1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 98.2


      Trong nháy mắt, người đàn ông nào đó mang theo khí thế xâm lược mạnh mẽ nóng rực giống như ngọn lửa, gắt gao bịt kín đôi môi Phục Linh, gặm nhắm, dày vò, phảng nhất giống như đó là tư vị đẹp nhất đời.

      Phục Linh cắn chặt môi cho tiến vào, lại có ý xấu nắm lấy khối thịt non mềm ở eo nhàng xoay tròn, Phục Linh bị đau lập tức mở miệng, làm cho thuận thế tiến vào, cạn sạch, chiếm lĩnh thành trì.

      lâu rồi Phục Linh chưa nếm qua mùi vị của Đồng gia, tránh khỏi có chút rên rỉ, sau đó lưỡi hoạt động nhàng mút lấy đầu lưỡi nhiệt tình như lửa của .

      Nếu như lúc này có người nào đó cầm micro , có phải Đồng gia hát bài “Ngàn năm chờ đợi” để diễn tả tâm tình kích động bây giờ của hay ?

      Về phần đáp án, phải hỏi Đồng gia hay buồn bực bình tĩnh này.

      lấy hành động cho phép , hôn .

      Giờ khắc này, giống như là muốn vĩnh viễn tồn tại, mang theo sức mạnh cuốn trôi mọi thứ, phảng phất giống như sau phút nữa, đem Phục Linh——hôn đến chết.

      Hai tay Phục Linh đặt trước ngực Đồng Trác Khiêm, muốn đẩy ra, nhưng sức mạnh của Đồng gia quá lớn, mạnh mẽ như ngọn lửa bùng cháy, lúc cảm thấy phản kháng của mình vô dụng, bắt đầu buông tha cho việc chống cự, bàn tay sần sùi thừa dịp sờ loạn vào trong váy .

      Ấm áp như vậy, thoải mái như vậy.

      Da thịt của mềm mại như tơ, đường lướt qua, chút nào trở ngại, cho đến khi chạm vào vùng đất mềm mại, đôi môi đỏ mọng nhàng ngâm nga ra thanh thoải mái, giống như bản nhạc tuyệt vời.

      Làm cho đầu óc Đồng Trác Khiêm lập tức nổ tung.

      đột nhiên buông môi ra, lại thấy sợi tóc xốc xếch bám sát vào gương mặt tràn đầy mồ hôi, mà đôi môi bị âu yếm trở nên sưng đỏ, đáng chết, cực kỳ hấp dẫn.

      Đột nhiên Đồng Trác Khiêm nắm tay , đem bàn tay mềm mại nhắn đặt ở vị trí từ bụng trở xuống, đầu gối trở lên, sau đó lấy ánh mắt tràn đầy khiêu khích nhìn , giống như thợ săn nhìn thấy con mồi: “Có muốn gia dạy em làm như thế nào ?”

      Ba tiếng, giống như tiếng pháo hoa nổ tung, sắc mặt Phục Linh từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng đến xanh biếc, sau đó chuyển thành gương mặt đỏ thắm có thể so với khỉ mông đỏ.

      Đây chính là vũ nhục trần truồng!

      Bàn tay sử dụng chút lực đạo, mang theo lực sát thương yếu ớt, lại tạo ra bất cứ uy hiếp gì cho Đồng gia.

      Lỗ mũi Phục Linh nhíu lại, để xuống súng pháo kinh người, sau đó chán nản trở lại giường, vứt đôi giày sang bên, nằm ngửa hình chữ đại(大), nghiêng đầu với .

      “A a, đến đây , đến chị cũng cười em.”

      Ôi trời? diễn kịch sao?

      cho là như vậy hù doạ được Đồng gia, nhưng ngờ sau khi xong câu đó, Đồng tiên sinh lập tức biến thành mãnh thú kiếm ăn, lập tức nhào lên người , thở dốc trầm thấp bên tai Phục Linh, thanh giống như gió lớn cuồn cuộn.

      Mang theo ít kích động vội vàng.

      “Tiểu tinh!” Đồng Trác Khiêm khẽ quát, lật người, cho đến khi giường vang lên thanh vang dội.

      ——

      trận kích tình kiệt liệt qua , Phục Linh từ trong phòng tắm ra, vẻ mặt u oán nhìn Đồng Trác Khiêm, giống như muốn chặt thành tám khúc, ngược lại, rất dễ chịu, còn làm bộ làm ra dáng vẻ suy nghĩ? Đúng vậy, chính là suy nghĩ?

      Suy nghĩ chuyện liên quan đến em của .

      Bởi vì mang thai cho nên thể làm tình, như thế nào cũng phải buộc lấy tay giải quyết cho mới được, lại : “Chẳng phải cũng có tay đó sao? Hơn nữa tay của còn lớn hơn tay em đúng ? Cũng cảm thấy thoải mái hơn, hơn nữa bàn tay còn thô ráp, ma sát kích thích hơn.”

      Sau đó Đồng gia lạnh lùng câu hoàn toàn đánh bại Phục Linh.

      “Nếu như em có thể lấy tay giải quyết nhu cầu của chính mình, hãy với .”

      Trong nháy mắt đó, Phục Linh lâm vào sâu im lặng.

      ngồi giường, tay chống đầu, tay nhàn rỗi, cẩn thận lấy đầu óc suy nghĩ, tại sao thế giới này lại có loại người da mặt vừa dày lại biết xấu hổ như vậy?

      lát sau, buông tha cho mình, bởi vì tìm ra được đáp án.

      Mà kết quả sao? Đương nhiên là bị Đồng gia lấy các loại lý do giày xéo vạn lần lại vạn lần.

      Lúc này chiến trường là mãnh hộn độn, Đồng gia muốn hút thuốc lá, nhưng bây giờ bắt đầu đình chỉ, cũng biết nghe ở đâu mà biết được phụ nữ có thai tuyệt đối được ngửi thấy mùi thuốc lá, từ đó về sau, Đồng gia liền cự tuyệt quan hệ với thuốc lá.

      ra có lúc, Phục Linh nhớ tới điểm này, cảm thấy vui mừng, mệt mỏi cũng ít .

      thôi, xuống ăn cơm.”

      Phục Linh nhìn .

      Sau khi trải qua tiết mục kích tình tràn đầy thuốc súng, xấu hổ, dám nhìn vào ánh mắt cười nhạo như Phật Di Lặc của Đồng phu nhân nữa.

      Này——

      Trong lòng lo lắng, giống như có tật giật mình.

      .” Thấy phản ứng, Đồng gia muốn trực tiếp ôm xuống lầu, trong nháy mắt khi bàn tay đụng phải eo , Phục Linh lập tức nhảy dựng lên.

      Hình như trong nháy mắt đó, con mắt của Đồng Trác Khiêm cũng trợn tròn ra ngoài.

      Kẻ trộm doạ người kẻ trộm doạ người.

      “Mạnh Phục Linh, em đàng hoàng chút cho Lão Tử.”

      “Thình thịch——“ Phía dưới, biết cái nồi của người nào rơi xuống đất, văng đầy nước canh.
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu
      ------------

      Chương 99: Ít nhiều thấy mặt của .

      99.1

      qua bảy giờ, ánh trăng treo lên đầu cành, tỏa sáng trong bóng đêm.

      Phục Linh ngồi ngay ngắn bàn ăn, đàng hoàng đúng kiểu bà già có thai, lo ăn cơm tiếng, nhìn mọi người cũng nhìn.

      Mà nhà họ Đồng ăn cơm cũng cực kỳ nhanh, ba miệng ăn xong buông đũa xuống, nhìn Phục Linh ăn.

      Đôi mắt khép hờ mang theo khí lạnh khiến toàn thân Phục Linh nổi da gà.

      Đối diện, Đồng phu nhân ho , tay vẫn còn sưng đỏ.

      Lúc nãy ở lầu nghe tiếng động rớt đồ là do đổ nồi canh gà, nước canh nóng hổi hắt lên tay bà nên bị sưng đỏ.

      Về vấn đề này là lỗi của ai tạm thời chưa biết được.

      Sâu trong nội tâm vô cùng áy náy, Phục Linh ăn từng đũa từng đũa đến đũa cuối cùng đột nhiên để đũa xuống chạy nhanh lên lầu.

      Sắc mặt Đồng Trác Khiêm trầm xuống.

      biết lại muốn giở trò quỹ gì.

      quay đầu lại, nhìn ánh mắt quái dị của mẹ, muốn hai câu nhưng lại nghe được tiếng bước chân đến.

      Lần này Phục Linh có kinh nghiệm, cẩn thận xuống cầu thang, tay cầm thuốc mỡ trị phỏng của quân đội.

      cười ngây ngốc, tới bên cạnh Đồng phu nhân, vô cùng phong độ hất tóc qua, trong nháy mắt như trở lại cái thời làm má mì vui vẻ mỗi tối.

      ra , nhà họ Đồng rất coi trọng dáng vẻ tự tin, rất coi thường việc làm trước kia, làm cái đó có gì tốt? làm má mì ở đâu? Gây tai họa cho các thiếu nữ.

      Những lời này Phục Linh mà nghe được thế nào cũng lảm nhảm: “ phải là tôi gây họa, mà là các ấy tự nguyện, còn xin tôi đưa tiền cho tôi để tôi giới thiệu bọn họ với mấy người giàu có.”

      Phục Linh đưa tay cẩn thận nắm tay Đồng phu nhân, dáng vẻ rất tiếc hận áy náy, mở hộp thuốc mỡ bôi lên chỗ bị phỏng của Đồng phu nhận, ấp úng : “Mẹ, em thấy đây là thế nào? Sao mẹ lại cẩn thận như vậy?”

      Lời này?

      Giống như người con hiền lành.

      Trong lòng Đồng phu nhân vui mừng, cảm giác lo lắng lúc trước bay rồi, được gọi cảm thấy thoải mái, trao đổi ánh mắt với Đồng Trác Khiêm.

      Ánh mắt như
      14.10.17


      Hôn nhân mạnh mẽ

      Chương 99.1


      muốn : tìm rất tinh mắt.

      Nhận lấy tín hiệu của Đồng phu nhân, Đồng Trác Khiêm nheo mắt, thẳng ra: “Mẹ, ánh mắt mẹ là sao?”

      Đồng phu nhân ngẩng ra rồi : “Tìm chỗ , mẹ với Phục Linh chuyện chút.”

      Đồng Trác Khiêm nhiều, chỉ gật đầu rồi lên lầu.

      Phục Linh nhìn thong thả bước mà ngẩn người, mẹ kiếp, bảnh bao thế cơ à? thèm với mình tiếng?

      Sau nửa tiếng, Phục Linh bôi thuốc cho Đồng phu nhân, hàn huyên tâm với bà chút, hít sâu hỏi: “Mẹ, sáng mai con muốn thăm mẹ con.”

      được.” suy nghĩ nhiều, Đồng phu nhân nhanh chóng từ chối.

      Tuy rằng bà là người có chuẩn mực đạo đức, nhưng với phụ nữ mang khí chất quý tộc nên biết nhiều hơn bình thường. Trong khoảng thời gian xảy ra chuyện này, nếu Phục Linh ra ngoài mình, chắc chắn 100% là xảy ra chuyện.

      Mà bây giờ con bé tuyệt đối được có chuyện gì.

      Thấy Phục Linh tính lại, Đồng phu nhân lập tức đứng dậy: “Mẹ mệt rồi, cũng trễ, con lên nghỉ ngơi sớm , đừng suy nghĩ lung tung, tất cả đều có Trác Khiêm lo liệu.”

      xong, xoay người lên lầu.

      Khóe miệng Phục Linh giật giật, sau đó nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ rồi quay đầu nhìn đồng hồ tường.

      Thời gian ngừng lại lúc bảy giờ năm mươi phút.

      Giờ này là trễ? Bà ấy lừa mình? Còn lừa gạt luôn đứa bé trong bụng mình? Bà ấy tưởng mình khờ lắm? Hay là thấy đứa bé trong bụng mình ngu đây?

      Nhưng hổ là người trước.

      Phục Linh yên lặng, thấy Đồng phu nhân quả lợi hại, đúng là mẹ của Đồng Trác Khiêm.

      lúc Phục Linh sững sờ ghế salon, cửa phòng lầu mở ra, Đồng Trác Khiêm vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô, cả người tỏa ra mùi vị đàn ông, cách khá xa mà Phục Linh vẫn ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm.

      “Sững sờ gì đó? Sao chưa lên?” Cầm khăn lông lau tóc, Đồng Trác Khiêm vô cùng tuấn .

      “Lên đây.” Phục Linh đứng dập ấp úng trả lời rồi lên lầu.

      Trong phòng toàn là mùi vị của , Phục Linh tắm rồi chui vào trong chăn.

      Mọi thứ chợt tối thui, chắc là tắt đèn.

      Trong bóng đêm thấy được năm ngón tay, đột nhiên chui vào chăn, ôm eo nhàng vuốt ve, mát xa cho sau ngày eo mỏi lưng đau.

      “Phục Linh, sống tốt ở nhà họ Đồng, đừng ra ngoài.”

      Phục Linh tức giận, trở người, trong bóng tối chống lại đôi mắt lạnh lùng trở nên mềm mại của .

      “Tại sao? Em có thể lý giải là trói buộc tự do của em ?”

      Tay nhàng vỗ về lưng , giống như là dụ dỗ, vùi đầu vào hõm cổ , tạo ra cảm giác ngứa ngứa.

      “Phục Linh, đột nhiên phát , con mẹ nó rất sợ mất em.”

      Phục Linh nghe mà trong lòng mềm nhũn nhưng sắc mặt lại nhanh chóng tối sầm.

      ràng là câu hay đến thế, mà tại sao trong miệng ra lại giống như chuyện mất mình là chuyện mất mặt lắm vậy?

      Chị đây rạng rỡ xinh đẹp, dáng người thon thả, gương mặt quyến rũ, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn ghét bỏ hay sao?

      Đồng gia thấy sắc mặt thay đổi xanh mét của , cũng biết rằng nghĩ chuyện bệnh hoạn gì đó, quyết định cắn lên cổ phát.

      “Ném những thứ suy nghĩ phế liệu trong đầu em ra cho ông .”

      Phục Linh sững sốt : “Giọng điệu giống như là ghét bỏ em.”

      “Ông đây ghét bỏ em khi nào?” Đồng gia giận rồi.

      “Mới vừa nãy?”

      “Lặp lại lần nữa.”

      “Mới vừa nãy.”

      “Lặp lại lần nữa.”

      “… có.”

      Mười giây chiến đấu, Phục Linh hoàn toàn tử trận.

      “Phục Linh, trong đầu em ít nghĩ mấy chuyện ngu ngốc được ? Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chờ khoảng thời gian này qua , ông đây dẫn em du lịch cho .”

      “Em muốn .” Phục Linh buồn buồn : “Đồng Trác Khiêm, em rất lo lắng cho mẹ em, hơn nữa ba nơi đó có gì nữa, còn có má Liễu…” tới tình cảnh như vậy, Phục Linh chợt nghẹn ngào.

      Đồng Trác Khiêm muốn ôm an ủi chút, phát huy tình cảm thương , nhưng ngờ Phục Linh nổi dậy, chỉ tay lên trời, há miệng mắng.

      “Tôi XXX em ngài, *** cháu đức tôn là con rùa, đừng để bà đây bắt được, dựa vào đâu mà nổ banh nhà bà đây? Bắt được rồi, bà đây nhổ củ cải nhét vào lỗ đít ngài.”

      Sắc mặt Đồng Trác Khiêm căng lên.

      Nghe những lời này, phảng phất như thiên lôi đánh vào não.

      “Phục Linh, ngủ .”

      Mắng xong cũng thấy trong lòng thoải mái hơn bao nhiêu, rầu rĩ chui vào chăn ôm Đồng Trác Khiêm ngủ, lúc sau, đột nhiên mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Đồng Trác Khiêm : “Em ngủ, đừng có giở trò lưu manh với em.”

      Ánh mắt Đồng gia sâu xa nhìn : “Đây là em trách động tới em sao?”

      Giờ phút này Phục Linh muốn cho chính mình và Đồng Trác Khiêm cái tát tai.

      cái gì? Mà ràng là : Đồng gia, em muốn, em muốn, tới nhanh .

      kéo vào lồng ngực mình, đôi môi nhanh chóng in lên nụ hôn .

      ngủ sớm .”

      Dưới trời sao, cả đêm chuyện.
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu

      ------------------------

      99.2

      Lúc Phục Linh ở nhà họ Đồng ngủ sớm, ở Italy là lúc mặt trời vừa lên, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu vào dây leo ven tường, dường như khí hít thở thông.

      chiếc xe xa hoa mỹ lệ dừng trước khách sạn.

      Cửa xe Lincoln mở ra, đầu tiên là đôi giày da tinh khiết làm thủ công của Italy, sau đó là bộ tây trang được cắt may tinh xảo.

      Mà khiến người ta say mê chính là gương mặt làm điên đảo chúng sinh.

      Như tiên, làm cho người ta hướng tới; như , làm cho người ta trầm luân.

      ta vào tòa cao ốc cao chọc trời trước mặt ta, đôi giày da đạp lên sàn nhà, phát ra thanh nhàng mà có lực.

      đường thẳng đến lầu ba mươi bốn.

      Mà lúc này, Trường An ở lầu ba mươi bốn.

      ngày thứ năm từ khi bị Lạc Lịch mang tới đây, trong năm ngày này gặp mặt Lạc Lịch, mỗi ngày giao tiếp chỉ có người phục vụ thức ăn và người giữ cửa.

      May là có tính kiềm chế rất cao, tính tình cũng dịu dàng, cũng muốn học Phục Linh câu“Mẹ kiếp”.

      Có người khom lưng thăm hỏi, Trường An nhạy bén đứng dậy, sau đó từng bước từng bước đến cửa, đột nhiên cánh cửa mở ra.

      Trong nháy mắt đó, ánh mặt trời tỏa sáng, sáng lạng chói mắt, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh tối đen.

      “Trường An, nhớ ?”

      Trường An lời nào, nhiều ngày sung sướng như vậy, nhìn thấy cảm thấy rất may mắn, nhưng rất nhanh sau đó phản ứng lại hỏi: “Lạc Sâm, là để cho người ta bắt em tới đây sao?”

      Đột nhiên ôm lấy , sau đó trả lời: “Là Lạc Lịch.”

      ta là ai?”

      của .”

      Trường An ồ tiếng, trong lòng cũng nghi vấn gì, biết là tại sao, khi nhìn thấy Lạc Sâm tế bào toàn thân bắt đầu nhộn nhạo.

      cái chớp mắt, an bình lại.

      Cảm giác như thế, luôn rất tốt.

      “Vậy của đâu?” buồn buồn hỏi, mà khi vừa hỏi xong có tiếng bước chân đến, người đàn ông đó lạnh lùng mang chút mị hoặc vào.

      Trường An chui ra từ trong ngực Lạc Sâm, liếc mắt nhìn Lạc Lịch rồi lại nhìn Lạc Sâm, lúc này mới phát hai người khác giống nhau.

      “Người mang tới cho cậu, cậu an tâm lưu ý khoảng thời gian ngu ngốc này.”

      Lạc Sâm nhíu mắt lại: “ đâu?”

      Khóe môi Lạc Lịch cong lên mang chút ý cười: “Hoa Chân Trung Quốc, đương nhiên tôi cũng muốn góp vui chút.”

      xong, ta ra ngoài nhưng tiếng vẫn còn lưu lại.

      “Cậu giúp giải quyết chuyện ở Italy, còn chuyện của Đồng Trác Khiêm, xử lý giúp cậu.”

      ta cười ra ngoài, trong trí nhớ đột nhiên nhớ lại khuôn mặt tươi cười sáng rỡ mà ưu thương của nhiều năm về trước, nụ cười đó trái với tâm ý con người, giống như là hồi đáp việc toàn thế giới vứt bỏ , hoặc như là nụ cười lạnh đối với người phụ ở phía xa xa kia.

      Trong đầu lại xuất gương mặt khác, quái dị, đầy đủ màu sắc, làm cho người gặp người ghét.

      Hoa Chân, ít năm chưa nhìn thấy bộ mặt của rồi?
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu

      Chương 100: buông tay.

      100.1

      Bình minh vừa bắt đầu nhưng sắc trời lại tối tăm, chính xác là trong mùa thu.

      Mà trong lúc bình minh ló dạng này, tại sân bay nghênh đón hai người.

      người là đầu buộc vô số bím tóc sừng dê, gương mặt trang điểm quỷ dị, nhất là người cùa ta đều mặc đồ màu đỏ, ai nhìn cũng mắc ói.

      Mà người còn lại ngược lại, quần áo màu xanh dương trang nhã ngồi ngay ngắn trong khoang hạng nhất, những tiếp viên hàng nữ hận thể lập tức nhào tới.

      Người phụ nữ kia tốt!

      Đây là tất cả những người đàn ông nhìn vào bóng lưng của người ăn mặc quái dị kia , dáng người còn có cái mông vô cùng theo tỉ lệ chuẩn mực, khiến cho những tên đàn ông đều nổi lên dục vọng hừng hực.

      Nhưng, là do họ nhìn ở chính diện thôi.

      Người phụ nữ cúi đầu giống như nhìn cái gì, tên đàn ông khép hờ đôi mắt đột nhiên nổi lên, sau đó tới, bộ dáng mập mạp hình như cười cái đến mắt cũng nhìn thấy.

      Gã nhìn bóng lưng người phụ nữ mà muốn chảy nước miếng.

      “Nếu có thể đè người phụ nữ này xuống muốn làm gì làm, là chuyện tốt cỡ nào?” xong, gã cười đắm đuối, giống như là từng kinh nghiệm qua chuyện này.

      Trong đầu liên tưởng, gã xoa xoa tay, bỉ ổi lên…

      Gã càng chạy càng nhanh,
      Cho đến khi tới sau lưng người phụ nữ, bàn tay phải lập tức đưa ra vỗ vỗ hai cái lên vai người phụ nữ.

      Mà người kia bị bất ngờ phòng bị quay đầu lại.

      Trong phút chốc, trời đất như thay đổi, long trời lở đất cũng bằng giờ phút này thất vọng và tức giận biết bao, chỉ thấy người phụ nữ trước mắt có dáng vẻ xinh đẹp tỉ lệ cân xứng kia quay đầu lại.

      Bảng màu sắc là gì? Mặt mũi này là sao ? Vừa rồi nhìn còn thấy đặc biệt mà màu tóc với bộ mặt này, y chang cây chổi lông gà.

      Còn cách ăn mặc nữa ?

      Áo sơ mi đỏ thẫm, quần màu xanh lục ? Con gà rừng nhà ai xúc chuồng đây ?

      Là con trai của phó thị trưởng Lý Phó Cương số thành phố, Lý Hiển Song cảm thấy mình bị vũ nhục sâu sắc.

      Gã biết , mặc dù gã mập nhưng gương mặt lại đẹp.

      Dáng người tốt thế mà gương mặt xấu vậy ? Sao trốn trong nhà ? Sao đụng phải chân mày gã làm gì?

      Con trai mập của phó thị trưởng Lý thấy người phía trước quay đầu tiếp tục bỗng dưng gã hô to: “Đứng lại.”

      Người phụ nữ quay đầu lại, tiếp tục nhấc đôi giày cao gót tiếp.

      “Ngăn ta lại.” Tiếng vừa dứt, mấy tên đàn ông mặc đồ tây màu đen đeo kính râm bao vây bốn phía người phụ nữ.

      Người phụ nữ bị buộc đứng lại, nắm cổ tay mình nhàng thả lỏng gân cốt, trong nháy mắt thanh hoạt động cổ tay khiến người ta tê dại.

      “Tránh ra.” Giọng người phụ nữ uyển chuyển mà có lực.

      thanh nghe mất hồn vô cùng, nhưng là người như vậy ***, nhìn thấy bóng lưng người phụ nữ này, lão Nhị nghe lời, kết quả vừa mới tới đây lại bị sợ về.

      là *** giày vò con người.

      Giết chết là xong.

      Xấu như thế, chết người coi như là diệt tai họa cho vô số đàn ông.

      « Tôi đếm tiếng, tránh ra tôi động thủ. »

      Lý Hiển Song cười ha hả, đống thịt mỡ run run, đôi mắt sắp thành đường thẳng : « Ở cái thành phố này vẫn chưa có ai dám chuyện với tôi như vậy ? Nhìn vóc người nên kéo về nhà, ở biệt thự tôi có con chó chắc là nó thích. »

      « Muốn chết. » Người phụ nữ đột nhiên quát tiếng, bước lên trước đạp phát nhanh chóng bay lên, mái tóc màu sắc rực rỡ bay toán loạn, phiêu dật như bay, nếu như mà có ánh mặt trời chói lóa nữa khẳng định là nữ thần giáng trần.

      Lý Hiển Song vẫn còn sững sờ đột nhiên đáy giày cản trở tầm mắt gã, nhanh chóng hạ xuống chính giữa mặt gã.

      kích đó, có thể là rất nghiêm trọng.

      Vệ sĩ bên cạnh nhìn nhìn lập tức tiến lên, người phụ nữ lấy bao hạt dưa trong ngực ra, tay cầm vật nhọn sau đó dùng lực, toàn bộ hạt dưa bay ra ngoài.

      Như là đường thẳng hoặc như nhát kiếm sát phạt, trong nháy mắt vật nhọn cắm vào vai trái tên vệ sĩ.

      Đau đớn ập tới.

      Lý Hiển Song bị người phụ nữ đạp lên mặt bỗng nhiên cảm thấy có sức mạnh đánh tới mình, gương mặt gã vặn vẹo, co quắp mãnh liệt, giống như bị chiếc xe tải đè nặng lên, sắc mặt gã tái nhợt, sau đó ho sặc sụa rồi phun ra mấy cái răng, trong đó bao gồm hai cái răng cửa mà gã thích.

      Lý Hiển Song như muốn ngất .

      Đây chính là răng cửa, đây chính răng cửa chắn gió ngăn tai họa, làm sao có được ?

      Người phụ nữ quái dị buông chân ra, chuyện chỉ trong nháy mắt thôi mà cả nhóm người nằm rên rỉ mặt đất, rên ngừng nghỉ, nhức não.

      Người phụ nữ chuẩn bị , Lý Hiển Song đột nhiên đứng lên che miệng lại, lớn tiếng : « biết tôi là ai ? »

      Người phụ nữ trả lời cũng quay đầu tiếp tục .

      « Ba tôi là phó thị trưởng Lý Phó Cương… » Gã còn chưa xong, đôi giày cao gót đánh úp vào mặt gã.

      Răng rắc tiếng, gã nghe thấy xương hàm bị gãy, đầu óc gã tối sầm lại.

      Người phụ nữ trầm giọng : « Mày ba mày là ai ? »

      « Lý… Phó… »

      « Cương ! » Người phụ nữ giúp gã chữ cuối cùng sau đó trầm nở nụ cười, gương mặt càng quỷ dị, đột nhiên cầm cổ tay Lý Hiển Song bẻ cái, xương tay gãy lìa, sức lực như con rắn bò dài, xương cả người như muốn đứt lìa.

      « xin lỗi, xuống tay hơi nặng. »

      Đau đớn mạnh bạo ập tới, Lý Hiển Son cảm thấy đôi tay còn là của mình, đầu càng muốn hôn mê giống như sau giây ngất .

      « Cám ơn mày tiễn tới cửa. » Dứt lời, người phụ nữ đưa chân lên đá chân gã.

      thanh răng rắc như nhịp điệu vang lên ngừng.

      Mà nhịp điệu này người nghe lại rợn cả tóc gáy.

      Thời gian chỉ có phút, mà vị thái tử mập của giới thượng lưu trong thành phố thương tích đầy mình, cộng thêm phân nửa xương cốt bị liệt.

      Xem như tàn phế nửa phần cũng sai.

      Mà những tên vệ sĩ nằm dưới đất hơi cũng dám thở, chỉ sợ người phụ nữ tàn bạo này làm gãy xương bọn họ.

      « cho họ biết Hoa Chân trở lại. »

      Về phần cho người nào, chỉ có mình ta biết.

      Mà mục đích của chỉ là muốn tạo nên trận mưa to gió lớn ở thành phố này thôi.
      Last edited by a moderator: 18/10/14
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Băng Châu (Diễn đàn Lê Qúy Đôn)

      -----

      100.2

      lâu sau khi xảy ra chuyện, phó thị trưởng đương nhiệm chạy tới trường, thấy đứa con nhà mình như chó chết nằm mặt đất, lửa giận ùn ùn kéo tới chỉ muốn đốt cháy hết cái thành phố này, muốn tên hung thủ bị thêu cháy còn mảnh vụn.

      “Cuối cùng *** là ai làm?”

      « Đúng vậy, cuối cùng *** là ai làm ? Ép người như thế, có là hả hê lòng người ? » Câu này xuất phát từ trong miệng của Mạnh tiểu thư ở trong nhà họ Đồng.

      Vào giờ phút này, tay cầm tờ báo, mặt nở nụ cười, cười đến nỗi nước miếng muốn chảy ra, Đồng thiếu nhìn dáng vẻ của mà nhíu mày : « Chảy nước miếng kìa. »

      « Gia ơi, em vui lắm đấy, em rất vui, nước miếng chảy cũng đúng. » Phục Linh cười hắc hắc ngừng chỉ Lý Hiển Song bị đánh như con chó trong tờ báo : « Xấu thế coi như xong , còn thường đến Dạ Yến tán , cần biết là ai chỉ cần bị nhắm trúng, cần nhiều chắc chắn làtrốn thoát, nhớ ngày đó, còn nhắm trúng bà đây… »

      Lời vừa xong Phục Linh liền cảm nhận được có khí lạnh lẽo ập tới, giống như lạc tới Bắc Cực.

      « Ai ya, đau bụng quá. » Phục Linh làm bộ bụng thoải mái vô cùng, Đồng thiếu nóng trong lòng, vội vàng ôm tính chạy tới bệnh viện.

      Phải bệnh viện ?

      « Gia à, ôm em , nằm nghỉ chút là khỏe rồi. »

      « Im miệng. » Vẫn tiếp tục về phía trước.

      « Gia, em muốn bệnh viện, trong đó có mùi thoải mái. »

      « Im miệng. » đến ngoài cửa.

      « Gia, ra … »

      « Im miệng. » Garage mở ra.

      Phục Linh vội vàng : “Gia, em giỡn thôi, đau.”

      biết.” lập tức che dấu dáng vẻ nóng lòng của mình, ra vẻ lạnh lùng: “ chỉ muốn dẫn em ra ngoài cho tỉnh táo đầu óc.”

      “Đừng xạo.” Phục Linh như trái dưa muối nhận lỗi: “Phải làm gì mới quay về?”

      “Ăn em.”

      “Ăn em .”

      “Nhà chỉ có mình .”

      “…” Phục Linh muốn chết.

      ra Đồng Trác Khiêm chỉ muốn trêu chọc mà thôi, trong lúc kêu đau có hoảng hốt chút nhưng nhìn ra được nhóc này giả bộ nên cũng muốn trừng phạt .

      trầm tư lúc rồi nhìn người trong ngực lại thấy ngủ.

      Đồng Trác Khiêm cười cười vẻ mặt tuấn lộ ra.

      “Phục Linh, Hoa Chân đó *** bà cố đó sắp đến đấy.”

      có người trả lời , nhưng người trong ngực lại động đậy khóe môi như là cười.

      Đồng Trác Khiêm nhìn trời, lạnh lùng cười tiếng, về cũng sáu ngày rồi, cách thời gian giao hẹn chỉ còn chín ngày, kỳ vọng đấy.

      ---

      ta trở lại?”

      chuyện tỉnh táo khác thường, vẫn còn suy nghĩ đến cái tên kia trong lòng khỏi run lên.

      Phía sau có người trả lời phải.

      Sau đó giọng cười sảng lãng phát ra, như là vui mừng cũng như là chán ghét rất sâu.

      mong đợi dáng vẻ quái dị của ta đấy.”

      là mong đợi…”

      ---

      Lạc Lịch nằm trong khách sạn, nhìn tin tức trong tay khỏi cười lên, trong mắt liên tưởng đến thủ pháp điên cuồng của người phụ nữ kia.

      Vì để cho người khác biết ta quay về mà thậm chí cái chuyện ngu ngốc này cũng làm ra được.

      Từ khi ta biết Hoa Chân hạ chiến thư với Đồng Trác Khiêm, Lạc Lịch đoán được, đây phải là mục đích của Hoa Chân, mà mục đích chính là ta chỉ muốn tìm cho mình lý do để quay về Trung Quốc.

      Mà chính xác hơn, đương nhiên là trả thù.

      Con gà rừng yên lặng mấy năm, rốt cuộc cũng quay về thành phượng hoàng rồi.

      “Hoa Chân, bất luận lần này ra sao tôi cũng buông tay.”
      Last edited by a moderator: 19/10/14
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :