1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: minhminh0607

      ------------------

      Chương 85 Giúp ông đây bớt bận rộn

      85.1



      Bình minh dần tan , sắc trời bắt đầu u ám, ánh trăng tỏa sáng như viên dạ minh châu, soi sáng cả vùng.

      Nhưng lại chiếu sáng mắt Phục Linh.

      Mắt bị bịt kín bằng vải đen, hơi thở Trường An bên cạnh, có chút sợ hãi.

      Có người dột nhiên đến gần , tay chạm vào đầu , Phục Linh liền lạnh lùng quát tiếng. Vừa có cảm giác người đó chuẩn bị đá liền lui người về phía sa, lại đạp cái vô ích. Cái tay đầy vết chai đánh vào đầu khiến nhói đau.

      “Đàng hoàng chút !”

      “Tin tôi ! ngày tôi đem đại di mụ ném về phía mặt .”

      Đó là tên tóc vàng, toàn thân đày cơ bắp, tuy Phục Linh nhìn thấy nhưng nghe giọng chắc chắn đó là người nước ngoài, đảm bảo là chẳng biết đại di mụ là cái quái gì cả rồi.

      Hai tay lại chạm vào đầu , tim Phục Linh đột nhiên đập nhanh, giải băng bịt mắt được tháo ra, ánh sáng chói cách đột ngột khiến thể mở mắt được.

      Đây là căn phòng có hơi đáng sợ, bốn phía có ai cả, vắng lạnh như nhà của quỷ,thế nhưng ở nơi này đèn lại sáng choang, mỗi cái cột bằng đồng cũng phải cao gần mười thước đứng vững vàng, mà điều khiến người ta chú ý là cái ghế ngồi theo kiểu “cường hào”.

      Mặc dù cách mời mấy thước nhưng Phục Linh vẫn cảm nhận được mùi nhà giàu mới nổi phát ra, chỉ bĩu môi, có chút vả lại, thấp giọng câu tên nhà quê.

      Tai của người kia cực thính, nghe Mạnh tiểu thư , giọng nở nụ cười, khí kì lạ bỗng nhiên tăng lên, ràng là giống gió xuân khiến người ta vui vẻ lại mang theo làn khí lạnh khiến người ta rét run.

      Giống như rơi vào vực sâu Địa ngục vậy.Suy nghĩ của Phục Linh bị người ta biết được, nhìn quanh lượt mới chú ý Trường An có ở đây, bình tĩnh hít hơi, nhìn Ai Lý Khắc Tư hỏi: “Khắc Tử, Trường An đâu rồi?”

      ta chết được đâu, điều kiện là phải hợp tác với tôi.”

      Hợp tác?

      Hợp tác cái em a, cần cũng biết đó là mưu!

      “Sau khi hợp tác với , thả tôi ra chứ?”

      Ai Lí Khắc Tư còn chưa chuyện, người ngồi cái ghế của chủ nhân kia đột ngột , gương mặt tuấn tú trầm đột nhiên nhìn vào bóng Phục Linh, khiến có cảm giác như rớt vào hầm băng vậy.

      “Đương nhiên là có thể.”

      Phục Linh vui mừng, mặc dù cũng tin người này lắm, thôi tự lừa gạt chính mình, điều chỉnh tâm trạng cho tốt cũng được.

      Người đó cũng ngại tiếp: “Điều kiện tiên quyết là còn có cái mạng để về.”

      Trong nháy mắt, sắc mặt phục Linh trở nên trắng bệch, cố gắng ép mình tỉnh táo, sua đó dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông kia: “Vị tiên sinh này, bị não tàn hả?”

      Khóe môi người đàn ông lộ ra vẻ vui vẻ, như rất hài lòng với lời của Phục Linh, bị người ta mắng mà còn vui vẻ như thế, cái chàng não tàn này này có thể là người ưu đẳng trong lịch sử loài người. Có điều, ta là người nước ngoài chắc hiểu nghĩa của từ não tàn rồi.

      Như đoán được suy nghĩ của Phục Linh, người đàn ông bước xuống, “Xin cho phép tôi tự giới thiệu chút.”

      “Kẻ hèn này họ Sở tên Viêm là người Trung Quốc, Mạnh tiểu thư, cái từ não tàn kia, tôi hiểu.”

      Mà Mạnh tiểu thư lại ngây ngốc, nghe câu châm chọc của Sở Viêm, chỉ nghe được hai chữ “Sở Viêm”.

      hồi lâu sau, mặt từ từ cứng ngắt, giật giật khóe môi, cả nửa ngày mới thốt ra được câu.

      “Mẹ kiếp!”

      Sở Viêm? Là tên tùm ma túy tung hoành khắp Đông Âu? Là tên biến thái có isở thích giết người Sở Viêm? Cái tên thích đùa giỡn phụ nữ, có thể đời phong lưu Sở Viêm?

      Ai tôi ..

      Mà lúc này lại đụng phải họng súng nữa.

      Phục Linh thu mình lại, bộ dạng như chú thỏ nhìn Sở Viêm: “ đừng có làm bậy với tôi, tôi là phụ nữ có thai, tin có thể hỏi Khắc Tử.”

      Ánh mắt Sở Viêm có chút nguy hiểm ,nheo mắt lại: “Mạnh tiểu thư thân mến, những lời khó nghe của tôi đều hiểu cả.”

      Nếu hiểu, **bà đây cũng lười giải thích.

      Thôi quên !

      Hít hơi sâu lần nữa, hai tay Phục Linh chống lên eo, trừng mắt nhìn Sở Viêm cùng Ai Lý Khắc Tư.

      “Mấy người vì sao lại bắt tôi?”

      Sở Viêm suy nghĩ chút, sau đó quay đầu nhìn Phục Linh : “Chẳng lẽ biết, virus G6 của tập đoàn tôi nghiên cứu ra bị kẻ nào đó trộm mất, cũng chính là loại virus tiêm vào người . Hôm nay tôi chỉ muốn mượn cơ thể đến để nghiên cứ thôi, có chuyện gì khác.”

      hơi xông lên đan điền.

      Cho mượn cơ thể tôi dùng chút? mượn là mượn thế thôi sao?

      Chẳng lẽ coi tôi là điếm, chơi xong còn : “Tôi có tiền, chẳng qua là cho mượn cơ thể dùng chút, sao cả.”

      Hừm, cái tên này biết xấu hổ, Phục Linh nhịn được mà thầm.

      “Vậy Mạnh tiểu thư thân mến của tôi ơi, đồng ý cho mượn chứ?”

      Edit: minhminh0607
      --------

      85.2



      “Rầm!”

      Lúc Phục Linh dùng sức đẩy sàn nhà, bàn tay dày của Đồng gia cùng lúc vỗ bàn, sau đó phát ra thanh mãnh liệt.

      Tiểu Đao từ trước đến nay đều lạnh lùng cứng rắn cũng thở ra hơi.

      Lạc Sâm mặt đen sì từ trực thăng bước ra, còn chưa kịp gì liền bị Đồng gia thét cho trận.

      “** đại gia nhà ngươi!” dứt lời, liềm đấm đấm.

      Lạc Sâm phản ứng cực nhanh, thân thủ cũng thuộc loại nhất đẳng, trong nháy mắt tránh được quả đấm của Đồng Trác Khiêm, xoay người bắt đầu phản kích.

      Bên quét, bên đánh, xuất chưởng, ra quyền hai người đều cực kì nhanh chóng. Quyền phong bén nhọn xuyên qua khí chính là di chuyển, chiêu vung lên như gió, giống như hàng ngàn cây kim xẹt qua mặt bạn, trong nháy mắt máu chảy máu liền chảy. vòng sát vào lồng ngực, hai người bình tĩnh đứng yên tại chỗ, sắc mặt xanh mét khó coi.

      “Địa đạo cái khỉ gì? Người bị bắt rồi bây giờ mới biết? Ông đây đến Moscow, chuyện nên làm đầu tiên là cho nổ cái biệt thự Hồng Phong này mới đúng!”

      Lạc Sâm hừ lạnh hai tiếng: “Đồng gia, coi như đó là thử thách thôi.”

      cần phải thử ông đây, chỗ này bị san bằng thế này rồi, Đồng Trác Khiêm tôi đây cũng chẳng muốn ở đây lãng phí thêm thuốc nỗ nữa.”Từ thuốc nổ vừa được ra, nùi thuốc súng càng thêm nồng đậm.

      Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, tiếp theo nên bàn chuyện chính hơn.

      “Tiểu Đao!”

      “Vâng!” người đàn ông lạnh lùng cứng rắn từ trong hàng ngũ bước ra.

      Đồng Trác Khiêm nhìn lên trời, nhíu mày lại, chăm chú suy nghĩ lát rồi : “Liên lạc với Tề Phàm, với cậu ta dồn toàn sức đấu với La gia, cho dù là giá cao đến đâu chăng nữa.”

      “Vâng!”

      “Lạc Sâm, giúp tôi chút.”

      Lạc Sâm cười tiếng, chỉ thoáng thôi mà sông núi cũng biến sắc, ngón tay đặt môi, nhàng : “Người phụ nữ của tôi ở Moscow này cũng có người dám bắt cóc...”

      đến câu cuối cùng, vẻ mặt nghiệt còn, vẻ lạnh lẽo đầy lửa từ mắt của ta bốc ra mang theo nội tâm thấu đáo cùng nhiệt độ nóng rực tạo thành ngọn lửa cháy hừng hực dưới vòng xoáy nước kì dị. Dường như muốn nuốt chửng tất cả.

      Cuộc chiến với trùm ma túy Đông Âu dường như mới bắt đầu.

      Phục Linh.......

      Con mẹ nó, phải an toàn cho tôi

      -----------

      Sắc trời dần dần tối.

      Lúc ở đường, Trường An bị nhát dao đâm vào tay, lại còn bị đánh cho ngất xỉu.

      Mà bây giờ tỉnh, cũng biết mình ngủ bao lâu, nơi gáy còn hơi đau. Tính tình từ trước đến nay vẫn trầm tĩnh, nhờ vậy mà ở nơi này lúc đầu có hơi sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.Lúc bình tĩnh lại, liền lo lắng cho Phục Linh, sao cả, mà Phục Linh trong người mang Virus lại còn có thai nữa, thể để cho người ta yên tâm được mà.

      “Có ai ? Có ai ?” Trường An kêu lớn.

      Rầm tiếng, cánh cửa đột nhiên bị đạp tung, tên đàn ông da đen xông vào, quát Trường An “Câm miệng!”

      Giọng lạnh lẽo cũng cơ bắp như muốn nổ tung của gã kia làm Trường An hơi sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, trước kia nhiều chuyện xảy ra như vậy, còn cái gì mới đáng sợ đây?

      “Người phụ nữ cùng tôi đâu?”

      đảo này chỉ có là phụ nữ, làm gì còn những người phụ nữ khác ? đàng hoàng chút , mà xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng giúp được đâu.”

      Trong nháy mắt, Trường An thấy trong mắt những người phía sau nổi nên ánh mắt dâm tà.Trí nhớ của như tua lại, có chút kiềm chế nên lời, im lặng, trong lòng khỏi khiếp sợ.

      và phục Linh cùng bị bắt, nhưng cùng giam giư với nhay vậy rốt cục ấy ở đâu chứ?

      Tiếng đóng của lại rầm tiếng, căn phòng trống vắng chỉ còn lại mình , bỗng dưng có chút hoang mang, bất lực nhìn về phía cửa sổ bị đóng.

      Lạc Sâm, tôi có thể đặt hi vọng vào ? đến cứu tôi chứ?

      Gió biển rất mạnh, từng đợt sóng cuồn cuộn. Du thuyền cập bờ đảo, người đàn ông mặt áo khoác đen, ánh mắt lạnh lùng, cánh mũi cao thẳng cùng đôi môi khiêu gợi. người dàn ông như vậy, thoạt nhìn dịu dàng như ngọc, giống như loại Chi Lan ngọc thụ, làm say đắm vô só phụ nữ thế gian này.

      ta từng bước từng bước xuống cầu thang, phảng phất giống như hoa Bộ Sinh Liên*, mỗi bước đều nhàng, cũng dứt khoát.

      * Mỗi bước qua sen hồng nở rộ, gọi là bộ sinh liên

      Thuộc hạ của đứng trước mặt: “Thiếu gia!”

      “Ừm!” giữa gió trời lạnh, chỉ nghe giọng toàn mũi, chắc là bị ốm.

      “Phu nhân hôm trước có gội điện đến hỏi thăm người.”

      Bỗng dưng, trong mắt người đàn ông lên tia lạnh lẽo, giống như muốn nghe thấy danh xưng này, sải bước về phía trước : “Tôi hi vọng lần sau ở trước mặt tôi đừng gọi ta là phu nhân nữa.” Dứt lời, người xa.

      Mà người làm lớn tuổi chẳng qua chỉ thở dài cái.

      “Thiếu gia!” người làm gọi lần nữa.

      “Bác Phúc, bác .”

      “Vị tiểu thư đó nghỉ ngơi ở tầng hai.”

      Đột nhiên cả người đàn ông chấn động, vẻ mặt ngày càng nguội lạnh, mà ánh mắt thâm trầm lại che dấu tia vui vẻ tên, đột nhiên có hơi nhát gan lên tầng hai gặp kia.Cả ba nghìn sủng ái đều trao cho mà hết lần này đến lần khác tự tay lại đẩy vào chỗ chết.

      Mà lúc nhận ra mình , lúc trước chỉ là kẻ lạnh lùng với

      các , rốt cục cũng có người cười lạnh với lần để cho cảm giác được cả thế giới của bắt đầu chao đảo.

      “Sở Viêm, đưa cho tôi lễ vật còn đối với tôi đó là cơn ác mộng.”

      Đêm nay, Trường An cách căn phòng, cả đêm ngủ được.

      Đêm nay, trong giấc mơ của , xuất cảnh Trường An và từ lúc gặp nhau đến lúc trở thành tri kỉ. giấc mộng tốt đẹp lại bị trời sáng làm cho thức giấc.

      Khi tỉnh lại, trút bỏ vẻ nhút nhát của ngày hôm qua, thay quần áo, ánh mắt lạnh lùng giống như chim ưng săn mồi bầu trời cao.

      Cạch tiếng, mở cửa, trong buổi bình minh sáng sớm, bước vào phòng Trường An.......
      honglak thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: minhminh0607
      ---
      Chương 86 Đại khái thỏa mãn ngươi.

      86.1




      Sắc trời hơi tối, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu gương mặt khiến có hơi khó chịu.

      Nhiều năm yên tĩnh dịu dàng, hận thể đem những thứ tốt nhất thế giới này cho . Chẳng qua là lúc đó thể cho , sau nhiều năm lại nhàng trao cho .

      “Trường An..” có hơi vội vàng gọi , áp tay vào hai gò má , chân mày càng nhíu lại sâu.

      Lúc ánh sánh chiếu tới, Trường An từ từ tỉnh lại, còn chưa mở mắt phát cái tay dịu dàng vuốt mặt , mang theo mùi vị quyến luyến.

      Mà tiếng kêu đó khiến lòng thể kiềm chế mà run rẩy.

      cắn chặt môi, muốn mở mắt.

      “Nghe giọng của , cũng muốn mở mắt sao?” sớm biết tỉnh.

      Trường An cắn môi, có chút run rẩy mở miệng.

      “Tôi biết tại sao lại bắt tôi đến đây, nhưng Lục Cảnh Sinh tôi cho biết, nếu Phục Linh có chuyện gì cả đời này tôi cũng tha thứ cho .” Dứt lời, đột nhiên mở mắt, ánh mắt nóng rực nhìn Lục Cảnh Sinh như muốn thiêu đốt.

      Mắt tối sầm lại, đứng dậy: “Em nên lo cho mình hơn.”

      Trường An có chút kinh ngạc, giống như lúc ngủ say, quyến luyến ấm áp đó giống như tự lừa dối mình vậy. có chút tự giễu: “Vậy muốn thế nào?”

      “Trường An...” lại gọi tên , ánh mắt phát ra tia sáng, nóng rực như mặt trời: “Rời xa Lạc Sâm, hãy về lại bên ...”

      “Còn Đào Huyên Lê sao?” cảm thấy có hơi buồn cười, Trường An đột nhiên cảm thấy mình người đàn ông này, người đàn ông này hết lần này đến lần khác chà đạp danh dự , mỗi lần đều như muốn khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của vậy.

      Đúng! là Phó Trường An dịu dàng, yên tĩnh nhưng cũng có phần khuất phục gì cả thuộc về riêng mình.

      Trường An bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng ràng nhìn Lục Cảnh Sinh, ánh mắt đó có chút xa xăm,như nhìn lại những năm tháng từng quen biết trước kia, từng chữ từng chữ hỏi : “Lục Cảnh Sinh, bao giờ có thể chà đạp tình cảm của tôi được nữa, tôi còn ....”

      Căn phòng yên tĩnh có lấy tiếng động, sắc mặt Lục Cảnh Sinh trở nên trắng bệch.
      ---------------

      Gió mát hiu hiu, ánh trăng sáng tỏ, gió gây tiếng động.

      Đó là cảnh đẹp.

      Phục Linh muốn ngâm bài thơ. Nhưng tình hình tại cho phép.

      Giờ phút này bị giam trong phòng ngủ, mà phòng ngủ này lớn vô cùng, đặc biệt là cái giường, năm sáu người nằm cũng còn rộng. Chăn với thảm đều là màu đỏ thẫm, Phục Linh buồn bực ngồi giường, bộ dạng giống như là khuê nữ cổ đại đợi gả vậy.

      “Đồng Trác Khiêm, nếu tới tìm em, nhảy xuống biển Thái Bình Dương là vừa.”

      Ngáp cái, cơn buồn ngủ liền kéo đến, ngoài cửa lại có tiếng động, Phục Linh lập tức nhảy lên giường. Cửa phòng từ từ mở ra, lộ ra cánh tay thon dài sau đó là gương mặt nghiệt, sắc sảo của Ai Lí Khắc Tư.

      “Mạnh tiểu thư thân mến.....”

      Phục Linh ớn lạnh trận, ngừng cười hì hì: “Khắc Tử, buổi tối ngủ được, ‘phát xuân’ tìm Sở Viêm tôi đây giúp được gì đâu.”

      Đuôi lông mày Ai Lí Khắc Tư nhướng lên: “Chuyện đó, hết làn này đến lần khác chỉ có có thể giúp tôi.”

      Phục Linh càng cười vui vẻ, sau đó cong khóe môi : “Cái tật xấu này của nha..”

      “Đúng vậy.” cực kì đồng ý gật đầu cái, : “Cho nên Mạnh tiểu thư giúp tôi, đối với đàn ông mà dục vọng vừa là thuốc tốt vừa là hành hạ.”

      Đúng đúng cái mốc xì! Đúng là biết xấu hổ, Phục Linh thầm mắng.

      Ai Lí Khắc Tư đột nhiên bước nhanh, trong nháy mắt đến bên cạnh Phục Linh, cánh tay dài kéo lại gần trong ngực, ghé gương mặt đẹp trai đến gần hơn.

      Mặc dù gương mặt đó nhìn cũng rất bổ mắt, nhưng Phục Linh cảm thấy tên kia càng ngày càng xích lại gần mình. Hơi thở đàn ông xa lạ làm khó chịu, sắc mặt của tái nhợt trong nháy mắt, bụng có hơi khó chịu, cổ họng có hơi rát, giống như có thứ gì đó muốn trào ra ngoài......

      Mạnh tiểu thư nôn nghén!

      Ai Lí Khắc Tư lập tức buông ra, nhìn bộ dạng nôn khan, ánh mắt khác thường phát ra từ đáy mắt.

      “Ọe...” tiếng nôn khan càng ngày càng lớn, sắc mặt Ai Lí Khắc Tư ngày càng đen.

      Nhớ lúc tuyệt thế mĩ nam Ai LÍ Khắc Tư trẻ tuổi đẹp trai, phong lưu phóng khoáng mê hoặc cả công chúa hoàng tộc Saudi. Nhưng bây giờ đụng vào, à , vẫn chưa đụng vào, chỉ hơi thở của cũng làm cho người phụ nữ này nôn đến thế sao?

      “Mạnh tiểu thư, thích tôi sao?”

      Cuối cùng cũng nôn xong, Phục Linh liền phải nghe con ruồi này vo ve khắp nơi xung quanh, liền : “Tôi thích .”

      Nghe xong, Ai Lí Khắc Tư muốn bước đến ôm , ngờ lại .

      “Tránh xa tôi ra.”

      Tôi thích tránh xa tôi ra? Đầu óc Ai Lí Khắc Tư bị cửa chèn nên mới thích sao? Lại suy nghĩ người trong quá trình thử độc có thể ngày mai chết, tối nay nhất định phải “” được người đẹp.

      Mà trong lúc Phục Linh nôn, vạt áo khẽ nghiêng, lộ ra phần vai, khiến cho người ta nghĩ đến dưới lớp vải đó là bờ vai mềm mại, còn cái quần jean ngắn thon dài để lộ đùi đẹp. Khiến cho người ta kinh ngạc hơn cả là gương mặt trong sáng lại mang vẻ mị.

      Đó là nữ tinh, đây là lần đầu Ai Lí Khắc Tư lần đầu tiên gặp Phục Linh, đáy lòng phát ra cảm thán.

      Ánh mắt sắc khỏi trầm xuống.

      Đến lúc Phục Linh nhìn qua Ai Lí Khắc Tư, bỗng nhien chóng lại ánh mắt sâu thẳm như sói. Từng trải qua vô số trận đại chiến với Đồng Trác Khiêm, đối với ánh mắt đó rất , nghĩ đến chuyện tiếp theo Ai Lí Khắc Tư có thể làm, Phục Linh lập tức dựng cả tóc gáy lên.

      Cũng trong nháy mắt đó, trong con ngươi chuyển động của phát ra tình dục quang mang.

      Ý thức phòng bị trong đại não lập tức vang lên cảnh báo, hai tay nhanh chóng che ngực, thuận tiện kéo áo bị lộ vai lên, gương mặt tràn đầy vẻ uy hiếp.

      “Đứng lại!”

      Những lời này đối với Ai Lí Khắc Tư đều vô dụng, bước chân của càng lúc càng nhanh, nâng cổ tay lên muốn ôm cơ thể mảnh khảnh của Phục Linh.

      đứng đó đừng động, nếu tôi kêu lên.”

      cứ kêu , cho dù có kêu đến rát họng cũng chẳng có ai đâu.”

      Phục Linh nghe những lời này liền choáng váng, hơi nghi ngờ việc cái người này có thể xem phim truyền hình nhiều, học phong cách diễn xuất, xâm phạm là do tâm hồn bị phim truyền hình làm ô nhiễm.

      chuyện, tay liền đặt lên eo thon của Phục Linh,

      Trong phúc chốc, chỗ bị chạm vào như phỏng vậy, Phục Linh liền nhảy lên giường, cầm cái gạt tàn thuốc đầu giường đập xuống đầu .

      “Choang!” tiếng động lớn phát ra, cái gạt tàn thủy tình cao cấp bị vỡ nát nằm mặt đất, nhìn ngản ngơ liền ôm chặt lấy eo , tăng lục tay khiến cảm thấy đau.

      “Người ta đàn bà vô tình, đúng là sai mà.”

      “Sai cái con mẹ đó!” lại hét lần nữa, tay bị kéo, chân chân kẹp, dưới tình thế cấp bách liền cắn lên cổ tay ôm .

      Ai Lí Khắc Tư bị đau liền buông ra, tròng mắt chứa đầy ‘mưa to gió lớn’, giống như nuốt chửng ngay lập tức.

      “Sở Viêm! Sở Viêm!” đột nhiên Phục Linh kêu lớn, tứ lạng bạt thiên cân* tránh xa Ai Lí Khắc Tư, tim đập thình thịch, chỉ sợ giây tiếp heo xông đến giết .

      *tứ lạng bạt thiên cân là phương pháp tá lực đả lực. Ko chống lại mà thuận theo phương hướng tác động lực của đối phương, đưa thêm lực của ta vào đó để đẩy chệch hướng .

      Cửa khóa lại được mở ra, hai tên áo đen đứng canh ở cửa, Sở Viêm vẫn là dánh vẻ tối tăm như cũ, tầm mắt nhìn Ai Lí Khắc Tư, ánh mắt lạnh lùng như thể có ngàn vạn co rắn hổ mang bò lên cổ Ai Lí Khắc Tư.

      “Tôi hi vọng ta xảy ra chuyện gì trước lúc tìm ra virus.”

      Nghe mùi cảnh cáo trong lời của Sở Viêm, Ai Lí Khắc Tư mím môi, nhìn Phục Linh cái rồi thôi.

      “Thế là xong?” dứt lời, cởi chiếc giày ra ném người Ai Lí Khắc Tư, có hơi bẩn chút.

      “Mạnh Phục Linh!” quát tiếng, hung hăn xoay người lại, lấy tay phủi bụi dính đầu, vẻ mặt hung tợn nhìn Phục Linh.

      “Ai Lí Khắc Tư, tôi mong thấy ở đây nữa, chưa chế ra thuốc giải virus, Mạnh tiểu thư coi như là bạn của tôi đây, được vô lễ với ấy.”

      Nghe vậy, Phục Linh nhất thời cười đắc ý: “Khắc Tử, có nghe ? Có nghe ? Sau này thấy tôi nên tránh đó.”

      “Còn nữa....” giọng Sở Viêm đột nhiên lạnh lùng như băng, tầm mắt chuyển dời sang người Mạnh Phục Linh, sửng sờ khi bị nêu tên.

      “Nắm chặt thời gian mà hưởng thụ .”

      “Rầm!”

      Mọi người rồi, cả căn phòng lớn như vậy chỉ còn mình .

      Đặt mình trong hư cảnh ở nơi an tĩnh, tư tưởng của người ta càng thêm ràng cùng vận chuyển nhanh hơn, mang giày vào , Phục Linh cẩn thận đến bên cửa sổ tìm kiếm động tĩnh.

      Phía dưới khoảng gian đen kịt, đưa tay thấy được năm ngón, mà này chung quanh quét xem hồng ngoại tuyến súng bắn tỉa lại cực kỳ ràng.

      Phục Linh bỏ qua, canh phòng nghiêm ngặt như vậy có muốn trốn cũng trốn thoát, nếu trốn được chắc cũng chỉ còn nửa cái mạng. Trong lòng đột nhiên có chút phiền não, cổ họng lại có cảm giác ghê tởm, lập tức chạy vào nhà vệ sinh, bắt đầu nôn, chưa ăn gì cả nên nôn được gì. lúc sau, ngẩng đầu nhìn trong gương, sắc mặt tái nhợt, trong lòng bắt đầu đau khổ đứng lên.

      phải mang thai chứ?

      Trong lòng đột nhiên dâng lên niềm vui sướng, lúc phản ứng bình thường lại là kinh ngạc, lại mất ngủ, liền ngồi bên cửa sổ thầm.

      “Đồng Trác Khiêm, nếu tới cứu em, vợ con theo người khác đấy.”

      “Đồng Trác Khiêm, nếu tới cứu em, vợ con bị giết...”

      “Đồng Trác Khiêm, nếu đến cứu em, em...”

      “Mạnh tiểu thư, nếu muốn đàn ông đến như vậy, xuống đây, tôi có thể thỏa mãn ...”

      Cúi đầu nhìn xuống, thấy ở cửa sổ tầng dưới, Ai Lí Khắc Tư lò đầu ra, cười híp mắt nhìn . Ở cách xa cũng có thể ngửi thấy mùi hormone nam tính.

      “Ai Lí Khắc Tư, nhanh đến đây...” trong phòng có người gọi .

      Ai Lí Khắc Tư gửi tặng Phục Linh nụ hôn gió rồi bước vào phòng, chỉ là lúc sau trong phòng phát ra tiếng đàn ông trầm thấp gào và tiếng phụ nữ dịu dàng rên rỉ.

      Phục Linh vỗ trán.

      *** thể trông mặt mà bắt hình dong được!

      Chỉ là, tiếng của người phụ nữ kia nghe rất quen, phía dưới thanh vẫn còn tiếp tục, thể phủ nhận rằng thể lực Ai Lí Khắc Tư rất tốt, khiến tránh khỏi nghĩ đến vóc dáng Đồng Trác Khiêm.

      Ưm hừm..!

      Khẽ ho khan cái, lập tức cắt đứt suy nghĩ bỉ ổi của mình, trở về giường, dùng chăn che kín đầu óc của mình, bắt đầu ngủ.

      Bỗng dưng, chợt nhớ đến điều gì đó, lập tức ngồi dậy.

      “Giọng đó phải là giọng của cái ong chúa gì gì đó chứ?”

      Trí nhớ quá mức xa xôi, nhưng Phục Linh lại nhớ dáng vẻ vừa độc ác vừa ngu ngốc của người phụ nữ đó, thế cũng tốt, để ta gặp Ai Lí Khắc Tư đó là báo ứng, trước sau gì ta cũng bị bỏ rơi.

      Thôi quên , nghĩ nữa, ngủ thôi.

      Edit: minhminh0607
      -------

      86.2



      Sáng sớm hôm sau, Phục Linh thong thả tỉnh dậy, hai mắt lờ mờ, Sở Viêm cho người bưng bữa sáng lên, là sandwich với nước tương của Pháp và ly sữa dê.

      Phục Linh cầm ly sữa tay, mùi sữa dê tản ra trước mũi , khiến khó chịu, đặt ly sữa dê ra xa: “Tôi uống cái này đâu, đem .”

      “Tiểu thư, nhất định phải uống.”

      Phục Linh nhức đầu: “Tại sao? Miệng người tôi tôi muốn uống hay là do tôi? Tôi có ăn bữa sáng hay là chuyện của tôi liên quan đến cái rắm gì của ?”

      Câu hỏi liên tiếp được đặt ra, giống như muốn hỏi cho người ta loạn não, nhưng cái người làm hơn hai mươi tuổi xinh đẹp này lại trả lời ràng.

      “Miệng của tiểu thư nằm ở mặt tiểu thư chứ phải người, uống sữa dê hay là do Sở tiên sinh quyết định, lời của tôi quan trọng. Ăn sáng hay là chuyện của , mặc kệ tôi đánh rắm như thế nào.”

      Phục Linh thiếu chút nữa muốn ngất .

      Bông hoa đặc biệt thế này là nước nào sản xuất ra đây? Có được kiểm duyệt chưa mà đến đây hại người thế.

      “Manh tiểu thư, khuyên câu, nên ăn nếu lát nữa người chịu thiệt là đó.”

      Theo lời , Phục Linh nhìn sang, người mặc rất ít vải bước vào, Phục Linh thề, từ trước đến nay chưa bao giờ gặp nào sexy đến thế. Tóc vàng mắt xanh, bộ ngực rất được chăm sóc, bắp đùi dài, vòng eo đầy nắm tay, gương mặt mang vẻ tinh xảo, còn thêm đôi môi đỏ như lửa nữa chứ. Ngay cả Phục Linh là con mà cũng bị mê mẩn, sau đó muốn quỳ gối dưới chân ta~~....

      “Cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là Blai Janka Michelle, cũng là tác giả nghiên cứu ra loại virus. Sau này, cơ thể của do tôi quản lí, vì vậy Mạnh tiểu thư hãy nghe tôi, nhanh uống ly sữa dê này .”

      Phục Linh khinh thường hừ tiếng, đẩy ly sữa dê đầy mùi thuốc súng ra: “ Michelle, mời mặc quần áo vào rồi chuyện với tôi, tôi thích chuyện với người trần truồng.”

      Michelle cười quyến rũ, đôi môi đỏ mọng cười ngoác ra như lửa, bịch cái liền ngồi bên cạnh Phục Linh, bàn tay sơn móng đỏ cầm ấy ly sữa, đưa lên mũi ngửi.

      “Đây là loại tốt. Ngài Sở sức khỏe quá kém, trong quá trình nghiên cứu có thể chịu nổi mà tử vong, để tránh phả hỏng kế hoạch của ngài Sở, tôi cũng chỉ bỏ thêm số thứ thôi, để cho cơ thể khỏe mạnh.”

      Ý khinh thường trong mắt Phục Linh ngày càng sâu, đem ghế ngồi cách xa Michelle, chỉ sợ người phụ nữ này truyền bệnh cho , lầm bầm hai tiếng: “ cho rằng đó là xuân dược sao? Ăn vào chiến đấu hai giờ cũng mệt mỏi sao?”

      Michelle đột nhiên che miệng nở nụ cười: “Đúng, đúng! Đó chính là như vậy.”

      Quả nhiên là thế! Quả nhiên là thế mà!

      Nữ chính trong phim hành động của Mĩ đều thế sao.

      “Cơ thể người này quá, sợ là chịu nổi nghiên cứu.” quan sát Phục Linh, Michelle cho ra đánh giá như vậy. “Đưa tay ra, tôi xem chút.”

      Phục Linh lập tức giấu hai tay, ánh mắt màu lam của Michelle liền sửng sốt, trực tiếp đứng lên, thân hình giống như con báo nhanh nhẹn, tay đặt lên cổ Phục Linh, khiến hô hấp của ngừng lại.

      tay khác, bắt lấy cánh tay của .

      **! Phục Linh gào thét trong lòng, sắc mặt tái nhợt, vẫn còn thầm ở mấy quốc gia Âu Mĩ phụ nữ đều hung dữ như vậy à? chuyên gia virus nước ngoài chẳng lẽ có nghiên cứu phương pháp bắt mạch của Trung y sao?

      lúc suy nghĩ, tay Michelle đạt lên tay , bắt được mạch.

      Bỗng dưng, mặt Michelle liền biến sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phục Linh: “, sao có thể mang thai?”

      “Tôi sao lại thể mang thai?” xong, Phục Linh liền ngây người ra. Mang thai? Mình mang thai? Hôm nay phải là ngày 1-4 chứ? đột nhiên nhớ đến vở kịch ở buổi lễ đính hôn, chẳng lẽ Đồng Trác Khiêm sớm biết tin tức mình mang thai, cho nên mới để Bùi Uyên kiểm tra mình dưới con mắt của mọi người? Cũng dám để mẹ Đồng dẫn đến bệnh viện kiểm tra?

      Hơn nữa còn ngu đến nỗi cho rằng Bùi Uyên được mời tới để lừa gạt.

      Mạnh Phục Linh, mày còn có thể ngu hơn được nữa ?

      Michelle nặng nề bỏ cánh tay Phục Linh xuống, giống như rất thất vọng, hai mắt lạnh lùng nhìn Phục Linh, mang vẻ mặt lạnh lùng ra ngoài.

      Chắc là gặp Sở Viêm.

      Nhưng tại sao vị mĩ nữ sexy này biết mang thai lại giận dữ thế nhỉ?

      Chẳng lẽ.........

      Phục Linh có chút run rẩy bỏ qua suy nghĩ của mình, dường như mấy nữ đồng chí người nước ngoài đều thích chơi những trong trắng.

      Sở, nên cho tôi lời giải thích.” Giọng Michelle ảm đạm vang lên trong phòng.

      Sở Viêm từ từ đặt ly rượu đỏ tay xuống, mắt nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp, có chút tình cảm : “Tôi nên giải thích cho cái gì?”

      “Năm ngoái, tôi nghiên cứu ra virus thần chết đưa cho quý tập đoàn nghiên cứu, thành quả của tôi bị trộm coi như xong , cũng may các người đưa người nhiễm virus đến cho tôi nghiên cứu, nhưng bây giờ cái người nhiễm virus đó lại mang thai, muốn tôi nghiên cứu thế nào đây?”

      Trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, lại bị hơi thở quỷ dị trầm che giấu, Sở Viêm lạnh lùng : " Blai, xin chú ý đến chuyện với ai, nhớ lựa lời cùng giọng điệu."

      Nhận ra Sở Viêm tức giận, Michelle thoáng dịu lại chút tức giận: “Tôi bỏ hết công chuyện, Sở, phải biết, tôi phải tới nơi này du lịch, tôi có nhiều thời gian như vậy để lãng phí.”

      “Nếu mang thai, vậy phá thai.”

      được!” Michelle lên tiếng cự tuyệt : “Cái loại đó virus đó cực kỳ nguy hiểm, phụ nữ có thai và đứa bé là , như vậy virus tự nhiên cũng khuếch tán, bây giờ tùy tiện giết đứa bé, chẳng những người mẹ chết, hơn nữa đứa bé cũng chết, đến lúc đó, đem hai người chết cho ta nghiên cứu, là có kết quả gì.”

      “Vậy muốn thế nào?” Bỗng dưng, giọng Sở Viêm run lên.

      “Tôi muốn đem ấy Singapore , khi kết quả ——”

      “Blai Janka Michelle!"Sở Viêm đột nhiên kêu lên tất cả tên của , cắt lời : “ biết điều đó tuyệt đối thể nào."

      Nét mặt Michelle đột nhiên trở nên cứng ngắc: “Vậy Sở, xin lỗi tôi thể giúp đỡ.”

      Sở Viêm đồng ý gật đầu cái, trong mắt lại tản ra sát khí nồng đậm, Jean-Michel nhìn kinh hãi: “Tôi biết Michelle là người mạnh mẽ có chí khí cao e ngại tôi, nhưng chồng , con trai , cũng quan tâm sao?"

      ...” Michelle hốt hoảng nên lời, mấy năm trước, cũng uy hiếp như vậy, đem thành quả mấy năm đưa cho Sở Viêm, vậy mà hôm nay, chuyện xưa trở lại, thể đồng ý.

      Michelle, hôm nay, tôi cũng cần tuyệt đối cố gắng trung thành, buông tay làm tất cả những việc có thể làm, như vậy để duy trì quan hệ hợp tác giữa chúng ta, tôi cũng cố hết sức."

      câu , biểu lộ lập trường và mục đích của .

      Hít hơi sâu, Michelle : “Tôi muốn về Singapore lấy thứ."

      Sở Viêm mỉm cười, tay mở ra, chỉ hướng cửa chính: “Tùy .”

      Mà ở tầng của biệt thự, trong phòng Ai Lý Khắc Tư ôm lấy công chúa Phỉ Lỵ Á nũng nịu, khêu gợi trong ngực, tay lại vuốt ve ngực ta, nhưng mà mặt lại là tràn đầy nhịn được.

      “Ai Lý Khắc Tư!” Phỉ Lỵ Á đột nhiên kêu.

      “Ừm!”

      “Người ở lầu có phải Mạnh tiểu thư lần trước ở biển?”

      Ai Lý Khắc Tư đột nhiên nhìn đôi mắt màu rám nắng sáng ngời của : “Ai cho em biết?”

      “Thế nào?” Phỉ Lỵ Á cười duyên: “Nhìn dáng vẻ của có vẻ rất quan tâm ta đó? Nhưng đừng quên, là chồng của tôi.” xong tất cả, sắc mặt của ta lạnh buốt lên, bắt đầu xuống giường ưu nhã mặc quần áo, sau đó ngồi ghế, đốt điếu thuốc.

      "Lần trước là La Mạn Nghê, lần này là Mạnh Phục Linh, xem ra chồng của tôi đối với phụ nữ phương Đông có tình cảm mến mãnh liệt."

      Ai Lý Khắc Tư thèm câu, cũng mặc vào quần áo , sau khi mặc tử tế, xoay người tính rời khỏi, lại đột nhiên dừng lại, ý lạnh từ trong tròng mắt thoáng qua, nhưng mà mặt lại là bất đắc dĩ vẻ mặt, qua bên cạnh Phỉ Lỵ Á : “Sở Viêm là muốn ta, em đừng suy nghĩ nhiều.”

      Phỉ Lỵ Á cười duyên , đẩy ra ngoài: “ gọi đồ ăn sớm chút , em đói rồi."

      Đàn ông mà, càng bảo bạn đừng nghĩ nhiều, lại khiến phụ nữ càng suy nghĩ nhiều.

      Đẩy xuống biển cũng chưa chết, còn khiến người đàn ông kia nổ thuyền của các , suýt nữa mất mạng, khó mới gặp nhau lần, tại sao có thể gặp đây?
      honglak thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87: Ngươi là ma quỷ.

      87.1

      Người nổi tiếng khắp nơi tề tụ Mexico trải qua cuộc sống về đêm xa hoa đồi trụy, cùng lúc đó, vài chiếc máy bay chiến đấu lượn qua phòng tuyến trung, hướng tới hòn đảo vô danh ở Mexico.

      Đồng Trác Khiêm điều khiển máy bay chiến đấu, nhìn thấy hòn đảo, hiểu ra phải lặn xuống biển.

      Sở Viêm nếu có thể ngồi lên vị trí trùm buôn thuốc phiện Đông Âu, chắc chắn phải thứ ngu đần, khua chiên gõ trống mang theo mấy chiếc máy bay chiến đấu vọt vào tầm mắt của bọn chúng, phải là muốn chết sao?

      Từ từ hạ thấp máy bay, giao cho cấp dưới bên cạnh điều khiển, Đồng thiếu gia mặc trang bị phi hành vào, mãnh liệt nhày xuống biển rộng mênh mông.

      mặt biển đột nhiên nhô lên chiếc tàu ngầm bọc thép, vững vàng hạ thấp, lối tàu ngầm vào vừa mở lập tức vào, sắc mặt Lạc Sâm thâm trầm đứng bên quan sát tình hình.

      “Như thế nào?”

      Lạc Sâm lắc đầu cái: “Sở Viêm hổ là Sở Viêm, chẳng những phòng vệ cao, ngay cả dưới biển cũng lắp đặt máy móc kiểm tra đo lường, hệ thống phòng chống xâm nhập, có cách nào từ đáy biển tiếp cận hòn đảo, chỉ sợ ngay cả con cá hoàng hoa, bơi ngang qua, cũng phải lật ngữa bụng.”

      “Như vậy_______” thanh dừng chút, Đồng thiếu trầm giọng : “Mặc trang bị, bơi tới”
      ***

      Từ sau buổi sáng Mễ Yết Nhĩ rời , chưa từng gặp lại cái người phụ nữ khêu gợi đó, Phục Linh cảm thấy may mắn, người phụ nữ kia là chuyên gia nghiên cứu virus, nhất định muốn mau tới mang nghiên cứu.

      Nhìn thấy khẳng định là có chuyện tốt, gặp______chuyện gì cũng xảy ra.

      “Ôi chao____” Phục Linh thở dài hơi, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, xoay người nhìn, công chúa Phi Lỵ Á ưu nhã khêu gợi mặc chiếc đầm Lace đen bó sát, trong tay cầm điếu thuốc hẹp dài, cách xa như vậy, Phục Linh ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm.

      “Ôi trời______” Phục Linh thở dài lần hai, lập tức đứng dậy cách xa Phi Lỵ Á.

      là vận rủi mỗi năm đều có, năm nay lại đặc biệt nhiều, oan gia lộ trảo mấy chữ cũng phải tôi chế ra, sao lại cứ ứng lên người tôi vậy?”

      đôi cao gót tinh tế hướng tới chỗ Phục Linh, lại thấy Phục Linh vòng quanh mình, khỏi nhàng nở nụ cười: “Mạnh Phục Linh, rất sợ tôi?”

      Sợ em ngươi! Phục Linh ở trong lòng thầm, dừng bước: “Người đẹp, có chuyện , có phiền lui về phía sau, lên trước, ra cửa, quẹo phải, vào nhà xí thanh tĩnh đầu óc .”

      Phi Lỵ Á có chút tức giận, đột nhiên trong nháy mắt xóa tức giận trong mắt, vui vẻ nhìn Phục Linh nhàng : “Mạnh tiểu thư, vẫn muốn giả ngu sao?”

      “Ngạch______” Phục Linh sửng sốt, nhất thời lớn tiếng kêu lên: “Ai , tôi còn muốn nhà cầu, xin nhường, xin nhường cho!” Vừa vừa , trực tiếp lướt qua Phi Lỵ Á, đề phòng bị Phi Lỵ Á đột nhiên kéo tay lại.

      Trong miệng ta nhả ra khói mờ, Phục Linh biết khói thuốc tốt cho người mang thai, nhất thời tay tràn đầy sức mạnh, bỏ tay Phi Lỵ Á ra.

      Đường đường là công chúa điện hạ, động tác khinh thường như vậy làm cho người ta tức giận.

      Giống như lần đầu tiên gặp mặt, công chúa Phi Lỵ Á động thủ, hướng tới mặt Phục Linh tát cái, đáng tiếc, lần này đối mặt với ta là Phục Linh bị trói chặc.

      Cánh tay nâng lên, cản lại cái tay muốn tát của Phi Lỵ Á, Phục Linh lạnh lùng xoay người, lấy tốc độ cực nhanh dùng cái tay kia đánh mạnh lên mặt Phi Lỵ Á, phát ra tiếng ba, sau đó lên dấu bàn tay đỏ tươi.

      ăn óc heo mà lớn lên sao? Lần trước bị trói lại đánh, lần này còn để đánh sao? Nhũn não cũng đến mức như vậy, trở về tắm cái rồi lăn ra giường cùng Ai Lý Khắc Tư !”

      vậy mà bị đánh!

      Hồi lâu, công chúa Phi Lỵ Á ngốc lăng đột nhiên phản ứng lại, nhất thời tròng mắt đỏ bừng, ném tàn thuốc trong tay , cánh tay dùng sức tránh khỏi tay Phục Linh, giương nanh múa vuốt xông tới.

      “Ai , nổi điên?” Trong miệng mặc dù là trêu chọc, Phục Linh lại vội vàng né tránh, hai người ở trong phòng chạy tới chạy lui, giống như mèo vờn chuột, Phục Linh đột nhiên mệt mỏi, thở hỗn hển, tay xanh mét trụ ghế salon, há miệng to thở, bỗng nhiên quay đầu lại, thấy trong tay Phi Lỵ Á biết từ lúc nào có thêm con đao .

      Tim Phục Linh run lên, mặt có chút co quắp : “Công chúa Phi Lỵ Á của tôi ơi, tôi lập tức cho tát cái, cần phải dọa người như vậy chứ?”

      “Tôi muốn giết !” Phi Lỵ Á thét lên, trong lòng rất ghét cái người đàn bà phương Đông này, giống như đàn bà thích đàn bà xinh đẹp hơn mình, dù sao cũng thích ta, mà hôm nay cái người đàn bà chết tiệt này lại dám đánh ?

      Dao nhọn trong tay giơ cao, hướng tới tim Phục Linh đâm xuống.

      “A________”

      “A________”

      Thanh quá lớn, kinh động chim sơn ca trong rừng bay tán loạn, người nghe được tiếng thét chói tai cũng hô hoán.

      Trong phòng bừa bộn chịu nổi, chăn mền bị ném lung tung xung quanh, toàn bộ đồ vật có thể quăng người đều nằm đất, tất cả biến thành những mảnh vụn.

      Mà hai người sống duy nhất trong phòng, là Mạnh Tiểu thư thở hồng hộc, chưa hết sợ hãi lấy tay vuốt tim của mình, an ủi tâm tình rối loạn của mình, mà cổ tay của có vết máu, mảnh đỏ tươi.

      Mà đối diện với , công chúa Phi Lỵ Á giống như con chó chết nằm mặt đất, cái trán bị đập rách, mảnh vụn bình sứ Thanh Hoa tán loạn đất, phía dính vết máu, nhìn thấy ghê người.

      Đây là cục diện Sở Viêm sau khi vào phòng nhìn thấy đầu tiên.

      Nhìn công chúa Phi Lỵ Á nửa sống nửa chết xốc xếch đất, còn người phụ nữ Phục Linh nhìn cười lộ ra hai cái răng trắng bóc, mặt từ từ trầm xuống.
      Mà Ai Lý Khắc Tư theo sau tiến vào, mặt mày xanh mét.

      Sở Viêm nhìn bình hoa vở ở đó xa cùng với động tác giằng của Phục Linh và Phi Lỵ Á, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      Phục Linh cười cười, đứng lên từ từ lướt qua Phi Lỵ Á: “ ta muốn lấy dao đâm tôi, tôi phải tự vệ chứ, thuận tay cầm cái bình hoa của đưa cho ta, tôi làm sao biết cái bình sứ Thanh Hoa của với đầu ta lại đụng nhau chứ?” Vừa , liếc mắt nhìn Phi Lỵ Á chút, thở dài cười: “Cho nên, bình hoa của bể, ta cũng nằm luôn.”

      “Mạnh Phục Linh! Rốt cuộc làm cái gì?” Ai Lý Khắc Tư rống to, lập tức vọt tới bên người Phi Lỵ Á, đem đở dậy, mặt tức giận nhìn Phục Linh.

      Trời mới biết nếu Phi Lỵ Á có chuyện gì, chắc chắn cũng tốt hơn được, dù sao thân phận của ta cũng cao quý.

      Phục Linh lần nữa buông lỏng tay, vô cùng vô tội ra câu làm người ta hộc máu: “Tôi chỉ chào hỏi ta chút!”

      Chào hỏi, có loại chào hỏi như vậy sao?

      Nhìn dung nhan kiều mị thanh thuần của trước mặt, trong lòng Ai Lý Khắc Tư dâng lên chán ghét đối với người phụ nữ trong ngực, ích kỷ, tự đại, kiêu căng, trừ gương mặt ra có cái gì tốt.

      Mà Phục Linh, trong tất ccả những người phụ nữ gặp, là người khá thú vị thứ hai, nhưng ở trước mặt Sở Viêm, dám có ý định gì với Phục Linh, suy nghĩ xong, đột nhiên mặt lạnh quát: “Mạnh Phục Linh, tôi cho biết________”

      “Đủ rồi!” Sở Viêm đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời Ai Lý Khắc Tư, sau đó lạnh lùng nhìn qua ba người hình thành hai chiến tuyến: “Chuyện hôm nay kết thúc ở đây, Ai Lý Khắc Tư, xin quản người phụ nữ của mình cho tốt, còn có_____ “mắt nâu đột nhiên chuyển sang nhìn Phục Linh cười hì hì: “Mạnh tiểu thư nên nắm chắc thời gian hưởng thụ cuộc sống , nếu , sợ là còn kịp______”

      “Sở tiên sinh bây giờ nên tìm đàn bà để sung sướng , bằng mấy năm nửa có thể được nữa đó.”

      Lời này______

      Sắc mặt Sở Viêm tối sầm, lãnh liếc Phục Linh, hừ lạnh tiếng liền ra ngoài.
      Ai Lý Khắc Tư cũng ôm Phi Lỵ Á ra ngoài, vừa vừa dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Phục Linh.

      Phi phi phi! Nặng nề phun ra hơi, Phục Linh khinh thường hừ lạnh hai tiếng, vô cùng xem thường ánh mắt dị thường bỉ ổi của Ai Lý Khắc Tư.

      “Cổn đản! Tình nhân nửa sống nửa chết, còn có tâm tình quyến rũ tôi, ôi chao___ cũng thể trách , có trách chỉ có thể trách mình sức quyến rũ quá lớn, ai ai cũng muốn để ý.”

      Ngoài cửa đột nhiên có người lảo đảo cái, giống như đột nhiên cẩn thận té xuống cầu thang.


      87.2

      Lúc tối, trừ có người đưa bữa tối lên, cũng có ai quấy rầy , lại nhìn trăng mà tưởng niệm, Phục Linh chuẩn bị nằm ngay đơ.

      Nguyệt hắc phong cao, chính là thời cơ giết người tốt!

      Đột nhiên có bóng đen thoáng qua, trốn trốn tránh tránh chạy vào phòng của Phục Linh, kiễng hai chân, im lặng tới giường của Phục Linh, đưa tay khẽ lật chăn.

      Lại bóng người nào.

      Bóng đen nhất thời cảm thấy mình bị mắc lừa, chốt mở đèn bật lên, thanh Phục Linh từ phía sau truyền đến.

      “Tiểu thư Phi Lỵ Á, xem ra tôi chào hỏi còn chưa đủ nồng nhiệt, có muốn nếm thêm chút mùi vị sứ Thanh Hoa của Trung Quốc sao?”

      Ánh sáng phía ngoài chiếu vào, chiếu sáng dung nhan của bóng đen, tóc dài màu vàng kim tán loạn sau lưng, băng bó vài vòng vải trắng trán, thoạt nhìn chật vật chịu nổi.

      Sắc mặt Phi Lỵ Á trắng nhợt : “Tôi muốn cùng tranh luận những thứ này, tôi chỉ muốn mau rời khỏi đây!”

      Giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế giới, Phục Linh lớn tiếng cười: “ thiểu não, đúng sai!”

      cái đồ ngu ngốc, đây chính là căn cứ của Sở Viêm, căn cứ của độc kiêu thủ lĩnh Đông Âu, muốn rời đơn giản lắm sao, nếu thế sớm tìm cách chạy, cần gì ở đây tốn sức với đám điên?

      Phục Linh làm sao biết, Phi Lỵ Á vừa tỉnh, được Ai Lý Khắc Tư dịu dàng an ủi, ngược lại bị mắng cho trận , ta nên đụng vào Mạnh Phục Linh, đây hết thảy đều là tự ta tìm tới.

      Kết quả, não Phi Lỵ Á tiểu thư có chút ngắn, tự nhiên cho là Ai Lý Khắc Tư di tình biệt luyến, từ La Mạn Nghê tiểu thư trong truyền thuyết dời đến Mạnh Phục Linh trong thực tế, bạn học Phi Lỵ Á cảm thấy Mạnh Phục Linh làm trở ngại đến hạnh phúc của mình, cho nên khó tránh khỏi đầu óc nghĩ tới vài vấn đề bình thường.

      muốn rời , tôi giúp , nhưng nhất định phải xa, để cho tôi nhìn thấy .”

      Những lời này quá quen tai, giống như nghe qua vô số lần, linh quang chợt lóe, lập tức nghĩ tới tình tiết trong mười mấy bộ tiểu thuyết từng xem qua, mười bộ tới chín bộ nữ phụ đều lừa nữ chính như vậy, sau đó làm thịt!

      Đặc biệt là thời gian trước mới xem truyện < hãn hôn>, nữ chính sau khi bị nữ phụ lừa , còn chưa biết kết quả thế nào, liền bị Đồng thiếu gia kéo tới Moscow.

      Mà hôm nay, ngay cả mình ở nơi nào cũng biết, cũng phải bị buồn đau thúc giục.

      “Mạnh Phục Linh, tôi mang rời , tôi hy vọng sau này cùng Ai Lý Khắc Tư gặp mặt nữa.”

      Miệng lưỡi Phục Linh co quắp, xem thường!

      “Mặc dù biệt thự này phòng vệ rất nghiêm, nhưng đội hộ vệ hoàng gia của tôi chọn tới cũng phải để ngồi , mau theo tôi.”

      Phục Linh xem thường lướt qua ta, tháo dép chuẩn bị lên giường ngủ.

      “Mạnh Phục Linh, là có ý gì? Tôi hảo tâm cứu ra ngoài, lại có thái độ này với tôi?”

      Ba tiếng, ánh đèn yếu ớt mới vừa sáng lên, bị Phục Linh tắt.

      Phi Lỵ Á tức giận, thầm mắng tiếng biết điều, đột nhiên vọt tới trước giường, lật chăn của Phục Linh, Phục Linh lập tức né ra, mặt đề phòng nhìn Phi Lỵ Á: “Công chúa điện hạ cao quý, nếu bây giờ rất nhàm chán , có thể tìm Ai Lý Khắc Tư mà làm chút chuyện có ý tứ , đừng tới phiền tôi, cửa ở bên kia, xin mời!”

      “Shit!” Khẽ rủa tiếng, Phi Lỵ Á cũng nhịn được tức giận trong lòng, nhàng ho khan tiếng, hai thân hình đàn ông thoăn thoắt lập tức từ bên ngoài cửa sổ vào, phát ra chút thanh.

      Phục Linh chấn động, động tác lưu loát cùng hơi thở như vậy, có thể so với lính đặc chủng trong đội Phi Hổ a, hổ là công chúa, cũng có chút bản lĩnh.

      “Trói chặt ta cho tôi, mang ra ngoài ! Để cho tôi cả đời này cũng thấy ta. ”
      Phục Linh yên lặng, có chút hối hận.

      Nếu hai người này lôi ra làm thịt, phải làm sao bây giờ ? Đối mặt với công chúa Phi Lỵ Á ngu ngốc này, có thể dùng bình hoa mà giải quyết, nhưng đối mặt với hai người đàn ông mạnh mẽ này, đừng bình hoa, đem tất cẩ đồ sứ nung Cảnh Đức Trấn tới, đập cũng chết.

      Hai người đàn ông này cũng trả lời, trực tiếp động thủ trói chặt Phục Linh, bây giờ biện pháp duy nhất chính là cầu cứu, chuẩn bị kêu to cứu mạng, lại bị cái khăn lông chặn lại miệng, sau đó hai người đàn ông này ở hai bên khiêng nhảy ra cửa sổ.

      Bạn có nghe nhầm, đích xác là nhảy.

      Cái loại trình độ rơi xuống đất mà mang theo chút thanh nào, có thể so với khinh công cổ đại.

      Cái thứ lão đại Đông Âu, độc kiêu thủ lĩnh gì chứ, toàn thứ bỏ , con mẹ nó ta đánh rắm, ngay cả cửa nhà cũng bị người ta trôm mà biết, cái gì hồng ngoại, cái gì thiết bị, sau này cưới vợ, có khi vợ ra tường cũng biết.

      Bị người lôi kéo cả đường, trừ khăn lông trong miệng có thể lộ ra vài tia khí, ngay cả rên rỉ cũng rên được.

      Ôi chao, trời muốn diệt ta !

      Cẩn thận lướt qua tia hồng ngoại và tốp mười lính canh dùng súng, phía trước là rừng cây rậm rạp, nhìn cái giống như là xoáy nước sâu thấy đáy, chỉ chờ người vào, cắn nuốt sâu xuống.

      sâu vào rừng, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng và tiếng chim hót cũng có, có thể đến trình độ thiên sơn điểu phi tuyệt – vạn kính tung nhân diệt (theo mình hiểu sơ sơ là : chim tuyệt chủng và có dấu chân người, xin lỗi mình cố gắng hết sức :v ), mười mấy phút đồng hồ, mới ra khỏi cánh rừng tối tăm có ánh sáng.

      Khi ánh trăng chiếu xuống, xông vào mặt là mùi tanh của nước biển, mà trước mắt là chiếc ca nô.

      Bị người ta lôi lên thuyền, cần nhìn cũng biết đó là sản phẩm công nghệ cao hoàn mỹ, người dùng sợi dây trói chặc , người đứng ở mũi thuyền điều khiển.

      Phục Linh thâm sâu nhìn lại tòa thành giam lỏng mình nhiều ngày qua, quay đầu nhìn phải vì lưu luyến, mà muốn nhớ kĩ hình dáng tòa thành, chờ trở về, tìm người tới đây cho nổ.

      Nhốt bà đây lâu như vậy, dù đùa giỡn bà đây, cũng là hù dọa bà, sau đó còn muốn giết bà, kết quả còn muốn để bà đây chạy.
      Bà lau, con mẹ ngươi !

      Vèo cái, ca nô đột nhiên nổ máy chạy ra ngoài, tiến ra biển, gió biển táp vào mặt, rót vào trong khoan miệng, khiến cho Phục Linh cảm thấy muốn nôn.

      Lúc này khí trời xung quanh hòn đảo rất lạnh, mà Phục Linh chỉ mặc bộ đồ ngủ mà Sở Viêm cho người mang tới, mặc dù mặc lên rất thoải mái, giống như có mặc gì, nhưng ở trong gió lạnh, có chút lạnh đến hoảng hốt.

      Lần nữa quay đầu lại nhìn, cách rất xa, tiểu đảo trong mắt biến thành ánh sao càng ngày càng xa, vụt sáng vụt tắt, chỉ ở đó trong nháy mắt, ánh sao trở nên to hơn, rất xinh đẹp.

      Cẩn thận nhìn lại, Phục Linh vỗ đùi : “*** ! Sáng như vậy ? Xong đời nhất định phát mình chạy trốn. ” Mặc dù bây giờ khí trời có chút lạnh buốt, rất khó chịu, đáy lòng Phục Linh còn sợ bị bắt về hơn, bởi vì bị bắt về, vô cùng có khả năng đối mặt ngày đó chính là sô mệnh chuột bạch.

      Mà bây giờ là sao đây ? Cũng khác nhiều lắm, cá thớt, hai bên bên nào cũng chính là mệnh mặc cho người ta làm thịt.

      So sánh hai bên, thà chọn chạy trốn theo người của Phi Lỵ Á, mặc dù đánh lại, nhưng cũng có thể dùng trí, thay vì đối đầu với đám người, bằng chỉ đối đầu với hai người.

      “Người em, lái nhanh lên chút , phía sau có người đuổi theo_____” Phục Linh đen mặt thúc giục.

      “Câm _____” Hai chữ câm miệng còn chưa xong, tiếng súng vang lên, người đàn ông liền trợn tròn hai mắt, huyệt thái dương bắt đầu ngừng róc rách chảy máu, giống như dòng suối bao giờ cạn.

      Phốc tiếng, ta liền nằm ca nô, người kia lập tức cảnh giác kẹp Phục Linh lại, móc ra khẩu súng trong ngực, lỗ tai vừa động, bắt đầu bóp còi súng.

      Phục Linh ngốc lặng tại chỗ, có chút tiếp nhận được trước mắt, máu đỏ tươi kia chảy tới bên chân , phát ra mùi máu tươi nồng nặc cùng hơi thở của người đàn ông mới vừa rồi vẫn còn sống.

      Dạ dày đột nhiên có chút khó chịu, nhịn được muốn nôn ra, lại động đậy được.

      Đúng vậy ! lần đầu tiên thấy người ta cứ như vậy mà chết ở trước mặt mình, máu người đàn ông kia vẩy khắp người , có mùi máu ấm áp, giống như xoáy nước hủy diệt đem hút sâu vào, thể phản kháng.

      Gió biển nhàn nhạt nhảy múa mặt , êm ái giống như cái vuốt ve của mẹ, nhưng Phục Linh lại cảm thấy giống như bàn tay ác ma, giữ cổ chặt, làm cho khó mà hô hấp.

      Thình thịch, thình thịch, thình thịch…….

      Vô số tiếng súng bắt đầu vang lên, ở xung quanh bắn loạn, nhưng có trúng , người đàn ông khác cũng chết thảm trước mắt , người hình như trúng rất nhiều đạn, máu tươi vẩy đầy gương mặt .

      Từ xa có thanh của ca nô truyền đến, hai chiếc ca nô lớn hơn hẳn chiếc ngồi, mà Sở Viêm mặc chiếc áo gió màu đen, hai tròng mắt của giữa trời đêm thầm mà quỷ dị, phảng phất như hóa thân của ác ma.

      “Mạnh tiểu thư, rất ngoan ! ”

      Thanh kia, êm ái có lực, lại giống như tiếng sấm san bằng mặt đất, đem Phục Linh nổ đến tỉnh ra.

      hung tợn quay đầu, trong ánh mắt có vô số lửa giận bùng cháy, ánh mắt màu đen giống như biến thành đỏ, sợ hãi cùng tức giận đè nén, cuối cùng nhịn được phát tiết ra,

      “Sở Viêm, ngươi là thứ ma quỷ ! ” Thanh thê lương, tựa như liệp ưng gào thét.
      Khóe môi Sở Viêm nở nụ cười nhàn nhạt : “Cảm ơn quá khen ! ”

      có chương 88 nha các bạn.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 89: Ông đây đánh đàn bà.
      89.1



      Michelle về.”

      tiếng lạnh lẽo cứng rắn lọt vào tai Sở Viêm, vẫn nhìn sắc trời mờ tối cùng phòng tuyến tia hồng ngoại chung quanh biệt thự, khóe môi nở nụ cười, giống như tất cả đến hồi kết.

      “Như vậy____ thí nghiệm lập tức bắt đầu.” phân phó, sau đó xoay người rời , lúc này, thể trì hoãn được nữa.

      Mà người kia, có thể sớm tới rồi.

      “Oanh _____oanh______!”

      Tiếng nổ mãnh liệt, đột nhiên phát ra khoảng nửa giờ sau khi Sở Viêm rời khỏi phòng, ở xa xa trời có khoảng mười chiếc máy bay chiến đấu NU4 bay với tốc độ cao.

      lúc mọi người ngủ say, cũng là lúc bọn họ ít phòng bị nhất, từ bầu trời ném bom xuống đủ để phá hư yên lặng của tòa thành, tất cả các phòng tuyến đều phát báo động, bỗng nhiên từ khắc đó, thanh ồn ào giống như có hội diễn xướng.

      Ở lúc đám người bắt đầu hỗn loạn, lưỡng đạo bóng dáng mạnh mẽ thông qua điểm mù của tia hồng ngoại, tiến vào bên trong tòa thành.

      Lúc này, hỗn loạn ở ngoài từ từ giảm.

      Lật người tiến vào thành, rút ra quân đao trong tay, Đồng Trác Khiêm từng bước từng bước tiến lên, nhưng có phát ra chút tiếng động nào, người ở đầu kia đột nhiên cảm thấy có chút đúng, gáy giống như có con rắn bò lên, khí lạnh lẽo ướt nhẹp làm cho thân thể nhịn được run rẩy.

      Trong nháy mắt quay đầu, Đồng Trác Khiêm bỗng nhiên xông lên phía trước, dùng thủ pháp sở trường chặn ở cổ , sau đó lưỡi dao sắc bén xẹt đường cổ , giống như vòi nước bị mở ốc định dạng, máu ào ào chảy ra.

      người này, chết chút tiếng động.

      Thủ pháp giết người cùng tốc độ, chỉ có thể là vô song.

      “Thình thịch______” thanh của đạn bỗng nhiên vang lên, lỗ tai Đồng Trác Khiêm vừa động, cặp mắt bắn ra hàn quang, tay chống đất, nhanh như tia chớp nhảy lên, vẫn bị viên đạn sượt qua đầu vai.

      thanh đạn bay tán loạn, Đồng Trác Khiêm né tránh chung quanh, dáng người mạnh mẽ, động tác linh hoạt, lưu loát vòng từng độ cung, có tiếng mắng chữi phẫn hận truyền ra, chắc là người kia nổi giận.

      Lạc Sâm tiến vào từ bên kia, chắc chắn cũng gặp phải phục kích.

      Lật người nhảy qua mặt tường ngăn, Đồng Trác Khiêm nhanh chóng rút ra khẩu Sa Mạc Chi Ưng, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai chạy ra, lật người, nhảy lên, nổ súng.

      Người thứ ba của Đông Âu độc kiêu Thần Thương Thủ ( tay thiện xạ) bị giết chết.

      Viên đạn đó trực tiếp trúng vào đầu , óc cùng máu vương khắp nơi, nhìn thấy ghê người.

      “A_______ Trác Khiêm cứu em_______”

      Đột nhiên xuất tiếng thét chói tai, bỗng nhiên làm cho tâm tư Đồng Trác Khiêm trầm xuống, thanh kia quá mức quen thuộc, lướt qua tất cả chướng ngại trước mặt, trực tiếp lên lầu hai.

      Ba người đàn ông bắp thịt đầy mình đột nhiên ngăn lại trước mặt Đồng Trác Khiêm.

      tiếng thét kinh tâm động phách kia, đúng là quấy nhiễu tinh thần .

      Lạnh lùng quét mắt qua đám người càn đường trước mặt, Đồng thiếu gia rất tức giận, trực tiếp động thủ quăng ra nắm đấm.

      Ba người hợp lực tiến lên, người ở giữa đề phòng bị Đồng Trác Khiêm đấm vào đầu, cả mặt gần như lõm, giống hệt bị hủy dung.

      Người đàn ông nắm chặt quả đấm hướng về phía Đồng Trác Khiêm, Đồng thiếu gia nghiêng mặt né tránh, cánh tay tập trung toàn lực, hướng thân thể tên kia vung tới.

      Cọ xát mấy tiếng, Đồng thiếu gia lắng tai nghe thấy: “Già rồi, lại có thể chặt đứt bốn cái cây.” Dứt lời còn lắc đầu cái.

      tới thời gian phút, ba người toàn bộ nằm đất.

      Lầu hai yên tĩnh đến quỷ dị, đố mặt với cánh cửa vừa rồi mới phát ra thanh kia, cước đá tới, lập tức đá văng, vài người đàn ông đứng trước cửa sổ, mặc quần.

      Mà ở trong chỗ lún xuống, giống như có người bị vùi vào trong run lẩy bẩy.

      khắc kia, con người Đồng Trác Khiêm giống như trở nên mùa, trực tiếp móc súng ra, sãi bước vọt lên.

      “Chết tiệt!”

      Thanh lạnh lẽo vang lên, hai tròng mắt đỏ ngầu, toàn thân tản ra sát khí, giống như ác quỷ từ dưới địa ngục bò lên.

      Đạn kia bắn ra, máu tươi ba trượng, nhưng lại dính tới chăn giường, tiếng súng vang quá lớn, người trong chăn giống như càng thêm sợ, run càng thêm dữ dội.
      Toàn bộ mọi người bị giết.

      Có vài người thậm chí còn chưa kịp kéo quần, mặc cho cái thứ xấu xí kia cứ thế ở bên ngoài gục xuống.

      bước mỗi bước đều có chút khó khăn, cho đến khi tới bên giường, bàn tay run run nhấc chăn, sau đó vén lên.

      Trong nháy mắt đó, thoáng qua hàn mang, giống như nắng hai sương mà đến, mang theo sát khí nồng đậm.

      Người giường đột nhiên nhảy dựng lên, tay cầm khẩu súng lục tinh tế, thân thể lưu loát lượn qua bên người Đồng Trác Khiêm, họng súng gắt gao để ở eo ta.

      nếu động đậy cái, tôi thể đảm bảo cây súng này khai hỏa.”

      “Ngu X” Đồng Trác Khiêm tức giận mắng tiếng, tóc vàng cầm khẩu súng lúc này mới phát , tay Đồng Trác Khiêm là khẩu Sa Mạc Chi Ưng để huyệt thái dương của ta, họng súng màu đen tỏa ra hàn khí.

      “Anh________?” tóc vàng có chút kinh ngạc.

      “Sở Viêm nghĩ ông đây ngu sao? Tùy tiện chọn đại người đàn bà liền muốn lừa ông? Về luyện lại kỹ thuật diễn , xem qua tài liệu , xem cảnh này phải diễn thế nào.”

      Hai người tiếp tục duy trì bộ dạng đối lập, tóc vàng hơi cúi thân, ngẩng đầu, tay chống mép giường, tay cầm khẩu súng hướng tới trụ dao dộng của Đồng Trác Khiêm.

      Mà Đồng Trác Khiêm cứ như vậy mà đứng thẳng, toàn thân giống như lợi kiếm phát ra khí lạnh, cổ tay vẫn thẳng, lưu loát ổn định cầm súng hướng về huyệt Thái Dương của .

      Loại đối lập này, hiển nhiên là tóc vàng ở vào thế hạ phong.

      89.2

      “Nếu buông ra trước, tôi buông ra?”

      Đồng Trác Khiêm lạnh lùng hừ hai tiếng: “ nghĩ bổn đại gia ngu sao?”

      “Như vậy muốn thế nào?”

      “Đem cây súng để ở lưng tôi rút về.”

      tóc vàng cũng cười lạnh: “Đồng tiên sinh chẳng lẽ cũng nghĩ Đới An tôi ngu sao? Ở khắc tôi buông súng, chẳng lẽ Đồng tiên sinh bắn huyệt thái dương của tôi sao?”

      “Vốn nhớ phải làm như thế, may mà có nhắc nhở đại gia tôi.” Dứt lời, lùi bước, ngăn lại cây súng ta cầm, ở trong nháy mắt nắm lấy tay ta kéo qua, đè xuống bả vai, trong nháy mắt khai hỏa Sa Mạc Chi Ưng, bắn rớt cánh tay ta.

      “Ông đây đánh đàn bà, nhưng muốn như thế ông đây thành toàn cho ngươi.” Dứt lời, lướt qua tóc vàng rời .

      Cửa chợt bị người nhàng đẩy ra, Sở Viêm mặc cái áo gió màu đen, cùng vài người theo phía sau vào. Toàn bộ đều vác súng vai, huyệt thái dương lồi lên, cả người buộc chặt, vừa nhìn biết là thân công phu tuyệt hảo.

      “Đồng thiếu gia, lâu gặp.”

      Đối mặt với hàng rào người, Đồng Trác Khiêm vui vẻ nhếch khóe môi, mang theo giễu cợt lạnh thấu xương: “Mấy ngày trước phải vừa gặp sao? Bị bổn đại gia giẫm dưới chân phải là ngươi sao?”

      Sắc mặt Sở Viêm khẽ biến, hỏi: “Đồng thiếu gia có thể chỉ bảo cho tôi hay , làm thế nào mà xem thấu được mưu kế của Đới An, tôi rất tò mò? Phải biết Đới An là người có tay nghề bậc nhất trong đám thủ hạ của tôi?”

      “Phục Linh bị mày bắt lâu như vậy, chẳng lẽ mày có thăm dò tính cách của ấy sao?” Đồng Trác Khiêm lắc đầu cái : “Cái người đàn bà chết tiệt đó gọi ông đây tiếng Trác Khiêm dịu dàng như vậy, từ lúc bắt đầu lộ ra sơ hở.”

      “Mày nếu muốn diễn, vậy bổn đại gia tự nhiên cũng phối hợp.”

      Sở Viêm vui vẻ gật đầu: “Kia là sai lầm của tôi.”

      “Sở Viêm , hôm nay tao lấy danh nghĩa cá nhân vào nơi này, muốn đòi lại Mạnh Phục Linh, bất kể mày muốn dùng ấy làm cái gì, đó đều là chuyện thể nào.”

      “Vậy xin lỗi______”

      Lời của Sở Viêm còn chưa hết, đột nhiên nghe thấy tiếng nổ phát ra, bên ngoài hun khói, cục diện hoàn toàn hỗn loạn.

      Sau mười chiếc phi cơ trực thăng là chiến đấu cơ NG đứng hàng thứ nhất oanh tạc, ném bom cùng xạ kích tầm xa, có thể là vua của máy bay oanh tạc.

      Mà máy bay oanh tạc NG là thành quả mà trước đây lâu tổ chức khủng bố Trung Đông vừa nghiên cứu ra.

      Tài liệu và tác dụng của NG, là độc kiêu thủ lĩnh Đông Âu Sở Viêm nhất định biết, chỉ cần nghe thấy tiếng nổ cùng diện tích oanh tạc hình xoắn ốc thể so với bình thường kia, cũng có thể đoán được.

      Chiến tranh lần này, chẳng lẽ Trung Đông muốn nhúng tay?

      Trời, quản việc vớ vẩn của bọn họ.

      Sở Viêm nhịn được tức giận trong lòng.

      “Nếu như chịu trả người, bổn đại gia đương nhiên đòi trước chút lợi tức, vậy chắc Sở Viêm tiên sinh cũng để ý, nghe việc buôn bán ma túy, chỉ cần khối cũng có thể kiếm được bộn tiền.”

      “Đồng Trác Khiêm_______” Sở Viêm bỗng nhiên gia tăng thanh , thanh tối tăm trầm tĩnh, mang theo quỷ dị.

      Đồng Trác Khiêm ra hiệu, cơ chiến lần nữa oanh tạc, bên ngoài tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, ở bên trong biệt thự, Đồng Trác Khiêm nheo mắt, rất muốn lãng phí nhiều thời gian với tên này.

      “Sở Viêm, tao muốn nhảm với mày, hôm nay tao đến mục đích là đem Phục Linh và thuốc giải virus về, hai thứ này, tao bắt buộc phải mang về.”

      “Thuốc giải, tôi cũng muốn.” Sở Viêm trầm giọng .

      Hai tròng mắt Đồng Trác Khiêm rét lạnh, bỗng nhiên nắm chặt quả đấm: “Bà mẹ, mày là có ý gì?”

      Sở Viêm nhìn : “Đồng thiếu gia thông minh như vậy, chẳng lẽ hiểu?”

      *** ! Ý tứ phải là có sao?

      “Như vậy Phục Linh thế nào?”

      Sở Viêm cười: “ ta là đường tắt để tôi có được thuốc giải, là ngại, Đồng thiếu gia, tôi thể trả ấy lại cho .”

      “***! Bổn đại gia hỏi ngươi ấy như thế nào?” lạnh lung hét lên, trong mắt tản ra lửa giận mãnh liệt, giống như muốn đem người cắn nuốt, nhìn những người bên cạnh Sở Viêm giơ súng lên, khinh thường hừ lạnh.

      “Ông đây rất thích người khác chỉ súng vào đầu mình, nếu quả phải như vậy, ta ngại vặn gãy cổ bọn mày.”

      Sở Viêm từng bước lui về phía sau, được mấy tên áo đen che chở ra cửa phòng: “Đồng thiếu gia cứ thử chút.”

      Dứt lời, người biến mất khỏi phòng.

      Mùi hỏa đạn tràn lan khắp phòng, đạn bắn ra, phát ra thanh kinh hãi, giống như trận mưa đạn kinh tâm động phách.

      Sở Viêm quay đầu lại, nhìn cánh cửa, quỷ dị cười.

      hy vọng, có thể cứ vậy mà chết ở chỗ này, đáng tiếc, rất khó làm được, đáng tiếc…..” Tiếng giống như khói lượn, biến mất thấy ở nơi khúc quanh.
      honglak thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Băng Châu
      ---------------


      Chương 90: Tôi cho nhặt xác

      90.1




      Chưa đầy nửa phút đồng hồ trong phòng yên tỉnh trở lại, những người nằm mặt đất đều trở thành thi thể ai còn sống.

      Sắc mặt Đồng Trác Khiêm biến đổi giống như là bão táp mưa giông sắp tới.

      Nếu Phục Linh có ở đây chỉ có thể rời .

      Tên Sở Viêm kia ông đây khinh thường mày láo, bởi mày có tự tin mạnh mẽ đến đâu ông cũng có. Muốn chơi trốn tìm với ông, chờ nhận thua .

      Bóng dáng mạnh mẽ bước ra khỏi căn phòng đầy máu tanh, giày có dính chút máu từng bước từng bước đạp lên mặt đất, nhìn thôi cũng đủ ghê tởm.

      thanh bên ngoài dần yên tĩnh lại, cuối cùng còn lại duy nhất chỉ là tiếng động cơ của cánh quạt máy bay hoạt động trong trung.

      Người đàn ông Lạc Sân mặc bộ vest trắng, bình thường hạt bụi mà ngày hôm nay lại vương đó vết máu, cứ như là đóa hoa nở rộ, mặc dù khóe môi nở nụ cười nhưng ánh mắt lại toát lên lạnh lùng đáng sợ.

      “Sở Viêm là tên đầy thủ đoạn.” Giọng vang lên mang đầy sát khí.

      Đồng Trác Khiêm ngắm nhìn bốn phía : “Tên đó ngoại trừ chạy trốn ra cái gì cũng được.”

      “Vợ đâu?”

      “Người phụ nữ đâu?”

      Hai người đàn ông đồng loạt đưa ra câu hỏi, nhìn máy bay trực thăng dần biến mất trong trung cả thân hình hai người như tảng băng ngàn năm, lạnh lẽo tê tái con người.

      Quả đúng – thủ đoạn giỏi đấy.

      Đầu tiên là tách Trường An và Phục Linh ra giam lỏng, cho dù bọn họ có thời gian, cho dù bọn họ tốc độ có nhanh tới đâu cũng thể xác nhận tâm cơ và mưu kế của Sở Viêm đúng là rất tốt.

      Nhưng điều mà hai người đàn ông đoán trúng chính là lý do Phục Linh có ở đây, là vì lúc trước Michelle qua.

      Cho nên, cũng đến lúc thí nghiệm bắt đầu.

      Từng bước từng bước.

      Tối, rất tốu, vô cùng tối.

      Đây là nhận thức đầu tiên sau khi Phục Linh tỉnh lại, hai tay bị trói sau lưng lại bị hai người vạm vỡ bắt ép bước .

      lâu mà vẫn chưa tới nơi cuối cùng.

      Người dẫn đường trước mặt chính là người phụ nữ mấy chục tiếng đồng hồ chưa gặp lại, ta mặc áo màu trắng dài, đeo mắt kính, xem ra nhìn khá giống với nữ bác sĩ, giống với cái dnag1 vẻ thối nát ngày hôm đó.

      Trong lòng Phục Linh lẩm nhẩm bảng cửu chương, rất là lo lắng.

      Mặc dù rất đám người này muốn làm gì , nhưng trong vẫn còn tồn tại tia may mắn, trấn áp cho bản thân bị rối loạn lý trí.

      Trong tối tăm bất thình lình xuất ánh sáng khiến híp mắt, cánh tay trấn giữ ngày càng mạnh, bước chân càng lúc càng nhanh.

      Cuối cùng cũng tới nơi đầy ắp ánh sáng khiến Phục Linh há to miệng kinh ngạc.

      Trước mặt là phòng thí nghiệm rộng khoảng 2000m2 , người người mặc đồ khử trùng trong tay cầm ống nghiệm hoặc là những chất lỏng đều có màu sắc rất kì lạ tới lui.

      Những ống thủy tinh cao vút, bên trong biết là ngâm chất lỏng gì mà nhìn rất đáng sợ lạnh sống lưng.

      Mạnh, hoan nghênh đến căn cứ phòng thí nghiệm Đông Âu, coi như là cũng có phúc đấy.”

      Nghe Michelle mà Phục Linh run rẩy, ánh mắt còn tự nhiên nữa mà tâm tình cũng chấn động hoảng hốt.

      Muốn cho thưởng thức quá trình thí nghiệm sao?

      Đối mặt với bây giờ là giải phẩu, cắt da cắt thịt? Còn gì nữa ?

      Còn em bé trong bụng ――

      Phục Linh sợ hãi, cảm giác như có ai cầm dao đâm vào bụng mình, lăng trì trái tim của , rỉ từng giọt máu.

      “Thả tôi ra!” Đột nhiên dùng sức giằng co muốn chạy trốn, Michelle nở nụ cười lạnh lùng, người xung quanh nghe tiếng ồn bên này cũng thèm quan tâm việc ai nấy làm.

      Trong gian rộng rãi yên tĩnh này chỉ có duy nhất thanh gào thét của .

      Mạnh, xem.” Michelle đưa ngón tay chỉ về phía cái ống khổng lồ bên trái, dưới ánh đèn chất lỏng màu vàng óng càng phát sáng, nhìn Phục Linh bình tĩnh lại rồi : “ nhìn chút xem ở trong đó có gì? Có giống người ?”

      Trong cái nhiệt độ ấm áp này Phục Linh lại rùng mình, nhìn theo ngón tay của Michelle, nhìn cái chất lỏng đó, nhìn cái đựng bên trong chất lỏng đó, nó đen đen, giống như cái cây được khắc thành hình người rồi bị thiêu cháy đen.

      Cổ họng xông lên mùi khó chịu, nôn ra cũng được cứ ngẹn trong cổ họng, giống như bị người ta bóp cổ.

      biết, cái thứ ngâm trong đó 60% là con người.

      Dường như Michelle biết được nghi vấn của , bước lên gõ vào cái ống, vật thể màu đen bên trong ngọ nguậy giống như người bị tra tấn khổ sở phải giãy dụa.

      Mạnh, tôi có thời gian giải thích nhiều với , mà bây giờ chắc cũng hiểu hậu quả của việc chống cự rồi, vậy mong hợp tác, bắt đầu thí nghiệm.”

      “Michelle, thể làm như vậy!” Phục Linh lớn quát, dốc hết sức lực cuối cùng : “Đây là phạm tội, phạm tội đó, có biết ? biết ?”

      Michelle cười lạnh: “ cần nhắc nhở tôi, trùm buôn thuốc phiện Đông Âu cũng phải là phạm tội đấy sao? Tôi còn thua kém gì nữa? Mạnh, tôi khuyên tốt nhất là nên hợp tác.”

      “Tôi hợp tác chết rất thê thảm hoặc là sống bằng chết mà tôi hợp tác cũng chết? Vậy tại sao tôi phải hợp tác với ? Tại sao tôi phải lấy sinh mạng của mình đổi lấy thành quả nghiên cứu của ? Bà đây là cam tâm tình nguyện, chết cũng để cho các người yên ổn.”

      Lời cuối cùng là mang theo thứ gọi là bất chấp tất cả, còn hối hận gì nữa.

      “Mang !” Michelle lạnh lùng phân phó cho hai tên thuộc hạ trấn áp Phục Linh vào phòng trống gian yên tĩnh, sạch dính hạt bụi.

      Đôi mắt Phục Linh trợn to nhìn Michelle: “Rốt cuộc muốn làm gì?”

      Michelle bắt đầu mặc đồ khử trùng, đeo khẩu trang vào : “Em bé trong bụng Mạnh đây thiệt là cản trở quá.”

      Sắc mặt Phục Linh trắng bệch, biết bao nhiêu sợ hãi và tuyệt vọng ập đến, toàn thân bắt đầu run rẩy, biết đám người ở đây là đám cặn bả bao giờ chịu nghe thuyết phục, người lớn chịu đau khổ cũng có vấn đề gì.

      Nhưng mà, em bé trong bụng là máu mủ của nhà họ Đồng.

      Bỗng dưng nước mắt của từng giọt từng giọt rơi xuống, nhiều ngày bị giam lỏng, bị người đuổi giết, chịu bao nhiêu uất ức mà cũng có cảm giác gì bởi vì là Mạnh Phục Linh. Nhưng mà, bây giờ lại khiếp sợ, sợ em bé trong bụng mình hóa thành vũng máu dưới con dao của người này rồi bị quăng biến mất khỏi thế giới này.

      Cảm giác lạnh lẽo từ nơi cổ tay truyền tới, biết từ lúc nào mà cổ tay của bị cột lại cả chân cũng vậy, Michelle bắt đầu chuẩn bị dụng cụ.

      lát sau, ta cầm bình chứa chất lỏng màu đỏ truyền vào trong ống tiêm rồi chuẩn bị tiêm vào người Phục Linh.

      Có tiếng bước chân vội vàng vang lên, người đàn ông mặc áo khoác màu đen, giống như màu đen chính là màu lạnh lẽo cứng rắn nhất thế giới này.

      Đúng lúc kim tiêm chuẩn bị đâm vào người Phục Linh người đàn ông đạp cửa vào trong lạnh lùng quát to.

      “Dừng tay!”

      Editor: Băng Châu
      ---------------

      90.2



      Quay về thời gian khoảng 10 tiếng trước.

      Tại hòn đảo ở biên giới Mexico.

      Trường An ở chỗ này là ngày thứ ba, ánh nắng chiếu chói chang, bình tĩnh lại mặc quần áo đàng hoàng, lại sờ sờ bụng cảm giác đói dâng lên.

      Cẩn thận bước ra khỏi phòng phát ra dưới lầu bóng người.

      Trường An tự thấy mình hơi may mắn, tốt nhất là có ai, đừng để cho có cảm giác đè nén như bây giờ.

      Đặc biệt là lúc Lục Cảnh Sinh ở bên cạnh với , chưa bao giờ trải qua cái cảm giác lo lắng và sợ hãi như vậy, giống như người đàn ông trước mắt này chỉ cần há miệng là có thể nuốt vào bụng.

      “Thiếu gia, ngài Sở Viêm nhắn lại là bọn họ chuẩn bị bắt đầu ra tay với Phục Linh, kêu thiếu gia chuẩn bị cho tốt.”

      cho Sở Viêm tôi biết rồi.”

      Bước chân của Trường An bước xuống lầu đột nhiên dừng lại.

      Sắc mặt trắng bệch, chân cũng tài nào bước nỗi nữa, tất cả trong đầu bây giờ chỉ là ‘bắt đầu ra tay với Phục Linh’.

      Câu đó như cái tát từ trời giáng xuống là cho Trường An rối loạn bình tĩnh nổi nữa, chân bước hụt bước té từ cầu thang xuống.

      thanh quá lớn khiến Lục Cảnh Sinh lao ra ngoài nhìn thấy cảnh Trường An té xuống.

      giây đó trong lòng như muốn rạn nứt, chạy nhanh tới kéo tay Trường An vào trong ngực mình.

      “Trường An, em làm sợ muốn chết.” Tim đập rất mạnh, cả người nóng rực kéo thần trí Trường An trở lại.

      ngẩng đầu nhìn khuôn mặt , đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ: “Phục Linh đâu?”

      Lục Cảnh Sinh nhíu mày, buông ra: “Chuyện của ta liên quan tới em.”

      “Lục Cảnh Sinh!”

      Từ trước tới giờ Trường An đều là người phụ nữ bình tĩnh mà bây giờ lại lớn tiếng như vậy là hơi bất ngờ. Trong ký ức của , bất cứ giờ phút nào Phó Trường An cũng là người phụ nữ dịu dàng.

      nhìn chăm chăm Lục Cảnh Sinh, cặp đen láy nhìn thấy đáy sinh ra loại cảm giác sợ hãi.

      “Lục Cảnh Sinh, tôi hỏi lần cuối, Phục Linh đâu?”

      Bỗng nhiên Lục Cảnh Sinh dám nhìn vào đôi mắt của , khẽ nghiêng đầu nhìn vào nơi khác.

      Trong mắt Trường An lên chút thất vọng, thất thần bước xuống cầu thang, Lục Cảnh Sinh cũng kéo lại, hết cầu thang đột nhiên muốn chạy trốn, trong ánh mắt sửng sốt của mọi người chạy tới bàn ăn, cầm con dao để lên cổ mình, dùng sức làm bề mặt phía bị cứa bắt đầu rỉ máu.

      phút chốc đó đôi mắt Lục Cảnh Sinh đỏ rực, cảm giác như là sắp mất Trường An lần nữa.

      “Lục Cảnh Sinh, nếu cho tôi biết Phục Linh ở đâu, ấy có chuyện gì cả đời tôi cũng yên lòng, vậy bây giờ tôi chết trước mặt cho xong.”

      “Trường An.” Lục Cảnh Sinh hoảng hốt, dám đến gần nhưng lại muốn lấy con dao trong tay : “Em đừng kích động, em bình tĩnh lại, cho em biết được ?”

      “Tôi tin .” Trường An lớn tiếng rống to, trở nên cuồng loạn hơn bao giờ hết.

      “Thiếu gia, tránh ra……….” Vệ sĩ Lục Cảnh Sinh đột nhiên hô to, thanh muốn làm thủng lỗ tai Trường An, ngây ngẩn chút tên vệ sĩ thừa dịp ngây ngẩn mà xông tới cướp con dao trong tay .

      Trường An vẫn chưa hoàn hồn cả người bị Lục Cảnh Sinh ôm vào lòng.

      buông tôi ra.” rất nhàng giống như cách đây nhiều năm nằm trong lòng mà thỏ thẻ, giọng đó có thể khiến lấy hết tất cả mọi thứ thế giới đưa cho .

      Chỉ cần vui vẻ.

      Là đủ rồi.

      “Trường An, em đừng như vậy, rất đau lòng, chúng ta bắt đầu lại có được ? Bắt đầu lại lần nữa? Giống như trước kia vậy?”

      Nụ cười của Trường An trở nên ảm đạm: “Bắt đầu lại? Giống như trước kia? Làm tình nhân của ? Bị người khác gọi là tiểu tam? Nếu là giống như vậy, Phó Trường An tôi chịu nổi nữa.”

      “Trường An, em hãy tin .”

      ngẩng đầu nhìn , nhàng mấp máy môi: “Đào Huyên Lê?”

      ly hôn với ta ngay lập tức.”

      Trường An nhích ra khỏi người , lạnh lùng về phía trước.

      “Đây là chuyện của , liên quan tới tôi.”

      Tất cả bây giờ bắt đầu dừng lại hết, tôi và còn liên quan gì nhau, chính vì vậy chuyện tôi xen vào.

      muốn tới cửa chính lại bị người chặn lại, Trường An quay đầu lại chỉ là thấp giọng : “ phải giữ tôi cả đời ở đây sao?”

      “Để ấy .”

      Ánh sáng chói chang chiếu vào mắt làm có chút khó chịu, ánh mặt trời vẫn nóng rực những thể sưởi ấm được con người bây giờ.

      đưa tầm mắt nhìn ra xa, có tòa nhà cao, đỉnh có hề có rào chắn nhìn hơi nguy hiểm.

      Mà Trường An nhìn cái tòa nhà đó khẽ thẩn thờ.

      “Lục Cảnh Sinh.”

      Lục Cảnh Sinh chuẩn bị lên lầu nghe kêu tên mình cả người run lên, vội vàng ra ngoài dịu dàng phủ áo choàng lên người : “Em .”

      Trường An chỉ tay lên tòa nhà đó : “Tôi muốn lên đó.”

      Vẻ mặt Lục Cảnh Sinh khẽ trầm xuống, những chuyện vừa xảy ra vẫn còn bay lượn trong đầu , từ chối ngay lập tức: “ được.”

      Cởi cái áo mà vừa mới choàng lên, vẫn về phía trước: “Còn nhớ trước kia tôi gì với ? Tôi , nguyện vọng cả đời tôi chính là được ngắm biển cao, nhưng vẫn chưa có cơ hội có phải từ nay về sau vẫn có cơ hội đó? giam tôi ở chỗ này cả đời, cho đến cuối cùng tôi cũng có quan hệ với bất cứ người nào, cũng còn là chính mình chỉ còn lại mình , cuộc sống hề có bất cứ hy vọng cảm tưởng nào, cho tôi biết , có phải như vậy hay ?”

      Lục Cảnh Sinh biết rằng mình thể từ chối được, chỉ có thể kêu vệ sĩ theo rồi kéo cổ tay : “ với em.”

      Trường An gì, buông tay ra, trở nên vui vẻ giống như là được gặp chuyện gì hạnh phúc nhất đời vậy.

      Lục Cảnh Sinh thấy như vậy cũng bị vui lây.

      Trường An bước lên cầu thang gỗ, từng bước từng bước lên đỉnh tòa nhà, Lục Cảnh Sinh sợ hãi vội vàng vượt lên.

      Trường An lại càng nhanh.

      Lúc này Lục Cảnh Sinh mới biết có gì đó ổn, trong miệng kêu cẩn thận nhưng vẫn chưa kịp ra ngoài.

      Trường An đứng chỗ cao nhất nhìn xuống biển, xoay người lại, dáng vẻ dịu dàng biến mất chỉ còn lại dứt khoát.

      được lên đây, lên bước tôi lùi về sau bước.”

      Lục Cảnh Sinh dừng bước, thể chấp nhận này: “Lấy khó cho em như vậy sao?”

      ! Tôi chỉ là lo lắng cho Phục Linh, muốn ấy có chuyện gì.”

      “Vậy em xuống .”

      ! cho tôi biết, rốt cuộc các người làm gì với Phục Linh?”

      “Trường An, đây là em ép .”

      “Tôi có ép , luôn miệng tôi tại sao cái gì cũng cho tôi biết?”

      Lục Cảnh Sinh giương tay, mặc dù chỉ cách Trường An có vài mét nhưng lại cảm nhận như cách xa ngàn dặm.

      nhàng bước lên bước, Trường An cũng lùi về sau bước.

      “Trường An, em , phải làm như thế nào em mới chịu đây?”

      “Phục Linh ở đâu?”

      “Mexico.”

      “Vậy tôi ở đâu?”

      “Mexico.”

      Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của Trường An, lại bước về sau bước, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về người đàn ông từng thích, từng chữ .

      “Lục Cảnh Sinh, tôi cho 5 tiếng, sau 5 tiếng phải mang Phục Linh đến đây gặp tôi, chậm giây tôi nhảy xuống ngay lập tức, tôi chết rồi cũng để cho nhặt xác.”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :