1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân trí mạng: Gặp gỡ Trùm máu lạnh - Kỷ Hy Yên (Hoàn chính văn + NT5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 159.1


      Ninh Tự Thủy chậm rãi đứng lên, váy trắng bị gió thổi lên, khẽ tung bay. Thần thái hờ hững, ánh mắt vô hồn có tình cảm chỉ còn hai màu đen trắng rét lạnh. Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của , môi đỏ mọng tàn nhẫn nở nụ cười: " cũng cảm thấy khổ sở sao? Lòng của cũng có cảm giác đau như dao cắt sao? Đáng tiếc. . . . . . vĩnh viễn cũng biết cảm giác đau đớn, tuyệt vọng của tôi."

      " xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ." Kỷ Trà Thần chưa bao giờ cảm thấy mở miệng chuyện khó khăn như thế, muốn tiến lên nắm lấy tay , Ninh Tự Thủy lại nhanh chóng tránh thoát, đáy mắt tràn đầy chán ghét.

      (Từ đoạn này Min để ngôi xưng là -Em nhé)

      Hai tay cứng ngắc ở giữa trung, vẻ mặt đơn, mím môi: " biết em đau đớn, đều biết. Ninh Tự Thủy, cho thêm cơ hội, cho cơ hội, tha thứ , được ?."

      Hai hàng lông mi run rẩy kịch liệt, chợt xoay người nhìn mặt , lạnh lùng : "Quỳ xuống."

      Kỷ Trà Thần sững sờ, nửa ngày mới phản ứng.

      " phải chuyện gì tôi muốn, cũng thỏa mãn tôi sao? Vậy tôi muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ, có làm được ?" Ninh Tự Thủy nhìn bia mộ Ninh Ninh khuynh Tâm, Kỷ Trà Thần thực phải quỳ trước mặt con bé.

      Kỷ Trà Thần trầm mắt xuống, lạnh lẽo ba phần. Đau lòng nhìn bia mộ con , hai tay của , tất cả tội nghiệt toàn bộ đều do tạo ra, sám hối là việc nên làm. Ngay cả bản thân vương giả cao cao tại thượng, nhưng lúc này cũng chỉ là người đàn ông bình thường mất người , mất con .

      Những vòng sáng kia bao quanh nữa, những thứ cao ngạo kia cũng đổi lại tính mạng con , chấp niệm của cũng khiến thời gian quay ngược trở lại, đem số mạng đổi lại, làm lại từ đầu.

      Ánh mắt chậm rãi rơi vào bóng lưng gầy của , tóc dài buông xuống như thác nước, đen nhánh trơn bóng; lọn tóc bị gió thổi bay, hương thơm lan tỏa.

      Ninh Tự Thủy nở nụ cười lạnh, cũng biết thể nào làm được. Cho dù biết tự tay giết chết con của mình, cũng buông tư thái cao ngạo đó xuống, sám hối tội lỗi của mình trước mộ của khuynh tâm.

      trận gió lướt qua, trong nháy mắt đó thân hình cao lớn của Kỷ Trà Thần đột nhiên gục xuống, hai chân quỳ mặt đất. Con ngươi thâm thúy giống như động đáy, mặc kệ trong đầu người khác có nghĩ gì cũng đều bị hút , giống như đồng hồ cát chảy xuống.

      Ninh Tự Thủy nghe thấy rất ràng tiếng đầu gối va chạm mãnh liệt với mặt đất, đinh tai nhức óc, khiến hai mắt trong nháy mắt sáng rực; thậm chí muốn quay đầu lại xem lúc này Kỷ Trà Thần có dáng vẻ gì, nhưng khắc chế bản thân quay đầu lại.

      Kỷ Trà Thần quỳ hai chân mặt đất, lưng dựng thẳng, thân thể lạnh lùng từ từ tỉnh táo lại. Hai tay nắm lại chặt, gian nan mở miệng: " biết năm năm trước khiến em tổn thương quá sâu, tự tay giết chết Khuynh Tâm khiến em đau khổ muốn sống. Nhưng. . . . . . Khuynh Tâm cuối cùng lại là con !"

      Lúc này, đau đớn kém em chút nào!

      Ninh Tự Thủy gì, xoay người lại, chỉ nghe được giọng sâu kín thê lương của : "Tự Thủy, tất cả đều do tạo thành. Em có thể đánh , có thể mắng , có thể hận , nhưng em thể quên . Bởi vì cách nào quên em được, thể!"

      "Mặc kệ phải mất bao nhiêu thời gian, cũng đợi em tha thứ."

      Ninh Tự Thủy lẳng lặng, ngẩng mặt lên, quay đầu lại nhìn , môi mỏng khẽ mở: "Nếu như có thể khiến Khuynh Tâm mở miệng tha thứ cho , tôi tha thứ cho ."

      câu hoàn toàn đẩy vào địa ngục. Ninh Khuynh Tâm chết năm năm, người chết làm sao có thể ra mấy chữ "Con tha thứ cho cha"!

      Ninh Tự Thủy chậm rãi bước , Kỷ Trà Thần ở đó con ngươi tĩnh mịch nhìn bóng lưng rời , càng lúc càng xa, bóng lưng cuối cùng biến mất trong gian.

      Bầu trời mây đen kéo tới, hạ xuống rất thấp, giống như cuồng phong Ngày Tận Thế đè nén, nhánh cây bị gió thổi vang dội; giọt mưa từ từ trút xuống, ban đầu rất , sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng răng rắc rơi mặt đất, tạo thành giọt nước to, giọt mưa văng lên bắn hết vào quần áo .

      Nước mưa nhanh chóng làm ướt quần áo của , hai đầu gối vẫn quỳ ở dưới đất, giọt nước dọc theo thân hình cứng ngắc của chảy xuống, vẫn duy trì động tác này nhúc nhích. Mặc kệ thân thể bị mưa hắt xối xả, làm bị thương.

      Nước gương mặt rơi xuống biết là nước mắt hay là nước mưa?

      Bỏ lại hào quang, vứt bỏ thân phận, vứt bỏ kiêu ngạo của chính mình, người đàn ông quỳ gối ở nơi này, còn là nhân vật truyền kì thương trường, phải Kỷ Trà Thần lãnh khốc vô tình, giờ phút này chỉ là người đàn ông bình thường phạm sai lầm muốn hối cải, đền bù, là người đàn ông bình thường thể bình thường hơn.

      Cách đó xa có chiếc xe hơi đậu, nước mưa xối xả lên tấm kính thủy tinh, chậm rãi rơi xuống tạo thành dấu vết. Mà người trong xe đều dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi chân tướng, nhìn chằm chằm Kỷ Trà Thần quỳ gôi trước bia mộ.

      Đáy mắt Thuộc Vũ Hiên thoáng qua tia u, giọng lạnh lẽo thể bất mãn: "Đó là Kỷ thiếu gia của chúng ta sao?"

      Si Mị lười biếng giống như chú mèo Ba Tư cao quý, ngồi chỗ. Theo thói quen sờ sờ chòm tóc đỏ như lửa trước trán chút, mím môi : "Tâm tình của người làm cha, thể nào biết nổi."

      " tôi hiểu, Kỷ thiếu gia đúng là người có lỗi, nhưng bấy nhiêu đó vẫn đủ sao? Kỷ thiếu gia cũng quỳ xuống, ta còn muốn làm sao nữa?" Giọng của Thuộc Vũ Hiên càng thêm lạnh lẽo, Kỷ thiếu gia như vậy đáng giá.

      Si Mị vô tội nhún vai: "Tôi làm sao biết! Nếu như có thể bây giờ tôi muốn quay trở về Trí Lợi trải qua cuộc sống gia đình an nhàn, sống mơ mơ màng màng hoặc dục tiên dục tử!" (Min: cuộc sống của có mơ màng nổi còn là dấu hỏi chấm~ em xin chia buồn trước cho ~ Amen!)

      Thuộc Vũ Hiên thở dài sâu, thu hồi ánh mắt của mình, muốn nhìn tiếp nữa. Kỷ Trà Thần như vậy, phải là Kỷ Trà Thần mà biết, Kỷ Trà Thần kiêu ngạo duy ngã độc tôn, phải là như vậy!
      Dion thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 159.2


      Ngục giam.

      Dương Lưu Vân mặc quần áo nữ tù, mái tóc xinh đẹp ban đầu bị cắt ngắn tới mang tai; chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà ta gầy như que củi, người ra người, ngợm chẳng ra ngợm. mỗi ngày đều lao động, cả người mệt mỏi, bưng chậu rửa toilet nhận nước nóng, vừa vào chợt cửa bị đóng lại, ánh sáng bị che khuất hơn phân nửa, chỉ còn sót lại vài tia sáng nhàn nhạt.

      Mấy người phụ nữ từ bóng tối ra, đôi mắt tràn đầy thâm ý nhìn chằm chằm vào người ta.

      Dương Lưu Vân giống như như chim sợ mũi tên khỏi lùi về phía sau và bước, lưng nhanh chóng chạm tới lạnh lẽo của cánh cửa sắt, đáy mắt tràn đầy sợ hãi. Mấy ngày mấy ngày qua ta được lãnh đủ đen tối của nơi này, nhìn những người phụ nữ hàng năm bị giam trong này mà trong lòng vặn vẹo tới mức nào.

      Ha tay che trước ngực, cảnh giác : "Các người muốn làm cái gì? Tôi có đồ để cho. . . . . ."

      Câu chưa hết, bỗng nhiên có người đằng sau dùng lực đẩy ta cái mạnh, thân thể lảo đảo nhếch nhác ngã xuống đất, chậu nhựa bị vỡ vụn, lòng bàn tay ta bị đụng, máu tươi tràn ra. đau đớn khiến khuôn mặt ta trắng bệch, quần áo ướt sạch, vết thương cánh tay còn chưa lành lại.

      Dương Lưu Vân hoảng sợ muốn bò dậy để bỏ chạy, người phụ nữ dẫn đầu nhìn nam nữ, bộ dáng gống như hung thần bước tới trực tiếp nắm lấy tóc ta, thiếu nước bóc cả da đầu của ta, bàn tay chút lưu tình vô lên mặt ta : "Trông dáng dấp cũng tệ, có người nhờ tôi chăm sóc tốt cho ... cũng đừng oán trách tôi, ai bảo vào cái chỗ ăn tươi nuốt sống này."

      "Đừng. . . . . . Đừng đánh tôi nữa. . . . . . Van xin các người!" Dương Lưu Vân lần nữa bị ném mặt đất có chút sức lực nào để chống cự, mấy ngày nay ta bị đánh tới nỗi nhìn ra nơi nào nguyên vẹn, vất vả mới học được cách nghe lời , chọc giận mấy người này nữa, tại sao còn đối với ta như vậy? (Min: tạo ác thể sống!)

      Có người muốn chăm sóc mình?

      Ninh Tự Thủy, là mày cho người làm vậy! Tiện nhân, nhất định là mày! Mày muốn hành hạ tao, nhục nhã tao. . . . . . Ninh Tự Thủy mày mới là người nên vào nơi này, tiện nhân!

      Gương mặt của Dương Lưu Vân mảnh mai trắng bệch, hai tay nắm chặt lấy quần áo của người kia, cúi đầu cầu khẩn : "Đừng đánh tôi nữa. . . Chỉ cần các người đánh tôi, chờ tôi ra ngoài, tôi nhất định cứu các người ra khỏi đây. Van cầu các người. . . . . ."

      "Ha ha. . . . . ." Mấy người phụ nữ hẹn mà cùng cười lớn, cười vô cùng ngông cuồng .

      " vào nơi này còn vọng tưởng muốn ra ngoài? Tôi khuyên bỏ ngay cái ý nghĩ ngu xuẩn này ! Ngoan ngoãn để chị đây chăm sóc, tôi đảm bảo sau này cuộc sống của ở đây vô cùng thú vị!" Người phụ nữ kia cười dâm tà, bàn tay hng hăng bóp lấy bên ngực ta.

      "A. . . . . . Đừng. . . . . ." Dương Lưu Vân thét lên tiếng , thân thể cuộn lại thành nhúm, run rẩy đến đáng thương.

      "Ha ha. . . . . . Còn là bé nhạy cảm! Các chị em, chơi vui vẻ lần, lâu có chơi mặt hàng tốt như vậy." Người phụ nữ cầm đầu nở nụ cười tà ác, dung ánh mắt chỉ thị cho mấy người còn lại.

      Đáy mắt Dương Lưu Vân viết đầy kinh hãi, thân thể ngừng giãy giụa, hét lớn: "Đừng. . . . . . nên đối với tôi như vậy. . . . . . Đừng a. . . . . ."

      Mấy người đều thèm để ý tới tiếng thét chói tai của ta, đem tay chân toàn bộ đè xuống, người phụ nữ cầm đầu bước qua ngồi lên người ta, tránh cho ta muốn giãy giụa thoát khỏi. Ngón tay dài mang theo vết chai sạn trong nháy mắt xé nát bộ áo tù, lộ ra da thịt trắng noãn. . . . . .

      " em da thịt tệ.
      ….” Chu môi huýt sáo tiếng, cười vô cùng dâm đãng.

      “Đừng .... Van cầu các ngươi đừng....” Nhục nhã tràn đến trái tim, so với đánh đập mấy ngày nay giờ mớilàloại tra tấn sống bằng chết. Nước mắt lặng lẽ tiếng động theo gò má rớt xuống, cơ thể vùng vẫy giãyg chết, cầu xin bọn họđừng làm như vậy.

      “Đừng cái gì?” Ngón tay vuốt ve da thịt của ta, trùmlấy toàn bộ khối cầu nhào nặn ra đủ loại hình dáng, đầu ngón tay gảy gảy đầu cứng rắn, trêu chọc khiến Dương Lưu Vân bật ra tiếng rênrỉ dâm đãng, luồng nóng bỏng từ thân thểtrào ra, theo động tác của người kia, chảy ra càng nhiều.

      Những người khác cũng rảnhrổi, bàn tay ở từng nơi người ta vuốt ve, thỉnh thoảng còn dùng sức bấm véo. Để lại từng cục xanh tím mới hài lòng buông tay, tiếp tục sờ nắn những chỗ khác.

      Người phụ nữkia lần mò từ bờ eo ta xuống dừnglại bên trong bắp đùi ta, ngón tay nhàng đảo vài vòng, đùa bỡn ta động tình.

      Khổ sở,vui vẻ cùng tồn tại.

      “Van xin các ngườikhông nên như vậy…. nên đối xử với tôi nhưvậy….”Dương Lưu Vân nức nởmở miệng, xấu hổ nhắm hai mắt lại. Bị mấy người phụ nữ kia trêu chọc nổi lên phản ứng, hạ thân còn có chất lỏng chậm rãi chảy ra, thấm ướt mảng bên dưới.

      như vậy muốn như thế nào?” Chị Hai kia cười ta tiếng, ngón tay báo động trước trực tiếp đâm vào, tiến vào bên trong ta, phản xạ có điều kiện muốn kẹp chặt hai chân, nhưng mà cả người ta bị ghìm chặt thể nhúc nhích nổi. . .

      “Tiểu tiện nhân, dâm đãng như vậy, có phản ứng lớn như vậy, còn tỏ ra thanh cao cái nỗi gì? Kêu cho tôi! Kêu cho tôi nghe!”

      Nước mắt tràn ra hai bên má, cũng dám cầu xin tha thứ, sợ mở miệng lại làmột trận rên rỉ dâm đãng! Càng thỏa mãn biến thái trong lòng họ...

      “A!” Chị Hai cười lạnh tiếng:“Vẫn cònrất cứng rắn! kêu cóphải hay …. Tôi cho côkhông kêu…”

      Ba ngón tay thô trực tiếp khuấy đảo bên trong, cánh tay khác giơ lên hung hăng tát vào mặt ta, lần sau hung ác gấp bội lần trước, độc ác tóm lấy đỉnh đầu của ta tùy ý nắn bóp.

      mặt nóngrát hệt như bị lửa đốt, thân thể đau đớn giống như phải của mình, hơn xấu hổ chính là thân thể ta vẫn có phản ứng,hi vọng người kia có thể tiến sâu hơn nữa (đúng là dâm tiện nhân), bờ eo chịu khống chế của ta mà đung đưa, nghênh hợp với người kia.

      Cảm thấy ngón tay càng thêm ướt át thuận lợi, chị hai kia khinh thường xìmột tiếng, càng dùng lựcmạnh khiến bầu trắng noãn kia của ta càng thêm đỏ ửng....

      “A…. …. Muốn.....”Dương Lưu Vân cuối cùng nhịn được tra tấn như vậy, môi dưới cũng cắn nát, tiếng rên rỉ dâm đãng cũng theo đó mà thoát ra. Mở mắt, nhìn ngườinọ cầu xin: “Van cầu các người.... Bỏ qua cho tôi....Đừng. .....Nhục nhã tôi nữa….”

      “Ai nha, cuối cùng mở miệng. Tôi còn tưởng rằng tiện nhân này cứng mỏ đếnchừng nào! kêu ...Kêu càngto tôi càng hài lòng...Hài lòngtôi có thể suy nghĩ bỏ qua cho .” Chị Hai kia nhổ bãi nước bọt mặt ta.

      Tuyệt vọng từng chút từng chút lan tràn nơi đấy mắt, chậm rãi nhắm mắtlạị nước mắt cũng khô cạn. Bờ môi đỏ mọng khô héo, động đóngmởmở, tiếng lại tiếngdâm đãng thoát ra vang vọng trong gian chật hẹp, còn có tiếng cười thắng lợi của bọn họ.

      “Lão đại thử cái này chút xem sao.” người trong đám đó đưa ra thứ dài hơn ngón tay - Mộc côn.

      “Đồ tốt.” Chị hai gật đầu tán thưởng người kia cái, đoạt lấy Mộc Côn rút ngón tay rồi nhét mộc côn nhanh vào người ta...

      “A…..”Dương Lưu Vân chợt trợnto hai mắt, vẻ mặt dữ tợn, đâu đớn lan khắp tứ chi, mồ hôi lạnh chảy ròng ướt đẫm mái tóc của ta.

      “Tiểu tiện nhân kêu to như vậy chắc rất thích thú? Cái này tiến vào sâu hơn, càng có thể thỏa mãn được dâm đãng của có phải hay ! Á, hàng chính là hàng, thân thể chính là vậy, mùi vị cũng quá lẳng lơ con mẹ nó luôn...”

      Cứng rắn lạnh lẽo khuấy động bên trong hạ thể rất nhanhchảy ra dòng màu đỏ tươi, tạo thành đống loang lổ sàn nhà...

      phụ nữ hét lớn: “Lão đại, ta chảy máu? có sao chứ?”
      Last edited by a moderator: 18/1/15
      Dion thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 160.1



      Chị hai kia khinh thường hừ tiếng, nhổ nước miếng: "Quản cái rắm? chết người được! Nhanh như vậy chịu được, làm bà đây mất hết hăng hái rồi." Từ người của ta đứng lên, thẳng tới bồn rửa sạch bàn tay to.

      Mấy người phụ nữ kia cũng ào ào nước miếng, khinh thường đứng lên rửa tay, giống như ghét bỏ thứ gì đó quá bẩn thỉu.

      liếc Dương Lưu Vân dở sống dở chết nằm dưới đất, giọng : "Lão đại cứ bỏ mặc ta nằm đây sao? Dưới kia toàn là máu? Nhìn quá ghê tởm !"

      Chị hai kia rũ mắt, ánh mắt quét đến nơi ngọn nguồn của dòng máu kia, nở nụ cười: "Mấy chị em chỉ cần rửa sạch phía dưới cho ta là được!" Tay bưng chậu nước nóng, hơi nóng màu trắng bay lên trung.

      ràng là giữa hè, lại khiến cho con người ta thấy lạnh lẽo.

      Mấy người phụ nữ kia liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó coi, chần chờ : "Lão đại làm như vậy tốt lắm đâu? Ngộ nhỡ xảy ra án mạng chúng ta bồi thường nổi."

      Chị hai độc ác trừng ta: "Mày sợ ta chết, có phải muôn tự tay tắm cho ta hay ?"

      Câu sau cùng dường như là dùng sức cắn răng.

      Mấy người vội vàng lắc đầu, đứng qua bên, dám ở lắm mồm, để tránh chịu khổ. Vì con đĩ mà trở mặt với lão đại đáng! (Min: ta thề nguyên văn đấy…)

      "Yên tâm ! Tao ở chỗ này lâu rồi, có chuyện gì chưa từng thấy qua? chết người được! Chỉ là đau xuống giường được thôi! , rửa ráy phía dưới cho ta chút!" Chị hai đêm chậu nước nóng đẩy qua cho bọn họ, ánh mắt muốn bọn họ hành động, nhanh lên chút.

      Dương Lưu Vân nằm mặt đất, đau thể động đậy. Vẻ mặt tái nhợt bị mồ hôi thấm ướt, đôi mắt khó khăn lắm mới tạo ra được khe hở, thấy mấy người từng bước từng bước lại gâng, lắc đầu, suy yếu còn hơi sức: "Đừng. . . . . . Đừng. . . . . ."

      Mấy người phụ nữ ở chỗ này mặc dù trước sau luôn bắt nạt người khác, chèn ép người khác, nhưng vẫn chưa bao giờ làm chuyện tàn nhẫn như vậy. Nhìn Dương Lưu Vân đáng thương, khỏi mở miệng : " cũng đừng trách chúng tôi, muốn trách trách đắc tội với người nên đắc tội ! Nhất định phải nếm phần đau khổ này, cắn răng chút mọi chuyện qua. Nếu như có chuyện, về sau chúng tôi cũng ít làm khó !"

      "Đừng. . . . . ." Dương Lưu Vân nhanh chóng rớt nước mắt xuống, ngón tay run rẩy níu lấy ống quần người kia, cầu khẩn: "Van xin đừng làm như vậy. . . . . . Van xin các người bỏ qua cho tôi. . . . . . Tôi có thể làm trâu làm ngựa cho các người. . . . . ."

      Nhìn ta hèn mọn cầu khẩn, ai cũng muốn ra tay!

      Chị hai kia dựa người vào bồn nước, hắc mi nhảy lên: "Chúng mày lảm nhảm cái gì? Là muốn là muốn tao tự làm hay sao?"

      Ánh mắt mấy người ăn ý nhìn nhau, hai người đè hai tay của Dương Lưu Vân xuống, hai người khác lại đè hai chân của ta tránh giãy giụa lung tung. . . . . .

      Người bưng chậu nước, hít sâu hơi, cắn môi thấy bộ dáng Dương Lưu Vân lệ rơi đầy mặt, hàm răng khẽ cắn, chậu nước hướng về phía phía hạ thể trần truồng của ta, toàn bộ chậu nước nóng nhanh chóng bị trút xuống.

      "A. . . . . ."

      Trong bong đêm vắng vẻ xẹt qua tiếng kêu thê lương, thân thể đầy vết thương ngừng giãy giụa mặt đất, mọi người ăn ý buông tay ra, nhượng bộ lui binh, ai cũng dám đụng tới ta. Chỉ thấy ta giãy loạn, hạ thân bắt đầu trở nên đỏ chói, mà vị trí tay ta có thể tiếp xúc được, toàn bộ đều thối rữa, thậm chí còn có tầng mùi vị của hồ tiêu.

      "A. . . . . . A. . . . . . A!" Dương Lưu Vân khổ sở được tiếng nào, chỉ dùng hết sức bình sinh để gào thét, giống như đem toàn bộ đau đớn trong cơ thể bắn ra ngoài. Thân thể uyển chuyển giờ đây bị tàn phá tới mức nhìn nổi, vẻ mặt tái nhợt dữ tợn đến đáng sợ. Hai mắt khép chặt bỗng chợt mở ra, nhìn chằm chằm ra vùng tăm tối, thở hổn hển: "Tao hận mày. . . . . . Ninh Tự Thủy tao hận mày! Tao bỏ qua cho mày. . . . . . Tuyệt đối bỏ qua cho mày!"

      hơi tới đây, liền rơi vào trạng thái hôn mê.

      Mấy người cũng dám nhìn tình trạng thảm hại của Dương Lưu Vân, toàn thân dơ bẩn giống như kẻ điên, thân thể từng cục xanh cục tím, hạ thân thối rữa, da thịt bên đùi cũng thối nát, thịt non lộ ra, máu tươi đầm đìa, màn ghê tởm đập vào mắt.

      Giờ phút này, ngay cả người chết ta cũng bằng!

      "Lão đại, cái này làm sao bây giờ?"

      Phụ nữ kia tới, ánh mắt khinh miệt quét qua "Thi thể" mặt đất liếc người mở miệng bên cạnh cái. Lạnh lẽo : "Có thể làm sao? ngủ để lấy lại cảm giác chứ sao."

      "Thế nhưng mà. . . . . . ta chết. . . . . ."

      "Vậy phải mày muốn ở lại chỗ này để nhặt xác con ả này chứ?" Chị hai độc ác câu, xoay người rời , chẳng thèm nhìn lâu thêm giây. Ở chỗ này lâu rồi, cái gì chưa từng thấy qua.

      Mấy người lục tục vội vàng theo kịp bước chân của chị hai kia tâng bốc ta, để đổi lấy chuỗi ngày tốt đẹp sau này.

      nền đất ướt nhẹp của phòng tắm, thân thể trần trồng nằm hôn mê bất tỉnh, đêm càng lúc càng sâu, nhiệt độ từ từ giảm xuống, mà thân thể của ta dường như có loại đau đớn giống như lửa đốt, cách nào nhịn được. Nửa tỉnh nửa mê, giống như cảm thấy có người vuốt ve gò má.

      Dương Lưu Vân dùng hết hơi sức chính mình có được, mở mắt, tầm mắt cũng ràng, chỉ mơ hồ cảm giác có người đứng trước mặt của mình.

      " có muốn rời khỏi chỗ này hay ?"

      gì?

      "Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi có thể giúp rời khỏi chỗ quái quỷ này, còn có thể giúp hoàn thành chuyện muốn làm."

      ta rốt cuộc cái gì?

      Dương Lưu Vân rất muốn mở mắt ra xem ai chuyện với ta, ta rốt cuộc cái gì, nhưng bản thân còn hơi sức. Bàn tay cứng ngắc run rẩy, cánh tay nặng nề dùng sức chin trau mới nâng được lên, bắt được tấm vải, chưa kịp gì, mắt chậm rãi nhắm lại, lại lần hôn mê bất tỉnh.

      Ngón tay nắm chặt mảnh vải kia buông tay, giống như túm được cây cỏ cứu mạng duy nhất trong cuộc đời ta!
      Dion thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 160.2

      Ninh Tự Thủy đẩy
      [​IMG]
      Dion thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 161:: thấy Tịch Nhược (1)


      Ninh Tự Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng rơi người : "Em biết, ra em lo lắng cho mình. Chỉ là tại Kỷ Trà Thần biết đến tồn tại của Tịch Nhược, chắc chắn rằng lâu nữa Dương Lưu Vân cũng biết. Em sợ Tịch Nhược được gặp nguy hiểm."

      Liên Phượng Vũ biết lo lắng trong lòng , nắm lấy hai bàn tay trắng nõn của vào, cánh tay khác nhàng ôm vào trong ngực, hôn lên trán : " hiểu, nhưng em thể gây áp lực quá cho bản thân mình. Tịch Nhược có với Trạc Mặc, em cần phải lo lắng quá mức. Mệt mỏi, dựa vào nghỉ ngơi chút."

      Ninh Tự Thủy dựa vào trong ngực , đáy mắt cũng bớt lo lắng. với Kỷ Trà Thần ngả bài, mà động tác kề dao găm vào Kỷ thị vẫn tiếp tục, có Kỷ Gấm Sóc liên thủ với Si Mị, phần thắng của thực ra lớn.

      . . . . . .

      "Đừng uống nữa !" Si Mị đoạt lấy chai rượu tay Kỷ Trà Thần, bất đắc dĩ than thở: "Coi như cậu uống đến chết cũng vô ích!"

      Kỷ Trà Thần dựa vào sô pha, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng bị rượu cồn làm ướt, dung nhan tuấn là vẻ u ám đau khổ đến tận cùng. Ở trong mưa quỳ lâu như vậy, đầu gối bị khí lạnh thâm nhập, sốt cao cả đêm cũng chịu uống thuốc, chỉ muốn uống rượu, giống như rượu cồn có thể kềm chế nỗi đau trong lòng .

      "SI Mị, an bài đường lui cho nhân viên công ty."

      Si Mị sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn , lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, nổi giận mắng: "Cậu điên rồi phải ? Cậu . . . . . Cậu lại muốn trơ mắt nhìn ta hủy diệt công ty? !"

      Kỷ Trà Thần buông mắt, có bất kỳ tức giận. Chỉ hơi nhếch môi, nhàn nhạt câu: "Chỉ cần ấy muốn, tôi đều có thể cho!"

      "Cho! Cho! Cho! Cậu cho ta hết, vậy cậu phải làm sao? Cậu cho rằng dung túng cho ta làm nhiều chuyện như vậy có thể vãn hồi sao? Cậu cho rằng bây giờ mình vĩ đại sao? Cậu cho rằng để ta đạt tới mục đích của mình hai người có thể trở về bên nhau sao? Cậu nằm mơ hả!"

      Si Mị tức giận giơ chân, nổi trận lôi đình tiếp tục quát: "Cậu biết bên cạnh ta còn tên là Liên Phượng Vũ! Kỷ thị có vượt qua còn đống lý do để lưu lại ta, nhưng nếu như cái gì cậu cũng có, cậu lấy lý do gì để giữ ta? Mạng sao? Cậu xác định mạng của cậu ta muốn sao?"

      Thân thể Kỷ Trà Thần cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm y, ngờ Si Mị lại có cá nhìn thấu đáo như vậy. Có lẽ y nó sai, chỉ là đem tất cả giao cho Ninh Tự Thủy, thỏa mãn sao?

      "Tôi cho cậu biết, Ninh Tự Thủy nếu như còn cậu, thực cái gì cũng làm. ta trả thù cậu, có nghĩa là vẫn thích cậu; đợi đến khi ta hoàn thành xong chuyện, chút hận với cậu cũng có, cậu hoàn toàn mất ta! Cậu rốt cuộc có hiểu hay ?" (Min : đến đây, Si Mị dường như trở thành nhà phân tích tâm lý rồi ấy)

      Si Mị cuối cùng lại hét lên câu, nghĩ tới Kỷ Trà Thần minh thần võ như thế về mặt tình cảm, lại có thể ngu hơn cả con lừa.

      "Cậu đúng." Môi mỏng của Kỷ Trà Thần bật ra năm chữ.

      Nhưng này năm chữ lại làm cho Si Mị vô cùng an tâm, xem chừng nước miếng của y cũng tốn công vô ích, cái gì cũng nghe lọt. Điện thoại di động trong túi rung lên, cầm lên nhìn lướt qua, ngẩng đầu lên : "Bây giờ tôi chạy về dọn dẹp công ty cho cậu! Tôi cho cậu thời gian ba ngày , cậu về công ty, tôi liền trở về Chile, bao giờ quản chuyện của cậu nữa."

      "Ừ." Kỷ Trà Thần gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của y!

      Gian phòng lại lâm vào mảnh yên tĩnh, thời gian dài được nghỉ ngơi, mí mắt có chút nặng nề, trán giấu được mệt mỏi, thể xác và tinh thần mệt mỏi! Mí mắt chậm rãi hạ xuống, nhắm mắt dưỡng thần .

      Bỗng nhiên mở mắt, thấy bóng người bé đứng trước mặt, đôi mắt ngẩn ra chút, tia kinh ngạc xẹt qua. Tại sao nó lại ở chỗ này?

      Tịch Nhược đeo túi xách màu cam , ahs mắt trong suốt dưới bóng đèn vàng quan sát Kỷ Trà Thần, lần đầu tiên hai người đối mặt trong gian mới, có người khác.

      là đứa của Ninh Tự Thủy cùng Liên Phượng Vũ ?

      Kỷ Trà Thần rũ mắt, hết sức áp chế đau đớn nơi đáy lòng. Nếu như ban đầu đứa bé kia có chuyện, nó cũng khác lắm so với đứa trẻ này, có phải đáng hơn làm người khác thích!

      "Kỷ Trà Thần." Tịch Nhược chậm rãi mở miệng, tiếng non nớt che dấu được vẻ già dặn." nên tới gần mẹ tôi, ông xứng."

      ràng là câu khiêu khích, thế nhưng lại lọt vào lỗ tai của Kỷ Trà Thần, nhất là lúc nhìn ngũ quan của nó, trong lòng lại dâng lên loại kích động tên, giống như trong lúc vô hình có loại keo dính vô tình kéo bọn họ gần hơn chút.

      "Cháu. . . Tên là gì?"

      Ninh Tịch Nhược biết tại sao tức giận, lại hỏi ngược tên của mình. Trả lời tính là lễ phép: "Ninh Tịch Nhược."

      Ninh Tịch Nhược? Tại sao phải Liên Tịch Nhược?

      Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu . con ngươi sắc bén rơi người bé tự chủ trở nên dịu dàng, lưu luyến ngắm nhìn bé, giọng rất mềm mại: "Đây phải chỗ cháu nên đến."

      Đối với quan tâm của , Ninh Tịch Nhược xì mũi coi thường: "Cái này cần ông quan tâm, tôi chỉ hi vọng ông và ả đàn bà kia lại tổn thương mẹ."

      Ả đàn bà kia? Mấy giây sau, Kỷ Trà Thần mới phản ứng được ý tứ trong lời của bé, Vân nhi mất tích ly kì trong ngục, chuyện này cũng cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là chuyện của Vân nhi liên quan gì đến , cho nên chuyện này cũng cho người thăm dò.

      "Cháu vẫn còn rất , những chuyện này cháu cần thiết phải biết."

      Ninh Tịch Nhược nở nụ cười sáng lạn, tựa như tự giễu cũng giống như châm chọc: "Có thể bức chết vợ mình, có thể tự tay giết chết con của mình, bây giờ ông đeo cái mặt nạ này lên cho ai nhìn?"

      Kỷ Trà Thần có chút bất đắc dĩ cười, hổ là con của Tự Thủy, còn tuổi miệng lưỡi tuyệt có thể giết người, nhưng giờ phút này con nhóc này cũng có thể chọc tới xương sườn của .

      "Cháu bé, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta." Nếu như phải là bởi vì nó là con của Tự Thủy, sớm ném nó ra ngoài.

      "Tôi chính là thích khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ông." Ninh Tịch Nhược từ trong túi tiền móc ra sấp ảnh chụp, vẻ mặt tươi cười: "Tôi có thể cho ông biết, thế giới này có người mẹ hơn cả ông, hơn nữa cũng thương tổn bà ấy, nguyện ý hy sinh tất cả vì bà. Mà ông, cái gì cũng có! Kỷ Trà Thần, từ trước tới giờ ông chút cũng xứng! Nếu ông , ngay cả đồ bỏ cũng bằng!"

      Kỷ Trà Thần có mở miệng, ánh mắt rơi vào sấp hình kia, đáy mắt trở nên độc. Tất cả hình đều là bóng dáng của hai người, là Ninh Tự Thủy, là Liên Phượng Vũ, hai người trai tài sắc, có nắm tay , có ôm, còn có Ninh Tự Thủy ôm lấy Liên Phượng Vũ từ sau lưng. . . . .
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :