1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 14.4 BOSS, Tần tổng đến đây!

      Editor: tamthuonglac

      "Hôn lễ các cậu tôi có thể thể tham gia."

      Tần Viễn dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Tống Kỳ Diễn hồ đồ thèm để ý, "Cậu có chuyện?"
      "Oh." Tống Kỳ Diễn thuận miệng đáp, nhìn giơ giơ ly rượu, ý cười khá sâu, "Ngày đó, tôicũng kết hôn."

      Tần Viễn rất có thâm ý mà nhìn Tống Kỳ Diễnchằm chằm, "Kỳ Diễn, cậu ngay cả thiệp mời cũng nhìn, cũng biết cùng ngày sao?"

      Tống Kỳ Diễn thoáng dừng ly rượu nâng lên bên khóe miệng, xem thường mà nhìn lại Tần Viễn,"Các cậu ngày nào chúng tôi ngày đó, chắn hẳn các cậu chọn ngày sai."

      cố ý gằn nặng hai chữ "Chúng tôi", khiến cho Tần Viễn nhíu mày cái, có chút nghi hoặc mà quan sát Tống Kỳ Diễn, nhưng cũng phát cái gì khác thường.

      —— chẳng lẽ chẳng qua là chính ta đatâm?

      Tần Viễn lăn lộn thương trường bụng dạngươi lừa ta gạt, lại cũng cầm ly rượu lên, nhưngkhông uống rượu, chẳng qua chỉ lắc lắc ly rượunhẹ nhàng, xoay tròn thưởng thức màu rượu nâunhạt trong suốt sáng bóng bên trong.

      Ngẫm nghĩ vài giây, mới ngẩng đầu nhìn TốngKỳ Diễn hỏi: "Là quen biết ở Australia sao?"

      Tống Kỳ Diễn nghe vậy, nhấp miếng rượu,giọng trầm thấp, ", là người thành phốnày, quen biết bốn năm trước, cuối cùng vừa mới ở chung chỗ."

      Tần Viễn nhướng mày cười, "Chẳng lẽ là tiểuthư của Bạch gia?"

      Thành phố này có thể cùng Tống gia ganh đuacao thấp chỉ có Bạch gia, Tống Kỳ Diễn xưa nay mắt cao hơn đầu, chỉ sợ cũng chỉ có giống như vị tiểu thư Bạch Tang Tang kia của Bạch giamới xứng với .

      Vậy mà, Tống Kỳ Diễn bày ra giọng cười mỉamai lạnh nhạt giễu cợt: "Cậu cho là tôi lấymột người chú trọng vẻ ngoài của họ sao, đànông nhìn thấy liền tưởng mang cây giáng sinh vềnhà? Xem ra, ánh mắt của cậu còn cần phải nâng cao."
      Nụ cười của Tần Viễn trong phút chốc cứngngắc, nhưng nghĩ đến Tống Kỳ Diễn tính tình cổquái cũng so đo nữa, chẳng qua là càng tò mò đến tột cùng là coi trọng thiên kim nhà ai.

      "Vậy tôi càng thêm tò mò rốt cuộc là người đẹpnào chiếm được ưu ái của cậu?"
      Tần Viễn bất quá là vừa cười giỡn vừa hỏi,nhưng ánh mắt Tống Kỳ Diễn lại chợt lóe, nhìnTần Viễn chằm chằm chớp mắt, sâu kín cố ý thả chậm tốc độ : "Bất quá là người phụ nữ đương mù quáng lao tâm khổ trí thích dính người."

      Nhìn sang vẻ mặt Tống Kỳ Diễn hết sức nghiêm túc, Tần Viễn hơi cau mày, cảm giác được ánhmắt Tống Kỳ Diễn u ám giống như cắm rễ vàotrên người mình, cũng biết mình đắc tội chỗ nào?

      ràng là bạn bè nhiều năm gặp, ánh mắt Tống Kỳ Diễn quá mức sắc nhọn, cái này nào giống như thấy bạn bè, càng giống như là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mặt tía tai.

      Chẳng lẽ hôm nay tâm tình tốt, màanh lại đến đụng phải họng súng?

      Thời gian Tần Viễn suy tư quá nửa giây, ngay sau đó lần nữa lại giương lên nụ cười ấm áp, cũng sâu kín mà trả lời: " lao tâm khổ trí cũng là bởi vì để ý, nếu như thích cậu đâu nào còn có thể quản cậu?"

      Lời này Tống Kỳ Diễn tuyệt đối thích nghe, mặt cũng lập tức hòa tan tuyết đọng, khóemiệng giương lên, thu lại đáy mắt rét cămcăm sắc bén, khôi phục phong thái thâm trầm bộ dáng khách khí.

      Dường như thái độ thù địch trước đó đối với Tần Viễn, bất quá là thoáng ảo giác thôi.

      Nhưng đàn ông hay tồn tại thói hư tật xấu, thídụ như, ràng muốn tình địch mình biếtvợ mình chính là bạn trước của ta, nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn cùng ta khoe khoang tình cảm của mình với vợ,nếu nghẹn hơi thoải mái.
      Điểm này mình người đàn ông Tống KỳDiễn này thể vô cùng nhuần nhuyễn.

      Chân thon dài hướng khay trà bên cạnh dườngnhư cẩn thận đá, túi to vốn đặt trênthảm trải sàn nghiêng đổ mặt đất, ngaysau đó hộp đựng cơm bên trong cũng rớt ra ngoài.

      hộp Winnie the Pooh dễ thương đĩnh đạc mà dừng ở ngay tầm mắt Tần Viễn.

      Tần Viễn nhìn sang cái hộp đựng cơm dễ thương kia rồi lại lộ vẻ mê thích nhất thời, dường như là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt bình tĩnh thoáng lay động, nhưng ngay sau đó liền khôi phục như thường.

      "Tại sao rơi ra đây!" Tống Kỳ Diễn cau mày, oán trách mà cúi người nhặt hộp đựng cơm lên.

      Sau đó nhìn như vô tình kì thực cố ý đặt tới ngay phía trước Tần Viễn.

      "Tất cả muốn ăn, còn muốn mỗi ngày đưa tới đây, cho rằng biến đổi đa dạng ăn chán sao?"

      Tần Viễn nhàn nhạt cười rộ lên, "Phúc khí nhưvậy người ngoài hâm mộ cũng hâm mộ kịp, cậu vẫn còn ghét bỏ."

      "Là vậy." Vốn vẫn còn ở oán trách Tống Kỳ Diễn bỗng chốc trở mặt, bình tĩnh ung dùng cầm hộp đựng cơm đung đưa trước mặt TầnViễn, "Cũng phải là ai cũng có thể ăn được những gì ấy làm."

      xong câu đó, dừng chút, vẻ mặt nghiêm trang, chỉ nhìn Tần Viễn chằm chằm, môi mỏngkhép mở phun ra vài chữ, "Tôi là người thứ nhất, cũng là người cuối cùng!"

      Tần Viễn nhìn lúc, sau đó cười cười, "Theo tôi được biết, cậu giống như là người đàn ông thích khoe khoang."

      "Để cho bạn tốt của mình biết người mình, coi như là khoe khoang sao?"

      Tần Viễn phút chốc nở rộ nụ cười, gật đầu, "Cậu sai, đây tính là khoe khoang."

      Nụ cười của Tần Viễn dần dần hơi nhạt xuống, nhìn sang Tống Kỳ Diễn nghiêm túc ,"Tôi chúc phúc cậu, Kỳ Diễn."

      "Cám ơn." chút nào khách khí nhận cái gọi là chúc phúc, lòng hề áy náy.

      Tần Viễn nhàng uống hớp rượu, sau đó hỏi ngược lại, "Kỳ Diễn, tôi tò mò, đến tột cùng là người phụ nữ như thế nào, thếnhưng có thể có được tình của cậu chứ?"
      "Cậu nhất định nhìn thấy ấy, " Tống KỳDiễn uống cạn sạch ly rượu của mình, "Nhưngkhông phải tại."

      —— trước khi tôi vẫn chưa hoàn toàn đuổi cậu ra khỏi lòng của ấy, tôi để cho các người gặp mặt.

      —— tôi muốn mạo hiểm như vậy, cũngmạo nổi cái hiểm này.

      —— bởi vì quá mức quan tâm, cho nên càngthêm sợ hãi vì vậy mà mất .

      "Hi vọng ấy là hạnh phúc của cậu." Tần Viễn nho nhã cười nhạt, thanh thanh đạm đạm giống như ánh trăng, sau khi uống hơi cạn sạch ly rượu, thả lại cái ly khay trà, tự mìnhđứng lên.

      "Có thể là uống nhiều nước, tôi đến toilet chuyến."

      Vừa lúc đó, giọng Trâu Hướng đột nhiênxông ra——

      "Tần tổng kỳ cần bên ngoài, trong phòng nghỉ của BOSS trang bị toilet."

      Chỉ thấy cửa phòng làm việc mở phân nửa, Trâu Hướng ôm văn kiện tiến vào gặp dịp có tấm lòng thay Tần Viễn chỉ ra đường tắt.

      Chẳng qua là vừa mới dứt lời, Trâu Hướng cũngcảm giác cổ chợt lạnh, vừa quay đầu nhìnthấy ghế sofa Tống Kỳ Diễn mang đôimắt lạnh gắt gao nhìn mình lom lom, tựanhư muốn đem mình ăn tươi nuốt sống.

      Trâu Hướng bị trừng thân thể run lên hai lần,nhưng vẫn là ngại học hỏi, "BOSS, có cái gì đúng sao?"

      đúng, đương nhiên đúng, đời này cũng từng đúng như vậy!

      biết vợ còn ngủ trong phòng nghỉ,bạn trước của Tần Viễn sao?

      Chẳng lẽ cậu nghe thấy trong lòng tôiđang yên lặng mong đợi đuổi tên tình địch nàyđi sao?

      Cậu có việc gì gây chuyện với tôi cáiđề nghị như vậy, cậu khiến tôi phải làm sao bâygiờ?

      Tôi năm đó đầu óc có phải bị rút hay , tại sao chọn cậu người đáng tin cậy như vậy làm thư kí?

      Nếu cậu bậy với tôi, cẩn thận tôi giam giữtiền lương của cậu phạt cậu đến nông trườngchăn trâu!

      Trong lòng mắng ngừng, nhưng mặt Tống Kỳ Diễn vẫn duy trì tư thế lù lù bất động, đứng dậy mặt đỏ hơi thở gấp giải thích với Tần Viễn, "Bồn cầu trong phòng nghỉhỏng rồi, có tiện."

      "Di? Hư sao? Buổi sáng BOSS phải. .. . . ."

      "Hỏng rồi, ngay mới vừa rồi, hỏng hoàn toàn, bế tắc."

      Tống Kỳ Diễn bắn "Vèo" xuyên qua cái mắt lạnh, Trâu Hướng đóng chặt miệng, dám mở lời nghi vấn BOSS nữa.

      Tần Viễn cũng ngại, "Vậy tôi bên ngoài được rồi."

      Tống Kỳ Diễn thầm thở phào nhõm, mặt vẫn chững chạc tĩnh táo mà tổng giámđốc nên có, đối với Trâu Hướng phân phó: "Tầntổng đối với nơi này chưa quen thuộc, cậu mangTần tổng ."

      "Làm phiền ." Tần Viễn nhìn Trâu Hướng mà cười tiếng cảm ơn, phải theo TrâuHướng.

      Chẳng qua là, chờ Trâu Hướng và Tần Viễn ra phòng làm việc, trong phòng nghỉ đóng kín lại mơ hồ truyền đến tiếng nước rút.

      Nếu như đoán sai, đó chính là tiếng động bồn cầu xả nước.

      Bồn cầu xả nước, phải nghẹt sao?

      Trâu Hướng và Tần Viễn đồng thời đưa mắtquét về phía Tống Kỳ Diễn thân hình có chútcứng ngắc.

      Người sau khóe mắt khẽ động, hiển nhiên cũngkhông ngờ tới ngoài ý muốn như vậy, cả lòngnhảy lên kịch liệt, nhưng nhìn lại ánh mắt củahai người kia bình tĩnh, "Dùng lâu như vậy lại biết cái nhãn hiệu bồn cầu này toàn bộlà tự động."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 15.1 Cảm Thấy Muốn......Em!

      Editor: tamthuonglac

      "Dùng lâu như vậy thế nhưng biết cáinhãn hiệu bồn cầu này là toàn bộ tự động ."

      Tần Viễn vẫn nhúc nhích, chẳng qua là ánh mắt thoáng vụt sáng, theo bản năng tầm mắt lướt qua phương hướng Tống Kỳ Diễn ngăn che,ánh vào mi mắt chính là phòng nghỉ cửa phòng đóng kín như cũ.

      Giống như trong nháy mắt hiểu được gì đó, cóchỗ sáng tỏ mà gật đầu, "Tôi bên ngoài là được rồi."

      Khóe miệng Tống Kỳ Diễn cong lên thoáng chút cười yếu ớt, "Trâu Hướng, mang Tần tổngđi ra ngoài."

      Lúc lời này, lông mày tự chủ thoáng nâng lên.

      Cái động tác này rất , rơi vào trong mắt nhàtâm lý học, nhất định bị phán định là "Tronglòng có quỷ" .

      Tần Viễn mặc dù có học vị tâm lý học,nhưng trà trộn thương trường nhiều năm, cũng hiểu được ý tứ qua lời và sắc mặt.

      Vậy mà, mặc dù nhìn ra Tống Kỳ Diễn muốn để cho vào phòng nghỉ, Tần Viễn cũng vạch trần tại chỗ.

      Càng thêm có cưỡng ép cầu muốn đimượn dùng phòng vệ sinh bên trong.

      Ở nước Pháp nhiều năm như vậy, Tần Viễn vẫn phải có chút phong độ thân sĩ như thế.

      Đưa mắt nhìn Tần Viễn ra ngoài, Tống KỳDiễn ngồi dựa ở ghế sofa, ánh mắt sâu xa mà khó lường.

      giơ ly rượu lên, lại phát bên trong có rượu.

      Hơi có vẻ phiền não mà tiện tay đặt ly vào khaytrà, Tống Kỳ Diễn liền đứng lên.

      Tựa như nhớ ra cái gì đó, bước chân mạnh mẽ tốc hành về phía phòng nghỉ.

      Bàn tay còn chưa đụng tới tay cầm cái cửa, từ bên trong cửa mở ra, lọt vào trong tầm mắt là gương mặt trong trẻo nhưng xinh đẹp nho nhã của Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ ngủ được có chút tỉnh tỉnh mê mê, mái tóc dài hơi xốc xếch mà khoác tại đầu vai,gương mặt đỏ ửng nhàn nhạt.

      Lúc nhìn tới Tống Kỳ Diễn dừng ở cửa, con ngươi của hơi mở to, đợi khi hiểu được đâylà phòng làm việc của , liền thu lại vẻ kinh ngạc mặt.

      "Tại sao gọi em tỉnh ngủ?" Vừa định ra ngoài, Tống Kỳ Diễn lại phía trước bước, ngăn trở đường .

      Cận Tử Kỳ ngẩng mặt nhìn sang , lại phát sắc con ngươi mắt u ám, giọng hỏi thăm: "Sao thế?"

      Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên đưa tay ôm vào trong ngực, nhàng, kéo đầu gần sát lồngngực của mình.

      Ngửi thấy trong ngực mùi thuốc lá nhàn nhạt,còn kèm theo mùi Blue Ribbon, mi tâm Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại.

      " uống rượu sao?"

      Tống Kỳ Diễn qua loa ừ tiếng, buông lỏngcô ra, đợi làm ra bất kỳ phản ứng nào,giữa đôi lông mày lại cau chặt, tay ôm lấy bộ phận dạ dày của mình, kêu lên tiếngđau đớn thấp.

      "Dạ dày khó chịu rồi sao?" Cận Tử Kỳ vội vàng đưa tay vòng ở thân thể của , đề phòng hắnngã nhào đất.

      Khi Tống Kỳ Diễn đầu tựa vào chiếc cổ thơm mát, hừ tiếng, coi như là biến thànhthừa nhận.

      "Trong phòng làm việc có thuốc ?" Cận Tử Kỳ dìu tới bên ghế sofa, lại muốn tìm thuốc.

      Cổ tay lại bỗng dưng bị níu giữ, quay đầu lại,thấy gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn có vẻ khó hiểu , ánh mắt của thẳng tắp dừng ở mặt của , "Nơi này có thuốc, phải ra ngoài mua."

      Cận Tử Kỳ gật đầu, "Em biết rồi, nghỉ ngơimột chút, em lập tức trở lại."

      Tống Kỳ Diễn lại gọi , tốt bụng nhắc nhở, " vẫn luôn uống Solofalk nhập khẩu củanước Đức, chung quanh đây đều là sản phẩm trong nước, phải đến tiệm thuốc đường ThượngHải nơi đó mới có."

      Nhìn sang sắc mặt từ từ tái nhợt, Cận Tử Kỳ lo lắng nắm chặt chìa khóa xe trong tay, "Ừ, em mau sớm trở về, trước hết em lái xe ."

      " đường cẩn thận chút." Yếu ớt phất tay tiễn Cận Tử Kỳ.

      "Ừ." Cận Tử Kỳ lãng phí thời gian nữa, bước nhanh đẩy cửa ra.

      Đợi bóng dáng Cận Tử Kỳ thoảng qua cửa sổ nửa thuỷ tinh mờ nửa trong suốt, cửa phòng làm việc vẫn còn ở lắc lư, người đàn ông vốn nghiêng đảo ghế sofa bỗng chốc đứng dậy, sớm thấy triệu chứng bệnh hoạn.

      Sãi bước tới cửa, len lén thò đầu ra xem CậnTử Kỳ vào thang máy mới an tâm.

      Cuối cùng gặp được Tần Viễn ——

      "Kỳ Diễn, tại sao đứng ở cửa?" Sau lưng truyền đến tiếng thăm hỏi của Tần Viễn.

      Bởi vì lừa gạt Cận Tử Kỳ , trong lòng TốngKỳ Diễn lần này coi như là hoàn toàn cóvướng bận.

      chút để ý mới xoay người trở lại, hướngTần Viễn mới từ phòng rửa tay trở về cong cong khóe miệng, "Thấy cậu thời gian khá lâu, bắt đầu ra xem chút có phải xảy ra chuyện gì hay ."

      "Ah, Trâu bí thư phòng vệ sinh tầng này quét dọn, nên dẫn tôi tầng lầu dưới."

      Tần Viễn thở dài cười liếc mắt Trâu Hướng bên cạnh, Trâu Hướng lập tức thẳng lưng, cung kínhtrả lời, "Cần phải vậy."

      Tống Kỳ Diễn mím khóe môi gật đầu, "Đây là trách nhiệm của công việc thư kí của cậu ta."

      xong, khóe mắt quét về phía Trâu Hướng,thầm nghĩ, cuối cùng làm đúng chuyện!

      Trâu Hướng cảm giác mình rất oan uổng, trước đó BOSS ra lệnh phải sửa sang lại nhiều báo cáo như vậy.

      Vừa lầu bảy in tài liệu, vừa chạy gọi điệnthoại cho người phụ trách bên nông trườngAustralia.

      Đâu nào còn có thời gian vừa làm việc vừa canhchừng cửa phòng?

      Căn bản biết Cận Tử Kỳ vẫn còn ở bên trong, chờ khi ta trở về, Tần Viễn cũng đẩy cửa ra.

      Người ta dầu gì cũng là lão tổng Tần thị, muốn ta văn bí nho làm sao ra tay chặnlại được?

      Hoàn hảo, tại coi như là lấy công bù qua, nếu nông trường Australia nhất định hướng vẫy tay !

      Tần Viễn yên lặng nhìn cấp với cấp dưới mắt mày lại, cười khẽ, nếu chủ nhà đối với mình cũng phải là rất nhiệt tình, cũng ườn ra tự khiến cho mình mất mặt.

      "Chợt nhớ tới buổi tối có bữa tiệc, tôi trước hếtcáo từ, sau này có rãnh rỗi chúng ta gặp lại ."

      Trong lòng Tống Kỳ Diễn cầu cũng được,thần tình mặt lại nghiêm nghị, khoát tay áo cái, "Vậy tôi cũng giữ cậu nữa, có rãnh thường xuyên tới , khó được chuyến trở về nước dễ dàng."

      Tần Viễn lại cười lắc đầu, "Lần này trở về có thể cũng ."

      Tống Kỳ Diễn bỗng dưng nhìn về phía ta, ta lại cười lên, "Thị trường Trung Quốc rất lớn, tương lai phát triển cũng tốt, tôi quyết định đem công việc trọng tâm trở lại, dù sao nơi này có người nhà của tôi."

      "Mẹ của cậu?" Tống Kỳ Diễn tiếp câu.

      Tần Viễn gật đầu, ánh mắt nhu hòa nhưng mang theo chút tối tăm, "Ừ, những năm này tôi vẫn có ở bên cạnh bà, tại tôi có năng lực, dĩ nhiên muốn cùng ở bên cạnh bà."

      Về tình huống trong nhà Tần Viễn, Tống KỳDiễn cũng phải là rất ràng.

      Ở Oxford mấy năm, chỉ biết là Tần Viễn có mộtngười mẹ, dường như tình trạng thân thể cũng khá lắm.

      Đối với tin tức Tần Viễn trở về nước Pháp nữa, lòng Tống Kỳ Diễn luôn đọng chútkhúc mắc như vậy.

      Điều này có nghĩa là cuối cùng có ngày Cận Tử Kỳ đụng phải Tần Viễn ——

      "Vậy Phương Tình Vân đâu, ta phải luôn luôn thích nước Pháp lãng mạn tình cảmsao?"

      —— cũng là bởi vì nguyên nhân này, cậu ta mới đem nghiệp trung tâm chuyển đến nước Pháp, thậm chí ngay cả quốc tịch cũng sửa lại.

      " ấy lúc học đại học chính là chuyên ngành văn học nước Pháp, trước khi trở về nước có nhà xuất bản ngoại văn chủ động mời qua làm chủ bút, hơn nữa ấy cũng luôn ủng hộ tôitrở về chiếu cố mẹ.

      Tống Kỳ Diễn giương lên khóe miệng cười mộttiếng, "Có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng nhànthục, lại săn sóc tỉ mỉ chu đáo, mẹ cậu hẳn là rất thích con dâu như vậy?"

      "Ừ." Tần Viễn đến điều này, mặt thể kiềm chế mà toát ra vẻ mặt hạnh phúc, "Tôicũng vậy gần đây mới biết, những năm này ấy trở về nước công tác cũng thăm mẹ của tôi, còn để cho bác Phương gia đến chiếu cố."

      Ánh mắt sâu kín, ý cười của Tống Kỳ Diễnkhông giảm, "Có thể gặp được ấy, là phúc khí của cậu."

      Tần Viễn nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó nhướng mày, vỗ vỗ đầu vai Tống Kỳ Diễn,"Chính cậu còn phải như thế sao, vậy phúc khí càng sâu hơn, lần sau gặp mặt cũng đừng nữa cất giấu rồi."

      xong câu đó, ánh mắt Tần Viễn liếc về phíaphòng làm việc của Tống Kỳ Diễn.

      —— cậu ta nhìn ra trong phòng nghỉ có người, nhưng cũng cưỡng ép mở cửangay tại chỗ.

      Tống Kỳ Diễn nhìn sang đáy mắt Tần Viễnthoáng chút màu nâu, sâu kín mà lên tiếng, "Nếu sau khi thấy bị cậu đoạt tôi nên khóc lóc kể lể với ai, cho nên vẫn là gặpmặt cho thỏa đáng."

      xong, ánh mắt Tống Kỳ Diễn lại bắt đầu biến vị, Tần Viễn ngưng mắt nhìn chăm chú,nhìn sang cười giỡn đùa, cười thán mộttiếng, "Tôi vẫn đến nỗi giành người phụ nữ của em."

      Khóe miệng Tống Kỳ Diễn hơi cong, "Nhớ kỹ cậu hôm nay ."

      Tần Viễn xem thường mà cười, "Cậu chẳng lẽquên tôi là người sắp có gia đình."

      Thân là thư ký bên người Tống Kỳ Diễn, nhữngnăm này Trâu Hướng luyện bản lãnh đoán ý qua lời và sắc mặt cũng tệ.

      Khi nhìn thấy ánh mắt Tống Kỳ Diễn càng lúc càng sắc bén, lập tức tiến lên bước, hướng Tần Viễn cung kính , "Tần tổng, bênkia thang máy lên tới."

      Tần Viễn gật đầu, tới cửa thang máy, dường như nhớ ra cái gì đó quay đầu với Tống Kỳ Diễn còn đứng ở cửa phòng làm việc, "Hôn lễ của tôi và Tình Vân, cậu đến?Ngay cả cân nhắc đều cân nhắc sao?"

      Tống Kỳ Diễn theo dõi , nhàn nhạt : "Tôiđã ngày đó tôi cũng kết hôn, phải lời đùa."

      Tần Viễn bất đắc dĩ cười cười, liền hề nữa miễn cưỡng, "Mặc dù thấy mặt, cũng nhớ thay tôi gửi lời thăm chị dâu."

      Lời còn chưa dứt, thang máy cũng đến, Tần Viễn cùng Trâu Hướng vào, đè cái phímxuống lầu .

      Hai cánh cửa thang máy bắt đầu chậm rãi khép lại, lại nghe được thang máy sát vách"Đinh" tiếng mở ra.

      Cận Tử Kỳ nhíu mày vội vội vàng vàng từ trênxuống, khi ngồi vào trong xe, mới nhớ tớimình căn bản có mang tiền.

      Cho dù là đến tiệm thuốc đường Thượng Hải, nếu có tiền người nào đưa thuốc cho ?

      Chỉ là nghĩ tới trong xe Tống Kỳ Diễnngay cả chút tiền lẻ cũng để, trở về phải chuẩn bị cho ít dự phòng.

      Cận Tử Kỳ như có điều suy nghĩ ra thangmáy, nhớ đến Tống Kỳ Diễn bị đau dạ dày dữ dội, bước chân dưới chân khỏi tăng nhanh, lướt qua thang máy bên cạnh chạy chậmđến phòng làm việc.

      Bởi vậy, cũng nhìn thấy người đàn ông bên người đứng thẳng muốn đóng cửa thang máy.

      Tần Viễn lơ đãng ngước mắt, trước mặt lạithoáng qua bóng người màu trắng bé yểu điệu, con ngươi mắt quơ quơ, dưới chân khẽ động, theo bản năng liền muốn ra đuổi theo.

      Vừa định giơ cánh tay lên ngăn cản cửa thang máy, lại bị Trâu Hướng ở sau lưng bất ngờ bắt lấy, "Tần tổng, tôi đặc biệt sùng bái , chẳng qua là mới vừa rồi có BOSS nênkhông dám với ."

      Bên trong võng mạc, cửa thang máy đóng thậtchặt, ngăn cách gian trong và ngoài.

      Chân mày Tần Viễn cũng càng nhíu chặt, nhìnngơ ngẩn sang cửa thang máy khép lại, có chútkhông yên lòng.

      Trâu Hướng vừa quan sát thần sắc Tần Viễn,vừa cẩn thận hỏi, "Tần tổng, có khỏekhông?"

      Nghe được giọng Trâu Hướng, Tần Viễn mới kéo suy nghĩ của mình trở về.

      mặt khôi phục mảnh thản nhiêncười nhạt, lắc đầu cái, ánh mắt lại nhìn cửa thang máy.

      Chẳng qua là cảm thấy bóng dáng có chút tươngtự thôi.

      Nhưng, đợi phen tìm tòi nghiêncứu thấu đáo, chuông điện thoại di động phávỡ phần yên tĩnh này.

      "Ngày hôm qua muốn quay đầu lại, ngày mai phải bạc đầu, hôm nay em phải gả cho .. . . . ."

      Tiếng chuông là bài hát tình nam nữhợp ca vui vẻ.

      Tần Viễn lấy điện thoại di động mở ra nhìn, hai chữ "Tình Vân" lóe ra màn ảnh.

      lập tức vứt bỏ tâm tư rối loạn, nhận nghe điện thoại, đầu kia là giọng nữ điềm đạm nhonhã mà êm ái, "A Viễn, em mới vừa nhận đượclệnh điều động của nhà xuất bản tạm thời, bọnhọ hi vọng em đến thành phố S làm tổng biên tập phân xã."

      "Cho nên, buổi tối ngày mốt em ngồi máy bay đến thành phố S, nhớ đến sân bay đón em nha!"

      Giọng hơi hơi làm nũng khiến cho đầu lông mày Tần Viễn vốn nhíu chặt dần dần buônglỏng, cưng chìu mà khóe miệng hơi cong, tầm mắt cũng từ cửa thang máy lấy ra, "Được, cho biết chuyến bay mấy giờ. . . . . ."

      Sau lưng Trâu Hướng thấy Tần Viễn cuối cùngdời lực chú ý, len lén giơ tay lên lau mồ hôitrên trán.

      may là tay mắt lanh lẹ kéo Tần Viễn lại, nếu vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì dằn vặt nữa.


      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 15.2 Cảm Thấy Muốn......Em!

      Editor: tamthuonglac

      Tống Kỳ Diễn thành công ngăn trở Cận Tử Kỳ và Tần Viễn chạm trán tiếp xúc nhau.

      Nhưng phải trả giá cao ——

      Dưới ánh mắt vô cùng lo lắng của Cận Tử Kỳ, thể nuốt thuốc đau dạ dày nhậpkhẩu của nước Đức.

      Trừ lần đó ra, cũng được ăn "Cơm Hộp của Vợ " do Cận Tử Kỳ tự mình làm.

      Nguyên nhân, Cận Tử Kỳ cho rằng là mình làmcơm hộp dẫn đến dạ dày Tống Kỳ Diễn thoải mái.

      Sau đó bất kể giải thích như thế nào, cũngkhông thể rung chuyển nhận thức này trong lòng Cận Tử Kỳ.

      Mà Cận Tử Kỳ vì phòng ngừa bệnh bao tử củahắn có xu hướng nghiêm trọng, cả buổi chiều ở Tống thị chăm sóc .

      Cũng coi như Tái ông mất ngựa làm sao biếtkhông phải là phúc.

      Chạng vạng tan việc về nhà, Tống Kỳ Diễn lôi kéo Cận Tử Kỳ thẳng vào thang máy VIP.
      Thậm chí ngay cả dư quang khóe mắt cũng dành cho nhân viên ở thang máy bêncạnh chật ních người.
      Thang máy VIP, danh như ý nghĩa, chỉ có người có thân phận tôn quý của Tống thị mới có thểdùng.

      Mà cái thân phận tôn quý này người hiển nhiên là chủ nhân Tống thị —— Tống Chi Nhậm.

      Nhưng đối với việc Tống Kỳ Diễn nghênh ngangđi vào thang máy VIP, từ đầu đến cuối cũng có người nào ra vẻ bất mãn.

      Ngược lại đều giống như là đúng rồi, thốngnhất cúi đầu mười lăm độ với Tống Kỳ Diễn, mặt hoàn toàn phục tùng tôn kính, chỉ cóbên trong ánh mắt là bát quái tò mò.

      Khi cửa thang máy VIP khép lại, Cận Tử Kỳcòn có thể loáng thoáng nghe được có người xì xào bàn tán.

      "Đó phải là Cận Tử Kỳ sao? Tại sao tay trong tay theo thái tử gia chúng ta?"

      "Chẳng lẽ ấy và Tô thiếu gãy rồi theo gót thái tử gia chúng ta ở chung chỗ nữa? Khôngphải đâu?"

      Cửa thang máy ngăn cách đám ánh mắthâm mộ đố kị.

      Đứng ở trong gian phong kín, Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn chằm chằm con số biến hóa chậm chạp, cho đến khi lòng bàn tay thấy ấm áp.

      vách thang máy sáng rực, là đôi bàn tay mười ngón tay đan chặt, nam nữ đứng sóng đôi.

      cũng học bộ dáng của , ngẩng đầu nhìn sang con số tầng lầu biến hóa.

      Cận Tử Kỳ nhìn người đàn ông tuấn vách thang máy, khóe miệng thoáng lên chút cười yếu ớt dịu dàng.

      Đan chặt tăng lực đạo tay.

      Chẳng qua là động tác này gián tiếp cho ngườiđàn ông lý do được voi đòi tiên.

      Tầm mắt Tống Kỳ Diễn bất tri bất giác lại bịngười phụ nữ bên cạnh hấp dẫn, sau đó cũngluyến tiếc dời .

      Tóc dài tha thướt, váy lụa mỏng nhạt màu, cũngkhông mở lời, lại làm cho người ta cảm thấy trầm mặc là thiên ngôn vạn ngữ tốt đẹp.

      Ngay cả bản thân Tống Kỳ Diễn cũng khôngcách nào hiểu mình đối với Cận Tử Kỳ phần si mê này là loại chấp niệm.

      Dù sao cũng cảm thấy, Cận Tử Kỳ chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà đời này mình gặp qua.

      Nhìn chằm chằm lâu, ánh mắt càng thêmnóng bỏng, nội dung trong mắt ràng như vậy, chút cũng cách nào che giấu.

      Cận Tử Kỳ cũng nhận ra được ánh mắt bên cạnh sáng quắc, nghiêng mặt qua, lập tức đốidiện với đôi tròng mắt đen tha thiết.

      Trong lúc vô tình chạm vào ánh mắt Cận Tử Kỳ, nhịp tim Tống Kỳ Diễn ngừng lại, cảm giác tê tê dại dại.

      Sau đó bốn mắt đụng vào nhau dính cùng chỗ.

      Nhịp tim tựa như đánh trống, có chút lo lắng bị nghe được.

      Sau đó thừa dịp lúc chú ý, lập tức nghiêng người cúi đầu, nụ hôn rơi xuống gò má của .

      Gương mặt Cận Tử Kỳ chợt lạnh, theo bản năng đưa tay sờ, hơn nữa quay đầu nhìn.

      Người đàn ông cao lớn đứng ở bên người , đầu mày cau lại, tựa hồ vướng mắc gì đó.

      chờ mở miệng hỏi thăm, bỗngnhiên xoay người tiến tới gần bên người , CậnTử Kỳ hốt hoảng mà hô tiếng, người đãbị ép lên vách thang máy, mà hai tay của để ở hai bên người .

      Lại là động tác này. . . . . .

      Đầu lông mày Cận Tử Kỳ khẽ động, Tống Kỳ Diễn cũng cúi đầu, nhàng , " cảm thấy muốn. . . . . ." Em.

      Chữ cuối cùng bị bao phủ ở trong lòng bàn tay thơm mềm.

      Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhướng, bàn tay che lấy cái miệng của .

      cho phép ở nơi công cộng từ trong miệnghắn phun ra những lời lẽ làm người ta xấu hổ.

      Lòng bàn tay có thể cảm giác được cằmhắn có chút râu, thô nhám, cũng là gợi cảm độc hữu của người đàn ông sức quyến rũ.

      Nhưng rất nhanh liền phát mình đánhgiá cao nhân phẩm hạn chót của người đàn ông này.

      thế nhưng ——

      Bắt đầu nồng nhiệt hôn xuống lòng bàn tay côtừng chút rồi lại từng chút .

      Da thịt lòng bàn tay giống như là bị nhiệt độ đả thương, gương mặt Cận Tử Kỳ lúng túng, muốnrút tay của mình về.

      lại nắm cổ tay của chịu buông.

      bàn tay đặt vách thang máy, taynắm tay của , đôi mắt nhìn chằm chằmkhông nháy mắt.

      Lòng bàn tay bị hôn trở nên càng ngày càng có cái gì đúng, dần dần dính vào dục vọngnồng nặc nào đó.

      Ánh mắt nóng rực dường như muốn thiêu đốt thành tro tàn.

      Hô hấp Cận Tử Kỳ cũng bắt đầu trở nên khôngổn định.

      Chung quy là vợ chồng mới cưới, huống chi, vẫn luôn chống đỡ được hấp dẫn của Tống Kỳ Diễn.

      nhớ là lúc nào cùng hôn nhau, ôm trong ngực khít khao, Cận Tử Kỳ cảm giác mình bị đôi cánh tay dài có lực ôm lấy bay lên , giống như dây leo quấn lên thân đại thụ.

      Thang máy VIP mở ra rồi lần nữa khép lại, haingười trầm mê phát thang máy lại lần nữa chạy lên.

      Môi mỏng mát lạnh dịu dàng trằn trọc đôi môi ấm áp, đầu lưỡi đẩy cánh môi của ra, tiến quân thần tốc, cùng lưỡi của triền miên chung chỗ, chẳng qua là đến cuối cùng, nụ hôn lại biến thành gặm cắn.

      "Đinh ——" cửa thang máy chậm rãi mở ra, lầnnày đứng đầy người bên ngoài.

      Tống Chi Nhậm đứng ở phía trước nhất nụ cười mặt khi nhìn tình hình trong thang máy bỗng chốc cứng đờ.

      bên Hàn Mẫn Tranh trước tiên thức thờimà quay đầu qua bên, híp mắt nhìn bồn hoacuối hành lang.

      người đàn ông trung niên đứng songsong với Tống Chi Nhậm sắc mặt thay đổi trongnháy mắt, cuối cùng khuôn mặt hoàn toàn tối đen.

      Vậy mà, trong thang máy bản thân Tống KỳDiễn lại biết, dùng sức ôm chặt Cận TửKỳ, tựa như muốn đem vò vào trong thân thể.

      Càng hôn càng tựa như lang như sài, khó có thểtự kiềm chế.

      Nhưng Cận Tử Kỳ đột nhiên đẩy ra , Tống Kỳ Diễn chưa thỏa mãn dục vọng nhìn về phía Cận Tử Kỳ.

      Lại phát tay chân luống cuống ở tại chỗ, mặt đỏ bừng kinh ngạc sau đó là lúng túng xấu hổ.

      Tiếp đến nghe thấy nhàng gọi tiếng, "Tống lão."

      Tống Kỳ Diễn xưa nay da dầy, nhướng đuôi lông mày mắt liếc về phía cửa thang máy, đôi tay vẫn còn chống vách thang máy.

      Vị trung niên đứng ở cửa thang máy mím chặt môi, chống lại ánh mắt lười biếng của Tống Kỳ Diễn, cười lạnh tiếng, "Tống lão, khôngnghĩ tới trước khi rời ngài còn phải cho tôi xem vở kịch hay như vậy."

      Người đàn ông trung niên này chính là chủ tịch Bạch thị Bạch Triển Minh, hôm nay tới dĩ nhiênlà vì kiện kia của Bạch Tang Tang.

      Tống Chi Nhậm trước đó cố ý cùng ông kếtthành thông gia, ông mới có thể triệu hồi con từ Australia tới, ai biết, chuyện cuối cùng thế nhưng làm thành bộ dạng kia!

      Vốn là mang khí thế hung hăng mà tới, vất vả được trấn an nên tiêu mất chút tức giận, lúc rời lại nhìn thấy màn hương diễm như vậy, lửa giận nhất thời dâng tràn lên bừng bừng.

      Tống Chi Nhậm bị câu châm chọc của Bạch Triển Minh gương mặt già nua khó khăn như bị treo, nhưng cũng thể làm gì, "TriểnMinh, chuyện này rất dài dòng, thìcũng phải là như ông nghĩ, bên trong cóhiểu lầm."

      "Hiểu lầm?" Bạch Triển Minh giận quá hoácười, "Tống lão hai chữ ngắn ngủn, lại muốn cho qua cái màn công bố này?"

      Tống Chi Nhậm hé miệng muốn giải thích, BạchTriển Minh lại quay đầu chỗ khác muốn nghe, vẫn , "Bạch gia mặc dù so được với Tống gia, nhưng quyết mặccho người ta khi dễ, chuyện này nếu như Tống lão thể cho cái công đạo, tôi cứ tính như vậy !"

      xong, Bạch Triển Minh hừ lạnh tiếngvới Tống Kỳ Diễn trong thang máy, mang trợ lýcủa mình vào thang máy nhân viên bên cạnh, cho đến khi cửa thang máy khép lại, sắc mặt cũng còn xanh mét tái nhợt.

      Tống Chi Nhậm dựng râu trừng mắt liếc ngangTống Kỳ Diễn bên trong, tay chống quải trượngnhẹ run rẩy, sau đó dưới dìu đỡ của Hàn MẫnTranh trở về, định bụng thang máy.

      Cận Tử Kỳ vì vậy có chút muốn ngất , cảmgiác này tốt, giống như là đương vụng trộm bị bắt gian tại giường.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn từ đầu đến cuối mặtkhông đổi sắc, kéo eo của qua, bàn tay đè xuống cái nút, cúi đầu vào bên tai thầm, "Hay là về nhà trước ." Cố ý đè thấp giọng nghe ra vô cùng mập mờ .

      Trong lòng Cận Tử Kỳ buồn phiền hối hận, lại bịđùa giỡn thế này, tức giận trừng mắt nhìn .

      Càng nghĩ càng tức giận, trong nháy mắt khi cửa thang máy mau mở ra, nâng lên cái chân thongầy, đá cước vào bắp chân của .

      Tống Kỳ Diễn lại lù lù bất động, khóe miệng mang ý cười, yên lặng nhìn .

      . . . . . .

      đường trở lại Cận gia, Cận Tử Kỳ cũngkhông quan tâm tới Tống Kỳ Diễn.



      Mang theo hộp giữ ấm hộp nhanh chóng tốchành lên phía trước, mặc cho gió đêm trong trẻo phất qua gương mặt nóng bỏng.

      Nhưng mà ở trước nhà để xe lại thấy được haichiếc xe muốn thấy——

      Theo thứ tự là Kiều Niệm Chiêu và Tô HànhPhong lái đến.

      Cận Tử Kỳ vừa bước vào biệt thự, dì Hồng tới, giọng báo cáo, "Kiều tiểu thư đến đây,hình như tìm lão gia có chuyện gì, sau đó Tô tiênsinh cũng tới, tại đều ở trong thưphòng."

      Dì Hồng đối với Kiều Niệm Chiêu cũng khôngdùng từ "Nhị tiểu thư" để gọi, dùng từ "Đếnđây" mà phải là "Trở về", cũng đủ để nhìn ra Kiều Niệm Chiêu vào Cận gia vô luậnlấy lòng như thế nào bất quá cũng là người ngoài.

      Cận Tử Kỳ gật đầu, sau lưng Tống Kỳ Diễn cũng theo tới, từ phía sau vòng qua hông củacô, e dè dì Hồng có mặt ở đây, vô cùng thân thiết mà oán trách, "Làm gì mà nhanh như vậy, đuổi kịp em rồi."

      Cận Tử Kỳ thể nhịn được nữa, bỗng chốc nâng khuỷu tay lên, thụi vào bụng của .

      "Đừng. . . . . ." Tống Kỳ Diễn khó lòng phòng bị, bị kích cứng rắn, đau đớn mà rên lên tiếng.

      Nhưng đôi cánh tay lại vẫn chịu buông ra, còn đặt cằm lên bờ vai gầy của : "DìHồng ở đây, còn náo!"

      Dì Hồng thoáng thấy Cận Tử Kỳ đỏ mặt được tự nhiên, lại nhìn thoáng qua Tống KỳDiễn da mặt dày, che miệng cười trộm tránh ra.

      Tống Kỳ Diễn nhân cơ hội lại hôn lén xuống, Cận Tử Kỳ vỗ hộp đựng cơm vào mặt củahắn.

      Che con mắt bị đánh đau lùi lại bước, vừađịnh mượn đề tài để chuyện của mình, thìnghe thấy thanh cửa phòng mở ra.

      Lầu hai, Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu liên tiếp từ trong thư phòng ra ngoài.

      Hốc mắt và chóp mũi Kiều Niệm Chiêu đềuhồng hồng, hẳn là mới vừa rồi khóc, ngay cả tóc mai rơi ra lộn xộn cũng có chút xốc xếch.

      Mà khóe miệng Tô Hành Phong ràng có dấu vết bị đánh, mang chút sưng đỏ tím bầm.

      --------------

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 16.1 Người Thân Gần Gũi Nhất!

      Editor: tamthuonglac

      Kiều Niệm Chiêu liếc mắt liền thấy được CậnTử Kỳ và Tống Kỳ Diễn vai kề vai đứng ở dưới lầu.

      gương mặt trái xoan hoa lê đẫm mưa có kinh ngạc cũng có cam lòng, ánh mắtnhìn sang Cận Tử Kỳ rất là u oán.

      Hàng lông mày đen của Cận Tử Kỳ hơi giươnglên, chẳng lẽ hôm nay Kiều Niệm Chiêu trở lại có liên quan với mình?

      Bàn tay vòng ở thắt lưng tăng thêm lực đạo,Tống Kỳ Diễn thuận thế nhét vào trong ngực của mình.

      Động tác lười nhác, thái độ cũng là chuyệnđương nhiên.

      Mà bên kia Kiều Niệm Chiêu mở miệng: "Chịgái và Tống đại ca quả là vợ chồng tình thâm a!"

      Ngữ điệu có chút giễu cợt, cho dù là ai cũng nghe ra đây phải là lời lẽ tốt đẹp gì.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn quay lại cười khẽ, giọngnói cũng hờ hững biếng nhác: " hay rấthay."

      Đại sảnh biệt thự vốn an tĩnh trống vắng, từ từ bắt đầu tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc.

      Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong ở cửa thang lầu, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ở cửachính, đứng đối lập nhau.

      Dũng sĩ thể buông tha mùi vị thắng lợi.

      "Tống đại ca thích chị rất nhiều năm, A Phong, năm đó có phải làm bọn họ trễ nãi hay ?"

      Kiều Niệm Chiêu dường như cố ý muốn khơi mào chiến hỏa, đột nhiên quay đầu cười nhìnnhư đùa mà hỏi Tô Hành Phong.

      Nhưng Tô Hành Phong chỉ mím chặt khóe miệng có máu ứ đọng, lạnh lùng nhìn tình hìnhdưới lầu, mở miệng trả lời.

      Chẳng qua, thái độ ta như vậy, càng giốngnhư loại chất vấn tiếng động.

      Giống như, đúng như lời Kiều Niệm Chiêunói, ta cũng cho rằng kết thúc năm đó CậnTử Kỳ sớm coi trọng Tống Kỳ Diễn.

      Bất quá, Cận Tử Kỳ có thích Tống Kỳ Diễn haykhông với ta có gì liên can đâu?

      ta phải luôn luôn đối với Kiều Niệm Chiêu là tình duy nhất sao?

      Hay là Tô Hành Phong này cho rằng, phụ nữ chỉ cần cùng ta nhấc lên chút quan hệ như vậyđều thể tìm được hạnh phúc khác?

      Cận Tử Kỳ hí mắt nhìn sang đôi nam nữ đối diện lầu, trong lòng cảm thấy nực cười ——

      Hai người này đúng là tuyệt phối rồi!

      Giống nhau luôn tự cho là đúng, chẳng lẽtưởng rằng Địa Cầu có bọn họ khôngthể xoay sao?

      Mắt đẹp thâm thúy hơi nhíu, liếc về phía người đàn ông bên cạnh——

      Bị mổ xẻ càn quét như vậy, chẳng lẽ hơi phảnkháng chút cũng ?

      Tống Kỳ Diễn đằng hắng giọng, sau khi giơ taylên che lỗ tai Cận Tử Kỳ, hướng hai người trênlầu cười : "Niệm Chiêu, những lời này của côcũng thể ngay trước mặt Tiểu Kỳ."

      Lòng bàn tay Tống Kỳ Diễn ấm áp, che phủlỗ tai của , ấm áp, lại ngăn cách giọngnói của .

      "Nếu như sớm biết các người ở sau lưng ấy liếc mắt đưa tình nhiều năm như vậy, tôi cũng cần khổ thân lâu như thế!"

      Kiều Niệm Chiêu chủ ý là muốn cho Tống KỳDiễn và Cận Tử Kỳ nấc nghẹn chút, áp chế đánh bại sắc mặt hạnh phúc lứa đôi của họ.

      Nhưng làm sao cũng ngờ tới cuối cùng lạibiến thành bản thân mình khó chịu.

      Kỳ phùng địch thủ là chuyện tốt, nhưng nếu như phải đối thủ ngang tài ngang sức thìkhông phải là chuyện nên cao hứng.

      Khóe mắt Cận Tử Kỳ quét về phía Kiều Niệm Chiêu bị đánh bẹp, trong lòng thầm than, xem ra vẫn rút ra bài học kinh nghiệm.

      "Tôi đây nếu là có Niệm Chiêu thủ đoạn ra tay quyến rũ vị cháu trai của tôi là tốt, đâu nào còn sợ Tiểu Kỳ cùng tôi kết hôn."

      Tống Kỳ Diễn nhìn sang hai người đối diện,khóe miệng hơi vểnh, trong tròng mắt đen hàm chứa ý cười, nhìn qua tâm tình tốt.

      Hiếm thấy, Cận Tử Kỳ cũng gia nhập vào cuộc chiến đấu võ mồm như vậy.

      đảo mắt mím môi cười, nhìn như giọng thực ra dùng tất cả nhiệt tình nghe thấy giọng bên tai Tống Kỳ Diễn: "Vậy cũng phải do Hành Phong cam tâm tình nguyện bị quyến rũmới được nha!"

      Tống Kỳ Diễn đồng ý gật đầu, cười đến thấy con mắt, " cây làm chẳng nên non, ngược lại quên mất."

      Cận Tử Kỳ mỉm cười, nhưng khóe mắt trong lúc lơ đãng liếc đếnTô Hành Phong lầu.

      Mới mấy ngày thấy, Tô Hành Phong nhìnqua so với trước tiều tụy ít, ở giữa lông mày và mắt lộ ra chút mệt mỏi, tây trang thẳng thớm mặc lên người lại thiếu luồng khí phách lão luyện trước kia.

      Cộng thêm vết thương ở khóe miệng, khiến cảngười ta làm cho người khác cảm giác tinh thần suy sút phấn chấn.

      Cận Tử Kỳ vẫn chưa đoán ra tâm tư tình cảm trong lòng Tô Hành Phong, Tống Kỳ Diễn đãnặng nề mà nhéo đầu vai của .

      Nhận ra được tầm mắt Tống Kỳ Diễn dừng ở mặt mình, Cận Tử Kỳ liền kéo ánh mắttrở lại dấu vết, nhìn vẻ mặt thưởng thức của Tống Kỳ Diễn, "Chúng ta vào thôi."

      "Được rồi," Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên hơi dừng chân, như nhớ ra điều gì đó mà nhìn CậnTử Kỳ, "Sáng nay em có để cho dì Hồng đổi gatrải giường hay , dù sao vẫn dơ bẩn nên lấy xuống giặt sạch mới có thể lại dùng."

      Cận Tử Kỳ thấy e dè mà ngay trướcmặt người khác đến chuyện khuê phòng, khỏi có chút lúng túng.

      Cùi chỏ day vào cánh tay của , lạixem thường mà nhướng mày cười cười, đè thấp thanh lượng nhàng : "Em phải cũng muốn giết nhuệ khí của bọn họ sao? có lòng tốt phối hợp với em ngược lại em bắtđầu oán trách đến đây."

      Làn môi mỏng của như có như màquét qua vành tai của , hơi thở tràn đầyhương vị nam tính.

      Cận Tử Kỳ bị hơi thở ái muội của phun vào gò má hơi ngứa, gương mặt trắng nõn thoáng chút ửng đỏ.

      Khóe miệng Tống Kỳ Diễn vui vẻ càng đậm, ngay sau đó ngũ quan góc cạnh lãnh khốc rõràng dứt khoát cũng bao phủ tình cảm ấm áp.

      Hai người hồn nhiên hay hành động qualại như vậy nhìn vào trong mắt người khác giốngnhư loại khiêu khích và khoe khoang tiếng động.

      "Tôi trước." thang lầu truyền đến giọngnói Tô Hành Phong.

      Cùng với Tống Kỳ Diễn hơi có vẻ khàn khànsinh ra bất đồng, giọng của Tô Hành Phong bởi vì nghỉ ngơi tốt mà khàn và nhỉ, anhta mím môi xuống lầu, lướt qua Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ôm nhau, bước chân dừng.

      Sau lưng Kiều Niệm Chiêu từ trong vũng bùn đố kị bò ra ngoài, lại lâm vào trạng thái rơi nướcmắt trước khi muốn . . .

      đuổi theo Tô Hành Phong nhanh chóng chạychậm xuống lầu, vẫn chưa đuổi kịp, cửa thư phòng lầu bỗng chốc mở ra.

      "Hành Phong, cậu chờ chút." sắc mặt Cận Chiêu Đông được tốt, đứng trước hàng rào hành lang.

      Bước chân lao nhanh của Tô Hành Phong bỗngdưng dừng lại, xoay người ngẩng đầu nhìn Cận Chiêu Đông.

      Kiều Niệm Chiêu mau chóng đuổi đến, nghĩ tới Tô Hành Phong bất thình lình dừngbước, lảo đảo mà đụng vào.

      Nhưng lại để ý có bị đụng đau hay , chỉ kéo cánh tay của ta lại, mắt cũngnhìn về phía lầu.

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau,dường như kế tiếp có chuyện gì của bọnhọ.

      tồn tại cảm giác muốn rớt từ lầu xuống đất, lại nghe được giọng lạnh nhạtbình tĩnh của Cận Chiêu Đông, "Trở về cho mẹ cậu biết, muốn cưới con Bạch gia làm vợcũng được, chỉ cần bà ấy có thể trả lại cho Cận gia đứa con trong trắng."

      mặt Tô Hành Phong trở nên cứng ngắc,nhưng đối với Cận Chiêu Đông vẫn tôn kính màgật đầu, "Ngài yên tâm, cháu phụ Chiêu nhi, mẹ của cháu nơi đó cháu xử lýtốt."

      Trong mắt Kiều Niệm Chiêu nhấp nhô cảm động, tay càng thêm siết chặt tây trang ta, "A Phong. . . . . ."

      —— hết thảy đều lên được loại hương vị này.

      Nhưng Cận Chiêu Đông bởi vì Tô HànhPhong bảo đảm mà sắc mặt hòa hoãn, truyền đạtxuống thông điệp cuối cùng.

      "Nếu như lần này cậu còn lưỡng lự chắc, tôi để cho con của tôi ở lại bên cạnh cậu chịu khổ ."

      —— con của tôi?

      Bốn chữ này nghe vào trong tai Cận Tử Kỳ cũngthật vô cùng khó chịu, mà bàn tay của Tống KỳDiễn ôm sát vai của .

      Bên kia Tô Hành Phong khuyên nhủ Cận Chiêu Đông xong cũng chia ra nhanh bước rời , KiềuNiệm Chiêu lại lẽo đẽo theo sát.

      Cận Chiêu Đông liếc nhìn Cận Tử Kỳ và TốngKỳ Diễn đứng bên cạnh cầu thang, gì lại xoay người trở về thư phòng.

      Tiếng đóng cửa leng keng vang vọng ở trênkhông biệt thự vắng vẻ, Cận Tử Kỳ quay đầu thấy Tống Kỳ Diễn như có điều suy nghĩ nhìn sang cánh cửa, theo luồng tiếng độngmà nhìn qua, nhưng nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.

      Ngược lại lỗ tai nghe thấy tiếng xe có rèm chekhởi động động cơ, đến từ vị trí nhà để xe bên kia.

      Mới vừa rồi lời Cận Chiêu Đông , làm cho người ta khó nghe ra Tống Nhiễm Cầmcố ý muốn bỏ rơi Kiều Niệm Chiêu, thay Tô Hành Phong khác chọn ra"Vợ Hiền" , mà thísinh tốt nhất cho vị trí "Vợ Hiền" này chính là vị thiên kim Bạch gia kia.

      Nếu như phải, lúc trước Tống Nhiễm Cầm cũng trù tính cho Tô Hành Phong nhầm vào phòng Bạch Tang Tang.

      Mặc dù biết hai người đó có phải sựxảy ra quan hệ như vậy hay , nhưng chỉ màn Bạch Tang Tang người trần truồng bọcga trải giường đuổi theo Tô Hành Phong quần áo xốc xếch ra ngoài, cũng đủ để tạo ra rất nhiều tin tức.

      Chắc hẳn, Tống Nhiễm Cầm đối gia cảnh Bạchgia nhìn chằm chằm như hổ đói tuyệt đối sẽkhông buông tha cái cơ hội tuyệt hảo này.

      Trước đó xuất mà mẹ chồng trở mặt vô tình tàn nhẫn, sau đó xuất vị hôn phu cótính tình quả quyết.

      Xem ra sắp tới cuộc sống của Kiều Niệm Chiêucũng dễ chịu.....

      " suy nghĩ gì?"

      Trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, Tống Kỳ Diễn từ phía sau luồn qua dưới cánh tay ôm lấyCận Tử Kỳ đứng nơi đó trầm tư.

      nghiêng đầu của sang bả vai, khẽ cắn lỗtai của , "Còn suy nghĩ đến em tốtcủa em sao?"

      Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ hơi khép lại, gậtđầu: "Lấy thủ đoạn khí thế bức người và thâmtàng bất lậu của vị tiểu thư Bạch Tang Tang kia, nếu như chống lại Kiều Niệm Chiêu, sợ rằng cuộc sống của Kiều Niệm Chiêu rất khổ sở."

      "Em ở đây thay ta hay là thay Tô HànhPhong lo lắng?" Hai nàng đánh nhau, bị thương nhất vẫn là người đàn ông a!

      Cận Tử Kỳ đẩy ra bàn tay lại bắt đầu khôngan phận, hơi vùng vẫy chứng tỏ bản thân mìnhbất mãn.

      cúi đầu cười, nhìn sang ảnh ngược củakhuôn mặt mỹ lệ cửa sổ thủy tinh, càngvòng chặt thân thể của hơn, giọng trongmiệng ấm áp nỉ non , "Đừng động, để cho ôm lát."

      Cận Tử Kỳ hơi nghiêng mắt nhìn đôi mắt nhắm chặt gương mặt tuấn tú vai, tim như bị chạm đến dịu dàng, chợt giọng hỏi câu, "Có phải chúng ta quen biết. . . . . . rất nhiều năm hay ?"

      Nửa đêm tỉnh mộng những kí ức kia, có số chuyện xưa phát sinh đều là vào những năm tháng xanh tươi của , so với bây giờ mà , khuôn mặt quá mức non nớt, đại khái cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.

      Đôi mắt Tống Kỳ Diễn vốn khép lại liền mở ra, màu mắt sâu thẳm khó lường, xoaythân thể của lại, dưới ánh mắt nghi hoặc của , giơ tay che lên mắt của , tay còn lại nắm tay của đặt lên vị trí trái tim của mình.

      "Cho dù có nguyện ý thừa nhận hay ,em vẫn là người phụ nữ đầu tiên cũng là người phụ nữ cuối cùng có thể làm nó nhảy lên như vậy, những năm tháng qua cũng chưa từngthay đổi, vẫn luôn chỉ có mình em."

      Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, cử động, lòngbàn tay của ràng cảm nhận được trái tim chấn động.

      "Quá khứ quên mất cũng đáng sợ, TiểuKỳ, những ký ức kia hoặc tốt hoặc xấu, em hãy xem như theo gió rồi biến mất là được, cần vì vậy mà có gánh nặng trong lòng, chúng ta có thể dùng tại cùng tương lai tạo ra nhữngký ức tốt đẹp hơn."

      Giọng của dường như có năng lực mêhoặc lòng người, cố gắng muốn bỏ những ký ức ở sâu trong đầu óc .

      "Tiểu Kỳ, em biết ? Em là người thân gầngũi nhất của ."

      Thân thể Cận Tử Kỳ trong phút chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh khôi phục như cũ, giơtay phủ lên mu bàn tay của , nhàng màmở ra đôi môi: "Ừ, chúng ta là người thân gầngũi nhất."

      Tống Kỳ Diễn ôm vào trong ngực, hai mắtcủa thấy được ánh sáng, còn chưa kịp ngướcmắt, ấn đầu của vào trong ngực mình,cằm đặt đỉnh đầu của , hãy còn câu xin lỗi.

      " sao, những năm qua em cũng nếm trải quá nhiều đau khổ." trở lại ôm ngược Tống Kỳ Diễn .

      Cận Tử Kỳ cũng biết Tống Kỳ Diễn là vì cái gì mà tiếng xin lỗi này.

      cho là cho thiếu sót trong bốn năm qua.

      Mặt của chôn ở trước ngực của , thấy được ý tứ hàm xúc khuôn mặt phản chiếu cửa sổ thủy tinh.

      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 16.2 Người Thân Gần Gũi Nhất!

      Editor: tamthuonglac

      Hôm sau, chính là ngày vườn trẻ của Cận Mỗ Mỗ tổ chức người thân thi đấu bóng chày.

      Đến lúc Cận Tử Kỳ từ trong giấc mộng tỉnh lại, theo thói quen mà nghiêng người, nhưng khi sờ tới bên cạnh lại thấy mảnh lạnh như băng.

      Người đàn ông vốn hay nằm ườn xuống giường nổi, lại sớm thấy bóng dáng.

      Trong phòng tắm khép hờ, truyền đến tiếng vang rất .

      Cận Tử Kỳ mang mái tóc dài rối bời xuống giường, kéo dép lê tới, dựa vào bên cửaphòng tắm.

      Tống Kỳ Diễn quả nhiên ở bên trong rửa mặt, cầm chiếc lược và máy sấy chuẩn bịkiểu tóc cho mình, nhìn thấy Cận Tử Kỳ bêncửa, toét miệng cười cười, tiếp theo sau đó đem lực chú ý đặt ở đầu.

      Cận Tử Kỳ phát , hình thể Tống Kỳ Diễn thuộc loại mặc quần áo thoạt nhìn gầy gò cao ngất cởi quần áo lại rất chuẩn, dưới chiếc áo thun lót là cơ bắp đường vân ràng màu lúamạch.

      "Đến em rồi!" Tống Kỳ Diễn thần thanh khísảng mà ra ngoài, quên nhân cơ hội cúiđầu hôn trộm lên má cái.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang ngâm nga ca hát thay quần áo, cười khẽ cái, vào phòngtắm đóng cửa lại.

      Đến lúc rửa mặt xong ra ngoài, trong phòngngủ còn bóng dáng Tống Kỳ Diễn, mắtnhìn lên giường thấy bộ quần áo,chính là quần áo cho ba mẹ và con lần trước họmua khi dạo phố.

      Cận Tử Kỳ là cố ý xin ngày nghỉ ra ngoài tham gia sinh hoạt dành cho gia đình.

      Cho nên khi xuống lầu, Cận Chiêu Đông vàTô Ngưng Tuyết cũng đến công ty, trong phòng ăn chỉ có Tống Kỳ Diễn.

      Mỗ Mỗ thời gian này bình thường cũng được dì Hồng mang ra ngoài công viên trong khubiệt thự chơi chốc lát.

      "Tới đây ăn điểm tâm , chuẩn bị cho em cháo trứng muối thịt nạc." nhìn qua đặcbiệt hớn hở.

      Chẳng qua là, Cận Tử Kỳ mới vừa đến gầnphòng ăn, liền nhịn được hắt hơi cái,mi tâm hơi ngưng đọng, khi Tống Kỳ Diễn thò người ra đem cháo đưa tới, Cận Tử Kỳ tránh né lui về phía sau.

      "Làm sao vậy?"

      " phải xịt nước hoa chứ?" Cận Tử Kỳ bưng kín miệng mũi, mùi thơm rất nồng nặc.

      " có nha, thế nào? Rất thơm sao?" Tống Kỳ Diễn lại giả bộ vô tội.

      Cận Tử Kỳ ngừng thở, cúi đầu ăn vài hớp cháo, cho đến khi khứu giác bị nghẹt phải chết lặng mới khôi phục hô hấp.

      " chỉ là hoạt động bình thường, cần thiết phải ăn mặc...."

      Cận Tử Kỳ tìm được tính từ thích hợp đểhình dung.

      Khi quan sát Tống Kỳ Diễn lần từ đầu đến chân ràng được trải qua phen trang hoàng tinh xảo.

      Song, trong lòng cũng có thể hiểu tâm tình của Tống Kỳ Diễn, lần đầu tiên tham gia hoạt động vườn trẻ của con mình, khó tránh khỏi có chút vui sướng tung tăng.

      Chẳng qua là trong phòng ăn chợt vang lên mộttiếng nhãy mũi non nớt, "A thu!"

      Cận Tử Kỳ theo tiếng cúi đầu, nhìn thấy MỗMỗ vặn vẹo hàng lông mày , đứng bêncạnh ghế của Tống Kỳ Diễn, bàn tay mập mạp che lấy gương mặt quả táo, bất mãn la hét,"Thục thử quái dị là thúi! là thúi!"

      Sắc mặt Tống Kỳ Diễn trong nháy mắt nặng nề, còn Cận Tử Kỳ quay mặt sang bên nín cười.

      -----------

      Tống Kỳ Diễn nghĩ tới Cận Tử Kỳ ở trong sân vận động của vườn trẻ khiến cho náo động lớn như vậy.

      Hơn nữa cách nào nghĩ đến chính là, khi mặc quần áo dành cho ba mẹ và con màu vàng, dáng vẻ an tĩnh ngồi dưới tàng cây mộtgốc cây đa, lại để cho hầu như đàn ông toàn trường đều nhịn được mà để tầm mắt thất lạc ở người của .

      Gió mát buổi sáng thổi lất phất các tua rễ thân cây đa, cũng thổi bay mái tóc dài củacô trở nên tán lạc, xẹt qua chiếc cổ trắng ngần.

      Tống Kỳ Diễn cầm Coca Cola mới vừa muađứng ở cách đó xa, nghe được mấy ngườiđàn ông bên cạnh giọng nghị luận.

      "Có nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi ngồi dưới tàng cây đa kia ? Nghe ấy là bà mẹđơn thân. . . . . ."

      "Làm sao biết?"

      "Tôi hàng năm tới đây đều thấy ấy, chỉ làkhông thấy ba ba của đứa bé kia, các nhìnđi, chính là đứa kia."

      Đứng ở bên cạnh bọn họ Tống Kỳ Diễn cũngnhìn theo phương hướng ngón tay họ chỉ.

      Đứa trong miệng mọi người chính là Mỗ Mỗcủa Cận gia, mặc bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, mang chiếc mắt kính tiểu địa chủ, ôm con gà con lông vàng, bị mộtđám bé trai vây quanh như ngôi sao quanh trăngsáng.

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn cầm Coca Cola siết chặt, lon ràng xuất dấu bị lõm xuống.

      —— tình địch, đều lộ ra tất cả các loại tìnhđịch ? !

      Trong màu ánh sáng u ám nào đó có loại cảm xúc nghiêng ngả, hàng lông mày thanh tú củaTống Kỳ Diễn hơi nhíu, chợt có loại kích động,muốn đập mấy cái lon nước này lên đầu nhữngtên đàn ông bát quái, sau đó xông tới kéo ngay lập tức.

      "Đứa rất đẹp nha! Dáng dấp giống mẹ của nó, cũng giống tiểu đồng tinh TV ."

      Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn người đàn ông khen ngợi Mỗ Mỗ, trong lòng đau khổ ----

      Cái ánh mắt gì vậy, đứa bé kia ràng lớn lêngiống !

      "Đúng rồi, bao năm qua phải vẫn độcthân sao? mình nuôi con cũng khổ cực, nếukhông theo ấy làm quen thử, chừng còn có thể tạo thành gia đình hạnhphúc thường thường bậc trung đây!"

      Có người chế nhạo mà giựt giây người cha đơn thân bên cạnh, Tống Kỳ Diễn vừa quayđầu, nhìn thấy cái đầu trọc sáng bóng.

      Vị ba ba đơn thân kia vuốt vuốt đầu trọc của mình, bật cười lắc tay, "Người ta làm sao có thểvừa ý tôi? đến dung mạo kia, nhưng dòng họ của ấy cũng ấy với những người như chúng ta là có khoảng cách chênh lệch."

      Có người kinh ngạc tiếp: "Tôi thừa nhận là ấy rất đẹp, nhưng cũng có cao đếnmức thể leo tới như đâu?"

      Vị ba ba đơn thân chỉ lắc lắc đầu, "Thôi, bất quátôi khuyên các tốt nhất đừng tìm tòinghiên cứu, phụ nữ a, đều là bẫy rập, nhưng ấy cũng phải là bẫy rập, càng giốngnhư là giếng nước ngọt."

      " thế nào?"

      "Liếc mắt nhìn, cảm thấy trong suốt rất đẹp,nhìn cả hai mắt, lập tức bắt đầu thần hồn điên đảo, nếu là cẩn thận uống ngụm, vậy đơn giản thế nào cũng phải thể khôngnhảy xuống."
      Vị ba ba đơn thân kia xong như có chuyệnlạ, những người khác lại cười vang lên, "Nào có khoa trương như vậy, chẳng lẽ bản thân nhảy vào sao?"

      "Ai, tôi nào dám nhảy a, chẳng qua là ở bên ngoài, những năm này ngay cả con mắt cũng dám nhìn." xong sờ sờ chóp mũi của mình, xấu hổ cười cười, "Khuyên các vẫn là đừng suy nghĩ lệch lạc, nếu chỉ cócác là bị thiệt."

      Câu sau cùng, cũng hoàn toàn biểu đạt ýtưởng chân nhất trong lòngTống Kỳ Diễnvào giờ phút này.

      Đám đàn ông bát quái kia bởi vì sắp bắt đầu so tài mà tốp năm tốp ba tản ra.

      Tống Kỳ Diễn vẫn như cũ kéo căng môi nghiêmmặt đứng ở nơi đó, bị ghen ghét bao vây quanh thân.

      "Hắc, hắc, hắc!" Bên cạnh đột nhiên vang lêntiếng cười gian quỷ dị của đứa .

      Mặt Tống Kỳ Diễn trầm cúi đầu, nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ hai tay chống nạnh, nhảy qua chữ to bước cùng mình đứng sóng vai.

      "Hàng năm đều như vậy?" Chỉ vào những ngườiđàn ông gần bên cây đa kia nhao nhao muốn thi đấu .

      Cận Mỗ Mỗ mang bộ dáng người lớn mà gật đầu, "Ừ hắc! Hàng năm đều như vậy!"

      Lần này, mặt Tống Kỳ Diễn hề xanh mét nữa, mà là lập tức thành đáy nồi mới xào qua thức ăn.

      -------------

      "Vị phụ huynh này, có thể cho tôi biết kiểu quần áo ba mẹ và con này mua ở trung tâm mua sắm nào hay ?"

      Bên tai chợt truyền tới giọng nam ôn hoàhiền hậu, vốn là chợp mắt Cận Tử Kỳ vén mi mắt lên, hơi ngửa đầu nhìn thấy có người đàn ông tuấn tú mặc đồ thể thao màu xámtro chẳng biết từ lúc nào đứng trước mặtmình.

      Thoạt nhìn dáng vẻ cỡ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khẽ mím môi ý cười vui vẻ, đôimắt hoa đào thẳng tắp nhìn sang .

      Mà khi Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, ta lại kinh ngạc khẽ nhướng cặp mắt hoa đào, sau đó ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót của mình: "Ngạiquá, tôi còn tưởng rằng là mẹ của đứa bé, nghĩ tới. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ cũng biểu ra bao nhiêuthân thiện, nhàn nhạt gật đầu xem như là chào hỏi.

      ta lập tức tránh ra, ngược lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh , nghiêng đầu vuốtcằm nhìn .

      " cũng là tới tham gia hoạt động gia đình thiđấu bóng chày sao?"

      Cận Tử Kỳ nhìn cái, người đàn ông liềnhíp mắt cười cười, "Ba mẹ rãnh, vìvậy để cho người làm chị như thay thế phụhuynh đến đây sao? Tôi cũng khác nhiều lắm, tôi là chú của đứa bé."

      ta thấy Cận Tử Kỳ vẫn như cũ quan tâm trả lời mình, cũng cảm thấy lúngtúng, ngược lại bản thân rất phối hợp mà vui vẻ,"Tôi tên là Viên Qua, năm nay hai mươi sáu rồi,còn ? Tôi xem ra cũng khoảng hai mươi bốn rồi?"

      Cận Tử Kỳ lại nhìn chút người đàn ông quámức tự nhiên thành thạo này, lông mày kẻ đenkhẽ nhíu lại, vừa định mở miệng chuyện, ta lại giơ tay lên ngăn lại, "Đừng trước, để cho tôi tự mình đoán."

      Người đàn ông gọi là Viên Qua này quả quan sát Cận Tử Kỳ từ xuống dưới hết sứcnghiêm túc: "Chẳng lẽ là hai mươi hai?"

      Cho dù là phụ nữ thanh cao nữa khi đối mặt với vấn đề tuổi tác đều thể ngoại lệ.

      Cận Tử Kỳ hai mươi tám tuổi được khen ngợi trẻ tuổi giống như đầu hai mươi, khótránh khỏi có chút cao hứng.

      Nhưng phần cao hứng biểu mặt bất quá cũng là khẽ cong khóe miệng cười nhàn nhạt, có thêm bất kỳ điều gì khác.

      Người đàn ông vừa thấy cười, càng thêm ra sức đoán, " phải chứ? Đừng cho tôi em chỉ mới mười tám tuổi a!"

      Ý cười bên khoé miệng của Cận Tử Kỳ càng sâuhơn, thậm chí ngay cả sóng mắt vốn bình tĩnhcũng hơi gợn sóng phiếm động.

      Sau đó giọng dương quái khí vang lên ở phía sau hai người, "Vậy đoán thử tôibao nhiêu tuổi?"

      Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn thấy Tống KỳDiễn cầm Cocacola sắc mặt đen sa sầm.

      đến bên chiếc ghế của , tiện tay đặtCocacola xuống, động tác mức độ hơi lớn.

      Sau đó bản thân mình ngồi xuống ở bên cạnh , biểu thị công khai quyền chiếm giữ mà ôm đầuvai của qua, đối với người đàn ông sửng sửngsốt sốt kia giương khoé môi cười cười, " rất hăng hái đoán tuổi của mẹ con trai tôi, vậy nhân tiện cũng đoán thử tuổi của tôi ."

      Người đàn ông kia cười cười khô khốc, từ chiếc ghế đứng lên: "Tôi chợt nhớ tới cháu tôi vẫn chờ tôi, cũng quấy rầy vợ chồng cácngười, có rãnh rỗi tán gẫu tiếp a!"

      xong, người chạy lao mất bóng dánghình tung, ngay cả những ánh mắt kia đối vớiCận Tử Kỳ thèm thuồng cũng phút chốc biến mất.

      "Mỗ Mỗ đâu?" Cận Tử Kỳ tìm kiếm mọi nơi, lạikhông nhìn thấy bóng dáng như lòng đỏ trứng nhắn kia.

      Tống Kỳ Diễn đến nay tàn lửa chưa tiêu, buồn buồn hừ tiếng, nhưng thấy Cận Tử Kỳ cũng đem việc mới vừa rồi người đàn ông đó đến gần để ở trong lòng, trong lòng lúc này mớidễ chịu hơn chút.

      "Trận đấu nhanh chóng bắt đầu rồi, các giáoviên muốn họp thành đội, gọi con ."

      Cận Tử Kỳ hiểu mà gật đầu: "Vậy chúng tacũng qua ." Dừng chút, ánh mắt tò mò nhìn Tống Kỳ Diễn, "Em vẫn quên hỏi , đánh bóng chày sao?"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 17.1 A Viễn Của Tử Kỳ + KhúcNhạc Dạo Dạ Tiệc

      Editor: tamthuonglac

      Cận Tử Kỳ hiểu mà gật đầu: "Vậy chúng ta cũng qua ." Dừng chút, ánh mắt tò mònhìn Tống Kỳ Diễn, "Em vẫn quên hỏi , đánh bóng chày sao?"

      Mắt Tống Kỳ Diễn nhanh rũ xuống, từ ghế đứng lên, "Vốn là , nhưng nhìn thấy đám người kia biết."

      "Đám người kia?" Cận Tử Kỳ tò mò ngay sau đóhỏi câu.

      đối với cười cười, dời đề tài cách dễ dàng, "Buổi tối muốn ăn lẩu, bảo dì Hồng làm ."

      Cận Tử Kỳ nhìn sang mang bộ dáng thoảimái, cũng muốn truy cứu ràng hơn: "Đợi em gọi điện thoại về nhà chút."

      Nụ cười ở khoé miệng Tống Kỳ Diễn càng rạng rỡ, sáu chiếc răng trắng tinh dưới ánh mặt trời sáng sủa chợt lóe, hài lòng gật đầu cái: "Nhớ mua nhiều nguyên liệu nấu ăn chút,hôm nay muốn ăn mừng trận lớn."

      "Ăn mừng cái gì?" Cận Tử Kỳ dù sao vẫn cảmthấy lên kế hoạch gì đó, nhưng lạiđoán được.

      Tống Kỳ Diễn cố giả vờ bình tĩnh nên bày ra vẻmặt nghi ngờ, "Có sao?"

      Biết miệng của rất chặt, hỏi ra được nguyên nhân, Cận Tử Kỳ lắc đầu cái, xách túi đồ ăn vặt từ ghế lên: "Quên , chúng ta qua kia thôi."

      Tống Kỳ Diễn lập tức ân cần mà nhận lấy túi, tay khoác lên hông của , "Tại sao có thểđể cho phụ nữ xách đồ?"

      Cau mày, bắt đầu giọng trách cứ, động tác lại đặc biệt cẩn thận.

      Cận Tử Kỳ bị ôm vào trong ngực, cảm nhận được nhịp tim vững vàng của , trong lòng an ổn mà lời nào tả được.

      -----------

      Đến lúc Cận Tử Kỳ hiểu "Nhìn thấy đámngười kia biết đánh bóng chày" theo như lời Tống Kỳ Diễn là có ý gì, Tống Kỳ Diễn némra bóng chày nện lên người gã đầu trọclà thành viên đánh bóng.

      nghi ngờ chút nào, người đàn ông đầutrọc bị đánh ngã xuống đất chính là người chađơn thân ca ngợi Cận Tử Kỳ trước đó.

      "Ném bóng kiểu gì vậy? Đây là thành viên đánh bóng của đội chúng ta? Sao ném bóng cho ta đánh?"

      Chỉ đạo viên từ khu vực chỉ đạo viên vội vãchạy tới, vừa đỡ người đàn ông đầu trọc bị đập đứng dậy, vừa có chút thở hổn hển chỉ trích Tống Kỳ Diễn, "Nếu là đập người ta bị thươngthì làm sao bây giờ?"

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn mang bao tay nắm mộtquả bóng khác, hướng đến người đàn ông đầu trọc ôm bả vai bị đập cười cười, thần tình gương mặt tuấn tú có chút thờ ơ để ý, "Sorry."

      "Sao... Sao chứ?" Chỉ đạo viên đối với kiểu thái độ phách lối kiêu ngạo của Tống Kỳ Diễn cảkinh sững sờ .

      Người đàn ông đầu trọc bị đau miệng cũng hút khí lạnh, nhưng lại khoát tay cái :" có gì đáng ngại, tay ném sai ai cũng có, trách được."

      Chỉ đạo viên nghi hoặc thoáng nhìn sang TốngKỳ Diễn, ràng tin là tay ném sai mà gây nên chuyện.

      Tống Kỳ Diễn giơ giơ quả bóng chày tay trong, có chút ngượng ngập cười cười: "Lần đầu tiênchơi, khó tránh khỏi sai sót."

      Chỉ đạo viên ngại vì bên cạnh có nhiều đứa trẻnhư vậy nhìn, lập tức tranh chấp vớiTống Kỳ Diễn nữa, trước khi rời lên tiếngcảnh cáo: "Nếu đập người ta bị thương nữa tôiliền cho người thay , tự giải quyết cho ổn thoả."

      " , yên tâm ." Tống Kỳ Diễn chỉ còn kém vỗ ngực giơ ngón tay lên thề.

      Người đàn ông đầu trọc xoa đầu vai quan sátTống Kỳ Diễn vài lần, vừa muốn lại bị Tống Kỳ Diễn gọi lại: "Xin hỏi, bóng này là ném cho cầu thủ đánh bóng chày sao?"

      "Ừ, " Thành viên đầu trọc cảm thấy nụ cười Tống Kỳ Diễn u ám, phòng bị cẩn thận nên muốn cùng nhiều lời, "Tự nhìnmà ném , chỉ cần đập lên người nữa là được."

      Cận Tử Kỳ khi thấy Tống Kỳ Diễn đập người khác bị thương liền từ khán đài đứng lên, chú ý cặn kẽ tình hình sân vận động.

      thực tế, khi Tống Kỳ Diễn lần nữa đánh trúng lưng cầu thủ đối phương cũng ai tin là vô ý nữa.

      Bởi vì tên chụp bóng kia chính là người thanhniên tên Viên Qua trước đó đến gần Cận Tử Kỳ.

      Hiển nhiên, Tống Kỳ Diễn hôm nay căn bản phải tới đánh bóng chày, mà là tớiđánh"Tình địch" !

      Nhìn sang trong sân nháo thành đoàn,trái tim Cận Tử Kỳ kéo căng, vội vã chạy xuống khán đài.

      Mới vừa chạy đến lằn ranh sân bãi, nhìn thấyCận Mỗ Mỗ dựa hàng rào, toét miệng cườikhanh khách, thấy xuống, lập tức nhào tớivào trong ngực Cận Tử Kỳ la lớn: "Thục thử quái dị là con gà con điên cuồng!"

      Cận Tử Kỳ nhức đầu mà ôm lấy trán, con gà con điên cuồng, biệt danh của Angry Bird.

      Bên kia đám người vốn tụ họp trong trận bóng chày tản ra, lần nữa từng người trở lại vị trí của mình.

      Trận trả đũa khôi hài này cũng lấy việc Tống KỳDiễn bị điều ra sân chuyển giao cho các cầu thủở khu vực bên ngoài mà tuyên bố kết thúc.

      Ngoài ra đến gần lúc chuẩn bị kết thúc, Tống KỳDiễn lại chạy vào bên trong sân ngáng chân khiến cho Viên Qua chạy đánh bóng bị vấp ngã, cả cuộc tranh tài coi như là hạ màn cách hoàn mỹ.

      ---

      Bên dãy ghế ngồi bên sân vận động.

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ngồi song song, cùng nhìn Cận Mỗ Mỗ ở trong sân vận động chơi đùa chạy trốn.

      Cận Tử Kỳ cho dù là ngồi, cũng lộ ra dángngười ưu nhã thẳng tắp.

      Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên cạnh , lại có thể chút nào thanh thản, bất cứ lúc nào cũng duy trì cảnh giác.

      Bởi vì bốn phía vẫn có những người có nhiều dũng khí hun đúc tư tưởng mơ ước Cận Tử Kỳ, thỉnh thoảng nhìn sang.

      Cuối cùng bị những ánh mắt kia khiến cho phiền chịu nổi, Tống Kỳ Diễn dứt khoát bá đạo chặn ngang ôm lấy Cận Tử Kỳ, tựa như bình thường ôm Mỗ Mỗ vậy, đặt ngồi ở đùi của mình.

      Bất chấp giãy giụa, những ôm chặtvòng eo kiều của , thỉnh thoảng khôngngừng hôn trộm lên môi thơm.

      Ánh mắt mê thích xung quanh trong phút chốcgiảm ít, Tống Kỳ Diễn mới từ từ bắt đầu an tâm.

      Cận Tử Kỳ bị hành động vừa ôm vừa hôn củahắn giày vò đến đỏ mặt, dù sao cũng ở trướcmặt mọi người -

      "Buông em ra."

      " buông." Lời lẽ chính nghĩa bác bỏkháng nghị của , ngược lại ưỡn nghiêm mặt đểsát vào gò má của , lại hôn cái, nỉ non mập mờ: "Bà xã là thơm."

      Chung quanh có người che miệng cười trộm mànhìn sang, Cận Tử Kỳ đập xuống ngực Tống KỳDiễn, nổi giận phản kháng: "Tống Kỳ Diễn,nhiều người nhìn như vậy mau buông em ra!"

      Tống Kỳ Diễn híp lại con mắt hẹp dài quét quanh mình vòng, " và vợ của mình thân mật cũng phạm pháp sao?"

      Lời lẽ chẳng biết xấu hổ, nghe vậy Cận Tử Kỳsuýt chút nữa nôn ra búng máu.

      Dù là công chúa Cận gia luôn bình tĩnh nữacũng bắt đầu muốn nổ tung.

      Cận Tử Kỳ hít sâu cái, ổn định tâm tình của mình, thay đổi dáng vẻ tâm bất cam tình bất nguyện mới vừa rồi, mím khóe môi ngoắc ngoắctay với Tống Kỳ Diễn, "Tới đây, có chuyện nóivới ."

      Hiếm khi Cận Tử Kỳ lại bày ra điệu bộ gáinhỏ, Tống Kỳ Diễn cầu cũng được, chợt nhíu mày cười tủm tỉm cúi thấp đầu dựa sát qua,"Muốn cái gì mà làm thần bí như vậy?"

      Chẳng qua là lỗ tai mới vừa gần sát mặt Cận TửKỳ, bị níu lấy tàn nhẫn.

      "A, bà xã chút, đau quá, nhanh... Maubuông ra." Tống Kỳ Diễn lập tức buông ra đibịt lỗ tai.

      Dịu dàng cao quý như công chúa Cận gia thế nhưng cũng biết lừa gạt!

      Còn có cái động tác này chỉ có người đàn bà đanh đá mới làm, đến tột cùng là học được ởđâu?

      Trong lúc bị đau ánh mắt Tống Kỳ Diễn chợt lóe, nhớ lại tối hôm qua nửa đêm có phát bộphim gia đình.

      Bên trong phim đó bà nội trợ Hàn Quốc khôngphải lấy chiêu này đối phó giày vò ông chồngcủa ta sao?

      Trở về đem cái TV LCD trong phòng bỏ , Tống Kỳ Diễn căm giận mà ở trong lòng hạquyết tâm.

      —— quyết thể để cho những phim truyềnhình kia làm hư bà xã mình vốn dịu dàng đángyêu!

      Cận Tử Kỳ thấy tay buông mình ra, thu lạibàn tay nhéo lỗ tai , vội vàng từ đùi củahắn đứng dậy.

      Cũng dám ngồi bên cạnh nữa, sửa lại chút tóc mai rơi ra lộn xộn, Cận Tử Kỳ khôiphục lại quý khí lạnh nhạt trước kia.

      "Em siêu thị mua chút nước uống." Bỏ lại câu lập tức xoay người đến đường mòn phía trước mặt.

      "Chờ chút, và em cùng !" Tống Kỳ Diễn xoa xoa lỗ tai bị nhéo đỏ, lại đứng lêndính theo.

      --------------
      P/s: gia đình của Diễn ca tới đâu là nơi đóphải gà bay chó sủa mới chịu a~~~

      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 17.2 A Viễn Của Tử Kỳ + KhúcNhạc Dạo Dạ Tiệc

      Editor: tamthuonglac

      sân cầm quả bóng da , Mỗ Mỗphát ba mẹ lần lượt rời , khỏi chạysang bên cạnh hai bước: " đâu vậy? nhìn Mỗ Mỗ so tài sao?"

      Thế nhưng hai người chạy mất bóng dáng.

      Cận Mỗ Mỗ buồn bực rất nhiều, bàn tay chụp lên bờ vai của nó, nghiêng đầu sangchỗ khác ủ rũ.

      bé vừa chuyển tới lớp chồi nơi này.

      Toét miệng cười có răng cửa, hướng CậnMỗ Mỗ bày ra nụ cười sáng lạn.

      "Người bạn Mỗ Mỗ, mới vừa rồi cái chú đẹp trai kia là ai oa?"

      Vẻ mặt tiết lộ ý đồ của mình, Cận Mỗ Mỗ giương lỗ mũi, trợn tròn con mắt như hạt châu, bày ra khuôn mặt cọp con béo mập bắn vềphía : "Đó là ba ba của tớ, khônglàm ba ba của cậu!"

      lại tin mà lắc đầu: "Mỗ Mỗ cậu gạt người, mới vừa rồi tớ nghe được cậu gọichú đó là chú mà!"

      Cậu giỏi nha, ra là nấp lâu, chỉ đành phải đánh ra a!

      Lời bị nghẹn trong cổ họng, người bạn Cận Mỗ Mỗ hừ tiếng, cầm bóng da tới nơi khác.

      "Bạn Mỗ Mỗ, cậu đâu vậy, vẫn chưa cónói cho tớ biết tên của chú ấy!"

      "Tại sao tớ phải cho cậu biết! Đó là ba bacủa tớ, ba ba chỉ thích Mỗ Mỗ!"

      Sau khi xả ra tiếng non nớt tuyên bố quyền chiếm hữu đối với ba ba của mình, dọc theođường băng sân thể dục nhanh chân bỏ chạynhư làn khói, muốn đuổi theo đôi vợ chồngvô lương tâm vứt bỏ nó nơi này.

      lại tức giận chút nào, lấy tốcđộ nhanh hơn lần đuổi theo Mỗ Mỗ: " sao, sau này chú cùng mẹ ở cùng chỗ thích Viện Viện thôi! Ai nha. . . . . . bạnnhỏ Mỗ Mỗ, bạn chạy nhanh lên chút, tớ dừng chân được rồi. . . . . . Ai nha!"

      Bị theo đuôi đụng phải té ngã thànhkiểu chó bới, Mỗ Mỗ nằm ở mặt đất đầy cỏ,miệng sặc đầy bùn, nhảy mũi vài cái mới từ từ trở lại bình thường.

      Bày ra khuôn mặt nhắn đen hết bảy tám phần, tức giận quay đầu lại nhìn chằm chằm vội vàng chạy tới dìu đỡ.

      "Bạn Mỗ Mỗ, tớ cậu chạy nhanh lênmột chút rồi, tại sao cậu còn chạy chậm nhưvậy? Oa, nặng quá a, Mỗ Mỗ cậu mậpmạp!" Ngũ quan uốn éo thành mộtđoàn, nâng lấy Cận Mỗ Mỗ lên.

      "Hừ, cậu mới là tiểu mập mạp, cả nhà cậu đều là tiểu mập mạp!"

      Cận Mỗ Mỗ cắn phải ngụm bùn đất nhuộm chiếc răng đen xì, tức giận nên giận cá chém thớt lên tiếng hung hăng gay gắt.

      lại mờ mịt gãi gãi bím tóc sừng dê của mình, "Bạn Mỗ Mỗ, cậu cái gì vậy,tớ nghe hiểu."

      "Coi như quên , kiểu cục cưng có IQ cao như tớ lo rằng cậu hiểu !"

      "Ai nha!" lại kêu lên sợ hãi: "Bạnnhỏ Mỗ Mỗ, cậu chảy máu!"

      "Chỗ nào chỗ nào?" Đôi bàn tay mũm mĩm bé của Cận Mỗ Mỗ cuống quít sờ lên khuônmặt nhắn mà mình quan tâm nhất.

      Khi bàn tay bé trắng mịn nõn nà lấy từ trêntrán xuống, nhìn thấy trong lòng bàn tay cómảng màu đỏ cỡ con muỗi lớn, Cận Mỗ Mỗ ức chế được ngẩng mặt kêu thảm tiếng,"A a a!"

      "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bạn Mỗ Mỗ đừng khóc đừng khóc, Viện Viện dẫncậu tìm bác sĩ!"

      gấp đến độ sắp khóc lên, đưa tay ôm lấy thân thể mập mạp của Cận Mỗ Mỗ mà căn bản bé ôm hết, cố gắng kéo đếnphương hướng phòng cứu thương.

      "A nha a nha!" Mới vừa lôi được hai ba thước, Cận Mỗ Mỗ an phận kêu lên.

      "Bạn Mỗ Mỗ có phải đau ở đâu hay ,nhanh nhanh cho Viện Viện xem chút!"

      "Ai nha, tớ đau chân!"

      "Đau chân sao? Mau cho Viện Viện xem chút, Viện Viện giúp cậu thổi thổi!"

      "Tớ đau chết mất, cậu cõng tớ!"

      -------------

      Cận Tử Kỳ lại bị Tống Kỳ Diễn dụ dỗ đuổi theo từ siêu thị trở lại, khi ở đường mòn nhìnxuống thấy cảnh tượng nơi này.

      phấn điêu ngọc mài cõng MỗMỗ hai bước lùi lại bước mà tới.

      Khác so với Cận Mỗ Mỗ mang vẻ mặt thích ý, bày ra khuôn mặt nhắn phồngmá đến hồng hồng , còn có mồ hôi giọtxuống.

      "Mỗ Mỗ. . . . . . Người bạn . . . . . . Cậu thậtlà cường tráng. . . . . . A. . . . . ." Quá nặng!!!

      dường như hụt hơi vô cùng mệt mỏilè thẳng lưỡi thở ra hơi, thắt lưng khôngthẳng dậy nổi, bé tuyệt đối hoài nghi vác lưng phải là đứa bé hơn mình màlà con sư tử bằng đá ngồi trước cửa nhà bé.

      Nhưng những lời này người bạn Mỗ Mỗ có thể thích nghe rồi, cái gì gọi nó là cường tráng a? !

      Nhìn chằm chằm bím tóc sừng dêđang dừng lại thở hổn hển mà khiển trách: "Cóngười nào như cậu vậy? Tớ đây phảilà cường tráng, tớ chính là béo phì, béo phì!"

      nghe những lời này hiểu, mê muội mà mấp máy cái miệng nhắn: "Ngườibạn Mỗ Mỗ, tại sao chuyện với cậu kỳ quái như thế, tớ nghe đều hiểu nga!"

      Người bạn Mỗ Mỗ khinh thường quay khuôn mặt nhắn qua bên, cự tuyệt cùng bé ngu ngốc này làm bạn khiến phong cách bị hạ thấp!

      Nhìn thấy con trai mình áp bức bóc lột những người bạn khác như vậy, Cận Tử Kỳ liền muốn chạy tới ngăn lại, nhưng bên người xẹtqua bóng người so với còn nhanh hơn, bất ngờ kịp đề phòng, hai người đụng vào nhau.

      "Cẩn thận!" Ở phía sau Tống Kỳ Diễn vứt đibình nước trong tay đưa tay tiếp được Cận TửKỳ lảo đảo.

      Cận Tử Kỳ vững vàng rơi vào trong ngực Tống Kỳ Diễn, thân mới từ từ đứng thẳng, lại nghe thấy tiếng thăm dò kêu lên: "Cận Tử Kỳ?"Trong giọng lẫn lộn xác định vàvui mừng.

      Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ mới vừa rồi đụng vào mình mang vẻ mặt kích động nhìn mình.

      Đó là người phụ nữ tuổi xấp xỉ với , thân thể hơi có vẻ đẫy đà có lồi có lõm, nước datrắng hồng, đôi mắt tròn như nai con loại phản xạ màu vàng kim sáng rỡ, còn có ý cười thấp thoáng bên đôi môi đỏ mọng kia.

      Nhưng mà, trí nhớ trong bốn năm qua của Cận Tử Kỳ cũng có quen biết người bạn cũ như vậy.

      Khi Cận Tử Kỳ còn hãm sâu vào trong trínhớ của mình, người phụ nữ kia hưng phấn tiến lên ôm lấy , chỉ thiếu chút nữa ôm lấy màxoay mấy vòng, tiếng cười vui vẻ: "Tử Kỳ, nghĩ tới ở nơi này có thể nhìn thấy cậu."

      Chuyện Cận Tử Kỳ mất trí nhớ cũng khôngtruyền ra ngoài, ngày trước nếu gặp phải người quen, cũng có Tô Ngưng Tuyết hoặc là DoãnLịch ở bên nhắc nhở, tại, có hai người kia, biết nên hành độngtừ đâu.

      So với Cận Tử Kỳ bị động cứng ngắc, người phụnữ kia sớm bị tâm tình mừng rỡ phủ lên rồi, nắm bàn tay của Cận Tử Kỳ, cảm thán mà lẩm bẩm : "Gần mười năm rồi, gặp lại cậu cũng có gì thay đổi!"

      —— mười năm? Là người quen biết mườinăm trước?

      "Vẫn là xinh đẹp tựa như tiên nữ, cũng như hồi đó lúc học trung học, làm cho người ta hâm mộđố kị a!"

      Người phụ nữ xong đống lớn, lại phát Cận Tử Kỳ trừ cười nhạt ngoài ra chữ.

      Dường như cũng phát Cận Tử Kỳ kỳ lạ, ngẩng đầu hí mắt quan sát Cận Tử Kỳ: "Cận Tử Kỳ, cậu ngàn vạn lần đừng với mình, cậu đãkhông nhận ra mình?!"

      Cận Tử Kỳ kéo kéo khóe môi, vẫn chưa gì,đầu vai lại bị người từ phía sau đỡ lấy.

      Tống Kỳ Diễn đứng ở bên cạnh , giải thích với người phụ nữ kia gương mặt tràn đầy hoangmang: "Ngại quá, vợ của tôi trước đó thoát khỏimột trận tai nạn giao thông lớn , đầu bị thương, có số việc nhớ ràng lắm."



      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 17.3 A Viễn Của Tử Kỳ + KhúcNhạc Dạo Dạ Tiệc


      Editor: tamthuonglac

      Tống Kỳ Diễn đứng ở bên cạnh , giải thích với người phụ nữ kia mang gương mặt trànđầy khốn hoặc: "Ngại quá, vợ của tôi trước đóthoát khỏi trận tai nạn giao thông lớn , đầu bị thương, có số việc nhớkhông ràng lắm."

      Cận Tử Kỳ từng gánh vác quá nhiều, bây giờbên cạnh Cận Tử Kỳ có Tống Kỳ Diễn, mặcdù thể sợ hãi, nhưng cũng còn lo trước lo sau như những năm gần đây nữa.

      Người phụ nữ kia nghe thấy thế vô cùng kinhngạc, lát sau mới từ trong suy nghĩ của mìnhtrong trở lại bình thường, thể tin được mà chỉ chỉ Cận Tử Kỳ, lại nhìn thoáng qua Tống KỳDiễn, " muốn cậu ấy. . . . . ."

      —— mất trí nhớ? !

      Cận Tử Kỳ ung dung thản nhiên, Tống Kỳ Diễncũng chỉ mỉm cười gật đầu, xem như chấp nhận lời suy đoán của ấy.

      Người phụ nữ ngạc nhiên trầm mặc lát,nhưng rất nhanh rộng lượng mà cười cười:"Chỉ cần người vẫn còn, trí nhớ mất mất, cậuxem như là sống lại lần !"

      vươn tay đưa tới trước mặt Cận Tử Kỳ: "Nếu quên mất, vậy lần nữa làm quen chút, mình tên là Hồ Định Mẫn, bạn học cùngtrường trung học, ngồi ở phía trước cậu."

      thể phủ nhận, vị Hồ Định Mẫn này là nữ sinh tính tình hoạt bát vui vẻ, hơn nữamang đôi mắt rất trong sáng, vừa nhìn cũngbiết là loại người thẳng thắn vô tư.

      Cũng chỉ sợ là bởi vì điểm này, Tống Kỳ Diễnmới ngầm cho phép ấy đến gần Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ nắm bàn tay đầy đặn kia, cũng đưara nụ cười chân thành.

      Mà Hồ Định Mẫn đem ánh mắt chuyển về phía Tống Kỳ Diễn vẫn ôm Cận Tử Kỳ.

      Từ lúc mới bắt đầu, người đàn ông này giốngnhư người bảo vệ luôn đứng sát ở bên cạnhCận Tử Kỳ.

      Cho dù là cùng Tử Kỳ chuyện, ánh mắt sắc bén của vẫn quan sát .

      Làm như sợ mình bắt cóc Tử Kỳ vậy.

      Dáng dấp tuấn phi phàm, lại có vóc người thon dài cao ngất, cộng thêm thươngbảo vệ Tử Kỳ như vậy.

      Trăm phần trăm là hình tượng người đàn ôngđiển hình hoàn hảo!

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy tò mò quan sát Tống Kỳ Diễn, lập tức chủ động mở miệng giới thiệu: "Đây là chồng của mình."

      "Mình biết rồi, ấy mới vừa ." Hồ ĐịnhMẫn nở nụ cười, buông tay Cận Tử Kỳ ra, liếcnhìn Tống Kỳ Diễn, lại nhìn về phía Cận Tử Kỳ mập mờ mà mở trừng hai mắt.

      Sau đó chuyển sang Tống Kỳ Diễn: "Lúc họcthì ngưỡng mộ đại danh lâu, cho nên ——" hào phóng mà vươn tay, mà có chú ýtới u quang thoáng qua đáy mắt Tống Kỳ Diễn, dù muốn ngăn lại cũng còn kịp nữa.

      "Rất hân hạnh được biết , A Viễn của TửKỳ!"

      A Viễn của Tử Kỳ ——

      A Viễn ——

      Dưới con đường mòn đột nhiên yên tĩnh, trongphút chốc bầu khí như trở nên ngưng trệ.

      Cận Tử Kỳ khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía HồĐịnh Mẫn, ánh mắt thoáng hoang mang, nhưngrất nhanh bừng tỉnh.

      A Viễn (yuan), A Diễn (yan), phát ra gần giống nhau, có thể là chính nghe lầm.

      Ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn giấu cảm xúcdao động qua đáy mắt, giơ tay lên bắt tay Hồ Định Mẫn: "Có thể trở thành đề tài câu chuyện của các trong lúc rỗi rãnh, tôi rất vinh hạnh."

      mỉm cười, giống như cái gì cũng cónghe được.

      Lúc này Tống Kỳ Diễn, cùng người đàn ôngluôn dây dưa cuốn lấy chặt Cận Tử Kỳ là mộttrời vực.

      có cợt nhả, cũng có vô liêm sỉ, tácphong thái độ khác thường, cử chỉ nhanh nhẹn.

      Giống như lúc mới gặp gỡ cũng vương giả khí tràng mạnh mẽ như vậy.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang Tống Kỳ Diễn đắm chìm trong ánh mặt trời, khi quay đầu cùng bốn mắt nhìn nhau, thấy đáy mắt thản nhiên, nhịp tim hơi dừng chút, càng thêm tin chắc là mình nghe lầm.

      "Kỳ Kỳ ——" Cận Mỗ Mỗ từ xa đến gần, cửchỉ nhanh nhẹn kêu la huyên náo ở bên.

      Cận Mỗ Mỗ từ người bò xuống,tức vui vẻ mà chạy đến bên người Cận TửKỳ, níu ống quần của , ai ai thê thê mà oántrách: "Kỳ Kỳ đâu vậy?"

      Nhìn dáng vẻ con trai lệ thuộc ỷ lại mình, tất cảphiền lo của Cận Tử Kỳ cũng tan biến trongnháy mắt.

      Sau đó nhìn thấy dưới mái tóc ngang trán củaMỗ Mỗ có vết thương nho , hàng lôngmày đen nhíu chặt: "Cái trán sao thế?"

      " cẩn thận nên vấp ngã, bất quá hết đau!" Cái miệng tinh bột của Cận Mỗ Mỗ toe toét, híp đôi mắt bồ đào cười cười.

      hiếm thấy, khi Cận Tử Kỳ xoay người lại ôm nó, nó lại hướng Tống Kỳ Diễn dang rộnghai cánh tay bé, làm nũng mà la ầm lên: "Ba ba ôm! Mỗ Mỗ muốn ba ba ôm!"

      Chưa bao giờ đứa gọi qua Tống Kỳ Diễn làba ba vậy mà đột nhiên kêu lên, còn gọi rất lớn tiếng như vậy, dường như sợ người khác khôngnghe được, Cận Tử Kỳ lại càng hoảng sợ, nhưngTống Kỳ Diễn vô cùng kích động ôm lấy thânthể mập mạp kia hôn điên cuồng.

      Tâm tình sung sướng, ha ha cười hai tiếng:"Con trai ngoan, gọi hai tiếng nữa nghe mộtchút!"

      "Ba ba!" Cận Mỗ Mỗ dán khuôn mặt nhắnlên gò má Tống Kỳ Diễn, ngọt ngọt ngào ngào gọi: "Ba ba!"

      Mỗ Mỗ ghé vào đầu vai Tống Kỳ Diễn, hướng về phía mà khinh khỉnh kiêu ngạo, tiến hành khiêu khích cách im ắng.

      lại kéo kéo ống tay áo Hồ Định Mẫn,vẻ mặt như đưa đám ủy khuất : "Mẹ ơi, dángdấp ba ba của bạn Mỗ Mỗ rất đẹp trai, Viện Viện cũng muốn ——"

      Lời trẻ cố kị a! Hồ Định Mẫn vội vàng che miệng con , hướng Cận Tử Kỳ lúng túng giải thích: "Trẻ con hay lung tung , Tử Kỳ cậu đừng để ý nha!"

      Cận Tử Kỳ cười cười lắc đầu, lòng thích cáiđẹp mọi người đều có, muốn trách chỉ có thểtrách Tống Kỳ Diễn này nghiệt!

      Hồ Định Mẫn thở phào nhỏm, mà ở chỗ xa xa chợt vang lên tiếng còi xe, mọi người quayđầu lại, nhìn thấy chiếc xe màu đen lịch tao nhã dừng lại ở ven đường.

      Bước xuống là người đàn ông, dáng vẻ khoảng bốn mươi tuổi, ngoại hình có chút đẹp, tuy là mặc tây trang mang giày da, nhưng khi ta đến gần, vẫn có thể nhìn thấy nếp nhăn rất pử khoé mắt.

      "Là ông xã mình đến đón chúng mình." Hồ ĐịnhMẫn khi những lời này giữa mày mắt đềutràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.

      Hai bên trao đổi phương thức liên lạc lẫn nhau, Hồ Định Mẫn liền dẫn con cùng chồng.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang xe xa, có chút thất thần, Tống Kỳ Diễn đụng cái lên đầu vai của : " suy nghĩ gì?"

      " có gì, chẳng qua là đột nhiên cảm giác được bình bình đạm đạm mới hạnhphúc."

      Cận Tử Kỳ xong như có điều suy nghĩ, đôi mắt vẫn nhìn về phía chiếc xe rời .

      Tống Kỳ Diễn ôm Mỗ Mỗ ngủ gà ngủ gật, quay đầu nhìn chằm chằm mặt bên xinh đẹp của Cận Tử Kỳ, màu sắc con ngươi mắt sâu kín: "Nếunhư em nguyện ý, chúng ta có thể trở về sinh sống ở nông trường Australia."

      Tống Kỳ Diễn từng trở lại bất quá là vì haichữ báo thù, lấy lại tất cả những thứ vốn nên thuộc về .

      Nhưng bây giờ , rất muốn phải của cải đồ sộ của Tống gia, mà là người phụ nữ bên cạnh này.

      Còn có đứa trong ngực của bọn họ.

      Cận Tử Kỳ nghe tiếng nghiêng mặt nhìn ,khóe môi tràn đầy ý cười: "Chờ đến lúc em sáu mươi tuổi, em cùng ở nông trường nam cày ruộng nữ dệt vải, sống hết quãng đời còn lại như thế nào?"

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn sâu sắc, bàn tay giữlại tay của , trầm giọng đáp lại: "Được, chờ em sáu mươi tuổi, chúng ta trở về Australia định cư, chỉ có hai chúng ta."

      —— có Tô Hành Phong, có DoãnLịch, càng có A Viễn ở sâu trong ký ức của em.

      -----------

      Chạng vạng trở lại Cận gia, Tô Ngưng Tuyết đãở trong phòng khách đợi Cận Tử Kỳ.

      "Đây là thiệp mời dạ hội thương nghiệp tối mai, con thay mẹ ."

      Đưa tới trong tay Cận Tử Kỳ là tấm thiệpmời tinh sảo.

      —— là yến tiệc sinh nhật mười tuổi của cháu chủ tịch cổ phần tập đoàn Thịnh Hưng.

      " mình con nếu là ngại nhàm chán có thểđi cùng A Lịch, đoán chừng nó cũng bị chú Doãn của con túm qua đó."

      Tô Ngưng Tuyết dặn dò Cận Tử Kỳ, đầu kia Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên ôm Mỗ Mỗ ngủ chen vào.

      "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, phải còn có consao?"

      Tô Ngưng Tuyết nhìn thấy Tống Kỳ Diễn, sắcmặt vốn nhu hòa nhất thời trầm, trợnmắt nhìn Tống Kỳ Diễn liếc cái: " có chuyện gì, tối mai tốt nhất ở nhà giữ con!"

      Tống Kỳ Diễn còn muốn tranh cãi gì đó, Tô Ngưng Tuyết xoay người lên lầu, ngay cảlướt mắt cũng thèm lướt nhìn cái.

      Bị mẹ vợ đại nhân làm cho quẫn bách, Tống Kỳ Diễn liền nghĩ đến tìm kiếm an ủi ở chỗ bà xã, kết quả vừa xoay mặt nhìn thấy Cận Tử Kỳđang gọi điện thoại: "A Lịch, ừ, đúng rồi. . . . . . Vậy ngày mai gặp ở hội trường nha."

      Tống Kỳ Diễn: ". . . . . ."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 17.4 A Viễn Của Tử Kỳ + KhúcNhạc Dạo Dạ Tiệc

      Editor: tamthuonglac

      Ngày hôm sau khi Cận Tử Kỳ tan việc chạythẳng tới trung tâm may đặt hàng lễ phục nhậnlấy đồ dạ hội mà Tô Ngưng Tuyết chuẩn bịxong.

      Nơi này đối tượng phục vụ chính thường lànhững bộ phận nhân vật đỉnh cao Kim Tự Tháp ở thành phố này.

      Trừ lầu ba là trung tâm may đặt hàng lễ phục, lầu hai là phòng tập thể thao, còn lầu bốn là trung tâm thẩm mỹ.

      Còn lại lầu năm là hồ bơi lộ thiên to.

      Nghe vào giống như vườn hoa khôngtràn đầy sắc thái thần bí kiều diễm.

      Cận Tử Kỳ ước chừng trải qua khoảng nửa giờ làm spa toàn thân, cả quá trình cứ ngây ngây ngô ngô .

      Làm sao cũng hưởng thụ được những thứ sinh hoạt xa hoa trong truyền thuyết này.

      Nhân viên thẩm mỹ đưa đến nội y hoàn toànmới, sau đó dùng khăn tắm to bao lấycô, ngữ điệu cung kính: "Cận tiểu thư, bây giờchúng ta nên thử lễ phục rồi."

      Mới vừa cùng nhân viên thẩm mỹ ra khỏithang máy, Cận Tử Kỳ cũng do bộ dánglúc này của mình mà dừng lại, bước chân cũngchỉ chầm chậm hơn.

      Bởi vì , có dấu hiệu nào, cũng là tình huống hợp lý, thấy được Tống Kỳ Diễn.

      ngồi ghế sofa dài, hai chân bắt chéo, ngón tay thon dài lật xem tạp chí, còn có khói nước trà xanh lượn lờ trong ly thủy tinh.

      Thấy vào, khóe miệng cong lên cười cười:"Đến đây."

      Cận Tử Kỳ hoàn toàn hiếu kỳ tại sao hắnlại xuất ở nơi này, có lẽ, ngay trong lòng côtừng mong đợi như thế.

      "Tống tiên sinh, lễ phục ngài muốn ở nơi này." gã nhân viên cung kính tới.

      Tống Kỳ Diễn tiện tay ném tạp chí sang bên, lập tức hạ đôi chân thon dài xuống đứng lên, dáng người tuấn, nhưng theo nhân viên đó, mà ngược lại, tới chỗ Cận TửKỳ đứng ở cửa.

      Mặc dù mỗi đêm đều gặp nhau, nhưng trùmkhăn tắm và mặt đối mặt với giống như thế này, vẫn có chút khẩn trương.

      tay đút vào trong túi quần, thân thể caoto nghiêng xuống, tay kia nâng lên, ngón tay hơi thô nhám dường như vô tình mà cố ý chạm vào đôi má trơn mềm của , vén luồng tócdài của dính môi phất ra sau tai.

      bên mặt nghiêng, ngũ quan đường nét sâukhắc gần trong gang tấc.

      Cận Tử Kỳ rũ xuống hàng mi dài, dámnhìn đến đôi con ngươi đen láy như cơn xoáycủa , tâm tư như gương sáng ——

      nhất định là cố ý. Dưới ánh mắt của mọi người, làm ra động tác trêu chọc như vậy!

      Toại nguyện khi thấy gò má ửng đỏ nhàn nhạt, Tống Kỳ Diễn mới đứng thẳng lưng lên,bàn tay kia cũng đút vào trong túi quần.

      Mắt nhìn xuống , sau đó cười ấm áp,đường nét mềm mại lãnh tuấn: " thay quần áo , sau đó đến đón em, ở phòngthay quần áo bên cạnh, có chuyện gì gọi điện thoại cho ."

      Nụ cười của chỉ thoáng giương ở khóe môi, chút xíu, nét, nhưng dườngnhư mang theo niềm sung sướng.

      xong, liền xoay người , nhân viên làm việc cung kính dẫn đường cho .

      Cận Tử Kỳ vẫn còn đứng ở chỗ cũ, nghe chungquanh thầm, giọng điệu hâm mộ, vì vậy hậnkhông thể hung hăng đạp hai cái lên bóng lưngcủa .

      —— tuyệt đối là cố ý, cố ý tạo ra biểu giảdối ám muội như vậy!

      Hít thở sâu làm mới bầu khí, đánh tan khí ấm mang đến cảm giác muốn ngất xỉu, sau đó vào phòng thay quần áo.

      ----------------

      Ánh đèn thạch rực rỡ sáng chói soi rọi mộtthế giới xinh đẹp.

      Đôi giày da hươu màu nâu đậm tiếng động giẫm mặt thảm trải sàn cách lặng lẽ.

      Tống Kỳ Diễn đến trước tủ kính phòng thay quần áo của Cận Tử Kỳ, bản thân đổi lại bộ lễ phục.

      Lễ phục màu rượu đỏ, quần tây màu đen, có điểm ngô ra ngô, khoai ra khoai, nhưng như vậy khí thế lại đặc biệt hiên ngang.

      Quần áo được cắt may khéo léo hoàn mỹ tântrang cả thân hình đều sáng lên óng ánh.

      Mái tóc đen rơi ra lộn xộn bị cố ý vuốt loạn, nhưng lại làm cho người ta có loại cảm giác ngang ngạnh tiêu sái.

      dựa vào cạnh cửa, chờ đợi người phụ nữ xinh đẹp tuyệt thế.

      Sắc mặt bình tĩnh, gần như nguội lạnh, đây từng là vẻ mặt bình thường nhất của ngàytrước.

      Có nhân viên làm việc thỉnh thoảng ngangqua, len lén liếc mắt nhìn người đàn ông tuấn này, sau đó xì xào bàn tán.

      người tản ra khí tràng cường đại vàsinh ra loại khí tức cự tuyệt bất cứ mọi thứ đến gần.

      Cửa phòng thay quần áo "Két" tiếng đẩy ra.

      Tống Kỳ Diễn nghe được tiếng động ngẩng đầulên, tầm mắt đuổi theo——

      Cận Tử Kỳ chậm rãi từ bên trong bước ra.

      Chiếc váy chiffon dài cổ áo chữ V bó cao eo, màu sắc lộng lẫy diễm lệ, cũng cóvẻ khác thường phá cách.

      Mái tóc đen dài ngang eo mềm mại được búilên, chiếc cằm thon nhọn, hai bên má hồnghồng, giống như được nhuộm từ hoa đào.

      Màu da trắng nõn dưới màu tím đậm càng làm nổi bật khung xương chiếc cổ xinh đẹp của Cận Tử Kỳ.

      ràng đẹp mắt cao nhã thể chạm tới, nhưng diễm lệ khuynh đảo từ bên trong lộ ra lại khiến đàn ông phải động tâm.

      Xem ra gương mặt cổ điển điềm tĩnh dưới ánh đèn thạch rực rỡ càng trở nên càng nhu hoà,càng thêm an tĩnh.

      Tống Kỳ Diễn bất tri bất giác đứng thẳng dáng người thon dài, bên trong con ngươi đen đangngắm Cận Tử Kỳ có sóng nước lóng lánh khuynh động, môi mỏng khẽ nhúc nhích, chợt có loại xúc động, trộm mở thư mời ra xem,muốn ngăn cản tham gia dạ tiệc.

      Cận Tử Kỳ như vậy quá dễ dàng khơi gợi sựham muốn chinh phục nguyên thuỷ nhất củangười đàn ông.

      Nhưng mà, cuối cùng cũng chỉ là tới, đem chiếc áo choàng da lông trắng như tuyếtkhoác lên bờ vai gầy yếu của .

      nhàng, từ phía sau vòng lấy , cái cằm đặt gần sát tóc của .

      Tầm mắt của dừng ở gương, sau đó là từ xuống dưới, khóe môi cong lên cười dịu dàng, trong mày trong mắt tất cả đều là ý cười.

      "Em rất đẹp." Tống Kỳ Diễn lẳng lặng nhìn lâu, cố gắng khắc chế mà lịch khenngợi.

      Cận Tử Kỳ lại bởi vì cái dạng ca ngợi ràngkhông có bất kỳ ý tưởng gì mới mà ngượngngùng cười cười, trả lời.

      là, Cận Tử Kỳ đẹp quá mức như vậy,đẹp đến độ làm cho lòng người ta sinh ra cảmgiác đau đớn.

      —— càng đẹp càng muốn chộp vào lòng bàntay, rồi lại sợ đến cuối cùng rò rỉ mất từ trongkẽ tay.

      Cảm giác lo được lo mất như vậy, em hiểu ?

      Cận Tử Kỳ nhìn người đàn ông trong gương ôm lấy mình, đôi mắt đẹp vụt sáng rồi rũ xuống.

      " cũng rất đẹp trai." ra lời như vậy, đối với công chúa mà hơi có phần mắc cỡ.

      Tống Kỳ Diễn lại cười đến càng thêm vui vẻ, cằm hơi cúi thấp, hôn lên tóc của như chuồn chuồn lướt nước.

      Cận Tử Kỳ cảm giác trái tim mình nhảy có chútnhanh hơn.

      Họ cùng nhìn nhau trong gương. Hình ảnh rấtxinh đẹp, giống như tấm áp phích điện ảnh tinhxảo.

      Điện thoại di động Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên vang lên.

      thanh chuông báo đơn điệu giản dị, giốngnhư ong mật ồn ào sôi sục, phá vỡ loại khí an tĩnh tốt đẹp này.

      buông ra, bắt đầu nhận điện thoại, ánh mắt hơi dừng lại người , sau đó lập tức xoay người đến góc khuất.

      Cận Tử Kỳ quay đầu , nhìn sang bóng lưng tuấn, dịu dàng đưa mắt nhìn theo.

      Cho đến cái bóng lưng kia lui ra khỏi tầm mắt của , Cận Tử Kỳ mới chuyển ánh mắt trở về.

      nhìn sang người phụ nữ mỉm cười trong gương, người phụ nữ hỏi : " sao?"

      Đôi lông mi dài của Cận Tử Kỳ khẽ động, đôi môi khẽ nhếch, , Tống Kỳ Diễn sao?

      Lần nữa ngẩng đầu nhìn qua gương, cười cườirực rỡ.

      —— hẳn là rồi.

      Cửa thang máy "Đinh" tiếng mở ra, hai gã nhân viên làm việc mang cái rương lớn vào.

      Người phụ trách của trung tâm may đặt hàng lễphục vội vội vàng vàng ra nhận lấy, chỉ huy hai người nọ đem lễ phục treo lên

      Cận Tử Kỳ vô cùng buồn chán nhưng lại đối vớilễ phục trong rương sinh lòng hiếu kỳ.

      Từ từ tới, lại nhìn thấy nhân viên làm việc mởcái rương kia ra, sau đó xốc lên bộ lễ phục bên trong.

      —— , kia thể gọi là lễ phục, phải là áo cưới.

      nhìn chiếc áo cưới màu đen đó chớp mắt.

      Chưa từng thấy qua có dâu nào vào thờiđiểm kết hôn muốn chọn màu đen điểm xuyết cho áo cưới của mình.

      Nhân viên ở đây khi nhìn chiếc áo cưới cũngkhông nhịn được mà thổn thức bàn tán xôn xao,theo tò mò đó rồi lại cẩn thận từng li từng tíđem áo cưới mặc lên thân người mẫu.

      kiểu dáng áo cưới này cũng xem là đặc biệt mới mẻ độc đáo, nhưng từ phầneo trở xuống có điểm xuyết những hạt pha lê đen hình tam giác ngược lại làm cho nó toả sángtrước mặt người khác, chiếc áo cưới vốn xuất chúng hơn người trong phút chốc khiến chongười ta dời mắt được.

      Có tốp năm tốp ba quanh mình tụ lại phát ra thanh hâm mộ xúc động.

      Cũng có dâu, chú rể đến đây thử áo cưới dừng chân trước chiếc áo cưới màu đen này, sau đó hỏi thăm nhân viên làm việc ở đây có bán ra chiếc áo cưới hay , nhưng nhân viên làmviệc lại mang vẻ mặt xin lỗi cười lắc đầu.

      mặt dâu tương lai biểu lộ qua mộtchút tiếc hận.

      Có thể tới nơi này cũng có quyền có thế, dâu tương lai lập tức lấy ra chiếc thẻ đen: "Ra giá ."

      " xin lỗi tiên sinh, cái áo cưới này thể bán, nó phải do nhà thiết kế chúng tôi thiết kế, là bạn thân của CEO chúng tôi tự mình thiết kế cho vị hôn thê của ta gửiở chỗ này, phải là sản phẩm để bán."

      Vậy đối với dâu, chú rể tiếc nuối nắm taynhau rời sân, những khách hàng khác nghe là hàng bán cũng đều thất vọng bỏ .

      Cận Tử Kỳ đến gần áo cưới, khoảng cách rất gần nhìn sang nó, sau đó trong lúc vô tình thấy được nhãn hiệu đính áo cưới kia, phía tự viết chữ ký tên ——

      Richie.

      ------------

      Bảy giờ rưỡi tối, chiếc Bentley màu trắngchậm rãi hướng về phía cửa chính khách sạn.

      Tống Kỳ Diễn dừng xe, mở miệng gọi Cận Tử Kỳ muốn xuống xe: "Tiểu Kỳ."

      "Cái gì?"

      Tay của còn đặt lên tay cầm cửa xe, xoay người nhìn , lời mới vừa hỏi ra, Tống Kỳ Diễn cũng vươn người sang đây, tay đặt lên gáy của , kéo về phía mình, cứ như vậyhôn xuống.

      Cận Tử Kỳ có chút kinh ngạc, bởi vì hơi khẽvùng vẫy, lại càng đổi lấy cường ngạnh ápchế.

      Đèn xe Bentley chiếu sáng trước kính chắn gióphía trước xông tới mặt.

      Trong phút chốc thoáng qua, phản chiếu ra đôi nam nữ ôm hôn nhau trong xe.

      Thời điểm hai người tách ra, hô hấp của Cận Tử Kỳ có chút hổn hển, nhưng đáy mắt Tống Kỳ Diễn phát sáng trong suốt óng ánh.

      Điều này làm cho Cận Tử Kỳ tự chủ sinhlòng bất bình, nhấp mím khoé môi, lại đưatay xoa khóe miệng của , nở nụ cười trầmthấp: "Tối nay em là bạn của , chophép với người đàn ông khác biết ?"

      hiếm thấy, Tống Kỳ Diễn ở trước mặt Cận Tử Kỳ thế nhưng cũng dám bộc lộ ra thái độ cường ngạnh!

      Cận Tử Kỳ ho tiếng, ánh mắt khôngđược tự nhiên dời , tiếp tục đẩy cửa xe ra xuống.

      Phía sau là tiếng cười trầm thấp ấm áp của Tống Kỳ Diễn.

      --------------

      Ở chỗ ký tên ngay cửa vào hội trường, cùng nhau tay trong tay đến, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn được trở thành tiêu điểm chínhcủa mọi ánh mắt.

      Cận Tử Kỳ cũng vừa biết, Tống Kỳ Diễn là người đại diện cho Tống thị tới tham gia lần tiệc rượu sinh nhật này.

      Dĩ nhiên, vẫn có chút suy nghĩ tự luyến,bởi vì đến đây, mới có thể tự đề cử mình trước đó.

      Tống Kỳ Diễn tiêu sái ký tên của mình, thuậntay cũng viết tên của .

      "Cám ơn." Cận Tử Kỳ lịch cảm ơn, ở loạitrường hợp này, vẫn là nên cùng duy trì chút khoảng cách cho tốt.

      Tống Kỳ Diễn lại lẳng lặng nhìn hồi, rồinhìn sang chung quanh chút.

      Dưới tầm mắt khắc chế bát quát ở chung quanh kia, có chút bất đắc dĩ đến gần phía trướcvài bước, yên lặng đứng ở trước mặt , sau đókhom người gần sát mặt của .

      ràng mà nghe được chung quanh phát ra âmthanh hút khí, "Woaa......"

      Theo đó hô hấp của Cận Tử Kỳ cũng lập tức nặng nề, lưng eo cũng tự giác mà khom về phía sau.

      —— quả nhiên, hoàn cảnh vẫn là làm người ta chịu ảnh hưởng.

      Tống Kỳ Diễn vươn tay, lấy xuống sợi lông mi rụng ra ở khoé mắt của .

      Trong ánh mắt kinh diễm của mọi người, đứng thẳng, cười nhạt: "Vào thôi."

      "Ách, được." Giọng khô cằn, Cận Tử Kỳ nghĩ tới ngày kia chính mình lại ngượng ngùng như vậy.

      Vội vã xoay người, giày cao gót nghiêng cái, chao đảo liền muốn té xuống, vội vàng đưa tay bắt.
      cánh tay sớm lẳng lặng chờ ở nơi đó.

      Tống Kỳ Diễn nhíu mày, ha hả cười vài tiếng, nhàng đỡ thẳng dậy.

      Bàn tay to lớn đặt tại bên eo vẫn chưa dời ,muốn mượn cơ hội này tạo ra thêm chút xìcăng đan về hai người.

      Chờ sau khi hai người họ vào bàn, sau lưng loạt tiếng nghị luận tràn đầy hứng thú.
      "Nguyên lai là nha, tôi còn tưởng rằng là tin đồn chứ. . . . . ."

      "Thái tử gia Tống gia chết mà sống lại vị hôn thê trước của cháu trai, đủ thú vị để bùng phát tin thời của nhà giàu có..."

      " là Tái ông mất ngựa làm sao biết phải là phúc a. . . . . ."

      "Bất quá, thái tử gia Tống gia và công chúa Cậngia khi nào tốt hơn nha....."

      -----------

      Cận Tử Kỳ sánh bước theo Tống Kỳ Diễn vào bàn, làm cho lực chú ý của tất cả tân kháchtrong sảnh hội đều tập trung lại.

      Kim Đồng Ngọc Nữ, cách nào hìnhdung loại cảm giác rung động này.

      Bởi vì sau lưng hai người này là đại diện theo thứ tự cho tập đoàn hai đại gia tộc Tống thị vàCận thị.

      Hai người đứng cùng nhau, làm cho người ta có loại ảo giác như trời sinh ra vốn nên như vậy.

      Mọi ánh mắt đều dừng lại ở người bọn họ.

      Toàn hội trường yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được thanh cây kim rơi xuống.

      Chỉ có tiếng đàn vi-ô-lông vui vẻ vang lênquanh quẩn ở trong phòng yến hội.

      Thần sắc Cận Tử Kỳ lạnh nhạt đón nhận những ánh mắt quan sát kia, tay khoác lên cánh tay Tống Kỳ Diễn.

      Sớm muộn cũng có ngày phải công khai,nay bất quá là yên lặng trước bão táp mà thôi.

      Rất nhanh, các tân khách lập tức thu lại hiếukỳ của mình, dời mắt chỗ khác đồng thời bắt đầu giơ ly rượu, cùng khách khứa bên cạnh chuyện trò vui vẻ, phong thái cao nhã phẩmcách quý tộc phong phạm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :