1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      039. Gọi Ông Ấy Là Bác Trai?!

      Editor: tamthuonglac


      "Cận Tử Kỳ, cân nhắc cùng kết hôn !"

      Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt trùng hợp giao với quang ảnh của đôi con ngươi đen kia.

      "Cần lặp lại lần nữa sao?"

      Tống Kỳ Diễn nhốt chặt dựa vào thânthể của mình, đáy mắt sâu thẳm khó nén ý cườivui vẻ.

      Hai người ngực áp sát vào nhau, váy áo ướt đẫm kia ngăn được nhiệt độ nóng bỏng củaTống Kỳ Diễn.

      Cận Tử Kỳ trong khoảnh khắc đó gần như muốntrầm luân vào nụ cười nơi khóe môi của , nhìn đến hàm răng đẹp trắng tinh, ngón tay vịn gáy bấu chặt: " đùa sao?"

      "Em cảm thấy bộ dáng của đùasao?"

      Giọt nước lướt qua đôi má, trong ánh sáng nước lờ mờ, người đàn ông ở trước mắt có vẻ có chútquỷ dị chân thực.

      Cận Tử Kỳ bị hỏi ngược lại nhưng trả lờiđược, hất mặt, lại phát bờ chẳng biết từ lúc nào có hai người đứng.

      mặt Kiều Niệm Chiêu tràn đầy kinh ngạc, thể tin được người phụ nữ ở trong nước cùng đàn ông ôm ôm ấp ấp là Cận Tử Kỳ.

      "Chị, là chị sao? Tại sao chị......" Muốn lại thôi, có đôi khi so với thẳng thắn càng có lực sátthương.

      Về phần Tô Hành Phong, mặt của nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là hai tay anhđút ở trong túi quần, đứng bên cạnh Kiều NiệmChiêu, lẳng lặng nhìn qua bóng người dây dưa quấn lấy nhau chặt chẽ trong bể bơi.

      Tống Kỳ Diễn trong lúc nghe thấy tiếng củaKiều Niệm Chiêu, cũng men theo ánh mắt củaCận Tử Kỳ mà nhìn sang, đáy mắt thoáng lên ánh sáng u lãnh sắc nhọn, con ngươi đennheo lại trong khí mang theo ẩm ướt.

      "Xem ra tất cả mọi người đều ngủ đượcmà tùy tiện ra ngoài chút — "

      Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, cảm ứng được nhìn chăm chú, cúi đầu nhìn qua , khóe môi thoáng cười .

      mang bơi tới chỗ có người bênkia, mới đưa lên bờ, sau đó chính mình cũngnhảy lên.

      Ở chỗ kia hai đôi mắt nhìn chăm chăm soi mói, cầm khăn lông lớn nằm ghế, choàng lêntrên người Cận Tử Kỳ: "Buổi tối khí rấtlạnh, nếu như để cảm lạnh có thể tốt."

      Cận Tử Kỳ giương mắt nhìn qua , tronggương mặt tươi cười của mờ mịt làm ngườita hiểu lầm ám muội, đột nhiên giơ tay lên vénmột luồng tóc ẩm ướt từ ra sau tai: "Thời gian còn sớm, về nghỉ ngơi ."

      Cận Tử Kỳ có bất kỳ dị nghị, ôm lấykhăn lông người, muốn cất bước rời , bàn tay Tống Kỳ Diễn lại nắm lấy bả vai : "Đề nghị của em hãy suy nghĩ kỹ chút, thực là nghiêm túc."

      Sau đó dưới con mắt giật mình sững sờ của , xoay người rời trước, từ đầu đến cuốikhông để ý tới hai người đứng ngoài quan sát.

      Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong còn đứng lặng im ở đó như nhau, chẳng qua rất bình tĩnh mà nhìn qua bên này.

      Cận Tử Kỳ cũng lười mà quan tâm, vẫn còn xoay người, lại nghe thấy tiếng Kiều Niệm Chiêu hơi cuống cuồng sốt ruột hỏi thăm

      "Chị, chị và Tống... Tống tiên sinh vừa rồi đangnói chuyện gì?"

      —kêu lên ba chữ Tống tiên sinh, là ngữ điệu vạn phần tình nguyện, nhưng cũng hợp tìnhlý.

      hồ bơi bằng đá cẩm thạch vang lên tiếnggiày cao gót lộc cộc lộc cộc, tựa như chủ nhân của nó như vậy, thể chờ đợi được.

      "Chị, phải chị sợ nước sao? Vừa rồi có nặng lắm ?"

      Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Niệm Chiêu đuổi tới trước mặt, vẻ mặt ngây thơ quan tâm lo lắng là có thể mê hoặc lòng người.

      Nhếch mày khóe mắt xẹt qua Tô Hành Phong đứng bên kia—

      Đêm nay đối với bọn họ mà đúng là xem như đêm ngủ.

      hé miệng nhàng cười cười: "Nếu như có người chịu dạy, học ít cũng tồi."

      xong, nhìn tới sắc mặt Kiều NiệmChiêu thoáng cứng đờ, lướt qua ấy tiếp tục rời .

      .............

      Sinh nhật bảy mươi tuổi ba ngày bốn đêm trênbiển của Tống Chi Nhậm bởi vì hồi nhìnnhận thân nhân bệnh mà mất.

      Khi du thuyền tới bến tàu, các quầy báo của cácquầy bán đồ lặt vặt ở bến tàu xuất cáctờ báo đăng tin về con trai trưởng của Tống gia.

      Gần ngày, thành phố S, tin tức người thừakế theo trình tự thứ nhất mất của Tống gia sống lại lập tức truyền xôn xao.

      Phải khen ngợi câu: ngày nay hiệu suất làm việc của giới truyền thông là tốc hành làm cho người khác líu lưỡi nên lời.
      ...............

      Cận Tử Kỳ tan tầm về nhà, trước khi xe lái vàoga-ra biệt thự Cận gia, tốc độ xe khỏi chậm xuống.

      phát cửa biệt thự nhà bên cạnh đậu mộtchiếc Maybach 62S đen bóng.

      Đó là kiểu dáng mới nhất năm nay mới vừa đưara thị trường.

      Cảm giác từng quen biết khỏi để cho nhìn thêm vài lần.

      Nhà bên cạnh Cận gia là vị phú thương họLâm ở thành phố này, với việc ông ấy bảy mươilăm tuổi, Cận Tử Kỳ thể nào tin nổi dáng vẻ ông ấy điều khiển lái chiếc xe xa hoa này ra ngoài hóng gió.

      Đương nhiên, cũng loại trừ là có ngườiđến nhà họ làm khách, cho nên đem chiếc xeMaybach này đậu ở cửa.

      Người có thể lái được loại xe đắc tiền này, bìnhthường đều là nhân trung long phượng, giàu cũng sang.

      Hoặc là có quyền, hoặc là có thế, hoặc là có quyền cộng thêm có thế.

      Đậu xe xong ra, lại gặp được dì vú trong nhà: "Đại tiểu thư trở lại?"

      Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, tầm mắt cũng tìmkiếm bóng dáng khắp nơi: "Dì Hồng, MỗMỗ đâu?"

      "Phu nhân mang theo tiểu thiếu gia ra ngoàitrượt gà, vẫn chưa trở lại."

      —Cái gì gọi là trượt gà? Dùng sợi dây đặc chếtương tự như dây xích buộc chó mà buộc lại congà con dẫn ra đường.

      Trong đầu ra bộ dạng Cận Mỗ Mỗ dắt con gà con rồi nháy mắt ra hiệu dí dỏm, Cận Tử Kỳ nhịn được nở nụ cười ấm áp, cùng dì Hồng hàn huyên đôi câu mới vào nhà.

      Vừa muốn đẩy cửa vào, dì Hồng giống như nhớ ra cái gì đó nhắc nhở: "Có khách tới nhà, lão gia chiêu đãi!"

      Mặc dù dì Hồng bắn tín hiệu cho trước,nhưng khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Kỳ Diễnngồi ở trong phòng khách, vẫn bị hù dọa ít, bàn tay đặt nắm cửa lâu cũng quên lấy xuống.

      ta tại sao đến đây? Chiếc xe Maybach kialà của ta? Vậy tại sao phải đậu bên nhà hàng xóm chứ?

      Cận Tử Kỳ xuất cắt đứt câu chuyện hai người đàn ông chậm rãi với nhau trong phòng khách.

      " trở về?" Cận Chiêu Đông cười cười nhìnsang Cận Tử Kỳ sững sờ ở cửa, hướng đếncô vẫy vẫy tay: "Tới đây ngồi bên này látđi, khó có được dịp cậu Tống tới nhà, cũngkhông thể thất lễ!"

      Tầm mắt Cận Tử Kỳ nhìn sang, Tống Kỳ Diễn lấy loại tư thế nhàn rỗi mà ngồi ở ghế sofa, cũng vừa vặn giương mắt nhìn qua đây, khi nhìn đến Cận Tử Kỳ đáy mắt vụtqua nụ cười thản nhiên.

      chưa từng phủ nhận bên trong người đàn ông Tống Kỳ Diễn này phát ra sức quyến rũ, đẹp trai nhiều tiền hơn nữa còn độc thân, sợ rằng chỉ cầnhắn vẫy vẫy tay, có mỹ nhân người trước ngãxuống người sau tiến lên.

      Khi Cận Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh Cận Chiêu Đông, nhận lấy nước trà dì Hồng đưa tới, bên kia Tống Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng: "Tôinghe Cận tiểu thư làm việc tại công ty củaHành Phong?"

      "Đứa nhà nào cũng vui đùa chút như vậy thôi, sớm muộn là phải về nhà !"

      Lời của Cận Chiêu Đông tuy như vậy, nhưng trong mắt đối với việc Cận Tử Kỳ có dũng khí dựa vào gia đình tự bản thân gây dựng nghiệp rất hài lòng.

      Tống Kỳ Diễn đối với việc Cận Chiêu Đônggiành lời đồng ý, nhíu mày, bên miệngchứa đựng ý cười : "Bác trai sai,Cận tiểu thư sớm muộn là phải trở về thừa kế gia nghiệp ."

      —Bác trai?! Cận Chiêu Đông gọi Tống Kỳ Diễnlà chú em, nhưng Tống Kỳ Diễn đáp lại ông là bác trai?
      linhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      040. Về Sau Chúng Ta Là Hàng Xóm!

      Editor: tamthuonglac


      Cận Chiêu Đông hiển nhiên cũng bị tiếnggọi "Bác trai" này mà tác phong trở nên lộn xộn, khóe miệng co rút vài cái.

      Lúc Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn, cũng mới vừa đặt tách trà trong tay xuống ngẩng đầuchống lại ánh mắt của .

      Bắt gặp được nét bối rối trong mắt , khoé môihắn khỏi nhếch lên, thoạt nhìn xem rakhông có ác ý mà lễ độ.

      Cận Chiêu Đông rất nhanh lấy lại tinh thần,đánh vỡ bầu khí lúng túng, vỗ vỗ vai Tống Kỳ Diễn cười ha ha: "Tống lão đệ, tôi cũng dám chiếm tiện nghi của cậu, nếu để cho Tống lão biết tiếng bác trai này của cậu,tôi thể gánh nổi!"

      Tống Kỳ Diễn nâng tách trà lên che giấu nét tinhquái nơi đáy mắt, chân mày nhếch lên, Cận Chiêu Đông vừa dứt lời, liền nhanhkhông chậm tiếp: "Bác trai đùa, ngài là trưởng bối tôi làm sao dám ở trước mặt ngài mà tự đại?"

      Lời này vừa ra, nụ cười mặt Cận Chiêu Đông lập tức đông cứng lại, khí trongphòng khách cũng trở nên lúng túng.

      Đối với việc Tống Kỳ Diễn kiên trì gọi mình làbác trai, Cận Chiêu Đông trăm mối tơ vò, lơ đãng quay đầu, lại chứng kiến Cận Tử Kỳ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh.

      Trong đầu đột nhiên lên thông tin được nêu ra trong tư liệu trước kia, ngàn vạn chỉ vì mời người phụ nữ khiêu vũ?

      Cáo già như Cận Chiêu Đông nhìn con nhàmình yên tĩnh như xử nữ, biểu tình mặtcũng càng thêm cổ quái.

      Quay đầu lại ngó ngó Tống Kỳ Diễn thanh thản thoải mái uống trà xanh, chẳng lẽ tiểu tử Tống Kỳ Diễn này —

      Chẳng qua vẫn chưa chờ suy đoán trong đầuCận Chiêu Đông được ràng, bị giọng nóinon nớt tức giận cắt đứt: "Thục thử quái dị tạisao chú ở trong nhà Mỗ Mỗ?!"

      Trượt gà trở về Cận Mỗ Mỗ chạy thình thịch vào phòng khách, bộ dạng giống như là gà mẹbảo vệ gà con, cả người ôm lấy cổ Cận Tử Kỳ nghiêng đầu hướng Tống Kỳ Diễn hạ lệnh trụckhách: "Thục thử quái dị về nhà , Kỳ Kỳkhông muốn chuyện với chú!"

      Cận Chiêu Đông nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ chạyvào hai lời lập tức xua đuổi TốngKỳ Diễn, tâm tình vốn buồn bực lập tức chùnxuống, trầm mặt hướng Mỗ Mỗ thấp giọng giáo huấn: " vớ vẩn cái gì đó? Còn cùng— "

      Sau đó đến, ngược lại bản thân Cận Chiêu Đông lời trước đó bỗng nhiên ngừng lại, thế nhưng biết nên để cho Mỗ Mỗ gọi TốngKỳ Diễn là gì.

      Nếu gọi là chú, phải thừa nhận mình và Tống lão đồng lứa sao? Nếu gọi là ông, xem chừng khuôn mặt của Tống Kỳ Diễn phải trầm xuống, có người đàn ông nào mớingoài ba mươi vui vẻ khi bị gọi là ông?

      Bên kia Cận Chiêu Đông còn phiền nãovấn đề xưng hô, bên này Tống Kỳ Diễn đứng lên, hướng Tô Ngưng Tuyết tới gật đầu khiêm tốn, quên ân cần thăm hỏi: "Bácgái khoẻ ạ!"

      Bàn tay Cận Tử Kỳ bưng cái ly nhoáng cái,khuôn mặt rũ xuống thấy biểu tình.

      mặt Tô Ngưng Tuyết chợt lóe lên kinhngạc, nhưng vẫn là lạnh nhạt gật đầu, sau đó quay lại dịu dàng cười cười với Cận Mỗ Mỗđang liều chết ôm lấy Cận Tử Kỳ: "Ngoan, mẹ cùng ông ngoại và chú đàm luận chuyệnriêng, Mỗ Mỗ và bà ngoại lên lầu trước."

      " muốn muốn nha!" Cái môngnặng trịch của Cận Mỗ Mỗ cọ qua cọ lại đùi của Cận Tử Kỳ, khuôn mặt nhắn phồng lên hàng lông mày nhíu nhíu: "Mỗ Mỗ muốn ở chỗ với Kỳ Kỳ!"

      Tô Ngưng Tuyết nhìn thấy lời và việc làm của tiểu vô lại Cận Mỗ Mỗ mà nhức đầu khôngbiết phải làm sao, quay sang Tống Kỳ Diễn áynáy cười tiếng: "Để cho chê cười rồi."

      Tống Kỳ Diễn làm ra bộ dạng sao cả cười "Ngài yên tâm, trẻ mà, tôi khôngđể ý ."

      Lúc những lời này, ánh mắt tự chủ được dừng mặt Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ giống như bị cái gì đó dẫn dắt, ngẩngđầu lên, nhìn vào con ngươi đen sâu thấyđáy của .

      Sau đó ma xui quỷ khiến nhớ tới cảnh tượngđêm đó ở trong bể bơi, hai gò má nóng lên,người cũng tự nhiên.

      Phản ứng của tựa hồ làm Tống Kỳ Diễn rấthài lòng, nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng, xoay đầu trước tiên, đối diện với Cận Chiêu Đông : "Thời gian còn sớm,tôi xin cáo từ trước."

      Cận Chiêu Đông kỳ liên tục chú ý hànhđộng mật thiết giữa Tống Kỳ Diễn và Cận TửKỳ, khi phát Cận Tử Kỳ bị Tống Kỳ Diễn nhìn đến đỏ mặt, sắc mặt nhất thời trở nênkhó coi.

      —Thực đừng để cho ông trúng, tiểu tử này đối với con của ông.......

      Cận Chiêu Đông trong lòng nặng nề, khôngnên lời đây là tư vị gì, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đứng dậy cáo từ, cũng đứng lên theo, cố gắng đưa ra nụ cười: "Giờ cơm tối cũng sắp đến, nếu dùng cơm rồi hãy trở về?"

      Cận Chiêu Đông những lời này tuyệt đốiđơn thuần là lời khách sáo, nhưng mà câu trả lời của Tống Kỳ Diễn lại ngoài dự liệu của ông.

      Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn phòng ăn thức ăn bắt đầu dọn lên bàn, hoàn toàn đếm xỉa đến vẻ mặt của Cận Chiêu Đông ám chỉ hận thể để sớm chút, gật gật đầu:"Nếu ngài như thế, vậy tôi khách sáo."

      Khuôn mặt Cận Chiêu Đông so với đáy nồi cònmuốn đen hơn vài phần, nếu đâm lao phảitheo lao chính là loại trạng thái tại của ông.

      Khóe miệng hơi run lên, quả thực chịu đựng để phá hỏng việc lớn, nặn ra nụ cườicứng ngắc, ngoài miệng vẫn là tiếp tục thân thiện cười : "Nếu phải còn lái xe, tôi cùng uống thêm mấy chén thử xemtửu lượng của !"

      "Lái xe?" Tống Kỳ Diễn cau lại lông mày, hơichút sững sờ sau đó nhếch miệng cười cười:"Tôi quên cho ngài, tôi hôm nay đây đến chơi với thân phận là hàng xóm."

      "Hàng xóm?" Đây là câu đầu tiên của CậnTử Kỳ từ sau khi vào phòng khách.

      Tống Kỳ Diễn cúi đầu mắt nhìn xuống mái tóc dài đen nhánh vai , ý cười khóemiệng sâu hơn.

      Sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết, mặt đỏ hơi thởkhông gấp mà giải thích: "Lâm lão tiên sinh gầnđây chuẩn bị di cư sang Mỹ, bên này biệt thựmuốn bán , đúng lúc tôi ở trong thành phố này có chỗ ở, liền sang lại."

      Cho nên bọn họ về sau sớm chiều đối mặt, là ý này sao?

      Trong phòng khách mọi người vẫn còn kinh ngạc với tin tức này, ở cửa lại vang lên mộttiếng va chạm, chẳng biết từ lúc nào Kiều NiệmChiêu đứng ở đó đỡ lấy bình hoa lung lay, mặt hoảng loạn sau đó nháy mắt là nụ cườigượng gạo.

      Khi tầm mắt lướt qua Tống Kỳ Diễn, Kiều Niệm Chiêu làm ra bộ dáng kinh ngạc: "A? Tốngtiên sinh? Ông ngoại còn tìm thấy ngài, ra là ngài ở chỗ này."

      Hai tay Tống Kỳ Diễn đút vào trong túi quần, híp mắt cười nhìn qua Kiều Niệm Chiêu đứng ở cạnh cửa: "Tìm tôi làm gì?"

      Kiều Niệm Chiêu được nhìn gò má ửnghồng, ánh mắt vụt sáng nên lời, điểnhình là dáng điệu của người con thẹn thùng.

      Phản ứng như thế vừa vặn lần nữa chứng minh Tống Kỳ Diễn là người đàn ông thành thục có sức quyến rũ đặc biệt mê hoặc chết người đền mạng.

      Nhưng rất nhanh bờ môi Tống Kỳ Diễn kéo căng, nụ cười mặt cũng dần dần thu lại, trởmặt so với lật sách còn nhanh hơn, khuôn mặt rét lạnh cứng rắn giống như ụp xuống tầng sương lạnh, làm cho người ta dám nhìnthẳng.

      "Tôi là người ba mươi mấy tuổi làm việc còn phải qua cho phép của người khácsao?"

      "Tống tiên sinh, tôi có ý này..." Kiều Niệm Chiêu vội vàng giải thích, đôi mắt đẹp lên hơi nước.

      Nhìn ở trong mắt Tống Kỳ Diễn, chỉ là cau chặtlông mày, liếc mắt cũng thèm liếc thêm cái, ngược lại Tô Ngưng Tuyết trước lên phá vỡ cục diện bế tắc: "Nếu mọi người đếnđông đủ, vậy ăn cơm ."

      Tô Ngưng Tuyết vừa dứt lời, Cận Tử Kỳ cũng ôm Cận Mỗ Mỗ ra khỏi phòng khách.

      Cùng Tống Kỳ Diễn lướt qua nhau, hương trànhàn nhạt người khiến cho trong lòng khẽ động, ánh mắt cũng nhịn được mà theo.

      "Tống lão......." Cận Chiêu Đông chần chờ, chính là sửa lại xưng hô: "Kỳ Diễn, chúng ta cũng qua ."

      Tống Kỳ Diễn giương giương khóe miệng, lập tức cùng Cận Chiêu Đông vào phòng ăn, lúcđi ngang qua cửa con mắt cũng nghiêng chút.

      Kiều Niệm Chiêu thân mình đứng lặngim ở cửa, sau lưng trận gió đêm lạnh nhưbăng thổi quét qua.

      nhìn bóng lưng cao ngất của Tống Kỳ Diễn, nhớ tới bộ dạng của vừa rồi nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ tư tưởng tập trung, mười ngón tay nắm thành quyền, nhưng chỉ chốc lát sau, lập tức buông lỏng tay ra, cũng đến phòng ăn.

      Chỉ là hai lòng bàn tay vốn trắng nõn, cũng đãđể lại dấu móng tay nhìn thấy mà giật mình.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      041. Chỉ Có Cảm Giác Đối Với Em

      Editor: tamthuonglac


      Khi Cận Tử Kỳ đưa Cận Mỗ Mỗ lên lầu rửa mặt ngủ, Tống Kỳ Diễn cùng Cận ChiêuĐông trò chuyện với nhau vui vẻ.

      Hai người đàn ông ngừng mà cụng ly,rượu đỏ mở ra chai lại chai.

      Đến lúc Cận Tử Kỳ xuống lầu, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn kéo ghế ra đứng dậy, thân hình cao lớn có chút ngả nghiêng.

      gương mặt tuấn tú cũng có phần hơi ngà ngà say, giữa hàng lông mày tuấn bởi vì sayrượu nên khó chịu mà nhíu lên.

      "Kỳ Diễn à, say rồi, ta cho người đưa anhtrở về nha!"

      Cận Chiêu Đông vừa nấc cục vừa dùng đôi mắt nhập nhèm lướt vòng, trong lúc Kiều NiệmChiêu tới dìu đỡ ông lên tiếng: "Chiêu nhi à, con trước hết đưa Tống tiên sinh trở về !"

      Kiều Niệm Chiêu lén nhìn Tống Kỳ Diễn mộttay chống thành ghế tay che lấy cái trán,đáy mắt thoáng lên khó xử, sau khi đượcTô Ngưng Tuyết ngầm đồng ý, mới chần chờ tiến lên.

      "Tống tiên sinh, uống say rồi, tôi đưa về nhà nhé!"

      Chẳng qua ngón tay mềm mại trắng nõn nhỏnhắn của Kiều Niệm Chiêu vẫn chưa chạm vào cánh tay màu lúa mì dưới ống tay áo xắn lên của Tống Kỳ Diễn, bị Tống Kỳ Diễn ngăn lạitránh , lui về phía sau lảo đảo bước.

      Dưới đáy mắt say khướt là ý cười châm biếm rét lạnh như băng nhũ, khóe miệng cũng giương lênđộ cong: "Tôi què hoặc là tàn phế, cần người khác đỡ."

      xong, lập tức cầm lấy áo khoác dựa ghế, lướt qua Kiều Niệm Chiêu sắc mặt tái nhợt ra cửa.

      Khi Cận Tử Kỳ bước xuống bậc thang cuốicùng, Tống Kỳ Diễn vừa vặn đến trước mặtcủa , dừng bước, thoáng xoay người, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm lâu lên tiếng.

      Sau đó ở trước tất cả bốn ánh mắt trong phòng, đột nhiên vươn tay qua túm lấy cổ tay trắng mịn mảnh khảnh của Cận Tử Kỳ.

      "......." Cận Tử Kỳ kinh ngạc hé miệng, lạisửng sốt nên lời.

      Tống Kỳ Diễn nhìn cười cười thần bí, sau đó quay đầu nhìn về phía Cận Chiêu Đông cũnguống đến mức thất điên bát đảo: "Bác trai, cảngười uống say cắm chìa khóa lọt được vào cái ổ khóa, phiền Cận tiểu thư giúp tôi mở cánh cửa!"

      Những lời này của Tống Kỳ Diễn vừa ra khỏimiệng, trước hết đáp lại cũng phải là CậnChiêu Đông.

      Kiều Niệm Chiêu cắn cánh môi, hốc mắt ửngđỏ, giống như là bị làm nhục trận khó xửxoay người chạy lên lầu.

      Uống say Cận Chiêu Đông đâu còn lo lắng cho Kiều Niệm Chiêu, sững sờ ngó ngó Tống KỳDiễn, lại nhìn Cận Tử Kỳ chút, trong đầuchỉ là đoàn tương hồ.

      Đây vốn là cầu bánh bao thịt đánh chó có đikhông có về, nếu như là lúc tỉnh táo Cận ChiêuĐông tuyệt đối đồng ý.

      Nhưng bây giờ là tình huống đặc thù đối đãi đặcbiệt, Cận Chiêu Đông phát ra chốc ngâyngốc hào phóng đáp ứng.

      Dưới dìu đỡ của Tô Ngưng Tuyết, khôngquên có lòng tốt dặn dò Cận Tử Kỳ chuẩn bị từ chối: "Tiểu Kỳ à, đưa tiễn Kỳ Diễn, trời tối cẩn thận chú ý nhìn đường!"

      Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt, khóe miệng Tống Kỳ Diễn ngậm lấy chút ý cười khi được như ý nhìn mình, khó khănlắm quay mặt , nghe thấy Tô Ngưng Tuyết dặndò: "Đưa Tống tiên sinh đến nhà trở lại sớm chút."

      Đối mặt với ánh mắt ân cần của Tô Ngưng Tuyết, Cận Tử Kỳ xua tan tâm trạng phức tạp,gật gật đầu: "Con biết rồi."

      ...............

      Biệt thự của Cận gia và Lâm gia vốn xây liền sát, ở giữa tường rào ngăn cách nhau trang trí bằng vườn hoa.

      đến hai phút, Cận Tử Kỳ đưa Tống Kỳ Diễn đến cửa.

      "Cửa mở đàng hoàng, nghỉ ngơi sớm chút !"

      Cận Tử Kỳ nhét chìa khóa trở lại vào tay TốngKỳ Diễn, xoay người muốn bước xuống bậcthềm về nhà.

      Chân mới vừa nâng lên, thân thể của lại bịmột cổ sức mạnh cường đại kéo trở về đếnkhông cách nào phản kích, bóng đen nhanh như gió bao phủ lên.

      Hai tay Tống Kỳ Diễn chống ở vách cửa, đem vây ở giữa mình và vách tường, người mùi thuốc lá vị xen lẫn mùi rượunhàn nhạt tràn ngập trong gian hẹp.

      Con ngươi đen thâm thuý của mở to bắt lấy biểu tình gương mặt , khóe miệng đangmỉm cười đột nhiên cúi mặt xuống, Cận Tử Kỳhoảng sợ theo bản năng ngẩng đầu lui về phíasau, nặng nề dập đầu lên vách tường cứngchắc.

      võng mạc của Tống Kỳ Diễn là dáng vẻ xấu mặt của , cười mà như cười đưamắt nhìn, chưa từng dời mặt của mình .

      hơi hơi nghiêng đầu, thổi hơi gió nóng rực mang theo mùi rượu nồng nặc vào lỗ tai nhạycảm của : "Tức giận? Hử?"

      " có." Cận Tử Kỳ hất mặt nhàn nhạt trảlời.

      Ngay cả hỏi chỉ đến cái gì cũngkhông hỏi, lập tức đưa ra câu trả lời phủnhận.

      Giọng điệu bất thường thế này còn cótức giận?

      "Là em của em chuyện với trước, có muốn để ý tới ta." Tống KỳDiễn cúi đầu xuống ánh mắt khóa lại gắt gao: "Trừ em ra, đối với những người phụ nữkhác cũng có cảm giác."

      Giọng của Tống Kỳ Diễn trầm thấp mangtheo chút giọng mũi, lời thổ lộ làm cho CậnTử Kỳ kinh ngạc đứng ở nơi đó.

      " tin phải ?" Tống Kỳ Diễn đánh giá Cận Tử Kỳ có vẻ vô thanh vô tức ( có tiếng động, có hơi thở) nhưng chân mày nhíu lên, cũng nhăn mày theo, bất thình lìnhvươn tay kéo Cận Tử Kỳ vào trong ngực: "Thậtsự chỉ đối với em có phản ứng!"

      Cận Tử Kỳ đột nhiên bị Tống Kỳ Diễn kéo vàotrong ngực, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, bởi vìcô ràng cảm nhận được có cái vật gì đó cứngrắn chống ở bụng của mình!

      Ôm nhau thế này làm người ta xấu hổ khiến khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, màngười đàn ông uống rượu say biết là ngâythơ hay là vô lại vẫn như cũ ôm lấy nhấtquyết tha: "Cận Tử Kỳ, chỉ cần nhìn thấyem lại kìm nén khó chịu — "

      Hai cánh tay của ngừng buộcchặt, giọng khàn khàn đục ngầu lần nữavang lên bên tai : "Thực xin lỗi, lúc này đây, là nhịn được."

      Những lời này làm cho toàn thân Cận Tử Kỳnóng hổi, những năm gần đây lần đầu tiên cảmnhận được tình dục là thứ gì.

      nâng cằm của lên, hành lông mi xinh đẹp nhấp nháy, còn có thêm chiếc cằm mang cho lòng ngón tay thô ráp của cảm xúc tốt đẹp,khiến bộ não của Tống Kỳ Diễn nóng lên, màusắc trong con ngươi khi nhìn càng sâu thẳm.

      "Cận Tử Kỳ, cùng sống chung với , sẽđối với em tốt-- "

      Cận Tử Kỳ theo sức lực ngón tay , ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt nồng đặc của hắnmang theo men say.

      " thích tôi sao?"

      Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có câu hỏi kiêu ngạo của Cận Tử Kỳ.

      Tống Kỳ Diễn chậm nhịp mà nhíu mày, đồng ý nhìn Cận Tử Kỳ:

      " thích tại sao lại muốn cưới em?"

      "Vậy thích tôi cái gì đây?"

      Tống Kỳ Diễn bị khí thế bức người của Cận TửKỳ chất vấn đạo lý khiến trong đầu như sươngmù mịt, sau khi uống rượu say đầu óc trì độnnên xoay chuyển kịp.

      Cận Tử Kỳ cũng vươn tay đánh rớt bàn tay đặt cằm của mình, lập tức quay đầu đixuống dưới:"Quên mất đêm nay ,chúng ta vẫn là bạn bè."

      Tống Kỳ Diễn nhìn bóng lưng Cận Tử Kỳ chìm ngập ở trong màn đêm, tức tối xoay người vào nhà, đạp phanh cánh cửa.

      Đem áo khoác ném lên ghế sofa, đặt mông ngồi xuống sinh buồn bực.

      Bạn bè? Ai muốn cùng ấy trở thành bạn bè của lão tử!

      ........................

      Cận Tử Kỳ trong phòng tắm ngây người suốtmột giờ, ném bỏ tất cả suy nghĩ lung tung lau mái tóc dài rồi ra ngoài.

      đến bên giường vẫn chưa ngồi xuống, bịdọa sợ đến mức lui về phía sau mấy bước.

      Hai tay ôm lấy khăn tắm người, ở trêngiường của khi nào người đangnằm?

      Cảnh giác mà đến mở đèn bàn bên tủ giườnglên, khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy người đàn ông giường, khuôn mặt hoàn toàn dám tin.

      Tống Kỳ Diễn cứ như vậy nhúc nhíchnằm ở giường của , hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng ngủ như chết.

      Người đàn ông này --

      Cận Tử Kỳ cảm thấy vừa đau đầu lại vừa hiếukỳ, ta phải là về nhà rồi sao? Nhưthế nào mà vào đây còn ở giường của cônữa?!
      linhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      042.Tống Kỳ Diễn, Vô Sỉ!

      Editor: tamthuonglac


      Người đàn ông này --

      Cận Tử Kỳ cảm thấy vừa đau đầu lại vừa hiếukỳ, ta phải là về nhà rồi sao? Như thế nào mà vào đây còn ở giường của nữa?!

      Gió đêm rất lạnh thổi vào phòng ngủ, kích khởi cánh tay tầng ớn lạnh--

      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn thấy cánh cửangoài ban công khép hờ, bức rèm cửa quầng sáng vàng nhạt rũ xuống lay động đung đưatrong gió.

      Đáy mắt thoáng lên điều sáng tỏ, cúi đầu liếc nhìn chim tu hú Tống Kỳ Diễn chiếm tổ của chim khách, mang dép lê, đến ban công.

      Kéo tất cả rèm cửa ra, mở toang hai cánh cửa, dựa vào ánh trăng, nhìn thấy cái ban công khác lầu hai của biệt thự bên cạnh, cùng gian phòng của khoảng cách bất quá là ba thước.

      Mà ở khu vực chuyển tiếp giữa hai cái ban công, còn có cái máy tản nhiệt ngoài trờicủa máy điều hòa nhiệt độ.

      Cận Tử Kỳ nhìn lên dấu chân vẫn còn lưu lạitrên máy tản nhiệt ngoài trời, giương giươngkhoé môi.

      cảm thấy mình nên cùng tửu quỷ uống say tính toán chi li, như vậy chỉ đem mình chọc tức.

      Mới vừa khép cửa và rèm lại, nghe thấy tiếngthì thầm trầm thấp suy nhược mơ hồ khàn khàn.

      Cận Tử Kỳ xác định là phát ra từ Tống Kỳ Diễnđang ở giường, trở mình, tay gác ởtrên mắt, tựa hồ thích ứng với ánh sángcủa ngọn đèn trong phòng này, khó chịu bực bộimà hừ tiếng.

      ràng là xông vào phòng của người khác, ngược lại càng giống như là chủ nhân củaphòng này vậy.

      Bất đắc dĩ than , nhàng đến gần bên giường, mới nghe miệng mơ hồ kêu"Nước" .

      "Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn, tỉnh tỉnh."

      Cận Tử Kỳ rót ly nước rồi ngồi bên mép giường,cúi người hạ thấp giọng kêu Tống Kỳ Diễn, nhưng được đáp lại.

      Nửa đêm canh ba tự tiện xông vào nhà riêng, tại chẳng lẽ còn muốn đút nước cho uống sao?

      "Tống Kỳ Diễn, phải là muốn uốngnước sao? Ngồi dậy ."

      Lại gọi thêm vài lần, vẫn như cũ thấy Tống Kỳ Diễn có dấu hiệu tỉnh lại.

      Tống Kỳ Diễn, phải là kiếp trước tôi thiếu nợ của chứ?

      Cận Tử Kỳ chịu đựng huyệt thái dương thìnhthịch đau nhói, đem ly nước gác qua bên, vẫn chồm người ra đỡ Tống Kỳ Diễn người caongựa lớn, tay vòng qua phía sau cổ , tay cầm ly nước lên.

      "Mau hé miệng." Cận Tử Kỳ mảnh mai dìu đỡTống Kỳ Diễn có phần khó nhọc, huống chi chỉlà tay.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn nhất định mở miệng, liều chết mím môi, lúc Cận Tử Kỳ hơi chú ý, cả người xiêu vẹo ngã vào ngực của .

      Hơi thở nóng hổi phun lên da thịt trần trụi ở trước ngực , vẻ mặt Cận Tử Kỳ lúng túng, từtừ chuyển sang đỏ.

      Vừa rồi lúc đầu hiếu kỳ làm sao tới đượcđây, sau đó lại vội vã rót nước cho , vẫn chưa có khoác áo khoác lên.

      Vừa đem ly nước thả lại tủ giường, Cận TửKỳ định đưa tay để kéo chiếc khăn tắm của mình lên , sau đó —

      "A —"

      Chỉ kịp phát ra tiếng thét kinh hãi, sau trận trời đất quay cuồng, Cận Tử Kỳ liền phát thân thể của mình nằm ngửa ở giường.

      Mà Tống Kỳ Diễn, vốn là ngủ say người có ý thức, nhưng lại đè lên người cực kỳ chặt chẽ như thế này.

      ngẩn người, ngay sau đó lập tức giằng co,muốn đẩy người đàn ông đè ở người mìnhra.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn giống như là quyếttâm muốn ôm cùng nhau ngủ, hai cánh tay hữu lực ôm lấy , chân cũng bị liều chết đè ở dưới đầu gối, như nhà lao kiên cố vững chắc đem nhốt ở bên trong.

      Cận Tử Kỳ hơi hơi thở gấp giọng cảnh cáo:"Tống Kỳ Diễn, buông ra ? Tống KỳDiễn —"

      Đúng là người ta căn bản có ý định quan tâm , ngược lại tăng thêm lực đạo trong tay, dường như ghét bỏ quá ồn ào, nhíu nhíu mày rậm, lấy đầu dụi dụi vào gáy .

      "Tống Kỳ Diễn ......."

      Cận Tử Kỳ còn chưa hết, lại bị tiếng đập cửa rất cắt đứt: "Tử Kỳ, tại sao còn chưa ngủ?"

      Là Tô Ngưng Tuyết, hẳn là vừa rồi sau khi nghe thấy tiếng kêu của Cận Tử Kỳ mà chạy tới .

      Cận Tử Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn Tống Kỳ Diễn quấn quít lấy mình buông tay, chỉ cảmthấy mệt mỏi mà vô lực.

      dĩ nhiên so với ai khác đều hiểu hậu quảsau khi để cho Tô Ngưng Tuyết chứng kiến Tống Kỳ Diễn xuất ở trong phòng củamình.

      Ngủ chung giường lớn đắp chung cái chăn đơn thuần chuyện phiếm?

      Đến lúc đó sợ là mở mười cái miệng để giải thích cũng làm được quan hệ của và Tống Kỳ Diễn !

      Cận Tử Kỳ khẽ cắn môi, hướng đến Tô Ngưng Tuyết vẫn còn đứng ở cửa lên tiếng: " có sao, chỉ là mới vừa rồi đóng cửa, thấymột con mèo hoang, tại có việc gìnữa."

      Lúc những lời này, đột nhiên cảm giác được có bàn tay từ đường cong thắt lưng của mình thẳng đường vuốt ve nhè đến mông, sau đó đặt ở chỗ đó chịu dời .

      Con ngươi Cận Tử Kỳ bỗng nhiên co rụt lại, tức giận vùng vẫy: "Tống Kỳ Diễn, sờ ở đâu vậy!"

      "Tử Kỳ, con chuyện với mẹ sao? Quá , mẹ có nghe ."

      Bàn tay Tống Kỳ Diễn đặt ở chỗ đó, đếmxỉa đến phản kháng của , nặng nhéo cái.

      Hai gò má của Cận Tử Kỳ trắng nõn lập tức nóng hổi như bị lửa thiêu: "Tống Kỳ Diễn, ở đây giả bộ ngủ, đứng lên cho tôi!"

      "Tử Kỳ, rốt cuộc làm sao vậy, con tới đây mởcửa—" Tô Ngưng Tuyết yên tâm lại gõcửa.

      " có, con có chuyện gì, mẹ,mẹ... mẹ trở về ngủ !"

      Cận Tử Kỳ vừa cố gắng tránh bàn tay giở trò xấu của Tống Kỳ Diễn, vừa đối đáp với Tô Ngưng Tuyết ở ngoài cửa: "Mẹ, nếu như con có chuyện lập tức gọi mẹ, được ?"

      Tô Ngưng Tuyết đứng vài giây ngoài cửa, saukhi xác định trong phòng có động tĩnhkhác thường mới rời .

      Phòng ngủ khôi phục an tĩnh, nhưng Cận Tử Kỳ lại buông lỏng cảnh giác, bị Tống KỳDiễn ôm lấy nên hô hấp đều có chút trì hoãn thông.

      Tống Kỳ Diễn đột nhiên xoay người, ngay tiếptheo lộn vòng ở giường, nhưng vẫn buông ra.

      "Tống Kỳ Diễn, rốt cuộc muốn thế nào mớichịu thả tôi ra?" Cận Tử Kỳ ở trong ngực loi nhoi tức tối.

      Nhưng mà đổi lấy đáp án cho chất vấn của vai có thêm cái đầu.

      Tống Kỳ Diễn chóng mặt gối đầu lên vai của , thể khí nóng hừng hực quanh quẩn cổ của .

      Cảm giác xa lạ tựa như luồng điện dichuyển lướt qua tứ chi của , đánh thẳng đến chỗ sâu trong linh hồn .

      Bàn tay đặt mông của bỗng nhiên gia tăng sức lực, như muốn ngăn cản giãy dụa, lại đem dựa vào mình, dán sát vô cùngchặt chẽ vô cùng nóng bỏng làm cho giữa hai người dư ra được chút khe hở.

      Thân thể của sau khi liên tiếp vùng vẫy kịch liệt xuất tình trạng kiệt sức.

      Nghe thanh đồng hồ treo tường trongđêm tối yên tĩnh tích tắc tích tắc qua lại, cơn buồn ngủ dần dần úp tới, Cận Tử Kỳ ỉu xìu buồn ngủ nhắm mắt lại.

      Cho đến khi có cái gì đó ngưa ngứa liếm hôn cổcủa , còn có bàn tay len lén đưa vào trong khăn tắm của , phát ra tiếngngâm khẽ khó nhịn—

      Sau đó, Cận Tử Kỳ thoáng giật mình, đột nhiên bừng tỉnh.

      chẳng quan tâm khăn tắm người rớt ra, xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình, nhanh chóng tựa như nảy sinh quyết tâm ác độc chân bắt đầu gập lại, nghiêng lệchvừa vặn nện lên hốc mắt của người đàn ông làm xằng làm bậy.

      "Oh — "

      Tống Kỳ Diễn bất ngờ kịp chuẩn bị trúng cước tàn nhẫn của Cận Tử Kỳ, ôm lấycon mắt bên phải bị đánh lên tiếng kêu đau, sau đó lại bị bổ sung thêm cước, trực tiếp từ giường ngã xuống.

      "Tống Kỳ Diễn, ... ... Vô sỉ!"
      linhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      043. Người Đàn Ông Tinh Thần Có Tiết Tháo

      Editor: tamthuonglac


      Người đàn ông này, nhất định là giả bộ ngủ!

      Cận Tử Kỳ thở hổn hển đứng dậy, che kỹ khăntắm, tiện tay cầm cái gối nằm bên giường hướng người Tống Kỳ Diễn mà đánh!

      Cũng biết hơi sức ở đâu đột nhiên xuất lớn đến như vậy, đánh cho bên trong phòng ngủ lông ngỗng bay đầy trời.

      "Tống Kỳ Diễn, ra ngoài cho tôi, nhanhchóng ra ngoài cho tôi!"

      Cái gối hết cái lại cái nện xuống đầucủa , mảy may lưu lại chút tình cảm và thể diện.

      Mặc dù ruột gối có sức nặng, nhưng đối với Tống Kỳ Diễn uống nhiều rượu mà , hơn mười mấy phút nện xuống, vẫn cảm thấychịu đựng được mà mệt mỏi, cuối cùng gần như ngã xuống đất dậy nổi.

      Cận Tử Kỳ đề phòng nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm nằm mặt đất đưa lưng về phía nhúc nhích, từ từ đến gần.

      Dùng gối nằm đập đập xuống cái lưng của : "Tống Kỳ Diễn, đừng giả bộ, giả bộ tôi cũng sẽkhông tin nữa!"

      có được bất kỳ tiếng đáp lại.

      "Tống Kỳ Diễn, nếu như trong lòng còn cóchút xấu hổ, mời lập tức rời ."

      mặt đất người đàn ông vẫn như cũ khôngphát ra tiếng đáp trả.

      Cận Tử Kỳ thở hồng hộc ngồi ở bên giường,ném cái gối nằm: "Tống Kỳ Diễn, còn cóthể mặt dày mày dạn hơn chút nữa ?"

      Lúc này đây cuối cùng cũng có đáp lại —

      Nhưng là tiếng ngáy khe khẽ đều đặn của Tống Kỳ Diễn sau khi ngủ say.

      mệt mỏi xoa trán, ngồi hồi mới đứng lên,mắt nhìn xuống cái tên cầm đầu gần métchín, thảm trải sàn lớn người đàn ông nằmsấp dang tay dang chân lên hình chữ đại.

      Đưa mắt nhìn trong khoảng thời gian dài, mãicho đến đôi mắt có chút mỏi nhừ mới dời mắt .

      Cận Tử Kỳ trở lại giường để nghỉ ngơi, côthay bộ đồ ngủ cùng áo khoác, lập tức lặng lẽ ra khỏi phòng.

      Chỉ là đến phút, lần nữa quay trởlại, nhàng bước nhanh đến bên giường.

      Dựa vào ánh sáng lờ mờ yếu ớt, cầm lấy chănđắp lên cho người đàn ông mặt đất, sau khi xác định cảm lạnh mới rời .

      ......................

      Cận Tử Kỳ mở cửa phòng của Cận Mỗ Mỗ ra, bên trong thắp chiếc đèn tường màu hồngphấn, khí rất an tĩnh.

      Thân thể nho của Cận Mỗ Mỗ nằm chiếc giường được trang trí hình vẽ phimhoạt hình, bàn tay bé mũm mĩm bị tuột khỏi giường.

      Hàng mi đen đậm dày đặc cong cong, đôimá hồng hào, cái miệng nhắn hơi mở ra phát tiếng ngáy khe khẽ.

      Cận thận từng li từng tí xốc tấm chăn lên nằmvào trong, tay chống đầu, vuốt ve cái má non mềm của Mỗ Mỗ, ánh mắt Cận Tử Kỳ từ từ trở nên nhu hòa.

      Con của rất đẹp, chắc hẳn cha của nó cũng là người đàn ông tuấn.

      Mặc dù cũng biết sau khi khiến mang thai người đàn ông này cũng xuất trở lại, mặc dù ở trong lòng từng oánhận người đàn ông chịu trách nhiệm kia, nhưng trước sau vẫn luôn con của mình.

      Con của nên vô tư sầu lo lớn lên, mà phương thức tốt nhất chính là —

      Trong đầu Cận Tử Kỳ xuất dáng vẻ của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt của chợt lóe, nhưng rất nhanh bị xóa .

      Đem thân thể ấm áp của Cận Mỗ Mỗ kéo vào trong ngực, ý niệm trong đáy lòng Cận Tử Kỳ càng thêm kiên định: cho con của cuộc sống hạnh phúc, cho dù có khả năng phải độc cả đời.

      .....

      Hôm sau, trước khi những người khác trong biệtthự Cận gia thức dậy, Cận Tử Kỳ lặng lẽ trởvề phòng của mình.

      Phòng ngủ rộng rãi, lông ngỗng trắng đầy đất,nhưng chỉ riêng bóng dáng kia thấy mặt đất.

      Cửa ở ban công khẽ lắc lư trong gió sớm, rèm cửa bay bay, mang đến mùi thổ nhưỡng trong lành.

      Chăn giường vẫn còn lưu lại hơi ấm, thời gian rời lâu —

      Cận Tử Kỳ vứt bỏ tất cả những suy nghĩ có liên quan với Tống Kỳ Diễn, đại khái sửa sang lại gian phòng rối loạn mới đến phòng tắm rửa mặt, dùng phấn lót che đậy quầng thâm quanh mắt do mất ngủ lưu lại.

      Sau khi xuống lầu ăn bữa sáng cũng được gió êm sóng lặng, sau đó Cận Tử Kỳ đưa Cận Mỗ Mỗ đến vườn trẻ lại phải về công ty.

      Liên tục bận đến giữa trưa, Cận Tử Kỳ dự địnhgọi điện thoại cho người hợp tác điện ảnh đểthương lượng chút chuyện tuyển chọn diễnviên, mới phát di động mình đặt ở trong túi xách lại thấy bóng dáng.

      Chẳng lẽ là để quên ở nhà?

      Cận Tử Kỳ gọi cú điện thoại trở về Cận gia, đáp án của dì Hồng cho thiếu chút nữa khiến sẩy tay đánh rớt điện thoại.

      "Đại tiểu thư, Tống tiên sinh ở nhà bên cạnhcũng mới vừa tới, điện thoại di động của ngày hôm qua để quên ở xe ta, nếu như nhớ tới gọi điện thoại cho ta, ta mang qua giúp .

      Ngày hôm qua quên ở xe của Tống Kỳ Diễn?

      Ngày hôm qua khi nào ngồi ở xe của ta?!

      Cận Tử Kỳ cúp điện thoại, ngồi ở ghế nhìnchằm chằm dãy số mình ghi lại, có chút tức giận.

      Đó là lời Tống Kỳ Diễn để dì Hồng chuyển chocô.

      Ngược lại ta suy nghĩ chu đáo, sợ biết số di động của mà tìm khôngđược ?

      cần phỏng đoán thêm, Cận Tử Kỳ đãđoán được điện thoại di động của mình tại saolại đến tay Tống Kỳ Diễn.

      Sợ là sáng nay trước khi trèo qua ban côngrời lấy từ trong túi của !

      Người đàn ông này, quả nhiên là tinh thần có tiết tháo(*), thân thể cũng có trinh tiết —

      (*Tiết tháo: người biết tự ức chế mình cho hợp với lễ nghĩa gọi là người có tiết tháo)

      Ý thức được bản thân mình lại nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng Cận Tử Kỳ hồibực bội, cuối cùng là ngồi yên.

      cầm lấy máy bàn bấm dãy số của Tống KỳDiễn lưu lại.

      Đầu kia rất nhanh được kết nối, tựa hồ luônluôn chuẩn bị ấn xuống nút trả lời.

      "Vị kia, có chuyện gì sao?" Lời mở đầu vô cùng lạnh nhạt, tốt lắm.

      Cận Tử Kỳ cố gắng làm cho mình bị chọc giận, mở cửa sổ ra cho gió mát thổi vào, ngữ điệu bình tĩnh trả lời: "Tôi là Cận Tử Kỳ, nghe điện thoại di động của tôi ở chỗ ."

      Tống Kỳ Diễn dừng lại mấy giây, khẽ hừ tiếng, giọng vẫn còn duy trì tâm tình ổn định: "Sau đó sao?"

      " bây giờ ở đâu, tôi lập tức tới lấy."

      " tại bề bộn nhiều việc, có thời gian cùng em nhiều lời, mười hai giờ gặp ởVương Phủ lầu."

      Hàng lông mày kẻ đen của Cận Tử Kỳ khẽ nhíu,còn chưa gì, đầu bên kia điện thoại dập máy, cho cơ hội từ chối.

      ........................

      Bên này Tống Kỳ Diễn cúp máy mặt nở lênmột nụ cười to, nếu phải là mắt vòng xanh đen, cười như vậy, dù thếnào cũng là soái ca tuấn tiêu sái.

      Cười đến mức khi cẩn thận kéo đếnmiệng vết thương khóe mắt, miệng hút khí lạnh, Cận Tử Kỳ ra tay đúng là hung ác!

      Nhưng tổng thể mà tâm tình của vẫn là rất tốt.

      Đứng dậy chuẩn bị lên lầu, mới nhớ tới trong phòng này còn có sinh vật khác.

      Vành mắt liếc nhìn tóc ngắn thêumóng chân ở ghế sofa, nụ cười lập tứcmỏng manh, nhíu chân mày bắt đầu đuổi người.

      " chuẩn bị ra ngoài, em cũng thôi, đừng ở chỗ này vướng bận."

      Người ở ghế sofa ngẩng đầu lên, dung mạo ngoại quốc cử chỉ phong tình tràn đầy kinhngạc, chính là đêm đó Cận Tử Kỳ nhìn thấy hôn Tống Kỳ Diễn.

      "Brother ( trai), đây là nhà của , tại sao em phải ? muốn ra ngoài hẹn hò sao?"

      Đáp lời chính là bị Tống Kỳ Diễn xua đuổi chút khách khí, cầm ba lô của và trực tiếp tống ra đến cửa, thuận tiện ném ra đôi giày: "Tự mình tìm Lương Nhất Thầnđi."

      "Brother, thể có bộ dáng như vậy,em phải gọi điện thoại mách Mother (mẹ)!"

      bất mãn dùng Trung văn được tự nhiên lên án, muốn vào nhà lần nữa, cửa chính biệt thự bịch tiếng đóng kín, cái mũi dính bụi, xoa xoa cái mũi bị đụng đau, nhẹgiọng thầm.

      —Brother vẫn là như cũ, đối với phụ nữ tuyệt đối lịch lãm, ai thích hả!
      linhdiep17SoRi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :