1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân trí mạng: Gặp gỡ Trùm máu lạnh - Kỷ Hy Yên (Hoàn chính văn + NT5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NGOẠI TRUYỆN: TÌNH CẢM NĂM ẤY SÂU NẶNG BAO NHIÊU, VUỘT MẤT RỒI (1)

      Mười giờ sáng, chuyến bay số 1 bay từ Lhasa hạ cánh đúng giờ. ít người chắn ở cửa ra vào, người người trong tay cầm tấm bảng, có đoàn du lịch, có bạn bè đến đón, trong mắt mỗi người đều tràn đầy vui mừng và mong đợi.

      Mà giờ phút này từ cửa lớn sân bay, bộ áo khoác màu vàng nhạt tới, tóc được cột lên, lộ ra mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt như sóng nước mênh mông, sáng lấp lánh, dịu dàng và hạnh phúc trong ánh mắt xen lẫn vào nhau. đẩy xe lăn ra từ trong đoàn người.

      Thỉnh thoảng có người nhìn vào với ánh mắt tò mò, khen ngợi có, kinh ngạc có, cũng có nhiều ánh nhìn thương tiếc, sao tốt đẹp như vậy, tinh khiết, dịu dàng như Tự Thủy lại ở cùng chỗ với ngồi xe lăn, đáng tiếc. . . . . .

      Mà người đàn ông cũng thèm để ý tới ánh mắt người khác, đôi mắt ưng sâu thẳm vẫn trước sau như , vẻ mặt điềm tĩnh, đối với những ánh nhìn bên ngoài đó như sớm thành thói quen. Thỉnh thoảng cùng gì đó, chỉ có lúc đó trong mắt ta mới có thể lộ ra dịu dàng và quyến luyến, giữa hàng lông mày cũng giống như mỉm cười.

      Cách người xem năm bước dừng lại, xoay người đứng bên cạnh , giọng : " ngờ có nhiều người như vậy."

      "Phần lớn là du lịch về, còn có -- xem em biểu diễn đấy." Giọng trầm thấp nồng đậm ý cười.

      cúi đầu nhìn ánh mắt cười cười, cả hai đều hiểu ý lẫn nhau, cần nhiều lời.

      Cảnh tượng bắt đầu trở nên ngày càng đông, lúc sau hành khách đều ra, trong đoàn người có bóng người màu lam lặng lẽ tới trước mặt họ, tháo kính mát xuống, hai cánh tay thon dài, cười vô cùng xinh đẹp: " lâu gặp."

      cũng giang hai tay ôm người vừa tới cái, cười : " lâu gặp, nghĩ tới trở về trở về."

      "Chơi đùa mệt rồi dừng lại nghỉ ngơi." để ý trả lời, ánh mắt ngừng lại người đàn ông ngồi xe lăn, nhíu mày: "Mặt mũi tôi như vậy, sao có thể để Kỷ thiếu tự mình đến sân bay nghênh đón, tôi được nhiều người thương vừa mừng lại vừa lo nha."

      Môi mỏng Kỷ Trà Thần nhếch lên nụ cười, giơ tay ra cùng bắt tay với , nhở giọng chậm rãi : "Lúc trước nếu phải , hôm nay tôi cũng ngồi ở chỗ này. Hoan nghênh tới nơi này làm khách."

      Hạ Tình và Ninh Tự Thuỷ liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Kỷ Trà Thần cười tiếng, .

      "Được rồi, chúng ta về trước ." Ninh Tự Thuỷ đẩy Kỷ Trà Thần và Hạ Tình vừa , vừa trò chuyện gì đó.

      Hai năm rồi.

      Hạ Tình hoàn toàn thay đổi, đầu tóc dài màu đỏ rượu lúc đầu hôm nay biến thành tóc xõa ngắn ngủn, thân thể càng thêm gầy gò so với hai năm trước, có thể tưởng tượng dường như hai năm qua chưa từng sống tốt hơn. Trong hàng lông mày dày kia là vẻ uể oải che được, dù miệng luôn nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt giấu được .

      Hạ Tình vào biệt thự, chỉ ngồi máy bay quá mệt mỏi liền trở về phòng nghỉ ngơi. Ninh Tự Thuỷ đặc biệt dặn người làm mang đồ ăn đưa vào phòng, để ăn chút trong lúc nghỉ ngơi.

      Kỷ Trà Thần ngồi trong thư phòng xử lý chuyện của mình, Ninh Tự Thuỷ ở bên đọc sách, gian yên tĩnh và tốt đẹp.

      Trong hai năm qua, mặc dù cơ thể Kỷ Trà Thần vẫn bị liệt như cũ, nhưng vì Ninh Tự Thuỷ vẫn kiên trì, sau lẫn phẫu thuật cử động được, ngày thường tập luyện cùng bồi dưỡng sức khoẻ để có chuyển biến tốt; bác sĩ chỉ cần thường ngày hơi chú ý chút, Kỷ Trà Thần sống lâu như người bình thường.

      Mà Kỷ Trà Thần cũng còn rỗi rãnh, mặc dù bản thân có cách nào lại tự nhiên, nhưng vẫn còn Đường Diệc Nghiêu toàn tâm toàn ý làm việc cho . tay sáng lập công ty, danh nghĩa Đường Diệc Nghiêu làm chủ, thực tế tất cả mọi chuyện lớn đều do quyết định. Ở bên ngoài nhìn vào, Kỷ Trà Thần chết trong vụ tai nạn xe kia, ra ai biết chẳng qua bị liệt mà thôi, vì có giới truyền thông nào nắm được bất kỳ tin tức gì về .

      Ninh Tự Thuỷ chợt để tay xuống, giọng thở dài cái.

      mắt Kỷ Trà Thần lập tức từ màn hình dời , dịu dàng nhìn gương mặt hỏi: "Sao vậy?"

      Ninh Tự Thuỷ đối với ánh mắt quan tâm của cười nhạt, để sách xuống, tới ngồi xuống ghế bên cạnh , cùng nắm chặt mười ngón tay, mím môi : "Cảm thấy Hạ Tình lần này trở về có chút gì đó giống với lúc trước, ấy lại có thể tiếc cắt bỏ mái tóc dài của mình, hơn nữa gầy rất nhiều."

      Ánh mắt Kỷ Trà Thần dịu dàng bao quanh , việc này quan tâm quá sinh ra càn rỡ. " có việc gì đâu, đừng có đoán mò. Du ngoạn khắp nơi, chắc chắn gầy rồi."

      Ninh Tự Thuỷ gật đầu: "Hy vọng là em nghĩ quá nhiều. Chỉ có điều. . . . . . So với ấy, em mập lên rất nhiều." Giọng có phần xuống, hai năm qua mình vì chăm sóc Kỷ Trà Thần, cũng muốn cùng điều dưỡng thân thể, thậm chí ăn còn nhiều hơn so với . Ăn ít chút, Kỷ Trà Thần mất hứng. Kết quả hại tăng thêm vài kg, trọng lượng cũng vượt qua 90 rồi.

      "Có mập sao? xem chút. . . . . ." Khóe miệng Kỷ Trà Thần chứa đầy nồng đậm nhu mì, ngón tay ở ngay eo lộn xộn, hơi nóng cách lớp quần áo thấm vào từng chút .

      Ninh Tự Thuỷ vội vàng nắm lấy tay , tức giận trừng mắt liếc : "Đừng đùa, ban ngày, đứng đắn chút!"

      Kỷ Trà Thần cười cười quan trọng, kề vào khóe môi chạm cái, giọng khàn khàn khẽ : "Ban ngày liên quan gì, cũng có thể làm như nhau cả thôi. . . . . ." Trong giọng có vài phần làm nũng.

      "Kỷ Trà Thần!" Vẻ mặt Ninh Tự Thuỷ cố nghiêm túc lúc, nhưng trong mắt thể che giấu được niềm hạnh phúc ngọt ngào.

      "Được, đùa với em nữa." Kỷ Trà Thần bất đắc dĩ nở nụ cười, mặc dù buổi tối khá lớn mật chủ động, nhưng ban ngày vẫn buông thả, về điểm này hai năm qua ngược lại vẫn thay đổi. Bàn tay nắm chặt bờ vai , giọng khàn khàn tràn đầy cưng chìu: " muốn cảnh cáo em, được học theo Tiểu Ngư Nhi, giảm cân! muốn ôm đống xương ngủ."

      "Biết rồi. Em và ấy đâu giống nhau, ấy muốn. . . . . ." Ninh Tự Thuỷ định đột nhiên im bặt, áy náy nhìn . Giữa bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể có mình Tịch Nhược, còn bị người khác đoạt , bây giờ năm chỉ có thể có nữa thời gian gặp mặt. . . . . . !

      Kỷ Trà Thần biết nghĩ gì, ngón tay giữ chặt ngón tay dài nhọn của , để ý : "Chúng ta có Tịch Nhược đủ rồi, cho tới giờ nghĩ tới còn có thể có đứa con. Chỉ là uất ức cho em rồi."

      "Đừng như vậy, em cũng muốn thôi." Kỷ Trà Thần lòng thích con nít, nhìn đối với Tịch Nhược cũng biết. tại mỗi lần trước khi ngủ đều nhìn Tịch Nhược lần mới an tâm ngủ, nếu như ngày nhìn thấy, cả đêm cũng yên tâm. Lúc dạo phố thấy cái gì trước tiên cũng nghĩ tới Tịch Nhược. Bây giờ đối với con tình cảm rất tốt, Tịch Nhược cũng dính lấy mẹ.

      "Nếu hỏi Hạ Tình chút xem có tìm được loại thuốc nào hay . . . . ."

      Ninh Tự Thuỷ vội đưa tay che miệng , toàn bộ trong ánh mắt đều là cảm động, lắc đầu: "Em biết sợ có ngày mình qua đời trước em, Tịch Nhược lại ở bên cạnh Trạc Mặc có ai tới chăm sóc cho em, em ở mình đơn lạnh lẽo; nên vẫn muốn có đứa bé nữa. nên, em cần thương tổn tới thân thể mình để lại cho em cái gì. Như , có Tịch Nhược đủ lắm rồi. Em đồng ý với , cho dù cuối cùng trước em, em nhất định làm chuyện điên rồ, sống tốt."

      Kỷ Trà Thần cầm tay để lên môi hôn, thở hơi sâu: " cũng đồng ý với em, ngộ nhỡ em qua đời trước , cũng sống tốt! Tuyệt đối theo em, biết kiếp sau em hứa theo ta rồi, đời này để hảo hảo em, kiếp sau em ta tốt."

      So sánh mình với người đàn ông khác làm cho người ta bội phục. Vì Tự Thủy trả giá mọi thứ, dù cuối cùng đổi cả mạng sống cũng oán hối, chỉ sợ rằng mình cách nào làm được điều này. Nên, cả thời gian còn lại này dùng hết sức mình để , mang sống mấy đời của thời gian còn lại đặt ở kiếp này. Kiếp sau, nguyện ý buông tay, để hảo hảo người đàn ông kia, để dùng tình trả lại cho người đàn ông kia.

      Nước mắt chứa đầy trong vành mắt, ánh mắt xúc động lẳng lặng nhìn , ngàn vạn lời cũng được lời nào. Chỉ nghiêng người dựa vào trong người to lớn cao ngạo của , cảm nhận lồng ngực to lớn của mang cho mình ấm áp. giọng thầm: "Cảm ơn!"

      Cảm ơn buông tay, cám ơn kiếp sau tác thành cho Ninh Tự Thuỷ và Liên Phượng Vũ!

      Mặc dù ai biết có kiếp sau hay , nhưng từng hứa hẹn, nếu có kiếp sau, nhất định giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa hảo hảo Liên Phượng Vũ. Giữ đúng ước hẹn của bọn họ:

      Trăm năm về sau, hảo hảo .

      Khoé miệng Kỷ Trà Thần nhếch lên nụ cười cưng chìu, ngón tay vuốt ve da thịt trắng nõn như mỡ đông của , tất cả đều là tràn đầy quyến luyến, đời này cũng chán ghét, cả đời cũng đủ.



      Hạ Tình mở mắt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh tượng mờ nhạt, ngày ồn ào rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh lại, xung quanh mình hoàn toàn yên lặng, ánh sáng màu cam chiếu vào lá cây, giống như từng cơn sóng nối tiếp nhau. Cổ họng hơi ngứa, che miệng lại ho vài tiếng, vén chăn lên chân trần sàn nhà lạnh lẽo, đứng lặng im sau cửa sổ nhìn Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần như tán gẫu ở phía trước.

      Ngón tay trắng nõn sạch của Kỷ Trà Thần lột từng trái vải, để lại miếng vỏ vào đưa vào trong miệng Ninh Tự Thủy.

      Ninh Tự thủy ngẩng mặt thấy , làm động tác vẫy tay với . Hạ Tình gật đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười, lập tức xoay người thay quần áo xuống lầu. lúc này thấy bọn họ hạnh phúc mà trong lòng vui mừng, nhưng nỗi buồn vô cớ cũng biến mất.

      Tình như thế, cả đời mình cũng thể có được!

      Vị trí bên trái ngực bị co rút, đau đớn, như như , chỗ đó trống rỗng………Khoảng thời gian cắt mái tóc dài, tự với mình, quên , quên người bạc tình kia , vĩnh viễn có tình cảm với người đàn ông đó nữa. ta là bươm bướm trong bụi hoa, tuyệt đối có khả năng trông chừng đóa hoa nở, đóa hoa khô héo tàn lụi.

      Tình , thường có nguyên nhân, có lý do gì, chính là , dù biết đối phương là người chỉ làm cho mình đau lòng. Nhưng lúc đầu lại oán hối, hôm nay ngẫm lại, thấy mình ngu xuẩn và điên khùng biết bao.

      “nếm thử chút , là trái cây trong vườn chúng tôi đấy.” Ninh Tự thủy lột trái vải đưa cho .

      Hạ Tình cắn miếng trong miệng, lập tức xuất vị ngọt ngào, loại ngọt này như có thể xua di đắng chát trong lòng , ngừng lan tỏa. cười với họ như có chuyện gì xảy ra. “Quả nhiên rất ngọt! có lẽ ai nghĩ tới người thần kỳ thương trường, giờ phút này lại trở thành nông dân nhỉ.”

      Kỷ Trà Thần nhún vai hề gì, vốn nhiều, cũng quan tâm Hạ Tình lấy mình ra làm trò tiêu khiển. trong tay còn lột quả vải cho Ninh Tự Thủy, ngón tay bao giờ cũng khéo léo như thế, ngay cả trái vải cũng nhìn đẹp hơn so với người khác.

      Ninh Tự Thủy nhếch môi cười : “ ấy đâu phải nông dân! Ngoài vung tiền xuống mua vườn trái cây nhìn qua mấy lần thời gian khác làm thế nào cũng chịu . Hơn nữa càng ngày càng thể tưởng tượng nổi, công ty còn chưa tính, có Đường Diệc Nghiêu, vừa quán bar, KTV, công nghiệp điện tử, cái gì ấy cũng làm, làm được ba tháng chán giao cho Đường Diệc Nghiêu chỉnh đốn, quả giống với đứa bé, thích làm gì cũng trong ba phút. Hai năm qua tội nghiệp cho Đường Diệc Nghiêu theo sau dọn dẹp cục diện rối rắm…….”

      “Ha ha……..” Hạ Tình nhịn được cười lớn, cử chỉ câu người trong mắt phượng, môi mỏng nhếch lên: “Có lẽ Đường Diệc Nghiêu hận ta lắm nhỉ!”

      có, ba tháng trước ấy ở bên kia Nam Phi đấu thầu mảnh đất sau giao lại cho Đường Diệc Nghiêu. Suốt ba tháng rồi tôi gặp Đường Diệc Nghiêu, nghe người ta ấy tại ngày ngủ tới năm tiếng, nên đâu có thời gian hận ấy.”Ninh Tự Thủy hờn dỗi giải thích trừng mắt liếc cái, biết có phải Kỷ Trà Thần cố ý trừng phạt Đường Diệc Nghiêu trước đây trung thành với hay .

      Kỷ Trà thần nghe hai người họ trêu chọc, vô tội hếch chân mày “Chỉ có thể trách Si Mị chết ở nước Mĩ trở về nếu Diệc Nghiêu vất vả như vậy.”

      Si Mị---

      Cái tên này vừa xuất , khóe miệng Hạ Tình thôi cười.

      Ninh Tự Thủy nhíu mày, như quở trách trừng mắt liếc cái. Quay đầu lại với Hạ Tình: “Hai năm trước, rồi, ra Si Mị bay Mỹ đễ chỗ ở. ấy , có số việc cần phải hỏi cho ràng. ấy còn , có lẽ áy hiểu tình là gì, nhưng lại có cách nào để mất như vậy, ấy ở bên đó chờ . mệt mỏi trở về, trở lại bên cạnh ấy, ấy hiểu đối với mình quan trọng đến mức nào.”

      Hạ Tình híp đôi mắt, dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt tuyệt đẹp biểu cảm, mở miệng như cơn sóng dẽ kinh sợ. “Tôi còn thương ấy, cũng trở về đó nữa. ấy muốn ở nơi đó đợi bao lâu là chuyện của ấy, chẳng liên quan gì đến tôi.”

      Ninh Tự Thủy và Kỷ Trà Thần liếc mắt nhìn nhau, mấp máy môi lại biết nên gì, còn có thể gì nữa. lúc đầu là Si Mị chịu quý trọng ấy, chịu đón nhận tình cảm của , hôm nay Hạ Tình cũng là chuyện rất bình thường thôi.

      Đôi mắt thâm trầm Kỷ Trà Thần lên chút phức tạp, mấp máy môi mỏng: “ ta………Nuôi con mèo gọi là Thanh Thanh.”

      Thanh Thanh----Tình Tình

      Hạ Tình ngẩng đầu, cười tiếng với , ánh mắt mị lóe sáng: “Thế sao? Có quan hệ gì tới tôi?”

      Chỗ trái tim bên ngực trái còn đau nữa lại kêu gào!

      Kỷ Trà Thần nhìn thẳng vào mắt , hai người cũng mở miệng, bầu khí bắt đầu trở nên cứng nhắc và áp lực. Ninh Tự Thủy thấy thế, lập tức phá vỡ lặng, cười yếu ớt: “ có lỗi, tôi đói rồi. chúng ta có thể dùng bữa tối chứ?”

      “Tôi cũng đói……..Hặc hặc, trở về tâm tình tốt, khẩu vị cũng tốt hơn.” Hạ Tình đứng lên, trong tay còn cầm hai trái vải, nhịn được với : “Tự Thủy vị này tệ nha, là thích ăn, nên ấy mới mua cả vườn trái cây này ư!”

      Sắc mặt mờ nhạt của Ninh Tự Thủy như đỏ hơn, môi chứa nụ cười, thủy chung . Phải hay phải cũng sao, chỉ cần bây giờ hanh phúc là được.

      Tuy Hạ Tình khẩu vị tốt, lại ăn nhiều, thậm chí ăn nhiều bằng Kỷ Trà Thần. Sau đó vội vàng trở về phòng, muốn trò chuyện nhiều. Ninh Tự Thủy thấy sắc mặt tốt lắm, cũng ép ở lại. Hơn nữa mình cũng nên cùng Kỷ Trà Thần chuyện này chút, dù Si Mị là em tốt của , nhưng phải quan tâm đến cảm nhận của Hạ Tình chút.

      Hạ Tình ở chơi chừng mấy ngày, mỗi ngày đều trở về rất khuya. mặt lúc nào cũng giấu được mệt mỏi và kiệt sức, vừa về liền vào phòng, thậm chí có lúc cũng ăn tối. Ninh Tự Thủy đành phải tự mình bưng đồ ăn lên, điều này là Kỷ Trà Thần vui. Dù sao cũng là vợ mình, nỡ.

      Ninh Tự Thủy đặt thức ăn ở đầu giường, ngồi bên giường kéo kéo Hạ Tình nằm bất động giường : “Dậy ăn chút gì , rồi tắm nước nóng nghỉ ngơi tốt.”

      Hạ Tình chợt mở mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm, bỗng nhiên cười rộ lên: “Ninh Tự Thủy, trời sanh người mẹ lương, lấy được Kỷ Trà Thần vận may tám đời nha.”

      “Còn cố tình trêu chọc tôi, xem ra có việc gì.” Khóe miệng Ninh Tự Thủy lộ ra nụ cười an tâm

      Khóe miệng Hạ Tình nở nụ cười: “Chẳng lẽ muốn hỏi tôi chút sao, gần đây đâu làm gì hả? Ngày nào cũng về trễ như vậy? cảm thấy tôi ở đây rất phiền sao? Ánh mắt kia của Kỷ Trà Thần hận thể giết chết tôi!”

      đừng khoa trương như thế, để ấy tự mình nổi giận , cần để ý. thích làm gì làm, đó là quyền tự do của . Với tư cách bạn bè, lúc cần thiết cho nương nhờ. Tôi đối với chỉ vì cứu Tịch Nhược và Kỷ Trà thân, mà lòng xem co như bạn bè. ngoài mặt nhìn giống như để ý, thực tế trong lòng lại tinh tế tỉ mỉ và mẫn cảm, rất dễ bị tổn thương.”

      Hạ Tình ngồi dậy, hai chân cuộn tròn, cẩn thận nhìn chăm chú vào mặt , sau đó tiếng cười cũng thoải mái hơn. “ ra mới phải là cái người làm cho người khác đau lòng. Trong lòng ràng biết mọi chuyện, nhưng . thông minh lại giấu, cũng giả ngu. Hiểu cái gì nên cần, cái gì cần. giữ vững nguyên tắc của mình, cũng muốn để người khác thương tổn vô ích.”

      Ninh Tự thủy nghe ra ý tứ trong lời của , quan trọng cười cười: “Những chuyện đó cũng qua rồi. tại tôi chỉ nghĩ chăm sóc tốt cho ấy hết thời gian còn lại, dù ngày mai có ra sao, hoặc sau này còn bao nhiêu ngày, hai người nhau có thể ở cùng chỗ, dễ dàng. Nên cần phải quý trọng thời gian.”

      Hạ Tình gật đầu, trút bỏ ý cười từ trong đôi mắt, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú hỏi: “Nếu như có tương lai? Sau này có tình , cũng bằng lòng phải ?”

      Nịnh Tự Thủy sững sờ, nghe theo cười tiếng: “Chuyện như vậy ai biết được! Tương lai còn chưa tới, ai có thể xác định tình có thể đến hay ? Chỉ có nếm trải mới hiểu, tình phải chỉ dựa vào mình tưởng tượng.”

      Hạ Tình gật đầu như có điều suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn : “Vậy…….nếu như ngày mai là ngày tận thế, muốn làm gì nhất?”

      “Ôm ấy, nhìn ấy, mãi mãi ghi nhớ khuôn mặt của ấy.”

      “Nếu như ngày mai là ngày tận thế, tôi hy vọng mình có thể chết trước ngày tận thế. Ha ha…….Như vậy tôi cũng cần qua ngày tận thế.”

      Ninh Tự Thủy bất đắc dĩ cười cười: “Nhanh ăn chút gì , rồi nghỉ ngơi sớm.”

      Lúc xoay người tới cửa chợt nghe Hạ Tình truyền tới từ phía sau: “Tự Thủy, cảm ơn .”

      Ninh Tự Thủy cúi đầu, miệng nhếch lên cười lạnh lùng, chỉ lặng lẽ rời khỏi, để thời gian và gian lại cho mình . Hạ Tình quay về phía thức ăn phong phú, muốn ăn chút nào. Cả người cuộn lại thành cụm dựa vào giường, ánh mắt hướng tới ngoài cửa sổ, hoàn toàn đen như mực, có gió có trăng, có gì cả……

      Sáng sớm, Hạ tình ít khi dậy sớm, xuống lầu: “Buổi sáng tốt lành.” Cúi đầu xoa cái cổ đau nhức của mình, mảy may để ý tới phòng khách còn có thêm người so với ngày thường. nghe thấy trả lời, ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người.

      Si Mị đứng bên ghế salon, ánh mắt kích động phức tạp nhìn mình. Hai năm gặp, có bất kỳ liên lạc, hai năm qua người cả ngày lẫn đêm đều xuất trong giấc mơ đột nhiên đứng trước mặt mình. Vẻ ngoài của thay đổi, mãi mãi tháy già, mái tóc luôn màu đỏ, tà mị xinh đẹp, đôi đồng tử đặc biệt mê người, nhất là giờ đây đôi mắt đó lại nhìn mình.

      Hạ Tình kịp phản ứng, khóe miệng nhếch lên nụ cười, chủ động chào hỏi: “Hi, lâu gặp.”

      Hai năm, gặp lại lần nữa chỉ có tiếng: “Hi, lâu gặp.”

      Ánh mắt Si Mị kích động chợt lóe sáng, vẻ mặt ràng mệt mỏi như vậy rồi lại vô cùng hưng phấn và vui vỉ, còn chưa kịp mở miệng, Hạ Tình xoay người tới phòng ăn, oán trách : “ đói, đói quá ……Nhanh ăn điểm tâm chút.”

      Ánh mắt Si Mị phút chốc mất ánh sáng, sững sờ nhìn bóng lưng , vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

      Giờ phút này, bọn họ lại có thể biến thành người xa lạ rồi.

      Hạ Tình ngồi xuống ăn điểm tâm, biết mắt luôn ở người mình vẫn thờ ơ như cũ. Tất cả như chưa từng xảy ra, giống như bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường!

      Ninh Tự thủy và Kỷ Trà Thần liếc mắt nhìn nhau, bộ dạng cũng biết làm sao. Bọn họ đến bước đường ngày hôm nay, trừ khi chính họ nguyện ý, nười khác cũng giúp rồi. Điều duy nhất có thể làm là bảo Si Mị trở về.

      Để cho bọn họ, có cơ hội nhau lần nữa!

      Hạ Tình ăn sáng xong, xoay người lên lầu. Si Mị liếc mắt cái cũng nhìn, Ninh Tự Thủy cho cái nháy mắt, ý bảo chủ động đuổi theo.

      Trở về cũng trở về rồi, để ý nữa chủ đông chút .

      Si Mị cảm ơn cái liếc mắt của . Quay người lên lầu.

      Kỷ Trà Thần hừ mũi tiếng: “Thấy sắc quên nghĩa.”

      Ninh Tự Thủy nhịn được cười rộ lên, nhéo mũi hỏi “ ta, hay chính vậy?”

      Kỷ Trà Thần cầm tay , giọng thầm: “Nếu chúng ta du lịch mấy ngày nữa, nhiều người rất ồn ào.”

      Ninh Tự thủy cười gật đầu, ngoài mặt Kỷ Trà Thần hai người bọn họ quấy rầy thế giới riêng của họ, thực tế là muốn để thời gian và gian lại cho hai người Hạ Tình và Si Mị.

      Cho dù người ngày trong nóng ngoài lạnh. Đối với người em tốt, dù mặt đối phương viết tôi nên hận , ấy cũng chọn tin tưởng.
      Last edited by a moderator: 6/6/16
      Dion thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NGOẠI TRUYỆN: TÌNH CẢM NĂM ẤY SÂU NẶNG BAO NHIÊU, VUỘT MẤT RỒI (2)

      Hạ Tình vừa mới chuẩn bị đóng cửa lại thấy Si Mị đứng ở cửa, chẳng câu nào, cũng đóng cửa lại, xoay người vào phòng. quan tâm hỏi: "Tìm tôi có việc gì sao?"

      Si Mị nhìn bóng lưng gầy gò của , tim co thắt, đau đớn. Trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, giả bộ hoạt bát, nhếch miệng hỏi: "Sao trở về? Hai năm rồi, cũng chưa lần quay về!"

      Khóe miệng Hạ Tình nhếch lên nụ cười xem thường, quay đầu lại, đôi mắt sắc bén giương lên và cao ngạo, hỏi ngược lại: "Sao tôi phải trở về?"

      "Tôi ở bên ngoài chơi đùa vui chết được, tại sao phải trở về?"

      Vẻ mặt Si Mị ngẩn ra, mím môi cắn răng hỏi: " biết tôi ở Mỹ chờ sao? biết à? Tôi luôn cố gắng thử học người như thế nào." Từng bước từng bước ép sát, đón nhận vẻ mặt kiêu căng của , hỏi lần nữa: "Đừng với tôi, những chuyện này biết."

      "A!" Hạ Tình cúi đầu cười tiếng, ngẩng đầu, trong đôi mắt lóe lên tia sáng, khinh thường và lạnh lẽo, hai tay khoanh trước ngực, chỉ cảm thấy buồn cười. "Tại sao tôi phải biết? Cho dù biết sao? Tôi lại thương !"

      Tôi lại thương . . . . . .

      Tôi lại thương . . . . .

      Tôi lại thương . . . . . .

      Những lời vô tình này lại ngừng quanh quẩn bên tai, giống như dao găm hết lần này đến lần khác xâu xé tim . ra chưa bao giờ hiểu mất phần tình này, tim mình có thể đau đớn như vậy. Nhíu mày, ánh mắt chất vấn dừng lại khuôn mặt chút nào sơ hở của : "Tôi tin! Tôi tin lời em!"

      "Vậy muốn như thế nào mới tin?" Hạ Tình hỏi lại, vẻ mặt thản nhiên và điềm tĩnh, ánh mắt linh hoạt: "Để tôi nhìn vào mắt cho biết lần sao? Được! Tôi cho biết, Si Mị, Hạ Tình tôi thương . . . . . chút cũng ! Sau này cần phải phiền não làm sao để vứt bỏ tôi nữa, ân tình kia tôi trả lại rồi, bởi vì tôi thương ! ràng, hiểu chưa?"

      Cả người Si Mị cứng nhắc, giống như bị người điểm huyệt. Bên tai ngừng vang vọng lời , cố tìm dấu tích giả dối từ trong ánh mắt , nhưng làm sao tinh khiết như vậy, long lanh như vậy, có chút che giấu nào, càng có chột dạ và bối rối!

      , thương Si Mị rồi, chút cũng thương!

      Làm sao, làm sao bây giờ? , giống như cái vừa chính vừa tà đó, đường hoàng tự nhiên, hành vi quái dị ương bướng của Hạ Tình rồi!

      "Hạ Tình. . . . . ."

      "Tôi muốn nghe!" Hạ Tình lạnh lùng cắt ngang lời , ánh mắt coi thường lời run rẩy của : "Đừng với tôi hai năm nay ở chỗ đó suy nghĩ thông suốt rồi, tôi gì gì đó, loại chuyện như vậy càng làm cho người ta buồn nôn chán ghét hơn so với vở kịch bọt biển tám tiếng! Tôi cũng muốn nghe gì về lòng cảm kích biết ơn, những lời này những người kia êm tai hơn nhiều so với . Si Mị, lần trước khi xa nhau tôi có qua với , cuộc đời này tôi muốn gặp lại nữa. Nhìn thấy chỉ làm tôi nghĩ đến những chuyện ngu xuẩn mà tôi làm, cả đời này Hạ Tình tôi hối hận chuyện gì. Duy nhất chuyện chính là , chuyện này làm tôi hối hận đến ruột xanh rồi! Nên tôi muốn gặp lại chút nào…”

      , đời này hối hận nhất là chuyện mình!

      Si Mị bỗng nhiên nhíu mày kiếm, ngón tay ra sức cầm chặt cổ tay , sức lực lớn như muốn vặn gãy cánh tay . Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm làm cho người ta sợ hãi, môi mỏng nhếch lên: “ cho phép! Tôi cho phép em lời như vậy, cho phép em thương tôi… cho phép em hối hận khi tôi!”

      “Ha ha…” Hạ Tình nhịn được cười lên, ánh mắt đầy vẻ xem thường: “Si Mị, cho phép? Bằng cọng lông á?”

      “Hạ Tình!” Si Mị lạnh giọng quát lên: “Tôi biết mình trước đây đối với em tốt, nhưng đừng như vậy mà kiên quyết từ bỏ tôi! Tôi cũng cần có thời gian thích ứng với cái gì là tình , thời gian hai năm đợi em tôi cũng thích ứng với cái gì gọi là người! Em hiểu chưa?”

      hiểu.” Hạ Tình lạnh lùng trả lời, ánh mắt mạnh dạn nhìn thẳng : “ thích ứng hay thích ứng tình , học hay học người, liên quan gì đến tôi!”

      “Nhưng lại học người là em.” Si Mị sâu kín ra câu, mái tóc dài đỏ rực đột nhiên bị gió thổi lên, vẻ mặt cũng phảng phất nét ưu thương. Giọng trầm thấp và do dự: “Ở trong tòa nhà như thế, nhớ tới em cười, em giận, đứng ở phòng bếp nhớ em làm thức ăn, ngủ ở giường em, nhớ mùi của em, cơ thể em…”

      “Lưu manh!” Hạ Tình lần nữa cắt ngang lời , mắt trừng to giật ra khỏi tay . Xoa lên chỗ da thịt đỏ lên vì bị nắm chặt, ánh mắt lên vẻ chán ghét: “ thích ở căn nhà đó như vậy, tôi tặng cho có làm sao. Chỉ làm phiền , đừng tiếp cận tôi nữa! Vì tôi hòa toàn có khả năng lần nữa, trừ khi tận thế!!”

      “Hạ Tình!” Si Mị mệt mỏi kêu tiếng, hoàn toàn ngờ lần gặp mặt này thái độ của trở nên ác liệt và lạnh lùng như vậy. Chẳng lẽ mình làm quá nhiều chuyện sai lầm rồi sao, để tức giận như thế, tức giận đến bằng lòng tha thứ cho mình chút nào. “ cho lần nữa, chấp nhận ? cho biết, bất luận làm gì cũng sẵn lòng!”

      Chưa bao giờ hiểu tình là gì, phụ nữ đối với chỉ có hai loại: là có hứng thú. Hai là có hứng thú.

      Khi gặp là vừa lúc có hứng, chẳng qua chỉ cảm thấy thú vị mà thôi, liên quan những thứ khác, trong mắt và những người phụ nữ khác có gì khác nhau, cũng bị chinh phục, nên tìm đủ mọi cách phải vứt đôi giày cũ đó. cái gì cũng chịu chơi, chỉ duy nhất chơi đùa với chuyện tình cảm!

      Khuôn mặt Hạ Tình bỗng nhiên nghiêm nghị lạnh lùng nhìn về phía , vô cùng xinh đẹp, nhiều khi cũng khỏi nghi ngờ rốt cuộc Si Mị có phải là người đàn ông hay , sao lại có người đàn ông có dáng dấp nhìn tốt như vậy, thậm chí còn muốn mê hoặc hơn so với phụ nữ. Khóe miệng chợt nhếch lên: “ muốn tôi lần nữa sao?”

      Đôi mắt mềm mại của Si Mị sáng lên như nhìn thấy hy vọng, gật đầu.

      “Được.” Giọng lãnh đạm và vô tình, vang vọng cả căn phòng: “Ba tháng! Chúng ta ở chung chỗ ba tháng, chuyện tình cảm, chuyện đương, sau ba tháng chúng ta tách ra.”

      Ánh mắt Si Mị kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng và hờ hững của , nhíu mày, cắn răng nghiến lợi: “Lời của em là có ý gì?”

      Hạ Tình vô tội nhún vai: “Chính là ý tứ mặt chữ đấy! phải muốn ở cùng chỗ với tôi sao? Ba tháng, bất kể ba tháng đó cho tôi tiền, hoặc tôi cho tiền cũng được, giống như phương thức bao dưỡng ở chung chỗ ba tháng, sau đó tách ra!”

      “Sau đó?”

      “Sau đó?” Hạ Tình sững sờ chút, cười rộ lên : “Tách ra, từng người rời khỏi cuộc đời nhau, cả đời qua lại với nhau!”

      Bốp…

      Si Mị giơ tay lên hung hăng tát cái gương mặt xinh xắn và kiêu ngạo, tóc quấn quanh ngón tay , rơi xuống ít, từ đầu ngón tay chậm rãi rơi sàn nhà. Đôi mắt nhìn chằm chằm, tràn đầy tức giận và bốc hỏa.

      “Hạ Tình, em xem mình là gì? Lại coi thành cái gì?”
      Last edited by a moderator: 11/6/16
      Dion thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NGOẠI TRUYỆN: TÌNH CẢM NĂM ẤY SÂU NẶNG BAO NHIÊU, VUỘT MẤT RỒI (3)

      Lần đầu muốn học người phụ nữ, lần đầu tiên muốn nâng niu người phụ nữ trong lòng bàn tay che chở tốt, chỉ kết hợp cơ thể, hơn nữa còn hoà hợp về linh hồn.

      Nhưng --

      Tại sao? Vì cái gì muốn chà đạp tình cảm dễ có được của ? Vì sao tin có thể tốt hơn, nghiêm túc nhận thức lần?

      Hạ Tình, sao phải vu oan tình cảm của đối với em như vậy?

      Si Mị đau lòng, đôi mắt nghiêm nghị nhìn , bạt tay này Hạ Tình đau mặt cũng là đau trong tim . Lòng bàn tay cũng đau đớn tổn thương, ngăn được hơi run rẩy.

      Hồi lâu Hạ Tình mới nghiêng mặt , đôi má trắng nõn in năm ngón tay rệt có thể thấy được, nhếch miệng lên cười lạnh nhạt, nghi ngờ châm chọc: "Đây chính là tình cảm của ? Đúng ? A, tôi thèm! người nào cho người đó! Nếu tôi, sao dùng tiền mua tôi ba tháng, tại sao lại muốn để tôi dùng tiền mua ba tháng? Si Mị, thậm chí chơi qua phụ nữ ba ngày ba đêm hết, có tư cách gì mà tôi? có tư cách gì?"

      Bàn tay từ từ nắm chặt, muốn giơ lên lần nữa, nhưng đủ sức. Ánh mắt thất vọng cực độ nhìn người phụ nữ trước mắt này, là Hạ Tình đường hoàng kia sao? Hay vẫn là Hạ Tình kiêu ngạo mình ? Mình chờ đợi hai năm qua bất quá là tình cảm mất, mình lạ gì, tình cảm của mình bị phụ nữ chà đạp mà thôi.

      Khóe miệng Si Mị nhếch lên nụ cười chua xót, ngón tay theo thói quen sờ chút tóc dài đỏ rực của mình, giọng xem thường: "Rất tốt, tôi em nữa. Hạ Tình, chúng ta đến đây chấm dứt."

      Giọng lạc , xoay người tự nhiên rời .

      Cửa phòng bị đá mạnh lần nữa, thanh lạnh lẽo ngừng lượn vòng, như tảng đá nặng trĩu đè ở ngực, cho cú đập chí mạng nhất. Hai chân vô lực mềm nhũn, cả người bỗng nhiên ngồi mặt đất lạnh như băng. Chán chường gục đầu xuống, tóc che khuất nửa khuôn mặt sưng đỏ kia của .

      Bộp bộp --

      Nước mắt lặng lẽ từ trong hốc mắt lấn át hơi thở tràn ra ngoài, xuống sàn nhà, từ từ thành vầng sáng, mỗi giọt đều lộ ra bi thương cùng bất đắc dĩ trong lòng.

      Rất tốt, tôi em nữa. Hạ Tình, chúng ta đến đây chấm dứt.

      Đến đây chấm dứt.

      Nhưng –

      Chúng ta chưa từng có bắt đầu, Si Mị! Chưa từng có bắt đầu, lại muốn chấm dứt như thế nào?

      tát này chỉ đánh vào mặt, còn đánh vào lòng ; đánh nát tình cảm cùng tự ái của , cũng chắp vá nổi, chỉ còn lại trái tim tan nát này, con đường nào đây.

      Ninh Tự Thuỷ thấy dáng vẻ vội vã ra ngoài của Si Mị, cả người bị thô bạo vây quanh, xoay người muốn lên lầu lại bị Kỷ Trà Thần giữ chặt cổ tay lại.

      Ánh mắt tràn đầy lo lắng : "Em lo cho Hạ Tình, dường như bọn họ chuyện tốt lắm!"

      Vẻ mặt Kỷ Trà Thần lạnh lùng dĩ nhiên hiểu tính cách và ý nghĩ của Si Mị. Cứ nắm tay chặt buông, ngược lại ôm để ngồi hai chân mình, tay lướt tóc rơi xuống bên tai , khẽ: "Đây là chuyện tình cảm của hai người họ, dù bây giờ em lên tìm Hạ Tình cũng có thể gì? Cho dù em , lúc này ấy nghe sao?"

      Vẻ mặt Ninh Tự Thuỷ do dự, vẫn yên lòng: "Nhưng em rất lo lắng, coi như có chuyện gì, bọn họ cãi nhau ngay cả tình bạn cũng còn, phải đáng tiếc sao."

      Khóe môi Kỷ Trà Thần lên nụ cười, nhéo má . "Nếu bọn họ làm người được có khả năng làm bạn! Vì từng thương, cho nên thể. Những chuyện này tùy họ , đừng để bọn họ quấy rầy cuộc sống riêng tư của chúng ta được ? Kỷ phu nhân, đồ đạc của em thu dọn xong chưa?"

      Ninh Tự Thuỷ cúi đầu cười tiếng, nhìn trêu chọc: " biết Si Mị làm em với là phúc hay hoạ! Kỷ tiên sinh, đồ thu dọn xong, chúng ta có thể rồi."

      vừa muốn từ người đứng dậy, nhưng lại dùng tay giữ chặt phần eo mảnh khảnh của , giọng trầm thấp nồng đậm vui vẻ: "Kỷ phu nhân, để ông xã ôm em lúc nào."

      Ninh Tự Thuỷ nhíu mày, trong mắt giấu chút lo lắng: "Hai chân . . . . ."

      " sao, dù sao cũng có cảm giác." Kỷ Trà Thần thèm để ý chút nào, tay dư sức điều khiển xe lăn rồi.

      mặt Ninh Tự Thuỷ biểu lộ nụ cười vui vẻ, hai tay ôm lấy cổ , bất giác chủ động đặt môi mình hôn lên khoé môi như chuồn chuồn lướt nước. Tiếng thanh thúy tràn đầy vui sướng: "Vậy làm phiền Kỷ tiên sinh rồi."

      Kỷ Trà Thần cúi đầu cùng đối mặt với , nhìn nhau cười tiếng.

      Hạnh phúc, đôi khi chỉ đơn giản như thế, chỉ cần cùng người mình thích ở chung chỗ, bất luận làm cái gì, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, nghèo khó hay giàu sang, cũng có thể vì ánh mắt, nụ cười của đối phương lại thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới này.

      Kỷ tiên sinh, có biết , vì có thế giới của em mới có thể tốt đẹp như thế, lúc cùng với ở chung chỗ, thời gian giống như ngừng lại, ngoài hạnh phúc ra vẫn là hạnh phúc.

      Kỷ phu nhân, em có biết hay , trong lòng ấm áp của em vây quanh, mỗi ngày mong đợi nhất chính là vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy vẻ mặt em say ngủ, yên bình và tốt đẹp như thế.

      ***** H.a.l.o.n.a'/D".đ>l< !q|đ *****

      Buổi chiều Hạ Tình mới từ trong phòng ra ngoài, tìm vòng cũng tìm được Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần, còn kinh ngạc lúc này người giúp việc mới cho biết, Kỷ tiên sinh và Kỷ phu nhân nghỉ phép mấy ngày nữa.

      "Hai cái người này, cố ý đúng ? Ghét bỏ cái bóng đèn tôi đây.

      "Lời Hạ Tình đều oán trách bọn họ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười. Vì họ hạnh phúc, lúc nào cũng ngọt ngào ở chung chỗ đến phát ngán, làm cho người ta cảm thấy ấm lòng.

      Trải qua nhiều năm gian khổ như thế, vượt qua nhiều trở ngại như vậy, hai người có tình thành thân thuộc, đời này còn có gì tốt đẹp hơn so với chuyện này.

      Bầu trời bên ngoài lại ảm đạm tối sầm, mây đen bất chợt chồng chất dày đặc, gió lạnh vù vù thổi lên, nhánh cây ngừng lắc lư, lá cây sum xuê ào ào rung động, như đợt sóng mang tất cả. . . . . .

      lâu sau đột nhiêu mưa to xối xả như trút nước, tí tách tạt vào cửa sổ, lá cây, mặt đất, tiếng rào rào xen vào chỗ với nhau, diễn tấu ra điệu nhạc tuyệt vời.

      "Trời mưa. . . . . ." Hạ Tình đứng ở cửa, mưa rất lớn, ngừng thấm ướt chân , cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Đôi mắt nhìn mưa khắp bầu trời, lông mày xinh đẹp như vẽ có chút ưu sầu, vầng sáng loé lên, bao quanh khuôn mặt xinh đẹp của .

      Bước chân tự chủ ra ngoài. . . . . .

      "Hạ tiểu thư. . . . . ." Người giúp việc sững sờ, kinh ngạc thét lên, nhưng dường như nghe thấy, mình trong mưa."Hạ tiểu thư, mưa lớn bị cảm đấy. Hạ tiểu thư. . . . . ."

      giống như nghe thấy, phút chốc quần áo bị nước mưa thấm ướt, toả ra hơi lạnh; mưa làm cho cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ, giọt mưa bắn vào trong mắt, có chút đau, theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, rốt cuộc phân đó là mưa hay nước mắt. . . . . .

      Tiếng bước chân mông lung nặng nề ở phía trước từ từ tiến tới gần, hình ảnh dần dần , nhìn thấy toàn thân ướt đẫm, tóc dài bị thấm ướt nằm dính vào quần áo sau lưng, đôi mắt sắc bén lúc này bị nước mưa làm ướt. bước từng bước ra từ trong màng mưa, ánh mắt nóng bỏng và đau lòng vây quanh , thẳng đến trước mặt , lúc này mới dừng bước lại.

      Ánh mắt phức tạp của Hạ Tình nhìn , cao hơn mình chút thôi, vì sao giờ phút này mình lại ngước nhìn ? Khóe miệng cong lên cái, khó khăn nở nụ cười, nhìn còn khó coi hơn so với khóc.

      "Hạ Tình, chúng ta ở chung chỗ ." giọng , cũng biết vì có liên quan đến rét lạnh hay , giọng run rẩy, xuyên qua mưa truyền đến bên tai như chân , giống như nằm mơ.

      "Được." Quả nhiên Hạ Tình đồng ý, lúc còn chưa kịp vui mừng lại bổ sung câu: "Ba tháng, tôi trả ba trăm tệ. Ba tháng tất cả chấm dứt!"

      Si Mị thể tin nhìn chằm chằm vào đôi mắt , hai tay đặt vai , ra sức nắm chặt, dùng sức như muốn bóp nát xương cốt . Đôi mắt nhìn , thào mở miệng: "Hạ Tình, muốn moi tim em ra, để xem, rốt cuộc là màu gì? Có lẽ em hoàn toàn có trái tim?"

      Hạ Tình khẽ cười, cánh môi nhợt nhạt cười rất nhạt nhẽo: "Được, tôi cho moi! Trái tim ở chỗ này này. . . . . ." giơ tay lên, đầu ngón tay lạnh lẽo cách lớp quần áo chỉ vào vị trí trái tim.

      "Tại sao phải là ba tháng? tin em , tin! cho biết, sao phải là ba tháng?" Si Mị cam lòng hỏi.

      Lần đầu tiên, lần đầu tiên khát khao tình của người phụ nữ như thế, nhưng vì cái gì phải vuột mất? Vì sao bọn họ phải để mất tình ở nơi này?

      "Bởi vì, thời hạn tôi chịu đựng đối với chỉ có ba tháng! Nếu như muốn ở cùng chỗ, vậy chỉ có ba tháng. Dùng tiền bạc để duy trì mối quan hệ này, ba tháng là cực hạn của tôi rồi." Tiếng Hạ Tình thể nghe, nhưng từng câu từng chữ vô cùng ràng lọt vào tai .

      "Ha ha. . . . . ." Si Mị nhịn được nhếch lên cười lạnh, đôi tay còn sức buông xuống từ vai , đôi mắt ưng cố gắng ghi hết nỗi thất vọng. "Hạ Tình, em hoàn toàn có trái tim."

      Tim, bị nứt ra từng chút từng chút, đau đớn như kim đâm, máu tươi chảy xuống! Chẳng lẽ em nhìn thấy sao, Hạ Tình?

      sống nhiều năm mình như vậy cũng hiểu tình cảm mến con người là gì, chính em để biết tình cảm là cái gì. Là em để cho khát khao lấy được phần tình , khát vọng và được , nhưng vì cái gì sau khi gặp nhau em muốn ở đây, tự tay huỷ bỏ tình này?

      Hạ Tình, em thắng. Lần này, thua rồi.

      Si Mị chậm rãi quay người, cơ thể yếu ớt lảo đảo như muốn ngã trong màng mưa, tràn đầy đau xót và bi thương. Mỗi bước như nặng ngàn cân, mỗi bước đều mạnh mẽ giẫm vào trong tim Hạ Tình.

      Nhìn bóng lưng đìu hiu tịch của , rốt cuộc những giọt nước mắt xôn xao đó kìm chế được tràn ra mi, ướt đẫm khuôn mặt, dâng trào mãnh liệt, ngăn được. Cánh môi run rẩy khẽ đóng khẽ mở, nhưng từ đầu đến cuối phát ra được tiếng, cuối cùng còn có thể gì nữa hay sao?

      Như vậy tốt ư?

      Đây chính là kết cuộc duy nhất, ở chỗ mưa xối xả như trút nước, buông xuống những kỷ niệm nồng nàn, cởi bỏ mọi thứ giữa bọn họ. để lại chút ảo tưởng, đến chút nhưng lại chờ mong suy nghĩ xa xôi.

      Đột nhiên bóng lưng dừng lại trong màng mưa, dừng bước, đưa lưng về phía , quay đầu lại. Tiếng hơi khàn khàn lạnh như băng: "Được, ba trăm tệ ba tháng! Bất quá tôi nuôi dưỡng em! Hạ Tình, trong ba tháng này em thuộc về tôi! Giờ phút này tốt nhất em nhớ kỹ cho tôi!"

      Vẻ mặt Hạ Tình sững sờ, ánh mắt kinh ngạc thể tin nhìn bóng lưng thê lương của , ngực đau nhức như bị dao đâm, đau thấu tim; ràng đồng ý? đáp ứng cầu của mình!

      Ba trăm tệ, mua ba tháng!

      Nước trong đôi mắt như bờ đê sụp đổ, càng thể ngăn lại, mà mưa dữ dội càng lúc càng to, trơ mắt nhìn bóng lưng từ từ biến mất trong màng mưa, càng ngày càng xa. Lòng tràn đầy xúc động và khổ sở xen lẫn vào nhau, toàn thân lạnh tự chủ run rẩy, toàn thế giới đều bị ném ở phía sau, trong mắt chỉ nhìn thấy bóng lưng rời .

      Chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay trắng noãn chen vào sâu trong mái tóc ướt của mình, che đôi má tái nhợt.

      Rốt cuộc ai nghĩ chuyện này là , rốt cuộc cái gì mới là tình ! Vì sao mỗi người đều tổn thương nhau lần nữa như thế.

      Người giúp việc sợ hãi che dù đứng bên cạnh , dám câu nào, chỉ lẳng lặng đứng nhìn; nước đọng mặt đất rất sâu, chảy nhanh xuống phía cống ngầm, như dòng sông nhất định chảy vào biển cả, giống như bọn họ khi lần này tất nhiên phải chịu đựng khổ sở.

      Đêm khuya yên tĩnh, nhạc ở quán bar đinh tai nhức óc, sàn nhảy những son phấn kia làm dáng uốn éo mình như rắn nước , khuôn mặt tươi cười lộ ra má lúm đồng tiền, đủ loại khiêu khích, ánh mắt dụ dỗ cùng tư thế quyến rũ làm cho đàn ông có tình khó khống chế.

      Si Mị ngồi ở quầy rượu uống vào bụng hết ly này đến ly khác, bất kể rót bao nhiêu ly, men rượu cay nồng thể nào đè xuống những đau đớn trong lòng , ngược lại càng uống ý thức càng tỉnh táo. Tại sao mình, cứ mực muốn mua bằng ba trăm tệ trong ba tháng!

      Vì sao, lại là ba tháng!

      Hạ Tình, em có biết em có bao nhiều tàn nhẫn hay ? Em chà đạp tình cảm của tôi đáng giá đồng!

      "Tiên sinh đêm nay. . . . . ."

      "Cút !" Người phụ nữ đến gần mới vừa mở miệng lại bị lạnh lùng cắt ngang, phụ nữ như vậy gặp qua nhiều, vĩnh viễn cũng vừa lòng, bạn hoàn toàn cách nào tưởng tượng nổi họ giường dâm đãng đến mức nào.

      Bộ dạng, làm cho người ta nôn mửa!

      Người phụ nữ bị nổi giận xua đuổi sợ hãi, lui về phía sau bước, cam lòng giậm chân. Người đàn ông đẹp trai như vậy nổi giận, bất kỳ ai cũng muốn cùng phong lưu đêm!

      Rượu lần nữa vào trong dạ dày, buồn càng nhiều hơn, cái ly nặng nề rơi quầy bar trơn bóng lạnh lẽo, từ trong ngực móc ra xấp tiền ném vào quầy rượu, xoay người rời . Chung quanh náo nhiệt liên quan gì đến , những người phụ nữ với đôi mắt xinh đẹp quyến rũ kia liên quan đến mình...

      Dáng bảnh bao ngồi xe thể thao, khởi động động cơ, cuối cùng đạp lên chân ga, chạy như bay ra ngoài! Trong đêm tối kiêu ngạo, điên cuồng. . . . . .

      Hạ Tình vừa mới ngâm mình tắm nước nóng xong, thổi khô đầu tóc, người mặc gì chỉ bọc cái áo ngủ. Ngồi giường, ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ. Mưa to sớm tạnh, bầu trời vô cùng sạch , cùng với ánh đèn mặt đất phối hợp lẫn nhau, như dãy ngân hà lấp lánh, đầu những nhánh lá cây còn lưu lại những giọt nước mưa trong suốt sáng long lanh.

      Đột nhiên cửa bị người thô lỗ đá văng, quấy nhiễu suy nghĩ của , nghiêng đầu thấy dáng vẻ say rượu của Si Mị đứng ở cửa, đôi mắt hẹp dài thoáng híp lại, nghiêm nghị khóa lại người mình.

      " uống rượu à?" Mũi rất nhạy bén ngửi được mùi rượu nhàn nhạt kia; còn có choáng váng trong đôi mắt , tóc màu lửa đỏ ra trong đêm tối vô cùng mị.
      Last edited by a moderator: 8/7/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NGOẠI TRUYỆN: TÌNH CẢM NĂM ẤY SÂU NẶNG BAO NHIÊU, VUỘT MẤT RỒI (4)

      Si Mị bước từng bước tới gần, đôi mắt màu đỏ cũng vô cùng sáng , chút say cũng có. người tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, bị tầng hơi mỏng bao quanh. Tiếng trầm thấp vang lên: "Ba trăm tệ! 300 trong vòng ba tháng em là của , người của em là của , tim em cũng là của , tất cả của em đều là của !"

      Ngón tay thon dài trắng nõn sạch , thò vào trong ngực móc ra tờ phiếu kèm theo ánh mắt khinh miệt ném vào người , như khinh bỉ, giẫm đạp lên vẻ tự nhiên điềm tĩnh mặt .

      Tờ phiếu đập vào tay xẹt qua vết màu đỏ, rớt chân . Ánh mắt Hạ Tình lạnh lùng nhìn chăm chú vài giây, đối với lời nhục nhã của như nghe thấy, chỉ khom lưng nhặt tờ phiếu lên nắm chặt trong lòng bàn tay, dùng sức nắm đến các cạnh của tờ phiếu nhăn lại, lòng bàn tay đau đớn cũng phản ứng. Khóe miệng lên nụ cười thản nhiên, ngẩng đầu, giọng rất hời hợt trả lời: "Được! Ba trăm tệ, ba tháng, tất cả của tôi đều là của !"

      Giọng lạc , bỗng nhiên tiến lên, bàn tay thoáng cái đẩy ngã giường mềm mại, cơ thể nặng nề lập tức đè lên thân hình gầy gò của , đôi mắt híp lại, cực kỳ giận dữ: "Hạ Tình, em nhất định phải như vậy sao?"

      Đối mặt với phẫn nộ của , mắt chỉ nheo lại, nụ cười dịu dàng và xinh đẹp: "Si Mị, bị cơ thể tôi cuốn hút rồi."

      "Em. . . . ." Đôi đồng tử màu đỏ mở to, chợt lóe lên tức giận. Ngón tay mạnh mẽ đột nhiên bóp cổ mảnh khảnh của , dùng sức đến tay mình nổi gân xanh, sắc mặt trắng bệch, trong mắt chợt lóe lên đau đớn, nhanh đến mức hoàn toàn có cách nào nắm lại. Khóe miệng lên nụ cười, giãy giụa, phản kháng, càng có khổ sở cầu xin tha thứ.

      Chỉ từ từ nhắm mắt lại, để ý! Dù bây giờ bị bóp chết cũng được, có thể chết trong tay rất tốt.

      Si Mị nghiến răng rất muốn dùng thêm sức lực, nhưng ngón tay lại nghe theo chỉ huy của mình, bắt đầu ngừng run rẩy, vẫn run rẩy, từ từ rút ra. Ánh mắt thoáng qua đấu tranh cùng mâu thuẫn, thậm chí biết nên làm thế nào. Tóc màu lửa đỏ rũ xuống, nhàng quét qua mặt , nhu hoà đấy, ngứa chút.

      Hạ Tình từ đầu đến cuối có mở mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngón tay dường như rút ra, cả mảnh da ở cổ dần dần nóng lên. Tiếp theo cảm thấy môi mỏng mềm mại bị bao phủ, mùi rượu hơi nhàn nhạt. Mở mắt, lại thấy khuôn mặt phóng đại N lần ngay trước mắt, xinh đẹp như vậy, vô cùng mỹ lệ.

      Đẹp đến người phụ nữ cũng ghen ghét vẻ đẹp của , hơn nữa mái tóc dài màu lửa đỏ kia giống như làm cho cả người đặt chân trong ngọn lửa, xinh đẹp lẳng lơ, như con tinh, tinh muốn mạng người!

      Si Mị nhắm mắt, dựa vào cảm giác của mình hôn môi . Đầu lưỡi nóng ướt kiên nhẫn từng chút từng chút quấy rầy tiếp xúc với cặp môi đỏ mọng đầy đặn, thưởng thức vị ngọt ngào của ; cái lưỡi cứ thế chịu dao động, vô cùng thuần thục cạy mở hàm răng, ở trong miệng chiếm đoạt hương thơm và chất mật, ôm lấy , rồng bay phượng múa, liều chết triền miên, đến chết rời.

      Bàn tay bất chợt thăm dò vào trong áo ngủ , có bất kỳ ngăn cản xoa nắn đỉnh nhọn đầy đặn, tùy ý nhào nặn thành đủ loại hình dạng; làm cho nó ở dưới đầu ngón tay mình trở nên đứng thẳng đẹp mắt, như quả đào lung linh đáng , giống như đòi hỏi tuyên bố nhấm nháp.

      "Ưmh. . . . . ."

      Trong thân dòng điện chạy lung tung tán loạn, dường như muốn thiêu đốt mình. Nụ hôn của , tay , hơi ấm của , đúng là vũ khí duy nhất có lực sát thương, cơ hội phản kháng của gần như có, liên tục bị đánh bại, thảm hại. Miệng đắng lưỡi khô, càng cần chất mật để giải khát. Hai tay kìm chế được chèn vào trong tóc , chân tóc mềm mại làm cho lòng người sinh tình cảm ấm áp, hận thể trở thành sợi tóc vĩnh viễn sinh trưởng trong cơ thể .

      Cơ thể thành , làm lòng khỏi rung động chút. Mở mắt ra, dịu dàng như nước, thâm tình nhìn dứt, đôi má ửng đỏ, vẻ mặt bị tình cảm vây quanh; . . . . . . Phản ứng như vậy, để phải tin như thế nào, thương mình?

      Ngón tay thon dài như bừng tỉnh quyến luyến làm trò quỷ thân thể , như đứa bé thích lửa nhen nhóm từng đóm từng đóm lửa da thịt . Nóng rực như muốn thiêu đốt mình thành tro bụi, nụ hôn nóng bỏng ùn ùn rơi xuống, làm cho người ta chống đỡ được, mặc dù bị đánh tơi bời cũng cách nào chống lại nhiệt tình của , ngăn được kiểu trêu chọc người của như thế.

      Ngón tay dọc theo bụng bằng phẳng từ từ từ từ di chuyển xuống dưới, chầm chậm như trải qua mấy thế kỷ, cuối cùng đến hòn đảo, dừng lại, đóng quân, thậm chí chiếm nó thành của mình, hoành hành ngang ngược.

      Đồ ngủ đơn bạc của bị giật ra vứt mặt đất từ lúc nào, khi nào ngực trần trụi, bắp thịt ràng, đường cong ôn nhu, thâm tình hôn mình say đắm, trân trọng mọi thứ.

      Nếu như miệng của em thể lời , vậy hãy để cho cơ thể em , cơ thể người phụ nữ biết dối! Đối với người mình , sao có thể đáp lại nhiệt tình như vậy.

      Hạ Tình là của , Tình Tình là của !

      “ Em là của ..... Tất cả đều là của !” Si Mị chiếm lấy môi sưng đỏ của , trong tiếng lẩm bẩm mang theo kiên định gì thắng nổi; cũng nhịn được nữa cái mà vào, mang chiếm thành của mình, dùng thân thể, dùng hơi sức, dùng cả linh hồn để cho biết.......

      dối, phải là thói quen tốt!

      “ Uwmh.......” Nét mặt đỏ ửng, men rượu trong cơ thể dường như xuyên qua thân thể tiếp xúc thân mật truyền đến trong cơ thể , lan tỏa từng chút , đầu váng mắt hoa, như uống say. Ánh mắt mơ màng, híp lại như cố ý quyến rũ ! Môi mỏng thỉnh thoảng vô tình phát ra tiếng uwmh, là khơi dậy tiếng lòng.

      Nhiệt tình lâu ngày gặp cùng cảm giác quen thuộc xông lên đầu, làm kìm chế dược ý thức của mình, gian ràng hẹp như vậy, nhưng lại có thể giống như con ngựa hoang mất cương đơn độc rong ruổi mạnh mẽ đâm tới thỏa thích, biết mệt mỏi!

      Ánh trăng bên ngoài mê hoặc, trong phòng hơi thở mập mờ, yên lặng lững lwof, cùng mùi vị ngai ngái kia xen vào cùng chỗ, bủa kín khắp nơi thể nào trốn khỏi, ngoại trừ bị hút vào, còn là trầm luân.

      Sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên vừa lúc rọi vào dừng lại đôi mắt , lông mi thon dài kịch liệt run rẩy sau đó mở mắt. Nghiêng đầu nhìn người đàn ông có tóc màu lửa đỏ bên cạnh mình lại ngủ như đứa bé, khóe miệng nhịn được liền nhếch lên. nhớ ra được tối hôm qua lấy của mình bao nhiêu sức lực, trêu đùa trong cơ thể mình bao lâu, cuối cùng ngay cả mình cũng có van xin, chính cũng chịu dừng lại, như đứa bé bướng bỉnh hành hạ tinh lực của đến khi hôn mê mới thôi.

      Phục hồi lại tình thần, thầm thở dài; mình lại có thể cùng điên cuồng! Đứng dậy, đột nhiên nhặt quần áo từ mặt đất lên mặc vào cơ thể mình, da thịt trắng noãn đầy trò đùa dai của ; vừa lúc mặc quần áo vừa đến đùi , cảnh xuân như như . chân trần tới bên của sổ, nhìn phong cảnh ở bên ngoài, hoa lê nở đầy sân, giống như bông tuyết lạnh tan ra mà rơi lã chã đầy trời......... Trong khí tràn ngập hương vị ngọt ngào say lòng người, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào gương mặ trắng nõn, như dát lên cho tầng sáng nhàn nhạt.

      biết ngẩn người bao lâu, chợt ấm áp bao quanh , tiếp đến là lồng ngực rắn chắc dựa vào. Si Mị cúi đầu mê luyến hôn lên tóc , khóe miệng cong lên nụ cười tư nhiên: “ Xem ra tối hôm qua cố gắng chưa đủ, em tỉnh ngủ còn sớm hơn .”

      Môi mỏng Hạ Tình nhịn được nhếch lên, xoay người ôm lấy vòng eo khỏe khoắn của , giọng khàn khàn vang lên: “ mà cố gắng thêm chút nữa, ba ngày em xuống giường được.”

      xuống giường được mới tốt!” Si Mị cúi đầu bắt được môi lại phen liều chết triền miên, tiếng lạc tràn đầy mập mờ: “ Thôi xong rồi, lửa trong lòng lại nổi lên, em phải chịu trách nhiệm dập tắt.” mực kéo tay thẳng xuống dưới......

      Hạ Tình né tránh, thuận thế dừng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười ranh ma, sau đó dùng sức bóp cái........

      “ Thân ái, em mưu sát chồng à!” Mặt Si Mị liền biến sắc, rống to. Cầm lấy cánh tay gãi ngáy, trong lúc nhất thời tiếng cười vanh vọng trong phòng, làm cho cảnh tường buổi sáng trở nên tốt đẹp vào ná nhiệt, hai người lại ngã ở giường uốn éo thành cụm, khó bỏ khó phân!

      Em là đấy!

      Lúc cùng dung nhập vào thể, trong lòng Si Mị giữ vững đáp án này! Dù thương, cũng muốn trong ba tháng làm cho mình lần nữa, nhất định!

      Buổi chiều, Hạ Tình được ôm ra khỏi phòng, bụng sớm đói lép kẹp rồi, còn phải mình cho cái bụng con sói này ăn mãi biết no, lúc này mới có cơm ăn! Hạ Tình cúi đầu ăn bữa trưa, lời, mà Si Mị ăn cực ít, nhìn chớp mắt, giống như vĩnh viễn nhìn đủ.

      Quả thực Hạ Tình bị nhìn chằm chằm chịu được, cầm cái đùi gà nhét vào trong miệng : “ Si Mị tiên sinh xin đừng vì ba trăm năm chưa có nhìn qua phụ nữ mà ánh mắt cứ nhìn tôi...tôi còn muốn ăn thêm cơm chút!”

      Si Mị cắn đùi gà cái cầm trong tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ quái: “ Đúng là ba trăm năm qua nhìn thấy phụ nữ, chưa từng thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy! xem đây là , sao lớn lên lại xinh xắn như vậy?”

      “ Được lắm! Lưu manh, tôi đói bụng! Đừng quáy rầy tôi ăn cơm!” Hạ Tình nhăn mũi cái, trong mắt che giấu được nụ cười hạnh phúc.

      “ Còn có thể lưu manh hơn nữa, có muốn thử chút ?” Si Mị tiến tới gần, còn chưa chạm vào liền bị đạp cái. Cười cảnh cáo : “ Còn quấy rầy bà ăn cơm nữa thiến người làm thái giám!”

      Si Mị: “ !!!”

      Khóe miệng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, đáy lòng vui sướng như được bao bọc trong đám mây. Đôi mắt cưng chiều nhìn ăn từng ngụm từng ngụm, phải phụ nữ nhã nhặn và xinh đẹp, nhưng lại vô cùng đáng . rất muốn mang ôm vào trong ngực gặm gặm, dĩ nhiên chỉ là tưởng tượng. Nếu gặm , đoán chừng Hạ Tình thiến mình !

      Ăn xong bữa trưa, hai người quyết định ra ngoài hẹn hò! Nhưng -- hai người có tiếng chứ có miếng nhau, biết đương trong lần hẹn hò này là cái gì.

      Hạ Tình nắm chặt tay , ngước nhìn : “ từng có nhiều phụ nữ như vậy, vẫn chưa có hẹn hò qua sao?”

      Si Mị cằm kiêu ngạo, gật đầu: “ Có chứ! Bất quá và các đó hẹn ở nơi khá đặc biệt, phải giường ở khách sạn, cũng ở ngoài bãi cỏ.”

      Sắc mặt Hạ Tình lập tức đen lại, liền hất tay ra, thuận tiên đạp cái nữa, xoay người rời . Con ngựa đực này sao bệnh liệt dương, là rất quái đản mà!

      Si Mị vội vàng theo phía sau , cười làm lành nịnh nọt : “ Cũng là chuyện trước kia rồi, kể từ khi quay về Mỹ với em sau này tìm phụ nữ! Tính đến nay cũng bốn năm có đụng vào phụ nữ! mà, tối qua em cũng kiểm tra qua rồi, nếu số lần đó ở đâu ra.”

      Trán Hạ Tình phủ dầy vạch đen, quay đầu lại trừng mắt liếc cái: “ câm miệng cho em, nơi này là đường phố!”

      Lúc này Si Mị mới phát hóa ra có rất nhiều ánh mắt của mọi người đều dừng lại người bọn họ, xị mặt quát: “ Nhìn cái gì, chưa thấy qua vợ chồng thảo luận chuyện giao hợp à!”

      Tất cả mọi người ngừng lắc đầu chán ngán, thói đời bạc bẽo quá.....

      Vẻ mặt Hạ Tình căng thẳng tức giận quát: “ Ai là vợ của hả? Cút !”

      “ Hắc hắc.........” Si Mị mặt dày cười cười, nắm lấy quần áo như làm nũng : “ Đừng giận, thề sau này chạm vào phụ nữ nào khác nữa! Chỉ muốn mình em, mình em là có thể ép khô rồi, nhưng phụ nữ khác chớ hòng mơ tưởng!”

      “ Câm miệng!” Hạ Tình giận dữ hét.

      Si Mị liền ngậm miệng, nhìn ra được giận .

      Hạ Tình hít sâu, mắt thấy thời sắp tối rồi, đứng ở đường cũng phải là biện pháp! Nhiêng đầu nhìn cửa hàng bán pháo hoa đối diện bên đường, lập tức vùng ra khỏi tay chạy tới!

      Si Mị cả kinh, nhìn bóng lưng trốn chạy của kêu lên: “ Đừng chạy chứ! Chờ chút...........”

      Chân sải bước đuổi theo sau, khẩn trương nhìn chung quanh xem có xe hay . Người phụ nữ ngốc này lại đâm thẳng tới, băng qua đường cũng biết nhìn xe sao?

      Trời lại rất tối, thành phố náo nhiệt lại thay đổi thành diện mạo khác, những ánh đèn rực rỡ cùng với dãy ngân hà bầu trời phối hợp lẫn nhau. Vùng ngoại thành bầu trời cao hơn, đường nhìn rộng rãi, khí ràng cũng lạnh lẽo. Có con dế trong bụi cỏ dại ngừng kêu lên, làm cho màn đêm này càng thêm xinh đẹp và tăng thêm vài phần sức sống.

      Si Mị ôm đống pháo hoa từ trong cái hộp, còn có ở chỗ ngồi phía sau xe chuyển xuống, còn Hạ Tình ngồi đầu nắp xe, vẻ mặt mãn nguyện có ý định giúp tay chút nào! Lúc ánh mắt dừng lại khuôn mặt tuấn vui mừng ra được, bất mãn đổ đầy mồ hôi trán, chứng tỏ rất mệt.

      “ Được rồi, Hạ tiểu thư!” Si Mị cầm bó pháo hoa còn dư lại trong ngực để bên cạnh , ngửa đầu nhìn đôi mắt sạch của hỏi: “ Đốt bây giờ sao?”

      “ Ừ, cùng nhau đốt! Em muốn xem cuộc lửa khói từng bừng.”

      “ Được!” Si Mị xoay người chạy tới, trong tay cầm cái bật lửa mình đốt lên...........

      Xíu........

      thanh đặc biệt hết lần này đến lần khác vang lên, pháo hoa tách ra cùng với sức mạnh cực điểm chọc thủng vật cản bầu trời, sáng rực rỡ, tỏa sáng hết mình rồi tất cả lụi tàn trong nhấy mắt. Toàn bộ cứ kéo dài lập lập lại như vậy........

      Ánh lửa nhu hòa chiếu sáng hai gò mái trắng nõn tinh khiết, vẫn ngước lên nhìn pháo hoa lần lươt nở rộ, lần lượt lụi tàn, đẹp mà ngắn ngủi.

      Hóa ra thế gian này đẹp nhất chỉ có phù dung sớm nở tối tàn, pháo hoa cũng dễ dàng nguội lạnh.
      Last edited by a moderator: 29/6/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      NGOẠI TRUYỆN: TÌNH CẢM NĂM ẤY SÂU NẶNG BAO NHIÊU, VUỘT MẤT RỒI (5)

      Si Mị ôm vào trong ngực, lúc này mới phát thân thể lạnh như băng, giống như xác chết, ràng chút hơi ấm. khỏi nhíu mày, cởi áo khoác của mình xuống bọc lại. "Sao cơ thể lại lạnh như vậy!" Cả người cuộn lại trong hư ảo.

      Hạ Tình ngửa đầu nhìn qua pháo hoa làm đẹp bầu trời, sáng rực trong nháy mắt, lại nhanh chóng tối om. bên mặt vào trong bóng tối, cánh môi chứa nụ cười nhàn nhạt, để ý nở nụ cười: "Em cầm tinh con rắn đấy, nhiệt độ cơ thể lạnh hơn so với . Huống chi cơ thể đàn ông vốn như lò lửa."

      "Bùm" –

      cụm pháo hoa cuối cùng lao nhanh vọt lên bầu trời, tách ra, màu sắc đa dạng ở giữa trung lúc, sáng rực, ánh sáng rực rỡ, đẹp loá mắt. Mấy giây ngắn ngủi sau lại lụi tàn, chung quanh lại chìm vào yên tĩnh, ngay cả khí cũng lạnh lẽo.

      Hạ Tình nghiêng người, hai tay ôm lấy eo , cả khuôn mặt vào trong ngực , như con mèo làm nũng. "Si Mị ôm em."

      Si Mị duỗi hai cánh tay ra mạnh mẽ ôm chặt vào trong ngực, làm thế nào cũng nỡ buông tay, chặt đến nổi khe hở nào. Lần này gặp lại, sao cảm thấy có cái gì đó bình thường, rốt cuộc biết là lạ ở chỗ nào. Trong đêm tối mờ mịt, hai người ôm nhau thân thiết, giống như ngày mai chính là ngày tận thế.

      "Từng cho rằng ngày tận thế mới nhau, trong giây phút xinh đẹp này nướt mắt cũng phải rơi xuống, cần biết người khác được hay , chỉ cần dũng cảm theo em"

      Si Mị cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn tinh xảo của , gầy gò đến xương hai bên gò má cũng lộ ra ngoài. Tò mò hỏi: "Em hát gì vậy!"

      Hạ Tình ngước khuôn mặt nhắn lên, nở nụ cười sáng lạn, như tinh hồn nhiên đáng trong đêm tối."Sau này, hiểu."

      "Chủ nô, bây giờ tiểu nô lệ vừa lạnh lại vừa đói, người phải phụ trách dẫn tôi về lấy đồ ra, sưởi ấm cho tôi."

      "Được, tiểu nô lệ." Giọng trầm thấp của Si Mị lộ ra cưng chìu vô hạn. Cẩn thận nhét vào trong xe, xoay người đến vị trí ghế lái.
      Hạ Tình dựa vào cửa sổ xe, bên ngoài trời vẫn tối đen, mí mắt chậm rãi cụp xuống, phát ra tiếng hít thở đều đều. Si Mị cố ý thả chậm tốc độ, xe từ từ chạy đường lớn vắng lạnh. Trong lòng muôn vào lời , nhưng toàn bộ đều bị đè xuống, mặc dù nhận diện mạo vốn có của tình , muốn cùng mãi mãi ở cùng chỗ, nhưng lại muốn mình có thể làm gì!

      Ba tháng, giữa bọn họ chẳng lẽ thjat chỉ có ba tháng thôi ư! Ba tháng này có thể vĩnh viễn trôi qua hay ! Có thể mãi mãi dừng lại vào lúc này ! Bọn họ cứ như vậy mà ở chung chỗ, cãi vã, làm tổn thương lẫn nhau, xã cách.

      Con đường này, có thể kết thúc hay .

      Hạ Tình chân trần xuống lầu, mặc áo ngủ rộng thùng thình chắc hẳn là tối hôm qua khi trở về Si Mị thay cho mình.

      “ Hạ tiểu thư, Si Mị tiên sinh có việc ra ngoài trước. Cậu ấy căn dặn hâm nóng thức ăn chuẩn bị bữa sáng cho , bây giờ muốn dùng bữa ?”

      “ Ừ, cảm ơn.” Hạ Tình gật dầu, bụng có chút đói. Nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ hoàn toàn trống , có việc ra ngoài, bây giờ còn có chuyện gì!

      Hạ Tình ăn bữa ăn sáng, chơt nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn quản giá hỏi: “ Ninh Tự Thủy có khi nào trở về ?”

      Quản gia: “ Tiên sinh và phu nhân cũng khi nào trở về. Phu nhân chỉ , nếu muốn tìm ấy, tôi có thể gọi điện qua.”

      Hạ Tình gật đầu: “ Ư, vậy làm phiền người.”

      “ Hạ tiểu thư khách sáo rồi.” Quản gia xoay người lấy điện thoại, bấm số xong đưa điện thoại cho Hạ Tình, cùng người giúp việc im lặng rời .

      Hạ Tình cầm điện thoại, xoay người đến bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào mái tóc lộn xộn, giống như lóe lên ánh hào quang. Bên tai là tiếng tút tút, tiếp theo là giọng dịu dàng của Ninh Tự Thủy truyền tới: “ A lô, tôi là Ninh Tư Thủy.”

      “ Là tôi, Hạ Tình.”

      “ Tôi biết.”

      “ Tự Thủy, có thể giúp tôi chuyện hay , tôi muốn gặp Chiêm Dực Dương.” Ngón tay Hạ Tình dùng sức nắm chặt điện thoại, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

      Dường như đầu dây bên kia Ninh Tư Thủy do dự, hồi lâu mới lên tiếng, “ Được, tôi liên lạc với thầy.”

      “ Cảm ơn , Tự Thủy.” Hạ Tình giọng tràn đầy cảm kích. Ninh Tự Thủy cũng hỏi gì giúp , thực rất quan tâm, khéo hiểu lòng nguowifm khó trách Kỷ Trà Thần mê điên cuồng như vậy.

      “ Giữa chúng ta còn khách khí như vậy ư! Tôi muốn hỏi sao lại làm như vậy, nhưng nếu như muốn , tôi nhất định nghe. Có lẽ giúp được gì, ít nhất có thể nghe chút.”

      “ Tôi biết. Nên mới cảm ơn .”

      Hạ Tình ngắt điện thoại, ánh mắt dừng lại ở cửa ra và, thấy bóng dáng xa xa, lập tức bỏ điện thoại lại, chạy nhanh tới. Như ôm trọn lấy , hai chân vòng qua phần eo của , hai tay ôm cổ , cắn cổ cái: “ Chủ nô tối hôm qua thất hứa, bụng tiểu nô lệ đối đến lép kẹp rồi.”

      Si Mị đối với vui mừng quá đỗi của , tay xách túi đồ, tay đỡ lên, kìm chế được hôn khóe môi cái: “ Là ai tối hôm qua ngủ say như con heo ! Gọi thế nào cung dậy!”

      Coi như, ba tháng ba tháng , chủ nô là chủ nô , như vậy cũng rất tốt, ít nhất giờ phút này như dựa vào trong ngực mình. Trong mắt lóe lên tia sáng chân thành, có nửa điểm giả dối.

      “ Hừ... Tiểu nô lệ chủ nô sai rồi, là chủ nô sai. Gọi điện thoại gửi lên cấp , chủ nô ngược đãi tiểu nô lệ.” Hạ Tình hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo ánh mắt dương dương tự đắc, thần thái dồi dào.

      tự tin, phô trương, phóng khoáng, gàn dở quái dị, làm cho người khác dời mắt được.

      “ Được.” Khóe miệng Si Mị nhếch lên nụ cười, bất đắc dĩ : “ Tiểu nô lệ cái gì chính là cái đó! Vậy bây giờ chủ nô lập công chuộc tội, tự tay làm cho người ăn, được hay !”

      “ Hả!” Hạ Tình từ người nhảy xuống, bới cái túi trong tay ra, kinh ngạc: “ biết nấu cơm! Em biết nhỉ.”

      “ Còn có rất nhiều chuyện em biết nữa.” Si Mị buồn cười mang theo cái túi, tay nắm lấy tay kéo . Mặc dù hai người sinh hoạt cùng chỗ hai năm, nhưng thực tế đối với hiểu biết về nhau lại càng ít. Trước kia chỉ quan tâm đến vấn đề phụ nữ, còn Hạ Tình chỉ lo nghiên cứu y học, dù , ngoại trừ vẫn đứng phía sau , nhưng đến gần được.

      Bởi vì cả hai đều kiêu ngạo như vậy, ai cũng chịu cúi đầu trước.

      “ Để xem làm có ăn được , ăn ngon em tha thứ cho .”

      Hạ Tình vừa ăn sáng xong, ra hứng thú lắm, nhưng nhìn bóng lưng bận rộn trong bếp, trong lòng có chút cảm động ấm áp. Đôi tay chỉ biết cởi quần áo phụ nữ kia, lúc cầm cái xẻng lên cũng ra hình ra dáng, đẹp mắt mê người. chùm tóc đỏ được buộc chỉnh tề, nằm gọn gàng rũ xuống sau lưng. rón rén tới, bỗng chốc ôm lấy eo ,

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :