1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân trí mạng: Gặp gỡ Trùm máu lạnh - Kỷ Hy Yên (Hoàn chính văn + NT5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 148(3)

      Sở Kỳ và Lý Diệc Phỉ tổ chức hôn lễ ấm áp, cũng có bởi vì thân phận địa vị của mà lãng phí tiền của. Thậm chí ngay cả người tham gia hôn lễ cũng bị hạn chế, trừ những người cực kì thân cận, những người khác cũng mời tới.

      Hai người mặc dù đều lớn tuổi, nhưng mặc lễ phục vào đều đẹp mê người. Mặc kệ dâu chú rể là hạng người gì, ở nơi này ngày này bọn họ chính là hai ngôi sao nổi bật nhất. Ninh Tự Thủy nhìn bọn họ bước vào thảm đỏ, bọn họ mang lời hứa bên nhau trọn đời xa trước mặt thượng đế, thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng phát ra qua mắt mẹ, cũng phải ngụy trang, trong lòng bầu tâm .

      lòng chúc phúc bọn họ ở chung chỗ, hạnh phúc, vui vẻ, an khang.

      Sau khi hôn lễ kết thúc, có lập tức trở về, ở lại giáo đường. từng quỳ gối trước mặt thượng đế, có lẽ từng có cái tín ngưỡng này, nhưng vì Tịch Nhược, nguyện ý tin tưởng. Chỉ cần Thượng Đế phù hộ Tịch Nhược của được bình an hạnh phúc, mặc kệ muốn bỏ ra cái giá nào cũng có thể. Mặc kệ phạm phải sai lầm gì, nếu như có báo ứng toàn bộ báo ứng đều rơi người là tốt rồi, cần rơi người Tịch Nhược, cũng đừng liên lụy đến Phượng Vũ, đừng phá hư hạnh phúc của mẹ. . . . . .

      Ba người bọn họ, tại là những người mà quan tâm nhất.

      Cảm thấy sau lưng có người, Ninh Tự Thủy quay đầu lại thấy người vốn phải đưa mẹ trở về Sở Kỳ, khỏi nhíu mày: "Làm sao ông đưa mẹ về?"

      Sở Kỳ chỉ mím môi cười yếu ớt, ngồi xuống. Con ngươi u thâm trầm nhìn thập giá chúa Jesu, giọng trầm thấp: "Có số việc có lẽ ta nên cho biết."

      Trực giác Ninh Tự Thủy tự với mình, ông ta muốn đến những chuyện bao gồm cả chuyện về mẹ. . . . . . Đứng lên, ngồi cách ông ta hàng ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt ông ta, hai người đồng thời nhìn Thượng Đế, ở chỗ này, người nào dám láo, bởi gặp trừng phạt.

      ra là khi đó Lý Diệc Phỉ cùng Sở Kỳ là đôi thanh mai trúc mã, chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng Sở Kỳ tính tình cương quyết bướng bỉnh, thích trói buộc. Vì tạo ra nghiệp cho riêng mình ông gia nhập hắc đạo, cả người bắt đầu dính đầy máu tanh. Lý Diệc Phỉ thích cuộc sống yên tĩnh, vô cùng chán ghét hành động như vậy của ông ta, trong cơn tức giận rời khỏi ông ta. Trẻ tuổi hai người kiêu ngạo cũng chịu cúi đầu, cũng chia lìa từ đó. Nhưng Sở Kỳ lại chưa bao giờ buông tha Lý Diệc Phỉ, chỉ là ở trong lòng thề khi sau khi xông pha tạo dựng nghiệp, nhất định phải trở về tìm bà, cũng cưới bà, chỉ là ngờ con đường của mình quá khó khăn, vòng quá nhiều đường. . . . . . Chờ ông quay đầu lại Lý Diệc Phỉ kết hôn sinh con rồi. . . . . . Đối phương là người đàn ông đối xử với bà vô cùng tốt, có kinh tế cố định, dịu dàng săn sóc. . . . . .

      Ông từng tìm Lý Diệc Phỉ bày tỏ ý muốn để bà ly hôn với chồng, trở lại bên người ông. Nhưng Lý Diệc Phỉ khi đó chồng của bà, quả quyết cự tuyệt cầu của ông ta, cũng cho ông ta biết nếu cố ý phá hoại gia đình của bà nhất định bà dùng tới cái chết.

      muốn bị người chán ghét, Sở Kỳ đau lòng sang Đức định cư, cũng đem thế lực của mình tới nơi này phát triển. bao giờ hỏi thăm bất cứ chuyện gì liên quan tới Lý Diệc Phỉ nữa!

      Ninh Tự Thủy hoàn toàn nghĩ tới ra là mẹ từng có đoạn thời gian như vậy, cũng nghĩ bọn họ lại quanh quẩn nhiều năm như vậy, lại vẫn có thể ở chung chỗ, đây được coi là số mệnh sao?

      "Cho nên khi ông biết chuyện của mẹ, đầu tiên chính là tìm bà. Là ông cứu mẹ ở Hàn Quốc, khi ông biết chuyện của tôi liền phái người đem Tịch Nhược . Nhưng tại sao ông lại muốn lợi dụng Tịch Nhược? Tại sao lại muốn đem bác sĩ Hoàng tới đây?"

      "Cả đời ta có phụ nữ, mà Tịch Nhược là cháu ngoại của bà ấy, mặc dù ta thích, nhưng vì Diệc Phỉ vui vẻ ta đây cũng chỉ có thể tìm nó. Chỉ là thân thể nó tốt, sau ta chỉ có thể đem bác sĩ phụ trách năm đó tới. Mặc dù như vậy, cũng đại biểu ta tiếp nhận và Tịch Nhược." Giọng Sở Kỳ mang theo già nua và trang nghiêm.

      Ninh Tự Thủy tụy tiện nhếch môi cười: "Bởi vì tôi là con của cha, Tịch Nhược là cháu ngoại của cha. Nếu như có cha, có thể mẹ cùng ông. . . . . . Ông bây giờ cũng phải đến con cái cũng có."

      " tại ta và mẹ kết hôn, cũng coi như nửa con của ta. Tất cả ta giao cho , toàn bộ đều giao cho ."

      " cần." Ninh Tự Thủy lạnh lùng cự tuyệt.

      "Chẳng lẽ muốn báo thù Kỷ Trà Thần sao?" Sở Kỳ nắm được chỗ yếu của , thế lực của đủ để chống lại cả Kỉ gia.

      Ninh Tự Thủy dời mắt qua chỗ khác, lạnh lùng nhìn gương mặt vì phong ba sương gió mà có vẻ tang thương của ông ta, nhưng năm tháng cũng mang vẻ nghiêm nghị cùng đôi mắt lệ của ông ta.

      "Cho dù bây giờ có Hồng môn, nhưng dù sao phải là của . Dùng cũng thể hành động tùy ý, nếu chỉ dùng Hồng môn để chống lại Kỷ Trà Thần chỉ sợ hai bên đều tổn hại, nếu như cộng thêm ta. . . . . . cục diên do ai nắm?"

      Ninh Tự Thủy gì, nếu như có thế lực của Sở Kỳ trợ giúp, phần thắng rất lớn. Hồng môn, chung quy là tâm huyết của sư phụ, tuyệt muốn hủy diệt. Nhưng nếu tiếp nhận giúp đỡ của Sở Kỳ, liền bày tỏ bị ông ta khống chế, hai loại đều phải ý muốn của .

      " tốt nhất nên suy nghĩ kỹ, ta ép buộc . Chỉ hi vọng ngày tiếp nhận sản nghiệp của ta, mà trước mắt là lựa chọn tốt nhất." Sở Kỳ xong liền rời khỏi giáo đường, Lý Diệc Phỉ vẫn còn trong xe hoa đợi ông ta.

      tới cửa giáo đường, chợt nghe giọng lạnh lùng của Ninh Tự Thủy bị gió thổi đến bên tai: "Người từng chụp ảnh cho Tôi với Kỷ Trà Thần, là ông an bài sao?"

      Bước chân Sở Kỳ hơi chững lại chút, cũng quay đầu lại : "Ta chưa bao giờ phái người tới Kỷ gia."

      Ninh Tự Thủy rũ mắt, trong lòng bùng lên vô số nghi ngờ. từng cho rằng cuộc điện thoại thần bí ở Kỷ gia kia, người thần bí là Sở Kỳ khích bác mối quan hệ giữa và Kỷ Trà Thần, nhưng là bây giờ nhìn dáng dấp cũng phải. Sở Kỳ có lý do nào để dối . . . . . .

      Như vậy người này rốt cuộc là ai?


      Mục đích của người này là gì? Sau tại sao lại biến mất? Yên lặng thời gian 5 năm, người thần bí cũng biến mất sao?

      …..

      Liên Phượng Vũ tỉnh lại, ánh mắt mệt mỏi nhìn bác sĩ Hoàng cái, mím môi khô khốc : “Cảm ơn chăm sóc tôi.”

      Bác sĩ Hoàng lắc đầu, săn sóc đưa cho ly nước ấm.” Đây là việc tôi nên làm, Liên tiên sinh.”

      ra đừng gọi Liên tiên sinh lạnh nhạt như vậy, gọi tôi là Phượng Vũ, hay Liên Phượng Vũ cũng được.” Nước ấm làm trơn yết hầu rất nhiều, chỉ là hạ thân đau đớn cảm giác hề biến mất chút nào, còn biết bát thân phải nằm giường mấy ngày.

      Cảm thấy có sữa lạnh, còn có vị thuốc, khỏi nhíu mày, đáy mắt xẹt qua chút lo lắng.

      Bác sĩ Hoàng lập tức cảm thấy hơi thở của , mở miệng giải thích: “Thương thế của quá nghiêm trọng, thể dùng thuốc. Tôi cũng có cái loại háo sắc đó… …”

      Liên Phượng Vũ sao cả cười cười: “Đừng giải thích, tôi có trách cứ . Chỉ là nghĩ đến chuyện ghê tởm kia, trong lòng thoải mái mà thôi.”

      Bác sĩ Hoàng nghe được lời , lúc này mới hơi yên tâm. “ sốt rất cao, nhất định là đói bụng, tôi lấy chút thức ăn cho .”

      Lúc đứng lên, nghe được giọng dễ nghe của Liên Phượng Vũ vang lên: “Chẳng lẽ muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra sao?”

      Bác sĩ Hoàng quay đầu nhìn , chỉ lịch cười tiếng, mở hai mắt của mình : “Chuyện như vậy sợ rằng người nào nguyện ý ra, Tự Thủy có gọi điện thoại tới, yên tâm tôi chỉ cho ấy là vì công việc quá mệt mỏi mà phát sốt, những thứ khác tôi đều chưa , cũng .”

      Liên Phượng Vũ gật đầu, khẽ hai chữ: “Cám ơn.”

      Bác sĩ Hoàng cũng nhiều lời nữa lấy thức ăn cho .

      Liên Phượng Vũ nằm lỳ ở giường, nhắm mắt. Mặc dù thân thể rất đau, nhưng đoạn video đó cuối cùng cũng được hủy, có bất kỳ cái gì có thể thương tổn tới Tự Thủy. Chỉ hi vọng là thân thể của mình có thể tốt lại trước khi Tự Thủy trở về, để cho phát điều gì đúng mà nghi ngờ.

      ……

      Kỷ Trà Thần liếc mắt thấy Chiêm Dực Dương cái, tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, nếu chính là đối phương trêu đùa . Bởi vì Chiên Dực Dương này so với trong suy nghĩ của trẻ hơn rất nhiều, hơn nữa rất tuấn.

      Chiêm Dực Dương ngồi ở ghế da, cả người đều mang hơi thở lười biếng, giống như con mèo Ba Tư cao quý, nhấp ngụm cà phê, lại híp mắt, với vật trước mắt vô cùng thờ ơ.

      Kỷ Trà Thần tốn rất nhiều quan hệ, vận dụng rất nhiều lực lượng mới tìm thấy Chiêm Dực Dương trong truyền thuyết này, rốt cuộc hiểu tại sao ông ta lại trở thành “truyền kỳ”. Ông ta trời sanh giống như là “Truyền Kỳ”.

      Uống xong hương vị cà phê đắt giá cũng hợp với mình, Chiêm Dực Dương rốt cuộc nhìn lên : “ , tìm tôi có chuyện?”

      Ý định của hai người cũng vô cùng kín đáo cùng thâm trầm, trong thời gian dài như vậy đều chờ đợi đối phương mở miệng trước, trước bị nhìn , nhưng lại ngờ Chiêm Dực Dương vừa mở miệng lại tự nhiên như vậy, thuận theo tự nhiên.

      “EV, Ninh Tự Thủy.” Kỷ Trà Thần lời ít mà ý nhiều, chuyện cùng người thông minh, cần nhiều lơi.

      Chiêm Dực Dương hai tay đặt lên đùi, che giấu chút nào gật đầu: “Ừ.”

      Kỷ Trà Thần nhíu mày, mím môi : “Ông rốt cuộc dùng biện pháp gì khiến ấy mất trì nhớ?”

      “Bạn bè tặng cho tôi chai Vong Tình Thủy, Liên Phượng Vũ ôm nó chạy tới tôi có biện pháp gì, cũng chỉ có thể đút cho nó uống.” Chiêm Dực Dương vô tội nhún vai.

      “Tôi chỉ muốn biết, ấy có khả năng khôi phục trí nhớ hay ?” Lý do này mới là mục đích chủ yếu khiến tìm tới Chiêm Dực Dương, phải xác định trí nhớ của Ninh Tự Thủy có thể khôi phục hay .

      “Nó là người duy nhất uống qua Vong Tình Thủy, khôi phục trí nhớ là thể nào.” Chiêm Dực Dương tốt bụng nhắc nhở: “Nếu như đầu của nó có thể chịu đụng chạm mãnh liệt chút, chừng có thể khôi phục chút trí nhớ.”

      Thái độ cợt nhả bất cần đời của ông ta khiến Kỷ Trà Thần có chút nhức đầu. Nhưng mà giờ phút này ông ta là sư phụ của Ninh Tự Thủy, thể quá mức thất lễ. Nếu là chuyện muốn biết ông ta nhất định cho đáp án chính xác, cuộc chuyện này cũng cần tiếp tục.

      “Xin lỗi, làm trễ nải thời gian của ông.”

      có gì.” Chiêm Dực Dương đứng lên, xoay người rời . Vừa vừa thầm: “Người làm, trời nhìn, ác nhân tự có ác nhân trị, vừa nhiệm Phật, vừa niệm ma, duyên phải là duyên, cũng đứt…”
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 149:: Tình tiết vui vẻ! (1)

      Vừa niệm Phật, vừa niệm ma, duyên phải là duyên, cũng đứt. . . . . .

      Đứt sao? Dung nhan tuấn mỹ của Kỷ Trà Thần dưới ánh đèn đột nhiên trở nên lạnh tanh, hai tay nắm chặt, mặc kệ đoạn hay đoạn, Ninh Tự Thủy đều là của ! Thời gian thể ngăn, thần thể ngăn, mặc kệ còn có thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối buông tha cho này lần nữa!

      . . . . . .

      Ninh Tự Thủy mặc quần áo cho Tịch Nhược tử tế, ngồi ở bên giường, ngón tay lưu luyến vuốt ve chiếc cằm của bé, đáy mắt là quyến luyến vô tận. Mặc dù có lưu luyến cỡ nào, nhưng vì thân thể của Tịch Nhược,
      Bé phải ở lại đây tiếp nhận điều trị của bác sĩ. Mặc kệ còn dư lại bao nhiêu thời gian, có thể nhiều hơn ngày, là ngày.

      “Mẹ…” Tịch Nhược giống như đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt của , mỗi tiếng phát ra đều run rẩy. Đừng,mẹ đừng bỏ lại con mình nữa.

      Ninh Tự Thủy hai tay đè lên đôi vai của bé, hít hơi, để bản thân bình tĩnh hơn chút. “Tịch Nhược con là đứa bé thông minh. Con biết cái gì có thể khiến mẹ vui vẻ, cái gì có thể khiến mẹ khổ sở. Mẹ rất con, có cái gì khiến mẹ như vậy. Dù là vì mẹ, ở lại chỗ này tiếp nhận điều trị tốt, chăm sóc mình tốt. Khỏe mạnh lớn lên, chờ tất cả kết thúc, mẹ trở lại, bao giờ rời khỏi con nữa, được ?”

      “Đừng.” Tịch Nhược quả quyết cự tuyệt, giây kế tiếp nhào vào trong ngực của , hai tay níu chặt quần áo của : “Mẹ, mẹ cũng biết con chỉ muốn có mẹ ở đây cùng con.”

      Ninh Tự Thủy dịu dàng sờ sờ đầu của : “Mẹ hiểu biết , nhưng…”

      “Mẹ, đừng bỏ lại con mình.” Con biết mình còn thời gian bao lâu, con sợ mình ngay cả cơ hội gặp lại mẹ cũng có, cho nên đừng có chia lìa, có được hay ?

      “Làm sao còn mình con? Nơi này có bà ngoại, có ông ngoại, còn Trạc mặc thương con nhất. Mỗi người đều quan tâm con như vậy… con nhẫn tâm để bọn họ đau lòng sao?”

      “Con…” Tịch Nhược cắn môi, ra lời. Mỗi người đối với đều rất tốt, nhưng người quan tâm chỉ có mẹ.

      “Mẹ hiểu con lo lắng cái gì, đừng sợ, Chuyện con lo lắng, vĩnh viễn xảy ra. Mẹ vĩnh viễn ở chung với con, bồi Tịch Nhược lớn lên! Mặc kệ cơ hội có bao nhiêu mong manh, chỉ cần có tia hi vọng, con cũng được buông tha! Con có chuyện con cần làm, mẹ tại cũng có chuyện mẹ cần làm, chúng ta cùng cố gắng thực nguyện vọng của mình, có được hay ?”

      Ninh Tự Thủy đau lòng ra những lời ấy, đâu chỉ là mình Tịch Nhược sợ. cũng sợ, cũng sợ đối mặt với thực tế, tại tình huống bên kia vẫn chờ mình trở về xử lý. Kỷ Trà Thần, Dương Lưu Vân, những thứ này đều là chuyện thể đối mặt.

      Tịch Nhược do dự lâu, hốc mắt đỏ. Ngẩng đầu nhìn , nức nở : “Mẹ, mẹ nhất định phải tự bảo vệ mình, để cho mình bị thương nữa, được ?”

      “Dĩ nhiên.” Ninh Tự Thủy vòng chặt hai tay, môi đỏ mọng khẽ đóng mở, thầm: “Mẹ tự bảo vệ tốt bản thân, như vậy mới có thể bảo vệ con tốt hơn.”

      Thùng thùng…

      Trạc Mặc đẩy cửa ra, ánh mắt rơi vào hai người ôm nhau giường: “ đến lúc, dì nên lên đường.”

      “Ừ.” Ninh Tự Thủy gật đầu, ôm Tịch Nhược cùng nhau xuống lầu. Lý Diệc Phỉ ánh mắt tiếc nuối có tia nỡ, lôi kéo tay của : “Vội vã như vậy, chẳng lẽ thể ở lâu hơn chút nữa sao?”

      “Còn có rất nhiều chuyện chờ con về xử lý. Tich Nhược còn làm phiền mẹ và Trạc Mặc chăm sóc.” Ninh Tự Thủy áy náy .

      “Yên tâm , chúng ta nhất định chăm sóc Tịch Nhược tốt.” Lý Diệc Phỉ vô cùng thích đứa cháu ngoại này, bởi vì trưởng thành quá sớm, càng khiến người ta thêm đau lòng.

      Con ngươi thâm thúy của Sở Kỳ rơi vào người của , đáy mắt lên nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm mở miệng: “Suy nghĩ kỹ đề nghị của ta, ta già, cũng nên lui ra hưởng thụ hạnh phúc thuộc về riêng mình.”

      Bàn tay gầy như que củi nắm chặt bàn tay của Lý Diệc Phỉ đan chặt chỗ. Ninh Tự Thủy lên tiếng, chỉ rũ mắt xuống, nhận lấy hành lý, xoau người rời , thậm chí ngay cả Tịch Nhược cũng nhìn nhiều nữa, vội vã ra cửa, vội vã lên xe, gần như là chạy trốn…

      “Mẹ…” nước mắt Tịch Nhược trong hốc mắt tràn lan rồi lại quật cường chịu rơi xuống, bước chân muốn theo sau, mới được bước liền bị Trạc Mặc ôm lên, vòng trong ngực. Tịch Nhược quay đầu lại, trợn to hai mắt quát: “Buông em ra, em muốn cùng mẹ.”

      “Đừng đuổi theo! Dì ấy nỡ .” Trạc Mặc thấp giọng câu, khiến Tịch Nhược ngây ngẩn cả người. Nghĩ đến bóng lưng chạy trốn của Ninh Tự Thủy, mấy phần nhếch nhác, ra phải là muốn ôm nhiều hơn, cùng thêm vài lời, cuối cùng nếu là chia lìa, nhiều hơn nữa cũng vô ích, ngược lại để cho bản thân nỡ .

      Tịch Nhược cúi đầu chôn ở trong ngực của , bả vai nhàng run rẩy; rất nhanh Trạc Mặc cũng cảm giác ngực mình ướt mảnh, bất đắc dĩ than thở. Mặc dù Ninh Tự Thủy trong lòng của bé quan trọng hơn , khiến rất thoải mái nhưng còn cách nào khác.
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 149: Tình tiết vui vẻ (2)


      Ninh Tự Thủy ngồi ở trong xe vẻ mặt bình tĩnh, đáy mắt cũng bình tĩnh như mặt gương gợn sóng gió, an tĩnh nhìn phong cảnh chợt lóe lên bên ngoài cửa sổ. Tay lại nắm chặt , tim đau đớn nặng nề. Đây là lần đầu tiên và con tách ra từ khi gặp lại nhau. Còn chưa cảm nhận đủ vui vẻ khi ở chung với nhau, phải đối mặt với chia lìa. thể cùng bé chào ngày mới, ngủ ngon, thể mỗi lúc mỗi giây đều nhìn thấy bé, thể biết những chuyện lớn của bé hàng ngày. . . . . .

      Những thứ này đều khiến hô hấp khó khăn đau đớn. . . . . .

      Vé máy bay là đựt ngẫu nhiên, cũng có thông báo cho bất kì ai. Máy bay hạ cánh trời khuya, Ninh Tự Thủy bắt taxi trực tiếp trở về ngôi nhà trước kia Tịch Nhược ở, khi Liên Phượng Vũ cùng bác sĩ Hoàng thấy cũng phản ứng kịp, cho là mình nằm mơ.

      Ninh Tự Thủy tiến lên bước, đôi tay nhàng ôm lấy hông của Liên Phượng Vũ, giọng : "Liên, em trở về."

      Liên Phượng Vũ đầu tiên cứng đờ người,Ngay sau đó phản ứng kịp, liều mạng đè nén kích động dưới đáy mắt, giọng dịu dàng: “Trở lại là tốt rồi” Đây là lần đầu tiên Tự Thủy gọi là “Liên” hai người giống như gần thêm bước.

      Ninh Tự Thủy cảm thấy hình như gầy vòng, vẻ mặt cũng tốt. Mày đẹp nhăn lại: “ quá gầy, khi em rời khỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Liên Phượng Vũ vẻ mặt có chút tự nhiên, khóe miệng nở nụ cười nhìn như nụ cười nhõm, khẽ : “Phát sốt là bệnh đả thương người nhất, em cũng phải biết. Trở lại thế nào thông báo tiếng, hai người bọn đón em.”

      Con ngươi lạnh tanh thoáng qua tia nghi ngờ, Liên Phượng Vũ tránh né vấn đề của , muốn , có hỏi cũng vô ích, chuyện này chắc phải lén lút hỏi bác sĩ Hoàng thôi.

      “Nếu thân thể chưa tốt, nhanh nghỉ ngơi. Em cũng mệt mỏi rồi, có chuyện gì để mai .”

      “Được.” Liên Phượng Vũ thầm thở phào nhõm, nhàng hôn lên trán : “Ngủ ngon.”

      Ninh Tự Thủy đưa mắt nhìn trở về phòng, xoay người với bác sĩ Hoàng: “Có thể do ngồi máy bay thời gian dài, đầu có chút đau, có thể tới phòng lấy mấy viên thuốc nhức đầu ?”

      “Được.” Bác sĩ Hoàng gật đầu, hai người vừa đến phòng, ngay cả hòm thuốc cũng kịp mở, Ninh Tự Thủy mở miệng: “Liên xảy ra chuyện gì? Đừng với tôi chuyện hoang đường đó là phát sốt, tôi phải người ngu, tin lý do đó là .”

      Bác sĩ Hoàng khuôn mặt ngần ngừ hồi lâu, mâu thuẫn, giùng giằng biết làm sao. Ánh mắt trốn tránh nhìn thẳng vào mắt của , cúi đầu, khẩn cầu: “Đừng hỏi, Liên tiên sinh muốn cho biết. Tôi cũng …”

      Ninh Tự Thủy nhíu mày, quả nhiên đoán sai. Trong thời gian rời này quả xảy ra chuyện biết.

      “Tôi biết rồi.” Tiêu sái bỏ lại câu, rời khỏi phòng. Nếu chịu , nhất định là đồng ý với Liên, làm khó , chẳng bằng tự mình điều tra.

      Bước chân dừng lại ở trước cửa, nghiêng đầu nghe được động tĩnh của phòng cách vách. giây kế tiếp do dự nữa, trực tiếp vào căn phòng của Liên Phượng Vũ, ga giường xốc xếch, chăn cuốn thành đống có ai. Nghiêng đầu thấy thân thể gầy gò của Liên Phượng Vũ đứng ở trước bồn cầu, nhịn được nôn mửa, vẻ mặt dưới ánh đèn càng thêm trắng bệch thê lương…

      Tim co rút đau đớn… lên trước, muốn đến gần , Liên Phượng Vũ lại trước phất phất tay, ý bảo chớ tới.

      “Liên…”

      Liên Phượng Vũ sau khi ho khan mấy tiếng, mới hơi khá hơn chút. Ngón tay ấn chốt nước, những thứ dơ bẩn đều bị nước cuốn . Đưa lưng về phía , muốn để cho nhìn thấy chật vật như vậy.

      sao… ! chỉ là khẩu vị được tốt, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”

      Ninh Tự Thủy biết biểu lộ của trong giờ phút này nhất định rất nhếch nhác, biết phải làm sao, tim co rút lại, nhưng làm gì được. Lâu như vậy tới bây giờ vẫn là Liên chăm sóc , bảo vệ , cùng với , mà lại chưa từng làm gì cho

      Bước chân nhàng lên trước, hai tay thon dài xuyên qua ôm lấy hông , cảm thấy ràng thân thể chấn động, hành động như vậy là dự liệu tới. Ninh Tự Thủy nghiêng đầu dựa người , từ phía sau lưng hôn lấy gò má của , tiếng ấm áp kề vào bên tai: “Mặc kệ Liên biến thành hình dáng gì, vẫn là người thân của em.”

      Người thân? Thực chỉ có thể là người thân sao? Liên Phượng Vũ đem những lời này nuốt xuống, vẫn luôn bận tâm cảm thụ của , muốn bức bách chút nào.

      biết .”

      “Nghỉ ngơi tốt.” Ninh Tự Thủy lại câu, buông tay mình ra, xoay người rời khỏi phòng.

      Liên Phượng Vũ quay đầu nhìn bóng lưng của biến mất thấy gì nữa, chỉ còn lại giọng lạnh lẽo, ánh đèn khiến có chút hoa mắt. Tay bưng kín miệng, kìm nén cảm giác muốn nôn mửa. Trong đầu nhớ lại những khổ sở kia, xua được.

      Đối mặt với Ninh Tự Thủy sạch chỉ có cảm giác bản thân rất bẩn thỉu, vô cùng!

      ……

      Nhìn thấy Kỷ Trà Thần, Ninh Tự Thủy chút cũng ngoài ý muốn. Chính tiếng mà biến mất lâu vậy, tất cả kiên nhẫn của Kỷ Trà Thần đều bị mài mòn hết thôi.

      Chỉ là ngờ, Kỷ Trà Thần nhìn thấy đầu tiên là dắt cánh tay của kéo vào trong xe, đuổi tài xế xuống, khóa cửa xe lại, nhấn cần ga cái, đảo mắt xe chạy lên cao tốc.

      Tốc độ đến cực hạn, dọc theo đường nghe được ít tiếng xe cảnh sát, chỉ là ai có thể đuổi kịp.
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 150:: Valentine vui vẻ (1)

      Ninh Tự Thủy yên tĩnh, ngồi ở bên cạnh , ánh mắt lạnh tanh vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, phía phản chiếu gò má Kỷ Trà Thần, lạnh lùng kiên nghị, khí phách trời sanh, làm bá chủ tất cả.

      Xe biết từ lúc nào được lái tới đỉnh núi, còn hướng về phía vách đá bên kia lao tới. Kỷ Trà Thần nghiêng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tỉnh táo của , giọng trầm: "Em có dám tiếng mà biến mất nưã ?"

      Ánh mắt Ninh Tự Thủy bình tĩnh vô nghiêng đầu nhìn cái, lại nhìn vách núi trước mặt có bất kì hàng rào chắn nài, lấy tốc độ xe bây giờ, tới ba mươi giây là có thể lao xuống dưới đó rồi. cùng Kỷ Trà Thần chết chung ở chỗ này.

      Thấy có phản ứng, khuôn mặt của Kỷ Trà Thần càng thêm khó coi, có ý định phanh lại, mặc cho xe điên cuồng lao về phía trước. . . . . . Ánh mắt quét qua khuôn mặt trấn tĩnh của càng thêm thích thú, thích trấn định bình tĩnh như thế, sống chết sợ hãi. Lại để cho giống như lần đầu tiên biết !

      Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc bánh xe trước trượt xuống, Kỷ Trà Thần đạp nhanh chân phanh, xe dừng lại, nửa lơ lững bên ngoài, nửa chạm đất, lung la lung lay, nguy hiểm vô cùng.

      Ninh Tự Thủy rốt cuộc chịu nghiêng đầu nhìn kỹ , mở mắt rồi nhàn nhạt mở miệng: "Kỷ Trà Thần, sợ chết sao?"

      "Em sao?" Kỷ Trà Thần có trả lời, hỏi ngược lại .

      "Tôi sợ." Ninh Tự Thủy trả lời rất thành . Nếu như chết rồi, ai tới chăm sóc Tịch Nhược. Nếu như chết trước mặt của Tịch Nhược, bé có rất đau lòng!

      Môi mỏng của Kỷ Trà Thần khẽ nở ra nụ cười, thần kinh của cả khuôn mặt cũng thả lỏng. Đáy mắt tuy có nụ cười, cũng chỉ là chợt lóe lên. Giọng trầm thấp : "Yên tâm, tôi để cho em chết."

      Đáp án này cũng thể để cho chút vui sướng nào, ngược lại cảm thấy châm chọc. Năm năm trước, người bức tử là ai!

      "Kỷ Trà Thần, thế giới này có gì có thể khiến cho sợ hãi nữa?"

      Đáy mắt bỗng lóe lên tia phức tạp, nụ cười nơi khóe miệng thu lại, lát sau mới lẩm bẩm : "Tôi cũng là người, là người tự nhiên có."

      Ninh Tự Thủy rũ mắt xuống, cánh môi chợt lóe lên nụ cười như có như , tựa như giễu cợt, tựa như châm biếm. . . . . . ra là Kỷ Trà Thần cũng có sợ!

      Kỷ Trà Thần cởi dây an toàn, cả thân thể nghiêng tới, hai tay nâng gương mặt của lên, ngón cái vuốt ve da thịt mềm mịn. Trong nháy mắt đó, Ninh Tự Thủy ảo giác nhìn thấy nơi đáy mắt hăn có tia quyến luyến, giây kế tiếp môi bị môi ngậm lấy.

      Môi của bao phủ lấy bờ môi của , hơi thở đặc biệt làm nụ hôn ấy kéo dài trằn trọc đau khổ, đầu lưỡi cạy mở hàm răng càn quét từng điểm mẫn cảm, cuốn lấy hương thơm; mỗi nơi qua đều cảm thấy hưng phấn vui vẻ, hôn càng ngày càng kịch liệt, gần như muốn dùng hết sức để cắn rơi đầu lưỡi của .

      Ninh Tự Thủy chậm rãi nhắm hai mắt lại, chủ động, cũng cự tuyệt cứ để hôn mình như vậy. Nụ hôn của cuối cùng cũng dịu dàng, nóng bỏn giống như núi lửa phun trào, cực nóng làm cho người ta nghĩ tới cái chết. Hơi thở của tràn ngập ở cánh mũi , lúc này trái tim vô cùng bĩnh tĩnh, tâm lặng như nước.

      Dưới tình huống này thể nào hô hấp, gương mặt trắng nõn đỏ ửng, rốt cuộc được buông ra, thở hồng hộc, mở mắt ra, ánh mắt trong suốt tia tình dục; mà hai mắt Kỷ Trà Thần đỏ lên.

      Ngón tay hung hăng chà sát cánh môi sưng đỏ của , khóe miệng nở ra nụ cười lạnh: "Em tàn nhẫn."

      Ninh Tự Thủy mấp máy môi bận tâm, ngũ quan xinh xắn có bất kỳ cảm giác có tội, cũng có vui mừng. Giống như bị hôn là việc bình thường thể bình thường hơn. Nhưng hề có phản ứng, đối với con người kiêu ngạo như Kỷ Trà Thần mà , là loại nhục nhã.

      Dưới cái hôn mãnh liệt của mà còn giữ được tỉnh táo, có phản ứng sợ rằng người có thể làm được chỉ có mình . tức giận, cũng là điều khó tránh khỏi.

      Hai người ngồi ở trong buồng xe, ai với ai câu nào nữa. Xuyên qua cửa sổ xe thấy phong cảnh phía ngoài, tệ. Trời xanh mây trắng, còn có gió mát phất qua, còn có thể nhìn thấy hết toàn bộ khung cảnh của thành phố này. Giờ phút này, đối với hai người mà chính là khoảng thời gian dịu dàng khó được.

      Kỷ Trà Thần cũng nhớ lại đướ bỏ lỡ, nếu như nó còn sống, tại phải nhà ba người, vui vẻ hòa thuận dã ngoại vui vẻ ăn cơm vô cùng hạnh phúc.

      Đáng tiếc. . . . . .

      Ánh mắt quét qua khỏi suy nghĩ có từng biết mình cũng từng có đứa , lại mất , phản ứng như thế nào? biết mình từng trải qua những chuyện gì sao? Nếu như mà biết , nhất định hận chết . Đừng hôn, sợ là đụng vào cũng nổi.

      Điện thoại của Ninh Tự Thủy chợt vang lên, đoạn kí ức ưu thương trong buồng xe bỗng chợt trở lại với thực. màn ảnh lóe ra số điện thoại xa lạ, chần chờ ba giấy sau, vẫn quyết định nghe.

      Toàn bộ thời gian nghe là phút, từ đầu đến cuối câu, yên lặng cất điện thoại rồi : "Chúng ta trở về thôi."

      Kỷ Trà Thần cũng hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ là gọi điện cho tài xế tới đón, bọn họ có thể an toàn ra ngoài coi như tệ, xe cũng cần nghĩ tới.

      Khi Liên Phượng Vũ cùng tài xế của Kỷ Trà Thần cũng nhau tới đó, khuôn mặt vốn dịu dàng bỗng lạnh , nhanh chóng lên trước đem Ninh Tự Thủy ôm vào trong ngực mình, cách Kỷ Trà Thần xa chút.

      Kỷ Trà Thần vẻ mặt tốt càng trở nên lãnh, bàn tay siết lấy cổ tay Ninh Tự Thủy, lạnh lùng : "Cùng tôi trở về. . . . . ."

      "Khôgn được đụng ." Liên Phượng Vũ đưa tay đẩy ra tay, cả thân thể chắn trước mặt Ninh Tự Thủy, đoi con ngươi từng dịu dàng như nước kia bỗng trở nên u, lạnh lẽo bức người.

      Ninh Tự Thủy hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Liên Phượng Vũ có khí thế hùng hổ dọa người như vậy, trước kia có , đối với luôn nhất mực dịu dàng, đối với người khác luôn khiêm tốn lễ độ, dù là lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Trà Thần, cũng có như vậy. Bây giờ, Kỷ Trà Thần làm cái gì với ?

      " được đụng ấy, có tư cách." Liên Phượng Vũ lạnh lùng phun ra câu , chút nào kiêng kỵ khuôn mặt lạnh đến tận cùng của Kỷ Trà Thần.

      Đôi môi mỏng của Kỷ Trà Thần tà mị cong lên, tay nắm lại , khớp xương kẽo kẹt vang dội. giây tiếp theo, quyền hướng Liên Phượng Vũ đánh tới, tích đủ hết hơi sức để đánh quyền này, nhẫn nại lâu rồi.

      Liên Phượng Vũ bị quyền này, nhưng chỉ đem Ninh Tự Thủy đẩy sang bên, sau đó lại tiếp tục vật lộn với Kỷ Trà Thần.

      Ninh Tự Thủy đứng ở bên, trong ánh mắt thoáng qua vẻ lo lắng nhìn hai người tranh tôi đoạt, đều giống như muốn đem đối phương dồn tới chỗ chết, xuống tay lưu tình chút nào. Kỷ Trà Thần bản lĩnh mặc dù tốt, nhưng dù sao bị thương nghiêm trọng như vậy, khôi phục lại hoàn toàn như cũ được, cho nên phương diện tốc độ có chút chậm chạp; Liên Phượng Vũ cũng tốt hơn chút nào, bởi vì thân thể gầy gò, về mặt khí thế hơi thua bậc.


      Chương 150: Valentiine vui vẻ (2)



      Rất nhanh mặt hai người có chút đỏ, có sử dụng bất kỳ vũ khí nào, chỉ đơn thuần sử dụng quả đấm, đọ sức nguyên thủy nhất, vẫn đánh cho đối phương ngã xuống.

      Chợt khuôn mặt của Liên Phượng Vũ hơi biến thành trắng bệch, dưới chân dẫm lên cục đá thân thể vững, mắt thấy quả đấm của Kỷ Trà Thần đánh tới kịp tránh. Ninh Tự Thủy cau mày, nhanh chóng tiến lên, phải vì muốn giằng co với Kỷ Trà Thần mà là xoay người đem Liên Phượng Vũ ôm vào trong ngực, quay lưng lại nhận quyền kia của Kỷ Trà Thần. . . . . .

      Kỷ Trà Thần muốn thu hồi nắm đấm kịp, chỉ thu lại được ba phần sức lực. . . . . . Ánh mắt trong khoảnh khắc đó u ám, ánh sáng phiếm lạnh, chỉ cảm thấy như bị người ta quăng cho hai cái bạt tai.

      Hai người lui về sau bước, Liên Phượng Vũ ôm Ninh Tự Thủy nhíu mày, mắt ân cần nhìn : "Em điên rồi sao? Em chạy tới làm cái gì?"

      Ninh Tự Thủy ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch, cố gắng nở nụ cười, lắc đầu, bày tỏ bản thân có việc gì. Chỉ là trận kia đau nhức, xác thực khiến hít ngụm khí lạnh. Xoay người, ánh mắt bình thản nhìn khuôn mặt thịnh nộ của Kỷ Trà Thần, môi đỏ mọng nhàng nâng lên: "Tôi cho phép bất kì kẻ nào tổn thương Liên, dù là cũng thể được."

      Kỷ Trà Thần híp mắt lại, cái nhìn kia cũng là khí thế khiếp người. Tiếng lạnh lẽo từ trong miệng bắn ra: "Em có biết bản thân mình làm gì ?"

      Ninh Tự Thủy rũ mắt xuống, ở ngay trước mặt chủ động nắm tay Liên Phượng Vũ, mười ngón đan cài. Ngước mắt nhìn về phía chợt cười: "Kỷ Trà Thần, thấy ràng. . . . . . Người này chính là nửa của tôi. Mà với tôi, vĩnh viễn đều thể nào có kết quả."

      "Em . . . . ." Kỷ Trà Thần nổi đóa, tiến lên bước muốn bắt lấy bên tai truyền tới tiếng lỗ mãng: "Ai nha, đây là làm gì đây? Đỉnh núi quyết chiến? Hoa Sơn Luận Kiếm? ?"

      Ninh Tự Thủy quay đầu thấy xe của Chiêm Dực Dương ngừng lại , gương mặt hài hước, nhất là chứng kiến tới bộ dáng đỏ mặt của Liên Phượng Vũ."Sư phụ. . . . . ."

      "Tôi tới dẫn người của tôi , Kỷ thiếu gia có ý kiến gì chứ?" Chiêm Dực Dương híp mắt mặc dù có lực sát thương gì, nhưng giọng uy nghiêm thể hoài nghi.

      Kỷ Trà Thần cũng lại vì khó khăn, chỉ là ánh mắt vẫn dính chặt người của Ninh Tự Thủy. Trước vẫn cùng trong xe hôn môi nồng nhiệt, xoay người liền có thể vì Liên Phượng Vũ ngăn cản quả đấm của , cùng tên kia mười ngón đan chung chỗ. Rất ràng khiêu chiến cực hạn của .

      Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám cho nhục nhã như vậy!

      Ninh Tự Thủy lôi kéo Liên Phượng Vũ lên xe, ánh mắt từ đầu chí cuối nhìn Kỷ Trà Thần cái. Bởi vì biết ánh mắt sắc bén của Kỷ Trà Thần mực dán người , nếu như quay đầu lại càng cảm thấy đối với có tình!

      Đáng tiếc trừ hận, cái gì cũng có.

      Xe rất nhanh biến mất trước tầm mắt, Kỷ Trà Thần hít vào hơi sâu. Nếu như đổi lại mình trước kia, làm như thế nào? Dùng mọi thủ đoạn trói bên người, mặc kệ hay , đều quan trọng. Nhưng còn bây giờ sao? Cho dù muốn trói , cũng phản kháng. Đáy lòng càng hy vọng lần này có thể , dù là chỉ có chút.

      Môi mõng nhếch lên nụ cười cay đắng, xoay người nhìn cảnh sắc xinh đẹp này, lúc nào trở nên hèn mọn thế này rồi, ở trước mặt ? Bởi vì từng cố chấp bá đạo, tạo thành tổn thương lớn, còn lần này, muốn phạm lỗi lần nữa.

      Ninh Tự Thủy, nguyện ý dùng dịu dàng đổi lấy em trở lại bên cạnh , dùng hết tất cả đền bù thương tổn trước kia.

      . . . . . .

      Chiêm Dực Dương đưa bọn họ đến dưới lầu, Liên Phượng Vũ trước hai bước, cho nên có có nghe được câu mà Chiêm Dực Dương với Ninh Tự Thủy kia: "Con là thứ nó quý nhất, nhưng chỉ biết hại chết nó."

      Ninh Tự Thủy sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn Chiêm Dực Dương lại nhìn bóng lưng gầy gò của Liên Phượng Vũ, đáy lòng thoáng qua tia khổ sở.

      Liên, dù gần nhưng em vẫn xa lánh, đối với loại hành hạ, phải ?

      Liên Phượng Vũ quay đầu lại nhìn hai người họ, chỉ là nhếch môi dịu dàng cười tiếng, bày tỏ bản thân mình có việc gì.

      Ninh Tự Thủy cúi đầu khẽ gật, giọng hàm hồ: "Con biết rồi." lên trước với Liên Phượng Vũ: "Chúng ta lên ."

      Chiêm Dực Dương nhìn bóng lưng bọn họ biến mất sau thở dài cái. thể xem được tương lai của Tự Thủy, nhưng kết cục của Liên Phượng Vũ, Kỷ Trà Thần đều ràng hơn ai hết, mà trừ bỏ chỉ có thể nhìn, thể thay đổi kết quả, cũng thể đối nghịc lại với vận mệnh.

      Ba người này nhất định phải quấn lấy nhau, nghiệt duyên, sợ rằng thực chỉ có thể là gọi là nghiệt duyên.

      . . . . . . . . . . . .

      Phòng làm việc.

      Vẻ mặt của Kỷ Gấm Sóc tốt chút nào, mím chặt môi, muốn lại thôi, nhìn chằm chằm Kỷ Trà Thần trong ánh mắt viết lên ý nghĩa thể tưởng tượng nổi.

      Si Mị đứng ở bên hai tay khoanh lại, lời rất bộc trực: "Lần trước Thuộc Vũ Hiên vất vả mới giải quyết chuyện kia, tại mảng kinh tế ngầm chúng ta thể đụng, mà hình như có người vụng trộm thu mua cổ phần công ty, trong tay tôi cũng có mấy chỗ có vấn đề, chính là có người sau lưngc ố ý giở trò quỷ."

      Kỷ Trà Thần giống như nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn tấm hình dịu dàng, vẻ mặt hờ hững giống như toàn thế giới đều liên quan bản thân . Trong đầu tái diễn toàn bộ hình ảnh vì Liên Phượng Vũ ngăn cản quyền kia, lấy bản lĩnhc ủa ràng có thể ngăn lại, nhưng là cố ý , cố ý để cho mình bị thương, cho bứt rứt sao?

      Thái độc của Kỷ Gấm Sóc đối với phản ứng của vô cùng chịu nổi, ngón tay gõ bàn cái, giọng được bình thường cho lắm: "Tôi hiểu cậu tại nghĩ thế nào? Chẳng lẽ trừ kia, có gì để cho cậu cảm thấy quan trọng sao? Coi như căn cơ của Kỉ gia có sâu, tại mong đợi của người Kỉ gia lớn như vậy, cậu ra tay Kỉ gia nhất định sụp đổ."

      Si Mị nhếch môi cười khinh thường tiếng: " là hồng nhan họa thủy, chúng ta nên tìm trung lương thần tướng, tìm người diệt ."

      Ánh mắt Kỷ Trà Thần lướt , lạnh lẽo bức người, từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng gằn ra: "Cậu thử động đến cọng lông của ấy thử ?" Giọng tràn đầy cảnh cáo uy nghiêm tránh nổi.

      Si Mị bất đắc dĩ than thở, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chằm chằm: "Vậy tính toán thế nào? Nếu như muốn Kỷ thị, ban đầu cần gì kêu tôi trở về?"

      Kỷ Gấm Sóc tiếp lời: "Tiếp tục như vậy, tôi hủy bỏ hợp tác giữa chúng ta. Những năm này, cậu cũng biết tôi là người bao giờ làm ăn lỗ vốn."

      "Nếu như giữa nghiệp và Tiểu Ngư Nhi chỉ có thể lựa chọn , chọn thứ nào?" Kỷ Trà Thần sâu kín , Kỷ Gấm Sóc cứng đờ, nửa ngày nên lời. Chỉ nghe thấy tiếp tục : "Trong lòng muốn, chính cũng có đáp án, tại sao muốn buộc tôi lựa chọn?"

      Kỷ Gấm Sóc thở dài cái: "Kỷ thiếu gia, chúng ta giống nhau. Tiểu Ngư Nhi mặc dù tùy hứng, nhưng làm bậy. Huống chi chúng tôi bây giờ là vợ chồng, mặc kệ xảy ra cái gì cũng cùng nhau đối mặt. Nhưng kể từ sau khi Ninh Tự Thủy trở lại, cậu hoàn toàn thay đổi. còn là Kỷ Trà Thần trước kia, lần trước cậu vì ta ngay cả mạng sống cũng cần. Người như vậy, đáng giá để cậu làm thế hay sao?"


      Chương 151:: Valentine (H+ )

      Kỷ Trà Thần rũ mắt xuống, mím chặt môi, lời. Ngón tay bấm chặt lên mặt ghế sô pha, đáy mắt u ám ai có thể phát giãy giụa và mâu thuẫn

      "OK! Tôi biết năm năm trước là cậu thiếu ta, nhưng cần thiết phải lấy cả Kỉ gia ra để trả lại cho ta. ra tôi vẫn hoài nghi ta rốt cuộc là mất trí nhớ hay giả mất trí nhớ? Tại sao ta vừa trở lại liền làm ra nhiều chuyện như vậy? Kỷ Trà Thần, kia tại rất nguy hiểm. Bây giờ cậu đùa với lửa đó, sớm muộn gì cậu cũng chết trong tay ta."

      Kỷ Gấm Sóc lời này rất nghiêm trọng.

      Kỷ Trà Thần đột nhiên đứng lên, hai tay cắm trong túi, xoay người tới cửa sổ thủy tinh, thấy bên ngoài trời lại mưa, từng giọt nước đọng mặt kính, lưu lại vệt nước dài. Hồi lâu, mới lẩm bẩm câu: "Tôi tự có chừng mực, tuyệt đối liên lụy các người. Si Mị, nên làm như thế nào, cậu nên làm thôi."

      Khuôn mặt khổ qua của Si Mị nãy giờ vẫn giữ nụ cười ghê tởm, ngón tay bật tách cái."Đây mới là Kỷ thiếu gia sao! Tôi nhất định làm đối phương chết rất thảm."

      Kỷ Trà Thần gì thêm, ánh mắt ngắm nhìn cái thế giới tính là ràng này. mực an ủi mình, có thể chỉ là trùng hợp, nhất định là , nhưng những chuyện liên quan, phải là cũng thể.

      Lời của Chiêm Dực Dương thoáng qua, do dự có muốn tin tưởng hay .

      Ninh Tự Thủy em rốt cuộc có từng nhớ tới quá khứ, rốt cuộc em trở về là có mục đích gì?

      Kỷ Gấm Sóc nhìn bóng lưng xào xạc của , ưu thương bao quanh , khỏi nhíu mày. Giờ phút này Kỷ Trà Thần còn liều lĩnh như trước, do do dự dự, toàn bộ đều là bởi vì kia. Bàn tay khẽ nắm lại trong lòng thầm thay Kỷ Trà Thần quyết định.

      . . . . . .

      Liên Phượng Vũ bị bắt buộc phải nghỉ ngơi, những chuyện còn lại đều là Ninh Tự Thủy tự mình xử lý. Tự nhiên cũng biết Kỷ Trà Thần bên kia bắt đầu hành động, mặt ngoài bình tĩnh che giấu được gợn sóng rục rịch. Hai ngày nay tin tức tài chính ngày càng được người ta để ý, kể từ sau vụ đó tình hình chứng khoán của Kỉ thị bị xuống dốc trầm trọng, sau lưng làm ít chuyện, mà hai ngày thị trường chứng khoán khá ổn, thậm chí vượt hơn trước. . . . . .

      Ninh Tự Thủy tắt TV, khỏi vuốt vuốt chân mày, thường xuyên thao túng như vậy, rất là hao tổn tinh thần.

      " bắt đầu hành động?" Liên Phượng Vũ tới chủ động xoa bóp bả vai cho , hóa giải áp lực của .

      Ninh Tự Thủy gật đầu, tay nắm lấy tay của để cho nhúc nhích.

      "Em vẫn chịu sử dụng lực lượng của hồng môn." Liên Phượng Vũ rất hiểu, ra Chiêm Dực Dương tuyệt để ý lợi dụng hồng môn trả thù như thế nào, ban đầu để thử kế hoạch JK, cũng nên đồng ý làm việc này.

      "Hồng môn là tâm huyết của sư phụ, ông ấy muốn để lại cho . phải vạn bất đắc dĩ, em dùng quan hệ của hồng môn." Ninh Tự Thủy lẩm bẩm dừng lại chút, tiếp tục : "Liên, bây giờ, vui vẻ sao?"

      Liên Phượng Vũ dùng ánh mắt dịu dàng lướt lên có vẻ hiểu: " rất vui vẻ." Chỉ cần ở bên cạnh em, đều rất vui vẻ.

      Ninh Tự Thủy đứng lên, quay đầu lại ánh mắt dịu dàng nhìn dung nhan tuấn mỹ của : "Em có việc ra ngoài chút, ngoan ngoãn chờ em trở lại."

      Liên Phượng Vũ gật đầu, ánh mắt đưa ra cửa, lưu luyến. Nhất định là sư phụ cái gì đó với , mới có thể để cho bất an như vậy. Tự Thủy, tại rất vui vẻ, đừng có bất kỳ áp lực gì.

      Ninh Tự Thủy tới nhà để xe, tay mới vừa kịp chạm đến tay cầm cửa, đầu ngón tay truyền đến dòng điện kịch liệt muốn rút tay trở về kịp, trước mặt bỗng tối sầm, cả người ngã ở mặt đất, bất tỉnh nhân .

      Lúc này Kỷ Trà Thần trong phòng họp nhận được tin nhắn, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, đứng lên tiếng nào rời khỏi phòng họp, bỏ lại hết khiến toàn bộ nhân viên hiểu nhìn tổng giám đốc bỏ chạy.

      Ninh Tự Thủy khi mở mắt ra, cả người còn hơi sức, ánh mắt xem xét xung quanh chút xác định là phòng trong khách sạn của người đánh ngất .

      Là ai làm như vậy?

      Muốn ngồi dậy, nhưng ngón tay chống đỡ lấy tấm mền, còn chưa dựng lên được lại ngã xuống lần nữa. Thân thể cư nhiên còn chút sức lực, mềm mại giống như cục bông, thể làm được gì.

      Cảm giác như thế khiến nhăn mày, trong lòng dâng lên lo lắng, theo bản năng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ ngay cả năng lực xuống giường cũng có. Điện thoại di động, nút cài trong máy truyền tin toàn bộ đều thấy. . . . . .
      Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 151: Valentine (2)


      biết có phải bởi vấn đề nhiệt độ của điều hòa hay , chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, gương mặt lửa nóng bỏng như lửa đốt. Trong thân thể giấu chút buông thả, thậm chí theo bản năng muốn cở quần áo của mình. . . . . .

      Thế nào?

      Chẳng lẽ là. . . . . .

      Tròng mắt sững sờ, lập tức hiểu phản ứng như thế phải là bởi vì nhiệt độ trong phòng quá cao, mà là có người trong lúc hôn mê cho uống xuân dược!

      "Rốt cuộc là người nào?"

      Những lời vừa phát ra môi mỏng khỏi nâng lên cười lạnh. Ngu như vậy vấn đề này còn cần hỏi sao? Trừ Kỷ Trà Thần, còn ai vào đây muốn dùng loại biện pháp này có được ?

      nhịn được rồi sao? Cứ như vậy thể chờ đợi, thậm chí ngay cả thủ đoạn hèn hạ đê tiện như vậy cũng dùng đến?

      Trong nháy mắt cửa được mở ra, hai người bốn mắt tương giao, ánh mắt Ninh Tự Thủy lóe lên tia trào phúng, mà con ngươi tĩnh mịch của Kỷ Trà Thần cũng là lo lắng cùng quyến luyến. Sải bước phía trước đến bên giường, giọng giờ phút này cực kì dễ nghe: "Em làm sao vậy? có sao chứ?"

      Ninh Tự Thủy theo bản năng né tránh bàn tay , thở gấp : "Đừng đụng tôi."

      Gương mặt đỏ hồng, quần áo xốc xếch, hô hấp dồn dập, hai chân của kệp chặt lấy chăn, hình ảnh tươi đẹp như vậy, phản ứng của cho Kỷ Trà Thần biết xảy ra chuyện gì.

      "Dược lực phát tác, em gánh được ." Giọng trầm thấp rồi lại kiên định. Ánh mắt u nhìn , từng chút từng chút trở nên nóng bỏng.

      A, vẫn còn diễn trò cho ai nhìn?

      Thân thể càng ngày càng nóng, ýThức cũng bắt đầu ràng, ngay cả nhìn khuôn mặt Kỷ Trà Thần cũng có chút mơ hồ. Ngón tay bị khống chế gắt gao níu lấy quần áo của mình, thân thể nhàng run rẩy…

      Bàn tay có nhiệt độ giống nhau nắm lấy tay , ánh mắt có nghiêm túc khác thường, môi mỏng mím lại: “Để tôi giúp em.”

      Ninh Tự Thủy trong nháy mắt sáng ngời, môi của rơi xuống. Chiếm lấy hương thơm, dùng lực mút thỏa thích, đầu lưỡi tùy ý khuấy động, cực nóng, răng môi điên cuồng giao chiến, liều chết triền miên.

      ràng cảm thấy thân thể mình chịu khống chết của đại não, tay của mở từng nút áo của , cách áo lót thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng thô lỗ vuốt ve chỗ mềm mại, nhào nặn ra đủ loại hình dáng. Miệng đắng lưỡi khô, ràng muốn kháng cự nhưng dược lực bắt đầu tác dụng, để cho được ngăn cản dụng nụ hôn nóng bỏng như vậy quấn lấy – ý thức từng chút từng chút mơ hồ.

      Tay của giống như có ma lực, trong lúc bất tri bất giác cởi hết quần áo của , mà thân thể cũng trần truồng; dáng người to lớn, bắp thịt đường cong cũng vô cùng ràng, từng đường từng đường; cánh tay dùng sức ôm vào trong ngực, môi hôn da thịt tuyết trắng của , khi con ngươi nóng rực chuyển tới vết sẹo dài trông dữ tợn ở giữa bụng lòng chợt nhói đau, cúi đầu dùng đầu lưỡi dịu dàng liếp láp da thịt lồi lõm…

      Vết thương nơi này cũng là bởi vì đứa bé, bởi vì mà lưu lại! Lúc ấy rốt cuộc chảy máu nhiêu, đau đớn bao nhiêu? từ trước đến giờ hoàn toàn mà nghĩ tới… Lòng như dao cắt… Thậm chí động tác hôn cũng trở nên rụt rè, chậm chạp, khẽ run…

      “Uhm…” Tiếng rất từ môi mọng bật ra, ngón tay bấm sâu vào trong chăn, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch. Là bởi vì thân thể vốn nên có phản ứng, hay là bởi vì dược lực phát huy công dụng, ngay cả đều hiểu .

      Chỉ biết hôm nay nhất định thoát khỏi, chạy khỏi nắng, nhật định trầm luân.

      Sau màn dạo đầu, thân thể nặng nề của lần nữa đè người của , hôn khắp khuôn mặt , đầu lưỡi khẽ liếm vánh tai của , ngậm trong miệng, đầu lưỡi liếm láp tiểu linh lung mềm mại kia, nhanh chóng phun ra, lại lần nữa ngậm lại, trêu đùa, hành động như vậy lặp lại biết bao lần.

      Tiếng của như gió mát thoảng vào tai : “Chớ khấn trương, làm em đau…”

      Ninh Tự Thủy có cách nào khác ra lời, hai tay chỉ bóp mạnh cánh tay , hôn sâu, móng tay liền bấm sâu, da rách, chảy ra máu đỏ tươi…

      Mồ hôi hột từ khuôn mặt lạnh lùng của khẽ chảy từng giọt, ướt nhẹp ở da thịt của tô, khiến da thịt trắng nõn nóng bỏng. Bụng dưới nam tính của sớm ngạo nghễ đứng thẳng, nhưng vì vẫn kéo dài khúc dạo đầu, đầu ngón tay dịu dàng ra mơn trớn cơ thể , khiến nó từ từ vì mà nở rộ, buông thả xinh đẹp, hề khẩn trương nữa.

      giường, chưa bao giờ đối xử dịu dàng như vậy với , cho dù trước kia nhau cũng chưa từng như thế.

      Bắp đùi của chống đỡ ở giữa hai chân , bật mở ra, ngón tay hướng chỗ kia tìm kiếm, cảm giác nóng lên từng mảnh, biết đây chính là tin mở của , ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ửng kia, ngày thường con mắt lạnh tanh giờ phút này cũng chống lại nổi sức mạnh của tình dục, mê ly câu hồn người.

      Môi lần nữa hôn lên hạ thân cũng theo đó mà vào, vùi sâu vào trong thân thể .

      Bất thình lình chật chội, khiến thoải mái nhíu mày; dù sao cũng năm năm chưa từng bị xâm phạm, nơi đó vẫn lưu loát như cũ. Móng tay bấm vào sâu hơn, giây kia là loại cảm giác gì?

      chỉ là tình, muốn thống khoái, trướng, mà trong lòng còn có đau…

      Trước kia sâu đậm người đàn ông này, như vậy bây giờ thống hận người đàn ông này cỡ nào! tay thay đổi vận mệnh của , từ đó rơi vào ma trướng trầm luân nơi địa ngục, cách nào thấy được ánh sáng và nhiệt độ.

      Mà giờ phút này, trầm luân ở phía dưới , nếu như có thể tình nguyện lựa chọn bị xuân dược hành hạ đến chết, cũng cần dây dưa như thế, thân thể đâyưa tiếp đó là linh hồn giống như số mạng dẫn tới cái kết cũng giải được nữa.

      gian bên trong cực hẹp bao quanh , khiến máu trong cơ thể càng sôi trào mãnh liệt, dừng lại sau mấy giây ngắn ngủi, sống lưng bắt đầu luật động, đụng chạm nơi mẫn cảm nhất, vách tường mềm mại, đòi lấy khoái cảm vui sướng.
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Canh Chan CơmChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :