1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      034. Em Là Người Phụ Nữ...Của Tôi

      Editor: tamthuonglac


      "Đây là phòng của tôi!" Cận Tử Kỳ nhìn sang Tống Kỳ Diễn thanh thản ngồi uống nước, nhấnmạnh .

      Người đàn ông này có phải trời sinh cũng khôngbiết khách sáo là cái gì hay ? !

      "Tôi biết chứ, còn tưởng rằng em quên mất."Tống Kỳ Diễn dùng ly nước lạnh để tưới vào cơn tức giận của mình.

      dựa vào ghế sofa, khí định thần nhàn, dùng ngón tay khớp xương ràng vuốt ve cằm, nhìnCận Tử Kỳ đứng ở cạnh ghế sofa, híp mắt,thoáng nở nụ cười đầy hứng thú.

      Cận Tử Kỳ thấy Tống Kỳ Diễn nhìn mình nhưng lời nào, vả lại cũng lười đuổi ,qua chỗ trống bên kia ghế sofa ngồi xuống, thuận tay cầm lấy quyển tập chí Tài chính và Kinh tế bàn trà mà đọc.

      "Em và ta biết nhau?" Tống Kỳ Diễn độtnhiên mở miệng.

      Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, đồng thời hướng đến chỗ mà ánh mắt nhìn chăm chú,chính là quyển tạp chí trong tay mình.

      Vừa rồi chẳng qua tùy ý lật ra trang, lại đúng lúc lật đến mục phỏng vấn.

      Mà " ta" từ trong miệng Tống Kỳ Diễn chính là nhân vật chính của mục phỏng vấn.

      Cận Tử Kỳ cúi đầu xuống nhảy qua trang có hình người đàn ông, là nhà tư bản công nghiệp tuấn chín chắn, mặc chiếc áo lôngcừu cổ chữ V dê màu vàng nhạt cùng chiếc quầnđơn giản màu đen, nhàn nhã ngồi ghế sofa,khôi ngô tuấn tú khiến phụ nữ thèm thuồng.

      Tầm mắt của dời xuống, nhìn đến vị trí gócảnh chụp có viết tên của ta: Thương nghiệp Cự Tử —Tần Viễn.

      Người đàn ông trong tấm ảnh mang đôi mắt màu nâu sẫm nhìn ống kính, giây phút Cận Tử Kỳ xem tấm ảnh kia, ánh mắt sâu thẳm như xoáy nước khiến cho trong lòng hiểusao thoải mái.

      Lông mày hơi đọng lại rồi dời tầm mắt, trảlời Tống Kỳ Diễn vẫn nhìn mình chằm chằm câu: " biết."

      mới vừa xong, Tống Kỳ Diễn đột nhiên đưa tay giành lấy tạp chí trong tay , hơi vui nhìn sang, Tống Kỳ Diễn lại khôngcho là đúng mà lập tức xem lướt qua tạp chí.

      " biết mà vẫn nhìn chằm chằm vào ngườita làm gì." bình tĩnh hoà nhã xong, sauđó lại đem tạp chí lật đến trang có ảnh chụp kia:"Nhìn người thể quá nông cạn chỉ nhìn bề ngoài, cần phải xem bản chất."

      "Tôi quả là ý của Tống tiên sinh." Cận Tử Kỳ để ý lắm.

      Tống Kỳ Diễn ngước mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ: "Em cho rằng Tần Viễn giống như tạp chí viết như thế này, thực ta......."

      Cận Tử Kỳ cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn : " ra ta như thế nào?" Hiếm khicảm thấy hứng thú mà thêm câu.

      ngờ rằng đây chẳng qua cảm thấyhứng thú mà hỏi thăm nhưng ở trong mắt TốngKỳ Diễn nhìn qua có biết bao nhiêu chướng mắt, mặt của lập tức trầm, tức giận lạnh lùngnói: " ra dáng dấp vô cùng xấu xí, rănghô, mặt rỗ, còn hói đầu."

      Khóe mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, tư duy củaTống Kỳ Diễn toát ra quá nhanh, có phầnkhông đuổi kịp, cúi đầu lướt mắt qua hình ngườiđàn ông tuấn trong tấm ảnh, đầu kia TốngKỳ Diễn lại tiếp lời: "Trong tấm ảnh kia chính là trợ lý riêng của ta."

      Tựa hồ là sợ Cận Tử Kỳ tin, Tống Kỳ Diễn đầu mày cau lại tiếp tục : "Nếu phải thấy đó là bạn học trong nhiều năm, khi ta làm ra loại chuyện lừa gạt xã hội tôi nhất định làm ta lộ ra ..."

      "So với tên đàn ông có vẻ bề ngoài cả ngày trêuhoa ghẹo nguyệt, đàn ông tướng mạo xấu xínhưng chân thành có tài năng càng làm người tatôn trọng."

      Tống Kỳ Diễn nhất thời nên lời, dễ nhận thấy câu trả lời của Cận Tử Kỳ cùng suynghĩ của hoàn toàn trái ngược nhau.

      Cận Tử Kỳ lại nhàng hờ hững tiếp: "Giống như Tống tiên sinh vậy, tùy tiện ở ven đường có thể đến bắt chuyện với trẻ tuổi, sau vài câu hai người có thể ôm ôm hôn hôn cao thủ tình trường như thế phải hiểu chứ?"

      Tống Kỳ Diễn lúc đầu nghe thấy như lọt vào trong sương mù, nhưng rất nhanh liền hiểu được, hơn nữa từ từ cười rộ lên.

      "Tống..." Cận Tử Kỳ đột nhiên phát giác ngữđiệu chuyện của mình có cái gì đó đúng, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn nhìn mìnhchăm chú, gần như đợi tiếp, vẻ mặtmang theo ý cười.

      Điều này khiến trở nên bối rối, mím chặt cánh môi thêm lời nào.

      "Em ghen rồi." Tống Kỳ Diễn cúi thấp đầu cười, giọng điệu sung sướng.

      " có." Cận Tử Kỳ đưa ra phủ nhận ngắn gọn, muốn đối diện với Tống Kỳ Diễn nhịn cười nhìn mình chằm chằm, đứng dậylướt qua bàn trà muốn rời , cánh tay lại bị giữchặt, thân thể nhắn mềm mại bị trậnxoay tròn.

      Phía sau lưng của chống đỡ ở ghế sofamềm mại, hai tay Tống Kỳ Diễn chống ở bên hông , đem nhét dưới khí tràng cường đại.

      "Em ăn dấm chua rồi." nhấn mạnh lần nữa, ánh mắt u ám mờ mịt thẳng tắp nhìn chằm chằm.

      Cận Tử Kỳ nghiêng đầu sang bên, nhưngvẫn quật cường như cũ: " có gì hay mà ghen, huống chi cũng phải là thố dấmchua cao cấp, trong mắt của tôi, hương vị cũng bình thường."

      "Còn ăn dấm chua, vĩnh viễn đềukiêu ngạo như vậy." Sắc mặt Tống Kỳ Diễn vốnrất tốt trầm xuống.

      Cận Tử Kỳ nhìn vào trong đôi mắt sa sầm của : "Tôi là Cận Tử Kỳ..."

      vốn muốn là thiên kim Cận gia, người thừa kế Cận thị, đáng tiếc cho cơ hội hết.

      Miệng của bị người đàn ông trước mặt nàyhung hăng ngậm chặt.

      Cận Tử Kỳ kịp tránh né, con ngươi của mở to.

      Tống Kỳ Diễn từ từ buông ra, ngắm nhìnhàng mi mềm mại của bao phủ, hơi thở hơi ổn định, màu sắc con ngươi càng phát ra nóng bỏng sâu sắc: "Em là người phụ nữ..." , đồng thời ở trong lòng bỏ thêm câu: của tôi.

      giây sau, gò má bên trái của bị mộtcái tát bén nhọn, đến từ Cận Tử Kỳ.

      Trong phòng tiếng vang lanh lảnh vọng lại, mộtcái tát kia vung ra, Cận Tử Kỳ cũng bị chínhmình làm cho khiếp sợ.

      Sau khi sực hiểu ra cảm thấy đây là phươngpháp phổ biến phụ nữ thường dùng đối phó lưumanh.

      Mặt của Tống Kỳ Diễn bị đánh phải nghiêng về bên, ánh đèn vàng nhạt rơi xuống gò má phác hoạ nên đường nét duyên dáng rõràng, cũng che giấu biểu tình mặt .

      khí càng lúc càng trầm mặc, sau hồi giằng co, từ ghế sofa đứng dậy, sửa sang quần áo sau đó xoay người tới cửa.

      "Ngang ngược vô lễ!" Cận Tử Kỳ thuận tay cầmlấy tạp chí bàn trà ném qua, chuẩn xác đập trúng lưng Tống Kỳ Diễn, nhân tiện tặng thêmbốn chữ.

      Tống Kỳ Diễn dừng bước lại, xoay người bấtđộng thanh sắc nhặt tạp chí từ mặt đất lên, "soạt soạt" xé xuống hai trang vừa rồi Cận TửKỳ xem qua, sau đó gập lại qua loa rồi nhét vàotrong túi quần.

      Cận Tử Kỳ càng nhìn càng thêm tức giận, lập tức từ ghế sofa đứng dậy: "Đem hai trangkia trả lại."

      Tống Kỳ Diễn nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, dáng dấp yểu điệu gầy, vầng trán sáng đẹp động lòng người, tóc cũng dài, đặc biệt đenbóng, trêu chọc lòng người, lông mày khẽ cau lại, trong lòng càng sinh ra mất hứng: "Đồmặt trắng có cái gì đẹp mà xem ."

      Sau đó dưới giận dỗi của Cận Tử Kỳ nhìnchằm chằm, mặt đổi sắc ra ngoài, cũng quên quan tâm mà đóng cửa lại.

      Trong phòng lần nữa khôi phục yên lặng,Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt, giận hờn ngồi trởlại ghế sofa.

      Nhưng trong đầu thoáng lên cảnh tượng vô lễ cường hôn vừa rồi.

      Tay của sờ qua đôi môi vẫn còn nóng lên, ngơ ngác ngồi ở nơi đó, lâu lâu vẫn duy trì động tác này.


      o(╯o╰ )o
      linhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      035. Con Trở Về, Cha!

      Editor: tamthuonglac


      Mặc dù tối mai mới là thọ yến chính thức, nhưng thực tế các vị khách quý được mời trong đêm nay đều tới đây ân cần thăm hỏi TốngChi Nhậm.

      Giữa đám người muôn hình muôn vẻ, ánh mắtCận Tử Kỳ lưu chuyển chẳng có mục tiêu, giống như tìm kiếm cái gì đó bất quá hai mắt lại giống như là lơ đãng mà lướt qua.

      "Sao vậy, liên tục ngây ngây ngô ngô, còn chưa tỉnh ngủ hả?"

      Doãn Lịch tới nhàng đụng cái vào bả vai , sau đó ân cần hỏi thăm.

      Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, mặt lộ vẻ mệtmỏi: "Ừ, gặp cha của em tiếng, emđi về trước."

      " mình có được ?"

      Cận Tử Kỳ cười yếu ớt đáp lại, tạm biệt DoãnLịch xong lập tức rời khỏi phòng ăn.

      Lúc này trở về phòng, mà là trênboong thuyền hóng mát.

      Kết quả vừa lên cầu thang lại thấy được bên cạnh mạn thuyền có đốm lửa lúc sáng lúc tối lượn lờ.

      Tốc độ bước chân của Cận Tử Kỳ chậm lại, nhưng người dựa ở mạn thuyền hóng gió ràng nghe được tiếng bước chân, dưới ánhđèn sáng tắt chập chờn ở boong tàu, quay đầulại.

      Tống Kỳ Diễn bị gió biển thổi khá xốc xếch, đầumày cao khẽ nhăn, ánh mắt hơi có vẻ mê ly, giống như quý tộc Châu Âu trong những bộphim trắng đen thuở thập niên ba mươi bước ra.

      Cận Tử Kỳ từ từ dừng bước, để ý đến phía tay trái Tống Kỳ Diễn vẫn còn cầm chai rượu mang ký hiệu Hennessy, chân mày khỏi nhíu lên.

      Nhưng gì thêm, chỉ hơi khựng lại,sau đó liền xoay người trở về.

      Bước chân của Cận Tử Kỳ lúc ban đầu ung dung thong thả về sau càng rối loạn, bước chântrầm ổn sau lưng càng nhanh đến gần, khi trái tim của gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lại bị sức mạnh cường đại đến cách nào phản kích tiến lên giam cầm vô trong lồng ngực.

      kịp phát ra bất kỳ thanh nào, hai tay Tống Kỳ Diễn buộc chặt, cúi đầu vùi vàochiếc gáy thơm mát của , hơi thở mang theomùi rượu phun vào trong tai , thầm lêntiếng: "Chỉ ôm chút, chỉ ôm chút thôi."

      Trong lòng Cận Tử Kỳ tiến hành thiên nhân giao chiến, thân thể cũng thôi giãy dụa, mặc cho ôm lấy chặt.

      Tống Kỳ Diễn rất hài lòng uốn cong khóe miệng, ấn đầu của vào trong ngực, ràng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập.

      "Tôi đột nhiên muốn kể câu chuyện xưa,em muốn nghe ?"

      Cận Tử Kỳ nghe vậy khỏi hoảng hốt,tiếng của Tống Kỳ Diễn cũng vang lênlần nữa, nghĩ, bất luận câu trả lời của là gì,tự cũng tiếp.

      " từng có người thanh niên trẻ tuổi ôm chí hướng cao xa từ trong núi lớn ra bênngoài. ta so với người thường nỗ lực chịu khó học tập gấp mười lần, sau khi tốt nghiệp đãthành công tiến vào làm việc cho tập đoàncó tài lực hùng hậu nhất nhì trong thành phố vàolúc ấy. Mặc dù công việc có phần thu nhập ổn định, ta vẫn vì vậy mà dừng bước, ta như tên cuồng việc mà liều mạng làm việc, rất nhanh vượt lên dẫn đầu công trạng ngồi lên vị trí giám đốc."

      Cận Tử Kỳ trầm mặc đảm nhiệm vai trò ngườilắng nghe, Tống Kỳ Diễn chợt buông ra, hắncười cười bí hiểm, lại ngửa đầu uống hớprượu, sau đó lướt qua từ từ bước thong thả trở lại bên mạn thuyền.

      Thân thể cao to chậm rãi trượt xuống dọctheo lan can, cho đến khi ngồi hẳn mặt đất,nhưng vẫn thèm để ý, chỉ hí mắtngắm nhìn ánh sao chập chờn nơi phương xa.

      Cận Tử Kỳ biết mình tại sao lại cùng điqua, đứng bên chân người đàn ông chán chường, cúi đầu hỏi câu: "Vậy sau đó thếnào?"

      Tống Kỳ Diễn lắc lắc chai rượu trong tay, cười khẽ, thở dài, dùng giọng điệu lười biếng trả lời: "Người nắm quyền tập đoàn lúc ấy gia đình giàu có nhất toàn thành, con nối dõi chỉ có người con , dĩ nhiên được coi là hònngọc quý tay, nhưng mà, vị thiên kim tiểuthư này cũng rất ít khi xuất ở trong tầm mắt dân chúng, rất nhiều người đều cho rằng là nàng công chúa cao quý trầm mặc, lại có rất ít người biết rằng... , kỳ thực là người câmđiếc."

      "Họ nhau sao?" Cận Tử Kỳ rất ít khi đối với những thứ ân oán của nhà giàu mà cảm thấy hứng thú, nhưng bây giờ lại nhịn được muốn thăm dò câu chuyện xưa từ trong miệngcủa Tống Kỳ Diễn.

      Có lẽ, hết thảy hiếu kỳ và hứng thú chẳng qua đều do xuất xứ từ người đàn ông mang tên TốngKỳ Diễn này...

      Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu nhìn , nhếch miệngcười: "Đúng nha, tài tử giai nhân vừa gặp đãyêu, ví như đoạn giai thoại từ trước đến nay được phổ nhạc ít."

      Cận Tử Kỳ từ gương mặt tươi cười của hắnlại cảm nhận được chút nào sung sướng, cười cũng đạt đến đáy mắt, khóe miệng chua xót ngưng kết thành nụ cườigiễu cợt thê lương, giọng cũng trở nên chánnản lạnh nhạt hơn.

      "Đúng là chẳng ai ngờ rằng vị tài tử này trước lúc lên đại học ở trong núi có người , hai người thậm chí từng bày tiệc rượu và có đứa con , mà năm đó khi ta gặp được vị thiên kim kia ba mươi hai tuổi."

      "Đối mặt với thanh mai trúc mã, người vợ sơn thôn ôn nhu mộc mạc và với vị thiên kim câm điếc xuất thân danh môn gia tài bạc triệu, ta che giấu thông tin của người trước,đạo nghĩa thể chùn bước mà lựa chọn người sau."

      Tống Kỳ Diễn đột nhiên cúi đầu cười ra tiếng, khi đó Cận Tử Kỳ nhíu chặt lông mày, lạigật gật đầu, bùi ngùi tự lẩm bẩm: "Người tìm chỗ cao mà , nước chảy qua chỗ trũng, khôngcó gì đáng trách."

      Cận Tử Kỳ nghe đến đó, thế nhưng trong lòng tiếp nhận hết thảy, nhíu mày nhìn sang Tống Kỳ Diễn, người đàn ông cường thế màthần bí lúc này lại tựa như đứa trẻ đơnbất lực ngồi trong góc u ám.

      Gió đêm vù vù thổi qua từng đợt, giữa hai ngườithật lâu gì, Cận Tử Kỳ cũng khôngmở miệng thúc giục, chỉ ngồi xổm xuống lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh .

      "Kết hôn được bốn năm, vị danh môn thiên kim này có thai, nhưng cũng trong lúc vô tình biết được chuyện tình của chồng, trời sinh tàntật tạo thành tự ti cùng thiếu hụt cảm giác an toàn trói buộc , sau khi biết chân tướng chồng ở ngoài có Kim Ốc Tàng Kiều vẫn nhưxưa dè dặt cẩn thận từng li từng tí duy trì xâyđắp cuộc hôn nhân từ những lời dối."

      "Vượt qua cuộc sống giày xéo lạnh nhạt thêmviệc mang thai làm cho tinh thần yếu ớt, rốt cụckhi mang thai được tám tháng trong lúc vô ý té ngã ở đầu cầu thang, khi vị thiên kim câm điếcnày trở dạ chịu nổi hai phương diện sinhlý và tâm lý cùng dày vò nên rong huyết mà chết."

      " người nào biết, ấy sở dĩ té ngã là vì phát trong túi quần áo của chồng có mộtphong thư, đến từ chính người phụ nữ kia, chỉcó câu — "

      Tống Kỳ Diễn quay đầu ngưng mắt nhìn chằmchằm Cận Tử Kỳ bên cạnh, ánh mắt của hắnsớm đầy tia máu, thần sắc của ảm đạm hơn, cười khổ: "Người phụ nữ kia , ta đem đứa huỷ diệt."

      Cận Tử Kỳ đối diện ánh mắt mệt mỏi mà u lãnhcủa Tống Kỳ Diễn, biết nên tiếp nhưthế nào, mỗi gia tộc giàu sang quyền quý đều có phát sinh bê bối muốn ai biết.

      Ở trong câu chuyện cũ này, bất quá là người ngoài cuộc, có có tư cách gì hỏi nhiều,cho dù hỏi, Tống Kỳ Diễn cũng thấy cần phải cho biết, giữa hai người lần nữa trầm mặc trở lại.

      Rất lâu sau đó, mãi cho đến khi tứ chi bắt đầulạnh lên, Cận Tử Kỳ mới phát mình khi nào ngồi mặt đất.

      dự định đứng dậy, cánh tay lại bị Tống KỳDiễn kéo lấy mạnh mẽ, lại ngã ngồi trở về, chỉ làlần này hơi có bất đồng, lảo đảo cái rồi nằm ở ngực của .

      "Tại sao vẫn kết hôn?" Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm vào mặt , giữa vẻ mặt hoa đào ửng đỏ cùng trông bên nọ ngó bên kia, thành , sớm vào bốn năm trước,người phụ nữ này trêu chọc tiếng lòng tĩnhmịch của .

      Cận Tử Kỳ nằm ở ngực , hai tay của đặt ngực và bụng của , cho dù là cách lớp áo thể thao, lòng bàn tay cũng có thể chạm đến bắp thịt rắn chắc tinh tráng dưới kia.

      Đôi mắt hỗn loạn đối mặt với : " quản nhiều quá." Giọng coi như dịu dàng, có lẽ nguyên nhân bởi vì câu chuyện xưa kia.

      "Chẳng lẽ tôi thể quản em sao?" Lông mày tuấn vui cau chặt, " để cho tôi quản vậy em muốn cho ai quản?"

      Tống Kỳ Diễn kia hình dáng rất giống người Tây phương bất mãn bắt đầu bao phủ nồng đậm,khóe miệng kéo căng nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ.

      Cùng tên sâu rượu uống say mà nghiêm túc, bạn liền thua, còn có thể thất bại thảm hại.

      Cận Tử Kỳ biết điểm này, chỉ có thể biết điều lên tiếng, khi lực đạo của Tống Kỳ Diễn giam cầm ở bên vòng eo của từ từ buông lỏng, mới thử thoát khỏi khống chế mà đứng dậy.

      Thân thể đứng vững Cận Tử Kỳ lúc này mới phát , Tống Kỳ Diễn căn bản phải tự nguyện buông ra, mà là ngủ rồi.

      tựa ở mạn thuyền, chân mày vẫn buông lỏng, đường nét ngũ quan góc cạnh duyên dáng còn lạnh lùng nghiêm nghịnhư lúc tỉnh, bình lặng thêm vài phần an ổn điềm tĩnh, hàng lông mi dài dưới mí mắt toả ra bóng râm.

      Cận Tử Kỳ lẳng lặng đứng lại, quan sát chốclát, mới thu hồi tâm tư chạy nhảy.

      gọi nhân viên phục vụ tới đưa Tống Kỳ Diễntrở về phòng, sau khi xác nhận có việc gì mới trở lại phòng của mình mà nghỉ ngơi.

      Trước khi bước vào giấc mộng, trong đầu côchợt loé lên lời kể của Tống Kỳ Diễn về câu chuyện xưa kia.

      Trong bóng đêm mở mắt ra, con ngươi mắt như ánh sao lóng lánh ngơ ngẩn xuất thần...

      --------------

      Thọ yến bảy mươi tuổi của Tống Chi Nhậm,phòng yến tiệc trong du thuyền tập họp nhiềunhân vật nổi tiếng, tiếng đàn vi-ô-lông-xen du dương giống như tầng vải sa mỏng bao trùmkhắc chế lại tiếng cười của các tân khách.

      Khi Cận Tử Kỳ khoác tay Cận Chiêu Đông vào hội trường, nhận lấy đủ các loại ánh mắt nhìnchăm chú, tiếp theo cùng Cận Chiêu Đông đến chỗ các vị tiền bối thương trường để chàohỏi.

      chọn cùng Cận Chiêu Đông ngồi chung bàn với Tống Chi Nhậm, bởi vì bản thân được tự nhiên với nhà hộ Tống, nếu theo kết quả chỉ càng khiến khíthêm khó chịu lạnh cứng.

      Đợt thọ yến này người của Tống gia cơ bản đều đến đông đủ, ngay cả Tô Tấn An quanh nămluôn bận rộn ở các công trình kiến trúc cũng tới, cùng Tống Nhiễm Cầm sắm vai vợ chồnggương mẫu đằm thắm.

      Khi Cận Tử Kỳ nhìn sang, lại nhìn thấy Cận Chiêu Đông cùng Tống Chi Nhậm hàn huyên, Kiều Niệm Chiêu ngồi ở bên cạnh Tô Hành Phong, tối nay ta trang điểm đặc biệtxinh đẹp nhắn mềm mại, lại đoan trang caoquý, mái tóc dài đen bóng rũ vai.

      Cận Tử Kỳ thừa nhận cũng được,ở vài phương diện, và Kiều Niệm Chiêucó lẽ rất giống nhau.

      Sau khi Cận Chiêu Đông đến, Kiều NiệmChiêu lập tức đối với Cận Chiêu Đông hiếu thuận pha trà rót nước, mà Tô Hành Phong thìmột tấc cũng rời trông coi ấy, tầm mắtcũng dịu dàng say mê.

      Xung quanh thỉnh thoảng có vài ánh mắt bátquái bắn tới chỗ mình, Cận Tử Kỳ lành lạnhcười cười, dời mắt .

      Kỳ tại mọi thứ Kiều Niệm Chiêu có được cần gì phải canh cánh trong lòng, dù sao ở trong kí ức trống rỗng, từ đầu đến cuối những thứ kia đều trở nên xa lạ, mặc dù từngcó qua, nhưng cũng hề nhớ .

      Cận Tử Kỳ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bị người làm cho bừng tỉnh: "Tôi có thể ngồi xuống ?"

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, là Doãn Lịch, môi chứa đựng ý cười hướng các vị khách nữ ngồi cùng bàn gật đầu, sau đó liền thong dong ngồi xuốngbên cạnh .

      Những năm này có Doãn Lịch vẫn luôn luônbảo vệ hộ tống, thể phủ nhận, là Cận Tử Kỳ may mắn!

      Cho dù ngồi chung trong tốp là đám phụ nữ,Doãn Lịch cũng chút mảy may câu nệ,lúc mở khăn ăn ra ngang mắt là chủ bàn ở chínhgiữa, thở dài: "Phụ nữ như vậy, trang hoàng bàyở vỉa hè cũng ngại lãng phí gian, Tô đại công tử của chúng ta quả nhiên là loài động vật hiếm hoi cần bảo vệ!"

      Cận Tử Kỳ nhịn được ở dưới mặt bàn đá cước, ăn cơm chung bàncòn biết chút gì đến tính nết của mọingười, khi giọng điệu châm biếm của Doãn Lịchtruyền , còn biết cuối cùng trở thànhcái dạng gì.

      Doãn Lịch liếc mắt Cận Tử Kỳ, mím môi cười xấu xa, vừa dùng dao nĩa cắt tảng thịt bò vừanhìn chung quanh vòng phòng yến hội:"Nhìn điệu bộ này, xem ra muốn tuyên bố quyền thừa kế ."

      Cận Tử Kỳ thong thả ung dung ăn trái cây, mỉm cười gật đầu, tối hôm qua nhìn thấy thuyền đến đây ít các tầng nguyên lãocấp cao quyết sách của Tống thị.

      " khi Tô đại công tử thừa kế gia sản to lớn như thế của Tống gia, ngôi miếu Tống gia này Cận gia các người có lẽ nên buông tha cho vị trí chúa mẫu Quan sống này rồi."Doãn Lịch làm như có chuyện lạ mà mở miệng.

      Cận Tử Kỳ vẫn như cũ cười nhạt dùng cơm, bấtvi sở động: "Đó cũng là do năng lực của ta đoạt được, được ghen ghét."

      Doãn Lịch nhíu mày nhìn về phía : "Emngược lại nhìn thông suốt."

      "Nếu phải vậy còn có thể như thế nào?"Cận Tử Kỳ dừng lại dao nĩa trong tay, nhìnDoãn Lịch, sau đó dùng nĩa chỉ chỉ vẻ mặt caongạo của Tống Nhiễm Cầm ở xa xa: "Đừng quên Tống gia này còn có Tôn Đấu Chiến ThắngPhật*."

      (*Tôn Ngộ do có tài phép đánh tinh,ngay cả chư Thần Tiên cũng khó sánh, lại cócông phò tá Đường Tăng thỉnh kinh, đượcphong làm Đấu Chiến Thắng Phật. Ở đây Doãn đại ca so Kiều Niệm Chiêu với Phật sống, Kỳ tỷ mới bảo Tống Nhiễm Cầm như Tôn Ngộ Khôngcòn lợi hại hơn Phật.)

      Khoé môi Doãn Lịch cong lên: "Điều này cũngđúng, núi thể chứa hai cọp, trừ phimột đực cái."

      Cận Tử Kỳ tiếp nữa, khẽ mỉm cười, cúi đầu yên lặng dùng cơm.

      Khi dạ tiệc kết thúc vui vẻ, uống chútrượu nên tâm tình dâng cao, Tống Chi Nhậm dưới dìu đỡ của Tô Hành Phong, lung la lung lay đứng dậy, mặc dù năm hơn thất tuần, nhưng tinh thần vẫn khoẻ mạnh.

      Tống Chi Nhậm vừa đứng như thế, phía dưới lập tức bắt đầu xì xào bàn tán, lời đồn đại vào thờikhắc này được chứng minh là đúng.

      "Nhờ được mọi người chê, hôm nay tớitham dự tiệc sinh nhật bảy mươi tuổi của lão già cổ hủ này, Tống thị có thể có thành tựu nhưngày hôm nay, cũng là dựa vào ủng hộ và hợp tác của các vị ngồi ở đây!"

      Giọng của Tống Chi Nhậm vô cùng phấnchấn hùng hồn, có loa phóng thanh phụtrợ cũng có thể truyền ràng vào tai mỗi người:"Cho đến ngày nay, tôi mới phát mình cuối cùng già rồi, cũng nên lui xuống đem thiên hạ giao cho thanh niên trẻ tuổi xây dựng, cho nên, thừa dịp thời gian hôm nay, hướng đến các vị ngồi xin tuyên bố người thừa kế kế tiếp của Tống thị........"

      "Trước khi tuyên bố quyền thừa kế, người cóphải nên cân nhắc chút đến con trai củamình hay ?"

      Lời phát biểu của Tống Chi Nhậm bị giọng nam lạ lẫm hơi khàn khàn nhưng giàu sức quyến rũ hấp dẫn cắt đứt, mà ngụ ý trong lời lẽ của lại dấy lên sóng to gió lớn trong phòng tiệc.

      Tống gia phải là chỉ có người con đứa cháu ngoại sao, khi nào có thêm con trai rồi?

      Các tân khách đưa mắt nhìn nhau, kể cả Cận TửKỳ và Doãn Lịch cũng nhìn nhau đầu mày nhíu lên, hơn nữa sau khi thấy giọng ngherất quen thuộc, Cận Tử Kỳ trước tiên quay đầulại nhìn qua.

      Tống Kỳ Diễn thân tây trang màu đen, tư thế oai hùng cao ngất, gương mặt góc cạnhđường cong nét dưới ánh sáng lộng lẫy củađèn pha lê càng lộ vẻ khắc sâu, sâu trong vành mắt, đôi con ngươi tản ra ánh sáng sắc nhọn u lãnh mà trầm lắng, tựa hồ chỉ cần lần nhìn thẳng vào mắt , tự chủ được mà say mê sa vào đôi mắt kia của gần như xuyên qua vũ trụ tối đen.

      Giờ phút này, ánh mắt của Tống Kỳ Diễn xuyên thấu cả phòng tiệc, trực tiếp đón nhận đôi mắt vẫn sắc bén dù từng trải của Tống Chi Nhậm, dưới sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mở, từ từ phun ra câu: "Con trở về, cha!"
      linhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      036. Trong Nhà Thoải Mái, Nên Trở Về

      Editor: tamthuonglac


      "Con trở về, cha." câu , thể bảo phải là trái bom hạng nặng némvào phòng yến hội!

      Thân hình Tống Chi Nhậm đột nhiên nhoáng lênmột cái, dù cho có Tô Hành Phong dìu đỡ, vẫn bị tin tức chấn động này làm kinh hãi đến đứngkhông vững.

      "Ông ngoại..." Tô Hành Phong khẩn trương kề sát ở sau lưng Tống Chi Nhậm, "Ông ngoại, ngàikhông sao chứ?"

      Vốn vui mừng chờ đợi để chúc mừng Tô Hành Phong, mặt mũi Cận Chiêu Đông cũng tràn đầykhó hiểu: "Tống lão, đây là chuyện gì?"

      Tại sao Tống lão đệ cùng lên thuyền với ông lạitrở thành con trai của người nắm quyền Tốnggia.

      Ngược lại Doãn Quốc Bình vẫn luôn trầm mặcyên tĩnh đột nhiên chau mày, tâm tư lưỡng lự mở miệng: "Chẳng lẽ là..."

      " thể nào!" Doãn Quốc Bình còn chưa nóixong, bị giọng nữ chói tai cắt đứt.

      Tống Nhiễm Cầm "Đột nhiên" đứng lên, mặt sau khi hết khiếp sợ tái nhợt.

      Bà quay đầu nhìn chằm chằm thần sắc bình tĩnh của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt vô cùng căm phẫn: " thể nào, Tống gia ở đâu ra con trai, ai cho phép cái tên lừa đảo này trèo lên thuyền,còn đuổi ra ngoài cho tôi!"

      Lời Tống Nhiễm Cầm vừa ra, Cận Chiêu Đông lập tức rơi vào hoàn cảnh lúng túng,ngược lại Kiều Niệm Chiêu thấy tình thế gấp rútbắt đầu trấn an Tống Nhiễm Cầm hai mắt đangbốc hỏa: "Bác , trong này chỉ sợ có hiểu lầm, trước tiên xin người bớt giận!"

      Tống Nhiễm Cầm nghe thấy lời của KiềuNiệm Chiêu, những nguôi giận ngược lại càng thêm phát cáu, nghiêng đầu trừngmắt nhìn Kiều Niệm Chiêu ra vẻ thôngminh mà bác bỏ: " có ý gì, tôi lớntuổi ngay cả năng lực phán đoán cơ bản cũngmất sao?"

      "Bác , con phải......."

      "Chuyện của Tống gia chúng tôi còn chưa tớiphiên đến thuyết tam đạo tứ!"

      Tống Nhiễm Cầm cường thế cắt đứt lời giảithích của Kiều Niệm Chiêu, hừ tiếng, hơi ngửa cằm lên, quay đầu nhìn tới Kiều Niệm Chiêu đỏ mắt sau khi bị bà dạy dỗ mất hếtmặt mũi.

      Những năm qua thuận theo tài lực cùng thế lựclên như diều gặp gió của Tống thị ở thành phố này, Tống Nhiễm Cầm cơ hồ đều dùng lỗ mũi đểnhìn người.

      Dù Kiều Niệm Chiêu là Nhị tiểu thư Cận thị, làcon dâu tương lai của bà, cũng khó giấu vẻ khinh bỉ ghét bỏ.

      Cận Chiêu Đông nhìn thấy con bị người ta ở trước mặt mọi người khiển trách, mặt mìnhgiống như bị tát cái tát tàn nhẫn, nhưng vì ngại Tống Chi Nhậm nên tiện phát táccơn giận, chẳng qua lộ ra sắc mặt khó coi.

      "Tái ông mất ngựa, làm sao biết phải là phúc, mẹ chồng như vậy, quả thực gánh nặngđường xa."

      Doãn Lịch cảm khái than , lần đầu tiên đối với Kiều Niệm Chiêu chịu ủy khuất mà phụ hoạ hùa theo muốn ra vẻ thông cảm.

      Cận Tử Kỳ chẳng qua chỉ thờ ơ nhìn sang chủ bàn, phần lớn chú ý vẫn là người Tống Kỳ Diễn, nhìn qua nụ cười nhàng khóe môi và các loại ánh mắt như xem cuộc vui, ngực của lại từng trận từng trận khóchịu.

      Đại khái đoán được vị thiên kim trong câuchuyện xưa tối hôm qua là ai, cũng đoán được thân phận của Tống Kỳ Diễn.

      Nhưng nhiều năm như vậy cũng nhìn nhận nhau, mà khi Tống Chi Nhậm muốn tuyênbố quyền thừa kế mới xuất .

      Đối với Tống Chi Nhậm, Tống Kỳ Diễn ứ đọng thêm bao nhiêu oán hận? !

      Bên kia Tống Chi Nhậm từ trong tin tức đột nhiên xuất này tỉnh trở lại, khước từ dìuđỡ của Tô Hành Phong, chống quải trượng thân thể đứng vững, hướng Tống Nhiễm Cầm khoát khoát tay: "Ngồi xuống cho ta."

      "Cha!" Tống Nhiễm Cầm còn muốn tranh cãi, lại bị ánh mắt sắc bén của Tống Chi Nhậm quétqua mà im bặt ngậm miệng lại, ngoan ngoãnngồi trở lại vị trí, nhưng đối với Tô Tấn An bên cạnh lại văng tục: "Chỉ có biết ăn thôi, phế vậtvô dụng!"

      Tống Chi Nhậm đối với lời và việc làm củaTống Nhiễm Cầm chau mày, nhưng cũng biết bây giờ phải là thời điểm để giáo huấn đứa con miệng quen ăn chừng mực, ngang ngược càn rỡ.

      Hai tay của ông chụp đầu quải trượng, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tống Kỳ Diễn: "Contrai của ta vào ba mươi năm trước qua đờitrong tai nạn biển, cậu cậu là con trai của ta, chứng cớ đâu?"

      Tống Chi Nhậm từ tốn thuận theo tính chất mà hỏi, nhưng có bản lãnh khiến cho người ta thấy sợ hãi, mấy chục năm dốc sức tạo nên thành tựuở thương trường đơn thuần là nhờ vào tài phú của ông, mà toàn thân còn có khí thế bức người.

      Tống Kỳ Diễn hơi cong môi, dư quang khóe mắt nhìn đến nơi nào đó: "Nếu có chứng cớ đầy đủ, ông cảm thấy tôi biết tựlượng sức mình mà đứng ở chỗ này sao?" Giọng hùng hổ doạ người hề khiêm tốn cung kính.

      Lông mày hoa râm của Tống Chi Nhậm nhíu nhíu, nhìn bỏ sót vẻ mặt toát ra khinhmiệt của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt nhìn Tống KỳDiễn càng thêm thâm trầm nghiêm khắc, màcùng lúc đó, bàn cấp cao bên cạnh của Tống thị người đứng lên.

      "Đây là báo cáo kiểm tra DNA của tiên sinhTống Kỳ Diễn và chủ tịch, đủ để chứng minhchuyện tiên sinh Tống Kỳ Diễn là con trai nối dõi của chủ tịch là ."

      Toàn hội trường ồ lên tiếng, khi bọn họchứng kiến người thanh niên kia lâm trận phản bội, đeo mắt kính gọng vàng đưa bản báo cáo tới trước mặt Tống Chi Nhậm, cung kínhhơi khom lưng: "Xin ngài xem qua."

      Khi Tống Chi Nhậm nhìn đến bản báo cáo bàn ậm ừ ra lời, bàn tay nắm quải trượng nhè phát run, gần như cầnnhìn kết quả bản kiểm tra lập tức tin đây là .

      Vốn là kìm nén tức giận Tống Nhiễm Cầm bỗngnhiên vỗ bàn, khí thế hung hăng chỉ vào ngườithanh niên đeo kính mặt chút biểu tình mà tức giận mắng: "Hàn Mẫn Tranh cậu đây là đồ ăn cây táo, rào cây sung, phụ cha ta tín nhiệm cậu như vậy!"

      Người đàn ông được gọi là Hàn Mẫn Tranh cũngkhông cảm thấy xấu hổ, giơ tay lên nâng gọng kính: "Tôi chỉ mong muốn chứng kiếngiang sơn chủ tịch cực nhọc vất vả gầy dựngnên lại rơi vào trong tay người ngoài."

      Quang minh chính đại giải thích xong loạt,gạt bỏ ly gián!

      Tống Nhiễm Cầm tức giận đến toàn thân phátrun, dĩ nhiên cũng chứng kiến nhóm người cấpcao của Tống thị bắt đầu cúi đầu thầm, thỉnh thoảng nhìn đến Tống Kỳ Diễn chút, chốcchốc nhìn sang Tô Hành Phong, gương mặt trang điểm so với gan heo còn khó coi hơn.

      Tống Kỳ Diễn cuối cùng giống như xem trò vuiđủ rồi, chậm rãi bước thong thả lướt qua loạt ánh mắt, đến cách chỗ chủ bàn hai thước,nhởn nhơ dừng bước, thản nhiên ung dung đốimặt chống lại với quan sát đánh giá của Tống Chi Nhậm.

      Cuối cùng là Tống Chi Nhậm bại trận trước,lướt mắt qua bản văn kiện kiểm tra DNA, ngướcmắt nhìn mặt mày Tống Kỳ Diễn có chút rấtgiống dịu dàng cao quý trong trí nhớ:"Những năm qua đến nơi nào, tại saokhông trở về nhà?"

      Nghe được lời của Tống Chi Nhậm gián tiếp thừa nhận thân phận Tống Kỳ Diễn, trong mắtTống Nhiễm Cầm lên bối rối hốt hoảng, bất chấp Tô Tấn An lôi kéo ngăn cản, đứng dậy giành : "Cha, ngài già rồi nên hồ đồ, làmột tên lường gạt đó!"

      "Ta chuyện khi nào đến phiên con chen miệng vào, ngồi xuống!"

      Bị tiếng rống mang mười phần khí thế xen lẫn tức giận của Tống Chi Nhậm, Tống Nhiễm Cầmmặc dù vẫn cam lòng cũng chỉ có thểngồi xuống, cũng quên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tống Kỳ Diễn mà trừng mắt tức giận.

      Tống Kỳ Diễn như cười như liếc nhìnTống Nhiễm Cầm tức giận đến sắc mặt tái xanh,mới trả lời vấn đề của Tống Chi Nhậm: " lượt toàn thế giới, phát trong gia đình vẫn là tốt đẹp trở lại thôi."

      câu nhàng bâng quơ lại làm cho sắcmặt Tống Chi Nhậm càng thêm khó coi, nhưng biểu ở trong lời : " trở lại là tốtrồi, sau này muốn về nhà là tốt lắm."

      Tống Nhiễm Cầm lại bị câu trả lời này của TốngKỳ Diễn chọc tức đến thiếu chút nữa nôn ra mộthọng máu. Trong gia đình tốt? Nếu tốt, bamươi năm trở lại, hết lần này tới lần khác cha muốn chuyển nhượng quyền thừa kế lại quay về, thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy? !

      "Đúng nha, ở đâu có thể so sánh được với sựthoải mái dễ chịu của gia đình." Tống Kỳ Diễn cười hơ hớ gật đầu: "Là con trai trưởng của nhàhọ Tống, con làm sao trơ mắt nhìn biển hiệucao ốc của Tống thị thay họ nhà khác, ngài cảmthấy thế nào?"

      Tống Chi Nhậm bị hỏi đến sắc mặt trầm, ôngđa mưu túc trí làm sao nghe ra ý ở ngoài trong lời của Tống Kỳ Diễn?

      Tống Kỳ Diễn lại giống như thấy đượcsắc mặt đột biến của ông, ngồi xuống vị trí còn trống duy nhất bàn chủ nhà, bưng lên ly nước chưa động tới từ từ uống hớp, ngữ điệu chuyện thong thả tỉnh táo.

      "Năm đó khi cha cải tổ Lam thị đúng là tiến hành lần thay máu, nếu hôm nay Tống thị rơi vào tay người ngoài, các vị chú bác đangngồi đây sang năm còn có thể cùng nhau ở chỗnày tham dự ngày sinh nhật của cha hay ?"
      linhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      037. Người Lớn Chuyện, Kẻ Dưới Chen Miệng Làm Gì!

      Editor: tamthuonglac


      Lời của Tống Kỳ Diễn như dốc lòng cảnh tỉnh khiến cho vài vị cấp cao của Tống thị sắcmặt khác lạ, khi đó thần sắc cũng nảy sinh mậpmờ.

      Chỉ cần quyết tâm ủng hộ Tô Hành Phongcủa họ bắt đầu dao động, điểm này, là đủ rồi!

      Đôi mắt Tống Kỳ Diễn rũ xuống thoáng lên bén nhọn rét lạnh, thảnh thơi đem ly nướcđặt trở lại bên cạnh bàn.

      Ngược lại so với hoàn toàn thản nhiên tựđắc Tống Nhiễm Cầm rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn, vỗ bàn: "Cha, ngài nghe chút,nghe chút những lời đều là nhữngthứ gì đó!"

      mặt Tống Chi Nhậm trắng xanh lẫn lộn,bàn tay chống quải trượng gắt gao nắm chặt,chẳng qua chỉ mím môi nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm.

      Mà giọng chói tai từ dưới đất chui lên củaTống Nhiễm Cầm vẫn còn tiếp tục: "Cái gì gọi là người ngoài? Hành Phong là con trai của tôi, cháu ngoại của cha, người cũng giữ lại nửa dòng máu của cha, chẳng lẽ giúp ông ngoại của mình giữ Tống thị cũng là sai sao?"

      "Cái này..." Tống Kỳ Diễn dừng lại, rất nhanh nở nụ cười: "Hảo tâm của chị tôi xin thay cha nhận lấy, nếu tôi trở về, hiển nhiên tôi giúp cha chia sẻ, ngài cảm thấy thế nào, cha?"

      Tống Kỳ Diễn giống như trưng cầu ý liếc nhìn Tống Chi Nhậm: "Hay là ngài cũng cảm thấy, con có năng lực giúp ngài quản lý công ty, cần ngài phải đem nước tát ra ngoài rồi thuhồi lại?"

      Chân mày Tống Chi Nhậm cau chặt, bị Tống Kỳ Diễn ép phải lui về sau từng bước, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy!

      "Ông trời ơi là ông trời.....đây là lời gì đây, là muốn đem chúng tôi đuổi ra ngoài sao?"

      Tống Nhiễm Cầm tức giận đến mức ôm lấyhuyệt thái dương thân hình lắc lư, Tô HànhPhong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà, chứng kiến mẹ bị người đàn ông đột nhiên xuất nóinăng lộn xộn kích động, môi mỏng mím chặt nhíu mày.

      "Mặc kệ tối nay là ôm mục đích gì xuất tại nơi này, xin chú ý lời của mình!"

      Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn nhìn móng tay mình được sửa sang sạch , sau đó mới ngẩng đầunhìn Tô Hành Phong, khỏi híp mắt: "Coinhư theo lời của mẹ mới vừa lên, anhcần phải gọi tôi tiếng cậu chứ?

      Vai vế miễn cưỡng bị đè thấp, biểu tình mặtTô Hành Phong cũng biến hóa tình bất định.

      Nhìn sang sắc mặt Tô Hành Phong cứng đờ,Tống Kỳ Diễn lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi,mười ngón tay giao nhau, khóe miệng như có như chứa đựng nụ cười lạnh: "Trưởng bối chuyện, người vai dưới chenmiệng vào có phải được giáo dục hay ?"

      Tô Hành Phong bị Tống Kỳ Diễn cay độc hỏi chặn ngược lại á khẩu trả lời được, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng Tống Kỳ Diễn.

      "Khì khì!" Trong góc vang lên tiếng cười khó có thể ức chế.

      đợi mọi người tìm, Doãn Lịch tự giác giơ tay, thái độ qua loa xin lỗi: "Khôngcẩn thận nên giọng bị lạc, mọi người tiếptục, cứ tiếp tục!"

      Cận Tử Kỳ nhếch mày liếc ngang vẻ mặt nghiền ngẫm của Doãn Lịch, nhưng đảo mắt lại đối diện ánh mắt của Tô Hành Phong nhìn sang.

      Bất quá là đối mặt trong phút chốc, Cận Tử Kỳ lập tức bất động thanh sắc mà dời tầm mắtcủa mình.

      Thậm chí cảm giác được ánh mắt Tô HànhPhong vẫn còn dừng lại mặt mình.

      Chẳng qua đôi mắt rũ xuống kéo khóe môi quan sát món điểm tâm ngọt chế tác tinh xảo trước mắt, bình tĩnh an nhiên thèm đếm xỉa đến.

      Toàn hội trường hoàn toàn yên tĩnh, khígiương cung bạt kiếm, Cận Chiêu Đông chợtđứng dậy khéo léo đề xuất cáo từ:

      "Tống lão, hôm nay là ngày cha con các ngài nhìn nhận nhau, chắc hẳn cũng có rất nhiều lời phải , chúng tôi đây là những người ngoàicũng ở đây làm rối loạn thêm, ngày khácnhất định mời Tống lão uống chén tử tế."

      Cận Chiêu Đông xem như ra tiếng lòng củatất cả những người lão luyện lọc lõi ở đây, ai cũng muốn cần thiết lội qua dòng nước đục này.

      Có đôi khi lời đồn về ân oán của nhà giàu sangquyền thế với trường thực nghiêng tailắng nghe hoàn toàn là hai việc khác nhau.

      Sắc mặt kia của Tống Chi Nhậm ràng là hy vọng ở trước mặt người ngoài xử lý chuyện nhà, nếu vì sao lại lần lữa mở miệng?

      Cho nên khi Cận Chiêu Đông vừa mở miệng như vậy, Tống Chi Nhậm lập tức tiếp lời, gậtđầu vài câu khách sáo: "Vậy mọi người trở về nghỉ ngơi tốt, có phần chiêu đãi chu đáo kính xin mọi người thứ lỗi!"

      "Tống ông quá khiêm nhượng!"

      "Vậy chúng tôi xin cáo từ trước!"

      Bên trong tốp năm tốp ba chào hỏi, Cận Tử Kỳ cũng đứng dậy theo khách khứa ra ngoài, lúcđi ra cửa, bước chân khỏi chậm lại nhìn về phía Tống Kỳ Diễn vẫn còn ngồi nơi đó .

      Giống như là tâm linh tương thông, Tống Kỳ Diễn cũng đúng lúc quay đầu nhìn sang, đối diện ánh mắt lộ ra lo lắng của Cận Tử Kỳ, đôi mắtvốn là tĩnh mịch khó dò càng thêm thâm thuý.

      Cận Tử Kỳ vội vã dời mắt, lưu lại thêmnữa mà ra khỏi phòng yến hội, mơ hồ ngheđược tiếng cảm thán bao hàm tang thương của Tống Chi Nhậm: "Con ở đây trách ta sao?"

      "Tại sao con phải trách móc ngài? Sau khi con và ông ngoại ra biển gặp tai nạn, nếu phảilà ngài liên tục cẩn trọng xử lý Lam thị, con bây giờ có thể có cơ hội chứng kiến toà nhàLam thị cũng là cái số."

      nghe thấy ngữ điệu của Tống Kỳ Diễn tùy ý trả lời, quay đầu lại, nhìn sang cũng chỉ là cánhcửa chính từ từ khép lại, ngăn cách tất cả tình hình bên trong phòng yến hội.

      ..............

      Cận Tử Kỳ trở lại phòng chút đauđầu, nhanh chóng đến rương hành lí lấy thuốcuống xong mới xoay trở về.

      Bốn năm trước trong tai nạn xe, đầu của bị thương nặng, đánh mất trí nhớ, thỉnh thoảng còncó di chứng phát ra cơn đau đầu.

      Dựa ở đầu giường, nhắm mắt xoa huyệt thái dương, đầu óc mê man muốn ngủ .

      biết qua bao lâu, tiếng ấn chuông vanglên ở cửa phòng, Cận Tử Kỳ mở cửa. Là CậnChiêu Đông.

      "Sắc mặt làm sao mà khó coi như vậy? Có muốngọi bác sĩ riêng du thuyền tới xem chúthay ?"

      Cận Tử Kỳ nhàng lắc đầu, giúp Cận Chiêu Đông rót ly nước ấm: "Chỉ là hơi mệt chút, cần phiền đến bác sĩ."

      Nhìn sang sắc mặt Cận Tử Kỳ hơi tái nhợt, CậnChiêu Đông tựa hồ quá yên tâm: "Bác sĩ đúng lúc ở bên cạnh khám bệnh cho dì Cầm con, sang đây chút cũng tốnbao nhiêu thời gian."

      Động tác rót nước của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại,kinh ngạc nhìn Cận Chiêu Đông: "Dì Cầm phải mới vừa rồi vẫn khoẻ sao?"

      "Con cũng là mới vừa rồi." Cận Chiêu Đông thở dài, quét mắt bưng ly nước của Cận Tử Kỳlên: "Chúng ta sau khi rời khỏi phòng yến hộihình như lập tức nổi dậy rùm beng, dì Cầm con là được nhân viên phục vụ khiêng ."

      Tức giận đến bất tỉnh ? Cận Tử Kỳ tò mò chợtnhíu mày, lại hỏi ra .

      nuốt nước bọt, trong miệng cảm giác chútcay đắng lưa thưa.

      Ngón tay Cận Chiêu Đông gõ lên mặt bàn từngphát từng phát, trầm ngâm trong chốc lát, mới nhìn Cận Tử Kỳ mở miệng: "Con và Tống Kỳ Diễn biết nhau bao lâu?"

      " có bao lâu, đại khái chính là thời gianbiểu trong tài liệu mà ngài lấy được."

      Cận Chiêu Đông hẳn là biết được chuyệntrước kia của và Tống Kỳ Diễn mới có thể muộn như vậy tới cửa nghiệm chứng hư .

      Thay vì che che giấu giấu chẳng bằng trực tiếpthẳng thắn bẩm báo.

      Cận Chiêu Đông đối với câu trả lời của có đánh giá gì, uống hớp, trầm mặc trong chốc lát mới : "Tin tức Tống Kỳ Diễn là con trai nối dõi của Tống gia ngày mai sẽtruyền khắp thành phố này, đến lúc đó Tống giakhông tránh được cuộc tranh đấu."

      Cận Tử Kỳ cúi đầu im lặng lên tiếng, CậnChiêu Đông sâu kín lên tiếng: "Con hẳn là cũng tò mò ta tối hôm qua tại sao phải mang Tống Kỳ Diễn chỉ mới vừa quen biết nửa ngày mà lên thuyền chứ?"

      ngẩng đầu nhìn lại, chẳng qua Cận ChiêuĐông chỉ lặp lặp lại câu than thở: "Mấynăm này thị trường bất động sản ở giai đoạn xuống, biết có bao nhiêu công ty bất động sản sụp đổ, Cận thị cũng chưa chắc còn quang vinh chói lọi như ngoài mặt."
      linhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      038. Cận Tử Kỳ, Cân Nhắc Cùng KếtHôn !

      Editor: tamthuonglac


      "Mảnh đất ở chỗ giao giới vùng ngoại thành và nội thành, tối hôm trước ta mới biết được lại là mang danh nghĩa của Tống Kỳ Diễn."

      Về mức độ cạnh tranh giành lấy mảnh đất kia Cận Tử Kỳ cũng biết sơ hai điều, thương nhân thị trường bất động sản trong thành phốnày đều tranh nhau muốn mua sau đó mở mang khai phá.

      Chỗ giao giới nhị vòng tam hoàn ngày nay giao thông thuận lợi, khi xây dựng xong căn hộ chung cư, nhà kinh doanh bất động sản nhất định kiếm được khoản hời.

      Nhưng mà chủ nhân của mảnh đất kia vẫn là bí mật, hôm nay đáp án công bố ra đúng là TốngKỳ Diễn, quả thực ngoài dự đoán của mọi người.

      "Ta cho rằng việc kia bất quá là trùng hợp, nhưng qua việc của Tống gia đêm nay, ta mớiphát giác được tình khác xa có đơngiản như trong tưởng tượng của ta." Cận ChiêuĐông hơi ngưng lại mới : "Ta cho công ty thám tử điều tra tư liệu về Tống Kỳ Diễn, kết quả bọn họ cho ta là tờ giấy trống!"

      "Chỉ bằng vào điểm này lên rằng ba mươinăm qua của ta cũng phải là cuộcsống của người bình thường, ta cũng xem như nhìn ra, nếu phải ta tự nguyện thả ra tin tức, chỉ sợ có người nào biết mảnh đất kia là của ."

      Cận Chiêu Đông cộng thêm những lời này phíasau, làm cho Cận Tử Kỳ thể nghiêm túc dừng lại suy xét cái đề tài này.

      nhìn sắc mặt ngưng trọng của Cận ChiêuĐông: "Cha hi vọng con làm như thế nào?"

      Cận Chiêu Đông trầm tư, chân mày thu lạiý vị thâm trường nhìn thẳng Cận Tử Kỳ: "Mặcdù Chiêu nhi cùng Hành Phong kết hôn,nhưng ta vẫn hy vọng Cận gia bị cuốnvào trong cuộc phân tranh gia tộc của Tống gia."

      Cận Chiêu Đông hi vọng đối với nhân vật nguy hiểm tên gọi Tống Kỳ Diễn này trốn tránh, là ý này sao?

      Ánh mắt Cận Tử Kỳ hơi nhấp nháy, nhếch khoé miệng khẽ mỉm cười, gật đầu: "Ngài yên tâm,con chú ý."

      "Con hiểu là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm chút ."

      Tiễn Cận Chiêu Đông , Cận Tử Kỳ cũng còn buồn ngủ, thoáng nhìn sắc trời ngoàicửa sổ, quyết định tản bộ, hít thở khí trong lành chút.

      .....................

      liền mạch chẳng có mục đích mà đếnboong tàu, bên tai gạt được chính là lờikhuyên răng nhắc nhở của Cận Chiêu Đông.

      ngang qua hồ bơi du thuyền, nghe đượcmột trận thanh của nước chuyển động.

      Hồ bơi lộ thiên rộng lớn, dưới ánh trăng sáng tỏ,trong suốt tươi mát, sóng gợn lăn tăn, dưới đáyhồ bóng dáng lượn qua lượn lại ngao du thuhút lực chú ý của .

      Chờ đến khi Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt, mới phát mình cũng bất tri bất giác tới giữabên cạnh hồ.

      Hầu như chỉ liếc mắt, nhận ra người đàn ông ngừng bơi lội thoả thích qua qua lạilại trong nước, chính là Tống Kỳ Diễn mà cha luôn miệng bảo cách xa .

      Mặt nước được cánh tay tinh tráng màu lúa mì của vỗ vào bung lên vài vòng xoáy, cơ bắpcủa Tống Kỳ Diễn đường cong ràng, thân thểmạnh mẽ thon dài chìm nổi ở trong nước, tản ra sức quyến rũ khêu gợi nam tính.

      Cận Tử Kỳ lặng lẽ đưa mắt nhìn trong chốc lát,ôm ôm cánh tay phát lạnh, chuẩn bị xoay người rời .

      Có thể là ý thức được bên bờ có người, Tống KỳDiễn ngừng bơi về phía trước, đột nhiên từ trongnước trồi lên, bọt nước tuỳ ý bắn tung toé ra bốn phía, giống như mỹ nhân tắm.

      Từng giọt bọt nước lóng lánh ngưng tụ đỉnh đầu đen nhánh, dọc theo đường viền ngũ quan khắc sâu của mà trượt xuống, khi nhìn đến bóng dáng gầy đứng sững bên cạnh hồ, gương mặt tuấn tú lãnh ý bị kinh ngạc thay thế.

      Giờ phút này Cận Tử Kỳ vẫn còn duy trì lấy tưthế bốn mươi lăm độ, mái tóc đen đến eo được tết thành bím tóc tùy ý buông lơi trước ngực, bộ váy lụa trắng như tuyết dài qua mắt cá chân, bóng hình mông lung giữa thuỷ quangtrong veo.

      Tống Kỳ Diễn nhìn khuôn mặt nhắn củaCận Tử Kỳ sau khi bị phát toát ra vẻ ngượng ngùng, hầu kết trận chấn động, lạikhông phát ra thanh, bỗng nhiên lại chui vào trong nước, vô số bọt nước bắn lên tung toé.

      Cận Tử Kỳ quên mất là mình muốn rời , chẳngqua dừng chân tại chỗ, nhìn Tống Kỳ Diễn bơiđến chỗ mình.

      Khi Tống Kỳ Diễn hắt nước ra, bắn tung tóe làmướt làn váy của Cận Tử Kỳ.

      thoáng lui về phía sau, hơi chật vật lấy mu bàn tay lau chùi giọt nước bên má.

      Đến lúc ngẩng đầu, Tống Kỳ Diễn mặc quần bơi bốn góc đứng ở trước mặt của , lồng ngựctinh tráng bởi vì vận động mà khẽ phập phồng,da thịt màu lúa mì thỉnh thoảng có vài giọt nước trượt qua.

      Vài lọn tóc ẩm ướt rũ xuống, che khuất chân mày , cúi đầu tầm mắt khoá chặt ánh mắt mơ hồ của Cận Tử Kỳ nhìn khắp nơi nhưng chính là chịu nhìn , nhếch miệng cườicười: "Hơn nửa đêm ngủ tới đây làm gì?"

      Khoảng cách giữa quá gần, thân thểhắn tản mát ra nhiệt lượng nóng bỏng lên hai gò má , Cận Tử Kỳ được tự nhiên xoay đầu , nhìn sang mặt nước sóng gợn lăn tăn nhẹgiọng : " ngủ được tùy tiện ra ngoàimột chút."

      Tống Kỳ Diễn ồ tiếng, cố ý kéo dài cuối,làm ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng là nồng đậm ý cười vui vẻ: "Tùy tiện đimột chút lại tới đây?"

      Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cảm giácgiờ khắc này ở trước mặt Tống Kỳ Diễn, bản thân mình trở nên giống như câu chuyện cười.

      ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt ranh mãnh của Tống Kỳ Diễn, gật đầu ưu nhã cười cười: " quấy rầy , tạm biệt."

      Cận Tử Kỳ xong liền muốn , nhưng Tống Kỳ Diễn nhúc nhích, vẫn như cũ cản lại đường mà muốn rời khỏi, lời nào,tròng mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm.

      Có như vậy trong phút chốc, ánh mắt như lửa phảng phất muốn đem mỗi tấc làn da thiêu đốt.

      Tim của tựa như bị cuộn chỉ gai quấnlấy, cắt đứt ý còn rối loạn, nỗ lực làm cho mình chú ý đến Tống Kỳ Diễn đangnhìn chăm chăm, nếu cho thông, đường vòng được chứ?

      Cận Tử Kỳ nhất thời chú ý, biên độ xoayngười quá lớn, mũi giày vấp phải làn váy thấmướt, thêm thân thể của nhàng uyển chuyển, đế giày trượt cái, trước mắt mộttrận trời đất ngả nghiêng.......

      Tống Kỳ Diễn vốn ngậm cười nhìn Cận Tử Kỳ, có ngờ tới phát sinh cố, cả ngườiCận Tử Kỳ cắm đầu ngã nhào vào trong bể bơi, lập tức vứt bỏ khăn lông trong tay, nhún người nhảy cái, nhảy vào hồ bơi.

      "Cận Tử Kỳ! Cận Tử Kỳ!"

      Sắc mặt Tống Kỳ Diễn hốt hoảng tái nhợt,hướng đến phía người vùng vẫy trong nước mà cau chặt lông mày, nhanh chóng bơi qua chỗCận Tử Kỳ chìm chìm nổi nổi, ôm eo của rồi kéo lên.

      Cận Tử Kỳ giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, gắt gao vòng chặt lên cổ Tống Kỳ Diễn, mười ngón tay bám trụ chặt chẽ, ghé vàolồng ngực của mở to miệng thở dốc, hàng mi cong nhấp nháy những giọt nước trong suốt.

      " sao rồi, sao nữa rồi..." Tống KỳDiễn chẳng qua lần lại lần dịu dàng khẽ thầm bên tai .

      Khoé mắt Cận Tử Kỳ vẫn còn lưu lại vết nướcmắt, cách nào phủ nhận, sợ nước,thậm chí có thể là kinh hãi.

      Nghĩ đến vừa rồi cảm giác ngạt thở khi nước hồrót vào trong miệng trong mũi và tai, Cận Tử Kỳcàng dán sát Tống Kỳ Diễn.

      Ngực của phập phồng kịch liệt, thân thể ướt đẫm ngừng run rẩy, mặt tìm khôngđược chút xíu huyết sắc.

      Sóng nước lềnh bềnh mặt hồ khó khăn lắm mới chỉ ngập qua đến ngực , sóng nước từng đợt từng đợt đẩy lên lưng của , hai cánh tay càng quấn chặt cổ Tống Kỳ Diễn hơn, saukhi yên tĩnh chút, bên tai lại vang lên giọng nam trầm thấp:

      "Cận Tử Kỳ, cân nhắc cùng kết hôn !"
      hienyglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :