1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 18.1 Cận Tử Kỳ, Chớ Quay Đầu Lại!


      Editor: tamthuonglac

      Tống Kỳ Diễn đối với những ánh mắt bên cạnh chỉ quay lại cười khẽ nhàn nhạt, ngay sau đó cúi đầu ấn xuống trán nụ hôn.

      "Là nên gặp chủ nhà chào hỏi tiếng trước hay là ăn chút gì đó lót dạ trước?"

      Bởi vì nụ hôn đột ngột vừa rồi, hai người lần nữa trở thành tâm điểm của yến hội.

      Cận Tử Kỳ mặt đổi sắc theo những ánhmắt kinh ngạc kia mà gật đầu thăm hỏi, "Hay là chào hỏi chủ nhà trước ."

      "Được, vậy qua kia ." Tống Kỳ Diễn toétmiệng cười, trong mắt chứa đầy vui vẻ.

      Cánh tay Tống Kỳ Diễn khẽ cong, Cận Tử Kỳ liền lần nữa khoác tay lên, sau đó cùng nhau tới chỗ bàn chủ tiệc.

      Cận Tử Kỳ cởi bỏ áo choàng da lông lộ ra lễ phục dạ hội màu tím bên trong.

      Kiểu dáng giản dị, cắt may khéo léo, vải vóc tinh xảo, dường như bám dính vào thân thể Cận Tử Kỳ, làn váy dài theo di động của , giống như tầng nước, lại lại nơi bốn bề sóng dậy, làm cho ánh mắt người ta rối rắm.

      Mái tóc dài được búi lên cao quý, trong nhữngánh mắt khắc chế qua lại như con thoi, càng cóvẻ quyến rũ mà dịu dàng đoan trang.

      người phụ nữ tràn đầy ý vị Đông Phương cổ điển, tại thuộc về người đàn ông ưu tú xuất chúng.

      Tân khách ở đây, rất ít người biết quan hệ vị hôn phu vị hôn thê trước kia của Cận TửKỳ và Tô Hành Phong.

      Cũng vì vậy mà bắt đầu thấp giọng thầm nóikhẽ.

      Những ánh mắt kinh ngạc hưng phấn thỉnh thoảng dừng ở người Cận Tử Kỳ và TốngKỳ Diễn.

      Giữa các tân khách quen thuộc lẫn nhau bắt đầu hào hứng dạt dào bàn tán lịch sử phức tạpcủa Tống gia giàu có quyền thế này.

      Viên lão của cổ phần tập đoàn Thịnh Hưng qua tuổi bảy mươi, nhưng nhìn qua vẫn là cànggià càng dẻo dai như xưa, mà tiểu công chúaViên gia toàn thân mặc chiếc váy công chúahồng phấn bồng bồng, ngồi bên cạnh Viên lão bà, đôi mắt đen láy đảo quanh ngắm nhìn bốn phía.

      Cận Tử Kỳ khoác tay Tống Kỳ Diễn tiến lên phía trước chào hỏi, đưa tới bao lì xì, khẽ mỉm cười: "Chúc mừng."

      Tống Kỳ Diễn cũng theo đó từ trong túi lễ phụclấy ra hộp đồ trang sức được gói lại tinhxảo.

      Đưa tới trước mặt Tiểu công chúa, "Trước đây lâu có trở về Australia chuyến, nhân tiện mang tới, cũng biết Tiểu công chúacó thể thích hay ?"

      Hộp đồ trang sức được mở ra, là chiếc cài tóc trắng sữa có đính lông vũ, giá trị nổi tiếng và quý giá, cần cũng biết.

      Tiểu công chúa nhảy xuống ghế, cầm lấy hộptrang sức thích buông tay, khôngquên cám ơn với Tống Kỳ Diễn: "Cảm ơn chú!"

      Tống Kỳ Diễn rất có phong độ của trưởng bối mà cười cười ấm áp nhìn sang Tiểu công chúa:"Tiểu công chúa thích là tốt rồi."

      Viên lão ngồi ở vị trí chủ vị, ánh mắt nhìn TốngKỳ Diễn cũng càng thêm tán thưởng, cười ha ha : "Tiểu tử Tống gia, nhìn kỹ, cậu thế nhưnglại cực kỳ giống Lam lão gia tử năm đó a!"

      "Viên lão quá khen, Kỳ Diễn làm sao có thể hơn được ông ngoại phần phong thái!"

      Tống Kỳ Diễn khiêm tốn nở nụ cười, cũng là khó nén luồng khí phách nội liễm người,Viên lão hiển nhiên cũng nhìn ra bất phàm, cười gật đầu: "Ánh mắt của cha cậu là càngngày càng sắc bén rồi!"

      Những lời này rất có ý ám chỉ Tống Chi Nhậm có ý định giao Tống thị cho Tống Kỳ Diễn xử lý.

      Thế hệ trước nhìn người ánh mắt luôn vừachuẩn lại độc, lời này sợ là ngày mai truyền khắp nơi trong thành phố này.

      May nhờ khoảnh khắc ấy Tống Nhiễm Cầm có ở trường, nếu chỉ sợ nhấc chân nhảy lên.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang chiếc cài tóc trong tay Tiểu công chúa hàng lông mày đen khẽ nhướng,xem ra cũng biết lúc nào chuẩnbị.

      —— vẫn là lo trước tính sau chu đáo, sớmmua xong rồi đặt ở đáy rương, chuẩn bị cho bấtkỳ mọi tình huống?

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Cận Tử Kỳ dừng ở trênmặt của người đàn ông bên cạnh.

      Có lẽ là người có gen con lai, khung xương chânmày của hơi cao, hai tròng mắt lộ vẻ thâmthúy, mắt hai mí khắc sâu có hai đường nhấn hẹp, khoảnh khắc cùng Viên lão trò chuyện vớinhau hơi nheo lại, giống như con sói xám to lớn.

      Tống Kỳ Diễn nhận ra được nhìn chăm chú, liền nghiêng mặt sang bên nhìn , ý cười mặt càng đậm.

      Bên kia Viên lão cười hỏi thăm: "Nha đầu Cận gia, tối nay tại sao thấy cháu kéo lãoTam Doãn gia vào bàn?"

      Trong bốn năm này, ở mọi loại trường hợp CậnTử Kỳ đều cùng Doãn Lịch với nhau.

      Nay đổi thành Tống Kỳ Diễn rồi, tự nhiên tò mò mà hỏi câu.

      Lời Viên lão vừa hỏi cũng là câu hỏi của toàn bộ khách khứa có mặt ở đây hiếu kỳ.

      Rất nhiều tân khách mặc dù tay còn cầm ly rượu, nhưng lỗ tai cũng dựng thẳng lên lui tớiqua bên này nghe ngóng.
      Nhất là đối với màn vừa rồi Tống Kỳ Diễn hônlên trán Cận Tử Kỳ, càng làm dậy lên thêm đợt sóng triều giống như sương mù dày đặc.

      Tống Kỳ Diễn chẳng qua chỉ mím khóe môi cười tiếng, giọng điệu lười biếng, lại hiển thị nghiêm túc: "Dù sao cũng phải tìm cơhội công khai quan hệ của chúng tôi với mọingười, những năm này tôi vẫn rất cảm tạ A Lịch làm bạn bên cạnh Tử Kỳ thay tôi chiếu cố ấy."

      lượng được khống chế vừa đủ, mặc dù đủ để truyền khắp toàn trường, nhưng cũng có thể để cho khách khứa gần đó nghe được.

      Như vậy là đủ rồi, khách mời có thể ngồi ở lân cận chủ bàn thân phận dĩ nhiên là tầm thường.

      —— như thế đấy, để cho bọn họ có thể nghe thấy ràng là đủ rồi!

      Tống Kỳ Diễn tạo ra viên đạn khói này, giấu đầu hở đuôi càng có thể khơi mào tò mò của mọingười.

      Quả nhiên, ngay cả người gian xảo như Viên lão cũng dừng lại động tác uống trà, mặt vốn còn vui vẻ đổi lại khó hiểu: "Lời này. . . . . . nhađầu Cận gia, lời Kỳ Diễn chính là ?"

      Chẳng qua Cận Tử Kỳ chỉ là kéo khóe môi cườiyếu ớt, bày ra vẻ mặt trong nhà thẹn thùng xấu hổ.

      Cũng làm cho trong lòng tất cả tân khách baogồm cả Viên lão càng thêm chắc chắc lời nóimới vừa rồi của Tống Kỳ Diễn phải là lời điêu ngoa.

      Toàn hội trường có phút chốc yên tĩnh, làm cho phát sinh màn đánh bất ngờ này!

      Viên lão uống hớp trà, mặt lại đổi lại nụ cười: "Trai tài sắc, đúng là rất xứngđôi nha!"

      Cận Tử Kỳ mỉm cười tủm tỉm, bàn tay vẫn đặt ởkhuỷu tay Tống Kỳ Diễn: "Viên lão, lời này đúng là có thiên vị ."

      "A, như thế nào?" Viên lão cũng hào hứng lên, đón hỏi câu.

      Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn lập tức cười tiếp: "Phải là tàitrai sắc."

      Viên lão ho khan tiếng, có chút bị sặc nước, con trai lớn trong nhà lập tức săn sóc mà vuốtlưng giúp cha .

      Gương mặt trầm tĩnh của Viên lão sau khi tươitỉnh lại, nhìn sang Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ ăn ý đứng ở trước mặt mình, chốc lát sau, liền ha hả bật cười: "Lời này ngược lại mới lạ, bấtquá cũng sai, ha ha. . . . . ."

      Nhưng dường như luôn có hai người cố gắng đứng ra đối phó với đôi bích nhân Cận TửKỳ và Tống Kỳ Diễn.

      "Cận tiểu thư phúc khí cạn, đầu tiên là với cháu ngoại Tống gia, tại lại xoay đầu ởtrong ngực người thừa kế tương lai của Tống gia, đúng là làm cho người ta hâm mộ được ngaya!"

      Cận Tử Kỳ đối với giọng mềm mại này xem như khắc sâu ấn tượng.

      Theo tầm mắt mọi người quay đầu nhìn, BạchTang Tang ngồi ở bên bàn bên cạnh.

      Dáng vẻ ta ưu nhã sang trọng uống hớprượu đỏ trong tay, ngước mắt đối với Cận TửKỳ bày ra nụ cười nhạt, "Đợi đến ngày đại hôn của Cận tiểu thư và Tống tiên sinh, cũng đừng quên ly rượu này của Tang Tang."

      Lời quang minh chính đại, hễ là người nào cũng nghe ra khiêu khích châm chọc trong lờinói.

      Nhưng bởi vì lời vừa ra ràng, quả thực là làm cho người ta bắt được điểmsơ hở, vẫn còn phải kìm nén đến toàn thân nội thương.

      lúc mới bước vào hội trường, Cận TửKỳ thấy được Bạch Tang Tang đứng ở mộtbên.

      Vị thiên kim Bạch gia này chính là vẫn luôn liếcngang nhìn trộm mình, dáng vẻ lúc nào cũng đềulà châm chọc khiêu khích.

      Nguyên nhân chắc chắn là ngoài người đàn ông được mình khoác tay đứng bêncạnh.

      tại trước mặt mọi người như vậy, mởmiệng là giọng điệu mỉa mai, cũng là tình hữukhả nguyên (về tình có thể lượng thứ).

      Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, tiếp tục phản ứng thêm điều gì.

      —— may mắn định lực của tệ, nếu , nhất định phải bị Bạch tiểu thư này làm cho kích động thể nổ tung trận thoả đáng.

      Mà những người khác ở chung quanh cũng bởivì những lời này của Bạch Tang Tang, ánh mắtnhìn về phía Cận Tử Kỳ quỷ dị bát quái hơn.
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 18.2 Cận Tử Kỳ, Chớ Quay Đầu Lại!

      Editor: tamthuonglac

      Bạch Tang Tang lập tức đứng dậy tới chỗ chủbàn, trong tay cầm gói quà sinh nhật tinhxảo tuyệt đẹp.

      "Tang Tang mới từ Australia trở lại, kịptới nhà thăm viếng Viên lão, kính xin Viên lão thứ lỗi."

      Vị trí Bạch Tang Tang đứng lại trùng hợp là phíabên kia của Tống Kỳ Diễn.

      Chợt liếc mắt cái, biết còn tưởngrằng Tống Kỳ Diễn trái ôm phải ấp, phúc phận may mắn khiến người bên ngoài ghen tị chết.

      Viên lão ở bên lộ dấu vết đánh giá Bạch Tang Tang đoan trang, bên ha ha cườigật đầu: " trách trách, ngược lại giúp ta hỏi thăm sức khoẻ ông nội của cháu, lâu thấy ông ấy xuất qua lại !"

      Bạch Tang Tang khống chế nụ cười sáu bảyphần, vừa làm cho người ta cảm thấynghiêm túc vừa làm cho người ta cảm thấy lẳng lơ.

      cúi người xuống, giao quà tặng cho tiểu công chúa chơi với cái kẹp tóc trong tay: "Tiểu công chúa, mở ra xem chút , dì Tang Tang mới vừa được Bạch gia gia của cháu báo tin cho biết tới nơi này, kịp chuẩn bị quà, nếu là thích, ngày mai dì TangTang dẫn cháu mua lần nữa được ?"

      Luồng thanh mềm mại tinh tế, nhã nhặnthấm sâu vào lòng người, bao phủ cho vị tiểuthư Bạch gia này vầng hào quang của Thánhmẫu.

      Cận Tử Kỳ ở bên cạnh mắt mang ý cười, Tống Kỳ Diễn ở bên tai thấp giọng : "Nhưthế nào, ghen tị?"

      Cận Tử Kỳ giận dỗi liếc cái, nhịnđược hừ câu: "Đều là gây ra chuyện."

      Tống Kỳ Diễn nghe vậy khẽ nhướng lông mày,lần nữa đứng thẳng người, khóe miệng vẫn duytrì nụ cười ưu nhã.

      Mà bên kia Bạch Tang Tang vẫn còn chưa dừngở đó.

      Mục đích ta tới tặng quà chính là đánh đổCận Tử Kỳ.

      Bây giờ vẫn chưa đạt được mục đích, làm sao có thể từ bỏ ý đồ?

      Quà Bạch Tang Tang tặng là chiếc kẹp cài áo, cách làm khác với quà của Tống Kỳ Diễn nhưng lại giống nhau đến kì diệu.

      Nếu tối nay là hai người bọn họ dắt tay nhau mà đến, sợ là tránh được cũng được tán dương là tâm hữu linh tê nhất điểm thông ( Ý hợp tâm đầu hiểu lòng nhau ).

      thực tế, quả thực có người ra suy nghĩ trong lòng Cận Tử Kỳ vào giờ phút này.

      người đàn ông trung niên bàn kế bên, Cận Tử Kỳ có chút ấn tượng, là người nhà Hồnggia có quan hệ thân thiết cùng Bạch gia.

      "Cháu Tang Tang, cháu và tiểu tử Tống gia chính là ý hợp tâm đầu nha, nó tặng cài tóc, cháu tặng cài áo, biết, còn tưởngrằng hai đứa trước đó thông qua nhau đấy!"

      Tống Kỳ Diễn cười mà , đôi tròng mắt đen sâu thẳm hơi cong lên, dáng vẻ vãn bối khiêm tốn nghe dạy.

      Mà Bạch Tang Tang tiếp, "Chú Hồng nóichi vậy, bất quá là Tang Tang hành động nóng lòng sốt ruột, trước còn lo lắng nếu Tiểu công chúa vui, cháu nên rút lui xuống đài nhưthế nào đây!"

      Viên lão sống hơn nửa đời người, làm sao khôngnhìn ra địch ý Bạch Tang Tang đối với Cận TửKỳ, vốn muốn dính vào trong mối bất hoànày, nhưng lúc ấy nghe được Bạch Tang Tang mở miệng liên quan đến cháu mình, chỉ có thể ra đôi lời.

      "Tang Tang quá khiêm nhượng, ta cũng cảmthấy chiếc cài áo này tệ, vẫn là ánh mắtTang Tang tinh tường !"

      "Viên lão ra hay, Tang Tang vốn vẫn còn do dự, suy tính có nên trực tiếp đưacho Tiểu công chúa bao tiền lì xì hay , nhưng suy nghĩ chút như vậy quá mức qua quít lấy lệ, cho nên mạo hiểm bị Tiểu côngchúa ghét bỏ mà vẫn bêu xấu."

      Cận Tử Kỳ nghe ba câu của Bạch Tang Tangkhông rời việc chê bai mình cảm thấy buồn cười, phát những ánh mắt chung quanh đềunhìn về phía mình, muốn im lặng nữa, theo đó mà ậm ờ gật đầu phụ họa.

      "Bạch tiểu thư mua lễ vật nhất định là chọn thứ đắt tiền, chọn thứ tốt, Tiểu công chúa như thế nào ghét bỏ?"

      Cận Tử Kỳ lại mở miệng công nhận điểm này của Bạch Tang Tang, có chút ngoài dự đoán của mọi người.

      Suy cho cùng, vẫn có ai có thể ở trước mặt tình địch làm được như vậy, kéo dài chí khíngười khác mà tiêu diệt uy phong của mình .

      Thậm chí ngay cả Viên lão cũng ném tới Cận TửKỳ ánh mắt khó hiểu, ông chính là sợ Cận Tử Kỳ lúng túng mới nhiều lời.

      Chẳng lẽ vẫn là do ông tự mình đa tình, tiểu nhađầu người ta căn bản mong ông được tốt?

      Bạch Tang Tang nhìn thấy nụ cười yếu ớt mặt Cận Tử Kỳ, nếp nhăn khóe môi khi cười cũng sâu hơn, giọng lại thế nào khiêm tốn: "Đúng vậy a, cha tôi cũng vẫn nóiTang Tang là tánh tình trẻ con, tặng người ta lễ vật luôn luôn muốn thứ tốt nhất, mới coi là bạc đãi bạn bè!"

      Đây là nghệ thuật chuyện ——

      đúng là làm phiền Cận gia những năm này trao cho mình định lực cùng nhẫn nại!

      Cận Tử Kỳ nhếch miệng mỉm cười: "Bạch tiểu thư đúng là sót điều, ngừng chọn lễ vật tốt nhất, hẳn là đắt tiền nhất, tựanhư chiếc cài áo này, nếu phải là đắt tiền,làm sao có thể biết là tốt đây?"

      Thái độ Cận Tử Kỳ có vẻ thổi phồng nâng cao Bạch Tang Tang, hành động như vậy để cho tân khách có mặt ở đây kinh ngạc.

      Vậy mà, Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh bất quá chỉ mím môi cười cười, phát biểu bất kỳ lời nào.

      Cận Tử Kỳ xong câu đó lại nhìn về phíaViên lão, cung kính khiêm tốn cười tiếng: "Viên lão, ngài cảm thấy thế nào?"

      Viên lão cũng bị Cận Tử Kỳ làm cho như rơi vào trong sương mù, nhưng vẫn tán thành màcười ha hả: "Lời này của Tử Kỳ cũng sai, nếu tại sao gọi các nha đầu này là thiênkim tiểu thư đây! phải các đềulà con quý báu của từng nhà sao?"

      Cận Tử Kỳ liếc Bạch Tang Tang cái, cho ta có khe hở chen vào , vẫn tiếp: "Viên lão đúng, cánh cửa đầu thai cũng là kỹ thuật sống, nếu sinh ở trong thâm sơn cùng cốc,đâu còn chạm tới hai chữ thiên kim?"

      Cận Tử Kỳ lại mà nhìn sang chiếc cài áo trongtay Tiểu công chúa, có điều ngụ ý sâu xa mà lêntiếng: "Viên lão, đồ tốt hiển nhiên đều quý báu,nhưng còn phải nhìn xem phương pháp tiêuchuẩn của nó được hình thành như thế nào mớicó thể làm giảm sút giá trị của nó khi đưalên mặt quầy."

      Nụ cười khuôn mặt già nua của Viên lão có phần cứng đờ ra, nghĩ thầm nha đầu Cận gia này cũng phải là đứa dễ bắt nạt nha, mấy câunói bốn lạng đánh bạt cả ngàn cân (lấy ít thắng nhiều) lại đem đề tài xoay trở lại!

      Nhưng vở diễn cũng mở màn ra, cũng phải là lão già ông đây dừng có thể dừng lại .

      Huống chi, chuyện này cũng do nhà đầu Bạch gia kia dẫn đầu khơi mào trước, cũng thực trách được nha đầu Cận gia hiềnhậu.

      Viên lão hơi trầm xuống suy nghĩ kĩ, vẫn là tậnlực muốn tránh khỏi sinh ra cục diện bế tắc: "Nha đầu Cận gia a, lời này của cháu cũngkhông thể để cho cha mẹ cháu nghe được, Bạch gia đây làm thế nào nuôi dưỡng cháu, Cận gia hẳn cũng bạc đãi cháu!"

      xong, dừng lại chút, nhấp miếngtrà, tiếp: "Ha ha, ta xem hai người nha đầucác ngươi nha, chính là cùng chiếc thuyền, sau này còn phải đồng tâm hiệp lực cũng đừng học người ta lật úp thuyền nha!"

      Mọi người có mặt toàn trường hầu như cũng cóthể nghe thấy mùi thuốc súng phát ra, cũng biếtViên lão tận lực hòa hoãn thế cục này.

      Nhưng cũng có ai dám vào giờ phút quantrọng này mà dính chân vào nữa.

      Lúc này đây đều là chuyện thanh niên trẻ tuổi ghen ghét xúc phạm nhau thôi!

      Cận Tử Kỳ nghe Viên lão xong, lại giống như nghe hiểu gợi ý bóng gió tronglời của ông cụ, lúm đồng tiền rộ như hoa, cánh tay nhắn càng thêm kéo chặt khuỷutay Tống Kỳ Diễn.

      "Viên lão, khoan hãy , thuyền này cũnglà có ba sáu chín chủng loại mà!"

      Viên lão sửng sốt, ngay cả ý cười vui vẻ đầy dẫy mặt Bạch Tang Tang cũng ngưng trệ.

      Chỉ có Tống Kỳ Diễn còn cười đến mức súc tích, giơ tay lên vỗ mu bàn tay Cận Tử Kỳ, giống như với : em chừa cho con người ta chút tình cảm và thể diện , nếukhông chó nóng nảy cũng muốn vượt tường.

      Cận Tử Kỳ lại vì vậy mà có ý định chấmdứt, cười đến càng lúc càng phát ra sung sướng "Cũng phải là lên thuyền này là có thể cao quý lên, thuyền này cũng phân biệt ra nhiều loại, Viên lão."

      Người này có đôi khi kìm nén khuất phục lâu, khó tránh khỏi bỗng chốc lại đột nhiên bộc phát.

      Bạch Tang Tang bởi vì châm chọc giễu cợt của Cận Tử Kỳ so với mình càng thêm mịt mờ ràng mà sắc mặt đột nhiên thay đổi, bàn tay còn nắm hộp quà có chút run động, mà hít vài hơi muốn bình phục cảm xúc.

      Mà bên này Cận Tử Kỳ hướng về phía Viênlão hơi khom lưng: "Tiệc sinh nhật cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng thể ở chỗ này cản trở mọi người tặng quà cho Tiểu công chúanữa."

      xong nhận được Viên lão gật đầu đồng ý, Cận Tử Kỳ lập tức ghé vào tai Tống Kỳ Diễnthân mật vài câu, hai người nhìn nhau cườimột tiếng sau đó lại cùng tới góc khuấtyên tĩnh.

      Lúc sau còn người nào dám ra đây khiêukhích uy phong của tiểu thư Cận gia.

      Ngay cả Bạch Tang Tang hai bên trái phải cóngười theo phụ hoạ như vậy đều bị đánh cho tan tác, đổi lại đừng nhắc tới các những con tôm này nữa!

      ------------

      Các tân khách lục tục có mặt, khí yến hộicũng càng thêm vui vẻ thoải mái.

      Tống Kỳ Diễn sau đó lại bị Viên lão gọi theo trò chuyện với mấy vị tiền bối thương giới khác.

      Cận Tử Kỳ cùng , mà ngồi vào ghế ở góc, cầm sâm banh làm khán giả.

      Lơ đãng liếc đến Bạch Tang Tang, mới vừa rồi cũng cẩn thận quan sát, tại mới nhìn ta lại mặc bộ váy đỏ.

      Chẳng qua là còn là cổ áo chữ V khoét sâu, đổi thành bộ váy dài quây ngực rồi hởvai, nhưng rãnh ngực vẫn như như đẹpmắt như cũ.

      ràng dưới ánh đèn, vóc người yểu điệu nóng bỏng cũng mở ra sót.

      Đứng ở giữa yến hội, Bạch Tang Tang đích xác là phong cảnh nghệ thuật khiến đàn ông mắt mởkhông dời.

      Cận Tử Kỳ thể thừa nhận, BạchTang Tang là người phụ nữ vô cùng có sứcquyến rũ.

      Mặc dù mới vừa rồi bị chế nhạo phen như vậy, tại bên cạnh vẫn thiếunhững hạng người to lớn bợ đỡ săn đón.

      Bỏ qua bên vóc người xinh đẹp mê người và tính cách kiêu ngạo khinh người, tiền tàiquyền thế của Bạch gia cũng đủ trăm phần chocô ấy giá trị con người.

      Bạch Tang Tang lại vừa ý Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, phải là mình cũng bị mê hoặc rồi sao?

      Xuyên qua đám người nhìn thấy Viên lão và Tống Kỳ Diễn đứng chung đoàn, ngón taython dài nâng ly rượu, dáng vẻ ưu nhã tựnhiên, cùng mấy vị lão tiền bối thầmnói , thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khẽkhắc chế.

      Tống Kỳ Diễn dường như cảm ứng được tầmmắt của , đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt hai người ở giữa đám người quấn quít chung mộtchỗ, gương mặt Cận Tử Kỳ khỏi nóng lên.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 18.3 Cận Tử Kỳ, Chớ Quay Đầu Lại!

      Editor: tamthuonglac

      Tống Kỳ Diễn dường như cảm ứng được tầmmắt của , đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt hai người ở giữa đám người quấn quít chung mộtchỗ, gương mặt Cận Tử Kỳ khỏi nónglên.

      Bất luận qua bao lâu, chỉ cần đối diện với đôi mắt kia của , luôn khắc chế được mà thẹn thùng đỏ mặt.

      Khóe miệng Tống Kỳ Diễn gợi lên ý cười, rồi lần nữa quay đầu lại, giọng cười với lãotiền bối bên cạnh.

      Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt của mình, cúi đầu rũmắt xuống, miệng nhấp hớp sâm banh, giữa đôi mắt đẹp cũng ra ý cười.

      Sau đó, nghe thấy mấy vị nữ tân khách bên cạnhtụ tập bàn tán về Bạch Tang Tang——

      "Sớm biết Bạch Tang Tang mặc lễ phục màu đỏ, tôi cũng mặc, là đả kích lòngtự tin của người khác!"

      "Đúng vậy a, phụ nữ giống như ta vậy, khôngcó lúc nào là hấp dẫn ánh mắt của đànông."

      Mặc dù giọng điệu của nữ khách mời hâm mộ nhưng cũng thiếu phần đố kị, mà nữ nhân vật chính bị mang ra bàn tán, Bạch TangTang vẫn là phong thái tao nhã cùng đámđàn ông vây quanh cười tự nhiên.

      "Mới vừa rồi chính tôi nhìn ra, ta bây giờnha, là hướng về phía vị thái tử gia Tống gia kia mà tới, đáng tiếc, bên người thái tử gia cóthêm công chúa Cận gia, tôi thấy ta cũng nhanh xù lông!"

      "Ha ha, con của Bạch gia thế nào, cònkhông phải là xếp hạng sau Tống gia, mọi ngườinhớ kỹ vĩnh viễn chỉ có hạng nhất, cũng khótrách ta nghĩ mọi cách muốn đến gần thái tửgia Tống gia."

      Nữ khách mời những lời này tuổi tác so với Bạch Tang Tang cũng sai biệt lắm, gươngmặt mang vẻ xem thường.

      Nữ khách mời bên cạnh cũng che miệng cườicười, có người nào đó tính tình ngay thẳng trựctiếp kéo ta qua thấp giọng hỏi: " phải là ăn được nho nho còn xanhchứ? Tiểu thư Bạch gia này thế nhưng trong giới nổi tiếng cũng là người thể chạm tới!"

      Nữ khách mời kia lại cười nhạo tiếng, lắc lắc ly rượu: "Tôi đố kị với ta? Làm sao có thể, tôi dù cho thế nào mà thể chờ đợi được nữa, cũng cởi hết đồ mà leo lên giường của đàn ông, chẳng lẽ các có nghe sao?"

      Cái nữ khách mời đều mang vẻ mặt kinh ngạc, nhìn lẫn nhau, cuối cùng nhất trí nhìn về phía người phụ nữ kia.

      Thậm chí ngay cả Cận Tử Kỳ ngồi ở bên cạnhcũng bị lời của ta dẫn dụ phát ra lòng hiếukỳ.

      "Tôi hôm qua đến phòng khách làm spa, nằmở phòng sát vách tôi còn phải là vị đạitiểu thư Tống gia kia, bà ta còn lời khoekhoang với nhân viên làm đẹp ở cùng, đợi mộtthời gian, chỗ con trai bà ta trở thành con rể của Bạch gia!"

      " phải đâu? Vị Tô thiếu gia kia phải cùng giới giải trí Kiều Niệm Chiêu quan hệ mật thiết sao?"

      "Tôi đây cũng biết, nguyên văn lời của vị Tống đại tiểu thư là: Tang Tang cũng cùng A Phong nhà tôi vượt quá giới hạn mà cùng giườngchung gối, chừng tại cũng mang bầu, gả cho A Phong còn muốn gả cho người nào?"

      Những nữ khách mời kia đều mang vẻ mặtkhông dám tin, sau đó rối rít nhìn sang Bạch Tang Tang, lại là tràn lên trận sóng bàn tán.

      "Cũng quyến rũ quyến rũ cháu trai của người ta, mới vừa rồi tại sao còn tìm tiểu thư Cận giagây rối, chẳng lẽ là muốn hai tay ôm đồm, đềuđem cậu cháu nhà người ta lên giườngmình?"

      "Người ta được gọi là có kỹ thuật khống chế đàn ông, các bắt chước được tới sao? Đổi lại là tôi, dạy miễn phí cho tôi tôi cũng thấy kinh tởm, ai biết ta ở Australia cùng bao nhiêu ngườinước ngoài làm qua chuyện càn rỡ, phá thai mấy lần ..."

      Có lẽ thuần túy là lòng ghen tỵ tác oai tác quái, những lời bên tai đó càng ngày càng khó nghe,có chút thậm chí khó lọt tai.

      Mà thôi nữ vương Bạch Tang Tang trở thành đề tài câu chuyện như cá gặp nước mọi việc đềuthuận lợi ở vị trí trung tâm của nhữngngười đàn ông, đúng lúc lộ ra nụ cười mỉm, cóvẻ phóng khoáng đúng mức, mà những ngườiđàn ông kia, chỉ kém quỳ rạp xuống phíadưới chân váy đỏ của .

      Cảnh tượng như vậy càng cho những nữ kháchmời này có cơ hội lên án ta.

      Cận Tử Kỳ hơi nhíu mày, muốn tiếp tục nghe nữa, đặt ly rượu xuống đứng dậy muốn tìm chỗ an tĩnh lần nữa.

      cũng cảm thấy Bạch Tang Tang có bao nhiêu đáng thương, những thứ này cũng có thể ta tự làm tự chịu.

      Vào lúc ta quyết định phối hợp diễn trò với Tống Chi Nhậm như vậy cũng nên nghĩ đến hậu quả.

      Hoặc là, ta cũng quả thực nghĩ tới, nhưng làm sao cũng nghĩ tới vai nam chính của câuchuyện biến thành Tô Hành Phong.

      Vốn là, kế hoạch của Tống Chi Nhậm hẳn là khiến cho Tống Kỳ Diễn làm bẩn trong sạch của Bạch Tang Tang.

      Sau đó bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể lựa chọn cưới Bạch Tang Tang vào cửa.

      Chẳng qua là Tống Nhiễm Cầm sút vào khung thành cước, hoàn toàn làm rối loạn kếhoạch vốn lập ra.

      Tống Chi Nhậm và Bạch Triển Minh muốn đemchuyện này mặc kệ giải quyết, nhưng có Tống Nhiễm Cầm chen vào, kết cục chínhlà khó liệu .

      Nếu như nhớ lầm, Tống Nhiễm Cầm chỉ ước gì để cho Tô Hành Phong cưới Bạch Tang Tang ngay lúc đó làm vợ.

      Điều này cũng làm cho có hôm Bạch Triển Minh xuất ở Tống thị, và màn Kiều Niệm Chiêu cùng Tô Hành Phong trở về Cậngia.

      Lúc trước thời điểm Kiều Niệm Chiêu hao tổntâm cơ cướp Tô Hành Phong trong tay , cótừng nghĩ tới mình có ngày gặp phải cảnh ngộnhư vậy?

      —— có lẽ, đây chính là câu tục ngữ, ác nhân tựcó ác nhân trị?

      -----------

      "Tại sao em tới sớm thế?" giọng nam khànkhàn lười biếng đột nhiên vang lên ở phía sau.

      Cận Tử Kỳ vừa quay đầu lại nhìn thấy DoãnLịch mắt nhập nhèm híp mắt.

      ta cúi thấp đầu, thỉnh thoảng đánh ngáp, bộ dạng như bị người ta đào lên từ trêngiường, có vẻ thiếu ngủ.

      cũng thấy kỳ quái làm sao với bộ dạng này của mà có thể lái xe tới được?

      Dĩ nhiên cũng loại trừ khả năng ngườinhà của có lòng tốt lái xe đưa tới đây.

      Doãn Lịch cố gắng lặng lẽ trợn mí mắt của mình, lại nhận lấy thất bại mà chấm dứt, tựa vàocây cột bên cạnh Cận Tử Kỳ, tiện tay cầm lấy ly thức uống khay bồi bàn bưng dồn sức nốc hơi sau đó lại bắt đầu ngủ gàngủ gật.

      "Nếu như hôm nay em với , ngược lại tăng thêm thể diện cho em rồi."

      Doãn Lịch ngay cả mắt cũng lười phải nâng lên, cả người như xương mà co quắp dời ghếngồi vào bên cạnh Cận Tử Kỳ.

      Tây trang đen người cũng cài khuyáo tử tế, cổ áo sơ mi trắng cũng rộng mở, nơi đó nếu ngước đầu ngồi xuống lộ ra hầu kết và còn có xương quai xanh trắng nõn lồng ngực, lập tức hóa thân thành đống bùn nhão gợi cảm uể oải.

      "Em đây phải là cùng sao? Nếu phải vì em điều chế vậy mấy cái rượu chết tiệt, thâu đêm suốt sáng ngủ được, vất vả ngủ thiếp còn bị ông giàđánh thức tới tham gia cái tiệc sinh nhật chết tiệt này!"

      Nghe tức giận oán trách, Cận Tử Kỳ tự biếtđuối lý, cũng trách cứ, cầm ly nước lọc cho .

      "Tỉnh táo chút , dù sao cũng là nhân vật có mặt mũi, thể thất lễ."

      Doãn Lịch bất đắc dĩ thở dài tiếng, vuốt vuốt con mắt sưng đỏ của mình, chống mí mắt lên, lại đưa tay nhận lấy ly nước, khí chấtrất đủ vô lại mà hừ : "Em đút uống , có khí lực."

      Cận Tử Kỳ lướt qua những ánh mắt chungquanh nhìn sang, liền đem ly nước gác qua bàn.

      "Có ông xã có trúc mã, phụ nữ quả nhiên là động vật vô tình!"

      Doãn Lịch bùi ngùi nên lắc đầu, tự mình bưng ly nước lên hơi uống hết, bởi vì uống quá nhanh, ho khan kịch liệt, Cận Tử Kỳ nhướngmày, đành phải cầm khăn giấy lau cổ áo giúp .

      Vừa nhàng bâng quơ vừa trách cứ: "Khôngthể uống chậm chút sao?"

      Doãn Lịch trợn đôi mắt phượng hẹp dài đỏ ngầugiận dỗi liếc cái, nhưng cũng có gì sát thương người.

      Ngược lại, nhìn vào trong mắt Cận Tử Kỳ, theo bản năng liên tưởng đến em họ thích chôn hoa trong Hồng Lâu Mộng.

      —— quả nhiên cũng là tên nghiệt !

      Uống nước xong Doãn Lịch mới loại bỏ bộ dạng sa sút tinh thần mới vừa rồi, bắt đầu khôi phụcdiện mạo bình thường.

      Ngoại trừ đôi mắt vẫn hồng hồng như mắt thỏ.

      "Ông xã nhà em đâu?" Lời phổ thông dễ hiểu, nơi đó có nửa phần dáng vẻ quý tộc?

      Cận Tử Kỳ cũng lười so đo với , chỉ chỉ Tống Kỳ Diễn ở cách đó xa, " cùng nhóm người Viên lão tán gẫu."

      Doãn Lịch hừ tiếng, " ta bị lộnngược tim mới để em ở lại chỗ này mình."

      "Ừ." Cận Tử Kỳ gật đầu, ánh mắt lại nhìn bóngdáng của Tống Kỳ Diễn: "Em có thể tự bảo vệ mình."

      lại ủng hộ mà lắc lắc ngón tay: "Hễlà đàn ông đều thích người phụ nữ củamình như vậy, em tin có thể thử nhìnmột chút, bảo đảm ta thổi râu trợn mắtvới em cộng thêm vứt ra khỏi cửa."

      Cận Tử Kỳ háy cái, mang theo ý cười:"Có ngươi phải như vậy huyền sao?"

      Cận Tử Kỳ háy cái, mang cười: "Cóngười nào sâu xa như ?"

      xong, lập tức bưng ly cocktail bên cạnhbàn lên đứng dậy muốn .

      " ngồi tốt, tại sao đột nhiên lại ?"

      "Uống nhiều rượu mạnh như vậy đối với thânthể tốt, em cũng muốn đợi lát nữacõng kẻ nát rượu về nhà."

      Ánh mắt của Doãn Lịch dừng ở ly cocktail trong tay Cận Tử Kỳ, đáy mắt thoáng lên hiểu .

      Sea Breeze (Gió biển), loại cocktail này chỉ sốđộ cồn rượu rất thấp, hơn nữa mang cho ngườita cảm giác minh mẫn.

      ấy là muốn đem ly rượu này cầm cho Tống Kỳ Diễn?

      Doãn Lịch nhìn chằm chằm nghiên cứu mộtlát, thấy Cận Tử Kỳ mặt hề vui vẻ mới vỗ ót cảm khái: "Con vẫn còn chưa có chínhthức xuất giá đấy, vậy mà quan tâm săn sóc thành bộ dáng như vậy, trước kia tại sao thấy em quan tâm như vậy?"

      Cận Tử Kỳ trợn trắng cả mắt, thấy bên kia lại có người đến chào hỏi Tống Kỳ Diễn, nên cũngkhông vội qua, kỳ ngay cả chính cũngkhông vì cái gì mà quan tâm Tống Kỳ Diễn như vậy.

      Chẳng qua là theo bản năng, cứ như vậy mà làm thôi, có lẽ, cũng ở đây mong đợi tình sao?

      người cần mình quan tâm chiếu cố,ngẫm nghĩ lại cảm thấy cuộc sống rất đầy đủ ấm áp.

      " hai người các ngươi rốt cuộc khi nào mới tiến hành hôn đây? Cũng thể kéo dài tới lúc sau cháu trai của các người chứ?"

      ——cháu trai của các người, ta ngược lại cứng rắn muốn đè vai vế của Tô HànhPhong thấp xuống bậc.

      Cận Tử Kỳ bắt đầu thu lại dòng suy nghĩ củamình, lắc lắc đầu, "Cái này em lắm,hôn nhân đại hẳn là phải hỏi qua cha mẹ,nhìn họ an bài là được."
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 18.4 Cận Tử Kỳ, Chớ Quay Đầu Lại!

      Editor: tamthuonglac

      Doãn Lịch lại híp híp mắt, dựa sát vào : "Anhnói, em xác định mình là hạt giống của ngườiđứng đầu kia trong nhà em?"

      ta đối với vấn đề này cảm thấy tòmò, tính cách quá giống nhau!

      Cận Tử Kỳ bật cười nhíu mày: "Em cũng hoàinghi, bất quá mẹ em luôn luôn đều là theo khuôn phép cũ của thiên kim tiểu thư, nếu nhưanh thực hiếu kỳ, có thể hỏi mẹ của em thử chút."

      Doãn Lịch vội vàng giơ hai tay biết lỗi: "Anhkhông có ý nghĩ bất kính đối với dì Tuyết, lờinày em đừng cho dì Tuyết biết, nếu khôngkhi trở lại, thế nào cũng phải năm rưỡi nữa dì ấy thèm đếm xỉa đến khôngđược!"

      Cận Tử Kỳ quét mắt nhìn cái, vẫn ungdung: "Lời này tự với mẹ ."

      Doãn Lịch bĩu môi, liếc cái: " có thú vị, ánh mắt Tống Kỳ Diễn kiểu gì vậy, vừa ý em?"

      "Được rồi, điểm khác ." Cận Tử Kỳ khôngmuốn cùng tiếp tục nữa, tự nhận phảilà đối thủ của .

      Doãn Lịch nhìn khách khứa chung quanh vòng, hơi có chút mất mác mà chuyển sang :"Cháu trai nhà em có tới a!"

      Cận Tử Kỳ cười quét mắt nhìn cái: " ta tới làm cái gì? Cùng tiểu thư Bạch gia diễn Song Hoàng?"

      (Song Hoàng: loại nghệ thuật dân gian gồmmột người biểu diễn động tác, người núp ở phía sau hoặc hát, phối hợp lẫn nhau. Ví dụ song phương thông đồng hành động, bên ra mặt, bên kia ở sau lưng điều khiển...)

      Đoán chừng khi Tô Hành Phong nghĩ đến, biếtBạch Tang Tang có mặt đợt này, Kiều NiệmChiêu cũng lôi kéo để cho ta racửa.

      "Bất quá nghe ít lời đồn đãi, muốn tìm ta chứng thực chút."

      " khi nào quan tâm ta thế này?"

      Doãn Lịch quỷ dị mà nhếch miệng: "Cuộc sống của ta nảy sinh tình huống cẩu huyết, anhtìm chút chuyện vui cũng được hả?"

      —— người này, trong miệng ra cómấy lời hay hữu ích!

      Nhìn thấy Cận Tử Kỳ mắt liếc nhìn mình, Doãn Lịch lập tức leo lên cây cột: "Chớ có mê luyếnanh trai, trai chẳng qua là thuật lại, ôngchồng nhà em nhìn thấy lại muốn ăn dấm chua lung tung rồi."

      xong, dừng chút, thần bí hề hề hỏi: "Mạo muội hỏi câu, các người đến mức nào rồi?"

      "Cái gì?" Cận Tử Kỳ cau mày cảnh giác mà nhìnanh.

      " , các người tốt đến mức nào rồi?"

      Sắc mặt Cận Tử Kỳ xông đỏ lên, trước khi còn muốn khạc răng chó ra, đột nhiên giơ tay lên, lập tức hoạt động, tới vô ảnh vô tung, miếng bánh bích quy nhét vào trongmiệng Doãn Lịch.

      Doãn Lịch bị bánh bích quy khô khốc làm cho mắc nghẹn phải khẽ nhíu lại hàng lông màythanh tú, nhưng rất nhanh nhướng mày lên cười cười, bộ dạng rất lưu manh, thuận thế nhai nát bánh bích quy nuốt xuống, vẫn chưa thoả mãnhỏi: "Bánh bích quy ở đâu ra vậy, mùi vị tệ, đúng lúc để lót dạ."

      mặt Cận Tử Kỳ lộ ra nụ cười nhạt, "Ah, mới vừa rồi trước khi đến đây, Tống Kỳ Diễn đói bụng vì vậy lấy từ trong nhà ra, ăn mộtnửa phải lái xe nên để cho em cất ."

      Khoé miệng Doãn Lịch co rút mãnh liệt, sắc mặt trong nháy mắt cũng thiên biến vạn hóa, chemiệng quay lưng qua muốn móc bánh bích quy ra ngoài.

      Cận Tử Kỳ khẽ nhếch hàng lông mày xinh đẹp, giơ ly rượu sâm banh lên nhấp hớp, thầm nghĩ: đáng đời!

      ------------

      Tống Kỳ Diễn từ khi thấy Doãn Lịch vào hộitrường chú ý tới.

      Hơn nữa khi Doãn Lịch tới bên cạnh Cận TửKỳ, càng thêm còn cách nào dời mắt điđược.

      Nhìn thấy hai người kia trong góc, coi ai ra gì mà chuyện thân mật với nhau, còn bưng nước đưa trà giúp ta lau quần áo.

      Cuối cùng, lại còn đút cho ăn bánh bích quy!

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn cầm ly rượu càng siếtchặt mạnh mẽ, có loại lửa gọi là đố kị bốccháy hừng hực.

      Rốt cuộc là người nào ở loại trường hợp nàykhông có nhân cách gì cả đặt bánh bích quy ở nơi đó? Là ai? !

      Vốn vẫn còn cùng Tống Kỳ Diễn tán gẫu, mấy vị trưởng bối rất nhanh phát lòng của còn ở yên nơi đây.

      Đôi mắt ngừng liếc đến nơi nào đó, ngay cả người cũng tản ra hàn khí lạnh lẽo.

      Coi như muốn theo chân mấy ông già bọn họ tán gẫu, cũng cần thiết phải biểu xúc động phẫn nộ như vậy chứ?

      Ngược lại Viên lão quay đầu nhìn theo ánh mắt của Tống Kỳ Diễn, nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng ở nơi nào đó, chậm rãi nhấp rượu sâm banh, mà đứng bên cạnh ấy phải là tiểu tử Doãn gia sao? !

      Viên lão vỗ vỗ người bạn mấy đời thân nhau bên cạnh, ha ha cười hai tiếng: "Chúng ta mấy ông già cũng nên quấy rầy bọn người trẻ tuổi giao tiếp, nào, chúng ta đến phòng nghỉtụ họp lại."

      Người nào đó vẫn luôn chú ý hai người kia mật thiết trong góc lập tức xoay đầu qua, thay lại vẻ mặt khiêm tốn nở nụ cười, sau khi đưatiễn vài vị trưởng bối quay người lại, mặt nào đâu còn mang ý cười.

      Đưa tay lấy ly rượu người bồi bàn mới vừa đểxuống bàn, chút nào để ý tới người đàn ông lên trước chào hỏi mình, vẻ mặt hấtlên, thẳng hướng tới chỗ Cận Tử Kỳ tronggóc.

      "Loại bánh bích quy này web rất nhiều, đểem chia sẻ địa chỉ cho nhé."

      Ở trong góc, Cận Tử Kỳ gặp dịp có tấm lòng tốt năm lần bảy lượt nhắc nhở Doãn Lịch nuốtxuống bánh bích quy Tống Kỳ Diễn ăn còn dư lại.

      Chợt cảm giác sau lưng có đồ vật gì đó, quayngười lại, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn nóitiếng nào mà đứng ở phía sau mình.

      Thình lình người sống to lớn đập vào tầmmắt, Cận Tử Kỳ có chút bị hù doạ, rượu sâmbanh trong tay nhoáng lên cái.

      Cho dù khuôn mặt có trang điểm nền nhã cũng bỗng chốc tái nhợt.

      "Tại sao lên tiếng?" tay Cận Tử Kỳ đặt tại vị trí trái tim nhảy lên kịch liệt, oán trách câu: "Lần sau cần phải như vậy, hù chết người ."

      Tống Kỳ Diễn lại từ trong mũi hừ lạnh tiếng, ánh mắt quét về phía Doãn Lịch vẫn mang vẻ mặt như cũ, "Em vì chúng ta mà chínhthức giới thiệu chút sao? Tiểu Kỳ."

      "Ách. . . . . ." Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại lông mày,nhưng vẫn là làm như vậy, "Vị này là. . . . . ."

      "Trúc mã của ấy..." Doãn Lịch thay đổi sắc mặt khó coi, đối với Tống Kỳ Diễn tươi cười rạng rỡ đưa tay ra, "Vậy, rất hân hạnh được biết , tiên sinh Tống Kỳ Diễn."

      Khóe miệng Tống Kỳ Diễn cũng xuất ra nụcười hào phóng: "Cảm ơn trước kia chiếu cố Tử Kỳ."

      Nắm tay của .

      " cần phải khách khí, những năm qua cũng rất ngọt ngào hạnh phúc." Doãn Lịch như cười như trả lời.

      "Vậy tôi càng phải cám ơn nhiều đãcho vợ của tôi những ký ức tuổi thơ khó quên như thế."

      " dám dám."

      Cận Tử Kỳ nhìn hai người nắm chặt tay chung chỗ dạt ra, biết bọn họ thầmso tài.

      mặt hai người đều mang theo nụ cười giả tạo, lúc trò chuyện có chút mùi vị cắn răng nghiến lợi.

      Trong lòng của khỏi cảm thấy buồncười, đàn ông chính là như vậy, lực chiến đấu ởtrước mặt giống đực luôn là mười phần.

      biết cuối cùng ai thắng ai thua, dù sao cũng là Doãn Lịch buông lỏng tay trước.

      nhếch nhếch khóe môi, cầm lấy ly rượu thờ ơ dương dương tự đắc, nhìn về phíaCận Tử Kỳ: " biết là em gả cho mộtông chồng hay là mới nhận nuôi đứa trẻ to xác?" xong lập tức xoay người rời .

      Tống Kỳ Diễn lại lên phía trước bước, chận lại phương hướng Cận Tử Kỳ muốn xoayngười, nhất quyết buông tha mà hỏi tới: "Tại sao em đút ta ăn bánh bích quy? Giữacác người thường xuyên là bộ dáng như vậysao? Tại sao em đút cho ăn bánh bích quy?"

      Cận Tử Kỳ bị hỏi liên tiếp mấy vấn đề nên có chút phiền, dứt khoát quay mặt sang nhìn hắnnói thẳng ra: "Em lấy bánh bích quy ăn còndư lại chặn ấy mở miệng, nếu thíchchuyện như vậy, đổi lại để ấy đem bánh bích quy ăn còn dư cho em, tối nay em lại đútcho ăn có muốn hay ?"

      Sắc mặt Tống Kỳ Diễn càng thay đổi, mặt tràn đầy ghét bỏ, bàn tay đặt bên eo cũng rấtnhanh chóng rút về.

      Tiếp theo lập tức xoay người rời , nghênh tiếp mọi người đến trò chuyện, cũng rất nhanh gianhập cùng bọn họ.

      Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ thở dài, bị Doãn Lịch khinh thường thẳng ra, nuôi đứatrẻ to xác!

      "Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi có thể mời cônhảy điệu nhảy này ?"

      Nương theo giọng nam ôn nhuận vang lên bên tai, đèn thạch toàn hội trường đột nhiên dập tắt, đèn ngũ sắc sân khấu bắt đầu chuyển động chiếu sáng trung tâm phòng yến hội.

      Cận Tử Kỳ lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy đứngở cạnh mình là người đàn ông tuấn tú mặc tây trang màu đen, chính là Viên Qua người hôm trước ở trong vườn trẻ cùng trò chuyện sau đó lại bị Tống Kỳ Diễn năm lần bảy lượt tính kế.

      Viên Qua? Họ Viên? Chẳng lẽ là. . . . . .

      Cận Tử Kỳ cúi đầu cười cười nhàng.

      Viên Qua phát giác cười, dường như cũnghiểu biết, đáy mắt tràn đầy vui vẻ: "Khôngnghĩ tới có thể gặp em ở nơi này, vài ngày trước mới trở về nước hiểu lắm phạm vi thành phố này, hôm nay là ngày sinh nhật củacháu lớn nhất của tôi, cha muốn để cho tôi tới nhảy mở màn điệu thứ nhất, tiểu thư, có thểnể mặt tôi hay ?"

      xong, bàn tay khớp xương ràng, coinhư trắng nõn mở ra đưa đến trước mặt CậnTử Kỳ.

      Ánh mắt nhìn thẳng sang trông rất thâm tình.

      Chẳng lẽ ta biết quan hệ của mình và Tống Kỳ Diễn sao?

      Lông mày Cận Tử Kỳ khẽ nhăn lại, theo bản năng liền muốn mở miệng cự tuyệt, mới giật giật cánh môi, sau lưng vang lên giọng dày đặc rét lạnh nghiêm nghị của Tống Kỳ Diễn:"Ngại quá, tối nay ấy là bạn của tôi."

      Tống Kỳ Diễn cùng mọi người chuyện chẳngbiết lúc nào quay trở lại, mắt lạnh nhìn bàn tay Viên Qua duỗi ra.

      Mà Viên Qua khi nhìn đến Tống Kỳ Diễn ở sau lưng Cận Tử Kỳ khóe miệng giật giật, dưới tay ý thức sờ sau lưng của mình, nơi đó còndán cao dán do tổn thương, người này ra tay đủnặng .

      Tống Kỳ Diễn hề cho Viên Qua có cơ hội di chuyển chuyện với Cận Tử Kỳ, dắt tay Cận Tử Kỳ, chỉ là chưa kịp cất bước bỏ , đèn thạch toàn hội trường lại đột nhiên được mở ra.

      Cận Tử Kỳ đứng yên đưa lưng về phía cửa lớnsảnh phòng tiệc, nhưng Tống Kỳ Diễn lại đứng đối diện, hầu như vừa mới nhìn, thấy được ở cửa đột nhiên xuất bóng dáng cao to màu trắng.

      Toàn thân Tần Viễn mặc bộ tây trang Italy được cắt may thủ công màu trắng, nút áo cổ áo rộng mở, tùy ý lại lịch tao nhã, thân hình của thon dài, ánh đèn rắc vào đáy mắt chúttinh quang, quanh quẩn tại khóe môi thoánghiện lên ý cười ôn nhu như có như .

      Tống Kỳ Diễn nhướng mày, nhìn thấy Viên lão tới chỗ Tần Viễn, cùng ta mỉm cười hànhuyên, sau đó, ánh mắt Viên lão nhàng màchuyển sang bên này, tiếp theo ánh mắt của anhta cũng cùng quay lại.

      Cận Tử Kỳ kinh ngạc với sắc mặt ngưng trọng của Tống Kỳ Diễn, thấy vẫn nhìn chằmchằm vào cửa, vừa định quay đầu lại nhìn, bỗngdưng Tống Kỳ Diễn cúi thấp đầu, hôn lên cánhmôi của .

      Sắc con ngươi mắt của Cận Tử Kỳ chợt lóe, kinh ngạc nhìn ngơ ngẩn quên phản ứng, đầulông mày Tống Kỳ Diễn nhíu lại, rời khỏi môicủa , thoáng vuốt lại tóc hơi rối loạn, ở bên tai thấp giọng thầm: "Cận Tử Kỳ, chớ quayđầu lại."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 19.1 Hai Trăm Nghìn, Tháo Mặt NạCủa Xuống!

      Editor: tamthuonglac

      Cận Tử Kỳ hơi sững sờ, nhưng cũng nghe lời mà quay đầu lại nhìn.

      nâng tay lên chạm vào cánh tay của ,kinh ngạc hỏi: "Sao thế?"

      Nhưng Tống Kỳ Diễn lại làm như có chuyện gì mà nhếch miệng cười cười, vuốt ve vài sợi tóc rơi ra lộn xộn bên gò má của .

      cười đến mức giống như Giáo đồ Cơ Đốc Giáo thành kính: " muốn khiêu vũ với em, Cận Tử Kỳ."

      Ánh đèn bên trong phòng yến hội lần nữa từng cái được dập tắt, chỉ còn nhạc lãng mạn vang lên khắp nơi.

      Ánh mắt Cận Tử Kỳ chợt vụt sáng, mím khóe môi, đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay Tống Kỳ Diễn.

      Tống Kỳ Diễn nắm bàn tay mềm mại của thậtchặt, tầm mắt lướt qua Cận Tử Kỳ, nhìn đếnTần Viễn ở phía cửa.

      Hai người cách nhau xa xa gật đầu cười cười,xem như là chào hỏi, khi Tần Viễn đưa ánh mắtcủa đến gần mặt Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn kéo bàn tay của Cận Tử Kỳ vào sàn nhảy.

      Ánh đèn ngũ sắc biến hoá liên tục cũng tạm thờiđể cho khuôn mặt của Cận Tử Kỳ vào bóng mờ u.

      "Tần tổng tối nay có thể tới, đối với lão già ta đây mà , kinh hỉ lớn a!"

      Ở cửa sảnh tiệc, Viên lão nhìn sang Tần Viễn bên cạnh cười đến khép miệng, lấy thânphận địa vị giờ này ngày này của Tần Viễn, có thể tới tham gia tiệc sinh nhật cháu ông, mặtmũi là lớn lao biết bao!

      Khóe miệng Tần Viễn hơi vểnh, lộ ra nụcười nhàn nhạt, "Viên lão nghiêm cẩn rồi."

      xong câu chào hỏi này, Tần Viễn lập tức lạiđưa mắt hướng về phía trong sàn nhảy.

      Khi tìm kiếm được bóng dáng gầy màu tím kia được Tống Kỳ Diễn ôm loanh quanh trong ngực, ánh mắt của khẽ nheo lại.

      Tầm mắt ngưng lại ở người đôi nam nữ ôm nhau mà khiêu vũ, rốt cuộc dờimắt được.

      Từ khi bước chân vào sảnh tiệc chú ý tới bóng lưng người mặc váy lễ phục màu tím đậm này.

      Dường như thần kinh thị giác bị loại trọng lực dẫn dắt, thể khống chế lại mà truy đuổi theo dấu tích của ấy.

      Dáng người bé yểu điệu đó, bộ dáng tóc dàithướt tha, đúng như bóng lưng kinh hồng*thoáng lướt qua trong thang máy cao ốc Tốngthị ngày hôm trước, khỏi có cảm giác quen thuộc xâm nhập vào đầu óc của .
      (Kinh hồng: chỉ tư thái nhàng phiêu dật,tướng mạo xinh đẹp)

      Mà đứng ở trước mặt là Tống Kỳ Diễn hoàn toàn càng thêm kích phát nghi hoặc trong tậnđáy lòng .

      Chẳng lẽ ấy chính là vị hôn thê của Tống KỳDiễn?

      Muốn tiến lên mượn danh nghĩa chào hỏi đểthấy mặt của , lại bị Viên lão xông tới mặtngăn lại.

      Trong lúc hàn huyên thăm hỏi, ánh mắt lại thất lạc người của bóng dáng màu tím kia.

      "Đó là tiểu tử Tống gia, các cậu vẫn chưa có gặp mặt nhau qua?" Giọng của Viên lão ở bêncạnh lần nữa vang lên.

      Tần Viễn hơi hơi thu hồi tầm mắt, ",chúng tôi xem như là người quen biết cũ rồi, bạnhọc thời đại học."

      Vẻ mặt Viên lão bừng tỉnh hiểu ra, ha ha cười : "Cũng là giới trẻ tuổi các cậu giao tế rộng nha, cũng giống như những lão già cổ hủ chúng ta chỉnh tề ở nhà nuôi chim dưỡng cá giết thời gian."

      Tần Viễn quay lại cười khẽ, liếc mắt liền nhìn thấy Tống Kỳ Diễn lôi kéo bóng dáng màu tím kia vào sàn nhảy.

      Trong sàn nhảy nam nữ mờ mờ ảo ảo, nhưnglàm thế nào cũng nhìn thấy dáng vẻcủa người phụ nữ kia.

      Giữa trung tâm sảnh tiệc, các loại váy dạ hội dàimang sắc thái riêng như những cánh bướm đủ màu ganh đua sắc đẹp, nhàng nhảymúa.

      Trong tay Tần Viễn cầm ly sâm banh, ánhmắt tùy thời lại chuyên chú chìm ngập đuổi theobóng hình màu tím ấy.

      Gương mặt như có điều suy nghĩ, giống như tòa điêu khắc cao ngất hãm sâu vào trong ký ức thể tự kềm chế.

      Cơ thể mảnh mai của ấy giống như cây đàn tranh cổ xưa, dường như bất kỳ vị trínào cũng có thể chảy ra đoạn Sơn Thủy, yên lặng, ưu nhã, điềm nhiên, lại mang theo loại ảo ảnh đầy bạo lực.

      Tần Viễn bưng ly rượu lên nhấp ngụm,ngắm nhìn hình bóng tà váy tím cùng thảm trải sàn đỏ rực như lửa hoá thành loại sức sốngnguyên thuỷ hấp dẫn đầy mê hoặc mà ngôn ngữ nào hình dung được.

      Ánh mắt của thoáng nghiêng , nhìn thấyTống Kỳ Diễn khoác lên vòng eo của ấy——

      Giờ phút này, chính là người khảy đàn đó.

      Thân thể của ấy ở trong vòng tay Tống Kỳ Diễn, hoá thành đóa hoa Violet-Tử La Lan nở rộ.

      quá tràn trề mà cao quý, nhưng khi ngắm nhìn thêm chút thoáng sinh ra mộtloại cảm xúc đau thương nhạt nhoà ở , bàntay nắm chuôi ly rượu dừng lại, lắc lư chất lỏng màu vàng kim bên trong.

      Loại cảm giác đau đớn này quá mức quenthuộc, giống như chôn giấu ở chỗ sâu trongký ức, rồi lại lộ ra xa lạ bỡ ngỡ.

      —— mười năm, qua rồi mười năm, thời gianquả nhiên là thứ đồ tốt, đủ để con người ta chữakhỏi vết thương đau đớn nhất.

      Tần Viễn tự giễu mà cong khóe miệng lên, hơi uống cạn sạch ly rượu sâm banh cầm trong tay, mặc cho chất lỏng lạnh như băng thiêu cháy cổ họng của mình, chảy vào máu của mình,thẩm thấu vào xương tuỷ.

      -----------------

      Cận Tử Kỳ lảo đảo bị Tống Kỳ Diễn lôi vào sàn nhảy.

      Giờ phút này, gắt gao bắt lấy tay củacô, tay kia nhàng đặt ở bên eo .

      Dưới ánh đèn ngũ sắc xoay tròn, cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống mắt của vô cùng dịu dàng, rồi lại mang theo tức giận bá đạo.

      Vũ khúc theo tiết tấu biến hóa, tay nhẹnhàng nắm eo , xoay vòng thứ nhất.

      Thân thể hai bên như có như nhàngdán sát nhau, Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn sanghắn, đôi mắt bình tĩnh: " có tâm ?"

      " có, chẳng qua là cảm thấy tiệc sinh nhậtcó chút nhàm chán." Tống Kỳ Diễn hơi nhếch mày cười nhạt.

      Nhịp bước chân của họ đặc biệt hài hòa, giống như trước đó cũng luyện tập qua vô số lần.

      lui em tiến, người bước, người xoay, vạt áo tây trang tựa như muốn nhàng chuyển động theo tà váy dài.

      "Tiểu Kỳ. . . . . ." khẽ gọi tiếng chìmngập bên trong vũ khúc hòa , nhưng dường như nghe được nên ngẩng đầu lên.

      Tống Kỳ Diễn nhàng kéo lại gần, dán sát lên lồng ngực của mình, bước nhảy chậm lại,dường như tuyên bố với mọi người rằng hoàn toàn có quyền chiếm giữ người phụ nữtrong ngực này.

      "Cái gì?" thầm hỏi câu, ánh mắt lộ ra chút tò mò nhìn sang .
      Tống Kỳ Diễn cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm mà nhìn chăm chú, trầm mặc chợt phủ xuống cả hai bên.

      Chẳng qua bước nhảy của họ vẫn hài hoà như cũ, giống như bài thơ lặng thầm thở dài, ai cũng biết tiết tấu.

      Lúc nhạc chuẩn bị kết thúc, Tống Kỳ Diễn lại bỗng dưng dừng bước, Cận Tử Kỳ lảo đảo đilên phía trước, cước đạp lên giày của , vì vậy mà xấu hổ đỏ mặt.

      "Thực xin lỗi..." Cận Tử Kỳ dựa vào ánh đèn lờmờ cúi đầu, " sao chứ?"

      Cận Tử Kỳ thấy thanh của Tống Kỳ Diễn vang lên, cho rằng giẫm lên bị thương, mặt có chút lo lắng: "Chúng ta xuống trước ."

      để ý tới vũ khúc còn chưa kết thúc, lập tức muốn lôi kéo xuống, nhưng Tống Kỳ Diễn lại nắm tay của chặt.

      "Tiểu Kỳ, nếu như có người vạn bất đắc dĩ lừa gạt em, em đối đãi với ta như thế nào?"

      Giọng của Tống Kỳ Diễn ở trong vũ khúc cũng ràng, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn nghe ra đại khái.

      quay đầu lại nhìn sang gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn trong sàn nhảy lúc sáng lúc tối, có chút nghiền ngẫm thần sắc ràng mặt .

      Khóe mắt xẹt qua thoáng nhìn những người tham gia nhảy múa, "Hay là xuống trước rồihãy , đứng ở chỗ này làm trở ngại người khác khiêu vũ."

      Cận Tử Kỳ còn chưa ra được bước, Tống Kỳ Diễn ỷ mạnh mà kéo trở lại: "Trả lời trước."

      Giọng điệu của khỏi nghiêm túc, ngay cả lực đạo của bàn tay đầu vai cũng có chút to lớn.

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ cau lại, có chút hiểu nhìn lại , biết nếu cho ra đáp án bỏ qua, lại khẽ thở dài tiếng, khoan thai trả lời: "Cóthể xử trí như thế nào, phải như vầy phải ?"

      —— Ý ở ngoài lời, so đo tranh cãi, vìvậy giải quyết được gì?

      Lòng Tống Kỳ Diễn thấy may mắn mà thở phào nhõm.

      —— nếu như tại với , cũng sẽkhông nên như thế nào.....

      Chẳng qua, mới vừa công tác chuẩn bị tính toán cảm xúc của mình thẳng thắn, Cận Tử Kỳ lại bổ sung thêm câu nữa.

      " có ai thích bị người ta lừa gạt, em cũng giống vậy, bất kể là vạn bất đắc dĩ vẫn là hành vi cố ý, trong mắt của em, chẳng qua đều là vì mình mà tìm lấy cớ lừa dối người khác, bấtcứ chuyện gì dính vào hai chữ dối cũng còn là chuyện đơn thuần nữa."

      "Vậy nếu như bị em phát như thế nào?"

      Tống Kỳ Diễn hỏi tới có chút vội vàng, Cận TửKỳ lại trả lời ngay, mà nhíu chặt hànglông mày đen xinh đẹp quan sát .

      "Tống Kỳ Diễn, có phải là có chuyện gì còn gạt em vì thế mới tung ra những lời dối haykhông?"

      Cận Tử Kỳ phải là tiểu bạch, ở thương trường dốc sức làm việc nhiều năm như vậy, thế nên ánh mắt vẫn phải có chút năng lực.

      Nhìn sang dáng vẻ Cận Tử Kỳ híp lại đôi mắtđẹp hồ nghi, trái tim Tống Kỳ Diễn căng thẳng, mặt lại làm như có chuyện gì xảy ra mà "ồ" tiếng: "Chỉ là muốn biết em có đóibụng , có muốn đến phòng bếp lấy chút thức ăn hay ."

      Cận Tử Kỳ cau mày nhìn xuống những người khác khiêu vũ chung quanh: "Việc này cùng chuyện vừa rồi hỏi em có liên quanvới nhau sao?"

      —— tại sao nhất định phải đứng ở chính giữa sàn nhảy để thảo luận?

      " có!" Dã man hiểu chuyệnkéo cánh tay của qua, lôi vào trong ngực củamình, " còn muốn nhảy."

      nhạc lần nữa vang lên, là từng bước dài.

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Kỳ Diễn giống như bị chọc tức, thể làm gì nên theo sát quay lại sàn nhảy.

      Chợt nhớ tới vấn đề mới vừa rồi của , lại kết hợp với vẻ mặt của vào khoảnh khắc ấy, trong lòng Cận Tử Kỳ mơ hồ có cân nhắc, khẽ nhếch mày, lúc xoay qua vòng trởlại trong ngực , ngẩng mặt lên.

      "Nếu là có người lừa dối em, nhất định em dễ dàng buông tha ." Nhàn nhạt,giọng nghiêm túc.

      Sau đó ràng cảm nhận được bước nhảy dướichân nhốn nha nhốn nháo.

      Xem ra đúng là có việc gạt , chẳng lẽ ở bên ngoài bao nuôi tiểu tình nhân mới đầu haimươi tuổi?

      Nhìn ánh đèn sàn nhảy lóe lên, ánh mắt Tống Kỳ Diễn trở nên u, lại ức chế đượcmà mỉm cười.

      Thoáng lại gần dán sát vào lỗ tai của , môiđỏ mọng hé mở, hơi thở thơm như hoa lan: "Emsẽ bắt phải quỳ lên bàn phím!"

      Cảm nhận được thân thể Tống Kỳ Diễn khe khẽ chấn động, Cận Tử Kỳ giống như đứa đùa dai tinh quái được như ý mà cong lên khóe môi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :