1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 6.1 Những Năm Qua Cậu HốiHận Rồi?


      Editor: tamthuonglac

      Cận Tử Kỳ nghe xong câu cực kỳ mờ ám này, trong nháy mắt pháo hoa trong đầu nở rộ sáng chói, mở to hai mắt mê mê man man, đỏbừng cả mặt.

      Tống Kỳ Diễn mỗi lần hôn môi đều có vẻ vụng dại mà thể chờ đợi được, cóchút nào kỹ xảo đáng .

      Bất cứ chuyện gì đều có trình độ thuầnthục, thành thạo khi được nắm giữ, đều như nước chảy mây trôi rồi.

      Nhưng loại kỹ xảo này, thường thường cần phảitrải qua kinh nghiệm với nhiều phụ nữ mới cóthể đạt được.

      Nghĩ như vậy, tâm tình của Cận Tử Kỳ khỏi sung sướng chút, mặc dù bị hôn đến mức cảm thấy đau cũng còn giãy giụanữa.

      Bởi vì hôn môi ở trong người sinh ra tình triềukhác thường khó có thể khống chế và chú ý ràng.

      Thậm chí Cận Tử Kỳ cảm thấy là nhiệt tình và điệu bộ cho cự tuyệt của Tống Kỳ Diễn điều khiển bản thân mình, đắm say của lây sang thân thể của , đầu độc với cùng nhau trầm luân.

      Cuối cùng bởi vì hít thở khó khăn mà thể đẩy ra, đôi tay chạm vào lồngngực của , ràng cảm nhận được cơ thểcường tráng của trận run rẩy rốirắm.

      Hơi thở của càng thêm gấp gáp, bất mãn giữhàm dưới của cố gắng tránh né, giốngnhư dã thú có trình tự quy tắc mà gặmcắn loạn bậy vài cái, mới bất đắc dĩ buông ra.

      tay Tống Kỳ Diễn chống đất mặt, chốngthân thể của mình lên mắt nhìn xuống mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

      Bầu khí kiều diễm ám muội quanh quẩngiữa hai người, vẫn chưa tản .

      Bởi vì xấu hổ đỏ mặt mà Cận Tử Kỳ quay đầu qua bên, " đè lên em, em có chút hítthở nổi."

      Giọng của nhàng mang theo thanhâm rung động, mái tóc vừa dài vừa đen xinh đẹpluẩn quẩn thành mảnh thảm màu lửa đỏ, thở hổn hển kịch liệt, bộ ngực nhô cao phậpphồng lên xuống, kích thích hormone phái nam.

      Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm muốnchớp mắt, đột nhiên ôm xoay người cái, trong lúc Cận Tử Kỳ thét lên tiếng kinh hãi, nằm thảm sàn, mà nằm ởtrên người nhìn trân trân nên lời.

      Tư thế mập mờ, làm người ta suy nghĩ viễn vong.

      "Như vậy cũng đè lên em." Giọng nóitrầm thấp tràn đầy từ tính mị hoặc.

      Áo khoác của Tống Kỳ Diễn khi vào phòngkhách cũng cởi xuống, tại sau phengiày vò lăn qua lăn lại, nút áo sơ mi đều nới lỏng ra vài cái, mái tóc đen lộn xộn, híp mắt khóemiệng chứa đựng ý cười, nhất thời để cho ngườikhác loại ấn tượng lãng tử bất cần đời.

      Cận Tử Kỳ cảm giác mình miệng đắng lưỡi khô, hai tay chống lên lồng ngực của liền muốn loạng choạng mà ngồi dậy.

      bàn tay to lớn khoẻ khoắn hữu lực giam giữ chiếc eo nhắn của , bá đạo cường thếngăn cản tách khỏi.

      " có người vào, nhanh lên... nhanh lên chút !"

      Đối với hoàn cảnh còn xa lạ Cận Tử Kỳ sớm đãlúng túng, đôi mắt tránh né dám nhìn tớiTống Kỳ Diễn ở dưới thân, chỉ sợ đối diện với ánh mắt của hoàn toàn luân hãm vào trận này mà thời gian và địa điểm đều thích hợp phóng túng.

      chứng minh, phòng khách nhà người tathật đúng phải là nơi chốn hoàn hảo cho tình nhân thân mật.

      Bởi vì trong lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễntrên mặt đất hỗn chiến em đẩy kéo, cửaphòng khách bỗng nhiên bị đẩy ra, trận khí lạnh như băng từ cánh cửa dội vào, cũng thổi tan sắc hồng kiều diễm của cả phòng.

      Cận Tử Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, thấy được Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu, nét mặtngạc nhiên của bọn họ giống như là thấy được sinh vật bị tuyệt chủng nên phải mở to mắt,đứng ở bên cửa nhìn hai người dây dưa mặt đất ngoảnh lại bất quá hề bình thường.

      Cận Tử Kỳ xấu hổ trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, sau đó ngượng ngùng đứng dậy mà sửa sang lại dáng vẻ của mình.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn chỉ mím môi cười, khôngcho là đúng, chậm rãi từ mặt đất đứng lên, kéobờ eo của Cận Tử Kỳ qua, nhìn hai người ở cửa, "Lần sau nếu phá hư chuyện tốt của tôi, sẽkhông có chuyện tử tế như thế này đâu."

      Sắc mặt Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêuđột biến, đứng sững ở bên cửa thần sắc khác nhau, nhưng cảm giác phải là tâm tình tốt đẹp.
      Cận Tử Kỳ nghe thấy Tống Kỳ Diễn năng chẳng biết xấu hổ, vụng trộm đụng vào dướicánh tay của , muốn cho đứng đắn mộtchút.

      Há liệu Tống Kỳ Diễn chẳng những nghelời, ngược lại đặt bả đầu lên vai của , khẽcắn vành tai , Cận Tử Kỳ phát run, da dẻ toànthân nổi lên trận ớn lạnh.

      giống như vẫn còn sợ người khác khôngbiết, dùng giọng đủ để cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy, ở bên tai thầm, "Xấu hổ cái gì, bọn họ cũng phải có làm qua chuyện như vậy."

      Lời này vừa ra, Cận Tử Kỳ hận thể dùng băng dán che lại cái miệng khoa trươngkhông tự trọng của Tống Kỳ Diễn, quá hiểmrồi!

      Mà gương mặt Tô Hành Phong hoàn toàn tối sầm, về phần Kiều Niệm Chiêu cáchnào dùng từ thiếu sinh khí để hình dung.

      Tống Kỳ Diễn vừa cầm lấy áo khoác máng ghế sofa, vừa ôm lấy Cận Tử Kỳ ra ngoài, khilướt qua hai người ở cửa giống như tượng điêukhắc hảo tâm báo cho hay, "Nơi này khí tốt, trước bước."

      mặt Cận Tử Kỳ lộ ra nụ cười nhạt, để choTống Kỳ Diễn tuỳ ý kéo mình ra phòngkhách, từ đầu đến cuối, nhìn qua hai người kia cái, thậm chí ngay cả dư quangkhóe mắt cũng tiếc mà bố thí cho.

      ---------

      Tại Tống gia để tìm được chút thức ăn ăn lót dạ cũng phải là chuyện khó.

      Cận Tử Kỳ ngồi vào khu vực ghế sofa ở bên trong phòng ăn, xiên quả đào bỏ vào trong miệng nhàng nhấm nháp.

      Mà Tống Kỳ Diễn giờ phút này ngồi đối diện với , tay vuốt cằm, "Say đắm" nhìn chằm chằm.

      Cuối cùng là định lực của đủ, gác lạidao nĩa trong tay, bên tai có chút nóng lên,giương mắt trừng mắt , "Vẫn nhìn chằmchằm mắt của mỏi sao?"

      Tống Kỳ Diễn lại lắc lắc đầu, thành thực trả lời:" mỏi." Tiếp tục chăm chú nhìn, nhưmuốn đem ăn tươi nuốt sống.

      Nhưng Cận Tử Kỳ có phần thể nhịn đượcnữa, mang theo xấu hổ khẽ gọi tiếng,"Tống Kỳ Diễn!"

      "Ừ." cực kỳ phối hợp mà đáp lại, quên quan tâm , "Ăn no rồi?" Giả bộ là ngườihết sức vô tội.

      Cận Tử Kỳ đẩy cái khay qua bên, bị nhìn nên hoàn toàn có khẩu vị , "Khôngmuốn ăn nữa." xong liền muốn đứng dậy.

      "Đợi chút." lại mở miệng gọi .

      hiểu nhìn Tống Kỳ Diễn đứng dậy đến trước mặt mình, còn chưa kịp hỏi thế nào, đột nhiên lại cúi người, môi bị bao phủ nữa rồi.

      Cận Tử Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, ung dung buông mình ra, duỗi ngóntay cái sờ khóe môi của , sau đó nhìn côcười cười, đem bơ dính trong lòng ngón tay đưa đến dưới mí mắt , "Lần sau cũng giúpem lau."

      đợi Cận Tử Kỳ làm ra bất kỳ phản ứng nào, an vị trở về vị trí của mình, thoải máivắt chéo hai cái chân thon dài, tò mò hỏi , "Mỗ Mỗ sao vẫn chưa quay lại?"

      Cố tình đổi chủ đề, để cho có bất kỳcơ hội nào truy cứu cái nụ hôn đánh lén kia.......

      " dạo vòng thấy bóng dáng củachị, ra là chị và...... Len lén trốn ở chỗ này ăn điểm tâm nha!"

      Giọng cứng rắn của Kiều Niệm Chiêu phá hư góc khí, mà vấn đề khi gọiTống Kỳ Diễn lựa chọn sáng suốt là loại bỏ, nếu phải gọi tiếng "Cậu" sao?

      đến cậu, Cận Tử Kỳ theo tiếng nhìn sang, quả nhìn thấy Tô Hành Phong đứng sừngsững ở bên người Kiều Niệm Chiêu........

      Bất quá sắc mặt của ta cũng u ám giống như vừa rồi gặp nhau ở phòng khách, đối với TốngKỳ Diễn đừng gọi là cậu, ngay cả ân cầnthăm hỏi cơ bản cũng có, ngược lại lúc vào ánh mắt lạnh lùng quét qua Tống Kỳ Diễnmột cái.

      Trái lại Kiều Niệm Chiêu luyện được tính tìnhbiết co biết duỗi, vừa rồi người còn xanh cả mặt, lúc này lại có thể cùng quay sang họ mỉmcười chuyện.

      Cho dù là Cận Tử Kỳ đây, sợ rằng cũng phảibái phục.

      Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong cùng kéo nhau đến khu vực ghế sofa, Cận Tử Kỳ cũng có bất kỳ phản ứng gì, Tống Kỳ Diễn lại dời trận địa, ngồi vào bên cạnh CậnTử Kỳ ôm vai của qua.

      Cũng là người luôn biết nắm chắc bất kỳcơ hội để chấm mút!

      Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn cái cảnh cáo, lại cười tủm tỉm nhìn qua hai ngườiđang đứng yên, "Chị với tính tình này, đóibụng cũng , nếu phải là tôi kéođi, cũng mau thành nửa thần tiên rồi."

      xong, quên quay đầu lại, đưa tay vén lấy vài sợi tóc rơi ra qua sau tai Cận Tử Kỳ.

      Kiều Niệm Chiêu cười khô khốc tiếng, kéochặt cánh tay Tô Hành Phong, tiếp: "Mặc dù tính tình chị thích yên tĩnh, thích chuyện, nhưng tình nhân trong mắt là Tây Thi, ở trong lòng cũng như tiên nữ."

      Tống Kỳ Diễn miễn cưỡng cười tiếng, hiếmkhi đồng ý với quan điểm của Kiều Niệm Chiêu, "Đúng nha, tôi cũng phải là những thứngười mắt mù kia ngay cả mắt cá và minh châu cũng phân biệt , bày đặt hết lần này tớilần khác muốn lựa chọn mắt cá với minh châu."

      Nếu bảo người vô tâm, người nghe hữu ý,đại khái chính là tình cảnh lần này.

      Tô Hành Phong siết chặt đầu lông mày, " có ý gì?" Giọng vô cùng hề thân thiện.

      Phát giác được bầu khí giương cung bạtkiếm, Cận Tử Kỳ hơi nhíu mi tâm, vẻ mặt TốngKỳ Diễn lại hồn nhiên như biết.

      ôm thân thể mềm mại của , hướng Tô Hành Phong khóe miệng cong lên , "Khôngcó ý gì, chỉ là nghĩ khen ngợi vị hôn thê của cậu,nếu là Tiểu Kỳ biết được nửa cách lấy lòng đàn ông như ta, tôi cần mệt mỏi như vậy."

      xong lời cuối cùng, giọng điệu lộ vẻ cưng chìu, còn muốn quay đầu sang Cận Tử Kỳ dặn dò, "Thừa dịp vị hôn thê của Hành Phong hômnay ở đây, em hãy cố gắng học với ta học cách làm như thế nào dụ dỗ lấy lòng đàn ông."

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy bộ dạng đứng đắn nghiêm túc, khỏi nhếch miệng cười khẽ.

      những câu 'miệng nam mô, bụng bồ dao găm' như vậy, đoán chừng châm cho lòng bàntay hai người kia đều phải rỉ ra máu, mà đối phương còn phải giả vờ mang bộ dạng nhưkhông có chuyện gì xảy ra với .

      Móng tay Kiều Niệm Chiêu hung hăng khảmvào trong ống tay áo Tô Hành Phong, nhưngtrên mặt vẫn là mỉm cười : "Tống tiên sinhnói đùa, tôi ở nơi nào khiến cho đàn ông vui vẻ,bất quá là chuyện cơ bản mà phụ nữ nên làm."

      ràng giễu cợt mỉa mai người đànbà làm xằng làm bậy, ngay cả tâm của đàn ôngcũng bắt được?

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, muốn mởmiệng phản bác, Tống Kỳ Diễn lại nắm chặt đầuvai của lại, lúc nhìn sang , lại tiếp tục nhìn hai người kia cười cười.

      "Lời này của tôi lại thích nghe, đànông mà, có người nào thích lời ngon tiếngngọt của phụ nữ."

      Giọng điệu tỏ vẻ mất mác đồng ý, Cận TửKỳ có chút hiểu ý tứ Tống Kỳ Diễn, đây là giúp hay là tổn hại vậy?

      Mà Kiều Niệm Chiêu nghe xong những lời nàykhóe môi khỏi giương lên, khóe mắt vô tình hay cố ý liếc về phía Cận Tử Kỳ, vô cùngthân thiết rúc vào trước ngực Tô Hành Phong, hơi bĩu môi, "Vậy cũng phải xem người đàn ôngkia có đáng giá hay nha!"

      —Ý ở ngoài lời, cũng bởi vì Tống Kỳ Diễn hắnđối với Cận Tử Kỳ mà có cũng được màkhông có cũng sao, mới chẳng thèmdụ dỗ .

      Tống Kỳ Diễn bùi ngùi mà thở dài, ánh mắt hâmmộ nhìn xem đôi nam nữ như Kim Đồng Ngọc Nữ đứng kia, "Đúng vậy, nếu là Tiểu Kỳ đối với đàn ông để tâm như vậy, lúc trước làmsao còn có thể bị lời ngon tiếng ngọt của nạy ra góc tường."

      Nụ cười của Kiều Niệm Chiêu cứng đờ, màngười bên cạnh rốt cuộc thiếu kiên nhẫn,"Đừng quên, tại, chỗ ngồi của chính là tôi trước khi bị nạy ra."

      Tô Hành Phong mím chặt môi, lạnh lùng nhìnqua Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ngồi cùng chỗ, ánh mắt đâm vào người khác ra được.

      Cận Tử Kỳ làm như chưa cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của ta, vẫn bưng lên ly nước ấm nhấp hớp nước.

      "Trước khi bị nạy ra? Lời này có phải... Vậy là cậu từng bị người nào nạy ra hả?" Tống KỳDiễn vẫn ung dung cười hỏi.

      Nhưng Tô Hành Phong lại cười lạnh tiếng," có tôi đây bị nạy ra góc tường, hôm nay lại có tư cách gì ngồi ở bên cạnh ấy?"

      Chỉ là vừa mới xong, sắc mặt Tô Hành Phong bỗng nhiên biến đổi, như cũng ý thứcđược mình bậy, đáy mắt thoáng lên ảonão hoang mang.
      Những lời phản bác này nghe ra như thế nàocũng khiến cho người ta sinh ra hiểu lầm!

      Mà Kiều Niệm Chiêu bên cạnh ta dĩ nhiêncắn môi trừng mắt nhìn uỷ khuất, mặc dùcũng biết là bị Tống Kỳ Diễn kích thích, nhưng dưới nóng lòng sốt ruột mà ra chưa hẳn phải là lời lòng!

      Tống Kỳ Diễn lại hiểu nên nhướng mày, ômsát Cận Tử Kỳ vào trong ngực, đáy mắt khôngche giấu được ánh sáng lấp lánh mà u lạnh.

      " như vậy, những năm qua cậu hối hận rồi?"

      Tô Hành Phong bỗng nhiên nhìn về phía TốngKỳ Diễn, lông mày từ từ gom lại, mà Kiều Niệm Chiêu nước mắt giọt lại càng muốn lêntiếng, gắt gao giam giữ cánh tay Tô Hành Phong, dường như chờ ta cho ra cái công đạo.

      Giữa bốn người này Cận Tử Kỳ vẫn bình tĩnhnhất, thu lại ánh mắt, bộ dạng phục tùng, khôngnói lời, ứng với câu vừa rồi Kiều NiệmChiêu "Tính tình thích yên tĩnh, thích tiếp xúc cùng người khác" .

      "Người nào hối hận hả?" Cửa lớn đột nhiênvang lên tiếng của Tống Chi Nhậm, đánh tanlớp băng đông cứng.

      Tống Kỳ Diễn dẫn đầu đứng lên, bước thong thả về hướng cửa, sau khi tay ôm lấy Cận Mỗ Mỗ để ý lắm , "A, cùng với cháu ngoại trai và cháu ngoại dâu tùy tiện hàn huyênmột tí, gắn kết tình cảm chút."

      Tống Chi Nhậm gật gật đầu, nhìn lướt qua hai người đứng và Cận Tử Kỳ ngồi ở khu vực ghế sofa, thấy thế nào cũng giốngkhông khí hoà thuận vui vẻ, nhưng ông vẫn chọc thủng lớp giấy mỏng này.

      "Bữa tối chuẩn bị chắc cũng xê xích gì nhiều, chớ đứng đó nữa, qua nhập tọa ."

      Tống Chi Nhậm nhận lấy khăn ướt người giúpviệc đưa lên lau hai tay, rồi dẫn đầu về phíaphòng ăn.

      Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu sau đó đuổi sát, chỉ là trước khi , hai người đều hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Cận Tử Kỳ ngồi yênlặng và đầu kia Tống Kỳ Diễn dụ dỗ Cận Mỗ Mỗ.

      Đợi khi khu vực ghế sofa lần nữa khôi phục yên tĩnh, Cận Tử Kỳ mới đặt ly nước trong tayxuống đứng dậy, Tống Kỳ Diễn bế Mỗ Mỗ tới, " thôi, mở màn kết thúc, trò vui chính giờ mới bắt đầu."

      Tống Kỳ Diễn vài bước đến phòng ăn, pháthiện Cận Tử Kỳ theo kịp, quay đầu lại,"Làm sao vậy?"

      từ từ đến bên cạnh , nhìn sang vẻ mặt kinh ngạc: " ra cần thiếtkhiến cho mình mệt mỏi như vậy."
      Tống Kỳ Diễn dừng lại, lập tức hiểu chỉ cáigì, khóe miệng giương cao cười cười, nếu phải tay trái bị thương, chắc chắn muốn vuốt ve mái tóc của , "Người phụ nữ của mình bị người ta khi dễ chẳng lẽ mình phải bỏ mặc ngồi nhìn như con rùa đen sao?"

      Nhớ đến sắc mặt Kiều Niệm Chiêu căm phẫnđến vặn vẹo và bộ dạng Tô Hành Phong tứcgiận, trong lòng Cận Tử Kỳ khỏi cảm động, người đàn ông này, quả nhiên vì màmuốn đem tất cả những người đắc tội quét sạch!

      "Mỗ Mỗ cũng có thể bảo vệ Kỳ Kỳ !" Khôngcam lòng bị bỏ quên người nho nào đónhướng cổ nhướng mắt vội vàng la lên.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang vẻ mặt Cận Mỗ Mỗ mongđợi được khen ngợi, bẹo bẹo cái gò má trắng mịn, "Kỳ Kỳ biết Mỗ Mỗ rất lợi hại, có thể bảo vệ Kỳ Kỳ !"

      Mỗ Mỗ sau khi nhận được lời khen ngợi tâmtình lập tức sáng lạn, lông mày rậm nho nhỏdương dương tự đắc, nghiêng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn khiêu khích.

      Tống Kỳ Diễn đột nhiên cảm thấy đau đầu vô cùng, người khác cùng giành bà xã, tất cả các kiểu kỹ năng đều làm được, hận khôngthể đem đối phương đánh nằm sấp đánh cho tàn phế, giờ tốt nhất nhắm mắt làm ngơ.

      Lúc này đây con trai mình cùng chính mình tranh giành bà xã, chẳng lẽ phải trói lại treongược ban công?

      Khi ngang qua cửa sổ, Tống Kỳ Diễn liếc mắtnhìn ban công lầu phía đông bên kia, lại nhìnnhìn tên nhóc mập mạp mũm mĩm non mềm như nước trong lòng ngực mình, có lẽ phải tìm sợidây thừng, đúng là có thể treo ban công........ ╮(﹀_﹀"' )╭

      "A! Mỗ Mỗ muốn thục thử quái dị bế, KỳKỳ bế!"

      Mỗ Mỗ đột nhiên hai cái cánh tay vung vẩygiằng co, Tống Kỳ Diễn cả kinh lấy lại tinh thần gấp rút ôm sát nó phòng ngừa nó té bị thương,đáng tiếc người ta căn bản cảm kích, hướng qua Cận Tử Kỳ giang hai cánh tay, "KỳKỳ bế!"

      "Làm sao vậy?" Cận Tử Kỳ tiếp nhận Mỗ Mỗ nhào tới, kinh ngạc nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.

      Cận Mỗ Mỗ vừa bám lấy cổ Cận Tử Kỳ, liền lên án la ầm lên, "Thục thử quái dị vừa rồi nhìn Mỗ Mỗ bộ dạng đáng sợ, thấy giống như con sói xám to lớn hớn hở!"

      Khoé miệng Tống Kỳ Diễn co rút, biểu hiệnrõ ràng như vậy sao?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 6.2 Những Năm Qua Cậu Hối HậnHả?


      Editor: tamthuonglac

      Dạ tiệc Tống gia.

      Bàn ăn dài hoa lệ và rực rỡ, khăn trải bàn trắng như tuyết, món ăn mâm ngon lạ quý hiếm,thức ăn mặn phối hợp với rau dưa, từ màu sắcđến hương vị hấp dẫn đẹp mắt.

      Người giúp việc đẩy cửa lớn phòng ăn ra, CậnTử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn vào nhìn thấy Tống Chi Nhậm ngồi ở ghế chủ toạ, mà Tô Hành Phong ngồi ở bên tay phải của ông, KiềuNiệm Chiêu theo sát Tô Hành Phong mà ngồi.

      Cận Tử Kỳ bế Mỗ Mỗ đến bên cạnh bàn ăn, chào hỏi Tống Chi Nhậm, Tống Kỳ Diễn thay kéo ra chỗ ngồi, đối diện với Kiều Niệm Chiêu.

      Mà chính , lại cùng Tô Hành Phong ngồi đối lập nhau, tư thế cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy.

      Về phần vị trí của Cận Mỗ Mỗ, được sắp xếp ngồi ở giữa ghế của hai người sát nhập lại.

      Tống Kỳ Diễn mở khăn ăn gấp ra, giúp Mỗ Mỗ vây lại, rồi cầm khối khăn ăn khác đặt lêntrên đầu gối Cận Tử Kỳ, loạt động tác nối liền như nước chảy mây trôi, dường như làm rất nhiều lần.

      nhìn tới biểu tình gì của hai người đối diện, Cận Tử Kỳ khẽ câu cám ơn.

      Cùng lúc đó, cửa lớn phòng ăn vang lên thanh giày cao gót mười phân nện xuống quenthuộc, kèm theo tiếng oán trách kênh kiệuphách lối, " khổ sở lận đận, bảo ông làm việc mà lại làm xong, cũng kiếmđược tiền, tại sao tôi lại gả cho ông cái đồ phế vật này! là xui xẻo tám đời nhà tôi!"

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau,từ đáy mắt đối phương đọc được vui vẻ,Tống Nhiễm Cầm đến đây!

      "Tôi bà yên tĩnh lát được ? Làmtrò trước mặt nhiều người giúp việc như vậy bàcó thấy mất mặt ?"

      "Mất mặt? Tôi gả cho ông cái thứ phế vật này cũng ngại mất mặt, bây giờ chẳng lẽ còn phải sợ sao?"

      Tô Tấn An và Tống Nhiễm Cầm đườngtranh cãi mà đến, còn có chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ thiếu có động thủ.

      Tô Hành Phong nhíu chặt lông mày cho biết ta đối với loại tình cảnh này mệt mỏi và chán ngán, mơ hồ biết làm sao.

      Mà hai tay Tống Chi Nhậm đặt đầu quảitrượng, sắc mặt chìm xuống.

      Cuối cùng vẫn là Kiều Niệm Chiêu đứng lên,vòng ra vị trí của mình, cung kính hướng Tống Nhiễm Cầm và Tô Tấn An đến gần ân cần thăm hỏi: "Cha, mẹ, mọi người tới!"

      Vốn vẫn cùng Tô Tấn An cãi vả, Tống NhiễmCầm nhìn lên thấy Kiều Niệm Chiêu, khuôn mặt lập tức biến đổi giọng trở nên sắc nhọn: "Saocô lại tới đây? phải với ..."

      " bậy bạ gì đó, cha ở chỗ này đây!"

      Tống Nhiễm Cầm vẫn chưa ra những lời khónghe hơn, bị Tô Tấn An kéo cánh tay qua quát bảo ngưng lại, sau đó Tống Nhiễm Cầm có chút buông lỏng thở hổn hển ngồi vào bàn ăn, chẳng quan tâm để ý tới Kiều Niệm Chiêu.

      mặt Kiều Niệm Chiêu chợt lóe lên bối rối, nhìn qua Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ở đốidiện thủ thỉ rỉ tai nhau, đầu ngón tay đặttrên ghế dựa hơi lạnh.

      Cùng so sánh với Cận Tử Kỳ giống như đangđược Tống Kỳ Diễn hầu hạ trước trước sau sau, ràng kinh tởm Tống Nhiễm Cầm điêu ngoathô lỗ nhưng bản thân mình vẫn phải uỷ khuấthùa theo xu nịnh, có tính hay đúng làthân ở giữa hai tầng băng hoả của địangục?

      Kiều Niệm Chiêu chuyển mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, mới phát tầm mắt của ta thế nhưng chẳng biết lúc nào bắt đầu vẫn luôn đuổi theo người Cận Tử Kỳ,chuyên chú như vậy, thậm chí ngay cả thay giải vây cũng rảnh sao?

      Hay là giống như lời của Tống Kỳ Diễn ,mấy năm qua, bắt đầu hối hận rồi?

      Nghĩ đến khả năng này, ngón tay Kiều NiệmChiêu hung hăng siết chặt cái ghế, vì Tô Hành Phong bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí đánh mất chính mình cam tâm tình nguyện làm cái bóng của Cận Tử Kỳ, ta tại sao có thể...

      "Niệm Chiêu, ta nghe chuyển ra ngoài ở rồi?" Giọng Tống Chi Nhậm lôi trở về thực tại.

      Cũng làm cho Tô Hành Phong thất thần thu hồi ánh mắt của mình, quay đầu nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu còn đứng, trong mắt toát ra thương tiếc cùng đau lòng, bao lấy mu bàn taycô, kéo ngồi xuống.

      "Em từ Cận gia chuyển ra? Tại sao với ?" Hiển nhiên, Tô Hành Phong cũngkhông hiểu tình hình

      Về phần Cận Tử Kỳ, nghe đến vấn đè nhạy cảmthế nhưng cũng cảm thấy có gì khó chịu.

      Kiều Niệm Chiêu hình như sớm chuẩn bị kỹ càng, bắt đầu trả lời Tống Chi Nhậm đến thành thạo, "Bởi vì gần đây phải nhận quay bộphim, khả năng cần thường xuyên dậy sớm sửasoạn, sợ quấy rầy đến những người khác nên chuyển ra ngoài ở tạm."

      Lý do này những người khác tin hay khôngkhông biết, nhưng tối thiểu nhất khiến cho khí rơi vào trong cục diện bế tắc.

      Người giúp việc bắt đầu chia thức ăn, TốngNhiễm Cầm lại đột nhiên dạt dào hứng thú mởmiệng, "Kỳ Diễn a, cậu là như thế nào cùng Tử Kỳ bắt đầu.......móc nối? Các người đúng là giấuchúng ta được là giấu kỹ nha!"

      Tống Nhiễm Cầm có chút oán giận cười cườinhìn Tống Kỳ Diễn giọng mềm mại dụdỗ Cận Mỗ Mỗ ăn trái cây, Tô Tấn An biết vợ mình đây lại muốn bắt đầu làm con thiêu thân, vội vàng giật ống tay áo của bà

      Nào biết, Tống Nhiễm Cầm lại vui háy ông cái, "Kéo cái gì kéo, tôi quan tâm cuộcsống của em trai chút cũng đượcsao?" xong nhìn về phía Tống Chi Nhậm,"Người có đúng hay , cha?"

      Tống Chi Nhậm lúc này ngược lại gật gật đầu, ông cũng tò mò Tống Kỳ Diễn là làm saocùng Cận Tử Kỳ quen biết ?

      Tống Kỳ Diễn cũng để ý bao nhiêu,đưa nước trái cây trong tay giao cho Cận Tử Kỳ,chính mình dựa vào ghế, vừa dùng khăn ăn lau chùi kẻ tay vừa nhìn khắp mọi người, cuối cùngánh mắt dừng lại mặt Tống Nhiễm Cầm.

      "Tựa như Niệm Chiêu nhiều năm lập chí muốncùng Hành Phong ở chung chỗ vậy, ratôi đối với Tiểu Kỳ cũng là động tâm nhiềunăm." xong dừng chút, chú ý những sắc mặt kinh ngạc kia, cười tủm tỉm nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu, "Đáng tiếc khổ nổi có cơ hội, bất quá hoàn hảo, Niệm Chiêu ra tay, ngược lại miễn cho tôi mang nỗi khổ tương tư."
      cuộc chiến tranh khói bắt đầu kéomàn che.

      Cận Tử Kỳ cười cười mắt liếc Tống Kỳ Diễn cái, "Vậy tại sao bốn năm sau mới xuất ?"

      Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày, vuốt chiếc mũithanh tú của , "Đây phải là vì để cho Hành Phong và Niệm Chiêu củng cố tình cảmsao, miễn cho trời ạ sau đó phải nơm nớp lo sợkhi cùng em sống qua ngày."

      Trước hết nhịn được cười chính là KiềuNiệm Chiêu, "Tống tiên sinh rất thích đùa."

      "Phải ?" Tống Kỳ Diễn chỉ cười cười,cười đến khi sắc mặt Kiều Niệm Chiêu đều hơicó vẻ trắng bệch mới hài lòng thu hồi ánh mắtcủa mình, đưa tay dịu dàng vỗ vỗ đầu Mỗ Mỗ, "Muốn ăn cái gì?"

      "Mỗ Mỗ muốn ăn con tôm to kia!"

      Hai cái chân của Cận Mỗ Mỗ đung đưa, ngón tay mũm mĩm chỉ vào đĩa tôm hùm Úc trước mặt Tống Chi Nhậm cộc lốc.



      Tống Kỳ Diễn hai lời lập tức rướn người ra bưng cái đĩa kia tới, dường như lấylòng Mỗ Mỗ mà hiến vật quý, "Có muốn chúgiúp con cạy ra hay , đúng rồi, muốn chú gọi phòng bếp dùng đầu tôm hầm chén cháocách thủy cho con hay ?"

      "Vậy có củ cải muối ? Mỗ Mỗ muốn ăncháo củ cải muối!" Cận Mỗ Mỗ bắt đầu cò kè mặc cả.

      "Củ cải muối?" Tống Kỳ Diễn chau mày, nhưnglập tức ngoắc nữ người làm bên cạnh, "Đem cái đầu tôm đưa này cho phòng bếp nấu cháo, haimươi phút sau bưng lên, nhớ kết hợp dĩa củ cải muối."

      Cận Tử Kỳ nhìn sang Tống Kỳ Diễn sắp đặt chuđáo, trong lòng ấm áp.

      biết Mỗ Mỗ ăn cơm, nhiều lắmlà uống chút đồ uống và chút đồ ăn, đến lúc đóngười lớn bọn họ ăn cơm Mỗ Mỗ nhất định sẽchạy khắp nơi chơi đùa, vì vậy mới nghĩ đếnviệc nấu cháo cho nó ăn no bụng.

      "Xem ra vẫn biết, phòng bếp Tống gia có củ cải muối." Tô Hành Phong độtnhiên nhàn nhạt mở miệng.

      Tống Kỳ Diễn khẽ nhún vai, ánh mắt tĩnh mịch sâu thẳm nhìn gương mặt băng bó của Tô Hành Phong, sau đó cười tiếng, "Cho nên tôi mới cho hai mươi phút, nếu như ngay cả dĩa củcải muối cũng chuẩn bị được, đầu bếpnhư vậy giữ lại có ích lợi gì?"

      Ánh mắt hai người đàn ông vô hình trung chémgiết ở trong khí, nhưng Tống Kỳ Diễn nửađường dời mắt , nhìn sang Tống Chi Nhậmhỏi: "Hành Phong năm nay cũng mau được ba mươi sao? So với tôi hơn được baonhiêu tuổi, tôi đây làm cậu ngược lại bất đắc dĩ."

      Tống Kỳ Diễn vừa hỏi xong, Tống Chi Nhậm lại quay đầu nhìn về phía Tô Hành Phong cau mày nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, "HànhPhong, tại Tống gia, lớn có trật tự, Kỳ Diễn tuổi có nữa cũng là cậu của con, ta khônghy vọng về sau nảy sinh việc gọi thẳng kỳ danhhoặc là lại xuất thái độ vô lễ, biết ?"

      Mặt Tô Hành Phong lộ ra vẻ phẫn nộ rét lạnh, nhìn sang Tống Kỳ Diễn mặt đổi sắc, tay nắm chiếc đũa từ từ buộc chặt, như muốn đem chiếc đũa bẻ gẫy, trong lòng tức giận mắng câu: hèn hạ!

      Mà Tống Nhiễm Cầm nhìn lên thấy mặt cha vui, vội vàng giải thích, "Cha, người đâychính là hiểu lầm A Phong, A Phong chúng ta từ trước đến nay hiểu lễ phép cũng ngườiphải biết."

      "Tốt nhất như vậy." Vài chữ ngắn ngủi của TốngChi Nhậm, cũng đủ đưa đến tác dụng uy hiếp.

      Sau Tống Chi Nhậm, lập tức còn ai mởmiệng chuyện, đều cầm lấy đũa yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng mới có thể phát ra thanhmuỗng đụng phải vành chén kêu leng keng.

      Thậm chí ngay cả Cận Mỗ Mỗ ở nhà ăn cơm đều phải kêu la vài tiếng cũng ngoan ngoãn ăncanh, chẳng qua đôi mắt to đen láy như hạt châuchuyển động mọi nơi, nhìn người này chút lại ngó ngó xem người kia chút.

      Khi bữa cơm ăn được nửa, cửa phòng ăn đột nhiên náo nhiệt lên, Cận Tử Kỳ dừng lại đôiđũa trong tay, đáy lòng của lại mơ hồ dânglên dự cảm xấu.

      nghiêng mặt nhìn lại, chứng minhtrực giác của phụ nữ có đôi khi rấtchuẩn, chỉ thấy quản gia Tống gia lặng lẽ đếnbên cạnh Tống Chi Nhậm, cung kính khomngười, "Chủ tịch, tiểu thư Bạch Tang Tang đến."

      Bạch Tang Tang? Thành phố này khả năng kinhtế đứng sau Tống gia, sản nghiệp gia tộc Bạchgia chủ yếu kinh doanh khách sạn?

      "Cháu tới trễ, kính xin Tống lão thứ lỗi." Sau lưng vang lên giọng nữ ưu nhã trong trẻomà kiêu ngạo.

      Như những người khác, Cận Tử Kỳ nghe tiếngquay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng màuđỏ lộng lẫy xinh đẹp xông vầo trong tầm mắt.

      Chiếc váy dài kéo đất màu rượu đỏ, cổ áo chữ V xẻ sâu lộ ra rãnh ngực đẹp mắt, bàn tay thon dài trắng nõn cầm ví tiền kiểu dáng dài màu vàng kim, chỉ bạc lấp lánh khảm bên giày cao gót đen bóng như như dưới làn váy.

      đôi mắt vẽ màu mắt hoa đào nhàn nhạt sáng ngời quyến rũ, dung mạo trông đầy sứcsống, lúc giơ tay nhấc chân ràng thể đốivới bề ngoài và vóc dáng của mình vô cùng tự tin.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 7.1 Phụ Nữ Tranh Đấu.

      Editor: tamthuonglac

      Hầu như khi Bạch Tang Tang vừa ra trận, Cận Tử Kỳ cũng biết là ấy hướng tới ai !

      chuyển mắt nhìn sang Tống Kỳ Diễn bêncạnh mình sắm vai nhân vật vú em, khôngkhỏi cảm thấy buồn cười.

      Người ta ngại cực khổ đêm tối chạy đếncâu cá, kết quả con cá lớn này ngay cả ngẩngđầu nhìn cái cũng có.

      Ngược lại phen phụ lòng gia chủdụng tâm lương khổ.

      Cận Tử Kỳ nghĩ đến thế, lại nhìn về phía Tống Chi Nhậm, Tống Chi Nhậm hài lòng nhìnBạch Tang Tang càng chạy càng gần.

      ra trước đó mặt mũi hiền lành như vậy bấtquá là làm nền cho khoảnh khắc này.

      Nhớ lại lúc ban đầu Tống Chi Nhậm đối với CậnMỗ Mỗ thích, Cận Tử Kỳ cảm thấy buồnnôn, khỏi ôm sát thân thể nhắn củaMỗ Mỗ, ngay cả khóe miệng cũng khẽ gợi lênmột độ cong giễu cợt.

      ——Giả vờ đối với Mỗ Mỗ thân mật như vậy cốý làm cho buông lỏng cảnh giác, tại lạicho kích trí mạng?

      Nhưng chỉ sợ làm Tống Chi Nhậm thất vọng rồi, bởi vì Cận Tử Kỳ cũng phải là quả hồngmềm mặc người khác vo tròn bóp nghiến!

      Xoay chuyển ánh mắt, lại hẹn cùng mặtđối mặt với Tô Hành Phong, con ngươi mắt màu sắc của nhìn mình chằmchằm.

      Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ hơinhếch thể nhận ra, lập tức thu hồi tầmmắt của mình, gắp món ăn chậm rãi thưởngthức.

      "Ha ha, Tang Tang có thể dành thời gian để gặp lão già ta đây chút, ta đâu còn dám kén cá chọn canh, vẫn chưa ăn cơm xong mà, Minhquản gia, bảo người giúp việc bày thêm bát đũa."

      Tiếng cười của Tống Chi Nhậm sảng lãng quanhquẩn ở trong phòng ăn, Minh quản gia vung tay lên với người giúp việc, bộ dụng cụ ăn mớitinh lập tức được đặt tới bên cạnh Tống ChiNhậm.

      Vừa rồi khi mới vừa gia nhập phòng ăn, Cận TửKỳ phát vị trí ở giữa Tô Hành Phong vàTống Chi Nhậm chỗ trống quá lớn.

      Bây giờ nhìn cái ghế dời đến chỗ trống kia,vừa đủ, mới hiểu được, nơi đó là đặc biệt vìBạch Tang Tang mà chuẩn bị, mục đích ——

      Chỉ sợ tất cả mọi người ở đây trong lòng biết , bởi vì cái vị trí kia vừa vặn nghiêng hướng vềphía Tống Kỳ Diễn.

      Chỉ cần Tống Kỳ Diễn vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy Bạch Tang Tang, mặc kệ là cố ý hay là vô ý.

      ——Xem ra Tống Chi Nhậm là chuẩn bị đủ, chỉ chờ vị thiên kim Bạch gia này đến nơi.

      Bạch Tang Tang với mái tóc dài được vén lên cao cao, lộ ra chiếc cổ trắng như ngà voi, bờmôi đỏ mọng hơi mím, đôi tay trắng mịnmảnh khảnh gom lại váy áo quá dài, chân thành ngồi xuống, trong lúc đó đôi mắt đẹp lưuchuyển, điệu bộ cao nhã cũng làm ra vẻ.

      Người phụ nữ như vậy, đúng là có tư cách kiêu ngạo, thậm chí, ấy vào phòng ăn đến bây giờ, cũng nhìn Tống Kỳ Diễn cái, giống như mục đích hôm nay đến cũng phải là vì người đàn ông này.

      chỉ là ngồi ở bên cạnh Tống Chi Nhậm, cườinhỏ vừa phải, có vẻ quý khí mà trang nhã đúng mức, giơ tay nhấc chân đều hoàn mỹkhông tỳ vết.

      Đối mặt bàn ăn với những người quen biết, Bạch Tang Tang cũng kiêu ngạo nóng nảy, lễ phép gật đầu thăm hỏi, lời cử chỉ khách sáo khiến cho người ta thể xâm phạm hình tượng thiên kim quý tộc.

      Bắn tên có đích, thêm thức thời, lại cũng đủxuất sắc.

      thể cảm thán ánh mắt sắc bén của Tống Chi Nhậm, có thể tuyển ra vị tiểu thưnhư vậy cho Tống Kỳ Diễn hẹn hò.

      Hẹn hò........

      Phát mình cuối cùng dùng cái chữ này, Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, bữa tối Hồng Môn Yến này đúng là biến thành buổi hẹn hò, e rằng điều Tống Chi Nhậm muốn làm còn là đểcô biết khó mà lui sao?

      "Nghe cha cháu trước đây lâu đề cậpTống lão vừa trải qua xong đại thọ bảy mươi, Tang Tang có kịp tham gia, hôm nay cố ý mang đến vài hộp bột xương sụn cá mập đếnnhận lỗi cùng Tống lão!"

      Trong lúc hàn huyên, Bạch Tang Tang khiếncho lòng Tống Chi Nhậm vui vẻ.

      hướng nữ người làm vừa rồi dẫn vào nháy bên mắt, nữ người làm lập tức đưa haigói quà tinh xảo trong tay cẩn thận từng li từng tí đặt lên bàn.

      là đúng dịp khéo, mấy chữ nổi bật lễ hộp diện đập vào tầm mắt Cận Tử Kỳ,như là loại khiêu khích lặng lẽ, rồi lại làmcho người nào có thể chứng minh là tacố ý làm thế.

      Cận Tử Kỳ nhìn lướt qua hàng chữ viết "Bột xương sụn cá mập", nhàn nhạt, nhìn khôngra tâm tình của .

      Về phần Tống Kỳ Diễn, cho dù là nghe thấygiọng của Bạch Tang Tang, cũng chỉ liếc mắtnhìn ta cái, sau đó lại bưng chén cầm lấy thìa, hết sức tập trung cho Cận Mỗ Mỗăn canh.

      So với cặp đôi bọn họ biểu ra bên ngoàikhông quan tâm, nhưng ở đầu khi Tống Nhiễm Cầm đối với vị Bạch Tang Tang này muốn biểu ra dào dạt thích thú.

      "Nghe Bạch tiểu thư trước kia luôn luôn nỗ lực học tập lấy học vị MBA ở đại học công lậpbên Australia?

      Bạch Tang Tang nghe được Tống Nhiễm Cầm bừng bừng hứng thú đưa ra câu hỏi, lập tứcnghiêng người bốn mươi lăm độ, khẽ cong khóe môi , "Dạ, nửa tháng trước trở về nước, cha vẫn luôn hi vọng tôi có thể trở về đến giúp ông quản lý sản nghiệp."

      "Bạch tiểu thư tuổi còn trẻ phải tiếp quản sảnnghiệp khách sạn trong nhà sao?" Khuôn mặtTống Nhiễm Cầm kinh ngạc, nhưng hơn nữa là phần hâm mộ, quét về phía Kiều NiệmChiêu bên cạnh càng lúc càng có phát ra sắc mặt tốt.

      Con trai gia đình giàu có nhà người ta có aigiống như con bà hăng hái tranh giành,thế nhưng cũng nên diễn trò với Đại tiểuthư Cận gia, nếu như năm đó cùng Cận Tử Kỳ khi kết hôn...

      Sau khi nghĩ đến căn bản Tống Nhiễm Cầmkhông muốn nghĩ tới, bởi vì càng nghĩ càng hốitiếc, càng hối tiếc lại càng thấy Kiều Niệm Chiêu vừa mắt, bản thân lại cứ khư khư ngồi ở bên cạnh bà.

      đợi Tống Nhiễm Cầm thể ở trênmặt, Kiều Niệm Chiêu đảo qua mắt thấy được, bàn tay nắm chiếc đũa khỏi siết chặt, lại chỉ có thể như có việc gì mà gắpthức ăn.

      Những năm qua ở đây nhìn thấy vẻ mặt này của Tống Nhiễm Cầm cũng ít, mỗi lầnđều có thêm khác biệt.

      Chỉ là...

      Dư quang khóe mắt Kiều Niệm Chiêu dừng ởmột bên mặt người Tô Hành Phong, phát tim của ta có ở đây, trong lòngẩn nhẫn uất ức trong phút chốc chuyển hóa thành oán niệm, buồn bực cắn môi chọc chọcvào bát cơm vài cái.

      Nhưng dạ tiệc này đây chỉ là góc tảng băngngầm đối với bà mẹ chồng và nàng dâu tương lại vừa mắt lẫn nhau, toàn bộ mà , Tống Chi Nhậm vẫn tương đối vui sướng bắt đầu từ khi Bạch Tang Tang xuất ở phòng ăn.

      "Australia? Vậy là trùng hợp." Tống ChiNhậm cười tủm tỉm gật đầu, theo đó nhìn vềphía Tống Kỳ Diễn, "Kỳ Diễn, phải connói những năm này chuyện làm ăn của con chủyếu luôn ở Australia sao?"

      Cùng ánh mắt đối diện tỏa sáng nhìn sang hiếu kì hoàn toàn ngược lại, bất quá Tống Kỳ Diễn qua loa "A" tiếng, thìa trong tay vẫnkhông ngừng tiếp tục, nửa chừng ngẩng đầu dịu dàng với Cận Tử Kỳ: "Giúp con lau cằm cái."
      Cận Tử Kỳ thấy Tống Kỳ Diễn coi ai ra gì mà dặn dò, nhịn được khóe miệng cong lên, nghe lời mà giúp Mỗ Mỗ lau dướikhoé miệng, nghiễm nhiên y hệt hình ảnh mộtnhà ba người ấm áp dùng cơm hoà thuận vui vẻ.

      Cận Mỗ Mỗ chợt kêu lên ngây ngô, "Mỗ Mỗ muốn ăn cái bông cải xanh kia."

      Cận Tử Kỳ theo hướng ngón tay Mỗ Mỗ, nhìn thấy đĩa rau trước mặt Bạch Tang Tang, mà trong trí nhớ, chưa nhìn thấy qua Mỗ Mỗnếm qua bông cải xanh nào, thậm chí đứa nhỏngay cả rau cỏ cũng rất ít ăn.

      biết tính sao, Cận Tử Kỳ cảm thấy chính là Mỗ Mỗ cố ý, có thể tưởng tượng mà nghĩ, tênnhóc mới bây lớn, cũng nghĩ đến mượnhành động lấy món ăn này thị uy với Bạch Tang Tang chứ?

      Nhìn nhìn lại Tống Kỳ Diễn, vừa nghe thấy Mỗ Mỗ đòi hỏi, ngay cả lông mày cũng nhăn chút, lập tức đứng lên ngay trước mặt Tống Chi Nhậm có chút u ám bưng đĩa bông cải xanh này qua.

      Bạch Tang Tang mới đầu mặt toát ra kinhngạc, lập tức thông cảm mà cười cười, ánh mắtrơi vào ngũ quan tuấn của Tống Kỳ Diễnhơn nữa tràn trề hơi thở ngoại quốc, đôi mắt đẹp tràn đầy hiếu kì, "Vị này là?"

      ——Cuối cùng cũng ra tay rồi sao?

      Cận Tử Kỳ cũng khỏi khâm phục thủđoạn của vị thiên kim này, trước khi tới ta thể nào chưa xem qua ảnh chụp của Tống Kỳ Diễn, nhưng bây giờ vẫn muốn làm ra vẻhoàn toàn xa lạ, làm diễn viên thậtđúng là đáng tiếc.

      "Nó đây chính là khuyển tử, Tống Kỳ Diễn."Tống Chi Nhậm nhìn qua Tống Kỳ Diễn ánh mắtlộ vẻ vui mừng, sau đó bắt đầu giới thiệu từngngười bàn ăn với Bạch Tang Tang, BạchTang Tang đáp lại tất cả bằng nụ cười.

      "Ngồi ở bên cạnh khuyển tử vị này chính làthiên kim Cận thị tiểu thư Cận Tử Kỳ."

      Nghe được Tống Chi Nhậm giới thiệu tên củamình, Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, đối diện ngaymặt là con ngươi mang ý cười của Bạch Tang Tang, sau đó là giọng ràng của Bạch Tang Tang.

      "Thiên kim Cận gia sao? Trước đây vẫn luôn cónghe nhóm bạn bè nhắc tới, hôm nay vừa thấy, quả nhiên nghe danh bằng gặp mặt, gặpmặt hơn hẳn nghe tiếng. Xin chào, Bạch Tang Tang."

      Bạch Tang Tang đột nhiên ở bàn cơmhướng Cận Tử Kỳ vươn tay, đúng là nằmtrong dự liệu của bất kỳ ai ở đây, Cận Tử Kỳ cũng chỉ thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh thìđưa tay cầm "Bắt tay hữu nghị" .

      "Xin chào, Cận Tử Kỳ."
      So với Bạch Tang Tang bên ngoài lộ vẻ sáng rỡ,Cận Tử Kỳ xinh đẹp kín đáo mà thanh nhã, hai người ngồi cùng chỗ, thoáng liếc mắt mộtcái nhìn lại, ánh nhìn ban đầu kia có thể bịBạch Tang Tang hấp dẫn.

      Nhưng nếu quan sát hai vị thiên kim mỗi ngườimỗi vẻ này ở khoảng cách gần, phát CậnTử Kỳ là kiểu càng nhìn càng mê người, như khối ngọc thô chưa được mài dũa, càng mài dũa càng cho thấy giá trị của .

      So với Cận Tử Kỳ ngắm hoài chán càng ngày càng có mùi vị, ngược lại khác biệt với Bạch Tang Tang tuy xinh đẹp, nhưng nhìn lâu thị giác khó tránh khỏi xuất mệt mỏi.

      Hai người này nắm chặt tay, nhất thời làm cho người ta có loại cảm giác hoa hồng đụng vàobách hợp.

      Nhưng mà, hoa hồng tuy đẹp nhưng thua ở việccó gai châm vào đầu ngón tay người khác, bách hợp mặc dù mộc mạc nhưng chiếm ưu thế hơn ở chỗ điềm tĩnh ưu nhã.

      "Những năm qua vẫn luôn sinh sống ở Australia,đối với thành phố S xa lạ, có rảnh Cận tiểu thư ngại theo giúp tôi làm bạn ra ngoàidạo làm quen chút nhé?"

      Cận Tử Kỳ quét mắt hai người vẫn nắm tay nhau, nhàng cười tiếng, "Bạch tiểu thưnếu vứt bỏ, Tử Kỳ nhất định tháp tùngđến cùng." Giọng lạnh nhạt, hẳn là người như nhau.

      Trong ánh mắt Bạch Tang Tang, thoáng quét chút ánh sáng kỳ phùng địch thủ, ý cười nới khoé môi cũng sâu thêm, "Gọi Bạch tiểu thư sinh ra xa cách quá, gọi tôi Tang Tang , Cận tiểu thư!"

      Nghe ta đối với mình xưng hô thayđổi, Cận Tử Kỳ chỉ nhếch miệng cười yếu ớt,"Chung quy là lần đầu tiên gặp mặt, trước mặtnhiều trưởng bối như vậy, Tử Kỳ dám thất lễ?"

      Đáy mắt Bạch Tang Tang thoáng lên sựnghiền ngẫm, mặt vẫn chứa nụ cười tao nhã, "Vậy sau này Tang Tang đến chơi khôngngừng lải nhải, Cận tiểu thư cũng đừng ngại Tang Tang phiền nha!"

      Cận Tử Kỳ cười đến cũng lộ sơn lộ thuỷ,tay hai người đều tự thu hồi, lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ của tình địch, ấm áp, nhưng đủđể tạo thành nhiệt độ làm phỏng gây đau đớn.

      "A, đây là con cái nhà ai, bộ dạng đáng như thế?"

      mặt Bạch Tang Tang che giấu đượcsự thích đối với Cận Mỗ Mỗ ngồi ở giữa Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn phía đối diện, quaysang hỏi Tống Chi Nhậm, "Tống lão, đây là cháucố của ngài sao?"

      —Cháu ? phải là cháu nội, ta cứnhư vậy mà khẳng định đứa bé này là của TôHành Phong mà phải của Tống Kỳ Diễn ?

      Xem ra vị Bạch tiểu thư này am hiểu nhất chínhlà dùng ngôn ngữ phút chốc giết đối thủ tronglúc nhìn thấy được!

      Cận Tử Kỳ đặt đôi đũa trong tay xuống, vuốt vecái ót của Mỗ Mỗ, nghênh tiếp con ngươi mắt trong veo đầy hiếu kỳ của Bạch Tang Tang,"Đây là con trai của tôi, và có chút nào quan hệ với Tống gia."

      Lời Cận Tử Kỳ còn chưa dứt, chân mày Tống Kỳ Diễn lập tức thu lại, bất mãn phản bác lí dochối bỏ của , "Cái gì con của em, chẳng lẽ con trai có phần sao? Chẳng lẽ em cònmuốn để cho con kêu người khác ba ba?"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 7.2 Phụ Nữ Tranh Đấu




      Editor: tamthuonglac
      Cận Tử Kỳ hết sức ngạc nhiên nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, lại vẫn vuốt cái đầu dưa hấucủa Mỗ Mỗ, bởi vì người kia nhất thời lầm lẫn nên muốn giải thích mà suy nghĩ để ý tới , điều này làm cho Cận Tử Kỳ hơi hơi có phần xấu hổ.

      Ngược lại Bạch Tang Tang miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn về phía Tống Chi Nhậm: " nghĩ tới con của lệnh công tử lớn như vậy."

      —Vòng vèo trách móc Tống Chi Nhậm như thếmà lừa gạt mình!

      Tống Chi Nhậm liếc ngang Tống Kỳ Diễn mộtcái, cảm thán có gan chỉ tiếc rèn sắt khôngthành thép, chuyển sang sắc mặt khó chịu của Bạch Tang Tang cười giải thích, "Hỗn tiểu tửnày cũng chỉ biết giận dỗi với ta, cưới cũng chưa cưới ở đâu ra con cái, bất quá là quá thích đứa này, coi như nhận con nuôi."

      Gương mặt Bạch Tang Tang " ra là nhưvậy", lập tức lại bày ra nụ cười linh động, nhìn về phía Cận Mỗ Mỗ và Tống Kỳ Diễn,"Bất quá vừa nhìn như vậy, cũng có vài phần giống nhau."

      Tống Kỳ Diễn lần này cũng xem BạchTang Tang là khí, giương mắt nhìn , khóe miệng cong lên cười cười, "Chỉ có vài phần sao? Tôi còn tưởng rằng là bảy phần đấy."

      Bạch Tang Tang cười cười xấu hổ, cầm lấy ly rượu che giấu cảm xúc ở đáy mắt mình, chẳng biết tại sao, cảm thấy ánh mắt Tống Kỳ Diễnnhìn mình thế nào cũng có tốt đẹp.

      Đặt ly rượu xuống, đồng thời liếc về phía Tống Kỳ Diễn dỗ dành đứa trẻ, khóe môi Bạch Tang Tang bắt đầu nhàn nhạt hứng thú, so vớinhững đàn ông nhìn lên thấy tâm trí vẻ mặtlập tức tràn đầy say mê, xem như ngoại lệ.

      Thường thường chinh phục người đàn ôngđối với mình có hảo cảm càng đạtđược cảm giác hơn so với được đám đàn ông bị chính mình mê hoặc đến thất điên bát đảotrước sau cả đám chen chúc.

      Cũng là phần cảm giác thành tựu này, khiến cho Bạch Tang Tang đối với Tống Kỳ Diễn chínhthức quan tâm, đôi mắt đẹp lẳng lơ chốc chốc lại lưu chuyển người Tống Kỳ Diễn, chút nào che dấu hảo cảm của mình đối với .

      Tống Chi Nhậm dĩ nhiên nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Bạch Tang Tang, phát hiệnchuyện phát triển hiệu quả theo như mình muốn, tâm tình cũng càng thêm vui vẻ thoảimái.

      "Mọi người tại sao đều ăn? Hôm nay chính là tôi để phòng bếp làm nhiều hơn bảytám món ăn đấy!"

      Tống Chi Nhậm cười vui cởi mở, Bạch TangTang cười yếu ớt phụ họa theo, về phần nhữngngười khác, đúng là nhìn ra tâm tìnhtốt đẹp.

      Cận Tử Kỳ từ lúc mở tiệc đến bây giờ, cũng ăn chút gạo nếp dồn củ sen, thiếu thiếukhẩu vị, đột nhiên trước mắt có thêm đôiđũa, mà trong chén trống rỗng của thình lìnhcó thêm miếng thịt gà.


      [​IMG]
      Gạo nếp dồn củ sen



      "Quá gầy ôm cũng có cảm giác, ăn nhiều thịt chút."

      Tống Kỳ Diễn dựa sát qua, cắn lỗ tai của thấp giọng , hai má Cận Tử Kỳ xấu hổ, quay đầu đón nhận ánh mắt của , lại chỉ nhìncô cái đứng lên.

      Tống Kỳ Diễn đột nhiên bất ngờ đứng dậy thu hút tầm mắt cả bàn ăn, nhưng lại bình thản ung dung đảo chén thịt gà cả buổi, sau đó gắplên cục bỏ vào trong chén trước mặt BạchTang Tang.

      "Bạch tiểu thư lần đầu tiên tới nhà làm khách, ngàn vạn lần đừng mất tự nhiên, tôi biết thích ăn cái gì, tôi thấy Tiểu Kỳ rất thích thịt gà, vì vậy cũng tùy tiện gắp cho chút."

      Đối với Tống Kỳ Diễn này đột nhiên bày tỏ, Cận Tử Kỳ có chút hoang mang, mà bên kiaBạch Tang Tang hiển nhiên cũng có chút thụ sủng nhược kinh, khóe môi giương lên vừa địnhnói lời cảm ơn, đồng thời sau khi thấy cái gìđó trong chén sắc mặt đột biến.

      ——Thịt gà ở nơi này, căn bản chính là cái phao cau gà!

      "Phao cau gà có thể làm bộ ngực lớn ra, liếc nhìn làn da tiểu thư tốt như vậy, cái kia... Ừ, ha ha ha ha, cho nên tôi cảm thấy phao cau gà hẳn là rất thích hợp với ." [​IMG]

      Tống Kỳ Diễn xong vô hại tự nhiên, nhưng Bạch Tang Tang nghe thấy sắc mặt trắngbệch.

      nhìn chằm chằm cái phao cau gà béo ngậytrong chén, chỉ cảm thấy buồn nôn ghê tởm.

      Cổ tay khẽ đảo, dùng đũa ném cái phao cau gà trong chén ra ngoài.

      Cái phao cau gà mượt mà trơn bóng nhanh nhưchớp lăn lộn, cẩn thận lăn đến dướiống tay áo của Tống Chi Nhậm, tức khắc tay áo xá xẩu của cụ ông nhuộm đầy dầu mỡ.

      "Bạch tiểu thư, " Tống Kỳ Diễn ngồi ở chỗ kia,vẫn ung dung nhìn xem , "Tại sao cẩn thận như vậy?"

      Bạch Tang Tang tức giận mà kìm nén bực bội,miễn cưỡng kéo kéo khóe môi, "A, vừa rồi taytrơn," xong nhìn về phía Tống Chi Nhậmcũng ngầm chịu đựng thở ra hơi , "Tống lão cũng để bụng chứ?"

      Tống Chi Nhậm tự biết là Tống Kỳ Diễn cố ý giở trò quỷ, hướng Bạch Tang Tang khoát khoáttay, sau đó quay đầu đem cơn tức vung lên đầuTống Kỳ Diễn, nghiêm nghị khiển trách, "Tạisao đối đãi khách khứa như vậy?"

      Tống Kỳ Diễn chau mày, khóe miệng cong lêncười nhạt, lại gắp miếng thịt gà bỏ vào trong chén Cận Tử Kỳ, mới bố thí chút ánh mắt choTống Chi Nhậm và Bạch Tang Tang, "Khôngthích , cũng phải câm."

      "Tống Kỳ Diễn..." Tống Chi Nhậm vỗ mặt bàn,mắt thấy phải nổi giận.

      Là người bị hại Bạch Tang Tang lại đột nhiên mở miệng ngăn cản, cười giải vây, " sao mà, nguyên nhân là do cháu, nhất thời cầm chắc đũa mới văng tới Tống lão, Kỳ Diễn cũng là có ý tốt, Tống lão cần phải trách ấy nữa."

      —— Kỳ Diễn? Tiếng xưng hô này thực có chút hương vị tình chàng ý thiếp ở bên trong.

      Có hành động chữa cháy của Bạch Tang Tang,Tống Chi Nhậm quả hề làm khó Tống Kỳ Diễn, cơn phẫn nộ lắng xuống, câu "Ăn cơm" lập tức thêm gì nữa.

      Về phần người trong cuộc là Tống Kỳ Diễndường như cũng cảm kích, khi Bạch Tang Tang ngầm nhìn sang đăm đăm đưa tình, lại ngầm nhìn qua Cận Tử Kỳ đăm đăm đưa tình, mà Cận Tử Kỳ khi chuyển mắt lại đối mặt với ánh mắt hơi có vẻ thất vọng của Bạch TangTang.

      ——Thiên kim Bạch gia, e rằng chưa bao giờ từng bị người đàn ông đếm xỉa đến như vậy?

      Cận Tử Kỳ nhướng mày nhìn xem cuộc vui, bảnthân cũng sợ rằng trở thành cái gai trong mắt vị tiểu thư Bạch Tang Tang này rồi!

      Quả nhiên cũng lâu lắm, cam lòngbị Tống Kỳ Diễn đếm xỉa, Bạch Tang Tang lần nữa khơi mào câu chuyện, nhưng lạinhắm ngay Cận Tử Kỳ, "Cận tiểu thư, tôi chợtphát lúc cười, tại sao cùng vị Kiều tiểu thư này giống nhau như vậy?"

      Vẻ mặt Bạch Tang Tang có thể dùng từ thành khẩn để hình dung, chỉ sợ mọi người biết lời rất đúng .

      Cận Tử Kỳ xem ra vị Bạch tiểu thư này sựlà tận dụng mọi thứ, bắt đầu tìm khắp nơi để gây phiền cho mình, cũng cố gắng khẽ cười lên muốn phản bác, Tống Kỳ Diễn so với trước bước.

      giơ ly rượu chân cao đong đưa nhàng,như cười như : " cũng , dáng vẻ của Kiều tiểu thư cười, làm sao cùng vợ của tôi giống nhau được."

      Bạch Tang Tang nhìn lại Tống Kỳ Diễn, đáy mắt thoáng lên u quang, mỉm cười : "Ngượclại tôi hiểu biết kém cỏi lạc hậu."

      Con ngươi mắt Cận Tử Kỳ cười cười, "Bạchtiểu thư cũng để cho tôi mở rộng tầm mắt."

      Bạch Tang Tang hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanhlại nhặt lên mặt nạ của mình, "Cận tiểu thư quá khen."

      Nhưng Cận Tử Kỳ thu hồi nụ cười, nhìn sangBạch Tang Tang nghiêm túc trả lời, "Khen ngợi Bạch tiểu thư như vậy hoàn toàn xứng đáng."

      Ngược lại bên kia Kiều Niệm Chiêu trúng gươmgiáo nằm dài giờ phút này cũng đứng lên, sắcmặt phải là quá tốt, hướng Tống Chi Nhậm cười cười khiên cưỡng, cúi mình vái chào: "Cháu toilet."

      xong, sau khi nữ người làm kéo ghế ra, lập tức bỏ cũng quay đầu lại.

      bữa cơm mọi người ăn đều có tâm tư, cho đến khi chuẩn bị kết thúc, Kiều Niệm Chiêucũng chưa từ toilet trở lại.

      Món chính dời xuống, bàn ăn sau khi ăn xong được mang lên chính là món điểm tâm ngọt và đồ uống.

      Cận Tử Kỳ sau khi đút Mỗ Mỗ ăn xong cháo,ngồi ngây ngẩn ở ngay máy điều hòa trung tâmở phòng ăn lâu, khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô, liền tiện tay bưng lấy đồ uống người giúp việc đặt ở cạnh tay , mang đến bênmiệng nhấp ít.

      Khi muốn đem ly thả lại bàn, lại nghe thấy giọng của Bạch Tang Trang trênbàn cơm vang lên: "The sunshine again after the rain, nghĩ tới ở nơi này có thể nhìn thấy rượu cốc-tai mới nhất được điều chế trongnăm nay."

      Động tác đặt cái ly trở về của Cận Tử Kỳ chậmlại, men theo giọng nhìn sang, phát giữanăm ngón tay mảnh khảnh của Bạch Tang Tang là ly đồ uống cũng giống như mình, ta ưu nhã dùng hai ngón tay thon dài nắm chân ly rượu.

      Bạch Tang Tang khẽ giương cao chiếc cằm gọtnhọn, đôi môi căng mọng đỏ tươi giống màulàn váy, sôi nổi có đủ xâm lăng ngang ngược,ở dưới ánh đèn tản ra mị hoặc lười biếng.

      cầm ly rượu cốc-tai dưới được chia làm hai màu xanh da trời và đỏ cam trong tay mìnhgiơ lên trung, quan sát cực kỳ chuyên nghiệp cả buổi, theo đó mới chậm rãi mở miệng: "Vì để đảm bảo The sunshine again after therainkhi bưng đến trước mặt khách cũng có thể duy trì màu sắc các tầng phân biệt ràng, người pha chế nó bartender nổi danh thế giớiJackie Ho mới cầu thêm đá khay, nhiệtđộ cơ thể người bình thường là 37.2°C, nhưng vượt qua khả năng chịu được của loại rượu này, nếu lấy lòng tay cầm ly rượu, nhiệt độtrong lòng bàn tay đủ để làm hỏng hương vị và màu sắc của loại rượu này."

      Cận Tử Kỳ nghe xong lần giảng giải này mới cúiđầu nhìn đến ly rượu cầm trong lòng bàntay mình, lớp phân biệt dưới bên trong sớmđã xáo trộn, khi đó lại cũng bắt được mỹ cảm trong tay.

      Điệu bộ Bạch Tang Tang cao quý nắm lấy chânly rượu, ưu nhã khẽ nhấp cái, hướng Tống Chi Nhậm lộ ra nụ cười nhạt, nhưng từ đầu đến cuối, thậm chí ngay cả khóe mắt cũngkhông nghiêng mắt nhìn qua Cận Tử Kỳ cái.

      thể nào thấy được Cận Tử Kỳ ở đối diện cũng uống loại rượu này, nhưng ta ở nơi này vẫn những lời như vậy, giống như cái tát vang dội mặt Cận Tử Kỳ.

      Vì vậy Tống Kỳ Diễn bên này mày nhíu lên,chẳng qua chờ lên cơn, Cận Tử Kỳcũng nắm bàn tay phải của ở dưới bàn, mặt mang ý cười, nâng ly rượu đặt lêntrên bàn ăn.

      Ly rượu cốc-tai kia bị huỷ hư giống như thùngthuốc màu bị trộn lẫn phơi bày trong tầm mắtcủa mọi người.

      Cận Tử Kỳ chút nào cảm thấy khó xử, côlại cầm lấy thìa bạc sạch dài, bỏ vàoly rượu cốc-tai từ từ khuấy.

      "The sunshines again after the rain, mưa qua đitrời trong sáng, nhưng nó còn có ý nghĩakhác, rainbow, cầu vồng. Trong lúc Jackie Hopha chế loại rượu này cũng nghĩ nhà phêbình rượu làm thế nào đối với loại rượu nàythông qua từ ngữ trau chuốt duyên dáng mà địnhnghĩa ca ngợi với bên ngoài, nhưng——"

      Cận Tử Kỳ giơ ly rượu cốc-tai kia bởi vì khuấytrong thời gian dài mà màu sắc có vẻ sặc sỡ, "Sựhiếu kỳ của nhà phê bình rượu có thể khôngnhìn ra đằng sau ly rượu này ta giấu trò đùa quái đản."

      mặt Bạch Tang Tang chợt lóe lên biểu tình hoảng hốt, ta dường như nghĩ tới Cận Tử Kỳ thế nhưng cũng biết bình phẩm rượu, càng nghĩ tới, khoe khoang của mìnhsẽ trở thành lý do Cận Tử Kỳ giễu cợt .

      Tống Kỳ Diễn mỉm cười ôm chầm vòng eo CậnTử Kỳ, gần sát quá mức thân mật, "Ngay cả bí mật mà nhà phê bình rượu cũng biết, tại sao lại bị em nhìn trộm dò xét ra?"

      Cận Tử Kỳ lắc lắc ly rượu cốc-tai trong tay, quan tâm cười cười, dường như khôngbiết nụ cười của mình giờ phút này ở trong mắt ai đó chói mắt đến cỡ nào.

      "Bởi vì lúc ta pha chế ly rượu này em lạingồi đối diện với ta, giống như tại Bạchtiểu thư ngồi đối diện với ."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển ☆☆☆Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 8.1 Gạo Nấu Thành Cơm?!

      Editor: tamthuonglac

      "Bởi vì lúc ta pha chế ly rượu này em lạingồi đối diện với ta, giống như tại Bạchtiểu thư ngồi đối diện với ."

      Ánh mắt Bạch Tang Tang chợt lóe, tiện đà thảnnhiên cười cười, "Cận tiểu thư quả nhiên là tài trí học sâu biết rộng, làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa."

      "Nhưng bất quá là hơi có xem lướt qua mà thôi,vốn đủ để trở thành việc lấy ra khoe khoang."

      Bạch Tang Tang bởi vì giọng lắm để ý của Cận Tử Kỳ mà trong phút chốc thấy lúng túng, nhưng rất nhanh chóng che giấu thất thố.

      Ngay sau đó, quay đầu sang nhìn Tống Kỳ Diễn ôm lấy Cận Tử Kỳ, cười đến càng rực rỡ:"Xem ra Cận tiểu thư lam nhan tri kỷ rất nhiều, Kỳ Diễn cần phải giám sát chặt chẽ nhiều nha!"

      Tống Kỳ Diễn nhấp miếng rượu cốc-taitrong ly, hơi hơi nghiêng đầu, mặt đúnglà toát ra ghen hờn bất mãn.
      coi ai ra gì mà ôm chặt vai , cúiđầu nghiêng tai bên gò má nỉ non, "JackieHo? Lần sau hẹn ra ngoài cùng ăn bữa cơm với nhau chẳng hạn, gắn kết tình cảm chút như thế nào?"

      "Khụ khụ..." Tống Chi Nhậm đúng lúc phát ra tiếng ho khan, muốn lại thưởng thức Tống Kỳ Diễn làm dáng thân mật.
      Cận Tử Kỳ rút tay ra vỗ cánh tay Tống KỳDiễn, hơi ngẩng mặt, nụ cười nhã tĩnh, "Em đirửa tay."

      —Có đôi khi làm người phụ nữ đáng cũng là lựa chọn tốt.

      Đuôi lông mày Tống Kỳ Diễn giương lên, cốgắng buông ra, ôm lấy Cận Mỗ Mỗ nặng trịchlên chân mình, dự định sau khi Cận Tử Kỳrời trình diễn màn cha hiền con thảo.

      ---------

      Cận Tử Kỳ ra phòng ăn, miệng thở ra khôngkhí mới mẻ, rồi theo người giúp việc dẫn đườngđi đến phòng rửa tay.

      Sau đó tại góc nào đó giữa hành lang, thấyđược Kiều Niệm Chiêu thành công mượn cớ toilet để lẩn tránh.

      Mà đứng mặt đối mặt với ấy lại là trợ lý riêngcủa Tống Chi Nhậm - Hàn Mẫn Tranh.

      So với Hàn Mẫn Tranh trước sau như thần sắc lạnh nhạt, vẻ mặt Kiều Niệm Chiêu có chút kích động.

      Thậm chí bên trong mắt ấy còn có chút nước mắt.

      biết đến cái gì, Hàn Mẫn Tranh xoay người muốn gấp, Kiều Niệm Chiêu dướitình thế cấp bách kéo lấy tay áo âu phục củaanh ta.

      Cận Tử Kỳ khỏi cũng thả chậm cước bộ, đối với màn này lại cũng sinh ra hiếu kỳ.

      Hàn Mẫn Tranh cúi đầu nhìn Kiều Niệm Chiêunắm lấy tay của mình, nhíu mày, nhưng rất nhanh ánh mắt bình thản.

      "Kính xin Kiều tiểu thư tự trọng." Giọng nóinhàn nhạt, nhưng miệng đầy tức giận xa cách vàcảnh cáo.

      Nhưng Kiều Niệm Chiêu lại hờn giận, " đáp ứng tôi tôi buông ra." Ngữ điệu quật cường.

      —Đáp ứng? Kiều Niệm Chiêu muốn đáp ứng Hàn Mẫn Tranh ta cái gì?

      Chẳng biết tại sao, Cận Tử Kỳ mơ hồ cảm giác được có mùi mưu tính ngấm ngầm, màngười Kiều Niệm Chiêu muốn ——

      Lông mày cau lại, nhịn được muốn dựa vào gần hơn chút để nghe cho họ cái gì.

      Nhưng, vẫn chưa đến gần vị trí hai người kia thêm bước, trong hành lang vang lên tiếngnữ người làm dẫn đường cung kính thông báo:"Cận tiểu thư, toilet ở phía trước."

      Lúc Cận Tử Kỳ lại quay đầu lại, thấybóng người Hàn Mẫn Tranh, chỉ có Kiều Niệm Chiêu đứng ở nơi đó.

      " là đúng dịp nha, chị." Kiều Niệm Chiêu mỉm cười nhìn qua Cận Tử Kỳ, mở lời.

      Cận Tử Kỳ chỉ nhàn nhạt nhìn cái, tiếptục thẳng lên phòng rửa tay cách đó khôngxa.

      Vốn cúi người xuống bồn rửa sau khi rửa tay xong, Cận Tử Kỳ đứng thẳng lên thấy được Bạch Tang Tang trong gương.

      Mới vừa rồi chợt nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc sàn gạch, nhưng cũng cố ý để ở trong lòng.

      Càng nghĩ tới đến đây là Bạch Tang Tang.

      Bạch Tang Tang cầm lấy cây son nước màu đào mật, soi gương cẩn thận tô vẽ bờmôi của mình.

      Vẻ mặt chuyên tâm, bộ dạng tinh tế của ta giống như tô vẽ bức tranh nghệ thuật.

      Cận Tử Kỳ thẳng lướt qua người Bạch Tang Tang, chuẩn bị ra ngoài, nhưng Bạch Tang Tang dẫn đầu quay đầu gọi lại.

      "Cận tiểu thư là người thông minh, cần phảiđoán được mục đích Tống lão đêm nay mời tôitới chứ."

      Giọng Bạch Tang Tang nghe vẫn ưu nhã nhưtrước, nhưng trong con ngươi mắt có loại tự tin lưu chuyển, nhưng xác thực cũng thể nào dễ chịu như vậy.

      Tối thiểu, Cận Tử Kỳ trời sinh tính tình đạm bạckhông thích tranh giành thậm chí có chút lạnh lùng, phần ngạo khí này có phần coi ai ra gì.

      Bạch Tang Tang cũng ngại Cận Tử Kỳkhông đáp lại, thực tế, ta cũng chỉ làmuốn làm cho Cận Tử Kỳ nghe thấy ta .

      " là gia tộc Tống gia như vậy, coi trọng nhất chính là danh dự, Cận tiểu thư nếu sinh đứa con, e rằng có số việc cũng là bất lực,cần gì phải miễn cưỡng chính mình?"

      Cận Tử Kỳ đón nhận đôi mắt sáng thoáng cong lên của Bạch Tang Tang, "Nếu như Tống Kỳ Diễn cảm thấy miễn cưỡng, ta cho tôibiết, về phần chính mình, vẫn chưa từng cảm thấy miễn cưỡng."

      Nhàn nhạt, khí thế để lại dấu vết.

      Dứt lời, Cận Tử Kỳ ra khỏi phòng rửatay, trong khoảnh khắc xoay người, dường nhưnghe thấy tiếng cười nhạo.

      ------------------

      Lúc đẩy cửa vào, bên trong phòng ăn coi như có nhóm cảnh tượng hoà thuận vui vẻ

      Tống Kỳ Diễn ôm Cận Mỗ Mỗ ở nơi đó lẩm bẩm, về phần Tống Chi Nhậm cùng Tô Tấn An chuyện phiếm.

      Đồng thời ánh mắt Cận Tử Kỳ cũng thấy được mẹ con Tống Nhiễm Cầm và Tô Hành Phong yên lặng dùng món tráng miệng sau khi ăn xong.

      Dường như Cận Tử Kỳ mới bước bước vào phòng ăn, Bạch Tang Tang cũng đến, kéováy áo cười với tiếng, giống như cuộc đối đầu gay gắt trước đó ở trong phòng rửa tay bất quá là ảo giác.

      "Tang Tang về rồi? Mau tới đây chút, đây chính là canh hạt sen đu đủ tối nay đầu bếp đặc biệt chuẩn bị!"

      Tống Nhiễm Cầm khi nhìn thấy Bạch Tang Tangtới cửa, lập tức biểu ra nhiệt tình lớn, còn kém có bật dậy đem khay điểm tâm ngọt kia tự mình đưa lên.

      Nếu chính mắt Kiều Niệm Chiêu nhìn thấy xuthế cuộc chiến này, sợ là đối với Tống Nhiễm Cầm khó tránh khỏi sinh ra ác cảm và oán niệm.

      Về phần Tống Nhiễm Cầm vì sao phải nịnh nọtBạch Tang Tang như thế, cũng bất quá là do nhìn trúng gia cảnh giàu có của Bạch gia.

      Mà Bạch Tang Tang nhận lấy cành ô-liu đượcTống Nhiễm Cầm ném ra, lập tức vui vẻ tới.

      Bước chân của nhanh chậm, tốc độ vừa vặn duy trì sóng vai cùng Cận TửKỳ.

      Khiến người ta có loại cảm giác hai người đicùng kết giao thân mật.

      Khi Cận Tử Kỳ sắp đến vị trí của mình, chợt nghe tiếng thét kinh hãi, "A!"

      Bánh ngọt vốn được người giúp việc đặt trongđĩa ăn, bởi vì Bạch Tang Tang đột nhiên trẹochân đụng vào người giúp việc làm cho đĩa ăn nghiêng rơi xuống đất, bánh ngọt trong mâm nghiêng về bên nào lại vẩy lên người Cận Tử Kỳ.

      Vẫn chưa kịp quay đầu nhìn lại, Cận Tử Kỳ đãcảm giác được thắt lưng mát lạnh.
      Ngay sau đó phát ra tiếng vang nặng nề củachén đĩa va chạm nhau rớt mặt thảm lôngcừu .

      "Bạch tiểu thư, có sao ?" Bên cạnhvang lên giọng người giúp việc cuống quýt lo lắng.

      Hàng lông mày xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhăn lại, cúi đầu thấy ít vết bẩn đủ màu sắc bên hông mình, mà bên chân của , ràng là khối bánh ngọt tinh xảo, rớt xuống còn hình dáng.

      "Cận tiểu thư, có sao ?" Cận Tử Kỳ nghe thấy có người hỏi thăm ngước mắt, đập vào mắt là nửa thân người Bạch Tang Tang dựa vào nữ người làm, mặt mũi ta nhìn mình tràn đầy áy náy.

      Bạch Tang Tang biểu sao mà vô tội, đôimắt đẹp chứa đầy ray rứt, chỉ cần đối phương có chút lòng trắc , e rằng cũng thể tráchcứ vị giai nhân xinh đẹp như vậy.

      Xung quanh người giúp việc đứng yên vộivàng chạy tới, giúp Cận Tử Kỳ lau vết bẩn trênváy áo, nhưng bơ dính vải chiffon, ngoại trừcàng lau càng thẩm thấu, cũng có thêm hiệu quả nào khác.

      chiếc váy chiffon dài gấp nếp màu trắngdưới ánh sáng đèn thủy tinh trong nháy mắt biếnthành chiếc váy màu sắc sặc sỡ.

      Tròng mắt Cận Tử Kỳ nhìn mình thân chật vật, ngoại trừ tạm thời lui ra sợ rằng có lựa chọn nào khác...

      Bên kia bàn ăn bị động tĩnh bên này kinh động, thanh ghế cọ xát thảm trải sàn, tụm năm tụm ba.

      "Tại sao cẩn thận như vậy?" Giọng nóiTống Chi Nhậm trừ ân cần cũng chút nàonghe thấy ý trách móc.

      Ngạc nhiên lồng lên quá mức là Tống NhiễmCầm, chợt che miệng hoảng hốt đến bên cạnhBạch Tang Tang, xem xét từ xuống dưới hồi mới buông lỏng xuống, " có ngã xuống là tốt rồi, nếu Bạch chủ tịch phải đau lòng."

      —Quả nhiên, nếu vừa rồi phát cáu, sợ rằng đến cuối cùng có thể trúng tên của ítngười!

      Cận Tử Kỳ thầm cười lạnh, đem khăn giấy dính bơ giữ trong lòng bàn tay, bỗng nhiên bóng người màu đen bao phủ trước mắt.

      chờ có phản ứng, bàn tay nắm lấy cổ tay trắng ngần của , Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tô Hành Phongnhíu chặt lông mày, ta mím môi muốn kéo .

      Cận Tử Kỳ vô cùng kinh ngạc lập tức giằng co,Tô Hành Phong lại cầm chặt, bên tai là giọng của , "Chẳng lẽ còn muốn ở lại chỗnày tiếp tục tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao?"

      Trong mắt Tô Hành Phong ngăn lại sựphẫn nộ, giống như người vừa rồi bị BạchTang Tang mưu hại là ta.

      Cận Tử Kỳ rút tay về, ta vẫn buôngra, mi tâm có phần lạnh nhạt, "Muốn tự tôi , bây giờ thả tôi ra ."

      "Tử Kỳ..." Tô Hành Phong thấy ánh mắt Cận TửKỳ chuyển thành thể tin.
      "Gọi là mợ, Hành Phong, lần sau cần phải chú ý cách dùng từ của cậu."

      Nghe thấy tiếng Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìnqua, Tống Kỳ Diễn bế Cận Mỗ Mỗ lạithong thả tới đây, thậm chí khóe miệng của hắncòn chứa đựng ý cười, cứ như vậy đứng thẳngtắp ở trước mặt bọn họ.

      Mà Cận Mỗ Mỗ được ôm vào trong ngực, bưng mâm bánh ngọt , thỉnh thoảng lấy ngón tay bụ bẫm dính chút bơngậm vào trong miệng, bộ dạng có vẻ thơmngon nhiệt tình.

      Lúc này đây hai người đàn ông lớn , hình như đối với chuyện Cận Tử Kỳ bị giộibơ cũng để ở trong lòng.

      "Hành Phong, Niệm Chiêu có thể ở phía saunhìn thấy đấy, cậu khẳng định cậu vẫn muốn buông tay sao?"

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn dừng ở chỗ Tô Hành Phong nắm giữ cổ tay Cận Tử Kỳ, ý cười ở khóemiệng càng sâu hơn, vẫn ung dung nhìn về phíasau lưng Tô Hành Phong, "Niệm Chiêu, phải quản tốt vị hôn phu của ."

      Cận Tử Kỳ ràng cảm nhận được thân thể TôHành Phong chấn động, lực độ giam giữ cổtay cũng giảm bớt nhiều.

      "A Phong!" Tống Kỳ Diễn hề dối, từcửa phòng ăn truyền đến giọng củaKiều Niệm Chiêu.

      Cận Tử Kỳ xuất phát từ bản năng theo tiếng liếcmắt nhìn qua, sắc mặt Kiều Niệm Chiêu có chútcổ quái, ấy đứng ở nơi đó, tầm mắt cũng dừng lại tay Tô Hành Phong, vẻ mặt " ra là như vậy" biểu tình đầy cay đắng.

      Sau đó cũng giống như lúc đến, lặng yên tiếng động xoay người rời .

      "Hành Phong, có thể Niệm Chiêu hiểu lầm gìđó, cậu còn đuổi theo?"

      Tô Hành Phong oán hận trừng mắt nhìn TốngKỳ Diễn mang vẻ mặt mỉm cười, buông Cận TửKỳ ra lập tức đuổi theo.

      Mà bên kia Tống Chi Nhậm và Tống Nhiễm Cầm cũng trấn an Bạch Tang Tang bị "kinhhãi" dễ chịu hơn.

      Nhìn thấy Tô Hành Phong đột nhiên chạy rangoài, Tống Nhiễm Cầm hắng giọng muốn ngănlại, Tống Kỳ Diễn lại vẫn ung dung nhắc nhở câu, "Vị hôn thê tức giận, làm vị hôn phu đuổi theo xem chút là chuyện phải làm."

      Nhưng Tống Nhiễm Cầm nghe xong nững lời này những lộ ra vẻ mặt "như vậy à", ngược lại quét Tống Kỳ Diễn cái dữ tợn,sợ những người khác nghe thấy mà la ầm lên: "A Phong chúng tôi trong sạch, ở đâu ra vị hôn thê."

      —Đổi trắng thay đen, Tống Nhiễm Cầm tuyệt đối là người cầm đầu số !
      Về phần vì sao bà phải phủi bỏ quan hệ Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu như vậy, khóemắt Cận Tử Kỳ lơ đãng phát hai tay TốngNhiễm Cầm thân thiết khoác cánh tayBạch Tang Tang .

      —Chẳng lẽ...

      Cận Tử Kỳ đối với suy đoán của mình cảm thấykinh ngạc, nhưng mà các kiểu cử chỉ của TốngNhiễm Cầm khỏi cho biết, TốngNhiễm Cầm hẳn là coi trọng Bạch Tang Tang, muốn đem sánh đôi làm vợ Tô Hành Phong, mà phải coi như cái gọi là em dâu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :