1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 007: Quá MAN

      Edtior: Jun


      Mà ánh mắt của Tuyết Nhi ngừng liếc ở người Cố Thừa Diệu. Khuôn mặt này, có phải quá đẹp trai hay ? Cơ ngực này, vóc dáng này, có phải đều quá MAN hay ?

      Tuy rằng dáng dấp của Triệu Nhân Uyên cũng tệ, vóc người cũng được xem là ổn, chỉ có điều Cố Thừa Diệu càng cao hơn bậc.

      Tùy tiện lau khô nước mắt mặt. Triệu Nhân Uyên có tính là gì? Bây giờ ta giành người đàn ông trước mặt này vào trong tay. ta có thể giành được người đàn ông của Diêu Hữu Thiên, có thể giành được người thứ hai.

      Nghĩ đến đây, ta bước nhanh vài bước đến trước mặt Cố Thừa Diệu chút nghĩ ngợi, dùng sức ôm lấy cánh tay : “Quý danh của tiên sinh là gì?”

      .

      Cố Thừa Diệu nhìn người phụ nữ trước mặt giống như nhìn người bị bệnh thần kinh. chờ đẩy người phụ nữ trước mặt ra, Tuyết Nhi lại tiếp tục lên tiếng: “Tiên sinh. Em tên là Tuyết Nhi, tuyết này còn hơn tuyết thường đó nha. xem, có phải em là người người cũng như tên hay ?”

      Lúc chuyện, ta quên liên tục nháy mắt phóng ánh mắt quyến rũ, tiện thể chà xát bộ ngực của mình lên cánh tay của Cố Thừa Diệu.

      Đến mức bị Cố Thừa Diệu chán ghét. Sức lực của rất lớn, vừa đưa tay đẩy, cơ thể của Tuyết Nhi lùi về phía sau, bởi vì lực quá mạnh, còn ngã lăn mặt đất. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      nhìn Tuyết Nhi cái như nhìn rác rưởi, muốn để ý tới người phụ nữ mạch não bình thường này.

      Càng muốn tham gia mớ hỗn độn trước mặt, ánh mắt tiếp tục dừng ở người Diêu Hữu Thiên, thấy muốn rời . chắn ở trước mặt .

      chỉ Diêu Hữu Thiên hiểu hành động của , ngay cả vẻ mặt Triệu Nhân Uyên cũng căng thẳng.

      Này. Người đàn ông này muốn làm gì? ta là “gian phu” của Diêu Hữu Thiên chứ?

      à.” Cố Thừa Diệu lấy ví tiền từ trong túi ra, đặt hai tờ tiền mặt màu đỏ lên tay Diêu Hữu Thiên: “Vừa nãy lấy nhầm rồi, bây giờ phiền giúp tôi lấy thêm hai hộp, tôi muốn cỡ lớn nhất. Cảm ơn.”

      Trong lòng , xem Diêu Hữu Thiên như nhân viên phục vụ của khách sạn.

      Thấy Diêu Hữu Thiên đứng bất động, thêm câu: “Tiền boa chờ quay lại tôi cho. Nhớ nhanh lên chút.”

      Ném xuống câu này, cũng mặc kệ phản ứng của Diêu Hữu Thiên, về trong phòng của mình, cũng muốn để Bạch Yên Nhiên chờ mình quá lâu.

      .

      Diêu Hữu Thiên nhìn hai tờ tiền mặt màu đỏ trong tay, lại nhìn bóng lưng của Cố Thừa Diệu, cũng hề nhúc nhích.

      Ánh mắt lướt từ người Triệu Nhân Uyên qua Tuyết Nhi ngã lăn đất. Trong mắt chợt lóe lên vẻ chán ghét.

      đợi cất bước muốn rời , Triệu Nhân Uyên chắn ở trước mặt .

      Trong nháy mắt Tuyết Nhi dính sát lên người Cố Thừa Diệu vừa rồi, ta cũng nghĩ rất kỹ.

      Hôm nay bất kể ra sao, cũng thể để Diêu Hữu Thiên chia tay với ta.

      “Thiên Thiên, thế này . truy cứu em, em cũng truy cứu được ? Chúng ta hòa nhau. Em tha thứ cho . Sau này làm chuyện có lỗi với em nữa, em tha thứ cho nhé.”

      Nhìn xem. ta có đủ rộng lượng, đủ khoan dung ?

      Hòa nhau?

      Mắt hạnh của Diêu Hữu Thiên khẽ trừng, nhìn Triệu Nhân Uyên cái như nhìn người ngoài hành tinh.

      Vẻ kinh ngạc trong mắt chỉ là phút chốc, khôi phục bình tĩnh rất nhanh chóng, đôi mắt hạnh có chút cảm xúc thản nhiên lướt qua khuôn mặt . con ngươi bình tĩnh gợn sóng, nhưng sâu trong đáy mắt lại mơ hồ lộ ra vẻ phẫn nộ và chán ghét. dinendian.lơqid]on

      Quen biết cũng lâu rồi, đương nhiên Triệu Nhân Uyên hiểu có ý gì, chột dạ trong lòng lại dâng lên, nhưng nghĩ đến Cố Thừa Diệu cao to nhiều tiền hơn ta, đẹp trai hơn ta, lại nhớ lại dáng vẻ Tuyết Nhi ôm lấy cánh tay Cố Thừa Diệu.

      chút chột dạ này, biến thành trách móc.

      sai rồi sao? Nếu mọi người đều sạch . Vậy em cần gì phải giả bộ trong sạch ở đây? Trong lòng hiểu là tốt rồi, xé rách thể diện, tất cả mọi người đều xấu hổ.”

      Cũng suy nghĩ lại chút, ta xem như nữ thần, ai ngờ lại cùng với người đàn ông khác ————

      “Triệu Nhân Uyên.” Diêu Hữu Thiên vẫn luôn muốn mở miệng, cũng muốn chuyện, cuối cùng lúc này nhịn được nữa: “ khiến cho tôi ghê tởm.”

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Chương 008: Là ai thay đổi

      Editor: Jun


      “Triệu Nhân Uyên. khiến cho tôi ghê tởm.”

      Ném xuống câu này, Diêu Hữu Thiêu cũng bỏ quay đầu lại.

      Triệu Nhân Uyên muốn kéo , lại nhìn người mình chỉ mặc áo choàng tắm.

      có cách đuổi theo, lại cam tâm để như vậy. ta ở phía sau tức giận đến giậm chân.

      “Diêu Hữu Thiên, để làm gì? mua bao cho người đàn ông kia? , , người phụ nữ phóng đãng này, . biết xấu hổ. vong ân phụ nghĩa.”

      Đối với tiếng mắng chửi của Triệu Nhân Uyên, Diêu Hữu Thiên có tai như điếc. Chỉ khi nghe thấy câu vong ân phụ nghĩa kia, đôi bàn tay buông xuống ở bên người, cùng nắm lại chặt.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

      Trong nhà hàng.

      Từ Tư Nhiễm nhìn Diêu Hữu Thiên ngồi ở đối diện mình, vừa mới chọn bàn lớn thức ăn, lúc này mãnh liệt đút vào trong miệng. Trong mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc.

      “Thiên Thiên, cậu có ổn ?” Cho dù là mời khách, cũng cần dùng cách ăn như vậy đâu.

      “Mình rất ổn.” Chẳng qua là bị phụ tình mà thôi, có cái gì mà ổn.

      .

      Ngoài miệng Diêu Hữu Thiên như vậy, nhưng chỉ có chính biết, có nhiều khổ sở ra sao. Thậm chí vừa rồi biết mình ra khỏi khách sạn thế nào, biết mình tới nhà hàng này thế nào.

      hoàn toàn chỉ phản ứng dựa vào bản năng.

      phải à. Cậu muốn kết hôn, cậu ăn như vậy sợ mập sao?”

      Nếu như mập mặc áo cưới đẹp. Từ Tư Nhiễm tin Diêu Hữu Thiên để tâm. Mỗi người phụ nữ đều muốn làm dâu xinh đẹp nhất.

      Diêu Hữu Thiên nuốt thức ăn trong miệng xuống, lại uống ngụm canh, lúc này mới ngẩng đầu đối mặt với Từ Tư Nhiễm: “ có lễ cưới.”

      “...” Có ý gì vậy? Từ Tư Minh hiểu .

      “Ý tứ chính là, lễ cưới hủy bỏ rồi. có lễ cưới.” Diêu Hữu Thiên bỏ miếng thịt bò vào trong miệng, dùng sức nhai, dùng lực giống như miếng thịt đó chính là thịt của Triệu Nhân Uyên.

      Sau khi nuốt miếng thịt trong miệng xuống, thản nhiên câu: “Vừa nãy giúp cậu giao quần áo, phát ta cùng với người phụ nữ khác ở khác sạn. Cho nên ———— ”

      .

      Nhún vai cái, cần câu sau, Từ Tư Nhiễm cũng hiểu.

      Mở lớn hai mắt, khuôn mặt thanh tú của Từ Tư Nhiễm tràn đầy vẻ kinh hãi.

      nhau bốn năm. Triệu Nhân Uyên và Diêu Hữu Thiên cũng xem như là đôi được công nhận trong khuôn viên trường đại học năm đó. Lại càng , năm đó hai người đều là tài tử giai nhân, là đoạn giai thoại hùng cứu mỹ nhân trong khuôn viên trường.

      Tình cảm bốn năm, hôm nay trở thành tình cảnh này. khiến cho người ta thổn thức.

      “Thiên Thiên, cậu ——”

      “Cậu yên tâm , mình sao.” Lòng rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Thế nhưng mặt, lại vẫn là vẻ vân đạm phong khinh*.

      *Vân đạm phong khinh: mây thưa gió khẽ, ý chỉ vẻ ôn hòa, thoải mái.

      Nhưng cá tính của chính là như vậy, nếu ổn, nếu thoải mái, cũng thích khiến người bên cạnh lo lắng theo.

      “Đừng nghĩ nhiều, Thiên Thiên, người đàn ông tiếp theo rất tốt thôi.” Từ Tư Nhiễm và Diêu Hữu Thiên cũng quen biết nhiều năm, làm sao lại hiểu cá tính của .

      Nhất thời cũng nghĩ ra lời nào khác, chỉ có thể an ủi Diêu Hữu Thiên như thế. Trong lòng hận chết cái tên “khiến người khác oán hận” kia vô liêm sỉ như vậy.

      Diêu Hữu Thiên trầm mặc , người đàn ông tiếp theo? đâu còn có tinh lực tìm người đàn ông tiếp theo chứ?

      Vừa nghĩ tới tiếng mắng đầy miệng của Triệu Nhân Uyên. Còn có dáng vẻ người phụ nữ kia dính sát vào cơ thể của ta, ra Diêu Hữu Thiên hối hận. Hối hận tại sau lúc ấy mình vung cho Triệu Nhân Uyên hai cái bạt tai.

      Nhưng cuối cùng làm như vậy, bởi vì câu vong ân phụ nghĩa sau cùng của Triệu Nhân Uyên.

      .

      Vong ân phụ nghĩa, quả Triệu Nhân Uyên có ơn với . Hơn nữa còn là ơn cứu mạng.

      Đó là thời điểm vừa mới kết thúc kỳ huấn luyện quân vào đại học, đoàn tân sinh viên các , hẹn nhóm bạn vài người tương đối thân nhau cùng leo núi.

      Kết quả cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn. ngã xuống chân núi.

      Là Triệu Nhân Uyên thân mình xuống cứu lên núi. Lãi cõng đường núi năm sáu tiếng đồng hồ đưa đến bệnh viện, cứu về.

      Nếu như ta, mình chết từ lâu rồi.

      Bây giờ vẫn nhớ , khi đó, đầu của bị đập vào tảng đá, ý thức cả người mê man, trong lúc mơ màng, cảm giác được bờ vai dày rộng của Triệu Nhân Uyên. Tấm lưng như vậy khiến người ta yên tâm, tràn đầy cảm giác an toàn.

      .

      Nhưng tại, lại có thể đối xử với như vậy. Tại sao Triệu Nhân Uyên năm đó lại thành ra bộ dạng như bây giờ?

      Là vấn đề của ? Hay là vấn đề của ta?

      Lại đặt toàn bộ chú ý lên thức ăn lần nữa, cũng dồn nén những giọt nước mắt vốn muốn trào ra quay trở lại.

      là Diêu Hữu Thiên, khóc.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 009: muốn so đo

      Editor: Jun


      Diêu Hữu Thiên ra đến cổng công ty. thấy Triệu Nhân Uyên đứng dựa vào thân xe.

      Nhìn thấy ta, Diêu Hữu Thiên chút nghĩ ngợi quay đầu về hướng ngược lại.

      Triệu Nhân Uyên quýnh lên, nhanh chóng đuổi theo. Bắt được cánh tay của Diêu Hữu Thiên: “Thiên Thiên, là lỗi của , đều là lỗi của . Em tha thứ cho . Hôm qua khinh suất* rồi. ăn bậy bạ, biết giữ mồm giữ miệng. Em hãy tha thứ cho .”

      *Khinh suất: bộp chộp, suy nghĩ thiếu thận trọng.

      Diêu Hữu Thiên đứng yên, Triệu Nhân Uyên nôn nóng, lực đạo tay phát ra càng chặt hơn: “Thiên Thiên, em đừng như vậy, em hãy nghĩ chút đến quãng thời gian vui vẻ trước đây của chúng ta, em mà. em mà.”
      ?

      Nếu như tình ta , vậy đúng là mỉa mai, vừa , vừa đến khách sạn cùng với người phụ nữ khác?

      Vừa nghĩ đến những gì nhìn thấy nghe được ở khách sạn ngày hôm đó, cảm thấy ghê tởm vô cùng.

      Hít thở sâu. Cố gắng đè nén từng cơn tức giận và kích động muốn phát tác trong lòng xuống. Diêu Hữu Thiên muốn rút tay mình ra.

      ta từng chạm vào người phụ nữ khác rồi lại chạm vào mình, ghét bẩn.

      Vẻ mặt của có nửa phần giận dữ, nhưng vẻ xa cách và chán ghét trong mắt, lại rất ràng.

      phải Triệu Nhân Uyên nhìn ra. Chẳng qua đến giờ ta cho là mình có lỗi, nắm chặt tay cho vùng ra.

      “Thiên Thiên, chính em giống thế, đến khách sạn cùng với người đàn ông khác sao? Bây giờ so đo rồi, em cũng nên so đo chứ?”

      Nghe được lời khá tự cho mình là đúng của Triệu Nhân Uyên, Diêu Hữu Thiên hết sức im lặng.

      Trong lòng hiểu, làm sao con người khiêm tốn năm đó trở thành loại vô sỉ hạ lưu như ngày hôm nay?

      .

      “Triệu Nhân Uyên, tôi chỉ lần cuối cùng, buông tôi ra.” cố hết sức đè nén cơn tức giận trong lòng, nể mặt ơn cứu mạng của ta với mình, muốn làm cho ta quá mất mặt.

      “Thiên Thiên em thể đối xử với như vậy. thế nào cũng cứu em mạng. Em thể máu lạnh vô tình như vậy.”

      Triệu Nhân Uyên mặc cả được, bắt đầu chuyển sang bài ca ân tình: “Thiên Thiên, nể mặt cứu em mạng. Em tha thứ cho lần này ? cam đoan về sau như vậy nữa.”

      Tháng sau hôn lễ cử hành rồi, đều thông báo cho người thân bạn bè, bất luận là thể diện của ta hay nhà họ Triệu, cũng thể để mất.

      Trước hết đừng ta và Tuyết Nhi kia chỉ là gặp dịp chơi, riêng việc ta chuyện đương với Diêu Hữu Thiên lâu như thế, vẫn chưa từng có được , ta cũng cứ như vậy mà chia tay.

      Chứ đừng dáng dấp Diêu Hữu Thiên xinh đẹp, vóc người lại đẹp, hơn nữa vừa tốt nghiệp vào công ty lớn làm trợ lý của chủ tịch.

      Người bạn như vậy, cho dù là phương diện nào cũng đều xứng đôi với ta nhất.

      Làm sao ta cứ như vậy mà buông tay chứ? Bất luận ra sao, ta cũng chấp nhận như thế.

      Ơn cứu mạng?

      Nếu như phải vì ta có ơn cứu mạng với . Diêu Hữu Thiên tuyệt đối tin rằng, Triệu Nhân Uyên thể nguyên vẹn đứng ở chỗ này.

      Dùng sức rút tay mình về, thậm chí mặc kệ hành động này làm cổ tay mình bị thương.

      .

      rút tay ra quá mạnh, lại nhanh. Triệu Nhân Uyên lại muốn cho rút tay về, cho nên nắm rất chặt. Trong lúc lôi kéo, người của Diêu Hữu Thiên đứng ở ven đường, thế nhưng Triệu Nhân Uyên vẫn chịu buông tay.

      Mắt thấy người đến người lúc tan ca. muốn tiếp tục dây dưa với ta nữa.

      Dưới tình thế cấp bách, giơ chân đạp lên chân của Triệu Nhân Uyên.

      Hôm nay giày cao gót, có lẽ gót giày bảy phân tính là cao nhất, nhưng tuyệt đối rất sắc nhọn.

      Triệu Nhân Uyên bị đau, vội vàng buông tay ra. Diêu Hữu Thiên ngờ ta buông tay dễ dàng như vậy, vốn dĩ trong tay còn có lực kéo dùng sức, đột nhiên trở nên trống rỗng.

      Cơ thể ngã về phía giữa đường.

      Cũng trong lúc đó chiếc xe con hối hả chạy về phía bên này. Tốc độ xe cực nhanh hoàn toàn có cách nào dừng lại. Đâm thẳng về phía người của Diêu Hữu Thiên.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Chương 010: Hai người thể ở cùng nhau

      Editor: Jun


      Kiều Tâm Uyển ngồi ở ghế sô pha, lúc này khuôn mặt qua tuổi trung niên nhưng vẫn được chăm sóc hợp lý tràn đầy vẻ hài lòng. Đôi mắt đẹp chút khách khí trừng mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu đứng ở trước mặt.

      Vẻ mặt Cố Thừa Diệu bình tĩnh, dáng vẻ hoàn toàn để cơn tức giận của bà vào trong mắt càng khiến cho bà nổi giận.

      Giơ tay, đập ba tờ báo xuống bàn trà trước mặt . Trong thanh có vài phần kiềm chế tức giận.

      “Mẹ nhắc lại lần nữa, mẹ cho phép con ở cùng người phụ nữ này.”

      Cố Thừa Diệu cũng nhìn Kiều Tâm Uyển, chỉ nhìn lướt qua ba tờ báo kia.

      “Thiếu gia nhà giàu vui vẻ ở khách sạn, ngày ngày ngủ cùng với người đẹp.”

      “Bí mật của phú nhị đại*: dạo night club, đến khách sạn, tìm tình đêm?”

      *Phú nhị đại: chỉ thế hệ con nhà giàu thứ hai, người kế thừa gia sản đồ sộ của các đại gia Trung Quốc.

      Tờ thứ ba càng giật gân: “Khẩu vị nặng của phú nhị đại, chuyên bồi rượu.”

      Bóng dáng trong tấm hình, phải Cố Thừa Diệu ôm Bạch Yên Nhiên ra khỏi quán bar, chính là đưa đến khách sạn. Mặc dù góc nhìn được tốt lắm, nhưng vẫn có thể nhìn rất người đó là ai.

      Nhìn thấy những tờ báo này, ấn đường* của Cố Thừa Diệu chau lại gần như có thể kẹp chết con muỗi: “Mẹ, mẹ cũng tin loại tin tức có chút căn cứ này?”

      *Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.

      “Mẹ tin báo chí, vậy mẹ tin cái gì?” Kiều Tâm Uyển cười nhạt: “ cần với mẹ, con chưa từng đặt phòng với người phụ nữ kia, cũng cần với mẹ, con và ta cũng chưa từng làm chuyện gì.”

      “Mẹ. Yên Nhiên phải loại phụ nữ như mẹ nghĩ đâu. Xin mẹ tôn trọng ấy, cũng tôn trọng con.” Cố Thừa Diệu xoa xoa ấn đường, để cho mình trầm tĩnh lại. Vẻ mặt rất nghiêm túc, rất chăm chú: “Con quyết định rồi, con muốn kết hôn với ấy.”

      “Kết hôn? Mẹ đồng ý.” Hai chữ này khiến cho Kiều Tâm Uyển đứng bật dậy, vẻ giận dữ mặt đổi thành kinh hãi: “Cố Thừa Diệu, mẹ nhắc lại lần nữa. Mẹ đồng ý cho con cưới người phụ nữ kia.”

      “Mẹ, bất luận mẹ có đồng ý hay , phải Yên Nhiên con đều cưới.”

      “Đừng hòng.” lâu rồi Kiều Tâm Uyển tức giận đến mức muốn ngất như vậy: “Nếu con dám cưới ta, cần nhận người mẹ là mẹ.”

      lý lẽ.” Cố Thừa Diệu nhìn vẻ bất ngờ mặt mẹ mình, tiếp đó đứng lên: “Bây giờ mẹ bình tĩnh, chờ mẹ bình tĩnh lại rồi tiếp.”

      “Cố Thừa Diệu.”

      Kiều Tâm Uyển cũng đứng lên theo, mở miệng muốn tiếp. Nhưng Cố Thừa Diệu lại hoàn toàn muốn nghe, vung tay thẳng.

      Tiếng sập cửa rất lớn vang lên trong phòng khách, để lại Kiều Tâm Uyển lại trở về chỗ ngồi, sau đó bực mình đầy bụng.

      Ánh mắt vừa quét qua ba tờ báo kia, tức giận trong mắt giảm mà lại tăng.

      Được. Được lắm, cho là mẹ có cách nào sao? Trong lòng Kiều Tâm Uyển cuồn cuộn phẫn nộ ngập trời. Sau cùng lại cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

      Cố Thừa Diệu là con trai của bà, bà tuyệt đối để cứ như vậy phá hủy thanh danh của chính mình, cũng hủy hoại thanh danh của nhà họ Cố.

      Suy nghĩ xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Hít thở sâu, lại ngồi xuống lần nữa.

      Kết hôn. giờ bà muốn xem chút, cuối cùng Cố Thừa Diệu có thể kết hôn thành công hay !

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

      Tốc độ xe nhanh như tên bắn, ngẩng mặt đón lấy làn gió mang theo hơi lạnh, cũng thể khiến phiền não và buồn bực trong lòng Cố Thừa Diệu tan biến chút.

      hiểu, Yên Nhiên tốt như vậy, tại sao Kiều Tâm Uyển nhất định thích ấy.

      Thân phận? Địa vị lại quan trọng như vậy sao?

      Với địa vị của nhà họ Cố vào giờ phút này, còn cần phải dựa vào quan hệ thông gia để làm mạnh thực lực của mình hay sao?

      Cố Thừa Diệu há lại là loại người vô năng như thế?

      Rốt cuộc là muốn kết hôn. Hay là Kiều Tâm Uyển muốn kết hôn?

      Yên Nhiên, Yên Nhiên ——

      Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Yên Nhiên, lại nghĩ đến thái độ kiên quyết của Kiều Tâm Uyển.

      Lo lắng trong lòng lại càng lớn, hôn nhân muốn chẳng qua chính là được người khác chúc phúc, lại khó như vậy sao?

      Phiền não trong lòng càng lớn, tốc độ xe cũng càng nhanh. Vượt qua chiếc rồi lại chiếc xe, muốn tiếp tục tăng tốc. Đúng lúc chuông điện thoại vang lên.

      Cố Thừa Diệu nhìn điện thoại di động cái, đợi bắt máy, có thân người trước mặt cứ như vậy từ bên đường ngã ra ngoài. Ngã sấp xuống lối bộ phía trước.

      .

      Lúc này tốc độ xe cực nhanh, hoàn toàn kịp phanh xe lại nữa, mắt thấy cán lên người của người kia. Cố Thừa Diệu nhanh chóng phản ứng kịp, chuyển hướng tay lái sang bên kia.

      Đồng thời đạp phanh xe.

      “Ầm” tiếng. Xe con nặng nề đâm vào hàng rào bảo vệ ven đường.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: cần lo cho ta

      Ngay từ đầu Diêu Hữu Thiên chỉ muốn né tránh tay của Triệu Nhân Uyên, chưa từng nghĩ đột nhiên lại buông tay ra, mà lúc này lại đứng ở ven đường. Nhất thời kịp phòng bị, cả người nghiêng về phía giữa đường cái.

      Mà chiếc xe chạy như bay tới càng làm cho cơ thể mất thăng bằng của hoàn toàn có cách nào né tránh.

      nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn kế tiếp, nhưng nghĩ đến thời điểm sắp đụng vào , xe lại đánh vòng cung, đụng vào hàng rào ven đường. Tiếng đụng xe vang lên rất lớn, cả người cũng nặng nề ngã xuống mặt đất.

      Chiếc xe kia ở cách tới cánh tay.

      Lúc này Triệu Nhân Uyên cũng nôn nóng, trước tiên xông đến, nhanh chóng vươn tay ra muốn đỡ Diêu Hữu Thiên dậy.

      Nhưng sao Diêu Hữu Thiên có thể để cho ta đỡ, đẩy tay của ra để cho đụng vào mình, ở khuỷu tay lại đau dữ dội.

      thở dốc vì kinh ngạc, cố gắng đứng lên, ở mắt cá chân cũng đau.

      Lúc này đôi giày cao gót đúng là vũ khí đả thương chân người. Cả người Diêu Hữu Thiên mềm nhũn, lại ngã xuống mặt đất.
      Triệu Nhân Uyên cũng mặc kệ phản đối, cố ý đỡ đứng dậy.

      “Thiên Thiên, em sao chứ?”

      Tay của Diêu Hữu Thiên đau, chân cũng đau, lại quên chiếc xe kia.

      Ngẩng đầu, liền nhìn đến chiếc xe bị đụng đến biến dạng phía trước mặt. đẩy tay Triệu Nhân Uyên ra, chân thấp chân cao mấy bước tới trước chiếc xe dừng lại.

      Trong mắt có chút lo lắng nhìn người ngồi bên trong xe.

      "Tiên sinh, sao chớ?"

      Cả người Cố Thừa Diệu bị quán tính đập mạnh vào, nhào về phía trước, thời gian quá ngắn, tránh thoát được.

      Nhưng mà lúc này điểm mạnh của xe hơi tốt cũng phát huy tác dụng, túi khí an toàn phía trước bung ra, thành công giảm bớt tổn thương.

      Cả người nhào về phía trước, cái trán đụng vào kính chắn gió, trong nháy mắt có chút choáng váng.

      Diêu Hữu Thiên thấy được tình huống của người ngồi trong xe, túi khí an toàn màu trắng che mặt của lại.

      “Tiên sinh, sao chứ?” Thấy ta trả lời mình, Diêu Hữu Thiên lại hỏi thêm câu.

      Lúc này Triệu Nhân Uyên cũng kịp phản ứng, nhanh chóng tới, đứng ở trước mặt Diêu Hữu Thiên.

      “Hữu Thiên. Em sao chớ? Tay của em bị thương?”

      Khuỷu tay của bị chà xát, có máu chảy ra, nhiễm đỏ tay áo.

      tránh ra.” Diêu Hữu Thiên để ý vết thương tay mình, tại chỉ lo lắng cho Cố Thừa Diệu.

      Mới vừa rồi nếu như phải xe nhanh chóng chuyển hướng sang nơi khác, Diêu Hữu Thiên tin chắc lúc này mình bị đụng bay.

      "Tiên sinh, sao chớ?"

      Diêu Hữu Thiên lại hỏi câu, Cố Thừa Diệu vẫn có phản ứng.

      có chút lo lắng, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, Triệu Nhân Uyên lại giữ tay lại.

      “Thiên Thiên. đưa em bệnh viện.” bị thương, chỉ muốn biểu quan tâm của mình chút, tin chắc nhất định Diêu Hữu Thiên mềm lòng, đến lúc đó tha thứ cho .

      Triệu Nhân Uyên hi vọng rất nhiều, nhưng Diêu Hữu Thiên lại hề cảm kích.

      “Triệu Nhân Uyên. có thấy ? tại người phải bệnh viện phải là tôi mà là ta.”

      Mặc dù có túi khí an toàn, nhưng mà đối phương vẫn trả lời, lo lắng đối phương có chuyện?

      ta có chuyện gì, cần lo cho ta.” Kỳ thực Triệu Nhân Uyên nhìn ra.

      Thân xe cực kỳ phong cách, màu xanh của xe nổi bật đến mức hoa cả mắt. Bản thân là người đàn ông, đương nhiên ta cũng có chút hiểu biết về các loại xe.

      As¬ton¬Martin One-77.

      Xem ra giá rất xa xỉ, ở đế đô mà chạy loại xe toàn thế giới rêu rao, vừa nhìn biết “Nhị đại”

      Trong lòng Triệu Nhân Uyên đánh giá nhãn hiệu chiếc xe, lại muốn lấy lòng Diêu Hữu Thiên. Dĩ nhiên là xem trọng việc lấy lòng hơn.

      Diêu Hữu Thiên cau mày, vô cùng bất mãn với máu lạnh của Triệu Nhân Uyên, vừa định mở miệng, lúc này người trong xe cũng mở cửa xe ra, xuống xe.

      Cơ thể Cố Thừa Diệu rất tốt, lại thường rèn luyện, đương nhiên va chạm này ảnh hưởng gì tới .

      Trong nháy mắt lúc xe va chạm, có chút choáng váng, nhưng mà dưới bảo vệ hai tầng của dây an toàn và túi khí an toàn bị thương tích gì.

      Chỉ là nghe được lời của Triệu Nhân Uyên, lại làm cho khó chịu trong lòng càng tăng thêm.

      Ánh mắt quét qua Triệu Nhân Uyên hai lần. Người đàn ông mặc đồ Tây mang giày da, dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo. đứng ở bên cạnh kia.

      kia xem ra có chút chật vật, quần áo dính bụi bậm, tóc có chút rối loạn, thậm chí ở tay áo còn nhuộm máu.

      "Vị tiên sinh này, cái gì gọi là tôi có chuyện gì? Còn nữa, cái gì gọi là cần lo cho tôi?”

      Chương 12:: cần xảo trá

      "Vị tiên sinh này, cái gì gọi là tôi có chuyện gì? Còn nữa, cái gì gọi là cần lo cho tôi?"

      Lời lạnh như băng lộ ra chút kiên nhẫn quen thuộc, Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thừa Diệu.

      ta?

      Trong mắt có chút ngoài ý muốn thoáng qua, nhưng mà chỉ là chút.

      xin lỗi.” Diêu Hữu Thiên xin lỗi trước, đúng là sơ suất, nếu như đối phương né tránh kịp thời, bây giờ là vong hồn dưới xe rồi.

      xin lỗi?” Cố Thừa Diệu hừ lạnh tiếng, sau khi rời khỏi chỗ của Kiều Tâm Uyển bực tức đầy mình, lúc này như tìm được chỗ phát tiết. Hoàn toàn muốn nghe trước mặt giải thích.

      Hé mắt, đây chính là có việc gì xông vào giữa đường cái làm cho thiếu chút nữa đụng phải đúng ?

      "Vị tiểu thư này, nếu như muốn tìm cái chết phiền tìm chỗ nào vướng bận đến người khác được ?”

      xin lỗi.” rất quý sinh mạng, đương nhiên thể tìm cái chết, nhưng mà thiếu chút nữa làm cho người ta xảy ra tai nạn xe cộ là .

      Thái độ của Diêu Hữu Thiên vô cùng tốt, khẽ cúi người: “Làm phiền rồi.”

      Triệu Nhân Uyên nhìn dáng vẻ cúi thấp của Diêu Hữu Thiên, lúc này lòng tự cao của đàn ông lại tăng lên tràn đầy.

      chút nghĩ ngợi chắn trước mặt Diêu Hữu Thiên: “Tiên sinh, ràng là chạy xe quá nhanh. Đây là chạy quá tốc độ, có biết hay ?”

      Lời của Triệu Nhân Uyên làm cho ánh mắt của Cố Thừa Diệu trở lại người .

      Va chạm vừa rồi làm cho mái tóc đen thẳng của có chút lộn xộn, có mấy sợi rũ xuống, hai mắt hơi nheo lại lên vẻ nguy hiểm.

      Thoạt nhìn cả người vô cùng cuồng, dã, tà, mị….

      Mày kiếm hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn chiếc xe của mình cái

      “Tôi có vượt quá tốc độ hay để cảnh sát kết luận, ngược lại các người làm xe của tôi vỡ thành như vậy, có phải là nên bồi thường tổn thất cho tôi hay ?”

      Diêu Hữu Thiên nhìn phần mũi xe bị biến dạng, sắc mặt có chút lúng túng: “Tiên sinh, tôi nguyện ý bồi thường tổn thất cho .”

      Nguyện ý là được rồi. Cố Thừa Diệu giật giật khóe miệng: “Rất sảng khoái. Đền cho tôi chiếc giống chiếc xe này y như đúc, chuyện này coi như xong.”

      Giống chiếc xe này y như đúc? Diêu Hữu Thiên nhìn chiếc xe trước mắt, Coi như hiểu về xe, cũng biết được chiếc xe chắc chắn rẻ.

      “Tiên sinh…”

      cầu của , có phải có chút rất vô lý hay ?

      ràng là xảo trá.” Triệu Nhân Uyên nghe được lời của , muốn nhảy dựng lên: “Giống y như đúc, đùa kiểu gì thế?”

      Khóe môi Cố Thừa Diệu hơi cong lên, nhưng mà trong mắt hoàn toàn chút ý cười.

      "As¬ton¬Martin One-77 phiên bản cải tiến này toàn thế giới chỉ có năm chiếc, chi phí 50 triệu.”

      "Tiên sinh." Đôi mày thanh tú của Diêu Hữu Thiên khẽ nhíu lại, bị thương ở tay làm cho vẻ mặt của có chút quái dị, nhưng mà cố hết sức để duy trì tỉnh táo cho mình. “Xe của chỉ bị đụng hư phần mũi xe phía trước. Sửa lại chút là tốt rồi.”

      “Đúng vậy.” Triệu Nhân Uyên ở bên cạnh phụ họa: “ cũng nên thừa cơ hội này bắt chẹt vơ vét tài sản, chúng tôi cũng phải dễ bị ức hiếp.”

      Nhưng mà rất hiểu Diêu Hữu Thiên, trời sanh tính tình tiết kiệm, trước kia còn bị cười hẹp hòi, sao có thể chịu bồi thường chiếc xe?

      Chỉ là chuyện lúc trước coi như xong. tại cần phải biểu tốt trước mặt Diêu Hữu Thiên, lấy được ấn tượng tốt với , việc cầu xin tha thứ đơn giản hơn nhiều.

      Ôm ý niệm này, nhất thời nhận ra Cố Thừa Diệu là người đàn ông hôm qua, ngược lại lòng tràn đầy tự tin, ưỡn ngực kiêu ngạo giống như con Khổng Tước.

      Diêu Hữu Thiên nhìn Triệu Nhân Uyên che trước mặt mình, vẻ mặt “tình thâm ý nặng” “bảo vệ tri kỷ”, cảm thấy ghê tởm chịu nổi.

      Mặc dù mắt cá chân còn đau cũng thể ngăn cản đẩy Triệu Nhân Uyên ra.

      “Triệu Nhân Uyên, mời ra xa chút được ?” Trong nháy mắt cánh tay nâng lên lại bị đau, điều này làm cho sắc mặt của càng thêm tốt.

      Nếu phải sống chết quấn lấy buông, cũng ngã xuống đường xém chút bị xe đụng.

      Xoay người đối mặt với Cố Thừa Diệu, thái độ Diêu Hữu Thiên vô cùng thành khẩn: “Tiên sinh, khiến cho đụng xe, đúng là lỗi của tôi. Chẳng qua tôi chỉ có thể bồi thường cho chi phí sửa chữa. Xin tha thứ cho.”

      Đây là vấn đề nguyên tắc, vượt qua điểm này, tuyệt đối chịu nhượng bộ.

      Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm trước mắt, trong nháy mắt lúc đối phương ngẩng đầu, cảm thấy có chút quen mắt

      Mà bây giờ rốt cuộc cũng nghĩ tới, trước mắt này là ai.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: phải vấn đề tiền bạc

      Editor: Xám


      Khẽ vuốt lọn tóc lộn xộn trán xuống chút, Cố Thừa Diệu khẽ híp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, chợt nhớ ràng là ai.

      Nhân viên phục vụ của khách sạn ngày hôm qua?

      .

      Nghĩ đến ngày hôm qua người phụ nữ này nhận tiền của rồi cứ như vậy chạy trốn, hôm nay lại đến đây giả vờ bị đụng xe ——

      Trong mắt chợt lóe lên tia khinh thường, nụ cười lạnh bên khóe môi càng rét lạnh.

      Khi tâm tình của khó chịu, người nào đụng đến, chính là người xui xẻo.

      "50 triệu, hoặc là bồi thường chiếc xe."

      " thể nào." Diêu Hữu Thiên biết Cố Thừa Diệu nhận ra mình chính người phụ nữ ngày hôm qua.

      Đối với , hai điều kia khác biệt nào. khẽ khom người, động tác này khiến cho chỗ mắt cá chân lại đau xót.

      .

      Tầm nhìn của khóe mắt chuyển xuống dưới chân, chỗ mắt cá chân được bao bọc trong tất chân hơi sưng lên, rất đau.

      Cơ thể rất đau, sắc mặt lại bình tĩnh vô cùng, thái độ khi nhìn về phía Cố Thừa Diệu cũng cực kỳ chân thành.

      "Tiên sinh, xin lỗi. Chuyện này quả là lỗi của tôi. Phí sửa xe của tôi sẵn lòng trả. Nhưng mà, tôi thể bồi thường cho chiếc xe được, có đạo lý như vậy."

      Đây phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề nguyên tắc. tuyệt đối nhượng bộ.

      Giảng đạo lý cho ? Trong khoang mũi của Cố Thừa Diệu phát ra tiếng hừ lạnh gần như nghe thấy.

      "Nếu vậy, cho vào trong tù để bồi thường phí sửa chữa là được."

      .

      "Dựa vào đâu?" Triệu Nhân Uyên vẫn luôn gì ở bên cạnh lại giậm chân, người đàn ông này gì? Vào trong tù cái quái gì?

      "Người giả vờ bị đụng xe tôi thấy nhiều rồi." Hai tay Cố Thừa Diệu khoanh ở trước ngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên, giọng cực , mở miệng từng chữ: "Kỹ thuật diễn của các người, quá tệ rồi."

      Lúc này Triệu Nhân Uyên càng tức giận hơn, nghĩ ta dù sao cũng là tổng giám đốc, lại bị người ta thành người giả bị đụng xe?

      "Chúng tôi giả bị đụng xe cái gì? Tôi thấy ràng là dọa dẫm. Hơn nữa, chừng chiếc xe này là trộm được, dùng nó để lừa người."

      Nhìn Cố Thừa Diệu tuyệt đối giống như kẻ trộm xe, nhưng Triệu Nhân Uyên lại cố tình như vậy, suy nghĩ chút, ta lại sửa lại.

      "Cho dù xe phải trộm, cũng phải của . chừng là phú bà nào đó cho ."

      Ngụ ý, chính là Cố Thừa Diệu là tiểu bạch kiểm* được phụ nữ bao dưỡng.

      *Tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai trắng trẻo ẻo lả (trai bao).

      Vào lúc Diêu Hữu Thiên nghe Cố Thừa Diệu mình là người giả bị đụng xe rất kinh hãi.

      Đến sau khi nghe được lời của Triệu Nhân Uyên, cực kỳ im lặng nhìn ta cái.

      Cho dù lúc này Cố Thừa Diệu bởi vì đụng xe mà nhìn có chút nhếch nhác, thậm chí cà vạt của bị lệch, cúc áo sơ mi cũng bị cởi ra hai nút.

      Nhưng vẫn có thể nhìn ra được, âu phục người đối phương là chế tác thủ công, người như vậy, tuyệt đối thể là kẻ trộm xe.

      khí trong mắt của , vẻ rét lạnh mặt mày, cộng thêm nụ cười dịu dàng ngày hôm qua vô tình nhìn thấy, người đàn ông này, tuyệt đối thể làm tiểu bạch kiểm.

      Triệu Nhân Uyên thấy Cố Thừa Diệu trả lời, thái độ càng thêm phách lối: "Hừ, xin lỗi bạn tôi nhanh lên. Nếu tôi lập tức báo cảnh sát."

      Tiểu bạch kiểm, cũng tin như vậy rồi còn sợ.

      Nghe Triệu Nhân Uyên mình trộm xe, lại nghe báo cảnh sát.

      "Được, báo cảnh sát." Cố Thừa Diệu lấy điện thoại di động ra, ánh mắt quét qua hai kẻ giả bị đụng xe biết điều này, bắt đầu bấm 110.

      Diêu Hữu Thiên vươn tay ra trước tiên, che lên màn hình di động của Cố Thừa Diệu.

      Tay vươn có chút gấp gáp, nơi khuỷu tay lại đau đớn hồi, lại hít vào hơi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

      "Tiên sinh, chờ chút. Đừng báo cảnh sát."

      Giọng của Diêu Hữu Thiên cũng phải sợ hãi, mà là có chút đau đầu.

      Nếu như báo cảnh sát, ắt phải kinh động đến ba và các , bọn họ thích nhất là chuyện bé xé ra to.

      Chuyện hủy bỏ hôn ước với Triệu Nhân Uyên, thậm chí còn chưa kịp ——

      --- ------ ------ ------ ------ ---

      Chương 14: ấy điên rồi sao

      Editor: Xám


      "Đừng báo cảnh sát." Tay Diêu Hữu Thiên che màn hình di động của Cố Thừa Diệu, nơi khuỷu tay lại co rút đau đớn hồi.

      Nhưng lúc này lại có tâm tình để ý tới đau đớn người.

      Ánh mắt trong veo, bình tĩnh dừng ở khuôn mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm, vài phần châm biếm, vài phần khinh thường của Cố Thừa Diệu.

      50 triệu ——

      Hít thở sâu, chuyện ngày hôm nay, quá ngoài dự liệu của .

      .

      "Tiên sinh, đừng báo cảnh sát. Tiền, tôi bồi thường."

      "Thiên Thiên." Triệu Nhân Uyên trợn to hai mắt, nhìn Diêu Hữu Thiên, quả thực thể tin được mình vừa nghe được lời gì. Cái gì gọi là bồi thường?

      lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

      ấy điên rồi sao? Hay là ——

      Xoay người đối mặt với Cố Thừa Diệu, giọng điệu của ta trở nên khó chịu: "Này, báo cảnh sát báo cảnh sát, cho rằng chúng tôi sợ sao. Có gan báo . Báo ."
      .

      "Triệu Nhân Uyên." Diêu Hữu Thiên quay sang lườm Triệu Nhân Uyên cái, cảm giác lạnh lẽo, kháng cự, bài xích trong đôi mắt kia ràng như vậy, lại vô cớ khiến cho Triệu Nhân Uyên cảm thấy trong lòng dâng lên chút rụt rè, nhất thời sắc mặt có phần ngượng ngùng.

      Diêu Hữu Thiên hoàn toàn để ý tới ta, vẫn nhìn về phía Cố Thừa Diệu như cũ.

      Chân rất đau, đứng vững. Có điều, muốn mất phong độ.

      "Xin tiên sinh chờ chút." Quay mặt sang, thấy túi xách của mình rơi ở cách đó xa, nhấc chân tới.

      Chỗ mắt cá chân đau nhức kịch liệt hồi, cắn răng, chân thấp chân cao đến.

      Nhặt túi xách lên, lấy danh thiếp của mình từ trong ra, động tác đơn giản này, bởi vì trầy da ở khuỷu tay mà có chút chậm lại.

      .

      để ý tới đau đớn, lúc xoay người lại, vẻ mặt bởi vì đau mà hơi biến đổi lại khôi phục thành bình tĩnh gợn sóng.

      Lại lần nữa tập tễnh bước chân đến trước mặt Cố Thừa Diệu, đưa danh thiếp tay ra: "Đây là danh thiếp của tôi, tiên sinh, tôi bằng lòng bồi thường thiệt hại của ."

      Vẻ mặt của rất chân thành tha thiết, có chút ý định trốn tránh nào.

      Dùng hai tay đưa danh thiếp, khóe môi khẽ nhếch lên, cười cực kỳ lễ độ. Khách sáo, mà lộ ra tia bất đắc dĩ nhàn nhạt.

      .

      "..." Cố Thừa Diệu nhìn người phụ nữ trước mặt. Cũng nhận tấm danh thiếp kia, mà lại đánh giá Diêu Hữu Thiên từ đầu đến chân lần.

      Người phụ nữ trước mặt, nhìn có chút nhếch nhác. Sợi tóc lộn xộn, tay áo bị cọ rách thành đường còn nhuốm máu.

      Ánh mắt lướt qua tay của đối phương, trong đầu chợt nhớ lại ngày hôm đó tay của Bạch Yên Nhiên cẩn thận bị cắt qua chút, mắt gần như muốn rơi lệ.

      Lại nhìn ánh mắt của , trong veo giả dối, vẻ mặt rất nghiêm túc, giống như có thể bồi thường nổi xe của ——

      .

      Diêu Hữu Thiên biết đối phương quan sát mình, cũng biết, quả nhìn giống như người có thể đưa ra 50 triệu.

      cũng biết, nếu như báo cảnh sát chuyện ngày hôm nay, chỉ cần bồi thường phí sửa chữa là được rồi.

      Chỉ là muốn kinh động đến ba của bọn họ.

      "Tiên sinh, nếu tôi bồi thường, nhất định bồi thường." Lại đưa danh thiếp lên phía trước chút, giọng của Diêu Hữu Thiên rất : " biết tiên sinh hài lòng chưa?"

      "Thiên Thiên. Em điên rồi sao?" 50 triệu đấy.

      sắp đuổi kịp lợi nhuận năm của công ty bọn họ rồi.

      Triệu Nhân Uyên chìa tay muốn rút danh thiếp tay Diêu Hữu Thiên ra, Cố Thừa Diệu lại rút danh thiếp ra trước bước, cầm ở đầu ngón tay mình.

      "Tiểu thư, chỉ với tấm danh thiếp, muốn qua ải rồi?" ,

      Lần này Triệu Nhân Uyên tức đến xông não.

      Diêu Hữu Thiên có 50 triệu? Sao ta biết? Là có? Hay là nhà có?

      phải trước đây ba mẹ chỉ là làm ăn buôn bán sao? Buôn bán cái gì lại có 50 triệu? Có gia thế như vậy, thế mà cho ta, đúng là quá đáng.

      Nếu như ta biết, nếu như ta biết ——

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: Nợ cái mạng

      Diêu Hữu Thiên cũng sợ báo cảnh sát, càng sợ chuyện ngày hôm nay bị cảnh sát xử lý.

      phải người sợ phiền phức

      Nhưng bị thương, vết thương này là vì Triệu Nhân Uyên và xung đột tạo thành, nếu như bây giờ người trong nhà biết, chỉ sợ còn sống ở Bắc Đô được nữa.

      Vả lại điều quan trọng nhất, lấy cá tính bao che của ba và trai, nhất định đối phó với Triệu Nhân Uyên.

      và Triệu Nhân Uyên chia tay là chuyện, muốn dây dưa với nữa là chuyện khác.

      Mặc kệ thế nào. Triệu Nhân Uyên đối với , đúng là có ân cứu mạng. Chỉ dựa vào điều này, cũng hi vọng người trong nhà thực đối phó với Triệu Nhân Uyên.

      hi vọng bọn họ có thể gặp nhau cũng có lúc chia tay.

      Hít sâu cái, nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Nhân Uyên, lại lần nữa cúi đầu, từ trong túi móc ra mấy tờ tiền màu đỏ nhạt, sau đó nhét vào tay Cố Thừa Diệu.

      “Tiên sinh, chuyện ngày hôm qua xin lỗi, tôi cũng phải nhân viên của cửa hàng tiện lợi, chỉ là làm giúp người bạn. Số tiền này hãy nhận lấy, còn nữa, tôi nhất định bồi thường xe cho .”

      Tay cũng đau, chân cũng đau, lại đứng ở chỗ này, chân chịu nổi áp lực dường như muốn ngã xuống, nhưng mà Diêu Hữu Thiên vô cùng cố chấp đứng thẳng người, nhìn thẳng mặt của Cố Thừa Diệu. Thái độ thành khẩn, ánh mắt chân thành.

      Cố Thừa Diệu cũng nhiều lời, cánh tay dài vừa nhấc, lấy tấm danh thiếp tay của Triệu Nhân Uyên ra, túy ý nhét vào trong túi áo khoác tây trang của mình.

      Bước chân tới xe của mình, Diêu Hữu Thiên lại chắn trước mặt của .

      "Tiên sinh, nếu tôi đồng ý bồi thường, như vậy chiếc xe này chính là của tôi phải ?”

      Nếu nguyện ý bồi thường 50 triệu, dĩ nhiên chiếc xe này phải thuộc về .

      Mặc dù đối với , mua chiếc xe như vậy làm cho rất đau lòng

      Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, quét qua gương mặt của Diêu Hữu Thiên lần nữa, hừ lạnh tiếng. Cản chiếc taxi ở ven đường, nghênh ngang rời .

      Sau khi , Diêu Hữu Thiên thu thập xong, liếc nhìn chiếc xe phía trước, sau đó gọi điện thoại kêu người đến kéo xe.

      Triệu Nhân Uyên hối hận muốn chết, ngày hôm qua hối hận, bây giờ còn hối hận hơn.

      50 triệu. Lúc bồi thường lông mày của Diêu Hữu Thiên cũng nhíu cái, nếu như ấy là vợ của mình…

      “Thiên Thiên, chúng ta quên chuyện ngày hôm qua được ? Em tha thứ cho ? em, thực em. thể có em. Thiên Thiên..”

      "Triệu Nhân Uyên.” Tay chân của Diêu Hữu Thiên đều đau. Bây giờ nghe Triệu Nhân Uyên những lời này, đầu cũng bắt đầu đau: “Chuyện của chúng ta, đến đây chấm dứt. Tôi muốn nhìn thấy nữa.”

      “Thiên Thiên, em thể như vậy, là ân nhân cứu mạng của em. …”

      Diêu Hữu Thiên muốn nghe nữa, trực tiếp đẩy Triệu Nhân Uyên ra, tiếp theo kêu chiếc taxi, lên xe rời .

      Để Triệu Nhân Uyên ở lại tức giận đến giơ chân. Trong lòng lại càng thêm kiên quyết. Lấy điện thoại di động ra nhấn mấy con số: “Alô, là tôi, giúp tôi điều tra chút, rốt cuộc ba mẹ của Diêu Hữu Thiên ở thị trường Y buôn bán cái gì? Phải, rất gấp. Càng nhanh càng tốt.”

      Thiên Thiên. Tôi cứu mạng, tưởng như vậy là đoạn tuyệt với tôi được sao, cũng phải xem tôi có chịu hay .
      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trong phòng trà, nước ấm áp làm cho lá trà tỏa hương, hơi nóng bàn trà bốc lên vòng giống như đám sương, làm cho nhiệt độ trong phòng cao hơn bên ngoài vài độ.

      Hai người ngồi đối diện nhau, đều gì, trẻ ngồi gần cửa sổ khoảng 23, 24 tuổi.

      Mặt mày cong cong, đôi mắt mang theo Thu Thủy, kết hợp với ngũ quan xinh xắn, rất ra dáng Giang Nam dịu dàng.

      Mà lúc này cúi đầu, khép hờ nửa mắt thấy biểu cảm, khẽ cắn môi dưới, động tác này làm cho người ta hết sức thương .

      Nếu như trước mặt người đàn ông, nhất định sinh lòng thương tiếc.

      Đáng tiếc, ngồi đối diện , phải là người đàn ông

      Chương 16: Các người, thích hợp

      Mái tóc dài của Kiều Tâm Uyển kết ở phía sau ót thành búi. Gương mặt trang điểm tinh xảo, ánh mắt ra vẻ khôn khéo, đây là người phụ nữ có thói quen chém giết thương trường.

      Dung mạo sắc bén kia làm cho có vài phần khiếp sợ. mơ hồ có thể cảm giác được, Kiều Tâm Uyển thích mình.

      Kiều Tâm Uyển thấy dáng vẻ kia, mi tâm cau .

      “Bạch tiểu thư, xin tha thứ cho tôi vào thẳng vấn đề, tôi hi vọng rời xa con trai tôi, các người thể ở chung chỗ.”

      Bạch Yên Nhiên cắn môi, hàm răng khảm sâu làm cho môi có vòng dấu vết. Chớp chớp ánh mắt có vài phần uất ức.

      “Con…con thể.” lâu, rốt cuộc giật giật môi, khạc ra mấy chữ.

      thể?” Kiều Tâm Uyển nhíu mày, trong ánh mắt thông minh lên vẻ giễu cợt: “Là thể? Hay là muốn?”

      “Bác .” Bạch Yên Nhiên lã chã chực khóc: “Con lòng Thừa Diệu. ấy cũng con, chúng con nhau. Xin…”

      nên gọi tôi là bác , tôi nhận nổi?” Vẻ giễu cợt trong mắt Kiều Tâm Uyển lên càng ràng: “ thương cái gì của nó? Tiền của nó? Hay là nó có thể cho lợi ích gì?”

      phải vậy. Bác , con phải như vậy.” biết Bạch Yên Nhiên lấy dũng khí từ đâu tới. Ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt tràn đầy kiên quyết: “Con ấy, liên quan đến tiền của ấy. Bác , con thương ấy.”

      Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển lạnh mấy phần, kiên nhẫn với Bạch Yên Nhiên nữa: “Bạch Yên Nhiên, 23 tuổi, đại học cũng chưa học xong. Mẹ qua đời từ , theo cha lớn lên. Ba là ma cờ bạc. Gia sản đều thua sạch , bán cho khách sạn, tại làm gọi ở Hoa Hoa.”

      "Con có." Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt mở to trải rộng kinh hoàng: "Bác , bác thể ô nhục con…con phải là gọi. Con..con chỉ là, con…”

      "Ô nhục? Chẳng lẽ làm ở khách sạn?” Lời của Kiều Tâm Uyển như đao đâm vào trong lòng Bạch Yên Nhiên: “Cho nên, Cố gia tuyệt đối thể nào tiếp nhận nàng dâu giống như .”

      Bạch Yên Nhiên ra lời, thân thể lảo đảo muốn ngã, trong mắt dâng lên màng nước, dường như lập tức khóc lên.

      Kiều Tâm Uyển cũng nhảm với nữa, từ trong túi móc ra chi phiếu mỏng, viết lên con số, sau đó đẩy tới trước mặt Bạch Yên Nhiên.

      Nhìn những con số kia, gương mặt chút huyết sắc của Bạch Yên Nhiên dâng lên tầng màu đỏ, là vì tức giận, là xấu hổ? Hay là khuất nhục?

      Kiều Tâm Uyển có hứng thú muốn biết: “Mời tránh xa Thừa Diệu. Nếu như nghe, tôi có thể sử dụng biện pháp khác. Số tiền kia, có thể giúp lo nghĩ cơm áo nửa đời còn lại. Bạch tiểu thư là người thông minh, đương nhiên biết lựa chọn thế nào.”

      Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Bạch Yên Nhiên, rốt cuộc trong lòng Kiều Tâm Uyển xẹt qua chút nỡ

      Nhưng mà, chút nỡ đó biến mất rất nhanh. So với hạnh phúc của con trai bà, ở trong mắt bà những khổ sở của người khác tính khổ sở.

      Bởi vì bà hiểu rất con trai mình, mới mẻ nhất thời, tuyệt đối có khả năng lâu dài với Bạch Yên Nhiên

      Giải quyết dứt khoát là phương pháp tốt nhất

      Nghĩ tới đây, bà đứng lên, vẻ ưu nhã tràn đầy khí thế quý phu nhân

      “Bạch tiểu thư. Nếu như tôi làm cho có cảm giác thoải mái, cũng chỉ có thể xin tha thứ cho. Dù sao, và Thừa Diệu, thích hợp.”

      Trong lúc nâng chân bước , bà hơi chần chừ, tăng thêm câu:"Tự mình biết mình."

      Sắc mặt Bạch Yên Nhiên trắng bệch, thích hợp?

      cũng biết thích hợp, nhưng người đàn ông kia là Cố Thừa Diệu. Khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, là người đàn ông có nội tâm dịu dàng nhất.

      Là người thích.

      Cho nên biết thích hợp, lại cứ kiên trì muốn ở cùng nhau, nhưng bây giờ sao?

      Tự mình biết mình, tự mình biết mình.

      Cho nên? phải nhận tấm chi phiếu này, rời xa người đàn ông mà nhất sao?

      Bạch Yên Nhiên nhìn bước chân Kiều Tâm Uyển rời , cuối cùng nước mắt nhịn được nữa liền rơi xuống

      Rơi vào tấm chi phiếu tràn ngập con số kia.

      Run rẩy lấy ra điện thoại di động, nhấn dãy số sớm học thuộc lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :