1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn nhân trọng sinh cao một trượng - Không Có Mắt ( Hoàn - 57c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52:

      Editor: Á bì

      Dù là tới quán rượu, nhưng tinh thần của Đồng Hàn Thành rất mệt mỏi, cứ buồn bực uống từng ly rượu.

      “Trời ơi trời ơi trời ơi…” Tân Nguyện thể nhìn được nữa, túm lấy ly rượu để bên môi của , “Bộ càng uống càng ghiền sao, em tới tìm để chuyện phiếm mà.”

      Đồng Hàn Thành giận cũng buồn, nhưng mặt tối sầm lại, “ chuyện gì chứ.”

      “Có phải cãi nhau với vợ hay ?” Tân Nguyện ra trực giác của người phụ nữ.

      phải.”

      phải sao? Theo như em biết, người có thể làm cho Đại sư trưởng Đồng của chúng ta vui cũng có mấy người, chẳng lẽ phải vợ ?” Tân Nguyện ngửa đầu, cau mũi lại.

      ấy rồi, có cãi nhau.” Khi những lời này có vẻ như chẳng sao cả, nhưng có trời mới biết trong lòng phức tạp biết bao nhiêu.

      rồi? ấy bỏ à?” Đây chính là tin tức có tính chất ném bom nè, đó là những gì Tân Nguyện .

      Đồng Hàn Thành im lặng trả lời, cầm ly rượu ở bàn lên uống sạch.

      Nhìn thấy bộ dáng tiêu cực như vậy của làm cho Tân Nguyện rất nóng nảy, “Vậy xem xảy ra chuyện gì, sao ấy lại vô duyên vô cớ rời khỏi chứ, có phải là do lần trước chơi với Rod mới xảy ra chuyện hay ?”

      phải đâu, em nghĩ nhiều quá rồi.” chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân mà mình phủ định lại chính là nguyên nhân mà rời khỏi .

      “Vậy tại sao, giữa hai người có mâu thuẫn gì sao?”

      Mâu thuẫn? Kẻ thứ ba có được tính hay ? cười khổ ở trong lòng, vừa uống thêm vài ly nữa.

      Bộ dạng Đồng Hàn Thành như vậy làm lãng phí kiên nhẫn của , “Vậy là có chuyện gì hả!”

      “Nếu ngay cả cũng biết sao?” Bây giờ tới cảm thấy rất hài, giữa bọn họ chưa bao giờ có cuộc chuyện thẳng thắn, trong lòng nghĩ như thế nào, rốt cuộc có hạnh phúc khi ở với hay , hoàn toàn chẳng biết gì cả. Cho tới giờ đều dựa theo con đường và cách mình nghĩ để , nếu cuối cùng căn bản chưa từng , vậy rối rắm về mấy vấn đề gì đây?

      “Xem ra thể nào quản nổi vợ của .” Tân Nguyện cảm thấy nên ôm quá nhiều hi vọng về nữa, mười năm trước là bộ dạng gì, mười năm sau chính là bộ dạng đó.

      Bị như vậy nhưng ngay cả chữ cũng chẳng để tâm. Vấn đề giữa và Trình Cốc Tâm cũng phải đơn giản chỉ có như vậy, trong đó còn liên quan tới hôn nhân giả và thân phận của nữa, hai câu chẳng được.

      “Đại sư trưởng Đồng, chẳng lẽ cứ tính để tinh thần suy sụp như vậy sao?” Quăng những nhân tố chế nhạo, có thể nhìn thấy Đồng Hàn Thành là lòng, cho nên khi , dễ buông tay, chẳng giống như mười năm trước.



      chẳng chịu về làm cho có chút lo lắng, “Đừng như vậy, nên tin tưởng bản thân mình chút . Từ góc độ phụ nữ, em có thể nhìn thấy Cốc Tâm cũng có tình cảm với đó. Cho nên cần phải phát huy hết sức quyến rũ vô hạn của Đại sư trưởng Đồng chứ, bắt ấy về lại bên lần nữa!” Thân là bạn tốt, giờ phút này chỉ có thể cố gắng khuyên giải và cổ vũ .

      sao?” Mặc dù biểu cảm của vẫn cứng nhắc như cũ, nhưng trong lời của lại có gợn sóng nho .

      “Đương nhiên, mất tự tin từ khi nào vậy.”

      Người bên cạnh lại gì mà cầm ly rượu lên uống, Tân Nguyện muốn lại thôi, thân là bạn tốt nghĩ nên làm chút gì đó cho .

      Khi có tâm hay chuyện phiền não, tìm người tâm và khuyên giải rất có ích, ví dụ như bây giờ, hình như Đồng Hàn Thành nghĩ ra bước tiếp theo nên làm gì rồi.

      Hôm nay Trình Cốc Tâm bận rất nhiều việc, đột nhiên có rất nhiều công việc. Chuyện là như vầy, lúc tối ngày hôm qua, Chủ nhiệm Đổng có mở cuộc chuyện , tuyên bố chuyện lớn với bọn họ. Xét đợt diễn tập lần này quân khu của bọn họ đại thắng quân khu N, trường học quyết định mời vài lãnh đạo ở quân khu tới diễn thuyết ở trường học, đồng thời cũng mượn trường của bọn họ làm đại hội tuyên dương. Mục đích của chuyện này là muốn khích lệ tính tích cực của học sinh và giáo viên trong trường.

      Lúc Trình Cốc Tâm ngồi ở dưới nghe ông , tự nhiên nghĩ đến Đồng Hàn Thành, cũng hiểu được ra trước đó cứ vội vàng là do có trận đấu với quân khu N. Chỉ có điều hoàn toàn có nghĩ đến chuyện Đồng Hàn Thành đến, trong tiềm thức của cho rằng chắc thích những trường hợp như vậy, hơn nữa có thể được gì chứ? Chuyện diễn thuyết này chắc là do những lãnh đạo lâu năm ở trong quân khu làm. Bởi vì hội nghị lần này là tạm thời mời tới, cũng qua giờ học, cho nên chủ nhiệm cũng chưa giới thiệu đợt diễn tập, mà toàn bộ thời gian dùng vào việc phân công tác cho mỗi người. Nhưng những trường hợp lớn như vậy ở trong trường học chắc bắt những giáo viên già chạy đông chạy tây, mà toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu những giáo viên trẻ tuổi. Mà những giáo viên trẻ tuổi như Trình Cốc Tâm ở trong trường học cũng rất ít, cho nên khó tránh khỏi việc phải nhận rất nhiều công việc, bao gồm cả chuyện phụ trách sân tập, bộ phận tiếp đãi mọi người. Đương nhiên mấy chuyện vặt do học trò của hoàn thành, chỉ cần trù tính những chuyện chung, và Đổng Phương cũng là giáo viên phụ trách trù tính những chuyện chung với .

      Vốn Trình Cốc Tâm cũng chẳng vội vàng gì cho mấy, nhưng hôm nay vừa khéo Chủ nhiệm Đổng thấy có lớp, nên lại phân công số công việc cho , vậy nên giờ chạy muốn sứt đầu mẻ trán. lát học trò chạy đến thanh xảy ra vấn đề, lát nữa lại có học trò khác chạy tới bàn thiếu mấy tấm bằng khen, lát lại có học trò chạy tới người dẫn chương trình xảy ra chuyện… chung chờ tới khi giải quyết xong những chuyện đó có học trò chạy tới lãnh đạo của quân khu tới, kêu chuẩn bị tiếp đãi khách.

      bực muốn chết, từ khi sống lại tới giờ chưa bao giờ nhận nhiều công việc như vậy, Chủ nhiệm rất coi trọng . ra biết chứ Chủ nhiệm Đổng cũng muốn giúp , bởi vì ra tốt xấu gì cũng là con của Phó tư lệnh của quân khu, cũng muốn lộ chút mặt mũi trong trường hợp lớn như vậy.

      dẫn theo mấy học trò ra ngoài hội trường tiếp đãi nhóm lãnh đạo, nhưng khi mới bước ra tới cửa lại cảm thấy chiếc xe lái tới có chút quen quen. Mặc dù mặt trời có chút chói mắt, tuy có rất nhiều loại xe chạy tới, nhưng chiếc xe kia nhìn rất quen. Quả nhiên có nhận sai, dù chiếc xe đó có chạy giữa những chiếc xe nhưng người bước xuống xe làm sao có thể nhận ra.

      cũng phải người có tính làm đà điểu, nhưng hiểu sao khi nhìn thấy lại có ý muốn tránh . Vì thế dặn dò hai ba câu với mấy học sinh ở bên cạnh xong tính vào bên trong, nhưng Đồng Hàn Thành lại cho có cơ hội này. Thấy muốn xoay người chạy , tốc độ của lập tức nhanh hơn, chạy vào hội trường kêu lại.

      giáo Trình, chào em.” Giọng của Đồng Hàn Thành rất nhàng, mặt mày hớn hở.

      Trình Cốc Tâm lập tức cảm thấy khó xử, vẻ mặt của cũng rất phong phú, im lặng mắng chửi trong lòng, đây là nhân phẩm của , gặp người phụ trách lại có chút xấu hổ nào như vậy, sao có thể coi như xảy ra chuyện gì như vậy. ràng sai, nhưng tại sao cảm thấy có chút chột dạ?

      “À…chào .”

      “Đôi vợ chồng này sao lại khách khí như vậy, ha ha ha.” biết Chủ nhiệm Đổng chạy ra từ chỗ nào bắt đầu trêu chọc.

      Lời của ông làm cho rất xấu hổ, đến chuyện giờ hai người có loại quan hệ đó, nhưng cho dù là có với những trường hợp này cũng nên có chút kiêng kị chứ.

      “Chủ nhiệm Đổng, chú cứ đùa.” Đồng Hàn Thành lại tới chuyện với ông.

      “Ha ha ha, Cốc Tâm à, Hàn Thành giao cho tiếp, hôm nay cậu ta chính là nhân vật chính đấy!” Ngụ ý của ông chính là phải tiếp đãi cho tốt, Trình Cốc Tâm lén trợn mắt lên.

      Nhưng mà tình nguyện, “Chủ nhiệm Đổng, cái này… được thích hợp cho lắm.” cố gắng ám chỉ với ông công tư phải phân minh.

      “Sao lại thích hợp, bên này ngoại trừ ra còn ai thích hợp hơn, nha, cứ tiếp đãi Hàn Thành cho tốt , chuyện khác cần lo.” biết tại sao bỗng nhiên Chủ nhiệm Đổng bỏ hết những nhiệm vụ tiếp theo mà được giao cho.

      Tại sao lại vậy, sao có thể ở trước mặt với chủ nhiệm giao hết công việc của cho người khác được, hơn nữa và vị đứng ở trước mặt này chia tay, chính xác hơn chính là người thích hợp nhất, như vậy được chưa? Trình Cốc Tâm khóc ra nước mắt, trái lại Đồng Hàn Thành cười trộm ở trong lòng.

      Vì thế nhiệm vụ vốn nặng nề lại trở nên nhàng hơn, chỉ cần ở trong phòng nghỉ cùng với Đồng Hàn Thành, Chủ nhiệm Đổng cũng chiếu cố quá đấy.

      Ngồi ở trong phòng nghỉ, Trình Cốc Tâm ôm cánh tay mặt mày khổ não, ngay cả cái liếc mắt cũng chẳng muốn nhìn Đồng Hàn Thành, cảm thấy sau khi chia tay mà còn gặp mặt rất khó chịu. Nhưng lại nhạy cảm cảm thấy được vẫn luôn có đôi mắt nhìn chằm chằm, làm cho toàn thân cảm thấy rất khó chịu. Trong căn phòng nghỉ này chỉ có đúng hai người ngồi.

      làm gì mà cứ nhìn tôi như vậy.” bực bội .

      “Bởi vì nhìn em còn chưa đủ.”

      “Đồng Hàn Thành! gì đó?” bị mấy lời này của chọc tức điên.

      “Ý của là…có phải em nên giới thiệu cơ bản về ngày hôm nay cho biết được ?” Thấy bị mình chọc như vậy, dám tiếp tục chọc nữa, vôi vàng trở lại chủ đề chính.

      “Giới thiệu cái gì?” Giọng điệu của Trình Cốc Tâm cứng ngắt, vẻ mặt nghiêm túc.

      Dù Trình Cốc Tâm nể mặt cỡ nào, từ đầu đến cuối Đồng Hàn Thành vẫn mỉm cười và kiên nhẫn với , “Ví dụ như trường học của em, còn có quy trình ngày hôm nay nữa.”

      bàn có sổ tay giới thiệu và bản đồ quy trình ngày hôm nay, bộ biết nhìn à?”

      “Nhưng cảm thấy nếu nghe em sống động hơn.”

      “Đồng Hàn Thành, cũng phiền quá đấy!” lại bị kích thích lần nữa.

      “Nhưng cái này phải là nhiệm vụ ngày hôm nay của em hay sao?”

      Trình Cốc Tâm đứng bật dậy từ sô pha, hùng hổ tới chỗ . Người biết còn tưởng sắp ra tay với , ra chỉ tới cầm lấy quyển sổ tay giới thiệu mà thôi. ràng Đồng Hàn Thành cũng bị bộ dáng của làm cho hoảng sợ, đây chính là ví dụ của những người sợ chuyện đâu đấy.

      cũng rất nể mặt cầm quyển sổ giới thiệu lên đọc từng chữ cho nghe. Ngay cả chút tình cảm hay nhịp nhàng cũng chẳng có, nhưng Đồng Hàn Thành lại thấy rất buồn cười. Sau khi đọc xong ngay cả Trình Cốc Tâm cũng chẳng nghe nổi mấy thứ đọc, nhưng người kia vẫn hưng phấn như cũ.

      đói bụng rồi.” Sau khi đọc xong, Đồng Hàn Thành chẳng khách khí chút nào đưa ra cầu của mình.

      “Vậy ăn.” Bây giờ khát muốn chết, cái giới thiệu về trường học này nó kéo từ năm này qua năm khác, lãng phí rất nhiều nước bọt của .

      “Được thôi.”

      đâu?” Trình Cốc Tâm có chút bắt kịp theo lối suy nghĩ của .

      ăn.”

      muốn ăn ăn , chuyện này đâu có liên quan tới tôi!” Quả nhiên là chẳng hiểu nổi.

      “Bộ đây phải là công việc của em sao?”

      Trời ơi bây giờ có thể ngay cả tinh thần và thể xác Trình Cốc Tâm đều cảm thấy rất mệt, từ trong ra ngoài đều rất phiền chán, quả nhiên là gặp phải chuyện lớn rồi.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53:

      Editor: Á bì

      Cuối cùng nhớ đến dụ dỗ và đe dọa của Chủ nhiệm Đổng, Trình Cốc Tâm đành dẫn Đồng Hàn Thành tới căn tin ăn cơm, cũng theo. Ngoại trừ cảm thấy hơi lúng túng với quan hệ tại của hai người, Trình Cốc Tâm cũng có cảm giác bài xích khi phải ăn cơm với , cho nên khi đứng ở trước cửa sổ nhìn mấy món ăn, cũng bỏ qua những món ăn mà Đồng Hàn Thành thích ăn, rồi lấy những đồ ăn mà có thể ăn. Thậm chí ngay cả điểm này, cũng hề biết mình lại tự giác như vậy.

      Ăn cơm xong cảm thấy như trút được gánh nặng, chuẩn bị phủi mông chạy lấy người, bởi vì đại hội biểu dương được tổ chức vào buổi chiều, từ giờ đến đó còn tới tận hai tiếng nữa, bởi vì lúc đầu cả người cảm thấy được tốt, dù sao chủ nhiệm cũng giao việc đó cho người khác rồi, thay vì chờ ở trong trường học bằng chạy về ngủ giấc cho khỏe. cũng lười phải theo , hơn nữa Đồng Hàn Thành cũng phải con nít ba tuổi, vốn cũng cần phải tiếp đãi .

      “Tôi đây, cứ tự nhiên .” Tối thiểu lúc gần cũng phải chào hỏi trước.
      “Chờ chút.”

      “Đừng lấy công việc mà ép tôi, tôi cũng bị lừa đâu.” Trình Cốc Tâm cướp lời.

      Quả nhiên lời của Đồng Hàn Thành bị ngăn ở trong cổ họng, làm cho cảm thấy có chút đắc ý.

      “Vậy em đâu?” Nhưng làm sao Đồng Hàn Thành có thể bỏ qua cho , ràng đổi góc độ khác.

      cần cho biết!” Trình Cốc Tâm đề phòng nhìn chằm chằm.

      muốn là…có phải chúng ta nên chuyện ly hôn chút hay ?” nhíu mày thành nhìn .

      Lời của như trận đòn cảnh tỉnh, thiếu chút nữa Trình Cốc Tâm quên mất chuyện mà hai người cần xử lý. Trước kia, vẫn thuần túy cho rằng vì quan hệ của bọn họ chỉ là bạn, nên chỉ cần câu chia tay là có thể bái bai rồi.

      “Được, vậy giờ .” ngồi xuống ghế lần nữa.

      Trình Cốc Tâm cho rằng hôn nhân của bọn họ thuần túy chỉ là hình thức, nếu muốn ly hôn cứ cầm giấy chứng nhận tới cục dân chính, mấy vấn đề phân chia tài sản hay linh tinh khác cần bàn tới. Cho nên chuyện này chỉ cần mấy câu là xong.

      liếc nhìn mọi thứ ở xung quanh, với vẻ rất thâm ý, “À…nơi này… thích hợp cho lắm.”

      “Có gì thích hợp, cứ nhanh .” Tính nhẫn nại của bi mài hết rất nhanh.

      “Quan hệ của chúng ta…chỉ có và em biết , ở chỗ này tránh khỏi bị người khác nghe lén. nghĩ những người ở đây tám mươi phần trăm đều biết em, nếu bọn họ truyền , truyền vào tai ba em…” cảm thấy mình thế là đủ rồi, tiếp theo phải chờ xem ý của .

      Mặc dù Trình Cốc Tâm có dụng tâm nghe chuyện, nhưng những lời kia lại đập vào lòng . Nếu Trình Bác Hải biết được quan hệ của bọn họ, kết quả chẳng thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa quan trọng là, hiệp nghị trước khi kết hôn là do đề xuất, là người lãnh hậu quả nặng nhất. có chút quyết tâm được, cắn răng, bỏ luôn ý nghĩ chạy về ngủ, “Được, vậy chúng ta tới văn phòng của tôi chuyện.”

      Đồng Hàn Thành im lặng buông đôi đũa trong tay xuống, ra vẻ chẳng có việc gì vỗ lên quần, ra cảm xúc nào, “Vậy thôi.”

      Hôm nay bạn Trình Cốc Tâm đáng thương chỉ có thể tiếp tục rớt xuống hố sâu của định mệnh.

      Vào văn phòng Trình Cốc Tâm cẩn thận khóa cửa lại, sau khi xác nhận lại lần nữa mới ngồi xuống ghế.

      , có điều kiện gì?” cảm thấy nếu bọn họ tìm được nơi để chuyện vấn đề điều kiện ly hôn chắc ra cũng chẳng sao.

      “Điều kiện gì?”

      muốn tôi tìm chỗ người, phải là muốn bàn tiếp những cầu khác về chuyện ly hôn sao? cứ thẳng .”

      cầu khác.”

      “Cái gì? đùa tôi đấy à.” Trình Cốc Tâm quả thể tin được, giận muốn sôi máu.

      có đùa.”

      Trình Cốc Tâm cố đè xuống lửa giận ở trong lòng, nghĩ tới chịu đựng thêm ta lần đủ rồi, sớm ly hôn được giải thoát sớm, “Vậy cứ hẹn ngày tới cục dân chính .”

      tới cục dân chính làm gì?”

      Người đàn ông này phá giới hạn của lần nữa.

      “Đương nhiên là tới đó xử lý chuyện ly hôn của chúng ta.” cảm thấy bản thân cố gắng kiềm chế quá rồi, nhưng giọng vẫn tự chủ được mà có chút to hơn.

      đồng ý.” Đồng Hàn Thành mặt đen lại , trực tiếp của làm cho được thoải mái.

      Đương nhiên Trình Cốc Tâm biết cũng phải đùa, nhưng sao có thể đùa giỡn như vậy chứ, “Đồng Hàn Thành rốt cuộc có ý gì đây, vừa rồi người đòi chuyện ly hôn của chúng ta chính là , bây giờ lại đồng ý, bộ nghĩ có thể trêu tôi như vậy sao!”

      “Em hiểu lầm rồi, chỉ muốn với em về chuyện ly hôn, nhưng chưa bao giờ đồng ý với em về chuyện ly hôn.” Đúng vậy, vừa rồi chỉ là kế sách tạm thời của . cách khác chính là dùng lời để tìm khe hở của chuyện này.

      …” lập tức nghẹn họng, xem như hiểu rồi, người đàn ông này vốn có ý đồng ý về chuyện ly hôn này, “Đồng Hàn Thành cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng ta đối với chỉ là ràng buộc hay sao, vốn có thể có cuộc sống hạnh phúc hơn thế nữa.” Hình ảnh nhà ba người đứng ở trước xe lên ràng trong đầu .

      “Em cảm thấy cuộc hôn nhân này đối với em là ràng buộc hay sao?” Lời của tới tai lại biến thành ý nghĩa khác.

      “Đúng vậy, dù bây giờ đồng ý, chúng ta ở riêng tới thời gian nhất định tự ly hôn thôi. Cho nên cần gì phải kiên trì, đối với chẳng có chút lợi ích nào hết.” Tức giận qua , lý trí của trở lại. Đầu óc thanh tỉnh, toàn bộ đa cảm và bất đắc dĩ nảy lên trong lòng .

      đồng ý, cần cố gắng dùng lời để thuyết phục .” Đồng Hàn Thành có thể nhìn thấy những lý do đơn giản đó chỉ là lấy cớ, với thời gian hai năm làm cho quay trở lại bên cạnh .

      “Tôi muốn thuyết phục …” thở dài, từ lúc bắt đầu trao đổi giữa làm cho cảm thấy rất bất lực, “Thôi, ra ngoài , tôi muốn yên tĩnh chút.”

      Sau khi Đồng Hàn Thành im lặng rời khỏi phòng làm việc của , Trình Cốc Tâm vãn luôn im lặng ngồi ở ghế sô pha, mãi đến lâu sau, có học sinh chạy tới tìm mới đánh thức . Về phần Đồng Hàn Thành đâu, cũng bận tâm lắm, có phải thất trách hay cũng chẳng còn quan trọng nữa.

      Cậu học sinh kia cho biết đại hội tuyên dương bắt đầu, nhưng bọn họ tìm hết cả hội trường mà nhìn thấy . đứng lên chỉnh sửa lại tâm tình của mình, rồi tới hội trường với cậu học trò kia. Bất kể như thế nào, vẫn là thành viên của hội chỉ đạo, học trò của ban toàn bộ đều tham gia vào hoạt động này, như thế nào cũng nên có mặt.

      biết là trùng hợp hay là cố ý, vừa mới vào hội trường đúng lúc có học sinh đứng ở đài giới thiệu về nhân vật giữ linh hồn của trận diễn tập lần này, cũng là dẫn đội tiên phong của quân khu B tiến vào quân doanh của quân địch, chỉ lần bắt được người cầm đầu. Vị trí dẫn chương trình đáng lẽ là của Trình Cốc Tâm, nhưng cũng chưa nhìn qua bản thảo của người dẫn chương trình, cho nên khi nghe thấy đoạn giới thiệu đó, cũng ngờ đó chính là Đồng Hàn Thành. Nhưng sau đó khi ba chữ ‘Sư trưởng Đồng’ vang lên khắp hội trường, thể tin được.

      Quả nhiên khi vừa nhìn chằm chằm lên sân khấu, Đồng Hàn Thành thân quân phục bước lên sân khấu, toàn hội trường vỗ tay như sấm. chưa bao giờ phát , hình như người đàn ông này có khí chất bẩm sinh, dù là bây giờ toàn hội trường chú ý, đèn sáng tập trung mỗi mình , cũng rất trấn tĩnh và tự nhiên. chậm rãi thong thả cầm microphone lên trước, tinh tế và cẩn thận kể lại quá trình quan trọng dẫn quân lẻn vào vùng của quân khu N, có phóng đại, có dài dòng, nhưng nó làm cho Trình Cốc Tâm cảm thấy cảnh tượng lên ngay trước mắt .

      Hình như cũng hiểu điều chỉnh khí như thế nào, buổi diễn thuyết làm cho tất cả học sinh hận được muốn có mặt chiến trường, ý chí giết địch kích thích tới sứ mệnh và trách nhiệm của bọn họ. Trong đầu bỗng nảy lên ý nghĩ, trời sinh Đồng Hàn Thành nên làm quân nhân, bộ dáng giận mà uy của và nhiệt huyết cương nghị của .

      Nghe rồi nghe, Trình Cốc Tâm theo dõi lâu, suy nghĩ ở trong đầu cũng biến hóa rất nhiều. Quả có sức quyến rũ rất lớn, đàn ông như vậy chỉ sợ có phụ nữ nào có thể gục ngã. Nhưng mà bây giờ chuyện đó có liên quan gì tới chứ? Theo tiếng vỗ tay vang lên lần nữa trong hội trường, cúi người xuống cảm ơn.

      Tiếp theo chính là phần trao thưởng, Đồng Hàn Thành vẫn là nhân vật chính. Ở trong nhà của Đồng Hàn Thành, Trình Cốc Tâm nhìn thấy ít huân chương, cho nên mấy trường hợp này đối với cũng tập mãi thành quen. Sau khi trao xong mấy cái huân chương, mấy lãnh đạo đứng đài đọc diễn thuyết tổng kết, Trình Cốc Tâm cũng có nhiều hứng thú với mấy điều này, chỉ đứng đó mang dáng vẻ nghe cho có thôi. bao lâu, điện thoại trong quần vang lên, vốn có ý nhận, trong trường hợp này nhận cũng tiện cho lắm, sau khi thấy tên màn hình thể ra ngoài hành lang nhận cuộc gọi này.

      Người gọi đến chính là mẹ Đồng, dù tình nguyện nhưng cũng phải đối xử khách khí với bà, thân thiết gọi bà tiếng mẹ.

      Mẹ Đồng tìm cũng có chuyện gì lớn, chỉ là muốn về nhà ăn cơm, cùng về với Đồng Hàn Thành. ràng bà cũng biết chuyện Đồng Hàn Thành trở về, bà cơ hội người nhà tụ lại ăn cơm rất ít, Hàn Thành bận rất lâu rồi nên chuyện này rất hiếm, lời cũng tỏ ra rất vui mừng.

      đến nước này và Đồng Hàn Thành có quậy tới cỡ nào cũng phải đồng ý thôi. Cuộc gọi này biết nên nó quá khéo hay là khéo, mới đề xuất với Đồng Hàn Thành về chuyện ly hôn bao lâu. Càng khéo hơn là mới vừa cúp điện thoại, quay đầu lại Đồng Hàn Thành xuất trước mắt , trong tay cầm bó hoa tươi, chính là bó hoa mới nhận được ở sân khấu.

      làm gì mà đứng ở chỗ này dọa người như vậy.” Tâm tình của Trình Cốc Tâm cũng được tốt cho lắm.

      “Chờ em về nhà.” Người đàn ông này mặt vẫn biến sắc .

      “Hả?” Trình Cốc Tâm vẫn luôn ngu ngốc thể theo kịp mấy câu của , lúc hiểu được ý tứ của mặt liền chuyển sang giận dữ, “Đồng Hàn Thành, có phải bảo mẹ gọi điện đúng hay ?”

      “Cũng thể như vậy, và mẹ chuyện với nhau điện thoại, hết bận rồi, thuận tiện với bà vài câu, nên bà muốn về nhà ăn cơm.” nhún vai, cho biết chuyện cũng chỉ có vậy thôi.

      “Vậy sao từ chối mẹ?”

      “Tại sao phải từ chối mẹ?”

      Đồng Hàn Thành sai, quả chẳng có lý do gì mà từ chối cầu của mẹ Đồng, “Vậy cần gì phải nhắc đến tôi?”

      “Em phải là con dâu của mẹ sao, trường hợp này chẳng lẽ em nên tham gia sao?”

      ra Đồng Hàn Thành có giở chút mẹo với mẹ . Nếu gọi điện cho mẹ Đồng, mẹ Đồng cũng kêu hai đứa về nhà ăn cơm. Mà cũng biết chắc Trình Cốc Tâm chuyện quan hệ bây giờ của hai người cho người lớn biết. Cho nên phải theo diễn trò, sau đó bị chiếm hết tiện nghi.

      Trình Cốc Tâm đành cam chịu, mặt mày xám xịt theo về nhà họ Đồng.
      Phong nguyetduyenktn1 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54:

      Editor: Á bì

      “Hàn Thành, sao các con về sớm vậy?” Bởi vì chạy vội ra mở cửa, mẹ Đồng vội vàng chạy ra từ trong bếp, trong tay còn cầm cái thìa, thấy hai người đứng ở cửa rất kinh ngạc. Lúc này chỉ mới xế chiều, bà cũng chỉ mới bắt đầu xuống bếp làm cơm mà thôi.

      “Hôm nay con tới trường học của Cốc Tâm đọc diễn thuyết, sau khi kết thúc chúng con cũng trở về cùng nhau luôn, vừa đúng buổi chiều Cốc Tâm cũng có lớp, phải em?” Đồng Hàn Thành xấu xa vứt vấn đề đó lên người .

      “Đúng vậy mẹ, ha ha ha.” Trình Cốc Tâm hận đến ngứa răng, cho rằng ở trước mặt người lớn dám làm gì, lòng phải đóng tốt vai con dâu tốt.

      Mẹ Đồng hiểu , nhưng vẫn cảm thấy hai người trước mặt này có chút kỳ quái, “Vậy các con vào nhà trước , mẹ chuẩn bị cơm chiều. Bây giờ mới hơn bốn giờ, tới sáu rưỡi mới có cơm ăn, lúc đó ba con cũng mới về.”

      “Mẹ, con vào bếp giúp mẹ.” Nhưng mà Trình Cốc Tâm muốn ở chung chỗ với Đồng Hàn Thành, vừa nãy ngồi xe khí có chút kỳ quái, cảm thấy được thoải mái.


      cần đâu, con và Hàn Thành ngồi ở trong phòng khách xem ti vi , mình mẹ ở trong bếp là đủ rồi.” Mẹ Đồng chẳng hiểu tâm tư bé của Trình Cốc Tâm gì cả, ngược lại còn lo lắng vun đắp cho hai người nữa.

      “Mẹ, con dâu mẹ muốn biểu chút, sao mẹ có thể nhẫn tâm từ chối ấy như vậy chứ?” Đồng Hàn Thành đứng ở bên ôn hòa chuyện, nghe được Trình Cốc Tâm rất muốn đánh người, nhưng lại thể ở trong trường hợp này mà ra tay, chỉ đành im lặng cười gượng.

      “Được được được, vậy Cốc Tâm con theo mẹ tới nhà bếp .” Mẹ Đồng nghe xong câu này, cười khép được miệng.

      Trình Cốc Tâm biết bây giờ nên oán hận hay là cảm ơn nữa.

      Khi vào bếp mới phát , bản thân chẳng giúp được gì. Tài nghệ nấu nướng của mình cũng dám khen tặng, thậm chí còn thua xa Đồng Hàn Thành, huống chi là tới độ khó có kỹ thuật khi làm đồ ăn của mẹ Đồng, cho nên vào bếp chỉ thấy mẹ Đồng vội vàng chạy tới chạy lui, vừa lấy nồi, vừa thái rau, chỉ có thể ở bên làm chút chuyện nhặt rau rửa chén mà thôi. ra, tuy mẹ Đồng vui vẻ nhận lời, nhưng bà vẫn luôn phải làm luôn tay.

      Sau đó, Trình Cốc Tâm cảm thấy có chút xấu hổ, muốn tranh lấy con cá diếc mà mẹ Đồng mới mua về để xử lý nó. Theo miêu tả con cá kia vẫn còn sống, lúc lấy nó từ trong túi ra, đuôi cá của nó giãy rất mạnh. Vốn mẹ Đồng nghĩ tự bà làm, bởi vì cá này rất tanh và trơn, bà cảm thấy mấy người trẻ tuổi chắc chắn thích, nhưng Trình Cốc Tâm liên tục giải thích với bà, cứ để cho làm nó, để ý tới mùi cá. Mẹ Đồng cũng đồng ý, qua bên kia chăm cho cái nồi thịt chưng ở trong nồi.

      Trình Cốc Tâm đứng trước cái chậu, nhìn con cá hấp hối, biết nên bắt đầu từ đâu. thử dùng ngón tay chọc vào đầu vào bụng nó, cảm xúc đó khắc sâu vào lòng , bây giờ vẫn còn có thể ngửi thấy mùi cá. lại, từ trước tới nay chưa bao giờ tiếp xúc với mấy con vật vừa hôi vừa trơn như vậy, trước kia bước vào bếp, nhiều lắm cũng chỉ xào cải, thứ đồ ăn mặn mà tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có trứng gà và thịt băm. nhiệt tình tranh lấy, lấy được lại chẳng biết xử lý như thế nào, cứ đứng như vậy, tay buông xuống được mà cầm lên cũng chẳng xong.

      Cứ đứng nghẹn như vậy hơn mười giây, làm lần đấu tranh tâm lý, ngẩng đầu lên cắn răng, bắt đầu động thủ. Nhưng mới vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy người đứng nghiêng người tựa ở cửa bếp, vẻ mặt của người đàn ông đó trông rất thích thú. Vì thế vẻ mặt hung ác của cũng loạt vào trong mắt , Trình Cốc Tâm cảm thấy có chút lúng túng. đến là để chê cười à, nụ cười ý vị thâm sâu đó chính là như vậy, cũng chẳng muốn quản , cố hết sức đưa tay vào chậu muốn bắt lấy con cá đó. Sau đó…lại lần nữa để nó chạy thoát, nghĩ đến Đồng Hàn Thành còn nhìn, bản thân còn ghét bỏ bộ dáng của bản thân mình.

      “Hàn Thành, sao con còn đứng ở ngoài cửa vậy?” hề phát ra giữa hai người có im lặng, mẹ Đồng xoay người lại phát Đồng Hàn Thành đứng ở ngoài cửa.

      “Con muốn vào rót ly nước.” lập tức che giấu nụ cười vô sỉ của mình, lúc này Đồng Hàn Thành cởi bỏ bộ quân phục, thay bằng bộ quần áo bình thường mặc ở nhà.

      “Vậy tự con lấy , ly ở trong tủ chén đó. Cốc Tâm à, con làm xong cá chưa?” Mẹ Đồng thuận miệng hỏi.

      “Dạ lập tức xong ngay đây.” Trình Cốc Tâm vội vàng trả lời, nhìn chằm chằm con cá nằm trong chậu với vẻ mặt thấy chết sờn.

      Mẹ Đồng quay đầu, tiếp tục làm chuyện ở trong tay bà.

      Ngay khi Trình Cốc Tâm sống chết thề thốt lần này làm, có vài tiếng bước chân tiến gần tới làm cho nhảy dựng lên, hơi thở này quá quen thuộc nên cần hỏi cũng biết.

      muốn làm gì?” đè giọng lại hỏi.

      Đồng Hàn Thành quan tâm phản ứng của , tự bước lên, vây ở phía sau và cái chậu, “Lấy ly.”

      Thân thể của nhàng dán sát lưng , đè lên cái chậu, cũng có thể cảm nhận hơi thở của đầu . Tóm lại đối với bây giờ mà , cảm thấy rất khó chịu. Nhưng lúc này cũng thể tránh ra bỏ ra ngoài, chỉ có thể đứng cứng đờ tại chỗ. Nhưng Đồng Hàn Thành lại cố tình lấy cái ly mà cũng lấy tốt.

      xong chưa?” Trình Cốc Tâm cố gắng đè giọng mình xuống, sợ mẹ Đồng nghe thấy.

      “Còn tìm…”

      Đối với Trình Cốc Tâm mà bây giờ chính là dày vò, nhưng đối với Đồng Hàn Thành lại chính là hưởng thụ, đúng vậy, cố ý đấy. Bây giờ vẻ mặt và biểu cảm của vẫn bình thường, nhìn ra chút cảm xúc nào.

      Qua hồi lâu, cuối cùng cũng cầm lấy cái ly thủy tinh, nhưng vẫn mà đứng im tại chỗ, tiếp tục đè ép lên Trình Cốc Tâm, “Mùi có chút tốt nên làm mình khó thở, cảm xúc tốt nên phải làm nhanh, chịu khó chút, chủ yếu là muốn tẩy bụng và đầu của nó.”

      xong, lấy cái ly im lặng ra, chỉ để lại Trình Cốc Tâm đứng cạnh chậu cá thẩn người. có thể nhìn thấy tâm lý của như vậy, còn cho biết cách làm sạch cá.

      Kinh ngạc và khiếp sợ, Trình Cốc Tâm cũng muốn vì vậy mà tỏ ra xúc động, chắc người đàn ông kia cũng chẳng có tâm tư gì đâu. Nhưng cuối cùng vẫn dựa theo câu của mà làm sạch con cá.

      Người nhà khó có dịp quay quần ăn cơm bữa như vậy, hình như ba Đồng nhìn rất là vui vẻ, ngẫu nhiên cũng trao đổi vài câu về công việc với Đồng Hàn Thành, mẹ Đồng cũng vui vẻ ngồi bên chia thức ăn. Trình Cốc Tâm nhìn thấy hình ảnh cả nhà ba người vui vẻ hòa thuận, khỏi cảm thấy có chút xót xa. Trước kia nhà bọn họ cũng hòa thuận và vui vẻ như vậy, có ba mẹ thương. Giờ đếm qua đếm lại, Dung Hủy San cũng qua đời hơn nửa năm, biết nỗi đau mất con của hai người giảm bớt chưa.

      “Cốc Tâm à, canh cá diếc này con uống nhiều chút, đối với thân thể của con rất là bổ đấy.” Mẹ Đồng tự mình bưng chén canh tới trước mặt , còn múc thêm cho vài muỗng.

      cần đâu mẹ, nhiều quá con uống hết.” Mỗi lần đến nhà họ Đồng ăn cơm, mẹ Đồng lúc nào cũng gắp rất nhiều thức ăn cho , lần này cũng ngoại lệ, cái chén ở trước mặt sớm chất đầy thức ăn, nhiều quá ăn hết.

      “Con vẫn chưa uống được bao nhiêu, canh này là đặc biệt ninh cho con đấy, con nhất định phải uống nhiều chút.” Mẹ Đồng vẫn lòng vì chuyện muốn ôm cháu, bà cũng chỉ có thể làm mấy chuyện này mà thôi.

      “Vừa rồi ấy uống chén rồi.” Đồng Hàn Thành thình lình giải vây giúp .

      “Vậy uống thêm chén nữa.” Mẹ Đồng vẫn chưa thỏa hiệp, tâm tư mấy người già sốt ruột cũng phải bọn họ hiểu được.

      Trình Cốc Tâm gì nhận lấy cái chén.

      “Hàn Thành, nghe con bé nhà họ Tân kia mới về à?” Nãy giờ tham gia chuyện bỗng nhiên ba Đồng mở miệng hỏi câu.

      “Dạ.”

      “Con biết rồi?” Ba Đồng run mi.

      “Con và Cốc Tâm gặp qua Tân Nguyện rồi ạ.”

      “Vậy à? Nghe tự nhiên Lão Tân lại có thêm đứa cháu ngoại tám tuổi nữa.”

      Nghe thấy thế, chiếc đũa mà Trình Cốc Tâm lùa cơm bỗng dừng lại.

      “Dạ.”

      “Xem ra con sớm biết chuyện đó rồi.”

      “Có chút ạ.” Đồng Hàn Thành vẫn thản nhiên như trước.

      “Cái gì mà có chút, xem ra con giấu cũng lâu rồi, tin tức đó làm cho cả đại viện chấn động.” Thái độ của ba Đồng bắt đầu nghiêm túc hơn.

      Trình Cốc Tâm cảm thấy hình như lúc này ba Đồng và mẹ Đồng phát ra chút đầu mối gì đó.

      “Chuyện con đáp ứng người khác chắc chắn con làm được.” Hình như chẳng có chút nào sợ uy nghiêm của ba Đồng.

      “Vậy con có biết ba của đứa bé đó là ai hay ?” Biểu của con trai nằm trong dự đoán của ba Đồng.

      biết ạ.”

      biết hay là thể ?”

      biết ạ.”

      Lần này Trình Cốc Tâm muốn hung hăng khinh bỉ Đồng Hàn Thành, người đàn ông này chẳng có chút ý thức muốn chịu trách nhiệm, nếu như phải trạng bây giờ muốn đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt mà mắng rồi.

      Ba Đồng chậm rãi thở dài, ra ông cũng chỉ xuất phát từ quan tâm của người lớn, dù sao con bé cũng là đứa ông thấy lớn lên, “Con bé nhà Lão Tân chắc cùng tuổi với con đúng ?”

      “Dạ.”

      “Haiz, Tân Nguyện cũng là đứa bé cố chấp, chuyện nước ngoài nhiều năm như vậy hóa ra cũng chỉ để lừa dối.”Cho tới đề tài này mẹ Đồng cũng rất xúc động, “Chỉ có điều Hàn Thành à, Tân Nguyện và con lớn lên cùng nhau, nhưng đứa nhà người ta cũng tám tuổi rồi…”

      “Con biết rồi ạ.” Đồng Hàn Thành vẫn bình tĩnh uống canh, bộ dáng rất là tao nhã.

      Hình như đề tài cứ trôi qua như vậy, chút cũng chẳng theo hướng mà Trình Cốc Tâm cho rằng nó mở rộng. Chẳng những như vậy, cuối cùng đề tài đó lại đẩy tới người .

      “Đừng có ừ rồi làm, đêm nay ở nhà luôn .” Mặc dù ba Đồng chưa thấy vẻ mặt của mẹ Đồng, như vẻ mặt của ông cũng rất sốt ruột, cháu nhà người ta cũng tám tuổi rồi, còn của ông chẳng thấy đâu.

      “Dạ.”

      Đồng Hàn Thành mặn nhạt đồng ý, còn trong lòng của Trình Cốc Tâm có cả ngàn con dê chạy điên cuồng, tại sao bọn họ lại hỏi ý kiến của chứ! Nhưng quả , có quyền lên tiếng trong chuyện này…

      Ở trong phòng của Đồng Hàn Thành.

      “Đồng Hàn Thành, tại sao lại đồng ý ở lại đây hả?” Oán niệm ở trong lòng rốt cuộc cũng được phóng ra.

      “Đó là hi vọng của bọn họ.” Cũng là hi vọng của , những lời này chỉ có thể ở trong lòng.

      “Vậy bộ nghĩ trong phòng chỉ có cái giường làm sao chúng ta ngủ đây!”

      “Trước kia cũng chẳng phải chúng ta chưa từng ngủ qua.” So với kích động của , cảm thấy cần thiết, Trình Cốc Tâm hoàn toàn thể nắm được tâm tư của .

      “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, hai chuyện đâu có giống nhau!” tức đến mức sắp hôn mê.

      “Có cái gì giống như, cũng chỉ là cái giường có hai người nằm.”

      “Chúng ta chia tay rồi có được hay chưa?” Quả thể nào lý giải được lối suy nghĩ của người đàn ông này.

      “Về mặt phát luật chúng ta vẫn còn là vợ chồng, huống hồ ai quy định chia tay rồi thể ngủ chung giường.” Đồng Hàn Thành đặc biệt có kiên nhẫn phản bác lại.

      Trình Cốc Tâm nghĩ hiểu, người đàn ông này phải là thể lý mà là mặt dày vô cớ gây . dùng sức nuốt tức giận xuống, “Tôi cãi nhau với nữa, tóm lại đêm nay được đụng tới cọng tóc của tôi.”

      “Khụ khụ.” Đồng Hàn Thành thể ngăn được nở nụ cười, “Em tự tin đối với bản thân mình như vậy sao, cảm thấy nhất định chạm vào em sao?”

      !”
      Phong nguyetduyenktn1 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55:

      Editor: Á bì

      “Có ngủ hay tùy em, tắm trước đây.” Bỏ qua tức giận của , nhún vai tỏ vẻ sao cả, xong câu này thẳng vào phòng tắm.

      Cho rằng đánh lại cơn buồn ngủ, cuối cùng rồi cũng thỏa hiệp thôi, nào biết khi tắm xong, phát vẫn đứng trước cửa sổ như trước, nhìn ra cơn giận trước đó mà có vài phần lạnh lẻo.

      tắm xong rồi, em có muốn tắm hay ?” cũng muốn đối chọi quá gay gắt với .

      “Đồng Hàn Thành…” Trình Cốc Tâm quay đầu lại từ trong bóng đêm trước cửa sổ, nhìn theo , “ biết làm như vậy là chuyện rất vô dụng sao? Chúng ta nhau rồi chia tay nhau trong hòa bình phải tốt hơn sao?”

      nhau và chia tay nhau trong hòa bình? Em coi quan hệ của chúng ta nhàng như vậy sao?” bị cú đả kích rất sâu.

      “Đúng vậy, tôi mệt mỏi rồi, tôi muốn tiếp tục quan hệ như vậy với nữa, chúng ta cũng từng định ra ngày phải chia tay mà. Về phần bên kia của người lớn, tôi cảm thấy cũng cần phải gạt họ nữa, cùng lắm ra chuyện hợp đồng hôn nhân của chúng ta, ra cũng có khó gì, tất cả trách nhiệm cứ để tôi gánh là được.” bình tĩnh ra hết những lời đó, đây chính là tâm tư mà mới vừa rồi tâm suy nghĩ.

      “Sau đó em có thể cùng người khác sống hạnh phúc có phải ?” Những lời này đối với Đồng Hàn Thành mà có chút mọn của tiểu nhân, loại tin tưởng vừa mới có được bị đánh trở về vị trí ban đầu, thể nào ngăn được ganh tỵ của mình.

      “Đồng Hàn Thành, gì vậy?” Trình Cốc Tâm cũng bị chọc tức , ràng là buông tay để có thể sống hạnh phúc với người khác, tại sao có thể ngược như vậy.

      “Chẳng lẽ đúng?” Đồng Hàn Thành xong cười tự giễu, “ xin lỗi, nên chuyện trực tiếp như vậy.”

      Trình Cốc Tâm chẳng muốn chuyện tiếp với nữa, nếu bọn họ chia tay, cần phải kiêng dè chuyện muốn như thế nào. Sau khi liếc cái sâu, muốn lại thôi nên quay người lại, tiếp tục ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, cho biết nỗi lòng của đâu, lúc nãy khi bình tĩnh chuyện với , trong lòng có nỗi đau co rút ỷ.

      Hai người đều trầm mặc lâu, lâu đến nỗi làm cho người ta cảm thấy hai người đứng như vậy cho đến hết đêm.

      Bóng lưng trước mắt quá lạnh lẻo, gần như làm cho trái tim của Đồng Hàn Thành lạnh , mỗi lần dựa vào , luôn bị đẩy ra, dù cho ôm vào lòng, nhưng vẫn có cách nào đến gần trái tim của . Có lẽ cho tới giờ vẫn luôn kháng cự lại , có lẽ phải là người chồng mà mong muốn, cũng có lẽ chưa từng …Cho tới giờ, cũng chỉ có tự mình đa tình, cố gắng trong vô vọng.

      “Em vẫn nên tắm , giờ là cuối thu em cứ đứng trước cửa sổ như vậy rất dễ cảm lạnh, đêm nay ngủ ở phòng khách.” xong những lời này quay người ra khỏi phòng.

      Ngày hôm sau Trình Cốc Tâm rời giường từ sớm, tối qua chỉ có mình ngủ giường của Đồng Hàn Thành, trằn trọc cả đêm cũng chẳng ngủ được, cuối cùng biết thiếp lúc nào, nhưng dù sao vẫn còn thiếu ngủ. Mặc dù là như vậy, nhưng khi xuống lầu thấy mẹ Đồng bận rộn ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, ba Đồng ngồi ở trong phòng khách xem báo, hai người già vẫn luôn có thói quen dậy sớm. Vẫn chưa thấy bóng dáng của Đồng Hàn Thành, nghĩ chắc giờ vẫn còn ngủ.

      “Cốc Tâm à, sao con dậy sớm như vậy?” Ba Đồng ngồi ở trong phòng khách xem báo tinh mắt phát Trình Cốc Tâm xuống lầu.

      “Chào buổi sáng ba.”

      Mẹ Đồng nghe thấy tiếng cũng chạy ra, “Cốc Tâm, sao dậy sớm vậy con, mẹ vẫn chưa chuẩn bị xong bữa sáng.”

      cần đâu mẹ, con ăn đâu ạ.”

      “Sao lại ăn? Hàn Thành cũng như vậy, sáng sớm chạy rồi, bữa sáng cũng chẳng ăn chạy về quân đội.” Mẹ Đồng thở dài oán trách.

      ấy rồi sao ạ?” Trình Cốc Tâm giật mình hỏi.

      “Đúng vậy, khi nó rời giường có đánh thức con sao?” Có thể thấy chuyện ngủ ở trong phòng khách ngày hôm qua có bị
      [​IMG]
      Phong nguyetduyenktn1 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56:

      Editor: Á bì

      Lần này là trận thiên tai đất đá sạt lỡ, nó đến rất bất ngờ, cho nên dù có thiết bị kỹ thuật tiên tiến nhất, nhưng vẫn khó có thể đoán được trận thiên tai phát sinh vào lúc nào, mà chuyện bây giờ chúng ta có thể làm là giảm mức thương vong do thiên tai lần này gây ra xuống mức thấp nhất. Đoàn người của Trình Cốc Tâm mang theo tất cả thiết bị cần dùng chạy tới vùng thiên tai, nhưng đó là chuyện xảy ra vào 48 tiếng sau. Nghe đâu có quân đội chạy tới đó trước rồi, thâm nhập vào khu thiên tai tiến hành cứu trợ, cũng nghe bởi vì lực ảnh hưởng của thiên tai lần này quá lớn, mỗi quân khu toàn quốc đều phải điều động ít nhất tổ quân đội, nghe đâu sư đoàn 139 cũng là tiểu đội chủ lực ở trong đó.

      Trình Cốc Tâm biết nhất định Đồng Hàn Thành cũng ở đây. Vừa đến khu thiên tai, ngựa ngừng vó tham gia công tác, căn bản có chút thời gian dư nào thăm dò chuyện của Đồng Hàn Thành. Nhớ đến ngày đó và Tina chuyện điện thoại, trợ giúp ở tiền tuyến, suy nghĩ của loạn cả lên. cố lắc đầu, làm cho bản thân tỉnh và tập trung vào công tác làm. Lần này, bộ phận kỹ thuật của mang đến bộ máy thăm dò tiên tiến nhất, chủ yếu là vận dụng hệ thống cảm ứng nóng và hệ thống dao cảm để có thể dò được tín hiệu sinh mạng vẫn còn sống cho dù là sâu và hẻo lánh trong núi rừng. Bởi vì hệ thống này mới thiết kế xong nên vẫn chưa được thí nghiệm cơ bản, mà thiên tai lần này quá mức đột ngột, bọn họ cũng đủ thời gian tiến hành toàn bộ thí nghiệm và chạy thử rườm rà, trực tiếp chuyển nó đến đây, Trình Cốc Tâm lòng hi vọng, bộ hệ thống này nên xảy ra vấn đề.

      rất thuận lợi vì có máy kỹ thuật tiên tiến, bọn họ giúp được quân đội tìm được rất nhiều người dân còn bị kẹt lại ở vùng thiên tai, có thể cứu được bọn họ ra, xem ra bộ máy kỹ thuật này làm nên chuyện, ngồi ở trong lều, chủ nhiệm vỗ đùi, đứng lên, “Thời gian trước đó mọi người rất cố gắng, bây giờ hệ thống cũng có xảy ra bug hay vi rút, nên mọi người có thể tạm thời nghỉ trước.”

      Trình Cốc Tâm thở phào nhõm, có rất nhiều số hiệu là do biên soạn. Bởi vì biết hệ thống này do quân đội sử dụng, khác với những chương trình thương mại trước đó mà từng làm, nên lần này đặc biệt rất cẩn thận và dụng tâm vào chuyện này. cũng hi vọng, có thể giúp bọn họ cứu được thêm nhiều người, càng hi vọng ở hậu phương có thể trợ giúp Đồng Hàn Thành tay.

      Mấy ngày nay mặc dù vẫn luôn ngồi ở trong lều, nhưng mà thông qua bản đồ màn hình truyền tới có thể thấy được vùng thiên tai bây giờ rất loạn, đối với những binh lính làm công tác cứu trợ ở tiền tuyến mà , đó chính là thử thách rất lớn. có lúc nào ngừng cầu nguyện cho Đồng Hàn Thành, hi vọng có thể trở về bình an.

      Sau hai ngày, bây giờ là năm ngày sau khi xảy ra thiên tai, từng điểm đỏ máy tính biến mất, dựa vào tin tức tại, có tín hiệu về việc chưa có người nào sống mà chưa được cứu ra. Nên giai đoạn công tác cứu trợ đầu tiên kết thúc. Trước nửa đêm, ở bên ngoài truyền đến tin tức, từng đội cứu trợ bắt đầu quay về. Trình Cốc Tâm thở yên tâm, xoay cần cổ có chút đau, ra khỏi lều. Trời còn chưa hoàn toàn sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy từng vầng thái dương bắt đầu ra, ngày mới mang đến cho mọi người hi vọng mới. Tình hình qua, những nhóm người còn sống cũng bắt đầu cuộc sống mới của họ. Mà Đồng Hàn Thành chắc cũng sắp trở về bình an rồi. Dù sao vẫn chưa nghe thấy tin tức gì tốt mà phải sao? Trình Cốc Tâm tự hỏi tự trả lời.

      “Bíp bíp.” Tiếng hệ thống màn hình phát ra từ trong lều, bởi vì là sáng sớm nên xung quanh đặc biệt yên tĩnh, dù là mới ra bên ngoài nhưng Trình Cốc Tâm có thể nghe thấy ràng.
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :