1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Thân bại danh liệt

      Edit: Xám


      Đèn hoa vừa lên, hoàng hôn dày đặc giống như đóa túc đêm khuya từ từ nở rộ trong tĩnh lặng.

      Gió thổi qua, gió trong khí thổi tới mang theo cảm giác mát mẻ đầu hạ.

      Ngồi bên trong phòng bao của câu lạc bộ tư nhân nào đó ở Bắc Đô, là vài người đẹp mang nét quyến rũ khác nhau, nhưng đều tước đoạt ánh nhìn của người khác.

      Diêu Hữu Thiên bê đồ uống trước mặt lên, khẽ uống ngụm, nhìn những người đẹp xung quanh vòng.

      Từ Tư Nhiễm, Doanh Diễm Kiều, Lý Khả Nhi là bạn học thời đại học, cũng là bạn tốt của . Còn Mạc Dư Tiệp ngồi ở bên kia là em họ của . Chỉ hơn vài tháng.

      .

      Hôm nay là sinh nhật của Lý Khả Nhi, mọi người ra ngoài tụ tập với nhau, chúc mừng ấy.

      Trước đó bởi vì trẹo chân, khuỷu tay lại bị chà xát mảng rất lớn.

      Diêu Hữu Thiên làm, mà ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, dưỡng thương cho tốt.

      Hôm nay trả phép làm, kết quả còn chưa tan ca nhận được điện thoại của Lý Khả Nghi.

      "Thiên Thiên, cậu chia tay với cái tên khiến người khác oán hận đó rồi à?" Mặc dù tên của Doanh Diễm Kiều rất nữ tính, nhưng mà đầu tóc ngắn, cộng thêm ngũ quan hơi trung tính, nhìn rất khí khái hào hùng.

      Chứ đừng đến trang phục kinh doanh gồm quần dài đen cộng thêm áo sơ mi trắng của . Nếu như có hai khối gồ lên trước ngực, sợ là bị người ta tưởng nhầm thành đàn ông.

      .

      Cá tính cũng hoàn toàn phù hợp với cái tên. Hoàn toàn ruột thẳng tới đáy. Làm việc hùng hùng hổ hổ.

      "Ừ." Diêu Hữu Thiên thản nhiên gật đầu, muốn thêm về Triệu Nhân Uyên đó nữa.

      "Tên khốn kiếp. Lại còn bắt cá hai tay. Ngay lúc cậu bắt quả tang ta nên với mình, mình dẫn những sư huynh đệ kia đến giết ta."

      Trong nhà Doanh Diễm Kiều mở võ quán, ba là cao thủ Tán Đả*, đệ tử nhiều vô kể.

      *Tán Đả: loại võ thuật của Trung Quốc.

      Mà chính cũng là cao thủ võ thuật, tuổi còn trẻ, dẫn dắt đám sư huynh đệ mở ra công ty bảo hiểm.

      Diêu Hữu Thiên chưa kịp tiếp, Lý Khả Nhi mặt mũi thanh lệ, nhìn qua dịu dàng vô hại lên tiếng: "Diễm Kiều, cậu đừng cho rằng từng người đều là phần tử bạo lực giống cậu, nếu là ý mình, phải phát tán ảnh chụp giường của tên đàn ông bỉ ổi đó và kẻ thứ ba kia lên mạng, khiến cho bọn họ thân bại danh liệt.”

      .

      Lý Khả Nhi làm ở tòa soạn, cảm thấy hứng thú nhất với loại kiện như “ảnh chụp bê bối” này, hơn nữa cực kỳ tự tin có thể khiến cho Triệu Nhân Uyên thân bại danh liệt. Die nd da nl e q uu ydo n

      "Đều hợp." Từ Tư Nhiễm lắc đầu, khuôn mặt thanh tú dịu dàng mang theo vài phần tà ác: "Biện pháp trả thù tốt nhất là, tìm người đàn ông ưu tú hơn ta ở mọi phương diện, tức chết ta. Để cho ta hối hận hộc máu."

      Từ Tư Nhiễm là kế toán viên, coi trọng tỉ suất hồi báo và tính toán có lợi nhất.

      "NONONO." Mạc Dư Tiệp vẫn gì bắt đầu lắc lắc ngón tay, vóc người của rất , có gương mặt Loli, đôi mắt lớn, khuôn mặt tròn trịa, thường xuyên bị người ta hiểu lầm là vị thành niên: "Chị họ, theo em thấy, những chủ ý này đều tệ. Trước tiên chị có thể gọi người đánh cái tên khiến người khác oán hận đó trận, lại tiếp tục phát tán ảnh chụp của ta lên mạng, cuối cùng tìm thêm người đàn ông tốt hơn ta."

      Khi lời này, quên nắm tay trung, nhìn vẻ mặt rất hung hãn mạnh mẽ.

      thực tế Mạc Dư Tiệp là bác sĩ, nhưng bởi vì khuôn mặt Loli của mình, thường xuyên khiến người bệnh tín nhiệm chuyên nghiệp của , điều này làm cho hết sức buồn bực.

      .

      Diêu Hữu Thiên nhìn em họ mang gương mặt Loli ra những lời như vậy, quả cũng có chút dở khóc dở cười.

      Phải chia tay với Triệu Nhân Uyên, đúng là rất khó chịu, cũng rất dễ chịu .

      Dẫu sao khoảng thời gian hai người ở bên nhau 4 năm rồi. Nhưng đau lòng hơn nữa, cũng thể chấp nhận người đàn ông phản bội mình.

      Bình tĩnh lại, chuyển cho Triệu Nhân Uyên số đồ đạc, còn có những đồ vật liên quan đến ta, toàn bộ đều vứt hết ra ngoài.

      Sau đó đóng gói giao cho dịch vụ chuyển phát gửi trả lại cho Triệu Nhân Uyên.

      Mấy ngày nay nhờ tay và chân bị thương ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, tâm tình khôi phục gần như bình thường rồi.

      Khó chịu ban đầu qua, cũng dần dần nghĩ thông suốt rồi.

      Mặc dù sau đó Triệu Nhân Uyên gọi điện thoại cho mấy lần, nhưng mà, thẳng tay chuyển ta vào danh sách đen.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Chương 18: Nắm chắc cơ hội

      Edit: Xám


      Đối với , có thể nhận được quan tâm của đám bạn tốt, chính là làm cho cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng dễ chịu cứ dễ chịu, lại có tinh lực làm những việc đó.

      Bình tĩnh bưng trà lài bàn lên uống ngụm, giọng của , vang lên khe khẽ ở trong phòng bao.

      "Được rồi. Biện pháp các cậu , ngày mai mình làm từng cái. Chỉ có điều, hôm nay là sinh nhật của Khả Nhi. Có phải các cậu nhầm nhân vật chính của buổi tụ tập hôm nay hay ?”

      .

      "Được rồi. đến chuyện đó nữa." Lý Khả Nhi nhìn Diêu Hữu Thiên: "Hôm nay là sinh nhật mình. Tất cả mọi người phải nghe lời mình."

      "Ừ, tất cả đều nghe theo cậu." Diêu Hữu Thiên chỉ thuận miệng .

      Ánh mắt của Lý Khả Nghi lại lập tức sáng lên, chút tính toán chợt lóe lên trong mắt: "Cậu à?”

      "Còn hơn vàng ròng 99%."

      "Vậy được, chúng ta hãy chơi trò Lời Lòng, Đại Mạo Hiểm."

      .

      "Được đó.” Doanh Diễm Kiều tán thành đầu tiên.

      "Cậu muốn chơi thế nào?" Mạc Dư Tiệp cũng rất hứng thú.

      "Mình dùng cái thìa này quay xung quanh. Quay đến người nào, người đó phải nghe theo mình."

      Lý Khả Nghi đặt chiếc thìa màu bạc bàn ăn vào trong đĩa, sau đó nhìn mấy người trước mặt.

      Bắt đầu quay thìa.

      Mấy vòng liên tiếp, gần như mỗi người đều lần lượt đổi phiên hai lần, hoặc uống rượu, hoặc lần lượt cù lét, chỉ thiếu Diêu Hữu Thiên.

      .

      Cũng biết Lý Khả Nhi quay thế nào, vẫn quay tới chỗ của Diêu Hữu Thiên.

      Lý Khả nghi buồn bực, trong lòng càng quyết định nhất định phải khiến Diêu Hữu Thiên bị trêu lần.

      Rất nhanh, cơ hội tới rồi, thìa màu bạc chỉ về phía Diêu Hữu Thiên.

      "Ha ha. Đại Mạo Hiểm." Lý Khả Nghi la lên: "Thiên Thiên, mình muốn cậu chơi Đại Mạo Hiểm.”

      Diêu Hữu Thiên cười nhạt giang tay ra: " , cậu tính để mình chơi thế nào?”

      .

      "Bây giờ ra khỏi phòng bao, tỏ tình với mỗi người khác phái gặp được, cậu thích ta. Muốn hẹn hò với ta."

      Nụ cười mặt Diêu Hữu Thiên cứng đờ: "Cậu đùa sao?"

      Tuy là vừa chia tay với Triệu Nhân Uyên, nhưng mà, vội để chính mình lại rơi vào trong nhanh như vậy.

      "Ai đùa với cậu ?" Lý Khả Nghi cũng mặc kệ: "Hôm nay là sinh nhật mình, mình lớn nhất, mình muốn phải làm, nhanh lên."

      "Khả Nghi ——"

      .

      Diêu Hữu Thiên ngồi bất động, nhưng Doanh Diễm Kiều, Từ Tư Nhiễm, Mạc Dư Tiệp đều tán thành đề nghị của Lý Khả Nghi: "Phải phải ."

      "Ngộ nhỡ bên ngoài vẫn có đàn ông nào qua sao?" Diêu Hữu Thiên rất khó xử: "Hoặc giả người ta có bạn hoặc vợ thế nào?"

      "Cứ phải như vậy chơi mới vui, nếu sao gọi là Đại Mạo Hiểm được? Vả lại, biết đâu để cậu gặp được đại soái ca độc thân nhỉ? Được rồi. Cậu đừng lề mề nữa. Mau ."

      " sai, nếu như có vợ, cậu vẫn phải tỏ tình."

      Lý Khả Nghi lời này, là bởi vì nghĩ hết rồi, từ sau khi biết Diêu Hữu Thiên chia tay với Triệu Nhân Uyên, cảm thấy cuối cùng của cũng có cơ hội.

      Lúc này sắp xếp chờ ở bên ngoài xong xuôi. Chỉ chờ cú điện thoại của , đến từ chỗ rẽ bên cạnh phòng bao kia.

      Theo ý , của có thể tốt hơn tên Triệu Nhân Uyên kia nhiều.

      Sợ Diêu Hữu Thiên chịu , Lý Khả Nghi thêm câu: "Nếu cậu , hoặc là cậu gặp người khác mà tỏ tình, vậy cậu phải ở lại học tiếng ếch kêu.”

      Diêu Hữu Thiên nhất thời nín lặng: "Khả Nghi ——"

      " nhanh lên, nếu học tiếng ếch kêu." Lý Khả Nghi phất tay cái, tay bắt đầu mò mẫm về phía điện thoại trong túi xách mình.

      Diêu Hữu Thiên thể nghe lời mấy người bạn tốt, đành phải đứng dậy ra ngoài. Đồng thời Lý Khả Nghi lấy điện thoại di động ra.

      trai, đây chính là cơ hội em tạo ra cho , nhất định phải nắm chắc nha.

      Diêu Hữu Thiên đâu biết được tâm tư của Lý Khả Nghi.

      Hôm nay là sinh nhật ấy, để vui chút cũng sao. Đẩy cửa ra ngoài, cũng đặt trò Đại Mạo Hiểm này vào trong lòng.

      Cho đến khi trước mặt, đột nhiên xuất người nọ.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Trùng hợp hay là…

      Mới vừa rồi Diêu Hữu Thiên rất sảng khoái đồng ý, trong lòng chỉ coi đây là trò đùa.

      Chẳng qua là vừa ra khỏi phòng, liền thấy người đàn ông đứng trước mặt của mình

      Giày da cao cấp được đánh sáng bóng đến mức có thể soi gương, tây trang màu đen bao lấy hai chân thon dài, dây nịt da cùng màu làm lóe lên khuy cài màu bạc.

      Mông thon, eo ếch ưu nhã

      Tầm mắt tiếp tục hướng lên phía , áo sơ mi trắng bọc lấy cơ ngực hoàn mỹ, cà vạt bằng tơ tằm lộ ra vẻ xa hoa. Làm cho thân hình người đàn ông càng thêm vẻ cao lớn

      Người đàn ông ở trước mặt có vóc dáng y hệt người mẫu

      Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, vẫn có thể thấy ràng. Người đàn ông kiên dịnh, ưỡn cằm lên, gợi cảm làm cho người ta tràn đầy mơ mộng về đôi môi no đủ, mũi của ta rất cao, lúc này đôi mắt tối đen biểu cảm nhìn

      Cặp mắt kia, làm cho Diêu Hữu Thiên ngẩn ra

      Lại là ta?

      Ý nghĩ đầu tiên lên trong đầu, phải từ sau ngày hôm đó người đàn ông này cũng hề gọi điện thoại kêu bồi thường sao… Mới vừa đồng ý chơi trò Đại Mạo Hiểm rồi.

      Ngày đó ở khách sạn, sau khi người đàn ông này nghe được giọng của kia, mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt

      Sau đó gặp lại lần nữa, mặc dù thái độ của thân thiện, nhưng mà vẫn làm quên khuôn mặt tươi cười hôm ấy

      Vẻ mặt dịu dàng, lộ ra chút say mê, chút bất đắc dĩ

      Chắc là ta thực kia? Đối phương có bạn ? Thổ lộ với ta ?

      Trong bụng chần chờ, chỉ là đùa giỡn, có điều giỡn hơi quá…

      Lúc Diêu Hữu Thiên quan sát Cố Thừa Diệu, ánh mắt của Cố Thừa Diệu cũng rơi vào người

      trước mắt đầu tóc dài thẳng tới eo, gương mặt trắng hồng tự nhiên, lông mày mắt hạnh, cái miệng hình thoi khẽ mở.

      Thoạt nhìn ngũ quan của có chút quen mắt, mà trong nháy mắt Cố Thừa Diệu cũng liền nhớ ra, trước mặt là ai

      cau mày, đúng là đến đâu cũng có thể đụng phải này?

      Phải là trùng hợp? Hay là…cố ý?

      Thấy Lý Khả Nghi ở trong phòng ngừng nháy mắt với

      Ở góc độ này, Lý Khả Nghi thấy được người ngoài cửa là ai, chỉ cho là trai của mình tới

      Diêu Hữu Thiên hết sức bất đắc dĩ, nghĩ đến khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông này khi nhớ tới bạn , thực muốn tiếp tục trò chơi này nữa.

      Nhưng trừ Lý Khả Nghi ra, những người bạn khác đều nhìn chằm chằm. Mong chờ mở miệng thổ lộ

      hít sâu, thôi, dù sao cũng chỉ là đùa thôi mà.

      “Tiên sinh, tôi thích , hi vọng có thể kết giao với tôi.” thanh cao thấp, vừa vặn để các chị em bên trong nghe ràng


      Thái độ thành tâm, càng lấy lòng. câu rất bình thường, rất nhàng. sâu trong đôi mắt lên chút khó xử

      Cố Thừa Diệu đứng bất động, tầm mắt vẫn ung dung bình tĩnh ở người Diêu Hữu Thiên, hơi nheo mắt sao lại dính vào chút u ám

      Khuôn mặt tươi cười của Cố Thừa Diệu ngày đó lại lần nữa xông lên trái tim của Diêu Hữu Thiên, bắt đầu giải thích hành vi của mình

      xin lỗi, ra tôi…” Chỉ là đùa chút

      Cùng lúc chuyện, tay của dấu vết đóng cửa phòng lại, muốn ngăn cách thành bên ngoài với bên trong

      có khả năng bồi thường xe, liền lấy bản thân mình ra bồi thường?”

      Chương 20: Chỉ là đùa giỡn

      Lời khắc nghiệt, kèm theo giọng lạnh như băng, lộ ra ý lạnh vô tận, đồng thời cũng cắt đứt những gì Diêu Hữu Thiên còn muốn ở phía sau.

      Diêu Hữu Thiên giật giật môi, ngước mắt chống lại ánh mắt của Cố Thừa Diệu, ánh mắt kia làm cho có chút giật mình

      Trong mắt của có khinh bỉ, có xác định, còn trực tiếp giễu cợt cho giải thích.

      lạnh lùng đứng che trước mặt người đẹp, khóe môi tùy ý cong lên

      Diêu Hữu Thiên cảm thấy lúng túng, đứng yên tại chỗ lên tiếng

      Trong hành lang, ánh đèn có vẻ mờ mờ, khí cuối góc tường lay động, mang đến từng đợt lạnh lẽo.

      Hai người giằng co ở cửa phòng, nhúc nhích

      Hai má Diêu Hữu Thiên nóng lên, thực chất phải là người can đảm chủ động

      Thổ lộ với đàn ông như vậy, chưa từng làm qua

      Muốn mở miệng giải thích, con mắt hiểm của lại làm cho lời của Diêu Hữu Thiên nghẹn trong cổ họng.

      Người đàn ông này có bạn , hơn nữa có vẻ như tình cảm của bọn họ tệ.


      Nhưng mà thời này đàn ông có thể chung thủy với bạn sao?

      Dấu vết quen thuộc ngực của Cố Thừa Diệu và Triệu Nhân Uyên lên chồng chéo trong đầu . Đột nhiên Diêu Hữu Thiên có chút hứng thú giễu cợt người đàn ông trước mặt.

      Nhất thời ý nghĩ xấu hổ trong đầu biến mất tung tích. ngửa đầu, chợt nâng khóe môi lên, chống lại ánh mắt thâm thúy như sao của Cố Thừa Diệu

      được sao?”

      nở nụ cười nhàn nhạt, mặt mày ra chút đùa giỡn. , chính cũng ngoại lệ?

      mặt Cố Thừa Diệu vẻ chán ghét, nghĩ đến chiếc AstonMartin One- 77 bị đụng hư của mình

      sớm biết này bồi thường nổi, nhưng nghĩ lại sử dụng biện pháp hạ tiện này

      Loại phụ nữ như vậy, gặp quá nhiều

      Vừa định điều gì, lại mơ hồ nghe được tiếng cười từ trong phòng truyền ra. Dù được ngăn cách bằng cánh cửa, nhưng vẫn nghe được vài chữ mấu chốt.

      Những chữ kia làm cho ánh mắt của Cố Thừa Diệu càng thêm u ám, đột nhiên nghiêng người, đến gần hơn bước

      Lúc này cách rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của ngay tại gò má của mình

      Diêu Hữu Thiên có chút được tự nhiên, mấp máy môi, dấu vết lui người về phía sau, nhưng mà lại làm cho lưng mình dính lên vách tường lạnh lẽo

      Lúc này Cố Thừa Diệu lại tiến lên chút, đưa tay chống lên vách tường, giam giữa mình và vách tường

      “Đương nhiên có…thể” thanh kéo dài, nghe ra cảm xúc gì, Cố Thừa Diệu nhìn gương mặt trắng nõn của Diêu Hữu Thiên, kể cả vẻ xấu hổ trong mắt .

      đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ngỗ ngược mang theo vài phần trêu tức.

      thích tôi, vậy ngại quan hệ của chúng ta tiến thêm bước chứ?”

      Tiến thêm bước? Có ý gì đây?

      Diêu Hữu Thiên còn chưa kịp phản ứng, Cố Thừa Diệu kéo tay của , mang theo về phía thang máy.

      Chỗ này là phòng hội nghị, lầu chính là khách sạn…

      Diêu Hữu Thiên hiểu ra, muốn rút tay của mình về, nhưng sức lực của Cố Thừa Diệu rất lớn, hoàn toàn tránh được

      có chút gấp gấp : " bình tĩnh chút. Tôi…”

      "Đến đây ." Cố Thừa Diệu kéo tới thang máy bên cạnh. Đúng lúc thang máy dừng ở tầng này. kéo vào thang máy sau đó nhấn nút

      "Tiên sinh …"

      Cửa thang máy khép lại, Diêu Hữu Thiên nhìn thấy trong thang máy bên kia có người đàn ông cầm điện thoại xuất , đó chính là của Lý Khả Nghi

      Diêu Hữu Thiên thấy muốn mang mình rời khỏi đây, trong mắt có chút kinh ngạc, người đàn ông này, phải có bạn sao?

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21: Tôi xem trọng

      Chẳng lẽ, ta là playboy sao?

      Diêu Hữu Thiên suy nghĩ vòng vo nhưng mặt lại hề tỏ vẻ bối rối, bình tĩnh giải cho mình

      “Tiên sinh. buông tôi ra , ra tôi chỉ đùa giỡn thôi. tôi thích , cũng phải là…”

      “Đùa giỡn?” Cố Thừa Diệu ấn nút xong, xoay người đối mặt với Diêu Hữu Thiên: “ chỉ là đùa giỡn?”

      “Phải, tôi…” Trong mắt thoáng qua chút ngượng ngùng, tất cả đều do cầu của Lý Khả Nghi. Mà bây giờ, đâm lao phải theo lao

      Đùa giỡn?

      Quyến rũ thành, bây giờ lại viện cớ? Cố Thừa Diệu dễ bị người ta dắt mũi như vậy sao?

      Diêu Hữu Thiên nhìn thấy ánh sáng nguy hiểm trong mắt Cố Thừa Diệu, chỉ muốn giải thích cho

      “Là , tôi chỉ giỡn. Tôi…”
      “Đinh…” Thang máy đến.

      Cổ tay bị nắm chặt, cả người Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu kéo ra khỏi thang máy.

      Mà mục đích, đương nhiên là vào phòng khách sạn

      Tình huống trước mắt làm cho Diêu Hữu Thiên có chút bối rối, nhưng mà vẫn cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.

      “Tiên sinh.”

      Cố gắng thoát khỏi cánh tay , nhưng mà với sức lực của đàn ông, thể thoát ra được, hơn nữa cũng biết, Cố Thừa Diệu là cao thủ đai đen.

      Trong nháy mắt cả người bị kéo vào phòng, Diêu Hữu Thiên có chút hoảng hốt: “Tiên sinh. Đây thực chỉ là giỡn. Xin hãy nghe tôi giải thích. Tôi…”

      “Tôi chưa bao giờ giỡn với .”

      Cố Thừa Diệu nhếch khóe môi, hai tròng mắt lóe lên vẻ u, đôi môi hề ái ngại xả ra câu châm chọc: “Cũng đúng. bồi thường xe được lấy thân thể ra bồi thường càng tốt.”

      phải chứ? Người đàn ông này muốn làm ?

      Diêu Hữu Thiên vừa định điều gì, Cố Thừa Diệu đè xuống giường.

      tôi cũng ngại việc dùng thân thể để bồi thường đâu.”

      Lúc chuyện, tay của bắt đầu kéo quần áo của Diêu Hữu Thiên xuống

      Diêu Hữu Thiên kinh hãi, lúc này bắt đầu cảm thấy có chút sợ.

      “Tiên sinh, buông tay ra. còn như vậy, tôi la lên đó.”

      “La .” Giọng của Cố Thừa Diệu cực lạnh: “La lớn lên, để coi có ai tới cứu hay ?”

      Tòa nhà này, là bạn bè thương trường với mở ra, hiệu quả cách cực ký tốt.

      Lúc này Diêu Hữu Thiên sốt ruột, ra sức đẩy Cố Thừa Diệu, đứng lên liền muốn chạy.

      Nào biết Cố Thừa Diệu sớm đề phòng chiêu này của . Dễ dàng lôi kéo, lần nữa ném lên giường.

      Lần này Diêu Hữu Thiên kêu lên: “Cứu mạng…”

      là muốn chết, tại sao lại đụng phải người điên cộng thêm bệnh
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: Trời quang

      Edit: Xám


      "Đừng tới đây. Thừa Diệu, tại sao lại tới đây? . –"

      "Tại sao? Những lời này phải là hỏi em mới đúng." Cố Thừa Diệu tiến lên phía trước vài bước.

      Trong lúc Bạch Yên Nhiên rơi lệ, dùng sức bắt được tay , kéo vào trong ngực mình.

      "Cái gì gọi là chúng ta chia tay? Còn cái gì gọi là em thể ở bên ? Em ràng cho ."

      "Đừng nữa, em xin đừng nữa." Bạch Yên Nhiên càng khóc đến dữ dội hơn.

      cũng muốn, thế nhưng thế giới này, có số việc phải muốn là có thể giải quyết được.

      .

      "Bạch Yên Nhiên." Trong lòng Cố Thừa Diệu vô cùng hận, muốn gì đó, nhưng tầm nhìn của khóe mắt, lại thấy được tấm chi phiếu đặt ở chiếc bàn .

      Những thứ vụn vặt này, đương nhiên là để vào trong mắt, cái duy nhất nhìn thấy, chính là chữ ký của mẹ ở phía .

      Bàn tay vốn kéo Bạch Yên Nhiên đột nhiên buông ra, nhặt tấm chi phiếu bàn lên, khuôn mặt tuấn nhiễm lên vài phần giận dữ.

      "Đây chính là nguyên nhân em bỏ ? 50 triệu? Vì 50 triệu, em liền bán đứng sao?”
      " phải, phải như vậy ." Bạch Yên Nhiên liên tục lắc đầu, nhất thời lời đều ràng lắm: "Em có, em có."

      "Thừa Diệu, em xứng với , em –" Nắm lấy tay của Cố Thừa Diệu, muốn giải thích cho mình chút, nhưng thế nào cũng trôi chảy.

      khóc đến còn sức lực, Cố Thừa Diệu cũng chẳng ở lại được nữa, hất tay Bạch Yên Nhiên ra, rời mà cũng quay đầu lại.

      Để lại Bạch Yên Nhiên nhìn bóng hình rời của , lần nữa ngồi lại lên ghế dựa, từng chút từng chút, lau khô nước mắt.

      Lại nhìn bên ngoài, trời, giống như lại muốn quang đãng. là đẹp.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cửa phòng bị người dùng sức đẩy ra, Kiều Tâm Uyển vốn ngồi ở đùi Cố Học Vũ bị giật nảy mình.

      Nhìn thấy con trai của mình vào cửa, bà nhanh chóng đứng lên, mặt có vài phần xấu hổ, vừa rồi sao bà có thể quên khóa cửa chứ?

      Đây phải là lần đầu tiên Cố Thừa Diệu thấy dáng vẻ ân ái của ba mẹ.

      Cũng bởi vì thấy, trong lòng càng hận.

      .

      Ba mẹ lưỡng tình tương duyệt*, là có thể mặc kệ con trai hạnh phúc hay sao?

      *Lưỡng tình tương duyệt: tình cảm mặn nồng, xuất phát từ cả hai phía.

      Ở trong nháy mắt vợ đứng lên, Cố Học Vũ cũng đứng lên theo, nhìn con trai của mình, có chút bất ngờ đối với vẻ mặt lỗ mãng của : "Thừa Diệu, trước khi vào phòng của người khác, biết phải gõ cửa sao?"

      "Loại lễ phép này, là có người khác mới phải dùng." Hai nắm đấm của Cố Thừa Diệu nắm chặt, tấm chi phiếu kia, gần như bị lật lật lại rồi.

      ném tấm chi phiếu kia bộp tiếng ở trước mặt Kiều Tâm Uyển.

      Kiều Tâm Uyển nhìn thấy tấm chi phiếu kia, mí mắt giật giật, khuôn mặt tao nhã, có chút được tự nhiên, có điều cũng chỉ có chút.

      "Thừa Diệu, con làm gì vậy?"

      "Làm gì?"

      .

      "Mẹ. Con biết, con trai của mẹ, chỉ đáng giá 50 triệu?"

      Cố Học Vũ nhìn tấm chi phiếu kia, lại nhìn vẻ được tự nhiên trong mắt vợ, vẻ mặt sáng lên, nhưng cũng chỉ có chút.

      "Thừa Diệu, chú ý giọng điệu của con, con chuyện với ai?"

      "Con có người mẹ như vậy." Cố Thừa Diệu rất bực, trong lòng rất khó chịu: "Mẹ. Có phải mẹ muốn thấy con sống tốt hay ? Vì sao phải tìm Yên Nhiên? Vì sao phải cho ấy tiền? cho con biết. Vì sao?"

      Kiều Tâm Uyển đứng lên: "Mẹ rồi, mẹ thích người phụ nữ đó, mẹ để cho ta vào cửa.”
      "Là con muốn kết hôn, phải mẹ."

      .

      Cố Thừa Diệu gầm : "Mẹ, con lại lần nữa, về sau nếu mẹ lại gây với Yên Nhiên, con nhận người mẹ này."

      "Cố Thừa Diệu." Cố Học Vũ mở miệng: "Sao con chuyện
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25: Rốt cuộc lại là ta

      Edit: Xám


      Mấy nhân viên phục vụ kia ngờ có phát sinh thế này. Ánh mắt quét lên người của người đàn ông kia.

      Lúc này người đàn ông ôm bả vai của Diêu Hữu Thiên, tư thế thân mật lại mang theo vài phần tùy ý. mái tóc lộn xộn hơi dài, gần như che khuất lỗ tai. chiếc cằm hơi nhọn đầy vụn râu đen. Nhưng tròng mắt của đôi mắt hẹp dài kia hết sức có hồn.

      Thân hình cao gầy khoác chiếc T-shirt màu đen bên trong, phía dưới là chiếc quần jeans đầy lỗ rách ——

      Nhân viên phục nhìn thấy trang phục của đối phương, lúc này mặt lập tức lộ ra vài phần khinh thường .

      "Tiên sinh tiểu thư, nếu như các người mua, cũng đừng gây phiền phức được ?"

      Gây phiền phức? Diêu Hữu Thiên vẫn chưa mở miệng, Abbott nhịn được trước.

      Cái gì gọi là gây phiền phức?

      Thử bộ trang phục mà thôi, cũng bởi vì hôm nay Diêu Hữu Thiên mặc hàng hiệu người? Cũng bởi vì trang phục hôm nay của ?

      là nực cười.

      Mở cửa làm ăn, tươi cười đón khách tám phương. Nhân viên cửa hàng bợ đỡ thế này, đúng là rất lâu rồi gặp.

      Trong lòng tức giận, giọng của Abbott cũng lạnh vài phần.

      "Làm sao biết chúng tôi mua?" Duỗi tay chỉ vào trang phục tay nhân viên cửa hàng, vỗ vỗ bả vai của Diêu Hữu Thiên: "Thiên Thiên, thử."

      Diêu Hữu Thiên hề muốn cao giọng như vậy, có điều bộ trang phục kia, khá thích.

      Nhân viên phục vụ nghe thấy giọng điệu này, cũng nhúc nhích: "Tiên sinh, trang phục trong cửa hàng chúng tôi, giá cả chẳng hề thấp. Các người ——"

      Chính bộ vừa rồi Diêu Hữu Thiên nhìn trúng cũng thấp, yết giá hơn tám vạn, mà nhân viên cửa hàng nhìn ra, Diêu Hữu Thiên giống người có tiền mua bộ trang phục giá này.

      "Lời này là chúng tôi mua nổi đúng ?" Thái độ Abbott ngang tàng lên: "Kiểu dáng mới mà các vừa , bây giờ đều lấy ra cho tôi. Thiên Thiên, bây giờ em thử từng cái. Thích cái nào, chúng ta lập tức mua toàn bộ."

      Diêu Hữu Thiên nhìn dáng vẻ của Abbott, cuối cùng nuốt lời muốn trở lại bụng, mặc xử .

      lên tiếng, nhưng nhân viên cửa hàng làm việc, ngược lại nhìn về phía Bạch Yên Nhiên.

      Bạch Yên Nhiên nhìn nam nữ trước mặt.

      Người đàn ông kia, nhìn giống như tên lưu manh. Lời ba lăng nhăng, giọng điệu hết sức lỗ mãng, khiến có chút nhíu mày. Theo bản năng vui.

      Ngược lại người phụ nữ kia, mặt yên lặng đứng ở đó, nét mặt bình tĩnh, mặc kệ xung quanh xảy ra chuyện gì, đều ung dung tùy ý như vậy.

      Dáng dấp đối phương cũng rất xinh đẹp, người có loại vẻ đẹp rất yên tĩnh.

      lòng mà , bộ trang phục vừa rồi, quả phù hợp hơn với này.

      Cũng chính bởi vậy, khiến cho Bạch Yên Nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên mấy phần ý nghĩ đối địch mơ hồ.

      Loại ý nghĩ đối địch này, đến quá khó hiểu.

      Bạch Yên Nhiên chợt cầm lấy bộ trang phục tay nhân viên cửa hàng. Nhìn Diêu Hữu Thiên cái: " ngại quá vị tiểu thư này, bộ trang phục này là tôi nhìn thấy trước."

      .

      " chắc chắn chứ?" Diêu Hữu Thiên vẫn luôn im lặng cuối cùng mở miệng, vẻ mặt của vẫn bình tĩnh gợn sóng, mặt mày lại mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Tôi chỉ nhớ, ràng là tôi đưa tay ra trước."

      "Nhưng là tôi nhìn thấy trước." Đúng là Bạch Yên Nhiên vừa vào nhìn thấy bộ trang phục này rồi.

      " nhìn thấy trước là của sao? Quần áo trong cửa hàng này, người vào đều nhìn thấy được, chẳng lẽ đều là của ?"

      .

      Bạch Yên Nhiên nhất thời lúng túng, tới đưa tay đúng là chậm bước. Diêu Hữu Thiên như vậy, khiến mặt nhất thời có chút băn khoăn.

      Nhưng đợi gì, vào lúc này bóng người thong thả bước vào cửa hàng.

      Mấy nhân viên phục vụ nhìn thấy , thái độ lập tức trở nên cung kính.

      Bạch Yên Nhiên thấy Cố Thừa Diệu xuất , trong mắt lập tức lộ ra chút mừng rỡ.

      .

      Cố Thừa Diệu còn chưa vào cửa, nghe được đối thoại sau cùng của Diêu Hữu Thiên và Bạch Yên Nhiên trước.

      Đứng ở trước mặt Bạch Yên Nhiên chút nghĩ ngợi, kéo cơ thể mảnh khảnh của vào trong lòng mình, xoay người nhìn người đối diện.

      "Cái ấy thích, đương nhiên chính là của ấy."

      chỉ là vài bộ trang phục này, cho dù là cửa hàng này, chỉ cần Yên Nhiên thích, tặng cho có sao?

      Trong nháy mắt từ lúc Cố Thừa Diệu vào cửa, Diêu Hữu Thiên cũng có chút giật mình.

      Rốt cuộc lại là ta?

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Chương 26: Oan gia ngõ hẹp

      Edit: Xám


      nhận ra Cố Thừa Diệu, đương nhiên Cố Thừa Diệu cũng nhận ra .

      Nghĩ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :