1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 4.2 Tô Ngưng Tuyết Đồng Ý


      Editor: tamthuonglac

      Cận Chiêu Đông bị ánh mắt của Cận Tử Kỳ giễucợt, thấy thế hất hàm, "Tô bá mẫu con chịu tin lời chúng ta , trừ phi là người gửi những lá thư nặc danh này tự mình ra mặt giải thích , mới có thể dập tắt dư luận."

      Cận Tử Kỳ híp mắt cười cười, đứng lên, lạnhlùng nhìn người đàn ông trước mắt xưng là cha của , "Thế nên, ngài muốn con phải ở ngay trước mặt tất cả truyền thông thừa nhận là con do xuất phát từ ghen ghét mà hãm hại em của mình?"

      Cận Chiêu Đông có chút mệt mỏi xoa xoa mitâm, "Mọi người nên vì chuyện sai lầm mình gâyra mà chịu trách nhiệm, mặc dù con là con của ta, nhưng về việc này ta cũng thể bao che cho con, bởi vì lần này, Tử Kỳ, con thậtsự rất quá đáng."

      Hai tay Cận Tử Kỳ nắm thành quả đấm, móng tay khảm vào lòng bàn tay đau nhói từng cơn,chẳng qua đợi trả lời, có hai âmthanh trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững trăm miệng lời đồng thời vang lên.

      " thể nào!"

      "Chỉ sợ được."

      Cửa thư phòng biết từ khi nào mở ra.

      Tô Ngưng Tuyết từ cầu thang đixuống, mà Tống Kỳ Diễn ở phía sau củabà.

      Sắc mặt hai người họ cũng vô cùng rét lạnh, bờmôi Tống Kỳ Diễn kéo căng, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trong phòng khách, còn Tô NgưngTuyết từ trước đến nay mặt bao giờbộc lộ cảm xúc cũng vui nổi giận đùngđùng.

      "Bác trai, trong lúc chuyện vẫn chưa điều tra ràng mà tuỳ tuỳ tiện tiện định tội người khác trước, hành vi như vậy có phải sáng suốthay ? Huống chi, người ngài tuỳ tiện xét xử còn là con ruột thịt của mình.

      Lúc Tống Kỳ Diễn những lời này chạy tới bên người Cận Tử Kỳ, hai tay cắm trong túiquần, lộ ra phong thái dáng vẻ của ngườibảo vệ.

      Cận Chiêu Đông bị lời phản bác của Tống Kỳ Diễn khiến cho mặt mày ngượng ngùng quẫnbách, cẩn thận ngẫm lại cũng là do ôngquá lo lắng mà làm loạn, nhìn sang vẻ mặt của Cận Tử Kỳ hờ hững, bất giác đáy lòng dâng lênhổ thẹn.

      "Tử Kỳ, phải là cha..." Cận Chiêu Đông đứng lên cố gắng giải thích, lại bị Cận Tử Kỳlạnh lùng cắt ngang.

      "Đứng ra giải thích là chuyện thể, conchưa từng làm nên cũng cần phải gánh chịu tội danh này."

      Cận Chiêu Đông nhìn qua bộ dạng Cận Tử Kỳ lạnh nhạt, trong lòng càng nghi ngờ nguồn gốcnhững lá thư nặc danh kia, "... Những lá thư nặcdanh này phải do con làm? Tử Kỳ... Mới vừa rồi là cha võ đoán, cho cha mộtchút thời gian, cha tra ràng, hơn thế nữa cho mọi người công bằng."

      Chuyện cho tới bây giờ, có muốn điều tra chân tướng hay đối với khôngcòn quan trọng, quan trọng là, biết thời điểm khi chuyện phát sinh, phản ứng đầu tiêncủa cha là nghi ngờ .

      Gần ba mươi năm tình cảm cha và con cuối cùng bù được bằng việc Kiều Niệm Chiêurưng rưng khóc lóc kể lể, rốt cuộc là người làm con như quá thất bại hay là người cha CậnChiêu Đông này quá mức thiên vị?

      Cận Tử Kỳ tiễn Tống Kỳ Diễn ra về trong khí ngưng trọng của biệt thự, bàn tay hơi lạnh bị Tống Kỳ Diễn cầm lấy.

      cũng về phía nhà mình, mà cầmtay vào đường mòn ở khu biệt thự, hồi lâusau mới mở miệng, "Thích hôn lễ kiểu TrungQuốc hay là kiểu Tây phương?"

      kinh ngạc nhìn sang , lại nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của , trong lòng thoáng sợhãi, ném những tâm tư phức tạp kia, suy nghĩmột chút mới lên tiếng: "Sao cũng được, bất quáthích kiểu Tây phương hơn."

      Tống Kỳ Diễn ở trong lòng ghi nhớ, nắm chặt hai bàn tay , "Muốn nhẫn cưới của nhàthiết kế đá quý nào, bậc thầy Paloma Picasso hay là bậc thầy Beatriz Biagi?"

      Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt nghiêm cẩn của Tống Kỳ Diễn, bật cười mở mang tầm mắt, nhưngcảm giác được nâng niu quý trọng ở trong lòng bàn tay vẫn là khiến cho lòng ấm áp, "Kỳthật cần thiết long trọng như vậy, chỉ cầntùy tiện mua cái được rồi."

      Tống Kỳ Diễn cũng đồng ý nên nhíu mày, "Làm sao mà long trọng? Kết hôn chính là đại , cả đời chỉ lần, chẳng lẽ em muốnđể cho mang hành lý của em từ bên nhà em dời sang nhà coi như là kết hôn?"

      ra Cận Tử Kỳ đúng là muốn như vậy cũng được, nhưng khi nhìn thấy Tống KỳDiễn đối với hôn lễ mong đợi như vậy im lặng.

      Họ dạo bước chầm chậm đường mòn, TốngKỳ Diễn cả đường đều ở hưng phấn tính toán xây dựng kế hoạch cho hôn lễ của bọn họ, Cận Tử Kỳ ở bên cạnh , lẳng lặng lắng nghe.

      Đột nhiên, chiếc Audi R8 màu trắng từ bêncạnh họ chạy xẹt qua, tốc độ nhanh như bay dấylên bụi bặm đầy đất, Cận Tử Kỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn qua, là Kiều Niệm Chiêu trở lại.

      Tống Kỳ Diễn cũng có lẽ vì tâm tình tốt, nên đối với chiếc xe thể thao vô lễ kia cũng để ở trong lòng.

      Bước chân của Cận Tử Kỳ chợt dừng lại, tựa hồcô nhớ tới chuyện quan trọng gì đó, nhìn sanghắn.

      "Làm sao vậy?" Tống Kỳ Diễn hiểu quayđầu lại nhìn .
      Cận Tử Kỳ nâng lên bàn tay họ nắm chặt nhau, tay kia cũng khoác lên cùng, nhiệt độ cóchút lạnh buốt.

      "Tống Kỳ Diễn, xác định muốn kết hôn với tôi sao?"

      hỏi rất trịnh trọng, mà ngay cả độ mạnh yếu tay cũng theo đó gia tăng, Tống Kỳ Diễn lạivì vậy mà nhíu mi tâm.

      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn qua chỗ ở biệt thựCận gia, ánh mắt khẽ dao động, "Biết ? Trong căn biệt thự kia giấu quá nhiều bí mật,hơn nữa rất có thể cũng phải là chuyệntốt, có lẽ sau này bị dính líu đến nhữngrắc rối đó. Có thể đến lúc đó chúng ta cóđược hạnh phúc như trong tưởng tượng, người Cận gia tính tình luôn quái dị."

      Nếp nhăn giữa lông mày Tống Kỳ Diễn càngngày càng sâu, nhưng Cận Tử Kỳ sau khi xong, quay mặt sang nhìn thẳng vào đôi mắtthâm thuý của ," khi quyết định cướitôi, vĩnh viễn có khả năng đổi ý."

      "Người nhà họ Cận ly hôn, cho dù là hôn nhân sai lầm, cũng muốn đâm lao phải tiếp tục theo lao, cho đến khi bước vào mộ phần."Chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân cha mẹ tôi đến nay vẫn sống cuộc sống tương kính như băngdưới cùng mái hiên......

      Bất quá, lời nửa câu sau ra miệng, cách nào cùng người khác nóiđến đoạn hôn nhân kia của cha mẹ , nhìn quanhư quang vinh chói lọi kì thực là cuộc hônnhân vỡ nát.

      " nên nhảm nhiều như vậy, làm sao còn chưa kết hôn muốn ly hôn?" Tống KỳDiễn mất hứng lên tiếng.

      Cận Tử Kỳ bị dùng sức tách bàn tay đangđược nắm ra, khi đó lảo đảo ngã về phía , rút tay của mình, giữ lấy từ sau lưng, cúi đầu xuống bắt lấy môi , hôn cái mạnh.

      "Bây giờ em suy nghĩ hối hận cũng cònkịp rồi!" có chút đắc ý tuyên bố quyềnchiếm giữ của mình.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang người đàn ông cao lớnthỉnh thoảng tính tình như trẻ con, khỏi cảm động, chủ động duỗi hai tay ra vòngqua người của , mặt dán lên ngực hắnnghe tim đập dồn dập , "Cảm ơn , TốngKỳ Diễn."

      -----------

      Hai người tới lui rồi mới trở lại cửa lớn biệtthự Cận gia.

      "Vào thôi." Tống Kỳ Diễn ga lăng giúp mở cửa, đứng ở nơi đó đưa mắt nhìn vào.

      Cận Tử Kỳ đến bên trong vài bước quaytrở lại, nhìn Tống Kỳ Diễn do dự trong chốc látmới từ từ mở miệng, "Thứ Năm tuần sau vườntrẻ Mỗ Mỗ có trận thi đấu bóng chày cho ngườithân, muốn ?"

      Tống Kỳ Diễn lúc đầu hoang mang cuối cùngchuyển thành mừng rỡ, vui vẻ nên có phầnkhông tìm thấy thất bại, nhưng rất nhanh lại bănkhoăn chỉ chỉ vào cánh tay trái bị thương củahắn, "Cái này sao chứ?"

      Cận Tử Kỳ cười cười nhìn Tống Kỳ Diễn tay chân luống cuống, thử dò xét nên hỏi, "Vậy tôi để cho Doãn Lịch ?"

      "Em dám? !" Vốn còn lo sợ bất an khuôn mặt người đàn ông lập tức sa sầm, "Chúng ta nhà ba người ta xem náo nhiệt gì, quyếtđịnh như vậy , sáng sớm ngày mai cùng mua vật dụng chuẩn bị dùng."

      xong, để cho Cận Tử Kỳ có cơ hội đổi ý, vô cùng lo lắng yên mà trở về biệtthự của mình.

      còn có thể loáng thoáng nghe được vừađi vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện, "TrâuHướng, thứ năm tuần sau huỷ bỏ hết tất cả lịchtrình làm việc, đúng rồi, tìm hiểu chút côngty dụng cụ thể thao nhà nào ở thành phố này có chất lượng tốt?"

      --------------

      Đến lúc Cận Tử Kỳ về đến biệt thự Cận gia, mơ hồ nghe được tiếng cãi vã từ bên trong truyền ra.

      "Nếu như phải là vì Cận Tử Kỳ, mẹ tôibây giờ vẫn còn ở bên cạnh tôi, mà phải là vì thay ta..."

      "Đủ rồi!" Giọng của Tô Ngưng Tuyết gần như nặng nề gắt gao và nghiêm khắc cắt đứt Kiều Niệm Chiêu nức nở lớn tiếng ,"Xem ra trí nhớ của tốt lắm, ta rồi,cuộc đời ta đây cũng muốn nghe đến bất cứ điều gì về kiện kia nữa."

      "Vì cái gì để cho tôi , các người cho rằng như vậy có thể giấu diếm được mãi sao?"

      "Chiêu nhi được nữa!" Giọng Cận Chiêu Đông còn đối với Kiều Niệm Chiêuhòa ái như trước kia nữa.

      "Vì sao, vì cái gì các người người rồi lại hai người đều muốn giúp đỡ Cận Tử Kỳ, các người có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay , tôi bởivậy mất mẹ của mình cùng gia đình, phải lưulạc tới nhi viện theo người ta cướp miếngăn..."

      Giọng điệu của Kiều Niệm Chiêu gần như mắcbệnh tâm thần, kèm theo tiếng đồ sứ bị ném rơi vỡ vụn đầy mặt đất.

      Lông mày Cận Tử Kỳ cau lại, bước dưới chânkhông khỏi nhanh hơn, bởi vì những năm này vẫn muốn biết đáp án ở ngay trong ngôi biệt thự này!

      Chẳng qua tại thời điểm vừa đến gần, độtnhiên từ bên cạnh vang lên tiếng gọi của dìHồng, "Đại tiểu thư trở lại?"

      Cũng bởi vì tiếng la lên của dì Hồng, thanhầm ĩ trong phòng dừng lại yên lặng.

      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn thấy Mỗ Mỗ đangngồi ghế xích đu ở bên cạnh đình viện ănquà vặt, mà dì Hồng đứng ở phía saucủa , cười tủm tỉm nhìn mình, "Tống tiên sinhđã trở về rồi sao?"

      "Ừ." Cận Tử Kỳ gật đầu đáp tiếng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn dì Hồng.

      Chẳng biết tại sao, cảm giác, cảm thấy chínhlà dì Hồng cố ý ở trong đình viện canh chừng, mới vừa rồi gọi là gián tiếp để cho ngườitrong phòng cảnh tỉnh.

      Cận Tử Kỳ đưa mắt liếc nhìn Cận Mỗ Mỗ ngồitrên ghế xích đu ăn đến vui sướng, cái vị trí kia,trước đây thường xuyên ngồi uống trà buổi trưa, bởi vì ngồi ở chỗ đó nghe được động tĩnh trong phòng.

      "Dì Hồng, có phải dì cũng có chuyện gì đó gạttôi phải ?"

      Dì Hồng bị Cận Tử Kỳ dò xét có chút được tự nhiên, cười cười ha ha, "Tôi có cái gìmà gạt tiểu thư, gần đây khí trời hơi lạnh, tôi phải mang tiểu thiếu gia vào ." Dứt lời, qua ghế xích đu bên kia.

      Cận Tử Kỳ cũng hỏi thêm gì nữa, xoay người mở cửa vào, xông vào mặt là loạikhông khí tĩnh lặng mang hơi thở quỷ dị, bộ sứ Thanh Hoa bàn trà giờ phút này chia năm xẻ bảy nằm mặt đất.

      Mà từ trong phòng khách truyền đến chính làtiếng nức nở nghẹn ngào thấp, Cận Tử Kỳtheo tiếng quay đầu lại, nhìn qua là Kiều Niệm Chiêu ngồi dưới đất, mái tóc dài rối tung, quần áo xốc xếch, màu vẽ mắt bởi vì bị nướcmắt rửa trôi mà đen kịt mảnh.

      Trước sau như luôn chú trọng vẻ bề ngoài,Kiều Niệm Chiêu chưa từng chật vật qua như vậy?

      Cận Chiêu Đông trầm mặc dựa ở ghế sofa, bàn tay gác ở mắt, ra được tang thương mệt mỏi.

      Mà Tô Ngưng Tuyết đứng ở phía trước cửa sổ, bóng tối do rèm cửa đỗ xuống bao phủ thân thể mảnh khảnh của bà.

      "Mẹ, con về." Cận Tử Kỳ trước tiên mởmiệng phá vỡ khí yên tĩnh căng thẳng này.

      Tô Ngưng Tuyết quay người lại, thần sắc trênmặt sớm thu lại xong, khôi phục bộ dáng ưunhã lạnh nhạt trước sau như .

      Tô Ngưng Tuyết trong ấn tượng của Cận Tử Kỳ như là đóa mẫu đơn xinh đẹp lạnh lùng, caoquý, ưu nhã, trong cuộc sông biết sầu muộn ganh đua đau khổ, bởi vì mẫu đơn xưa nay đều được xưng thành Hoa trung chi vương (vua của các loài hoa).

      Nhưng bây giờ Cận Tử Kỳ biết , đóa hoa này nhìn như đoá mẫu đơn cao cao tại thượng, từ lâuđã còn vẻ vang xinh đẹp bằng bên ngoài,sợ là sớm bắt đầu điêu tàn, điêu tàn bởi quá mệt mỏi trong cuộc hôn nhân này.

      "Tử Kỳ, theo ta lên lầu, ta có lời hỏi con."

      Tô Ngưng Tuyết thậm chí ngay cả liếc mắt cái cũng nhìn lại Kiều Niệm Chiêu nướcmắt giàn giụa khóc rấm rức mặt đất mà lập tức kéo Cận Tử Kỳ lên lầu.

      Nhưng mới vừa sải bước lên bậc thang, bỗngnhiên bà dừng lại, quay đầu , nhưng liếcnhìn đến người ở phòng khách, "Nếu như bâygiờ muốn được bảo vệ, vậy tốt nhất an phận thủ thường, nếu , mười năm trước vào Cận gia như thế nào, mười năm sau, ta có thểlàm cho ra khỏi Cận gia như thế đó."

      Giọng lạnh lùng vang vọng lại ở lay động quanh quẩn trong biệt thự, ngay sau đóTô Ngưng Tuyết cất bước lên lầu.

      Cận Tử Kỳ xoay người lại thoáng nhìn qua Kiều Niệm Chiêu bởi vì khiếp sợ tuyệt tình của TôNgưng Tuyết mà trợn to đôi mắt đẫm lệ, tình huống như thế này, biết có phải là còn như trong dự tính lúc ban đầu của KiềuNiệm Chiêu hay ?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 4.3 Tô Ngưng Tuyết Đồng Ý.


      Editor: tamthuonglac

      Cửa thư phòng khép hờ, Cận Tử Kỳ đẩy ra vào trong, Tô Ngưng Tuyết đứng bên cạnhbàn đọc sách, bà vuốt vuốt cái trán, nhìn qua cóchút mệt mỏi quá độ, bóng dáng mảnh mai mà cứng cỏi thấy thế trong lòng Cận Tử Kỳ có trận khó chịu.

      "Mẹ..." Cận Tử Kỳ khẽ gọi, muốn truy hỏi mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn đến quầng thâm ở đáy mắt Tô Ngưng Tuyết, biết nên mở miệng như thế nào.

      Tô Ngưng Tuyết hướng vẫy vẫy tay ý bảo qua, khi Cận Tử Kỳ đến trước mặt bà, Tô Ngưng Tuyết nhìn Cận Tử Kỳ bằng ánh mắttrịnh trọng dò hỏi, "Tử Kỳ, con hãy thành cho ta biết, con muốn kết hôn với Tống Kỳ Diễn?"

      Cận Tử Kỳ bị mẹ nghiêm túc nhìn như vậy, khỏi có chút túng quẫn, nhưng vẫn thừanhận, "Dạ, thay vì tìm đàn ông tương thân trong các bữa tiệc để kết hôn, con tình nguyện gả cho ta."

      Tô Ngưng Tuyết chỉ nhàng thở dài, lần đầu tiên đưa tay gẩy gẩy tóc mai của Cận Tử Kỳ rơixuống, động tác có chút cứng nhắc, xưa nay bàkhông cách nào bày tỏ tình thương đối vớicon của mình.

      Nhưng động tác này trong mắt Cận Tử Kỳ lại làm cho mũi có chút ê ẩm, mẹ con đềukhông phải là người giỏi dùng lời để bày tỏ tình cảm của mình, luôn đem tình cảm của mình chôn giấu quá sâu kín, thường thường đến cuốicùng bị tổn thương lại là bản thân mình.

      "Tử Kỳ, con quyết định rồi sao?"

      Cận Tử Kỳ ngược lại tránh ánh mắt của Tô Ngưng Tuyết, nghiêm túc gật đầu, "Mẹ, mẹ phản đối sao?"

      "Nếu như con nhất định phải làm như vậy, taphản đối cũng còn tác dụng gì." Tô Ngưng Tuyết cả đời vô cùng cường ngạnh, làmviệc luôn luôn chuyên quyền độc đoán, nhượcđiểm duy nhất lại là con của mình, "Nhưngta vẫn hi vọng con làm như vậy."

      "Con phải là biết về Tống gia, huống chi, Tống Kỳ Diễn, con hiểu hết cậu ta sao?"

      Cận Tử Kỳ đem hết lo lắng của Tô Ngưng Tuyết thu vào trong mắt, nhàng cười cười, "Tống gia nếu như quá phức tạp, chúng con có thể chuyển ra ngoài ở, con tin ấy nhất định chiếu cố con và Mỗ Mỗ tốt."

      Biết như vậy dĩ nhiên Tô Ngưng Tuyết cũng tin, Cận Tử Kỳ tháo chiếc mũ đầu xuống, lộ ra cái trán khối băng gạc.

      Quả nhiên, Tô Ngưng Tuyết vừa nhìn thấy thìsắc mặt đột biến, "Tại sao bị thương? Có bệnhviện kiểm tra chưa?"

      "Chiều nay xảy ra tai nạn giao thông, thời điểmanh ấy cởi bỏ dây an toàn của mình mà ôm lấycon, con chợt cảm thấy được, thế giới nàychỉ sợ còn có người đàn ông nào như ấy liều lĩnh bảo vệ con như vậy."

      "Kim cương, hoa hồng, nhà cửa xa hoa xe đắttiền cũng có thể là giả, nhưng sinh mạng khôngthể giả, ấy sẵn sàng dùng tính mạng của mình để đổi lấy bình yên vô cho con, phải người đàn ông nào cũng có thể làm được."

      Cận Tử Kỳ nắm tay Tô Ngưng Tuyết, giọng thương lượng, "Con muốn đánh cuộc lần, nếu như thua bất quá cũng là đời này, vậy kiếpsau chọn ta là được."

      Tô Ngưng Tuyết dịu dàng vuốt khối băng gạccủa Cận Tử Kỳ, "Đứa ngốc, nào có kiếp sau, lần sai lầm chính là cả đời, mẹ hy vọng con cùng..."

      Lời nửa câu sau Tô Ngưng Tuyết đột nhiênnghẹn lại, Cận Tử Kỳ lại thấy được khóe mắt bà ẩm ướt hơi nước.

      Tô Ngưng Tuyết khó khăn lắm quay đầu sangmột bên, đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt,quay đầu lại hướng Cận Tử Kỳ cười, "Nếu quyết định cùng chỗ vậy được rồi, chuẩn bị cho tốt, Tống gia, nếu quả gây với con, mẹ có thể ..."

      Cận Tử Kỳ lại lắc lắc đầu, ngăn lại đề nghị của Tô Ngưng Tuyết, "Đây là hôn của con và Tống Kỳ Diễn, cho dù Tống lão đồng ýcũng nên là tự mình con ra mặt thuyết phục, mà phải để cho mẹ của con ăn khép nép cầu ông ta, nếu như hôn nhân của con cần người nhà con tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hạnh phúc cũng chỉ là con số ."

      Tô Ngưng Tuyết thấy Cận Tử Kỳ có thể mình đảm đương, vui mừng gật đầu, Tống KỳDiễn bị thương ở cánh tay trái vừa rồi bà phát , nhưng dĩ nhiên biết là vì congái nhà mình làm cho bị thương , ngược lại thậtsự là bà xem .

      Cùng so sánh với Tô Hành Phong, Tống Kỳ Diễn đúng là càng đáng giá để Cận Tử Kỳ phóthác cả đời.

      Khi Cận Tử Kỳ từ thư phòng bước ra ngoài thìthấy Kiều Niệm Chiêu xách hành lý từ trongphòng ra.

      Lớp trang điểm mặt được rửa sạch , héra vẻ mặt khác, Doãn Lịch sai, thời điểm an tĩnh, và Kiều Niệm Chiêu hai người đúng là giống nhau.

      Khi Kiều Niệm Chiêu lướt qua người lại trừng mắt oán hận nhìn cái, cũng chữ đạp giày cao gót lộc cộc đixuống lầu, mà ở cổng cũng chiếc xecó rèm che dừng sẵn.

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy Cận Chiêu Đông đứng bên cạnh xe lông mày thu lại, vừa định xuốngcánh tay lại bị giữ chặt, Tô Ngưng Tuyết chẳngbiết lúc nào cũng đứng ở cửa thư phòng.

      "Để cho bọn họ , có lẽ kết quả như vậy làtốt nhất." xong, liền quay vào thư phòng khép cửa lại.

      Cận Tử Kỳ nhìn qua chiếc xe có rèm che chạy xa, bên tai vẫn vọng lại câu kia của Tô Ngưng Tuyết, có lẽ, mang Kiều Niệm Chiêu ,cái nhà này khôi phục lại bình tĩnh, đích đây là kết quả tốt nhất.

      ---------------

      Hôm sau, Cận Tử Kỳ được Tống Kỳ Diễn rước mua dụng cụ thể thao cho tới trưa, kỳ cũng cần thiết phải mua, bởi vì vườn trẻ cũng chuẩn bị tốt, nhưng bởi vì muốn mua cho nên theo cùng.

      Nhưng dạo dạo, vì vậy Tống Kỳ Diễn tâm huyết dâng trào, đơn giản chỉ cần dắt mua cái gọi là trang phục gia đình cho cha mẹ và con trai.

      Cận Tử Kỳ nhìn ba túi quần áo thể thao gia đình bàn làm việc của mình, khóe miệngnhịn được giương lên.

      Giờ làm việc vốn nặng nề khô khan cũng trở nên nồng nhiệt lên.

      Chẳng qua, khoảng thời gian an nhàn dễ chịu này mãi được lâu dài.
      Chung quy có hai người muốn gặp lạitự động tìm tới tận cửa.

      Mà Tống Nhiễm Cầm, nhất định cứ đúng vàothời điểm Cận Tử Kỳ có tâm tình tốt nhất mànghênh ngang đến.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 4.4 Tô Ngưng Tuyết Đồng Ý


      Editor: tamthuonglac

      Tiêu Tiêu gõ cửa phòng làm việc, sau khi CậnTử Kỳ "Mời vào" mới mở cửa tiến vào, chỉ là Tiêu Tiêu vẫn chưa với Cận Tử Kỳ bên ngoài là Tống Nhiễm Cầm đến đây, thân thểcủa bị người ta đẩy ra.

      "Cẩn thận!" Cận Tử Kỳ nghĩ muốn tới đỡnhưng lại kịp, chỉ có thể vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

      Tiêu Tiêu bất ngờ kịp đề phòng bị dùng sức đẩy, vai trái đụng mạnh vào bên máy đun nước.

      Mà ngay cả giàn ly đặt tại máy đun nước cũng rơi xuống đất, may mà là ly rỗng nên bị vỡ thành mảnh vụn.

      Nhưng đầu sỏ gây nên lại hồn nhiên biết bản thân mình thô lỗ biết bao nhiêu, liếc nhìn người vừa mới đụng vào cười cười, bất mãn xuy tiếng, " có việc gì lại lằng nhằng vớ vẩn, đây là công ty của con trai ta, ta xem ai còn muốn thông báo? !"

      Cận Tử Kỳ khi nhìn thấy Tống Nhiễm Cầm ăn mặc trang điểm toàn thân kiểu phụ nữ thời kỳ dân quốc, khóe mắt hơi giật giật.

      biết làm kiểu đầu đồng tiền của salonnào, người mặc bộ sườn xám màu tối đỏsậm nền thêu hoa mẫu đơn, xẻ tà quá cao lộ rađôi tất chân dạng lưới màu đen, khuỷu taycong lên vác lấy cái xắc tay đan thủ công nho .

      Tuy tố chất văn hoá của Tống Nhiễm Cầm chắc là thể nào cao, nhưng những nămqua cuộc sống của phu nhân nhà giàu xa xỉthật cũng làm khuôn mặt của bà được bảodưỡng bóng loáng sạch sáng, bên ngoài khoácmột chiếc áo lông, cũng dựng lên kia khíchất duyên dáng sang trọng.

      Chỉ là, thời tiết tháng mười , mặc áo lông cóphải vẫn còn hơi sớm hay ?

      Đương nhiên, câu thắc mắc này Cận Tử Kỳchắc chắn hỏi ra.

      Nhiều năm như vậy dưới giáo dục rèn luyện hàng ngày cẩn thận của Cận gia vô tri vô giácnói cho biết, cần phải kính già trẻ mộtchút.

      Mặc dù trong lòng muốn gặp Tống NhiễmCầm như thế nào, Cận Tử Kỳ vẫn phải làm ra vẻ có bộ dáng tiếp đón chút.

      Vẫy lui Tiêu Tiêu, Cận Tử Kỳ đứng dậy tới.

      Xuất phát từ lễ phép cơ bản mà hỏi: "Ngàihôm nay đến đây có chuyện gì ?"

      Tống Nhiễm Cầm quét mắt nhìn Cận Tử Kỳtoàn thân mặc trang phục OL màu trắng, lông mày giương lên, bắt đầu giẫm giày cao gót từ từ dạo bước ở trong phòng làm việc, xem chút chỗ này rồi sờ sờ chỗ kia .

      Cuối cùng khi đứng trước tủ sách trongphòng làm việc dừng lại cử động nữa,chỉ vào pho tượng vàng hình người được bày biện bên trong, tràn đầy hứng thú hỏi Cận Tử Kỳ, "Đây là vàng nguyên chất?"

      Cận Tử Kỳ vẫn luôn theo phía sau bà, mắtliếc nhìn tủ sách, lắc đầu, "Mạ vàng 18K."

      Tống Nhiễm Cầm vốn hai mắt tỏa sáng lập tức mất hứng, ồ tiếng bước ra.

      Trong lòng Cận Tử Kỳ cười khẩy, nếu quả là vàng ròng, cái bức tượng hình người này cũng đừng nghĩ để lại chỗ quá lâu.

      Tống Nhiễm Cầm khẽ chau mày, nhìn chung quanh hồi lâu, mới đến ngồi xuống ghế sofa.

      Bày ra bộ dáng quý bà hưởng phúc, chờCận Tử Kỳ dâng trà hầu hạ bà.

      Chỉ là Cận Tử Kỳ giống như thấy được ám hiệu trong mắt bà, phối hợp ngồi ở đối diệnvới bà, khẽ cười nhạt, "Cần tôi thông báo với Tô tổng tiếng ? tại hẳn là tađang nghỉ trưa."

      "Trải qua cuộc sống với phòng làm việc này của cũng dễ chịu nha!" Tống Nhiễm Cầm lêntiếng nhưng trả lời nội dung câu hỏi, lôngmày Cận Tử Kỳ ngầm cau lại,"Căn phòng nàytrang hoàng lắp đặt các thiết bị chắc tốn khôngít tiền của công ty nhỉ?"

      Cận Tử Kỳ cũng có chút trầm mặt, đối với lời lẽ đầy ngụ ý của Tống Nhiễm Cầm mà , cũnglười lại phải lãng phí đấu võ mồm với bà, trực tiếp trả lời: "Những thứ gì đó trong phòng nàyđều là tự mình tôi bỏ tiền ra mua, về phần trùngtu cơ bản, mỗi gian phòng làm việc trong công ty đều như nhau."

      Cận Tử Kỳ tuyệt đối cho rằng Tống Nhiễm Cầm là quan tâm mình mới những lời này, nếu quan tâm mình, cũng vừa vào phòng lập tức bày ra cho bộ dạng cung nữ tiếp kiến lão phật gia.

      Cũng có lẽ vì giọng điệu chuyện của Cận Tử Kỳ nhã nhặn khiêm tốn bằng vừa rồi,Tống Nhiễm Cầm kinh ngạc hai mắt quan sát ,từ trong mũi hừ tiếng : "Có thể muađược đồ tốt như vậy, xem ra A Phong chúng tađưa cho tiền lương thấp nha!"

      Cận Tử Kỳ đối với vị lão thái này muốnnói thêm điều gì nữa, nhớ tới Tống Chi Nhậmtrước đó từng câu đánh giá Tống NhiễmCầm: Mái tóc dài kiến thức ngắn. cảm thấycòn nên cộng thêm mấy chữ: Hẹp hòi!

      Tống Nhiễm Cầm làm như có chuyện lạ lại nhìn quanh vòng, chắc lưỡi mặt mũi tràn đầyđáng tiếc, " mình mà dùng phòng làmviệc lớn như vậy lãng phí, trở về ta phải lại với A Phong chút, để cho nó sắp xếp lạimột lần nữa."

      Cận Tử Kỳ cười lạnh tiếng, cũng đúng là thay con trai tiết kiệm tiền!

      Nếu như thực chăm lo việc nhà như vậy, bản thân mình cần gì phải mỗi ngày đều ăn mặctrang điểm giống như con bướm hoa khoe khoang khắp nơi?

      "Ngài hôm nay tới đây chính là muốn đánh giáphòng làm việc của tôi, sau đó đề nghị tổnggiám đốc đặt qua loa lấy lệ chỗ này của tôi vàicái bàn làm việc à?" Cận Tử Kỳ hỏi đến khônghề khách khí.

      Tống Nhiễm Cầm vuốt vuốt áo lông người,cũng ngại nóng nực, hơi hất cằm, điệu bộtài trí hơn người.

      "Nếu như có chuyện gấp, ta đến cái loại công ty truyền thông vô danh bé này sao?"

      —— Dù cho là công ty truyền thông vô danh cũng là do chính con mình mở!

      "Hôm nay nghe vòng quanh đây truyền chuyệnđiên rồ của và Tống Kỳ Diễn, nghe cậu ta ở dưới lầu nhà hô to gọi kêu muốn kết hôn, đem cả khu biệt thự quậy đến gà chó khôngyên. Điều này có văn hóa là đáng sợ, xem cầm lấy học vị MBA cũngkhông phải lỗi của cậu ta, nhưng nếu trở về Tống gia, bất kể thế nào ở bên ngoài cũng nên để thể diện mặt mũi cho Tống gia, mà lại hết lầnnày đến lần khác làm những chuyện mất mặt xấu hổ thế này!"

      xong cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, TốngNhiễm Cầm tự mình mang bình trà ở bàn lên rót chén nước, uống xong lại thấp giọng thầm, "Thế nào lại mua bộ ấm trà ở lề đường,chế tạo ra cẩu thả thô thiển như vậy..."

      Khuôn mặt Cận Tử Kỳ sớm hoàn toàn rét lạnh, nhưng Tống Nhiễm Cầm vẫn kiêng nể gì mà khoa tay múa chân, "Mặc dù tại hôn của A Phong và Kiều Niệm Chiêu bị gác lại, nhưng nếu như cho rằng chỉ cần gả cho Tống Kỳ Diễn có thể cùng A Phong... Mặc dùtôi cũng rất thích , nhưng chung quy là sinhcon, giá trị con người A Phong nhà ta trong sạch, cũng thể về sau bị người ở sau lưngkhua môi múa mép."

      "Ngài nếu cũng biết chuyện tôi muốn kết hôn với Tống Kỳ Diễn, như vậy, tại ngài lại lấycái gì lập trường đến chỉ trích chúng tôi? Chị sao? Nếu như ngài là lấy thân phận tiểu thư Tống gia, tôi khuyên ngài vẫn là khỏi xem xét, bởi vì Kỳ Diễn với tôi, mẹ của ấy chođến khi qua đời chỉ sinh mình ấy, nếu như ngài là lấy thân phận cha chú, vậy càngkhông tư cách, con của ngài ngài coi như bảovật trân quý có nghĩa là người khác sẽkhông coi như cây cỏ." ╮(╯▽╰)╭

      Tống Nhiễm Cầm nghĩ tới Cận Tử Kỳ lại dám nể mặt phản bác mình như vậy, mặt khỏi lúng túng trận.

      Nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh lại, như có việc gì tiếp tục đến đề tài củamình, hoàn toàn đem lời của Cận Tử Kỳném qua sau đầu, " cho Tống Kỳ Diễn biết, để cho cậu ta chớ ăn trong bát còn xem trong nồi, cho cậu ta huê hồng của công ty coinhư khách khí, nếu là ta, đem cậu ta cái kẻvong ân phụ nghĩa tâm địa hung ác học vấn nghề nghiệp đuổi ra ngoài!"

      "Cha ta lần trước du thuyền , Tống thị là giao cho A Phong trông coi, cậu ta khôngcó việc gì hăng hái sốt sắng chạy đến làm gì!"

      năng hùng hồn đầy lý lẽ, chuyện đươngnhiên, có chút nào tự mình biết mình!

      Cận Tử Kỳ lần này cũng đem vui biểuhiện ở mặt, "Lần trước ngài cũng , Kỳ Diễn là con trai ruột của Tống lão, ngài sống hơn nửa đời người dù sao vẫn nên nghe 'Nữnhi gả ra ngoài' là tát nước ra ngoài, con củangài bất quá là cháu ngoại, họ Tô phải họTống."

      " chuyện với trưởng bối như vậy sao?"Tống Nhiễm Cầm kinh ngạc trừng mắt Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ hơi mím môi , Cận TửKỳ chính là vô cùng căm phẫn mà trầm mặc, nhưng nhìn trong mắt Tống Nhiễm Cầm, đó chính là loại thái độ biết sai.

      Vì vậy, vị phu nhân này cây ngay sợ chếtđứng lại bắt đầu càng thêm vênh mặt hất hàm,"Nếu là người làm việc dưới quyền của A Phong, phải giúp đỡ nó tốt, mà phải quẹo cánh tay ra bên ngoài, cả ngày cùngngười ngoài mưu tìm cách cướp nhữngthứ thuộc về các người, biết ?"

      Tiếng của Tống Nhiễm Cầm còn chưa dừnglại, Cận Tử Kỳ lại bỗng nhiên đứng dậy, dángngười thon dài ưu nhã mắt nhìn xuống TốngNhiễm Cầm, có loại khí tràng cường ngạnhkhông ra được, phen đoạt lấy chén tràtrong tay Tống Nhiễm Cầm.

      "Là tự ngài ra ngoài hay là muốn tôi đuổi ra ngoài? Tôi và Tô Hành Phong bốn năm trước đãhoàn toàn quan hệ, ngài có tư cách gì ở chỗ này của tôi tự cho là đúng mà những lời này?"

      Tống Nhiễm Cầm ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳsững sờ ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời kịpphản ứng theo khí tràng của Cận Tử Kỳ.

      "Mấy năm qua tôn trọng nên gọi ngài tiếngphu nhân, bất quá cũng là chú ý đến thể diện hai nhà, nhưng mà, điều này có nghĩa chorằng tôi đối với Tô Hành Phong còn có hi vọnggì. Hơn nữa, hôm nay tôi xem ngài là trưởng bối bậc mới duy trì lễ phép với ngài, nên ép tôi ngay cả cơ bản là mặt ngoài cũng lười phải dùng thời gian và tinh lực."

      Tống Nhiễm Cầm thường thấy vì lợi ích của giatộc mà Cận Tử Kỳ nhẫn, chưa từng thấy qua Cận Tử Kỳ có xu thế mạnh như vậy, nghĩ thầm nha đầu kia là muốn tạo phản, dám phân cao thấp với bà như vậy? !

      Trong lòng Tống Nhiễm Cầm tức giận, mặtcũng khá hơn chút nào.

      Bà giơ tay chỉ vào Cận Tử Kỳ, bởi vì tức giậnmà phát ra run rẩy, nhìn Cận Tử Kỳ khuôn mặtlúc trắng lúc xanh: "Được được được, cùng Tống Kỳ Diễn ở chung chỗ đúng là tínhtình khá đấy, cái tốt học vẫn cứ học cái xấu! Lại dám đem ta để vào mắt! chờ đó cho ta, có ngày nhị thế tổ kia cần , ngàn vạn lần đừng đến cầu xin A Phong chúng ta!"

      Vừa xong, Tống Nhiễm Cầm căm giận đứnglên, nổi giận đùng đùng ra ngoài, uốn éo xoay mông phong tình vạn chủng.

      "Phu nhân." Cận Tử Kỳ ở sau lưng đột nhiên kêu tiếng.

      Tống Nhiễm Cầm dừng bước lại, lông mày gọngàng chỉnh tề nhảy lên, đứng ở cửa, hai tay ômlấy cánh tay quay đầu lại.

      Bà cho rằng uy hiếp của mình nổi lên tácdụng, hướng Cận Tử Kỳ cười nhạo tiếng, thái độ cực cao ngạo liếc xéo Cận Tử Kỳ đangđi tới, "Như thế nào, tại muốn nhận lỗi? Cũng nhìn xem ta có cho cơ hội nàyhay ."

      Cận Tử Kỳ tới cửa đứng lại, nhìn TốngNhiễm Cầm chẳng thấy được phong độ dáng vẻ của người phụ nữ trung niên quý phái, mím môi cười cười, đột nhiên từ phía sau lấy ra cái xắc tay thủ công bé đem nhét vào giữa cánh tay Tống Nhiễm Cầm vòng lại.

      " ngại, chỗ này của tôi phải là trạm thu rác, tốt nhất ngài nên tự mình mang , tôikhông muốn lại lãng phí thời gian quý giá củamình tìm chỗ vứt nó ."

      Lời này của Cận Tử Kỳ gần như cay nghiệt,các nhân viên ở bên ngoài nhìn như chămchỉ làm việc, kì thực đều cúi đầu vểnh tai lên nghe, điều này khiến cho Tống Nhiễm Cầm cảmthấy càng thêm khó ngăn xấu hổ.

      Chết trừng mắt nhìn Cận Tử Kỳ, giận dữ kéo cáixắc tay bé của mình qua, đồng tiền đầu gần như muốn bốc lửa.

      Cận Tử Kỳ thu lại nụ cười miễn cưỡng ở khóemiệng, khuôn mặt kéo căng mím chặt môi, xoay người vào phòng, 'bịch' tiếng cửa phòng làm việc bị đóng chặt, Tống Nhiễm Cầm vẫncòn đứng ngẩn người ở cửa mũi rước lấymột chút bụi.

      Tống Nhiễm Cầm cuống quít lui về sau bước, ôm lấy chóp mũi bị chấn động đến tê dại,tức giận tới mức giậm chân, ở cửa hô to, "HọCận, hãy chờ A Phong chúng ta cần !"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 5.1 Muốn...Làm Sao Bây Giờ?

      Editor: tamthuonglac

      Sau khi đuổi Tống Nhiễm Cầm ra cửa, Cận TửKỳ chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái, cũng biết làm chuyện xấu còn có thể vui vẻ như vậy. . .

      chẳng lẽ theo như lời Tống Nhiễm Cầm, bởi vì có Tống Kỳ Diễn dung túng nuông chiều, mới dám làm càn như vậy?

      Cận Tử Kỳ khẽ chuyển động ghế xoay, cầm lấyquần áo dành cho ba mẹ và con bàn quan sát, tâm tình càng vui vẻ.

      Thế nhưng, khi sắp đến giờ tan tầm, nhận đượcđiện thoại của dì Hồng, lại thấy cũng cao hứngkhông nổi.

      "Đại tiểu thư, tôi mới vừa đón tiểu thiếu gia,giáo viên ở vườn trẻ tiểu thiếu gia bị ngườiđón !"

      Giọng của dì Hồng cũng hết sức nóng nảy lo âu, trong tai nghe thỉnh thoảng cũng truyền đếntiếng xe ô-tô chạy đường lớn phát ra thanh như gào thét.

      Chỉ là câu như vậy, khiến cho ly nướctrong tay Cận Tử Kỳ lật úp rớt mặt đất.

      Người phụ nữ khi đối mặt với những nguy cơ đột phát thương trường đều bình tĩnh, chỉkhi người thân nhất gặp phải nguy hiểm tronglòng mới có thể hỗn loạn.

      "Vườn trẻ phải là đối với việc đưa đón trẻcon đều có quy định nghiêm khắc sao?"

      Khi Cận Tử Kỳ những lời này chạy vọt ra khỏi phòng làm việc, quan tâm đến cảmột đường nhân viên ân cần chào hỏi, kịp chờ thang máy, lập tức theo cửa ra lối thoát hiểm chạy xuống lầu thẳng ra bãi đậu xe trong nháy mắt.

      Dì Hồng giải thích: "Tình hình vốn là như vậy,nhưng giáo viên ở vườn trẻ , là người quencủa tiểu thiếu gia tới đón, tiểu thiếu gia còn gọingười này là ông cố."

      —Ông cố?

      Trong đầu Cận Tử Kỳ chuông reo báo độngmãnh liệt, ngồi ghế lái xe có rèm che,cũng nhớ ra được nhà họ có ai có vai vế cao như vậy.

      "Dì Hồng, dì về nhà trước chờ điện thoại của tôi, tôi tìm."

      Cận Tử Kỳ xong liền cúp điện thoại, đạp cầnga, xe có rèm che nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng ngầm.

      Chưa đợi đến lúc lái xe đến vườn trẻ, điện thoại di động lại vang lên, gọi vào là dãy sốkhác.

      Đối với Cận Tử Kỳ mà có chút quen thuộc, nhưng dường như chưa bao giờ gọi qua hoặc là từng nhận được.

      Chần chờ vài giây, mặc dù lòng nóng như lửa đốt, cũng chỉ biết tiếp nhận.

      Bên kia, truyền tới giọng hùng hồnnhưng lại tang thương của người đàn ông, "Làta."

      —Là Tống Chi Nhậm? !

      Hầu như khi ông mở miệng, trong phút chốc Cận Tử Kỳ nhận ra được.

      Cũng phải bởi vì nghe nhiều quá mà quenthuộc, là do trong giọng của Tống Chi Nhậm có luồng khí thế khiến cho có ấn tượng sâu sắc.

      Đầu kia Tống Chi Nhậm nghe thấy giọngnói của Cận Tử Kỳ, cũng sốt ruột, ngượclại khoan thai , "Buổi tối có rảnh ?"

      Cận Tử Kỳ nghĩ tới Tống Chi Nhậm này mấy ngày nay chăm chỉ tìm mình như vậy, lý do dĩ nhiên là vì Tống Kỳ Diễn!

      vừa lái xe vừa trông chừng chú ý người đường đường, lại nghe thấy giọng TốngChi Nhậm thoáng có vẻ thoải mái, khỏi có chút bực bội, "Thực xin lỗi, tôi có việc,chỉ sợ được."

      "Ta nghĩ tới Mỗ Mỗ lại đáng như thế."

      Lời của Tống Chi Nhậm vừa bật ra khỏi miệng, như tín hiệu nào đó ở trong đầu Cận Tử Kỳđược cảnh tỉnh.

      Xe "Két" tiếng, dừng ở ngã tư đường, chợt giống như là cái chết bất đắc kỳ tử.

      Ngoài xe phát ra từng loạt tiếng còi, nhưng trongxe lại tĩnh mịch giống như trước đóa hoa nở rộ.

      Hai tay Cận Tử Kỳ nắm ở tay lái, gân xanh mơ hồ nổi mu bàn tay trắng nõn.

      biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào, lần đầu tiên trong cuộc đời, muốn tuôn ra câu tục!

      Cũng bởi vì cách nào khắc chế phần phẫn tức tối này, khiến cho tự chủ được đạpmạnh thắng xe.

      "Tại sao ngài phải làm như vậy?" Cận Tử Kỳ mởmiệng lạnh lùng, ngữ điệu cũng bình tĩnh như nét mặt của .

      Tống Chi Nhậm hơi trầm ngâm, mới lên tiếng:"Buổi tối sang Tống gia ăn cơm ."

      Lại là ăn cơm!

      Cận Tử Kỳ biết có thể lại là bữa Hồng Môn Yến, nhưng thể đến, tronglòng càng phát cáu.

      "Cháu yên tâm , ta cũng gọi Kỳ Diễn về nhà ăn cơm." Tống Chi Nhậm lại bổ sung thêm mộtcâu.

      Người cũng gọi đủ, sau đó lại tiến hành công phá cuộc chiến vòng kế tiếp sao?

      Cận Tử Kỳ siết siết tay lái, "Được, tôi lập tức đitới."

      Tống Chi Nhậm rất dứt khoát cúp điện thoạingay lập tức, Cận Tử Kỳ cũng rảnh rổinói chuyện trời dưới đất rộng rãi với ông.

      lần nữa nổ máy xe, tại biển báo giao thôngchỉ dẫn vị trí quay đầu xe, bắt đầu chạy qua hướng chỗ ở nhà họ Tống.

      đường , Cận Tử Kỳ còn gọi điện choTống Kỳ Diễn.

      Dường như Tống Kỳ Diễn cũng biết Tống ChiNhậm tự tiện mang Cận Mỗ Mỗ , câu đầu tiên mở miệng là: "Đừng lo lắng, đường đến Tống gia."

      "Tống lão cũng gọi tôi đến Tống gia." Cận TửKỳ suy nghĩ vẫn là thành với Tống Kỳ Diễn.

      "Ông ta gọi em đến làm cái gì? !" Tống Kỳ Diễnhiển nhiên rất kinh ngạc cộng thêm ảo não, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, "Bây giờ em đivề nhà chờ, sau giờ mang con trởvề."

      "Nên đến dù sao vẫn đến, cho dù thoát khỏi mùng cũng tránh được mười lăm."

      Khi Cận Tử Kỳ vừa những lời này, bên kia Tống Kỳ Diễn lập tức trầm mặc, cũng biết trong những trở ngại mà hôn lễ bọn họ có thể gặp phải, nhất định là từ Tống Chi Nhậm.

      Mặc dù nắm chắc người làm cha nhưTống Chi Nhậm là thế nào, nhưng nếu hoàn toànmặc kệ, về sau tất phải ngừng phiềnphức.

      Dứt khoát dùng cơ hội lần này .

      "Vậy... cùng thôi." Tống Kỳ Diễn do dự hồi, mới đồng ý Cận Tử Kỳ cùng .

      Cận Tử Kỳ đáp ứng, "Ừ, vậy gặp nhau ở cửalớn Tống gia."

      Lúc sắp tắt điện thoại, Tống Kỳ Diễn gọi lại,nghiêm túc dặn dò, "Nếu như đợi lát nữa lão giàkia lời gì khó nghe, em cứ coi như là ruồi bọ bay loạn làm bẩn lỗ tai của em, đừng để tronglòng. Nếu như em thực nghe thấy chịu nổi, lập tức mang Mỗ Mỗ là được rồi."

      "Vậy chẳng lẽ sao?" Cận Tử Kỳ đùa hỏi ngược lại câu.

      Vừa rồi bởi vì Tống Kỳ Diễn như bà lão khẩn trương lo lắng mà dặn dò cũng từ từ tiêu tan.

      " đương nhiên cũng phải , chỉ là trước khi sao xả giận cho hai mẹ con em chứ?"

      Cận Tử Kỳ nhịn được bật cười, từng chứng kiến Tống Kỳ Diễn làm sao khiếncho Tống Chi Nhậm tức đến mức ngất .

      "Ngàn vạn lần chớ như vậy, nếu đến lúc đó thiên thiên vạn vạn công nhân viên Tống gia đều tha cho tôi."

      Tống Kỳ Diễn nghe được tiếng cười của Cận Tử Kỳ, dường như dây cung trong lòng cũng buônglỏng căng thẳng, lặng yên trong chốc lát, bỗng gọi tiếng: "Tiểu Kỳ."

      Đây là lần đầu tiên dưới tình huống bình tĩnh như vậy Tống Kỳ Diễn gọi nhũ danh của Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy được tự nhiên, vừa lái xe vừa "Ừ" tiếng, chờ đợi câu sau của .

      "Đợi lát nữa đến Tống gia, em muốn gọi là gì hả?"

      Cận Tử Kỳ bị hỏi đến cứng họng, dường như, dường như vẫn luôn gọi là Tống tiênsinh.

      Thỉnh thoảng bị làm cho nóng nảy, mới có thể gọi cả họ lẫn tên.

      Dường như Tống Kỳ Diễn cũng phát CậnTử Kỳ ngượng ngùng, ở bên kia cười toét miệngthầm đắc ý, tốt bụng mà đề xuất: "Nếu thìgọi Kỳ Diễn như thế nào?"

      Cận Tử Kỳ chưa tốt cũng xấu, nhưng Tống Kỳ Diễn cảm thấy muốn tắt điện thoại, gấp rút vãn hồi cục diện bế tắc: "Tùyem gọi, tùy em gọi, chỉ cần phải Tống tiênsinh là tốt rồi."

      Cận Tử Kỳ bên này vẫn có tiếng động, lúc Tống Kỳ Diễn buồn chán rối rắm chờ đợi, trong ống nghe mới truyền đến tiếngthật thấp, giọng nữ mang theo vài phần e lệ, "ADiễn."

      Tống Kỳ Diễn nghe xong, khóe miệng lại càngnhịn được mà giương lên, xuân phong đắc ý chính là .

      Bên này Cận Tử Kỳ cũng nghe được tiếng cười trầm thấp của đỏ mặt, trong lúc nhất thời toàn thân nóng lên.

      "Tại sao chuyện?" Tống Kỳ Diễn quan tâm hỏi thăm, thanh trong điện thoạicũng hàm chứa vui vẻ.

      Cận Tử Kỳ mấp máy miệng, mở hai bên cửa sổ xe cho thông khí, giảm xuống nhiệt độ mập mờtrong xe.

      " có gì, chẳng qua là cảm thấy gọi như vậy quá thân mật."

      Đối với , gọi người đàn ông nhưvậy, những năm gần đây ngoại trừ A Lịch, Tống Kỳ Diễn là người thứ nhất.

      Thân mật như vậy, còn chưa kịp quen.

      Trong ống nghe lại vang lên tiếng cười sungsướng của Tống Kỳ Diễn, "Chúng ta chẳng lẽ phải là người thân mật nhất sao?"

      Cận Tử Kỳ trong chớp mắt cứng ngắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại, bàn tay nắm tay lái từ từ buông lỏng, mặt cũng lộ ra nụ cười yếu ớt, đúng, vào lúc bằng lòng gả cho ,bọn họ cũng là hai người thân mật nhất.

      Có lẽ càng phải , là hai người xa lạ nhất,nhưng sắp trở thành hai người thân mật nhất.

      ....

      Hầu như khi xe của Cận Tử Kỳ dừng ở cửa biệtthự núi của Tống gia, xe của Tống Kỳ Diễncũng vừa đến.

      Cận Tử Kỳ đối với nơi này cũng quen thuộc, bốn năm nay chưa từng đến đây lầnnào, chỉ nghe qua tạp chí hoặc là từ trong miệng người khác về nơi có công trình kiến trúc xa hoa này.

      Sau khi đợi hệ thống gác cổng xác nhận thân phận của họ, cửa sắt to lớn của biệt thự mới chậm rãi mở ra cho phép qua.

      Đem xe đậu ở vị trí quy định, Cận Tử Kỳ mớivừa rút chìa khóa xe ra, cửa xe ghế lái bị mở.

      Cận Tử Kỳ xoay qua, khẽ ngước mắt, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn cười tủm tỉm đứng cạnh cửa xe.

      đột nhiên đem tay chắp sau lưng, khom người ba mươi độ, tay kia nhàng nâng lên trước mặt .

      Phong cách quý ông căn bản?

      Cận Tử Kỳ mỉm cười, hai chân thon dài trắng nõn chụm lại, nhàng chuyển ra ngoài, đặtxuống đất.

      bàn tay nhắn mềm mại xinh đẹp nânglên, hề cự tuyệt mà đặt vào trong tayTống Kỳ Diễn chờ đợi.

      Cơ thể mượn lực của , xoay người bước ra cách ưu nhã, tà váy chiffon màu hồng phấn như đóa hoa súng nở rộ.

      "Cảm ơn." ngẩng đầu nhìn sang lẳng lặng mỉm cười, tay vẫn bị giữ trong lòng bàn tay.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn bất ngờ cúi đầu ấn xuống nụ hôn trán , có chút thích ứng nên kinh ngạc, lại tự đem tay của khoác lên cánh tay của , nhắc nhở: "Phải bắt đầu."

      Cận Tử Kỳ hoàn hồn nhìn thấy tự mình kéo tay của , có rút về, sớm muộn phải là thói quen phải sao?

      gật gật đầu,"Ừ."

      Tống Kỳ Diễn cười mà , kéo theo về hướng ngôi biệt thự xa hoa cổ điển củaTống gia cách đó xa.

      Ở trong đó, có trận đánh ác liệt chờ bọn họ đánh.

      ----------------

      Biệt thự của Tống gia được xây dựng ở vùng ngoại ô của thành phố.

      Toà nhà chính có năm tầng, phía đông và phíatây đều có thêm toà biệt thự hai tầng.

      Phong cách noi theo kiến trúc cổ điển truyềnthống của Tây Âu.

      Toàn bộ sân vườn đều sáng rực bóng loáng.

      Hoa cảnh quấn quanh ôm trọn lối , sắp xếp rấthấp dẫn.

      Cây cối cao thấp xen lẫn vào nhau, hoa nở có phần to lớn đẹp.

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn thẳng đường tới,nhìn qua nếu phải là các loài hoa quý báunổi tiếng cũng là kỳ trân dị thảo.

      "Em bỗng nhiên có phần nào hiểu được vì sao Tống Nhiễm Cầm có thể giữ được thanh xuânlâu dài rồi."

      Cận Tử Kỳ phát ra câu cảm khái, hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý cười tiếng, rất hiểnnhiên cùng suy nghĩ như nhau.

      Ở nơi đây như bồng lai tiên cảnh ngây ngất, đúng là có thể giúp nung đúc bồi dưỡng tìnhcảm sâu đậm chẳng hạn.

      "Nếu như em thích, về sau em chính là nữ chủnhân ở nơi này."

      Lời hứa của Tống Kỳ Diễn có thể dùng cường thế và kiên định để hình dung, dường nhưmiễn là muốn làm nhất định có thể làm được.

      Nhưng Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, "Chỉ có thể xem xa xa thể khinh thường mà chơi đùa, ởnơi này chỉ sợ cũng tăng thêm băn khoăn lo lắng này nọ."

      "Mẹ ruột của năm đó chính là kết thúc sinh mạng trẻ tuổi của bà trong căn biệt thự này."

      Cận Tử Kỳ nghe vậy nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, dưới ánh sáng hoàng hôn còn sót lại, gò má của được bao phủ kim quang nhàn nhạt,thêm vài phần thương cảm khi nhớ lại người mẹđã mất cùng oán hận đối với kẻ đầu sỏ gây nêntội kia.

      nhịn được nâng bàn tay phải nắmthành quả đấm của Tống Kỳ Diễn lên, đổi lạihắn nghiêng mắt nhìn qua, nở nụ cười , "Quá khứ đều qua, quan trọng là bây giờcùng tương lai."

      Đây là những lời với ở bệnh viện, bây giờ đem những lời này gửi lại cho .

      Tống Kỳ Diễn trở tay xuyên qua khe hở tay , cùng mười ngón tay đan chặt, "Đối với anhmà , thứ quan trọng nhất là em."

      Cận Tử Kỳ ngẩn ra, ngay sau đó bật cười, để cho tùy ý nắm tay mình lên phía trước.

      Sau đó, nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh sớm chờ đợi ở nơi này, trợ lý bên người của TốngChi Nhậm.

      Hàn Mẫn Tranh đứng yên tư thế có vẻ mực cung kính, nhưng người vẫn tản ra khí chấtưu nhã lạnh lùng như trước.

      ta hướng Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ khẽgật đầu, cười mà như cười, dáng vẻ lễphép mà nghiêm cẩn.

      "Chủ tịch chờ hai vị ." xong lập tứcxoay người dẫn đường.

      " xác định ta chỉ là trợ lý sao?"Thừa dịp Hàn Mẫn Tranh chú ý, Cận Tử Kỳ kéo Tống Kỳ Diễn lại, đợi tò mò nghiêngtai qua, thấp giọng hỏi thăm.

      "Nghe là lão già liên tục bỏ tiền tài trợ ta học, sau khi tốt nghiệp dĩ nhiên ở lại bên cạnh lão già đó mà tận hiếu rồi."

      Tống Kỳ Diễn ngay từ đầu trả lời xem thường, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có vấnđề.

      Hơi cúi đầu phát Cận Tử Kỳ dùngmột loại ánh mắt tò mò truy tìm bóng lưng HànMẫn Tranh, chuông báo động trong lòng runglên cảnh giác, với dáng vẻ bên ngoài và khí chấtcủa Hàn Mẫn Tranh, đúng là có thể đảm đươngvai nam chính của bộ tiểu thuyết nha!

      người Tống Kỳ Diễn khỏi nảy sinhra lòng thù địch, làm cho Cận Tử Kỳ cả kinh,"Làm sao vậy?"

      "A, có gì." Tống Kỳ Diễn nhìn cười,nhưng mới lát, đột nhiên làm như có chuyện lạ thấp giọng hỏi "Dáng dấp của Hàn Mẫn Tranh kỳ vẫn là tệ đúngkhông?"

      Cận Tử Kỳ hiểu mắt nhìn Tống Kỳ Diễn từ xuống dưới, dù sao vẫn cảm thấy là lạ,nhưng vẫn trả lời vấn đề của , "Tạm được,nhìn qua hẳn là rất được nữ sinh hoan nghênh ."

      "Vậy so với sao? Còn tốt hơn hả?"

      Cận Tử Kỳ càng cảm thấy có cái gì đúng, nhưng lại ra được là lạ ở chỗ nào.

      Khoác khuỷu tay Tống Kỳ Diễn, đôi mắt đẹptheo dõi vẻ mặt nôn nóng chờ đợi đáp án, đột nhiên biết như thế nào.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn lại cau mày, "Tại sao chuyện, phủ nhận sao?"

      Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, " phải."

      Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn nhất thời tối đen mảng lớn, từ từ thả chậm bước chân, kéo dài khoảng cách với Hàn Mẫn Tranh ở phía trước.

      Tức tối trừng mắt nhìn bóng dáng cao ngất của Hàn Mẫn Tranh, Tống Kỳ Diễn tiến đến bên tai Cận Tử Kỳ: " ra vừa rồi quên chuyện."

      "Cái gì?" Cận Tử Kỳ tỏ vẻ tò mò nhất thời kích thích tiểu ác ma ở đáy lòng Tống Kỳ Diễn.

      cố làm ra vẻ thần bí giảm thấp giọng xuống: " vô cùng có khả năng ta là conngoài giá thú của lão già."

      " hay giả?" Trong giọng của Cận Tử Kỳ lộ vẻ dám tin.

      Nhưng vẻ mặt Tống Kỳ Diễn lại hết sức nghiêm túc, "Làm sao lấy chuyện như vậy lừa em..."

      tưởng tượng bịa chuyện rất hăng say, HànMẫn Tranh ở phía trước đột nhiên xoay người lại, Tống Kỳ Diễn giật nảy mình lập tức im miệng , nhưng Cận Tử Kỳ lại đangdùng loại ánh mắt quỷ dị thoáng nhìn HànMẫn Tranh lại ngó ngó Tống Kỳ Diễn bên cạnh.

      "Hai vị mời vào bên trong." Hàn Mẫn Tranh điđến bên cạnh lui bước, cung kính thay họđẩy cửa ra.

      Cận Tử Kỳ dẫn đầu vào, Tống Kỳ Diễn vẫnđứng bất động ở cửa, chẳng qua là hai mắt nhìnHàn Mẫn Tranh chằm chằm.

      Hàn Mẫn Tranh bị nhìn thấy thế lông mày nhíu lại, "Thiếu gia, có gì dặn bảo?"

      Tống Kỳ Diễn cho hai tay vào trong túi quần,kéo kéo khóe môi, ngoài cười nhưng trongkhông cười, "Nhìn lớn lên đẹp trai."

      xong, thèm để ý đến Hàn Mẫn Tranh hơi có vẻ kinh ngạc vào phòng.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 5.2 Muốn...Làm Sao Bây Giờ?


      Editor: tamthuonglac

      Bên trong biệt thự to như thế này, đèn đuốcsáng rực, trang hoàng nguy nga lộng lẫy khiếnngười ta thoáng dao động cảm giác bản thân ở trong cung điện.

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn trước sau vào, cũng có người giúp việc mặc trangphục quản gia chào đón.

      "Chào Đại thiếu gia! Chào Cận tiểu thư!"

      Cận Tử Kỳ theo bản năng sờ sờ mặt của mình,hình như chưa thấy qua vị nữ quản gia này, nhưng ngay sau đó hiểu được, người ta muốn trở thành người giúp việc của loại nhà giàu như Tống gia này việc thứ nhất của chuyện cần làme rằng là phải nhận ra mọi người.

      Bất kể là gặp qua hay chưa thấy qua, chỉ cầncho ảnh chụp, lần sau gặp mặt nhất định có thể gọi tên.

      Nữ quản gia sau khi chào hỏi, liền phân phóngười làm nữ chờ bên cạnh cầm hai đôi dép cói mới tinh đặt ở ngay cửa, hai tay mình đặt ở thắt lưng, cung kính đứng sang bên.

      Chờ Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn thay xonggiầy, quản gia mới mỉm cười đưa ngón tay chỉđường, "Lão gia phân phó, nếu như thiếu gia và cận tiểu thư đến đây, xin mời các vị vào phòng khách gặp ông ấy."

      Từ đầu đến cuối, người giúp việc trong biệt thự bao gồm vị quản gia này đến chào hỏi họ cũngkhông dùng ánh mắt khác thường vụng trộmquan sát họ, đều là mắt nhìn thẳng tuân thủnghiêm ngặt vị trí công tác.

      Ngay cả Cận Tử Kỳ cũng khỏi cảm thán câu, trình độ phục vụ như vậy tuyệt đối sovới khách sạn cao cấp hạng bảy sao hềkém!

      "Xem ra đúng là đem mình làm vua cõi rồi." đường, Tống Kỳ Diễn phát ra tiếngcười khẩy.

      Cận Tử Kỳ ở bên cạnh , nhìn sang ở giữahành lang được trang trí duyên dáng sang trọng, cùng với chỗ mới vừa vào cửa cực kỳ giống nhau.

      Gốm sứ Thanh Hoa, đồ gia dụng bằng gỗ lim sẫm màu, bên trong đồ gốm sứ Thanh Hoa,ngâm hoa mẫu đơn mới hé nở, nghiêm túc và trang trọng mơ hồ phát ra mùi thơm nhàn nhạt.

      Những bình gốm sứ Thanh Hoa này, từngđược trân quý cất giấu kỹ và thưởng lãm.

      Ít nhất khi muốn chạm vào chúng phải manggăng tay trắng tinh sạch .

      Cận Tử Kỳ từng tham gia ít các buổiđấu giá, mắt cũng thấy ít tên tuổi các sảnphẩm gốm sứ Thanh Hoa.

      Giá trị của chúng, với khi nhìn lại bất quá là chuỗi con số vô cùng to lớn.

      Nhưng mà ở tại Tống gia, giá trị của chúng cũng chỉ giống như mục đích ban đầu của người chế tạo ra chúng.

      —Cung phụng hoa tươi, dụng cụ đựng thức ăn.
      "Nhìn ra được, chủ nhân của nơi này đúng là tương xứng với tư chất vua cõi."

      Khi nhìn đến bộ bình phong 'BáchĐiểu Hướng Phượng' ở cuối hành lang, Cận TửKỳ khỏi phụ họa theo Tống Kỳ Diễn mộtcâu.

      Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau cười cười,tiếp tục cùng quản gia lên phía trước.

      Hành lang rộng lớn đều được bày ra thảm trải sàn lông cừu, bước chân khỏi im ắng nhẹnhàng, hương thơm của gỗ tản ra nhàn nhạt.

      Lại chỗ rẽ khác, xuất ở trước mặt họ là hai tấm cửa gỗ chạm trổ hoa văn, là được khắc hoa mẫu đơn.

      —Tượng trưng cho nguy nga lộng lẫy, phúquý vĩnh hằng.

      Sau khi quản gia tiến lên gõ cửa, tiếp đó nhàng đẩy ra, trận khí ấm xông đến mặt.

      Bình phong bên cạnh phản xạ gương mặt tuấn tú lãnh lạnh nhạt đạm của Tống Kỳ Diễn, cao quý mà lộ ra khí thế lãnh ngạo.

      "Vào thôi." kéo tay của lại vượt quaquản gia mà vào.

      -------------

      "Là chính là , bằng hữucủa chúng ta, tiểu Na Tra! Là chính là , thiếu niên hùng tiểu Na Tra..."

      Cận Tử Kỳ mới vừa vào bên trong đến hai bước, nghe thấy tràng thanh trẻ con non nớt vui vẻ mà quen thuộc.
      Giật mình, bước chân dưới chân khỏi nhanh hơn, thậm chí quăng bàn tay của Tống Kỳ Diễn nắm chạy chậm qua đó.

      Quẹo qua khúc quanh, nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ mặc cái quần yếm cao bồi và áo T-shirtvàng nhạt, đôi chân trắng mịn mềm mạiđi chân , vui vẻ ở mặt thảm lông cừutrong phòng khách rộng rãi.

      Mà đại gia trưởng Tống gia Tống Chi Nhậm ngồi ở ghế sofa, chống cây quải trượng, vẻ mặt tươi cười nhìn sang Cận Mỗ Mỗ múa hát tưng bừng như con cá chạch trêntấm thảm.

      biết có phải thiên tính mẹ con hay ,Cận Mỗ Mỗ như cảm ứng được cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ, vui sướng vừa hô "Kỳ Kỳ" vừa chạynhanh tới.

      đợi Cận Tử Kỳ rộng mở hai tay, cắm đầu ngã vào trong ngực của , dùng khuôn mặt nhắn trắng mịn như tuyết của mình cọ cọ Cận Tử Kỳ, thân thể nho uốn éo làm nũng,"Kỳ Kỳ, tại sao giờ mới đến! Ông cố còn nóingười ở đây chờ Mỗ Mỗ mà!"

      Những lời này của Cận Mỗ Mỗ lập tức nhắc nhởCận Tử Kỳ việc Tống Chi Nhậm tự tiện đón đứa , cơn tức khỏi tràn ra mặt, nhưng đầu sỏ gây chuyện bên kia lại cholà đúng.

      Tống Chi Nhậm chỉ chỉ ghế sofa bên cạnh mình, "Đều lại đây ngồi ."

      Cận Mỗ Mỗ ôm cổ Cận Tử Kỳ, hai mắt to dừnglại ở người Tống Kỳ Diễn ở sau lưng , "Thục Thử quái dị tại sao cũng đến nhà ông cốa?"

      Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn Tống Chi Nhậmmỉm cười ngồi ở chỗ kia, vừa định mở miệnggiải thích mối quan hệ phức tạp này, ngược lạiTống Chi Nhậm so với vượt lên trước mộtbước, hướng Cận Mỗ Mỗ vẫy vẫy tay, "Mỗ Mỗ, đến đây với ông cố."

      Cận Mỗ Mỗ lập tức buông Cận Tử Kỳ ra, vui vẻchạy tới, đôi chân ngắn lắc lư, thoáng cái bò lên ghế sofa, ngồi vào bên cạnh Tống ChiNhậm quay cái đầu dưa hấu nhìn về phía CậnTử Kỳ.

      "Kỳ Kỳ, Thục thử quái dị tới đây ngồi a, ông cốsẽ cho các người ăn chocolate !"

      Hoá ra chỉ là khối chocolate lừa gạt dụdỗ nó đến nơi này?

      Cận Tử Kỳ có chút đau đầu, nghĩ tớiCận Mỗ Mỗ đối với Tống Chi Nhậm nhiệt tìnhnhư vậy, lúc này đều nằm ở người Tống Chi Nhậm, bàn tay mập mạp sờ tới sờ lui mặt Tống Chi Nhậm.

      " mặt ông cố còn có nhăn nhăn, mặt Mỗ Mỗ mịn mịn, lông mày ông cố là màu trắng,giống như lão gia gia sư phụ Thái Ất Chân Nhâncủa tiểu Na Tra!"

      thanh trong trẻo non nớt ngây thơ của Cận Mỗ Mỗ làm tiêu tán khí tức quỷ dị trong phòngkhách, cơ thể nó mang theo mùi sữa và đôi tay mềm mại kia làm cho Tống Chi Nhậm tuổi đãhơn thất tuần khỏi động dung.

      "Mặt Mỗ Mỗ có nhăn nhăn, ông cố có muốn sờ sờ hay ?" xong, chủ độngđưa khuôn mặt mũm mĩm của mình lên.

      Tống Chi Nhậm nâng lên bàn tay mình bởi vì già nua mà thô ráp, nhàng vuốt đôi má phúngphính của Cận Mỗ Mỗ, nhịn được hôn cái lên gương mặt trắng mịn đó, vuốt ve cái đầu dưa hấu, đáy mắt khó nén vẻ thích.

      Cận Mỗ Mỗ được hôn nên bật cười khanhkhách, mở bàn tay bé mũm mĩm ra, điềukiện với Tống Chi Nhậm, "Ông cố hôn Mỗ Mỗ,bao lì xì lấy ra!"

      "Mỗ Mỗ!" Cận Tử Kỳ khẽ quát , muốn ngănlại cái hành vi thổ phỉ của tiểu ngu ngốc này.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn lại nắm lấy tay của kéo đến ngồi xuống bên sofa, ở bên tai khẽ thầm, "Gọi là gì nhỉ, thấy ông ta rất vui lòng, nhìn ra đây là Chu Du đánh Hoàng Cái, người nguyện đánh người nguyện kề bên sao?"

      Tống Kỳ Diễn sai, lúc Cận Tử Kỳ nhìn lại, Tống Chi Nhậm rút ra chiếcnhẫn phỉ thúy từ ngón tay cái của mình đặt vào trong lòng bàn tay bé của Mỗ Mỗ, cười trêuchọc nó: "Cái bao lì xì này như thế nào?"
      Cận Mỗ Mỗ toét miệng cười cầm chiếc nhẫnlên, hướng về phía đèn thủy tinh chiếu chiếu, mắt liếc Tống Chi Nhậm cười ha hả, cầm lấy chiếc nhẫn thân thể quay lưng qua, len léndùng răng cắn cắn chiếc nhẫn.

      Xác định sau khi cắn như thế nào cũng bịhỏng, hai tròng mắt to tròn của Cận Mỗ Mỗ thoáng phát sáng, vừa đem chiếc nhẫn nhét vàotrong túi quần yếm vừa gục người Tống ChiNhậm, "Ông cố tốt, lần sau Mỗ Mỗ còn tớitìm ông cố chơi!"

      Tống Chi Nhậm vỗ vỗ đầu Cận Mỗ Mỗ, chỉ vàoTống Kỳ Diễn ngồi ở bên cạnh Cận Tử Kỳ ,"Được, vậy lần sau ông cố gọi vị thục thử quái dị kia đến vườn trẻ đón con thế nào?"

      Tròng mắt Cận Mỗ Mỗ đảo qua đảo lại, dừng ởTống Kỳ Diễn rồi chuyển qua Tống Chi Nhậm, đột nhiên bàn tay bé vỗ cái từ ghếsofa nhảy lên, "Mỗ Mỗ biết rồi, ba ba của thụcthử quái dị là ông cố!"

      Tống Chi Nhậm nghe xong ngẩn ra, ngay sau đótrong lòng vui sướng cười to hai tiếng, gật gậtđầu: "Mỗ Mỗ thông minh, thục thử quái dịchính là con trai của ông cố!"

      So với Tống Chi Nhậm vui vẻ thoải mái, sắc mặt Tống Kỳ Diễn làm thế nào cũng tốt lắm, Cận Tử Kỳ mới vừa rồi phát .

      Dường như rất để ý người khác đề cập quanhệ cha con của mình và Tống Chi Nhậm, nhưng cũng có thể bởi vì có và Mỗ Mỗ có mặt ở đây mới nhẫn phát cáu.

      Nhưng khoảng cách Cận Tử Kỳ ngồi gần hắnnhư vậy, vẫn có thể cảm nhận được ràngluồng phẫn nộ người .

      Theo bản năng, Cận Tử Kỳ liền lặng lẽ nắm bàntay của Tống Kỳ Diễn đặt ở chỗ hở ghế giữa hai người họ.

      Tống Kỳ Diễn vốn mặt mày u ám khi nhìn qua Tống Chi Nhậm bên kia cười đến vui vẻ, lúclòng bàn tay truyền đến mềm mại, tim đậphơi chậm lại, ngay sau đó tâm tình vui sướng từ đâu tới.

      Dư quang khoé mắt nhìn về phía Cận Tử Kỳ, côđang mỉm cười nhìn sang Tôn Ngộ Cận Mỗ Mỗ đại náo thiên đình, tựa như cảm nhận được ánh mắt của mình.

      Tống Kỳ Diễn nhịn được khoé môi giương lên độ cong, tay cũng tăng thêmchút mạnh mẽ, giữ chặt tay Cận Tử Kỳ.


      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 5.3 Muốn...Làm Sao Bây Giờ?


      Editor: tamthuonglac

      Bầu khí vui vẻ trong phòng khách cũng duy trì liên tục được quá lâu.

      Điều này sớm nằm trong dự liệu của Cận TửKỳ, thậm chí Tống Kỳ Diễn, Tống Chi Nhậm cũng đều có loại dự báo này trước.

      Bởi vì khi cửa phòng khách lần nữa bị đẩy ra, ai lộ ra thần sắc kinh ngạc mặt.

      Ở trong nhà này, làm sao có thể gặp được những người kia?

      Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Cận Tử Kỳ ngửi thấy trận mùi nước hoa trong khí khiến người ta phát run, hẳn là nhíu nhíu mày, khỏi giơ tay lên sờ sờ cái mũi.

      Còn Tống Kỳ Diễn khi chú ý tới bóng dáng màu đỏ sậm hùng hùng hổ hổ vào lông mày lậptức cau chặt, so với Cận Tử Kỳ, chút nào che giấu vẻ chán ghét mặt mình.

      "Cha, trong nhà xe tại sao có hai chiếc xe đậu ở đó? Chẳng lẽ biết đó là chỗ đậu xe riêng của con sao?"

      Người Tống Nhiễm Cầm vẫn mặc bộ sườn xámlúc trưa, tới ngông nghênh, thậm chí ngay cảgiày cao gót chân cũng cởi ra, phíasau là loạt dấu chân màu xám tro cùng tới.

      Chẳng qua, khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ và TốngKỳ Diễn ghế sofa, mặt Tống Nhiễm Cầm trong nháy mắt đọng lại vẻ phách lối, nhất là lúc phát Cận Mỗ Mỗ trong lòng Tống Chi Nhậm, khuôn mặt lập tức lại càng kéo dài thành vẻ mặt mẹ kế.

      Chỉ chỉ bên này lại chỉ chỉ bên kia, đầu óc Tống Nhiễm Cầm có chút sững sờ , nhưng khihiểu được, bà lập tức chỉ vào hai người Cận TửKỳ ngồi cùng chỗ la ầm lên: "Cácngười tại sao lại ở trong nhà của tôi?"

      Lời này vừa thốt ra, trước hết tỏ ra mất hứng chính là Tống Chi Nhậm.

      Hàng chân mày hoa râm của ông vặn lại, gõ gõ quải trượng trong tay, "Cái gì nhà của ? KỳDiễn là con trai ta, em trai của , chẳng lẽ cònkhông được phép về nhà của mình hả?"

      Tống Nhiễm Cầm bị Tống Chi Nhậm răn dạy,vừa định tranh cãi, nhưng thấy ánh mắt Tống Chi Nhậm rét lạnh trầm xuống, lập tức ngậm chặt miệng.

      Tống Nhiễm Cầm đối với người khác mặc dùlớn lối, nhưng là biết ai là cha mẹ cơm áo củabà, nếu như Tống Chi Nhậm mất hứng, đuổi bàra ngoài, cái gì cũng có.

      Hơn nữa đặc biệt là tại......

      Tống Nhiễm Cầm nhìn về phía Tống Kỳ Diễnngồi ở chỗ kia mặt chút thay đổi, tronglòng tính toán cũng là đánh cho vang lên bành bạch.

      Con trai của người đàn bà kia trở lại, dù cho cha thương bà, bất quá cũng là con gả ra ngoài.

      Người Trung Quốc có chút thói hư tật xấunhư vậy, bất kể thời đại biến hóa như thế nào, luôn luôn có chút trọng nam khinh nữ như vậy, nhất là kiểu đại gia tộc như Tống gia này, dù sao vẫn hi vọng có đứa con trai thừa kế gia nghiệp.

      Cha vốn làm thế nào cũng sẵn lòng giao Tống thị cho A Phong nhà bà, nếu mấynăm qua khi bà bóng gió nhắc nhở nhiều như vậy, cha hoặc là giả bộ hiểu hoặc làđổi chủ đề.

      Về sau vất vả trong buổi thọ yến quyết địnhtuyên bố quyền thừa kế, kết quả giữa đườngnhảy ra tên Trình Giảo Kim...

      Tống Nhiễm Cầm khó chịu bực dọc trừng mắtnhìn Tống Kỳ Diễn, nên là Trình Giảo Kim, nên là Tống Giảo Kim!

      Tống Kỳ Diễn chính là đến ngoạm tiền vàng của Tống gia bọn họ!

      Nhiều năm như vậy cũng thấy bóng dáng,hết lần này tới lần khác cha muốn chuyển nhượng quyền thừa kế trở lại, chuyệnnày đâu mà có chuyện trùng hợp như vậy, lúc này phải có mưu đồ khiến cho miếng thịtbéo bà ăn trong miệng ói ra sao?

      Nghĩ như vậy, Tống Nhiễm Cầm lập tức lại phải đêm ngủ được!

      Nhưng ở trước mặt Tống Chi Nhậm, mặc dùtrong bụng tức giận cũng tiện biểu ởtrên mặt.

      Tống Nhiễm Cầm sửa sang lại vẻ mặt của mình, chính mình miễn cưỡng kéo ra nụ cười hoànhã giống như "Chị thân thiết ", lại đưa tay vỗ gò má của mình, "Xem tôi đây chuyện, đến bây giờ vẫn nhớ được KỳDiễn là con trai nối dõi của Tống gia."

      Lời này cho cùng giống như là đangnhận sai, nhưng người biết chuyện vừa nghecũng biết Tống Nhiễm Cầm xem thường Tống Kỳ Diễn.

      Cận Tử Kỳ nghe thế hàng lông mày đen xinhđẹp nhíu lên, Tống Kỳ Diễn giận quá hóa cười,như tán thành mà gật đầu, " nhớ là chuyện tốt, đỡ phải về sau chờ đến thời điểm tôiđộng thủ phải oán tôi bất chấp đếm xỉa đến cái gọi là thân tình."

      Tống Kỳ Diễn thoạt nhìn vô tội làm sao, nếu như đeo tai nghe cách trong tai lên chỉ nhìn cách đơn thuần ánh mắt của , tuyệt đối tin ra lời vô tình như vậy.

      Tống Nhiễm Cầm kia ngũ quan gần như vặn vẹovà hai tay run run rẩy rẩy cho Cận Tử Kỳ,bà giận điên lên rồi!

      Nhưng đáng hận nhất cũng là ở trước mặt TốngChi Nhậm, bà thể xông thẳng lên túm lấymà ẩu đả.

      Về phần Tống Chi Nhậm ngồi ghế, cũngkhông có ý mở miệng giúp bà, vẫn trêu chọc Cận Mỗ Mỗ trong ngực.

      Tống Nhiễm Cầm rất nhanh phát khôngthể nắm chắc được thắng lợi trong tay mình, rõràng là viết chữ bại trận lên giấy.

      Hít sâu cái, Tống Nhiễm Cầm liếc ngangTống Kỳ Diễn, nghĩ thầm tao bất quá màyvẫn tránh né sao?

      "Ơ, Tử Kỳ, đây là con trai à, bộ dạng làxinh đẹp!"

      Tống Nhiễm Cầm đột nhiên chuyển đề tài, điđến ngồi xuống bên ghế sofa, muốn đến ôm CậnMỗ Mỗ, Cận Mỗ Mỗ lại như con lươn chuồn mất, khiến cho bà chụp lấy khoảng trốngrỗng.

      Mặt Tống Nhiễm Cầm lúc trắng lúc xanh, khóemiệng giật giật, bàn tay duỗi ra ở giữa trung đổi thành phủi phủi sườn xám ngườimình, vén hai chân, bày ra điệu bộ ưu nhã cao quý.

      Cận Tử Kỳ đặt tay lên khoé miệng, cố nén bật ra tiếng cười, Tống Nhiễm Cầm này trong ngày thường quen vênh mặt hất hàm sai khiến, mà cũng phải thường thấy cảnhchịu lúng túng chật vật như vậy.

      Buổi trưa bị đuổi ra khỏi cửa, buổi tối bịTống Kỳ Diễn chọc tức giận đến mức khôngra lời sau đó còn phải bị đứa con nít ghétbỏ.

      vai đột nhiên có cánh tay dài kéo qua, Cận Tử Kỳ vừa quay đầu lại, Tống Kỳ Diễn ôn nhu ôm bả vai của , vô tình hay cố ýlàm ra động tác thân mật ngay trước mặt Tống Nhiễm Cầm.

      Cận Tử Kỳ khó được có dịp phối hợp đẩyhắn ra, Tống Kỳ Diễn lại được voi đòi tiên bắt đầu sửa sang luồng tóc dài rơi loạn đầuvai , rồi quấn vào ngón tay thon dài của mình.

      Tống Nhiễm Cầm sau khi nhìn sang quả nhiên sắc mặt càng kém, Tống Kỳ Diễn phát ánh mắt của bà, quên ngẩng đầu kỳ quái hỏi lại câu: "Nhìn vợ chồng chúng tôi như vậy,có chuyện gì sao?"

      " có... có việc gì." Tống NhiễmCầm vội vàng lắc lắc đầu, chỉ sợ Tống Kỳ Diễn mở miệng ra những lời làm cho bà tứcnghẹn.

      Đối mặt Tống Kỳ Diễn cười tủm tỉm, TốngNhiễm Cầm cũng rất miễn cưỡng cười lên, quả thực so với khóc tang còn khó xem hơn.

      Trong lòng lại càng ngừng căm hận, muốntìm chỗ xả ra cơn tức này.

      Chẳng mấy chốc khi đảo mắt nhìn Cận Mỗ Mỗ ngồi ở bên cạnh mình chơi đùa, tinh quang trongmắt Tống Nhiễm Cầm chợt loé, lông màynhướng lên, nhìn sang Cận Tử Kỳ cười hơ hớ , "Tử Kỳ a, bộ dạng đứa này giốngcô, hẳn là giống cha của nó chứ?"

      Mày mắt Cận Tử Kỳ đột nhiên lạnh rét, câu nóicủa Tống Nhiễm Cầm có hàm ý khác, là muốn châm chọc sinh ra đứa bé biết cha là ai sao?

      Vừa định mở miệng phản bác, nhưng Tống KỳDiễn lại tăng thêm lực độ bàn tay ôm đầu vai . đột nhiên "A" tiếng, còn cốý kéo dài cuối, ràng nhìn Tống Nhiễm Cầm chút lại nhìn qua Tống Chi Nhậm, "Tôphu nhân bộ dạng cũng giống như cha tôi,xem ra hẳn là giống mẹ của chứ?"

      Vẻ đắc ý mặt Tống Nhiễm Cầm vẫn cònchưa kịp tản ra, bị gậy của Tống Kỳ Diễn đánh cho quay về nguyên hình.

      Trái lại Tống Chi Nhậm lần này bỏ mặc mà ngồi nhìn, " được bậy bạ gì đó nữa, đều cho ta yên tĩnh lát." Giọng của Tống Chi Nhậm rất ràng là thoải mái.

      Tống Nhiễm Cầm tự biết đến lúc xuống nên cũng có ý kiến gì, bất mãn đứng dậy, kiêucăng liếc nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên, "Ở xa tới là khách, tôi sang bảophòng bếp chuẩn bị thêm chút ít thức ăn."

      xong, dáng người thướt tha bắt đầu rời , ngờ vẫn luôn yên lặng chơi đùa ở ghế sofa, Cận Mỗ Mỗ lại đột nhiên hô to tiếng, "Bà nội bà xinh đẹp, giống như mẹchồng Bạch Phượng TV!"

      Cái thanh này vừa hô xong, bước dưới chân Tống Nhiễm Cầm mất thăng bằng, chân mang giày cao gót mười phân sinh ra đau đớn.

      Bạch Phượng, người nào xem qua 《 QuyếnRũ Của Người Vợ 》(1) đều biết, đây chính làmẹ chồng nổi danh ác độc!

      (1) Là phim "Hoa Hồng Có Gai" phát sóng DRamas.

      Rất hiển nhiên, phản ứng của Tống Nhiễm Cầmnói cho mọi người trong phòng khách, chính bàcũng xem qua.

      Nhưng bà cũng chỉ biết ổn định lại thân hình củamình vì bị tức giận mà run rẩy, kiên trì giữ vữngchân khập khiễng đường tới cửa, sau đó nặng nề đẩy cửa ra cũng quay đầu lạinghênh ngang rời .

      Mà Cận Mỗ Mỗ, giống như biết được lời của mình mới vừa làm người khác tức giận, vẫn yên lặng cầm lấy chiếc nhẫn của Tống Chi Nhậm ngồi ở đàng kia tự mình chơi đến vui vẻ.

      Bầu khí trong phong khách chợt trở nêncó chút lạnh cứng, Tống Chi Nhậm trầm ngâm lát, quay đầu nhìn sang Mỗ Mỗ hỏi: "Phíasau nhà ông cố nuôi con chó rất lớn, cómuốn xem chút hay ?"

      Mỗ Mỗ nghe có động vật có thể xem, hai mắtsáng rực lên, bàn tay bé đem chiếc nhẫn giấu vào trong túi, lập tức nhanh chóng bòxuống ghế sofa, kéo tay Tống Chi Nhậm kéo ra ngoài, "Ông cố nhanh lên, Mỗ Mỗ muốn xem!"

      "Mỗ Mỗ!" Cận Tử Kỳ khẽ gọi, Tống Chi Nhậmlớn tuổi, làm thế nào chịu đựng được giày vò như vậy của Cận Mỗ Mỗ.

      Tống Chi Nhậm lại khoát khoát tay, khí sắc tốt , " có gì đáng ngại, bộ xương giànày của ta đây nếu dằn vặt giày vò đãhoàn toàn biến chất, các con nếu muốn ra ngoài dạo hãy với quản gia, ta dẫncác con cho hiểu cảnh vật chung quanh."

      Tiếng vẫn chưa rơi xuống, bị Cận Mỗ Mỗkhông thể chờ đợi được kéo còn bóngdáng.

      " cần lo lắng, Tống gia lớn như vậy, thể nào có hộ vệ, hơn nữa nhiều người giúp việc như vậy, thể nào lạchoặc là dập đầu sứt mẻ."

      Bên tai nghe được tiếng của Tống Kỳ Diễntruyền đến, Cận Tử Kỳ mới thu hồi tầm mắt của mình.

      Nhận ra được ánh mắt nhuộm vầng nhiệt độ nào đó nhìn mình chớp mắt, tronglòng Cận Tử Kỳ thấp thỏm, khỏi nâng chung trà lên giả vờ uống nước thực ra nghĩ muốn chặn lại ánh mắt của .

      Cổ tay mới vừa nâng lên bị cầm lại, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay của truyền vào da thịt của , lòng như muốn thiêu cháycô.

      Cận Tử Kỳ nỗ lực áp chế sợ hãi trong lòng mình, quay đầu cố làm ra vẻ vô nhìn cười cười: "Bụng đột nhiên có chút đói, chúngta ra ngoài trước tìm chút gì đó lót dạ ."

      vừa mới đứng lên bỗng dưng lần nữa bịkéo về ghế sofa, còn thuận lý thành chươngmà ngã vào trong ngực của .

      Khi cúi đầu, chiếc cằm gần như chạm được vào trán của , như có như vuốt ve mập mờ.

      Cận Tử Kỳ mặt đỏ nên nóng lên, giãy giụa muốntừ trong ngực ngồi dậy, nhưng Tống Kỳ Diễn giống như là bắt đúng cơ hội, lập tức hướng đến cánh môi của nhanh chóng tiếpcận chuẩn xác hung ác.

      Cận Tử Kỳ bị buộc khiến mỗi tấc lòng đều hỗnloạn, bên tai đỏ lên muốn tránh trái tránh phải, ở chỗ xa lạ mà hôn môi đối với nhất định tồn tại chướng ngại tâm lý.

      Sau nhiều lần lại cũng thực đượcTống Kỳ Diễn có phần ngượng ngùng, đôi mắt nhìn cánh môi đỏ bừng của Cận Tử Kỳ chằm chằm, ra ánh sáng, hầu kết nhấp nhô lên xuống, ấp a ấp úng , "Tay, bàn tay, bàn tay có chút đau."

      "Bàn tay?" Cận Tử Kỳ đỏ mặt nhìn về phía , nhìn cánh tay trái của treo lên bừng tỉnh,nghĩ đến bởi vì mình mà bị thương lòng khỏi áy náy, từ từ đến gần quan tâm, "Chỗ nào đau nhức?"

      "Ở đây..." Tống Kỳ Diễn tuỳ tiện chỉ vị trí, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi đôi môi đỏ mọng,"Đau chết mất."

      " đau lắm hả?" Cận Tử Kỳ lo lắng ngẩng mặt lên nhìn , hậu quả trước mắt đột nhiên có mảnh bóng đen phủ xuống, vẫn chưa kịp kinh ngạc mà phát ra kinh hô, cánh môi của bị gặm cắn như sói như hổ.

      Nụ hôn của Tống Kỳ Diễn rơi xuống, như tấm lưới nóng bỏng bao bọc lấy toàn thân .

      Cận Tử Kỳ lúc đầu còn có chút kháng cự, đến cuối cùng là trầm luân trong nụ hôn của , khỏi bám chặt vào cổ của , nhắm mắt, ngượng ngùng đáp lại.

      Tình huống kế tiếo biết là phát sinh như thế nào ——

      Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy sau lưng bỗng chốc ngửa về phía sau, sau đó trời đất ngả nghiêng cả người xoay từ ghế sofa rơi xuống đất.

      may là sàn nhà có trải thảm lông cừu, rơi xuống đau, chỉ có phần quá hoảng sợ.

      nằm thảm trải sàn màu lửa đỏ, mắt hơinhắm, mái tóc đen nghe lời xoã tung rơitán lạc đất, như đứa trẻ lười nhác lờ đờ.

      Đợi đến khi bản thân thấy Tống Kỳ Diễn ởphía chống cánh tay ngắm nhìn mình, Cận Tử Kỳ túng quẫn đỏ mặt giằng co, đáng tiếcsức lực nam nữ chênh lệch quá nhiều, làm sao thân thể cũng bất động.

      Rơi vào đường cùng, hai chân Cận Tử Kỳ hơi nâng lên, nhưng vô ý chạm vào vật thôcứng, cái vật gì đó nóng hổi, khuôn mặt trongnháy mắt đan xen trắng đỏ, "............."

      Tống Kỳ Diễn rên lên tiếng, chống cánhtay, mặt lộ ra mấy phần xấu hổ lúng túnghờn dỗi như trẻ con, bỗng nhiên đầu hạ xuống, lần nữa ngậm chặt môi của , ở bên môi thào , " muốn... Làm sao bâygiờ?"
      ╮(﹀_﹀” )╭

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :