1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 21.1 Em Muốn Vứt Chồng Bỏ Con Sao?


      Editor: tamthuonglac

      Đối với việc Tô Ngưng Tuyết đề nghị muốn đem hôn lễ định tại Australia, Cận Tử Kỳ vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

      Theo hiểu biết của đối với người mẹ này của mình, xưa nay đều thích cao giọngphô trương.

      Nhưng bây giờ đề xuất cầu như thế, cùng tác phong làm việc ngày trước của bà hoàn toànkhác biệt.

      Nhưng dường như Tống Kỳ Diễn sau khi nghe xong lời của Tô Ngưng Tuyết mà , chẳngnhững có chút nào bối rối, ngược lại vô cùng vui vẻ.

      Đúng vậy, vui vẻ, Cận Tử Kỳ cảm giác mình tuyệt đối nhìn lầm biểu tình mặt .

      Tựa như tại ngồi trong phòng chờ khởihành ở sân bay, cũng có thể từ giữa lông màycủa Tống Kỳ Diễn đọc lên được cảm xúc sungsướng của .

      "Tại sao nhìn như vậy?" Tống Kỳ Diễn ômvai của qua, ánh mắt như mỉm cười hỏi .

      Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, quay lại cười khẽ: "Chỉlà đột nhiên hiếu kỳ ngoại trừ Tống thị, còn có bao nhiêu tài sản."

      Tống Kỳ Diễn lại còn mang hộ chiếu là công dân Australia, điểm này có chút bất ngờ.

      Nếu trở về Tống gia, tin Tống Chi Nhậm cho phép Tống Kỳ Diễn còn giữ hộchiếu nước khác.

      Theo biết, Tống Chi Nhậm là người điển hình tôn trọng văn hóa Đông Phương.

      Đối với Tống Kỳ Diễn, dường như cũngkhông hiểu nhiều, trừ là người thừa kế" mất" của Tống gia.

      Tống Kỳ Diễn ôm sát, chỉ kém bế đặt lên chân mình.

      Gần đây dường như trở nên càng thêm dính người, cùng Mỗ Mỗ sai biệt lắm, thậm chí chỉ có hơn chứ kém.

      Phát trong mắt chuyển động đầy hiếu kỳ tò mò, miệng toe toét, lộ ra hàm răngtrắng, "Nhất định đủ cho đại tiểu thư em tiệc tối từ thiện kêu thêm vài lần bốn trăm ngàn."

      Lời này nghe vào có chút cắn răng nghiến lợi,Cận Tử Kỳ nhìn nụ cười mặt , càng nhìn càng cảm thấy hẹp hòi.

      —— sai, chính là hẹp hòi.

      Tối hôm qua mệt mỏi trước lúc mơ mơ màng màng vào giấc ngủ, ràng nghe được câu thở dài: "Bốn trăm ngàn. . . . . ."

      tuyệt đối hoài nghi xuất ra từ miệngcủa Tống Kỳ Diễn, trong giọng khó nén đaulòng và hối tiếc.

      Nghĩ như vậy, tay của Tống Kỳ Diễn từphía sau lưng của vuốt thẳng đường đến cái mông.

      nặng bóp cái, Cận Tử Kỳ có chút thẹn quá hoá giận, đưa tay liền muốnđẩy : " tự trọng chút!"

      Khi lời này ràng khí tràng chưa đủ, có lực uy hiếp, lỗ tai lại từ từ đỏ lên.

      Chung quanh hành khách ngồi chờ chuyến bay nhìn sang bọn họ ấm áp mà cười cười.

      Tống Kỳ Diễn nhìn mang bộ dạng người vợ bị chọc tức được tự nhiên, chẳngnhững buông ra, ngược lại càng ôm chặt về phía mình, dính vào nhau vô cùngchặt chẽ mà nồng nhiệt.

      Tối hôm qua mắt thấy và Tần Viễn cầm sắt hòa minh trong lòng sinh ra dòng chuaxót, giờ sớm tiêu tán mất hết dấu vết.

      Đôi môi mỏng của dán sát tai của : "Anhcó trầm trọng hơn, chẳng lẽ em biết?"

      Dường như chỉ cần vừa nghe đến giọng làm người ta mê muội như vậy Cận Tử Kỳ nhịn được mà trở nên xấu hổ.

      Trong phòng chờ khởi hành ở sân bay người đếnngười .

      biết mình tại sao vào lúc này sinh ra ý nghĩ muốn ôm lấy .

      Hơn nữa trong đầu liên tục kêu gào điên cuồng, lập tức truyền đến bộ vị nào đó cho thânthể.

      Gương mặt của Cận Tử Kỳ hoàn toàn đỏ rực, khi bị cái gì đó cứng rắn chống đỡ.

      "Tống Kỳ Diễn, trong đầu của ở đây là đangnghĩ cái gì vậy!" có chút tức giận mà chấtvấn .

      "Em suy nghĩ gì cũng suy nghĩ cái đó." xong lời chính nghĩa lẫm nhiên, lòng hề xấu hổ.

      "Tống Kỳ Diễn nên càng ngày càngkhông biết xấu hổ chút?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn sang , đuôi lông mày nhảy lên: "Tại sao dám?" Giọng điệu xem thường cho là đúng.

      Sau khi thanh thông báo ở phòng chờ khởihành vang lên, nhóm hành khách chen chúc ùa ra, cũng khiến cho tầm mắt của mọi người trởnên hỗn loạn.

      Đó là thời cơ thần ban cho, làm sao cóthể buông tha.

      Cận Tử Kỳ thiếu chút nữa kêu ra tiếng, đôi môimới vừa mở ra tức bị chặn lại, nụ hôn của nhiệt tình đầy kích thích rung động.

      Giam cầm hai tay giãy giụa.

      Khi mọi người khỏi phòng chờ khởi hànhkhông sai biệt lắm, cũng lập tức buông ra kịp lúc.

      Trong phòng chờ khởi hành ở sân bay ánh đènsáng rực, tất cả mọi người áo mũ chỉnh tề, kể cả Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ cũng vậy.

      "Vô sỉ!" Cận Tử Kỳ nhìn qua đặc biệt tức giận, đôi môi sưng tấy.

      Tống Kỳ Diễn chẳng đúng sai, vẫn ôm buông ra, nhưng cũng hề hôn nữa.

      Vào lúc cơn giận của Cận Tử Kỳ từ từ bìnhphục xuống, cái tay lại len lén đưa vào quầnáo của .

      Lòng ngón tay thô nhám tuần tự tiến vào, tìm được nơi mềm mại ——

      "Tống Kỳ Diễn!" Cận Tử Kỳ tức giận đến đỏ cảtròng mắt, rốt cuộc cũng bình tĩnh nổi.

      "Ừ, nghe đây, ." Công phu tay cũng có rút xuống.

      Cách lớp quần áo, Cận Tử Kỳ vỗ mạnh vào bàntay thành kia, thực thể nhịnđược nữa, tay vặn chặt lỗ tai của , bốnmắt nhìn nhau giằng co đùng đùng táo bạo trongkhông khí.

      làm sao cùng ông chú bỉ ổi như vậykết hôn? !

      Tống Kỳ Diễn bị ánh mắt sắc bén của trừng e rằng thể làm gì, tâm bất cam tình bấtnguyện mà rút tay của mình ra.

      "Lấy bàn tay đặt eo của ra, em muốn xuống." Cận Tử Kỳ lẳng lặng , giọng điệu có chút lạnh lùng.

      lại ôm gần sát hơn: "Chỉ ôm chút, chỉôm chút thôi."

      Cận Tử Kỳ quay mắt qua bên, muốn nhìn người đàn ông này nữa, kìm nén bụng đầy lửa giận.

      ràng là hỏi về chuyện tài sản cá nhân, cuối cùng làm sao phát triển trở thànhbộ dáng như vậy?

      Vốn nằm ở hai cái ghế ngồi bên cạnh ngủ,Cận Mỗ Mỗ chẳng biết lúc nào tỉnh lại.

      Người bạn trợn tròn đôi mắt to đennhư mực lẳng lặng quan sát cha mẹ ôm nhau.

      Sau đó đột nhiên kêu tiếng: "Kỳ Kỳ, MỗMỗ muốn tiểu chút!"

      Hai người ôm nhau quả thực cả kinh sợ hết hồn, nào biết đâu rằng đứa này sớm tỉnh.

      Cũng bởi tiếng gọi ngọt ngào ngây thơ như chú thú con rống lớn, mọi người tốp năm tốp ba chung quanh đều tập trung nhìn sang đây.

      Mặt Cận Tử Kỳ lúng túng càng muốn ra sức giãy giụa, Tống Kỳ Diễn bị con nhà mình nhìnthấy toàn thân cũng khó chịu.

      Kết quả, người trước đó giãy giụa, mộtngười bất ngờ kịp đề phòng mà buông tayra.

      Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy lực đạo của bàn tay giam cầm ở thắt lưng đột nhiên biến mất, cả người bởi vì mất trọng tâm mà ngã về phía trước——

      "Kétttt !" đôi bàn tay mập mạp của MỗMỗ che lấy hai mắt to tròn, nhưng lại lộ ra khehở để nhìn ra bên ngoài.

      Tống Kỳ Diễn lặng lẽ quay mặt sang, ôm lấy contrai nhà mình dời chú ý.

      Cận Tử Kỳ thực ngã xuống tại chỗ nềngạch bóng loáng, có chút đau đớn khó qua, nhìnthấy Tống Kỳ Diễn giống như đứa trẻ làm sai chuyện quay đầu, lại càng dấy lên mồi lửa trong lòng.

      Muốn đứng dậy, lại phát phu nhân ghế bên cạnh mắt nhìn thẳng sang bắp đùi của mang theo vẻ phức tạp.

      Cận Tử Kỳ theo ánh mắt của bà ấy mà cúi đầuxuống nhìn, sau đó thần tình mặt trong phút chốc cứng ngắc ——

      Váy của ...

      Thế nhưng bị tốc lên!

      ------------------

      Mãi cho đến khi lên máy bay, Cận Tử Kỳ cũng thèm nhìn Tống Kỳ Diễn cái, càngđừng nhắc tới việc chuyện.

      "Cục cưng, nhanh qua ngồi trong lòng mẹ con !"

      Tống Kỳ Diễn cẩn thận quan sát sắc mặt Cận TửKỳ, sau đó đem con trai béo lùn chắc nịch nhétvào trong ngực .

      Cận Tử Kỳ mới vừa khoá chặt dây an toàn trong lòng bị lấp đầy.

      Có chút tức giận nhìn cái người đàn ông lúc nàocũng để tâm đùa bỡn này, biết lại đangtính toán cái gì!

      "Các vị hành khách, chúng ta sắp bắt đầu bay,xin vui lòng tắt các loại thiết bị điện tử. . . . . ."

      Tiếng nhắc nhở chỉ dẫn an toàn của nhân viênphục vụ trong khoang máy bay vang lên, bêntrong buồng phi cơ hành khách lên khôngsai biệt lắm.

      Cận Tử Kỳ lấy điện thoại di động ra muốntắt máy, tiếng chuông lại chợt vang lên, là TiêuTiêu gọi điện thoại tới.

      xin nghỉ phép tuần lễ rồi, Tiêu Tiêu thể nào biết, trừ phi là có chuyệnquan trọng.

      "Chị Tử Kỳ, chị vẫn chưa lên máy bay chứ?Đoàn phim《 Mắt Mù 》 trong quá trình quay phim xảy ra chuyện, diễn viên nổi tiếng cẩn thận té ngã từ cao rớt xuống, tại sống chết cũng chưa biết được đưa đến bệnh viện."

      Cận Tử Kỳ nhướng mày, lúc này phải lànên tìm Tô Hành Phong sao?

      "Tô tổng sáng nay cũng công tác ở nướcPháp, chậm nhất cũng phải ngày sau mới trở lại,em chỉ có thể tìm chị thôi!"

      Giọng của Tiêu Tiêu nghe vào vô cùng lo lắng, tiếng còi xe cứu thương hỗn tạp xung quanh.

      Cận Tử Kỳ thoáng nhìn qua cửa cabin vẫn chưa đóng, lại quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh tắt điện thoại di động chút.

      Chần chờ hết lần này đến lần khác, vẫn là lầnnữa đem Mỗ Mỗ thả lại trong ngực của .

      "Sao thế?" Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ lầnnữa tháo dây an toàn ra, hoang mang mà hỏithăm.

      Cận Tử Kỳ cũng đứng lên, "Hai người sang Australia trước, sáng mai em bay qua sau, công ty xảy ra chút chuyện, Tô Hành Phong có ở đây chỉ có thể để em ra mặt."

      Tống Kỳ Diễn dường như tin những gìmình nghe được, nhưng chứng minh CậnTử Kỳ có lừa gạt , thươnglượng với nhân viên thừa vụ xin xuống máy bay.

      "Tạo cho mọi người phiền phức, xin lỗi."

      Cận Tử Kỳ mới vừa đưa lời xin lỗi với nhânviên thừa vụ xong, bên kia Tống Kỳ Diễn lạiôm Cận Mỗ Mỗ xông lại với khí thế hung hăng.

      "Cận Tử Kỳ, bây giờ là em muốn vứt chồng bỏ con sao?"

      " có thời gian giận hờn tranh cãi với , " Cận Tử Kỳ sờ sờ mặt Cận Mỗ Mỗ, lại vỗ vỗđầu Tống Kỳ Diễn, giống như dỗ dành đứatrẻ nghe lời, "Ở Australia chờ em, xử lý xong chuyện em lập tức tới."

      Tống Kỳ Diễn lại cúi đầu giựt giây với CậnMỗ Mỗ: "Cục cưng, mẹ con quan tâmchúng ta, nhanh khóc lên cho mẹ thấy!"

      Cận Mỗ Mỗ vừa nghe Cận Tử Kỳ phải , thậtsự nhếch miệng, hai lông mày cũng nhíu xuống muốn khóc, nhưng vẫn chưa kịp phát ra thanh bị Cận Tử Kỳ che miệng lại.

      "Mỗ Mỗ ngoan ngoãn, Kỳ Kỳ phải làm việc,Mỗ Mỗ đến nông trường chờ Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ lậptức qua cùng con."

      Lời vừa ra, Cận Mỗ Mỗ lập tức mưa tạnhtrời quang, nặng nề gật đầu: "Mỗ Mỗ chờ Kỳ Kỳ!"

      Tống Kỳ Diễn nhìn con trai phản bội, lại thoáng nhìn sang Cận Tử Kỳ ý quyết, vừa định đuổi theo xuống, nhưng cửa cabin chậm rãi khép lại,nhân viên thừa vụ ngăn lại: "Tiên sinh, mờiôm đứa ngồi lại chỗ."

      "Tại sao ấy có thể xuống mà tôi thể, mở khoang máy bay ra." Gương mặt tuấn túcủa Tống Kỳ Diễn trầm.

      Nhân viên thừa vụ lại kiên định lắc đầu: "Bởi vì vị tiểu thư kia có tình huống đặc biệt, tiên sinh,máy bay sắp bắt đầu cất cánh, kính xin ngài ngồitrở lại vị trí của mình."

      "Tôi cũng có tình huống đặc biệt."

      "Cái gì?"

      Tống Kỳ Diễn nhíu chặt chân mày nghiêm túcnhìn ấy, đặt con trai vào trong ngực ấy:"Mới vừa rồi đó là bà xã của tôi, ấy đây là muốn cùng tiểu tình nhân của ấy bỏ trốn ,nếu như gia đình của chúng tôi vỡ nát đềnnổi sao?"

      Nhân viên thừa vụ ngẩn người, ngay sau đó rất chuyên nghiệp hóa mà cười cười: "Tiên sinh, xinanh trở về chỗ ngồi."

      "Như thế nào lời của ấy tin, tôi cũng tin?" Thanh lượng của Tống Kỳ Diễn có chút cất cao.

      Nhân viên thừa vụ: "Mời trở về chỗ ngồi, cám ơn phối hợp."

      Tống Kỳ Diễn: ". . . . . ."

      -------------

      Cận Tử Kỳ vội vã từ sân bay lái xe chạy tớibệnh viện nhân dân thành phố.

      khung đường cao tốc, giữa dòng xe cộ chạy xe từ từ chạy chậm lại, cho đến cuối cùng là hoàn toàn tắt máy.

      May mắn Cận Tử Kỳ ý thức được có cái gì đúng kịp thời phát tín hiệu cho đèn xe,còn đem xe nhích lại gần bên đường, mới khônggây thành trận tai nạn giao thông đâm đuôixe liên hoàn.

      Cận Tử Kỳ gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm tới kéo xe, lại lần lữa chậm trễ ai thấy, cóchút cảm giác vô trách nhiệm.

      Ngồi vào chỗ ghế lái, lần nữa nổ máy xe, trừmấy tiếng nổ vang, cũng khởi động máy được nữa.

      Tiêu Tiêu lại gọi điện thoại tới, diễn viên cấp cứu trong bệnh viện tình hình đượclạc quan.

      Ngoài xe mưa tạnh, mặt trời tươi đẹp ló dạng, gần như nóng rực chiếu sáng cả trời xanh.

      Cận Tử Kỳ sau khi do dự vẫn là xuống xe, vừagọi điện thoại vừa qua đường vẫy tay đón xe.

      "Chị Tử Kỳ, chị đến đây nhanh lên chút ,Tô tổng lại có ở đây, nếu chị đến,bên này phải cãi nhau ồn ào lên!"

      Trong điện thoại giọng Tiêu Tiêu tràn đầy lo lắng, trong ống nghe còn mơ hồ truyền đến tiếngbước chân cùng tiếng tranh chấp ầm ỹ.

      Mi tâm Cận Tử Kỳ nhíu lại, sau khi cúp điện thoại, lập tức cởi bỏ áo khoác người ném vào trong xe.

      người chỉ còn lại chiếc áo nhung lông dê màu trắng ôm sát người mỏng.
      Tiện tay từ trong hộp chứa đồ trong xe lấy ramột sợi dây thun buộc mái tóc dài lên, xoắn tay áo lên, chạy đến trong cốp sau cầm lấy công cụ trở về trước đầu xe.

      chưa từng tự sửa xe, chẳng qua là lúc nhàm chán thấy tài xế trong nhà làm qua như vậy.

      Thời điểm có chỗ viện trợ, chỉ có thể vạch bầu hồ lô, tự mình bắt tay vào làm, cơm no áo ấm.

      Cận Tử Kỳ xốc mui xe lên, bắt đầu cúi người chuyên tâm kiểm tra những món đồ cố định bên trong.

      là kiểm tra chẳng bằng là nhìn cái gì thích hợp liền lung tung làm càn lấy vài cái.

      Hai cánh tay bởi vì giữ lấy mui xe mà từ từ đau đớn, Cận Tử Kỳ mệt mỏi thở hổn hển hơi,khi hai tay của vô lực muốn để xuống, saulưng cánh tay dài ngang trời vượt qua vai của , đỡ lấy mui xe.

      Cận Tử Kỳ khi nhìn sang bàn tay sạch đếnmỗi móng tay cũng trải qua tu bổ tỉ mỉ ngẩn ra, mà giọng ôn hòa nhưng mất trầm ổn cũng vang lên đỉnh đầu của :"Pít-tông động cơ và ngay cả côn cũng bị hư tổn."

      Trong giọng lộ vẻ tự tin chắc chắc, Cận Tử Kỳ có chút nghi vấn, hầu như theo bản năng phản bác câu, "Kiểm tra cũng còn có kiểm tra, cứ như vậy mà tự tin tựa hồ có chútmù quáng."

      Lúc lời này, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằmđôi bàn tay nắm giữ mui xe.

      Thon dài, trắng nõn, khớp xương ràng, giốngnhư đôi tay trân quý của người nghệ sĩ.

      " tin, có thể gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm..."

      Tiếng dịu dàng ôn hoà trở nên có chút khàn khàn mang theo ý cười.

      Cận Tử Kỳ thậm chí có thể cảm nhận được mộtánh mắt đặc biệt mãnh liệt đến từ đỉnh đầu.

      Bàn tay nắm thanh công cụ của siết chặt, nhưng vẫn cứ quay đầu lại nhìn xem.

      Bởi vì người vốn cúi thấp, lúc này bỗng dưng quay lại, làm cho mái tóc dài của gác qua cánh tay của người đàn ông.

      Cận Tử Kỳ mới vừa nhìn thấy thân quần áomàu trắng, dây thun buộc tóc rơi xuống mặtđất, mái tóc dài mềm mại rơi lả tả chợt trông giống như thác nước màu đen từ sườn đồi nghiêng dốc đổ xuống trung mở ra đường cong duyên dáng.

      Vài sợi tóc phất qua gương mặt , tầm mắt củacô có chút mơ mơ màng màng.

      Cận Tử Kỳ duy trì tư thế quay đầu lại, hơi híp mắt, sau đó thấy người đàn ông sau lưngtrợ giúp mình.

      Là Tần Viễn, Tần Viễn là người ở trong tiệc sinhnhật chi ra tám trăm nghìn muốn tháo mặt nạcủa xuống.

      cũng thoáng cúi đầu nhìn , phát bởi vì kinh ngạc mà ngẩn ra, lại nghiêng đầunhìn ra xa chút, mang theo tia bất đắcdĩ, sau đó quay đầu lại nhìn , hàng lông màythanh tú cau lại cười cười.

      " vẫn muốn để tôi giữ vững động tác này đếnkhi công ty bảo hiểm xe tới sao?"

      Tiếng cười rất sảng khoái rất bình thản, làm cho người ta cảm giác giống như tướng mạo của ,ôn nhu mà lịch thiệp.

      Cận Tử Kỳ bị nhắc nhở mới bừng tỉnh và phát hai cánh tay của vẫn giúp đỡmui xe, nếu như tiện tay buông ra, rất có thểsẽ lỡ tay làm tổn thương đến vẫn còn ghé vào trước mui xe.

      Nhận ra được điểm này, Cận Tử Kỳ rất nhanh rời khỏi đầu xe, hướng qua bên cạnh lui hai bước.

      Trong tay của còn cầm thanh công cụ kim loại, gương mặt trắng nõn dính chút dầu máy màu đen.

      Ánh mặt trời, nước mưa, kim loại và người phụ nữ, trong khí ươn ướt tràn đầy hormone.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang Tần Viễn lấy khăn tay lau chùi từng ngón tay, do dự có nên ra tiếng "Cám ơn" hay .

      Giống như cảm nhận được trong lòng của côkhông ổn định, Tần Viễn ngẩng đầu nhìn , khóe miệng hơi vểnh: " cần cám ơn."

      Giọng vẫn ôn hòa như cũ, nụ cười mặt cũng tràn đầy hương vị của ánh mặt trời.

      Cận Tử Kỳ chỉ có thể quay lại cười khẽ, trừ việc này ra cũng có quá nhiều biểu tình.

      Bởi vì giữa bọn họ cũng quen thuộc.

      quay đầu liếc nhìn dòng xe cộ qua lại như con thoi, nhất thời suy xét, lần nữa nhìn về phía Tần Viễn vẫn chưa rời : "Công ty bảo hiểmchạy tới có thể còn phải nửa giờ sau, tôi tạivội đến bệnh viện, có thể đưa tôi qua đó ?"

      mới vừa rồi thấy được chiếc xeMercedes-Benz dừng ở sau xe ba thước, cần suy nghĩ cũng biết là của ta.

      Ánh mắt của Tần Viễn sau khi vụt sáng, ngaysau đó nụ cười ở khoé miệng sâu hơn, gậtđầu: "Lên xe ."

      "Cảm ơn." Ngoại trừ lời cảm ơn, Cận Tử Kỳ có những ý nghĩ khác.

      -------

      Cận Tử Kỳ ngồi vào xe Tần Viễn, nhưng lúc này ngồi vào ghế lái.

      Khi hiếu kỳ tò mò làm gì, lạiđi về phía cửa xe ghế phụ mở ra.

      Cận Tử Kỳ kinh ngạc với hành động của , lại vô cùng lịch lãm trùm lên vai mộtchiếc áo khoác.

      "Tháng mười chừng khí trời trở lạnh,vẫn là mặc vào , tránh cho cảm mạo."

      Hầu như lời của vừa dứt xong, Cận Tử Kỳ nhàng mà hắt hơi cái.

      săn sóc như thế để cho hàng lông mày đenxinh đẹp của Cận Tử Kỳ hơi thu lại, cũng thay đóng cửa xe rồi vòng qua đầu xe.

      "Bệnh viện nào?" vừa lên xe chờ cômở miệng dẫn đầu hỏi.

      Lông mi Cận Tử Kỳ khẽ chớp, nhìn qua con sóixám đung đưa treo đầu xe trả lời: "Bệnhviện nhân dân thành phố."

      Ánh mắt Tần Viễn cũng bị dẫn dắt đến con sói xám đung đưa đó, sau khi khởi động xemới lần nữa chuyện: "Rất trẻ con sao? Tốihôm qua ràng ném ra ngoài rồi, buổi sáng lạiđặt ở đây nữa."

      bất đắc dĩ khẽ cười, Cận Tử Kỳ liếc mắtnhìn , có thể nhìn thấy đáy mắt nhànnhạt thỏa mãn.

      nghe vị Tần tổng này hình như có vị hônthê.

      " , tối thiểu ấy rất quan tâm , người phụ nữ chỉ ở trước mặt người yêumới trở nên giống như trẻ con."

      Đuôi lông mày của Tần Viễn nhướng lên, taynắm bánh tay lái chuyển động, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn qua con đường phía trước.

      "Cận tiểu thư ở trước mặt Kỳ Diễn cũng là tínhtrẻ con như vậy sao?"

      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn về phía , biết như thế nào đột nhiên đem đề tài chuyển đến người mình.

      Tần Viễn chú ý tới ánh mắt của , khẽ mỉm cười: "Chớ để ý, tôi chỉ là tùy tiện hỏi mộtchút."

      Cận Tử Kỳ lại rũ mắt xuống, nhàng lẩm bẩm câu, "Có lẽ vậy."

      Có lẽ cái gì, tiếp, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn sang trời dảicầu vồng rực rỡ.

      Cũng nhìn thấy đôi tay nắm vô lăng của người đàn ông bên cạnh trong phút chốc trắng bệch.


      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 21.2 Em Muốn Vứt Chồng Bỏ Con Sao?

      Editor: tamthuonglac


      Xe đường lái đến bệnh viện nhân dânthành phố.

      Xe dừng lại ở ven đường bên ngoài cửa lớnbệnh viện, dải cầu vồng bên ngoài cửa xe cũng biến mất thấy nữa.

      Cận Tử Kỳ đưa tay ấn lên chốt mở cửa xe, cũngkhông quên quay đầu lại cảm ơn Tần Viễn.

      "Hôm nay rất cám ơn , lúc trở về cẩnthận chút, tạm biệt."

      Mới vừa đẩy cửa xe ra, vốn ngồi thẳng trầm ổn ưu nhã, Tần Viễn chợt quay đầu lại: "Tôi cho rằng, bằng mức độ quen biết của chúng ta mà , cần phải khách sáo như thế."

      Hai chân của Cận Tử Kỳ đặt xuống xe nhưng bởi vì câu đột ngột này mà dừng ở giữa trung.

      sâu kín mà quay đầu, nhìn về phía Tần Viễn nhìn mình, tựa như nhớ tới điều gì cười cười với : "Lần đầu tiên gặp mặt là lúc anhgiúp tôi che dù, vẫn luôn có cơ hội chính thức cám ơn với ."

      Ánh mắt của Cận Tử Kỳ thản nhiên bìnhtĩnh chút cũng có mất tự nhiên dốitrá.

      Trong mắt Tần Viễn lại thoáng lên u quang, nhìn chằm chằm và lập lại ba chữ kiatrong câu vừa rồi của .

      "Lần đầu tiên?" Vẻ mặt của trở nên mơ hồ khó có thể nắm lấy.

      Cận Tử Kỳ chuyện gì nhìn Tần Viễn cúi đầu suy nghĩ, "Hay là, trước đó chúng ta cũng gặp nhau?"

      Lúc Tần Viễn ngẩng đầu nhìn mình, Cận Tử Kỳ sau khi do dự, vẫn là chi tiết: "Tôi trước đó xảy ra tai nạn xe cộ, thương tổn tới đại não nên có số việc nhớ lắm, cho nên. . . . . ."

      thêm gì nữa, nhưng Tần Viễn nghe và hiểu ý tứ trong lời của .

      Mặc dù hiểu, nhưng vẫn muốn nghe được đích thân từ trong miệng , " mất trí nhớ?"

      Cận Tử Kỳ cười yếu ớt gật đầu, hề cố kỵ, "Có thể như vậy, chuyện quá khứ chung chỉ nhớ mơ mơ hồ hồ."

      Tần Viễn yên lặng lát mới mở miệng: "Tôithấy có việc gấp, vào trước ."

      Vẫn như cũ đối với ôn hòa mà cười cười.

      Người đàn ông biết săn sóc dịu dàng như vậy, cóthể trở thành vị hôn thê của ta cũng là loại may mắn.

      Cận Tử Kỳ xuống xe, đơn giản lời tạm biệtvới xong rồi vào cửa chính của bệnh viện.

      Tần Viễn ngồi ở chỗ ghế lái, đưa mắt nhìn từ từ xa, nhưng lâu vẫn chưa hoàn hồn.

      ----------

      Cận Tử Kỳ ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi đến hai giờ sáng ngày hôm sau.

      Ca giải phẫu kết thúc, người diễn viên bị thương kia được đưa phòng săn sóc đặc biệt để theodõi.

      Nhưng trước đó Cận Tử Kỳ chạy đến hỏi thăm bác sĩ lắc lắc đầu, ca phẫu thuật kết thúc cũng lạc quan lắm.

      Từ chỗ cao té rớt xuống, khiến cho người diễn viên hạng hai này ba đốt xương cổ bị trật vị nghiêm trọng, dù cho sau đó tỉnh dậy cũng cóthể đưa đến khả năng liệt nửa người, kết quảsống chẳng bằng chết.

      Mặc dù có bảo hiểm nhân thọ bồi thường,nhưng diễn viên của Phong Kỳ gia nhập quay phim gặp chuyện may, họ cũng khó trốntrách nhiệm.

      Cận Tử Kỳ vuốt vuốt mí mắt mệt mỏi, ra cửabệnh viện, ngắm nhìn bên ngoài vẫn tối đen nhưmực.

      Sau đó, trước mắt của chợt có thêm ly trà sữa, trong hơi nóng lượn lờ mùi sữa ngào ngạt.

      "Uống hớp , cho cơ thể ấm áp."

      Cận Tử Kỳ theo cánh tay kia nhìn lên , thấy được Tần Viễn.

      mặc chiếc áo khoác ngoài màu xámtrắng bằng vải nỉ, bên trong là thân trangphục hưu nhàn, đứng sừng sững ở bên cạnh cửa.

      Giống như nhìn ra hoang mang, bổ sung: "Dạ dày quá thoải mái ngủ được nên đến bệnh viện xem chút, khôngnghĩ tới còn có thể gặp được , trông thậtmệt mỏi, mua trà sữa ở bên cạnh."

      Cận Tử Kỳ dọc theo phương hướng chỉ mà nhìn lại, quả nhiên là thấy quầy bán sữa, ở bên cửa bệnh viện.

      "Cám ơn." Nghi vấn trong lòng giải trừ, mớiyên tam thoải mái mà nhận lấy trà sữa.

      Bởi vì nguyên nhân thức trắng đêm, sắc mặt của có chút tái nhợt, ngay sau đó nụ cười cũng cóchút tiều tụy.

      "Cả đêm đều canh tại chỗ này sao?" hình như có nghi hoặc, nở nụ cười thanh nhã ấm áp.

      Cận Tử Kỳ nhấp hớp trà sữa ấm cho người,hai tay lạnh như băng cầm lấy thân ly, gậtđầu cái: "Tổng giám đốc công tác rồi, chỉ có thể từ tôi đây người đại diện thứ hai ra mặtgiải quyết, có cách nào khác."

      Tần Viễn lẳng lặng cười, lát sau, bưng lên ly trà sữa khác trong tay nhàng uống,nhìn , ánh mắt ôn hòa mà khắc chế: " thôi, tôi đưa về nhà."

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn trong mắt ở nơi nào đó có chờ đợi lo lắng.

      Ánh mắt đó cũng thích hợp với mộtngười phụ nữ kết hôn, dịu dàng như vậy rất dễ dàng làm cho người ta đắm chìm.

      lộ dấu vết mà dời mắt , tầm mắtném ra mảnh trời tối đen nơi xa.

      Dưới bầu trời rạng sáng từng bụi hoa dâm bụt hé nở.

      Đơn điệu đỏ rực sôi nổi như lửa, nhìn qua trầmmặc tuỳ tiện lại tự do phóng khoáng đầy cuồng vọng.

      Bỏ quên hết những phiến lá xanh bên cạnh làmbạn.

      " cần, tôi tự mình đón xe trở về được rồi."

      Cận Tử Kỳ híp híp hai mắt của mình, gió máthiu hiu, cơn buồn ngủ rải rác kéo tới.

      Tần Viễn miễn cưỡng nữa, nhưng cũngvẫn chưa bỏ , đứng tại chỗ nhìn rời .

      Đứng ở bên lề đường đón xe mười mấy phútđồng hồ, cũng chiếc taxi trống đingang qua.

      Cận Tử Kỳ chợt hiểu, có phải Tần Viễn sớmdự liệu được cái kết quả này hay ?

      Hai luồng ánh sáng của đèn xe sáng ngời chiếurọi bóng tối quanh thân , Cận Tử Kỳ lấy tay che tầm mắt, nheo mắt lại nhìn qua, là chiếc Mercedes-Benz màu trắng lịch tao nhã.

      Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Tần Viễn ngồi ở ghế lái, "Lên xe, tôi đưa trở về."

      Bên trong xe u bao phủ khuôn mặt trong suốt sâu sắc nho nhã của , nhìn rõnét mặt của .

      Loại cảm giác này, có chút giống như công chúa sa cơ gặp được bạch mã hoàng tử rút dao tươngtrợ.

      Cận Tử Kỳ ở trong lòng tự giễu phen, nhưng lập tức bước lên xe, muốn nợ ân tình.

      lại nhìn quanh bốn phía vòng, dườngnhư còn hết hy vọng, muốn mình có thểtìm được xe trở về nhà.

      "Thời gian này ở con đường này hầu như xe chạy đến." Tần Viễn kiên nhẫn giải thích.

      Thân thể bị gió đêm thổi trúng rét run, Cận TửKỳ do dự nữa, mở cửa xe ngồi xuống.

      Trong phút chốc, thân thể lạnh như băng đượchệ thống sưởi vây quanh.

      "Dựa vào lát , đến nơi tôi gọi ."

      Cận Tử Kỳ dưới giọng hết sức ôn nhu củaTần Viễn, giống như loại thôi miên, đầu hơitựa sát đến đệm dựa phía sau chỗ ngồi, thầnkinh căng thẳng cả đêm cũng buông lỏng xuống.

      Mí mắt nặng trĩu từ từ đóng lại, trước mắt mơmơ hồ hồ đến cuối cùng là mảnh tối đen.

      ------------

      ngủ Cận Tử Kỳ đột nhiên nhớ tới mình dường như vẫn chứa có cho Tần Viễn biếtđịa chỉ nhà.

      Ánh sáng mãnh liệt đâm vào mi mắt khéplại, Cận Tử Kỳ yếu ớt mở mắt ra.

      người đắp chiếc áo khoácbằng vải nỉ, chỗ ngồi cũng được cố ý điều chỉnh thấp xuống nghiêng về phía sau.

      lần nữa ngồi dậy, lọt vào trong tầm mắt chính là ánh mặt trời trong lành ngoài xe, mớiphát mình thế nhưng ở bờ sông.

      Chiếc áo khoác ngoài trong tay Cận Tử Kỳ vẫn có chút ấn tượng, chính là chiếc áo mà rạngsáng nay Tần Viễn mặc lên người.

      Nhìn xuống thời gian, gần bảy giờ sáng.

      Cận Tử Kỳ xuống xe liền nhìn thấy bóngdáng tuấn thon dài gần bên lối có lót ván gỗ.

      Hai cánh tay của Tần Viễn tựa vào lan can, ánh mắt ngắm nhìn ra phương xa, dáng vẻ nhưcó điều suy nghĩ lọt vào trong tầm mắt của .

      Tựa hồ nghe đến thanh mở cửa xe, quay đầu lại.

      Nhìn thấy Cận Tử Kỳ tỉnh, sau đó đứng thẳng người cười nhạt tới: "Trước khi ngủ khôngcó cho tôi biết địa chỉ."

      Tần Viễn dường như vào bất cứ lúc nào cũng cóthể đánh đòn phủ đầu, nắm giữ quyền chủ động.

      Cận Tử Kỳ cũng có bao nhiêu so đo, dùsao ta đánh thức mình cũng là lo lắngmình quá mệt mỏi.

      "Bên Hương Hoa Đình đông môn, cám ơn."

      Bên trong xe khí có chút an tĩnh, sáng sớm đường lộ rộng lớn người xe qua lạikhông nhiều lắm.

      Xe có rèm che vững vàng chạy thoải mái, bêncạnh lại có người đàn ông tuấn nho nhã,trong khí còn tràn ngập hương chanh ngọt ngào thơm mát mà ngấy, ý thức của Cận Tử Kỳ cũng từ từ ràng.

      Tựa như nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại diđộng ra kiểm tra, lại phát ở trạng thái tắt máy.

      "Vừa rồi nhìn ngủ được ngon như vậy, nên lấy điện thoại di động tắt , tạo thànhphiền phức gì cho chứ?"

      Đều như vậy, nếu như còn so đo tứcgiận có vẻ tỏ ra chừng mực.

      Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, lần nữa mở máy:" sao, hẳn là cũng có chuyện gìlớn."

      màn hình điện thoại di động rất nhanh nhảy ra mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn có rấtnhiều tin nhắn, tất cả đều đến từ Tống Kỳ Diễn.

      Chẳng qua là đến lúc gọi lại qua, cũng chỉnghe được giọng nữ êm tai của tổng đài: "Thậtxin lỗi, số điện thoại bạn gọi người sử dụng tắt máy, xin gọi lại sau, Sorry, the number. . . . . ."

      "Gọi điện thoại cho Kỳ Diễn sao?"

      "Ừ, hôm qua tạm thời thay đổi kế hoạchAustralia, chỉ sợ ấy có chút lo lắng."

      Cận Tử Kỳ vừa nhìn sang phong cảnh bênđường vừa trả lời, nhưng Tần Viễn chỉ là cong lên khóe miệng cười cười.

      ---------

      Tần Viễn theo chỉ dẫn của Cận Tử Kỳ, qua bảy tám ngã rẽ đến trước cửa chính biệt thựCận gia.

      tám giờ sáng.

      Dưới đường mòn thỉnh thoảng có vài chiếc xe có rèm che xa hoa chạy qua.

      Xe ngừng lại, Cận Tử Kỳ muốn xuống xe lại phát Tần Viễn khác thường.

      Sau khi tắt máy xe, hai tay gác lên vôlăng, cúi đầu, nhúc nhích.

      "Tần tổng, có sao ?" Cận Tử Kỳ khỏi lên tiếng quan tâm.

      Tần Viễn vẫn cúi đầu, gương mặt có chút tái nhợt, vẻ mặt vùi sâu nhìn .

      Đôi môi mím chặt hơi nhếch lên, thoáng kéo ra chút ý cười: " có sao, xuống xe ."

      Ánh mặt trời xuyên thấu qua kính chắn gió dừng ở mặt Tần Viễn, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn trong suốt của có chútmáu.

      Mi tâm của Cận Tử kỳ nhíu chặt, lúc này thực cũng bước xuống xe.

      Tầm mắt của bị mấy hộp thuốc chỗ ngồi phía sau thu hút.

      Mà chân mày của Tần Viễn nhíu lại, tayanh đặt tại dạ dày, tay khác nắm tay lái xanh trắng rất đáng sợ.

      Khi nhìn chữ những hộp thuốc kia, Cận Tử Kỳ có chút giật mình.

      "Có phải bệnh bao tử của tái phát hay ?"

      Sau đó lại liên tưởng đến việc rạng sáng nay ở bệnh viện nhìn thấy , xác thực là do dạ dày khó chịu nên cả đêm khó ngủ.

      Nhất thời biết nên làm thế nào cho phải.

      Cận Tử Kỳ sau lúc chần chừ, vẫn là xuốngxe vòng qua bên ghế lái mở cửa xe ra, đưa tayđỡ thân thể cứng ngắc của Tần Viễn, : "Tầntổng, tôi xem ra bây giờ cũng lái xe được, hay là trước tiên vào nhà tôi nghỉ ngơi chút .

      Mặc dù Tống Kỳ Diễn ở nhà, và TầnViễn lại tính là quen thuộc, vốn nên tránh hiềm nghi, nhưng nhìn tình huống của ta tốt lắm, Cận Tử Kỳ cũng chỉ cóthể dứt bỏ tầng cố kỵ này.

      Dù sao ta cũng giúp mình, cũng khôngthể qua cầu rút ván.

      Huống chi, trong nhà phải còn có ngườigiúp việc sao, cũng phải là nam quả nữsống chung phòng.

      "Nhà ? Nhà của và Kỳ Diễn sao?" Tần Viễn lại xuống xe, chẳng qua là yếu ớt mà nhìn hỏi.

      Cận Tử Kỳ sửng sốt, nghĩ tới lúc này lại đột nhiên hỏi ra cái vấn đề quan trọng này.

      mấp máy cánh môi, lắc đầu: "Chúng tôi hiệnvẫn còn sống ở trong nhà của cha mẹ tôi."

      Sau đó nâng cánh tay của , muốn dìu xuống xe: "Trong nhà có nước nóng, coi như cũng phải uống ly nước và ăn bữa sáng chứ,bộ dạng này của mà rời , tôi yêntâm."

      Cận Tử Kỳ những lời này cũng có ý tứ gì khác, nhưng đáy mắt Tần Viễn lại thoáng lên ánh sáng hoảng hốt.

      nhìn chằm chằm bởi vì lo lắng cho mìnhmà hàng lông mày đen xinh đẹp hơi nhíu lại,cũng ngửi thấy được hương trà nhè người , trận đau dạ dày từ từ hòa hoãn, khôngđẩy nữa mặc cho giúp đỡ dìu xuốngxe.

      -------------

      "Dì Hồng, giúp tôi rót ly nước nóng."

      Hầu như vừa vào cửa Cận Tử Kỳ liền xông vàotrong phòng ăn dặn dò dì Hồng dọn dẹp.

      Tần Viễn cũng để cho đỡ nữa, cho nên bước có chút chậm, Cận Tử Kỳ đứng ở cửa chờ , lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy TôNgưng Tuyết đáng lẽ giờ phút này vốn nên ở trong công ty.

      Tô Ngưng Tuyết ngồi ghế sofa trongphòng khách, uống chén trà xanh mới vừa pha xong, hương trà lượn lờ.

      Nghe được giọng của Cận Tử Kỳ, Tô Ngưng Tuyết liền ngẩng đầu nhìn sang.

      " phải con và Kỳ Diễn Australia rồi sao?" mặt Tô Ngưng Tuyết thoáng qua biểu tình kinh ngạc.

      "Công ty gặp phải chuyện, Tô Hành Phong có ở đây chỉ có thể từ con mà xử lý, cho nên lên máy bay."

      Cận Tử Kỳ xong lập tức nghiêng đầu nhìn vềphía ngoài cửa, "Tần tổng vào , mẹ của tôiđang ở đây, bất quá cũng sao."

      Chân mày Tô Ngưng Tuyết cau lại, lúc nào thìCận Tử Kỳ cũng mang bạn bè về nhà?

      Sau đó, ở gần cửa xuất bóng dáng màutrắng, cùng người sáng nay thấy qua báo chíxuất đồng dạng.

      "Loảng xoảng" tiếng, chén trà trong tay rơi xuống ở sàn nhà.

      Tô Ngưng Tuyết ít khi ở trước mặt người ngoàisẽ thất thố như thế.

      Nước trà văng tung toé đầy đất, thậm chí ngay cả quần áo người bà cũng bị dính ítvết trà.

      "Mẹ người làm sao vậy?" Bên này vẫn chưa có chiếu cố tốt, bên kia mẹ lại rớt bể chén trà.

      Tô Ngưng Tuyết được giọng ân cần lo lắngcủa Cận Tử Kỳ gọi mà hoàn hồn, gươngmặt thoáng trắng bệch lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt lại nhìn về phía Tần Viễn ở sau lưng Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, con giới thiệu chút sao?"

      Cận Tử Kỳ nhìn Tô Ngưng Tuyết khôi phục như thường, cũng yên tâm, thấy Tô Ngưng Tuyết đối với Tần Viễn dường như tò mò, Cận Tử Kỳ liền nghiêng thân giới thiệu: "Vị này là tổng giám đốc Tần thị Tần Viễn, mẹ cũng từng thấy qua tạp chí."

      "Tần tổng vì dạ dày quá thoải mái, cho nên con mời ấy vào nghỉ ngơi chútmới ."

      Mà Tần Viễn lên phía trước từng bước,nhìn sang Tô Ngưng Tuyết ngồi ở nơi đó lễ phépgật đầu: "Cận phu nhân."

      Tô Ngưng Tuyết gật gật đầu, nụ cười có chút nhàn nhạt như xưa: "Tần tổng thanh phong lãngnguyệt, xác thực tuấn tú lịch ."

      "Phu nhân quá khen." Tần Viễn cười nhạt đột nhiên trở nên giữ kín như bưng.

      Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy khí trở nên quáidị, chờ phỏng đoán ra được nguyên nhân gì, dì Hồng bưng ly nước nóng ra ngoài: "Đại tiểu thư, nước nóng cần đây."

      "Đúng rồi dì Hồng, bây giờ dì nấu cháo trứng muối thịt nạc ."

      "Vâng, Đại tiểu thư."

      Dì Hồng lần nữa trở về phòng bếp, mà Tô Ngưng Tuyết bên kia cũng có người giúp việcvào thu dọn lại đống bừa bãi đầy đất.

      Cận Tử Kỳ mới vừa đem nước đưa cho Tần Viễn, dì Hồng liền vội vã từ phòng bếp ra ngoài.

      " có trứng muối rồi, tôi mua chúttrở lại." Dì Hồng trước khi rời quênliếc mắt nhìn Tần Viễn.

      Tần Viễn đối mặt với việc dì Hồng quan sát, bình thản ung dung, quên lễ phép gật đầu thăm hỏi

      Nghe được dì Hồng thiếu hụt nguyên liệu,liền : " cần làm phiền rồi, tôi lái xe trở về khách sạn có thể ăn."

      xong, Tần Viễn tính toán cáo từ, lần nàykhông chờ Cận Tử Kỳ mở miệng, Tô Ngưng Tuyết lên tiếng.

      "Tử Kỳ, bên cạnh cửa chính hướng tây khu biệtthự có siêu thị lớn bán hàng, nơi đó cũng cótrứng muối, con lái xe mua chút rồi trở lại." Dừng chút, Tô Ngưng Tuyết nhìn vềphía Tần Viễn: "Làm phiền Tần tổng ở nhà ngồiđợi lát."

      Tần Viễn hơi có vẻ suy yếu mà cười tiếng: "Phu nhân khách khí."

      Cận Tử Kỳ thấy mẹ đối với Tần Viễn mặc dùkhông nhiệt tình nhưng coi như khách khí, liềncầm chìa khóa xe ra cửa mua trứng muối.

      Hầu như khi bên ngoài biệt thự vang lên tiếngđộng cơ của xe đồng thời trong phòng khách Tô Ngưng Tuyết liền mang vẻ mặt lạnh nhạt nghiêmtrang.

      Đôi mắt lạnh nhạt đánh giá Tần Viễn ở cửa, "Chẳng lẽ cậu có lời muốn với tôi sao?"

      Ánh mắt Tần Viễn thu lại, cười khẽ: "Đây chính là phu nhân cố ý để Tiểu Kỳ ra ngoài?"

      "Tiểu Kỳ?" Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt quaymắt : "Đây phải là nhũ danh Tần tổngnên xưng hô."

      "Vậy xưng hô cái gì? Cận Tử Kỳ? Tử kỳ? Haylà... Cận đại tiểu thư?"

      Ý cười trong đáy mắt Tần Viễn dần dần sâu, nhưng đôi môi có chút tái nhợt, dường như quên mất cơn đau của dạ dày, dáng người thẳng tắp đứng ở cạnh cửa phòng khách, khôngtiến bước cũng lui bước.

      Khóe mắt Tô Ngưng Tuyết liếc về phía ngườigiúp việc ra vào trong phòng ăn, Tần Viễn phát Tô Ngưng Tuyết băn khoăn, độ cong ở khóe miệng cong lên càng lớn, nhưng cũng càngthêm giễu cợt.

      "Phu nhân vẫn là giống như mười năm trước,đều thích làm mọi việc giọt nước cũng lọt."

      Tô Ngưng Tuyết quét mắt nhìn cái,giọng lạnh nhạt cứng rắn: " như vậy, tại sao cậu còn phải trở lại?"

      Sắc con ngươi mắt Tần Viễn nhoáng cái, nụ cười giảm: "Nơi này là cố hương của tôi, tôi vì cái gì thể trở lại, phu nhân chẳng lẽđã quên, mẹ của tôi vẫn còn ở trong nước cầnchiếu cố."

      "Tôi nghe cậu có vị hôn thê thư hươngmôn đệ, nếu như vậy hãy cùng ấy sống qua ngày tốt, cậu cùng Tử Kỳ từng trải quanhư thế nào nữa cũng qua, cần thiếtníu kéo thả."

      "Phu nhân có phải đánh giá sức quyến rũ con của bà cao quá hay ?"

      Ngón tay Tô Ngưng Tuyết khép lại áo choàng siết chặt, đôi mắt đẹp có chút dám tin nhìn về phía Tần Viễn.

      Nhưng mà nụ cười ở khóe miệng ta xác thực là giọng điệu mỉa mai.

      "Mười năm qua, phu nhân còn tưởngrằng tôi đối với Cận Tử Kỳ nhớ mãi quên chứ?"

      Tần Viễn bây giờ và Tần Viễn trước đó cùng chỗ với Cận Tử Kỳ tưởng như hai người.

      ta thong thả thanh thản bước vào phòngkhách, ngồi xuống ghế sofa đối diện với Tô Ngưng Tuyết.

      "Tựa như bà , tôi vị hôn thê toàn tâm toàn ý chỉ vì tôi, tôi tại sao còn phải nhớ thương con thiên kim khó cầu của bàchứ?"

      Tô Ngưng Tuyết hơi híp mắt, ánh mắt bén nhọn quan sát Tần Viễn, "Cậu đến tột cùng muốn thế nào?"

      "Phu nhân vẫn là thích suy nghĩ nhiều." Đem ly nước cầm trong tay đặt vào khay trà, Tần Viễn ngước mắt nghênh ánh mắt của đón Tô NgưngTuyết: "Nếu như vậy, phu nhân có thể đoánmột chút tôi muốn như thế nào?"

      Tô Ngưng Tuyết lại tiếp, bà hít sâumột cái, rất nhanh thu lại thần sắc của mìnhthật tốt.

      Tần Viễn nhìn sang vị quý phụ trước mắt lại khôi phục bộ dáng ưu nhã lạnh nhạt trước sau như , cười nhạo tiếng: "Phu nhân địnhlực quả thực để cho tôi bội phục, những năm này tôi cũng vậy vẫn lấy phu nhân làm gương."

      Tô Ngưng Tuyết thẳng tắp mà nhìn Tần Viễnchằm chằm vẻ mặt biến hóa: "Cậu hận tôi?"

      Lời của Tần Viễn là châm chọc cho dù ai cũng nghe được, huống chi là Tô Ngưng Tuyết người lăn lộn mấy chục năm thươngtrường.

      Tần Viễn cúi đầu nhìn hai tay của mình, mườingón tay sạch chỉnh tề, nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết ánh mắt thay đổi, phong thái ung dung: "Phu nhân chê cười rồi, tôi tại sao phải hận bà?"

      "Nếu như phải là ngài năm đó cho nămtrăm vạn, tôi bây giờ có thể thể ngồi ở trước mặt của ngài như vậy, cũng còn là số chưa biết chừng, có lẽ sớm chết rét tại đầu đường bị chó lang thang gặm phải ngay cảxương cốt cũng còn thừa."

      Ánh mắt của Tô Ngưng Tuyết cũng càng thêmlạnh lùng nghiêm nghị: "Cậu còn nhớ năm trăm vạn, vậy nên tuân thủ lời hứa năm đó,vĩnh viễn cần phải xuất ở trước mặtTử Kỳ nữa."

      Tần Viễn gật gật đầu, giống như là đồng ý lời của Tô Ngưng Tuyết, nhưng nụ cười mặtcũng phải là chuyện như vậy.

      "Nhưng bây giờ tôi hối hận."

      mặt Tô Ngưng Tuyết chợt lóe lên kinhngạc, ngay sau đó cũng là tức giận.


      Tần Viễn lại cho là đúng uống hớp nước, lần nữa nhìn ánh mắt Tô Ngưng Tuyếtchất chứa tức giận, nhàng, chậm chạp lặp lại: "Tôi tôi hối hận, phu nhân."

      "Những năm này tôi mỗi đêm trước khi ngủcũng nhớ, tôi giờ này ngày này có thể có mọithứ, cũng phải cúi lạy nhờ năm trăm vạn phunhân ban tặng, nếu như có phu nhân, tôi vẫn còn là kẻ hai bàn tay trắng nghèo rớtmồng tơi như cũ."

      "Tôi biết cậu ở đây gì." Tô Ngưng Tuyết lạnh lùng cắt ngang .

      Tần Viễn lại cười như báo thù, con ngươi mắt màu nâu sẫm phát ra ánh sáng sắc nhọn.

      "Xem ra trí nhớ của phu nhân cũng tốtlắm." hơi hơi dừng lại, tiếp tục : "Vàothời điểm tôi bị chồng của ngài cắt đứt chân,nếu như phải là ngài cho tôi khoản tiền kia lại đưa tôi xuất ngoại, tôi cũng nghĩtới dùng tiền kia đầu tư thị trường chứng khoán, đương nhiên, tôi cũng rất cảm kích thịtrường chứng khoán những năm kia, vô cùng tốt. Ở thời điểm đó thị trường tài chính như gió lốc tiến đến, bạn bè tôi tại nước vội vàng muốn tiền đầu tư nhà, chúng tôi thị trường cao ốc kiếm chác ít, phu nhân,ngài cho tôi vật chất bảo đảm sống sót, điểm này những năm qua tôi vẫn luôn dám quên."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 22.1 Tôi Vì Tiền Mà KếtHôn

      Editor: tamthuonglac

      "Phu nhân, ngài cho tôi vật chất bảo đảm sốngsót, điểm này những năm qua tôi vẫn luôn dám quên."

      Tần Viễn xong nhàng linh hoạt, TôNgưng Tuyết lại bỗng nhiên đứng dậy, mắt lạnh nhìn xuống , giọng trong trẻo nhưng lạnhrét.

      "Có chuyện gì cậu hướng về phía tôi cùng Cận Chiêu Đông, tôi cảnh cáo cậu, chớ tới gần Tử Kỳ!"

      Tần Viễn nhìn Tô Ngưng Tuyết bộ dạngtrâu già bảo vệ nghé con, đổi ngược lại là vẻ mặt trêu tức.

      "Tôi cũng muốn cùng ấy dính dấp , đáng tiếc đời này có từ ngữgọi là duyên phận, có khả năng di chuyểnthì đụng phải, phu nhân, cái này có ở trong tầm kiểm soát của tôi."

      "Như vậy cậu hãy cố gắng cách xa tầm mắt của con bé xa nhất, chỉ cần cậu muốn làm thể nào làm được."

      "Phu nhân vẫn là thích dùng loại khẩu khí này ra lệnh cho người khác."

      mặt Tần Viễn mang nụ cười nhàn nhạt, đối với Tô Ngưng Tuyết nhìn bằng con mắt căm thù làm như thấy, vẫn : "Tôi nghe nóiCận Tử Kỳ mất trí nhớ?"

      Lòng Tô Ngưng Tuyết bắt đầu cảnh giác, "Cậumuốn làm gì?!"

      "Phu nhân cảm thấy tôi có thể làm gì? Mười năm gặp, thế nào cũng phải cùng tình nhân cũ ôn chuyện xưa đúng ?"

      "Tần Viễn, cần phải được voi đòi tiên!"

      Tiếng của Tô Ngưng Tuyết từ từ cất cao, cách nào che giấu tức giận.

      Tần Viễn lại giống như sớm chờ đợi giờkhắc này, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, cười lạnh tiếng : "Được voi đòi tiên? Tôi chỉ đem những gì tôi từng trải qua từng chút từngchút trả lại cho các người, cũng coi là đượcvoi đòi tiên sao?"

      "Cậu cho rằng gặp phải bất hạnh chỉ có cậu sao?Mười năm trước bởi vì cậu phá hủy Tử Kỳ lần, mười năm sau, cậu cảm thấy, tôi còn sẽđể cho cậu lại tổn thương con bé lần nữasao?"

      "Tổn thương? Tôi còn có thể gây tổn thương làm hại đến đại tiểu thư của Cận gia sao?"

      Tần Viễn chậm rãi từ ghế sofa đứng dậy, nhìn sang Tô Ngưng Tuyết ràng thấp hơn so với , đáy mắt lại mang dáng vẻ ưu buồnthoáng tự giễu cười lạnh: "Người đàn ông có thểđể cho ấy ra năm chữ ‘ xứng với tôi’ cũng có thể tổn thương ấy sao?"

      Tần Viễn lạnh lùng mà đối diện với ánh mắt bộcphát tức giận của Tô Ngưng Tuyết, ngay sau đó xoay người rời .

      "Xem ra chén này cháo là có cơ hội ăn, nếu như phu nhân ngại, có thể truyền đạtcho con của bà, tôi ngược lại là hy vọng có thể cùng ấy ra ngoài ăn ngon bữaMãn Hán toàn tịch."

      Hai tay Tô Ngưng Tuyết nắm áo choàng mười ngón tay siết chặt, lúc Tần Viễn sắp ra khỏibiệt thự, mới xoay người lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi mặc kệ cậu muốn làm gì, nhưng nếu như làm thương tổn Tử Kỳ, tôi bỏ qua cho cậu!"

      Tô Ngưng Tuyết hơi dừng lại, sau khi hít thởsâu, đáy mắt thoáng qua là vẻ nghiêm nghị ngoan tuyệt: "Tôi cho cậu biết, làm ngườimẹ có thể làm ra mọi thứ tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của cậu."

      Bóng lưng Tần Viễn khẽ dừng, quay thânlại, hai tay đút vào trong túi quần, ánh mặt trời bị giẫm nát dưới chân, gương mặt đều vào trong bóng tối.

      "Tôi tuyệt đối tin tưởng theo như lời phu nhân , bởi vì chính tôi, cũng là như thế."

      Ánh mắt Tô Ngưng Tuyết ngẩn ra, khỏi lên phía trước nửa bước, vẫn như cũ thấy mặt của .

      Nhưng mà, trong phòng khách yên tĩnh lại thoáng nghe được tiếng cười nhàn nhạt của .

      "Tôi cũng cho phu nhân bà biết, ngườiđã từng bị người ta đùa bỡn tình cảm, tự tôn bị giẫm ở dưới chân, bị người khác hung hăng chà đạp, người đó có thể làm ra hết thảy mọi thứ, cũng tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của bà."

      Mặt mày Tô Ngưng Tuyết vẫn lạnh nhạt: "Mườinăm trước cậu xứng với con bé, mườinăm sau, trong mắt của tôi, cậu vẫn xứngvới con của tôi, mặc dù con bé trở nên hai bàn tay trắng, Tần Viễn, cậu cũng xứng đứng ở bên cạnh nó!"

      "Phu nhân vậy hãy chờ . Rốt cuộc là tôi khôngxứng với con bà, hay là con bà khôngxứng đáng với tôi!"

      xong, Tần Viễn cũng dừng lại thêm,ngoài cửa rất nhanh vang lên thanh xe có rèm che lái ra.

      Tô Ngưng Tuyết kinh ngạc đứng ở tại chỗ, mười ngón tay lạnh buốt, bà từ từ trở về ghế sofa ngồi xuống, khuôn mặt thanh lịch quý khílại có chút ít hoảng hốt nhàn nhạt.

      . . . . . .

      Cận Tử Kỳ mua trứng muối trở lại, nhưng tại ga ra nhìn thấy xe của Tần Viễn.

      Trở lại trong biệt thự, Tô Ngưng Tuyết chỉ Tần Viễn có chuyện quan trọng trước, cho nên đợi trở lại.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang sắc mặt Tô Ngưng Tuyết cũng quá tốt, nửa tin nửa ngờ, nhưngkhông hỏi tới.

      cùng Tần Viễn từ mức độ ,đúng là quen thân, cho nên cần thiết quan tâm vượt quá giới hạn.

      Mặc dù, từ đáy lòng vẫn rất cảm kích hắnhôm qua và hôm nay trợ giúp.

      Đem trứng muối giao cho dì Hồng, Cận Tử Kỳlên lầu rửa mặt, thuận tiện lại gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn.

      Như cũ vẫn là trạng thái tắt máy, vượt quathời gian xuống máy bay...

      Cận Tử Kỳ khỏi lo lắng.

      Gọi điện thoại công ty hàng hỏi thăm,mới biết Tống Kỳ Diễn thế nhưng vào thời điểmchuyển máy bay ở Melbourne, liền trực tiếp mua vé máy bay khứ hồi mang theo đứa nhỏquay lại Trung Quốc rồi!

      Cận Tử Kỳ vuốt vuốt huyệt thái dương, khôngphải đến Australia đợi sao?

      Có lúc cách nào dùng suy nghĩ của người thường mà dự đoán nội tâm hoạt độngcủa Tống Kỳ Diễn.

      Trong lòng đối với Tống Kỳ Diễn và Mỗ Mỗ tồn tại áy náy, bởi vì quan hệ tới công việc mà tạm thời lựa chọn rời khỏi cha con họ.

      Theo như thời gian tính toán, bảy tám giờ tối Tống Kỳ Diễn đến sân bay.

      Cận Tử Kỳ dặn dò dì Hồng chuẩn bị bữa ăn tối cho hai cha con, bản thân mình mới đổi quần áo rồi vội vã ra cửa.

      Tiêu Tiêu thân nhân của người diễn viên bịthương kia đến thành phố này, dường như tâm tình cũng rất ổn định.

      Cận Tử Kỳ tối hôm qua gọi điện thoại cho Tô Hành Phong, nhanh nhất cũng phải chiều ta mới đến.

      Như vậy trước đó, cái công ty này chỉ có thể từcô tạm thay mặt người phụ trách xử lý.

      . . . . . .

      Tần Viễn sau khi rời khỏi Cận gia lại khôngquay về khách sạn, lại đến trước bờ sông đợi lâu.

      đến khu rừng bên cạnh, đứng lại bêncạnh gốc cây đại thụ nhìn qua niên đại lâu.

      Ngón tay xoa lên vỏ cây xù xì, lòngngón tay lơ đãng sờ đến vài vết dao thân cây.

      Những năm này, lại vẫn ở đây.

      Có lẽ cái này giống như vết thương trong lòng vĩnh viễn cách nào bình phục, khắccốt ghi tâm.

      Giữa ngọn gió sông giá lạnh, đứng lặng im, nhìn qua tay mình đặt ở thân cây.

      Hồi lâu sau, mới thu hồi bàn tay xoay người rời , vài phiến lá rụng quấn vòng quanh thân cây rơi xuống lả tả.

      Mà chỗ vừa rồi sờ qua, ràng là mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Tần Viễn Cận Tử Kỳ đếnchỗ này chơi.

      . . . . . .

      Tần Viễn trở lại khách sạn, gõ gõ cửa phòng, hồilâu có ai trả lời.

      có chút bất đắc dĩ cười cười.

      Đem thẻ mở cửa tra lên ổ khoá phòng cảm ứng, mới vừa đẩy cửa vào, trận khí tối đen liền xông đến mặt.

      Ngay sau đó bóng đen nhanh nhẹn mà thuần thục mà nhào tới người , hai chân kẹp lấy bên eo của .

      Tần Viễn bởi vì bị vật to lớn xông đến mà lui về sau bước, thiếu chút nữa đụng vàocánh cửa phía sau.

      bàn tay trống mở công tắc đèn bên cạnh,đập vào mắt chính là người dùng ga phủ giường cuộn thành tròn thành con nhộng to lớn.

      đôi tay bé của người phụ nữ vòng lênbờ vai của , chút tóc dài lộ ra ở bênngoài chăn.

      Hai tay Tần Viễn theo bản năng nâng con nhộng to lớn treo ở người mình.

      Ánh mắt nhìn quanh gian phòng lộn xộn mộtvòng.

      Các loại sách Pháp ném đầy đất, báo chí tập san cũng phủ kín cả cái giường.

      Tần Viễn cười lắc đầu, ôm con nhộng to lớn trong ngực tới ghế sofa coi như sạch .

      Rắc rắc tiếng, dưới chân cây ký tên bút lên tiếng đứt đoạn nằm ở thảm trải sàn.

      Tựa hồ đối với tình hình như vậy sớm tậpmãi thành thói quen, lông mày thanh tú của hắnnhíu lại, liền đem con nhộng to lớn bỏ vào trênghế sofa.

      Sau đó cúi người, mất sức của chín trâu hai hổ mới kéo ra cái chăn che kín chút xíu.

      Rốt cục ngón tay nhàng bắn cái lên cáitrán trắng nõn trơn bóng lộ ra trong khí.

      "Đồ lười, mặt trời phơi cái mông!" Trong lời mang theo vui vẻ, động tác thân mật.

      Hai mắt Phương Tình Vân híp lại, tỉnh giống như tỉnh dựa sát lồng ngực của Tần Viễn, rúc vào đầu vai của , giống như thú cưng trong chuồng gặp chủ nhân dùng mũi ngửi ngửi thânthể của , bất mãn hừ tiếng.

      "Tối hôm qua cũng trở lại, còn hút thuốc,Tần Viễn lá gan của lớn!"

      Tần Viễn bật cười cúi đầu nhìn sang PhươngTình Vân mơ mơ màng màng ngủ, nhéo nhéogương mặt bởi vì hít thở thông mà đỏhồng hồng: "Bà xã, tối hôm qua lại thức suốtđêm?"

      " cần phải ầm ĩ, để cho em nằm thêm ba phút..."

      Phương Tinh Vân lầm bầm kéo chăn mền lênngười, giống như con sâu lông anphận giãy dụa.

      Chẳng qua là vừa định rụt đầu lại, Tần Viễn phen tách bỏ chăn người , đem vòng vào trong ngực của mình, in lên môi nụ hôn: "Đứng lên , cũng sắp mười giờ,theo ăn chút điểm tâm!"

      Phương Tình Vân rầm rì vài tiếng, mới giãn tay chân nhức mỏi ra từ từ đứng lên, mái tóc rối tung, đôi mắt bởi vì giấc ngủ đủ mà lèm nhèm nhìn Tần Viễn chằm chằm.

      "Chẳng lẽ có cùng tiểu tình nhân của ăn sao?" xong lại duỗi ngón tay ra đâm đâmlồng ngực của .

      Tần Viễn lại phen níu ngón tay của lại,tách ra khỏi lồng ngực, trong lồng ngực hơiphát ra chấn động, dây thanh cũng tràn đầy vui vẻ: "Tiểu tình nhân? ngược lại muốn có, em có muốn giới thiệu cho vài người hay ?"

      "Ghét!" Phương Tình Vân đẩy ra, tức giậnmà chân nhảy xuống ghế sofa, " nếu là dám tìm tiểu tình nhân, em liền đem thiếnhóa học, sau đó cùng tiểu tình nhân của anhđồng quy vu tận!"

      "Như thế nào mà tư tưởng ác như vậy?" Tần Viễn bất đắc dĩ thở dài, nhưng lại từ ghếsofa đứng dậy, tìm được đôi dép biết bịđá tới chỗ nào, ngồi xổm xuống bên chân Phương Tình Vân hai tay chống nạnh mà mang dép vào cho .

      "Em em săn sóc cho tốt như vậy, nhưthế nào cũng biết để ý bản thân mình thậttốt chút?"

      Phương Tình Vân cúi đầu nhìn người đàn ôngđang mang dép cho mình, khóe miệng nâng lênnụ cười hạnh phúc, bỗng dưng nhào qua, xô ngã Tần Viễn có chút nào đề phòng té nhào lên thảm, làm bộ như muốn cắn , làm nũng giống như con mèo con nuôi trong nhà.

      "Chẳng lẽ biết đàn ông đều thích vợ dịu dàng nhàn thục sao? Hơn nữa, em mới vừa điều tới đây, thứ nhất là tổng biên tập, khó tránh khỏicó người phục, chỉ có thể chuyên cần mớicó thể bổ sung kém cỏi a!"

      "Bằng thủ đoạn sét đánh của tổng biên tập, còn thể chế phục được những đầu trâu mặtngựa kia sao?"

      Hai tay Phương Tình Vân đặt ở cổ Tần Viễn, mười ngón tay chậm rãi buộc chặt, khihắn cúi đầu hôn mạnh lên mặt cái, mới hài lòng mà ha ha cười hai tiếng.

      "Nhanh lên rửa mặt đổi bộ quần áo, dẫn em ra ngoài ăn cơm."

      Tần Viễn đỡ Phương Tình Vân dậy đem đẩyvào toilet, chính mình đến rương hành lý giúpcô chọn bộ quần áo.

      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 22.2 Tôi Vì Tiền Mà KếtHôn

      Editor: tamthuonglac

      Cận Tử Kỳ vào buổi trưa có hẹn với thân nhânngười diễn viên bị thương ăn cơm, ngờ đối phương có chuyện thể tới.

      Nhìn bàn món ăn ngon cao lương mỹ vị,Cận Tử Kỳ cân nhắc có nên tìm hai ba người tới cùng ăn hay .

      vào lúc do dự, thoáng bóng dángxanh nhạt xuất ở bình phong bên cạnh.

      "Tiểu thư, xin hỏi chỉ có mình sao?"

      Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu lại, liền nhìnthấy người con mặc váy ngắn bên ngoàikhoác áo vét lửng.

      có chút thích đáng, càng nên giữa khí chất sâu liễm của ấy lại lộ ra sứcsống.

      "Tiểu thư, tôi và tiên sinh của tôi tìm được chỗ ngồi, có thể hợp cùng bàn với ?"

      Cận Tử Kỳ nhìn qua tướng mạo xuấtchúng, trong lúc năng đều mang hơi thở nhàdòng dõi Nho học nồng đậm, nụ cười thanh taolịch ôn nhu, vừa nhìn cũng biết là loại phụ nữ rất biết làm vui lòng người khác.

      Cận Tử Kỳ quét mắt nhìn món ăn đầy bàn, nhìnqua người con này cũng rất dễ chung đụng, liền gật đầu đáp ứng: "Các người lại đây ngồi , dù sao tôi hẹn người ta tạm thời tới được ."

      "Có ? cám ơn rồi!" dường như rất vui vẻ, ra ngoài bìnhphong bao lâu kéo người đàn ông trở lại, từ góc độ của Cận Tử Kỳ nhìn ra chỉthấy cái cánh tay.

      Chuẩn xác hơn phải miêu tả là cánh tay của người đàn ông mặc áo hưu nhàn màu trắng.

      "A Viễn, đến đây , vị tiểu thư này nguyện ýtheo chúng ta giúp bạn diễn diễn xuất."
      mặt Cận Tử Kỳ chợt lóe lên kinh ngạc, khicô nhìn thấy được mặt của người đàn ông gáidắt vào.

      Lại là Tần Viễn.

      Tần Viễn và vị hôn thê của , đứng trước mặtcô giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, ngồi đối diện với chỗ ngồi của Cận Tử Kỳ.

      lại cười tủm tỉm kéo Tần Viễn vào, đối với Cận Tử Kỳ ngượng ngùng mà cười mộttiếng, bàn tay vẫn khoác lên cánh tay Tần Viễnthật chặt: "Tiên sinh của tôi có chút sợ người lạ, tiểu thư chớ để ý."

      Cận Tử Kỳ sửng sốt, ngay sau đó cũng theophép lịch mà gật đầu mỉm cười: " sao, các người ngồi ."

      "Cận tiểu thư, nghĩ tới ở nơi này có thểgặp được ." Cũng là Tần Viễn đột nhiên mở miệng gọi tiếng.

      Phương Tình Vân tò mò nhìn Cận Tử Kỳ mộtchút, lại chỉ chỉ Tần Viễn: "Các người biết nhausao?"

      Tần Viễn cười cười, rất thẳng thắn gật đầu: "Ừ,khi tham gia tiệc sinh nhật của cháu Viên lãotừng có gặp mặt lần."

      Cận Tử Kỳ nghe Tần Viễn giải thích, mặc dù có chút hoang mang, nhưng vẫn phối hợp gật đầu.

      Có lẽ Tần Viễn sợ vị hôn thê có chỗ hiểu lầm mới cố ý như vậy.

      Nhiều chuyện bằng bớt chuyện,Cận Tử Kỳ vui vẻ phối hợp, chỉ hy vọng ăn xong bữa cơm này đường ai nấy .

      bữa cơm ăn được coi như yên bình.
      Trong lúc hai bên tự giới thiệu mình đơn giản,thỉnh thoảng chuyện chút để bầu khí linh hoạt.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang hai người đối diện thân mật khăng khít, thể kiềm chế mà nghĩ tới Tống Kỳ Diễn.

      Khóe miệng cũng vì vậy mà hơi cong lên, cóchút dấu vết hạnh phúc nhưng cũng có chút bấtđắc dĩ.

      "Cận tiểu thư kết hôn rồi sao?" Phương TìnhVân đột nhiên kinh ngạc hỏi.

      Bàn tay Cận Tử Kỳ cầm đũa dừng lại, theoánh mắt của ấy liền nhìn thấy chiếc nhẫn ngón áp út của mình.

      ngờ ấy lại tình hữu độc chung với chiếc nhẫn cưới Hồng Bảo Thạch.

      Ngón tay Cận Tử Kỳ vuốt ve viên Hồng Bảo Thạch hình trứng gà, lắc đầu cái, trong ánh mắt mang theo e lệ cùng gương mặt thanhnhã của có chút hợp nhau: "Trước tiên lĩnh chứng, còn chưa kịp cử hành hôn lễ."

      Sau đó, bên tai truyền đến tiếng thủy tinh va chạm đồ sứ trong trẻo.

      Sau đó nữa, nghe được tiếng Phương TìnhVân ân cần mà đầy trách cứ.

      ấy cầm xấp khăn giấy nhanh chóngxoay người lau chùi cái bàn trước mặt Tần Viễn,hàng lông mày thanh tú nhíu chặt oán trách: "Như thế nào qua nhiều năm như vậy vẫn là muốn đem nước tương và dấm làm lẫn vào?"

      Tần Viễn chẳng qua là mặc cho bận rộn, ánhmắt nhìn sang nhu hòa: "Vậy tại sao qua nhiều năm như vậy em vẫn để cho làm ramột động tác đánh đổ dấm?"

      " chỉ nhiều!" Phương Tình Vân trợn mắt nhìn liếc mắt cái, ngay sau đó ý thức được nơi này còn có người thứ ba, mặt lộ ra sắc đỏ thẹn thùng, đối với Cận Tử Kỳ lúng túnggiải thích: " ấy thích dấm, lại luôncầm nhầm."

      Cận Tử Kỳ tỏ vẻ hiểu mà cười cười, cũng khôngtính can thiệp vào bên trong vấn đề của vợchồng bọn họ.

      Cũng lâu lắm, đột nhiên bóng đenphủ lên người Cận Tử Kỳ, sau đó là giọngnói uể oải lười nhác của người đàn ông.

      " ngại tôi ngồi xuống chứ?"
      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, liền thấy được DoãnLịch, bình thường thời gian này phải anhđều ở giường ngủ đông sao?

      thấy Cận Tử Kỳ kinh ngạc, Doãn Lịchrất phối hợp mà đẩy đẩy qua bên cạnh, tựmình ngồi xuống.

      Trong khi Phương Tình Vân khó hiểu và TầnViễn cau mày lại nhìn chăm chăm, Doãn Lịch mỉm cười tự giới thiệu mình: "Doãn Lịch, trúcmã của Cận Tử Kỳ," Sau đó lại mập mờ nhìn Tần Viễn chút: "Vị tiểu thư xinh đẹp này là Tần tổng phu nhân sao?"

      Phương Tình Vân dường như có chút thích ứng với hành động mời tự vào của Doãn Lịch, nghe được hỏi thăm, vẫn làthoáng lên chút ý cười: "Chỉ có thể là vị hôn thê, chúng tôi vẫn chưa cử hành hôn lễ."

      "A. . . . . ." Mặt Doãn Lịch lộ vẻ hiểu , " ra là như vậy, bất quá vị hôn thê xinh đẹp như thếnày, Tần tổng cần phải quấn chặt cho tốtrồi, nếu là khi chú ý bị người tahoành đao đoạt ái làm sao bây giờ!"

      Phương Tình Vân dường như quá thích ngả ngớn nghiêm túc của Doãn Lịch,nhưng khóe miệng vẫn duy trì chút ý cười loáng thoáng.

      Nhưng thần sắc của Tần Viễn lại hơi lạnh nhạt, cầm lấy chén trà lên nhấp miếng, giọng điệu tùy ý: "Việv này nhọc Doãn Tam thiếuhao tâm tổn trí, chúng tôi lập tức liền kết hôn."

      "Vậy là đáng mừng!"

      Doãn Lịch để lại dấu vết liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ ở bên cạnh vẫn yên lặng dùng cơm cái, sau đó chuyển hướng sang Phương Tình Vân cười đến vô cùng sáng lạn: "Kỳ Kỳ nhà tôi cũng muốn kết hôn, Phương tiểu thưcùng Tần tiên sinh lưu lại dự lễ sao?"

      Cận Tử Kỳ tuy mặt bất động thanh sắc, nhưng ở dưới bàn lại nhịn được đá cước, đúng là có thể gây sức ép.

      Doãn Lịch lại hồn nhiên chịu ngừng, hahả cười, còn bưng lên ly nước nhân viên phục vụ mang tới hơi uống hết.

      "Có thể cùng Tần Viễn của thương nghiệp CựTử và thiên kim của nhà giáo nổi tiếng cùng nhau ăn cơm là vinh hạnh của tôi nha!"

      Cận Tử Kỳ ở bên cạnh mắt liếc nhìn Doãn Lịch cái, hôm nay phải ta lại chạmmạch chứ?

      Phương Tình Vân cùng Tần Viễn cũng cười màkhông , dường như muốn tiếp tục quan tâm tới Doãn Lịch.

      Doãn Lịch lại trực tiếp bỏ quên Cận Tử Kỳ ở bên cạnh ra ám hiệu, hơi thò người ra cùng Phương Tình Vân chuyện với nhau: "Kỳ Kỳ chúng tôi kết hôn cũng cần tiền mừng,danh môn khuê tú giống như Phương tiểu thư như vậy đàn bản Cao sơn lưu thuỷ* !"
      *Cao sơn lưu thuỷ: cổ nhạc kinh điển TrungQuốc
      (nghĩa đen): núi cao và vực nước sâu.
      (nghĩa bóng): cảnh đẹp, có hồn, hữu tình.

      Đầu lông mày Phương Tình Vân khẽ động, cườiđến có chút miễn cưỡng, "Tôi đánh đàn tranh."

      "Vậy là đáng tiếc, bất quá Phương tiểu thư và Tần tiên sinh có thể tới chính là nể tìnhrồi."

      Phương Tình Vân kéo kéo khóe miệng, ánh mắtmang theo đánh giá nhìn Doãn Lịch năng ngọt xớt trong chốc lát, ngược lại nhìn Cận Tử Kỳ hỏi: "Cận tiểu thư, vị này chẳng lẽ là chồng của ?"

      Bên cạnh bàn tay Tần Viễn cầm chén trà hơi khựng lại, nhưng chen vào, vẫn cúiđầu uống trà.

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy trong mắt Phương TìnhVân nghi ngờ, lắc lắc đầu, cũngkhông muốn tán gẫu cái đề tài này thêm nữa.

      xưa nay đối với người xa lạ quen lôikéo, tại càng thêm hối hận hành động hợpbàn lại.

      Nhưng Doãn Lịch hắng giọng cái, cố ý dùngluồng thanh cao tám điệu tiếp: "Sao có thể nha, chúng tôi là bạn tốt, Kỳ Kỳ là con của tôi."

      Khóe miệng Cận Tử Kỳ hơi co giật, hôm nay Doãn Lịch có phải bị Tống Kỳ Diễn nhập vào thân rồi hay ?

      lúc nào con của ta?

      Đối với hai người kia tính là người xa lạ khôngquen biết tại sao muốn dối như vậy?

      Đáy mắt Phương Tình Vân thoáng lên tỉnhngộ, ánh mắt chuyển qua lại giữa Cận Tử Kỳnãy giờ gì cùng Doãn Lịch miệng nóiliên tục ngừng, "Tôi lại cảm thấy cácngười rất xứng, người như lửa người như băng."

      Doãn Lịch nhướng nhướng đuôi mày, mím môirồi nở nụ cười, "Tôi ngược lại cũng muốn a, nhưng ấy chịu tôi còn có biện pháp gì."

      Phương Tình Vân ngó ra ngoài cửa sổ thấy mộtchiếc xe Porsche thể thao dừng ở ven đường,trước khi họ đến vẫn có, Doãn Lịch saukhi ngồi xuống đậu ở chỗ đó, xem chừng chính là của ta.

      Phương Tình Vân liếc mắt nhìn Tần Viễn bêncạnh vô cùng an tĩnh, lại thu hồi ánh mắt, nhìnCận Tử Kỳ hỏi: "Tôi thấy Doãn tiên sinh gia cảnh rất tốt đây, các người vừa là trúc mã, tạisao thử chút xem?"

      Cận Tử Kỳ cầm lấy khăn ăn lau chùi miệng, giống như suy tư vài giây mới trả lời: "Tôi vì tiền mà kết hôn."

      Tần Viễn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ ở đối diện, sắc con ngươi tĩnh mịch đọc khônghiểu, sau đó lại nghe đến Phương Tình Vân ở bên cạnh mở miệng: " như vậy, vị hôn phu bây giờ của Cận tiểu thư điều kiện kinh tế bằng Doãn tiên sinh rồi?"

      Phương Tình Vân những lời này có thể cũng có ý tứ khinh miệt, khả năng chỉ là đùa.

      Cận Tử Kỳ cho là đúng cười cười, tiếp tục mạch tự mình ăn cơm.

      Mà Doãn Lịch cũng định lúc này bỏ qua, bỉu bỉu khóe môi, cảm khái mà trả lời: "Có ai vì tiền kết hôn nha? Vậy quá mức thô bỉ, kết hôn đương nhiên là bởi vì tình a, hơn nữa Kỳ Kỳ nhà tôi giá thị trường tốt như vậy, làmsao có thể tìm người chồng tầm thườngthuận theo tự nhiên có chí tiến thủ chứ?"
      "Ông chồng của ấy, nếu tuỳ tiện từ trong túitiền lấy ra tờ chi phiếu cũng có thể mua lại nhà của tôi!"

      Phương Tình Vân bị Doãn Lịch lên tiếng phảnbác mà á khẩu trả lời được, hoặc giả cũng nghĩ tới Doãn Lịch sắc bén như thế chứ?

      bữa cơm từ lúc ban đầu gió êm sóng lặng ăn được cuối cùng vân sinh thuỷ khởi.

      Cận Tử Kỳ cảm thấy đau đầu, quả nhiên có việc gì cùng người ta hợp bàn phải là quyết định sáng suốt, đơn giản tự tìm phiền toái.

      Nhưng mà, Cận Tử Kỳ tò mò nhất vẫn là, Doãn Lịch tại sao lại xuất ở nơi này?

      Tựa như tại, Doãn Lịch đến toilet, tới phút Tần Viễn lại giải thích ra ngoàinghe điện thoại.

      Để lại và Phương Tình Vân hai bên nhìnnhau mặt đối mặt.

      Ở trước cửa phòng toilet nam, Doãn Lịch tâmtình sung sướng hát vài ca từ, lại nhìn thấy TầnViễn đứng ngăn ở cửa.

      Khoé mắt khẽ nhảy lên, Doãn Lịch lại muốn lướt qua người .

      "Doãn Tam thiếu dường như đối với quá khứcủa chúng tôi rất có bất mãn."

      Thân hình Doãn Lịch dừng lại, cũng nghiêng đầu nhìn Tần Viễn nhìn mình, cười lạnhnói: " gì vậy? Tôi chỉ dám đối với Kỳ Kỳ nhàtôi có bất mãn, ngài mắc mớ gì tới tôi?"

      Lời này cần thiết khách khí có quá mức khách khí, khách khứa ngang quađều cảm giác được mùi giương cung bạt kiếm.

      Nhưng Doãn Lịch còn định lúc này yêntĩnh, vài bước lại quay về.

      "Tần tiên sinh, quên hỏi , mới vừa rồi, chúng tôi của là chỉ ai?"

      Tần Viễn mắt lạnh nhìn Doãn Lịch cóhảo ý, giọng ôn nhuận nhĩ nhãbằng ngày thường.

      "Tôi, ấy."

      " ấy nào?"

      Tần Viễn híp mắt lại, hàn quang ra, nhìn qua Doãn Lịch khiêu khích mà cười lạnh: "Côấy chính là ấy, ấy của tôi, với lại có quan hệ gì?"

      Doãn Lịch xem thường gật đầu, hướng cười cười: "Tôi vốn lo lắng Tần tiên sinh khôngphân biệt ấy là người nào, bây giờ nhìn lại, ngược lại tôi quá lo lắng, vậy chúc các người hạnh phúc nha!"

      "Tôi cũng tò mò, người giống như Doãn TamThiếu vì thanh mai mà lên núi đao xuống biển lửa, lại cầu trúc mã báo đáp, ở đời này có phải tuyệt chủng hay ?"

      Doãn Lịch ngẩn ra, mắt nhìn thẳng vàohắn lại dời chỗ khác, hai tay đút vào trong túi quần muốn .

      "Nếu như chịu dũng cảm phía trước mộtbước, có lẽ, Cận Tử Kỳ tại phải là của Tống Kỳ Diễn."

      "Vậy tại tôi có thể cho rằng, Tần tiên sinh khích bác châm ngòi ly gián ?"

      Doãn Lịch ngoài cười nhưng trong cười, ánh mắt lạnh nhạt tựa như muốn đem Tần Viễn ở đối diện đông thành khối băng.

      Tần Viễn suy nghĩ chút, lại đột ngột nở nụcười, quay đầu nhìn về phía hai bóng dáng ở xa xa sau tấm bình phong kia: "Lời tôi thậtchính là tâm tư của Doãn tam thiếu như gương sáng."
      ---------
      P/s: Lịch Lịch lưu manh!!! Ta thích a~

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 23.1 Em Có Biết Rất Lo LắngHay ?


      Editor: tamthuonglac

      Sau buổi cơm trưa mỗi người ngã, giống như là màn xiếc thú giải tán chỉ còn lạikhông khí vắng lạnh.

      Cận Tử Kỳ tự mình lái xe, cho nên đểcho Doãn Lịch đặc biệt đưa đến bệnh viện.

      Tô Hành Phong quay về trở lại so thời gian dự đoán trước ba giờ.

      Trong hành lang của bệnh viện, nhìn thấy TôHành Phong xách theo rương hành lý với bộmặt mệt mỏi, Cận Tử Kỳ chẳng qua theo tínhchất chuyên nghiệp của công việc mà gật đầu,sau đó đem tình huống diễn viên bị thương khai báo tóm lược lần.

      Cận Tử Kỳ trước khi chuẩn bị rời , Tô HànhPhong lại gọi dừng lại: "Tử Kỳ!"

      "Tô tổng còn có chuyện gì sao?" Cận Tử Kỳ thủy chung là dùng giọng điệu và thái độ giải quyết việc chung.

      Đôi mắt Tô Hành Phong ngưng đọng ở mặt , lên phía trước từng bước , Cận Tử Kỳ dường như là phản ứng theo bản năng liền lui về sau bước, ở giữa hai bên duy trì khoảng cách như nhau.

      "Tử Kỳ, nhất định phải như vầy phải ?"Hai hàng lông mày của Tô Hành Phong nhíu lên,ánh mắt sâu nặng rối rắm.

      mặt Cận Tử Kỳ vẫn lạnh nhạt như cũ: "Nếu như có chuyện khác tôi cáo từtrước."

      "Giữa chúng ta thể giống như em cùngA Lịch sao?"
      "Doãn Lịch đối với tôi tối thiểu làm được đến thẳng thắn. , ấy là ấy, vĩnhviễn cách nào đánh đồng."

      Nét mặt của rất nghiêm túc, giọng bình thản, giống như là quan toà trong vụ kiệncáo tuyên bố kết quả cuối cùng.

      Tô Hành Phong giật mình đứng ở nơi ấy, Cận Tử Kỳ cũng quay đầu lại mà rời .

      Đây chính là Cận Tử Kỳ, khi lúc ấy ấy buông tay cho rời , như vậy tuyệt đối cho phép quay đầu lại nữa!

      Bề ngoài Cận Tử Kỳ như mềm mỏng lạnh nhạt, nhưng trong xương cốt tất cả đều là cố chấp lạnh lùng.

      Đó là bản chất bẩm sinh của thấm vào trong máu, mặc dù mất ký ức cũng cókhả năng biến đổi.

      ------------

      Kéo thân thể mệt mỏi trở lại Cận gia.

      Cận Tử Kỳ mới vừa mở cửa tới chỗ cổngvòm, còn chưa kịp đổi giày, ràng chạm tớimặt vật gì đó.

      "Vèo" tiếng, nhanh chóng hung ác chínhxác, hướng tới ngay mặt mà đến.

      Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng lui về phíasau, tránh né kịp, mặc dù tránh khỏi khuôn mặt nhưng vẫn bị đập trúng bả vai.

      Sau đó, vật vai "Bộp" tiếng rơi xuống mặt đất nền gạch bóngloáng.

      Đầu vai truyền đến trận đau rát, chân mày Cận Tử Kỳ cau lại, cúi đầu nhìn thấy mộtchiếc dép bằng bông vải.

      Là dép bông vải kiểu nam, vẫn là mấy ngày naykhi Tống Kỳ Diễn mang đôi dép kia cất trong hộp giấy, nếu sau khi mang xong lạiluôn mãi dùng chổi lông quét tới quét luôn hếtsạch bụi bậm đôi dép bông vải này.

      Nguyên nhân có gì khác, bởi vì đây là do Cận Tử Kỳ mua cho mang sau khi thấy bán ở trung tâm mua sắm.

      Cận Tử Kỳ có thể là tiện tay mua về, nhưng đốivới Tống Kỳ Diễn lại mang ý nghĩa phi phàm.

      —— đây là từ lúc hai người quen biết tới nayCận Tử Kỳ lần đầu tiên tặng quà cho !

      Đôi dép này được như xem báu vật nhưngbây giờ lại lấy ra để đập người ta, có thể tưởng tượng được đến cùng có bao nhiêu là tức giận!

      Nhìn thấy chiếc dép này, Cận Tử Kỳ cũng từ khía cạnh này mà hiểu , Tống Kỳ Diễn và Mỗ Mỗ an toàn về đến nhà.

      Thở phào nhõm, nhưng bởi vì hô hấp mà làm cho đầu vai gầy đau đớn.

      Cận Tử Kỳ nhặt dép lên, vừa ngẩng đầu nhìnthấy đứng cách đó xa, vẻ mặt thiên biếnvạn hoá của người đàn ông.

      ---------------

      Tống Kỳ Diễn vội vội vàng vàng từ Melbournechạy về, vừa đến nhà nhìn thấy bàn đầy thức ăn, cuối cùng bực bội cũng tiêu tán mấtmột chút.

      "Cái này là trứng muối Đại tiểu thư buổi sáng tự mình siêu thị mua."

      Nghe được dì Hồng trong lòng Tống Kỳ Diễn càng thêm đắc ý muốn chết, liền ăn hết haichén cháo lớn, mặt vẫn còn muốn làm bộmang vẻ mặt ghét bỏ: "Khó trách, hèn gì trứngmuối này khó ăn như vậy, nguyên lai là ấy chọn ."

      Dì Hồng nghe xong lời này cả kinh: "Khôngphải đâu? Đây chính là tiểu thư mua để chiêu đãi Tần tiên sinh . . . . . ."

      "Khụ khụ. . . . . ." ăn cháo sưởi ấm người,bị câu của dì Hồng làm nghẹn đến bỏng cả cổ họng.

      " gia cậu có sao ?" Dì Hồng vội vàngbưng trà rót nước đưa tới.

      Tống Kỳ Diễn rót xuống chén nước, khí thế hung hăng mà trừng mắt nhìn chằm chằm dìHồng khó hiểu: "Cái gì Tần tiên sinh?"

      "Chính là. . . . . ." Dì Hồng miêu tả rađược, nhớ tới tờ báo buổi sáng, lập tức đến kệ báo lấy ra bày trước mặt Tống Kỳ Diễn, chỉ vào hình người đàn ông phía tờ báo: "Chính là ta!"

      Tống Kỳ Diễn nhìn sang hình Tần Viễn tờ báo, rồi thoáng nhìn lại chút chén cháomình ăn đến vui sướng, đâu nào còn có khẩu vị?

      Đem chén cháo đẩy qua bên cạnh, quênbỏ đá xuống giếng câu: "Khó ăn chết, còn bị phỏng!"

      Dì Hồng nghe thấy nơm nớp lo sợ, nghĩ thầm lần sau tuyệt đối thể để cho lão Vươngphòng bếp nấu cháo trứng muối thịt nạc nữa!

      ------------

      Tống Kỳ Diễn ở ghế sofa ngồi chờ Cận TửKỳ vài giờ, lù lù bất động như đá điêu khắc.

      Bây giờ kềm chế được, lại gọi rất nhiềucuộc điện thoại, cũng thấy được trả lời.

      Vừa nghĩ tới mình ở máy bay những lời bậy bạ với nhân viên thừa vụ khả năng bây giờnghiệm chứng, lại càng vừa nóng vừa giận.

      Tần Viễn kia là quả bom hẹn giờ, quá nguy hiểm, thể đặt ở bên cạnh Cận Tử Kỳ!

      muốn ra cửa tìm, Cận Tử Kỳ tự mình đãtrở lại, nhưng bởi vì trước đó cơn tức tích lũy, dưới tình thế cấp bách cởi dép ra coi như xảcơn giận ra ngoài.

      Vốn là, phải muốn đập , chỉ là muốn biểu đạt chút cơn tức giận của mình.

      Kết quả vừa sẩy tay thành thiên cổ hận, rõràng nhìn thấy lệch phương hướng mới ném , như thế nào quăng ra cái lại chuẩn xác? !

      Nhìn thấy Cận Tử Kỳ thực bị đập trúng bảvai, xem ra khuôn mặt nhắn xinh đẹp bởi vìđau đớn mà nhăn lại, Tống Kỳ Diễn nhất thờitay chân đều luống cuống, lúc này chỉ kém quỳ xuống tới cầu xin Cận Tử Kỳ tha thứ.

      sợ đất sợ trời duy chỉ sợ CậnTử Kỳ để ý tới mình.

      Ngày trước lời của thích nghe,đều là nghiêm mặt thèm nhìn nửa cái,huống chi là bị đánh cho!

      Tống Kỳ Diễn có tiền đồ, cảm giác đôi chân mình bắt đầu run lên, bởi vì Cận công chúađã cầm dép lên.

      Điều này nếu như khiến vui, lại lần nữa nhào vào trong ngực của tên mặt trắng Tần Viễn kia làm sao bây giờ?

      Trong lúc Tống Kỳ Diễn hối tiếc đau lòng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Cận Tử Kỳ lại ra câu ngoài dự đoán của mọi người.

      Cận công chúa thế nhưng lại : "Thực xin lỗi."

      Trong phút chốc, nhịp tim và hô hấp của TốngKỳ Diễn đồng loạt an tĩnh.

      --------------

      " xin lỗi."

      Ba chữ ra khỏi miệng, bản thân Cận Tử Kỳcũng có chút kinh sợ sững sờ.

      Thậm chí lắm tại sao mình phải yếu thế, tại sao phải lời xin lỗi với người đàn ông đập mình bị thương?

      Chẳng qua là, dường như ngoại trừ những lời này, hình như có lời gì thích hợp cho tìnhcảnh này.

      Tống Kỳ Diễn vẫn còn mặc bộ quần áo lúc trước khi xuất hành, chân trần đứng ở nơi đó, cằm bởi vì liên tục được cạo rửasạch mà râu mọc lúng phúng, đầu tóc hơi có vẻxốc xếch, ánh mắt lại thâm thúy.

      Nếu đổi lại là những người khác, có lẽ liếc mắt cái cũng muốn nhìn, trông nhưcon sói lớn lôi thôi lếch thếch!

      Nhưng bởi vì là Tống Kỳ Diễn, hết lần này đếnlần khác khiến cho sinh ra cảm giác gợi cảm,u buồn, chán chường.

      Cận Tử Kỳ ở trong lòng thở dài.

      thể lần nữa công nhận chút,có lẽ sớm nên thành thừa nhận.

      Người đàn ông này đối với có lực hấp dẫn trí mạng, hầu như có biện pháp nàokháng cự.

      Cảm giác giống như ở chỗ sâu trong linh hồn bị mê hoặc, cách nào tự thoát khỏi mà trở nên mê muội.

      thậm chí hoài nghi, bốn năm trước mìnhchẳng lẽ cũng là bị bộ dáng như vậy của quyến rũ ?

      Ừ, dùng sai từ, là quyến rũ, phải là hấp dẫn.

      tuyệt đối tin tưởng khi cởi quần áo ra TốngKỳ Diễn dùng sắc dụ mình tỷ lệ thành công cao gần trăm phần trăm.

      Trí nhớ may ra có thể gạt người, nhưng thân thể lại là thứ gì đó thành nhất.

      " xin lỗi." thể làm gì khác hơn là mở miệng trước, trước mắt lúc này đây côkhông hiểu được tâm tình được che giấu trong người đàn ông này.

      Dù sao chuyện lần này cũng do bên làm sai, tương đối vẫn có tính giác ngộ khá cao.

      Trước khi Tống Kỳ Diễn vẫn chưa hoàn toànhiểu được chuyện gì, Cận Tử Kỳ chạy tớitrước mặt ngồi xổm người xuống.

      dùng đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp chạmvào chân của , Tống Kỳ Diễn sững sờ nhìnđỉnh tóc của , tay chân vụng về lóng ngóngmà phối hợp động tác của ô, đem chân xỏ vàotrong dép.

      Tống Kỳ Diễn trong khoảnh khắc đó quá xúcđộng mà rút chân lùi về.

      Đây là đại tiểu thư của Cận gia, người phụ nữcao cao tại thượng, tại sao có thể nửa quỳ nửa ngồi xuống mang dép cho ?

      Nếu như mẹ vợ nhìn thấy, hẳn là lại muốn cầmchổi quất . . . . . .

      Lúc này, phải là cần nam quỳ xuống vội tới mang giày cho nữ sao?

      Chuyện này từng làm, nhưng bây giờ,người phụ nữ này bắt chước làm theo đúng cáchhắn làm.

      Nhìn đôi bàn tay kia chạm đến mắt cá chân màu lúa mạch của , đáy lòng Tống Kỳ Diễn sôi trào kịch liệt.

      biết tại sao, đôi mắt tự nhiên chua xót muốn rơi nước mắt xuống.

      Cận Tử Kỳ làm cho cách nào khốngchế mà liên tưởng đến mẹ của , vị tiểu thư ưu nhã cao quý của Lam gia ngày xưa.

      Hẳn là cũng xinh đẹp gì sánh được như Cận Tử Kỳ?

      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 23.2 Em Có Biết Rất Lo LắngHay Hả?

      Editor: tamthuonglac

      Cận Tử Kỳ mới vừa đứng dậy bàn tay lại bịnắm chặt vào trong lòng bàn tay của Tống Kỳ Diễn, nóng đến muốn toát ra mồ hôi.

      qua cửa trước và đại sảnh, Tống Kỳ Diễnchợt dừng bước, xoay người đối mặt với .

      "Làm sao vậy?" Cận Tử Kỳ cũng theo đó màbước chân chậm lại, ngẩng đầu nhìn .

      Cho là hỏi chút gì, thí dụ như em đâu vậy hả? Muộn như vậy mới trở về, làm cáigì...

      nhìn sang đôi mắt thâm thuý đen bóng của , tron đầu bắt đầu tự phát ra hệ thống đáp án.

      có nên cho biết hay , gặp được bạn học Tần Viễn của ?

      Trong lúc Cận Tử Kỳ chần chờ, Tống Kỳ Diễn lại buông tay ra, nhàng nâng cằmcủa lên, nụ hôn nhàng rơi xuống, vô cùng dịu dàng.

      nhàng, mềm mại, hơn nữa vội vàng,ngậm lấy cánh môi của , lại buông ra, cho rằng kết thúc, lại lần nữa dán sát lên.

      Lướt qua khoé môi, rồi lại lưu luyến rất lâu.

      Quá mức tốt đẹp.

      Hai mắt Cận Tử Kỳ nhấp nháy, cảm giác được trái tim vốn yên tĩnh lại bao phủ tràn đầy hoaquấn quanh.

      Nụ hôn ngọt ngào đẹp như thế, họ giống như hãm sâu vào trong tình .

      Nhưng loại tình huống như thế kéo dài khôngđược bao lâu.

      Quả nhiên, Tống Kỳ Diễn để cho suy đoán của thất vọng, hô hấp của rất nhanhđã dồn dập lên, bàn tay nâng chiếc cằm của côtừ từ siết chặt, đầu lưỡi cũng bắt đầu an phận.

      Trước khi trở nên kích tình mênh môngcuồn cuộn, Cận Tử Kỳ nhịn được mà đưatay đẩy lồng ngực càng lúc càngdán sát cái, muốn ở trước mặt mọi ngườikết thúc nụ hôn này.

      Đối với , việc ngăn cản Tống Kỳ Diễndường như cũng phải là chuyện dễ dàng.

      Nhưng lần này, lại thuận theo ý của , như ngày trước chỉ lo bản thân mìnhmuốn ngừng mà được.

      Cận Tử Kỳ có chút kinh ngạc khi phối hợp,đồng thời ngẩng đầu lên nhìn .

      Tống Kỳ Diễn bị nhìn chăm chú nên vội ho tiếng, dường như cảm thấy như vậy có thể hóa giải khí lúng túng.

      Ở nơi này trong loại khí màu hồng kiều diễm, tựa như nhớ ra cái gì đó, lui về sau bước, hàng lông mày thanh tú nhíu lại nhìn làm ra bộ dạng truy cứu trách nhiệm.

      "Cận Tử Kỳ, em là quá đáng!" Giọng cố ý bị đè thấp, có vẻ có tính uy lực.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang người đàn ông sắc mặt trong chốc lát hiểu ra sao.

      " gọi điện thoại cho em nhưng tại sao em nhận, còn tắt điện thoại!"

      Đối với việc lúc này bị lên án Cận Tử Kỳ cảm thấy có chút oan uổng, căn bản biếthắn cái gì.

      " gọi điện thoại cho em sao?"

      "Nếu sao? Em cảm thấy dối em sao?"

      xong, tựa hồ là sợ tin, kích động mà chạy đến bên ghế sofa cầm lấy điện thoại diđộng của mình tới đây.

      Chỉ vào mấy chục cuộc gọi được ghi chép phía , dừng lại lên án: "Có ai làm vợ như em vậykhông? Chồng gọi điện thoại cho em nhưng em lại chỉ bật giọng hộp thư, sau này làmsao còn dám gọi cho em nữa?"

      Dĩ nhiên, Tống Kỳ Diễn lúc lời này, vẫn làđang quan sát vẻ mặt của Cận Tử Kỳ.

      khi biểu ra dấu hiệu nổi giận, liền lập tức có chừng có mực, thậm chí có thểchuyển thành phía yếu thế.

      thực tế, Cận Tử Kỳ những khôngtức giận, ngược lại ngơ ngác, mang dáng vẻđảm nhiệm bị mắng.

      Lòng tự trọng của người đàn ông trong phútchốc lấy được thỏa mãn lớn lao.

      Cận Tử Kỳ theo đó lấy điện thoại di động trongtúi của mình ra, liền phát điện thoại di động thế nhưng có điện.

      "Tối hôm qua quên sạc điện rồi, lượng điện đủ nên tự tắt máy."

      "Vậy điện thoại trong phòng làm việc của em như thế nào cũng ai nhận?"
      ". . . . . ."

      Cận Tử Kỳ dừng chút, nhưng Tống Kỳ Diễn lại trực tiếp đoạt cơ hội chuyện của .

      "Em có biết rất lo lắng hay hả?"

      "Em. . . . . ." Sau đó lại bị cắt đứt.

      "Gọi hai mươi mấy cuộc điện thoại đều khôngthông, cho là em bị người bắt cóc!"

      "Làm sao có thể..." Vẫn bị thở ra hơi tiếp tục cắt đứt.

      "Số di động của là bao nhiêu?"

      thể phủ nhận, tư duy của Tống Kỳ Diễn toát ra quá nhanh quá lớn, có chút phản ứngkhông kịp.

      Cận Tử Kỳ sửng sốt chút, vẫn là thành thậttrả lời: "187----" dường như chỉ nhớ ba consố này.

      "Cận Tử Kỳ, em như vậy sao được? !" Ngườiđàn ông nào đó lập tức xù lông, "Nếu như mộtmình em ở bên ngoài, điện thoại di động lại bịmất, người lại lạc đường, người lại khôngmang tiền, em em phải làm sao?"

      —— bình thường lúc này, có thể ở ven đườngđón chiếc taxi, sau đó cho người lái xe địa chỉ nhà, để cho người ta sau khi chở về nhà trả tiền, tại thành phố này, có người nào biết Cận thị, cũng có thể điCận thị.

      Cận Tử Kỳ sau khi nghe Tống Kỳ Diễn lên cái giả thiết này, thực nghiêm túc làm mộtphen giả thiết.

      Người thừa kế gia tộc từ lúc còn rất đều học qua môn học xử lý nguy cơ này.

      Tống Kỳ Diễn lại nhíu lông mày, "Lúc này, em nhất định cần có nhất, nhưng em lại quênmất số di động của , như vậy sao được a? Cho nên, em nhất định phải học thuộc mã số của ."

      lại trở về phòng khách, ở sổ ghi chépxé ào ào trang giấy, lại từ trong ngăn kéo ở khay trà tìm chiếc bút.

      Cận Tử Kỳ đứng ở tại chỗ, yên lặng chờ trở lại.

      Rất nhanh Tống Kỳ Diễn đưa tới tờ giấy viếtra những con chữ đặt trong tay .

      "Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất ghinhớ kỹ, biết ?"

      Cận Tử Kỳ gật gật đầu, đem tờ giấy gấp lại dự định cất vào trong túi xách tay, bàn tay lạingăn trở .

      "Cận Tử Kỳ, em muốn làm gì?" giọng có chút nổi trận lôi đình.

      "Đặt ở trong túi xách khi có thời gian rảnh rỗi nhiều hơn nữa xem chuỗi con số này chút, từ từ nhớ kỹ."

      "Điều này chỉ là chuỗi con số sao, Cận TửKỳ? Đây là phương thức liên lạc quan trọng, emphải lập tức nhớ."

      Tống Kỳ Diễn năng hùng hồn đầy lý lẽ, nóixong còn cảm thấy có đạo lý gật đầu cái, sau đó dắt tay của đến phòng khách: "Đếnđây, dạy cho em cách như thế nào nhớ tương đối dễ dàng."

      "A." Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm tờ giấy nửa, cảm giác mình giống như nhớ được.

      dường như cho biết, cần nhớ, nhưng nhìn thấy mang bộmặt mong chờ im miệng.

      Nhìn qua đó là dãy mười con số, chỉ cảm thấy trước mắt mảnh xoáy chuyển.

      "Nhớ như thế nào?" khó được ôn nhu như thế theo sát chuyện.

      Ánh mắt Cận Tử Kỳ vẫn là nhìn chằm chằm những con số: "Tạm được, chốc lát nữa có thể nhớ kỹ."

      "Cái đó ——" Tống Kỳ Diễn nhìn dáng vẻ,cônghiêm túc ghi nhớ, hết sức cao hứng, lại cốgắng để cho tâm tình lộ ra ngoài, "Chúngta. . . . . . Nếu trước ôm nhau lát ."

      xong, phen nhào qua ôm chặt lấy Cận Tử Kỳ vẫn học thuộc lòng dãy số.

      Trong lúc hai người ôm chằm lấy nhau, dưới đáylòng đều tự chủ được phát ra tiếng thở dài nhàng.

      Cận Tử Kỳ nắm tờ giấy trong tay, nhìn hình dạng của chữ phía bảy ngược tám lệch,khóe môi cong lên.

      tham luyến độ ấm bộ ngực , yên lặngmà tựa vào nơi đó..

      Tống Kỳ Diễn lại tay đưa đến đầu vai củacô, dè dặt cẩn thận xoa lấy, vừa xin lỗi:"Bảo bối, còn đau ? Vừa rồi tâm tìnhkhông tốt liền đứt gân não, đừng nóng giận, đánh vào người em lòng càng đau nhức, anhcũng hối hận muốn chết."

      Chẳng qua Cận Tử Kỳ chỉ cười cười, trong lòng khỏi bình thản ngọt ngào, mặc cho hắntuỳ ý sờ tới sờ lui đầu vai mình.

      Đầu lưỡi giọng đọc thầm những con số kia.

      ------------------

      biết Tống Kỳ Diễn có phải cùng TôNgưng Tuyết thông đồng giuộc hay .

      Sáng sớm ngày hôm sau Cận Tử Kỳ xuống lầu,Tô Ngưng Tuyết lại đột nhiên đổi lời, cửhành hôn lễ ở trong nước cũng tồi.

      Cận Chiêu Đông cũng lập tức đồng ý ngay, Tống Kỳ Diễn lại càng thêm giơ hai tay tánthành.

      Chỉ có người bạn Cận Mỗ Mỗ mang bộ mặtbi thương, miệng méo mó nhàng runlên.

      ——Gấu Bắc Cực của nó đâu? Mấy người lớnvô lương tâm này!

      Khi Tống Chi Nhậm gọi điện thoại tới, bảo Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn quay về Tống gia chuyến.

      Bảo là muốn cùng hai người thương lượng hônsự cụ thể chút, xác định thời gian, địa điểm, để phát thiệp mời.

      Thời gian quay lại Tống gia được định vào bảy giờ tối sau khi cơm nước xong.

      Nhưng bởi vì hủy bỏ hành trình xuất ngoại, Cận Tử Kỳ bỏ ngày nghỉ phép tiếp tục trở về PhongKỳ làm.

      Cận Tử Kỳ dựa lên ghế làm việc, trong lúcrảnh rỗi, lại bắt đầu học thuộc ít chuỗi số.

      Cẩn thận mà nhớ lại, sau đó mở ra tờ giấy trắng, ở phía từng lần viết xuống.

      Sau đó lại cầm danh bạ trong điện thoại đến sosánh xem có sai hay .

      Cận Tử Kỳ viết hăng hái bừng bừng, cửa phòng làm việc lại bị gõ vang, đổi lại vộivàng vò tờ giấy trắng thành cục nhét vàotrong ngăn kéo, sau đó sửa sang lại tóc mai mìnhrơi xuống hơi lộn xộn chút mới hô "Mờivào".

      Tiêu Tiêu đẩy cửa vào, ý cười đầy mặt, nhìn quathật cao hứng, giống như là có chuyện tốt phát sinh.

      "Chị Tử Kỳ, lên phòng họp lầu ba ! Nghenói hôm nay có vị tài lực hùng hậu là ngườimuốn đầu tư nhảy vào quay bộ phim, nhìntrúng Phong Kỳ, tổng giám đốc và đạo diễn Trương đều ở đó, còn chờ chị!"

      "Chị biết rồi, lập tức qua."

      "Vậy em chuẩn bị trà nước cho cuộc họp chút." Tiêu Tiêu cười cười khép cửa lại.

      Cận Tử Kỳ xác định ấy rồi, mới lấytrang giấy kia ra.

      Xé trang giấy thành mảnh vụn rồi ném vào trong thùng rác mới hài lòng đứng dậy đến phòng họp.

      Vừa vào phòng họp liền ngê thấy Tô HànhPhong và đạo diễn Trương vui vẻ chuyện,thấy đẩy cửa vào, Tô Hành Phong dừng lạinhìn , mà đạo diễn Trương thân thiện theosát đáp lời.

      "Tử Kỳ a, đợi lát nữa vị Tần tổng kia đến đây,có chỗ nào hiểu cần phải vớingười ta chút."

      "Tần tổng?" đáy mắt Cận Tử Kỳ thoáng lênngạc nhiên, hàng lông mày đen xinh đẹp hơi cứng lại: "Vị Tần tổng nào?"

      "Là tôi." Sau lưng bỗng chốc vang lên giọng nóiôn hoà hiền hậu của người.

      Cận Tử Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy Tần Viễnđứng ở sau lưng cách đó xa, dángngười cao to, khóe miệng chứa nụ cười nhạt.

      " nghĩ tới trùng hợp như vậy, ở nơi nàycó thể đụng phải Cận tiểu thư."

      -----------------

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 24.1 Tôi, Để, Ý!

      Editor: tamthuonglac

      Cận Tử Kỳ bất quá chớp mắt hoàn hồn trở lại,gật đầu với Tần Viễn chào hỏi: "Tần tổng."

      Vị trí Tần Viễn đứng cách Cận Tử Kỳ khoảnghơn hai thước, trong mắt thấy Cận Tử Kỳ thoáng kinh ngạc, nửa miệng hơi nhếch, đôi chân dài của di chuyển về phía Cận Tử Kỳ, từ từ đến.

      Khi Cận Tử Kỳ cho là muốn tới gần sát mình, lúc chuẩn bị rút lui sang bên cạnh,Tần Viễn lại lướt qua, chạy tới phía sau của , truyền đến giọng nho nhã mà khách sáocủa .

      " đường kẹt xe, để cho các vị đợi lâu."

      "Kẹt xe là bình thường, Tần tổng có thể tới, chúng tôi đợi lâu thêm nữa cũng đáng giá!"

      Lưu đạo diễn sớm đứng dậy lên trước, đối với chuyện bị trễ chút nào để ý, cười tủmtỉm bắt tay Tần Viễn.

      "Tần tổng, vị này là tổng giám đốc Phong Kỳchúng tôi tiên sinh Tô Hành Phong."

      Lúc Cận Tử Kỳ quay đầu lại vừa đúng nhìn thấyTô Hành Phong đứng dậy, tự nhiên thanh thản mà đưa tay đến trước mặt Tần Viễn.

      "Ngưỡng mộ đại danh lâu." Thái độ Tô HànhPhong khách khí nhưng cũng kiêu ngạokhông siểm nịnh.

      như thế nào cũng là cái khác công ty giám đốc, mặc dù tài lực kịp Tần thị,nhưng cũng trở thành cáp ba cẩu xu nịnh.
      thế nào cũng là tổng giám đốc công ty,mặc dù tài lực so kịp Tần thị, nhưngkhông đến mức xu nịnh như chó Nhật.

      Tần Viễn cười , lịch lại xa cách: "Chàoanh, Tô tổng."

      Lưu đạo diễn phát Cận Tử Kỳ vẫn đứng ởcửa vào, thừa dịp Tần Viễn và Tô HànhPhong đọc diễn văn, len lén nháy mắt vớiCận Tử Kỳ ra dấu, ý bảo cũng tới đây cùngTần Viễn chào hỏi.

      Cận Tử Kỳ đối với việc Tần Viễn xuất ởnơi này có chút kinh ngạc, mấy ngày nay bọn họ gặp nhau quá nhiều lần.

      Nhưng ngẫm lại chút lại cảm thấy mình quá lo lắng.

      Tần Viễn cũng có vị hôn thê, cũng chính mắt thấy giữa họ rất thân mật với nhau.

      Cũng như ấn tượng biểu cho người ta thấy, hẳn là người đàn ông ôn nhã lễ độtrung trinh đối với vợ của mình.

      Chậm rãi vào, nghe thấy Lưu đạo diễnnhiệt tâm giúp đỡ giới thiệu: "Vị này là tiểu thư Cận Tử Kỳ đặc biệt là người phụ trách phương diện sản xuất phim nhựa được đầu tư bởi Phong Kỳ, tôi nghe thấy Tần tổng mới vừa rồi vào câu, các vị trước kia biết nhau sao?"

      Tần Viễn cười cười tiếng, "Trước đó từngcó vài lần có duyên, nhưng vẫn luôn có cơ hội tốt để làm quen."

      Cận Tử Kỳ nhìn mang phong thái thong dong, cũng khúc mắc, lịch thiệp vươn taychào hỏi: "Chào ."

      Ánh mắt của Tần Viễn dừng ở người , lặng lẽ nhìn sang , đưa tay ra cùng bắttay, thần sắc mang theo dịu dàng nở nụ cười, " cao hứng thời gian ngắn sau này có thểlàm việc chung cùng với Cận tiểu thư."

      "Có thể cùng Tần tổng hợp tác là vinh hạnh của Phong kỳ." Cận Tử Kỳ thu hồi tay của mình, trảlời lễ độ.

      Tần Viễn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình trống trơn, tròng mắt thoáng cười tiếng, lần nữanhìn về phía Cận Tử Kỳ, trong mắt thêm mộtphần mong đợi đối với hợp tâc trong tươnglai, "Về sau có chỗ nào hiểu còn phải xinnhờ Cận tiểu thư hướng dẫn."

      Ánh mắt của vô cùng dịu dàng, biết đối với tất cả phụ nữ đều nhu tình nhưnước như thế hay .

      Nhưng Cận Tử Kỳ ràng cho thấy mình khôngquá thích ánh mắt như thế, quay mắt , hờhững gật đầu: "Tần tổng nếu cùng Phong Kỳ hợp tác, chính là khách hàng của Phong Kỳ, tôi nghĩ Tô tổng cũng tận hết sức lực mà làm choTần tổng hài lòng."

      Nghe Cận Tử Kỳ đem trách nhiệm đẩy tới người Tô Hành Phong, Tần Viễn giương hàng mày thanh tú lên, cũng để ý điều này lắm.

      dường như sớm dự liệu được câu trả lờicủa Cận Tử Kỳ.

      Lưu đạo diễn là người trà trộn trong giới giảitrí nhiều năm nên rất tinh ý, mơ hồ nhận ra được khí có chút quỷ dị, vội vàng kéo sang chủ đề gì đó để bầu khí linh hoạt, tránh cho khỏi phát sinh tình thế căng thẳng.

      Về phần Tô Hành Phong cũng nhíu mày, nhìnTần Viễn và Cận Tử Kỳ đứng đối diện nhau, sau đó lên phía trước từng bước, xen vào :"Tần tổng công việc bận rộn, mỗi lần đến cũng dễ dàng, chúng ta hẳn là tiến vào nội dung chính ."

      Lời này chính hợp ý của Cận Tử Kỳ, để ý đến thái độ của ba người kia, lập tức đến ghế ngồi xuống.

      Ngay sau đó, Tần Viễn, Tô Hành Phong và Lưu đạo diễn cũng lần lượt ngồi xuống.

      Sau hai giờ hội họp, Cận Tử Kỳ cuối cùng đãhiểu, Tần Viễn là muốn nhảy vào quay bộphim.

      Căn cứ theo những gì Cận Tử Kỳ biết, trong giớikinh doanh cũng thiếu những người saukhi làm kinh doanh thành công cũng dấn thân vào làm ông chủ của nghiệp biểu diễn.

      Tần Viễn, tại phải là muốn trở thành phần tử trong những người như thế.

      "Đến lúc kịch bản xuất do tôi phụ trách chọn diễn viên, đến lúc đó đợi qua mắtcủa Tần tổng để xác định diễn viên chính lầncuối."

      Phân chia xong phạm vi công việc của mình,Lưu đạo diễn lập tức đứng lên rời trước.

      Trong phòng họp chỉ còn lại ba người, Cận TửKỳ, Tô Hành Phong, còn có Tần Viễn.

      Tô Hành Phong ngẫm nghĩ trong chốc lát mớimở miệng: "Phương diện kịch bản tôi tìm nhà biên kịch có thâm niên viết, kịch bản gốc có thểcần chút thời gian mới có thể xuất ra, về phầntình huống cụ thể Tần tổng có thể trao đổi với Tử Kỳ thử."

      Tần Viễn đặt tách cà phê tay xuống, mỉm cười gật đầu: "Tôi muốn vào các phòng ban Phong Kỳ tham quan chút, biết Tôtổng có thể cho tôi mượn Cận sản xuất dùngmột chút hay ?"

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Tần Viễn, Tần Viễn cũng nhìn lại : "Từ tôi đối với mảng điệnảnh và truyền hình này cảm thấy rất hứng thú, tại có cơ hội như thế nào cũng muốnbỏ qua cho thời cơ, Cận sản xuất, cũng để ý mà cùng tôi tham quan chút chứ?"

      Tô Hành Phong hiểu mà cười cười, "Dĩ nhiên ngại," Ngược lại nhìn Cận Tử Kỳ dặn dò:"Tử Kỳ, dù sao kế tiếp cũng có chuyệngì, em hãy theo Tần tổng chút , hiểu công ty chúng ta thử xem."

      Dứt lời, đợi Cận Tử Kỳ mở miệng, Tô Hành Phong lại bị đột nhiên nhận cuộc điện thoại kêu ra ngoài.

      "Cận tiểu thư chẳng lẽ cam tâm tìnhnguyện sao?" Tần Viễn có chút thất vọng cười cười: "Cận tiểu thư nếu như có chuyện gấp muốn hãy , tự mình tôi khắp nơi dạo chút cũng được."

      Lời đều đến mức này, nếu như còn từchối có vẻ biết điều.

      Cận Tử Kỳ mỉm cười, người cũng đứng lên, trong tay ôm tài liệu cần thiết của mình.

      " , có thể cùng Tần tổng cùng nhau tham quan công ty cũng coi là vinh hạnh củatôi."

      Tần Viễn ngồi ở ghế, nhìn qua Cận Tử Kỳdáng người yểu điệu ở đối diện, ánh mắt từ từ xa xa, lập tức khóe miệng lại nổi lên ý cười: " là vợ của Kỳ Diễn, coi như là nửa bạn bè của tôi, gọi Tần tổng khỏi quá mức xa lạ."

      Cận Tử Kỳ bất quá cười cười, "Bây giờ còn là giờ làm việc, tình cảm riêng tư, giờ tan sở còn có nửa giờ, nếu như muốn tham quan phải nắm chặt thời gian."

      Tần Viễn gật đầu, khi tới trước cửa nhìn sangCận Tử Kỳ: "Tôi càng hy vọng có thể gọi tôilà Tần Viễn hoặc là. . . . . . A Viễn."

      Cận Tử Kỳ bỗng nhiên nhìn về phía , dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng họp, sắc mặt của bình tĩnh gợn sóng.

      Dường như khi ra những lời này chỉ bởi vì là vợ của bạn học của .

      Nhưng giao thiệp với giới thương trường nhiều năm như vậy, Cận Tử Kỳ nếu mặc dù thểxưng là người tinh tường, nhưng cũng hiểu đượchai chữ tị hiềm.

      hờ hững mà gật đầu: "Tần tổng, ý tốt củaanh lòng tôi nhận lấy."

      Tần Viễn thấy uyển chuyển lần nữa từ chối, như cười như khóe miệng giương lên: "Cận tiểu thư sợ cái gì?"

      Cận Tử Kỳ nghĩ tới ra lời nhưvậy, ngẩn ra, mà xoay người rời .

      ---------------

      đường dẫn Tần Viễn theo từ tầng caonhất rồi xuống tham quan từng tầng .

      Có thể là từ đối với công việc chịu trách nhiệm,Cận Tử Kỳ mỗi khi đến chỗ theo bản năng mà giải thích vài câu.

      Thỉnh thoảng, phát tầm mắt của người đàn ông bên cạnh vẫn dừng ở mặt mình, nhưng vẫn như cũ giả vờ biết.

      Có lúc, giả ngu giả khờ cũng là môn kỹthuật sống.

      Khi đến bộ phận kế hoạch ở lầu mười ,nhìn thấy Bộ trưởng bộ phận kế hoạch ngangqua, Cận Tử Kỳ bỏ cho người khác.

      "Hoàng Bộ trưởng, Tần tổng muốn tham quanbộ phận này chút, mang Tần tổng làmquen chút ."

      Tần Viễn ngờ tới Cận Tử Kỳ nửa đường bỏ rơi người, nhìn qua lịch nở nụ cười bình tĩnh nhìn hai giây, nhưng lập tức trở lại cười ôn hòa: "Xem ra là mệt chết Cận sản xuất rồi, Cận sản xuất ở chỗ này ngồi nghỉ ngơiđi."

      xong, dưới lời lẽ chào đón tiền hô hậu ủngcủa Hoàng bộ trưởng xoay người đidạo quanh bộ phận kế hoạch.

      Cận Tử Kỳ sau khi thấy rời , nụ cười chuyên nghiệp hoá mặt lập tức nhạt xuống, đến phòng tiếp khách ngồi chờ trở lại.

      Có chút vô cùng chán ngán, sau đó lại nghĩ tớichuỗi số uốn éo méo mó của Tống Kỳ Diễn.

      Chẳng biết lúc nào thế nhưng nắm điệnthoại di động ở trong tay.

      màn hình lên dãy số giống như trong đầu .

      Số điện thoại di động của Tống Kỳ Diễn.

      Cận Tử Kỳ càng thêm kinh ngạc với hành động của mình, dường như là phản ứng theo bản năngmà làm ra động tác này.

      liếc nhìn điện thoại di động, nhưng khôngbiết cầm nó như vậy đến tột cùng là muốn làmcái gì.

      Sau đó cũng cẩn thận mà nghe được góc ngoài phòng tiếp khách vang lên giọng thẹnthùng nhu nhược của .

      " cần nha, người ta muốn buổi tối tới đón em a! Chẳng lẽ biết ban đêm đường khó sao?"

      "Ai , nếu như đến em ngủ ởnơi này!"

      "Được rồi được rồi, phải đến sớm chút nha, vậy em chờ ha ha!"

      Cận Tử Kỳ thoáng dò xét cấp dưới, nhìn thấymột nữ nhân viên nấu cháo điện thoại cùngbạn trai của mình.

      Giọng làm nũng, giống như con vậtcưng chọc cho người ta mến, quấy nhiễukhiến tâm người ngưa ngứa.

      Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn điện thoại di động củamình chút, sau đó lại quay đầu nhìn về phía nữ nhân viên ở cạnh cửa kia.

      Chẳng qua là, Cận Tử Kỳ luôn luôn tâm cao khíngạo, phải ra những từ ngữ biểu hiệnmỏng manh như kia sao?

      Sáng nay ở mạng có nhìn thấy những bàiđăng muôn hình muôn vẻ chỉ bảo người ta những chiêu lời thương, có chiêu chính là giả bộ trẻ con.

      Đều người đàn ông thích yếu, người phụ nữ nên học được giả vờ nhu nhược yếu ớt.

      Cận Tử Kỳ hướng về phía ánh sáng ở cửa sổthủy tinh soi rọi vào mình, bắt đầu kiểmđiểm lại mình, bình thường có phải mình quácường hãn hay ?

      Dường như còn người đàn ông thích cuộcsống vô câu vô thúc ( gò bó, trói buộc), phụ nữ nếu can thiệp quá nhiều, chỉ biết dẫn dắt phát ra mâu thuẫn.

      Cận Tử Kỳ lại bắt đầu nhớ đến lời của mình trong ngày thường, phát ở điểm này mìnhlàm được cũng tệ lắm.

      Mới vừa nghĩ xong, lại đột nhiên vào lúc đặc biệt nhớ đến biết Tống Kỳ Diễn tại làm gì?

      Cửa phòng tiếp khách khép hờ, bên ngoài nhìnkhông lắm tình hình bên trong.

      Cận Tử Kỳ buông lỏng luồng công việc căngthẳng, nằm sấp ở bàn, nhìn chằm chằm điệnthoại di động, muốn gọi điện thoại cho .

      Đầu ngón tay mới vừa chạm vào bàn phím, lại chần chờ rụt trở về.

      Cưỡng chế đè xuống tâm tư chộn rộn,quyết định thể vì vậy mà đánh mất lý trí cùng tôn nghiêm.

      Cũng vì vậy mà nghĩ đến càng nhiều, bắt đầu lolắng Tống Kỳ Diễn có hồi giốngTô Hành Phong bình thường.

      Cũng vì vậy mà nghĩ đến nhiều hơn, bắt đầu lolắng Tống Kỳ Diễn có ngày có thể giốngnhư Tô Hành Phong hay .

      Người đàn ông nào cũng có thói hư tật xấu nha——

      suy nghĩ miên man, tin nhắn chợt tới, ký tên, Tống Kỳ Diễn.

      Nhịp tim Cận Tử Kỳ đột nhiên tăng nhanh, có chút khẩn trương rồi lại dám ấn phímmở tin nhắn ra.

      Cảm giác mình giống như là học sinh cấp 3 đột nhiên nhận được tin nhắn của nam sinh ngưỡng mộ trong lòng, thấp thỏm rồi lại rungđộng.

      [—— Bảo Bối, làm gì đó?]

      Bảo Bối...



      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 24.2 Tôi, Để, Ý!


      Editor: tamthuonglac

      [—— Bảo Bối, làm gì đó?]

      Bảo Bối...

      Căn bản chỉ có ở thời điểm đó mới có thể gọi là bảo bối, làm cho người ta vừa mềmnhũn vừa tê dại.

      tại lúc này gọi như thế, ít nhiều vẫn có chút được tự nhiên.
      Nhưng Cận Tử Kỳ vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh đánh hai chữ rồi gửi qua.

      [—— buồn ngủ.]

      Dường như đến phút tin nhắn tớiđây rồi.

      —— có việc gì sao mà em buồn ngủ a?

      Giọng điệu này thấy thế nào cũng dịudàng, Cận Tử Kỳ mím khoé môi dưới, nhanhchóng gửi qua.

      —— cũng là bởi vì có việc gì mới buồnngủ a!

      Cuối cùng vẫn quên bỏ thêm cái dấuchấm than biểu đạt tâm tình của mình.

      "Đinh" tiếng, màn hình lại tới tin nhắn mới.

      [—— có việc gì sao em thể suynghĩ nhiều đến a!! ]

      So với còn lê thê hơn, cho nên thêm hai dấuchấm than bày tỏ chủ nhân tin nhắn bấtmãn!

      Cận Tử Kỳ nhìn điều này tin nhắn, trong lòng khỏi có chút thoải mái.

      Bởi vì nghĩ ngợi đến đây, vừa nóinhư vậy, cảm giác lời dối bị vạch trần.

      Trước sau như được nâng cao, công chúa Cận gia cảm thấy mặt mũi lập tức rớt xuống, tônnghiêm bị vứt .

      [—— em tại sao phải nhớ đến hả, rất bề bộn! ]

      Trước sau lại phát ra ngoài cái tin nhắn đầy mâu thuẫn, liền lặng yên cầm điện thoại chờ đợi.

      Có chút lo sợ bất an.

      Đợi lâu, đều có được hồi .

      Ngay từ đầu cho rằng cái tin nhắn dài dòng, cho nên chỉ có thể chán ngán từ từ mà chờ đợi.

      Nhưng mà mười mấy phút đồng hồ qua, tin nhắn lại lần lữa chưa tới.

      Cận Tử Kỳ cảm giác mình càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, thế nhưng bởi vì trước nay chưa có coi thường như vậy mà khó chịu.

      Cầm điện thoại di động lên muốn lập tức gọi điện thoại qua chất vấn.

      Nhưng nghĩ lại đến đây là lần thứ nhất, vừa mình đứng ở thế hạ phong, lại lập tức trầm mặc.

      Sau đó, giật mình phát , mình thế nhưng giống như con rối gỗ, mà Tống Kỳ Diễn chính là người cầm dắt điều khiển sợi dây con rối đó.

      tại, bắt đầu nắm giữ tình cảm củacô rồi sao?

      này khiến cho Cận Tử Kỳ có chút bị hoảng sợ, vì vậy phản ứng theo bản năng liền nhấn phím tắt máy điện thoại.

      Ngay từ đầu vẫn cảm thấy được tự nhiên, nhưng rất nhanh tâm tình lại từ từ sáng tỏ.

      Tình tiết tắt máy rút pin ra thường nhìn thấy TV, nghĩ tới có ngày cũng học được.

      Dường như chung quy phụ nữ thích chọn biệnpháp này để trốn tránh thực.

      Điện thoại di động còn phản ứng, mình cũng nên phải chờ đợi đến mất hồn mất vía như vậy nữa.

      Nhưng, ánh mắt vẫn tự chủ được mà yên lặng dừng điện thoại di động nằm ở nơi đó.

      Tần Viễn vẫn chưa trở về.

      Cận Tử Kỳ chờ mãi lại bắt đầu mệt mỏi, nằmsấp ở bàn, đầu óc mê man sinh ra buồn ngủ.

      biết là như thế nào ngủ , nhưng khicảm nhận được có ánh mắt sáng quắc nhìnchăm chú lập tức mở mắt ra.

      Hầu như mắt vừa mở trước tiên nhìn thấy được Tần Viễn ngồi ở chiếc ghế bên cạnh.

      Hai chân thon dài của vắt chéo thảnh thơi, cầm phần tờ báo trong tay, chuyênchú xem qua.

      Nghe được động tĩnh ngẩng đầu nhìn sang:"Thức rồi?"

      "Ngại quá." Cận Tử Kỳ từ bàn đứng lên,hàng lông mi dày xinh đẹp như con bướm nhàng vỗ cánh .

      Đôi mắt chưa tỉnh táo còn lim dim nhìn lên đồng hồ treo tường, ngờ sắp năm giờ.

      " nên gọi tôi tỉnh ngủ."

      Thanh êm dịu giống như hồ nước dưới ánhtrăng, hoặc như tiếng trẻ nỉ non trong giấc mộng.

      Tần Viễn ngước mắt nhìn mệt mỏi vuốt lại mái tóc dài hơi xốc xếch, ánh mắt dịu dàng,"Dù sao cũng có chuyện gì, nếu tỉnh, vậy chúng ta ."

      Cận Tử Kỳ phản đối, ở phía sau TầnViễn ra khỏi phòng tiếp khách.

      Công nhân viên đợi tới giờ tan việc.

      "Thời gian còn sớm, tôi đưa Tần tổng đến bãi đậu xe."

      Đuôi mày của Tần Viễn nhướng lên, dường như chưa là muốn về, thế mà vội vã đuổi người.

      Cận Tử Kỳ lại làm như phát mình đãnói sai, thẳng tới trước mặt dẫn đường.

      "Tử Kỳ."

      Cận Tử Kỳ nghe thấy tiếng gọi thân mật như thế, khỏi dừng bước quay đầu lại.

      Tần Viễn đứng ở sau lưng cách khoảngmột thước, ánh mắt nhìn sang rạng rỡ.

      "Khi nào có thời gian rãnh rỗi, hẹn Kỳ Diễn ra ngoài , bốn người chúng ta tụ họp."

      Nhìn thấy đáy mắt Cận Tử Kỳ có chút hoang mang, bổ sung tiếp: ", tôi, Tình Vân, còncó Kỳ Diễn."

      Cận Tử Kỳ gật đầu: "Tôi về nhà đem lời anhnói chuyển đạt lại cho ấy."

      Lúc lời này, khỏi nghĩ tới chiếc điện thoại bị mình đè xuống tắt máy.
      Tần Viễn nhìn ra trong phút chốc có hoảnghốt, sâu kín mở miệng: "Tôi khi biết tin tức Kỳ Diễn muốn kết hôn, vẫn luôn muốn mang TìnhVân tới cửa thăm hỏi, lại khổ nỗi rút ra thời gian."

      Cận Tử Kỳ biết Tần Viễn tại sao đột nhiên đến đề tài này, mặc dù có hứngthú, nhưng vẫn là cấp cho chút mặt mũi mà phối hợp, "Vậy đến lúc mọi người có thời gian hẹn nhau ."

      "Các người vẫn sống ở tại nhà cha mẹ à? Kỳ Diễn có ý định tự mình mua nhà sao?"

      "Chẳng qua là ở tạm thôi, sau khi cử hành hônlễ cân nhắc chuyển ra chỗ ở."

      vài bước, Tần Viễn lại nghỉ chân tại đó, CậnTử Kỳ hiểu nhìn qua , lại cười:"Tôi cũng cho là như thế, Kỳ Diễn xem như làđịa chủ lớn nhất ở Australia, hơn nữa công ty của mẹ nuôi cậu ta và của gia tộc Tống gia hiệnnay mà , có đất đai, có tư sản, giống như quốc vương vô lượng."

      Cận Tử Kỳ nghe xong lời Tần Viễn mà , nóikhông kinh dị là giả, vẫn luôn biết mẹ nuôicủa Tống Kỳ Diễn gia cảnh cũng tệ, nhưng nghĩ đến nghiệp riêng của TốngKỳ Diễn lại cũng lớn như vậy.

      Tần Viễn dường như thưởng thức biểu tình trênmặt : "Mặc dù cậu ấy là được nuôi dưỡng,nhưng bởi vì mẹ nuôi của cậu ấy sau khi ly hôn vẫn có con cái, cũng xem cậu ta như con trai ruột mà chăm sóc, cho dù là tại Tống giacũng là ngậm chìa khóa vàng khi ra đời."

      dừng lại, hơi xúc động tiếp: "Nơi nào sẽnghĩ tới lúc tôi học, từng muốn mua cho người con mình mến chiếc nhẫn đềuphải làm kiêm ba chỗ dành hai tháng tiền công, cuối cùng trong túi tiền của mình lại chỉ còn dư năm đồng tiền."

      mặt Tần Viễn dù mang theo nụ cười,nhưng trong đôi mắt , chút vui vẻ cũngkhông có.

      Ánh mắt của lạnh, là cái loại giá lạnhcủa lòng người dễ thay đổi, rồi lại xen lẫn tựgiễu.

      Bên tai Cận Tử Kỳ vẫn còn văng vẳng mấy chữ"Người con từng mến" trong lời của , Tần Viễn trước khi ở bên cạnh PhươngTình Vân ra là còn có thích qua những người phụ nữ khác.

      Nhưng chuyện đó cùng có bao nhiêu liên hệ.

      Cận Tử Kỳ muốn càng ngày càng sâu vào đề tài này, ngay sau đó chủ động đề cập vớiTần Viễn thông tin khi muốn quay bộ phim nhựakia.

      "Biên kịch sáng tác kịch bản vẫn là cần số lượngthông tin lớn, câu chuyện là của phía Tần tổng,buổi tối có thể đem cầu của fax đếnphòng làm việc của tôi."

      Cận Tử Kỳ cất bước muốn , lại phát TầnViễn vẫn nhúc nhích mà đứng ở nơi đó.

      "Tần tổng. . . . . ." Muốn thúc giục rồi lạicảm thấy dường như quá lịch .

      Tần Viễn nhìn chăm chú bộ dáng Cận Tử Kỳ muốn lại thôi, trầm giọng hỏi: "Trước đó tôivẫn nhiều lần do dự kết cục của phim, Cậntiểu thư có thể đề xuất cho tôi chút ý kiến chứ?"

      Cận Tử Kỳ đại khái nhớ lại ý tưởng của bộ phim mà Tần Viễn nhảy vào làm——

      thanh niên nghèo hai bàn tay trắng yêumột thiên kim tiểu thư nhà giàu, lại gặp phảingười trong gia đình nhà phản đối mãnh liệt.
      Về sau vị thiên kim tiểu thư lén chạy đến thành phố chỗ ở của người thanh niên nghèo đó tìm ta, hai người trốn tránh người nhà qua mấy tháng, nhưng vào ngày sinh nhật mười támtuổi của vị thiên kim tiểu thư, người thanh niênnghèo nửa đêm về nhà lại bị người ta cắt đứt hai chân.

      Đêm đó khi người thanh niên nghèo được đưa vào bệnh viện, lại thấy bóng dáng của vị thiên kim tiểu thư, nhưng nửa tháng sau ấyđột nhiên xuất , đối mặt , ta ân cầnhỏi thăm, chỉ câu lạnh lùng "Anhkhông xứng với tôi", sau đó chút nào lưu luyến bỏ .

      Những kịch bản có nội dung cẩu huyết như loại này, Cận Tử Kỳ tự nhận là xem qua ít,nhưng sau khi nghe xong vẫn phảng phất trànđầy cảm xúc lại có chút mơ hồ khổ sở.

      Đối mặt với tình tiết người thanh niên nghèo bị cắt đứt chân, Cận Tử Kỳ khó tránh khỏi có chútthổn thức, quá tàn nhẫn rồi.

      Chẳng qua là, vị thiên kim nhà giàu kia "Anhkhông xứng với tôi" tại sao ở ngoài mặt nhìn qua vô tình như vậy?

      Chẳng biết tại sao, lại có loại cảm giác, vị tiểu thư kia cũng phải là cảmthấy ta xứng với ấy.

      "Người thanh niên nghèo kia sau này lại có đếquốc thương nghiệp riêng của mình, Cận tiểuthư có phải cũng cảm thấy ta nên trở về trảthù tàn nhẫn những người từng tổn thương qua ta hay ?"

      Cận Tử Kỳ bị giọng Tần Viễn kéo quay lạithực tế, nhìn thấy mặt mũi ôn nhã tuấnlãng, lắc đầu, giọng nhàng: "Có lẽ vịthiên kim tiểu thư kia là có nỗi khổ tâm ."

      Bởi vì câu này mà thân thể Tần Viễn ràng ngẩn ra, nhưng Cận Tử Kỳ lại chú ý tới, chẳng qua là bình tĩnh xong ý nghĩ của mình: " phải người thanh niên nghèođó cũng kết hôn sao? Vậy hãy đối đãi tốtvới người phụ nữ tại ở bên cạnh ta, nếukhông muốn để cho bản thân mình lần nữahối hận."

      "Chuyện cũ có tốt đẹp, cũng phủ đầy bụi,cần gì phải canh cánh trong lòng, nếu lựa chọnđi về phía trước, cũng nên lại qua phíabên kia nhớ nhung, người ta nên cả đời sống mãi trong hồi ức của mình."

      "Như vậy nếu như là Cận tiểu thư sao?"
      Tần Viễn đột nhiên hỏi lên câu cắt đứt CậnTử Kỳ, hiểu nhìn , vẻ mặt của lại đặc biệt chuyên chú, cánh môi hơi đỏ khép mở: "Nếu như là Cận tiểu thư, cảm thấy người đàn ông nghèo khó xứngvới sao?"

      —— nếu như là Cận Tử Kỳ bây giờ, lại trả lời như thế nào?

      Lông mi Cận Tử Kỳ chợt loé, vừa mới chuẩn bị hé miệng gì, sau lưng cửa thang máy "đinh" tiếng mở ra.

      "Nhường cho chút xin nhường cho mộtchút!" Trong thang máy truyền ra tiếng la vội vàng hấp tấp.

      Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng quay đầu nhìn, lại nghe được bên tai vang lên tiếngthiết tha "Cẩn thận."

      Trong thang máy công nhân viên ra trongtay bưng hộp giấy cao hai thước bởi vì trọng tâm ổn định ngã xuống phía đầu Cận Tử Kỳ, chỉ là lúc sắp đập vào, bàn tay kéo ra.

      Có chút bất ngờ kịp đề phòng, giày cao gót của Cận Tử Kỳ bị vẹo, bởi vì bị lôi kéo mà trọng tâm bất ổn nên lảo đảo.

      Bàn tay vốn giữ cánh tay vội vàng dời , đỡ lấy bên eo của , ngăn cản ngã xuống.

      " sao chớ?" Giọng khàn khàn mà ân cần gần trong gang tấc.

      Cận Tử Kỳ vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tần Viễn cau lại lông mày còn có đôi mắt chứa đầy tâm tình phức tạp.

      Muốn tránh thoát lực độ của , nhưng lại bị ôm càng chặt hơn: " đứng vững tôi buông ra."

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại, cuối cùng vẫn có thói quen để cho đàn ông xa lạ đụng vào mình, nhưngkhông có biện pháp, vừa định mượn lực đạo trêntay đứng thẳng, lại nghe thấy giọng namâm u lạnh lẽo vang lên.

      " biết Tần tổng dự định ôm vợ của tôi nhưvậy tới khi nào?"

      Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thấy cửa thang máy đối diện rộng mở, sắc mặt Tống Kỳ Diễn lạnh nhạt sa sầm nhìn Tần Viễn.

      Tần Viễn chỉ là nhìn thoáng qua Tống Kỳ Diễn, mà Cận Tử Kỳ khi đứng vững lập tức tránh được tay của .

      mềm mại trong tay nhất thời biến mất, trong lòng lại mơ hồ có chút mất mác.

      Tần Viễn cúi đầu cười tiếng, nghe tâm tình, ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn: "Nếu như Kỳ Diễn cậu ngại mà , tôi muốn tạm thời mượn vị hôn thê của cậu chút, ấy vẫn chưa mang tôi tham quan hếtPhong Kỳ."

      xong, lập tức nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Cậnsản xuất, chúng ta thôi."

      Cận Tử Kỳ đến trước mặt Tống Kỳ Diễn, cóchút kinh ngạc khi trở lại, nhưng trong lònglại dâng lên ngọt ngào, nhưng ngại vì có mặt Tần Viễn chỉ có thể giọng dặn dò: " đến phòng làm việc của em chờ em, em chốc lát nữasẽ đến."

      Sau đó đối với Tần Viễn : "Tần tổng, tôi đưa xuống."

      Khoé miệng Tần Viễn cong cong, cùng Cận TửKỳ sóng vai muốn vào thang máy, nhưngkhông nghĩ đến, trong lúc lướt qua người Tống Kỳ Diễn, đột nhiên giữ chặt tay trái của CậnTử Kỳ.

      Có chút ngoài dự đoán mọi người, nhưng tựa hồ trong lẽ phải.

      Tống Kỳ Diễn mắt lạnh nhìn sang Tần Viễn, mặt hiển nhiên dễ nhận thấy chút nàonhường nhịn, nhấn từng chữ : "Tôi, để, ý."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 25.1 Cha Con Quân Nhân Ra Trận.

      Editor: tamthuonglac

      Tống Kỳ Diễn mắt lạnh nhìn sang Tần Viễn, mặt hiển nhiên dễ nhận thấy chút nàonhường nhịn, nhấn từng chữ : "Tôi, để, ý."

      Lầu mười , nhân viên tra thẻ xong chuẩn bịtan việc, vừa vừa cười về phía thang máy,nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng trước thangmáy, hẹn mà cùng nhau dừng bước, ánhmắt rối rít hơi mở lớn.

      Sau đó có người hiểu chuyện lại càng quay đầuđi lấy mấy tờ báo trước đó chưa có thu dọn.

      Nhìn tấm ảnh cực đại của ba người in mặtbìa tờ báo kinh tế tài chính, nhìn lại chút ba người giằng co trước mặt, trong lòng mộttrận nhiệt huyết mênh mông ——

      Phong vận, khí tràng, diện mạo, thân cao, đơngiản giống nhau như đúc, phải hay !

      tại chẳng lẽ là trở lại như trườngcũ trong truyền thuyết trang đầu báo sao?!

      Tổng giám đốc Tần thị, thái tử gia Tống thị, cộng thêm người là đại tiểu thư Cận thị, đâylà tiến hành cuộc đại chiến tranh đoạt vợsao?

      Có thể được hai đỉnh Kim Tự Tháp cao phú đẹptrai như vậy 'ngươi tranh ta đoạt' chỉ cần là phụnữ đều tha thiết ước mơ!

      Những nữ nhân viên tụ tập ở khúc quanh tràn đầy ngưỡng mộ, tâm tình cũng bất đồng.

      Cận Tử Kỳ bị kẹp ở giữa hai người đàn ông này sóng gió mãnh liệt, chỉ cảm thấy khí càng có xu hướng quỷ dị ngưng trọng.

      Lực đạo nắm cổ tay vững chắc khôngthể phá vỡ.

      nhịn được nhìn về phía Tống KỳDiễn, mới vừa mở miệng câu: "A Diễn. . . . . ."

      "Yên lặng!" Tống Kỳ Diễn lập tức quét tới mộtcái ánh mắt ra lệnh, hiếm khi đối với CậnTử Kỳ uy vũ bất khuất như vậy.

      Cận Tử Kỳ cứng rắn mà bị cắt đứt lời, sauđó lại biết nên mở miệng như thế nào.

      Tống Kỳ Diễn thấy Cận Tử Kỳ nghe lời mà im miệng, càng cảm thấy phải ở trước mặt TầnViễn bày ra hình tượng người chồng cao lớn của mình.

      Ánh mắt lạnh nhạt hoảng hốt nhìn về phía Tần Viễn, ngoài cười nhưng trong cười mà hỏi thẳng thắn: "Tần tổng là muốn lấythân phận gì mượn vợ của tôi dùng? Đúng rồi,Tần tổng sai rồi, ấy là vợ của tôi, khôngphải vị hôn thê."

      Tần Viễn nghe vậy, ánh sáng lạnh trong mắtthoáng chốc nhanh chóng chớp tắt, khóe mắtliếc qua, Cận Tử Kỳ đối với Tống Kỳ Diễn như vậy có bất kỳ phản đối, ngược lại nhàn nhạt nhìn mình, tựa như đợi câu trả lời của mình.

      Ánh mắt sâu sắc của đông cứng lại, Tần Viễn nghiêng người , hướng về phía Tống KỳDiễn, sau lúc lâu, mặt nở lên nụ cười nhàn nhạt, "Lấy thân phận khách hàng, biết có được hay ?"

      "Khách hàng?" Tống Kỳ Diễn hờ hững cườicười, giơ tay trái của mình lên, lộ ra đồng hồ đeotay trong ống tay áo: "Năm giờ lẻ hai phút, bây giờ là lúc tan việc, là ngại quá, Tần tổng."

      tại còn là Cận sản xuất, chẳng qua là Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ của !

      Tống Kỳ Diễn quyết định, từ nay về sau, TầnViễn người này trực tiếp bị kéo vào bên trongdanh sách đen cự tuyệt qua lại!

      Trong lòng đau khổ ——

      Vớ vẩn! Bảo cậu ăn trong bát xem trongnồi, về sau chạy trở về căn phòng giam tối đen của cậu !

      Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn đứng ở trước thang máy giằng co xong.

      Cận Tử Kỳ nhìn trong góc thang máy cách đó xa càng ngày càng nhiều những đầu lén lén lút lút, phát nhân viên vừa nhìn xem tờ báo trong tay vừa quan sát ba người bọn họ.

      Nhất thời hiểu được, tại điệu bộ này trongphút chốc trở lại trạng thái tạo thế chân vạc trong tiệc sinh nhật đêm đó.

      Thang máy "Đinh" tiếng mở ra, bên trong làcác nhân viên từ lầu xuống, tất cả sững sờ nhìn mặt hai người đàn ông mắt lạnh đối lậpnhau trước thang máy, còn có Cận Tử Kỳ đứng ở giữa hai người họ.

      Có như vậy trong nháy mắt, tất cả mọi người trong thang máy cảm giác mình đến chỗ hiệntrường quay bộ phim thần tượng nào đó.

      —— hình ảnh ba người này đối lập phải là mấy đoạn hay chiếu chiếu lại trong phim thần tượng Hàn Quốc Đài Loan trong kinh điểnsao?

      Cận Tử Kỳ cũng nhìn thấy mọi người hoảng hốt mà nét mặt hưng phấn, biết nếu họ còn đứng ởchỗ này nữa, ngày mai biết bị tốp nhân viên bát quái này phát truyền tin đến mức thành bộ dáng gì.

      "A Diễn ——" Cận Tử Kỳ khẽ gọi Tống Kỳ Diễn tiếng, phản ứng theo bản năng đưa tay kéo cánh tay , nhưng nghĩ đến có mộtcái tay khác bất thình lình vươn tới, giữ chặt taycủa .

      Cận Tử Kỳ ngẩn ra, mà Tần Viễn chút nào cảm thấy được tự nhiên, chẳng qua là đối với cười cười, giọng ôn hòa: "Nếunhư thế, vậy tôi trước hết cáo từ!"

      Tống Kỳ Diễn khi nhìn đến Tần Viễn giữ lại tayCận Tử Kỳ, trong mắt chợt lóe lên hài lòng, tiến lên bước, để lại dấu vết ngăn hai người, nhìn qua Tần Viễn mặt khôngchút thay đổi——

      " lời tạm biệt cứ , động tay động chânthành bộ dáng gì?"

      Tần Viễn nhìn dáng vẻ như lâm đại địch, màu con ngươi mắt trầm xuống, Tống Kỳ Diễncư xử quá mức đúng? Hay là cậu ta thậtsự cũng biết được chút gì?

      Trong lòng tính toán, Tần Viễn nhìn về phíaTống Kỳ Diễn ánh mắt lại thêm đủ thâm ý, khóe miệng nhếch lên: "Kỳ Diễn, lúc nào có thời gian rãnh rỗi chúng ta ra ngoài uống ly ."

      "Gần đây công việc khá bề bộn." Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt trả lời.

      Tần Viễn cho là đúng cười: "Đúng nha, cậu luôn luôn bận rộn."

      xong, Tần Viễn đưa mắt nhảy vào hướngCận Tử Kỳ: "Tôi rất mong đợi lần hợp tác này, Cận sản xuất, ngày mai gặp nhé!"

      "Cái gì hợp tác?" chân mày Tống Kỳ Diễn thulại, mà Tần Viễn xoay người vào thangmáy.

      hỏi lên vấn đề được Tần Viễn trả lời,cũng bởi vậy sắc mặt càng thêm trầm gấpgáp.

      -------------

      đường trở về, Tống Kỳ Diễn có chút tứcgiận, nhưng đối mặt Cận Tử Kỳ bình tĩnh cuốicùng là thiếu kiên nhẫn.

      "Cận Tử Kỳ, có phải em đùa giỡn hay hả?"

      Cận Tử Kỳ hiểu quay đầu nhìn : "Cáigì?"

      Tống Kỳ Diễn vừa lái xe vừa căm giận bất mãn lướt qua liếc mắt cái: " có việc gì sao em tắt máy chơi!"

      Cận Tử Kỳ lúc này mới nhớ tới điện thoại bị tắt máy nằm trong túi xách tay của mình .

      "Bởi vì cái dạng này cho nên mới đến côngty sao?" Cận Tử Kỳ nghẹ giọng hỏi.

      Trong lòng lại đối với đáp án của có chútmong đợi, hơn nữa vì vậy mà khỏi màcảm thấy vui vẻ.

      Tống Kỳ Diễn liếc cái, trả lời, nhưng lại đem đề tài chuyển hướng về phía Tần Viễn với câu vừa rồi kia.

      "Tần Viễn mới vừa hợp tác là thế nào? Em tại sao ngày mai còn phải gặp cậu ta?"

      " ta nhảy vào công ty chúng em làm bộ phim, có lẽ là cùng làm việc với nhau gần ba tháng, bất quá cơ hội gặp mặt cũng nhiều, người bận rộn như ta thể nào mỗi ngày đều đến công ty của chúng em."

      "Như thế nào thể nào? !" Tống Kỳ Diễn đột nhiên đề cao lượng làm cho Cận Tử Kỳcả kinh.

      Tống Kỳ Diễn cũng lập tức ý thức được mìnhthất thố, đằng hắng giọng, nghiêm túc : "Loạiđàn ông này dễ dàng nhất là lừa gạt phụ nữ, em xem khi lần trước cậu ta kéo đàn nhị hồ——"

      "Là đàn violin." Cận Tử Kỳ có lòng tốt nhắcnhở, trong lòng lại cảm thấy là cố ý bôi nhọ Tần Viễn.

      Tống Kỳ Diễn lại bởi vậy mà trầm sắc mặt, đemxe dừng lại ở ven đường, nhìn vui : "Cận Tử Kỳ, em chẳng lẽ biết đột nhiên cắt đứt người ta rất lễ phép sao?"

      "Ách. . . . . ." phải cũng thường cắt ngang khi chuyện sao?

      "Thôi, so đo với em nữa."

      Tống Kỳ Diễn đại nhân có đại lượng mà liếc cômột cái, sau đó lần nữa khởi động xe.

      -----------

      Buổi tối ăn cơm xong, Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn mang theo Mỗ Mỗ đến Tống gia.

      Tống Chi Nhậm ở trong điện thoại nghìn dặn dò vạn nhắn nhủ mà cầu mang theo Mỗ Mỗ.

      Nhìn ra được ông đối với Mỗ Mỗ thích vượtqua đối với đứa con trai Tống Kỳ Diễn này.

      Mà người bạn Cận Mỗ Mỗ nhớ tới lời TôNgưng Tuyết dặn dò trước khi ra cửa, hai hànglông mày nhíu lại mang trăm mối tơ vò, cuốicùng nghiêng đầu hỏi Cận Tử Kỳ ôm mình:"Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ tại sao phải gọi ông cố là ôngnội?"

      "Bởi vì ông cố là ba ba của ba ba con nha." Cận Tử Kỳ kiên nhẫn trả lời, sờ sờ cái đầu dưa hấu tròn vo.

      Cận Mỗ Mỗ chu cái miệng nhắn liếc nhìnTống Kỳ Diễn lái xe: "Vậy Mỗ Mỗ nhìn thấy dì Chiêu gọi là gì?"

      Dì Chiêu dĩ nhiên là chỉ Kiều Niệm Chiêu, Mỗ Mỗ những năm này rất ít gọi, nhưng cũng được dặn qua xưng hô như vậy.

      "Đương nhiên vẫn gọi là dì Chiêu, như thế nào đột nhiên hỏi cái này?"

      "Vậy Mỗ Mỗ phải gọi A Phong thục thử là cái gì a?" Người bạn Cận Mỗ Mỗ vạn phần rối renmà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm. A Phong thụcthử là cháu trai của thục thử quái dị, tựa như MỗMỗ là cháu của dì Chiêu.

      Nhưng mà, bà ngoại Mỗ Mỗ là cục cưng củathục thử quái dị, như vậy A Phong thục thử chính là trai của Mỗ Mỗ.

      Vậy dì của Mỗ Mỗ cùng trai Mỗ Mỗ ở chung chỗ, Mỗ Mỗ nên gọi A Phong thụcthử là cái gì đây?

      Cận Tử Kỳ bị lượn quanh phải có chút ngất, quan hệ phức tạp như vậy đúng là nhất thời hồilâu để ý .

      Mà Mỗ Mỗ sau khi suy nghĩ thông trựctiếp từ bỏ cái vấn đề này, ngược lại bắt đầu ởtrong túi xách của mình tìm kiếm.

      Tiểu tử đem bức tranh vẽ bằng sáp mầu nâng đến trước mặt Cận Tử Kỳ, cái môi tinh bộtcười toe toét nịnh nọt : "Hôm nay ở vườn trẻ giáo để cho chúng con vẽ tranh, con vẽ KỳKỳ mặc áo cưới nga!"

      Cận Tử Kỳ còn chưa kịp xem, bị Tống KỳDiễn phen đoạt qua, vừa lái xe vừa liếc nhìnbức tranh vài lần, sau đó lông mày từ từ nhíu lại, "Tại sao có ba ba vậy?"

      "Kỳ Kỳ là dâu, Mỗ Mỗ là chú rễ, tại sao phảicó ba ba?"

      Mỗ Mỗ chút nào cảm thấy mình vẽ có cái gì đúng.

      Cận Tử Kỳ từ gương mặt thối của Tống Kỳ Diễnmà nhìn bức tranh vẽ cầm trong tay, thìnhìn thấy trong bức tranh có căn nhà ,có cây đại thụ, có mặt trời, có cỏ mà còn có chít chít, chỉ có "Ba ba" trong miệngTống Kỳ Diễn.

      " giáo Mỗ Mỗ vẽ rất khá, trả lại cho đóa hoa hồng nga!"

      Mỗ Mỗ nằm ở trong ngực Cận Tử Kỳ giống nhưđang tranh công, Cận Tử Kỳ phụ kỳ vọng, sờ sờ đầu của nó: "Mỗ Mỗ là lợi hại, sau này nhất định có thể làm tiểu hoạ sĩ!"

      Cận Mỗ Mỗ nghe xong khanh khách cườingã vào trong ngực Cận Tử Kỳ, bộ dạng hìnhảnh của mẹ hiền con thảo tốt đẹp!

      Hai mẹ con hoàn toàn bỏ quên bên ngườiđàn ông nào đó cắn răng tức tối mà lái xe !

      --------------

      Vào cổng nhà chính của Tống gia, ra nghênhtiếp vẫn là vị gọi là quản gia kia.

      cung kính hướng Tống Kỳ Diễn cúi mình vái chào: "Đại thiếu gia, lão gia tiếp khách, để cho các vị chờ chốc lát."

      Cũng có lẽ vì Minh quản gia từng cùng Tống Chi Nhậm cùng nhau hợp mưu với Tống Kỳ Diễn,Tống Kỳ Diễn đối với cũng có thái độ tốt, liếc mắt nhìn hành lang sau lưng Minh quản gia, hừ lạnh tiếng: "Lần này lại kêu ai tới?"

      xong, tay ôm lấy Mỗ Mỗ taydắt tay Cận Tử Kỳ muốn đến phòng tiếpkhách cuối hành lang.

      "Đại thiếu gia," Minh quản gia rất bình tĩnh ngăn trở đường : "Những khách nhân này ngài có thể vui lòng khi gặp."

      Tống Kỳ Diễn lạnh lùng liếc cái: "Đượccô vừa như vậy tôi càng thêm hứng thú mà đến."

      Màu mắt Minh quản gia chợt lóe, nhưng vẫnnghe theo mà nhường đường, tùy cho nhà ba người tiến về phía phòng khách trước.

      Cửa phòng tiếp khách đóng chặt, đứng ở hai bêncửa có hai người làm nữ, nhìn thấy Tống KỳDiễn tất cả cung kính chào hỏi.

      Tống Kỳ Diễn chỉ là nhàn nhạt ra lệnh: "Mở cửa ra."

      "Điều này. . . . . ." Người làm nữ khó xử mà nhìnTống Kỳ Diễn.

      " mở ra đúng , vậy tôi dùng chân đáđược rồi." xong, Tống Kỳ Diễn giơchân lên bắt đầu muốn đạp xuống.

      Người làm nữ vội vàng chủ động đẩy cửa ra, nhìn thấy vị Đại thiếu gia này tính khí cực kém thể ra sức: "Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia mời vào!"

      Cận Tử Kỳ đối với người làm nữ mở cửa ra nhẹnhàng gật đầu cảm ơn, lại bị Tống Kỳ Diễn lôi kéo cùng nhau vào.

      Hầu như mới vừa vào, thấy được Hàn Mẫn Tranh, ta giống như gốc cây tùng thẳng tắp đứng vững vàng ở nơi này.

      Phát nhà ba người ở cửa, mặttrước sau như gợn sóng sợ hãi, nhưng xoay người dẫn đường.

      Bên trong phòng khách nguy nga lộng lẫy, càngđi vào trong càng có thể nghe được nhạc vàtiếng chuyện truyền tới.

      Sau khi rẽ qua cái cua quẹo, lập tức thấy được Tống Chi Nhậm tiếp đãi khách.

      Tống Chi Nhậm cùng vị lão giả khác ngồi chung chỗ, Tống Nhiễm Cầm ngồi ở bên trái họ, nhanh chậm gọt quảtáo, mặt nét mặt hồng hào , mà ngồi bênphải là Bạch Tang Tang.

      Cận Tử Kỳ liếc mắt cái nhận ra vị lãogiả kia, cùng Tống Chi Nhậm bằng tuổi nhau, chính là người nắm quyền tiền nhiệm của côngty Bạch gia Bạch Văn Tiến, cũng chính là ông nội của Bạch Tang Tang.

      Hôm nay Bạch Văn Tiến đích thân đến Tốnggia, chẳng lẽ là muốn vì Bạch Tang Tang mà ra mặt sao? Dư quang nơi khóe mắt Cận Tử Kỳthoáng chuyển, phát ngồi bên cạnh BạchVăn Tiến có bé ba bốn tuổi.

      Bạch Triển Minh ngoại trừ Bạch Tang Tang trêncòn có con trai, bé này chỉ sợ là đứa củangười đó.

      "Chúng tôi trở lại." đợi Hàn MẫnTranh thông báo, Tống Kỳ Diễn thẳng thắnlên tiếng.

      Ánh mắt của những người ngồi bên đó đồng loạt hướng sang bên này.

      Bạch Tang Tang lúc nhìn thấy Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ tay trong tay sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

      Đặc biệt là khi nhìn đến Cận Mỗ Mỗ ở trongngực Tống Kỳ Diễn cầm con gà con lông vàng lại càng hừ lạnh tiếng, xoay mặt chỗkhác.

      Tống Nhiễm Cầm cũng dừng lại động tác trongtay, ngược lại cũng giống trước kia làm khó dễ như vậy.

      Có lẽ là người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái, ngay sau đó người thường ngày thấyđáng ghét cũng thuận mắt hơn.

      Tống Chi Nhậm và Bạch Văn Tiến dừng nóichuyện với nhau, nhìn về phía Tống Kỳ Diễn vàCận Tử Kỳ đứng, giọng cũng bình thảnmà phân phó: "Ừ, nếu đến đây ngồi xuống ."

      Cận Tử Kỳ cũng có thể lý giải thái độ của Tống Chi Nhậm, ngay trước mặt Bạch Văn Tiến màđối với đủ thân thiện như vậy, điều nàykhông phải là sinh sinh kích động Bạch VănTiến cái tát tai sao?

      Bạch Văn Tiến cũng nhìn thấy Cận Tử Kỳ, lông mày hoa râm giương lên, nóng khônglạnh bỏ ra câu: " trễ thế này còn đến, chẳng lẽ Cận gia có dạy bảo Cận tiểu thưchút quy củ này sao?"

      Lúc này vừa tiến đến áp đảo tinh thần, lão già Bạch gia này xem ra thấy vừa mắt a!

      Tống Kỳ Diễn kéo tới, nhìn Bạch Văn Tiến : "Tiểu Kỳ là vợ của tôi, tôi tới Tốnggia ấy dĩ nhiên cũng phải tới theo, ngược lạiBạch lão và Bạch tiểu thư trễ như thế còn đến, có phải ứng với những lời Bạch lão hay ?"

      Lời của rất có đạo lý gậy ông đập lưng ông, khiến tất cả mọi người ở đây sắc mặt chợt biến.

      "Kỳ Diễn, tại sao chuyện với Bạch lão nhưvậy?" Tống Chi Nhậm trầm thấp khiển trách tiếng.

      "Có thể thế nào, tôi cũng biết mang bà xã và con trai quay về nhà chuyến cònphải bị người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, đến tột cùng là các người ỷ vào người đông thế mạnh hay là vốn cũng muốn chúng tôi tới nơi này?"

      Tống Kỳ Diễn bắt bẻ lại kịp để cho dư thời gian, Tống Chi Nhậm nghe thấy thế bàn tay chống quải trượng run run rẩy rẩy.

      Ngược lại Tống Nhiễm Cầm đột nhiên đứng raquay lại làm người tốt, "Em trai, trong nhà có khách, chú ý chút cho đúng mực, chớnày nọ tựa như thế, để cho Bạch lão nhìn thấy mà cười nhạo!"

      "Tô phu nhân quá lời, Bạch lão cũng là người lýlẽ ràng, nếu A Diễn lời thích đáng Bạch lão sao lại há có thể so đo."

      Cận Tử Kỳ dùng bốn lạng đánh bạt cả ngàn cânmà bác bỏ lời của Tống Nhiễm Cầm, sau đó quay sang nhìn sắc mặt khó chịu của Bạch Văn Tiến.

      "Tôi nghĩ Bạch lão cũng phải là cái loạicậy già lên mặt, kiểu người chẳng phân biệt được thị phi chứ?"

      Lời này tựa như tán dương nhưng thực là chỉ trích, nghe thấy thế Bạch Văn Tiến nặng nề từ trong mũi hừ tiếng, đối với Tống Chi Nhậm : "Tôi thế nhưng biết Tống lãoông nơi này có con trai và con dâu tương lai mồm miệng lanh lợi như vậy?!"

      "Bạch lão quá khen, vợ chồng chúng tôi cũngbất quá là theo đó mà để ý tranh luận, đúng làvạn bất đắc dĩ."

      Cận Tử Kỳ mang theo nụ cười nhàng tiếp, gương mặt đầy nếp nhăn của BạchVăn Tiến run rẩy, đoán chừng là động khí.

      Tống Chi Nhậm cũng bị mà lúng túng, đảomắt liếc thấy Mỗ Mỗ chơi gà con lôngvàng, lập tức vẫy tay gọi: "Mỗ Mỗ, hôm nay trong nhà có em đến đây chơi, Mỗ Mỗ cùng em chơi lát có được hay ?"

      Coi như khi đề tài liên quan đến trẻ , bầu khí mới hơi có phần hòa hoãn.

      Cận Mỗ Mỗ núp ở trong ngực Tống Kỳ Diễn,nhanh như chớp mắt to nhìn thấy Bạch Phỉ Nhi ngồi ở ghế sofa, khinh thường hừ tiếng, nhưng Tống Kỳ Diễn lại thả nó xuống: ", cùng em chơi lát."

      Bạch Phỉ Nhi tóc tết bím, cũng núp ở sau lưng ông cố của mình tò mò nhìn sang Cận Mỗ Mỗ, khóe miệng tí tách tí tách dính dính chất lỏng, giống như là thèm thuồng "Sắc đẹp"của Mỗ Mỗ.

      Cận Mỗ Mỗ tâm bất cam tình bất nguyện mà nhăn nhó tới, quên quay đầu lại liếcmắt nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, lại pháthiện ba ba vô lương tâm mỉm cười mà nhìnmình gật đầu: " ."

      "Tiểu ca ca xin chào!" Bạch Phỉ Nhi nhìn Cận Mỗ Mỗ môi hồng răng trắng, hai mắt chỉ kém toát ra hình trái tim tình .

      Hiển nhiên đối với người bạn Cận Mỗ Mỗ sinh ra trong truyền thuyết đầy hảo cảm.

      Thấy Cận Mỗ Mỗ để ý tới mình, BạchPhỉ Nhi vẫn ra sức từ ghế sofa bò xuống,bởi vì chân với tới mặt đất mà phát ra thanh ô ô dùng sức, thân thể nho chợt tuột xuống.

      Bạch Văn Tiến vội vàng đỡ bảo bối của mìnhđang bị vướng, Bạch Phỉ Nhi cũng đung đưa thân thể nhắn chạy lại chỗ Cận Mỗ Mỗ, cánh tay nho ôm lấy Cận Mỗ Mỗ, vũng nước miếng thành công rơi cánh tay CậnMỗ Mỗ.

      Cận Mỗ Mỗ cảm thấy trận buồn nôn, lại cốnén có đẩy Bạch Phỉ Nhi ra, lại nghiêng đầu nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.

      Tống Kỳ Diễn vẫn như cũ cười ôn hoà,"Thậtngoan cùng em chơi trong chốc lát." Bạch Văn Tiến cũng là lão hồ ly, tựa hồ nhận ra cái gì thích hợp, chính là muốn gọi cháu cốgái của mình về, nhưng Bạch Phỉ Nhi lại hưngphấn mà quơ tròn cánh tay phúng phính bưng lấy mặt Mỗ Mỗ.

      "Tiểu ca ca là xinh đẹp nga, giống như búpbê, Phỉ Nhi thích !"

      -----------
      P/s: Có chít chít mà ko có ba ba.... hắc hắc! Uibợn Lạc iu MM quớ!
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 25.2 Cha Con Quân Nhân Ra Trận.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Người bạn Mỗ Mỗ rất mệt mỏi mà lướt quacô bé giống như tiểu hoa si này, ôm con gà con của mình rồi tới góc ghế sofa, leo lên xong đung đưa hai cái chân mang giày da đầu hổ.

      "Phỉ Nhi muốn ngồi cùng chỗ với tiểu ca ca!"

      Bạch Phỉ Nhi quan tâm Bạch Văn Tiếnđang ngăn trở mình nhào đầu về phía Cận MỗMỗ, giống như viên đạo đạn mật ngọt ngàobắn về phía Mỗ Mỗ.

      Cận Mỗ Mỗ mặc kệ bé, mạch tự mìnhchơi đùa với con gà con lông vàng của mình.

      "Tiểu ca ca kéo Phỉ Nhi cái nga!" Bạch PhỉNhi ra sức leo lên phía , nhưng luôn là leo đến nửa trượt xuống dưới.

      "Ngu ngốc!" Mỗ Mỗ liếc mắt, nhưng vẫn duỗi tay muốn kéo bé lên.

      Kết quả, ngược lại là ngay cả bản thân mình cũng bị kéo xuống, như quả bóng cao su lăn vòng mặt thảm mềm mại.

      Cận Tử Kỳ lo lắng cất bước lên, nhưng bịTống Kỳ Diễn kéo lại, ở bên tai thấp giọng : "Con trẻ chơi đùa, em là người lớn qua làm gì?"

      Quả nhiên, Tống Kỳ Diễn vừa dứt lời, bên kia Bạch Phỉ Nhi ra sức kéo Cận Mỗ Mỗ lên: "Tiểu ca ca, có đau hay ? Đến đây, Phỉ Nhi gọi xem cho !"

      Bạch Phỉ Nhi đem vẻ mặt tình nguyệncủa Mỗ Mỗ dẫn đến trước mặt Bạch Tang Tang,đẩy đẩy vào trong lòng Bạch Tang Tang: " ơi! Tiểu ca ca ngã xuống rồi, giúp tiểu ca ca thổimột chút!"

      Bạch Tang Tang qua lần trước sau khi bị bổnhào bánh ngọt, đối với đứa bé Cận Mỗ Mỗ này hảo cảm là con số , thậm chí bởi vì nó là con của tình địch mình người giành đượcngười đàn ông mà mình muốn truy đuổi, thế nên lại càng chán ghét đến cực điểm.

      Giờ phút này Bạch Phỉ Nhi đem Mỗ Mỗ đẩy tới trong lòng ngực mình, Bạch Tang Tang ngại vìđám người Tống Chi Nhậm có mặt nên tiện phát tác.

      Mạnh mẽ thoáng chút ý cười, Bạch Tang Tang thực đỡ lấy Cận Mỗ Mỗ, cũng dấu vết mà đẩy nó cách xa ngực của mình.

      "Phỉ Nhi, tiểu ca ca muốn cùng ba mẹ chung chỗ, con đừng náo loạn tiểu ca ca."

      " sao sao, Phỉ Nhi thích tiểu ca ca, muốn cùng với tiểu ca ca cùng nhau chơi đùa!"

      Bạch Phỉ Nhi dứt khoát khóc gào lên, nắm bàn tay bé của Cận Mỗ Mỗ chịu buông.

      Đôi mắt gian xảo của Cận Mỗ Mỗ xoay chuyển,Bạch Tang Tang trực giác có chuyện tốt, trong lòng khỏi bắt đầu đề phòng.

      "Ầm ĩ chết, cậu lại khóc tớ liền chơi vớicậu !" Mỗ Mỗ thể nhẫn nại mà đối với Bạch Phỉ Nhi hô lên tiếng.

      Trong phút chốc, Bạch Phỉ Nhi lập tức nín khóc mỉm cười, nhưng lại ôm Mỗ Mỗ đến ghếsofa bên cạnh Bạch Tang Tang leo lên.

      "Tiểu ca ca, chúng ta ngồi ở chỗ này, để cho gọt táo cho chúng ta ăn có được hay ?"

      xong, Bạch Phỉ Nhi liền chuyển sang BạchTang Tang sắc mặt thế nào đẹp mắt,chỉ vào đĩa trái cây khay trà nước quanh co: " , Phỉ Nhi và tiểu ca ca muốn ăn táo nha, gọt cho chúng con ăn!"

      Cận Mỗ Mỗ nhu thuận ngồi ở chỗ đó, cúi đầu,đối với việc có ăn táo hay căn bản khôngđể ý.

      Bạch Tang Tang quét mắt liếc nhìn Cận Mỗ Mỗ, cái đứa trẻ hư này biết lại nghĩ ra cái chủ ý xấu xa gì!

      Mà ở bên Tống Nhiễm Cầm vừa nghe đứa muốn ăn táo, ngay lập tức đem dao gọt trái cây đưa cho Bạch Tang Tang, khuôn mặt từ ái: "Nhìn đứa này đáng , Tang Tang a, nhanh chóng gọt hai quả cho chúng ăn ."

      Bạch Tang Tang nhìn thấy Tống Nhiễm Cầm nhiệt tình, bàn tay cầm quả táo kéo căng, trong lòng khinh bỉ Tống Nhiễm Cầm loại nhà giàumới nổi này, mặt lại lễ phép gật đầu mang theo ý cười: "Cám ơn phu nhân."

      "Tang Tang lời này thôi , chúng ta cũng nhanh trở thành người nhà, như thế nào còn khách khí như vậy!"

      Tống Nhiễm Cầm tự mình xong mày mắt đều cười tươi rạng rỡ, che miệng mình khanhkhách cười.

      Trong mắt Bạch Tang Tang chợt loé qua chán ghét, nhưng vẫn như có chuyện gìxảy ra mà trả lời: "Phu nhân chê cười rồi, Tang Tang vẫn chưa có phúc khí này để có thể vào Tống gia, ngài , Tống lão?"

      Bạch Tang Tang vội vã liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, sau đó lập tức nhìn Tống Chi Nhậm thậttình hiểu chuyện gì cười cười.

      Tống Chi Nhậm lúng túng quay lại cười khẽ, biết nên đáp lại như thế nào, Bạch VănTiến liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, hừ tiếng,nghĩ đến Tống Kỳ Diễn này chính là người dựtuyển làm cháu rể thế nào cũng hàilòng.

      Tống Nhiễm Cầm nghe Bạch Tang Tang từ chốimà như thế nào cũng hài lòng, thu lạinụ cười nghiêm túc : "Tang Tang à, cháucũng cùng A Phong nhà chúng ta như vợ chồng thực , gả cho A Phong nhà ta chẳng lẽ còn muốn cùng người khác kết hôn hay sao?"

      Lời này vừa ra, sắc mặt Bạch Văn Tiến cũng thay đổi, giống như là thẹn quá hoá giận, trừngBạch Tang Tang cái, dường như ý tứ ở bên trong chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Bạch Tang Tang ngấm ngầm chịu đựng hơi,cười : "Phu nhân quá lời, Tang Tang quên kiện kia."

      "Quên? Vậy làm sao có thể quên?" Tống NhiễmCầm nhất thời nóng nảy, vất vả bày ra chuyện tại sao có thể quên?

      nhịn mưu lớn loạn, Tống NhiễmCầm cố gắng bình phục tâm tình, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tang Tang, mạnh mẽ kéo mộtcái tay của Bạch Tang Tang qua sau đó đemchiếc nhẫn ngón tay mình lồng vào ngón ápút của .

      Bạch Tang Tang nhướng mày, muốn tháoxuống, nhưng Tống Nhiễm Cầm vội vàng ngănlại: "Tang Tang a, đây là của mẹ dì truyền cho dì, coi như là đưa cho cháu quà ra mắt, cháu sẽkhông ghét bỏ chứ?"

      Bạch Tang Tang rất muốn hướng về phía bà thô lỗ quê mùa phá hư chuyện của rống tomột câu: đúng vậy, tôi chính là ghét bỏ chiếcnhẫn của bà, ghét bỏ con trai của bà, nếu khôngphải là do bà làm hư kế hoạch của tôi, tôi đếnmức mang bộ dáng như vậy tìm ông nội ra mặtsao?

      Nhưng trình độ Bạch Tang Tang cực cao làm sao biết nặng hô to gọi như vậy?

      cố gắng mà từ trong tay Tống Nhiễm Cầmrút tay của mình về, khô khốc mà cười theo, vừađem chiếc nhẫn kia cởi xuống thả vào khaytrà, vừa cầm trái cây và dao, "Phu nhân, hônnhân đại phải là do tôi quyết định ."

      Sau đó, nhìn tới vẻ mặt Tống NhiễmCầm, mạch bắt đầu gọt quả táo.

      Tống Nhiễm Cầm vừa nghe những lời này xongtinh thần lập tức giống như đánh máu gà, lạingồi xuống bên cạnh Tống Chi Nhậm, vừa mong chờ vừa thương lượng: "Tang Tang hôn nhân đại nghe theo trưởng bối, hôm nay Bạchlão vừa đúng lúc ở chỗ này, cha, người xem..."

      Bạch Tang Tang nghe lời này, sửng sốt đem quả táo trong tay nạo xuống góc.

      Tống Nhiễm Cầm này rốt cuộc là khờ hay là bà ấy cố ý giả ngu giả khờ, chết như thế nàocũng bắt lấy buông?

      Bên kia Tống Kỳ Diễn cùng Cận Tử Kỳ lại xemnáo nhiệt thấy có chút hăng say.

      Lúc này Tống Nhiễm Cầm chính là cắn BạchTang Tang chịu thả rồi!

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, khỏi lo lắng thay cho tương lai Kiều Niệm Chiêu, có lẽ càngnên có điểm nhìn có chút hả hê.

      Tiết mục chó cắn chó này vốn so với gậy đánh uyên ương càng ngoạn mục đẹp mắt đặc sắcnhiều lắm!

      Khóe mắt Bạch Văn Tiến co rút mãnh liệt, lạiliếc nhìn Bạch Tang Tang cúi đầu gọt táo——

      Bảo mày làm được việc chưa tới mà bại có thừa, tại tốt rồi, bị thuốc cao bôi da chó dính vào!

      Nghĩ đến gần đây trong vòng luẩn quẩn chơi đùa truyền về vụ tai tiếng cháu của mình bò lên giường của cháu ngoại Tống gia, Bạch Văn Tiến liền bình tĩnh chẳng được, người tuổi cũng cao, là chưa từng bị mất mặt như vậy.

      Nếu phải Bạch Triển Minh van cầu ông ra mặt đến Tống gia đòi chuyện, ông muốn kéo dài ở tại trong nhà ra khỏi cửa!

      Thấy cháu của mình vừa ý Tống Kỳ Diễn,Bạch Văn Tiến chỉ có thể dùng hai chữ hìnhdung, chết cha!

      Nếu mà lấy nhị thế tổ như vậy vào Bạch gia làm con rể, đoán chừng ông ba lần ra máu năm lần vào phòng cấp cứu.

      Ngay cả cha của mình cũng để vào mắt,huống chi ông đây chỉ là ông nội bên nhà ?

      Trong lòng Bạch Văn Tiến quanh co, mặtlại vẫn như Thái Sơn băng vu trước mắt mà bất động thanh sắc, nhếch mày liếc nhìn vẻ mặt tha thiết của Tống Nhiễm Cầm, ngay sau đó lập tứcnhớ đến vị cháu ngoại trai kia của Tống gia.

      Liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ ngồichung chỗ, trong lòng tiến hành phen so sánh.

      Dường như cùng vị nhị thế tổ này mà so sánh, người gọi Tô Hành Phong kia cũng coi như lọtvào trong mắt ông.

      Hơn nữa chuyện kia cùng cháu của mình bị truyền ồn ào huyên náo trong khắp thànhphố này thậm chí còn thành phố chung quanh, chỉ sợ cũng có thế gia vọng tộc nào lớn như Tống gia hoặc là Bạch gia nguyện ý cưới cháu ông kiểu con như xuất giá.

      Huống chi, Tô Hành Phong cũng coi như là hậu sinh vãn bối do Tống Chi Nhậm những năm qua tự mình dạy dỗ, mặc dù có Tống Kỳ Diễn đứa con trai này vào, nhưng sau này Tống Chi Nhậmcũng quá bạc đãi vị cháu ngoại nàycủa mình.

      Trong lòng Bạch Văn Tiến hơn thiệt cân nhắcmột phen, có chút nhận xét, trầm ngâm lát, mới nhìn Tống Nhiễm Cầm : "Bất quá tôinghe lệnh công tử dường như cùng Nhị tiểuthư Cận gia đính hôn rồi phải ?"

      Tống Nhiễm Cầm cũng biết nhìn mặt mà chuyện, nhìn ra Bạch Văn Tiến có chút dao động như vậy, liên tục ngừng phủ nhận:"Bạch lão chi vậy, con trẻ nhà nào cũng hayđùa giỡn, kể, kể!"

      "Nhiễm Cầm, đừng nhiều được hay , đổi cho Bạch lão chén trà nóng!"

      Tống Chi Nhậm đè thấp luồng thanh tráchmóc Tống Nhiễm Cầm, muốn mượn việc nàyngăn cản Tống Nhiễm Cầm nhiều.

      Tống Nhiễm Cầm bất mãn Tống Chi Nhậm ngăntrở mình cùng thông gia tương lai chuyện trò, nhưng có cách nào khác.

      Ngẫm lại pha ly trà cho thông gia nhà mình coi như là mánh khoé để lấy lòng, lập tức vui tươi hớn hở bưng chén trà .

      "Bạch lão, lời của tiểu nữ ông chớ có cho làthật, nó chỉ thích bậy tám đạo."

      Bạch Văn Tiến lại ha ha khoát tay, "Tôi lại cảmthấy lệnh thiên kim ra hợp lý, hônnhân đại vẫn là phải xem ý tứ trưởng bối, trẻcon chính mình hiểu chuyện, tại sao có thể tư định cả đời đây?"

      Khóe miệng Tống Chi Nhậm khẽ co rút, nhưng chỉ có thể cười làm lành: "Bạch lão cũng sai. . . . . ."

      Bạch Tang Tang mặc dù gọt táo, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng nghe bọn họ chuyện.

      Phát ông nội của mình thậm chí có ýnghiêng về phía Tống Nhiễm Cầm, khỏinóng lòng sốt ruột lên.

      Vừa muốn gì, Bạch Phỉ Nhi ở bên cạnh lại thúc giục: " , táo của Phỉ Nhi và tiểu ca ca đâu?"

      Có chút kịp nhìn lại, Bạch Tang Tang chỉ đành phải đem quả táo tay trong giao vào tay Bạch Phỉ Nhi, Bạch Phỉ Nhi lập tức xoay người giống như lấy lòng mà đưa cho Cận Mỗ Mỗ: "Tiểu ca ca ăn!"

      Khóe mắt Bạch Tang Tang khẽ động, lại chỉ có thể tiếp tục gọt quả táo thứ hai cho Bạch Phỉ Nhi chớp mắt chờ đợi.

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy Bạch Phỉ Nhi mềm mỏng dịu dàng mà dụ dỗ con trai mình, mà bộ dạngcon trai mình lại lề mề cởi mở, chọc nhẹthắt lưng người đàn ông bên cạnh, giọng : "Mỗ Mỗ có thể sớm hay nhỉ?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn qua bộ dạng con nhà mìnhcó sức quyến rũ phi phàm, đuôi lông mày nhảylên, khó nén vẻ đắc ý: " sớm sớm, đó chỉ có thể con trai chúng ta có bản lãnh, điểm này ngược lại di truyền từ ."

      Nghe xong lời này, Cận Tử Kỳ liền quay đầu lạitheo dõi , mang dáng vẻ dò xét.

      Tống Kỳ Diễn bị nhìn nên có chút được tự nhiên, thấp giọng hỏi: "Nhìn làm gì?"

      "Em hỏi vấn đề, hãy thành trảlời em."

      "Vấn đề gì?" Tống Kỳ Diễn bị Cận Tử Kỳ hỏikhông hiểu ra sao.

      Cận Tử Kỳ lướt qua xung quanh vòng, nhìn thấy ai chú ý bên này, ghé sát vào lỗ tai giọng hỏi: " trước kia có phải từng trải qua rất nhiều bạn , còn từng rấtnhiều lần. . . . .ứ ừ ?"

      Tống Kỳ Diễn vừa nghe xong lời này cũng biết là yên bình trước bão táp, mới ý thức được tớichính mình đắc ý quá mức mà sai, vội vàngnhào qua ôm lấy Cận Tử Kỳ dụ dỗ : "Làmsao có thể?"

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhướng lên, ràng là thái độ tin.

      Tống Kỳ Diễn ngừng cố gắng: " làm sao quan hệ nam nữ bừa bãi, em là người phụnữ đầu tiên của , cũng là người cuối cùng,bốn năm trước em phá huỷ trong trắng của , nếu em tin chúng ta trở về tìm xem lại cái bàn kia!"

      Nghe càng càng thái quá, gương mặtCận Tử Kỳ như bị phỏng, nhịn được đưatay che lấy đôi môi mỏng mềm của .

      Tống Kỳ Diễn nhìn thấy mặt có chút hồng hồng, thầm cười cười, ngay sau đó ôm vào trong lòng ngực mình.

      Mà bên kia Bạch Tang Tang lại gọt xong quảtáo, khi đưa cho Bạch Phỉ Nhi quên vuốt ve mặt cháu mình: "Tới đây, gọt xong rồi, ăn từ từ!"

      Hai bàn tay bé của Bạch Phỉ nhi cầm lấy quả táo hơi để sát vào Cận Mỗ Mỗ vẫn chưacắn lấy quả táo, dùng giọng tự cho là rất tại bên tai Mỗ Mỗ len lén : "Tiểu ca ca, chúkia là ba ba của sao?"

      Cận Mỗ Mỗ theo phương hướng Bạch Phỉ Nhichỉ nhìn thấy Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễntựa sát vào nhau ngồi chung chỗ.

      Gật đầu cái, chứng tỏ công nhận mà "Ừ" tiếng.

      Sau đó đem quả táo gọt vỏ đặt ở miệng cắn cái.

      Cái miệng nhắn của Bạch Phỉ Nhi cười toe toét, tiếp tục : "Vậy để cho chú đó làm chồngcủa Phỉ Nhi được hay ? Như vậyPhỉ Nhi có thể mỗi ngày nhìn thấy tiểu ca ca rồi!"

      Mỗ Mỗ nhíu hàng lông mày rậm lên,nghiêng đầu ngó khuôn mặt bé béo mập của Bạch Phỉ Nhi: "Mỗ Mỗ có mẹ!"

      Bạch Phỉ Nhi nặng nề gật đầu cái, "Phỉ Nhi biết a, nhưng mà nếu tiểu ca ca có thêm mẹ, phải là có nhiều người đối với tiểu ca ca tốt hơn sao? Với lại, Phỉ Nhi biết thíchba ba của tiểu ca ca!"

      Bạch Phỉ Nhi trước đó ở trong nhà từng thấyBạch Tang Tang cầm ảnh của Tống Kỳ Diễn, lạitừ trong câu chuyện của người lớn nghe được chút gì đó, mặc dù phần lớn đa số đều nghe hiểu, nhưng vẫn bắt được trọng điểm ——

      mình rất thích ba ba của nhà tiểu ca ca đây!

      Cận Mỗ Mỗ thoáng nhìn vẻ mặt mong đợi của Bạch Phỉ Nhi chút, lại ngẩng đầu nhìn sang Bạch Tang Tang.

      Vừa vặn Bạch Tang Tang cũng xoay đầu lại,nhìn thấy Mỗ Mỗ nhìn mình chằm chằm chớp mắt, cho dù trong lòng thích, nhưngtrên mặt vẫn là kéo ra nụ cười hòa ái: "Quảtáo ăn ngon ?"

      Cận Mỗ Mỗ nhìn Bạch Tang Tang tươi cườirạng rỡ, Kỳ Kỳ Mỗ Mỗ, bởi vì Kỳ Kỳ là mẹ của Mỗ Mỗ, mà dì Bạch kia cũng muốn làm mẹ của mình, điều này về sau lại là mẹ, nhưng chínhlà mẹ ghẻ đây mà?

      Bạch Tang Tang thậm chí biết chuyện phát sinh như thế nào, Cận Mỗ Mỗ đột nhiên từtrên ghế sofa nhảy lên, quả táo bị cắn qua miếng cứ như vậy đập vào mặt.

      Bạch Tang Tang tránh né kịp, bị quả táo cứng rắn kia đập trúng mạnh vào bên trái gương mặt, đau đớn nóng rát truyền đến, sau đó, lại là ngụm bã táo phun lên đầu của .

      chờ hiểu rốt cuộc là chuyện gì đangxảy ra, bên kia Cận Mỗ Mỗ cũng chỉ về phía khóc lớn lên.

      "Mẹ ghẻ, mẹ ghẻ muốn cho Mỗ Mỗ ăn quả táo độc rồi! Mẹ ghẻ muốn cho Mỗ Mỗ ăn quả táo độc rồi!"

      Hầu như mọi người cả phòng khách ngờtới phát sinh màn như vậy, Cận Mỗ Mỗ khóc đến thở ra hơi, giận chỉ vào Bạch Tang Tang chuyện gì mà tố cáo: "Mẹghẻ, hoàng hậu ác độc nham hiểm, muốn hại tiểu vương tử!"

      Cận Tử Kỳ nhìn lên thấy ổn đứng dậychạy tới, đem Cận Mỗ Mỗ khóc đến thương tâmkéo vào trong ngực, dịu dàng mà an ủi, chân mày lại nhíu lên nhìn về phía Bạch Tang Tang phủi bã táo đầu.

      "Bạch tiểu thư, có chuyện gì hướng về phíangười lớn chúng tôi, ăn hiếp đứa bé coi là cái gì?"

      Tống Kỳ Diễn đứng ở bên cạnh Cận Tử Kỳ, mắtlạnh liếc nhìn Bạch Tang Tang bằng nửa con mắt ngồi ở chỗ kia sững sờ sững sốt.

      Trong lòng Bạch Tang Tang cũng uất ức đượcngay, làm gì nó đâu, phải là gọt táo thôi sao?

      Có người nào khi dễ người khác như vậy ?

      Bạch Tang Tang nhìn nhà ba người đứng chung chỗ, lửa giận trong lòng cũng càngbùng nổ tràn đầy, đảo mắt lại nhìn thấy mìnhtrên cửa sổ thủy tinh, gò má bên trái sưnglên.

      Lòng thích cái đẹp mọi người đều có.

      Huống chi là Bạch Tang Tang loại người này mới ra cửa phải dùng mười mấy loại dungdịch bảo vệ da mặt dành cho phụ nữ.

      Nhìn thấy mặt của mình bị nện thành đầu heo, Bạch Tang Tang rốt cuộc ức chế đượcmà tức giận, bỗng nhiên đứng dậy, cũng quan tâm Bạch Văn Tiến còn ngồi ở chỗ đó, cầm túi xoay người khí thế hung hăng mà rời .

      "Đứa này. . . . . ."

      Bạch Văn Tiến nghĩ tới Bạch Tang Tangthế nhưng lại thất thố như vậy, nét mặt già nua khỏi có chút nhịn được.

      "Tống lão, vậy chúng tôi cũng quấy rầy,lần sau có thời gian rãnh rỗi cùng nhau uống trà."

      Chỉ có thể cùng Tống Chi Nhậm vội vã cáo từ,sau đó chuẩn bị mang theo cháu cố rời .

      Tống Chi Nhậm nóng lòng mong muốn đưa ôngPhật to lớn này sớm chút, dường nhưmuốn thân thiết gần gũi với cháu trai của mìnhhơn.

      "Vậy Bạch lão đường cẩn thận, tôi bảoMẫn Tranh đưa các vị ra ngoài!"

      xong, Tống Chi Nhậm lại quay sang HànMẫn Tranh bên cạnh đứng yên dặn dò: "Cònkhông mau bế tiểu tiểu thư ra ngoài!"

      Lời này nghe vào trong tai Bạch Văn Tiến như thế nào đều thể tiếp thụ, điều này giống như Tống lão đầu chỉ ước gì bọn họ mau.

      Nhưng mặt Bạch Văn Tiến cũng tiệnbởi vì câu đầu tiên mà xé rách mặt ra, chỉ cóthể làm bộ nghe thấy, chống quải trượngđứng dậy, mới vừa bước lên phía trước mộtbước, dưới chân lại đột nhiên đạp lên đốnggì đó trắng trơn.

      "Bạch lão!" Tống Chi Nhậm muốn đỡ, nhưng mà bản thân mình đứng dậy cũng có chút chao đảo.

      Bên cạnh người giúp việc kịp đưa tay dìu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Văn Tiến lảo đảo cái, quải trượng trong tay văng ,cả người trượt té nằm mặt thảm.

      Tấm thảm trải sàn dầy mặt đất làm tổn thương xương cốt khi té ngã, nhưng ngượclại ông ngồi lên đống nhầy nhụa trắngtrơn, khiến cho cơ mặt Bạch Văn Tiến co rút mãnh liệt, khi ông ngửi thấy được trận mùi hôi thối.

      "Líu ríu..." Bên chân là chú gà con lông vàng lắc cái đầu mang đôi mắt như hạt đậuxanh theo dõi ông.

      Bạch Văn Tiến nhắm mắt lại, cố đè xuống cảm giác buồn nôn trong lòng, ở bên cạnh có tiếngngười muốn tiến lên dìu đỡ, vội vàng quát mộttiếng bảo ngưng lại: " cần đỡ tôi, tôi tự mình đứng lên là được!"

      "Điều này. . . . . ." Người giúp việc khó xử mà nhìn về phía Tống Chi Nhậm.

      ngờ Tống Chi Nhậm thế nhưng lại khẽgật đầu, ngầm đồng ý cầu của Bạch Văn Tiến, đối với cảnh ngộ của Bạch Văn Tiến tràn đầy đồng cảm.

      Nhớ ngày đó, con gà con này cũng khi ở tronglòng bàn tay ông mà kéo phân.

      Hai tay Bạch Văn Tiến chống lên mặt thảm run rẩy mà đứng dậy, thân thể còng xuống lảo đảo muốn ngã, đám người giúp việc muốn tiếnlên vịn vị lão giả này, rồi lại bởi vì mệnh lệnhmới vừa rồi nên dám tùy tiện tiến lên.

      Bạch Văn Tiến hít sâu cái, chịu đựng huyệt thái dương đập thình thịch nhảy lên đau đầu,hướng Bạch Phỉ Nhi ngoắc ngoắc tay: "Phỉ Nhi, đến, cùng ông cố về nhà."

      Bạch Phỉ Nhi lưu luyến rời mà nhìngương mặt Cận Mỗ Mỗ khóc như hoa rơi, từng bước lại quay đầu mà đến bên cạnhBạch Văn Tiến.

      Trước khi rời , hướng Cận Mỗ Mỗ to: "Tiểu ca ca, lần sau Phỉ Nhi lại tới tìm chơinha!"

      Tống Chi Nhậm nghe xong trong lòng thầmtrả lời, cháu muốn đến, sợ là ông cố của cháu cả đời đều đối với nơi này có ám ảnh rồi!

      Bạch Văn Tiến năng mạnh mẽ cự tuyệt Hàn Mẫn Tranh giúp đỡ, biết là do tức giậnhay là té đau mà tay run rẩy dắt bàn tay mềmmại bé của cháu cố đến cửa chínhphòng khách.

      Dưới ánh sáng sáng ngời, tất cả mọi người nhìn thấy mặt thảm lông dê có đống phânvàng do con gà con bài tiết.

      Tựa như vì nghiệm chứng suy đoán nào đó tronglòng, mọi người lại rối rít nhìn về phía Bạch Văn Tiến, tầm mắt cũng phản ứng theo bản năng mà dời về phía cái mông của ông, quả nhiên, chiếc quần màu tối kiểu trang phục Tôn TrungSơn dính đầy phân gà màu vàng.

      Nhưng Bạch Văn Tiến vẫn kiên trì dắt tay cháu cố ra khỏi phòng khách.

      Nhìn vẻ mặt như có chút tiêu điều mang theomột bóng dáng nho chậm rãi biến mất trongtầm mắt của mọi người.

      Chẳng qua là ngoài cửa phòng khách còn loáng thoáng truyền đến giọng ngây ngô của BạchPhỉ Nhi ——

      "Ông cố, ông là thúi nga!"

      "Ông cố, phải là ông đánh rắm rồi nha?"

      "Ai nha, ông cố, cái mông ông như thế nàocó cứt cứt?"

      "Ông cố, ông ị rồi nga? !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :