1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 26.1 Bà Xã, Em Là Thơm!


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Người Bạch gia sau khi ngượng ngập rời , trong phòng khách rất nhanh khôi phục mộtmảnh an bình và yên tĩnh.

      Tống Chi Nhậm ôm Mỗ Mỗ khóc đến đỏ cả mũi, quay sang hai vợ chồng ngồi ở bên lên tiếng: "Nếu lĩnh chứng, cử hành hôn lễ là điều nhất định, Tống gia chúng ta mà khôngbao giờ bạc đãi nàng dâu."

      Cận Tử Kỳ im lặng mà cười cười, cũng khôngcó ý kiến gì, Tống Kỳ Diễn cũng để ý e dè xử lý.

      "Các con vẫn ở tại nhà Tử Kỳ cũng phảilà biện pháp, đến lúc làm xong lễ cưới thìchuyển tới ở !"

      Lời của Tống Chi Nhậm vừa ra, lập tức cóngười ngồi yên.

      Tống Nhiễm Cầm chợt đứng lên: "Cha, cha như thế nào. . . . . ."

      Miệng khẽ nhếch, bộ dáng dám tin.

      Trước đó Tống Chi Nhậm đối với việc Tống Kỳ Diễn chuyển ra ngoài sống tự lập nhắm mắt mở mắt, thậm chí khi Tống Kỳ Diễnxách theo hành lý dọn vào Cận gia cũng khôngđứng ra câu phản đối.

      Giờ phút này lại trực tiếp đề xuất muốn Tống Kỳ Diễn mang theo vợ con chuyển vào đại viện Tống gia, cái quyết định này tới quá mức đột ngột, làm cho Tống Nhiễm Cầm vốn cho là mìnhcó thể luôn luôn bá chiếm Tống gia phải hoảnghốt lo sợ.

      Tống Nhiễm Cầm nhất thời hồi lâu quênmất chuyện, chẳng qua là căng lớn con mắt nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ở đối diện.

      Chỉ sợ bỏ lỡ chút xíu biểu tình biến hóa mặt họ.

      đợi họ đưa ra câu trả lời, mà đáy mắtbà vẫn lóe ra ánh mắt chờ mong.

      —— mong mỏi Tống Kỳ Diễn bọn họ thẳng thắn mạnh mẽ mà cự tuyệt chuyện chuyển đến.

      Chuyện Tống Kỳ Diễn và Tống Chi Nhậm hợp nhau, Tống Nhiễm Cầm cũng phải là biết.

      Đây cũng là lý do bà hiểu tại sao Tống Chi Nhậm trong lúc bất chợt lại muốn bọn họ chuyển chỗ đến đây.

      Đây phải là tự tìm tội cho mình sao?

      Nhưng Tống Nhiễm Cầm sau khi kinh ngạc, lại quên mất điểm ——

      Luân chi nhạc (niềm vui gia đình). Đặc biệt là đối với kiểu người già như Tống Chi Nhậm như gỗ sắp sửa mục mà rất là coi trọng.

      Tống Kỳ Diễn thế nào cũng chọc cho ông tứcgiận, nhưng tóm lại dù sao vẫn là cốt nhục củamình, theo họ Tống của mình!

      Tống Chi Nhậm làm như thấy được TốngNhiễm Cầm hoảng hốt, vẫn nhìn hai vợ chồngtiếp tục : "Chờ các con dọn đến đây chuyển đến toà nhà chính ở , dù sao phòngtrống cũng là trống ."

      "Cha, toà nhà chính luôn luôn chỉ là cha ở, như thế nào đột nhiên để cho nhiều người như vậy chuyển vào?"

      Tống Nhiễm Cầm hiển nhiên cuống cuồng rồi, việc chuyển vào biệt thự bên cạnh so với chuyển vào toà nhà chính, điều này ý nghĩa rất lớn giống nhau!

      Mình và chồng cùng con trai ở bên cạnh chanhiều năm như vậy, cha cũng mở miệng để cho bọn họ chuyển đến đây.

      tại Tống Kỳ Diễn vừa trở lại, liền trực tiếpmang theo vợ con mang vào toà nhà chính.

      Kiểu đãi ngộ này có khác biệt cần cũng biết!

      Tống Chi Nhậm cũng nghe ra trong giọng Tống Nhiễm Cầm có bất mãn, giống như liếcbà, hừ : " được ở toà nhà chính chẳng lẽ con muốn dọn khỏi toà nhà phía đôngđi ra ngoài để cho bọn người của em trai con ở sao?"

      Những năm này, Tống Nhiễm Cầm mình thìđộc chiếm biệt thự phía đông, mà Tô HànhPhong và Tô Tấn An ở tại toà nhà phía tây.

      Tống Nhiễm Cầm bị Tống Chi Nhậm quay lạibác bỏ đến á khẩu trả lời được, sắc mặttrong nháy mắt thay đổi đến khó coi.

      Khô khốc cười khan tiếng: "Cha, nghe đượclời này của cha xong, con đây phải là cao hứng sao?"

      "Hừ, tốt nhất là cao hứng!" Tống Chi Nhậm rõràng quá tin tưởng Tống Nhiễm Cầm đâymặt sắp khóc lại thơm thảo cao hứng, nhưng cũng có ý định vạch trần bà, đỡ phải tựtìm phiền toái cho bà cơ hội gây sức ép.

      Tống Kỳ Diễn cũng cười tiếp: "Cha, tôi và Tử Kỳ cũng quá quan tâm đến chỗ nhiều người ưa thích, cho nên. . . . . . Ý tốt của cha chúng tôi ghi nhớ trong lòng, về phần chuyện chuyển đến vẫn là sau này hãy ."

      Mặt Tống Chi Nhậm như hổ, có chút vui mà trách cứ: " gì vậy? Cái gì gọi là nhiềungười, người nhà ở chung đoàn phải càng náo nhiệt sao?"

      Tống Kỳ Diễn chẳng qua là mím khóe môi cười, lên tiếng nữa.

      Tống Chi Nhậm biết lay chuyển khôngđược, lập tức nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, lão già ta đây khi còn sống muốn hưởng thụ mộtchút niềm vui gia đình, con có thể thông cảmkhông?"

      xong, làm bộ sờ sờ đầu của Mỗ Mỗ ở trongngực, mang đôi mắt tang thương, trong đôimắt mơ hồ lệ quang dao động. Luôn miệng thởdài vài tiếng, cuối cùng còn xoay mặt giơ tay áolên lau khóe mắt.

      Đột nhiên cảm nhận được sau lưng có cái tay bé vỗ về an ủi, khóe mắt Tống Chi Nhậm càng ướt át, mạch ôm lấy Mỗ Mỗ đứa bé ngoan, sau đó đối với hai vợ chồng vô lương "Các con coi như là thương hại ta ônggià đáng thương này !"

      Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhàn nhạt cười xuốngdưới, "Tống lão đùa, trong nhà có HànhPhong và Tô phu nhân phụng bồi phải tốt hơn sao, tôi thấy A Diễn từ đầu tới đuôi mà cũng chưa từng khiến cho ngài vui vẻ."

      Khóe mắt lại liếc về phía Tống Kỳ Diễn bên cạnh, "Nếu là về nhà ở, chừng mai kia lạichọc cho ngài tức giận!"

      Tống Chi Nhậm còn chưa mở miệng, Tống KỳDiễn ngược lại mặt biểu ra mất hứng.

      Nghiêng người về phía trước, từ đằng sau kéo đầu vai Cận Tử Kỳ qua, ngón tay khảy lêntrán của , cười mắng: " thấy em là càngngày càng lớn gan, xấu người khác cũng quay lưng lại nhìn!"

      "Có sao? Lời em cũng đều là lời ."Cận Tử Kỳ mang vẻ mặt cho là đúng.

      "A? Vậy ngược lại em chút xem, làm sao chọc cha tức giận rồi?"

      Hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ, chútnào cho Tống Chi Nhậm cơ hội chen miệng vào.

      Dư quang khóe mắt Cận Tử Kỳ như có nhưkhông liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm có chút tức giận, sau đó mới nhìn Tống Chi Nhậm vừa cườivừa : "Tống lão, đại đường bên kia có treo bộtranh Tứ Đại Đồng Đường người biết ?"

      Tống Chi Nhậm mặc dù có nhìn kỹ qua bức tranh kia, nhưng cũng biết đại khái, mắtquét về phía Tống Kỳ Diễn, nhưng lời lại đối với Cận Tử Kỳ hỏi: "Hỗn tiểu tử này gì đó sao?"

      Khóe miệng Cận Tử Kỳ cong lên trả lời: "Vừarồi lúc vào, tôi con cháu đầy đàn, điều này là phúc khí, ấy lại cứng rắn mà đó chỉ là biểu tượng của gia đình, nhiều người có cái gì tốt, sau lưng còn biếtngươi tranh ta đấu như thế nào?"

      Nhưng Tống Chi Nhậm sau khi nghe xong lời Cận Tử Kỳ giải thích, sắc mặt từ từ ngưng trọng.

      Ông sống đến hơn bảy mươi tuổi, nếu như còn nghe hiểu ý tứ trong lời của con dâu mình vậy coi như là sống vô dụng rồi!

      Con trai ông và con dâu trách ông cungcấp nhà ở cho người nhà con ông!

      Tống Chi Nhậm ngẩng đầu nhìn thấy Cận Tử Kỳ nở nụ cười ôn hòa——

      Nha đầu Cận gia này nhìn dường như đạm bạc,nhưng nếu phát động hung ác cũngkhông chút nào kém so với mẹ ruột của mộtphần nào.

      Tống Chi Nhậm sau khi suy nghĩ kỹ sâu xa, quay đầu nhìn sang Tống Nhiễm Cầm đứng ngồikhông yên : "Nhiễm Cầm, con cùng Tấn An kết hôn ba mươi năm rồi phải ?"

      Tống Nhiễm Cầm chỉ cảm thấy điềm xấu nhưtràn vào thân thể, cảnh giác mà nhìn sang TốngChi Nhậm: "Cha ngài có ý gì?"

      Tống Chi Nhậm xưa nay hiểu đứa con nàyđúng là người ngu ngốc, cũng quanh co lòng vòng, trực tiếp : "Ta bảo hộ được con nhất thời lại bảo vệ được con cả mộtđời, con và Tấn An người cũng năm mươi,cũng nên có nhà của mình!"

      "Cha, người là muốn đuổi chúng con ra ngoàisao?"

      Tống Nhiễm Cầm rốt cuộc ngồi yên, haitay run run, sắc mặt trong nháy mắt lại càng trắng bệch.

      Miệng thoa son môi lúng túng vâng dạ, nhưng biết nên mở miệng như thế nào mới có thể chọc giận cha của mình.

      Tống Chi Nhậm nhìn con mình mặt tái nhợt, trong lòng tuy có chút muốn, nhưngmà vẫn nên lấy đại cục làm trọng ——

      Ông sống được mấy năm nữa, lúc nàyquan trọng nhất chính là bồi dưỡng người thừa kế xuất sắc!

      Tống Chi Nhậm gật đầu: "Các con thích chỗ nhàcửa như thế nào, nhìn trúng cho ta biết,coi như là ta tiếp tế của đồ cưới cho con, HànhPhong cũng còn nữa, là nên có thêm vài chỗ ở, tránh cho ngày sau kết hôn bị thônggia xem thường."

      Tống Nhiễm Cầm hoàn toàn tiếp thụ nổinhững điều liên tiếp này đến mức đả kích, cảngười lảo đảo muốn ngã.

      Ở nơi này, tối thiểu còn có thể là cháu ngoại hầu hạ dưới gối, thừa kế Tống thị cũng là chuyện thuận lý thành chương.

      Lúc này đây khi bị đuổi ra khỏi Tống gia,vậy sau này bất kể chuyện gì của Tống thị còn liên quan đến người con như bà ?

      Tống Nhiễm Cầm giống như hiểu ra điều gì đó, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ ngồi ở đối diện.

      Ngón tay run rẩy mà nhắm thẳng vào bọn họ, lại sửng sốt nên chữ.

      Đôi vợ chồng trộm cướp này là ác độc, là muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?

      Biết người biết mặt nhưng biết lòng, ra là người vô cùng tàn nhẫn phải bà, khôngphải Tống Chi Nhậm, mà là Tống Kỳ Diễn!

      Tống Chi Nhậm hiển nhiên cũng nhìn ra TốngNhiễm Cầm tức giận, nhưng ở trước mặt con trai mình thể làm gì.

      "Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thiếu mộtthứ cũng được, người lớn tuổi, dù sao vẫnhi vọng bọn có thể hầu hạ dưới gối, Nhiễm Cầm, nếu như con có phần hiếu tâm này sau nàyđến thăm ta nhiều chút là được rồi." Cận TửKỳ thu lại tầm mắt cúi đầu, cầm chén nước trênkhay trà uống hớp, ngăn lại ánh mắt oánhận của Tống Nhiễm Cầm.

      Tống Kỳ Diễn lại mỉm cười mà nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm: "Tôi nghe Cận gia gần đây mới mở bán số nhà cao tầng, bất kể là vị trí địa lý hay là diện tích phòng ốc so với hai căn biệt thự kia của Tống gia sai biệt lắm, nếu như mua mà hẳn là lấy giá cả thân tình."

      Tống Kỳ Diễn mang dáng vẻ nhiệt tình,nhưng Cận Tử Kỳ nghe như thế nào đều có cảm giác cười nỗi đau của người khác đây?

      Cận Tử Kỳ cảm thấy việc họ làm có bao nhiêu quá đáng.

      Nơi này vốn chính là Lam gia, thuộc về TốngKỳ Diễn, Tống Nhiễm Cầm lại có cái tư cách gìbám víu lấy thả?

      làm sao cũng thích nơi này,nhưng vì Tống Kỳ Diễn, vẫn là có thể gắng gượng mà ở lại.

      Nghĩ như vậy, Cận Tử Kỳ cũng ngước mắt nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm: "Niệm Chiêu về sau là phải gả vào Tô gia, nhà cửa coi như là đồ cưới của Cận gia cho , tôi trở về cùng ba mẹ tôithương lượng việc này."

      sai, là gả vào Tô gia, mà phải Tống gia!

      Như mong muốn nhìn thấy sắc mặt Tống NhiễmCầm biến hoá đủ sắc, Cận Tử Kỳ có lòng tốt màkhuyên nhủ: "Phu nhân cần thay Cận gialo lắng, căn nhà, Cận gia hẳn là cấp cho được rất tốt, huống chi đây là gả con !"

      Tống Nhiễm Cầm chẳng qua là gắt gao trừngmắt Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn "Mèo khóc chuột giả từ bi", cắn răng hừ lạnh : "Tôikhông cần các người ở nơi này làm bộ làm tịch,chúng tôi vẫn còn có nghèo đến mức phảichờ Cận gia các người tới bố thí."

      "Nhiễm Cầm..." Tống Chi Nhậm nhăn mày lại,giọng có chút khó chịu tuỳ tiện bỏqua đối với thái độ xấc xược của Tống NhiễmCầm.

      Nhưng Tống Nhiễm Cầm phẩy tay áo bỏ ,cửa phòng khách bởi vì lực đẩy quá mạnh màdội lại phát ra tiếng vang nặng nề.

      Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng đều thoáng cong lên rồi hạxuống thể nhận ra.

      "Cái bà mẹ chồng này hung dữ nga!" Cận Mỗ Mỗ trong ngực Tống Chi Nhậm che lấy hai mắt to, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi.

      Tống Chi Nhậm nhìn lên thấy cháu ngoan trongngực, chuyện Tống Nhiễm Cầm nhất thời némđến sau ót.

      Vui tươi hớn hở mà nâng Mỗ Mỗ thông minhlanh lợi lên, nhìn như thế nào cũng thấy yêuthích.

      Tống Chi Nhậm cười đến mức thấy răng khôngthấy mắt: "Đứa cháu tinh quái của tôi, vài ngày gặp có thể tưởng tượng nhớ chếtông cố... đúng, phải là ông nội, đúng vậy,là ông nội, ha ha!"

      "Mỗ Mỗ cũng nhớ ông nội!" Cận Mỗ Mỗ chớpmắt to, ngước khuôn mặt quả táo lên, bàn tay bé ôm lấy mặt Tống Chi Nhậm, ngạc nhiên"A" tiếng: "Ai nha, mấy ngày thấy ông nội, ông nội càng thêm trẻ tuổi ra đây!"

      Tống Chi Nhậm nghe lời này xong nhất thờicười đến khép miệng: "Có ?Cục cưng như vậy, nghe thấy tronglòng ông nội rất thoải mái, có thể so với ba ba kia của con tốt hơn biết gấp bao nhiêu lần ——"

      "Tôi khen khen , như thế nào cũng mang tôi ra để tổn hại như vậy?" Tống Kỳ Diễn sờ sờ sóng mũi cao thẳng của mình.

      Tống Chi Nhậm hầm hừ mà liếc xéo Tống Kỳ Diễn cái, ngược lại nhìn Mỗ Mỗ lại là vẻ mặt từ ái mà cười cười.

      "Đúng rồi, trước đó hai ngày ta có mời caotăng Phạm tự xem ngày sinh tháng đẻ của cục cưng chúng ta, cao tăng mệnh của cụccưng là đại phú đại lợi, nếu như sinh ở cổ đại trong tương lai là người tài năng tương xứng,đặc biệt ban cho tên Vũ Cơ(*)."

      "Ngu Cơ (*)?" Tống Kỳ Diễn mới vừa hớp ngụm trà vào miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài, nhìn qua Tống Chi Nhậm mặt mũi trànđầy đắc ý, "Tên gì hay lấy hết lần này tới lần khác phải gọi Ngu Cơ, con lừa ngốc kia như thế nào đặt ra tên như vậy?"

      *Vũ Cơ (Yǔ Jī) và Ngu Cơ (Yú Jī) phát nghe gần giống nhau nên chị hiểu lầm.

      Tống Chi Nhậm lập tức mất hứng, "Cái gì con lừa ngốc, đó là cao tăng đắc đạo, đặt tên hiển nhiên cũng là thuận theo mệnh rồi, cục cưngchúng ta sau này lập tức gọi Tống Vũ Cơ!"

      Khóe mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, cái tên gọi "Ngu Cơ" này đúng là có phần vượt quá giới hạn. . . . . .

      "Tống lão, người xem có thể để cao tăng lại đặt cái tên khác hay , Mỗ Mỗ là bé trai, gọi Ngu Cơ có bao nhiêu thích hợp."Cận Tử Kỳ lên tiếng thương lượng .

      Tống Chi Nhậm thấy cha mẹ đứa đối với tên đều có ý kiến, trong lòng cũng thoải mái.

      "Cái gì gọi là đặt lại cái tên khác, các ngươi đây là muốn tôn trọng thần linh sao? Cao tăng ban tên cho đó là phúc khí lớn lao củaTống gia chúng ta, cứ quyết định như vậy, saunày Mỗ Mỗ chúng ta gọi là Vũ Cơ!"

      Cận Tử Kỳ nhịn được giơ tay lên vuốttrán, Ngu Cơ, gọi như thế trong lòng đều cóđiểm khó chịu.

      Vẫn thể gọi giống như những đứa trẻkhác, Cơ Cơ, Tiểu Cơ, Aaa...

      Tống Kỳ Diễn trực tiếp khịt mũi coi thường:"Sao cha để cho cao tăng đặt tên cho con trai tôi là Hạng Vũ ? Đây chẳng phải là danh hiệu càng thêm vang dội sao?"

      Tống Chi Nhậm lại giống như nghera ý châm chọc trong lời của Tống Kỳ Diễn,vỗ đầu gối của mình, vui tươi hớn hở : "Hômkia ta trong miếu, gặp được lão huynh đệ,ông ta cũng cầu phúc cho cháu của ôngvừa mới đầy tháng, cao tăng cũng đặt tên cho cháu ông ấy, chính là Tương Vũ trong miệng tiểu tử ngươi, hình như họ Lục, đúng rồi, gọi làLục Tương Vũ."

      (*) Hạng Vũ (Xiàng Yǔ) và Tương Vũ (XiāngYǔ) cũng phát gần giống nhau.

      Cận Tử Kỳ: ". . . . . ."

      Tống Kỳ Diễn: ". . . . . ." Tục ngữ bệnh tới như núi sập, chẳng lẽ chính là Tống Kỳ Diễn người này sao?


      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 26.2 Bà Xã, Em Là Thơm!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cận Tử Kỳ tỉnh lại, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn nằm bên cạnh sắcmặt được bình thường.

      Đưa tay vừa thử sờ lên trán , vừa so với nhiệt độ của mình khác biệt lắm,chẳng qua là lòng bàn tay có thêm lớp mồ hôi.

      Loại khí này, có mở hệ thống sưởi, lại vẫn có thể ngủ mà xuất ra thân đầy mồ hôi?

      Nhưng mà, khi sờ qua trán cũng nhìn ra có triệu chứng lên cơn sốt.

      "A Diễn, làm sao vậy? Thân thể ở chỗ nào thoải mái?" Cận Tử Kỳ nhàng layTống Kỳ Diễn muốn gọi tỉnh ngủ.

      Hai mắt Tống Kỳ Diễn khép lại chậm rãi mở ra, bờ môi vẫn mím lại thành đường thẳng, lại thêm hai hàng chân mày nhíu chặt.

      "Tiểu Kỳ, rời giường sao?" Tốc độ chuyệncủa ràng chậm chạp mệt mỏi cósức.

      Trong lòng Cận Tử Kỳ quýnh lên, mặtxuống giường cầm khăn lông lau khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt vừa lo lắng mà hỏi thăm: "Cóphải tối hôm qua bị cảm hay ? Em mời bác sĩ gia đình đến nhà chuyến nha."

      xong muốn gọi điện thoại, nhưng Tống Kỳ Diễn kéo lại, "Chẳng qua là thời tiết thay đổi nên cảm mạo, có gì đáng ngại, em đừng , ở lại cùng được ?"

      Cận Tử Kỳ nhìn sang trong mắt tiều tụy, gậtđầu cái, cầm thuốc cảm muốn đút cho hắnuống.

      Tống Kỳ Diễn lại : "Đầu đau, Tiểu Kỳ,giúp vắt cái khăn nóng tới đây đượckhông?"

      Đến lúc Cận Tử Kỳ cầm khăn lông từ phòng tắmra ngoài, Tống Kỳ Diễn dựa vào ngồi ở đầu giường, cầm ly nước uống nước, sắc mặtvẫn như cũ có chút trắng bệch, tinh thần nhìn qua cũng tương đối sa sút.

      Phát thuốc bày tủ đầu giường có dấuvết bị động qua, Cận Tử Kỳ nhìn về phía cóý như hỏi.

      Tống Kỳ Diễn rất ý hợp tâm đầu mà gật đầu: "Ừ, lúc em vắt khăn uống rồi."

      lúc ấy ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng Cận Mỗ Mỗ kêu lên bi thương như con thúnhỏ bị thương: "A ——"

      "Sao rồi?" Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năngđứng dậy mở cửa.

      Người đàn ông nào đó nằm ở giườngnhắm mắt ngủ, vào lúc xoay người len lén mở mắt ra nhìn về phía cửa.

      Ngay ở cửa phòng ngủ, Cận Mỗ Mỗ ngồi dưới đất, giơ bức tranh vẽ trong tay nhìn lên Cận TửKỳ khóc lóc kể lể: "Kỳ Kỳ, bức tranh của Mỗ Mỗ vẽ, Mỗ Mỗ phải nộp bức tranh cho giáo,tại sao lại xuất thêm người!"

      Cận Tử Kỳ có chút nghe hiểu lời con trẻnói, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy bức tranh bút sáp mầu kia tức khắc hiểu .

      Vẫn là bức tranh tối hôm qua nhìn thấy xe, chẳng qua là ở chính giữa bức tranh chẳng biếtlúc nào lại xuất thêm người.

      ra đứng ở bên cạnh Cận Mỗ Mỗ mặc bộ lễ phục , người đó mặc lễ phục chú rể, tay còn lôi kéo Cận Mỗ Mỗ, và cùng đứng phối hợp với Cận Tử Kỳ mặc áo cưới bên kia,bức tranh này vừa nhìn cũng biết là nhà ba người.

      Huyệt thái dương của Cận Tử Kỳ nhảy thìnhthịch.

      Cái người đàn ông xuất ra thêm ở chính giữa bức tranh vẽ cười đến nhe răng trợn mắt phải là Tống Kỳ Diễn là ai?

      ngay sau đó lập tức nghiêng đầu nhìn về phía giường, lại chỉ thấy đống chăn vo tròn bị đội lên.

      Người này ——

      đúng là giống như đứa trẻ con. . . . . .

      Gương mặt Cận Mỗ Mỗ còn lưu lại nước mắt, quệt tới quệt lui, dường như là bị ủy khuất lớn lao.

      Cận Tử Kỳ chỉ có thể dịu dàng dụ dỗ hồi, mới làm xong cho tên , tên lớn vẫn còn cần chiếu cố của .

      Cũng bởi vì thân thể Tống Kỳ Diễn thoải mái, cân nhắc hết lần này đến lần khác, Cận TửKỳ vẫn là xin nghỉ ở nhà.

      Biệt thự trống rỗng, ngoại trừ vài người giúpviệc chỉ có hai vợ chồng họ.

      Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Cận Tử Kỳ trong phòng tắm giúp Tống Kỳ Diễn thay nướclạnh, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

      số xa lạ.

      Chỉ sợ đánh thức Tống Kỳ Diễn mới vừa ngủ mất, hầu như điện thoại di động vang bao lâu nhận.

      Cận Tử Kỳ vừa bắt đầu tiếp xúc với máy nghe thấy giọng nam dịu dàng: "Hôm nay như thế nào đến công ty?" Là Tần Viễn. .. . . .

      biết làm sao biết số mình, cũngkhông biết tại sao gọi điện thoại tới đây hỏi thăm mình về chuyện xin nghỉ, Cận Tử Kỳ đối với việc quan tâm vượt qua khuôn phép như vậy nhíu chặt mày.

      là người có chồng, cũng là người sắp kếthôn, nhưng quan tâm như vậy coi là cái gì?

      Giọng điệu của Cận Tử Kỳ rất bình thản: "A Diễn ngã bệnh, tôi xin nghỉ chăm sóc ấy, có lẽ phải ngày mai mới có thể đến công ty, về vấnđề phương diện điện ảnh Tần tổng có thể cùngTô tổng thảo luận."

      Tần Viễn nghe ra có ý xa lánh, nhưng dườngnhư cũng để ở trong lòng, trầm thấp màcười tiếng: "Chiếu cố bệnh nhân quan trọng hơn, sao, dù sao tôi ngày mai cũng rãnhrỗi, vậy ngày mai gặp mặt rồi hãy ."

      đợi Cận Tử Kỳ nữa, liền cúp điện thoại.

      Vì sao phải vội vàng như vậy, là sợ ra lờicự tuyệt sao?

      Nhưng mà, tại sao trăm phương ngàn kếmuốn cùng làm việc chung như vậy?

      Chân mày Cận Tử Kỳ mỗi lúc càng cau chặt, côdường như làm sao cũng nhìn thấu tronglòng Tần Viễn suy nghĩ gì.

      Nếu như là có cảm tình với , dướitình huống biết có vị hôn thê, cảm thấy có khả năng sao?

      Nếu là chẳng qua là bạn bè hữunghị, nhưng vì sao năm lần bảy lượt biểu nhiệt tình ràng buộc như vậy, làm cho người ta hiểu lầm?

      Cận Tử Kỳ cầm cái ly rỗng ra phòng tắm, trong lòng suy nghĩ tình, có chút yên lòng.

      Sau đó thiếu chút nữa đụng vào Tống Kỳ Diễn biết lúc nào từ giường đứnglên.

      "Thức dậy làm gì?" Cận Tử Kỳ khỏi điđến sờ trán của , lại bị dễ dàng tránh né.

      Sắc mặt của so mới vừa rồi càng thêmkhông tốt, trầm mặt lên tiếng.

      Cận Tử Kỳ đoán có thể là nghe được điện thoại, liền giải thích: "Mới vừa rồi Tần tổnggọi điện thoại tới đây hỏi chuyện, mới vừarồi chưa ăn thứ gì, để em bảo dì Hồng nấu cho chút cháo ăn."

      Hàng lông mày đen đậm của Tống Kỳ Diễn cau chặt: "Tần tổng nào?" Có phần biết còn cốhỏi.

      "Tần Viễn, tổng giám đốc Tần thị, bạn học của ." Cận Tử Kỳ kỹ càng tỉ mỉ mà làm phenphân tích.

      Há liệu Tống Kỳ Diễn nghe xong sắc mặt đen giống như đáy nồi, "Cậu ta gọi điện thoại choem làm gì? Có việc sao tìm Tô HànhPhong ? cậu ta đối với em có dụng ý khác!"

      Cận Tử Kỳ liếc mắt, cũng dự định cùng tranh luận, để cái ly xuống rồi hướng ra phía cửa mà .

      Chẳng qua là vừa muốn tới cửa, luồng gió mạnh từ bên người thổi qua.

      Sau đó sàn nhà ở cửa lại có thêm bóng dáng, ôm cái gối đầu, rất có mùi vị giả vờgiả vịt.

      "Cận Tử Kỳ, đầu choáng váng, em đỡ vào thôi!"

      Khóe miệng Cận Tử Kỳ khẽ động: "Choángváng đầu còn chạy nhanh như vậy?"

      "Tiểu Kỳ, khó chịu, em hãy ở nhà cùng !" Giọng có chút làm nũng.

      "Khó chịu?" Cận Tử Kỳ đột nhiên ngồi xổm người xuống, cùng bốn mắt nhìn nhau, đôimắt đẹp khẽ nheo lại.

      Tống Kỳ Diễn dường như bị ánh mắt nhìn chằm chằm xem thấu hết thảy, cả người khôngđược tự nhiên, nhưng vẫn ôm gối nằm ở nơi đó:"Ưm, cảm thấy có thể nóng lên."

      "Nóng lên?" Cận Tử Kỳ lại cười cười, cười đếnmức có phần khiến người ta run sợ.

      Tống Kỳ Diễn nuốt nước miếng, nhưng vẫn chống cự đến cùng: "Đúng, nóng lên."

      Sau đó, Tống Kỳ Diễn lại nhìn thấy bàn tay CậnTử Kỳ đặt ở sau lưng đưa ra ngoài, mở lòngbàn tay ra, đập vào mắt ràng là thuốc cảmtrước đó lén giấu ở trong thùng rác.

      " bị cảm?" Cận Tử Kỳ mặc dù vẫn còn cười, nhưng trong mắt cũng báo hiệu trước làđang tức giận.

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn mập mờ, vẻ mặt có chútkhẩn trương: "... ... sợ uống thuốc."

      Cận Tử Kỳ lại đột nhiên đứng dậy, giống như vương giả liếc mắt quan sát con kiến hôi hènmọn: "Tránh ra."

      " cho!" Giọng mang mười phần trungkhí, nơi đó có chút dấu hiệu tức giận?

      Cái tên vô lại này, căn bản là cố ý lừa gạt !

      Trong lòng Cận Tử Kỳ hận đến nghiến răngnghiến lợi, nhưng lại đủ sức xử lý hắnnhư thế nào.

      sớm nhìn ra phải sao?

      Nhưng vẫn là cam tâm tình nguyện mà phối hợpvới diễn trò.

      hít sâu cái, uy hiếp dụ dỗ: "Tống Kỳ Diễn, nếu tránh ra tối nay phải cùngMỗ Mỗ bầu bạn!"

      Người đàn ông nào đó kéo gối đầu nằm ở cửa,liếc ngang xích tiếng: "Em muốn gặpcái tên kéo đàn nhị?"

      "Là đàn vi-ô-lông. Vậy rốt cuộc có nhườngcửa hay ? !"

      cũng giận, tay ném xa cái gối trong tay: “Họ Cận kia, nếu em dám bước ra khỏi cái cửa này, ngày mai lan truyền chân tướng chuyện bốn năm trước em ngang nhiên cưỡng ép đoạt lấy lần đầu tiên của Lão Tử đến Đàitruyền hình vệ tinh Hồ Nam!"

      Cận Tử Kỳ thể tin được những gì mình nghe được, mắt đẹp hơi trừng, cắn răng nghiến lợi.

      Ngón tay bé xinh đẹp có chút phát run mà chỉ vào : "Họ Tống kia, quả thực phá hư nhà bà ngoại đây rồi!"

      Lừa gạt đủ, bây giờ còn dám đến uyhiếp phải ? !

      xem thường, thuận thế cầm lấy ngón taynhỏ bé của , kéo đến khóe miệng hôn từngchút : "Bà xã, em là thơm. . . . . ."

      "Hèn hạ!" Khuôn mặt Cận Tử Kỳ trở nên đỏlên, lại rút tay mình trở về được.

      Đuôi lông mày Tống Kỳ Diễn khẽ nhướng, cười đến giống như con hồ ly già: "Em chẳng lẽkhông thích sao?"

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy mặc áo may ô người, lồng ngực và cánh tay tinh tráng, tai nónglên cuồn cuộn, lại ra lời, sau đó thânthể bỗng , cả người bị chặn ngang ôm lấy.

      "Tống Kỳ Diễn, . . . . . . lại muốn làmgì?"

      Cận Tử Kỳ còn có biết muốn làmgì, người bị vứt xuống giữa giường.

      "Ưm. . . . . ." Ngay sau đó nụ hôn nóng bỏng bao trùm xuống, che mất tiếng phản kháng của .

      Tống Kỳ Diễn đối phó với Cận công chúa cao quý đều có bộ phương pháp, đó chính là sắc dụ.

      Rất ràng, chiêu này đối với Cận công chúa mà , hoàn toàn là phi thường hữu hiệu dài.

      Mặc dù cực kỳ muốn thừa nhận, nhưng người bạn Cận Mỗ Mỗ đối với cha mẹ đây,bên trong đoạn tình cảm này làm người ta khó có thể hiểu được, chủ yếu vừa vặn nổi lên chút tác dụng trong vài phương diện.

      Sau khi cuộc vận động qua, Tống Kỳ Diễn mang vẻ mặt ưu sầu: "Cục cưng của chúng ta sắp đến giờ tan học trở về nhà, vẫn là để chodì Hồng đón là được rồi phải ?"

      Cận Tử Kỳ sau lần lại phản kháng cóhiệu quả, căm giận mà : "Mỗ Mỗ sắp tan họcvề nhà, ba ba còn vẫn đối với mẹ như vậy có phải tốt lắm hay hả?"

      Tống Kỳ Diễn đặc biệt kinh ngạc cúi đầu nhìn bộ mặt Cận Tử Kỳ ửng đỏ tức giận nhìn mìnhlom lom .

      Như có ý tự kiểm điểm xét lại mình, bất quá rấtnhanh lại lần nữa bắt đầu vận động.

      "Ba và mẹ, tương thân tương ái, đối với giai đoạn trưởng thành của con trẻ. . . . . . Hữu íchvô hại!"

      "Tống Kỳ Diễn, là cầm thú!"

      Cận Tử Kỳ sau đó còn có khí lực nóichuyện, hối hận kịp.

      Hối hận nên nhất thời mềm lòng tin tưởng ngã bệnh, kết quả đem mình bồithường vào!

      Thời điểm ăn cơm tối, Tống Kỳ Diễn tinh thần sảng khoái, làm người bị hại là Cận Tử Kỳ trựctiếp vắng mặt.

      Mãi cho đến ngày hôm sau trước khi làm,Cận Tử Kỳ cũng thèm để ý đến tên cầmthú bên cạnh mình tý nào nữa.

      Tống Kỳ Diễn chút nào để ý cảm thấychuyện mình làm có bao nhiêu tổn thương, vẫn như cũ vạn phần cẩn thận mà giúp Cận Tử Kỳmở cửa xe, đưa ngồi vào ghế lái, sau đó cườihơ hớ mà đưa mắt nhìn rời .

      Chẳng qua là vừa xoay người thu lại ý cười,lấy điện thoại di động ra vừa kết nối với điện thoại của Trâu Hướng: "Ngày hôm qua chuyệntôi giao cho cậu, tốt nhất hoàn thành tốt đẹp,nếu cậu cũng đừng trở về gặp tôi."

      Sau lúc uy hiếp cộng thêm đe dọa Trâu Hướng, mới hài lòng cúp điện thoại.

      Ngẩng đầu nhìn sang bầu trời xanh thẳm, conngươi đen nheo lại, khỏi cảm khái câu: "Vẫn là Australia xanh hơn a!"

      --------

      Cận Tử Kỳ mới vừa tra thẻ làm xong, ngay khi vừa vào phòng khách trong phòng làm việc ở tầng trệt thấy được Tần Viễn.

      Dáng ngồi ưu nhã, đôi chân thon dài vắt chéo trông rất đẹp mắt.

      Có nữ nhân viên tốt bụng rót tách cà phê đặt lên bàn.

      Hơi nóng lượn lờ vây quanh Tần Viễn, là quang cảnh thấy đầu tiên khi xoay người.

      Đối với Tần Viễn loại tính tình cố chấp thế nàycô đoán ra mục đích, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy hoang mang biết giải quyết thế nào.

      như thế nào cũng thích xem quangcảnh này.

      Tần Viễn vừa quay đầu thấy , đồng thời lặng lẽ mỉm cười đứng lên.

      đứng dậy tới, bước chân thong thả, khi đến trước mặt đứng lại, ấm áp mà nhìnsang : "Kỳ Diễn bệnh khá hơn chút nàokhông? Tôi thấy dường như nghỉ ngơi đủ."

      Cận Tử Kỳ có phần chột dạ quay mắt qua mộtbên, " ấy có gì chuyện, quay lại Tống thị làm."

      tránh nặng tìm mà tránh né nửa câu sau quan tâm của .

      Chẳng lẻ muốn cho biết, ngày hômqua mình bị Tống Kỳ Diễn làm run rẩy ở trêngiường vận động cả buổi chiều sao?

      Tần Viễn cũng hỏi tới nữa, dườngnhư nhìn ra lẩn tránh.

      "Nếu có chuyện khác, tôi về phòng làmviệc trước, Tần tổng."

      Cận Tử Kỳ xong cũng muốn đến phòng làm việc, Tần Viễn lại nghiêng người nhìn bênmặt nghiêng của dịu dàng : "Ngày hôm qua tôi cùng Tô tổng thảo luận chút về vấn đề chỗ quay phim, ta có thể phiền dẫn tôi đến trung tâm chợ dạo chút."

      Cận Tử Kỳ sửng sốt, ngay sau đó nhìn về phía Tần Viễn: "Là Tô tổng ra lệnh?"

      "Nhất định phải là Tô tổng ra lệnh mới bằng lòng dẫn tôi sao?" Ánh mắt của như tuyết, lại phá lệ dịu dàng, "Hay là , cùng tôi ở chung chỗ, khiến cho rất có gánh nặng?"

      Cận Tử Kỳ phải rất thích bị nhìn chăm chú như vậy, tránh ánh mắt của , ngữ điệu lạnh nhạt: "Vậy Tần tổng chờ tôi về phònglàm việc xử văn kiện trong tay chút, nửa giờ sau chúng ta mới ."

      "Được, tôi chờ ."

      Cận Tử Kỳ cũng nhiều lời nữa, xoayngười rời bước vào phòng làm việc của mình.

      Quay đầu lại xuyên qua cửa chớp nhìn thấy Tần Viễn trong phòng tiếp khách, hàng lông mày đenxinh đẹp khỏi nhíu lên, đến tột cùngmuốn làm gì?

      -----

      Xe của Cận Tử Kỳ bị Tiêu Tiêu lái đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân trước đó bị thương,cho nên khi trung tâm chợ, Cận Tử Kỳ chỉ có thể ngồi xe Tần Viễn, có lẽ là trong lòng có ngăn cách, dọc theo đường hai người cũng gì lời.

      cố gắng hết sức muốn suy nghĩ mọi chuyện trở nên bình thường, đơn giản hoá mục đích TầnViễn đột nhiên tìm Phong Kỳ hợp tác quay phim.

      Nhưng cùng với giác quan thứ sáu bẩm sinh lại cho biết chuyện xa hề đơn giản như vậy.

      trung tâm chợ có gì có thể đidạo, phải là số hàng hoá ở cửa hàng thôi sao.

      Khi hai người ngang qua công ty chụpảnh triển lãm, lại bị nhân viên làm việc ở đó biết chuyện ngăn lại.

      "Vị tiên sinh này, có nghĩ tới cùng bạn chụp bộ ảnh áo cưới hay ?"

      Đáy mắt Tần Viễn khẽ rung động, vừa định mở miệng, Cận Tử Kỳ lập tức giành trước bước: "Ngại quá, lầm rồi, chúng tôi chẳng qua là quan hệ khách hàng."

      Nhân viên làm việc sắc mặt khẽ biến cứng ngắc, nhưng rất nhanh như biết lắng nghe mà cườinói: "Vậy các vị là rất có tướng vợ chồng, mới vừa rồi từ xa xa tới, tôi còn thậtcho là thấy được minh tinh trong phim thầntượng truyền hình đây!"

      Tần Viễn bỗng nhiên cười tiếng, cũng theođó biết lắng nghe lời phải: "Có ?"

      hỏi vặn lại dẫn tới bị Cận Tử Kỳ lườm mắt, nhưng cho là đúng mà cười cười vớicô.

      Nhân viên làm việc vừa nghe ra Tần Viễn dườngnhư có hứng thú, vội vàng tiếp: "Đầu năm nay có biết bao nhiêu tình nhân là từ trong lúc làm việc phát triển thành, tôi các vị nhìn chính là đôi, tại sao thử chút ?"

      Sắc mặt Cận Tử Kỳ bình tĩnh: "Tôi kết hôn."

      Nụ cười của nhân viên cứng đờ, ngay sau đóliền quay đầu đối với Tần Viễn : "Đồngnghiệp của biết đùa."

      Tần Viễn ngắm nhìn mặt bên của Cận Tử Kỳ xinh đẹp tuyệt trần vui giận khó phân biệt, cười nhạt : " ấy ."

      Nhân viên làm việc vẫn cười: "Ha ha, vị tiênsinh này cũng rất biết đùa đây!"

      Cận Tử Kỳ xuyên qua giữa chốn người qua lại như con thoi, hai tay Tần Viễn đút túi, khôngnhanh chậm theo sát phía sau .

      Hai người lần nữa khôi phục trầm mặt trước đó, chỉ là nhìn cảnh tượng náo nhiệt bốn phía.

      " , tôi tò mò cùng Kỳ Diễn làthế nào mà quen biết."

      Cận Tử Kỳ dừng bước, quay đầu lại nhìn , trong ánh mắt Tần Viễn mang ý cười có phần dò xét: "Tựa như tôi và vị hôn thê của tôi gặp nhau trong đêm bão tuyết ở Luân Đôn, tôi cũng muốn biết cùng Kỳ Diễn gặp gỡ bất ngờ như thếnào. cầu như thế, có phải quá mức đườngđột hay ?"

      -------------
      dunggg thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: tamthuonglac

      Tống Kỳ Diễn mắt lạnh nhìn sang Tần Viễn, mặt hiển nhiên dễ nhận thấy chút nào dSờng nhịn, nhấn từng chữ : Tôi, để, ý.

      Lầu mười , nhân viên tra thẻ xong chuẩn bị tan việc, vừa vừa cười về phía thang máy, dSng lúc nhìn thấy cảnh tượng trước thang máy, hẹn mà cùng nhau dừng bước, ánh mắt rối rít hơi mở lớn.

      Sau đó có dSngười hiểu chuyện lại càng quay đầu lấy mấy tờ báo trước đó chưa có thu dọn.

      Nhìn tấm ảnh cực đại của ba dSngười in mặt bìa tờ báo kinh tế tài chính, nhìn lại chút badSngười giằng co trước mặt, trong lòng trận nhiệt huyết mênh mông ——

      Phong vận, khí tràng, diện mạo, thân cao, đơn giản giống nhau dS đúc, phải hay !

      tại chẳng lẽ là trở lại dS trường cũ trong truyền thuyết trang đầu báo sao?!

      Tổng giám đốc Tần thị, thái tử gia Tống thị, cộng thêm dSngười là đại tiểu thư Cận thị, đây là tiến hành cuộc đại chiến tranhdS đoạt vợ sao?

      Có thể được hai đỉnh Kim Tự Tháp cao phú đẹp trai dS vậy 'ngươi tranhdS ta đoạt' chỉ cần là phụ nữ đều tha thiết ước mơ!

      Những nữ nhân viên tụ tập ở khúc quanhdS tràn đầy ngưỡng mộ, tâm tình cũng bất đồng.

      Cận Tử Kỳ bị kẹp ở giữa hai dSngười đàn ông này sóng gió mãnh liệt, chỉ cảm thấy khí càng có xu hướng quỷ dị ngưng trọng.

      Lực đạo nắm cổ tay vững chắc thể phá vỡ.

      nhịn được nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, mới vừa mở miệng câu: A Diễn. . . . . .

      Yên lặng! Tống Kỳ Diễn lập tức quét tới cái ánh mắt ra lệnh, hiếm khi đối với Cận Tử Kỳ uy vũ bất khuất dS vậy.

      Cận Tử Kỳ cứng rắn mà bị cắt đứt lời, sau đó lại biết nên mở miệng dS thế nào.

      Tống Kỳ Diễn thấy Cận Tử Kỳ nghe lời mà im miệng, càng cảm thấy phải ở trước mặt Tần Viễn bày ra hình tượng dSngười chồng cao lớn của mình.

      Ánh mắt lạnh nhạt hoảng hốt nhìn về phía Tần Viễn, ngoài cười dSng trong cười mà hỏi thẳng thắn: Tần tổng là muốn lấy thân phận gì mượn vợ của tôi dùng? Đúng rồi, Tần tổng sai rồi, ấy là vợ của tôi, phải vị hôn thê.

      Tần Viễn nghe vậy, ánh sáng lạnh trong mắt thoáng chốc nhanhdS chóng chớp tắt, khóe mắt liếc qua, Cận Tử Kỳ đối với Tống Kỳ Diễn dS vậy có bất kỳ phản đối, ngược lại nhàn nhạt nhìn mình, tựa dS đợi câu trả lời của mình.

      Ánh mắt sâu sắc của đông cứng lại, Tần Viễn nghiêng dSngười , hướng về phía Tống Kỳ Diễn, sau lúc lâu, mặt nở lên nụ cười nhàn nhạt, Lấy thân phận khách hàng, biết có được hay ?

      Khách hàng? Tống Kỳ Diễn hờ hững cười cười, giơ tay trái của mình lên, lộ ra đồng hồ đeo tay trong ống tay áo: Năm giờ lẻ hai phút, bây giờ là lúc tan việc, là ngại quá, Tần tổng.

      tại còn là Cận sản xuất, chẳng qua là Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ của !

      Tống Kỳ Diễn quyết định, từ nay về sau, Tần Viễn dSngười này trực tiếp bị kéo vào bên trong danhdSsách đen cự tuyệt qua lại!

      Trong lòng đau khổ ——

      Vớ vẩn! Bảo cậu ăn trong bát xem trong nồi, về sau chạy trở về căn phòng giam tối đen của cậu !

      Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn đứng ở trước thang máy giằng co xong.

      Cận Tử Kỳ nhìn trong góc thang máy cách đó xa càng ngày càng nhiều nhữngNeE7Zi đầu lén lén lút lút, phát nhân viên vừa nhìn xem tờ báo trong tay vừa quan sát ba dSngười bọn họ.

      Nhất thời hiểu được, tại điệu bộ này trong phút chốc trở lại trạng thái tạo thế chân vạc trong tiệc sinh nhật đêm đó. Bạn xem truyện thuộc ***************.com edited by tamthuonglac

      Thang máy Đinh tiếng mở ra, bên trong là các nhân viên từ lầu xuống, tất cả sững sờ nhìn mặt hai dSngười đàn ông mắt lạnh đối lập nhau trước thang máy, còn có Cận Tử Kỳ đứng ở giữa hai dSngười họ.

      Có dS vậy trong nháy mắt, tất cả mọi dSngười trong thang máy cảm giác mình đến chỗ trường quay bộ phim thần tượng nào đó.

      —— hình ảnh ba dSngười này đối lập phải là mấy đoạn hay chiếu chiếu lại trong phim thần tượng Hàn Quốc Đài Loan trong kinh điển sao?

      Cận Tử Kỳ cũng nhìn thấy mọi dSngười hoảng hốt mà nét mặt hưng phấn, biết nếu họ còn đứng ở chỗ này nữa, ngày mai biết bị tốp nhân viên bát quái này phát truyền tin đến mức thành bộ dáng gì.

      A Diễn —— Cận Tử Kỳ khẽ gọi Tống Kỳ Diễn tiếng, phản ứng theo bản năng đưa tay kéo cánh tay , dSng nghĩ đến có cái tay khác bất thình lình vươn tới, giữ chặt tay của .

      Cận Tử Kỳ ngẩn ra, mà Tần Viễn chút nào cảm thấy được tự nhiên, chẳng qua là đối với cười cười, giọng ôn hòa: Nếu dS thế, vậy tôi trước hết cáo từ!

      Tống Kỳ Diễn khi nhìn đến Tần Viễn giữ lại tay Cận Tử Kỳ, trong mắt chợt lóe lên hài lòng, tiến lên bước, để lại dấu vết ngăn hai dSngười, nhìn qua Tần Viễn mặt chút thay đổi——

      lời tạm biệt cứ , động tay động chân thành bộ dáng gì?

      Tần Viễn nhìn dáng vẻ dS lâm đại địch, màu con ngươi mắt trầm xuống, Tống Kỳ Diễn cư xử quá mức đúng? Hay là cậu ta cũng biết được chút gì?

      Trong lòng tính toán, Tần Viễn nhìn về phía Tống Kỳ Diễn ánh mắt lại thêm đủ thâm ý, khóe miệng nhếch lên: Kỳ Diễn, lúc nào có thời gian rãnh rỗi chúng ta ra ngoài uống ly .

      Gần đây công việc khá bề bộn. Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt trả lời.

      Tần Viễn cho là đúng cười: Đúng nha, cậu luôn luôn bận rộn.

      xong, Tần Viễn đưa mắt nhảy vào hướng Cận Tử Kỳ: Tôi rất mong đợi lần hợp tác này, Cận sản xuất, ngày mai gặp nhé!

      Cái gì hợp tác? chân mày Tống Kỳ Diễn thu lại, mà Tần Viễn xoay dSngười vào thang máy.

      hỏi lên vấn đề được Tần Viễn trả lời, cũng bởi vậy sắc mặt càng thêm trầm gấp gáp.

      -------------

      đường trở về, Tống Kỳ Diễn có chút tức giận, dSng đối mặt Cận Tử Kỳ bình tĩnh cuối cùng là thiếu kiên nhẫn.

      Cận Tử Kỳ, có phải em đùa giỡn anhdS hay hả?

      Cận Tử Kỳ hiểu quay đầu nhìn : Cái gì?

      Tống Kỳ Diễn vừa lái xe vừa căm giận bất mãn lướt qua liếc mắt cái: có việc gì sao emtắt máy chơi!

      Cận Tử Kỳ lúc này mới nhớ tới điện thoại bị tắt máy nằm trong túi xách tay của mình .

      Bởi vì cái dạng này cho nên anhdS mới đến công ty sao? Cận Tử Kỳ nghẹ giọng hỏi.

      Trong lòng lại đối với đáp án của có chút mong đợi, hơn nữa vì vậy mà khỏi mà cảm thấy vui vẻ.

      Tống Kỳ Diễn liếc cái, trả lời, dSng lại đem đề tài chuyển hướng về phía Tần Viễn với câu vừa rồi kia.

      Tần Viễn mới vừa hợp tác là thế nào? Em tại sao ngày mai còn phải gặp cậu ta?

      ta nhảy vào công ty chúng em làm bộ phim, có lẽ là cùng làm việc với nhau gần ba tháng, bất quá cơ hội gặp mặt cũng nhiều, dSngười bận rộn dSanhdS ta thể nào mỗi ngày đều đến công ty của chúng em.

      Như thế nào thể nào? ! Tống Kỳ Diễn đột nhiên đề cao lượng làm cho Cận Tử Kỳ cả kinh.

      Tống Kỳ Diễn cũng lập tức ý thức được mình thất thố, đằng hắng giọng, nghiêm túc : Loại đàn ông này dễ dàng nhất là lừa gạt phụ nữ, em xem khi lần trước cậu ta kéo đàn nhị hồ——

      Là đàn violin. Cận Tử Kỳ có lòng tốt nhắc nhở, trong lòng lại cảm thấy là cố ý bôi nhọ Tần Viễn.

      Tống Kỳ Diễn lại bởi vậy mà trầm sắc mặt, đem xe dừng lại ở ven đường, nhìn vui : Cận Tử Kỳ, em chẳng lẽ biết đột nhiên cắt đứt dSngười ta rất lễ phép sao?

      Ách. . . . . . phải cũng thường cắt ngang khi chuyện sao?

      Thôi, so đo với em nữa.

      Tống Kỳ Diễn đại nhân có đại lượng mà liếc cái, sau đó lần nữa khởi động xe.

      -----------

      Buổi tối ăn cơm xong, Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn mang theo Mỗ Mỗ đến Tống gia.

      Tống Chi Nhậm ở trong điện thoại nghìn dặn dò vạn nhắn nhủ mà cầu mang theo Mỗ Mỗ.

      Nhìn ra được ông đối với Mỗ Mỗ thích vượt qua đối với đứa con trai Tống Kỳ Diễn này.

      dSngười bạn Cận Mỗ Mỗ nhớ tới lời Tô Ngưng Tuyết dặn dò trước khi ra cửa, hai hàng lông mày nhíu lại mang trăm mối tơ vò, cuối cùng nghiêng đầu hỏi Cận Tử Kỳ ôm mình: Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ tại sao phải gọi ông cố là ông nội?

      Bởi vì ông cố là ba ba của ba ba con nha. Cận Tử Kỳ kiên nhẫn trả lời, sờ sờ cái đầu dưa hấu tròn vo.

      Cận Mỗ Mỗ chu cái miệng nhắn liếc nhìn Tống Kỳ Diễn lái xe: Vậy Mỗ Mỗ nhìn thấy dì Chiêu gọi là gì?

      Dì Chiêu dĩ nhiên là chỉ Kiều Niệm Chiêu, Mỗ Mỗ nhữngNeE7Zi năm này rất ít gọi, dSng cũng được dặn qua xưng hô dS vậy.

      Đương nhiên vẫn gọi là dì Chiêu, dS thế nào đột nhiên hỏi cái này?

      Vậy Mỗ Mỗ phải gọi A Phong thục thử là cái gì a? Người bạn Cận Mỗ Mỗ vạn phần rối ren mà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm. A Phong thục thử là cháu trai của thục thử quái dị, tựa dS Mỗ Mỗ là cháu của dì Chiêu.

      Nhưng mà, bà ngoại Mỗ Mỗ là cục cưng của thục thử quái dị, dS vậy A Phong thục thử chính là anhdS trai của Mỗ Mỗ.

      Vậy dì của Mỗ Mỗ cùng anhdS trai Mỗ Mỗ ở chung chỗ, Mỗ Mỗ nên gọi A Phong thục thử là cái gì đây?

      Cận Tử Kỳ bị lượn quanhdS phải có chút ngất, quan hệ phức tạp dS vậy đúng là nhất thời hồi lâu để ý .

      Mà Mỗ Mỗ sau khi suy nghĩ thông trực tiếp từ bỏ cái vấn đề này, ngược lại bắt đầu ở trong túi xách của mình tìm kiếm.

      Tiểu tử đem bức tranhdS vẽ bằng sáp mầu nâng đến trước mặt Cận Tử Kỳ, cái môi tinh bột cười toe toét nịnh nọt : Hôm nay ở vườn trẻ giáo để cho chúng con vẽ tranhdS, con vẽ Kỳ Kỳ mặc áo cưới nga!

      Cận Tử Kỳ còn chưa kịp xem, bị Tống Kỳ Diễn phen đoạt qua, vừa lái xe vừa liếc nhìn bức tranhdS vài lần, sau đó lông mày từ từ nhíu lại, Tại sao có ba ba vậy?

      Kỳ Kỳ là dâu, Mỗ Mỗ là chú rễ, tại sao phải có ba ba?

      Mỗ Mỗ chút nào cảm thấy mình vẽ có cái gì đúng.

      Cận Tử Kỳ từ gương mặt thối của Tống Kỳ Diễn mà nhìn bức tranhdS vẽ cầm trong tay, nhìn thấy trong bức tranhdS có căn nhà , có cây đại thụ, có mặt trời, có cỏ mà còn có chít chít, chỉ có Ba ba trong miệng Tống Kỳ Diễn.

      giáo Mỗ Mỗ vẽ rất khá, trả lại cho đóa hoa hồng nga!

      Mỗ Mỗ nằm ở trong ngực Cận Tử Kỳ giống dS tranhdS công, Cận Tử Kỳ phụ kỳ vọng, sờ sờ đầu của nó: Mỗ Mỗ là lợi hại, sau này nhất định có thể làm tiểu hoạ sĩ!

      Cận Mỗ Mỗ nghe xong khanhdS khách cười ngã vào trong ngực Cận Tử Kỳ, bộ dạng hình ảnh của mẹ hiền con thảo tốt đẹp!

      Hai mẹ con hoàn toàn bỏ quên bên dSngười đàn ông nào đó cắn răng tức tối mà lái xe !

      --------------

      Vào cổng nhà chính của Tống gia, ra nghênh tiếp vẫn là vị gọi là quản gia kia.

      cung kính hướng Tống Kỳ Diễn cúi mình vái chào: Đại thiếu gia, lão gia tiếp khách, để cho các vị chờ chốc lát.

      Cũng có lẽ vì Minh quản gia từng cùng Tống Chi Nhậm cùng nhau hợp mưu với Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn đối với cũng có thái độ tốt, liếc mắt nhìn hành lang sau lưng Minh quản gia, hừ lạnh tiếng: Lần này lại kêu ai tới?

      xong, tay ôm lấy Mỗ Mỗ tay dắt tay Cận Tử Kỳ muốn đến phòng tiếp khách cuối hành lang.

      Đại thiếu gia, Minh quản gia rất bình tĩnh ngăn trở đường : Những khách nhân này ngài có thể vui lòng khi gặp.

      Tống Kỳ Diễn lạnh lùng liếc cái: Được vừa dS vậy tôi càng thêm hứng thú mà đến.

      Màu mắt Minh quản gia chợt lóe, dSng vẫn nghe theo mà dSờng đường, tùy cho nhà ba dSngười tiến về phía phòng khách trước. Bạn xem truyện thuộc ***************.com edited by tamthuonglac

      Cửa phòng tiếp khách đóng chặt, đứng ở hai bên cửa có hai dSngười làm nữ, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn tất cả cung kính chào hỏi.

      Tống Kỳ Diễn chỉ là nhàn nhạt ra lệnh: Mở cửa ra.

      Điều này. . . . . . Người làm nữ khó xử mà nhìn Tống Kỳ Diễn.

      mở ra đúng , vậy tôi dùng chân đá được rồi. xong, Tống Kỳ Diễn giơ chân lên bắt đầu muốn đạp xuống.

      Người làm nữ vội vàng chủ động đẩy cửa ra, nhìn thấy vị Đại thiếu gia này tính khí cực kém thể ra sức: Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia mời vào!

      Cận Tử Kỳ đối với dSngười làm nữ mở cửa ra nhàng gật đầu cảm ơn, lại bị Tống Kỳ Diễn lôi kéo cùng nhau vào.

      Hầu dS mới vừa vào, thấy được Hàn Mẫn TranhdS, anhdS ta giống dS gốc cây tùng thẳng tắp đứng vững vàng ở nơi này.

      Phát nhà ba dSngười ở cửa, mặt trước sau dS gợn sóng sợ hãi, dSng xoaydSngười dẫn đường.

      Bên trong phòng khách nguy nga lộng lẫy, càng vào trong càng có thể nghe được nhạc và tiếng chuyện truyền tới.

      Sau khi rẽ qua cái cua quẹo, lập tức thấy được Tống Chi Nhậm tiếp đãi khách.

      Tống Chi Nhậm cùng vị lão giả khác ngồi chung chỗ, Tống Nhiễm Cầm ngồi ở bên trái họ, nhanhdS chậm gọt quả táo, mặt nét mặt hồng hào , mà ngồi bên phải là Bạch Tang Tang.

      Cận Tử Kỳ liếc mắt cái nhận ra vị lão giả kia, cùng Tống Chi Nhậm bằng tuổi nhau, chính là dSngười nắm quyền tiền nhiệm của công ty Bạch gia Bạch Văn Tiến, cũng chính là ông nội của Bạch Tang Tang.

      Hôm nay Bạch Văn Tiến đích thân đến Tống gia, chẳng lẽ là muốn vì Bạch Tang Tang mà ra mặt sao? Dư quang nơi khóe mắt Cận Tử Kỳ thoáng chuyển, phát ngồi bên cạnh Bạch Văn Tiến có bé ba bốn tuổi.

      Bạch Triển Minh ngoại trừ Bạch Tang Tang còn có con trai, bé này chỉ sợ là đứa củadSngười đó.

      Chúng tôi trở lại. đợi Hàn Mẫn TranhdS thông báo, Tống Kỳ Diễn thẳng thắn lên tiếng.

      Ánh mắt của nhữngNeE7ZidSngười ngồi bên đó đồng loạt hướng sang bên này.

      Bạch Tang Tang lúc nhìn thấy Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ tay trong tay sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

      Đặc biệt là khi nhìn đến Cận Mỗ Mỗ ở trong ngực Tống Kỳ Diễn cầm con gà con lông vàng lại càng hừ lạnh tiếng, xoay mặt chỗ khác. Bạn xem truyện thuộc ***************.com edited by tamthuonglac

      Tống Nhiễm Cầm cũng dừng lại động tác trong tay, ngược lại cũng giống trước kia làm khó dễdS vậy.

      Có lẽ là dSngười gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái, ngay sau đó dSngười thường ngày thấy đáng ghét cũng thuận mắt hơn.

      Tống Chi Nhậm và Bạch Văn Tiến dừng chuyện với nhau, nhìn về phía Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đứng, giọng cũng bình thản mà phân phó: Ừ, nếu đến đây ngồi xuống .

      Cận Tử Kỳ cũng có thể lý giải thái độ của Tống Chi Nhậm, ngay trước mặt Bạch Văn Tiến mà đối với đủ thân thiện dS vậy, điều này phải là sinh sinh kích động Bạch Văn Tiến cái tát tai sao?

      Bạch Văn Tiến cũng nhìn thấy Cận Tử Kỳ, lông mày hoa râm giương lên, nóng lạnh bỏ ra câu: trễ thế này còn đến, chẳng lẽ Cận gia có dạy bảo Cận tiểu thư chút quy củ này sao?

      Lúc này vừa tiến đến áp đảo tinh thần, lão già Bạch gia này xem ra thấy vừa mắt a!

      Tống Kỳ Diễn kéo tới, nhìn Bạch Văn Tiến : Tiểu Kỳ là vợ của tôi, tôi tới Tống gia ấy dĩ nhiên cũng phải tới theo, ngược lại Bạch lão và Bạch tiểu thư trễ dS thế còn đến, có phải ứng vớinhữngNeE7Zi lời Bạch lão hay ?

      Lời của rất có đạo lý gậy ông đập lưng ông, khiến tất cả mọi dSngười ở đây sắc mặt chợt biến.

      Kỳ Diễn, tại sao chuyện với Bạch lão dS vậy? Tống Chi Nhậm trầm thấp khiển trách tiếng.

      Có thể thế nào, tôi cũng biết mang bà xã và con trai quay về nhà chuyến còn phải bịdSngười ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, đến tột cùng là các dSngười ỷ vào dSngười đông thế mạnh hay là vốn cũng muốn chúng tôi tới nơi này?

      Tống Kỳ Diễn bắt bẻ lại kịp để cho dư thời gian, Tống Chi Nhậm nghe thấy thế bàn tay chống quải trượng run run rẩy rẩy.

      Ngược lại Tống Nhiễm Cầm đột nhiên đứng ra quay lại làm dSngười tốt, Em trai, trong nhà có khách, chú ý chút cho đúng mực, chớ này nọ tựa dS thế, để cho Bạch lão nhìn thấy mà cười nhạo!

      Tô phu nhân quá lời, Bạch lão cũng là dSngười lý lẽ ràng, nếu A Diễn lời thích đáng Bạch lão sao lại há có thể so đo.

      Cận Tử Kỳ dùng bốn lạng đánh bạt cả ngàn cân mà bác bỏ lời của Tống Nhiễm Cầm, sau đó quay sang nhìn sắc mặt khó chịu của Bạch Văn Tiến.

      Tôi nghĩ Bạch lão cũng phải là cái loại cậy già lên mặt, kiểu dSngười chẳng phân biệt được thị phi chứ?

      Lời này tựa dS tán dương dSng thực là chỉ trích, nghe thấy thế Bạch Văn Tiến nặng nề từ trong mũi hừ tiếng, đối với Tống Chi Nhậm : Tôi thế dSng biết Tống lão ông nơi này có con trai và con dâu tương lai mồm miệng lanhdS lợi dS vậy?!

      Bạch lão quá khen, vợ chồng chúng tôi cũng bất quá là theo đó mà để ý tranhdS luận, đúng là vạn bất đắc dĩ.

      Cận Tử Kỳ mang theo nụ cười nhàng tiếp, gương mặt đầy nếp nhăn của Bạch Văn Tiến run rẩy, đoán chừng là động khí.

      Tống Chi Nhậm cũng bị mà lúng túng, đảo mắt liếc thấy Mỗ Mỗ chơi gà con lông vàng, lập tức vẫy tay gọi: Mỗ Mỗ, hôm nay trong nhà có em đến đây chơi, Mỗ Mỗ cùng em chơi lát có được hay ?

      Coi dS khi đề tài liên quan đến trẻ , bầu khí mới hơi có phần hòa hoãn. Bạn xem truyện thuộc ***************.com edited by tamthuonglac

      Cận Mỗ Mỗ núp ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, nhanhdSdS chớp mắt to nhìn thấy Bạch Phỉ Nhi ngồi ở ghế sofa, khinh thường hừ tiếng, dSng Tống Kỳ Diễn lại thả nó xuống: , cùng em chơi lát.

      Bạch Phỉ Nhi tóc tết bím, cũng núp ở sau lưng ông cố của mình tò mò nhìn sang Cận Mỗ Mỗ, khóe miệng tí tách tí tách dính dính chất lỏng, giống dS là thèm thuồng Sắc đẹp của Mỗ Mỗ.

      Cận Mỗ Mỗ tâm bất cam tình bất nguyện mà nhăn nhó tới, quên quay đầu lại liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, lại phát ba ba vô lương tâm mỉm cười mà nhìn mình gật đầu: .

      Tiểu ca ca xin chào! Bạch Phỉ Nhi nhìn Cận Mỗ Mỗ môi hồng răng trắng, hai mắt chỉ kém toát ra hình trái tim tình .

      Hiển nhiên đối với dSngười bạn Cận Mỗ Mỗ sinh ra trong truyền thuyết đầy hảo cảm.

      Thấy Cận Mỗ Mỗ để ý tới mình, Bạch Phỉ Nhi vẫn ra sức từ ghế sofa bò xuống, bởi vì chân với tới mặt đất mà phát ra thanhdS ô ô dùng sức, thân thể nho chợt tuột xuống.

      Bạch Văn Tiến vội vàng đỡ bảo bối của mình bị vướng, Bạch Phỉ Nhi cũng đung đưa thân thể nhắn chạy lại chỗ Cận Mỗ Mỗ, cánh tay nho ôm lấy Cận Mỗ Mỗ, vũng nước miếng thành công rơi cánh tay Cận Mỗ Mỗ.

      Cận Mỗ Mỗ cảm thấy trận buồn nôn, lại cố nén có đẩy Bạch Phỉ Nhi ra, lại nghiêng đầu nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.

      Tống Kỳ Diễn vẫn dS cũ cười ôn hoà, ngoan cùng em chơi trong chốc lát. Bạch Văn Tiến cũng là lão hồ ly, tựa hồ nhận ra cái gì thích hợp, chính là muốn gọi cháu cố của mình về, dSng Bạch Phỉ Nhi lại hưng phấn mà quơ tròn cánh tay phúng phính bưng lấy mặt Mỗ Mỗ.

      Tiểu ca ca là xinh đẹp nga, giống dS búp bê, Phỉ Nhi thích anhdS!
      dunggg thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 28. Cậu dựa vào cái gì mà camlòng!


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tống Kỳ Diễn dùng lòng ngón tay cái lau vếtmáu ở khóe miệng, động tác có phần hờ hữngkhông thèm đếm xỉa tới.

      Bàn tay Tần Viễn đánh qua Tống Kỳ Diễn nắmchặt, khớp xương ngón tay cũng mơ hồ mà phiếm hồng.

      nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, ánh mắt đỏ tươi tựa như muốn rỉ ra máu, lại giống như có lửa ở bên trong bùng cháy.

      Tống Kỳ Diễn tiện thể tựa vào bên tường, ngước mắt nhìn Tần Viễn bộc phát lửa giận.

      Từ lúc họ quen biết nhau tới nay, cũng chưa từng nhìn thấy qua Tần Viễn bi thương mà tức giận như thế.

      Bi thương và bất đắc dĩ như vậy, là người đàn ông chắc cũng khó mà có thể biểu đạt sâu sắc.

      Bàn tay của Tống Kỳ Diễn cũng tự giác mà siết chặt thành quả đấm, yên lặng mà nghênh đón cơn phẫn nộ của Tần Viễn.

      Nhưng trong lòng khỏi cười lạnh tiếng ——

      Thực ra cậu ta khổ sở cái gì, tức giận cáigì?

      Tuổi còn trẻ người được đưa vào bảng xếp hạng người giàu nhất châu Á.

      nghiệp thành công, vị hôn thê xinh đẹp dịu dàng, mà ngay cả người đầu tiên, cũng bởivì mất trí nhớ theo cậu ta dây dưakhông , cậu ta đại khái có thể tìm chỗcùng Phương Tình Vân trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ.

      Cậu ta còn có cái gì khó qua hơn, còn tức giận cái gì?

      Tần Viễn hầu như cắn răng nghiến lợi mới thốt ra câu : "Tao có lời muốn hỏi mày!"

      Tống Kỳ Diễn quay đầu lại liếc mắt nhìn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, " thể ở chỗ này."

      "Mày cứ như vậy sợ ấy nghe được sao?" Tần Viễn cười lạnh tiếng, mặt mũi thường ngày ôn nhã giờ phủ đầy sương lạnh, "Nếu làmra được phải có dũng khí gánh chịu hậu quả."

      Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt quét mắt nhìn cái, "Tôi chưa từng thừa nhận là cùng ấy trảiqua những năm tháng thanh xuân đó chính là tôi, nếu như cậu muốn, chung tại có thểđi vào với ấy ràng."

      "Đồ vô sỉ!" Tần Viễn từ trong hàm răng nhảy ramấy chữ, người kích động níu cổ áo sơ miTống Kỳ Diễn lại, tay kia lần nữa nâng lên cao, mắt thấy quyền phải rơi xuống.

      Nhưng mà, trong giữa trời đêm có lực đạo mạnh mẽ chế trụ lại.

      Tống Kỳ Diễn nắm lấy bàn tay Tần Viễn giơ lên cao, con ngươi đen lạnh dần: "Nếu như cậu phải ở chỗ này đấu với tôi sao cả."

      Sống ở nơi này đều phải là người bìnhthường, nếu như chuyện đánh nhau lưu truyền ra ngoài, đối với người nào cũng tốt.

      Nhất là thương nhân nước ngoài như Tần Viễnvậy, sau đó chỉ bị loại trừ.

      lúc này, điện thoại di động của Tần Viễn đột nhiên vang lên.

      Hiển nhiên là người kia ở trong khách sạn đối với đêm khuya chậm trễ về ngủ yên tâm, bắt đầu điện thoại tra hỏi.

      Tần Viễn căm giận rút bàn tay mình nắmlấy cổ áo Tống Kỳ Diễn, ánh mắt lại hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn.

      Lấy điện thoại di động ra, màn hình lóe lênmã số cùng cái tên làm cho cổ họng của kéocăng.

      Đây là chuyện gần như mãi tập thành thói quen trong gần mười năm qua, nhưng trong giờphút này từ nội tâm lại sinh ra loại bài xích.

      Tống Kỳ Diễn nghe khúc hát vui tươi "Hôm nay em phải gả cho " khẽ cười nhạo, mắt lạnhnhìn sang Tần Viễn giữa lông mày rối rắm, cần đoán cũng biết đây là người nào gọiđiện thoại tới.

      Nhưng Tần Viễn lại nhận điện, trong phútchốc quay đầu , cúp điện thoại.

      " như thế nào cũng là người bên gối làmbạn bên cạnh cậu mười năm, chung quy nên gọiđiện thoại trở lại ."

      Tần Viễn bỗng dưng nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, trợn mắt nhìn, bàn tay cầm điện thoại di độngsiết rất chặt.

      Tống Kỳ Diễn lại xem thường mà khẽ cười mộttiếng: "Mặc dù ấy phải loại phụ nữ thích suy nghĩ lung tung, nhưng gần đây cónhiều tin đồn như vậy, cậu lại cúp điện thoại,khó bảo đảm ấy mượn đề tài để nóichuyện của mình."

      Tần Viễn nhíu lông mày lại, giọng điệu có chút mỉa mai quét nhìn cái: "Mày ngược lạihiểu phụ nữ."

      Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày, nhàn nhạt cười,ánh mắt sâu thẳm: "Tôi chỉ là hiếu kỳ, Phương Tình Vân đối với cậu rốt cuộc mà tính là cái gì, nếu như cậu ấy, vậy cậu lại đem Cận Tử Kỳ đặt ở vị trí nào?"

      Tống Kỳ Diễn chút lưu tình đem bí mậtvốn nên lời dưới đáy lòng Tần Viễn,máu tươi đầm đìa tróc lộ trước mặt người khác.

      Thân hình Tần Viễn chấn động, bờ môi căngthẳng, chân mày cũng càng lúc càng nhíu chặt khít khao. Chẳng qua Tống Kỳ Diễn vừa mớidứt lời, điện thoại di động của cũng theo đó vang lên.

      Tần Viễn từ trong mũi phát ra tiếng cườilạnh trầm thấp, lại đối với người nào gọi điệnthoại tới có hứng thú.

      Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn điện thoại di động, làCận Tử Kỳ gọi đến.

      Nhưng nhận, hơn nữa thuận tay dậpmáy, sau đó lướt qua Tần Viễn ra ngoài.

      Tần Viễn nhìn thấy động tác của hiểu ,lập tức xoay người lên xe, mở ra cửa xe ghế láiphụ, lạnh lùng với Tống Kỳ Diễn đượcvài bước: "Lên xe."

      -----------

      Trong khu biệt thự có vài trung tâm thư giãn, thídụ như... Quán cà phê.

      Chi phí thấp, trang hoàng chỉnh trang xa hoa nhưng lại sang trọng, thích hợp hẹn hò chuyện với nhau, cho nên làm ăn rấtthịnh vượng.

      Góc ghế sofa, nồng đậm mùi thơm của cà phê, hai người đàn ông này ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt .

      Bầu khí vốn yên ả ấm áp nhưng bởi vì bọn họ đến mà từ từ bắt đầu bao phủ hơi thởcăng thẳng ngưng trọng.

      Ngay cả khách hàng chung quanh cũng thỉnh thoảng ném tới ánh mắt tò mò về phía hai người họ.

      Tống Kỳ Diễn cùng Tần Viễn hai người họ ai cũng mở miệng trước, chẳng qua chỉ đềutự đốt điếu thuốc, cúi đầu nhìn xem đốmlửa tàn thuốc lúc sáng lúc tối, khígiương cung bạt kiếm lại chút nào hòa hoãn.

      Ở trong góc ánh sáng yếu ớt, gương mặt của haingười vào trong bóng tối, khiến cả hai khôngthấy được vẻ mặt của đối phương.

      Tống Kỳ Diễn hút hết điếu thuốc trong tay, sau đó nghiền đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc dập tắt đốm lửa sáng ngời.

      " phải có lời muốn với tôi sao? Bây giờ ." Tống Kỳ Diễn thẳng vào vấn đềphá vỡ tình thế căng thẳng.

      Tần Viễn sau khi ở chỗ này ngồi hồi lâu, đãbình phục tâm tình nhấp nhô trầm bổng của mình.

      nhìn chằm chằm bọt sữa trắng nổi bồngbềnh ở giữa tách cà phê, nó chính là được gọi Cappuccino, vị ngọt, hương nồng.

      Ngẩng đầu nhìn lên gương mặt có góc cạnh nét khuất trong bóng tối ở đối diện, giọng có chút khàn đục: "Cậu và ấy rốt cuộc là sao lạithế này? Tôi có tư cách biết về ký ức của tôi tại sao bị cậu thay thế được?"

      Cuối cùng là phục, mặc dù bên người người phụ nữ ưu tú.....

      Tống Kỳ Diễn nhấp miếng cà phê, đằnghắng cổ họng khô khốc của mình, "Bốn năm trước, ấy và Tô Hành Phong kết hôn, tôi trở về nước, vừa lúc đụng phải, sau đó. . . . . . Chúng tôi có đứa con."

      Ngón tay Tần Viễn kẹp thuốc lá run lên,tro thuốc lá vốn tích đầu thuốc rơi xuống,tiêu tán lộn xộn trong khí.

      Đứa bé.......

      Đầu óc của trong cách nào có thểbình thản trong lời tự thuật chân của TốngKỳ Diễn, làm sao có thể ——

      Làm sao có thể có đứa bé...

      Tống Kỳ Diễn lại làm như phát Tần Viễn tinh thần hoảng hốt, vẫn tiếp: "Sau khi huỷ bỏ hôn lễ cùng Tô Hành Phong ấy lại gặp phải tai nạn xe nên quên mất mọi thứ, cho đến hai tháng trước chúng tôi mới ở chung chỗ, sau đó tôi phái người điều tra những chuyện ấy trải qua, nhân tiện cũng biết chuyện củacác người."

      "Cho nên cậu thừa dịp ấy mất trí nhớ mà giả mạo người mối tình đầu của ấy?" Sắc mặt Tần Viễn khỏi khó coi.

      Tống Kỳ Diễn thong dong lạnh nhạt mà quétmắt nhìn bàn tay Tần Viễn đặt bên cạnh bàn khớp xương xanh trắng.

      "Tôi còn đến nổi cần phải lợi dụng hồi ứccủa người khác để giành được tim của mộtngười đàn bà, Tần Viễn."

      Là bạn học cùng trường đại học nhiều năm, cho tới bây giờ đều gọi Tần Viễn là A Viễn, mà hôm nay giữa bọn họ cuối cùng lại nháo đến tình trạng này!

      "Nhưng mà cậu cũng có phủ nhận!" Tần Viễn cười lạnh : "Tống Kỳ Diễn, đây chính là chỗ cao minh của cậu."

      " ấy từng là người của cậu, nhưng lúccậu như hoàng đế lên cao, thời điểm cậu ôm mỹ nhân trong lòng, ấy lại bởi vì lợi ích của giatộc mà phải gả cho người đàn ông tronglòng nghĩ về người phụ nữ khác, cậu chorằng tôi vẫn ngoảnh mặt làm ngơ sao?"

      "Ngoảnh mặt làm ngơ? Tống Kỳ Diễn, cần vì mình mà tìm lý do đường hoàng nhưvậy!"

      Tần Viễn giận quá thành cười, huyệt thái dươngbên trán bạo động thình thịch, cắn chặt răng, thậm chí ngay cả bắp thịt toàn thân đều căng cứng lên, từng chữ đều giống như từ trong kẽ răng nặn ra .

      " năm, tôi cùng ấy ở chung chỗ năm, nhưng cậu lại có thể dùng thủ pháp ti tiệntrong phút chốc bóp chết nó, Tống Kỳ Diễn, cậubiết những điều chúng tôi từng trải qua! Đưaô, sinh nhật, những thứ trải qua kia, cậu biết rấtrõ!"

      "Vậy mười năm nay cậu làm gì?" Tống KỳDiễn lạnh lùng phản bác, trúng tim đen. Tấtcả những lời chỉ trích của Tần Viễn đều lặng im dừng lại ở cổ họng, nhưng bởi vì Tống Kỳ Diễnchất vấn mà hai tay nắm chặt.

      —— mười năm trước, mười năm trước đó, ở nơi nào?

      Tống Kỳ Diễn cười lên châm biếm: "Đúng vậy, mười năm trước, cậu có người mới, đâu nào còn có thời gian lo lắng cho ấy, cho nên cậucó cái gì tốt mà oán hận? Bởi vì cặp chân kia sao?"

      Tần Viễn lên chút hung ác nham hiểm nàođó thoáng kinh ngạc, dường như ngờ tới Tống Kỳ Diễn nhắc đến chân của .

      tay dưới bàn khỏi xoa lên bắp đùi của mình, nơi này, vĩnh viễn cũng khá hơn nữa.

      Sau năm hai mươi ba tuổi, bao giờ ... có thể tiếp xúc những hoạt động thể dục thểthao được nữa.

      chỉ có thể làm cho mình đứng ngồi dậynhư người bình thường, nhưng cũng khôngthể chạy, thể nhảy.

      Thậm chí mỗi khi vào thời gian gặp mưa dầmkhông ngớt, xương cốt giống như bị xé nứtmà đau đớn.

      Những thứ đau đớn này, đều là do người phụ nữgọi Cận Tử Kỳ đó tạo thành, người phụ nữ mà từng . . . . . .

      Vậy mà, lúc đem khăn lông ướt nóng đắp lên vết thương của , ngày qua ngày chămsóc cũng là người phụ nữ khác, cứu vớt kéo ra ngoài từ trong cuộc sống suy sút tựgiận mình cũng là người phụ nữ khác.

      Nhưng, những nỗi đau đớn kia giống như mộtcái hố sâu trong lòng , cũng tràn đầy bất mãn thể quên được, theo suốt quãng đời còn lại.

      "Ban đầu cậu lựa chọn ấy, nên giốngnhư nam tử hán gánh chịu hết thảy hậu quả, nhưng mười năm trước nếu lựa chọn rời , cũng nên giống như người đàn ông dứt khoát, tại cậu trở lại, là muốn trả thù sao?"

      Tống Kỳ Diễn câu vạch trần oán hậnchất chứa nơi đáy lòng của Tần Viễn suốt nhữngnăm qua, nhưng Tần Viễn chỉ lạnh lùng nhìn , phủ nhận.

      "Cậu muốn cho ấy lần nữa cậu, nhưngcũng để cho ấy biết cậu vị hônthê của cậu, sau đó để cho ấy lâm vào trong thống khổ rồi lại thể rời bỏ cậu? Tần Viễn, hay là phải những năm này cậu vẫn Cận Tử Kỳ?"

      Biểu tình mặt Tần Viễn gần như vặn vẹo, mất hình tượng dịu dàng nhĩ nhã, bỗng nhiên đứng dậy, tách cà phê bên cạnh bàn rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ nát lanh lảnh.

      chồm người qua lần nữa túm lấy cổ áo củaTống Kỳ Diễn, thuận thế kéo Tống Kỳ Diễn đếngần trước mặt mình, "Mày biết cái gì? Chuyệnxảy ra vào năm đó mày lại biết bao nhiêu?Mày có tư cách gì ở chỗ này dạy dỗ tao? !"

      "Đúng, tôi biết, tôi cũng quan tâmchuyện giữa các người, tôi chỉ hiểu điều,Cận Tử Kỳ bây giờ là vợ của tôi, là người phụnữ của tôi, với Tần Viễn cậu chút xíu quan hệ."

      "Khốn kiếp. . . . . ." Tần Viễn nắm chặt quả đấmkhanh khách vang dội.

      " cam lòng sao? Cậu có gì mà cam lòng, khi thời khắc cậu cùng PhươngTình Vân ở chung chỗ, cậu mất cơ hội có ấy lần nữa, đây là cậu quyết định,tại sao cậu cam lòng?"

      Tần Viễn nghe thấy giọng điệu của Tống KỳDiễn lạnh nhạt hờ hững tức giận kéo chặt cổ áo của , "Tao cam lòng? Tống Kỳ Diễn, con mẹ nó mày dựa vào cái gì mà ở chỗ này với tao thuyết tam đạo tứ? !"

      Giọng của gần như rống lên, kinh động khách khứa cả quán cà phê.

      Khách hàng bốn phía dừng lại cuộc chuyệncủa mình, tức tối quay đầu lại nhìn sang.

      Nhân viên phục vụ vội vàng tới đây khuyên can: "Tiên sinh, nơi này là chỗ công cộng, kính xinanh. . . . . ."

      "Ngại quá." Tống Kỳ Diễn quay đầu giải thích, mặc dù cổ áo còn bị dắt, nhưng vẫn mất phong độ, "Chẳng qua là cậu ấy thỉnh thoảng bịkích động, chốc lát nữa có chuyện gìnữa, mọi người tiếp tục chuyện của mình ."

      Nếu khách hàng đều như vậy, nhân viên phục vụ cũng có thể làm gì, mang vẻ mặtkhông yên tâm ra ngoài.

      Tống Kỳ Diễn ở khoảng cách gần nhìn mặt Tần Viễn tức giận, khóe miệng lại nâng lên nụ cười nhạt: "Cậu lại muốn đánh tôi? Bất quá, cậu đánh thắng được tôi sao?"

      Mới vừa rồi quyền kia, nếu phải cam tâm tình nguyện, Tần Viễn như thế nào có thể đánh trúng ?

      Cũng là quyền kia, làm cho giữa bọn họ từ đó về sau thiếu nợ lẫn nhau!

      Tần Viễn cũng là người thông minh, cũng đoánđược ý tứ Tống Kỳ Diễn, nhưng lại càng làmcho lửa giận bùng cháy mạnh hơn.

      "Tiểu nhân..." Mặt Tần Viễn phủ sương rét lạnh, rốt cuộc ức chế được cơn phẫn nộ của mình.

      nâng nắm tay lên ngay sau đó vung qua mặtngười đối diện, những năm này tu thân dưỡngtâm tại thời khắc này toàn bộ hóa thành hư ảo, cơn tức giận bao phủ, che mất tất cả lý trí củahắn.

      Quả đấm xé gió của Tần Viễn quét qua gò má Tống Kỳ Diễn, nhưng bị dễ dàng né tránh.

      Giữa lúc hoả quang điện thạch, Tống Kỳ Diễnxuất kỳ bất ý (thừa dịp đối phương có dự liệu đến liền chọn lựa hành động) bắt lấy cổ tay của , sau đó trước mắt Tần Viễn tối sầm lại,chỗ xương gò má truyền đến trận trận đau đớn, mà ngay cả trong cổ họng cũng là mùi rỉ sắt nồng nặc.

      Tần Viễn bởi vì kịp đề phòng mà mặtbất ngờ bị quyền, cả người vững ngãngồi ghế sofa.

      Xung quanh liên tiếp khắc chế tiếng kinh hô. Nhưng Tống Kỳ Diễn giống như cảmgiác chuyện mình làm có bao nhiêu quá đáng.

      chậm rãi cầm ấm trà mới mà nhân viên phục vụ mới vừa bưng lên.

      Thêm chút trà vào trong tách, chậm rãi uống.

      đôi mắt sâu thẳm lại nhìn Tần Viễn ở đốidiện vào trong bóng tối.

      " ấy còn có cậu hay , là chuyệngiữa ấy với cậu; tôi và ấy kết hôn sinhcon, đây là chuyện của tôi và ấy."

      Tần Viễn ngẩng đầu lên, đáy mắt thoáng hiệnqua ánh sáng lạnh sắc bén, thậm chí quên lau máu tươi ở khóe miệng.

      Tống Kỳ Diễn đem tách trà gác qua bên cạnhbàn, tiếp tục : " ấy nợ cậu cái gì,đoạn tình cảm kia nhất định là công bằng, TốngKỳ Diễn tôi nhận lấy số mệnh, Tần Viễn cậu cũng phải nhận."

      Nhìn thấy Tần Viễn mặc dù tức giận nhưng cũng hơi có vẻ nghi ngờ nhìn mình, Tống KỳDiễn bắt đầu thoáng chút ý cười, "Coinhư các người từng nhau nữa, Cận TửKỳ cũng nhất định là mẹ của con tôi, tôi chết , ấy và con trai cũng phải nằm ở trước bia mộ của tôi mà khóc, hơn nữa, người Cận gia tuyệtđối dễ dàng ly hôn."

      "Hèn hạ vô sỉ!" Tần Viễn xấu hổ chịu nổi, vỗ bàn cả giận : "Mày ngược lại ra nhưcây ngay sợ chết đứng, tao lại muốn nhìnxem đến lúc lời dối kia bị vạch trần, màylàm sao giải quyết tốt hậu quả!"

      Khóe miệng Tống Kỳ Diễn giật giật, lại đốt điếu thuốc, "Cái này nhọc cậu quan tâm."

      Vòng khói trắng phun ra bay lên trung, từtừ tản ra rồi biến mất.

      xuyên thấu qua làn khói mông lung nhìn sang Tần Viễn giận kềm được: "Cólúc, cậu phải thừa nhận, đây là số mệnh. Cậu làkhách qua đường trong cuộc đời ấy, mặc dù để lại kỷ niệm sâu sắc, nhưng chuyện cũ cũng như khói."

      "Mệnh?" Giọng của Tần Viễn nhàng vắng vẻ giống như thanh từ ngoài ngàn dặm mà đến, nghe ra vui buồn, rũ đầu xuống,lại ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn cười ra tiếng:"Cho nên muốn tôi tin số mệnh sao?"

      Tống Kỳ Diễn mấp máy môi mỏng, mãi khôngnói được từ.

      Tần Viễn lại móc tiền ném ở bàn, đứng lên, "Nếu như tôi tin số mệnh, vậy tôi tại cũng ngồi đối diện với cậu, mà là tên lưu lạc đầu đường xó chợ tại Luân Đôn khôngviệc làm."

      Tống Kỳ Diễn hí mắt nhìn sang bóng lưng của nghênh ngang rời .

      dựa vào trong ghế sofa, lặng lẽ hút thuốc, trong làn khói xám trắng, khuôn mặt tuấntrở nên mờ ảo mơ hồ, ra được loại bí hiểm và xa xăm.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 29.1 đôi vợ chồng bất hoà.

      Editor: Tâm Thường Lạc


      Theo ngày tháng hôn lễ đến gần, công việc của Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn cũng càng lu bùlên.

      Về phần đêm đó Tống Kỳ Diễn sau khi trở lại, Cận Tử Kỳ cũng hỏi nhiều tại sao khóe miệng lại mang vết thương.

      Có lúc, cũng nguyện ý làm tân nươnghạnh phúc cái gì cũng biết.

      chẳng qua là thỉnh thoảng nghe được chút đề tài về Tần Viễn ——

      Dường như là từ cái ngày mà từ chối cầu của sau đó lại đem công việc phim ảnh giao cho trợ lý của .

      Cửa phòng làm việc bị gõ vang lên, Cận Tử Kỳ thu lại dòng suy nghĩ của mình, ngẩng đầu lêntiếng hô "Mời vào."

      Sau đó nhìn qua thấy đó là bóng dáng cao to quen thuộc kia.

      Cận Tử Kỳ nghĩ tới Tống Kỳ Diễn đếncông ty, dường như bây giờ vẫn còn là giờ làm việc——

      Nhưng Tống Kỳ Diễn vẫn bước thong thả đến trước bàn làm việc, hai tay chống cạnh bàn, khẽ nghiêng thân của mình về phía trước, mắt nhìnxuống Cận Tử Kỳ kinh ngạc mà nhìn mình.

      Trước khi mở miệng chuẩn bị hỏi thăm, hắnđã cúi đầu xuống hôn lên môi , lưu luyến mà nhàng.

      Cận Tử Kỳ sững sờ, nhưng tâm tình có bất kỳ cái gì là phản đối, chỉ là đưa tay sờ sờlên làn môi ấm nóng của mình.

      "Đứng lên , hôm nay muốn dẫn em xem mộtthứ." Tống Kỳ Diễn cầm túi xách tay của .

      Cận Tử Kỳ vẫn chưa thế nào làm tình huống, người bị kéo vào thang máy.

      Thang máy đến lầu mở cửa, thấy được Kiều Niệm Chiêu mặt mũi tràn đầy vui sướng.

      Kiều Niệm Chiêu dường như cũng nghĩ tới đụng phải bọn họ, nụ cười mặt cũngtheo đó trong phút chốc cứng lại.

      Kể từ khi Kiều Niệm Chiêu chuyển ra ngoài vềsau, số lần Cận Tử Kỳ cùng chạm mặt có thểđếm được đầu ngón tay, thậm chí trong cuộc sống và công việc bận rộn thiếu chút nữa phải quên mình còn có người "Em " như vậy.

      Kiều Niệm Chiêu ngoại trừ khuôn mặt gầy gòchút, tinh thần cũng tệ lắm, có gì ngoài giờ phút này sắc mặt có chút tái nhợt.

      Khi còn sững sờ cứng đờ ở tại chỗ đó, TốngKỳ Diễn dắt Cận Tử Kỳ ra thang máy, hai bên nhìn thoáng qua nhau, nhưng ai cũng khôngđể ý đến ai, giống như là người xa lạ hoàn toàn quen biết.

      "Chúng ta phải đâu?" Sau khi lên xe, Cận Tử Kỳ vẫn hỏi ra nghi vấn của mình.

      Tống Kỳ Diễn quay đầu nhìn cái, mày mắt vào lúc này là nhàn nhạt vui sướng, "Nghenói, người đàn ông đối với người phụnữ có công nhận lớn nhất, chính là cưới ấy làm vợ."

      Cận Tử Kỳ biết vì sao đem những lời trong đề tài này vòng qua, lông mi nhấp nháy xuống, trong đầu lại thầm thổi qua câu tương ứng ——

      ' người đàn bà đối với người đàn ông dâng hiến lớn nhất, chính là gả cho ta, cảđời mãi mãi rời!'

      Tống Kỳ Diễn dừng lại xe có rèm che, Cận Tử Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt chính là tới trước cửa trung tâm đặt may lễ phục,trong phút chốc cũng hiểu đồ mà trong miệng Tống Kỳ Diễn muốn cho xem.

      Là áo cưới, khi họ kết hôn phải mặc bộ áo cưới lễ phục kia!

      ra thang máy lầu ba, tầm mắt Cận Tử Kỳ đãchủ động nhìn đến vị trí ——

      từng trưng bày ở đó chiếc áo cưới màu đen, áo cưới người mẫu lúc này cũng đổi sangmẫu dáng khác.

      Chắc là chủ nhân của chiếc áo cưới màu đen đãlấy rồi.

      "Tống tiên sinh, Cận tiểu thư, lễ phục các vị đặtđã đến, xin mời bên này."

      Nhân viên làm việc sau khi cung kính xong, liềndẫn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn đến trước phòng thử quần áo.

      Quá trình mặc thử áo cưới có chút rườm rà, CậnTử Kỳ tựa như cái tượng gỗ, tuỳ ý để cho nhân viên làm việc ở đây giúp sửa sang lại áo cưới và bới mái tóc dài đến eo của lên, mảnh lụa trắng mỏng như cánh ve được thắt thành nơ bướm cài lên giữa mái tóc.

      "Cận tiểu thư là dâu xinh đẹp cao quý nhấtmà tôi gặp qua!"

      Đối mặt nhân viên tự đáy lòng ca ngợi, Cận TửKỳ nhàng nở nụ cười.

      Bức màn che màu rượu đỏ chậm rãi kéo ra.

      Ánh sáng đèn treo bằng thuỷ tinh toả ra hàoquang bốn phía, giống như ánh sao thất lạc chốnphàm trần phủ lên sàn nhà bóng loáng, tia sángtinh phát ra rồi phản chiếu rơi vào bộ lụa trắng người Cận Tử Kỳ, ra thứ ánhsáng nhu hoà nhàng bồng bềnh.

      Bên cạnh màn che, bóng người tuấnđang đứng, tây trang thuần trắng ở dưới ánh đèncó vẻ trác tuyệt bất phàm. Nhân viên đem bó hoa cầm tay nhét vào trong tay Cận Tử Kỳ,mập mờ cười tiếng, còn hướng về phía người đàn ông đưa lưng với các hơi có vẻ cười khẽ : " dâu ra tới đây!"

      Người đàn ông nghe tiếng lập tức xoay ngườinhìn qua, ánh sáng sáng ngời đánh vào ngũ quanrõ ràng đẹp mắt của , Cận Tử Kỳ nâng mắt lên vốn rũ xuống, nhưng sau khi thấy mặt của ngẩn ra.

      Bởi vì đó cũng phải là Tống Kỳ Diễn như trong dự liệu của , mà là người mấy ngày gặp: Tần Viễn.

      nghĩ tới thế nhưng ở chỗ này đụng phải !

      Tần Viễn hiển nhiên cũng chưa từng nghĩ đếnxuất ở trước mặt mình là Cận Tử Kỳ.

      Nhưng mà kinh ngạc qua, chân cũng bất động vì giật sững mình.

      khẽ nhếch cằm, đón lấy ngọn đèn như đốt mắt, nhìn qua Cận Tử Kỳ đứng ở đài thử đồ vẻ mặt cũng kinh ngạc.

      Chiếc áo cưới trắng tinh kiểu quây ngực đượcchạm trổ hoa văn trong suốt kết hợp yếu tố Phương Đông và Phương Tây, mặc ở ngườicô, càng tôn lên nét đẹp của ĐôngPhương đặc biệt xinh đẹp kín đáo của .

      Nàng cầm lấy nhúm được mãn tinh bao vâyhoa bách hợp, khẽ khép lông mi, lẳng lặng đứngở nơi đó, duy mỹ phải giống như là sử thi giữa ca tụng Athens nữ thần.
      cầm bó hoa mãn tinh bao lấy hoa bách hợp, hàng lông mi khẽ khép, lẳng lặng đứng ở nơi đó, duy mỹ giống như nữ thần Athenluôn được ca ngợi trong thiên sử thi.

      "Ách. . . . . ." Dẫn đầu phát ra thanh đánh vỡ góc êm ái này chính là nhân viên làm việc, lúng túng tới bên cạnh Tần Viễn giải thích: "Tần tiên sinh, ngại quá, Phương tiểu thư ở phòng thử quần áo bên cạnh."

      Cận Tử Kỳ nhất thời hiểu lý do Tần Viễn xuất ở nơi này, lập tức đối với lịch mà khẽ gật đầu.

      Tần Viễn nhìn qua ánh mắt của thâm thúy mà nồng nặc, bàn tay bên người lại tự chủđược chậm rãi siết chặt.

      "Thử xong chưa?" Giọng trầm thấp của Tống Kỳ Diễn mang theo mong đợi từ bên vang lên.

      Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu, liền thấy được Tống Kỳ Diễn toàn thân lễ phục màu đen.

      Khóe miệng của lộ vẻ cười, sau đó rấtnhanh cũng phát Tần Viễn đứng ở dưới đàithử đồ dưới.

      Chẳng qua là chờ tới, màn che bêncạnh vốn đóng chặt liền"Rào rào" tiếng bị nhân viên làm việc kéo ra.

      Giọi vào trong mắt mọi người chính là PhươngTình Vân mặc bộ áo cưới màu đen.

      Thiết kế vừa vặn ôm sát người, chính xác là chiếc áo cưới , để cho nhìn qua quyến rũ mà trang nhã.

      Phương Tình Vân dưới ánh đèn đôi mắt đẹp của vụt sáng, thâm tình mà nhìn sang Tần Viễn: "A Viễn, đẹp mắt ?"

      -------

      Bốn người gặp nhau như vậy có chút gần giống với tình tiết trong phim thần tượng, cẩu huyếtnhưng lại tràn đầy tính chất va chạm.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang Phương Tình Vân mặc áo cưới màu đen độc đáo, trong đầu cũng chỉ có ý nghĩ ——

      nghĩ tới, Tần Viễn thế nhưng chính làngười vợ như mạng.....

      Richie...

      khí trong phòng thử áo chẳng biết lúcnào càng trở nên quỷ dị như thế.

      Phương Tình Vân khẽ chuyển mắt cũng nhìnthấy Cận Tử Kỳ ở đối diện cũng mặc áo cưới, mắt đẹp sáng lên, sau khi giật mình lịch thiệp gật đầu thăm hỏi: " là đúng dịp, Cậntiểu thư."

      Cận Tử Kỳ quay lại cười nhạt tiếng, ngay sau đó kéo chiếc áo cưới dài xuống đài, mà bên kia Tống Kỳ Diễn thôi rất ăn ý mà đitới, nhàng ôm chiếc eo nhắn của , đặt nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trêntrán .

      "Em dâu đẹp nhất." Tống Kỳ Diễn vuivẻ tiếc lời ca ngợi.

      Bên kia Phương Tình Vân cũng khoác lên tay Tần Viễn, nhìn thấy đối tượng Cận Tử Kỳ kết hôn là Tống Kỳ Diễn, cũng như dự trù mà kinh ngạc, chẳng qua là cười khẽ: "Kỳ Diễn, nghĩ tới ."

      Tống Kỳ Diễn nghe tiếng quay đầu, ánh mắt xẹt qua Tần Viễn rồi nhìn về phía Phương Tình Vân: "Nghe hai người muốn kết hôn, chúc mừng."

      Phương Tình Vân cười nhận lấy lời chúc phúc,"Đến lúc đó Kỳ Diễn cùng Cận tiểu thư sẽđến tham gia chứ?"

      "Có thể khiến cho thất vọng, mười lăm tháng mười hai, tôi và Tiểu Kỳ cũng kết hôn."

      Giọng điệu của Tống Kỳ Diễn nghe vào mangtheo tiếc nuối, mặt Cận Tử Kỳ lại thoánghiện lên kinh ngạc.

      Chẳng biết tại sao, trùng hợp như vậy để cho cảm thấy là Tống Kỳ Diễn cố ý làm.

      Chẳng qua là tại sao phải làm như vậy, cũng thể biết được.

      Có lẽ gặp Phương Tình Vân trước đó, lầm tưởng Tống Kỳ Diễn có thể bị Tần Viễn hoành đao đoạt ái mới có thể như thế. Nhưng giờ phút này nhìn hai người họ chào hỏi tự nhiên, hoàn toàn chút ít nào mậpmờ .

      Cũng liền loại bỏ khả năng giữa ba người này hận tình thù.

      chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

      Cận Tử Kỳ kéo dòng suy nghĩ quay về, bên kia Tần Viễn lại hơi cong khóe môi: "Cũng chúc phúc hai người."

      Tống Kỳ Diễn quay lại ý vị sâu xa mà cười tiếng, "Cám ơn."

      Tần Viễn hề tiếp, quay đầu đối với Phương Tình Vân : "Dây chuyền kim cương Tiffany cũng mang đến, xem chút ."

      xong, lập tức cùng Phương Tình Vân rời .

      Phương thức bạn học cũ từng chung chỗkhi gặp nhau lại khách sáo xa cách như vậy, xácthực làm người ta cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      Vành tai Cận Tử Kỳ đột nhiên nặng xuống, chiếc khuyên tai hình thoi được đeo vào trongtai .

      Đáy mắt màu nâu nhạt trong phút chốc thoánghiện lên hoang mang, đôi tay khô ráo ấm áp dịu dàng vịn lấy chiếc cổ trắng nõn của , hơi thở nam tính nóng ẩm phun lên làn da của .

      "Đừng động." Giọng điệu nghiêm túc mà cẩnthận ra lệnh.

      Sau đó nhìn thấy lòng ngón tay thô nhám đó lướt qua vành tai , hàng kim cương lóng lánh trong tầm nhìn của khoé mắt, hết sức chăm chú mà cúi đầu xuống, đem chiếc khuyên tai khác đeo lên tai của .

      Ánh đèn thuỷ tinh soi sáng bóng hình của haingười họ ở chung chỗ, giống như đôibích nhân từ trong tranh vẽ ra, xứng đôi vừalứa.

      "Tống tiên sinh đối với Cận tiểu thư tốt!"Nhân viên làm việc hâm mộ mà ca ngợi đôiKim Đồng Ngọc Nữ.

      Gương mặt của Cận Tử Kỳ đỏ lên, xoay người lại nhìn mình trong kính, phản ứng theo bảnnăng liền liên tưởng đến áo cưới của Phương Tình Vân, nhất thời cao hứng nên hỏi nhân viên làm việc bên cạnh, "Áo cưới của Phương tiểuthư là do tiên sinh Tần Viễn thiết kế sao?"

      Nhân viên làm việc khi nghe nhắc tới việc này dường như cực kỳ hưng phấn, "Đúng nha, lúc ấy khi mang tới đây bị rất nhiều khách hàngnhìn trúng, người có diện mạo đẹp trai như Tầntiên sinh đây, người đàn ông có tiền lại có tài năng nhanh trở thành động vật quý hiếm rồi!"

      Cận Tử Kỳ chẳng qua chỉ là phụ họa mà cườicười, nhưng Tống Kỳ Diễn xoay đầu lại, mắt lạnh trừng lấy nhân viên làm việc, hù dọa khiến cho nhân viên này lập tức chớ có lên tiếng, cuối cùng bị trừng đến khi chịu nổi màvội vàng kiếm cớ chuồn mất ra ngoài

      Tống Kỳ Diễn hừ tiếng, ngược lại nhìn về phía Cận Tử Kỳ, ánh mắt mang theo chút ý hung ác và cảnh cáo.

      "Cận Tử Kỳ, Tần Viễn là đàn ông có vợ, chính em cũng là phụ nữ có chồng, trong đầu em cũng thể bắt đầu rắp tâm có ý niệm bất lương, cậu ta và vị hôn thê của mình cũng ở cùngnhau mười năm. Thời điểm các người độc thân cũng chưa từng cân nhắc ở cùng nhau cả đời, huống chi tại, ván đóng thuyền emkhông thể cứng rắn mà đục ra cái lỗ vào."

      Sau đó dừng chút mới tổng kết : "Cậu ta thích hợp với em."

      Cận Tử Kỳ có chút bị giọng điệu ung dung bìnhtĩnh và chắc chắn của làm cho giật mình.

      cũng biết bậy bạ gì, lúc nào cảm thấy hứng thú với Tần Viễn?

      Vô duyên vô cớ bị trách móc trận, trong lòng Cận Tử Kỳ khó tránh khỏi thoải mái, nhàn nhạt phản bác: "Em và ta lại chưatừng chung đụng, làm sao biết chúng emkhông thích hợp? Người đàn ông biết kéo đàn vi-ô-lông, lại biết thiết kế áo cưới nhất định rất có tài năng, và sớm chiều chung sống với người đàn ông như vậy, cũng có thể nâng cao chất lượng cuộc sống phong phú của mình."

      "Cậu ta thích hợp." Tống Kỳ Diễn lại nhíu mày lên, vẻ mặt đồng ý, "Nhữngnăm này cậu ta sống ở nước Pháp. Em có biết ở Pháp, nơi đó đàn ông đối với chuyện đương rất chỉnh tề, học theo dáng vẻ dịu dàng lãng mạnthân sĩ lịch thiệp kia, cho dù em có mắng chửi cậu ta cậu ta vẫn duy trì lịch cáchdối trá, làm như trong lòng rất bao dung vị tha."

      "Trong phương diện cư xử tình cảm, nếu như vào buổi sáng nào đó em đứng dậy độtnhiên muốn cùng cậu ta ly hôn, cậu ta lập tứcsửa sang lại hành lý và thèm quay đầu lạimà rời , dù hỏi câu tại sao cũng có, còn tự cho là phóng khoáng."

      "Loại đàn ông này bị thiếu hụt chính là tính cướp đoạt, thế giới nhiều nam nữ như vậy lấy ở đâu nhiều người lần là lưỡng tình tương duyệt? Rất lâu nếu chủ động ratrận, làm sao có thể ôm được mỹ nhân về? Cậuta ngay cả cứng rắn tối thiểu cũng làmđược, làm sao cùng tranh giành? Em lựa chọn cùng loại đàn ông như cậu ta kết hôn cũng là rất có ánh mắt tinh tường ."

      Cận Tử Kỳ trầm mặc mà nhìn Tống Kỳ Diễn thao thao bất tuyệt mà liên tục ngớt.

      Tổng kết lại đây là bài diễn văn có tựa đề "Bảnbáo cáo phân tích tính cách con người của TầnViễn."

      Mặc dù lời nghe hợp tình hợp lý, cũngkhông thực quá khích mà công kích người,nhưng hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo của sựcông bằng chính trực cơ bản, tràn đầy cảm xúcchủ quan.

      dường như cảm thấy còn chưa đủ thấu triệt, lại bổ sung: "Em người có tài là có thể nângcao chất lượng cuộc sống sao? Cận Tử Kỳ, em thể mù quáng như vậy ! Phạm Cao có tàiđi, Nietzsche có tài , nhưng mà bọn họ cuối cùng cũng bị điên rồi. chưa bao giờ quan tâm em phải là người có tài hoa, chỉbiết em là Cận Tử Kỳ mà thích, chỉ là Cận Tử Kỳ mà thôi."

      Sau khi chê bai hạ thấp giá trị của đối thủ, hắncũng quên tán dương thâm tình của mình chút, khiến cho hai người hình thành đốilập nét.

      Cận Tử Kỳ nhìn xem bộ dạng Tống Kỳ Diễn miệng đắng lưỡi khô, người đàn ông này trướcđó khắc còn đối với biểu được thâm tình ôn nhu, nhưng mà giờ khắc này bại lộ bản tính, đối với trong lúc vô tình khen ngợimột người đàn ông khác tiến hành công kíchtới tấp.

      Kết luận đơn giản chỉ có , đó chính là ——

      Toàn bộ từ xuống dưới chỉ có người đàn ông là Tống Kỳ Diễn mới thích hợp nhất vớiCận Tử Kỳ !

      Chỉ có lựa chọn Tống Kỳ Diễn đây đối với cuộcsống tràn đầy thái độ cường ngạnh như vậy, người đàn ông này đối với tình hoàn mỹ có tính chất cướp đoạt, Cận Tử Kỳ buồn bã khi cuộc sống mới có thể xuất ra và lặp lặp lại thứánh sáng rực rỡ này!"Tống Kỳ Diễn, thành thậtmà , em đồng ý kết hôn với , bây giờ nhớ lại, mới là biết , em khi đó làm sao lại nhìn ra da mặt của dày như vậy?"

      Cận Tử Kỳ quét mắt nhìn cái, đem bó hoa trong tay nhét vào tay , ngay sau đóxoay người vào phòng thay đồ.

      Tống Kỳ Diễn lập tức ý thức được bản thân mình khéo quá hóa vụng, vội vàng đến phòng thay đồ phóng ra ngoài thanh ôn nhu: "Bàxã, sai rồi, biết em đối với toàn tâm toàn ý, đây phải là lo lắng Tần Viễn đối với em tâm hoài bất quỹ (mưu đồ bất chính) sao?"

      Chợt vang lên trận tiếng ho khan nhẹnhàng, Tống Kỳ Diễn vốn là phiền lòng, cau mày quay đầu lại.

      Tần Viễn đứng sau lưng , sắc mặtkhông phải tốt lắm, đôi mắt theo dõi cànggắt gao.

      . . . . . .

      Người đàn ông ngồi ở ghế sofa, yên lặng chờ người phụ nữ ưu nhã xinh đẹp.

      Người phụ nữ đứng trước kính trònphục cổ viên, thưởng thức tân nương thanh nhã mỹ lệ.

      Nhìn chút, người phụ nữ chợt nở nụ cười, "Tại sao cảm thấy ấy có chút đơn?"

      Người đàn ông đứng dậy tới, nhàng vòng ở hông , ôn nhã mà cười cái.

      "Như vậy tại thế nào?"

      Họ cùng nhìn vào trong gương.

      Hình ảnh rất đẹp rất hài hoà.

      Trong gương phản xạ ánh sáng trắng sáng ngờigiống như ánh sao.

      Phương Tình Vân chẳng qua là cười cười, khôngtrả lời.

      Tần Viễn lẳng lặng duy trì lấy nụ cười này, nhưthanh phong lãng nguyệt đứng ở bên cạnh .

      Sau đó buông ra, hôn cái lên mặt của ,rời .

      " thay quần áo, sau đó xuống khởi động xe chờ em."

      Phương Tình Vân gật đầu, dịu dàng đưa mắtnhìn.

      Cho đến khi bóng lưng kia biến mất thấy, mới quay tầm mắt lại, nhìn sang dâu trong gương mặt mày vẫn mỉm cười, dâu với , "Vẫn cảm thấy có chút lẻ loi."

      Tần Viễn sau khi xoay lưng , nụ cười ôn hòa mặt dần dần rơi xuống.

      Nụ cười nhàn nhạt thế này tựa như bày ra chiếcmặt nạ vững vàng dính mặt .

      Vậy mà đôi mắt kia lại vui vẻ, vắng vẻsâu đậm tựa như muốn che mất linh hồn củamình.

      biết mình khó chịu muốn hít thở khôngthông, thậm chí còn có chút bị kích độngnhư mắc chứng cuồng loạn.

      Đó là khổ sở và bi thương của người đàn ông, thể diễn tả, thâm trầm nặng nề,giống như ngọn núi lửa yên lặng mười năm,trong nháy mắt bắt đầu rục rịch, nham thạch nóng chảy nóng bỏng chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào ra.

      Nhưng chẳng qua là liều mạng mà đè nénmình, dù thống khổ lớn hơn nữa cũng chỉ có thể chôn sâu ở đáy lòng.

      Cho nên vẫn cười, cười nhìn dâu đó xuất sau màn che, cười khi dỗ dành vị hôn thê của mình.

      Nụ cười giả tạo như vậy duy trì cho đến khi hắnngồi vào trong xe mới hoàn toàn biến mất.

      Cửa xe khóa trái, ngăn cách, tinh thần suy sút mà tựa vào ghế ngồi, khép lại đôi mắt mệt mỏi.

      Tần Viễn nằm sấp ở tay lái, như là bị húthết khí lực.

      Mười ngón tay giữ vô-lăng, xanh trắng dữ tợn,dường như tâm tình nhẫn mãnh liệt.

      Ánh sáng của bãi đậu xe dưới hầm lờ mờ, khôngthấy được vẻ mặt của , lại giống như bị thôi miên mà giữ vững động tác.

      hồi lâu sau, lại đột nhiên cười ra tiếng,tiếng cười phát ra lại gần như nức nở.

      Là mê muội, Tần Viễn vào mười năm trước mê muội.

      Những thứ chuyện cũ kia, cũng còn rànggiống như là hôm qua mới phát sinh qua. lần đầu tiên tại phòng luyện tập Piano nhìn thấy mặc váy trắng.

      lần đầu tiên dắt tay với những ngón tay xinh đẹp trắng nõn.

      lần đầu tiên ôm thân thể mềm mại mảnh mai của .

      hàng đêm tỉnh mộng, luôn là ở trạm xe lửa chờ đợi quật cường đó cùng ngườitrong nhà đoạn tuyệt, mình tìm đến .

      Cận Tử Kỳ lặng lẽ, nhu thuận theo sát , nắmtay của về phía trước ——

      Bất kể góc biển vô tận, bất kể mưa to gió lớn.

      vẫn luôn chưa từng buông tay ra.

      Giữa bọn họ, tại sao phải biến thành như bây giờ?

      Quen biết quá lâu gặp lại, gặp lại là người dưng......


      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 29.2 đôi vợ chồng bất hoà.


      Editor: Tâm Thường Lạc

      Khi Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn về nhà, xe mới vừa dừng lại, nhìn thấy Cận Chiêu Đông ở cửa biệt thự thong thả dạo.

      Nhưng đôi mắt của ông thỉnh thoảng lại hướngvề phía cửa lớn rồi nhìn xung quanh, dường nhưđang đợi người nào đó.

      Nhìn thấy mấy người Cận Tử Kỳ bọn họ xuốngxe, liền mở miệng hỏi: "Hôm nay sớm như vậy trở về rồi?"

      Cận Tử Kỳ lễ phép gọi tiếng ba.

      Kỳ Diễn ngược lại theo phương hướng ánh mắtCận Chiêu Đông mà nhìn ra cửa, sau đó cườinói: "Có phải có chuyện tốt vào cửa hay ,khí sắc của ba cũng càng ngày càng tốt ."

      xong, dắt lấy tay Cận Tử Kỳ lên phía trước: "Ba đứng ở chỗ này phải là đặc biệt đợi chúng con chứ?"

      Nụ cười mặt Cận Chiêu Đông thoáng dừnglại, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ,ông trả lời, chỉ là lướt qua: "Nếu về vào thôi, đứng ở bên ngoài rất lạnh."

      Tống Kỳ Diễn gật gật đầu, liền lôi kéo Cận TửKỳ vào nhà.

      Dì Hồng sắp xếp trang trí lại phòng khách, nhìn thấy họ trở về, lập tức tới chào hỏi, cuối cùng liếc mắt ra cửa rồi giọng báo cho hay:"Đại tiểu thư, gia, các người cũng đừng lênlầu, chốc lát nữa có khách người trong nhà phảiđến."

      Cận Tử Kỳ nhìn chung quanh biệt thự vòng được quét dọn qua, lại nhìn thấy trong phòng ăn người giúp việc rất bận rộn.

      —— người có thể để cho Cận Chiêu Đông tự mình tới cửa nghênh tiếp cũng nhiều.

      "Người nào mặt mũi lớn như vậy mà ba phảiđích thân đứng ở trong gió lạnh mà chờ nha?"Tống Kỳ Diễn thuận tiện hỏi câu.

      Dì Hồng bĩu môi, "Còn có thể là ai, phải là bà lớn của Tô gia kia sao?"

      Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ sửng sốt, liếc mắtnhìn nhau, Tống Nhiễm Cầm muốn tới Cận gia?

      "Ôi, bà chủ lớn kia khó mà được nên lời, cũng biết những món ăn chuẩn bị kia có hợp khẩu vị hay ."

      Dì Hồng dời qua dời lại vài thứ gì đó trongphòng khách xong, sau đó xoay người tới phòng ăn.

      Khóe miệng của Tống Kỳ Diễn cong lên cườitrừ, "Vô lên điện tam bảo, cũng khôngbiết lần này vì tình gì?"

      "Dù sao cũng phải là chuyện gì tốt." Cận Tử Kỳ thuận miệng trả lời câu.

      Nhưng trong lòng có chút suy nghĩ, chẳng lẽlà vì hôn của Kiều Niệm Chiêu?

      Quay đầu lại, liếc mắt nhìn Cận Chiêu Đông ở cửa lớn.

      Cha của chẳng lẽ là lo lắng Tô gia thối lui hôn của Kiều Niệm Chiêu và Tô HànhPhong?

      Nếu quả là như vậy, khó trách CậnChiêu Đông nóng nảy.

      Con cũng bị người ta gần như huỷ dùng qua, tại lại có khả năng lần nữa đóng góixong trả lại, mặc dù bao phủ bên ngoài hoá trang là vẻ vang xinh đẹp, nhưng đồ vật bêntrong lại sớm cũ rách kinh khủng.

      Huống chi, chuyện của Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong mấy năm trước huyên náo .

      tại nếu huỷ hôn, tương lai hôn của KiềuNiệm Chiêu cũng khẳng định được có thể so sánh được tốt như lần này.

      Xem ra lần này Cận Chiêu Đông nên vì hạnhphúc Kiều Niệm Chiêu mà kéo xuống cái mặtgià nua đến đây.

      "Nếu như thế, vậy chúng ta cũng thể đilên rồi."

      Tống Kỳ Diễn kéo vào phòng khách, tạitrên ghế sofa ngồi xuống.

      " vui sao?" Bàn tay to của Tống Kỳ Diễnvỗ về lên mu bàn tay của , Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn sang ánh mắt đầy quan tâm, lắcđầu cái, giọng trả lời: "Có lẽ từng, tại ngược lại cảm thấy may mắn."

      —— may mắn cùng ở bên cạnh em chính là Tống Kỳ Diễn, mà phải Tô Hành Phong.

      Ý cười ở khoé miệng Tống Kỳ Diễn càng đậm, ôm chặt thân thể mềm mại của , cằm đặt gầnsát tóc của .

      Giờ đây có người sánh đôi, Cận Tử Kỳ khôngcòn là Cận Tử Kỳ ngày nào bị đắm chìm trongnước nhưng lại chỗ kêu cứu.

      Kiều Niệm Chiêu cũng được, Tô Hành Phong cũng được, cũng cùng có liên quan.

      Tống Kỳ Diễn mặc dù có nhiều khuyết điểmhơn, có lẽ phải là người tốt nhất, nhưnglại là người thích hợp nhất với Cận Tử Kỳ.

      ----------

      Cũng lâu lắm, Tô Ngưng Tuyết từ lầu xuống, nhìn thấy hai người ngồi ở trongphòng khách, ánh mắt nhanh hạ xuống, vẻ mặt có biểu tình dư thừa, chỉ là nhàn nhạt hỏimột câu: "Trở về rồi?"

      Thay vì Cận Tử Kỳ nhìn thấy Cận ChiêuĐông để ý chuyện Kiều Niệm Chiêu thương tâm như thế, vậy nỗi khổ trong lòng Tô Ngưng Tuyết lại có ai biết, Cận Tử Kỳ nhìn thấy ngườiphụ nữ quá tự chủ luôn tự mình gắng vươn lên ấy mà trong lòng có chút xót xa.

      Tô Ngưng Tuyết lại cùng thường ngày khôngkhác gì, bà đến phòng khách ngồi xuống, mới mở miệng: "Áo cưới thử qua rồi sao? Thiệp mời cũng phát ra ngoài rồi, chuyện hôn lễ cũng sẽkhông có gì biến đổi nữa."

      Cận Tử Kỳ nghe ra Tô Ngưng Tuyết làmcho mình an tâm, liền mỉm cười mà trả lời: "Mẹyên tâm , bên kia khách sạn cũng xem rồi,an bài cũng rất ổn thỏa ."

      Tô Ngưng Tuyết gật đầu, đối với chuyện TốngNhiễm Cầm muốn đến tới chữ.

      Rất nhanh, bên ngoài vang lên thanh còi xe có rèm che, mấy người trong phòng khách phản ứng theo bản năng quay đầu lại, Cận Chiêu Đông vốn ở ngay cửa thấy bóng dáng.

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhíu, trong lòng vẫn thoải mái, lần này, cũng là bởi vì áy náy sao?

      Áy náy. . . . . .

      Đây là từ ngữ mà những năm này Cận ChiêuĐông với nhiều nhất.

      Ngược lại nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết, nhưngbà biểu ra chút nào vẻ vui, chẳng qua chỉ là kéo áo choàng vai đứngdậy, Tống Kỳ Diễn cũng kéo đứng lên.

      Mặc dù trong lòng làm sao cũng muốngặp Tống Nhiễm Cầm, nhưng vì lễ nghĩa mà phải làm vậy.

      Dù sao suy cho cùng cũng phải , Tống NhiễmCầm cũng coi là thông gia của Cận gia.

      Làm vãn bối Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn chỉ có thể chấp nhận mà đứng dậy nghênh đón.

      Có tiếng bước chân và tiếng chuyện từ cửa truyền đến, Cận Tử Kỳ xoay người nhìn, gặpCận Chiêu Đông và Tống Nhiễm Cầm song song ở phía trước, mà Kiều Niệm Chiêu cườitươi khoác tay Tô Hành Phong ở phía sau củabọn họ.

      ra là đây chính là nguyên nhân hôm nay Kiều Niệm Chiêu xuất ở Phong Kỳ.

      Cận Chiêu Đông cười đưa Tống Nhiễm Cầm tớiphòng khách: "Bà thông gia, lâu cũng khôngtới nhà ngồi chút rồi, mời bên này."

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Nhiễm Cầm luônvênh mặt hất hàm sai khiến giờ phút này cũngcoi như bớt phóng túng, đối mặt với việc Cận Chiêu Đông khách khí cũng là có văn hoá đạođức mà cười ha ha đáp trả: "Cận chủ tịch quá khách sáo!"

      Khi thấy bọn họ càng đến càng gần, Cận TửKỳ cũng khỏi mà tới bên cạnh Tô Ngưng Tuyết.

      Tô Ngưng Tuyết sửng sốt, ngay sau đó nhìn vềphía mặt mũi bình tĩnh, đáy mắt thoáng quamột tia sáng vui mừng.

      Tống Nhiễm Cầm lúc đối diện với Tô NgưngTuyết thái độ cực kỳ tốt đẹp, ân cần thăm hỏi vài câu rồi tự ngồi xuống.

      Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết ngồi chung mộtchỗ, Tống Kỳ Diễn cũng cùng tới đây ngồi ở bên kia .

      Tống Nhiễm Cầm, Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu cùng nhau ngồi ở nhóm đối diệnhọ, về phần Cận Chiêu Đông, dĩ nhiên là ghếchủ tọa.

      Tô Ngưng Tuyết chẳng qua chỉ cúi đầu uống trà, đối với việc Cận Chiêu Đông và Tống NhiễmCầm cười ngoảnh mặt làm ngơ.

      Nhưng thỉnh thoảng lúc họ tới bà, Tô NgưngTuyết mới nhàn nhạt cười cười, hoặc là mộtcâu"Phải " .

      Cận Tử Kỳ đột nhiên có chút hối hận khi ở dướilầu, quả thực thú vị, Tống Kỳ Diễn ở phía dưới nắm tay của , ở bên tai dung âmthanh vô cùng vô mà : “ này, tròhay đều ở phía sau đấy."

      Tống Kỳ Diễn mới xong, bên kia Cận Chiêu Đông trở lại vấn đề hôn .

      "Thừa dịp hôm nay tất cả mọi người đều ở đây,tôicảm thấy nên cùng bà thông gia đây thươnglượng chút hôn của Chiêu nhi cùng HànhPhong."

      Bàn tay Tô Ngưng Tuyết gạt nắp chén tràkhẽ dừng lại, hang lông mày xinh đẹp nho nhã khẽ động thể nhận ra, khóe miệng cũng là nụ cười nhàn nhạt.

      Mà bên kia Kiều Niệm Chiêu thôi khỏi ngượng ngùng mà kêu Cận Chiêu Đôngmột tiếng: "Ba. . . . . ."

      Dáng điệu có phần mong muốn mà còn như chối từ, xong nhàng nhích lại gần người Tô Hành Phong.

      Cận Chiêu Đông cười gật đầu, "Con cái đềukhông còn , Tử Kỳ và Kỳ Diễn mười lăm tháng này cử hành hôn lễ rồi, bà thông gia, bà xem, chuyện hai đứa nó có phải cũng theo đó mà tiến hành hay ?"

      Tống Nhiễm Cầm nhấp hớp trong chén tràxuân, đặt chén trà xuống, mang theo ý cười mở miệng: "Tôi hôm nay tới đây, cũng làvì chuyện này, nếu Cận đổng tự ra tôi cũng cứ việc thẳng."

      Cận Chiêu Đông dường như nghĩ tới Tống Nhiễm Cầm sảng khoái như vậy, nhất thờicó chút thích ứng kịp, nhưng cũng vội vàng gật đầu đáp ứng: "Bà thông gia có cầugì cứ , chúng tôi tận lực mà làm bà hài lòng."

      Tống Nhiễm Cầm từ khi bắt đầu vào nhà nhưthế nào mắt cũng chưa nhìn qua Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.
      Nghĩ đến trước đó bị bọn họ phu xướng phụ tùymà đuổi ra khỏi Tống gia nên cơn giận vẫn còn chưa tan.

      Tống Nhiễm Cầm nổi lên chút tâm tình, đợi cả phòng khách đều an tĩnh lại, giữa lúc ấy mớimở miệng lần nữa: "Cận đổng, Niệm Chiêu nhàcác vị vóc người xinh đẹp, lại hiếu thuận, đốivới A Phong nhà chúng tôi cũng tốt."

      Những thứ này cũng đều là , Cận ChiêuĐông cũng cười gật đầu, bày tỏ đồng ý.

      Kiều Niệm Chiêu cũng bởi vì qua những năm gần đây Tống Nhiễm Cầm lần đầu tiên tándương mà kích động đến mắt đỏ cả lên, rúc vào trong lòng Tô Hành Phong, cảm giác như ngườicon dâu sau nhiều năm chịu đựng giờ được mẹ chồng công nhận.

      Ai cũng ngờ tới Tống Nhiễm Cầm kế tiếp lại đột nhiên chuyển đề tài cái: "Chẳng qua là, hôm nay Kỳ Diễn trở lại, Tống gia sớm muộnlà phải giao cho Kỳ Diễn, Cận gia lớn như vậy A Phong nhà chúng tôi sợ là với cao tới."

      Nụ cười của Cận Chiêu Đông cứng đờ, câu sau cùng của Tống Nhiễm Cầm mới là tổnthương vô cùng trí mạng: "Cho nên, tôi xem ra, hôn này cứ định như vậy ."

      "Mẹ, làm sao người lại……" Tô Hành Phong kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tống Nhiễm Cầm nở nụ cười.

      Nguyên tưởng rằng mẹ mình đột nhiên lênmuốn tới Cận gia thương lượng hôn , Tô HànhPhong mới báo cho Kiều Niệm Chiêu, Kiều Niệm Chiêu vừa vui sướng mà cho Cận Chiêu Đông để chuẩn bị.

      nghĩ tới, kết quả lại là kinh khủng như vậy …..

      Khó trách Tống Nhiễm Cầm hôm nay có thể "Hòa ái dễ gần" như thế, ra bất quá vốn là làm nền cho chuyện này.

      Kiều Niệm Chiêu thôi bởi vì Tống NhiễmCầm thoái hôn mà gấp đến độ sắp khóc lên.

      Đôi tay níu lấy ống tay áo Tô Hành Phong thậtchặt .

      Giống như, chỉ cần buông lỏng tay, Tô HànhPhong thấy vì vậy mà xa cách , quay đầu lại.

      Tô Hành Phong nhíu chân mày lên nhìn về phía mẹ của mình, "Mẹ, mẹ thương lượng chuyện hôn con mới gọi mẹ tới ."

      Tống Nhiễm Cầm nghiêng đầu tiến lên đón ánhmắt trách cứ của Tô Hành Phong, cao hứng lắm mà mấp máy khóe miệng, "Mới vừa rồi ta phải là hôn của con, con đây đứa này như thế nào lại hiểu chuyện như vậy?"

      Tống Nhiễm Cầm hiển nhiên rất hài lòngkhi Tô Hành Phong bởi vì Kiều Niệm Chiêu mà đối với mình còn thái độ cung kính, ngay tiếp theo sau đó ở trong lòng càng thêm khôngthích cái đứa con dâu tương lai có gia thếgì này.

      Cận Chiêu Đông giống như bị đánh cho cái tát tàn nhẫn, làm sao cũng ra đượcmột chữ.

      Tô Ngưng Tuyết vẫn đơn thuần như cũ mà thưởng thức trà, Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn mẹ của mình vẫn mang bộ dáng chuyện khôngliên quan đến mình, trong lòng đoán chừng mẹ có lẽ sớm đoán được cái kết quả này.

      Thế nhưng, bà vẫn cho Cận Chiêu Đông biết, chẳng qua chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhìnxem trò khôi hài này phát sinh.

      Xem ra, bà đối ba cũng phải là hoàn toànkhông có câu oán hận .

      Bên kia Tống Nhiễm Cầm mạnh mẽ lôi kéo Tô Hành Phong đứng lên, lại quay đầu đối vớiCận Chiêu Đông mang vẻ mặt khó coi mà : “Sắc trời còn sớm, còn phải chạy trở về ăn cơm, chúng tôi trước hết cáo từ."

      Bây giờ là muốn hoàn toàn thoát khỏiliên quan đến Cận gia, tập trung tinh thần màgiữ lấy Bạch gia nữa?

      Tống Nhiễm Cầm là ứng với câu "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt".

      Kiều Niệm Chiêu lại thực thể tiếp thụ nổi chuyện như vậy, cuống quít đứng dậy ngănđường lại, vừa kéo vừa ôm lấy tay Tô HànhPhong.

      "A Phong." Giọng mang theo nức nở run rẩy, trong trẻo động lòng người, khoé mắt ươn ướt.

      Có lẽ có làm gì cũng nghĩ ra TốngNhiễm Cầm lại vô tình đến nước này, nhữngnăm này im hơi lặng tiếng nhưng đổi lấy kết quảlà bị vứt bỏ, cho dù là ai cũng nguyện vìvậy mà bỏ qua.

      Tống Kỳ Diễn lúc này lại rất tàn nhẫn bổ sungmột đao: "Niệm Chiêu a, tôi nhớ rằng lâu trước kia tôi từng nhắc nhở rồi, bảo phải nhìn xa trông rộng. Thằng đàn ông này sao,có thể vì mà vứt bỏ người cũng có thểvì người kế tiếp mà vứt bỏ ."

      Kiều Niệm Chiêu bởi vì những lời này của Tống Kỳ Diễn mà sắc mặt đại biến, càng thêm muốn buông tay Tô Hành Phong ra.

      Sắc mặt của Tô Hành Phong cũng lập tức rối rắm, càng đừng đến Cận Chiêu Đông, xemra nét mặt già nua sớm nhịn được.

      Cận Tử Kỳ cúi đầu cười cười, lúc ngẩng đầu lêntrở lại mặt đâu còn có ý cười, liếc ngang Tống Kỳ Diễn: " nhiều rồi, thấy ba xử lý chuyện của Niệm Chiêu sao?"

      xong, Cận Tử Kỳ coi ai ra gì cầm miếng dưa hấu gọt vỏ ngăn chặn miệng Tống Kỳ Diễn.

      Bộ dạng hai vợ chồng thương lẫn nhaukhông biết đâm bị thương bao nhiêu ánh mắt của người khác rồi.

      Người trong cuộc lại làm như biết, chẳngqua vẫn cực kỳ tự nhiên mà bày ra ân ái thân mật lẫn nhau.

      Cận Chiêu Đông tiếp theo đó đứng lên,gương mặt sớm trầm giống như là mây đen trải rộng vạn dặm.

      Lúc này ở đâu ra bụng dạ để trách cứ Tống KỳDiễn và Cận Tử Kỳ cười nỗi đau của người khác.

      Tô Hành Phong bị Tống Nhiễm Cầm và KiềuNiệm Chiêu hai bên trái phải kéo lấy, muốn lên tiếng, rồi lại lập tức biết gì cho thích hợp, chính ta cũng còn trong nỗi khiếp sợ từ Tống Nhiễm Cầm mang cho mà kịp phản ứng.

      Cận Chiêu Đông cố nén giọng, kéo ra nụcười: "Bà thông gia, cái này bà đùa giỡn đúng là có điểm vượt quá phạm vi."

      Tống Nhiễm Cầm lại khó được lễ độ như vậy mà cười trả lời: "Niệm Chiêu là đứa trẻ biết điềunhư vậy, là A Phong chúng tội xứng với ấy, e rằng cuộc sống giữa cả hai sau này sinh ra chán ghét, chi bằng tại cứ tính như vậy."

      Hoàn toàn mang hình ảnh bà mẹ chồng hiền lành mà suy tính thay cho Kiều Niệm Chiêu, xong lại xoay qua chỗ Kiều Niệm Chiêu, vẫncười đến hòa ái: "Niệm Chiêu, gia thế của tốt, tướng mạo cũng đẹp, lại có tài năng, nhất định là có rất nhiều người theo đuổi mà? A Phong nhà chúng tôi có tiền đồ, nhiềukhuyết điểm như vậy, nhiều tin tức ồn ào cũngkhiến cho khó chịu, các người vẫn nên sớm chia tay ."

      Những câu của Tống Nhiễm Cầm rất thànhkhẩn, đến mức có thể vào trong tâm khảmKiều Niệm Chiêu, nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại, Kiều Niệm Chiêu nghe xong gương mặt càng thêm trắng bệch, trong lòng cũng là ràng tường tận.

      Tống Nhiễm Cầm vội vàng để cho cùng Tô Hành Phong phủi sạch quan hệ như vậy, bất quá là vì chuẩn bị đám hỏi cho hai nhà Tô Bạchtrong tương lai, vì Bạch gia tuyệt đối muốn người con rể có vị hôn thê!

      Nhưng mà, Kiều Niệm Chiêu cũng dám thẳng mặt chống đối Tống Nhiễm Cầm, với bộdạng chanh chua của Tống Nhiễm Cầm, khó bảo đảm trong cơn tức giận rời , đến lúcđó là ngay cả thương lượng đường quay vềcũng có.

      Tô Hành Phong rốt cục cũng mở miệng: "Mẹ,làm sao mẹ có thể như vậy? Con và Chiêu nhi ở cùng nhau nhiều năm như vậy, chúng conngay cả giấy đăng kí cũng lĩnh. Chúng conhiện giờ phải rất tốt rồi sao?"

      ta thoáng nhìn Cận Chiêu Đông mangsắc mặt cực kỳ khó coi, có vẻ đặc biệt lúngtúng.

      ra là Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêuthế nhưng sớm hoạt động ngấm ngầm, nhưng Tống Nhiễm Cầm dường như sớm có chuẩnbị, cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn trách cứ mà trợn mắt nhìn Tô Hành Phong liếcmắt cái.

      "A Phong a, đây chính là con đúng, concũng cùng Bạch tiểu thư như vậy, đây khôngphải là làm hại Niệm Chiêu sao?"

      Tống Nhiễm Cầm dường như lúc này cũng lo lắng chuyện lĩnh chứng, Cận Tử Kỳtrong thâm tâm gật đầu, vậy làm tiệc cưới cũngcó thể ly hôn, huống chi là Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong giờ đây vẫn chưa công khai vớibên ngoài họ là đôi vợ chồng?

      Cận Chiêu Đông khi nghe đến ba chữ "Bạchtiểu thư" ba chữ suýt chút tức giận mà tục, ra là như vậy, là con của ông tốt, kỳ bất quá cũng là muốn con trai mình có mộtgốc cây lớn hơn nữa để bao che!

      Nhưng nhìn thấy biểu tình Kiều Niệm Chiêu khốn khổ cầu khẩn, Cận Chiêu Đông vẫn cố nén phát tác, hít sâu cái : "Bà thông gia, giấy kết hôn cũng lĩnh xong rồi, tạimà từ hôn có phải thích hợp haykhông?"

      Bởi như vậy, hồ sơ của Kiều Niệm Chiêu có thể có hai chữ ly dị, về sau nếu như tìm nhà chồng có điểm giống thế này phải nhận hết sựkhinh bỉ, có người cha nào nguyện ýchứng kiến con của mình bị uất ức lớn nhưvậy.

      Kiều Niệm Chiêu ở bên sớm lê hoa đái vũ, lần này xem ra cũng phải là giả bộ, làthật sôt ruột mà bật khóc.

      Cận Tử Kỳ bật cười cầm lấy cốc nước uống mộtngụm, lại biết lúc này đây Tống Nhiễm Cầm tâm địa cứng rắn có thắng bộ dạng này của Kiều Niệm Chiêu hay ?

      Tô Hành Phong thấy mình mẹ tâm ý quyết,chỉ có thể thấp giọng khuyên nhủ: "Mẹ, chuyện này chúng ta trở về rồi hãy ."

      "Còn cái gì? Tôi xem chuyện này cứ làm như thế!" Tống Nhiễm Cầm vẫn nhúcnhích lay động chừa con đường sống.

      "Mẹ - -" Kiều Niệm Chiêu hoàn toàn luốngcuống, giọng run rẩy đầy khẩn cầu đối với bà mẹ chồng độc ác này của mình.

      Tống Nhiễm Cầm lại thẳng thắn ra: "NiệmChiêu, xem ngày mai lúc nào có thời gian rãnh rỗi, cùng A Phong nhà tôi chuyến cục dân chính ly hôn , lúc này níu kéo cũng khôngphải là biện pháp, làm trở ngại tìm đốitượng!"

      "Mẹ, phải như thế." Kiều Niệm Chiêu muốn kéo tay Tống Nhiễm Cầm, lại bị Tống Nhiễm Cầm chút lưu tình tránh , mangvẻ mặt máu lạnh muốn nghe nữa.

      Cận Chiêu Đông nhìn thấy con của mình vìlợi ích toàn cục mà nhân nhượng như vậy, vẫn còn chiếm được mềm lòng của TốngNhiễm Cầm, đau lòng thôi, nhưng cũngtức giận đến mức thân thể phát run, vừa địnhtiến lên cái gì đó, Tô Ngưng Tuyết lại chen vào trước.

      "Được rồi, đừng nữa, chuyện cũng đến tìnhcảnh này, gây chuyện tiếp nữa cũng có ý nghĩa rồi. Niệm Chiêu, lên lầu trước ."

      Cận Chiêu Đông có thể vì con mà hạ thấpphong độ, nhưng bà lại càng quan tâm Kiều Niệm Chiêu có phải quỳ xuống cầu khẩnhay , bà chỉ biết là khi việc có liênquan đến thể diện của Cận gia, bà chỉ có thể ra ngăn chặn lại.

      Bị người ta cự tuyệt như vậy, chỉ cần là còn cóchút tự trọng, cũng nên tiếp tục dính sátvào nữa!

      Kiều Niệm Chiêu đâu nào chịu nghe Tô NgưngTuyết , gắt gao níu lại quần áo của Tô Hành Phong buông tay, nước mắt theo hai gò má chậm rãi xuống tấm thảm trải mặt đất.

      Ánh mắt Tô Hành Phong nhìn Kiều Niệm Chiêukhông ngừng, đưa tay giữ chặt tay của , đáymắt thoáng lên vẻ thống khổ giãy dụa.

      Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy mình vừa được xem đôi nam nữ si tình bị chua rẽ tàn nhẫn trongphim truyền hình, phối hợp với khí lúc này, ngược lại có thể làm người ta sinh ra mấy phần loại tình cảm thương hại.

      Có lẽ nghĩ tới Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong tới tình cảnh ngày hômnay, nếu ban đầu việc thoái hôn, tạilúc này trình diễn tiết mục uyên ương số khổphải là Cận Tử Kỳ rồi?

      Nhìn sang Kiều Niệm Chiêu nước mắt dán đầytrên khuôn mặt nhắn tái nhợt, ánh mắt củaCận Tử Kỳ dần dần sâu sắc, trong lòng cũngkhông cảm thấy ta quá đáng thương, năm đócô ta nếu có thể làm ra chuyện lôi kéo quyến rũanh rể, vậy tại lại có tư cách gì để nhận được đồng cảm của ?

      "Lời của tôi nghe thấy sao?" Thần sắccủa Tô Ngưng Tuyết càng thêm lạnh nhạtnghiêm túc, lượng cũng khỏi mà đề cao.
      Cận Chiêu Đông cũng biết chuyện việc thể kéo trở về được rồi, vuốt vuốt mi tâm của mình, tiến lên kéo Kiều Niệm Chiêu lại:"Chiêu nhi, con trở về phòng con trước , chuyện này con chớ xía vào nữa."

      "Ba..." Kiều Niệm Chiêu rốt cuộc ức chế khôngđược gào khóc lên tiếng, bàn tay lại chịubuông ra.

      Tống Nhiễm Cầm xem tình thế tháo tay KiềuNiệm Chiêu ra, nhân tiện đẩy , sau đó lôikéo con trai mình ở bên cạnh xin cáo từ rồi ra ngoài: "Vậy chúng tôi trước hết cáo từ!"

      "Mẹ!" Tô Hành Phong cũng nghĩ cứ nhưvậy mà , nhưng biết Tống Nhiễm Cầm ghé vào tai ta câu gì, mặt Tô HànhPhong liền biến sắc, lông mày chết căng, thể làm gì mà liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu khóclóc nức nở, cuối cùng cũng tùy ý cho Tống Nhiễm Cầm vội vội vàng vàng mà kéo rồi.

      p/s: Dạo này bợn Lạc busy quá, thất hẹn với mọi người rùi, các bợn thông cảm cho bợn Lạc nhoa. Bợn Lạc cũng nhớ mọi người lắm lắm lun!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 30.1 Hai nơi triền miên, lạnh ấm tự biết.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "A Phong!" Kiều Niệm Chiêu nghẹn ngào mà hô lên tiếng, đâu nào nguyện ý để cho Tô Hành Phong cứ như vậy mà bỏ .

      Cận Chiêu Đông lần này lại để hành động tùy tiện, lập tức ngăn cản đuổi theo, rồitrở tay đẩy lên lầu.

      Gương mặt của Kiều Niệm Chiêu đầy nước mắt,kiên quyết chịu lên, vừa khóc vừa :"Ba, tại sao muốn con lên? Con !"

      "Con còn ngại đủ mất mặt sau?" Sắc mặtCận Chiêu Đông xanh mét và cũng là lần đầu tiên quát tháo Kiều Niệm Chiêu.

      Trong đôi mắt đẫm lệ của Kiều Niệm Chiêuthoáng lên vẻ cam lòng, tức giận chất vấn: "Có cái gì có bẽ mặt hay ? Con ấy, ấy cũng con, các người vì cái gì lại muốn chia rẽ chúng tôi?"

      "?" Tô Ngưng Tuyết lạnh lùng hừ tiếng,"Chờ cậu ta cùng tiểu thư Bạch gia đính hôn, sau đó hãy cũng muộn."

      "Bà gạt người!" Kiều Niệm Chiêu mang đôimắt đỏ hồng phẫn nộ trừng mắt nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh của Tô Ngưng Tuyết.

      Cận Chiêu Đông cũng bị làm cho tức giận đếnrun người, kéo canh tay cú Kiều Niệm Chiêu,thấp giọng giáo huấn: "Con chưa thấy quan tàichưa đổ lệ sao? Bụng của tiểu thư Bạch gia cũng lớn, con bây giờ lấy cái gì cùng người tatranh giành?"

      Khuôn mặt của Kiều Niệm Chiêu dám ngước thẳng, ngừng lắc đầu: " thể nào, thể nào, A Phong tuyệt đối khôngđối với con như vậy, ấy từng chỉ thích mình con . . . . . ."

      "Lời của đàn ông cũng tin? Dù từng thềnon hẹn biển nhiều hơn nữa đến cuối cùng cũngbất quá là biển xanh thành nương dâu, nếu nhưcô còn có chút tôn nghiêm, lên lầu trở vềphòng cho tôi, tự mình suy nghĩ cho kỹ."

      Tô Ngưng Tuyết trận khiến cho sắc mặt của Cận Chiêu Đông càng khó coi, mặc dù lực chú ý đặt ở người Kiều Niệm Chiêu giẫy dụa muốn chạy ra ngoài đuổi theo, nhưngđôi mắt tự chủ mà liếc nhìn về phía TôNgưng Tuyết.

      Ánh mắt kia quá mức phức tạp, ba phần áy náy,ba phần thống khổ, ba phần phiền muộn, còn có phần mệt mỏi.

      Tô Ngưng Tuyết lại quay đầu, nhìn tới, vẻ mặt trước sau như lạnh nhạt cao nhã.

      Cận Tử Kỳ đột nhiên buông bàn tay của Tống Kỳ Diễn ra, nhìn qua Cận Chiêu Đông mặt trắng như tờ giấy : "Ba đừng nóng giận, Niệm Chiêu còn , hiểu chuyện thôi."

      Và so với Cận Tử Kỳ khôn khéo hợp lòngngười, Kiều Niệm Chiêu bị bắt giữ tay lại càng lúc càng tỏ ra có vẻ càn quấy gây sức ép,Cận Chiêu Đông nặng nề mà lôi kéo Kiều Niệm Chiêu lại, nghiêm túc ra lệnh: "Trở về phòngcho ta ngay!"

      "Ba ba..." Kiều Niệm Chiêu hiển nhiên vẫnkhông chịu từ bỏ ý đồ.

      "Niệm Chiêu, còn nghe ba mà nhanh lên lầu chút ." Tống Kỳ Diễn quên cólòng tốt khuyên nhủ câu.

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn chen vào, nhìnnhư khuyên nhủ, nhưng nghe vào trong tai Kiều Niệm Chiêu, tất nhiên thành lửa đổ thêm dầuđầy châm chọc. Chỉ vì cùng Cận Tử Kỳ là chịem cùng cha khác mẹ.

      Kiều Niệm Chiêu oán hận mà nhìn chằm chằmCận Tử Kỳ, bật thốt lên câu: " cần côlo!"

      "Chiêu nhi, ta xem con là càng ngày càng hiểu chuyện !" Cận Chiêu Đông chỉ tiếc rèn sắt thành thép quát to tiếng, "Tiểu Kỳ là chị của con, làm sao lại thể quản con?"

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ giương lên, đối với lời của Cận Chiêu Đông mà từ chối cho ý kiến, bên kia Kiều Niệm Chiêu cũng khóc đến mức như người bệnh tâmthần: "Tôi có chị , cũng có mẹ,tôi bất quá là nhi mà thôi!"

      Nếu như chỉ nhìn cách đơn thuần tình hình bây giờ, Kiều Niệm Chiêu đúng là có đủ đáng thương rồi, cha ruột ở bên cạnh lại thể chịu đựng, còn phải nhìn xem sắc mặt của mẹ ghẻ mà sống qua ngày, là thân tiểu thư nhưng lạilà mệnh nô tài.

      Chẳng qua là, Kiều Hân Hủy nhúng tay vào hôn nhân của người khác, thời điểm len lén sinhhạ con ngoài giá thú cũng nên nghĩ đến hậuquả.

      Bởi vì sao? Cận Tử Kỳ nghĩ đến lời vừarồi của Kiều Niệm Chiêu, ánh mắt sắc lạnh, nếunhư nhân danh tình rồi có thể tùy ý tổnthương người khác, như vậy đạo đức cùng trách nhiệm lại nên đặt chỗ nào?

      đến đạo đức và trách nhiệm, Cận Tử Kỳ liền liên tưởng đến Tô Hành Phong, người đànông đó quả quyết, vô luận lúc nào thìcũng thể vâng lời mà nghe theoý của mẹ mình.

      Đây là hiếu thuận của ta, nhưng cũng lànỗi thương tâm cả đời này của Kiều Niệm Chiêu.

      Kiều Niệm Chiêu biết tính sao đẩy CậnChiêu Đông ra, xoay người chạy ra đuổi theo,thực cũng là bản chất dám dám hận!

      Tống Kỳ Diễn lại chợt đứng dậy, nhanh nhưchớp tiến lên kéo Kiều Niệm Chiêu lại, nhíu mày : "Khóc sướt mướt mà chạy ra đuổi theo còn giống hình dáng gì!" Lại so với Cận ChiêuĐông là cha còn có phần uy nghiêm hơn.

      "Buông tay! Buông tay!" Kiều Niệm Chiêu tứcgiận mà nhìn , cắn răng nghiến lợi: " cho rằng tôi biết các người suy nghĩ gì sao?" xong, càng thêm tức giận mà nhìn Cận Tử Kỳ liếc mắt cái.

      Bọn họ nhân tiện muốn nhìn để chê cười, côban đầu đoạt người đàn ông của Cận Tử Kỳ,bọn họ bây giờ muốn nhìn xem người đàn ôngkia vứt bỏ như thế nào, để cho tự mìnhnếm thử chút loại kết cục thảm hại!

      Trong lòng Kiều Niệm Chiêu cam tâm trong phút chốc phát tiết ra uất ức, nước mắtchảy càng hung hơn.

      Nhưng Cận Tử Kỳ lại làm như chưa phát Kiều Niệm Chiêu tâm tình kịch liệt chấn động,có chút vô tội hỏi câu: "Niệm Chiêu, vậyngược lại thử chút xem chúng tôi đếntột cùng suy nghĩ gì?"

      Giọng của Cận Tử Kỳ ngọt ngào, hơi hơi khàn khàn mang theo chút khí, mặc dù nghe ra có phần oai nghiêm nhưng có vẻ nổi giận.

      Kiều Niệm Chiêu nhìn sang dáng vẻ lạnh nhạtbình tĩnh của Cận Tử Kỳ, càng lúc càng đauthương căm giận thôi.

      Cuối cùng chỉ vừa nhìn trộm ánh mắt sáng bừng của Cận Tử Kỳ như có thể dò xét lòng người màsợ hãi, câu nào thêm nữa, chẳng quamặc cho Tống Kỳ Diễn ngăn cản, lặng lẽ khócthầm. Tô Ngưng Tuyết vén lại áo choàng người, như có chuyện gì xảy ra mà lêntiếng: "Thân là con phải tự mình biết , nếumẹ của người ta lượt tới cửa muốn rồi, còn muốn tiếp tục mong đợi kì vọng mà hạ mình dính vào, giống bộ dáng gìnữa? cái thế giới này, trừ cậu ta ra chẳng lẽ cũng có người đàn ông nào nữa sao?"

      Kiều Niệm Chiêu để ý tới Tô Ngưng Tuyết, chẳng qua là quệt đôi mắt đẫm lệ mà nhìn về phía Cận Chiêu Đông ở bên cạnh mệt mỏi ôm lấy trán, "Ba, chẳng lẽ ba nhẫn tâm nhìn thấy con cùng A Phong ly hôn sao?"

      Cận Chiêu Đông sợ run lên, nhưng vẫn lên tiếng: "Dì Tuyết của con sai."

      Kiều Niệm Chiêu như bị đạo sấm sét bổ trúng, miệng mở rộng nhưng rốt cuộc phát ra được thanh nào.

      nghĩ tới Cận Chiêu Đông lại đột nhiên phản bội, người cha luôn luôn thương thếnhưng đứng ở bên người phụ nữ kia.

      Kiều Niệm Chiêu cũng biết hiểu Cận Chiêu Đông ý định, luôn quan trọng, nhưng ở trong lòng ông lại bì kịp quan trọng bằng danh dự của Cận gia.

      Ngay cả chuyện ly hôn bị truyền khónghe, nhưng mà con của mình sau khi bịngười ta vứt bỏ như vậy còn phải mặt dày mày dạn mà dính lấy theo, lúc này nếu là truyền ra ở trong giới thượng lưu, khiến cho ông sau này làm sao ngẩng đầu làm người?

      Còn tưởng rằng Cận Tử Kỳ mới người làm cho ông hao tâm tổn trí, tại xem ra ngược lại Kiều Niệm Chiêu càng thêm thể bớt lo.

      Sau khi lưu tâm nhìn lại những chuyện phátsinh, Cận Chiêu Đông nhìn sang Kiều NiệmChiêu khóc rống, ánh mắt của ông càng trởnên nghiêm khắc.

      Giọng điệu trước đó sớm cũng còn mangtính thương lượng, lúc này đây, ông quyết tâmmuốn gây sức ép để mang Kiều Niệm Chiêu .

      Trong phòng khách từ từ khôi phục yên lặng, Tô Ngưng Tuyết nhìn thoáng qua phía cầuthang, mím môi lời nào.

      Cận Tử Kỳ cũng thu hồi tầm mắt của mình, tiếnlên cầm cổ tay của Tô Ngưng Tuyết: "Mẹ, mẹ cũng trở về phòng nghỉ ngơi ."

      Tô Ngưng Tuyết mật thiết nhìn sang Cận Tử Kỳ, đột nhiên giơ tay lên, dịu dàng sờ sờ thái dươngcủa , nhàn nhạt cười tiếng: "Mẹ nghe nóiTống lão chuẩn bị xong nhà, các con xem khi nào có thời gian rảnh dời đó qua ."

      Cận Tử Kỳ ngẩn ra, ngờ tới Tô Ngưng Tuyết lại đột nhiên chuyển tới để tài dọn nhà.

      Chẳng qua là trong lúc mấu chốt này, Tô NgưngTuyết chủ động mở miệng đuổi họ , lại là lo lắng cái gì?

      Chẳng lẽ là sợ Kiều Niệm Chiêu bởi vì Tô HànhPhong mà khiến mọi chuyện trong nhà huyênnáo gà chó yên sao?

      "Mẹ, chuyện này ngày mai hãy , hôm nay còn sớm, vẫn là lên nghỉ ngơi ."

      Tống Kỳ Diễn đột nhiên tiến lên, ôn tồn đề nghị,Tô Ngưng Tuyết nhìn bọn họ cái, liền xoayngười lên lầu.

      Chẳng qua lúc tới cửa thang lầu, bàquay đầu lại, nhìn Tống Kỳ Diễn đột nhiên lêntiếng: "Trước kia ta chỉ đặt ích lợi của gia tộc ở vị hàng đầu, cho nên tổn thương tình cảm củacon bé, sau này con hãy chăm sóc chiếu cố tốt hai mẹ con của con bé ."

      Vành mắt của Cận Tử Kỳ ửng hồng, muốn lên phía trước, nhưng bà tay lại bị Tống Kỳ Diễn bắt lấy, quay đầu, nhìn qua Tống Kỳ Diễn bên mặt nghiêng vô cùng nghiêm túc, mímchặt bờ môi, nhìn qua Tô Ngưng Tuyết gật đầu.

      "Mẹ, mẹ yên tâm, con phải là Tô HànhPhong, cũng phải là cái loại người ."

      , người đàn ông ngay cả câu tạisao cũng chưa từng lưu lại, Tống Kỳ Diễn làm.

      Tô Ngưng Tuyết vui mừng mà cười cười, là thứ cảm xúc tràn đầy chân nhất vào tối hôm nay, sau đó lập tức lên.

      Đưa mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết đóng cửa phòng,trong lòng Cận Tử Kỳ đúng như có dòng nước ấm trượt vào, tình thương của Tô NgưngTuyết đối với quá mức đè nén, nhưng khôngcách nào thay đổi là, cuối cùng là tình thươngcủa người mẹ là bẩm sinh của tình mẹ con.

      Tống Kỳ Diễn cũng nắm tay của lên lầu.

      Mới vừa lên lầu hai, nghe được cáchđó xa, Kiều Niệm Chiêu trong phòng, có lời truyền tới.

      Vách tường căn phòng kế bên hiệu quả cách tốt, vì vậy nghe họ gì, nhưng đoán chừng là họ cãi nhau.

      Đây là người con mà cha vẫn thương ,dường như cũng làm sao lý giải được nỗi khổ trong thâm tâm của cha.

      Bị Kiều Niệm Chiêu làm trận ầm ĩ như vậy, ai cũng có được tâm tình tốt.

      Tống Kỳ Diễn lôi kéo Cận Tử Kỳ trở về phòng,đóng cửa phòng, ngăn cách tiếng ồn ào ở bên ngoài.

      Người bạn Cận Mỗ Mỗ tham gia hoạtđộng ngoại khoá do vườn trẻ tổ chức, phải ba ngày sau mới có thể về nhà.

      "Bạch Tang Tang mang thai?" Cận Tử Kỳ tò mònhìn sang Tống Kỳ Diễn, dù sao vẫn cảm thấyhắn cũng biết chuyện này.

      Tống Kỳ Diễn đồng ý mà nhíu chân mày,thả rèm voan lụa xuống, nới lỏng cà vạt, ngồivào ghế sofa, sau đó ngẩng đầu nhìn , khóe miệng chứa ý cười từ từ mở rộng.

      "Nhìn Kiều Niệm Chiêu kinh ngạc như vậy, anhcho là em rất cao hứng đó." Khi ngồi xuống bên cạnh, Cận Tử Kỳ lặng lẽ lắc đầu, "Đãtừng nghĩ tới muốn nhìn thấy ta bị mất mặt,nhưng bây giờ rất nhiều chuyện sau khi buôngbỏ mới phát sâu trong lòng cóoán hận ta như vậy, nếu như ta, tại người chịu khổ chính là em."

      " như vậy, còn phải cảm kích ấy đãđoạt thằng cháu trai của , cho cơ hội nhặt phải mỹ nhân thuộc về mình?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn thẳng về phía , vừa cười vừa , lại Cận Tử Kỳ phải sửng sốt mộtchút.

      "Bất kể Bạch Tang Tang có phải mang thai hay , Tống Nhiễm Cầm cũng để choKiều Niệm Chiêu vào cửa, tại côta thân phận tiểu thư Cận gia khó giữ được, chỉ riêng đến xem phương diện tài lực giữa Cận gia và Bạch gia, trở thành con rể Bạch gia mới là kế sách tốt nhất."

      Cận Tử Kỳ vẫn còn suy tư về lời củahắn, ở bụng bỗng dưng có trận ngứa ngáy,cả người run lên, vừa mới ngẩng đầu, liền pháthiện gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn gầntrong gang tấc, hơi thở của phun môicủa .

      "So với Bạch Tang Tang, càng hiếu kỳ nơi này có em của Mỗ Mỗ hay ?"

      Cận Tử Kỳ nhất thời phản ứng kịp, nghẹn họng nhìn trân trối mắt nhìn chằm chằm,đợi được lúc, mới nhớ lại mình vừa bị người đàn ông có cái miệng đầy xe lửa chạy này đùagiỡn, muốn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng lại nhịnkhông được mà đỏ mặt.

      "Cận Tử Kỳ, tiểu quỷ nhát gan!" Tống Kỳ Diễn lại buông lỏng ra, cam lòng búng xuống trán của cái.

      Nhìn sang đứng dậy tới phòng tắm, Cận Tử Kỳ tựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại chợp mắt, bàn tay lại tự chủ được mà sờ vàobụng mình, nơi này có phải có cục cưng rồi hay ?

      biết có phải bởi vì chính mình từ bịtước đoạt nửa tình thương của cha hay , Cận Tử Kỳ cũng muốn đứa conthứ hai, sợ hãi Mỗ Mỗ biến thành Cận Tử Kỳ thứ hai...

      Mặc dù biết mình và Tống Kỳ Diễn cùng Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông khác biệt, lạivẫn thể lo lắng.

      Đây có lẽ do hôn nhân của cha mẹ mỹ mãn nên đối với bản thân mình tạo nên ảnh hưởng tiêu cực sao?


      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 30.2 Hai nơi triền miên, lạnh ấm tự biết.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tống Kỳ Diễn từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy Cận Tử Kỳ dựa ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.

      Dưới ánh đèn vàng nhạt bao phủ khắp cả phòngngủ, trông tựa như đứa trẻ cuộnmình ghế, dường như ngủ thiếp , hô hấp đều đặn, làn môi đỏ nhạt hơi hé mở, phun ra hơi thở mang mùi vị trà xanh.

      Tống Kỳ Diễn ngồi xuống bên ghế sofa, ngắmnhìn cau lại lông mày, bèn đưa tay vuốt lên.

      " ra rồi?" mở mắt ra, giọng bởi vì buồn ngủ mà mơ mơ màng màng.

      "Sao lên giường mà ngủ?" Tống KỳDiễn xong muốn bế đứng lên.

      Cận Tử Kỳ lại lắc lắc đầu, khóe mắt hơi hé mở, thấy nửa thân người của khom xuống nhìn mình, dứt khoát kéo xuống, ôm lấyvòng eo tinh tráng của , cọ xát ở lưng : "Lạnh."

      Nếu như là tỉnh táo, Cận Tử Kỳ rất ít khi làmra động tác nũng nịu mềm yếu như vậy.

      Trong giọng kia hàm chứa chút trách hờn giống như luồng điện chạy vào trái tim của .

      Sống lưng Tống Kỳ Diễn cứng ngắc, cũng khôngquay đầu lại, mặc cho gương mặt hơi lạnhdán lên sau lưng của mình.

      Khi mở miệng trong giọng của cũngmang theo chút cưng chiều dễ nhận thấy: " mở điều hòa."

      Lời tuy là như vậy, nhưng người lại vẫnkhông nhúc nhích mà ngồi ghế sofa và duy trì tư thế mới vừa rồi.

      Cận Tử Kỳ đem thân thể cuộn tròn càng chặt hơn, dán ở phía sau lưng của hỏi: "Như thế nào còn ?"

      Tống Kỳ Diễn cúi đầu nở nụ cười trầm thấp, cóchút bất đắc dĩ, vỗ vỗ lên bàn tay của đangđặt thắt lưng, "Em giữ lại làm sao có thể ?"

      Cận Tử Kỳ tỉnh tỉnh mê mê chớp đôi mắt đẹp xuống, cảm nhận được từ trong lồng ngực hắnphát ra tiếng cười trầm thấp, cũng khỏitheo đó thở dài cười vài tiếng, hai tay lại buông ra.

      Tống Kỳ Diễn giãy dụa thân thể, ngẩng đầu, buông tay ra kinh ngạc mà nhìn .

      Màu trong con ngươi mắt của sớm u ám, nhưng lại có bất kỳ bối rối nào, chỉ là chỉ ra : "Nhột."

      Nhìn sang vóc người to lớn của dưới ánh đèn càng thêm hấp dẫn, vây quanh thắt lưng chỉ là cái khăn tắm, nhận ra được nhìnchăm chú, khóe miệng Tống Kỳ Diễn cong lên, cũng mở máy điều hòa khí mà lập tức bế bổng lên.

      Cơn buồn ngủ của Cận Tử Kỳ liền biến mất, cóchút quen mà ở trong ngực vặn vẹo mấy cái muốn xuống.

      Tống Kỳ Diễn lại càng ôm chặt, cúi đầu vùi sâuvào làn tóc dài thơm ngát, tỉ mỉ hôn từng chút .

      "Hôm nay hơi mệt." Nụ hôn nóng bỏng rơi trênđầu vai khiến cho thân thể nhạy cảm của run lên.

      lại cúi đầu cười, vén mái tóc đen dài của ở phía sau lên, làn môi mỏng của ấn lên chiếc gáy trắng như tuyết của , rồi đườngđi xuống, nút áo trước ngực áo sơ mi chẳng biết lúc nào bị mở, bàn tay dò xét vào.

      Cận Tử Kỳ nghiêng cổ ra sau, muốn tránh né nụ hôn khiến hơi nhột, rồi lại nhịn được mà khát vọng, bên mặt đỏ bừng, sóng mắt lưu chuyển, hít thở thông, "Bây giờ là giai đoạn nguy hiểm. . . . . ." "Vậy lại sinh thêmmột đứa. . . . . ." Bên tai là giọng khàn khànđầy đầu độc của .

      Nguyên nghĩ ngăn lại, kết quả lại bị lấpkín lấy bờ môi, dùng chiếc lưỡi hữu lực của mình xâm nhập sâu vào dò xét.

      Cơ thể cường tráng dán sát gần hơn, phầnbụng nóng bỏng, còn có vật gì đó nhạy cảm củađàn ông cứng chắc chống đỡ phía sau , CậnTử Kỳ thoáng vùng vẫy, lại càng thêm dùngsức mà ôm chặt .

      biết làm như thế nào mà thay đổi tư thế , chờ Cận Tử Kỳ kịp phản ứng, đangdạng chân ngồi ở đùi của .

      Quần áo người bị cởi ra từng mảnh tạothành mớ hỗn độn thảm trải sàn.

      Có tiếng tim đập mạnh mẽ từ lồng ngực truyền đến, chút lại chút va đập vào ngực .

      Lòng vốn lạnh lùng hờ hững, sớm trở nênvô cùng cuồng loạn.

      Vài đợt tiếng sấm rền vang khắp bầu trời đêm, rèm vải mỏng bên cửa sổ dập dờn trong gió khuya, tia chớp tím chợt loé lên tạo thêm vài phần xinh đẹp kiều diễm.

      ---------

      Ngoài cửa sổ tiếng sấm bỗng nhiên nổ xé trời,cũng đánh thức Tần Viễn vốn ngủ.

      dời người phụ nữ gối đầu cánhtay mình, đứng dậy, mặc lên bộ áo ngủ rồi ra ngoài.

      Đẩy cửa ban công ra, đứng lộ đài hồilâu, nhìn những luồng sáng tím chợt loé nhấp nháy trong bầu trời đêm ở phía xa.

      xoay người trở về phòng, ngây ngẩn đứng ở trước tủ rượu, rốt cuộc vẫn là lấy ra bình rượu.

      lâu cũng bởi vì ngủ được mà uống rượu và hút thuốc lá. . . . . .

      ngồi dưới ngọn đèn sáng ngời trong phòngkhách, ly rồi lại ly rượu đổ xuống, ánh mắt lại xa xăm mà trống rỗng.

      Mưa to gió lớn vỗ vào cửa sổ thuỷ tinh, nhưng nhờ cách hiệu quả mà nghe được chút nào tiếng động.

      Nửa bình rượu brandy cạn xuống, người bắtđầu hơi váng đầu hoa mắt.

      Tần Viễn ngửa đầu tựa vào ghế sofa, bàn tay thon dài đẹp đẽ đặt mắt, để cho mình tạm thời rơi vào trong bóng tối, có lẽ chỉ có như vậy,mới có thể quên những quá khứ quá mứckhắc sâu kia.

      biết qua bao lâu, bàn tay ấm áp mềm mại đặt lên mu bàn tay lạnh buốt của .

      Phương Tình Vân khoác chiếc áo khoác ngủ màu trắng thêu tranh thuỷ mặc ngồi ở bên cạnh , nắm lấy bàn tay hơi lạnh của , giọng quan tâm: "Có phải có chuyện gì phiền lòng hay ?"

      Tần Viễn buông xuống bàn tay che lấy mắt, ngược lại ôm Phương Tình Vân, tựa đầu vàotrong ngực của , hai tay vòng lấy chặt, nhàng thầm: "Bà xã, cùng uống ly ."

      Vốn còn lo lắng trùng trùng Phương Tình Vân lập tức tức giận đến mức cười rộ lên, chung quanh đều là mùi rượu người , trongngực của giật giật, "Làm sao mà uống nhiều rượu như vậy, em xem ngày mai làm sao màthức dậy nổi?"

      " phải là có em sao?" Người đàn ông đangdựa ở vai lại ha ha cười lên.

      Phương Tình Vân nâng lấy gương mặt hơi nóngcủa , cúi đầu nhìn sâu vào giữa con ngươimàu nâu sẫm kia, thần sắc cũng theo đó có chútbối rối, khóe môi giương lên cười cười: "A Viễn,em cũng vậy thể ."

      Tần Viễn nhìn thấy thâm tình trong mắt , nhưng trong lòng có chút hít thở thông,càng ôm sát , "Chúng ta vĩnh viễn ở chung chỗ , Tình Vân, bỏ em lại mình ."

      Nụ cười khoé miệng Phương Tình Vân càngthêm xinh đẹp, "A Viễn, chúng ta sinh đứa bé ."

      Thân hình Tần Viễn dừng lại, Phương Tình Vânlại đưa tay vòng lấy eo của , thắt lưng hắngầy gò làm cho gương mặt của càng đỏ, côngước mặt lên, nhu tình trong mắt như nước sắprỉ ra: " cần phải lại tránh thai đượckhông?"

      Tần Viễn trả lời, chẳng qua chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn chăm chú người phụ nữ kiều mị như hoa trong ngực.

      Phương Tình Vân để ý tới xấu hổ, chủđộng thò người ra hôn lên bờ môi mỏng trơnbóng của , lưu luyến trằn trọc, cạy ra đôi môiđang khép kín, đem hơi thở của mình dung nhậpvào trong thân thể của .

      Tần Viễn hơi kéo khoảng cách hai người ra chút, khi mặt Phương Tình Vân chợt hiệnlên thất thần, bỗng dưng ôm lấy , dưới ánh mắt vừa mừng vừa sợ của , ôm vào phòng ngủ, cước đá lên cửa.

      đêm hai nơi triền miên, ấm lạnh cũng là tự biết. . . . . .

      . . . . . .

      Lúc ban đầu cũng bất quá là hơi nhức đầu, Cận Tử Kỳ từ trong lồng ngực ấm áp ở bên cạnh trởmình.

      Cho là bởi vì quá mệt mỏi, nhưng từ từ nhận rađược có cái gì đó đúng. Mở mắt ra, ở trong bóng đêm chỉ có ánh sáng lập loè, ra trời còn chưa sáng.

      Cơn đau đầu lại bắt đầu ỷ kéo đến, chạm rãicắn nuốt ý thức thanh tỉnh của , kèm theonhững hình ảnh vỡ vụn.

      cái ngõ hẻm chật chội bẩn thỉu lộn xộn,mang theo ẩm ướt, mùi hôi thối xông đếnhầm hập.

      Cơ thể của Cận Tử Kỳ run lên, dường như tận chỗ sâu trong trí nhớ còn nhớ cái loại cảm giác khó chịu muốn nôn mửa đó.

      Từng trận từng cơn chán ghét và khốn khổ bởi căm phẫn bị kiềm nén dường như bắt đầu dâng trào và phun ra.

      dường như nhìn thấy có ba bốn người chậmrãi đến gần, rồi hình ảnh phóng to ra trong võngmạc của .

      Bên tai phảng phất có tiếng mắng chửi thô lỗ bẩn thỉu, sau đó là cảnh đánh nhau hỗn độn, biết mình ngồi ở mặt đất ướt sũng, nỗisợ hãi trong lòng càng tăng lên vô tận, dường như tay của sờ trúng thứ gì đó cứng rắn. . .. . .

      Đó là cái gì? cảm giác rét lạnh thấu xương thấm vào trong lòng bàn tay của .

      Lông mày của Cận Tử Kỳ nhíu chặt, ở chỗ sâutrong trí nhớ hỗn độn nhìn lại bản thân mình, lại thấy trong tay mình cầm đến tột cùng là cái gì, ký ức rối loạn giống như là cơn lốc qua mặt biển rồi làn sóng đó nhanhchóng rút .

      Vô cùng yên tĩnh, xem như chưa từng xảy ra cái gì.

      Đột nhiên khung cảnh chuyển cái, nhìnthấy mình khoác tay người đàn ông thấy diện mạo đường.

      Nhưng cái hình ảnh này chợt lóe lên, thay vào đó là hình ảnh của trường đại học mang phong cách rất Tây.

      Tiềm thức cho biết, đó là trường đại họcnổi tiếng Oxford.

      dường như nhìn thấy mình đứng ở trong biển hoa Tulip.

      có thể cảm nhận được cảm xúc khi đó, lo sợ bất an, rồi lại bao gồm mong đợi.

      Sau đó nhìn thấy bóng dáng người nhãnhặn nho nhã xuất mông lung trong tầm mắt, thấy đường nét hình dáng ngũquan của người đó.

      kềm chế được tâm tình kích động,muốn băng qua biển hoa mà chạy tới.

      Chẳng qua là mới vừa cất bước bước chândừng lại, ở trong làn sương trắng mịt mờ đó đột nhiên xuất chạy ra.

      trông thấy người đàn ông kia rất thân mật mà ôm choàng lấy bờ eo của , nghiêng đầu ,đặt xuống trán ấy nụ hôn.

      động tác vô cùng nhàng.

      Đôi môi dường như chỉ lơ đãng phớt qua mái tóccủa ấy, rồi lại trở nên thành thạo tự nhiên.

      nhìn được mặt của , nhưng dường như có thể cảm nhận được ấy rất vui sướng, sau đó đưa mắt nhìn hai người họ cùng rời .

      Nước mắt như hoa tulip nở rộ đến tận cùng.

      cũng chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, đứng ởgiữa những khóm hoa hương thơm lan toả khắp bốn phía, bàn chân bất động.

      chua xót và luống cuống trước đó cứ như thếmà quanh quẩn mãi trong lòng, phảng phất tồn tại loại cảm xúc rất chân .

      Theo những đoạn hình ảnh ngắn chợt lóe lên,cơn đau đầu của Cận Tử Kỳ càng ngày càng dữ dội.

      Thân thể run rẩy co quắp, ôm đầu của mìnhnức nở tiếng.

      đoán được, những thứ kia chính là ký ứcđã bị quên lãng.

      Nhưng chút nào có cảm nhận đượcmột chút mừng rỡ và vui vẻ, chỉ có xâm lấn vào trong tim nỗi thương cảm và bi thống, đè nénđến mức khiến thở nổi.

      Khoảnh khắc nhớ lại như cánh cửa sắt mở ra rồi khép lại, có người quỳ gối bên chân của côvan xin khổ sở.

      nhớ lại mùi vị tràn đầy mùi thuốc khử trùngbên trong phòng bệnh, chút nào lưu luyến mà đẩy cửa ra.

      nhớ lại. . . . . .

      Song những hồi ức và tâm tình phức tạp kia rất nhanh lại hoàn toàn biến mất, khi hiểu đếntột cùng là chuyện gì xảy ra trước đó, nhưngchỉ lưu lại trong lòng độc ngưng trọngvà mờ mịt ngỡ ngàng.

      Rốt cuộc, rốt cuộc quên mất cái gì, tại sao lại thống khổ như vậy?

      Ngoài cửa sổ mưa sa gió giật, đèn tường trongphòng ngủ đột nhiên bị mở lên, giọng đàn ôngđầy lo lắng nóng nảy mà khàn khàn truyền vàotai của , dán sát sau lưng Cận Tử Kỳ là mộtlồng ngực tinh tráng, áo ngủ người bịmồ hôi thấm ướt.

      "Tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ!" tiếng kêu lên cao hơn tràn đầy sức mạnh.

      Chẳng qua Cận Tử Kỳ ôm đầu của mình, phát run cầm cập, cảm thấy ở trong não căng đau qua lại ngớt, từng hình ảnh vụn nát thành mảnh ngừng biến đổi màu sắc,thần kinh yếu ớt tùy thời cũng nổ tung thành hai khúc.

      Giống như là có ngàn vạn con dòi chi chít chằngchịt chui vào trong vỏ đại não, ghê tởm tràn đầy sợ hãi.

      Cơ thể ươn ướt dấp dính ngã vào trong lồngngực mang theo hơi ấm, có bàn tay thô nhám xoa lên chiếc trán .

      chậm rãi mở mắt ra, nhìn qua thấy phải quay ngược lại ở giữa hành lang, sau đó là thang lầu, ngay sau đó là cửa lớn.

      "Tiểu Kỳ, đừng sợ, ở bên cạnh em đây."

      được đặt vào bên trong xe có rèm che, ngón tay ấm áp lướt qua gò má tái nhợt của .

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, tầm nhìn còn chưa tập trung mờ mịt nhìn sang, thấy dưới ánh đèn đường lờ mờ là gương mặt tuấn phiphàm của Tống Kỳ Diễn, đôi mắt đen bóng củahắn tràn đầy lo âu và bất an.

      hôn cái lên huyệt thái dương đau buốt của , dịu dàng mà kiên định, " đưa em bệnh viện."

      Nhiệt độ môi giống như thấm vào linh hồn của , mang theo phần ý chí kiênquyết, trong phút chốc mang những hồi ức trong đầu ngăn cách ra khỏi bên ngoài.

      Cận Tử Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, lần cuốicùng dừng lại bóng dáng của khi hắnvội vàng chạy vòng qua đầu xe bên kia.

      . . . . . .

      "Ông là , ấy có thể khôi phục trí nhớ?"

      "Ừ. . . . . . Có thể như vậy, theo tình huốngbây giờ cho thấy, đây là chuyện tốt."
      "Chuyện tốt? Con mắt nào của ông nhìn thấyđây là chuyện tốt vậy?"

      Trầm mặc lát, tiếp theo nghe được giọng tương đối già nua: " ra ngoàitrước , tôi phải kiểm tra tiếp cho Cận tiểu thư lần nữa."

      "Ông là người đàn ông kiểm tra cho ấy thứ gì?" thanh khác cao hơn phát ra.

      "Hỗn tiểu tử, cậu là từ trong sách lịch sử chuyểnkiếp tới à? Phong kiến như thế này, cút ra ngoàicho ta!"

      Mí mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, cũng làm cho người đàn ông vẫn còn kêu la với đối phươngngừng lại.

      mở mắt, nhìn thấy chính là diện tích lớnmàu trắng, sau đó quay đầu , thấy được Tống Kỳ Diễn mặc áo ngủ và ông già mặcáo khoác trắng.

      Hầu như vừa nhìn thấy nhấc mắt, Tống Kỳ Diễn liền ngồi ở mép giường, ôm lấy thậtchặt, dùng loại tư thế của người bảo vệ, sau đó dịu dàng cầm gối đầu đệm ở sau lưng đểcho ngồi dậy.

      "Khụ, tôi ra ngoài, Cận tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, về phần chỉ có nhức đầu, tôi để cho y tá lấy thuốc xong mang đến đây." xong,trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn liền vội vội vàngvàng bước .

      Sắc mặt Cận Tử Kỳ vẫn tái nhợt có chútmáu, phát tinh thần Tống Kỳ Diễn cũngkhông tốt, tia máu in đầy trong mắt, có lẽ bởi vì săn sóc cho cả đêm nên cũng thểngủ ngon.

      Những đoạn hình ảnh nhớ lại trong đầu tối hôm qua cũng hoàn toàn biến mất, thểnhớ , làm như chỉ là giấc mộng.

      chút nào nghi ngờ, thời điểm trôi nổi bất lực giữa biển lớn mênh mông khôngngười giúp, lúc này chỉ có Tống Kỳ Diễn là bè gỗ cứu vớt .

      Bất kể quá khứ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bây giờ là Cận Tử Kỳ, là vợ của Tống Kỳ Diễn.

      bàn tay được nâng lên, Tống Kỳ Diễnôm vòng qua thân thể mềm mại của , cái trán áp lên trán , tựa như mượn cách này đo nhiệt độ cho , trong đôi tròng mắt đen sâu thẳm thẳng tắp nhìn chằm chằm: "Tiểu Kỳ, có phải em nhớ ra rồi hay ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :