1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn nhân trọng sinh cao một trượng - Không Có Mắt ( Hoàn - 57c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47:

      Editor: Á bì

      Quả nhiên có lính ở phía trước vừa mới đạp chân xuống, lập tức có đám khói màu vàng bay lên, bay thẳng qua đỉnh đầu của đám cây cối. Mọi người biết ổn, nhưng lúc này quá muộn, quân địch thiết kế đạn mù, tín hiệu bọn họ xâm nhập vào bị phát .

      "Thủ trưởng, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào đây?" Khưu Nhĩ hối hận quay đầu lại hỏi Đồng Hàn Thành, lời của mới vừa nãy quả là loạn ngôn mà.

      "Hành tung của chúng ta bị phát , tại chỉ có thể phân ra hành động, phân tán lực chú ý của quân địch." Vào thời điểm mấu chốt, sách lược bố trí của Đồng Hàn Thành vẫn phát huy tác dụng.

      Khẩn cấp, Khưu Nhĩ nhanh chóng phân phó xuống dưới, đoàn lính được chia làm nhiều tổ , mỗi tổ ước chừng có sáu bảy người, họ tự mình về hướng khác nhau. Giữa những tổ này, có mấy nhóm chạy về nơi đóng quân của quân địch, nhưng có mấy nhóm lại chạy hướng ngược lại, bọn họ tin tưởng nhau, mãnh đất này tại lúc này vẫn còn rất nhiều sương mù, mà chuyện bọn họ có thể làm là quấy nhiễu tai nghe mắt thấy của quân địch.

      Những người theo Đồng Hàn Thành đều là những người tiên phong trong tiên phong, trong lòng của tất cả binh lính chính là thần. Dọc theo đường , có thể đào ra mỗi cành cây bùn đất để biết có mai phục. ra có thể nhận biết được những dấu vết đó là do có thể phân biệt được những loài cây sinh trưởng ở đó, nếu như loại cây có thể tự nhiên sinh trưởng mãnh đất, tất nhiên có dấu vết do người cố ý tạo ra. Những kỹ sảo đó ở trong mắt đều đáng là gì, ý nghĩa chân chính của diễn tập là muốn rèn luyện năng lực thực chiến của binh lính.

      Trong quá trình bọn họ tiến lên, cả khu rừng đều bắn ra đạn mù màu vàng lên trời, nhưng phân tán rải rác, có hấp dẫn lực chú ý của quân địch. nguyên nhân nữa đó chính là quân địch thể đoán ra được bọn họ ở đâu, có thể yểm trợ cho nhóm mà Đồng Hàn Thành dẫn dắt.

      Cũng bởi vì bọn họ thay đổi bước , ở trong khu rừng lớn chuyển lách rất nhiều đường, vốn là bọn họ có thể mở đường trong vòng hai tiếng, nhưng tới cuối cùng gần ba tiếng mới mở được đường. Ngay khi bọn họ gần tiếp cận được quân doanh của quân địch, mặt trời xuống núi.

      Theo lý thuyết ánh hào quang chiến thắng ở phía trước, mỗi người đều hưng phấn nhảy nhót. Nhưng mà tình hình đối mắt lúc này bọn họ thể tung tăng được. Đúng vậy ra khỏi khu rừng vùng đầm lầy chờ đón bọn họ, đó là con đường duy nhất để xuyên qua khu rừng.

      Khi mọi người dừng lại tỏ ra do dự và có chút lùi bước, Đồng Hàn Thành gào lớn, "Tiến lên, xuyên qua đầm lầy đó!"

      phải bọn họ tuân theo mệnh lệnh của Đồng Hàn Thành, nhưng trong nội tâm của bọn họ có chút sợ hãi. Khưu Nhĩ là người đầu tiên lên tiếng hỏi, "Thủ...thủ trưởng, đường này có được hay ?"

      "Đương nhiên là được, bản đồ chỉ ràng là nếu chúng ta xuyên qua đầm lầy này chúng ta có thể tới quân doanh của quân địch." lấy bản đồ giấy được gấp để ở trong túi ở trước ngực, đưa ra trước mặt của Khưu Nhĩ.

      Khưu Nhĩ nhận lấy nhìn kỹ vài lần, cuối cùng gật đầu mạnh vài lần với toàn bộ binh lính, lớn tiếng trả lời, "Dạ, Thủ trưởng!" Vì thế chẳng còn ai có thêm nghi ngờ. Thân là quân nhân, gặp nguy hiểm phải đứng lên tiến về phía trước, huống chi thủ trưởng của bọn họ dẫn đầu, bước về đầm lầy.

      Sau khi mặt trời xuống núi, chênh lệch nhiệt độ với ban ngày có thể nhận ra rệt, hơn nữa bọn họ có khu rừng che lấy, nhiệt độ xung quanh bọn họ giảm vài phần. Mà nhiệt độ của đầm lầy ở dưới chân càng ngày càng thấp, đầm lầy còn ẩm ướt và dinh dính, chất lỏng lành lạnh trộn lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể cũng ngày càng kém. chỉ có như vậy, bọn họ cần phải nhanh hơn, để phòng hờ rớt vào bẫy lần nữa.

      Đồng Hàn Thành vẫn luôn đằng trước dẫn đầu mọi người, ổn định khống chế tốt tốc độ của mình. Khi ánh chiều tà dần biến mất, bóng đêm dần bao phủ, làm cho mọi người tăng thêm cảm giác sợ hãi. Đồng Hàn Thành hiểu , vào lúc này muốn vượt qua nỗi sợ hãi của mọi người, sử dụng tâm lý là phương pháp hiệu quả nhất. ngừng truyền đạt cho mỗi binh lính rằng thắng lợi gần ngay trước mắt, mục đích muốn cho bọn họ thêm thông tin.

      Bình thường sư đoàn 139 huấn luyện cũng phải huấn luyện vào ban ngày, dưới thao luyện của Đồng Hàn Thành, tố chất tác chiến của từng người đều rất cao. Rất nhanh dựa vào tín niệm kiên định của từng người, toàn bộ binh lính chẳng có ai bị rớt vào đầm lầy. Sau khi bước qua vùng đất khô cứng, mọi người nhộn nhịp reo hò thắng lợi, cũng quản nửa cái quần ướt nhẹp nước bùn.

      Đồng Hàn Thành có thể hiểu tâm lý của mỗi người, nhưng bây giờ bọn họ tập kích tới quân doanh của quân địch, muốn bứt dây động rừng lần nữa. lập tức hét lên làm mọi người im lặng, tuyên bố sách lược kế hoạch tiếp theo.

      Bọn họ tiến vào quân doanh của quân địch tất nhiên làm mấy binh lính ở bên ngoài kinh động, cho nên Đồng Hàn Thành quyết định chia ra ba đường, hai độ lẻn vào quân doanh, đội cuối cùng thừa dịp bên ngoài chưa chuẩn bị lẻn vào, đánh thẳng vào nơi ở của thủ lĩnh, thực nhiệm vụ chém đầu.

      Khưu Nhĩ dẫn đội chế ngự những binh lính phòng thủ ở bên ngoài, vừa kéo binh lính , vừa đắc ý hỏi, "Này Tư lệnh của cậu ở lều nào?"

      lính nhìn thấy quân hàm của mình bị kéo xuống, chỉ có thể thành khai báo. Đoán chắc bạn này là lần đầu tiên tham gia diễn tập, đối với quy tắc vẫn tương đối xa lạ, đáng thương bị Khưu Nhĩ bắt lại, bất đắc dĩ trở thành tù binh.

      Khưu Nhĩ nhanh chóng lườm người phụ tá ở bên cạnh, nhanh chóng thu được tín hiệu, quay đầu chạy. Những người còn lại tiếp tục tiến lên, nhưng bao lâu bị quân địch phát .

      Xế chiều hôm nay Tả Khải Duệ mới tới đây đóng quân, thân là Đại đội trưởng đại đội đặc chủng, cũng phát huy trách nhiệm quan trọng của mình. Bởi vì nơi diễn tập được thiết kế ở quân khu B, đối với hoàn cảnh xung quanh cũng quá quen thuộc, ngoại trừ đề phòng quân địch tập kích bất ngờ, tạm thời nghĩ tới chuyện vọng động mù quáng. Chiều đó mới có thời gian nghiên cứu bản đồ, xây dựng và bố trí, chuẩn bị sáng mai mới bắt đầu hành động.

      Mặc dù hôm nay trong rừng có rất nhiều tiếng động, nhưng tin tức truyền tới từ tiền tuyến vẫn rất tốt, hình như quân địch chơi với , cũng để trong lòng.

      Nhưng bây giờ khi cùng Tham mưu thảo luận bố trí, binh lính chạy vào báo cáo có quân địch xâm nhập. biết ổn, xem ra quá xem thực lực của Đồng Hàn Thành.

      Địa vị của ở quân khu N cũng như Đồng Hàn Thành ở quân khu B, hai người trước đó sớm biết danh tiếng của nhau, nên rất mong chờ trận đấu này. Muốn dựa theo sách lược và kinh nghiệm, hai người có thể là kỳ phùng địch thủ. Cho nên Tả Khải Duệ lập tức cảm thấy tin tức này chỉ là giả. Ngoại trừ phái binh lính tạm ứng, hạ lệnh tăng cường binh lính canh giữ trại của Tư lệnh, bản thân mình cũng lập tức chạy .

      Nhưng ngay khi mới bước chân vào lều, quân hàm của Tư lệnh quân khu N bị Đồng Hàn Thành tháo xuống, ngoài lều trại có tín hiệu tuyên bố trận đấu này kết thúc.

      Tư lệnh của quân khu thở dài bất đắc dĩ, đối với vẻ mặt thất vọng của Tả Khải Duệ. Tả Khải Duệ cũng rất hối hận, bản thân chỉ xem năng lực của Đồng Hàn Thành, mà chỉ có xem chút. ta có thể hành động trước bọn họ, đột nhập vào chế trụ mục tiêu, tuyệt đối chỉ là năng lực tác chiến đơn giản và bình thường.

      Nhưng bây giờ thắng bại định, muốn nhận thua cũng được. Cuối cùng vẫn sảng khoái bước lên bắt tay Đồng Hàn Thành, "Sư trưởng Đồng, ngưỡng mộ lâu."

      Đồng Hàn Thành lễ phép bắt tay lại, "Chào Tả Khải Duệ."

      Trận diễn tập này được quân khu chuẩn bị rất kỹ, nhưng mọi người ngờ nó lại kết thúc nhanh như vậy, có ai kính nể Đồng Hàn Thành. Nhất là những binh lính theo Đồng Hàn Thành tới quân doanh của địch, bọn họ chân chính nhìn thấy kiên định và dũng cảm của Đồng Hàn Thành. Nếu phải có dẫn dắt, bọn họ khó có thể xuyên qua khu rừng và thành công tiến vào quân doanh của địch.

      chút vinh quang này chắc chắn đưa Đồng Hàn Thành thăng chức, nhưng từ trước quá coi trọng những chuyện này. Trong lúc trạng thái khẩn trương phòng bị, lúc rảnh vẫn nghĩ về Trình Cốc Tâm. Trở về quân khu chắc được nghỉ vài ngày, có lẽ có thể về thăm nhà.

      Rốt cuộc Trình Cốc Tâm cũng được xuất viện, cảm giác trở về nhà rất tốt. Nhưng mẹ Đồng cầu ba ngày hai bữa phải về nhà, có thể từ chối cố hết sức, nhưng cuối cùng vẫn duy trì về nhà họ Đồng hai lần.

      Tối hôm nay lái xe từ trường học về nhà họ Đồng, xe ngừng lại ở trước cửa của quân khu, vẫn như thường ngày xuống xe bộ vào. phải vì có Đồng Hàn Thành đưa đón mà do vẫn luôn thích bộ vào. ra xe ở bên ngoài cũng phải là thể lái vào bên trong, nhưng giấy tờ tương đối rườm rà, Trình Cốc Tâm cũng lười làm mấy chuyện đó. tự nguyện xa thêm hai bước chứ cũng muốn sau này phải xa.

      Nhàn nhã và thong dong con đường có hơn trăm năm, tự nhiên thưởng thức những cái sân cổ kính. Những toà nhà ở chỗ này chắc cũng có vài thập niên rồi, kiến trúc và phong cách rất hoài cổ và có ý tứ, nhưng lại cảm thấy đây là lần đầu phát ra chuyện đó. Dưới chân đạp phải phần cuối của mùa hè, có lẽ qua vài ngày nữa chính thức trở thành mùa thu, mới thoáng đó thôi mà tiến vào thân thể này được nửa năm rồi.

      Ánh mắt bỗng hấp dẫn bởi khối dây leo bò ở hàng rào, biết tại sao lại nhìn nó chằm chằm hồi lâu. Cứ nhìn chằm chằm rồi chằm chằm, dưới che kín của cây mây, thấy có chiếc xe việt dã quen thuộc, đây chính là chiếc xe mà Đồng Hàn Thành vẫn thường lái. Vì thế bắt đầu nhìn kỹ cái sân này, khẳng định mình có nhìn lầm, phải là sân của nhà họ Đồng, nhưng sao xe lại đậu ở đây.

      Sau đó tự giễu nhún vai, chỉ là chiếc xe mà thôi, ai cũng có thể có tại sao nó lại thể có ở chỗ này. Nhưng giây sau, hình ảnh trước mắt phủ định suy nghĩ của . bóng dáng ra trong tầm mắt của , chạy ra ngoài sân mà mục tiêu chính là cái xe kia. Mà ở phía sau cậu bé chính là Đồng Hàn Thành. trước sau như vẫn là bộ quân trang, nhanh ở phía sau cậu bé này, còn cậu bé chạy vọt tới trước xe, hai ba bước được ẩm từ dưới đất lên, dù cách xa như vậy, nhưng ràng có thể cảm nhận được cưng chiều của .

      "Mẹ, nhanh lên chút!" Tiếng lanh lảnh xuyên qua hàng rào bay thẳng vào tai .

      Trước khi kịp phản ứng, bóng dáng quen thuộc khác ra trong mắt . này cũng biết, đây chính là bạn ở trong miệng của Đồng Hàn Thành--Tina. Như nhìn thấy, hình ảnh trước mắt này như gia đình ấm áp và hạnh phúc của ba người, ấm áp và hạnh phúc cỡ nào.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48:

      Editor: Á bì

      Sau khi Tina đứng ở trước mặt hai người, vô cùng thân thiết kéo cái mũi của cậu bé, hình như cái gì đó, kết quả cậu bé uốn éo lờ , ôm cổ Đồng Hàn Thành dẩu môi lên. Sau đó, Đồng Hàn Thành mỉm cười an ủi cậu bé, ôm cậu bé lên xe.

      nhún vai với Tina, Tina cũng thể buông tay, sau đó cũng bước lên xe. lát xe chạy ra khỏi biệt viện, chạy con đường sau lưng Trình Cốc Tâm, chạy tới bên ngoài sân nhà người ta.diễn.

      Mãi chăm chú nhìn xe chạy xa, mãi đến khi nó biến mất ở trong tầm mắt, trong lòng của Trình Cốc Tâm biết có mùi vị gì. sớm phát quan hệ của Tina và Đồng Hàn Thành được bình thường, từ lúc bọn họ chuyện biết ấy hiểu rất Đồng Hàn Thành, từ lúc ấy và mẹ Đồng xuất như quan hệ của hai mẹ con. Lúc này Đồng Hàn Thành phải nên lo cho diễn tập của hay sao, cho nên làm sao có thể rảnh rỗi xuất ở đây, chỉ có nguyên nhân, đó chính là hai người kia có ý nghĩa quan trọng hơn trung thành của đối với tổ quốc.

      Cậu bé kia nhìn qua hình như bảy tám tuổi rồi, thấy thế nào cũng giống như con . Nhưng tại sao có con rồi mà mẹ Đồng vẫn thúc giục có thai? đúng, nếu Đồng Hàn Thành và Tina có quan hệ như vậy, tại sao còn kết hôn với ? Hơn nữa Tina còn biết là vợ , biết chuyện mang thai nhưng lại có phản ứng gì, ngược lại còn đối với vô cùng thân thiết. Có quá nhiều thứ làm cho biết phải làm như thế nào, làm cho đầu rất rối.

      Vừa nhìn đồng hồ tay, cũng sắp bảy giờ rồi, thiếu chút nữa là quên mẹ Đồng ở nhà chờ về ăn cơm. dừng ở đây nữa, nhanh chóng về nhà họ Đồng.

      Lúc ăn cơm, cẩn thận hỏi thăm chuyện Tina từ mẹ Đồng, nhưng lại ngoài ý muốn phát bà hoàn toàn biết chuyện con trai của Tina. biết trong miệng bà Tina tên là Tân Nguyện, cũng là đứa lớn lên ở trong đại viện này, ba mẹ của ấy là bạn lâu năm với ba mẹ Đồng, từ lớn lên với Đồng Hàn Thành, thân như em. Cũng vì vậy nên bà xem ấy như con trong nhà, mà Tân Nguyện cũng rất thích mến của bà.

      Từ đề tài này bất tri bất giác đến chuyện của Đồng Hàn Thành, mẹ Đồng thở dài , " biết diễn tập lần này của Hàn Thành tới lúc nào mới kết thúc, nó luôn bỏ con lại mình, phải là người có đủ tư cách làm chồng."

      ra chuyện Đồng Hàn Thành trở về từ quân đội ngay cả mẹ Đồng cũng biết, hơn nữa bà cũng biết quan hệ của Đồng Hàn Thành và Tina, Trình Cốc Tâm tự nhiên phát ra bí mật thể cho ai biết. Trong đầu chuyển động vài vòng, lập tức trả lời mẹ Đồng, "Mẹ chúng ta nên thông cảm cho công việc của ấy, thân là vợ ấy, con thể oán trách như vậy."

      Vừa nghe lời này của , dường như nó chạm vào trái tim mẹ Đồng, bà kích động nắm lấy tay của Trình Cốc Tâm, "Cốc Tâm, Hàn Thành có thể lấy được con là phúc khí của nó."

      Trình Cốc Tâm cảm thấy vô cùng chua xót, cười miễn cưỡng.

      biết bản thân mình có nên tin tưởng vào người đàn ông này nữa hay , luôn hoài nghi bắt cá hai tay, để ý chuyện dây dưa với người đàn ông khác, nhưng còn sao? Tình huống mà nhìn thấy hôm nay là gì, giấu bao nhiêu chuyện? là người chịu quá nhiều tổn thương, cho nên sau khi có cuộc sống mới, khoá trái hết những tình cảm của mình, nhưng biết có phải ở trước mặt của Đồng Hàn Thành có đạo hạnh hay , từ chối lâu, nhưng tới cuối cùng vẫn mở lòng mình. là người mang cho hi vọng, khi tưởng rằng mình tìm được hạnh phúc của mình, nhưng lại nhận được hiểu lầm và lừa dối của . Cho nên lần nữa người nên . Bỗng nhiên Trình Cốc Tâm cảm thấy rất mệt, cũng rất hối hận, hối hận vì tại sao lúc trước dạ cả tin vào mấy lời ngọt ngào của , cảm động vì hành động của .

      Khi chuyện liên quan tới mình xảy ra, hình như còn yếu đuối giống như trong tưởng tượng của mình. Dù là bị tổn thương, vẫn muốn tìm để hỏi ràng. Sau đó liền bấm số điện thoại của Đồng Hàn Thành.

      Sau khi Đồng Hàn Thành từ buổi diễn tập trở lại quân đội, tính dọn dẹp chút rồi về nhà, nhưng nửa đường lại nhận được điện thoại của Tân Nguyện, vội vã tìm giúp đỡ. Tân Nguyện có đứa con, đây là chuyện biết mấy năm trước. Khi đó còn ở Mỹ, qua bao lâu có tin mang thai, ba của đứa là ai biết, cũng muốn ra. Sau này tự mình sinh đứa ra, tự mình nuôi lớn tới tận bây giờ. Qua rất lâu nhà họ Tân mới biết chuyện này, hơn nữa trừ người trong nhà, người ngoài biết được chuyện này cũng rất ít. Thân là bạn tốt của , mấy năm trước, cũng giúp rất nhiều, cũng hiểu chuyện này cũng dễ dàng gì với . Vì quá hiểu , mới quan tâm lúc ở nước ngoài người nương tựa. Trước đó vài ngày, tiếng nào về nước, làm cho có chút ứng phó kịp, mà chuyện này cũng rất hợp với tính cách của . Bây giờ có việc tìm , cũng thể từ chối.

      Ở phương diện làm mẹ, Tân Nguyện có chút sơ ý lơ là, hay cũng có thể tính cách có chút tuỳ tiện, hơn ba mươi tuổi, cũng chẳng thay đổi. Chuyện là như vầy, con trai của Tân Nguyện, Rod, muốn tham gia hoạt động của câu lạc bộ gia đình, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có nhà ba người cùng nhau tham gia. Rod rất muốn tham gia, nhưng cậu bé từ tới giờ vẫn biết ba mình là ai. Sau đó cậu bé nỗi khổ của mình cho mẹ biết, kết quả lúc đó Tân Nguyện tiếng đồng ý với cậu bé rằng cậu bé nhất định thuận lợi tham gia hoạt động.

      Chỉ có điều mới qua vài ngày, Tân Nguyện vứt chuyện này ra sau đầu, có lẽ lúc đáp ứng cũng để ở trong lòng. Cho nên sáng hôm nay lúc buổi khai mạc của hoạt động, Rod hưng phấn nhắc nhở mẹ, Tân Nguyện mới giật mình biết tìm đâu ra người ba cho cậu bé. Nhìn vẻ mặt chán nản thất vọng của cậu bé, Tân Nguyện khổ sở tự trách mình, bất đắc dĩ mới tìm Đồng Hàn Thành.

      Vì thế, còn lớn tiếng nhận làm cha nuôi của con . Cứ như vậy, Đồng Hàn Thành chạy thẳng từ quân doanh về nhà họ Tân, đón Tân Nguyện và con trai của . Thấy mẹ biến ra người ba cho mình, thậm chí ba này còn cao lớn hơn trong tưởng tượng của mình, Rod rất kích động cứ nhảy lên nhảy xuống, thiếu chút nữa là chẳng tìm thấy đâu. Mặc dù Tân Nguyện năm lần bảy lượt nhấn mạnh với cậu bé phải kêu Đồng Hàn Thành là ba nuôi, nhưng Rod vẫn cố ý khăng khăng kêu là ba.

      Về phần Rod, tám năm trước lúc cậu bé mới sinh ra từng gặp rồi. Sau đó vài năm Tân Nguyện cũng trở về nước, cũng quá bận nên qua Mỹ thăm hai mẹ con bọn họ. Mặc dù là như vậy, nhưng lớn hai người vẫn như xưa.

      Bây giờ Đồng Hàn Thành làm đồ thủ công với hai mẹ con bọn họ, bỗng nhiên điện thoại trong túi reo lên. Nhìn thấy tên ra điện thoại, áy náy gật đầu với Tân Nguyện, ra hai bước qua bên cạnh nhận điện thoại.

      "A lô?"

      "Đồng Hàn Thành, em có chuyện muốn với ." Giọng điệu của Trình Cốc Tâm rất bình tĩnh nghe ra cảm xúc gì.

      Nhận điện thoại của Trình Cốc Tâm, đầu tiên Đồng Hàn Thành có chút giật mình, lại nghe thấy có việc muốn với mình, cảm giác có chút ngoài ý muốn. "Có chuyện gì sao?"

      dừng lại lúc, câu kia ở bên miệng nhưng lại khó thốt nên lời, "Chúng ta...chúng ta...chúng ta chia..."

      "Ba, ba sao rồi, phòng của con làm xong rồi." Trong ống nghe có giọng trẻ con chói tai cắt ngang lời , nhưng mà chữ 'tay' vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng của .

      "Có việc gì đợi về rồi , bây giờ... có chút tiện." xong vội vàng cúp điện thoại.

      Đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh 'đô đô' ù tai, cái chữ 'ba' kia đánh vào não , lúc này cần phải hoài nghi hay suy đoán gì nữa. Cho nên ấy có ý muốn giải thích gì với sao? tính ngả bài với rồi sao?

      Tân Nguyện thấy Đồng Hàn Thành hơi có chút thất thần trở lại bàn, ân cần hỏi , "Là Cốc Tâm sao?"

      "Ừ."

      "Nếu có chuyện về nhà về trước , ở bên này em có thể ứng phó được mà." Dù sao là người có gia đình rồi, chăm sóc như vậy, nhất là đứng góc độ của người phụ nữ, chắc có chút ghen tuông, có thể hiểu được.

      " được! Nhiệm vụ của chúng ta còn chưa làm xong mà!" Rod lên tiếng kháng nghị.

      " sao, ba vội." Đồng Hàn Thành dịu dàng sờ đầu Rod, trấn an.

      Sau khi đưa hai mẹ con Tân Nguyện về nhà, Đồng Hàn Thành mới về nhà. Khi về tới nhà hơn mười giờ, thấy cửa phòng đóng chặt biết Trình Cốc Tâm ngủ từ lâu. cũng muốn quấy rầy , tự trở về phòng của mình.

      Buổi sáng hôm sau, Trình Cốc Tâm vội vàng rửa mặt muốn làm, chuẩn bị chạy tới trường, nhưng lại ngoài ý muốn thấy Đồng Hàn Thành ngồi trước bàn ăn, hình như quên lời ngày hôm qua. Nhưng biết tại sao, giờ chẳng muốn chuyện với chút nào.

      Cho nên tính bỏ qua , thẳng ra cửa.

      "Em ăn sáng sao?" Cuối cùng Đồng Hàn Thành vẫn làm thoả mãn tâm nguyện của .

      " ăn kiêng, em vội làm đây." Bỗng nhiên Trình Cốc Tâm cảm thấy hình như trốn tránh , nhưng biết tại sao mình lại làm như vậy.

      lật tay nhìn đồng hồ, bình tĩnh , "Có phải em nhìn sai giờ rồi , giờ này mà ngồi lại ăn sáng chắc cũng trễ thời gian lên lớp của em đâu."

      Ăn ăn, Trình Cốc Tâm quay người lại trở về ngồi lên ghế, khách khí cầm chén cháo lên. Vừa đúng lúc cũng có chuyện muốn với , như vậy buổi sáng hôm nay cứ giải quyết hết .

      hì hục uống cháo trong chén, Đồng Hàn Thành muốn bảo uống chậm thôi đừng để bị sặc, đặt bát cháo lên bàn cái rầm, "Đồng Hàn Thành, em có chuyện muốn với ."

      "Có chuyện gì sao?" ra cũng định hỏi , nhưng lo làm thời gian hơn gấp, nên quyết định chờ lúc tan làm rồi hỏi lại, "Em vội tới trường sao?"

      "Em cũng nhiều lời, chỉ câu thôi." Trình Cốc Tâm khí phách rút khăn giấy ra lau miệng.

      "Ừ." bị điệu bộ của làm cho có chút run.

      "Chúng ta chia tay ."

      "Em cái gì?" Đồng Hàn Thành đột nhiên ngẩn ra, hoài nghi lỗ tai của mình.

      "Em chúng ta chia tay , cái hiệp ước kia đến đây cũng có thể kết thúc." Trình Cốc Tâm sợ phiền toái nhắc lại lần nữa.

      "Em có biết bây giờ em ?" Sau khi xác định lại lời ở trong tai, giọng điệu của tràn đầy tức giận.

      "Tất nhiên."

      " đồng ý." Đồng Hàn Thành đen mặt, cố sức đè nén cơn tức giận của mình.

      " dựa vào cái gì mà đồng ý!" Trình Cốc Tâm ấm ức trừng to mắt nhìn .

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49:

      Editor: Á bì

      Rốt cuộc người đàn ông này nghĩ cái gì, chẳng lẽ còn muốn chân đạp hai thuyền, ngồi hưởng cuộc sống giàu có và hạnh phúc sao? Mặc kệ như thế nào, bây giờ rảnh tranh cãi với , thấy trả lời, Trình Cốc Tâm đứng lên, "Tôi mặc kệ có đồng ý hay , dù sao chuyện này cứ quyết định như vậy, về phần giải quyết hiệp ước như thế nào là quyền của tôi."

      Sáng sớm rời khỏi giường làm đồ ăn sáng cho , muốn chuyện tốt với , nhưng lại chuyện này với , lại còn quá đáng tới mức muốn chia tay với ? Trước đó Đồng Hàn Thành bị làm cho tức giận , còn chưa tính toán chuyện trước đó với đâu. Bây giờ rất tức giận, tại sao có thể người có lương tâm như vậy. vẫn luôn cố đè nén lửa giận muốn phun ra của mình, nhẫn hỏi, "Trình Cốc Tâm, rốt cuộc em có lương tâm đấy?"

      " vậy là có ý gì? Coi như quên , tôi rảnh nhiều với . Còn nữa, tôi nhanh chóng dọn ra khỏi nơi này." biết có phải trải qua đêm lắng đọng, hình như giấu vết thương của mình khi gặp mặt . nhìn phản ứng của Đồng Hàn Thành, cầm lấy túi sách tự mình quay người ra khỏi cửa.

      Nhưng khi mới đóng cánh cửa kia lại, giây biến mất khỏi tầm mắt của , nước mắt chảy xuống. ra hề mạnh mẽ giống như mình tưởng tượng. Sau khi với về quyết định của mình, biết vẫn như cũ có ý thẳng thắn với , từng cơn đau co rút trào dâng trong lòng. Có phải tình cảm của Đồng Hàn Thành cũng thuộc loại bắt cá hai tay như Đỗ Tư Tuấn hay , cũng là lừa gạt, thậm chí lúc thân thể nát ra từng mảnh vẫn làm cho cảm thấy đau đớn như bây giờ. Đau mới làm cho tỉnh táo lại, những thứ thuộc về mình cần gì phải cưỡng cầu.

      Giơ tay lên lau nước mắt ở khoé mắt, Trình Cốc Tâm chỉnh lại tâm tình rồi xuống lầu.

      Đồng Hàn Thành đứng lặng ở trước bàn lâu, nhìn chằm chằm cái cửa kia, vẫn nhúc nhích, đùi phải vừa bị nắm đấm đánh xuống.

      Trình Cốc Tâm buồn phiền, cả ngày dạy học đều thấy hết sức bực bội. ràng thành công thắng gấp lại, để mình lao vào, đưa ra quyết định hết sức lý trí, nhưng tại sao vẫn buồn phiền như vậy? Người xưa có , 'nhất tuý giải thiên sầu', có phải uống rượu tốt hơn hay ? Hơn nữa hoàn toàn có ý về lại nhà của Đồng Hàn Thành, nếu cắt đứt quan hệ, bây giờ ở trong nhà tạo phiền phức để làm gì. Hơn nữa sao có thể biết được còn ở nhà hay , muốn gặp lại . khi như vậy cứ uống rượu cho vui , đây là chuyện duy nhất mà có thể làm cho bản thân mình vui hơn.

      Uống rượu đâu bây giờ? quán rượu? Cái chỗ hỗn tạp đó cũng dám , hơn nữa chẳng thích mấy chỗ đó chút nào. Đúng rồi, hầm rượu! Chỗ này vừa yên tĩnh lại an toàn. Sau khi tan làm liền thẳng tới hầm rượu của Gary, còn nhân tiện gọi điện báo trước tiếng. người uống rượu gọi là uống rượu giải sầu, Trình Cốc Tâm muốn thừa nhận mình uống rượu giải sầu, cho nên cần phải tìm người uống với . Nhưng mà thành phố to như vậy, khi cẩn thận suy nghĩ vòng, người có thể nghĩ tới chỉ có Gary.

      Trình Cốc Tâm chủ động tìm Gary uống rượu, tự nhiên đồng ý. Mới gặp , cười vui vẻ, làm cho tưởng có chuyện vui gì chứ. Nhưng dần dần uống ngày càng mạnh, vẻ mặt càng uống càng khó coi, cho đến sau đó, chính là giật mình phát nước mắt mình rơi.

      "Gary, tới đây, chúng ta cạn ly." Trình Cốc Tâm lắc đầu loạng choạng, khuôn mặt hồng hồng vừa cười xen lẫn nước mắt, giơ ly rượu lên về phía .

      "Cốc Tâm, có phải có chuyện gì vui phải ?" Gary lo lắng hỏi.

      " vui? Bây giờ tôi rất vui."

      bắt lấy cái ly rượu lắc lư ở trong tay , "Tôi phải là người mượn tới uống rượu giải sầu, có chuyện gì vui có thể với tôi."

      Trình Cốc Tâm ngang bướng đoạt lại ly rượu, uống hơi cạn sạch, "Ai tôi mượn rượu giải sầu, vốn chẳng có gì hết."

      " xem tôi là bạn sao, tôi cũng chẳng ép buộc nữa." Bành Lâm thất vọng .

      Trình Cốc Tâm nửa say ràng kích động, “Ôi chao, ai xem là bạn chứ, chỉ là tôi chia tay Đồng Hàn Thành rồi!”
      “Chia tay? là hai người ly hôn sao?” Bành Lâm giật mình.

      Trình Cốc Tâm gật đầu như trống lắc.

      Điều khó tin như vậy nên Bành Lâm cũng dám tin, biết giữa vợ chồng họ xảy ra chuyện gì, nhưng mỗi lần thấy và chồng như là hai kẻ địch vậy. có thể nhìn ra được rất đau lòng, nó biểu quá ràng làm cho biết phải an ủi như thế nào, “Xin lỗi, tôi nên ép hỏi . Nhưng nếu cần giúp chỗ nào cứ tới tìm tôi.”

      có việc gì.” Trình Cốc Tâm làm bộ sao khoát tay, thoạt nhìn như chẳng có gì xảy ra, “Đúng rồi, có thể giúp tôi tìm phòng gần trường học hay , tôi muốn xin ký túc xá của giáo viên trong trường nhưng có thể có kết quả sớm, nhưng mà tôi muốn chuyển ra càng sớm càng tốt.”

      “Tất nhiên thành vấn đề.” Chuyện này đối với Gary chỉ là chuyện .

      “Cảm ơn .”

      Sau đó Gary ngồi tiếp rượu với Trình Cốc Tâm trong hầm rượu rất lâu, mới đưa về nhà. muốn để cho uống thêm nữa, nhưng Trình Cốc Tâm cũng rất ngang bướng cứ cố cướp rượu lại, đến cuối cùng cũng uống ít.

      Ngồi ở trong xe mui trần để gió đêm hất vào mặt, lúc về tới nhà tinh thần cũng tỉnh táo được chút.

      “Gary, hôm nay cảm ơn .”

      “Nhớ đó, chúng ta là bạn bè, cần phải cảm ơn với tôi.”

      “Được rồi, vậy tôi lên nhà trước đây.” Trình Cốc Tâm bĩu môi.

      “Cần tôi đưa lên ?” Gary ân cần hỏi.

      cần đâu, tôi có thể tự lên.”

      “Được, vậy ngày mai tôi tới giúp chuyển nhà.” dịu dàng nhìn khuôn mặt dưới ánh đèn vàng, nhìn như si như mê.

      “Ừ.” Tự nhiên Trình Cốc Tâm cũng hề phát ra biến hóa trong tâm tư của .

      khéo màn Bành Lâm đưa Trình Cốc Tâm về nhà bị Đồng Hàn Thành đứa ban công nhìn thấy, nên muốn ra. ra ban đầu cũng chẳng khéo như vậy, sáng hôm nay sau khi Trình Cốc Tâm , Đồng Hàn Thành kích động lâu mới bình tĩnh lại được, rất ít khi thể khống chế tốt tâm tình của mình như vậy. Sau khi tỉnh táo lại suy nghĩ rất nhiều, quyết định chờ sau khi về nhà, muốn chuyện tốt với , vì sao muốn chia tay , vì cảm thấy nguyên nhân đưa ra hoàn toàn phải là nguyên nhân chân chính.

      Cả ngày có việc gì làm, ban công này là nơi nghỉ ngơi, ngày xưa thường ngồi đây suy nghĩ hay là đọc sách. Cũng qua thời gian nên về nhà rồi, nhưng mãi vẫn thấy bóng dáng , dù là giận nhưng vẫn tránh khỏi có chút lo lắng. chịu đựng gọi điện cho , nhưng lại thể khống chế nổi mình ra ban công đứng chờ .

      Tốt lắm, cuối cùng thấy người kia, nhưng nó lại dập tắt hy vọng duy nhất của . Thấy mỉm cười vẫy tay với ta, trong lòng có mùi vị được nên lời.

      Sau khi Trình Cốc Tâm mở cửa phát trong nhà mảnh tối đen, ý thức đầu tiên của là Đồng Hàn Thành , tức giận mò công tắc điện, giây sau do phòng bị liền bị đôi tay tấn công, cửa phanh tiếng đóng lại.

      Chuyện xảy ra bất ngờ như vậy làm hoảng sợ, đầu óc trong bóng tối bỗng trở nên trống rỗng.

      “Em muốn chia tay với là vì người đàn ông kia sao?”

      Giọng đàn ông quen thuộc truyền vào trong lỗ tai mới làm cho đỡ khẩn trương, “Đồng Hàn Thành, làm cái gì vậy?” Bộ người đàn ông này có bệnh sao, buổi tối bật đèn, vậy còn muốn hù .

      “Trả lời câu hỏi của .” tiến lên bước khi dễ , ngoan cố hỏi .

      ra bây giờ cũng phải là tối lắm, ánh trăng ngoài cửa rất sáng, từ cửa sổ sát đất chiếu vào, có thể thấy con ngươi đen nhánh trước mặt, nó như con báo săn, muốn nhìn thấu nội tâm của , “Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của , buông tay ra tôi muốn bật đèn.” Hẳn là do rượu, lá gan của Trình Cốc Tâm phải lớn bình thường, cho dù là báo săn cũng sợ.

      tránh né như vậy, càng làm cho ý tưởng ở trong lòng càng kiên định, ghen tỵ đáng sợ càng ăn mòn lý trí của , “Em thả.”

      có bệnh sao, chúng ta chia tay rồi có biết ? dựa vào cái gì mà quản việc tôi làm, quản chuyện của là đủ rồi!” Trình Cốc Tâm cũng bị người đàn ông lý này chọc tức điên.

      nắm chặt lấy tay cho tránh thoát được, đặt chặt tường, cơ hồ cắn môi , “Em có bệnh?”

      Câu này vốn muốn nhưng chạm tới ranh giới của , Trình Cốc Tâm bị ép lên tường gần như là ngạt thở, “ chứng minh cho em xem thử có bệnh hay !” xong trực tiếp cắn lên môi .

      kịp phản ứng lời , môi bị cắn chặt, Trình Cốc Tâm có ý nghĩ muốn phản kháng, muốn đẩy ra, nhưng người đàn ông mạnh mẽ như vậy đứng ở trước mặt , dù có dùng bao nhiêu sức cũng thể đẩy được. Nhất là sau khi uống rượu, tinh thần và toàn thân đều ê ẩm và mềm yếu.

      “Hu hu hu…” Nhưng vẫn kiên trì dùng chân mình đá chân , ngược lại đá những khối cơ bắp cứng đó làm chân thêm đau.

      Bởi vì răng ngậm lại rất nhanh, cho cậy mở ra, vì thế có ý xấu cắn môi . có chút thương tiếc, thuần túy muốn phát tiết lên người , dạy dỗ .

      Trình Cốc Tâm bị cắn, môi sưng lên, mỗi tiếng khóc nức nở phát ra từ cổ họng của , nhưng vẫn để ý. Rất nhanh máu truyền khắp khoang miệng của , lúc này Đồng Hàn Thành mới từ từ buông lỏng xâm nhập của , đổi thành nhàng liếm mút vết thương môi .

      Nhưng phản ứng của người đàn ông này hoàn toàn chọc giận Trình Cốc Tâm, dựa vào cái gì mà bị đè ép ở chỗ này, dựa vào cái gì mà để cắn. Càng nghĩ càng tức nên cũng muốn cắn ngược lại, dùng răng hung hăng cắn lên môi . Tốt lắm bây giờ máu của hai người hoàn toàn tràn trong khoang miệng của cả hai.

      Nhưng Đồng Hàn Thành để ý, mượn thời cơ lúc buông lỏng hàm răng của mình ra, liền xâm nhập vào miệng , khuấy đảo và trêu đùa lưỡi của .

      Lúc Trình Cốc Tâm còn đắc ý, thành trì của bị công phá.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50

      Editor: Á bì

      Sau khi tham nhập vào miệng , chút cảm giác say nhàn nhạt truyền tới đầu lưỡi của , làm cho Đồng Hàn Thành cau mày lại. chỉ ra ngoài với người đàn ông khác, mà còn uống rượu với người đàn ông đó, nghĩ tới đây, động tác của cũng khỏi có chút thô bạo.

      cắn chặt lưỡi , mút từng chút , hoặc là đảo quanh cổ họng của , tóm lại làm tất cả chỉ vì muốn làm cho Trình Cốc Tâm cảm thấy khó chịu, bị đoạt từng đợt hô hấp.

      bàn tay vô ý thức đưa lên ngực xoa nắn, cách lớp quần áo mỏng nên hình như bị xoa đến biến dạng. Chốc lát sau, hình như vừa lòng với cảm xúc bây giờ, ‘rột’ vạch quần áo ra tìm tới ngực , lộ ra đường viền ren của áo ngực, mà biết sao lại rất thưởng thức, lập tức kéo đứt dây áo ở sau lưng.

      Động tác nhanh chóng làm cho Trình Cốc Tâm còn mê mẩn nặng nề giật cả mình, kháng cự nên lời vì đầu lưỡi vẫn bị mút chặt, đoạn chỉ bạc rớt xuống từ khóe miệng , rơi trước ngực , chế tạo ra cảnh tượng rất dâm mị.

      Đầu tiên dùng hai ngón tay vân vê nụ hoa hồng nhạt, lại dùng móng tay gảy gảy đỉnh đầu, dòng điện đáng sợ chảy ra thân thể của , nơi bị nắm giữ biết điều đứng thẳng lên. Cảm nhận được đứng thẳng của , làm như rất vừa lòng chuyển tay qua nâng vú lên, bàn tay bao trùm lại tất cả, nắm chặt và xoa nắn. lát sau mới buông Trình Cốc Tâm gần như hít thở thông ra, đột nhiên cúi đầu ngậm nụ hoa của vào miệng mà mút. Đầu lưỡi trượt qua trượt lại nụ hoa , đầu lưỡi trêu đùa đỉnh đầu, còn dùng răng rỉa rói nó.

      “A…đừng…” Cảm giác xấu hổ và sợ hãi cùng xuất trong lòng , vô lực cầu xin.

      Tiếng như vậy truyền vào trong tai lại biến thành loại kích thích kỳ lạ, kích thích càng mạnh hơn, tay của ngực đổi qua phía bên kia, hôn đường từ ngực lên mặt .

      Trình Cốc Tâm cố gắng nhắm hai mắt lại, chỉ có thể cắn răng thừa nhận tất cả, hành hạ của làm cho tinh thần có chút tan rã. Khi cảm giác được môi của đến gần, theo bản năng quay mặt chỗ khác, nhưng đó chỉ có thể làm cho càng dùng sức nghiền lên miệng .

      “Ừ…ngon tuyệt…” Môi của bị xâm chiếm, đầu lưỡi thô bạo cứng rắn chọc vào miệng , bị buộc ở chỗ với đầu lưỡi của . Mà tay của lần xuống mông thăm dò vào đũng váy. chốc lát sau ngón tay của đẩy quần lót ra bên cạnh để chui vào nơi tư mật của .


      Cảm giác có vật lạ xâm nhập vào, Trình Cốc Tâm liều mạng vặn vẹo thân thể, nhưng lại để cho ngón tay của càng tiến vào sâu hơn. Tìm được đỉnh đầu gồ lên rất chuẩn, dùng chút lực nặng đè lên nơi mẫn cảm đó. dòng điện tê dại lập tức chạy khắp toàn thân, sâu thêm vài phần, có dòng nước ẩm ướt chảy ra dưới bụng .

      Dục vọng sớm được Đồng Hàn Thành để nó thoát ra khỏi quần lót, nặng nề đè lên nơi mềm mại của . Cơn nóng đó làm cho co rúm lại, ý thức còn sót lại cho biết vật để ở phía dưới là thứ gì. Đỉnh đầu của vật thô to kia đụng lên thân , nóng lòng muốn tiến vào thân thể .

      “Xin …đừng mà…” Đêm nay Đồng Hàn Thành quá đáng sợ, bị đánh tơi bời dưới hành hạ của .

      Vì bị dục vọng và ghen tỵ chiếm hết cả đầu nên ràng cảm thấy lời này hình như ám chỉ thứ gì đó, tay tiếp tục kéo eo , chậm rãi kích thích mông , đẩy lên phía trước tiến vào. Mặc dù cảm nhận đầu được thoải mái, nhưng thoải mái này lại hề đầy đủ, sau khi đầu của xông vào, nó bị mắc kẹt bởi khô khốc ở bên trong.

      “A…đau.” Cảm xúc đau rát truyền tới từ bên dưới của , Trình Cốc Tâm nhịn được kêu đau, nước mắt nhàng rơi xuống gò má.

      than tiếng, chậm rãi rút khỏi thân thể của , hai tay kéo mông . Cơn đau lưu loát khi mới lui ra ngoài chưa bao lâu lại bị mãnh liệt đâm vào đập vào thần kinh của , chưa kịp kêu đau, giây sau chính là trời đất quay cuồng.

      Chính xác mà , là Đồng Hàn Thành bế tới ghế sô pha. kịp đợi Trình Cốc Tâm làm quen với hoàn cảnh xung quanh, chẳng lưu tình kéo váy và quần lót của xuống, hơi thở phả ra ồ ồ, đỡ hai đùi lên vai . Tư thế như vậy làm cho thấy sợ phải dùng hai tay chống đỡ, trốn ra sau từng chút, nhưng cánh tay của gắt gao bóp chặt chân của , cho phép lùi về sau tấc.

      Hình như cảm nhận được đôi mắt đáng sợ của , phần dưới của hoàn toàn bày ra trước mặt của , dù trời có tối, vẫn có ánh sáng chiếu vào. Trình Cốc Tâm liều mạng lắc đầu, trong miệng líu ríu đừng mà, bởi vì ý thức được bước tiếp theo làm gì. Lúc đó muộn, đầu cúi xuống, hung hăn hôn lên cánh hoa kiều diễm kia.

      “A…”Chưa bao giờ cảm nhận kích thích như vậy nên làm đầu xém nổ tung, kêu như mèo kêu, chỉ cảm nhận được ở bên dưới của khó nhịn khi có cái ấm áp nào đó bao lại, có chút lực cố hút thịt mềm mại của ra ngoài.

      Tinh tế cảm nhận được người ở dưới thân mình run rẩy, càng hăng say đánh lên miếng thịt gồ lên kia, mãi đến khi bị ngậm mút đến nổi cứng lên. đợt chất lỏng chảy ra ngoài, thấm ướt cằm . bắt chước rút ra cắm vào theo nhịp, dùng đầu lưỡi của đâm vào khe hở của hư , làm toàn bộ tinh thần của đều tập trung vào mảnh đất này. quá mức kích thích, mũi thở nặng nề ngừng, bỗng nhiên thân thể của như có luồng điện ngừng đánh vào, lưng cong lên, run rẩy cách nào kiềm chế được. Cuối cùng đùi của nhịn được đè lên vai , cả người xụi lơ nằm lại ghế sô pha.

      Nước dưới run rẩy của chảy ra ngoài, cũng theo lưỡi hút lấy kéo ra sợi chỉ bạc chảy xuống. Ngẩng đầu lên từ bên dưới , rất vừa lòng liếm sợi chỉ bạc đó, cúi người xuống áp thân thể to lớn của mình hôn lên môi lần nữa.

      Trong miệng toàn là hơi thở hơi ngai ngái từ bên dưới của mình, làm cho Trình Cốc Tâm cảm thấy tăng thêm vài phần tà ác. Vì phản ứng tốt của bản thân mà cảm thấy xấu hổ, rơi xuống cùng với .

      Vật cứng nóng rực lại đặt lên nơi mềm mại của lần nữa, cái đầu tròn cực lớn ma sát lên cánh hoa ướt át, áp lên có ý đồ muốn tiến vào, ẩm ướt như vậy chắc có thể rồi. chờ phản ứng của , vật cứng cực lớn hung hăng mở cánh hoa khép chặt, trong nháy mắt đến cực hạn của .

      “Đau…” Mặc dù độ ẩm ướt có đủ, nhưng để chống lại vật đáng sợ đó, vẫn nhịn được mà kêu đau.

      “A… chặt.” gầm lên như thú dữ, có thể ràng thấy cũng dễ chịu gì cho mấy. Mượn trơn mỏng manh, mông của chậm rãi đè xuống, sáp nhập vật thô cứng kia vào trong cơ thể của .

      Sức toàn thân chống đỡ lại vật kia có chút dọa người, mặc dù đây phải là lần đầu thừa nhận , nhưng ý thức lần này thanh tỉnh hơn hai lần trước. cũng có thể cảm nhận giữa đùi có chút co rút, hình như nó muốn đẩy vật kia ra ngoài, nhưng cũng có vẻ như muốn hút vật kia vào.

      thể kiềm chế được co rút kia, khi rút ra ngoài ma sát lên lớp thịt mềm mại làm cho cảm thấy trận sảng khoái mãnh liệt, rồi chậm rãi đâm vào. Khi toàn bộ ý thức của đều tập trung lên thân thể mình, hoàn toàn phát tay của tới trước ngực .

      “A…” cú đâm sâu mãnh liệt, hung hăng chen vào, như muốn xuyên qua bụng của . Từng trận ma sát nặng nề lên vách non mềm, đánh vào chỗ sâu nhất, cảm giác sảng khoái mãnh liệt này, làm cho thể thừa nhận.

      Cuối cùng dưới bể dục mà tạo ra chìm nổi trôi giạt, kêu lên thất thanh, run rẩy co rút, nước mắt mơ hồ ở mặt, ngất xỉu ở trong cơn cao triều, rồi lại tỉnh dậy. Đêm dài như vậy, mà lại làm biết mệt.

      Cũng biết Trình Cốc Tâm hôn mê mấy lần, theo từng đợt rít gào trầm thấp ngắn ngủi, dùng lực cắn lên gáy của , cả người bị ôm vào lồng ngực khỏe mạnh, ôm chặt, sau đó là từng trận run rẩy, rốt cuộc cũng phóng ra hết tất cả dục vọng của mình. Ôm người ở dưới thân, nặng nề ngủ thiếp , cặp vú mềm mại dán lên ngực , dù cả thân thể có cảm giác dinh dính, nhưng vẫn cho rằng đây là cảm giác thoải mái nhất.

      Nếu như khi đối mặt với , mỗi lần đều ngoan ngoãn như vậy, nguyện ý ngoan ngoãn ở bên cạnh , là tốt biết bao. Đồng Hàn Thành khôi phục lại lý trí than , chẳng có tí hối hận về hành động đêm nay của mình. Nghĩ đến người ở dưới thân cũng ở dưới người đàn ông khác quanh co khúc khuỷu kiều mị như vậy, liền phát điên ghen tỵ, hi vọng mềm mại của rên rỉ của chỉ thuộc riêng mỗi .

      Mặc dù vật cứng kia của mềm rồi, nhưng vẫn ở trong cơ thể của như cũ vì muốn cảm nhận dư sau cao triều. Qua lâu sau, nó mới trượt ra ngoài. Đồng Hàn Thành chậm rãi ngồi dậy, ôm người trong lòng vào phòng tắm.

      Mặc dù Trình Cốc Tâm ngủ, nhưng đêm nay giấc mơ hỗn loạn. nhớ bản thân mình bị Đồng Hàn Thành ép buộc như thế nào, nhưng thân thể của dưới hành động của lại sinh ra phản ứng. ràng chính là người phụ nữ dâm đãng, dưới lăng nhục của lại tìm được niềm vui và khoái cảm. Nó đánh tan nát lòng tự trọng của , mà còn lung tung ở trong mộng của .

      Nhìn người bên cạnh, tay của Đồng Hàn Thành mở ra ôm vào trong ngực, vỗ lên lưng , dịu dàng và an ủi. ràng là tra tấn , nhưng người vứt áo giáp đầu hàng lại chính là , mới chân chính là tâm ma của .

      Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, giường chỉ có mỗi , nhưng nếp nhăn ở phía nửa giường bên kia lại cho biết tối qua phải ngủ mình. Những chuyện hỗn loạn đó quá mơ hồ ở trong đầu , cảm giác sưng sưng đó kích thích cảm giác của , nhưng lại có cảm giác ẩm ướt dinh dính như trong dự đoán của , chắc là giúp dọn dẹp rồi. Nghĩ đến đây, nhịn được hừ tiếng lạnh lùng.

      Mọi chuyện tối hôm qua, tính truy cứu nó, nếu mà tính truy cứu tính truy cứu cái gì đây? Lời xin lỗi từ ? Đối với nó có ích gì chứ? Tối qua khi buông tha cho giãy dụa từng nghĩ qua, phải lần mà nhiều lần rồi nên nó vô nghĩa. Dù sao hôm nay cũng rời khỏi đây, như vậy và người đàn ông kia chẳng còn liên quan gì nữa.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51:

      Editor: Á bì

      “Reng…” Khi Trình Cốc Tâm mặc áo cái điện thoại để ở đầu giường vang lên, bởi vì vội chạy qua nghe điện thoại, nên cổ áo bị mắc kẹt với dây áo ngực, dù muốn kéo áo xuống cũng kéo được.

      Di động cứ vang lên từng đợt, dù Đồng Hàn Thành ngồi ở trong phòng khách cũng nghe được, cho rằng ngủ chưa tỉnh lại, nên vội vã chạy vào phòng ngủ muốn giúp tắt . Nào ngờ mới mở cửa ra chính là cảnh tượng mê người như vậy, lưng trần trắng nõn với áo nội y sáng màu hấp dẫn lạ người, cúi đầu ở bên dưới còn mặc cái quần đùi thoải mái, xuống chút nữa chính là đôi chân hoàn mỹ, theo bản năng nuốt ngụm nước bọt.

      Tiếng Đồng Hàn Thành mở cửa có lớn, nhưng cũng đủ làm cho Trình Cốc Tâm phát , để nhìn thấy cảnh tượng như vậy làm cho xấu hổ nên lời. Cắn răng, dứt khoát thèm quản , tùy ý cứ bộ dạng đó đến bên giường cầm điện thoại lên nghe, mà chính mình cũng chẳng có gì hay để nhìn.

      “A lô, Gary.”

      Nghe được tên này theo phản xạ Đồng Hàn Thành liền nhíu mày, cả khuôn mặt đều đen .

      “À…được, cần phải lên đây, tôi có thể tự xuống.” xong hai câu Trình Cốc Tâm vội vã cúp điện thoại, quay đầu nhìn lại, Đồng Hàn Thành vẫn đứng nhúc nhích ở trong phòng. nổi giận, nhìn qua bằng nửa con mắt đầy giận dữ.

      Mặc dù nghe thấy người đàn ông ở đầu dây bên kia gì, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, thất thần đứng ở đó, lại muốn biết bọn họ cái gì.

      “Sao còn chưa ra!” Trình Cốc Tâm nhịn được nữa, bên vừa cố kéo góc áo xuống, bên dù kéo thế nào cũng xuống.

      “Nếu để giúp em nhé?” Tạm thời cứ bỏ qua mấy chuyện khác , Đồng Hàn Thành phát có vấn đề.

      cần!” Ngoài miệng cần nhưng lòng rất khó chịu.

      thèm quan tâm chuyện cự tuyệt, tới giữ lấy tay . Trình Cốc Tâm nghĩ tới trực tiếp làm như vậy, nhất thời bị dọa sợ dám di chuyển, để mặc cho tay trêu đùa ở sau lưng lâu, còn có cảm giác rùng mình khi bàn tay thô to của lướt qua da ở sau lưng .

      “Được rồi.” Sau khi kéo áo xuống còn vuốt phẳng lại, ngẩng đầu lên .

      “Hừ, có thể ra ngoài rồi.” có ý muốn cảm ơn , Trình Cốc Tâm ngang ngược trả lời .

      Bất ngờ là Đồng Hàn Thành chẳng lại câu nào, mà yên lặng ra ngoài cửa phòng ngủ, toàn bộ mọi chuyện làm cho Trình Cốc Tâm chẳng hiểu ra làm sao cả.

      Ở ngoài cửa phòng thấy bóng dáng của , nhưng lại đột nhiên bay tới câu, “Bữa sáng để ở bàn.”

      Trình Cốc Tâm bĩu môi, bộ chuẩn bị bữa sáng bắt buộc phải ăn sao? cứ muốn đấy, xoay người lại mở tủ quần áo, sắp xếp quần áo, chuẩn bị chạy lấy người.

      Hai người hoàn toàn tới chữ về chuyện xảy ra ngày hôm qua.

      Nửa tiếng sau, chuông ngoài cửa vang lên, người ra mở cửa là Đồng Hàn Thành, Trình Cốc Tâm còn ở trong phòng sắp xếp lại mọi thứ của mình cho tốt. Người đến là Gary, sau khi mở cửa liền nhìn thấy nên mặt của Đồng Hàn Thành đen lại, chuyện với cũng chẳng cho vào nhà, cứ đứng ngoài cửa như vậy. Đồng Hàn Thành phải là người có giáo dục, tốt xấu gì cũng xuất thân từ trường số 1, từ tiếp thu nền giáo dục rất tốt, hơn nữa cũng hơn ba mươi tuổi rồi, phải là cái loại trẻ ranh có giáo dục. Nhưng trước mặt lại là tình địch của , nên chẳng muốn cho ta sắc mặt tốt, lần nào cũng như vậy. ra trong lòng có nhiều lần tà ác nghĩ tới, nhiều lần Trình Cốc Tâm chấp nhận chính là do người đàn ông này gây ra, ta biết là người có chồng, vẫn đến trêu chọc , cám dỗ , hoàn toàn xem người chồng danh chính ngôn thuận như là vật trang trí, cuối cùng làm cho phải rời khỏi . dễ nghe ta chính là đối tượng di tình biệt luyến, khó nghe ta chính là cái thể loại tiểu tam tới đây để phá hoại hôn nhân gia đình người khác. Càng nghĩ càng khó chịu, Đồng Hàn Thành nhìn chằm chằm đến nổi mắt đỏ lên.

      “Chào , Đồng.”

      Vốn Gary cho rằng gặp ta, dù sao cũng ngờ tới tới đón Trình Cốc Tâm lại đụng mặt Đồng Hàn Thành. Từ được giáo dục vô cùng tốt, dù Đồng Hàn Thành muốn gặp , vẫn mỉm cười đối mặt với ta, nhưng mà ta cứ nhìn theo kiểu rất kỳ lạ? Làm như người trước mặt phải là người bình thường, ngược lại giống như con thú dữ hơn, lúc nào cũng có thể bổ nhào lên người khác.

      bao lâu sau, Trình Cốc Tâm kéo theo va ly xuất trong phòng khách, cảm thấy chắc giờ xuống gặp Gary, nào ngờ mới mở cửa ra thấy hai người đàn ông đứng trước cửa nhà.

      “Gary, sao lên đây?”

      Gary vòng qua Đồng Hàn Thành nhìn vào trong phòng, “Tôi lên giúp cầm hành lý xuống.”

      “Vậy sao vào nhà?” Vừa mới hỏi những lời này, liền ý thức được có người vẫn đứng che ở trước mặt của Gary, cũng biết cần hỏi nữa.

      Gary lúng túng mỉm cười, ý bảo sao.

      “Tôi thu dọn xong rồi, có thể rồi.” Trình Cốc Tâm hoàn toàn bỏ qua người nào đó, kéo va ly ra khỏi cửa.

      “Em đâu?” Đồng Hàn Thành xem mình như khí, cảm giác tồn tại của thấp như vậy sao?

      “Chuyển nhà.”

      “Muốn dọn tới sống với ta sao?” Mắt hồng lên chỉ người đàn ông đứng ở ngoài cửa chất vấn .

      đâu vậy, suy nghĩ đừng có hẹp hòi như vậy có được !” Trình Cốc Tâm chẳng thích tiếp tục tranh chấp với người đàn ông này, có lúc quả trẻ con đến chết, cho rằng mình là ai chứ.

      muốn nhanh ra khỏi đây, nhưng Đồng Hàn Thành đứng ở cửa lại muốn nhường đường, nên hung hăng câu, “Tránh ra để tôi !”

      Đồng Hàn Thành chưa từng thấy Trình Cốc Tâm như vậy, biết nổi giận rồi, đành phải nghiêng người nhường đường. Giờ còn có thể làm thế nào nữa? Nếu như thức thời, chỉ sợ tới sau này ngay cả cơ hội cũng chẳng có.

      Trình Cốc Tâm rồi, kéo theo hành lý của cùng với người đàn ông khác rồi. Đồng Hàn Thành cảm thấy đặc biệt mất mác ngồi ở trong phòng khách, bây giờ chính là người đàn ông có vợ chạy theo người đàn ông khác, đáng thương như vậy, chỉ có thể tự mình che mặt than vãn. chờ ngày nghỉ này lâu như vậy, trải qua bao đau khổ, người ở trong ngôi nhà này quá đơn, bằng quay về quân đội thôi, giống như của ngày trước chưa bao giờ có ngày nghỉ.

      Điện thoại vang lên, hình như vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng của , vẫn phát thấy. Trình Cốc Tâm ơi là Trình Cốc Tâm, là tâm ma của , nếu như cuộc sống sau này , chắc sống tiếp rất khổ sở. Chuyện cho tới bây giờ vẫn nhìn ra vấn đề nằm ở đâu, đối với tốt sao? Mị lực của đủ lớn sao? đối với còn chưa đủ trực tiếp sao? Vậy là như thế nào, vì sao lại vứt bỏ mà chọn người đàn ông khác? Người đàn ông đó có gì tốt hơn chứ?

      Điện thoại bàn vang lên lần lại lần, cứ vang lên ngại phiền, cuối cùng cũng gọi được Đồng Hàn Thành trong suy nghĩ quay về.

      “A lô.” hoảng hốt như nghe thấy điện thoại, lập tức bắt máy liền.

      “Hàn Thành, sao giờ mới bắt máy, em còn tưởng gặp chuyện gì rồi chứ.” Giọng của Tân Nguyện vang lên ở đầu bên kia.

      “Có chuyện gì sao?” Tâm tình của Đồng Hàn Thành được tốt, giọng cũng rầu rĩ.

      Lỗ tai của Tân Nguyện rất thính, hiểu rất Đồng Hàn Thành, biết nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi, “ sao vậy, người em?”

      có chuyện gì.”

      có chuyện gì sao, vậy ra ngoài uống ly ?” Chính bởi vì biết quá tính tình của Đồng Hàn Thành, lúc này mới lấy cứng chọi cứng, mà lựa chọn đường vòng.

      Đồng Hàn Thành trầm mặc, trong lòng có nổi sầu lo thể nên lời, nhưng uống rượu lại là lựa chọn rất tốt, làm tê liệt bản thân mình, còn nhớ tới Trình Cốc Tâm người đả thương lòng của nữa. Vì thế liền gật đầu đồng ý.

      Đương nhiên Trình Cốc Tâm hoàn toàn biết ra của làm Đồng Hàn Thành đau khổ tới cỡ nào, vẫn luôn lòng cho rằng ra của mình là quyết định tốt nhất, dù Đồng Hàn Thành bỏ nhưng vẫn thể nào bỏ qua tồn tại của hai mẹ con kia. vẫn cảm thấy chính mình mới là người chịu tổn thương, hoàn toàn đau khổ.

      Tốt rồi, bây giờ rốt cuộc cũng rời khỏi, có thể bỏ xuống tất cả làm lại từ đầu, cuộc sống mà, vẫn phải tiếp tục thôi, cái người tên là Đỗ Tư Tuấn hay là Đồng Hàn Thành, đều là mây trôi qua, nên nhìn về tương lai nhiều hơn.

      Gary chỉ có tốc độ nhanh, mà còn rất có hiệu sức làm việc, tìm được phòng cho Trình Cốc Tâm ngay gần trường học của , bộ khoảng mười phút, có thể giúp lên lớp vừa nhanh vừa tiện. Hơn nữa, phòng lại cực kỳ tốt, có thể nó là phòng trọ nằm trong khu rất cao cấp, còn vượt xa cả cầu của Trình Cốc Tâm.

      Tuy là phòng ở quá tốt, nhưng Trình Cốc Tâm cảm thấy nó cần thiết cho mấy. xin nhà trường phòng ký túc xá khoảng thời gian rồi, nhanh nhất cũng phải học kỳ sau, cho nên ở đây thời gian ngắn, tiền nhà chắc cũng rất mắc, cảm thấy nó quá lãng phí rồi. với Gary có thể đổi chỗ khác hay , điều kiện ở đây quá tốt, nhưng Gary cần, nhà này là của , thậm chí mấy tòa nhà lớn lân cận cũng là của , gian nhà này đối với là gì cả.

      thế nào Trình Cốc Tâm cũng nhận, cũng giúp quá nhiều rồi.

      “Tôi chúng ta là bạn tốt mà, phòng này cứ coi như tôi cho mượn ở tạm .” cứ cố từ chối làm cho cảm thấy có chút tự giễu.

      “Nhưng mà…” Tìm được lý do, tâm lý cũng có chút ngại.

      “Đừng nhưng nhị nữa, cứ ở lại phòng trọ này .” cố gắng khuyên .

      Từ chối vài lần Trình Cốc Tâm vẫn phải gật đầu, tìm đâu ra nơi nào tốt hơn nơi này, phải sao?

      “Cảm ơn .” nhếch môi cười.

      Thấy gật đầu, rốt cuộc Gary cũng thở dài nhõm, nhịn được lại trêu , “ cần cảm ơn tôi đâu, hay là cho tôi ở lại theo đuổi .”

      “Hả? đùa à, ha ha ha.” Khi nghe thấy lời này làm cho cảm thấy có chút kinh sợ.

      “Tôi nghiêm túc đó, phải đùa đâu.” Gary nháy đôi mắt to, nhìn chăm chú.

      Trình Cốc Tâm ngây người, có cảm giác cũng phải, tình cảm của có xui xẻo tới mức đó đâu, người đàn ông đối tốt với như vậy, muốn là chuyện thể nào, tốt đến mức hơn cả quan hệ bạn bè bình thường. Nhưng cho tới nay vẫn chưa bao giờ đâm vào lớp giấy đó, nên vẫn luôn giả bộ chẳng biết gì. Bởi vì trước đó là người có chồng, nhưng bây giờ vừa độc thân, nghĩ tới lại lập tức đâm thủng tấm giấy đó nhanh như vậy.

      Vừa mới bị tổn thương sau hai lần tình cảm, Trình Cốc Tâm cũng mở lòng mình ra dễ dàng như vậy, chiêu đầu tiên này của Gary là sai lầm rồi. Chỉ có điều đó cũng phải là trở ngại của , từ trước tới giờ là người có tình cảm rất trực tiếp, tuổi của cũng còn , tình cảm trong lòng cũng cần che giấu, cũng đủ tuổi để chơi mấy trò tình của mấy bé cậu bé mới lớn. Cho nên sau khi khôi phục lại độc thân của mình, nhanh chóng ra, cũng phải là quá gấp, theo logic nó chỉ tiện mà thôi.

      xin lỗi Gary, bây giờ tôi có ý lo mấy chuyện này.”

      Quả nhiên lại bị từ chối nữa, Gary cũng từng nghĩ tới, nếu như Trình Cốc Tâm tiếp nhận , cũng nhớ mãi quên như vậy.

      sao, thời gian còn dài mà, tôi vẫn còn có cơ hội, phải sao?” Điểm này cực kỳ tự tin.

      Trình Cốc Tâm lúng túng giật khóe miệng, tốt hơn là nên gì nữa. Haizz, mới vừa ra khỏi vấn đề tình cảm đáng ghét kia, sao giờ lại gặp phải hoa đào chứ, chẳng lẽ đây là lỗi của sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :