1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆ Lòng Tự Nguyện
      005. Có Khoẻ ?

      Editor: tamthuonglac

      “Hành Phong hôm nay có thể làm ra chuyệnnhư vậy, khó dám bảo đảm sau khi cưới tái phạm, Tống lão , Cận Tử Kỳ trừ bỏ cái họ Cận này, cũng chỉ là người phụ nữ……”

      Tống Chi Nhậm nghe xong lời tự giễu của CậnTử Kỳ, lắc đầu phát ra tiếng thở dài, nhếchmiệng ngẫm nghĩ chốc lát, trước khi rời khỏiđám đông lộn xộn lưu lại câu: "Cháu yên tâm, việc hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họCận vì chuyện này mà giữa đường gián đoạn, aizz, cuối cùng do Hành Phong phụcháu!"

      Cận Tử Kỳ nghe vậy mắt buông xuống kéo khóe miệng, Tống Chi Nhậm nghe những lời củacô ra, thấy đối với là nên bồi thường, có lẽ kết quả như thế là tốt nhất, thể khiến cho mẹ mình hoàn toàn thất vọng, để cho Cận thị mất lòng tin.

      "Thành xin lỗi vì để cho mọi người chuyến tay , hôm nay hôn lễ chỉ đến đây."

      Hôn lễ chỉ còn lại dâu, Cận Tử Kỳ hướng đến khách mời và phóng viên lễ phép gật đầu, trong ánh mắt có chút đồng tình rồi xoay người rời , rất cố gắng giữ cho lưng mình thẳng, mỗi bước cũng rất ổn trọng, chỉ cólòng bàn tay dưới cái bao tay lạnh như băng .

      Cận Tử Kỳ bao xa thấy được Cận Chiêu Đông khoanh tay đứng chờ ở phía trước,người đàn ông này từng sùng bái hơn nữayêu thương sâu sắc, cũng giống như yêuthương mẹ của mình. Vậy mà, bất quá là hai chữ" từng".

      Cận Chiêu Đông tuổi gần năm mươi nhưngkhí thế vẫn phấn chấn, mặc dù khóe mắtđọng lại ít dấu vết của năm tháng, nhưngphong thái tuấn lãng trầm liễm của người đàn ông thành công vẫn tản ra sức quyến rũ, ôngnhìn Cận Tử Kỳ tiếp tục về phía trước,đè ép giọng :

      “Con hôm nay làm rất tốt.”

      Bước chân của Cận Tử Kỳ dừng lại, khoảng thời gian lâu sau mới quay đầu lại, khóe miệng hơi đưa ra nụ cười nhạt, dường nhưkhông thấy được Cận Chiêu Đông hơi hơi nhíu mày lại lúc nhìn đến vẻ mặt cười như cười của :

      “Cha cảm thấy con làm tốt chỗ nào, là thànhcông khi thúc đẩy hai nhà Tống Cận hợp tác, hay là tác thành cho Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu được vừa lòng đẹp ý?”

      “Tiểu Kỳ, mặc dù Chiêu nhi có lỗi, nhưng nócũng là em của con ……”

      mặt Cận Chiêu Đông lộ ra bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, thở dài yếu ớt, chẳng qua lời còn chưa xong bịCận Tử Kỳ cắt ngang, tiến lên đón nhận ánh mắt ông hơi có vẻ phiền muộn, như có ý tốtnhắc nhở:

      “Cha, ngài dường như nhớ lầm, đời này mẹ của con chỉ sinh mình con . ”

      Sắc mặt Cận Chiêu Đông chợt biến, hé miệngmuốn lời giáo huấn gì đó, nhưng nhìn thấyánh mắt Cận Tử Kỳ cố chấp thản nhiên yết hầu khẽ động, hai mắt mở ra nhìn thẳng vào hai mắt Cận Tử Kỳ, đứng nghiêng người chấp taysau lưng:

      “Nếu như phải do kiện năm đó, Chiêu nhi cũng đến nỗi trở thành mồ côi, đây làchúng ta thiếu nợ dì Kiều, Chiêu nhi là đứa trẻ đáng thương, con từ lý lẽ luôn sáng suốt,hành vi luôn chững chạc mất độ lượng ……”

      “Đó là lí do mọi chuyện con luôn nhường nhịn ta, chỉ cần Kiều Niệm Chiêu muốn, dựa vào cảm giác tội lỗi nên Cận Tử Kỳ con hai lời, đây là Cận Tử Kỳ nợ ta, là nhà họCận nợ ta.”

      Cận Chiêu Đông ngờ Cận Tử Kỳ cắt ngang lời mình lần nữa, ông cho rằng xưa nay việc dạy dỗ người thừa kế gia tộc rất nghiêmkhắc, hẳn phải phép tắc chờ đối phương nóixong mới tiếp, ông hiểu nên quay đầulại, chỉ thấy Cận Tử Kỳ tươi cười:

      “Kiều Niệm Chiêu: Kiều Hân Hủy tưởng nhớ Cận Chiêu Đông, con làm sao quên được ý đồ của cái tên này.”

      câu của Cận Tử Kỳ khiến cho bầu khí giữa cha và con trong phút chốctrở nên ngưng trọng, nháy mắt mặt Cận Chiêu Đông tái nhợt, Cận Tử Kỳ cũng học bộ dáng củaông, nghiêng người ngắm nhìn chân trời phươngxa, nụ cười đầy dịu dàng:

      “Bất quá cha ơi ngài yên tâm, con với mẹ, con mãi mãi giữ điều bí mật này đến già, Kiều Niệm Chiêu sáu năm trước vốn khôngđược vào hộ khẩu nhà họ Cận, sáu năm sau ……” Cận Tử Kỳ hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cận Chiêu Đông vẻ mặt trắng xanh: “Người thừa kế nhà họ Cận cũng chỉ có mỗi Cận Tử Kỳ!”

      “Con ……biết lúc nào? ”

      “Cái này cũng còn quan trọng, cha, KiềuHân Hủy có thể lấy hạnh phúc vốn nên thuộc về mẹ, Kiều Niệm Chiêu có thể lấy của conmột nửa tình thương từ cha, nhưng con quyết cho phép ta trở lại nhúng chàm vàoCận thị, cho dù là ngài, cũng được!”

      “Con cứ như vậy mà thể tha thứ cho Chiêu nhi sao? Nếu như phải là lo lắng và do dự cảm nhận của con, nhất định nó và HànhPhong cũng lén lén lút lút nhiều năm nhưvậy, hôm nay còn phải đeo lưng tiếng xấu là người thứ ba!”

      Cận Tử Kỳ vẫn duy trì nụ cười trang nhã, nhìnđến sắc mặt Cận Chiêu Đông càng lộ ra phấnkhích :“Tại sao muốn con tha thứ? Ngài khôngphải cũng , là con làm trở ngại bọn họ,bọn họ làm sai điều gì sao?”

      “Tiểu Kỳ, tại sao con những lời như thế!Chiêu nhi nó là em của con ……”

      “Cha, ngài đùa sao? Con rồi,Kiều Niệm Chiêu chỉ là đứa con riêng thể công khai ra ánh sáng mà ngài mang về Cận gia, cũng phải là con do mẹ của con sinh ra, lại càng phải là em của CậnTử Kỳ con . ”

      “Mày ……”

      Cận Chiêu Đông nâng tay lên cao, vẻ mặt phẫn nộ thể nhịn được nữa, mà khi nhìnđến Cận Tử Kỳ ngửa càm lên, độ cong ở khóemiệng thay đổi, ánh mắt ông ngẩn ra, chán nản buông tay xuống, xoa xoa huyệt thái dương phát đau:

      “Chính ta làm sai mọi chuyện, Chiêu nhi có lỗi, con nên trút giận sang con bé, đứa trẻ đó là vô tội.”

      “Vậy cha có nghĩ tới con đây cũng vô tội hay , mặc dù con có kiên cường nữa, đócũng thể trở thành lý do để người khác tổn thương con lần nữa.” Cận Tử Kỳ khôngmuốn làm gì quá mức nên dừng lại, “Tô Hành Phong, là lần cuối cùng con thoái nhượng.”

      nhìn đến dáng vẻ mệt mỏi muốn lại thôi của Cận Chiêu Đông, Cận Tử Kỳ nâng lên váy áo dâu rất dài bỏ mà chính mình cũng phân biệt phương hướng, chẳng quamen theo đường mà muốn lại sốngchung dưới bầu trời với cha .

      chán ghét Cận Chiêu Đông dù trong mắt ông từng là người chồng người cha vô cùnghoàn mỹ và vĩ đại, nhưng vĩnh viễn thể quên được nơi vào năm tám tuổi thấy cảnh tượng, cảnh tượng đủ để đậpnát thứ hạnh phúc mà luôn tự cho là đúng.

      Lúc ấy mẹ Tô Ngưng Tuyết sốt cao khônggiảm, xách váy dài chạy xuyên qua hoa viênđi tìm kiếm cha. đường chạy đến căn nhàgỗ ở sâu trong vườn hoa, xung quanh hoa mãn thiên tinh nở đầy li ti từng chút từngchút , đây là do cha đặc biệt mời ngườiđến trồng, tuy rằng vào cái tuổi ấy biết vì sao cha mình quyết định như thế, nhưng cônhận ra trong mắt ông tràn đầy thích.

      nghe thấy thanh "tất tất tốt tốt" phát ra từ trong nhà gỗ , thỉnh thoảng kèm theotiếng nam nữ đè nén thở dốc phát ra từ trong cổ họng, tò mò đến gần, nhón chân lên nhìn vào cửa sổ tối đen như mực.

      Cảnh tượng kia khiến cho Cận Tử Kỳ sau nàydù qua mười mấy năm nhưng trong phút chốc lúc nào là thấy hối hận, nghĩ côkhông nên xem, nên thấy chồng củamẹ , người đàn ông mà gọi là cha, khôngnên thấy bạn thân của mẹ , dì Kiều mà thương , nên thấy bọn họ cùng ởtrong căn nhà gỗ mờ tối kịch liệt làmchuyện ân ái......

      Chuyện xưa như gió, khiến cho mặt hồ tronglòng dâng lên tầng tầng rung động, bầu trờidường như nghe thấy được nội tâm của đangđè nén khó chịu, trận mưa to kéo tới gàothét, nhưng vẫn tiếp tục đến phía trước, chút để ý chỉ muốn dựa theo lòng mình mà khắp chốn.

      Bí mật liên quan đến mãn thiên tinh, Cận Tử Kỳsẽ mang nó theo vào mộ phần.

      Cho tới bây giờ Cận Tử Kỳ cũng phải làmột người hiền lành, ra điều bí mật này cho Kiều Niệm Chiêu để có cơ hội trở mình, muốn Kiều Niệm Chiêu mãi ở dướigông xiềng là đứa con riêng trải qua những năm tháng còn lại, giống như con chuột ở sâu trong cống ngầm vĩnh viễn sợ ánh sáng mặt trời.

      Khi áo cưới thấm ướt có vẻ trở nên vô cùngnặng nề, vừa vừa dùng tay vẫn mang bao tay chậm rãi mở khoá dây kéo cởi bỏ áo cưới ra, kẹp tóc cài đầu bị tiện tay vứt ở ven đường, mặc cho đầu tóc ướt đẫm nước vàtrút hết xuống lưng, thân người gầy chỉcòn lại chiếc váy lót hai dây phong phanh.

      Hai mắt bị nước mưa giội rửa khiến chua xót đau đớn, thỉnh thoảng giơ tay lên vuốt nhữngsợi tóc ẩm ướt trán, nghe thấy thanhsôi động giữa đất trời, nghe thấy lá cây lào xào đong đưa, hai chân rốt cuộc dừng lại ởcuối con đường lầy lội, ngẩn ngơ nhìnđến cánh đồng bát ngát ướt át phía trước.

      có khoẻ ?”

      Giọng đàn ông khàn khàn thản nhiên nhàn nhạtlại có vẻ vô cùng lười biếng từ đỉnh đầu vanglên, giống như quả ngư lôi vào lòng biểnsâu, phút chốc kéo thần trí Cận Tử Kỳ đắm chìm trong kí ức quay trở lại.
      linhdiep17SoRi thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆ Lòng Tự Nguyện
      006. Mau Buông Tôi Ra

      Editor: tamthuonglac

      quay đầu lại thấy người đàn ông giơ chiếc nón rơm lên che đầu cho tránhkhỏi bị mưa dội xuống, mà bản thân lạihoàn toàn dầm mình trong mưa, mái tóc đendính mặt, từng cụm từng cụm, đến lúc quay đầu trong đôi mắt sâu đen láy như đá huyền vũ hơi nheo lại, thể thấy cảm xúc trong đáy mắt .

      Cận Tử Kỳ chợt cảm thấy có chút cứng ngắc, cônhận ra người đàn ông xa lạ mà nhếch nhác này, chính là người nông dân từng dìu đỡ , nếukhông phải quan tâm hỏi thăm, cho rằng là thổ phỉ cản đường cướp bóc.

      Chẳng qua, trong ngày mà bị người đànông thấy chật vật lần nữa, đối với thiên kim nhà họ Cận lịch sử có thể là luôn hoàn mỹ,lời việc làm luôn đúng mực cẩn thận, có phải hay viết nên chuyện xấu hổ?

      Cận Tử Kỳ khóe miệng vểnh vểnh lên thể nhận ra, nước mưa theo hai mắt ngừngchảy xuống, nhắm mắt lại nữa, dư quang nơi khóe mắt liếc đến cơ thể cường tráng dưới chiếc áo may ô ướt đẫm của người đàn ông, sau đó tim bắt đầu đập loạn.

      Đương nhiên, loại nhịp tim này cùng tình yêukhông có liên quan, đúng vậy, Cận Tử Kỳ xácđịnh đó phải là tình .

      cũng từng thương sâu sắc, mặc dù đoạn tình kia bị bóp chết từ trong nôi, nhưng chung cũng gọi là tình , vì vậy hiểu nhịptim của ngọt ngào cùng chua xót đau thương ……

      Như vậy, nhịp tim như thế này được coi là cái gì đây ?

      Cận Tử Kỳ bắt đầu ngừng thất thần, mơ hồ cảm thấy trong lòng rối loạn như có sợitơ quấn quanh, tim yên lặng nhiều nămnhưng bởi vì người lao động tầng cùng mànhảy lên dữ dội, việc này nếu lộ ra ánh sáng khiến cho cả xã hội thượng lưu chịu nhục nhã !

      Mãi đến khi sức lực mạnh mẽ giữ lấy cổ tay nhắn xinh đẹp của , Cận Tử Kỳ mới hoàntoàn tỉnh ngộ, nhìn thấy người đàn ông kia kéo cánh tay của bước , thân thể nhanh chóng cùng với đại não sinh ra phản ứng, lập tức đẩy hết thảy mọi đụng chạm của ra, đồng thời cảnh giác mà lui về phía sau vài bước.

      Tay của người đàn ông bị hất ra, trung xẹt qua độ cong hỗn độn, bước chân về phía trước ngừng lại, híp mắt quaysang nhìn chằm chằm, ánh mắt nghiêm nghị cho Cận Tử Kỳ, tuyệt đối khôngphải là người dễ chung đụng.

      đừng cho tôi biết vẫn muốn ở lại chỗnày ? ”

      Giọng của người đàn ông nghe ra có phầnkhông kiên nhẫn, bầu trời mênh mông mây đen u ám giăng đầy chợt có tia chớp xẹt qua,ngay sau đó tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên,thân thể Cận Tử Kỳ khẽ phát run, lắc đầu cái, giọng nghiêm túc nhưng mất tựnhiên:

      “Tôi , nhưng phải là bây giờ, trước lúc trời tối nơi này thuộc về Cận thị vì nó đãđược chúng tôi bỏ ra số tiền lớn bao trọn.”

      “Cận thị?” Người đàn ông kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong cười gật đầu: “Ah, số tiền cho thuê mà lão già nhà họ Cận đóđưa còn đủ để thanh toán chi phí tái tạo sinh thái cho nông trường hôm nay bị pháhư.”

      Cận Tử Kỳ nâng cao góc độ cằm, ở giữa tiếngsấm vang dội khó chịu, giống như công chúa kiêu ngạo nhìn vẻ mặt giễu cợt của người đàn ông:“ khi như vậy, ban đầu các người nên cự tuyệt cho thuê nông trường .”

      “Nếu như lúc trước tôi ở đây, cho là tôi sẽlàm ra cái quyết định ngu xuẩn như thế sao ? ”

      Người đàn ông vừa nhắc tới chuyện này vẻ mặt giễu cợt tăng thêm khinh thường, lời lẽ sắc bén, chanh chua, ở trong thế giới của Cận Tử Kỳ, chưa bao giờ gặp phải người nào chuyện khó lọt tai như vậy, bởi vì bất mãn mà mi tâm chân mày nhíu chặt, cảm thấy khôngcần thiết tiếp, vì vậy cất bước về phíacánh đồng bát ngát đằng trước.

      muốn trở về đối mặt với những ánh mắt tràn đầy đồng tình hoặc là vui sướng khi có người gặp hoạ, cũng muốn vào lúc nàyliếc nhìn đến cha mẹ , cũng có cáchnào theo chân họ để bất kỳ câu gì, đó là lí do chỉ có thể tiếp tục tiếp.

      có nghe thấy lời của tôi sao? Lập tứcrời khỏi nơi này, muốn bị đánh chết ?”

      Mới vừa được bước cổ tay của bịkiềm chặt, vô cùng dùng sức, dùng sức đến mứckhiến hít thở hơi chậm lại, Cận Tử Kỳ tính tình ôn hòa lặng lẽ nhưng cũng thiếu sựquật cường, chán ghét bị cưỡng bách, nhưng chỉ có thể giãy giụa phản kháng:

      “Mau buông tôi ra!”

      “Phụ nữ phiền toái!”

      Tình huống kế tiếp phát sinh khiến Cận Tử Kỳ kinh ngạc trợn to mắt, bởi vì người nông dân này hồn nhiên thèm đếm xỉa đến bất mãn của , bắt giữ eo , sau đó chút nào thương hương tiếc ngọc đem vác lên trênvai mình.

      muốn làm gì, mau buông tôi xuống!”

      Cho dù là thân mình dọn dẹp tàn cuộc hôn lễ Cận Tử Kỳ cũng có thể bình tĩnh, nhưngvào khoảnh khắc này, giọng của xuấthiện run rẩy, khi nào mà gặp phải tình cảnhkhó xử như vậy, khi nào mà lại bị người đàn ông đối đãi như thế?

      từ khi tiếp thu dạy dỗ chocô biết, giữa nam nữ dù cho có thân thiết nữa cũng nên để lời việc làm của cả hai cóxu hướng phóng túng, như vậy tại người đàn ông này với làm cái quái gì?!

      Váy lót tơ tằm sớm ướt đẫm, bao bọc lấy đường cong gợi cảm của thân thể , cơ thể nóng bỏng rắn chắc cùng cơ thể của tiếp xúcgắt gao chặt chẽ. Thân thể Cận Tử Kỳ cứngngắc, cổ họng lại khô khốc phát ra đượcmột tiếng nào, mặc cho người đàn ông này mangtheo băng qua nông trường giữa tiếng sấm chớp đến gian nhà gỗ vắng vẻ nơidành để cất giữ nông cụ.

      Ngoài cửa sổ mưa như trút nước thểngừng lại, tiếng sấm sét lại vang dội tiếng,Cận Tử Kỳ chân trần giẫm lên nền đấtđầy bùn. nhìn thấy trong phòng ẩm ướt nôngcụ hỗn loạn, đồ gỗ cũ kỹ, điều này làm cho côkhông thể kìm nén mà nghĩ đến hình ảnh yêuđương vụng trộm của Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy, bọn họ cũng ở trong gian phòng tương tự như vậy.

      Khi tám tuổi thể hiểu như thế là nồng đặc cảm xúc mãnh liệt, nhưng từ nay vềsau có cách nào cùng cha chuyệnnữa, nghĩ đến Kiều Hân Hủy từng tặngcho áo đầm cùng đồ chơi cảm thấy ghêtởm muốn nôn mửa.

      Ngày đó sinh nhật mười bảy tuổi của , hoàn toàn hiểu được chán ghét là loại cảm giác như thế nào.

      Công việc của Tô Ngưng Tuyết luôn bận rộnđến tận đêm khuya mới có thể về nhà, từ câulạc bộ đàn violon ra, dự định mua cái bánhga-tô chờ mẹ về nhà cùng nhau chúc mừng,kết quả tại cánh cửa tiệm bánh ngọt thấy CậnChiêu Đông vốn nên ở quốc vì công tác, còn có...... được tay ông ôm vào trong ngực là Kiều Niệm Chiêu cùng tay dắt là Kiều Hân Hủy.

      Sau này mới biết, ngày đó, là sinh nhật mười sáu tuổi của Kiều Niệm Chiêu, mà cha của , cũng là cha của ấy....

      Tiếng dụng cụ va chạm khiến cho Cận Tử Kỳ cốđè xuống cảm xúc quay cuồng trong lòng, người đàn ông quái gở kia từ sau khi vào phòngthì lục lọi xung quanh lung tung, hình như đangtìm kiếm thứ gì, theo tiếng động mà nhìn sang, nhưng giây kế tiếp thân hình bỗng dừng lại.


      ------ Lời của tác giả ------

      Mọi người đoán chút Cận Tử Kỳ nhìn thấy gì a , ha ha ……
      M è o Q u ê n T h ở, linhdiep17SoRi thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆Lòng Tự Nguyện
      007. Ở Đây Cám Dỗ Tôi Sao?

      Editor: tamthuonglac


      Đồ vật trong góc chất đống lẫn lộn, dưới ánh sáng mờ tối, người đàn ông chậm rãi tới, bóng đèn trần nhà lay động chiếu lên toàn bộ nhà gỗ lúc sáng lúc tối, Cận Tử Kỳ ngừng thở lẳnglặng nhìn , sau khi thấy cởi ra chiếc áo may ô có chữ Công lộ ra cơ thể trần trụi, tốc độ nhịp tim dường như muốn vượt qua khả năngtiếp nhận của .

      Nước da màu lúa mì, lồng ngực cường tráng bềnchắc, đường vân cơ bắp ràng và vóc ngườicao lớn, tóc ngắn đen như mực hỗn độn tuỳ ý, bọt nước đọng lại từ đỉnh đầu thẳng đườngtheo gáy chậm rãi lướt qua lồng ngực và bụngdưới của , cuối cùng trợt đến quần trong ẩmướt……

      Ngoài phòng từng giọt mưa tí ta tí tách rơixuống, kèm theo tiếng sấm ầm ầm, nhưng bên trong lại an tĩnh đến quỷ dị .

      Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm lồng ngực ngườiđàn ông vượt quá phút, sau đó vội vàng dờimắt , vẫn mang bao tay ướt đẫm, hai tay được tự nhiên mà xoắn lại chỗ, ở trong lòng tự khinh bỉ chính mình.

      Tựa như rất nhiều người cách nào hiểu vì sao cả ngày đều mang bao tay, giờ khắc nàycô cũng cách nào hiểu loại phẩm vịkhác của mình-Cho nên khi đối diện với người đàn ông cả người phát ra mùi vị nhàmchán tim lại đập thình thịch.

      Chân mang đôi giày vải, dính đầy bùn đất, quần của bộ đồ lao động ẩm ướt đầyvết nhựa cây nông nghiệp còn có nước bùn vănglên bẩn thỉu, đổi lại trước kia, Cận Tử Kỳ tuyệt đối liếc mắt nhìn lâu như thế, nhưng bây giờ, người đàn ông này lại khiếntrong đầu dần ra từ—Gợi cảm.

      Cận Tử Kỳ giống như đứa trẻ phạm sai lầm,cắn cánh môi mặt cúi thấp xuống, giờ phút nàycô thấy hổ thẹn với suy nghĩ chân tận trong đáy lòng mình, bởi vì hai mươi bốn năm qua chưa từng như thế, vậy mà, thể khôngthành thành thừa nhận chút: người đàn ông này hấp dẫn ……

      Thu hút như vậy làm cho hầu như có biện pháp nào kháng cự, giữa họ trong lúc này tình cảm mến cũng có, thậm chí chuyện vượt quá ba câu, ràng biết mình thương người đàn ông này, chẳng qua đơn thuần bị hấp dẫn.

      Ở trong mắt Cận Tử Kỳ kiêu hãnh, đây là chuyện làm người ta thất bại đến nhường nào, nên xem thường thân phận cùng lỗ mãngcủa người nông dân này, nhưng cách nào tự kiềm chế mà bị hấp dẫn, khủng hoảng và xao động đối lập nhau chiếm giữ lấy tâm tư .

      bắt đầu nhớ lại trong lúc lơ đãng từngthấy qua trong sách câu : phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ.

      Nhưng, là phụ nữ ở tuổi này cũng sinh ra nhu cầu sinh lý sao?

      Mưa càng lúc càng lớn, rèm cửa sổ ở giữa tia chớp trắng lay động đong đưa, bị dội ướt hơnphân nửa, cho nên đong đưa được cũng khôngdữ dội lắm, chỉ là chuyển động cách nặngnề.

      Đầu của Cận Tử Kỳ bắt đầu đau lâm râm, cảmgiác toàn thân ướt sũng làm cho khó chịu, cônghe thấy tiếng bước chân, cách càng ngày càng gần, hô hấp của bắt đầu có mộtchút cấp bách, mang theo chút hoảng sợ, nhưng vẫn coi như giữ được bình tĩnh.

      cảm thấy mình nên xoay người rời , phải đithật nhanh, mà giống như chạy, rời khỏi căn phòng này, cho dù phải dầm mình trong mưacũng tốt hơn so với ở chỗ này chịu dày vò,chống cự lại ác ma trong lòng mình, chẳng qua, khi nhìn thấy chiếc khăn lông coi như sạch đưa tới trước mặt, đầu óc trong chớp mắt trở nên trống rỗng.

      "Nếu như muốn cảm cúm cầm lấy."

      Cận Tử Kỳ giơ tay lên nhận lấy, lần nữa ngẩng đầu lên, trong ánh đèn mờ ảo cẩn thận đánh giá từ bên mặt của người đànông, có gương mặt góc cạnh ràng dứtkhoát mang độ cong gần như là hoàn mỹ, sốngmũi rất cao rất thẳng, mày kiếm đen dày, so vớingười bình thường hốc mắt rất sâu, đôi mắt thâm thuý mang theo đặc trưng của con lai.

      Đương nhiên Cận Tử Kỳ cũng quên chú ý đến bộ râu xồm xàm gần như che lấp nửa gươngmặt , nghĩ, cạo sạch đám râu lôi thôi này rất có khả năng là người đàn ông cực kỳ cực kỳ khôi ngô tuấn tú.

      "Nhìn cái gì, thiên kim đại tiểu thư chưa thấy qua nông dân nhếch nhác giống như tôi sao?"

      Giọng mỉa mai của người đàn ông ở bên tai vang lên lần nữa, Cận Tử Kỳ nhìn thấy khóemiệng vẽ ra ý cười rất , nhưng mà sâu trong con ngươi đen láy kia lại lạnh lẽo rét buốt, mang theo chút ý cười nào, khi bốn mắtgiao nhau dường như muốn đem hồn phách hút vào.

      Cận Tử Kỳ bị nhìn chòng chọc nên có chút bối rối, dời tầm mắt đồng thời lùi hai bước qua bên cạnh, bước chân hơi có vẻ dồn dập lộn xộnkhiến cho thân thể đụng vào thành cửa sổ,khuỷu tay truyền tới cảm giác đau đớn thấu xương, nhưng chỉ rên lên tiếng.

      " rất sợ tôi?"

      Người đàn ông rét căm căm cười rộ lên, hípmắt lộ ra dáng vẻ xấu xa với hơi thở đầy nguyhiểm, cộng thêm khuôn mặt râu ria và phần của cơ thể trần trụi, để cho toàn thân nhìnqua giống như là ma quỷ chuẩn bị phạm phải tộiác tày trời.

      Cận Tử Kỳ chịu đựng cánh tay đau đớn, quật cường nhìn người đàn ông cách xa vài bướcđang dùng tốc độ nhàn rỗi bước thong thảnhích lại gần mình, nụ cười vẽ ra ở khoé môihắn, chút xíu, ràng, nhưng tựa hồmang theo vẻ vui sướng.

      biết cao hứng cái gì, nhưng tính cách nhận thua cho phép cầuxin tha thứ, hơi thở của người đàn ông trưởngthành mãnh liệt vây lượn xung quanh thân , rất cao to, chỗ đứng cách chưa tớinửa thước, nhìn xuống gương mặt táinhợt:

      muốn tự lau hay là tôi lau thay cho ? ”

      Lời ngả ngớn từ giữa cánh môi mỏng tràn ra,mi tâm Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại, ngay sau đó mộtbóng đen bao phủ lấy , cảm giác được hơi thở nóng ẩm phun vào vành tai mình, bàn tay to thô ráp màu lúa mì vươn tới hai má củacô, như có như lướt qua da thịt vành taicô, khiến cho run rẩy đôi chút.

      "Thế nào? Sợ rồi?"

      vai gầy ướt đẫm, luồng tóc đen bị hắnvén lên, nghiêng mắt lướt qua xương quai xanh tinh xảo cùng mảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra dưới váy lót gần như trong suốtcủa , ánh sáng con ngươi gợn sóng ổnđịnh đem giữ lại ở trong mắt, chân mày khẽ động, ý cười khóe miệng trong nháy mắtthu hồi, phủ khăn lông lên đầu Cận Tử Kỳ:

      " sợ tự mình lau ."

      xong xoay người chuẩn bị bỏ , cánh tay lạibị đôi tay mềm mại bắt lấy, người đàn ông hơi nghiêng đầu, khi chính mình chứng kiến cảnh tượng có chút kinh ngạc, thân thể trong phút chốc cứng đờ, trước mắt cũng quên mấtdời bước .

      Hơi nước đọng lại lông mi Cận Tử Kỳ rũ xuống, run nhè , run rẩy tự tay mình kéo váy lót ướt đẫm lên, tiếng nước chảy tí tách vang vọng ràng, cứ như vậy đôi chân thon dàitrắng nõn lộ ra ở trong khí.

      Thế giới của Cận Tử Kỳ trời đất quay cuồng, cônghĩ mình là muốn điên rồi, thiên kim nhà họCận được giáo dưỡng nghiêm khắc lại làm ra hành động điên cuồng phóng đãng như vậy, hai tay giơ tà váy lên, nhưng nâng nổi đầumình.

      bất quá chỉ muốn biết, đối với người đànông này cũng tồn tại lực hấp dẫn giống như . chỉ muốn nghiệm chứng tý, cho nên lònghiếu kỳ chiến thắng sợ hãi, cũng giảiphóng tâm ma bị giam cầm nhiều năm.

      Sở dĩ dám bạo dạn to gan như vậy bởi vì đoán được người đàn ông này cũng chỉ dọa chút thế thôi .

      ở đây cám dỗ tôi sao?”

      Hai tay Cận Tử Kỳ nắm thành quyền, giọngngười đàn ông thấp trầm trầm nghe ra tâm tình, giống như gặp ác mộng cả người côbừng tỉnh lại, nhưng kịp giương mắt, thắt lưng bị đôi bàn tay to chế trụ, cuốicùng đẩy tới góc tường, ngay sau đó cơ thể cao to của bao phủ lên, vây lấy ở giữa người với bức tường:

      “Danh môn thiên kim muốn cám dỗ nông dânbần cùng nghèo khó, uh? ”
      M è o Q u ê n T h ở, linhdiep17SoRi thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆ Lòng Tự Nguyện
      008. Thực Cốt Trầm Luân (I)

      Editor: tamthuonglac

      “Danh môn thiên kim muốn cám dỗ nông dânbần cùng nghèo khó, uh?”

      Người đàn ông giống như tòa tháp lớn, bao phủ lấy thân thể bé và yếu ớt, độtnhiên siết lấy cái eo của thuận thế đemcô kéo lại gần, thân thể hơi lạnh dán lên da thịt nóng rực, có chút hoảng sợ, nhưngrất nhanh an tĩnh lại.

      Bên tai là tiếng người đàn ông cười khẽ, ràng mang theo vẻ khinh thường cùng giễu cợt, cằm của bị bàn tay thô ráp chai sạn nâng lên,đôi mắt đẹp màu nâu nhạt của tiếp xúc với con ngươi màu đen sâu kín ẩm ướt như đại dương, ánh mắt kia sắc bén tựa như muốn đem linh hồn của ra mổ xẻ, hé mở cánh môi nhợt nhạt mà hít thở, khóe mắt có chút nước thấm ướt.

      muốn chạy trốn đúng ? Nếu sợ nhưvậy, tại sao còn phải sống chết mà chống đỡ chạy trốn ?

      dùng ánh mắt chất vấn , đường cong nơikhoé môi lộ vẻ chế giễu lạnh nhạt vẫn khôngtiêu tán .

      thu hồi bàn tay to khoẻ khoắn có lực của mình, muốn lãng phí sức lực và tinh thầntiếp tục hù dọa vị thiên kim đại tiểu thư này nữa,nhưng đợi đẩy ra khỏi lồng ngựcmình, đôi cánh tay trắng nõn ướt át lạnhnhư băng quấn lên.

      Ánh mắt của người đàn ông hung hăng ngẩn ra, vẻ mặt trở nên càng mất tự nhiên, cũng khôngcòn bộ dáng lưu manh mở miệng trêu chọc CậnTử Kỳ như mới vừa rồi, khi hai tay của Cận Tử Kỳ vòng ở cổ , hơi thở thơm ngát phun lêncổ , trong nháy mắt máu toàn thân dângtrào xông đến não, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.

      Bởi vì bị người đàn ông này khinh bỉ nên Cận Tử Kỳ càng kích động nên càng thêm ngangngược, mười ngón tay bám phía sau gáy hắnsiết chặt, khi tinh thần còn sững sờ kéo thấp người xuống, kiễng đôi chân trần trắngnõn dâng lên nụ hôn đầu tiên của mình.

      Hương thơm mềm mại hôn lên đôi môi ngườiđàn ông, khép hai mắt, hàng lông mi dài rậmrạp như cánh quạt xoè ra quét qua gò má , ngưa ngứa chút tựa như quấy nhiễu ở trong lòng, nhiệt độ ấm áp môi khiến thân thể của cứng đờ sinh ra phản ứng, chỉ có thểbị động đứng đó, đôi tay lóng ngóng khôngchỗ để.

      Cận Tử Kỳ nghe được trong lồng ngực ngườiđàn ông nhảy lên kịch liệt, cũng nghe thấytiếng hít thở của mình, còn có của , cả hai cùng căng thẳng như nhau, hô hấp yếu mà nặng nề, nhưng hiểu, rốt cuộc khẩn trương cái gì ?

      Bỗng nhiên rất muốn xem vẻ mặt của ,cho nên nâng mí mắt lên, trong phòng tối tăm, chỉ có tiếng hít thở lẳng lặng của cả hai,đồng tử của chiếu vào gương mặt gầntrong gang tấc, còn có lướt qua đôi con ngươiđen chưa từng nhắm lại.

      Môi của lẳng lặng dán chặt , có động tác dư thừa, chỉ là dán chặt. Ngón tay của ở phía sau cổ trở nên im lìm vắng vẻ, sauđó chợt bị đẩy ra, hề có dấu hiệu báotrước nhưng cũng nằm trong dự liệu.

      Lưng Cận Tử Kỳ nặng nề đụng vào vách tường, hề vì đau đớn mà rên rỉ, lông mi runrẩy sau đó hai mắt mở ra, mặt của rất bìnhtĩnh, bình tĩnh, mặc dù đáy mắt sớm nổi sóng từ lâu, tâm tư như nước thủy triều dâng lên.

      "Danh môn thiên kim có phải cũng thích trò chơi lạt mềm buộc chặt hay ?”

      Giọng điệu người đàn ông hơi có vẻ giễu cợt,“Trước đây còn cùng bao nhiêu đàn ông trải qua như vậy, hình như tôi hiểu được lý do ai thèm lấy ….....…”

      “Bốp!”

      Cận Tử Kỳ vung thẳng tay ra, rơi xuống mạnhmẽ, cái tát dừng ở mặt người đàn ông, phát ra thanh trong trẻo, trong nháy mắt cổ tay của bị bàn tay to bắt lấy, Cận Tử Kỳ nghe thấy xương cốt mình phát ra tiếng lạc lạc.

      “Đừng làm ra bộ dáng vẻ thanh cao, tôicũng chỉ hỏi chút, đối với thiên kim danh viện giá trị như thế này mà , đàn ông cam tâm tình nguyện mắc câu cũng ít chứ? ”

      Cổ tay trắng trẻo nhắn bị siết chặt nên ửngđỏ, Cận Tử Kỳ đau nhưng thở dài mộttiếng, ngẩng mặt lên đối diện ánh mắt phứctạp của đầy phẫn nộ xen lẫn chán ghét,giọng bình thản, mở miệng trả lời nhấn rõtừng chữ ràng:

      là người đầu tiên, người đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua. ”

      Người đàn ông nhất thời ngẩn người ra, vốn định dùng lời chói tai của mình khiến cho khó chịu, dùng việc này để che dấu tâm tìnhhỗn loạn của mình, nhưng ngờ Cận Tử Kỳ trả lời như vậy, vì thản nhiên nhìnchăm chăm khiến trở nên bối rối.

      vội vàng cười cái, buông cổ tay củaCận Tử Kỳ ra, sau đó xoay người bỏ , khôngmột chút nào do dự, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng có ngọn lửa mạnh mẽ tên thiêu đốt, hơn nữa có chỗ phát tiết, vì vậy bước chân về phía trước dừng lại.

      Tầm mắt Cận Tử Kỳ dời qua, chỉ thấy bónglưng của , quay đầu lại, sau đó nhìn thấy đột nhiên giơ chân lên hung hăng nhằm bên bàn mà đạp, đến khi bộ dụng cụ uống trà bàn va đập vào nhau loảng xoảng,phát ra tiếng vỡ vụn hết sức chói tai.

      Bên trong nhà gỗ mờ tối thời gian dường như cũng theo đó dừng lại, cái nắp ấm sứ rơi ra trênmặt đất, đường lăn lông lốc đến bên chânCận Tử Kỳ, quay vòng, dừng lại bất động,toàn bộ gian phòng lần nữa khôi phục antĩnh.

      thuận tay cầm lấy áo may ô mình mới vừa đặt ở bên cạnh bàn, chưa hết giận bàn chân lại đá xuống, sau đó cũng quay đầu đến phía cửa. Ngoài phòng, mưa to dầm dề bay lả tả,bóng lưng của dần dần biến mất trong mànmưa mênh mông, dứt khoát mà lạnh lùngnghiêm nghị.

      Cận Tử Kỳ ngắm nhìn phương hướng rời chớp mắt, sau đó cúi người xuống ngồixổm ở nơi ấy, đưa tay nhặt lên cái nắp sứ vẫncòn nguyên vẹn sứt mẻ, lẳng lặng nhìn lâu, bên môi lộ ra nụ cười nhạt hề ấm áp.

      biết mình cười cái gì, chỉ là muốn cười mà thôi, chỉ lần này mà thôi .

      Cửa nhà gỗ bị đá văng thô bạo, Cận Tử Kỳ nhìn sang, nghĩ tới người đàn ông này thế mà quay trở lại, ngồi xổm, cái cổ ra sức ngẩnglên, nhìn thấy đường cong quai hàm kiên nghị, mặc dù nơi đó đầy râu đen.

      Chiếc áo may ô ướt sũng bị tuỳ tiện khoác người, vẻ mặt biểu lộ chán ghét buồn bực, bước nhanh tới, đá văng hết thảy mọi vậtcản đường, tựa như tên cướp hung hãn làmngười ta phải sợ, toàn thân ướt đẫm.

      Cận Tử Kỳ siết chặt cái nắp trong tay, lòng cômơ hồ dâng lên dự cảm nào đó, tiếp đó cánh tay của bị sức lực mạnh mẽ níu lấy, nhiệt độnóng rực ủi bỏng cả da thịt , tay giữ lấy thuận thế siết chặt cơ thể . Trước khicô kịp có bất kỳ dấu hiệu hành động gì mangcô qua mái tường ngăn lại, ngay sau đó cúi đầu xuống ngậm lấy cái miệng nhắn của .
      linhdiep17SoRi thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆ Lòng Tự Nguyện
      009. Thực Cốt Trầm Luân (II)

      Editor: tamthuonglac

      Cánh tay vòng ở cái eo nhắn của , dùng sức rất lớn, dùng sức đến mức như muốn bẻ eo gãy ngang. Cận Tử Kỳ bị đau cúi thấp đầu nức nở tiếng, ngực hít thở thông khiến cho hai hàng lông mày nhíu chặt. bị ngăn lại trong vòm ngực cường tráng của ,dưới lòng bàn tay nóng rực như lửa đườnglan ra tới lồng ngực của , làm cho quên mấtphải đẩy người đàn ông thô bạo này ra.

      Cánh môi mỏng của người đàn ông nặng nềchèn ép lên môi , dường như dùng sức lực rất lớn eo , mang theo cơn bực tức nào đó bế tắc trong lòng, giống như con chó đáng thương theo gặm cắn khúcxương sườn thơm ngon.

      Nụ hôn dài luống cuống vụng về làm cho cả hai đều cảm nhận được cỗ mùi máu tươi như sắt rỉ. Cận Tử Kỳ thở gấp muốn tránh thoát sựgiam cầm của , nhưng rất nhanh pháthiện càng phản kháng, dây dưa giữa hai người lại càng khó mà tách rời được.

      Váy lót ẩm ướt dính người trong lúc chú ý bị đẩy ra, đầu vai trắng nõn trơnbóng, nơi đẫy đà nửa nửa theo hô hấpmà phập phồng lên xuống. Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, chợt nâng lên tay vội giữcằm , tay kia đè lại chiếc gáy nhắn củacô, nhân lúc bởi vì khó nhịn đau đớn hơi hé mở cánh môi đem đầu lưỡi của mình chui vào trong miệng của .

      nụ hôn cách nào dùng lời để cóthể hình dung, Cận Tử Kỳ ngay cả khi thăm dò vào khoang miệng trong lòng dâng lên cỗ kinh hoảng, vậy mà gần như chỉ sinh ra chút chần chờ ngay lập tức biến mất trong lúc gần như điên cuồng mà đoạt lấy.

      dùng hàm răng mình gặm cắn bờ môi mềm mại của , chiếc lưỡi nóng ẩm đấu đá lung tungquấn lấy đầu lưỡi , chút kỹ xảo nào đáng , hoàn toàn thuận theo cảm giáccủa bản thân mà điều khiển thân thể mình. Hìnhnhư mấy chục năm tình cảm bị đè nén nên vào giờ khắc này như đập nước bắt đầu được phóng thích, Cận Tử Kỳ bị bao phủ mãnh liệt tựanhư giam cầm.

      Tình thế mất kiểm soát lúc ban đầu,cũng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, Cận Tử Kỳ có cách nào làm cho dừng lại, bởi vìcô cũng dần dần ý loạn tình mê, luồng điện mạnh mẽ lướt qua tứ chi khiến toàn thân tê dại còn sức, vì cầm lòng nổi hai tay leo lên thân thể , đem chính mình cuộnlại trong vòng tay to lớn của .

      Rèm cửa sổ ướt đẫm đong đưa trong mưa gió, tiếng sấm sét đinh tai nhức óc đem cả đêmyên tĩnh xé rách thành mảnh vụn, luồng ánhsáng trắng đem màn đêm chém thành hai khúc, khoảng giây trong phòng sáng lên rõhai bóng người triền miên cùng chỗ.

      Cánh môi Cận Tử Kỳ bị hút lấy đến sưng đỏsinh ra đau đớn, rốt cuộc chịu đựng được nụ hôn tàn sát bừa bãi như vậy, dùng sứcđẩy người đàn ông này ra, nhưng chỉ là nhanh hơn nên bị bắt trở lại.

      Thắt lưng của tưởng chùng như muốn bị bẻ gẫy ra phía sau, người đàn ông vẫn từng bước ép sát, chút nào buông lỏng, sức mạnh củahắn cho phép phản kháng, dưới sức mạnh dữ dội này, bọn họ liên tiếp thụt lùi lại mãi đến khi đụng vào cái bàn cũ kỹ kia.

      Nụ hôn vụng về hỏng bét tuyên bố kết thúc khithắt lưng Cận Tử Kỳ đụng vào cạnh bàn phíasau.

      Tiếng hít thở hỗn độn gấp rút quanh quẩn ở bên tai cả hai, bọt nước lông mi Cận Tử Kỳ nhẹnhàng run rẩy, hai tay bám lấy cái bàn phíasau, móng tay gần như khảm vào trong.

      Ở giữa tiếng sấm thể kiềm chế mà liêntưởng đến màn vui sướng mà thuở bé chínhmình tận mắt chứng kiến, đầu óc khôngthể quên được chính là cảnh hai thân thểquấn lấy nhau kích tình mãnh liệt thở hổn hển,vĩnh viễn cũng quên được đôi gò má ẩm ướt của người phụ nữ dán dưới thân của cha tận tình rên rỉ, quên được cha đối với mẹđã bội phản......

      Tay của người đàn ông vẫn dừng lại gáy ,lòng bàn tay thô ráp vuốt ve chiếc gáy trắng trẻo, môi nóng như lửa như có như khôngxẹt qua xương quai xanh , Cận Tử Kỳ cố gắng khống chế run rẩy, có thể cảm nhận được taytrái của chậm rãi tìm đến bên gò cao ngất của , khi tùy tiện xoa nắn, nhịn được mà run cầm cập.

      “Nhìn tôi.” đột nhiên ra lệnh, giọng điệuthật cứng rắn.

      ngoan ngoãn nghe theo mà nâng mắt lên,nhìn thấy ánh mắt vì nhuộm đầy ham muốndục vọng mà trở nên u ám, còn có khóe môi kia còn mang theo chế giễu nhưng lại cườixấu xa vô cùng, lạnh lùng rét buốt, nghiêng người xuống kề sát bờ môi , mang theo tiếng cười trầm trầm:

      "Nếu như bị người ta biết danh môn thiên kim cao cao tại thượng lại cùng tên nông dânbẩn thỉu nhếch nhác hoàn cảnh hỗn tạp làm chuyện đương, thử xem giới thượng lưu phản ứng như thế nào?"

      Từ trong ánh mắt Cận Tử Kỳ thấy được chính mình, váy lót tuột nửa, ánh mắt mêly, xưa nay sắc mặt luôn lạnh lùng cũng nhuộm lên phong tình quyến rũ, hé miệng nhàn nhạt cười cười: "Tôi ra cũng rất muốn biết..."

      lần nữa lấy lại quyền chủ động, đưa tayvòng lên cổ , lúc cúi người muốn hôn lênđôi môi , lại ngăn cản tới gần, hai tay đè lại bờ vai chộn rộn của , mắt lạnh dừng gương mặt thanh nhã của .

      “Có lẽ, nên ra ngoài đứng dưới mưa chút cho tỉnh táo lại.”

      “Tại sao như vậy?”

      Cận Tử Kỳ nhìn người đàn ông trở mặt liềntrở mặt này, rất bội phục tự chủ của ,vào lúc như thế này còn có thể bình tĩnh mà dạydỗ như vậy, buông ra, lui về sau mộtbước, giọng lạnh như băng:

      “Tôi phải là người thừa kế của nhà họ Tống, chẳng qua chỉ là tên nông dân, như vậy còn muốn tiếp tục ?”

      “Tôi rất ràng mình làm cái gì, cũng biết,, chỉ là nông dân.”

      cố ý nhấn mạnh nửa câu quan trọng cuối cùng, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông vui buồn bất thường này, cho hắnbiết, từ Cận Tử Kỳ sống kiềm chế ngấm ngầm chịu đựng có dự định khiêu chiến vớichế độ nghiêm minh đẳng cấp của nhà họ Cận, muốn biết, sau khi đem trinh tiết của mìnhgiao cho nông dân thấp hèn, gặp phải tình cảnh như thế nào?

      thậm chí muốn nhìn xem người cha đạo mạo nghiêm trang của có phản ứng gì, có thểhay tức giận đến đập nát tất cả đồ cổ trong thư phòng, sau đó đuổi ra ngoài, hủy bỏtư cách người thừa kế?

      Cằm của bị bắt lấy nâng lên,“ xác địnhđây là điều muốn?” Đôi con ngươi chuyển động điểm điểm đốm lửa , nhìn thấycô hơi thất thần, bàn tay khác của đưa về phía dây đai váy lót của rơi xuống cánhtay:

      “Bắt đầu từ bây giờ, tôi cho cơ hộihối hận.”

      Vừa dứt lời, bắt đầu ôm lấy Cận Tử Kỳ, đặt lên chiếc bàn cũ, hai tay chốnghai bên bàn, nhìn xuống người phụ nữ an tĩnhdưới thân, đón nhận ánh mắt mờ mịt của , cúi đầu xuống bá đạo mà hôn .

      Cận Tử Kỳ nằm mặt bàn lạnh như băng, đôibàn tay to khô ráo vịn đầu vai , sau đó trượtxuống bắp đùi trơn bóng của , bắt đầu chậmrãi vén chiếc váy lót lên, nhìn , hơn nữa còn bắt buộc cũng phải nhìn .

      nghe thấy thanh vải vóc bị xé rách, phát ra trong trẻo trong bóng tối và bị chìmngập bởi tiếng mưa rơi, nhanh khôngchậm, từng giọt từng giọt, chấn động màng nhĩ, từ vạt áo nhàng kéo dài cho đến dưới nácháo.

      thân thể mảnh mát lạnh.

      vô cùng kinh ngạc, lại có chút nào sợ hãi, chỉ là nhàng ngẩng đầu nhìnhắn, nhìn chiếc cằm kiêu căng của , còn có khóe môi ngạo mạn hờ hững, nhìn thấy hắnchậm rãi cởi áo thân mình ra và sau đó.........
      M è o Q u ê n T h ở, linhdiep17SoRi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :