1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân trí mạng: Gặp gỡ Trùm máu lạnh - Kỷ Hy Yên (Hoàn chính văn + NT5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 152 (1)



      Trong gian yên tĩnh tiếng rên rỉ bỗng trở nên vô cùng ràng, tiếng lòng kiều mị mê người, giống như muốn câu mất hòn phách con người ta . Thân thể mềm mại cũng bất giác theo tiết tấu đưa đẩy của , dược lực khiến cho trở nên điên cuồng, giống bộ dáng lạnh lẽo ngày thường.

      Hoặc muốn dùng biện pháp như thế để phát tiết hết những bế tắc vui, thậm chí là thù hận. . . . . .

      Số mạng lại đem bọn họ trói chung chỗ, quấn lấy nhau.

      Hơi thở han ái lưu động khắp gian phòng, sau khi ân ái hơi thở trử nên nóng bỏng, quần áo rách nát bị vứt rải rác sàn nhà, ga giường xốc xếch hết mức, vết bẩn và máu tươi loang lổ giừơng. biết dây dưa bao lâu,(Min Ngốc - *******************) mồ hôi từng đợt từng đợt tràn ra , như muốn đem hết lượng nước được cất trữ trong người thải ra hết.

      Thân thể rú ra khỏi người , Kỷ Trà Thần cũng mệt mỏi nằm ngủ, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy eo co, da thịt hai người có bất kì ngăn trở nào, chặt chẽ hòa chung chỗ.

      Mặc dù sức cùng lực kiệt, mí mắt nặng mở nổi, nhưng Ninh Tự Thủy cách nào ngủ nổi, lẳng lặng nằm giường, ánh mắt vô hồn bình tĩnh nhìn trần nhà. Sắc trời tói, bên ngoài vô số ánh đèn được bật lên tỏa sáng, bên trong phòng mảnh
      yên tĩnh xám ngắt.

      Nghiêng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh ngủ say, khi nãy chiếc giường này, bọn họ liều chết triền miên, (Min Ngốc -*******************) giống như muốn đem lẫn nhau kéo xuống địa ngục. người của còn có dấu vết của , ở trước ngực, nơi đó có vết thương vừa lành lại. Là lúc kia giúp mà lưu lại, lúc ấy máu tươi vẩy mặt , ấm áp làm sao.

      Kỷ Trà Thần, ra thủ đoạn xấu xa như vậy cũng có thể dùng!

      Ngón tay của Ninh Tự Thủy sờ mọt đường từ cánh tay lên tứi cổ, chỉ cần dùng sức chút thôi, tin rằng lúc này ngủ say mãi mãi. Lúc này Kỉ Trà Thần ngủ rất an ổn, hai hàng lông mi bất động, môi hơi mím mọt nụ cười hạnh phúc, giống như đứa trẻ ngủ.

      có muộn phiền, hề có chút nào.

      Ngón tay Ninh Tự Thủy cứng ngắc hồi lâu, vẫn hạ từ cổ xuống. Nhân lúc ngủ kéo bàn tay ) nắm lấy eo bỏ ra, lê thân thể mệt mỏi dậy, tắm rửa, trực tiếp mặc quần áo vô cùng nhăn nhúm dưới sàn, xuống giường, lặng yên tiếng động rời khỏi.

      Ở lại chỗ này, xác định được bản thân có dục vọng muốn giết chết hay !

      Chiêm Dực Dương , đối với , chỉ biết hại chết .

      thể trở về, thể để cho Liên nhìn thấy bộ dáng tại của , đau lòng; đứng giữa biển người, nhưng lại biết mình nên nơi nào.

      Đèn đường chiếu lên bóng dáng của khiến nó dài vô cùng, bi thương, thê lương, độc , nhưng cũng kiên cường. Gió thổi bay tóc , nhàng tung bay, giống như tinh linh trong đêm tối.

      Bỗng nhiên eo bị thứ lạnh băng chặn lấy, người đàn ông đứng ở sau lưng , giọng trầm thấp: "Tôi muốn làm tỏn thương , nhưng muốn cùng tôi mọt chuyến."

      Ninh Tự Thủy sau khi nghe được câu của , buông lỏng bàn tay nắm chặt, lúc này còn chút hơi sức nào để phản kháng, bằng cứ theo chuyến.

      Người đàn ông kéo lên chiếc ô tô, nhắc tài xế lái xe. Ninh Tự Thủy quan sát hai người đàn ông này chút, cao lớn thô kệch, toàn thân đều mặc đồ đen, giống như người trong hắc đạo , nhưng nghĩ lại hình như chính chưa bao giờ có ân oán với người hắc đạo. Như vậy hai người đàn ông này hẳn là bị người ta mua chuộc. . . . . .

      Chỉ là mục đích là gì?

      Rất nhanh đến nơi, dao găm vẫn đặt eo , áp giải đến cái kho chuyên để hàng hóa bị bỏ hoang. Bên ngoài người ở vô cũng ít, ) xung quanh đều là cỏ dại tới ngang người, thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu, bầu trời rất cao, hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, trong nháy mắt.

      Bên trong kho để hàng hóa bị bỏ hoang rất nhiều bụi bẩn, khắp nơi kết đầy mạng nhện, đèn được mở ra, tia sáng chói mắt khiến Ninh Tự Thủy khẽ nhắm mắt cái, mấy giây sau mở ra lần nữa. Hai tay hai chân cũng bị cột vào ghế, trước mặt bàn để chiếc máy vi tính.

      Người đàn ông đứng ở bên, thấy vẻ mặt bình tĩnh của , khỏi có chút bội phục. Có rất ít trong tình cảnh này mà còn giữ được trấn định như vậy. Vỗ tay cái, tiếng vỗ tay ở vọng lại, thanh thúy lưu loát.

      "Chúng tôi thù oán, cũng làm tổn thương . Chỉ là nhận tiền của người khác, để xem bộ phim. ) Về sau có vấn đề gì, xin đừng liên lụy đến chúng tôi. Oan có đầu, nợ có chủ, mời các ngừi tự giải quyết với nhau." Giọng noí trầm thấp thô cuồng của người đàn ông vang lên, ánh mắt ý bảo người đàn ông khác có thể đem dao găm thu lại.

      Ninh Tự Thủy gì, chỉ lẳng lặng nhìn màn hình máy tính.

      Người đàn ông xoay người đem máy vi tính mở ra, cắm chiếc usb vào, sau đó cùng người đàn ông kia ra ngoài. Lúc gần , cũng quên đem cửa của kho hàng đóng lại.

      Chung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng cây kim rớt mặt đất cũng nghe , ngay cả tiếng hô hấp và nhịp tim của bản thân cũng vô cùng . Màn hình máy tính 14 inch vô cùng tốt, hình ảnh rất ràng, thanh chất lượng, ra hình ảnh rất chân thực.

      Con ngươi băng lãnh sau giây kia bỗng nhiên phóng đại, sau đó là mảnh biển chết!

      Hình ảnh quá đỗi chân thực, giống như để cho cả người lạc vào thế giới khác (Min ); ánh mắt dịu dàng của người đàn ông trong màn hình kia trở nên khổ sở, nhưng khóe môi vẫn luôn chứa đựng nụ cười nhạt; những thứ thanh dâm uế khó nghe kia, cần phải nhìn nữa những hình ảnh kia khắc sâu vào trong đầu .
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      Canh Chan Cơm thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 152 (2)


      vài thanh hỗn tạp vang vọng bên tai , cứ mãi vất vưởng trong đầu xua được; trái tim như bị người ta bóp nát tới mức thể chịu đựng nổi nữa, sau đó chợt buông tay, nháy mắt rơi xuống, giống như bên ngoài gian hung hăng rơi xuống mặt đất mà có đồ bảo vệ nào.

      Hai tay bị trói chặt muốn nắm thành quả đấm cũng rất khó, máu trong người cuồn cuộn sôi trào, như muốn nổ tung ra;
      đáy mắt lạnh lẽ bắn ra hận ý, mãnh liệt chưa từng có, nghiêng trời lệch đất, giống như muốn hủy diệt tất cả.

      Mở mắt ra lần nữa nhìn màn hình máy tính, nhìn người bảo vệ che chở chu toàn, dịu dàng mà bị làm nhục như thế, cỡ nào nhục nhã, làm sao lại bị bọn cầm thú kia chà đạp.

      Gương mặt trong sạch như vậy, Tại sao phải trải qua loại chuyện như thế? Tại sao số mạng lại công bằng với như vậy?

      Con đối với nó, chỉ biết hại chết nó!

      Những lời này mực vang vọng trong đầu , giống như con dao sắc nhnj từng chút từng chút cắt nát da thịt , vết thương lành nổi, có thuốc gì có thể chữa được.

      Sư phụ, có phải người sớm biết hay .

      khác thường của Liên những ngày qua, những cái biểu đúng có đáp án.

      Ba tiếng đồng hồ, dài như ba thế kỷ, giống như bị kéo xuống địa ngục chịu đủ mọi dày vò thống khổ.Mắt khô ráo còn bất cứ chất lỏng nào, trừ hận ý cùng lạnh lẽo chỉ còn lại chết lặng.

      . . . . . .

      Liên Phượng Vũ kiên trì goị cho Ninh Tự Thủy biết bao nhiêu lần điện thoại có người trả lời, điều tra vị trí của cũng được, tín hiệu giống như có người cố ý che giấu. Đêm khuya vắng người, chỉ còn lại đèn phòng khách vẫn sáng, người ngồi ghế salon cố chấp chịu ngủ.

      Bác sĩ Hoàng bưng ly sữa nóng cho : "Phượng Vũ nghỉ ngơi trước , cậu gọi ấy cả buổi chiều, điện thoại di động gọi cũng có tín hiệu. Có thể do ấy có việc nên chậm trễ, rất nhanh trở về ."

      Hai hàng lông mày của Liên Phượng Vũ nhíu lại vô cùng mệt mỏi, ngón tay vuốt vuốt mi tâm: "Tôi yên lòng, ấy biết tôi lo lắng, cũng thể vô cớ như vậy nhận điện thoại. Có thể giống như lần trước, bị người. . . . . ."

      " biết, cậu đừng quá lo lắng. Tình trạng sức khỏe gần đây của cậu được tốt, phải nghỉ ngơi nhiều." Bác sĩ Hoàng cắt đứt lời của , giảm bớt những suy nghĩ lung tung của .

      Liên Phượng Vũ thở dài sâu, đứng lên: " được, tôi muốn ra ngoài tìm ấy."

      Bác sĩ Hoàng bắt lấy tay của , giọng vô cùng nghiêm nghị: " trễ thế này, cậu muốn tìm ấy ở đâu?"

      "Mặc kệ nơi nào, tôi nhất định phải tìm ấy." Liên Phượng Vũ hất tay của ra, tự mình đến trước cửa thay giày, cầm chìa khóa xe. Bác sĩ Hoàng bất đắc dĩ cầm cái áo khoác choàng lên người : "Tôi cùng với cậu."

      "Cám ơn."

      Hai người ở bên ngoài đêm, đêm ngủ ngừng tìm kiếm tung tích của Ninh Tự Thủy, mãi cho đến khi trời rạng sáng cũng có tin tức gì. Liên Phượng Vũ chống đỡ nổi nữa dựa người và cửa kính xe ngủ thiếp , khuôn mặt tái nhợt khiến cho người ta khỏi lo lắng, mày kiếm nhíu chặt, như lo lắng cái gì.

      Bác sĩ Hoàng cởi áo khoác của mình khoác lên người của , đưa mắt nhìn ra ngoài, khỏi than thở. Chẳng lẽ xảy ra chuyện?

      . . . . . .

      Nước Đức.

      Trạc Mặc mang bữa ăn sáng đem tới phòng, lại nhìn thấy Tịch Nhược ngồi trước máy vi tính, khỏi chau mày, giọng có chút tức giận: "Tịch Nhược, sớm như vậy nên dùng máy vi tính."

      Tịch Nhược để ý đến , cơ thể bé cuộn tròn ghế, bàn tay bụm chặt miệng, máu đỏ tươi từ trong bàn tay tràn ra, từng gitj từng giọt rơi sàn nhà, diễm lệ chói mắt.

      Trạc Mặc mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi, khuôn mặt đột nhiên thay đổi, bữa sáng trong tay rơi mặt đất, chạy nhanh tới trước mặt , thấy khuôn mặt trắng bệch vô sắc, ho ra máu, thân thể ngừng run rẩy, hít thở yếu ớt, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

      "Tịch Nhược. . . . . . Tịch Nhược. . . . . ." Tuấn nhan bình thường vẫn rất trầm tĩnh bây giờ vô cùng hốt hoảng, lần phát bệnh này của Tịch Nhược nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

      " lập tức đưa em đến bệnh viện." Trạc Mặc muốn ôm lên, Tịch Nhược cố dùng sức đẩy ra, trong mắt còn vương nước, mỗi lần hô hấp giống như phải vượt qua vô vàn khó khăn; bả vai run rẩy.

      "Em muốn về nước." Bốn chữ gian nan giống như muốn mạng của , khóe miệng còn dư lại dòng máu đỏ tươi.

      Trạc Mặc sững sờ, quay đầu hình ảnh màn hình rơi vào mắt, đó là trang web tương đối lớn, hình ảnh vô cùng khó coi. Đáy mắt lạnh lùng khỏi xẹt qua tia kinh ngạc, hoàn toàn ngờ xảy ra chuyện như thế.

      Khó trách, Tịch Nhược lại. . . . . .

      "Tịch Nhược, tình hình của em bây giờ rất tệ, phải bệnh viện!"

      đưa đôi tay ra lần nữa còn chưa kịp chạm đến , Tịch Nhược vì tránh né, trực tiếp ngã từ ghế xuống đất, chân mày vì đau đớn mà nhíu chặt lại, hai tay bé dính đầy máu ôm lấy bụng, vẫn còn ho khan. Mắt ướt át, lại thể chảy ra giọt nước nào.

      Miệng gian nan ra câu đứt quãng: "Em muốn. . . . . . Trở về. . . . . . Trở về. . . . . . Bên cạnh mẹ."
      Canh Chan Cơm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 153


      Trạc Mặc quỳ mặt đất, hai tay ôm lấy cơ thể gầy gò của , ôm chặt vào trong ngực, lòng như dao cắt. Thân thể bé ấy mong manh làm sao, so với cánh bướm còn hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay . Cả căn phòng rơi và mảnh lạnh băng khí cứng ngắc, tình huống của Tịch Nhược lúc này có khả năng trở về nước, thậm chí mỗi lần ngồi máy bay cũng khiến bé mệt mỏi mất mất ngày.

      Nhưng lại quật cường như vậy, làm sao có thể nghe lời mà nằm trong bệnh viện.

      "Được, dẫn em trở về!" Lâu sau, giọng còn hơi sức của Trạc Mặc vang vọng giữa trung.

      Tịch Nhược nắm chặt ống tay áo buông, cả khuôn mặt cũng khá hơn chút nào, cau mày! Chú Liên xảy ra chuyện như vậy, mẹ nhất định tiếp nhận nổi, mẹ nhất định làm ra những chuyện lý trí.

      thể ở đây nữa, giây cũng được, phải lập tức trở về!

      . . . . . .

      Sáng sớm Kỷ Trà Thần tỉnh lại, ý thức sờ sờ vị trí bên cạnh mình, mảnh trống rỗng, lạnh lẽo chút nhiệt độ. Đột nhiên ngồi dậy, nhìn gian phòng trống rỗng trừ ra, có bất cứ người nào, ngay cả quần áo của cũng ở đây.

      Đáng chết, lại có thể chạy như thế?

      Kỷ Trà Thần ảo não nhíu mày, cả người trần truồng bước xuống giường tắm, cầu khách sạn chuẩn bị cho bộ quần áo sạch , thử gọi cho Ninh Tự Thủy, nhưng ai nhận.

      Nghĩ đến điều gì đó, đáy mắt trầm xuống, lạnh vài phần. giây tiếp theo ra khỏi khách sạn, chạy thẳng đến công ty của Kỷ Gấm Sóc, thậm chí thông báo tiếng cũng có, trực tiếp đạp cửa phòng làm việc. Trong khi Kỷ Gấm Sóc còn chưa kịp phản ứng, bị tiến đến nện cho vài quyền và mặt.

      Kỷ Gấm Sóc vuốt khóe miệng dính đầy máu của mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Kỷ Trà Thần: "Cậu điên rồi sao?"

      "Tôi cảnh cáo , cho phép động đến ấy. Đừng với tôi , ấy phải bị ép buộc, phải là bị hạ độc!" khuôn mặt Kỷ Trà Thần u ám tia tình cảm, ánh mắt sắc bén như lăng trì; hai quả đấm bị nắm chặt, giống như dã thú khát máu.

      Kỷ Gấm Sóc hít sâu hơi, hất đầu lên chút, đè nén phẫn nộ trong lòng, lần nữa nhìn thẳng vào mắt : "Tôi làm như vậy còn phải là vì cậu! ta ràng chính là Ninh Tự Thủy, cậu muốn ta nhất định phải nắm lấy! Sao phải sợ hãi rụt rè, điểm này giống cậu lắm! biết phải dùng tới cách nào, chỉ cần có thể lấy được, chừa thủ đoạn đó phải tác phong trước giờ của cậu sao?"

      Đáy mắt Kỷ Trà Thần thoáng qua tia u phức tạp; quả đấm lại buông ra, lời lạnh lẽo từ trong môi mỏng bật ra: "Tôi cảnh cáo lần cuối cùng, cho phép đụng đến ấy. Chuyện của tôi và ấy, cần nhúng tay."

      Kỷ Gấm Sóc tốt bụng giúp , lại bị quyền, hai tay dùng sức đặt lên bàn làm việc, làm rung động cà phê trong chén. Lần đầu tiên dùng giọng nghiêm nghị lạnh lẽo này: "Kỷ Trà Thần, tôi và cậu làm em nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu vì mà động thủ với tôi. Cậu biết mình làm cái gì ? kia ràng chính là quả bom hẹn giờ, ngay cả Si Mị cũng biết ta cố ý đến gần cậu, muốn phá hủy cậu. . . . . . Cậu biết rồi mà còn cố phạm phải, cậu bị làm sao rồi hả ? Ninh Tự Thủy ở trong lòng cậu quan trọng như vậy sao? Thậm chí vì ta mà tiếc trở mặt với tôi?"

      Quả đấm của Kỷ Trà Thần từ từ buông ra, lệ khí từng chút từng chút rút . Ánh mắt thõng xuống, lát sau mới lẩm bẩm phun ra câu: "Đây là tôi thiếu ấy."

      Kỷ Gấm Sóc ngây ngẩn cả người, ánh mắt hiểu sao cứ dán vào , hy vọng có thể lấy được đáp án ưng ý. Làm an hem nhiều năm như vậy, nếu là vì Ninh Tự Thủy mà cãi nhau, đúng là đáng giá.

      "Năm năm trước, nếu như cái chết của ấy là chuyện ngoài ý muốn, chẳng bằng là tự tôi bức chết ấy." Trong giọng đê mê tràn đầy đau khổ và mất mác, lướt mắt lên lẳng lặng nhìn em tốt, môi son khẽ mở: "Tôi tự tay giết chết kết tinh duy nhất của tôi và ấy."

      Kỷ Gấm Sóc hoàn toàn kinh hãi, ánh mắt kinh ngạc nhìn , lắc đầu thể tin, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Kỷ thiếu gia, lần này cậu đùa giỡn quá trớn rồi."

      "Gấm Sóc, đây là tôi thiếu ấy!" Mỗi chữ ra là bao nhiêu khó khăn, giống như tảng đá nặng ngàn cân đè nặng lên trái tim . Rất lâu, thậm chí ngay cả cũng dám nghĩ, đây là thực!

      Đôi tay này của dính đầy máu tươi, nhưng điều duy nhất khiến cách nào tha thứ cho bản thân mình đó là đôi tay này dính máu của con .

      "Kỷ thiếu gia . . . . ." Kỷ Gấm Sóc muốn điều gì, nhưng lời đến cổ họng lại nghẹn ra nổi. Giờ phút này bất cứ lời an ủi nào cũng hữu dụng, loại đau đớn này chưa bao giờ trải qua.

      " ấy ở đâu?" Kỷ Trà Thần buông lời hỏi lần nữa. Lời của Ninh Tự Thủy, nhất định có thể tra được, nhưng tới nơi này tra được bất cứ thứ gì.

      Kỷ Gấm Sóc lắc đầu, ánh mắt vô cùng chân thành: "Tôi chỉ phái người động chân tay xe ta, trói ta vào khách sạn hạ xuân dược, chuyện sau đó cậu đều biết."

      Kỷ Trà Thần nhìn lâu, sau đó mới xoay người rời . Kỷ Gấm Sóc dối , như vậy lúc này Ninh Tự Thủy rốt cuộc ở nơi nào? Bị người ta bắt cóc? Hay là len lén trốn ?

      Lái xe đến dưới lầu chung cư của Ninh Tự Thủy, nhìn rèm cử sổ lầu đóng chặt, biết bên trong có người hay . Lúc này, trừ ngồi xe ngây ngốc ở chỗ này, có cách nào khác.

      Thời gian từng chút từng chút trôi , trời tối, lại sáng lên, lại tiếp tục tối xuống. . . . . . Chẳng biết từ lúc nào bầu trời mưa ướt, tí tách rơi mặt đất tạo thành giọt nước giống như con sông chảy vào trong cống thoát nước.

      Chớp mắt cái hai ngày trôi qua rồi, Ninh Tự Thủy giống như là biến mất khỏi thế gian, có bất kỳ tin tức nào, cũng người nào biết nơi nào.

      . . . . . .

      Tại kho để hàng hoá, Ninh Tự Thủy ngồi dưới đất, để ý bụi bặm dính từng nếp nhăn của quần áo, tóc có chút xốc xếch, cuộn cong cơ thể lại, hốc mắt đầy những tơ máu. Hai ngày ăn uống cũng có nghỉ ngơi qua, nhắm mắt lại đều là hình ảnh đó, cả giác đau lòng đó cứ lặp lặp lại, giống như bị trúng đạn.

      Máy vi tính sớm bị đập nát, chỉ còn lại đống đổ nát bên chân của .

      Khi mặt trời lần nữa chiếu sáng, ánh sáng lấp lánh xuyên qua khe hở cửa sổ chiếu và mặt rốt cuộc mới có phản ứng lại. Ba ngày rồi, vẫn giữ tư thế duy nhất, hề nghỉ ngơi, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, giống như là người máy, chút tình cảm nào.

      Lúc đứng lên bước nhanh tới cửa, thấy bên có thanh sắt tròn rỉ sét, cầm lấy thanh sắt ấy, tới năm giây khóa được mở ra. có cầu cứu bất cứ kẻ nào, liên lạc với bất cứ ai, chỉ yên lặng dọc theo con đường . . . . . . Bóng dáng đơn dưới ánh mặt trời, có vẻ vô cùng cao ngạo đơn, càng lúc càng xa.

      Ba ngày nay đối với Liên Phượng Vũ mà quả chính là hành hạ sống bằng chế, gần như lật tung cả thành phố này lên rồi, cũng tìm được Ninh Tự Thủy. Khi thấy Ninh Tự Thủy bình an xuất tại trước mặt của mình mừng rỡ như điên, giây tiếp theo ôm chặt vào ngực, giống như muốn hòa tan vào trong xương máu của mình. Giọng dịu dàng có mấy phần trách cứ: "Ba ngày nay em đâu? Tại sao liên lạc với ? Em làm sợ muốn chết. . . . . ."

      Cơ thể Ninh Tự Thủy cứng đờ, cảm thấy trong ngực ấm áp, trái tim đều run rẩy. Muốn đưa tay ôm , giơ tay lên lại dừng giữa trung, chậm chạp có rơi xuống.

      Giờ phút này, còn tư cách gì đụng vào !

      Nếu như , Liên căn bản cũng gặp , bị tổn thương nhiều như vậy.

      Tất cả đều là bởi vì , như vậy cũng có thể do kết thúc của .

      Ba ngày có nghỉ ngơi ăn uống, mặc dù trước khi trở lại rửa qua mặt của mình lần, nhưng đáy mắt mệt mỏi vẫn che đậy được.

      Liên Phượng Vũ đau lòng vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của : "Ba ngày nay có phải em nghỉ ngơi tốt đúng ? làm chút gì đó cho em ăn, sau đó em còn nghỉ ngơi nữa."

      Mặc dù muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng muốn , cũng buộc , mặc dù bản thân ba ngày nay gần như cũng có nghỉ ngơi qua, nhưng thấy bình an trở về, rất vui vẻ rồi, tất cả mệt mỏi giống như cứ như vậy biến mất.

      Ninh Tự Thủy từ đầu tới cuối lời, ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng của vào bếp. Tại sao? Tại sao sau khi xảy ra chuyện như vậy còn đối tốt với em? Tại sao tới bây giờ vẫn còn giấu em? Tại sao chưa bao giờ cho em biết, phải trải qua chuyện gì. . . . . .

      Bác sĩ Hoàng nhìn Ninh Tự Thủy biểu lộ gì, vẻ mặt có chút căng thẳng, giống như tức giận. câu nhàn nhạt phun ra: "Ba ngày nay, cậu ta chợp mắt lấy lần, mực chờ trở lại."

      Ninh Tự Thủy rũ mắt xuống vẫn như cũ lên tiếng, giống như nghe thấy lời của , xoay người trở về phòng. để ý ánh mắt tức giận của bác sĩ Hoàng ở phía sau nhìn mình, bùm ... tiếng đóng cửa lại.

      Dựa vào cửa, bấm điện thoại đợi đối phương mở miệng, lạnh lùng câu, rồi tắt điện thoại.

      "Tôi đồng ý đề nghị của ông, tôi liên lạc với ông sau."

      Liên Phượng Vũ săn sóc đem thức ăn đưa đến phòng Ninh Tự Thủy ngủ. Ngồi ở bên giường nhìn bộ dáng an tĩnh ngủ say, nhịn được muốn vuốt ve gương mặt của , đem lấy tất cả quyến luyến thâm tình của mình toàn bộ cũng trút xuống đầu ngón tay, vuốt ve da thịt trắng noãn.

      "Tự Thủy, vĩnh viễn bảo vệ em, vĩnh viễn."

      dòng nước mắt lặng yên tiếng động từ khóe mắt chảy ra, ở da thịt chảy xuống vết dài, thấm ướt gối đầu. Ngón tay dịu dàng vuốt ve dòng nước mắt của thấy giấu vết mập mở da thịt nhưng chọn cách lơ coi như thấy.

      Mặc kệ Ninh Tự Thủy biến thành hình dáng gì, cùng là người duy nhất!

      Bàn tay ấm áp của cuối cùng nắm tay , giọng như gió thoáng qua bên tai : "Tự Thủy, em."

      Tâm của toàn bộ thế giới đầu biết, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ra ba chữ " em" này; cũng phải muốn bức bách em, chỉ là muốn để cho em biết, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng thay đổi được đó là em, cho nên xin em hãy cho vị trí trong trái tim em, dù chỉ là chút, để chăm sóc cho em, đau lòng thay cho em.

      Ninh Tự Thủy bị bao vây dưới hơi thở của , thần kinh mệt mỏi đến mức tận cùng rốt cuộc chậm rãi thư giãn, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp, chỉ là chân mày vẫn nhíu chặt Liên Phượng Vũ dùng sức thế nào, cũng giãn ra.
      Canh Chan Cơm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 154.1

      Kỷ Trà Thần vẫn mực chờ đợi ở dưới lầu, hề rời khỏi nửa bước, nhưng vẫn hề thấy Ninh Tự Thủy trở lại hoặc ra ngoài, chẳng lẽ ở nơi này? Nhưng những địa điểm quan trọng sân bay bến xe cũng cho người lục soát nhưng chỗ nào có tung tích.

      Nếu như vẫn còn ở thành phố này, rốt cuộc có thể núp ở chỗ nào?

      Điện thoại di động dung động biết bao nhiêu lần, hai chữ kia vẫn lóe lên như cũ, mắt phượng nhìn lướt qua, cũng có ý định bắt máy, mặc kệ điên cuồng của nó tiếp tục.

      Cùi chỏ dựa vào cửa sổ xe, ngón tay chống đỡ lấy trán, nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hình ảnh liều chết triền miên cùng với ở khách sạn. Loại cảm giác đó năm năm rồi, mặc dù năm năm này bên người cũng có người phụ nữ nào, nhưng trong lòng vô cùng ràng, trừ ra người phụ nữ nào có thể cho cảm giác như thế.

      Trong lòng vẫn luôn tưởng niệm lúc ở cùng với !

      Năm năm cơ thể của còn ngượng ngùng, mà là lửa nóng, khiến cho lưu luyến lối thoát, lưu luyến. Đều bản thân người đàn ông tình và tình dục luôn tách nhau, nhưng đối với Ninh Tự Thủy ban đầu là có tình , sau đó mới có tham muốn chiếm giữ, muốn bá đạo chiếm lấy , đem trở thành vật phẩm của riêng .

      Nhưng vật phẩm đó của bây giờ rốt cuộc ở nơi nào?

      Điện thoại di động rốt cuộc ngừng rung, chợt đổi thành bài hát thanh phiêu đãng trong buồng xe; Kỷ Trà Thần mở mắt ra, nhìn lướt qua màn hình, mặc dù lúc này muốn để ý tới bất luận kẻ nào, nhưng chần chờ mấy giây vẫn nhận điênh thoại, bên kia lập tức truyền đến giọng kinh thiên động địa của Thuộc Vũ Hiên:

      "Trời ạ Oh My GOD, rốt cuộc cậu chịu nhận điện thoại. Cậu rốt cuộc ở nơi nào? Hai ngày nay Si Mị gọi điện thoại cho cậu tới mức muốn nổ tung, cậu có biết hả?"

      Kỷ Trà Thần nhịn được : " điểm chính."

      Thuộc Vũ Hiên hắng giọng cái, nghiêm túc mở miệng: "Trong hai ngày này, chúng ta mất ba khu vực lớn, tổn thất rất nghiêm trọng. Sị Mị bây giờ bận tới mức sứt đầu mẻ trán, cậu rốt cuộc ở nơi nào? Nhanh trở về quyết định!"

      Có thể trong vòng hai ngày ngắn ngủn nuốt chửng ba khu vực lớn của , chắc chắn người tới này có ý tốt, thế tới hung hãn, liều chết cắn Kỷ thị nhả, đích thực là có chút bản lĩnh.

      "Tôi biết rồi, Si Mị muốn làm sao làm vậy, nên làm phiền tới tôi." Lạnh lùng ném lại câu, để ý tiếng kêu rên của Thuộc Vũ Hiên trực tiếp tắt điện thoại.

      Chuyện hy vọng nhất vẫn xảy ra!

      Cả người còn hơi sức dựa vào ghế, nhìn lên trần xe, tâm tình nặng nề khác thường. Theo đạo lý lúc này nên trở về, chống đỡ công ty, chỉ huy bọn Si Mị xử lý những cố kia, Tự Thủy ở nơi nào?

      Lúc này, rốt cuộc náu chỗ nào?

      Thùng thùng ——

      Có tiếng người gõ cửa xe, nghiêng đầu nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh sáng ngời thấy vẻ mặt mệt mỏi của Đường Diệc Nghiêu, mày kiếm nhíu lại. Nếu như nhớ lầm, lúc này Đường Diệc Nghiêu nên ở bên cạnh Dương Lưu Vân tại Nhật Bản, lúc đó cũng mở miệng, ngầm đồng ý trở lại.

      Cửa sổ xe hạ xuống, ánh mắt của cũng trở nên sắc bén.

      Gương mặt Đường Diệc Nghiêu vô cùng mệt mỏi, giữa hai chân mày giấu mệt mỏi khiến người ta phải kinh ngạc! Cung kính đứng bên cạnh xe, khom lưng đúng theo tiêu chuẩn chào Kỷ Trà Thần: "Kỷ thiếu gia tốt."

      "Tôi cho pháp cậu trở lại!" Kỷ Trà Thần lạnh lùng mở miệng, mắt phượng xẹt qua tia sáng lạnh, giọng mag đầy ý cảnh cáo, tốt nhất là đừng nên khiêu chiến cực hạn của .

      "Tôi biết ." Đường Diệc Nghiêu đối với Kỷ Trà Thần từ đầu tới cuối đều vẫn rất trung thành, đáy mắt giãy giụa hồi lâu mới mở miệng: "Lưu Vân mất tích rồi, bị người của EV tiểu thư bắt rồi."

      Kỷ Trà Thần sững sờ, đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc, mím môi : "Cậu cái gì?"

      "Hai ngày trước thấy Lưu Vân, theo kết quả điều tra của tôi, người có khả năng bắt cóc nhất là EV tiểu thư." Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu khẩn cầu nhìn , thận trọng : "Xin Kỷ thiếu gia nể tình Lưu Vân hy sinh rất nhiều ở Kỷ gia, Lưu Vân lại cứu ngài hai lần, lần này xin cứu ấy mạng."

      "Tôi bỏ qua cho ấy." Kỷ Trà Thần tỉnh táo mở miệng, cho dù Dương Lưu Vân bị Tự Thủy bắt , nhưng trong thời gian ngăn như vậy Tự Thủy làm sao có thể bắt cóc Dương Lưu Vân từ Nhật Bản về? Còn nữa, tại sao đột nhiên bắt Dương Lưu Vân về?

      Bọn họ giờ ở nơi nào?

      Trong lòng Đường Diệc Nghiêu cũng vô cùng lo lắng, mồ hôi trán rịn ra từng giọt lớn, nhưng Kỷ Trà Thần hình như cũng có ý định cùng , lần này Kỷ thiếu gia thực muốn khoanh tay đứng nhìn.

      Nhưng Lưu Vân. . . . . . Lưu Vân dù sao cũng là người nhất! thể cứ bỏ mặc như vậy, ngộ nhỡ EV muốn làm hại ấy thế nào?

      “Bùm” ——

      Trong nháy mắt đó, Đường Diệc Nghiêu hai đầu gối quỳ mặt đất, cung kính quỳ trước mặt , giọng trầm thấp bất đắc dĩ cầu xin: "Van cầu Kỷ thiếu gia, cứu Lưu Vân mạng! ấy thể có lấy tư cách làm mẹ, chẳng lẽ còn muốn ấy mất mạng sao?"

      Mắt phượng của Kỷ Trà Thần lóe lên tia kinh ngạc song rất nhanh biến mất, khuôn mặt hơi cứng ngắc, môi mím lại lên lời. ngờ Đường Diệc Nghiêu Dương Lưu Vân sâu đậm như thế, vì Dương Lưu Vân mà ngay cả quỳ trước mặt người khác cầu xin cũng dám làm.

      "Kỷ thiếu gia, van xin cậu. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu cúi đầu, chính là bộ dạng đồng ý nhất định tôi đứng lên.

      lúc sau, Kỷ Trà Thần lạnh nhạt mở miệng: "Bây giờ tôi cũng biết họ ở nơi nào."

      "Tôi biết ." Đáy mắt Đường Diệc Nghiêu có vẻ vui sướng, Kỷ thiếu gia như vậy có nghĩa là đồng ý giúp Lưu Vân rồi."Tôi gắn thiết bị định vị người Lưu Vân!"

      Kỷ Trà Thần mở cửa xe, trầm giọng : "Lên xe."

      Đường Diệc Nghiêu vội vàng đứng lên, lên xe, ngay cả đầu gối bị bẩn cũng lau .

      Chiếc xe lao đường, xuyên qua những chiếc xe phía trước, càng lúc càng xa.

      . . . . . .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      chương 154.2


      . . . . . .

      Khách sạn.

      Dương Lưu Vân bị trói ở ghế, hai tay hai chân cũng được tự do, mắt bị miếng vải đen che lại, cái gì cũng nhìn thấy, cho nên cũng biết bản thân giờ ở nơi nào.

      "Các người rốt cuộc là ai? Lại dám bắt cóc tôi? Các người có biết tôi là ai ? Tôi là vợ của Kỷ Trà Thần (Min: nghe câu này muốn chém cho con này vài nhát), nếu để cho ấy biết các người dám bắt cóc tôi, a, mấy người sống bằng chết."

      Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, có bất cứ tiếng động nào, ngay mấy giây sau có tiếng rượu đổ vào trong ly, còn có tiếng động của mấy người hòa vào. Trong khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của rượu cồn, thấm vào ruột gan.

      "Khốn kiếp, mày rốt cuộc là ai? Mày muốn làm cái gì? Cứ cho là mày sợ Lỷ Trà Thần, vậy mày cũng nên biết sợ Nhất Xuyên tiên sinh ở Nhật Bản chứ? Ông ta là lão đại hắc bang lớn nhất ở đó, tao là bạn của ông ta. Những gì mày làm với tao ông ta nhất định buông tha. Chỉ cần bây giờ mày thả tao ra nhất định tao tha cho mày mạng."

      "Khốn kiếp. . . . . . Buông tao ra. . . . . ."

      Dương Lưu Vân gầm thét lên được lúc, nước miếng cũng nhổ ra, nhưng vẫn người nào lên tiếng đáp trả. Tức giận nghiến hàm răng khiến nó vang lên kẽo kẹt, khuôn mặt tinh sảo lên vẻ u dữ tợn.

      Cửa chợt bị mở ra, người tới thấy Dương Lưu Vân, nhịn được mở miệng : "Lưu Vân. . . . . ." Lại nhìn đứng trước quầy rượu, bỗng ngây ngẩn cả người, lâu vẫn chưa phản ứng lại.

      Người đứng đằng sau cũng lâm vào tình trạng ngẩn ngơ, ngây ngẩn, mở miệng, ánh mắt chìm dần. . . . . .

      Dương Lưu Vân nghe được giọng của Đường Diệc Nghiêu, mặt lên vui vẻ, lo lắng : " Diệc Nghiêu mau mau cứu em, giết tên khốn kia. Diệc Nghiêu
      …., nhanh lên chút. . . . . ."

      ". . . . . ." Đường Diệc Nghiêu nhìn người con ngồi ở chỗ quầy bar, cánh môi mấp máy đều run rẩy. . . . . .

      Ninh Tự Thủy mặc bộ đồ rất đặc biệt, váy đầm màu trắng, nó phải là mốt mới, ngược lại có chút cũ kĩ, giống như đồng phục váy của nữ sinh rất nhiều năm về trước; nhất là khuôn mặt hè trang điểm, tóc thẳng buông xõa. . . . . . đôi mắt trong suốt lại linh động giống như thiên sứ. . . . . .

      Bộ dáng này chính là cách ăn mặc của Ninh Tự Thủy khi Kỷ thiếu gia lần đầu tiên gặp được . . . . . .

      làm sao . . . . . .

      Hình ảnh trước mắt với hình ảnh trong trí nhớ hợp lại với nhau, Kỷ Trà Thần chỉ cảm thấy trái tim mình bị người ta hung hăng bóp nát, ánh mắt u nhìn chằm chằm , tia dịu dàng chậm qua, giống như thời gian quay ngược trở lại quá khứ, trở lại khoảng thời gian lần đầu tiên bnj họ gặp nhau.

      chính là như vậy, ánh mắt trong suốt nhìn rồi thỉnh thoảng sợ hãi. . . . . .

      Ninh Tự Thủy để cái ly trong tay xuống, ánh mắt từ người Dương Lưu Vân chuyển sang nhìn hai người mới tới, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhàng phun ra câu: " lâu gặp, Kỷ Trà Thần, Đường Diệc Nghiêu."

      Khuôn mặt của Dương Lưu Vân đại biến, mất khống chế thét chói tai: "EV con tiện nhân này. . . . . ."

      Kỷ Trà Thần khi nghe thấy thế nhíu mày vui.

      " . . . . . là. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu miệng mấp máy nhiều lần cũng hoàn chỉnh nổi câu, dám tin. Ninh Tự Thủy phải chết rồi sao? ràng năm năm trươc tự sát chết rồi, làm sao có thể cải tử hoàn sinh đây? (Min: ý là chết sống lại ấy~ ta để nguyên cho hay)

      Điều này sao có thể?

      Đối mặt với kinh ngạc của bọn họ, Ninh Tự Thủy rất bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên đường cong hoàn mỹ, cười như cười, tiếng mềm mại dễ nghe, nhưng lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

      "Tôi là Ninh Tự Thủy!"

      Tôi là Ninh Tự Thủy!

      Năm chữ đơn giản này chứa bao nhiêu máu và nước mắt, năm chữ này bị che giấu năm năm, toàn thế giới đều cho rằng Ninh Tự Thủy chết trong trận hỏa hoạn kia. Nào ai biết được Ninh Tự Thủy chết như thế nào?

      Trước khi chết tuyệt vọng bi ai cỡ nào. . . . . .

      Lần này chỉ là Đường Diệc Nghiêu, Dương Lưu Vân cũng khiếp sợ nên lời. . . . . . ta hề nghĩ rằng Ninh Tự Thủy chưa chết. . . . . . cư nhiên có chết?

      EV năm năm sau, nữ đồ đệ duy nhất của Chiêm Dực Dương lại chính là người vốn nên chết năm năm trước Ninh Tự Thủy?

      " thể nào. . . . . . Ha ha. . . . . . thể nào! tuyệt đối thể nào là Ninh Tự Thủy. . . . . . ta chết năm năm rồi, tro cốt của ta tôi đều moi lên xem hết. . . . . . Làm sao có thể là ta? nhất định phải. . . . . . gạt Thần, muốn thay thế Ninh Tự Thủy tồn tại. . . . . . Thần, Thần đừng để ta lừa gạt, ta thể nào là Ninh Tự Thủy. . . . . ."

      Dương Lưu Vân mất khống chế hét ầm lên, thể nào tiếp thu được Ninh Tự Thủy có chết! Ninh Tự Thủy của năm năm trước, EV của năm năm sau lại là cùng người? Đây quả thực là chuyện cười trong ngày tận thế. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :