1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 31.1 Cắt Cổ Tay Tự Sát


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Trong đôi tròng mắt đen thâm thuý thẳng tắpnhìn chằm chằm: "Tiểu Kỳ, có phải em nhớ ra rồi hay ?"

      Cận Tử Kỳ vừa rồi chợp mắt, nhưng vẫn cảmthấy mệt mỏi, tựa vào đầu vai , khó khăn mà mở miệng: "Chẳng qua là có chútchuyện mơ hồ , sau khi tỉnh dậy rồi lạikhông nhớ gì cả."

      "Nếu như để nhớ lại những chuyện kia mà phảithống khổ như vậy, tình nguyện cái gì cũng cần."

      đem mặt chôn ở phía trước lồng ngực củahắn, giọng thào, " rất đúng, hiệntại cùng tương lai mới là quan trọng nhất."

      Tống Kỳ Diễn cũng truy hỏi nhiều thêm,chẳng qua là vỗ về khẽ vuốt sống lưng , "Vậythì đừng suy nghĩ nữa."

      lo lắng mặt sớm bị bình tĩnh thay thế , dường như người đàn ông ấy giấuđi tâm tư sâu kín trong lòng.

      mất nóng nảy hấp tấp thường ngày, điều này lại khiến cho khó nắm bắt.

      Đến tột cùng là còn chưa đủ thông minh, hay là Tống Kỳ Diễn quá giỏi vhe giấu tâm tình của mình?

      Ngày trước nếu phải do nguyện ý, cũng thể hìn thấy được tính tình trẻ con trong con người Tống Kỳ Diễn?

      Ngẫm lại cũng xác như thế, kiểu người có địa vị như , dù sao vẫn có thể rất quen với việc giấu biểu tình và thái độ.

      Tâm tư của Cận Tử Kỳ vẫn chưa hoàn toàn thành công loại bỏ ra ngoài những hình ảnh rốiloạn trong trí nhớ.

      Tống Kỳ Diễn giúp lần nữa nằm xuống, thay đắp kín mền, " giúp em xin nghỉ, tại ngủ giấc tốt , về phía trong nhà mà , cũng đừng lo lắng, với mẹ là em bị cảm."

      Cận Tử Kỳ cảm thấy đầu óc nặng nề, rũ mắtxuống nhìn thấy đứng lên, dường như có dự định xoay người rời .

      Phản ứng theo bản năng, đưa tay kéo lại, ý tứ như có phần khẩn cầu.

      Giống như là thói quen có làm bạn, khoảnh khắc ấy càng thêm dám mình đối mặt với những ký ức đáng sợ kia.

      Tống Kỳ Diễn giật mình sửng sốt chút, sau đó lập tức vén chăn lên, thần sắc rất tự nhiên màleo lên nằm.

      giường bệnh chật hẹp, thân hình cao lớn của người đàn ông co tròn lại, tay kéo eocủa qua, tay vẫn còn duy trì tư thế bị cầm lấy, giọng dịu dàng: "Ngủ , ởđây."

      Mặc dù trong lòng mang cả trăm mối tơ vò, nhưng khi nằm trong lòng của , tất cả cảm xức vốn bị lay động treo ngược lên từ từ lắng xuống.

      Bên ngoài trời sớm sáng gió mát dễ chịu, ánhmặt trời ấm áp nghiêng rơi chiếu vào giườngbệnh, hình ảnh ấm áp an hoà.

      Cận Tử Kỳ quay lại ôm , khi dựa ngườihắn, nên lời.

      lại chưa bao giờ từng phát , mình đối vớihắn lệ thuộc đến tình trạng thể cứuvãn.

      Bên tai bắt đầu lại vang vọng lên lời củaLuân Ân, người thiếu niên kia trong trí nhớ dắttay ....

      Cận Tử Kỳ ngước mắt lên, muốn nhìn xuyênqua đôi con ngươi đen thẫm kia của Tống KỳDiễn, muốn thông qua đó tìm tòi cảm xúc ở trong đó.

      Bất kể quá khứ của đến tột cùng là hình dáng gì, tối thiểu khoảnh khắc khi tựa vào trong ngực của , tin tưởng đáy lòng mình có thúcđẩy——

      Điều này cũng hứa hẹn là kết quả tốt nhất, nhưng cũng phải là phát triển kém nhất.

      "Ngủ ." Tống Kỳ Diễn giúp chỉnh chăn mềnkéo phủ lên bả vai, giọng mang theo mê hoặc vang lên.

      Lòng bàn tay của khô ráo ấm áp, ở trongngực của , nghe hương thơm thuốc lá nhàn nhạt người , Cận Tử Kỳ dứt bỏ những suy nghĩ rối loạn, nhắm mắt lại, mang theo chút cảm giác mệt mỏi, từ từ rơi vào mộng đẹp.

      -------------

      Ở bệnh viện đợi đến gần tối, xác định thân thểcủa còn đáng ngại Tống Kỳ Diễnmới làm thủ tục xuất viện.

      người Cận Tử Kỳ cũng là thân đồ ngủ,đứng hành lang khó tránh khỏi có chút lúngtúng.

      chân còn có đôi dép biết Tống Kỳ Diễn từ nơi nào mà lấy được, số đo có phần chênh lệch rất lớn.

      Với mái tóc dài rối tung rũ rượi vai, tương tự như bị phụ huynh vứt bỏ mà lạcđường.

      Sau đó, phụ huynh của bỗng dưng xuất và cầm lấy xấp hoá đơn viện phí trong tầmmắt .

      Tống Kỳ Diễn cũng là cả người bộ đồ ngủ màuđen, mang dép, đến quá mức quỷ dị trong ánh mắt của mọi người.

      dường như để ý chút nào đến ánhmắt khác thường của người khác, chỉ chuyên tâm nhìn sang chỗ đứng.

      " tại cùng nhau về nhà nhé." Giọng nóicũng thay đổi và đặc biệt ôn nhu.

      Vào lúc Cận Tử Kỳ vẫn chưa phục hồi tinh thầnlại, đem chặn ngang ôm lấy, kéo vào trong ngực mình.

      Dáng người Cận Tử Kỳ cao ráo gầy gò, nhưngkhi ôm công chúa ở trong lòng, dường nhưtrở nên vô cùng nhắn.

      Hai tay Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng vòng lên cổ , nhưng ánh mắt có chút hơi hơikhó hiểu và ngượng ngùng.

      Trước mặt nhiều người như vậy...

      "Em ngã bệnh thể quá mệt mỏi, bế em xuống là được." Là chuyện đương nhiêncủa thân sĩ phong độ phải làm.

      Cận Tử Kỳ ngẩng cằm lên nhìn ——

      Tống Kỳ Diễn nhìn qua dường như rất vui vẻ, cũng giấu, vui vẻ giống như muốnhóa thành luồng khói xanh bay .

      Đứng chờ trong đám người đợi thang máy, cười đến mức có chút khôi hài, cũng mayhàm răng đủ trắng.

      Cận Tử Kỳ biết mình có nên giãy giụa chút hay .

      Nhưng mà được ôm trong lồng ngực ấm áp nhưvậy, trong lòng cũng diễn sinh ra an nhàn dễ chịu.

      Muốn lệ thuộc vào , ít nhất giờ khắc này, thân bất do kỷ mà muốn như vậy.

      Cho nên cuối cùng cũng là kề sát lồng ngực của , nghe được nhịp tim mạnh mẽ của ,nhắm hai mắt lại.

      -------------

      Trở lại Cận gia còn chưa vào biệt thự, đãnghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười vui vẻ mà khoa trương của phụ nữ.

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn lẫnnhau, dường như trong nhà nhân vật nào phóng khoáng sảng khoái như vậy nha?

      Mang theo phần tò mò này, hai người vừa vàonhà, dì Hồng tiến lên đón, mặt mũi tràn đầy khí vui mừng mà : "Đại tiểu thư, gia hai người cũng về, hôm nay có khách tớinhà."

      Cận Tử Kỳ theo phương hướng dì Hồng chỉ nhìn sang ——

      Lại nhìn thấy người phụ nữ trung niên cùng Tô Ngưng Tuyết có mấy phần giống nhau cũngđang đúng lúc nhìn sang.

      Bà mặc người bộ quần áo len dệt nổi bằnglông cừu, kiểu dáng mới nhất trong bộ sưu tậpcuối thu của hãng Chanel, cổ đeo sợidây chuyền trạm trổ hoa tinh xảo, mái tóc nâu dàu được bới lên cao cao, nghiễm nhiên làhình tượng của vị phu nhân.

      Khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ, đáy mắt vị phụ nhânấy thoáng lên ánh sáng vui mừng, quay đầulại hỏi thăm Tô Ngưng Tuyết cùng ngồi ở mộtbên: " nghĩ tới Tử Kỳ lớn như vậyrồi?"

      Tô Ngưng Tuyết mỉm cười nhìn Cận Tử Kỳcùng Tống Kỳ Diễn đứng ở cửa : "TiểuKỳ, Kỳ Diễn, đây là dì, lâu nay cư ngụ ở nướcPháp, nghe các con kết hôn nên dẫn theo em họ con trở về."

      "Dì." Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn trăm miệngmột lời mà gọi Tô Ngưng Thu tiếng.

      Nhưng Tô Ngưng Thu lại chú ý tới người đànông bên cạnh Cận Tử Kỳ, mặt chợt lóe lên tán thưởng, ngay sau đó cười : "Vị này có phải là vị hôn phu của Tử Kỳ ? Quả nhiên là người xuất sắc trong những người tài a!"

      Thái độ của Tống Kỳ Diễn vô cùng khiêm tốn, "Dì quá khen!"

      Tô Ngưng Thu giống như là nghĩ tới điều gì, kéotay áo của Tô Ngưng Tuyết, "Ôi, sao em nghenói đứa con rể này của chị là con trai nhà giàunổi tiếng của Tống gia kia, thực hay là giả?"

      Tô Ngưng Tuyết mím khóe môi cười mà khôngnói, nhưng gật đầu cái, coi như là đáp lạicâu hỏi của bà.

      Tô Ngưng Thu như bừng tỉnh đại ngộ mà ồ mộttiếng, sau đó cũng hỏi tới nữa.

      bậc thang đột nhiên truyền đến tiếng bướcchân, quay đầu lại nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu với tinh thần hề phấn chấn mà xuống lầu.

      Xem ra chuyện tối ngày hôm qua đối với đả kích rất lớn, Cận Tử Kỳ ràng thấy dưới vành mắt sưng đỏ của là quầng thâm đậm màu, ngay cả gương mặt trái xoan trong đêmcũng gầy gò ít, sắc mặt tái nhợt.

      Kiều Niệm Chiêu giống như thấy mọi người trong phòng khách, tiếng nào mà hướng phòng ăn tới.

      Tô Ngưng Thu nhàng hừ lạnh tiếng,Kiều Niệm Chiêu có thể nghe thấy,nhưng Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn đến gầnphòng khách dĩ nhiên nghe được bà thầm:"Ông ta cũng dám đem đứa con riêngnày dẫn về nhà."

      Tô Ngưng Tuyết vỗ vỗ mu bàn tay của TôNgưng Thu, ý bảo bà cần nhiều, mặt Tô Ngưng Thu lộ vẻ bất mãn, nhưng vẫn là thêm gì nữa, đem đề tài chuyểnhướng lên mấy món mỹ phẩm dưỡng dung nhan.

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn vừa vào phòngkhách, nghe được phòng ăn bên kia phát ra tiếng va chạm của đồ sứ từ khay rơi xuống đất.

      Sau đó là tiếng kinh hãi của : "A! Côđi đường như thế nào cũng nhìn đường?"

      Mọi người đồng loạt theo tiếng nhìn lại, liềnnhìn thấy Kiều Niệm Chiêu và trẻcách ăn mặc khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đụng vào nhau, mà bánh ngọt trong tay đổ xuống làm bơ bánh văng tung toé lênkhắp quần áo của .

      Mà câu oán trách kia hiển nhiên là do gáiđang mang vẻ mặt lên án này ra.

      Kiều Niệm Chiêu lạnh lùng liếc cái, au đó muốn vòng qua bỏ , lại bị mộtphen kéo lấy: "Tôi nè, sao mà lễphép như vậy, đụng vào người ta cũng khôngnói xin lỗi!"

      Kiều Niệm Chiêu lại cười nhạo tiếng, giọngđiệu đầy trào phúng: " là ai, dựa vào cái gì đểcho tôi phải xin lỗi ?"
      bị chọc tức phải mở to mắt, mặt tràn đầy dám tin, tựa như nghĩ tới Cận gia đấy thế nhưng có người cuồng vọng như vậy,vừa định mắng trả lại, trong phòng khách Tô Ngưng Thu lại đột nhiên lên tiếng: "Thanh Kiều tới đây!"

      Ngu Thanh Kiều mặc dù trong lòng tức giận bất bình nhưng vẫn là nghe theo lời của mẹ mà buông lỏng tay, nhận lấy khăn lông ướt ngườigiúp việc đưa lên, vừa lau chùi kem bơ trênngười vừa nhân tiện oán trách.

      Kiều Niệm Chiêu lúc này mới chú ý đến những người trong phòng khách, cũng rất nhanh nhìn ra quan hệ của Tô Ngưng Tuyết và Tô Ngưng Thu ngồi trong phòng khách, lạnh lùng cười cười, sau đó mặt trầm vào phòng bếp.

      Ngu Thanh Kiều mặc bộ áo lông rộng thùngthình màu xanh đậm, quần bó sát người màu trắng, bên dưới là đôi giày chơi bóng cũng màu trắng, nhìn lại thấy áo lông dính đầybơ kem màu sắc rực rỡ, khuôn mặt từ từ khónhìn lên.

      Đến lúc tới gần phòng khách, dứt khoát mộtphen xông lại, nhào tới người Tô Ngưng Thu khóc lóc om sòm: "Con mặc kệ, mẹ phải để cho ta thường cho con, đây là kiểu dáng bảnmùa thu số lượng hạn chế toàn cầu, mẹ!"

      Tô Ngưng Thu mang vẻ mặt bất đắc dĩ, cưng chìu mà vỗ vỗ gương mặt của : "Đừng làm rộn, phải chỉ là cái áo lông thôi sao,chị họ Tử Kỳ và rể họ tương lai của con về, còn mau chào hỏi!"

      Ngu Thanh Kiều nhìn thấy hai người ngồi đốidiện, nhất thời quên mất chuyện quần áo, chạy tới nắm lấy tay Tử Kỳ, sờ lên sờ xuống,toe toét cười : "Chị họ Tử Kỳ càng lớn càngxinh đẹp nha, nhìn thôi tâm huyết em cũng đãsục sôi !"

      Cận Tử Kỳ đối với Ngu Thanh Kiều ấn tượng cóthể , thế nhưng do có phần thân tìnhnên tự sinh ra đáp lại, quay qua nắm tay của , cười tủm tỉm trả lời: "Em họ Thanh Kiều phải là cũng rất xinh đẹp đáng sao?"

      Ngu Thanh Kiều nghe xong ha hả cười mấy tiếng, ngồi xuống sofa bên cạnh Cận Tử Kỳ,"Chị họ nè, chị kết hôn mà sao cũng cho em biết tiếng, làm hại em còn phải từmẹ của em mới biết tin tức này."

      Tô Ngưng Thu nhìn sang con nhà mình hoạtbát quá mức, cười mắng câu: "Là chị họcủa con muốn kết hôn, cũng phải con kếthôn, con kích động như thế làm cái gì!"

      Ngu Thanh Kiều tinh quái mà lè lưỡi cái, ở cửa lại vang lên giọng của dì Hồng: "Chủtịch trở lại."

      Cận Chiêu Đông vừa vào cửa nhìn thấy tình hình náo nhiệt trong phòng khách, mà Tô NgưngThu đứng dậy lên tiếng gọi" rể", Ngu Thanh Kiều cũng bị mẹ kéo đứng thẳng thân lên cung kính gọi Cận Chiêu Đông: "Chào dượng cả!"

      Cận Chiêu Đông mỉm cười mà đáp lại, đưa cặp công văn trong tay và áo khoác giao cho dì Hồng, sau đó cũng vào phòng khách.

      Đề tài vẫn như cũ có gì thay đổi, cũng chỉ là việc vặt vãnh trong nhà, sau đó phối hợp màthỉnh thoảng cười vài tiếng.

      Bên kia Kiều Niệm Chiêu mới vừa ra phòngbếp, lại bị Cận Chiêu Đông tinh mắt mà nhìnthấy, phát lại muốn lên lầu, liền lên tiếng ngăn lại: "Cả ngày sống ở trong phòng cũngkhông sợ buồn bực à, lập tức phải ăn cơm cũngđừng lên lầu nữa."

      Kiều Niệm Chiêu liếc nhìn phòng khách phong thái hòa thuận, cắn cánh môi hơi có vẻ tái nhợt, nhưng vẫn tới.

      "Ba." Kiều Niệm Chiêu với hơi thở mong manhmà gọi tiếng, sau đó mình ngồi xuống ởtrong góc.

      Tô Ngưng Thu đột nhiên biết mà còn hỏi: "Anhrể, vị tiểu thư này là..."

      Cận Chiêu Đông khó khăn lắm mà liếc mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết cái, nhưng vẫn giới thiệu:"Đây là đứa con mà tôi và Ngưng Tuyết mườinăm trước nhận nuôi, họ Kiều tên Niệm Chiêu, Niệm Chiêu, đây là em của dì Tuyết con."

      Kiều Niệm Chiêu liếc nhìn Tô Ngưng Thu, lạiấm ức mà cúi đầu, ngay cả Tô Ngưng Tuyết cũng gọi huống chi là người khác?

      Cận Chiêu Đông có chút lúng túng, nhưngtô Tô Ngưng Thu chút nào để ý, vẫn quayđầu lại cùng Tô Ngưng Tuyết tán gẫu.

      Ngu Thanh Kiều len lén liếc Kiều Niệm Chiêu, đáy mắt thoáng lên hiểu .

      thanh thanh cổ họng rồi đột nhiên chỉ vào Tống Kỳ Diễn hỏi: "Dì cả, vị này chính là rểhọ phải ? Chị họ có mắt nhìn, vừanhìn cũng biết là người nghe lời vợ , nhữngngười khác đúng là thể so nha!"

      Tống Kỳ Diễn bởi vì câu "Nghe lời vợ " thiếu chút nữa sặc ra ngụm trà, dao gọt trái cây trong tay Cận Tử Kỳ vừa trợt, thiếu chút nữa cắtvào ngón tay của mình, mà Cận Chiêu Đông thìtrực tiếp cúi đầu lặng yên uống trà.

      Bên kia Kiều Niệm Chiêu dường như cảm nhậnđược trong giọng điệu của Ngu Thanh Kiều đầy khiêu khích, ngẩng đầu nhìn sang Thanh Kiều, trong mắt cũng là vẻ u lạnh lẽo, nhưng mà biết ta yếu đánh lại địch mạnh,đành lựa chọn lặng im.

      Tô Ngưng Thu đồng ý mà gật đầu, vừa tường tận xem xét Tống Kỳ Diễn vừa mở miệng: "Đúng nha, chị họ của con kết hôn với người này là rất tốt, là có bộ dáng của đương giatương lai của Cận gia!"

      Tống Kỳ Diễn chợt cúi đầu đến gần Cận Tử Kỳ,ở bên tai dùng giọng vô cùng : "Dìvà em họ của em đây là lợi hại, nếu mà ba ban đầu cưới dì của em, hôm nay cũng như tại thái bình thế này."

      Ý cười ở khoé miệng Cận Tử Kỳ càng đậm, TôNgưng Thu và Ngu Thanh Kiều mẹ câu con câu, đầu óc xoay quanh, bóng gió như vậy mà , nghe quả thực có chút tốncông.

      Kiều Niệm Chiêu là bởi vì cái dạng bị châmchọc mà thiếu kiên nhẫn, cam lòng mà phản bác câu: "Đúng nha, nếu phải là A Phong làm trễ nãi chị nhiều năm như vậy, chị sớm cùng Tống tiên sinh tu thànhchánh quả rồi."

      khí trong toàn bộ phòng khách trong nháy mắt ngưng trệ.

      Cận Chiêu Đông nhìn qua Kiều Niệm Chiêu chau mày: "Chiêu nhi, bậy gì đấy!"

      "Chẳng lẽ con sai sao?" Kiều Niệm Chiêu quả thực trừng mắt nhìn, khóe miệng mím môicười: "Nếu tại sao chị phải cùng A Phong cùng chỗ nhiều năm như vậy?"

      Động tác gọt trái cây của Cận Tử Kỳ ngừng lại, cái "Em " này sợ là hết thuốc chữa!

      Bả vai lại bị người đàn ông bên cạnh nắm giữ,đem trái táo gọt xong đưa cho : "Muốn ăn sao?"

      "Em đút ." Tống Kỳ Diễn ở hôn cái, được voi đòi tiên mà cầu.

      Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng né tránh, rồilại bị kéo vào trong ngực, cắn cái len quả táo trong tay , hài lòng nuốt xuống bụngmới đảo mắt nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu trong mắt đâu cũng thấy tràn đầy ghen ghét.

      "Bởi vì Tiểu Kỳ nhà tôi thích vậy nha!"

      "Cái gì?" Mặt Kiều Niệm Chiêu liền biến sắc, nghĩ tới nhúng tay vào lại là Tống Kỳ Diễn.

      Mà ngay cả những người khác trong phòng khách cũng bị lời Tống Kỳ Diễn hấp dẫn màchú ý nhìn sang, muốn nghe lời giải thích của .

      Cận Tử Kỳ liếc mắt người đàn ông bên cạnh cười đến mức nheo lại mắt, lấy cùi chỏ đâm đâm , để nhìn xem như thế nàogiảng hòa?

      Trong lòng lại cũng lo lắng, bởi vì... Đối phó Kiều Niệm Chiêu xưa nay là ngườithành thạo nhất!

      Tống Kỳ Diễn theo thói quen mà nhướng mày, thoáng nở nụ cười, nghiêm túc mà trả lời: "Cũngkhông thể cho em ấy có chút kinh nghiệm rồi mới gả cho tôi sao, người phong lưu uổng phí tuổi trẻ nha!"

      Kiều Niệm Chiêu khẽ cười tiếng: " rể đúng lắm, bất quá chị là con , thua thiệtlúc nào cũng là chị ấy nha?"

      "Cái này sao..." Tống Kỳ Diễn rất ý vị sâu xa trầm ngâm lát, mới cười nhìn qua KiềuNiệm Chiêu : "Người trí thấy trí mà, bây giờ phải là vợ của cái kẻ Tiểu Kỳ nhà tôi ném cần à? Còn phải đãgiống như nhặt được vật quý sao."

      Trong phòng khách lần nữa lọt vào mảnhtrầm tĩnh.

      Khóe miệng Cận Tử Kỳ lại nén cười, tâm tình cũng khỏi sung sướng lên.

      —— Kiều Niệm Chiêu, có từng nghĩ đến,sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân (*) ?
      (*) Ngoài núi có núi, ngoài người có người(Người giỏi còn có kẻ giỏi hơn)

      ------
      P/s: bạn Lạc cảm ơn các bạn ủng hộ truyệnbạn Lạc edit, mong các bạn thích truyệnnày tiếp tục ủng hộ bạn Lạc nha. Từ nay bạnLạc cố gắng mỗi ngày mỗi chap nha các tình iu!


      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 31.2 Cắt Cổ Tay Tự Sát


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cuối cùng Cận Chiêu Đông chỉ đành phải đứngdậy đánh vỡ trầm mặc: "Mọi người đông đủ,vậy ăn cơm ."

      ai tiếp tục đề tài mới vừa rồi, rối rít tớibên bàn ăn rồi ngồi xuống, Ngu Thanh Kiều lần lượt ngồi xuống bên cạnh Cận Tử Kỳ, nhìn sang Kiều Niệm Chiêu ở đối diện: "Tiểu Chiêu a, côcó bạn trai chưa? Có muốn tôi giúp tay giới thiệu vài người hay ?"

      Đối với việc Ngu Thanh Kiều đột nhiên biểu ra nhiệt tình, Kiều Niệm Chiêu đề phòngmà nhìn cự tuyệt : "Tôi có vị hôn phu,cũng nhọc đến phí tâm."

      Kiều Niệm Chiêu khi đến ba chữ vị hôn phu,lệ quang ở đáy mắt chợt lóe, tủi thân uất ứcvà cam lòng cũng ra ở mặt.

      Ngu Thanh Kiều hiểu mà gật đầu, nhưngkhông có do đó mà kết thúc đề tài: "Vậy tiểu Chiêu, tại sao gọi vị hôn phu của về ăn cơm? Tôi còn muốn trông thấy đó là thầnthánh phương nào có thể lấy được tiểu thư Cận gia đây!"

      Tô Ngưng Thu múc xong chén canh, vừadùng muỗng khuấy cho nguội bớt vừa nhưkhông chút để ý mà nhìn vẻ mặt tò mò của Ngu Thanh Kiều liếc mắt cái "Nhìn con vậy mà chẳng thông minh, mới vừa rồi rể họ của con phải , phải là người bị chị họ của con từ hôn sao."

      "A!" Ngu Thanh Kiều cố ý kéo dài cuối,"Nguyên lai là cái người gọi là Tô Hành Phong kia nha!"

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn mắt nhìn mũi, mũinhìn tâm, làm bộ nghe thấy mẹ con nhà họ Ngu phát tác.

      Ngu thanh Kiều tiện đà lại cùng Kiều NiệmChiêu kéo tiếp câu chuyện: "Tiểu Chiêu, TôHành Phong phải là mở công ty điện ảnh và truyền hình à? Buổi tối muộn thế này về ăn cơm lại làm cái gì?"

      Phía sau là câu quan tâm, nhưng cộng thêm nửacâu đầu hoàn toàn có mùi vị khác.

      Công ty điện ảnh và truyền hình có cái gì nhiều nhất? Đương nhiên là mỹ nữ vóc người nóng bỏng nha, lại cũng đều là mỹ nữ độc thân!

      Bàn tay Kiều Niệm Chiêu cầm đũa siếtchặt, nhưng vẫn cười : "Công ty ấy gần đây phải nhảy vào làm bộ phim mới, nghe là phía diễn viên có vấn đề gì đó, ngày mai phải khai mạc, cho nên muốn ấy ở lại đàm phán chút."

      Đối với chuyện bị từ hôn Kiều Niệm Chiêu chữ cũng , lúc này mà ra đoánchừng càng thêm bị người ta chế giễu.

      Dùng hết thủ đoạn giành được người đàn ông đó từ nơi chị , trong nháy mắt lại bị người phụnữ khác cướp .

      ra cũng chỉ biết bị người ta "Đáng đời" , mà tuyệt đối phải là ánh mắt đồng tình.

      Huống chi, Kiều Niệm Chiêu cần những người này giả mù sa mưa thương xót!

      "Thoạt nhìn đúng là chuyên nghiệp, ta cũng có thể nhanh chóng ba mươi rồi? TiểuChiêu, lại tiếp tôi cũng phải gọi tiếng chị họ, tôi mới có lòng tốt mà nhắc nhở chị câu, đều đàn ông ba mươi như sói, chị nhấtđịnh phải canh chừng ta!"

      "Đầu năm nay chỉ có đào góc tường bấtđộng, còn tranh cả cái cuốc, tôi cảm thấy bảnthân cũng có thể có kinh nghiệm đầy mình, thấu hiểu rất nha? Cho nên đây, buổi tối tốt nhất đừng để cho ta ra ngoài, nhất là lấy lí do vì công việc!"

      Ngu Thanh Kiều xong, cảm thấy khát nước,lập tức bưng lấy chén canh Tô Ngưng Thu làm nguội uống hớp.

      " lời này là có ý gì?" Kiều Niệm Chiêu ngấm ngầm chịu đựng nổi giận nhìn chằmchằm Ngu Thanh Kiều vẫn ung dung.

      Kẻ ngu cũng nghe ra trong lời của NguThanh Kiều ngầm giấu huyền cơ, so với lúc ở trong phòng khách càng ràng hơn.

      Cận Chiêu Đông cũng theo đó cau lại chân mày:"Thanh Kiều, phải là dượng muốn con, lời này trước mặt người trong nhà nóikhông ai trách con, nhưng nếu là gác qua bên ngoài khó bảo đảm người ta trở mặt."

      Ngu Thanh Kiều ha hả cười hai tiếng, "Dượngnói rất đúng." Bộ dáng tim phổi.

      Cùng Tô Ngưng Tuyết ngồi chung chỗ TôNgưng Thu lại vui, nhìn Cận Chiêu Đông liếc mắt cái, gắp thức ăn vào trong chén chịgái mình, tiếp đó mở miệng : "Bọn đùagiỡn, rể như thế nào cũng theo đó dínhvào?"

      Khoé mắt Cận Chiêu Đông khẽ động, Tô NgưngThu vẫn còn ở nơi này bộc phát ra bất bình:"Thanh Kiều nhà em đây phải là vì tiểuChiêu sao? Nếu là người ngoài Thanh Kiều nhìn đến như thế này mà sao? Giống nhưphu nhân Bernard sát vách nhà em, chồng của ấy ở bên ngoài có người tình phải là cái thư ký lẳng lơ đa tình sao, nghe bụngcũng lớn, bây giờ vội vàng cùng ấy ly hôn và muốn cưới cái Tiểu Tam đó vào cửa. Hiệntại thừa lúc còn sớm mà đề tỉnh, sau này cũngkhông hối hận!"

      Tô Ngưng Thu xong, quên quay đầuhỏi ý kiến Cận Chiêu Đông: " xem đúngkhông, rể?"

      Sắc mặt Cận Chiêu Đông càng thêm khó coi,cũng nhìn xem ánh mắt Tô Ngưng Thu mang theo ý cười, cúi đầu buồn buồn bắt đầu ăn cơm, Kiều Niệm Chiêu thấy cha cũng bại tiếptục bại trận, đâu nào còn dám lên tiếng?

      Cận Tử Kỳ khỏi hiếu kỳ, vì cái gì đếnthư ký cùng ông chủ thông đồng, Cận ChiêuĐông phản ứng lớn như vậy, nhưng trái lại TôNgưng Thu, dường như là thở ra hơi, vui tươi hớn hở múc canh cho những người khác.

      Chẳng lẽ Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủytrước đây ——

      Cận Tử Kỳ khỏi nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết, nếu quả là như vậy, mẹ của vì saokhông ngăn cản?

      Tô Ngưng Tuyết lại như thấy đưa mắt nhìn chằm chằm, từ từ nhai thức ăn.

      Ngược lại Tống Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng:" cháu trai tôi có đến công ty."

      Khi những lời này, ánh mắt cũng nhìn Kiều Niệm Chiêu trong tích tắc mang vẻ hoangmang, bộ dáng như cười như .

      Cận Chiêu Đông cũng lấy làm kinh hãi, đoánchừng cũng nghĩ tới Tống Kỳ Diễn pháđám như vậy, Tô Ngưng Thu tò mò gác đũaxuống, Ngu Thanh Kiều càng thêm giống nhưthám thính được mà bát quái kích động lên: "Vậy ta đâu vậy?"

      "Ban ngày lúc cùng Tiểu Kỳ bệnh viện khámxem cảm cúm, trùng hợp nhìn thấy cậu ta ở khoa phụ sản, còn vào cái phòng, tôi liếcmắt qua nhìn, mẹ cậu ta cũng ở đó, hẳn là cùng mẹ cậu ta khám bệnh mà."

      Tống Kỳ Diễn xong cực kỳ tự nhiên, cũng có che che giấu giấu, cũng giống như cáikiểu của Kiều Niệm Chiêu vậy .

      Ngu Thanh Kiều bĩu môi, " khám bệnh cùng mẹ ta có cái gì hay mà giấu giếm , tiểuChiêu chị cũng thiệt là."

      Kiều Niệm Chiêu vô cùng căm phẫn mà liếcnhìn Tống Kỳ Diễn, giống như là bị phen trêu cợt, Tống Kỳ Diễn vẫn còn mang vẻ mặt vôhại bất đắc dĩ, hồn nhiên biết lời mình làm người ta ghét đến cỡ nào.

      Kiều Niệm Chiêu vừa định mấy câu loại bỏ nghi ngờ, lại bị Tống Kỳ Diễn giành trước bước: " cho tiểu Chiêu, cũng là sợ tiểu Chiêu khó xử, dù sao Hành Phong cũnglà đứa con hiếu thuận."

      Tô Ngưng Thu lại hiểu mà lên tiếng hỏi: "Như thế nào tiểu Chiêu, mẹ chồng tương laicủa thích sao?"

      Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trong phút chốc táinhợt, ngay sau đó Cận Chiêu Đông cũng khónhìn hơn, vừa gắp thức ăn hòa hoãn khívừa ngăn lại đề tài này: "Ngưng Thu, tôi nghe em rể ở Pháp là hành nghề sản xuất đồng phục?"

      Tô Ngưng Thu liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu, gậtđầu đáp lại: "Đúng vậy a, gần đây ông ấy cònlàm dự án hợp tác cùng nhãn hiệu TYFMODE, mới rút ra thời gian tới tham dự hôn lễcủa Tử Kỳ."

      Ngu Thanh Kiều tiếp: "Cũng vì vậy mẹ con mới yên tâm để cho ba con mình ở lại Pháp,bất quá cũng có bà nội ở đấy, khiến cho nhữngthứ hồ ly tinh kia cũng dám làm càn."

      đến đây, Ngu Thanh Kiều lại đem câuchuyện dẫn tới lên người Kiều Niệm Chiêu:"Tiểu Chiêu, nhất định phải xử lý tốt quan hệcùng mẹ chồng biết ? Chị là con gảra ngoài như tát nước ra ngoài, đến lúc đó nhất định phải ở nhà chồng, cũng giống nhưchị họ của tôi được dượng cả tuyển chọn vàquyết định là người thừa kế còn có thể trở lạiCận gia mà sống, nếu bị người ta đâm vào cột sống .

      "Thanh Kiều!" Tô Ngưng Thu lẳng lặng kêu tiếng, Ngu Thanh Kiều cũng sợ, nửacười : "Mẹ, tại sao mẹ trước mặt nhiều người như vậy hung dữ với con, cũng chừa cho con chút mặt mũi."

      Sắc mặt của Cận Chiêu Đông sớm tối sầm, nhưng rồi lại nên được bất kỳ lời gì để phản bác.

      Tô Ngưng Tuyết cũng mở miệng ngăn lại,tựa như người ngoài cuộc đứng xem, nhìn xem trận gió nổi mây bay bàn cơm này.

      "Ai nha!" Ngu Thanh Kiều đột nhiên kêu tiếng, sáng tỏ thông suốt nhìn Kiều Niệm Chiêunói: "Nghe lời mới vừa rồi của rể họ,tiểu Chiêu, đừng chính là người pháhư hôn của chị họ tôi cùng cái người tên Tô Hành Phong kia, làm tiểu tam chui vào lỗ hổng,cho nên mẹ chồng chị mới thích loạingười cạy góc tường như chị a?"

      Ngu Thanh Kiều lời này phải nửa nửa giả, khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ, vẻ mặt có bao nhiêu vẻ giống như có bấy nhiêu giốngnhư .

      bàn cơm lập tức lọt vào trong khí yên tĩnh giống như chết, Ngu Thanh Kiều mắtthấy điều này, lại nhìn chỗ này chút chỗ kia chút, cuối cùng khỏi kéo áo Cận Tử Kỳ, khẽ gọi tiếng: "Chị họ."

      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn bộ dáng của , xem ra là biết chuyện giữa Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu.

      Còn đối với Kiều Niệm Chiêu cuối cùng làkhông chịu nổi nỗi nhục này, bỗng nhiên đứng dậy, đôi đũa trong tay cũng nặng nề mà dậpxuống bàn, trong nhà ăn rộng lớn vang dội dưâm của thanh đó quanh quẩn.

      "Chiêu nhi!" Cận Chiêu Đông thấp giọng quátlớn, muốn kéo xuống, "Ngồi xuống cho ba!"

      Kiều Niệm Chiêu lại hất tay Cận Chiêu Đông ra, "Ba, chẳng lẽ ba nhìn ra là ta cố ý sao?"

      tay nhắm thẳng vào mặt của Ngu ThanhKiều sững sờ ở đối diện, vành mắt cũng từ từ phiếm hồng, uất ức sắp phải rơi nước mắt.

      "Tôi cái gì?" Ngu Thanh Kiều cũng cảm thấyoan uổng, vô duyên vô cớ bị điểm danh.

      "Chiêu nhi, bớt tranh cãi tí!" Cận ChiêuĐông quát lớn chặt đứt Kiều Niệm Chiêu còn muốn lên tiếng.

      Kiều Niệm Chiêu nghẹn ngào tiếng, nước mắt như từng sợi hạt châu rơi xuống, "Tôi cũng biết, ba chưa từng xem tôi như con củamình!" xong, liền đẩy ghế ra, xoay người ra ngoài.

      "Chiêu nhi!" Cận Chiêu Đông cũng theo đóđứng dậy, bị câu kia của Kiều Niệm Chiêu khiến cho tức giận, trong lòng cũng biếtlà mùi vị gì.

      Động tác nhâm nhi của Cận Tử Kỳ khỏi chậm lại, nếu như Cận Chiêu Đông đối với Kiều Niệm Chiêu những lần dung túng kia cũng được xem là tình thương của cha mà ,cái gì kia mới gọi tình thương của cha? mựcnhường nhịn sao?

      Tô Ngưng Tuyết cũng ngẩng đầu lên, đặt muỗngcanh trong tay xuống, nhìn sang Kiều NiệmChiêu bị người giúp việc ngăn lại mà tủi thân rơi lệ nhàn nhạt : "Người cũng lớn như vậy rồi, còn phải ở trước mặt nhiều người như vậy bộc lộ tính khí trẻ con hay sao?"

      Những lời này khó nghe ra Tô Ngưng Tuyết cũng bực bội, giữa hàng lông mày xinhđẹp lại càng thêm mảnh lạnh lùng.

      Cận Chiêu Đông liếc nhìn Tô Ngưng Tuyết, đứng dậy tới, lôi kéo tay Kiều Niệm Chiêunói: "Có lời gì trở về phòng , thấy hôm nay trong nhà có khách ở sao?"

      Ngay trước mặt Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều, Cận Chiêu Đông hẳn là băn khoăn mà che mặt, muốn việc xấu trong nhà đưa ra bênngoài.

      Nhưng, bất luận Cận Chiêu Đông kéo như thếnào Kiều Niệm Chiêu đều động, khóc đến đỏ mắt căm phẫn mà nhìn Cận Tử Kỳ và TốngKỳ Diễn vẫn còn ngồi ở nơi đó, ra được nỗi u oán và cam lòng.

      Người bình thường cũng hiểu tâm tình của , phải là cảm thấy khiến cho hai người họ nhìn mình mà chê cười sao?

      Tống Kỳ Diễn gắp miếng thịt vịt thả vào trong chén của Cận Tử Kỳ, "Ăn nhiều chút, anhbiết em thích thịt vịt."

      Cận Tử Kỳ từ chối, cúi đầu cắn cái,miệng của rất , tương sốt theo khóe miệng chảy xuống.

      Cầm khăn ăn lau, Tống Kỳ Diễn lại nắm tay của , kề môi của mình dán sát vào.

      Hôn lên nước tương sốt bên khoé miệng , vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm làn môi mỏng của mình.

      cười đến mức thấy mắt, chẳng qua là lầm bầm mấy chữ: "Đích xác rất ngọt."

      Cận Tử Kỳ trừng mắt liếc cái, trước mặt nhiều người như vậy, làn da trắng nõn đỏ hồng nhàn nhạt.

      Dường như, vào giờ khắc này, quên mất bên kia còn có người tự nhận là so với Đậu Nga còn oan uổng hơn.

      Nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn vợ chồngtình thâm, Kiều Niệm Chiêu trong lòng khổ càng thêm long trời lở đất, đẩy dì Hồng muốn khuyên mình ra, cuối cùng khóc ra tiếng.

      "Tôi biết các người ai cũng ghét tôi, cũng hận tôisao sớm chết ở trong nhi viện chút, ta con của nhà họ Cận, còn tôi phải là cái đứa con ai muốn bị nhétvào nhi viện sao? Cha thương mẹkhông thương, chết cũng là đáng đời!"

      "Bốp ——"

      Lời của còn chưa xong, Cận Chiêu Đông lại đột nhiên vung cái tát qua.

      gì má trắng nõn của Kiều Niệm Chiêu lậptức sưng đỏ lên, còn in dấu năm đầu ngón tay.

      Cận Tử Kỳ nghe tiếng động quay đầu lại, thấy Cận Chiêu Đông giận đến phát run bả vai, bởi vìKiều Niệm Chiêu đại nghịch bất đạo như vậy mà mà bị kích động đến mất lý trí rồi.

      "Lập tức trở về phòng cho ta!" Cận Chiêu Đông cắn răng căm giận , vừa chỉ người giúp việc : "Nó chịu lên dùng dây trói đilên cho ta, trông coi cửa cẩn thận, nếu nhận lỗi cũng cho phép ra cho ta!"

      Người giúp việc quan tâm Kiều Niệm Chiêu phản kháng, liền kéo lên lầu,phòng ăn lập tức an tĩnh lại, ai cũng gì thêm, chỉ có tiếng la khóc của Kiều Niệm Chiêu loáng thoáng truyền đến.

      Bị trận ồn ào như vậy, cho dù là ai cũng có tâm tư tiếp tục ăn bữa cơm này.

      Cận Chiêu Đông xoa huyệt thái dương phát đau, giọng đầy mệt mỏi mà báo tiếng: "Tôi về thư phòng trước, mọi người cứ từ từ ăn." xong, thẳng lên lầu.

      Cận Tử Kỳ bỏ sót mà nhìn thấy hốc mắt Cận Chiêu Đông khi xoay người ửng đỏ, nhưng lúc ông chú ý tới Cận Tử Kỳ, quay đầu đikhông để lại dấu vết.

      Cận Tử Kỳ nắm chặt đôi đũa trong tay, cách nào phủ nhận đáy lòng đối với Kiều Niệm Chiêu về điểm này đố kị, đố kị tamặc dù là con riêng, lại lấy được phần lớntình thương của cha .

      Tống Kỳ Diễn nhìn thấy thoáng chốc tâmtình suy sụp, nắm lấy tay của , đứng lên, ho tiếng: "Mẹ, dì, chúng con ăn xong, thân thể Tiểu Kỳ vẫn được khoẻ lắm, con dẫn ấy trở về phòng."

      Tô Ngưng Tuyết gật đầu, giữa hàng lông màycũng thoáng vẻ mỏi mệt.

      Sau khi Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn rời , Tô Ngưng Thu cũng lập tức để cho Ngu Thanh Kiều rời , khi phòng ăn chỉ còn lại hai người, Tô Ngưng Thu đột nhiên ngồi sát vào gần Tô Ngưng Tuyết, thấp giọng : "Chị, ấy sắp về đây."

      dọn dẹp chén đũa, Tô Ngưng Tuyết thoáng dừng tay, ánh sáng nơi đáy mắt chợthiện, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bộ dạngđạm bạc tranh chuyện đời như thườngngày, thuận miệng hỏi câu: "Người nào?"

      Tô Ngưng Thu nhìn dáng vẻ giả vờ ngây ngốc của chị mình, muốn lên lớp cho bà khoá tư tưởng, nhưng cuối cùng chỉ hoá thành tiếng cảm thán đầy bất đắc dĩ, "Chị à, có phảichị vẫn còn trách cha?"

      Tô Ngưng Tuyết giương giương khóe môi,nhưng ngẩng đầu nhìn bà, "Cái gì có trách hay , cha cũng rồi, còn nóinhững chuyện kia làm gì, em cũng sớm mà lên lầu nghỉ ngơi chút ."

      "Chị, chuyện năm đó cha cũng biết, nhưng mà ông ấy vẫn. . . . . ."

      Tô Ngưng Tuyết lại xoay người cắt ngang lờicủa Tô Ngưng Thu, khẽ mỉm cười, dưới ánh đènthạch nụ cười đó lại vô cùng yếu ớt vô lực: "Biết thế nào? Chị là con lớn của nhà họ Tô, chị có lựa chọn sao?"

      Tô Ngưng Thu nhìn sang đôi mắt Tô NgưngTuyết hàm chứa ý cười, lại cảm thấy đặc biệt ủy khuất, lên phía trước kéo tay Tô NgưngTuyết, "Chị, em muốn chị cả đời này phảivây chết ở chỗ này!"

      "Ngưng Thu." Tô Ngưng Tuyết chỉ cười nhạt,"Cuộc sống chính là như vậy. Mỗi gia đình cũngsẽ có điều chua cay, chuyện đàn ông phản bội như vậy cũng nhìn quen lắm rồi, chỉ có bao dung và tha thứ mới có thể tiếp tục tiếp. Biếtkhông? Đoạn văn này là do mẹ vào thời điểm chị xuất giá dặn dặn lại chị. Nhưng mà cả đờichị đây cũng hiểu được."

      "Lúc trước chị chỉ nghĩ tới, mặc dù chị khôngcòn chồng, chị cũng muốn chiếm vị trí Cận phunhân. Chỉ cần Tô Ngưng Tuyết này ngày ký tên lên giấy thỏa thuận li hôn, KiềuHân Hủy ta cũng đừng nghĩ vào cửa Cậngia. ta vĩnh viễn chỉ là tình ngoài giá thú, là người thứ ba phá hư gia đình người ta."

      Tô Ngưng Tuyết xong nhàng như mâynhư gió, nhưng Tô Ngưng Thu biết những năm qua bà ở nơi này chịu khổ, lòng của phụ nữ rất , làm sao có thể bao dung cho chồng của mình có mọt người vợ khác?

      " tại chị có nguyện vọng duy nhất, chỉ cần con của chị đạt được hạnh phúc, chị mới cam tâm nhắm mắt lại tìm chết."

      Vành mắt Tô Ngưng Thu phiếm hồng, ôm bà vào trong lòng: "Chị, Kỳ Diễn giống với ông ta, nó chăm sóc Tử Kỳ tốt."

      Ý cười trong mắt Tô Ngưng Tuyết càng sâu, vỗ vỗ vai Tô Ngưng Thu, "Chị biết , nếu khôngchị cũng đem Tử Kỳ giao cho nó, nhìnngười nhiều năm như vậy, lại nhìn sai."

      "Chị. . . . . ." Tô Ngưng Thu chần chờ mà kêu tiếng, "Chị dự định gặp ấy sao?"

      Tô Ngưng Tuyết trong chớp mắt hơi hoảng hốt,lắc lắc đầu: "Chị cố ý gặp ông ấy, nếu như... gặp được, cũng có thể ngồixuống uống chén trà, tựa như năm đó, cógì thay đổi."

      "Nhưng mà nh ấy đối với chị. . . . . ."

      Tô Ngưng Tuyết lại quay đầu chỗ khác, tỏ ra mình muốn nghe tiếp nữa.

      Tô Ngưng Thu cũng còn cách nào, bảnthân bà hiểu tính tình người chị này, nếu mà ép cũng phát giận, cuối cùng tất cả lời đều nuốt xuống bụng, thoáng nhìn bóng lưng TôNgưng Tuyết đơn bạc lại kiên định, ra khỏiphòng ăn.

      ...

      "Đại tiểu thư, gia!" tràng tiếng gõ cửa đánh thức hai vợ chồng còn trong giấc mộng.

      Cận Tử Kỳ muốn đứng dậy, Tống Kỳ Diễn lại nhắm hai mắt lại ôm lấy , "Ngủ tiếp lát ."

      Ngoài cửa tiếng dì Hồng kêu lên lại gần như nônnóng, tiếng gõ cửa cũng gián đoạn, dường như có việc gấp.

      "Em ra ngoài xem chút." Cận Tử Kỳ thoáng đẩy Tống Kỳ Diễn ra, liền đứng dậy mở cửa.

      Cửa vừa mở ra nhìn thấy dì Hồng đứng ở cửa, đôi tay dính chút vết máu, con ngươi của Cận Tử Kỳ khỏi co rụt lại, còn có thểnhìn thấy nhân viên y tế ở đầu cầu thang ra ngoài.

      "Đại tiểu thư, Kiều tiểu thư ở trong phòng cắt cổ tay tự sát, thím Trương mang điểm tâm vào thìthấy rất nhiều máu trong bồn tắm, lão gia cùngphu nhân cũng bị hù dọa , đều vào bệnh viện, trong nhà có người quản lý, tôi chỉ biết gọi !"

      "Cắt cổ tay tự sát?" Sau lưng vang lên giọng nam trầm thấp mang theo nghi hoặc.

      Cận Tử Kỳ vẫn chưa quay đầu lại, bị TốngKỳ Diễn ôm lấy vào trong lòng

      lim dim liếc nhìn gian phòng của Kiều NiệmChiêu cách đó xa. Xuy tiếng :"Nếu như thực muốn tìm cái chết, nên chờ người giúp việc đưa xong điểm tâm sau đó thìbắt tay vào làm, mà phải ở trước đó."

      Vốn lo lắng dì Hồng cảm thấy sửng sốt,như là bị câu của Tống Kỳ Diễn trongphút chốc thông.

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ cũng khẽ động, đúng nha, Kiều Niệm Chiêu nếulà muốn tìm cái chết, cũng nên chọnthời điểm này.

      như vậy, ngược lại vừa rồi là khổ nhục kế?

      Chẳng lẽ trình diễn nhiều, những đoạn kinh điểm này trong phim của Quỳnh Dao hay chiếuđi chiếu lại, Kiều Niệm Chiêu dường như cũng áp dụng cách tự nhiên.

      "Người ta cũng lấy tính mạng ra biểu diễn, có người xem sao được?" Tống Kỳ Diễn hôn cái lên gò má Cận Tử Kỳ, sau đó kéocô vào cửa, "Đổi bộ quần áo bệnh viện xemmột chút."

      liên quan đến việc là thích Kiều Niệm Chiêu, nếu cũng quậy đến xảy ra nhân mạng, đến bệnh viện an ủi thăm hỏi đúnglà người chị danh nghĩa này mà cũng nằm trong phạm vi đạo đức nghĩa vụ.

      .................

      Đến bệnh viện, lúc xuống xe, Cận Tử Kỳ mới nhớ tới, nơi này dường như chính là bệnh viện ngày hôm qua.

      cách khác, Kiều Niệm Chiêu và Bạch TangTang cùng ở dưới mái hiên, hô hấp cùngbầu khí?

      Tống Kỳ Diễn tiếp thu được ánh mắt kinh ngạc của , cười cười khẳng định suy đoán của .

      Cũng biết là Tô Hành Phong diễm phúc sâu hay là phiền toái ngừng?

      Sau khi ở tại bàn hướng dẫn hỏi thăm, cùng Tống Kỳ Diễn vào khu nội trú, thang máy dừnglại ở tầng tám.

      Buổi sáng khu vực nằm viện vô cùng an tĩnh,tiếng bước giầy nện sàn gạch bóng loáng phát ra thanh trong treo vang vọng, đườngkhông bao lâu thấy được Cận Chiêu Đông đứng ở ngoài phòng bệnh cùng bác sĩ gì đó, vẻ mặt rất căng thẳng.

      Nhìn thấy mấy người Cận Tử Kỳ đến đây, lập tức lời tạm biệt với bác sĩ, tới lên tiếng:"Các con đến."

      Cận Chiêu Đông nhìn qua tinh thần cũng bởi vì Kiều Niệm Chiêu mà quá tốt, ngườicũng là tùy tiện chụp vào chiếc áo khoác, trênchân cũng giống như Tống Kỳ Diễn ngày hôm qua, mang dép vải bông, có lẻ vì ra cửa quá vội nên chưa kịp đổi.

      Ánh mắt của Cận Tử Kỳ rời khỏi dép, hỏi CậnChiêu Đông: "Mẹ con đâu?"

      "Mẹ con nộp tiền rồi, đợi lát nữa trở lạithôi, bác sĩ may là có cắt qua chỗđộng mạch chủ, hơn nữa phát kịp thời, nếukhông hậu quả thể tưởng tượng nổi."

      Giọng Cận Chiêu Đông khàn xuống, trong giọng khó nén tang thương và lo sợ.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang Cận Chiêu Đông như vậy, thiếu chút nữa bật thốt lên câu: Ba, chẳng lẽ ba biết gieo họa di ngàn năm sao? Tính mạng của ta tuyệt đối so với TiểuCường còn ngoan cường hơn!

      Nhưng đến cuối cùng chỉ hóa thành câu, "Ba,nếu Niệm Chiêu sao, ba cũng nên trở về ngủ tiếp lát, chờ chút dì Hồng cũng tới, để dì ấy chăm sóc Niệm Chiêu là được."

      Cận Chiêu Đông ôm lấy cái trán trướng đau, nghe theo đề nghị của , "Ta chờ mẹ con cùngtrở về."

      Cận Tử Kỳ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phíaphòng bệnh khép hờ, Cận Chiêu Đông sau lúc trầm ngâm, vẫn là mở miệng thỉnh cầu:"Chuyện cùng Hành Phong nó vẫn chưa thông suốt, con vào khuyên nhủ nó ."

      ——để cho tôi khuyên, chẳng lẽ sợ sẽhoàn toàn ngược lại sao?

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhướng lên, nhưng nghĩ đến Cận Chiêu Đông cũng là có biện pháp mới đến cầu xin , điều này có thể tự sát lần khó bảođảm tự sát lần thứ hai, đành phải đem ngựa chết chữa cho thành ngựa sống rồi.

      nhìn Tống Kỳ Diễn liếc mắt cái, bất quáhắn cười cười, ở ghế bên cạnh ngồi xuống,chờ ý của .

      Cận Tử Kỳ sau khi chần chờ, vẫn là đẩy cửa đivào.


      đọc từ đầu tr đến giờ mà vẫn ko thể mến nổi bạn zai trẻ Tần Viễn a~~~~~~~~~~~~~~ thương cái bợn vị hôn thê của bạn í v~~~~~~~
      còn ngựa đực Cận Chiêu Đông với hồ ly Kiều Niệm Chiêu phải gọi là ghét tới ứa máu mất =.= 2 bạn quá ư là vô sỉ luôn đó ) đặc biệt là bạn hồ ly còn bị bệnh hoang tưởng và mắc bệnh nghề kinh niên :)) ở đâu cx thấy bạn diễn đc, tài :-* Tại hạ xin bái phục :))
      nhất là zai Diễn vs Mỗ Mỗ sâu ciu à còn cả zai Lịch nữa chứ ))))))))))))) các bạn rất nhiều :3333333
      nữ thích Tử Kỳ công chúa :)) vs bạn e họ Thanh Kiều <3
      thực mấy ông bà như Tống lão, Tô Ngưng Tuyết,... cho về phe trung lập như bạn trẻ Tần Viễn vì ko mến nổi mà cx ko thể ghét nổi :v
      cơ mà bạn trẻ Viễn còn đỡ hơn bạn Bách Hiên ở CĐR,MCM. Rất biết cách làm ng khác đau khổ dằn vặt cả đời >.<
      í tý quên bạn ngu hiếu, ko lập trường Tô Hành Phong rồi. Bạn í cx mắc bệnh hoang tưởng loại . Cơ mà rất ghét ng nào ko quyết đoán như bạn nhé chung là mong chờ đến cảnh bạn vs hồ ly bị ngược thê thảm hơn :))
      lời cuối cùng là cảm ơn chị Lạc edit ạ. C edit quá tuyệt nuônnnnnnnnnnnnnnn *tung hoaaaaa*

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 32.1 Kiều Nam Trở Về


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Kiều Niệm Chiêu nằm ở giường bệnh, gắnống truyền nước biển, cùng nữ siêu sao điện ảnh và truyền hình TV mặt mày toả sáng tưởngnhư hai người, cả người nhìn qua đều tiều tụykhông thể tả.

      Cận Tử Kỳ bước tới, đứng ở bên giườngnhìn xem gương mặt cùng mình có vài phầntương tự.

      Luôn luôn làm bóng dáng của , chẳng lẽkhông mệt sao, Kiều Niệm Chiêu?

      Người giường tựa hồ nghe thấy tiếng lòngcô, chậm rãi mở mắt ra, thấy ràng là Cận TửKỳ ngồi ở ghế, lẳng lặng nhìn mình,vốn chìm vào hôn mê đầu óc lập tức thanh tỉnh.

      "Tại sao lại. . . . . . Là ? !" có vẻ vô cung kinh ngạc, cũng cách nào che giấu vẻ thấtvọng.

      Kiều Niệm Chiêu giống như con thú mẹ bị công kích, bàn tay trắng bệch nắm lấy chănmền, trong vành mắt đỏ hồng còn chút nước mắtđã khô cạn, cứ như vậy nhìn thẳng, tức giậntrừng mắt .

      Cận Tử Kỳ chút nào tức giận khi cảnh giác mình, tầm mắt chuyển cái, dừngtrên cổ tay quấn băng gạc.

      Nơi đó còn thấp thoáng có tia máu rỉ ra.

      tại nên nặn ra vài giọt nước mắt, có thểbị gọi là nước mắt cá sấu của tiểu thư cá sấu tiểu thư?

      Huống chi, từ trong ánh mắt Kiều Niệm Chiêumới vừa rồi thất vọng khi thấy cuốicùng cũng hiểu, ở chỗ này vở diễn chết vì tình làdiễn cho Tô Hành Phong xem, chỉ tiếc nửađường vào, phá hư tâm tình mà ta bỏ công chuẩn bị.

      " tới làm gì!" Giọng của Kiều Niệm Chiêurất trướng, tại ngay cả ngụy trang cũng giảm sao?

      Cận Tử Kỳ bình tĩnh nhìn Kiều Niệm Chiêu, hồi lâu sau trầm mặc, mới chậm rãi mà mở miệng:"Ba bảo tôi đến đây khyên bảo mấy câu, bất quá nhìn dáng vẻ của cũng cần tôi lãngphí thời gian."

      Kiều Niệm Chiêu quay mắt , cười nhạo mộttiếng, " đừng giỡn, khuyên bảo tôi sao?Cận Tử Kỳ, đến xem tôi để chê cườicũng sai lắm."

      Hàng lông mày đen xinh đẹp nhướng lên, CậnTử Kỳ phủ nhận bản thân mình cũng mang theo chút tâm tư như vậy.

      gương mặt tiều tuỵ của Kiều Niệm Chiêuhiện lên nụ cười khác: "Bây giờ trong lòng nhất định suy nghĩ, xem , lúc trước liều mạng từ bên cạnh cướp Tô HànhPhong, tại báo ứng đến đây mà? muốnlàm Tiểu Tam, hết lần này tới lần khác có người làm Tiểu Tứ Tiểu Ngũ. Tô Hành Phong có thể vì Tiểu Tam vứt bỏ chính thất, cũng cóthể vì Tiểu Tứ vứt bỏ Tiểu Tam."

      "Xem ra phải là bị thương do cắt cổtay mà là đụng bị thương đầu, đến bây giờ cònkhông hiểu ràng."

      "A, hiểu ràng? muốn để cho tôi nghĩ như thế nào?" Giọng điệu Kiều Niệm Chiêu đầy mỉa mai mà cười lạnh, "Nghĩ rằng Kiều Niệm Chiêutôi vốn là tiện chủng, cho rằng quyến rũ ngườicó hi vọng thừa kế Tống thị Tô Hành Phong cóthể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, kếtquả cuối cùng Tô Hành Phong lúc này đây bảnthân cành cây cao khó bảo toàn, cũng phải bị bổlàm thành củi mục, con chim sẻ như tôi đây dĩnhiên cũng phải ngã chết mặt đất?"

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ cau lại, lạnh nhạt mà nhìn về phía Kiều NiệmChiêu có chút điên cuồng.

      Ánh mặt trời chiếu khắp nơi khăn trải giườngtrắng, những đầu ngón tay của Kiều Niệm Chiêu dưới ánh sáng vàng càng như lộ ra xương trắng.

      giơ tay lên lau nước mắt còn chưa kịpchảy ra ở khoé mắt, hừ cười : "Từ đếnlớn, bất luận tôi cố gắng cỡ nào cũng chỉ có thểlà cái bóng của ."

      "Dựa vào cái gì là kim cương sáng chói hoàn mỹ, từ khi sinh ra được nâng niu trong lòngbàn tay, tôi nhất định là thuỷ tinh hèn mọn đáng giá, cũng bị người ta tàn nhẫn giẫm đạp ở dưới chân, tùy ý giày xéo?"

      Cận Tử Kỳ nhìn trút hết cảm xúc hung hăngtrong lòng, chỉ nhàn nhạt câu: "Đâycũng là lý do ban đầu và Tô Hành Phong ởchung chỗ, chỉ vì muốn chứng minh so với tôi cũng kém sao?"

      Kiều Niệm Chiêu lại mím môi ra lời, đối với Tô Hành Phong, ném vào bao nhiêu chân tình, mặc dù phần tình kia cũngkhông đơn thuần, ghen ghét, ganh đua so sánh,khoe khoang chiếm phần rất lớn.

      Nếu như Tô Hành Phong phải là vị hônphu của Cận Tử Kỳ, còn có thể trăm phươngngàn kế quyến rũ thu hút chú ý của ta sao?

      Nếu như phải Doãn Lịch luôn dùng cáiloại ánh mắt như nhìn hạ nhân đó mà nhìn , lại có thể từ thủ đoạn nào mà mê hoặc Tô Hành Phong thậm chí tiếc dùng trinhtiết của mình mà đánh cuộc ?

      Nếu như mới là thiên kim danh chánh ngôn thuận của Cận gia, lúc này tất cả toàn bộ giankhổ cũng nên có Cận Tử Kỳ tới chịu đựng!

      " sớm biết tôi là con ruột của Cận Chiêu Đông, có đúng hay ?" Kiều NiệmChiêu đỏ mắt hỏi.

      Cận Tử Kỳ gật đầu: "Biết, thế nhưng cócái gì biến đổi."

      Kiều Niệm Chiêu sợ run lên, ngay sau đó ha hả cười lên, cười đến nước mắt cũng chảy ra, sau đó từ từ hô hấp lại bình thường.

      "Biết , hợp đồng đĩa nhạc và phim truyềnhình năm sau của tôi toàn bộ đột nhiên bị hủy bỏ, ngay cả bộ phim 《 Kiếm Tiên 》quay vào cuối tháng mười hai cũng bị báo tạm thời cầu tôi thối lui ra khỏi đoàn phim!"

      "Tôi cũng nhìn thấy đoàn phim《 Kiếm Tiên 》 nửa đường phát ra thông báo đổi diễn viên, huống chi, đây là do công việc của có vấn đề, dường như đối với tôi có quan hệgì." Cận Tử Kỳ thẳng thắn .

      Kiều Niệm Chiêu ngẩng phắt đầu lên mà nhìn chằm chằm, " Tô Hành Phong,lại đến đây Tống Kỳ Diễn, tôi biết với ta cái gì, cũng quyết định bao vây đuổi giết tôi rồi, lưu lại chútđường sống!"

      Cận Tử Kỳ lúc này mới bắt đầu cẩn thận suy xét thần tình mặt Kiều Niệm Chiêu, cáchnào che giấu hận ý, như vậy khiến cho người phụ nữ đối với cuộc sống tràn trề oán hậnbỏ đao xuống dường như quá có khảnăng.

      Ngược lại, sợ rằng mỗi khi thấy lần, cũng khiến cho nội tâm của Kiều Niệm Chiêu thêm phần vặn vẹo.

      "Cận Tử Kỳ, tôi cho biết, mặc dù Tống Kỳ Diễn dùng thủ đoạn ti tiện thủ đoạn như vậy dồnép tôi đến đường cùng, tôi cũng cúiđầu, cái gì thuộc về tôi tôi nhất định lấyvề!"

      Lấy về? Lấy cái gì, tài sản Cận gia, hay là cáithân phận thiên kim Cận gia được đặt lên đầutrước đó?

      Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhấp nháy, lậptức đứng lên, lúc giơ tay nhấc chân cử chỉ cũnglộ ra phong thái ưu nhã.

      "Nếu quả là của đến mà lấy , tôi dòm ngó dò xét đồ của người khác."

      xong liền xoay người đến cửa, sau lưng lại vang lên tiếng bộ dụng cụ ăn bị Kiều Niệm Chiêu quét rơi xuống từ tủ giường.

      "Cận Tử Kỳ, cho rằng như vậy là chuyệnđương nhiên rồi sao? đeo vào chiếc mặt nạ cao quý đầy dối trá là có thể hạnh phúc sao? là có bản lãnh, từ trước đây, rồi bây giờ, haha, tôi biết làm như thế nào, nhưng tôimuốn cho , Cận Tử Kỳ, và mẹ nợ tôi tôi đòi lại !"

      Câu sau cùng của Kiều Niệm Chiêu xongcực hạn khiêu khích, Cận Tử Kỳ có chút khắc chế được mà quay đầu, lạnh nhạt cười cười, "Nếu như tiếp tục như vậy nữa, đẩy côép vào bước đường cùng phải tôi, mà là chính ."

      Cận Tử Kỳ khép lại cửa phòng bệnh sau lưng, nét lạnh lùng mặt vẫn dày đặc như cũ thể tan .

      Buổi khuyên bảo này cứ như vậy mà đến kết cuộc, ra về chẳng hề vui vẻ.

      Loại người như Kiều Niệm Chiêu nhìn cả thếgiới với đôi mắt căm thù, cuối cùng chỉ biết sống ở trong nỗi oán hận của chính mình.

      phải đem người thương bên cạnhcô ép điên, chính là đem mình tươi sống mà bức tử.

      Về phần Cận gia...

      Đôi mắt Cận Tử Kỳ rét lạnh, khinh thườngviệc đến đoạt đồ của người khác.

      bây giờ có được mọi thứ từ trước đến nayđều phải là người khác cho .

      Nghĩ đến từ phải tiếp thụ chương trình học mà phải người thường có thể chịu được,tay Cận Tử Kỳ nắm chặt tay cầm cửa.

      Nên thuộc về , cuối cùng là chính ứng đắc.

      Nếu như Kiều Niệm Chiêu trời sanh có đầu óc buôn bán, như vậy tại nên là đứa con được coi trọng.

      thực tế, từ lúc hơn hai mươi năm trước, thế hệ trước của Cận gia đưa ra quyết định.

      Kiều Niệm Chiêu cho là, Cận gia chỉ cần Cận Chiêu Đông cho người nào cho người đó sao?

      . . . . . .

      ghế ngồi trong hành lang thấy TốngKỳ Diễn, Cận Tử Kỳ tùy ý mà bước thong thả vài bước, nghe có người gọi mình.

      Vừa quay đầu lại nhìn thấy Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều nở nụ cười đâm đầu tới.

      Hai mẹ con vẫn ăn mặc rất đại, khônggiống như là đến thăm bệnh mà giống như là tớibiểu diễn.

      Chẳng qua là có chút nghĩ đến hai mẹ conthế nhưng đến bệnh viện thăm Kiều Niệm Chiêu.

      "Dì, Thanh Kiều!" Khi hai mẹ con họ tới trước mặt, Cận Tử Kỳ lên tiếng chào hỏi.

      Tô Ngưng Thu nhìn quanh mọi nơi xong lêntiếng hỏi, "Như thế nào chỉ mình con?" Vẻ mặt có chút ngượng ngùng, dường như cảm giác mình bỏ lỡ vở kịch hay.

      Ngu Thanh Kiều trực tiếp ôm vai Cận Tử Kỳ,thần bí đè thấp giọng : "Tới đây, chị họ, chịhãy cho em biết, cái Kiều Niệm Chiêu đó có phải là do dượng cả . . . . . . Uhm, ừ, chị hiểu mà."

      "Thanh Kiều!" Tô Ngưng Thu liếc cái, muốn quát bảo ngưng lại.

      Ngu Thanh Kiều liền bụm miệng, trợn tròn đôimắt lắc đầu, mồm miệng mơ hồ la ầm lên: " hỏi hỏi." xong ánh mắt nhìn về phía sau lưng Cận Tử Kỳ, nhiệt tình mà kêu lên: "Chào dượng cả!"

      Cận Chiêu Đông vẫn còn chưa ?

      Cận Tử Kỳ quay người lại, nhìn thấy Cận Chiêu Đông cầm cái ấm giữ nhiệt lên trước, sắc mặt vẫn có tốt hơn, vẫnnhư cũ đối với Tô Ngưng Thu và Ngu ThanhKiều cười cười: "Sớm như vậy, tối hôm qua ngủđã quen chưa?"

      "Tại sao có thể quen? Kia vốn chính lànhà của dì cả, con lại chính là cháu danh chánh ngôn thuận bên ngoại, ngủ ở nơi đó cũng là yên tâm thoải mái. A, ngược lại dượng cả dường như ngủ ngon, làm sao mà sắc mặtkém như vậy?"

      Ngu Thanh Kiều thân thiện theo sát Cận ChiêuĐông ở bên cạnh hỏi, nhìn thấy túi giữ nhiệt trong tay ông, trước mắt sáng lên, "Ai nha, dượng cả, dượng là người đàn ông tốt, biết mọi người đến còn cố ý mua bữa ăn sáng!"

      Trước khi Cận Chiêu Đông vẫn chưa ràng là chuyện gì xảy ra, túi giữ nhiệt trong tay bịNgu Thanh Kiều bưng .

      Tô Ngưng Thu liếc nhìn rổ mây trong túi giữnhiệt, ha hả cười: "Là điểm tâm sáng của Đức Phúc Ký a, Thanh Kiều, còn mau cámơn với dượng, chạy xa như thế mua điểm tâm làm sao mà biết ngượng chứ!"

      "Nha." Ngu Thanh Kiều lập tức hướng Cận Chiêu Đông bày ra nụ cười sáng lạn, "Cảmơn dượng!"

      Da thịt mặt Cận Chiêu Đông co rút, chỉ là ậm ờ mà trả lời sau đó chán nản vào phòngbệnh.

      Cận Tử Kỳ ở bên thấy thế đáy mắt tràn đầy ý cười, lúc này hai mẹ con Ngu gia bất kể là thậtsự biết vẫn là giả bộ, tối thiểu hai mẹ con họ thành công khiến cho Cận Chiêu Đông lại lần nữa kìm nén đến nội thương.

      "Chị họ, chị có muốn nếm thử chút hay , mùi vị tệ a!" Ngu Thanh Kiều có lòng tốt đưa tới miếng.

      Cận Tử Kỳ cười lắc đầu, "Em họ ăn , chị đãdùng qua bữa sáng, chị phải chạy làm, haingười. . . . . ."

      Tô Ngưng Thu dùng giấy khăn lau xong móngtay liền lôi kéo Ngu Thanh Kiều đẩy cửa phòngbệnh ra, quên quay đầu lại với CậnTử Kỳ: "Dì với em họ con còn muốn thăm bệnhnhân chút, cũng đến cửa vào sao được?"

      xong, hai người thể chờ đợi được mà vào.

      Cận Tử Kỳ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, lại nhìnhành lang lần nữa, sau đó sang cửa thangmáy bên cạnh gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn,cũng muốn hỏi đâu rồi .

      "Tử Kỳ." giọng đàn ông hơi khàn khàntruyền đến trước mặt .

      Cận Tử Kỳ vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Hành Phong đứng ở cách đó xa, bướcchân của ta có chút ngập ngừng, dường như biết nên xoay người rời hay là tiếp tục tới chỗ , mặt cũng là vẻ chần chờ nhất quyết.

      Ánh mắt của Cận Tử Kỳ dừng ở bó hoa hồng tay ta, cũng biết là tặng cho Kiều Niệm Chiêu , hay là muốn cầm cho BạchTang Tang ở phòng bệnh khoa phụ sản?

      "Em. . . . . . Là tới thăm Chiêu nhi sao?" Tô Hành Phong cuối cùng vẫn lựa chọn lên phíatrước hỏi thăm.

      Tinh thần của ta có chút ngẩn ngơ, giữamày cũng lờ mờ có nếp nhăn, được bình thản, có lẽ, mấy ngày nay nhiều chuyệnphiền toái lũ lượt kép đến so với những chuyện mấy năm gặp phải cộng lại còn khó giải quyết nhiều hơn.

      Cận Tử Kỳ nhàn nhạt gật đầu cái, cónói nhiều, cùng ta lướt qua nhau.

      Nhưng Tô Hành Phong bỗng dưng quay người lại, giữ lấy tay , " cùng Bạch Tang Tangthật phải như mọi người nghĩ, đêm hôm đó. . . . . . Đêm hôm đó. . . . . ."

      Nhưng mà khi nhìn vào trong đôi mắt của CậnTử Kỳ giống như có thể nhìn thấu lòng người,rốt cuộc nên lời kế tiếp.

      "Đó là chuyện nhà của các người, với tôi cũng có tác dụng gì."

      "Tử Kỳ. . . . . ." Tô Hành Phong giống như là con chim non bị thương, cần an ủi dịu dàng.

      Trong mắt của ta, đầy tơ máu, giốngnhư bao nhiêu nỗi xót xa và mỏi mệt sâu nặng thể tan hết.

      Cận Tử Kỳ từ từ phất tay của ra: "Nơi đây có mẹ của là vị Phật sống vĩ đại, giữa haingười phụ nữ Kiều Niệm Chiêu và Bạch Tang Tang, tôi chỉ có thể dâng tặng bốn chữ, tựgiải quyết tốt."

      "Tự giải quyết tốt, nghĩ tới với bốn chữ này chính là em..."

      Tô Hành Phong lẩm bẩm tự , dáng vẻ buồn bã thất thần.

      ta giống như là nhận ra được cái gì đó, lui về phía sau nửa bước, ánh mắt lạnh thấu xươngnhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, cách sau hồi,mới quay đầu cười khổ, "Nguyên lai là như vậy, thế nhưng mới là người hiểu em nhất, người thích hợp với em nhất."

      Dứt lời, cũng liếc nhìn cái, lướt qua đến phòng bệnh của Kiều NiệmChiêu.

      Cận Tử Kỳ đứng tại chỗ, mở miệng gọi ta lại.

      Chẳng qua là khi quay đầu , nhìn sang bónglưng do ngược chiều ánh sáng gầy gòkhông ít, trong lòng vẫn còn có chút cảm xúc.

      Ba người phụ nữ, Tô Hành Phong, đúng là đủ khiến ta bị dày vò cả đời rồi!

      .........

      Khi xoay người lại, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn chẳng biết đến lúc nào mà đứng ở cách đó xa.

      tới, vừa ôm vừa đưa mắt nhìn về phía bóng lưng Tô Hành Phong, " thôi."

      đường đưa đến công ty, giữa lông mày Tống Kỳ Diễn là vẻ hân hoan phấnkhởi, đằng hắng cổ họng, thái độ nghiêm túc tuyên bố: "Năm giờ chiều, cùng đến sân bay đón người nhé."

      Cận Tử Kỳ nhìn ra cao hứng, trong dáng vẻ đó có mang chút khẩn trương, khóe miệngcong lên.

      —— xem ra người này đối với có ý nghĩa phi phàm.




      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 32.2 Kiều Nam Trở Về


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Quả nhiên, Tống Kỳ Diễn sau đó liền giải thích:"Là phu nhân Winsor mẹ nuôi của quốc, đúng lúc bà muốn về nước thương lượnghợp tác hạng mục dung tư* hải ngoại, thuậnđường tới tham dự hôn lễ của chúng ta."

      *Dung tư (Financing): chỉ tiền bạc lưu động giữangười cung cấp với người có nhu cầu, quá trìnhlưu động này có hai hướng, vừa bao gồm tiềnbạc dung nhập vào, cũng bao gồm tiền bạcchuyển ra.

      Cận Tử Kỳ gật đầu ghi nhớ, "Vậy gần tối tớiPhong Kỳ đón em ."

      Lơ đãng liếc đến tủ chứa đồ lộ ra góc của tờ báo, tiện tay vừa kéo, rút ra tờ báo sáng.

      Cả tờ báo mở ra trước mắt của .

      Tiêu đề tờ báo với dòng chữ đỏ bắt mắt in sát vào tấm ảnh Tống Kỳ Diễn cúi đầu hôn lên má .

      tấm ảnh bọn họ thoạt nhìn nồng tình mật ý,là tấm ảnh được chụp khi tham gia tiệc sinhnhật của Viên gia đêm hôm đó.

      Cận Tử Kỳ đem bản tin có liên quan mà tỉ mỉ xem lần, phải người viết có sức tưởngtượng vô cùng phong phú.

      "Thái tử gia" Tống thị chết sống lại, dắt taythiên kim Cận thị trăm năm ước hẹn.

      Theo những người biết chuyện tiết lộ, hai ngườithật sớm mến nhau nhiều năm, thậmchí đứa bé trước kia thiên kim Cận thị công bố ra bên ngoài là nhận nuôi cũng là con ruột của hai người, hôm nay ngày kết hôn đến gần, bị nghi mang thai lần thứ hai.

      Ở bên cạnh những dòng văn tự miêu tả sinh động như , còn bố trí ba bốn tấm hình, có Bạch Tang Tang, có Kiều Niệm Chiêu, cũng cóTô Hành Phong, thậm chí ngay cả Tần Viễn cũng có buông tha, đều mang lên.

      tấm ảnh đó đều khiến những người có liên quan bị trúng thương, tất cả đều bị in hình trắngđen, nhân vật chính ở trung tâm in màu sắcrực rỡ xinh đẹp tạo nên đối lập nghiêm trọng, thậm chí còn điều chỉnh hiệu ứng từ trong ra ngoài cho những hình trắng đen này.
      Nếu như dễ hiểu nhất, chính là để cho độc giảcàng thêm hiểu được rằng cuộc hôn nhân này qua cả đường gian khổ khó khăn nhưng cũng đổi, cũng càng khiến cho người tahâm mộ đưa tin tuyên dương bàn luận tình yêuchân thành trong giới hào phú.

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn mắt tập trung lái xe, bất quá khẽ mỉm cười, dángvẻ quá mức để ý.

      cũng biết, ở nơi này sau khi hôn được xác định và truyền ra ngoài, cổ phiếu Cận thị bắt đầu tăng lên nhanh chóng, thậm chí còn ngheđược lời đồn đãi, dãy đất ở phía đông thành phố giá trị ngàn vàng chuyển đến danh nghĩa của Cận thị.

      Vốn đặt tay lái, tay chậm rãi dờixuống dưới, cầm lấy tay đặt đầu gối, "Hình cưới sợ rằng còn kịp chụp nữa,sau khi kết thúc hôn lễ chụp bổ sung."

      Cận Tử Kỳ trở tay lại nắm tay của , Tống Kỳ Diễn thoáng khựng lại, lập tức ý cười ở khóemiệng càng sâu, đan chặt năm ngón tay của ,Cận Tử Kỳ lại quay mắt , nhàng : "Láixe cho tốt!"

      Xe họ chậm rãi dừng lại dưới lầu của Phong Kỳ.

      Cận Tử Kỳ cởi dây an toàn ra, Tống Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng: "Tiểu Kỳ, có lẽ khôngphải là người chồng được chọn hoàn mỹ nhất trong lòng em, nhưng cố gắng bằng hết khả năng của mình để cho em được hạnh phúc."

      Tay của còn nắm giữ dây an toàn, nhè nhẹlạnh như băng truyền đến vỏ đại não.

      Nhìn qua người trước mắt gương mặt tuấntú mà nghiêm túc, đường nét khuôn mặtkhắc sâu, tứ chi của Cận Tử Kỳ lại giống như là bị trói buộc, trong phút chốc cứng đờ, toàn thânmáu bắt đầu từ từ ngưng trệ.

      Tống Kỳ Diễn nhìn chăm chú bộ dáng say sưa ngây ngẩn của , đáy mắt thoáng lênluồng ánh sáng sắc bén mờ ám, giơ tay lên nhéonhéo gò má mềm nhẵn trắng nõn của , bùingùi mà thầm câu: "Quả nhiên cảm thấy sướng tay như trong tưởng tượng."

      Cận Tử Kỳ đột nhiên hoàn hồn, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn nghiên cứu da thịt của mình, vội vàngcuống cả lên mã khẽ đẩy ra, mở cửa xe xuống, "Giờ làm bị muộn rồi, mau !"

      Tống Kỳ Diễn mãn nguyện nhìn sang mặt đỏ hồng, cúi đầu cười, sau đó liền nổ máy cho xe rời .

      Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn theo chiếc xe xa hoa biến thành điểm đen, ngây ngẩn giơ tay lênvuốt ve chỗ mới vừa rồi bị nhéo qua, giống như nơi đó còn lưu lại hơi ấm của , đột nhiên cười cái.

      Chẳng qua là lúc xoay người, lại khôi phục bộdáng của Cận sản xuất cao quý lạnh nhạt, vào cửa chính.

      -----------------

      Bốn giờ rưỡi chiều Tống Kỳ Diễn đến đón .

      Sau khi quan sát Cận Tử Kỳ từ xuống dưới vài lần, sau đó ung dung thản nhiên mà thay cômở cửa xe.

      Lên xe hai người tương đối gì, ý cườiở khóe miệng Tống Kỳ Diễn từ đầu đến cuốikhông hề tan biến.

      "Cười cái gì?" Cận Tử Kỳ cuối cùng chịu đựng nổi khí quỷ dị như vậy.

      Tống Kỳ Diễn tay vuốt ve cằm, như cười như liếc cái, " có gì."

      Cận Tử Kỳ cảm thấy là cố ý gợi ra lòng hiếukỳ của mình sau đó lại treo ngược hứng thú của , dứt khoát hơi nghiêng người qua nhìn sangcon đường ngoài cửa sổ, thèm để ý tới .

      "Như thế nào lại trang điểm rồi?" lại đột ngột hỏi câu.

      Cận Tử Kỳ ngẩn ra, rất là mất tự nhiên :"Chính là muốn che quầng thâm dưới mắt mộtchút. . . . . ."

      như bừng tỉnh đại ngộ mà hơi gật đầu, ýcười ở khóe miệng giảm, "Nguyên lai là che quầng thâm mắt nha!"

      Mang tai Cận Tử Kỳ lại hơi phiếm hồng.

      biết là bởi vì giọng điệu của như đếm xỉa tới hay là bởi vì lời dối của mình bị vạch trần rồi.

      Thực xấu hổ, do mình biểu diễn vụng về, vừađến trước mặt Tống Kỳ Diễn, trở nên càng giốngnhư là trò cười.

      Hai tay khỏi giữ chặt lấy túi cầm tay, Cậngia phần lớn dạy thương trường ngươi lừa ta gạt, nhưng chương trình đó lại chưa bao giờ dính đến việc cùng mẹ chồng chung đụng.

      Phu nhân Windsor so với Tống Chi Nhậm mà , càng như là người thân của Tống Kỳ Diễn.

      Tình cảm dưỡng dục lớn hơn tình sinh ra.

      khỏi có chút lo lắng, nếu như phu nhân Winsor giống như Tống Nhiễm Cầm thích Kiều Niệm Chiêu mà thích mình như vậy, lại làm thế nào ứng đối với cuộcchiến mẹ chồng nàng dâu đây?

      Mặc dù, có thể năm cũng gặpđược phu nhân Windsor bao nhiêu lần, nhưngcuối cùng trong lòng cũng có cây gai.

      Tống Kỳ Diễn dường như cảm nhận đến bất an của , quay đầu nhìn , "Mẹ nuôi của mặc dù là người quốc, nhưng cũng là người điển hình thích đất nước Trung Quốc, nếu như gặp em nhất định thích em."

      "Tại sao em cảm thấy những lời này giống như ca ngợi?"

      Xe có rèm che dừng lại sát ven đường, Tống KỳDiễn đưa tay tới, lướt qua đôi mắt mangthần thái rất Phương Đông cổ điển của , cho dù là biểu tình như nước cũng đầy phong tình.

      Hàng mi dày cong cong khẽ chớp xuống, quệt vào ngón tay của khiến cảm giác hơi nhột, cố đè xuống đáy lòng rục rịch, khẽ thở dài, có phần thể làm gì, thời gian và địa điểm cũng thích hợp....

      "Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, còn lầm tưởng là em bước ra từ trong sách sử cổ xưa, từ dáng vẻ bên ngoài đến khí chất đều hấp dẫn khiến người khác say mê, đúng với chất Đông Phương kinh điển cách nào phục chế, nóinhư thế nào đây, tựa như loại tinh hoa hiếmthấy của quốc gia."

      Nhưng Cận Tử Kỳ nghe xong hàng lông mày đen xinh đẹp nhíu lên, " có thể thẳng là em cổ lỗ nhàm chán."

      "Ách. . . . . ." Tống Kỳ Diễn thoáng ngây ngẩn,nhìn làn tóc mai đen như mực của , gương mặt trang điểm chút phấn hồng, ánh mắt nhưnước, nhất thời tâm thần nhộn nhạo, tự chủ mà nhoài người sang dựa sát gần.

      Chỉ là trước mắt đột nhiên xuất tờ báo,cản trở hành vi man rợ của .

      "Đến sân bay rồi, mau xuống xe !" Bên tai làgiọng bình thản như có gì thay đổi của Cận Tử Kỳ.

      phen rút tờ báo trước mặt ra, nhìn sang nhích ra dáng người bé của mình rồi bướcxuống xe, trong lòng tức tối mà nghĩ ----

      Còn muốn lần sau phải mang ra trêu hoaghẹo nguyệt nữa mới được !

      -----------

      Chuyến bay bởi vì bị trì hoãn mà kéo dài thêm nửa giờ, Cận Tử Kỳ đường đến toilet.....

      Mới vừa tới cửa phòng nhà vệ sinh, đèn bêntrong đột nhiên tối sầm lại, sau đó là tiếng kinhhô của người phụ nữ.

      Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy người phụ nữ vốn trước gương đột nhiên xoay người.

      Trong nhà vệ sinh u ám, bởi vì phản xạ củatấm gương, luồng ánh sáng hắt vào mắt củangười phụ nữ kia.

      Mà đôi mắt kia cũng nhìn thẳng sang, nhìn về phía Cận Tử Kỳ ở cửa.

      Tim giống như là bị vật gì đó đánh mạnh vào, lục phủ ngũ tạng trong phút chốc lệch vị trí,Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy vào lúc ánh mắt ở đốidiện kia khi bị ánh sáng chiếu vào, đầu óc có trận đau đớn kịch liệt.

      Trước mắt dường như chợt lóe lên hìnhảnh, như nhìn thấy mình mất trọng lượng màbay khỏi mặt đất.

      Người của lui về phía sau lảo đảo cái, ápvào cánh cửa ở phía sau, cổ lạnh lẽo từ xương sống chậm rãi dâng lên.

      Đôi mắt kia...

      Đèm trong nhà vệ sinh lần nữa sáng lên, vang lên tiếng mắng chửi tục tằng của tốp năm tốp ba phụ nữ.

      Cận Tử Kỳ lại như bị ngăn cách với gianhuyên náo ở nơi này, hai tay của lạnh như băng, thậm chí ngay cả hốc mắt cũng có chút hơi nước ươn ướt, sau đó ngẩng đầu nhìnsang hướng vị trí mới vừa rồi ——

      Trước vách kính trong nhà vệ sinh, Phương TìnhVân mang vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn sangcô, sau khi thấy là Cận Tử Kỳ, lập tức lộ ra nụ cười như người bạn thân, "Cận tiểu thư, sao cũng ở sân bay?"

      Cận Tử Kỳ cố gắng bình phục xuống tâm tình kích động của mình, đối với Phương Tình Vâncười nhạt: "Tôi cùng Kỳ Diễn tới đón mẹ nuôi của ấy, Phương tiểu thư là công tác sao?"

      Phương Tình Vân chạy tới trước mặt Cận TửKỳ, "Cận tiểu thư sắc mặt của tốt lắm, có mệt lắm ?"

      xong, liền duỗi tay ra, muốn chạm vào Cận Tử Kỳ.

      Chẳng qua là, đầu ngón tay mới vừa đụng phảiCận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ liền đột nhiên co rụt lại,lảo đảo lui về phía sau bước, bàn tay Phương Tình Vân ngưng tại chỗ, nhất thời cóchút lúng túng.

      Cận Tử Kỳ ý thức được mình phản ứng quá khích, ổn định tốt thân hình, ngẩng đầu nhìnPhương Tình Vân liếc mắt cái, "Ngại quá, tôi sợ có thói quen để người khác bất thình lình chạm vào tôi."

      Phương Tình Vân rất nhanh liền tản vẻ mặtcứng ngắc, lẳng lặng nhìn lấy lại bình tĩnh,tầm mắt liếc về phía bên ngoài, "Kỳ Diễn cũngtới sao?"

      Cận Tử Kỳ mỉm cười gật đầu, mặc dù như vậynụ cười đó có chút nhạt nhẽo, bất quá Phương Tình Vân cũng ngại.

      So với Cận Tử Kỳ sắc mặt hơi tái nhợt bất đồng, Phương Tình Vân là khuôn mặt vui vẻ, mày mắt là nồng đậm hạnh phúc ngọt ngào, cho hay: "Tôi là cùng a Viễn trở về chuẩn bị hôn lễ, ba ngày sau chúng tôi kết hôn."

      tới chỗ này, Phương Tình Vân tỉnh ngộ mà ồ tiếng, "Tôi thiếu chút nữa quên rồi, hai người cũng là kết hôn ngày đó, chúc mừng hai người." Nụ cười rất chân thành tha thiết.

      "Cám ơn."

      "Vậy tôi trước, a Viễn còn chờ tôi cùng đăngký."

      Cận Tử Kỳ nhìn sang bóng dáng Phương TìnhVân vội vã rời , bàn tay lạnh như băng bàn tay bưng lấy trán nóng hầm hập.

      Lòng bàn tay dính lớp mồ hôi lạnh thậtmỏng.

      xoay người đến trước bồn rửa mặt, nhìn người phụ nữ trong gương sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi màu nâu nhạt kia cặp kia, trước mắt bỗng dưng tối sầm, ngay sau đó giống như thấy được dưới ánh sáng lờ mờ có ánh mắt sắc bén.

      Bàn tay vịn bồn rửa mặt siết chặt, trong đầu từng lần lại từng lần thấy những con chữ cứ quanh quẩn rải rác khắp nơi——

      Đôi mắt kia. . . . . .

      trước kia nhất định gặp qua ở nơi nào đó, nhưng đến tột cùng là ở nơi nào?

      -----------------

      Cận Tử Kỳ ở trong nhà vệ sinh ổn định tốt tâm tình của mình, đến lúc ra liền nhùn thấy Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh vài người.

      Tổng cộng có bốn người, ngoại trừ ngườiTrung Quốc, những người khác đều là ngườiChâu Âu, bắt mắt nhất chính là người phụ nữtrung niên ăn mặc ưu nhã quý khí, cử chỉ khicười đều là phong phạm của đại gia tộc TâyÂu.

      Hai bên giống như có loại tâm linh cảm ứng, Tống Kỳ Diễn đột nhiên quay sang hướng củacô mà nhìn qua.

      Cận Tử Kỳ khỏi dừng lại bước chân, mặc cho mang theo những ánh mắt khác cùngnhìn mình.

      Tống Kỳ Diễn sau khi phát , màu con ngươi mắt dần dần sâu nồng, và vội vã mộtcâu cùng mấy người bên cạnh, lập tức nhanhđến chỗ tới, sau đó nhàng ôm ngang lưng , dẫn tới trước mặt những người đó.

      "Tiểu Kỳ, vị này chính là mẹ nhắc đến —— Phu nhân Windsor."

      Giọng của Tống Kỳ Diễn trầm thấp và trongkhoảnh khắc ấy đặc biệt ôn nhu thận trọng, ngay cả động tác kéo cũng có vẻ cẩn thận, là muốn mượn việc này cho những vị khách ở đây địa vị của ở trong lòng sao?

      Cận Tử Kỳ vốn mang tâm tình phức tạp gần nhưbình thản, xúc động trong lòng cũng được dung nhập vào huyết mạch.

      đối với phu nhân Windsor lễ phép mỉm cười: "Hoan nghênh đến Trung Quốc, rất vinh hạnh có thể gặp ngài."

      Phu nhân Windsor cũng có điểm đẫy đà nhưnhững phụ nữ Tây Phương, nhưng cũng có lồicó lõm, thoạt nhìn rất dịu dàng, bà chủ động tiến lên ôm bờ vai gầy của Cận Tử Kỳ, sau đó hônxuống ở hai bên gò má trái phải của .

      "Con là phương Đông xinh đẹp nhất màta thấy!"

      Trung văn của phu nhân Windsor ra coi nhưcó thứ tự, chỉ là điệu được chuẩn lắm,đối chứng với lời của Tống Kỳ Diễn mà , vị phu nhân Windsor này người phương Tây nhiệt tình thích văn hóa TrungQuốc.

      "Cám ơn!" Cận Tử Kỳ cám ơn đồng thời mới sinh ra cảm giác của người làm vợ.

      Ba ngày sau, quan hệ hôn nhân của và hắncông bố với công chúng, đến lúc đó phải nhận vô số lời chúc phúc.

      Nhưng cũng bởi vì cảm thấy thấp thỏm bất an, lo lắng bản thân mình thực tốttrách nhiệm và nghĩa vụ của người vợ.

      Phu nhân Windsor từ ái mà sờ sờ mặt Cận Tử Kỳ, "Đừng lo lắng con , có chuyện gìlà có thể lập tức làm tốt, từ từ , ta tin con có thể làm người vợ tốt, người mẹ tốt."

      Cận Tử Kỳ như bị nhìn xuyên tâm tư màngượng ngùng, gò má hơi đỏ lên, tâm tình TốngKỳ Diễn lại sung sướng nhướng mày lên, vớiphu nhân Windsor: "Hôn lễ ngày đó ngài thấycháu trai của ngài."

      Phu nhân Windsor ngạc nhiên mừng rỡ há to mồm, lập tức liền quay đầu cùng vài trợ lý ở saulưng dùng ngôn ngữ trong nước giảng đống lớn, sau đó những trợ lý kia rối rít hướng Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn chúc mừng.

      "Luân Ân cũng ở Thịnh Thế Hào Đình chờ ngài, xe dừng ở bên ngoài, chúng ta thôi."

      ", chờ chút." Phu nhân Windsor lạingăn động tác chuẩn bị xoay người của Tống KỳDiễn lại, bà chỉ chỉ đồng hồ cổ tay mình,giải thích: " người bạn, chờ ông ấy đến cùng khách sạn ."

      Vừa mới dứt lời, cổ tay mình lập tức như nhìn thấy gì, mừng rỡ đối với người ở sau lưngTống Kỳ Diễn ngoắc ngoắc: "Kiều, nơi này, nơi này!" đúng chuẩn Trung văn nghe có chút tức cười.

      Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, xuất phát từ lễ phéptheo Tống Kỳ Diễn xoay người, đập vào mắt chính là người đàn ông trung niên, mặc tây trang màu cà phê đậm, bên trong là áo sơ mitrắng mở ra nút áo, kéo cái rương hành lý đến chỗ bọn họ.

      Là người Trung Quốc, biết là được bảodưỡng tốt hay là trời sinh lộ ra trẻ tuổi, dángvẻ vị Kiều tiên sinh này nhìn qua ước chừng bốn mươi, có thể bởi vì hàng năm ở nước ngoài, vôluận là động tác kéo hành lý hẫn là bước chân dưới chân, cũng thấm vẻ cao quý mà nhanh nhẹn của xã hội thượng lưu Tây Phương .

      "Chú Kiều, hoan nghênh trở lại." Trước hết tiến lên chào hỏi lại là Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ có chút kinh ngạc với việc Tống KỳDiễn đối với người đàn ông trung niên xa lạ nàynhiệt tình, bất quá rất nhanh hiểu được, bạn thân của phu nhân Winsor Tống Kỳ Diễn tấtnhiên cũng là biết trưởng bối.

      Kiều tiên sinh vỗ vỗ vai Tống Kỳ Diễn, đáy mắtthoáng lên vẻ tán thưởng, với phu nhânWindsor: "Phu nhân, nay nhìn thấy Kỳ Diễn,mới tin chị nhiều năm đào tạo như vậy xem ra là có uổng phí."

      Dư quang ở khoé mắt Kiều tiên sinh chú ý tới Cận Tử Kỳ đứng ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn, ánhmắt chợt lóe, mặt nhanh chóng thoáng qua kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền lộ dấu vết mà khôi phục lại bình tĩnh, ôn hòa mà nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, "Vị này là. . . . . ."

      Tống Kỳ Diễn biết ông chỉ là ai, liền dắt lấytay Cận Tử Kỳ đẩy tới trước mặt Kiều tiên sinh, cười giới thiệu: "Chú Kiều, đây là Cận Tử Kỳ vợ của con."

      Cận Tử Kỳ khi ở khoảng cách gần nhìn thấy mặt chú Kiều, cảm thấy giống như từng quen biết rồi lại nhớ nổi gặp qua ở nơi nào.

      Ông nhìn qua rất cao lớn, được giới thiệu của Tống Kỳ Diễn, gật đầu cái, mặt là nụ cười ấm áp.

      "Rất hân hạnh được biết , Cận tiểu thư."

      Tống Kỳ Diễn đụng đụng bả vai của : "Tử Kỳ, đây là bạn tốt của mẹ , tiên sinh Kiều Nam."

      Cận Tử Kỳ lúc này mới phát mình dường như nhìn chằm chằm vị Kiều tiên sinh này trong thời gian quá dài, khỏi có chút ngượngngùng mà đỏ mặt, giơ tay lên bắt lấy tay KiềuNam, "Chào ngài, Kiều tiên sinh."

      Kiều Nam dường như cũng thèm để ý côthất thần, tựa như người trưởng bối ấm áp mà nhìn vãn bối, " cần xa lạ như vậy,cháu cũng như Kỳ Diễn mà gọi ta chú Kiều làđược rồi, Tử Kỳ."

      Kiều Nam ha hả cười, cười đến khóe mắt xuấthiện mấy đường nếp nhăn nhàn nhạt.

      Nhưng mà, nếp nhăn nơi đuôi mắt của ngườiđàn ông nhìn qua cùng năm tháng liên quan, tràn đầy hàm súc như loại sâm banh.

      Sau khi trải qua đời và lắng đọng nơi khoé mắt, giống như giấy chứng nhận thâm niên.

      Cận Tử Kỳ cảm giác mình thế nhưng có bài xích ông như những người xa lạ khác mà lúc thường muốn cùng họ đến gần.

      Bởi vì ông nhìn qua cao lớn như vậy, bao dung,ấm áp, giống như là người cha.

      Ánh mắt của Cận Tử Kỳ thoáng vụt sáng, thế nào lại nghĩ đến cái từ "Cha" này.

      chẳng lẽ chính là do quá thiếu tìnhthương của cha rồi sao?

      cúi đầu mím môi dưới, lập tức lui về sau mộtbước, cùng Tống Kỳ Diễn sóng vai đứng ngay ngắn.

      Kiều Nam và những người khác chào hỏi xong, ánh mắt lại dừng lại lát người Cận TửKỳ, như ngẫm nghĩ cái gì, cau mày, nhưng khi phu nhân Windsor và ông trao đổi tầm mắt lại dời chỗ khác.

      Tống Kỳ Diễn mắt sắc, sớm phát Kiều Nam thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn Cận Tử Kỳ, tronglòng mặc dù thể nào thoải mái, nhưng ngại Kiều Nam là trưởng bối, chỉ là để lạidấu vết mà từ từ che khuất tầm mắt của KiềuNam.
      Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Kỳ Diễn vốn là đứngbên cạnh mình dời đến ngay phía trước, khó hiểu nên kéo ống tay áo của xuống: "Anhlàm gì vậy?"

      "A, bên kia điều hòa gió quá lớn, giúp em che lại." Cứ như là chuyện đương nhiên.

      Kiều Nam giống như phát Tống Kỳ Diễnmờ ám, lắc đầu khẽ cười, chỉ là ánh mắt lại tự chủ được mà nhìn về phía người ở sau lưng Tống Kỳ Diễn, lại nghe thấy Tống Kỳ Diễn thúc giục: "Người đông đủ, chúng ta thôi."

      xong, dẫn đầu ôm lấy Cận Tử Kỳ xoay người rời , quên quay đầu lại theo chân bọn họ giải thích: "Xe của chúng con dừng khá xa, mọi người từ từ là được rồi, gặp nhau ở Thịnh Thế Hào Đình."

      "Xe của chúng ta dừng rất xa sao?" Cận Tử Kỳ muốn đến bên cạnh cửa lớn!

      Tống Kỳ Diễn lại mang vẻ mặt nghiêm túc, lông mày thanh tú nhíu cái, "Rất xa!"

      . . . . . .

      Mới vừa ngồi xe, Cận Tử Kỳ còn chưa kịpbuộc dây an toàn, Tống Kỳ Diễn liền đột nhiênđạp cần ga.

      Chiếc Cadillac đen bóng "Hưu" tiếng lái ra ngoài, nhanh chóng thành điểm đen.

      Thân thể Cận Tử Kỳ ngả lui về phía sau, dán sát thẳng tắp lên lưng ghế ngồi, hai tay cònđang nắm dây an toàn.

      Vừa quay đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn xanh đen.

      Ngoài cửa sổ phong cảnh nhanh chóng bay vút qua, hơn nữa, con đường này dường như khôngphải Thịnh Thế Hào Đình . . . . .

      Cận Tử Kỳ nhịn được mở miệng nhắcnhở: "Đây phải là đường đến Thịnh Thế Hào Đình, hơn nữa lái quá nhanh."

      Tống Kỳ Diễn , vẫn như cũ chạy lên phía trước, tốc độ xe thay đổi.

      Sau đó, Cận Tử Kỳ rất nhanh phát đây làđường về nhà, " sắp xếp chỗ ở cho nhómngười của phu nhân sao?"

      Ánh mắt của Tống Kỳ Diễn vẫn nhìn thẳng ra ngoài xe, "Ừ, Trâu Hướng sắp xếp, chúng ta về nhà ."

      Khóe mắt liếc nhìn chiếc váy bao mông ngắn đến đầu gối cùng với hai cái chân thon dàitrắng nõn của Cận Tử Kỳ.

      "Tại sao ăn mặc loại váy kiểu dáng cũ kỹ thếnày, lần sau đừng mặc, ảnh hưởng toàn thể phong cách ăn mặc của em."

      Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn chút bộ quần áocông sở OL người mình, "Đây là trang phục làm việc."

      Huyệt thái dương bên trán Tống Kỳ Diễn nhảylên xuống, nhưng điện thoại di động của Cận TửKỳ lại đúng lúc mà vang lên.

      "Tiểu Kỳ, mẹ ở bên Thịnh Thế Hào Đình, phía số lượng rượu vẫn chưa xác định, con cùng Kỳ Diễn nhanh tới đây chuyến, thương lượng chút với bọn họ."

      Là Tô Ngưng Tuyết gọi tới, Cận Tử Kỳ liếc nhìnTống Kỳ Diễn bên cạnh trầm mặc lái xe, "Chúng con cũng đến nơi đó, mẹ người chờ chúng con chút, chúng con lập tức qua, hai mươi phút sau đến."

      Cận Tử Kỳ cúp điện thoại, hướng Tống Kỳ Diễn vẫy vẫy tay, "Lời của mẹ có nghe hay ?"

      Xe bỗng chốc dừng lại, cả người Cận Tử Kỳ đềubị hất lên phía trước, may mà có thắt dây an toàn, Tống Kỳ Diễn quay mắt sang, nhìn chằmchằm chiếc váy quây mông của cau chặt lông mày: "Lời của em có nghe hay ?"

      -----------

      Ở cổng Thịnh Thế Hào Đình, chiếc Cadillac vững vàng mà dừng lại.

      Cận Tử Kỳ ngồi ở ghế cạnh tài xế, xuyên thấuqua cửa sổ xe nhìn thấy nhóm người của phunhân Windsor và Kiều Nam đứng ở cửa.

      Hiển nhiên là đợi họ.

      Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn quần jean người mình, sau đó quay đầu hơi có vẻ bất mãn liếcnhìn Tống Kỳ Diễn.

      Tống Kỳ Diễn lại cho là đúng, tâm tìnhhài lòng tháo dây an toàn của mình, bỗng dưng lại nghiêng người qua, thay Cận Tử Kỳ cởi dây an toàn ra, chợt kéo gần khoảng cách làm cho Cận Tử Kỳ khỏi ngừng hô hấp.

      Còn kịp từ từ phun ra cơn tức này, Tống Kỳ Diễn hơi hơi cong môi, thẳng môi hôn cái.

      Cận Tử Kỳ có chút im lặng mà nhìn sang gươngmặt tuấn gần trong gang tấc, khuôn mặt nhắn lại đỏ lên.

      Tống Kỳ Diễn lại dị thường mà hài lòng phản ứng của nàng, mặt mày hớn hở bước xuống xe, chẳng qua là nụ cười kéo dài tới ba giâythì mặt lại trầm, bởi vì phát mặc quần jean Cận Tử Kỳ càng lúc càng toả ra dáng người yểu điệu phong tình. . . . . .

      Trừ Tống Kỳ Diễn mang bộ dáng buồnbuồn vui, những người khác nhìn qua hào hứng hăng hái cũng tệ.

      Bởi vì trước đó đặt phòng, vừa vào đại sảnhliền có nhân viên chuyên môn chờ dẫn đường.

      "Chị họ, rể họ, hai người tới!" Trong đạisảnh có bóng dáng bé duyên dáng nhiệttình nhào tới.

      Ngu Thanh Kiều cầm lấy cánh tay của Cận Tử Kỳ, làm nũng mà đung đưa, "Chị họ, trưa mai chị dẫn em Phúc Hạ lâu ăn cơm được haykhông? Dì chỗ đó món ăn ăn ngon!"

      Cận Tử Kỳ cảm giác em họ này của mìnhtánh tình vẫn trẻ con, nghĩ nhiều lập tứcđáp ứng .

      "Ta nhìn thôi cùng biết chị họ của con nóihai lời lập tức đồng ý!" Theo đó tiếng cườimắng bất đắc dĩ của Tô Ngưng Thu vang lên.

      Cận Tử Kỳ quay đầu, nhìn thấy Tô Ngưng Thu tới chỗ họ, vậy mà nụ cười ở trênmặt bà phút chốc cứng lại khi tầm mắt của bà liếc về phía những người bên cạnh Cận Tử Kỳ, ngay cả bước dưới chân cũng ngưng lại.

      Tô Ngưng Thu phản ứng có chút kỳ lạ, Cận TửKỳ theo tầm mắt của bà nhìn, chỉ thấyKiều Nam, thế nhưng khi về phía trước được hai bước, nhìn sang vẻ mặt cứng nhắc của Tô Ngưng Thu ân cần thăm hỏi: "Ngưng Thu, đãlâu gặp."

      Tô Ngưng Thu và Kiều Nam là người quen biếtcũ, như vậy cùng mẹ có phải cũng quen biếthay ?

      Cận Tử Kỳ khỏi nghĩ đến mình trước đó cảm thấy Kiều Nam nhìn quen mắt, chẳng lẽ chính mình trước kia gặp qua?

      Nhưng mà, Kiều Nam ràng lại biết mình .

      lúc Cận Tử Kỳ nghĩ ra đầu mối, bênkia phòng yến hội mở ra, bước ra là bóngtrắng mảnh khảnh.

      Tô Ngưng Tuyết tay cầm giấy hồng đangmở ra tay cầm lấy bút ký tên, cúi đầu nhìn lên như ghi nhớ thứ gì.

      Sau đó, giống như là phát giác được khíkỳ lạ, bước chân của bà cũng bước chậm lại,hơn nữa ngẩng đầu lên.

      Gặp gỡ trước mặt chính là Kiều Nam đứng xa xa cách Tô Ngưng Thu mấy bước.

      Đèn thạch trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy, đem biểu tình rạng rỡ mặt Tô Ngưng Tuyết hoàn toàn phơi bày trước mặt người khác, nhưng rất nhanh, thần sắc Tô Ngưng Tuyết liềnbình tĩnh, bà quay đầu, tầm mắt lướt qua Kiều Nam nhìn về phía Cận Tử Kỳ.

      "Nếu đến, hãy cùng ta vào thôi, quản lý chờ ở bên trong."

      Cận Tử Kỳ thầm đè xuống nghi ngờ trong lòng, gật đầu : "Vâng, mẹ."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 33.1 Nếu Như Em Ấy, Cái Giá Phải Trả Là Gì?

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tô Ngưng Tuyết sau khi nhận được câu trả lời,lập tức quay sang phía phu nhân Windsor, hữu lễ mà gật đầu xem như chào hỏi. . .

      Phu nhân Windsor cũng đáp lại bằng nụcười, hai bên xem như thăm hỏi lẫn nhau.

      Kiều Nam chẳng qua là cười cười rất nhạt, lẳnglặng nhìn Tô Ngưng Tuyết xoay người rời .

      Dường như đối với tình cảnh như vậy cũngkhông cảm thấy chút nào lúng túng được tự nhiên.

      Cận Tử Kỳ hơi nhíu mày, chẳng lẽ, ông ấy cùng mẹ quen biết?

      Nhưng trong khoảnh khắc kia Tô Ngưng Tuyết hoảng hốt lộ chân tướng, họ nhất định biếtnhau hơn nữa rất quen thuộc!

      Nhưng mà Tô Ngưng Tuyết đích thực cố ý lẩn tránh làm cho chỉ có thể đè xuống đủ loại nghi ngờ trong lòng.

      Quay đầu dặn dò với Tống Kỳ Diễn: " đưa nhóm người của phu nhân đến phòng , chốclát nữa trở lại yến thính tìm em."

      Tống Kỳ Diễn cũng phát giác được khínày vô cùng yên tĩnh, nhưng cũng truycứu quá nhiều, "Được."

      Cận Tử Kỳ quay sang phu nhân Windsor lễphép hành lễ, "Phu nhân, con có việc nên rời trước."

      " mau lên , nếu có việc gì ta có thể ra sức gọi điện thoại cho ta." Phu nhân Windsor mỉm cười gật đầu.

      Trước khi , Cận Tử Kỳ nhịn được tầmmắt lại nhìn Kiều Nam vẫn còn đứng bên cạnhTô Ngưng Thu.

      Nhìn thấy trong mắt ông dao động, như rỉ ra từng giọt buồn bã như đánh mất thứ gì....

      Mang theo nghi hoặc nặng nề vào phòng tiệc,vừa khép cửa xoay người lại, nhìn thấy TôNgưng Tuyết đứng bên bàn ăn.

      "Mẹ..." Cận Tử Kỳ thấp giọng gọi câu.

      Dáng vẻ Tô Ngưng Tuyết có chút yên lòng, nhưng mà khi nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ bà lập tức thu lại cảm xúc để lộ ra ngoài, quay sang quản lý bộ phận ăn uống ở cách đó khôngxa phân phó nhân viên làm việc: "Vươngquản lý, phiền đến đây chút."

      Sau đó quay đầu lại nhìn Cận Tử Kỳ, "Làm sao vậy? Có chuyện muốn với ta?"

      Nhìn qua trong con ngươi mắt của bà bất động bỗng gợn sóng, Cận Tử Kỳ lắc đầu, biết nên mở miệng như thế nào.

      Chẳng lẽ thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi bà: Mẹ, mẹ cùng chú Kiều Nam kia có phải có đoạn tình hay !

      Tô Ngưng Tuyết lại thấy ngập ngừng giữa đôi lông mày của , đặt bút trong tay xuống, lên tiếng: "Mẹ cũng từng trải qua như vậy, trong hôn nhân luôn luôn mâu thuẫn như thế, chỉ có hai bên cùng sống chân thành mới có thể cùngđi tiếp."

      Thế nhưng Tô Ngưng Tuyết cho là lo lắng cho cuộc sống hôn nhân sau này cùng Tống Kỳ Diễn.

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, lời của mẹ là như vậy, nhưng, chính bà và cha sao lại như thế này?

      Mẹ cha sao? Nếu như mới cóthể bao dung hết thảy mọi sai lầm của chồng.

      Nhưng, cha cũng mẹ sao, nếu như tại sao còn phải tìm kiếm giai nhân khác?

      Trong cuộc hôn nhân của cha mẹ , có phảicũng từng có hai chữ lòng, chẳng qua là sau đó do năm tháng dần trôi mà phai nhạt dần?

      Chỉ là những lời này, Cận Tử Kỳ cuối cùng hỏi, cũng biết nên hỏi.

      Nhìn qua người phụ nữ cao ngạo trước mặt này, ánh mắt Cận Tử Kỳ dần dần phức tạp, những năm này ra vẫn muốn hỏi mẹ của mình chút, cùng cha của kết hôn, bà có từnghối hận qua?

      Tô Ngưng Tuyết kiểm kê hết số lượng rượu,phát Cận Tử Kỳ nhúc nhích lại đangnhìn mình.

      "Con đứa này, hôm nay làm sao thế?"

      Cận Tử Kỳ giấu chua xót dâng trào ở tận đáy lòng mình, lắc lắc đầu, rồi bỗng nhiên đilên trước ôm lấy Tô Ngưng Tuyết.

      "Chỉ là đột nhiên có chút bỏ được, bao năm qua con làm sao cũng chưa hiếu kính với mẹ."

      Tô Ngưng Tuyết đại khái nghĩ tới Cận Tử Kỳ lại cũng làm nũng, hoàn toàn giật mình đứng tại chỗ.

      "Mẹ, cám ơn mẹ." Cám ơn mẹ những năm gần đây mực lặng lẽ chiếu cố con cùng Mỗ Mỗ.

      "Nha đầu ngốc." Tô Ngưng Tuyết khẽ thở dàimà câu.

      Bất quá ba chữ đơn giản đó, Cận Tử Kỳ lại rõràng cảm nhận được thần sắc của bà bình thảnxuống, vui mừng cùng vui vẻ.

      Dường như bà nỗ lực mà khắc chế.

      Ở trước mặt , Tô Ngưng Tuyết vẫn luôn rấttỉnh táo trưởng giả.

      Giống như người thầy dạy bảo thươngtrường phân tranh ứng đối như thế nào, vĩnhviễn trầm tĩnh bình thản như vậy.

      Mà giờ khắc này, ràng cảm nhận được TôNgưng Tuyết là người mẹ rất tình cảm.

      ............

      Trở lại ở xe, Cận Tử Kỳ nhịn đượchiếu kỳ mà quay sang Tống Kỳ Diễn hỏi thăm tình về Kiều Nam.

      Tống Kỳ Diễn cau mày nghiêng mắt nhìn , tứcgiận hỏi câu, "Em muốn làm gì?"

      Cận Tử Kỳ lập tức hiểu, người đàn ông này tướng mạo rất tốt, tuổi cũng lớn mà tìm được đối tượng là có lý do.

      Hẹp hòi, hề che đậy hẹp hòi, bất quá... Hẹp hòi cũng rất đáng .

      "Chỉ là kỳ quái chú ấy và mẹ ràng biết nhau tại sao phải làm bộ như người xa lạ."

      Tống Kỳ Diễn thuộc người thông minh, suyra ba người, lập tức hiểu ý của , lại tiếp câu: " cảm thấy việc này em hỏi cha vợ , có thể càng thêm tín nhiệm."

      Cận Tử Kỳ có chút sững sờ, hỏi cha , đâykhông phải là trực tiếp va vào họng súng sao?

      Đến lúc đó sợ là nước trong cũng bị khuấyđục, huống chi, nước này vốn nhìn qua cũng trong suốt.

      Tống Kỳ Diễn liếc nhìn Cận Tử Kỳ rơi vào trầmtư, giống như quan sát sắc mặt của .

      " cho em cũng sao, ngày mai em tìm chú Kiều." Cận Tử Kỳ chợt ngẩng đầu cười cười.

      "Em có việc gì tìm chú ấy làm gì?" Sắc mặt Tống Kỳ Diễn đột nhiên trầm xuống.

      Cận Tử Kỳ cho là đúng: "Đương nhiên làhỏi thăm về chuyện của chú ấy, phải làanh cho em biết sao?"

      Cho nên em chỉ có thể tự mình tới cửa thăm hỏichú Kiều Nam, huống chi tài liệu tay có độtin cậy cao hơn hai tay .

      Nửa câu sau trong đôi mắt đẹp của ,Tống Kỳ Diễn lập tức có tiếng vang.

      Cận Tử Kỳ cảm thấy sai biệt lắm, vừa định mở miệng tiếp để lấy tin tức từ trong miệnghắn, lại thình lình lên tiếng: "Em tìm chúKiều cũng sao, ngày mai hẹn cha vợ ra ngoài ăn cơm trưa."

      "Hẹn ba ba ra ngoài ăn cơm? muốn làm cái gì?" Cận Tử Kỳ bắt đầu nâng cao cảnh giác lên.

      Tống Kỳ Diễn đem thái độ xem thường trước đócủa biểu diễn lần nữa, "Có thể làm cái gì,con rể cùng cha vợ ăn cơm, đương nhiên là hàn huyên chút làm sao duy trì tốt hôn nhân,đem ý đồ nạy góc tường của tiểu tam đá ra ngoài vòng!"

      Khoé miệng Cận Tử Kỳ giật giật, cũng khôngbiết nên quay lại với điều gì mới phải.

      lát sau, dường như tâm tình tốt lên, câuchữ cũng sắp xếp chuẩn bị xong, Cận Tử Kỳ khó khăn lắm mới mở miệng: "Em chẳng qua là cảm thấy chú Kiều có chút quen mắt, muốn biết chút có thể đối với việc khôi phục trí nhớmới có lợi."

      Còn tưởng rằng Tống Kỳ Diễn còn có thể càn quấy mà phản đối, ai ngờ lại đột nhiên thỏahiệp, nhìn liếc mắt cái, lên tiếng: "Tổnggiám công ty thiết kế xe ô tô cao cấp toàn cầu,năm mươi ba tuổi, độc thân, định cư tại Ai-len."

      Cận Tử Kỳ dĩ nhiên biết người chínhlà Kiều nam, nghe được thông tin Kiều Nam độcthân, khỏi có chút giật mình.

      "Tại sao chú ấy kết hôn?"

      "Nghe mẹ nuôi của , hình như lúc còn trẻchú từng kết hôn lần, nhưng vợ chú ấy bịbệnh qua đời, sau đó chú phải sang Nước đào tạo chuyên sâu, về sau vào công ty của giatộc mẹ nuôi cho tới bây giờ."

      "Công ty thiết kế xe ô tô cao cấp toàn cầu sao?"Cận Tử Kỳ nhịn được lại nhìn người đànông bên cạnh thêm lần nữa.

      Thương hiệu nằm trong top hai mươi công ty xehơi hàng đầu sao?


      Tống Kỳ Diễn nhìn con đường phía trước, đột nhiên hỏi : "Đẹp trai sao?"

      "Cái gì?" Cận Tử Kỳ bị lối suy nghĩ toát ra quá nhanh của mà kinh ngạc.

      "Nhìn chằm chằm ngắm nghía lâu như vậy, chẳng lẽ phải cảm thấy dáng dấp đẹp trai sao?" Khóe miệng hơi nhếch lên.

      Ngược lại đối với tướng mạo của mình vô cùng tự tin, hay là da mặt quá dầy ...

      Cận Tử Kỳ mấp máy khóe môi, qua loa "A" tiếng. . .

      lại nhất quyết tha, hắng giọng mộtcái hỏi tới: "Có đẹp trai nhiều ?"

      Lặng lẽ dời mắt chỗ khác, nhìn sang phía ngoài cửa sổ ánh sáng đèn xe khác chạy lướtnhanh qua xe có rèm che, "Tạm được."

      "Cái gì gọi là có thể tiến hành ? ! Cận Tử Kỳ,giống như ngươi vậy qua loa cho xong là mộtloại nghiêm trọng vũ nhục cùng chà đạp nam nhân nhân cách tôn nghiêm biểu !"

      "Cái gì gọi là tạm được chứ? ! Cận Tử Kỳ, em biểu qua loa cho xong như vậy là loại vũ nhục, như chà đạp lên nhân cách tôn nghiêm của người đàn ông!"
      Cận Tử Kỳ vèo cái quay đầu lại hơi trừnghắn: "Tống Kỳ Diễn, em cũng cảm thấy em nên lần nữa xét lại việc kết hôn với là có phải quyết định quá vội vàng rồi hay ."

      "Cận Tử Kỳ, giảng đạo lý với em đànghoàng, em cư nhiên giở trò lưu manh với ? !"

      Cận Tử Kỳ lời nào, chẳng qua là căm giận mà dùng mắt nhìn chằm chằm : anhdám nhảm nữa thử xem?

      Tống Kỳ Diễn từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt phẫn uất của Cận Tử Kỳ, quả nhiên càngthêm mất hứng.

      "Cận Tử Kỳ, làm người thể phúchậu như vậy, chỉ kết hôn đóchính là giở trò lưu manh."

      Cận Tử Kỳ vẫn như cũ để ý tới , pháthiện người đàn ông này lại thêm điểm mạnhkhác: miệng xấu!

      "Em cho rằng sau khi làm nhiều chuyện khiến cho người ta tức lộn ruột đối với như vậy,còn có thể làm như lúc em mới đến như có chuyện gì xảy ra rồi rời sao? Cận Tử Kỳ, cho em biết, cho phép em vào thế giới của , nhưng tuyệt đối cho phépem tới lui trong thế giới của !"

      Cận Tử Kỳ trợn mắt há hốc mồm, nghe nóira lời chính nghĩa, trước tiên mặc kệ có đạo lý hay , hận đời như vậy, câu chữ đa sầu đa cảm như vậy cái người mù chữ Trungvăn như học được từ nơi nào?

      "Tống Kỳ Diễn, phải lướt qua diễnđàn Thiên Nhai mạng chứ?"

      "Cái gì diễn đàn Thiên Nhai?" Tống Kỳ Diễn nhìn ánh mắt long lanh của Cận Tử Kỳ liếc mộtcái, ánh mắt có chút chột dạ.

      " có lướt qua sao?" Cận Tử Kỳ tin híp híp hai mắt.

      Khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên áp sát qua, đôi hàng mi dài như có như quét qua gò má của .

      Tống Kỳ Diễn theo bản năng nghiêng đầi vềphía sau, cố làm ra vẻ bình tĩnh mà trả lời:" có lướt qua."

      "A ~" Cận Tử Kỳ trở lại chỗ ngồi, nghiêng mắtnhìn , " ra là có lướt qua nha."

      Gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn vốn màu lúa mạch cứng rắn nhưng với cử chỉ nghiêngmắt nhìn đầy phong tình của phải nghẹn đỏ.

      "Đúng vậy, hiểu những thứ phong hoa tuyết nguyệt kia của các người, chính là tên nông dân có văn hóa!"

      Nhưng là mù chữ, nhất là tên mù chữ cườngthế, bị vạch mặt nên nhất định thẹn quá hoágiận.

      Xe có rèm che cứ như vậy dừng lại ở giữa đường.

      "... Cố tình gây , lái xe cho đàng hoàng." Cận Tử Kỳ nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần.

      Sau khi im lặng trong chốc lát, trước sau cũngkhông nghe thấy tiếng động cơ, lần nữa mở mắtnhìn , " sao còn lái xe? Nơi này phải chỗ đậu xe." Bị cảnh sát giao thông bắt được tránh khỏi phải mở giấy phạt.

      Tống Kỳ Diễn lại xoay người nhìn , "Anhquên cho em biết, mới vừa rồi sờ eo của em,phát rất nhiều thịt dư, mặt của em so vớilúc mới quen em cũng tròn lên vònglớn."

      "Tiếp tục mập như vậy, trừ ra em còn có thểgả cho người nào?" Lời vô cùng trịnh trọng.

      Cận Tử Kỳ nhịn được đưa tay sờ mặt của mình, sắc mặt trước sau như khôi phục lại bình tĩnh: "Yên tâm , cái thế giới này vẫncó đàn ông thích phụ nữ đầy đặn."

      "Em cái gì?" phản bác lại sang sảnghùng hồn, "Có bản lĩnh em lặp lại lần nữa cho thử xem!"

      Cận Tử Kỳ nhàn nhạt nhìn sang: " thử lặplại lần nữa."

      Tống Kỳ Diễn cúi đầu suy nghĩ chút, đáp: "Bà xã, sắc trời còn sớm, chúng ta về nhà ."

      Cận Tử Kỳ buồn buồn nhắm mắt lại giả vờ ngủsay, mập sao?

      nhịn được khẽ hí mắt ra, liếc về phía hắncó thể là vóc người rắn chắc có tỷ lệ được xưng là hoàng kim.

      Muốn giả vờ quan tâm, nhưng mà, vậycũng chỉ là làm bộ thôi.

      Tống Kỳ Diễn nhàng thở ra, nhanh chóngkhởi động xe, lần nữa chạy nhanh về nhà.



      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 33.2 Nếu Như Em Ấy, Cái Giá Phải Trả là Gì?

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Trở về Cận gia, lại thấy được khách quý ít gặpngồi ở trong phòng khách.

      Doãn Lịch thản nhiên mà đứng lên, thu hồi lạiđôi chân dài, nhìn về phía đôi bích nhân đangđứng sóng vai.

      "Cuối cùng trở lại." cười cười, khôngnói thêm gì nữa.

      Rất ràng, ý tứ là muốn ở riêng cùng Cận TửKỳ chút.

      Cửa thư phòng lầu hai bị mở, Cận Chiêu Đôngđi ra, "Kỳ Diễn, ta có việc với cậu."

      Chân mày của Tống Kỳ Diễn khẽ nhíu lại,nhưng dưới bức bách đầy uy nghiêm của chavợ, thể để lại Cận Tử Kỳ mình đối mặt với Doãn Lịch.

      Doãn Lịch nhìn Tống Kỳ Diễn vào thư phòng mới thu hồi tầm mắt mà nhìn về phía Cận TửKỳ, trong đôi mắt hẹp dài chứa ý cười: "Vẫncòn có chút tin em gả cho cái người da dầy như vậy."

      " ấy là chồng của em, cho phép anhđả kích lên người ấy." Cận Tử Kỳ vừa vừa bưng ly nước cho Doãn Lịch.

      Doãn Lịch khách sáo mà đón lấy, cườiđến mức càng phơi phới nhộn nhạo: "Xem ra lần này là muốn mang tim đưa ra ngoài rồi!"

      Cận Tử Kỳ biết nên trả lời câu này nhưthế nào, chỉ là trong mắt chợt loé sáng rồi lại rũmắt xuống.

      Trong lòng Doãn Lịch cũng hiểu , "Quanhệ thông gia trong gia tộc giống như chúng ta mà vẫn luôn được chú ý hàng đầu."

      Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn , nụ cười của Doãn Lịch nhạt xuống, trở nên nghiêm túc.

      "Có đôi khi có số việc, ngay từ đầu có lẽ là thân bất do kỷ, nhưng sau khi bao lần giãychết mà ngồi dậy được, vẫn luôn hi vọng em có thể hạnh phúc, có cuộc sống vui vẻ."

      "Em biết," Cận Tử Kỳ nhàn nhạt cười, "A Lịch,cám ơn , em hạnh phúc."

      "Em thích ?"

      Doãn Lịch hiểu câu trả lời của , ngọt ngàochắc chắc trong giọng của , vẫn là chạykhông khỏi lỗ tai của .

      Cận Tử Kỳ muốn tranh luận, mấy ngàynay, cũng nghĩ rất nhiều rồi.

      Ỷ lại, lệ thuộc vào người, lại thường thườngở trước mặt thất thố, cũng phải làthói quen của .

      Nhưng giờ đây hoàn toàn vượt qua tự chủ được cho là kiêu ngạo của trước kia.

      Thế cho nên, có đôi khi thậm chí thấy sợ,nếu như có ngày Tống Kỳ Diễn chán ghétcô, ngại hiểu phong tình, họ còn có thểtiếp tục duy trì đoạn hôn nhân dễ có đượcnày hay sao?

      Hai tay Cận Tử Kỳ miết miết ly nước, cũng tiết lộ tâm tư rối loạn.

      Cuối cùng, vẫn là cần tình .

      Cho rằng hết thảy mọi thứ đều kết thúc, vẫn làcần phải có tình mang cho cuộc sống của họ thêm gấm thêm hoa!

      thở dài cái, có chút phiền não mà nhìnvề phía Doãn Lịch: "A Lịch, nếu như em ấy, người thừa kế của gia tộc giống như chúng ta vậy, cái giá phải trả là cái gì?"

      Doãn Lịch đối diện ánh mắt hơi có vẻ u sầu, sau khi sững sờ xong, ngay sau đó liền dùng nụ cười trong trẻo bao trùm , giơ tay lên làm rối mái tóc dài mềm mại của , "Thế nào, Cậncông chúa sợ hãi?"

      Trước khi mở miệng, lại giành : "Nếuyêu dũng cảm , cùng lắm lần nữa trở lại điểm xuất phát, cũng phải là hai bàn tay trắng, nhiều nhất là bị đánh quay lạinguyên hình thôi."

      —— đánh quay lại nguyên hình. . . . . .

      lần nữa mình, hề tin tưởng tình sao?

      Nhưng vẫn cười, uống ly nước trong tay,xoay mặt nhìn : "Rượu điều chế xongrồi, sau đó nhượng lại cho người pha chế ở Thịnh Thế Hào Đình."

      " sao?" Cận Tử Kỳ lúc này mới ý thức được có cái gì đúng, "Hôn lễ củaem, tham gia?"

      Doãn Lịch lại đưa mắt gửi vào phía nơi rèm cửaxa xa, "After World có trận thi đấu dành cho người pha rượu tự do, em cũng biết, ông già bên nhà luôn luôn tin , cuối cùng phảichứng minh lần cho ông ấy xem."

      Cận Tử Kỳ im lặng, Doãn Lịch nhìn sang khẽnhếch miệng nhưng lâu cũng nên lời.

      Cuối cùng đứng lên lời chào, "Thời gian còn sớm, còn phải về thu dọn hành lý."

      Bao năm qua, đây là lần đầu tiên Cận Tử Kỳ lên ôm lấy người đàn ông này, dưới ánh đèn bộ dáng có vẻ có chút tiêu điều.

      "A Lịch, cố gắng lên!"

      Doãn Lịch sững người ra, sau đó quay lại ôm , dịu dàng cười tiếng, "Tân hôn vui vẻ."

      Cận Tử Kỳ gật gật đầu, bên khóe mắt có chútướt át, cảm động mà cười lên.

      . . . . . .

      Đưa tiễn Doãn Lịch , Tống Kỳ Diễn vẫn cùng Cận Chiêu Đông ở trong thư phòng chuyệnchưa ra ngoài.

      Nhưng tại cửa lớn nhìn thấy Tô Ngưng Tuyếtvừa trở về, bà hạ cửa sổ xe xuống, "Tử Kỳ, đếnphòng ta chuyến."

      Đến lúc Cận Tử Kỳ vào phòng ngủ của Tô Ngưng Tuyết, nhìn thấy mẹ ngồi ở bên giường.

      tấm khăn trải giường màu tím Violet, đangbày ra số giấy tờ, có lớn có .

      Căn phòng của Tô Ngưng Tuyết bố trí rất khiêm tốn, rồi lại vô hình trung mà toát ra ưu nhã cao quý.

      Cận Tử Kỳ lúc này đây mới hiểu tườngtận ràng, cha mẹ của dường như đãở riêng lâu rồi.

      Cửa lần nữa đóng lại, Cận Tử Kỳ cố ý kêumột tiếng: "Mẹ."

      Tô Ngưng Tuyết chẳng qua là ngẩng đầu nhìn liếc mắt cái, "Đến đây", sau đó lạichuyên tâm sửa sang lại những thứ giấy tờ lớnnhỏ đồng đều trong tay.

      Đến gần mới nhìn những thứ giường đâu nào là giấy trắng, đều là giấy tờ nhà đất hoặc là văn bản chuyển nhượng các trung tâm mua sắm.

      Cận Tử Kỳ nếu như nhìn còn hiểu, vậy khẳng định làm người thừa kế của Cận gia là điều xằng bậy.

      "Những thứ này đều là khi mẹ kết hôn ông ngoại của con và bà nội của mẹ cho mẹ, lần này con gả qua đó cũng nên mang ."

      Tô Ngưng Tuyết sửa sang lại đại khái, rồi đem xấp giấy tờ quan trọng đưa tới trước mặt Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ lại giơ tay lên đón nhận, "Mẹ,của hồi môn ba xong, những thứ này tựmẹ cất giữ ."

      Nếu như hôn nhân của Tô Ngưng Tuyết cùngCận Chiêu Đông hạnh phúc hòa thuận, có lẽ còn có thể cân nhắc mà nhận lấy, vốn dĩ trướcmắt loại tình thế này, làm sao biết xấuhổ mà mang hết của hồi môn của mẹ?

      "Con là lo lắng ta sau này có tiền, mọichuyện phải dựa vào cha của con sao?" Tô Ngưng Tuyết câu vạch trần nỗi lo lắngcủa .

      Cận Tử Kỳ phủ nhận, Tô Ngưng Tuyết lại mỉm cười: "Con cảm thấy mẹ của con làm thương nhân nhiều năm như vậy, ngay cả đườnglui cũng lưu cho mình đường sao?"

      "Tài khoản tiền tiết kiệm của ta trong ngân hàngcòn có hai trăm vạn, hơn nữa ta mỗi tháng còn lấy tiền lương, khoản chi tiêu trong nhà cũngkhông cần ta xuất ra, mặc dù sau này có mộtngày phải rời khỏi Cận gia ta cũng chết đói."

      "Mẹ!" Nghe được Tô Ngưng Tuyết quá để ý mà nhắc tới bốn chữ "Rời khỏi Cận gia",lòng Cận Tử Kỳ khỏi căng thẳng, đưa taycầm lấy tay của bà, "Mẹ còn có con."

      Tô Ngưng Tuyết cười gật đầu: "Ta biết, mới vừa rồi chẳng qua là thuận miệng giả dụ mà thôi."

      Bà cầm lấy tay Cận Tử Kỳ rồi đặt xấp giấy kia lên, "Kỳ Diễn đem mảnh đất kia cho Cận thị, chúng ta cũng thể lấy , những thứ đồ này đổi thành tiền mặt cũng ít so với mảnh đất kia, cũng coi như có thể để cho con ở Tống gia ngẩng được đầu."

      Dưới lòng cha mẹ, Tô Ngưng Tuyết nghĩ cũngbất quá là để cho ở trong Tống gia có thểkhông bị ủy khuất.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, mẹ của lúc còn trẻ cũng cực kỳ đẹp, có lẽ những lời Tống Kỳ Diễn hình dung về lúc trước kia đặt người của mẹ mới càng thêm thích đáng,toàn thân tản ra khí chất thư hương môn đệ củatruyền thống Trung Quốc.

      Bỏ qua bên vẻ lãnh diễm khí độ này, TôNgưng Tuyết đóa hoa hồng kiều diễm.

      Loài hoa kia vốn nổi tiếng là hoàng hậu giữa các loài hoa, đại khí, chất phác, mảnh khảnh.

      Trong đầu của nhịn được lại ra hình ảnh kia trong Thịnh Thế Hào Đình, Kiều Nam, tên của ông cứ quanh quẩn ở bờ môi.

      "Lúc này nên ngủ sớm chút, giữ gìn sứckhoẻ, hôn lễ nhìn vậy cũng có thể rất mệt mỏi."

      Nhìn ý cười nhàn nhạt trong mắt Tô NgưngTuyết, Cận Tử Kỳ cuối cùng là đành lòngđi đề cập đến người đàn ông Kiều Nam này.

      muốn bởi vì bản thân tò mò mà gợi lạinhững chuyện trải qua mà Tô Ngưng Tuyếtkhông muốn nhớ lại.
      .................

      Khi Cận Tử Kỳ từ trong phòng Tô Ngưng Tuyết ra, cũng nhìn thấy cửa thư phòng bị mở, TốngKỳ Diễn đứng ở cửa.

      Hai người lại ăn ý trong tay đều cầm túi vănkiện.

      Hai bên đáy mắt thoáng lên bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Tô Ngưng Tuyết cùng Cận Chiêu Đông cũng muốn đền bù tổn thất cho Tống Kỳ Diễn.

      ngờ hai vợ chồng trước đó chưa nóixong, kết quả cho hai phần.

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau,lại rất bình tĩnh, mặt biến sắc mà cùngnhau trở về phòng ngủ.

      Hai người gộp chung hai túi văn kiện đựng giấy tờ nhà đất và văn bản chuyển nhượng các trungtâm mua sắm lại, cất vào cái túi.

      Nếu đều trao đến tay, đương nhiên cũngkhông có lý do trả lại.

      Đừng quên Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn đây là đôi vợ chồng cũng là từ thương nhân bước ra, gian thương gặp gian thương chính là bọn họ.

      người cha thương, người mẹ thương, khó trách cao tăng Phạm tự thẳng bọn họ là xứng đôi!

      Cận Tử Kỳ đem túi giấy căng phồng đưa cho Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn lại híp mắt nằm ởtrên ghế Thái phi, dùng túi giấy vỗ vỗ vai , "Này, đưa cho cầm lấy!"

      Khi chuyện, môi của khỏi conglên, mắt còn bất chợt nghiêng nghiêng liếc nhìn mặt của .

      Thần thái vào lúc ấy mang theo chút xíu yếu ớt mỏng manh của thiên kim thế gia vọngtộc, nhìn qua tựa như đóa bách hợp cònngậm nụ đợi hé nở.

      Trong lòng Tống Kỳ Diễn khẽ động, thừa dịp chú ý, bắt được cổ tay của kéo xuống,túm cả người lên đùi của mình, sau đó cúi người xuống, thuận thế xoay người rồi mổnhẹ lên đôi môi .

      Vừa cảm nhận gò má từ từ chuyển nóng, vừa hài lòng thỏa mãn cười khẽ, "Những vật này em trước hết cất giữ, đến lúc chúng ta khốn đốn thìem lấy cầm cố để cho chúng ta tiêu xài."

      Cận Tử Kỳ lại biết đây bất quá là lấy cớ, là muốn đem những thứ này để lại cho phòngthân sao?

      Trong lòng phải cảm động, nhưng mà nhìn thấy trong mắt ánh sáng sói lang nổi lên bốn phía lập tức cảnh giác lên.

      "Mới vừa rồi Doãn Lịch tới tìm em làm gì a?" Tay của ở bên eo của vuốt ve qua lạimập mờ.

      Cận Tử Kỳ chịu nổi đưa mắt nhìn giống như câu hồn, lấy tay che ánh mắt của , cố làm như bình tĩnh : "Quan tâm A Lịch như thế, đến tột cùng em là bà xã của hay Doãn Lịch là bà xã của ?"

      đến đây, mới phát giác Tống Kỳ Diễn dường như cùng Doãn Lịch hợp, có việc gì cũng bới móc lẫn nhau phải làmột hai lần.

      Tống Kỳ Diễn gạt tay của ra, đặt ở bên khóemiệng hôn , khẽ cười mà giống như con sói xám lớn: "Chúng ta có thể vì vấn đề này mà tiếnhành phen thăm dò cụ thể để chứng thực!"

      Người này, ở loại chuyện này mới có thể trở nêngiống như người đàn ông thành thục từ đầuđến đuôi!

      Sau mấy câu trêu chọc Cận Tử Kỳ liền bại trận,sửng sốt tìm được lời nào phản bác ,chỉ có thể thẹn quá hoá giận đỏ mặt trừng , khi thấy lại muốn cúi đầu, vội vàng đẩy hắnra rồi đem lời của Tô Ngưng Tuyết truyền lại.
      "Mẹ , phải giữ gìn sức khoẻ, chuẩn bị cho bấtcứ tình huống nào!"

      Những lời này chỉ có để cho dừng tay, ngược lại ánh mắt càng lúc càng u ám nóng bỏng, dứt khoát nằm ngang người, sau đó đặt đầu của nằm gọn lên bụng mình, bàn tay xuyên qua mái tóc dài của , vuốttừng cái từng cái .

      Chúng rất dài, vừa đen lại mượt, tựa như bức rèm màu đen bồng bềnh khi vuốtxuống.

      "Vậy em nằm động là được rồi, như vậy em có thể bảo tồn thể lực!"

      Cận Tử Kỳ thẹn quá hoá giận, giữa mái tóc đenmất trật tự nhắm ngay bụng của cắn xuống,nhưng đổi lại ha ha cười cười trầm khàn, càng ức chế càng cắn vài cái liên tiếp mạnh bạo.

      Sau đó, phát , cơ bụng càng ngày càng cứng ngắc, hô hấp cũng càng thêm nặng nề nóng bỏng.

      Đợi ý thức được mình làm chuyện rất ngu xuẩn, Cận Tử Kỳ đứng dậy muốn , lại bị hắnnhốt chặt vòng eo, lơ đãng va chạm vào nơi nào đó có sức sống mạnh mẽ của .

      " ——" lời chưa ra khỏi miệng, đôi môi bị ngăn chặn.

      Tống Kỳ Diễn thừa dịp thời khắc sững sờ mà lật người lên, cẩn thận mà đẩy lên ghế, vừa dỗ dành vừa lừa để cả đôi bên cùng nhau nhập vào trận vận động này.

      Thục nữ Cận Tử Kỳ, lại lần nữa địchlại nam sắc hấp dẫn, tước vũ khí đầu hàng...

      Đến khi hô hấp bình phục lại, tựa vào trong ngực mà mệt mỏi muốn ngủ, thể lực bịtiêu hao nghiêm trọng.

      "Tống Kỳ Diễn, tối mai sang phòng bên cạnh ngủ. . . . . ." Nữ vương dùng hết hơicuối cùng mà lên án.

      Tống Kỳ Diễn sau khi ăn uống no đủ, vỗ lêntấm lưng gầy mềm bé, đem giai nhân ômvào trong ngực mà dịu dàng dụ dỗ: "Ngủ sớm chút , thấy em quá mệt mỏi, cũng bắt đầunói năng lộn xộn rồi. . . . . ."

      Cận công chúa xem thường nhìn bằng nửacon mắt, mặc kệ , xoay mặt ngủ.
      Giữa lúc sắp hoàn toàn ngủ mất, Tống KỳDiễn tựa hồ cũng buồn ngủ, ôm vào trong ngực, ở trong cổ cọ xát, thấp giọng nỉ non câu gì đó.

      Cận Tử Kỳ nhất thời nghe , lại cảm thấy hình như là câu quan trọng, khôngkhỏi mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ mà nhìn mộtcái, nhưng ngay sau đó lại khép lại mí mắt nặngtrĩu.

      Tống Kỳ Diễn mở mắt ra, nhìn qua ngủ mệt mỏi ngủ thiếp , trong lúc con ngươi đen củahắn chớp động, hào quang rung động lòngngười, khẽ thở dài, " , có phải DoãnLịch ngấp nghé em nhiều năm rồi hay ?"

      Người con trong ngực lại còn có phảnứng, Tống Kỳ Diễn đem ôm vào trong lòng, thấp giọng nỉ non: "Người biết phân biệt hàngtốt xấu như thế nào như vậy, có chủ tâm ghen ghét đối phó chết !"

      . . . . . .

      Việc chuẩn bị hôn lễ có trưởng bối hai nhà TốngCận phụ trách, cũng cần Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn quá hao tâm chèo chống.

      Cận Tử Kỳ gửi bản báo cáo cho công ty về việckết hôn, ngày nghỉ cả trước khi đám cưới lẫn hưởng tuần trăng mật là nửa tháng.

      Trước khi kết hôn ngày, Tống Kỳ Diễn đến vườn trẻ đón người bạn Mỗ Mỗ du ngoạn trở về, Cận Tử Kỳ cùng Ngu Thanh Kiều đilấy nữ trang châu báu Tiffany để đeo trong lễcưới.

      Lấy xong đồ trang sức châu báu, Ngu ThanhKiều la hét khát nước lôi kéo Cận Tử Kỳ vào quán cà phê gần đó.

      Hai người đều gọi ly cà phê, Ngu ThanhKiều lại bắt đầu hào hứng dạt dào mà kể cho tại Paris từng gặp các loại hôn lễ có sáng ý kỳ lạ, đến chỗ đặc sắc hoa tay múa chân.

      Cận Tử Kỳ nghe kể lại, thỉnh thoảng đáp lại là nụ cười, sau đó khóe mắt vô tình nhìnđến cửa quán cà phê xuất hai bóng dáng,lại là Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam.

      "Chị họ, em với chị a, chị nên để cho rể họ ngô ngô. . . . . ."

      Ngu Thanh Kiều đến chỗ đặc sắc, Cận Tử Kỳ lại chồm người ra phen bụm miệngcô lại, làm động tác "Suỵt" với , theo tầm mắt Cận Tử Kỳ nhìn lại, bỗng dưng mở to mắt ra.

      So với Cận Tử Kỳ tò mò việc mẹ và chú Kiều đilại với nhau, Ngu Thanh Kiều khác hẳn, đơngiản là xuất phát từ bát quái.

      Bắt chước Cận Tử Kỳ hơi đè thấp đầu, như têntrộm mà : "Chị họ, kỳ đêm đó em đãcảm thấy họ được bình thường, nghĩ tới lại là , chị họ, em tại rất do dự."

      Cận Tử Kỳ phân ra chút chú ý dành cho Ngu Thanh Kiều, "Em do dự cái gì?"

      "Là tại lao ra gậy đánh uyên ương hay là cúi đầu xuống cấu kết với nhau làm việc xấu."

      Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn cái, có chútim lặng.

      Ngu Thanh Kiều cũng tiếp tục nhiều chuyện, hai con mắt sít sao nhìn chằm chằm hai người kia ngồi vào chỗ cách các xa.

      Cận Tử Kỳ cũng nghĩ tới Tô Ngưng Tuyết chọn cái bàn cách các xa, bởi vậy, chỉ cần họ vừa chỉ cần chăm chú nghe là có thể nghe thấy, ngay cả tại muốn cũng được.

      Cuối cùng, xem như cũng biến thành muốn nghe cũng chỉ có thể nhắm mắt nghe, tình thế khó xử.

      . . . . . .

      "Em có được khỏe ?" Giọng của KiềuNam có cảm giác dường như mấy đời.

      Cận Tử Kỳ xuyên qua bình phong thấp bé nhìn sang, nhìn thấy Kiều Nam ngồi đối diện .

      Khoảnh khắc ấy ông ngồi rất nghiêm chỉnh, mặcdù điệu bộ tay chân ông rất tự nhiên, nhưng côlại cảm thấy lưng ở phía sau cũng rất thẳng.

      Kiều Nam cho ấn tượng, chính là kiểu ngườidáng thẳng lưng là bậc tinh kỳ tài.

      Vào thời điểm ông nghiêng người châm trà cho Tô Ngưng Tuyết, Cận Tử Kỳ lại khỏi cảm thấy động tác của ông rất thành thạo tự nhiên.

      Dường như, động tác khom người ngâm trà vàonước cho bà làm rất nhiều năm.

      Tô Ngưng Tuyết lại thoáng quay đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, Cận Tử Kỳ mơ hồ nhìn thấy khoé miệng bà chứa nụ cười nhànnhạt, giọng rất dịu dàng rồi lại xa lánh, "Rấttốt."

      Tô Ngưng Tuyết nâng tách trà bằng sứ màutrắng tinh tế nhàng uống hớp, mới ngẩng đầu nhìn sang Kiều nam: "Còn ?"

      Kiều Nam nhàn nhạt cười cười: "Tại Ai-len cómột phòng làm việc, nhưng phần lớn thời gian sẽở lại Luân Đôn, công việc cũng phải bềbộn nhiều việc, thường cũng có rất nhiều thờigian xem tạp chí và lịch sử thế giới xe hơi, cũngcó thời điểm ở quán cà phê bên bờ sông Thames rề rà từ sáng đến hoàng hôn. Nước sông mặc dù trong suốt, nhưng gió rất ấm áp."

      Tô Ngưng Tuyết chỉ là lẳng lặng , Kiều Nam cũng lẳng lặng .

      Đều phải là người nhiều, lại ngồi cùng chỗ uống trà, liên tiếp, thỉnh thoảngđột nhiên nhớ tới cái gì toát ra câu, sauđó người còn lại đón nhận vài câu, liên quan,hoặc là liên quan.

      Có đôi khi có chuyện để , thìngồi yên, mỗi người góc.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang bọn họ, phát giữa bọnhọ dường như tồn tại loại từ trường hài hoà.

      Cho dù là thỉnh thoảng im lặng cũng khiến cho khí trở nên cứng đờ lạnh nhạt.

      Dáng vẻ này có thể so với lúc mẹ sốngchung với cha là hoàn toàn khác nhau.

      Làm người phụ nữ, ràng cảm nhậnđược trong mắt Kiều Nam có tình dành cho mẹ, vậy mà lại cực kỳ nhẫn khắc chế, giốngnhư sợ ánh mắt quá mức nóng bỏng đườngđột với mẹ.

      Nhưng mà tâm ý Tô Ngưng Tuyết dành cho Kiều Nam, Cận Tử Kỳ lại nhìn thấu, rốt cuộc là vô tâm, hay là mẹ che giấu quá sâu,sâu đến mức có lẽ ngay cả chính bà cũng hiểu suy nghĩ của mình.

      Giữa hai người này trước kia đến tột cùng từng xảy ra chuyện gì?

      Giữa lúc Cận Tử Kỳ rối rắm như trăm mối nhưtơ vò, điện thoại di động bàn lại đột nhiênrung động, kèm theo tiếng nhạc chuông rộnràng, nhất thời vang dội cả quán cà phê, cũngthu hút chú ý của phía bên kia.

      Có lẽ là có tật giật mình, động tác nhấn tắt điệnthoại của Cận Tử Kỳ có chút luống cuống.

      Đến lúc cất điện thoại , Ngu Thanh Kiều lạikéo kéo ống tay áo của , sau đó đối với bình phong bên kia cười hì hì gọi: "Dì cả, là đúngdịp, dì cũng tới nơi này uống trà a!"

      Nếu bị phát rồi, cũng cần thiết che che giấu giấu nữa, dứt khoát thẳng thắn.

      Cận Tử Kỳ đứng lên xoay người lại, nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam đều kinhngạc mà nhìn hai người họ sau tấm bình phong.

      Chậm rãi mà tới, trước tiên cười chào hỏiKiều Nam: "Chú Kiều, nghĩ tới chú và mẹquen biết nhau!"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 34.1 Hôn Lễ Long Trọng (Thượng)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Ánh mắt của Kiều Nam và Cận Tử Kỳ gặp nhautrong khí.

      tìm tòi nghiên cứu trong mắt cũng làm cho Kiều Nam bị lúng túng khi bị bắt gặpngay tại chỗ.

      Ông vẫn tĩnh lặng mà cười cười, nâng chung trà lên nhàng uống, lại đặt xuống, rồi nhìn vềphía .

      Ánh mắt vẫn như trưởng bối đối đãi với vãn bốiôn hòa mà khắc chế như thế.

      Ông : "Là bạn cũ nhiều năm gặp.Tử Kỳ, hôn lễ chuẩn bị như thế nào?"

      Bình tĩnh thong dong như vậy cũng tỏ do Cận Tử Kỳ suy nghĩ lung tung, mỉm cười gật đầu: "Cám ơn chú Kiều quan tâm, cũng sai biệt lắm, mới vừa cùng Thanh Kiều lấy châu báu ngang qua nơi này vào uống ly cà phê."

      Cũng gián tiếp mà cho ông biết, mình tuyệtđối phải cố ý nghe lén, là các vị tự mìnhchọn vị trí đúng.

      Kiều Nam cũng có ý trách cứ, cười cười đan mười ngón tay rồi đặt lên đùi.

      Cận Tử Kỳ nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết vẫn an tĩnh, gọi tiếng: "Mẹ" Tuy vậy trong lòng vẫn có chút yên.

      Tô Ngưng Tuyết đặt cái chén trong tay sang bêncạnh rồi ngẩng đầu, thoáng nhìn : " đón MỗMỗ rồi sao?"

      "Dạ, Kỳ Diễn vườn trẻ đón nó, tại cóthể về đến nhà."

      "Vậy tốt." Tô Ngưng Tuyết yên lòng gật gật đầu.

      Mà bên kia Kiều Nam chợt đứng lên, cũng làmcho Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết dừng lại câuchuyện mà nhìn lại.

      "Tôi buổi chiều có hẹn vị bạn cũ nên trướchết xin cáo từ, mọi người cứ từ từ trò chuyện."

      Ông lịch lời tạm biệt, Tô Ngưng Tuyết cũng đứng lên đưa tiễn, "Chú ý giữ gìn sức khoẻ."

      Kiều Nam sửng sốt, nhưng ngay sau đó thoáng cười , gật đầu: "Em cũng vậy."

      Nhìn qua bóng lưng tao nhã kia tự kiềm chế mà rời , dư quang khóe mắt Cận Tử Kỳ nhịnkhông được lại liếc về phía Tô Ngưng Tuyết.

      Tô Ngưng Tuyết cảm ứng được tầm mắt của nên quay đầu lại: "Làm sao lại nhìn ta như vậy?"

      xong, Tô Ngưng Tuyết ngồi trở lại ghế sofa, thong thả ung dung cầm lấy chén trà lên thưởngthức trà.

      Cận Tử Kỳ vẫn chưa chuẩn bị tốt ngôn từ để lên tiếng, bên kia Ngu Thanh Kiều xách theo hộptrang sức nhảy bắn chạy tới phía trước, ở bên cạnh Tô Ngưng Tuyết đặt mông ngồi xuống, vuitươi hớn hở hỏi tới: "Chú kia thích dì cả sao?"

      Miệng Tô Ngưng Tuyết bị sặc nước trà, ho nhẹmột tiếng, Cận Tử Kỳ dời mắt chỗ khác, nha đầu này cũng quá thẳng thắn.

      Ngu Thanh Kiều vẫn còn ôm cánh tay Tô NgưngTuyết làm nũng: Dì cả, con đoán có đúng haykhông?"

      Tô Ngưng Tuyết ra vẻ tức giận mà trừng mắtnhìn liếc mắt cái, " bậy bạ gì đó, ông ấy bất quá từng ở bên cạnh ông ngoại con làm việc nhiều năm, sau đó lại ra nước ngoài để học chuyên sâu và giành được thành tựu, bây giờ trởvề tìm ta cũng là ôn chuyện cũ."

      "Vậy tại sao chú ấy tìm mẹ con, chỉ tìmriêng dì cả?" Ngu Thanh Kiều rất có tinh thầntruy vấn hỏi đến cùng.

      Cận Tử Kỳ cũng tò mò nhìn qua Tô NgưngTuyết, chớp mắt, muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào mặt bà.

      "Làm sao con biết ông ấy có tìm?" Tô Ngưng Tuyết cười lườm ngu Thanh Kiều cái, "Được rồi, dài dòng với các con nữa,ngày mai bận rộn với hôn lễ chiều nay ta phải về công ty bàn giao công việc."

      xong, Tô Ngưng Tuyết cũng cầm túixách đứng dậy, nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Tốnglão các con ngày mai sau khi cử hành xong hôn lễ dời đến Tống trạch, con sau khi trở vềthì thu xếp lại đồ đạc ."

      Cận Tử Kỳ lại đột nhiên hỏi câu: "Mẹ, chú Kiều và Kiều Hân Hủy là quan hệ như thế nào?"

      Động tác xoay người của Tô Ngưng Tuyết hơichậm lại, ngay sau đó lại khôi phục như thường,giọng bình tĩnh: "Bọn họ là em."

      Bà trả lời cực kỳ nhanh chóng, có cân nhắc, do dự, cảm xúc cũng daođộng.

      Câu trả lời dường như chỉ là về các ngũquan mặt.

      Cận Tử Kỳ lại vì vậy mà trong phút chốc thấtthần.

      Lại là em, cách khác, Kiều Nam là cậuruột của Kiều Niệm Chiêu.

      Chẳng qua là, vì sao cảm thấy Kiều Nam dường như tuyệt quan tâm đến Kiều Niệm Chiêu?

      Nếu , với tính tình của Kiều Niệm Chiêu,sau lưng có người cậu với thân phận địa vị như vậy làm chỗ dựa, làm sao có thể để cho Cậngia này được đắm chìm trong khí gió êm sóng lặng?

      . . . . . .

      Ngu Thanh Kiều muốn thay Cận Tử Kỳchuẩn bị lễ vật cho tân hôn, vì vậy sau khi xuống xe ở đầu đường của lối dành riêng chongười bộ lập tức nhanh chân bỏ chạy.

      Cận Tử Kỳ ngăn được , vì vậy tức thìđiện thoại dặn dò chú ý an toàn, bản thânmình đem châu báu mang về nhà.

      Trở lại Cận gia, người giúp việc trong nhà mặt mũi tràn đầy khí vui mừng quét dọn phòng, hàng loạt tiếng tiếng cười rộn rã.

      Nhìn qua chữ hỷ đỏ thẫm dán đầy biệt thự, vớisự hồi hộp cho hôn lễ thay thế hiếu kỳtrước đó đối với quá khứ của mẹ mình.

      vào trong được vài bước, lập tức nghênh diện với Kiều Niệm Chiêu từ lầu xuống.

      Cho rằng ta mượn chuyện cắt cổ tay đểtrói chặt Tô Hành Phong ở trong bệnh viện trong suốt mấy ngày này, nghĩ tới thếnhưng lại xuất viện.

      Kiều Niệm Chiêu vốn cùng có mái tóc đendài đến thắt lưng thế nhưng giờ đây cắtphăng thành mái đầu tóc ngắn, gương mặt trái xoan thon gầy được trang điểm tinhxảo, dù vành mắt vẫn hồng hồng, nhưng tinh thần nhìn qua cũng có chút chán nản khôngphấn chấn.

      mặc chiếc váy liền áo sắc hoa rực rỡ dài ngang gối, giống với ngày trước thườngăn mặc thanh lịch trang nhã, nhìn qua vô cùngbắt mắt, mà cổ tay trắng của vẫncòn quấn băng gạc, ở bên trong là đườngvết thương dữ tợn.

      Cận Tử Kỳ lướt qua liếc mắt cái, dự tính lên lầu, nhưng lại bị Kiều Niệm Chiêu ở ngay đầu bậc thang ngăn cản.

      mặt mang theo ý cười, nhìn như trong sáng chân lại khiến cho người ta cảm giác được chút nào thân thiện.

      "Chị có biết tại sao tôi nhất định phải xuất việnhôm nay ?" Mày mắt vào lúc này ý cười càng đậm, "Tôi nghe Tống gia cử hànhhôn lễ rất long trọng, tôi cũng muốn xem mộtchút lần này hôn lễ đến tột cùng oanh động khắp thành như thế nào."

      " có ý gì?" Cận Tử Kỳ đọc thấy câu có hàm ý khác của , cũng phát hôm nay trong mắt Kiều Niệm Chiêu tràn đầy phẫn đờiđiên cuồng, khỏi sinh lòng đề phòng: "Khilàm việc gì trước tiên tốt nhất nên suy nghĩ kỹ ràng."

      Kiều Niệm Chiêu lại bỗng chốc cười tiếng,mắt nhìn Cận Tử Kỳ, "Tôi có thể làm chuyện gì? Chị đúng là suy nghĩ nhiều, bất quá hôn lễ của chị , làm em tôi nhất định tham dự!"

      Cận Tử Kỳ nhướng mày, chẳng qua là KiềuNiệm Chiêu đợi mở miệng, cũng đãnghênh ngang bỏ .

      "Đại tiểu thư, trở lại?" Dì Hồng từ trongphòng bếp ra nhìn thấy Cận Tử Kỳ đangđứng sững người ở đầu bậc thang.

      Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt hướng ra cửa,cười cười với dì Hồng: "Ừ, Mỗ Mỗ đâu?"

      " gia mang theo tiểu thiếu gia ra phía sau vườn hoa chơi rồi!" Dì Hồng nhắc tới Mỗ Mỗcũng là vẻ mặt từ ái, còn muốn nhiều chuyện về Mỗ Mỗ lại bị thanh rít gào của máy ô tô bên ngoài cắt đứt.

      Cận Tử Kỳ liếc nhìn về phía cửa, trong tầm mắtxẹt qua cái bóng màu hồng, là Kiều NiệmChiêu ngồi điều khiển.

      "Cũng biết chuyện gì xảy ra, buổi sáng lại đột nhiên gọi điện thoại nhất định phải để cho xe riêng trong nhà đến bệnh viện đón ta, tôi xe trong nhà bận mua vài thứ đồ gì đó cần dùng cho hôn lễ ta lập tức kêu la ầm ĩ, cuối cùng vẫn là chủ tịch phái xe công ty đón,sau khi về đến nhà cũng là vênh mặt hất hàm, đúng là đem mình làm chủ nhân của nơi nàyrồi!"

      Cận Tử Kỳ dĩ nhiên biết dì Hồng tới ai, nhìn sang nơi cửa trống rỗng như có điều suy nghĩ.

      Kiều Niệm Chiêu đột nhiên chuyển biến tính tình, từ luôn luôn ngoan ngoãn khúmnúm ở Cận gia bây giờ chuyển biến làm tiểu thư vênh váo tự đắc, điểm này xác thực thể tưởng tượng nổi.

      Liên tưởng đến thái độ chuyện bừa bãi như vậy mới vừa rồi của Kiều Niệm Chiêu, lông mày Cận Tử Kỳ nhíu lại càng chặt hơn.

      "Kỳ Kỳ!" Tiếng trẻ con reo mừng từ bên cạnh cửa truyền đến, ngay sau đó nắm gạo nếpđụng vào bắp chân của mình, thân hình Cận TửKỳ lui về phía sau vừa vững, cúi đầu nhìnthấy khuôn mặt nhắn giống như mặt mèo con.

      Cận Tử Kỳ thấy trong lòng mềm nhũn, vừa định cúi người ôm Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ lại nhảy ra phía sau, đôi bàn tay mập mạp chà xát lung tunglên lưng quần, toét miệng cười:: "Mỗ Mỗ tắm,Kỳ Kỳ lại ôm nữa!"

      ra là người Cận Mỗ Mỗ dính ít bùn, mà chỗ ống quần của mới vừa rồi bị nó ôm qua cũng dính từng bệt từng bệt bùn nâu, dường như phát mình làm chuyện tốt, MỗMỗ như làn khói liền chạy thấybóng dáng.

      Bất đắc dĩ cười cười, Cận Tử Kỳ vừa định đixem thử nó chạy đâu, nhưng khóe mắt lại liếc thấy người đàn ông dựa ở bên cạnh cửa, Tống Kỳ Diễn nhìn , khóe miệng hơi hơi cong lên tiết lộ tâm tình vui vẻ.

      bước thong thả tới gần, cười híp mắt nhìn : "Đưa tay ra ."

      "Làm gì?" Cận Tử Kỳ hiểu mà hỏi ,bàn tay cũng phối hợp mà đưa ra ngoài.

      "Bây giờ nhắm mắt lại." vừa vừakéo tay của qua, mở ra năm ngón tay đanghơi khép lại.

      Hàng lông mi cong cong run lên nhè , nghe theo lời mà nhắm mắt lại, sau đó cảm giác có cái vòng lồng vào ngón áp út tay phải của , trọng lượng rất cho biết đây phải là chiếc nhẫn kim cương.

      Hơi thở nóng ẩm phun lên mu bàn tay của , sau đó ngón áp út bị làn môi mỏng in lên, nụ hôn thành kính, giống như là con dấu được đóng in vào tim của .

      Cận Tử Kỳ chậm rãi mở mắt ra, ngón áp út của bàn tay bị giữ lại, là đoá hoa hướngdương được bện thành chiếc nhẫn cỏ, mềm mại mà non mịn quấn thành cái vòng tròn hoàn hảo, hoàn toàn vừa vặn với số đo ngón tay củacô.

      nhìn chằm chằm lên chiếc vòng trònvừa vặn có kết đoá hoa nho hồng phấnlên đó, sững sờ ở nơi ấy.

      Chiếc nhẫn cỏ, chỉ có người trẻ tuổi khinhcuồng mới làm vậy, khát vọng tình cảm mà cần lý trí gì đó, làm sao cũngkhông thích hợp khi được quấn ra từ đôi tay củamột người đàn ông ba mươi bốn tuổi.

      Nhưng nguyện ý làm như vậy, giống như chút do dự nguyện ý quỳ gối trước mặt .

      "Được rồi, đây là lễ vật tân hôn tặng cho em."

      hơi cúi đầu, dưới sóng mũi cao thẳng, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt rất chuyên chú mà nhìn chằm chằm lên chiếc nhẫn cỏ ngón tay thon dài của , vài sợi tóc rơi vào trong tầm mắt của .

      "Nếu như ngày nào đó hai bàn tay trắng, phát có thể thứ mình thiếu là chiếc nhẫn này."

      Tống Kỳ Diễn vừa vừa ngẩng đầu, trênkhuôn mặt tuấn là ý cười vui vẻ, con ngươitối đen khoá lấy , "Tiểu Kỳ, em vẫn luôn nguyện ý làm nữ chủ nhân của chiếc nhẫn cỏcủa ?"

      Vô luận sinh lão bệnh tử, nghèo khó hay là giàu có, vẫn luôn cùng ở bên cạnh , nguyện ý sao?

      Cận Tử Kỳ nhìn sang trong đôi con ngươi đen bóng của phản chiếu hình ảnh của chínhmình, gò má lại hơi phiếm hồng.

      Thậm chí biết mình khi nào hơi gậtđầu.

      cười đến càng thêm vui vẻ, đưa tay ôm lấythân thể của , ôm chặt.

      "Tiểu Kỳ, chúng ta nhất định hạnh phúc ."
      . . . . . .

      Ban đêm ngủ cũng được ngon.

      Nằm trong vòm ngực rộng lớn ấm áp của Tống Kỳ Diễn, nghe hít thở đều đặn, ý thức cànglúc càng trở nên thanh tỉnh.

      Khi lật người, người đàn ông chợt mở mắt, mê mê mang mang mà nhìn .

      Cận Tử Kỳ nằm ở trong khuỷu tay của , hơihơi khẩn trương mà nhìn lên .

      lại phản ứng, rất nhanh nhắm mắtlại, hô hấp nhàng, lần nữa tiến vào mộngđẹp.

      Cận Tử Kỳ thở phào nhõm, mở tròn mắt rúcvào trong ngực , hồi tưởng lại cảnh trong mơvừa rồi làm cho mình bừng tỉnh.

      Ở trong giấc mộng kỳ quái đó, nhìn thấy mộtngười đàn ông quỳ mặt đất cầu hôn với , đó là ở trong gian phòng cũng hàohoa, thậm chí có thể rất đơn sơ, đèn treotrên đỉnh đầu nhàng đong đưa.

      Trong mộng tình cảnh cũng ràng, người đàn ông kia từ trong túi của mình lấy ra cái hộp màu đỏ, sau đó cẩn thậnmở ra, là chiếc nhẫn bạch kim đơn giản.

      "Tiểu Kỳ, em nguyện ý gả cho ?"Giọng dịu dàng thâm tình tựa như ma chú quanh quẩn ở bên tai.

      Cận Tử Kỳ nhắm lại mắt, khống chế tâm tư mình rối loạn, từ từ dựa sát Tống Kỳ Diễn,tựa đầu ở lồng ngực của , giống như cảm giác thấy dựa vào, cánh tay thu thu, ôm chặt .

      đột nhiên dám thừa nhận chân tướng, dám cho Tống Kỳ Diễn, biết người đàn ông trong giấc mộng kia căn bản phải , mặc dù vẫn thấy mặt người đàn ông đó.

      Về phần chiếc nhẫn vàng trắng kia...

      Tim giống như là bị cái gì đó dẫn dắt, thân thể cũng khỏi theo sát muốn đứng dậy.

      nhàng mà xoay người, cánh tay của ngườiđàn ông gấp chặt lại cái, Cận Tử Kỳ tức thìkhông dám cử động nữa.

      " nhà vệ sinh?" Giọng của người đàn ôngmơ màng, tựa như phát ra từ trong cơn mơ sâu thẳm.

      Cận Tử Kỳ ừ tiếng qua loa, Tống Kỳ Diễnlập tức buông lỏng cánh tay, hô hấp cũng trở lại đều đều.

      Tốc độ cực nhanh, Cận Tử Kỳ cũng kịp phản ứng.

      im lặng mà đứng dậy, đầu óc theo ý thức bêntrong chỉ dẫn, tới tủ treo quần áo, ngẩng đầu nhìn sang đầu tủ.

      Mang băng ghế ở trước bàn trang điểm qua,giẫm mặt ghế rồi nhón chân lên.

      Tay của đưa đến phía bên trong đầu tủ, sờsoạng hồi chút nào có trật tự, sau đó ngưng lại động tác.

      Khi rút tay về, mở nắm tay ra, là chiếchộp xinh xắn.

      Kéo màn cửa voan mỏng ở ban công sang bên, đỉnh đầu tràn đầy các ngôi sao, ánh sáng ngọc vô cùng lộng lẫy.

      Cận Tử Kỳ chân trần đứng ở sàn nhà, nhẹnhàng mở cái hộp ra, đập vào mắt chính là chiếc nhẫn bạch kim.

      Ở dưới ánh sao lóe ra ánh sáng bạc thanh khiết, cùng chiếc nhẫn trong giấc mộng đeo vào trênngón áp út của trùng hợp.

      tay che lấy trán, nhìn sang chiếc nhẫn kia,tâm tư lại khỏi mà lâm vào hư vô.

      biết ngắm nhìn như vậy bao lâu, Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn sang người đàn ông ở trêngiường ngủ say.

      đứng dậy lặng lẽ mở cửa ban công ra, chân trần tới bên cạnh chậu hoa, vốc lên nắm bùn đất, đem chiếc nhẫn bạch kimchôn vào trong, sau đó chậm rãi lấp khe hở xuống.

      Mãi cho đến cuối cùng, khi hoàn toàn che lấp mất ánh sáng bạc của chiếc nhẫn bạch kim lộ ra trong bóng đêm.....

      Lưu luyến, lưu luyến cái ôm ấm áp của người đàn ông bên trong phòng, cho nên tình nguyện giả vờ chính là người đàn ông kia trong trí nhớ.

      phủ nhận, phơi bày, bởi vì sợ mất .

      Tại thời điểm mình nhận đủ loại khó khăn, chính Tống Kỳ Diễn vào thế giới vôcùng tịch của .

      Hạnh phúc như vậy đối với dễ gì đến được, vì vậy muốn dễ dàng buông tha.

      Các loại quá khứ qua, lãng quên theo năm tháng, hoặc giả, chỉ có cách chôn mới làtốt nhất.

      Lần nữa trở lại trong phòng, vốn là muốn phòng vệ sinh rửa tay, nhưng trong lòng lại tham lam muốn dựa vào lồng ngực ấm áp kia.

      Hai chân thế nhưng mang trở lại bêngiường.

      biết lúc này người đàn ông ngủ say như thế nào lại cảm giác được đến.

      vừa đến gần, mở mắt ra, mặc dù có lẽ cũng nhìn , nhưng là đợi trở lại.

      Cánh tay của cũng chờ đợi.

      Khó tránh khỏi cảm thấy đành lòng vôtâm, đành lòng phụ phần tâm tình mong đợi này.

      Hít sâu cái, ném lại những hồi ức phức tạpkia, lần nữa nằm vật xuống giường.

      nhàng kéo vào trong ngực, tiếng ngáy lại bắt đầu.

      Rất nhanh tay chân lạnh như băng của Cận Tử Kỳ được sưởi ấm, sau đó nhàng mà nhắm mắt lại.

      Tư thế bị ôm duy trì quá lâu cảm thấy mệtmỏi, cuối cùng vẫn kiềm chế nhúc nhích.

      Người đàn ông này luôn là từ trong mơ tỉnh lại, nhìn xem chút, sau đó lần nữa ngủ lại, vôcùng thoả thuê.

      Cận Tử Kỳ ngước mắt lên, nhìn sang khóemiệng vậy mà nhếch lên cong cong, giơ tay lên như có như mà miêu tả, nhưng khimắt của nhắm hơi hơi chớp, lập tứcnhắm mắt lại giả ngủ.

      Sau đó lại len lén mở mắt ra, nhờ ánh trăng thưởng thức đường nét góc cạnh ràng sắc sảo của , cuối cùng lòng nhịn được mà bị hấp dẫn, chồm người qua hôn lên khuôn mặt rồi hôn xuống bờ môi mềm.

      Lặng lẽ khẽ thầm: "Tống Kỳ Diễn, chúng tanhất định hạnh phúc."

      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 34.2 Hôn Lễ Long Trọng (Thượng)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Sáng tinh mơ ánh nắng ban mai soi rọi lên nhữngbức màn cửa, dần dần ra quang ảnh sáng .

      dưới nhà họ Cận sớm bận tối mày tốimặt, ngừng có những chiếc xe sang trọnglái vào lái ra, người đến chúc mừng cũng là nối liền dứt, còn những khách mời bình thường có quan hệ tốt hơn với nhà đều là tới Cận gia trước sau đó cùng nhau đến Thịnh Thế Hào Đình.

      Cận Tử Kỳ đêm chưa chợp mắt, nhưng tinhthần đầu lĩnh vẫn rất tốt như thường, theo phéptắc trong gia đình, trước hết phải đến nhà Tổ để bái tế tổ tiên, sau đó trở lại Cận gia đổi trang phục áo cưới.

      Ngại vì tập tục, Tống Kỳ Diễn sớm bị TốngChi Nhậm gọi lên Tống gia, tối hôm qua ngủ lại ở Cận gia cũng là do Tống Kỳ Diễn mặt dàymày dạn, Tống Chi Nhậm rút cuộc thỏa hiệp, sáng nay hiển nhiên phải tới đây đem người áp .

      Về phần người bạn Mỗ Mỗ cũng bị Tống Kỳ Diễn đóng gói bưng , ra cho oai: cha con quân nhân ra trận!

      Tô Ngưng Tuyết và Tô Ngưng Thu hai chị em cùng chịu trách nhiệm toàn cục, bất cứ lúc nàocũng có thể phát hiệu lệnh, Cận Chiêu Đông thìphụ trách tiếp đãi những nhân vật nổi tiếng cóđịa vị hiển hách tới chúc mừng, thỉnh thoảng tiếng cười vui tràn đầy cả biệt thự.

      Cửa phòng ngủ của Cận Tử Kỳ bị gõ vang, Ngu Thanh Kiều mặc bộ váy lễ dài quây mông màu xanh ngọc, làm nổi bật lên dáng người cao gầy duyên dáng của , khi đẩy cửa vào nhìn thấy bên trong phòng thợ trang điểm cùngnhà thiết kế trang phục qua lại bận rộn.

      "Chị họ tôi đâu?" Ngu Thanh Kiều vừa vào bên trong thò đầu ra tìm người.

      Thợ trang điểm và nhà thiết kế trang phục ăn ý tránh ra sang hai bên, giọi vào tầm mắt NguThanh Kiều chính là bóng lưng cao quý nhưtuyết trắng, Cận Tử Kỳ ngồi ở trước bàntrang điểm, nhà tạo mẫu tóc loay hoay làmtóc cho .

      Ngu Thanh Kiều dám lên tiếng quấy rầy,ngừng thở bước đến gần, nhìn sang dâu trong gương kia từ từ nhắm hai mắt.

      Ánh sáng màu vàng kim bao phủ khắp người , lướt qua làn da trắng nõn nà của .

      Dây chuyền kim cương rực rỡ nằm chiếc cổ trắng như ngà voi tản ra quầng ánh sáng óng ánhmê người.

      Đôi môi đỏ thắm như cánh hoa đào khẽ mím lại.

      Sóng mũi cao thanh tú rất khéo léo, đôi mắt hơi khép lại, hàng mi dày ngừng rung động.

      Sau đó từ từ mở ra, phảng phất giống như hai chú bướm giương cánh.

      Ngu Thanh Kiều mang ánh mắt đầy vẻ hâm mộ dán lên gương mặt xinh đẹp của Cận Tử Kỳ, chậc chậc cảm thán, "Lấy vợ như thế, đạitrượng phu còn cầu gì?"

      Cận Tử Kỳ liếc cái, nhưng cũng bởi vìđược khen ngợi như vậy mà khoé miệng cong lên.

      "Ngoảnh đầu nhìn lại, nụ cười trăm ngànquyến rũ, câu này nhất định chính là chịhọ của em đây!" Ngu Thanh Kiều kích động chỉmuốn nhào qua, lại bị thợ trang điểm cùng nhàthiết kế vội vàng ngăn cản lại, lúc này đây mà bị ôm lấy khó tránh khỏi phá hư tạo hình tổngthể.

      Nhà tạo mẫu tóc ở bên cầm lấy bó hoa dâu: "Cận tiểu thư, đợi lát nữa xuống lầu nhớcầm theo hoa."

      Cận Tử Kỳ mỉm cười mà đáp lại, nghe bên ngoàitiếng cười vui của thân bằng hảo hữu, có loạicảm giác dường như có mấy đời.

      nghĩ tới, lúc này đây còn có thể đến mộtlần nữa.

      " khẩn trương khẩn trương!" So với côdâu là Cận Tử Kỳ đây, dễ nhận thấy dâu phụNgu Thanh Kiều càng thêm kích động.

      lo lắng mà vỗ đôi má hồng hồng của mình, lại hết lần này đến lần khác đứng dậy soi gương, nhìn khắp cả người mình chỗ nào còn sơ suất hay , hoặc là xem chút váy lễ có bị lúc ăn vụng đồ mà dính ố lên hay .

      "Lần đầu tiên làm phù dâu, cảm giác rất chân , chị họ, chị nhéo em thử cái!"

      Ngu Thanh Kiều nâng tay Cận Tử Kỳ lên đặt mặt mình, "Đừng khách sáo, nhéo mạnhchút!"

      Ba giây đồng hồ sau, trong phòng ngủ phát ra thanh kêu đau như heo bị giết, Ngu Thanh Kiều nhảy ra bên ngoài mét, hai mắt giàn giụa, nhìn Cận Tử Kỳ mà lên án: "Chị họ, chịxuống tay nặng!"

      Vẻ mặt của Cận Tử Kỳ mờ mịt, thoáng nhìn quatay của mình, lại nhìn Ngu Thanh Kiều, "Em bảo chị nhéo mà."

      Ngược lại vị dâu phụ khác là Tiêu Tiêu thìcó vẻ bình tĩnh hơn, nhìn qua dấu tay màu đỏtrên mặt Ngu Thanh Kiều, che miệng nở nụ cười, nhưng khi nhìn về phía Cận Tử Kỳ toàn thân áo cưới ngay sau đó có chút suy nghĩ xa xăm.

      "Chị Tử Kỳ. . . . . ." Tiêu Tiêu ngồi xuống bên cạnh Cận Tử Kỳ, ôm , "Chị Tử Kỳ, lần này chị nhất định phải hạnh phúc, em tin Tốngtiên sinh là người chồng người cha tốt, chúc mừng chị!"

      Cận Tử Kỳ ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu Tiêu Tiêu tại sao lại như vậy, tổn thương Tô HànhPhong từng mang cho sớm theo gió biến mất, vậy mà lại làm cho những người khác ghi sâu trong lòng, xem ra đó đúng là thời điểm nhục nhã.

      vỗ vỗ lưng Tiêu Tiêu, mỉm cười: "Yên tâm , chị hạnh phúc, bọn họ giống nhau."

      Tiêu Tiêu gật gật đầu, nhưng vành mắt có chút đỏ hồng, sợ nước mắt chảy ra, vội vàng đứngdậy chạy tới trước bàn trang điểm, vừa tìm khăngiấy vừa ngửa đầu muốn cho chảy ngược nước mắt vào.

      Cận Tử Kỳ cụp mắt xuống, tay phải xoa lên chiếc nhẫn Ruby tay trái, lần này đây, ...
      . . . . . .

      "Chú rể đến rồi, đến rồi!"

      Cận Tử Kỳ từ trong tiếng hoan hô của Ngu Thanh Kiều mà hoàn hồn, muốn đứng dậy đixem lại bị ấn xuống ở ghế.

      " dâu đợi ở đây cho đàng hoàng, cũng nên phá hư chuyện tốt để cho chúng tôi vơ vétmột khoản!"

      Ngu Thanh Kiều híp đôi mắt đẹp đầy vẻ tham tiền, Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ bật cười, bị ồn ào nhốn nháo như vậy, cảm giác khẩn trương tronglòng khi làm dâu tan thành mây khói.

      Mà lầu dưới Tống Kỳ Diễn từ trong xe bướcxuống, toàn thân lễ phục màu đen, dáng người tuấn.

      Cho dù là màu đen nặng nề cứng ngắc,nhưng mà mặc ở người trong lúc vô hình lại tản ra khí thế cùng sức quyến rũ gì sánh kịp, dưới ánh mặt trời giống như viên kim cương rạng rỡ lóng lánh, làm cho người ta nhìn qua dời mắt được.

      tay đặt nút cài Âu phục, khi híp mắt nhìn lên lầu, cái điệu bộ tuỳ tiện vàbiếng nhác đó toát ra từ trong xương khiến cho khách nữ cả phòng lấy tay che ngực như nai con nhảy loạn.

      Đàn ông như vậy đích xác là cực phẩm trongđám người, đương nhiên, giới hạn của là chỉmở miệng trước Cận Tử Kỳ.

      Biệt thự sớm có thân bằng hảo hữu vây quanh, Cận Chiêu Đông lại đứng ở cổng chờcon rể tới cửa.

      "Ba, con tới đón Tiểu Kỳ rồi."

      Cận Chiêu Đông đối diện với ánh mắt đen trong trẻo của Tống Kỳ Diễn, thả mềm vẻ mặt, hài lòng gật đầu, ở giữa tiếng pháo đinh tai nhức óc,trịnh trọng mà giao phó: "Kỳ Diễn, sau này cầnphải đối đãi với Tử Kỳ tốt."

      "Đó là điều tất nhiên, ba, ngài yên tâm."

      Cận Chiêu Đông xúc động mà vỗ xuống bờ vai của , sau đó lại nhường đường, để cho lên lầu đón dâu.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn lại bị ngăn cản ở ngay đầubậc thang, người chặn đường dĩ nhiên là nàngNgu Thanh Kiều đòi muốn bao tiền lì xì.

      May mà Tống Kỳ Diễn ra tay hào phóng, khôngnói hai lời, cái bao lì xì dầy dâng lên,cộng thêm hai chữ: Đô-la.

      " rể họ thực là bạo tay!" Ngu Thanh Kiều nhất thời kích động, bản tính lộ ra ngoài, liền muốn nhảy qua ôm lấy .

      Con ngươi mắt của Tống Kỳ Diễn co rụt lại,phản ứng theo bản năng mà lắc mình, động táccủa nhanh nhẹn làm người đứng xem chắc lưỡi hít hà.

      Ngu Thanh Kiều nghĩ tới Tống Kỳ Diễnsẽ xuất chiêu như vậy, cả người ngã quỵ bổ nhào vào khoảng phía trước.

      Dường như trong phút chốc phát sinh chuyểndời, bóng dáng xuất ở trước mặt ,mới vừa ngẩng đầu lên muốn nhìn, cả người đãđè lên mình của người vừa kịp thời đỡ lấy thân thể của .

      Bởi vì lực đánh vào quá lớn, hai người lảo đảolui về phía sau, đồng thời cùng ngã chồng lên nhau mặt thảm dầy.

      Xung quanh vang lên loạt tiếng kinh hô,ngay cả Tống Kỳ Diễn đứng bậc thangcũng thoáng sững sờ.

      mặt thảm, Ngu Thanh Kiều chỉ cảm thấyđầu gối bị chà xát đến phát đau, miệng của dính vào cổ của người phía dưới.

      Ấm áp, thấm ướt khi chạm vào động mạch chủ ở cổ của người phía dưới.

      Lông mi Ngu Thanh Kiều vụt sáng, quên mất phải đứng lên.

      đôi tay thon dài vịn lấy chiếc eo củacô, đem từ từ đỡ dậy, sau đó mới tự mìnhđứng lên.

      Hàn Mẫn Tranh lẳng lặng đứng ngay ngắn, tâytrang màu đen, áo sơ mi trắng, bao phủ lấy cơthể cao ráo cân đối của .

      mực cung kính mà đứng ở nơi đó, đối vớiNgu Thanh Kiều lịch thiệp mà gật đầu chào, ngay sau đó xoay người lên lầu.

      Ngu Thanh Kiều nhìn sang mặt bên của HànMẫn Tranh, nhịp tim càng lúc càng nhanh, nhất thiết phải thừa nhận mình trong phút chốcđã bị giết rồi!

      Tống Kỳ Diễn thấy có việc gì, lại muốn lên lầu, ngờ Ngu Thanh Kiều lạiđột nhiên vọt đến trước mặt ngăn trở.

      " rể họ, em cần số tiền này nữa."

      Đuôi mày của Tống Kỳ Diễn nhảy lên, "A? Vậy em nghĩ muốn cái gì?"

      "Em muốn thỏa mãn cho em nguyện vọng," Dưới ánh mắt tò mò của Tống Kỳ Diễn, hai tay Ngu Thanh Kiều vòng lại, chiếc cằm nhọn xinh đẹp khẽ nâng, ngón tay chỉ sang Hàn Mẫn Tranh ở phía sau , "Em muốn đem ta đưa cho em!"

      dương dương đắc ý cười vô cùng xinh đẹp, má lúm đồng tiền như như .
      "Thanh Kiều, con ở đây bậy bạ gì đó!"Nghe thấy tin Tô Ngưng Thu chạy tới, chỉ cảm thấy mặt mày đều nhịn được .

      Ngu Thanh Kiều lại xem thường mà bĩu môi:"Em muốn ta, rể họ, nếu choem, hôm nay cũng để cho được ôm mỹ nhân về!"

      Hầu như có gì do dự, Tống Kỳ Diễn lập tức cất bước tiến lên đẩy Ngu Thanh Kiều ra: "Tối nay là của em!"

      Hàn Mẫn Tranh đứng ở nơi đó, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu, nhưng khuôn mặt lạnh lùng lại có quá nhiều biểu lộ tình cảm.

      .................

      Tống Kỳ Diễn đương nhiên cho Cận Tử Kỳ biết là mình bán thuộc hạ mới cướpđược đến tay .

      Chờ khi bế Cận Tử Kỳ xuống lầu, sớm đãkhông thấy bóng dáng Ngu Thanh Kiều cùngHàn Mẫn Tranh.

      Hôm nay Cận Tử Kỳ vô cùng xinh đẹp, khi mặcáo cưới hàm súc cổ điển trong càng sâu đậm hơn, đôi tay mang bao tay voan mỏng vòng lêncổ , theo đường được bế xuốnglầu, mặt đỏ, hơi thở gấp, tim khôngnhảy.

      Khách mời chờ đội ở dưới lầu ríu rít tấmtắc, khi đó cũng thể phát ra các lờica ngợi linh tinh như "Kim Đồng Ngọc Nữ"...

      Đến lúc gặp phải ánh mắt hâm mộ mê say của những người đồng trang lứa, Tống Kỳ Diễn rấtlà ghen, cuối cùng sắc mặt lại hơi u ám mộtchút.

      Sau đó ôm chặt người phụ nữ trong ngực, tìmmột chút thời gian đến dẹp loạn cơn lửa giậntrong lòng.

      Cận Tử Kỳ ở trong đám người luôn mang lại loạicảm giác xa cách cao ngạo, đây cũng là nguyên nhân những năm qua chỉ được nhìn lên nhưng lại ít có người theo đuổi, Tống Kỳ Diễn vô cùng tán thưởng đắc ý với quan niệm sai lầm này của mọi người.
      Bởi vì độc được hưởng nhiệt tình của vợ,biết bản chất chân của .

      Những người mơ ước ngấp nghé hơn nữa cònbiết thưởng thức cũng phải gặpphải, dứt khoát Cận Tử Kỳ đối với phương diệntình cảm xưa nay nhạy bén, ở đáy lòng Tống Kỳ Diễn khỏi thầm thấy maymắn.

      Bên ngoài cánh cửa sắt biệt thự của nhà họ Cận,có ít nhất hai mươi chiếc xe hoa đậu, đềulà các nhãn hiệu xe nổi tiếng xa hoa.

      Bên cạnh xe đều là tài xế mặc quần áo Âu phụcmang giầy da, chịu trách nhiệm đưa đón khách mời có lái xe đến Thịnh Thế Hào Đình.

      Từng tia nắng mặt trời rực rỡ, soi rọi vào áo cưới trắng như tuyết phát ra đầy hào quang, Cận Tử Kỳ lẳng lặng nằm ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, tránh ánh sáng chói mắt.

      Trâu Hướng mặc lễ phục, đối với Cận Tử Kỳ lêntiếng hô "Phu nhân" sau đó cung kính mở cửa xe Lincoln ra.

      Tống Kỳ Diễn trước tiên đặt xuống ở chỗ ngồi phía sau, cẩn thận từng li từng tí, vì đểtránh cho đụng phải đầu của , cho nên cẩn thận đụng phải đầu của mình.

      "Đông!" mặt nhăn mày cau, tính khí nóngnảy để cho muốn chửi lấy chửi để ầm lên, nhưng lại nhịn trở về.

      Sau khi ổn định cho Cận Tử Kỳ, lập tức lên phía trước cho Trâu Hướng trông chừng cửa xe cái vỗ đầu.

      "Chọn xe sao vậy? Chọn cái xe thấp thế này!"

      Trâu Hướng ủy khuất hồi, sờ sờ cái ót bị đánh, "Vậy phải dùng xe sang trọng tớiđón phu nhân sao?"

      Thuận tiện liếc mắt cái vào bên trong xe.

      Cận công chúa trầm tĩnh mà rũ hàng mi dài xuống, toàn thân ăn mặc xinh đẹp, đôi cánh tay và mắt cá chân mảnh mai, rung động lòng người.

      " cho phép nhìn!" Tống Kỳ Diễn cúi đầu mà rống lên câu.

      Chờ sắp xếp phân công trường hợp nhấtđâu vào đó, liếc mắt khắp mọi nơi, che đậy họ mà ho khan tiếng, lão Đại mất hứng rồi.

      Trâu Hướng vội vàng thu hồi tầm mắt, "Ha ha, Boss, phu nhân đẹp!"

      Tống Kỳ Diễn lập tức mặt như hổ, trừng mắt ta, "Lời này còn cần cậu , cậu ngồi vàophía sau chiếc xe kia cho tôi ."

      "Boss..." Trâu Hướng còn muốn giải thích, Tống Kỳ Diễn phen mà đóng phịch cửa xe.

      Tống Kỳ Diễn ngồi vào trong xe, thở phào nhõm.

      Lái xe nhất thời nhịn được, quay đầu lại, nhìn thoáng qua, lập tức bị quăng đến cái nhìn khinh khỉnh.

      Sau khi cảm thấy cảm giác nguy cơ được xua tan, Tống Kỳ Diễn với chủ nghĩa đàn ông to lớncó điểm bốc lên ra bên ngoài.

      Muốn lập tức ôm lấy chặt, nhưng ngại vìbên trong xe còn có những người khác.

      Nhìn thấy Cận Tử Kỳ bởi vì mệt mỏi nên khẽtựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi, lại có chút khống chế được mình.

      Trong đấu tranh, Tống Kỳ Diễn đổi lại chỉ cóngồi ngay ngắn chút, "Này" đối với tàixế , "Lái xe."

      Xe khi đến đường lớn vòng quanh núi, đột nhiênthay đổi chiều hướng, khiến cho Cận Tử Kỳ tỉnhtáo lại.

      Hồi lâu sau, ở chỗ ngồi phía sau hai người nọ đưa mắt nhìn nhau.

      Tống Kỳ Diễn lúc này mới phát mình thế nhưng lại ôm chặt lấy Cận Tử Kỳ, động tác nàykhi nào phát sinh, hoàn toàn ý thức được.

      Cận Tử Kỳ lại lui ra ngoài nữa, thuận thế mà nằm úp sấp vào trong ngực của .

      Tống Kỳ Diễn nhất thời cảm thấy trước naychưa từng thoả mãn như vậy.

      "Có mệt hay ?" Cận Tử Kỳ nhịn được đưa tay đặt lên trán của hỏi thăm.

      Tống Kỳ Diễn thay biểu thành thục cườngthế mới vừa rồi ở bên ngoài, biến thân thành thuốc dán dính người, gương mặt nóng bỏng áp lên gương mặt hơi lạnh của Cận Tử Kỳ, "Emhôn , mệt nữa!"

      Cận Tử Kỳ mỉm cười, mắt liếc nhìn tài xế lái xe, nhanh chóng đụng lên môi .

      Tống Kỳ Diễn ăn nên biết vị từ trong xương tuỷ, cái nhịn được, lại cúi đầu hôn cái.

      Bàn tay đặt bên bờ eo cũng theo đó buộc chặt, trong đầu giống như hạt thóc chất đầyngày mùa thu, vừa say đắm vừa thơm ngon.

      nhịn được mà thỉnh thoảng cúi đầu, cứnhư vậy hôn xuống đường.

      Ở cửa chính Thịnh Thế Hào Đình, cũng chi tiêu khoản lớn để trang trí, đó là biển hoahồng.

      Xe ô tô nhất tề dừng lại ở trước khách sạn, cácnhân viên bảo vệ trong khách sạn cũng nhanh chân mà đứng thành hai nhóm che chắn, xếpthành hàng ở hai bên dãy xe sang trọng,ngăn cản đám phóng viên săn tin ngồi xổm canhgiữ ở ngoài cửa.

      Có người đường biết vì sao, còn tưởng rằng đó là vị minh tinh nào đó hôm nay ở chỗ này cử hành hôn lễ.

      Khi cửa xe vừa mở ra, tiếng răng rắc của đènflash theo nhau mà đến, vang lên nối liền dứt.

      Những phóng viên chậm chân hơn thò đầu ra nhìn, hy vọng có thể chụp số ảnh chụp chính diện.

      Ảnh chụp dâu chú rể của đám cưới này là tin thời oanh động biết bao trang đầubáo.

      Thiên kim Cận gia bị cháu ngoại của người nắmquyền Tống gia bỏ rơi, ưu nhã xoay người mộtcái, tiến tới gả cho người thừa kế kế tiếp của Tống gia, còn là cậu của vị hôn phu tiền nhiệm, xem như là nhân vật nổi tiếng trong vòng đạitruyền kỳ !

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 35.1 Hôn Lễ Long Trọng (Hạ)


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tài xế dẫn đầu xuống xe rồi cung kính mở cửa xe.

      Giày da linh vương kiểu nam bước xuống đất, ngay sau đó rơi vào trong ống kính máy quay phim chính là thân hình cao ngất của chú rể.

      Cả người mặc lễ phục thẳng thớm màu đen, đưa cả dáng người trở nên hoàn mỹ.
      trán vài sợi tóc rơi ra hơi lộn xộn rũ xuốngtrán, ưu nhã mà tùy ý, cả người phong thái khí phách, dường như vốn dĩ là tự nhiên.
      Tốc độ nhấn phím chụp ảnh càng lúc càngnhanh, cả dải ánh đèn lóe sáng liên tiếp.

      Tống Kỳ Diễn nhướng mày, nhưng vẫn là xoay người đưa tay phải ra, dừng lại ở bên trong cửa xe mở rộng.

      Khi bàn tay mang bao tay voan mỏng đặt vào lòng bàn tay của , những ống kính lập tứcbắt được nụ cười thản nhiên bên khóe miệng .

      Khi Cận Tử Kỳ ở trong cửa xe được mở ra thìnhìn thấy phóng viên ở hai bên, người sau chen lấn người trước, ngày trước cũng nhìn thấyquen cảnh nghệ sĩ giải trí dưới trướng công ty bịtruyền thông vây khốn đuổi theo, cũng có ngày mình gặp phải, nhưng vẫn có chút khẩn trương.

      nhìn thấy bàn tay của Tống Kỳ Diễn đangchờ ở nơi đó, chần chờ giây, ngay sau đóđưa tay đặt vào.

      Giày cao gót bước xuống mặt đất rắn chắc, CậnTử Kỳ từ trong xe bước ra lập tức bị bao phủ ở giữa loạt ánh đèn loang loáng.

      "Rắc rắc" , "Rắc rắc" , "Rắc rắc" . . . . . .

      Ánh sáng chói mắt khiến cho hầu như khôngmở mắt được, chịu nổi phải lấy tay chắn lại, thân thể lui về phía sau nửa bước nhưng lại được bàn tay ôm lấy kéo qua, ngẩng đầu lên thấy là gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn mỉm cười.

      " tại đổi ý còn kịp rồi!" Lời còn chưa dứt, tay bế lấy lên.

      Hai bên vang lên tiếng ngạc nhiên thú vị và ngợica, Cận Tử Kỳ vòng qua cổ , lúc này khỏi bị động tác đó hù được.

      Hơi ngửa đầu, lọt vào trong tầm mắt chính làý cười từ khóe miệng lan tràn tới đáy mắt, cách nào che giấu phấn chấn vuimừng.

      ôm chặt, bước trong giữa haihàng vệ sĩ mở lối về phía cửa chính của ThịnhThế Hào Đình.

      Hai bên phóng viên càng thêm kích thích, vừađuổi theo vừa dồn sức bấm máy chụp hình, miệng kêu to: "Nhìn bên này!"

      hề nghi ngờ, tờ báo ngày mai mô tả ào ạt bởi màn được chứng kiến tận mắt của ngày hôm nay đây.

      Tình cảnh náo động, chú rể che chở bảo vệ dâu trong vòng tay, dâu mới núp trong lòng của chú rể, ánh mắt dịu dàng, ràng làđang nở nụ cười hạnh phúc, trong lúc đó khi ngẩng đầu lên vô cùng xinh đẹp, quý khí bức người.

      Đây thể nghi ngờ là đôi làm người tahâm mộ nhất năm nay, được xem là đôi tìnhnhân đẹp đôi môn đăng hộ đối.

      Còn có phóng viên kênh Tin tức tài chính và kinh tế đến ngay trường bắt đầu đưa tin,dõng dạc miêu tả hình ảnh ở ngay cửa.

      Trong đêm, thành phố này biết có bao nhiêu chưa lập gia đình hoặc là mớira trường, hướng vị tiểu thư Cận gia này làmchuẩn, hi vọng có ngày cũng có thể bay lên ngọn cây, như diều gặp gió.

      Thế nhưng mọi loại lời đồn đãi kích động lòng người ở bên ngoài, tất cả đều bị cửa chính của Thịnh Thế Hào Đình ngăn cách ra ngoài.

      Cận Tử Kỳ được Tống Kỳ Diễn đường bế thẳng lên gian phòng cao nhất của khách sạn, giống như khí huyên náo rộn ràng ở bên ngoài, bên trong là phong thái an tĩnh dịu êm, mở ra giường đôi lớn to được trải đầy cánh hoa hồng.

      "Có cảm thấy mệt hay ?"

      Tống Kỳ Diễn ngồi xổm ở trước mặt , kéobàn tay đặt ở bên khóe miệng hôn cái,nhưng sau đó lại buông ra.

      Ngược lại ngẩng đầu lên hỏi thăm : "Có khẩn trương lắm ?"

      Cận Tử Kỳ ngồi ở bên mép giường đôi, nhìnsang người đàn ông nửa quỳ nửa ngồi, lặng lẽlắc đầu, khóe môi mím cười yếu ớt.

      lại đột nhiên nhấc vạt áo cưới của lên,trong lúc kinh ngạc nhìn chằm chằm, cởi bỏ đôi giày cao gót quá cao của ra.

      Lòng bàn tay ấm nóng áp lên lòng bàn chân lạnh như băng, ngón chân của Cận Tử Kỳ tự chủ mà co quắp lên.

      "Quả nhiên lạnh giống như tưởng tượng." ngẩng đầu, mặt ràng lên "Đúnglà như thế."

      Cận Tử Kỳ muốn rút chân của mình về, lạikhông cho, tiếp tục tháo nút áo Âu phục, rồi đem đôi chân lạnh ngắt của ủ vào bên trong, "Như vậy tốt hơn chút rồi."

      Hai tay của Cận Tử Kỳ chống đỡ ở phía saukhông khỏi bấu chặt tấm ga giường độn bôngmềm mại ở phía dưới, lại lần nữa có chí khí mà đỏ mặt chịu thua, khẽ cắn làn môi dưới, nhìn sang dưới vầng trán đầy đặn của , hàng lông mi đen dầy đẹp mắt.

      hồi lâu sau, rốt cục mới ngẩng đầu, trong con ngươi đen thâm thuý phát ra ánh sángnhu hoà lóng lánh, càng rung động lòng người.

      "Tiểu Kỳ, dường như có chút khẩn trương." cười nhạt tiếng, trong giọng lại thậtsự có chút ngập ngừng chắc chắn.

      nghe thấy thế mà ngẩn ra, nhìn sang gương mặt đầy vẻ cố gắng khắc chế cảm xúc thấpthỏm yên.

      biết mình làm thế nào mà lướt xuống đất, lụa trắng mỏng phủ kín đầy đất, hai chân thon gầy của giống như đuôi cá Mỹ Nhân Ngư uốn lượn thảm trải sàn, xinh đẹp mà yên tĩnh.

      Hai tay của nâng đôi bàn tay của lên, đôi mắt được vẽ bóng mắt màu vàng nhạt hơi rũ thấp xuống, sau hồi im lặng, giọng như cánh ve của vang lên: "Em nguyện sống cùng với ."

      giọt nước mắt chợt rơi xuống.

      Rơi vào mu bàn tay của .

      Thậm chí phát ra thanh ràng.

      "Tách!"

      Đây là lần đầu tiên Cận Tử Kỳ nghe được tiếngnước mắt, ra chúng cũng có thanh.

      thoáng tò mò theo dõi giọt nước loang ra mu bàn tay của , sau đó ngước mắt nhìnhắn chăm chú, giữa mày mắt đều là ý cười lóe ra vầng sáng lóng lánh, " nghe chưa?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn sang khóe mắt còn sót lại chút nước lấp lánh, giơ tay lên dùng lòng ngóntay lau góc còn ướt.

      Đáy mắt tràn đầy tia sáng của vui mừng và hạnh phúc, bàn tay của chuyển qua ra saugáy của , cẩn thận mà tiến gần lại, hôn mổ xuống làn môi của , "Nghe được, hơn nữa rất vui vẻ."

      Khóe miệng Cận Tử Kỳ thể kiềm chế mà giương lên, còn muốn điều gì, đầu lại bị ôm qua bên.

      Có chút sững sờ mà trợn tròn đôi mắt đẹp, thong thả ung dung mà hôn bổ sung lại nụ hôn gấp gáp vừa rồi.

      Có khách mời mới vừa đẩy cửa ra chuẩn bị vào chúc mừng, nhìn thấy bên trong có đôi nam nữ quấn quít nên phải dừng bước.

      Đứa trẻ níu lấy khe cửa rình xem bị ngườilớn che mắt rồi kéo , còn những người lớn nhìn nhau, hiểu ý mà cười cười.

      Cửa phòng lần nữa được đóng lại nhẹnhàng, thanh tịnh giống như chưa bao giờ có người đến.
      lúc hai người khó tách khó chia, khi thiếuchút nữa ngã lên giường, ở cửa chợt loé lên ánhđèn.

      Tống Kỳ Diễn có tính cảnh giác khá cao lập tức đem Cận Tử Kỳ kéo vào trong ngực, lấy tay che mặt của .

      Cận Tử Kỳ cũng bởi vì biến cố bất thình lìnhkhông thể kiềm chế mà đầu vai run rẩy.

      Còn Tống Kỳ Diễn sau khi bố trí cho ổn định ở bên cửa sổ, nhanh chân đứng dậy phóng tớicửa, phen bắt được phóng viên trà trộn vào, "Ai cho phép vào chụp hình?"Giọng u lạnh lẽo nghiêm nghị.

      Phóng viên bị vẻ mặt sa sầm đen như Bao Côngcủa dọa cho sợ đến mức biết nóinhững gì, chẳng qua là ôm chặt máy chụp hình trong tay.

      Chân mày của Tống Kỳ Diễn vừa nhíu, phát cánh tay của mình có bàn tay trắng nõn nhưng có lực mạnh mẽ.

      Xoay người nhìn, là dáng người cao gầy,nhìn qua cao quý lạnh lùng thanh xuân, chính là Lục Cảnh Hoằng.

      đối với Tống Kỳ Diễn cười nhàn nhạt tiếng, sau đó lại thổi bông tuyết bên ngườixuống, "Nể mặt lần ."

      Cơn giận của Tống Kỳ Diễn giảm, nhưngvẫn là nể tình mà thả tay ra.

      Phóng viên theo lời nộp cuộn phim lên ,ngay sau đó vừa bò vừa chạy còn bóng dáng, chỉ sợ tên bạo chúa này đổi ý.

      Tống Kỳ Diễn quay qua nhìn người đàn ông trước mắt, cái người này gần như có thể dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung, "Cậu đến từ lúc nào?"

      Lục Cảnh Hoằng mấp máy môi mỏng, tầm mắtlại gửi vào phòng rửa tay cách đó xa, ánh mắt dịu dàng như nước.

      "Vừa đến, Tiểu Noãn thay tã cho đứa ."

      Tống Kỳ Diễn rất ít thấy mặt tên quái nhâncó cái biệt hiệu "Băng sơn mỹ nhân" này có nụcười rạng rỡ như vậy.

      " dâu có ở bên trong ?" Lục CảnhHoằng đến gian phòng sau lưng Tống Kỳ Diễnnhìn lướt qua, "Cận Tử Kỳ?"

      xong, ta lập tức kéo ra chiếc khăn lụabên trong túi áo trang trí Âu phục của TốngKỳ Diễn, thanh thản mà lau hai tay.

      "Cậu ——" Tống Kỳ Diễn lập tức đoạt lại, đâychính là Tiểu Kỳ tự tay chọn cho nha.

      Hành động ngây thơ hẹp hòi như vậy, khiến cho Lục Cảnh Hoằng cười to, và so với hình tượngnói năng thận trọng nghiêm túc ngày trước khớp.

      thở dài, vô hạn cảm khái: "Rốt cục vẫnphải để cho cậu lấy được." Liếc nhìn mảnh khănlụa kia.

      Tống Kỳ Diễn cẩn thận mà gấp gọn khăn lụa bỏvào trong túi áo ngực, cười đắc ý như gióxuân phơi phới : "So ra vẫn kém cậu."

      Nụ cười của Lục Cảnh Hoằng dừng lại, sau đó biến thành kiểu cười khác rất có nội hàm, "Tôi nghe dâu và Tần Viễn có chút lạivới nhau, có thể từ trong tay ta ôm được mỹ nhân về, tôi ngược lại rất bội phục cậu."

      "Ít ở chỗ này cùng tôi nghiền ngẫm bới móc từng chữ !"

      Lục Cảnh Hoằng mỉm cười, "Tôi như thế nào quên trình độ Trung văn của cậu trước giờ chỉ quanh quẩn tiến lên gần được với mứctiêu chuẩn."

      "Cậu muốn cười nhạo tôi sao?" Giọng bắt đầu bất thiện.

      Lục Cảnh Hoằng cười lắc đầu, theo dõi ,"Cậu để mình Tử Kỳ nhét vào bên trong có chuyện gì sao?"

      "Tử Kỳ là để cậu gọi sao?" Tống Kỳ Diễn bấtmãn hết sức.

      "Hắc! Ban đầu tại sao cậu gọi là Tiểu Noãn ?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn qua bộ dạng tiểu nhân gian trá đắc chí của , thở dài, nhận thua.

      Khi Lục Cảnh Hoằng hướng sang hành lang thìcười cái , đến gần bên tai của , "Để cho cậu cùng chị dâu gặp mặt bà xã và congái của tôi!" Trong giọng cách nàoche giấu khoe khoang.

      Tống Kỳ Diễn xuy tiếng, vừa định phảnbác, chợt nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ đầy vui sướngcủa Mỗ Mỗ: "Baba, baba!"

      Ý niệm trong đầu thoáng chuyển, hàng lông mày thanh tú khẽ nhướng, rất nể tình mà gật đầu cái: "Được thôi."

      Cậu có bà xã con , tôi cũng có bà xã con trai,còn là đứa con trai xinh đẹp đến mức làmcho người ta chảy nước miếng.

      Mang theo loại tâm lý ganh đua so sánh này, Tống Kỳ Diễn đem Cận Mỗ Mỗ chạy tới giơ lên, nặng nề hôn xuống cái, chọc cho Cận Mỗ Mỗ cười khanh khách, sau đó đối với Lục Cảnh Hoằng : "Cùng nhau vào thôi."

      . . . . . .

      Cận Tử Kỳ lần đầu tiên gặp Lục Cảnh Hoằng, có điểm tuyệt đẹp, chưa từng nghĩ đến đàn ông lại cũng có thể có bộ dạng tinh xảo như vậy.

      Nhưng vừa tiếp xúc khuôn mặt mẹ kế của Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ lập tức vừa chào hỏi kháchsáo vừa qua ôm Mỗ Mỗ ngồi vào bên.

      Bọn họ chuyện phiếm nội dung rất rộng, căn bản là tư duy toát ra rất nhanh.

      Trong chốc lát chuyển hướng qua nơi này, trong chốc lát lại chuyển hướng sang nơi khác.

      Lục Cảnh Hoằng quá thích chuyện phiếm, tương đối ít lời, mà Tống Kỳ Diễn chỉ khinói đến nông nghiệp khi đó miệng lưỡi mới lưu loát.

      Cho nên đề tài vừa loạn vừa hỗn tạp, thườngthường đến nơi đến chốn.

      Cận Tử Kỳ ở bên nghe được mà đầu ócchoáng váng, hai người kia chuyện đến vềsau lại trực tiếp ở nơi này phát ra tràng bãotáp ngữ.

      tò mò bọn họ tại sao có thể kéo dài cuộc đối thoại đầu voi đuôi chuột như vậy?

      suy nghĩ, cửa phòng lại bị chuông cửa ấn vang, cảm giác rất nhàng, xuất phát từ tay của người phụ nữ.

      "Là Tiểu Noãn đến đây." Lục Cảnh Hoằng nóixong liền đứng dậy mở cửa.

      Cửa phòng mở ra, ánh vào trong tầm mắt mọingười chính là Tô Noãn bế đứa bé, mang mặt nụ cười đơn thuần lương thiện,trong đôi mắt phượng sâu thẳm trắng trongthuần khiết làm cho gương mặt tăng thêm mấyphần phong tình.

      Vốn yên lặng ngồi ở bên giường thả rơi hai cái chân ngắn , Cận Mỗ Mỗ đột nhiên trượtxuống phía dưới, ngã lăn quay ở thảm trảisàn.

      "Phịch" tiếng, cũng thu hút chú ý củanhững người khác trong phòng.

      Cận Tử Kỳ hơi cúi đầu, lập tức nhìn thấy CậnMỗ Mỗ quỳ rạp mặt đất như kiểu chó bới mà nhúc nhích, lo lắng nó ngã đụng vào đầu nên choáng váng, vội vàng ngồi xổm xuốngmuốn ôm nó ngồi dậy xem xét tình trạng thương tích.

      Há liệu Cận Mỗ Mỗ như con cá chạch trượtkhỏi hai tay của , nhanh như chớp đứng lên,sau đó vui vẻ chạy đến cửa, phen ôm lấychiếc chân mảnh khảnh của Tô Noãn, giơ lên khuôn mặt như hoa miệng cười toe toét: "Chàodì!"

      Tô Noãn lúc này được xưng hô như vậy mà phảingẩn người, ngay sau đó liền đáp lại bằng nụ cười : "Chào cháu!"

      "Dì ơi, bế em mệt ?" Cận Mỗ Mỗ nghiêng đầu chớp mắt to.

      "Cũng được, em nặng." Tô Noãn nhắc tới con của mình đường nét mặt lậptức nhu hoà.

      Lục Cảnh Hoằng ôm vai Tô Noãn qua, "Quabên ghế sofa kia ngồi ."

      Tô Noãn gật đầu, lại phát ống quần bị người níu lại nhúc nhích được, "Dì, qua giường bên kia , em có thể buồn ngủ rồi, em nếu là nằm ở ghế sofa đó bị ngã."

      Cận Mỗ Mỗ mang vẻ mặt nhiệt tình sốt sắng, "Mỗ Mỗ giúp dì chăm sóc em là được rồi!"

      Cận Tử Kỳ kinh ngạc với việc Cận Mỗ Mỗ nhiệttình hiếu khách, theo ánh mắt của Mỗ Mỗ mà nhìn lên, nhìn thấy Tiểu công chúa Lục gia trong lòng Tô Noãn, là bé cưng xinh xắn giống như tiểu thiên sứ.

      Mặc bộ váy liền áo , nửa người màu đen thân váy màu đỏ, nho , cực kỳ đángyêu.

      Khoảnh khắc ấy Tiểu công chúa Lục gia đangđảo tròn mắt, cúi đầu nhìn Mỗ Mỗ phát ra âmthanh "Ngô" tiếng, nhàng, ngọt ngàongây thơ , Cận Tử Kỳ nhịn được ca ngợi,"Cục cưng xinh đẹp."

      Tô Noãn đối với Cận Tử Kỳ cười cười, mà CậnMỗ Mỗ chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằmTiểu công chúa Lục gia giống như bé cũng tò mò mà nhìn nó, dải nước miếng từ khoé miệng hé mở chảy ra giọt lên bộ quần áo Âu phục .

      Tống Kỳ Diễn cảm giác mình chưa từng thất bại qua như vậy, tự mình vẫn lấy con trai làm kiêu ngạo lại bị con nhà người ta quyến rũ mất hồn, chính ở chỗ này kéo níu lấy chân mẹ củangười ta đến chảy nước miếng.

      "Con của tôi xinh đẹp chứ?" Lục CảnhHoằng đột nhiên quay đầu đối với cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

      Điển hình ** hành vi khiêu khích khoe khoang che giấu!

      Tống Kỳ Diễn từ chối cho ý kiến mà dời mắt đichỗ khác, nhưng bên kia con trai mình lại quát to tiếng vang dội: "Xinh đẹp!"

      xong, phen lau mất nước miếng cằm, hai mắt lại dính người tiểu công chúa Lục gia rời bỏ.

      Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy có chút lúng túng, tiểu tử này đừng là vừa ý Tiểu công chúanhà người ta rồi chứ?

      Nhưng mà năm nay tuổi tác cũng có phần quánhỏ nha. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :