1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35: Kỹ thuật diễn kém

      Edit: Xám


      Diêu Hữu Thiên muốn lùi về phía sau. Lúc này Cố Thừa Diệu lại tiến gần lên phía trước.

      " còn chưa , muốn để tôi cảm ơn thế nào?"

      ". . . . . ." Diêu Hữu Thiên nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, trong vẻ phóng túng mang theo vài phần ngỗ ngược, khẽ nhếch khóe môi, nụ cười xấu xa tà ác khiến cho nhìn càng lúc càng mê hoặc lòng người.

      Nuốt nước miếng cái, thân thể lùi về phía sau dấu vết.

      Nhưng ngờ phía sau là cái ghế, dưới chân buông lỏng, ngồi xuống ghế.

      Mà tay của Cố Thừa Diệu đúng lúc khoác ở tay vịn.

      .

      Tình cảnh trước mắt, giống như là Cố Thừa Diệu giam ở ghế ăn cùng với giữa cơ thể mình.

      "Vị tiên sinh này ——"

      Diêu Hữu Thiên chưa từng gặp tình cảnh như vậy, ngày trước ở bên Triệu Nhân Uyên, đều là phát hồ tình, chỉ hồ lễ*.

      *Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: ý chỉ quan hệ nam nữ chỉ theo lễ nghi, khuôn phép, quá thân mật.

      Vừa mới muốn cách xa mình chút, mặt của Cố Thừa Diệu lại phóng đại ở trước mặt . Hơi thở ngay ở gò má .

      " gọi tôi là tiên sinh?" Người phụ nữ này, kỹ thuật diễn kém thấy .

      Nhìn xem, sớm điều tra toàn bộ về mình, lại ở đây giả bộ biết.

      Mượn cớ tình cờ gặp gỡ lần lại lần để tiếp cận. Mục đích sau cùng là gì, còn phải hỏi nữa sao?

      .

      Diêu Hữu Thiên hiểu vì sao phản ứng của Cố Thừa Diệu như vậy.

      Khuôn mặt phóng đại trước mặt, quá mức tuấn, ổn định tinh thần, trực tiếp vươn tay đẩy thân thể của Cố Thừa Diệu ra.

      Ngay từ lúc tay của đến gần, Cố Thừa Diệu nghĩ ra cách ứng phó rất hay. Đẩy người phụ nữ này ra, để cho ngã nhào.

      Nhưng ngờ Diêu Hữu Thiên lại đẩy ra?

      Tốt lắm, cái trò lạt mềm buộc chặt này, ta chơi đến mức càng lúc càng nghiện rồi.

      .

      Diêu Hữu Thiên như chạy vào phòng khách, tìm được túi xách của mình, lấy ra chùm chìa khóa xe ở bên trong.

      Trở lại trước bàn ăn lần nữa, đặt chìa khóa ở trước mặt Cố Thừa Diệu.

      "Tiên sinh, hôm đó làm cho chiếc xe của bị đụng hỏng là lỗi của tôi. Xe tôi sửa xong. ở cửa hiệu 4S ở quảng trường Chính An. Nếu có thể, tôi hi vọng có thể cứ tính toán như vậy thôi."

      Chiếc xe kia, sớm sửa xong.

      Chỉ là Diêu Hữu Thiên vẫn lấy. Bởi vì chiếc xe huênh hoang như vậy, thể nhận được.

      .

      Nhưng vì Cố Thừa Diệu vẫn liên lạc với , mà lại chẳng muốn dùng quan hệ tìm chủ xe, cho nên vẫn để trong cửa hiệu 4S.

      Bây giờ Cố Thừa nhắc đến rồi, vậy đương nhiên trả lại xe cho .

      Dẫu sao cũng muốn dùng 50 triệu mua chiếc As¬ton-Martin One-77 hào nhoáng bên ngoài.

      Cố Thừa Diệu nhìn chìa khóa xe tay Diêu Hữu
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37: Bạn của muốn thế nào?

      Cố Thừa Diệu cũng để ý tới Diêu Hữu Gia kêu gào, trí nhớ tốt giúp nhanh chóng nhận ra người đàn ông trước mắt là ai

      Cười lạnh, vẻ mặt hèn mọn mà khinh thường. Đánh chết ? Cũng nhìn lại xem bản thân ta thực có bản lĩnh đó hay

      Chỗ bị đánh gương mặt đau, lại nhìn khóe miệng chảy máu của Diêu Hữu Gia

      Có thể đối phương bị thương nặng hơn nhiều

      “Thiên Thiên.” Ánh mắt kiêu ngạo của Cố Thừa Diệu làm Diêu Hữu Gia càng nhìn càng khó chịu: “Hôm nay nhất định phải đánh chết .”

      đủ rồi.” Diêu Hữu Thiên trợn mắt nhìn Diêu Hữu Gia cái, trong mắt lên vẻ uy hiếp ràng: “ còn đánh nữa, em giận .”

      Diêu Hữu Gia bị chọc tức, oán hận hất tay ra, ánh mắt vẫn hung mãnh nhìn chằm chằm vào Cố Thừa Diệu

      Diêu Hữu Thiên thấy vết thương mặt mình, trong lòng có chút buồn bực

      Mặc dù vừa rồi là trai ra tay trước, nhưng mà quan trọng là Cố Thừa Diệu xuống tay tàn nhẫn hơn mình nhiều lắm

      Híp mắt, nghiêm mặt, từ trước đến nay ánh mắt của chưa từng nặng nề như vậy: “Vị tiên sinh này, chìa khóa xe tôi đưa cho , tôi rồi, chúng ta huề nhau, bây giờ có thể được rồi.”

      ? Cố Thừa Diệu giống như nghe thấy, sửa sang lại quần áo hỗn độn do đánh nhau lúc nãy

      Cũng thèm nhìn tới Diêu Hữu Gia, trực tiếp tới trước mặt của Diêu Hữu Thiên

      Diêu Hữu Gia sợ Cố Thừa Diệu ra tay, nhanh chóng bước tới trước mặt Diêu Hữu Thiên để bảo vệ

      còn muốn như thế nào?”

      Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Gia giống như nhìn người chồng ghen tuông, cười nhạo: “Tôi muốn như thế nào? Chắc là nên hỏi bạn xem ấy muốn như thế nào?”

      “…”

      “Lần sau nếu như muốn quyến rũ đàn ông, làm phiền đổi người khác. , tôi nhìn rất chướng mắt.”

      có ý gì?” Giọng điệu mười phần khinh bỉ của Cố Thừa Diệu làm Diêu Hữu Gia nghe xong liền nổi giận, nhảy dựng lên giống như pháo đốt, Diêu Hữu Thiên nhanh chóng kéo tay lại

      Ánh mắt của yên tĩnh, có chút nào khó chịu vì bị sỉ nhục, bị hiểu lầm

      “Tiên sinh xong? xong rồi có thể .”

      Thấy cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, lại tiếp tục diễn trò “lạt mềm buộc chặt”, mặc kệ là loại nào cũng có hứng thú để chơi cùng. Hừ lạnh tiếng, Cố Thừa Diệu cũng quay đầu lại mà rời .

      “Thiên Thiên.” Diêu Hữu Gia cực kỳ tức giận: “Sao em để cho dạy dỗ ta? Cái gì là trò trẻ con? cho rằng sợ sao? Để xem có đập chết ?”

      “Đủ rồi hai.” Diêu Hữu Thiên biết Cố Thừa Diệu hiểu lầm, nhưng mà ta là ai? là ai?

      Hiểu lầm hiểu lầm thôi

      Người dưng hiểu lầm, có liên quan gì đến đâu?

      “Ăn điểm tâm thôi.” Chỉ là tên thần kinh thôi, để ý tới làm cái gì

      “Thiên Thiên.” Trong lòng Diêu Hữu Gia vẫn còn tức giận, tên đáng ghét đó. Đừng để cho bắt được, nếu nhất định đánh tới lúc ai nhận ra

      “Mặt của là đau.” Diêu Hữu Gia giơ tay che mặt giả bộ thương: “Em cũng để cho đấm thêm mấy cái.”

      Diêu Hữu Thiên nhìn cái, đấm thêm mấy cái nữa?

      Cũng nhìn xem là ai đấm mạnh hơn

      Người đàn ông kia, tuy bề ngoài đẹp đẽ ai bì kịp, nhưng ra tay lại tàn nhẫn như vậy

      Còn có tự phụ, cuồng vọng ——

      Trong lòng khẽ thở dài tiếng, nhất định phải cách xa người đàn ông đó chút, xa thêm chút nữa

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Lúc Cố Thừa Diệu trở về nhà trọ, phát Bạch Yên Nhiên ôm đầu gối ngồi trong phòng khách

      người mặc bộ đồ ngủ, khóe mắt vẫn còn treo nước mắt. Dưới vành mắt đen vòng, thoạt nhìn rất đáng thương

      “Yên Nhiên?”

      “Thừa Diệu, về?” Bạch Yên Nhiên nhìn thấy vào cửa, vẻ mặt sáng lên, nhảy xuống ghế sa lon chạy về phía Cố Thừa Diệu, nhưng ngờ ngồi quá lâu, chân sớm tê dại

      Cả người mềm nhũn ngã xuống mặt đất

      Cố Thừa Diệu nhanh chóng đỡ lên, nhìn vẻ mừng rỡ trong mắt , ngoài ý muốn lên tiếng: “Cả buổi tối hôm qua em ngủ sao?”

      “Dạ.” Bạch Yên Nhiên gật đầu cái, đôi môi đỏ mộng đóng mở mang theo chút uất ức: “ chưa về, em ngủ được.”

      “Đứa ngốc.” Cố Thừa Diệu vuốt vuốt tóc , ôm cả người vào trong ngực mình:
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Con quyết định kết hôn

      Trong phòng khách khí có chút quái dị.

      Kiều Tâm Uyển ngồi ở ghế sa lon, tầm mắt rơi vào người con trai của mình

      Đứa con trai này là kết tinh tình của bà và Cố Học Võ. Là kết tinh của tình chân chính

      Lúc bọn họ hạnh phúc nhất sinh ra đứa bé này

      Nhưng sau khi sinh ra, bà lại chăm sóc con trai rất ít

      Năm đó Cố Học Võ rất hay ghen tị, thích bà ngày ngày kề cận con trai, cho nên lúc Cố Thừa Diệu còn rất , liền ném nó cho bà nội là Uông Tú Nga chăm sóc

      Thời gian lâu ngày, mặc dù Cố Thừa Diệu phản nghịch, nhưng cũng nghe lời của bà

      Lúc thường ngày còn thân thiết với bà nội hơn cả với bà

      . riêng gì Uông Tú Nga, thậm chí so với chị của là Cố Tĩnh Đình, còn muốn thân hơn người làm mẹ này

      Mặc dù lúc ở bên cạnh chăm sóc con, nhưng như vậy phải là bà thương đứa con trai này

      Lại càng phải bà coi trọng đứa con trai này

      Nhớ đến lần cuối cùng bà và con trai chia tay trong khí bực bội, bà cũng có chút mất mặt khi chuyện với con

      Nhưng tồn tại của Bạch Yên Nhiên, làm cho bà cảm thấy khó chịu. Vô cùng khó chịu

      “Ba, mẹ, hôm nay con đến là muốn chuyện với hai người chút. Con quyết định kết hôn với Yên Nhiên, tháng sau cử hành hôn lễ.”

      “Mẹ …” Câu kế tiếp của Kiều Tâm Uyển bị Cố Học Võ ngăn lại

      Ông nắm tay của bà, cho bà ánh mắt

      Nhớ tới lần trước mình và chồng cùng chuyện, Kiều Tâm Uyển nuốt thanh trở về, nhưng mà mặt vẫn là vẻ ngờ


      “Con xác định, con nghĩ kỹ chưa?” thanh của Cố Học Võ nhàn nhạt, tuổi trung niên nên khí chất người càng kín kẽ

      Mặt mày nhúc nhích, lại làm cho người ta cảm giác có khí thế bén nhọn

      Đối với người cha này, Cố Thừa Diệu vẫn có chút kính sợ, nhưng chuyện này hề ảnh hưởng tới quyết định của : “Con nghĩ kỹ”

      “Nếu như ba mẹ đồng ý?” Cố Học Võ nhìn con trai của mình. Ở người kết hợp bóng dáng của ông và vợ

      Từ đến lớn đứa con trai này hề làm cho ông lo lắng, nhưng mà…

      “Nếu như ba mẹ đồng ý, con cũng cưới Yên Nhiên.”

      Lúc trước Cố Thừa Diệu lo lắng cảm nhận của Cố Thừa Kỳ

      Tống Vân Hi ra , làm cho tất cả mọi người đều bị đả kích rất lớn

      mang theo Bạch Yên Nhiên cùng, để cho xuất trước mặt người nhà họ Cố. Chính là quan tâm đến cảm nhận của Cố Thừa Kỳ

      Nhưng mà bây giờ thể : “Yên Nhiên mang thai.”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Chủ nhật. Ngũ Đóa Kim Hoa lại tụ họp

      Năm trẻ về những chuyện của mình trải qua mấy ngày nay. Cười cười , rất náo nhiệt.

      "Mấy ngày trước, khoa phụ sản bệnh viện mình có phụ nữ gây chuyện. Các cậu biết tại sao hay ?”

      Khắp khuôn mặt Mạc Dư Tiệp là Bát Quái, vẻ mặt giống như kêu bọn họ nhanh tới

      “Tại sao?” Từ Tư Nhiễm cũng phối hợp tới hỏi Bát Quái

      “Kết quả của bác sĩ kiểm tra thể chất của ta thiên hàn, dễ dàng thụ thai. Nhưng mấy ngày trước ta thoải mái té xỉu, ở bệnh viện khác lại phát mình mang thai hơn ba tháng rồi. Lần này ta tức giận, bệnh viện của mình chuẩn đoán sai, sau đó tới đòi bồi thường.”

      "Á. Đây phải là chuẩn đoán sai sao?"

      "Đúng vậy, đương nhiên là chuẩn đoán sai." Trong khoa phụ sản Mặc Tư Diệp thích nhất là bác sĩ Lâm, lúc này cũng cậy vào mình là ma cũ, ăn hiếp ma mới. Lại thích cậy già lên mặt

      Khó khăn lắm mới có thể phạm sai lầm để cho người ta nắm thả, rất khó đấy.

      “Cậu biết đâu, bác sĩ Lâm đó…”

      Mạc Dư Tiệp rất hăng say, giống như có kinh nghiệm đầy mình ở trong cái bệnh viện đó

      Nhưng mà sau khi xong, mới phát , trong năm người, có người giống như ở nơi này, từ
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41: Hợp tác

      Trong quán cà phê được thiết kế lịch tao nhã

      Diêu Hữu Thiên ngồi nhìn người phụ nữ xinh đẹp có thai trước mặt

      đầu tóc nâu dài gợn sóng, mặt mày phấn chấn. Ngũ quan tinh xảo diễm lệ, tùy ý giơ tay nhấc chân cũng mang theo mấy phần ưu nhã

      Hấp dẫn nhất là ánh mắt của ta, bên trong tản ra ánh sáng hạnh phúc, muốn giấu cũng giấu được

      Tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị, Cố Tĩnh Đình, cũng là con rượu của chủ tịch tập đoàn Cố Thị

      người có xuất thân tốt, dù bất kỳ phương diện nào cũng làm cho các khác ghen tỵ

      Diêu Hữu Thiên thấy đối phương đứng dậy đồng thời đưa tay ra.

      “Xin chào.” Khóe môi khẽ giơ lên, mỉm cười đúng chuẩn, cử chỉ đúng mực, thái độ thân cận cũng lấy lòng: “Tôi là Diêu Hữu Thiên”

      chú ý quan sát Cố Tĩnh Đình, Cố Tĩnh Đình cũng quan sát con của nhà giàu mới nổi này lần

      Ừ, ánh mắt yên tĩnh, hốt hoảng

      Mặc dù quá xinh đẹp, nhưng thắng ở cái khí chất

      Bình tĩnh thong dong, hoàn toàn giống như trẻ tuổi. Quan trọng hơn là, người chút nào khoe khoang

      ràng là nhà có rất nhiều tiền, nhưng cách ăn mặc nhìn cũng ra chút dấu vết của hàng hiệu

      Áo khoác nỉ màu trắng tinh xảo, phối hợp với váy ngang gối cùng màu. Phong cách quy cũ nhưng khi mặc người lại có nét đặc biệt

      Lần đầu tiên nhìn thấy, thích Diêu Hữu Thiên này

      “Tôi là Cố Tĩnh Đình.” Cố Tĩnh Đình khẽ mỉm cười, thu tay của mình lại. Ngồi xuống đối diện với : “Xin thứ lỗi cho tôi mạo muội. Hôm nay hẹn Diêu tiểu thư ra ngoài, tôi nghĩ biết là chuyện gì.”

      “Tôi biết.” Ngày đó lúc Diêu Hữu Thiên nhận được điện thoại, cũng biết là liên quan đến công việc: “Vì mảnh đất của tập đoàn Chính Phát ở thành phố Y.”


      "Diêu tiểu thư người thông minh. Nếu là như vậy, tôi thẳng, dự án làng du lịch lần này, công ty chúng tôi thiết kế có thể là tương đối hoàn mỹ. Tôi hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác.”

      Cố Tĩnh Đình vào thẳng vấn đề, tin rằng Diêu Hữu Thiên cũng là người sảng khoái: “Kính xin Diêu tiểu thư có thể tuyết phục ba mình, để ông đồng ý cho chúng tôi phát triển dự án.”

      Diêu Hữu Thiên cũng vội vã xem xét lời của Cố Tĩnh Đình, mà lấy phẩn tài liệu mình chuẩn bị sẵn ra

      “Chuyện này phải chúng tôi đồng ý, mà là có vấn đề các người biết.”

      Công ty Chính Phát có khối đất diện tích vô cùng lớn ở thành phố Y, nhưng mà mảnh đất trống này lại có khối phải của nhà họ Diêu

      "Công ty chúng tôi có mảnh đất này. Diện tích 3000 mẫu. Nhưng ở giữa có khối, nhiều lắm, diện tích 150 mét vuông, phải của công ty chúng tôi. Đây là nguyên nhân chúng tôi thể đáp ứng cầu của các người.”


      ". . . . . ." Cái này Cố Tĩnh Đình quả biết, nhất thời kinh ngạc: “Hóa ra là như vậy? Tôi còn tưởng rằng ông đồng ý là vì ông muốn để mảnh đất này làm của hồi môn cho .”

      Ba của Diêu Hữu Thiên là Diêu Đại Phát điều kiện, nếu như muốn hợp tác tìm Diêu Hữu Thiên

      Bởi vì này mảnh đất, là quà cưới của Diêu Hữu Thiên

      Chuyện và Triệu Nhân Uyên chia tay, trong nhà biết.

      Diêu Đại Phát sốt ruột con , hận Triệu Nhân Uyên vô tình vô nghĩa. sau này người nào lấy , ông liền đem mảnh đất ở thành phố Y làm của hồi môn

      Lần trước, là tổng giám đốc Cố Thừa Kỳ thành phố Y khảo sát nghiệp vụ. Diêu Đại Phát vừa nhìn thấy Cố Thừa Kỳ hài lòng, cảm thấy tốt hơn Triệu Nhân Uyên nhiều

      Trong lòng muốn làm con rể, cho nên mới ra cầu này

      Diêu Hữu Thiên cười cười, vẻ mặt chút nhăn nhó: “Ba tôi hay giỡn.”

      Diêu Hữu Thiên sảng khoái cũng ngoài suy nghĩ và dự đoán của Cố Tĩnh Đình

      Dự án hợp tác này, có lợi nhuận rất lớn. Chỉ là lần gặp này, liền phát sinh quá nhiều chi tiết

      Trong lúc chuyện với nhau, Cố Tĩnh Đình càng thấy Diêu Hữu Thiên thích hợp. Trong
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43: Cân nhắc đến em trai tôi chút

      Edit: Xám


      Bạch Yên Nhiên ra từ toilet, đứng ở trước bồn rửa tay nhìn vẻ mặt tái nhợt của chính mình trong gương đến ngẩn người.

      biết vừa rồi có chút phản ứng quá khích, nhưng áp lực cực lớn trong lòng khiến cảm thấy thở nổi.

      mang thai đó khiến hoàn toàn biết phải đối mặt với Cố Thừa Diệu ra sao.

      cho biết ? có dũng khí.

      Nhưng cho , lại cảm thấy trong lòng tràn đầy dằn vặt.

      cảm thấy mình là tên trộm. đánh cắp hạnh phúc thuộc về mình.

      .

      Nhưng mọi thứ của Cố Thừa Diệu lại quá tốt đẹp, khiến cho hoàn toàn có khả năng đẩy ra.

      ra ngoài mà có chút mờ mịt bối rối, tâm tình phức tạp, đến nỗi chú ý tới có người vào toilet.

      Cái túi tay cầm chắc, rơi xuống đất.

      Vật gì đó trong túi rơi ra ngoài.

      .

      " ngại quá." giọng thanh thanh đẹp đẽ vang lên lên, đối phương mang theo vài phần áy náy ràng.

      Vào lúc còn chưa kịp phản ứng, đối phương giúp nhặt túi xách lên.

      "Cám ơn." Bạch Yên Nhiên có chút bối rối, muốn nhận lấy túi xách tay đối phương, dinendian.lơqid]on nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương ngẩn người ra chút.

      Là người phụ nữ gặp ở bộ phận trang phục nữ của Bách hóa Kiều thị hôm đó.

      .

      tay ấy, cầm túi xách của mình. Vẻ mặt của đối phương bình tĩnh, ôn hòa, giống như hoàn toàn nhận ra .

      "Cám ơn." Nhận lấy túi xách của mình, đối với người phụ nữ này, Bạch Yên Nhiên có chút thù địch tự chủ. Thù địch như vậy đến quá kỳ quái, quá khó hiểu.

      "Đừng khách sáo." Diêu Hữu Thiên gần như liếc mắt cái nhận ra người phụ nữ trước mặt là ai.

      Nhìn thấy vật gì đó mặt đất khi cúi người xuống, nhặt lên túi băng vệ sinh, đặt ở tay Bạch Yên Nhiên: "Cái này. Vừa rồi quên nhặt."

      Vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như cầm tay băng vệ sinh, mà là rót ly trà .

      .

      ". . . . . ." Bạch Yên Nhiên nhìn túi băng vệ sinh kia, mặt nóng hừng hực.

      chỉ xấu hổ, còn có bối rối, hốt hoảng, mờ mịt luống cuống.

      Túi băng vệ sinh kia nhắc nhở , hề mang thai, kẻ lừa đảo. Kẻ lừa đảo.

      . phải kẻ lừa đảo, chỉ quá mong muốn ở bên Cố Thừa Diệu. Như vậy mà thôi.

      .

      " đừng đưa cho tôi, tôi cần ——" Bạch Yên Nhiên đột nhiên giống như là bị gì đó: "Cái này phải của tôi, phải của tôi."

      xong, rời khỏi toilet mà đầu cũng quay lại, để lại Diêu Hữu Thiên nhìn túi băng vệ sinh và bóng lưng của , có chút khó hiểu.

      Đều là phụ nữ, đến tháng có gì mà xấu hổ? Da mặt mỏng thành ra như vậy sao?

      Có điều, chuyện này và có liên quan gì đâu?
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :