1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      059.Cận Tử Kỳ là người phụ nữ của !

      Editor: tamthuonglac

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy hai người xoay vặn giằng co với nhau, thể lên tiếng ngăn lại, gọi đích danh Tống Kỳ Diễn.

      Tống Kỳ Diễn gần như khi nghe thấy được giọng từ Cận Tử Kỳ lặp tức thu hồi móng vuốt đại bàng.

      Nhưng đảo mắt nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ giúpDoãn Lịch sửa sang lại quần áo rối loạn nhất thời mất hứng.

      Chiêm ngưỡng đôi bàn tay trắng nõn nhắn mềm mại của Cận Tử Kỳ: "Vừa rồi còn là Tốngtiên sinh, tại gọi là Tống Kỳ Diễn rồi!"

      Cận Tử Kỳ nghe được giọng điệu dươngquái khí của quay đầu lại, mặc dù cách lớp áo khoác chim đại bàng dày, cũng có thể cảm nhận được tâm tình u ám của Tống Kỳ Diễn.

      Bên kia đạo diễn Từ vui cười ha hả tới, hàilòng quan sát khắp nơi trang phục của TốngKỳ Diễn: "Con đại bàng này khá tốt!"

      Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn vốn là đen lại rối tinhrối mù càng thêm khó coi, phen túm thânthể gầy yếu của đạo diễn Từ qua, tay chỉ vào Doãn Lịch: "Để cho ta cởi quần áo ra."

      "Cái gì?" Đạo diễn Từ đúng là sờ đượcđầu trượng nhị hòa thượng. (Ý khó hiểu)

      "Tôi so đo với sai lầm của ông, bảo ta cởi quần áo ra." Giọng lộ ra kiên nhẫn.

      Đạo diễn Từ hoang mang nhìn Doãn Lịch đangngồi ghế chút, lại nhìn sang mũ trùmđầu chim đại bàng trong tay Tống Kỳ Diễn mộtchút: " sai, ta là nam chính số ,đương nhiên mặc bộ quần áo kia."

      "Nam chính số ?!" Tống Kỳ Diễn căm giận: "Vậy diễn viên khách mời như tôi đẳng cấp của Jean Dujardin (Vua màn ảnh Oscar) ông lại biết xấu hổ giao cho tôi diễn vai con chimđại bàng rách rưới!"

      "Jean... Cái gì Jean?" Đạo diễn Từ bị Tống KỳDiễn làm cho biết làm sao.

      Tống Kỳ Diễn lại mặc kệ ông, mặt sa sầm như muốn đem cái mũ trùm đầu chim đại bànghướng lên đầu Đạo diễn Từ.

      "Tống Kỳ Diễn." tiếng gọi của Cận Tử Kỳ thành công ngăn trở đôi tay sắp thi hành bạo lực.

      Tống Kỳ Diễn ngượng ngùng rút lại cái mũ trùmđầu chim đại bàng, mặt mang oán hận nhăn nhókhó chịu, giọng hậm hực thân thiện: "Làm sao?"

      "Nếu như muốn diễn, tôi miễn cưỡng , đạo diễn Từ hẳn là còn có thời gian tìm người diễn viên kế tiếp."

      Giọng Cận Tử Kỳ rất bình thản, hề che đậy bất cứ tâm tình tiêu cực nào.

      Trong rừng cây ánh mặt trời rực rỡ, đứng ởtrước mặt , váy chiffon dài kiểu dáng áo khoác ngoài trong buổi chiều gió lặng vẫn nhưcũ nhàng lay động, tựa hồ ánh mặt trờichiếu xuống thoáng lướt qua họ.

      Tống Kỳ Diễn trông thấy Cận Tử Kỳ như thế, ngửi được hương thơm của dầu gội đầu mái tóc dài của , lại càng phát ra nổi cơn tức giận.

      liếc nhìn Doãn Lịch khí định thần nhàn và đạo diễn vẫn còn như lọt vào trong sương mù, cúi xuống nhìn Cận Tử Kỳ, đưa mắt nhìn lâu, đột nhiên xoay người bỏ qua chỗ khácmột cách vụng về.

      "Cận sản xuất, vị tiên sinh này có ý gì?"

      Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt quay sang đạo diễnTừ khẽ cười: " có gì, vạn sẵn sàng,đạo diễn Từ nên chuẩn bị quay ."

      Đề tài lần nữa được chuyển dời đến việc quay phim, đạo diễn Từ lấy kịch bản vỗ đầu, vộivã chạy tới hô to lên để cho nhân viên làm việc của đoàn phim mỗi người vào vị trí riêng của mình.

      Doãn Lịch đứng dậy bước thong thả khoanthai đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, giọng điệu thoảimái: "Em là bình chữa lửa sao?"

      Cận Tử Kỳ lườm : " biết nóicái gì!" xong lập tức qua chỗ máy quay.

      Doãn Lịch ôm lấy cánh tay của : "Xem ra suy đoán của rất đúng, ta dườngnhư....... là có tình ý đối với em."

      "Doãn Tam thiếu khi nào cũng bát quái nhưvậy a?" Cận Tử Kỳ vừa vừa cười đẩy tay của ra.

      Doãn Lịch giơ ngón trỏ lên lắc lắc: " phải là bát quái, chỉ là quan tâm em quá mức thôi."

      Cận Tử Kỳ trả lời, quay đầu nhìn thấycách đó xa con chim đại bàng bực bội vì đầu đụng phải thân cây, con chim đạibàng to lớn động tác chân tay vụng về.

      đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn, ngay cả DoãnLịch rời khi nào cũng biết.

      ....................

      "Giết — "

      Trong rừng rậm, người đàn ông râu ria quanh hai bên má mặc trang phục thổ phỉ cầmlấy đại đao xông lên bốn phương tám hướng.

      Trong tiếng binh khí giao nhau, con vậtkhổng lồ đen thui đánh đấu lướt qua lướtlại thành đoàn trong đám người.

      Chuyên gia đạo cụ mở quạt điện tạo ra gió lớn, thổi tung lên lá cây cát bụi đầy đất.

      Nhất thời mọi người vốn còn chém nhaudồn dập với các loại tư thế ngã xuống hỗn loạn, binh giới rơi xuống, tiếng đau thương trải dài.

      Chỉ riêng con chim đại bàng to lớn đen như mực kia an toàn vô đứng ở nơi đó.

      "CUT! Chuẩn bị cảnh tiếp theo!"

      Giữa trận nghỉ ngơi, Tống Kỳ Diễn tháo mũtrùm đầu đại bàng xuống, điều chỉnh trang phục chim đại bàng người chút.

      Đôi mắt muốn tìm kiếm bóng dáng gầy xinh đẹp kia, lại nghe thấy thanh xì xào bàntán bên cạnh.

      "Nhìn bên kia , người đàn ông ngồi cùng Cậnsản xuất là ai hả, đẹp trai như vậy, là bạn trai ấy sao?"

      " biết được, bất quá tôi từng gặp ta vài lần, ta thường xuyên đưa Cận sảnxuất đến phim trường, có đôi khi còn mang bạn cùng tới đây."

      "Chẳng lẽ, bọn họ là người nhà? Tôi thấyđứa bé kia rất đẹp trai!"

      "Ai phải chứ, Cận sản xuất xinh đẹp như vậy gia thế sinh trưởng lại tốt, cũng chỉ có người đàn ông như thế mới có thể xứng!"

      Mấy nữ nhân viên mặt mũi tràn đầy hâm mộ thảo luận sôi nổi, chút cũng phát có người đến gần nghe lén.

      người trong đó nghiêng mắt thấy tảngđen ngòm ở phía sau người khác, lại từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tống Kỳ Diễn bày ra gương mặt rét lạnh có thể khiến người chếtrét bị doạ sợ thiếu chút nữa bật ra tiếng thét chói tai.

      Nhưng chung quy dường như là bị dáng vẻ tuấn bên ngoài mê hoặc, đổi thành nụ cười ngượng ngùng: "Hi !"

      Những người khác quay đầu lại chứng kiến Tống Kỳ Diễn nhíu mày nhìn các nàng bằng nửa con mắt, đều vừa ngượng ngùng đem tóc bên má vén ra sau tai vừa lên tiếng nhẹchào hỏi: "Xin chào!"

      Trong lòng Tống Kỳ Diễn kìm nén hoảngloạn, Cận Tử Kỳ là người phụ nữ của , tại sao lại thành vợ của Doãn Lịch?

      Đều là ánh mắt gì thế? !

      Nhìn đến những phụ nữ trước mặt tranh nhaucùng thân thiết như thế, trong lòng Tống KỳDiễn hề xấu hổ, sau khi thay đổi u ámtrên mặt lại khẽ cười thân thiện: "Các mớivừa về ai thế?"

      phụ nữ tranh giành lấy lòng xum xoe, chỉ vào Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch ở trongđình nghỉ mát phía trước: "Chúng tôi đến soái ca kia!"

      Mặt Tống Kỳ Diễn cố ý làm ra vẻ bừng tỉnh đạingộ: " ra là ta hả!"

      " biết ta?" Chúng nữ trong khoảnh khắc lộ ra vẻ mặt háo sắc xuân ý nhộn nhạo.

      Tống Kỳ Diễn gật gật đầu: "Ừ, chúng tôi là bạntốt, cùng chung học viện lớn." dối xong mặt đổi sắc.

      Chúng nữ hiểu "A" tiếng: "Khó trách, các đều là soái ca nha!"

      Nghe được dạng ca tụng như thế, bất quá Tống Kỳ Diễn chỉ cười cười , tức khắc làm mê đảo mảng lớn tâm hồn thiếu nữ.

      Đương nhiên, cũng quên ghi tạc những phụ nữ trước mặt này "tán dương"mình mà "Lộ ra" chút.

      "Cùng so sánh với Doãn Lịch tôi cũng được coi là cái gì, lúc học tốt rồi nhiều nữ sinh gửi thư tình nhét ở trong cặp sách ta."

      "Có ?" Con mắt chúng nữ suýt nữamuốn toát ra tia lửa tình cảm mãnh liệt.

      "Ừ." Tống Kỳ Diễn lên tiếng xấu: "Ngườiđàn ông Doãn Lịch này rất hoàn mỹ, khi ngủ thích nghiến răng, mớ, ngáy, ợ rắm chẳngqua là cái khuyết điểm ."

      "Á..." Cõi lòng chúng nữ như thủy tinh vỡ tan đầy đất, khóe miệng co rút mãnh liệt, từ vui sướng biến thành thất vọng.

      Tống Kỳ Diễn quét vòng nhìn mấy ngườiđột nhiên mỏi mệt thiếu hào hứng, quên châm thêm mồi lửa: "Các muốn số điệnthoại của ta ? Có số việc ta ngại mở miệng, thường xuyên để cho tôi tới mai mối."

      Chẳng những thói quen sinh hoạt thô tục, cònthích quan hệ nam nữ bừa bãi!

      Chúng nữ lật đật lắc đầu, ra trạng thái chimbay tán loạn, sợ bị Tống Kỳ Diễn kéo lại cưỡngép cho số.

      Nhìn sang mọi người tránh kịp, tay TốngKỳ Diễn giấu ở dưới lớp áo chim đại bàng ra dấu tay chữ "V", trong lòng mừng rỡ thiếu chútnữa nở ra đóa hoa, mà mặt vội vàng hỏi tới: "Các sao chạy như thế hả?"

      Ai ngờ những kia càng chạy vội hơn, rất nhanh thấy bóng dáng.
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      060.Lòng Dạ Vừa Hẹp Hòi Lại Ghi Thù!

      Editor: tamthuonglac


      "Nhìn cái gì mà nhập tâm như vậy?"

      Giọng của Doãn Lịch đột nhiên vang lên ở bên tai, trong nháy mắt kéo tầm mắt ở phươngxa của Cận Tử Kỳ trở lại.

      quay đầu qua chỗ cười ưu nhã, cầm lấy kịch bản lật vài trang ý đồ che giấu tâm tình mình vừa rồi tiêu sái: "Có chỗ nào hiểusao?"

      Doãn Lịch cũng muốn vì vậy mà bỏ qua chủ đề, vòng cánh tay tựa vào ghế nhìn :"Tiểu Kỳ, cho đến hôm nay phát ra mình cũng hiểu em."

      Cận Tử Kỳ đặt kịch bản trong tay xuống, ngẩngđầu nhìn lại Doãn Lịch xúc động: "Em cho là những năm qua hiểu con người em nhất."

      Doãn Lịch lại bật cười lắc lắc đầu, ngón tay chỉđến hướng mới vừa rồi ánh mắt Cận Tử Kỳ ném qua.

      Cận Tử Kỳ theo vị trí ngón tay của quay đầu lại lần nữa.

      Nơi đó, ràng Tống Kỳ Diễn trong trang phục chim đại bàng màu đen cười cùng các nhân viên nữ.

      "Em càng ngày càng biết che giấu tâmtình của mình, biết loại người này đốivới chúng ta mà cuối cùng là chuyện tốt haychuyện xấu?"

      Cận Tử Kỳ đưa tay khẽ vuốt mặt của mình, kinhngạc nhìn về phía Doãn Lịch: "Rất ràng sao?"

      Doãn Lịch cười cho qua chuyện, nhưng đối với là ngầm thừa nhận.

      Vì vậy Cận Tử Kỳ trầm mặc, lại nhìn TốngKỳ Diễn bên kia cười ngớt.

      Khi những nữ nhân viên kia ở xung quanh hắnphát ra thanh ngưỡng mộ thổn thức, nghe được thể nén lại khó chịu.

      —— người đàn ông như thế, mặc dù có chút ít hay để tâm ghi thù, nhưng vẫn có hormone nam tính hấp dẫn!

      Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn chằm chằm lên nội dung kịch bản, muốn mượn điều này để dời phần cảm xúc khó coi trong lòng mình.

      Doãn Lịch giữa đường quay cảnh diễntrong năm phút đồng hồ, khi trở về Cận Tử Kỳ vẫn còn duy trì tư thế như lúc rời . Thậmchí ngay cả kịch bản cũng là trang kia.

      " cũng biết ra em thích xem sáchngược!"
      Cận Tử Kỳ bị Doãn Lịch trêu xong mới phát mình lại cầm ngược kịch bản, nhưng vẫnkhông phát giác được sơ xuất của mình.

      Gương mặt của bởi vì lúng túng mà chuyển sang đỏ.

      "Miệng khát nước rồi, em lấy thức uống cho ." tùy tiện tìm cái cớ định tránh né bối rối.

      lúc xoay người, bị phía sau doạ sợ đếnmức lùi lại bước.

      Bởi vì con đại bàng to lớn màu đen dùng hai cái cánh lớn ôm ngực, đầu đạibàng đeo cặp kính mát, thanh thản thoải mái dựa cột đình nghỉ mát.

      "Tại sao lại ở chỗ này?" Cận Tử Kỳ vô ýbuột miệng ra.

      Tống Kỳ Diễn cách lớp đầu chim đại bàng,giọng có chút kiêu ngạo: "Tại sao lạikhông thể ở chỗ này?"

      Cận Tử Kỳ có lẽ bị lên tiếng phản bác, cũngkhông muốn thêm nữa, liền ra ngoài đình nghỉ mát.

      Chẳng qua là trong lòng cất trữ bí mật, càng bước nhanh lại càng yên.

      Giày cao gót vẹo ngang nên từ bậc thang té xuống.

      "Tiểu Kỳ—" Doãn Lịch chỉ kịp phát ra tiếng hô to khẩn trương.

      Cận Tử Kỳ cũng ngã vào trong vòm ngực đen nhánh, bộ lông chim mềm mại chạmvào da thịt .

      Tống Kỳ Diễn đỡ an ổn xong buông lỏng ra, lấy đầu chim đại bàng xuống nhét vào trong tay của Cận Tử Kỳ vẫn còn giật mình sững sờ.

      Tự mình với thân thể cồng kềnh di chuyển ra ngoài đình nghỉ mát.

      Trước khi còn oán trách người trong đìnhnghỉ mát: "Ngay cả đường còn xong, có thể lấy thức uống sao?"

      Cận Tử Kỳ nhìn cái đầu chim đại bàng trong ngực, rồi nhìn sang cái thân thể chim đại bàng nện bước bước vụng về, lại đột nhiên cảm thấy lòng chua xót.

      Doãn Lịch đến bên cạnh , cũng nhìn bónglưng vắng vẻ của Tống Kỳ Diễn xa mà cảmthán: "Ngược lại xem ta!"

      Xem tình cảm của ta đối với em.

      Chỉ là, nửa câu sau, thủy chung khôngcó mở miệng ra.

      Bởi vì biết được, so với càng thêm hiểu tấm chân tình của người đàn ông kia hay .
      .........

      Từ chỗ đoàn phim nhận lấy ba lon nước CocaCola bước vụng về trở về.

      Khi Tống Kỳ Diễn nhanh đến đình nghỉ mát chứng kiến Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đứngcùng chỗ.

      Trong đầu chợt lóe lên bốn chữ "Trai tài gáisắc", cũng phải là hâm mộ, đơn giản là ghen ghét!

      cúi đầu xuống nhìn qua nước Coca Colatrong ngực, trong lòng nảy sinh mưu kế nham hiểm.

      Tống Kỳ Diễn quét mắt khắp nơi vòng.

      Xác định tạm thời có ai chú ý bên này, giả vờ đến bên cạnh tàng cây nghỉ ngơi,ngồi xổm xuống quay lưng lại che giấu với cácnhân viên làm việc lui tới.

      Người nào ngang qua ngẫu nhiên liếc mắt nhìn cái đống màu đen dưới tàng cây kia mộtcái, nhưng cũng có ai tới gần cùng hắnchào hỏi.

      Lúc đấy hai cái móng đại bàng của Tống Kỳ Diễn khó khăn cầm lấy lon Coca Cola lắc điên cuồng.

      Cảm thấy lắc đủ, mới dừng lại.

      Cảm thấy vừa lòng thỏa mãn mà nhếch mày, rồicầm lên hai lon Coca Cola khác, trong lòng tung tăng như chim sẻ bước vào đình nghỉ mát.

      "Này, cho ." Giọng Tống Kỳ Diễn lạnhnhạt đem lon Coca Cola đưa cho Doãn Lịch.

      Doãn Lịch đối với việc Tống Kỳ Diễn đột nhiên có lòng tốt mặc dù cảm thấy quái dị, nhưng vẫnnhận lấy lon Coca: "Cám ơn."

      Tống Kỳ Diễn khinh thường xích tiếng,bàn tay vụng về cầm lấy lon Coca khác đưa cho Cận Tử Kỳ, ngoài ý muốn xảy ra.....

      "Ưu tiên quý , Coca này cho em." Doãn Lịchlại đưa lon Coca Cola của mình cho Cận Tử Kỳ!

      Điều này tuyệt đối có ở trong phạm vitưởng tượng của Tống Kỳ Diễn.

      hy vọng kết quả là Doãn Lịch kéo lon nướcra, Coca Cola bắn tung toé vẩy lên đầy mặtvà đầu cổ của Doãn Lịch.

      Nếu như đổi lại là Cận Tử Kỳ, nghĩ đến việc phải chật vật khi bị Coca Cola văng đầy mặtmũi, Tống Kỳ Diễn lập tức thể nào bìnhtĩnh, ngay tức vội vàng cuống cuồng quát to:" cần uống!"

      Cận Tử Kỳ dừng lại động tác kéo lon nước, kể cả Doãn Lịch cũng đồng thời hiểu nhìnsang vẻ mặt ảo não của Tống Kỳ Diễn.

      Tống Kỳ Diễn đem hai lon Coca Cola đặt lêntay Doãn Lịch, chính mình đoạt lấy lon Coca của Cận Tử Kỳ: " khát, lon Coca Cola này uống!"

      Cận Tử Kỳ đối với việc thỉnh thoảng khó hiểu phân phải trái sớm nhìn quen lắm rồi.

      Hầu như cũng thêm chữ, đãlấy lon Coca từ trong tay Doãn Lịch.

      Chẳng qua là đến lúc và Doãn Lịch đều kéonắp lon Coca ra uống, nhưng người nào đó kêu la chết khát lại cầm lon Coca Cola lù lù bấtđộng.

      " phải là khát sao? Sao mà uống?"

      Tống Kỳ Diễn dưới ánh mắt ân cần của Cận TửKỳ, bất chấp khó khăn mà trả lời: " muốn uống, mới vừa suy nghĩ chuẩn bị uống đây."

      xong, nhắm mắt lại, bộ dạng sắp lao ra pháp trường.

      Ngón tay cách lớp trang phục chim đại bàng kéo nắp ra, lập tức đập vào mắt là nước Coca Colavăng tung toé hơn nữa bắn ra ba trăm sáu mươiđộ chỗ nào bị ảnh hưởng, ngoại trừtrên mặt của trang phục chim đại bàng,ngay cả mặt đất cũng là bãi lớn nước CocaCola.

      Cận Tử Kỳ sớm được Doãn Lịch nhanh tay lẹ mắt ôm lấy kéo ra mới tránh thoát cảnh ngộ khó khăn.

      Mắt thấy sức mạnh của lon Coca kia, Cận TửKỳ bỗng nhiên hiểu ra, nhìn Tống Kỳ Diễn chậtvật, bên khỏi lo lắng còn có tức giận, người đàn ông này —

      Nếu phải là vừa rồi Doãn Lịch đem lon Coca đưa cho mình sau đó lại bị lấy lại, vậy bây giờ toàn thân bị phun chính là Doãn Lịch!

      "Tống Kỳ Diễn —" Hàng lông mày đen của Cận Tử Kỳ hơi thu lại, ánh mắt cũng có chút biết làm thế nào.

      Tống Kỳ Diễn hé ra gương mặt tuấn tú u ám bị nước Coca văng vào, ném lon nước trong tay, hai lời, xoay người rời , lại bị trang phục khổng lồ kia người vướng chân thiếuchút nữa ngã nhào.

      tức tối giật dây kéo ở phía sau ra, cởi hết trang phục chim đại bàng ở mọi nơi, mặc chiếc áo sơ mi của mình dính nước Coca mà rời .

      "Tống Kỳ Diễn — "

      Cận Tử Kỳ muốn đuổi theo, cánh tay lại bị Doãn Lịch bắt lấy, quay đầu lại là ánh mắt sâu hun hút của Doãn Lịch.

      "Tử Kỳ, cảnh diễn vẫn chưa quay xong, em muốn cứ như vậy mà sao?"

      Cận Tử Kỳ rút lại chân bước ra, nhìn về phía nhóm nhân viên vẫn còn bận rộn làm việc.

      —— Đúng nha, cảnh diễn vẫn chưa quay xong.
      Hết Phần ☆☆
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 001
      Con Tội Phạm Giết Người ! (1)


      Editor: tamthuonglac

      Khi Cận Tử Kỳ kéo thân thể mệt mỏi trở lại khu biệt thự gần chín giờ tối.

      Biệt thự Cận gia cũng như thường ngày đèn đuốc sáng trưng, ngược lại bên trong biệtthự bên cạnh của Tống Kỳ Diễn sáng nhưban ngày.

      lái xe vào ga-ra rồi ra ngoài, thấp thoángnghe được tiếng nhạc mang phong cách Âu Mỹtruyền đến từ trong căn biệt thự kia.

      Nhớ tới Tống Kỳ Diễn từ phim trường lặng lẽ ra về, Cận Tử Kỳ liền thay đổi hướng của mũi chân.

      Sau khi dỡ bỏ hàng rào ở giữa nhà Cận gia và Tống gia, muốn qua bất quá cũng chỉ cáchmười mấy thước.

      Càng đến gần tiếng nhạc càng ràng, Cận Tử Kỳ đứng ở trước cửa lớn lại do dự.

      đứng yên ở cửa rất lâu, nghe xong ba bốn bàihát truyền ra từ trong khe cửa mới ngập ngừng giơ tay lên.

      Ngón tay vẫn chưa chạm vào chuông cửa, lại do dự lần nữa.

      biết nên mở lời như thế nào, cũngkhông biết sau lời mở đầu lại tiếp tục đến đềtài gì.

      Rốt cuộc cuối cùng, vẫn là lựa chọn thả tayxuống, ấn vang chuông cửa dù chỉ lần.

      vừa mới xoay người chuẩn bị về nhà, cửa chính ở sau lưng lại bỗng nhiên mở ra.

      "Sao ở cửa có người? Chị tới tìm ai à?" Xuất ở cửa là người con .

      Cận Tử Kỳ quay đầu, cửa lớn được mở nửa, nhìn thấy chính là ngoại quốc tóc ngắn mặt mày căng tràn sáng rỡ.

      Người con kia gợi cảm mê người mặc bộ đồ mặc ở nhà cùng dép lê, trong tay cầm KTVmicro chuyên dụng, mặt thoáng lênkinh ngạc khi thấy Cận Tử Kỳ nhếch miệngcười khẽ: "Chị tìm người sao?"

      Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm xem ra ướcchừng phút, lại thản nhiên dời mắt .

      nhận ra người con ngoại quốc này, là người lúc trước đứng cùng Tống Kỳ Diễn bêncạnh bể suối phun.

      Ngay cả chính cũng nghĩ đến, chỉ phải liếc mắt cái nhận ra người gặp mặtmột lần, dù chỉ nghiêng bên mặt.

      là trí nhớ kinh người!

      "Ah. Chị—" Người con chớp đôi mắt màu lam khói.

      Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười: "Ha, tôi gõ nhầm cửa, ngại."

      xong, đợi kia trả lời tiếp, lập tức kiên quyết xoay người xuống bậc thang.

      Khi qua chỗ hàng rào, vào sân nhà thuộc Cận gia, qua hồ bơi sóng nước lăn tăn.

      Chỉ có bản thân mới biết, bàn tay nắm chìa khóa xe có chút cứng đờ lạnh như băng.

      -----------------

      Cửa chính Cận gia mở ra, dì Hồng lập tức tiến lên đón chào, nhận lấy chìa khóa xe và túi xách trong tay .

      "Lão gia và phu nhân mang theo tiểu thiếu gia ra ngoài ăn cơm."

      Cả biệt thự trong nháy mắt sáng trưng lên, Cận Tử Kỳ thay xong giầy nhìn về phía dì Hồng: "Cónói đâu ?"

      Dì Hồng lại lập tức ấp úng, ánh mắt cũng tránhné dám nhìn Cận Tử Kỳ.

      Trong lòng Cận Tử Kỳ ràng, gật đầu, thẳng đến phòng ăn.

      Đúng là cố ý chuẩn bị xong bữa ăn tối choriêng mình .

      Theo thói quen ngồi xuống cách duyên dáng, xếp khăn ăn lên đầu gối xong, Cận Tử Kỳ mới cầm lấy đũa ăn cơm.
      Dì Hồng đứng ở bên muốn lại thôi, chẳng qua nhìn Cận Tử Kỳ thong thả chậm rãi dùng cơm mà lo lắng.

      Ngược lại Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên đánh vỡ trầm mặc trước: "Dì Hồng có lời gì cứ ." xong múc muỗng tôm bóc vỏ.
      "Tiểu thư, phu nhân muốn làm khó xửmới cho với ." Dì Hồng giải thích.

      Cận Tử Kỳ nuốt xuống hớp canh, gật đầu hiểu : "Tôi biết."

      "Xế chiều hôm nay vị kia bên Tống gia gọi điện thoại tới đây, bảo là muốn thực hôn trước khi hết năm, hi vọng lão gia và phu nhânđi qua thương lượng chuyến, vốn là phu nhân muốn — "

      Cận Tử Kỳ thoáng sửng sốt, lông mày khẽ nhíu xuống: "Gia trưởng của Tống gia mở miệng?"

      Dì Hồng gật đầu: "Bên kia bảo rằng phu nhân thế nào cũng là mẹ, thể đối với việccon cưới gả mà thờ ơ."

      Mặc dù có số việc mọi người trong lòng đều biết , nhưng ngoài mặt mãi mãi cố gắng giữ cảnh thái bình giả tạo.

      Tống gia làm sao mà có thể tin Kiều Niệm Chiêu là con của Tô Ngưng Tuyết, kia bất quá là lời dối vụng về.

      Ý cười ở trong mắt Cận Tử Kỳ có chút khinh thường, gắp lên miếng ngó sen vừa định bỏ vào trong chén, tiếng gõ cửa vang lên ngừng như lũ.

      "Lúc này có ai đến a?" Dì Hồng muốn qua mở cửa.

      Nhưng Cận Tử Kỳ kịp thời gọi bà lại: "Hẳn là nhân viên chào hàng, đừng mở ra."

      Dì Hồng đối với việc Cận Tử Kỳ độc đoán nhưvậy có chút hoài nghi, nhưng thể làm tráiý của chủ nhân trong nhà.

      Bà lo lắng thoáng nhìn cửa chính bị nện phải runrun, cẩn thận mỗi bước vào phòng bếp bưng món điểm tâm ngọt ra sau khi ăn xong .

      Sau khi dì Hồng rời , Cận Tử Kỳ mới dừng lạiđộng tác gắp thức ăn, gương mặt lạnh nhạt cóchút ít da bị nứt nẻ.
      nghe thấy tiếng gõ cửa đó từ nhàng êmái đến gấp gáp, cuối cùng tiếng đập cửa tưởngchừng như hận thể đem cửa ra đập vỡ, ngồi lặng yên ở ghế vài phút, sau đó đứngdậy đến cửa lớn.

      Đứng cách vị trí cánh cửa xa hơn chút,dường như lo lắng gần quá bị sức lực đập cửalàm bị thương.

      cần mở cửa để chứng thực, cũng biết giờ phút này ở ngoài cửa hành động bạo lực như thế chính là người nào.

      Cho nên, chỉ câu , cách lớp cửalớn đóng chặt: "Tôi nghỉ ngơi." Chính làkhông muốn để vào.

      "Mở cửa!" Truyền đến giọng nóng nảy của người đàn ông.

      Cận Tử Kỳ nghiêng người, nhìn tới cánhcửa kia, nhấn mạnh lần nữa: "Tôi nghỉ ngơi."

      "Cận Tử Kỳ, mở cửa!"

      Đánh lên hai cái nặng nề như búa, dường nhưbiểu đạt kiên định quyết tâm của mình vớicô.

      Hai con người cùng có tính khí bướng bỉnh đụng phải nhau, nếu như tính tình lại khó chịu mà ,như vậy thường thường dùng phương pháp vũ lực để giải quyết vấn đề tận gốc!

      Cận Tử Kỳ chút nào để ý phẫn nộ củahắn, vòng hai cánh tay trước ngực đứng ở nơi đó, nhưng hết lần này tới lần khác cho mở cửa.

      "Tiểu thư— " Bưng tráng miệng ra ngoài vẻ mặt dì Hồng bất an nhìn lên cánh cửa.

      Cận Tử Kỳ chẳng qua nhíu hàng lông mày đen xuống, bước thảnh thơi trở vào trong phòngăn rồi ngồi xuống, "Dì Hồng lấy giúp tôi thêm canh súp hết." xong đưa chén chodì Hồng.

      Dì Hồng thoáng nhìn qua cánh cửa vẫn còn bị gõ lại nhìn nhìn vẻ mặt như có chuyện gì xảy ra của Cận Tử Kỳ, như rơi vào trong sương mù, biết ai kêu gọi ngoài kia.
      Mới vừa rồi bà ở trong phòng bếp mơ hồ ngheđược giọng ở ngoài cửa, dường như là Tốngtiên sinh nhà bên cạnh nha!

      Nhưng mà, tại sao tiểu thư chịu mở cửa, ràng cũng đứng ở nơi đó rồi, chỉ cần duỗitay ra được rồi.

      Mang theo nghi vấn tràn đầy, dì Hồng lại vào phòng bếp, khi trở ra thấy Cận Tử Kỳ đứng ở trước tủ kính trong phòng ăn.

      "Buổi sáng vẫn có thấy cái này." Cầm trong tay Cận Tử Kỳ chính là chậu xương rồng.

      Dì Hồng đặt chén canh xuống giải thích: "Chiềuhôm nay có khách hàng lui tới giao dịch với công ty đến nhà, cố ý tặng riêng cho lão gia, là đặc biệt mang đến từ Mexico."

      Tiếng đập cửa bên ngoài biệt thự từ từ biến mất,sau đó bước chân cũng mờ ảo xa dần.

      Cận Tử Kỳ dời tầm mắt của mình từ câyxương rồng ra, nhìn về phía cánh cửa đóng chặtđã khôi phục yên tĩnh.

      nhàng cười khẽ, ra có gì hayđể cười, bất quá là trong lòng nổi lên ý nghĩ ngây thơ.

      cũng nhận lấy chén canh dì Hồng đưa lên, chỉ cầm chậu cây xương rồng dặn dò dì Hồng câu rồi lên lầu.

      Dì Hồng nhìn sang bóng hình duyên dáng củaCận Tử Kỳ, trong lòng càng hoang mang: hôm nay tiểu thư tựa hồ có chút giống a!

      ----------

      Dưới vầng sáng nhu hoà của đèn tường, Cận TửKỳ ngồi ở bên giường, trong tay cầmcuốn《 Giản * Ái 》

      Thế nhưng, ánh mắt của lại tự chủ chốc chốc lại nhìn ra phía ban công đóngchặt, lụa trắng che phủ.

      cố gắng mà giả vờ như bình tĩnh và tự nhiên,nhưng cách nào đè nén ghen tuông ởđáy lòng mình mỗi lúc càng phát ra ràng.

      ghen tuông chỉ dành riêng với phụ nữ, xuất phát thái độ thù địch đối với người phụ nữkhác.

      "Aaa!" Ngoài ban công truyền đến tiếng thét thảm thiết khiến nhanh chóng từ trêngiường nhảy lên, đồng thời chạy ra ngoài bancông.

      đôi tay xinh đẹp thuần thục đẩy hai cánh cửa ra, gió đêm thổi úp vào mặt, làn váy khẽbay lất phất.

      Chậu xương rồng đặt ven ban công thấybóng dáng, trong lòng Cận Tử Kỳ giật mình, côcúi đầu nhìn xuống sân cỏ lầu , bởi vì kinh sợ mà bụm miệng.

      Tống Kỳ Diễn trong tư thế chật vật nằm ởtrên bãi cỏ, tay trái nắm lấy cổ tay phải cắn răngchịu đựng.

      Mà bên cạnh ràng là chậu cây xương rồng Mexico!

      Bết bát hơn chính là, chẳng biết từ khi nào Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông trở về lại đứng ở sân cỏ bên cạnh, ngay giờ phút nàykhông ai bảo ai mà cùng ngước đầu lên nhìn đếnvị trí của !

      "Áh—" Cận Tử Kỳ đứng ở ban công, tay chân luống cuống .

      Trò đùa dai của dường như vượt quá đầu!

      ................

      Cận Tử Kỳ lẳng lặng ngồi ghế sofa trong phòng khách quý ở bệnh viện.

      Bác sĩ ở trong phòng bệnh gắp gai ra cho Tống Kỳ Diễn.

      Thỉnh thoảng cũng nghe được tiếng kháng nghị của Tống Kỳ Diễn bất mãn với bác sĩ ra taynặng truyền đến từ phòng bên cạnh.

      Lúc ấy Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết cùng đến đây nhưng thấy bóng dángđâu nữa.

      chưa kịp suy đoán họ đâu, y tá chợt đẩy cửa vào, "Tiểu thư, vị tiên sinh kia gọingài đấy!" Nụ cười rất mập mờ.

      Cận Tử Kỳ gật đầu trao lời cảm ơn với , cũng mở miệng chuyện, thế nhưng luồng khí quý tộc trấn trụ y tá trẻ.

      y tá trẻ vội vàng khoát tay, ngượng ngùng cười: " cần cám ơn cần cám ơn!"

      Loại khí chất này chính là như vậy. Tục ngữ ba đời mới có thể bồi dưỡng được ngườiquý tộc chân chính.

      Trùng hợp Cận Tử Kỳ chính là đời thứ ba của Cận gia.

      Cận Tử Kỳ khẽ giương môi cười cười, xoayngười, đến phòng bệnh.

      Nhìn sang bóng dáng xinh đẹp của lưu lạikhiến y tá trẻ ngước lên góc bốn mươi lăm độ nhìn ngưỡng mộ.
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 1.2 Con Tội Phạm Giết Người !


      Editor: tamthuonglac

      nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, thấyTống Kỳ Diễn ngồi dựa ở giường.

      Đương nhiên cũng nhìn thấy bàn tay phải bịbăng bó thành bàn tay gấu, cũng bởi vậy khiếncô nổi lên đau lòng.

      Vừa rồi tại đến bệnh viện trước, nàng lại thấy được cái kia chạy ra biệt thự ngoại quốc nữ nhân.

      Mới vừa rồi trước khi đến bệnh viện, thấyđược ngoại quốc kia chạy ra ngoài biệt thự.

      Nghe thấy ấy lo lắng vây quanh Tống KỳDiễn bị thương mà gọi trai, Cận Tử Kỳ biết là mình hiểu lầm chuyện.

      " muốn ăn táo ?"

      Cận Tử Kỳ ngồi ghế bên cạnh giường, váy lụa trắng mỏng rơi rũ xuống đất, mở ra bàntay trắng nõn xinh đẹp, là quả táo đỏ au.

      ít khi chủ động dỗ dành người khác, ngoại trừ Cận Mỗ Mỗ, Tống Kỳ Diễn xem như làngười thứ nhất, lại còn là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cho nên lời và việc làm của thấy thế nào cũng có vẻ ngây ngô lại cứng nhắc.

      Tống Kỳ Diễn thoáng nhìn bàn tay phải của mình quấn đầy băng gạc, lại thoáng nhìn quả táo trong tay Cận Tử Kỳ, giận dỗi hất mặt hừ mộttiếng, giả vờ thấy Cận Tử Kỳ.

      "Thực xin lỗi." Đây là câu thứ hai của .

      Mặc dù lắm vì sao mình phải xin lỗi, có lẽ chỉ bởi vì ngoại trừ những lời này ra, biết giữa bọn họ còn có cái gì để .

      Tống Kỳ Diễn quay đầu lại nhìn , môi mỏng kéo căng, giọng điệu hỏi quái dị: "Em và Doãn Lịch quan hệ rất tốt?"

      "Ừ, cùng nhau lớn lên." Cận Tử Kỳ gật đầu giảithích.

      ha ha cười lên hai tiếng, có phần vút cao:"Thanh mai trúc mã?"

      Cận Tử Kỳ lại thành gật đầu: "Đúng." xong cũng thấy được sắc mặt Tống Kỳ Diễn đột nhiên xanh mét.

      vô cùng kinh ngạc khi mặt biến sắc vớitốc độ cực nhanh, lại tự xem xét chính mình, cảm thấy chỉ chữ mà thôi.

      Tống Kỳ Diễn trừng mắt Cận Tử Kỳ: "Tại sao em hỏi tay của tôi có đau hay ?"

      "Hả?" Cận Tử Kỳ có chút hoang mang, nhưng rất nhanh lập tức phối hợp hỏi: "Tay của có đau hay ?"

      Giọng hình thành thay đổi,thuộc về thiên kim tiểu thư của Cận gia, nhưngchỉ là phát sinh với cảm xúc của người đàn ông.

      Mặt của tức biến thành màu đen: "Tạisao tôi phải cho em biết!" Lí do đúng là cố tình gây .

      xong nằm vật xuống giường biên độ của động tác cũng mạnh hơn, hơn nữa còn lập tức dùng chăn bao trùm lấy chính mình, giống nhưcon sâu lông co lại nửa vòng, đem cái ót để lại cho .

      Cận Tử Kỳ mắt trông thấy toàn bộ quá trình tínhtình trẻ con của người đàn ông, trước saucũng ôm lấy thái độ khoan dung.

      Nếu như đổi thành trước kia, gặp phải đối xử lạnh nhạt và làm khó làm dễ như vậy, chút do dự mà đứng dậy bước .

      Nhưng khi người kia đổi thành người đàn ôngtrước mắt này, phát mình đành lòng để cho đơn độc mình.

      nhàng đẩy ghế ra, mới vừa đứng lên, consâu lông giường lập tức quay đầu qua: "Emcứ như vậy mà sao?"

      Chân mày của người đàn ông hết sức nhíu chặt, sắc mặt càng thêm đen, đen đến giống như rừng núi ban đêm.

      Cận Tử Kỳ kiên nhẫn giải thích: "Tôi hỏi bác sĩ tình hình của chút, lập tức trở lại."

      Đêm tối trong nháy mắt biến hoá thành banngày, Tống Kỳ Diễn nhướng mày liếc nhìn CậnTử Kỳ, lên tiếng như kiểu ban ơn: " muốn ăn cam."

      "Được." sảng khoái đáp ứng, sau đó rangoài.

      --------------

      Cận Tử Kỳ mới vừa khép lại cửa phòng bệnh, nhận được điện thoại của Tô Ngưng Tuyết.

      Khi mở cửa phòng khách quý ra, nhìn thấy người trong phòng bỗng có chút hiểu đượclý do mẹ gọi tới.

      Muốn rời khỏi cũng còn kịp nữa, bởi vì Tống Chi Nhậm gọi trước: "Tử Kỳ cũngở đây sao?"

      Cận Tử Kỳ đối với Tống Chi Nhậm lớn tuổilễ phép khom người độ cong mười lăm độ:"Xin chào Tống lão."

      Tống Chi Nhậm mỉm cười gật đầu, ngược lạinhìn Cận Chiêu Đông ngồi đối diện với ông: "Người cần phải đến cũng đến sai biệtlắm, có chuyện gì Chiêu Đông cứ ."

      Tống Chi Nhậm mới vừa xong, ngồi ở bên cạnh ông Tống Nhiễm Cầm cướp lời chenvào : "Hơn nửa đêm kêu gọi người khác, còn là tới cái chỗ bệnh viện này, phải cốtình tìm xui xẻo sao?"

      "Mẹ!" Tô Hành Phong lên tiếng quát khẽ khắcchế, muốn ngăn cản mẹ mình để tránh khỏi nóira lời khó nghe hơn.

      Tống Nhiễm Cầm chẳng những ngừngngược lại càng mất hứng mà la ầm lên: "Ta nóisai sao? Lúc này mấy giờ rồi, còn để chongười ta ngủ hay , nhất là cha, đống tuổi còn phải bị hành hạ như thế."

      xong, vẫn quên nghiêng mắt liếc nhìnCận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết bày tỏ cơngiận của mình.
      Cận Tử Kỳ lúc này mới phát Tống Nhiễm Cầm bên dưới chiếc áo khoác lông chồn đúng là bộ váy ngủ dệt bằng vải bông, cái đầutóc quăn rối tung, khuôn mặt bôi phấn trang điểm hằn lên dấu vết do năm tháng qua.

      Giống như là bị đào lên từ giường bởi mộtcuộc điện thoại.

      Chẳng qua đem phần bất mãn này mà biểu lộ ở mặt, duy nhất chỉ có người là Tống Nhiễm Cầm!

      Cận Tử Kỳ tự nhiên cũng xem nhân vật số gọi là Kiều Niệm Chiêu, từ khi vào đến giờ, nhìn thấy bóng dáng Kiều Niệm Chiêu ngừng bận rộn.

      Chốc lát pha trà cho Tống Chi Nhậm, chốclát lại điều chỉnh máy điều hòa nhiệt độ, thỉnh thoảng còn phải chú ý cái túi phát tiết cảm xúc của Tống Nhiễm Cầm, quả thực phải người bình thường là có thể làm được.

      Kiều Niệm Chiêu đem ly trà ngon mới vừangâm đặt trước mặt Tống Nhiễm Cầm: "Mẹ,ngài cẩn thận chút kẻo phỏng!"

      "Đây là trà gì vậy hả? Mười mấy đồng cân, cũng dám ngâm cho chúng tôi uống?"

      Cả phòng khách quý đều là tiếng gầm thét bất mãn của Tống Nhiễm Cầm, vì ghét bỏ mà mộttay vung cái ly ra, nhưng may bị nước sôi bắn tung toé vẩy lên mu bàn tay, lại kêu la trờiơi đất hỡi.

      "Mẹ, mẹ có sao , mau cầm giấy lau mộtchút!" Kiều Niệm Chiêu ân cần muốn giúp bàlau mu bàn tay ửng đỏ.

      Tống Nhiễm Cầm lại tức tối mà đẩy ra: "Côhầu hạ mẹ chồng như vậy à? tại cũngmuốn bỏng chết ta, vậy về sau gả vào sao đây?!"

      Kiều Niệm Chiêu cầm khăn giấy luống cuống đứng ở bên, Tô Hành Phong kéo ra phía sau mình, cau mày đối với mẹ mình điêu ngoa khó hầu mà lên tiếng: "Mẹ người có thể bớttranh cãi chút hay ?"

      Tống Nhiễm Cầm thấy con trai mình nhu thuậnkhôn khéo thế nhưng đối với mình chống đối, khó có thể tin: "Ta ở trước mặt cha và thông gia dạy dỗ con dâu là sai sao? bây giờ là mọc cánh cứng cáp, ghét bỏ kẻ làm mẹ ta đây rồi?"

      Tô Hành Phong bởi vì Tống Nhiễm Cầm cànquấy mà bình tĩnh, trong phút chốc đối diện ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ của Cận Tử Kỳ, thân hình ngẩn ra, nhưng rất nhanh lập tức dời tầm mắt.

      "A Cầm, ông bà thông gia đều ngồi ở đây, cóchuyện gì về nhà !" Tống Chi Nhậm hiểnnhiên cũng chịu nổi con mình ngang ngược.

      Tống Nhiễm Cầm lại xem thường: "Cha, cũng chẳng có gì mà ngài lồng lên quá, ông bà thônggia nếu để ý sớm lên tiếng!"

      Cận Chiêu Đông khi thấy Kiều Niệm Chiêu bịchỉ vào mũi chửi rủa sắc mặt lập tức u ám, lúc đấy nghe Tống Nhiễm Cầm mà đượcmột lời, tức giận đến mức muốn phun ra máu.

      Ông vừa muốn mở miệng chuyện, nhưng TôNgưng Tuyết ở bên cạnh đè tay của ông lại, ánh mắt ngăn chặn ông lên tiếng, nhưng rachính bà nhìn sang Tống Nhiễm Cầm cười nhạt mà : "Tự nhiên ngại."

      Tống Nhiễm Cầm khẽ cười nhạo, đắc ý nhếchlên hàng lông mày cơ bản tồn tại sau khi tẩy trang, muốn thêm vài câu, nhưng Tô Ngưng Tuyết so với bà nhanh hơnmột bước: "Nghe phu nhân đây miệng phát âmtiếng phổ thông giọng địa phương, cũng khôngkhó chịu lắm."

      Lời vừa ra, Tống Nhiễm Cầm cuối cùng cười nổi, khuôn mặt lập tức đỏ lên, thẹn quá hoá giận mà chữ "Bà" lập tức ngậmmiệng, dám tiếp nữa.

      Sống cuộc sống sung túc Tống Nhiễm Cầm trởthành phu nhân giàu có, đời này kiêng kỵ nhấtchính là việc bà mở miệng tiếng phổ thông,dù luyện thế nào cũng khó mà đổi giọng địaphương rất nặng của quê cha đất tổ.

      Chỉ cần bà vừa mở miệng chuyện bại lộnguyên hình, che dấu được thực tếchuyện bà từng sinh sống mười mấy năm trong núi.

      Đây cũng là nguyên nhân những danh viện phunhân chân chính và bà trở thành bạn bèthân thiết.

      có người quý tộc nào tố chất thượngthừa được tu dưỡng nguyện ý giao thiệp tiếp xúcvới nhà giàu mới nổi là người quê mùa.

      Khoảnh khắc ấy bị Tô Ngưng Tuyết mặn lạt đạp đau ở chân, Tống Nhiễm Cầm gấpđến độ giậm chân.

      Bà muốn xù lông lại phát tiếng phổ thông giọng địa phương quê cha đất tổ rất nặng giốngnhư chậu nước lạnh tạt vào bộ lông của bà!

      Tô Ngưng Tuyết lại hoàn toàn ngờ lời của mình khiến cho mặt mũi Tống Nhiễm Cầm cóbao nhiêu khó chịu, chuyển con ngươi mắt nhìn qua Tống Chi Nhậm trước tiên cung kính khiêmtốn mà gật đầu sau đó mới mở miệng: "Mặc dù biết trễ thế này mà mời Tống lão tới bệnh viện mất thể thống, nhưng tôi tự nhận là có mộtsố việc có lẽ cần ràng ngay tại chỗ này tốt hơn."

      Cận Tử Kỳ nghe thấy Tô Ngưng Tuyết ra những lời này với sắc mặt bình tĩnh, thần sắccăng thẳng: "Mẹ!"

      Nhưng Tô Ngưng Tuyết ngay cả liếc nhìn cômột cái cũng , cũng bận tâm Cận Chiêu Đông ở sau lưng trộm níu góc áo củamình, e dè thẳng vào vấn đề: "Công tử của Tống lão ở trong bệnh viện này."

      Trong nháy mắt, cả phòng khách quý bị loại khí căng thẳng quỷ dị bao phủ.
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆☆ Thủy Tinh Kim Cương Tranh Đấu
      Chương 1.3 Con Tội Phạm Giết Người !


      Editor: tamthuonglac

      Sau khi im lặng lúc lâu, Tống ChiNhậm chống quải trượng nhìn thẳng vào mắt Tô Ngưng Tuyết: "Có phải khuyển tử gây phiền phức lớn gì đó cho Cận gia hay ?"

      Tống Chi Nhậm đắm mình lăn lộn ở thươngtrường mấy chục năm, sao lại có thể nghe ra ý ở ngoài lời của Tô Ngưng Tuyết , thấy Tô Ngưng Tuyết muốn quanh co lòng vòng,chính mình cũng đơn giản gọn gàng dứt khoát.

      Nghĩ đến Tống Kỳ Diễn, hàng lông mày hoa râmcủa Tống Chi Nhậm nhíu nhíu, trong lòng hẳn làđang có cơn thịnh nộ, ngoại trừ đứng đầu cái tên mang họ Tống, tiểu tử kia hề có chút nào xem mình là người của Tống gia!

      Đại viện của Tống gia tốt đẹp vứt bỏ ở,cứ mực khăng khăng muốn ở biệt thự riêng,còn hết lần này tới lần khác là ——

      Là—

      Đáy mắt Tống Chi Nhậm chợt lóe lên kinh ngạc.

      Cố gắng nhớ tới câu của Tống Kỳ Diễn lúcsáng trước khi rời khỏi phòng họp.

      —Để cho người phụ nữ kia trở thành của tôi.

      Người phụ nữ kia—

      Tống Chi Nhậm nhíu mày nhìn sang Cận Tử Kỳ vẫn đứng bên cạnh cửa.

      từng có thể được đặt vào trong mắt ông cũnglà nha đầu Cận gia này, chẳng lẽ—

      "Mặc dù ở thành phố này thế lực của Cận gia sánh bằng Tống gia, nhưng cũng phải quả hồng mềm mặc cho người khác vo trònbóp nghiến, đối với chuyện lệnh công tử nửa đêm canh ba leo vào phòng của Tiểu Kỳ, tôi hi vọng Tống lão hôm nay có thể cho cái công đạo."

      Lời của Tô Ngưng Tuyết kiêu ngạokhông siểm nịnh chứng thực suy đoán của Tống Chi Nhậm, thế nhưng, cũng phải làchuyện tốt!

      Việc ông mến nha đầu của Cận gia bất quácũng là chuyện quá khứ.

      Địa vị danh vọng của Tống gia giờ phút này làmsao có thể cho phép người nắm quyền tương lai cưới người phụ nữ có con.

      Hẳn là dưới vụ việc tai tiếng có con cái nhưthế này, khi lộ ra chính là tai hoạ ngập đầu!

      Ông tuyệt đối lấy tương lai của Tống gia mà đùa bỡn!

      Sắc mặt của những người khác cũng đượckhá lắm, nhất là Tống Nhiễm Cầm ngũ quan gầnnhư muốn vặn vẹo, giữ được bình tĩnh màkêu lên: "Bà có ý gì? Con tôi muốn kết hôn, bà cũng muốn đem con bà nhét vào Tống gia?"

      Cận Chiêu Đông chỉ vì lời lẽ của Tống Nhiễm Cầm khiến sắc mặt tái xanh: "Xin phu nhân hãy chú ý lời cho đúng mực, cái gì gọi là nhét?Người thừa kế Cận gia của tôi còn đếnmức phải hạ mình mang đến cửa!"

      Mấy chữ "Người thừa kế Cận gia" lên có khí phách, kèm theo là thanh của nắp ly gốm sứ rơi ở bàn trà vang lên, Kiều NiệmChiêu cúi đầu xuống che giấu ánh mắt bị thương, chân tay lúng túng tiếp tục pha trà.

      Tống Nhiễm Cầm lại mượn cơ hội phản bác Cận Chiêu Đông: "Người thừa kế Cận gia? Hai đứacon Cận gia của ông, ngược lại ông nặng bênnày bên kia, đứa lớn giữ lại lo tang cho mình, đứa giống như hàng hóa thầmđưa cho Tống gia chúng tôi!"

      "Mẹ!"

      "A Cầm!"

      Tô Hành Phong và Tống Chi Nhậm đồng thờiquát lớn bảo Tống Nhiễm Cầm ngưng lại, đáng tiếc Tống Nhiễm Cầm thèm để ý tới, xem ra cũng là bị ép nóng nảy muốn nhảy tường:"Tôi sai sao? Từng bước từng bước, đều mơước gia sản của Tống gia đây mà!"

      Cận Chiêu Đông bị tức phải thiếu chút nữa vỗ bàn, Tô Ngưng Tuyết mặc dù định lực hơnngười, cũng khó tránh khỏi nắm chặt quả đấm.


      "Phu nhân ra cũng sai điểm này rồi."

      Lúc này ai ngờ tới Cận Tử Kỳ vẫn luôn lặng im đứng ở trong góc lại lên tiếng.

      "Mọi thứ của Tống gia có thể đối với phu nhânmà bà coi như tánh mạng, nhưng bởi vì tôi phải là phu nhân, cho nên vẫn đếnmức coi tiền tài như mạng, hơn nữa còn là Tốnggia. ra tôi ——"

      Chẳng qua là lời của nửa câu sau Cận Tử Kỳcũng có cơ hội mở miệng.

      Bởi vì cánh cửa ở phía sau lưng đột nhiên bị người từ bên ngoài kéo ra, truyền đến giọng nam trầm thấp cướp lời của : " ra chúng tôi vẫn luôn biết nên chuyệnnày với mọi người như thế nào."

      đợi Cận Tử Kỳ quay đầu lại, cánh tay cường tráng quấn lên bờ eo của , Tống Kỳ Diễn cứ như vậy bất thình lình xuất ởtrong tầm mắt của mọi người.

      Khóe miệng của chứa đựng ý cười, thảnnhiên tiếp nhận các loại quan sát đánh giá, âmlượng chuyện được khống chế vừa đúng, vội vàng nóng nảy, nhẹkhông vang, nhưng đủ cho tất cả mọi người trong phòng nghe được.

      "Vốn là muốn cho mọi người dịp thích hợp, nhưng ngàn bốn trăm sáu mươi mốt ngày có phải quá dài hay ?"

      Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông đặc biệthiếu kỳ, lại khó có được dịp ăn ý cùng nhau hỏi: "Có ý gì?"

      Thậm chí ngay cả Cận Tử Kỳ là người trong cuộc cũng mở to mắt hiểu quay đầu nhìnTống Kỳ Diễn, nhưng thủy chung cũngkhông cho bất kỳ cơ hội nào có thể mở miệng chuyện lần nữa.

      "Cũng thể để cho Tiểu Kỳ vốn là kết hônvới Hành Phong quay người lại cùng tôi kết hônsao? Dù sao chúng tôi cũng phải cho mọi người gian hoà hoãn, chấp nhận tình yêucủa chúng tôi dù có khả năng được chúc phúc."

      Tống Kỳ Diễn xong như mây trôi nước chảy, nhưng trong lòng người nghe lại là gió nổi mây phun, khó có thể bình tĩnh.

      Phòng khách quý hoàn toàn yên tĩnh, Tống KỳDiễn chợt nhíu mày, xem ra hiệu quả hẳn là rấtchấn động sao.

      "Tống Kỳ Diễn..." Cận Tử Kỳ cảm thấy mìnhnên gì đó, khi nghe thấy tin tức bất ngờ ngoài dự liệu của .

      Tống Kỳ Diễn lại cầm lấy bàn tay trái của :"Cận Tử Kỳ, còn nhớ lời của trong bể bơi ?"

      như vị vương giả từ cao nhìn xuống mà quan sát , trong tròng mắt đen sâuthẳm xẹt qua từng tia ánh sáng ôn nhu ấmáp.

      "Các người dự định kết hôn?"

      Người thứ nhất đưa ra nghi vấn chính là Tô Hành Phong, đầu lông mày ta nhíu chặt nhìn thẳng hai người đứng ôm nhau!

      Tống Kỳ Diễn tiến lên đón nhận ánh mắt bén nhọn che giấu của ta, gật đầu cườinhạt: "Chúng tôi sắp kết hôn."

      phải là dự định, là sắp, cho nên, cũng cần bất kỳ đồng ý của người nào!

      Tống Chi Nhậm nện quải trượng lên mặt đácẩm thạch, lớn tiếng giáo huấn: " lời vô liêm sỉ gì thế? Còn buông Tử Kỳ ra, ngaytrước mặt trưởng bối còn ra bộ dáng gì nữa!"

      Lúc Tống Chi Nhậm ra những lời này sắc mặt rất khó coi, dĩ nhiên còn có người lại càng khó coi hơn.

      "Cha người nhìn xem, con sai chứ, đây chính là con sói đầu trắng nham hiểm! những đối với Tống gia mình nhìn chằmchằm như hổ đói, còn muốn kết hợp người ngoàiđến hại chúng ta kia!"

      "Con cũng yên tĩnh chút cho ta, có phảimuốn chọc giận cho ta chết mới vui hay ?!"

      Lần này Tống Nhiễm Cầm dưới uy nghiêmcủa Tống Chi Nhậm rốt cục ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng đôi mắt mang hận ý trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, bộ dạngthù sâu như biển.

      Tống Chi Nhậm nhìn sang Cận Chiêu Đông vàTô Ngưng Tuyết ở đối diện, lúc này có thể ngăn cản chỉ có cha mẹ của Cận Tử Kỳ.

      "Chiêu Đông, Ngưng Tuyết, ngược lại là khuyển tử quá đáng rồi, ngày khác tôi nhất định đích thân mang nó đến chịu đòn nhận tội, quả thậtmạo phạm Tử Kỳ như thế, là khiến cho tôi dài mặt!"

      Lời của Tống Chi Nhậm tốt đẹp, nhưng Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết đều là người thông minh, sao lại nghe ra đượcTống Chi Nhậm muốn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ở chung chỗ?

      Đối với Tống gia mà là Cận Tử Kỳ của họvới cao, trong mắt vợ chồng họ, làm sao bằnglòng đem con gả vào đầm rồng hang hổ nhưTống gia để chịu khổ?
      Cận Chiêu Đông ngay sau đó lập tức khéo léonhận lấy lời rồi chuyển hướng đề tài: "Tống lão, tối nay mạo muội mời mọi người đến là chúng tôi thất lễ, thời gian còn sớm, chúng tôi cũng tiện giữ mọi người lại."

      Cái kết quả này là Tống Chi Nhậm muốn, gậtđầu hài lòng, dưới dìu đỡ của Tống NhiễmCầm chống quải trượng đứng dậy, lại bị Tô Ngưng Tuyết ngăn trở: "Về phía tôi chuyện vừamới đề cập tôi vẫn hi vọng Tống lão có thể cho câu trả hợp lý."

      Chuyện vừa rồi đề cập dĩ nhiên là chỉ việc TốngKỳ Diễn bò vào khuê phòng của Cận Tử Kỳ!

      Tống Chi Nhậm vất vả xoay chuyển tâmtình u ám lại lần nữa trầm.
      Tô Ngưng Tuyết muốn vì vậy mà im hơilặng tiếng: "Lệnh công tử từ lầu rớt xuống tiếng động , lúc ấy có vài hộ hàng xóm bởi vì tò mò mà ghé đầu nhìn quanh, Tống lão cũng nên biết sống ở nơi đó đều là những người nào, sợ rằng cần ngày mai, tối nay, chuyện này cũng bị truyền khắp cả vòng."

      Đến lúc đó, cho dù có mười cái miệng cũng quan hệ Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn!

      "Xem ra lời của tôi có lẽ mọi người khôngcó coi ra gì." Giọng của Tống Kỳ Diễn than cắt ngang Tô Ngưng Tuyết.

      Tô Ngưng Tuyết nhìn về phía Cận Tử Kỳ vẫn còn dính bên cạnh Tống Kỳ Diễn, ánh mắt có chút tức giận, cái thằng tiểu tử thúi làm nhơ nhuốc thanh danh con nhà mình!

      Nhưng Tống Kỳ Diễn đổi lại chỉ cười khẽ, dư quang khóe mắt lần lượt lướt nhìn mọi người:"Tôi chẳng qua chỉ là thông báo tin tức này cho các người, về phần quyết định, vẫn là làmphiền đến các người."

      "Lời vô liêm sỉ gì thế? Tôi là cha của ,vẫn thể ra quyết định thay sao?"

      Tống Kỳ Diễn thấy Tống Chi Nhậm tức giận,khẽ bĩu môi: "Cái quyết định này vào bốn nămtrước tôi cũng làm ra, lúc đó, ông vẫn cònchưa là cha của tôi."

      "Mày—" cái thằng con ngỗ nghịch!

      Chỉ có điều mấy chữ cuối cùng Tống Chi Nhậm mắng ra miệng, hổn hển thởđược, thẳng tắp ngã ra phía sau.

      "Cha!"

      "Ông ngoại!"

      "Tống lão!"

      "Mau gọi bác sĩ! Nhanh gọi bác sĩ đến a!"
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :