1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 3.1 Cận Tử Kỳ Em Có Muốn Gả Cho Hay ?

      Editor: tamthuonglac

      Bầu trời u ám chợt bắt đầu đổ mưa tầm tả xốixả.

      cầu vượt, chiếc Rolls-Royce và chiếc xe thể thao như là hai con dã thú đâm đầuđánh nhau cắn xé điên cuồng cùng chỗ, va chạm dữ dội phát ra tia lửa, xuyên thấu cả màn mưa tí tách.

      Tiếng xe cứu thương kêu to chói tai kèm theotiếng mưa rền gió dữ đồng thời gào thét.

      Sau khi thắng xe khẩn cấp, đoàn nhân viêny bác sĩ vội vội vàng vàng mang băng ca hạ ròngrọc xuống chạy tới cạnh các chiếc xe bị tai nạn.

      Giữa cơn mê man hỗn loạn, Cận Tử Kỳ cảmnhận được mùi xăng và mùi máu tươi tản ra tràn ngập trong khí.

      khó khăn lắm mới chống lên được mí mắt, chỉ loáng thoáng thấy được đôi tay sạch đưa vào trong xe, nghe thấy giọng nữ ôn nhu: "Đừng sợ, rất nhanh có chuyện."

      Máu sềnh sệch xuống bên trán rồi xuốnglông mi của , tầm mắt cũng mông lung, mộtmảng huyết sắc lờ mờ.

      được đôi tay kia cẩn thận từng li từng tí đưara khỏi chiếc xe bị đâm còn hình dáng, sau đó nhàng đặt lên cáng cứu thương.

      nghe thấy nhân viên điều dưỡng y tế hô to khẩn cấp: "Mau tới cứu người đàn ông này,nhanh lên! Nhanh lên!"

      Trong đầu vẫn còn lưu lại hình ảnh Tống Kỳ Diễn ôm lấy .

      Vào thời khắc nguy hiểm nhất, xoay ngườiôm chặt, căng chặt như muốn đem vò vào trong thân thể mình, chưa từng nhìn nghiêm túc như vậy, với : "Cận Tử Kỳ, nhắm mắt lại."

      xong vô cùng bình thản, có vẻ nhưmuốn làm giảm nỗi sợ hãi tập trung ở trong lòng của cách nhanh chóng .

      Nhưng lần này đây nghe lời của , mở to hai mắt của mình, vẫn chớp mắt nhìn vào đôi con ngươi của , nơi đó thấyđược hình bóng của mình.

      Chỉ có cái bóng của , ngoài ra có thêm bất cứ thứ gì, ánh mắt như vậy quá mức trongsuốt nhưng cũng quá mức nặng nề.

      Trong phút giây cuối cùng đó, quyết địnhđem cơ hội sống sót để lại cho !

      Giữa lúc bị va chạm dữ dội điên cuồng cắn xénhư vậy đến kịch liệt, chỉ lẳng lặng nhìn .

      cần mạng sống.

      Lần đầu tiên trong cuộc đời, muốn phải sống tiếp tốt, muốn cùng người đàn ông này tiếp túc sống bên nhau!

      Cận Tử Kỳ giãy giụa muốn từ băng ca ngồidậy nhưng thân thể mệt mỏi chịu nổi, rồilại ngã xuống.

      "Chớ lộn xộn, bác sĩ vẫn chưa giúp kiểmtra!" Nhân viên chăm sóc y tế dịu dàng cẩn thận đè hai vai của lại.

      "Nhanh, mang băng ca tới đây, còn có chụpdưỡng khí nữa, nhanh lên!" Ngoài xe mơ hồ truyền đến tiếng reo hò lo lắng.

      Cận Tử Kỳ muốn đẩy nhân viên chăm sóc y tế ra, chỉ là lần lượt gặp phải ngăn cản, cố nghiêng đầu, xuyên qua cửa xe cứu thương chậm rãi khép lại, nhìn thấy những cái bóng trắng hoảng hốt giữa cơn mưa xối xả.

      Còn có, người đàn ông máu chảy đầm đìa được những bóng dáng màu trắng kia vây quanhđưa tới chiếc xe cứu thương khác.

      Xe cứu thương đóng chặt cửa lại, mùi thuốcnước khử trùng tràn ngập trong mũi .

      cảm nhận được có thứ gì đó lạnh buốt mềm mại lau chùi miệng vết thương trêntrán của .

      Mắt thấy bóng dáng màu trắng kia muốn rờikhỏi, dùng chút hơi sức còn sót lại nâng tay phải lên, cầm lấy tay của bác sĩ, ánh mắt gầnnhư tan rã nhìn sang ta, " cứu ấy trước......"

      xong, đợi nhân viên điều dưỡng y tế và y bác sĩ xe có bất kỳ phản ứng nào, trước hết nhắm mắt lại mất ý thức.

      ...........

      Vào lúc Cận Tử Kỳ tỉnh lại, khung cảnh đập vàomắt mảng lớn trắng xoá.

      trán truyền đến đau đớn nhắc nhở trận tai nạn xe kia cũng phải là cơn ác mộng,mà là kí ức tồn tại.

      nghe được bên ngoài phòng bệnh tiếng bướcchân vội vã lại lại, ngoài ra còn có tiếngdụng cụ y tế va chạm vào nhau phát ra tiếngvang trong trẻo.

      Mùi thuốc khử trùng vẫn chưa tản ra khỏi trong hô hấp của .

      Dùng hai bàn tay vô lực chống thân thể củamình lên, Cận Tử Kỳ nhìn xung quanh vòng, phòng bệnh to như vậy ngoại trừ ra cũng có thêm người thứ hai, căn bản nửa cái bóng dáng của Tống Kỳ Diễn cũng khôngcó!

      Cận Tử Kỳ ôm lấy cái đầu căng đau, chỉ nhớ đại khái thời điểm khi hai chiếc xe đụng vào nhau, túi khí an toàn trong xe bắn ra, lúc sắpbất tỉnh chỉ nghe được tiếng kêu rên đè nén đau đớn của Tống Kỳ Diễn.

      Trong lòng hoảng hốt sợ hãi giống như có âmhồn của quỷ đen tối há miệng nuốt vào trongbụng.

      xốc tấm chăn ở người, trong lúc vội vộivàng vàng nghĩ muốn bước xuống giường,nhưng bởi vì hai chân run rẩy mà ngã nhào đất.

      Sàn nhà lạnh buốt ngấm vào trong da thịt của , chui vào tận xương tuỷ .

      Ngoài gây cho cảm giác rét lạnh còn thêmnỗi sợ hãi bất an vô tận.

      Miệng vết thương trán vừa rồi khép lạinhưng do chuyển động quá mạnh mà lầnnữa bị hở ra rỉ xuống ít máu.

      vịn cạnh giường đứng lên cách khó khăn, cố nén cơn đau đớn đến phát run, lảo đảochạy ra khỏi phòng bệnh.

      "Tiểu thư, tiểu thư, muốn đâu? Vết thương của vẫn chưa băng bó kỹ!"

      nhìn đến y tá xông tới gần ngăncản, Cận Tử Kỳ nhanh chóng chạy về phía bànhướng dẫn.

      Mái tóc dài của còn mềm mại như trước, bị nước bùn và vết máu đông kết thànhmột khối.

      Vừa ngang qua phòng giải phẫu đangsáng đèn xanh, cửa phòng giải phẩu bỗng nhiên mở ra, mùi máu tươi bay ra nồng nặc, ngửi được mùi hương quen thuộc, rốt cuộc hai chânđang bước của bất động.

      chậm rãi quay đầu, nhìn qua phòng giải phẫu u ám, ánh mắt có chút mờ mịt đờ đẫn.

      người mặc đồng phục bác sĩ phẫu thuật dẫnđầu ra, vội vã, ta vừa nhanh vừa hướng vào phòng giải phẫu ở sau lưng lo lắng hô to: "Chuẩn bị đưa bệnh nhân lên phòng giải phẫulầu ba, ở đó có tất cả các thiết bị cần thiết, nhanh lên!"

      Đôi bao tay y tế đeo tay bác sĩ dính đầy máu tươi, còn có hai giọt máu sềnh sệch đangnhỏ xuống đất.

      Rơi sàn nhà trắng tinh sạch , tụ thành những vệt máu rực rỡ chói mắt.

      Trong lúc bác sĩ hối hả lướt qua Cận Tử Kỳ còn sững sờ, tay áo phẫu thuật của bị mộtbàn tay mảnh mai kéo lại, có chút luống cuốngvội vàng cúi đầu xuống, nhìn thấy ngườiphụ nữ toàn thân chật vật hỗn loạn.

      "Bác sĩ, có phải ta bị thương rất nặng ?" Ánh mắt của trống rỗng thấyđược bất kỳ điều gì bên trong.

      Bác sĩ vốn định quát lớn bảo mau buông ra, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt xem ra hồn bayphách lạc, lại sinh ra đành lòng, "Đừng lo lắng, có chuyện gì, chúng tôi cấp cứu đây!"

      Dường như bác sĩ vừa dứt lời, trong phòng giải phẫu lập tức vang lên thanh lộc cộc của bánh xe ròng rọc mặt đất di động rất nhanh.

      Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu lại, nhìn thấymột giường bệnh được nhóm y bác sĩ đẩy ra, chiếc giường tấm ga màu trắng bị nhuộm đỏ, gương mặt của người đàn ông nằm đó hoàn toàn thay đổi.

      Thế nhưng thấy muốn nôn mửa, chẳngqua bởi quá đột ngột mà tim đập mạnh và loạn nhịp có cách nào đứng thẳng.

      Y tá vội vàng đuổi theo Cận Tử Kỳ đến kịp lúc đỡ sắp ngã xuống đất: "Tiểu thư, côcó sao ?"

      Sắc mặt Cận Tử Kỳ trong nháy mắt thay đổi, đẩy bàn tay của y tá ra, vội vã đuổi theogiường bệnh kia.

      Chiếc áo sơ mi màu tối đó, nhận ra, nhìnthấy ràng vào lúc bảo vệ .

      Y tá vội vàng đuổi đến ở phía sau, "Tiểu thư chậm chút, chậm chút!"

      —— Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn, Tống KỳDiễn. . . . . .

      lần rồi lại lần khắp đáy lòng lặng lẽ cầu nguyện, có việc gì, có việc gì.

      Tim của ngừng đập nhanh, hô hấpcũng theo đó mà dồn dập hơn.

      Nhóm nhân viên cấp cứu phía trước đinhanh từ từ dừng bước lại, cho đến khikhông còn di chuyển thêm bước nào nữa.

      mỗi lúc càng đuổi đến gần——

      Gần đến nghe thấy thanh thở dài nặng trĩu của bác sĩ dưới cái khẩu trang——

      Đến gần lại thấy đáy mắt nhân viên cấp cứu bi ai, bọn họ cùng lắc đầu bất lực——

      Bước chân Cận Tử Kỳ chậm dần, hô hấp gấp gáp, đôi mắt đầy tia máu thẳng tắp nhìnchằm chằm người đàn ông còn sống giường bệnh, tầm nhìn khóe mắt nhìn đến bàn tay phải của ta rũ xuống.

      còn tri giác, như con bướm chết bấtđắc kỳ từ bầu trời rơi vào trong bùn.

      —— thể nào. . . . . .

      muốn xông lên, nhưng trước đó bị ngăn cản——

      Các y tá chặn lại đường của , chỉ có thểtrơ mắt nhìn khối vải màu trắng kia đắp quađỉnh đầu ta, thấy giường bệnh bị đẩy lênphía trước vào thang máy.

      nhìn sang số tầng thang máy thay đổi, phải là tầng số "Ba" như vừa rồi vị bác sĩ kia , mà là tầng ngầm số "Hai" .

      —— Nơi đó có phòng giải phẫu, chỗ đó chỉ có phòng chứa xác u.

      biết các y tá kia buông mình ra lúcnào.

      Chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm gắt gao con số thay đổi thang máy, đôi mắt gần như muốn rỉ ra máu.

      Thậm chí tưởng tượng, có lẽ là bác sĩ nhìnlầm rồi, ta chỉ tạm thời bị sốc, có thể đường đến nhà xác tỉnh lại, bác sĩ lại đưa ta lên tầng ba.

      Thang máy lần nữa mở ra, bước ra cũng phải người mà tưởng tượng, là hai y tá có sắc mặt rất khó coi.

      " thê thảm quá! Vừa rồi người bệnh nhân kia được đẩy ra có thấy , mặt bị đụng thể nhận ra được, chậc chậc, mới vừa nghe bác sĩ Lô lúc đưa vào hấp hối !"

      "Là tai nạn giao thông xảy ra ở cầu Thái Tửphải ? Tôi mới vừa nghe đài phát thanh, gần đây tai nạn giao thông ít, nhưngkhông có nghiêm trọng đến chết người như thế."

      " đúng, bác sĩ Lô cũng , vốn là ta bị nghiêm trọng như thế, vì ta khôngđeo khoá dây an toàn, hay bởi vì vào thời điểm va chạm dùng hai tay bảo vệ đầu của mình, mới đưa đến tình trạng xuất huyết trongnão."

      Cận Tử Kỳ trông ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, các y tá còn bàn tán sôi nổi lướt qua.

      "Tôi trông dáng vẻ bề ngoài của ta cũngkhoảng ba mươi, đúng là cái tuổi đẹp tại saolại phải chết đây, đáng tiếc ."

      "Vừa rồi trong lúc tôi kiểm tra phòng nhìn thấy tin tức TV tường thuật, hai chiếc xeđâm vào nhau đều là xe nổi tiếng nha, giá trị đều mấy trăm vạn, là có tiền cũng còn mạng để xài!"

      Tiếng chuyện càng lúc càng xa, Cận Tử Kỳ lại như rớt vào hầm băng.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 3.2 Cận Tử Kỳ Em Có Muốn Gả Cho Hay ?


      Editor: tamthuonglac

      đứng ở nơi đó, chung quanh có các nhânviên y tế như những cái bóng xám trắng lạilại ngớt, nhưng bất quá đó chỉ là cảnhnền. Trong phút chốc thời gian lặng lẽ dừnglại tại nơi đây.

      Ký ức từng bị quên lãng trong khoảnh khắc này như đập nước mở ra thành thác lũ trào dângtrong đầu của .

      ——Người con trai ấy cắm đầu chạy giữa ngày mưa trong thành phố chỉ để đưa cho chiếc ô.

      ——Người con trai ấy dùng tiền kiếm đượctrong ba tháng làm thuê chỉ để mua quà sinhnhật cho còn bản thân mình nhịn đói đếnsinh bệnh đau bao tử.

      ——Người con trai ấy đứng bên cạnh chiếcpiano kéo đàn vi-ô-lông, ánh mắt khắc cũng muốn rời khỏi .

      Như những mảnh vụn thuỷ tinh sau khi vỡ nátnằm lặng yên sau vài năm, giờ đây bắt đầu chậmrãi gom lại, từng mảnh từng mảnh vụn nhỏkhông ngừng quay trở về đặt ở trước mắt .

      thấy khuôn mặt của người con trai trong hồi ức, cố gắng muốn xem cho ràng, thế nhưng càng ngày cành mơ hồ.

      Ký ức lần nữa bắt đầu được nhặt nhạnh, bấtluận bị vướng mắc bao lâu, vẫn có thể cảm nhận được tình đến từ người con trai ấy, tựa hồ còn có thể cảm thụ được độ ấm tronglòng bàn tay khi nắm tay mình.

      "Cận tiểu thư, có sao ? Cận tiểu thư?"

      giọng nam ôn hoà nhã nhặn đem Cận TửKỳ sa vào trong hồi ức kéo về tại.

      biết mình trở lại phòng bệnh như thế nào, làm sao có thể đến ngồi giường.

      giống như cái xác hồn, ánh mắt trống rỗng nhìn sang vị bác sĩ trước mắt.

      "Cận tiểu thư, nghĩ tới cách bốn năm lại gặp phải tai nạn giao thông lần nữa, bấtquá chớ khẩn trương, vừa rồi có nhân viên điềudưỡng với tôi về tình trạng của , bây giờ để tôi kiểm tra cho chút phòng ngừa rủi ro khác."

      Cận Tử Kỳ có chút nào phản ứng, chỉ nhìn chiếc áo blouse trắng của ta.

      Bác sĩ lấy làm khó hiểu nên nhíu mày, theo ánhmắt của Cận Tử Kỳ nhìn lại quần áo của mình, cũng có gì khác thường.

      nhìn về phía hai mắt của Cận Tử Kỳ, lạiphát nơi đó có gì tụ lại, ra phải nhìn ta, chỉ là nhìn cái gì đó thông qua chiếc áo blouse trắng của mà thôi.

      Bác sĩ lo lắng nên hơi trầm ngâm, với y tá bên cạnh: " lấy bệnh án năm trước của Cậntiểu thư, tôi muốn xem kỹ chút, đúng rồi, tôimuốn cho Cận tiểu thư chụp CT, chuẩn bịmột chút."

      Y tá rời , bác sĩ cầm lấy đèn pin đến, "Cận tiểu thư, trước tiên để tôi giúp kiểm tra các bộphận mặt."

      Cận Tử Kỳ gật gật đầu, sắc mặt thay đổi.

      "A, tại hé miệng."

      như cũ nghe lời làm theo, chỉ là có bấtkỳ biểu cảm gì, quá mức trống rỗng, trống rỗngkhiến người ta lo lắng.

      "Cận tiểu thư, cơ thể ở đâu thoải mái phải với tôi, như vậy tôi mới có thể giúp điều trị hiệu quả."

      Cận Tử Kỳ trầm mặc làm bác sĩ bó tay biện pháp, y tá rất nhanh đưa đến đây quyển sổ ghi chép kiểm tra, bác sĩ nhanh chóng xem chút, hoang mang lầm bầm lầu bầu:" có di chứng gì hả?"

      Quay đầu đưa mắt nhìn Cận Tử Kỳ rũ mắtxuống dựa ở giường bệnh, "Chẳng lẽ tai nạngiao thông lần thứ hai dẫn đến bị tổn thương tâm lý?"

      Đáy mắt bác sĩ thoáng lên tỉnh ngộ, đem sổghi chép kiểm tra gác lại ở bên giường bệnh, phân phó y tá, " chú ý chăm sóc Cận tiểu thưcho tốt, tôi lên Khoa thần kinh lầu sáu tìm bác sĩ Hứa, quay lại nhanh chóng."

      xong lại dịu dàng chào tạm biệt Cận Tử Kỳ,"Cận tiểu thư, tôi ra ngoài, trước hết hãy nghỉ ngơi."

      Lúc này Cận Tử Kỳ mới có chút phản ứng, đưa mắt nhìn ta ra ngoài, khi thu hồiánh mắt mới chú ý tới sổ ghi chép kiểm tra kia, bề mặt phảng phất tích tụ chút bụi bặm, mộtlớp trắng xoá.

      Đáy mắt Cận Tử Kỳ nhấp nháy, bác sĩ dườngnhư quên mang nó .

      Ma đưa lối quỷ dẫn đường vươn tay cầm lấy, ở trong đó đúng là bản ghi chép ghi lại về trước kia ở tại bệnh viện này.

      với tay cầm lấy, mở ra, trong phút chốc sửng sốt, sau đó là nước mắt khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.

      Ở đó có trang, nhìn thấy mấy chữ: Tựnguyện hiến máu.

      Phía dưới có cái tên được ký xiêu xiêu vẹovẹo: Quan Kỳ Diễn.

      Chữ rất xấu, nhưng biết đây là người nào, là cái người đàn ông đem "Doãn Lịch" đọc thành "Y Lịch".

      Tầm mắt của dời xuống, dừng ở chỗ lượng máu tươi, nhưng mà đập vào mắt là đoạn bỏ trống.

      Dường như là nguyện ý dâng hết toàn bộ máu cảthảy sinh mạng của mình để cứu sống .

      Cung cấp vô hạn.

      Thời gian, bốn năm trước.

      ---------

      Sổ ghi chép kiểm tra trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra thanh lách cách trong trẻo.

      Lông mi Cận Tử Kỳ rũ xuống, ánh mắt vẫn dừng lại cái chữ ký xấu xí khó coi kia.

      giống như con bạc tiêu xài phung phícạn sạch hết khí lực, mở mắt nhìn lên trần nhà màu trắng.

      Nhớ đến câu kia vào đêm đó trong hồ bơi khi ôm : "Cận Tử Kỳ, cân nhắc kết hônvới ."

      chậm rãi giương khóe môi lên, "Bây giờ chocâu trả lời có còn kịp hay ?"

      người nào đáp lại, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang trong những bồn hoa bụi cỏ của bệnh viện từ ngoài cửa sổ truyền đến.

      Nụ cười môi mỗi lúc càng nhạt , mãi cho đến khi mất hẳn, lại nằm xuống giường,nâng bàn tay thon dài của mình đầy vết máu,từ từ che lên hai mắt của mình.

      Phảng phất, bàn tay của vẫn còn hơi ấm nhưkhi cùng nắm tay.

      Trong bóng tối mang màu máu nhắm mắt lại,ở giữa kẻ tay có giọt nước trong suốt chảy xuống.

      Nhưng nỗi đau đớn bi thương trong lòng cũngbởi vì giọt nước mắt này mà càng thêm phóng túng vô hạn.

      nhớ đến giây phút ôm mình "Cận Tử Kỳ, nhắm mắt lại", nước mắt bắt đầu tràn ra điên cuồng.

      Vừa mới bắt đầu chỉ cúi thấp đầu nức nở, cuốicùng biến thành gào khóc.

      Cuối cùng ký ức của nhớ ra Tống Kỳ Diễn, nhưng tại sao lại dưới tình huống này?

      Vốn bên sắp xếp lại dụng cụ y tế y tá phát khác thường, luống cuống tay chân hỏi thăm Cận Tử Kỳ: "Cận tiểu thư, làm sao a, có phải ở đâu khó chịu hay ?"

      Bàn tay Cận Tử Kỳ vẫn che lấy hai mắt, chỉ khóc, vứt bỏ tất cả băn khoăn kiêng dè, tựa nhưmột mất món đồ chơi thích, mặc sức phát tiết tâm tình của mình.

      —— Tại sao phải là bộ dáng như vậy, vì cái gìkết cục biến thành bộ dáng như vậy?

      "Cận tiểu thư, rốt cuộc khó chịu ở đâu? Cận tiểu thư, đừng làm tôi sợ a!"

      Y tá ân cần hỏi thăm chỉ càng làm cho khóc càng thêm thảm thiết, tay trái của ôm lấylồng ngực của mình, giọng khô khốc khàn khàn như sắt gỉ chỉ có hai chữ, "Đau quá."

      Hai chữ này đủ để cho y tá hoảng hốt lo sợ, "Cận tiểu thư, đau ở đâu?"

      Tính tình Cận Tử Kỳ quá mức bình thản, cũng phải trời sinh như thế, chỉ là ngừng mà đè nén kiềm chế mình, để cho mình đem yếu đuối của bản thân lộ ra trước mặt người khác.

      chưa bao giờ khóc, cũng phải khôngmuốn khóc, mà người nào, lý do nào có thể làm cho rơi lệ.

      khi có ngày như thế, cuối cùngkhông dừng lại được, chỉ ngừng khóc,"Đau quá, đau quá."

      "Cận tiểu thư, nhịn chút, tôi lập tức đigọi bác sĩ, bác sĩ tới ngay!"

      y tá trẻ lảo đảo chạy ra , hành langđều là tiếng hô to lòng nóng như lửa đốt của .

      "Tiểu Trương, nhanh chóng gọi điện cho bác sĩHứa ở lầu sáu để ấy chuyển lời cho bác sĩ Lýlà Cận tiểu thư ổn rồi, Tiểu Ngô, cônhanh gọi bác sĩ Lô tới xem chút!"

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 3.3 Cận Tử Kỳ Em Có Muốn Gả Cho Hay ?


      Editor: tamthuonglac

      bao lâu, bay vọt vào phòng bệnh củathiên kim Cận gia là những bác sĩ ưu tú nhất củacác khoa trong bệnh viện.

      Chẳng qua, khi họ nhìn thấy Cận Tử Kỳ khócđến vô cùng thương tâm ở giường, cũng biết bắt tay như thế nào.

      Bác sĩ Lý vội vội vàng vàng từ lầu sáu chạy xuống, đẩy cửa ra giữa lúc các bác sĩ khác đangbối rối biết làm sao, dưới ánh mắt cầu cứu của y tá lập tức đến bên giường, tay chân cũng có chút luống cuống.

      Tiểu thư Cận gia nổi tiếng là hiếu thắng, làm sao vô duyên vô cớ mà khóc thê thương đếnnhư vậy?

      Chẳng lẽ là đụng bị thương ở đâu, và vừa vặn họkhông kiểm tra ra?

      Bác sĩ Lý liếc nhìn y tá hết đường xoay xở,khi ngồi xuống bên giường, vừa quan sát cảmxúc của Cận Tử Kỳ vừa phối hợp với lời , dèdặt hỏi: "Cận tiểu thư, mới vừa thấyđau ở đâu?"

      Cận Tử Kỳ cũng để ý tới ta, như vòi nước của hệ thống cung cấp nước mở đinh ốc, nước mắt càng ngừng chảy ra.

      "Việc này..." Bác sĩ Lý bất đắc dĩ vuốt vuốt máitóc, khóc đến mười phần sức lực như vậy, thấythế nào cũng giống như người có chấn thương bên trong nha!

      nữ bác sĩ khác đứng ở cửa do dự lúcmới mở miệng an ủi dỗ dành: "Cận tiểu thư, khóc như vậy là tổn hại sức khoẻ, nếu đểcho vị tiên sinh được đưa vào cùng với biếtđược, làm sao để cho ta an tâm?"

      Nhưng những lời này chẳng những trước mắt có mang lại tác dụng, ngược lại khiến chonước mắt của Cận Tử Kỳ càng tuôn chảy dữdội.

      Bác sĩ Lý vô tình nhìn thấy sổ ghi chép kiểm trarơi mặt đất, phát lật đến trangcủa tai nạn giao thông bốn năm trước, sửngsốt mấy giây, đột nhiên bừng tỉnh, vỗ đầu củamình, "Tôi như thế nào mà trông quen như vậy!"

      ta thoáng nhìn Cận Tử Kỳ che lấy mắtcủa mình, hiểu cười tiếng, quay đầu lạihướng ra cửa : "Bác sĩ Lô, vừa rồi bệnh nhân hối thúc xử lý vết thương ở phòng cấp cứu tên gọi là gì?"

      Bác sĩ Lý này hỏi đầu đuôi làmcho bác sĩ Lô có chút kỳ quái, nhưng vẫn thành trả lời: "Hình như tên cái gì Kỳ Diễn, họTống hay là họ Lý, tôi nhớ được."

      Lời bác sĩ Lô vừa xong, tiếng khóc trongphòng bệnh lập tức từ từ dần, còn dữ dội tuỳ tiện như lúc trước.

      Bác sĩ Lý nhìn thấy bộ dạng của Cận Tử Kỳ nêncũng biết nghe, tiếp tục hỏi: "Vậy vết thương có nặng ?"

      "Cũng tạm thôi, bị thương ở khuỷa tay cánh tay trái, so với người lái xe gây ra tại nạn bị đụnghoàn toàn biến dạng khá hơn nhiều, nếu bâygiờ muốn xuất viện cũng có thể ."

      Những lời này vừa xong, Cận Tử Kỳ rốt cuộc hoàn toàn ngừng tiếng khóc, ngay cả bàntay đặt mắt cũng buông xuống, đôi mắt sưng đỏ nhìn bác sĩ Lý, giống như xácnhận ta hay giả.

      Nhóm bác sĩ đứng ở cửa chứng kiến phảnứng của Cận Tử Kỳ, ngơ ngẩn biết là xảy ra chuyện gì.

      Mọi người nhìn nhau, bật cười lắc lắc đầu, xem ra là phí sức bận rộn!

      Căn bản là đại tiểu thư người ta có việcgì, đoán rằng tưởng người chết chính là người nhà mình mới khóc khổ sở như vậy!

      Cận Tử Kỳ sau khi hiểu được, nhìn thấy trong phòng bệnh nhiều người như vậy, lại nhớ tớimình vừa rồi khóc lóc kiêng nể gì cả, lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng biết nên nhìn ởđâu.

      Bác sĩ Lý cười cười nhìn Cận Tử Kỳ nước mắt còn vương mặt, "Nhìn xem để khóc thế này, biết còn tưởng rằng bệnh viện chúngtôi tại sao ức hiếp ."

      Cận Tử Kỳ phản bác được, bất quá lần này ngay cả cổ cũng đỏ.

      quay mặt , yên lặng vài giây, rồi vẫn làquay mặt lại, nhìn sang bác sĩ Lý muốn lạithôi.

      " cần hỏi đến phòng bệnh của ta, bởi vì— " Bác sĩ Lý dưới cái nhìn chăm chăm hiểu của Cận Tử Kỳ, chỉ chỉ ra cửa, "Anhta thể chờ đợi được nên tới trước."

      Bác sĩ ở ngay cửa rối rít nhường đường, xuất trong tầm mắt Cận Tử Kỳ chính là bóngdáng cao lớn rắn rỏi kia.

      người Tống Kỳ Diễn vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi tối màu, cánh tay trái của được băng vải chằng chịt treo ở cổ, mặt có chút xây xát, dứt khoát bị huỷ hoại dung nhan, nhìn qua có phần sa sút nhưng vẫn rất đẹp trai.

      vội vàng xông tới, nhưng khi chứng kiến giường đứng lại tại đó, di chuyển nữa.

      Ánh mắt của nhìn qua rất khẩn trương vô cùng căng thẳng vì lo lắng.

      Trong lòng Cận Tử Kỳ vốn thấp thỏm bất an khi thấy Tống Kỳ Diễn bình yên vô sựmới lấy lại bình tĩnh.

      Khán giả trong phòng biết điều nên lần lượt rời , hơn nữa thay họ đóng cửa lại.

      Trong lúc đó, bầu khí trở nên tinh tếmầu nhiệm, Cận Tử Kỳ trước hết cúi đầu xuống,muốn che giấu đôi mắt sưng đỏ của mình.

      nghe thấy tiếng bước chân ngừng đếngần, thậm chí càng về sau có thể cảm nhận đượchơi thở của .

      Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên giường, lậptức ngồi xổm người xuống, tò mò nhìn sang, dùng bàn tay phải lành lặn cầm lấygiầy mặt đất, sau đó vụng về xỏ vào bànchân trần của .

      Toàn thân Cận Tử Kỳ có chút cứng nhắc, tùy ý cho giúp mang vào chiếc giày.

      Hình dáng bàn chân của rất đẹp, xinh xắn, đường cong đẹp đẽ hơn nữa lại mượt mà hài hòa, nắm trong tay vừa vặn.

      Chân trái của bởi vì lúc nảy chân nên có chút bẩn.

      Tống Kỳ Diễn đứng dậy từ tủ giường lấy chút ít khăn giấy, lần nữa ngồi xổm xuống, nâng bàn chân trần của lên, đặt ở đùihắn nửa quỳ nửa ngồi thuận tiện cho hắnlấy khăn giấy lau lòng bàn chân bị bẩn.

      Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn sang cúi người xuống, há to miệng, nhưng thể mởmiệng được lời nào.

      Bởi vì tỏ ra vô cùng tự nhiên, giống như trờisinh ra vốn nên như thế —

      Dùng bàn tay thon dài khớp xương ràng âncần mang giầy vào cho .

      Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu lên liền phát mắt của Cận Tử Kỳ nhìn mình chớpmắt, khỏi có chút lo lắng, "Có phải ở đâu thoải mái hay ?"

      duy trì lấy tư thế nửa ngồi, thoáng nângngười lên lấy tay phải chạm lên miệng vết thương trán , chỉ là khi sắp chạm vào,nhớ ra cái gì đó lại rút tay của mình về.

      Sau đó đôi con ngươi đen thẫm nhìn chăm chú đến miệng vết thương của , "Có muốn mờibác sĩ đến xem lại chút hay ?"

      Cận Tử Kỳ im lặng lên tiếng, chẳng qua chỉ nhìn .

      Sau đó đưa tay qua nắm lấy bàn tay kia đơn giản là vì lau chân cho mà dính bùn đất, nămngón tay trắng nõn nằm trong lòng bàn tay đangrộng mở màu lúa mạch, có vẻ rất hài hòa.

      nâng bàn tay của lên rồi chạm đến miếng băng gạc trán mình, khẽ thầm:" hết đau."

      Tống Kỳ Diễn lần đầu tiên được Cận Tử Kỳ chủđộng nắm tay, vì được sủng ái nên khó tránh khỏi vừa mừng vừa lo.

      Giờ phút này Cận Tử Kỳ tóc tai bù xù , viền mắthồng hồng, thiếu khí thế cao quý lạnh nhạt, đặc biệt nhắn xinh xắn khiến cho người ta thương , chỉ sợ là đàn ông, may mắn gặp lần cả đời cũng khó quên.

      Mà người đàn ông Tống Kỳ Diễn này, may mắn nhìn thấy, hơn nữa còn để cho lý do tháo xuống mặt nạ.

      ngắm nhìn Cận Tử Kỳ như vậy, lại bắt đầuđược đằng chân lân đằng trời, nhìn chằm chằm vào cánh môi phấn hồng của mà suy nghĩ vẩn vơ.

      Cận Tử Kỳ rất nhanh phát được Tống Kỳ Diễn tập trung, cũng nhanh chóng thấy được trong con ngươi của đôi môi của mình, ngay sau đó nhìn thấy hầu kết của hắnnhún xuống.

      "Cho hôn cái, chỉ cái." ăn gan hùm mật gấu nên đưa ra cái cầu này.

      Còn tưởng rằng tức giận mà đạp cước, nhưng mà kết quả lại là —

      Công chúa Cận gia chỉ hơi rũ mắt xuống, đôi má ửng đỏ nhàn nhạt.

      Thái độ ngầm đồng ý như vậy cổ vũ dung túng ham muốn của người đàn ông.

      Tống Kỳ Diễn dò xét thân thể, từ từ tiến sát vàoCận Tử Kỳ, dùng tay phải nâng lấy mặt của , cúi đầu xuống hôn .

      nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước.

      Chóp mũi của chống lên chóp mũi của , môi mỏng cách đôi môi của đến centimet, hơi thở dây dưa, thấp giọng nỉ non:"Hôn lại cái nữa, hôn cái nữa thôi."

      xong vừa nhanh chóng mổ lên bờ môi mềm mại thơm mát của , vừa quan sát ánh mắt của biến hóa.

      Cận Tử Kỳ thẹn thùng mím môi, nhưng khôngbởi vì thất tín mà xấu hổ.

      Sau đó chiếc gáy của bị cổ lực đạo từphía trước nhấn xuống cái, môi nặng nề đặt lên đôi môi mỏng lành lạnh của .

      để cho có bất kỳ cơ hội nào đổi ý, cạy đôi môi của ra bởi vì buông lỏng mà hơi hé mở, cùng đầu lưỡi của quấn quít, ôn nhu mà dùng sức tiến hành nụ hôn nóng bỏng này.

      Có lẽ là mới vừa trải qua cuộc sinh tử, chonên cả hai hôn nhau đến độ vô cùng động tìnhsay mê.

      Tống Kỳ Diễn cảm thấy toàn bộ thế giới đều ởtrong ngực của mình, đời này chưa từng thỏa mãn qua như vậy .

      vừa hồi hộp đề phòng Cận Tử Kỳ đột nhiênxù lông lại vừa thầm đắc ý.

      Mãi đến lúc sau mới cảm thấy hài lòng thoả mãn mà buông ra.

      Nhìn qua bởi vì hít thở thông mà mặt Cận Tử Kỳ đỏ lên, giống như đóa hoa thược dược nở rộ đến tận cùng.

      Giữa diễm lệ xinh tươi pha lẫn thanh khiếtgiản dị.

      Nhất thời nhịn được, lại len lén hôn cái lên má của , lành lạnh , thơm mát.

      Tống Kỳ Diễn đem khuôn mặt nóng rực củamình áp vào mặt .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 3.4 Cận Tử Kỳ Em Có Muốn Gả Cho Hay ?


      Editor: tamthuonglac

      Sau cơn mưa bầu trời quang đãng, ánh nắng ban chiều xuyên qua bệ cửa sổ, nghiêng chiếu vàomặt đất trong phòng bệnh, sắc vàng nhàn nhạt.

      Cũng kéo dài hai bóng người ôm nhau.

      "Bốn năm trước trong trận tai nạn giao thông kiatôi quên mất rất nhiều chuyện."

      Giọng của Cận Tử Kỳ nhàng lượn quanh trong khí, "Cũng như quên rất nhiều người."

      Trong nháy mắt Tống Kỳ Diễn giật sững mình, nâng bờ vai của Cận Tử Kỳ lên, nhìn vàotrong tròng mắt xinh đẹp của , "Em mất trínhớ?"

      Nếu quả là mất trí nhớ, như vậy bốn nămtrước khi xuất ở trước mặt , có thể giải thích lý do nhận ra .

      Nhưng cũng vì nguyên nhân này, làm cho hắnbỏ lỡ suốt bốn năm.
      Thậm chí ngay cả việc sinh con của họ cũng biết.

      Còn tưởng rằng đó là đứa con của với người đàn ông khác mà sống căm hận suốt bốn năm.

      Cận Tử Kỳ thấy vẻ mặt Tống Kỳ Diễn ngừng thay đổi, nhoẻn miệng cười cười, nắm taycủa , "Bất quá sao, vừa rồi tôi nhớlại."

      "Mặc dù cũng đầy đủ, nhưng tôi nhớ tới , lần trước tôi hỏi chúng ta có biết nhau hay , muốn tôi tự mình nhớ lấy, bây giờ tôi nhớ ra."

      mặt Tống Kỳ Diễn thoáng lên ngạc nhiên vui mừng, cầm ngược tay của ,"Vậy em có nhớ đến những chuyện, thí dụnhư..." Mỗ Mỗ là con của chúng ta.

      Cận Tử Kỳ ngắm nhìn vẻ mặt mong đợi, dừng lát mới từ từ mở miệng, "Nhớ tới anhvì ở trường học trời đổ mưa mà tặng cho tôi chiếc ô, từ chỗ làm đổi bốn chuyến xe hay bởi vì kẹt xe mà đường chạy thẳng đến phòng học."

      chăm chú theo dõi khuôn mặt , muốn từ nơi đó tìm được chút hưng phấn kích động, nhưng Tống Kỳ Diễn lại bởi vì này câu mà lôngmày hơi nhíu lên, sắc mặt cũng đẹp mắtgiống như vừa rồi.

      Đôi con ngươi đen sắc bén thâm thúy nhìn vào chằm chằm, "Còn có gì khác ?"

      Phản ứng của với tưởng tượng của cũng giống nhau, chẳng lẽ là nhớ nhầm sao?

      Cận Tử Kỳ mấp máy cánh môi, bị hỏi tới,vẫn là tiếp tục đem nội dung mình nhớ cho biết, "Vào thời điểm sắp đến sinh nhậtcủa tôi, vì chuẩn bị quà cho tôi, làm ba công việc lúc, chạy ba địa phương, tôi hỏi vì cái gì bận rộn như vậy, lại nóicho tôi biết ở đây chuẩn bị cho đêmthi rất lớn."

      Tống Kỳ Diễn im lặng lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe, nhưng ánh mắt của vô cùng bình tĩnh, giống như là người ngoài cuộc ở bên cạnh nghe chuyện xưa của người khác, màkhông phải là người trong cuộc đắm chìm.

      nỗ lực hồi tưởng đến những mẩu chuyện kia, "Tôi nhớ tới tôi còn đánh đàn dương cầm, mà luôn dùng đàn violin phối hợp với tôi, tôinhớ được cũng phải là rất ràng, chỉ đại khái ý tứ như vậy, nếu ngay cả tướngmạo của cũng thấy ."

      Tống Kỳ Diễn trầm mặc, lâu rất lâu sau đó, nắm tay , ánh mắt sâu thẳm: "Em sựnhớ mặt của sao?" Nét mặt của chưa bao giờ thận trọng qua như thế.

      Cận Tử Kỳ lắc đầu, muốn lừa dối :"Thấy ."

      Lông mi Tống Kỳ Diễn rũ xuống che khuất cảm xúc nơi đáy mắt của , nghe được câu trả lờicủa , nhấc lên mi mắt, khóe miệng lộ ra mộtnụ cười ràng, đưa tay vuốt ve tóc mai của .

      "Thấy cũng sao, quá khứ cũngđã qua, quan trọng là bây giờ cùng tương lai, nếu quên mất vậy bắt đầu làm lại từ đầu, luôn luôn ở bên cạnh em."

      Ánh mắt Cận Tử Kỳ dừng ở cánh tay bị thương của , cười dịu dàng ấm áp, "Chờ khoẻ hẳn, tôi muốn nghe kéo đàn vi-ô-lông."

      Đáy mắt Tống Kỳ Diễn thoáng lên mộtluồng u quang, thoáng qua nhanh chóng đểngười khác cách nào bắt kịp, giương lên nụ cười tươi, "Có thể làm em thất vọng, kéo đàn vi-ô-lông, em nhớ nhầmrồi."

      " kéo?" Cận Tử Kỳ có chút khó có thểtin, giống như ký ức của mình thức tỉnh.

      Tống Kỳ Diễn gật gật đầu, nhưng muốnlại dây dưa với đề tài này nhiều hơn, dắt tay củacô đứng dậy, "Dù sao quên lâu như vậy, cóchút nhầm lẫn là bình thường, đúng rồi, mớivừa hỏi qua bác sĩ, bác sĩ vết thương của em cũng , có thể lập tức xuất viện, còn sớm, đưa em trở về."

      Sắc mặt của có chút tái nhợt, Cận Tử Kỳngẩng đầu nhìn , thấy được mệt mỏi ởgiữa lông mày , muốn để cho lãngphí tinh lực cùng nhớ lại kỷ niệm.

      Lòng bàn tay ấm áp truyền vào lòng bàn tay của .

      sai, quan trọng là bây giờ cùng tương lai.

      Người đàn ông này nguyện ý lấy sinh mạng củamình để bảo vệ , mãi luôn tồn tại trong sinhmệnh của .

      ------------------

      Chịu trách nhiệm tới đón đưa Tống Kỳ Diễn là người đàn ông trẻ tuổi tên là Trâu Hướng,mang âu phục giày da.

      ta mình là thư ký của Tống Kỳ Diễn,nhưng Cận Tử Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy quanhân vật như thế ở Tống thị.

      Có thể là Tống Chi Nhậm mới thông báo tuyển dụng đặc biệt phụ trợ cho Tống Kỳ Diễn .

      Nghĩ như vậy, Cận Tử Kỳ thắc mắc thêm nữa.

      để cho Tống Kỳ Diễn đưa thẳngvề nhà, mà trước tiên đến trung tâm thươngmại mua bộ quần áo và cái mũ.

      muốn để cho người trong nhà thấy bộ dáng mình bị thương mà kinh ngạc.

      Nhất là Mỗ Mỗ, đứa bé chỉ mới bốn tuổi, muốn cho tâm hồn của nó lưu lại bóng ma tốt.

      Khi trở lại biệt thự người ra mở cửa là dì Hồng,nhìn thấy Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn sóng vaiđứng chung chỗ hơi giật mình, nhất làcánh tay bị treo cao của Tống Kỳ Diễn.

      Nhưng bà cũng chỉ biết cung kính ân cần thăm hỏi: "Đại tiểu thư, Tống tiên sinh." nênhỏi và cũng dám hỏi nhiều.

      Cận Tử Kỳ đến trong phòng nhìn lướt qua, "Dì Hồng, cha mẹ tôi và Mỗ Mỗ đâu?"

      "A, lão gia và phu nhân buổi tối ra ngoài ăn cơm cùng khách hàng hợp tác, tối nay về trễ chút, tiểu thiếu gia ở trong phòng chơi xếp gỗ, muốn dì dẫn tới tới sao?"

      Nghe được Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đôngkhông ở nhà, Cận Tử Kỳ thở phào nhõm,mắt thấy dì Hồng phải lên lầu gọi Mỗ Mỗ, vộimở miệng ngăn lại, "Để cho nó tự chơi , tôi thấy mệt quá, trước hết về phòng ngủ lát."

      Sau khi dì Hồng xuống, Cận Tử Kỳ mới xoay người lại nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, suốtđường cũng gì, cảm thấy có chút kì lạ, nhưng lại ra đượcrốt cuộc kì lạ ở chỗ nào.

      Phát Cận Tử Kỳ nhìn mình chằm chằm,Tống Kỳ Diễn nhếch miệng cười, đột ngộtnghiêng người đặt lên cái trán trơn bóng của nụ hôn, "Trở về phòng nghỉ ngơi cho khoẻ , ngày mai gặp."

      Cận Tử Kỳ hé miệng muốn gì đó, nhưng dưới ánh mắt sáng quắc của nghẹn lời, cuối cùng gật gật đầu, vào biệt thự, chỉ là lúc quay đầu lại, Tống Kỳ Diễn vẫn đứng ở cửa.

      lặng yên nhìn chăm chú vào bóngdáng của , ánh mắt phức tạp thâm trầm, nhưng khi thấy cố gắng quay đầu lại, mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, trở nên dịu dàng lộ vẻcảm động, khoảnh khắc ấy bất quá như là ảo giác của .

      "Tôi..." Cận Tử Kỳ biết nên mở miệngnhư thế nào.

      Tống Kỳ Diễn mang theo ý cười nhìn , dường như đợi tiếp.

      Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, hướng cười , " có gì, trở về ."

      "Được." Tống Kỳ Diễn gật đầu, lúc này đây xoay người rời .

      Nhìn sang bóng lưng cao to kéo dài đá cẩm thạch, Cận Tử Kỳ thu lại và giấu tâm tình của mình rồi lên lầu.

      câu kia, thủy chung mở miệngđược, cảm thấy thiếu chút gì đó.

      Là ý cảnh hay là mức độ tình cảm, vẫn thấykhông ràng lắm.

      Nhưng, khi mở ra cửa ban công phòng ngủ nhìn thấy ở dưới lầu Tống Kỳ Diễn vẫn chưatừng rời , chợt giật mình hiểu , thiếukhông phải là ý cảnh hoặc tình cảm, mà là mộtphần dũng khí.

      thấy xuất ban công, lập tứclộ ra nụ cười, sau đó chuẩn bị vào trong nhà mình.

      Yên lặng bình tĩnh nhìn qua bóng dáng thân mình, đáy mắt Cận Tử Kỳ mang tầng sương mù mỏng, quay đầu để điều chỉnh tâm tình của mình, để cho giọng của mình run rẩy.

      Sau đó hai tay của nắm hàng rào lan can,hướng đến bóng người từ từ xa gọi lớn,"Tống Kỳ Diễn!"

      Tống Kỳ Diễn quay đầu lại, nhìn sang Cận Tử Kỳ bên cạnh ban công, đỉnh đầu đội chiếc mũ vải mềm mại, mặc quần jean và áo T-shirt, giốngnhư nữ sinh viên mới đầu hai mươi tuổi.

      Đôi mắt chăm chú khoá lại, hít sâu mộthơi, nhấn từng chữ nghiêm túc , "Tống Kỳ Diễn, câu hỏi của vào đêm đó ở hồ bơi tôi suy nghĩ kỹ."

      nhìn thấy thân thể Tống Kỳ Diễn khẽ run rẩy, cánh tay phải của rũ xuống bởi vì khẩntrương mà nắm thành quả đấm, nhưng mặt của vẫn bình tĩnh như thường, nhìn sang , chờ đợi tuyên bố kết quả.

      Cận Tử Kỳ khắc chế tim mình thấp thỏm đập dồn dập, tự trấn định vài giây, cuối cùng lấy dũng khí mắt nhìn xuống Tống Kỳ Diễn bãi cỏ, "Nếu như tôi đồng ý, thựchiện lời hứa muốn cưới tôi ?"

      —Nếu như tôi đồng ý, thực lời hứa muốn cưới tôi ?

      xong câu đó Cận Tử Kỳ ngừng hô hấp, chớp mắt chờ đợi Tống Kỳ Diễn trảlời.

      Đúng là, nghe được câu hỏi này Tống Kỳ Diễn lại giật sững mình đứng yên tại chỗ, thêm lời nào và hề cử động, giống như bức tượng sống, đứng lặng im trong sân vườn Cận gia.

      Trong lúc Cận Tử Kỳ chờ đợi bất an lo lắngtrong lòng nặng nề như muốn đè sập , TốngKỳ Diễn lại đột nhiên xoay người, trước khoảngkhông gian rộng lớn của mảnh sân vườn giữa hainhà Tống Cận chạy như điên.

      "Tống..." Cận Tử Kỳ cách nào hình dungtâm tình của mình vào giờ phút này, vốn là hoang mang bị thay thế bằng ngạc nhiên.

      đứng ban công nhìn Tống Kỳ Diễn ở dưới lầu chốc lát chạy đến chỗ này, chốc lát lạichạy đến chỗ kia, biết làm cái gì.

      Chạy tới chạy lui gần hai mươi lần, lần nữaTống Kỳ Diễn mới chạy đến dưới lầu của Cậngia, hướng lên phía ban công của Cận TửKỳ hô to, "Cận Tử Kỳ, em có muốn gả cho anhhay !"

      Đôi con ngươi đen láy của loé ra ánh sáng vui sướng mừng rỡ, lồng ngực lên xuống phậpphồng kịch liệt, dường như thể tin được những gì mình nghe được, vì vậy mới muốn tự mình xác định lần nữa.

      Màn cầu hôn lãng mạn phải là có nhẫn kim cương, hoa hồng và chú rể quỳ xuốngđất nữa sao?

      Cận Tử Kỳ nhìn qua bộ dạng quên trời quênđất, nhịn được khóe miệng cong lên, cũng quên mất đây là ngoài trời, lại dùng thanh vang dội trả lời, "Được!"

      Chiếm được câu trả lời mà đáy lòng mong đợi, Tống Kỳ Diễn lần nữa ngây ngốc đứng sững tại chỗ nhúc nhích.

      Khi Cận Tử Kỳ lo lắng muốn xuống lầu, lại quay đầu chạy, lần này là chạy còn thấy tăm hơi bóng dáng!

      — Tên ngốc!

      Cận Tử Kỳ khẽ cười thầm câu.

      Chẳng qua tên ngốc này rất thích trêu chọc người khác.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 4.1 Tô Ngưng Tuyết Đồng Ý.


      Editor: tamthuonglac

      Cận Tử Kỳ nhìn bóng dáng Tống Kỳ Diễn vừa chạy về tới, có phần bất đắc dĩ, lại có chút ítngọt ngào.

      Chung quy người đàn ông này phấn khởi tungtăng như chim sẻ là vì người phụ nữ tên là Cận Tử Kỳ.

      Sau đó đột nhiên nghe thấy giọng non nớt của đứa bé kêu to, đến từ ban công phòng bêncạnh.

      "Kỳ Kỳ gả cho thục thử quái dị, Kỳ Kỳ là muốn kết hôn với Mỗ Mỗ, là dâu của Mỗ Mỗ!"

      Cận Tử Kỳ nghe tiếng quay đầu qua, thấyCận Mỗ Mỗ tự mình mang chiếc ghế , nhónđôi chân bé xinh lên , ghé vào ban công bên cạnh quấn đầy dây leo hướng xuống dưới lầu kêu la.

      "Thục thử quái dị là sói đuôi dài, Mỗ Mỗ chơi với chú nữa!"

      Dường như vừa nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ có người trông giữ mà chồm người ở chỗ này, Cận Tử Kỳ lập tức vội vã chạy tới phòng của nó.

      Đến khi đẩy cửa ra vào trong, nghethấy Cận Mỗ Mỗ hùng hồn , "Kỳ Kỳ thíchMỗ Mỗ nhất, Kỳ Kỳ từng muốn kết hôn với Mỗ Mỗ!"

      "Kỳ Kỳ là con , cần Mỗ Mỗ bảo vệ, nhưng Mỗ Mỗ còn quá , cho nên Mỗ Mỗ muốn tìm người lớn tới trước tiên thay Mỗ Mỗ chiếu cố Kỳ Kỳ, có đúng hay ?"

      Cận Tử Kỳ nghe thấy giọng của Tống Kỳ Diễn từ dưới lầu truyền đến vừa dỗ lừa gạt vừanịnh nọt, dở khóc dở cười, nhưng hiển nhiên Cận Mỗ Mỗ được tâng bốc lấy lòng như vậy, vặn vặn hàng lông mày rậm nho , con ngươi chuyển động đảo qua đảo lại.

      Tống Kỳ Diễn vừa thấy Cận Mỗ Mỗ bị hù dọa , gấp rút rèn sắt khi còn nóng, " phải conmuốn có con chim sao? Con và mẹ đến nhà chú ở, trong nhà chú có cái nông trường rất lớn,bên trong có rất nhiều động vật , đều tặngcho con!"

      Cận Mỗ Mỗ nghiêng đầu ngó ngó Cận Tử Kỳ ở sau lưng, lại cúi đầu nhìn Tống Kỳ Diễn ở phíadưới chút, buồn rầu gãi gãi cái đầu dưa hấu, qua hồi lâu lâu, dường như hạ quyếttâm lớn, cái miệng nhắn cắn cắn môixinh lên tiếng: "Vậy Mỗ Mỗ gả cho chú !"

      Hiển nhiên Tống Kỳ Diễn ngờ tới nhận câu trả lời như vậy, theo đó vẻ mặt cũng ỉu xìu khó coi.

      Cận Tử Kỳ nín cười mà ôm lấy Cận Mỗ Mỗ từtrên băng ghế xuống, kéo vào trong ngực hôn cái mạnh, "Mỗ Mỗ nghĩ như thế nào mà muốn gả cho chú?"

      Lúc hỏi câu hỏi này, Cận Tử Kỳ quên cười nỗi đau của người khác nghiêng mắtnhìn Tống Kỳ Diễn ở dưới lầu bị đả kích .

      "Kỳ Kỳ muốn kết hôn với Mỗ Mỗ, thục thử lạimuốn kết hôn với Kỳ Kỳ, cho nên Mỗ Mỗ cùngvới chú kết hôn là được rồi!"

      Hai cánh tay mũm mĩm của Mỗ Mỗ vắt chéo sau lưng, bộ dáng tiểu đại nhân.

      Cận Tử Kỳ cố nén cười, sờ sờ cái đầu tròn đen nhánh, đứng dậy nhìn Tống Kỳ Diễn ở lầu dưới mặt mũi tràn đầy thất bại: "Tống Kỳ Diễn, còn muốn cưới Mỗ Mỗ hay ?"

      Tống Kỳ Diễn nghe Cận Tử Kỳ trêu chọc, huyệt thái dương đập thình thịch, đầu như muốn nổtung.

      cảm giác mình hôm nay chính là bị hai mẹ con ranh mãnh này giở trò đùa bỡn, nhưng cũngchỉ có thể hảo ngôn hảo ngữ thờ phụng.

      Ai kêu hai mẹ con kia người là tiểu Phật gia của , người là tiểu tổ tông của chứ ? !

      ---

      Nếu như màn cầu hôn bất ngờ này đối vớiTống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ xem như là vui vẻ,thế nhưng, vừa khéo đụng phải lúc Tô NgưngTuyết và Cận Chiêu Đông vừa về đến nhà mà , dùng từ "kinh hãi" để hình dung càng thêm thích hợp!

      Bởi vì nhất thời có cố mà Tô Ngưng Tuyết vàCận Chiêu Đông vẫn chưa ăn cơm, chiếc xe hơi lái vào bãi đậu xe của biệt thự Cận gia, thìnhìn thấy Tống Kỳ Diễn cánh tay treo lênlại từ dưới nhà họ như con ruồi đầu chạy tới chạy lui.

      Nhưng trong lúc đầu óc họ vẫn hỗn độn u mê, Tống Kỳ Diễn ràng lại chạy về đứng dướiban công, bất ngờ hướng về phía Cận Tử Kỳđứng ở nơi đó quăng ra câu "Cận Tử Kỳ,em có muốn gả cho hay ?"!

      Cận Chiêu Đông nghe thấy thế thiếu chút nữamột cước đạp phải chân ga vì cho rằng là phanhxe, may là Tô Ngưng Tuyết so với ông tỉnh táo bình tĩnh hơn, kịp thời nhắc nhở ông, nếu đầu xe trực tiếp cùng vách tường ga ra tiếp xúc thân mật.

      Nào có màn cầu hôn lỗ mãng liều lĩnh như vậy, ngay cả cái tối thiểu nhất là chiếc nhẫn kim cương cũng có!

      Nhưng vấn đề Cận Chiêu Đông và Tô NgưngTuyết quan tâm cũng phải là có chiếcnhẫn kim cương hay , mà là tên Tống Kỳ Diễn này tại sao hồn bất tán, liên tục quấn lấy con nhà bọn họ tha?

      Họ cũng chưa từng quên mức độ phản đối của Tống Chi Nhậm đối với cửa hôn này, lúc trước mới có chút manh mối bị tức đến ngấtđi như vậy, lúc này đây nếu quyết địnhkết hôn, còn đem hôn đổi thành tanglễ?

      Trong xe hai vợ chồng đều có tâm tư, chợt nghethấy con nhà mình ở bên này từ trước đến nay luôn chững chạc kiềm chế cũng theo đó mà lớn tiếng trả lời "Được!"

      Lần này xem như hai vợ chồng cũng ngồi yên nữa, rối rít nhanh chóng xuống xe bướcnhanh ra ngoài ga ra, lòng nóng như lửa đốt.

      Mặc dù điểm xuất phát của Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông có chỗ bất đồng, nhưng kếtluận cũng là như nhau.

      muốn Cận Tử Kỳ gả vào Tống gia đểkhổ thân!

      Kết quả còn chưa đến mảnh sân cỏ kia, lại nghe thấy đứa kêu la ồn ào, hai người càng thêm dám trì hoãn nữa, chạy chậm suynghĩ muốn ngăn cản trận nháo loạn khôi hàinày.

      Đoạn đường này tới, họ phát chung quanh có những hàng xóm nhiều chuyện nhìn sang .

      Nghĩ đến sau khi chuyện này truyền ra cho dùmuốn phủ nhận cũng phiền toái, sắc mặt TôNgưng Tuyết càng thêm tốt.

      muốn mở miệng ngăn lại, trong lúcngẩng đầu nhìn thấy nụ cười mặt Cận TửKỳ bước chân ngừng lại.

      Ngay cả lời giáo huấn nghiêm khắc vốn muốnthoát khỏi miệng cũng nghẹn ở nơi cổ họng.

      Tính tình nội liễm như Cận Tử Kỳ chưa từng cười qua như vậy, mặc dù có cũng là mười mấy năm trước.

      Tô Ngưng Tuyết híp đôi mắt lại vốn ở thương trường lăn lộn luyện thành ra tinh nhuệ, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Tống Kỳ Diễn đứng dưới ban công nhà mình ngước đầulên, ý tứ hàm xúc rất nhìn về phía Cận Tử Kỳở lầu.

      Mà trước khi Cận Chiêu Đông chạy tới khuônmặt cũng bị những ánh mắt chung quanh nhìnsang đến muốn thiêu cháy, nếu ngăn lại hai lớn làm loạn này, biết còn xảy ra chuyện gì làm khổ thêm nữa.

      Chẳng qua, chờ Cận Chiêu Đông sắc mặtkhó chịu ngăn cản, Tô Ngưng Tuyết ở phía sauông mở miệng trước, chỉ gọi tiếng "Tốngtiên sinh" còn gì khác.

      Thậm chí ngay cả giọng cũng giốngnhư tức giận, cực kỳ bình tĩnh, dường nhưchuẩn bị lâu.

      Cận Chiêu Đông hiểu nên quay đầu lại,sắc mặt Tô Ngưng Tuyết như bình thường lướt qua ông, vẫn đến sân cỏ bên cạnh nhìnsang Tống Kỳ Diễn, "Tống tiên sinh, có mấy lời thay vì hỏi Tử Kỳ chẳng bằng hỏi người làm mẹnhư tôi tương đối tốt hơn."

      ------

      Cận Tử Kỳ ngờ tới cha mẹ của mình lạiđột nhiên quay về.

      Lúc này tỉnh táo lại mới phát ban côngbốn phía có tốp năm tốp ba người ló đầu ranhìn trộm phía bên .

      Nghĩ đến chính mình vừa rồi để ý hìnhtượng mà ở ban công hô to, hai má khôngkhỏi có chút nóng lên vì ngượng ngùng.

      Thấy ở dưới lầu Tống Kỳ Diễn bị Tô NgưngTuyết gọi lại , Cận Tử Kỳ muốn thay nóichuyện, nhưng Tô Ngưng Tuyết lại quét cho mộtcái ánh mắt lạnh, "Trước hết ôm đứa vào,đứng ở đó còn ra bộ dáng gì nữa."

      Giọng của Tô Ngưng Tuyết cũng nặngnề, giống như người mẹ ở nhà bình thường dạy dỗ con nghe lời.

      Cận Tử Kỳ dám thêm gì nữa, ôm lấyMỗ Mỗ tò mò đảo mắt ngó nghiêng, trước khi vào nhà lại nhìn Tống Kỳ Diễn, phát thế nhưng ở ngay trước mặt Tô Ngưng Tuyết cũng e dè mà nhìn mình chằm chằm.

      Tô Ngưng Tuyết dĩ nhiên cũng nhìn ra Tống Kỳ Diễn tư tưởng tập trung, ho mộttiếng, "Tống tiên sinh, ngại hãy cùng tôi tới thư phòng chuyến ."

      Dứt lời, trước hết xách cặp da vào biệt thự.

      Tống Kỳ Diễn vừa quay đầu thấy được Cận Chiêu Đông, so với trước đây càng thêm cungkính lễ độ, "Bác trai."

      Sắc mặt Cận Chiêu Đông càng thêm khó coi, tại ông mới biết được tiếng "Bác trai" này dự mưu lâu.

      Hoá ra tiểu tử này lần đầu tiên cùng ông lôi kéo làm quen là nghĩ đến có ngày hôm nay, mới len lén vụng trộm lưu lại tay như vậy?

      Nghĩ đến mình ở thương trường lăn lộn nhiều năm, lại bị đứa vãn bối lừa gạt , Cận ChiêuĐông cũng nguyện ý tặng cho Tống Kỳ Diễn cái sắc mặt tốt, mặn lạt đáp tiếng, lập tức vào biệt thự.

      Tống Kỳ Diễn lại quan tâm, mặt mày tươi cười hớn hở, theo phía sau Cận Chiêu Đôngvào nhà.

      Đến lúc Tống Kỳ Diễn vào biệt thự, TôNgưng Tuyết đứng ở đầu cầu thang lầu hai để cho lên lầu.

      Tô Ngưng Tuyết thay bộ quần áo công sở, toàn thân mặc bộ trang phục thoải mái giản dị càng tăng thêm vài phần cảm giác ở nhà.

      Tống Kỳ Diễn quên chỉnh đốn dáng vẻcủa mình, xác định quá lỗ mãng mới theo Tô Ngưng Tuyết lên thư phòng.

      Cận Tử Kỳ mang Cận Mỗ Mỗ xuống lầu ngang qua thư phòng, cũng nghe đượcđộng tĩnh gì lớn, nhưng trong lòng vẫn có chútkhẩn trương, biết Tô Ngưng Tuyết sẽcùng Tống Kỳ Diễn những gì.

      Cận Chiêu Đông về đến nhà vẫn ngồi trong phòng khách, ông lấy ra xấp tài liệu từ trong túi xách đựng công văn của mình, nghe thấytiếng bước chân xuống lầu ngẩng đầu lên, hướng Cận Tử Kỳ , "Tử Kỳ, ta có chuyện hỏicon."

      xong Cận Chiêu Đông lại nghiêng đầu hướng dì Hồng đứng xa xa phân phó, "Mang tiểu thiếu gia ra ngoài tản bộ ."

      Cận Tử Kỳ nhìn ra Cận Chiêu Đông muốn những người khác nghe được giữa họ nóichuyện, vì vậy thêm gì, liền giao Cận Mỗ Mỗ cho dì Hồng săn sóc.

      Khi dì Hồng dẫn Mỗ Mỗ nhìn Cận Tử Kỳcười cười mập mờ, vừa rồi bà ở trong hậu hoaviên cùng người làm vườn bàn bạc cắt sửa những bụi hoa cỏ kia như thế nào, đúng là nghe thấy ràng tường tận màn cầu hôn của Tống Kỳ Diễn.

      Cận Tử Kỳ khỏi có chút ngượng ngùng, nhưng thần sắc vẫn nghiêm trang, hướng phía phòng khách tới.

      "Cha." Sau khi ngồi xuống ghế sofa, Cận Tử Kỳgọi Cận Chiêu Đông tiếng, khoé mắt liếc nhìn đến văn kiện Cận Chiêu Đông đặt ở bàn trà, nội dung giống hệt những lá thư nặcdanh mà sáng nay nhận được từ Kiều NiệmChiêu trong phòng họp.

      Cận Tử Kỳ có thể đoán được Cận ChiêuĐông cùng mình những gì, bởi vì cũng đa chuẩn bị tâm lý.

      Quả nhiên, Cận Chiêu Đông trầm ngâm látthì mở miệng, "Ta và mẹ của con vốn dự địnhcùng khách hàng ăn cơm , đường lại bịmột cú điện thoại gọi về, con có biết tại saokhông?"

      Cận Tử Kỳ lên tiếng, Cận Ciêu Đông kín đáo thoáng nhìn , tiếp tục , "Tô bá mẫucon muốn giải trừ hôn ước của Chiêu nhi và Hành Phong, bà ấy cách nào tiếp nhậnmột đứa con của tội phạm giết người làm con dâu của mình."

      Sắc mặt của Cận Tử Kỳ rất bình tĩnh, "Ngài với con chuyện này để làm gì? Chuyện của Kiều Niệm Chiêu từ trước đến nay con quan tâm. . ."

      Nghe vậy Cận Chiêu Đông nhướng mày, có chút vui, "Tử Kỳ, Chiêu nhi là em của con, ta hy vọng xa vời các con có thể như chịem nhà khác hai bên cùng nâng đỡ lẫn nhau,chẳng qua chỉ muốn cho các con hoà hòa thuận thuận chung sống với nhau."

      "Hòa hòa thuận thuận?" Cận Tử Kỳ nhìn qua Cận Chiêu Đông cười, "Ngài cảm thấy có khảnăng sao? Gác sang bên những chuyện khi con mất trí nhớ, chỉ mỗi việc Kiều Niệm Chiêubò lên giường của rể tương lai mình, chỉ cần là người trong lòng cũng ở lưu lại vếtrách, ngài như thế nào còn dám hi vọng chị em chúng ta hòa thuận?"

      Cận Chiêu Đông thoáng trầm mặc, mới ngượngngùng lên tiếng, " kiện kia qua lâu như vậy, mặc dù là bọn họ tốt, nhưng con cũng thể đối đãi với Chiêu nhi như vậy,những thứ này giờ đây đủ để phá hủy nghiệp của nó!"

      "Ngài nếu cho rằng những chuyện này là conlàm, con cũng còn gì để ."

      Ngay cả cha ruột mình luôn tín nhiệm lúc nàycũng tin mình, vậy phần trái tim băng giávà mất mác này làm sao có thể cógì đáng kể?

      Nhưng, ngoài trái tim băng giá, Cận Tử Kỳ lại cười lạnh nhìn Cận Chiêu Đông ở đối diện:"Hay là bây giờ ngài muốn thuyết phục con làm chút chuyện gì đó để cứu vãn?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :