1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      054.Trừ Phi Kết Hôn Với Tôi

      Editor: tamthuonglac

      Năm ngón tay của Tống Kỳ Diễn xuyên qua khe hở của , cùng tay phải đan xen chặt,cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nhau.

      Cận Tử Kỳ dọc theo cánh tay của nhìn đếngương mặt của , khuôn mặt tuấn đắm chìm trong nắng mai có thêm vài phần ôn hòa, sắc bén khó gần gũi như lúc thanh tỉnh.

      Đôi lông mày kiếm đen dày vặn lên, có thể do tư thế ngủ được thoải mái.

      Đối với việc khi tỉnh lại nhìn thấy Tống Kỳ Diễntrước tiên, Cận Tử Kỳ cũng kinh hãi bấtan như trong tưởng tượng, ngắm nhìn quầngxanh nhàn nhạt dưới vành mắt , trong lòng hồi mềm mại.

      Bàn tay trái mảnh khảnh vươn ra, đầu ngón tay mượt mà đặt lên giữa hàng lông mày của , cửchỉ nhàng giống như cánh bướm sặc sỡ đậutrên cành hoa.

      Dưới lòng ngón tay chạm đến vết nhăn, vẻ mặt của Cận Tử Kỳ khỏi dịu dàng.

      Có như vậy trong tích tắc, đột nhiên cảm thấy được gả cho người đàn ông này hạnh phúc, ít nhất nguyện ý ở trước giường trông chừng cả đêm.

      Dịu dàng vuốt lên vết nhăn lông mày của , khóe miệng vén lên nụ cười ràng, ra thử tiếp nhận cũng phải là chuyện xấu.

      Hàng lông mi khép chặt nhàng rung động, Cận Tử Kỳ vội vàng rút lại tay của mình, đầukia Tống Kỳ Diễn mở mắt ra.

      "Tỉnh chưa? Đầu còn đau ?" Có thể là mộtđêm ngủ ngon, giọng của hơi khàn khàn.

      Ở giữa tia sáng ngập tràn Cận Tử Kỳ nhìn đếnđường nét của người đàn ông này, trong cơnhoảng hốt có loại ảo giác thời gian giao hợp,kèm thêm cảnh tượng trong mộng tối hôm qua đều bị chia cắt thành mảnh vụn hỗn loạn đầy đất.

      mơ hồ đáp tiếng , ngẩng đầunhìn Tống Kỳ Diễn cả đầu tóc ngắn rốiloạn: "Tôi nằm mơ."

      Tống Kỳ Diễn nhìn vẻ mặt của Cận Tử Kỳ, thấythế nào cũng đều biểu có chuyện tốt muốnphát sinh.

      "Mơ thấy hả?" Thuận miệng tiếp câu, nhìn như cười giỡn nhưng ánh mắt phútcũng rời khỏi gương mặt của Cận Tử Kỳ.

      Hàng mi của Cận Tử Kỳ rũ xuống, lời nào, nhưng với Tống Kỳ Diễn xem như là mộtkiểu thái độ ngầm thừa nhận.

      Nén lại kích động trong lòng thấp thỏm, cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi câu: " mơ thấy cái gì?"

      "Tôi nhớ ." Vài chữ ít ỏi của Cận TửKỳ phá vỡ hi vọng của Tống Kỳ Diễn.

      "Tại sao có thể quên mất?" Giọng điệu thể nào thân thiện, trực tiếp liền bắt đầu phát biểu: "Cảnh trong mơ tốt đẹp nên nhớ kỹ ràng, như vậy sau khi tỉnh lại mới có thể có dư vị tốt -- "

      Còn chưa hết, ngay tức khắc Cận Tử Kỳ thận trọng mới ngẩng đầu nhìn chenvào: "Hình như là cơn ác mộng."

      Tống Kỳ Diễn lập tức thêm gì nữa, sắc mặt trầm ngay tức , như thế nào mơ tới lại thành ác mộng?

      Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu như giận cá chém thớt, đôi mắt đẹp nổi lên nụ cườithản nhiên, chẳng qua đùa trêu chọc mà thôi, lại nghĩ tới tưởng .

      Vừa định mở miệng giải thích, tiếng đập cửavang lên, kèm theo tiếng của Tô Ngưng Tuyết: "Tiểu Kỳ, còn chưa thức dậy sao?"

      Lướt qua đồng hồ treo tường, mới phát giấc thế nhưng lại ngủ thẳng tới bảy giờ rưỡi.

      Cận Tử Kỳ vừa thoáng nhìn qua cửa, vừa nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.

      Tống Kỳ Diễn hiểu ý của , từ trong mũi hừlạnh tiếng, đến phòng tắm thu dọn xong đồdùng rửa mặt mình mang đến tối hôm qua, bọcvào trong ngực chạy thẳng đến ban công, rất nhanh thấy tăm hơi bóng dáng.

      Cận Tử Kỳ nhìn qua vị trí rời , lâu cũng có phản ứng, có chút dám tin này.

      Chẳng lẽ câu kia của làm bịtổn thương sao?

      ....

      Cận Tử Kỳ ở phòng làm việc của mình thấyđược bàn tin tức về việc Tô Hành Phong vàKiều Niệm Chiêu sắp kết hôn.

      Đăng tại trang đầu của Báo sáng đô thị A có lượng phát hành lớn nhất thành phố này.

      Mở đầu tin tức là hàng chữ to bắt mắt: Người thừa kế Tống thị cưới ngôi sao điện ảnh và truyền hình Kiều Niệm Chiêu vào hàomôn!

      Tờ báo còn có trang in ràng hình ảnh têncủa cửa hàng châu báu nơi Kiều Niệm Chiêu kéo Tô Hành Phong ra vào.

      Về phần nội dung tin tức miêu tả cũng có bài bản hẳn hoi, chỉ ra thân phận Nhị tiểu thư Cận gia của Kiều Niệm Chiêu đồng thời là người kế nhiệm gia sản thứ hai, giữa những hàng chữkhông quên ám chỉ tình của hai người mặcdù gặp phải gậy đánh uyên ương của người chịgái kia, nhưng cuối cùng ý tứ vẫn là người cótình thành gia quyến tu thành chính quả.

      Tin tức hôn của hào môn nhanh chóng cóthể ra ánh sáng như vậy quả thực hiếm thấy, trừ phi là người trong cuộc chính mìnhcam tâm tình nguyện bán cho tòa soạn báo...

      thể chờ đợi được như thế, hận thể cho mọi người toàn bộ thế giới biết chuyện này, sợ chỉ có , nghĩ đến người nọ, khóe miệng Cận Tử Kỳ khỏi khơi gợi lên nụ cười châm biếm.

      lúc hết sức chuyên chú đọc nội dung tờ báo, cửa phòng làm việc phút chốc bị đẩy ra, khi tiếng phong linh rung động , ngẩng đầu lên đập vào mắt chính là khuôn mặt tức giận của Kiều Niệm Chiêu.

      Ngược lại ở trong này có loại ý tứ hàm xúc nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

      "Chẳng lẽ tôi cứ như vậy để cho chị căm hậnsao? Chị phải hao tổn tâm trí để đối phó tôi thếnày?"

      Kiều Niệm Chiêu đem phần văn kiện vứt ở trước mặt Cận Tử Kỳ, sức gió bén nhọn thổi quabên cạnh gò má Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ lướt mắt qua phần văn kiện kia, nhìnvề phía Kiều Niệm Chiêu mắt ửng đỏ vẻ mặt lên án mà trả lời: "Trước khi vào trong phòng củangười khác phải gõ cửa, ngay cả điểm lễ phépnày cũng hiểu sao?"

      Nhưng Kiều Niệm Chiêu chút nào để ý tới Cận Tử Kỳ vui, tiếp tục chất vấn: "Tôiđã vượt qua nửa số phiếu bình chọn nữchính của《Mắt Mù》tại sao chị đổi lập tức đổi?"

      Biết Kiều Niệm Chiêu vì sao mà đến Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn hỏi ngược lại: "Chính cũngxem qua kịch bản, cảm thấy khí chất của mình phù hợp là nữ chính sao?"

      "Ha!" Kiều Niệm Chiêu khẽ cười lạnh: "Rốtcuộc việc tôi khí chất hợp cũng là từ sựcản trở của chị, trong lòng chị biết ."

      Cận Tử Kỳ tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay cầmlấy bút ký tên hai đầu, giọng lạnh nhạt: "Trong lòng tôi biết , cho nên bây giờ có thể khỏi, nhớ kỹ đóng cửa lại."

      "Dựa vào cái gì?"

      "Chỉ bằng tôi là người sản xuất phim."

      Kiều Niệm Chiêu lúc này cũng rời , đứng lặng im hồi lâu đối diện với Cận Tử Kỳ,hai tay nắm chặt, lạnh lùng : "Chị cho rằngnhư vậy A Phong chị sao?"

      Nhìn qua vẻ mặt hung ác quyết liệt của Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ cười khẽ, xem ra càngngày càng biết sợ !

      "Tôi đứng ở bên cạnh ấy nhiều năm nhưvậy, hầu như đem tất cả tinh lực đều đặt lên trênngười của ấy, ấy muốn tôi thế nào tôilàm thế đó, chỉ cần là thích tôi làm tất cả, chị có thể sao?"

      Cận Tử Kỳ nghe Kiều Niệm Chiêu chất vấn ăn mạnh mẽ, ung dung thản nhiên, chỉ là nhànnhạt nhìn ta.

      "Nếu thể như vậy vì cái gì chị còn muốn đến phá? Bởi vì A Phong phải về thừakế Tống gia, nên chị muốn đổi ý sao? Tôi cần tha thứ của chị, hôn nhân của tôi có lời chúc phúc của chị cũng hạnh phúc mỹmãn!"

      Cận Tử Kỳ từ ghế đứng lên, nhìn thẳng khuôn mặt có chút dữ tợn của Kiều Niệm Chiêu: "Xem ra mấy năm qua còn có biết rõmột chuyện."

      Kiều Niệm Chiêu ngẩn ra, nhìn Cận Tử Kỳ cảnh giác, ánh mắt kia giống như là ở trạng thái gà mẹ chuẩn bị chiến đấu.

      Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, giọng trong trẻo: "Bốn năm trước Tống lão , trừ phi cùng tôi kết hôn, nếu , cho phép TôHành Phong thừa kế Tống gia."

      Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu đột biến, hàng lôngmày kẻ đen của Cận Tử Kỳ nhếch lên, khóemiệng chứa đựng ý cười yếu ớt.

      Chính là vào bốn năm trước, khi mới vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, Tống Chi Nhậm ngồi ởtrước giường bệnh của , xúc động áy náy.

      Vì trách phạt Tô Hành Phong, Tống Chi Nhậmlùi lại quyền làm người kế thừa của ta, cũnghứa hẹn, chỉ cần nguyện ý, vị trí nàng dâucủa Tống gia vẫn như xưa vì mà giữ lại, đáng tiếc nhã nhặn từ chối tại chỗ.

      Lúc trước Tống Nhiễm Cầm cũng là sợ con traimình cưới con đàn bà dâm đãng, nét mặtgiận dữ mắng mỏ con mình, tán thành quyết định của cha, sau lưng cũng là vạn phần may mắn cần chịu trách nhiệm đối với .

      tại các người đều thể chờ đợi muốn được quyền thừa kế Tống gia, cũng hỏitrước chút xem có đồng ý hay ? !
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      055.Là Cận Tử Kỳ Nợ Tôi !

      Editor: tamthuonglac

      Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trông được tốtlắm, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, tin mà cười khẽ: "Chị cho rằng như vậy tôi bịchị hù doạ sao?"

      Cận Tử Kỳ từ chối cho ý kiến, Kiều Niệm Chiêu sáng quắc nhìn chằm chằm: "Ông ngoại lúctrước , chỉ cần A Phong kết hôn có thể trởvề thừa kế..."

      "Niệm Chiêu." Lần đầu tiên, từ trong miệng Cận Tử Kỳ nghe được tên của mình, Kiều Niệm Chiêu dừng lại.

      Cận Tử Kỳ lần lượt nhấn mạnh từng chữ : "Lúc trước Tống lão , trừ phi cùng tôikết hôn, nếu , cho phép trở về —"cố ý hơi ngưng lại, "Thừa kế Tống thị!"

      Nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Kiều NiệmChiêu làn da gần như nứt nẻ, nhưng Cận Tử Kỳvẫn mang nụ cười nhạt.

      phải có kiềm chế kinh người sao? Mới như vậy chịu được rồi? Hay là, lạigiả bộ?!

      Nghĩ tới đây, Cận Tử Kỳ thu lại ý cười, vẻ mặtnghiêm túc, lần nữa ngồi trở lại ghế:"Sắc mặt của tốt lắm, hay là ra ngoài nghỉ ngơi sớm chút ."

      "Là vì công ty bách hóa HOSES đúng ?"

      Bàn tay cầm bút của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại,ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt Kiều Niệm Chiêu: "Của hồi môn của cha muốn cho như thế nào tôi xen vào, thứ khác khôngthuộc về tốt nhất nên có lòng tham đáy."

      Lời cảnh cáo làm cho hai tay Kiều NiệmChiêu gắt gao giữ chặt, oán hận nhiều năm tíchlũy ở đáy lòng bắt đầu muốn tuôn trào ra.

      " thuộc về tôi?" Kiều Niệm Chiêu lẩmbẩm tự lặp lại, khóe miệng xao động bắt đầu tự giễu: "Đây là thiên kim chính thức của Cận giađối với đồ nhận nuôi giả mạo mà uy hiếp sao?"

      tận lực lặp lặp lại hai chữ "Nhậnnuôi", dưới ánh mắt lạnh nhạt của Cận Tử Kỳ, đột nhiên vui cười ưu nhã: "Tôi vì cái gì thể nhận? Đây là mẹ nợ tôi, Cận Tử Kỳ nợtôi!"

      Từng chữ như trân châu, như muốn đem phầnhận ý kia khắc ghi vào tận xương tủy, hoà tan dung hợp vào trong máu.

      Cận Tử Kỳ đọc hiểu thù hận như sóng to gió lớn trong mắt Kiều Niệm Chiêu, bàn tay nắmbút ký tên từ từ siết chặt.

      Xem như tất cả mọi người muốn cho biết chuyện quá khứ, tại căm hận của đôi bên giữa và người phụ nữ phía bên kia có thể chọc thủng chân tướng vỡ oà.

      Cận Tử Kỳ muốn biến suy nghĩ của mình thành hành động, đột nhiên vang lên giọngnói mỉa mai.

      "Nợ? Tiểu Kỳ và dì Tuyết nợ cái gì hả? Tất cả mọi người đều tò mò, xem."

      Cận Tử Kỳ lướt qua Kiều Niệm Chiêu nhìnsang, là Doãn Lịch, từ từ bước thong thảtới đây, bước chân nhàn nhã, hơi nghiêng đầu liếc xéo Kiều Niệm Chiêu sắc mặt thay đổi: "Nợcái gì?"

      Kiều Niệm Chiêu hung hăng cắn cánh môi, lôngmi rũ xuống, ràng tức đến khủng khiếp nhưng vẫn cố nén.

      Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng bướcchân lộc cộc lộc cộc lộc cộc, rất nhanh Tô Hành Phong vội vã xuất ở cửa.

      biết tại sao ta phải chạy đến, nhưngtối thiểu nhất là trước tiên khi ta nhìn thấyDoãn Lịch làm cho Kiều Niệm Chiêu á khẩukhông trả lời được, chân mày cau lại gọi DoãnLịch: "A Lịch!"

      Doãn Lịch nhếch mày, dù bận vẫn ung dung liếcnhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Hành Phong, thèm để ý tới, ngược lại nhìn sang Cận Tử Kỳ : "Đứng lên nào, nên ăn cơm trưa."

      Cận Tử Kỳ có cự tuyệt lại, gật gật đầu,lấy túi và áo khoác rồi cùng Doãn Lịch ra ngoài, hoàn toàn nhìn đến Kiều Niệm Chiêu.

      "Tử Kỳ --" trong lúc lướt qua nhau, Tô HànhPhong gọi lại, nhưng muốn lại thôi.

      Doãn Lịch đứng ở bên cạnh người Cận Tử Kỳ,nhìn vẻ mặt phức tạp của Tô Hành Phong, căndặn mà nghe ra chút cảm xúc nào: "Quảntốt vị hôn thê của cậu, nếu như cậu còn nhớ những năm tình nghĩa của chúng ta."

      Từ đầu đến cuối, toàn bộ quá trình do Doãn Lịch thay mặt , Cận Tử Kỳ nhả từ, bất quá khóe miệng chứa nụ cười nhàn nhạt như pho tượng gỗ thiên sư.

      Cửa thang máy khép lại, về phần sắc mặt của hai người kia ở trong phòng làm việc, còn ở trong phạm vi quan tâm của .

      "Muốn đâu ăn cơm?" Sau khi thu hồi vỏ ngoài sắc bén Doãn Lịch vẫn mang tác phong dịu dàng nhanh nhẹn như cũ.

      Cận Tử Kỳ nhàng lắc đầu, hiếm khi thần kinh căng thẳng được buông lỏng: "Tùy ý ."
      .............

      "Tống thị xem như là công ty uy tín hàng đầu ở thành phố này thậm chí là cả nước, điều hành có bất kì chút vấn đề và sơ xuất gì cũng sinh ra hiệu ứng to lớn..."

      Bên trong phòng họp ánh sáng u, ánh huỳnhquang của đoạn phim chiếu là nguồn sáng duy nhất, bộ trưởng Bộ phận kế hoạch thị trườngđang đọc bản báo cáo trước đài, mọi người thamgia hội nghị đều tập trung lắng nghe hết sứcchuyên chú.

      Đương nhiên, cũng loại trừ có haingười thuần túy là đến giả bộ đánh đấm.

      Thí dụ như... Tống Kỳ Diễn ngồi gần nhất ở bên trái bàn hội nghị hình bầu dục.

      Tay phải cầm cây viết, tay trái từ khi bắt đầu bước vào phòng họp, vẫn đặt ở dưới bàn.

      Mười giờ sáng hội nghị bắt đầu kéo dài mộtgiờ đồng hồ.

      Đúng mười giờ, điện thoại di động của Tống Kỳ Diễn ở dưới bàn hơi chấn động, nhận được cái tin nhắn, đến từ Trâu Hướng.

      [-- Cận tiểu thư vẫn còn ở trong văn phòng làm việc, đường ra ngoài làm rớt ly cà phê.]

      Mười giờ mười phút, lại thêm tin nhắn thứ hai.

      [-- Kiều Niệm Chiêu vào phòng làm việc củaCận tiểu thư, dường như hai người tranh chấp.]

      Chân mày Tống Kỳ Diễn thu lại, nhanh chóngđánh ra hàng chữ: [Hết thảy lấy Cận Tử Kỳ làm trung tâm.]

      Vẫn chưa ấn xuống nút gửi , điện thoại di độnglại rung lên, vẫn là đến từ Trâu Hướng.

      [--Doãn Tam thiếu vào phòng làm việc, bên trong có động tĩnh.]

      Doãn Tam thiếu... Doãn Lịch? !

      Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Tống Kỳ Diễn càng lúc càng sâu, trong lòng càng thêmluống cuống.

      Xóa dòng chữ vốn đánh xong, đổi thành:[Chú ý chặt chẽ toàn bộ lời và việc làm củaDoãn Lịch]

      Suy nghĩ chút thấy còn chưa được, lại xoáđi rồi đánh lại lần nữa: [nghĩ biện pháp làm cho Doãn Lịch rời .]

      Mới vừa gửi tin ra ngoài, gần như cùng lúc nhận được tin nhắn của Trâu Hướng.

      [--Tổng giám đốc Phong Kỳ Tô Hành Phong chạy ra thang máy, xông thẳng vào phòng làm việc của Cận tiểu thư.]

      "Có hết hay , hết người lại thêm người -- "

      tiếng tức giận gầm , bực bội nắm tóc, hồn nhiên quên mất chính mình giờ phút nàyngười ở nơi nào.

      Tiếng báo cáo trong micro yên tĩnh lại, toàn bộ phòng hội nghị đều rơi vào trong im lặng mà trước nay chưa từng có.

      Tống Kỳ Diễn nhận ra được khí quỷ dị, vừa ngẩng đầu liền phát những ánh mắt kia cùng nhau tập trung ở người mình.

      Thậm chí giám đốc bộ phận kỹ thuật ngồi ở bên cạnh còn ngừng nghiêng mắt xuống nhìn chằm chằm điện thoại di động của .

      Tống Kỳ Diễn giấu di động vào bên trong, chống lại ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép củaTống Chi Nhậm, bất quá mở mắt thờ ơ tránh né, Tống Chi Nhậm khẽ nện quải trượng, lạnh lùng : "Thế ngược lại chút caokiến của xem."

      Rất dễ nhận thấy, tất cả mọi người ở đây lầmtưởng cái câu bực bội phàn nàn kia của Tống KỳDiễn là Bộ trưởng bộ phận kế hoạch diễn thuyết đài.
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      056. Làm Cho Người Phụ Nữ Kia Trở Thành Của Tôi

      Editor: tamthuonglac



      Đối với nhân viên Tống thị mà , thái độ củaTống Chi Nhậm quyết định mọi thứ.

      Tối thiểu nhất, ở trong đế quốc của Tống thị, vẫn chưa có người nào dám nghe theo ýkiến của Tống Chi Nhậm.

      Tham dự hội nghị đều là cấp cao của Tống thị, thiếu những nhân sĩ ủng hộ Tô HànhPhong thừa kế Tống thị, rất nhanh lập tức có người ra mặt.

      Đứng lên chính là nàng vóc người yểuđiệu đeo mắt kính rất trí thức và nữ tính -- ngườiphụ trách bộ phận tuyên truyền của Tống thị.

      Mà ngồi bên cạnh là Tống Nhiễm Cầm,nhếch mày vẻ mặt mang biểu tình xem kịch vui.

      "Là con trai lớn của Tống gia, tiến vào Tống thị làm việc cũng dễ hiểu." tạm dừng, ánh mắt sắc bén như băng bắn về phía Tống Kỳ Diễn vớibiểu tình thản nhiên: "Là người phát ngôn hìnhtượng đối ngoại của Tống thị, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ duy trì hình tượng tích cực hướngvề phía trước của Tống thị."

      Tống Kỳ Diễn rũ mắt xuống, hai tay chắp lại thành hình tháp, trầm mặc, phản ứng như thếcàng đưa tới cho nhiều công kích.

      "Tống tiên sinh, nếu trở thành thành viên của Tống thị, mặc dù chưa thể thực quản lýcũng nên khiêm tốn học tập, mà phải chơibời lêu lổng, thậm chí biến thành chân sau củacả tầng quyết sách."

      Giọng cũng chỉ tiếc rèn sắt thànhthép, thêm phần thờ ơ lạnh nhạt khinh bỉ, càng khiến cho sắc mặt Tống Chi Nhậm u ám.

      Tống Nhiễm Cầm thấy thần sắc Tống Chi Nhậmkhông ổn vội vàng để sát vào thấp giọng lo lắng: "Cha, ngài đừng tức giận, những năm này em trai trở lại Tống thị, thể tránh được là quen, học thêm ít được rồi."

      xong, quên hướng đến Tống Kỳ Diễnném ra cái ánh mắt "Đau lòng" lại thêm oán giận.

      Nhìn ở trong mắt mọi người, đối với Tống KỳDiễn này người chờ đợi được chọn làm người thừa kế càng hài lòng: chẳng lẽ vị này chính là nhị thế tổ của Tống thị chúng ta, thể chịu được thằng ngu? !

      Người phụ trách Bộ phận tuyên truyền liếc nhìnmột vòng sắc mặt của mọi người, ngừngcố gắng rèn sắt khi còn nóng: "Có thể là người thừa kế tương lai của Tống thị, nhất cử nhất động của đều liên quan trực tiếp đến vận mệnh Tống thị, ảnh hưởng lợi nhuận của Cổđông cùng quyền lợi của mỗi vị chủ quảnnhóm người, mỗi vị công nhân viên thân thiết của Tống thị."

      ta hít hơi sâu tiếp tục : "Nếu như người thừa kế tương lai của Tống thị ngay cả ngồi hai giờ nghe báo cáo ở trong phòng hộinghị cũng làm được, làm sao để chochúng tôi những nhân viên này tín nhiệm , tiếp tục cùng cùng dốc sức làm việc? Nếu như kiềm chế được lời và việclàm của mình, công ty thậm chí cả xã hội cũng tin tưởng năng lực quản lý cái xí nghiệp của , tiếp theo cũng đối với cả tương lai của Tống thị mà sinh ra hoài nghi, mà chút ít hoài nghi này cũng đủ để biểu đồ cổphiếu có xu hướng dao động lên xuống."

      "Nếu Tống tiên sinh ngồi ở vị trí này,như vậy mỗi hội nghị tiếp theo dự họpthậm chí mỗi câu mỗi động tác việc làm đều xin nghĩ đến mười hai công ty bất động sản, mười lăm chuỗi khách sạn cao cấp, chínmươi bảy chuỗi siêu thị lớn, cùng với hơn nămmươi toà cao ốc văn phòng cao cấp, những thứ này vẫn chưa bao gồm công ty công nghệ thôngtin, cửa hàng gia đình, công ty quảng cáo, côngty thời trang dưới cờ của Tống thị ở trong cả nước."

      "Đương nhiên, còn có năm vạn công nhân viên vất vả làm việc trong những công ty này củaTống thị cùng với người nhà của bọn họ. Trênđây chỉ là chút quan điểm của cá nhân tôi."

      Sau khi xong, hướng vào nhóm người cấp cao lâm vào trầm tư mà khẽ gật đầu, tiếp đó ung dung mà ngồi xuống.

      Hành văn liền mạch lưu loát, ngay cả cái nghẹn cũng vấp, biết là trước đóluyện qua hay là có bản lãnh trời sinh!

      xong mọi người vẫn còn cố gắng bình phục cảm xúc trầm bổng lên xuống.

      Người vốn nên xấu hổ đến ngốc đầu lên được lại nhấc mi mắt lên, nhàn nhã tựa lưngngồi ở ghế dựa, có nhiều hứng thú mà quétmắt liếc nhìn người phát ngôn kia cái, khóemiệng gợi lên nụ cười tà mị suồng sã.

      "Đại diện cho mỗi lời hành động của Tống thị?"

      cầm lấy bảng chức vị trước bàn sau đó tiện tay vứt xuống giữa bàn hội nghị.

      Dưới những ánh mắt kinh ngạc mà vuikia, mặn nhạt tiếp: "Vậy thừa dịp cơ hội bây giờ hãy cho tôi biếtlàm sao từ vị trí giám đốc Bộ phận khai thác ở nước ngoài mà ngồi vào ghế chủ tịch Tống thị."

      Toàn hội trường là tiếng cúi thấp đầu hút khí, bởi vì trong lời của Tống Kỳ Diễn câunày là đại nghịch bất đạo.

      Bàn tay Tống Chi Nhậm ôm lấy quải trượng bị tức giận mà phải phát run, mím môi trừng mắt bộ dạng bất cần của Tống Kỳ Diễn.

      Tống Nhiễm Cầm nghe thấy Tống Kỳ Diễn dõngdạc thẳng ra dòm ngó dò xét đối với vị trí người nắm quyền Tống thị, trong lòng rầu rĩcăng thẳng.

      hoảng hốt là gạt người, đây chính là vị trí của con trai bà, làm sao có thể chắp tay nhường người khác? !

      Lập tức, Tống Nhiễm Cầm nặn ra nụ cườigiả nhân giả nghĩa, khẽ gắt tiếng: "Em trai,mọi việc đều có quá trình, nào có lần làxong, huống chi vị trí người nắm quyền Tốngthị, phải là hơi chuyển động da miệng thìcó thể ngồi vững vàng ."

      Đôi chân thon dài của Tống Kỳ Diễn thoải mái vén lên, cười ha hả, hai tròng mắt sâu kín như bóng đêm loé ra ánh mắt nghiêm nghị.

      "Vậy cần gì? MBA? MPAcc? MAE? Hay là... tờ giấy kiểm tra DNA?"

      MBA (Master of Bussiness Administration):Thạc sĩ quản trị kinh doanh
      MPAcc (Master of Professional Accounting):Thạc sĩ kế toán chuyên nghiệp
      MAE (Mechanical and AerospaceEngineering): Kỹ thuật cơ khí và Hàng khôngvũ trụ


      Nhìn qua bộ dạng khiêm tốn xin chỉ bảo củaTống Kỳ Diễn, lửa giận trong lồng ngực của Tống Chi Nhậm rốt cuộc áp chế nổi, dấy bốc lên hừng hực, vừa gõ quải trượng: "Đây là biểu đạt bất mãn đối ta sao?"

      Tống Kỳ Diễn nhướng nhướng mày, hai tay chống ghế dựa đứng dậy, dáng người to lớn caongất đứng vững vàng trong ánh sáng hơi yếu.

      Cổ tay áo Âu phục đen khảm nạm pha lê Swarovski đen, xa hoa mà khiêm tốn, quý khí mà chất phác, làm người ta khuất phục khí chấthoàn toàn tự nhiên.

      Hai tay bỏ vào trong túi quần, đến vị trí người phụ trách bộ phận tuyên truyền.

      Mỗi bước đều rất thanh thản, nhưng hoàn toàn càng thể để cho người khác suyđoán được tâm tình thực của .

      Cái bóng đen cao gầy kéo dài dừng ở bên cạnhngười phát ngôn, trong khi sắc mặt ta khẽ biến, Tống Kỳ Diễn đưa tay phải ra, hai ngóntay khớp xương ràng gắp lên bảng chức vịtrước mặt .

      Liếc mắt nhìn để lại dấu vết ném trở lạitrên bàn, lần nữa đút tay vào trong túi.

      Hí mắt nhìn xuống người phát ngôn kia, khônglộ cảm xúc cười cười: "Nếu đối với tôi bất mãn như vậy, ngày nào đó khi tôi ngồi lên vị tríchủ tịch, tôi chấp nhận thư từ chức của .Khúc bộ trưởng."

      Sắc mặt Khúc bộ trưởng bỗng nhiên tái nhợt,dưới ánh mắt cười lạnh của Tống Kỳ Diễn lạisửng sốt ra lời.

      "Em trai, làm sao em thế! Khúc bộ trưởng là tân văn hệ sinh viên tài cao ít ỏi trong nước,huống chi những năm này thận trọng cẩn thận cho Tống thị chúng ta, có công lao cũng có khổ lao!"

      Tống Nhiễm Cầm cuối cùng cũng ngồi yên, thay Khúc bộ trưởng mở miệng , nếukhông đúng là bỏ lỡ vị đồng minh.

      Tống Kỳ Diễn nghiêng người nhìn về phía TốngNhiễm Cầm, giọng trầm thấp biết là cảm động hay là châm chọc: "Nguyên lai là vịnhân tài hiếm có, vậy càng thể ở lại bịngười lãnh đạo Tống thị sa đoạ như tôi khống chế, phải nhận chức vụ khác cao hơn a!"

      Tống Nhiễm Cầm nghĩ tới khéo quá hóavụng, mới vừa mở miệng muốn vãn hồi, Tống Kỳ Diễn lại "Ah" tiếng.

      giống như nhớ ra chuyện quan trọng gì đó,vừa đưa tay điểm cái lên huyệt thái dươngcủa mình vừa nhìn về phía bà: "Tôi nhớ mẹ của tôi tiểu thư Lam thị làm sao sinh đứa con khác?"

      Nụ cười có ác ý kia lại sắc bén làm cho gương mặt Tống Nhiễm Cầm bởi vì khó xử mà xanh đen lẫn lộn, giọng vút cao bén nhọn chói tai: "Cha, con để con ở trong mắt, ngài chính là nuôi con sói đầu mắt trắng!"

      "Nuôi?" chờ Tống Chi Nhậm mở miệng, Tống Kỳ Diễn phát ra tiếng cười khẽ: " đùa sao? Những năm này cha tôi có thể là vẫn luôn dùng tiền của Lam thị nuôi nhà ba người các người!"

      "Mày... Mày..." Tống Nhiễm Cầm tức giận đếnmức toàn thân run rẩy lập cập.

      Tống Chi Nhậm chống quải trượng đứng dậy,ánh mắt tang thương mà băng giá đón nhận ánhmắt lạnh lùng của Tống Kỳ Diễn: "Mặc dù ta có nuôi , nhưng ta là cha của ,điểm này, vĩnh viễn cách nào thay đổi."

      "Cho nên tôi trở về, bởi vì biết ngài là cha tôi, làm con của ngài, tôi từ đầu đến cuối cho là mình có nghĩa vụ đến thay ngài tiếp tục bảo vệtài sản mà ngài tích lũy bao nhiêu năm nay."

      Mặt Tống Chi Nhậm lập tức hồi xanh trắng.

      Tống Kỳ Diễn lại phủi phủi lên âu phục hề bám bụi bặm, lướt qua vị cha già của mình điđến cửa.

      Sau khi Tống Kỳ Diễn rời khỏi phòng họp yên tĩnh rất quỷ dị, cũng lâu lắm, lại quayvề lần nữa.

      Người trong phòng hội nghị hầu như cũng cònduy trì động tác và vẻ mặt lúc rời .

      Nhìn thấy Tống Kỳ Diễn mà quay lại, tất cả các ánh mắt đều tò mò theo bóng dáng củahắn.

      Sau đó, trong lúc mọi người cực kỳ hiểu nhìn chăm chăm, bưng lên hồ cá lớn đặt bên cạnh vị trí của Tống Chi Nhậm.

      Tống Chi Nhậm hé ra nét mặt già nua càng thêm khó coi, ngón tay run rẩy chỉ lên chóp mũi Tống Kỳ Diễn: "Thành bộ dáng gì nữa, đem hồ cá đểxuống!"

      Tống Kỳ Diễn cho là đúng: "Dù gì cũngphải có lý do phải sao?"

      "Cái gì?" Tống Chi Nhậm hiển nhiên nghekhông hiểu lời sao hoả của .

      Tống Kỳ Diễn nhất định phải được mà khóemiệng giương lên: "Để cho người phụ nữ kia trởthành của tôi."

      xong, lập tức xoay người rời , để ý tới vẻ mặt khác nhau của người ngoài.

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau: ăn chơi gú cờ bạc, người thừa kế tương lai này của Tống giachẳng lẽ đều muốn làm đủ sao?
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      057.Em Thử Qua Ngồi Xem

      Editor: tamthuonglac

      Bữa trưa đặt ở Yên Vân lầu gần đường Nam Kinh.

      Ghi món ăn xong nhân viên phục vụ ôm thựcđơn rời , Cận Tử Kỳ mở khăn ăn ra, ngẩng đầunhìn Doãn Lịch đối diện.

      bâng quơ lật xem báo sáng đô thị của hôm nay, cũng là tờ báo mà buổi sáng nay xem qua.

      Mà tầm mắt của dừng lại mục bản tin, lát sau nhìn Cận Tử Kỳ vui vẻ:"Trong phần bản tin này tên chỉ xuất người vai phụ, em có cảm nghĩ gì?"

      Xác thực như Doãn Lịch , ngoại trừ Tô HànhPhong và Kiều Niệm Chiêu, tên của chỉxuất loáng thoáng mặt báo.

      "Em thực rất cảm tạ người viết cho em cơ hộixuất tên mình như vậy, cảm tạ nhân vậtchính dẫn dắt, cảm tạ người xem đối với em chúý, cũng cảm tạ nhân viên làm việc ở hậu trườngđã tích cực tham dự!"

      Cận Tử Kỳ tác oai tác quái đùa làm cho Doãn Lịch khẽ nở nụ cười, nâng lên ly rượu ở trước mặt, nhàng đong đưa ly rượu đỏ.

      " cảm thấy em nên cảm tạ nhất chính là vị hôn phu trước của em, tìm được con bò cạpđộc như vậy."

      từ chối cho ý kiến, hàng lông mày đen nhíu xuống, im lặng vài giây, đột nhiên thuận miệnghỏi: "A Lịch, em và Kiều Niệm Chiêu dường như giống, em chỉ là bên ngoài."

      Doãn Lịch đặt ly rượu xuống, quan sát Cận Tử Kỳ cẩn thận, sau lát mới lên tiếng tấm tắc:" chưa đủ, chính xác mà giống nhau, nhất là thời điểm hai người ngồi yên lặng chuyện."

      xong trầm mặc xuống, lại bổ sung: "Đươngnhiên, so với em tính tình thanh cao máu lạnhchết , ta xem ra dựa vào bộ mặt giả dốingây thơ hoạt bát kia có thể được truyền bá nhiều hơn."

      Cận Tử Kỳ bật cười: "A Lịch, những lời này củaanh nghe giống như là trước cho cái tátlại cho ăn thêm viên kẹo táo."

      Đưa tay cầm lấy tờ báo trong tay : "Em rất vinh hạnh hôm nay có thể cung cấp cho mọingười bữa sáng tiêu khiển như vậy."

      "Tối hôm qua gây gổ với dì Tuyết sao?"

      Động tác Cận Tử Kỳ lật tờ báo dừng lại, mímchặt đôi môi, đối với Doãn Lịch muốn giấu giếm: "Mẹ em đem của hồi môn mà ông ngoại cho bà công ty bách hóa HOSES chuyểnsang danh nghĩa Kiều Niệm Chiêu."

      "Làm của hồi môn cho Kiều Niệm Chiêu gả vàoTống gia?"

      Cận Tử Kỳ gật đầu, có chút lực bất tòng tâmmệt mỏi: "Em biết tại sao mẹ phảinhượng bộ như vậy."

      Doãn Lịch nhìn rồi bất đắc dĩ thở dài, lôngmày cau lại, vươn tay bắt lấy tay đặt ở bên bàn an ủi: "Dì Tuyết làm như vậy có lý do của dì, nếu như Cận gia còn có ai đáng giá cho em tín nhiệm, thể nghi ngờ chính là dì Tuyết."

      "A Lịch, có phải biết chút gì hay ?"

      Đối diện ánh mắt sáng quắc của , Doãn Lịch lại đảo mắt, cười nhàn nhạt: " chỉ biết quá khứ tựa như trang giấy bay là tốt rồi, tương lai mới là quan trọng nhất."

      Cận Tử Kỳ rút tay của mình về, biết làm thế nào lên tiếng: "Đúng là cuộc sống luôn luôn trở mình như lật qua trang giấy."

      Ví dụ như, em cũng như ràng biết mìnhvà Kiều Niệm Chiêu sao mà giống nhau, cũngkhông dám thừa nhận .

      Cận Tử Kỳ quay đầu lập tức kinh hãi "A" tiếng, che ngực tim nhảy lên thình thịch.

      Bởi vì trước bàn ăn đột nhiên dư ra người.

      Tống Kỳ Diễn xuất đột ngột như vậy, đứng ở trước mặt , trong tay của cầm lấymột hồ cá .

      "." Cận Tử Kỳ biết nên lời mở đầu gì, chỉ là chậm rãi đứng lên.

      Ngược lại Doãn Lịch ôm lấy cánh tay, nhìn xem có nhiều hứng thú, sau đó trêu chọc câu: "Tống thiếu có muốn cùng ngồi hay ?"

      Tống Kỳ Diễn híp híp mắt, trong mắt phun ra lửa , bỗng nhiên bắt đầu cười cười, thấy thếnào sao cũng lạnh như băng rét thấu xương.

      "Từ chối bất kính."

      xong, ngược lại đem hồ cá nhét vào tronglòng Cận Tử Kỳ, bản thân chiếm đoạt vị trí của Cận Tử Kỳ, đến bên trong xê dịch, mời côđến: "Còn qua đây ngồi?"

      Cận Tử Kỳ sửng sốt có chút hiểu kịp, cúiđầu nhìn hồ cá nặng nề trong ngực chút, lạingẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn: "Hồ cá này—"

      "A, đó là tối hôm qua em để quên trong xe củaanh, là đặc biệt mang đến trả lại cho em."Mặt đỏ hơi thở gấp.

      Cận Tử Kỳ nhíu chặt mày: "Tống tiên sinh, tôi cũng chỉ có thể giống như ngày hôm qua trong điện thoại, đây phải là của tôi, hơn nữa tôi nuôi cá."

      Tống Kỳ Diễn vẫn như cũ mặt đổi sắc, bình tĩnh mà đem cái túi to đen gác qua trướcmặt : " có sao, tôi mang cá tới dùm cho em."

      Sắc mặt Cận Tử Kỳ khó chịu, vừa định lên tiếng, đầu kia Doãn Lịch đột nhiên ho khan mộttiếng.

      Tay nắm thành quyền đặt bên miệng, khóemiệng cười cười với : "Tống thiếu có tấm chân tình, Kỳ Kỳ em hãy nhận lấy ."

      Nghe vậy Tống Kỳ Diễn bỗng chốc nhìn về phía Doãn Lịch, ánh mắt thể nào thân mật,may mà có nụ cười bên khóe miệng bắt bẻ: "Tôicho rằng Tiểu Kỳ là cách gọi thân mật nhất mà ấy có thể cho phép."

      Doãn Lịch liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ vẫn còn đứng sững sờ, cười đến mức mập mờ: "Vậycũng phải xem đối phương là người nào."

      Sắc mặt Tống Kỳ Diễn trong nháy mắt chìmđen, kéo căng bờ môi hề tiếp.

      Cận Tử Kỳ nhìn qua hai người đàn ông đánh võmồm ngươi tới ta , chen vào câu, khi Tống Kỳ Diễn gần như thoáng bại trận,Doãn Lịch nhường nửa ghế sô pha cho TửKỳ: "Cùng ngồi với ."

      "Được." Cận Tử Kỳ đem hồ cá để ở bên muốn qua.

      "Em thử qua ngồi xem!" Tống Kỳ Diễn rốtcục bại lộ chân diện mục, sốt ruột đến đỏ mắt.

      Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng TốngKỳ Diễn gấp đến độ giậm chân, đau đầu thayđổi phương hướng ngồi xuống bên cạnh .

      Trong khoảnh khắc, chao đảo trong lòng Tống Kỳ Diễn mới được thăng bằng.

      quên nhìn Doãn Lịch nhếch mày khiêu khích, lời và việc làm ngây thơ.

      Doãn Lịch cười mà , bưng ly rượu đỏ lên nhấp hớp, bên kia di động Cận Tử Kỳ đột nhiên vang lên.

      Tiếp điện thoại xong Cận Tử Kỳ liền vội vàng đứng dậy, cầm lấy túi xách muốn .

      " phải là muốn ăn cơm sao? mới vừa chọn món cơm trưa—" Trong tay Tống Kỳ Diễn vẫn còn cầm thực đơn.

      "Chung quanh đây có nhóm nghệ sĩ củacông ty chúng tôi quay phim, mới rồi xảy ra chút chuyện, tôi muốn qua chuyến."

      "Vậy cũng thể cho người ta ăn cơm chứ!" Tống Kỳ Diễn khỏi đề cao lượng để biểu đạt bất mãn của mình.

      Nhưng thái độ của Doãn Lịch và hoàn toàn trái ngược, săn sóc đem áo khoác đưa cho Cận Tử Kỳ: " đưa em qua."

      Cận Tử Kỳ chần chờ thêm nữa, gật đầu, lập tức vội vã ra ngoài, Doãn Lịch theo sát phía sau.

      Tống Kỳ Diễn ngồi ở ghế sofa, mặt trầm, từ trong lỗ mũi hừ lạnh tiếng.

      ..............

      Cận Tử Kỳ ngồi ở ghế cạnh tài xế.

      Tống Kỳ Diễn người cao ngựa lớn mình co lại ở băng ghế phía sau.

      mang đôi mắt liều chết nhìn Doãn Lịch chằm chằm, dường như muốn khoét cái hốđằng sau ót của .

      "Chính là rừng cây phía trước kia, hình như nhìn thấy xe rồi." Doãn Lịch lên tiếng.

      Cận Tử Kỳ ghé đầu nhìn vài lần, gật đầu: "Phảirồi ." xong, hai người nhìn nhau cười mộttiếng.

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn bận rộn tất bật, nhìn chằm chằm hai người vẫn ăn ý mà sinh ra khó chịu.

      Vì vậy, người nào đó bị xem trút ra bất mãn của mình: "Tại sao tới chỗ chim đẻtrứng, tổ quay phim ngược lại thay công ty tiết kiệm tiền."

      Khóe mắt Cận Tử Kỳ liếc cái: "Nếu quen chỗ như thế, vừa rồi tại sao phải lênxe?"

      Tống Kỳ Diễn bị chận nên á khẩu trả lời được, trong lòng lại tức giận: Cận Tử Kỳ người phụ nữ này!

      Sau khi xe đến địa điểm quay phim, Tống KỳDiễn lập tức nhanh chóng nhảy xuống xe, mở cửa xe, lôi kéo Cận Tử Kỳ từ ghế lái phụ ra.

      biểu như đúng lý hợp tình, động tác cũng đặc biệt ôn nhu, cẩn thận từng li từng tí.

      để cho Doãn Lịch và Cận Tử Kỳ có cơ hội tiếp xúc, vội vã cầm lấy tay của thẳngđến chỗ có nhiều người.

      Lông mày Doãn Lịch giương lên, nhìn khung cảnh hai người xa, sắc mặt trông rất bìnhthản.

      "A Lịch vẫn còn ở phía sau, Tống Kỳ Diễn rốt cuộc muốn làm cái gì?"

      Bất chấp Cận Tử Kỳ lên án, Tống Kỳ Diễn cũngkhông quay đầu lại lôi kéo về phía tổ quay phim, năng hùng hồn đầy lý lẽ: " phải em vội qua sao?"

      Cận Tử Kỳ lập tức tức giận tiếp được,vì cái gì người đàn ông này cũng có thể vặn vẹo ? !
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      058. có đưa hay ?

      Editor: tamthuonglac

      Đến chỗ quay phim, Cận Tử Kỳ liền phát cả đoàn phim trong trạng thái tê liệt.

      Đạo diễn ngồi ghế thổi quạt điện, bố cảnh và nhà nhiếp ảnh ngồi thành đoàn chơiđánh bài, cũng thấy các diễn viên khác.

      Về phần các nhân viên làm việc khác nếu phải chơi điện thoại di động chính là chuyệnphiếm ngủ.

      Sau khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ, đạo diễn lập tức tới với gương mặt oán khí: "Cận sản xuất,chính cũng nhìn thấy, cũng bởi vì mình Bạch Nham, toàn bộ đoàn phim chúng ta đềuphải ngừng làm việc!"

      Bạch Nham là nghệ sĩ kim bài dưới cờ của Phong Kỳ, cũng bởi vì như vậy mà có vài phần kiêu ngạo, thường xuyên động tí là thôidiễn.

      Cận Tử Kỳ nhìn quanh vòng phim trườngrối loạn lộn xộn, cùng đạo diễn thương lượng:"Đạo diễn Từ, đợi thêm lát nữa, tôi lậptức gọi điện thoại cho người đại diện của BạchNham, để cho ta đưa ra câu trả lời thỏa đáng."

      xong Cận Tử Kỳ liền muốn gọi điện thoại, đạo diễn Từ lại xích tiếng: " cần gọi , Bạch đại bài mới vừa có ném lại bảo rằng, ai gọi cũng được, ta lúc này đãleo lên máy bay Hàn Quốc!"

      "Hàn Quốc?" Cận Tử Kỳ sau khi chớp mắt nghi hoặc lập tức đoán được chuyện gì xảy ra.

      cầm lấy điện thoại di động xoay người thiếu chút nữa đụng vào Tống Kỳ Diễn nhắmmắt theo đuôi mình .

      Giờ phút này còn nhàn rỗi để bận tâmhắn, nhìn có việc gì để làm liếc mắt cái, tiện thể vừa đến bên vừabấm điện thoại gọi cho người đại diện của BạchNham.

      "Quỳnh, tôi mặc kệ bây giờ ở nơi nào, tóm lại sáng ngày mai nếu như nhìn thấy Bạch Nham tới phim trường, hãy lập tức cuốn gói rời ."

      Cận Tử Kỳ xong cũng lập tức "Ba" tiếng cúp điện thoại, xoay ngoài trở lại bên cạnh đạo diễn: "Đạo diễn Từ, mang thêm phiền phứccho mọi người tôi thành xin lỗi, hôm nay tổn thất của đoàn phim công ty chúng tôi sẽgánh chịu tất cả."

      Lửa giận của đạo diễn Từ mới từ từ dịu ,nhưng vẫn biểu lộ vẻ khó xử như cũ: "Nếu như chỉ là mình tôi tôi cũng cứ như vậy thôi, nhưng hôm nay rất nhiều diễn viên đều là đượcthông báo mà vội vàng tới đây, buổi chiều quayphim xong phải gấp rút ngồi máy bay để quay bộ phim khác, làm thế nào cũng đợi được ngày mai."

      Lông mày của Cận Tử Kỳ thu lại nghĩ biện pháp để xoay chuyển tình hình, tại bắt Bạch Nham lại hiển nhiên đến kịp.......

      "Tiểu Kỳ, xảy ra chuyện gì?" Doãn Lịch đậu xexong mới tới đây.

      Đạo diễn Từ nhìn thấy Doãn Lịch tới hai mắttỏa sáng, chỉ vào Doãn Lịch : "Cận sản xuất,dù sao hôm nay cảnh kế tiếp nhiều lắm chỉ cầnđể lộ ra mặt bên và sau lưng của Bạch Nham, đểcho bạn của thay thế thử ."

      Đạo diễn Từ nhìn ra Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch khó hiểu, vội tiếp: "Bạn của và BạchNham có thân hình rất giống nhau, đến lúc đó thợ trang điểm và nhà tạo mẫu xử lý chút sẽcó thể trộn lẫn vào."

      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn sang Doãn Lịch, hỏi ý kiến của , nếu đồng ý gì cũng đều là lời vô nghĩa.

      "Tôi phản đối!" Chẳng ai ngờ rằng lúc này Tống Kỳ Diễn xuất .

      Hai tay vòng quanh ngực vừa tựa vào cái cột đình nghỉ mát, vừa đánh giá Doãn Lịch từ đầu đến chân, cười nhạo tiếng: "Ánh mắt gì vậy, vóc người như thế cũng có thể thích hợplàm người con trai?"

      Doãn Lịch nhếch mày cười cười cho là đúng, ngược lại với đạo diễn: "Có thể giúpmột đạo diễn đẳng cấp là vinh hạnh của tôi."

      Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn lập tức tối đen.

      Vui mừng nhất ai khác là đạo diễn Từ, vỗvỗ bả vai của Doãn Lịch: "Tốt lắm, chúng ta lập tức chuẩn bị quay phim, trước tiên và thợtrang điểm thay quần áo!"

      Doãn Lịch duỗi tay cắm ở trong túi quần ra, sờ sờ đỉnh đầu của Cận Tử Kỳ: "Xem ra thậtsự nên vì thanh mai mà giúp bạn tiếc cảmạng sống nha!"

      Cận Tử Kỳ nhếch miệng cười cười, đầu bên kia Tống Kỳ Diễn đột nhiên tới, liếc ngang nhìn Doãn Lịch, nhưng lời lại đối đáp với đạo diễn: "Tôi cũng muốn diễn."

      Cái cầu này làm cho Cận Tử Kỳ kinh ngạcnhìn sang , vừa cảm thấy buồn cười lại cảmthấy bực mình, người đàn ông này —

      "Đạo diễn Từ..." Cận Tử Kỳ biết nên như thế nào.

      Ngoài dự đoán đạo diễn Từ lại vỗ hai tay, kích động luôn miệng khen ngợi: "Chúng tôi đangđúng lúc có nhân vật có diễn viên, sẵn lòng làm diễn viên khách mời hữu nghị,tôi cầu còn được đây!"

      Tống Kỳ Diễn đắc ý nhìn Cận Tử Kỳ, dư quangkhóe mắt quét về phía Doãn Lịch, xuy mộttiếng.

      Trời đất bao la, tình địch lớn nhất, lộ ra bản lĩnh, có thể trấn giữ được chỗ thương sao? !

      Sống lưng Tống Kỳ Diễn thẳng tắp, hai tay đúttrong túi quần, nghênh ngang theo sát thợ trang điểm đến phòng thay đồ.

      Doãn Lịch trước khi thay quần áo hỏi mộtcâu: "Sao mà em chọc phải người đàn ông tính tình trẻ con như vậy?"

      Cận Tử Kỳ trừng mắt liếc cười nỗi đau của người khác, lời nào, xoay người cùng đạo diễn chuyện.

      Đạo diễn đưa mắt nhìn hai người đàn ông lần lượt rời , giọng bát quái: "Hai vị kia đều là người theo đuổi Cận sản xuất sao?"

      Tướng mạo của hai người đàn ông kia so vớinam nghệ sĩ trong giới giải trí cũng hềkém, phương diện khí chất lại càng vượt trội hơn.

      Hơn nữa quần áo mặc người họ nhìn như đơn giản, nhưng chỗ nào ám chỉgia cảnh tầm thường.

      Nhưng Cận Tử Kỳ đáp lại tò mò hiếu kỳ của ông, bản thân mình chỉ ngồi ở ghế,lật xem kịch bản.

      Đạo diễn Từ ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, nếungười ta là nhân vật chính muốn đáplại, ông cũng nên làm người khác khó chịu.
      .....................

      "Oa, rất đẹp trai nha!"

      " nha! So sánh với Bạch Nham sáng naysau khi hoá trang khá hoàn hảo, chúng ta đợichút nữa nhất định phải chụp ảnh chung với anhta!"

      Cận Tử Kỳ sau khi nghe được tràn tiếngxuýt xoa áp đảo ngẩng đầu, thấy Doãn Lịchđã thay xong y phục ra .

      Áo trắng hơn tuyết, đai ngọc quấn eo, mày kiếmhợp tóc mai, mắt như ngôi sao, tóc đen nhưgấm, dáng người thon dài như ngọc thụ lâm phong, cộng thêm thần sắc hờ hững lạnh nhạt,khó trách mê đảo mảng lớn nữ sinh.

      "Xem, là quá giống, xem ra ánh mắt củatôi vẫn là cực chuẩn !" Đạo diễn Từ cười hơ hớ ngừng gật đầu.

      Cận Tử Kỳ thả kịch bản trong tay xuống tới,nhìn quanh bốn phía lần mới hỏi Doãn Lịch:"Tống Kỳ Diễn đâu?"

      Doãn Lịch sửa sang chỉnh tề ung dung ngồi ởtrên ghế dựa nghỉ ngơi, hất cằm lên chỉ chỉ xa xa: "Này, phải là đến sao!"

      Cận Tử Kỳ theo phương hướng chỉ mà nhìn qua, nhưng đập vào mắt lại là màu tối đennhư mực, con chim đại bàng lớn lông dài khắp mình.

      nháy mắt mấy cái, mới nhìn ra là mộtngười đàn ông chụp vào bộ quần áo hình dạngchim đại bàng lớn.

      chính xác hơn chút nữa, phải là Tống Kỳ Diễn chụp vào bộ quần áo hình dạng chim đại bàng lớn.

      "Ách --" rất ràng, Cận Tử Kỳ có chút dám tin, sững sờ nhìn con chim đại bàng to lớncồng kềnh.

      Mà con chim đại bàng to lớn kia chân tay vụngvề di chuyển bước tới, trong loạt tiếngcười đùa, đến trước mặt Doãn Lịch tháo khăntrùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn phiphàm.

      Nhất thời, chung quanh những ánh mắt cười nhạo kia lập tức chuyển biến thành ánh mắt háo sắc "Rất đẹp trai".

      Tống Kỳ Diễn cào cào mái tóc ngắn mất trật tự,nghiêng mặt đón lấy những ánh mắt kia rồi hướng Doãn Lịch ngoắc ngoắc ngón tay.

      "Tống thiếu có gì phân phó hả?" Doãn Lịch như cười như .

      Tống Kỳ Diễn bực mình liếc cái: "Cởiquần áo, đưa cho tôi!"

      "Đưa cho ? phải là muốn diễn vaichim đại bàng sao? Huống chi đưa cho , tôimặc cái gì?" Doãn Lịch cố làm ra vẻ vô tội.

      Tống Kỳ Diễn cau chặt mày: " có đưa hay ?" xong đưa tay kéo áo bào trắngtrên người Doãn Lịch.
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :