1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân trí mạng: Gặp gỡ Trùm máu lạnh - Kỷ Hy Yên (Hoàn chính văn + NT5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 155.1


      "Làm sao có thể. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu bước chân yên, lảo đảo lùi về sau bước, tầm mắt dừng người kia, biết nên vui hay buồn." phải là. . . . . ." Tự sát. . . . . .

      "Tự Thủy. . . . . ." Ánh mắt u ám của Kỷ Trà Thần vẫn nhìn chằm chằm , tâm tình phức tạp, mím chặt môi, giống như cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, thậm chí bước chân muốn bước lên cũng cứng ngắc tại chỗ. Khuôn mặt tuấn lạnh lùng chợt lóe lên, từng đợt lo lắng nơi đáy lòng cũng từng chút từng chút mà vọt lên.

      " phải. . . . . . phải. . . . . . phải là Ninh Tự Thủy. . . . . . Ninh Tự Thủy sớm chết, đáng chết. . . . . ." Dương Lưu Vân vẫn thể tiếp nhận, chứng cuồng loạn. Trong lòng của Thần vẫn có người, năm năm qua dù ta có cố gắng thế nào, cũng thể nào vào lòng của . Bởi vì cái vị trí kia bị người phụ nữ khác độc chiếm, ngay chút gian cho ta cũng có, ta hận chết người chiếm lấy trái tim của Thần, mà người chính là Ninh Tự Thủy!

      Cho dù thủ đoạn của Thần có quyết tuyệt thế nào, vô tình thế nào, hận nhiều hơn nữa, cũng có cách nào che giấu vị trí của Ninh Tự Thủy trong lòng .

      càng sâu, hận mới có thể sâu sắc như vậy.

      Bởi vì , cho nên thống hận phản bội của , hơn nữa khi tất cả chứng cớ chứng minh phản bội của Ninh Tự Thủy sử dụng thủ đoạn đọc ác nhất. . . . . . Nhưng tổn thương Ninh Tự Thủy phần, chính cũng tự làm mình bị thương chừng ấy. . . . . .

      Kết quả cuối cùng chỉ là hai bên thương tổn lẫn nhau!

      Ánh mắt Ninh Tự Thủy bình tĩnh vô lo nhìn hai người bọn họ, đôi môi có bất cứ loại son nào vẫn đỏ mọng như cũ, nhàng nâng lên, ánh mắt rơi vào gian phòng cách vách, lẩm bẩm : "Mấy người có biết, ở chỗ này từng chuyện gì xảy ra ?"

      Hai người đàn ông này sững sờ, ánh mắt khó hiểu nhìn , cũng biết nguyên nhân đem Dương Lưu Vân bắt tới chỗ này làm gì.

      Ninh Tự Thủy rũ mắt xuống, lông mi đều run rẩy, vừa nghĩ tới nơi này từng xảy ra chuyện gì lòng đau như dao cắt; bả vai cũng khẽ run, rất cố gắng mới có thể kiềm chế cảm giác muốn phát điên của mình, mất khống chế. Bàn tay nhắn mềm mại, xương ngón tay mảnh khảnh, chậm rãi nâng lên chỉ hướng cửa phòng giọng : "Ngay tại gian phòng này, người đàn ông dịu dàng nhất trong lòng tôi, người đàn ông sạch bị mấ tên cầm thú hãm hại."

      Lời mới xong, cơ thể Dương Lưu Vân cứng đờ, hoàn toàn ngu dại, ta đoán được tại mình ở nơi nào.

      Ninh Tự Thủy quay đầu nhìn Đường Diệc Nghiêu và Kỷ Trà Thần, con ngươi lạnh tanh hề che giấu hận ý thiêu đốt, hung mãnh, tàn nhẫn. Nhếch môi cười lạnh: "Có lúc tôi hỏi mình, tại sao trời cao lại có thể tàn nhẫn với người đàn ông ấy như vậy? cảm thấy quá công bằng, quá tàn nhẫn sao? A. . . . . . Nhưng cuối cùng tôi hiểu tàn nhẫn phải trời cao, mà là các người."

      Nếu như phải là các người vẫn bao che cho Dương Lưu Vân, ta làm sao có năng lực hại người ta sống bằng chết như thế .

      " ở đây bậy cái gì? Ninh Tự Thủy, năm đó coi như tôi nợ , tôi chuyển lời cho Kỷ thiếu gia . . . . . Coi như bây giờ quay trở lại báo thù xin hãy bỏ qua cho Lưu Vân, ấy vô tội!" Ánh mắt lo lắng của Đường Diệc Nghiêu rơi người Dương Lưu Vân, vào giờ phút này tim của vẫn chỉ có người phụ nữ này.

      Vô tội?

      Ninh Tự Thủy nhíu mày cái, ngón tay khẽ vuốt sợ tóc rơi : "Nếu như ta vô tội? Vậy Liên của tôi sao? ấy phải cũng vô tội sao ?”

      Kỷ Trà Thần nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc bén nhọn quét qua người Đường Diệc Nghiêu, lạnh giọng quát lên: "Cậu che giấu tôi chuyện gì?"

      Đường Diệc Nghiêu đáy mắt xẹt qua tia phức tạp cùng giãy giụa, chuyện năm đó chưa bao giờ có quên qua. Cho tới nay bứt rứt cảm giác muốn đem chôn rồi, có thể Lưu Vân, tình nguyện như thế. Chuyện cho tới bây giờ, cái gì cũng dấu được, Ninh Tự Thủy cư nhiên có chết. . . . . . Kỷ thiếu gia cuối cùng phải biết rồi. . . . . .

      "Năm đó. . . . . . vào ngày ngài và Lưu Vân đính hôn, Ninh Tự Thủy từng gọi tới điện thoại của ngài, tôi xóa cuộc gọi nhỡ đó . Sau đó ấy lại gọi tới điện thoại của tôi bảo tôi chuyển lời tới ngài. . . . . . ấy hận ngài, ấy vĩnh viễn đều tha thứ cho ngài, cho dù chết. . . . . . Cũng biết! Vì để cho bữa tiệc đính hôn của ngài và Lưu Vân thuận lợi diễn ra, tôi cũng ."

      Kỷ Trà Thần mở mắt thât to, vẻ kinh ngạc thoáng , trực tiếp ngây ngẩn cả người. Năm đó Ninh Tự Thủy tìm , nhưng cũng biết. cách khác. . . . . . Nếu như trong bữa tiệc đính hôn nhận điện thoại của Ninh Tự Thủy, có lẽ, có lẽ cũng tuyệt vọng mà tự sát. . . . . .

      "Cậu dám giấu tôi chuyện này tận năm năm, Đường Diệc Nghiêu cậu to gan." thanh trầm thấp quát lớn, đối với thủ hạ thân tín này hoàn toàn thể tin tưởng nữa.

      " xin lỗi, Kỷ thiếu gia . . . . ." Đường Diệc Nghiêu áy náy cúi đầu.

      "Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Dương Lưu Vân cười phá lên, nụ cười tràn đầy trào phúng ngừng lan khắp căn phòng, cười tới rơi nước mắt : "Cho là chết sao? Nợ thiếu Liên Phượng Vũ vĩnh viễn thể trả nổi. . . . . . cứ cho là tình cảm của Thần đối với có sâu hơn nữa thế nào? Các người đời này cũng thể nào ở chung chỗ, danh hiệu Kỷ phu nhân vĩnh viễn thuộc về tôi, huống chi. . . . . . Đứa bé chết. . . . . . Giữa các người chỉ còn lại hận thù mà thôi. . . . . . còn hận mà thôi. . . . . . Ha ha. . . . . ."

      Kỷ Trà Thần mở miệng, ánh mắt vẫn dán chặt người Ninh Tự Thủy, vẻ mặt của bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến cho người ta cảm thấy sợ, vẻ mặt thể , hề sợ hãi, khiến cảm thấy, sau này dù có thế nào cũng thể nắm bắt nổi người phụ nữ trước mặt này rồi.

      Đường Diệc Nghiêu ngẩng đầu, ánh mắt cầu xin nhìn về phía , mím môi thỉnh cầu : " rốt cuộc muốn như thế nào? Thả Lưu Vân , mặc kệ có hận thù như thế nào, tất cả mọi thứ hãy trút lên người tôi. . . . . ."

      Chương 155.2


      Hàng mi thon dài của Ninh Tự Thủy bình tĩnh chợt kịch liệt run rẩy, giống như nghe thấy tiếng người ánh mắt trống rỗng từ từ ngẩng lên nhìn , đem ly rượu đặt lên bàn, khiến hai người đàn ông trước mặt chấn động, ánh mắt kinh ngạc nhìn thái độ của , quả thể tin được.

      điên rồi sao?

      quầy bar để bom, đồng hồ đếm giây vừa lúc dừng lại, chỉ cần đè cái nut xuống, giây tiếp theo nổ tung, đủ để tất cả nhũng người trong ăn phòng này chết trong nháy mắt. Mà những nhân viên khách sạn, sớm bị xử lý rồi.

      "Hôm nay chúng ta chọn trong hai trò chơi!" Giọng của Ninh Tự Thủy rất bình tĩnh, giống như về chuyện thời tiết ngày hôm nay rất tốt. Khi chứng kiến ánh mắt khó hiểu của bọn họ chậm rãi : "Tôi tìm thấy món quà mà Dương Lưu Vân tặng cho Liên trở về rồi. ta có thể chọn món quà này, hai, các người tiếp tục che chở ta, chúng ta cùng chết."
      Bốn người đàn ông trong phòng cùng nhau ra, ánh mắt rơi vào người Dương Lưu Vẫn, ban đầu chính là người phụ nữ này thuê bọn họ mới có thể làm chuyện như vậy. Mặc dù bọn có hứng thú với phụ nữ, nhưng nếu như hôm nay tiếp đãi Dương Lưu Vân tốt, coi như mạng của bọn họ hôm nay cũng xong rồi.
      ".." Đường Diệc Nghiêu kinh ngạc ra lời.
      Ánh mắt Ninh Tự Thủy khẽ động ý , để người đàn ông trong số đó cởi dây thừng của Dương Lưu Vân ra. Dương Lưu Vân thoát khỏi trói buộc, sau đó nhào ngay vào ngực Đường Diệc Nghiêu, vội vàng kêu: "Chúng ta mau...."
      Khóe miệng Đường Diệc Nghiêu nhếch lên kia khổ sở, ánh mắt rơi vào quả bom, lắc đầu: "Chúng ta ai cũng đều được...."
      Dương Lưu Vân nhìn theo ánh mắt của , cũng kinh ngạc, thét chói tai: "Ninh Tự Thủy con tiện nhân này, mày điên rồi...."
      Ánh mắt Ninh Tự Thủy lạnh nhạt thèm nhìn tới khuôn mặt dữ tợn của ta, nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Kỷ Trà Thần, cười dịu dàng: "Kỷ Trà Thần, chọn ."
      Mày kiếm của Kỷ Trà Thần nhíu chặt vào nhau, ánh mắt sắc bén quét qua Đường Diệc Nghiêu và Dương Lưu Vân, mím chặt môi hề câu nào. Câu duy nhất muốn lúc này, nhưng ra lúc này cũng còn nghĩa lý gì nữa.
      "Đừng.... nên đối với tôi như vậy, Diệc Nghiêu, em muốn bị chà đạp. (Min: con này hay quá nhỉ)...." Dương Lưu Vân hoảng sợ nhìn bốn người đàn ông kia, cho dù là chưa trải qua hành hạ như thế bao giờ, nhưng lần trước nhìn Liên Phượng Vũ bị giày vò thành cái dạng kia, cũng biết loại tra tấn này khủng bố tới mức nào.
      Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu cầu xin quét qua khuôn mặt Kỷ Trà Thần, lạnh lẽo trong lòng tản ra, lần này Kỷ thiếu gia có thể giúp bọn họ nữa....
      Dương Lưu Vân giống như động vật hoảng sợ núp trong ngực , muốn ra ngoài, thân thể ngừng run rẩy, ngón tay nắm chặt lấy áo , nước mắt ngừng chảy xuống: " Diệc Nghiêu, cầu xin cứu em... Em là người phụ nữ của , nhẫn tâm nhìn em bị người khác cường bạo sao? Diệc Nghiêu...."
      Vừa nức nở run rẩy cộng với nước mắt chân kia, xác thực khiến rất nhiều người đau lòng, đáng tiếc ở trong mắt Ninh Tự Thủy chỉ có thủ đoạn lừa gạt quá cao minh mà thôi.
      Đường Diệc Nghiêu nắm chặt tay của ta, cảm thấy ta rất sợ hãi, nước mắt khác hẳn với trước kia, ta lòng cầu xin cứu. người đàn ông nếu như ngay cả người con của mình cũng cứu được, như vậy hưu của liệu còn ý nghĩa gì?
      "Bụp bụp." tiếng, Đường Diệc Nghiêu quỳ hai đầu gối xuống mặt đất, ánh mắt nhìn Ninh Tự Thủy khẩn cầu : "Xin bỏ qua cho Lưu Vân, cầu xin ."
      Dương Lưu Vân đáy mắt lướt qua vẻ vui sướng, cũng biết Diệc Nghiêu bỏ mình, chỉ cần có Diệc Nghiêu ở đây, mình ta sao. Ánh mắt chuyển tới người Kỷ Trà Thần, thấy khuôn mặt có biểu gì, tức giận cắn cắn môi, cho dù ta có nổi giận cũng có cách nào phát tiết lên người Kỷ Trà Thần. Trước mắt quan trọng nhất là lợi dụng Đường Diệc Nghiêu thoát khỏi nguy hiểm này.
      Trong ngày, vì mà quỳ xuống hai lần, người ta đều dưới đầu gối đàn ông là vàng, nhưng Đường Diệc Nghiêu thực vì Dương Lưu Vân mà ngay cả tự ái cũng cần?
      Ninh Tự Thủy chỉ nhàng lắc đầu, liếc mắt nhìn bốn người đàn ông ở góc bên kia, để cho bọn họ kéo Dương Lưu Vân vào.
      Dương Lưu Vân kinh ngạc nhìn mấy bóng dáng càng ngày càng lại gần, ánh mắt quét về phía cửa, nhấc chân muốn chạy, còn chưa chạy được đến cửa liền bị mấy người đàn ông bắt được, kéo vào trong phòng.
      "A.... Đừng.... Buông tôi ra a.... Diệc Nghiêu cứu em... Cứu em với.... Diệc Nghiêu...."
      Tiếng thét tê tâm phế liệt vang vọng, nước mắt của Dương Lưu Vân mãnh liệt rơi xuống, vừa giãy giụa, vừa nhìn Đường Diệc Nghiêu quỳ gối dưới đất...
      Trong ánh mắt Đường Diệc Nghiêu xuất tia nóng nảy, nhìn Dương Lưu Vân sắp bị kéo vào, quần áo cũng bị xé rách xốc xếch chịu nổi da thịt trắng noãn lộ ra, xuân quang phong phú, lòng như đao cắt....
      "Ninh Tự Thủy....."
      Chương 156.1

      Ninh Tự Thủy quay lại trong nháy mắt nghe thấy giọng truyền tơi bên tai giọng Đường Diệc Nghiêu tuyệt vọng: "Tôi nguyện ý thay ấy chịu đựng tât cả mọi thứ."

      Mấy người đàn ông ngẩn người ra, đáy mắt Ninh Tự Thủy cũng đột nhiên lóe lên toàn bộ là kinh ngạc, Đường Diệc Nghiêu lại có thể nguyện ý vì Dương Lưu Vân chịu loại hành hạ này?

      Khuôn mặt vì khóc lóc mà thảm hại chịu nổi của Dương Lưu Vân nở nụ cười, chạy tới ôm lấy cánh tay , quỳ gối bên cạnh , nắm lấy áo vui vẻ : "Đúng vậy. . . . . . Diệc Nghiêu có thể thay tôi chịu đựng! có nhiều khổ sở. . . . . . giúp em có đúng hay , có đúng hay ?"

      Đường Diệc Nghiêu nhìn thấy mừng rỡ trong mắt ta, đáy măt ảm đạm mảnh, trái tim so với khi nãy còn đau hơn. Lưu Vân, em rốt cuộc ó biết mình gì?

      Em có biết em những lời như vậy, khiến lòng nguội lạnh?

      " Diệc Nghiêu, em thực muốn bị bọn họ luôn phiên cưỡng gian, nhất định phải giúp em, là người em nhất thế giới, trừ ra có ai giúp em. Diệc Nghiêu, nhất định thay em chịu phạt có đúng ? Hả?"

      Dương Lưu Vân rưng rưng nước mắt, vẻ mặt mong đợi nhìn , bàn tay cũng nắm áo hăn nhăn nhúm thành mảnh . . . . . .

      Đường Diệc Nghiêu chậm rãi nhắm mắt lại, giống như hạ quyết tâm, thận trọng gật đầu: "Dù có chuyện gì cũng đều thay em chịu đựng tất cả, cho nên. . . . . . Em yên tâm, ai tổn thương em."

      Bốn người đàn ông đứng tại chỗ, biết nên làm sao mới phải, nghiêng đầu nhìn Ninh Tự Thủy, có sai khiến của bọn cũng dám làm bậy.

      "Đường Diệc Nghiêu, nghĩ ràng chưa, mở to mắt mà nhìn, người phụ nữ này đáng giá để làm như vậy ?" Ninh Tự Thủy lạnh lùng phun ra câu, mặc dù những năm này Đường Diệc Nghiêu vẫn luôn bảo vệ Dương Lưu Vân, nhưng đó là vì , quá sâu, tới mức mù quáng, thấy , cũng có hiểu là gì ?

      Giống như Dương Lưu Vân, giống như Kỷ Trà Thần!

      Ninh Tự Thủy từ quầy rượu bên kia lấy ra xấp tư liệu vứt lên trung, những tờ giấy bay múa, rào rào rồi chậm rãi hạ xuống mặt sàn, giống như mảng lớn tuyết. . . . . . Cuối cùng nhàng rơi mặt đất, đống trắng xóa.

      Đường Diệc Nghiêu nhặt tờ giấy lên, bên chằng chịt nhưng chữ, từng chữ từng câu ghi lại toàn bộ những chuyện tốt của Dương Lưu Vân trong năm năm này. Khi thấy trong những việc đó con ngươi tự chủ trừng lớn, cơ thể cứng ngắc. . . . . .

      Kỷ Trà Thần rũ mắt xuống, quét qua tài liệu trong tay của đáy mắt thoáng qua tia ngạc nhiên, chợt ngẩng đầu nhìn Ninh Tự Thủy, miệng mấp máy mãi lên lời.

      kiện bị ám sát ở bãi đậu xe, cũng chính là do Dương Lưu Vân tự biên tự diễn, sau đó giá họa cho Ninh Tự Thủy. . . . . .

      Nếu như kiện buồn cười kia, bị mất khống chế tới mức tự tay bóp chết con mình.

      Dương Lưu Vân nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của họ rồi, lắc lắc đầu, hai tay nắm lấy tờ giấy rồi vội xé bỏ: " phải vậy. . . . . . phải là tôi làm. . . . . . Những thứ này toàn bộ đều phải là tôi làm. . . . . ."

      Bàn tay trắng nõn kia như có cảm giác bị ngôn ngữ trong tờ giất kia làm tứa máu, máu tươi chảy ngừng, lòng muốn xé toang những chứng cớ kia, ta tuyệt đối muốn cho Đường Diệc Nghiêu và Kỉ Trà Thần biết những chuyện tốt mà mình làm ra. Nhất định phải duy trì hình tượng ưu nhã đáng trong mắt bọn .

      Bờ môi Ninh Tự Thủy nhàng nở nụ cười lạnh: "Đường Diệc Nghiêu tôi lại cho cơ hội cuối cùng, thu lại lời kia."

      "Đừng! câm miệng! Diệc Nghiêu tôi, ấy chịu những tên kia luân phiên cưỡng gian thay tôi, ấy để ý . . . . . . câm miệng được quyến rũ Diệc Nghiêu! ấy tôi, nhất định thể nhìn tôi bị thương. Phải hay ? Diệc Nghiêu?"

      Ánh mắt ác độc của Dương Lưu Vân trợn mắt nhìn Ninh Tự Thủy cái, quay đầu mong đợi nhìn Đường Diệc Nghiêu, giọng vô cùng dịu dàng: " Diệc Nghiêu, phải là người em nhất sao? nhất định để cho em bị thương, có đúng hay ? Diệc Nghiêu, uên những ngày chúng ta cùng nhau vui vẻ sao?"

      Giọng mềm mại ấy giống như liều thuốc độc muốn câu hồn phách . . . . . .

      Dung nhan lạnh lùng của Đường Diệc Nghiêu lên khổ sở và giãy giụa, hai bàn tay để bên sườn nắm chặt. lúc này có ai đau hơn , khó lựa chọn hơn .

      Lưu Vân, người phụ nữ lâu như vậy, toàn tâm toàn ý chưa từng hối tiếc; hôm nay vào lúc nguy hiểm nhất, người phụ nữ ấy lại ra câu như vậy . . . . . .

      Trong nháy mắt kia, muốn buông tha; lâu như vậy, đợi lâu như vậy, bảo vệ nhiều năm như vậy, trái tim của vẫn hề đặt người , mà cũng mệt mỏi. . . . . . Mệt muốn chết .

      ai vĩnh viễn đứng lại chỗ để chờ đợi bạn.

      Đường Diệc Nghiêu hất tay ta ra, chậm rãi đứng lên, từng bước lieu xiêu tới gian phòng ma quỷ kia, bóng lưng bi ai vô cùng, giống như tuyệt vọng giống như mất tất cả. . . . . .

      Dương Lưu Vân nhìn theo bóng lưng của bật cười, cũng biết Đường Diệc Nghiêu mặc kệ ta, cũng biết ta cái gì cũng dám làm….

      Bốn người đàn ông thấy Ninh Tự Thủy gì, cũng nhanh chóng vào phòng, sau giây phút đóng cửa phòng lập tức xe rách quần áo của Đường Diệc Nghiêu, cời bỏ quần áo của bản thân, có bất khúc dạo đầu nào mà thẳng tắp vọt vào, đau thấu tim gan giống như muốn mạng của Đường Diệc Nghiêu. . . . . .

      Ban đầu bọn họ đối với Liên Phượng Vũ như thế nào, hôm nay như vậy với Đường Diệc Nghiêu.

      Dương Lưu Vân lấy lại tinh thần, nắm lấy cánh tay của Kỷ Trà Thần : "Thần, có Diệc Nghiêu ở chỗ này rồi, chúng ta thôi!"

      Ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Trà Thần thoáng qua tia thể tin. Đường Diệc Nghiêu ở bên trong thay ta chịu đựng nhục nhã kia, ta lại còn có thể ra những lời như thế này? Dương Lưu Vân trong trí nhớ của đâu mất, Dương Lưu Vân chỉ vì con kiến bị chết cũng đau lòng suốt thôi, ở nơi nào hoàn toàn thấy.

      Bàn tay vô tình hất tay ta ra, chán ghét nơi đáy mắt cũng hề che giấu nữa, dường như lực của dùng quá lớn khiến Dương Lưu Vân lảo đảo té ngã, sửng sốt nửa ngày có phản ứng.

      "Thần, em là vợ của ! Em mới là vợ của , em là người nhiều năm, tại sao em? Tại sao muốn vẫn con tiện nhân Ninh Tự Thủy đó? ta có chỗ nào tốt? ta có cái gì tốt hơn em ?"

      (Min: Chị ấy đê tiện như số người)

      Ninh Tự Thủy tỉnh táo nhìn chứng cuồng loạn mất khống chế của Dương Lưu Vân , môi mỏng nhếch lên nụ cười châm chọc, giống như lời của bọn họ là chuyện hề liên quan đến . Bên tai truyền đến tiếng gào thét tuyệt vọng của Đường Diệc Nghiêu, thê lương uyển chuyển, có thể tưởng tượng lúc này khổ sở như thế nào.

      Ban đầu Liên cũng chịu khổ như vậy, suốt ba tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối cũng hé răng kêu tiếng. từng móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, cho dù Đường Diệc Nghiêu có thay Dương Lưu Vân chịu đựng hận ý trong lòng cũng cách nào giảm bớt, lửa giận trong lòng càng bùng cháy hơn!

      Chương 156.2

      "Thần, em mới là người nhất, có biết ta trộm tài liệu của công ty giá họa cho em. . . . . . ta trở lại là muốn báo thù . . . . . . Thần. . . . . ." Dương Lưu Vân để ý hình tượng bò đến bên chân của , níu lấy ống quần , gào thét.

      Mà Đường Diệc Nghiêu khổ sở, tiếng gào thét của , ta chút cũng nghe được.

      "Cho nên, cầm đoạn phim kia uy hiếp Liên, khiến ấy cách nào lựa chọn." Giọng từ môi mỏng bật ra, lạnh lẽo vô cùng.

      Dương Lưu Vân quay đầu lại, trong con mắt lạnh lẽo tràn đầy thù hận, cười lạnh: "Là mày, là mày làm hại Liên Phượng Vũ nên tất cả chuyện đó đều là do mày. Đầu sỏ chính là mày. . . . . . Tiện nhân, mày chính là tinh hại người. Người ở bên cạnh mày có kết quả tốt."

      Ninh Tự Thủy rũ mắt xuống. Dương Lưu Vân có thuốc nào cứu được.

      Kỷ Trà Thần vẫn lời, môi dưới bị chính cắn nát, mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng, đáy mắt lần đầu tiên xuất đau đớn hề che đạy. Thấy Dương Lưu Vân hôm nay, nhìn Ninh Tự Thủy lãnh khốc vô tình, mà cái gì cũng làm được. . . . . .

      Mà Ninh Tự Thủy của ngày hôm nay, là bị chính bức tới.

      Trong phòng lại truyền ra tiếng thét chói tai tê tâm phế liệt của Đường Diệc Nghiêu, làm người ta sợ hãi, hơi thở dâm mỹ này tràn ra cả phòng khách, chẫm rãi lởn vỡn dưới cánh mũi. Mà Dương Lưu Vân hề để ý chút nào, dù sao Đường Diệc Nghiêu ta như vậy, đây là do cam tâm tình nguyện, có gì đáng lo lắng .

      Ninh Tự Thủy lẳng lặng chờ đợi thời gian từng chút trôi qua, lắng nghe tiêng thét thê thảm của Đường Diệc Nghiêu, chút xúc động nào. Ngày đó Liên vì mà chịu đựng tất cả, có ai thương hại , ngày hôm nay Đường Diệc Nghiêu tình nguyện thay Dương Lưu Vân chịu phạt, cũng có người thay đồng tình.

      Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, mà con đường này hoàn toàn là do lựa chọn. lựa chọn vì người phụ nữ này mà giống nhưu thiêu thân lao vào lửa, người khác cũng bất lực.

      Nếu như năm đó công bằng chút, thiên vị Dương Lưu Vân như vậy, có lẽ hôm nay có kết quả như thế này.

      Dương Lưu Vân thấy hai người bọn họ đều chuyện, trong phòng khách yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thét chói tai của Dương Lưu Vân, ghét bỏ nhíu mày, bịt kín lỗ tai. Đứng lên muốn chạy ra khỏi căn phòng này bàn tay của Ninh Tự Thủy vung lên, ly rượu đỏ hung hăng đập lên đùi ta, ly rượu vỡ vụn, mảnh thủy tinh đâm vào bên trong da thịt ta, máu tươi tràn ra, nháy mắt chảy đầm đìa, dọc theo bắt chân chảy xuống. . . . . .

      Dương Lưu Vân bị đau khụy xuống đất, thấy bắp đùi của mình bị thương, ánh mắt các độc nhìn chằm chằm Ninh Tự Thủy.

      "Nếu như còn cử động lần nữa, bốn người chúng ta hôm nay chết ở chỗ này." Ngón tay của Ninh Tự Thủy khẽ vuốt ve bom hẹn giờ, khuôn mặt ấy bình tĩnh làm sao, chút sợ hãi nào.

      Đối với người chết qua lần như , chết hoàn toàn sợ; sống so với chết, vĩnh viễn đều khổ sở hơn.

      Toàn bộ hai giờ, Đường Diệc Nghiêu trải qua vô số tàn phá lăng nhục, những đạo cụ ban đầu dùng người Liên Phượng Vũ hôm nay đều dùng người . Cả người vết thương chồng chất, máu tươi đầm đìa, khi thân thể của vẫn trần truồng bị bắt ra ngoài, chỉ dùng cái chăn mỏng bao lấy người ai còn nhận ra là người đàn ông kiên nghị trước kia.

      Dương Lưu Vân cũng sợ hết hồn, ánh mắt nhìn xong cảm thấy mình vô cùng may mắn, người vào gian phòng kia phải là ta.

      Mà ánh mắt may mắn như vậy, làm lòng Đường Diệc Nghiêu đau nhói, trong chớp mắt này hoàn toàn hiểu, nước mắt của người phụ nữ này vĩnh viễn chỉ vì bản thân ta mà chảy. . . . . .

      Cả người giống như bị xe tải nghiền qua lần lại lần, nhất là hạ thân bị hành hạ tới mức thối nát, đau đớn này khiến hăn hôn mê nhiều lần, mà bây giờ nằm mặt đất giống như người chết, người phụ nữ , lại chưa hề vì mà rơi giọt nước mắt. . . . . .

      "Lưu Vân. . . . . ." giọng đau đớn của Đường Diệc Nghiêu gian nan, đưa tay muốn đụng vào cánh tay của ta. . . . . .

      Đáy mắt Dương Lưu Vân toàn bộ đều là chán ghét, giống như né tránh loài bọ cạp hất tay ra, giọng ghét bỏ: " quá bẩn, đừng đụng tôi!"

      quá bẩn, đừng đụng tôi

      quá bẩn, đừng đụng tôi

      quá bẩn, đừng đụng tôi

      Sáu chữ hoàn toàn ném Đường Diệc Nghiêu vào địa ngục, muôn đời ngóc đầu dậy nổi.

      "Đường Diệc Nghiêu cũng bị người của hành hạ, cũng nên thả tôi chứ!" Dương Lưu Vân ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ninh Tự Thủy cắn răng nghiến lợi , ta muốn ở lại nơi ghê tởm này.

      Đường Diệc Nghiêu mất hồn sửng sốt, lâu lấy lại được tinh thần, ngay cả bàn tay đưa ra cũng cứng ngắc trung, đường cong tịch mịch, dừng lại.

      Ánh mắt Ninh Tự Thủy nhàn nhạt rơi người Đường Diệc Nghiêu nằm thoi thóp, nhếch môi lên, tiếng , như hư như thực: " tỉnh táo chưa? Đây chính là ngườ phụ nữ lòng bảo vệ, Đường Diệc Nghiêu."

      Lạnh lùng, ngón tay nhấn nút điều khiển TV, màn hình màu đen bỗng nhiên sáng lên. Phòng khách lập tức vang lên tiếng rên rỉ dâm đãng, hình ảnh khí thế ngất trời, hai người dây dưa với nhau bằng những tư thế xấu hổ ra.

      Nữ chính trong video là Dương Lưu Vân sai, đáng tiếc vai nam chính lại phaỉ là Đường Diệc Nghiêu!

      Cánh tay Đường Diệc Nghiêu nháy măt từ giữa trung rơi xuống, ánh mắt tuyệt vọng từ từ trở nên đỏ ngầu, cả cơ thể đều run rẩy. . . . . . Kịch liệt rung động, co quắp. . . . . . Gần như dám tin tưởng Dương Lưu Vân lại có thể. . . . . . lại có thể. . . . . .

      "Cho dù ở Nhật Bản, tin rằng ta cỉ thuộc về mình sao?" Tiếng thanh nhã của Ninh Tự Thủy vang lên, ngừng vang vọng, ánh mắt khi rơi người Dương Lưu Vân lại thấy buồn cười.

      " ta và lão đại hắc bang lớn nhất Nhật Bản cấu kế với nhau, cũng chỉ là muốn lợi dụng ta để quay trở lại đây, tiếp tục trở lại bên cạnh Kỷ Trà Thần. ta từ đầu đến cuối cũng chưa từng . . . . . . hề có chút nào."

      Từng chữ từng câu tàn nhẫn phun ra, mang theo khinh miệt và xem thường. Vì người phụ nữ như vậy, ngu ngốc làm bản thân mình bị thương ra nông nỗi này, đáng giá ?

      "Đủ rồi. . . . . ." Kỷ Trà Thần rốt cuộc nhịn được nữa, con mắt lạnh băng, khổ sở mở miệng: "Ninh Tự Thủy, người nợ em là tôi. Đừng có. . . . . ." Tổn thương Diệc Nghiêu như vậy nữa. . . . . .

      cái thế giới này tàn nhẫn nhất chính là quá mức người vì ta có thể chịu đủ mọi hành hạ, mà ta lại mình.

      Ninh Tự Thủy cười lạnh tiêng, Kỷ Trà Thần ra cũng đồng tình với người khác sao! Vậy sao ban đầu đồng tình với đứa bé của tôi, tại sao chịu buông tha con của chúng ta?

      Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu khẩn cầu nhìn Dương Lưu Vân, thân thể có hơi sức, chỉ có thể dựa vào đôi tay từng chút từng chút bò tới bên người ta. Vết máu ở sàn nhà chảy xuống tạo thành vệt dài, nhìn thấy mà kinh hãi. . . . . .

      Giọng thê lương mà bi thương kèm theo chút kì vọng thâm tình cuối cùng: "Lưu Vân, em rốt cuộc từng quan tâm đến ?"

      phải hay , bởi vì từ đầu tới cuối biết ta chỉ Kỷ Trà Thần, nhưng còn đây? Chẳng lẽ thực chút quan tâm cũng cho sao?

      Dù chỉ là chút.

      Last edited by a moderator: 2/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 157.1



      Ánh mắt ghét bỏ của Dương Lưu Vân nhìn , nước mắt mặt sớm rơi, chán ghét tránh khỏi tay , làm bộ : " Diệc Nghiêu, sao em lại quan tâm được chứ? Em rất quan tâm . . . . . . Nhưng bây giờ . . . . . ."

      Lời còn lại chưa , cần thêm người ta cũng tự hiểu.

      Ánh mắt kỳ vọng của Đường Diệc Nghiêu từng chút từng chút bị làn sóng có tên gọi tuyệt vọng nhấn chìm , cũng còn chút sắc thái nào nữa, chỉ còn lại vùng tăm tối; cánh môi bị cắn nát nở nụ cười giễu, giọt nước mắt theo hốc mắt chay xuống. . . . . .

      "Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Tiếng cười uyển chuyển thê lương, đôi mắt mơ hồ, che khuất di khuôn mặt người phụ nữ .

      Nếu như ta là chưa từng quan tâm tới , có lẽ cũng có loại cảm giác tuyệt vọng này, tuyệt vọng đến nổi chỉ cảm thấy sinh mạng mình là đống đổ nát; cho tới giờ phút này ta vẫn lừa gạt , những câu từ miệng ta câu nào là .

      Dương Lưu Vân bị tiếng cười khó hiểu của làm cho mơ hồ, sống lưng lạnh toát, có cảm giác chuyện tốt sắp diễn ra.

      "A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ." biết Đường Diệc Nghiêu lấy hơi sức từ chỗ nào hát điên đập mạnh người xuống mặt đất, đầu điên cuồng đập mạnh xuống đất, cái trán nhanh chóng bị đụng nát, máu tươi nhiễm đỏ nửa gương mặt . Khổ sở, tuyệt vọng, vô dụng, giống như con thú bị thương phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. . . . . .

      "Diệc Nghiêu. . . . . ." Dương Lưu Vân co người lại, ánh mắt sợ hã phòng bị cái nhìn của , có bất kỳ đồng tình nào. Mặc dù người đàn ông này vì ta hy sinh nhiều như thế, ta cũng cảm thấy náy này dù chỉ là chút. Cũng chẳng phải kinh thiên nghĩa địa gì, đó là chuyện đương nhiên.

      "Ha ha. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu cười rơi nước mắt, khóc thành tiếng, nước mắt và máu hòa quyện chung chỗ tạo thành chất lỏng ghê tởm chảy xuôi xuống, nhìn người con nhất, nhắm mắt, nuốt nước bọt cách khó khăn. Tiếng thầm trở nên lạnh lẽo: "Em Kỷ thiếu gia bao nhiêu năm, liền em bấy nhiêu năm. thế giới này em chính là người nhất, cứ tưởng rằng theo thời gian em nhìn thấy chân tình của , chỉ đứng sau em 10 cm, chỉ cần em vừa quay người lại là có nhìn thấy . . . . . ."

      "Nhưng em chưa từng quay lại nhìn lấy lần, lần duy nhất cũng có. Mỗi lần xảy ra chuyện, phải nhờ tới , em mới đến tìm . biết từ lúc nào, em còn là Lưu Vân biết rồi, tính cách cũng trở nên đáng ghét, khuôn mặt cũng phải, ai biết em là ai . . . . ."

      "Diệc Nghiêu . . . . . Em. . . . . ." Dương Lưu Vân kinh ngạc nhìn , cảm giác sắp phải mất người đàn ông vẫn che chở cho mình. Cho dù , nhưng loại cảm giác này cũng dễ chịu hơn . Như chính ta cũng thích trẻ con, cho dù thích, nhưng vẫn là của ta, trong lúc bất chợt phát đứa trẻ đó muốn rời khỏi mình, trong lòng thoải mái chút nào.

      "Chỉ vì em, tôi phản bội lại Kỷ thiếu gia, làm trái với lương tâm của mình; biết Ninh Tự Thủy đau đớn cũng cho Kỷ thiếu gia, quá sai lầm. mệt rồi. . . . . . Lưu Vân, thực vô cùng mệt mỏi. Hôm nay. . . . . . là lần cuối cùng giúp em. Từ nay về sau trong lòng Đường Diệc Nghiêu bao giờ co chỗ cho Dương Lưu Vân nữa. Trước kia em sâu đậm, từ nay về sau hoàn toàn quên em. cũng giúp em cái gì nữa, Dương Lưu Vân."

      Ba chữ cuối cùng vang lên rất mạnh mẽ, nước mắt chảy khô, ánh mắt trống rỗng cũng chỉ còn lại mảnh u ám và vết thương đau đớn này. Vào giây phút Dương Lưu Vân mở miệng lừa gạt , tim của cũng còn đau đớn nữa rồi, mà đó chính là chết , trái tim chết hoàn toàn. mực người, là người đó lại lợi dụng , dù là hy sinh tôn nghiêm của người đàn ông vì ta, nhưng cũng đổi được chút cảm động, chỉ có chán ghét, hư vậy có ai có dũng khí để nữa.

      ai vĩnh viễn đứng chỗ chờ đợi em, Dương Lưu Vân, đợi em nữa!

      Dương Lưu Vân ngây ngẩn cả người, kinh ngạc lên lời. Ý thức dám thừa nhận Đường Diệc Nghiêu rời bỏ ta? muốn bỏ mình? Làm sao có thể? phải thích ta nhất sao, có thể vì ta mà làm bất cứ chuyện gì sao?

      "Gạt người. . . . . . Diệc Nghiêu, muốn dùng lời này để kích thích em phải , có đúng hay ? Làm sao lại em nữa. . . . . . vĩnh viễn em, nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì có đúng hay ?" (Min: con này cuồng tự kỷ) Dương Lưu Vân chậm rãi nhìn , dùng ánh mắt thiên chân vô ta (ý chỉ ngây thơ hồn nhiên ấy) chờ đợi đáp án của .

      Đường Diệc Nghiêu tay chống đỡ cơ thể mình nâng người cách mặt đất chút, nâng tay lên hung hăng nện cái bạt tai lên khuôn mặt mê người ấy, thanh thanh thúy vang lên khắp gian phòng rồi vọng lại, cái bạt tai khiên Dương Lưu Vân ù tai nhức óc, ngã mặt đất, hai mắt trợn lên nhìn thể tin được.

      tát này cho ta đáp án chuẩn xác nhất có nhầm lẫn.

      Tâm lạnh như tro tàn Đường Diệc Nghiêu gì, sức lực tiêu hao gục người nằm mặt đất hai mắt nhắm nghiền, lúc này câu cũng ra được, cũng muốn , muốn phải nhìn gương mặt của người phụ nữ này nữa.

      Từ bây giờ về sau sống chết của ta liên quan đến !

      Cánh cửa chợt bật mở ra, đám cảnh sát vào, cảnh sát đứng đầu vào phòng khách, nhìn xung quanh vòng sau đó dừng lại người Đường Diệc Nghiêu, lạnh giọng quát: "Chuyện này là sao đây?"

      Dương Lưu Vân thấy cảnh sát giống như thấy thiên sứ cứu mạng vậy, từ sàn nhà bò dậy, nắm lấy ống tay áo củ tên cảnh sát kia hốt hoảng : " này cố ý đả thương người, còn tìm người cưỡng dâm bạn của tôi. . . . . . ta còn chuẩn bị bom nữa. . . . . . Các mau bắt ta lại!"

      Tên cảnh sát dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn ta lúc, sau đó mới chuyển qua nhìn Ninh Tự Thủy, bên cạnh quầy bar ngoại trừ chiếc máy tính, còn lại hoàn toàn trống rỗng bom ở đâu ra? Ngay cả tới bóng dáng cũng thấy.

      " bom ở đâu?"

      "Ở nơi này. . . . . ." Dương Lưu Vân chỉ chỗ ban nãy cũng ngay ngẩn cả người, cái gì cũng còn." đúng, ràng là có bom . ta giấu , cảnh sát ta là ảo thuật gia có thể giấu đồ. . . . . ."

      Tên cảnh sát dùng ánh mắt ra lệnh cho thủ hạ dò xét xung quanh xem, kết quả hai tên cảnh sát kia tìm nửa ngày cũng thấy cái gì.

      " thể nào. . . . . . ta có bom, có. . . . . . tin có thể hỏi hai người bạn của tôi, bọn họ đều nhìn thấy còn có bốn người ở trong phòng kia cũng nhìn thấy . . . . ." Dương Lưu Vân nắm chặt lấy áo của tên cảnh sát quát lớn.

      " có nhìn thấy ?" Cảnh sát mở miệng hỏi Kỷ Trà Thần vẫn trầm mặc từ đầu.

      Kỷ Trà Thần híp mắt lại, dung nhan lạnh lùng chút tâm trạng nào, thậm chí ngay cả cái liếc mắt cũng lười. Tên cảnh sát rất khó chịu, nhưng do khí thế của Kỷ Trà Thần quá mạnh mẽ, định mở miệng noi nhưng mãi ra câu. Chỉ có dùng ánh mắt sai hai cấp dưới vào phòng hỏi bốn người đàn ông kia.

      Kết quả là cái gì cũng nhìn thấy.

      Dương Lưu Vân thể tin nổi nhìn chằm chằm Ninh Tự Thủy, chịu buông tha, cắn răng nghiến lợi : "Dù có bom, nhưng ta tìm người cưỡng dâm tôi, may mắn là có bạn tôi giúp. . . . . . cảnh sát chân của tôi còn bị thương, chỉ cần nhiêu đây là có thể bắt ta ngồi tù rồi."

      " tìm người cưỡng dâm ta sao?" Tên cảnh sát lần nữa đánh giá Ninh Tự Thủy.

      Ninh Tự Thủy tay cầm ly rượu, thủy tinh sáng ngời phản quang nụ cười của , người trời sinh có hơi thở thanh nhã tranh quyền thế, nâng mí mắt lên, giọng dịu dàng: "Tôi có có tìm người cưỡng gian người khác, nên hỏi người trong cuộc phải ràng sao?"

      Cảnh sát gật đầu, xoay người tới bên cạnh Đường Diệc Nghiêu, nhìn thấy người chồng chất vết thương nhíu mày lại: "Tiên sinh, có phả bị người khác cưỡng gian? Bị bạo lực?"

      "Diệc Nghiêu, mau . . . . . Có cảnh sát có ở đây phải sợ ta. nhanh . . . . . ." Dương Lưu Vân thúc giục.

      Đường Diệc Nghiêu chậm rãi mở mắt, ánh mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt của Dương Lưu Vân sau đó mở miệng trả lời: " có bất kỳ người nào ép buộc tôi, cũng có dùng bạo lực với tôi. . . . . . Tất cả đều là tôi tự nguyện."

      " cái gì? càn rỡ cái gì? ràng là ta ép vào. . . . . . Tại sao lại . . . . . ." Dương Lưu Vân nổi điên nhào tới bên người hận thể cú mà đánh lên người .

      "Kéo người phụ nữ này ra! Noi cái gì đó, ngay trước mặt cảnh sát còn dám la lối om sòm!" Khuôn mặt tên cahr sát vô cùng nghiêm túc, nhìn sang phía gian phòng kia : "Mặc dù là ép buộc, nhưng hành động như vậy có đạo đức, mấy người tạm thời tới bót cảnh sát chút !"

      Ninh Tự Thủy lấy ra xấp tư liệu, giọng thanh thúy ang lên: "Chỗ tôi có chứng cứ Dương Lưu Vân sai người cố ý đả thương người khác, còn có chứng cứ ta cấu kết với hắc bang Nhật Bản, có thể giúp các phá mấy vụ án buôn bán của trùm thuốc phiện thời gian gần đây."
      Dion thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 157.2



      Tên cảnh sát vừa nghe thấy vụ án lớn của tên trùm thuốc phiện, hai mắt sáng rực, nếu quả thực có thể phá vụ án đó như vậy nhất định được thăng chức. Mặt mày hớn hở lập tức nhận lấy xấp tư liệu: "Chúng tôi rất cảm ơn hợp tác này, cảm ơn cung cấp tư liệu cho chúng tôi, nếu như cần thiết xin mời tới bót cảnh sát để cung cấp thêm manh mối."

      "Được, chỉ là hôm khác , hôm nay tôi còn muôn ôn chuyện với ban cũ." Giọng của Ninh Tự Thủy lớn vang lên, lời đúng là với tên cảnh sát kia, nhưng ánh mắt lại dừng người Kỷ Trà Thần.

      Tên cảnh sát tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời của , lập tức gật đầu: "Vậy tôi quấy rầy rồi. Dẫn bọn họ !"

      "Đừng bắt tôi. . . . . . Tôi có. . . . . . Ninh Tự Thủy con tiện nhân kia, tao bỏ qua cho mày . . . . . . con tiện nhân. . . . . ." Dương Lưu Vân vẫn cố tình giãy giụa, quay sang cầu cứu Kỷ Trà Thần: "Thần cứu em. . . . . . Em là vợ của . . . . . . Em cứu ... thể thấy chết mà cứu. . . . . ."

      Bốn người đàn ông bao gồm Đường Diệc Nghiêu bị hôn mê bất tỉnh cũng bị cảnh sát mang , gian vốn chật trội lại vô cùng vắng vẻ chỉ còn lại hai người Kỷ Trà Thần và Ninh Tự Thủy.

      Kỷ Trà Thần biết, tiếp theo đến lượt mình. Di chuyển bước chân, ngồi xuống tới bên ghế sô pha, mở miệng, chỉ nhìn , ý có thể bắt đầu.

      Ninh Tự Thủy cũng , chỉ là nhấp ngụm rượu đỏ, hai mắt sáng ngời như thủy tinh, nhưng lại vô cùng trống rỗng có màu sắc. Hai người cứ ngồi như vậy, ai nguyện ý lên tiếng trước. Ninh Tự Thủy nhìn ra bên ngoài, mà cũng chỉ ngồi nhìn Ninh Tự Thủy.

      Kỷ Trà Thần ngồi ngay ngắn, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, môi mỏng mấp máy: "Nhớ khi ở vách núi em hỏi tôi có thứ gì mà tôi sợ hãi, lúc ấy tôi tôi noi cho em biết tôi cũng là người, cũng có thứ khiến tôi sợ hãi. ra lúc ấy tôi vô cùng muốn cho em biết, tôi sợ nhất chính là em khôi phục trí nhớ; chính là sợ bộ dạng như bây giờ của em."

      Giọng trầm thấp tràn đầy mất mác và bất đắc dĩ, thê lương vang vọng trong gian, lâu cũng tan hết.

      Khuôn mặt Ninh Tự Thủy lạnh nhạt, có bất kỳ cảm giác gì. Chỉ thản nhiên uống hết rượu trong ly. Rượu cồn thứ tốt, có thể khiến tâm tình người ta vui vẻ, cũng có thể làm người trở nên thành thực.

      "Ninh Tự Thủy, tôi hiểu là tôi nợ em, có cách nào trả lại được." Kỷ Trà Thần như mê muội tự lẩm bẩm: " càng sâu hận càng sâu, trong lúc tôi tra tấn em đau đớn đến chết tôi mới nhận rac rằng tôi em. . . . . . Có lẽ em thể tin, trong năm năm này tôi chưa có lấy đêm ngủ yên, kể từ sau khi em trở về, tôi mới phát rằng mình sống lại."

      Ninh Tự Thủy nhàng đặt chiếc ly kia xuống, đôi mắt ợn sóng nhìn , cánh môi nhờ tác động của rượu cồn mà trở nên kiều diễm ướt át, giống như trái cây mọng nước. Dung nhan lạnh tanh dưới ánh sáng nhàn nhạt lại lạnh thêm vài phần.

      "Tự Thủy. . . . . ."

      "Đứa bé chết rồi." Ninh Tự Thủy chợt mở miệng ngắt lời , khi ánh mắt u ám còn nhìn nữa, lặp lại: "Đứa bé, chết."

      Tuấn nhan lãnh khốc vô tình của Kỷ Trà Thần trở nên khổ sở, thầm: "Tôi biết . . . . . . Tôi biết . . . . . ."

      " có lỗi với đứa ! Là tự tay giết chết con của mình!" Môi đỏ mọng khẽ mở khẽ đóng, tiếng êm ái làm sao, nhưng khi nghe đến tai lại khiến người ta rợn tóc gáy.

      Ninh Tự Thủy đứng lên, xoay người di chuyển tới chỗ đối diện ngồi xuống, hai chân thon dài gác lên nhau, lười biếng dựa sô pha với cự ly rất gần, nhưng lại khiến có cảm giác khó nắm bắt, chạm tới. Ánh mắt sáng rực nhìn khuôn mặt khổ sở của cũng khôgn thấy vui vẻ.

      "Kỷ Trà Thần, hai tay dính đầy máu tươi của con mình, con ac mộng của những năm này cũng hề hấn gì so với việc làm."

      "Tôi biết ." Ánh mắt Kỷ Trà Thần trầm nhìn , khóe miệng nở nụ cười thê lương. Đây thực là báo ứng, trời tạo nghiệp chướng vẫn còn, nhưng tự mình tạo nghiệt thể sống! "Cho tôi cơ hội, bồi thường em"

      "Bồi thường? ?" Giọng nhàng vang lên, con ngươi tràn ngập tò mò nhìn "Tôi mất con , thân vết thương, Lien nằm trong viện chịu đựng tất cả. . . . . . Kỷ Trà Thần, cho tôi biết, lấy cái gì để bồi thường tôi? có tư cách gì muốn bồi thường tôi?"

      Bàn tay trắng nõn vơ đại lấy cái gạt tàn thuốc nén vào trán , cũng né tránh, trán rỉ máu, máu dọc theo khuôn mặt lạnh lùng rơi xuống dưới, rơi thảm lông sạch .

      Ngón tay lau máu, gật đầu: "Tôi biết em hận tôi."

      Mùi vị hoan ái khi nãy hòa cùng máu tanh, nhưng lại làm tan mùi vị chết choc người . Đôi mắt sạch nhàn nhã thong dong, môi mỏng mím lại: "Kỷ Trà Thần, ngay cả tư cách khiến cho tôi hận cũng có."

      Trước hận là , tôi , làm sao có thể hận ! Năm năm trước, năm năm sau, tình sớm thành tro bụi, còn tồn tại.

      Kỷ Trà Thần chợt ngẩng mặt lên hơi thở lạnh lùng ngày càng lan ra mạnh mẽ, mím môi : "Em hận tôi, đừng chối bỏ điểm này." Tôi tình nguyện để em hận tôi, cũng muốn em lạnh lùng như vậy đối với tôi!

      Ninh Tự Thủy như nghe thấy lời của , lúc này cho dù Kỷ Trà Thần quỳ gối xuống đất cầu xin tha thứ, cũng có lấy tia dao động.

      " ra trong ngày kỉ niệm hôn lễ của là tôi cố ý, tay của là tôi cố ý bẻ gảy ."

      "Tôi biết ."

      "Tôi là cố ý sai người của mình bắt Dương Lưu Vân , lại để cho Liên Phượng Vũ cố ý dẫn qua đó. . . . . ."

      "Tôi biết ."

      "Cũng là tôi trộm tì liệu của công ty giao cho cảnh sát, giá họa cho Dương Lưu Vân."

      "Tôi biết , tôi đều biết. . . . . ." Kỷ Trà Thần khổ sở nhắm chặt hai mắt, muốn nghe tiếp nữa. Những điều này sớm biết, cũng biết người vẫn thâu tóm Kỷ thị là , làm tất cả trong lòng đều ràng, ràng nhưng vẫn mặc cho làm ra mọi thứ để báo thù, mặc cho giày vò, nếu như vậy có thể giảm bớt hận ý của , tất cả đều là đáng giá.

      Ngoài ý muốn nơi đáy mắt rất nhanh hiểu , Kỷ Trà Thần lợi hại tới cỡ nào mà lại đây? Hành động như vậy, cũng khiến cảm động; chỉ là nhàng cười tiếng, gật đầu: "Tất cả mới chỉ là bắt đầu. . . . . ."

      Kỷ Trà Thần mở mắt, môi mỏng nở nụ cười đắng chát, giọng thê lương: " cần lãng phí hơi sức, em muốn cái gì cho tôi biết, tôi đều có thể thỏa mãn em. Có phải Kỷ thị sụp đổ em mới vui lòng?"

      Ninh Tự Thủy nhàng lắc đầu, trực tiếp : "Tôi đối với Kỷ thị có hứng thú, tôi muốn chính là —— Kỷ Trà Thần hai bàn tay trắng, đau đớn tới mức muốn sống!"

      "Em làm được, Ninh Tự Thủy." Kỷ Trà Thần chắc chắn mở miệng, Ninh Tự Thủy dù thay đổi tới mức nào, vẫn là Ninh Tự Thủy. Huống chi, từ trước tới bây giờ cũng biết cái gì đối với mới là tà nhẫn nhất.

      Ninh Tự Thủy cười tiếng, lúm đồng tiền ở hai bên má lộ ra, ngọt ngào như vậy, làm cho người ta ngây ngẩn. Tiếng dịu dàng vang lên: "Kỷ Trà Thần sai lầm lớn nhất của chính là tin tưởng bản thân mình quá mức, cho rằng cái gì cũng có thể nắm giữ trong tay, tự cho mình là vương giả có thể thao túng tất cả."

      Kỷ Trà Thần khỏi sững sờ, còn chưa kịp chuyện,
      Cửa phòng chợt mở ra, hai đứa bé lớn đứng ở cửa.


      Ninh Tự Thủy nhìn lại, nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng “Tịch Nhược, ai đồng ý cho con quay lại?”


      Tịch Nhược giống như nghe thấy lời của Ninh Tự Thủy, ánh mắt lạnh tanh giống y như Ninh Tự Thủy, lạnh lùng nhìn Kỷ Trà Trần, có tình cảm, chỉ có thù hận.


      Kỷ Trà Trần sửng sốt lần nữa, nhìn chằm chằm đứa bé này, cách nào trấn định. Tại sao có cảm giác mãnh liệt đứa này có quan hệ với ? Ánh mắt của nó rất giống Ninh Tự Thủy, hình dáng của nó rất giống


      Chẳng lẽ nó là….. Khuôn mặt vui sướng còn chưa lộ ra, chợt nghe thấy giọng non nớt của Tịch Nhược “Mẹ, cha rất lo lắng mẹ”.


      chậu nước lạnh lẽo dội từ đầu xuống chân, cả người lạnh lẽo run rẩy, Kỷ Trà Trần kinh ngạc nhìn Ninh Tịch Nhược lại nhìn Ninh Tự Thủy.


      Ninh Tự Thủy là mẹ của nó, vậy cha trong miệng nó là ai?


      Ninh Tự Thủy đứng lên, tới trước mặt nó, ngón tay vuốt lên mái tóc nó, giọng bất đắc dĩ “Mẹ biết rồi, con cho cha con biết mẹ ở đâu chứ?”


      Tịch Nhược lắc đầu cái “Cha mệt quá, con giám cho cha biết, nhưng mà cha ở nhà chờ mẹ, chúng ta mau về thôi”.


      Ninh Tự Thủy gật đầu, ngẩng đầu nhìn Trạc Mặc thấy đáy mắt hoang mang bất đắc dĩ cũng biết Trạc Mặc với Tịch Nhược bốc đồng này có cách nào. Nó nhất định thấy video mạng mới vội vã chạy về.


      Kỷ Trà Trần đột nhiên đứng lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch Nhược dời, nó là đứa bé của và Liên Phượng Vũ? Cái ý niệm này khiến lòng đau như dao cắt! Đứa bé này nhìn có vẻ như mới bốn tuổi, như vậy có thể là đứa bé của và Liên Phượng Vũ.


      Ánh mắt Ninh Tịch Nhược lạnh tanh quét qua Kỷ Trà Trần có phần khinh bỉ, tiếng non nớt vang lên “Mẹ, chú này chính là hung thủ giết chết chị sao?”


      Bước chân của Kỷ Trà Trần có chút vững, lung la lung lay. Chị ? Nó cũng biết đứa bé chết đó sao?


      Thân thể cứng rắn của Trạc Mặc nãy giờ trở nên căng thẳng, con ngươi lanh lợi xuất phòng bị, hai tay ôm chặt lấy Ninh Tịch Nhược, để cho Kỷ Trà Trần nhìn chằm chằm vào bé. Người đàn ông này có tư cách nhìn thấy Tịch Nhược, có tư cách chuyện với Tịch Nhược.


      “Tự Thủy, nó là…”. Kỷ Trà Trần vẫn có cách nào tin tưởng, Ninh Tự Thủy sinh con của người khác, làm sao có thể?


      Khuôn mặt Ninh Tự Thủy bình tĩnh cũng rất thản nhiên, trả lời thành vấn đề của “Nó là con của tôi với Liên, có quan hệ gì với . Trong mắt có thể nó là nghiệt chủng, chỉ là -- trong mắt tôi và Liên, nó là tiểu thiên sứ đáng nhất thế giới”.


      “Tôi rất biết ơn Liên lúc tôi khổ sở tặng tôi món quà như vậy, tiểu thiên sứ tốt nhất thế giới này”. Mỗi lời dịu dàng ấy phát ra lại là nhát dao sắc nhọn hung hăng đâm vào trái tim , hô hấp được. Con ngươi u nhìn chằm chằm vào , lãnh khí lan tỏa.


      Ninh Tự Thủy xoay đầu, dùng giọng dịu dàng nhất từ trước đến giờ “Cha chờ chúng ta ở nhà, mau về thôi”.


      “Vâng”. Ninh Tịch Nhược cũng nhìn Kỷ Trà Trần thêm lần nào nữa, cho dù biết người đàn ông này chính là cha ruột của mình, ngay tại lúc giết chết đứa bé kia. Mà nó bây giờ chính là con của chú Liên và mẹ, chú Liên tốt như vậy, có tư cách làm cha của nó.


      được ……”. Kỷ Trà Trần tiến lên bắt lấy tay , Ninh Tự Thủy giống như sớm có phòng bị, tay đặt lên vai , chân hung hăng đá lên chân , khiến cả người ngã mặt đất, đập mạnh lên sàn nhà, phát ra tiếng trầm muộn vang lên trong gian.


      “Kỷ Trà Trần, có cơ hội tổn thương tôi”. Ninh Tự Thủy lạnh lùng bỏ lại câu, mang theo Tịch Nhược cùng Trạc Mặc rời khỏi khách sạn.


      Tịch Nhược xuyên qua khe hở nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của , buông mắt xuống, mím môi thêm câu nào lặng yên nằm trong ngực Trạc Mặc. Trong lòng cũng tính toán đến chuyện khác.


      Kỷ Trà Trần nằm ở sàn nhà, hồi lâu cũng bò dậy, nhìn trần nhà, bên tai toàn bộ là giọng của , trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh của . Chỉ cần nghĩ tới tự tay giết chết máu mủ của mình, nghĩ đến chuyện sinh ra con của người đàn ông khác, trái tim co thắt lại, giống như sắp chết.


      Nghĩ đến và Liên Phượng Vũ còn có đứa bé kia nhà ba người vui vè hòa thuận, cam lòng. Mặc kệ cũng được, hận cũng được, cả đời này cũng buông tay nữa.


      Nếu như thể ở cùng nhau vậy dây dưa đến chết .
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      caoduongFuu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 158.1

      Liên Phượng Vũ nhạy cảm nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng rời khỏi suy nghĩ nhìn thấy Ninh Tự Thủy ba người bọn họ bình an vô đứng trước mặt lúc này mới thôi lo lắng. Khóe miệng nở nụ cười: "Rốt cục cũng trở lại, còn con nữa Tịch Nhược. . . . . . cố tình cho chú đón con sao!."

      Ninh Tịch Nhược nở nụ cười sáng lạn: "Con cùng mẹ trở về, cha người cần lo lắng."

      chỉ có Liên Phượng Vũ mà ba người có mặt ở đây cũng ngây người.

      Ninh Tự Thủy biết ở khách sạn Tịch Nhược là như vậy, là nó kích thích Kỷ Trà Thần, nhưng lại ngờ Tịch Nhược lại có thể gọi Liên là cha. Bàn tay đặt lên vai nó, nhíu mày : "Tịch Nhược, con đừng làm chú Liên khó chịu."

      "Con có hồ đồ!" Giọng của Ninh Tịch Nhược vô cùng nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn Liên Phượng Vũ,
      Giọng non nớt vang lên “Chẳng lẽ chú Liên muốn làm cha của con sao?”


      Liên Phượng Vũ mạo hiểm nhìn ánh mắt sắc bén của Trạc Mặc, ôm Tịch Nhược vào trong ngực lẩm bẩm “Chú nghĩ là mẹ con muốn, đừng làm cho mẹ con mất hứng!”.


      Hai tay Tịch Nhược ôm lấy cổ , ho khan tiếng. Thấy tất cả mọi người khẩn trương, lắc đầu bày tỏ bản thân mình sao “Gọi chú là cha, cũng nhất định chú phải kết hôn với mẹ mới được! Cha nuôi được sao? Cha nuôi trực tiếp gọi thành cha được sao?”


      Liên Phượng Vũ sững sờ, chuyển sang nhìn Ninh Tựu Thủy, thấy vui mừng gật đầu, lúc này mới lên tiếng “Được, vậy chú liền làm cha của con nhé!”


      Trạc Mặc bình tĩnh, nhận Tịch Nhược từ trong ngực , ôm chặt vào ngực mình “Tốt lắm, em nên ăn cơm, nghỉ ngơi”.


      Tịch Nhược mặc dù còn muốn chuyện cùng cha mẹ, nhưng tinh thần của nó rất mệt mỏi, nếu như phải là nó thầm bấm đùi của mình, ngay từ lúc lên xe ngủ mất rồi.


      Liên Phượng Vũ gì, chỉ là bảo bọn họ ngồi xuống, và bác sĩ Hoàng bưng ra những món ăn chuẩn bị cho mấy người họ ăn. Sau khi ăn xong, bác sĩ Hoàng kiểm tra sức khỏe cho Tịch Nhược, Trạc Mặc giục nó uống thuốc.


      Mà Liên Phượng Vũ rửa bát đũa, mang bao tay nhựa, trong bồn rửa đống bọt trắng.


      Ninh Tự Thủy từ phía sau ôm lấy eo , mặt dán lên lưng , mũi hít hà hương thơm đặc biệt của , có mùi nước hoa bá đạo, chỉ là mùi hương nhàn nhạt, thấm vào ruột gan. Liên Phượng Vũ lên tiếng, cũng còn quay đầu lại, thân thể cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vách tường màu trắng, cảm thấy đôi tay lạnh lẽo xuyên qua quần áo của khiến nhiệt huyết trong sôi trào.


      lúc sau, môi son khẽ mở “Cám ơn ”.


      biết, biết hết rồi!


      Video web cũng nhìn thấy, mặc dù Tịch Nhược dùng tốc độ nhanh nhất để xóa trang web kia, nhưng còn là thấy được. Tự Thủy nhất định cũng thấy, có thể cảm thấy rất bẩn thỉu hay ?


      “Cái gì cũng đừng ”. Ninh Tự Thủy ôm chặt, khi muốn mở miệng lên tiếng trước “ vĩnh viễn là Liên của em, là người đàn ông dịu dàng nhất trong lòng em”.


      Liên Phượng Vũ hiểu ý trong lời của , khóe miệng nhếch lên đường cong, ánh mắt từ từ dịu dàng. Ninh Tự Thủy dối, thực ngại những chuyện trải qua!


      Như vậy cũng đủ rồi.


      Bên ngoài phòng bếp có bóng dáng thấy bóng lưng của bọn họ như vậy cũng nở nụ cười vui mừng. may, những chuyện này cũng ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, ngược lại khiến Ninh Tự Thủy để ý đến cảm nhận của Liên.


      Hi vọng cạnh kia bọn họ có thể chân chính ở cùng chỗ, hạnh phúc, vui vẻ!


      ……………………


      Bệnh viện.


      Đường Diệc Nghiêu mở mắt, thấy vách tường trắng xóa rạng ngời, biết mình hôn mê bao lâu, cũng biết những chuyện gì xảy ra. Chỉ nhớ hình như bị đưa tới bót cảnh sát, sau đó xảy ra chuyện gì?


      Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, thấy người tới ngạc nhiên, cho rằng mình bị hoa mắt.


      Ninh Tự Thủy mặc quần áo bó sát người, tóc buộc cao lộ ra ngũ quan xinh đẹp, cằm thon gọn, diễm lệ, toàn thân đều là hơi thở lạnh lùng xa cách, khiến người khác thể tới gần. Nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên của nhếch môi lên “Thế nào? Rất kinh ngạc?”

      Đường Diệc Nghiêu nở nụ cười đắng chát, vì rất lâu mở miệng chuyện nên cổ họng rất đau. Giọng trầm đục khó khăn nửa ngày mới phát ra “Tôi cho rằng bao giờ muốn gặp tôi”.


      Ninh Tự Thủy đem hoa cắm vào lọ, để hương hoa thoang thoảng xua mùi thuốc sát trùng đáng ghét, phòng bệnh cũng từ vắng lặng trở nên ấm áp mấy phần.


      Vì cái gì mà tôi muốn gặp ? Đối với người đàn ông còn tôn nghiêm, so với việc mất sinh mạng còn đáng thương hơn”. Lời lạnh lùng mặc dù rất chói tai, nhưng chút ý vị châm chọc.


      Đường Diệc Nghiêu sững sờ, nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của Ninh Tự Thủy, suy tư chút cố ý cho tôi thấy diện mạo thực của Dương Lưu Vân, muốn tôi hoàn toàn buông bỏ”.


      Ninh tự thủy xoay người, kéo chiếc ghế ngồi xuống, hai chân vắt chéo lên nhau, hai tay lười biếng khoanh trước ngực, giọng như có như vang lên “Tôi chỉ muốn trở thành Ninh Tự Thủy thứ hai!”.


      Đường Diệc Nghiêu ngây ngốc Dương Lưu Vân, với Ninh Tự Thủy ban đầu ngây ngốc Kỷ Trà Trần khác nhau ở chỗ nào đâu?


      “Ha ha…….”. Sau tràng cười đắng chát, Đường Diệc Nghiêu lắc đầu coi như tán thành lời của “ Tôi biết hận Kỷ thiếu gia, nhưng………Lưu Vân và Kỷ thiếu gia giống nhau. ấy chưa bao giờ tôi, mà Kỷ thiếu gia đối với …….”.
      Last edited by a moderator: 13/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 158.2


      "Sau này có dự định gì?" Ninh Tự Thủy biết muốn lời gì, lạnh giọng cắt đứt, những lời nhảm cần thiết phải nghe.

      Đường Diệc Nghiêu biết lúc này muốn nghe chuyện về Kỷ thiếu gia chút nào, chỉ là mấp máy môi lắc đầu. Ngưng lại chút rồi hỏi: " phải sẽdduwa tôi vào tù sao?"

      " cần thiết." Ninh Tự Thủy trả lời rất dứt khoát, trừ việc hăn thông báo ccho Kỷ Trà Thần điện thoại của , ra Đường Diệc Nghiêu cũng làm ra chuyện gì quá phận. Còn lại chính là thủ hạ của Kỷ Tra Thần, phải thi hành mệnh lệnh của chủ nhân, có thể lý giải.

      "Có muốn cùng tôi hay ?"

      Đường Diệc Nghiêu lần nữa ngây người, ánh mắt kinh ngạc. Là lỗ tai có vấn đề nên nghe lầm? Hình dáng kiên nghị vì căng thẳng mà cong lại, cơ thể có cách nào nhúc nhích, dùng sức hít sâu cũng vô cùng đau.

      Ninh Tự Thủy cho rằng nguyện ý, ánh mắt thản nhiên chân thành nhìn : "Tôi để làm chuyện thương tổn tới Kỷ Trà Thần, tôi biết vẫn chung thành với ."

      "Vậy nghĩ tôi làm được thứ gì cho ?" Đường Diệc Nghiêu tò mò hỏi. Dù sao cũng có tính toán gì, nếu như có thể làm chút việc cho , có thể đền bù áy náy trong lòng chưa chắc là chuyện xấu.

      "Tôi và Kỷ thị hợp tác để hoàn thành trung tâm ảo thuật chắc cũng biết, thân thể của Liên gần đây cũng tốt, tôi muốn khiến ấy mệt nhọc, cho nên muốn để nhận lấy nhiệm vụ này." Giọng thanh nhã của Ninh Tự Thủy chậm rãi .

      Đường Diệc Nghiêu chần chờ mấy giây sau cũng gật đầu: "Được, tôi đồng ý với ."

      Ninh Tự Thủy lập tức đứng lên, lúc xoay người định rời khỏi nghe thấy giong trầm thấp của vang lên: " ra năm năm trước Lưu Vân cùng Kỷ thiếu gia xảy ra chuyện gì."

      Bước chân dừng lại giây, quay đầu lại, đôi mắt hờ hững nhớ lại mùa đông lạnh lẽo năm năm trước. Hình ảnh thấy được ở ngoài cửa thư phòng, lúc ấy đối với đả kích trí mạng. Nếu như phải vì thế, cũng lên than lửa, rời khỏi Kỉ gia, rời Kỷ Trà Thần.

      Mùa đông kia đặc biệt lạnh, lãnh đến thấu xương!

      "Đó là tôi đồng ý với Lưu Vân diễn cho xem vở kịch, chính vì muôn khiến rời khỏi Kỷ gia, năm năm này Kỷ thiếu gia che chở Lưu Vân, nhưng có chạm qua ấy. Nếu . . . . . ." Khóe miệng Đường Diệc Nghiêu nở nụ cười khó coi: " ây cũng hận , tới mức như thế."

      ra , trong lòng Kỷ thiếu gia vẫn luôn có , chỉ vì bị tù hận che mắt, mới nhìn thứ gì.

      Ninh Tự Thủy đút hai tay vào túi, đứng thẳng lưng, giọng lạnh tanh vang lên: "Những thứ này giờ còn quan hệ gì với tôi."

      Mặc kệ năm năm trước Dương Lưu Vân làm những gì, nhưng tổn thương mà Kỷ Trà Thần tạo thành thể cứu vãn. Mạng của đứa bé kia cũng còn, cuối cùng vẫn cưới Dương Lưu Vân, cuối cùng vẫn tuyệt vọng tự sát !

      Tất cả tất cả quay lại được, cái gì cũng trở về được.

      ra nếu như lúc ấy Kỷ Trà Thần chịu tin tưởng chút thôi, mặc kệ Dương Lưu Vân làm ra chuyện mờ ám gì, cũng mất lý trí làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy.

      Ngay trước mặt bóp chết đứa con ruột thịt, còn khiến thi thể đứa trông thê thảm như vậy, cho dù là ai cũng cách nào tha thứ. Đứa bé dù phải con ruột của , nhưng đó cũng là sinh mạng, toàn bộ đau thấu tim gan của lúc ấy đều là !

      Dù là ai cũng thể khiến thời gian quay ngược lại, khiến những thứ tổn thương kia tan thành mây khói.

      Ninh Tự Thủy ngồi ở trước mộ của Ninh Khuynh Tâm, ngón tay nhàng vuốt ve mộ bia lạnh lẽo. Đáy mắt cách nào che giấu khổ sở, năm năm trước tất cả đối với chính là cơn ác mộng, cũng là ác mộng cả đời cách nào thoát khỏi.

      "Khuynh Tâm, cho mẹ. . . . . . Trong lòng con có hận đúng , có đúng ? giống như Tịch Nhược trong lòng tràn đầy hận ý như vậy. Con ở Thiên đường, nhất định hạnh phúc vui vẻ . xin lỗi. . . . . . Năm đó mẹ bảo vệ được con. . . . . ."

      Tiếng nhàng bị gió đưa xa, xa tới mức dường như có thể bay tới Thiên đường.

      biết Kỷ Trà Thần đứng ở sau lưng từ lúc nào, trong đáy mắt thâm trần tràn đầy đau đớn, thân thể cao lớn run rẩy mãnh liệt, vẫn nhìn Mộ Bia cùng Ninh Tự Thủy, môi mín chặt, khổ sở khó tả.

      Ninh Tự Thủy khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy hai chân của , khóe miệng lên nụ cười nhàn nhạt, giọng nhàng vang lên: " còn có mặt mũi tới gặp nó sao?"

      "Tôi. . . . . ." Tất cả muốn như đâm vào cổ họng , ra được nuốt vào cũng trôi

      Giọng tựa u lan của lại vang lên: "Khuynh Tâm muốn nhìn thấy , nó làm sao muốn gặp hung thủ giết người."

      Hung thủ giết người!

      Bốn chữ như ngàn cân hung hăng nện vào người , chân đứng vững nổi nữa. Hình ảnh năm năm trước, chỉ khắc sâu vào trí nhớ của Ninh Tự Thủy, cả đời khó quên, cho dù là , cũng có cách nào quên nổi, càng có cách nào tha thứ cho bản thân.
      DionFuu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :