1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân trí mạng: Gặp gỡ Trùm máu lạnh - Kỷ Hy Yên (Hoàn chính văn + NT5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 145 (3)

      Si Mị nhai kẹo cao su, có chút phục : "Cứ như vậy thả?"

      "Ừ." Kỷ Trà Thần rất bình tĩnh, sờ tới điện thoại di động, ngừng vuốt vuốt, hình như là do dự điều gì.

      Thuộc Vũ Hiên đem cà vạt trong tay cởi ra, nhét vào trong thùng rác, ngồi thẳng người cái ghế, nhìn Kỷ Trà Thần chăm chú hỏi: " ra . . . . . . Cậu cũng tin Dương Lưu Vân làm, có đúng hay ?"

      Ngón tay của Kỷ Trà Thần cứng đờ, điện thoại di động"Pằng" tiếng rơi mặt đất. Mấy giây sau, ánh mắt ôn hòa: "Chứng cớ xác ."

      "Stop!" Thuộc Vũ Hiên hừ cái bằng hơi mũi, liếm liếm môi dưới, lưu manh : "Tôi là luật sư, tôi còn ràng cái gì gọi là chứng cớ xác sao? Những thứ này cũng chỉ là chứng cớ bên ngoài, định tội người còn phải có động cơ gây án cùng chứng cứ bên trong. Còn có tại sao ta đem chứng cư cho cảnh sát? Nhất là cảnh sát hàng năm điều tra cậu?"

      Kỷ Trà Thần khom lưng nhặt lên điện thoại di động, màn hình rớt vỡ. Lưu lại vết dài, ngón tay vuốt ve qua vết vỡ, giống như là có chút gì đó, vỡ nát vĩnh viễn lành lại được. Cho dù chức năng có thể sửa chữa, nhưng để còn lại chút tì vết, vẫn thể nào.

      " chuyện!" Thấy nửa ngày lời nào, Thuộc Vũ Hiên hét lên.

      "Chính tôi nghĩ. . . . . ." Dừng lại chút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm , tiếp tục : "Tôi cũng cần đổi lại luật sư."

      "Shit!" Cũng biết uy hiếp, cảnh cáo ! Thuộc Vũ Hiên từ ghế đứng lên, ngón tay gõ bàn cái, phát ra tiếng thanh thúy: "Mặc dù cậu là Kỷ thiếu gia, nhưng làm em tôi vẫn phải . . . . . . nên để cho số thứ mê hoặc tầm mắt của cậu, đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng."

      Quay sang huýt sáo với Si Mị tiếng, xoay người rời .

      Si Mị cũng cho nét mặt tự giải quyết cho tốt, theo Thuộc Vũ Hiên, mệt mỏi ngày cũng nên vui vẻ chút, time!

      Kỷ Trà Thần mình ở lại trong phòng làm việc, rũ mắt nhìn điện thoại di động phát ra tiếng. Ngón tay biết khi nào nhảy ra khỏi ghi chép cuộc trò chuyện, hàng thứ nhất viết "Tự Thủy" ngón tay lặp lại động tác vuốt ve hai chữ này, đáy mắt thoáng qua thâm tình quyến luyến, khóe miệng nhếch lên đường con khó coi.

      Bấm số điện thoại, sau khi truyền đến mấy tiếng tút tút, thanh vang lên báo hiệu chủ nhân của chiếc điện thoại tắt máy.

      Lần nữa căt đứt, để điện thoại di động xuống, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, những lời muốn , toàn bộ đều nuốt xuống bụng.

      Ninh Tự Thủy ngồi ở sân bay, điện thoại di động đặt ở trong lòng bàn tay, khi trong màn hình an tĩnh lóe lên ba chữ "Kỷ Trà Thần" trong phút chốc có chút hoảng hốt. Tịch Nhược nhắc nhở nên lên máy bay, lúc này mới phản ứng được, chút nghĩ ngợi tắt điện thoại di động, ôm Tịch Nhược và Trạc Mặc cùng nhau lên máy bay bay tới Đức.

      . . . . . .

      Dương Lưu Vân mở mắt thấy hoàn cảnh quen thuộc biết mình về đến nhà rồi, có thể lâu nữa bị đứa Nhật Bản. Nước mắt lần nữa dâng trào trong hốc mắt, chất lỏng chất đống lại quật cường chịu rớt xuống.

      Tại sao? Thần vì sao lại phải đối với em như vậy? Tại sao tin em? Tại sao muốn đưa em ?

      Tại sao phải tin tưởng phải là em làm, tại sao tin tưởng?

      "A. . . . . ." Dương Lưu Vân trong lòng bi thương khó nhịn, ngồi dậy, đưa tay lên bàn trang điểm tất cả những đồ bàn đều bị ném xuống mặt đất, từng bình từng lọ đều rớt xuống vỡ nát, lăn mỗi chỗ cái.

      "Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao tin em?"

      Dương Lưu Vân hai tay điên cuồng quơ lung tung bàn trang điểm, tay bị mảnh vỡ cắt qua, máu đỏ tươi chảy xuống, dính nhớp khiến lòng bàn tay trơn trượt. Giờ phút này, đau đớn của thân thể tính là gì.

      Nhói đau ở bên ngực trái kia. . . . . . Đau ở đâu đau quá!

      Nhìn trong gương, gò má tái nhợt màu sắc, hai mắt sưng đỏ, đầu tóc rối bời, người giống người, cười ngu ngốc; giờ phút này ta cái gì cũng vó, cái gì cũng có!

      "A. . . . . ." Dùng hết sức bình sinh để hét lên lần nữa, lay động hồi. Trong khí tràn ngập mùi vị ngai ngái, máu dính vào quần áo, rơi vào sàn nhà, nhìn thấy mà ghê tởm.

      Đường Diệc Nghiêu nghe được tiếng hét vội vã xông tới, kém suýt chút nữa bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ. Bước nhanh đến phía trước bắt được hai tay quơ quơ của ta, thấy vết thương lộ thịt, ánh mắt đau lòng. Giữ chặt cổ tay ta, trầm giọng : "Em như vậy khiến rất đau lòng, em có biết ?"

      Dương Lưu Vân lập tức tỉnh táo lại, nghiêng đầu, nhìn bằng ánh mắt khinh miệt nửa ngày mới cất giọng: " cũng đau lòng sao? Nhưng có biết tôi có bao nhiêu đau lòng ?"

      "Lưu Vân. . . . . ." Cổ họng khẽ co lại, ra lời.

      " ra cũng tin tưởng tôi, đúng ? cũng cho là tôi làm ra chuyện tổn thương Thần như vậy, phải hay ? Các người tất cả đều tin tôi, cả thế giới cũng tin tôi!" Dương Lưu Vân tuyệt vọng gào thét, định thoát khỏi vòng tay của . Đường Diệc Nghiêu chẳng những có buông ra mà ngược lại còn ôm ta chặt hơn, ôm chặt, để cho bình tĩnh lại. (Min: lưu ý là – Đường Diệc Nghiêu nhé, chứ phải ta edit sai đâu ~ he he)

      Môi mỏng dán bên tai của ta, giọng tràn đầy dụ dỗ: "Chúng ta cùng Nhật Bản, vĩnh viễn ở chung chỗ, tốt sao? phải em muốn hai chúng ta ở chung chỗ

      hạnh phúc sao? Lưu Vân, nơi này tất cả đều quan trọng… Chúng ta cùng !”

      Dương Lưu Vân ở trong ngực cứng đờ, mấy giây sau phản ứng kịp: “Đừng, em muốn lúc này rời khỏi đây! Lúc này rời khỏi em liền thể gặp lại Thần!” Cũng có cơ hội đoạt trở về lần nữa!” (Con này điên nặng ~)

      “Lưu Vân, chẳng lẽ những lời trước kia của em đều là giả sao? Tất cả đều là gạt sao?” Đường Diệc Nghiêu dùng hai tay túm lấy bả vai của ta, kéo xa cự ly của hai người, lần đầu tiên dùng ánh mắt thành khẩn như thế nhìn ta, tự phải tìm được đáp án chính xác.

      Rốt cuộc, trong lòng chút vị trí nào ? Dù chỉ là chút cũng có?

      Dương Lưu Vân ngây ngẩn cả người, lâu ra lời. Đường Diệc Nghiêu chưa từng dùng ánh mắt như thế này nhìn ta, nếu như ra ngoài, ta khẳng định vĩnh viễn mất ; nhưng nếu như … Vậy đối với chỉ có thể là vĩnh viễn tổn thương.

      Tổn thương người khác còn tốt hơn tự tổn thương mình.

      xin lỗi!” Lời khổ sở từ môi mọng đỏ tràn ra, Dương Lưu Vân lui về phía sau bước, thấy bi thương trong mắt , xoay người bước nặng ngàn cân tới bên cạnh giường, tay nặng nề như cỗ mày buông thõng xuống giữa gian rũ xuống hai bên người…

      Ngón tay Dương Lưu Vân chi chít vết thương, nước mắt lã chã rớt xuống, khóc thành tiếng, giọng nghẹn ngào vang lên trong gian lạnh lẽo.

      xin lỗi, Diệc Nghiêu. Em biết mình rất tùy hứng, làm thương tổn rất nhiều… Đến bây giờ em đều cầu xin tha thứ. Mà em chưa làm qua… Em có. Toàn thế giới tin cũng sao, nhưng là người em nhất, tại sao có thể tin em? Em thực rất đau lòng, là khổ sở.

      Đáy mắt Đường Diệc Nghiêu lại dấy lên tia hi vọng, ngẩng đầu nhìn nước mắt của ta thấm ướt ga giường, đau lòng nguôi. Vì sao, luôn hạ quyết tâm được với ta.

      “Diệc Nghiêu, em thực rất sợ! Em rất mê mang, biết nên làm sao, làm sao đây. Em biết tiếng Nhật, em quen thức ăn ở Nhật, nơi đó có nhà của em. Cho dù có ở bên cạnh em, em vẫn sợ hãi. Sợ cần em, sợ cuối cùng cũng giống như Thần, vứt bỏ em…”

      ! tuyệt đối bỏ lại em!” Được Diệc Nghiêu ba bước thành bước tới trước mặt ta, ôm ta vào trong ngực, lời thề son sắt bảo đảm: “ vứt bỏ em, vĩnh viễn bảo vệ em. xin lỗi, là tốt, để ý tới tâm tình của em, nên tin tưởng em. Là đúng…”

      phải!” Dương Lưu Vân dùng bàn tay bị thương gạt nước mắt, cắn môi kìm nén dục vọng muốn khóc: “Là em tốt, em nên làm bộ, lại hành động như thế, em nên lại tìm Thần, nếu cũng xuất chuyện như vậy. xin lỗi Diệc Nghiêu, xin lỗi…”

      Hai cái trán dính vào nhau, cảm thụ hơi thở của nhau. Đường Diệc Nghiêu lần đầu tiên cảm thấy ta tự thân cận với như vậy, giống như hoàn toàn thuộc về .

      Hơi thở mập mờ rung động, rang môi đụng vào nhau. Hai người lần đầu tiên kịp chờ đợi muốn xé rách quần áo của nhau, thẳng thắn thể ý muốn của mình. Bàn tay vuốt ve qua da thịt của ta, mà ta hôn lên lồng ngực rộng lớn của , ngón tay dọc theo bờ eo của thẳng xuống bên dưới, đầu ngón tay dịu dàng đùa bỡn, trêu đùa khiến dâng lên dục vọng.

      “Cho em, Diệc Nghiêu…”

      Chưa kịp từ “Ca”, tiếng của ta khàn khan, trầm thấp, vô cùng mê người. Thân thể mỹ lệ ở dưới ánh đèn càng thêm hoàn mỹ, mềm mại xương, khiến cho người ta muốn hành động bừa bãi.

      Đường Diệc Nghiêu hai tay bóp lấy eo ta, sớm kịp đợi khúc dạo đầu mà xông vào, hung hang đụng chạm thân thể, khiến hai người dung hợp lại chỗ, hòa hợp với nhau, tuy hai mà . Tiếng rên khẽ, tiếng thở dốc, mỗi lúc phập phồng, hai thân thể quấn lấy nhau. Giống như vận mệnh bọn họ, vẫn bị quấn lấy nhau.

      Nhiệt độ trong phòng đột nhiêng tang cao, rèm cửa sổ bị gió thổi bay, che khuất màn đỏ mặt này. Chỉ là vết máu giường kia khiến người ta nhìn vào mà thấy ghê, động tác kịch liệt khiến chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt, đây là lần triền mien đầu tiên của bọn họ kịch liệt như vậy.

      Kịch liệt đến giống như muốn đốt cháy lẫn nhau, triền mien đến chết!
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 146: (5000+) (1)

      Nước Đức, Sở gia.

      Ninh Tự Thủy an ổn ở tòa thành bảo sang trọng này, ánh sáng của đèn thủy tinh lóe lên, xua lo lắng trong từng góc khuất. Mà ngồi ở đối diện chính là Sở Kỳ cùng Lý Diệc Phỉ, mười ngón tay bọn họ đan cùng chỗ, ngón vô danh mang cùng loại nhẫn cưới.

      Lý Diệc Phỉ mặc dù lớn tuổi, nhưng nhìn vẫn rất trẻ, cộng thêm bảo dưỡng tốt, nhìn vào cũng chỉ mới ba mươi lăm tuổi; mà Sở Kỳ chân chính già rồi, chỉ là đôi con ngươi như báo săn vẫn nhìn chằm chằm vào Ninh Tự Thủy, dường như coi chính là con mồi mà ông ta muốn săn!

      Tịch Nhược bởi vì ngồi máy bay quá mệt nhọc, trở lại liền bị Trạc Mặc ôm về phòng nghỉ ngơi, bữa tối cũng có xuống ăn. Trạc Mặc hình như cũng xuống, để gian lại cho ba người họ.

      Lý Diệc Phỉ nghiêng đầu, giọng dịu dàng và dễ nghe: "Tôi muốn cùng Tự Thủy chuyện riêng chút."

      Sở Kỳ hơi gật đầu, vỗ vỗ vai bà : "Đừng chuyện quá muộn, nghỉ ngơi sớm chút."

      Lý Diệc Phỉ gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của ông ta lên lầu, cho đến khi biến mất, lúc này mới thu hồi ánh mắt rơi người Ninh Tự Thủy, quan sát nửa ngày, mới lẩm bẩm mở miệng: "Con gầy hơn ngày trước, cũng lạnh lùng hơn."

      Ninh Tự Thủy dựa ghế sofa, hai tay tùy ý khoanh trước ngực. Hai mắt nhấp nháy cái, thử dùng giọng của : "Con mất toàn bộ trí nhớ trước kia, đối với mẹ, trừ những lời bọn họ ra, con biết gì cả. Xin lỗi!"

      Lý Diệc Phỉ chẳng những trách , ngược lại còn trấn an cười, đứng lên ngồi ở bên cạnh , nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của , cảm thán: "Nhưng ra là mẹ có lỗi với con! Nếu như ban đầu mẹ có năng lực, cũng khiến con gặp nhiều khổ sở như vậy."

      Ninh Tự Thủy có lập tức mở miệng, chỉ là cúi đầu nhìn da thịt được bảo dưỡng trắng nõn của bà, ngón tay rất dài, rất giống ngón tay của những người chơi Piano. Hơn nữa phong cách người bà và cũng hoàn toàn khác biệt, đó là khí chất yên tĩnh cao quý.

      "Mẹ đồng ý gả cho ông ấy, ra cũng hoàn toàn là vì Tịch Nhược, cho nên con đừng để trong lòng. Đều trẻ vợ chồng già làm bạn, ba con theo mẹ được đến cuối đời, nhưng bây giờ có người cùng mẹ. người sợ đơn. . . . . ." Trong giọng từ từ có lãnh bạc cùng bất đắc dĩ, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn Tự Thủy, tràn đầy trìu mến.

      Ninh Tự Thủy chần chờ chút, vẫn mím môi hỏi "Ông ta đối tốt với mẹ sao?"

      " phải." Lý Diệc Phỉ lắc đầu, ngược lại cảm thấy Sở Kỳ quá tốt!"Trước kia đồng ý là cảm thấy ba con mất chưa bao lâu, mẹ gả cho ông ấy có lỗi với ba con. Nhưng bây giờ là thời gian thích hợp, mẹ muốn liên lụy tới con và Tịch Nhược."

      "Mẹ chưa từng liên lụy tới con." Giọng của Ninh Tự Thủy nhàn nhạt, cảm thấy nhiệt độ của từng ngón tay bà từng chút từng chút thấm vào da thịt , dọc theo tĩnh mạch chậm rãi hướng tới chỗ trái tim, khắc chế được ấm áp.

      Lý Diệc Phỉ nâng cánh tay khác chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của , nhìn con yếu của mình lớn lên xinh đẹp kín kẻ như vậy, mặc dù quá trình này nhiều gian khổ, nhưng dù sao cũng qua. Hi vọng cuộc sống của sau này thuận lợi hơn.

      Đầu ngón tay hơi di xuống cằm Ninh Tự Thủy bắt được tay của bà, chặt, kìm chế được : "Mẹ. . . . . ."

      Ánh mắt Lý Diệc Phỉ kích động trào ra nước mắt, vui mừng gật đầu. Còn tưởng rằng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nguyện ý thừa nhận bà à mẹ mình nữa ! từng bỏ rơi con , tại lại trở về lần nữa, ông trời đúng là đối với bà tệ.

      "Mẹ, đừng khóc." Ninh Tự Thủy mặc dù khuôn mặt có thay đổi gì, nhưng giọng dịu rất nhiều. Đưa tay lau hết nước mắt mặt bà, giọng dịu dàng: "Cám ơn mẹ mấy năm nay thay con chăm sóc tốt cho Tịch Nhược."

      "Mẹ chỗ nào chăm sóc nó tốt chứ, đều là đứa bé Trạc Mặc kia quan tâm chăm sóc, khó cho nó. Bản thân vẫn còn là đứa bé, lại phải chăm sóc đứa bé khác." Lý Diệc Phỉ hít mũi cái, nghĩ đến Trạc Mặc cũng nhịn được khen ngợi hồi.

      Ninh Tự Thủy nghe bà những chuyện liên quan tới cuộc sống của Tịch Nhược, lòng tràn đầy cảm giác ấm áp. Thậm chí có chút cảm kích, số mạng còn để cho có mẹ, có Tịch Nhược.

      "Con có thể biết chuyện của mẹ và ông ta ?" Cuối cùng vẫn nhịn được mở miệng hỏi, đoạn chuyện cũ kia Trạc Mặc cũng chưa từng qua với . Vì sao mẹ lại cùng Sở Kỳ ở chung chỗ, vì sao Sở Kỳ sau khi được mè đồng ý, liền làm khó Trạc Mặc cùng Tịch Nhược nữa.

      Lý Diệc Phỉ há mồm, nước mắt lưng tròng, còn chưa mở miệng, đầu cầu thang truyền đến thanh già nua: "Nếu muốn biết ngày mai hỏi, tại bà ấy nên nghỉ ngơi."

      Ninh Tự Thủy quay đầu lại nhìn thấy Sở Kỳ đổi bộ quần áo ngủ, sống lưng rất thẳng, bóng lưng bị ánh đèn kéo dài quét mặt đất.

      Lý Diệc Phỉ nhìn với ánh mắt áy náy: "Bình thường làm việc và nghỉ ngơi rất bình thường, tại nghỉ ngơi trễ chút quen, mắt mở nổi."

      "Là con tốt, nên lôi kéo mẹ chuyện lâu như vậy. Ngủ ngon, mẹ."

      "Ngủ ngon." Lý Diệc Phỉ ôm cái, đứng lên cùng Sở Kỳ tay trong tay lên cầu thang. Ninh Tự Thủy phát Sở Kỳ lúc lên bậc thang tốc độ rất chậm, giống như luôn chờ bước chân của mẹ an ổn, ông ta mới bước lên, cho nên nếu tốc độ đều, Lý Diệc Phỉ trượt chân rơi xuống, người đầu tiên bà va vào là ông ta.

      ngờ, ông ta nhiều tuổi như vậy, nhưng vẫn rất để ý mẹ, là đối với chuyện của bọn họ ngày trước càng ngày càng để ý.


      Chương 146: (5000+) (2)


      Mặc dù Phượng Vũ vẫn bình an, nhưng Ninh Tự Thủy ngủ được vẫn muốn biết thêm tình huống bên kia nên gọi cho cuộc điện thoại. Sau khi cúp máy, tâm tình càng thêm khó chịu, cách nào ngủ. mình ngồi ở trong phòng khách, uống rượu.

      Trạc Mặc xuống lầu, ngồi ở bên cạnh , cướp lấy ly rượu trong tay . Giognj lạnh lùng: "Dì làm như vậy, cũng được."

      Ninh Tự Thủy nhìn lâu, hoài nghi Trạc Mặc có phải đứa bé mười mấy tuổi hay , mà so với những người đàn ông ba mươi còn già dặn hơn. Cướp lại ly rượu, lại hơi uống hết, đầu lưỡi liếm láp khóe môi lần nữa, lúc này mới lên tiếng : "Dì uống rượu là bởi vì nghĩ lo lắng cho thân thể Tịch Nhược, lo lắng ngủ được. phải là bởi vì người kia, cháu hiểu chưa?"

      "Vì Tịch Nhược dì càng thể uống rượu, nếu như dì ngay cả bản thân mình cũng chăm sóc nổi, làm thế nào để chăm sóc cho Tịch Nhược? làm thế nào để báo thù?" Trạc Mặc đem bình rượu trực tiếp vứt mặt đất, chất lỏng trào ra , làm dơ tấm thảm đắt tiền.

      Ninh Tự Thủy vươn vai chút, mở nửa con mắt, nhếch môi thản nhiên cười: "Có câu gọi quá tam ba bận, biết cháu từng nghe qua chưa! lần lại lần che chở người phụ nữ kia, dì liền lần lại lần khiến và ả ta thất vọng. Dì muốn biết đến cuối cùng, có bao nhiêu nhân từ!"

      Đêm khuya, phòng khách yên tĩnh, các người hầu cũng sớm nghỉ ngơi. Chỉ còn lại hai người bọn họ, gian yên tĩnh nghe được tiếng hít thở, như như . Trong khí tràn ngập vị rượu cồn, có chút say người.

      Ninh Tự Thủy nghiêng đầu nhìn : "Làm sao cháu lời nào?"

      "Chính cháu nghĩ, có lẽ dì ." Giọng lạnh lùng của Trạc Mặc rất là nghiêm túc, ngón tay đặt ở chỗ trái tim : " có thể cũng lòng."

      Ninh Tự Thủy mặt chút thay đổi nửa ngày, chê cười ."? Có lòng? cũng chỉ là muốn chuộc tội, bởi vì tự tay bóp chết con của mình. Sauk hi nhìn thấy người có khuôn mặt giống y hệt Ninh Tự Thủy, cảm giác tội lỗi ngày càng mãnh liệt, cho là như vậy là có thể đền bù thiếu sót cùng tội lỗi trong lòng mình, quá mức buồn cười."

      Mắt phượng xẹt qua hơi khí lạnh, gương mặt lại bị rượu cồn làm dịu hồng, giống như quả táo chín.

      Trạc Mặc cái hiểu cái gật đầu: " ra , chính dì muốn dì lần nữa, hung hăng tổn thương , để cho chính trong tay người mình trắng tay, bị chính người mình tin tưởng nhất phản bội, sao?"

      Ninh Tự Thủy hai chân bắt chéo ngoắt ngéo chỗ, hai tay chống cằm, cười phong tình vạn chủng, ánh mắt rơi xuống lại lướt lên: "Đúng, dì chính là muốn cho biết tư vị bị chính người mình tin tưởng nhất phản bội. đau đớn như thế nào?"

      Trạc Mặc có vấn đề giấu ở đáy lòng lâu rồi, vẫn muốn hỏi nhưng có cơ hội thích hợp để ra, tối nay xác thực rất muốn hỏi. Vừa mới chuẩn bị mở miệng, Ninh Tự Thủy giống như sớm biết trước muốn hỏi cái gì, đứng lên : "Ngày mai còn phải mang Tịch Nhược bệnh viện kiểm tra, tối nay sớm nghỉ ngơi chút. Ngủ ngon."

      Tiêu sái lên lầu, nghỉ ngơi.

      Trạc Mặc nhìn bóng lưng rời , khỏi nhíu mày, lo lắng thoáng qua mi tâm. Ninh Tự Thủy như vậy, rốt cuộc là tốt, hay là tốt?

      Người bị thù hận thiêu đốt, kết quả cuối cùng thường là tự thiêu!

      . . . . . .

      Bởi vì Kỷ Trà Thần cho nhiều thời gian, cho nên Đường Diệc Nghiêu còn có chút thời gian sửa sang lại ít đồ vật cùng mang Dường Lưu Vân rời khỏi, cũng lập tức rời .

      Đường Diệc Nghiêu đầu tiên là muốn liên lạc với chỗ ở bên Nhật Bản, an bài chút cuộc sống khi mới tới Nhật Bản. Lại để cho Dương Lưu Vân tự thu xếp đồ đạc, bận túi bụi. Mà Dương Lưu Vân vẫn rất nhõm, bởi vì đôi tay bị thương, cái gì cũng thể làm, mỗi ngày đều là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi và nghỉ ngơi.

      Buổi chiều, Đường Diệc Nghiêu phải ra ngoài làm việc, Dương Lưu Vân rốt cuộc tìm được cơ hội. Từ tủ quần áo lấy ra con chip , cắm vào trong máy vi tính, kích chuột vào nút phát video. . . . . .

      Sauk hi xem xong cả đoạn video cả khuôn mặt Dương Lưu Vân cũng vặn vẹo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh, tức giận tới mức chân tay đều phát run, thiếu chút nữa đạp nát chiếc máy tính.

      Đây là máy theo dõi ta đánh tráo ở phòng làm việc của Kỷ Trà Thần quay lại được, đêm hôm đó khi tới phòng làm việc của Kỷ Trà Thâng, vẫn sợ Kỷ Trà Thần điều tra ra phát thứ này, cho nên ta mới muốn hủy , ngờ. . . . . . ngờ, bị quy cho tội làm phản đồ. . . . . .

      Nhưng. . . . . . Càng có nghĩ tới cái máy theo dõi này khiến Thần chán ghét ta như vậy lại chụp được hình ảnh kinh thiên động địa.

      là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Ngay ông trời cũng giúp giúp ta. . . . . . Nếu như đem đoạn video này giao cho Thần, như vậy có thể chứng minh trong sạch của ta, cũng có thể vạch trần mặt nạ giả đó của EV ! đó mới là người phản bội Thần!

      Nhưng——

      Dương Lưu Vân rút con chip ra do dự. Nếu như Thần mềm lòng, bỏ qua cho con tiện nhân này làm sao? Nếu như Thần hỏi mình ở nơi nào có được đoạn video đó trả lời làm sao? Đoạn phim nay ngày cả phòng an ninh của công ty cũng có.

      được, làm như vậy an toàn! Con tiện nhân đó làm mối quan hệ của mình và Thần rạn nứt, đấy là ta cần bản thân mình nữa, cũng là con tiện nhân đó cố ý hãm hại mình bị Thần hiểu lầm. . . . . . Nên làm cái gì mới có thể khiến cho con tiện nhân đó khổ sở hơn mình chứ?

      "Lưu Vân. . . . . ."

      Lầu dưới truyền đến giognj của Đường Diệc Nghiêu, Dương Lưu Vân phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng giấu con chíp trong áo mình. Sửa sang xong quần áo của mình, nhìn bản thân trong gương chút, vẻ mặt bình tĩnh, lúc này mới rời khỏi phòng, cười tự nhiên: "Thế nào?"

      Đường Diệc Nghiêu nhấc chiếc túi trong tay lên: " mua bánh ngọt em thích ăn nhất, cùng ăn."

      "Được." Dương Lưu Vân cố nặn ra nụ cười tươi, nhắm mắt cùng xuống ăn điểm tâm, ra chính ta cũng muốn cùng Đường Diệc Nghiêu ở chung chỗ chút nào. Bất đắc dĩ, người ta có thể lợi dụng lúc này chỉ có .

      Bởi vì nghĩ đến phải làm thế nào để trả thù Ninh Tự Thủy, Dương Lưu Vân vẫn yên lòng, ngay cả bánh ngọt ta thích ăn cũng ăn nhiều. Đường Diệc Nghiêu cho là thân thể ta thoải mái, ân cần hỏi han: "Thân thể em thoải mái sao? Có muốn đưa em tới bệnh viện xem chút hay ?"

      Bệnh viện?

      Dương Lưu Vân chợt nhớ tới, trong bệnh viện vẫn còn đồng bọn của Ninh Tự Thủy hay sao? Người đó gọi là "Liên Phượng Vũ"?

      Đôi môi đỏ thẫm hơi nhếch lên, trong lòng vạch sẵn ra được kế hoạch (Min: Con này thâm hiểm siêu cấp), đáy mắt xẹt qua nụ cười lãnh. Tiện nhân, tao nhất định làm cho mày so với tao còn khổ sở hơn!


      Chương 146: (5000+) (3)

      "Lưu Vân. . . . . ."

      "Em. . . . . ." Dương Lưu Vân vẻ mặt do dự, ngón tay vuốt ve xuống bụng, vẻ mặt có chút tự nhiên: "Dạ dày em có chút đau!"

      Đường Diệc Nghiêu lập tức đứng lên : "Vậy đưa ngươi bệnh viện kiểm tra chút." Ngày mai phải lên máy bay Nhật Bản rồi, cũng thể xảy ra điều gì may.

      Dương Lưu Vân và Đường Diệc Nghiêu cùng nhau đến bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ chỉ là ăn uống quy luật, sau này chú ý chút là tốt rồi. Đường Diệc Nghiêu lúc này mới an tâm, bác sĩ kê cho ta chút vitamin, Đường Diệc Nghiêu mình lấy thuốc, mà Dương Lưu Vân lại ngoan ngoãn ngồi chỗ chờ , mình di chuyển tới khu nội trú.

      Liên Phượng Vũ ra tốt lắm rồi, chỉ là bác sĩ quy định thể ra viện, cộng thêm cầu nghiêm khắc của Ninh Tự Thủy , cho nên cũng yên tâm nằm trong viện.

      Chỉ là Dương Lưu Vân xuất khiến có chút ngoài ý muốn, nếu như ta tìm Tự Thủy rất bình thường, nhưng ta lại đến tìm mình, hình như có chút đúng.

      Dương Lưu Vân mời mà tới, đứng ở bên giường bệnh, nâng cằm lên nhìn chằm chằm vào Liên Phượng Vũ, nhếch miệng lên cười sâu."Tôi là ai, tin tưởng cần giới thiệu, cũng có thể biết."

      Khuôn mặt Liên Phượng Vũ vốn dịu dàng giờ này trở nên lạnh lẽo, đường cong mềm mại gợn lên hình dáng cường tráng. Môi đỏ mọng mím lại, thẳng vào vấn đề: "Tôi nghĩ là Dương tiểu thư tìm nhầm người, chúng ta hình như có vấn đề gì để thảo luận."

      Dịu dàng của chỉ dành cho mình Ninh Tự Thủy!

      Dương Lưu Vân ngại thái độ cao ngạo của , năm ngón tay sờ sờ cằm của mình, ý vị sâu xa : "Có lẽ chúng ta có chút chuyện cần ? Ví dụ như chúng ta có thể chút về EV!"

      Liên Phượng Vũ hai mắt căng thẳng, giọng càng thêm lạnh lẽo: " rốt cuộc có ý gì?"

      "Ha ha. . . . . ." Dương Lưu Vân cười tiếng, vỗ vỗ bờ vai của : "Chớ khẩn trương, tôi làm chuyện gì với ta ."

      "Dù sao ta có Thần che chở, cũng có vệ sỹ hàng ngày rời nửa bước! Nhiều tới mức khiến người ta cảm động!"

      Lời của ta vang khắp phòng, hơn nữa đều chọc vào và Ninh Tự Thủy.

      Liên Phượng Vũ đối với ban đầu có tình cảm gì, tại càng thêm chán ghét. Mắt phượng lóe lên chán ghét hề che giấu, ngón tay chỉ hướng cửa mở: "Tôi cùng Dương tiểu thư có gì để , ra ngoài! Đừng để tôi gọi nhân viên bảo vệ tới đây?"

      "OK!" Dương Lưu Vân nhíu mày, từ trong túi móc ra tờ giấy nhét vào người . Nụ cười tinh xảo khuôn mặt thu lại, lạnh lùng mở miệng: "Tôi và có gì để ! Chỉ là. . . . . . Tôi rất muốn cùng chuyện vầ EV chút! Ví dụ như ta làm thế nào để ăn cắp tài liệu của Kỷ thị. . . . . ."

      Ánh mắt Liên Phượng Vũ thoáng qua tia kinh ngạc, ta làm sao biết được?

      "Nếu như có hứng thú muốn biết, trưa này ở chỗ này, tôi chờ . Nếu như tới, tôi tin tưởng người hối hận phải là tôi!" Dương Lưu Vân lần nữa nở ra nụ cười u mị, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

      Liên Phượng Vũ lâu chưa hồi hồn lại, ngón tay nắm lấy tờ giấy, thấy ràng địa chỉ phía . Tâm chậm rãi lạnh lại, hôm nay Dương Lưu Vân khiến cho người ta có cảm giác rợn ngược tóc gáy, giống như lệ quỷ bò từ địa ngục ra đòi mạng, cả người đều là oán khí.

      ta làm sao biết Tự Thủy lấy cắp tư liệu của Kỷ Thị? ta muốn Tự Thủy làm cái gì?

      Liên Phượng Vũ muốn lập tức gọi điện thoại cho Ninh Tự Thủy, nhưng con số bấm đến con số thứ mười hai động tác ngừng lại. tại Tự Thủy nước Đức lòng dạ vì Tịch Nhược, tại lại làm phiền , có được hay ? (Min: gọi thảm họa ập tới đó ah~ Sai lầm lớn nhất của là đây!)

      Thân thể của Tịch Nhược vẫn là khối bệnh trong lòng , mỗi ngày ở nước Đức nhất định đều mệt chết , rất mệt mỏi; mình nên phiền
      ! Cuối cùng để điện thoại ở dưới gối đầu, quấy rầy người ở nước xa lạ đó nữa.

      Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tin tưởng cũng có thể bảo vệ tốt Tự Thủy .

      Đứng ở ngoài cửa Dương Lưu Vân thấy màn như vậy, đáy mắt tỏ ra hài lòng. Liên Phượng Vũ quả nhiên giống như trong suy đoán của ta, tìm EV. Phải rx kia đối với rất quan trọng, mà ta (NTT) cũng nhất định quan tâm người đàn ông này!

      Nếu như người đàn ông này vì ta xảy ra chuyện gì, biết ta còn có tâm trạng an ổn cùng Thần ở chung chỗ hay !

      . . . . . .

      "Bụp. . . . . ." Ninh Tự Thủy bỗng nhiên trượt tay làm rớt chén nước xuống đất, bọt nước văng khắp nơi, thấm ướt làn váy của , mảnh thủy tinh mặt đất lòe lòe phát ra ánh sáng lạnh.

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy?" ánh mắt Tịch Nhược quan tâm .

      Ninh Tự Thủy phục hồi tinh thần lại, nhàng lắc đầu: " có việc gì, nhất thời trơn tay mà thôi." Ngón tay nhịn được đè nén nhịp tim đập, tại sao lại có cảm giác hoảng hốt, cảm giác đau lòng? Giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.

      "Mẹ bị bỏng chứ?" Tịch Nhược cẩn thận canh chừng nhìn làn váy của , sợ nước bỏng đến .

      "Mẹ có việc gì, đừng lo lắng. thôi làm kiểm tra cho con, con đừng sợ." Ninh Tự Thủy cố làm trấn định che giấu cảm giác hoảng hốt , mặc kệ sắp xảy ra chuyện gì, Tịch Nhược đều là quan trọng nhất.


      Chương 147: (4000+) (1)

      gương mặt gầy gò của Tịch Nhược cố nặn ra nụ cười, giọng ngọt ngào an ủi : " thành thói quen, mẹ cần lo lắng."

      thành thói quen, trong đó chứa biết bao nhiêu đau đớn cùng nhẫn nại, chua xót tràn ra.

      . . . . . . . . . . . .

      Liên Phượng Vũ mực mâu thuẫn rốt cuộc là hay , sợ chỉ là Dương Lưu Vân tính kế, nhưng . . . . . . Ngộ nhỡ ta làm ra chuyện gì tổn thương tới Tự Thủy, nên làm cái gì?

      Cuối cùng, vôi vã thay quần áo, rời khỏi bệnh viện, bóng lưng biến mất trong biển người.

      ‘Phòng cho tổng thống' sang trọng, tĩnh mật, ánh đèn chiếu sắc vàng, tô đậm khí mập mờ. Dương Lưu Vân ngồi nửa ghế salon, hai chân thon dài vắt chéo. Ngón tay vuốt ve ly cao cổ, trong ly là rượu vang đỏ như máu làm say lòng người. Ánh mắt thỉnh thoảng quét qua cửa, chút để ý, giống như đợi cái gì.

      Liên Phượng Vũ đứng ngoài cửa do dự hồi lâu, vẫn đẩy cửa bước vào, đập vào mắt chính là bộ dáng phong tình vạn chủng cuả Dương Lưu Vân. Sải bước tới, bóng dáng dịu dàng khi nãy thấy, chỉ còn lại vẻ mặt lạnh lùng.

      Dương Lưu Vân nhìn thấy đến cảm thấy ngoài ý muốn, người đàn ông , ta mà chuyenej gì cũng dám làm. Huống chi —— Liên Phượng Vũ đối với con tiện nhân kia đâu chỉ là !

      Đôi môi đỏ thẫm bởi vì rượu cồn mà trở nên bóng mềm, mị, nhàng mím lại kèm theo mùi rượu: "Tôi bội phục , lại dám mình tới đây."

      Liên Phượng Vũ dừng bước lại, hai tay đặt ở trong túi, ánh mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy cửa phòng ngủ mở ra, bên trong có tiếng hít thở của mấy người quấn lấy. Những cái khác có gì lạ.

      " rốt cuộc muốn cái gì?"

      Dương Lưu Vân để ly rượu xuống, đứng lên, xoay người tới quầy rượu, mở máy vi tính ra, rời khỏi màn hình nhìn thẳng vào mắt . Gương mặt được trang điểm tinh xảo cũng che giấu được vẻ u hiểm ác, chống lấy cằm : "Tôi chỉ là muốn cho xem vật."

      Phim mặc dù được ràng cho lắm, nhưng hình dáng người trong đoạn phim đặc biệt thấy được , nhất là ở máy tính này ánh sáng màu xanh dương nhạt chiếu vào gò má của . . . . . .

      Liên Phượng Vũ lướt mắt lên, kinh ngạc giây rồi biến mất. Video Tự Thủy ăn cắp tư liệu của Kỷ Thị tại sao lại có trong tay Dương Lưu Vân?

      Ngón tay thon dài lấp lánh màu sơn đỏ chót, vô cùng chói mắt, nghiệt, cùng màu da trắng noãn tạo nên đối lập. Ngón tay nhàng khép lại máy vi tính, nở nụ cười: " , nếu như mà tôi đem đoạn video này cho Kỷ Trà Thần hoặc những người đó, Ninh Tự Thủy kết quả là cái gì?"

      Bọn họ tuyệt đối thể nào bỏ qua cho Tự Thủy! Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu ! Trong lòng chợt nóng lên, khủng hoảng, nhưng mặt ngoài vẫn trấn định tự nhiên như cũ, môi mỏng nở nụ cười lạnh: " cũng rất lớn mật, lại dám cho tôi biết, chẳng lẽ sợ tôi hủy đoạn video này trước tiên hay sao?"

      Dương Lưu Vân nhún vai tỏ vẻ sao, từng bước từng bước tới trước mặt của , bước chân dừng lại. Ngón tay nhàng di chuyển từ vành tai xuống, thổi khí nóng da thịt , Sau hồi cười tiếng như chuông bạc."Tôi sợ. . . . . . Chẳng qua nếu như có chuẩn bị, tôi dám hẹn ra đây sao?"

      Xoay người, ngồi ghế sa lon, thấy sát ý trong đáy mắt Liên Phượng Vũ, uý kị tí nào. Tiếp tục : "Nếu như hôm nay giết chết tôi rồi, ba ngày sau, đoạn video đó tự động gửi tới những người đó. Đến lúc đó, kia kết quả cũng tốt hơn tôi là mấy. đúng ?"

      Liên Phượng Vũ tay dấu ở phía sau, thu hồi ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao. Sát ý ở đáy mắt bị lông mi thon dài che giấu. Nếu như đoạn video được tiết lộ, cho dù Kỷ Trà Thần có thể bỏ qua cho Tự Thủy, những người đó cũng thể bỏ qua cho Tự Thủy. Lấy năng lực của Hồng môn, bảo vệ Ninh Tự Thủy thành vấn đề, nhưng nếu như Tự Thủy muốn tiếp tục trả thù Kỷ Trà Thần chắc chắn có khả năng rồi.

      ấy muốn báo thù ra sao, bỏ ra nhiều như vậy, bây giờ còn đường lui nữa rồi, nếu như bị Dương Lưu Vân phá bĩnh, tất cả đều uổng phí. Mà Tịch Nhược, có thể chỉ càng hận Kỷ Trà Thần hơn.

      Mẹ con chịu quá nhiều đau khổ, quá nhiều!

      Ánh mắt Dương Lưu Vân tán thưởng nhìn giãy giụa trong đáy mắt Liên Phượng Vũ, trong lòng động cơ quay thành vòng, nhả ra những nọc độc rắn hiểm ác, muốn hủy diệt tất cả.

      " rốt cuộc muốn thế nào?" Liên Phượng Vũ mím môi lạnh lùng hỏi. Nếu ta tìm , mà phải Tự Thủy, mục đích của ta chỉ có mà thôi.

      "Tôi mặc dù biết ta làm thế nào đem dấu vân tay của tôi lưu lại bàn phím, nhưng thực là ta đẩy nỗi oan ức này lên lưng tôi, khiến Thần hoàn toàn chán ghét tôi. ta làm ra chuyện tổn thương tôi như vậy, tôi cũng muốn đả thương người quan trọng nhất đối với ta. Trong phòng là đồ ngọt tôi chuẩn bị cho , chỉ cần chơi cùng bọn họ, tôi đem cái này, còn có thứ dành cho !"

      Dương Lưu Vân giơ giơ lên trong tay USB, có nhiều ý vị ánh mắt nhìn Liên Phượng Vũ, khóe miệng cười là tà ác, ngông cuồng cùng đáng sợ.

      Liên Phượng Vũ sững sờ, chuyển mắt tới phòng ngủ thấy được bốn người đàn ông, tất cả đều cao lớn, cuồng loạn quấn lấy nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm, sau lưng khỏi dâng lên lạnh lẽo. Ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Dương Lưu Vân giận giữ bắn ra hai chữ: "Kẻ điên."
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 147 (2)
      "Ha ha. . . . . ." Dương Lưu Vân ngại đánh giá ta như vậy, hai tay khoanh trước ngực, gật đầu: "Đúng, tôi chính là kẻ điên. Nhưng đừng quên mất, là ai đem tôi biến thành kẻ điên! Nếu như phải là các người, tôi giống như bây giờ chỉ có hai bàn tay trắng! Cho nên. . . . . . Lựa chọn ! Liên Phượng Vũ, tôi có kiên nhẫn cũng có thời gian cùng tiếp tục tán gẫu! Có lẽ có thể giống như vậy, giết chết tôi . Nhưng tôi nhất định làm cho con tiện nhân này thân bại danh liệt, để cho ta trở thành đối tượng bị ngàn người đuổi giết."

      Liên Phượng Vũ nắm chặt hai quả đấm, gân xanh nổi lên, cả người dâng lên tầng bạo lực, nếu như có thể muốn ngay lúc này giết chết ả đàn bà ác độc này! Chính là thể, thể mạo hiểm như vậy, thể khiến Tự Thủy gặp phải khốn cảnh như vậy.

      Cho dù chưa từng 1 lần trải qua chuyện người đàn ông dây dưa với đàn ông, nhưng dù sao sống trong cái vòng này, bao nhiêu biết đến. Đau đớn nhục nhã như vậy kích mang tính chất hủy diệt cỡ nào, nhưng đồng ý. . . . . . Tự Thủy. . . . . .

      Năm năm trước, hình ảnh Tự Thủy tự sát còn khắc sâu vào trí nhớ của ; khi đó, với chính mình, đời này kiếp này vĩnh viễn để Tự Thủy chịu chút xíu tổn thương nào nữa, tuyệt đối thể nào.

      Đôi mắt từ từ nhắm lại, thu lại những sát ý cùng thô bạo kia; vì Tự Thủy, tất cả đều là đáng giá.

      Thình lình nhìn chằm chằm Dương Lưu Vân, giọng mang chút tình cảm nào: "Tôi làm sao biết đổi ý? Sau đó vẫn tung đoạn video đó ra ngoài?"

      Dương Lưu Vân biết hạ quyết tâm đồng ý cầu của ả, tầm mắt lộ ra thắng lợi vui sướng. Nửa vùi ở ghế sa lon, đùa bỡn tóc của mình: "5h30 tôi lên máy bay, bây giờ là hai giờ rưỡi, nếu như chống đỡ được có hôn mê, tôi xóa hết những bản copy, cũng đem video để lại cho ."

      " ra vốn là tôi chuẩn bị mấy người kia cho ta, chẳng qua tôi tìm được ta, nên phiaanf toái này liền thay ta nhận lấy . Đây là tâm nguyện cuối cùng của tôi trước khi rời , tin tưởng chắc chắn khiến tôi như ý nguyện chứ?"

      Liên Phượng Vũ rũ xuống mắt xuống, giờ phút này cảm thấy có chút may mắn Tự Thủy có ở nơi này, gặp phải những chuyện bẩn thỉu như thế này.

      "Đồng ý tôi chuyện." Liên Phượng Vũ mím môi, khuôn mặt lạnh lùng, còn bất kì do dự nào."Vĩnh viễn được chuyện này cho ấy biết."

      Dương Lưu Vân hào sảng gật đầu đáp ứng: "OK, tôi tự nhiên cho ta biết." Bởi vì đến lúc đó người của toàn thế giới cũng cho ta dùm tôi. . . . . . (Min: Đoạn này ta nguyện rủa con mắm thúi này ah~)

      Liên Phượng Vũ hề nhìn ta thêm cái nào nữa, ánh mắt hướng sang chỗ khác, từng bước từng bước vô cùng chậm chạp. Dưới ánh đèn tĩnh mật gợn sóng, bóng tối từng chút từng chút cắn nuốt bóng lưng của , đem cả người cuốn lấy. . . . . .

      Dương Lưu Vân nhìn theo bóng lưng xào xạc của , khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị, hài lòng trong lòng vó ngôn ngữ nào diễn tả. EV, khi mày thấy người đàn ông của mày vì mày mà như thế, mày còn mặt mũi nào mà quấn lấy Thần tha? Mày cho ta khổ sở, tao trả lại cho mày gấp bội!

      Chúng mày thiếu nợ của tao, tất cả đều phải trả cho tao!

      Bước chân vừa dừng lại ở khoảnh khắc kia, Liên Phượng Vũ quay đầu lại, nhưng khí thế khiếp người khiến người ta có chút khủng hoảng, tiếng lạnh lẽo giống như quỷ sai từ địa ngục đến: "Nếu như dám đổi ý, tôi nhất định làm sống bằng chết."

      "Bùm" tiếng, cửa bị đóng lại.

      Bốn người đàn ông này lập tức chặn lấy thân thể Liên Phượng Vũ, kéo đến giường. Theo bản năng muốn phản kháng, nhưng trong đầu thoáng qua khuôn mặt của Ninh Tự Thủy ngây ngẩn cả người. Ngón tay cứng ngắc động, mặc cho bốn người đàn ông giống như mãnh thú xé rách quần áo của mình, đem xé nát. . . . . .

      Bốn người đàn ông kia cũng có khuynh hướng SM nghiêm trọng, hơn nữa chỉ thỏa mãn dục vọng của mình, bận tâm cảm giác của người khác. có bất kỳ khúc dạo đầu nào, trực tiếp xé toang quần áo của , hung hăng, tà ác mà vào. . . . . .

      Đau đớn trong nháy mắt lan tràn khắp tứ chi, gò má gầy gò tái nhợt, trán toát ra mồ hôi lạnh, hai tay nắm lại, muốn phản kháng lại nhưng bị hai người chặn lại, người khác đem hai chân mở ra, ngón tay vẫn ngừng đùa bỡn dương vật của .

      Máu đỏ tươi từ dưới thân chậm rãi chảy ra, nhiễm đỏ ga giường trắng noãn, cái loại cảm giác tê tâm phế liệt đó thế giới cảm giác gì có thể thay thế, giống như cả người cũng bị xé thành từng mảnh, còn đầy đủ nữa.

      có bất kỳ tình cảm, ham muốn, có bất kỳ dịu dàng, có chỉ là đau đớn, cảm giác cơ thể bị xé rách. . . . . .

      Người đàn ông cưỡi người của , rút ra cắm vào hung hăng đụng chạm

      Lấy sống lưng , gian hẹp, cảm thấy nơi đó khít khao, biết phía sau của là lần đầu tiên bị khai bao, thân thể càng thêm càng thêm hung phấn, động tác cũng càng thêm thô lỗ…

      Máu cùng chất lỏng bẩn thỉu chảy xuống, tiếng phiêu đãng trong phòng miên man…

      Bao nhiêu ý niệm muốn giết bọn thoáng qua, nhưng mỗi lần trong lòng đều thầm ba chữ “Ninh Tự Thủy”, cái ý niệm này liền bị đè xuống. Cắn chặt môi dưới, máu ở trong miệng lan tràn, khóe miệng nở nụ cười…

      Vẫn còn may phải là Tự Thủy, vẫn còn may phải là !

      người sau khi thoải mái, còn dư lại ba người cũng kịp đợi muốn lên, những thứ rác rưởi kia, nụ cười dâm đãng ngừng vang lên, giống như là ác mộng xua được. Hạ thân lần lại lần bị bạo ra, bị xé nứt, đau đớn cũng có ngất , mà là lần thứ nhất so với lần thứ trước càng đau hơn, thủy triều cuốn tới, muốn đem bóp chết ở trong tà ác.

      Cây nến, roi, những thứ đạo cụ biến thái kia giống như cắm người , khiến dáng người to lớn của bị hành hạ chật vật chịu nổi. da thịt trắng noãn lưu lại toàn bộ đều là tội ác, dấu vết của tội ác, những vết ứ đọng lại sâu như bám dính vĩnh viễn bao giờ lau sạch được.

      Liên Phượng Vũ siết chặt quả đấm của mình, nhắm mắt lại nhìn tới, muốn nhìn những hình ảnh ghê tởm như thế này. Cảm giác mình giống như chết rồi, thân thể này cũng phải của mình nữa. Mặc kệ đau đớn thế nào, thân thể co rút, rút ra, vào, cũng phát ra tiếng khổ sở hay rên rỉ.

      gương mặt trắng noãn của giờ chính là khuôn mặt của con sói chuẩn bị săn bắt con mồi, thủy chung giữ vững phong thái cao ngạo cùng tôn quý của .
      Dương Lưu Vân ngồi ghế sa lon, thưởng thức rượu đỏ, nghiêng tai lắng nghe tiếng gào thét phấn khởi của mấy người đàn ông bên trong, còn có tiếng roi quất, tiếng thịt vang lên. Ngũ quan xinh xắn bình tĩnh để bảo toàn nụ cười ưu nhã của ả, lạnh nhạt thong dong.

      Liên Phượng Vũ người đàn ông này đúng là đặc biệt, bị giày vò thành ra như vậy cư nhiên cũng còn thốt tiếng. Đáng tiếc nhất là sai người rồi, nếu như phải con tiện nhân đó, những chuyện như hôm nay xảy ra.

      Ngu xuẩn! thế giới lại có người ngu xuẩn như vậy!

      Cười lạnh tiếng, đáy mắt chỉ là khinh bỉ, đối với hành động bảo vệ tiện nhân kia, xì mũi coi thường.

      …………

      Tịch Nhược phải vào kiểm tra sức khỏe, ngoài bác sĩ y tá ra ai được phép vào cùng, Ninh Tự Thủy ngồi ghế ngoài hành lang, khí lạnh xuyên thấu qua lớp áo mỏng manh của từng chút thấm vào cơ thể. Vẫn cúi đầu, tầm mắt khẽ khép, biết suy tư cái gì, chỉ là khuôn mặt khẽ biến thành trắng bệch.

      Cho đến Trạc Mặc nhét vào tay ly nước ấm, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

      “Dì làm sao vậy? yên lòng.”

      Ninh Tự Thủy muốn nhanh chóng giấu những lo lắng trong lòng kia, cũng biết tại sao chính là khắc chế được. Cúi đầu nhìn ly nước tràn ra mới phát bàn tay mình đều run rẩy…

      biết, dì chỉ cảm thấy có số chuyện tốt xảy ra, nhưng chuyện gì xảy ra dì cũng biết… lòng của dì rất loạn…”

      Trạc Mặc cho rằng lo lắng cho Tịch Nhược, vỗ vỗ bả vai của : “Yên tâm , Tịch Nhược có việc gì.”

      Ninh Tự Thủy lắc đầu: “ biết, loại cảm giác này rất kỳ quái, từ trước tới nay chưa từng có, chưa bao giờ dì lại bình tĩnh như vậy.”

      Chợt trong đầu rối loạn, ly nước từ trong tay rơi xuống, rơi xuống đất, nước nóng vẩy ra. Ngón tay đè lồng ngực, thở hổn hển, khó nhọc : “Tịch Nhược… Phượng Vũ… Mẹ…”

      Trạc Mặc từ trong túi lấy điện thoại di động ra tìm đến số điện thoại cuả Liên Phượng Vũ, bấm đưa cho : “ yên lòng gọi cho chú ấy !”

      Ninh Tự Thủy tay nắm lấy điện thoại, lỗ tai áp sát với kim loại lạnh lẽo, nghe được tiếng lạnh lẽo bên kia, nhíu mày: “ gọi được.”

      đợi Trạc Mặc mở miệng, giây kế tiếp Ninh Tự Thủy lập tức bấm số điện thoại của Chiêm Dực Dương, ông ta vẫn còn chương trình ở Đài Bắc hẳn biết tình hình của Phượng Vũ như thế nào. Chỉ là kết quả lại để cho thất vọng… Điện thoại bị chuyển tới hộp thư thoại!

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 148 (1)


      Liên Phượng Vũ nhận điện thoại, Chiêm Dực Dương cũng nghe điện thoại, khiến Ninh Tự Thủy lòng như lửa đốt, biết nên làm sao làm thế nào. Khoảng cách xa như vậy, muốn trở về ngay lập tức là thể nào!

      "Đừng quá lo lắng, Chú Liên thông minh như vậy chắc chắn biết bảo vệ mình như thế nào." Trạc Mặc cố gắng an ủi .

      Ninh Tự Thủy cắn môi lắc đầu, phía sau lông mi thon dài là đáy mắt chứa đựng bóng ma hoảng hốt. Ngón tay run rẩy cầm điện thoại di động tiếp tục gọi lại số điện thoại gọi được: "Phượng Vũ chưa bao giờ nhận điện thoại của dì, dù cho có xảy ra chuyện gì nữa, ấy nhận điện thoại của dì trước tiên. ấy , thể cùng chúng ta, cũng khiến dì lo lắng."

      Hôm nay là lần đầu tiên, cho nên mới có thể hốt hoảng như vậy! Vốn là tâm hoảng ý loạn, giờ trở thành nỗi sợ hãi quá đáng sợ.

      Nhưng trừ

      Tình cảm nam nữ ra, làm gì khác được, loại cảm giác đáng chết này, khiến quá mức mệt mỏi rồi.

      …….

      Ba tiếng đồng hồ qua, ánh đèn mập mờ trong phòng, tư vị tình dục dâm mỹ đan vào chung chỗ. Bốn người đàn ông cũng thoải mái đủ rồi, mặc quần của mình vào. Ánh mắt lưu luyến ngắm nhìn Liên Phượng Vũ nằm im giường bộ dạng như chết rồi.

      Hô hấp, mỗi hơi thở đều đau thấu tim gan, đau đớn vô cùng.

      Thân thể giống như phải là của chính mình, muốn hôn mê nhưng đau đớn như vậy, từng giờ từng phút ở đây nhắc nhở chuyện gì xảy ra, ghê tởm muốn ói. Bất đắc dạ dày rỗng tuếch có gì, trừ nôn ọe có gì cả.

      Da thịt trắng noãn toàn bộ đều là vết thương, bên đùi, còn có chỗ tư mật, vết thương chồng chất, máu da thịt khô. chiếc giường trắng noãn dính những vết máu đỏ chói, dâm thủy ướt đẫm, từng tảng từng tảng lớn bẩn thỉu.

      Mồ hôi từng giọt từng giọt theo gương mặt trắng nõn tuấn rơi xuống, đầu tóc rối bời giấu cặp con ngươi lệ, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Giờ phút này rốt cuộc có thể cảm nhận được những thứ hành hạ kia thực ngừng lại, tiếp tục nữa rồi.

      người tốt bụng dùng cái mền che kín thân thể trần trụi của , cảm giác tuyệt với như vậy, nếu như phải là bởi vì đối phương ra lệnh phải thô bạo, tin tưởng mấy người bọn họ vô cùng dịu dàng.

      Dương Lưu Vân khoanh tay đứng ở bên giường, đáy mắt tràn đầy vui sướng thưởng thức hình ảnh như vậy. Nhếch môi: “Điềm đạm đáng như vậy, nếu như ta nhìn thấy nhất định cảm động đến khóc !”

      Liên Phượng Vũ mắt vẫn nhắm bống mở ra, xuyên qua sợi tóc ánh mắt thẳng tắp nhìn ta, bắn ra sát ý.

      “Yên tâm, tôi đồng ý chuyện của nhất định làm được.”

      xong, ta mở máy vi tính đem tệp dữ liệu chuẩn bị sẵn nhất nút delete, lại đem USB duy nhất có video nhét lên giường. Hai tay khoanh trước ngực, giờ phút này ta mới là người thắng, cao cao tại thượng, đáy mắt viết đầy khinh thường cùng khinh bỉ.

      “Cảm ơn hôm nay ngẫu hứng biểu diễn như vậy, là làm cho tôi ngoài ý muốn. Đây là của , trả lại cho ! Gặp lại.” Dương Lưu Vân khom lưng tốt bụng nhặt chiếc điện thoại sắp rơi xuống đất lên, xoay người rời khỏi phòng.

      Nếu như giờ phút này bản thân có thể có chút hơi sức, cũng cố bò dậy giết Dương Lưu Vân. Đáng tiếc chẳng những có hơi sức, thậm chí muốn cử động cũng khó.

      Điện thoại di động ở bên người ngừng chấn động, màn ảnh lóe ra hai chữ để cho lòng của co rút đau đớn…

      Tự Thủy!

      thể nhận, dám nhận! Cho dù nhớ bao nhiêu muốn nghe tiếng của , nhưng bây giờ đau ra lời, khi nhận điện thoại nhất định bị Tự Thủy phát cái gì đó.

      Đưa điện thoại di động tới trước mặt mình, nhìn tên vẫn thoáng , cắn môi, chậm rãi nhắm mắt lại, độc ác là nhận điện thoại của . Cho dù đồng ý chắc chắn dù có gì xảy ra cũng phải nhận điện thoại của

      Nhưng Ninh Tự Thủy rất quật cường, hình như nhất định gọi cho tới khi nghe điện thoại mới thôi. Điện thoại di động mực rung động giống như là hung hăng nhéo tim . Ngón tay cần điện thoại di động lên, do dự lâu, cuối cùng vẫn nhấn phím call, vừa mới áp điện thoại vào tai nghe thấy tiếng Ninh Tự Thủy gấp gáp: “Phượng Vũ…”

      Giọng nóng như lửa đốt, cần rất cố gắng mới có thể khôi phục giọng bình thường: “Thế nào sao?”

      “Lâu như vậy mới nghe điện thoại, tiếng của hơi lạ.”

      chỉ là cẩn thận bị sốt, mới vừa uống thuốc ngủ, phát điện thoại di động rung.” Vì chuyện có chút trung khí, phải cố gắng dựng người đứng lên, thể nằm lỳ ở giường, chỉ là hạ thân đau đớn khiến thể nhịn nổi hít hơi lạnh.

      “Rất nghiêm trọng?”

      “Phát sốt mà thôi, muốn ngủ. Khi tỉnh ngủ gọi lại cho em được ?”

      Bên kia hồi lâu cũng có phát ra tiếng, Liên Phượng Vũ nhắm mắt, thiếu chút nữa liền hôn mê rồi. Chỉ lắc đầu, để cho bản thân giữ vững tỉnh táo.

      “Được rồi, vậy nghỉ ngơi tốt. Chuyện bên này xong xuôi, em lập tức trở về!” Giọng của Ninh Tự Thủy trở nên có mấy phần dịu dàng, để cho nhịn được cong khóe môi, khiến kìm nổi: “Được, thế nhé!”

      đợi Ninh Tự Thủy chuyện, nhanh chóng tắt điện thoại, nếu nhất định lộ ra sơ hở.

      Cánh mũi lưu động ngửi thấy mùi nồng nặc, để cho khỏi nhíu mày. Ngón tay bấm mấy phím điện thoại, bấm thông với điện thoại khác…
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 148 (2)


      . . . . . .

      Ninh Tự Thủy để điện thoại di động xuống, ánh mắt nhìn Trạc Mặc, vẫn có mấy phần yên lòng, Phượng Vũ lần này rất đúng.

      "Thế nào?" Trạc Mặc hỏi.

      " biết, dì cảm thấy được Phượng Vũ dối. Dì gọi điện thoại hỏi bác sĩ Hoàng chút, nhìn có trở lại hay , kêu ta xem Phượng Vũ có chuyện gì." Ninh Tự Thủy vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại, bên kia y tá mở cửa, gọi người thân vào.

      Ninh Tự Thủy thể làm gì khác hơn là trước tiên để điện thoại di động xuống, theo Trạc Mặc vào xem tình trạng của Tịch Nhược .

      . . . . . .

      Khi bác sĩ Hoàng chạy tới khách sạn thấy hình ảnh trước mắt cả người đều kinh hãi. chưa bao giờ thấy qua hình ảnh kinh hãi thế tục như vậy, chưa từng thấy qua Liên Phượng Vũ chật vật chịu nổi như vậy.

      giường đơn toàn bộ đều là vết máu, mà trong khí lan tràn mùi nồng nặc dâm mỹ cho biết nơi nay xảy ra chuyện gì.

      Liên Phượng Vũ nằmLỳ ở giường, tóc che hết gò má của , cả người giống như hôn mê.

      “Liên tiên sinh?... Liên tiên sinh.” Bác sĩ Hoàng hai tay thận trọng nâng lên, chỉ sợ làm đau lần nữa.

      Hồi lâu, Liên Phượng Vũ cảm thấy bên tai có người gọi mình, mắt mở đường , thấy khuôn mặt của người tới, hơi hơi an tâm. Tựa vào trong ngực của , còn hơi sức: “ đến rồi…”

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao lại biến thành như vậy?” Bác sĩ Hoàng tay chân luống cuống, phản ứng kịp, cầm điện thoại di động trong tay : “Tôi lập tức gọi điện thoại cho Tự Thủy…”

      “Đừng!” biết hơi sức từ nơi nào tới, Liên Phượng Vũ ôm chồm đến điện thoại di động của , uy nghiêm trong ánh mắt, gần như là giọng ra lệnh: “ cho phép gọi điện thoại cho Tự Thủy, càng được cho ấy biết chuyện ngày hôm nay, chữ cũng cho phép cho ấy biết!”

      Bác sĩ Hoàng bị rống ngây ngẩn cả người, lâu cũng phản ứng kịp, ánh mắt lo lắng do dự nhìn bộ dáng chồng chất vết thương của , muốn lại thôi: “Nhưng …”

      Liên Phượng Vũ từng ngụm thở hổn hển, gương mặt như người chết, tựa vào trong ngực của , khó khăn : “ được cho ấy biết, cần quấy rầy ấy. Dẫn tôi , phiền giúp tôi mặc quần áo, xử lý vết thương của tôi chút, bây giờ tôi chút sức lực nào hết…”

      Còn mấy chữ cũng kịp hết, tay rũ xuống, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.

      “Liên tiên sinh… Liên tiên sinh…” Bác sĩ Hoàng liên tục vỗ khuôn mặt của , cũng phản ứng chút nào.

      Do do dự dự nửa ngày, vẫn là tôn trọng ý tứ của . Nhưng trong phòng có quần áo sạch chỉnh tề, chỉ có thể vào phòng tắm lấy áo choàng tắm khoác tạm cho , Khi vén chiếc chăn lên, nhìn xuống hạ thân bác sĩ Hoàng suýt chút nữa rơi tròng mắt…

      Rốt cuộc là loại hành hạ ghê tởm như thế nào mới đem chỗ đó thành ra bầm dập nhìn nổi máu tươi đầm đìa, máu tươi đầm đìa?

      Lòng như đao cắt, co rút đau đớn.

      Bác sĩ Hoàng nén đau lòng, thận trọng dùng áo choàng tắm bao lấy thân thể suy nhược của , mỗi cái động tác đều rất cẩn thận, thể hơn nữa. Vội vã rời khỏi khách sạn, dám dẫn đến bệnh viện, mà là trở về chỗ ở của Tịch Nhược cùng Trạc Mặc, ở đó tương đối an toàn.

      Hạ thân của thể tắm rửa đến, chỉ có thể có khăn lông nóng lau chùi hết vết máu và những chất lỏng bẩn thỉu kia người, ra hiệu thuốc mua thuốc, nhàng bôi lên hạ thân , còn vết thương ở .

      Liên Phượng Vũ hôn mê sâu vẫn tỉnh, hỗn loạn, biết phát sốt từ khi nào, cả người mơ mơ màng màng, có ý thức.

      Bác sĩ Hoàng tấc cũng rời, bảo vệ bên cạnh , ngay hai mắt cũng dám chớp.

      Khi Ninh Tự Thủy gọi điện thoại hỏi về tình hình của Liên Phượng Vũ che giấu chuyện này, chỉ là Liên Phượng Vũ mệt mỏi nên phát sốt, uống thuốc ngủ, ở lại chăm sóc, như vậy mới khiến Ninh Tự Thủy an tâm tắt điện thoại.

      Bác sĩ Hoàng để điện thoại di động xuống, thở dài sâu cái. Ánh mắt chuyển dời đến bên người của Liên Phượng Vũ, biết nên dối Tự Thủy, nhưng Liên tiên sinh tuyệt muốn cho biết, chuyện này có thể là cùng Tự Thủy có liên quan.

      Thế nhưng như vậy có đáng giá ?

      Sauk hi chính mình hỏi xong, khóe miệng lại nhịn được nở nụ cười tự giễu. có gì là đáng giá, chỉ có điều nguyện ý hay !

      Liên tiên sinh Tự Thủy như vậy, nhất định là nguyện ý vì làm bất cứ chuyện gì; cho dù là bị những tên súc sinh kia chà đạp tôn nghiêm đàn ông! Nhưng Tự Thủy đối với Liên tiên sinh sao? Lần đầu tiên, cảm thấy Tự Thủy đối với Liên tiên sinh công bằng, rất công bằng!

      ……

      Tình hình của Tịch Nhược quả nhiên giống như trong dự đoán, thậm chí vì được tĩnh dưỡng tốt, bác sĩ cưỡng chế cầu nhập viện điều trị thời gian dài nhưng Tịch Nhược trực tiếp cự tuyệt. Bản thân bé biết là còn bao nhiêu thời gian, muốn lãng phí thời gian đó ở bệnh viện.

      Trạc Mặc thể khuyên , vậy đành nghe lời !

      Ninh Tự Thủy mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại khổ sở muốn chết. Tịch Nhược là sinh mệnh của , nếu như có Tịch Nhược, chỉ sợ là ngay cả dũng khí để sống cũng còn. Chỉ là Tịch Nhược quá mức cố chấp, cũng có biện pháp ép buộc con bé. Chỉ có thể chiều theo ý nó, tiếp tục trị liệu ở nhà.
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :