hỏi như thế nào mà từ hỏi thànhhôn nhau đây?

      Cận Tử Kỳ bỗng chốc đẩy ra.

      Tống Kỳ Diễn bất ngờ kịp đề phòng, hoặc là khó lòng phòng bị, lập tức bị đẩy ra.

      thở dốc nặng nề, nhưng để ý, ngược lại kéo tay của bước nhanh tới chỗ dừng xe.

      "Chậm chút, nhanh như vậy làm cái gì?"Cận Tử Kỳ đuổi kịp cước bộ của .Tống Kỳ Diễn quay đầu, chân cũngkhông bước chậm lại, lạnh lùng mà bỏ lại hai chữ: "Mướn phòng."

      Rốt cục sau khi hiểu chuyện gì xảy ra người phụ nữ chịu nữa, vòng lấy cây cột ởven đường, đỏ mặt tức giận.

      "Tống Kỳ Diễn, buông em ra, em phải về nhà."

      Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu thấy trừng mình,cũng thấy người đường chung quanh chỉ chỉtrỏ trỏ, mặt cũng theo đó xanh tái.

      " có việc gì quay lại nhà làm gì, kháchsạn trước, sáng mai trở về sau." bá đạo màtuyên bố kế hoạch của mình.

      Cận Tử Kỳ đáp lại là mạnh mẽ đạp cước lên giầy của .

      "Cận Tử Kỳ, người phụ nữ ác độc!" Tống KỳDiễn cắn răng nghiến lợi mà quay lại trừng mắtcô.

      Ngón chân truyền tới đau đớn khiến cho hắngập người xuống, huyệt thái dương bên trán đập thình thịch.

      Ngay cả bàn tay nắm cổ tay trắng nõn của cũng tự chủ mà buông lỏng sức lực.

      Cận Tử Kỳ nhìn bị đạp đau, khótránh khỏi có chút chột dạ, rồi lại dámđến gần , mím khóe môi đứng ở bên cạnhcây cột, tay còn vòng ở cây cột để ngừa ngộ nhỡ.

      "Tại sao phải gạt em chính là mối tình đầu của em? Em , cho rằng em cũng so đo với sao?"

      Có lẽ là bởi vì trong lòng mình chưa đủ sức mạnh, cho nên giọng khi chất vấn ra ngoàicũng có chút to lớn.

      " lừa em chỗ nào?"

      Tống Kỳ Diễn thở phì phì, cũng nhìn chằmchằm người phụ nữ tránh né như tránhrắn độc:" từng thừa nhận sao? Đều là chính em tự mình ở đây hiểu lầm, chính em hãy suy nghĩ kỹ, qua phải ?"

      " còn dám !" Cận Tử Kỳ tức giận khôngthôi, lại phát kế sách cũng khả thi.

      " làm sao dám chứ?" Tống KỳDiễn cũng lên cơn tức: "Em chụp loạn bô lên đầu , còn cho phép chống án nữa? Em cho rằng mình vẫn mười tám tuổi sao?Còn học người ta đạp chân!"

      "Tống Kỳ Diễn, có người nào như vậy sao?"Cận Tử Kỳ dám tin mà trợn tròn đôi mắtđẹp.

      " như thế nào?"

      Cận Tử Kỳ cố gắng để cho mình tỉnh táo lại:"Dù sao nên dối gạt em."

      " lừa gạt em chỗ nào?" Tống Kỳ Diễn có tật giật mình, vội vã phản bác, thiếu chút nữakhông có nhảy dựng lên, "Chỉ bất quá thời điểmem có lên tiếng mà thôi, vả lại,em thể tước đoạt quyền giữ im lặng của !"

      Cận Tử Kỳ thêm gì nữa, mím môi liếchắn cái, xoay người muốn .

      "Em muốn đâu?" Tống Kỳ Diễn vội vã đuổitheo mấy bước, cái gì mặt mũi thể diện lót bên trong áo hay trong chăn cũng bỏ qua bên, thái độ lập tức hoà hoãn, dịu dàng : " biết sai rồi còn được sao! có lời muốnnói với em."

      Cận Tử Kỳ dừng lại nhìn , ánh mắt cũng làđề phòng: " cái gì?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn trái phải trước sau, đè thấp giọng: "Nơi này có tiện."

      Cận Tử Kỳ nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp lên, nhịn xuống lần nữa kích động mà phải dạy dỗ , lên tiếng: " có gì tiện ."

      "Nơi này có nhiều khí, trước mặtcách đó xa đầu đường có khách sạn ——"

      "Tống Kỳ Diễn!" Cận Tử Kỳ thẹn quá thànhgiận mà chào hỏi hai cái lên người , "Tính xấu đổi!"

      "Em là bà xã của , cùng bà xã mình thân mật thế nào?"

      Tống Kỳ Diễn phục mà la hét, thuận thếđem ôm vào trong ngực, thà chết cũng buông tay.

      Dù là vô dụng, vẫn cố sức mà vùng vẫy vài cái.

      Nghe được bên tai bởi vì tức giận mà thởhổn hển, " cảnh cáo em được cửđộng nữa!"

      " buông em ra!"

      Hai người ở ngay cửa đồn cảnh sát, câutôi câu mà rống, đều là do tức giận mà rống to.

      Chẳng qua là cũng dẫn đến hậu quả khôngtốt ——

      Cận Tử Kỳ rất nhanh phát cái vật gì đó của người ở sau lưng cứng rắn mà chống ngang lưng .

      Gương mặt chợt đỏ bừng, Cận Tử Kỳ cũng hoàn toàn yên lặng lại.

      Tống Kỳ Diễn lúng túng đỏ cả mang tai, nhất thời khống chế được ——

      Nhưng vẫn là hắng giọng cái, ghé vào bên tai : "Đều là em gây ra chuyện!"

      Cận Tử Kỳ giận đến ra lời, bị vừa hiếp bức vừa đến chỗ đậu xe.

      Mới vừa hai bước, đột nhiên đoạn dưa chuột bị gặm nửa từ đâu trời bay đến,đập trúng đầu Tống Kỳ Diễn. Tống Kỳ Diễn trong phút chốc xanh mặt, quay đầu gầm tiếng: "Người nào có mắt ——"

      Sau đó nhìn thấy bà thím lớn tuổi cắnhạt dưa vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ mà quan sát , sau khi chậc chậc hai tiếng, dưới cơn tức giận của Tống Kỳ Diễn chỉ lườm mắt cái rồi xoay người rời , "Giở trò lưu manh cònquang minh chánh đại như vậy!"

      bà cụ khác chống gậy thoáng qua thoáng lạimột cái ngang qua trước mặt họ, mở miệng há miệng đều run rẩy mà đọc nhấn từng chữ : " Thời nay. . . . . . Thói đời bạc bẽoa!"

      Sắc mặt Tống Kỳ Diễn hoàn toàn đen như đêm đến, nhìn chút Cận Tử Kỳ ôm trong ngực, lại nhìn chút những ánh mắt liếc nhìn của những người đường, hơinghẹn xong mà quát: "Nhìn cái gì vậy,chưa có thấy qua chồng ôm vợ sao?"

      Quát xong phát có cái gì đúng,lần này những người đường bên cạnh kia ngay cả nghiêng mắt nhìn cũng .

      . . . . . .

      Lấy xe xong, cuối cùng cũng đến khách sạn cách đó xa.

      Vừa bị ném quả dưa chuột, vừa bị nhìn ngó khinh bỉ như vậy, cho dù là ai cũng còn hứng thú.

      Tống Kỳ Diễn bên trong tràn đầy lửa, ngay sau đó mức độ của động tác đẩy cửa cũng làm mạnh hơn gấp mấy lần.

      Cận Tử Kỳ khẽ quét mắt nhìn cái, sauđó xoay mặt nhìn ra ngoài xe để ý tớihắn.

      nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhưng tronglòng cũng là nghĩ tới những chuyện có chuyện , đến cuối cùng, mạch suy nghĩ cũng tậptrung vào lời của cảnh sát về vụ án ngộ sát , trước đó từng xuất gần đó sao?

      Xe có rèm che lái vào trong dòng xe cộ, Cận Tử Kỳ lại quay đầu đối với Tống Kỳ Diễn : "Đikhu vực Tương Dương."

      Tống Kỳ Diễn khẽ nhíu lại hàng mày rậm: "Điđến nơi đó làm cái gì?" Trong giọng mơ hồcó chút tình nguyện.

      "Em muốn xem." Cận Tử Kỳ tựa vào ghếngồi, như có điều suy nghĩ: "Xem chút có thể nhớ tới chút gì."

      "Có thể nhớ tới chút gì? Chuyện kia vốn là có liên quan gì với em."

      Cận Tử Kỳ lại bởi vì bác bỏ quá nhanh mà nhìn sang , giữa tia sáng chập sáng chập tối, nhìn chằm chằm bên mặt góc cạnh ràng của , "Tống Kỳ Diễn, có phải biết chút gì đó hay ?"

      Đuôi lông mày Tống Kỳ Diễn khẽ động, sau đó nhíu mày: " sao có thể biết được gì?"

      "Vậy đến khu vực Tương Dương."

      "Mẹ chúng ta muốn chúng ta về nhà ăn cơm mà. . . . . ."

      "Đến khu vực Tương Dương."

      Tống Kỳ Diễn lại bỗng dưng dừng xe lại ở ven đường, quay đầu nhìn : "Nơi đó có gì đẹp mắt."

      "Vậy tại sao để cho em đến đó?" Ánh mắt của Cận Tử Kỳ chăm chú mà khóa lại mặt của , muốn bỏ qua bất kỳ vẻ biến hoá nào mặt , " và mẹ các người cóphải gạt em cái gì hay ?"

      Hay là , chuyện năm đó cùng thoát được liên quan?

      Tống Kỳ Diễn lại dời tầm mắt , cố ý khôngnhìn , trong miệng thầm: "Có thể lừa gạt em cái gì."

      "Vậy dẫn em , em có quyền biết chântướng việc." Ánh mắt của Cận Tử Kỳ lấp lánh mà nhìn , "Em hy vọng vẫn u mê đần độn như vậy mà sống được, điều này đối với em công bằng."

      Tống Kỳ Diễn sau khi nghe xong sắc mặt trởnên rất kém, tựa vào ghế ngồi im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là lần nữa nổ máy xe, hơn nữa đánh vòng xe lái vào làn xe đối diện.

      Cận Tử Kỳ nhận ra được, con đường đó là tiếnvề phía khu vực Tương Dương.

      . . . . . .

      Xe ngừng ở bên ngoài con đường trước mộtcon hẻm ở khu vực Tương Dương.

      Cận Tử Kỳ hạ thấp cửa kính xe xuống, nhìn vềphía cái hẻm sâu thẳm kia——

      Cảnh sát nơi đó chính là trường phát vụ án năm đó.

      Nếu quả như cùng có liên quan, đứng ở nơi đó ít nhiều kích thích chút trí nhớ của chứ?

      Đẩy cửa xe ra muốn xuống, cổ tay lại bị TốngKỳ Diễn đột nhiên bắt được, " và em cùngđi."

      Cận Tử Kỳ quay đầu lại, trông thấy chính là hình dáng mơ hồ của gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn xe mờ tối.

      Nhìn lắm biểu tình mặt ,nhưng lại có thể cảm nhận được ngườihắn tản mát ra cảm giác nặng nề.

      lắc đầu cái, cười cười nhàn nhạt với : " cần, ở bên cạnh em, em có gánh nặng, ở trong này chờ em , có thể em lập tức trở lại, có thể. . . . . . hơi lâu chút."

      Tống Kỳ Diễn nhăn mặt làm lên những độ cong sâu cạn đồng đều: "Tử Kỳ, chuyệnnăm đó sớm , tin em giết người, chẳng lẽ em đối với bản thân mình ngay cả điểm tín nhiệm này cũng có sao?"

      "Lúc này cùng việc có tin hay tin đối với bản thân em liên quan, em chỉ là muốn tìm cho chính mình, cũng tốt hơn trải qua cuộc sống mà nghi thần nghi quỷ như vậy."Cận Tử Kỳ xong lại lui ra khỏi tay của rồi xuống xe.

      Cửa xe đóng lại phanh tiếng, cũng ngăncách tầm mắt của Tống Kỳ Diễn.

      Cận Tử Kỳ hít sâu cái, dưới bầu khítrời chiều hơi lạnh, khi thở ra là từng vòng từngvòng sương trắng, rồi tan ra ở trong màn đêm.

      Hai tay cho vào trong túi của áo khoác, từng bước mà bước vào con hẻm .

      Trong ngõ hẻm đèn đường dường như hư thậtlâu, chớp tắt ngừng.

      mặt đất bị trũng, có vài chỗ có nước đọng, được đèn đường chiếu sáng phản xạ ra ánh sánggợn lăn tăn.

      cũng chú ý, phía sau của cái bóng kéo dài mặt đất.

      bước, người đàn ông phía sau cũng sẽtheo đó lên phía trước bước, nhưng ràng là thu lại bước chân.

      Tống Kỳ Diễn nhìn sang bóng dáng gầy gầy kia trong ngõ hẻm, chân mày càng nhíu chặt thêm,vẻ mặt lại là cẩn thận như vậy, buông nhịp bước dưới chân chậm, cố gắng đểcho phát có điều khác thường mà quay đầu lại.



      Ôi, biết rốt cuộc truyện năm ấy là như nào đây, rốt cuộc 10 năm về trước xảy ra chuyện gì? Mình nghi biết con Kiều Niệm Chiêu nó lại giở nhuững trò gì đây??? Cái con siêu thâm độc ý, truyện còn rất dài như vậy chắc chắn còn rất nhiều sóng gió cho chị rồi, Cẩm Tố Lưu Niên có vẻ đầu tư vào truyên này hơn bộ Lục thiếu phàm em nhỉ? hóng biết truyện này có xuất cắp bồ thần thánh trong lòng mình là Mẫn Nhu vs thị trưởng Lục đây, hóng quá #%^^&
      P/s : Bị nhớ bạn Mỗ Mỗ quá à, bạn bị người ta mang đâu rồi mà bố mẹ bạn thèm nhớ nhung gì hết á, tội bạn quá, ai bảo bé tí mà mắc bệnh dại gaí cơ chứ, hehehe #%%^^@
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 38.2 Ai Mới Là Tội Phạm GiếtNgười?

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Trong ngõ hẻm ẩm thấp bẩn thỉu, so với cảnhtượng trong mơ của giống nhau như đúc.

      Cận Tử Kỳ tới góc, từ từ ngồi xổm ngườixuống, nhìn chằm chằm góc u tối, ngắmnhìn lâu, sau đó nhắm hai mắt lại.

      Bên mái hiên ngôi nhà cũ trong góc hẻm rơi xuống vài giọt nước, lách tách tiếng, rơi vào vũng nước mặt đất.

      buông lỏng dòng suy nghĩ của mình, chỉ là bình tĩnh đứng ở nơi đó, tựa như con mèocon bị vứt bỏ.

      Trong đầu oanh tiếng, dường như nghethấy tiếng tranh chấp kịch liệt, còn có tiếng vật nặng bị lật đổ.

      Hàng lông mày đen xinh đẹp hơi nhíu lên, từ từ nhắm hai mắt, hai tay siết chặt, khiến chomình ở trong hình ảnh hỗn loạn kia tiếp tục về phía trước, muốn thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo, sau đó nhìn thấy bàn tay bỗng nhiên đưavề phía .

      Cận Tử Kỳ mở to mắt ra, giọi vào tầm mắt cũnglà khung cảnh tĩnh mịch ở phía trước, căn bảnkhông có bàn tay nào.

      mới vừa rồi dường như nghe có ngườikhiển trách mình, thậm chí đầu vai giống như bịngười ta mạnh mẽ đẩy ngã xuống dưới, sau đó thân hình mình vững mà ngã xuống đất, các khớp xương ngón tay và xương cốt trênthân thể từng trận đau đớn.

      Vậy mà, khi mở mắt ra mới biết bất quá là ảogiác.

      Nhưng, chỉ là ảo giác sao?

      Cận Tử Kỳ đứng lên, tay đỡ bên váchtường trong ngõ hẻm, từ từ về phía trước.

      , đó cũng phải là ảo giác, đây chắcchắn rất chân từng tồn tại.

      Nếu , tại sao cảm giác của chân như vậy?

      như bị ma đưa lối quỷ dẫn đường lại tới bên cạnh đống đồ bỏ trong ngõ hẻm, nơi đó có cái tủ bề ngoài quái dị bỏ hoang, sớm thành mảnh gỗ rửa nát, mặt tường loang lỗ cũng dán đầy các loại quảng cáo.

      Những sắc màu u tối này và mùi vị ở đây khiến cho ngực trận buồn nôn, cảm thấysợ hãi và áp lực, từng bước bị ép sát tuyệt vọng,còn có lòng bàn tay ma sát mặt đất đến đau rát.

      Những cảm quan tâm tình này để cho hiểu đến lúc phải rời khỏi chỗ này.

      từ sâu trong đáy lòng bài xích ngõ hẻm này,hoặc là , là bài xích đoạn trí nhớ kia.

      Tận chỗ sâu trong ngõ hẻm đột nhiên truyền đến chuỗi tiếng thét chói tai của thiếu nữ, xen lẫn sợ hãi và luống cuống.

      Sau đó là tiếng va chạm mạnh của xe đạp ngã lậttrên mặt đất.

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy dưới đèn đường, bởi vì con chuột dọa cho sợ đến ngã nhào đất.

      Nhìn sang gương mặt xa lạ kia tràn đầy lo sợ mà tái nhợt đầy vẻ mờ mịt, trong đầu Cận Tử Kỳthật giống như bị kích mạnh, trước mắtcủa tối sầm, chợt phát thân thể có chút đứng vững.

      Trước mắt chợt lóe lên chính là con dao gọttrái cây ướt đẫm máu, trong trong bóng đêm lóera ánh sáng sắc bén lạnh thấu xương.

      khép chặt hai mắt, vẫn như cũ nhìn thấy mộtthân hình cao to tê liệt ngã xuống mặt đất cònđộng đậy, từng mảng từng mảng lớn máu từ trong thân thể ngã xuống đó tuôn ra, lan trênmặt đất như những đoá hoa máu nở rộ chói mắt.

      Cảnh vật đột nhiên chuyển cái, lại thấy được con dao dính máu kia, từ từ ngẩng đầu,gương mặt bị bao phủ trong bóng đêm chợt loé lên khi bị đèn đường chiếu sáng, khuôn mặt mờ mịt, còn có đôi mắt vô thần.

      Khuôn mặt dưới ánh đèn kia, ngũ quan quenthuộc, khiến cho cổ họng của như bị đập khócó thể mà hô hấp.

      tiếng la hét kinh hoảng kêu lên tựa như xuyên qua thời mà đến "Tử Kỳ, đưa dao cho dì, mau. . . . . ."

      Cuối ngõ hẻm, bóng dáng gầy khác dắt tay của nhanh chóng chạy trốn.

      Tim của đập mạnh kịch liệt, cũng sắp hít thởkhông thông, thở hổn hển, phổi ở trong trong lồng ngực giãy giụa.

      Dường như bên tai thanh khia vẫn còn quanh quẩn, "Chị Tử Kỳ, chạy nhanh lên, nhanhlên!"

      . . . . . .

      Những đoạn hình ảnh trong mộng bị tan thànhnhững mảnh được xâu chuỗi lại thành đoạn nối liền, đồng thời lần nữa diễn lại rõràng đầy đủ trước mặt , trong đầu mãi khôngxoá được là đôi bàn tay dính đầy máu.

      Cận Tử Kỳ mở mắt ra, cúi đầu nhìn tay của mình, ở dưới ánh đèn trở nên trắng bệch và vô lực.

      Tại sao có thể như vậy...

      Thân thể giống như chợt bị hút hết khí lực, chống đỡ vách tường mà chậm rãi chảy trượtxuống ngã ngồi mặt đất.

      Giơ đôi bàn tay cứng đờ lên——

      Lòng bàn tay trắng nõn sạch , đường vân ràng, đầu ngón tay được chăm sóc mà mượt mà.

      kinh ngạc nhìn ngơ ngẩn, rồi lại nhìn thấy mảng máu đỏ lớn, từ trong kẽ tay chảyxuống mặt đất róc rách.

      Dường như có gương mặt dữ tợn thoáng lộra trước mắt của ——

      Sau đó lộ ra rất nhiều gương mặt, mặt mũi họđầy máu, vẻ mặt chết lặng, chẳng qua là hìnhdáng của miệng khi phát khác nhau, nhìnsang từng người lại từng người lên vang vọng khắp nơi: "Mày là hung thủ giết người."

      Đúng vậy, hung thủ giết người, con dao là do cắm vào trong ngực người đàn ông kia.

      , , phải là Kiều Hân Hủy. . . . . .

      Nhưng tại sao lại là ? làm sao có thể giếtngười, tại sao muốn giết người?

      Hai tay Cận Tử Kỳ ôm chặt đầu, liều mạngtìm kiếm đáp án, lại phát trong đầu trốngrỗng.

      nhớ , nhớ .

      Tại sao phải giết người, tại sao con dao đâmvào thân thể người đàn ông xa lạ kia?

      Trí nhớ bế tắc khiến cho bản thân khó chịukhông thể kiềm chế, ngay sau đó cơn nhức đầu đau đến tận xương tuỷ ập đến,
      Bế tắc trí nhớ làm cho nàng khó chịu phải khôngtự kiềm chế, lập tức mà đến là kia sâu tận xương tủy đau đầu, thân thể ngừng run rẩy, rốt cục chịu đựng nổi mà thất thanh kêu lên: "Tại sao, tại sao!"

      Ức chế được cơn căng đau xâm nhập đại não, hận thể lấy đầu đập vào tường,muốn mượn điều này làm cho mình tê liệt mất đicảm giác.

      Nhưng, cái ót của lại đụng vào chỗ mềm mại, phải là tường, lạnh như băng,chỉ có ấm áp, nghe được tiếng kêu rên,sau đó đôi tay đỡ đầu vai của .

      Bờ vai của Cận Tử Kỳ luôn luôn run rẩy, bởi vì rét lạnh, hay là bởi vì thống khổ?

      Tống Kỳ Diễn ôm chặt, hơi quẩyngười cái, sau đó thỏa hiệp, mặc cho hắnkéo mình ôm vào lòng, để cho tựa vào bờ vai dày rộng đó, bàn tay khác lại từng chút mộtkhẽ vuốt đầu của .

      Hơi thở quen thuộc dung nhập vào trong hô hấp, hương thuốc lá nhàn nhạt làm cho thân thể đangrun rẩy của dần dần bình phục lại, nhịp tim do bất an mà đập cuồng loạn cũng chầm chậm ổn định.

      Cái ôm ấp này tràn đầy an ủi cùng bao dung,cũng tràn đầy cảm giác an toàn.

      "Tiểu Kỳ, đừng sợ, có ở đây."

      Giọng trầm thấp của Tống Kỳ Diễn thấm sâu vào trong linh hồn , chế trụ yếu tố tự ngượctrong thân thể .

      Tựa vào trong ngực của , Cận Tử Kỳ giống như là bắt được cây rơm, níu lấy áo trướcngực bao giờ chịu buông ra, dường như chỉ cần buông lỏng bàn tay bị sóng lớnxông vào giữa biển tuyệt vọng.

      "Chính là em. . . . . . là em. . . . . ."Giọng của đứt quãng từ môi tràn ra.

      Yếu ớt, vô lực, tuyệt vọng, muốn thừanhận nhưng thể đối mặt với tànnhẫn này.

      Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn sang người trongvòng tay dáng vẻ đầy bi thương, mày mắt đều lộra đau đớn, chẳng qua là ôm sát , trấnan cúi đầu hôn cái lên tóc của , theo đó từng chút thầm.

      " phải lỗi của em, phải lỗi của em, phải là lỗi của em. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ giương mắt lên, khóe mắt có giọt nước trong suốt chảy xuống, cánh môi củacô tái nhợt thấy được huyết sắc, ngắm nhìn nhọc nhằn mở miệng: " sớmbiết có đúng hay ? Biết là em giết người?"

      Tống Kỳ Diễn rũ mắt, thần sắc bị bao phủ dưới mái tóc truóc trán, chẳng qua là hôn lênchiếc trán của rỉ ra mồ hôi lạnh, giọng vắng lặng: "Em chẳng qua là vì mình mà phòngvệ, cẩn thận đâm trúng , em phải cố ý."

      "Điều này đủ rồi." Cận Tử Kỳ xong, cônhắm hai mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy xuống, lẩm bẩm tự , "Em giết người, Kiều Hân Hủy bất quá là thay em nhận tội, là em... Người vốn nên ngồi tù là em."

      Trong lòng Tống Kỳ Diễn hoảng hốt, hai cánhtay càng thêm dùng sức, giữ vai của khôngcho bất kỳ cơ hội vùng thoát ra.

      "Cận Tử Kỳ, em thể nghĩ như vậy, việc này có gì, là ta muốn tổn thương em, Kiều Hân Hủy làm như vậy cũng chỉ là vì em, phải Cận gia thu nhận và giúp đỡ Kiều Niệm Chiêu rồi sao? Là bà ấy cam tâm tình nguyện làm như vậy ."

      Bàn tay to của vuốt lưng của xuống trấn an, mặt là biểu tình làm cho tin phục, "Em chỉ cần suy nghĩ lại chút, có lẽ cả câu chuyện cũng phải như vậy, cho nên trướctiên cần vội vã định tội cho mình, nếuquả như toàn bộ là em sai, nhiều nămnhư vậy vì sao em cũng có thể bình an vô mà tiếp tục tồn tại?"

      Ánh mắt của Cận Tử Kỳ đầy hoảng hốt, nằm ởtrong ngực của , trong đầu là loạt hỗnđộn.

      Nếu như là giết người, tại sao nhận tội, tại sao có thể nhiều năm như vậy chịu đượclương tâm khiển trách?

      "Tỉnh táo lại, Tiểu Kỳ, cũng bởi vì cảnh sát suy đoán có căn cứ và việc em với nhữngmảnh ký ức nát vụn này mà muốn tự thú sao? Nếu như em ngồi tù, Mỗ Mỗ làm sao bây giờ?Ba mẹ làm sao bây giờ? Còn có , tất cả mọi người đều biết chúng ta hôm nay kết hôn, chẳnglẽ em muốn trong lúc trở thành người vợ sao?"

      Cận Tử Kỳ nhìn qua dáng vẻ lo lắng khẩn trương, tựa đầu áp vào cổ của , giọng có chút khàn khàn: "Xin lỗi. Em xung động, yên tâm ."

      Tống Kỳ Diễn nhìn bình tĩnh lại, mới thoáng buông lỏng vòng tay ôm , nhưng cũng thể hoàn toàn yên lòng.

      Mặt của dán lên mặt của , tựa như độngvật dùng loại phương thức để an ủi bạn đời, "Tử Kỳ, nhớ kỹ lời em vừa mới , vôluận em muốn làm cái gì, cũng phải để cho biết ."

      Cận Tử Kỳ gật gật đầu, mệt mỏi khép lại haimắt.

      Được ôm ấp lấy như vậy, chôn ở trong ngựccủa , có thể nghe được ràng tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực.

      Tống Kỳ Diễn cảm giác được người trong ngựcrất yên lặng, nhúc nhích, cũng khôngkhóc lóc.

      giống như con thú bị thương quá sâu, sức cùng lực kiệt, cách nào nhúc nhích, chẳng qua là tham luyến chút ấm áp tronglồng ngực của chủ nhân thôi.

      ôm càng chặt hơn, mặc dù là ban đêmcuối mùa thu, mặc áo mỏng cảm giác đượcphía sau lưng lành lạnh, nhưng mà trước ngực trong lòng vẫn là cuộn ấm áp.

      Tống Kỳ Diễn chống cằm lên đỉnh đầu , đáy mắt là tâm tình u ám thể tản .

      . . . . . .

      Khi Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn trở lại Cận giađã đêm tối, ánh sao toả ánh sáng ngọc lấp lánh.

      Về phần bên kia Tống gia gọi điện thoại báo bình an, Tống Chi Nhậm cũng thêmgì.

      Vốn xong chuyện tối nay phải chuyểnđến Tống gia nhưng cũng bởi vì tình trạng củaCận Tử Kỳ mà tạm thời đặt xuống bên.

      Cả Cận gia cũng bởi vì trong hôn lễ xảy ra biếncố sớm thấy khí vui mừng náo nhiệt, toàn bộ từ xuống dưới đều bao phủ trong khí yên tĩnh, riêng đèn đường trong sân nhà vẫn phát sáng rực rỡ nhưng cũng lạnh lùng.

      Trong nhà để xe Cận gia chỉ có vài chiếc xe, xem ra khách mời đều lần lượt rời .

      Đến lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn đẩy cửachính biệt thự ra, nhìn thấy đầy người ngồitrong phòng khách.

      Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết ngồi ở chỗđó, mặt thấy tia vui vẻ của người mới gả con , sắc mặt nặng nề. Tô Ngưng Thu cũng mang vẻ mặt sầu lo, còn cóNgu Thanh Kiều cũng cùng ngồi bên cạnh mẹ. Ngược lại nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu.

      Nghe được tiếng cửa mở, dì Hồng vẫn canh giữ ở cửa lập tức ra đón, vẻ mặt ngưng trọng lo lắng, nắm lấy tay cuẩ Cận Tử Kỳ hỏi liên tiếp:"Đại tiểu thư thế nào rồi? Cảnh sát như thếnào? Có phải là bọn họ lầm hay ?"

      Cận Tử Kỳ nhìn sang dáng vẻ dì Hồng ân cần,tự nhiên dám cho bà biết chuyệnmình nhớ lại, chẳng qua là khẽ cười mộttiếng, quay lại nắm lấy tay của bà: "Dì Hồng yêntâm, con sao."

      Dì Hồng còn muốn điều gì, lại nghe Tống KỳDiễn : "Dì Hồng, Tiểu Kỳ vẫn chưa có ăn cơm tối, dì nấu giúp ấy ít thức ăn , ăn chút là được rồi."

      Dì Hồng nhìn sắc mặt Cận Tử Kỳ hơi có vẻ tiềutụy, tất cả lời cũng hóa thành gật đầu, xoay người vào phòng bếp.

      "Chị họ, chị trở lại!" Ngu Thanh Kiều đãnhanh chóng chạy tới, "Chị họ, những cái têncảnh sát thối kia có làm gì chị hay ?" xong, nhìn Cận Tử Kỳ trước sau trái phải qua lạimột lần.

      Cận Tử Kỳ chẳng qua là quay sang cườicười, mà Tống Kỳ Diễn thay trả lời: " có chuyện gì, chính là vì làm theo phépmà hỏi chút thôi." xong, dắt cùngđi vào phòng khách.

      Nhìn sang phòng đầy người quan tâm mình,Cận Tử Kỳ đột nhiên dám nhìn tới ánhmắt của họ. biết có nên cho họ biết hay , lỡ tay đâm chết têncôn đồ kia?

      "Tiểu Kỳ." Tô Ngưng Tuyết từ ghế sofa đứng dậy, khuôn mặt lo lắng, há miệng muốn cái gì, lại cuối cùng hóa thành tiếng thởdài, bà chỉ chỉ ghế sofa bên cạnh, "Cũng mệt mỏi rồi, ngồi xuống trước ."

      Tống Kỳ Diễn kéo Cận Tử Kỳ qua ngồixuống, ngồi ở bên cạnh , vẫn luôn nắmbàn tay hơi lạnh của .

      Cận Tử Kỳ khỏi ngẩng đầu nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, giữa mày mắt của mẹ quanh quẩnnồng đậm vẻ u sầu, đột nhiên rất muốn hỏimẹ, chuyện năm đó bà và cha đều biết tìnhtiết việc phải ?

      Biết rất giết người, nhưng vẫn chấp nhận Kiều Hân Hủy gánh tội thay?

      Hoặc là, vốn chính bọn họ ra mặt để cho Kiều Hân Hủy nhận tội?

      Các loại suy đoán rối rắm hỗn tạp ở trong đầucô, hô hấp của Cận Tử Kỳ trở nên nặng nề, sau đó tay của bị bóp phải phát đau, vừa quayđầu, đối diện ánh mắt Tống Kỳ Diễn đầychân thành tha thiết.

      lấy phong thái của người bảo vệ mà ôm , mắt nhìn sang , khoé miệng giương lêncười , cánh môi khẽ mấp máy, ở bên tai côkhông tiếng động mà thầm: "Buông lỏng chút, đừng nghĩ lung tung, biết ?"

      Cận Tử Kỳ nhàng mà gật đầu, bàn tay cũngphản ứng theo bản năng mà giữ chặt tay , lúc này đây lệ thuộc vào Tống Kỳ Diễn như bámvào cây bè gỗ di động.

      Bên kia Cận Chiêu Đông đột nhiên mở miệng,lướt qua Cận Tử Kỳ mà nhìn thẳng sang phía Tống Kỳ Diễn: "Cảnh sát như thế nào?"

      "Cảnh sát hủy bỏ bản án rồi, tiếp tục tra được." Tống Kỳ Diễn thành trả lời.

      "Hủy bỏ bản án sao?" Tô Ngưng Tuyết hiểnnhiên đối với đáp án này rất kinh ngạc, nhưng làrõ ràng vui mừng lớn hơn kinh sợ, và lầm bầm gật đầu: "Hủy là tốt rồi, huỷ là tốt rồi..."

      Tô Ngưng Thu vui mừng mà vỗ vỗ lưng của Tô Ngưng Tuyết: "Em Tử Kỳ cóchuyện gì, cũng biết kẻ nào bịa đặt, thậtlà thất đức, thứ người như thế chính là khôngthể gặp được người tốt, nhất định có báo ứng!"

      Dường như lời của bà mới vừa xong, ở cửađã vang lên tiếng động, lớn nhưng cũng , đủ để đưa tới chú ý của mọingười bên trong nhà, mọi người quay đầu lại thìnhìn thấy Kiều Niệm Chiêu thay dép.

      tay cầm chìa khóa xe thể thao bàn tay ôm năm sáu túi đồ, đều là những trang phục nhãn hiệu lớn, còn lẩm nhẩm ca hát vui sướng,theo điệu bộ này của vừa nhìn cũng biết là trung tâm mua sắm mua đồ.

      Chị bị cảnh sát mang đến đồn cảnh sát, côlại có tâm tình tốt mà lái xe thể thao quét thẻ mua đồ?

      Cận Chiêu Đông vừa nhìn tình hình này xụ mặt xuống, khó tránh khỏi giũa cho trận:"Giống như bộ dáng gì nữa! Chị của con xảyra chuyện con còn có tâm tình chơi, có ngườinào làm em như con sao?"

      Kiều Niệm Chiêu quay đầu xích tiếng,mím khóe môi nhìn về phía phòng khách, lời nóilạnh nhạt mà phản bác: "Chị ? Ba à, trước khiba lời này có thể phải suy nghĩ kỹ, chịgái trong miệng của ba có từng xem con là em hay !"

      " bậy bạ gì đó!" Cận Chiêu Đông vỗ mạnh xuống khay trà, chấn động khiến trà cụ lengkeng rung động, "Chị con gặp chuyện khôngmay, con còn ở chỗ này hờn mát, cóphải còn muốn cả Cận gia chúng ta nghiêng theocon vỗ tay bảo hay sao?"

      Kiều Niệm Chiêu phản bác, thở phì phìcúi người xuống tiếp tục cởi giày, cố ý khiếncho tiếng động lớn.

      Cận Tử Kỳ chẳng qua là lạnh lùng nhìn sang Kiều Niệm Chiêu, trăm phương ngàn kế gửi chomình tờ báo, lại đến cục cảnh sát tố cáo, phải là vì phá hủy Cận gia, sợ rằng với tâm tínhcủa ta trong lòng sớm ấp ủ ta khôngchiếm được cũng để cho mình lấy được!

      Bây giờ nhìn thấy mình lông tóc tổn hao gì mà ngồi ở chỗ nầy, với kết quả như vậy khiếnKiều Niệm Chiêu tức giận ?

      Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh chợt mở miệng: "Xemra ba mẹ còn biết, hôm nay Niệm Chiêu cũng tham dự hôn lễ, bất quá các ngườikhông có chú ý tới mà thôi, đúng rồi, ta còntặng phần lễ vật cho Tử Kỳ."

      Cận Chiêu Đông cùng Tô Ngưng Tuyết đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu,hiển nhiên, phản ứng của họ giải thích hết thảy, họ căn bản ở trong Thịnh Thế Hào Đình chưa từng gặp Kiều Niệm Chiêu.

      Mà Kiều Niệm Chiêu khi nghe lời ung dungcủa Tống Kỳ Diễn, thân hình cứng đờ, nhưng vẫn nhanh chậm mà đổi giầy, sauđó ngẩng đầu nhìn sang Tống Kỳ Diễn, giễu cợtnói: " rể bây giờ là có ý gì? Hôn lễ của mìnhkhông thoải mái, cũng muốn để cho tôi gặp hoạ sao?"

      Con ngươi đen của Tống Kỳ Diễn nhíu lại,nhưng cười với ta, ném số tờ báovẫn luôn cầm ở trong tay lên bàn trà, giọng lạnh lùng: "Chẳng lẽ muốn tôi đến khách sạn lấy hình ảnh thu lại mang đến cho cha xem mới chịu thú nhận sao?"

      Kiều Niệm Chiêu bị ánh mắt lạnh thấu xươngcủa Tống Kỳ Diễn lột trần như muốn ăn tươinuốt sống khiến toàn thân run lên, khỏi lui về sau bước, lại phát thể lui được nữa, mấp máy khóe miệng, cậy mạnh màngụy biện: " chính là !"

      Kiều Niệm Chiêu mới vừa xong, đầu kiaCận Chiêu Đông lập tức vỗ lên khay trà, bàn tay cầm lấy phần báo kia mà phát run, chỉvào miệng Kiều Niệm Chiêu, tay lấy tờ báohung hăng mà vứt lên mặt đất.

      " rể mày có phải vậy hay ?Có phải mày đến đồn cảnh sát báo án, đưanhững cảnh sát kia tới, còn gọi điện thoại cho những ký giả kia ngăn ở cửa? Tao nuôi dưỡng mày nhiều năm như vậy, mày đền ơn tao chínhlà như vậy sao? !"

      Rất ràng, Cận Chiêu Đông bị tức phải , mặt cũng là lúc trắng lúc xanh rất khócoi.

      Kiều Niệm Chiêu liều chết cắn cánh môi, quaylại trừng mắt với Cận Chiêu Đông, cam lòng mà cao giọng la ầm lên: "Là tôi thế nào!Dù sao tôi gì ba cũng tin, bọn họnói gì ba cũng tin! Những năm qua, ba cũng theo chân bọn họ, căn bản có đối đãi với tôinhư con , ngay cả con chó nuôi trong nhà so với tôi cũng mạnh hơn!"

      "Khốn khiếp!" Cận Chiêu Đông bị tức chỉ thiếu phải phun ra búng máu, "Tao đối vớimày còn chưa đủ tốt sao!"

      Tô Ngưng Tuyết đứng dậy, mắt lạnh nhìnKiều Niệm Chiêu, "Nếu Cận gia bạc đãi ,vậy chuyển ra khỏi Cận gia , về sau cũngkhông cần đến đây, cũng cần lại chụp mũtrên đầu mình với bất kỳ danh hiệu gì của Cận thị."


      Kiều Niệm Chiêu nghĩ tới Tô Ngưng Tuyết ra lời tàn nhẫn như vậy, tức giận bất bình mà phản bác: "Tôi tại sao phải nghe lời bà? Bà có tư cách gì để giáo huấn tôi, có rãnhrỗi quản con của mình, tôi cầnbà quan tâm!"

      "Kiều Niệm Chiêu!" Cận Chiêu Đông giậnkhông kềm được mà quát to tiếng, chỉ kém xông tới cho cái tát.

      Kiều Niệm Chiêu nghe ba chữ này, nước mắt cứnhư vậy mà chảy xuống ào ào, "Kiều Niệm Chiêu, Kiều Niệm Chiêu, tôi tại sao phải họKiều, tại sao phải gọi bằng cái tên này, cũng bởi vì tôi là đứa con hoang có cha nuôidưỡng sao!"

      Cận Chiêu Đông bị cuồng loạn chất vấn khiến sắc mặt tái xanh, lại tìm được lời lẽgì để bác bỏ, hầu kết giật giật, nhưng mà khi nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của Tô NgưngTuyết ở bên cạnh ra lời.

      Cận Tử Kỳ ngồi ghế sofa chen miệng vào, mười ngón tay lại giữ rất chặt, phải rất buồn cười sao? ràng trong lòng tất cả mọi người biết ràng, vẫn còn muốn làm bộ biết, muốn đâm rách tầng giấy kia!

      Cận Chiêu Đông đối với Kiều Niệm Chiêu tốt sao? , ngược lại , tốt muốn chết,tốt đến độ phải ghen ghét!

      Kiều Niệm Chiêu vứt tung hết các túi đồ trong tay, xông thẳng lên lầu, đóng sầm cửa phòng.

      Ngu Thanh Kiều cười lạnh tiếng: " là coi trọng mình quá rồi? Có từng thấy người ác độc cũng chưa từng thấy qua độc như vậy,cũng biết là kiểu cha mẹ gì mà sinh ra tiểu độc vật như vậy!"

      Bất kể lời này của Ngu Thanh Kiều dù vô tâm hay vẫn có ý, Cận Chiêu Đông nghe thấykhiến trong lòng ứ đọng, lại ngại vì Ngu ThanhKiều là cháu bên vợ của mình, chỉ có thể cứng rắn mà nuốt cơn tức này.

      Tô Ngưng Thu cũng khỏi mà nhúng vàomột câu: "Như thế nào có đứa như vậy?" xong chuyển sang Cận Chiêu Đông: "Anhrể, phải em , ban đầu nhận nuôi đứa cũng phải xem bản tính chút, bây giờ là phiên bản nông phu và con rắn nha!"

      Cận Chiêu Đông mím môi giữ yên lặng, mà Tô Ngưng Tuyết đứng lên, quay sang Tống KỳDiễn lên tiếng: "Kỳ Diễn, Tiểu Kỳ cũng mệt,con trước đưa con bé trở về phòng nghỉ ngơi,sau đó đến thư phòng mẹ chuyến."

      xong, bà thẳng hướng tới đầu cầu thang, căn bản có để ý tới Cận ChiêuĐông tý nào.

      Nhưng lúc này, Cận Chiêu Đông cũng ngoảnh mặt lại, mặt xám mày tro mà theo sátvào thư phòng.

      Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều hai mẹ con liếc mắt nhìn lẫn nhau, nhún nhún vai, bất đắc dĩlắc đầu sau đó cũng lặng lẽ rời .

      Dì Hồng làm xong bữa ăn tối rất chu đáo mà đưa đến phòng ngủ.

      Cận Tử Kỳ cũng có khẩu vị gì, nhưng dưới giám sát của Tống Kỳ Diễn cũng miễn cưỡng ăn vài miếng.

      Tống Kỳ Diễn cầm chén đũa dọn dẹp qua bên, sau đó thu xếp ổn thoả cho ở trêngiường.

      "Mệt mỏi rồi, ngủ giấc ngon ," nghiêng người hôn cái lên trán ," đến thư phòng chút, rất nhanh trở lại, nếu như ngủ được nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút nha."

      Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn Tống Kỳ Diễn rời ,lại chút nào thấy buồn ngủ, trước saukhông quên được những hồi ức mà mình nhớ lại,cảm giác mang tội ép thở nổi, cũng dám biểu khi ở bên cạnh Tống KỳDiễn, sợ lo lắng bất an.

      giường hết lần này đến lần khác trăn trở, dứt khoát ngồi dậy tựa vào đầu giường, xoa huyệt thái dương căng đau, sau đó khóe mắt lơđãng liếc thấy bóng dáng ngang qua cửaphòng hơi rộng mở.

      Nếu như có nhìn lầm, đó chính là Kiều Niệm Chiêu mang theo túi xách hổn hểnchuẩn bị rời .

      Chợt nhớ tới trong đoạn ngắn ký ức của mình được mở ra, dường như có mặt Kiều NiệmChiêu, là ta lôi kéo mình chạy , cáchkhác, nếu như chỉ là nhớ lại phần, vậyKiều Niệm Chiêu là người mắt thấy cả quá trình!

      Cận Tử Kỳ vén chăn lên mang dép vào rađuổi theo, tại cửa chính nhìn thấy Kiều NiệmChiêu chuẩn bị lên xe.

      Kiều Niệm Chiêu nghe được tiếng bước chân thìquay đầu, khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ mặc áo ngủ, thoáng lên chút ý cười lạnh đầy châm chọc, lần nữa khép cửa xe lại, hai tay vòng trước ngực dựa vào cửa xe.

      "Mới vừa rồi là mẹ , bây giờ là , thế nào? Muốn trình diễn vở tuồng luân lý con của vợ lớn đại chiến với con riêng sao? Đến đây chỉtrích ranh giới đạo đức của tôi?"

      Nhìn sang Kiều Niệm Chiêu mang bộ dángđối với thân phận mình chút kiêng kỵ, Cận Tử Kỳ cũng có bao nhiêu hứng thú,nhàn nhạt mở miệng, thẳng vào vấn đề: "Tôimuốn biết toàn bộ quá trình của vụ án đêm đó."

      "Quá trình? Muốn biết cái quá trình gì, khôngphải là giết người để cho mẹ tôi gánh tội thay sao."

      " cảm thấy tôi tin sao?" Cận Tử Kỳ đến trước mặt , lạnh lùng nhìn nở nụ cười xemthường, " phải là muốn để cho tôi hàngngày sống ăn ngủ yên ổn, sống dưới sựkhiển trách của lương tâm?"

      Kiều Niệm Chiêu nhếch miệng cười cười, thừa nhận cũng phủ nhận.

      "Đáng tiếc tính sai rồi, cảnh sát hủy bỏbản án, mẹ của vẫn là tội phạm giết người, vẫn là con của tội phạm giết người, tôi khôngbị ảnh hưởng gì, kế hoạch của định trước là thất bại."

      Nụ cười bên khoé miệng Kiều Niệm Chiêu từ từ lạnh cứng lại, ta dường như thể tin,nhưng đối diện với ánh mắt hờ hững của Cận Tử Kỳ, tin được, căm giận mà cắnrăng, "Vô sỉ!"

      "Vậy cho tôi biết năm đó."

      " chính là giết người, rồi chạy án, đểcho mẹ của tôi nhận tội thay, đây chính là !"

      Cận Tử Kỳ nhàn nhạt cùng nhìn thẳng vào mắt nhau, chỉ chốc lát sau, xoay người trở về, hề cùng ta nhiều lời nữa.

      Nếu Kiều Niệm Chiêu chịu , ngại đến nhà lao hỏi Kiều Hân Hủy, thậmchí tìm bác sĩ tâm lý đánh thức lại trí nhớ của mình, mặc dù đó là đoạn quá khứ cũng hề vui vẻ.

      Thấy Cận Tử Kỳ nhúc nhích, Kiều NiệmChiêu bực bội tức giận đùng đùng, ở phía sautức miệng mắng to: "Cận Tử Kỳ, mày là tộiphạm giết người, mày tại sao biết xấu hổ như vậy, cho là có Tống Kỳ Diễn làm núi dựa mà có thể muốn làm gì làm sao!"


      ------ lời tác giả ------
      Đến tột cùng chuyện của cả quá trình là như thếnào, xin nghe lần sau phân giải!
      PS: cần đánh tôi, cũng cần mắngtôi, nội tâm của tôi rất yếu ớt a~

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 39.1 Tống Kỳ Diễn nhân thủ đoạn

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Nếu như có thể tìm tới người để làm núi dựa, vậy cũng có thể muốn làm gì làm như thế."

      Cận Tử Kỳ nghe thấy tiếng nên ngước mắt, thìnhìn thấy Tống Kỳ Diễn từ cửa biệt thự chầmchậm bước thong thả tới đây, chộp lấy bàntay , sắc mặt tự nhiên, sau đó đến trước mặtcô, cầm lấy áo khoác choàng lên vai của .

      Những ngón tay thuôn dài khớp xương ràng chỉnh lấy góc áo, đem cơ thể gầy yếu của bao phủ dưới lớp áo khoác ấm áp.

      "Sao mà ăn mặc ít như thế này còn chạy rađây?" Tống Kỳ Diễn nhíu mày lên, đáy mắt mang theo ân cần lẫn trách cứ.

      Cận Tử Kỳ được bao bọc trong vòng tay của , cảm thấy ngọt ngào mà cười cười, "Emkhông sao, chúng ta vào nhà thôi."

      Về phần Kiều Niệm Chiêu ——

      Hoàn toàn bị trở thành luồng khí hình, quyết định bị xem .

      Nhưng thường thường, người bị sao lãngnhư vậy luôn cam lòng, muốn đưa tớisự chú ý cho người bên cạnh!

      "Tống Kỳ Diễn, cưới ta làm vợ sau nàynhất định hối hận! ta là người khác,muốn gả cũng là người khác! Đến lúc ta khôiphục trí nhớ, nhất định chút do dự màxoay người rời !"

      Giọng điệu chắc chắn, mang theo giọng điệu thể nghi ngờ, vang vọng mạnh mẽ trongsân nhà vắng lặng.

      Sau khi kế hoạch bị đánh bại tan nát, bây giờ muốn châm ngòi chia rẽ tình cảm vợ chồng họ sao?

      Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, quay đầunhìn về phía Kiều Niệm Chiêu tràn đầy căm phẫn, kể từ khi hôn cùng Tô HànhPhong bại, ta ngược lại chuyện gì cũng dám làm, lời gì cũng dám !

      Kiều Niệm Chiêu ánh mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ nhìn chăm chú phải có chút hoảng hốt, nhịn được nhích lại gần chiếc xe bên cạnh, giống như kẻ sa cơ lỡ vận.

      "Lườm cái gì lườm, chẳng lẽ tôi sai sao?"

      Tống Kỳ Diễn tỉnh bơ mặt biến sắc ôm lấy Cận Tử Kỳ vào trong lòng, thoáng chút ý cười nhàn nhạt, nhìn sang Kiều NiệmChiêu giọng trầm thấp: "Vui sướng khi người gặp họa cũng phải là tính tình gì tốt, sớmmuộn phải thua thiệt."

      Kiều Niệm Chiêu bị Tống Kỳ Diễn nhìn như thế đáy lòng chợt bất an, sắc mặt có chút tái nhợt,cánh môi lúng túng ậm ừ ra lời.

      Cận Tử Kỳ buồn cười phát ra hiệntượng ——

      Kiều Niệm Chiêu tại sợ đất sợ trời, dường như ta chỉ sợ Tống Kỳ Diễn, chỉ cần Tống Kỳ Diễn mang ánh mắt lạnh lùng nhìn cái, thường thường cũng có thể đem ta ép đến góc tường, giống như là con chuột già đụng phải mèo.

      cũng tuyệt đối tin tưởng, nếu khi Cận ChiêuĐông giáo dục Kiều Niệm Chiêu hợp với ánh mắt của Tống Kỳ Diễn, giờ này ngày này Kiều Niệm Chiêu có lẽ chính là đại gia khuê túngay cả thở mạnh cái cũng dám!

      Chỉ tiếc, Cận Chiêu Đông cưng chiều và dung túng, cuối cùng tạo nên chính là người thục nữ tâm cơ rất nặng giả nhân giả nghĩa.

      Thấy giọng điệu của Kiều Niệm Chiêu như vậy,Cận Tử Kỳ mở miệng: "Nếu như chỉ người khác là Tần Viễn, vậy tôi tại mà có thể cho biết, chỉ sợ cả đời cho đến lúc chếtcũng thấy được cảnh tôi xoay người rời ."

      Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu cứng đờ, bàn tay được sơn vẽ xinh đẹp nắm chặt lấy tay cầm cửaxe: " nhớ lại rồi?"

      Cận Tử Kỳ xem thường mà gật đầu: "Tối thiểu biết người kia là ai, cho nên, mặc dù cho tôi quá trình đêm đó xảy ra chuyện gì, ngày tôi cũng nhớ ra."

      xong, nhìn tới vẻ mặt khó coi củaKiều Niệm Chiêu dưới ánh đèn đường, chuẩnbị kéo Tống Kỳ Diễn rời .

      Nhưng trái lại Tống Kỳ Diễn vẫn lù lù bất động, ánh mắt trở nên lạnh lùng hung ác bắn về phía Kiều Niệm Chiêu, dọa cho Kiều Niệm Chiêu hoảng hốt mà căng thẳng phải lùi về sau, lưng áp lên thành xe lạnh như băng, "Nhìn cái gì vậy!"

      So với Kiều Niệm Chiêu thấp thỏm bất an, Tống Kỳ Diễn lại cười đến càng thêm vui sướng, nhìn chằm chằm thản nhiên : "Đươngnhiên là thấy dáng dấp đẹp mắt, nhìn bộ dạng quen hay tươi cười, cũng muốn biết chútthời điểm khóc mang bộ dạng gì."

      Cận Tử Kỳ khi nghe lời lẽ đầy ý mang theo uy hiếp, khỏi nhìn về phía Tống Kỳ Diễn,lại phát khóe miệng chứa ý cười, lạicười đến khiến cho người ta rợn người, khó trách Kiều Niệm Chiêu sợ hãi mà sắc mặt táinhợt như vậy.

      Chẳng qua là, chờ phỏng đoán Tống Kỳ Diễn tính toán làm cái gì, lại ôm xoay người trở về nhà.

      Sau lưng còn truyền đến giọng củaKiều Niệm Chiêu nữa, ngược lại cửa xe bị đóng mạnh, lại nghe thấy tiếng xe thể thaokhởi động, e là Kiều Niệm Chiêu cũng ngồi ở trong đó suy đoán ý nghĩa câu kia của Tống Kỳ Diễn.

      vào biệt thự, mặt Tống Kỳ Diễn lập tứckhông còn vẻ lạnh lùng như khi đối trận vớiKiều Niệm Chiêu, đột nhiên khom người ôm lấy Cận Tử Kỳ, để ý kinh ngạc mà thẳng đường trở về phòng ngủ, hô hấp cũng có thở gấp cái.

      "Buông em xuống đây , em. . . . . . Có thể tự mình ."

      Bị bế lấy giống như đứa trẻ con, Cận Tử Kỳ có biết bao nhiêu ngượng ngùng, Tống Kỳ Diễnlại tựa hồ như rất hưởng thụ loại cảm giác này, liếc nhìn người phụ nữ xấu hổ ở trongngực, toét miệng cười đến vô cùng hài lòng.

      Khi bế đến bên bồn tắm ngồi xuống, sauđó xả nước nóng rồi ngồi xổm người xuống rửachân cho , đầu ngón chân Cận Tử Kỳ co rúclại, trong phòng tắm hơi nước dày đặc khiến chođôi má đỏ hồng.

      "Tự em có thể. . . . . ." Cận Tử Kỳ cuối cùng chịu nổi đãi ngộ như vậy, cúi người muốn ngăn cản . Tống Kỳ Diễn lại đẩy tay của côra, ràng quá cao hứng mà trợn mắt liếccô cái, khi bị trừng Cận Tử Kỳ lập tức ngậmmiệng, nhưng vẫn là muốn tìm cơ hội rút châncủa mình về.

      "Đưa tay ra." sau khi giúp lau khô chân mang dép vào, mục tiêu chuyển dời đến tay của .

      Cận Tử Kỳ sau hồi chần chờ, dưới dịudàng và lời ân cần của , vẫn làngoan ngoãn đem bàn tay lạnh như băng đến trước mặt của , mặc cho dùng khăn lông ấm áp từng chút cẩn thận lau chùi các ngóntay của .

      Cảm giác giống như là ông bố chiếu cố cho đứa con của mình có khả năng tự lo liệu.

      Cận Tử Kỳ nhìn ngơ ngẩn Tống Kỳ Diễn vừa bưng nước vừa vắt khăn lông, trong lòng khôngkhỏi cảm thấy an tâm.

      ngồi ở bên bồn tắm, lặng lẽ dõi theo bónglưng cường tráng của hồi lâu.

      "Thời gian còn sớm, nên ngủ thôi."Giọng của trở nên vô cùng dịu dàng.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang các đường nét góc cạnh cứng lạnh gương mặt có ánh sáng nhu hòa, trái tim cũng theo đó mềm nhũn, nghe lời của , cong cong khóe miệng nhàng gậtđầu, khi ôm lấy mình chủ động vòng tay lên cổ .

      Mặc dù tâm của mình quấn quanh thiên thiênvạn vạn, nhưng bên cạnh có người như vậylại đủ để triệt tiêu tất cả nặng nề mệt nhọc.

      "Em trước nằm giường, tắm đếnsau." xong cũng lập tức chạy vào phòngtắm.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang bóng dáng sau tấmkính thuỷ tinh mờ, dựa vào khuỷu tay của mình,khẽ mỉm cười, mang theo tâm tình ngọt ngào điềm tĩnh mà nhắm mắt lại chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.

      ngủ được mơ mơ hồ hồ, khăn trải giườngbị nhấc lên góc, luồng gió lạnh chui vào làm thân thể khỏi rụt cái, sau đó phía sau lưng có lồng ngực ấm áp rắn chắc như vách tường áp sát vào.

      Cho dù là cách lớp áo ngủ cũng có thể cảmnhận được nhiệt độ nóng bỏng, còn có nhịptim khá vững vàng.

      Cận Tử Kỳ mở mắt ra, ưm cái, theobản năng nhích lại gần nơi có nguồn nhiệt.

      Sau đó giữa ý thức còn mông lung, dường như có cái gì đó đưa vào trong áo ngủ, chậm rãi lên du tẩu, vành tai cũng như bị dòng nhiệt nóng ướt bao phủ, từng trận cảm giác thô nhám như có như vuốt ve lên chiếc cổ của .

      Ngay sau đó gương mặt bị cỗ nhiệt khí chà xát, cánh môi bị gặm cắn lung tung như langnhư sài.

      Cận Tử Kỳ bỗng dưng tỉnh lại, mang theo mờmịt sợ hãi giãy giụa trong giấc mộng.

      Đợi đến khi nhìn thấy người đàn ông nằm ở trênngười mình muốn làm gì làm, rốt cuộc hiểu được chuyện gì xảy ra.

      Phản ứng theo bản năng đưa tay đẩy ra, nhưng mà lại chạm tới mảnh da thịt nhẵn bóng liền đỏ mặt, "Tống Kỳ Diễn, sao mặc quần áo?" Đột nhiên trở nên có chúttay chân luống cuống.

      " ngủ mặc quần áo làm gì?" Tống Kỳ Diễn trong miệng trả lời, động tác tay cũngkhông ngừng, sau đó gặp phải ngăn trở, bị chiếc áo ngủ có thiết kế rườm rà làm cho phiền não, ưỡn nghiêm mặt khiêm tốn thỉnh giáo: "Bảo bối, cái này tháo như thế nào?"

      Vừa nghe đến hai chữ bảo bối, Cận Tử Kỳ giậnđến phát run, mặt cũng đỏ lên như trái cà chua.

      Sau đó là thanh của vải vóc bị xé "Xoạt" tiếng.

      Kèm theo câu tuyên bố tràn đầy mong đợi: "Bảo bối, đến đây!"

      Quả nhiên, vô lấy lòng, phải là gian tức đạo, Tống Kỳ Diễn, bỏ phần "Đạo" nghiệm chứng cho phần trước.

      . . . . . .

      Hôm sau vào bữa ăn sáng, tờ báo được đặt lên bàn ăn.

      Mặc dù Cận thị và Tống thị cũng hết sức cố gắng đè tin tức xuống, nhưng vẫn là có bộ phận truyền thông cơ bản khuất phục bị tiền bạc cám dỗ, chỉa vào hai tòa núi lớn này mà đưa tin Cận Tử Kỳ bị cảnh sát mangđi.

      Qua bức ảnh trường mà báo chí đăng bàyra, cũng là tấm ảnh này khiến cho sắc mặt của Tô Ngưng Tuyết khó coi tới cực điểm.

      Theo lý thuyết nên có phóng viên xâmnhập vào truyền tin , nhưng nghĩ tới vẫn có hình bị tuồn ra.

      Ảnh chụp ràng là được chụp bằng máy ảnh DSLR (máy ảnh chuyên nghiệp), ngay cả biểu tình mặt Cận Tử Kỳ khi bị bắt cũng hiển thịrất nét.

      So với mọi người vẫn im lặng cùng ăn, Ngu Thanh Kiều lại lật xem tờ báo, cuối cùng mang tính tổng kết lại mà quay đầu sang hỏi Cận TửKỳ: "Chị họ, phải là chị kết thù với người nào đó, vì vậy mới đối phó chị như thế nàychứ?"

      Đôi đũa trong tay Cận Chiêu Đông ngừng lại,sắc mặt cũng càng thêm lúng túng.

      Cận Tử Kỳ nhấp hớp sữa tươi, giống như vô tâm mà trả lời: "Cũng có hai người như vậy."

      " cũng đúng, thứ người như thế chính làđược voi đòi tiên!" Ngu Thanh Kiều xúc động mà phẫn nộ gõ lên bàn, để ý chút nào nơi này còn có trưởng bối, "Nếu mà hỏi em, em sẽmua cái túi da rắn tìm vài người đánh nó trận!" "Thanh Kiều!" Tô Ngưng Thu nhận ra được sắc mặt Cận Chiêu Đông càng ngày càngkhó coi, kéo kéo áo con , trợn mắt liếc cômột cái: "Ăn cơm cho ngon, chớ làm càn!

      "Con như thế nào làm càn, chúng ta cũng khôngphải là quả hồng mềm, tại sao phải mặc chongười khắc bắt chẹt!"

      Ngu Thanh Kiều đồng ý mà hừ , sauđó đem miếng bánh bí đỏ bỏ vào trong chén Cận Chiêu Đông, vui tươi hớn hở mà để sát mặtvào : "Giống như dượng cả của chúng ta vậy là sao Bắc đẩu thương trường thế nào lại như con rùa đen rút đầu có đúng hay ?"

      Cận Chiêu Đông lướt qua liếc mắt cái, khóe miệng co rút, từ chối cho ý kiến, nhưng vẻlo lắng mặt nặng hơn.

      Ngược lại Tô Ngưng Tuyết để đũa xuống, ưunhã lau lau khóe miệng xong chen vào : "TửKỳ, con cùng Kỳ Diễn hôm nay dời đến Tống trạch , sau khi cưới nếu như vẫn ở nơi này khó tránh khỏi chọc cho Tống lão mất hứng."

      Cận Tử Kỳ gật đầu, Tống Kỳ Diễn tiếp lời:"Mẹ yên tâm, hành lý sớm đóng gói xong rồi,đợi lát nữa chúng con qua, tối hôm qua cha của con còn để cho con dâu cùng ăn bữacơm tối với ông mà!"

      Tô Ngưng Tuyết nghe xong cuối cùng thoải máimà cười cái, Tống Kỳ Diễn ra những lời này rất có chuẩn mực, tối thiểu để cho thân làngười làm mẹ như Tô Ngưng Tuyết yên tâm Tống Chi Nhậm bởi vì chuyện ngàyhôm qua trong hôn lễ mà làm khó Cận Tử Kỳ.

      Sau khi ăn xong bữa ăn sáng, Cận Tử Kỳ liền cùng Tống Kỳ Diễn trở về phòng, vào phòngngủ, Cận Tử Kỳ với Tống Kỳ Diễn dự tính của mình, "A Diễn, em muốn gặp mặt Kiều Hân Hủy lần."

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn thắt cà vạt hơi chậm lại, ở trong gương nhìn sang Cận Tử Kỳ đứng ở bên cạnh.

      "Có số việc đặt ở trong lòng cũng phải là biện pháp, gặp bà ta có lẽ cũng khôngnhận được đáp án mà em muốn, nhưng em vẫn muốn thử lần, ngoại trừ Kiều Niệm Chiêu ra bà ấy là người biết chân tướng ràng nhất."

      Cận Tử Kỳ tiến lên đón nhận đôi con ngươi đenkín đáo trong gương kia, dễ hiểu mà giương caokhóe miệng, sau đó tới, thuận thế nhận lấy càvạt từ trong tay của , rũ mi mắt xuống, rấtthành thạo mà thắt lại.

      "Em thắt cà vạt sao?" Tống Kỳ Diễn nhướngmày, mang theo chút kinh ngạc.

      Động tác tay ngừng, xem như chấp nhận suy đoán của , "Người thừa kếcủa Cận gia từ phải chỉ học quản trịkinh doanh, còn có....làm sao trở thành mộtngười vợ đạt tiêu chuẩn."

      Vừa mới xong, cà vạt cũng được thắt hoàn chỉnh, Cận Tử Kỳ cười tươi, mới vừa rút tay củamình về, lại bị bắt lại, hơi hơi dùng sức, kéocô lại gần mình.

      Cận Tử Kỳ bất ngờ kịp đề phòng mà ngảlên phía trước bước, gương mặt hơi áp gầnhắn, khi hô hấp thù hơi thở phun ra khínóng, phun lên tóc mai của , " dạy em làm sao làm người vợ tốt à?"

      nhìn chăm chú làn da trắng nõn tinh tế củacô, ánh mắt lưu chuyển, giọng khản trầm thấp lộ ra mập mờ.

      Gương mặt của Cận Tử Kỳ dần dần đỏ lên, dĩnhiên biết chỉ cái gì, bất thình lình đẩy ra, xoay người thu dọn lại túi xách của mình, căn bản cần sửa sang lại gì cả, bất quá là che giấu tim của mình hoảng.

      Điều chỉnh tốt tâm tình, quay đầu lại hỏi : " theo em hay là đợi ở nhà?"

      Hai cánh tay Tống Kỳ Diễn duỗi thẳng cái, lập tức đem áo khoác mặc lên người, tới bên cạnh kéo lại: "Đương nhiên là cùng , cũng tò mò muốn biết người phụ nữ như thếnào có thể sinh ra tiểu độc vật!"

      A, ngược lại tiếp tục sử dụng biệt danh mà Ngu Thanh Kiều đặt cho Kiều Niệm Chiêu trướcđó!

      Tiểu độc vật, nếu nhìn lại, Kiều Niệm Chiêuđúng là xem như đóa hoa tươi đẹp mắt lạimang theo kịch độc.


      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu Chương
      Chương 39.2 Tống Kỳ Diễn nhân thủ đoạn


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn sau khi đến nhàgiam, lại nhận được tin tức Kiều Hân Hủy ra tù.

      Giám ngục nhìn hai người họ ăn mặc khéo léoxinh đẹp, thái độ cũng thay đổi rất nhanh, theođó thành : "Trước khi hai người đến, lúc ấy có người phụ nữ hơn hai mươi tuổilái chiếc xe thể thao tới đón người. Cũngphải , người phụ nữ đó và tiểu thư đây dáng dấp lại có mấy phần giống nhau."

      Trong lòng Cận Tử Kỳ nhất thời hiểu , cùngTống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, là Kiều NiệmChiêu!

      đường trở về, Cận Tử Kỳ luôn suy đoán ý định của Kiều Niệm Chiêu, theo lý thuyết, lấy tính tình của Kiều Niệm Chiêu, sau khi mẹ rakhỏi tù thế tất yếu lấy chuyện này đến Cận gia làm ồn ào, nhưng mà, theo tình hình ngày hôm qua mà , ta mặc dù giở thủ đoạn,nhưng lại đề cập tới bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Kiều Hân Hủy.

      Chẳng lẽ ta đổi tính sao, muốn cho Kiều Hân Hủy an ổn trải qua tuổi già?

      " suy nghĩ gì mà xuất thần vậy?" Tống KỳDiễn nhìn sang kính chiếu hậu liếc nhìn người phụ nữ nhíu chặt mi tâm.

      "Chẳng qua là cảm thấy có chút đúng, Kiều Niệm Chiêu xưa nay muốn thấy em được tốt, hôm nay Kiều Hân Hủy ra tù, ta làm sao có thể có hành động, chẳng qualà tò mò ta lấy phương thức gì xuất kỳ bất ý (đánh bất ngờ)."

      Tống Kỳ Diễn lại cười khẽ ra tiếng, ánh mắt vẫn nhìn đường phía trước: "Tôn hầu tử (Tôn NgộKhông) dù nhảy lên như thế nào nữa cũng bay ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn của Phật NhưLai, cuộc sống rỗi rãnh đến mức có gì thúvị, coi như xem vở diễn là được rồi!"

      Cận Tử Kỳ lại thể buông lỏng tâm tình, "Nếu như tuồng vui này liên lụy đến mẹ của em, em tình nguyện trước khi nó bắt đầu diễnliền đem nó đá ra khỏi sàn."

      "Có lẽ đây cũng là cơ hội."

      "Cơ hội gì?" Cận Tử Kỳ hiểu nhìn sang .

      Tống Kỳ Diễn cười liếc nhìn cái, "Em cảm thấy mẹ vợ tại sống được vui vẻ sao?"

      Thân thể Cận Tử Kỳ cứng đờ, mẹ sống được vuivẻ sao? biết vài thập niên trong quákhứ như thế nào, nhưng bốn năm gần đây, côchưa bao giờ thấy mẹ đối với cha lòng mà cười qua lần. Trong cuộc hôn nhân,nếu như đối với người đàn ông mình sớm chiềuchung đụng ngay cả cười cái cũng làm được, còn dư lại bao nhiêu tình cảm?

      "Thay vì cả đời vây ở trong cái khúc mắc,chẳng thà mượn cơ hội này cỡi bỏ nó ra, có lẽ quá trình đau đớn, nhưng kết quả lại là điềutốt, cũng xem như khổ tẫn cam lai, huống chi, mẹ vợ chừng còn có thể là hoa mai nở rộlần hai!"

      Nhìn mạch lạc ràng đâu ra đấy, Cận Tử Kỳ khỏi nhích tới gần chút, dựa vào cánh tay của ngửa đầu trêu ghẹo : "Phân tích mổ xẻ tình cảm của người khác sao sáng suốt như vậy, vì cái gì đến người mình lại trở nên sợ đầu sợ đuôi thế?"

      Xe ở tại ngã tư đường gặp phải đèn đỏ nên dừnglại, ngón tay Tống Kỳ Diễn nhịp nhịp lên vô lăng, trầm ngâm chút, quay đầu: "Đó gọi là sợ đầu sợ đuôi, đó là người đàn ông bất an."

      "Có khác nhau sao?" Tròng mắt Cận Tử Kỳ vụtsáng, ràng là cùng ý nghĩa nha.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn lại cau mày bày biểutình: "Như thế nào có khác nhau, người đàn ông tại sao phải bất an, đương nhiên là do người làm vợ mang lại lời cam kếtđủ phân lượng." ra rất trịnh trọng.

      " đây là có ý đem trách nhiệm đều đẩy cho em sao?"

      " có," Tống Kỳ Diễn lắc đầu cái, lờilẽ chính nghĩa: "Bởi vì đó vốn chính là trách nhiệm của em."

      Đầu lông mày Cận Tử Kỳ khẽ động, nghiêngmặt quyết định chú ý đến , bàn tay níu lấy gối dựa lên ghế ngồi, nhìn đèn xanh đèn đỏ ngoài cửa sổ yên lặng chờ đến lúc lái xe, Tống Kỳ Diễn chợt gọi tiếng: "Cận Tử Kỳ!"

      quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Tống KỳDiễn sáng quắc mà nhìn chằm chằm, dường như do dự lâu, mới thử dò xét mà mở miệng, mặt chú ý sắc mặt của , "Em giống như chưa từng có qua em ."

      ". . . . . ."

      Hai người cũng chú ý đèn xanh sánglên, cho đến khi phía sau có người ấn kèn thúc giục, Tống Kỳ Diễn mới giống như tỉnh ngộ mà nổ máy xe nhanh chóng nhập vào dòng xe đangchạy, ánh mắt lại thỉnh thoảng quét về phía người phụ nữ bên cạnh.

      Ánh mắt kia dường như ngừng màám hiệu: em mau a, chờ nghe đấy. . . . . .

      Cận Tử Kỳ bị nhìn thế cóbiện pháp, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, nhắm mắt lại làm bộ ngủ thiếp .

      "Cận Tử Kỳ, em làm ra chuyện như vậy đối với , khiến người ta vô cùng phẫn nộ, vậy màkhông lên vài lời có trách nhiệm sao?"

      ". . . . . ." Tiếp tục nhắm mắt lại lên tiếng.

      "Được rồi được rồi, biết em da mặt mỏng,ngượng ngùng ba cái chữ kia, vậy tóm lạianh hỏi em được chưa?"

      ". . . . . ." có phản ứng.

      "Quên , nếu như hỏi mà em lên tiếng là phủ nhận, lên tiếng xem như em chấpnhận."

      ". . . . . ."

      "Cận Tử Kỳ, em sao?"

      "Em ." Cực kỳ nhàng nhanh chóngcộng thêm giọng lắm.

      Đồng thời thay vào đó là tiếng "Ầm" vang lên lớn, đầu xe Maybach đụng vào phầnđuôi chiếc Santana ở phía trước.

      Xử lý xong tai nạn giao thông cộng thêm đem xe đưa sửa chữa, hao tốn hơn phân nửa thờigian.

      Nhưng chủ nhân chiếc Maybach tâm tình đặc biệt rất tốt, cả quá trình xử lý việc đều mangkhuôn mặt tươi cười, chẳng những xin lỗivới tài xế chiếc Santana còn cực kỳ phối hợpvới phía đồng chí cảnh sát giao thông mà "Tựthú".

      Sau đó ngồi lên xe taxi về nhà, khi ở ghế ngồi phía sau tựa như miếng móc hít tường dán sát Cận Tử Kỳ, đầu tựa vào vai , thỉnh thoảng nâng mắt lên mà nhìn ngắm mong ngóng, mặt tràn đầy hưng phấn che dấu được.

      Rất khó tưởng tượng, người đàn ông trưởngthành chín chắn mặc tây trang mang giày da còn có thể làm ra vẻ mặt nũng nịu như vậy!

      "Cận Tử Kỳ."

      "Muốn gì?"

      "Mới vừa rồi có nghe , lặp lại lần nữađi!"

      " gì?"

      "Em a, còn có thể là cái gì, trí nhớ tại sao kém như vậy!"

      Tài xế lái xe ở phía trước nhịn được quay đầu lại đưa mắt nhìn, việc này đúng là tínhtình nam nữ có phải đổi chỗ rồi hay ?

      "Cận Tử Kỳ." Thế nhưng vẫn học theo con chó con cọ cọ vài cái đầu vai .

      Mặt đỏ bừng lên, nghiêng mắt trừng liếc mắt cái: "Câm miệng, ngồi xe cho đàng hoàng."

      "A." Thế nhưng người đàn ông nào đó hiếm khi mà phối hợp như vậy, ngậm miệng.

      Khoé miệng của Cận Tử Kỳ kiềm chế khôngđược mà cong lên, nghĩ thầm nếu tại trongtay có cục xương là tốt!

      . . . . . .

      việc của Kiều Hân Hủy, Cận Tử Kỳ đề cập với Tô Ngưng Tuyết, ngay cả chuyện đến ngục giam cũng giấu nhẹm .

      Đến tối, Cận Tử Kỳ liền cùng Tống Kỳ Diễn trởvề Tống trạch.

      Mang hành lý nhiều lắm, chỉ cáirương, cái gì cần mua sắm Tống gia cũng đãchuẩn bị xong.

      Tống Chi Nhậm ở trong thư phòng thả mồi cho cá, thoạt nhìn hứng thú dạt dào.

      Khi nhìn thấy họ vào, mới đặt thức ăn cho cá ở tay xuống, sau khi nhận lấy khăn ướt quản gia Minh đưa lên lau tay xong, mới quay sang Cận Tử Kỳ ngoắc ngoắc tay: "Tiểu Kỳ, tớixem chút cá ta nuôi!"

      Xem chừng, Tống Chi Nhậm đối với chút chuyện xen vào giữa hôn lễ cũng để ởtrong lòng.

      Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn liếc mắt cái,liền nghe theo lời Tống Chi Nhậm mà tới.

      Nhìn cá trong hồ sặc sỡ tùy ý bơi lội thoả thích,cũng có bao nhiêu hào hứng.

      Ngược lại Tống Kỳ Diễn tùy ý mà ngồi xuốngghế sofa, hai chân thon dài gác lên bàn trà, vô cùng buồn chán nhưng mà vẫn phải nhìn cái gian phòng xa hoa được trang trí giống như ngự thư phòng của hoàng đế thời cổ đại.

      Trong lúc sơ hở người nào chú ý, khóemiệng thoáng chút ý cười như có nhưkhông đầy châm chọc, ngón tay vuốt ve chiếc cằm mọc râu lúng phún, u quang nơi đáy mắt chợt rồi biến mất, giống như con hồ ly già mưu tìm cái gì đó.

      Sau đó đứng dậy bước thong thả qua, áp sát phía sau lưng Cận Tử Kỳ cùng nhau nhìn những bảo bối mà Tống Chi Nhậm quý trọng: "Khôngphải là mấy con cá La Hán sao, giá cả cònkhông bằng mấy cá phong thuỷ trong thư phòng của cha vợ."

      Tống Chi Nhậm cực kỳ đồng ý thái độxem thường của Tống Kỳ Diễn, bất mãn trợn mắt liếc cái.

      "Con biết cái gì, cá La Hán này cũng thể so sánh với cá vàng được nuôi dưỡng thông thường kia, rất là quý giá, sao giống như nhữngloại cá trong hồ cá ở phòng làm việc của con,chỉ cần rải nắm thức ăn là có thể tự sanh tựdiệt ba bốn ngày."

      Đối với việc Tống Chi Nhậm đột nhiên theochân họ đến đạo lý nuôi cá, Cận Tử Kỳ tuy có chút hoang mang nhưng hỏi nhiều, chỉlẳng lặng đứng ở bên lắng nghe, nhưng ngược lại Tống Kỳ Diễn đâu nào chịu để cho Tống Chi Nhậm chiếm được tiện nghi?

      "Ba à, ba lời này cũng đúng, La Hán cũng là bởi vì quá quý giá mới yếu ớt, nếu nhưcó ngày có thức ăn loại tốt nhất hầu hạ, khó dám đảm bảo tuyệt thực mà chết, đâu nào giống như những con cá vàng sức sống mạnh mẽ ngoan cường?"

      "Hơn nữa, ba à, những con cá trong phòng làm việc của tôi làm sao ba biết tôi có nuôi dưỡng nghiêm túc? Con cá này có ở đâyphân cao thấp, chủ yếu là nhìn người nào nuôidưỡng có chuyên nghiệp hay , chứ cho dù là giống tốt nhưng nuôi dưỡng trưởng thành chỉlà phế vật biết ăn với uống, cũng là phí công."

      Tống Kỳ Diễn càng về sau càng hăng say,hồn nhiên để ý mặt Tống Chi Nhậm mất hứng, chỉ muốn ở đầu lưỡi đòi thêmchút tiện nghi, dường như nhìn Tống Chi Nhậm kinh ngạc trong lòng của mới phát giácđược mình thoải mái.

      Giữa lúc Tống Chi Nhậm bị con trai đếnmức xuống đài được, cửa thư phòng bị gõ vang nhàng, là người giúp việc đến báo cho có thể ăn cơm rồi, Tống Chi Nhậm vội ho tiếng, dẫn đầu chắp tay sau lưng rời .

      Nhìn bóng lưng ông vội vã như thế, dường nhưđã sớm muốn chạy trốn cách xa khỏi cái chỗnày.

      Cận Tử Kỳ nhịn được trong lòng nở nụ cười, liếc về phía chín con cá La Hán màu sắc khác hẳn nhau trong hồ, ngẩng đầu nhìnTống Kỳ Diễn: "Cha của có việc gìsao tìm chúng ta để xem cá?"

      Tống Kỳ Diễn khoảnh khắc ấy đứng ở bên cạnhcô, ngược ánh sáng, vì vậy thấy biểutình mặt .

      "Nghe qua cha mẹ sinh con trời sinh tínhchứ? Lão già để cho chúng ta xem cá là giả,nhắc nhở là ."

      Giữa hai đầu lông mày của Cận Tử Kỳ hơi nhíu,trong lòng có suy đoán, rồi lại cảm thấykhông thể nào, ánh mắt khỏi hỏi dò TốngKỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn lại thêm gìnữa, kéo tay của ra ngoài, "Nên ăn cơmthôi!"

      Chờ hai người họ xuống lầu, ghế sofa trong phòng ăn sớm ngồi đầy người, ngoại trừ Tống Chi Nhậm, còn có Tống Nhiễm Cầm, Tô Tấn An và Tô Hành Phong, cảnh tượng hoà thuận vui vẻ ấm áp.

      Trước đó phải sau khi họ kết hôn để cho cả nhà Tống Nhiễm Cầm ra sao?

      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn cúi đầu giọng lên tiếng: "Vùng vẫy giãy chết luôn luôn phải làm cái ."

      Đáy mắt thoáng lên hiểu , với tính tình Tống Nhiễm Cầm, đúng là ngoan ngoãn mà từ nơi này dọn ra .

      Sợ rằng mượn lý do tìm được phòng ốcthích hợp, tính toán kéo dài thêm.

      "Xem ra mọi người đến đông đủ, chờ chúng ta rồi!" Tống Kỳ Diễn đột nhiên mởmiệng cười tủm tỉm.

      Câu đầu tiên phá vỡ cảnh tượng hoà thuận ngắn ngủi.

      Tống Nhiễm Cầm vốn dụ dỗ Tống ChiNhậm khi vừa nhìn thấy Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn tay trong tay đến lập tức mím chặt miệng, dựa vào lưng ghế sofa, nhìn người bằngnửa con mắt, vẫn như cũ ngông cuồng tự cao tự đại.

      Ngược lại Tô Tấn An mang vẻ mặt thân thiệnhơn tươi cười, cùng Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn chào hỏi: "Kỳ Diễn và Tử Kỳ dọn về là tốtrồi, sau này trong nhà có thêm hơi thở của haingười, chúng tôi sau khi dọn ra ngoài về phầncủa ba cũng quá tịch mịch."

      Lời này mới vừa xong, Tống Nhiễm Cầm lén lút hung hăng nhéo Tô Tấn An, đổi lấy Tô TấnAn cau mày quay mắt qua, mang theo bực bội mà thấp giọng hỏi: "Làm cái gì vậy!"

      Tống Nhiễm Cầm vốn há miệng lập tức muốnmắng, nhưng nhìn thấy Tống Chi Nhậm liếcngang nhìn sang, lập tức nuốt vào miệng những lời cay nghiệt, buồn buồn xuy mộttiếng, quay đầu để ý tới Tô Tấn An.

      Tống Chi Nhậm có thói quen, đó chính là trước bữa ăn cơm uống chén trà đánh thức vị giác, mà chén trà này bình thường đều làdo ông tự mình ngâm trà vào nước, mắt thấy ông rửa tay xong, người giúp việc cũng bưng tới đây bộ trà cụ, Cận Tử Kỳ giành trước bước.

      "Ba, để đấy cho con ." tiếng gọi "ba" này khiến cho đáy lòng mỗi người ở trong phòng có cảm thụ khác hẳn.

      Tống Kỳ Diễn cười híp mắt, mãn nguyện màngồi ghế sofa, Tống Nhiễm Cầm bĩu môi, hai lỗ mũi ngừng phun ra khí thô, vềphần Tô Hành Phong vẫn chôn đầu khi nghe tiếng "Ba" này mới khó khăn lắm màngẩng đầu nhìn sang đây.

      Cận Tử Kỳ lại giống như nhận ra được khí khác thường, vẫn thuần thục màngâm trà vào nước.

      Tống Chi Nhậm nhìn sang Cận Tử Kỳ mang tác phong đại gia khuê tú, cũng nhịn được mà gật đầu tán thưởng, cười ha hả mà mởmiệng: "Tử Kỳ a, lại tiếp, cũng rấtnhiều năm uống trà con pha rồi."

      Đuôi lông mày của Tống Kỳ Diễn khẽ nhướng,đưa tay qua ôm vai Cận Tử Kỳ, lại bị nétránh, trước sau vẫn chuyên tâm mà pha bình trà, cũng để ý, sờ sờ sóng mũi cao thẳng, nhìn Tống Chi Nhậm mỉm cười : "Đâychính là con dâu pha trà cho ngài, cùng vớitrước kia cũng giống nhau!"

      "Ha ha, như thế ta phải từ từ thưởngthức chén trà cho ngon!" Tống Chi Nhậm nhận lấy trà, uống vào mặt mày hớn hở, quay sang Cận Tử Kỳ mới lau tay xong : "Taynghề này đúng là chút cũng thay đổi,lúc nào mà rãnh rỗi, cùng ta đến trà lầu nghe tiểu khúc chút!"

      Những lời này Tống Chi Nhậm vừa ra, chỉthấy bên kia ly nước trong tay Tống Nhiễm Cầm quả nhiên lay động, ràng cho thấy trong lòng nóng nảy, bà ở bên cạnh lão già nhiều năm như vậy cũng để cho bà cùng uống trà.

      Lão già đến trà lầu uống trà đều là mời nhữngbậc trưởng bối nhiều năm oai phong thươngtrường ở trong cái thành phố này, mặc dù cũng lui về ơr hậu phương, nhưng uy tín vẫn còn, lấy được câu công nhận của họ so với vàng bạc châu báu gì cũng đáng tiền hơn!

      tại, lão già chủ động mở miệng để cho CậnTử Kỳ cùng uống trà, ý ở ngoài lời, khôngphải là đối với con dâu này hài lòng sao, còn muốn kéo ra ngoài cho những trưởng bối biếtmặt sao? !

      Cận Tử Kỳ hề biểu là phải vô cùng mừng rỡ, sắc mặt bình tĩnh gật đầu: "Concũng lâu có đến trà lâu rồi, ba định thời gian , con lúc nào cũng có thể."

      Nhìn lời này mà xem, quá mức xu nịnh quá mức a dua, bàn tay của Tống Nhiễm Cầm đangbưng ly nước run, mắt thấy Tống Chi Nhậm lại muốn lên tiếng, vội vàng đem ly nước đặt lêntrên khay trà, cả kinh nhìn sang Tống Chi Nhậm.

      Tống Nhiễm Cầm cười khan tiếng, điều chỉnh lại biểu tình mặt, : "Ba, ba đây làthiên vị, Tử Kỳ là con dâu mà có thể , con đâylà con sao ba lại bỏ rơi?"

      Tống Chi Nhậm nghi ngờ nên dưới đánh giá cả người Tống Nhiễm Cầm như đeo vàng độibạc: "Ta cho là con đối với ta đây đồ lão già cổ hủ mà khinh thường chẳng thèm ngó tới, nghĩ tới cũng có hứng thú?"

      "Ba, lời này của ba là. . . . . . Ha ha."Tống Nhiễm Cầm miễn cưỡng mà cười, "Conlàm sao chê bai ba là lão già cổ hủ, hơn nữa, phải Tử Kỳ cũng thích trà đạo sao? Chẳng lẽ ấy cũng là lão già cổ hủ?"

      "Xem ra tuổi tác lớn, luôn bậy."Tống Chi Nhậm cười nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, nhưng lời lại đối với Cận Tử Kỳ ,ông : "Tử Kỳ, con cần phải tha thứ cho ba tuổi già trì độn a!"

      Trong lòng Cận Tử Kỳ mơ hồ cảm thấy khácthường, nhưng mặt lại quay qua cười khẽ, "Ba đùa rồi!"

      Trong lúc nhất thời ở phòng ăn chỉ có thanhngười giúp việc chia thức ăn rất , ngay cả hít thở cũng trở nên có phần mạnh lên.

      Tống Kỳ Diễn biếng nhác mà tựa vào ghế sofa, biểu tình mặt rất khó hiểu, vừa giống như là cười, rồi lại lạnh lùng.

      Tô Hành Phong ngồi ngay thẳng, khí sắc có chút u ám, giữa hai lông mày tựa như có dòng tâm quản quanh, bàn tay như có như khôngmà giữ chặt tay vịn, tinh thần luôn ở trong trạng thái lơ đãng đâu.

      Tống Chi Nhậm uống hai chén trà, sau khi uốngxong cũng đến thời gian ăn cơm, ông đứng dậy trước, sau đó những người còn lại mới theo đuôi, tự động loại bỏ khí giằng co mới vừa rồi.

      "Tử Kỳ, biết các con về, con xem, nhữngmón ăn này cũng đều là phòng bếp cố ý chuẩnbị cho con, muốn đem lòng của con ở lại chỗ này, đầu tiên phải bắt được dạ dày của con."

      Bữa ăn tối bắt đầu tiến hành trong câu nóiđùa của Tống Chi Nhậm, mùi thơm của thức ănkhắp bốn phía khiến mắt người ta choáng lên.

      "Ba phí tâm, ăn cái gì quan trọng, quan trọng là ...cùng ăn với ai."

      Cận Tử Kỳ gắp miếng bào ngư bỏ vàotrong chén của Tống Chi Nhậm, "Sau này con và A Diễn cố gắng về nhà cùng ba ăn cơm, đến lúc Mỗ Mỗ làm khách trở lại, toàn gia chúng ta còn có thể chọn ngày du lịch."

      Tống Nhiễm Cầm nghe thấy thế thiếu kiênnhẫn, "Tử Kỳ những lời này, tôi cũng cóchút thích nghe rồi, những năm qua cácngười có ở đây, ba cũng từng sống tốt, làm con tôi cũng vẫn hiếu thuận với ba vậy!"

      Cận Tử Kỳ cười mà , Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên tiếp lời với Tống Chi Nhậm: "Ba,tôi nghe Tống thị gần đây đanh đưa ra kếhoạch mở rộng ngành công nghiệp khách sạn."

      Tống Chi Nhậm phủ nhận: "Tống thị dùsao cũng phải lấy ngành dịch vụ khách sạn này để khởi nghiệp, nếu như muốn pháttriển còn phải hao tốn vài năm công phu, tùytiện bỏ vốn đầu tư nguy hiểm quá lớn."

      "Đây phải là trở ngại." Tống Kỳ Diễn cầm chuôi ly rượu, lắc lắc chất lỏng bên trong, màu rượu đỏ dao động như sắp làm rối loạn ánh mắt của mọi người: "Tìm đốitác chuyên nghiệp hơn trong ngành nghề này mà hợp tác lúc này phải là ôm lấy hết gióđông sao?"

      "Ý của con là ——" Tống Chi Nhậm muốn lại thôi mà nhìn sang Tống Kỳ Diễn, trong lòng sáng tỏ.

      Tống Kỳ Diễn nhấp môi chút rượu, cười đến ôn hòa vô hại: "Bạch gia, lấy địa vị của Bạch gia ở trong ngành nghề khách sạn, nếu như Tống thịcùng hợp tác nhất định là làm chơi ăn ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :