1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27: Là ai cũng hiểu lầm

      Diêu Hữu Thiên cực kỳ nhàng, thanh lại vô cùng ôn hòa

      Nhưng mà ra những lời như vậy, còn có cái giọng điệu kia, cùng ánh mắt của quả rất khác biệt

      Đừng tới sắc mặt của Bạch Yên Nhiên đại biến, lúc này Abbott cũng khiếp sợ nhìn Diêu Hữu Thiên

      Cái gì là trói em giường? Cái gì là giày vò cả buổi tối?

      Lời như vậy, cho dù ai nghe cũng hiểu lầm

      “Thiên Thiên” Abbott cũng muốn hỏi ràng. Cố Thừa Diệu lại biến sắc mặt trước

      kia, lung tung cái gì vậy?”

      “Chẳng lẽ đúng?” Ngày thường Diêu Hữu Thiên cũng bén nhọn. Nhưng như vậy có nghĩa là dễ bị người ta khi dễ

      Chỉ là bộ quần áo, mua mua. Nhưng mà hôm nay Cố Thừa Diệu hành động như vậy, dáng vẻ bảo vệ Bạch Yên Nhiên như vậy, làm cho khỏi cực kỳ khó chịu

      Đến bây giờ còn nhớ đêm đó, người đàn ông này nhận cú điện thoại, ném ở khách sạn rồi bỏ
      Mặc dù là trêu chọc ta trước, nhưng mà ta cũng có phong độ

      Trong lòng Diêu Hữu Thiên khó chịu, đương nhiên ngoài miệng cũng khách khí

      “Ngày đó kéo em tới căn phòng, lại đè em giường, còn trói chặt tay của em. Em… vất vả cả buổi tối đó.”

      Quả rất vất vả, tay bị trói, lại giãy ra được, đêm đó ngủ rất thoải mái

      Nếu hôm nay thái độ của Cố Thừa Diệu khiêm hòa chút, có lẽ quên

      Nhưng mà giờ, có ý định như thế. Muốn giả bộ đáng thương, phải làm được, chỉ là thèm làm.

      …” Mặt mũi Bạch Yên Nhiên trắng bệch, tái nhợt nhìn Cố Thừa Diệu, hoàn toàn dám tin làm ra chuyện như vậy. Mới vừa rồi thậm chí còn biết này

      Sắc mặt Cố Thừa Diệu cũng khó coi, hai tay xuôi bên người nắm lại thành quyền. Nếu như Diêu Hữu Thiên phải là phụ nữ, chừng cho đấm.

      “Này, kia, còn lung tung nữa đừng trách tôi khách khí?” ái muội như vậy, giống như bọn họ thực có cái gì đó

      “Được rồi, em .” Diêu Hữu Thiên nhìn Bạch Yên Nhiên cái, dường như bị Cố Thừa Diệu áp lực nên nữa, vẻ mặt đáng thương. ràng là bị Cố Thừa Diệu uy hiếp mới dám mở miệng

      Bạch Yên Nhiên nhìn biểu của Diêu Hữu Thiên, trong lòng vừa sợ vừa đau, nhịn được liền kéo tay Cố Thừa Diệu: “Thừa Diệu, …hai người…”

      Trong lòng rất uất ức, rất chua xót, thậm chí lời cũng hoàn chỉnh

      Cố Thừa Diệu biết hiểu lầm: “Yên Nhiên, em cần nghe ấy lung tung, ta có quan hệ gì cả.”

      “Nhưng…”

      “Chúng tôi quả có quan hệ gì cả.” Lời của Diêu Hữu Thiên nhàng linh hoạt, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: “Tôi chỉ bị ấy kéo vào phòng khách sạn, sau đó trói tôi giường cả đêm mà thôi.”

      “Câm miệng.”

      “Thừa Diệu…”

      Bạch Yên Nhiên rơi nước mắt, dường như thể ở lại đây được nữa, hai tay bụm mặt, chút nghĩ ngợi chạy ra bên ngoài

      “Yên Nhiên…” Cố Thừa Diệu trợn mắt nhìn Diêu Hữu Thiên cái, nhanh chóng đuổi theo

      Lúc này Abbott hoàn toàn mất phong độ, người đàn ông này là ai? Làm gì với Thiên Thiên?

      muốn ngăn cản Cố Thừa Diệu, dạy dỗ ta chút, lại bị Diêu Hữu Thiên
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29: Chúng ta chia tay rồi

      Edit: Xám


      Bạn học kín phòng bao, đều chờ câu trả lời của Diêu Hữu Thiên, Từ Tư Nhiễm và Lý Khả Nghi trong lòng tức giận, nhất là Lý Khả Nghi. muốn đứng lên tranh luận, lại đối diện với đôi mắt của Diêu Hữu Thiên.

      Đôi mắt kia, bình thản, tĩnh lặng. Bên trong tia cảm xúc nhấp nhô.

      đột nhiên ngồi xuống, cũng đúng, Thiên Thiên cũng phải là người chủ để chính mình chịu thiệt.

      Diêu Hữu Thiên nhìn Triệu Nhân Uyên, vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là con người ấy, nhưng, cảm giác của , lại giống nữa.

      nhàng bỏ tay Triệu Nhân Uyên vai mình ra, mặt mang theo vài phần thờ ơ bình thản, chỉ là lời ra, lại tương đối kiên định.

      "Triệu Nhân Uyên, chúng ta chia tay rồi."

      Người đầy phòng bao, nhất thời ngạc nhiên.

      Sắc mặt Triệu Nhân Uyên vô cùng xấu hổ, rất nhanh lại cười lên: "Thiên Thiên, cho dù em muốn phát cáu với , như vậy cũng quá lâu rồi. Ngoan, đừng làm ầm ĩ nữa."

      " phải tôi phát cáu với ." Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên chuyên chú, hết sức nghiêm túc nhìn người trong phòng bao vòng: " ngại quá, biết mọi người đều là có ý tốt. Có điều, mình và Triệu Nhân Uyên chia tay rồi. Hôn lễ cũng hủy bỏ rồi. Về sau, cũng có hôn lễ nữa."

      "Thiên Thiên, em cần gì phải vậy?" Sắc mặt Triệu Nhân Uyên hết sức khó coi, Diêu Hữu Thiên cũng thèm để ý tới mà đứng lên: "Xin phép vắng mặt chút, mình vào toilet."

      xong, nhìn phản ứng của bạn học ở đây, rời khỏi phòng bao.

      Để lại đám thanh niên đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cùng dừng tầm mắt ở người Triệu Nhân Uyên.

      .

      Tình cảnh thế này, ta hẳn là xấu hổ, nhưng cũng rất nhanh đổi lại khuôn mặt tươi cười, đứng lên, vẻ mặt cưng chiều: "Con người Thiên Thiên ấy mà, chính là như vậy, miệng cứng lòng mềm. Đây là vẫn còn trách tôi đấy. Các cậu chơi trước , tôi khuyên nhủ."

      ta tự biên tự diễn rời khỏi phòng bao, Từ Tư Nhiễm vẫn luôn xem tuồng kịch này từ đầu đến cuối cười thành tiếng.

      cho rằng Thiên Thiên là người dễ ức hiếp, nỡ hạ thấp thể diện của ta sao?

      Khôi hài, về sau ta hiểu rồi. Diêu Hữu Thiên là cá tính gì, chuyện quay lại tuyệt đối làm.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trong phòng bao, bầu khí có chút kì dị.

      Tất cả, đều bởi vì người đàn ông ngồi ở trong góc phòng —— Cố Thừa Kỳ.

      tháng trước, thanh mai trúc mã của , cũng là vợ chưa cưới Tống Vân Hi định ra từ , qua đời vì cố điều trị.

      Sau đó, Cố Thừa Kỳ liền biến thành bộ dạng phải người cũng phải quỷ như vậy.

      Nét mặt nghiêm túc, biểu cảm băng giá.

      Cố Thừa Diệu chịu nổi bầu khí thế này, giật lấy bình Remy Martin từ tay Hồ Tư Hiền, sau đó rót vào trong chiếc ly trước mặt Cố Thừa Kỳ.

      .

      "Trong lòng thoải mái uống rượu, uống say rồi cái gì cũng quên hết."

      Cố Thừa Kỳ hề cử động, chỉ nhìn chằm chằm vẻ an ủi mặt Cố Thừa Diệu, giọng cực : "Vân Hi thích uống rượu."

      câu , khiến những người khác trong phòng đều chịu nổi, vành mắt đỏ hồng của Tống Vân Hi là Tống Lãng lại gần như muốn khóc ra.

      Cố Thừa Diệu nhìn đôi mắt thâm trầm của Cố Thừa Kỳ, nhớ đến Tống Vân Hi xinh đẹp động lòng người lại lanh lợi đáng , cũng nhịn được.

      Cầm bình rượu kia lên bắt đầu ra sức nốc vào.

      . . . . . . . . . . . .

      Từ Cố Thừa Kỳ được nuôi dưỡng như người thừa kế của nhà họ Cố. người gánh rất nhiều trách nhiệm, rất nhiều gánh nặng.

      Bởi vì người họ ở trước mặt này, Cố Thừa Diệu mới có thể làm chuyện mình thích.

      Từ đến lớn tình cảm của em họ bọn họ đều rất tốt, thấy bộ dạng này của Cố Thừa Kỳ, trong lòng vô cùng khó chịu.

      Tâm tình tồi tệ nên Cố Thừa Diệu nốc vào ít rượu, thậm chí nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, lần lại lần.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Chương 30: Em đến thích hợp

      Edit: Xám


      hành lang, Triệu Nhân Uyên dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Diêu Hữu Thiên.

      "Thiên Thiên." Triệu Nhân Uyên bắt được tay của Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Rốt cuộc muốn làm thế nào, em mới bằng lòng tha thứ cho ?"

      Diêu Hữu Thiên vội hất tay Triệu Nhân Uyên ra, dừng bước lại, nhìn chằm chằm mặt của Triệu Nhân Uyên.

      Hành lang tối mờ dưới ánh đèn.

      .

      Con ngươi của , xa xăm vắng lặng như dòng suối sâu thẳm, tối thấy đáy, bình tĩnh gợn sóng.

      Bị ánh mắt như vậy của nhìn chăm chú, Triệu Nhân Uyên
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29: Chúng ta chia tay rồi

      Edit: Xám


      Bạn học kín phòng bao, đều chờ câu trả lời của Diêu Hữu Thiên, Từ Tư Nhiễm và Lý Khả Nghi trong lòng tức giận, nhất là Lý Khả Nghi. muốn đứng lên tranh luận, lại đối diện với đôi mắt của Diêu Hữu Thiên.

      Đôi mắt kia, bình thản, tĩnh lặng. Bên trong tia cảm xúc nhấp nhô.

      đột nhiên ngồi xuống, cũng đúng, Thiên Thiên cũng phải là người chủ để chính mình chịu thiệt.

      Diêu Hữu Thiên nhìn Triệu Nhân Uyên, vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là con người ấy, nhưng, cảm giác của , lại giống nữa.

      nhàng bỏ tay Triệu Nhân Uyên vai mình ra, mặt mang theo vài phần thờ ơ bình thản, chỉ là lời ra, lại tương đối kiên định.

      "Triệu Nhân Uyên, chúng ta chia tay rồi."

      Người đầy phòng bao, nhất thời ngạc nhiên.

      Sắc mặt Triệu Nhân Uyên vô cùng xấu hổ, rất nhanh lại cười lên: "Thiên Thiên, cho dù em muốn phát cáu với , như vậy cũng quá lâu rồi. Ngoan, đừng làm ầm ĩ nữa."

      " phải tôi phát cáu với ." Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên chuyên chú, hết sức nghiêm túc nhìn người trong phòng bao vòng: " ngại quá, biết mọi người đều là có ý tốt. Có điều, mình và Triệu Nhân Uyên chia tay rồi. Hôn lễ cũng hủy bỏ rồi. Về sau, cũng có hôn lễ nữa."

      "Thiên Thiên, em cần gì phải vậy?" Sắc mặt Triệu Nhân Uyên hết sức khó coi, Diêu Hữu Thiên cũng thèm để ý tới mà đứng lên: "Xin phép vắng mặt chút, mình vào toilet."

      xong, nhìn phản ứng của bạn học ở đây, rời khỏi phòng bao.

      Để lại đám thanh niên đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cùng dừng tầm mắt ở người Triệu Nhân Uyên.

      .

      Tình cảnh thế này, ta hẳn là xấu hổ, nhưng cũng rất nhanh đổi lại khuôn mặt tươi cười, đứng lên, vẻ mặt cưng chiều: "Con người Thiên Thiên ấy mà, chính là như vậy, miệng cứng lòng mềm. Đây là vẫn còn trách tôi đấy. Các cậu chơi trước , tôi khuyên nhủ."

      ta tự biên tự diễn rời khỏi phòng bao, Từ Tư Nhiễm vẫn luôn xem tuồng kịch này từ đầu đến cuối cười thành tiếng.

      cho rằng Thiên Thiên là người dễ ức hiếp, nỡ hạ thấp thể diện của ta sao?

      Khôi hài, về sau ta hiểu rồi. Diêu Hữu Thiên là cá tính gì, chuyện quay lại tuyệt đối làm.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trong phòng bao, bầu khí có chút kì dị.

      Tất cả, đều bởi vì người đàn ông ngồi ở trong góc phòng —— Cố Thừa Kỳ.

      tháng trước, thanh mai trúc mã của , cũng là vợ chưa cưới Tống Vân Hi định ra từ , qua đời vì cố điều trị.

      Sau đó, Cố Thừa Kỳ liền biến thành bộ dạng phải người cũng phải quỷ như vậy.

      Nét mặt nghiêm túc, biểu cảm băng giá.

      Cố Thừa Diệu chịu nổi bầu khí thế này, giật lấy bình Remy Martin từ tay Hồ Tư Hiền, sau đó rót vào trong chiếc ly trước mặt Cố Thừa Kỳ.

      .

      "Trong lòng thoải mái uống rượu, uống say rồi cái gì cũng quên hết."

      Cố Thừa Kỳ hề cử động, chỉ nhìn chằm chằm vẻ an ủi mặt Cố Thừa Diệu, giọng cực : "Vân Hi thích uống rượu."

      câu , khiến những người khác trong phòng đều chịu nổi, vành mắt đỏ hồng của Tống Vân Hi là Tống Lãng lại gần như muốn khóc ra.

      Cố Thừa Diệu nhìn đôi mắt thâm trầm của Cố Thừa Kỳ, nhớ đến Tống Vân Hi xinh đẹp động lòng người lại lanh lợi đáng , cũng nhịn được.

      Cầm bình rượu kia lên bắt đầu ra sức nốc vào.

      . . . . . . . . . . . .

      Từ Cố Thừa Kỳ được nuôi dưỡng như người thừa kế của nhà họ Cố. người gánh rất nhiều trách nhiệm, rất nhiều gánh nặng.

      Bởi vì người họ ở trước mặt này, Cố Thừa Diệu mới có thể làm chuyện mình thích.

      Từ đến lớn tình cảm của em họ bọn họ đều rất tốt, thấy bộ dạng này của Cố Thừa Kỳ, trong lòng vô cùng khó chịu.

      Tâm tình tồi tệ nên Cố Thừa Diệu nốc vào ít rượu, thậm chí nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, lần lại lần.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Chương 30: Em đến thích hợp

      Edit: Xám


      hành lang, Triệu Nhân Uyên dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Diêu Hữu Thiên.

      "Thiên Thiên." Triệu Nhân Uyên bắt được tay của Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Rốt cuộc muốn làm thế nào, em mới bằng lòng tha thứ cho ?"

      Diêu Hữu Thiên vội hất tay Triệu Nhân Uyên ra, dừng bước lại, nhìn chằm chằm mặt của Triệu Nhân Uyên.

      Hành lang tối mờ dưới ánh đèn.

      .

      Con ngươi của , xa xăm vắng lặng như dòng suối sâu thẳm, tối thấy đáy, bình tĩnh gợn sóng.

      Bị ánh mắt như vậy của nhìn chăm chú, Triệu Nhân Uyên khỏi có chút chột dạ. Nhưng rồi lại chịu buông tay ra.

      "Thiên Thiên. Coi như quá khứ có trăm điều sai trái. Nhưng biết sai rồi. Em tha thứ cho được ? Chỉ cần em đồng ý tha thứ cho ... về sau cái gì cũng đều nghe theo em."

      .

      "Triệu Nhân Uyên." Giọng của Diêu Hữu Thiên rất , vang lên ở trong hành lang yên tĩnh lại có vẻ vô cùng ràng: "Chúng ta chia tay rồi."

      "Thiên Thiên ——"

      "Nể mặt cứu tôi mạng, tôi hy vọng chúng ta trở mặt." Lời ra cực kỳ bình tĩnh, rồi lại lộ ra vẻ xa cách như vậy: " hiểu chứ?"

      Triệu Nhân Uyên bị lời của làm chấn động, nhớ đến tư liệu ta tra được, muốn buông tay, lại có chút cam lòng: "Thiên Thiên, em... em cần gì phải vậy. Hơn nữa. Mặc dù đúng, phải em cũng lừa sao?"

      Cái gì gọi là buôn bán ?

      Ba của Diêu Đại Phát, chính là Địa Vương* của thành phố Y. Chỉ hận trước đây ta quá cả tin, cộng thêm nhìn thấy bộ dạng quê mùa của Diêu Đại Phát, liền cho rằng gia thế của Diêu Hữu Thiên như vậy.

      *Địa Vương: chủ công ty đấu thầu sở hữu rất nhiều đất đai của vùng.

      Sớm biết điều đó, ta ——

      "Triệu Nhân Uyên." Trong lòng Diêu Hữu Thiên rất ràng, mấy ngày nay ta làm cái gì. Mà thấy phiền chán. Nếu như phải là ơn cứu mạng của Triệu Nhân Uyên năm đó, hôm nay trực tiếp cho ta hai quyền mà phải ở đây nhiều lời với ta.

      "Tôi lại lần cuối cùng, mặc kệ muốn làm gì, tóm lại chúng ta có liên quan nữa."

      Dùng sức hất tay Triệu Nhân Uyên ra, Diêu Hữu Thiên về phía toilet.

      Triệu Nhân Uyên đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng của , từ trong mắt lộ ra ngoài chính là bất mãn thâm trầm và tính toán.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tâm tình của Cố Thừa Diệu rất tồi tệ, vô cùng tồi tệ.

      cẩn thận uống nhiều, uống rất nhiều, người lại rất tỉnh táo, chính vì tỉnh táo, cho nên tâm tình mới càng tồi tệ.

      Nhìn thấy bộ dạng kia của em của mình, chút biện pháp cũng có. Loại cảm giác này, quá đáng ghét.

      Điện thoại di động lại vang lên mấy lần. Ạnh khỏi rất phiền não, cầm điện thoại di dộng rồi rời khỏi phòng.

      .

      "Thừa Diệu." Giọng mềm mại của Bạch Yên Nhiên từ bên kia điện thoại truyền tới: " ở đâu? Vẫn chưa về nhà sao?"

      Từ lần nhận cú điện thoại kia, Cố Thừa Diệu thường xuyên về nhà, hoặc là vừa về nhà nằm xuống ngủ ngay.

      rất nhiều ngày Bạch Yên Nhiên trò chuyện, tâm với rồi. Đương nhiên, hề biết Tống Vân Hi chết, cũng biết mấy ngày nay Cố Thừa Diệu đều giúp Cố Thừa Kỳ.

      .

      " có việc ở bên này." Bộ dạng đó của Cố Thừa Kỳ, đừng , mọi người đều được. Giúp đỡ ấy, rất lo ấy nghĩ thông.

      Mặc dù Cố Thừa Kỳ thể tự nhiên, nhưng như vậy giống như giấu toàn bộ cảm xúc ở trong lòng, ngược lại khiến người ta để mặc được.

      .

      "Yên Nhiên, em nghỉ ngơi . cúp máy trước." Trong dạ dày liên tục sôi trào, bây giờ mới cảm thấy vừa rồi mình uống hơi nhiều.

      "Có phải uống rượu ? Ở đâu? Em đến tìm .” Bạch Yên Nhiên nghe giọng của Cố Thừa Diệu, hình như có chút thở gấp.

      " cần." Cố Thừa Diệu từ chối theo bản năng, đè xuống từng cơn khó chịu ở phần búng: "Em đến thích hợp."

      Vợ chưa cưới của Cố Thừa Kỳ vừa mới mất, nếu Bạch Yên Nhiên đến, dưới tình huống ở cùng với những người quen thế nào cũng dính lấy mình.

      Mà bây giờ tuyệt đối làm bất kỳ chuyện gì kích động Cố Thừa Kỳ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay trong phòng bao toàn là đàn ông, ai đưa bạn đến đây.

      "Cứ như vậy , còn có chuyện ở bên này, tối nay về."

      Chỉ hy vọng Cố Thừa Kỳ có thể nhanh chóng nghĩ thông suốt, sau đó ra.

      Bạch Yên Nhiên ở đầu bên kia điện thoại, sắc mặt trắng bệch. Vừa muốn gì, Cố Thừa Diệu cúp điện thoại.

      Khuôn mặt tái nhợt, trong đầu ngừng vang lên, chính là câu kia, em đến thích hợp.

      Em đến thích hợp ————

      Hai người, thích hợp.

      thích hợp.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cố Thừa Diệu cúp điện thoại, cổ họng lại lần nữa trào lên từng cơn chua xót quay cuồng. Hôm nay vì đến giúp Cố Thừa Kỳ, cơm tối cũng chưa ăn đến đây, lại uống vào nhiều rượu như vậy.

      Trong dạ dày sôi trào kịch liệt, về phía toilet.

      Bước chân quá nhanh, có chú ý tới chỗ rẽ có người qua. Trực tiếp va vào người đối phương.

      Chua xót quay cuồng vừa nãy cũng kiềm chế nổi nữa, rượu vừa mới uống vào, lúc này nôn tất cả ở quần áo của đối phương ——

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31: Hai người quen nhau

      Cố Thừa Diệu nôn xong, trong dạ dày thoải mái hơn. Vừa muốn ổn định lại thân thể của mình, lại bị người kia đẩy mạnh, cả người ngã về phía sau.

      Nếu như bình thường, sớm đứng dậy.

      Nhưng mà hôm nay thực uống quá nhiều, đầu óc vô cùng choáng váng, bước chân cũng lảo đảo.

      Cả người tự chủ ngã về phía sau, lùi về sau hai bước, đạp vào hành lang tường

      “Đinh” cái. Cái ót chạm mạnh vào vách tường cứng rắn.

      Đau đớn làm cho mở to hai mắt lên. Lúc này đầu lại càng thêm choáng váng.

      Cuối cùng cả người mềm nhũn, tê liệt ngã xuống

      Abbott nhìn thân hình nhếch nhác của mình, cả người còn bị mùi chua khó ngửi quay quanh, người ưa sạch như thiếu chút nữa nổi điên

      chút nghĩ ngợi đẩy cái tên nôn đầy người mình ra

      Lại nghĩ đến, đẩy cái người lịch kia ra, cứ như vậy mà đụng vào tường, chẳng những vậy còn ngất .

      Tiếng đập kia vang lên rất lớn, có chút chột dạ

      phải dễ chết như vậy chứ?

      Tiến lên vài bước, đưa tay thăm dò chop mũi của Cố Thừa Diệu, lúc phát còn có hơi thở, liền thở phào nhõm

      Vừa định đỡ ta lên, lại thấy người trước mắt là ai.

      “Là ta?” Đây phải là cái tên khi dễ Thiên Thiên trong cửa hàng thời trang sao?

      Mặc dù sau đó Thiên Thiên với lần nữa, chuyện này là hiểu lầm, người đàn ông này có làm gì hết.

      Nhưng ta trói Thiên Thiên lại cả buổi tối

      Abbott híp mắt, trong mắt thoáng qua chút tính toán

      Xem ra đối phương uống ít rượu, nhìn bộ quần áo ràng hỏng thể mặc được người mình, còn có loại mùi hôi thối.

      Hôm nay nếu như đền đáp cho người đàn ông này, quá có lỗi với bản thân rồi

      Nhìn xung quanh chút, lúc này hành lang có người nào, tất cả mọi người đều ở trong phòng tìm vui.

      đưa tay ra kéo Cố Thừa Diệu, phát đối phương rất nặng

      trách được người ta say như heo chết, câu này quá đúng với

      Abbott kéo đối phương ra ngoài.

      Lại tình lình chạm mặt Diêu Hữu Thiên mới vừa vào toilet trang điểm lại.

      hai?”

      Diêu Hữu Thiên vừa mới nhìn thấy bóng dáng của Abbott, còn tưởng mình nhìn lầm

      ở chỗ này làm cái gì?”

      Ab¬bott sửng sốt chút, ho tiếng, cả người chút dấu vết che ở trước mặt Cố Thừa Diệu: “ có gì. có gì.”

      Ánh mắt nghi ngờ của Diêu Hữu Thiên rơi vào Cố Thừa Diệu ở bên cạnh Abbott. Bởi vì Cố Thừa Diệu uống rượu say, lại hôn mê, cúi thấp đầu, nhất thời Diêu Hữu Thiên nhìn ra là ai, chỉ thấy đỉnh đầu màu đen.

      “Bạn của hả?”

      “Đúng vậy. Bạn của .” Abbott gật đầu, vẻ mặt vô tội nhìn quần áo của mình cái: “Em cũng thấy đó, ta uống say. muốn đưa ta về nhà.”

      “Có cần em giúp tay ?” Diêu Hữu Thiên nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình, vươn tay định giúp đỡ. Cũng lúc này liếc mắt nhìn thấy gò má của Cố Thừa Diệu

      “A?” có chút kinh ngạc cúi đầu nhìn, lúc này mới nhận ra người đàn ông trước mắt là ai

      hai, biết ta?”

      “A. biết.” Abbott nhanh chóng lắc đầu: “ thấy ta say, chỉ muốn đưa ta về nhà mà thôi.”

      hai…”

      Diêu Hữu Thiên thấy ràng Cố Thừa Diệu mất ý thức, lại nhìn ánh mắt tràn trề trò đùa quái đản của hai mình, hoài nghi..

      .” Abbott chỉ thiếu có giơ ba ngón tay lên thề: “ chỉ muốn đưa ta về nhà..”

      Diêu Hữu Thiên nhíu mày, gọi ra tên đầy đủ của Abbott.

      Chương 32: Ném ta xuống sông

      Abbott là tên tiếng . Tên tiếng Trung là Diêu Hữu Gia, là hai của Diêu Hữu Thiên

      "Diêu —— Hữu —— Gia ———" cuối kéo dài, tràn ngập uy hiếp

      Diêu Hữu Gia hận nhất chính là ba mẹ lấy cái tên quê mùa như vậy để đặt cho . Từ khi lúc ở đại học, trừ trường hợp cần thiết, nếu tất cả mọi người chỉ có thể gọi là Abbott

      Ai kêu tên đầy dủ của liền trở mặt với người đó. Dĩ nhiên, Diêu Hữu Thiên và người của nhà họ Diêu là ngoại lệ

      Mà cách gọi tràn đầy uy hiếp như vậy, khiến Abbott, cũng chính là Diêu Hữu Gia chịu được phải giơ cái tay kia lên trung.

      “Dừng lại. sợ em rồi. Phải, biết ta, cũng phải là đưa ta về nhà. Chỉ là ngày đó ta lớn lối như vậy. Hôm nay lại ói lên người , bây giờ muốn dạy dỗ ta chút, được sao?”

      Giọng phách lối, thái độ hợp tình hợp lý

      Cái bộ dạng cà lơ phất phơ đó, vô cùng phù hợp với hình tượng Nhị Thế Tổ trong điện ảnh và truyền hình

      Diêu Hữu Thiên vỗ trán, nhìn những vết bẩn người Diêu Hữu Gia, còn có mùi khó ngửi. Lại nhìn Cố Thừa Diệu say đến bất tỉnh nhân

      Tiến lên đỡ cánh tay bên kia của Cố Thừa Diệu

      thôi.”

      “Thiên Thiên.” Diêu Hữu Gia làm bộ mặt đáng thương nhìn Diêu Hữu Thiên: “Em đừng với , em đồng ý cho dạy dỗ ta.”

      “E hèm. Dạy dỗ? Dạy dỗ như thế nào? Để cho cởi hết quần áo sau đó ném ta đường lớn? Hay là nhét ta vào cóp xe để cho ta khó chịu?”

      Tâm tư của mình bị em thông minh nhìn thấu, Diêu Hữu Gia cũng kiêng dè: “Bây giờ thời tiết nòng như vậy, bị đông lạnh cũng chết được đâu. Thấy hôm đó ta có sức lực phách lối như vậy, nhất định nên dạy dỗ ta chút.”

      Diêu Hữu Thiên nhìn Diêu Hữu Gia chằm chằm, cũng chuyện, chỉ là cau mày

      Diêu Hữu Gia hắng giọng cái: “Vậy cho ném ta vào đống rác được chứ?”

      ta làm mình thối, mình báo đáp như vậy, cũng quá đáng chứ?

      Diêu Hữu Thiên vẫn trầm mặc như cũ, khẽ quay đầu , con mắt lóe sáng thằng tắp theo dõi

      “Vậy ném ta xuống sông như thế nào?”

      “…” Diêu Hữu Thiên giật giật khóe miệng, bây giờ người đàn ông này uống say, ném ta xuống sông, ngộ nhỡ ta bơi được, như vậy chẳng phải muốn lấy mạng ta sao?

      “Nếu treo ngược ta lên cây? cần lâu, treo buổi tối là được?”

      “…”

      “Vậy vẽ lên mặt ta mấy con rùa đen được ?” Thấy Diêu Hữu Thiên vẫn mở miệng, Diêu Hữu Gia bị chọc tức: “Thiên Thiên. Đây là giới hạn rồi. Nếu em vẫn đồng ý, …”

      hai.” Diêu Hữu Thiên nhàng ngắt lời , giọng dịu dàng dường như muốn chảy nước: “Mẹ , tuần này mẹ đến Bắc Đô…”

      Sắc mặt Diêu Hữu Gia đột nhiên thay đổi. Trong nháy mắt vẻ mặt đắc ý hài lòng liền giống như cà tím nhiễm sương

      tiếng động theo sau lưng Diêu Hữu Thiên, cùng đỡ Cố Thừa Diệu ra khỏi cửa chính.
      ——— —————— —————— ———————

      Cố Thừa Diệu mở mắt, trần nhà xa lạ làm cho nhất thời có chút mình ở chỗ của ai

      Cái ót đau nhói, làm cho nhắm mắt lại lần nữa

      Say rượu cộng thêm đập đầu, nhất định là thoải mái

      ở đâu? Ý thức có chút quay cuồng, cúi đầu, người vẫn còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua.

      Nhìn giang phòng được bố trí đơn giản trước mắt cái, đây là phòng của người nào?
      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33: từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào

      Cố Thừa Diệu nghe bên ngoài có tiếng động, mở cửa ra, liền nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh cầm hai cái túi vào phòng ăn

      Nheo mắt lại, bóng dáng này có chút quen mắt…

      Diêu Hữu Thiên dọn điểm tâm sáng xong, nghe tiếng động phía sau, tưởng là Diêu Hữu Gia thức dậy nên cũng quay đầu lại mở miệng

      thức rồi hả, vừa đúng lúc, tới đây ăn điểm tâm . Em mua xá xíu mà thích ăn đây.”

      Xá xíu?

      Trong mắt Cố Thừa Diệu thoáng qua chút chán ghét, kịp mở miệng, lúc này kia quay mặt lại

      Mặt của đối phương, xa lạ gì. Chỉ là lúc này nhìn thấy, trong mắt Cố Thừa Diệu lên kinh ngạc cách ràng

      Ánh mặt trời hừng đông, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng khách. Diêu Hữu Thiên đứng ngược chiều ánh sáng nên nhất thời thấy

      …”

      Trừng mắt nhìn, thấy người phía sau là Cố Thừa Diệu, chữ “hai” nuốt về trong bụng.

      khí trầm mặc mang theo chút quỷ dị

      Diêu Hữu Thiên nghĩ tới tối ngày hôm qua, khi biết Diêu Hữu Gia muốn ném Cố Thừa Diệu ở đường cảm thấy thỏa đáng

      Nhưng muốn đưa Cố Thừa Diệu đến khách sạn Diêu Hữu Gia lại đồng ý

      “Khách sạn? Em phải vì người đàn ông như vậy mà bỏ tiền cho ta ở khách sạn? được, Diêu Hữu Gia bủn xỉn vô đối tiếng cự tuyệt đề nghị của

      Hai người đấu tranh, kết quả là bây giờ Cố Thừa Diệu xuất trong căn hộ của Diêu Hữu Gia. Mà đương nhiên cũng ở đây cả buổi tối. Dù sao nhà của Diêu Hữu Gia cách chỗ ở của cũng gần

      Diêu Hữu Thiên quan sát Cố Thừa Diệu chút, người đối phương vẫn còn mặc áo sơ mi ngày hôm qua, thoạt nhìn có chút xốc xếch. Say rượu làm cho ánh mắt của hơi hồng, nhưng mà hề giảm bề ngoài tuấn của

      Ánh mặt trời dát lên người đối phương tầng ánh kim, đứng ở nơi đó, áo sơ mi hơi xốc xếch, làm cho có mấy phần ngang ngạnh mang theo chút chán chường

      Lúc này tròng mắt đen của người đàn ông khẽ liếc, tay bỏ vào túi quần, tùy ý mang theo khinh cuồng và ngạo mạn, làm cho người ta có cảm giác xa cách.

      Nhưng mà bởi vì đối phương có gương mặt quá tuấn, chẳng những làm cho người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy rất tuấn tú, rất có cá tính

      Ý thức được mình nhìn mặt đối phương đến ngây ngô, Diêu Hữu Thiên cảm thấy có chút tự nhiên. cũng gặp nhiều mỹ nam.

      Nhưng nhìn chằm chằm người đàn ông như vậy đúng là rất ít.

      Chỉ có thể khí chất người Cố Thừa Diệu, phóng đãng kiềm chế lại thêm vài phần tự nhiên cá tính. là rất dễ hấp dẫn ánh mắt người khác. Chớ đừng chi lúc này còn làm cho người ta cảm giác có chút chán chường, càng thêm mê hoặc lòng người.

      Sau khi Cố Thừa Diệu nhìn thấy , nhớ tơi mầy lần vui khi chạm mặt

      Tròng mắt đen càng trở nên thâm thúy, lộ ra chút vui, chút nghiền ngẫm, còn có chút căm hận

      thực từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.”

      Có ý gì?

      Diêu Hữu Thiên khẽ vặn lông mày, vẻ mặt có chút hiểu.

      Cố Thừa Diệu bước , chân thon dài thẳng tắp chỉ cất mấy bước liền tới trước bàn ăn, nhìn những điểm tâm bàn

      Bánh bao hấp, sữa đậu nành, bánh tiêu, xa xíu, xíu mại, cháo. . . . . .

      Chủng loại vô cùng đầy đủ. Hơn nữa số lượng rất nhiều. Nhưng mà toàn bộ đều là bữa sáng theo kiểu Trung Quốc

      có chút cảm động, chỉ có cười lạnh

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Chương 34: hồn bất tán

      Người phụ nữ này, đúng là hồn bất tán
      tới đâu, liền xuất sao?

      Liên tiếp những lần vô tình gặp gỡ khiến cho thể hoài nghi người phụ nữ trước mặt có dụng ý khác

      Quay đầu lại, tầm mắt sắc bén quét người của Diêu Hữu Thiên

      Áo sơ mi màu trắng tuyết, phía dưới là váy chữ A màu đen. Tóc dài xõa phía sau gáy, thoạt nhìn rất già dặn mà mất lanh lợi

      Lanh lợi, cuộc đời ghét nhất là những phụ nữ quá mức khôn khéo. Trừng mắt nhìn người phía trước, giống như nhìn con ruồi.

      , tiếp cận cách thấp kém như vậy, thủ đoạn bỉ ổi như vậy, cảm thấy tôi bị lừa sao?”

      Ngày hôm qua Diêu Hữu Thiên thuyết phục hai mình đừng dạy dỗ Cố Thừa Diệu đồng thời cũng chứa chấp ta, ngờ, chẳng những ta cảm kích còn ra những lời xấu xa như vậy.

      Khẽ cau mày, nhớ đến lần trước đấu khẩu với , trong nháy mắt hiểu ra chỉ sợ người đần ông này lại hiểu lầm

      “Tiên sinh, thấy là nên xin lỗi tôi sao?”

      “Xin lỗi?” Cố Thừa Diệu ngoắc ngoắc khóe , ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo

      Từ lúc mười sáu tuổi, những người phụ nữ giống như Diêu Hữu Thiên gặp quá nhiều

      Vầng sáng tam thiếu gia của Cố gia chiếu sáng, biết có bao nhiêu phụ nữ lấy cái cớ như vậy để tự đưa đến cửa.

      Mục đích cuối cùng cũng chỉ có . Nhân cơ hội bám vào Cố gia, sau đó cầu lợi ích

      , tôi thể , kỹ thuật diễn của rất vụng về.”

      Trước khi quyến rũ , chẳng lẽ biết hỏi thăm chút, thích cái gì sao?

      Diêu Hữu Thiên gì, hai Diêu Hữu Gia của người đẹp vô cùng

      Nhưng mà bây giờ mới biết, còn có người đẹp hơn

      “Tiên sinh, tối ngày hôm qua tôi đúng lúc gặp uống say. muốn ném ở ngoài đường, nên mới dẫn về đây. Cũng …”


      “Đúng lúc gặp? muốn ném tôi đường?” thanh của Cố Thừa Diệu giảm mấy phần, mơ hồ lộ ra ý nguy hiểm

      Hội sở Thiên Thượng Nhân Gian là con trai của dượng , Đỗ Thanh Hiên kinh doanh. Từ xuống dưới hội sở có ai mà biết ?

      Coi như uống say trong Thiên Thượng Nhân Gian, tự nhiên có người chăm sóc, đâu cần người phụ nữ này tới nhiều chuyện?

      "Tiểu thư, như vậy, tôi phải cảm ơn sao?” Vẻ mặt hết sức chân thành nhưng trong giọng lại có mấy phần đùa giỡn

      Diêu Hữu Thiên gật đầu cái, vẻ mặt nghiêm túc: "Quả như thế."

      Nếu như phải ngăn cản, bây giờ chắc chắn là ngủ ở đường. Hơn nữa còn bị Diêu Hữu Gia cởi hết quần áo.

      Nhìn bộ dáng quang minh lẫm liệt của trước mắt, Cố Thừa Diệu chỉ cảm thấy buồn cười

      Nghiêng người qua, tầm mắt của tương giao với đối phương, hai bên đối diện, có thể tìm được bóng của mình trong mắt đối phương

      "Vậy . muốn tôi cảm ơn như thế nào?”

      Khoảng cách gần như thế, thậm chí Diêu Hữu Thiên còn cảm giác được khi đối phương cất giọng, trong hơi thở nam tính mãnh liệt mang theo chút cảm giác say

      Người đàn ông hơi nheo mắt lại mang theo vài phần khinh cuồng, rồi lại lộ ra phong cách đàn ông lạnh lùng cao quý tinh

      Đột nhiên Diêu Hữu Thiên cũng cảm thấy có chút khát nước, cổ họng cũng hơi nghẹn

      Loại cảm giác này quá kỳ quái, Cố Thừa Diệu lại tăng thêm câu: "Tiểu thư, còn chưa , hi vọng tôi cảm ơn như thế nào?”

      Diêu Hữu Thiên phục hồi tinh thần, chua chát phát ra mình bị mê hoặc bởi nam sắc của Cố Thừa Diệu, nhất thời có chút tự nhiên

      tự chủ lui về phía sau bước. Muốn kéo giãn khoảng cách giữa mình và đối phương

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :