1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 8.2 Gạo Nấu Thành Cơm?!

      Editor: tamthuonglac

      Nếu quả như dự đoán, Kiều Niệm Chiêulại làm sao mà chịu nổi? Tô Hành Phong lại phảilựa chọn như thế nào?

      " ♪ ♫ Thục thử quái dị là mèo mặt to,♩♬ mèo mặt to, ♪ ♫ mèo mặt to thích ăn cá, ♪ ♬meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meomeo♫ ♩!"

      Trong hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ Cận Tử Kỳ đột nhiên nghe thấy thanh tưng bừng nhộnnhịp của Cận Mỗ Mỗ kêu la.

      Chỉ chớp mắt chứng kiến mặt Tống Kỳ Diễn xuất vết bơ kem màu sắc rực rỡ, mà Cận Mỗ Mỗ tay giơ bánh ngọt tay quơ múa, hào hứng ca hát nhạc thiếu nhi vang dội.

      Nhưng xem ra khuôn mặt nhắn trắng nõn nà, cũng thoa khắp bơ kem đủ màu, khôngnói ra được tức cười như thế nào.

      Mặc cho Cận Tử Kỳ vừa rồi trong lòng buồn giận như thế nào, giờ phút này cũng khỏi an nhiên hơn.

      Chẳng qua, Cận Mỗ Mỗ lại đột nhiên chỉ vào Bạch Tang Tang vừa rời khỏi dìu đỡ của người giúp việc mà đứng vững: "Dì xinhđẹp! Dì xinh đẹp, con thích dì xinh đẹp, Mỗ Mỗthật thích dì nha!"

      Bạch Tang Tang và tất cả mọi người hiển nhiên cũng bị nhiệt tình của Cận Mỗ Mỗ làm cho kinh sợ.

      Nhất là Bạch Tang Tang, biểu tình mặt có chút cứng đờ, so với Cận Mỗ Mỗ hoa tay múachân, có vẻ tay chân luống cuống, sợ là nghĩ tới con trai tình địch thích mìnhnhư vậy.

      Về phần Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy kinh ngạc với hành vi của Cận Mỗ Mỗ, tiểu ngu ngốc này lại muốn làm cái trò đùa quái đản gì rồi?

      Cận Tử Kỳ chỉ đoán đúng phân nửa, phải là tiểu ngu ngốc, mà là hai người—

      Sau khi hoàn thành phen kêu la sục sôi, Cận Mỗ Mỗ liền nhào vào trong ngực Tống Kỳ Diễn len lén chuyển động tròng mắt liếc về phía Bạch Tang Tang, lập tức mím cái miệng nhắn làm ra bộ dáng ngượng ngùng.

      Tống Kỳ Diễn dịu dàng vỗ vỗ cái đầu dưa hấucủa Mỗ Mỗ, "thiện ý" đề nghị, "Mỗ Mỗ thích dì xinh đẹp như thế, vậy để cho dì với con cùngnhau chơi trò chơi thế nào?"

      mặt Mỗ Mỗ chớp mắt vui sướng, nhưng lập tức sợ hãi chần chờ, nghiêng đầu len lén nhìn Cận Tử Kỳ chút, " có thể chứ?" bộ dạng nghiêm chỉnh nhát gan sợ hãi mẹ mình.

      biết là vô tình hay là cố ý, thân hình Tống Kỳ Diễn nghiêng nghiêng, chặn lại tầm mắt Cận Tử Kỳ, ôm Mỗ Mỗ ôn nhu dỗ dành ," phải chú chơi với con sao? Dì xinhđẹp nhất định cũng nguyện ý ."

      xong, Tống Kỳ Diễn nhìn về phía BạchTang Tang còn giật sững mình, "Bạch tiểu thư, nguyện ý ?"

      Bạch Tang Tang miễn cưỡng cười cười, nhưng trong lòng ra là vô cùng muốn, nhưnge ngại Tống Kỳ Diễn mở miệng, như thế nào cũng thể cho mặt mũi này, cho dù là bẫy rập cũng chỉ có thể nhảy vào trong.

      "Được, được, chỉ là, em biết chơi như thếnào." Bạch Tang Tang ra vô cùng khiên cưỡng.

      Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày, ôm Mỗ Mỗ cầm lấy bánh ngọt đến gần Bạch Tang Tang, dángngười cao ngất bởi vì ôm đứa bé càng tăng thêmvài phần hấp dẫn quyến rũ của người đàn ôngthành thục.

      "Rất đơn giản, giống như vầy." Tống Kỳ Diễn xong liền làm mẫu, đem gương mặt tuấn để sát vào Cận Mỗ Mỗ.

      Cận Mỗ Mỗ lập tức ăn ý trét bơ lên, nhànglướt qua gò má Tống Kỳ Diễn, sau đó chu lên cái miệng nhắn phấn nộn hôn chụt cái, cái miệng nhắn toe toét bật cười khanhkhách.

      "Bạch tiểu thư hiểu chưa?" Tống Kỳ Diễn cong lên khoé môi nhìn qua Bạch Tang Tangtrêu tức.

      Tống Chi Nhậm chau mày, muốn ngăn cản hànhvi giống như trò hề của Tống Kỳ Diễn.

      tiếng "Kỳ Diễn" quát bảo ngưng lại vừa dứt, bên kia Cận Mỗ Mỗ đột nhiên giống nhưchấn động, thân thể mũm mĩm bổ nhào vềphía Bạch Tang Tang với khoảng cách rất gần, theo đó bánh ngọt trong tay lại càng nhìn góc độ mà ấn lên đầu Bạch Tang Tang.

      Mỗ Mỗ ra chiêu nhanh chóng hung ác chuẩn,căn bản người chung quanh vẫn chưa kịp ngăn cản.

      Thậm chí, ngay cả Cận Tử Kỳ cũng kịp phản ứng từ việc Cận Mỗ Mỗ bất ngờ đánh lén.

      "A, phải thổi đóa hoa sao? Làmsao chỉnh sửa thành cái bánh ngọt bổ nhào lêntrên mặt dì xinh đẹp?"

      Lời của Tống Kỳ Diễn che giấu được là vui sướng khi người khác gặp họa, mà Cận Mỗ Mỗ giơ cái mâm còn bánh ngọt, che lấy khuôn mặt nhắn ngượng ngùng nhưngmắt liếc Bạch Tang Tang vẫn còn trong cơnchấn kinh chưa lấy lại tinh thần.

      "Ai da, Mỗ Mỗ vừa rồi tay trơn cẩn thận a, dì xinh đẹp sinh tức giận với Mỗ Mỗ sao?"

      đôi lông mày rậm nho ủy khuất rũ xuống, Tống Kỳ Diễn vỗ vỗ ót của nó, tâm tình tốt chỉ thiếu chút phải cười sằng sặc hai tiếng, "Làm sao , nhất định là dì cảm thấy Mỗ Mỗ bổ nhào nên quá cao hứng mà choáng váng."

      "Hồ đồ!" Trước tiên Tống Chi Nhậm kịp phản ứng hung hăng nện quải trượng, nghiêm nghịtrách mắng Tống Kỳ Diễn, "Đứa hiểu chuyện, còn con người bao nhiêu tuổi rồi chẳng lẽ còn hiểu? Có ai đối với khách quý nhưcon sao?"

      Cận Mỗ Mỗ nhìn thấy Tống Chi Nhậm mấthứng, lập tức vùi vào trong ngực Tống Kỳ Diễn,con mắt đảo qua đảo lại chốc lát nhìn Tống Chi Nhậm chút trong chốc lát lại nhìn Tống Kỳ Diễn chút, ngoan ngoãn ngậm miệng.

      Tống Kỳ Diễn cũng nhận ra được Mỗ Mỗ căng thẳng, đem nó ôm sát, nhìn Tống Chi Nhậm cườilạnh, "Khách quý? Sao ông cũng biết tôi đây đốiđãi khách quý đúng?"

      Sắc mặt Tống Chi Nhậm trầm xuống, dĩ nhiênbiết Tống Kỳ Diễn tại sao lại làm như vậy.

      bàn cơm ông khiến cho Cận Tử Kỳ khóxử, Tống Kỳ Diễn phải theo đòi lại từ người Bạch Tang Tang!

      Cận Tử Kỳ phải người ngu, tại nếu vẫn nhìn ra là chuyện xằng bậy gì xảy ra cũng là người thừa kế Cận gia.

      Tống Kỳ Diễn trở về đến bên cạnh , "Bữacơm này cũng ăn xong, chúng ta thôi."

      Cận Tử Kỳ gật đầu, cầm áo khoác của ba ngườimuốn cùng , lại bị Tống Chi Nhậm gọi lại,"Cho dù muốn cũng chờ Tử Kỳ thay đổi y phục mới , bộ dáng như vậy ra ngoài, biết còn tưởng rằng Tống gia ta ăn hiếp kháchquý."

      đợi Tống Kỳ Diễn gì, Tống Chi Nhậm hướng Minh quản gia dặn dò, "Đưa Cận tiểu thư và Bạch tiểu thư xuống, mau chóng tìm hai bộy phục vừa người mang qua."

      Bên kia Bạch Tang Tang bị bánh ngọt bổ nhào, cũng tức giận mà bỏ về, mà nghe theoTống Chi Nhậm an bài.

      Tống Chi Nhậm thấy Cận Tử Kỳ có ý muốn ở lại thay quần áo, chuyển sang Tống Kỳ Diễn , "Để cho Cận tiểu thư và Minh quản gia thay quần áo , ta có lời muốn bàn giao với con."

      Cận Tử Kỳ để ý tới thấy giữa hai cha con mang khí giương cung bạt kiếm, đưa tay khoáclên mu bàn tay Tống Kỳ Diễn, giọng êm dịu,giống như dòng suối trong mát phun vẩy vào lửa giận, "Em mang Mỗ Mỗ thayquần áo."

      xong, ôm Mỗ Mỗ qua theo Minh quản gia đến phòng thay quần áo.

      hành lang mới vừa toilet tùy tiện rửa mặt, Bạch Tang Tang mang vẻ mặt " thể buông tha".

      "Cận tiểu thư, Bạch tiểu thư, hai vị mời bên này." Minh quản gia mặt đổi sắc, giốngnhư phát giác khí quỷ dị giữa haivị thiên kim này, đưa hai người tới cuối hành lang.

      "Gian phòng này của hai vị là chuyên dùng tiếpđãi khách quý của Tống gia, hai vị hãy tạm thờiở bên trong rửa sạch chút , sau đó tôi lậptức cho người giúp việc mang y phục tới đây."

      Người giúp việc theo sau lưng phối hợp mở ra cửa hai gian phòng, bên trong phòng tranghoàng ánh đèn sáng rực xa hoa, Minh quản giacúi đầu chào, "Nếu như có dặn dò nào khác, tôi cáo từ trước."

      xong, liền dẫn người giúp việc lần lượt lui ra. Chỉ để lại Cận Tử Kỳ và Bạch Tang Tangđứng đối lập nhau ở giữa hành lang.

      Bạch Tang Tang nghiêng mắt liếc nhìn Mỗ Mỗtrong ngực Cận Tử Kỳ, mỉa mai cười tiếng,rồi đẩy cửa vào.

      "Kỳ Kỳ, dì kia có phải tức giận với Mỗ Mỗ hay a?" Bản thân người bạn Mỗ Mỗ tính giác ngộ rất cao.

      Cận Tử Kỳ véo véo cái mũi của nó, mangnó vào phòng, "Vậy sau này còn muốn làmchuyện xấu như thế ?"

      Cái miệng nhắn của Cận Mỗ Mỗ mếu máo, hai bàn tay bé xoắn lại chỗ, "Nếu như ấy còn bắt nạt Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ lập tức phảibắt nạt ấy, thục thử quái dị rồi, Mỗ Mỗ là tiểu nam tử hán bảo vệ Kỳ Kỳ!"

      Cận Tử Kỳ thương xoa xoa đầu dưa hấucủa Mỗ Mỗ, trong lòng mềm mại, nghe thấy MỗMỗ nhắc đến Tống Kỳ Diễn, khỏi tòmò Tống Chi Nhậm đến tột cùng muốn dặn dòcái gì mà giữ lại?

      ---

      "Đây chính là điều ông muốn ?" Tống Kỳ Diễn ngồi ở ghế sofa, dáng vẻ thoải mái, giọng lãnh nhạt đầy giễu cợt.

      Đôi mắt đen của Tống Chi Nhậm đầy tangthương nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn đangmang vẻ châm chọc, "Phải, mau chóng kết thúcquan hệ với Cận Tử Kỳ, cùng Bạch gia tiểu thư kết giao cho tốt, ta là người vợ xuất sắc."

      "Vợ?" Tống Kỳ Diễn ung dung thản nhiên khẽnheo mắt, đột nhiên đứng dậy, mắt nhìn xuống Tống Chi Nhậm ngồi đối diện, "Trong lòng tôi, vợ của tôi người được chọn chỉ có thể làCận Tử Kỳ."

      "Cận Tử Kỳ tốt như vậy sao? Mặc dù sinh con cũng đáng giá cho con mực khăngkhăng như vậy sao?" Giọng Tống Chi Nhậm mang theo chút giễu cợt.

      Tống Kỳ Diễn cũng từ chối cho ý kiến gật đầu,"Cho nên, ông cần phải nhúng tay vào chuyện của tôi nữa." xong, cũng khôngquay đầu lại đến cửa thư phòng, lúc kéo cửa phòng ra, nghe thấy tiếng của Tống ChiNhậm.

      " ta ở phòng 223 tại lầu hai, lời của ta conhãy suy nghĩ kỹ." Chỉ là, lời nửa câu sau Tống Kỳ Diễn cũng nghe được, bởi vìhắn sớm nặng nề khép lại cửa phòng.

      Tống Chi Nhậm nhìn qua cửa phòng sớm đãkhép lại hồi, mới dời mắt , xoa huyệt thái dương sâu kín mở miệng: "Đều sắp xếpxong xuôi?"

      bóng dáng cao gầy từ phía sau giá sách ra, chính là Minh quản gia trước đó dẫn Cận TửKỳ các đến phòng.

      gật đầu đáp, "Đều dựa theo phân phó của ngài mà sắp xếp xong xuôi, Bạch tiểu thư ở tại phòng 223, Cận tiểu thư tại phòng 221, đến lúc đó Cận tiểu thư tuyệt đối bỏ lỡhình ảnh đặc sắc."

      Tống Chi Nhậm chống quải trượng đứng dậy,Minh quản gia liền vội vàng tiến lên nâng đỡ,nhưng Tống Chi Nhậm lướt qua khôngđể lại dấu vết.

      "Minh Tuệ, ta làm như vậy là đúng hay sai?"

      "Chủ tịch làm như thế cũng là vì Tống thị, thiếugia hiểu chuyện, biết nhìn người,chủ tịch bất quá là thay cậu ta chọn ngườivợ đủ để chỉnh đốn chi cả Tống gia lên mà thôi."

      Trong thư phòng vang lên tiếng cười thâm trầmcủa Tống Chi Nhậm, "Ngược lại hiểu tâm ý của ta."

      Ở cửa thư phòng, bới ra khe cửa nghe lén, Tống Nhiễm Cầm lại bỗng nhiên mở to mắt, thể tin được mà che miệng, chẳng lẽ cha của bà nghĩ đến chiêu gạo nấu thành cơm?!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 9.1 Bắt Lấy Người Ở Hành Lang.


      Editor: tamthuonglac

      Tống Nhiễm Cầm dè dặt cẩn thận tới sát cửa phòng, chỉ sợ nghe thiếu tin tức quan trọng gìđó.

      Bên trong thư phòng, mặt Tống Chi Nhậmđọng lại vẻ tươi cười, nhìn qua làm như rất cao hứng mà cười.

      "Minh Tuệ, tới đây cùng ta đánh ván cờ ."Tống Chi Nhậm đến trước bàn cờ Ngũ Tử Kỳ (giống cờ vây) dẫn đầu ngồi xuống.

      Minh quản gia cũng cung kính qua, ngồi vàochỗ đối diện với ông, bắt đầu cầm quân cờ đen, "Hạ ván cờ này xong, chủ tịch nên thu lưới."
      Tống Chi Nhậm đem quân cờ trắng đặtxuống, ngẩng đầu nhìn Minh quản gia vẻ mặtbình thường nhàn nhạt, "Minh Tuệ, ta luôn đặtkì vọng ở như con của mình, có phải cũngbởi vậy mang cho các người áp lực quá lớn haykhông?"

      Minh quản gia ngồi ở chỗ kia, vẫn chưa đáp lại,Tống Chi Nhậm khẽ thở dài hơi, "Chỉ sợ chờ sau khi ta chết nó nhất định bỏ qua cho , đến lúc đó nên ra nước ngoài ."

      Minh quản gia chỉ lẳng lặng lắng nghe, trầm mặc lát sau, mới mở miệng, " như vậy, chủ tịch vì sao còn phải làm như thế?" Biết cưỡng ép tác hợp thiếu gia cùng Bạch tiểu thư là phớt lờ đối nghịch của thiếu gia?

      Khóe miệng Tống Chi Nhậm mang theo nụ cườinhạt, làm cho người ta nhất thời cũng rõhàm ý trong nụ cười đó.

      "Bởi vì người thừa kế Tống gia muốn kết hôn thìngười vợ cho dù tay cầm trọng quyềncũng nên là xuất thân danh môn thục viện trongsạch, vừa vặn, con nhà Cận gia thiếu hai chữ 'trong sạch' ."

      Lông mày Minh quản gia hơi ngưng đọng, đặtxuống quân cờ đen, "Vậy nhất định phải dùng hết thủ đoạn như vậy, tính toán mưu kế tường tận sao?"

      Tống Chi Nhậm cười nhạt, "Ta chỉ là theo giúpcon trai ta đánh ván cờ mà thôi."

      "Cho nên, Đại thiếu gia là quân cờ trong tay chủtịch sao? Tựa như... thiếu gia Hành Phong?"

      Tống Nhiễm Cầm ở cửa tim đập hơi chậm lại, mà trong khe cửa mơ hồ truyền đến giọng Tống Chi Nhậm.

      "Biết cờ tướng tinh túy là gì ?"

      Minh Tuệ tiếp, Tống Chi Nhậm khôngcho là đúng, đặt xuống quân cờ trắng bao vây quân cờ đen, "Nếu như người chơi cờ tướng tinhthần thể tập trung, vậy bị đối thủ đánh cho tháo chạy liên tiếp."

      "Đối với ta mà , có được người thừa kế ưu tú nhất vượt hơn hết thảy."

      Trong thư phòng yên tĩnh, quân cờ dừng trênbàn phát ra thanh dứt khoát.

      Lời lẽ Tống Chi Nhậm gần như máu lạnh khiến cho Tống Nhiễm Cầm ở ngoài cửa đồng tử căng thẳng, thể tin được, thất vọng, tức giận,từng việc thoáng lên trong đáy mắt bà.

      Nhiều năm như vậy tình cảm cha và con gáicùng tình thương ông cháu thế nhưng trong mắt Tống Chi Nhậm có cũng được mà có cũng sao!

      Tống Kỳ Diễn vừa xuất , ông ta liền vội vãmuốn đem công ty đều giao ra như vậy sao?

      Nghĩ đến ngày đó Tống Kỳ Diễn ở trong hội nghị thủ đoạn sét đánh, Tống Nhiễm Cầm cảmgiác nguy cơ từ từ dâng lên.

      Nếu Tống Kỳ Diễn thừa kế Tống gia, làmsao bà còn có đất đặt chân?

      Trong thư phòng tiếng cười trầm thấp giống nhưmột cây chủy thủ cắm vào tim Tống Nhiễm Cầm, đau nhói rồi lại rét lạnh thấu xương.

      Trong đầu Tống Nhiễm Cầm gào thét cácloại hình ảnh suy đoán, lập tức lòng nóng nhưlửa đốt, bà quyết cho phép việc TốngChi Nhậm hy vọng có phương hướng phát triển.

      cam lòng cứ như vậy mà bị đuổi ra ngoài, cam tâm để cho tâm huyết những năm này trôi theo nước chảy!

      Tống Nhiễm Cầm lại cũng nghe thấy bêntrong cái gì, bà lảo đảo chạy sang đầucầu thang, đụng vào người giúp việc cũng còn thời gian khiển trách như trước kia, chỉ là lòng suy nghĩ làm sao ngăn cản Tống Kỳ Diễn.

      Vừa muốn chạy tới lầu hai, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn cầm lấy điện thoại từ bên ngoài tới.

      giống như mới vừa nhận xong cú điện thoại, cũng bởi vậy trước đó vàophòng Bạch Tang Tang.

      Tống Nhiễm Cầm cảm giác dây cung trong lòngmình trong phút chốc buông lỏng.

      Bà điều chỉnh vẻ mặt có phần hung ác của mình chút, cười cười đuổi theo chào hỏi Tống Kỳ Diễn ở lầu.
      "Kỳ Diễn, cuối cùng tìm được em! Cha để cho chị tới em biết, đèn trong phòng 223 bị hư,cho nên để cho Tử Kỳ sang phòng 221 đối diện, em cũng đừng nhầm nha!"

      Tống Kỳ Diễn mang ý cười đánh giá Tống Nhiễm Cầm từ xuống dưới thở hổnhển lần, "Vậy cũng thực vất vả cho chị."

      Tống Nhiễm Cầm vội vã ngăn cản Tống KỳDiễn lại muốn cất bước lướt qua mình, đối diệncon ngươi đen của Tống Kỳ Diễn, bản thân cứngngắc khóe miệng co rút, "Em chưa quen thuộc nơi này, hay là chị dẫn em ."

      "Việc này cần phiền, ở đây phải là có người giúp việc sao?"

      "Người giúp việc sao được? Các ấy chân tayvụng về , hay là chị dẫn em nhé!"

      Tống Nhiễm Cầm vừa nghe Tống Kỳ Diễn muốn để cho mình dẫn đường, trong lònggấp đến độ như con kiến nồi hấp, hai lời, liền lộc cộc lên lầu, giành phíatrước , "Chỉ vài bước đường, chị dẫn em qua."

      mà ân cần, phải là gian là trộm.Đạo lý này Tống Kỳ Diễn hẳn là rất hiểu .

      đưa tay bỏ vào trong túi quần, ngước mắt nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm nhiệt tâm, "Được, vậy tôi khách khí."

      Nhìn sang Tống Nhiễm Cầm quả thực như nhặtđược đại xá, vẻ mặt dần dần nở nụ cười, đuôi lông mày Tống Kỳ Diễn khẽ động.

      Trăm phương ngàn kế muốn kéo đến phòng221, Tống Nhiễm Cầm đến tột cùng lại mưu những chuyện gì?

      Nhưng khi cửa phòng 221 mở ra, nhìn thấy CậnTử Kỳ ở bên cửa, Tống Kỳ Diễn cũng cảm thấymình có chút lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

      "Người chị cũng dẫn tới, các em từ từ tán gẫu, chị phải tiếng với cha."

      mặt Tống Nhiễm Cầm mang vẻ tươi cười,lên tiếng chào Cận Tử Kỳ bên cửa, lập tức trởvề.

      "Tại sao là bà ấy dẫn tới?" Cận Tử Kỳ hiểu nhìn qua bóng lưng Tống Nhiễm Cầm hỏi Tống Kỳ Diễn.

      Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn bóng dáng kia xa ở khúc quanh hành lang tung tăng như chim sẻ, thừa dịp Cận Tử Kỳ còn hoang mang, nhanhchóng chen vào phòng, trở tay đóng cửa lại.

      "Mỗ Mỗ đâu?" Tống Kỳ Diễn vừa vào phòng nhìn quanh vòng, lại nhìn thấy bóngdáng con trai bảo bối.
      Cận Tử Kỳ theo tới đây, "Vừa rồi lúc cho nó rửa mặt ham chơi làm quần áo chơi ướt, lo lắngsẽ cảm mạo, nhân tiện để cho nó ngâm nước nóng trừ bỏ hàn khí."

      xong phát Tống Kỳ Diễn có phản ứng, tò mò ngẩng đầu, lại nhìn thấy đôi mắt chăm chú dán chặt người của , , chính xác ra, là dán chiếc váyôm sát mông .

      Cận Tử Kỳ khỏi có chút đỏ mặt xấu hổ,lúng túng dùng hai tay kéo kéo vạt váy.

      hiểu vị Minh quản gia kia tại sao lạimang tới đây cho chiếc váy ôm sát mông khêu gợi như vậy.

      Chiếc váy ôm sát mông màu trắng khó khăn lắmche qua cái mông, lộ ra đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, tay áo lại là chiffon màu trắng trong suốt, cổ áo trễ làm cho ngực lộ ra chút cảnhxuân.

      Cận Tử Kỳ phát được ánh mắt Tống Kỳ Diễn dừng ở chỗ gần xương quai xanh của mình, vội vàng giơ tay lên che, rồi kiếm cớ muốn thoát tầm mắt của : " mình Mỗ Mỗ đangtrong phòng tắm em yên tâm, phải quaxem..."

      Chẳng qua vẫn chưa được hai bước, bị Tống Kỳ Diễn kéo lại, lảo đảo lui về sau mộtbước.

      Thắt lưng vô tình đụng vào lưng ghế sofa bên cạnh, ngay sau đó nhanh chóng có cổ sứcmạnh khí thế đến gần.

      Tống Kỳ Diễn hai bước làm bước đếntrước người của , tay phải áp ở lưng ghếsofa phía sau , ánh mắt bình tĩnh nhìn , làmcho tim lập tức đập nhanh dồn dập.

      Cận Tử Kỳ cố gắng để cho mình tâm loạn, "Nước trong bồn tắm nhanh chóng lạnh,em phải vào trong lấy quần áo cho Mỗ Mỗ."

      Lý do tìm cực kỳ vụng về, thực tế cũngtìm ra lý do càng có thể khiến cho hai bênkhông khỏi xấu hổ.

      cũng hy vọng xa vời Tống Kỳ Diễn vì vậy mà buông mình ra, thậm chí chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

      Nhưng bỗng dưng buông lỏng ra, thânthể đứng thẳng ở bên, cười cười: "Đứa quan trọng."

      Cận Tử Kỳ gật gật đầu, nhìn cái thậtsâu, có chút yên lòng cầm lấy quần áotrên ghế sofa.

      "Tiểu Kỳ..." chần chờ gọi tiếng, trước khi quay mặt lại, từ phía sau ôm lấy , cằm tựa ở vai , " biết tối nay khiến cho em mệt chết , cũng vậy muốn lại tiếp tục như thế này, chúng ta ngày mai đăng ký kết hôn ."

      "Ngày mai sao?" Cận Tử Kỳ nghe thấy giọng của mình hơi khô khốc run run, dĩ nhiên cũng hết sức ngạc nhiên.

      "Ừ." Tống Kỳ Diễn tay quay thân thể củacô qua, "Thay vì mệt mỏi đối mặt các thứ ngườingựa như vậy ngăn trở, dứt khoát đem chuyện họ lo lắng làm , chặt đứt ý niệm của bọn họ. Nếu như lý do này đủ..."

      Tống Kỳ Diễn cố ý dừng chút, hình như tâm tình của mình nổi dậy, ngưng mắt nhìn con ngươi càng thêm đen như mực nghiêm túc , "Nếu cho em biết... em sao?"

      "Mỗ Mỗ trưởng thành, em hy vọng sau này khi nó học phụ huynh ở bên cạnh chỉ có mẹ có baba cùng sao? khôngmuốn đợi thêm nữa, thể đợi đến khi em nhớ lại toàn bộ mới hoàn toàn có được em."

      "Nếu như em đáp ứng, quyết định cứnhư vậy đem em đoạt trở về ."

      Vốn là lời tỏ tình cảm động nhất, chẳng qua khi đến phần sau tại sao lại biến thành phân phải trái cường thủ hào đoạt?

      Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn ánh mắt lại cóchút ẩm ướt, "Cũng như theo lời Tống lão, em và người đàn ông khác sinh ra đứa bé, mà đứa bé này có thể mang đến phiền phức cho , để ý sao?"

      Khi đứa lần nữa bị người ta lấy ra để làmcái cớ ngăn cản bọn họ, Cận Tử Kỳ cũng khỏi lựa chọn đối mặt.

      Tống Kỳ Diễn lại bởi vì những lời này mà nhíuchặt lông mày, "Ai nó là con của người khác, nó là con..."

      "Kỳ Kỳ, quần áo ở đâu, Mỗ Mỗ lạnh quá a!"

      Trong phòng đột nhiên truyền đến giọng non nớt của Mỗ Mỗ, đồng thời cắt đứt chân tướng mà Tống Kỳ Diễn vẫn chưa ra.

      Chân mày Tống Kỳ Diễn nhíu chặt hơn, nghetiếng quay đầu lại, nhìn thấy viên thịttròn ướt nhẹp từ trong phòng tắm xuất , đôi chân trắng mịn mập mạp lưu lại chuỗi dấu chân ở sàn nhà.

      đôi bàn tay mũm mĩm bé bụm lấy chỗ kín giữa hai chân của mình, mái tóc đen vẫn chưa lau khô bám trán, hé ra khuôn mặt nhắn trắng hồng, toét miệng chạy đếnbên cạnh Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ vừa nhìn thấy nó cứ trần truồng nhưvậy ra, vội vàng mở khăn tắm sạch ra giúp nó lau người.

      Tống Kỳ Diễn đứng ở bên nhìn Cận Tử Kỳcẩn thận săn sóc đứa , từ từ tới bên cạnhcô ngồi xổm xuống.

      Liếc nhìn Cận Mỗ Mỗ hướng mình làm mặt quỷ, cúi đầu xuống trầm ngâm lúc, nhìn qua mặt bên Cận Tử Kỳ chuyên chú, hít sâu cái lêntiếng, "Tiểu Kỳ, ra Mỗ Mỗ là con của chúng ta."

      Cận Tử Kỳ dừng lại việc lau chùi mái tóc ẩmướt của Mỗ Mỗ, nghiêng đầu nhìn sang Tống KỳDiễn, mặt nhìn ra biểu tình gì.

      Tống Kỳ Diễn có chút lo lắng yên, tựa hồkhông biết nên biểu đạt ý của mình như thế nào, vẻ mặt căng thẳng nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm : " , vẫn luôn muốn cho em biết, Mỗ Mỗ là con trai của ."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 9.2 Bắt Lấy Người Ở Hành Lang.


      Editor: tamthuonglac

      Tống Nhiễm Cầm tại khoảnh khắc đưa Tống KỳDiễn vào phòng 221, quay đầu trộm liếc mắt nhìn cửa phòng 223 đối diện đóng chặt, khỏiphải trong lòng cao hứng biết bao nhiêu.

      Lão già hao phí hết tâm tư muốn tác hợp Bạch Tang Tang và Tống Kỳ Diễn, bà lại càng muốn làm ngược con đường riêng mà !

      Ông ta càng xem trọng Tống Kỳ Diễn, đối vớiTống Kỳ Diễn mong đợi càng cao, bà phải khiến cho ông cuối cùng thất vọng càng lớn.

      "Mẹ, mẹ có gặp Chiêu nhi ?"

      Tống Nhiễm Cầm đắc ý dương dương tự đắctrên đường trở về phòng, lại đột nhiên bị Tô Hành Phong từ bên ngoài chạy vào gọi lại.

      Tống Nhiễm Cầm vén lại áo choàng người,vừa nghe đến tên Kiều Niệm Chiêu cũng có chútbực bội lên, lông mày vặn lên oán trách :"Mẹ có thấy ta ở đâu, người lớn như vậychẳng lẽ còn biến mất hay sao?"

      Tô Hành Phong bất mãn lông mày cau lại, "Mẹ,Chiêu nhi dù sao cũng là vị hôn thê của con, con hi vọng mẹ có thể cho ấy chút tôn trọng,đặc biệt là ở trước mặt người ngoài."

      Tống Nhiễm Cầm vừa nghe thấy Tô Hành Phong vì Kiều Niệm Chiêu mà chỉ trích mình, thể tin được mở to mắt nhìn , "Conbây giờ là vì người đàn bà kia tạo phản đúngkhông?"

      "Con có ý đó." Tô Hành Phong biết mẹ mình đạo lý, cũng muốn tiếp tục cùng bà đôi co, "Thôi, tự con tìm, mẹtrở về phòng nghỉ ngơi ."

      Tống Nhiễm Cầm thấy Tô Hành Phong để ý tới bà để ý bà, đối với Kiều Niệm Chiêu lại càng chào đón,lúc này đây còn chưa kết hôn xúi giục con trai bà tạo phản, vậy sau này nếu như thực kết hôn còn xốc nóc nhà lên?

      Nhìn xem Bạch tiểu thư người ta, vô cùng hiểu lễ phép, trưởng bối chuyện đều là bộ dạng khiêm tốn thỉnh giáo......

      Bạch Tang Tang?

      Tống Nhiễm Cầm dường như chợt nhớ tới cái gì, đứng nhìn ngơ ngẩn trong phòng khách, đôi mắtdõi theo Tô Hành Phong ở trong biệt thự to như vậy chạy chạy lại tìm kiếm bóng dángngười khác.

      "Chủ tịch làm như thế cũng là vì Tống thị, thiếugia hiểu chuyện, biết nhìn người,chủ tịch bất quá là thay cậu ta chọn ngườivợ đủ để chỉnh đốn chi cả Tống gia lên mà thôi."

      Giọng Minh Tuệ dường như vẫn còn lượn lờ ở bên tai, ấy , lão già ưa con gáiCận gia, cho rằng con nhà họ Cận khó đảmnhiệm việc lớn, như vậy, lão già đối với A Phong mất lòng tin, chẳng lẽ cũng bởi vì——

      Tròng mắt Tống Nhiễm Cầm chuyển động, trong lòng bừng tỉnh, nhưng cũng càng thêm phiền muộn, ngẩng đầu hung hăng gõ xuống đầu củamình: "Đầu óc của ta này, tại sao nhiều năm nhưvậy mới nghĩ thông suốt?"

      —May mà nghĩ thông suốt kịp lúc, nếu khôngtiền đồ A Phong nhà ta phải bị huỷ trong tay người đàn bà kia!

      Tống Nhiễm Cầm sau khi lòng tràn đầy may mắn, nhưng lại tính toán chuyện khác.

      Nếu như A Phong có người vợ hiền gia thế bối cảnh thượng thừa, nhưng Tống Kỳ Diễn lạivì Cận Tử Kỳ mà liều chết dập đầu mẻ tránvới lão già, cuối cùng sợ lão già đem quyền thừa kế cho A Phong rồi!

      Tống Nhiễm Cầm cắn chặt răng, sau khi tiếnhành phen đấu tranh tâm lý có lẽ chịu khuấtphục ở cám dỗ của quyền thế.

      Bà hạ quyết tâm, giày cao gót lộc cộc lộc cộc lộc cộc đuổi theo Tô Hành Phong mà , "APhong—"

      định lái xe ra ngoài tìm Tô Hành Phong nhìn thấy bóng người từ xa đến gần, khi thấy rõlà Tống Nhiễm Cầm đuổi theo tới ở phía sau,nhíu mày, "Mẹ, mẹ lại muốn làm gì?"

      Tống Nhiễm Cầm đếm xỉa Tô Hành Phong năng trong lúc kiên nhẫn, giành lấy cửa xe đóng kín trong tay , "Mẹ có thể làm gì, vừa rồi thấy Chiêu nhi, ai biết con chạy nhanh như vậy, gọi cũng gọi ngừng."

      Tô Hành Phong nhìn Tống Nhiễm Cầm nghi hoặc, khóe miệng mím chặt, liền muốn lướt quabà lần nữa mở cửa xe.

      "Mẹ có lòng tốt cho con, con sao con khôngnghe? Vừa rồi mẹ nhìn thấy Chiêu nhi , khóc sướt mướt chạy vào gian phòng223 bên trong cùng lầu hai, biết muốn làm gì."

      Tống Nhiễm Cầm thấy Tô Hành Phong dừng lạiđộng tác mở cửa, vội vàng rèn sắt khi còn nóng,"Được ta nhìn thấy được, nếu như bị ôngngoại con thấy ta tùy tùy tiện tiện chạy loạn,còn biết gặp phải chuyện gì đâu."

      Tô Hành Phong nhìn Tống Nhiễm Cầm vẫn còntự oán giận cái, do dự, cuối cùng vẫn làchọn lập tức hướng lầu chính chạy tới.

      "A Phong, mẹ vẫn còn chưa xong với con đâu, tại sao con chạy nhanh như vậy..."

      Tống Nhiễm Cầm cố làm ra vẻ chạy vài bướcđuổi theo, nhìn sang Tô Hành Phong hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mình, được như ý khóemiệng giương cao cười cười.

      Con trai ngoan à, con đừng trách mẹ, mẹ làmđây hết thảy cũng đều là vì tốt cho con thôi !

      ----------------
      Tô Hành Phong mạch bỏ chạy đến gianphòng 223 lầu hai.

      Giơ tay lên do dự hết lần này đến lần khác, vẫnlà gõ cửa phòng vài cái, lại có người tớimở cửa.

      "Chiêu nhi!" Tô Hành Phong kêu tiếng, bên trong vẫn có đáp lại.

      Đối với Kiều Niệm Chiêu, trong lòng Tô HànhPhong vẫn là áy náy, đặc biệt là khi bị tậnmắt thấy mình lôi kéo Cận Tử Kỳ.

      Tại cửa trù trừ chỉ chốc lát, cầm tay cầm cái cửa, nếm thử tính uốn cái, cửa lại vẫn mởra.
      ở cửa chần chừ chốc lát, Tô Hành Phong nắm tay cầm ở cửa, thử vặn cái, nhưng cánh cửa lại mở ra.

      Tuy Tống gia rất an toàn, nhưng cũng tốt đến mức có thể tùy tiện khóa cửa.

      Trong lòng Tô Hành Phong có hoài nghi lo lắng,nhưng nhớ đến Tống Nhiễm Cầm Kiều Niệm Chiêu là ở dưới tình huống tâm tình ổnđịnh chạy vào phòng, như vậy khóa cửa cũng là chuyện tình hữu khả nguyên (hợp tìnhhợp lý).

      vào bên trong vài bước, tầm mắt quétqua phòng ngủ được quét dọn sạch , thấy nửa bóng người của Kiều Niệm Chiêu.

      muốn xoay người rời , lại nghe thấytrong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

      Tô Hành Phong mày nhăn lại, hướng phía cửaphòng tắm khép đến gần, ngón tay của anhmới vừa chạm vào cánh cửa phòng tắm di động, đèn chiếu sáng trong phòng bỗng nhiên tốisầm lại, cả phòng kể cả phòng tắm đều lọt vào trong bóng tối.

      "A!" Trong phòng tắm vang lên tiếng kinhsợ thét chói tai, ngay sau đó là tiếng va chạm có người ngã nhào đất.

      Trong lòng Tô Hành Phong căng thẳng, rốt cuộcchẳng để ý đến chuyện gì khác, đẩy cửa ra vọtvào.

      Phòng tắm đầy hơi nước nóng mù mịt xông vào mặt, nước ấm từ vòi hoa sen phun ra ướt hết quần áo và đầu tóc ta, Tô Hành Phong khóchịu nheo mắt lại, vì thế thấy cảnhtượng xung quanh.

      "Chiêu..."

      Tô Hành Phong vừa định mở miệng, thânthể châu báu đột nhiên nhào tới ngực gầygò của .

      Thậm chí cảm giác được đôi chân thondài rất quen thuộc quấn lên bên eo của , mộtcánh tay như dây leo chậm rãi vòng lên cổ của mình, cánh tay khác an phận chạyxuống.

      "Chiêu nhi em..."

      mới vừa hé miệng, lập tức bị đôi môimềm mại chận lại, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng trượt vào trong miệng , mùi thơm trong veo thích thú vội vàng tới kịp chuẩn bị.

      Tô Hành Phong hết sức ngạc nhiên đưa tay lôi kéo thân thể quấn người mình, nhưngkhi chạm vào cơ thể trần truồng mềm mại như chạm phải điện buông tay, lại cho phía bên kia thêm cơ hội càng tấn công mạnh hơn.

      Bàn tay xinh đẹp hiếu động tới phần bụngcơ bắp xoắn cuộn, đầu ngón tay cách áo sơ miướt đẫm vẽ vòng tròn dẫn dụ, hô hấp Tô Hành Phong từ từ trở nên nặng nề hơn.

      Phòng tắm nhỉ hẹp tràn đầy sắc đen mập mờ kiêng kị.

      Khi đầu ngón tay thuận lợi lướt qua dây thắtlưng của , khi phát bắt được , Tô Hành Phong rốt cuộc ức chế được từtrong cổ phát ra tiếng kêu rên—

      --------------
      Phòng 221, trong khí đọng lại loạiyên tĩnh phải gọi là thừa số.

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn hai người bốn mắttương giao, như là tiến hành trận đánh giằng co, ai cũng có xung phong đánh vỡtrầm mặc, dường như chỉ cần vừa mở miệng đólà thua.

      Cuối cùng vẫn còn Mỗ Mỗ chịu đựngđược nữa, trần truồng như nhộng thét to mộttiếng: "Các người nhìn cái gì nha?"

      đôi mắt to đen bóng liếc qua liếc lại ở giữagương mặt băng bó của Cận Tử Kỳ và gươngmặt lo sợ bất an của Tống Kỳ Diễn.

      Nhưng kết quả rất chắc chắn, có ngườinào lại để ý tới vấn đề của đứa bé như nó.

      Cận Tử Kỳ cùng lúc quay mắt , bắt đầu độngtác mặc quần áo cho Mỗ Mỗ nhanh, sau đó ôm lấy nó lập tức bước nhanh tới cửa phòng nghỉ.

      "Tiểu Kỳ!" Tống Kỳ Diễn đuổi theo níu cánh tay của lại, "Tiểu Kỳ em hãy nghe !"

      Cận Tử Kỳ dừng bước lại, nghiêng đầu nhìnhắn, ánh mắt lạnh nhạt: " cảm thấy tôi có tinhay ?"

      xong, liền hất bỏ tay của kéo cửa phòngđi ra ngoài, sau lưng Tống Kỳ Diễn cũng bước nhanh đuổi theo.

      "Nếu tin vậy em nhanh như vậy làm gì?"

      "Tôi chạy trở về ngủ được sao?"

      Cận Mỗ Mỗ nằm ở đầu vai Cận Tử Kỳ, nhìnthấy Tống Kỳ Diễn theo phía sau, cắn cắn bờmôi phấn nộn, "Kỳ Kỳ, thục thử quái dị hai người cãi nhau a?"

      " có!"

      " có!"

      Hai người trăm miệng lời phủ nhận, giọngnói lớn đến mức toàn bộ hành lang đều chấnđộng vang vọng trở lại, cũng hù dọa Cận Mỗ Mỗ nghẹn nín cái miệng nhắn mắt thấy phải khóc lên.

      Cận Tử Kỳ vội vàng đem cái đầu của MỗMỗ ấn lên vai, vỗ vỗ phía sau lưng của nónhỏ giọng dỗ dành.

      Hai giọt nước mắt cá sấu bị Mỗ Mỗ cứngrắn bức cho trở về, thoải mái nằm ở trong ngực Cận Tử Kỳ, híp đôi mắt hưởng thụ phụng phịu cái miệng xuống.

      "Thằng nhóc này giả bộ!" Tống Kỳ Diễn đột nhiên tức giận lên án làm cho Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn .

      ánh mắt lạnh lùng quét qua, cơn tức giận của Tống Kỳ Diễn ngay lập tức ở đâu đâu nhưquả dưa chuột còn cáu kỉnh.

      Cận Tử Kỳ ôm sát thân thể mềm mại nho của Mỗ Mỗ, tiếp tục lên phía trước.

      Tống Kỳ Diễn theo sát ở phía sau, thỉnh thoảng dùng khóe mắt chết trừng cái lên mặt Mỗ Mỗ, nhưng đối với Cận Tử Kỳ có lẽ là áp dụngchính sách dụ dỗ, cười tí tửng, "Em chậm mộtchút, nhanh như vậy, nếu là trượt chân vấp té làm sao?"

      Cận Tử Kỳ mắt điếc tai ngơ.

      "Chậm chút, chậm chút, ngã xuống lòng đau đớn." lại tựa như dỗdành đứa trẻ.

      Nhưng khẩu khí của Cận Tử Kỳ nghẹn lại trong bụng.

      càng đem như bảo bối mà dỗ dành, lại càng thèm quan tâm đến .

      Biết rất đứa là của vì sao còn sớm cho biết, nếu muốn giấu diếm vậy giấu diếm cả đời , bây giờ đột nhiên nóicho biết làm gì, chẳng lẽ là muốn chơi trò"Lời lòng đại mạo hiểm" sao?

      Nếu như phải nhiều người ép buộc cônhư vậy, có phải là dự định vĩnh viễn cũng cho biết bí mật này hay ?

      Nghĩ tới tức giận, dưới chân liền lảo đảo.

      "A Diễn—" Dưới tình thế cấp bách sau khi miệng kêu lên, Cận Tử Kỳ lập tức im miệng,đáng tiếc chậm.

      Tống Kỳ Diễn ôm vai của , xoay vài vòng,giống như diễn phim võ hiệp, vòng vo hai vòng mới vững vàng dừng lại.

      đúng là đem mình làm nam chính phong lưu phóng khoáng trong tiểu thuyết Kim Dung hả?

      Cận Tử Kỳ vừa tức lại rất ngạc nhiên, khi được kịp thời đỡ lấy mà phải chật vậtngã nhào đất.

      "Bảo em từ từ, xem , nếu phải là em trượt chân vấp té rồi, em trượt chân vấp té cũng được, nhưng con của chúng ta ngã xuống làm sao bây giờ!" Đầu mày Tống KỳDiễn cau lại, dạy dỗ ràng đâu ra đấy.

      Cận Tử Kỳ xoay mặt, giận dỗi lời nào.

      "Được rồi được rồi, là đúng đượcchưa? chính là cố ý, được chưa?"
      Tống Kỳ Diễn bắt đầu ăn khép nép, lời ôn nhu, "Ngay từ đầu quả thực rấtgiận em, giận em thế nhưng lại biết ,giận em mang thai con của người khác, sau khi biết chân tướng càng giận em mang thai mà với ...... Bất quá, bây giờ càng hận cái người đụng em phải mất trí nhớ, tạisao có thể vào lúc có ở đây mà đụngphải em? !"

      " có ý gì? Chẳng lẽ ở đây bên cạnh em, ta có thể đụng em sao?"

      Tống Kỳ Diễn biết mình sai, vội vàng ôm lại đề phòng trong cơn tức giận lại muốn ," làm sao mà cam lòng cho đụng em, là muốn , hận những người có thể muốn gây tổn thương cho em!"

      Cận Tử Kỳ nhìn , " mới là người có thể gây tổn thương cho em nhất......" nhàng, thương cảm mà tủi thân uất ức.

      Tống Kỳ Diễn đột nhiên buông ra, trong lúc kinh ngạc nhìn sang, lại xoay người điđến trước mặt , phịch tiếng quỳ xuống, "Con trai bảo bối, baba làm mẹ con tổn thương,con đại diện trăng sáng trừng phạt baba của conđi."

      Đều dưới đầu gối đàn ông là vàng, cứnhư vậy khẽ cong hai chân quỳ xuống trước mặtcô.

      Cận Tử Kỳ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, xấu hổ thẹn thùng nghiêng mặt nhìn vềphía khác.

      Vốn núp ở trong ngực Cận Tử Kỳ, Mỗ Mỗ lại bắn mặt ra, toét miệng cười gian xảo: " có thể trừng phạt sao?"

      Chẳng qua vừa mới dứt lời, cái ót liền bị Cận Tử Kỳ vỗ cái, bị đau mà nhe răng trợn mắt.

      Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu nhìn thấy Cận Tử Kỳ đối với mình thiên vị, tảng đá lớn trong lòng lậptức rơi xuống.

      —Xem ra chiêu quỳ xuống này quả nhiên có tác dụng, sau này nếu chọc ấy mất hứng có thể áp dụng tiếp.╮(╯o╰)╭

      Ở giữa hành lang cũng có người nào, cho dù là đại nam nhân quỳ xuống cũng là làm cho vợ nhà mình xem.

      " thôi." Nữ vương Cận Tử Kỳ nhàn nhạt lêntiếng.

      Tống Kỳ Diễn ở tư thế quỳ xuống đất, hônxuống bàn tay vòng quanh Mỗ Mỗ,đứng lên.

      " đến bế con, được ?" Ôn nhu săn sóc, giống như là quý ông nhìn .

      Dưới ngọn đèn ở hành lang, ánh sáng nhu hòa bao phủ ngũ quan sâu sắc góc cạnh ràng của .

      Cận Tử Kỳ để ý tới cánh tay trái còn treotrên băng vải, lắc lắc đầu, "Hãy để em bế ."

      Vẻ mặt Tống Kỳ Diễn quýnh lên, chẳng lẽ vẫn chưa tha thứ cho ?

      Cận Tử Kỳ lại bổ sung câu, "Tay của bị thương, tiện bế con."

      Tống Kỳ Diễn trong nháy mắt yên tâm, cười đến xuân quang đầy mặt, từ phía sau khoác lên eo của .

      hiểu nhìn về phía , nhưng vẻ mặt lại là chuyện phải làm, "Dìu em , như vậy cũng bị ngã xuống nữa."

      Cận Tử Kỳ gật đầu cái, cự tuyệt .

      Khóe miệng Tống Kỳ Diễn bởi vậy mà sắp toét đến sau lỗ tai.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 9.3 Bắt Lấy Người Ở Hành Lang.

      Editor: tamthuonglac

      Chẳng qua nhà ba người vừa muốn qua chỗ rẽ hành lang, thiếu chút nữa đụng vào đám người xông tới mặt.

      " đường kiểu gì vậy, nhìn thấy ở đây có người sao?" Tống Kỳ Diễn lên tiếng đúng là tức giận mà quát lớn.

      Thậm chí thèm nhìn người đối diện là ai, toàn tâm toàn ý cúi đầu xuống lo lắng vợ con trong ngực có bị đựng trúng sứt mẻ hay .

      "Tống lão?" Ngược lại Cận Tử Kỳ trước tiên thấy người đối diện, kinh ngạc hô lên.

      Tống Chi Nhậm vốn là khí thế bừng bừng mang theo quản gia và đám người giúp việc tiến đến phòng nghỉ, tại giữa khúc rẽ lại đâm đầu vachạm phải, lảo đảo lùi lại vài bước, dưới dìu đỡ của cả đám người mới đứng vững.

      Vẫn kéo dài quá hơi, ngay sau khinghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống KỳDiễn hoàn hảo đứng ở trước mặt.

      Bởi vì quá mức kinh ngạc Tống Chi Nhậm nhịnkhông được quát to: "Tại sao con lại ở chỗnày?"

      Mà ngay cả Minh quản gia tay an bài xong mọi chuyện khuôn mặt cũng hoảng hốt.

      Đại thiếu gia lúc này phải là nên ở trong phòng 223 cùng Bạch tiểu thư—

      Tống Kỳ Diễn vừa nghe thấy tiếng Tống ChiNhậm lập tức trầm mặt, quét qua gương mặt Tống Chi Nhậm đầy nếp nhăn run lẩy bẩy, giọng được tốt, "Tại sao tôi thể ở chỗ này, quần áo cũng thay xong, nếu có chuyện gì khác chúng tôi ."

      Lời của Tống Kỳ Diễn còn chưa dứt, TốngNhiễm Cầm giống như ma quỷ bất thình lìnhxuất ở giữa hành lang.

      Bà đẩy Minh quản gia đỡ Tống Chi Nhậm ra, quên trừng cái hung tợn, sau đó hiếu thuận mà nâng cánh tay Tống Chi Nhậm,ân cần hỏi thăm, "Cha, tại sao cha tới đây?"

      Khóe mắt Tống Chi Nhậm khẽ động, liếc ngangoán trách Minh quản gia, Minh quản gia tự hiểusự việc hỏng, biết sai nên cúi đầu xuống, đối mặt với hiếu kỳ của Tống Nhiễm Cầm, Tống Chi Nhậm chỉ cười ha ha tiếng, ngăn lại chủ đề.

      "Cũng có gì, sau khi ăn xong ra ngoàivài vòng, trợ giúp tiêu hóa."

      "Lôi kéo phát động nhiều người như vậy mà tản bộ, lại là ở trong hành lang chật hẹp, ngược lạithật đúng là có phong cách."

      Đối mặt với châm chọc khiêu khích của Tống Kỳ Diễn, Tống Chi Nhậm cũng phản bác,huyệt thái dương đập thình thịch động lên khiến đau nhức.

      Ông hướng Minh quản gia khoát khoát tay, "Cũng tạm xong rồi, đều trở về ."

      Tống Nhiễm Cầm cũng muốn rời , lôikéo cánh tay Tống Chi Nhậm la ầm lên, "Cha,cứ như vậy mà sao?"

      "Vậy con còn muốn ở lại làm gì?" Tống ChiNhậm cũng có chút bực mình.

      Trò đùa hay tại sao lại diễn thành ra như vậy, rốt cuộc khâu nào sai lầm?

      ràng là gian phòng 223, làm sao Tống Kỳ Diễn lại tới gian phòng 221?

      Chẳng lẽ là Minh Tuệ sắp xếp sai phòng choCận Tử Kỳ và Bạch Tang Tang?

      Tống Chi Nhậm nhìn về phía Minh quản gia,Minh quản gia tiếp nhận được dò hỏi trong mắt Tống Chi Nhậm, cau mày lắc đầu.

      tuyệt đối dẫn sai phòng, cũng khó hiểu vì sao Tống Kỳ Diễn lại đúng phòng?

      Đánh bậy đánh bạ, nhìn lầm biển số phòng?

      Nhưng con số lớn như vậy, "3" và "1" có chênhlệch rất lớn hay ?

      "Đây phải là Tử Kỳ sao? Thay xong quầnáo? Đúng rồi, Bạch tiểu thư đâu, tại sao ấychậm vậy, có phải là xảy ra chuyện gì hay , cha, có muốn chúng con xem chút hay ?"

      Trái ngược với Tống Nhiễm Cầm nhiệt tình quan tâm, Tống Chi Nhậm chỉ cảm thấy nhứcđầu, " cần,Tang Tang thay xong quần áo tự nhiên ra, trước tiên chúng ta về phòngkhách ngồi lát ."

      Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ, nhìn thấy giữa Tống Chi Nhậm và Minh quản gia trao đổi ánh mắt với nhau, lại thoáng nhìn Tống Nhiễm Cầmcó ý muốn kéo Tống Chi Nhậm xem BạchTang Tang, mà Tống Nhiễm Cầm lại chỉ phương hướng gian phòng——

      Đáy mắt Tống Kỳ Diễn thoáng lên ánhsáng, dường như biết Tống Chi Nhậmđến đây làm gì.

      Nhớ đến Tống Chi Nhậm trước đó cho mìnhsố phòng, lúc ấy nghĩ đến chỗ này tính kế, bàn tay Tống Kỳ Diễn khỏi ôm chặt Cận TửKỳ, mắt nhìn sang Tống Chi Nhậm càng lạnh lùng.

      Tống Chi Nhậm nhận ra được ánh mắt giễu cợt rét lạnh phẫn nộ của Tống Kỳ Diễn dừng ở trênmặt mình, khó khăn lắm mới ngó mặt chỗkhác, dám nhìn thẳng vào ánh mắt của , ngăn lại Tống Nhiễm Cầm quấy nhiễunhân tiện chống quải trượng bỏ .

      Người ta lúc xui xẻo khi uống miếng nướclạnh cũng bị dính răng.

      Tống Chi Nhậm lần này xem như mang tảng đáđập lên chân của mình, chẳng những dính răng, hàm răng cũng sưng lên!

      Bởi vì ông vừa mới xoay người, nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu hồi lâu thấy bóng dángđang vô cùng lo lắng hướng nơi này chạy tới.

      mặt Kiều Niệm Chiêu lộ ra lo lắng, nhìnthấy nhiều người như vậy chắn ở giữa hành lang mới dừng lại.

      trước tiên hướng Tống Chi Nhậm cung kínhchào hỏi, mới nhìn sang Tống Nhiễm Cầm, "Mẹ,A Phong đâu?"

      "Người chạy tìm , còn dám tới hỏi ta người đâu, ta mới là muốn tìm bồi con trai ta." Tống Nhiễm Cầm mở miệng chính là mộttrận pháo oanh, năng khó có thể lọt vào tai.

      Ngay trước mặt nhiều người giúp việc như vậy,Kiều Niệm Chiêu bị giáo huấn đến mức sắc mặtđột biến, nhưng vẫn nhẫn giọng : "Cóngười giúp việc thấy A Phong đến lầu hai, con mới tới xem chút."

      Tống Nhiễm Cầm lại từ trong mũi hừ tiếng, quay đầu nhìn tới Kiều Niệm Chiêukhổ sở van nài bà.

      Sợ rằng Kiều Niệm Chiêu lần này cũng chuẩn bị tâm lý bị lạnh nhạt, thấy được trả lời, liền nhìn xem sắc mặt có chút quái dị của TốngChi Nhậm: "Ông ngoại, vừa rồi con nghe ngườigiúp việc lầu dưới , A Phong hình như vào gian phòng tận cùng bên trong kia, con có thểqua tìm ấy ?"

      " cái gì?" Sắc mặt Tống Chi Nhậm lập tức tái xanh, dám tin nhìn Kiều Niệm Chiêu, ngón tay run rẩy chỉ cửa phòng 223 đóng chặt," Hành Phong vừa rồi vào?"

      Kiều Niệm Chiêu chuyện gì, chỉ thànhthực gật đầu, "Người giúp việc ấy vừa rồikhi lau bình hoa ở hành lang nhìn thấy."

      Những lời này nghiệm chứng dự cảm tốttrong lòng Tống Chi Nhậm, mặt của ông lúc đỏlúc trắng, bàn tay đặt quải trượng nổi lêngân xanh mu bàn tay, thân thể xương cốt xưa nay nhanh nhẹn phấn chấn cũng hơi lunglay.

      "Chủ tịch." Minh quản gia tay mắt lanh lẹ đỡ lấyTống Chi Nhậm, "Ngài có khỏe ?"

      Tống Chi Nhậm thở hổn hển, dùng thanh chỉ có hai người nghe được thấp giọng quát lớn, "Côcảm thấy ta khoẻ sao? rốt cuộc an bài như thế nào, tại sao có thể để cho Hành Phongchạy vào thế? !"

      Minh quản gia rũ đầu xuống thấp hơn, "Thực xin lỗi chủ tịch, tôi nghĩ tới biến thành như vậy."

      Hai người sợ hãi riêng với nhau đổi lấy mộtđám ánh mắt quỷ dị, Tống Chi Nhậm sau khi đứng vững vàng, hít sâu cái chậm rãi ngẩng đầu đau nhức, với Kiều Niệm Chiêu: "HànhPhong có thể ra ngoài tìm , trước tiên trở về..."

      Chữ "" của Tống Chi Nhậm vẫn còn ở trongcổ họng, cửa phòng cuối hành lang bỗng dưng mở ra, theo đó truyền ra tiếng thét chói tai kinh thiên phá địa của phụ nữ, còn có cái gối đầu bị ném ra.

      Giữa hành lang mọi người ngoại trừ người biếtchuyện, tất cả đều tò mò đồng thời nhìn sang.

      bóng dáng cao to lảo đảo nghiêng ngả từtrong phòng chạy ra, quần áo ướt đẫm dính trênngười, vạt áo sơ mi nhét trong quần qua loa, vềphần dây thắt lưng, vẫn còn tình trạng nửa càinửa tháo.

      Nhưng mà, để cho mọi người ở đây kinh ngạc cũng phải là ta mặc đồ thế này mà xem ra là dấu son môi đầy mặt.

      Người đàn ông này chật vật bị gối đầu đập rakhỏi cửa phòng, phải là ai khác, đúng làngười trong miệng Tống Chi Nhậm bảo ra ngoài tìm Kiều Niệm Chiêu vẫn chưa trở về: Tô Hành Phong!

      Thân thể Kiều Niệm Chiêu hoàn toàn cứng nhắc, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dừng lại, khi chứng kiến Bạch Tang Tang từ trongphòng ra dùng ga giường bao vây lấy thân mình.

      Dường như thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy màn này, Kiều Niệm Chiêu trước mắtchợt tối sầm, dáng người mảnh khảnh tựa như bỗng nhiên mất sức lực muốn rơi xuống thảmtrải sàn.

      "Ai nha, đây là có chuyện gì? Đây phải là Tang Tang sao? Tại sao là con ở bên trong?"

      Tống Nhiễm Cầm chỉ sợ thiên hạ loạn cố tình lớn tiếng hỏi thăm, đôi mắt thường xuyên chú ý thần thái Tống Chi Nhậm biến hóa, trong lòng giống như hồi hộp.

      Lần này gạo nấu thành cơm, còn sợ con vịt Bạch Tang Tang này nấu chín bay hay sao?

      Bạch Tang Tang cầm lấy gối đầu đánh Tô Hành Phong như cho hả giận, chợt nghe thấy tiếng kêu la của Tống Nhiễm Cầm, vừa quay đầu nhìn thấy hành lang thế nhưng tụ tập nhiều người như vậy.

      Nhất là, nam chính vốn nên cùng ta điên loan đảo phượng thế nhưng lại sống sờ sờ đứng bêncạnh Cận Tử Kỳ xem cuộc vui.

      Nhất thời xấu hổ và giận dữ chịu nổi,Bạch Tang Tang quăng cái gối đầu trong tay, siết chặt ga giường trước ngực, hướng về phía Tống Chi Nhậm sắc mặt khó coi lên giọng chấtvấn, "Tống lão, đây là ông tuyệt đối thể sai sót nhầm lẫn sao?"

      Tống Chi Nhậm bị Bach Tang Tang trách móché ra nét mặt già nua nén được giận, quétmắt oán trách Tô Hành Phong, vội vàng chống quải trượng lên phía trước, "Tang Tang, đó là chuyện ngoài ý muốn, ta cũng vậy nghĩ tới chuyện biến thành bộ dáng như vậy."

      "Ngoài ý muốn?" Khuôn mặt Bạch Tang Tang như thể tin được, giận quá mà cười,"Chuyện như vậy cũng có thể ngoài ý muốnsao? Ngài hao tổn tâm huyết để cho tôi tới Tống gia, chính là vì tạo cho tôi việc ngoài ý muốn như vậy?"

      Tống Chi Nhậm dù thế nào cũng là tiền bối uy tín cực cao ở thành phố này, vậy mà bị mộtđứa vãn bối trước mặt mọi người chất vấn nhưvậy, mặt khỏi có chút sa sầm, "TangTang, chuyện này..."

      "Tôi muốn nghe ngài bất kỳ chữ nào nữa, ngài có lẽ là giữ lại giải thích với chatôi ."

      Bạch Tang Tang xong lại nổi giận đùng đùng trở về phòng, nặng nề đóng cửa lại, đem TốngChi Nhậm bỏ rơi ở ngoài cửa.

      Tống Chi Nhậm cũng tức giận đến run lẩy bẩy, quay người lại, chỉ vào Tô Hành Phong quần áo chỉnh tề câu cũng nên lời.

      Sắc mặt Tô Hành Phong cũng tốt, khôngquan tâm hình tượng chật vật, bước nhanh đến trước mặt Tống Nhiễm Cầm, lạnh giọng chất vấn: "Mẹ, đây là mục đích mẹ gạt con Chiêu nhi ở bên trong? Đây là kết quả mẹ muốn đúng ?"

      Cuối cùng là có tật giật mình, Tống Nhiễm Cầm dám nhìn thẳng ánh mắt sáng quắc củaTô Hành Phong, mặt nhìn nhìn tóc quăn rơitrước ngực mặt nghĩ đằng nẻo,"Cái gì kết quả mẹ muốn, mẹ đây phải lànhìn lầm rồi sao?"

      Hai tay Tô Hành Phong lạnh lùng nắm thành quyền, khớp xương rung động khanh khách, quay đầu tìm kiếm Kiều Niệm Chiêu, nhưngsớm thấy bóng dáng của , khi đó ánh mắt cũng chạm đến mặt bên của Cận Tử Kỳ, đáy lòng trầm xuống.

      Tô Hành Phong nhắm lại mắt, hít thở sâu, liền muốn ra ngoài, lại bị Tống Nhiễm Cầm ngănlại, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, con muốn điđâu, nên ở nhà chờ ông ngoại con xử lý."

      "Buông ra!" Lần đầu tiên, Tô Hành Phong lại dám ngỗ nghịch vâng lời Tống Nhiễm Cầm, hất tay của bà nghênh ngang rời .

      "Phản phản, là phản, trong mắt còn có tangười mẹ này ?"

      Nhưng lời trách móc của Tống Nhiễm Cầm cũngkhông nhận được bất kỳ lời đáp trả nào, bà cũng để ở trong lòng, tâm tình khó được vui sướng khép lại áo choàng người, yên lặngchờ lão già lên tiếng.

      Bên kia Tống Chi Nhậm xoa lấy cái trán cảm thấy đau, vừa vặn nhìn thấy Tống Kỳ Diễnchuẩn bị rời , huyệt thái dương càng đau dữdội thêm, lên tiếng ngăn cản, "Con muốn điđâu?"

      Tay Tống Kỳ Diễn vẫn luôn ôm Cận Tử Kỳ buông, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tống Chi Nhậm sắc mặt cực kém, "Tôi mang vợcủa mình rời cái chỗ dơ bẩn chịu nổi này, ông còn muốn ngăn cản sao?"

      "Dơ bẩn chịu nổi?" Cổ Tống Chi Nhậmnổi gân xanh, tay nắm quải trượng hung hăngnện xuống thảm, "Dù dơ bẩn chịu nổi thếnào đây cũng là nhà Tống Kỳ Diễn con, ta chocon biết, chỉ cần ngày ta ở đây, ta khôngcho phép con cưới người mẹ đơn thân tiếnvào cửa lớn Tống gia!"

      "Của lớn Tống gia?" Tống Kỳ Diễn cười lạnh, "Đừng quên nơi này ngày trước họ Lam khôngphải họ Tống, đúng rồi, tôi vẫn quên cho ôngbiết, đứa mà trong miệng ông luôn bảo biết cha là ai này... chính là con trai ruộtcủa tôi."

      Nhìn qua thần tình mặt Tống Chi Nhậmcứng lại, Tống Kỳ Diễn như là lấy được niềmkhoái cảm khi trả thù, giọng điệu lười biếng thoải mái, " tin phải ? phải là ông vẫn luôn tò mò tại sao tôi lại biết tôi là con trai của ông sao?"

      Tay Tống Chi Nhậm cầm lấy quải trượng siết chặt, cố nén mình ngã xuống, đôi mắt nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm gắt gao.

      "Tôi cũng quên cho ông biết, mảnh nông trường kia ở ngoại ô là của tôi, hôn lễ bốn năm trước trong những tân khách ông mời có vị trưởng bối biết ông ngoại, khéo, đúng lúcbị tôi đụng phải, lại càng khéo, tôi lớn lên giống ông ngoại tôi."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 10.1 Xé Ra Nuốt Vào Bụng

      Editor: tamthuonglac

      Cận Tử Kỳ lái xe vào cửa chính biệt thự Cận gia, chậm rãi dừng lại bên ga-ra.

      chiếc xe Limousine màu đen cũng theo sát vào trong nhà để xe nhà bên cạnh của Tống Kỳ Diễn.

      Chẳng qua, chủ nhân chiếc xe kia giờ phút nàyđang ngồi ở bên cạnh Cận Tử Kỳ, ôm Mỗ Mỗ nằm ngủ trong ngực.

      Tây trang màu đen bao lấy thân thể nhắncủa Mỗ Mỗ, càng làm nổi bật lên khuôn mặthồng hào trắng nõn.

      Ánh mắt dịu dàng ấm áp của Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt Mỗ Mỗ ngủ chăm chú, mới ngẩng đầunhìn sang Tống Kỳ Diễn, "Em về đến nhà rồi,..." xong sau đó đột nhiên phát hiệncó chút lúng túng.

      nhìn thấy lái xe ở bên cạnh cửa ga-ra biệt thự Tống gia, "Tài xế như tìm có việc."

      —Ý ở ngoài lời, là muốn đuổi chạy về nhàsao?

      Khóe mắt Tống Kỳ Diễn đảo qua tài xế đứng cung kính ở ga-ra xe, vẻ mặt sao cả, "Có thể có chuyện gì, tiếp theo ta tự ."

      "À." Cận Tử Kỳ đáp tiếng, lại biết nên cái gì cho phải.

      Kể từ khi biết Tống Kỳ Diễn là ba của Mỗ Mỗ, liền đối với có phần càng thêm ngượngngùng và lúng túng.

      Bởi vì điều này biểu thị, giữa bọn họ thực sựkhông phải là quan hệ nam nữ thuần khiết.

      Xuống xe, Cận Tử Kỳ đưa tay qua, Tống Kỳ Diễn vừa thấy động tác của ăn ý đem MỗMỗ giao cho .

      "Vậy... Ngủ ngon." Cận Tử Kỳ xong câuđó, chẳng biết tại sao tim đập nhảy lên cực nhanh.

      Tống Kỳ Diễn đứng ở nơi đó, vẻ mặt cũng cóchút giật sững mình, gật gật đầu, "Muộn rồi... Ngủ ngon."

      Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn vài lần, ở tạichỗ chần chừ mấy giây, sau đó mới ôm con xoay người vào nhà.

      Chẳng qua là được đoạn đường, cảmgiác, cảm thấy trong lòng là lạ, dường như bịmột cỗ khí tràng vô hình bao phủ.

      Đôi mắt vừa chuyển, nhìn thấy cái bóngđen dài cũng bước theo sát đằng sau cái bóng của mình mặt đất.

      Bước chân của Cận Tử Kỳ khỏi chậm lại, chờ lúc lâu cái bóng đen sau lưng cũng mở miệng.

      chỉ lặng yên theo phía sau của , chậm cũng chậm, nhanh cũng lậptức tăng nhanh tốc độ.

      Khi nhanh đến cửa biệt thự Cận gia, cuối cùng là Cận Tử Kỳ kiên định, dưới chân dừng lại xoay người ra sau.

      Tống Kỳ Diễn biết suy nghĩ cái gì, có điểm mất hồn mất vía, làm sao chú ý tới phíatrước Cận Tử Kỳ lại dừng đột ngột, chú ý đụng vào.
      Cận Tử Kỳ bị Tống Kỳ Diễn người cao ngựa lớnđụng phải lui về phía sau lảo đảo vài bước, suýtnữa ôm con ngã quỵ.

      "Cẩn thận!" Lấy lại tinh thần Tống Kỳ Diễn muốn làm hùng cứu mỹ nhân, bàn tay vẫnchưa vươn ra Cận Tử Kỳ cũng đứng vững vàng.

      Cận Tử Kỳ nhìn oán trách, " theo emlàm gì?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ dưới ánh sáng đèn đường mông lung được chiếc váy ôm sátmông làm nổi bật lên dáng người yểu điệu đường cong hoàn mỹ, hầu kết khẽ động, thânthể phát ra tín hiệu báo nguy hiểm, theo bản năng dùng đến đầu óc mà trả lời: "Ngủ."

      "Ngủ?" Hàng lông mày đen xinh đẹp của CậnTử Kỳ cau lại, "Vậy theo em làm gì?"

      —Hai câu giống nhau như đúc, nhưng giọngđiệu lại khác hẳn.

      Tống Kỳ Diễn cúi đầu xuống tầm mắt dừng ở đường cong hoàn mỹ cái mông kia, "Về nhà ngủ a."

      Nếu như đàn ông cởi quần áo ra là cầm thú,như vậy giờ phút này Tống Kỳ Diễn tuyệt đối là mặt người dạ thú.

      Ánh mắt sáng rực nóng bỏng thấy thế hai má Cận Tử Kỳ quẫn bách, nhịp tim càng thêmnhanh, có chút xấu hổ lại có chút luống cuống,ngược lại chút nào che giấu tiểu tâm tư trong lòng , biểu rất ràng.

      Tống Kỳ Diễn bị Cận Tử Kỳ trừng mắt phải chộtdạ mà mở to mắt, nhìn sang cánh cửa phía sauCận Tử Kỳ: "Em bế con có tiện mở cửa,em đưa chìa khóa cho , giúp em mở."

      Ánh mắt của rất chân thành, vẻ mặt cũng làđơn thuần như vậy, hoàn toàn nhìn ra bất kỳ ý đồ xấu xa nào.

      ——Có thể là tự suy nghĩ nhiều. Có đôi khi nghĩ nhiều, cũng là loại bệnh.

      Cận Tử Kỳ gật gật đầu, đem túi xách của mìnhđưa cho Tống Kỳ Diễn, "Cái chìa khóa ở trongngăn bên ngoài."

      "A." Tống Kỳ Diễn rất nhanh móc chìa khóa ra mở cửa.

      Phòng khách cùng phòng ăn đều có người, chỉ có phòng bếp mơ hồ truyền đến tiếngđộng người giúp việc làm việc.

      Cận Tử Kỳ sau khi vào nhà đem tây trang đắp lên người Mỗ Mỗ trả lại cho Tống Kỳ Diễn, "Bên ngoài lạnh lẽo, mặc vào ."

      Tống Kỳ Diễn cực kỳ phối hợp mặc tây trang vào, nhưng vẫn đứng ở cửa, có ý rời .

      "Cái kia... ..." Sao trở về?

      " đưa hai người lên lầu nhé, em ôm đứa yên tâm."

      Cận Tử Kỳ nửa đường bị cắt ngang, nhưng lại nghe thấy lí do quan tâm, vẫn đồng ý đề nghị của .

      "Túi xách hẳn là để cầm." ân cần nhấctúi xách tay lên, cẩn thận từng chút che chắn chung quanh .

      Khi người đàn ông cẩn thận từng li từng tíche chở nâng niu ở lòng bàn tay, sợ rằng bất kỳmột người phụ nữ nào cũng đều thể chống cự lại.

      Cận Tử Kỳ cũng ngoại lệ.

      để cho Tống Kỳ Diễn tùy ý bận trước bận sau đổi dép cho lại ở phía trước mở đường,hưởng thụ phần quan tâm săn sóc này.

      "Nơi này có cái khúc rẽ, chậm chút." ôn nhu nhắc nhở.
      nơi này ở hai mươi mấy năm, nhắm hai mắt lại cũng có thể lên lầu xuống lầu,như thế nào lại ngã xuống?

      Nhưng nhìn đến dáng vẻ dùng hết tâm tư, cảlòng Cận Tử Kỳ lại mềm mại , nghe theo lời chỉ huy của mà cất bước.

      Thu xếp ổn thoả cho Mỗ Mỗ ở trong phòng xong, Tống Kỳ Diễn cùng tạm biệt, "Vậyanh về trước ."

      đem túi xách trả lại cho , mặt mangnụ cười, nhưng tại sao thấy thế nào cũng có cảm giác kỳ lạ.

      Cận Tử Kỳ phát sinh loại giác quan thứ sáucảm thấy như bị tính kế.

      Mà Tống Kỳ Diễn chạy xuống lầu, vừa đivừa quay đầu phất tay với , " cần đưatiễn, tự là được, em nhanh tắm rửanghỉ ngơi ."

      Cận Tử Kỳ kinh ngạc bởi tốc độ rời cực nhanh, như làn khói vụt ra cửa cònbóng dáng.

      —Chẳng lẽ bởi vì uống chút rượu, mới bắt đầu suy nghĩ lung tung?

      Vuốt vuốt đôi mắt mệt mỏi của mình, Cận Tử Kỳ xoay người về phòng của mình, sau khi đivào theo thói quen khóa cửa lại.

      đem áo khoác và túi xách tay treo giá áo, lấy dây buộc tóc xuống, tóc đen xoã từ đầuđến eo, cầm đồ ngủ vào phòng tắm, cũngkhông chú ý trong túi xách có thiếu cái gì hay .

      Cận Tử Kỳ điều chỉnh nhiệt độ nước nóng, đợi nước đổ đầy bồn tắm, mới cởi váy xuống ngồi vào bồn tắm.

      Cả phòng tắm đều đầy hơi nước mù mịt, Cận Tử Kỳ tựa vào vách bồn tắm, mặt nước khókhăn lắm qua khỏi ngực, chỉ cảm thấyđầu có chút choáng váng, biết có phải doảnh hưởng của rượu cồn hay .

      Lúc rời khỏi Tống gia, vẻ khiếp sợ của Tống ChiNhậm còn mồn trước mắt, mãi đến khicô lái xe ra khỏi ga-ra, còn có thể thấy Tống Chi Nhậm chống quải trượng đuổi theo ra tới cửalầu chính.

      Nhưng dừng xe, đối với Tống Chi Nhậm luôn tôn kính nhưng từ lúc ông mưudùng Bạch Tang Tang đến dẫn dụ Tống Kỳ Diễnphơi bày ra ánh sáng, trưởng bối như vậy, lại có gì tư cách đáng giá cho kính mến?

      Nhưng mà, vừa nghĩ tới Tống Kỳ Diễn là cha ruột đứa , Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy hơi nhức đầu.

      lại phải giải thích với cha mẹ như thế nàovề cái màn ngoài ý muốn bốn năm trước cái kia.
      Chẳng lẽ muốn cho họ biết, vào ngày thoáihôn, đêm đó cùng Tống Kỳ Diễn kích tình bùng cháy, vì vậy mà gieo xuống hạt giống tình ?

      ——chân tướng phải lột trần ra nhiều lộttrần ra nhiều, chính là lại thực là nhưthế.

      Cận Tử Kỳ nằm ngửa trong bồn tắm, bắt đầu vốc lấy nước ấm vỗ lên mặt, chậm rãi khéphai mắt lại.

      nhớ đến lời Tống Kỳ Diễn dặn dò, ngày maiphải lĩnh giấy kết hôn......

      Cận Tử Kỳ hãm sâu trong mạch suy nghĩ ngổn ngang của mình, cũng phát động tĩnh rất bên ngoài phòng tắm.

      Cửa phòng vốn được khoá chặt lặng lẽ mở ra, bóng dáng cao lớn lén lén lút lút vàophòng ngủ.

      Tống Kỳ Diễn cầm cái chìa khóa trong tay, đó là mượn gió bẻ măng lấy từ trong túi xáchcủa Cận Tử Kỳ.

      Lúc này đây, cũng có trèo tường mà vào, chỉ là vì trong tay ôm cái rương hành lý, còn có ban công Cận gia ngoàikia có hành rào bảo vệ gai nhọn mới tinh.

      Nhớ đến việc đôi vợ chồng gian thương Cận gia, Tống Kỳ Diễn nhất định mang bụng hoảkhí.

      Kể từ sau ngày rơi xuống ban công đưa bệnh viện, đêm khuya về đến nhà chứng kiến chung quanh ban công biệt thự Cận gia trang bị đầy đủ hàng rào gai nhọn đâm ngược.

      Tốc độ cực nhanh làm líu lưỡi nên lời, nhưng cũng làm tức giận, dĩ nhiên phòng ngừa mà phải phòng bị căng chặt như thế này!

      Đè xuống phẫn uất trong lòng, Tống Kỳ Diễn lại lại trong phòng ngủ, nhưng thấy bóng dáng Cận Tử Kỳ.

      Áo khoác treo giá áo, dây buộc tóc cộttrên đầu vào bàn ngày bàn trang điểm.

      Tống Kỳ Diễn chạy hết cả phòng vòng, sau đó mở ra rương hành lý mình mang đến, đemquần áo bên trong đều bỏ vào tủ quần áo của Cận Tử Kỳ.

      Chẳng những bỏ vào, còn muốn trộn lẫn vớiquần áo của cùng chỗ, tạo ra loạihơi thở như bọn họ cùng sống chung.

      Hài lòng đóng kín cửa tủ quần áo, Tống Kỳ Diễnquay người lại nhìn thấy phòng tắm thủy tinhnửa mờ nửa trong suốt phát ra ánh đèn.

      di chuyển bước chân đến phòng tắm, lậptức ngửi thấy hương trà quét qua, giống nhưmùi người Cận Tử Kỳ.

      Lông mày Tống Kỳ Diễn khỏi nhíu chặt,khi thấy tay của mình khoác lên phíatrên tay nắm cửa.

      Thực muốn làm ra chuyệnđáng xấu hổ như vậy—lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn phải là chuyện chính nhân quântử nên làm.

      Nhưng mà khoan ——

      cũng chưa từng qua mình là chính nhân quân tử, phải sao?

      Nội tâm thoáng tiến hành phen giãy dụa,Tống Kỳ Diễn khuất phục dưới dâm uy lời lẽchính nghĩa của mình.

      —Lý do, chỉ cần là đàn ông, cũng bỏqua cơ hội này!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :