1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 19.2 Hai Trăm Nghìn, Tháo Mặt NạCủa Xuống!

      Editor: tamthuonglac

      Cảm nhận được thân thể Tống Kỳ Diễn khe khẽ chấn động, Cận Tử Kỳ giống như đứa đùadai tinh quái được như ý mà cong lên khóe môi.

      Giờ phút này tựa vào trong ngực TốngKỳ Diễn, chỉ có đôi mắt là lộ ra ở bên ngoài.

      Ánh mắt lơ đãng liếc về phía khác.

      Lướt qua đầu vai Tống Kỳ Diễn, lướt qua đám người, lại bỗng dưng ngắm vào đôi conngươi màu nâu đồng.

      Cảm giác tựa như đứa trẻ bướng bỉnh làmchuyện xấu bị người lớn bắt được tại chỗ, thầnsắc Cận Tử Kỳ ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lạikhó khăn lắm mới dời mắt chỗ khác, theobước nhảy mà xoay tròn, đem đôi con ngươimàu nâu đồng kia bỏ rơi sau đầu.

      Tần Viễn chẳng biết lúc nào đứng ở bên cạnhbiên sàn nhảy, mang đôi mắt vội vã bức ngườixuyên thẳng qua những người khác trong sànnhảy bắn về phía người con trong ngực TốngKỳ Diễn.

      Bàn tay cắm ở trong túi quần chậm rãi siếtchặt, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau,nắm tay từ từ trở nên cứng ngắc.

      Tống Kỳ Diễn xoay người lập tức thấy đượcTần Viễn đứng ở bên biên sàn nhảy xem mọingười khiêu vũ, hiển nhiên cũng phát chỗ ánh mắt Tần Viễn dừng lại, đúng là người ở trong ngực của mình.

      —— chẳng lẽ cậu ta nhìn ra rồi chút gì đó rồisao?

      Con ngươi đen híp lại, trong nội tâm thêm vài phần tính toán, bàn tay nắm ngang eo Cận Tử Kỳ càng siết chặt.

      Tròng mắt nhìn đầu người trong ngực mình, nhưng tâm tư mơ hồ thêm mấy phầncảm giác khổ sở lạ lùng, khi nào phải trở nên khiếp đảm như vậy, lại phải dè dặt trốn tránh người kia?

      từ thủ đoạn nào mà muốn ngăn cản bọn họ gặp mặt nhau, chính là vì phòng ngừa ngườikia đánh thức ký ức ngủ say bấy lâu của .

      là tiểu nhân, vô sỉ mặt dạn mày dày giả mạo người kia trong ký ức của , vậy thếnào?

      Nếu Tần Viễn thể đứng ở bên cạnh nữa, như vậy lý do trông chừng lại có lỗigì?

      Tống Kỳ Diễn giơ tay lên ấn đầu của giam giữ vào trong ngực của mình, bản thân cũng cúi đầu vùi vào mái tóc thơm ngát của .

      —— cho em biết tất cả chân tướng,nhưng phải là bây giờ, Cận Tử Kỳ, khôngphải ngay trước mặt Tần Viễn. Nếu quên mất, vậy hãy hoàn toàn ném cậu ta ra khỏi thế giới của em .

      "Có phải là thoải mái hay ?" Khi Cận Tử Kỳ ở trong ngực hơi ngẩng mặt lên,ân cần mà hỏi thăm.

      Kể từ sau khi cự tuyệt Viên Qua, Tống KỳDiễn vẫn có gì đó là lạ, làm người ta bất an.

      Tống Kỳ Diễn lại hơi híp mắt, gương mặt trằn trọc trong tóc của , bộ dáng có chút saykhướt, giọng trầm thấp lộ ra men say: "Mớivừa rồi uống nhiều rượu, dường như có chútsay."

      Cận Tử Kỳ thấy thoải mái, lạitheo lời của tiếp: "Vậy qua bênkia nghỉ ngơi chút."

      xong thoáng lui ra khỏi vòng tay của Tống Kỳ Diễn, lập tức muốn lôi kéo đếnđúng phương hướng Tần Viễn đứng.

      Tống Kỳ Diễn phát bóng trắng bên kia, vội vàng ngừng kéo lấy Cận Tử Kỳ, " có uống say."

      Bàn tay kia khoác lên cổ tay truyền đến nhiệtđộ nóng bỏng, giữa lúc vẫn chưa mở miệng, tới trước mặt , nghiêng người đặt xuống hàng mi của nụ hôn, giống như hồ điệp xẹt qua nhụy hoa.

      " chỉ muốn khiêu vũ với em." Giọng nóitrầm khàn lộ ra thâm tình khó nén.

      Cận Tử Kỳ nhìn lại trong con ngươi đen của hắnlong lanh sóng nước phiếm động, suy tư về tính chân thực trong lời của , hồi lâu sau,khóe môi mới cong lên, đưa tay, chủ động vòngở hông của đem mặt dựa vào đầu vai của .

      Bọn họ ở trong sàn nhảy nhàng đung đưa,cũng khác những người khiêu vũ ở chung quanh.

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn vẫn chú ý đến động tĩnhcủa Tần Viễn ở bên kia.

      Sau đó nhìn thấy có nữ khách mời chủ động đếnchỗ Tần Viễn mời nhảy, mà Tần Viễn lại ngoàidự đoán đón nhận lời mời.

      Khóe miệng chứa nụ cười nhạt mangbạn vào sàn nhảy, vào lúc chuyển động bướcnhảy, cũng có gì khác thường, tựa nhưcòn có thể từ cánh môi của khẽ nhúcnhích nhìn ra ta tán gẫu.

      Thế nhưng, Tống Kỳ Diễn lại có thể lờ mờ cảmgiác được ánh mắt Tần Viễn vẫn như cũ như cónhư chuyển sang về phía bọn họ bên này.

      Dừng ở người Cận Tử Kỳ.

      Tần Viễn nhìn như ôn nhuận vô hại, kì thựcgiống như con sư tử hùng mạnh ngủ đông, tùy thời đều chuẩn bị phát động công kích.

      Nếu ta ôn văn nho nhã như vậy, làmsao có thể có đất đặt chân sống yên ổn ở bữatiệc toàn là ngươi lừa ta gạt thương trường?

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn càng u ám, chút cũng nghi ngờ, khi khúc nhạc kết thúc,Tần Viễn phải thẳng tới đây.

      khi xác định mục tiêu, nhất định dùng mọi thủ đoạn mánh khoé để đạt được.

      Về điểm này, Tần Viễn và rất giốngnhau, bất quá biết đâu chừng cũng là có cùngmáu huyết tình thân thủ túc.

      Cho nên, việc Tần Viễn tận mắt nhìn thấy mặt của Cận Tử Kỳ, sợ là chuyện sớm haymuộn thôi.

      "Kỳ Diễn, có thể trao đổi bạn nhảy với cậu mộtchút ?"

      Sau lưng đột nhiên vang lên giọng dịu dàng ôn nhuận khiến cho Cận Tử Kỳ vốn tựa vào trong ngực Tống Kỳ Diễn nhịnđược mà quay đầu.

      Chẳng qua, tay của Tống Kỳ Diễn đè cái ót của xuống, ngăn cản quay đầu lại.

      Nhưng vẫn có thể nhận ra được sau lưng cóngười đến gần, cúi đầu nghiêng mắt nhìn qua, thậm chí có thể nhìn thấy đôi giày da màunâu, còn có ống quần tây trang màu trắng.

      Bàn tay của Tống Kỳ Diễn khoác lên eo siết căng, mặt mang nụ cười nhàn nhạt: "Bàxã tương đối thẹn thùng, có thói quen cùng người xa lạ khiêu vũ, ngại quá."

      rất hay thẹn thùng xấu hổ sao?

      Cận Tử Kỳ khẽ nâng mắt lọt vào trong tầm mắtchính là đường cong của chiếc cằm kiên nghịcủa Tống Kỳ Diễn, sau đó bên tai nghe đượcgiọng ôn hòa mang ý cười: " sao, chẳng qua là khiêu vũ mà thôi, Kỳ Diễn cậu làmviệc quá cẩn thận."

      Sau lưng người nọ có ý hề đạt mục đích thề bỏ qua, hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhăn lại, vừa định mở miệng, bên người lại vang lên giọng nam lười biếng quen thuộc, là Doãn Lịch.

      "Các người cũng chơi trò trao đổi bạn , tại sao có thể thiếu tôi chứ?"

      Cận Tử Kỳ tựa vào trong ngực Tống Kỳ Diễn cũng có thể nhìn thấy Doãn Lịch ngoàicười nhưng trong cười mà tới gần nơi này, mà trong tay của cũng dắt tay dáng dấp ngọt ngào, vẻ mặt của nữ khách mời đầy ngượng ngùng.

      Những người đàn ông ưu tú như vậy tụ họp lại cùng chỗ, có nữ khách mời nào phản đối việc trao đổi bạn nhảy.

      Khóe miệng Tống Kỳ Diễn lộ ra nụ cười,nhàn nhạt, "Nếu như vậy, thế phiền anhchiếu cố vợ tôi nhiều rồi."

      Hầu như vừa dứt lời, bàn tay Tống Kỳ Diễnđang đỡ thân thể Cận Tử Kỳ buông lỏng, trướckhi hiểu được chuyện gì, chỉ cảm thấy thân thể xoay tròn vòng, váy áo bay, cảngười bị ném vào trong lồng ngực tươimát của người khác.

      "Cẩn thận chút, nếu như té bị thương rồianh bồi thường nổi." Giọng điệu ngả ngớnlẳng lơ khiến cho Cận Tử Kỳ phải ngước mắt.

      Dĩ nhiên là Doãn Lịch, cũng phải là người đàn ông xa lạ vừa rồi đứng ở sau lưng .

      "Nhìn thấy rất thất vọng sao?" Đuôi chânmày của Doãn Lịch khẽ nhếch, vẻ tươi cười bênkhóe miệng giảm.

      Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, hơi nghiêng mắt nhìnthấy Tống Kỳ Diễn tiếp nhận bạn nhảy đổiqua, dư quang khóe mắt lại liếc nhìn đến bên mặt nghiêng của người đàn ông mặc tâytrang màu trắng.

      Chẳng qua là vẫn chưa kịp nhìn kỹ, thân hìnhTống Kỳ Diễn nhoáng qua cái, lập tứcchiếm cứ cả tầm mắt của .

      Cũng thành công chặn lại phạm vi tầm nhìn mà có thể đạt được.

      Ấn tượng đối với người đàn ông kia, Cận Tử Kỳchỉ nhớ ngay cả sau gáy của ta cũng cảm thấy được dày công tu bổ tỉ mỉ.

      Hẳn là người đàn ông tinh mọi việc đềuđuổi theo hoàn mỹ thương giới.

      "Tiểu Kỳ, em có biết phân đoạn kế tiếp trongtiệc sinh nhật là gì ?" Doãn Lịch ở bên taicô nghẹ giọng hỏi.

      Tại thời điểm mở miệng, Cận Tử Kỳ phátgiác Doãn Lịch mang mình hướng ra cửa chính của sảnh tiệc.

      biết tại sao Doãn Lịch phải hỏi như thế, cho dù có phân đoạn trò chơi, xưa naycũng chỉ làm người xem, mà tham dự trong đó, cho nên trước giờ cũng chưa từngquan tâm.

      Doãn Lịch nhìn vẻ mặt hơi hoang mang, ý cười ở khóe miệng càng đậm, giương mắt quétnhìn những người khác trong sàn nhảy, kê sát vào tai nhấn từng chữ cho hay: "Bímật, mời, nhắm, mắt!"

      Khi Cận Tử Kỳ nghe thấy lời của , mũi nhọncủa ánh sáng nơi đáy mắt thoáng qua ,mà vũ khúc gần đến phần kết thúc.

      Khi tất cả mọi người bắt đầu lục tục lui ra sànnhảy, Doãn Lịch lại nhàng buông bờ eo của ra, bắt đầu túm lấy cổ tay của lập tức đixuyên qua đám người.

      "A Lịch. . . . . ." Cận Tử Kỳ kinh ngạc quá nhiều bất an, quay đầu lại nhìn về phía vị trí TốngKỳ Diễn.

      Là trước đó Tống Kỳ Diễn ngầm cho phép Doãn Lịch hành động như vậy sao?

      Vậy mà, trong đám người hỗn loạn ngăn che tầm mắt của , khiến tìm được bóng dáng cao ngất quen thuộc ở loanh quanh.

      Cận Tử Kỳ bị Doãn Lịch lôi kéo rất nhanh đãchạy ra cửa, xung quanh vang lên tiếng hò hét của các nữ khách mời.

      Khóe mắt lơ đãng quét qua, lại nhìn thấy bóng trắng kia vội vã gì đó với bạn bên cạnh,sau đó bỏ lại bạn nhảy rồi đuổi theo phương hướng của bọn họ bên này.

      Chẳng qua vẫn chưa đuổi theo được mấy bước, bóng dáng màu rượu đỏ khác chặn lạiđường của .

      Hầu như chỉ liếc mắt cái nhận rađược, đó là Tống Kỳ Diễn, tay của hắnđang đặt vai của người đàn ông kia.

      Mạch suy nghĩ của Cận Tử Kỳ càng thêm hỗn loạn, hiểu những người đàn ông này vì sao phải mang bộ dáng như vậy?

      Đột nhiên, "Bộp" tiếng, cả sảnh tiệc trừ bàn của chủ tiệc toàn bộ đều rơi vào trong bóng tối.

      -------------

      Bên kia, khi Tần Viễn nhìn đến Doãn Lịch kéotay Cận Tử Kỳ, bước nhảy cũng dừng lại,giống như dự cảm được cái gì đó, ánh mắt nhìn bóng hình màu tím kia chằm chằm hề chớp mắt.

      Phát Doãn Lịch loanh quanh bên bóng dáng màu tím kia lập tức hai lờibỏ tay ra, Tần Viễn cùng bạn nhảy tiếng xinlỗi, dưới chân khẽ động, theo bản năng đuổi theo bóng dáng màu tím đó.

      Trong lòng có loại ý niệm nào đó càng ngàycàng mãnh liệt, mê hoặc thân thể di chuyểnqua chỗ bóng dáng màu tím kia.

      Chẳng qua, hai chân mới vừa bước ra, thấyđược Tống Kỳ Diễn chẳng biết từ lúc nào đãđến trước mặt .

      Thế nhưng hề nghe được bất cứ động tĩnh nào tiếng bước chân của .

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn khoác lên đầu vai , lực đạo khá lớn, nhìn vừa đau thương vừa lạnh nhạt.

      Bước chân Tần Viễn chậm lại, tĩnh lặng nghênhđón ánh mắt của Tống Kỳ Diễn.

      Trong mắt cả hai người họ đều tĩnh mịch sâu thấy đáy.

      Sau đó, ánh sáng đèn toàn hội trường chợt dậptắt, sảnh tiệc tràn ngập trong bóng tối dù đưa tay cũng thấy được năm ngón.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 19.3 Hai Trăm Nghìn, Tháo Mặt NạCủa Xuống!

      Editor: tamthuonglac

      "A Lịch, muốn dẫn em đâu vậy? Áokhoác và Tống Kỳ Diễn cũng còn ở bên trong!"

      Cửa chính sảnh tiệc bỗng nhiên bị Doãn Lịchđẩy ra, ánh sáng mãnh liệt xông vào khiến đôimắt đẹp của Cận Tử Kỳ nheo lại.

      Lực độ cổ tay trắng mịn vẫn tồn tại như cũ, tốc độ dưới chân cũng vì vậy mà chậmlại.

      Cận Tử Kỳ sau khi chần chờ, vẫn là cố gắngngăn cản Doãn Lịch lôi kéo mình lên phíatrước, "A Lịch!"

      Doãn Lịch thấy Cận Tử Kỳ phối hợp,xoay người qua nhìn vẻ mặt nghi hoặc hoang mang của , bờ môi kéo căng, " rất dàidòng, sau khi trở về cho em biết, Tống Kỳ Diễn chốc lát nữa là tới rồi."

      xong, để cho Cận Tử Kỳ cơ hội bác bỏ, vội vã lôi kéo như muốn .

      Lại nghe được ở cửa chính sảnh tiệc phía sau bọn họ, giọng nam hơi có vẻ dồn dập giống như chuyển kiếp qua vô số năm ánhsáng từ xa xa truyền đến, "Đứng lại!" Giọng nóikhàn khàn đem theo hết toàn lực.

      Cận Tử Kỳ bất ngờ ngẩng đầu nhìn qua cánh cửa xoay tròn phía trước, hầu như khi nghe được hai chữ kia bước chân lập tức dừng lại.

      Ở đại sảnh yên tĩnh, dường như có thể nghe được ràng tiếng thở dốc của người đàn ông phía sau lưng.

      Tựa hồ là phải trải qua vất vả khó khăn, xông phá tầng tầng lớp lớp các trở ngại mới đếnđược phía sau lưng của .

      Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, lại quên mất làm sao để xoay người, phát tim mình thế nhưng lại khỏi khó chịu.

      Phảng phất như có bàn tay nhéo lấy trái tim của , sức lực tàn nhẫn ngừng buộcchặt.

      Tần Viễn cúi thấp người thở gấp, nhìn sang bóng lưng màu tím dừng lại, thu lại ánh mắt sa sầm mặt chỉ tràn đầy ánh sáng.

      Làm như sợ quấy nhiễu , thả bướcchân của mình, từ từ về phía .

      Hai tay rũ xuống bên người bởi vì khoảng cáchcàng ngày càng đến gần mà chậm rãi nắmchặt.

      Cận Tử Kỳ đứng sững ở tại chỗ, nghe tiếng bước chân ở sau lưng từ từ đến gần, cũng nghethấy chính nhịp tim mình ngột ngạt nặng nề.

      Thân thể lại giống như là trúng phải loại machú, làm thế nào cũng thể di chuyển .

      ràng cũng rất tò mò, đến tột cùng là mộtngười đàn ông như thế nào, để cho Tống KỳDiễn và Doãn Lịch tìm cách ngăn cản gặpmặt, nhưng tại sao cũng tìm thấy sức lựcđể cho mình quay đầu lại.

      —— giống như ở sâu trong ký ức có loạimâu thuẫn vô hình, cự tuyệt để cho quay người lại.

      Cửa chính của sảnh phòng tiệc sát bên được mở ra, tốp năm tốp ba nam nữ trẻ tuổi đeo mặt nạ tuôn ra, loạt tiếng tiếng cười rộn rã.

      Bọn họ cũng cử hành vũ hội hóa trang, người ai cũng mặc cosplay .

      Khi Doãn Lịch nhìn đến Tần Viễn lông mày cau chặt, khoảnh khắc nhìn thấy nhóm nam nữ ngang qua trước mặt đeo mặt nạ, sắc conngươi trong mắt chợt lóe, khóe miệng bắt đầu xao động bày ra nụ cười sâu đậm hứng thú.

      tiện tay kéo người nữ sinh lại, "Ngườiđẹp, em cho mượn mặt nạ dùng chút."

      đợi nữ sinh kia kịp phản ứng, Doãn Lịchcũng tháo mặt nạ hình hồ ly màu vàng kimkia xuống trước.

      nhìn Tần Viễn từ xa đến gần, độ cong ở khóe miệng gia tăng, đuôi lông mày khẽ nhếch, thời điểm tròng mắt chuyển sang Cận TửKỳ, đưa tay, lập tức đem mặt nạ hồ ly trong tay đeo lên mặt Cận Tử Kỳ.

      Dưới mặt nạ đôi mắt màu nâu nhạt nhìn sang Doãn Lịch, hơi có mấy phần sững sờ, Doãn Lịch lại cười tiếng.

      e dè gì mà ôm vai của qua, chuyển hướng thân thể ra quay lưng với người đàn ông kia.

      "Tiên sinh, vội vội vàng vàng đuổi theo bạn người ta tha như vậy, có thể phảilà hành vi của quý ông lịch lãm nha!"

      Ánh mắt của Cận Tử Kỳ dưới mặt nhìn sang, người đàn ông kia, ta như đứng ở dưới ngọn đèn dầu suy yếu.

      Ánh đèn rực rỡ lộng lẫy của sảnh khách sạn chiếu rọi lên bộ tây trang màu trắng của người đàn ông đó, tạo nên vầng sáng vàng nhàn nhạt mái tóc nâu của , dưới mái tóc ngang trán là đôi con ngươi màu nâu thẫm thâm thuý.

      thể phủ nhận, ta thế nhưng đến mứctận cùng lại là người đàn ông tuấn nho nhã như thế.

      Làn da trắng nõn, đường nét ngũ quan tinh xảo khéo léo, góc cạnh ràng làm mất vẻ nam tính, ngay cả lọn tóc mai ở thái dương có vẻ cũng được tu bổ tỉ mỉ qua, càng lúc càng lộ ra lão luyện lưu loát.

      Bốn mắt giao nhau, Cận Tử Kỳ dường như nhìn thấy tim của mình giãy giụa kịch liệt trong lồng ngực, thể thở nổi, toàn thân cũng từ từ cứng ngắc, cảm giác cả thế giới cũng lật nghiêng lên.

      Máu thịt trong cơ thể như hoá khói đen mù mịtxuất ra ngoài, cắn nuốt lý trí của .

      Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy trận đau đầu, phủđầy cảm giác hít thở thông vọt tới ——

      "Phanh!" Cửa chính phòng yến tiệc vốn đóng chặt bị đẩy mạnh ra, cũng làm cho ánh mắt rối loạn của nhìn đôi mắt nâu sẫmkia mở lớn ra, theo tiếng động mà nhìn lại, thấy là Tống Kỳ Diễn đuổi sát theo.

      Tống Kỳ Diễn nhìn qua so với người đàn ông xa lạ này cũng cao hơn bao nhiêu, bước nhanh đến chỗ của .

      cùng Tần Viễn gặp thoáng qua nhau, vốnvẫn luôn trầm mặc Tần Viễn đột nhiên mở miệng: " ấy là ai?"

      Bước chân Tống Kỳ Diễn dừng lại chút,nghiêng đầu chống lại ánh mắt lạnh nhạt của Tần Viễn, khóe miệng chứa ý cười, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn trong trẻo lạnh lùng: "Bà xã của tôi, cậu cũng gặp qua."

      Mới vừa tiếp tục cất bước tới bên cạnh CậnTử Kỳ, nhưng bả vai bị đè lại, "Tên của côấy."

      Đôi tròng mắt đen của Tống Kỳ Diễn thẳng tắp mà nhìn Tần Viễn chằm chằm, ánh mắt ngưngtrọng phức tạp, "Thất Thất, tên của ấy gọi là Thất Thất."

      Tần Viễn nhìn sang ánh mắt thản nhiên,chân mày lại vặn chặt: "Cái gì Qi?"

      "Thất trong hai ba bốn năm sáu bảy, nếukhông cậu cho rằng là cái gì bảy?" Tống KỳDiễn nhàng mà cười .

      Tần Viễn quay đầu nhìn về phía Cận Tử Kỳ đeomặt nạ, "Lần đầu tiên gặp mặt, cũng thể liên tục đeo mặt nạ chứ?"

      Ánh mắt sáng quắc dừng chiếc mặt nạ ở mặt Cận Tử Kỳ, như muốn đốt nó thành cái hố.

      "Vì cái gì thể?" Doãn Lịch lại dẫn đầu trảlời, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn mê người, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhướng, "Chẳng lẽ biết năm nay thịnh hành vũ hội hoá trang đeo mặt nạ sao? là lạc hậu, ông chú à!"

      Sắc mặt Tần Viễn cứng đờ, nhưng khi nghe được tiếng cười khẽ của Cận Tử Kỳ lại ném tầmmắt , đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của dưới mặt nạ mỏng hơi nhếch lên, như có như khôngmột độ cong.

      tiếng cười khẽ đến nghe đượckia, lại làm cho chợt sinh ra ảo giác như gặpmây mù xanh xanh.

      Trong lòng có ý niệm chộn rộn, tùy thời đều chuẩn bị từ dưới đất chui lên.

      Mà khi Tống Kỳ Diễn chạy tới bên cạnh Cận TửKỳ, đưa lưng về phía Tần Viễn cùng Doãn Lịchđến đây trao đổi ánh mắt, ung dung thản nhiên nhướng hàng lông mày thanh tú lên, lập tức ôm lấy thân thể của Cận Tử Kỳ quay lại.

      "Tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc, rời như vậy cũng lễ phép, chúng ta vào thôi."

      Tống Kỳ Diễn đưa tay vén lại tóc mai của rơi ra lộn xộn, ngữ điệu thân mật dịu dàng , sauđó quay sang Tần Viễn còn đứng ở nơi đó gật đầu chào: "Chúng tôi vào trước."

      xong, khoác vai Cận Tử Kỳ tới phòng tiệc, từ đầu đến cuối đều nhìn lại liếc mắtđến Tần Viễn cái.

      Tần Viễn kinh ngạc đứng ở tại chỗ, hai tay nắmchặt từ từ buông ra, khớp xương cũng xanhtrắng có chút huyết sắc nào.

      Hai tay Doãn Lịch đút trong túi quần bước thanh thản lướt qua , đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn Tần Viễn: "Tần tổng, ngưỡngmộ đại danh lâu, mới vừa rồi có cùng chào hỏi tử tế, thất lễ rồi."

      " biết tôi?"

      Doãn Lịch lại thờ ơ hào phóng mà cười mộttiếng, đối với ánh mắt Tần Viễn trầm xemnhư thấy: " chung ngưỡng mộ đạidanh lâu, dĩ nhiên là biết , Tần Viễn Tần tiên sinh."

      Bên môi Tần Viễn cũng thoáng lên mộtchút ý cười yếu ớt, vui vẻ nhưng có lan ra đến đáy mắt: "Ngược lại tôi học thức kém lạchậu."

      Doãn Lịch giương mày lên, thêm gìnữa, xoay người rời .
      Tần Viễn đưa mắt nhìn bóng lưng Doãn Lịch rời , nụ cười nhàn nhạt môi vụt tắt, đường nét ràng gương mặt tuấn tú dần dần che lấp thần sắc u ám, nhưng trong đầu chợt lóe lên hình ảnh đôi mắt dưới mặt nạ kia, bờ môi củaanh mím chặt thành đường thẳng.

      Xoay người, cũng lần nữa theo trở lại phòng yến hội.

      số việc, khi nổi lên trong đầu, cũngkhông phải dừng lại là có thể dừng lại được.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 19.4 Hai Trăm Nghìn, Tháo Mặt NạCủa Xuống!


      Editor: tamthuonglac

      lần nữa trở lại sảnh tiệc Cận Tử Kỳ thànhcông đưa tới chú ý của mọi người, công lao thuộc về mặt nạ mặt.

      muốn cầm lấy , nhưng Tống Kỳ Diễn ngăn lại: "Cùng lễ phục của em rất hợp, đừng tháo xuống."

      nhìn thấy mong đợi và thích ở trong đáy mắt , lại ngượng ngùng mà thu tayvề.

      Tùy ý chọn chỗ ngồi xuống, Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên cạnh , cũng đến cùng mộtchỗ chủ bàn với Viên lão.

      " có thể qua đó, mình em sao." muốn bởi vì mình mà cho tạo phiền toái cho .

      Tống Kỳ Diễn lại vuốt khăn ăn đặt ở đùicủa , ngón tay mơn trớn lên chiếc mặt nạ màu vàng kim lạnh như băng mặt , khóe mắt quét nhìn đến chỗ chủ bàn xem thường: "Anhkhông thích phí sức lực cùng đám lão giàđàm luận."

      Cận Tử Kỳ giương môi cười cười, lập tức khuyên qua đó nữa, ăn đến bữa cơm, Tống Kỳ Diễn liên tục lấy lòng săn đón, ngay sau đó các tân khách khác ngồi cùng bàn đềunhìn qua mập mờ lại hâm mộ mà khẽ cười.

      "Ăn nhiều trái cây chút, dưỡng lại dungnhan." Tống Kỳ Diễn lại đem miếng dưaHami đặt vào trong chén của .

      Dường như chút nào để ý bịnhững người khác định nghĩa là người đàn ông điển hình trong gia đình bị vợ quản nghiêm.

      Tâm tình Cận Tử Kỳ bởi vì trước đó bị rối loạn ít từ từ bình thản, ngắm nhìn Tống Kỳ Diễn, mang theo nụ cười nhạt, bắt đầu dùng dao nĩa xiên dưa Hami, nhai kĩ nuốt chậm.

      Cảm giác được có hai luồng ánh mắt vẫn dừng ở người của mình, Cận Tử Kỳ theo giác quan thứ sáu nhìn qua, liền thấy được Tần Viễn ngồi ở bàn khác.

      nhận ra ta rồi, chính làngười giúp che dù dưới trời mưa, hơn nữa,gần đây tạp chí tài chính và kinh tế và qua báochí khắp nơi có thể thấy được hình của , đoán được tên của ta —— Tần Viễn.

      Người đàn ông bên cạnh lại thay múc chéncanh, thúc giục uống xong, Cận Tử Kỳ lậptức hướng sang Tần Viễn vẫn sâu kín nhìnmình nhàng gật đầu như gửi lời chào hỏi,sau đó cúi đầu cầm lấy muỗng ăn canh.

      lát sau, phát hai luồng ánh mắt sángquắc kia từ người của mình dời .

      -----------

      Phần cuối tiệc sinh nhật, khi thấy khách mờidùng cơm cũng gần xong, có người lên chủđài của sảnh tiệc.

      Là Nhị công tử Viên Qua của Viên gia, trong tayanh ta cầm micro trong nháy mắt trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

      "Tiệc sinh nhật mà lấy việc dùng cơm làm phần kết thúc quá mức thú vị, tiệc tối ở nước ngoài, tổng hội có chút trò chơi độc đáo, hôm nay mọi người tụ họp ở chỗ là điềukhông dễ dàng, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi !"

      Qua phen lời của Viên Qua thànhcông khơi dậy quan tâm hiếu kỳ của kháchkhứa, mọi người bắt đầu cúi đầu xuống riêngvới nhau.

      Các ánh mắt tràn đầy tò mò lại nhìn lên Viên Qua sân khấu cười tủm tỉm.

      Viên Qua nhìn quanh vòng, biết lònghứng thú của mọi người bị treo ngược saibiệt lắm mới tiếp tục : "Cái trò chơi này thậtsự rất đơn giản, ở chỗ tân khách nếu có ai bỏra chi phiếu ít nhất vạn là có thể hướng những khách mời khác lên cầu."

      Toàn hội trường nhất thời có loạt thanh thổn thức, ngay cả Cận Tử Kỳ trong góc chỉ lo ăn uống cũng ngẩng đầu lên, mà Tống Kỳ Diễn tay vuốt cằm híp con ngươi đen như có điều suy nghĩ nhìn lên sân khấu.

      "Đương nhiên, chi phiếu mọi người quyên ra tôi nuốt riêng, cũng lấy danh nghĩa của mọi người quyên cho những khu vực nghèo khócần trợ giúp, danh như ý nghĩa, cũng chính là biến tướng của hình thức quyên tiền."

      "Ai ra giá cao hơn là người chủ đạo, có thể chỉ định bất cứ người nào ở đây thực chuyện, đối phương nếu muốn cự tuyệt cầu,nhất định phải so với đối phương ra giá nhiềugấp đôi để cho mình trở thành người chủ đạo,đương nhiên, cũng loại trừ có phát sinh trường hợp bất ngờ hùng cứu mỹ nhân!"

      Viên Qua sử dụng câu nhìn như lời đùa mà phần cuối, tân khách dưới đài đều là mộtbộ dáng nhao nhao muốn thử.

      Người có thể ngồi ở chỗ này dĩ nhiên là khôngthiếu tiền xài, trong đó có rất nhiều người trong giới có tiếng tăm, nghĩ đến có thể làm cho nhữngquý tộc tinh này nghe đến chính mình lần, khó tránh khỏi cũng hưng phấn lên.

      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn mặt tràn đầy hứng thú, nghi ngờ hỏi: " muốn chơi?"

      Tống Kỳ Diễn khẽ mỉm cười, cũng là vào lúcsóng to sợ hãi, lại thay múc thêm chén canh nữa: "Uống nhiều chút, gầy như vậy sau này làm sao sinh em cho Mỗ Mỗ?"

      Cận Tử Kỳ lại bởi vì những lời này của mà đỏ mặt, đương nhiên lại nghĩ tới việc kia, hoára để cho ăn nhiều như vậy cũng là vì dưỡngthành nghiệp lớn cho vợ của ?!

      Tống Kỳ Diễn nhìn thấy bộ dạng phồng mang trợn má, cười đến càng thêm vui vẻ, ghé sát lỗtai của , đôi mắt nhìn lên sân khấu, môi mỏng cũng thành chạm vào vành taicủa , giọng tức cười: " suy nghĩ gì?"

      Cận Tử Kỳ vừa định phản bác câu, bênkia lại vang lên giọng nữ dễ nghe mà caongạo: "Năm vạn."

      Theo vị trí ánh đèn chiếu sáng nhìn lại, là BạchTang Tang!

      Vừa ra khỏi miệng phải là vạn, cũng phải là hai vạn, trực tiếp nhảy tới năm vạn!

      ta kiều đứng dậy, quay đầu nhìn về phía phương hướng Cận Tử Kỳ, ánh đèn cũng theođó đánh sáng góc.

      Bạch Tang Tang xinh đẹp mang mặt mấyphần ý cười nghiền ngẫm, lông mày giương,giọng thản nhiên: "Tống tiên sinh từ ở nước ngoài lớn lên, tư tưởng hiển nhiên so với chúng tôi những người phương Đông thổ sanh thổ trường cởi mở hơn, đến cái cáchthức hôn lưỡi tiêu chuẩn lãng mạn đối với Tốngtiên sinh mà , hẳn phải là việc khóchứ?"

      Bạch Tang Tang lúc này cả gan làm loạn xuất ra cầu như thế, cả phòng yến hội lại là loạtầm ầm vang dội.

      Ánh đèn chuyển sang Tống Kỳ Diễn, ngườiđàn ông bị soi sáng nhưng vẻ mặt vẫn cười yếuớt, chút nào thấy mất tự nhiên.

      Thậm chí còn bưng ly rượu lên, cúi đầu khẽnhấp hớp, đem cầu của Bạch Tang Tang trở thành việc trang trí.

      Cận Tử Kỳ khi nghe thấy cầu hàng lôngmày đen xinh đẹp bỗng chốc chau chặt, ánh mắtbắn về phía Bạch Tang Tang, chống lại ánh mắtliếc xéo khiêu khích của ta, xem ra Bạch Tang Tang là có ý làm tới.

      Nếu như muốn ngăn cản, nhất định phải ragiá trăm ngàn, phen chỉnh đốn con số chi phiếu là số tiền tăng gấp đôi.

      Nếu ra giá, cũng có vẻ tỏ Cận gia quá mức hẹp hòi, khó trèo lên nơi thanh nhã rồi!

      Khóe mắt liếc về phía Tống Kỳ Diễn, như vậy lo ngại gì, cũng đoán chừng nhảy ra ngăn Bạch Tang Tang lại sao?

      Mắt thấy Bạch Tang Tang tới đây, hànglông mày dưới mặt nạ của Cận Tử Kỳ càng cau chặt, trăm ngàn. . . . . .

      Nhưng nghĩ đến Tống Kỳ Diễn muốn cùng BạchTang Tang môi lưỡi dây dưa hôn môi, Cận TửKỳ chỉ cảm thấy trận ghê tởm, hình ảnh do dự lớn hơn nữa ở nơi này trước đó cũng biếnmất hầu như còn.

      Vào lúc trước khi Bạch Tang Tang tới bên cạnh bàn, giọng Cận Tử Kỳ nhàn nhạt quanh quẩn ở trong khí: " trăm ngàn."

      Người đàn ông bên cạnh cúi đầu uống rượu đáy mắt khó nén vui vẻ, nhưng từ đầu đến cuối vẫnduy trì trầm mặc.

      Chiếc mặt nạ màu vàng kim của Cận Tử Kỳ dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng chói mắt, chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đẹp lãnh diễm chống lại Bạch Tang Tang khiêu khích, mím môi mỉm cười: " trăm ngàn, xin mời Bạch tiểu thư từđâu đánh tới quay về nơi đó ."

      Bạch Tang Tang mang giọng mỉa mai, cánh môimọng thoa son màu cam cong lên, hai cánh tay bé trắng mịn ung dung vòng trước ngực, khẽ nhướng càm mắt liếc Cận Tử Kỳ: "Cận tiểu thưngược lại ra tay hào phóng."

      Cận Tử Kỳ hơi rũ lông mi xuống cười tiếng, quay đầu lại khẽ chạm bả vai Tống Kỳ Diễn:"Bạch tiểu thư có thể chờ đâu, còn mở chi phiếu ra đến bỏ vào trong thùng quyên góp."

      Vẻ tươi cười của Bạch Tang Tang bị kiềm hãm, có chút tức giận bất bình mà nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, khạc ra hai chữ: "Hèn hạ."

      "Lời này của Bạch tiểu thư đúng, chúng tôi là vợ chồng, đồ của ấy hiển nhiên là của tôi, tôi kêu giá ấy trả tiền là trải qua việc đúng nghĩa, hay là Bạch tiểu thư, muốn BáVương ngạnh thượng cung*?"
      (*Bá Vương ngạnh thượng cung: ý là chỉ cưỡng gian. Bá vương chỉ người khỏe mạnh, sức lựcdẻo dai. Ngạnh thượng cung là chỉ cây cung rắn chắc, phải dùng lực rất lớn mới kéo được, ngay cả người khỏe mạnh như Sở bá vương, cũng phải dùng sức mới kéo được cung, tên được bắn ra như vậy nhất định là "cường tiễn". Cổ nhân,thường dùng "cường tiễn" để thay cho "cưỡnggian", vì hai từ này có cách phát giống nhau.Tại sao phải dùng từ năm chữ thay cho mộttừ hai chữ, bởi cưỡng gian ở đây nghĩa khôngtốt, là từ nên tránh.)

      Cận Tử Kỳ đùa mà giống như phản bác, toàntrường là tiếng cười khe khẽ, Bạch Tang Tanggiận đến để ý tới Cận Tử Kỳ nữa, xoayngười chút nào lưu luyến đạp giày cao gót trở lại vị trí của mình.

      Tống Kỳ Diễn lúc này mới đặt ly rượu xuống, kéo đầu vai Cận Tử Kỳ qua, " là phá sản, nếu như gả cho tên tiểu tử nghèo, hôm nay chính là đem hai quả thận bán cũng đủem chơi trận này!"

      Giọng điệu đầy cưng chìu, chỉ cần là người đều khó thấy được mức độ Tống Kỳ Diễn đối với vị tiểu thư Cận gia này sủng ái như thế nào.

      Cận Tử Kỳ lại háy cái, chính mình chọccho hoa đào rơi lả tả tự mình chịu tráchnhiệm, đừng nghĩ để cho hao tài.

      Tống Kỳ Diễn thích nhất chính là nhìn dáng vẻ Cận Tử Kỳ vì mình tranh giành ghen tuông, khi đó đâu nào còn có bộ dáng cao cao tạithượng bình tĩnh, hoàn toàn là người vợ bé đáng sinh động.

      Cho nên, hơi có chút phá tài thế nào, xemnhư là làm công ích được rồi.

      Tống Kỳ Diễn móc quyển chi phiếu từ bên trong túi áo tây trang ra, cầm lấy bút do ngườiphục vụ đưa tới ký tên.

      Viết ra chi phiếu con số trăm nghìn như long phượng nhảy múa, ngay cả chân mày cũng chưa từng nhăn lại chút.

      Vừa muốn xé xuống, lại nghe được giọngnói cách xa trong khí xen vào: "Hai trăm nghìn."

      Thân hình Cận Tử Kỳ đứng thẳng sửng sốt, ánh đèn vốn dừng ở chỗ họ bên này nhanh chóng chuyển động, sau đó vững vàng mà toả sáng vào vị trí của người khác, tầm mắt củacô cũng theo ánh đèn đó qua.

      Ánh mắt của Tống Kỳ Diễn lạnh giá, bàn tay cầm chi phiếu cũng hơi siết chặt.

      Mọi người đều men theo giọng đó xem người đàn ông nào hô lên giá hai trăm nghìn kếch xù.

      thấy, Tần Viễn ngồi ở bên bàn tròn, đôi tròng mắt sâu sắc, tay còn nắm ly rượuchân cao.

      nhìn thẳng vào đôi mắt của Cận Tử Kỳ dưới chiếc mặt nạ kia, mở miệng đọc nhấn từng chữ ràng: "Hai trăm nghìn, xin mời vị tiểu thư mặc váy dạ hội tím đậm này, lấy mặt nạ của xuống."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 20.1 Vì Vung Tiền Như Rác!

      Editor: tamthuonglac

      "Hai trăm nghìn, xin mời vị tiểu thư mặc váy dạhội tím đậm này, lấy mặt nạ của xuống."

      Lời của Tần Viễn giống như quả ngư lôi rơi vào trong mặt hồ tĩnh lặng.

      Vòng xoáy rung động trào dâng, chốc lát sau khibình tĩnh, đó là kinh động ồn ào sôi sục.

      ta lù lù bất động mà ngồi ở vị trí cũ, bìnhtĩnh nhìn sang Cận Tử Kỳ, lần nữa nhắc lại cầu của mình: "Hai trăm nghìn, xin mời vị tiểu thư này, lấy mặt nạ của xuống."

      năng có khí phách, lại mang theo thái độcường ngạnh cho phép kháng cự, quảthực khách mời có mặt ở đây vô cùng kinhngạc.

      Thậm chí ngay cả Viên Qua sân khấu khi nghe thấy cầu này, sửng sốt chút, ngaysau đó ha hả cười rộ lên.

      "Tần tổng ra tay hào phóng, hai trăm nghìn, chỉvì nhìn khuôn mặt dưới mặt nạ chút sao?"

      Câu hỏi của Viên Qua hầu như là hiếu kỳ củatất cả khách mời.

      Người nào biết, người mang mặt nạ nàychính là tiểu thư Cận gia, chẳng lẽ Tần Viễnkhông thấy sao?

      Suy nghĩ chút a, trước đó cùng Bạch Tang Tang ồn ào trận như vậy, hầunhư ai có mặt ở đây biết Cận TửKỳ.

      Cho nên, Tần Viễn tiếc nện xuống haitrăm nghìn tới lấy xuống mặt nạ của Cận Tử Kỳ, quả thực làm cho mọi người người nào có thể lý giải.

      Coi như muốn quyên tiền cũng phải phương pháp quyên góp như vậy, quá phá sảnrồi. . . . . .

      "Tần tổng, xác định là hai trăm nghìn sao?Cái chi phiếu này khi mở ra cũng thể đổi ý nữa!"

      Viên Qua lần nữa mở miệng xác nhận, hai trăm nghìn, cũng phải là con số .

      Tần Viễn nếu như đợi lát nữa hối hận, còn theo chân Viên gia bọn họ ồn ào nghiêmmặt cãi nhau?

      Đến lúc đó ông cụ bên nhà cũng bỏqua cho ta!

      Tần Viễn ngay cả ánh nhìn nơi khóe mắt cũng phân cho ta chút, chuyên tâm nhìn sang Cận Tử Kỳ: "Hai trăm nghìn nhìn được gương mặt, coi như là làm việc thiện vìmình kiếm cái danh tiếng, đáng giá."

      Khách mời dưới sân khấu lại bắt đầu cúi đầu nóinhỏ với nhau, tầm mắt chạy chạy lại hết nhìn vào Tần Viễn rồi nhìn sang Cận Tử Kỳ.

      Sau đó ánh mắt từ từ trở nên bát quái mập mờ.

      Chẳng lẽ vị Tần tổng này cũng vừa ý tiểu thư Cận gia rồi?

      Nếu quả là như vậy, thái tử gia Tống gia có phải lập tức liền muốn hành động hay ?

      Cận Tử Kỳ đứng ở dưới đèn pha, nhìn người khác cũng dưới ánh đèn pha lộ ra khuônmặt tuấn ôn nhã, hàng lông mày đen xinhđẹp dưới mặt nạ nhịn được nhíu lên ——

      Tiêu phí hai trăm nghìn chỉ để đến xem gươngmặt của , người đàn ông này vì sao đối vớichuyện thấy diện mạo của lại chú ý như vậy?

      Trước đó đường đuổi theo ra bên ngoàiphòng tiệc, tại lại vung tiền như rác, rốtcuộc ta muốn làm gì?

      Còn có, ta và Tống Kỳ Diễn dường nhưquen biết, chuyện này hầu như càng trở nên phức tạp hơn rồi. . . . . .

      , tháo được mặt nạ thế nào?

      Cận Tử Kỳ buông rũ mắt xuống, chỉ cần mở mặtnạ ra đổi lấy khoản tiền hai trăm nghìn cho từ thiện, cũng đáng giá.

      Môi đỏ mọng nhàng giương lên, ngướcmắt lần nữa nhìn về phía Tần Viễn bên kia.

      Đối diện với đôi mắt thâm thuý tản ra sâu sắcnồng đậm chống đỡ nổi, cánh tay nhẹnhàng giơ lên.

      Đôi bàn tay mềm mại trắng nõn ở dưới ánh đènkhông khỏi tỏ ra có chút tái nhợt vô lực.

      Mắt của Tần Viễn nháy cũng nháy nhìnvào mặt nạ Cận Tử Kỳ chằm chằm, biểu tìnhtrên mặt cũng có dư thừa.

      Bàn tay nắm chuôi ly rượu lại tự chủ buộc chặt.

      ràng chỉ cần sau khi theo khách mời bêncạnh nghe ngóng, là có thể biết bạn cùngTống Kỳ Diễn khiêu vũ là ai.

      ràng đoán được tên của , lại vẫn muốnchính mắt thấy gương mặt dưới mặt nạ đó.

      ràng cần thiết cùng dính dấp nữa, nhưng rồi trong lòng cam lòng. . . . . . —— tự ngược nên muốn chứng thực suy đoán của đáy lòng.

      Khách mời toàn trường ở đây lúc nhìn ngón tayCận Tử Kỳ chạm đến mặt nạ cũng muốn bỏ hô hấp.

      Lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc mặt nạ được lấy xuống.

      Mặc dù bọn họ sớm biết khuôn mặt dướimặt nạ kia, rồi lại khỏi mà kích độnghưng phấn đến khoảnh khắc đó.

      Ngay tại lúc Cận Tử Kỳ muốn cởi bỏ sợi dâyquấn ở giữa mái tóc, sau lưng bỗng dưng truyềnđến tiếng trầm thấp hơi có vẻ khàn khàndễ nghe, giống như châm rơi xuống mặtđá cẩm thạch.

      "Đinh" tiếng, xuyên qua ánh đèn chói mắtquấn quanh ở giữa đỉnh đầu Cận Tử Kỳ...

      "Bốn trăm ngàn!"

      Động tác uống rượu của Tần Viễn hơi chậm lại, con ngươi mắt màu nâu đậm bắt đầu híp lại theotiếng nhìn sang.

      Lại thấy Tống Kỳ Diễn cũng thoải mái mà ngồivào bên cạnh bàn.

      hời hợt liếc nhìn Tần Viễn ở đối diện, hướng ta giơ giơ ly rượu đỏ trong tay.

      Ánh mắt sâu kín thấy tâm tình chân của , khóe miệng tạo nên độ cong mơ hồ: "Quân tử đoạt thứ tốt của người khác,Tần tổng, ngại quá, tôi mới vừa rồi hẹn ấy ra ngoài hóng gió."

      Động tác lấy mặt nạ của Cận Tử Kỳ bởi vì lời của Tống Kỳ Diễn mà đột nhiên dừng lại.

      xoay người trở lại, ánh mắt dưới mặt nạ đónánh đèn chói mắt, muốn nhìn vẻ mặt của Tống Kỳ Diễn.

      Bốn trăm ngàn, mời ra ngoài hóng gió?

      đùa giỡn hay sao?

      Bên kia Tần Viễn đối diện với ánh mắt của TốngKỳ Diễn, sắc con ngươi mắt dần dần đậm: "Bốntrăm nghìn để hóng gió? Tôi thế nhưng biết Kỳ Diễn cậu khi nào lại trở nên hào phóngnhư vậy rồi."

      Tống Kỳ Diễn mang phong thái thanh thảnlạnh nhạt, cầm chai rượu ở bên cạnh lên rótrượu.

      Chất lỏng đỏ đậm chảy vào trong ly, phát ra loại thanh giống như suối reo.

      ngẩng đầu hướng về phía Tần Viễn cườicười: "Cậu phải cũng xuất ra hai trămnghìn sao? Bốn trăm nghìn——"

      Tống Kỳ Diễn ngược lại nhìn về đứng Cận Tử Kỳ, cười đến càng thêm sâu đậm, ánh mắt lại dịu dàng như nước: "Đều là làm từ thiện, mấycái chữ này, vẫn còn ở trong phạm vi thừa nhậncủa tôi."

      Bốn trăm ngàn, có người khổ cực cả đời cũng kiếm được nhiều tiền như vậy, khenngược, chỉ câu duy nhất là đem toàn bộ tiền quyên góp ra ngoài, hóng gió? Chẳng thàtrực tiếp đem tiền gửi vào trong tài khoản củacô.

      Trong lòng Cận Tử Kỳ thầm đau khổ, cũng phải là keo kiệt, chẳng qua quyên gópbốn trăm nghìn xác thực có hơi nhiều chút.

      Khách mời toàn trường phần lớn cũng nhận xét giống Cận Tử Kỳ.

      Này Tống gia đúng là có tiền, nhưng phải là bị lấy ra tiêu xài phung phí như vậy.

      Tin tức trong giới bọn họ xưa nay nhanh nhẩu, Tống Kỳ Diễn khi kêu bốn trăm nghìn, liền có người nhớ tới trước đó là trăm nghìn.

      Chuyện Tống Kỳ Diễn ở vũ hội từ thiện vung xuống trăm nghìn để mời Cận Tử Kỳ khiêu vũ cũng bị mang ra say sưa lâu.

      tại lại tới bốn trăm nghìn, còn biết Tống lão khi biết được tin này sắc mặt như thế nào?

      Cá nhân các khách mời đều suy nghĩ chút cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

      Lúc này Tống Kỳ Diễn vì Cận Tử Kỳ tán gia bạisản, cũng vẫn có thể xem là đoạn giai thoại của nhà giàu sang quyền thế.

      Mặc dù, đúng là có chút xa xỉ, nhưng cũng đểcho Cận Tử Kỳ trở thành đối tượng chúng danhmôn thiên kim hâm mộ đố kị .

      Ngay cả Viên Qua sân khấu cũng bị con số càng gọi càng lớn này làm cho hết sức kinhhãi.

      Tốp nhị thế tổ này cũng quá xa hoa phung phí rồi. . . . . .

      Vì mở ra chiếc mặt nạ có đáng giá ?

      Nhưng rất nhanh Viên Qua lập tức điều chỉnhbiểu tình cứng nhắc mặt mình, nhìn Tống Kỳ Diễn hỏi: "Ý của Tống thiếu là, lên giá bốntrăm nghìn mời Cận tiểu thư chúng ta cùng anhđi hóng gió sao?"

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn thất lạc ở người Cận Tử Kỳ, chấp nhận câu hỏi của Viên Qua. Khóe mắt Viên Qua dấu vết mà quét qua Tần Viễn bên kia, chẳng qua là lại phát Tần Viễn vẫn nhàng uống chút rượu.

      Như vậy kết thúc sao?

      Kết quả Tống Kỳ Diễn thắng?

      Viên Qua mang theo nghi ngờ, thanh thanh mắt cho , ngay sau đó cầm lấy micro tuyên bố kết quả: "Được, vậy chúng ta xin chúc mừng Tống. . . . . ."

      "Tám trăm ngàn."

      Tần Viễn lại đột nhiên mở miệng lần nữa, cắt đứt lời Viên Qua, giương mắt lên, nhìn Tống Kỳ Diễn, khóe miệng hơi mỉm cười, ánhmắt như tuyết: "Tựa như Kỳ Diễn , đều là làm từ thiện , càng nhiều càng tốt."

      Tống Kỳ Diễn chút nào lảng tránh ánhmắt của Tần Viễn, bốn mắt giao nhau, ainhường ai.

      Sóng ngầm giữa hai người cuộn trào mãnh liệt,thấy thế khách mời toàn trường khó nén vẻ hưng phấn kích động.

      Thỉnh thoảng nhìn Cận Tử Kỳ đối tượng đượchai người tranh đoạt chút, lại nhìn Tần Viễnvà Tống Kỳ Diễn chút, tâm tình càng ngàycàng tăng vọt lên cao.

      Đều thể chờ đợi mà muốn biết, đến tột cùng là người nào cuối cùng đoạt lấy cái vinhdự chiến thắng này?

      Mà đối tượng làm cho hai người đua tranh ra giátranh đoạt, thể nghi ngờ Cận Tử Kỳ đãtrở thành tiêu điểm của yến hội.

      Đèn pha chiếu vào phần da thịt phơi bày bên ngoài váy dạ hội của Cận Tử Kỳ từ từ nóng hầm hập.

      nhìn thấy giằng co tranh chấp bén nhọnđối lập nhau thua kém giữa hai người đànông này, nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn ——

      Hai người kia, người nghĩ mọi cách muốnlấy mặt nạ của xuống, người trăm caynghìn đắng mà ngăn trở.

      Bọn họ đến tột cùng là vì cái gì?

      Chẳng lẽ chỉ là bởi vì chơi vui, muốn xem ai nhiều tiền nhiều tài sản hơn ai sao?

      "Vị Cận tiểu thư này là thiên kim Cận thị sao? nhanh đem máy quay phim chuẩn bị kỹ, nhắm ngay ấy."

      "Tiệc sinh nhật của Tiểu công chúa Viên gia,thái tử gia Tống gia và tổng giám đốc Tần thị vì thiên kim Cận gia tranh nhau vung tiền như rác, ràng nhất định là trang đầu bản tin tài chính và kinh tế!"

      Trong góc phòng có ký giả tòa soạn báo được mời tới tham gia xuẩn xuẩn dục động, dặn dò nhiếp ảnh gia bên cạnh: "Nhanh , tìm góc độtốt đem ba người đều chụp vào, trở thành bảntin tức trang đầu ngày mai."

      Đợi nhiếp ảnh gia chạy vào chính giữa phòngtiệc bắt đầu chụp ảnh nhân vật chính lấy tin tức, bên này phóng viên móc bút ghi ra đè xuống nút ghi , giờ khắc này nhất định phảighi lại toàn bộ.

      có ngờ tới vốn là tiệc sinh nhật bình bìnhđạm đạm thế nhưng lại phát sinh màn kíchđộng lòng người như thế.

      đề cập đến vị Tống gia này bị tranh cãinghị luận, người thừa kế chết sống lại cùngtiểu thư Cận gia tuyên bố trước mặt mọi ngườitin tức kết hôn, vị Tổng giám đốc Tần thị trước đó cũng mới vừa công bố muốn về nước cùng vị hôn thê hoàn thành hôn lễ.

      Lúc này, Tần tổng lần vung bút xuống là ném ra tám trăm nghìn chỉ để mở ra chiếcmặt nạ.

      Cho dù là ai cũng đều dễ dàng nhận ra, vị Tầntổng này đối với tiểu thư Cận gia vô cùng say mê hứng thú.

      ----------------
      P/S: bợn Lạc mới convert xong truyện này, lúcnày bắt đầu edit những chương có TầnViễn, là mình ủng hộ Diễn ca 10 thìcũng ủng hộ Viễn ca 9,9. Chẳng qua tình của cũng rất rất lớn, chỉ vì ko có đủduyên phận với Kỳ tỷ, quan trọng là 10 năm trước chị còn trẻ và thế lực hãm hại ngăntrở quá lớn nếu ko chưa chắc Diễn ca thắngđược . Cái mà thua Diễn ca đó là thế lựcsau lưng và kiên định và....mặt dày! Bợn Lạc chỉ cảm thấy tiếc đứt ruột đứt gan cho anhnhưng cũng ko thể ko nhìn lại tin tưởng mãnh liệt đáng ngưỡng mộ của Diễn ca dành cho Kỳ tỷ a~ haizzz chung bợn Lạc là người rất ư làthương tiếc trai đẹp...




      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 20.2 Vì Vung Tiền Như Rác!

      Editor: tamthuonglac

      buổi tiệc sinh nhật, mỗi người sau khi ănxong chơi trò chơi , nhưng lại cũngcó thể làm ra tin tức lớn như vậy.

      Khoảnh khắc ấy các đèn flash đều chiếu dồndập tới tấp xung quanh Cận Tử Kỳ, ngay sau đócũng có vô số ánh mắt đổ dồn sang đây.

      Chỉ cần Cận Tử Kỳ tháo mặt nạ xuống, màn này tối nay nhất định trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của danh môn.

      Tống Kỳ Diễn nhìn tình thế bắt buộc trong mắt Tần Viễn, ý cười ở khóe miệng trở nên lạnh lùng.

      Lần nữa mở miệng chính là triệu sáu trăm nghìn rồi. . . . . .

      Hai người nhìn đối phương lâu, cuộc đọ sức tiếng động.

      Về sau Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày, đangmuốn mở miệng, lại nghe thấy Cận Tử Kỳ độtnhiên lên tiếng——

      "Cám ơn tám trăm nghìn của Tần tổng, tôi nghĩnhững cư dân khu vực nghèo khó cần trợ giúp nhất định rất cảm tạ ."

      Lông mày Tống Kỳ Diễn nhíu lên, ánh mắt các khách mời lập tức lao vào hướng về phía Cận Tử Kỳ, khỏi hiếu kỳ, mở miệng như vậy, có phải cũng đại biểu việc cuối cùng đápứng tháo mặt nạ xuống hay ?

      Nhưng cũng theo khía cạnh đó chứng minh,trong lúc ở giữa Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn,cuối cùng lựa chọn Tần Viễn của Tần thị.

      Đối với đôi nam nữ mới vừa tuyên bố tin kết hôn, đây tuyệt đối phải là chuyện gì tốt. Camera nhất tề nhắm ngay bóng dángmàu tím loanh quanh dưới ánh đèn pha, chỉ chờcô tháo mặt nạ xuống.

      Nhưng Cận Tử Kỳ vẫn đưa tay mở sợidây ra, dưới mặt nạ ánh mắt nhìn qua TầnViễn, hơi khẽ gật đầu, xoay người, tại đèn pha chiếu xuống, chậm rãi về hướng Piano bên cạnh sân khấu.

      Ở trước đàn dương cầm ngồi xuống, mớiquay đầu nhìn Tần Viễn: "Tần tổng nếu ghét bỏ, tôi có thể vì Tần tổng mà đàn bản nhạc xem như đáp lễ."

      Khi khách mời toàn trường thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dài thất vọng, Cận Tử Kỳ mặc kể TầnViễn có đáp ứng hay , ngón tay rơixuống phím đàn Piano, sau đó nhạc tuôn ra, thông thạo mà trôi chảy.

      Thậm chí ngay cả sắc mặt của Cận Tử Kỳ dướimặt nạ mình cũng thoáng kinh ngạc.

      Cơ hồ là ngón tay của vừa để xuống phím đàn Piano, cũng tự chủ mà đàn lên.

      Dường như, đánh đàn dương cầm là loạibản năng bẩm sinh trong thân thể của .

      Khi Tống Kỳ Diễn nhìn thấy Cận Tử Kỳ tớibên Piano đứng lên, bên kia Tần Viễn cũngthế.

      Hai người đàn ông này liếc mắt nhìn lẫn nhau, trong mắt cũng thấy được giãy giụa và do dự của nhau.

      Lại người nào tiến lên ngăn cản Cận Tử Kỳ.

      Bởi vì trong lòng họ biết ràng, chỉ bất quá đâm thủng tầng giấy mỏng kia mà thôi.

      Lưng Cận Tử Kỳ rất thẳng, lông mi cong conghơi rũ thấp, mười ngón tay tinh xảo lướt trênphím đàn.

      Tống Kỳ Diễn ràng nghe được, khoảnh khắckhi tay Cận Tử Kỳ mới vừa chạm đến phím đàn,Tần Viễn mở miệng.

      Giọng trầm thấp bị đè nén quá nhiều tình cảm, đọc lên chính là tên của thủ khúc ——

      《 Bầu trời của thành phố 》

      Giống như là loại ăn ý bẩm sinh, phím đànPiano bên sân khấu vào lúc ấy vang lên khúc tấu《 Bầu trời của thành phố 》 , mang theo ưu thương nhàn nhạt, quanh quẩn cả phòng tiệc.

      Khách mời vốn còn om sòm từ từ an tĩnh lại,lắng nghe khúc dương cầm lưu loát mà ưu nhã.

      Lực chú ý của Cận Tử Kỳ hoàn toàn tập trung tinh thần lên đàn Piano, tiếng đàn lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, dường nhưmỗi nốt nhạc sớm học thuộc lòng, hoặclà... khắc ghi vào trong máu.

      Tống Kỳ Diễn nhìn mặt của , tầm mắt vẫn dừng ở ngón tay của .

      Nhìn sang đầu ngón tay mượt mà động tác thuần thục, chân mày từ từ nhíu lên, thần sắc sâunặng.

      Cận Tử Kỳ như thế, quá mức xa lạ, cao quý mà hờ hững, giống như đứng đỉnh đám mây.

      Bài nhạc này, là đặc biệt vì người đàn ôngkhác mà đàn .

      Hay là, từng, đây cũng là bí mật chỉ thuộc về hai người họ?

      Tầm mắt của Tống Kỳ Diễn hơi đổi, lại nhìn thấy Tần Viễn chẳng biết từ lúc nào đếntới gần Piano như vậy.

      thân tây trang màu trắng đứng vữngvàng bên cạnh chiếc Piano, cúi đầu ngắm nhìn Cận Tử Kỳ diễn tấu.

      thấy cảm xúc trong mắt , lại thấy đột nhiên xoay người bỏ .

      Hai tay Tống Kỳ Diễn chậm rãi nắm chặt, tim giống như bị vật gì đó ngăn chặn.

      Nhìn Cận Tử Kỳ cúi đầu chuyên tâm phím đàn, khỏi mà cảm giác cách mình quá mức xa xôi.

      Lúc này vẫn là Cận Tử Kỳ bởi vì tai nạn xe cộ mà lo lắng cho khóc đến thể tự kiềm chế sao?

      Lúc này vẫn là Cận Tử Kỳ để cho cam tâm tình nguyện bỏ xuống tự ái liều chết dâydưa quấn lấy sao?

      Tống Kỳ Diễn nghĩ, người trước mắt nhìnqua này, hẳn là ngây ngô tha thướt mặc váy trắng vui cười trong tư liệu mà điều trađược.

      Khi đó, làm bạn ở bên cạnh , chính là mộtngười con trai tên là Tần Viễn.

      Những năm tháng ấy trải qua như mây khói, ítnhất, cũng có tham gia trong đó.

      --------

      Vào đoạn thứ hai đàn vi-ô-lông tiến thêm vào, du dương nhưng mất trầm ổn. Đầungón tay của Cận Tử Kỳ hơi khựng, nhưng vì vậy mà dừng lại, ngay sau đó nhấnxuống phím đàn che giấu thất thần trong chốclát.

      ngẩng đầu xem là ai vào kéo, muốn bởi vậy mà phân tâm.

      cảm giác ngón tay mình bị đàn vi-ô-lông dẫn dắt, giống như sau lưng có đàn bướm sặc sỡ quấn quanh.

      Muốn đem nàng tinh thần dẫn vào đến cái khác phiến u lam bầu trời phía dưới.
      Muốn dẫn tâm tư vào đến vùng trời xanh thăm thẳm khác.

      Piano u oán lạc đường, thậm chí vượt qua sắc đàn vi-ô-lông, vậy mà lại thể khiếncho đàn vi-ô-lông ảm đạm thất sắc.

      sắc tương thông, giống như hai con bướm ngừng quấn quýt, tựa hồ cũng làmsao nhau, nhưng đường cùng sầu triền miên.

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, có nghĩa là những người khác nhìn thấy.

      Tần Viễn vốn quay lại đứng bên cạnh đàn Piano, kéo đàn vi-ô-lông, phảng phất như vị vương tử nổi danh quả quyết.

      Ánh mắt của khắc cũng rời khỏi Cận Tử Kỳ.

      cách nào nên lời ăn ý trongkhoảnh khắc ấy, tốp khách mời ở dưới đài đưatới ít tiếng nghị luận - -

      Hoàn toàn giống như lần đầu tiên hợptấu, càng giống luyện tập tích lũy tháng ngàymà thành.

      Hay là, giữa tiểu thư Cận gia cùng giám đốc Tầnthị có bí mật gì thể ?

      -----------

      khúc kết thúc, Cận Tử Kỳ thu hồi ngón taycủa mình, ngẩng đầu liền thấy được Tần Viễn bên cạnh.

      Có trong nháy mắt kinh ngạc, nhưng lập tức liền nhàn nhạt lộ ra mỉm cười.
      Trong phút chốc có kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lập tức bày ra nụ cười nhàn nhạt.

      Lễ phép gật đầu, lập tức hề dừng lại tầmmắt của mình.

      đứng dậy và lướt người qua Tần Viễn vẫn còn đứng ở nơi đó, về phía Tống Kỳ Diễn đứng trong kia.

      Dưới ánh mắt của đám khách mời, khoáclên cánh tay Tống Kỳ Diễn, "Chúng ta về nhàđi."

      Tống Kỳ Diễn nhìn qua kia kim hồ ly mặt nạ,trong lòng bực bội mới từ từ bình địa phục, trở tay cầm tay của nàng, liếc mắt mắt còn đứngbên cạnh đàn dương cầm Tần Viễn, thu hồi ánhmắt nhìn chằm chằm nàng: "Tốt."

      Tống Kỳ Diễn nhìn sang chiếc mặt nạ hồ ly kia, phiền não trong lòng mới từ từ bình lặng lại, hắntrở tay cầm tay của , liếc mắt nhìn Tần Viễn còn đứng bên cạnh Piano, thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm: "Được."

      Cùng Viên lão đơn giản lời cáo biệt, Tống Kỳ Diễn lập tức dẫn Cận Tử Kỳ an phận rời sân.

      Bên kia Tần Viễn kịp phản ứng kịp đem đànvi-ô-lông đưa cho nhân viên làm việc, thời điểmmuốn xoay người đuổi theo ra, chợt thântây trang màu đen bỗng dưng chặn ngang tiến đến, mắt phượng khiêu khích nghiêng nhìnthẳng tắp ngăn ở trước người của , chútcũng nhường.

      Doãn Lịch biến mất đoạn thời gian lần nữa ra làm xáo trộn.

      Mà phía sau những phóng viên săn tin cùngnhiếp ảnh gia trước sau chen lấn nhào đầu về phía cửa chính phòng tiệc, muốn chụp lại hìnhảnh Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ cùng nhau rời .

      Mới vừa tới cửa phòng tiệc, liền nhìn thấy Viên Qua vừa rồi chủ trì trò chơi ngăn ởcửa, tay cầm micro tay ngăn cửa,cười cười: "Các vị gấp như vậy rời là khôngcho cháu tôi mặt mũi sao?"

      Các phóng viên ngượng ngùng khoát tay, chủnhà ra mặt ngăn trở, bọn họ chỉ có thể vì vậy màbỏ qua.

      Trò chơi vẫn còn tiếp tục, rất nhanh có ngườiđem việc xen giữa vừa rồi ném đến sau đầu, mặc dù, vẫn có khách mời sau đó đấugiá bị lấy ra so sánh với tám trăm nghìn của Tần Viễn.

      -------------

      Đến lúc Tần Viễn thoát khỏi Doãn Lịch đuổiđến cửa khách sạn cũng tìm thấy đượcbóng dáng màu tím thướt tha in dấu khắc sâuvào trong đầu.

      Phía ngoài giữa bầu trời đêm lẻ loi vài giọt mưa như những đốm sao lấm tấm bay lên, đánh vào tây trang phẳng phiu của , loan ra từngđóa từng đóa bọt nước trong suốt, cũng rơi vàotrên mặt của .

      Tiếng máy xe phát ra thanh chói tai bén nhọn, phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, rồi lại có vẻ côđộc tịch liêu.

      Chuông điện thoại di động quanh quẩn trong tai,là nhạc chuông cực kỳ quen thuộc trong những năm qua "Nay em phải gả cho " .

      Trong miệng thở ra hơi thở hóa thành sương trắng trong khí.

      Tiếng chuông lần lại lần vang khắp nơi, bướng bỉnh chịu buông tha cho.

      từ từ trở về đại sảnh khách sạn, nhìnthấy những thiếu nữ từ trong phòng tiệc sát váchmang mặt nạ ra ngoài.

      Kinh ngạc đứng tại chỗ xuất thần nhìn ngơ ngẩn.

      Rất lâu sau đó, tới khu nghỉ ngơi ngồi lên ghế sofa, cà- vạt vốn được đeo chỉnh tề bịtháo lỏng, cúi đầu vùi mặt vào trong lòng hai bàn tay của mình.

      ----
      p/s: bợn Lạc ko thích nam phụ như thếnày.....làm cho người ta đau lòng xót dạ! Thàtàn nhẫn ích kỷ như Kỷ Mạch Hằng trong LụcThiếu Phàm, Em đỡ phải day dứt.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 20.3 Vì Vung Tiền Như Rác!


      Editor: tamthuonglac

      Điện thoại di động vẫn chịu bỏ qua màvang lên, trong đại sảnh rộng rãi đều là tiếngchuông vọng trở lại.

      Điện thoại di động từ từ yên tĩnh, nhưng khôngđến phút lại vang lên lần nữa.

      Tần Viễn ngẩng mặt lên, cũng từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra nghe điện thoại, "Làanh."

      Giọng có chút khàn khàn, mang theo nhànnhạt mệt mỏi.

      " đâu?" Phương Tình Vân ở đầu tức giận mà kêu la: " phải đến tiệcsinh nhật của Viên gia chào hỏi xong tới sân bay đón em sao? Em chờ cũng được hai tiếngđồng hồ, ngay cả bóng người cũngkhông có, chẳng lẽ biết em lo lắngsao?"

      "Tạm thời..." Tần Viễn nhéo nhéo lông mày,"Tạm thời có số việc, lập tức tới đón em."

      " cần, em ngồi lên xe taxi rồi." Giọng Phương Tình Vân mới có chút hòa hoãn.

      "Được, lập tức trở về khách sạn." Tần Viễnnói xong đứng dậy.

      Cùng lúc xoay người, lực chú ý bị hình ảnh trong màn hình TV lớn tinh thể lỏng treo trêncao vách tường hấp dẫn.

      Bên trong phát hình quảng cáo khu biệtthự mới xây của Cận thị ở khu vực ngoài thànhphía Bắc. . . . . .

      Bàn tay cầm điện thoại di động khỏi siết chặt, mà trong ống nghe lần nữa vang lên giọng lo lắng của Phương Tình Vân: " thếnào? Có phải uống rượu hay ? Vậy bảotài xế , chớ tự mình lái xe."

      Tần Viễn thu hồi mạch suy nghĩ bay xa của mình, "Yên tâm , sao, trước cúp máy, vào đại sảnh khách sạn chờ ."

      Cúp điện thoại, lần nữa ngắm nhìn biệt thự duyên dáng sang trọng trong màn hình TV, khóemiệng lại dấy lên nụ cười lạnh nhạt giễu cợt,mặt mũi vốn ôn nhã trong phút chốc lạnh nhạtchìm vài phần, theo đó xoay người rời .

      Khi Tần Viễn rời bao lâu, trong góc đạisảnh Doãn Lịch lại ra, nhìn bóng lưng Tần Viễn nghênh ngang rời , hít hơi sâu, lấy điện thoại di động ra bấm mã số.

      Khi khoảnh khắc điện thoại được tiếp thông, lậptức mở miệng trước với đối phương: "Tần Viễn trở lại."

      Bên kia đầu điện thoại xuất trầm mặc trong thời gian dài, hồi lâu sau mới mở miệng,ngữ điệu có chút chần chờ: "Tử Kỳ. . . . . . Nhìnthấy cậu ta sao?"

      Doãn Lịch trả lời, nhưng thái độ như vậy cũng là đáp án tốt nhất.

      "Dì hiểu rồi." Bên kia xong câu đó liền cúp điện thoại.

      . . . . . . .

      đường trở lại Cận gia, Cận Tử Kỳ và TốngKỳ Diễn ăn ý nhắc lại chuyện phát sinh trong tiệc sinh nhật.

      Cận Tử Kỳ thuần túy là bởi vì quá mệt mỏi, dựavào cửa sổ xe mệt mỏi muốn ngủ.

      Cho nên, cũng biết Tống Kỳ Diễn đường vượt qua mấy cái đèn giao thông, đem xe có rèm che làm thành công cụ phát tiết ở trênvành đai quốc lộ như cơn cuồng phong, thườngngày nửa giờ đường xe bị xuất phát thành mười lăm phút.

      Trở lại Cận gia gần mười giờ, sau khi xem Mỗ Mỗ Cận Tử Kỳ mới trở về phòng.

      Tống Kỳ Diễn đứng ở ban công gọi điện thoại, nhìn liếc mắt cái vào phòng tắm.

      biết gọi điện thoại với ai, tốinay Tống Kỳ Diễn làm người ta rất khó nắm bắt.

      Cận Tử Kỳ ngâm mình vào trong nước nóng,vốc lấy ít nước vỗ lên mặt.

      Ý thức mơ mơ màng màng của mình tỉnh táo lại.

      Đêm nay Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn trong trận đọ sức tiếng động lúc đó quá mức quỷ dị.

      biết có phải là suy nghĩ nhiều haykhông, cảm thấy bọn họ đúng là bởi vì mình.

      Hay là , cùng Tần Viễn cũng từng làngười quen biết cũ?

      Suy nghĩ càng ngày càng rối loạn, Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, tản ra suy nghĩ giải thíchđược trong đầu mình.

      Mãi đến khi nước trong bồn tắm bắt đầu chuyển lạnh, mới đứng dậy mặc áo ngủ ra ngoài.

      ban công truyền đến thanh chuyệnrất .

      Đầu ngón tay Tống Kỳ Diễn kẹp thuốc lá, đưa lưng về phía , thân thể cao to dựa vào rào chắn ban công.

      hầu như rất ít ở trước mặt mà hút thuốclá, có lúc muốn hút cũng tránh lẫn mất xa xa.

      Bây giờ quả thực có cái gì đúng.

      Cận Tử Kỳ đứng ở cửa phòng tắm, nhìn sang bóng lưng của , trong lòng suy nghĩ vòng vèo uyển chuyển.

      Tóc dài ướt đẫm, tiếng nước giọt đọng ở bên chân sàn nhà.

      Tống Kỳ Diễn cầm điện thoại, hơi nghiêng người liền thấy được .

      bắt đầu vào trong phòng ngủ, thuốc láđang kẹp trong ngón tay bị dập tắt nghiền trong cái gạt tàn thuốc.

      "Tắm xong rồi?" cười nhìn sang , hươngthuốc lá nhàn nhạt người bao phủ hô hấpcủa .

      Lúc lời này, Tống Kỳ Diễn cúp điệnthoại trong tay, sau đó thả lên giường.

      Hai mắt Cận Tử Kỳ lại nhìn về phía màn ảnhđiện thoại di động biến thành đen: "Gọi điện thoại cho ai vậy?"

      "Trâu Hướng, bảo cậu ta xử lý vài chuyện ởAustralia bên kia."

      vừa chút để ý mà trả lời vừa đếngần , hai tay đỡ lấy vòng eo mềm mại của .

      "Bà xã, em thơm quá." Hơi thở của nóng bỏng phả vào bên tai kích động.

      cái chân dài đặt giữa hai chân của , hai bên dán sát phải gần hơn, tư thế mập mờ.

      Hô hấp Cận Tử Kỳ từng bước bắt đầu trở nênkhông ổn định.

      biết kế tiếp đợi chờ mình chính là cái gì,nhưng biểu đối với loại chuyện này vẫn rấtngượng ngùng.

      ngẩng đầu lên muốn nhìn , cái khăn lông lớn lại nhàng mà bao phủ xuống.

      Che lại hai mắt dưới mái tóc ẩm ướt ngang trán.

      "Như thế nào dùng máy sấy thổi khô?"

      Bàn tay cách lớp khăn lông mềm mại nhàng lau mái tóc dài của .

      Thân thể lại càng dựa vào càng gần, cùng đườngcong thân thể dán sát chặt chẽ.

      Nhịp tim Cận Tử Kỳ càng lúc càng phát ra kịchliệt, nắm lấy áo sơ mi mỏng manh của Tống KỳDiễn, bắt đầu run rẩy đôi chút.

      Lòng bàn tay có thể cảm nhận được thân thểTống Kỳ Diễn truyền tới nhiệt độ nóng bỏng.

      Giống như tiếng chuông báo động nguy hiểm gõ vào bên tai .

      Ánh mắt lấy ra khỏi khăn lông, lộ ra gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn ánh vào tầm mắt mông lung quá giống người phương Tây.

      nhìn chằm chằm mặt ửng đỏ, sắc con ngươi mắt càng thêm thâm thúy.

      Dễ như trở bàn tay đem áo sơ mi ngườicởi xuống.

      Cánh tay dài giương lên, áo sơ mi nhành màrơi ở bên giường, lộ ra lồng ngực tinh tráng màkhêu gợi.

      Cận Tử Kỳ cúi thấp mặt xuống, giơ tay lên đặt ởtrước ngực , giọng : " trước tiênđi tắm ."

      "Dù sao đợi lát nữa cũng phải tắm, đừng lãng phí nước."

      Giọng khàn khàn của mê hoặc thần trí , thân thể lại bị nhàng ôm lấy, chândài của đặt ở giữa hai chân hướng trong vào trong chút, hô hấp của Cận Tử Kỳ khỏi dồn dập.

      cúi thấp đầu cười cười, mang theo lồngngực cũng rung động vài cái, nghe vào tâm tìnhdường như tệ.

      tay của dán sát vào ngang lưng , nhẹnhàng kéo qua vào trong ngực , tay nắm lấy cằm của .

      Sau đó cúi đầu đặt lên nụ hôn nóng bỏng.

      Vào lúc răng môi quấn quít, nhưng càng thêmkịch liệt càng thêm cảm thấy đủ, trongthân thể giống như có giọng gầmthét, dù sao cũng còn muốn nhiều hơn vào sâu hơn, dường như ở chỗ sâu nhất gặp được hương vị càng đậm càng ngọt ngào.

      Cận Tử Kỳ tuyệt đối tin tưởng tối nay Tống KỳDiễn bị cái gì đó kích thích, nụ hôn quá nóng vội thẳng tiến, bàn tay nóng bỏng ngừng dichuyển lên xuống khắp thân thể , trêu chọc những điểm mẫn cảm của .

      Trong lúc ý thức tỉnh tỉnh mê mê, lại xuất hiệncảnh tượng của buổi dạ tiệc kia, chẳng lẽchính là do người đàn ông gọi Tần Viễn đó khơi dậy dục vọng muốn chiếm giữ bên trongđàn ông của Tống Kỳ Diễn sao?

      "Ừ. . . . . ." Cận Tử Kỳ kêu lên, khó có thể khắc chế, thanh xào xạc, nhưng mềm mại mà êm tai.

      Thế mà, sau khi phát tiếng mình bật ra thìtúng quẫn đỏ mặt.

      Thân thể của bị Tống Kỳ Diễn trêu chọc dụ dỗ phải động tình, biết mình muốn.

      Hai tay hơi luống cuống vòng lên sau cổ , bỗng cảm thấy xấu hổ với khát vọng ham muốn từ trong cơ thể mình.

      Thế nhưng lúc này, Tống kỳ diễn lại đột ngột dừng lại, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ru tình đầy khát vọng của .

      Bàn tay Cận Tử Kỳ sớm chẳng biết lúc nàotừ kháng cự đổi lại xoa vỗ về lên lồngngực cường tráng của .

      Đôi mắt của Tống Kỳ Diễn càng thêm sâu thẳm, bắt lấy tay của , đường trượt xuống,ánh mắt lại nhìn chằm chằm.

      Hô hấp nồng đậm nóng hổi, di động theo tay , phun vào hai má nông nông sâu sâu.

      Bàn tay to bao lấy bàn tay bé của , dừnglại ở vị trí dây thắt lưng.

      tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt , nhìn chăm chú đến khi mặt của cùng vành mắt như bị lửa đốt.

      lời, đợi chờ tiến hành động tác kế tiếp.

      Cận Tử Kỳ nghiêng mặt của mình qua bên, nhưng bàn tay ngập ngừng bắt đầu cởi dây thắtlưng.

      Hầu kết Tống Kỳ Diễn khẽ động, dường nhưkhông muốn tiếp tục kì kèo mè nheo mãi như vậy.

      bỗng dưng chế trụ eo của , bế lên,trong lúc đè nén tiếng kinh hô, tốn sứcchút nào mà đem áp vào cửa phòng tắm,cánh cửa kia nhanh chóng được khóa trái từ bênngoài.

      Hô hấp của càng thêm dồn dập chịu đựng khó khăn, dán chặt kỹ càng, lại bởi vìđộng tác này mà dùng hai chân mình quấn lấy hông của , chỉ sợ cẩn thận té xuống sõng xoài.

      Tống Kỳ Diễn vừa đẩy hai bên áo ngủ ra, vừacởi bỏ khóa quần của mình: "Chốc lát nữa cùng nhau tắm."



      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 20.4 Vì Vung Tiền Như Rác!


      Editor: tamthuonglac

      Tống Kỳ Diễn vừa đẩy hai bên áo ngủ ra, vừacởi bỏ khóa quần của mình: "Chốc lát nữa cùng nhau tắm."

      Trong khoảnh khắc khi Cận Tử Kỳ bị tiến vào mình, bị nhiệt độ cơ thể nóng bỏng làm run lên kịch liệt, hai tay bị khống chế ôm lấyhắn chặt, theo động tác nhàng từ từ củahắn mà mở miệng rên rỉ.

      hoàn toàn bị Tống Kỳ Diễn nâng lên, treo ở người của , tựa như người bị treo lơ lửng giữa trời.

      Trong đầu như nở rộ pháo hoa, vội vàng muốnnhảy lên tới độ cao nào đó.

      Ở thời khắc hoa lệ nhất đó, cúi đầu dùng răngnanh sắc bén cắn mạnh lên bắp thịt bả vai , nước mắt cách nào tự kiềm chế chảy ra.

      lại vì vậy mà có ý chấm dứt, cũng ôm ngã lên giường.

      Cận Tử Kỳ nhịn được từ trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào, mang theo cuối mềm mại.

      Tống Kỳ Diễn nắm được cổ của , nặng nề hônlên tới, hô hấp đối lập nhau, gần như cắn xé, dã man mà bá đạo.

      Nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy đủ, chungquy còn muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa.

      Cận Tử Kỳ hơi nhắm mắt, hai tay vịn ở vai xuống, dừng ở bờ mông rắn chắc mà mạnh mẽ của ôm chặt lấy, theo bản năng dùng sức ấn xuống người mình, thúc giục khôngtiếng động.

      Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp, Cận Tử Kỳ mở đôi mắt mê say ra, nhìn đến con ngươi mắt của người phía tiến vàomình đen láy sâu thẳm thấy đáy, bởi vì ý cười ở đáy mắt lưu động mà hàng lông màyđen xinh đẹp hơi vui khẽ nhíu lên.

      cúi thân thể của mình xuống, ánh mắt nơi mí mắt liếc về phía vị trí hai tay đặt, khẽ cười, ở bên tai thầm: " muốn nhưvậy mãi cho đến chết, em làm cho đàn ông nổiđiên. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ lại bởi vì lời tâm tình bộc trực thẳng thắn này mà hoàn toàn đỏ mặt, ý thức được hai tay mình làm cái gì, cuống quít muốn thuhồi, nhưng cũng đồng ý, đổi lấy đốiđãi càng thêm điên cuồng.

      ---------------

      Cửa ban công nhoáng qua nhoáng lại, gió sớmhơi lạnh, lúc Tống Kỳ Diễn tỉnh lại trong khuỷutay có người.

      Ngược lại, cả người đều nhức mỏi tê dại, nhắc nhở có vật gì đó rất nặng đè ở phíatrên.

      thế nhưng biết, Cận Tử Kỳ lại có thểthích đè nặng người ta khi ngủ.

      Tống Kỳ Diễn bởi vì tâm tình vui vẻ mà khóe miệng cong cong, chống lên mí mắt nặng nềnhìn sang.

      đôi con ngươi đen bóng trợn to giống như hai cái động tối om khủng bố, theo dõi gắt gao giống như vong linh quỷ dị, thậm chí hắncòn có thể cảm nhận được hơi thở mang theo mùi sữa như có như mặt .

      Tống Kỳ Diễn và cặp tròng mắt quỷ dị kia nhìnnhau ước chừng nửa phút.

      Cơ thể so với đại não phản ứng nhanh hơn, đôi chân dài dưới chăn cong móc, động tác nhanh nhẹn thần tốc.

      Sau đó là tiếng thét chói tai kèm theo cặp tròng mắt làm người ta rợn cả tóc gáy kia cũngđã biến mất.

      "Oa, thục thử xấu xa, ăn hiếp Mỗ Mỗ! Thục thửxấu xa!"

      Bên trong thanh non nớt mà quen thuộcđang lên án, Tống Kỳ Diễn mới hoàn toàn tỉnhtáo lại, men theo giọng mang theo nức nở nhìn lại, nhìn thấy Mỗ Mỗ lăn hai vòngnằm sấp mép giường.

      Tống Kỳ Diễn phát là con trai bảo bối của mình, vội vàng kéo tới lồng ngực ôm lấy dỗ dành: "Có ngã đau hay ?"

      "Thục thử là người xấu, Mỗ Mỗ bao giờ ... gọi người rời giường nữa!"

      Tại sao lại biến thành thục thử rồi, phải gọi baba rồi sao?

      Tống Kỳ Diễn nhìn đôi mắt to tròn giảo hoạt của con trai nhà mình màn lệ lưu động, đâu nào còndám dạy dỗ, bắt đầu lời ôn nhu tự mình kiểm điểm lại mình: "Là chú tốt, nếu để cho con đánh trả lại?"

      Mỗ Mỗ ghét bỏ mà liếc mắt nhìn sang lồng ngực cường tráng của Tống Kỳ Diễn, "Mới cần!" xong tránh khỏi người Tống Kỳ Diễn,từ giường bò dậy ôm gà con lông vàng của mình, sau đó hai chân đáp xuống giường.

      "Đứng lên , Kỳ Kỳ chờ người ăn điểm tâm nga!"

      . . . . . .

      Tống Kỳ Diễn để trần phần của cơ thể đứngtrước bồn rửa mặt đánh răng, cách nào che giấu tâm tình tươi tốt.

      Khóe mắt liếc về phía đứa con trai mập mạp ghévào cạnh cửa lén lén lút lút nhìn mình.

      Đuôi lông mày của Tống Kỳ Diễn khẽ nhướng,xoay người, vừa đánh răng vừa hỏi Mỗ Mỗ: "Chú đối với con có tốt ?"

      Tay Mỗ Mỗ cầm gà con lông vàng, mímcái miệng nhắn, con mắt nhìn chằm chằm xoay tròn đảo qua đảo lại giống như trừng kẻ địch.

      lúng túng vội ho tiếng, súc miệng mộtchút, tiếp tục chuyện với Mỗ Mỗ: "Qua vài ngày nữa chú phải về Australia, nơi đó có rấtnhiều chuột túi đấy, con muốn ?"

      Nghe được hai chữ chuột túi, ánh mắt Cận Mỗ Mỗ sáng lên, đến phía trước vài bước, nhưngngay sau đó lại rụt trở về, mím chặt cái miệngnhỏ nhắn, lắc đầu cái, vẻ mặt nghiêm túc:"Tiểu Doãn tử muốn dẫn Mỗ Mỗ xem gấu đen con."

      Động tác đánh răng của Tống Kỳ Diễn dừng lại, ba chữ Tiểu Doãn tử lượn vòng ở trong đầu,cuối cùng tạo thành tiếng chuông cảnh báo vang lên ở bên tai, hàng lông mày đen đậmthanh tú nhíu chặt.

      "Gấu đen có cái gì đẹp mà xem, đổi lại ba. . . . . .Chú dẫn con xem gấu Bắc cực!"

      Cận Mỗ Mỗ từ cánh cửa ngạc nhiên mừng rỡ thò cái đầu ra, toét miệng: " oa! Thục thử quái dị đối với Mỗ Mỗ tốt!"

      Tống Kỳ Diễn vội ho tiếng, cười mà khôngnói, xoay người tiếp tục chải răng của mình.

      Vốn là hân hoan tung tăng như chim sẻ nhảy , Mỗ Mỗ lại chạy trở lại, dưới ánh mắt khó hiểucủa Tống Kỳ Diễn, khuôn mặt nhắn hồng hồng có chút thẹn thùng.

      "Thục thử, con quên cho người biết, mớivừa rồi con lấy bàn chải đánh răng của ngườichải lông cho chít chít mượt mà đấy."

      —— chít chít?

      Tống Kỳ Diễn nhìn chút bàn chải đánh răng trong tay dính đầy kem, lại xem chút gà con lông vàng trong lòng bàn tay của Cận Mỗ Mỗ ngồi xổm, sửng sốt ước chừng năm giây,ngay sau đó bỗng dưng xoay người cúi đầu bổ nhào về phía bồn rửa mặt.

      --------

      Cận Tử Kỳ thức dậy rất sớm, trong lúc rảnh rỗiliền phòng bếp giúp dì Hồng tay.

      Mặc dù phần lớn thời gian cũng cóchuyện gì làm mà chỉ đứng.

      Nhưng đối với tiểu thư Cận gia mà , người cóđịa vị cao lại có thể nhân nhượng trước người có địa vị thấp vào phòng bếp, biểu là hiền thê lương mẫu.

      Đến lúc Tống Kỳ Diễn và Mỗ Mỗ từ lầu đixuống, trong phòng ăn mọi người ngồi đủ.

      Vào thời điểm người bạn Cận Mỗ Mỗ ra sức leo lên ghế, thình lình nhìn thấy Cận Tử Kỳ bêncạnh loay hoay lấy bánh quẩy : "Kỳ Kỳ hôm nay da dẻ đẹp nga!"

      Mặt Cận Tử Kỳ đột nhiên đỏ rực, đồng ngôn vôkỵ*, mình Cận Mỗ Mỗ ngây ngô chân thậtnhưng có nghĩa là những người khác nghe hiểu.

      (Đồng ngôn vô kỵ: những lời trẻ cần quá kiêng dè hay để ý vì tâm tư còn khờ dại.)

      nhàng mà ho khan tiếng, sờ sờ đầu Cận Mỗ Mỗ: "Ngoan ngoãn, uống ly sữa tươi này ."

      Cận Mỗ Mỗ hiểu tại sao Kỳ Kỳ trảlời vấn đề của mình, bẹp dẹp cái miệng nhỏnhắn, bàn tay mập mạp cầm lấy ly sữa tươi, cúiđầu nhìn nhìn sữa tươi lại ngẩng đầu nhìn nhìnCận Tử Kỳ.

      "Kỳ Kỳ cũng là uống sữa tươi nên da tốt như vậy sao?"

      Tuyệt đối là đồng ngôn vô kỵ.

      Khóe mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, gương mặt càng lúc càng phát ra đỏ rực, phòng ăn trong phútchốc an tĩnh quỷ dị.

      Bên kia Tống Kỳ Diễn hớp ngụm sữa tươi uống vào khí quản rồi, khắc chế khôngđược mà ho khan, sặc ra ít sữa tươi.

      "Thục thử quái dị, người lãng phí nga, phun sữa tươi tùm lum bẩn chết!" Vẻ mặt Cận Mỗ Mỗ ghét bỏ mà lên án.

      Lần này Tô Ngưng Tuyết ngồi bên cạnh uống sữa tươi cũng bị sặc, còn Cận Chiêu Đông bần thần đến nỗi đánh rơi đôi đũa kẹp trong tay lăn lông lốc xuống mặt đất.

      Cận Tử Kỳ lần này ngay cả suy nghĩ muốn chuivào trong kẽ đất cũng có rồi.

      Ai đứa này thông minh, căn bản là cái trứng ngu ngốc!

      Cố gắng nhịn xuống che lấp kích động trênmặt, Cận Tử Kỳ nín thở chừng hơi, vỗ vỗ đầu của Mỗ Mỗ: "Lúc ăn cơm nên nóichuyện, phun nước miếng lên bữa ănsáng, như vậy ngoại trừ Mỗ Mỗ ra ai cũng muốn ăn."

      "Kỳ Kỳ xấu!" Cận Mỗ Mỗ lại ủy khuất mà la ầm lên: "Kỳ Kỳ ăn nước miếng của thục thửquái dị, lại muốn ăn nước miếng của MỗMỗ, Kỳ Kỳ xấu, Mỗ Mỗ cần để ý người nữa."

      Vì biểu đạt oán giận của mình, tiểu tử nặngnề đem cái ly đặt lên bàn, dùng cả tay chân mà bò xuống dưới ghế, chạy thình thịch ra khỏi phòng ăn, bò lên ghế sofa ở phòng khách ngồi xuống dẩu cái miệng nhắn.

      Cận Tử Kỳ hoàn toàn còn đất dung thân, cúi đầu chỉ muốn ăn xong bữa ăn sáng này nhanh lên chút

      Bên kia Cận Chiêu Đông lại đột nhiên dừng lại, trầm ngâm trong chốc lát, nhìn Tống Kỳ Diễnnói: "Kỳ Diễn, hôn của cậu và Tiểu Kỳ hãy thương lượng với cha cậu tốt chút,chọn ngày tốt bổ sung hôn lễ ."

      Tô Ngưng Tuyết cũng bên phụ họa: "Sính lễ bao nhiêu quan trọng, làm cha mẹ chỉ hy vọng cậu có thể thuận lợi vui vẻ cướicon của tôi vào cửa, để cho con của tôikhi vào Tống gia có thể được thẳng lưng mà làm người."

      Đối với việc Cận Chiêu Đông và Tô NgưngTuyết đột nhiên xuất đồng thanh đồngkhẩu, Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ cũng có chút giật mình.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn rất nhanh phản ứngkịp, gật đầu đáp lại: "Cả đời chỉ có lầnkết hôn, dĩ nhiên là phải làm tốt nhất, ba mẹ yêntâm, nếu Tử Kỳ gả cho con, con tuyệt đối sẽkhông để cho bất luận kẻ nào khi dễ ấy."

      "Về phần ngày tháng hôn lễ. . . . . ." Tống KỳDiễn nắm chặt bàn tay của Cận Tử Kỳ đặt lên bàn, sau đó nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết vàCận Chiêu Đông, "Mười lăm tháng sau nhưthế nào ạ, đó là ngày tốt."

      Mười lăm tháng sau, khoảng cách từ hôm nay đến ngày đó cũng bất quá chừng hai mươi ngày.

      Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết liếc mắt nhìn lẫn nhau, cuối cùng là Tô Ngưng Tuyết đãra quyết định: "Liền vậy , thực sớm sớmmột chút cho an tâm, tránh cho đêm dài lắm mộng, phiền phức ngừng."

      Cận Chiêu Đông cũng đồng ý quan điểm của TôNgưng Tuyết, cuối cùng bữa ăn sáng kết thúc lạiliên quan đến chi tiết thảo luận về hôn lễ.

      Mà người bạn Cận Mỗ Mỗ ở bên hoa hoa lệ lệ giận cá chém thớt lại đượcđể mắt đến.

      Bởi vì là Chủ nhật, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễnđều cần đến công ty làm, nhưng Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông lại theo thường lệ muốn đến Cận thị xử lý mấy phần công vụ chất đống.

      Vừa ra đến trước cửa, nhưng Tô Ngưng Tuyếtchợt nhớ tới cái gì, lần nữa trở lại phòng khách.

      "Kỳ Diễn, tôi nghe cậu ở bên Australia có nông trường?"

      Tống Kỳ Diễn cũng có tính toán giấugiếm nghiệp của mình, khai báo chi tiết: "Sởhữu khoảng chừng có mười cái."

      Ánh mắt Tô Ngưng Tuyết chợt lóe, trong lòngđã hiểu , nhìn Tống Kỳ Diễn hỏi: "Nếu như tôimuốn để cho hôn lễ cử hành tại Australia, Kỳ Diễn cậu có ý kiến gì chứ?"

      "Mẹ muốn thế nào đều được." Tống Kỳ Diễn đối với mẹ vợ cũng coi là gì nghe nấy.

      Tô Ngưng Tuyết hài lòng gật đầu, ngược lại nhìn về Cận Tử Kỳ: "Con cùng Kỳ Diễn đến công ty xin nghỉ phép vài ngày, thừa dịp bây giờ phải là ải cuối năm, các con đến Australiatrước chuyến , đại khái an bài mọi chuyện chút."
      SoRi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :