1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆ Lòng Tự Nguyện
      010. Giúp Tôi Cởi Ra

      Editor: tamthuonglac

      Bốn phía chiếc bàn cũ nát là hai bóng người dán chồng lên nhau.

      Mái tóc dài của người con xoã tung như mộtmảnh vải lụa đen, da thịt nõn nà trắng như tuyếtgiống như đóa sen trắng nở rộ, cánh môi đỏ bừng hé mở, xinh đẹp chút tì vết, yên lặng chờ đợi để người đàn ông người ngắt lấy.

      Cả người Cận Tử Kỳ thể khống chế trởnên run rẩy, khi lồng ngực nóng bỏng kia cùng đường cong cơ thể dán sát để lại chútkẽ hở, đôi môi người đàn ông mím chặt, haicánh tay của từ từ cong lại, thở ra hàng loạt hơi nóng, phả lên gò má , dường như bị cuốn hút, cảm thấy toàn thân cao thấp, khô nóng khó chịu khiến hít thở thông.

      Môi của người đàn ông in lên cằm , nhàng gặm cắn, dịu dàng khôn xiết, ngón taython dài thô ráp tuỳ ý chạy loạn thân thểmềm mại của , nụ hôn nóng bỏng mãnh liệttheo cổ chậm rãi dời xuống.

      Da thịt phơi bày ở trong khí, những nơi bị mơn trớn kích thích xuất từng chuỗi tê dại, khi mũi hít lấy hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt tản mát ra từ trong cơ thể , hầu kết ở cổ họng nhanh chóng chuyểnđộng mấy cái, liếc mắt thấy Cận Tử Kỳ nhắmmắt quay mặt chỗ khác, tiếp tục cúi đầuxuống, thở hổn hển, hôn lên thân thể nhắnmềm mại của ……

      Cảm giác giống như điện giật tê dại lan khắp toàn thân vào tận xương tủy , để cho khó tự khống chế mà phát ra tiếng rên rỉ thấp, nghe được thanh của mình, ngọt béo ngậy, nhưng là kiểu dính sền sệt hấp dẫn mềm mại.

      Người đàn ông chống nửa thân thể cao lớn lên, nhìn thấy Cận Tử Kỳ hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt luống cuống khó chịu mà thân thể vặn vẹo, đôi mắt trở nên nóng bỏng vì bị kích thích quánhiều cùng dục vọng, dường như muốn đem cơ thể mềm mại dưới thân trong nháy mắt thiêu đốt thành tro.

      “Mở mắt ra, tôi muốn em biết em ở chung chỗ với người nào.”

      Cận Tử Kỳ vẫy lông mi mở mắt ra, lại thấy được dịu dàng chưa từng có trước đó trong mắt của người đàn ông ngang như cua này, được tự nhiên nên đem hai tay đặt ở vai của , bên trong đôi mắt đẹp lóe ra hơi nước ẩm ướt sáng bóng, nhìn chằm chằmbởi vì hành động của mà đôi mắt thâm thúy hơi hơi nheo lại.

      “Em hối hận?”

      nhận ra mơ hồ bất an, cúi đầu xuống gặm cắn đầu vai trơn bóng của , uyển chuyển hôn lên khóe môi , dọc theo sống mũi , nụhôn tỉ mỉ như chuồn chuồn lướt nước rơi xuốngtừng cái , "Nhưng có thể quá muộn rồiphải ?"

      cho thời gian để trả lời, mộtlần nữa hung hăng chặn lấy môi , trằn trọctrăn trở, ngọn lửa tiến quân thần tốc khuấy động, tay bắt lấy hai tay đặt bả vai giơ lên đỉnh đầu, tay men theo thân thể mềm mại của thẳng đườngxuống phía dưới, trêu chọc chỗ nhạy cảm của , động tác gần như thô lỗ khiến chân mày hơi nhíu lại.

      Đôi mắt sắc bén của gắt gao nhìn chămchú, hô hấp càng thêm nặng nề, bắp thịt toànthân căng đến chết cứng, chưa bao giờ nghĩtới mình cũng ngày như thế, bị người phụ nữ trêu chọc mất lý trí, nghĩ đếnánh mắt hoảng sợ, nghĩ đến dáng vẻ nhưmuốn đổi ý, khỏi tức giận.

      ràng là dẫn dụ trước, ràng là trước đó khiến cho tâm tư yên, rõràng cho cơ hội rời !

      Sau khi ép cho đầu như dã thú phát ra độngdục, rồi muốn mặc kệ vô trách nhiệm sao?

      Hết thảy đều còn kịp rồi, bị trêuchọc đánh mất năng lực suy nghĩ, muốncô dục vọng sớm phát ra thể cứu vãn, trong lòng giờ phút này chỉ có nguyện vọng mãnh liệt, chính là muốn !

      Mặc dù hối hận, mặc dù oán hận , đều muốn vì vậy mà dừng lại ……

      Đôi môi Cận Tử Kỳ bị cắn đến bật máu, bàn tay to muốn trừng phạt mà giữ chặt cái eo nhắncủa , kiểu hành hạ thân mật này làm đauđớn cau chặt lông mày, thân thể vặn vẹo muốnthoát khỏi khống chế của .

      cũng hối hận, nếu như chính lựa chọn con đường này tiếp, chẳng qua, cho cơ hội chuyện, dườngnhư cho rằng đổi ý, vì vậy càng thêm phẫn nộ.

      Miệng điên cuồng cắn mút lên môi , lúc bên tai rồi xuống cổ, tay trượt xuống hai chân khép chặt mà mạnh mẽ tách ra, nắm lấy chân giơ lên, da thịt bóngmượt khiến cho phát điên.

      xuôi theo đến mắt cá chân trắng nõn sạch của vuốt ve, tấc da thịt cũng bỏ qua, Cận Tử Kỳ lại bởi vì động tác này mà nhịn được từ trong miệng tràn ra từngtiếng than , thân thể ngừng run rẩy, đầu ngón chân mượt mà vì bối rối xấu hổ nên co rút lại.

      Cảm giác xa lạ mà vui sướng tràn ngập đầu óccô, mở to mắt nhìn lên trần nhà đen kịt, thếgiới trong mắt của bắt đầu quay cuồng, côkháng cự được dục vòng nồng đậm mà người đàn ông này mang đến cho .

      Người đàn ông nghe thấy bên tai tiếng kêu nho giống như mèo con, màu sắc con ngươicàng sâu hơn, hai tay dời tới cặp mông của , tay nâng mông lên ấn vào ngườimình, để cho cảm nhận được thân thể của mình biến hóa mãnh liệt.

      khẽ rên lên tiếng kinh sợ, hai má ửng đỏ như máu, thân thể vặn vẹo trong nháy mắt mất chút khí lực cuối cùng, mềm nhũngkhông xương nằm trong lồng ngực .

      Hơi thở thô ráp nặng nề, bỗng dưng nắm taycô lên đưa về phía bụng rắn chắc bằng phẳng của mình, thuận theo cơ bắp có đường nét ràng từng tấc từng tấc thăm dò xuống dưới, đầu ngón tay chạm được dây thắt lưng lạnh buốt, ngậm chặt vành tai :

      “Giúp tôi cởi ra.”

      Con ngươi của mở lớn hơn, nhưng khi tầmmắt nhìn xuống chăm chú, chút phản kháng, mặc cho nắm tay vụng về tháodây thắt lưng ra, ngầm đồng ý cho làm như vậy.

      ra khi bắt đầu nằm ở bàn này đãdự liệu được tất cả khả năng, bao gồm tại.

      Trong bóng đêm yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở nồng đặc, chỉ có tiếng động của dây kéo bị kéora, nhìn nhau chăm chú, cầm bàntay hơi lạnh khẽ run hướng vào trong, nguồn nhiệt khí nóng bỏng nhanh chóng tản ra.

      tiếng kêu rên bị nuốt hết trong cổ họng,bàn tay bé nhu nhược của giống nhưluồng điện mạnh mẽ xỏ xuyên thân thể , trêntrán mồ hôi rỉ ra dọc theo khuôn mặt hoàn mỹcủa chảy xuống róc rách trượt đến cằm ngưng tụ thành từng giọt bọt nước, dưới ánh đèn vàng nhạt lóe ra ánh sáng lóng lánh ràng .......

      “Em oán hận tôi đúng ?”

      Mồ hôi hột mặt xuống rơi lên khoémắt , tiếng "lách cách" chảy xuống ngay sau đó biến mất ở giữa tóc , nhìn ánh mắtcủa có chút tan rã mê ly, nhưng nghe xongđã hiểu lời của , nhàng lắc đầu, chủ động cong người lên hôn từ xuống dưới yết hầu kích thích , tiếp đó là chiếc cằm kiênnghị, cuối cùng in lên đôi môi mềm dẻo của .

      cạy mở đôi môi mím chặt, cái lưỡithơm tho ngượng ngùng tham tiến vào, khi ánh sáng con ngươi đen của loé ra tia hứng thú khó hiểu nhìn xuống chằm chằm, chậm rãinhắm mắt lại, lông mi run, thăm dò dẫndắt đầu lưỡi hôn say sưa.

      dùng hành động cho biết: hề hối hận.

      nhúc nhích nhìn biểu tình mặtcô, muốn bỏ qua dù là giây trong nháy mắt, thấy được động tình, thấyđược đối với mình mê hoặc, cũng chịukhông nổi nữa kiểu đày đoạ này nhanh chóng khiến cho mất khống chế.

      “Tôi muốn em ghi nhớ giây này, về sau trong cuộc đời em mỗi giây phút, em đềuphải nhớ tới tôi.”

      Người đàn ông hung hăng cắn lên bả vai trắng nõn của cái, muốn nhớ kỹcái buổi tối này, nhớ ở chỗ này phát sinh hết thảy!

      Cận Tử Kỳ trong lúc mông lung nghe thấy dã man phân phải trái, theo đầu vai đau nhói, chuyển mắt qua mới vừa hé miệng, kịp nhàng vòng eo bị nắm chặt lạibị chế trụ nặng nề, người đàn ông mìnhcũng còn cách nào nhẫn, thân thể tiếptục trầm xuống.

      Đau đớn kịch liệt tràn ngập thân thể .

      Lập tức đôi môi đặt lên, lúc kêu đau đem nuốt hết vào trong cổ họng.
      M è o Q u ê n T h ở, linhdiep17SoRi thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆ Lòng Tự Nguyện
      011. Chờ Trở Lại

      Editor: tamthuonglac


      bao phủ lấy môi , nuốt hết tiếng kêu đauđớn sắp bật thốt ra.

      Khi kiên quyết mạnh mẽ lựa chọn cùng hợp hai làm , cũng vì thế mà thân thểcả hai khỏi run rẩy lên.

      Loại đau đớn tê liệt như vậy hoàn toàn vượt quatưởng tượng của .

      Thế này đối với Cận Tử Kỳ mà , hoàn toàn khủng hoảng thiếu cảm giác an toàn, thân thểcô thể khống chế được giãy dụa, hai tay chống lên lồng ngực , muốn đem từ người mình đẩy ra.

      Lúc này mới có chút hối hận, cảm giác mình đau đến mức thể hít thở, ngoại trừ hô hấp nặng nề, chỉ muốn lớn tiếng hô ngừng,dừng lại trận ân ái mà nhận thấy ngang vớiviệc chịu hình phạt.

      Vì vậy người đàn ông chưa hề công thành đoạt đất, phát ra Cận Tử Kỳ khó chịu kháng cự, cho nên dừng lại động tác của mình, đầu đầy mồ hôi đầm đìa, ôm chặt thân thể côđang run rẩy, gần như oán hận mà nhìn chằm chằm.

      Nhưng cuối cùng lựa chọn dừng lại.

      Vào lúc này bị kêu dừng lại đúng là thống khổ, thua gì phụ nữ sinh nở.

      Cảm giác đau đớn thân thể Cận Tử Kỳ dầndần được xoa dịu, mở to đôi mắt tan rã,trong nháy mắt con ngươi tập trung chống lại ánh mắt hơi có vẻ cố nén khó chịu.

      Trong khoảnh khắc ấy, dường như tâm linh tương thông, từ trong ánh mắt của đọc được cam tâm tình nguyện, cũngkhông phải là hối hận cùng phát sinh quanhệ như vậy, chẳng qua là quá đau mà thôi, chỉ thế thôi.

      Dù sao, tình hình của họ, giống với tình nhân bình thường, bất quá ở trong đêm mưa họ là nam nữ xa lạ tình cờ gặp nhau, điều này cũng bất quá là cuộc khơi gợi lơ đãng sau khi khống chế được ham muốn cùng nhau hàihoà.

      hơi chần chờ cúi đầu xuống chạm vào cánh môi bị cắn nát, hôn hết sức dịu dàng, tayluồn qua mái tóc dài đen nhánh của , vuốt ve từng chút từng chút , vội vàng khôngnóng nảy, giống như đây chính là người con nhất cuộc đời này.

      Nụ hôn của tinh tế dày đặc khiến cho động tình, chậm rãi buông lỏng thân thể, mặc tuỳ ý khiêu khích mình, dùng cánh taymãnh khảnh của mình vòng lên cổ , vì vậycả hai ăn ý phát ra tiếng ưm trầm thấp.

      Đây là người đàn ông đầu tiên của , mặc dùđêm nay qua, họ có thể trở thành hai người liên quan gì nhau, nhưng ở khoảnh khắcnày, họ thuộc về đối phương, chỉ thuộc về đốiphương……

      Tựa như biển khơi cuộn trào mãnh liệt tột cùng, như cơn bão dữ dội ngông cuồng nhất, thổi quét tất cả ý thức Cận Tử Kỳ nghiêng ngả giữa đại dương mênh mông rực rỡ, chỉ có bắt lấy hai vai chặt, móng tay vạch xuống tạo thànhtừng đường vết thương.

      Cái bàn dưới thân từ xuống dưới cùng chấn động, chân bàn cũ kỹ phát ra thanh cót cótkét két.

      Trong đầu khung cảnh pháo hoa nở rộlong trọng, tại thời khắc đẹp đẽ và rực rỡ nhất, ôm chặt , cắn cái lên đầu vai , tựa hồ dùng hết quyền lực, trong khoang miệng trànngập mùi máu tươi nồng đậm.

      cũng có cách tự động kiềm chế mà đểnước bọt chảy ra, nước mắt cũng chảy ra, ươnướt bờ vai .

      Bởi vì vai đau đớn càng ôm chặt , giam cầm bờ eo của , tất cả cảm xúc mãnh liệt vô cùng sâu sắc mà lay động rơi vào chỗ sâunhất ở linh hồn .....

      --------------------
      Trong đêm tối mọi thanh đều yên tĩnh, sau cơn mưa mùa hè, ở nông trường ruộng lúatiếng ếch kêu càng phát ra ràng .

      Bên trong nhà gỗ cửa khép hờ nửa, trong khí tràn ngập hơi thở kiều diễm sau khi kích tình qua vẫn còn lưu lại, cái bàncũ nát chật hẹp, đôi nam nữ lại nằm ômnhau, người chỉ có lác đác vài mảnh quần áo để che thân.

      Người đàn ông ngước lên nóc nhà mái ngói nhìn luồng ánh trăng chảy xuống, ánh mắtsâu thẳm mà mơ hồ, dường như suy nghĩ việc gì, hai hàng lông mày đen rậm cũng theo đó hơi nhíu chặt lại chút.

      Sắc trời dần dần bắt đầu sáng lên, nhưng hắnchỉ mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát, đợisau khi cơn thuỷ triều tình ái điên cuồng trong cơ thể tản , rốt cuộc cũng cách nàođi vào giấc ngủ, lý trí từng giây từng phút thúcgiục tỉnh táo lại trước khi khống chếđược hành vi.

      Tối hôm qua biết bản thân mình vìcái gì mà muốn quay trở về, biết mình làm sao mà hôn lên môi , tưởng rằng mìnhluôn tự chủ kiêu ngạo biết thế nào vẫnkhông khống chế được?

      Loại người như hàng năm sống yên ở nôngtrường hoặc là phòng thí nghiệm, là người đàn ông chạy theo những cuộc chơi đùa vuivẻ, vậy mà cũng cùng phụ nữ xa lạ phát sinhtình đêm, truyền ra có thể hay trở thành tin rất lạ?

      Tròng mắt nhìn xuống người con trongngực, gối đầu lên khuỷa tay của nặng nề mà ngủ thiếp , lông mi còn vương hơi nước ẩm ướt, biết là nước mắt hay là mồ hôi, nhìn qua làm cho người khác vô cùng thương tiếc.

      Da thịt trắng như tuyết sáng long lanh, bởi vìtối hôm qua giày vò thô bạo mà loang lổ vếtthương, dấu hôn màu hồng rải rác khắp cổ và mảng lớn da thịt trước ngực .

      Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, nhàng phát ra tiếng ngáy khe khẽ, làn môi sưng đỏ chưa khép, xinh tươi ướt át.

      Ánh mắt giống như nắng chiều nhuộm lênhồ nước, liếm giọt nước mắt chưakịp chảy xuống gò má , tiếp đến là mộtnụ hôn sâu hàng mi khép kín củacô.

      Lông mi nhàng run rẩy, nhưng cótỉnh dậy, khoé môi lại đưa ra độ cong nhàn nhạt,giống như nằm mơ thấy cái gì, mang theo thỏamãn hạnh phúc.

      Có như vậy trong phút chốc, lại hi vọngtrong giấc mộng .

      nhớ tối hôm qua muốn bao nhiêu lần, lúc đó khó kìm lòng nổi, chống cựkhông được quyến rũ của , chỉ mựctham lam đòi lấy, biết mệt mỏi cùng triền miên, lại triền miên.

      Nghe người mùi trà xanh thơm mát nhànnhạt, trong vòng tay là thân thể mềm mại củacô, cùng khắc sâu vào ánh mắt , vậy mà ánh sáng còn sót lại nơi khóe mắt khi liếc đến vếtmáu khô khốc bên trong bắp đùi , liền xua tan tất cả những ý nghĩ nên có.

      Hầu kết ở cổ họng chuyển động vài cái, chẳng qua càng thêm dùng sức ôm lại, có người phụ nữ nào chịu được hoan ái kịch liệt thâu đêm suốt sáng, huống chi còn là lần đầu tiên.

      Chỉ là hiểu, danh môn thiên kimgiống như thanh cao như vậy, tại sao muốn ủy thân cho ?

      Áo dâu mặc chính là áo cưới làm theo cầu của nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp, mà toànthân quần áo từ xuống dưới, cộng lạicũng vượt qua trăm đô, người con xinh đẹp danh tiếng được cưng chìu từ nhỏnhư vậy, lại thực trở thành người phụ nữ của .

      Chẳng lẽ là chịu nổi điều sỉ nhục khi bị huỷ hôn, cho nên đó là lí do tự sa ngã?

      Nếu quả là như vậy ……

      Ngoài phòng chợt vang lên tiếng bước chân kéosuy nghĩ của trở lại, phản ứng đầu tiên của chính là cầm quần áo che kín rồi ôm chặt côvào trong ngực, sau đó hướng đến chỗ cửa gỗ bị đẩy ra, quay đầu :

      ra ngoài, có mệnh lệnh của tôi cho phép bước vào trong nửa bước.”

      Giọng đàn ông trầm thấp lạnh như băng xen lẫn mùi thuốc súng, ở cửa cái chân mới vừa nâng lên lập tức ngoan ngoãn rụt trở về, càng biết điều là đem cửa khép lại từ đầu, người đànông cung kính đứng ngoài cửa hướng vào bên trong thưa lại:

      “Boss, bên Australia mới vừa rồi điện thoại tớinói, tối hôm qua luồng khí lạnh mãnh liệt thổi quét vùng phía nam đại lục , bởi vì quá mức đột ngột các nông trường cũng kịp phòng ngự, cho nên tổn thất …… Rất thảmtrọng.”

      dùng hai chữ thảm trọng, phải lànghiêm trọng, khi lời này, điện thoại diđộng trong tay cũng bắt đầu điên cuồng kêugào, đó là các nông trường ở Australia gọi tớibáo cáo cho cụ thể tình hình tổn thất.

      Người đàn ông bên trong nhà nghe được tin tức này, chân mày nhíu lại dấu vết, liếc nhìn người con ngủ say trong ngực,trầm mặc vài giây, sau đó đặt an ổn lên bàn,bản thân mình đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.

      Người đàn ông mặc quần áo tử tế xong, xoayngười lại hôn lên môi Cận Tử Kỳ nụ hôn, cuối cùng lựa chọn cất bước rời , nông trườngở Australia gặp trận tai hoạ này, tổn thất củahắn tính ra là vô số kể, nhất định phải chạy trở về xử lý!

      ra ngoài nhà gỗ , tiện tay kéo cánhcửa lại, đứng ở cửa là thanh niên mặc âu phục phẳng phiu, đôi mắt mực rũ xuống, cái gì nên nhìn chút cũng nhìn, mặc dù đoán được có phụ nữ ngủ bêntrong.

      “Tìm phụ nữ đáng tin cậy ở trong nông trường tới đây, chăm sóc ấy tốt, để cho ấy ……”

      Bốn chữ cuối cùng người đàn ông có chút nên lời, kiểu chuyện như thế dườngnhư thích hợp với loại người như , bởivậy xong lời cuối cùng mặt ngượngngùng, ngược lại thuộc hạ của ngầm hiểu trong lòng mà tiếp:

      “Ngài yên tâm, tôi với tiểu thư, để ấy chờ ngài trở về.”

      Người đàn ông lúng túng ho khan tiếng, chẳng qua là khóe miệng lại cong cong, lộ ra nụcười vui sướng, nhưng ngay sau đó lại che dấuxuống, liếc xéo thuộc hạ chờ đợi chỉ thị,hừ tiếng: “Hiểu được cũng ít.”

      Sau đó đoạt lấy điện thoại di động từ trong taythuộc hạ, vừa ấn xuống nút trả lời vừa cất bước .
      M è o Q u ê n T h ở, linhdiep17SoRi thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆ Lòng Tự Nguyện
      012. Tai Nạn Xe

      Editor: thuongtamlac

      Trong mơ mơ màng màng, Cận Tử Kỳ nghe thấythanh tiếng đóng cửa, mặc dù rất , nhưng vẫn tỉnh dậy.

      Con ngươi xinh đẹp lờ mờ buồn ngủ chậm rãi mở ra, thân thể đau nhức khiến nhíu mày lại.

      chống lên bàn ngồi dậy, tấm chăn mỏng đắp người theo thân thể của trượt xuống, lộra toàn thân trần trụi, cúi đầu nhìn thấytrên da thịt trắng nõn máu ứ đọng, từng miếngtừng miếng , rải rác khắp người.

      Rèm cửa sổ màu trắng có từng đợt từng đợt ánhsáng xuyên vào, Cận Tử Kỳ nhìn quanh vòng trong ngôi nhà gỗ hề mờ tối nhưthế nữa, sau đó phát cái băng ghế bêncạnh bàn có bộ quần áo, được gấp lại chỉnh tề, là vì mà chuẩn bị.

      Tâm tình của cũng như sáng sớm tinh mơ bình yên tĩnh lặng, giơ tay lên, nheo mắt che ánh mặt trời chói chang chiếu rọi lên mặt.

      Sau khi tỉnh lại hề tiếc nuối vì khôngthấy người đàn ông cùng đêm quấn quít, nghĩ đến muốn chịu trách nhiệm đối với mình, chuyện tối ngày hôm qua theo mức độ nào đó lên, cũng có thể kết luận là tình tôi nguyện ?

      Có lẽ, đêm qua, như người dân nước lã là kết quả tệ.

      Cận Tử Kỳ xốc tấm chăn lên, hai chân trắng nhỏdi chuyển xuống bàn, chỉ vừa đặt lên mặt đất, liền phát xương cốt toàn thân mình giống như cái khung lỏng lẻo, chống đỡ khôngnổi trọng tâm , cả người đâm chồng lên gócbàn.

      Bên eo bị đâm đau khiến cho hừ mộttiếng, trong lúc giữa hai chân đau đớn chua xót,thời điểm đó cũng nhắc nhở tình huống tối hôm qua tất cả mọi thứ phải là giấcmộng, cái bàn này, cùng nông dân điên cuồng triền miên đêm.

      Khi Cận Tử Kỳ xoay người lấy quần áo, tronglúc vô tình thoáng nhìn thấy mặt bàn vết máu khô khốc, quệt ra giống như cánh hoa hồng đỏ tươi, về điểm này vết đỏ tươi bày ra gỗ, đúng là bắt mắt thế, lại mê hoặc nhưvậy.

      lẳng lặng nhìn chằm chằm ba giây, sau đó dời mắt chỗ khác, sắc mặt gợn sóng sợhãi, bận tâm giữa hai chân khóchịu, cầm quần áo lên mặc vào, lặng yên khôngmột tiếng động rời khỏi căn nhà gỗ ở lại cả đêm.

      ------------------

      Hai bên đường quốc lộ hoa mùa hè nở rộ mãnh liệt, dòng xe chạy ngang qua ngã tư đường, bóng dáng mỏng manh bé chìm ngập trongdòng người đông đúc như nước thuỷ triều, khi đèn xanh sáng lên theo dòng người băng qua lối dành cho người bộ, sau đó mục đíchmà thoải mái khắp nơi.

      Trong tay Cận Tử Kỳ xách đôi giày cao gót,khi ngang qua người đường thấy lạ lùng đánh giá, bởi vì đôi chân trần trắng nõn lạidẫm lên gạch bị ánh nắng mặt trời rừng rực nướng nóng bỏng.

      nhàng, đối với ánh mắt khác thường của người khác, nhìn qua để ý nhiều.

      Đổi lại ngày xưa, tại phải ngồi ở trongphòng làm việc phê duyệt các loại văn kiện, hoặc là tại phòng họp cùng cấp dưới tinh của tranh luận sôi nổi, giống như giờ phút này chơi bời lêu lổng dạo bước khắp nơi.

      Từ nông trường vùng ngoại ô đến nội thành, sử dụng hai chân của mình để trở về.

      Dù cho dưới chân mấy vết nước phồng rộp bị cọ sát vỡ ra, rất đau, nhưng vẫn dựa vào sức lực của mình trở về

      qua ven đường ở trước màn hình LED trênsân cửa hàng tổng hợp, Cận Tử Kỳ dừng bước.

      Bên trong màn hình to lớn phát ra tin tứcmới nhất, bùm bùm lốp bốp bóng tràn ngập âmthanh thiết bị ánh đèn loang loáng, trong tiếng còi xe tới xe lui, Cận Tử Kỳ nghe được người chủ trì mặt mỉm cười cầm micro đưa tin:

      “Hôm nay, nhà giàu số ở thành phố tiên sinh Tống Chi Nhậm đích thân cùng Cận thịtham dự buổi lễ ký hợp đồng liên quan tới hạng mục khai phá thành đông, điều này cũng đập tan tin đồn trước đó đề cập đến hai nhà Tống Cận bởi vì quan hệ thông gia thất bại mà quan hệnhanh chóng đóng băng ……”

      Màn ảnh lần nữa chuyển đến trường lễ ký hợp đồng, Cận Tử Kỳ thấy Tống Chi Nhậm tóc bạc ngồi lẫn trong chỗ ngồi cúi đầu ký tên, saulưng là Tô Hành Phong theo lo liệu toàn bộhành trình, động tác vẻ mặt cũng đặc biệt thậntrọng dè dặt.

      Cận Chiêu Đông sau khi ký xong chứng từ, nétmặt tươi cười biến hoá chuyên nghiệp tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, mà ngồi bên cạnhông là Tô Ngưng Tuyết, toàn thân mặc bộ trang phục công sở màu trắng , mái tóc dài buộclên ở sau ót chỉnh tề, nhìn qua rất trang nhã cao quý.

      Cận Tử Kỳ cũng chưa từng xem biểu tình lạnh nhạt từ đầu đến cuối của Tô Ngưng Tuyết, còn có ánh mắt thoáng thất thần.

      Đây là lần đầu tiên Cận Tử Kỳ thấy Tô NgưngTuyết xưa nay luôn đem nghiệp đặt ở vị thứnhất lại xuất thất thố như vậy.

      Ống kính máy quay phim ở hội trường quay mộtvòng, mặc dù chỉ có mấy giây ngắn ngủi, nhưngCận Tử Kỳ vẫn tóm được chính xác bóng trắngnúp ở trong góc khuất ở trường.

      Cái người đó nên xuất tại buổi lễ ký hợp đồng, "Kiều Niệm Chiêu" ba chữ đập vào đầu óc Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ ngước nhìn bên trong màn hình Cận Chiêu Đông mang nụ cười tươi vui, bàn tay xách giày cao gót lạnh lẽo rét buốt siết chặt.

      giống như đoán được cái gì ……

      Dự cảm xấu, giống như giọt mực màu đen, rơi vào mặt hồ trong lòng của , dập dờn mở ra tầng tầng sóng rung động .

      Càng giống như nắm mây mù đen, giương nanh múa vuốt mà hướng đến đập vào mặt .

      chiếc Mercedes-Benz màu Champagne từ từ chạy tới, dừng lại, tài xế vội vàng chạy ra,trong lòng yên chần chờ chỗ tiến lên phía Cận Tử Kỳ lơ đãng phía trước, rất có thể dám tin vào hai mắtmình.

      Thiên kim tiểu thư nhà họ Cận này lời ăn tiếngnói hành động tao nhã khéo léo, lúc nào lưu lạc đến cái mức này?

      Nhưng cuối cùng vẫn tiến lên, khi đứng lại bên cạnh Cận Tử Kỳ, vừa đánh giá dò xét vừa ân cần thăm hỏi:

      "Đại tiểu thư?"

      Cận Tử Kỳ theo tiếng gọi quay đầu lại, thấy chúHạ tài xế riêng của nhà họ Cận, còn có xe phía sau ông.

      Sau khi chú Hạ khẳng định thân phận Cận TửKỳ, thở phào nhõm, liếc mắt nhìn chung quanh, hướng Cận Tử Kỳ cung kính cúi chàomột cái, đè thấp giọng : "Đại tiểu thư, ngài điđâu vậy, chủ tịch cùng phu nhân tìm ngài cảđêm!"

      “Cha tôi tìm tôi cả đêm?”

      Chú Hạ nghĩ tới Cận Tử Kỳ hỏi ngượclại, hiểu ngẩng đầu, đập vào mắt là nụ cười khẽ bên môi Cận Tử Kỳ.

      “Đại tiểu thư ……”

      “Chú Hạ, gọi điện thoại cho cha, cho ông ấybiết chú tìm được tôi.”

      Chú Hạ ràng phát giác Cận Tử Kỳ khácthường, muốn mở miệng quan tâm, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ nên muốn nóilại thôi, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra bấm dãy số của Cận Chiêu Đông, nghe điện thoại chính là trợ lý đặc biệt của ông ấy:

      “Trương đặc trợ, tôi tìm được tiểu thư ……”

      Chỉ là chú Hạ cả câu còn chưa kịp nóixong, điện thoại di động bị Cận Tử Kỳ lấy ,ông kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Cận Tử Kỳlạnh lùng nghiêm túc quay mặt , ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cận Chiêu Đông màn hìnhđối với đầu bên kia điện thoại :

      "Cho cha tôi nghe điện thoại."

      Người bên kia điện thoại nghe ra thái độ cứng rắn của Cận Tử Kỳ, chỉ trả lời câu "Ngàichờ."

      Nhân viên dưới Cận Tử Kỳ ai dám làmtrái ngược ý của người thừa kế nhà họ Cận.

      Cận Tử Kỳ tự giễu cười cười, chỉ là sau ngàyhôm nay, vị trí người thừa kế nhà họ Cận có phải chỉ thuộc về hay ?

      Trong màn hình LED, Cận Chiêu Đông trảlời câu hỏi của phóng viên bên cạnh bỗng nhiênxuất người đàn ông mặc âu phục phẳngphiu, cúi đầu kề vào tai điều gì đó, sắc mặt Cận Chiêu Đông ngẩn ra, lập tức mượn cớ tạm thời rời khỏi trường.

      Cận Tử Kỳ từ đầu đến cuối cúp điện thoại, nghe được đầu kia truyền tới tiếng bước chân trong trẻo lạnh lùng, sau đó là tiếngnói của Cận Chiêu Đông vừa quan tâm vừa trách cứ vang lên bên vành tai :

      “Tối hôm qua nơi nào vậy? Tại sao trở về nhà? Đây chính là việc con đảm đương khi làm người thừa kế nhà họ Cận? Chẳng lẽ khôngbiết những người khác bởi vì con mà ăn ngủkhông yên sao?”

      "Ngài quyết định vào hôm nay thừa nhận KiềuNiệm Chiêu là con ruột của ngài."

      Giọng điệu trần thuật vô cùng bình tĩnh, hỏi đằng, trả lời nẻo, cũng để cho Cận ChiêuĐông đầu bên kia rơi vào trầm mặc.

      phản ứng như thế có thể cho rằng là cam chịu hay ?

      "Tiểu kỳ, con nghe cha , Chiêu nhi từ nhỏchịu khổ quá nhiều, nếu như có Cận gialàm hậu thuẫn cho con bé, Tống gia vĩnh viễn thể thừa nhận nó là con dâu, đối con bé công bằng..."

      "Vậy ngài đối với mẹ của con công bằng sao? Ngài năm đó làm ra chuyện như thế, nên chuẩnbị tâm lý gánh vác hậu quả cho tốt." Cận Tử Kỳ nhìn Tô Ngưng Tuyết màn hình: "Nếu như ngài sợ ngài danh dự và địa vị bị lung lay,có thể ở ngay trước mặt truyền thông công khai thân phận Kiều Niệm Chiêu, với tất cả mọi người ta là kết quả mà ngài ngoại tình!"

      Người bên hai đầu điện thoại trầm mặc giằng co,ai cũng thỏa hiệp.

      Cuối cùng Cận Chiêu Đông mở miệng trước:"Mẹ của con đồng ý thừa nhận với bên ngoàiChiêu nhi là con của bà ấy..."

      Giọng Cận Chiêu Đông nghe rất xa xôi, lạigiống như thanh dao lạnh lẽo sắc bén hunghăng đâm thủng lồng ngực , máu tươi đầm đìalại biết, năm ngón tay nắm điện thoạidi động các đốt ngón tay trắng xanh, khôngcòn bình tĩnh được nữa:

      "Ông uy hiếp bà ấy, ông thế nhưng lại uy hiếpbà ấy!"

      "Ngày hôm qua Chiêu nhi ở bệnh viện bị vô số phóng viên vây chặt chất vấn, thậm chí hướngcon bé mà ném trứng gà và sỏi đá, nhưng con bé đây, nhận hết uất ức lại còn miễn cưỡng cười vui khuyên Hành Phong theo con hoàn thành hôn lễ, chờ Hành Phong rồi mới mình núp ở trong chăn lén lút rơi nước mắt..."

      Cận Chiêu Đông thở dài nặng nề: "Đây là Cậngia chúng ta nợ Chiêu nhi, năm đó nếu như phải con có lỗi với dì Kiều, Tiểu Kỳ cácngười nên tự hỏi lòng, tại con còn có thểbình an vô như vậy làm người thừa kế nhà họ Cận sao?"

      ", Cận gia chưa từng nợ Kiều Niệm Chiêu, là cha và con nợ ta, con phạm phải sailầm tự con chịu trách nhiệm, cần để mẹ con uất ức cầu toàn."

      "Tiểu Kỳ, con muốn làm cái gì?" Giọng Cận Chiêu Đông có chút khẩn trương bất an.

      Cận Tử Kỳ ngắm nhìn mặt trời chói mắt trung, hơi nheo mắt lại, sau đó khóe môi dần dần nở nụ cười nhàng, đặc biệt vôcùng tự tin thong dong: "Con muốn làm cái gì,ngài phải đoán được sao?"

      "Con cứ như vậy hận ta, hận đến mức tình nguyện phá hủy Cận thị cũng chịu choChiêu nhi chỗ nhoi sao?"

      "Cho Kiều Niệm Chiêu trở thành nhị tiểu thưnhà họ Cận, cha, đây là ngài muốn?"

      Cận Chiêu Đông ngờ tới Cận Tử Kỳ lại đột nhiên thay đổi thái độ, sửng sốt, nhưng lập tức liền "Ừ" tiếng, ràng đơn giản, nhưng đặc biệt kiên định, thể dao động quyếttâm .

      "Cha như thế, điều ngài muốn con và mẹ củacon cho, điều con và mẹ con muốn, người nàocho?"

      Cận Tử Kỳ xong liền cúp điện thoại, lẳnglặng nở nụ cười, xoay người , ánh mắt mộtmảnh lạnh lùng, lập tức ngồi vào xe hơi, đợi chú Hạ tài xế ngăn cản, trực tiếp đạpxuống chân ga xông ra đường.

      Phong cảnh ngoài xe hối hả lùi lại, từ cửa sổ giólớn cuốn vào thổi trúng làn da đau buốt, châncô ngừng đạp xuống chân ga, vết nước phồng rợp dưới bàn chân bị đè lên bàn đạp, rõràng đau đớn để cho đủ tỉnh táo.

      chỉ dùng vẻn vẹn mười lăm phút bắt đầuđi xong chặng đường nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe hơi giống như con dã thú gầm thét lái vào bãi đậu xe dưới đất của Thịnh Thế Hào Đình, sau buổi lễ ký hợp đồng là buổi dạ tiệc ănmừng, tổ chức ở nơi này.

      Cận Chiêu Đông muốn trong buổi dạ tiệc hướngvề tất cả xã hội thượng lưu thừa nhận thân phận Kiều Niệm Chiêu...

      Cận Tử Kỳ ở trong lòng tự giễu cợt mình, ra tính tình xử lạnh nhạt những năm này bất quá là do mình ngụy trang mà thôi, Cận Tử Kỳ chưa hề thay đổi, vẫn như trước năm mười tám tuổi làngười con tuyệt nhiên dám dám hận.

      Ánh sáng phía trước xe , kịp đóng lại cửa xe, rất nhanh chạy tới hướng thang máy ở phía xa, chợt ánh đèn kịch liệt bao bọc thânthể của , theo đó tiếng động lớn chính là tiếng thắng xe cắt qua bóng tối.

      Cận Tử Kỳ cũng chưa kịp quay đầu nhìn xem là cái gì, chỉ nghe được tiếng vang lớn .

      “Oành!....”

      chiếc xe hơi phóng nhanh quẹo vào bãi đỗ xe ném lên giữa trung.

      ở trong khí xoay tròn đường hình vòng cung, giống như bọt nước trôi lơ lửng,bỗng nhiên tiếng "ba", tan vỡ.

      Rơi mặt đất ……
      linhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hết Phần I
      Phần ☆☆
      001. Người Thừa Kế Nhà Họ Tống.

      Editor: tamthuonglac


      Bốn năm sau, thành phố S, Thịnh Thế Hào Đình.

      Vốn là nơi tiêu phí xa hoa đắt đỏ nhất thànhphố, Thịnh Thế Hào Đình giống như Quảng Trường Thời Đại to lớn, đá cẩm thạch màu nâu đỏ bóng loáng phủ kín hội trường, giống nhưmột tòa lâu đài cổ tích đầy mộng ảo.

      Đèn chùm lưu tô* màu bạc dài hơn mười mét treo từ tầng thượng tầng tầng lớp lớp hìnhvòng cung buông rũ xuống dưới, tựa như ngôi bảo tháp lơ lửng giữa trung.

      (Đèn lưu tô: dạng đèn chùm thả dài rũ xuống,thường dài khoảng hai mét, ở sảnh lớn có loạidài gần mười mét)

      Vây quanh nó được điểm xuyết vô số bóng đèn trắng nho , lên hình dạng những đóahoa thanh khiết vây quanh đèn chùm lưu tô, ngàn sao quanh trăng, ánh sáng rực rỡ xa hoalộng lẫy bao phủ toàn bộ xuống đại sảnh.

      Xung quanh tấm trần nhà cao chọc trời trắngtinh được chạm trổ những đường hoa văn uyểnchuyển hàm xúc chuyên sử dụng riêng cho cung đình Châu Âu thời Trung cổ, ở vị trí trung tâmvẽ đầy hình những thiên thần .

      Bụ bẫm, cái mông trần mang theo đôi cánh trắng nõn, tạo ra đủ các loại dáng vẻ, dù có nhiều tư thế điệu bộ nhưng biểu tình mặt lại trang nghiêm thể tôn trọng.

      Tất cả đều cùng bay đến phương hướngchung, là đến chính giữa chùm đèn lưu tô.

      Nếu như sợ ánh sáng làm chói mắt, nhìn chăm chú đến chỗ vị trí trung tâm là có thể mơhồ nhìn thấy được bóng dáng của thiên đường,còn có Đức Mẹ Ma-ri-a cùng Thánh tử tronglòng, lẳng lặng canh giữ ở nơi ấy.

      Đây là do người cầm quyền Tống thị Tống ChiNhậm bỏ ra khoản phí kếch xù để mời họasĩ có tiếng từ Italy đích thân đến tự tay vẽ lên.

      Dù chỉ là đôi cánh của thiên thần cũngsẽ hơn trăm ngàn đô la.

      Rất nhiều người sẵn lòng ngồi dưới chùm đènlưu tô để mà tính toán giá trị của tác phẩm này, cũng có người cảm thấy vô nghĩa rảnhmà ngồi ở chỗ này dùng cơm rồi nghiên cứu dò xét xem Thịnh Thế Hào Đình rốt cuộc bỏ vốnđầu tư là bao nhiêu.

      Nhưng xét cho cùng mọi người cảm thấy hứng thú vẫn là tài lực phía sau Thịnh Thế Hào Đìnhđại biểu cho Tống thị.

      Chẳng qua, cho đến tận bây giờ, chưa từng cóngười nào có được lời giải cho câu đố này.

      Mà giờ phút này, tấm trần nhà kia lại lạc vàomột đôi con ngươi sâu thẳm đen láy sắc bén,đưa mắt nhìn lâu, mặt biến sắc giữabiểu tình lạnh lùng sắc sảo, phải là ánh mắt thưởng thức, nhưng cũng khó mà nắm bắt được đó là ánh mắt gì.

      có bất kỳ người nào chú ý tới, phía saubức rèm vải voan từ lầu hai thả rơi xuống đất cómột người đàn ông vẫn luôn đứng đó.

      mặc bộ âu phục Italy màu đen cắt may bằng thủ công, dáng người cao to ngất ngưỡng,hai tay lười biếng cắm trong túi quần.

      Ánh đèn hắt lên bức rèm vải khúc xạ bóng râmtrên mặt , che khuất ngũ quan của , nhưng che dấu được khí thế mạnh mẽ tản mát ra quanh thân , tựa như quốc vươngtừ cao quan sát đế quốc của mình.

      Xung quanh rèm vải đột nhiên bị kéo ra, để lộ ra hành tung của , cũng làm cho khuôn mặt củahắn bị ánh đèn rọi sáng lên.

      Ngũ quan gương mặt đường nét nhưkhối lập thể đúc tạc khắc sâu, khuôn mặtgóc cạnh ràng có biến đổi ngầm bởi tạo hình mang lẫn nét người phương Tây, khungchân mày hơi cao và hốc mắt hơi hơi hãm sâu lộ mang gien con lai.

      Dưới sống mũi cao thẳng, xung quanh làn môimỏng mơ hồ để lại ít râu ria, để cho nhìnqua mặc dù có chút chán chường lười biếng,nhưng lại càng tôn lên chín chắn thành thụcổn trọng của , giống như ly rượu đỏ trữlâu qua năm tháng, càng ủ cất càng thơm ngon.

      Áo khoác âu phục cùng áo gi-lê bên trong đều bịmở rộng lớn, phía cổ áo sơ mi màu trắng hai nút áo cũng tùy ý mở ra, giống nhưmột pho tượng điêu khắc cao quý lẫm liệt hàohùng đứng vững vàng ở trước ban công phục cổ.

      Sau khi bị phát , lộ ra chút nào lúng túng, dưới mái tóc đen ngắn hơi hỗn độn, khẽ nhíu mày, nhàn nhạt liếc ngang chằm chằmqua phía rèm vải.

      thanh niên khôi ngô tuấn tú toàn thân mặc tây trang màu trắng sửa mình đứng đối diện với , bàn tay giơ lên cao, vẫn kéo rèm vải, bàn tay khác nâng ly champagne,nhìn sang người đàn ông xa cách trống rỗngnâng nâng lên, tươi cười ngâm ngâm:

      "Nếu quyết định trở về, cũng cần suy nghĩ nhiều, nơi này sớm muộn đều là của Tống Kỳ Diễn cậu."

      Nhười đàn ông bị khiêu khích hẳn là Tống Kỳ Diễn chân lông mày nhíu lại, thu hồi tầm mắt của mình, tiếp tục ngắm nhìn chùm đèn lưu tô chói mắt, chỉ là môi mỏng càng mím chặt, mạchsuy tư thu lại giữa lông mày càng phát ra dày đặc.

      "Từ nửa năm trước lúc cậu lựa chọn sửa lại họ'Tống', tôi đoán được cậu quay trở về, dùsao cậu mới là con trai lớn là cháu đích tôn danh chính ngôn thuận của Tống gia, chỉ cần đứng ra đảm nhiệm hay đảm nhiệm chức vụ cũngsẽ được tất cả giới nhân vật nổi tiếng thừa nhận là người thừa kế thứ nhất."

      Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn Lương Nhất Thầnvới bộ dạng là chuyện đương nhiên phải làm, khoé miệng hơi cong, châm điếu thuốc,kẹp ở giữa ngón tay thon dài, lặng lẽ hút, ngẩngđầu biết nhìn ra phương xa nào, chậm rãi phun ra vòng khói.

      Vòng khói lờ mờ hóa thành cụm sươngtrắng rồi tan vào trong khí.

      “Cậu ngược lại so với bản thân tôi còn muốnhiểu suy nghĩ trong lòng tôi hơn.”

      Lương Nhất Thần cười mà , bưng ly champagne lên nhấp ngụm, cùng Tống Kỳ Diễn đứng trước lan can, cúi đầu nhìn trong đạisảnh lui tới tới lui, những người trong tầng lớpxã hội thượng lưu với quần áo son phấn trang sức mỹ lệ.

      Có lẽ đây chính là người hư vinh tâm tác quái.

      Đối với những nhân vật nổi tiếng quyền quý mà , ở trong Thịnh Thế Hào Đình tổ chức yến hội hoặc là cùng ăn tối mới xem là đời sống xã hội thượng lưu chân chính, cho nên, dù cho Thịnh Thế Hào Đình giá cả đắt đỏ, vẫn như trước mỗi ngày khách khứa ngồi đầy.

      Tới nơi này dùng cơm nhất định phải sớm hẹn trước vài ngày, nếu đến lúc nảy sinh ý muốn căn bản dành ra được cái bàn trống.

      Vậy mà, khắp nơi người ta lại vui mừng khiđược trước kẻ khác, tiêu tiền như nước nhưnglại vui vẻ như được ăn mật ngọt.

      "Kỳ Diễn, lúc nào kết hôn, cậu năm nay ba mươi bốn rồi chứ?"

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn hơi sâu, nhíu mày trả lời câu hỏi, gạt giũ tàn thuốc cháy tớiđầu ngón tay, hút hơi cuối cùng rồi phunkhói thuốc ra, sau đó tiện tay ném vào bênthùng rác, cúi xuống nhoài người ra phía trướcdựa vào lan can.

      Lương Nhất Thần nghe trả lời, quay đầuđi nhìn thấy vẻ mặt thể hiểu của Tống Kỳ Diễn, sờ cằm mình suy tư vài giây, đột nhiênnghiêng người tới gần, ở bên tai Tống Kỳ Diễn hài hước bát quái :

      "Tôi trong lúc vô tình nghe trợ thủ của cậu nóibốn năm trước cậu trở về nước làm việc gặpđược phụ nữ, lúc ấy hình như còn rất để tâm, sau đó thế nào có đoạn kết nha?"

      "Lương Nhất Thần, tôi làm sao mà trước giờ biết cậu dưới bề ngoài áo quần bảnh bao, bộ dạng thế nhưng lại xứng là bà bác quanhco khéo có lòng nhiệt tình?"

      Tống Kỳ Diễn lúc những lời này, ngoài cười nhưng trong cười, hai tròng mắt lênmột tia ánh sáng lạnh thấu xương.

      Lương Nhất Thần lập tức làm ra tư thế đầu hàng, chỉ sợ chọc giận con sư tử đực tànbạo này cái đầu nóng nảy bất cứ lúc nào cũng có thể thức tỉnh, chỉ có điều rất nhanh lại tràntrề hăng hái mà sáp tới:

      "Đúng rồi, lúc nảy ở bên trong, thiên kim Cao gia vây quanh dùng mọi cách lấy lòng cậu, thếnhưng cậu cũng cho con nhà người tamột cơ hội, còn lén lút chuồn ra ngoài, sợ ta ăn cậu phải ?"

      "Thứ phụ nữ như vậy, khi các ấy bắt đầuchủ động, cậu cũng nên gặp dịp chơi tùy tiện vui đùa chút, cả ngày khiến cho mình giống như đạo sĩ cấm dục, cậu mệt mỏi tôi nhìnthấy cũng mệt."

      Lương Nhất Thần xong môi khô lưỡi nóng,nhấp hớp champagne cho thông cổ, dự định tiếp tục truyền bá tư tưởng gì đó cho Tống KỳDiễn, lại thấy Tống Kỳ Diễn thân thể đứng thẳng, xoay người muốn , vừa mới muốn mởmiệng giữ chặt lại bị giọng khácgiành trước.

      “Hạt cao lương (chú)* Cao Triều, chú còn cho con biết, Cao Triều cao là cáigì cao, Cao Triều triều là cái gì triều nha!"

      (*) Nguyên văn là "thục thử": có nghĩa là hạtcao lương, vì cậu nhóc mới hơn ba tuổi nên giọng ngọng nghịu, ý chú nhóc gọi "thúcthúc" (nghĩa là "chú") nhưng người khác nghera là "thục thử" (hai đọc hơi hơi giống nhau).

      Giọng trẻ con non nớt ngây thơ quanh quẩnkhắp bầu trời ở Thịnh Thế Hào Đình, cũng thuhút ít khách khứa dừng lại, ở lầu hai Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần liếc nhìn nhau, ở trong mắt cả hai thấy được hứng thú, hẹn mà cùng cúi đầu nhìn xuống phía lầu .
      M è o Q u ê n T h ở, linhdiep17SoRi thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      002. Mỗ Mỗ Nhà Họ Cận

      Editor: tamthuonglac


      Bên trong đại sảnh tráng lệ nguy nga của Hào Đình, người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc đúng mực bước nhanh vào trong, sau khi nghe thấy giọng trẻ con ra từng chữ ràng sắc mặt đặc biệt càng khó chịu vài phần, chỉ sợ tránh kịp nên tăng nhanh bước chân .

      Mà sau lưng ta, lảo đảo đuổi sát theo là mộtthằng bé trai dáng dấp khoảng chừng hai ba tuổi.

      Bởi vì mới vừa rồi tiếng "hạt cao lương Cao Triều" ngây thơ kia, hai người từ khi bước vào cửa trở thành tiêu điểm trong mắt nhiềungười.

      Bị gọi là "hạt cao lương Cao Triều" người đànông trẻ tuổi tự nhiên cũng phát đủ thứ các loại ánh nhìn đánh giá, nhưng chỉ có thể làm nhưkhông nhìn thấy, trong lòng lặng lẽ mắng: đây là chỗ nào mà thằng nhóc xấu xa này tới, từ khi ta xuống xe đường đuổi theo tha, thế nhưng lại còn biết tên ta!

      Mi mi biết biết , có cần thiết lớn tiếng như vậy gọi ra ?

      Huống hồ vẫn là ở Thịnh Thế Hào Đình này khắp nơi đều có thể thấy được những người nổi tiếng!

      mi phải cố ý muốn cho ta xấu hổ cũng ai tin!

      Cao Triều càng nghĩ càng nhức đầu, tên nhócnày giống như khối thuốc dán da chó ( loại thuốc dán ở Trung Quốc), bất kể ta xé thếnào cũng xé hết, hình như nhất định phảidính sát ta, ta đến chỗ nào là theo ngay đến chỗ đó.

      ta quên ghi nhớ mục đích mình tối nay tới Thịnh Thế Hào Đình — cùng đại tiểu thư nhà họ Cận tương thân.

      Trước khi ta rời nhà đến nơi này, cha của trăm đinh ninh vạn dặn dò, cần phải đểcho Đại tiểu thư Cận gia đối với có thêm ưu ái, mặc dù khiến cho vừa thấy ,cũng phải thu xếp sao cho được việc lâu ngày sinh tình.

      khi ta và thiên kim nhà họ Cận tươngthân thành công, Cao gia bọn họ có thể dùng danh nghĩa Cận thị cho ít hạng mục.

      “Hạt cao lương (chú) Cao Triều, chú cười thậtlà nham hiểm nha! Giống như Kỳ Kỳ kể con chuột trộm đồ.”

      Bên trong đại sảnh lần nữa vỡ toác ra câu trẻ con, tốt lắm tựa như phát ra đại lục mới giọng điệu vui mừng vang dội lâu lâu .

      Vốn dĩ ảo tưởng mình sau khi chinh phục đượcthiên kim Cận thị, bởi vì mang lại vô số hiệu ích kinh tế cho dòng họ mà Cao Triều chuẩn bị được trưởng bối khen ngợi, bất ngờ kịp đề phòng bị thức tỉnh, đợi sau khi hiểu được ý tứ của những lời này mặt trận rối rắmloạn xạ.

      Người của xã hội thượng lưu chuyện vẫnluôn rất văn minh, dù là thích món đồ hoặc là người nào, bọn họ cũng khôngdùng lời cay nghiệt bén nhọn để chỉ trích.

      Thời gian càng trôi qua, tầng lớp của người nổi tiếng chân chính càng muốn tìm những câu chữdịu dàng khéo léo khác biểu đạt ý của mình.

      Cho nên, khi người ở trước mặt mọi người bị thành con chuột trong cống ngầm, đủ để thấy người đó khiến cho người ta có bao nhiêuchán ghét, làm người ta muốn cùng làm bạn.

      Bị hãm hại như vậy đối với quý công tử nổitiếng như Cao Triều mà , so sánh xa xa với việc ta đấm đá còn nghiêm trọng hơn.

      Dừng chân nhìn xung quanh các khách khứa bên này cúi đầu kiềm chế phát ra tiếngcười khẽ, thậm chí ngay cả người phục vụ đứngở bên đón khách cũng hé miệng với bộ dạng nhịn được cười, đây thể nghi ngờtrên mặt Cao Triều kìm nén kích động nhưbị vài cái tát tay.

      Trước lan can lầu hai, giống như Lương Nhất Thần cười khoa trương, Tống Kỳ Diễn chỉnhíu nhíu khóe miệng, ánh mắt sâu thăm thẳm trực tiếp lướt qua người Cao Triều tiếnthoái lưỡng nan lúng túng đứng ở nơi đó, rồi dừng lại ở vật tròn tròn vàng nhạt bên chân CaoTriều.

      Nếu như nhìn kỹ, ở nơi to lớn như chỗ này, căn bản có người nào chú ý cái vật hình tròn màu vàng nhạt kia. Tống Kỳ Diễn giương càm, híp mắt, đường cung môi mỏng hơi cong lên.

      e rằng toàn bộ Thịnh Thế Hào Đình ngườiphát đầu tiên con gà con bên chân Cao Triều chỉ có mình.

      Chẳng qua Thịnh Thế Hào Đình lúc nào mà chophép gia cầm vào?

      Đầu chân mày đen rậm của Tống Kỳ Diễn nhíu lại dấu vết, đúng lúc Cao Triều buồn bựcxoay người, bóng dáng nho vốn bị che ở phía sau Cao Triều hề báo trước cũng rơi vào trong tầm mắt của Tống Kỳ Diễn.

      Dưới mái tóc dưa hấu đáng , hé ra mộtgương mặt trái táo trắng mị non nớt, ngườicậu nhóc mặc bộ quần áo phong cách Anháo sơ mi tay dài màu trắng, phối hợp với quần soóc có quai đeo, chân mang đôi giàyda đầu tròn màu nâu.

      Bất quá rất làm cho người khác chú ý đến là cái sóng mũi dọc dừa nho kia có mộtcái kính râm hình tròn kiểu ông chủ quántrọ.

      Thỉnh thoảng khi cậu nhóc giương mắt liếc trộmphía Cao Triều tức giận, con ngươi mắt đen như hạt bồ đào đảo qua đảo lại, giống nhưđang toan tính tiến hành ý đồ xấu xa nào đó, hình ảnh ràng sống động đúng dáng vẻ của tiểu Hán gian trong kháng chiến. (ui mình đỗ mất vì nhóc này rùi)
      M è o Q u ê n T h ở, linhdiep17SoRi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :