1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân trí mạng: Gặp gỡ Trùm máu lạnh - Kỷ Hy Yên (Hoàn chính văn + NT5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      :yoyo69:
      Last edited: 22/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 193: TRĂM NĂM VỀ SAU, HẢO HẢO (2)

      Mặc dù mùa đông ở Melbourne lạnh như trong nước, nhưng vì liên quan đến cơ thể Liên Phượng Vũ, Ninh Tự Thuỷ vẫn phủ thêm áo khoác dầy cho , lại phủ người tấm chăn.

      Vẻ mặt Liên Phượng Vũ nhợt nhạt, ánh mắt ôn nhu dịu dàng như nước mùa xuân, vì lại bất tiện nên chỉ có thể ngồi xe lăn dựa vào Ninh Tự Thuỷ đẩy ở phía sau.

      đường thỉnh thoảng có người nhìn với ánh mắt tò mò, Ninh Tự Thuỷ cũng làm như nhìn thấy.

      Mùa đông ánh mặt trời chiếu mãnh liệt như vậy, xuyên yếu ớt qua ngọn cây, toả ra ánh sáng nhàn nhạt bi thương, bao phủ xung quanh. Những chiếc lá rời khỏi cành cây trơ trụi, lẻ loi nằm im lìm mặt đất lạnh lẽo, chờ đợi mục nát. Bước chân người đường giẫm lên những chiếc lá dấy lên thanh "xoẹt xoẹt" vang dội.

      "Oa. . . . . . Oa. . . . . ." Tiếng quạ đậu ở nhánh cây dâu, giống như tử thần kêu gọi, từng tiếng từng tiếng như nhắc đến cuộc tử vong sắp đến, khắp nơi đều là u.

      Bỗng nhiên Liên Phượng Vũ giữ xe lăn lại, tay cầm tay , Ninh Tự Thuỷ dừng chân lại, đứng bên cạnh nhìn , .

      ", chưa từng được nắm tay em, chưa từng cùng em dạo như thế này." Tiếng Liên Phượng Vũ dịu dàng vang lên, có chút chua xót.

      Ninh Tự Thuỷ ngồi xổm xuống bên cạnh , kéo chăn lông xuống. Khóe miệng lên nụ cười nhìn , ngón tay cầm ngược lại tay chặt, giọng cầu khẩn: "Liên, đồng ý với em. Cứ như vậy để em chăm sóc cả đời, cho đến về sau."

      Vẻ mặt Liên Phượng Vũ sững sờ, đôi đồng tử đen chợt lóe lên kinh ngạc, môi mỏng nhếch lên: "Em. . . . . ." Muốn lại thôi.

      Sâu thẳm trong đôi mắt dấy lên ưu thương và hèn mọn, sắc mặt vẫn tái nhợt. Cúi đầu, mím môi : " sao, có việc gì. . . . . ."

      "Ngốc quá." Từ môi phát ra hai chữ dịu dàng, ánh mặt chiếu vào bộ dáng quầng sáng nhàn nhạt, bằng cảm giác của mình giơ tay lên ngừng lại đầu , nhàng xoa đầu : "Tự Thủy, nếu có kiếp sau, xin em hảo hảo lần. Trăm năm về sau, hảo hảo !"

      Trong nháy mắt lên đau khổ, tóc đen quấn quanh xua được, ánh mắt mệt mỏi bắt đầu đỏ hồng, trừ nắm tay chặt, cảm nhận chút ấm áp, những thứ khác đều làm được.

      Nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể mấp máy chữ "Được".

      Liên Phượng Vũ nghe được giọng , khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra thoả mãn như tươi cười, nhàng vỗ đầu , lời dịu dàng: " với chút nữa, biết mọi thứ chiều hôm nay sao, ánh mặt trời vô cùng ấm áp, làm nỡ rời . . . . . ."

      Gần tối mới trở về, Liên Phượng Vũ hơi mệt thậm chí ngay cả bữa ăn tối cũng dùng, trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi.

      Người giúp việc làm cả bàn thức ăn cũng ai động đũa, Hoàng Hách Nhiên vẫn ở lầu xuống. Ninh Tự Thuỷ từ bàn ăn đứng lên, chậm rãi đến phòng Liên Phượng Vũ, cánh cửa khép hờ, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy tình hình bên trong phòng.

      "A. . . . . . A. . . . . ." Liên Phượng Vũ nằm giường, quần áo người xốc xếch, vẻ mặt vô cùng đau đớn, hai tay gầy khô ôm chặt đầu mình, thỉnh thoảng dùng hai tay gõ vào trán mình, như muốn đánh vỡ nó.


      Khuôn mặt vốn tuấn mỹ giờ phút này khổ sở dữ tợn, trán đầy mồ hôi, nổi gân xanh, cả người cuộn lại, cơ thể run rẩy khống chế được.

      Hoàng Hách Nhiên đứng bên muốn nắm hai tay để lộn xộn, nhưng căn bản thể thực được, lúc đau đớn sức lực càng lớn gấp đôi so với ngày thường, hoàn toàn có cách nào khống chế.

      "Thuốc an thần, thuốc giảm đau. . . . . . Đưa cho tôi. . . . . ." Giọng trầm thấp đè nén khổ sở, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, chỉ là câu , vô cùng khổ sở.

      Hoàng Hách Nhiên nhíu mày, giọng quả quyết: " được, khi uống thuốc giảm đau mất công dụng, chỉ làm cho tình trạng tồi tệ hơn."

      "A. . . . . ." Liên Phượng Vũ nắm tay lại hung hăng đập lên đầu mình muốn nổ tung, phát ra tiếng rên rỉ khổ sở. Bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt sâu thẳm u nhìn chính xác, ngón tay vung vẩy giữa trung, trừ bầu khí lạnh lẽo cái gì cũng bắt được.

      "Cho tôi. . . . . . Tôi chịu nổi nữa. . . . . . Đừng để cho Tự Thủy biết. . . . . . thể để ấy biết. . . . . . Hãy cho tôi uống thuốc giảm đau, tăng thêm lượng thuốc, tôi van ."

      Thống khổ, van xin, bi thương, cảm xúc như thủy triều ngừng tuôn ra . . . . .

      Ninh Tự Thuỷ lẳng lặng đứng ở cửa ra vào, vào, cũng quay người, càng dời tầm mắt, vẻ mặt Liên Phượng Vũ khổ sở đều khắc sâu trong lòng, trong xương cốt. Bước chân như dính chặt, toàn thân cứng ngắc, cách nào nhúc nhích. Từng giọt từng giọt nước mắt trong hốc mắt thi nhau rơi xuống, chảy xuống gương mặt trắng nõn, trong suốt, long lanh.

      Đau xót? Sao có thể đau? Nhưng phải làm sao? Mình có cách nào chịu đau đớn thay Liên, thậm chí cách nào đến bên cạnh ôm cái.

      Liên muốn để biết, vậy mình chỉ có thể làm như có gì xảy ra, cái gì cũng biết.

      Hoàng Hách Nhiên lặng im hồi lâu, nhìn bộ dáng khổ sở khẩn cầu, sao có thể nhẫn tâm từ chối cầu của ? Móc chai thuốc từ trong túi ra đặt trong lòng bàn tay .

      Liên Phượng Vũ đợi được vội mở nắp, đến bàn tay cũng run rẩy, ngón tay phát run làm thuốc rơi khắp giường, ngay cả nước cũng cần trực tiếp nuốt vài viên, rốt cuộc vài giây sau mới dừng lại, hai tay siết chặt ga giường, còn hành động tổn thương mình dữ dội nữa.

      Hoàng Hách Nhiên lời, chỉ lấy từng viên thuốc rơi vãi ra ngoài bỏ vào chai. Kéo chăn đắp cho , giọng trầm thấp : " nghỉ ngơi sớm chút ."

      Liên Phượng Vũ gật đầu, sau hồi giày vò, còn hơi sức nữa, nhắm nghiền đôi mắt.

      Khi Hoàng Hách Nhiên xoay người định chợt nghe sau lưng truyền đến giọng như có như : "Đừng để ấy đau lòng."

      Quay đầu lại, thấy mở mắt, vẻ mặt lẳng lặng, dường như tiếng mới vừa rồi là mình sinh ra ảo giác nghe nhầm. Hồi lâu, gật đầu, giọng "Ừ" cái, tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối vô tận.

      Hoàng Hách Nhiên đóng kín cửa, quay đầu lại thấy Ninh Tự Thủy đứng ở cửa, nước mắt mặt còn chưa khô, ánh mắt lặng yên chút tình cảm, tâm tình như đường thẳng, gợn sóng, nhấp nhô, ánh mắt trống rỗng như nhìn thấy thế giới, thấy bất kì ai.

      " cũng thấy được."

      Ninh Tự Thuỷ để tay sau lưng, nắm lại chặt, tiếng dồn nén: "Còn có thể kéo dài được bao lâu?"

      Hoàng Hách Nhiên hít sâu hơi, ánh mắt ngừng lại đèn thuỷ tinh trong phòng khách, ánh sáng mờ nhạt, đất trời mờ mịt. Giọng khàn khàn vô cùng thê lương: "Thời gian đầu ấy lên cơn đau càng ngày càng nhiều, trước kia là hai tuần lễ, sau đó là tuần lần, bây giờ là ba ngày lần, gần đây ngày càng rút ngắn, nhiều lắm ấy chỉ còn tháng nữa.”

      Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ ngẩn ra, cả người chấn động thốt nên lời. Hệt như người chết chìm trong nước, cảm thấy bất lực, tuyệt vọng như vậy.

      Hoàng Hách Nhiên mở miệng, trong lòng đau khổ, đều biết, cũng muốn trong lòng có thêm vết thương. Hành lang vắng lặng, bóng dáng hiu quạnh, ban đêm yên tĩnh, tránh khỏi bi thương.

      biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng trở về giọng chính mình: "Phẩu thuật sao?" mắt lướt qua nhìn thẳng vào : "Phẩu thuật lấy viên đạn ra, ấy có thể sống sót ?"

      Hoàng Hách Nhiên nhận ra khác thường của , khỏi nhíu mày: "Tự Thủy, nên hiểu viên đạn là ở trong đầu ấy, nếu như có biện pháp lấy ra tôi sớm đánh cho ấy bất tỉnh rồi mang vào phòng giải phẫu. Đạn nằm ở nơi đó, có cách gì lấy ra được, ép buộc giải phẫu chỉ làm ấy chết bàn mổ."

      Lông mi thon dài Ninh Tự Thủy run rẩy vài cái, cả người chậm rãi ngồi xổm xuống, cảm giác lạnh lẽo bao quanh mình, đau buốt thấu xương. Ánh mắt vẫn nhìn vào sàn nhà chằm chằm, tự lẩm bẩm: " còn cách nào sao? Chẳng lẽ ngay cả biện pháp cũng có sao?"

      tháng, thời gian ít như vậy, đủ làm cái gì đây?

      Thời gian chỉ còn tháng thôi sao?

      Quá ít, quá ít, thể nhiều hơn chút nữa sao? Dù chỉ chút thôi, cũng được!

      Hoàng Hách Nhiên đành lòng nhìn như vậy, giống như giam mình trong cái bình , cho người khác đến gần, bản thân cũng ra ngoài. nhịn được mở miệng : "Nếu ấy nguyện ý đến bệnh viện phối hợp điều trị, có lẽ còn có thể kéo dài thời gian. Có, dù sao cũng tốt hơn so với ."

      Rốt cuộc ánh mắt bi thương của cũng có chút buông lỏng, như nhìn thấy hy vọng.

      Trời đầy mây, nhiệt độ có chút giảm xuống, gió lạnh thổi vù vù, làm cho khí mùa đông tràn ngập càng thêm dày đặc. Ninh Tự Thuỷ khép chặt cửa sổ, chỉ kéo rèm cửa, cũng mở đèn, trong phòng u ám tối tăm, yên tĩnh đáng sợ.

      Liên Phượng Vũ nhíu mày, bỗng nhiên mở to mắt, tiếng khàn khàn tràn đầy mệt mỏi: "Tự Thủy, là em sao?"

      Ninh Tự Thuỷ lấy lại tinh thần, xoay người tới giường đỡ ngồi dậy: "Là em."

      Liên Phượng Vũ nhếch môi cười, nắm được tay áp vào ngực mình, như an ủi mình." giấc mơ, mơ thấy em đến tìm , nhưng lại rời , bất luận gọi em thế nào...em cũng quay đầu lại nhìn cái. bị doạ sợ, cả người toàn mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh giấc."

      " em ở bên cạnh , . Em có quay đầu lại, khoảng 10 cm, đúng lúc đứng ở nơi đó." Ninh Tự Thuỷ dùng ngón tay lau mồ hôi lạnh trán .

      Liên, phải chăng trong lòng cũng có sợ hãi.

      Liên Phượng Vũ nhắm đôi mắt lại, vẻ mặt vô cùng ôn nhu, cảm giác gương mặt mình có chút hơi ấm bàn tay , cảm nhận được hơi thở chân của , giờ phút này ở cạnh mình.

      Tay kia của Ninh Tự Thuỷ cũng vuốt ve gò má , nhàng, dịu dàng, say đắm, luyến tiếc, tất cả tâm tình đều xuyên qua đầu ngón tay từng chút từng chút truyền đến cơ thể , để cảm giác được từng chút của cảm xúc.

      "Liên, em ngày thôi." Môi mỏng nhàng mấp máy, giọng bình tĩnh có phập phồng. "Cho dù là nhiều hơn ngày, cũng được."
      Last edited: 22/4/16
      Dion thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 194: TRĂM NĂM VỀ SAU, HẢO HẢO (3)

      Đầu ngón tay ràng run lên, đôi đồng tử mở to ảm đạm, mệt mỏi nhìn về phía : "Tự Thủy...". . . . . ."

      " muốn sao?" Ninh Tự Thuỷ nắm chặt ngón tay lạnh như băng của , nắm trong lòng bàn tay. " em ngày cũng muốn sao?"

      Khóe miệng Liên Phượng Vũ lên nụ cười khổ, làm sao có thể muốn chứ? Bất kể em thế nào cũng cảm thấy đủ, chưa bao giờ đủ cả; thế nhưng Tự Thủy, còn nhiều thời gian nữa.

      Ninh Tự Thuỷ hít sâu hơi, bỏ tay vào trong chăn ấm áp, lẩm bẩm : "Em ép , bản thân hiểu . Tịch Nhược vẫn chờ trở về, chờ chúng ta sau này ở cùng chỗ với nhau."

      Xoay người, rời khỏi phòng.

      Liên Phượng Vũ nhịn được ho khan vài tiếng, lông mày xinh đẹp nhíu lại thành đường cong. Đầu mơ hồ bắt đầu đau nhức, chút đau đớn này vẫn có thể chịu được, nhưng khi chuyển thành đau đớn kịch liệt mình cũng có cách nào khống chế bản thân.

      giờ mình nhìn thấy, thời gian còn nhiều, phải như thế nào mới có thể em ngày?

      Nếu như có thể, cũng muốn có thể em ngày, cho dù là giờ cũng được.

      Mi mắt chậm rãi cụp xuống, bất luận mở mắt hay mở mắt, trước mắt đều là vùng tăm tối, khác biệt. Mệt mỏi, khốn khổ lên gương mặt tuấn, bất chợt chìm vào giấc ngủ mê man.

      Ninh Tự Thuỷ ngồi xích đu cạnh ngôi nhà kiếng trồng hoa, thân thể gầy gò gần như có thể bị gió thổi . Ánh mắt mờ mịt luống cuống nhìn những bông hoa trong ngôi nhà kiếng tranh nhau khoe sắc nở rộ, tức giận lên tiếng, mọi thứ tuy đẹp đẽ rực rỡ nữa, cố gắng hết sức trong phút chốc cũng tàn lụi.

      Hoàng Hách Nhiên cầm ly nước nóng nhét vào trong lòng bàn tay , đau lòng nhìn cơ thể gầy yếu của cũng mặc quần áo dầy. Có thể thấy được xương quai xanh ra lờ mờ, cảm giác có chút doạ người rồi.

      "Melbourne ấm áp cũng có mùa đông nữa, mặc nhiều quần áo chút, đừng để mình cảm lạnh. mình tôi chăm sóc được cho hai người."

      Đôi mắt bình thản của Ninh Tự Thuỷ thoáng qua chút cảm xúc phức tạp, mím môi lên tiếng. Cầm trong tay ly nước nóng lại có chút cảm giác nào, khói trắng lượn lờ ở miệng ly như làm cho hình dáng mơ hồ, tựa như giấc mộng huyền ảo.

      "Khuyên bảo ấy được, tôi mực thuyết phục ấy, nhưng nhất định nghe." Hoàng Hách Nhiên cúi đầu, khoé miệng nhếch lên nụ cười khổ: " ấy trước giờ ngang ngược vẫn chưa có người nào có thể thay đổi."

      "Chẳng qua ấy muốn lãng phí thời gian của tôi, cái gì ấy cũng biết." Ninh Tự Thuỷ tự lẩm bẩm, giọng trống rỗng, sức sống, có linh hồn. Giờ phút này, chỉ là tượng gỗ tinh xảo.

      Đôi mắt Hoàng Hách Nhiên ngẩn ra, lẳng lặng nhìn lướt qua , sắc mặt bi thương có bất kỳ cảm xúc nào, ngực đột nhiên co rút đau đớn. Do dự vài giây, vẫn kìm chế được tò mò hỏi: "Nếu Liên được chữa lành và nếu như Kỷ Trà Thần cũng chết, tại hai người đó đồng thời ở bên cạnh , chọn người nào?"

      Ngực như những chiếc răng lược gỗ đào đâm vào, dù cỡ nào cũng muốn nhắc lại, có thể làm động tới miệng vết thương máu chảy đầm đìa.

      Trốn tránh, giải quyết được vấn đề gì.

      " vì Liên, từ bỏ tình trong lòng, do cảm động và áy náy mà lựa chọn ở lại bên Liên sao?" Hoàng Hách Nhiên thấy lời nào, giọng sắc bén hỏi lại lần nữa. Như ép đến bước đường cùng, buộc phải chọn lựa mới chịu bỏ qua.

      Ninh Tự Thuỷ dùng hết sức cầm chặt ly nước trong tay, thở ra hơi thở mỏng manh tiếng động hoà cùng chỗ với làn khói trắng, từng vòng từng vòng khói cuộn và nhau, rồi từ từ biến mất. Hồi lâu sau, đứng lên, nhìn sắc mặt tái nhợt của mình phản chiếu trong đôi mắt mong chờ của , nhếch môi lạnh lùng : "Có ngày, biết câu hỏi mình nhàm chán đến mức nào."

      Hoàng Hách Nhiên kinh ngạc nhìn bóng lưng rời , nhíu mày cái. Nghĩ ra, câu hỏi của mình nhàm chán như vậy sao? Hay là trong lòng cũng có cách nào lựa chọn nên mới dùng phương thức này để trốn tránh?

      Kỷ Trà Thần làm cho đến tận xương, nhưng Liên lại vì mà hy sinh nhiều như vậy, lựa chọn như thế nào?

      Dường như lựa chọn thế nào cũng được.

      **************

      Tiểu Ngư Nhi ngồi trong phòng bệnh, nhìn Bạch Kỳ cẩn thận lau mặt cho người say ngủ, tay lau nhàng, dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí. bên máy móc phát ra tiếng "tích tích", như muốn cho mọi người biết, người này còn sống, ta còn có tiếng tim đập, còn hô hấp. . . . . .

      Nhưng cách nào mở mắt.

      Kỷ Gấm Sóc đẩy cửa vào, thấy Tiểu Ngư Nhi nở nụ cười nhàn nhạt, đặt đồ ăn trong lòng bàn tay , cưng chìu vuốt ve trán : "Ăn chút gì , đừng để cục cưng chết đói."

      Tiểu Ngư Nhi gật đầu, ăn hai cái, ngẩng đầu nhìn chằm chằm: " đúng! mua cho cục cưng ăn? phải cho em ăn hả?"

      Môi mỏng Kỷ Gấm Sóc nhếch lên tươi cười, gõ cái lên trán .

      "Đau!" Tiểu Ngư Nhi xoa đầu, cong môi: "Tại sao đánh em? Cục cưng, cha con khi dễ mẹ kìa!"

      "Cục cưng em ngốc, đáng đời!" Giọng Kỷ Gấm Sóc trầm thấp đầy ắp thương, thúc giục: "Mau ăn ."

      Tiểu Ngư Nhi bực dọc chu môi, tức giận muốn em và cục cưng đều thèm đồ mua, nhưng bụng lại chịu kêu lên ọt ọt. Chịu thua, chỉ có thể tiếp tục ăn ..., mình đói vấn đề gì nhưng để cho cục cưng đói là tội lớn!

      Cục cưng ơi cục cưng, tạm thời ăn đồ cha con mua lần!

      Kỷ Gấm Sóc đứng bên nhìn Tiểu Ngư Nhi, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, lại nhìn Kỷ Trà Thần chút, trong mắt thoáng qua đau lòng.

      Bạch Kỳ thu dọn xong, giọng cung kính: "Hai người cùng trò chuyện với thiếu gia , tôi ra ngoài trước."

      Kỷ Gấm Sóc gật đầu, xoay người ngồi ghế ở mép giường, hai chân đè lên nhau. Ánh mắt sâu thẳm dừng lại khuôn mặt tái nhợt của , hàng lông mi dài bất động chớp mắt, cũng biết ngủ như vậy bao lâu, ngày qua ngày, có chút dấu hiệu nào tỉnh lại.

      "Kỷ thiếu, còn muốn ngủ bao lâu nữa? Coi như có nhà họ Kỷ, cũng thể nằm ngủ như thế mãi! Ngày hôm qua Si Mị từ Mỹ gọi điện về cho tôi, tình trạng Tịch Nhược lạc quan lắm, nhanh tỉnh lại để xem Tịch Nhược chút sao?"

      Tiếng nhàn nhạt, vô cùng , tràn đầy cam chịu và bất lực.

      " luôn thông minh hơn so với tôi, sao về mặt tình cảm còn ngớ ngẩn hơn tôi vậy? cứ ngủ như thế , có thể Tự Thủy muốn cho Tịch Nhược thêm em trai hay em rồi đó, muốn tác thành cho bọn họ như vậy sao? Đôi chim liền cánh à?"

      "Này!" Tiểu Ngư Nhi nhíu mày, hung dữ trừng mắt liếc cái: " có thể chuyện hay ?"

      " phải sao?" Kỷ Gấm Sóc vô tội nhún vai.

      "Liên Phượng Vũ rất tốt, cho dù Tự Thủy ở cùng chỗ với ta, đó cũng là lựa chọn của Tự Thủy!" Tiểu Ngư Nhi lời ngay thẳng, nghiêng đầu nhìn Kỷ Trà Thần, giọng kiêng nể: "Kỷ Trà Thần, có ngày hôm nay hoàn toàn đáng đời! Ai bảo lúc trước tin Tự Thủy, ai bảo kết hôn cùng Dương Lưu Vân? Ai bảo bóp chết đứa bé vô tội! có ngày hôm nay hoàn toàn là tự mình tạo nghiệp phải sao!"

      Kỷ Gấm Sóc im lặng nghe Tiểu Ngư Nhi trách mắng Kỷ Trà Thần, giận ngược lại còn cười, đôi mắt thích thú chỉ chứa mỗi hình dáng .

      "Còn có -- tốt nhất đừng tỉnh lại! Cái gọi là gần mực đen gần đèn sáng, tên kia cùng quấn lấy nhau chung chỗ, cũng nhanh biến thành khốn kiếp. Thấy ?" Tiểu Ngư Nhi chỉ chỉ bụng mình, giận dữ bất bình: "Ban ngày ta cùng những phụ nữ khác dây dưa , buổi tối lén lút về nhà dây dưa với tôi, biết từ lúc nào liền nhét quả bóng cho tôi! Tôi sợ tới mức tưởng rằng mình sinh sản vô tính rồi. . . . . ."

      "Khụ khụ. . . . . ."

      Nghe được bốn chữ "Sinh sản vô tính", sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Kỷ Gấm Sóc có chút đen lại, im lặng nhìn , biết trong đầu nghĩ gì. Thiệt nghĩ tới lại nghĩ ra sinh sản vô tính!

      Tiểu Ngư Nhi nhíu mày, kiêu ngạo quát: "Nhìn cái gì? Em có sai sao? cùng nhiều người phụ nữ kia dây dưa ?"

      Kỷ Gấm Sóc nhíu mày, giả vờ tự hỏi, lắc đầu: " nhớ ."

      trán Tiểu Ngư Nhi nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi: "Khốn kiếp, phong lưu như vậy, sớm muộn cũng bệnh liệt dương!"

      Kỷ Gấm Sóc bất đắc dĩ sờ trán: "Có ai nguyền rủa chồng mình như vậy ?"

      "Đáng đời. Ai bảo bên ngoài ăn chơi ngoại tình, liệt dương cũng là đáng đời!" Tiểu Ngư Nhi nhớ tới những ngày trước mỗi ngày ăn chơi đàng điếm bên ngoài, mình ở nhà ăn vô ngủ được, ngày ngày khóc đến hai mắt như hạt đào, trong lòng giận dễ sợ! Hận đến nghiến răng!

      " chỉ cùng các ấy ăn cơm, cũng có làm cái gì khác." Kỷ Gấm Sóc giải thích rất nhiều lần nhưng có cách nào để hiều, ai bảo Tiểu Ngư Nhi là phụ nữ có thai, bác sĩ phụ nữ có thai rất dễ nghĩ ngợi lung tung, nếu như giải thích, ảnh hưởng đến tâm trạng, tâm tình ảnh hưởng đến thai nhi!

      Tiểu Ngư Nhi xem thường liếc cái, giọng lạnh lẽo: "Chớ có giải thích, giải thích chính là che giấu. Em nhất định phải sinh con , chứ sinh con ăn chơi giống như đàn ông các , nhiều phụ nữ phải chịu khổ."

      Kỷ Gấm Sóc nhíu mày, tính trước hỏi: "Vậy nhất định là con trai rồi!" Cười nhạo, có cảm giác, nhất định là con trai!

      Tiểu Ngư Nhi lý , cổ họng rung động, hồi lâu mới nặn ra câu từ trong kẽ răng: "Nhét trở vào để tạo lại lần nữa, tạm thời giữ lại đến khi nào chính xác là con mới ra ngoài."

      Kỷ Gấm Sóc bất đắc dĩ sờ trán, tại sao muốn sinh con trai rồi có thể thêm đứa em nữa. . . . . . Kỷ Gấm Sóc làm sao có thể chỉ có đứa bé, có cả đội banh ít nhất cũng có đội bóng rỗ chứ.

      Tiểu Ngư Nhi vừa ăn đồ ăn, vừa lầm bầm, đối với mọi hành vi châm chọc Kỷ Trà Thần Kỷ Gấm Sóc biết xấu hổ, hơn nữa còn trách mắng Kỷ Trà Thần đáng đời. . . . . .

      Kỷ Gấm Sóc ở bên nghe nhưng trong lòng vô cùng ấm áp. Bề ngoài Tiểu Ngư Nhi tức giận mắng bọn họ, ra cũng rất quan tâm Kỷ Trà Thần, nếu cũng vì mang thai còn mỗi ngày ầm ĩ đòi tới bệnh viện, ở trước giường bệnh lải nhải ngừng, ở trước mặt Kỷ Trà Thần lảm nhảm Ninh Tự Thủy, chính là hy vọng Kỷ Trà Thần nghe được tên Ninh Tự Thuỷ có thể lấy lại ý thức, nhất định phải chống đỡ tiếp!

      Mặc kệ ngủ mê bao lâu, nhất định phải tỉnh lại.

      Ánh mắt nhìn Tiểu Ngư Nhi xong còn giương nanh múa vuốt dáng điệu như con cua , khóe miệng nhịn được nhếch lên nụ cười hạnh phúc. Khi biết Tiểu Ngư Nhi hồ đồ làm mất đứa con đầu của bọn họ quả chính mình rất tức giận, hận bóp chết được người phụ nữa ngu xuẩn này. Nhưng khi thấy hôn mê, nhìn khóc đỏ cả mắt, cuối cùng lại mềm lòng thể làm gì với .

      Vả lại vết xe đổ này của Kỷ Trà Thần, làm sao có thể để hai người vào bước đường cùng lần nữa? Chẳng qua trong thời gian ngắn biết nên đối mặt với Tiểu Ngư Nhi như thế nào, vì muốn trêu tức mới cố ý tạo ra những chuyện xấu kia. Nếu phải cố ý những tờ báo, tạp chí kia làm sao dám đăng chuyện xấu của ra ánh sáng!

      Mỗi lần về nhà khuya lúc ngủ say, mặt còn vệt nước mắt, tim nhói đau kiên trì nổi. Có lẽ quá mệt mỏi, nên phát được, qua mấy lần, nghĩ tới reo rắc hạt giống hy vọng thứ hai trong bụng .

      Khi Tiểu Ngư Nhi khóc lóc trước mặt mình hiểu sao mang thai, có cắm sừng mình là dở khóc dở cười; người phụ nữ này làm cho người ta vừa vừa hận!

      đơn thuần dễ thương, sao có thể hận nông nỗi tim phổi như vậy!

      Khi biết tất cả mọi chuyện đương nhiên Tiểu Ngư Nhi nổi giận mấy ngày liền để ý tới mình, phụ nữ khi có thai tâm tình vốn nóng nảy, phát cáu mỗi ngày, thời gian dài đều phải cẩn thận từng chút dụ dỗ . Tiểu Ngư Nhi cũng biết kìm chế, nên tức giận tức giận, lúc nổi giận ngoan ngoãn như thỏ con.

      Trong đoạn hôn nhân này dần dần trưởng thành, dần dần thích ứng với việc làm mẹ; còn mình trong đoạn hôn nhân này học được cách làm người cha bao dung, Tiểu Ngư Nhi lại vừa giống như con , luôn cẩn thận che chở từng li từng tí, buông thả, cưng chìu.

      chỉ thích cưng chìu như vậy, nhưng muốn làm hư nữa!

      "Nhìn gì vậy?" Tiểu Ngư Nhi sờ sờ cằm, đoán chừng: "Lẽ nào em lại mập lên?"

      Kỷ Gấm Sóc nghe được chữ "Mập", sau sống lưng khỏi dâng lên cảm giác ớn lạnh, mặt đen lại trợn mắt nhìn , giọng lạnh lùng: "Em lại muốn cái gì? Em được ăn uống lung tung."

      Tiểu Ngư Nhi mỉm cười đứng lên, ngồi đùi , chu môi : " cho rằng em nghĩ gì? Em nghĩ khi cục cưng được năm tháng nhất định em vượt qua số 120, đến lúc đó phải ôm em từ lầu tới lầu 15, đè chết !"

      Kỷ Gấm Sóc nghe ..., nhịn được cười khẽ, nhéo mũi . Chỉ cần càn rỡ, giày vò, có thể mặc sức hành hạ mình thế nào cũng được.

      "Đừng ôm em tới lầu 15, ngay cả ôm em cả đời cũng sẵn lòng."

      Lời thương!

      Hai má Tiểu Ngư Nhi khỏi hồng lên, nghiêng đầu nhìn Kỷ Trà Thần quát: " được nghe, ấy cho mình tôi nghe thôi!"

      "Ha ha. . . . . ."

      Nụ cười sang sảng vang vọng trong phòng bệnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cãi cọ của hai người, làm cho phòng bệnh vốn lạnh lẽo vắng lặng như thế, lấp đầy lo lắng. Chẳng qua người đàn ông nằm giường bệnh vẫn như trước kia có chút phản ứng nào, sắc mặt tái nhợt chút huyết sắc, đôi mắt lúc nào cũng khép kín, làm cho mọi người hết lần này đến lần khác đợi chờ trong vô vọng . . . . .

      Nhưng, thất vọng tốt hơn là tuyệt vọng.

      Còn sống là tốt, còn sống chính là niềm hy vọng.

      Bạch Kỳ đứng ở cửa ra vào nhìn màng hạnh phúc này, viền mắt khỏi đỏ lên. Kỷ Gấm Sóc có thể cùng Tiểu Ngư Nhi hòa thuận, hạnh phúc như thế, rất tốt.

      Nhưng thiếu gia, rốt cuộc người đến khi nào mới có thể tỉnh lại? Khi nào mới có thể đón tiểu thư trở về, đón tiểu tiểu thử về nữa . . . . .

      biết khi nào bên cạnh đứng có thêm người nữa, tiếng khàn khàn: "Hôm nay tình hình cũng thế sao?"

      Bạch Kỳ quay đầu lại nhìn bộ dáng kiên nghị, có chút ngoài ý muốn, gật đầu: "Vâng."

      , giọng thở dài, tràn đầy thương tiếc và đau lòng.
      Last edited: 22/4/16
      Dion thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 195: TRĂM NĂM VỀ SAU, HẢO HẢO (4)

      "Cám ơn đến thăm thiếu gia!"

      mặt Đường Diệc Nghiêu nở nụ cười thê lương, nhếch môi : "Hà tất lời như vậy, tôi trước sau cũng là người của nhà họ Kỷ!"

      Bạch Kỳ khẽ gật đầu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Công trình Magic Capital sao rồi?"

      "Tất cả đều tiến hành thuận lợi, lúc trước Kỷ thiếu sớm an bài xong, cho dù nhà họ Kỷ tan rã, cũng ảnh hưởng đến nó." Đường Diệc Nghiêu an ủi .

      "Vậy tốt rồi." Bạch Kỳ thở dài, mặc dù danh nghĩa Magic Capital xây dựng là vì Chiêm Dực Dương, nhưng trong lòng thiếu gia là vì Ninh Tự Thuỷ mà dựng nên, bằng cũng sớm an bài xong, để toàn bộ Magic Capital bị ảnh hưởng chút nào, tiến hành suôn sẻ.

      Năm năm sau, thiếu gia đối với Ninh Tự Thuỷ là dùng cả tấm lòng quan tâm chăm sóc.

      Tâm nguyện thiếu gia khi còn sống là có thể nhìn thấy Ninh Tự Thuỷ đứng ở Magic Capital công khai biểu diễn!

      Chỉ biết còn có khả năng này hay ?

      "Dương tiểu thư thế nào rồi?" Bạch Kỳ chợt mở miệng hỏi.

      Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu trầm xuống, khoé miệng nhếch lên nụ cười xem thường: "Chưa chết được."

      " ra , đôi khi hành hạ người đến cuối cùng biết rốt cuộc là giày vò đối phương, hay là mình. Thiếu gia, chính là ví dụ tốt nhất." Tiếng Bạch Kỳ nhàn nhạt, trong lời chứa đầy hàm ý.

      Đường Diệc Nghiêu biết muốn mình buông tha cho Dương Lưu Vân, muốn thù hận làm hỏng mình. Nhưng Dương Lưu Vân sớm hủy hoại , hôm nay hành hạ Dương Lưu Vân, mới có được chút dễ chịu.

      Huống chi, ta làm ra nhiều chuyện sai trái như vậy, nếu ta, Ninh Tự Thuỷ và Kỷ thiếu căn bản cũng đến bước đường như hôm nay, tất cả đều do ta gieo gió gặp bão.

      Bạch Kỳ chỉ thở dài lời nào. Những suy nghĩ cố chấp đó, trừ mình ra người khác biết làm gì, lúc trước là thiếu gia, hôm nay là Đường Diệc Nghiêu!

      Đường Diệc Nghiêu nán lại phòng bệnh bao lâu, rất nhanh rời . Công trình tiến triển thuận lợi, cũng cần phí quá nhiều tâm sức, còn chưa tới nhà nhận được điện thoại người giúp việc, nhíu mày, rốt cuộc đạp chân ga, xe nhanh chóng chạy như bay đường lớn.

      "Tiên sinh xong rồi, Dương tiểu thư đứng sân thượng muốn nhảy xuống, bất luận chúng tôi khuyên thế nào ấy cũng chịu xuống." Người giúp việc thấy trở về, vẻ mặt ngưng trọng chậm rãi mở miệng.

      Vẻ mặt Đường Diệc Nghiêu bình tĩnh, lời, bước nhanh đến sân thượng.

      Áo ngủ phủ lấy thân hình gầy gò Dương Lưu Vân, vì cơ thể ngày càng ốm , áo ngủ gần như muốn bao trọn thân hình gầy trơ xương. Có thể thấy rất tĩnh mạch cổ tay mảnh khảnh, cánh tay trần trụi còn có vô số lỗ kim lộ ra đáng sợ. Lẳng lặng ngồi ban công, hai chân đong đưa ở ngoài, vẻ mặt ngẩn ngơ, ánh mắt trống rỗng chút thần thái.

      Hô hấp như người có linh hồn, tựa như cơn gió mỏng manh có thể thổi bay .

      Đường Diệc Nghiêu đứng cách khoảng năm bước, mày kiếm nhíu thành cụm, bộ dáng tỏ ra lạnh lùng, môi mỏng phát ra tiếng từ trong cổ họng lạnh như băng: "Dương Lưu Vân, tôi đưa xuống."

      Dương Lưu Vân đưa lưng về phía , gió thổi qua mặt , lướt mái tóc đen xơ xác của , cũng nhúc nhích, như nghe thấy.

      "Dương Lưu Vân, tôi xuống đây, có nghe hay ." Đường Diệc Nghiêu lại lần nữa, giọng càng thêm lạnh lùng.

      Rốt cuộc Dương Lưu Vân chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt tiêu cự dừng lại gương mặt kiên nghị của , ánh mắt chợt lóe lên vẻ phức tạp. Khóe miệng xẹt qua nụ cười thê lương, tiếng khàn khàn vang lên: "Tôi hỏi lần thứ chín mươi tám lần, vì cái gì? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?"

      Đường Diệc Nghiêu hiếp đôi mắt, giọng trầm thấp quát lên: "Muốn biết tự mình nhớ."

      "Ha ha. . . . . ." Dương Lưu Vân cười ngây dại, thậm chí ngay cả đôi đồng tử trống rỗng cũng có chút hy vọng. Hai tay khổ sở che mặt, đầu ngón tay chà sâu vào mái tóc nhọn, trong cuộc sống này phải chỉ có con người mới chịu đày đoạ, nước mắt sớm khô cạn.

      "Tôi nhớ nổi nữa! Tôi nghĩ ra!" Tiếng khổ sở nghẹn ngào vang lên, thê lương ngừng quanh quẩn: "Tôi biết, rốt cuộc biết mình làm sai điều gì, để có thể hận tôi như vậy! Lần lượt cho người khác thay phiên cưỡng bức tôi, thậm chí để người ta tiêm thuốc cho tôi, để tôi dính vào thuốc phiện, sống bằng chết! Loại cảm giác này làm cho người ta còn tuyệt vọng hơn so với chết. . . . . . Tôi đau đớn muốn sống mà được, muốn chết xong. Tại sao? Rốt cuộc muốn thế nào mới có thể buông tha hả?"

      Vẻ mặt Đường Diệc Nghiêu chút thay đổi nhìn , lộ bất kỳ xúc động nào. Nỗi thống khổ của từ lâu cảm nhận được, Dương Lưu Vân tự tay tạo ra loại dằn vặt này trong lòng !

      Dương Lưu Vân ngồi thẳng người, ánh mắt ngừng lại lần nữa người , ngón tay nhịn được vuốt ve lỗ kim cánh tay, giờ đây còn là Dương Lưu Vân ưu nhã cao quý như ngày xưa. Mình bây giờ xanh xao vàng vọt, tinh thần ủ rũ, sức sống sắp cạn khô thành bệnh rồi.

      "Coi như tôi van , để cho tôi chết ! Cầu xin đừng hành hạ tôi nữa. . . . . . Tôi chết rồi, thi thể tùy xử lý thế nào cũng được, cho chó hoang ăn cũng chẳng sao . . . . . Chỉ xin , hãy để tôi chết!"

      " đừng hòng!" Từ trong miệng Đường Diệc Nghiêu lạnh lùng ra ba chữ, dứt khoát mà tàn khốc.

      "Tôi muốn sống, quá đau khổ. . . . . . Mọi thứ tôi đều nhớ, tôi biết vì sao lại trở nên như vậy, biết cuộc sống này còn kéo dài bao lâu. . . . . . Tôi muốn chết. . . . . . Tôi muốn tìm cái chết, ai ngăn được tôi. . . . . ."

      "Tôi để cho chết, tuyệt đối chết được!" Đường Diệc Nghiêu ra từng chữ vô cùng ràng. Hung ác như cây đao muốn mang lăng trì xử tử!

      "Tại sao? Hả. . . . . . Rốt cuộc là vì cái gì?" Tâm tình Dương Lưu Vân sụp đổ, gào thét ra ngoài, hai tay ôm lấy đầu, trong mắt hoảng loạn luống cuống và mâu thuẫn, khổ sở tuyệt vọng. . . . . .

      Đường Diệc Nghiêu trầm mặc .

      "Ha ha. . . . . . cản được tôi đâu... tôi chết đây. . . . . . là ác ma, xuống địa ngục thôi . . . . . . nhất định xuống địa ngục đấy."

      Dương Lưu Vân cười lên ngu dại, thân thể bắt đầu lảo đảo nghiêng ra ngoài, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, thậm chí thét chói tai, chỉ có Đường Diệc Nghiêu lời, thờ ơ, ngoảnh mặt làm ngơ, dường như mọi thứ đều liên quan đến mình.

      Dương Lưu Vân, chúng ta sớm sống trong địa ngục, sao lại nhớ?

      "Ha ha. . . . . . Tôi ở địa ngục chờ . ." Dương Lưu Vân cười ngây dại, lẩm bẩm câu, tung người nhảy xuống, cả người đơn độc như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đoạn tuyệt và dứt khoát. chút vấn vươn, có bất kỳ lưu luyến.

      Kết thúc , khổ sở hết lần này đến lần khác, đến lúc chấm dứt rồi, tất cả dây dưa, bất kể ai đúng ai sai, cuối cùng cũng kết thúc!

      Quá đau khổ, thể tiếp tục được nữa! hồi ức, có quá khứ, có bất kỳ nguyên nhân nào, chịu đựng giày vò như vậy . . . . . . quá tuyệt vọng, tuyệt vọng đến ngay cả quyền được chết cũng có.

      "Tiên sinh. . . . . ." Tất cả mọi người đều kinh hãi, sợ che mắt dám nhìn xuống dưới. . . . . .

      Vẻ mặt Đường Diệc Nghiêu ngẩn ra, ánh mắt trong phút chốc thất thần, nghĩ tới lại dám nhảy xuống . . . dám nhảy xuống dưới!

      Thân thể nát vụn như bươm buớm rơi xuống trong cơn bão tố, rơi trong bùn lầy. Bên tai là tiếng nặng nề chân , như trong mơ, khó có thể tin.

      Trong khí dường như tràn ngập mùi vị nhàn nhạt ngai ngái, vẫn còn đọng lại nơi cánh mũi, mơ hồ buồn nôn!

      Đường Diệc Nghiêu đến mép sân thượng, bất động đứng tại chỗ, phản ứng kịp, giọng trầm thấp: "Còn mau gọi điện đến bệnh viện. Phải đợi ta chết sao?"

      "Vâng. . . . . ." Tất cả người giúp việc như chợt tỉnh, hỗn loạn thành bầy kiến, vội vàng gọi điện thoại, hớt ha hớt hải xem tình hình rồi lại nhìn cảnh tượng trước mặt.

      Chỉ có vẫn đứng yên tại chỗ, nhúc nhích, nhìn tình cảnh té xuống bi thảm của . Nơi này là lầu ba, nếu như phải hướng về phía mặt đất, phía dưới có bãi cỏ, cấp cứu kịp thời có lẽ chết.

      Tiếng Bạch Kỳ lướt qua tai, đôi tay nắm chặt lại nổi lên gân xanh, hồi lâu rồi chầm chậm buông ra, thở ra hơi sâu.

      Dương Lưu Vân, nếu lần này chết, tôi bỏ qua cho !

      **************

      Dường như hai ngày nay Liên Phượng Vũ rất bận, luôn cùng Hoàng Hách Nhiên hai người trong thư phòng, hỏi cái gì nhưng cũng chịu , Hoàng Hách Nhiên cũng . Ngày qua ngày Ninh Tự Thuỷ chỉ lẳng lặng ở bên cạnh chăm sóc , trơ mắt nhìn ngày càng gầy , sức lực càng ngày càng giảm, thích ngủ nhiều hơn, số lần đau đầu càng thường xuyên hơn nữa, thậm chí hai ngày phát tác lần.

      Mỗi lần như thế, đều len lén trốn , dám đến nhìn, muốn nghĩ nữa, hỏi, hình như như vậy mới có thể giảm bớt chút sợ hãi trong lòng. Đáng tiếc, như thế. mình ngồi xích đu, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong đầu toàn bộ đều là đau đớn giãy giụa, bộ dáng bất lực.

      Tim co rút đau đớn, cảm giác bất lực nặng nề, gần như muốn dìm chết .

      có cảm giác như vậy hay , nhìn người mình quan tâm khổ sở vật lộn, nhìn ngày lại ngày gầy , tính mạng giống như đồng hồ cát dần dần mất hẳn, lại có cách gì cứu , thậm chí muốn khóc cũng được . . . . .

      Hận mình có sức, hận mình mang đến cho vận rủi, để chịu giày vò như vậy, hận đến muốn giết chết mình.

      Đôi mắt lặng yên chậm rãi nhắm lại, hai tay nắm chặt dây thừng, biết khóe môi bị cắn rách lúc nào, mùi máu tanh quanh quẩn trong khoang miệng tràn ra.

      Ánh mặt trời chiếu người nhưng cảm giác được bất kỳ ấm áp nào lại lạnh lẽo phát run. biết Hoàng Hách Nhiên đứng trước mặt bao lâu, nhìn mình bao lâu, mở to mắt đứng phía trước, bóng dáng chồng lên hình bóng .

      " ấy ngủ."

      "Ừ, " Hoàng Hách Nhiên gật đầu: " ấy. . . . . . còn bao nhiêu thời gian nữa rồi."

      Ninh Tự Thuỷ mặt chút thay đổi, trong lòng kịch liệt run rẩy. Lời của vô tình như người cầm dao găm hung hăng xâu xé tim . Giọng khàn khàn tàn nhẫn làm sao, tại sao phải nhẫn tâm ra như vậy.

      Nếu như biết, có lẽ còn có thể tiếp tục lừa gạt chính mình!

      " hãy chăm sóc ấy nhiều hơn, muốn gì, bây giờ nên cho ấy biết. . . . . ." Ánh mắt sâu thẳm của Hoàng Hách Nhiên di chuyển về phía , thấy mấy ngày nay bình thường.

      Ninh Tự Thuỷ gật đầu, thầm: "Được."
      Last edited: 22/4/16
      Dion thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 196: TRĂM NĂM VỀ SAU, HẢO HẢO (5)

      "Là em, sao vậy?" Tay Ninh Tự Thuỷ cầm tay , an ủi: "Có phải lại thấy ác mộng hay ? Em , vẫn ở bên cạnh ."

      Hồi lâu Liên Phượng Vũ vẫn lên tiếng, khoé miệng nhếch lên nụ cười thê lương, giọng khàn khàn hỏi : "Nếu bây giờ vào viện, còn có thể kéo dài được bao lâu?"

      Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ thoáng qua chút bất ngờ: " đồng ý tiếp nhận điều trị?"

      " đột nhiên rất sợ khi em ở lại mình thế giới này, em rất đơn lạnh lẽo. Em khoá chặt tim mình, ai cũng vào được. đành lòng. . . . . ." Giọng Liên Phượng Vũ chua xót. cho biết, nhưng ra là vì mơ thấy Tịch Nhược xảy ra chuyện.

      Mình mất có thể Tự Thủy chỉ buồn thời gian, nhưng nếu mất Tịch Nhược, sụp đổ. Huống chi cùng lúc mất hai người, ra sao?

      Làm sao bây giờ, mình nỡ bỏ ở lại mình lẻ loi nơi nương tựa thế giới này.

      "Vậy tiếp tục sống, đừng rời bỏ em." Tiếng Ninh Tự Thuỷ thanh nhã. Bất luận là vì cái gì, chịu nằm viện là tốt rồi.

      Chỉ cần sống thêm ngày, dù là nhiều hơn ngày cũng tốt!

      Dường như mùa đông năm nay ở Melbourne vô cùng ngắn, quá lạnh, cảm giác dễ chịu như thế này lại lặng lẽ rời . Cành cây ven đường bắt đầu đâm những chồi xanh, bầu trời càng thêm sáng tỏ, ngừng ấm lên, làm cho bầu khí trở nên còn đìu hiu nữa. Những toà nhà mang phong cách châu Âu, đơn giản nhưng đơn điệu; nơi này có các thiết bị và cách chữa bệnh tân tiến nhất, cho dù người bình thường ở đêm cũng là kết quả của mười năm lao động vất vả.

      Nhưng nếu có thể để Liên Phượng Vũ hoàn toàn khá hơn, Ninh Tự Thuỷ nguyện ý mang toàn bộ tài sản ra đổi lấy để được khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!

      Liên Phượng Vũ ở chỗ này được tháng, dù có chuyển biến tốt, nhưng tình trạng cũng xấu ; mỗi ngày đều chạy từ nhà đến bệnh viện, nếu như phải Liên khăng khăng phản đối ở lại bệnh viện, muốn rời khỏi bước.

      Vừa vào phòng bệnh, thấy hai người họ chuyện với nhau, tiếng đột nhiên im bặt, như muốn để biết.

      Hoàng Hách Nhiên gật đầu với , mỉm cười : "Tôi về trước đây, hai người ở lại trò chuyện."

      Ninh Tự Thuỷ gật đầu, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn bóng lưng rời , cảm thấy hai người họ có chuyện gì giấu mình.

      Ánh mắt Liên Phượng Vũ quay tới, ngừng lại chính xác sai mặt , khóe miệng lên nụ cười, ra hai chữ: "Qua đây!"

      Ninh Tự Thuỷ đến bên giường ngồi xuống, chủ động nắm tay để trong lòng bàn tay, lúc này hai người đều yên lặng. "Hai người chuyện gì, muốn cho em biết?"

      " có gì." Liên Phượng Vũ mím môi cười tiếng, giọng dịu dàng vô cùng êm tai: " muốn dù cho mình chỉ còn hơi thở cũng phải xử lý tốt chuyện của Hồng môn, giao cho Hách Nhiên, như vậy sau này em quá mệt mỏi."

      Ninh Tự Thuỷ nhíu mày, ánh mắt đầy cảm động. Chỉ theo bản năng nắm chặt tay , cảm nhận hữu của .

      " biết em có thể làm, nhưng em trước sau gì cũng là , trời sanh tính cách yếu mềm, để ý tới quyền lực, của cải, để em gánh vác cả Hồng môn quá khổ cực." Liên Phượng Vũ đau lòng sờ mặt nỡ để chịu liên luỵ. Vì thời gian mình có hạn, có thể làm xong mọi thứ cho .

      "Còn có thầy!" Ninh Tự Thuỷ cố gắng kìm chế, giữ giọng mình bình tĩnh như ngày thường.

      " còn hiểu thầy sao? Mang Hồng môn giao cho nhiều năm như vậy, sao lại có thể nguyện ý chọn nó chứ!" Liên Phượng Vũ nhếch lên nụ cười, là tự giễu hay châm chọc. Ngón tay lưu luyến vuốt ve gương mặt , ngàn vạn lời cũng thể hết tình cảm chất chứa trong lòng.

      Ninh Tự Thuỷ khẽ cau đôi mày xinh đẹp như vẽ, có loại cảm giác xấu.

      "Em còn nhớ đồng ý với chuyện gì ?"

      "Trăm năm về sau, hảo hảo ."

      Môi mỏng Liên Phượng Vũ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: "Em đồng ý với rồi, lần này thể thất hứa nữa. Đời sau hảo hảo , thể người khác nữa."

      " . . . . . ." Ninh Tự Thuỷ trả lời, đời sau đừng gặp em nữa, gặp em chỉ mang đến bất hạnh cho mà thôi. Đời sau xin gặp hiền lành bình thường, để ấy xem như mạng, chăm sóc tốt!

      " cho phép muốn gặp , phải em mang đến cho đều là bất hạnh, nếu gặp em, cả đời đều uổng phí, bởi vì có em, mới đến nhân gian này lần, uổng công chuyến này."

      Rút tay từ trong tay ra, hai tay bưng lấy gương mặt gầy gò của , cúi đầu hôn môi , cảm giác mát lạnh, nhè , mùi thơm nhàn nhạt, đầu lưỡi nóng ướt từ từ tiếp xúc cánh môi đầy đặn của , dần dần đỏ thắm; sau khi thử dò xét chút, hàm răng cạy mở hàm răng trong dịu dàng, tùy ý di chuyển, khuấy động, quấn lấy cái lưỡi thơm của , mút thỏa thích nhiều lần, dây dưa, múa lượn, khi dịu dàng như nước, khi thô bạo cuốn lấy như cơn bão, tay từ từ di chuyển xuống dọc theo cổ , ngang qua xương quai xanh tuyệt đẹp, bộ ngực mềm mại, đến eo thon dừng lại, giam cầm như cốt thép.

      Ninh Tự Thuỷ nhắm mắt lại, cảm thụ dịu dàng của , mùi thơm nhàn nhạt người , có mùi thuốc lá, dường như mang tất cả si tình cùng mê luyến dồn vào nụ hôn này, dịu dàng làm cho người ta đau lòng, mê đắm làm cho lòng người tan nát; mê người làm cho lòng người đau xót.

      vẫn luôn quan tâm đến cảm nhận của người khác như vậy, nhất là với mình, gần như mang bé của mình đặt ở phía sau, đòi hỏi, cũng làm khó dễ . Tay , vẫn dừng lại ở eo, dám tuỳ tiện di chuyển.

      Có người đàn ông nào, thâm tình dịu dàng lại săn sóc tỉ mỉ đến như vậy?

      Dè dặt đáp lại nụ hôn của , cảm thụ ánh mắt , nóng bỏng triền miên, cuối cùng đều là bi thương.

      Sau nụ hôn dài, hai gò má Ninh Tự Thuỷ sớm ửng đỏ, há miệng thở dốc, ánh mắt vẫn trong suốt nhìn thấy đáy như cũ, như dòng nước mênh mông nhìn , hai tay níu chặt quần áo bệnh nhân của , cả người co lại trong ngực , chợt giật mình nghe được tiếng tim đập của , như đánh trống. Thân thể dần dần nóng lên, người đàn ông này đối với người phụ nữ mình mến lại phản ứng lớn như vậy, nhưng vẫn như trước kiểm soát được chính mình.

      " ra , nếu ngại. . . . . . Em có thể. . . . . ." Lẩm bẩm ra những lời này, thậm chí cũng dám nhìn vẻ mặt . ra mình như vậy, từ lâu xứng với tốt đẹp của Liên, nhưng nếu muốn, cái gì mình cũng có thể cho.

      So với những gì Liên bỏ ra, nỗ lực của mình là quá ít.

      Khóe miệng Liên Phượng Vũ lên nụ cười nhàn nhạt, dường như tinh thần tốt lên chút. Có người con người đoạn thời gian ngắn, rất có sinh lực, ốm đau, người ta gọi là -- hồi dương.

      Nghĩ đến truyền thuyết đó, tim Ninh Tự Thuỷ bỗng co rút lại, giống như có người lấy huyết mạch trái tim từ trong thân thể, loại đau đớn này như xé tim rách phổi.

      Bàn tay dừng lại đầu nhàng vuốt mấy cái. giọng : " ngốc, cần em vì mà bản thân phải chịu uất ức."

      " có uất ức!" Giọng Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh.

      "Nhưng cảm thấy uất ức." Liên Phượng Vũ thấp giọng lẩm bẩm: "Rốt cuộc trong lòng em vẫn thích , rất tham lam, phải muốn người của em, phải muốn hưởng thụ khoái cảm kia, nếu sớm có thể dùng tiền tùy tiện mua vui với nhiều phụ nữ rồi, hà tất đối với mình như vậy?"

      Ninh Tự Thuỷ cắn môi nhìn vẻ mặt chăm chú, .

      "Cả đời này đều nghiêm khắc với chính mình, tình tốt đẹp như vậy, thần thánh cũng được phép can thiệp và khinh thường. Em là tình cảm chân thành cả đời , có thể mang mọi thứ tốt đẹp nhất cho em, uổng phí rồi." khẽ thở dài cái, xua được ưu thương giữa mi tâm, vẻ mặt từ từ bắt đầu mệt mỏi, dường như càng thêm mệt mỏi rã rời .

      Ninh Tự Thuỷ ngẩng đầu, chủ động hôn cái lên khóe môi , giọng : "Cám ơn , cám ơn em như vậy."

      Sức lực hai tay Liên Phượng Vũ ôm từ từ biến mất, đôi mắt ảm đạm di chuyển mặt , nhưng trước mắt là vùng tăm tối, chạm tới. Rút tay từ người ra, mở miệng: "Về ."

      " mệt sao? Vậy em về trước, ngày mai trở lại thăm ." Ninh Tự Thuỷ kéo chăn cho , đứng lên.

      " cần." nhàng lắc đầu, giọng yếu ớt, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào: "Ngày mai em đừng đến, sau này cũng đừng đến nữa. Trở về , về tìm ta, cùng ta sống tốt."

      "Liên!" Ninh Tự Thuỷ nhíu mày, phát ra tiếng lạnh lùng: " thể đuổi em !" Lời sau cùng rất khổ sở.

      Hai tay Liên Phượng Vũ đè xuống giường, từ từ nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền.

      " hẹn gặp em ở kiếp sau, vậy là đủ rồi. Em , muốn gặp em nữa."

      "Đợi khoẻ lại, chúng ta kết hôn. Đón Tịch Nhược trở về, em và Tịch Nhược ở bên cạnh chăm sóc ." để ý đến lời , tự mình . Mặc dù trong lòng biết Liên còn nhiều thời gian nữa, khi vào bệnh viện, bác sĩ cũng : làm hết khả năng nhưng tuỳ thuộc vào ý trời.

      Nhưng -- khi đời người hết, nhân thế vẫn còn dài.

      Cả buổi Liên Phượng Vũ vẫn lên tiếng, trán tràn đầy mệt mỏi, môi mỏng hơi khô, tái nhợt chút huyết sắc. Hồi lâu, môi mỏng nhếch lên ra chữ nhàn nhạt: "Được."

      Ninh Tự Thuỷ quay đầu, đành lòng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của , hốc mắt có chút nóng ướt, cố gắng kìm chế cảm xúc của mình. Quật cường mở miệng: " nghỉ ngơi tốt, ngày mai em trở lại thăm ."

      Liên Phượng Vũ gì, giống như ngủ rồi.

      Ninh Tự Thuỷ chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện. Cành cây cổ thụ ven đường lộ ra những mầm xanh, màu sắc nhu hoà, tràn đầy sức sống; che khuất ánh sáng chiếu tới hừng hực, nhịn được giơ tay lên che đôi mắt lại, nhắm nghiền hai mắt.

      Ánh mặt trời hôm nay vô cùng chói mắt, đó là màu đỏ thẫm, giống như máu.

      Bước chân thơ thẩn trở về nhà, đường suy nghĩ hỗn loạn, cái gì cũng nghĩ được, chỉ máy móc bước , cả người trở nên vô cảm, có chút bị chi phối và mất khống chế.

      biết có phải vì gần đây quá mệt mỏi hay , lúc này tất cả mệt mỏi lập tức phát tác, ngã người xuống giường, đôi mắt gần như nhắm lại, liền thiếp .

      biết trải qua bao lâu, điện thoại vang lên dữ dội, kêu lên biết mệt mỏi, đánh thức Ninh Tự Thuỷ.
      Last edited: 22/4/16
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :