1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân trí mạng: Gặp gỡ Trùm máu lạnh - Kỷ Hy Yên (Hoàn chính văn + NT5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36:: thân thiết hơn chút.

      Khuôn mặt trước mắt này có chút quen thuộc, cảm giác cũng quen thuộc như vậy, nhất là cặp mắt, giống như từng quen biết, nhưng lại nghĩ ra là gặp qua nơi nào.

      "Tiểu thư." Người đàn ông còn chần chừ, trực tiếp sử dụng khăn tay lau nước mắt mặt .

      Ninh Tự Thủy sững sờ, lui về sau bước, tránh tay của , vội vàng cầm khăn tay gật đầu : "Cám ơn." Bây giờ lại có thể có người đàn ông mang khăn tay tùy thân, là hiếm thấy.

      Người đàn ông cười cười, hai bên nhàn nhạt má lúm đồng tiền ngọt ngào, đôi tay đút trong túi quần, nghiêng đầu nhìn đôi vợ chồng ở đằng xa: "Nhìn bọn họ rất hạnh phúc, đúng ?"

      "Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạc thủ bất tương ly"(*) Đáy mắt phẳng lặng của Ninh Tự Thủy phảng phất tia hâm mộ. Đó là cuộc sống khát vọng thể cầu, có thể cùng Kỷ Trà Thần nắm tay nhau sống đến già, hôm nay xem ra là xa xôi thực tế cỡ nào

      (*) Nguyện được lòng người, bạc đầu chẳng xa nhau

      "Thê thê phục thê thê, giá thú bất tu đề."(*) Người đàn ông đọc lên hai câu thơ trước, con ngươi trong suốt dịu dàng nhìn . Khi ánh mắt chạm phải chiếc nhẫn ngón áp út của mất mát chợt lóe lên.

      (*) Thê thê phục thê thê, gả cưới rồi đợi khóc. (van: lạy 2 chị đừng đọc thơ nữa, làm em tốn hàng nghìn nơron trong trí óc.)

      Ninh Tự Thủy cười càng thêm khổ sở. Cuộc này hôn nhân, vừa bắt đầu lí giải được, hôm nay tới bước này, đúng sai phải trái nghiễm nhiênkhông thể ràng."Cám ơn khăn tay của , bị bẩn rồi, tôi. . . . . ."

      "Đừng khách khí, vứt ." Người đàn ông ôn hòa cười tiếng, nhưng ngữ điệu lại chắc chắn cùng kiên quyết, đa thuyết nhất cú( nhiều chỉ 1 câu), xoay người rời .

      Ninh Tự Thủy nhìn bóng lưng của , nhìn lại khăn tay trong tay , chất liệu cực tốt, tơ tằm mềm mại trơn nhẵn, mang theo mùi thơm thoang thoảng, cứ như vậy vứt bỏ khỏi đáng tiếc. Có lẽ nên mang về rửa sạch , nếu như có duyên gặp lại trả lại cho . Lúc ngẩng đầu, thấy bóng dáng rồi.

      " sao lại mình đến đây? Tôi tìm cả vòng." Đường Diệc Nghiêu bước nhanh tới, ánh mắt nóng nảy phai , giọng mang mấy phần trách cứ.trách cứ.

      Ninh Tự Thủy chỉ là cười nhạt, có giải thích nhiều, theo Đường Diệc Nghiêu trở về.

      Cách đó xa, người đàn ông dựa vào thân cây, nhàng cười nhìn bóng lưng mảnh khảnh, khóe miệng giương lên đường cong lạnh lùng. Hôm qua mới gặp mặt, hôm nay lại nhớ gì cả? sao, về sau còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt.

      Ninh Tự Thủy vừa bước đến cửa liền nghe thấy tiếng cười khúc khích bên trong, khỏi tò mò bước xuống. tới phòng khách nhìn thấy dựa vào ở Kỷ Trà Thần, mặt mày thanh tú, tròng mắt toàn là ý cười.

      Nụ cười chồng chất, đẹp đẽ như vậy, tươi sáng như vậy. Nhưng cả người đều như cây tầm gửi dính sát vào Kỷ Trả Thần, mà Kỷ Trà Thần nhưng mà có nửa điểm là khó chịu, ngược lại là cánh môi chứa đựng nụ cười nhàn nhạt.

      mảng lớn khổ sở tan ra trong lòng . . . . . .

      Thuộc Vũ Hiên từng , Trong đôi mắt Kỷ Trà Thần chứ đựng bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ có mình .

      "Ah, chị dâu về rồi. . . . . . Chào chị dâu! Em là Dương Lưu Vân. Chị có thể gọi em Lưu Vân." Dương Lưu Vân đứng lên, hướng về phía Ninh Tự Thủy cười càng rực rỡ, giống như rành thế , thuần khiết ngây thơ.(van: ngược lại có, m.n nhớ tên con bà làng này nhé, ả về sau đóng vai trò rất quan trọng đấy http://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gif http://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gif http://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gif )

      Ninh Tự Thủy thử nhìn Kỷ Trà Thần cái, có bất kỳ phản ứng gì. Đáy lòng càng thêm mất mác, nhàng gật đầu: "Xin chào, gọi tôi là Tự Thủy là được rồi."

      "Được rồi! ra em so với chị còn lớn hơn tuổi đấy. Gọi chị là chị dâu có chút quen, gọi tên chữ nghe thân thiết hơn chút." Dương Lưu Vân ngẩng đầu hỏi bên cạnh người đàn ông: "Thần, phải?"

      Kỷ Trà Thần mí mắt đều giơ hạ xuống, đơn điệu"Ừ" cái.

      Chương 37: Người thế thân.

      Cái chữ 'Thần' này giống như dao găm sắc nhọn đâm vào tim Ninh Tự Thủy, vết đâm kia sao mà đau, sao mà sâu như vậy. Kết hôn ba năm, chưa từng dùng cách gọi thân mật như vậy gọi . Bởi vì thích, thế nhưng trước mắt này lại có thể. so với lớn hơn tuổi này lại có thể. Và cũng phản đối.

      "Cậu chủ, có thể ăn cơm rồi." Bạch Kỳ vừa đúng xuất , mở miệng.

      "Ừ." Kỷ Trà Thần đứng lên, con ngươi nhàn nhạt quét qua Ninh Tự Thủy cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, bỏ lại hai chữ: "Ăn cơm."

      Dương Lưu Vân trái lại còn thân mật nắm cánh tay Ninh Tự Thủy, vui vẻ : "Ăn cơm á? Tôi thích nhất là ăn cơm do Bạch Kỳ làm, tiếc là nhiều năm rồi chưa được ăn đến."

      Ninh Tự Thủy có thói quen cùng người khác tiếp xúc thân mật như này, nhìn xem nụ cười mặt Dương Lưu Vân này lại thể từ chối, chỉ có thể lúng túng cười tiếng.

      Con mắt Kỷ Trà Thần ràng là nhìn thấy được khó xử, nhưng lại làm như thấy. Thản nhiên ngồi xuống, thản nhiên ăn cơm.

      Dương Lưu Vân về rất nhiều đề tài, nhưng phần lớn đều là ta tự mình ..., Kỷ Trà Thần cùng Ninh Tự Thủy hai người chỉ nghe. Cho đến khi Bạch Kỳ mang bát canh cá bày lên bàn, Dương Lưu Vân nhíu mày: "Bạch Kỳ, sao có thể quên Thần từ trước đến nay đều ăn cá."

      Ninh Tự Thủy sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn Kỷ Trà Thần. chưa từng ăn cá? Chính trong ba năm nay cũng biết, cũng chưa từng qua....Mà Dương Lưu Vân lại biết....

      đợi Bạch Kỳ trả lời, Dương Lưu Vân tiếp tục mở miệng : "Còn nữa Thần thích ăn hành, thích mùi gừng, sao có thể để miếng gừng lớn như vậy. Sai lầm đơn giản như vậy, giống như là lại phạm phải nha."

      "Em ăn xong về phòng nghỉ ngơi." Kỷ Trà Thần nhíu chặt chân mày, đặt đũa xuống quay người lên lầu các hạ chiếc đũa quay người lên lầu.

      Dương Lưu Vân ánh mắt khó hiểu nhìn Ninh Tự Thủy, rồi lại nhìn bóng lưng dần dần mất hẳn, phồng miệng: "Là tôi sai gì sao?"

      Ninh Tự Thủy chẳng có khẩu vị bèn buông bát đũa xuống: "Dương tiểu thư từ từ dùng bữa, tôi có chút mệt mỏi nên nghỉ ngơi trước."

      Con mắt Dương Lưu Vân chớp lóe bất định nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Ninh Tự Thủy, ánh mắt từ trước ngực trượt xuống phần bụng hơi nhô ra, môi cắn chiếc đũa cười càng thêm vui sướng. (van: muốn tặng bà này phát súng http://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gif chết luôn từ chương này cho rồi.)

      Bạch Kỳ mang bát cháo vào, Ninh Tự Thủy nhị được tò mò hỏi: "Kỷ Trà Thần và Dương tiểu thư quen nhau?"

      "Cha mẹ Dương tiểu thư vì cứu cha mẹ cậu chủ mà chết, cho nên Kỷ gia đối với ấy vẫn luôn chiếu cố. Năm Dương tiểu thư mười hai tuổi thiếu giắop xếp cho ấy sang New Zealand, cũng là gần đây mới trở về."

      Ninh Tự Thủy hơi thất thần, ra bọn họ là thanh mai trúc mã, cho nên ấy biết tất cả sở thích của Kỷ Trà Thần, cho nên ấy cùng Kỷ Trà Thần thân thiết như vậy cũng là chuyện thường tình.

      " chủ?"

      Ninh Tự Thủy ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Bạch Kỳ, chỉ nghe thấy giọng lạnh lẽo của ấy vang lên lần nữa: "Chẳng lẽ chủ nhận thấy ngũ quan của cùng với Dương tiểu thư rất giống sao?"

      Dao găm lần nữa đâm sâu thêm nhát vào tim, sắc mặt hoảng hốt, suýt chút nữa ngã xuống đất. Trong đầu lên nét mặt tươi cười sáng lạn của Dương Lưu Vân, ngũ quan tinh xảo kia, làn da trắng mịn kia, cùng với lại có mấy phần tương tự.

      Kỷ Trà Thần đem làm thế thân sao? Lhoong, thể nào. nếu thích Dương Lưu Vân trực tiếp đưa ấy từ New zealand trở về là được rồi, cần gì phải làm điều thừa. , Kỷ Trà Thần đem làm thế thân, nhất định .

      Con , chúng ta phải tin tưởng cha. Cha nhất định cần chúng ta.

      Ninh Tự Thủy vẫn vì Kỷ Trà Thần mà tự tìm cớ, bởi vì , cho nên tin tưởng .


      Chương 38: Độc dược nhu tình

      "Thần, nhìn xem cái này là em vẽ tại New Zealand, dựa vào ký ức nha! Tiếc là..... càng ngày càng già rồi." Dương Lưu Vân cầm bức vẽ trong tay phồng miệng, có chút tiếc hận .

      Con mắt Kỷ Trà Thần nhìn xuống bức vẽ, so với năm đó cơ hồ giống như đúc, lúc Dương Lưu Vân rời mới mười hai tuổi, vậy mà có thể vẽ giống như vậy, là rất khó.

      "Nha đầu ngốc, vẽ rất đẹp." Bàn tay phủ lên đầu ta, nhàng xoa.

      Con mắt Dương Lưu Vân thoáng lên xao động: "Có ? Vậy em tặng nó cho được ? Nhất định được đánh mất đó."

      "Được." Kỷ Trà Thần gật đầu, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhàn nhạt.

      Dương Lưu Vân nhón chân lên khẽ hôn nhanh lên gò má , khuôn mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nhanh chóng xoay người.

      Kỷ Trà Thần có chút thất thần, nhìn bóng lưng ta rời , ngón tay khỏi chạm lên gò má, trong con mắt nhanh chóng có chút dịu dàng cùng cưng chiều. Nha đầu này, rốt cuộc cũng lớn rồi.

      Tất cả màn vừa rồi đều thu hết vào tầm mắt, Ninh Tự Thủy dựa vào vách tường lạnh lẽo dần dần trượt xuống, nước mắt ngừng rơi xuống, tim đau quá, rất đau, nhìn Kỷ Trà Thần đối với khác dịu dàng, trong lòng khó chịu thậm chí là ghen tị, nhu tình của , là thuốc độc của , khi đem phần nhu tình này cho người khác, chỉ có thể độc phát độc chết.

      Ánh mắt mong đợi của Dương Lưu Vân, sao có thể hiều, chính cũng từng dùng ánh mắt như vậy nhìn Kỷ Trà Thần, ánh mắt của Kỷ Trà Thần cưng chiều, sao có thể hiểu, đó chính là ánh mắt từng nhìn .

      Nhưng ánh mắt như vậy vĩnh viễn thuộc về ......

      "Nghe lén xong chưa?" Tiếng lạnh tanh vang lên, Ninh Tự Thủy ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn sắc mặt thiếu kiên nhẫn của Kỷ Trà Thần, khịt mũi cáu, đứng lên, cắn môi: "Tôi có cố ý.......Tôi chỉ là......."

      "Tôi để ở lại, vì cái gì khác." Kỷ Trà Thần Kỷ trước tiên đánh ngắt lời , con mắt lên tia sắc bén: "Chỉ là tôi đợi sau khi sinh ra nghiệt chủng, tự tay bóp chết nó." Chỉ có như vậy, với Ninh Tự Thủy mới có thể chân chính bắt đầu lại lần nữa.

      Ninh Tự Thủy lắc đầu, nước mắt lăn xuống càng nhiều: " thể làm như vậy. Đứa bé là con của chúng ta............ thể......."

      Bàn tay lần thứ hai bóp tại cần cổ mảnh khảnh của , cả ngươi bị hung tợn vây chặt: " lại còn biết xấu hổ dám ra những lời này? Ninh Tự Thủy, dịu dàng đơn thuần của đâu hết rồi?"

      Dòng nước mắt nguội lạnh từ khóe mắt chảy xuống, vết thương trong lòng càng bị xé lớn hơn, đau thuốc chữa. Khóe miệng chứa nụ cười đắng chát, thê lương mà bi thương. ' biết xấu hổ', cư nhiên dùng bốn chữ này để hình dung ....

      "Đau. . . . . . Kỷ Trà Thần, tôi đau. . . . . ." Ninh Tự Thủy khó thở, con mắt mở to, vẻ mặt khổ sở lên.

      Kỷ Trà Thần giống như nghe thấy, hơi sức tay càng lúc càng lớn. Khuôn mặt siết chặt, gần như dữ tợn, vẻ mặt phẫn hận hung ác giống như chính là muốn bóp chết .

      "Dừng tay. Cậu chủ." Bạch Kỳ kịp thời xuất , bắt được tay Kỷ Trà Thần : "Cậu chủ, cậu muốn bóp chết chủ sao?"

      Tiếng đem Kỷ Trà Thần kéo về thực tại, ánh mắt như là mới tỉnh từ trong mộng nhìn , buông lỏng tay ra. Hít sâu hơi, con mắt u bất định, trầm giọng : "Đừng để ta chết......"

      Bạch Kỳ đỡ lấy Ninh Tự Thủy xụi lơ ngã ngồi xuống, gật đầu: "Vâng" . Lại càng thêm thương cảm đối với Ninh Tự Thủy.

      " ta giết tôi, chính là vì muốn nhìn tôi khổ sở, phải ?" Trong giọng Ninh Tự Thủy tràn đầy tuyệt vọng. Cho là mấy ngày nay yên ổn, là bắt đầu có thể tiếp nhận , là bắt đầu hòa hoãn giữa hai người, hóa ra đều phải.......

      Tất cả đều là tự mình đa tình, hoá ra là như vậy !
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Ghen.

      Quan hệ của Kỷ Trà Thần và tồi tệ đến mức có cách nào cứu vãn, điều đáng buồn nhất chính là lại có cách nào , mỗi thời khắc đều nhớ đến , thậm chí cảm giác đứa trong bụng cũng nghĩ đến nếu có cha, mẹ hỏng mất.

      Tất cả uất ức chỉ có thể nuốt vào trong bụng, nhìn Dương Lưu Vân cùng Kỷ Trà Thần cười cười. Có lúc, nhìn thấy bóng dáng bọn họ kề sát bên nhau, giống đôi nhau, trai tài sắc, trời sinh cặp. So với , Dương Lưu Vân càng giống như vợ của Kỷ Trà Thần hơn, hiểu sở thích của , hiểu tính cách của . Mà , ba năm ngoài cùng giường, cũng chưa bao giờ hiểu những cái khác của ....

      Hơn bốn tháng, bụng nhô lên tương đối ràng. Kỷ Trà Thần vẫn như cũ nhìn đến tồn tại của , vẫn cùng Dương Lưu Vân ở trong phòng chuyện cười đùa, mà chỉ như thứ đồ trang trí trong cái nhà này, lâu rồi thậm chí còn muốn ra cửa phòng, muốn nhìn thấy bọn họ ăn ý cùng khế hợp. Đau thương rồi cũng dần tê liệt. tại, chỉ muốn thuận lợi sinh đứa đứa bé này, cho nên vẫn là nên chọc giận Kỷ Trà Thần tốt hơn.

      Ninh Tự Thủy phục hồi lại nhận thức lúc này mới phát ra ngồi cả buổi chiều, bất tri bất giác vẽ xong bức họa Kỷ Trà Thần. Nhìn chính giá vẽ, ánh mắt sắc bén, sắc mặt căng thẳng, tư thái ngạo nghễ giống như là cúi xuống nhìn thế giới. Khóe môi nâng lên nụ cười khổ, biết, thích nhất là vẽ tranh, sở trường nhất cũng là vẽ tranh. Có điều là sau khi gả cho chưa từng chạm qua giấy vẽ, cho nên biết.

      Dương Lưu Vân vẽ Kỷ Trà Thần chỉ là tựa như, nhưng Ninh Tự Thủy vẽ Kỷ Trà Thần chỉ có tựa như, mà càng thêm giống, đem những quyến luyến đối với Kỷ Trà Thần trút xuống nét vẽ, gần như cần yếu tố tưởng tượng, cứ như vậy tự nhiên mà vẽ ra.

      "Mình làm gì vậy? Ghen với Dương Lưu Vân sao? Ninh Tự Thủy, mày ghen, thế nào bản thân thua kém so với Dương Lưu Vân chứ......" Ngón tay nhàng vuốt ve qua hình vẽ, nhớ nhung với thâm tình cùng tồn tại, vui mừng với khổ sở cùng dây dưa. Đôi tay lấy bức vẽ xuống, muốn xé , thể cứ tiếp tục sa vào như vậy, nhưng khi tiếng xé giấy phát ra trong nháy mắt, ngón tay rốt cục lại dừng lại.

      Tỉ mỉ nhìn chân dung của , chung quy vẫn bỏ được, chung quy vẫn hạ được quyết tâm, ném từ trong tim ra ngoài.

      "Aizzz." Thở dài cái, đem bức họa cuộn tròn đứng lên đặt vào ngăn kéo.

      Thư phòng.

      "Lần trước tra được cuộc điện thoại thần bí đó là từ thành phố B gọi tới, nhưng khi tôi theo đến đó lại tìm được bất kỳ tung tích. Đầu mối lại đứt." Đường Diệc Nghiêu cúi đầu, hổ thẹn. Ở thế giới hắc ám Kỷ gia chiếm bảy phần, bất cứ việc gì cũng có thể tra ra trong thời gian ngắn, đem cái người giả thần giả quỷ bắt về. Chỉ có lần này là hết cách rồi, lâu như vậy, lại tra được mảy may tin tức, xem đối phương mai sâu vô cùng, chỉ có tâm kế, mà còn có tính nhẫn nại. Bất nhiên bất hội thời gian rất lâu có động tĩnh, giống như là núp trong bóng tối, tùy thời hành động.

      "Tìm được mẹ Ninh Tự Thủy chưa?" Mày kiếm Kỷ Trà Thần nhíu lại, đối với cái chuyện này có mấy phần bất mãn.

      "Lần trước ở tìm được tung tích của bà ấy, nhưng khi người của chúng ta tới bà ấy lại như khí biến mất dạng, tôi....." Đường Diệc Nghiêu còn chưa hết, diện thoại di động liền vang lên, áy náy nhìn Kỷ Trà Thần, lại được chấp nhận, lúc này mới nhận điện thoại, con mắt ngẩn ra lập tức nghiêng đầu đối với Kỷ Trà Thần : "Vừa rồi bên Hàn Quốc tìm được tung tích của mẹ Ninh Tự Thủy."


      Chương 40: Ngẫu nhiên gặp tại bệnh viện.

      Con mắt Kỷ Trà Thần lướt qua, bình tĩnh : "Cậu đích thân , bất cứ giá nào cũng nhất định phải đưa bà ấy bình an trở về. Nhớ, là bình an."

      "Vâng." Đường Diệc Nghiêu cúi đầu.

      Kỷ Trà Thần khỏi xoa mi tâm. Sau khi công ty của cha Ninh Tự Thủy bị phá sản, đeo lưng khoản nợ khổng lồ nhưng lại có khả năng chi trả nên tự sát, hôm nay chỉ còn lại mình mẹ. Cho dù hận , hận phản bội, nhưng trong tiềm thức vẫn muốn bị tổn thương quá sâu. Ít nhất, muốn lần nữa nếm thử cảm giác khốn khổ khi mất người thân.

      Kỷ Trà Thần đồng ý để tài xế đưa đến bệnh viện khám thai bình thường, nhưng chưa từng liếc nhìn cái, bỏ mặc, giống như là nhìn thấy.

      giết chết đứa này, Ninh Tự Thủy rất mãn nguyện rồi, còn mong cầu xa gì nữa chứ? Nhìn cùng Dương Lưu Vân tình cảm càng ngày càng tốt, nhưng lại làm gì được, cái gì cũng có, nhưng ít ra, còn đứa bé.

      Cho dù là Kỷ Trà Thần cần đứa bé này.

      Tuy rằng Thuộc Vũ Hiên thuộc khoa phụ sản, nhưng khi Ninh Tự Thủy đến, vẫn là vì nể mặt Kỷ thiếu mà tới khoa này. Kể từ khi biết Kỷ thiếu thể có con, thái độ đối với Ninh Tự Thủy cũng lạnh nhạt hơn nhiều. Trước kia là vì Kỷ Trà Thần chiều , nên cho dù có làm gì cũng chấp nhặt, những người này cũng dám bỏ ngoài mắt, hôm nay mắt tình của Kỷ Trà Thần, nên Ninh Tự Thủy cái gì cũng thể..... Cũng tốt, những thứ này cho tới bây giờ đều quan tâm.

      "Cảm ơn ." Con mắt Ninh Tự Thủy chân thành nhìn Thuộc Vũ Hiên, mặc dù biết vì Kỷ Trà Thần mới đến, nhưng từng tâm mà cứu và đứa bé, dựa vào điểm này thôi cũng phải cảm ơn.

      "Đừng khách sáo, tôi đưa ra ngoài." Thuộc Vũ Hiên giọng điệu bình thản .

      Ninh Tự Thủy lắc đầu: " cần đâu, tạm biệt."

      Xoay người, rời .

      Thuộc Vũ Hiên nhìn bóng lưng mảnh khảnh càng lúc càng xa, bất đắc dĩ thở dài, có chút thương tiếc, tràn đầy linh khí như vậy, tại sao lại chung thủy với Kỷ thiếu? Bằng cùng với Kỷ thiếu đúng là trời sinh cặp, làm đố kị chết bao người.

      Minh Tự Thủy vừa qua hành lang, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc: "Tiên sinh, chờ chút."

      Người đàn ông dừng bước, con mắt ôn nhu nhìn Ninh Tự Thủy từng bước từng bước tới trước mặt mình, khóe miệng cười khẽ: "Tìm tôi có chuyện gì?"

      Ninh Tự Thủy lấy từ trong túi xách ra chiếc khăn tay, đưa cho : " nghĩ đến hôm nay lại gặp ở bệnh viện....khăn tay của sạch rồi, trả lại ."

      Tròng mắt người đàn ông nhìn xuống chiếc khăn tay màu trắng sạch hiếm thấy, tràn ngập mùi hương bột giặt, "Tôi cần rồi, nếu cứ giữ lại mà dùng, dù sao tôi cũng chưa từng sử dụng qua."

      "Cái này. . . . . ." Ninh Tự Thủy có chút ngượng ngùng, sao có thể lấy khăn tay của làm của mình chứ?

      " ghét bỏ?" Người đàn ông thử hỏi .

      " có."

      Khóe miệng người đàn ông cười sâu hơn, ánh mắt nhìn xuống phần bụng nhô ra của , giọng bình thản : " đến khám thai?"

      Ninh Tự Thủy thấy vậy, cứ bắt buộc đưa cho trái lại làm mình có vẻ tự kiêu, nên lặng lẽ thu lại khăn tay, gật đầu, "Phải. Bác sĩ thai nhi rất khỏe mạnh."

      "Chồng đâu? Tại sao cùng ?" giống như câu hỏi vô ý.

      Nụ cười nhạt mặt Ninh Tự Thủy bỗng cứng đờ, cúi đầu, giọng điệu khổ tâm : " ấy......Rất bận. sao cả, tôi có thể tự chăm sóc tốt bản thân."

      " người đàn ông dù có bận hơn nữa cũng thể bỏ mặc vợ và con mình, trừ phi -- giữa hai người xảy ra chuyện gì." Ánh mắt người đàn ông ôn hòa vô hại, nhưng ngôn ngữ lại sắc bén vô cùng.


      Chương 41: ý niệm.

      Ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tự Thủy xuất sợ hãi cùng phòng bị, người đàn ông trước mặt rốt cục là dạng người gì, mà lại có thể nhìn lòng người sâu sắc.

      Người đàn ông biết mình quá mức nóng lòng, đây phải là tình trạng tốt đẹp gì, lập tức sửa lời: "Xin lỗi, trước kia tôi học về tâm lí học, thành thói quen rồi."

      ra là học về tâm lí học, khó trách lại thích suy đoán lòng người, " sao, bởi vì sai. Nhưng mà, phải ai cũng thích bị người khác suy đoán."

      " tốt." Người đàn ông chẳng biết tại sao lại ra câu: " và đứa bé đều hạnh phúc."

      Khóe miệng Ninh Tự Thủy cười lên nụ cười sáng lạn, gật đầu: "Cảm ơn. cũng hạnh phúc." Tay đưa lên bụng, dường như cảm thấy đứa bé hưng phấn, con , con vì nghe thấy có người chúc phúc cho chúng ta mà vui mừng sao?

      "Tôi phải . Cám ơn câu của !"

      Ánh mắt của người đàn ông dừng lại mặt , mở miệng : "Tôi còn có thể gặp lần nữa ở nơi này ?"

      Ninh Tự Thủy sững sờ, ràng cần và cũng có lí do để cho biết, nhưng vẫn là nhịn được mà mở miệng, "Sau này mỗi tháng tôi đều đến đây khám thai, đều vào giờ này."

      Người đàn ông gật đầu: " thôi. Cẩn thận chút, tự chăm sóc mình tốt."

      "Hẹn gặp lại." Ninh Tự Thủy xoay người, tâm trạng tích tụ khỏi trở nên tốt. Có lẽ bởi vì cuối cùng cũng có người chuyện với chính mình, mặc dù mình cũng biết tí gì về ta, nhưng ít nhất ta cho cảm giác ta phải là người xấu.

      "Tôi còn chưa biết tên ?" Tiếng ấm áp từ phía sau truyền đến, Ninh Tự Thủy dừng bước lại, quay đầu lại đối diện đôi mắt : "Trữ tĩnh chí viễn, lưu niên tự thủy."(van: cái này mình để nguyên Hán Việt cho nó hay, và căn bản mình cũng ko biết dịch ra nó là gì http://***************.com/images/smilies/icon_razz.gif )

      "Ninh Tự Thủy." Người đàn ông lặp lại thêm lần, khóe miệng lên nụ cười, "Nếu như có ngày bỏ được, như vậy tại vui vẻ so với những gì trải qua."

      Ninh Tự Thủy sững sờ, thần sắc mặt biến đổi, gật đầu: "Tôi suy nghĩ kỹ."

      Bỏ được, mới có thể vui vẻ. Bỏ Kỷ Trà Thần, mình vui vẻ ? biết. Ninh Tự Thủy mù mờ ra ngoài bệnh viện, ngồi trong xe nhìn phong cảnh xa lạ của thành phố, trong con mắt lần đầu tiên xuất hoang mang bối rối.

      Cố chấp với bỏ xuống, chỉ là ý niệm trong nhất thời mà thôi. Vừa đọc thành Phật, niệm thành Phật, niệm thành ma.

      Người đàn ông dựa người vào cột trụ, mặc cho ánh mặt trời hắt vào. Ánh mắt chứa nhiều ý vị nhìn xuống những bông hoa đung đưa cách đó xa, tự : "Ninh Tự Thủy, rốt cục có ngày, em bỏ xuống được, chỉ sợ đến lúc đó em hoàn toàn tuyệt vọng."

      Phụ nữ, luôn là sau khi tuyệt vọng, mới có thể trở nên vô tình.

      Nhinh Tự Thủy trở về nhà lại thấy bầu khí có chút khác thường, ánh mắt rơi vào người Tiểu Ngư Nhi, kinh ngạc: "Tiểu Ngư Nhi, sao em lại tới đây?"

      Tiểu Ngư Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Cẩm Sóc cái, kéo tay Ninh Tự Thủy vừa về phòng về : ", chúng ta lên lầu."

      "Tức chết em rồi.... Kỷ thiếu sao có thể như vậy chứ! ta coi chị thành cái gì? Cư nhiên chơi đùa phụ nữ ở trong nhà, ta hề bận tâm đến cảm nhận của chị." Tiểu Ngư Nhi đặt mông ngồi xuống giường thở hồng hộc, lòng đầy căm phẫn, giống như dưỡng nữ ở đây là của Kỷ Cẩm Sóc chứ phải là Kỷ Trà Thần.

      Ninh Tự Thủy giọng ngạc nhiên : "Cha mẹ Dương tiểu thư là ân nhân của gia đình ấy."

      "Hừ, ân nhân sao? Ân nhân là phải nuôi dưỡng trong nhà à...." Ánh mắt Tiểu Ngư Nhi rơi xuống bụng , lập tức nhảy bắn lên tận mười hai thước: "Tự Thủy, chị mang thai? Chị cư nhiên mang thai? A...... Chẳng lẽ vì chị mang thai nên Kỷ Trà Thần mới nuôi công cụ phát tiết trong nhà?"
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 42: Có cảm giác thành công.

      Công cụ phát tiết?

      Ninh Tự Thủy nhếch miệng cười khổ, thế nào lại có cảm giác chính mình mới là công cụ phát tiết, còn Dương Lưu Vân mới là bảo bối trong lòng Kỷ Trà Thần.

      "Tự Thủy, chị sao lại chút tức giận vậy! Kỷ thiếu đốn mạt!" Tiểu Ngư Nhi ngứa răng, hận thể xuống dưới lầu cắn Kỷ Trà Thần phát. Ninh Tự Thủy lắc đầu: "Cảm ơn em." Tiểu Ngư Nhi là lòng quan tâm , có thể cảm nhận được. Tinh thần hoạt bát của Tiểu Ngư Nhi, giống như bao giờ phải phiền não làm cho người ta ngưỡng mộ, nhất là Kỷ Cẩm Sóc cưng chiều cùng dung túng ấy, càng làm cho người ta ước ao.

      "Aizz, em đánh lại Kỷ thiếu, nếu là có thể giúp chị đánh ta trận hả giận. Chị cũng là, tính tình mềm yếu như vậy, nhất định bị Kỷ thiếu khi dễ thảm....." Tiểu Ngư Nhi trời sinh tính khí khái, thích bảo vệ những người bé, nhìn Ninh Tự Thủy người mà quí mến, cố thấy việc làm của Kỷ thiếu là vô liêm sỉ. Sau này nhất định phải khiến Kỷ Cẩm Sóc cho Kỷ thiếu vào danh sách đen, cho qua lại, phải người ta thường 'vật họp theo loài' sao?!

      *************
      Kỷ Gấm Sóc tay cầm ly rượu cười nhàng: "Đoán chừng tại Tiểu Ngư Nhi đem tổ tông mười tám đời của ra ân cần chào hỏi rồi."

      Kỷ Trà Thần khỏi hơi nhướng đầu lông mày, Kỷ Cẩm Sóc trực tiếp lấy ra tờ chi phiếu, điền mấy con số đưa cho : "Phí bồi thường tinh thần, được động vào người phụ nữ của tôi." ít nhiều cũng hiểu được tính cách của Kỷ Trà Thần, có thù phải trả, tuyệt đối chịu thua thiệt. Nếu chủ động đưa tiền, biết Kỷ Trà Thần dùng phương pháp gì để trừng phạt Tiểu Ngư Nhi.

      Aizzzz, cũng biết Tiểu Ngư Nhi với Dương Lưu Vân hợp chỗ nào, mới gặp lần đầu tiên khó chịu Lưu Vân. Tùy tiện mấy câu khiến bây giờ phí mất năm trăm vạn.....Bây giờ, vợ dễ nuôi nha!

      Chi phiếu năm trăm vạn đổi lấy an toàn của Tiểu Ngư Nhi. Dù sao mắng cũng mắng rồi, năm trăm vạn này thu nhận. Khóe môi nhàng dãn ra: "Cũng chỉ có cậu mới có thể coi trọng người phụ nữ đó."

      Có lúc, Kỷ Tràn Thần cũng hoài nghi mắt Kỷ Cẩm Sóc có vấn đề, dạng phụ nữ nào bọn họ cũng thiếu, dạng phụ nữ nào cũng đều chơi đùa, vậy mà Kỷ Cẩm Sóc lại chọn duy nhất Tiểu Ngư Nhi, người phụ nữ có bình tĩnh, lúc nào cũng hơi sức dư thừa, nông nổi bồng bột. Đúng là tự tìm phiền toái.

      Kỷ Cẩm Sóc đối với Tiểu Ngư Nhi dung túng nuông chiều lúc mới đầu làm rơi mắt kính(ý chỉ quá ngạc nhiên), tác phong làm việc của Kỷ Cẩm Sóc cực kỳ ngoan và khéo léo, gần như có địch thủ, nhưng trong thâm cốt người quyết tuyệt, cũng thích phiền toái, vậy mà lại chủ động tìm cho mình phiền toái lớn như vậy Tiểu Ngư Nhi, khiến cho người ngoài trăm mối suy luận cũng thể hiểu nổi.

      Kỷ Gấm Sóc cười dịu dàng, ánh mắt dừng lại mặt của : "Bởi vì Tiểu Ngư Nhi rất đơn giản, buồn vui cáu giận của ấy đều viết hết mặt, vả lại việc ấy hay trêu chọc về điểm này tính là chuyện to tát gì. Có thể làm cho ấy vui vẻ, hỉ nộ ái ố cũng viết ở mặt, huống chi chọc về điểm này chuyện cũng tính là chuyện gì. Có thể làm cho vui vẻ, vĩnh viễn giống con cá trong nước vui vẻ bơi qua bơi lại, có cảm giác rất công. Tôi ngược lại lại hiểu, sao lại chọn giống như Ninh Tự Thủy? Bên ngoài mềm yếu, bên trong kiên cường, bên trong có đau cũng đè nén, oán thán. Ở cùng với người phụ nữ như vậy, mệt sao?"

      Cái cảm giác thành công quái đán! Kỷ Trà Thần dựa vào ghế salon, khóe miệng lên nụ cười vô lực: "Kỳ thực có mệt. Có lẽ --- ban đầu cậu đúng. ấy thích hợp với tôi."

      Kỷ Cẩm Sóc nhướn mày, từ lời của mà bén nhạy nhận ra điều gì đó. Lời này Kỷ nhưng là giống với phong cách cảu Kỷ Trà Thần a! "Hai người muốn ly hôn rồi hả?"


      Chương 43: Hiểu lầm sâu hơn (1)

      "Ly hôn? Từ sau khi tôi quyết định cưới ấy, tôi có ý định thả ấy . Cho dù chết, ấy cũng chỉ có thể chết tại Kỷ gia." Kỷ Trà Thần giọng điệu lạnh lùng biến đổi.

      "Vậy còn Dương Lưu Vân sao? Thông minh như , chẳng lẽ nhận ra bé đó có tình ý với chứ?" Kỷ Cẩm Sóc trực tiếp hỏi thẳng.

      Lưu Vân?

      Kỷ Trà Thần khỏi nhíu mày, trong trí nhớ đó ta vẫn là hiểu biết đời, cần được bảo vệ. Cha mẹ ta vì cha mẹ mà chết, mặc dù cuối cùng cha mẹ vẫn chết, nhưng vẫn phải có trách nhiệm chăm sóc ta. Huống hồ, đó là ngoan ngoãn cởi mở, vẫn xem như em mà đối xử. Đối với tình cảm của ta phải là thấy, mà chọn làm như thấy.

      "Nên cắt tuyệt cắt tuyệt, cần gì phải chịu rắc rối. Nhưng mà, Dương Lưu Vân và Ninh Tự Thủy lại giống nhau đến mấy phần, phải lúc trước tìm Ninh Tự Thủy là có ý....." Kỷ Cẩm Sóc làm như vô ý .

      Kỷ Trà Thần lại rơi vào trầm tư, Ninh Tự Thủy và Dương Lưu Vân giống nhau sao? chưa bao giờ chú ý tới điểm này.

      Vì lo lắng cho túi tiền của mình, Kỷ Cẩm Sóc quyết định mang Tiểu Ngư Nhi du lịch nước ngoài, để tránh luôn về chuyện Ninh Tự Thủy mà cho phiền toái. Chọc giận ai chọc, nhưng duy chỉ Kỷ Trà Thần Thần là thể chọc vào, bởi vì hậu quả của việc chọc giận Kỷ Trà Thần, là hậu quả ai có thể chịu đựng.

      Dương Lưu Vân đối với địch ý của Tiểu Ngư Nhi, gần như làm như thấy, vẫn tiếp tục chuyện ta ta làm, tính tình vui vẻ cởi mở khiến cho người của Kỷ gia từ xuống dưới đều rất quí mến, gần như đều quên rằng Ninh Tự Thủy mới là nữ chủ nhân của cái nhà này.

      "Choang ——" tiếng vỡ thanh thúy kêu lên....

      Kỷ Trà Thần tới, tròng mắt nhìn thấy Dương Lưu Vẫn ngã sàn nhà, toàn bộ sau lưng đều bị nhuộm mảnh máu đỏ, mà Ninh Tự Thủy đứng bên cạnh, như là bị kinh sợ, rất lâu sau vẫn hoàn hồn lại.

      "Chuyện gì xảy ra?" Kỷ Trà Thần vẻ mặt khó coi.

      Ninh Tự Thủy khôi phục lại nhận thức, hoảng hốt nhìn Kỷ Trà Thần biết nên trả lời như thế nào: "Tôi.....cũng biết chuyện gì xảy ra. Bình hoa bỗng dưng rơi xuống, Dương tiểu thư vì cứu tôi, nên mới......"

      "Câm miệng." Kỷ Trà Thần trừng mắt liếc nhìn , nhanh chóng ôm lấy Dương Lưu Vân, ngữ điệu quan tâm : "Lưu Vân, chịu đựng chút, lập tức gọi Thuộc Vũ Hiên tới đây." (van: F*ck http://***************.com/images/smilies/icon_chair.gif )

      Sắc mặt Dương Lưu Vân đau đớn tái nhợt, cả người tựa trong ngực Kỷ Tràn Thần run run, ngữ điệu khó khăn : "Đừng trách Tự Thủy, ấy có bầu, sao, em sao."

      Ánh mắt Kỷ Trà Thần lạnh lẽo quét ngang Ninh Tự Thủy, vì nghiệt chủng trong bụng nên Lưu Vân mới bị thương.

      Ninh Tự Thủy bị ánh mắt của dọa sợ đến run rẩy, cánh môi run run lại ra được câu gì. Lòng tràn đầy ủy khuất cùng lo lắng, cũng biết vì sao lại trở nên như vậy, lại càng biết Dương Lưu Vân xả thân để cứu cùng đứa bé.

      Dương Lưu Vân nằm giường Kỷ Trà Thần, nắm chặt tay , vẫn ngừng lặp lại: "Thần, nên trách Tự Thủy..... biết vì sao bình lại rơi xuống....."

      "Được, em hãy cố gắng chịu đựng." Kỷ Trà Thần cầm lấy tay ta, đáy mắt xẹt, đáy mắt xẹt qua tia đau lòng. Quay đầu lại với Bạch Kỳ: "Bảo Thuộc Vũ Hiên trong mười phút nữa phải tới đây, nếu ngày mai tôi đào cái bệnh viện của lên."

      "Vâng" Bạch Kỳ gật đầu, ánh mắt hờ hững nhìn qua Ninh Tự Thủy đứng trong góc, tựa như nghi hoặc, tựa như trách cứ, tựa như thương hại.

      Thuộc Vũ Hiên đôi mắt gấu mèo mới bước vào căn phòng nhịn được oán trách: "Xin đấy, đừng coi tôi như người giúp việc mà sai bảo được ! phải ai cũng giống như , nửa đêm ngủ thích bị giày vò cũng đừng hại...."

      Chữ 'người' còn chưa ra, bị ánh mắt sắc bén của Kỷ Trà Thần làm cho im bặt.


      Chương 44:: hiểu lầm sâu hơn (2)

      "Sao lại bị thương thành như vậy?" Thuộc Vũ Hiên nhíu mày lạu, động tác thành thục nhanh chóng xé áo lưng của Dương Lưu Vân ra, vải dính vào vết thương, khi vén lên Dương Lưu Vân nhị được kêu lên: "Đau......"

      Lông mày Kỷ Trà Thần nhíu chặt, bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay bé của , thầm: "Nhịn chút rồi qua thôi."

      Dương Lưu Vân khẽ chớp mắt, nước mắt ướt nhẹp, đau gần như ra lời, giọng khàn khàn : "Thần, rất đau."

      " ở bên cạnh em, chịu đựng thêm chút rồi đau nữa." Kỷ Tràn Thần nắm tay ta chặt thêm, đáy mắt thoáng qua tia đau lòng. chứng kiến Dương Lưu Vân từ bé đến lúc trưởng thành, mặc dù tám năm nay ở nước ngoài, nhưng hai người vẫn có liên lạc. Cách ứng xử của Dương Lưu Vân vô luận là từ bên ngoài hay bên trong đều rất tốt, hơn nữa còn đơn thuần thiện lương. Dù bản thân bị thương thành ra như vậy, vẫn còn tốt cho Ninh Tự Thủy.

      Nghĩ tới đây, ánh mắt sắc bén hờ hững quét qua Ninh Tự Thủy.

      Ninh Tự Thủy cắn môi đứng bên, cảm thấy được Kỷ Trà Thần bài xích đối với mình, trong lòng khỏi phát run. Bản thân cũng biết vì sao lại xảy ra chuyện này, khi qua bình hoa, bình hoa bỗng dưng rơi xuống, khi nó chuẩn bị rơi xuống người Dương Lưu Vân xông đến đẩy ra, nhưng cũng tránh khỏi bản thân bị va đụng bị thương. Nếu phải nắm được lan can trong mấy bước lảo đảo cuối, bản thân cũng bị ngã xuống lầu. Đến bây giờ chân vẫn còn cảm giác đau.

      Ngồi giường mình, Ninh Tự Thủy đau đớn vén váy mình lên, mắt cá chân sưng đỏ thành khối, đau khiến phát run, chỉ tiếc là ai quan tâm tới bị thương, cũng có ai để ý lúc rời . Trong gian đó, tồn tại của là dư thưa, được hoan nghênh. Ngay cả bác sĩ Thuộc cũng chán ghét !

      Bên trong phòng điện thoại vang lên, phá vỡ yên lặng, vô cùng chói tai.

      Ninh Tự Thủy có loại dự cảm xấu, do dự mấy giây cuối cùng vẫn là nhận nghe điện thoại, nghe được giọng quen thuộc mà xa lạ: "Rất oan ức phải ? Đây chính là cái giá mà . Trong lòng căn bản là ..... chỉ là vật thay thế."

      ". . . . . . phải vậy!" Ninh Tự Thủy kích động lớn: "Tôi phải vật thay thế, tôi phải!"

      "Có phải hay trong lòng nhất. Mẹ chỉ nghe mới phải ?! tại ngay cả tôi cũng tìm được bà ấy."

      Ninh Tự Thủy nghĩ đến mẹ, ổn định lại tinh thần: "Phải. Tôi căn bản biết là ai, sao có thể yên tâm giao mẹ ruột cho ?"

      "Kể cả vậy tôi vẫn tìm ra mẹ . Mặt khác cho biết, Kỷ Trà Thần cũng tìm mẹ , có điều nếu bị tìm được, kết quả của có thể càng thảm hơn. Suy nghĩ kỹ , có muốn tung tích mẹ cho tôi biết hay !"

      "Tôi biết mẹ tôi ở đâu. Mà nếu tôi biết, cũng cho . Bị Kỷ Trà Thần tìm được, ít nhất ta còn chút tôn trọng mẹ vợ." Ninh Tự Thủy quật cường . Ngực khỏi thắt chặt, nếu như bị Kỷ Trà Thần tìm được, đúng là biết có kết quả gì.

      "Ha. này ăn to lớn tốt chút nào. Tôi còn tìm nữa, đến khi cam tâm tình nguyện theo tôi mới thôi."

      đợi mở miệng, tiếng dập máy truyền tới.........

      Toàn bộ tâm tư Ninh Tự Thủy đều rối loạn, mẹ ở đâu? Người thần bí đó rốt cuộc là người nào? Mục đích của là gì? cái gì cũng biết, thậm chí trong bụng tại sao lại có đứa bé cũng biết. Tại sao tất cả giấy xét nghiệm đều Kỷ Trà Thần thể có con, vậy đứa bé trong bụng là của ai?

      Con à, con có thể cho mẹ biết được ?
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: Tự Thủy bị thương.

      "Ưm" Ninh Tự Thủy cảm thấy đau nhức, mở mắt ra lại thấy Bạch Kỳ cầm túi đá chườm lên mắt cá chân mình. Hóa ra vừa nãy ôm áo len mẹ rồi bất tri bất giác ngủ thiếp .

      Nhưng mà, làm sao Bạch Kỳ biết chân bị sưng lên?

      ". . . . . ."

      "Tôi thấy lúc chủ bộ được bình thường, chắc hẳn chân của bị thương. Tôi kiểm tra rồi, bị thương gân cốt, hai ngày nữa ổn." Bạch Kỳ bình tĩnh ngắt lời .

      Ninh Tự Thủy mấp máy môi, ngờ toàn bộ Kỷ gia người quan tâm đến nhất lại là Bạch Kỳ nhìn có vẻ lạnh lùng này.

      "Cám ơn."

      " cần, đây là chuyện tôi nên làm. Cậu chủ vì chuyện của Dương tiểu thư chắc hẳn rất tức giận, hai ngày này đừng chạm mặt bọn họ." Bạch Kỳ tốt bụng nhắc nhở, bằng biết chủ ngốc nghếch này gì lại chọc giận cậu chủ.

      Ninh Tự Thủy có chút áy náy, thận trọng hỏi "Tôi muốn thăm Dương tiểu thư cũng được sao?"

      Bạch Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn : "Nếu như sợ cậu chủ làm ra chuyện gì tổn thương mình cứ việc đến thăm."

      Ninh Tự Thủy hiểu được ý trong lời ấy, phẫn nộ, thô bạo của Kỷ Trà Thần trong những ngày qua được trải nghiệm lần rồi, muốn lại phải chịu thêm lần thứ hai. Bỏ , vẫn nên chờ Dương Lưu Vân khỏe lên chút, mình lại đến thăm. Chân hai ngày nay chỉ sợ cách nào đứng được.

      Nhưng mà nhớ đến việc Kỷ Trà Thần vẫn bên cạnh Dương Lưu Vân, đáy lòng lại chua xót mạnh mẽ. Hốc mắt khô khốc, chẳng lẽ phải buông tay như vậy sao? Nhất định phải lấy 'ly hôn' để kết thúc sao? Tại sao vận mệnh lại muốn đùa cợt mình? Tôi chỉ muốn gia đình, muốn nơi ấm áp để dựa vào, nếu vận mệnh cho tôi, tại sao bây giờ lại đến lấy ?

      Kỷ Trà Thần, tôi , rất sâu rất nặng, tột cùng có hiểu hay ?

      Dương Lưu Vân nằm lỳ giường, ngày ba bữa đều do Kỷ Trà Thần tự tay đút tận miệng. Toàn thân hơi chật vật, bởi vì lưng bị thương nên cách nào rửa mặt chải đầu, đầu tóc rối bời chịu nổi. ta phồng miệng : "Em khỏe hơn nhiều rồi, Thần cần mỗi ngày trông coi em. Hay đến chỗ Tự Thủy ! Dù sao ấy cũng có thai....."

      Ngón tay Kỷ Trà Thần chợt cứng đờ, sau đó tiếp tục đưa thìa đến môi ta: "Ăn cơm."

      Dương Lưu Vân ăn xong miếng lại tiếp tục : " mà....... là em muốn bị nhìn em nhếch nhác thế này. Đầu tóc đều bốc mùi, là mất mặt!"

      Kỷ Trà Thần nhìn bộ dạng dí dỏm lè lưỡi cái của ta, trong lòng khỏi ấm áp lên, khóe miệng nhịn được nâng lên nụ cười: " có, em ở trong lòng luôn luôn là xinh đẹp."

      Ánh mắt Dương Lưu Vân sáng lên, tin hỏi: "Có ? Đẹp hơn so với Ninh Tự Thủy ?"

      Nụ cười bên khóe miệng Kỷ Trà Thần dần dần biến mất, im lặng hồi lâu lời nào.

      Dương Lưu Vân lại tiếp tục : "Mặc dù em biết với Ninh Tự Thủy bị làm sao, nhưng dù sao ấy cũng mang thai con . phải đối xử với ấy tốt chút, hơn nữa phụ nữ có thai rất nhạy cảm, rất thích khóc, tính cách cũng có thể dị hơn trước, nhưng phải bao dung ấy. Đừng giận ấy, thăm ấy !" (van: con này muốn thêm dầu vào lửa đây mà )

      ta càng như vậy, càng khiến Kỷ Trà Thần thấy ta thiện lương, còn Ninh Tự Thủy cho đội cái nón xanh cũng có thể cho đội cái nón xanh nữa.

      Nếu Ninh Tự Thủy trong sạch giống như trước đây, thiện lương giống trước đây, bọn họ cũng lâm vào tình trạng này.

      Kỷ Trà Thần chợt dừng suy nghĩ, sao mình có thể so sánh hai người này với nhau chứ! Đặt bát xuống, kéo chăn đến eo cho Dương Lưu Vân, bình tĩnh dặn dò: "Nghỉ ngơi tốt, được xem ti vi."


      Chương 46: Thổ lộ chân tình

      Ninh Tự Thủy để quyển sách tay xuống, nghiêng đầu nhìn thấy Kỷ Trà Thần chẳng biết lúc nào đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm . Trong ánh mắt thoáng qua tia lo lắng, muốn mở miệng, nhưng biết nên cái gì.


      Kỷ Trà Thần cũng mở miệng, từng bước từng bước tới trước mặt , nhìn khuôn mặt tái nhợt của , ánh mắt lạnh lung rơi bụng .

      Ninh Tự Thủy xoa xoa bụng: "Kỷ Trà Thần, chúng ta chuyện chút !"


      " chuyện gì?" giọng lạnh lẽo của Kỷ Trà Thần chút cảm xúc, ánh mắt sắc bén đảo quanh toàn thân . Vừa rồi thấy bộ dáng đọc sách của , rất là nghiêm túc, hết sức chăm chú, ngay cả đứng đó lâu như vậy cũng phát . Ninh Tự Thủy là như vậy, rất an tĩnh, rất ngoan ngoãn, cho quyển từ điển Tân Hoa, cũng có thể ngồi yên tĩnh ngày.


      Nhưng tại sao phụ nữ nhu thuận đáng , nay lại trở nên sâu lường được như vậy?


      cho người kiểm tra cái bình hoa đó, là có người động tay chân vào nó mới có thể rơi xuống, mà bình hoa đó lại có dấu vân tay của Ninh Tự Thủy, cố tình hãm hại Vân Nhi. (đoạn này chỉ muốn đấm thằng cha này)


      Ninh Tự Thủy thấy ánh mắt mắt càng lạnh lùng, Cả người tự chut run cái. giọng : "Em nguyện ý để đứa bé sinh ra làm xét nghiệm DNA với , nếu như đứa bé phải con , em nguyện để xử trí, nhưng bây giờ xin tha cho nó mạng!"


      Nếu như đứa bé, phải là Kỷ Trà Thần , như vậy mặc kệ là của ai, đều chấp nhận. Chỉ là đứa bé là vô tội, chuyện của người lớn, thể để nó chịu đựng.


      Kỷ Trà Thần cười lạnh: "Cái này còn cần thiết sao?"


      Ninh Tự Thủy ngẩn ra, trái tim xẹt qua tia tuyệt vọng. cho rằng đứa bé này phải là của mình, nhiều hơn nữa cũng vô dụng. nhau vô dụng, tương tư càng vô dụng hơn.


      "Kỷ Trà Thần, có biết . Trước khi gặp , em từng tưởng tượng sau này mình người như thế nào?. Mặc kệ ta có thể có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu quyền lợi; nhưng chỉ cần là tâm đối với em, dịu dàng săn sóc, cùng em cả đời. Là người đàn ông ôn hòa như Kỷ Gấm Sóc, nhưng. . . . . . xuất của khiến cuộc sống của em hoàn toàn thay đổi. . . . . ."


      Kỷ Trà Thần nhíu mày, vẻ mặt vui. cư nhiên so sánh với Kỷ Gấm Sóc, muốn chứng minh điều gì? Là muốn người đàn ông giống Kỷ Gấm Sóc sao? Cho nên, nỗ lực ba năm của , cũng làm ! là buồn cười!


      Ninh Tự Thủy để ý biến hóa khuôn mặt , cúi đầu đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, tiếp tục : "Ba năm nay, đối với em rất tốt, từng chút từng chút thấm vào lòng em, càng ngày càng nhiều, quá nhiều phải tràn ra. Biết bao lần em tự với mình, người đàn ông giống như thể nào mà em được, khi vào tan xương nát thịt; nhưng đối mặt với săn sóc dịu dàng của , thậm chí đôi lúc với lạnh lung kinh khủng của , em cách nào khống chế được trái tim mình. đem…..

      Nơi này lấp đầy. . . . . . có biết hay ?"


      Kỷ Trà Thần nheo mắt phượng, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, chỉ mới hơn bốn tháng, trừ bụng to lên, trông rất gầy. Hôm nay, vì người đàn ông đó, lời như vậy cũng có thể được sao?


      Tự Thủy của , chưa từng lời động chân tình như vậy.


      Tiếng nghẹn ngào ra, giọt nước mắt lăn xuống. Tên da thịt trắng bệch lờ mờ xẹt, hai mắt đẫm lệ.


      "Kỷ Trà Thần, em . Em nhận thua, em thực ." Khóc thành tiếng, tan vỡ, chịu đựng nổi...


      Chương 47:: Bởi vì !!

      Kỷ Trà Thần mím chặt môi mỏng thành đường cong, thờ ơ lạnh nhạt nhìn . Nếu như nửa năm trước như vậy, nhất định mừng rỡ như điên, nhưng hôm nay, tâm chết rồi; đối mặt với biểu diễn "Thâm tình" của , trong lòng thầm cười lạnh tiếng. đúng là có thiên phú diễn trò.


      Cho đội nón xanh, cố ý tổn thương Vân Nhi, chỉ với những thứ này thể tha thứ!!!


      Ninh Tự Thủy khóc càng mãnh liệt hơn, bàn tay run rẩy chủ động nắm lấy bàn tay cứng ngắc của , khẩn cầu: "Thần, em van xin ! Tin tưởng có được , cho chúng ta cơ hội cuối cùng. Thời gian chứng minh tấm lòng của em đối với , cầu xin !!!."


      Bởi vì thương , cho nên bỏ tự ái mà cầu , bởi vì , cho nên ăn khép nép cầu xin tin tưởng nơi ??.


      Đời này, có người đàn ông nào có thể làm cho đến mức điên cuồng như vậy. Đều , bé mười tám mười chín tuổi thể nào người chân chính được, bởi vì đó là người trong lòng cả đời!


      Bốp ——


      Kỷ Trà Thần vô tình hất tay ra, đáy mắt lạnh lẽo tràn qua tia chán ghét, giống như ghét bỏ bị hủi vậy. Tiếng lạnh lẽo tuôn ra: "Cầu xin tôi? xứng! Ninh Tự Thủy, có tư cách cầu xin tôi! Càng tư cách vì nghiệt chủng trong bụng cầu xin tôi!"


      Hừ lạnh tiếng, xoay người . . . . . .


      Ninh Tự Thủy gấp gáp, đứng lên muốn kéo ở tay áo của , nhưng vừa bắt được tay áo của , Kỷ Trà Thần vung tay lên, Ninh Tự Thủy ngã nhào đất, trong nháy mắt vẻ mặt trắng bệch. Thân thể của vốn được tốt, sau khi bị va chạm mạnh như vậy, động đến thai nhi. Cảm giác hai đùi giữa có cổ nhiệt lưu chảy xuống. . . . . .


      " là đau. . . . . . Đau. . . . . . Thần, em đau quá. . . . . ." Nước mắt ở trong hốc mắt tràn ra, ngước mắt cầu khẩn người đàn ông cao cao tại thượng kia. Ngón tay run rẩy níu lấy ống quần Tây của , đau khổ cầu xin: "Cầu xin cứu em, cứu đứa bé. . . . . ."


      Kỷ Trà Thần, cầu xin cứu em cùng đứa bé! Van cầu !


      Kỷ Trà Thần cúi đầu nhìn khổ sở cầu xin, nhìn thống khổ, sàn nhà nhuộm đỏ máu tươi, khẽ cúi người xuống, muốn nâng lên nhưng trong đầu thoáng qua vẻ đau đớn của Vân nhi, bộ dạng kêu đau của Vân Nhi. . . . . . (Vân Nhi cái NND~ bực thằng cha này quá à! Mỗi lần vô edit muốn chửi tổ tông lên! là xấu hổ có người đàn ôg ngu tới mức độ này!!)


      Dừng động tác , thẳng lưng lên, vô tình mở miệng: "Đau? Ninh Tự Thủy, tới tư cách kêu đau cũng có."


      Bỏ lại ánh mắt lãnh khốc cùng bóng lưng, vô tình rời , để Minh Tự Thủy giãy giụa thống khổ cùng đứa trong bụng kia. Đó phải là vấn đề nên quan tâm ( chết ~ đồ đàn ông xấu xa~)


      Nước mắt nóng bỏng rơi xuống. Tại sao? Tại sao em khẩn cầu như vậy… cũng để ý? Tại sao???


      Lòng Ninh Tự Thủy đau đớn như bị dao cắt, đau kêu được; đó phải nỗi đau của thân thể, mà là đáy lòng, bị người ta xé ra từng mảnh từng mảnh, vỡ hoàn toàn, cũng liền lại được nữa. Kỷ Trà Thần, tại sao tin tưởng em, cứu em, cho chúng ta cơ hội cuối cùng??


      là đau ——


      Ngón tay còn hơi sức che bụng, cảm thấy đứa bé dần trôi từng chút từng chút. Con à, mẹ van cầu con đừng rời , đừng bỏ lại mẹ. Con à, con thể vứt bỏ mẹ, nếu mẹ biết nên làm gì nữa.


      Mùi máu tanh ngừng lan tràn, mùi nhàn nhạt, lại nồng nặc bi thương, xua được. Thất vọng cùng tuyệt vọng bao quanh, nhanh chóng bị rơi xuống vực sâu, kéo lên được nữa


      Ninh Tự Thủy chống đỡ nổi, chậm rãi nằm xuống, ánh mắt đưa về phía cửa.


      Kỷ Trà Thần, cuối cùng cũng trở lại ! có.
      Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48:: quan tâm của

      Ninh Tự Thủy mở mắt, chuyện đầu tiên làm chính là vuốt ve bụng của mình. Cảm thấy nhô ra , lúc này mới hơi thở phào nhõm. Đứa bé có việc gì, tốt quá.

      "Vì đứa bé này, tình nguyện cùng Kỷ thiếu gia trở mặt, đáng giá ?" Giọng lạnh lung của Thuộc Vũ Hiên, lạnh nhạt trong mắt có chút hiểu. Cha của đứa bé này rốt cuộc là người nào? Có thể khiến cho Ninh Tự Thủy tiếc gì mà duy trì! Ngay cả khát vọng mãnh liệt muốn sinh đứa bé này ra? Nếu như phải là ý chí của kiên định, đứa bé của sớm giữ được.

      Ninh Tự Thủy rũ mắt, nước mắt quay ngược. Nhịn khóc, cũng giải thích. Toàn bộ thế giới tin tưởng , coi như giải thích đến khô cổ. có giải quyết được gì?

      Thấy trầm mặc, Thuộc Vũ Hiên cũng tiện gì." hôn mê ba ngày, ở lại chút nữa y tá đưa đồ ăn cho , nghỉ ngơi tốt."

      "Cám ơn." Phát sốt ba ngày, có chết, chỉ là giọng hơi khan , cũng coi như may mắn.

      Sauk hi Thuộc Vũ Hiên khỏi lâu có người tới, Ninh Tự Thủy cho là y tá, ngẩng chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Tôi có khẩu vị, để bên !"

      " ăn đồ, làm sao khỏi bệnh?" Tiếng thanh nhã vang lên, khiến Ninh Tự Thủy giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy , khỏi sửng sốt: "Làm sao biết chỗ này?"

      Người đàn ông bưng chén ngồi xuống, cười rất dịu dàng. Vừa thay quấy cháo trắng, vừa mở miệng: "Ba ngày trước nhìn thấy vào bệnh viện, cho nên thừa dịp hôm nay có ai lén đến thăm, ăn chút tốt hơn!!."

      Ninh Tự Thủy được đỡ ngồi dậy, nghi ngờ: " ở gần đây?"

      Người đàn ông cười , đem chén nhét vào tay . Ánh mắt ý bảo ăn nhanh chút.

      Ninh Tự Thủy ăn rất chậm, ánh mắt dán người quan sát. người loại hơi thở ôn hòa, nhiễm tia bụi bẩn, sạch thuần khiết; cũng hỏi chuyện riêng của , cũng hỏi thân phận của , trừ tên có để ý đến bất cứ thứ gì khác.

      "Tôi. . . . . . Còn biết tên là gì?"

      "Tôi muốn lừa dối , nhưng bây giờ tôi thể cho biết. Chẳng qua tôi đồng ý với , ngày nào đó, biết. Hơn nữa, tôi tuyệt đối tổn thương ." Người đàn ông nghiêm túc ngắm nhìn , lời thề son sắt.

      Ninh Tự Thủy khép hờ mắt, suy nghĩ chút gật đầu: "Tôi biết rồi. muốn tôi miễn cưỡng. Chỉ là —— nên tìm tôi nữa gặp nguy hiểm."

      Đôi môi đỏ thẫm của người đàn ông nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mặt trời như tỏa ra ở đáy mắt: "Yên tâm, tôi bảo vệ tốt bản thân. cũng tự chăm sóc tốt cho mình, hiểu chưa?"

      Ninh Tự Thủy gật đầu cái! Đưa mắt nhìn ra ngoài, tới phút, Bạch Kỳ đưa thức ăn tới, thấy bàn để chén , nghi ngờ: "Vừa có người đến thăm sao?"

      Ninh Tự Thủy kéo chăn, tránh ra ánh mắt của : "Tôi đói bụng nên kêu y tá mang chút đồ ăn tới."

      Bạch Kỳ như suy nghĩ gì đó sau gật đầu, đem thức ăn vừa mang tới , xoay người ra khỏi phòng bệnh ném vào thùng rác. Lập tức bấm số điện thoại thư phòng Kỷ gia: "Thiếu gia, tôi phát chủ có cái gì đúng, ừ. . . . . ." (Mỗi lần đến khúc có thằng cha này lại muốn lôi ra đấm đấm đấm!!! Nát đầu thôi… Ah~)

      Trong lòng Ninh Tự Thủy có chút lo lắng, biết vừa rồi ra ngoài có bị Bạch Kỳ trông thấy . . . . . . Có thể khiến Kỷ Trà Thần hiểu lầm lần nữa ?

      Thương thế của Dương Lưu Vân tốt lên, có thể xuống giường. Biết Ninh Tự Thủy ở bệnh viện, đòi phải tới thăm , Kỷ Trà Thần cũng cản được. ( Móa~ con này định giả bộ kiểu bao dung đây mà~ muốn rạch nát mặt nó!!! Băm băm băm~~)


      Chương 49:: Người người thương (1)

      "Tự Thủy, sao chứ? Đứa bé có khỏe ?"

      Ninh Tự Thủy ánh mắt cảm kích nhìn , gật đầu: "Lần trước còn phải cám ơn . phải vậy. . . . . ." ( chị Thủy đoạn này vẫn ngu quá!!! Aiz)

      " với tôi còn khách khí gì chứ! là vợ của Thần, vậy chính là người nhà của tôi! Cứu là việc nên làm, đừng những lời khách sáo như thế!" Dương Lưu Vân ngắt lời , ngồi ở ghế gọt táo.

      Ninh Tự Thủy chần chờ lâu, cuối cùng nhịn được mở miệng: " ra —— Kỷ Trà Thần, có phải hay !" ra điều này cần mở miệng hỏi, chỉ cần có mặt đều nhìn ra được.

      Dương Lưu Vân tay cứng đờ, mặt rất nhanh khôi phục nụ cười: "Sao vô duyên vô cớ lại hỏi cái này. . . . . . Quả táo rất nhanh gọt xong. . . . . ."

      "Vậy tại sao trở lại sớm chút?" Ninh Tự Thủy giọng mất mát ngắt giọng ta, nếu như Dương Lưu Vân trở về sớm chút, có lẽ Kỷ Trà Thần cũng chọn , có lẽ mọi chuyện tại xảy ra. Nhưng —— như vậy biến thành cái dạng gì?

      Dương Lưu Vân buông con dao cùng quả táo xuống, chăm chú nhìn , mở miệng : "Tôi nhận được tin tức hai người kết hôn. Tất cả đều chậm. . . . . ."

      Ninh Tự Thủy ngẩn ra, cho dù sớm đoán được, nhưng nghe được chính miệng Dương Lưu Vân thừa nhận, vẫn cảm thấy đau khổ. ta , họ cùng người đàn ông.

      Hốc mắt Dương Lưu Vân hơi đỏ, ngửa đầu nhìn trần nhà mấy phút đồng hồ, sau thu lại tầm mắt giống như thu lại toàn bộ đau khổ."Mặc dù hiểu vì sao Thần lại chọn , nhưng mấy ngày nay tôi hiểu biết , Thần cùng vui vẻ. Đây cũng là nguyên nhân tôi ở lại. Tôi chỉ muốn Thần vui vẻ, vì ấy chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm."

      " hận tôi sao?" Nếu như có mình, có lẽ Dương Lưu Vân cùng Kỷ Trà Thần đôi người người hâm mộ~.

      Dương Lưu Vân nhún vai, bĩu môi : " thể là hận, chỉ là ghen tỵ. Rất ghen tỵ, người đàn ông ưu tú như Thần, người gặp người thích người đàn ông, đột nhiên giữa đường chạy ra người phụ nữ chiếm lấy Thần, là ai cũng bất bình. (Con này nó nó~ *bực)

      Nhất định. Nhưng khi tôi thấy lại ghen tỵ. Bởi vì cuộc sống của các người hạnh phúc, chuyện vì sao hai người kết hôn tôi rất ràng. Ba năm nay, Thần cũng giới thiệu với bạn bè, chưa bao giờ công nhận thân phận của , thời gian hai người ở chung nhiều.

      Từ trước tới giờ cũng hiểu lẫn nhau, vội vội vàng vàng kết hôn; cũng chỉ vui đùa nhất thời của Thần, hai người sớm muộn gì cũng tách ra. . . . . ."

      lời sắc bén đem toàn bộ vấn đề giữa và Kỷ Trà Thần ra. Đúng a! Sống chung ba năm, thời gian bọn họ có thể cùng nhau rất ít, đối với dịu dàng săn sóc, nhưng chưa từng hiểu về Kỷ Trà Thần.

      Thậm chí ngay cả thích ăn cái gì cũng biết.

      Dương Lưu Vân lại tiếp tục gọt táo, giọng buông lỏng: "Tôi làm gì , cứu chỉ vì nghi ngờ đứa bé đó là của Thần; chỉ cần Thần vui vẻ, tôi vui vẻ. Cho nên, cũng đừng đề phòng tôi khích bác và Thần ly hôn." ( ư? Chém vừa thôi!!)

      Ninh Tự Thủy sững sờ, vội vàng lắc đầu: "Tôi có ý này. Tôi chỉ là . . . . . Chỉ là. . . . . ."

      "Tôi hiểu biết trong lòng suy nghĩ gì." Dương Lưu Vân thiện giải nhân ý thay : " dù sao cũng là vợ của Thần, quan hệ của hai người có luật pháp thừa nhận và bảo vệ. Nhưng người vợ nào có thể chịu được bên cạnh chồng mình có người phụ nữ khác thân mật như vậy. Trong lòng thoải mái là bình thường , điều này cho thấy rất thích Thần."


      Chương 50:: Người người thương (2)

      Ninh Tự Thủy cắn môi, có lẽ trước kia quá xem thường Dương Lưu Vân. ta rất thông minh, chuyện gì cũng có thể nhìn thấu.

      Dương Lưu Vân gọt xong táo đưa cho , vỏ táo từ đầu đến cuối cũng đứt đoạn. Khóe môi nở nụ cười tùy ý: "Ăn chút trái cây đối với thân thể rất tốt!"

      Ninh Tự Thủy chần chờ nhận lấy, nhìn ta đứng lên, lau tay, kéo cửa ra. Đến cửa rồi lại đột nhiên dừng bước, quay đầu thản nhiên cười, ấm áp nhắc nhở: "Phụ nữ Thần đều rất đáng thương. . . . . . Kết quả của nhắc nhở cho tôi biết, thế giới này ngoại trừ Dương Lưu Vân tôi ra, có người nào có thể chịu được Thần."

      Rầm ——

      Quả táo trong tay rơi xuống đất, lăn ra cửa, mà bóng hình xinh đẹp biến mất thấy.

      Kỷ Trà Thần, người đàn ông mà người gặp người thích! Tim lại bắt đầu quặn đau! cho phép nghĩ, Ninh Tự Thủy! Mày thể muốn được nữa, câu kia sao tàn nhẫn, vứt bỏ mày, hoàn toàn để ý đến chết sống của mày, mày thể muốn người đàn ông tàn khốc vô tình như vậy được!!!.

      Đau đến trắng bệch khuôn mặt, quật cường cắn môi dưới, nỗ lực nghĩ về người đàn ông đó.

      Con à!! Mẹ chỉ còn lại mỗi con thôi…

      **************
      "Tôi tới Hàn Quốc chuyện xảy ra." Đường Diệc Nghiêu áy náy đứng bên cạnh Kỷ Trà Thần, chuyện này lại bị hỏng.

      Kỷ Trà Thần nhíu mày, giọng lạnh lùng: "Xác định người chết sao?"

      "Lúc ấy xe đâm thẳng xuống vách đá, nếu chết, nhưng bị dòng nước xiết đánh thẳng vào, sợ rằng cũng khó sống." Đường Diệc Nghiêu phỏng đoán, cũng thể xác định.

      "Tiếp tục tìm cho tôi. Mặc kệ như thế nào, sống, tôi muốn nhìn thấy người, chết, tôi cũng phải thấy xác." Kỷ Trà Thần thầm thở dài, tiếp tục căn dặn: "Chuyện này tạm thời chìm xuống, thể để cho ấy biết."

      Đường Diệc Nghiêu tự nhiên biết" ấy" chỉ là ai! Nếu để cho Ninh Tự Thủy biết mình mẹ chết, sợ rằng cũng sống sống nổi.

      ra khỏi thư phòng nhìn thấy Dương Lưu Vân, gật đầu cười tiếng: "Dương tiểu thư!"

      Dương Lưu Vân cười rực rỡ, chủ động ôm lấy cánh tay của : " Nghiêu, sao lại khách khí với em thế!"

      Đường Diệc Nghiêu hai mắt cũng sắc lên, trong giọng cung kính khó có thể che giấu dịu dàng: " là tiểu thư, tôi chỉ là thủ hạ của Kỷ thiếu gia!"

      Dương Lưu Vân chu môi lên: "Hồi còn đều ôm em, khi đó tốt. tại tốt chút nào."

      Đường Diệc Nghiêu cười yếu ớt . Chuyện qua, trở thành quá khứ. Cho dù có nhớ đến nữa, cũng chỉ là từng. Hôm nay, là tiểu thư, chỉ là thủ hạ của Kỷ Trà Thần.

      " và Thần xong rồi? Em có thể vào chưa?" Dương Lưu Vân bên cạnh phỏng đoán, ra ta muốn biết Đường Diệc Nghiêu trong khoảng thời gian này nơi nào, làm chuyện gì.

      Đường Diệc Nghiêu gật đầu: "Ừ. có thể vào tìm Kỷ thiếu gia!"

      Dương Lưu Vân cùng gặp thoáng qua, đến cửa nhịn được quay đầu lại, gọi : " Nghiêu."

      Đường Diệc Nghiêu dừng bước lại.

      "Thần, có phải hết thương Ninh Tự Thủy ?" Đáy mắt Dương Lưu Vân xẹt qua tia cầu xin, buồn khổ nhìn , giống như đáp án của rất quan trọng.

      Đường Diệc Nghiêu biết mình nên lắm mồm, nhưng trước mặt phải ai khác. Mà là Dương Lưu Vân, đó từng là bảo bối do tay che chở. Do dự mấy giây, mở miệng: "Tôi biết Kỷ thiếu gia hay , nhưng Kỷ thiếu gia đối với ấy hạ được quyết tâm."

      Dương Lưu Vân hiểu biết, gật đầu, làm khó ."Cám ơn Nghiêu! Em biết nên làm thế nào." Đẩy cửa vào, nhìn Đường Diệc Nghiêu thêm cái nào.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :