1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 13.1 Đêm Tân Hôn, Thuận Lợi Vợ

      Editor: tamthuonglac

      Trong khoảnh khắc Tô Ngưng Tuyết cầm lấy chổi dự liệu trước đó của Cận Tử nhậnđược nghiệm chứng hoàn mỹ.

      Chuyện và Tống Kỳ Diễn đăng ký kết hônmột khi công khai, trong nhà lập tức gà chókhông yên rồi.

      Chưa từng gặp qua Tô Ngưng Tuyết như vậy, tức giận xong đuổi theo đánh Tống Kỳ Diễn, cho dù là ai cũng ngăn được.

      Khoa chân múa tay vui sướng nhất có ai so với Cận Mỗ Mỗ, dắt con gà con, chạy tớichạy lui sau lưng Tô Ngưng Tuyết.

      "Bên kia bên kia, chú trốn ở bên kia, nơi này, bà ngoại ơi nơi này!" Khuôn mặt nhìn có chút hảhê khi người khác gặp hoạ.

      Về phần Tống Chi Nhậm chống quải trượngmuốn đuổi theo, nhưng chạy hai bước thở hổn hển, chỉ có thể đứng khô mà sốt ruột.

      —— có thể thế nào, trận này vợ chồng Cận giakhông đánh cơn tức giân tuyệt đối tiêu tan được!

      Tống Kỳ Diễn bên tránh trái tránh phải, bên kêu "Mẹ, chút", kết quả đổi lấychịu đòn nặng hơn.

      "Ai là mẹ của mày, mày xem tao là mẹ, lại lừa đảo con của tao như thế này!"

      Tô Ngưng Tuyết càng đánh càng hăng, thở hổnhển quát từng tiếng mà dạy dỗ, "Tao đitìm mày tính sổ, ngược lại tự mày còn có mặtmũi tới cửa, có người nào trơ tráo lì lợm mặt mũi như mày ?"

      Cận Tử Kỳ ở bên khuyên can, lại bị Tô Ngưng Tuyết đẩy ra, cắn răng nghiến lợi màtrợn mắt nhìn liếc mắt cái, "Gấp cái gì,đánh xong nó đến phiên !"

      Tống Kỳ Diễn vừa nghe mẹ vợ còn muốn đánh bà xã tâm can của mình, cũng dám tránhné nữa, che mặt của mình chủ động đến dướichổi, "Mẹ, mẹ muốn đánh đánh con, con da dầy, đừng đánh Tiểu Kỳ nữa."

      "Mày cũng biết bản thân mình da dầy hả!"

      Tô Ngưng Tuyết căm giận xong muốn bắtđầu vung chổi đánh xuống, chẳng qua khi đóvừa muốn tiếp tục đến sau lưng Tống Kỳ Diễn,chợt ngừng lại, vành mắt lại tự chủ đãươn ướt.

      Tống Kỳ Diễn bắt đầu ôm lấy ống tay áo, là từng lằn vết đỏ bị chổi đánh lên, còn có hai lằnchuyển thành màu tím.

      Bàn tay nắm cán chổi buông, lộp bộp tiếng cây chổi rơi sàn nhà.

      Cận Tử Kỳ lập tức tay mắt lanh lẹ mà lượm cây chổi để cho dì Hồng ở bên cạnh mang .

      Nhìn thấy hốc mắt Tô Ngưng Tuyết hồng hồng,Cận Tử Kỳ cũng theo đó mà khỏi khổ sở, tới muốn trấn an bà ở sau lưng, lại phenbị lướt qua.

      "Mẹ. . . . . ." Cận Tử Kỳ cũng biết nên mở miệng như thế nào giải thích, đoán chừng Tô Ngưng Tuyết cũng muốn nghe.

      " bây giờ trưởng thành, có thể mình phía đảm đương, làm việc cũng có thể cần hỏi lại chúng tôi nữa, tự mình muốn kết hôn kết. . . . . ." Tô Ngưng Tuyết giận quá hoá cười, quay mắt qua bên nhìn tới Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.

      Cận Tử Kỳ biết Tô Ngưng Tuyết tức giận, lúc này điều duy nhất có thể làm chính làcúi đầu nhận lỗi.

      "Mẹ, chúng con biết sai rồi, chỉ lần này, mẹyên tâm, sau này con tự ý chủ trương như vậy nữa."

      Tô Ngưng Tuyết vẫn liếc nhìn cái, giữa lúc ấy biết làm sao, nghe thấy "Bộp" tiếng, Cận Tử Kỳ theo tiếng nghiêng đầu, chứng kiến Tống Kỳ Diễn thếnhưng hai đầu gối khép lại quỳ xuống bênchân Tô Ngưng Tuyết.

      chiêu này tuyệt đối ngoài dự liệu của tất cảmọi người, thậm chí ngay cả Tống Chi Nhậm nétmặt già nua đều có điểm nhịn được.

      —— Cái này dưới đầu gối đàn ông là vàng,huống chi còn là người thừa kế tương lai của Tống gia, thế nào quỳ lập tức quỳ?

      Nhưng trong lòng Tống Kỳ Diễn lại nghĩnhư vậy, co được dãn được mới là đại trượngphu.

      Chỉ cần có thể lấy Cận Tử Kỳ về nhà, đừng quỳ, ngay cả đem tên in hộ khẩu Cận gia cũng nguyện ý!

      Dĩ nhiên lời này thể để cho Tống Chi Nhậm biết, nếu chẳng dám bảo đảm ônggià nghe xong thở hổn hển dậynổi, lập tức té ngã ở trong phòng khách Cận giakhông hề đứng lên nữa.

      Tô Ngưng Tuyết bởi vì cái quỳ này của Tống KỳDiễn mà kinh ngạc quay đầu nhìn , lạihướng Tô Ngưng Tuyết dập đầu lạy ba cái, "Mẹ,đều là lỗi của con, nhưng mà, xin mẹ giao TiểuKỳ và Mỗ Mỗ cho con, con chiếu cố họ tốt!"

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn trong suốt nghiêm túc,thời điểm quỳ gối người thẳng, làm cho người ta có loại cảm giác tín nhiệm.

      Cận Tử Kỳ nhìn bộ dáng lần này, chần chờmấy giây cũng muốn quỳ xuống theo, Tô Ngưng Tuyết lại cau mày kiên nhẫn lên tiếngngăn cản, "Quỳ cái gì, cũng phải là làm tang ."

      Lời này vừa xong, người thông minh cũngnghe ra, Tô Ngưng Tuyết cũng tức giậnnhư trước nữa, thái độ dao động.

      Tống Kỳ Diễn tự xưng là người thông minh, cho nên lập tức nhìn hiểu lúc này khí biến hóa.

      —— quả nhiên, dụ dỗ bà xã phải lạy, dụ dỗ mẹvợ cũng phải quỳ.....

      Tống Kỳ Diễn thầm đắc ý, chợt cảm giác được dòng khí ai oán từ bên cạnh bay tới.

      Quay người lại vừa nhấc mắt, đối diện vớinhạc phụ đại nhân bày ra khuôn mặt trầm.

      —— dường như vẫn chỉ lo lấy lòng mẹ vợ mà quên còn có cha vợ nữa.......

      May mắn trong lòng vụt tắt, Tống Kỳ Diễn đứng dậy, mực cung kính mà tới trước mặtCận Chiêu Đông, lại "Bộp" tiếng quỳ xuống, kết hợp với ba cái dập đầu, khiêm tốnmà nhận sai, "Ba, con sai rồi, chọc ba và mẹ mấthứng."

      "Cậu ngược lại cũng tự hiểu lấy, nếu như vậy, tại sao còn dám làm loạn?" Cha vợ quả nhiên cótức giận.

      Đầu Tống Kỳ Diễn rũ xuống thấp hơn, nhìn sang hướng khác, phải hèn mọn thêm nữa hènmọn thêm, ngược lại Cận Chiêu Đông bắt đầu khoanh hai cánh tay ngồi ghế sofa thoạtnhìn càng giống lão địa chủ khinh người quá đáng.

      Tô Ngưng Tuyết hơi cau mày, "Chiêu Đông, ôngphát hoả với con của người khác làm gì!"

      Những lời này nhất thời đem Tống Kỳ Diễnđánh trở về mười tám tầng địa ngục, cả lòngcũng lạnh lẽo rét buốt .

      —— đây là mẹ vợ đối đãi coi như ngườidưng, căn bản cũng thừa nhận là con rể mình a!

      Tống Chi Nhậm ngồi ở bên nghe lời này cũng có chút nóng nảy, quỳ cũng quỳ, lúc này vợ chồng Cận gia tại sao còn chịu đồng ý, chẳng lẽ còn muốn ông già này cũng quỳ xuống tới cúi lạy sát đất nhận lỗi?

      Mắt thấy Tô Ngưng Tuyết đặt chén trà trở lại khay trà, muốn gọi Cận Chiêu Đông cùnglên lầu, Tống Kỳ Diễn vội vàng dùng đầu gốichuyển động đến trước gót chân Tô NgưngTuyết, phen ngăn lại bước chân bà muốn rời .

      "Mẹ, ba nổi giận cũng là phải, là con quá vôliêm sỉ, những năm này làm cho hai mẹ con ấy chịu nhiều cực khổ như vậy, con biết sai rồi,kính xin ba mẹ cho con cơ hội sửa sai!"

      Tô Ngưng Tuyết bị Tống Kỳ Diễn ngăn cản nửa bước cũng khó , đáy mắt lên thần tình khó xử, mà bên kia Cận Tử Kỳ khuyên can Cận Chiêu Đông, đây là vợ chồng son quyếtđịnh phân công kích phá sao?

      "Ba, phải ba vẫn hi vọng con có thể kết hôn sao? tại con kết hôn, ba nhất định cũng phải vì con mà lo lắng nữa, như vậy phải rất tốt sao? Huống chi. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ nhìn về phía Mỗ Mỗ cầm gàcon đứng bên ghế sofa, xoay lại nhìn Cận ChiêuĐông, " ấy còn là cha của con trai con, con có thể có chồng, nhưng con trai của con thể có cha."

      Có lẽ là lời này của Cận Tử Kỳ làm Tô Ngưng Tuyết xúc động rồi, Tô Ngưng Tuyết thởdài, "Tôi già rồi, chuyện người trẻ tuổi các chị tôi cũng cần biết nữa, thích dày vò như thế nào dày vò ."

      xong, Tô Ngưng Tuyết lại càng lướt quaTống Kỳ Diễn quỳ đất ôm lấy Cận Mỗ Mỗ thẳng về phía cầu thang.

      Lúc rời , sắc mặt hòa hoãn ít.

      Tô Ngưng Tuyết tại mủi lòng, sợ rằng bất quá là tức giận khi bọn họ đăng ký trước màkhông cho bà biết thôi.

      đánh thắng pháo đài cứng rắn nhất Cận gia, Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ hẹn mà cùng thở phào nhõm, sau đó đồng loạt nghiêng đầu nhìn Cận Chiêu Đông.

      Cận Chiêu Đông bị người cả phòng nhìn chằmchằm, khó tránh khỏi có chút được tự nhiên.

      Thấy Tô Ngưng Tuyết lên lầu, cũng khôngmuốn lưu lại nữa, nhìn về phía Tống Chi Nhậmnói, "Về chuyện kết hôn, việc bọn trẻ quá vội vàng, tôi vẫn muốn cùng mẹ của Tử Kỳ thương lượng chút tốt mới có thể cho Tống lãocâu trả lời thuyết phục."

      Tống Chi Nhậm nghe ra trong lời có ý xuađuổi khách, cũng ỳ ra nữa , dù sao tình thế thay đổi.

      "Nếu như thế, vậy ta cáo từ trước, về nhàyên lặng chờ tin tức Chiêu Đông và NgưngTuyết, các người yên tâm, Tống gia cưới vợ, tuyệt đối bạc đãi Tử Kỳ ."

      Cận Chiêu Đông nhướng mày, nhưng mặt khôngbiến sắc mà đứng dậy, đưa Tống Chi Nhậm tớicửa, cũng mở miệng đến hôn củaCận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.

      tiễn khách nhân xong Cận Chiêu Đông cũngkhông trở về phòng khách, mà lên thang lầu đến thư phòng.

      Thần kinh Cận Tử Kỳ căng thẳng nhất thờibuông lỏng, lập tức ngồi ở ghế sofa, xoa cái trán trướng đau.

      —— quả nhiên, kết hôn là chuyện phiềntoái, thông báo gia trưởng mà kết hôn càng thêm phiền toái!

      Chợt lòng bàn chân truyền đến trận ấm áp, vén mi mắt lên cúi đầu, Tống Kỳ Diễn đangđứng ở bên chân , cầm lên giầy của mới vừa rồi ngăn cản Tô Ngưng Tuyết mà rơi xuống, lặng lẽ giúp mang vào.

      Bàn tay của Tống Kỳ Diễn thể trắng nõn so với những quý công tử kia, nhưng rất thon dài sạch , lòng bàn chân có thể cảm nhận được lòng bàn tay khô ráo mà ấm áp, dòngnước ấm chậm rãi lướt qua lòng của .

      Trong góc lầu hai, Tô Ngưng Tuyết thấy Tống Kỳ Diễn ngồi xổm người mặt đất cẩn thận mang giày cho Cận Tử Kỳ, thở dài tiếng, thời điểm quay lưng hốc mắt ướt át.

      —— ván đóng thuyền, là bới móc phỉ báng vẫn phải đem người đưa , phải do bà rồi.
      Thỏ Opbi thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 13.2 Đêm Tân Hôn, Thuận Lợi Vợ


      Editor: tamthuonglac

      Bên trong phòng ngủ, Tống Kỳ Diễn ở trần nằm lì giường, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu rên, chau mày.

      Cận Tử Kỳ ngồi ở mép giường, tay cầm rượu thuốc tay cầm miếng bông thoa thuốc lên người .

      Đoán chừngTô Ngưng Tuyết quả thực tức giận,nếu làm sao ra tay nặng như vậy?

      Đến gần chỗ cột sống lưng xam tím rất dài, Cận Tử Kỳ khỏi thả lực độ tay.

      "Đau ?" Cẩn thận vừa thoa vừa lo lắng.

      Gò má Tống Kỳ Diễn nằm ở gối, từ trongmũi phát ra tiếng hừ , "Đau ——"

      Đáy mắt Cận Tử Kỳ lộ ra bất đắc dĩ, bìnhthường người đàn ông lúc này phảinên có chuyện gì sao, ở trước mặt người phụ của mình mà liều chết chống đỡ, bất quá, Tống Kỳ Diễn coi như là đàn ông bìnhthường sao?

      phải. Đáp án này là khẳng định.

      Nếu người đàn ông bình thường, tại cũng nên nằm ở phòng .

      Nghĩ đến điều này, khóe miệng Cận Tử Kỳkhông khỏi cong lên, lực độ tay nhất thờikhông có chú ý đè xuống.

      "Em mưu sát chồng sao?" Tống Kỳ Diễn đau lập tức từ giường nhảy dựng lên.

      Cận Tử Kỳ áy náy mím mím khoé môi, lại đổ chút rượu thuốc lên miếng bông, ý bảo Tống Kỳ Diễn nằm xuống lần nữa, "Nhất thời cẩn thận, lần sau làm đau."

      Tống Kỳ Diễn nửa tin nửa ngờ mà nằm xuống lại, hai tay ôm gối, ngửi thấy mùi thơm nhànnhạt, tựa như mùi hương mái tóc dài củaCận Tử Kỳ, khuôn mặt ngây ngất, làm sao còn có ý đau đớn.

      Cận Tử Kỳ giúp thoa lên vết đỏ lần, lúc cất rượu thuốc đầu đuôi hỏi mộtcâu, " mới vừa rồi tại sao ra ngoàiphòng tránh, chạy mẹ đâu còn bắt lấy anhđược."

      "Nếu như tránh né tại thểnằm ở nơi này." Tống Kỳ Diễn vừa đáy mắt lên tia ranh mãnh vui vẻ, "Đây là khổ nhục kế, dù cho mẹ cầm dao phay chém cũng chỉ có thể tiếp tục đón đầu."

      —— mẹ ? Ngược lại gọi rất trôi chảy.

      Cận Tử Kỳ vỗ vỗ đầu vai , "Đứng lên, giúpanh thoa lên vết thương phía trước."

      Tống Kỳ Diễn phối hợp mà ngồi dậy, đườngcong cơ bắp lồng ngực ràng, từng vết lạitừng vết dài đan xen khắp nơi.

      Dính chút rượu thuốc, Cận Tử Kỳ cúi đầu xuống dựa sát vào, hết sức chuyên chú mà giúp thoa thuốc.

      Hai người kề cận rất gần, Tống Kỳ Diễn nương theo vầng sáng vàng nhạt, mắt nhìn chăm chúCận Tử Kỳ ngũ quan xinh đẹp khéo léo.

      đầu tóc đen mềm mại rũ xuống đầu vai cùng thắt lưng, thỉnh thoảng có vài lọn ma sát nhè lên da thịt cánh tay .

      Cánh môi đỏ thắm hơi hé mở, phun ra hơi thở ấm áp mang mùi hương trà nhàn nhạt, hàng lôngmi dày hơi cong thỉnh thoảng chớp cái, đôi má trắng nõn lộ ra màu đỏ phơn phớt.

      Trống ngực Tống Kỳ Diễn chấn động mạnh mộtcái, đại não giống như là bảy tám cái bánh răngcổn động suy nghĩ rối loạn.

      Hầu kết lăn vòng, chậm rãi cúi đầu để sátvào, sóng mũi thẳng tắp vừa muốn chạm vào gò má của , Cận Tử Kỳ lại đột nhiên quay đầuqua lấy cái hòm thuốc đặt bên giường, khiến cho nhào vào khoảng .

      Cận Tử Kỳ cất kỹ rượu thuốc xong thả lại tronghòm thuốc, muốn đứng dậy, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên rên lên tiếng thống khổ.

      "Sao rồi?" lập tức ngồi trở lại mép giường,kéo ra bàn tay ôm ngực lo lắng hỏi han.

      "Đừng. . . . . ." Tống Kỳ Diễn nhíu chân màybuồn bực lên tiếng , " có sao, mới vừa rồi cẩn thận chính mình đụng phải mình."

      "Chỗ nào?" Cận Tử Kỳ vùi đầu xuống chỗ theotay mà xem xét, "Cho em nhìn chút."

      Tầm nhìn khóe mắt Tống Kỳ Diễn chú ý cự ly Cận Tử Kỳ đến gần, từ từ buông tay ra, lộ ra lằn đỏ ngực, "Nơi này, rất đau , em sờ sờ, có phải có thoa thuốc hay ?"

      " có thoa sao?" Cận Tử Kỳ cố gắng nhớlại, thoa nhiều lằn vết như vậy, đâu còn nhớ , bàn tay trắng xinh đẹp đặt lên lồng ngực bền chắc kia, "Nơi này sao?"

      Khi lòng bàn tay mềm mại kia chạm vào da thịttrên ngực, nhìn sang hé mở đôi môi đỏ mọngnhìn chằm chằm lồng ngực mình, hơi thở nóng ướt phun ở nơi đó, Tống Kỳ Diễn chỉ cảm thấy dòng nhiệt huyết cũng trào lên đại não.

      "Ầm" tiếng, khi cảm thấy trong thế giới pháo hoa bắn ra nở rộ rực rỡ.

      Nhất thời giống như bị điên dại, tay sít sao chế trụ đầu ngón tay đặt ngực, tay lui về phía sau đè lên gáy Cận Tử Kỳ, bản thân cúi đầu xuống ngậm chặt môi hôn lên mạnh mẽ.

      Cận Tử Kỳ bị cả kinh, lập tức hiểu mình lại bị lừa, vừa xấu hổ vừa giận mà giằng co.

      —— cửa vẫn chưa khóa kỹ, tại sao lại muốn biểu diễn chuyện kia?

      Nhưng mà, đóng cửa xong rồi, chẳng lẽ là đượcrồi sao?

      Gương mặt Cận Tử Kỳ túng quẫn đỏ hồng, lực đạo tay cũng theo đó gia tăng, vào lúc giãy giụa, biết tính sao nện đến ngực của , vết thương Tống Kỳ Diễn càng thêm đau,rên lên tiếng buông lỏng tay, đổ trở vềgiường nghiến răng chịu đựng đau đớn.

      Tóc tai Cận Tử Kỳ rối loạn, gương mặt đỏ hồnghồng, hít thở có chút gấp gáp.

      Có lẽ mới vừa rồi được bài học kinh nghiệm, lần này nhìn ôm ngực kêu đau , Cận Tử Kỳ cũng dám đến gần nữa.

      Ngược lại , cầm hòm thuốc đứng dậy đứng xa xa , sau đó liền muốn ra ngoài cửa.

      Người đàn ông vốn vẫn còn ở giường rên đau lập tức quát to lên: "Em đâu vậy?" Bệnh cũng phải giả bộ.

      Có lúc, thậm chí hoài nghi phải đilãnh giấy hôn thú, mà là lãnh giấy nhận nuôi.

      Mắt nhìn xuống "Đứa trẻ to xác" nằm dang tay dang chân hình chữ đại ở giường, Cận TửKỳ chịu đựng tính nết mà giải thích, " đem cáihòm thuốc giao cho dì Hồng, sau đó trở lại tắmrửa ngủ."

      Tống Kỳ Diễn "Ồ" tiếng, lúc này mới an tâm mà nằm lì ở giường nhắm mắt nghỉ dưỡng, chẳng qua là khi mở cửa phònglại ngẩng đầu lên dặn dò với , " sớm vềsớm!"

      Cận Tử Kỳ hết cách chỉ cười khẽ, ra ngoài rồi khép lại cửa phòng.

      --------------

      Có lẽ chỉ có năm phút đồng hồ, nhưng Tống Kỳ Diễn tự động đem nó phân làm ba trăm giây, ba vạn hào giây.

      con số thực khổng lồ, cũng thành đoạn thời gian chờ đợi rất buồn chán.

      Cửa phòng bị gõ vang nhàng, Tống Kỳ Diễnlập tức nhảy xuống giường qua mở cửa, nhưng cực kỳ thất vọng khi mở cửa ra.

      Bảo mẫu hướng Tống Kỳ Diễn sắc mặt suy kém cung kính đưa lên quyển tạp chí, " gia, đây là tạp chí Đại tiểu thư quên ở trong phòngăn."

      tiếng gọi gia khiến tinh thần Tống KỳDiễn khoan khoái, thanh thanh cổ họng, nhậnlấy tạp chí, vụng về mà "Ừ" tiếng, "Tôi đưa cho ấy, có gì xuống trướcđi."

      "Vậy gia sớm nghỉ ngơi ."

      Thấy bảo mẫu rời xuống lầu, Tống Kỳ Diễn mới lần nữa đóng cửa lại, cầm tạp chí trở vềgiường.

      Tiện tay lật vài tờ, ánh mắt lại bị trang có hình chụp diện tích lớn hấp dẫn——

      "Người kế nhiệm mới Thương Nghiệp Cự Tử dắttay thiên kim thư hương môn đệ, thiếu tổng Tần thị Tần Viễn tuyên bố với bên ngoài là cùng congái nhà giáo nổi tiếng Phương gia Phương Tình Vân hẹn hò, ít ngày nữa trở về nước cử hànhhôn lễ."

      Hình người đàn ông trong tạp chí , nho nhã tuấn mỹ, khóe miệng chứa ý cười nhạt, vào lúc giở tay nhấc chân vẫn là ôn văn nhĩ nhã như trong trí nhớ vậy, phong cách nhàng. . . . . .

      Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm trang giấy khôngcó hình nữ nhân vật chính, màu con ngươi mắt dần dần sâu sắc, xem ra những năm này cậu ta cũng thay đổi, vẫn cẩn thận mà bảo vệ che chở cho người phụ nữ bên cạnh cậu ta.

      Ánh mắt sâu kín mà chuyển sang khung hình tủ giường, nhìn sang Cận Tử Kỳ bên trong, thanh nhã xinh đẹp ngọt ngào, xử nữ trong trắng thanh tịnh, bàn tay nắm tạp chí nhịn được gia tăng sức mạnh.

      Mặc dù mất trí nhớ, nhưng vẫn nhớ mangmáng quá khứ với cậu ta , Cận Tử Kỳ, rốt cuộc em thích cậu ta bao nhiêu?

      Chậm rãi tựa vào đầu giường, trong đầu nhớ tới những tư liệu ban ngày kia, thời điểm ở Oxford quen biết Tần Viễn, bên cạnh cậu ta có Phương Tình Vân làm bạn.

      Trâu Hướng , bọn họ là bạn học đại học ởthành phố B, chẳng lẽ khi cùng Cận Tử Kỳở chung chỗ, Tần Viễn cũng biết PhươngTình Vân?

      Nếu như là vì quyền thế, Tần Viễn hoàn toàn có thể cùng Cận Tử Kỳ Mĩ du học mà phải Oxford, gia cảnh Cận gia so với Phương giachỉ có hơn chứ kém.

      Những năm tháng kia, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, khiến Cận Tử Kỳ và Tần Viễn táchra?

      ------------

      Khi Cận Tử Kỳ trở lại phòng ngủ, nhìn thấyTống Kỳ Diễn ngồi ngay ngắn ở giường,cầm trong tay quyển tạp chí, tiếng nào mà mím môi mỏng, tinh thần có chútnghiêm túc.

      Nghe được tiếng bước chân, Tống Kỳ Diễn lậptức kéo suy nghĩ bay xa trở về, hướng CậnTử Kỳ giơ giơ tạp chí, "Bảo mẫu mang lên , nóilà em xem xong làm rơi ở dưới lầu."

      Cận Tử Kỳ cởi áo khoác xuống treo lên móc áo,liếc nhìn tạp chí mới tinh trong tay , "Đó là báo nguyệt san, hẳn là chiều nay bưu điện đưa tới, em vẫn chưa xem qua, để bên ."

      xong, Cận Tử Kỳ lập tức lấy áo ngủ vàophòng tắm, mà chú ý tới người đàn ông giường sắc mặt quỷ dị.

      Tống Kỳ Diễn liếc nhìn phòng tắm, khẽ nhếchđuôi lông mày, lần nữa lật tạp chí tới trang kia, xem ảnh chụp phía .

      Mày kiếm bắt đầu từ từ thu lại, vuốt thẳng tạp chí ở đùi, hai tay bốc lên hai trang giấy.

      "Xoẹt" tiếng, hai trang giấy đưa tin về TầnViễn bị xé xuống vang lanh lảnh.

      Khuôn mặt tuấn nhã trang giấy kia ở giữangón tay biến thành mảnh vụn.

      Chân thon dài đặt xuống đất, tới trước ban công, đẩy cửa sổ ra, mở ra lòng bàn tay đangkhép lại, trận gió đêm khẽ phất qua, kéotheo những mảnh giấy trong tay bay về nơi xa trong đêm tối.

      Nghe được trong phòng tắm mơ hồ truyền tới tiếng nước chảy, tròng mắt đen Tống Kỳ Diễnhíp lại, đáy mắt chợt lóe ánh sáng bén nhọn.

      —— nếu rời , vậy phải rời đến cùng, vĩnh viễn cũng đừng xuất nữa.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 13.3 Đêm Tân Hôn, Thuận Lợi Vợ


      Editor: tamthuonglac

      Đến lúc Tống Kỳ Diễn thu thập xong chínhmình từ trong phòng tắm bước ra, Cận Tử Kỳ tựa vào đầu giường xem tạp chí.

      Thấy ra ngoài, Cận Tử Kỳ cầm tạp chí lên hỏi, "Quyển tạp chí này tại sao thiếu hai trang?"

      "Chỗ nào?" Tống Kỳ Diễn giả vờ vô mà đếngần bò lên giường, lật xem qua lại vài trang, mớikhông nhanh chậm mà lên tiếng: "Thậtđúng là thiếu hai trang."

      Cận Tử Kỳ tinh mắt phát ở giữa đường nối giấy có dấu vết bị xé qua, lông mày đen khẽnhíu, "Quyển tạp chí này người nào động tới sao?" Ngước mắt nhìn về phía Tống Kỳ Diễn hỏi ý, trừ bảo mẫu chỉ qua tay của .

      Dáng vẻ Tống Kỳ Diễn làm ra vẻ hồi tưởng,chân mày nhíu lại chợt buông lỏng, hiểu mà "ồ" tiếng, "Mới vừa rồi ở dưới lầu nhìnthấy Mỗ Mỗ ngồi ở trong phòng ăn chơi, có thể là con cẩn thận xé ."

      Khoảnh khắc ấy gian phòng cách vách, da mắt Cận Mỗ Mỗ nhập nhèm lim dim đứng lên tiểumột chút, chợt hắt xì cái, cả người tay chân đều lạnh mà bò lên giường, miệng đánh run cầmcập, "Khí trời lạnh, chắc muốn cảm mạo nga!"

      Cận Tử Kỳ bán tín bán nghi mà liếc mấylần, thấy bộ dạng chuyện liên quan mình, cũng muốn truy cứu nhiều hơn nữa, chỉ là thiếu phần tin tức, có xem hay cũng quan trọng.

      Vì vậy, lúc này trang báo cứ như vậy bị bay qua.

      Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên cạnh, thấy dưới váy ngủ của Cận Tử Kỳ như như đôi đùi thon dài trắng nõn dáng dấp xinh đẹp, tâm lại bắt đầu ngứa nhột khó nhịn, con tim lại bắt đầubất ổn mà nhảy lên.

      Thân thể cao to từng chút, từng chút cọ xátqua.

      đôi tay len lén di chuyển vị trí, xê dịch đếnbên chân của .

      Nhìn vẫn hết sức chăm chú mà đọc tạp chí,trong lòng có may mắn, rón ra rón rén mà đưabàn tay từ phía dưới vào trong vạt áo ngủ củaCận Tử Kỳ.

      " làm cái gì?" Cận Tử Kỳ bị trận lạnh lẽo làm cho thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.

      Vừa quay đầu nhìn thấy hé ra khuôn mặt phóng đại gần trong gang tấc, Tống Kỳ Diễnđang đem mặt dính vào đầu vai của .

      " có chuyện gì, chỉ là bàn tay lạnh, quachỗ của em mà ủ ấm, em tiếp tục đọc sách, đừngđể ý tới ."

      —— đừng để ý tới ? để ý tới , tôi xem ra nóc nhà cũng có thể đem xốc lên!

      Cận Tử Kỳ đặt tạp chí xuống, bỗng dưng nắm lấy bàn tay làm xằng làm bậy kia, đôi mắt đẹpliếc xéo , "Ủ tay?"

      Nữ vương từ từ toát ra khí thế, chẳng qua là trêngiường này, cần cái gì là nữ vương!

      " thấy tay của em cũng rất lạnh, tới ủ ấm cho em nha."

      Vừa xong, nhiệt tình cầm bàn tay củaCận Tử Kỳ nhét vào trong bắp đùi của mình.

      "Em lạnh, mau buông ra!" Gương mặtCận Tử Kỳ đỏ bừng rồi, nơi đó của người đàn ông có thể tùy tiện phủ tay lên sao?

      Che ủ cái này có khả năng liền ủ ra vấn đề lớn!

      Tống Kỳ Diễn nhìn xuống đèn tường, gương mặtCận Tử Kỳ càng lúc càng phát ra kiều mị,nhịp tim nhanh hơn thể tự kiềm chế, trênmặt lại như cũ mực thản nhiên, " có chút nóng, vậy em giúp giải nhiệt ."

      Cận Tử Kỳ cảm thấy Tống Kỳ Diễn hoàn toàn làtrời cao phái tới khiêu chiến nhẫn nại của !

      hít thở sâu, cố gắng duy trì nụ cười dịu dàng, "Nóng có thể vào tắm nước lạnh." Dùng sứcmuốn rút bàn tay mình ra, nhưng trái lại bị nắmthật chặt.

      "Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta." Cuối cùng dứt khoát trực tiếp làm .

      Nghe được câu này Cận Tử Kỳ sửng sốt, ngẩng đầu chống lại đôi mắt của nóng bỏng gần như muốn thiêu đốt , kéo lên khoé môi khô khốc, "Ồ, em biết."

      —— sau đó sao, chấm hết?

      Tống Kỳ Diễn dám tin thái độ của Cận Tử Kỳ, tối thiểu ngay cả thẹn thùng cũng có sao?

      Vậy tiếp theo phải làm sao? Với suy nghĩ của có chút giống nhau a!

      Cận Tử Kỳ lại rất phối hơp mà xem tạp chí, thậtgiống như nhìn thấy biểu tình rối rắm trênmặt Tống Kỳ Diễn.

      Hai người giống như đôi pho tượng ngồi ở giường, ai cũng gì thêm, buổi chiều đầu tiên sau khi cưới lại bắt đầu cuộc bạo lực rét lạnh, nhưng cuối cùng nhà trai giơ tay đầu hàng tuyên bố kết thúc.

      Hương thơm nhè quanh quẩn , ôn hương nhuyễn ngọc ở bên cạnh, tại sao có thểcô phụ đêm đêm xuân?

      Tống Kỳ Diễn hơi híp mắt, đôi nanh vuốt ma quỷ lần này đưa về phía bộ ngực bởi vì hít thở mà hơi phập phồng lên xuống, mắt thấy sẽphải được như ý, quyển tạp chí dầy nhắm vào đầu nện xuống, đau đớn khiến vội vàng rụt tay về.

      "Lần này giải thích như thế nào?" Cận TửKỳ tức giận lại cầm tạp chí gõ cái lên cổ tay của .

      Ánh mắt của mặc dù đặt ở tạp chí,nhưng lực chú ý cũng đưa lên người Tống Kỳ Diễn.

      Chỉ cần vừa có xôn xao, là có thể tùy thờibắt được .

      "Chúng ta là vợ chồng." Năm chữ, lời lẽ chính nghĩa, chuyện đương nhiên, đôi tay lại duỗiqua.

      Cận Tử Kỳ giơ tạp chí lên lại muốn đập xuống, lại đột nhiên giơ tay lên phen chế trụ cổ tay trắng bóc của , cướp tạp chí trong tay , lật người lên, sâu kín mà nhìn , tròng mắt thâm thúy nhìn thấy đáy.

      "Thế nào, còn muốn cường bạo chồng?" Cận TửKỳ nghe thấy giọng từ tính khàn khàn hôhấp khỏi dồn dập.

      Lúc này Tống Kỳ Diễn còn đâu có tính khí trẻcon, đầy đủ mười phần thành thục của người đàn ông sức quyến rũ.

      Bên tai Cận Tử Kỳ bắt đầu đỏ bừng, lại đem tạp chí ném qua bên, tay kéo thắt lưng vào trong lòng ngực mình, tay chế trụ cằm của , cúi đầu lại gần.

      Cận Tử Kỳ vẫn chưa kịp phản ứng, lại bị TốngKỳ Diễn cạy môi ra rồi khép lại, đầu lưỡi dò xét vào, nụ hôn của như cuồng phong mưarào như muốn cuốn sạch , đường công thành đoạt đất.

      Thắt lưng bị bàn tay to kia chậm rãi dời lên, đivòng qua sau lưng, ngón tay khớp xương ràng nhàng khẽ động, khóa kéo váy ngủ lặng lẽ bị kéo xuống chút tiếng động.

      Khi Cận Tử Kỳ nhận ra được có vật gì đó thôsáp cứng rắn đâm vào bụng của mình, bật ra tiếng thét chói tai, chẳng qua thanh bị nuốthết trong nụ hôn giống như gặm cắn của TốngKỳ Diễn.

      Thân thể trắng nõn trong nháy mắt nhiễm sắchồng, Cận Tử Kỳ muốn đẩy ra, rời xa cáicảm giác xấu hổ này, lại phát khí lực của lớn, bất kể đẩy như thế nào cũng lù lù bất động.

      Đôi bàn tay kia thành mà đưa vào trong váy ngủ của .

      Có lẽ là tối hôm qua Tống Kỳ Diễn biểu tựa như lang như sài khiến cho lòng sợ hãi,Cận Tử Kỳ theo bản năng có chút kháng cự.

      Hơn nữa tối nay cũng phải là lời hayý đẹp mà thương lượng, vừa lên tới ôm hôn.

      Bá đạo như vậy , cường thế như vậy, rất phân phải trái như vậy. . . . . .

      Chẳng lẽ đàn ông khắp thiên hạ và đều ranhmãnh nóng vội sao? !

      Suy nghĩ chút Cận Tử Kỳ cảm thấy nhưvậy có chút ủy khuất, người đàn ông này, tại sao lại thể dịu dàng chút?

      Đôi môi bị hôn tê dại, hẳn là sưng lên, nhưnghắn lại càng ngày càng mãnh liệt.

      Bàn tay to sau lưng an phận chút xíu nào di chuyển đến phía trước, lập tức muốn bắt đầu bao phủ lên ——

      "A!" Tống Kỳ Diễn đột nhiên kêu đau, kèm theo hai tay cũng buông Cận Tử Kỳ ra, ôm đầu lưỡibị cắn đau, căm giận bất mãn, "Em làm gì!"

      Cận Tử Kỳ che cánh môi sưng đỏ, để ý tới , vẫn nhanh chóng kéo lên váy ngủ bị rơixuống.

      Sau đó liếc ngang Tống Kỳ Diễn che miệng mặt tràn đầy lên án, "Hoặc là trở về giường của nhàmình ngủ, hoặc là đàng hoàng mà nằm xuống, nếu ——" đôi mắt đẹp uy hiếp mà trợn tomắt nhìn xuống.

      Cái này trợn to mắt còn được, đôi mắttrợn to giống như mị nhãn thổi qua tới, kích cho luồng nhiệt trào xuống phía dưới bụngTống Kỳ Diễn, thân thể thần kinh và giác quan giống như là muốn nổ tung.

      Bất mãn với uy hiếp của , Tống Kỳ Diễn giậnđến phát run, "Em là bà xã của , cùng bà xã mình thân mật, em dựa vào cái gì đồng ý, có người nào khi dễ người như em ?"

      "Em thích, đồng ý, cưỡng bức em chính là phạm tội."

      "Ở nơi nào là phạm tội, đây là thực hiệnnghĩa vụ vợ chồng!"

      " cưỡng bức em chính là phạm tội, A!" Cận Tử Kỳ chỉ kịp thét tiếng kinh hãi.

      Tống Kỳ Diễn bất ngờ túm cánh tay của qua, kẹp ấn lên đùi của mình, mặt băng bó cầm lên tạp chí bên giường, giơ lên hướng xuống chiếc mông nửa che nửa hở dưới váy ngủ vỗ xuống.

      "Bành bạch!" Tạp chí vỗ vào mông vang lên thanh trong trẻo ở trong tai.

      Khuôn mặt Cận Tử Kỳ phút chốc đỏ bừng, xấu hổ muốn giãy giụa đứng dậy, lại giam giữ thân thể của , lại dùng tạp chí vỗ mấy cái vào mông của , "Còn dám nghe lời hay !"

      "Tống Kỳ Diễn, buông em ra!" Cận Tử Kỳ xấu hổ chịu nổi, " vứt hết thể diện hả?"

      Tống Kỳ Diễn cho là đúng, lại vỗ hai cái bốp bốp, "Sau này còn dám mạnh miệng haykhông?"

      —— sĩ khả sát bất khả nhục! (Kẻ sĩ thà chếtchứ chịu nhục)

      Cận Tử Kỳ mím môi thuận theo nhu nhược, hé ra gương mặt xinh đẹp đỏ hồng, sauđó thấy bị vỗ xuống nữa, đến lúc ýthức được có cái gì đúng nghiêng đầusang chỗ khác còn kịp nữa.

      Váy ngủ người bị nới lỏng ra từ phíasau, trận mát mẻ đánh tới, Cận Tử Kỳ giận đến xoay người muốn dạy dỗ cái người đàn ông sắc mê tâm khiếu này, mới vừa đứng lên, váyngủ lại rơi xuống ở giường.

      —— tựa hồ quên mất dây kéo bị kéo ra. . . . . .

      Tống Kỳ Diễn híp mắt ung dung nhìn đôi mắtđẹp vì kinh ngạc mà trợn tròn, hai gò má Cận Tử Kỳ đỏ hồng.

      Trong lúc muốn vòng hai cánh tay che cảnhxuân trước ngực, chợt cúi người qua, đem quay trở lại lên giường, hai cánh tay thon dài chống đỡ ở hai bên, nhìn thân thể xinhđẹp dưới mái tóc đen, Tống Kỳ Diễn chợt cảmthấy miệng đắng lưỡi khô.

      Cận Tử Kỳ lại càng thêm xấu hổ, vừa che thânthể của mình, vừa nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn ở phía cảnh cáo, " đừng làm loạn, nếu em. . . . . . em. . . . . ."

      "Em như thế nào?" Khoé miệng Tống Kỳ Diễncong lên cúi thấp mặt cười gian, khi đangquay đầu tránh , nhướng nhướng chân mày,ôm eo của trở mình, dễ dàng mà mang theocô nhảy qua dạng hai chân ngồi ở ngườimình.

      "Tống Kỳ Diễn . . . . . . . . . . . ." Cận TửKỳ che lồng ngực của mình, thẹn quá hoá giận.

      " thế nào? Em để cho cưỡngbức em, vậy em cưỡng bức được rồi!"

      Vừa xong, hai tay vắt chéo ở sau ót mình,tròng mắt đen hơi híp, khóe miệng hơi cong lên,chiếc cằm kiên nghị khẽ nâng, nhìn sang , mộtbộ dáng "phóng đãng" theo "chàng" hái hoa!

      từng thấy người ngang ngược nhưng chưa từng thấy người mặt dạn mày dạn trơ tráo như vậy!

      tay của Cận Tử Kỳ bắt đầu nhấc lên, vẫnchưa vung xuống, bị chặn lại móc ngang,cả người nằm úp sấp lồng ngực cường trángcủa , khoảng tiếp xúc cự li bằngkhông như vậy khiến cho cả thân thể đột nhiên mềm nhũn.

      Tống Kỳ Diễn gần như nhận ra được khác thường của , hài lòng cười cười, giơ tay lênlướt qua gương mặt nóng bỏng của , bỗng nhiên lật người, trận trời đất quay cuồng,lần nữa quay về nắm giữ quyền chủ động.

      "Chuyện như vậy hãy để cho đàn ông chủ động tương đối tốt. . . . . ."



      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 13.4 Đêm Tân Hôn, Thuận Lợi Vợ

      Editor: tamthuonglac

      Ngày hôm sau lúc bữa ăn sáng.

      Xương sống thắt lưng Cận Tử Kỳ đau nhức vớihai mắt quầng thâm xuống lầu, nhìn thấyTống Kỳ Diễn tinh thần sảng khoái ở trongphòng ăn bận rộn, chốc lát giúp đỡ dì Hồngbưng cái mâm chốc lát lại vào phòng bếp cầmchén đũa.

      Khi phát giác xuống lầu, lập tức cười chào hỏi, "Rời giường? Tới đây ăn điểm tâm ."

      đợi cho cái sắc mặt gì, chạy đến cửa, hướng về phía trong đình viện gọi người, "Ba, mẹ, Mỗ Mỗ, bữa sáng chuẩn bị xong, có thể vào ăn!"

      bữa ăn sáng ăn rất phong sinh thủy khởi*.

      (Phong sinh thủy khởi: tức là gió khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc)

      Cận Tử Kỳ buồn buồn gặm cắn từng miếng bánh bao, cố tình đưa đẩy loại bực bội, uống sữa tươi đưa tới.

      Tống Kỳ Diễn bất quá cười trừ, lại tha thiết màgọi Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết ba mẹ phục vụ dùng cơm.

      Cho dù Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết cơbản để ý tới như thế nào, trướcsau cũng tươi cười chào đón, khuất phục.

      Sau khi ăn xong, tiễn Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết ra cửa"Con rể" trở lại phòng ăn,cười tủm tỉm ngồi trở lại bên cạnh Cận Tử Kỳ, săn sóc đưa lên khăn ăn, "Ăn no xong, đưa em làm."

      Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tống Kỳ Diễn lấy lòng, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng cách ưu nhã, mới vừa có ý đứng dậy, Tống Kỳ Diễnliền giành trước bước dời cái ghế .

      "Ngược lại phục vụ rất chu đáo." Cận Tử Kỳ nhịn được muốn châm chọc câu.

      Tống Kỳ Diễn lại nhướng mày cười tiếng,chợt phía trước bước, dán chặt lấy ,ánh mắt nhìn sang sâu kín, ở bên tai thầmthì : "Yên tâm, tối hôm qua kiểu phục vụ đặc biệt như vậy thuộc về mình em."

      "!" Cận Tử Kỳ xấu hổ nhấc chân muốn đạp qua, lại nhìn thấy dì Hồng từ phòng bếp ra ngoài, trong nháy mắt thu lại nóng nảy, khôiphục ưu nhã lạnh nhạt của tiểu thư Cận gianhư xưa.

      Dì Hồng có thể nhận ra được khí giương cung bạt kiếm trong phòng ăn, kinh ngạc nhìnCận Tử Kỳ hỏi thăm, "Đại tiểu thư, làm sao vậy?"

      Khóe môi Cận Tử Kỳ cong lên lắc đầu,"Khôngcó sao, dì Hồng dì vào thôi, tôi cũng lên lầu."

      Quay người lại nhìn thấy Tống Kỳ Diễn tựa vào bàn hai cánh tay vòng trước ngực, nhìn mình vẻ mặt hứng thú.

      Nhàn nhạt quét mắt nhìn cái, để ý tới thêm lập tức ra phòng khách.

      " làm sao? thuận đường, đưa em qua."

      Bước chân Cận Tử Kỳ chậm lại, quay đầu nhìn cười nhạt tiếng, " cần, em hôm nay nghỉ."

      Như mong muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạctrên mặt , Cận Tử Kỳ giống như là con Khổng Tước cao quý chiếm ưu thế, bước chânnhẹ nhàng thoải mái tới phòng khách ngồi xuống xem ti vi.

      Tiện tay điều khiển đến kênh phát ra mộtchương trình thức ăn ngon.

      "Đây là Cơm hộp của Vợ sao?" Sau lưngđột nhiên vang lên giọng khiến cho Cận TửKỳ cả kinh, thân thể run lên bần bật.

      Mà đôi mắt người khởi xướng lại nhìn chằmchằm màn hình TV, lẩm bẩm, "Cái này là người phụ nữ mỗi ngày đều làm cho ông xã ấy rồi đưa đến trong công ty phải ?"

      Cận Tử Kỳ lên tiếng, mặc cho mình ở nơi này lầm bầm lầu bầu mình,"Người đàn ông nào cũng cũng hi vọng bà xã của mình có thể dịu dàng hiền thục như thế nha, lên được phòng khách xuống đượcphòng bếp."

      Thấy lên tiếng, còn dùng ngón taykhều cái lên bả vai của , "Em xem,Tiểu Kỳ?"

      Nhất định xem TV yên, Cận Tử Kỳ đem hộp điều khiển ti vi thả lại khay trà, đứng dậy nhìn lại vẻ mặt mong mỏi của Tống Kỳ Diễn, mím môi khẽ mỉm cười, " như vậy muốn cưới ấy sao?"

      Cận Tử Kỳ đơn thuần ngoài cười nhưng trongkhông cười, ánh mắt lạnh lùng, Tống Kỳ Diễn thức thời mà ngậm miệng, gạt tạp dề ở trênngười đặt ghế sofa, chạy nhanh ra khỏiphòng khách.

      " phải làm rồi, buổi trưa cầnđưa cơm cho , ăn cơm tập thể là được rồi."

      Cận Tử Kỳ nhìn bóng lưng đáng ghét của , muốn đuổi theo hung hăng đá mộtcước.

      Ngoài phòng vang lên thanh xe có rèm che khởi động, giữa lúc Cận Tử Kỳ chuẩn bị lên lầu, lại lơ đãng liếc đến TV, đập vào mắtchính là hộp Bento bốc hơi nóng hổi.

      --------------

      "Đại tiểu thư, đến rồi." Tài xế trong nhà cungkính kéo ra cửa xe ghế ngồi phía sau.

      Nhưng Cận Tử Kỳ ngồi ở ghế sau chần chừbất động, đầu gối để hộp cơm hộp hình Winnie the Pooh.

      Hoàn toàn ngược lại so với mang bộ mặt chần chờ, nụ cười mặt chú tài xế thàchất phát thành đóa hoa.

      Biết Đại tiểu thư nhà ông mười ngón tay dính nước dương xuân thế nhưng xuống bếp làm cơm hộp, hơn nữa đích thân đưa tới chocô gia, bộ dáng lại giống như đánh máu gà (hănghái), chủ động xin giết giặc hào hứng giúp đỡ hộ tống Đại tiểu thư tới công ty.

      Cũng là chú tài xế có phần nhiệt tình, để choCận Tử Kỳ hoàn toàn có cơ hội hối hận, đường chạy như điên tới, đến thời điểm côlấy lại tinh thần, đến lầu dưới Tống thị.

      Muốn phân phó tài xế quay đầu xe trở về,nhưng đối diện ánh mắt vui mừng của chú tàixế, Cận Tử Kỳ cũng nhẫn tâm phá hư tâm tình tốt đẹp của mọi người, chỉ có thể nhắmmắt xuống xe.

      "Đại tiểu thư, cố gắng lên!" Tài xế trước khirời làm động tác cổ vũ.

      Cận Tử Kỳ sững sờ nhìn ông, vụng về bắt chướcông làm ra động tác tay giống vậy, miễn cưỡng mà cười cười, "Cố gắng lên."

      Ở cửa chính Tống thị nhân viên ra ra vào vào hẳn là ăn cơm trưa hoặc là ăn cơm trưa xong trở về.

      Cận Tử Kỳ đứng ở trước toà nhà cao vút, hít sâumột cái, làm phen tâm lý trong lòng, hạquyết tâm vào, đường có ai ngăn trở , có thể gương mặt đó của đối với họmà quá mức quen thuộc.

      ở cửa thang máy nhìn thấy Hàn MẫnTranh vừa mới dùng cơm trở về, ánh mắt sắcbén lạnh băng dưới mắt kiếng của trực tiếprơi vào hộp cơm hộp trong tay , Cận Tử Kỳlấp liếm mà giấu ở sau lưng mình, sắc mặt bìnhtĩnh mà giải thích.

      "A, vừa rồi có nhà hàng làm hoạt độngtặng quà ở ven đường, ở đường Sơn Tây bên kia."

      Hàn Mẫn Tranh gật đầu cái, liền dời ánh mắt sang chỗ khác, đến lúc ra cửa thang máy, khi cửa thang máy lần nữa khép lại, mới đột nhiên quay đầu lại với Cận Tử Kỳ,"Cậntiểu thư, tôi mới từ đường Sơn Tây ăn cơm trở lại."

      Khóe mắt Cận Tử Kỳ giựt giựt, lời dối bịvạch trần mà ngượng ngùng, nhưng gương mặtHàn Mẫn Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, hướng côcung kính cúi đầu độ cong mười lăm độ, sau đó rời .

      Thang máy khép lại, chỉ còn lại mình Cận Tử Kỳ, quay đầu nhìn thấy vách kínhthang máy sáng ngời gương mặt mình hồnghồng, cúi đầu nhìn hộp cơm hộp trong tay, thậtmuốn hất tay vứt .

      Trong lòng nghĩ như vậy, cửa thang máy lần nữa mở ra, đến chỗ tầng lầu phòng làm việc của Tống Kỳ Diễn.

      Chầm chậm mà ra thang máy, lại gặp thoángqua thanh niên tinh mặc tây trang mang giày da, đối phương rất nhanh quay sang đây,hướng đến Cận Tử Kỳ có chút yên lòng chào hỏi, "Chào Phu nhân!"

      tiếng "Chào Phu nhân" để cho Cận Tử Kỳ ngẩn ra, theo tiếng nghiêng đầu nhìn thấy Trâu Hướng nhìn mình cười ha hả.

      Vì vậy cũng kéo ra nụ cười lịch , lên tiếng, "Chào , tôi tìm Tống Kỳ Diễn, ấy có ở đây ?"

      Vừa nghe Cận Tử Kỳ là tới tìm Tống Kỳ Diễn,hai con mắt Trâu Hướng giống như là trăm ngói bóng đèn chợt sáng lên, dùng sức gật đầu, mang Cận Tử Kỳ đến phòng làm việc đồng thời cố ý đè thấp giọng : " cuối cùng tới,BOSS cũng chờ sốt ruột, bắt đầu từ mười giờ,BOSS vẫn đứng ngồi yên, thỉnh thoảngmở cửa ghé đầu ra ngoài nhìn chút."

      "Vốn là tôi còn tò mò có phải xảy ra chuyệngì lớn lao hay , vào lúc này nhìn thấy , tôi mới biết, nguyên lai là BOSS kịp đợi mà muốn gặp rồi!" Vừa , Trâu Hướng nhìn Cận Tử Kỳ cười cười mờ ám.

      Cùng nụ cười của dì Hồng và chú tài xế trongnhà giống nhau như đúc.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 14.1 BOSS, Tần tổng đến đây!

      Editor: tamthuonglac

      Cận Tử Kỳ nhìn thần tình Trâu Hướng trướcmắt cười đến rạng rỡ, gương mặt khỏi càng thêm nóng lên, khi ta muốn tới giúp xách hộp cơm hộp trong tay, có chút lúng túngmà tránh , "Tự tôi cầm là được rồi."

      Trâu Hướng ngượng ngùng mà thu hồi tay của mình, là phu nhân để cho cầm, cũng phải là thất lễ.

      Ánh mắt dừng ở hộp cơm Cận Tử Kỳ che che giấu giấu, nhịn được hỏi, "Phu nhân, chẳng lẽ vội tới là đưa cho BOSS "Cơm Hộp của Vợ " như quảng cáo?"

      Dưới ánh mắt tha thiết da diết của Trâu Hướng,ngược lại Cận Tử Kỳ thoải mái lấy hộp cơm hộp ra, cười cười nhàn nhạt, "Đây là cơm hộp bên kia đường Hồ Nam làm hoạt động biếutặng, nên lãnh cái ở ven đường."

      "Trâu bí thư có muốn ?" xong, sựlà đem cái đĩa thức ăn trong hộp đưa tới.

      Trâu Hướng nhìn chằm chằm hộp cơm hộp hìnhvẽ Winnie the Pooh tinh xảo, trong lòng khẽđộng, " có thể cho tôi sao?"
      Khi những lời này, đưa tay ra nhận,nhưng Cận Tử Kỳ lại có ý buông tay.

      tay Trâu Hướng thoáng dùng chút lực, chân mày Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại, cũng theo đókhiến cho lực đạo lớn hơn.

      "Phu nhân, cái hộp cơm này. . . . . ." Trâu Hướng vòng vèo muốn Cận Tử Kỳ buông tay.

      Vậy mà Cận Tử Kỳ lại tiếp, bởi vì có người thay thế trả lời, "Cậu cũng dám lấy."
      Nghe thấy ngữ điệu trầm thấp cắn răng nghiếnlợi thân hình Trâu Hướng run lên, đâu nào còndám đụng đến hộp cơm hộp, bỗng dưng quay người qua, hướng người đàn ông mới từ trongphòng làm việc ra ngoài cung kính thăm hỏi, "BOSS chào buổi trưa."
      Tống Kỳ Diễn thu lại ánh mắt sa sầm mà theo dõi ta ước chừng phút, mới quay đầu từ nơi cổ họng phát ra tiếng"Ừ" .

      Trâu Hướng bị trừng phải mồ hôi tuôn ròngròng, nuốt nước bọt cái, vào lúc này ngaycả nhìn trộm cũng dám nhìn hộp cơm hộpkia, "B. . . . . . BOSS, phu nhân đến gặp ngài!"

      Con ngươi đen sâu thẳm lạnh lùng liếc xéo ta cái, vừa đáp lời ta vừa hừ lạnh, "Ừ."

      Trâu Hướng chỉ cảm thấy sau lưng mình đổ mồ hôi lạnh, tại sao mà đắc tội với BOSS, rốt cuộc câu nào sai rồi?
      Cũng như Trâu Hướng được tự nhiên còncó người khác.

      Cận Tử Kỳ khi nghe giọng Tống Kỳ Diễn, cố gắng muốn giấu hộp cơm hộp trong tay.

      Buổi sáng vẫn là chiếm thế thượng phong, lúc này lại chủ động đưa cơm hộp, phải trở thành mình lấy lòng sao?
      Đây đối với công chúa Cận gia mà thế nào cũng có chút tiếp thụ nổi.

      Nhìn Tống Kỳ Diễn thân tây trang màucafe, dáng người cao ngất chậm rãi tới, từng bước, từng bước , giống như giẫm vàotim của , ngay sau đó trái tim của cũngtheo đó nhảy lên nhanh hơn.

      Tống Kỳ Diễn từ từ đến gần, đứng trước mặt Cận Tử Kỳ sắc mặt bất định, thần tình lạnh nhạt, trầm giọng hỏi: "Sao em lại tới đây?" phong thái bình tĩnh dáng vẻ thong dong.

      Vậy mà, nếu như phía sau có gắn vào mộtcái đuôi to mà , như vậy khoảnh khắc ấy nhất định nhô lên cao.

      —— đưa đến cho "Cơm Hộp củaVợ " rồi, xem ra vẫn là rất để ý !

      Khóe mắt thỉnh thoảng mà liếc về phía hộp cơm hộp bị Cận Tử Kỳ giấu ra phía sau, rất nhanh nét mặt nhịn được, khóe miệng bắt đầuchứa ý cười, hơn nữa, có khuynh hướng càng ngày càng vui vẻ.

      Cận Tử Kỳ lại hơi hất càm, lướt qua Tống KỳDiễn vui thích, tư thái giống như nữ vương,"Cái nào là phòng làm việc của ?" Chẳng qua là, bên tai có chút đỏ.

      Tống Kỳ Diễn mỉm cười, mắt nhìn sang dángvẻ được tự nhiên, tựa hồ cũng ngửithấy mùi thơm thức ăn trong hộp cơm trong bayra, vì vậy thể chờ đợi mà dắt tay của thẳng vào phòng làm việc.

      Trâu Hướng thấy Tống Kỳ Diễn theo làm tùy tùng thái độ hầu hạ ân cần, bất quá chậc chậcthở dài, lúc này đâu nào còn có dáng vẻ BOSSuy phong lẫm lẫm, tu sửa thành thê nô bị vợ quản nghiêm đây mà!

      Lại nhìn chung quanh tầng lầu vòng, thậtmay là người trong bộ phận bọn họ còn ở lạikhông nhiều, nếu , cái mặt này ngẩng lên nổi.

      Ở trong lòng Trâu Hướng mới vừa bùi ngùixong, bên kia Tống Kỳ Diễn mới vừa mời CậnTử Kỳ vào phòng làm việc đột nhiên quay trởlại, mặt đâu còn xuất vui vẻ, cái mặt lạnh như băng, tràn đầy mùi vị căm thù.

      "Tôi xem ra cậu còn rất rãnh rỗi, vậy bảng báo cáo tiêu thụ năm ngoái bên nông trườngchâu Úc sửa sang lại lần nữa thử xem, ngày mai giao cho tôi, OK?" bộ mặt lợi dụng việccông để trả thù cá nhân.

      "A?" Vẻ mặt Trâu Hướng nhất thời đau khổ,"BOSS. . . . . . Đây cũng quá làm khó. . . . . ."

      "Tại sao, làm được?" ánh mắt lạnhtrừng tới, " làm được cũng sao, bâygiờ lập tức đến bộ phận tài vụ lãnh hai trăm đồng tiền."

      "Tại sao phải lãnh hai trăm đồng tiền?" Trâu Hướng đánh bạo hỏi tiếp câu.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn cũng chỉ cười với nụ cười hòa ái hiếm thấy, môi cong lên, răng trắng dày đặc, "Đưa cho cậu tiền xe về vớiông bà."

      Gương mặt Trâu Hướng lập tức xụ xuống, nôngtrường châu Úc lớn như vậy, còn là cả năm, hơn nữa ngày mai phải giao, vậy ta hômnay được ngủ?

      —— như vậy dường như dựa theo thôngcáo, phải là mấy câu cùng phu nhân thôi sao!

      Tống Kỳ Diễn lại nhìn van xin khổsở, dù bận vẫn ung dung mà sửa sang lại tâytrang, nhíu nhíu mày kiếm, tâm tình nhàng vui vẻ mà lần nữa trở lại phòng làm việc, quên phân phó câu cuối cùng, " tại bắtđầu, cho phép vào quấy rầy tôi."

      xong, nhìn tới Trâu Hướng bày ra vẻmặt mẹ kế, "Phanh" tiếng khép cửa phòng làm việc lại.

      ---------------

      Tống Kỳ Diễn khép lại cửa phòng làm việc, mới xuyên thấu qua cửa sổ liếc nhìn Trâu Hướng bắt đầu ở vị trí bận rộn đầu óc choáng váng, trong lòng khẽ xì tiếng, lần sau xem cậu còn dámgiành cơm hộp của tôi hay !

      Nhưng vừa quay đầu nhìn thấy bóng trắng nhỏbé yểu điệu loanh quanh khu vực ghế sofa, cáigì Trâu Hướng trong nháy mắt biến thành mây trôi.

      tới bên ghế sofa, đợi mở miệng, tựcô cũng đem hộp cơm hộp đẩy tới trước mặt , "Dì Hồng nghe được buổi sáng , rồiliền làm phần, em thuận đường mang tới."

      Tống Kỳ Diễn nhất thời bị chậu nước đá tưới xuống đầu, nhiệt huyết dâng trào ngưng kếtthành băng, nghe nhàn nhạt giải thích, theobản năng tiếp câu, "Dì Hồng làm?"

      Cận Tử Kỳ vừa ngẩng đầu chống lại ánh mắthắn lóe ra tia sáng tha thiết, lúng túng quay mặtsang bên, gật đầu, "Ừ, dì Hồng làm, chúLưu phòng bếp mua nguyên liệu nấu ăn."

      Tống Kỳ Diễn giống như là quả cà nhiễm sương, bao giờ khôi phục lại nhiệt tình như vừa mới bắt đầu, ngồi ở ghế sofa, uể oải mà mở hộp cơm hộp ra, nhưng mà khi nhìn thấy thứcăn bên trong tinh thần lần nữa chấn động.

      Dưới đáy hộp cơm là trải ra cơm trắng, bên phảilà khối thịt bò bít tết cà ri, phía còntrang trí đoá hoa cải xanh, mà bên ngoàicơm trắng là miếng trứng hình lá sen đángyêu, phía góc phải là năm con tôm lớn chiên xù.

      tay cầm nắp hộp, tay cầm hộp cơm, trong mũi tràn đầy mùi thơm thức ăn nồng đậm.

      Lơ đãng ngẩng đầu lên, ánh mắt Cận Tử Kỳ lạibị bắt được dừng ở mặt .

      Cận Tử Kỳ phát mình bị bắt quả tang, trênmặt nóng hừng hực, mím khóe môi, lấy tay chỉthịt bò bít tết trong hộp cơm, "Dì Hồng cái đó có chút mặn, tốt nhất chuẩn bị lấy nước."

      xong, đứng dậy tới trước giá sách, bắt đầu xem tạp chí bày trí phía .

      Tống Kỳ Diễn thấy chịu quay đầu lại liếc mắt đến xem mình cái, dáng vẻ tâm bấtcam tình bất nguyện, trong lòng mặc dù có chútmất mác, nhưng tổng thể mà tâm tình cũngmiễn cưỡng vẫn có trở ngại.

      Ngắm hộp cơm trong tay, che che cái bụng đóidẹp, hẳn là quyết định chấp nhận ăn .

      —— mặc dù phải tự mình làm, nhưnglà coi như là tự mình đưa tới.

      Cầm đũa gắp con tôm bỏ vào trong miệng, vẫn chưa đem vỏ rút ra, sắc mặt Tống Kỳ Diễnlập tức xáo trộn biến đổi.

      Động tác cứng ngắc chầm chậm mà đem tômphun ra trở lại, kẹp ở giữa đũa, trong miệng cònlưu lại vị mặn của xì dầu đến khổ sở, cánh mũicũng ngửi được mùi khét nhàn nhạt, hiển nhiên tôm này là bị nấu khét.

      Trong lòng Tống Kỳ Diễn lờ mờ có suy đoán nào đó.

      liếc nhìn Cận Tử Kỳ vẫn còn lật tạpchí xem, lại gắp thịt bò bít tết lên cắn cái.

      Nhai nhai hai cái, trong cổ họng là trận mùi máu tươi, mi tâm từ từ nhíu lên.

      —— đây là thịt bò bít tết nấu chín mấy phần?Năm phần, ba phần, có lẽ là hai phân?!

      Nhưng lần này lại phun ra, xoay đầuqua, nhìn sang bóng dáng kia dễ nhận thấy cóchút thấp thỏm, cũng nhấm nháp, lặng lẽ nuốt xuống.
      Nhất thời, mùi tanh nồng nặc xông thẳngvào mũi, vội vàng cầm lấy ly nước bên cạnh dội cổ mùi vị lác đác kia.

      Cố nén cảm giác buồn nôn, Tống Kỳ Diễn ngụm lại ngụm ăn hết miếng bít tết muốn lấy nửa cái mạng của .

      Đến lúc Cận Tử Kỳ cầm quyển tạp chí quayngười lại, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn mang trứng lá sen nhét vào trong miệng.

      Ăn có phần ngốn nghiến như hổ đói.

      —— xem ra là đói bụng. . . . . .

      Khóe miệng Cận Tử Kỳ hơi nhếch lên, tronglòng cũng là ấm áp, bước thong thả trở vềtrên ghế sofa ngồi xuống.

      "Mùi vị như thế nào?" Sau khi chần chờ, còn là cẩn thận mở miệng hỏi.
      Tống Kỳ Diễn dừng đũa, chịu đựng bị mặn mà muốn ho khan, cầm ly nước lên tráng miệng rồinuốt xuống dưới, nhếch mày nhìn về phía Cận Tử Kỳ mang vẻ mặt mong đợi, "Cũng là dì Hồngđể cho em hỏi ?"

      "Ách. . . . . ." Cận công chúa có chút cứng họng, gương mặt hồng hồng, nhưng vẫn là liều chếtchống đỡ chịu thừa nhận, gật đầu, "DìHồng nếu thích khẩu vị này, lần sau dì làm cho ."
      Nghe xong lời này Tống Kỳ Diễn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quả muốn "Ngàn vạn lầnđừng làm cho nữa" , nhưng nhìn thấy vẻmặt Cận Tử Kỳ nóng lòng muốn thử, cái gì khổcũng phải nuốt vào trong bụng mình.

      Múc muỗng cơm bỏ vào trong miệng, nuốtchửng xuống, "Nếu như bỏ xì dầu sẽngon hơn chút."

      —— Cơm này cứng có khả năng mài răng loảng xoảng, chẳng lẽ lúc làm cơm hộp dì Hồngcũng chút cũng có giúp đỡ sao?
      ra là thích ăn xì dầu, là sợ tăngnhiều sắc tố đen sao?

      Cận Tử Kỳ khỏi liếc nhìn về phía da tay của , là màu lúa mạch.

      Là nên ăn ít xì dầu chút, đen xuống nữa đúng là khó coi. . . . . .


      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 14.2 BOSS, Tần tổng đến đây!

      Editor: tamthuonglac

      ra là thích ăn xì dầu, là sợ tăngnhiều sắc tố đen sao?

      Cận Tử Kỳ khỏi liếc nhìn về phía da taycủa , là màu lúa mạch.

      Là nên ăn ít xì dầu chút, đen xuống nữađúng là khó coi. . . . . .

      Bất quá lần này Tống Kỳ Diễn là oan uổngcho dì Hồng rồi.

      Dì Hồng lúc mới vừa nghe được Cận Tử Kỳ ấp úng muốn làm bữa trưa cho Tống Kỳ Diễn,cao hứng tay chân vội vàng luống cuống.

      Vừa phân phó chú Lưu đầu bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, vừa dặn dò chú tài xế hỏatốc siêu thị mua hộp đựng cơm.

      Nhưng bạn phải biết, vị công chúa Cận gia này từ được giáo dục phải độc lập tự mình cốgắng hơn, mọi việc đều phải dựa vào chính mình, cho dù là lần đầu tiên bắt đầu thử tài nấunướng, cũng là từ chối cắt đứt tất cả ý tốt muốngiúp việc.
      Giằng co ba bốn giờ, phần cơm hộp làm từ chín giờ sáng đến mười hai giờ trưa.

      Đánh hư hai mươi mấy quả trứng gà, cháy hỏnghai cái nồi đất trong nhà, lãng phí chai dầuăn Kim Long lít, sau khi đánh bể nát năm sáu cái chén mới coi là mang được hộp cơm hộp từ trong phòng bếp đặt lên bàn.
      Đối mặt với Đại tiểu thư hiền lành như thế, đámngười dì Hồng đâu còn dám bắt bẻ, khích lệ còn kịp.

      Thế cho nên tất cả mọi người hẹn màcùng để mắt đến chuyện thực tế, CậnTử Kỳ chưa từng làm cơm.

      ----------
      Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn ra sức ăn được như vậy, ngập ngừng lát mới mở miệng, "DìHồng mới vừa rồi từ ti vi nhìn thấy hộp tiện lợi hình gấu, chuẩn bị ngày mai làm cho anhăn."

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn cầm đũa run lên, nhưng thấy sau tai Cận Tử Kỳ trắng nõn ngay sau đócổ cũng ửng đỏ mảnh, trái tim kéo căng,ngọt ngào hạnh phúc nên tách ra chút sợ hãi này, "Được, chỉ cần dì ấy làm ăn."
      Lời này tại sao nghe thế nào đều kỳ quái, nhưng khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy khóe miệng Tống Kỳ Diễn có độ cong nhàn nhạt, lập tức tản nghi hoặc mới vừa sinh ra, lẳng lặng ngồi chờ ăn xong.

      Nhìn chồng của mình ăn thức ăn tự mình làm, có cảm giác thành tựu tuyệt đối là gạtngười.

      Đến lúc Tống Kỳ Diễn ăn xong miếng cơm cuốicùng, Cận Tử Kỳ lập tức bắt đầu dọn dẹp hộp cơm, lần nữa bỏ lại trong túi.

      —— cái hộp đựng cơm này ngày mai còn phảidùng, phải biết tái sử dụng.

      Chẳng qua là, đến lúc đứng dậy chuẩn bị trởvề, nhưng Tống Kỳ Diễn giữ cổ tay lại, "Ngồimột lát rồi ."

      Ngước mắt đón nhận tròng mắt đen sâu sắc của mê loạn hồn phách người khác, trái tim Cận Tử Kỳ lỡ nhịp, lần nữa ngồi trở lại ghế sofa, im lặng mà đáp ứng cầu của .

      Tống Kỳ Diễn thấy Cận Tử Kỳ "Nghe lời" như vậy, càng vừa lòng thỏa mãn, chỉ cần mỗi ngày tới nơi này ngồi chút, coi như mỗi lần cũng ăn loại cơm hộp này cũng sao cả!

      Ngồi ngồi lại đột nhiên lúng túng, trong phònglàm việc an tĩnh có thể nghe được tiếng tim đậplẫn nhau.

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn từ đầu đến cuối vẫn nắmcổ tay của , buông ra giây.

      "Em rửa hộp đựng cơm." dấu vết màrút tay của mình ra từ bàn tay ấm áp của .

      Tống Kỳ Diễn thấy trong nháy mắt cònnắm trong lòng bàn tay, tự chủ nhíu chânmày xuống, nhưng ngẩng đầu lên thấy Cận Tử Kỳ ôm hộp cơm đứng ở nơi đó, trong lòng vẫn là được ấm áp hạnh phúc tràn ngập.

      tiếng, đưa tay cầm lên ly nước lại nhấpmột miếng, "Em có thể nghỉ ngơi tắm giặt bêntrong."

      "Được." Cận Tử Kỳ đáp lại câu khô khốc, lập tức vào phòng nghỉ độc lập bên trong phòng làm việc.

      Bình thường bộ phận quản lý cũng cóđãi ngộ như Tống Kỳ Diễn——

      Phòng làm việc có phòng nghỉ cá nhân riêngbiệt, bên trong có giường có toilet, cùng phònglàm việc tổng giám đốc khác.

      Người thông minh cũng nhìn ra Tống Chi Nhậm đối với Tống Kỳ Diễn đặt hy vọng kỳ vọng cao.

      Mặc dù, cái phòng khai thác hải ngoại này cũng chỉ vài công nhân viên như vậy.

      Mới vừa rồi cùng tới, nhìn thấy ba bốn cái bàn làm việc, vắng vẻ làm cho người khác tim đập nhanh.

      bộ phận như vậy, căn bản khôngcần tồn tại......

      ----------

      Cận Tử Kỳ rửa xong hộp đựng cơm ra, Tống Kỳ Diễn ngồi ở trước bàn làm việc cúi đầuvào xử lý văn kiện.
      Chợt vừa nhìn, là bộ dáng con người rất khuôn mẫu ——

      Vài sợi tóc đen rũ xuống che hàng lông màyhắn khẽ chau, ánh sáng ngoài cửa sổ rơi xuốnglốm đốm nghiêng rơi vãi, có chút rơi gươngmặt của , soi sáng đường nét góc cạnh rõràng dứt khoát.

      chợt phát giác câu kia sai, khi người đàn ông chăm chỉ làm việc cực kỳ có sứcquyến rũ !

      Tống Kỳ Diễn thấy được ra ngoài, ngẩng đầunhìn , "Qua đó ngồi lát, xong ngayđây."

      Ý tứ chứa trong mắt của nhìn khônghiểu, hi vọng lưu lại ở cùng , khôngthông tin tiếng động.

      Gật đầu nhàng, nhắc lại chuyện phảivề nhà.

      An tĩnh mà ngồi trở lại ghế sofa, Cận Tử Kỳcầm lên tạp chí mới vừa rồi rút ra từ trong giá sách đọc.

      Chẳng qua là thỉnh thoảng còn có thể ngẩng đầuliếc mắt nhìn cái.

      Nửa giờ sau. . . . . .

      Tống Kỳ Diễn xoa xoa chân mày nhíu chặt, từtrong những số liệu phức tạp kia ngẩng đầu lên,vừa cử động xương cổ mệt mỏi vừa đứng dậy pha cà phê, cũng chợt nhớ tới Cận Tử Kỳ vẫn còn ở trong phòng làm việc.

      Tầm mắt của có thể đạt được, đập vào mắt chính là Cận Tử Kỳ nằm ghế sofa khép mắtngủ .

      Dáng dấp bé thân thể co rúc ở ghếsofa, hai tay vây quanh mình, còn để cuốn tạp chí ngực.

      Lông mi uốn cong in bóng dưới ánh mặt trời, ởvành mắt quầng thâm nhàn nhạt hàng bóng mi dài rũ xuống.
      Trong lòng Tống Kỳ Diễn khẽ động, khỏithả bước chân tới, đứng ở trước ghế sofa lẳng lặng nhìn vào chăm chú.

      Hồi lâu sau, nhàng mà thở dài tiếng, lạitừ giá quần áo cầm lấy áo khoác tây trang, rón rén mà đắp lên người của .

      Đưa tay, nhàng mà cầm lấy tay phải của ,muốn rút ra tạp chí đè ở dưới tay.

      Dư quang khoé mắt thoáng nhìn, lại bị trang báo mở ra hấp dẫn gây chú ý.

      —— lại là tin tức về tổng giám đốc Tần Viễntập đoàn Tần thị.

      Người đàn ông kia là chỗ nào cũng có, cố ý cho tìm chặn phải ?
      Tống Kỳ Diễn khách khí tiện tay ném tạpchí qua bên cạnh, nghiêng lệch lọtvào trong thùng rác.

      Sau đó cúi đầu, ánh mắt lại lao trở về gương mặt điềm tĩnh an tường của Cận Tử Kỳ, hồi lâu,cúi người, bàn tay từ phía sau vòng ở đầuvai của , bàn tay vòng qua chân của ,khom người xuống, thoáng dùng sức liền đứnglên.

      Mở ra khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ vùi sâu vào ngực , Tống Kỳ Diễn cảm thấy thỏa mãn mà trước nay chưa có.

      Động tác tay vô cùng êm ái cẩn thận, ômngười trở về giường phòng nghỉ.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn lại rời được, mặc dù còn việc rất bận rộn, chẳng qua là tĩnhlặng mà ngắm nhìn .

      Cả người Cận Tử Kỳ đều rơi vào bên trong chiếc giường mềm mại, gương mặt phấn nhạt gò má áp vào gối đầu thoải mái, lông mày đen cũng là hơi nhíu lại, môi đỏ mọng hé mở hơikhép, dường như lẩm bẩm tự trong mộng.

      "Tống Kỳ Diễn. . . . . . Có ăn được hay . . . . . . Vậy ngày mai làm cho . . . . . ."

      Tóc dài đen nhánh xinh đẹp xoã chăn ra trảigiường màu trắng, gương mặt ngủ mê người.

      Đáy lòng Tống Kỳ Diễn tựa hồ có thứ gì đó hơichấn động, ngồi ở mép giường, vươn tay đặt lên chân mày , cúi người ở bên tai của nhẹnói, "Chỉ cần là em làm, đều ăn ngon."

      Người ngủ giường lập tức nỉ non nữa, khóe môi bắt đầu hơi xao động, tựa như rất hài lòng câu trả lời của .
      Bên trong phòng nghỉ ngơi mảnh yên lặng,chỉ nghe tiếng hít thở khe khẽ, như có như hơi thở phất qua gò má của .

      Tống Kỳ Diễn xuất hoảng hốt thất thần, kìm lòng đặng giơ tay lên phất qua gò má ửng đỏ trơn bóng của , nghiêng người, hôn lên trán của , đôi mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng ở cánh môi đỏ thắm.

      Lần này còn gặm nuốt như hổ như sói, chỉ là khẽ hôn lướt qua, cảm thụ môi mềmmại hương thơm đặc biệt, lại có chút khó mà tựkiềm chế. . . . . .

      Chân mày Cận Tử Kỳ chẳng biết lúc nào buông lỏng, hai tay vòng thân thể của mình,cong hai chân, nhắm mắt đẹp, thuần khiết tốtđẹp giống như trẻ con mới sinh.

      Tống Kỳ Diễn rời môi của , dựa vào đầugiường mắt nhìn xuống .

      phút, hai phút, ba phút đồng hồ. . . . . .

      lúc quyết định cũng ngủ lát, điện thoại di động chợt rung động.
      Chân mày Tống Kỳ Diễn thu lại, chỉ sợ đánh thức , trốn vào trong phòng rửa tay mới dám đè xuống nút trả lời.
      Hầu như mới vừa đem điện thoại đặt qua bên tai, bên đầu kia điện thoại vang lên giọng nóiTrâu Hướng, "BOSS, Tần tổng đến đây."

      Tống Kỳ Diễn bị quấy rầy nghỉ trưa, bỏ lỡ thờicơ ôm giai nhân ngủ, làm sao giọng cũngkhông được tốt, "Tần tổng nào, thấy bây giờ là vào lúc nghỉ trưa sao?"

      Trâu Hướng lại bị Tống Kỳ Diễn đè thấp giọng gầm , trong lòng tránh khỏi sinh ra thấp thỏm, sau khi do dự, hẳn là cứ báo cáo thực tế, "Là tổng giám đốc Tần Viễn tập đoàn Tần thị, BOSS, bạn học cũ của a!"

      Tần Viễn, bạn học cũ, hai danh từ này vào trong đầu Tống Kỳ Diễn trong nháy mắt hóa thành hai chữ khác.

      —— tình địch.

      đánh chết so với Tiểu Cường cònngoan cường hơn chính là tình địch!
      Hai ngày nay là xảy ra chuyện gì, tại sao thườngthường xuất ở dưới mí mắt của ?

      tay Tống Kỳ Diễn chống vào trước bồn rửa mặt, cúi người ngước mắt nhìn bộ mặt buồn bực của mình trong gương, " với ta tôi khôngcó ở đây, chờ tôi sau khi quay về gọi điệnthoại hẹn ta."

      Bên kia Trâu Hướng lại trầm mặc, lúc Tống Kỳ Diễn chuẩn bị cúp điện thoại, mới đột nhiên bổ sung câu.

      " xin lỗi BOSS, tôi cho ta biết ở đây làm việc bên trong, ta vào."

      Tống Kỳ Diễn trầm ngâm mấy giây, mặt băng bó trầm trầm hỏi, "Lúc nào?"
      "Đại khái phút trước." Trong điện thoại truyền đến giọng Trâu Hướng sau khi biếtphạm sai lầm mà ấp a ấp úng.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 14.3 BOSS, Tần tổng đến đây!

      Editor: tamthuonglac

      " xin lỗi BOSS, tôi cho ta biết ở đây làm việc bên trong, ta vào."

      Tống Kỳ Diễn trầm ngâm mấy giây, mặt băng bó trầm trầm hỏi, "Lúc nào?"
      "Đại khái phút trước." Trong điện thoại truyền đến giọng Trâu Hướng sau khi biếtphạm sai lầm mà ấp a ấp úng.

      Đầu lông mày Tống Kỳ Diễn nhăn lại, vừa nhìn tới di động, thời gian trò chuyện năm mươi tám giây.

      Quay đầu liếc nhìn Cận Tử Kỳ vẫn ngủ say giường, đầu lông mày Tống Kỳ Diễn từ từ nhíu lại đứng lên.

      Khi nghe tin Tần Viễn đến tìm , trong đầuhắn ra ý niệm đầu tiên chính là ——

      Tuyệt đối thể để cho Cận Tử Kỳ nhìn thấy cậu ta!

      Những chuyện năm đó ràng lắm,nhưng có nghĩa là chút nào cảm thấy những chuyện kia ảnh hưởng đối với Cận Tử Kỳ.

      Huống chi, trực giác cho biết, Tần Viễn đối với Cận Tử Kỳ mà tuyệt đối phải muốn bỏ xuống là có thể bỏ xuống .

      Mất kí ức cũng có thể mơ hồ nhớ lại, trọnglượng của Tần Viễn ở trong lòng Cận Tử Kỳ, cần cũng biết!

      Nhưng mà ——

      tại Cận Tử Kỳ là người phụ nữ của , là mẹ của con !

      Bất kể những năm đó giữa bọn họ từng phátsinh cái gì, tại thuộc về rồi.

      Hơn nữa, bên người Tần Viễn phải cũngđã có người khác sao?

      Cho nên, làm như vậy là sai, Tần Viễn mất tư cách có .

      trái tim bất giác có loại cảm giác buồnbuồn vui, nhìn sang người phụ nữ giường, tại sao ràng em ở bên cạnh , vẫn lo được lo mất như vậy, Cận Tử Kỳ,nếu như em nhớ ra ——

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn nắm điện thoại di động rất nhanh siết chặt, cho dù nhớ ra, em cũngchỉ có thể là của .

      Vì vậy, càng phát ra lòng tin kiên quyết khôngthể để cho hai người kia chạm mặt.

      Hèn hạ như thế nào? Vô sỉ như thế nào?

      chẳng qua là dùng hết tất cả phương thức đem ở lại bên cạnh mình thôi!

      Màu con ngươi mắt tối sầm lại, vẫn để cho ởbên trong phòng nghỉ, có cơ hội gặp mặt Tần Viễn rồi.

      hề để ý tới lời giải thích của TrâuHướng trong điện thoại nữa, cúp điện thoại,bước nhanh về phía cửa phòng nghỉ.

      Mới vừa tới cạnh cửa, cánh cửa lại bị ngườitừ bên ngoài chuyển động, chậm rãi đẩy ra ——

      "Tần tổng, muốn cà phê hay là trà xanh?"Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Trâu Hướng cung kính hỏi thăm.

      Cánh cửa mở ra đường hở lần nữa khéplại, người ngoài cửa lui về phía sau vài bước," cần, ra ngoài trước , tự tôi tìm Kỳ Diễn là được."

      Giọng dịu dàng nhĩ nhã, nhu hòa ngấm vào tim máu, giống như nắng ấm trong ngày mùa đông.

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn nắm tay cầm cửa siết chặt, ở ngoài cửa người nọ lần nữa đến gần, kéocửa ra.

      Ngoài cửa bóng dáng cao to màu trắng kia đangxoay người lại.

      Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc mà xa lạ, vẻ mặtngạc nhiên mừng rỡ lớn hơn là kinh ngạc.

      Khóe miệng khẽ giương lên, ngũ quan tuấntrắng mịn giống như cơn gió mát, đẹp mắtmà ôn nhã.
      người ta trước sau như toàn thânđồ thể thao trắng tinh, nhưng chưa từng mất điphong cách.

      "Kỳ Diễn, tôi cho là cậu ở bên trong ngủ chếtđến rồi, định gọi cậu rời giường."

      Tần Viễn cười cười nhàn nhạt, lên trước, năm ngón tay thon dài trắng nõn nâng lên, lúc vỗ lên đầu vai Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn cũng lên phía trước bước, bàn tay khép lại cánhcửa phía sau lưng lộ ra dấu vết.

      Vừa kịp ngăn cách tầm mắt Tần Viễn muốn lướt qua nhìn vào.

      Hàng mày thanh tú của Tần Viễn giương lên,khóe miệng hơi cong trêu ghẹo, " để chotôi xem, chẳng lẽ bên trong còn giấu người nàophải ?"

      Hai người đàn ông cao lớn đứng gần đối lậpnhau, nhưng lại mỗi người mỗi vẻ.
      lạnh lùng chững chạc, ôn nhã kiềmchế, vào lúc mỉm cười, lại như cuộc đọ sức tiếng động.

      Đối mặt Tần Viễn trêu ghẹo, hai tay Tống Kỳ Diễn đút vào trong túi quần, ý cười bên khoé môi dần dần sâu, "Phương Tình Vân đâu? Trướckia hai người các cậu phải là như hình với bóng à?"

      Mắt Tần Viễn vụt sáng, rũ mắt bất đắc dĩ cườicười, " ấy về thành phố B trước, tôi ngày mai cũng phải qua."

      Con ngươi đen của Tống Kỳ Diễn nhíu lại, cười đến mức gập người: "Ngàn vạn lần đừng với tôi, cậu là vì gặp tôi mới ở lại."

      "Cậu cảm thấy thế nào?" Ánh mắt Tần Viễn giữ kín như bưng, xoay người lại về phía khu vựcghế sofa, "Tôi nghĩ tới, cậu vậy mà lại làcon trai nhà giàu số thành phố S."

      Khóe mắt Tống Kỳ Diễn quét nhìn cửa phòngđóng chặt, cũng theo đó dạo bước qua, "Tôicũng vậy nghĩ tới vài năm gặp, sựnghiệp của cậu thế nhưng phát triển mạnh như vậy."
      Tần Viễn vào khu vực ghế sofa ngồi xuống, hai cánh tay quàng lưng ghế sofa, ưu nhã vénhai chân, tựa như bụi cây hoa ăn thịt ngườithịnh vượng, sau đó ngửa đầu nhìn sang TốngKỳ Diễn cười cười, "Chỉ cần có động lực, có gì là làm được ."

      Tống Kỳ Diễn rót hai ly Blue Ribbon, chính mình ly, lại đưa cho Tần Viễn ly.
      Nhưng Tần Viễn uống, đem ly rượu bỏ lạibên bàn trà, tiếc nuối mà cười cười, "Tôi látphải lái xe."

      Tống Kỳ Diễn bưng ly rượu lên, lay động,nước đá ở bên trong chăn va chạm phát ra tiếngvang trong trẻo.

      Ở phòng làm việc an tĩnh phát ra có chút quỷ dị.

      "Lại là quy định của Phương Tình Vân?" Sau hồi trầm mặc, Tống Kỳ Diễn đột ngột đến câu.

      Tần Viễn ngẩn ra, ngay sau đó lại cười cười dịu dàng, chấp nhận suy đoán của Tống Kỳ Diễn.

      Vào lúc học ở Oxford, người phụ nữ kia giốngnhư là cái bóng theo ta, tựa hồ tùy thờicũng chuẩn bị nhắc nhở ta bước kế tiếp nên làm cái gì, luôn là tỉ mỉ mà dịu dàng.

      Xem ra những năm này cũng có gì thayđổi.

      Bàn tay cầm ly rượu siết chặt, giơ ly rượu lên giấu nụ cười giễu cợt qua khóe miệng.

      "Tôi xem bản tin nghe hai người các cậu sắp kết hôn?"

      Tống Kỳ Diễn ngồi ghế sofa, dựa ở bên cạnh tủ rượu, thân thể to lớn cao ngất thoáng nghiêng về phía sau, tư thế lười biếng,rượu trong ly hơn phân nửa.

      Có lẽ là bởi vì cồn rượu, lại khôi phục vẻmặt tĩnh táo đến lạnh lùng thường ngày.

      "Ừ, nếu như có gì bất ngờ xảy ra, trungtuần tháng sau liền quyết định thành hôn."

      —— có gì bất ngờ xảy ra?

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn nắm cái ly kéo căng, như vậy, nhất định cố gắng bảo đảm đểcho phát sinh chuyện ngoài ý muốn .

      Mà việc ngoài ý muốn này ——

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn khỏi nhìn về phía phòng nghỉ đóng chặt.

      Đơn giản chính là người phụ nữ nằm ở bên trong.

      Tần Viễn cũng phát Tống Kỳ Diễn hơikhông tập trung, nhưng cũng để tronglòng.

      Ánh mắt của như tuyết, cười cười ôn hòa,ngữ điệu mang nhớ nhung, " tôi hômnay tới, chỉ là vì sang đây ngắm nhìn cậu,chủ yếu nhất còn là ——"
      xong liền từ bên trong túi áo thể thao lấy ra tờ thư mời mạ vàng.

      "Đây là thiệp mời hôn lễ của tôi cùng Tình Vân,đến lúc đó mang bạn tham gia ."

      —— bạn ?

      Tống Kỳ Diễn nhướng mày, bưng ly rượu lên lạiuống hớp, là người ngu sao?

      Dẫn Cận Tử Kỳ , phải là đem con cừu non bỏ vào trong miệng hùm sao?
      "Có đôi khi suy nghĩ chút, là cảmthấy số mạng trêu người, nghĩ tới ngườicùng mình đến cuối cùng thế nhưng sớm ở bên cạnh mình, ngược lại mình thiếu chút nữa bỏ lỡ người mình quan tâm nhất."

      "Cũng phải sao?" Tống Kỳ Diễn nhếchmiệng lên, lắc lắc ly rượu, "Lúc ấy theo cậu đếnAnh quốc, ấy tựa như chạy theo phía sau mông cậu, mùa đông tặng cho cậu bao tay, trờimùa hè tặng cho cậu cây dù, cậu cảmđộng chúng tôi những người đứng xem trái tim đều phải băng giá rồi."

      mặt Tần Viễn thể kiềm chế mà lộ ra nụ cười hạnh phúc, "Có lẽ đây chính là số mệnhđi."
      Tống Kỳ Diễn đồng ý mà gật đầu, khóe miệng chứa ý cười, ánh mắt sâu thẳm, "Có lúc đúng là số mệnh, cậu cũng đừng trì hoãn nữa, ấy đitheo cậu mười năm, cũng phải là người đàn bà nào cũng đều tiêu phí được mười năm,cậu dù sao cũng phải cho nhà người ta cáicông đạo."
      Mắt Tần Viễn chợt lóe, ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn uống rượu, chăm chú nhìn cười tiếng,"Kỳ Diễn, cậu hôm nay xảy ra chuyện gì? Mặcdù biết cậu há mồm chuyện ra lời hay, nhưng biết cậu đối với tôi cũng là như thế."

      Người có thể lẫn vào giới thương nghiệp mà nổi danh, làm sao nghe hiểu trong lời Tống Kỳ Diễn bao hàm châm chọc.
      Tống Kỳ Diễn hài lòng mà ngồi trở lại ghế sofa,cầm lên chai rượu lại rót ly rượu, "Có sao?"

      "Hôn lễ các cậu tôi có thể thể tham gia."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :