1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      049. Nụ Hôn Bất Ngờ

      Editor: tamthuonglac


      Cận Tử Kỳ tan tầm về nhà, vẫn chưa lái xe vàoga ra ở biệt thự, nghe thấy từng đợt tiếng trẻ con lanh lảnh.

      Dưới cây đa ở trước nhà họ Cận và nhà TốngKỳ Diễn, Cận Mỗ Mỗ cưỡi cổ mộtngười đàn ông cao lớn, trong bàn tay đầythịt cầm cái túi lưới vui sướng hoa tay múachân ở đó.

      Thân thể của tên tiểu tử kia mũm mĩm hưngphấn lắc lắc kêu gào: "Qua bên trái chút, bêntrái chút, cao thêm chút nữa cao chút!"

      Cận Tử Kỳ dừng xe lại ở ven đường, phát hiệnngười đàn ông cười ha hả đỡ Cận Mỗ Mỗ đúnglà Tống Kỳ Diễn.

      Khi nào quan hệ hai người kia tốt như vậyrồi?

      Bên kia Cận Mỗ Mỗ chơi đùa hăng say quay đầu, nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng cách đó xa nhìn mình, lập tức vui mừng loạngchoạng cánh tay: "Kỳ Kỳ! Là Kỳ Kỳ về rồi!"

      Sau đó thể chờ đợi được mà la hét ầm ĩ để cho Tống Kỳ Diễn thả nó xuống, ném cái túilưới chạy như bay tới.

      Cận Tử Kỳ thuận thế cúi người ôm lấy Mỗ Mỗ,nhìn thấy túi trứng chim trong tay nó dở khóc dở cười: "Nếu để cho ông ngoạinhìn thấy con lại đem những thứ này về nhà,hẳn là tức giận."

      Cận Mỗ Mỗ cười trộm khanh khách vài tiếng,gian tà đến sát lỗ tai của Cận Tử Kỳ: "Thục thử quái dị muốn giúp Mỗ Mỗ giấu những cái trứng chim nha, chú ấy còn đáp ứng Mỗ Mỗ ấpra chim nhé!"

      xong từ trong ngực của Cận Tử Kỳ uốn éongười xuống, còn cố làm ra vẻ thần bí : "Về sau Mỗ Mỗ còn có thể nuôi rất nhiều chít chít nha!"

      Nhìn thấy bộ dạng con trai vui mừng tung tăngnhư chim sẻ, tầm mắt của tự chủ được liếc về phía bóng dáng cao to dưới tàng cây kia, lại nghe được Cận Mỗ Mỗ bất mãn phàn nàn: "Kỳ Kỳ tập trung tinh thần!"

      Khi Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt của mình có chút lúng túng, chỉ hy vọng người đàn ông bênkia nghe thấy.

      Nhưng Cận Mỗ Mỗ am hiểu tâm tư củanhững người lớn, dùng sức lôi kéo Cận Tử Kỳ vào trong nhà: "Kỳ Kỳ nhanh lên!"

      Cận Tử Kỳ hầu như vừa vào cổng chính pháthiện cái hàng rào vốn để ngăn hai căn biệt thự thế nhưng thấy bóng dáng.

      Đứng ở trong sân rộng rãi gấp đôi, thị giác cóchút thích ứng được, mơ hồ nghe thấy trận thanh líu ríu, men theo tiếng động mà tìm, nhìn qua đó là chuồng gà con.

      "Kỳ Kỳ, cái này, cái này, còn có cái này, đều làMỗ Mỗ chọn nha!"

      Cận Mỗ Mỗ ngồi xổm xuống bên cạnh chuồnggà, chỉ chỉ con gà con lông vàng trong chuồng, vui vẻ nhếch miệng cười.

      Vị trí chuồng gà cũng ở trong sân của Cận gia, sớm vượt qua chỗ vốn là ranh giớihàng rào.

      Cận Tử Kỳ quên nhớ tới Cận Chiêu Đông từng nghiêm cấm nuôi gia cầm ở trong biệt thự, giống như khu vực phú hào này, tuyệt đối khôngcó người ở nhà nào lại nuôi đám gà vịt.

      Bởi vì điều đó đối với họ kiểu người sống ở Kim Tự Tháp cao cấp này mà , đúng là xem như chuyện rất mất mặt.

      đeo bám lằng nhằng lâu, Cận ChiêuĐông mới miễn cưỡng đồng ý cho Cận Mỗ Mỗnuôi con gà con bỏ túi.

      tại, nhìn thấy trước mắt mình mộtchuồng gà con lông vàng lớn, trong lòng nóikhông ra là tư vị gì.

      từng hao hết tâm tư cũng làm nên chuyện, vậy mà có người đàn ông thay làm được.........

      Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn thấy người dưới cây đa, ngồi xổm xuống bên cạnhCận Mỗ Mỗ, vịn bả vai nho , ôn nhu hỏi:"Hàng rào đó là do chú kia dỡ bỏ sao?"

      Cận Mỗ Mỗ gật gật đầu, chắp tay sau lưng giống như người lớn khoe khoang : "Đúng nha, Thục thử quái dị hỏi Mỗ Mỗ thích gì, Mỗ Mỗnói thích chít chít như gà con, Thục thử quái dị liền dẫn Mỗ Mỗ mua !"

      Cận Tử Kỳ liên tưởng đến người đàn ông cao lớn mạnh mẽ dắt tay đứa bé ở trongchợ mua gà con, nhịn được cong lên khóe môi, nhưng giây sau nụ cười lập tứccứng ngắc.

      Bởi vì Cận Mỗ Mỗ vừa chơi với con gà con vừavụng trộm vui mừng : "Thục thử quái dị nóichỉ cần Mỗ Mỗ gọi chú baba, sau này Mỗ Mỗ nghĩ muốn cái gì chú đều mua cho Mỗ Mỗ!"

      Đối với việc Tống Kỳ Diễn có chủ ý gì, trong lòng Cận Tử Kỳ hiểu , phần cảm động lúcđầu cũng dần dần phân tán, hàng lông mày kẻđen giương cao, vuốt đầu Cận Mỗ Mỗ: "Vậycon có gọi ?"

      "Đương nhiên có nha!" Đôi mắt to của Mỗ Mỗ chen đầy ý xấu: "Thục thử quái dị thíchKỳ Kỳ, còn giành Kỳ Kỳ với Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ mới muốn gọi chú!"

      Cận Tử Kỳ bị những lời này lại càng hoảng sợ,gò má có chút nóng lên: "Ai cho con biết chú thích Kỳ Kỳ ?"

      "Tiểu Doãn tử nha!" Cận Mỗ Mỗ bĩu môi, bộdạng quan tâm: "Tiểu Doãn tử , Thụcthử quái dị chính là con sói đuôi dài bụngtoàn ý xấu, cả ngày nhìn chằm chằm quả bồ đàocủa nhà Mỗ Mỗ mà chảy nước miếng."

      Là Doãn Lịch ? Khóe mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, sao ta chưa từng ở trước mặt mà đề cập qua việc này, ngược lại với đứa bé?

      Cận Mỗ Mỗ lén nhìn ánh mắt màu sắccủa Cận Tử Kỳ, mím cái miệng chần chờ,nhưng vẫn là lựa chọn thẳng thắn: "Kỳ Kỳ, hômnay con và Hoàng Tử Hiểu đánh nhau."

      Cận Tử Kỳ sửng sốt, lập tức khẩn trương ôm Cận Mỗ Mỗ nhìn kỹ khắp nơi, ngoại trừ cái tráncó khối u đỏ vẫn chưa hoàn toàn tiêutan, những chỗ khác cũng bị thương.

      Cận Tử Kỳ sau khi yên lòng nhưng cũng khôngdung túng con trẻ, vẻ mặt nghiêm túc: "Tại sao đột nhiên đánh nhau với bạn ? Quên mất lời của Kỳ Kỳ sao, ở vườn trẻ đánh nhaucùng ở chung hòa thuận."

      Cận Mỗ Mỗ chu cái miệng nhắn: "Là nó đúng, là nó phê bình con trước tiên, conmới đánh nó."

      "Nó gì?"

      Cận Mỗ Mỗ cúi đầu ậm ừ lên tiếng, sau hồi lâu mới rầu rĩ : "Nó bởi vì Mỗ Mỗ ngoan, cho nên baba của Mỗ Mỗ cần Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ chỉ có thể ở cùngvới Kỳ Kỳ."

      Câu trả lời như vậy khiến cho Cận Tử Kỳ lậptức cứng họng, chỉ lẳng lặng ôm Mỗ Mỗ qua được thêm lời.

      "Ai nha!" Cận Mỗ Mỗ đột nhiên nhảy dựng lên,"Mỗ Mỗ quên chít chít còn chưa ăn cơm nữa!" khuôn mặt nhắn tìm được sựkhổ sở vừa rồi, bật người thoát khỏi ngực của lập tức vui vẻ chạy vào trong biệt thự.

      Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn bóng dáng Cận Mỗ Mỗchạy xa, khẽ mỉm cười, đứng dậy liếc mắtlại nhìn thấy cái bóng đen ở phía sau chẳngbiết xuất từ lúc nào, giật mình lảo đảo lui lại phía sau mấy bước.

      Tống Kỳ Diễn chỉ mặc cái áo thun lót màu trắng, hai tay đút trong túi quần thường, ánh mắttừ chuồng gà chuyển qua bởi vì hoảng hốt màtrên mặt thoáng tái nhợt, khóe miệng chứa ý cười: "Còn thích ?"

      hiển nhiên biết chỉ cái gì.

      Cận Tử Kỳ lướt nhìn đám gà con kia, trả lời lập tức xoay người bỏ , tiếng củaTống Kỳ Diễn lại vang lên lần nữa: "Cận Tử Kỳ,đề nghị của suy nghĩ như thế nào?"

      nhất định là cố ý, cố ý lớn tiếng hỏi như vậy, muốn đưa tới chú ý của người khác sao?

      Tốc độ bước chân của Cận Tử Kỳ khỏi nhanh hơn.

      "Cận Tử Kỳ—" Nhưng vẫn tiếp tục gọikhông biết mệt mỏi: "Cận Tử Kỳ —"

      Nghiến răng cái, có phần thể nhịnđược nữa, Cận Tử Kỳ mang theo chút ảonão xoay người lại: " — "

      Lời còn lại vẫn chưa ra khỏi miệng, cánh tay của bị dùng sức lôi qua, liền lảo đảo ngãvào trong lòng ngực ở phía trước.

      Trong khói sương chiều mông lung, Tống Kỳ Diễn nâng mặt của lên rồi bất ngờ hôn xuống—
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      050.Các Người Kết Hôn, Tôi Tặng Vòng Hoa

      Editor: tamthuonglac

      Trong khói sương chiều mông lung, Tống Kỳ Diễn nâng mặt của lên rồi bất ngờ hôn xuống—

      Mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn, môi răng va chạm mật thiết, cảm xúc mềm mại khiến chođồng tử của Cận Tử Kỳ bỗng nhiên co rụt lại.

      Cả người cứng đờ quên mất phản kháng, tùy ý cho ôm trọn lấy mình làm nụ hôn này sâu hơn.

      Lần thứ hai --

      Trong đầu của chỉ có ba chữ này.

      Dịu dàng cùng với thong thả, ngậm lấy môi của , lại buông ra.

      Cho rằng kết thúc, nhưng lại cúi đầu mộtlần nữa ngăn chặn hô hấp của , lưu luyến hôn liếm khoé môi .

      Thỉnh thoảng mút thỏa thích, chốc chốc lạiliếm láp, hơi thở ấm áp phun lên chóp mũi CậnTử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy trận trời đất quaycuồng choáng váng, đầu óc trống rỗng, khôngcách nào suy nghĩ như bình thường.

      tay của Tống Kỳ Diễn vòng qua ôm eo của , tay nâng cằm của lên, lưỡi cũngkhông thể an phận lại tiếp tục xuống.

      hơi dùng sức, đầu lưỡi chống đỡ tách mở răng của khép chặt --

      Đột nhiên, đường ánh sáng chói mắt đánh tới bên người, ý thức Cận Tử Kỳ tan rã nhanhchóng quay trở về.

      đẩy Tống Kỳ Diễn quấn quít lấy mình ra, quay đầu lại lấy tay chắn ánh đèn chiếu sang.

      chiếc BMW X5 màu đồng bạch kim đồng từ đàng xa lái tới, giống như con dã thú tức giận gầm thét cắm đầu xông về phía Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn còn ôm nhau, sau đó lướt sát qua vô cùng nguy hiểm.

      Tống Kỳ Diễn tay mắt lanh lẹ kéo Cận Tử Kỳqua, che chở ở trong ngực, tránh cho khả năng thân xe sượt qua .

      ràng thiếu chút nữa gây chuyện nên xuốngxe xin lỗi hỏi thăm, nhưng mà chiếc xe kia lạithủy chung chưa giảm tốc độ, lái thẳng vào bãiđỗ xe của Cận gia.

      Cận Tử Kỳ sợ bóng sợ gió hồi, lông màynhíu chặt nhìn chiếc xe X5 kia, loại xe và bảngsố quen thuộc xe khiến khựng lại.

      Nếu như nhớ lầm, chủ nhân chiếc xehẳn là... Tô Hành Phong.

      "Xem ra phát cáu cũng ít." Bên tai làgiọng điệu xem thường của Tống Kỳ Diễn.

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy bên miệng Tống Kỳ Diễn nụ cười như có như , mắtcũng nhìn qua ga ra của Cận gia, mặt hắntìm được chút nào hoang mang khi bị kinh hãi.

      Ngược lại là loại đắc ý nhìn có chút hả hê, dường như, sớm biết Tô Hành Phong lái xe qua đây.

      sớm biết? !

      Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ mở to, nghiêmtúc xem xét tường tận sắc mặt của Tống Kỳ Diễn, chỉ sợ bỏ lỡ chi tiết quan trọng nào đó.

      Trong lòng vốn vụng trộm đắc ý, Tống Kỳ Diễn lại phát ánh mắt của Cận Tử Kỳ, lúng túngthu lại nụ cười có phần đắc ý vênh váo, cố làmra vẻ mờ mịt quay lại nhìn Cận Tử Kỳ: "Làmsao vậy? mặt có gì sao?"

      xong, bản thân còn phối hợp giơ tay lên sờ sờ mặt của mình, giả bộ cũng phải giả bộ hết sức đúng chỗ.

      Hôn bất quá là vì chọc giận Tô Hành Phong khi ngang qua, là cái dạng này sao? !

      Ánh mắt vô tội kia, Cận Tử Kỳ tức giận đếnmức bàn tay khống chế được giương cao vung xuống "Bốp" tiếng.

      "Vô sỉ!" Cận Tử Kỳ căm giận bỏ lại hai chữ, xách túi nhấc chân bỏ .

      Tống Kỳ Diễn đứng ở tại chỗ, mặt còn nghiêng qua bên, sững sờ thể nào tin nổi này.

      Mặc dù cái tát kia đối với da thô thịt thô ráp củahắn mà tuyệt đối đau nhức, nhưng chính là tạo nên vết xước cho tâm hồn.

      Mới vừa rồi còn tốt, như thế nào đánhngười lập tức đánh người?

      Chẳng lẽ......

      Tống Kỳ Diễn nhíu mày nhìn bóng lưng của Cận Tử Kỳ, lại sờ sờ môi của mình --

      Kỹ thuật chưa tốt?

      Nếu quả là nguyên nhân này...

      Đuôi lông mày giương lên, ý cười nơi khóemiệng càng thêm xấu xa.

      Hai tay đút trong túi quần xoay người, lại pháthiện gã công nhân làm vườn ở trước bụihoa nhìn mình quái dị.

      Tống Kỳ Diễn đem tay nắm thành quyền đặt bên khoé miệng ho tiếng, khó nén tâmtình vui vẻ, ngâm nga khúc hát vào biệt thựcủa mình.

      ...................

      Khi Cận Tử Kỳ ngang qua ga ra thấy được Tô Hành Phong, ta mặc âu phục xanh đen dựavào thân xe yên lặng hút thuốc.

      Tô Hành Phong rất ít hút thuốc, hơn nữa cũng giống như hôm nay điếu rồi tiếp thêmmột điếu.

      Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn bên chân có babốn tàn thuốc, cau lại chân mày, nhưng vẫn gì.

      Vào lúc này nếu tiến lên quan tâm thêm vàicâu mà bị người khác nhìn thấy cũng biết lại xảy ra chuyện ầm ĩ gì nữa.

      Dứt khoát bằng tôn trọng nhưng tới gần, tránh xa xa.

      Cận Tử Kỳ tiếp tục nhấc chân vào nhà, Tô Hành Phong lại nhìn thấy .

      lập tức vứt thuốc lá mặt đất, dùng mũigiày dập tắt nghiền đốm lửa, sau đó đuổi theo.

      vừa rồi đứng ở nơi đó, căn bản chính làđang đợi ngang qua.

      "Tử Kỳ, em và Tống Kỳ Diễn là như thế nào?"Tô Hành Phong chặn lại lối của .

      Ánh mắt của ta dừng môi , lông mày từ từ gom lại: "Các người kết giao sao?"

      Cận Tử Kỳ dừng bước, nâng tay trái lên kéo bàntay của Tô Hành Phong đặt ở cánh tay phải của xuống: "Hành Phong, khi nào cũngbắt đầu chú ý cuộc sống riêng của tôi rồi?"

      Tô Hành Phong buông lỏng ra tay của mình, cổhọng giống như là vướng cây gai phátkhông ra tiếng, chẳng qua chỉ nhìn ngơ ngẩn.

      "Nếu như có chuyện gì khác, tôi vàotrước." Gật đầu khách sáo, vẻ mặt lạnh nhạt,sau đó lướt qua ta.

      "Tử Kỳ..." Tô Hành Phong nhìn bóng lưng của , há miệng mấy lần, vất vả nặn ra mấy chữ, lại bị giọng khác cắt đứt: "A Phong!"

      Kiều Niệm Chiêu đứng bậc thềm biệt thự,gọi Tô Hành Phong tiếng sau đó lại chạy nhanh xuống, khoác lên cánh tay Tô HànhPhong, sau đó nhìn Cận Tử Kỳ kinh ngạc: "Chịđã tan tầm rồi?"

      Cận Tử Kỳ gì, vừa định , Kiều NiệmChiêu lại đột nhiên bừng tỉnh "Nha" tiếng.

      nhìn qua, mặt Kiều Niệm Chiêu má lúm đồng tiền tràn đầy ngượng ngùng, đầu tựa trênvai Tô Hành Phong: "A Phong, mới vừa rồi và chị đến tin chúng ta kết hôn sao?"

      "Kết hôn? Đây là chuyện tốt nha!" Lại có giọng chen vào tham gia náo nhiệt.

      Kể cả Cận Tử Kỳ ở bên trong ba người cũng theo tiếng quay đầu lại, Tống Kỳ Diễn chậm rãi bước thong thả đến, khoác áo tây trang lên chiếc áo thun lót màu trắng, bộ dạng chỉnh chu,đường nét sắc bén dưới ánh nắng hoàng hôncàng thêm ràng.

      Khoé môi Tống Kỳ Diễn chứa đựng nụ cười yếu ớt, phối hợp gia nhập chủ đề: "Đều hôn nhân là phần mộ của tình , các người lúc này muốn bước vào phần mộ, tôi đây trách nhiệmcủa người cậu hẳn là nên tặng vòng hoa phải ?"
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆
      051.Để Cho Tôi Hao Tâm Tổn Trí, Xứng Sao?

      Editor: tamthuonglac

      Lời của Tống Kỳ Diễn xong hồi dường như vô tâm, nhưng mà người nghe có ý.

      Tô Hành Phong nhíu chặt lông mày nhìn sangTống Kỳ Diễn, sắc mặt thêm phần căng thẳng cách nào nhẫn cơn tức giận, lạnh lùng bác bỏ đề nghị của Tống Kỳ Diễn: "Hôn củachúng tôi nhọc hao tâm tổn trí."

      Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày, như cười nhưkhông nhìn lại Tô Hành Phong kia đôi mắt mờmịt địch ý: "Hao tâm tổn trí? Người và vật đánggiá cho tôi hao tâm tổn trí ít lại càng ít, cảm thấy mình xứng sao?"

      Châm biếm như vậy, khinh thường, chútnào che dấu loã lồ ở trước mặt mọi người.

      Gương mặt tuấn tú của Tô Hành Phong sớm đen thành mảnh, tay buông xuống ở hai bênnắm chặt, môi mím thành đường thẳng lạikhông nhả ra được chữ.

      Ngược lại là Kiều Niệm Chiêu giấu lúngtúng cứng nhắc, cố làm ra vẻ thoải mái mà nhìnqua Tống Kỳ Diễn cười tiếng: "Tống tiên sinh là tới tìm cha..."

      đến nửa, giống như ý thức được mìnhnói sai, Kiều Niệm Chiêu đột nhiên dừng lạilời .

      mặt của thoáng lên ảm đạm, nhưng rất nhanh hăng hái sôi nổi che giấu yếu ớt của mình, tiếp tục mỉm cười: "Tìm chú à? Chúvẫn chưa có trở lại đây!"

      Tống Kỳ Diễn lại đếm xỉa đến vẻ biến hóa đặc sắc gương mặt của Kiều NiệmChiêu, nghiêng người nhìn qua Cận Tử Kỳ còn đứng ở nơi đó, trong mắt nhuộm đầy ý cười:"Có vài người khắc gặp, giống nhưcách ba thu."

      Những lời này như thế nào nghe ra đều giống như muốn người ta hiểu lầm là dỗ ngon dỗngọt người .

      Cận Tử Kỳ ngẩn ra, phát ánh mắt Tống KỳDiễn quả chuẩn xác dừng người mình.

      Hai người coi ai ra gì nhìn thẳng vào mắt nhau nhưng rất nhanh bị người khác pháthiện, vẫn là Kiều Niệm Chiêu thiếu kiên nhẫn kêu lên: "Tống tiên sinh, ..."

      So sánh với Kiều Niệm Chiêu mặt mũi tràn đầy dám tin, Tống Kỳ Diễn đếm xỉa tới tiếp: "Như thế nào? được?"

      Câu này hỏi ngược lại tương đương với kiểu ngầm thừa nhận.

      Cận Tử Kỳ nhìn thấu dụng ý của TốngKỳ Diễn, lông mày kẻ đen khẽ nhăn lên, nhưngcũng trực tiếp mở miệng chất vấn.

      Ngược lại Kiều Niệm Chiêu thử dò xét mà hỏithăm: "Dù cho chị từng cùng A Phong đính hôn cũng để ý sao?"

      "Chiêu nhi!" Ánh mắt Tô Hành Phong nghiêmkhắc, cau mày quát bảo Kiều Niệm Chiêu ngưng lại.

      Kiều Niệm Chiêu dường như ngờ tới TôHành Phong lại đột nhiên trở mặt hung ác vớicô, vẻ mặt uất ức, vành mắt ửng đỏ: "A Phong làm sao thế, bất quá là em quan tâm chị mà thôi, cái này có lỗi sao?"

      Lời này vừa ra, Cận Tử Kỳ nhìn về đến vẻmặt đơn thuần của Kiều Niệm Chiêu, trong đôi mắt đẹp khẽ nheo lại là nghiền ngẫm bénnhọn, cũng biết "Em " vì cômà quan tâm như vậy!

      Cười lạnh thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại cùng TôHành Phong hẹn mà gặp.

      ta nhíu chặt đôi mày rậm, tầm mắt sâu kín lướt qua Kiều Niệm Chiêu nhìn nàng, dườngnhư mang theo dòng áy náy.

      Tầm nhìn rộng lớn của Cận Tử Kỳ đột nhiên bịmột bóng tối bao trùm.

      Đợi cho kịp phản ứng, thân thể cao lớn của Tống Kỳ Diễn đứng lặng im ở trước mặt .

      chặn lại tầm nhìn chăm chú của Tô Hành Phong đối với , mà động tác này —

      Lòng Cận Tử Kỳ khẽ động, trong đầu toát ra ý nghĩ đâu.

      ... Càng giống như là bảo vệ lãnh thổ bịkẻ địch ngấp nghé.

      Tống Kỳ Diễn biết tâm tư của người phụnữ sau lưng, chỉ ngậm cười, để ý lắm vấn đề của Kiều Niệm Chiêu mà trả lời:

      " cũng muốn kết hôn với người đàn ông thiếu chút nữa trở thành rể của , tại sao tôi lạikhông thể cùng nàng cháu ngoại dâu vô duyênvô phận dắt tay nhau cùng xây đắp hạnh phúctương lai chứ?"

      Cận Tử Kỳ ở phía sau trừng mắt nhìn Tống KỳDiễn đĩnh đạc lên tiếng, nhưng mở miệng ngăn lại việc sắp xếp quan hệ của bọn họtrước mặt Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu.

      Chẳng lẽ kỳ vẫn luôn có ý xấu muốn chohai vị kia bị chút ức hiếp, ngày hôm nay TốngKỳ Diễn cho cơ hội này?

      Đối với loại suy đoán này của mình Cận Tử Kỳchẳng cho ý kiến.

      Đầu kia Kiều Niệm Chiêu vội vã khoát tay giải thích: "Tôi phải là ý này, tôi nghĩTống tiên sinh đối với tôi và A Phong cũng cóchỗ hiểu lầm - - "

      "Hiểu lầm ha - -" Tống Kỳ Diễn giống như có chuyện lạ mà kéo dài cuối, chân chính bừng tỉnh hiểu ra: "Trung Quốc phải có câu nóilà hãy để cho hiểu lầm xinh đẹp tiếp tục nữađi, biết tôi vậy có đúng ?"

      Nụ cười mặt Kiều Niệm Chiêu có chútkhông nhịn được, cười cười khô khốc, lời nóicũng từ từ yếu ớt vô lực: "Tống tiên sinh chuyện rất khôi hài dí dỏm, về sau chịgái có phúc."

      vừa mới dứt lời, Tô Hành Phong vốn đứng bên cạnh bỗng nhiên xoay người rời , phải là hướng đến biệt thự Cận gia, mà làga ra chỗ ta đậu xe.

      Hành động này ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

      "A Phong! A Phong, tại sao đột nhiên đivậy?"

      Kiều Niệm Chiêu mắt thấy Tô Hành Phong thậtsự muốn , sắc mặt khó tránh lộ ra lo lắng, chạy chậm qua muốn giữ chặt Tô Hành Phong, lại bị Tô Hành Phong tránh .

      Sắc mặt Tô Hành Phong lạnh nhạt, tiếp theo ngữ điệu chuyện cũng mang phần vui:"Hôn em yên tâm, tôi ngày mai đến Cận thị tìm bác trai thương lượng."

      xong, để ý tới Kiều Niệm Chiêu hếtlần này đến lần khác giữ lại, mở cửa xe ngồi vào trong, khởi động động cơ lái xe rời .

      "A Phong - -" Kiều Niệm Chiêu chạy vài bướcđuổi theo đuôi xe, cuối cùng theo kịp.

      Kiều Niệm Chiêu đuổi kịp quay người trởvề lộ ra có chút chán nản, mắt nhìn Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn còn đứng ở nơi đó, cắn cắncánh môi trực tiếp trở vào nhà.

      Tiếng đóng cửa nặng nề.

      Tống Kỳ Diễn nhìn đến phía xe Tô Hành Phong rời , dưới khóe miệng cong lên, quay người lại phát Cận Tử Kỳ nhìn mình chăm chú chớp mắt.

      Trong đôi mắt đẹp trong suốt nhưng lạnh lùngcủa Cận Tử Kỳ sóng nước long lanh làm cho lòng ngưa ngứa khó nhịn, sau đó hồn phách cũng như bị hút vào.

      Hình tượng trong nháy mắt phù phù tiếng,từ Vua Sói lúc cười (1) có thể làm chocột buồm mái chèo tan thành mây khói(2)biến thành Hôi Thái Lang(3) bị vợ quản nghiêm rũ cụp lấy hai lỗ tai.

      (1)&(2) lấy ý tứ trong bài thơ "Niệm Nô Kiều - Xích Bích Hoài Cổ" của Tô Đông Pha có câunhư sau:
      "....Vũ phiến luân cân,
      Đàm tiếu gian,
      Cường lỗ hôi phi yên diệt...."
      Ý trong trận Xích Bích, Chu Du phe phẩykhăn quạt, lúc cười hoả thiêu támmươi vạn quân Tào thành tro bụi. Về sau ý tứnày hay dùng chỉ những việc làm dễ dàngkhông phí sức.

      (3) Nhân vật trong bộ phim hoạt hình nổi tiếngCừu vui vẻ và Sói Xám của Trung Quốc, nhânvật Hôi Thái Lang còn gọi là Khôi Thái lang rất vợ thương con, đặc biệt sợ vợ và bị vợ ăn hiếp....Diễn ca bị tác giả so sánh từ Vua sói oai hùng biến thành Hôi Thái Lang khi ở trước mặtKỳ tỷ.


      Khôi Thái Lang và vợ



      Cận Tử Kỳ đột nhiên đến phía trước bước, hương trà nhàn nhạt xông vào mũi: "- - "

      Lòng Tống Kỳ Diễn rung động mềm nhũn, cúiđầu nhìn Cận Tử Kỳ gần ngay trước mắt, chẳnglẽ là muốn cảm ơn ?

      Hầu kết khẽ động, đáy mắt phát ra ánh sánglang sói nổi lên bốn phía, nhưng vẫn bình tĩnh cố làm ra vẻ ngu ngốc, ung dung thong thả: "Anhthế nào?"

      Cận Tử Kỳ lại đến phía trước nửa bước.

      Chân của nghe lời lui về phía sau vài centimet.

      Cận Tử Kỳ nhếch khóe môi, vươn tay, lòng bàn tay trắng nõn xoè ra ở trước mặt : "Điệnthoại di động của tôi đâu?"

      thực cùng tưởng tượng rất khác xa nhau......

      Tống Kỳ Diễn kìm nén cảm giác mất mát trong lòng, xem ra Cận Tử Kỳ là quyết tâm muốn lấy lại cái di động kia, bất chấp khó khăn từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra đặt ở tronglòng tay .

      "Này..." Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn thấy cái di động bị mài đến vô cùng thê thảm: " phải của tôi..."

      "Chính là nó..."

      "Tôi phải."

      "Đúng là chính nó." Tống Kỳ Diễn liều chết thể kiên trì dối, còn có vẻ mặt thề thốt chân thành.

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu dò xét : "Có phải anhđem điện thoại di động của tôi vứt hay ?"
      linhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần☆☆
      052. Hồi Môn Của Kiều Niệm Chiêu

      Editor: tamthuonglac

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu dò xét : "Có phải anhđem điện thoại di động của tôi vứt hay ?"

      Ánh mắt Tống Kỳ Diễn tránh né, vẻ mặt liều chết chống đỡ: " đây là người trưởng thành bao lớn làm sao có thể vứt bừa bãi..."

      "Vậy lấy ra." Cận Tử Kỳ ít lời vô nghĩa, thẳng vào vấn đề.

      Tống Kỳ Diễn quyết định giả vờ ngây ngốc:"Lấy cái gì?"

      Chân mày Cận Tử Kỳ siết chặt, tay hướng raphía trước vài centimet, nhấn từng chữ ràng:"Điện thoại di động của tôi!"

      Cổng lớn của biệt thự phát ra tiếng xe, Tống Kỳ Diễn thừa dịp tinh thần Cận Tử Kỳ thoáng dao động trong nháy mắt, nhét di động vào trong túi xách tay của : "Cầm lấy điện thoại di động vềnhà ăn cơm thôi, cũng ."

      xong đợi Cận Tử Kỳ mở miệng gì, xoay người bỏ chạy nhanh như chớp khôngthấy bóng dáng.

      Chạy ra xa, Tống Kỳ Diễn mới dừng chân, quay người lại, núp ở phía sau bụi hoa len lén nhìn sang.

      Cận Tử Kỳ cau mày liếc nhìn từ xuống dưới cái điện thoại di động, mà chiếc xe xa hoa lái vào cổng chính, cửa xe quay xuống là Tô Ngưng Tuyết, bà nhìn Cận Tử Kỳkhông hiểu: "Sao còn đứng ở cửa mà vào ?"

      "A, muốn vào đây." Cận Tử Kỳ hướngTô Ngưng Tuyết cười cười, để điện thoại vào trong túi xách chuẩn bị vào nhà.

      "Tiểu Kỳ, con chờ chút." Tô Ngưng Tuyết đột nhiên gọi lại.

      Cận Tử Kỳ quay đầu, thấy Tô Ngưng Tuyếtmuốn lại thôi, thẳng vào vấn đề: "Mẹngười có việc gì thẳng ."

      Tô Ngưng Tuyết mở cửa xe xuống, dư quangkhóe mắt liếc đến phía Tống Kỳ Diễn núp sau bụi hoa, quay qua ánh mắt nhìn Cận Tử Kỳ ngờ vực ý tứ hàm xúc: "Con và Tống Kỳ Diễn kia -- "

      "Con và ta thế nào?" Cận Tử Kỳ cố ý lộ ravẻ mặt hoang mang.

      Thấy như vậy, ngược lại Tô Ngưng Tuyết thởphào nhõm, mỉm cười lắc đầu: " có gì, vào thôi."

      Cận Tử Kỳ cười gật đầu, nhưng trong lòng lại cósuy nghĩ, chẳng lẽ ngay cả mẹ cũng nhìn ra được bình thường sao?

      Nếu để cho họ biết Tống Kỳ Diễn buổi tối bò vào phòng của , biết phản ứng trờilong đất lở như thế nào.
      ..............

      Bởi vì Tô Hành Phong giữa đường quay trở về, bàn ăn cơm tối chỉ có vài người Cận gia.

      Ngoại trừ Cận Mỗ Mỗ thỉnh thoảng làm nũngvài tiếng, mảnh yên lặng, ai cũng đề cập đến hôn của Kiều Niệm Chiêu.

      Cận Tử Kỳ trong lòng cười khẩy, đoán chừng ràng nhưng ai cũng giả bộ biết, bất quá như vậy cũng tốt, cho cái lỗ tai của thanhtịnh.

      Nhưng mà sau khi ăn xong cuộc điện thoại hoàn toàn làm rối loạn tâm tình coi như bìnhtĩnh của Cận Tử Kỳ.

      Lúc lên lầu ngang qua thư phòng của TôNgưng Tuyết, nghe thấy điện thoại di động vang lên ngừng, Tô Ngưng Tuyết lúc này bìnhthường mang Cận Mỗ Mỗ theo ra ngoài tản bộ, hôm nay có thể là bỏ quên điện thoại.

      Là điện thoại của Nguỵ Trọng Minh luật sưriêng của Tô Ngưng Tuyết gọi đến, Cận Tử Kỳcó quen biết, còn phải kính trọng gọi tiếng chú.

      Khi Nguỵ Trọng Minh kết nối được điện thoạithì thẳng vào vấn đề, trong ống nghe còn có tiếng gõ bàn phím: "Ngưng Tuyết, việcchuyển nhượng quyền toà cao ốc bách hóa kia làm xong, ngày mai em tới đây xác nhận chút ."

      Cận Tử Kỳ khi nghe ba chữ chuyển nhượngquyền trong lòng sinh nghi lo lắng, đuổi sáttheo hỏi câu: "Chú Ngụy, chú mới vừa chuyển nhượng quyền cái gì ?"

      "Tử Kỳ, tại sao là cháu?" Nguỵ Trọng Minh lạikhông ngờ tới người nghe điện thoại chính là Cận Tử Kỳ, nhưng rất nhanh lập tức che giấu sựhoảng hốt của mình, giọng bình thường như lúc ban đầu: "A, có gì, mới vừa rồi chú sai, là hợp đồng cho thuê."

      Bản thân Cận Tử Kỳ từ trước đến nay thích truyvấn hỏi đến cùng, với trình độ khôn khéo của làm sao dễ dàng bị lừa dối như vậy.

      Khi đó nắm chặt điện thoại giọng cũngnghiêm túc: "Chú Ngụy, chú nghĩ rằng cháu sẽtin sao?"

      Nguỵ Trọng Minh lên tiếng nở nụ cười khôkhốc, "Tử Kỳ, cháu thực hiểu lầm, mẹcháu chẳng qua chỉ là để cho chú sửa chữa hợpđồng lại —"

      "Chú Ngụy nếu như chịu cháu cũngkhông miễn cưỡng vậy, tự cháu hỏi mẹ cháu." Cận Tử Kỳ xong muốn cúp điện thoại.

      Đầu kia Ngụy Trọng Minh kịp thời ngăn cản , thở dài, cuối cùng thỏa hiệp ra toàn bộ:"Chuyện này kỳ chú cũng đồng ý mẹ cháu làm như vậy, đó dù sao cũng là đồ cưới của hồi môn ông ngoại cháu cho mẹ cháu......."

      ..............

      Sau khi Tô Ngưng Tuyết giao Cận Mỗ Mỗ cho dì Hồng tắm rửa rồi trở về thư phòng của mình.

      Đẩy cửa ra nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng ở trước máy fax, mà trong tay ràng cầm lật xem phần văn kiện.

      Tô Ngưng Tuyết ngẩn ra, lập tức bày nụ cười thanh nhã, khép cửa lại qua: "Tại sao ở trong thư phòng của mẹ?"

      Cận Tử Kỳ từ văn kiện ngẩng đầu lên, nhìnqua vẻ mặt Tô Ngưng Tuyết cũng khácthường, cau chặt lông mày: "Mẹ, người định gạt con tới khi nào?"

      ở trước giá sách rút sách ra thân hình Tô Ngưng Tuyết hơi khựng lại, nhưng bà vẫn từ từ sửa sang rồi cầm lấy quyển sách kia, sau đó ưu nhã xoay người, nhìn Cận Tử Kỳ mang theo ánh mắt oán trách chỉ cười cười.

      "Lời của con mẹ hiểu lắm, mẹ lừa gạt concái gì?"

      Nếu phải biết ngọn nguồn việc, Cận Tử Kỳ chỉ sợ thực bị dáng vẻ giả bộ bìnhthản lạnh nhạt này của Tô Ngưng Tuyết lừa gạt.

      hơi nhếch cánh môi, giơ lên bản sao giấy chuyển nhượng quyền sở hữu công ty bách hóado Nguỵ Trọng Minh gửi tới: "Vậy đây là cái gì,người được lợi của công ty bách hóa HOSES thế nhưng con biết lại là Kiều Niệm Chiêu?"

      Chân mày Tô Ngưng Tuyết khẽ động, bị Cận TửKỳ vạch trần ở trước mặt, cũng giấu diếmnữa, dứt khoát gật đầu đáp lại: "Nó nếu phải gả vào Tống gia, dù sao cũng nên có chút của hồi môn qua."

      "Của hồi môn?" Cận Tử Kỳ cười cười giễu cợt: "Đó cũng là từ Cận gia mà ra, lại phải từcủa hồi môn trong tay mẹ!"

      "Từ trong tay ta và trong tay Cận gia có khác biệt sao?" Tô Ngưng Tuyết xong tựa hồ chuyện này thấy lạ nhưng cũng kì quái.

      "Làm sao ?" Giọng Cận Tử Kỳ có chútkhàn khàn, trong giọng che giấu giận dỗi:"Từ đó đến giờ thế nào cũng thấy mẹ nuôi đột nhiên muốn cho con nuôi sốcủa hồi môn lớn như vậy, đây phải là kỳ quái sao?"

      Tô Ngưng Tuyết ngồi ở ghế sofa, cúi đầu lậtxem cuốn sách, bắt đầu hạ lệnh trục khách: "Tađã quyết định làm như vậy, cũng sửađổi bất cứ cái gì, có chuyện gì khác con ra ngoài ."

      "Sau khi con mất trí nhớ, có bao nhiêu chuyện là con biết, hay là mẹ người cảm thấy, chỉ cần người và cha hao tâm tổn trí che giấu như vậy, cả đời này con cũng phát hiệnsao?"

      Khuôn mặt Tô Ngưng Tuyết chìm ngập trong bóng mờ từ giá sách đỗ xuống, thấy thần sắc: "Chúng ta có thể có được chuyện gì để lừa gạt con, con cần phải bởi vì chútlời đồn mà thêm suy đoán xằng bậy."

      " là lời đồn sao?"

      Tô Ngưng Tuyết trả lời, Cận Tử Kỳ cũng tiếp tục hỏi thêm, biết có kết quả.

      đem chồng văn kiện kia đặt bên cạnh bàn, đithẳng ra cửa, tay cầm lấy nắm cửa lạnh buốt,khẽ mở ra cánh cửa, quay đầu lại nhìn TôNgưng Tuyết: "Kiều Niệm Chiêu muốn cácngười cho, con muốn, ai cho?"

      xong hề quay đầu lại liếc nhìn Tô Ngưng Tuyết còn ngồi ghế sofa, vẫn cònđang mở cửa phòng, lại thấy được Cận Chiêu Đông chẳng biết đứng ở nơi đó từ lúc nào.

      Hẳn là cha của nghe được chuyện cùngmẹ mình .

      Cận Tử Kỳ cho Cận Chiêu Đông thờigian mở miệng, lướt qua cha mình quay vềphòng ngủ của mình, mở ra, sau đó khép chặt lại, tựa vào cánh cửa nhìn ngơ ngẩn lên trần nhà.

      gian tối đen yên tĩnh đột nhiên mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy ào ào, lấy lại tinhthần trong lòng Cận Tử Kỳ khẽ động, từ từ đến phòng tắm, càng tới gần tiếng nước chảycàng thêm ràng.

      nửa tấm thuỷ tinh mờ phản chiếu bóng dáng thon dài cao ngất, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng huýt sáo vui sướng.

      Đôi mắt xinh đẹp của Cận Tử Kỳ híp lại lộ ra cảnh giác, muốn ra ngoài gọi người,nhưng cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, mộtluồng khí nóng đập vào mặt, khó chịu lui về phía sau hai bước.

      "Em về rồi?"

      Cận Tử Kỳ nghe tiếng cả kinh, sương khói lờ mờ tản ra thấy Tống Kỳ Diễn nhếchmép lộ hàm răng trắng cười híp mắt nhìnmình.
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      053. Người Ấy Là Năm Tháng Đẹp Nhất

      Editor: tamthuonglac


      Áo choàng tắm rộng lùng thùng khoác người của , lộ ra lồng ngực cường tráng màulúa mạch, cơ thể thịt bắp ràng, dưới vầngsáng vàng nhạt nhu hoà, càng lúc càng trở nêngợi cảm mê người.

      Cận Tử Kỳ lơ đãng nghiêng mắt nhìn thấy dướiáo choàng tắm như như điểm màuđỏ, trong đầu trận choáng váng, miệng lưỡikhô khốc, dòng nhiệt lưu xông thẳng lên đầu đỉnh.

      Bầu khí kiều diễm khiến cho nuốt nuốt nước bọt, xoay mặt hô hấp thông giữakhông khí thoang thoảng mùi thơm mát của sữa tắm người .

      Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ lỗ tai đỏ bừng, hài lòng khóe môi kéo lên, ngay sau đó quan tâm nên nhường đường: " còn sớm, em vào trong tắm rửa , tắm xong rồi nghỉ ngơisớm chút."

      Cận Tử Kỳ quan sát nụ cười ân cần của TốngKỳ Diễn, thân thể bất động, khóe mắt lại hướngvào trong phòng tắm thêm vài lần.

      bồn rửa mặt vật dụng rửa mặt chải đầu cứnhư vậy mà xuất thêm phần!

      nhìn Tống Kỳ Diễn cách cổ quái, xoay người lập tức vào trong phòng quần áo, thậtmay là có thêm ngăn tủ quần áo nam!

      Đợi ra, Tống Kỳ Diễn ngồi ở đầu giường lật xem tạp chí, ngẩng đầu hướng đến cười cười vô hại, sau đó xốc chiếc chăn tơ tằmlên rồi nằm vào trong: "Em tắm rửa, giúp em trùm chăn!"

      Dùng giọng điệu như chuyện đương nhiên, lời lẽchính nghĩa thái độ nghiêm túc!

      Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm khoảng chừngba phút, sau đó tiếng nào trở lại đường cũ, mở cửa phòng, ra ngoài.

      Khép cửa lại vừa nhấc mắt nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết lên lầu, trong lúc nhất thời có chút lúng túng.

      "Sao còn vào nghỉ ngơi?" Tô NgưngTuyết liếc mắt nhìn cánh cửa phía sau Cận TửKỳ, muốn tới.

      "Ah..." Cận Tử Kỳ tay còn cầm lấy thanh nắmcửa, trước khi Tô Ngưng Tuyết tới đây vội vàng : "Mới vừa xem Mỗ Mỗ, định trở vềngủ."

      xong lời này lập tức mở cửa phòng, dưới cáinhìn soi mói của Tô Ngưng Tuyết, lần nữađi vào phòng ngủ sau đó đóng cửa khóa lại.

      "Nhanh như vậy trở về rồi?" Nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng ở cửa trầm mặt, Tống Kỳ Diễn quên quan tâm phen.

      Cận Tử Kỳ nhìn tới , cầm đồ ngủ đithẳng vào phòng tắm.

      Dòng nước ấm nóng phun ra từ vòi hoa sen, cảphòng tắm mù mịt đầy hơi khói ấm áp.

      Cận Tử Kỳ đứng dưới vòi hoa sen, mạch suynghĩ rối loạn, khi nghĩ đến đợi lát nữa ra ngoài còn phải đối mặt với người đàn ông nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi.

      Nhưng mà thực tế, cũng bởi vì vậy mà cảm thấy hoảng sợ, chiếm cứ tâm tình cônhiều nhất là buồn bực.

      Buồn bực Tống Kỳ Diễn hai ba lần đượccô cho phép leo qua tiến vào phòng ốc của , buồn bực người đàn ông này tại sao có thểtự cho là đúng mà đối đãi như vậy, thậm chítức giận --

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, để mặc cho cột nướcđổ xuống ngũ quan của , mượn điều này dậptắt lửa giận trong lòng .

      hèn nhát, cho nên cũng phủ nhận đáy lòng đối với Tống Kỳ Diễn có chút rung động.

      Người đàn ông này, vô tri vô giác thầm biến đổi mà hấp dẫn .

      nhớ tới mấy năm qua thỉnh thoảng ở trong mộng thoáng thấy bóng dáng màu trắng và rồi khi nửa đêm tỉnh mộng suy sụp lạnh lẽo tiếc nuối, ngay cả bản thân cũng ràng đólà loại tình cảm như thế nào.

      Nếu như cảm giác kia là , như vậy bóng trắng đó có phải là người từng gặp đượctrong những tháng năm đẹp nhất.

      Cận Tử Kỳ mở mắt ra nhìn về phía nửa tấm thuỷ tinh mờ, tựa hồ xuyên thấu qua nó thấyđược bên ngoài người đàn ông kia nằm giường của đắp chăn của , cánh môi bị bọt nước thấm ướt khẽ vểnh miệng.

      —chính là cùng người sao?

      đầu bên kia, Tống Kỳ Diễn tựa vào đầugiường, cầm lấy cái gối nằm ôm vào trongngực, nhếch miệng nghe trong phòng tắm tiếngnước chảy tí tách rả rích mà gật gù đắc chí.

      Chợt nhớ tới dáng vẻ của Cận Tử Kỳ từ trongbể bơi lên ở du thuyền, lấy Thanh Thuỷ xuất Phù Dung(1) cũng đủ để hình dung khí chất thanh nhã kinh động lúc ấy.

      (1): ý vẻ đẹp tươi mát tự nhiên thanh tú như hoa sen hé nở mặt nước (Theo Baike)

      Tống Kỳ Diễn ho khan tiếng, lười biếng vươn cánh tay qua cầm lấy tạp chí lật loạn, thuận tiện dạy dỗ phần tử xao động dưới chăn:"Nhảy cái gì mà nhảy, mày nếu sợ chếtthì tự mình xông lên, nôn nóng? Tao so với màycòn nôn nóng hơn!"

      Thốt ra lời này xong, nhìn thấy bên kia cửa bịđẩy ra, vội vàng thu lại tâm tình bực bội cúi đầugiả vờ đọc sách.

      Cận Tử Kỳ mặc bộ đồ ngủ bảo thủ ra, liếc mắt nhìn thấy Tống Kỳ Diễn giống nhưnghiêm túc, rồi đến trước bàn trang điểm sấytóc.

      Mới vừa đem máy sấy cắm điện vào, máy sấy trong tay bị bàn tay to màu lúa mạchgiành lấy.

      Cận Tử Kỳ ngồi ở ghế quay đầu lại, thấy thân hình cao lớn của Tống Kỳ Diễn đứng ở sau lưng , năm ngón tay khớp xương ràng thon dài xuyên vào trong mái tóc ẩm ướt của .

      hạ mí mắt hàng lông mi hơi rũ nhìn ,giọng trầm thấp quyến rũ khàn khàn: "Anhgiúp em sấy tóc nha."

      Cận Tử Kỳ biết mình sai lầm tận gân cốtthế nào, lại ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn trangđiểm, để cho tuỳ ý cầm lấy máy sấy sấy tóc mình.

      thanh duy nhất trong phòng là tiếng vù vù của máy sấy, mặc dù ồn ào nhưng vô cùng ấm áp.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang mặt bên chuyên chú của Tống Kỳ Diễn trong gương, trong lòng phảng phất như có dòng nước ấm dễ chịu.

      Chỉ là phần cảm động này vẫn chưa qua, da đầu đột nhiên bị trận nhiệt hừng hực đốt nóng hổi, đau đớn đến mức miệng phải hút khí.

      Bên cạnh Tống Kỳ Diễn luống cuống tay chânnghiêng miệng máy sấy qua chỗ khác, nhẹnhàng chạm đến chỗ bị bỏng, sợ tức giận vội vàng giải thích: " làm em bị bỏngnữa."

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy ánh mắt của khẩn trương, từ từ tản phiền muộn, khóe môi mơ hồ khẽ cong, đưa chiếc lược lên.

      Tống Kỳ Diễn lập tức ăn ý nhận lấy, lần nữa mở máy sấy vừa chải vừa sấy mái tóc dàisau lưng .

      Những sợi tóc đen mềm được hong khô thổitung bay phất phơ trong khí, gió mát hiu hiu khiến buồn ngủ.

      Mí mắt nặng trĩu mới vừa khép lại, bỗng nhiên da đầu lại đau buốt, giống như bị nắm cả dúmtóc nhổ lên cách thô bạo.

      Nhịn xuống đau đớn Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn thấy nắm tóc dày trong tay Tống Kỳ Diễn, mà cau mày nghiến răng "chiếnđấu hăng hái đẫm máu" với chiếc lược đưa cho.

      " chưa từng sấy tóc cho người khác sao?"

      "Cái... Cái gì?" Tống Kỳ Diễn bất thình lình bị Cận Tử Kỳ hỏi, có chút trở tay kịp, suynghĩ muốn giấu mớ tóc bị kéo thành nùi, dĩ nhiên vẫn chưa kịp lại bị phát .

      Cận Tử Kỳ thu hết bộ dạng chân tay vụng vềcủa vào trong mắt, cũng tức giận, ngược lại trong lòng cảm thấy bình thản màtrước nay chưa từng có.

      bình tĩnh nhận nắm tóc trong lòng bàn tay , thuận tiện cầm lấy lược từ từ chải, vẻ mặtan nhiên.

      Khi đứng lên cả người cảm thấy đau đầu yếusức, thân thể nhắn mềm mại có chút chaođảo.

      -- là di chứng do tai nạn xe.

      tay chống bàn trang điểm cho mình thăngbằng, nhưng cả thân thể đột nhiên bay lên trênkhông, đôi tay mạnh mẽ vòng qua phía saulưng của bế lên.

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn của Tống Kỳ Diễn, lông mày của cau chặt, trong mắt tràn đầy lo lắng và sốt ruột, hắncẩn thận từng li từng tí đặt giường.

      "Có phải rất khó chịu hay , tìm bác sĩ."

      " cần!" Cận Tử Kỳ đưa tay giữ chặt TốngKỳ Diễn muốn xoay người : "Là do tai nạn xe lưu lại, có chuyện gì lớn, giúp tôi lấy thuốc là được rồi."

      Tống Kỳ Diễn nhìn cười nhạt cố làm ra vẻ vôsự, nếp nhăn đầu mày càng thêm sâu, nhưng vẫn lấy thuốc theo như , sau đó rót nước nóng đỡ ngồi dậy tựa ở trong lòngngực của mình: "Cẩn thận coi chừng nóng."

      Cận Tử Kỳ cảm nhận được động tác của tự nhiên, nghĩ, người đàn ông này nhất định chưa từng chăm sóc qua bệnh nhân, kỳ cũng nghiêm trọng như trong tưởng tượng của , cần phải cẩn thân như vậy.

      Nhưng nhìn thấy dáng vẻ làm người bảo vệ của , Cận Tử Kỳ thẳng ra, chỉlẳng lặng ngầm cho phép săn sóc.

      "Ngủ , Tiểu Kỳ." Tống Kỳ Diễn giúp chỉnhsửa chăn mền, sau đó im lặng ngồi ở bên giường.

      Cơn đau đầu nặng trĩu dần dần dịu , Cận TửKỳ thấy đôi mắt sâu lắng của Tống Kỳ Diễn yên lặng nhìn mình chăm chú, cơn buồn ngủ nghiêngtrời lệch đất cũng kéo tới.

      Đây là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây CậnTử Kỳ được người đàn ông trông chừng tiếnvào mộng đẹp như vậy.

      Trong ý thức mơ mơ màng màng, thoáng lên mẩu chuyện ngắn, dường như mộng nhưng cũng phải mộng.

      thấy được chính mình, nhìn qua bản thâncòn rất ngây ngô, thiếu vài phần lạnh nhạt, thêmnữa là trẻ ôm ấp tình cảm.

      Bông tuyết tung bay đầy trời, nhìn thấy mình còn trẻ chạy qua sân nhà của Cận gia, chạy hơn nửa sườn núi, dừng lại ở ven đường phủ đầytuyết trắng dày, thở hồng hộc nhìn lên phíatrước.

      Cách đó xa bóng dáng thon dài đứngthẳng, đó là nam thanh niên trẻ tuổi, côkhông thấy mặt của , nhưng mà có thểcảm giác được mặt khi đó tràn đầy nụcười sáng rực như ánh sao.

      vai của lớp tuyết mỏng, hai tay đều đông lạnh nên có chút đỏ lên.

      giẫm lên chỗ tuyết đọng mà tới, nhàng ôm lấy người thiếu nữ kia, : 'Tiểu Kỳ, tại phải buông em ra mới đuổi theo kịp chuyến tàu cuối cùng, nếu như hôm nay bỏlỡ muốn trở về cũng được.'

      trẻ thoáng kinh ngạc, chàng thanh niênhơi xấu hổ mà cười cười, : 'Tiểu Kỳ, thựcsự chưa cho em biết, bây giờ học đại học ở thành phố B, bất quá cũng xa, sau ba giờ là có thể trở về, chỉ là chuyến tàukhông nhiều lắm.'

      sờ sờ cái ót của mình, cười xấu hổ: 'Lần trước bắt kịp chuyến tàu cuối, đànhphải ngủ đêm ở nhà trọ , rạng sáng mới quá giang xe trở về, cùng em ở chỗ rất vui rồi.'

      xong liền chạy, chạy nhanh như vậy, thậm chí cách nào thấy bóng lưng của nữa.

      Hình ảnh lập tức bị đảo ngược lọc lại, Cận TửKỳ mở mắt ra, đập vào mắt chính là ánh mặttrời sáng trong, chuyển động thân thể, phát bàn tay phải bị nắm chặt, cúi đầunhìn qua thấy Tống Kỳ Diễn tựa vào bên giườngmà ngủ.
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :