1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      044. Cố Nhân

      Editor: tamthuonglac

      Tống Kỳ Diễn sau khi đuổi em nuôi Luân Ânđi nhìn đồng hồ đeo tay, mười giờ trưa,khoảng cách mười hai giờ là tiếng đồng hồ.

      cách khác có thể có được nửa tiếng để sửa soạn lại mình.

      Sau đó Tống Kỳ Diễn trở lại phòng của mình, lập tức đâm đầu vào phòng tắm.

      Sau khi tắm xong bắt đầu chuẩn bị sấy tóc, sấy rồi rửa sạch, sấy hư lần nữa rồi lại rửa sau đó tiếp tục sấy.

      Cứ như thế lặp lặp lại thêm ba bốn lần mới miễn cưỡng hài lòng.

      Tiếp theo đến phòng thay đồ chọn y phục, âu phục, đồ hưu nhàn, đồ thể thao, tới tới lui lui giằng co vô số lần mới chọn được bộ âu phục màu đen.

      Mặc lên cái áo sơ mi trắng, lại dùng bảytám phút để chọn cái cà vạt màu rượu đỏ màthắt vào.

      Mặc quần áo tử tế, Tống Kỳ Diễn xuân phong đắc ý ra phòng ngủ, nụ cười quanh khóemiệng có thể nhìn ra tâm tình tốt.

      Nhưng mà, khi tìm khắp cả biệt thự, sau đó cũng tìm được di động lấy từ trongtúi xách của Cận Tử Kỳ, muốn cười cũng khôngcười được.

      Chuyện gì xảy ra? ràng đặt ở bàn trà , tại sao lại thấy bóng dáng rồi!

      Nhìn đồng hồ tay chút, mười giờ bốn mươi, bên trán Tống Kỳ Diễn rịn ra tầng mồ hôi, đây phải là hại cha rồi sao?

      lại qua loa càn quét trong phòng lầnnữa, nơi nào mà có bóng dáng của cái máy kia!

      Trong đầu Tống Kỳ Diễn đột nhiên thoáng hiệnlên chủ ý khác, cũng cố quá nhiều, bắt đầu cầm chìa khóa xe ra cửa.

      đường đến Vương Phủ lầu, trước tiên chuyến đến cửa hàng mua điện thoại di động, vòng vo vài vòng ở trong trung tâm mua sắm cũng thấy điện thoại di động cókiểu dáng tương tự của Cận Tử Kỳ.

      Dưới ánh đèn chói loá, tầm nhìn hai mắt bắtđầu thấy mơ hồ, ngẩng đầu lướt mắt nhìn thờigian đồng hồ treo tường.

      Huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, nếu nhưđến trễ, Cận Tử Kỳ kiên nhẫn ởnguyên chỗ mà chờ

      Tống Kỳ Diễn dưới tình huống tâm phiền ý loạn, tuỳ tiện chỉ cái điện thoại di động trong tủnằm riêng biệt độc lập ở quầy giới thiệu sảnphẩm: "Lấy cái này."

      bán hàng cười khép miệng, vội vànghướng đồng nghiệp bên cạnh lập hóa đơn thét to: "Nhanh chóng giao điện thoại di động cho tiên sinh!"

      Đây là kiểu dáng mới nhất trong tháng này, bởi vì giá cả quá cao đến bây giờ vẫn bán được máy, vất vả mới gặp được vịkim chủ phóng khoáng như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha?

      "Đưa điện thoại di động cho tôi."

      Quét thẻ xong Tống Kỳ Diễn nhìn thấy bán hàng tỉ mỉ kiểm tra tính năng điện thoại di động,chợt cảm thấy bực mình, nhíu mày giựt lấy điệnthoại di động, đem di động ném xuống đất.

      bán hàng dám tin trừng to mắt, đây chính là cái di động trị giá vạn nha!

      "Tiên sinh ngài -- "

      Nhưng Tống Kỳ Diễn trái lại tự cho là đúng,giày da đạp mấy cái lên vỏ bọc điện thoại di động, sau khi nhặt lên ngay trước vô số ánh mắt kinh ngạc lại đem chà xát ở tường lênxuống trái phải vài lần.

      Xem xét ba trăm sáu mươi lăm độ cái di độngmới tinh bị làm cho vô cùng thê thảm khôngchỗ nào bị ảnh hưởng, Tống Kỳ Diễn xácđịnh bộ dạng nó nhìn qua giống như là có người sử dụng qua mới hài lòng.

      Người hướng dẫn mua sắm và các khách hàng khác thấp giọng thổn thức thảo luận, Tống KỳDiễn lại hoàn toàn để ý tới, nhét di độngvào trong túi quần, xoay người rời khỏi cửa hàng, nổ máy xe chạy lấy người.

      ...................

      Mặc dù Tống Kỳ Diễn hành động trơ trẽn như vậy, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn phải ngoan ngoãn đến Vương Phủ lầu.

      Ngay cả chính cũng hiểu, thiên kimCận gia kiêu ngạo cúi đầu vì cái gìlại dễ dàng khuất phục dưới dâm uy?

      Đem xe dừng ở cửa Vương Phủ lầu xong, Cận Tử Kỳ cúi xuống vừa rút chìa khóa xe vừahướng tới cửa ra vào, nhất thời quan sát đụng vào người đàn ông trước mặt.

      Đó là người đàn ông ngoại quốc, bất ngờ đề phòng bị Cận Tử Kỳ đâm trúng, văn kiện trong tay đều rơi rớt mặt đất.

      "Tôi xin lỗi." Cận Tử Kỳ sử dụng văn lưuloát xin lỗi đồng thời ngồi xổm xuống giúp anhta nhặt văn kiện.

      Người đàn ông kia vốn là gọi điện thoại, bịCận Tử Kỳ va chạm như vậy, đề tài giữa đườngbị cắt đứt, nhất thời cũng mất hứng, nhưng saukhi nhìn thấy khuôn mặt của Cận Tử Kỳ, lúcban đầu là kiên nhẫn chuyển thành kinh ngạc.

      " ......." ta sử dụng hơi Trungvăn mang vị nước ngoài lặp lại chữ.

      Cận Tử Kỳ xưa nay thích bắt chuyện vớingười lạ, vừa rồi vội vàng muốn giúp đỡngười đàn ông ngoại quốc này bị trận bungxổ, cho nên bây giờ cũng có hứng thú cùng ta thêm câu.

      Huống chi, ta ngoại trừ dùng tay chỉ , hồi, lại thuỷ chung thấy đoạnsau.

      Cận Tử Kỳ hướng đến ta khẽ gật đầu xin lỗi, bản thân mình lập tức quay đầu vào Vương Phủ lầu, dùng cánh cửa ngăn cách ánhmắt quan sát của ta.

      Người đàn ông kia hồi lâu mới từ trong cơnchấn kinh phục hồi lại tinh thần, trong điện thoạidi động truyền đến giọng đàn ông trầm thấp mang theo hoang mang: "David, làm sao độtnhiên ầm ĩ như vậy, xảy ra chuyện gì?"

      Người đàn ông được gọi là David nhìn khắp mọi nơi, tìm được bóng dáng của Cận Tử Kỳ, mới lấy lại tinh thần trả lời người đầu bênkia điện thoại: " cẩn thận bị người ta đụngtrúng, Richie, mới vừa muốn về nước sao?"

      Người đàn ông đầu bên kia điện thoại cười : "Có thể, Tình Vân luôn luôn hy vọng có thể về nước tổ chức hôn lễ."

      "Richie," David ấp a ấp úng mở miệng, bộ dạngchần chờ: "Tôi vừa rồi dường như nhìn thấy........"

      Chẳng qua ta còn chưa hết, ống ngheđiện thoại di động truyền đến giọng nữnhẹ vui sướng: "A Viễn, tại sao ngủ thêm lát, dậy sớm như vậy gọi điện thoại cho ai đấy?"

      cần tận mắt nhìn thấy, David cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh khác: người thanhniên toàn thân mặc trang phục thoải mái màu trắng ngồi ở ghế sofa, phụ nữ xinh đẹpdịu dàng từ phía sau vòng qua cổ của , theothói quen hôn lên khoé môi của .

      "David, mới vừa cái gì, lặp lại lầnnữa , tôi nghe ."

      " có gì." David cuối cùng vẫn nuốt xuốnglời đến miệng, chuyển đề tài khác: "Chờ đến Trung Quốc liền gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi đón các người."

      "Được." Người ở đầu bên kia điện thoại đápứng: "Vậy trước tiên như vậy , tôi và Tình Vân làm bữa ăn sáng."

      Cúp điện thoại, David quay đầu lại ngắm nhìnVương Phủ lầu, nhiều năm như vậy, có thể chỉlà ta nhìn lầm rồi.

      Trong lúc thu dọn văn kiện vào cặp, chiếc Maybach lao vùn vụt từ đầu đường chạy tới trước mặt, người đàn ông ghế lái chợt lóe lên ở trong tầm mắt của David, làm cho anhnhịn được đuổi theo lên phía trước hai bước.

      "Làm sao có thể..." Nhìn qua đuôi xe xa, David dụi dụi mắt, rồi sau đó lắc lắc đầu lầm bầm lầu bầu: " ta hẳn là ở Australia, thể nào là ta, thể nào, nhất định là mình hoa mắt."
      linhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      045. Cho Em Làm Đệ Nhất Đế Hào Phu Nhân

      Editor: tamthuonglac


      Tống Kỳ Diễn vẫn luôn là người đàn ông lớn lốiđến coi trời bằng vung.

      Người nào quen biết với đều hiểu điểmnày, Tống Kỳ Diễn nếu ai dám ở trước mặt hai.

      Gác qua bên chuyện gia cảnh mẹ nuôi giàucó , bản thân có năng lực kinh doanh buôn bán thiên phú cũng để cho cóđủ tư cách mà kiêu ngạo.

      ai dám tin tưởng, người đàn ôngnhư vậy ngày lại cũng phạm vào sao Thái Tuế.

      Thậm chí ngay cả bản thân của Tống Kỳ Diễncũng muốn tin, sao Thái Tuế của , bấtquá là người phụ nữ mang tên Cận Tử Kỳ!

      Gặp phải Cận Tử Kỳ đúng là cướp cả cuộcđời của Tống Kỳ Diễn, ở trước mặt , thương trường lật tay làm mây úp tay làmmưa (*) thế nhưng cũng là người đàn ông ngây thơ vì ái tình mà từ thủ đoạn nào thếthôi.

      (*)Phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ: gần nghĩa với Phiên vân phúc vũ ý người thay đổi như chong chóng, lật mặt xảo trá (Theo Lạc Việt và Baike)
      ........................

      Đến Vương Phủ lầu, Tống Kỳ Diễn vừa vào cửa thấy được Cận Tử Kỳ ngồi ở trong góc.

      cúi đầu xem thực đơn, mái tóc đen đến eorơi xuống đầu vai, diện mạo ưu nhã xinhđẹp khiến cho xung quanh nhất thời ảm đạmthất sắc, dĩ nhiên đây là nhận định riêng củaTống Kỳ Diễn.

      ngăn lại nhân viên phục vụ muốn dẫnđường, thừa dịp Cận Tử Kỳ vẫn chưa chú ý tới , xoay người vào thẳng toilet, soi gương cẩnthận cào cào tóc của mình, lấy nước lạnh rửasạch mặt làm cho mình nhìn qua có tinh thầnmột chút.

      Nhưng vết bầm đen con mắt trái cũng là phiền toái lớn, mặc cho đắp túi chườm đá tới trưa cũng làm nên chuyện.

      lần nữa đeo cái kính râm cực đại lên có thểche khuất được nửa gương mặt, sửa sang lại tâytrang, dáng vẻ chỉnh chu khuôn mẫu mới ra.

      Cận Tử Kỳ gọi ly nước cam, mới vừa cầmtrên tay, khóe mắt liếc thấy bóng dángmàu đen đến gần mình.

      Tống Kỳ Diễn đến trước mặt Cận Tử Kỳ vừavặn là mười hai giờ, so với thời gian hẹn hơn phút kém giây.

      ngồi xuống Cận Tử Kỳ thẳng đến nội dung chính: "Tống tiên sinh, có thể đưa tôiđiện thoại di động được chưa?"

      Giọng điệu coi là bạn bè khách sáo, nhưng Tống Kỳ Diễn lại làm như thấy,bản thân tự cầm lấy thực đơn gọi nhân viênphục vụ tới bắt đầu chọn món ăn, quênphong nhã lịch lãm mà hỏi ý kiến của Cận Tử Kỳ: "Nghe ở đây hồng lê nấu gan ngỗng tệ, muốn phần ?"

      Cận Tử Kỳ thấy Tống Kỳ Diễn lảng sang chuyện khác, có ý đưa điện thoại di độngcho mình, vừa muốn mở miệng cầu lần nữa,Tống Kỳ Diễn lại trước bước quayđầu với nhân viên tạp vụ: "Chỉ những thứnày thôi, nếu lát nữa đủ gọi thêm."

      Đưa mắt nhìn nhân viên phục vụ rời , Tống KỳDiễn căn bản cho cơ hội chuyện, bưng ly nước trước mặt lên uống hớp, nhanh chậm hỏi : "Chuyện lần trước để cho em cân nhắc suy nghĩ như thếnào rồi?"

      Cận Tử Kỳ phản ứng đầu tiên là ngơ ngác, sau đó trở lại mới hiểu được chuyện mà đề cập, nhưng Tống Kỳ Diễn trả lời thay : "Chưacân nhắc qua cũng sao, thời gian bữacơm cũng đủ cho em chọn ra cái đáp án."

      Vừa theo Tống Kỳ Diễn ra trận lập tức đãđứng ở vị trí bị động, cho bất kỳ cơ hội nào để phản bác.

      Thấy cái kính râm cực đại mặt , Cận TửKỳ đảo mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ,buồn bã : "Tôi kết hôn với ."

      Kính râm màu đen che đậy tâm tình trong mắtTống Kỳ Diễn, lại tựa lưng vào ghế ngồi, tay ngắm nghía thưởng thức bộ dụng cụ ăn, khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng phau:"Em còn có thời gian bữa cơm để suy xét."

      "Tôi cần suy xét, đây chính là đáp án cuối cùng của tôi."

      Tay Tống Kỳ Diễn tạm dừng, gì, bưng ly nước lên bắt đầu dung dung thong thả uốngnước.

      Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt trông về phíaxa, mím môi nhìn : "Tôi gả cho , cũng gả cho bất kỳ người đàn ôngnào, nếu như đây là lý do gọi tôi ra ngoài,bây giờ đem di động trả lại cho tôi ."

      Tống Kỳ Diễn cúi đầu trầm ngâm chốc lát, khi ngẩng đầu đối mặt với Cận Tử Kỳ tháo kínhrâm xuống.

      Cận Tử Kỳ trong lúc nhìn đến vết thương ứ máu khoé mắt khỏi chột dạ, tối hôm qua mình xuống tay hình như là hơi nặngmột chút.

      Đem điểm áy náy của Cận Tử Kỳ thu vào trong mắt, ánh mắt của Tống Kỳ Diễn kín như bưng, vừa đưa tay lên day vết thương chỗ chânmày vừa thờ ơ lên tiếng: "Mới sáng nay bác traihỏi mắt của tại sao lại bị thương ."

      Cận Tử Kỳ nhíu mày cái: " uy hiếp tôi sao?"

      "Có sao?" Tống Kỳ Diễn cho là đúngcười cười, "Chỉ là nghe bác trai luônluôn rất quan tâm hôn của em."

      Bác trai, bác trai, đây là con ruột cũng có gọi được thắm thiết hơn!

      Cận Tử Kỳ mím chặt môi, nhìn chằm chằm tên đầu sói đuôi dài Tống Kỳ Diễn ở trước mặt, cốgắng để cho mình tức giận: "Đó là chuyệncủa tôi, liên quan đến ."

      "Tại sao lại liên quan đến ?" Tống KỳDiễn bất chấp sắc mặt khó coi của Cận Tử Kỳ, lẩm bẩm : " tuổi , cần người vợ, đúng lúc em phù hợp điều kiện."

      cố ý chậm lại, tạm dừng, ngắm nhìn con ngươi đen càng thêm thâm thúy u ám:"Huống chi... Cận Tử Kỳ, cùng kết hôn em thiệt thòi."

      Cận Tử Kỳ chống lại ánh mắt nghiêm túc của , da đầu có chút tê dại, tại sao lại bị ta nắm mũi dẫn ?

      "Có thiệt thòi hay thiệt thòi tôi khôngbiết, nhưng tôi xác định lại bản thân mình khôngmuốn tiếp tục cái đề tài này."

      "Tô Hành Phong có, có, cậu ta có, cũng có — "

      mặt Cận Tử Kỳ gợn sóng dao động, nhưng con sóng trong lòng lại thấp thoáng nhấpnhô, những lời này của Tống Kỳ Diễn ràng có điều ngụ ý, chẳng lẽ định dùng thân phận người thừa kế Tống gia làm mồi dẫn dụ sao?

      Tống Kỳ Diễn nhìn xem vẻ mặt hiểu của , lời rất mạnh mẽ: "Gả cho , em là người phụ nữ tôn quý nhất ở thành phố này, thậm chí có thể trở thành đệ nhất Đế Hào phu nhân của cả nước."

      Cận Tử Kỳ giật mình, bỗng nhiên nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, trong mắt chợt lóe lên là khôngdám tin.

      sớm đoán được Tống Kỳ Diễn đơngiản, nhưng có đoán được khả năng kinh tế của lại có thể khiến dễ dàng hứa cho hai chữ "Đệ nhất".

      Tống Kỳ Diễn lại giống như nhìn thấy vẻ kinh ngạc mặt , nhăn mày cũng khôngnhăn cái tiếp tục : "Ở thành phố này, chỉcó người đàn ông là có thể xứng đôi vớiCận Tử Kỳ."

      Loại khí thế "ngoài ta còn ai" này làm cho đầungón tay Cận Tử Kỳ lạnh run, tự giễu cườicười: " uy hiếp tôi, chỉ có tự do nguyện ý hay , tôi có quyền đápứng hay đáp ứng sao?"

      Lời kia của là ngầm ám chỉ với , chỉcần cố tình ngăn cản hôn của , lập tứcở thành phố S người nào dám cưới sao?

      " giúp em phân tích tình hình, đưa ra thôi." Tống Kỳ Diễn vô hại cười cười, chẳng đúng sai.

      "Rốt cuộc người nào mới thực ?"

      Là kẻ vô lại tối hôm qua ôm hay là giờ phút này ngồi ở trước mặt ung dung thản nhiên khí thế bức người?

      "Em cảm thấy thế nào?"

      Người đàn ông này rất đáng sợ, nếu như nghiêm túc, tuyệt đối phải là đối thủ của ......

      Tầm mắt rũ xuống che dấu cảm xúc ở đáymắt mình, ngón tay cầm lấy cái ly dần dần buộcchặt.

      hoàn toàn cho cơ hội lựa chọn.

      Lúc ban đầu lí do thoái thác là để cho cân nhắc kết hôn, nghe hay chút bất quá là cho cái thang xuống.

      tại lựa chọn cự tuyệt , lại bắtđầu từng bước ép sát, vẫn còn muốn làm ra bộdạng cực chẳng bất đắc dĩ!

      Bàn tay Cận Tử Kỳ nắm cái ly từ từ giãn ra, muốn cùng tiếp tục quay lòngvòng.

      Nếu thắng được , như vậy, dứtkhoát thẳng thắn !

      Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn vào ánh mắt sâu thẳm thấy đáy của , khẽ mỉm cười:"Nếu như tôi cho biết, tôi sinh con, mà phải nhận nuôi đứa bé theo như lời trong tư liệu lấy được, còn muốn cưới tôi ?"
      linhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      046.Chỉ Cần Kết Hôn, Tất Cả Nghe Theo Em

      Editor: tamthuonglac


      Nếu như tôi sinh con, còn muốn cưới tôi ?

      Đây là ý tứ sau khi Tống Kỳ Diễn đem nguyênvăn lời cuối cùng của Cận Tử Kỳ đúc kết lại.

      Dưới nụ cười nhàn nhạt của Cận Tử Kỳ, sắc mặtcủa trong nháy mắt chuyển thành đen, thể bảo là khó coi.

      híp híp mắt, trong mắt như như chính là phẫn nộ bực tức, nhưng lại mặn nhạt hỏi câu: "Cha của đứa đâu?!"

      Tống Kỳ Diễn che giấu rất khá, dường nhưkhông nhìn ra tâm tình của , chỉ có biếtmình sắp nổi trận lôi đình .

      Nhưng ở trước mặt Cận Tử Kỳ ưu nhã cao quý, nhất định phải duy trì lấy hình tượng người đàn ông phong cách lịch lãm.

      Cận Tử Kỳ nhìn qua gương mặt lạnh lùng như băng sương của , nhàn nhạt : "Tôi biết."

      biết?! Tống Kỳ Diễn thiếu chút nữa sẽphải phun ra họng máu, người phụ nữ của sinh con cho người đàn ông khác, lại cho biết, biết đứa bé kia là của ai? !

      Tống Kỳ Diễn tâm phiền ý loạn, nếu như có thểtỉnh táo suy nghĩ lại chút, đoán chừng có được đáp án kinh hỉ.

      Nhưng vấn đề là, giờ phút này trong đầu tràn ngập ghen ghét và phẫn nộ, căn bản cách nào suy xét như thường.

      Cả hai người đều trầm mặc xuống, bầu khôngkhí cũng trở nên lạnh cứng, chỉ có nhạc ở xung quanh vấn vít nhàng du dương.

      Tống Kỳ Diễn ngồi ở nơi này, nhớ tới trong túiquần của mình còn có bao thuốc lá, mớivừa móc ra bị nhân viên phục vụ ngangqua ngăn cản: "Tiên sinh, ở đây chúng tôi cấmhút thuốc."

      Tống Kỳ Diễn gân xanh trán đập thìnhthịch, đem thuốc lá ném lên bàn, mắt thấysẽ phải phát cáu, lại nghe được giọng nữ dịu dàng: "Hút thuốc đối với thân thể tốt."

      Ngẩng đầu nhìn thấy Cận Tử Kỳ mím mím khóe môi nhìn bao thuốc của , lập tức tiêu tan cơn giận.

      Đối với Tống Kỳ Diễn mà , câu đồng ý của Cận Tử Kỳ so với bom nguyên tử ràng có lực sát thương hơn!

      Vẫy lui nhân viên phục vụ chướng mắt, đôi môi Tống Kỳ Diễn hết sức kéo căng, uống ly sau đó lại thêm ly nước, cho đến khi nước trong ấm cạn sạch vẫn chưa hết giận.

      "Tống tiên sinh, bữa cơm này đối với chúng ta mà hẳn là ăn được nữa, có lẽ nên đem điện thoại di động trả lại cho tôi ."

      Sắc mặt Cận Tử Kỳ ổn định, Tống Kỳ Diễn nhìn càng phát cáu: " mang."

      " mang?" Cận Tử Kỳ kinh ngạc nhìn , " phải đến Vương Phủ lầu để trả lại cho tôi sao?"

      Tống Kỳ Diễn cố ý ngó mặt chỗ khác nhìn tới vẻ mặt bất mãn của Cận Tử Kỳ, hừ tiếng: " như vậy sao?"

      "..." Cận Tử Kỳ khó có thể tin, "Vậy hẹn tôi tới đây làm gì?"

      "Ăn cơm nhá." Trả lời rất thờ ơ.

      Cận Tử Kỳ cầm túi xách đặt ở bên cạnh đứng dậy, mắt nhìn xuống khuôn mặt trầm củaTống Kỳ Diễn:"Tôi còn có công việc gấp, tạm biệt."

      "Khi nào em có thời gian?"

      Cận Tử Kỳ ngẩn ra, tư duy của Tống Kỳ Diễn toát ra quá nhanh, có phần theo kịp: "Cái gì?"

      "Dù sao cũng phải chọn ngày để đăng kýkết hôn, phải sao?"

      Đôi mắt xinh đẹp của Cận Tử Kỳ trợn to, khôngthể tin được nội dung mình nghe được.

      Tống Kỳ Diễn cũng đứng lên, thoáng cúi đầu xuống nhìn Cận Tử Kỳ sững sờ: "Chỉ cần kết hôn, những cái khác em muốn thế nào cũng được."

      xong, đợi Cận Tử Kỳ mở miệng, lướt qua dẫn đầu ra Vương Phủ lầu.

      Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn lái ô-tô rời ,trong lòng có tư vị, cúi đầu nhìn baothuốc lá bàn, giống như là nhìn chủnhân của nó.

      Tống Kỳ Diễn trước khi để lại cho , là hànhđộng thoả hiệp của người đàn ông sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng.
      ........................

      Tống Kỳ Diễn biết mình như thế nào đến đây, thậm chí quên mất từ đâu mà lấy đượcđịa chỉ.

      Khi đứng ở cổng vườn trẻ được trang trí đầytranh ảnh hình vẽ hoạt hoạ, nhìn đám trẻ chạytới chạy lui trong sân tập thể dục.

      Khi tới, bảo vệ dám ngăn cản ,có lẽ là sợ hãi luồng khí tràng cường thế trênngười .

      Rất nhanh, tìm được Cận Mỗ Mỗ ởtrong cái góc của sân tập.

      Mặc đồng phục vườn trẻ nhi đồng nho , ngũ quan xinh đẹp, đồng phục màu xanh đậm, đeocà vạt màu lam phiêu diêu ở trong gió, ngồi xổmtrong góc khuất, bóng dáng mang vẻ đơn.

      Bước chân Tống Kỳ Diễn khỏi chậm lại,ở dưới bóng cây cách đó xa nhìn Cận Mỗ Mỗ.

      Bọn tụm năm tụm ba kết bè kết đội, mặt mang nét ngây thơ nhiệt tình qua lại bên người Cận Mỗ Mỗ.

      Nhưng mà có đứa nào cùng nó chào hỏi hoặc là kéo nó cùng tham gia chung trò chơi.

      Mà nó nhìn qua cũng chẳng cần, chỉ là vẫn cầm nhánh cây vẽ các vòng tròn mặt đất, giống như con cá heo bỏ lỡ nhập vào bầy đàn.

      Tống Kỳ Diễn thấy thế chân mày nhíu lên, vừa định tới, lại bị trận ồn ào ngăn lại bướcchân.

      đứa trẻ khác xấp xỉ với Cận Mỗ Mỗ nắmtay phụ huynh đến trước mặt Cận Mỗ Mỗ,ngón tay chỉ vào Cận Mỗ Mỗ ngồi xổm nơi chỗ đó tức tối với người lớn ở sau lưng: "Ba ba,ba ba, chính là nó đánh con, chính là nó!"

      Cận Mỗ Mỗ ngẩng mặt lên nhìn đứa tốcáo, lại ngó ngó phụ huynh của nó, liếc mắtkhinh bỉ lại tự chơi đất sét của mình.

      Cha của đứa kia ưỡn cao cái bụng bia, đỉnhđầu hói chút, diện mạo của nhà giàu mớinổi, thấy Cận Mỗ Mỗ chẳng thèm ngó ngàng, ngay lập tức vẻ mặt giận dữ lên:"Mày chính làthằng nhóc đánh con tao bị thương?!"

      Cận Mỗ Mỗ giống như là nghe thấy ông ta chất vấn, tự mình chơi đến vô cùng vui vẻ.

      "Này? Tao thằng nhóc kia mày lề mề đủ rồi đó, người lớn chuyện với mày mà cũngkhông để ý, đứng lên cho tao, đứng lên chuyện!"

      Tên phụ huynh kia vung tay áo để túm Cận Mỗ Mỗ, lại bị giáo viên vội vàng chạy tới ngăn cản:"Tiên sinh, có chuyện gì từ từ , trong lúc bọnnhỏ chơi đùa luôn có va chạm, Cận Mỗ Mỗ cũng phải cố ý tổn thương con của ngài."

      Lời của giáo còn chưa dứt, đứa khuôn mặt bị thương đổ máu lại vội vàng : "Mới phải, là nó đẩy con ngã lại đè ở trênngười con đánh con, mới phải vui đùa chút đâu!"

      Tên phụ huynh hừ lạnh tiếng: " giáo, lờicủa con tôi nghe được, hôm nay phải cho tôi lời giải thích chứ!"

      giáo lúng túng biết gì, đối với CậnMỗ Mỗ vẫn còn ngồi xổm chơi bùn dịu dàngnói: "Cận Mỗ Mỗ, tại sao con đột nhiên đánhbạn Hoàng Tử Hiểu, các con phải làbạn tốt sao?"

      Cận Mỗ Mỗ ậm ừ lên tiếng, nhánh câytrong tay vẫn còn tạc đất sét, nhưng mộtchút so với chút lặp lặp lại, giống như để cho hả giận.

      giáo thấy Cận Mỗ Mỗ như vậy, cán cân tựnhiên đảo hướng về phía Hoàng Tử Hiểu: "CậnMỗ Mỗ, đánh người là đúng, quên bình thường giáo dạy các con như thế nào rồi sao? Mau xin lỗi bạn Hoàng Tử Hiểu."

      Cận Mỗ Mỗ ngẩng đầu: "Là nó sai, tại sao con phải xin lỗi?" xong, đôi mắt ngoan tuyệt trừng Hoàng Tử Hiểu, hù dọa Hoàng Tử Hiểuvội vàng trốn ở sau lưng của cha.

      "Nhìn xem, mọi người cũng đến nhìn xem, đánhngười ta còn phách lối kiêu ngạo như vậy, vườntrẻ các người nếu đều dạy dỗ trẻ con như vậy,người lớn chúng tôi làm sao dám lại đem con cái giao phó cho các người?"

      Tên phụ huynh chống nạnh thét to, thu hút ít trẻ con và người lớn xung quanh và từ bên ngoài đến vây xem.

      giáo chỉ có thể ngừng cúi người xin lỗi, cố gắng làm cho vị phụ huynh này nguôigiận, nhưng hoàn toàn ngược lại.

      Tên phụ huynh chỉ vào Cận Mỗ Mỗ hướng đến giáo ra lệnh: "Lập tức gọi điện thoại cho gia đình nó, để cho cha mẹ của nó tới đây, hôm nay nếu cho tôi lời giải thích tôi khôngđi!"

      Nghe được câu này, vốn nhúc nhích đáymắt Cận Mỗ Mỗ thoáng lên hoảng sợ, vứtnhánh cây chần chừ ngồi dậy, nắm lấy ống tayáo của giáo vội vàng lớn: " cần phải gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ!"

      Ánh mắt tên phụ huynh sáng lên, giống như bắt được nhược điểm sợ hãi của Cận Mỗ Mỗ, cười lạnh: " tại biết sợ rồi hả? Tới đây cho tao, nếu lập tức gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ!"

      Cái miệng nhắn của Cận Mỗ Mỗ mím chặt, nhìn thấy tên phụ huynh này lấy điện thoại di động ra muốn gọi, vội vàng chạy chậm qua, mới vừa tới trước mặt tên phụ huynh thìcái ót Cận Mỗ Mỗ trúng cái tát.

      "Lá gan lớn như vậy, ngay cả con trai tao cũng dám đánh, biết tao là ai ? Hả?!"

      "Tiên sinh, ngài thể đánh trẻ con, tiênsinh..."

      giáo muốn ngăn cản, lại bị tên phụ huynh béo mập đẩy ra: "Tôi dạy dỗ trẻ con, chen miệng chi, ở bên!"

      xong, bàn tay to giơ lên vừa muốn đánhtiếp, cổ tay lại bị bàn tay khác mạnh mẽmàu lúa mì bắt lấy, sau lưng truyền đến giọngnói của đàn ông mang mười phần nam tính: "Vậy ngược lại ông chút ông là ai."
      linhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      047. Đứa Bé Này Phải Là Ông Có ThểĐánh!

      Editor: tamthuonglac

      Kể cả Cận Mỗ Mỗ là người trong cuộc ở bên trong tất cả mọi người, đều tò mò nhìn đến phía sau lưng của tên phụ huynh.

      bóng dáng cao ngất rắn rỏi xuất trong tầm mắt của mọi người, khi mọi người vẫn cònchưa hiểu lại xảy ra chuyện gì, Tống Kỳ Diễn dễ dàng bẻ cổ tay của phụ huynh kia.

      "A a a, mau.....mau buông ra!" Bởi vì đau đớn mà tên phụ huynh toát ra mồ hôi lạnh, chânnhảy lên quát Tống Kỳ Diễn: "Thằng nhóc màymuốn chết sao? Hả?!"

      Tống Kỳ Diễn kìm hãm cánh tay mập mạp, dù bận vẫn ung dung nhìn xuống tên phụ huynh so với thấp nửa cái đầu, trong ánh mắt lại mơ hồ mang theo chút thâm độc, khóe miệng cong lên: "Thằng nhóc? Muốn chết?"

      Phụ huynh kia bị đau cắn răng, hung hăng lên tiếng uy hiếp: "Nếu như bây giờ mày thả tao ra, tao có thể so đo mà tha thứ cho mày, nếu mày đẹp mặt!"

      Tống Kỳ Diễn khẽ nheo mắt, nhưng sức lực tay buông lỏng ra, thèm để ý tên phụ huynh nhe răng trợn mắt ôm lấy cổ tay mình bầm tím, xoay người đến trước mặt Cận Mỗ Mỗ.

      Cận Mỗ Mỗ vẫn còn hoảng sợ, hai con mắttròn linh hoạt nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, sau đó dùng sức chớp chớp, dường như khôngtin những gì mình nhìn thấy.

      Tống Kỳ Diễn cũng chuyện với CậnMỗ Mỗ, hoặc là cùng giáo nhìn mìnhkhó hiểu để trao đổi.

      Chẳng qua đưa tay sờ sờ cái ót của Cận Mỗ Mỗ, khi tầm mắt dừng ở cái trán sưng đỏ củaMỗ Mỗ, nhíu chặt lông mày, trầm mặc lát,quay đầu lại nhìn tên phụ huynh kia vẫy vẫytay.

      Tên phụ huynh khinh bỉ liếc Tống Kỳ Diễn, xuy tiếng: " tại nghĩ thấy hối hận, taocho mày biết, muộn!"

      Tống Kỳ Diễn nghe vậy nhàn nhạt cười, nhưngnụ cười rất nhanh trong nháy mắt tan biến.

      Hai tay của nhét vào trong túi quần, lại chủđộng từ từ thong thả bước tới, thấy thế mọi người lại hồi kinh ngạc.

      "Xuy!" Tên phụ huynh khinh thường hừ :"Bây giờ biết sợ rồi hả? Con trai à, ba ba cho con biết, lúc này làm người nhá, phải hiểu tự mình biết mình, tránh cho đến cuối cùng là mất mặt lòi-- "

      "Bốp!" cái tát vang lên lanh lảnh, cũngthành công đem chữ "Mắt" cuối cùng tắc nghẽnở tại cổ họng của tên phụ huynh kia.

      "Ông trời ơi..." Xung quanh vang lên loạttiếng hút khí.

      Tên phụ huynh dám tin trừng to mắt nhìnTống Kỳ Diễn ở trước mặt mình, bàn tay nâng lên sờ cái ót của mình từng trận từng trận đau nhức, vừa rồi thằng nhóc này ra tay đánh lên sau ót của ta sao? !

      "Mẹ kiếp, mày tiểu tử thúi, ai kêu mày quản quámức... Oh!"

      Lại là thanh vang dội của cái tát, tên phụ huynh cúi đầu ôm lấy cái ót của mình, mọingười nghẹn họng nhìn trân trối.

      tại đây là tình huống gì? Là muốn cấu véoẩu đả sao? !

      Nhưng dường như lại nghiêm trọng đến cái loại tình trạng này --

      Tống Kỳ Diễn chỉ hé miệng lẳng lặng nhìn bộ dạng của tên phụ huynh chật vật kêu đau, tiếp tục động thủ.

      Hoàng Tử Hiểu sợ hãi nhìn gương mặt kéo căng của Tống Kỳ Diễn, đắc ý vừa rồi biến mất, núp ở sau lưng cha mình cũng dám ranữa.

      Tên phụ huynh sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mặt mũi dữ tợn run rẩy, vung tay áo nhún chân bụng đầy mỡ run rẩy hướng Tống Kỳ Diễn giơ quảđấm lên.

      Chỉ là quả đấm còn chưa có giương cao, bịTống Kỳ Diễn đánh đòn phủ đầu chế trụ, hơnnữa trói quặt ở sau lưng, đau đến mức ta ngừng quát mắng hô hoán: "Thằng nhóc vô liêm sỉ, mày biết người mày đánh là ai ,hả?!"

      "Vậy ông có biết người vừa rồi ông đánh là ai?"Tống Kỳ Diễn làm lơ với lời đe dọa của tên phụhuynh, cười lạnh siết chặt tay: "Đứa bé này phải ông muốn đánh là có thể đánh."

      Tên phụ huynh cam lòng kêu lên: "Taođánh nó ăn nhập gì tới mày! Mày là ai hả, mày là cha của nó sao? Hả?! muốn ở nơi nàyđánh rắm chút, cho tao đến chỗ mát mẻ !"

      " phải là cha, nhưng tức khắc trở thành cha của nó." Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt tiếp câu.

      cần biết đến tên phụ huynh này mặt tái nhợt kinh ngạc, Tống Kỳ Diễn mạnh mẽdùng sức, dễ dàng đẩy ngã tên phụ huynh lăntròn mặt đất, lên kiểu nằm chó bới ở nơi đó.

      "Ha ha!" Những đứa trẻ hồn nhiên đứng xem xung quanh cười to khanh khách, thậm chí ngay cả giáo và người qua đường cũng đều che miệng cười trộm.

      Tên phụ huynh căm giận khạc nhổ đất cát ở trong miệng ra, vẫn chưa đứng lên, giày da củaTống Kỳ Diễn đến trước mặt ta, sức mạnh của Tống Kỳ Diễn mới vừa rồi khiến cho nghĩ lại còn rùng mình.

      Tống Kỳ Diễn giống như nhà vua đứngnghiêm ở nơi này, ánh tà dương chiếu rọi từ phía sau , thể thấy vẻ mặt của .

      " phục? Có thói quen sử dụng bao cát,vẫn chưa thử qua bao cát thịt người, ông muốnthử chút ?"

      Tên phụ huynh nằm mặt đất cúi đầu im lặngkhông lên tiếng, chẳng qua nắm chặt quả đấm nhìn ra ta tức giận ít, nhưng khôngđánh lại Tống Kỳ Diễn, trước mắt chỉ có thể làm con rùa đen rụt đầu.

      Ngược lại Tống Kỳ Diễn nhạt nhẽo chútđể ý, móc khăn tay từ trong túi quần ra, lau chùi bàn tay mới đánh người vừa rồi, khăn taybị tiện tay để lại đỉnh đầu lưa thưa ít ỏi của tên phụ huynh.

      Sau đó trong lúc mọi người kinh ngạc nhìn chăm chú, xoay người ra phía cổng vườn trẻ.

      Mới vừa vài bước ngắn, cơ thể dừng lại,doạ cho tên phụ huynh mới bò dậy sợ đến mức tim gan run lên.

      Tống Kỳ Diễn thoáng nghiêng người, hai tay nhét vào trong túi quần âu phục:"Tốt nhất đừngđể cho tôi phải nhìn thấy ông nữa, nếu ........." Giương giương khoé môi, bổ sungthêm câu liên quan mà đau đớn:"Gặp lần đánh lần."

      xong, cũng quay đầu lại bỏ , chú ý tới bóng dáng nho cũng len lén ra ngoài.

      ---------------------

      Tống Kỳ Diễn trở vào xe của mình, ngồi im thư giãn phút, đột nhiên cửa xe ghế phụ bịngười ta mở ra.

      Tống Kỳ Diễn vốn nhíu mày trong lòngphiền muộn, quay đầu nổi giận định phát cáu thìđã nhìn thấy cái đầu tròn chui vào bên trong xe, nhất thời sững sốt nên lời.

      Cận Mỗ Mỗ ra sức bò lên chỗ ngồi ghế phụ, quên lễ phép cảm ơn với người quađường giúp nó mở cửa:"Cám ơn thục thử, thụcthử có phúc báo nha!"

      Người đường cười khanh khách sờ sờ đầuCận Mỗ Mỗ, sau khi giúp nó đóng cửa chu đáo mới rời khỏi.

      Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu khi nhìn thấy nó ôm con gà con màu vàng làm xằng làm bậytrong xe, tay đặt vô-lăng:"Ta tiểu tử ngươi có phải từ trước đến giờ trời sinh tự tiệnthoải mái hay hả?"

      Vừa xong, nhoài người qua mở cửa xe, giữalông mày mơ hồ nhẫn nại:"Xuống xe, trở lại vườn trẻ ."

      Cận Mỗ Mỗ hoàn toàn xem thường khôngchào đón của Tống Kỳ Diễn, tự mình lo cho mình mà kéo dây an toàn qua ràng lên thânthể bé, ngước cái đầu dưa hấu lên, cáimiệng nhắn toe toét:" Thục thử quái dị lái xe chứ, Mỗ Mỗ phải về nhà nữa!"

      Tống Kỳ Diễn đau đầu đập đập cái ót lên chỗ dựa lưng, nhắm mắt hít thở sâu bình phục hoả khí mà hôm nay tích lũy.

      Đứa phá hoại này tại chính là con dao ngực , mỗi khi liếc mắt nhìn lâu mũidao như càng cắm sâu vào trái tim tấc.

      Nhưng đối với cái đứa phá hoại này nên lời ác độc được, ai bảo nó là đứabé của người phụ nữ mình thích!

      Cho nên kết quả cuối cùng chút nào trì hoãn, Tống Kỳ Diễn lựa chọn thỏa hiệp, chởCận Mỗ Mỗ trở về.

      Vừa về tới khu biệt thự, Tống Kỳ Diễn lập tứcdẫn đầu đem Cận Mỗ Mỗ nhét vào biệt thự Cận gia, sau đó lái xe vào ga ra, bản thân mình vào biệt thự tự oán tự hận uống rượu giải sầu.

      Chẳng qua cũng lâu lắm bị tiếngchuông cửa quấy rầy.

      Tống Kỳ Diễn mở cửa nhìn thấy Luân Ân đứng ở cửa, lười phải chuyện, thẳng trở về phòng.

      Sau lưng Luân Ân ở cửa bất mãn oán trách: "Brother, tại sao đem con trai củamình vứt ở bên ngoài? Nếu phải là em nhìn thấy ôm trở về, bị người ta bắt cóc làmsao bây giờ?"
      M è o Q u ê n T h ởlinhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      048.Gọi Tiếng BaBa!

      Editor: tamthuonglac

      Sau lưng Luân Ân ở cửa bất mãn oán trách: "Brother, tại sao đem con trai củamình vứt ở bên ngoài? Nếu phải là em nhìn thấy ôm trở về, bị người ta bắt cóc làm sao bây giờ?"

      Con trai? Tống Kỳ Diễn nghi hoặc híp mắt nhìn qua, Cận Mỗ Mỗ từ phía sau lưng Luân Ân ló cái đầu ra hết nhìn đông tới nhìn tây trong phòng, nhìn thấy quay đầu, lí la lí lắc làm cái mặt quỷ.

      phải là đưa về nhà rồi sao? Làm saomang cả buổi rồi lại chạy tới đây ở dưới mí mắt của ?

      Tống Kỳ Diễn nâng trán buồn bực, bên kia CậnMỗ Mỗ giả bộ nề nếp ngoan ngoãn hiềnlành, tùy ý cho Luân Ân vừa ôm vừa hôn mangvào nhà, thân thể nho béo ụt ịt được đặt ởtrên ghế sofa.

      "Brother, có con lớn như vậy, tại sao cũngkhông cho em với Mom biết?"

      Luân Ân oán trách liếc nhìn Tống Kỳ Diễn vẫnđang uống rượu đỏ, sau đó kéo Cận Mỗ Mỗ vàotrong ngực lại là trận hôn điên cuồng, mặttràn đầy xúc động và hâm mộ: "Brother con trai của xinh đẹp!"

      "Chị , con mắt của chị tại sao là màu xanh nha?"

      Cận Mỗ Mỗ chẳng biết lúc nào giẫm đôi giàyda đầu hổ đứng ở ghế sofa bằng vải bố.

      đôi bàn tay bé bưng lấy mặt của LuânÂn, hàng mi như cánh quạt nhấp nháy lên xuống, con ngươi như ngọc lưu ly đen láy hồnnhiên ngây thơ tò mò nhìn chằm chằm đôi mắt Luân Ân: "Giống như Mỗ Mỗ thích đá quýnha!"

      Luân Ân vừa nghe những lời này, hai mắt chỉ còn thiếu toát ra hai hình trái tim, vừakích động vừa xấu hổ thẹn đỏ mặt, mắc cỡ mà ho tiếng: "Cục cưng nhìn lầm rồi nha, ta chính là aunt của con đây!"

      "Ngang thích*?" Cận Mỗ Mỗ gãi gãi cái đầu dưahấu của mình, nghiêng khuôn mặt hình quả đào: "Là vật gì ạ?"

      (*)tiếng Trung là 昂踢 được phiên /áng tī/,Mỗ Mỗ nghe Luân Ân từ Aunt trong tiếngAnh thành /áng tī/

      "Ha-- cục cưng là đáng , aunt rất thích con nha!"

      Luân Ân muốn ngừng ôm lấy Cận Mỗ Mỗ mà được thể buông tay, hận thểđem nó thu lại cất vào túi áo mang .

      Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu quét mắt nhìn Cận Mỗ Mỗ tận lực ra vẻ thông minh, khẽ giễu cợt: tên tiểu quỷ này lại giả bộ, cũng biết giống người nào.

      Cận Mỗ Mỗ dường như nhận ra Tống Kỳ Diễn khinh thường, ở trong ngực Luân Ân khó khăn xoay mặt qua.

      Tự cho rằng nấp nên nháy mắt khiêu khích với Tống Kỳ Diễn, cái vẻ giảo hoạt kia hoàn toàn di truyền từ người nào đó.

      Đáng tiếc người nào đó đến bây giờ vẫn chưa tựhiểu, chỉ mực rầu rĩ vui.

      Luân Ân phát ông mình tâm tìnhâm u, chỉ lo cùng Cận Mỗ Mỗ chuyệnphiếm: "Cục cưng mấy tuổi a?"

      Cận Mỗ Mỗ duỗi ra bốn ngón tay mũm mĩm,phe phẩy ở trước mặt Luân Ân: "Tuổi thực batuổi, tuổi mụ bốn tuổi nha!"

      "Cục cưng như vậy thông minh như thế rồi, sau này lớn lên nhất định lợi hại giống như cha vậy!"

      Tống Kỳ Diễn liếc nhìn Luân Ân ba hoa chíchchoè, có chút bực mình chen vào câu: "Nóilung tung cái gì đây? Đứa này em mới từ chỗ nào ẵm tới ẵm trở về cho ."

      Luân Ân vốn hào hứng bị Tống Kỳ Diễn trách móc ngẩng cao, lại có chút hiểu, sững sờ nhìn Cận Mỗ Mỗ, rồi chỉa chỉa hàng rào gián cách hai nhà ngoài cửa sổ: "Chính là... Chính là ẵm tới từ chỗ kia đó -- "

      "Em tự tiện đem đứa nhà người ta ôm tớiđây, nếu người nhà của nó nhìn thấy đứanhỏ sốt ruột như thế nào?"

      "Hắc?" Luân Ân lúc này mới nghe hiểu ý trong lời của Tống Kỳ Diễn, nhưng mặt lại khó nén thất vọng: "Đây phải là con củaanh hả, làm hại em vui sướng hồi vô ích,cục cưng quá mức đáng , vậy em đưa trở vềthôi."

      "Mỗ Mỗ lúc ra với dì." Tiểu quỷ nào đó đột nhiên khéo hiểu lòng người nên bổ sung câu.

      Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn lập tức tối sầm, mím chặt môi cùng Cận Mỗ Mỗ mắt to trừng mắt .

      Luân Ân lại giống như là phát tân đại lụcmà kêu to: "Brother, đây phải làcục cưng của sao? Nhưng mà các người giống nhau, nhất là lúc xụ mặt—"

      " phải là..." Mới vừa phản bác đến nửa, Tống Kỳ Diễn lập tức giật mình sửng sốt.

      đột nhiên giống như bị dòng điện đánhtrúng, hầu kết rung động, lại nên lời.

      Dáng vẻ Tống Kỳ Diễn đờ đẫn thấy thế Luân Ân hồi lo lắng: "Brother, có khỏekhông?"

      "Nó mới vừa nó mấy tuổi?" lâu sau, mới nghe được nơi cổ họng Tống Kỳ Diễn phát ra giọng khô khốc khàn khàn.

      Luân Ân phát Tống Kỳ Diễn giờ phút này liên tục nhìn chằm chằm Cận Mỗ Mỗ cúi đầu chơi đùa mình chớp mắt, nhưng vẫnlặp lại lời của Cận Mỗ Mỗ: "Tuổi thực ba tuổi, tuổi mụ... brother làm gì!"

      Luân Ân kêu lên tiếng, thể tin đượcTống Kỳ Diễn lại đột nhiên đứng dậy qua đây, cũng lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai xách phía sau cổ áo của Cận Mỗ Mỗ vọt vàophòng vệ sinh.

      "Thục thử quái dị, thục thử xấu xa, buông Mỗ Mỗ ra!"

      Trước tấm kính vách tường trong phòng vệsinh, Tống Kỳ Diễn thả Cận Mỗ Mỗ ra sứcgiãy dụa lên bồn rửa mặt, sau đó cố định cái đầu tròn xoay trái xoay phải kia, cưỡng ép Mỗ Mỗ cùng mình nhìn về phía tấm gương.

      Đứa bé trong gương chân mày nho khẽ thulại, bởi vì mất hứng mà cái miệng cong lên, đường nét mặt mày cùng mình có bảy phầntương tự, còn có mái tóc màu rám nắng, thuộc gen con lai.

      Đôi tay của Tống Kỳ Diễn thể khống chế mà run rẩy, trong lòng ra được tư vị,có loại vui sướng khi mất mà có được trở lại, nhưng hơn nữa đúng là dám tin, trongmiệng ngừng thầm: "Của mình, củamình, đúng là của mình......."

      "Thục Thử? Mỗ Mỗ phải về nhà ..." Cận Mỗ Mỗ sợ hãi nhìn người đàn ông ở phía sau mất hồn mất vía.

      Luân Ân đuổi theo tới cửa thở hồng hộc:"Chuyện gì xảy ra, brother?"

      Nhưng Tống Kỳ Diễn lại đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, bàn tay ôm Cận Mỗ Mỗ càngdùng sức.

      Nhớ tới đêm triền miên vào bốn năm trước,nhớ tới chào mà , nhớ tới bốn năm nay lướt qua nhau --

      Chậm rãi nhắm mắt lại nỗ lực bình phục tâm tình cuộn trào mãnh liệt mênh mông, Cận Tử Kỳ người phụ nữ kia, là quá vô liêm sỉ!

      Lại nhớ tới Cận Tử Kỳ trước đó cùng người đànông khác thân cận, Tống Kỳ Diễn tức giậnđến mức có chút phát run, người phụ nữ đánggiận này, chẳng lẽ còn muốn con của gọingười khác là ba ba?

      Cảm giác lần đầu làm cha khiến cho Tống Kỳ Diễn có phần biết làm sao, xúc động ôm lấy Cận Mỗ Mỗ nhìn trái xem chút lại nhìnphải cái, như thế nào cũng giống như xem đủ, con của mình thấy thế nào cũng là báu vật.

      Trước cho rằng xảo quyệt láu cá tại đổi thành cơ trí thông minh, đều ba tuổi xem tám mươi, con trai nhà tương lai phải là tay nắm quyền cao cũng nên là phú giáp phương!

      Tống Kỳ Diễn vân vê mãi cái má Cận Mỗ Mỗmặt mũi tràn đầy tình nguyện, khóe miệng kéo ra nụ cười hòa ái dễ gần nhất từ lúc chào đời tới nay, giọng cũng được tận lực làm cho mềm mỏng: "Đến, kêu ba ba..."

      Cận Mỗ Mỗ có dấu hiệu trở mặt xem thường,hai cái chân ngắn ngồi xếp bằng ở bồn rửamặt, cúi gằm đầu.

      Tống Kỳ Diễn muốn mua món đồ chơi dỗdành con trai vất vả để nhìn nhận lại, rồilại muốn cho con trai rời khỏi tầm mắt của mình, dứt khoát lấy ra xấp thẻ từ trong bóp da của mình: "Mỗ Mỗ, mau gọi ba ba, gọi tiếng, những thứ này đều là của con, muốn mua gì mua cái đó như thế nào?"

      Cận Mỗ Mỗ nhìn Tống Kỳ Diễn ngồi xổm nửa người vẻ mặt mong đợi, tròng mắt xoay tròn đảo qua đảo lại, đôi tay khách khí đemtừng tấm thẻ đen thẻ vàng vào trong túi áo củamình.

      Nhìn thấy Mỗ Mỗ phối hợp nhận lấy thẻ, Tống Kỳ Diễn vui mừng: "Liền tiếng, ngoan ngoãn, gọi liền tiếng!"

      Cận Mỗ Mỗ giấu kỹ tất cả các thẻ, cái miệngnhỏ nhắn cười toe toét, dưới ánh mắt tha thiếtcủa Tống Kỳ Diễn, môi hồng vén vén lên, nhả ra hai chữ trong trẻo: "Ta khinh!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :