1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 1.4 Con Tội Phạm Giết Người !


      Editor: tamthuonglac

      Phòng khách quý trong phút chốc trở nên bậnrộn thành đoàn, hành lang tiếng bước chân lui tới rối loạn vội vã.

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn lạnh lùng nhìn Tống Chi Nhậm bị mình làm cho tức giận đến mất ýthức ngã ở ghế sofa, vẻ mặt hờ hững, mặc cho Tống Nhiễm Cầm cùng nhóm y bác sĩ và nhân viên chăm sóc ra ra vào vào.

      Cận Tử Kỳ cũng tham gia vào cuộc hỗn loạn này, lẳng lặng đứng ở bên nhìn quá trình cấp cứu.

      Từ mức độ nào đó mà , người được bồi dưỡng làm người thừa kế của gia tộc như , bình thường máu ở trong cơ thể đều là máu lạnh, thậm chí ngay cả nước mắt so với kimcương cũng hiếm hoi.

      Sau khi Tống Chi Nhậm được cấp cứu lại xác định có đáng ngại, cả phòng ngườimới thở phào nhõm.

      Vậy mà Tống Kỳ Diễn cũng dự định để cho mọi người khỏe khoắn mà buông lỏng mộtchút, tới trước mặt Tô Ngưng Tuyết vàCận Chiêu Đông: "Mặc dù biết kết quả cuối cùng là giống nhau, nhưng vẫn hi vọng mọi người có thể cam tâm tình nguyện giao con cho tôi."

      Trong lòng có dự tính trước như thế Tống Kỳ Diễn lộ ra khí thế bức người, xong đợi câu trả lời của vợ chồng Cận Chiêu Đông ra cửa, khi lướt qua Cận Tử Kỳ mớidừng lại trong chốc lát.

      "Nếu như quãng đời còn lại của em nhất định muốn thân bất do kỷ, tại sao cho tôi mộtcơ hội?"
      ..............

      Nếu như quãng đời còn lại của em nhất định muốn thân bất do kỷ, tại sao cho tôi mộtcơ hội?

      Kể từ sau ngày đó, những lời này bắt đầuthường xuyên xuất ở trong đầu của .

      Có đôi khi là lúc dùng cơm, có đôi khi là lúc lái xe, cũng có thời điểm xuất ở trong mơ.

      Chẳng qua là nửa đêm tỉnh giấc từ trong mộng,mới phát bất quá là giấc mơ. Cũng có người đàn ông lại leo vào ban côngcủa nữa.

      ràng có thể ngủ thẳng giấc tới sáng, côlại bắt đầu mất ngủ, phát Tống Kỳ Diễn từ hôm đó sau khi rời xuất ở biệt thự.

      Mãi cho đến ngày, dắt tay Cận Mỗ Mỗđưa nó học, nó vẫn đứng ở bên cạnh hàng rào, dùng giày da đầu hổ cọ cọ xuống mặt đất,ấp úng cả buổi mới hỏi : "Tại sao thấy thục thử nhà bên cạnh thế?"

      Cận Tử Kỳ nhìn về phía cánh cửa lớn đóng chặt,sờ sờ đầu Mỗ Mỗ: "Chắc là có việc gì."

      "Vậy khi nào trở lại? Thục thử còn phải ấp trứng chim cho con mà!"

      Đối diện với ánh mắt tha thiết của Cận Mỗ Mỗ,Cận Tử Kỳ rũ thấp mi mắt, giọng nhàng:"Cũng nhanh trở lại thôi."

      Chuyện mà ngay cả bản thân cũng xácđịnh được, làm sao đưa ra cho con trẻ câu trả lờikhẳng định chắc chắn?

      Cận Mỗ Mỗ dĩ nhiên bất mãn với câu trả lời của Cận Tử Kỳ, cơ thể béo tròn giãy dụa kháng nghị: "Kỳ Kỳ gọi thục thử về đây !"

      "Thục thử có công việc của mình nha, Mỗ Mỗ thể đạo lý."

      " được được!" Cận Mỗ Mỗ hiếmkhi cố chấp giận cá chém thớt như vậy, giậm chân cái lớn tiếng : "Kỳ Kỳ giúp Mỗ Mỗ tìm thục thử, Mỗ Mỗ đem chuyện thục thử buổi tối bò vào phòng ngủ của Kỳ Kỳnói cho Trương gia gia!"

      Trương gia gia trong miệng Cận Mỗ Mỗ cũng ởtrong khu biệt thự, là chủ tịch toà soạn báo nổi tiếng trong thành phố này.

      Dường như lời Cận Mỗ Mỗ mới vừa ra khỏimiệng, Cận Tử Kỳ bịt kín cái miệng nhắn của nó, thận trọng nhìn khắp nơi chút, xác định có ai mới buông Cận Mỗ Mỗ ra: "Người nào cho con biết chuyện này?"

      Cận Mỗ Mỗ phồng lên khuôn mặt nhắnkhông lên tiếng ậm ừ, vẻ mặt Cận Tử Kỳ nghiêm túc: " hay ?" tay vỗ vào cái môngnhỏ.

      Hai bàn tay mũm mĩm của Mỗ Mỗ ôm lấy mông của mình, miệng nghẹn ngào tủi thân: "Nhìnthấy lúc vệ sinh."

      "Thấy cái gì?" Cận Tử Kỳ lúc này gấp rút muốnbiết câu trả lời.

      "Nhìn thấy thục thử leo qua từ ngoài cửa sổ của Mỗ Mỗ, sau đó bò vào trong ban công của Kỳ Kỳ."

      Cận Tử Kỳ cảm thấy đầu của mình trướng đau trận, làm sao cũng nghĩ ra ngườikhông nên cho biết nhất sớm biết chân tướng, còn lấy cái này tới uy hiếp mình!

      "Vậy Kỳ Kỳ còn giúp Mỗ Mỗ tìm thục thử ?" Mỗ Mỗ yếu ớt quên biểu đạt đề nghị của mình chút.

      Cận Tử Kỳ thở ra hơi, ngồi xổm ngườixuống vịn lấy bả vai bé của nó, trịnh trọng dặn dò: "Vậy con phải đáp ứng Kỳ Kỳ, thể đem chuyện này cho những người khác."

      Cận Mỗ Mỗ gật đầu mạnh, toét miệng cười khanh khách: "Vậy Kỳ Kỳ tìm thục thử !"

      .............

      Sắp tới quay bộ phim《 Mắt Mù 》, theothường lệ phải mở cuộc họp cho nhân viên công tác, là người sản xuất phim Cận Tử Kỳ cũng ở trong hàng ngũ tham dự cuộc họp.

      "Chị Tử Kỳ, chị ở đây chờ điện thoại sao?"Tiêu Tiêu ngồi ở bên cạnh Cận Tử Kỳ đột nhiên dựa sát vào khẽ .

      Cận Tử Kỳ nhìn cái, lại nhìn sang điệnthoại di động của mình cho tới trưa cũng khôngrời khỏi thân, ánh mắt có chút tránh né: "Khôngcó, chỉ là quên đeo đồng hồ, cho nên mangtheo nó xem thời gian."

      muốn cho Tiêu Tiêu ra mình vẫn do dự có muốn gọi điện thoại choTống Kỳ Diễn hay .

      Mặc dù đáp ứng Cận Mỗ Mỗ phải tìm Tống Kỳ Diễn, nhưng cũng muốn đến nằm vùng dưới lầu của Tống thị để bắt người.

      Tiêu Tiêu hiểu được "A" lên tiếng, tiếp tục bát quái : "Nghe nữ chính mới được chọnhai ngày trước đây và Kiều Niệm Chiêu đều đitham gia buổi lễ long trọng, kết quả ở trênthảm đỏ, Kiều Niệm Chiêu cẩn thận giẫm lên mép váy lễ phục dạ hội của vị kia."

      đến trang đầu tờ báo giải trí hai ngày trước,hai mắt Tiêu Tiêu sáng lên: "Tiết lộ toàn bộ ràng trăm phần trăm a! Nghe vị kia giận đến xanh mặt, bất quá bởi vì Kiều Niệm Chiêukhông ngừng nhận lỗi nên phát cáu ngay tại chỗ."

      Nghệ sĩ trong giới giải trí ngươi tranh ta đấucũng phải hai ngày, Kiều Niệm Chiêu hành động như vậy cũng đáng ngạc nhiên.

      Hôm nay tôi giẫm lên ngày mai giẫm lên tôi, đối mặt với ống kính vẫn còn muốn giả vờlàm ra bộ dạng chị em phụ nữ ngọt ngào thân thiết.

      ra trong lòng sớm muốn đem đối phương xốc lên tát mười mấy cái tát tai khôngthương tiếc.

      "Đúng rồi, chuyện Kiều Niệm Chiêu kết hôn vớiTô tổng là sao?"

      Làm "Chị " của Kiều Niệm Chiêu, quả thựckhông ai có thể so với Cận Tử Kỳ ràng hơn tình hình bên trong rồi.

      Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn Tiêu Tiêu cái, đemtài liệu hội nghị đẩy tới trước mặt : "Nghe đạo diễn bố trí công việc như thế nào cho tốt , đừng đến lúc đó nghe hiểu hỏi lại tôi."

      Tiêu Tiêu thất vọng ai oán than thở tiếng: "Cũng biết chị Tử Kỳ cho em biết, may mà em còn..."

      đợi Tiêu Tiêu xong, tiếng nện cửa"Bang bang" xen lẫn tiếng người từ ngoài cửa truyền đến hỗn tạp, nhất thời phá vỡ yên lặngcủa cả buổi họp.

      "Để cho tôi vào! Tôi muốn tìm Cận Tử Kỳ!"

      " ngại, Kiều tiểu thư, bên trong họp, tiện quấy rầy!"

      nửa trong suốt của tấm thuỷ tinh mờ, phản chiếu vài bóng dáng dây dưa cùng mộtchỗ, mặc dù hiệu quả cách của tường và cửa rất tốt, vẫn có thể loáng thoáng nghe được tranh chấp bên ngoài.

      Nhất là ba chữ "Cận Tử Kỳ", đặc biệt ràngchói tai.

      Hầu như tất cả mọi người tham gia hội nghị hẹn mà cùng mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ,mặt mang theo nghi ngờ, nhưng Cận Tử Kỳ lạikhông đứng lên quan tâm, như có chuyện gì xảy ra mà nhìn mọi người: "Cuộc họp tiếptục."

      Nhà sản xuất phim tiếp tục, những người khác có thể sao?

      Chẳng qua là tiếng động ngoài cửa vẫn cóyên tĩnh lại, kế tiếp hiệu suất của hội nghị cũng cao.

      Sắc mặt đạo diễn sớm u ám, dường như cũng nghe thấy đối diện ngoài cửa kia nếu đạt mục đích thề bỏ qua tranh cãi ầm ĩ, nhanh chóng bàn giao công tác bố trí xong tuyên bố tan họp.

      Bị làm ồn như vậy, còn người nào có thể hăng hái tiếp tục đĩnh đạc mà đứng lên thuyết trình? !

      Cửa phòng họp vừa mới mở ra, các nhân viêncông tác còn chưa kịp ra ngoài.

      Kiều Niệm Chiêu đẩy thư ký và trợ lý ngăn cản mình, quan tâm nhân viên làmviệc than phiền mà đẩy bọn họ ra.

      nhìn quanh khắp nơi vòng, sau đó vọtthẳng tới trước mặt Cận Tử Kỳ, vung taylên, xấp giấy trong tay bay tán loạn ở trongkhông khí, kèm theo giọng điệu chất vấn của :"Cận Tử Kỳ! tại mọi người đều biết tôi là con của kẻ mang tội giết người, cũng biết tôi bất quá là đứa con nuôi đáng thương của Cận gia! cuối cùng hài lòng chưa!"

      Cận Tử Kỳ nhàn nhạt liếc nhìn tờ giấy đất,phía lần lượt in từng bức ảnh, tiêu đề còn có kiểu chữ rực rỡ, chẳng hạn như "Thân thế của minh tinh giải trí Kiều Niệm Chiêu ra ánh sáng"

      "Tôi hiểu gì." Cận Tử Kỳ nóixong cũng muốn rời .

      Nhưng Kiều Niệm Chiêu níu lại: "Nhiều năm như vậy tôi tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục còn chưa đủ sao? muốn đối phó tôi, cứ việc quang minh chính đại mà làm, tôi sợ , tại sao phải lén lén lút lút gửi bưu kiện nặc danh hại tôi!"

      Giờ phút này Kiều Niệm Chiêu còn giốngnhư bất kỳ thời điểm nào của ngày trước,cởi bộ mặt nhu mì mềm mại động lòng người, giống như con sư tử cái ồn ào náo loạn tronglòng tức giận và cam lòng sau khi bị tuỳtiện tổn thương ép buộc đến bước đường cùng.

      Mặc dù mặt Kiều Niệm Chiêu vẫn trangđiểm tinh xảo, nhưng cách nào che giấusắc mặt tái nhợt và đáy mắt nhàn nhạt tiều tụy mệt mỏi của .
      Mà lời làm cho đạo diễn ở cửacùng nhân viên làm việc rối rít nhìn sang, vừakhẽ thầm, vừa lắc đầu thở dài, còn có ngườiquá mức hơn, ném tới Cận Tử Kỳ ánh mắt khinh bỉ.

      Tiêu Tiêu nhanh chóng vứt tài liệu trong tay, tay mắt lanh lẹ vừa kéo Kiều Niệm Chiêu qua, vừa muốn ngăn cản bộ dạng tức giận điên cuồng của .

      Cận Tử Kỳ nhìn cổ tay mình bị móng tay Kiều Niệm Chiêu bấm đỏ, lạnh lùng liếc nhìnKiều Niệm Chiêu bị Tiêu Tiêu ngăn lại, cầm lấyđiện thoại di động gọi cho bộ phận bảo an, để cho bọn họ tới mời người ra ngoài.

      loạt lời hành động máu lạnh của thấythế người ngoài đều thổn thức thôi: ngay cả em cũng muốn đối xử như vậy!

      Dĩ nhiên bọn họ bây giờ biết, em này có thể là giả.

      Bởi vì có nhân viên làm việc lặng lẽ đem giấytrên mặt đất nhặt lên xem, mặt tràn đầy khôngdám tin: " ra vốn là con của tội phạm giết người nha!"

      "Thế mới , Cận gia làm sao có thể vô duyên vô cớ nhảy ra thêm tiểu thư, loại phụ nữ có thể tới giới giải trí làm nghệ sĩ thường gia đình đều có vấn đề, nghĩ tới ta so vớibất luận kẻ nào cũng thể chấp nhận được!"

      Cận Tử Kỳ muốn tiếp tục cùng KiềuNiệm Chiêu ở chỗ này diễn trò, cúp điện thoạiđi ra cửa.

      "Cận Tử Kỳ, đừng !" Kiều Niệm Chiêu bỗng dưng thoát ra khỏi kiềm chế của Tiêu Tiêu, thoáng cái vọt tới cửa ngăn cản lối , nước mắt cũng theo đó mà chảy ra: "Trước đó là tôi đúng, tôi nên chống đối , cầu xin , cầu xin theo tôi đến những tòa soạnbáo kia, theo chân bọn chủ toà soạn mà giảithích, nội dung những bưu kiện nặc danh này tấtcả đều là giả!"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 2.1 Cận Tử Kỳ Em Quá Vô Liêm Sỉ !


      Editor: tamthuonglac

      "Cho tới nay tôi đều dựa vào hai bàn tay mình mà giành lấy nghiệp cho mình, bởi vì chuyệncủa Hành Phong để cho đối với tôi có lời oánhận, nhưng chúng tôi biết sai rồi, chẳng lẽ thể rộng lượng chút mà buông tha chúng tôi sao?"

      Kiều Niệm Chiêu mang theo giọng nghẹnngào nức nở mà lên án, thân thể gầy khôngngừng run rẩy.

      Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn tay mình bị ta giamgiữ tha, cảm giác giống như là bị bạch cốttrảo dày đặc nắm lấy, lạnh lùng ra lệnh: "Buôngtay."

      Kiều Niệm Chiêu lại cầm chặt: "Là vì tôi muốn cùng Hành Phong kết hôn sao? và Tống Kỳ Diễn cùng chỗ, chính là vì muốnkích động chúng tôi đúng ? cho rằnggửi thư nặc danh như vậy là có thể hủy diệt hôn ước của chúng tôi sao?"

      Cận Tử Kỳ có chút bực mình, căn bản khôngcó làm những chuyện này, dựa vào cái gì phảigánh chịu cái tội danh này cách oan uổng? !

      "Tránh ra!" Cận Tử Kỳ muốn nhịn các loại chỉ trích bôi nhọ của ta nữa, đưa tay đẩy ra.

      Ai ngờ, vốn là đẩy ra nhàng, Kiều NiệmChiêu lại "Rầm" tiếng ngã nhào đất,đầu dập mạnh lên chân ghế ở bên cạnh, cái tránlập tức bắt đầu sưng đỏ lên.

      Khuôn mặt sạch rung động lòng người, nước mắt giăng giăng khắp nơi, giở tướng mạo vốn được trang điểm xinh đẹp.

      Dưới mái tóc dài đen nhánh hơi xốc xếch, lộ ra đôi mắt xanh đen cực kỳ hợp với số tuổi.

      Trước mắt bao người hình ảnh tiều tụy mà yếu ớt sâu vào lòng người!

      Người bên bộ phận bảo an người lần lượt lênlầu, nhưng thấy ngã mặt đất chính là KiềuNiệm Chiêu, khi vị đại minh tinh này khả năng trở thành tổng giám đốc phu nhân của bọn họ, tất cả đâm ra do dự ở cửa.

      "Cận tiểu thư, việc này..." phải làm khóchúng tôi chứ? Thế nào cũng phải là người có thể mạo phạm nha!

      Cận Tử Kỳ bấm dãy số của Tô Hành Phong, đợi mở miệng lên tiếng: "KiềuNiệm Chiêu đến phòng họp lầu bốn làm loạn, hãy gọi người đến dẫn ta , nên ảnh hưởng người khác làm việc và nghỉ ngơi."

      xong cũng cúp điện thoại, giương đôi mắtlạnh lùng quét đến từng nhân viên xem náo nhiệt.

      Mọi người bị con ngươi mắt rét lạnh của Cận TửKỳ đảo qua, ngay lập tức từng người dầndần tản .

      Chẳng qua, loáng thoáng, vẫn còn tiếng chuyện linh tinh bay vào trong lỗ tai Cận Tử Kỳ—

      "Cận sản xuất tại sao là loại người này nha, thậtsự quá thất vọng..."

      "Tôi vẫn cho là Kiều Niệm Chiêu đoạt vị hôn phu của Cận sản xuất, thích ta, nhưnghiện tại xem ra, ta cũng đáng thương,đoán chừng khi ở tại Cận gia cũng tiện!"

      "Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, tôi đoán nha, lúc trước chừng là Kiều Niệm Chiêu thích Tô tổng trước, về sau Cận sản xuất dựa vào thân phận thiên kim của mình mà đoạt lại..."

      "Ôi...Nhà giàu quyền thế tranh đấu phức tạp a..."

      Đạo diễn vẫn chưa rời nên cũng nghe đượcnhững lời này, mang ánh mắt phức tạp đếngần Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó.

      Cận Tử Kỳ vẫn chưa lên tiếng, đạo diễn dẫnđầu cảm khái chuỗi dài: "Cận sản xuất,chúng ta cũng hợp tác vài bộ phim truyền hìnhrồi, có mấy lời tôi biết có nên hay ."

      Vị đạo diễn này là đạo diễn nổi danh trongnước, ngoài ra cũng nổi tiếng cùng vợ đằm thắm mấy chục năm.

      Thấy Cận Tử Kỳ mở miệng cắt ngang,ông mới tiếp tục : "Vốn là chuyện của mấyngười trẻ tuổi các người cũng tới phiên ông già như tôi để ý tới, nhưng nếu như bởi vì tư oán mà liên lụy đến việc chung, tôi thểkhông đôi câu."

      "Cận sản xuất làm người đối nhân xử thế tôi đâynhiều năm thấy rất ràng, nhưng chuyện mới vừa rồi, truyền ít nhiều đối với hoặc là bộ phim《 Mắt Mù 》sắp quay ảnh hưởng tốt, biết nhân phẩm của , đương nhiên tin nữ diễn viên giỏi diễn trò hồ ngônloạn ngữ, nhưng dám bảo đảm có người mượn việc này để làm khó dễ ."

      Tốc độ chuyện của đạo diễn vẫn bình thản, trong lúc đó vẻ mặt cũng rất ôn nhu: " ở bên ngoài, gặp phải biết bao phiền phức như vậy, cố gắng vượt qua là vận may của , thậtkhông qua được chỉ có thể nhận thua."

      "Ngày thường vẫn là quá mức chú ý lời và việc làm của mình, nên mới có thể bị người ta bắt lấy điểm sơ hở mà đến bôi nhọ , tuy thanh giả tự thanh, nhưng đừng quên câutục ngữ 'lời người đáng sợ' này nha!"

      Nghe những lời khuyên bảo thấm thía của đạodiễn, chẳng qua Cận Tử Kỳ chỉ thản nhiên khẽcong môi, muốn giải thích cái gì nữa.

      Tính tình của hướng nội, hơn hết để ý tới cũng nhất định giải thích.

      Đạo diễn sau khi rời , Tiêu Tiêu mang vẻmặt lo lắng chạy tới: "Chị Tử Kỳ, chị yên tâm , mọi người đều tin lời giả dối của người đàn bà kia, thanh giả tự thanh!"

      Bốn chữ 'thanh giả tự thanh', làm cho Cận Tử Kỳ vô tình liên tưởng đến bốn chữ khác theo lờivừa rồi của đạo diễn—

      Lời người đáng sợ!

      "Ừ, chị sao." Cận Tử Kỳ hướng Tiêu Tiêulộ ra nụ cười yếu ớt, "Trở về làm việc ."

      Tiêu Tiêu vẫn yên lòng nhìn Cận Tử Kỳ, bước hai bước rồi quay đầu lại, Cận Tử Kỳphất phất tài liệu trong tay: " thôi."

      Đưa mắt nhìn Tiêu Tiêu vào thang máy, CậnTử Kỳ mới hít thở sâu cái, trở về văn phòngdữ liệu.

      Sau đó, liền thẳng đường đến căn tin dưới lầu của công ty, tìm vị trí gần cửa sổ, gọi ly trà thảo dược lạnh.

      Ly trà thảo dược lạnh nâu đậm, viền ly thuỷ tinhđược trang trí bằng những lát chanh, vẫn được xếp lại giữ nguyên hình dạng, kết hợp các yếu tốvăn hoá giữa Trung Quốc và phương Tây.

      bưng lên ly trà lạnh buốt, theo thói quen hút hơi, trà lạnh chứa mùi vị thuốc bắc trôi vàotrong cổ họng , giống như hồ nước đá đổ lên trái tim của .

      Nhìn thấy bên ngoài cửa sổ đôi tình nhân tình nồng mật ý ngang qua, thấy thế Cận Tử Kỳ có chút thất thần.

      từng, có phải cũng có người đàn ông sẵnlòng đút cho ăn kem như vậy hay ?

      Chỉ là người kia, bị mất trí nhớ ném nơi nào?

      Phát mình cảm tính, Cận Tử Kỳ khỏi tự giễu, quả nhiên, chung quy người phụ nữ nào cũng khát vọng hai chữ tình .

      Trong miệng thanh mát sảng khoái, vị ngọtnhàn nhạt quanh quẩn giữa răng môi.

      nhìn thấy vẻ mặt thẩn thờ của mình cửasổ thuỷ tinh.

      " chỉ đoán thử chút, nghĩ tới em thực ở chỗ này."

      Cận Tử Kỳ vừa quay đầu, thấy Tô Hành Phong chẳng biết từ lúc nào ngồi đối diện vớimình.

      Lúc này phải ta là nên ôm Kiều Niệm Chiêu lời dịu dàng dỗ dành sao? Chạy tới chỗ làm gì?

      Cận Tử Kỳ khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp lộ ra đềphòng, Tô Hành Phong khổ sở cười tiếng: "Tử Kỳ, cần phải nhìn như vậy, em biết , mỗi khi em nheo mắt lại tiết lộ em phòng bị."

      lên tiếng, tiếp tục quay đầu nhìnnhững đôi tình nhân và học sinh ngồi dướigốc cây ăn kem ly.

      Uể oải khuấy ly trà lạnh, biết nên đối với vị hôn phu ngày trước cùng em rể tương lai này những gì nữa.

      Ngược lại Tô Hành Phong tự mình phá vỡ trầm mặc trước.

      "Vừa rồi ở trong hội nghị ấy nháo loạn nóilung tung gì đó? Có phải bị ảnh hưởng tốt hay ?"

      Cận Tử Kỳ lại nhấp hớp trà lạnh, tiếp tụcđẩy lửa giận xuống, "Nếu biết nên nhìncho kỹ, mà phải thả ra cắn loạn người khác, xin lỗi cần, nếu khôngcòn chuyện gì khác ."

      Tô Hành Phong chau mày, đưa tay lấy ly trà lạnh trong tay , ánh mắt sáng ngời nhìn qua , "Em vẫn như vậy, mỗi khi vui liềnliều mạng uống trà lạnh, cho rằng như vậy thựccó thể trừ hỏa sao?"

      Ánh mắt của ta chứa quá nhiều tâm tình, biết là thương hay là giận dỗi, hoặclà... bình tĩnh!

      " cần phải làm bộ dạng tự cho là rất hiểu tôi, tránh phải làm cho người ta hiểu lầm." cầm lấy khăn giấy lau khóe miệng, giơ tay lênmuốn gọi nhân viên tạp vụ.

      " biết, những năm qua em đối với Niệm Chiêu luôn có lời oán hận."

      Tô Hành Phong đột nhiên dùng sức bắt lấy cổ tay mới vừa nâng lên, để cho gọinhân viên phục vụ đến.

      Ánh mắt của nhìn thẳng chằm chằm,nhìn qua như thành khẩn mà rằng: "Tử Kỳ, thực xin lỗi, lúc trước là lỗi của , nếu nhưkhông phải bởi lỗ mãng của , về sau phát sinh nhiều chuyện như vậy."

      Cận Tử Kỳ nhìn sang người đàn ông vì ái tình mà bỏ rơi mình, khẽ mỉm cười: " có lỗi gì chứ, tình đích thực là vô giá, bất quá là chạy theo người phụ nữ mình muốn thôi."

      Sắc mặt Tô Hành Phong trong nháy mắt trở nên lúng túng, Cận Tử Kỳ lại giống như thấy được, tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài cửasổ, thản nhiên bổ sung vài câu: "Hai người ởtrước mặt tôi diễn kịch Quỳnh Dao, thấy chán sao?"

      "Tử Kỳ..." Tô Hành Phong nghĩ tới Cận Tử Kỳ ra những lời chua ngoa như vậy, nhất thời phản ứng kịp.

      vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lại, đưa choanh ta tờ nhân dân tệ để ta tính tiền, cần thiết phải chờ đợi nữa.

      Tô Hành Phong chậm rãi buông tay cổ tay ra: "Chiêu nhi rất đáng thương, nguyên nhânbởi vì mẹ ở nhi viện mà bị người ta kỳ thị, vất vả được Cận gia nhận nuôi, nhưng bâygiờ bởi vì những thư nặc danh mà gặp phải biếtbao áp lực của dư luận, có lẽ hôn cũng rơivào phản đối. Tử Kỳ, em buông tha cho ấy ."

      Lời của ta đối với Cận Tử Kỳ là vào taitrái ra tai phải, nhưng mấy chữ cuối cùng, lại như cây châm dài tàn nhẫn ghim vào tim của .

      cố gắng tự với mình cần phải để ý lời của người đàn ông này, bởi vì ta đáng, đúng là, vẫn bỏ qua như cũ nămlần bảy lượt ngừng bị cái loại vu oan đómà tức giận.

      tràng, tiếc phải ăn khép nép, bất quá là làm nền cho những lời này.

      Nhớ đến ta từng , giữa bọn họ dù cho có tình , cũng nên có bao nhiêu nămtình nghĩa.

      Vậy mà giờ đây, có phải ngay cả tín nhiệmtối thiểu nhất và tôn trọng đều đánh mất hay ?

      ta ràng cũng cho rằng những lá thư nặcdanh kia là do gửi ra ngoài !

      Tình nghĩa này nực cười biết bao nhiêu!
      linhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 2.2 Cận Tử Kỳ Em Quá Vô Liêm Sỉ !


      Editor: tamthuonglac

      Nhìn thấy khoé miệng Cận Tử Kỳ cười lạnh, Tô Hành Phong càng thêm khẳng định phỏng đoántrong lòng mình.

      "Những thư nặc danh kia tận lực ngăn lại, Tử Kỳ, em thu tay lại nên gửi thêm tin cho đoàn phim giờ ấy quay, còn có Tieba(*), những tin nhắn khó coi Weibo(*),đều đến đây mà chấm dứt được ?"
      (*) Những trang mạng cộng đồng của TQ

      "Chiêu nhi có thể đến bước ngày hômnay, đều là dựa vào hai tay của mình, ấy vớiem giống nhau, có hậu phương vững chắc và thân thế tốt đẹp, em đừng dồn épcô ấy nữa, khiến cho ấy ngay cả tiếp tục làmngười cũng được."

      —— ấy và em giống nhau.

      Những lời này khiến cho bật ra tiếng cười khẽ, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, " ta và tôikhông giống nhau, tôi vĩnh viễn làm được như ta, trước người khác ngoan ngoãn nhu thuận xoay người ngoan cay độc."

      Nếp nhăn ở giữa lông mày Tô Hành Phong càngsâu thêm:" Tử Kỳ, em đối với Chiêu nhi thànhkiến quá sâu. Mặc dù, đôi khi chuyện ấy làmkhiến cho em có chút khó khăn, nhưng tộikhông đáng chết phải sao?"

      Trong căn tin máy điều hòa lạnh như băng, gióthổi dữ dội lên da thịt của , thanh vù vù vang dội giữa gian yên ắng cũng có vẻ phá lệ chói tai.

      Tổng giám đốc Phong Kỳ cứ như vậy mà ở nơi đây khúm núm cầu xin tha thứ, chỉ vì "ThiênSứ" trong lòng ta.

      "Gửi những lá thư nặc danh kia, phải là tôi." lạnh lùng mở miệng, thích giảithích nhiều hơn.

      "Gần đây trong khoảng thời gian này Chiêu nhivẫn có trêu chọc người nào, hơn nữa," Tô Hành Phong dừng chút, "Địa chỉ IP gửi những lá thư nặc danh kia— "

      Ánh mắt của chăm chú nhìn chằm chằm, như muốn từ mặt của nhìn ra điểm sơ hở: "Là phòng làm việc của em, mà mã hoá bưuchính gửi những lá thư kia cũng là ở khu biệtthự Cận gia."

      "Vì vậy, lập tức kết luận những chuyện kia đều là tôi can thiệp vào?"

      Tô Hành Phong im lặng lên tiếng, nhưngánh mắt của cho đáp án.

      Cận Tử Kỳ cảm thấy hoang đường mà nực cười: "Nếu như lén lút làm chuyện xấu còn muốntự đưa tin chỉ chỗ sao? Huống chi, nếu nhưmuốn gửi tin vào bốn năm trước tôi gửi,còn cần phải đợi đến hôm nay sao?"

      "Có lẽ, là vì chúng tôi sắp kết hôn, em cũng cóthể cùng Tống Kỳ Diễn kết hôn, ông ngoại đãnói qua, chỉ có đàn ông lập gia đình mới có đầyđủ tư cách thừa kế Tống gia— "

      Tống gia, xét đến cùng vẫn là của cải tài sảnTống gia.

      Tô Hành Phong vẫn tiếp tục, ta cốgắng đem lời uyển chuyển chút: "Nhữngchuyện khi người kích động làm ra bìnhthường cách nào dùng lẽ thường để đánhgiá, Tử Kỳ, tin là em nhất thời xúc động mới có thể làm ra chuyện như vậy, lý trí như em, như thế nào lại nhẫn tâm phá huỷ tương lai em mình."

      "Tử Kỳ, buông tha cho Chiêu nhi, cũng là em buông tha cho chính mình."

      Nét mặt của muốn quá mức chân thành có quá mức chân thành, giống như là cha xứ muốn thuyết phục tội phạm giết người tộiác tày trời quay đầu lại là bờ, chỉ tiếc, nhìn ở trong mắt Cận Tử Kỳ chỉ là càng thêm châm chọc!

      ta sớm cho rằng những lá thư nặc danh này là gửi ra ngoài, cần phải cho dù giải thích thế nào, chỉ sợ ta cũng nghe lọt chữ, bất quá ta muốn là cam chịu và hứa hẹn.

      ——Hứa hẹn, ra tay tổn thương Kiều Niệm Chiêu mỏng manh yếu đuối kia nữa!

      "Coi như là tôi làm thế nào? Những lá thư kia lên đều là , Kiều Niệm Chiêu vốnchính là con của tội phạm giết người, lúc trước nếu ta làm ra chuyện đê tiện quyến rũ vị hôn phu của chị mình như vậy, nênnghĩ đến ngày bị người khác phỉ nhổ."

      Dáng vẻ vẫn ung dung lạnh nhạt đổi lại TôHành Phong bỗng nhiên đứng dậy và hơn nữanghiêm khắc chỉ trích.

      "Tử Kỳ, em làm cho tôi thất vọng quá!"

      Cận Tử Kỳ từ từ đứng lên, vươn tay cầm lấy ly trà lạnh bị ta đoạt .

      Ly thủy tinh đặt mặt bàn bóng loáng từ từ chuyển động, phát ra thanh lắc cắcchói tai sắc nhọn.

      mặt của hề có cảm xúc dư thừa.

      Tô Hành Phong hít sâu cái, bình phục cơn phẫn nộ của mình, đến bên cạnh : "Tử Kỳ, chúng ta từ cùng nhau lớn lên, khônghy vọng đến cuối cùng chúng ta phải đứng ở mặt đối lập ——"

      cho ta cơ hội tiếp.

      Bởi vì nửa ly trà lạnh cứ như vậy đổ ào lên trênmặt Tô Hành Phong.

      Chất lỏng màu nâu đậm theo đường nét ngũquan mặt xuống áo sơ mi trắng, nhuộm ra quầng vết ố lớn.

      Chung quanh phát ra tiếng kêu lên kinh ngạc,nhân viên phục vụ và khách hàng đều quay đầulại nhìn sang.

      Tô Hành Phong dám tin mà nhìn cái ly trống rỗng trong tay Cận Tử Kỳ.

      Chưa từng tin được tiểu thư Cận gia lạnh nhạt cao quý làm ra hành động vô lễ như vậy? !

      Cận Tử Kỳ đặt lại cái ly lên bàn, lướt qua Tô Hành Phong giật mình sững sờ, ra khỏicăn tin.

      Buổi chiều bầu trời đột nhiên trở nên u, mây đen lưu động, thỉnh thoảng phát ra hai tiếngrền vang rầu rĩ.

      Cận Tử Kỳ hí mắt liếc nhìn sắc trời, từ đầu đến cuối cũng quay đầu lại.

      Tô Hành Phong thế nào, có chuyện gì mà liên quan đến ? Kiều Niệm Chiêu sao, dựa vào cái gì phải chịu mang tiếng xấu thay cho người khác?

      Nếu bọn họ nhau như thế, vậy mãicho đến phút cuối cùng của sinh mạng nhé!

      Chỉ hy vọng, Tô Hành Phong, cả đời này cũng có chút nào hối hận.

      -------

      Sau cái đêm gió êm sóng lặng tại bệnh viện Cận Tử Kỳ vẫn cho rằng đó là khúc nhạc dạo của cuồng phong.

      rời khỏi căn tin vẫn chưa vào công ty, ngay tại cửa chính thấy Tô Tấn An, cha ruộtcủa Tô Hành Phong.

      Bất quá Cận Tử Kỳ cũng chỉ chớp mắt sững sờ,ngay sau đó gật đầu chào chuẩn bị vào công ty.

      Nhưng Tô Tấn An lại đuổi theo: "Tử Kỳ, chú là cố tình tới đón cháu."

      Với bề ngoài thành dễ chuyện nhữngnăm qua Tô Tấn An luôn tự mình gây dựng nghiệp, nhưng cho cùng vẫn là dựa vào tiền tài quyền thế của Tống gia.

      Khi Tô Tấn An là đặc biệt đến đón , ngườithứ nhất Cận Tử Kỳ nghĩ đến chính là Tống Chi Nhậm.

      Bởi vì có thể để cho Tô Tấn An cam tâm tình nguyện đứng ở cửa lớn đợi người, chỉ có người nắm quyền của Tống gia.

      mặt Tô Tấn An mang nụ cười hoà ái, ông giống như Tống Nhiễm Cầm điêu ngoa quá đáng: "Tử Kỳ, vẫn chưa ăn cơm phảikhông? Ông cụ bên nhà ở tại Phúc Hạ lâu bao phòng gọi món cua xào bánh mật mà cháu thích ăn nhất đó."

      Tống gia và Cận gia lui tới nhiều năm như vậy,có thể là những trưởng bối này nhìn thấyCận Tử Kỳ lớn lên, ở phương diện ăn uống, ngồi cùng bàn nhiều lần, tự nhiên cũng phát .

      Chẳng qua, khi đặt danh hiệu của Tô Tấn An làcha Tô Hành Phong, là chồng của Tống NhiễmCầm, Cận Tử Kỳ lập tức thể cùng ôngthân thuộc, cuối cùng vẫn là có tầng ngăncách.

      "Tống lão muốn gặp tôi?" Cận Tử Kỳ nghi ngờ nhìn Tô Tấn An.

      theo bản năng liền nghĩ đến Tống Kỳ Diễn.

      Thiên hạ có bữa cơm trưa nào ăn khôngphải trả tiền, nhất là Tống Chi Nhậm người bậnrộn như vậy, nếu phải là có chuyện gì quan trọng, làm sao mà ông lại rút ra thời gian tới gặp đứa vãn bối như ?

      Tô Tấn An gật đầu: "Đúng nha, ông cụ bên nhà liên tục lẩm bẩm những năm này cùng cháu qua lại thân thiết, muốn mời cháu qua ăn bữa cơm, chỉ sợ cháu có thời gian."

      Lời đều đến mức này, nếu lên tiếng từ chối nữa, được.

      Cận Tử Kỳ khẽ cười nhạt, cùng lên xe với Tô Tấn An.

      Dọc theo đường , Tô Tấn An ngẫu nhiên sẽhỏi đôi lời quan tâm đến công việc của .

      Đến lúc dừng đèn đỏ, ông quay đầu lại đưa mắtnhìn Cận Tử Kỳ ngồi ở băng ghế phía sau.

      "Nghe cháu và Kỳ Diễn muốn kết hôn hả?"

      Đối với việc làm sao mà Tô Tấn An biết được Cận Tử Kỳ tuyệt đối cũng lấy làm lạ, Tống gia có rất nhiều người cho ông biết.

      Cận Tử Kỳ ra cũng muốn trả lời, nhưng vì ngại thân phận trưởng bối, thể ứng phó, chỉ là đợi mở miệng,đầu kia điện thoại Tô Tấn An vang lên, làTống Chi Nhậm gọi tới.

      "Đúng, cha ngài yên tâm, chúng con đếnnhanh, dạ, tạm biệt."

      Cuộc điện thoại này của Tống Chi Nhậm xemnhư giải cứu Cận Tử Kỳ.

      Đến lúc khi Tô Tấn An quay đầu lại, Cận Tử Kỳ nhắm mắt tựa vào cửa sổ xe bên cạnh giả vờngủ say, sau lúc ông chần chờ, vẫn là quấy nhiễu , xoay người chăm chú lái xe.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 2.3 Cận Tử Kỳ Em Quá Vô Liêm Sỉ !


      Editor: tamthuonglac


      Phúc Hạ lâu là danh lầu ở thành phố này,được mô phỏng theo kiến trúc của Nhạc Dương lầu trong Tam Đại Danh Lầu của TrungQuốc.

      Nhưng Phúc Hạ lâu cũng phải là nhờ lấyngoại hình của công trình kiến trúc mới nổi tiếng, mà là giá cả của món ăn bên trong, thườngthường dĩa rau cải bắt đầu mấy trăm đồng, con cua con phải hơn vạn.

      Mà nội thất trang thiết bị cũng thu hút hấp dẫn rất nhiều nhân vật nổi tiếng giàu có ở tại địa phương này.

      Căn phòng riêng được bao khi mở cửa ra thựcsự trông như vào thế giới khác.

      Tựa như tại, Tô Tấn An dẫn Cận Tử Kỳ đến gõ cửa phòng bao, mở ra cửa chính là thư ký của Tống Chi Nhậm.

      từng cùng Cận Tử Kỳ gặp mặt lần trêndu thuyền, người đàn ông kia gọi là Hàn MẫnTranh.

      ta hướng đến cung kính gật đầu, đối vớicô làm động tác "Mời".

      Đến khi Cận Tử Kỳ vào bên trong, chính ta liền ra ngoài, hơn nữa nhàng đóng cửa lại.

      Phòng ăn riêng to lớn như thế này có thể so với sảnh tiệc mô hình , mà bên trong hề có dư thêm người nào.

      Cận Tử Kỳ hai bước, nhìn xuống bốn phía,đúng là giống như hoàng cung.

      Tống Chi Nhậm chơi đánh Golf mô phỏngbên trong, mặc bộ quần áo xá xẩu đỏ thẫm cắt may thủ công, tinh thần vô cùng phấn chấn.

      Gậy gôn trong tay nhàng chuyển động, quảbóng gôn chuẩn xác trượt vào trong hố ở phíatrước.

      Cận Tử Kỳ dừng bước lại, đứng xa vài mét, sau đó nghe được tiếng của Tống Chi Nhậm: "Đến đây."

      Đầu ông cũng ngẩng lên, chú ý đều đặt quả bóng.

      Cận Tử Kỳ khiêm tốn cung kính gật đầu, "Lầnnày Tống lão có chuyện gì muốn nhắn nhủ với Tử Kỳ?"

      Tống Chi Nhậm thích người thông minh, hàilòng gật đầu, nhưng vẫn như cũ hề ngẩngđầu liếc nhìn cái.

      "Tất cả mọi người ta sắp chết, Tử Kỳ cháu tin ?"

      Cận Tử Kỳ hiểu Tống Chi Nhậm tại sao lại đề cập chuyện tử vong, hàng lông mày đen xinh đẹp khỏi nhăn lên.

      Tống Chi Nhậm lại phối hợp thở dài: "Có đôi khi ta suy nghĩ, có phải trời cao trừng phạt ta năm đó làm chuyện sai lầm, cho nên để cho ta nhiều năm như vậy cũng có con trai. tại vất vả có đứa, nhưng mọi chuyệnđều thuận theo ta."

      Ông bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ,cười cười: "Nếu như A Cầm có được tư chấtnhư cháu, ta sợ là sớm đem Tống thị giao cho nó, đáng tiếc, suy nghĩ của đàn bà, mái tóc dài kiến thức ngắn."

      Cận Tử Kỳ khẽ cong khóe miệng: "Tôi rất cảmtạ trời xanh, bởi vì tôi mang họ Tống."

      Tống Chi Nhậm nghe xong những lời này thìsững sờ, ngay sau đó cười ha ha tiếng, làm như tán thành lí do thoái thác của .

      "Bất quá trời tuyệt đường người, ta hiệntại cần lo lắng sau khi chết cóngười thừa kế !"

      gậy vung lên, quả bóng lọt vào hố, có thểgiải thích như trường hợp người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái.

      Cận Tử Kỳ đối với những lời này của Tống ChiNhậm mà thực hoang mang, cái gì gọi là hiệntại cần lo lắng, chẳng lẽ ông ấy vẫn luônkhông muốn đem Tống thị giao cho Tô HànhPhong sao?

      Tống Chi Nhậm đa mưu túc trí cười cười, nhìnthấu tâm tư của , nhanh chậm giải thích: "Người mẹ như A Cầm dạy dỗ khôngra được người thừa kế như ta muốn, Hành Phong từ từng được bảo hộ tốt, trải qua rèn luyện."

      "Ta tình nguyện thà muốn đứa con trai đốivới cha của mình cũng ra tay, cũng muốn đến tay đứa cháu ngoại quả quyếtmất toi đế quốc thương nghiệp mà ta cực nhọc vất vả tạo dựng lên."

      Tống Chi Nhậm e dè ra suy nghĩ tronglòng mình, chỉ hai câu đem tính cách đứa và con đứa cháu phân tích thấu đáođúng chỗ.

      "Ngài sợ tôi đem những lời này nóicho Tô Hành Phong nghe sao?"

      Tống Chi Nhậm lắc đầu, giọng điệu chắc chắc:"Lấy chỉ số thông minh của cháu làm chuyện ngu xuẩn như vậy."

      Ông ấy sai, cho dù Cận Tử Kỳ có với Tô Hành Phong, cũng chưa chắc Tô HànhPhong hoàn toàn tin , chỉ sợ còn có thể bị cắn ngược cái rằng châm ngòi ly gián.

      Cáo già như Tống Chi Nhậm, làm sao có thể tốt bụng đem chuyện quan trọng như vậy tiết lộ cho ?

      Ông ấy mời tới đây tuyệt đối chỉ cho việc ông sắp đặt an bài người thừa kếTống thị.

      Tống Chi Nhậm đem gậy golf gác lại giá đựng gậy, cầm lấy khăn lông khoác lên bên, xoa xoa hai tay của mình, mới ngồi xuống chiếcghế thái sư.

      "Ta cũng phải là người cổ hủ, bởi vì người phụ nữ từng là vị hônthê của cháu ngoại ta mà đồng ý ấy trởthành con dâu của ta, nhưng mà, ta đồng ý để cho người thừa kế Tống thị cưới người mẹ đơn thân."

      "Tống gia có thể đến ngày hôm nay, khôngchỉ dựa vào sức mạnh phú giáp phương, bản thân còn phải theo khuôn phép cũ, nếu ngàyhôm nay cưới vào cửa người mẹ có đứa biết cha là ai, về sau xảy ra chuyện gì cũng phải là ta có thể tưởng tượng được."

      "Ta những điều này, Tử Kỳ hẳn là cháu đãhiểu ?"

      Cận Tử Kỳ im lặng, đứng thẳng ưu nhã, phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

      Yên lặng lâu, thế nên Tống Chi Nhậm hạ cốmà ngẩng đầu liếc nhìn cái.

      "Tại sao trả lời?"

      "Mặc kệ đáp án của tôi là gì, ngài đều có quyết định."

      Tống Chi Nhậm thấy Cận Tử Kỳ quật cườnglạnh nhạt, đầu lay động: "Ngược lại cháugiữ vững bình thản."

      Cận Tử Kỳ mím môi mà cười, nhưng biểu tình mặt lại trống rỗng.

      Tống Chi Nhậm trầm ngâm lát mới buồn bã : "Ta cho là cháu tức giận mà chất vấn ta, cho nên ta cũng chuẩn bị xong trọn vẹn, màngay cả thuốc chống áp lực cũng chuẩn bị xong."

      Cận Tử Kỳ theo hướng ngón tay Tống ChiNhậm chỉ mà nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy ởtrên bàn cơm chai thuốc.

      "Nay ta mời cháu đến, chính là muốn cho cháu biết, cách Kỳ Diễn xa chút, cách contrai của ta xa chút, mặc dù ta biết nhữnglời này rất nặng nề, nhưng ta lòng hy vọng nhìn thấy cháu trở thành tảng đá ngăn cản con đường nghiệp của nó."

      "Tôi nghĩ những lời này ngài càng cần phải với con của ngài ."

      Tống Chi Nhậm dừng lại, híp mắt nhìn Cận Tử Kỳ hề giảm sắc bén.

      "Nếu như ngài có thể bảo đảm con của ngài còn xuất ở trước mặt tôi, như vậy thuốc chống áp lực của ngài có thể bỏ vào tủchứa đồ." Cận Tử Kỳ khom người chào ông: "Tôi nghĩ cũng xong, xin phép trước."

      Cận Tử Kỳ phải là có thất tình lụcdục, chẳng qua luôn đem tâm tình của mình giấu sâu.

      Tựa như tại, ràng tức giận muốn chết,nhưng bạo miệng thẳng, vẫn luôn có khả năng là hết sức lạnh nhạt.

      xoay người nghe thấy Tống Chi Nhậm ở phía sau thở dài sâu kín: "Dù cho ta lấy thân phận người cha để cầu xin cháu, cháu cũng đáp ứng phải ?" Ý tứ tiếp theo có chút thấp giọng.

      Cận Tử Kỳ lần nữa quay đầu lại, Tống ChiNhậm chỉ chỉ lên đầu của mình: "Bác sĩ gia đìnhcủa ta nửa tháng trước cho ta biết nơi nàycó khối u dài, trong vòng nửa năm ta bắtđầu bị mù, vui vẻ lắm còn có thể sống hainăm, nếu như thiếu chút vận khí, có lẽ ngày mai chết."

      Đến khi mặt Cận Tử Kỳ kinh ngạc, nhưng ông vẫn như người có việc gì mà cườicười: "Cho nên vào ngay ngày sinh nhật của ta,ta mới vội vã tuyên bố người thừa kế. Nếu nhưlà Hành Phong, ta còn cần phải hao phí ít tâm sức để lót đường giúp nó, nhưng nếu như là con trai của ta, ta lập tức có thể an tâm buông tay."

      Trong lòng Cận Tử Kỳ khẽ động, buông tay cái này, đơn giản như vậy, có điều kiện.

      thực tế, đoán sai, điều kiện của Tống Chi Nhậm chính là —

      Tống Kỳ Diễn buông tay !

      "Những lá thư nặc danh này nghe là do cháugửi ra ngoài ?" Tống Chi Nhậm biết từ nơi nào rút ra xấp giấy.

      Sau khi ông nhanh chóng xem lướt qua, gác qua bên cạnh bàn trước mặt Cận Tử Kỳ:"Bất kể Cậngia có thể áp chế tin tức này xuống hay ,đối với danh tiếng của cháu mà đều phải là chuyện gì tốt."

      "Nếu như cháu nghe theo ta bảo đảm về sau cùng Kỳ Diễn gặp mặt, ta có thể giúp cháu nhấn chìm những tin tức này xuống."

      Tiết mục rất khuôn sáo cũ rích, màn cẩu huyết thường xuyên xuất trong phim Hàn, tại, lại trở thành nhân vật nữ chính bên trong, có chỗ bất đồng là, phải bé lọ lem, mà là công chúa Cận gia bị ghét bỏ.

      Cận Tử Kỳ nhìn nội dung trong các trang giấy kia, rất lâu sau đó, ngẩng đầu lên, chống lại ánhmắt quắc thước của Tống Chi Nhậm, vẫn chưa gì, cánh cửa phòng bao bị cước đá văng.

      "Phanh!" Tiếng vang dữ dội phá vỡ khíngưng trọng trong phòng.

      Mất tích biết đến nơi nào, Tống KỳDiễn cứ như vậy đột ngột xuất ở trong tầm mắt của .
      Hơi thở của hơi gấp, quần áo cũng có chút xốc xếch. Vừa vào cửa, sải bước tớichỗ Cận Tử Kỳ.

      giữa lúc kinh ngạc nhìn chằm chằm, kéo tay của rồi xoay người muốn .

      Chỉ là Hàn Mẫn Tranh đột nhiên vào.

      Ngay sau đó mười mấy người đàn ông dángngười vạm vỡ mặc trang phục vệ sĩ màu đen tràn vào.

      Bọn họ giống như tượng điêu khắc lù lù bấtđộng đứng ở cửa.

      Bầu khí bắt đầu trở nên căng thẳng.Giống như tảng đá nặng nề trong nháy mắt trởnên dẻo dai bao trùm xuống.

      Trong lúc Cận Tử Kỳ lo lắng Tống Kỳ Diễn siết chặt lấy bàn tay của làm tiêu tanmất tích cách vô cùng kì diệu, sau đó chỉcảm thấy bình thản mà đứng ở bên cạnhhắn, nhìn sang mặt bên gương mặt góc cạnh rõnét tươi sáng của dưới ánh đèn.

      "Tôi muốn mang bà xã đón con trai, việc này quản sao?"

      Những lời này là Tống Kỳ Diễn nhìn Hàn Mẫn Tranh ở cửa mà , thần sắc lạnh lùng, được xen vào.

      Hàn Mẫn Tranh như dự định trả lời.

      Phía sau ta các vệ sĩ áo đen với khí thế hùnghổ nhích tới gần phía trước từng bước .

      Tống Kỳ Diễn xoay người lại nhìn Tống ChiNhậm ngồi ghế uống trà , "Nhất định phải dồn ép tôi động thủ sao?"

      Tống Chi Nhậm đem nắp chén trà đậy trở lại cáichén, tiếng động vẫy lui đám người áo đen.

      Hàn Mẫn Tranh cũng im lặng lui ra ngoài, hơn nữa chu đáo mà khép cửa lại.

      "Ta cho là ngày mai con mới trở về." Tống ChiNhậm làm như có chuyện gì lạ mà lên tiếng.

      Tống Kỳ Diễn cười nhạo tiếng: "Cho nên, ông vội vàng ra tay vào ngày hôm nay."

      Tống Chi Nhậm phủ nhận mà gật đầu,"Ừ, biết bản thân con bỏ được, nên đãthay con lựa chọn."

      "Vậy có phải tôi nên cám ơn ông hay ?"Tống Kỳ Diễn chút nào tỏ ra nhúngnhường mà giễu cợt.

      "Nếu con muốn Tống thị, phải có chỗ hy sinh, mà hy sinh của con, chính là người phụ nữ này trong tay con."

      Ánh mắt sắc bén của Tống Chi Nhậm bắn thẳng chỗ bàn tay hai người nắm chặt, "Ngườitrẻ tuổi hiểu chuyện."

      ", tôi trẻ tuổi, nhờ ông ban tặng,những việc phải trải qua quá nhiều, mất mẹ, tử vong, sinh tồn...... Chín chín tám mươi mốt khổnạn, có thể cho ông đều cho, còn trải qua niềm vui và hạnh phúc có."

      "Cho nên bây giờ con muốn với ta, con muốn người phụ nữ trước mắt này?"

      "Phải, ông đoán đúng rồi."

      Tống Chi Nhậm cười cười: "Nếu như ta ta chỉ có thể sống hai năm, chỉ cần con buông ấy ra có thể thừa kế Tống thị, con đồng ý sao?"

      Đồng ý cái đầu quỷ to của ông, đồ lão già bất tử!

      "Người chỉ sống hai năm có khí sắc tốt như ông đâu, ông xem ra vừa mới sống nửa, còn có nửa thời gian có thể tiếp tục nhảy lên phá hư chuyện tốt của tôi."

      "Ha ha." Tống Chi Nhậm chẳng những khôngtức giận ngược lại cười ha hả ngừng: "Tính tình nóng nảy dễ bốc hoả như vậy làm sao mà quản lý được cái công ty lớn, ta nghe trước đây ở Australia con nuôi gà?"

      Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn trong nháy mắt tốisầm khi Tống Chi Nhậm ở trước mặt Cận Tử Kỳ tiết lộ công việc cũ từng làm.

      "Mới vừa rồi nếu phải là con đột nhiên xông tới, ta và Tử Kỳ có thể hoàn thành giaodịch."

      Tống Kỳ Diễn nhíu chặt lông mày: "Giao dịch gì?"

      Cận Tử Kỳ cũng theo đó sững sờ, lập tức nhìnvề phía xấp giấy trong tay Tống Chi Nhậm.

      "Ta cho ấy biết, chỉ cần gặp con, ta lập tức giúp ấy xử lý tốt cái cọc chuyện phiền toái này."

      Tống Chi Nhậm xong đem những lá thư nặc danh đẩy tới trước mặt Tống Kỳ Diễn để cho xem qua, "Nếu như chậm trễ ngăn cản, sáng mai tất cả mọi người biết đây là đại tiểu thư Cận gia làm ra chuyện hãm hại em ."

      "Đây phải là do ấy làm tại sao phải gán ép cho ấy?"

      câu của Tống Kỳ Diễn làm cho Cận Tử Kỳ bỗng nhiên nhìn về phía , chung sống hai mươi mấy năm Tô Hành Phong cũng tinchuyện này, vì cái gì người đàn ông này chỉ liếcmắt nhìn lập tức kết luận phải là do côlàm?

      Nhưng sau khi rung động dĩ nhiên là hơi áy náy,bởi vì, Tống Chi Nhậm có phần đúng, vừarồi, thiếu chút nữa đáp ứng, bởi vì muốn cách xa những con người và tình làm người ta phiền chán.

      Chẳng qua, nghĩ tới, Tống Kỳ Diễn lạiđột nhiên xuất .

      xuất của , cũng thành công đánh tan việc tự mình cam chịu thoả hiệp.

      Tống Kỳ Diễn xem qua loa vài trang, lông màykhông ngừng cau chặt, môi mỏng mím chặt,quay đầu hỏi Cận Tử Kỳ: "Vừa rồi em vì xấp giấy lộn này mà đáp ứng cầu của ông ta sao?"

      dường như có chút uể oải, cũng có chút tứcgiận, loại tâm tình này thông qua bàn tay hai người nắm chặt tay nhanh chóng truyền sang cho Cận Tử Kỳ, khiến cho càng có thêmvài phần áy náy nồng đặc.

      nhìn sang đôi mắt thâm thuý đẹp như viên kim cương màu đen, xấu hổ cúi đầu.

      Phản ứng như thế lập tức giống như là cây phi tiêu ở ngay giữa hồng tâm tên là Tống Kỳ Diễn. Ngã lăn hi sinh tại chỗ.

      tức giận hừ tiếng, ném xấp giấy trong tay, chút do dự xoay người rời .

      Cận Tử Kỳ nhìn lòng bàn tay mình trống trơn,nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của .

      kịp chào tạm biệt Tống Chi Nhậm, vội vã đuổi theo.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 2.4 Cận Tử Kỳ Em Quá Vô Liêm Sỉ !


      Editor: tamthuonglac

      "Tại sao em có thể đồng ý với ông ta? Là em đối với mình tin tưởng, hay hoài nghi tôi đốivới em là....... ?"

      Khi Tống Kỳ Diễn xong chữ cuối cùng, quay đầu , nhưng vẫn nổi giận đùng đùng.

      '', cái chữ này luôn khó có thể mở miệng,đặc biệt là khi ta sâu đậm ngườinào đó.

      Khi Cận Tử Kỳ nghe thế đối với cái chữ này hoàn toàn xa lạ, trong khoảnh khắc tinhthần thoáng dao động. chưa từng tưởng tượng qua có ngày người đàn ông với cái chữ này.

      "Hay là , em chưa từng nghĩ tới muốn cùngmột chỗ với tôi?"

      "Tôi......" Nhìn sang thấy nhíu chặt lông mày vẻ mặt lã chã, Cận Tử Kỳ biết nênmở miệng như thế nào.

      Nhưng cũng bởi vì phần do dự này đổi lấy sựkhinh khỉnh sâu sắc của Tống Kỳ Diễn: "Đượcrồi, em cần , tôi cũng hiểu ."

      xong xoay người rời , để cho giây phút nào có cơ hội giải thích.

      Đôi chân dài của bước ra bước chân quá lớn, Cận Tử Kỳ chỉ có thể ở đằng sau chạychậm đuổi theo xin lỗi, "Xin lỗi, đừng nóng giận được , thực xin lỗi..."

      Tống Kỳ Diễn cuối cùng thể nhịn đượcnữa, bất thình lình dừng bước lại đến khi theoquán tính kịp ngừng mà đụng vào, xoay người nắm lấy cằm của hôn xuống.

      tay của giam giữ chiếc eo của kéo qua dán sát lên người mình, tay cố định chiếc cằm của . Nụ hôn từ đủ nhu tìnhlưu luyến rồi lại bá đạo mang theo oán giận, mãi cho đến khi miệng lưỡi sưng đỏ mới chịubuông ra.

      "Người phụ nữ ngu ngốc, em cứ như vậy mà cho rằng thể chiếu cố cho em sao? Thếnên mới muốn cùng cái lão già mục nát kia ănnói khép nép? Em là muốn tức chết sao?"Lời thổ lộ lộn xộn xen lẫn tức giận.

      Dùng từ ngữ vô cùng ngây thơ ấu trĩ, giống như xuất phát từ miệng của người đàn ông ba mươi mấy tuổi.

      Hốc mắt Cận Tử Kỳ phút chốc ẩm ướt.

      là người đàn ông đầu tiên muốn chiếu cố mình.

      Luôn lẻ loi tự mình cố gắng như .

      Luôn lạnh lùng xinh đẹp tài giỏi như .

      Luôn kiêu ngạo ưu nhã như .

      Từng cho rằng tất cả mọi người quên mất, côcũng là người phụ nữ cần được người khác nângniu che chở trong lòng bàn tay ——

      người đàn ông lại muốn chiếu cố .

      Điều này cũng có thể phải là lời tỏ tìnhêm tai nhất mà đời này nghe qua, nhưng lại làmột câu cảm động lòng người nhất.

      Nước mắt của phụ nữ vào thời điểm đàn ông có tâm tình tốt có thể làm cho ta tay chânluống cuống, nhưng thời điểm tâm tình khôngtốt, lại chỉ có thể khiến cho đàn ông cảm thấy phiền chán.

      Nhưng nước mắt của Cận Tử Kỳ bất cứ lúc nàođối với Tống Kỳ Diễn mà , đều là vũ khí có lực sát thương lớn nhất.

      Khi thấy đáy mắt nổi lên tầng sương mù, giọng của lập tức trở nên lo lắng:" phải cố ý muốn ở trước công chúnghôn em, là em, là Cận Tử Kỳ em, có đôi khi thậtsự quá vô liêm sỉ !"

      Dừng lại chút, hình như phát mình sai, vội vàng đính chính: " phải là muốn phê bình em, nhưng... Cận Tử Kỳ, em cầnphải tự kiểm điểm lại mình cho tốt chút,biết ? !"

      Ngoài dự đoán, công chúa Cận gia thế nhưng lại ngoan ngoãn gật gật đầu.

      Tống Kỳ Diễn sau khi kinh ngạc khó có thểkiềm chế phấn chấn, phát bây giờ ý cảnhrất giống là ông chồng dạy dỗ vợ bé nhỏlàm sai chuyện, bởi vậy cảm thấy hết sức thỏa mãn.

      hắng giọng cái, nỗ lực khắc chế khóe miệng của mình sắp toét đến mang tai, " đưa em trở về thôi."

      Cận Tử Kỳ giương lên khóe miệng, khẽ gật đầu.

      "Bây giờ con người ta lười, chỉ có hai tầngmà còn thang máy, còn nhiều người như vậy, chúng ta thang bộ ."

      Tống Kỳ Diễn kéo tay của nhìn cũng khôngnhìn thang máy mới vừa mở ra, ngược lại về hướng lối thoát hiểm.

      trong thang máy căn bản cũng quá nhiều người, chẳng qua muốn có lý do để có thể nắm tay của thôi.

      Khi Tống Kỳ Diễn dắt tay , có giây do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, đem bàntay mềm mại của bao lại chặt ở tronglòng bàn tay to lớn của mình.

      ít giây chần chờ kia lại khiến cho tim CậnTử Kỳ đập nhanh và loạn nhịp, giống như hai người nhau lần đầu tiên nắm tay, khôngcách nào ngăn chặn ngượng ngùng từ từlan tràn khắp đáy lòng.

      lặng lẽ ở phía sau để cho tùy ý dắt tay , trong lòng vẫn có chút vui vẻ, nhìn qua năm ngón tay của cả hai nắm chặt, Cận Tử Kỳ biết bọn họ cuối cùng đến bước đường nào.

      Có chút mong đợi, cũng có chút lo lắng, bởi vìtrở ngại phía trước cũng ít.

      Đến bậc thang cuối cùng đột nhiên dừng chân,Cận Tử Kỳ nhất thời rút bước chân lại, xôngthẳng đụng vào trong lồng ngực của , Tống Kỳ Diễn dường như dự định gì đó với , va chạm như vậy, hai người đều có chút kinh ngạc.

      Hai tay của vòng qua bên eo của , đề phòng ngã rơi xuống phía dưới, bởi vì cáchmột ít bậc thang, khi đó môi của ở ngay chỗcằm của .

      Hai người đều ngây ngẩn kịp phản ứng,đứng tại chỗ cứng đờ như con nai con ngơ ngác.

      Giống học sinh trung học làm trực nhật khôngcẩn thận mà đụng vào nhau.

      muốn cứ như vậy mà tách ra, nhưng ôm nhau lại biết nên làm những gì.

      Chẳng qua bản thân mỗi người đều bắt đầu thẹn thùng, người đỏ mặt, người đỏ tai.

      Đôi mắt xinh đẹp màu nâu nhạt của Cận Tử Kỳnhư đầm nước mềm mại ngẩng lên nhìn , thấy Tống Kỳ Diễn vẫn nhúc nhích, vìvậy người có chút ít thất vọng, ràng chỉ cần cúi đầu xuống là có thể.......

      phải là ta luôn luôn rất chủ độngsao.......

      buồn buồn vừa định chấm dứt, Tống KỳDiễn lại chầm chậm cúi đầu, hôn xuống.

      Bởi vì cả hai đều vô cùng mong đợi, cho nên nụhôn từ đặc biệt dè dặt cẩn thận, rồi lại ngọt lịmđến hít thở thông.

      Cận Tử Kỳ cảm thấy hai chân của mình có chútnhư nhũn ra, cả người đều dán sát ở trước ngực của .

      Nụ hôn vừa kết thúc, ngượng ngùng khôngdám ngẩng đầu lên, Tống Kỳ Diễn hít thở hổnhển, nhàng nâng lên cằm của , thâmtình ngắm nhìn lâu, muốn rời khỏi ánh mắt của nhau.

      gì, nhưng giống như nghe được rất nhiều.

      Trong ánh mắt của có rất nhiều ngôn từ, dùkhông ra, ngạc nhiên phát mình thế mà có thể hiểu được.

      Loại ăn ý kết nối lặng thầm này, như dòng nước như luồng điện.

      Mặt của nóng như lửa đốt, sau đó lại rúc vàotrong lòng .

      Nghe nhịp tim dồn dập mạnh mẽ, bởi vì mà nhịp tim tăng tốc, Cận Tử Kỳ cảm giác mìnhnghe được mỗi lúc càng nhiều hơn.

      Dường như nếu chỉ ở trong lồng ngực này, bất kể có chuyện gì phát sinh, cũng có thể gánh vác,nếu như thể gánh vác, người đàn ôngđang ôm mà đảm nhiệm.

      lâu sau, Tống Kỳ Diễn mới buông ra, sửa lại vài sợi tóc rơi trán , lần nữa dắt tay của .

      lối bộ giữa dòng người đến người , hắnhơi được tự nhiên nên ho khan tiếng, buông lỏng tay của .

      Chầm chậm ở bên cạnh , dư quang khóe mắt thỉnh thoảng dừng người .

      Nhưng khoé mắt bao giờ cũng cùng ánh mắt của bất ngờ gặp nhau.

      Sau đó, cả hai lại ăn ý dời chỗ khác.

      Phần mập mờ ám muội này vào trong xe cũngkhông tiêu tán, Cận Tử Kỳ ngồi ở ghế cạnh tài xế, thỉnh thoảng ngắm nhìn Tống Kỳ Diễnđang lái xe, nhìn sang hình dáng khôi ngô tuấntú kia, lặng lẽ đỏ mặt.

      Người trưởng thành mà ngượng ngùng ra có chút xấu hổ muốn độn thổ cho xong.

      định tìm chút ít đề tài để phá vỡ lúngtúng trầm mặc này, đột nhiên khung đườngcao tốc chiều lại có chiếc xe thể thaochạy ngược chiều lao tới đây, dường như uống rượu say nên điều khiển có chỗ liều mạng, chạy loạn xạ bừa bãi xông thẳng đến.

      Mắt thấy chiếc xe thể thao màu xanh ngọc kiasẽ lấy tốc độ nhanh hung hăng mà đụng vào, đôi mắt Cận Tử Kỳ căng thẳng, nhưng cũng khôngkhủng hoảng nhiều khi đối mặt với tử vong, côquay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

      Động tác đầu tiên của là nắm chặt ống tay áo của , mà phải ôm lấy đầu củamình.

      Tống Kỳ Diễn mím chặt đôi môi, vẻ mặt nhìn qua hết sức ngưng trọng nhưng hoảng hốtlo sợ.

      nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao sắp đếngần phía trước chớp mắt, hai tay nắm tay lái nhanh chóng chuyển động cố gắng tránh va chạm sắp đến.

      Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang xé rách khắp chân trời, cũng làm màng nhĩ củacô chấn động dội vào thanh ông ông.

      Chiếc xe thể thao kia trước sau vẫn dừnglại, ở giữa đường chiều muốn tránh cũngkhông phải chuyện dễ, Tống Kỳ Diễn sử dụng mọi nỗ lực cũng có thể thuận lợi tránh néchiếc xe điên cuồng kia.

      Nhưng, giữa lúc hai chiếc xe trong nháy mắt như tia chớp đâm vào nhau, Tống Kỳ Diễn đột nhiên nhanh chóng tháo dây khoá an toàn ra, xoay người lại ôm lấy Cận Tử Kỳ vẫn ở trong cơn kinh hoảng, dùng lồng ngực của mìnhbảo vệ đầu của và những chỗ thân thể lộ ra trong tầm mắt chặt.

      "Cận Tử Kỳ." giống như sử dụng hết toàn lực để ôm , nơi cổ họng chỉ có thể thốt ra được ba chữ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :