1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Gothickat
      -----

      Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
      101.1

      Sau chuyện con trai phó thị trưởng bị phục kích, khí ở thủ đô trở nên u ám quỷ dị.

      Nửa tháng sau, Phục Linh ngây ngô trong căn biệt thự yên tĩnh, khi hoàng hôn xuống tin tức Mẫn Văn Quân tỉnh lại từ trong bệnh viện truyền đến.

      Nhân lúc Đồng Trác Khiêm có ở nhà, Phục Linh vơ vội đồ đạc, cẩn thận tránh né các trạm gác trốn ra ngoài.

      Gần đây, ở thủ đô luôn mưa lớn, mưa chỉ mới tạnh được lát vào hôm nay, bên ngoài biệt thự nhà họ Đồng vẫn còn ướt dầm dề, Phục Linh chân còn mang dép bước từng bước , cho dù cố gắng núp nhưng vẫn phát ra tiếng động.

      Dứt khoát tùy tiện chạy ra ngoài, sau đó vẫy tay gọi chiếc taxi, mau chóng chạy tới bệnh viện Mary.

      đường mưa lại bắt đầu rơi do khí lạnh quá nhanh, khí ở thủ đô cả ngày nay đều dày đặc sương mù, tựa như cuộc sống những tầng mây.
      Có chút gió lạnh thổi vào, Phục Linh nhịn được ho khan hai tiếng.

      Tài xế ngồi phía trước liếc nhìn kính chiếu hậu rồi hỏi: “Tiểu thư, ra ngoài sao mặc nhiều chút? Tốt nhất nên mang theo cái khẩu trang, thời tiết thủ đô mấy ngày nay rất tốt.”

      “Cảm ơn.” Lễ phép gật đầu cái, Phục Linh thấy rốt cuộc xa được chút, bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nghiêng đầu tới cửa sổ xe nhìn cảnh sắc chạy ngược bên ngoài.

      Mà cũng chính cái nhìn thoáng qua kia làm cho Phục Linh nhất thời chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

      Lòng như trùng xuống, tim đập loạn, lấy tay đè lên ngực động viên chính mình, cố gắng tỉnh táo lại.

      Trong kính chiếu hậu, nhìn thấy chiếc xe Santana màu đen theo sát phía sau chiếc taxi, đó cũng phải loại xe quý gì, thậm chí nhìn còn có chút cũ, số xe chạy phía sau chiếc taxi cũng ít, mà điều quỷ dị nhất làm cho người ta sợ hãi chính là tia laser màu đỏ chợt léo lên sau tấm kính thủy tinh.

      quay lưng về phía ánh đèn, ở khoảng cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được lạnh lẽo thấu xương đánh úp tới, giống như có con rắn đuôi chuông cổ .

      Phục Linh dám thề với trời, cái tia màu đỏ kia nếu phải là súng quét laser, *** sau này sinh con có mông.

      Trong lòng tuy đánh trống ầm lên nhưng cũng dám lơi lỏng tí nào.

      Phục Linh tại muốn chết, sớm biết như vậy nghe lời Đồng Trác Khiêm ngoan ngoãn ở trong nhà đợi, nếu cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy?

      là xui xẻo năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều, ghê tởm hơn chính là tất cả đều giống nhau.

      “Bác tài.” Phục Linh đột nhiên hô to khiến cho tài xế chuyên tâm lái xe ngẩn ra, sau đó mới hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”

      “Lập tức chạy tới buổi biểu diễn ở dạ tiệc tại thủ đô.”

      Tài xế sửng sốt: “Nhưng bây giờ đường quốc lộ.”

      Quốc lộ cách dạ tiệc tuy xa nhưng đường khá ngoằn ngoèo, coi như có là cao thủ chạy xe cũng có lúc nhầm đường.

      Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc muốn quanh co của tài xế, Phục Linh cắn răng, tay kéo cổ áo, hai mắt đẫm nước, rưng rung : “Bác tài, có nhìn thấy chiếc Santana màu đen kia ?”

      Tài xế ngây ra lần nữa, liếc nhìn trong kính chiếu hậu: “Thấy, phải thấy rất .”

      Phục Linh cười tiếng, có chút nể phục “ánh mắt đặc biệt” của bác tài này, sau đó : “Bác tài, ra người trong xe đó là người đàn ông của tôi.”

      ra là vị mỹ nữ xinh đẹp lập gia đình? Nhưng tại sao vị mỹ nữ này khi nhắc đến người đàn ông của mình lại có bộ dáng hai mắt đẫm lệ như vậy? Chẳng lẽ?

      Nhìn thấy Phục Linh bộc lộ thần thái thương tâm, tài xế muốn chuyện lại bị Phục Linh giành trước: “Bác tài, tôi còn mang thai.”

      Những lời này làm cho khéo miệng tài xế hơi rút gân, mang thai liên quan gì đến tôi?

      “Năm đó mười tám tuổi tôi lấy ta, sinh cho ta đứa con , ai ngờ ta thích con trai nên bắt đầu hành hạ tôi, vất vả bây giờ mới có thai thêm lần nữa, ta sống chết đòi đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cho ra có thể là con thế nên ta đánh tôi, cho đến hôm nay, hôm nay______” đến đây, Phục Linh cũng khỏi bị chính lời của mình làm cho cảm động, nhất thời nước mắt rớt xuống: “Hôm nay ta dẫn theo người phụ nữ về nhà, hai người họ đều muốn giết chết con tôi….. Mẹ tôi làm việc ở bệnh viện nên tôi muốn tìm bà ấy giúp đỡ, ngờ ta đuổi theo, bảo là để yên cho cả tôi và mẹ tôi, cho nên bác tài à, tôi thể chạy tới bệnh viện được, tôi thể hại mẹ tôi….”

      Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như mang theo cơn dông, bão tuyết tháng sáu, tài xế nghẹn ngào, nhiệt huyết sục sôi, hận thể quay đầu đâm vào chiếc Santana kia cho nguôi tức giận trong lòng, chỉ thấy tài xế đột nhiên thay đổi đường , vào con đường thông thoáng ở phía đông quốc lộ.
      “Tên cặn bả!” Sau khi quẹo sang đường khác, bác tài đột nhiên mắng, sau đó nhìn người phụ nữ mắt đẫm lệ ở trong gương chiếu hậu rồi quát lên: “ xinh đẹp như vậy mắt sao lại nhìn vậy? Thế nào lại tìm phải tên cầm thú như thế? Ôi chao, là rau cải trắng bị heo vây quanh.”

      Phục Linh co quắp, ví dụ này quá kinh điển.

      Bất quá có thể lừa gạt được người uy vũ như vậy, cũng có thể đóng phim rồi, tùy tiện cũng nhận được cái giải Oscar phim ảnh gì đó.

      Tâm tình Phục Linh ổn định lại đôi chút, nghiêng đầu nhìn về phía sau xe, lại phát chiếc xe kia vẫn theo sát phía sau.

      Tim tựa hồ cũng muốn nhảy ra ngoài.

      “Bác tài, nhanh lên chút có được ? ta sắp đuổi kịp rồi?!” Phục Linh thúc giục, chợt thấy mặt bác tài đỏ lên, mang dáng vẻ kinh thường: “ Nhớ năm nào, ông đây cũng là tay đua, thế nhưng xã hội quá ép người hiền lành, khiến cho tôi đây chỉ có thể làm tên tài xế ngốc hưởng lương, tại cũng phải thể cho tên đàn ông khốn khiếp kia của biết thế nào là lái xe.”

      Trong nháy mắt, Phục Linh cảm thấy cơn gió mãnh liệt tấp vào mặt, giống như là dao cắt làm cho đau cả mặt.

      Xe trong chốc lát được thêm mấy trăm thước, Phục Linh nhất thời cảm thấy vô cùng nể phục người đàn ông trung niên ngồi trước mặt này.

      là cao thủ trong dân gian.

      “Bác tài, lái xe rất tốt.” Rốt cuộc cắt đuôi được chiếc xe đằng sau, Phục Linh cao hứng hỏi thăm chút.

      Nhưng ngờ người đàn ông lại thở dài cái: “Lái xe tốt dùng được gì? Cũng phải vẫn bị người ta coi thường, xem thường sao?”

      Phục Linh cười tiếng: “Bác tài, tôi nể phục bác, nể phục bác.”

      Bất quá điều kiện tiên quyết là do cho đến bây giờ vẫn chưa được thấy bộ dáng đua xe của Đồng Trác Khiêm, người đàn ông kia có thể coi là thần tượng của bộ đội đặc chủng, kỹ thuật lái xe thể quá kém cỏi được?

      Cũng .

      “Đuổi kịp rồi.” Tài xế trầm giọng , kéo Phục Linh trở lại từ trong suy nghĩ, híp mắt nhìn về phía sau, tâm chợt nảy lên.

      là, chiếc xe đó gắn hỏa tiễn sao?

      Trong nháy mắt chuyện, tia laser màu đỏ xuyên qua cửa kính phía sau chỉ thẳng vào gương mặt .
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Gothickat

      -----

      101.2

      Phục Linh phát liền ngập người ngồi xuống tránh, sau đó kêu lên: “Bác tài, cẩn
      thận phía sau.”

      Oành tiếng, đạn bắn ra, xuyên qua tấm kính, vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn.

      Tài xế cũng bị làm cho hoảng sợ ít, toát ra thân mồ hôi.

      Xe trong nháy mắt cũng tăng đến tốc độ nhanh nhất, gió lạnh ùn ùn vang dội như sấm
      bên tai, làm nhiễu loạn suy nghĩ của Phục Linh.

      Trong vòng mười mấy phút, tránh thoát, lại bị đuổi theo, tránh thoát, rồi lại bị đuổi
      theo làm lòng run sợ, rốt cuộc khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, ánh đèn đêm
      lên, chiếc taxi ngừng lại ở cửa dạ tiệc.

      Chiếc Santana chạy sau đó cách chỗ Phục Linh đứng chỉ có ngàn thước ngắn
      ngủi______

      Phục Linh nhanh chóng xuống xe, sau đó đứng ở bên cạnh xe với tài xế,: “Bác tài,
      mau chạy .”

      “Tiểu thư, người cần phải mau chạy là đó, cần để ý đến tôi.”

      Phục Linh im lặng nhìn trời, đem bỏ người này lại sao? Chờ đám người kia chạy tới,
      biết đánh ông ra cái bộ dạng gì nữa, Phục Linh nhìn chiếc xe càng ngày càng
      gần, muốn kéo ông ấy chạy ngờ tài xế lại đột nhiên oai phong lẫm
      liệt chạy ra ngoài, nắm lấy áo của Phục Linh kéo chạy vào bữa tiệc.

      Dù sao ông cũng là đàn ông, hơn nữa tên kia lại là thứ đàn ông đánh phụ nữ khó gặp
      đời, ông trước kia cũng là binh lính, đạn dược gì cũng đều gặp qua cũng
      khác bây giờ mấy.

      “Bác tài, ông làm gì thế?”

      Người đàn ông trung niên nghe vậy sảng lãng cười: “ phụ nữ lại còn
      mang thai làm sao có thể chạy được, bị người kia bắt được lột da mới lạ, giúp
      người giúp đến cùng, tôi giúp .”

      Trong lòng Phục Linh cảm động, qua hết sảnh lớn áo đột nhiên bị kéo lại.

      “Chị Phục Linh?”

      Phục Linh nghiêng đầu nhìn, lại là em Tiểu Nhạn khả ái, lập tức liền : “Hôm nay
      coi như chưa từng thấy chị.” Dứt lời nhanh chóng chạy .

      Tiểu Nhạn ngẩn ra : “Nhưng ràng là gặp? Bên cạnh chị ấy còn có đàn
      ông? Người kia là ai, có chuyện gì? Chẳng lẽ là bị bắt gian tại trận, chạy trối
      chết?”

      giống như chứng minh cho suy suy đoán của , Phục Linh vừa chạy ngang qua
      khoảng nửa phút đám đầu trâu có thể so sánh với lính đặc công xông vào.

      Tiểu Nhạn tươi cười bước lên: “Xin chào, có thể giúp gì được cho mọi người sao?”

      Bùm_____

      Tiếng súng vừa vang lên, tên cầm đầu lạnh lùng đẩy Tiểu Nhạn ra, sau đó nhìn quét
      vòng: “Người mới vào đâu?”

      Tiểu Nhạn ngã xuống đất, cánh tay mềm mại bị đạn xuyên qua, toàn thân vì đau đớn
      mà co quắp kịch liệt, trán toát đầy mồ hôi lạnh, giống như khắc sau chết.

      “Có phải là người đàn ông trung niên và người phụ nữ mang dép ?”

      Dép? ra chú ý lắm, nhưng tài xế đích xác là người đàn ông trung niên,
      tên cầm đầu hung hăng lôi người quản lý từ trong đám đông ra hỏi: “Người đâu?”

      Người quản lý run cầm cập, chỉ vào Tiểu Nhạn nằm đất : “Mới vừa rồi,
      người phụ nữ kia với ấy câu sau đó liền chạy mất, nhìn dáng vẻ rất quen.”

      Trong nháy mắt, sắc mặt Tiểu Nhạn trắng bệch, toàn thân phát run tựa như đoán
      được kết quả cuối cùng.

      “Người ở đâu?” người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt lãnh làm cho Tiểu Nhạn phát
      run.

      ….biết….”

      Bùm tiếng, tiếng súng lần nữa vang lên, viên đạn xuyên qua cánh tay còn lại
      của Tiểu Nhạn, máu tươi vương đầy đất___________
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Gothickat

      -----

      Chương 102 : Lời cầu nguyện muốn tin tưởng

      102.1


      “Đừng đi_______”

      Đột nhiên bị người đằng sau kéo lại, làm tim suýt chút rớt ra ngoài.

      Trong mắt Phục Linh giống như dính đầy máu, máu chảy mặt đất giống như
      chảy vào lòng , làm cho hận thể lập tức lao xuống làm thịt những thằng khốn
      kia.

      còn nhớ trước kia lúc còn hay dạo chơi quán bar, Tiểu Nhạn thích nhất là bên
      người , mỗi ngày đều gọi chị Phục Linh, chị Phục Linh gọi tới gọi lui, làm cho có là
      người phụ nữ cũng sinh lòng thích.

      Hơn nữa con bé lại xinh đẹp như vậy.

      phải đàn ông bây giờ đều là động vật nửa thân dưới sao? Làm sao thấy mỹ
      nữ như vậy mà nhịn được xuống tay? Hơn nữa lại sắc bén như vậy, đây chính là muốn
      phá hủy hai tay Tiểu Nhạn!

      tại Đồng Trác Khiêm nhất định tìm , Phục Linh đột nhiên tỉnh táo lại phát
      người có điện thoại, lập tức nắm lấy tay tài xế, vội vàng giọng hỏi:
      “Điện thoại di động, cho tôi mượn điện thoại di động.”

      Bác tài láy chiếc Nokia thần kì, rơi rớt hư trong truyền thuyết đưa cho Phục Linh.
      Vừa nhấn số điện thoại thuộc nằm lòng, Phục Linh bắt đầu từng bước bước
      xuống.

      Bỗng dưng, tay bị người kéo lại, xoay đầu nheo mắt, nghe thấy người đàn ông
      trung niên kinh hoàng hỏi: “ biết Đồng Trác Khiêm?”

      Tài xế nhìn số điện thoại bấm, phía mười con số là dòng chữ “Đồng lão
      đại”.

      Trong nháy mắt, hơi thở người thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, Phục Linh nhìn người đàn
      ông bên cạnh từ lùn nghèo trở thành cao phú suất, đây hoàn toàn là vấn đề khí chất
      nha! Ánh mắt kia lạnh lùng, là khốc chịu được.

      Hơn nữa còn có mùi vị thiết huyết của quân nhân.

      (*thiết huyết: ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh)

      Nếu như là quân lính, khả năng biết Đồng thiếu gia vẫn rất lớn.

      Mà nếu như phải vậy? Vậy phải như thế nào mà ông ấy biết cách liên lạc với
      Đồng thiếu gia?

      Ba________

      Theo tiếng vang lên, nửa gương mặt của Tiểu Nhạn cũng bị đánh sưng lên, ngậm
      miệng, máu đỏ sẫm từ từ chảy ra.

      Tiếp tân quán bar từ đó đến giờ đều tâm tính trẻ con vào giơ khắc này hoàn toàn sợ
      hãi, sợ hãi kéo theo nước mắt rớt xuống, giống như hồng thủy vỡ đê, cỏ dại lan tràn.

      “Khóc nghe mệt, chận miệng lại.” Tên cầm đầu lạnh lùng rồi dẫn người lên
      lầu.

      Mà cái thứ chận miệng lại là cái ván đầy đinh, mũi nhọn lộ ra đầy châm chọc, tên đàn
      em cầm hướng tới miệng Tiểu Nhạn, bỉ ổi cười tiếng đưa tay vuốt mặt Tiểu Nhạn:
      em xinh đẹp.”

      Vừa , trong mắt liền lên chút tiếc hận, mang bàn chông hướng về phía Tiểu
      Nhạn.

      Trong nháy mắt, run rẩy sợn hãi ập tới.

      “Rắc rắc________”

      “A________”

      Tiếng trước là tiếng tay bị người ta nhàng vặn gãy, tiếng sau là tiếng Tiểu Nhạn hét
      lên khi thấy bàn chông sắp tới gần, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.’

      Cái bàn chông bị đôi tay hơi phát tướng bẻ gãy, người đàn ông trung niên trong
      nháy mắt từ tài xế biến thành ông chú siêu nhân mê hoặc hàng vạn thiếu nữ.

      Người nọ nhàng cười tiếng, lại nhìn về tên cầm đầu cấp tốc chạy tới rồi
      tiếng.

      Lưu, lâu gặp.”

      Cả người tên cầm đầu chợt run lên, sau đó có chút thể tin được nhìn người trước
      mặt, hét tiếng kinh hãi: “Đại Đầu?”

      Đúng vậy, ngoại hiệu của bác tài gọi là Đại Đầu, phải lính đặc công, cũng
      phải quan quân gì, mà là cán bộ bán mạng khắp nơi, chẳng qua nhiều năm trước sau khi kết hôn ông nghỉ việc.

      Cho nên có số điện thoại của Đồng gia cũng phải là chuyện gì đáng kinh ngạc.

      Mà Phục Linh núp ở phía sau khóe mắt đột nhiên co quắp, run run rẩy rẩy nuốt nước
      bọt, ở trong lòng thầm : có tài như vậy làm sao lại lấy cái ngoại hiệu như vậy?

      “Người em lâu thấy, có muốn uống chén ?” Đại Đầu vừa
      vừa tới phòng bao khác.

      Lưu Uy nheo mắt lại, quét vòng bốn phía, sau đó lạnh lùng : “Mới vừa rồi người
      tài xế đó là cậu?”

      Đại Đầu cũng phủ nhận, mà rất nghiêm túc gật đầu cái.

      khí chung quanh cũng bắt đầu trở nên lạnh, giống như sắp có tai họa lớn,
      khiến cho Phục Linh đứng ở khoảng cách xa như vậy cũng cảm nhận được.

      Tôi sợ, là kinh người nha!

      “Người kia đâu?”

      Đại Đầu bình tĩnh nhìn Lưu Uy lời nào, lại đột nhiên xông lên, sử
      dụng vũ khí mà trực tiếp dùng gậy áp đảo Lưu Uy, đẩy cũng té xuống.

      “Tôi thiếu Đồng gia mạng, hôm nay liền trả lại.”
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Gothickat
      -----
      102.2

      Lưu Uy, trong nháy mắt phản ứng kịp, bị đẩy ngã, liền cũng bác tài lăn xuống cầu thang.

      Mà ở cầu thang có khúc cua, trải qua khúc đó, Phục Linh có thể thấy ràng
      hình ảnh hai người họ ôm nhau cùng lăn xuống giống như nhau sánh cùng thiên
      địa.

      Phục Linh núp bên trong mà há hốc miệng nhìn, nhất thời hô hấp thông.

      nhìn bác tài thân hình có chút mập dùng thân mình chịu tất cả nguy hiểm, mà khi
      lăn qua khúc cua, ông đột nhiên hướng về Phục Linh máy môi.

      “Chạy________”

      Ôm Lưu Uy té xuống như vậy cũng thể làm bị thương, cái này bất quá chỉ để
      tranh thủ thời gian cho Phục Linh mà thôi.

      Đại Đầu cười cười, ông rất vinh hạnh có mặt ở tiệc đính hôn của ha người vào
      tháng trước, vừa lúc lại thấy được vợ của người ông vô cùng ngưỡng mộ.

      Cũng tốt, lần này lại đúng lúc leo lên xe của ông.

      ra ông cũng đợi bên ngoài biệt thự từ lâu.

      Thay đổi bất ngờ nhiều năm trước khiến cho ông hối hận đến tận bây giờ, vậy cũng tốt.

      Thời gian quay ngược trở về phút trước.

      cứu bác tài sao? Điều này căn bản là thể thực được, Phục Linh ảo não vò
      đầu, liền nghe thấy tiếng cổ quái bên ngoài.

      Sau đó liền hô vang lên, liếc nhìn lại, qua ánh đèn giống như nhìn được chữ “
      đè nén ở cổ họng kia.

      Rốt cuộc là hay ?

      Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn, còn có tiếng kêu la hỗn tạp của đám người bên
      trong khiến cho đầu óc Phục Linh trở nên hỗn loạn.

      Trong nháy mắt, tỉnh táo lại, xác định mình phải chạy.

      Từ trước đến nay luôn là người lí trí, mặc dù phần lớn thời gian đều điên điên
      khùng khùng, nhưng phải loại phụ nữ não ngắn, lúc này nếu xông lên, hai
      người cũng trốn thoát, hoặc là hai người cùng bị làm thịt.

      Như vậy, thà chạy trước rồi nắm chắc cơ hội cứu ông ấy sau.

      Cắn răng cái, thừa dịp hỗn loạn Phục Linh chạy ra khỏi cửa, hướng bên trong cùng
      mà chạy.

      Quán bar rất lớn, lớn thể tưởng tượng được, mà Phục Linh ngây người ở đây lâu
      như vậy cũng coi như quen thuộc.

      Bốn phía quán bar dựa vào dãy núi, chỉ cần nhìn thẳng chạy tới, qua mấy khúc cua
      tới căn phòng, nếu từ căn phòng này nhảy ra, chính là ra đến núi.

      “Khốn khiếp!”

      “Rắc rắc______”

      thanh giận dữ lan tràn khắp nơi, sau đó là tiếng xương người vỡ vụn.

      Phục Linh có nghe thấy, chỉ liều mạng chạy về phía trước mặc cho thấp thỏm
      bất an trong lòng.

      “Bùm______” đạn bắn ra, giật mình mảnh máu khiến đám người hỗn loạn.

      Tâm đột nhiên mãnh liệt nhảy cái, bóng dáng chạy trốn chậm rãi dừng lại, nơi
      muốn đến còn cách bao xa, chỉ kém có khúc quanh.

      Chẳng qua chỉ là mười mấy giây đồng hồ suy tính, Phục Linh lại cảm thấy như trải
      qua nửa sinh mạng, tiếng súng vang kia như bắn vào lòng .

      Giống như qua lúc lâu, rốt cuộc bước tiếp, phía sau có người đuổi theo,
      thanh huyên náo chịu nổi giống như báo hiệu kết thúc tính mạng.

      bước nhanh hơn, giống như trong nháy mắt trở nên nhạy bén, khi cuối đầu,
      giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

      cả đời số lần chảy nước mắt giơ tay là có thể đếm được.

      ra xúc động ngu ngốc nghe khuyên bảo của mình, nhưng lại hại người khác
      như vậy.

      Hai chân cách mặt đất, nhảy vào dãy núi lớn, giờ phút này, cơn ác mộng ban đêm của
      chính thức bắt đầu.

      người phụ nữ dám hợp dám bỏ.”

      Thanh trầm mang theo chút gì đó của phụ nữ kỳ ảo phát ra giữa bầu trời đêm,
      cái bóng màu đen đột nhiên cấp tốc chạy tới đuổi theo bóng dáng của Mạnh Phục Linh.

      Sau khi Phục Linh nhảy vào đỉnh núi lát, đám người huyên náo nối gót
      vào ngọn núi yên tĩnh phía sau quán bar.

      Thời gian như ngừng lại, mọi người tới chơi đùa đều trải qua khiếp sợ, giống như nhớ
      tới mục đích của mình, Tiểu Nhạn vẫn nằm bất tỉnh đất.

      Người quản lý bị ném ra vỉa hè, ngốc lăng nhìn người đàn ông ngừng chảy máu,
      nơi bụng dưới đột nhiên mập mờ chảy ra tí nước.

      thanh của vô số chiếc xe to truyền đến.

      Nơi này từ trước tới giờ luôn là quán bar có tiếng ở thủ đô, nghênh đón nhóm
      người trong quân đội làm cho người ta nhìn mà kinh ngạc.

      Đúng vậy, quân đội.

      Đạn còn chưa bắn ra mà người giống như nghe được tiếng súng ở bên tai,
      giật mình toát mồ hôi.

      xe nhảy ra người, thân thể mạnh mẽ như mãnh hổ, vội vàng tới, trong
      nháy mắt liền đến trước cửa quán bar.

      Trải qua vở kịch kinh hoàng vừa rồi, nhiều người cũng còn muốn chơi bời gì nữa,
      chuẩn bị thu dọn mà lại ngờ lại bị đám quân nhân dùng súng chận
      lại, giống như ngay cả chút khí cũng cho thoát ra.

      “Toàn bộ vào lại cho ông!”

      Hồn còn chưa kịp thu về vẫn còn đung đưa ở ngoài lại bị tiếng hô tràn ngập
      sát khí dọa cho hoảng sợ, mà tiếng kia còn đem người quản lý còn chưa thần khí
      dọa cho hôn mê bất tỉnh.

      Trong nháy mắt tiến vào quán bar, cặp mắt Đồng Trác Khiêm nhuộm đỏ giống như bất
      cứ lúc nào cũng có thể chảy ra máu tươi.

      Hai người té xỉu đất, cánh tay Tiểu Nhạn còn chảy máu, mà nằm đối diện với
      người đàn ông bị máu nhuộm đỏ áo, xương cốt ông cũng bị thay đổi, hình
      như bị người ta vặn gảy.

      Đồng Trác Khiêm cảm giác giống như bửa tiệc máu tanh, lại miễn cưỡng đè xuống.

      Đây là lần thứ bao nhiêu có cái cảm giác này rồi?

      Giống như lòng men theo vách đá lại bị người hung hăng đạp xuống.

      Loại cảm giác đó, đau đến muốn sống nữa, giống như khắc sau
      buông xuôi.

      Phục Linh, nguyện cả đời nhuốm máu, chỉ mong giờ phút này em bình an.

      nhếch môi, sau đó dị thường yên tĩnh lên lầu tìm kiếm.

      Mà thứ duy nhất còn lại trong lòng là lời cầu nguyện muốn tin tưởng.
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 103 — Dám đem ra hù doạ chị sao?
      Editor: Diễm Diễm

      nhìn xung quanh, phát có chỗ nào khả nghi, Đồng Trác Khiêm xông lên lầu, theo mỗi bước của là dấu chân thể nào thấy được.

      qua bốn khúc cong tám ngõ quẹo, trước mắt là cửa phòng mở sẵn, cửa sổ trong phòng mở toang, gió thổi vù vù tràn ngập căn phòng.

      thể gian phòng có ai ở này được sạch , mà là cực kỳ hỗn loạn.

      Phảng phất giống như vừa mới trải qua trận tranh giành ác liệt.

      Bây giờ, mặt đất được lót bằng gạch men sáng bóng có nhiều dấu giày dính bùn, rối loạn chịu nổi, giống như từng có rất nhiều người đạp qua.

      Bỗng dưng, trong lòng rét lạnh.

      nghĩ tới vạn tình huống mà Phục Linh có thể gặp phải.

      “Lập tức dẫn người bao vây hết nơi này, nếu để trốn thoát người nào, cho dù chỉ là con muỗi cũng đừng đến đây gặp tôi, chuẩn bị tinh thần cho mình phát súng .”

      Người phía sau tuân lệnh, lập tức ra ngoài truyền đạt mệnh lệnh của cấp .

      Mà Đồng Trác Khiêm xoay người nhảy cái, lập tức thân vào trong bóng tối.



      Bây giờ Phục Linh chỉ có cảm giác.

      Màu đen hắc ám trước mắt làm cho sợ hãi, biết mình có thể về hướng nào.

      Lần đầu tiên chân thành tha thiết cảm nhận được ý tứ giơ tay thấy được năm ngón là như thế nào, cũng có người nào có lòng tốt mở đường núi, cho nên chỉ có thể từng bước từng bước mò mẫn về phía trước.

      ngón tay truyền đến vô số cảm giác đau nhói, bầu trời đen như mực trăng sao, Phục Linh cảm thấy may mắn bởi vì mình mang thai mà mang giày bệt, cho nên đứng cũng coi như vững chắc.

      Nếu như là bộ dáng trước kia, giày cao gót, sườn xám ngắn xẻ tà, chắc ra hình dáng gì, chỉ sợ còn chưa kịp nhảy ra tường liền bị người nào đó bắt về làm thịt.

      “**!”

      Ở lần thứ N bị cây gai đâm trúng, rốt cuộc Phục Linh cũng nhịn được, hướng về phía trời cao, giơ ngón tay giữa: “Thượng Đế, tôi tin tưởng ông như vậy, ông lại hãm hại tôi, ông đùa giỡn như vậy là đủ rồi.”

      ra , đây chỉ là lời giỡn giúp hoá giải nỗi sợ hãi vô cùng kinh khủng trong lòng mình.

      “Ở đó——” tiếng thét kinh hãi vang lên, đột nhiên con cú mèo treo ngược cành cây mở to đôi mắt màu đỏ đáng sợ, mà trong nháy mắt đó, Phục Linh cũng đứng trước mặt con ngươi đỏ sậm như máu.

      Nhất thời, tóc gáy dựng thẳng.

      biết là bởi vì phía sau có người đuổi theo, hay là hình ảnh quỷ dị mà gặp phải.

      thanh ồn ào phía sau càng lúc càng lớn, có người mở đèn pin, bắt đầu càn quét xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Phục Linh.

      Phục Linh vừa vặn tới trong lùm cây, dáng dấp cao ráo của thực vật che khuất thân thể , từ từ che miệng mình lại, sau đó co rúc người, muốn tránh thoát khỏi tìm kiếm làm cho lòng lo sợ này.

      rồi lại ánh đèn quét qua trước mặt , trong lòng Phục Linh cũng nhói lên theo từng ánh sáng đó, thời tiết rét lạnh như vậy, trán của lại toát ra lấm tấm mồ hôi, phảng phất như vừa mới ra khỏi phòng xông hơi.


      Lúc này Đồng Trác Khiêm theo bước chân mà những người đó lưu lại, lúc sắp tới vị trí của bọn họ dừng lại.


      Khủng hoảng quá mức mãnh liệt làm cho Phục Linh bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu suy nghĩ về nguồn gốc và mục đích tất cả mọi chuyện xảy ra.

      Tất cả mọi chuyện đều trốn thoát khỏi quan hệ với Đồng Trác Khiêm.

      Quan hệ giữa nhà họ La và nhà học Đồng thể là yên ổn, mà nhiều năm trước sau khi hai nhà đem Đồng Trác Khiêm và La Mạn Nghê đặt ở chung chỗ quan hệ mới hoà hoãn được chút.

      Tư lệnh La mất con trai và vợ mình, người thân nhất của ông chính là đứa cháu ruột này, có thể là ông thương La Mạn Nghê đến tận xương tuỷ.

      Mà hôm nay, nhà họ Đồng từ hôn, vô tình đem La Mạn Nghê chưa gả bị từ hôn đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

      Chuyện này nhất định làm cho tư lệnh La tức giận, hơn nữa còn có trò cười khi hai nhà đính hôn.

      Hoàn toàn đem quan hệ hai nhà biến thành ngột ngạt, thể thở được.

      Nhưng Phục Linh cũng có quên, lần đó Đồng Trác Khiêm châu Âu càn quét bọn buôn bán thuốc phiên, xảy ra chuyện mất tích ngoài ý muốn.

      Tên khốn La Miễn kia cũng bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này, chơi lén sau lưng, còn về chuyện cứu trung tướng Đồng Trác Khiêm, lôi lôi kéo kéo, chậm rãi thi hành giống như đàn bà con sinh con.

      cố ý muốn cứu cái người có uy tín và quyền lực lớn nhất trong quân đội — Đồng Trác Khiêm.

      Trời ạ——

      Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, đột nhiên Phục Linh sâu kín thở dài, cảm giác bây giờ mình là vô dụng, bỗng dưng, nhớ đến chuyện tài xế đồng chí vì cứu mà xông ra ngoài, đôi mắt phiếm hồng đứng lên.

      Tại sao mỗi lần đều là làm hại người khác?

      Ánh sáng xé rách bầu trời đêm nặng nề chiếu đến, Phục Linh híp nửa con mắt nhìn vào nguồn sáng, trong phúc chốc, trong mắt Phục Linh xuất đám lửa cháy lan ra ngoài——

      “Đại ca, người ở đây——”

      ——

      Gió nhàng xẹt qua, lực đạo lớn, lại giống như dao găm sắc bén, nặng nề thổi qua bên tai, mang theo cảm giác đau đớn nên lời.

      Nhưng mà, Đồng Trác Khiêm cảm giác được.

      Trong lòng chứa đầy tình huống mà Phục Linh có thể xảy ra.

      Cả đời này, đây là lần đầu tiên phải vì tiêu diệt kẻ địch mà chạy nhanh như vậy.

      Đột nhiên nhớ tới buổi tối lần đầu tiên gặp Phục Linh.

      thường tự hỏi, tại sao đời này lại có ngu ngốc ổn định như vậy? làm thiên kim tiểu thư, ngược lại làm tú bà để người ta chán ghét là sao?

      thích? Hứng thú? Hay là giống như , kiêm nhiệm?

      Tóm lại, trong đêm đó, say rượu nên ánh mắt mờ mịt, gương mặt ngây thơ mang theo quyến rũ vô bờ, giống như cây đuốc thiêu đốt tất cả tư tưởng của .

      Ngủ với như vậy, chắc là xảy ra chuyện gì đúng ?

      nghĩ như vậy, cho nên làm theo bản năng, vốn là sau khi tỉnh dậy muốn thưởng cho vì làm cho có được đêm mất hồn, chuẩn bị ký chi phiếu trăm vạn.

      Đáng tiếc, lúc ấy có mang theo ví tiền, cũng có đem chi phiếu, thứ duy nhất còn dư lại chính là hai trăm đồng tiền.

      Vì vậy, cho .

      Đồng gia thừa nhận, đó là chuyện làm bực bội nhất trong cuộc đời này.

      Lấy hai trăm đồng ngủ với tú bà, dù sao cũng có hơi ngại ngùng, mẹ kiếp; quá mất mặt, ngủ đêm ít nhất là hai mươi vạn.

      Ngủ với cái người có hàm lượng nguyên tố trong quặng này, thoạt nhìn giống như phụ nữ nhà giàu xinh đẹp, nội tâm lại là ngây thơ.

      Nhưng hết lần này đến lần khác làm gặp lại ngây thơ, ra nội tâm là phụ nữ nhà giàu xinh đẹp.

      Đây đúng là chuyện cười chấn động nhất toàn thế giới.

      Phía trước tối đen như mực, giống như vực sâu, mang theo nguy hiểm và kỳ lạ đoán trước được tương lai, Đồng Trác Khiêm đẩy ra từng bụi gai trước mặt, chưa bao giờ cây gai có thể đâm người , nhưng mà giờ phút này, chỉ cần đầu gai mềm nhũn cũng có thể đâm rách da thịt, máu tươi tràn ra, giống như là trong tay cầm đoá hoa màu đỏ xinh đẹp.

      , hoàn toàn phát .

      chết ——”

      Tiếng hét điên cuồng của đàn ông, phút kia, cặp mắt Đồng Trác Khiêm nhìn về phía ngọn nguồn phát ra thanh, xoay người liền chạy, phảng phất giống như lấy tốc độ nhanh nhất trong cả đời này.

      ——

      Lúc ánh sáng chiếu vào đỉnh đầu Phục Linh, trong lòng Phục Linh tránh khỏi nhìn trời hét lên.

      Mẹ kiếp, ông trời muốn ta chết mà, con mẹ nó, ngươi sinh ra ta có ích lợi gì?

      Bị người đàn ông bắt lấy cánh tay, thô lỗ lôi kéo ra ngoài, thân thể Phục Linh run lên, sau đó đứng vững, cước đá vào bụng người đàn ông lôi kéo mình.

      Ngay lập tức, người nọ bị đau, hai tay ôm kín bụng, buông Phục Linh ra.

      “Động tay động chân là sao? Mẹ mày dạy mày kính già phụ nữ có thai hay sao?” Dứt lời, thừa dịp cả đám ngẩn người, nhấc chân bỏ chạy.

      cây súng để ngang huyệt thái dương Phục Linh, họng súng phảng phất giống như vực sâu đen tối, lại phảng phất giống như mãnh xà chờ nuốt vào trong bụng, dần dần đọng lại trong khí, làm cho thân thể Phục Linh trở nên cứng ngắc.

      hổ là người đàn bà của Đồng Trác Khiêm, có khí phách.”

      Phục Linh hồi hồn, trong lòng càng thêm tỉnh táo, khỏi cười lạnh: “Xem dáng vẻ của , của kêu lên rất có sức.”

      Người nọ cau mày, lại nghe được Phục Linh tiếp: “Ấn đường của biến thành màu đen, cặp mắt có sức sống, tứ chi bủn rủn, nhất định là làm chuyện đó quá nhiều, dẫn đến tình trạng bất lực, thoả mãn được của mình, cho nên trở nên biến thái, nửa đêm ngủ được nam khoa khám bệnh, ngược lại chạy lên núi bắt phụ nữ có thai, sau đó lão nương có khí phách, cả nhà mới có khí phách.”

      Lúc chuyện, Phục Linh liều mạng, đột nhiên nâng chân phải lên, liền hướng ngay phía bụng trở xuống, đầu gối trở lên, đá vào bảo bối của .

      Người đàn ông này hổ là sát thủ mạnh nhất trong quân đội, trong nháy mắt khi Phục Linh động cước, lập tức phản ứng lại, mặt biến thành mảnh xanh tím, thủ sẵn súng trực tiếp bóp cò.

      chết ——”

      Phục Linh nghe được tiếng hét kia giật mình, trong lòng trở nên lạnh lẽo, đôi chân dừng lại giữa trung.

      **, tổ tiên nhà mày, mày muốn làm thịt lão nương, lão nương vẫn phải phế mày.

      “Đùng——” tiếng súng vang lên, chim trong rừng giật mình bay tán loạn.

      Tiếng súng kia vọng vào bên tai, phảng phất giống như pháo hoa nổ mạnh, xinh đẹp nên lời.

      Mà lúc này, tình thế thay đổi.

      Trước mặt Phục Linh, có người đứng, dáng người tương đối được, kỳ lạ, đúng vậy, chính xác là kỳ lạ.

      Đầu tóc nhiều màu giống như cây lau nhà, người là quần áo đỏ thẫm rộng thùng thình, dưới thân còn mặc quần màu xanh biếc, mà chân——

      Phục Linh im lặng nhìn trời, trong lúc nhất thời quên mất mình phải kinh ngạc khi tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ còn lại cảm giác muốn quỳ lạy.

      Choáng, dép bông Đôrêmon đẹp mắt như vậy, tại sao mình tìm hoài mà được?

      Đôi môi kia giống như nhai cái gì đó, nhóp nhép nhóp nhép, thanh cực lớn.

      Phục Linh hít hơi sâu, sau đó lấy trí thông minh của mình phỏng đoán, khẳng định : là mùi bạc hà, tuyệt đối là mùi bạc hà.

      Bầu trời đen, trăng sáng, giết người trong đêm, ở tận sâu trong rừng rộng, người ấy đạp dép bông tới, miệng nhai kẹo cao su, bóng dáng phảng phất giống như quỷ dữ, Phục Linh trừ quỳ lạy cũng chỉ có quỳ lạy.

      “Mỹ nữ.” Híp mắt liếc nhìn bốn phía, sau đó nhìn người đàn ông bị ấy cho tiếp xúc với đất mẹ, mở miệng : “Hơn nửa đêm ở đây làm gì?”

      đám người bị bóng dáng kỳ lạ của này xuất hù doạ, lát sau mới phản ứng kịp, lập tức lấy súng từ lưng quần, nhắm ngay , giống như lúc nào cũng có thể nổ súng.

      “Chút tài mọn, dám đem ra hù doạ chị sao?”

      Phục Linh nhớ , “mỹ nữ” kia như vậy.

      Sau khi giọng kia phát ra, vô số tiếng súng vang lên, Phục Linh chạy trối chết, tìm đường thoát .

      Khối đất trống giữa những lùm cây, ngay lập tức trở nên rối loạn, bụi bậm khắp nơi, chỉ thấy hai bóng người uyển chuyển chạy qua chạy lại, tránh thoát viên rồi lại viên đạn rào rạt bay đến.

      Mà ở thoáng kia, nhìn thấy Đồng Trác Khiêm.

      Suýt chút nữa Phục Linh oà khóc lên, muốn liều mạng chạy tới, cho Đồng gia cái ôm ấp áp, sau đó tát cái.

      Tại sao lần nào cũng chậm hơn người ta bước?
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :