1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân trí mạng: Gặp gỡ Trùm máu lạnh - Kỷ Hy Yên (Hoàn chính văn + NT5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: được chết tử tế


      Chiếc xe màu đen chạy như tên bắn đường lớn, sắc trời u ám, mây đen vô che kín. Trong chiếc xe thể thao màu đen sang trọng, người đàn ông ngồi, vẻ mặt thong dong đạp lút cần ga, liều mạng để ý mấy chiếc xe theo phía sau. Ánh mắt chợt quét phía chân trời đỏ thắm cách đó xa, làn khói báo động cuồn cuộn nổi lên. Trong tầm mắt mơ hồ xuất bóng dáng trắng, gầy gò yếu, điên cuồng muốn xông vào bên trong, lại bị mấy người dắt ra ngoài.

      biết, vì sao con người đó trầm mặc trong lòng chợt bị kích thích chút. Chờ mình phản ứng kịp, xe vọt như bay về hướng kia.

      Người của theo phía sau cả kinh, cũng vội vàng chuyển hướng vọt qua.

      Dừng xe, mở cửa xe, xuống xe, đóng cửa xe, động tác liền mạch. Bóng dáng thon dài dưới ngọn lửa chiếu rọi bị kéo dài ra, đôi mắt khóa chặt người , gương mặt non nớt, đôi mắt sạch , da thịt trắng như ngọc lan đầy nước mắt, đôi môi đỏ thẫm cắn chặt, quật cường lên khuôn mặt nhắn của . Làm cho lòng người ta khỏi thương tiếc.

      "Buông ấy ra". đứng tại chỗ, giọng lạnh lùng, thái độ lạnh lùng, khí thế vương giả, ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống thế giới này.

      sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất này, chỉ có ngũ quan xinh đẹp, khí chất cao quý của , khí phách khiếp người. Ngay cả từ có gia sư dạy dỗ tốt, cũng khó tránh khỏi sững sờ.

      "Mày là ai? Dám trông nom chuyện của lão tử?" Người đàn ông nắm , vẻ mặt hung thần ác sát, nhưng hai chân lại nhũn ra, bán đứng mình. Đối mặt với người đàn ông u trước mắt, làm sao sợ hãi.

      chỉ hơi cau mày, lời. Người phía sau xuống xe, lập tức cúi đầu : "Kỷ thiếu gia, giao cho chúng tôi xử lý". Đây là Kỷ thiếu gia, chưa bao giờ ra tay giết chóc. nhàng bước, tới trước mặt , ngón tay dịu dàng bưng kín ánh mắt của : "Đừng nhìn".

      Chờ mọi thứ yên tĩnh trở lại tất cả mọi người chết hết rồi. khỏi lạnh run, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, hơi thở trở nên lười biếng, rốt cuộc là người nào?

      "Tôi thích lạnh lùng, yên tĩnh, nhưng tôi thích chơi đùa bao nuôi. Cho nên em gả cho tôi". Người đàn ông kéo , ôm vào trong ngực, nhốt chặt.

      " nhất định điên rồi. . . . . ." Đôi tay phát run nắm chặt y phục của , trong khí tất cả đều là mùi vị dũng mãnh của . làm sao muốn kết hôn với lần đầu tiên gặp mặt. Từ trước đến giờ cũng hiểu , mà mới 16 tuổi a!

      dường như dung túng, lại quý trọng vỗ nhè sau lưng của , đôi môi dính vào đường cong duyên dáng bên tai , dùng giọng mê hoặc: "Nhớ, em là người phụ nữ của tôi, đừng để cho tôi thấy có đàn ông khác đến gần em, nếu , giết tha!"

      Khi giọng điệu của càng , tính chất uy hiếp càng làm cho người ta sợ hãi! bắt đầu phát run! "Nhưng tôi mới 16 tuổi, nhà tôi thiếu nợ, rất nhiều rất nhiều tiền. . . . . . Tôi. . . . . ."

      vừa cười, ánh mắt khóa chặt, chút để ý: "Kết hôn với tôi, những chuyện này tự nhiên tôi thay em giải quyết. Đừng sợ, tôi đánh em, tôi chỉ làm cho những người đàn ông có ý đồ với em được chết tử tế".

      "A. . . . . ." Ninh Tự Thủy từ trong mộng thức tỉnh, mới phát cả người mình mồ hôi lạnh giọt. Gần đây hay nằm mơ liên tục, mơ thấy hình ảnh Kỷ Trà Thần lúc mới gặp gỡ.

      cũng chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy , liền quyết định muốn kết hôn với . Bá đạo như vậy, cường thế; thay trả nợ, giải quyết hàng loạt chủ nợ.

      Chương 26: Chạy trời khỏi nắng (1)


      vốn là tiểu thư khuê các, công ty bị phá sản, cha tự sát chết, mẹ bị người mang ; cho là tương lai mình trọn vẹn, chịu nổi, lại nghĩ rằng xuất của làm thay đổi cục diện. Sau khi cùng kết hôn ở chung chỗ, tất cả giống như chuyện đương nhiên.

      rất bận rộn, nếu công tác hai, ba tháng cũng thấy bóng dáng, lâu hơn là nửa năm; nhưng mỗi lần trở về cũng mang quà tặng cho , mỗi ngày cuộc điện thoại. cũng làm như lời lúc ban đầu, khiến cho những người đàn ông đến gần được chết tử tế.

      Biết nguy hiểm như Satan, nên động tình, nhưng đối mặt dịu dàng săn sóc của , thỉnh thoảng phát ra hơi thở tịch mịch đơn, tim của vẫn nhịn được chìm đắm. Nhớ Thuộc Vũ Hiên từng với : thế giới này, mặc kệ là người người phụ nữ của ai, chỉ cần là Kỷ thiếu gia muốn người, đối phương thể chạy thoát".

      Quả như thế. cũng chạy trời khỏi nắng.

      Ngẩng lên đầu, lau nước mắt, thể khóc nữa. Mình đau lòng, đứa bé cũng đau lòng.

      Bùm………..

      Cửa bị người thô lỗ đá ra, dọa Ninh Tự Thủy giật mình, nhìn thấy Kỷ Trà Thần đứng ở cửa, vẻ mặt đầy tức giận, khỏi cuộn lại chút. quả nhiên .

      Kỷ Trà Thần từng bước tiến tới gần, người có mùi rượu nhàn nhạt, con ngươi bén nhọn khóa gương mặt của , môi bạc tình mím lại, hỏi: "Tại sao? Ninh Tự Thủy? cho tôi biết, tôi đối với còn chưa đủ tốt sao? Vì sao muốn phản bội tôi?"

      Ninh Tự Thủy lắc đầu: "Tôi có. Cho dù hỏi tôi bao nhiêu lần, tôi cũng chỉ có thể cho biết, tôi chưa từng phản bội . Đứa bé trong bụng tôi là của ".

      "Câm miệng". Kỷ Trà Thần rống lên, ngắt lời , ánh mắt đỏ lên: "Đứa bé của tôi? có biết hay . . . . . . lúc tôi 23 tuổi bác sĩ …….. cả đời này tôi cũng thể có đứa bé".

      Ninh Tự Thủy sững sờ, cả người cũng bị khiếp sợ, lâu phản ứng kịp. Gương mặt cũng cứng ngắc, vẻ mặt thể tin: " thể nào . . . . . . Làm sao có thể?"

      Kỷ Trà Thần thể có đứa bé?

      Vậy ……… đứa bé trong bụng mình từ đâu tới?

      "A" môi bạc tình cười lạnh: "Chuyện cho tới bây giờ, còn dám nghiệt chủng này là của tôi sao?"

      "Nhưng ………… tôi có. . . . . . Tôi biết. . . . . . Tại sao là như vậy ? Nghĩ sai rồi sao? Nhất định là nghĩ sai rồi. . . . . ." Ninh Tự Thủy trở nên kinh hoàng, con ngươi mất tiêu cự. Nếu như đứa bé này phải của , là của ai? Mình trừ Kỷ Trà Thần, từ trước đến giờ có người đàn ông khác.

      Vẻ mặt Kỷ Trà Thần lạnh lùng, đường nét căng thẳng thô bạo đáng sợ. . . . . . Nếu như có thể, cũng muốn nghĩ tất cả là sai lầm rồi.

      Thuộc Vũ Hiên thở hổn hển chạy tới, vỗ vai Kỷ Trà Thần : " phát điên cái gì? Chạy nhanh như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện làm thế nào?"

      Ninh Tự Thủy thấy Thuộc Vũ Hiên giống như nhìn thấy cứu tinh: "Bác sĩ Thuộc, đây phải là phải hay ? cho tôi biết. . . . . ."

      Thuộc Vũ Hiên nhìn khí giữa hai người, mới uống rượu được nửa, vẻ mặt Kỷ thiếu gia càng ngày càng kém, trực tiếp chạy . nghĩ cũng biết có thể là tìm đến Ninh Tự Thủy, chắc là cáo tố tình cho . Ánh mắt do dự đảo quanh hai người, cuối cùng lại thể gật đầu: "Báo cáo mới nhất hôm nay có, Kỷ thiếu gia, chính xác có cách nào có đứa bé".

      Ninh Tự Thủy ngây người như phỗng. Ông trời ơi, tại sao đùa giỡn với tôi như vậy?
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Chạy trời khỏi nắng (2)


      Kỷ Trà Thần nắm cánh tay bé của , cổ tay thô lỗ kéo xuống giường, lảo đảo nghiêng ngã thẳng xuống lầu, để ý thân thể của chút nào. Vào giờ phút này, lý trí của bị lửa giận đốt còn mống.

      "Buông tôi ra. . . . . . Kỷ Trà Thần, rốt cuộc muốn làm gì?" vẻ mặt Ninh Tự Thủy hốt hoảng hỏi.

      " phải ghét nơi này sao? Hôm nay tôi cho cơ hội , cút . . . . . ." giọng lạnh lẽo của Kỷ Trà Thần vang lên, sải bước, bóp chặt cổ tay của , hơi sức lớn gần như muốn bóp gãy xương của .

      "Buông tôi ra, Kỷ Trà Thần. . . . . . Đau. . . . . . Tôi tự mình !" Ninh Tự Thủy dừng bước lại, đau muốn rơi nước mắt.

      Thuộc Vũ Hiên theo sau lưng của bọn họ, giọng lo lắng: "Kỷ thiếu gia, bình tĩnh chút!"

      Kỷ Trà Thần dừng bước, con ngươi bén nhọn nhìn chằm chằm gương mặt quật cường, chút chịu thua của . Hận ý theo từ trong đáy lòng dâng lên, ánh mắt của phát hỏa, gần như muốn giết . Nếu như lòng dạ có thể độc ác chút, sớm giết !

      Đường Diệc Nghiêu và Bạch Kỳ bị kinh động, vội vàng chạy tới, dò hỏi: "Kỷ thiếu gia, xảy ra chuyện gì?"

      Ninh Tự Thủy hít mũi, chịu đựng đau lòng : "Tôi , cần đuổi. Ba năm nay, cám ơn chăm sóc."

      Cái gì cũng cần, cứ như vậy kết thúc !

      Ninh Tự Thủy từ trong tay của rút tay của mình ra, lướt qua bên cạnh , nhìn chút nào; chân từng bước, từng bước xuống. . . . . . Đêm rất tối, gió rất lạnh, nước mắt cũng bị đông lạnh rớt xuống.

      Rốt cuộc tại sao ông trời trêu đùa như thế? Tại sao phải đối xử với như vậy?

      Mày kiếm Kỷ Trà Thần nhăn lại, quay đầu lại nhìn thấy tới bên cạnh thùng rác, ánh mắt quét mặt đất có gì đúng, khi phản ứng lại, người nhào tới Ninh Tự Thủy, ôm cả người vào trong ngực, thân hình cao lớn bảo hộ chặt ở trong ngực.

      Bùm …………

      Thùng rác bỗng nhiên nổ tung, vang vọng, ánh lửa văng khắp nơi . . . . . . làm Kỷ Trà Thần bị thương. . . . . . Vẻ mặt của mọi người cũng phản ứng phức tạp, hoàn toàn ngờ xảy ra chuyện như thế.

      Cả người Ninh Tự Thủy cũng hoảng sợ ngẩn ra . . . . . . Núp trong ngực Kỷ Trà Thần cũng nhúc nhích.

      Đường Diệc Nghiêu và Thuộc Vũ Hiên nhanh chóng tới, đỡ Kỷ Trà Thần dậy, nhìn tây trang của máu tươi đầm đìa, từng giọt trơn bóng rơi mặt.

      "Kỷ thiếu gia . . . . ."

      tiếng này làm thức tĩnh Ninh Tự Thủy từ cõi hư vô, ánh mắt kinh ngạc nhìn mặt Kỷ Trà Thần tái nhợt, nhìn chỗ nổ tung, cách gần như vậy; vốn có thể mặc kệ mình, nhưng vẫn có, ngược lại dùng thân thể của bảo vệ , để cho bị chút thương tổn.

      "Kỷ Trà Thần. . . . . ." Giọng của Ninh Tự Thủy cũng run rẩy, hoang mang sợ hãi nhìn , đáy mắt tràn đầy lo lắng.

      Ánh mắt Kỷ Trà Thần lạnh lùng liếc nhìn cái, môi mím chặc lời nào. Trong phút chốc, cả người ngã xuống mặt đất.

      "Kỷ thiếu gia . . . . ." Thuộc Vũ Hiên kịp thời ôm lấy , với Đường Diệc Nghiêu: "Tôi xử lý cho , cậu nhanh chóng kiểm tra từng góc trong Kỉ gia. Bạch Kỳ, giúp tôi chuẩn bị thuốc".

      Bạch Kỳ nhanh chóng xoay người vào phòng lấy thuốc, Thuộc Vũ Hiên ôm Kỷ Trà Thần vội vã vào. Tất cả mọi người vội vội vàng vàng, có ai chú ý đến Ninh Tự Thủy chôn chân tại nguyên chỗ.

      Cả người Ninh Tự Thủy đứng trong gió rét cũng để ý. nghĩ ra tại sao phải làm như vậy, phải hận mình sao? Nếu như ôm mình, mình cũng chết được, nhưng đứa bé nhất định giữ được. hiểu như vậy, nhưng tại sao phải cứu ?


      Chương 28: quá nhiều


      Tay chân lạnh lẽo, do dự lâu, Ninh Tự Thủy cũng chậm rãi vào nhà, đến cửa phòng của Kỷ Trà Thần, cắn chặt môi. Người giúp việc ra ra vào vào, nhìn Kỷ Trà Thần nằm giường chớp mắt, Thuộc Vũ Hiên xử lý vết thương cho .

      Sau lưng cũng bị thương, máu tươi ngừng chảy xuống, nhiễm đỏ ga giường màu trắng, màu đỏ thẫm chói mắt.

      biết mình đứng bao lâu, cho đến khi Thuộc Vũ Hiên vỗ vai của cái, lúc này mới khôi phục lại tinh thần: "Bác sĩ Thuộc, thế nào?"

      " sao. Nhưng phải nhiều nằm sấp vài ngày." Giọng Thuộc Vũ Hiên nhàn nhạt, tròng mắt lạnh lùng liếc cái, nhịn được tiếp tục mở miệng : "Bất quá những năm gần đây Kỷ thiếu gia rất ít bị thương, hay là trước, hoặc chuẩn bị sẵn sàng. . . . . ." Người Kỉ gia, bỏ qua cho .

      Ninh Tự Thủy khàn giọng, ánh mắt nhìn Kỷ Trà Thần hôn mê, cúi đầu. Giờ phút này, có thể sao?

      "Thôi, nhìn dáng dấp của cũng ra vào lúc nàyy. Nếu ba năm nay Kỷ thiếu gia phí công thương . Kỷ thiếu gia tỉnh lại, phải uống thuốc tiêu viêm; uống thuốc giảm đau, tôi thể ở lại được". Thuộc Vũ Hiên thấy dáng vẻ trầm mặc của , cảm thấy phiền lòng.

      Phiền lòng hơn chính là Ninh Tự Thủy phản bội Kỷ thiếu gia!

      Ninh Tự Thủy chần chờ gật đầu, tới bên giường ngồi xuống. Lẳng lặng nhìn bộ dạng ngủ say, an tĩnh như vậy, che đậy, phòng bị, đơn giản như đứa bé. Lông mi dài, da thịt nhẵn bóng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng vô tình, hấp dẫn trí mạng.

      "Tại sao muốn cứu tôi? Ba năm trước đây cứu tôi, ba năm sau cứu tôi. . . . . . Tại sao hết lần này đến lần khác muốn cứu tôi? Có phải rất đau hay ?" Giọng Ninh Tự Thủy nghẹn ngào, nước mắt từng giọt rớt xuống, đưa tay muốn vuốt ve bàn tay to của , nhưng nửa chừng dừng lại.

      cũng thích mình chạm vào.

      "Tôi vì sao biết sao biến thành như vậy, nhưng tôi có phản bội ; cứu tôi, cho tôi ngôi nhà yên ổn, cho tôi dịu dàng và thâm tình, tôi , đến tận xương cũng cảm thấy chưa đủ, tại sao lại phản bội ?" nước mắt Ninh Tự Thủy ngừng rơi xuống, thấm ướt khuôn mặt của , vai nhàng run rẩy. Nhìn thấy lông mi của run rẩy, cuống quít dùng đôi tay che miệng, tránh làm ồn ào đến .

      Cả người khóc thành tiếng, thân thể cong lại ngồi xổm mặt đất, cắn ngón tay của mình, mặc cho nước mắt càn rỡ rơi xuống.

      Lúc trời sáng, rốt cuộc Kỷ Trà Thần mở mắt, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm người bên giường.

      Ninh Tự Thủy nhìn thấy tỉnh lại, rốt cuộc an tâm. "Bác sĩ Thuộc tỉnh lại phải uống thuốc tiêu viêm". Xoay người lấy thuốc, lại nghe tiếng lạnh lẽo của ở sau lưng: "Cút".

      Dừng bước lại, xoay người ánh mắt cầu xin nhìn : "Tôi biết, bây giờ tôi giải thích thế nào cũng được, tôi cũng biết rất ghét tôi nhưng . . . . . . Có thể để cho tôi chăm sóc , ít nhất ……. chờ khỏe lại".

      Con ngươi Kỷ Trà Thần lướt qua: "Lúc tôi đưa tới đây, tôi để cho bị thương. Trước khi tôi còn chưa đổi ý, cút ngay".

      Ánh mắt Ninh Tự Thủy khép hờ, cắn môi dưới. nghe hiểu được của ý tứ trong lời của , vì còn ở trong Kỉ gia, cho nên thực lời hứa ban đầu của mình, nếu như bên ngoài ở Kỉ gia, chắc chắn mặc kệ chết sống của . Là tự mình đa tình.

      "Tôi biết. Nhưng …….. mặc kệ vì cái gì, cứu tôi". Cho nên, tôi muốn ở lại chăm sóc cho .
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Đây là dạy dỗ


      Ninh Tự Thủy đem thuốc tiêu viêm và nước ấm đưa cho , Kỷ Trà Thần mày kiếm khẽ chau, quay đầu , ánh mắt lạnh lùng dường như nhìn thấy tồn tại của .

      " hận tôi thế nào, cũng đừng bỏ rơi thân thể của mình. Bác sĩ Thuộc chưa bao giờ uống thuốc giảm đau, vì có thể nhịn . Nhưng. . . . . . Thuốc tiêu viêm nếu như uống, vết thương nhiễm trùng làm thế nào? Kỉ gia làm thế nào?" giọng của Ninh Tự Thủy nhàn nhạt, cứng mềm, trong cổ họng, nghe vào trong lỗ tai rất thoải mái.

      Kỷ Trà Thần vẫn lên tiếng, Ninh Tự Thủy biết làm sao mới tốt, trong lúc này Đường Diệc Nghiêu vào.

      Ninh Tự Thủy đứng lên đem thuốc và nước giao cho , ánh mắt nhìn sâu Kỷ Trà Thần: " chịu uống thuốc tôi đưa, nhưng bác sĩ Thuộc , thuốc tiêu viêm phải uống. Giao cho , tôi ra ngoài trước".

      Đường Diệc Nghiêu gật đầu, lần này ánh mắt nhìn Ninh Tự Thủy có chút chán ghét. Chuyện lúc trước đề cập tới, nhưng lần này Ninh Tự Thủy liên lụy Kỷ thiếu gia bị thương khiến người của Kỉ gia chán ghét . Mấy năm nay, Kỷ Trà Thần bao nhiêu sóng gió chưa từng trải qua, nhưng bị thương nặng như vậy, chưa có mấy lần. Bản lĩnh Kỷ Trà Thần, có thể làm bị thương càng có mấy.

      "Kỷ thiếu gia, uống thuốc". Đường Diệc Nghiêu đem thuốc và nước đưa đến.

      Kỷ Trà Thần nhìn cũng nhìn, mím môi : "Điều tra thế nào?"

      "Tra ra được, có người mới tới làm hộ vệ, nhưng lúc chúng tôi tìm , lại mất tích, căn bản tìm được người. Những chỗ khác của Kỉ gia, tôi đều cẩn thận kiểm tra, có bất kỳ khác thường nào". Đường Diệc Nghiêu bất đắc dĩ đem thuốc tiêu viêm bỏ vào trong thùng rác.

      "Đầu tiên là hộ vệ hôn mê, cửa Bắc người nào canh giữ; kế tiếp là hộ vệ mới tới quấy phá; Đường Diệc Nghiêu, gần đây cậu rất thanh nhàn? Phải ?" giọng Kỷ Trà Thần mặn lạt, càng làm cho người ta sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt của Đường Diệc Nghiêu, toát mồ hôi lạnh.

      "Là tôi làm việc thiếu trách nhiệm, chấp nhận trừng phạt". Sau sống lưng Đường Diệc Nghiêu cũng lạnh, đừng Kỷ thiếu gia trách mắng, nếu Kỷ thiếu gia lấy tánh mạng của , cũng dám tiếng .

      Điện thoại di động đầu giường điên cuồng rung lên, Đường Diệc Nghiêu do dự chút, vẫn đưa tay nhấn máy bộ đàm kề sát vào bên tai Kỷ thiếu gia: "Lần này chỉ là dạy dỗ, nếu như còn dám làm ấy bị thương, lần sau cũng thế này đâu".

      Khuôn mặt Kỷ Trà Thần cũng lạnh xuống: "Lý Diệc Phỉ ở trong tay " (Lý Diệc Phỉ mẹ của Ninh Tự Thủy).

      "A, phải mực điều tra sao? Hi vọng nhanh chút tra được, như vậy trò chơi mới càng thêm đặc sắc. tút tút. . . . . ."

      Cuộc trò chuyện cắt đứt, nhưng gọi lại số đó trở thành số máy .

      "Bất kể dùng biện pháp gì, nhất định phải tra ra số điện thoại này từ đâu gọi tới. Chuyện còn lại, cần tôi dạy cho cậu?" Giọng của Kỷ Trà Thần đè nén cực hạn tức giận, người này ở trong bóng tối giở trò quỷ, rốt cuộc là người nào?

      Lại dám khiêu khích Kỷ Trà Thần .

      "Vâng" Đường Diệc Nghiêu cung kính gật đầu, lui về phía sau ba bước, lúc này mới ra khỏi cửa phòng.

      Tay Kỷ Trà Thần vuốt điện thoại di động, cuối cùng vẫn bấm dãy số: " quái, giúp tôi điều tra chuyện. . . . . ."

      "Ồ. . . . . . có thời gian. . . . . . Tôi rất bận. . . . . . A a. . . . . ." Điện thoại bên kia truyền tới những tiếng động kỳ quái.

      Kỷ Trà Thần kiềm chế tức giận: " việc giá 500 vạn".

      "Ồ! Vậy chờ tin tức của tôi. Ừ. . . . . . Cúp. . . . . ."

      Kỷ Trà Thần nhìn chằm chằm điện thoại di động, dường như muốn làm cho nát vụn. quái đáng chết này, biết ở giường phụ nữ nào phong lưu khoái hoạt.


      Chương 30: Đối xử với tốt chút


      Đường Diệc Nghiêu đứng ở cửa nhìn ánh mắt lo lắng của Ninh Tự Thủy, mím môi, dáng vẻ do dự lâu cũng dám mở miệng. thầm than thở.

      ". . . . . . Uống thuốc ?" Ninh Tự Thủy thận trọng hỏi, trong ánh mắt đầy lo lắng. lòng dạ, chút giả vờ.

      "Ninh tiểu thư, nếu đối với Kỷ thiếu gia phải xuất phát từ chân tâm, xin đừng thương tổn nữa. Bây giờ có thể ngay, đừng vì tự trách áy náy mà ở lại. Tôi bảo đảm, bây giờ có thể , Kỷ thiếu gia ra tay với ". Đường Diệc Nghiêu thấp giọng . Ba chữ "Ninh tiểu thư" đem khoảng cách giữa bọn họ kéo dài ra. Cũng loại bỏ Ninh Tự Thủy ra ngoài Kỉ gia.

      Đường Diệc Nghiêu cái gì cũng có thể nhịn được, nhưng cách nào nhịn được có người thương tổn đến Kỷ thiếu gia.

      Ninh Tự Thủy rũ mắt, đôi vai gầy nhàng run rẩy, cắn môi, giọng yếu ớt như muỗi kêu: "Tôi. . . . . . Tôi có biện pháp rời vào lúc này. Tôi muốn ở lại chăm sóc ". Kỷ Trà Thần chút do dự bảo hộ mình trong ngực, thậm chí lúc té xuống đất cũng đem chịu lực đặt người của mình, để cho bị chút tổn thương nào.

      Vào lúc này, làm sao có thể rời bỏ ra ?

      "Thiếu gia do tôi chăm sóc là được rồi". Tiếng Bạch Kỳ lạnh lùng từ phía sau truyền tới, tròng mắt khóa chặt người Ninh Tự Thủy: "Nếu thiếu gia để cho , vậy . . . . . . Đừng chờ thiếu gia thay đổi tâm ý, đến lúc đó ………. ai cứu được ".

      "Tôi. . . . . ." Ninh Tự Thủy do dự, bóng dáng gầy bị ánh đèn nguội lạnh kéo rất dài, môi dưới gần như bị cắn chảy máu. trán xinh đẹp, mâu thuẫn và giãy giụa khắc sâu vô cùng ràng.

      Đường Diệc Nghiêu vừa chuẩn bị mở miệng, Thuộc Vũ Hiên tới lạnh nhạt : "Các người cũng đừng ép buộc ấy nữa".

      "Bác sĩ Thuộc" Ánh mắt Bạch Kỳ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Thuộc Vũ Hiên thay Ninh Tự Thủy chuyện.

      Thuộc Vũ Hiên dừng bước lại đứng bên cạnh , ngón tay nhàng vỗ vai của : "Nếu muốn ở lại lại. . . . . . Huống chi, mặc dù ngoài miệng Thần để cho , nhưng trong lòng chắc là thể bỏ được. Tất cả mọi người nghỉ ngơi , cũng phải nghỉ ngơi tốt. Bây giờ có thai ba tháng, cũng chưa ổn định".

      Ánh mắt Bạch Kỳ và Đường Diệc Nghiêu bất đắc dĩ lơ đãng, gật đầu, rời .

      Ninh Tự Thủy vẫn cúi đầu, chợt ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, giọng khàn khàn: " có biện pháp có đứa bé sao? chút xíu cơ hội cũng có sao?"

      Thuộc Vũ Hiên thở dài, đôi tay chấp sau lưng, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn , giải thích: "Ninh Tự Thủy, tôi hi vọng hiểu. Thần từng bị thương, rất nặng. Cho nên. . . . . . Đối xử với tốt chút!"

      "Tôi biết rồi". Ninh Tự Thủy vội ngắt lời , muốn nghe lời tàn nhẫn như vậy.

      Lời như vậy, đối với Kỷ Trà Thần, đối với , cũng quá mức nặng nề.

      Trong nháy mắt xoay người, nước mắt từng giọt rơi xuống, lặng lẽ tiếng động rơi vào sàn nhà. Đẩy cửa phòng, cả người cuộn lại mặt đất, càn rỡ khóc lên.

      Nếu như phải là Kỷ Trà Thần, đứa bé kia từ đâu tới? chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác ngoài Kỷ Trà Thần; dù là đồng nghiệp Tề Hạo cũng chỉ trò chuyện, hàn huyên vài câu. . . . . .

      Nghĩ đến Tề Hạo, Ninh Tự Thủy khỏi có vài phần áy náy, nếu như phải vì mình, căn bản cũng phải chịu đựng tất cả. vốn dĩ, mình mới là đầu sỏ gây nên.


      Chương 31: muốn nhìn thấy


      Bóng tối từ từ bao trùm lấy , nước biển lạnh lẽo cuốn tới, gần như muốn dìm chết đuối, mờ mịt tìm thấy bất kỳ điểm gì để chống đỡ. Chợt nghĩ đến chuyện rất kỳ quái.

      Ba tháng trước, Kỷ Trà Thần Nhật Bản công tác, chỉ vài ngày rồi trở lại. Có đêm, uống nhiều sữa tươi chút, cũng cảm thấy mệt mỏi, giữa mơ hồ, dường như cảm thấy có người đè mình, nắm hai tay của mình, hơi thở nóng rực, dùng sức mạnh, cho phép cự tuyệt, hung hăng đoạt lấy .

      Trong đêm tối thấy người nằm thân thể mình, nhưng cảm giác là Kỷ Trà Thần. Bởi vì ngoại trừ Kỷ Trà Thần Kỉ gia ra, có người ban đêm dám xông vào phòng của . Nhưng ngày thứ hai, phát giường có gì cả, người giúp việc cũng Kỷ Trà Thần chưa bao giờ trở lại. Còn tưởng rằng mình gặp giấc mơ ngu ngốc, thầm mắng mình lâu.

      Nhưng hôm nay xem ra, hình như chỉ là mộng mà thôi!

      Ninh Tự Thủy mới vừa tới bên ngoài phòng, liền nghe thấy tiếng xa lạ gào to: "Kỷ thiếu gia bị thương. . . . . . Kỷ thiếu gia bị thương ư! Đây quả thực là tin tức lớn trong ngày, so với tin Tổng thống Bush Sadam còn ly kỳ hơn. . . . . ."

      "Được rồi, Tiểu Ngư Nhi, đừng nhảy nhảy loạn." Nhìn thấy vẻ mặt Kỷ Trà Thần càng ngày càng lạnh Kỷ Gấm Sóc vội vàng đem bảo bối của mình ôm trong ngực, nắm hai tay của , cho phép động tay động chân đối với Kỷ thiếu gia.

      Ninh Tự Thủy gõ gõ cửa, tới, thấy Kỷ Gấm Sóc hơi sững sờ, gật đầu, dịu dàng giọng : "Chào . . . . . ."

      "Xin chào, chúng ta gặp nhau. Tôi là Kỷ Gấm Sóc, người này là em tốt của tôi. Vị này là vị hôn thê của tôi, Tiểu Ngư Nhi". Đôi con ngươi của Kỷ Gấm Sóc bên dưới gọng mắt kính bằng kim loại rất ôn hòa, ngũ quan tinh xảo, sạch xinh đẹp. Làm cho người ta nhìn thấy, suy nghĩ đầu tiên chính là: tao nhã lịch , tác phong nhanh nhẹn, ôn hòa, như quân tử.

      Nhưng con cá Tiểu Ngư Nhi trong ngực quân tử cũng dịu dàng, thò đầu ra, ánh mắt chớp chớp, hiếu kỳ : "Kỷ thiếu gia có vợ ? Trời ạ! Tôi lại biết, chỉ có Tiểu Ngư Nhi tôi là biết chuyện gì".

      Ninh Tự Thủy nở nụ cười: "Chào mọi người, tôi là Ninh Tự Thủy. Các vị có thể gọi tôi Tự Thủy". Ánh mắt len lén nhìn Kỷ Trà Thần, nằm sấp giường, siết chặt nắm tay, nhìn dáng dấp biết tâm tình quá tốt.

      "Tự Thủy, Tự Thủy? thời gian như nước, yên tĩnh như nước. . . . . . Có phải ? Dáng dấp của thích hợp cổ xưa a. . . . . ." Trong lúc còn ngẩn người Tiểu Ngư Nhi tới trước mặt .

      "À?" Cổ xưa? Đây coi là khen ngợi sao ?

      Ninh Tự Thủy lúng túng cười cười với , biết trả lời thế nào.

      Kỷ Gấm Sóc kéo Tiểu Ngư Nhi hoạt bát vào trong ngực của mình, cười giải thích: " ấy ở nước ngoài quá lâu, quên mất quốc ngữ. Ý của ấy là trông rất cổ điển tao nhã".

      "Đúng! Đúng! Đúng! Chính là ý này". Tiểu Ngư Nhi gật đầu như giã tỏi, thuận tiện véo véo cánh tay Kỷ Gấm Sóc. Kỷ Gấm Sóc cười tiếng, ánh mắt nhìn Tiểu Ngư Nhi tràn đầy cưng chìu và thương .

      Ninh Tự Thủy cười yếu ớt, ánh mắt thủy chung rơi vào người của Kỷ Trà Thần. Lần đầu tiên, gặp được bạn bè của , ngoài ý muốn.

      Kỷ Gấm Sóc thấy khí cổ quái giữa hai người bọn họ, chủ động mở miệng : "Chuyện còn lại, tôi giúp giải quyết, cần gấp, dưỡng bệnh cho tốt. Chúng tôi trước".

      "Cút". Kỷ Trà Thần thuận miệng phun ra chữ. Khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ cái.

      Tiểu Ngư Nhi còn chưa kịp nắm tay gọi tên Ninh Tự Thủy liền bị Kỷ Gấm Sóc bắt cóc về.

      Ánh mắt Ninh Tự Thủy hâm mộ đưa bọn họ rời , Kỷ Gấm Sóc lịch nho nhã, Tiểu Ngư Nhi hoạt bát hiếu động, hai người động tĩnh, vừa lúc bổ sung cho nhau.

      "Tôi muốn nhìn thấy ". Kỷ Trà Thần lạnh lùng phun ra câu.
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: bỏ được


      Ánh mắt Ninh Tự Thủy do dự nhìn : " đừng tức giận, người bị thương, nghỉ ngơi cho tốt. Tôi. . . . . . phải cố ý chọc giận ".

      Sống lưng Kỷ Trà Thần cứng đờ, bỗng nhiên con mắt chớp cái, môi mỏng phun ra hai chữ: "Tới đây".

      Ánh mắt của quá đáng sợ, nhưng Ninh Tự Thủy chút do dự tới bên , chậm rãi đứng ở bên giường, con ngươi dịu dàng đón nhận ánh mắt trầm của , khẩn trương mím môi môi dưới.

      Kỷ Trà Thần vươn tay nắm được cằm của , thấp giọng : "Tại sao?" Cho dù cách cánh cửa, lời của Đường Diệc Nghiêu, cũng nghe.

      Ninh Tự Thủy sững sờ, nửa ngày mới suy nghĩ ra lời của , rũ mắt, xấu hổ, mở miệng: "Tôi. . . . . . bỏ được ". Cho dù biết đứa trong bụng xảy ra chuyện gì, cho dù làm thương tổn , nhưng vẫn nhịn được thương , nhớ , nhìn thấy bị thương, tim của càng đau hơn. Tình nguyện người bị thương là chính mình cũng muốn là Kỷ Trà Thần.

      "A……" Môi mỏng đỏ thẫm Kỷ Trà Thần cong lên nụ cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt khuôn mặt trắng nõn của : "Ninh Tự Thủy, là tự mình , sau này xảy ra chuyện gì, cũng đừng hối hận".

      "Tôi hối hận". Ánh mắt Ninh Tự Thủy nghiêm túc nhìn chăm chú vào , cằm đau đớn làm cho dừng lại chút, tiếp tục : "Tôi tin rằng Trà Thần của tôi, làm tổn thương tôi".

      Ngón tay Kỷ Trà Thần ràng cứng đờ, trong đáy mắt gợn sóng nhanh chóng thoáng qua tia khiếp sợ. Người nhút nhát, nhu nhược như Ninh Tự Thủy lại có thể ra như vậy. Ba năm nay hoặc nhiều hoặc ít, đều qua lời tình ý triền miên, nhưng cho tới bây giờ Ninh Tự Thủy cũng phản ứng; cho dù lúc hai người nhau, cũng ra miệng.

      Môi mỏng hơi khô khốc, nhưng nhịn được quyến rũ người muốn hôn, trong đầu Kỷ Trà Thần chớp lên tình cảm nóng bỏng, bụng dưới hơi phát hỏa, giây kế tiếp, liền hôn lên môi của . Đầu lưỡi thuần thục cạy hàm răng của , hôn từng điểm mẫn cảm của , lưỡi to bao lấy đầu lưỡi mềm mại, xoắn xuýt, mút, khẽ cắn, cọ sát, triền miên.

      "Ưmh. . . . . ." Môi đỏ mọng nhịn được phát ra tiếng kêu rất , còn kịp phun ra nuốt vào chất mật dọc theo khóe môi chậm rãi chảy xuống. Ánh mắt mê ly, mờ mịt, thân thể bởi vì thiếu dưỡng khí mà trở nên mềm mại. . . . . .

      Con ngươi Kỷ Trà Thần mở ra, cũng định buông tha như thế. Ngón tay thon dài cách lớp quần trêu chọc đào nguyên của , nhàng, chậm rãi, đốt lửa ma sát vùng đất bí của .

      "Ưmh. . . . . . Đừng. . . . . ." Ninh Tự Thủy thở hổn hển, vất vả nặn ra ba chữ, gương mặt ửng đỏ, muốn chạy trốn, nhưng lại cảm thấy có chỗ để trốn.

      Môi mỏng Kỷ Trà Thần chứa đựng nụ cười đầy thâm ý, ngón tay trực tiếp vòng qua lớp quần xâm nhập, cảm giác được dấu hiệu, nụ cười càng sâu hơn: "Đừng? Ninh Tự Thủy, thân thể của luôn thành thực hơn với miệng. Hả?"

      Ninh Tự Thủy xấu hổ ngốc đầu lên được, cắn chặt môi của mình, cảm thấy môi của dính vào tai của mình, hơi thở nóng hổi phà vào tai, ấm áp, rất nhột, ý loạn tình mê. Càng cảm giác thân thể mình nảy sinh khác thường, hạ thân ẩm ướt.

      Ngón tay ác ý quấy rối, làm Ninh Tự Thủy kinh sợ thét chói tai, hai mắt giống như con thỏ bị dọa phát sợ sững sờ nhìn Kỷ Trà Thần, biết làm sao. như vậy vẫn có thể làm sao?

      Mày kiếm Kỷ Trà Thần nhíu lại, giây kế tiếp rút ngón tay lau chất lỏng lên quần áo của , đáy mắt thoáng qua tia chán ghét: " ra ngoài".


      Chương 32: hề hổ thẹn.

      Động tác kia, ánh mắt kia, thể nghi ngờ làm tim Ninh Tự Thủy đau nhói. Nước mắt ngập vành mắt, có lẽ cũng sớm biết có tình huống như thế, thế nhưng chuyện như vậy cứ tái diễn hết lần này lại đến lần khác, nên tim, có cách nào đè nén được khổ sở.

      Kỷ Trà Thần cũng thu lại vẻ hưng phấn vừa rồi, sắc mặt lạnh tanh quay đầu nhìn tới .

      Ninh Tự Thủy chỉnh sửa lại quần áo, khóe miệng cong lên cười khổ. Kỷ Trà Thần, mặc kệ bây giờ có chán ghét em bao nhiêu, em vẫn cứ , nỡ rời khỏi . Em chưa từng làm chuyện gì có lổi với , em , hề hổ thẹn với lòng mình.

      *****

      tuần sau, vết thương của Kỷ Trà Thần cũng đỡ hơn nhiều, ít nhất cũng có thể ngồi dậy. Ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào Đường Diệc Nghiêu, tiếng lạnh lẽo từ miệng truyền tới: “ tuần lễ mà dãy số cũng tra ra? Hả?” Tiếng tràn đầy tính nguy hiểm.

      Trán Đường Diệc Nghiêu phủ đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu dám lời nào.

      "Tôi cho thêm thời hạn ngày. tra ra được, đừng xuất trước mặt tôi."

      "Vâng!" Đường Diệc Nghiêu gật đầu, xoay người rời . Con mắt nhìn lướt qua Kỷ Trà Thần có chút tò mò, tự dưng trở nên nghiêm khắc như vậy, có phải là bởi vì Ninh Tự Thủy?

      Ninh Tự Thủy đứng ở trong sân, nhìn người qua lại, khỏi tò mò hỏi: "Nhiều người như vậy, người của Kỷ gia toàn bộ đều bị đổi sao?"

      Bạch Kỳ: "Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nên phải phòng bị. chủ vẫn cứ là nên trở về phòng nghỉ ngơi, tránh nhỡ bị đụng phải."

      Ánh mắt Ninh Tự Thủy trở nên có chút thương cảm, sau ngày hôm đó Kỷ Trà Thần chưa từng gặp , sai người canh giữ ở cửa, cho dù có thỉnh cầu như thế nào, Kỷ Trà Thần cũng cwh tuyệt gặp. Vừa mới định cất bước trở về, lại nghe thấy phía sau có tiếng gọi vui sướng: “Tự Thủy, Tự Thủy, tìm được chị rồi.......”

      Còn chưa xoay người hết, bị lực lớn đụng vào, liền bị lực lượng đụng vào, cơ thể suýt ngã xuống mặt sàn, Ninh Tự Thủy đưa trong tiềm thức vội đưa tay bảo vệ bụng. Tiếng kêu thét lại vang lên lần nữa: "A. . . . . . Thủy Thủy. . . . . ."

      "Tiểu Ngư Nhi!" Tiếng lạnh ngắt lộ ra bất mãn nghiêm trọng, đôi tay kịp đỡ lấy Ninh Tự Thủy, Kỷ Gấm Sóc lo lắng nhìn Ninh Tự Thủy, quan tâm hỏi: “Em sao chứ?”

      Ninh Tự Thủy bị hoảng sợ tâm trí còn chưa hồi kịp, lặng ra mấy giây, phát Kỷ Gấm Sóc tay vẫn còn ở phần eo của mình, vội vàng lui lại mấy bước, lúng túng gật đầu.

      "Oa! Vừa rồi làm tôi sọ muốn chết. may là chị có việc gì. . . . . ." Tiểu Ngư Nhi tới gần về phía Ninh Tự Thủy, ngửi được hương thơm người . Kỳ thực cơ thể có run lên chút, con mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm Kỷ Gấm Sóc cái, mặt có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại che lấp đáng sợ.

      Ninh Tự Thủy vỗ vỗ phía sau lưng của : "Tôi sao."

      "Tiểu Ngư Nhi, tới đây." Kỷ Gấm Sóc lạnh lùng phun ra năm chữ, đợi Tiểu Ngư Nhi có phản ứng cường thế kéo vào ngực mình: "Em tới khi nào mới có thể nề nếp chút?"

      Tiểu Ngư Nhi vô tội chép miệng ba: "Em cũng phải là cố ý. . . . . ."

      Kỷ Trà Thần trùng hợp ra, ánh mắt lạnh lùng quét qua ba người, trầm thấp : "Tới đây."

      Ninh Tự Thủy thẫn thờ mấy giây, bước chân vẫn là bước về phía .

      Kỷ Gấm Sóc nhìn khí sắc tệ, đề xuất : " bằng cùng uống rượu . Rất lâu ra ngoài tụ tập rồi."

      "Được đấy được đấy! Tôi muốn uống đến say với Kỷ thiếu!" Tiểu Ngư Nhi phấn khích đến nhảy dựng, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra cái gì.

      "Tôi. . . . . ." Ninh Tự Thủy vừa mới chuẩn bị cự tuyệt, Kỷ Trà Thần lại trước bước nắm bả vai của , thấp giọng : "Được thôi."


      Chương 33: Cầm kỳ thi họa

      Xuân sắc vô bến bờ. Thành phố A nổi tiếng là chốn ăn chơi. Quán bar, vũ trường, khách sạn năm sao. . . . . . Kết làm thể. Chỉ phục vụ cho những nhân vật hết sức quan trọng trong thương giới. Chỉ nhận mặt, nhận tiền

      Ninh Tự Thủy lớn như vậy nhưng lại lần đầu tiên biết tới nơi này, có chút lúng túng, trái lại Tiểu Ngư Nhi lại giống như cá gặp nước, giống như là khách quen của chỗ này. Hai người đàn ông cụng ly bắt đầu uống. Nhưng vết thương người Kỷ Trà Thần còn chưa khỏi hẳn, uống nhiều rượu như vậy tổn hại đến sức khỏe, muốn mở miệng khuyên , nhưng rồi lại sợ làm mất mặt mũi trước bạn bè.

      "Tự Thủy, chị ngây ngẩn cái gì vậy? Uống rượu . . . . . ." Tiểu Ngư Nhi đem ly rượu hỗn hợp nhét vào tay . ly rượu lại có thể có bảy thứ màu sắc, rất là đẹp mắt.

      Ninh Tự Thủy có chút do dự: "Tôi biết uống rượu."

      "A. . . . . . Chị đúng là ngoan, hay cứ uống thử chút xem. . . . . ." Con mắt Tiểu Ngư Nhi lóe lên tia gian trá giựt dây: “Ở đây có ai là uống rượu? Nhất định phải uống.”

      "Nếu bảo uống..., uống !" Kỷ Trà Thần ngồi bên, ngón tay cầm ly rượu, con ngươi thâm trầm, dưới ánh đèn mờ mờ càng lên vẻ u mịch khó hiểu, Có điều cặp môi kia lại nhệc lên đường cong lạnh lùng, giống như là uy hiếp, giống như là cảnh cáo.

      "Được. . . . . . Tôi uống!" Ninh Tự Thủy ngón tay chạm qua bụng, trong lòng thầm với đứa bé: con phải sợ, mẹ chỉ uống chút thôi, con đừng sợ, phải dũng cảm.

      Nhấp ngụm, chất lỏng lạnh lẽo trôi xuống cổ họng, mùi rượu rất nhạt, cũng tính là khó uống. Chẳng lẽ, là rượu cồn , cho nên Kỷ Trà Thần mới có thể để cho uống. —— vẫn quan tâm sao?

      Cái ý niệm trong đầu này, khiến Ninh Tự Thủy trong tim thầm vui sướng.

      "Aizzz, chị uống rượu cũng quá rồi. Quá có ý nghĩa, chúng ta chơi trò oẳn tù tì hỏi đáp !" Tiểu Ngư Nhi gào khóc gọi.

      "Oẳn tù tì?" Ninh Tự Thủy hơi chần chừ, ngượng ngùng : "Tôi biết."

      "Vậy còn tung súc sắc ?"

      "Cũng ."

      "Aizzz. . . . . . Vậy trước chơi giải trí bằng cái gì ah?"

      "Cầm kỳ thư họa."(Đàn, cờ, viết chữ, vẽ tranh)

      Kỷ Trà Thần & Kỷ Gấm Sóc & Tiểu Ngư Nhi: . . . . Còn có người có thể coi cầm kỳ thi họa là thứ trò chơi giải trí sao? Quả nhiên điển hình là thiên kim tiểu thư nha.

      Ninh Tự Thủy thấy sắc mặt của bọn họ có chút bất thường, lúng túng hỏi, "Sao vậy? Tôi sai gì sao?"

      "Phụt. . . . . . Ha ha. . . . . . có. . Ha ha. . . . . . Cẩm Sóc, em là lần đầu tiên nhìn thấy người đơn thuần như vậy. đơn thuần a, đáng .” Tiểu Ngư Nhi tựa vào ngực Cẩm Sóc cười lăn lộn.

      Kỷ Cẩm Sóc cưng chìu vuốt mũi Tiểu Ngư Nhi, ánh mắt thưởng thức nhìn vào Ninh Tự Thủy: "Em rất có tài mỹ."

      "Cám ơn." Ninh Tự Thủy hai tay cầm ly rượu thấp giọng : "Cám ơn." Cúi đầu im lặng uống rượu. Ánh đèn chiếu vào sườn mặt , an tĩnh như vậy, an tĩnh giống như tồn tại. Ba người kia lại bắt đầu cụng ly, nhất là Tiểu Ngư Nhi ngừng tìm Kỷ Trà Thần rót rượu, cố ý rót rượu, huống chi còn có Kỷ Gấm Sóc ở bên chỗ dựa, ta càng thêm chút kiêng kỵ.

      "Uống nữa. . . . . . Phù phù. . . . . ." Tiểu Ngư Nhi hào hùng kêu to, cả người ngã xuống lồng ngực Kỷ Cẩm Sóc bất tỉnh nhân .

      Kỷ Gấm Sóc bất đắc dĩ than thở: "Dầu gì cũng là phụ nữ cảu tôi, nể mặt tí. Say thành ra như vậy. . . . . . Ngày mai hẳn là nhức đầu."

      Kỷ Trà Thần khinh thường nhíu mày: "Tự tìm."

      Ninh Tự Thủy ra toilet, cảm giác trời đất quay vòng, ngất xỉu. Chân sái cái, cả người ngã xuống đất ——
      Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34:: Người đàn ông thần bí

      "Cẩn thận." Tiếng cảnh báo đê mê huyễn hoặc, đôi bàn tay ôm vào trong ngực, ổn định

      Con ngươi Ninh Tự Thủy lơ mơ ngước nhìn khuôn mặt người đàn ông, da rất trắng, tựa như ôn ngọc, cũng bởi vì da trắng, nên ngũ quan tuấn mỹ thoạt nhìn lại càng thêm phần sắc nét, nhất là đôi môi, hồng nhuận giống như là bôi son(van: này là trai hay trời =='). Khuôn mặt mặc dù đẹp như vậy, nhưng lại có nửa điểm nữ khí, nhất là ánh mắt kia, thoạt nhìn vừa sắc sảo vừa kiêu ngạo.

      " sao chứ? Tiểu thư?" Người đàn ông lịch thu tay mình lại, cặp mắt nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ ửng của , cơ hồ có mấy phần ý cười.

      Ninh Tự Thủy phục hồi lại ý thức, lắc đầu: "Tôi sao, cảm ơn." Đầu vẫn còn rất choáng, toàn bộ gian giống như đều xoay vòng yên. Muốn nhấc chân rời , nhưng cơ thể lại mềm nhũn lảo đảo ngã xuống. . . . . .

      "Aizzz, tiểu thư. . . . . ." Người đàn ông vội vươn tay nhưng chưa kịp chạm vào ống tay áo , Ninh Tự Thủy bị ôm vào trong ngực.

      Bàn tay Kỷ Trà Thần giữ lấy eo , con ngươi mang theo nồng đậm địch ý nghênh đón đôi con ngươi của người đàn ông kia, lạnh lùng : " có tư cách chạm vào ấy."

      Ninh Tự Thủy nghe được tiếng quen thuộc từ đỉnh đầu vang lên, ngẩng đầu ngây ngốc cười tiếng: "Kỷ Trà Thần. . . . . ." Cả người đâm vào trong ngực của .

      Người đàn ông kia ôn hòa cười, gật đầu: "Chắc tiên sinh đây hiểu lầm, tôi chỉ là thấy vị tiểu thư này đứng vững, muốn đỡ ấy thôi."

      Kỷ Trà Thần tay càng thêm lực, cặp mắt lướt xuống người trong ngực trong bộ dáng say khướt, vòng vo tam quốc, nửa ôm nửa kéo mang rời khỏi tròng mắt nhìn lướt qua trong ngực say huân huân người, làm dư thừa dây dưa, nửa ôm nửa kéo mang theo rời nơi xuân sắc vô biên này.

      Người đàn ông kia đứng với tư thế đút tay vào trong túi. Ánh mắt chằm chằm nhìn vào bóng lưng bọ họ, môi mỏng mang theo bất cứ tia cảm tình nào mân chặt. người mặc đồ đen đứng đằng sau ta hỏi, "Thiếu gia, có cần chúng tôi theo ?"

      " cần, bây giờ chưa phải lúc." Tiếng thanh nhã của người đàn ông vang lên.

      Ninh Tự Thủy, chúng ta còn cơ hội gặp mặt.

      Kỷ Trà Thần đem Ninh Tự Thủy nhét vào trong xe, phân phó tài xế lái xe. Ninh Tự Thủy cả người nằm ở người của , hai mắt mơ màng, hai tay ôm gương mặt của , "Nấc" ợ hơi rượu.

      Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Kỷ Trà Thần khỏi nhíu mày, giọng điệu lệ : "Xuống xe."

      "Đừng." Ninh Tự Thủy có chút bất thườn giọng , ánh mắt vô tội mà uất ức nhìn : "Kỷ Trà Thần, tại sao phải tin tưởng tôi? Tại sao phải đối với tôi tốt như vậy? Nếu như phải đối với tôi tốt như vậy. . . . . . Có lẽ tôi cũng ..... Cũng ....."

      " cái gì?"

      "Tôi cũng . . . . . ." Câu còn chưa hết, trước mặt bỗng tối sầm, đầu rủ xuống bờ vai to lớn của , hôn mê bất tỉnh.

      Ngón tay Kỷ Trà Thần có chút cứng ngắc, con ngươi sáng rực nhìn vào gương mặt ửng hồng của , hơi thở thơm như hoa lan, yên tĩnh như xử nữ, ánh mắt dần trở nên thâm u, u.....

      Ninh Tự Thủy làm giấc mộng đẹp, trong mộng cùng Kỷ Trà Thần ngồi ở trong xe. Hai tay của dùng sức ôm lấy , hung hăng, chặt, gần như muốn đem xương bóp nát vụn. Cảm giác như thế, giống như là sợ biến mất vậy.

      cánh môi đỏ thắm tràn đầy nụ cười hạnh phúc, giấc mộng này đẹp, muốn vĩnh viễn cần tỉnh lại.

      Nếu như, từng tốt với tôi như vậy, có lẽ, tôi cũng hết mực . Mặc kệ là tước đoạt tự do của tôi hay là làm tổn thương bạn bè của tôi, tôi cũng vẫn có cách nào ngừng .


      Chương 35:: Kiểm tra sức khỏe.

      Ninh Tự Thủy tỉnh lại nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, khỏi vỗ vỗ đầu. Chỉ uống chút rượu thôi, sao lại say lợi hại như vậy. Tối hôm xảy ra chuyện gì, bản thân vậy mà chút hình ảnh cũng có.

      Vén chăn lên, chân trần tới bên cửa sổ gần như là thói quen của , ngón tay vừa chạm vào rèm cửa sổ chợt nhớ tới lời căn dặn của Bạch Kỳ, thể kéo rèm cửa sổ ra. (chắc đây là cửa sổ sát đất)

      Tại sao thể chứ? Hay là sau rèm cửa sổ này cất giấu bí mật gì sao? Ngón tay siết chặt nắm lấy rèm cửa sổ, đung đưa ngừng, tim cũng 'thình thịch' nhảy lên. Mở ra xem chút chắc cũng vấn đề gì . dù sao cũng có ai biết.

      Hít sâu hơi, mới vừa đưa tay lên sau lưng chợt vang lên tiếng tiếng lạnh lẽo: " chủ, rèm cửa sổ này thể kéo ra."

      Ninh Tự Thủy bị dọa giật mình, ngón tay run run hạ xuống, vẻ mặt tái nhợt quay đầu lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Kỳ, cắn môi, muốn giải thích: "Tôi....."

      Ánh mắt Bạch Kỳ nhìn xuống chân , xoay người cầm đôi dép, tới trước mặt để xuống: "Dù là ban ngày nhưng nhiệt độ vẫn thấp, chủ lần sau nhớ phải dép, để tránh bị cảm."

      Ninh Tự Thủy xấu hổ đỏ mặt, giọng: "Cám ơn. . . . . . Kỷ Trà Thần đâu?"

      "Cậu chủ ra ngoài làm việc, khi nào trở lại." Bạch Kỳ trực tiếp trả lời vấn đề tiếp theo của .

      "À." Ninh Tự Thủy như có mất mát gật đầu. biết mình tối hôm qua uống say có làm chuyện gì bất thường hay , có mất mặt hay ? có càng thêm tức giận hay ?

      " chủ, mời dùng bữa ăn sáng. Sau đó Đường tiên sinh đưa đến bệnh viện kiểm tra." Bạch Kỳ mở miệng làm kéo hồn phách trở lại.

      "Kiểm tra?" Ánh mắt Ninh Tự Thủy cảnh giác nhìn Bạch Kỳ, chẳng lẽ là Kỷ Trà Thần vẫn còn giữ ý muốn muốn phá bỏ đứa bé này sao?

      "Vâng, thai nhi ở thời điểm ba bốn tháng thường là ổn định, cho nên phải kiểm tra." Bạch Kỳ giải thích.

      -- -- -- -- -- --

      "Tình trạng tại của thai nhi xem như là ổn định, nhưng vẫn phải nhớ cẩn thận chút. Nhất là chuyện chăn gối, nhất định phải dè chừng, có thể làm đừng làm." Người phụ nữ mặc áo ngoài trắng lạnh lẽo , lời như vậy biết ta mấy ngàn lần

      Ninh Tự Thủy hơi đỏ mặt, cắn môi gật đầu. Hỏi bác sĩ còn có cái gì cần phải chú ý nữa sau đó rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ. ra nhìn thấy Đường Diệc Nghiêu khỏi nhíu mày, kể từ sau khi Kỷ Trà Thần bị thương, Đường Diệc Nghiêu đối với chính là trạng thái này.

      ràng là chênh lệch rất nhiều a. Aizzz, biết những chuyện này đến khi nào mới kết thúc. Tay vuốt lên bụng, mặc dù biết chuyện gì xảy ra với đứa bé này. Nhưng chắc chắn điều là đây là con của Kỷ Trà Thần.

      Chắc chắn là thế.

      mình đến bãi cỏ của bệnh viện, đường tĩnh mịch, người đàn ông thận trọng dìu dắt vợ mình cẩn thận dìu dắt vợ mang thai, người phụ nữ tay đặt bụng nhôn cao của mình, hai người nở nụ cười ngọt ngào, tràn đầy mong đợi đối với tiểu sinh mệnh sắp được chào đời.

      Thấy cảnh tượng như vậy, hốc mắt Ninh Tự Thủy khỏi chua xót, khịt khịt mũi mấy cai nước mắt liền chảy xuống. Con , mẹ cũng rất muốn cha, con có phải hay cũng muốn cha rồi hả?

      Con , đừng trách cứ cha con, cha phải là thích con, chỉ là bởi vì cha có chuyện hiểu lầm mẹ, chỉ cần có ngày cha hiểu lầm mẹ nữa, cha chắc chắn rất thích con. . . . . . Cho nên ngươi nhất định được trách cha nha.

      "Đừng khóc, đối với thân thể tốt." Tiếng thanh nhã vang lên, sau đó là chiếc khăn tay tơ tằm màu trắng đập vào tầm mắt.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :