1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mạnh mẽ: Sếp tha cho tôi đi - Giáp Đồng (133/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương


      Chương 149: Đại Kết Cục 2



      Ba ngày sau, Tân Hà Uyển.


      Mông Kính long đong mệt mỏi mà đến, từ trước đến giờ đều là người đàn ông sạch chỉnh tề, giờ trước mắt vài người tuổi trẻ, xuất có chút nghèo túng.


      Hai người đàn ông và người phụ nữ mặc ăn mặc hơi bảo thủ theo phía sau ông ấy, ông ấy ngửa đầu nhìn sắc trời chút, lại phát mặt trời từ từ lặn về phía tây, ông ấy dừng chút, .


      "Tôi cũng cần trợ giúp của mọi người."


      "Chuyện này khó làm." Sau khi nghe Mông Kính giảng giải loạt xong, Lạc Lịch lại dẫn đầu lắc đầu: "Chỉ bằng cái ánh mắt của Lang Phàm, ông biết phải làm những gì sau khắc ấy, có lẽ ông đoán rất đúng, nhưng rất có thể là ảo giác, nếu như sai, chúng ta vội vàng tiến đến, tính là cái gì?"


      Lạc Lịch , chữ chữ nghe có lý, sau khi Mông Kính nghe xong, cũng là dáng vẻ sớm có dự liệu, ông ấy uống hớp trà, nhanh chậm : "Trừ Mạc Sâm, tôi là người hiểu A Phàm nhất thế giới này."


      "Chỉ dựa vào hiểu , cũng thể trở thành lý do ông thuyết phục chúng tôi."


      "Vậy nếu như. . . . . . Giống như hôm đó từng , A Phàm là —— Phục Linh."


      lầu đột nhiên truyền ra tiếng vang , là tiếng cửa đóng lại chặt, Đồng Trác Khiêm nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy mép váy màu đen.


      Hôm nay, đúng lúc Phục Linh mặc váy màu đen, mà căn phòng kia lại là chỗ ở mới của Mạnh Thiệu Đình.


      Nhớ tới chuyện kế tiếp, Đồng Trác Khiêm có chút lo lắng nhíu mày.


      Bên trong gian phòng, Mạnh Thiệu Đình nhắm hai mắt vẫn nằm giường như cũ, mặc dù dược tính trong cơ thể trừ, nhưng cuối cùng nằm giường quá lâu, thế cho nên khiến bắp thịt cũng hơi héo rút, tại mới tỉnh lại có mấy ngày ngắn ngủn, cũng chỉ có thể sống yên ổn ở giường.


      Phục Linh vào, lại đưa lưng về phía Mạnh Thiệu Đình, vấn đề đó giấu lâu ở trong lòng, rất muốn hỏi, nhưng nhìn thân thể cha từ từ già yếu và vẻ mặt từ từ sa sút khi nằm ở giường, đột nhiên cảm thấy, vấn đề kia giống như con dao tàn nhẫn.


      Vì vậy, cũng dám xoay người sang chỗ khác, nhìn Mạnh Thiệu Đình.


      "Con nhóc này." Là xưng hô trong trí nhớ, chưa từng nghe thấy rất nhiều năm, hôm nay lời còn văng vẳng bên tai, cũng là lần phong cảnh khác.


      "Dạ." Phục Linh cúi đầu lên tiếng.


      "Con nên cứu bà ấy, bà ấy là mẹ con——"


      "!" Phục Linh đột nhiên xoay người lại, ánh mắt hơi hồng hồng, nước mắt của đột nhiên rơi xuống mà hề có điềm báo trước, giống như đứa bé sắp bị ném bỏ: "Bà ấy phải, bà ấy tuyệt đối phải là mẹ con, người mẹ nào độc ác bỏ đứa bé hơn hai mươi năm như vậy, hơn nữa, bà ấy cũng biết bà ấy từng có đứa bé này, bà ấy phải, con bà ấy phải, bà ấy phải."


      Mạnh Thiệu Đình đột nhiên chậm rãi thở dài cái, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, hình như nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt đầy vẻ phiền muộn: "Thiếu chút nữa bà ấy từng chết , liên quan đến cha."


      Phục Linh hiểu đây là ý gì.


      Dường như cảm xúc thịnh nộ của được câu này trấn an xuống, có cảm giác mình bị vứt bỏ nữa, cho nên cảm thấy hận, chỉ cảm thấy, nếu là mẹ của là Lang Phàm, như vậy cha của là ai ? Nếu như là Mạnh Thiệu Đình, như vậy Mẫn Văn Quân lại diễn dạng nhân vật gì ở trong này?


      Hình như tiếng thở dài liên tiếp ngừng, Mạnh Thiệu Đình trầm mặc hồi lâu, mới bắt đầu chậm rãi kể ra.


      "Đó là hơn hai mươi năm trước, khi đó con vừa mới ra đời, Mạc Sâm mới trở về từ chiến trường, biết tin tức con chào đời, hưng phấn khác thường, quên mất nguy hiểm tiềm , Đồng Hoa Triệu , bị chết ở đường tới bệnh viện phụ sản."


      "Lúc ấy Lang Phàm sinh con cha chờ đợi ở bên ngoài, vẫn chờ đợi Mạc Sâm nhưng vẫn chờ được. Đứa bé kia ra đời là bé. Chính là con, mà trong nháy mắt đó, bệnh viện đột nhiên nổ tung. Rất nhiều binh lính núp bệnh viện, họ bắt Lang Phàm hôn mê mà con lại mất tích thấy.”


      “Cha cuống quít lại quên mất phải cứu Lang Phàm bị mang , cũng chỉ cố tìm con. Khi cha tìm được con là ba tháng sau rồi. Ban đầu con sinh ở bệnh viện, bị san làm bình địa, cái gì cũng mất. Khi cha ôm con trở lại thủ đô, Lang Phàm mất tích, Đồng Hoa Triệu liều mạng tìm kiếm khắp nơi. Cha sợ Đồng Hoa Triệu biết tồn tại của con, xuống tay với con. thể làm gì khác hơn là với bên ngoài, con là con của cha và A Mẫn.”


      Chuyện xưa cũng phải rất dài, nghe qua cũng thấy kinh tâm động phách. Phục Linh lai cảm thấy rất kinh tâm. Ở nhiều năm trước như vậy, còn là đứa con nít, cố chào đời, hình như chính là tai nạn.


      Cha ruột gặp tập kích, mẹ ruột bị bắt. Đợi được đến khi người cứu trở lại, cái gì cũng còn.


      “Cha.” Phục Linh hơi hô tiếng, hình như dùng hết hơi sức toàn thân:”Nhưng bà ấy trở lại, cha biết tin tức bà ấy ở Provence, Mông Kính cũng biết tin tức bà ấy ở Provence. Vậy tại sao bà ấy cũng chưa từng mở miệng hỏi thăm đứa bé mà bà ấy từng sinh ra được?”


      “Phục Linh.” Mạnh Thiệu Đình dừng chút gọi lại, sau đó :”Con biết thứ đáng sợ nhất, tuyệt vọng nhất ở cõi đời này là cái gì ?


      đợi Phục Linh chuyện, Mạnh Thiệu Đình tiếp tục :”Là chờ đợi giới hạn và sinh mạng đơn. Còn có hi vọng mỏng manh từ từ biến thành tuyệt vọng, là tràn đầy hi vọng chờ đợi và tìm kiếm lại từ từ biến thành tuyệt vọng làm cho người ta chê cười.”


      “A Phàm sợ, lúc bà ấy thoát khỏi Đồng Hoa Triệu, qua bệnh viện, tận mắt nhìn nơi đó bị san thành bình địa mà khi đó vừa lúc tin tức Mạnh gia thiếu gia mất tích truyền ra, cũng chính là cha. Lúc ấy cha ở ngoài phòng mổ, bà ấy biết, mà cha và đứa bé mất tích đại biểu cái gì? Mà cũng chính ngày đó tất cả bác sỹ y tá bệnh nhân trong bệnh viện đều tử vong hoặc mất tích.”


      “Những năm này, bà ấy giữ vững chấp niệm cuối cùng trong lòng, khắp nơi mà Mạc Sâm từng qua. Sau đó dừng chân ở chỗ họ gặp nhau, chính là vài chục năm. Người ngoài cảm thấy bà ấy lạnh nhạt, tự nhiên, kiềm chế được, dũng cảm chịu đưng tịch mịch vô biên, mà người nào lại biết, bà ấy sống trong giấc mơ do mình thêu dệt.”


      Ở trong lòng của Phục Linh ngừng khiếp sợ, môi giật giật, lại ra câu. Hồi lâu, mới tìm về thanh của mình.


      “Bà ấy có bệnh!”


      Những lời này của Phục Linh phải chửi rủa và vũ nhục mà giọng điệu xác định và nhận thức.


      “Bà ấy có bệnh. Từ sau khi Mạc Sâm chết bệnh này vẫn tốt hơn.” Mạnh Thiệu Đình hơi buồn rầu :”Lúc bà ấy mình, có lúc nào là ảo tưởng. Đây là Mông Kính cho cha biết. Những năm này, ông ấy từ cấp cao ở trong quân chính chuyển tới bộ Ngoại giao, từ cán bộ cao cấp rơi xuống làm ở sứ quán nước ngoài, nhưng mà chỉ vì chăm sóc A Phàm mà thôi. Mỗi ngày bà ấy đều ngủ rất sớm:là năm giờ hoặc sáu giờ, sau đó tám giờ tỉnh lại, cũng phải tỉnh lại mà mộng du.”


      Mạnh Thiệu Đình chậm rãi nhắm hai mắt lại:”Ở trong mơ, bà ấy cười, bà ấy ôm cái gối đầu cười. Bà ấy khóc, ôm ghế ngồi khóc, sau đó nhắm mắt lại nấu nước nấu món ăn, sau đó phòng trẻ đung đưa xe em bé. Sau khi làm xong tất cả, trở về chăn ngủ, ngày thứ hai lại là ngày tốt đẹp.”


      Trong lòng hình như có đau đớn kịch liệt tràn lan lên, thậm chí Phục Linh có chút kiềm chế được, hình như môi cũng run rẩy, ra lời, đến cuối cùng, vẫn là Mạnh Thiệu Đình .


      “Cho nên, con phải biết, qua nhiều năm như vậy, bà ấy trôi qua thế nào. Phục Linh, con nên oán bà ấy.”


      “Mà nay, con nhất định phải cứu bà ấy, A Phàm hẳn phải chết thể nghi ngờ.”


      “Tại sao?” Gần như trong cùng nháy mắt, Phục Linh hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.


      Mạnh Thiệu Đình cười lạnh tiếng:”Tâm tư của Đồng Hoa Triệu, cha còn hiểu sao? Nhiều năm qua ông ta làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí giết an hem của mình, nhưng chỉ vì A Phàm thôi sao? Tin tưởng cha, chỉ ba ngày, ông ta chắc chắn tổ chức buổi lễ đính hôn, hoặc kết hôn với A Phàm.”


      -----


      “Cũng là lão già rồi, còn ảo tưởng kết hôn, chẳng lẽ là kim thương lão niên ngã?” Buổi chiều, sau khi Hoa Chân nghe chuyện xưa kinh tâm động phách buồn triền miên đáng thương khác thường. Đối với phỏng đoán của Mông Kinh và Mạnh Thiệu Đình, tạo thành nhận nhận định sau đó.


      “Đồng Hoa Triệu hơn năm mươi chứ? chừng, ngộ nhỡ được đấy? Lang Phàm cũng sắp năm mươi rồi! Chỉ có điều chăm sóc tốt, biết mãn kinh hay chưa. Lại nõi, Đồng Hoa Triệu hành quân nhiều năm như vậy, thể chất khẳng định tệ, hẳn là ngã.”


      Lạc Lịch ở phía sau nghe được cặp mắt xám ngắt, đôi mắt mạo hiểm lóe sáng, hận thể lập tức khiêng Hoa Chân lên lui tới giường để thử kim thương ngã của .


      Nghĩ như vậy, vì thế cũng liền làm như vậy.


      tay ôm lấy Hoa Chân nhanh chóng bước :”Chúng ta đến khách sạn quốc tế năm sao thuê phòng , kề cận tách.” Dứt lời, nhanh chóng ném Hoa Chân lên xe, .


      “Tại sao muốn khách sạn quốc tế năm sao? Xa như vậy, đắt tiền như vậy? Còn nguy hiểm như thế?” Hoa Chân tự nhiên , sau đó bản lĩnh lưu loát lăn đến phía sau, mở miệng kêu:


      “Vậy mu axe mấy ngàn vạn làm gì? Quang cảnh thoáng đãng? Sạch ? Cố đè nén hết sức? ! Có xe, tại sao còn phải đến khách sạn quốc tế năm sao, Lạc Lạc thân ái, đến đây, lăn ở đây thôi.


      Trong nháy mắt, Lạc Lịch dục hỏa đốt người, giống như người bị đống lửa thiêu mất hết lí trí. Ket tiếng, xe dừng ở bên cạnh, Lạc Lịch hóa thành sói nhào tới trong nháy mắt.


      tinh chết người.”


      -------


      Đây là ngày thứ năm sống ở nhà họ Đồng, Lang Phàm nhắm mắt ngủ say ở trong phòng, bàn có thức ăn nguội, phải bà tuyệt thực mà bà có khẩu vị gì.Nhớ tới chuyện sắp xảy ra ngày mai, bà đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi run rẩy.


      Hơn hai mươi năm xa cách thù hận giống như hoàn toàn bộc phát ra ngay giây phút gặp Đồng Hoa Triệu.


      Kết quả Mạc Sâm sống thấy người, chết thấy xác.


      Kết quả con ruột mất tích.


      Còn có trong lòng bà tuyệt vọng, đơn chạy khắp nơi.


      Hình như trong lòng rang bị người ta đào khối, nhưng từ đầu đến cuối cảm thấy đau đớn, Lang Phàm vẫn nghĩ, vậy rốt cuộc là loại tuyệt vọng như thế nào? Cho dù xa cách nhiều năm như vậy, vẫn nhớ ràng như trước.


      Tất cả đây, bà vô tình dấy lên gợn sóng, gợn sóng lại im hơi lặng tiếng mà khuếch đại, bao phủ mọi người, bao phù hi vọng và lương tri cuối cùng của bà thế giới này.


      , cũng từ khắc này bắt đầu biến mất thôi.


      Bà mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đen nhánh trống rỗng, lại giống như muốn dấy lên vòng xoáy khổng lồ.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương


      Chương 150: Đại Kết Cục 3

      ——


      Trời chiều chiếu tia sáng cuối cùng vào mặt Đồng Hoa Triệu, áng mây màu sắc rực rỡ lại có màu của máu, có loại cảm giác rung động lòng người.


      Chiều ta từ từ lui vào phía dưới dãy núi, Đồng Hoa Triệu lại khẽ cong khóe môi lên, mang ánh mắt hả hê mặt, giống như dáng vẻ của người thắng lợi.


      Ở dưới bầu trời, ông ta đột nhiên nghĩ đến số chuyện cũ.


      Nhớ lại bởi vì ông ta lập công mà Mạc Sâm vui mừng ra mặt, trán tuấn kích động cũng toát ra mồ hôi, thoải mái chè chén bởi vì con đường thăng chức của ông ta, hình như còn vui mừng hơn ông ta.


      Hình ảnh chuyển cái, bước chân Mạc Sâm vội vã nhảy xuống từ máy bay trực thăng, chạy thẳng tới bệnh viện, lại gặp phải ám sát đường, súng đạn bắn thủng lỗ thân thể cao lớn uy vũ của Mạc Sâm, xem ra cực kỳ tức cười, mà kinh ngạc nhất chính là vẻ mặt trước khi chết của Mạc Sâm, khi nhìn thấy ông ta xuất .


      Khiếp sợ, hiểu lầm, còn có thể tin.


      Sau đó lại năm kia, vội vã qua từ bên cạnh ông ta, mang theo hương thơm của hoa sơn chi, chính nụ cười ấm áp khi vừa quay đầu lại, để cho từ đó cuộc sống của ông ta tới cũng vội vã, cũng vội vã, chỉ vì truy tìm bước chân của ấy.


      Hình ảnh xoay chuyển lần nữa, còn lúm đồng tiền như hoa của năm đó nữa, mà quỳ gối trước mộ phần Mạc Sâm, khóc đến mức sống chết lại, từ đó lên con đường hoang vắng đơn.


      Đồng Hoa Triệu đột nhiên thở dài lo lắng cái, nhưng biết mình tiếc hận cái gì, lập kế hoạch, mưu lược nhiều năm như vậy, tất cả kết quả, chỉ bởi vì mình Lang Phàm.


      Vậy mà hôm nay, khi bà ở lòng bàn tay ông ta, tim của ông ta vẫn trống rỗng như cũ.


      "Chuẩn bị hôn lễ ngày mai chút thôi." Ông ta thản nhiên phân phó, sau đó xoay người rời , quay đầu lại thấy trời xanh, cổ hơi cứng ngắc, giống như dùng hết hơi sức toàn thân mình.


      Đẩy cửa phòng ra, Lang Phàm dậy rồi, yên tĩnh ngồi ở ghế, hai mắt mở ra, lại trống rỗng đáng sợ.


      "A Phàm."


      "Tôi muốn nghe thấy ông gọi tôi như vậy." Lang Phàm .


      "Vậy bà cho tôi biết tại sao?" Đồng Hoa Triệu đột nhiên hung hãn , sải bước đến trước mặt bà, kéo lấy bả vai bà, lạnh lùng hỏi " ràng là tôi gặp bà trước, tại sao đến cuối cùng cũng là Mạc Sâm cưới bà? Lang Phàm, tôi bà, chẳng lẽ bà nhìn thấy sao?"


      Lang Phàm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ông ta: "Ông hỏi tôi sao?"


      Thân thể Đồng Hoa Triệu đột nhiên run lên, đè tâm tình kích động xuống, trầm giọng : "Có phải trong mắt của bà, trừ Mạc Sâm, có những người khác hay ?"


      "Đúng." Lang Phàm , lại đột nhiên nở nụ cười xa vời: "Phải đúng, trong lòng của tôi còn có Tiểu Kính, còn có Thiệu Đình, còn có con Phục Linh của tôi."


      "Nhưng lại có ông, Đồng Hoa Triệu."


      Đồng Hoa Triệu buông bả vai bà ra, nhắm mắt trầm giọng, che giấu tâm tình gần như sắp hỏng mất của mình: "Ngày mai ——"


      "Tôi gả." Đồng Hoa Triệu vẫn chưa hết lời, Lang Phàm giọng tiếp lời, chậm rãi trần thuật chuyện giống như liên quan đến bà chút nào: "Nhiều năm qua ông làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy, đơn giản chỉ vì tôi, hôm nay đến tình cảnh này, tôi hoàn thành giấc mơ của ông lần, lại thể?"


      "Mơ?" Đồng Hoa Triệu đọc lần, cảm giác lạnh lẽo đánh tới đáy lòng trong nháy mắt, giống như tước đoạt tất cả khí trong thân thể của ông ta.


      "Được, được! Coi như đây là mơ, Đồng Hoa Triệu tôi cũng để cho cả đời bà sống ở trong mơ."


      Bùm ——


      Cửa đập mạnh, tiếng vang vọng lại vang dội ở trong Lang Phàm, bà cười cười, xinh đẹp giống như nhiều năm trước, làm cho người ta thất hồn lạc phách.


      “Tôi sớm sống ở trong mơ, phải cả đời sao?Lang Phàm lại vẫn phụng bồi tiếp.”


      Hôm sau, ánh mặt trời chiếu liên tục mấy tháng cũng tản , mây dên tụ đầu, giống như trận mưa lớn muốn xuống.


      Có người đẩy cửa vào phòng, trong tay ôm áo cười, giầy, đồ trang sức, bông tai. Lang Phàm nghiêng mắt nhìn sang nhưng trong long gợn sóng, giống như tham gia bữa tiệc tầm thường có gì lạ.


      Bà mặc lên áo cưới do Đồng Hoa Triệu tự mình chọn lựa cho bà, tầng lại tầng lụa mỏng màu trắng xếp lên, giống như tiên nữ thuần khiết chín tầng trời, bà nhìn mình trong gương lại hơi hoảng hốt.


      Cũng là nhiều năm trước, dáng vẻ bà hơn 20 tuổi, cũng là ở trong phòng, trước khi sắp kết hôn mấy giờ, bà mặc áo cưới màu trắng, bà mặc chính là màu đỏ chói mắt như lửa nóng, giống như đóa hoa mê hoặc lòng người sắp nở rộ. Bà nhìn Mạc Sâm mặc lễ phục màu trắng, từng bước từng bước về phía ông ấy. Giống như hoàng tử trong cổ tích, mang theo ánh mắt nóng rực nhìn bà , khiến bà cảm thấy cả đời này có thể trôi qua hạnh phúc như vậy.


      Nhưng ý trời trêu người, mấy năm qua, ông ấy chết, lòng của bà cũng chết theo rồi.


      Hôm nay lần thứ hai mặc áo cưới, mặc áo cưới màu trắng mà đời này chưa từng mặc qua, lại giống như loại châm chọc.


      Chỉ là, giống như Đồng Hoa Triệu , đây chính là giấc mơ, giấc mơ kéo dài cả đời.


      “Phu nhân, xin mời!”Nữ quản gia mà nhà họ Đồng mời tới là phụ nữ hơn 40 tuổi, vẻ mặt bà ta lạnh lùng, sau khi nhìn Lang Phàm mặc váy tử tế, trang điểm tốt, giọng điệu cứng nhắc mời bà ra ngoài.


      “Bà cản đường tôi rồi.” Lang Phàm cũng lạnh lùng ra, khi tránh khỏi thân thể cứng ngắc của người phụ nữ, nhàng lướt qua bà ta:”Cho dù trong nội tâm bà rất cam lòng, phải cũng muốn giống con đường của tôi sao? Tề Khai Nhan, lâu gặp.”


      Toàn thân người phụ nữ trung niên đột nhiên run lên, giống như kiềm chế được. Hồi lâu, bà ta mới tìm về giọng của mình, cố làm trấn định :”Phu nhân, thay vì xằng bậy ở chỗ này, bằng sớm tiền sảnh, lão gia vẫn chờ đấy.”


      Lang Phàm cười lạnh tiếng, cũng chọc phá cấm kị của bà ta, liền xoay người rời .Áo cưới màu trắng giống như lượt bọt sóng vỗ vào, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt.


      Tề Khai Nhan, bà cũng quên được người này.


      Năm đó, chính là người này trợ giúp Đồng Hoa Triệu cản Mạc Sâm ở đường vùng sương mù, người phụ nữ này, vì Đồng Hoa Triệu, trước kia ngại phản bội dòng dõi quý tộc của nhà họ Tề trong quân đội, cũng chính là nhà mẹ của bà ta, toàn tâm toàn ý chỉ mong sống bên cạnh Đồng Hoa Triệu.


      Bà ta là người phụ nữ thong minh, cam tâm tình nguyện làm việc cho Đồng Hoa Triệu hơn hai mươi năm, câu oán hận cũng có.


      Mà bà ta hận nhất, cũng chỉ có Lang Phàm bà mà thôi.


      Mà bà, sao hận Tề Khai Nhan đây?


      hành lang có chút yên tĩnh, bà giày cao gót bảy tám cm, phát ra tiếng vang thanh thúy. Trước mặt là cánh cửa, quét sơn hồng, dường như có tuổi, bên trong cửa yên tĩnh như lúc ban đầu, ngoài cửa tiếng chúc mừng ngớt.


      Lang Phàm đứng ở cửa, hít hơi sâu, sau đó tự mình đẩy cửa ra.


      “Đây chính là dâu sao?”


      khí chất.”


      “Thủ trưởng Đồng có phúc khí.”


      Lại có người tinh mắt hô:”Hình như bà ấy là Lang…” Có người kịp thời che kín miệng ông ta, để cho ông ta tránh né họa từ miệng mà ra.


      Đồng Hoa Triệu đưa đôi tay ra, tay của đàn ông tuổi gần 50 cũng có dấu vết gì, trừ mấy vết thương và vết chai lâu năm bên ngoài, còn gì khác. Nhìn đôi tay, cũng cảm thấy người đàn ông trước mắt này còn trẻ.


      “A Phàm, cười cái.”


      Vậy cười thôi.


      Cúi đầu tiếng ở đáy lòng, Lang Phàm liền nở nụ cười, giống như ánh mặt trời chiếu xuống.Sóng biển thái bình, vạn dặm hoa nở, người phụ nữ ngoài bốn mươi, nhưng mặt lại thấy nếp nhăn.


      Đồng Hoa Triệu nhìn bà xinh đẹp như vậy, thất thần, sau đó cũng cười theo.


      Cũng tốt, cũng tốt, cuối cùng ngày lấy được bà cũng đến rồi.


      Người chủ trì lễ nghi chính thức, Lang Phàm lại giống như cái gì cũng nghe thấy.Hình như thời gian qua hồi lâu, lâu khiến cho chân bà thiếu chút nữa cũng tê rần.Sau đó bà nghe thấy Đồng Hoa Triệu :”A Phàm, còn dư lại mấy chục năm, tôi vẫn bà như lúc trước.”


      Có gì đó đeo vào ngón tay, man mát lành lạnh, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, Lang Phàm lại cúi đầu nở nụ cười, giọng kêu:”A Sâm, ông tốt.”


      Tay Đồng Hoa Triệu run lên, muốn lồng chiếc nhẫn vào tay bà nhẫn lại rơi xuống đất,phát ra tiếng vang thanh thúy.


      Có người vội vàng tới nhặt lên, Đồng Hoa Triệu vẫn cười, nhưng nụ cười lại đến đáy mắt. Ông tay cầm chiếc nhẫn rơi xuống lên, tay dùng lực, sau đó đeo ở tay Lang Phàm.


      Tiếng vui mừng đập vào mặt, tiếng vỗ tay ở phía sau giống như đinh tai nhức óc.


      trong ồn ào, đột nhiên có ánh mắt lạnh lẽo sắc bén thoáng , từ phương xa bắn thẳng đến đây, giống như Viên Nguyệt Loan Đao thời cổ khúc xạ.


      Đồng Hoa Triệu cảm thấy cả người sững sờ, tóc gáy giống như đều bị dựng lên, Lang Phàm ở bên cạnh ông ta dáng vẻ vẫn lạnh nhạt lại cười châm biếm như cũ. Mà ít ánh sáng lạnh cũng bắn thẳng về phía Lang Phàm.


      Trong mắt Đồng Hoa Triệu muốn nứt ra, trong nháy mắt ôm lấy Lang Phàm.


      “Á…” Ở trong ồn ào, giọng chậm rãi vang lên Đồng Hoa Triệu nhìn người phụ nữ trong ngực, bà mất nụ cười ấm áp lúc trước, thay vào đó là nụ cười lạnh lùng.


      “A Triệu, đau ?” Lang Phàm nhàng thổi hơi ở bên taiông, sau đó kéo tay của ông ta ra, mà khi Lang Phàm rời khỏi ngực của ông ta rang có thể nhìn thấy bụng Lang Phàm, áo cưới trắng noãn bị máu tươi nhuộm đỏ.


      Triệu.” Đây là giọng của Tề Khai Nhan, bà theo sát Lang Phàm ra ngoài cửa, vội vã mà lên, đúng lúc đỡ Đồng Hoa Triệu sắp sửa ngã xuống.


      Mà lúc này, mọi người mới nhìn thấy, bụng Đồng Hoa Triệucắm con dao găm tính là , đâm thẳng đến cán. Có thể thấy được hung thủ muốn đẩy Đồng Hoa Triệu vào chỗ chết cỡ nào.


      dâu, gương mặt cười lạnh, áo cưới nhuốm máu, đủ đó cũng phải là trò hề.


      “Lang Phàm, tôi giết chết bà.” Trong nháy mắt, Tề Khai Nhan liền lấy ra khẩu súng từ bên hông, muốn xông tới chỗ Lang Phàm, lại bị Đồng Hoa Triệu lạnh lùng ngăn lại. Cặp mắt ông ta đỏ bừng, cũng để ý vết thương của mình, mà là ánh mắt màu đỏ tươi nhìn Lang Phàm, từng chữ từng câu mà hỏi:


      “Bà đồng ý gả cho tôi, chính là vì hôm nay?”


      “Đúng.”


      “Lang Phàm, bà lừa tôi.”


      “Chẳng lẽ ông chưa từng gạt tôi?”


      Đồng Hoa Triệu nhìn người phụ nữ ông gần cả đời ở trước mắt, thế nhưng lúc này cảm thấy vô cùng buồn cười, ông ta cười cười trào phúng:”Cho dù bà tôi, thậm chỉ hận tôi, nếu muốn giết tôi, Lang Phàm, cả đời cũng nghĩ thoát khỏi tôi.”


      “Tôi cũng muốn thoát khỏi ông.” Lang Phàm thản nhiên :”Tôi chỉ muốn, trong cuộc đời này, tôi và ông cùng ở trong địa ngục.”

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương


      Chương 151: Đại Kết Cục 4


      "Bắt lấy người phụ nữ này." Tề Khai Nhan lạnh lùng ra lệnh, gần như chính là ở phút Lang Phàm lời kia, bốn phía đột nhiên xông lên hàng loạt người, người người cầm súng trong tay, mắt lạnh nhìn Lang Phàm liền xông tới.


      "Đứng lại." Đồng Hoa Triệu quát lên: "Tôi còn chưa có chết."


      "Nhưng nếu tiếp tục như vậy nữa, cách cái chết cũng xa." Tề Khai Nhan hung hãn , lúc trước là xinh đẹp động lòng người, từ từ qua , còn dư lại chỉ là người phụ nữ trung niên thê lương gánh vác trách nhiệm.


      "Bắt lấy Lang Phàm, lấy tội danh ám sát chính khách trong quân đội, bắt đưa tòa án quân ."


      "Tề Khai Nhan!" Hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên Đồng Hoa Triệu kêu người tên người phụ nữ này, mà trong nháy mắt đó, Tề Khai Nhan cảm thấy hơi hoảng hốt, giống như cái tên đó rất xa lạ.


      " Điềm, bà ta muốn giết à? Chẳng lẽ còn muốn bỏ qua cho bà ta sao?"


      Đồng Hoa Triệu đột nhiên sững sờ, tầm mắt của ông ta từ từ bắt đầu mơ hồ, bỏ qua cho? Trong cuộc đời này, ông ta từng buông tha cho Lang Phàm sao?


      "A Phàm!" Bên ngoài có thanh truyền đến, tiếng bước chân vội vàng.


      Khóe miệng Lang Phàm đột nhiên lên nụ cười, giống như năm ấy mới gặp gỡ với Mông Kính lúc mùa xuân hoa nở rực rỡ, xinh đẹp khiến cho ông mất hồn phách.


      Bà đột nhiên rút ra cây trâm cài tóc đầu, đối diện ánh mắt đột nhiên kinh hoảng của người nọ, trong giây lát Mông Kính đột nhiên xông tới, đâm vào trong bụng của mình.


      Trong cuộc đời này, cuối cùng là lỗi, chỉ là cũng may, tất cả đây cũng sắp kết thúc.


      Tròng mắt Đồng Hoa Triệu muốn nứt ra, trong bụng giống như dời sông lấp biển trong nháy mắt, ông ta bắt đầu đột nhiên khủng hoảng, vết thương của mình hình như cũng tê dại, ông ta hơi run rẩy tới, tiếp được người phụ nữ chậm rãi ngã xuống.


      "A Phàm ——" Câu này, giống như mớ.


      "A Sâm." Lang Phàm cười hô, hình như nhìn thấy người trong giấc mơ của mình: "Em rốt cuộc nhìn thấy rồi, nhưng từ nay em lại nhìn thấy Tiểu Kính, nhìn thấy con của em rồi."


      "Khụ khụ ——" Lang Phàm đột nhiên ho kịch liệt, máu tươi từ trong miệng của bà ngừng trào ra, giống như mẫu đơn nhuốn máu khiến người ta rung động lòng người.


      Thân thể Mông Kính run rẩy, ông đột nhiên tăng nhanh bước chân, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tay nặng nề đỡ Đồng Hoa Triệu ra, ông ta vẫn nửa nằm mặt đất, vẻ mặt si ngốc.


      Tề Khai Nhan ôm lấy Đồng Hoa Triệu, nhìn đám người si ngốc, rống to tiếng: "Lập tức gọi bác sĩ."


      Trong cánh tay là cảm giác ấm áp, Lang Phàm nghĩ tới như thế.


      Thân thể đột nhiên bay lên , Mông Kính ôm lấy thân thể của bà, vội vàng xông ra ngoài, Tề Khai Nhan thấy thế rống to tiếng: "Ngăn lại!"


      "Ngăn cản em bà ấy!"


      "Bốp ——"


      Mạnh Phục Linh đột nhiên xuất , tiếng mắng đến, người vừa đến, bóng dáng nhanh chóng tiến lên, cái tát hỏi thăm ở mặt Tề Khai Nhan.


      "Đừng tưởng rằng bà già tôi phải tôn trọng bà."


      "Chú Mông, mang Lang ——" nhìn người toàn thân đầy máu này, Phục Linh đột nhiên run rẩy, trong lòng đột nhiên khống chế được đau đớn: "Nhanh chóng mang mẹ cháu bệnh viện."


      Thân thể Lang Phàm đột nhiên cứng ngắc, hình như thể tin được lời trong miệng Phục Linh.


      Mông Kính đáp tiếng, liền muốn ra bên ngoài, mà lúc này đây, Lạc Lịch và Hoa Chân thấy cùng lúc, lập tức hỏi thăm toàn bộ đám người của Tề Khai Nhan.


      "Nơi này giao cho chúng tôi, an tâm ."


      "Được."


      Ôm bà ấy, Mông Kính liền vội vã chạy ra ngoài.


      Ánh sáng chói mắt chiếu rọi ở trong đôi mắt của Lang Phàm, người phụ nữ cho tới bây giờ đều rất kiên cường ít khóc, giờ khắc này cũng khóc.


      "Tiểu Kính, ông nghe —— nghe con bé gọi tôi cái gì sao?"


      "Tôi nghe thấy, con bé gọi bà là mẹ, Mạnh Phục Linh gọi Lang Phàm là mẹ."


      "Bỗng

      Nhiên, tôi muốn chết đấy.” Lang Phàm lẳng lặng , hình như chuyện rất dửng dưng, ai có thể lại biết trong lòng của bà kinh hãi lật ra sóng lớn ngập trời đây?


      “Vậy cũng nên chết.”


      Lang Phàm gì, trong phút chốc Mông Kính cho rằng mình mất , ở trong cuống quít, ông cuối đầu nhìn Lang Phàm, lại thấy bà mặt mày tươi cười, khoé môi cong lên, nhìn trung, hình như suy tư.


      “A Phàm, bà thể chết, có lẽ cho tới bây giờ tôi cũng cho bà biết, tôi tưởng rằng bà biết, bà cũng biết, Mông Kính tôi, bà, cho nên bà thể chết, bà còn có con còn có tôi, bà quên cháu ngoại đáng của mình sao? Cứ như vậy chết rồi, bà qua cùng với Sâm ca, lại vui vẻ sao?”


      Lang Phàm nhíu mày, hình như hô hấp cũng nặng nề, giống như người cực kỳ khổ sở, bà chuyện dứt quãng, lại kiên trì hỏi.


      “Tiểu Kính, ông biết ? ra tôi oán A Sâm, tôi oán ông ấy sớm ném lại mình tôi bơ vơ chỗ nương tựa công việc ở thế giới này, tôi vẫn luôn nằm mơ, trong mơ có A Sâm, có con chúng tôi, người nhà chúng tôi vui vẻ còn sống cuộc sống hạnh phúc ở Provence, nhưng sáng sớm mỗi ngày, tôi đều tỉnh lại, tôi tìm kiếm khắp nơi, hô to khắp nơi, ra là trong biệt thự to như vậy chỉ có mình tôi, loại đáng sợ như thế nào?”


      “Bà đừng nữa, chịu đựng, lập tức đến bệnh viện.”


      “Tôi muốn , nếu , có cơ hội.”


      Mông Kính , Lang Phàm vẫn còn , nhưng bà lại nghe lọt.


      Khoảnh khắc đưa bà vào phòng giải phẫu kia, người đàn ông chưa bao giờ hút thuốc lá trong đời lại đốt điếu, giống như người cha nóng nảy chờ đợi đứa bé ra đời ở ngoài phòng sinh.


      “Tiểu Kính.” Ở phút trước khi vào phòng giải phẫu, Lang Phàm yếu đuối gọi Mông Kính lại.


      Ông cuống quít tới, sợ lãng phí thời gian từng giây từng phút, sau đó đặt lỗ tai ở bên miệng của bà, nghe bà gì.


      “Nếu như, nếu như mà tôi còn sống ra ngoài, gả cho ông được chứ?”


      Sau đó, bà vào phòng giải phẫu.


      Mông Kính sững sờ ở bên ngoài, thuốc lá tay sắp đốt tới ngón tay, mà ai biết ở bên trong khuôn nặt bình tĩnh của ông, nội tâm của ông cũng loạn tứ tung, suy nghĩ ràng.


      --------


      “Còn chưa –“


      “Còn chưa chết sao? Làm sao bà ta còn chưa chết hả? Đúng là tiện nhân sống lâu trăm tuổi! Nhưng chúc mừng bà ta... bây giờ bà ta chết, có thể thoát khỏi danh hiệu tiện nhân này rồi.”


      Đồng Hoa Triệu để ý tới bà ta, có bác sĩ gia đình vội vội vàng vàng đến, Tề Khai Nhan mang theo Đồng Hoa Triệu vào nội thất, lại ra lệnh đoàn người sơ tán đám người.


      “Cứ để cho ông ta được cứu sống như vậy?” Hoa Chân lặng lẽ xuất ở bên người Phục Linh rồi hỏi.


      “Tôi rất muốn ông ta chết đấy.” Phục Linh hung hãn sau đó hai chân đạp đất, hình như cực kỳ khó chịu: “Nhưng lão già kia lại là cha của Đồng Trác Khiêm, coi như bà đây thừa nhận, con mẹ nó ông ta còn là ông nội của Tranh Tranh.”


      Mẹ nó, đây là gia đình gì hả?


      Cha chồng muốn giết con dâu, muốn ép vợ của mình , muốn đoạn tuyệt quan hệ với con trai của mình, quay đầu lại còn bắt cóc cháu trai ruột của mình.


      Tất cả đây đều là vì mẹ của con dâu, trước đó lại giết chồng của mẹ của con dâu, cũng chính là cha của con dâu, làm nhiều như vậy, chính là muốn kết hôn với mẹ của con dâu.


      Từ đó về sau.


      Con dâu là con dâu, cũng là con , con trai là con trai, cũng là con rể, cháu nội là cháu nội, cũng là cháu ngoại.


      Phục Linh cảm thấy hồ đồ.


      nhìn qua, Đồng Trác Khiêm vẫn thấy đột nhiên lại xuất .


      mặc lễ phục tây trang màu trắng, thân hình cao lớn khác thường, diện mạo tuấn, giống như bút tích kiêu ngạo của Thượng Đế, tới trong nắng sớm, phía sau lại mang theo chút xíu mưa phùn rả rích mờ mọt, giống như bôi dầu vào đáy lòng của Phục Linh.


      “Cha của đâu?” vừa mở miệng, chính là làm cho ngươi ta khiếp sợ như vậy, liên quan còn có Phục Linh.


      Sáng sớm hôm nay ăn cái gì à? Sao đầu óc hỏng rồi? Chẳng lẽ tôi ngày hôm qua ăn cái gì, dẫn đến đầu óc dùng tốt rồi hả?


      Nhưng tối ngày hôm qua ăn sườn và củ cải hầm cách thuỷ, còn là tự mình cầm dao, sao lại có vấn đề đây?


      “Thiếu gia, lão gia mời cậu qua.”


      Mà ngay vào lúc này, Tề Khai Nhan đột nhiên xuất , giọng của bà ta hơi khàn khàn trầm giọng , sau đó tay cánh tay duỗi cái: “Thiếu gia, xin mời.”


      “Chờ .”


      Lưu lại những lời này, Đồng Trác Khiêm rời .


      Đây gọi là chuyện gì? Trong lòng đặt mấy con dao găm Thuỵ Sĩ, bên hông giăt hai cây súng lục, Phục Linh buồn bực trong phút chốc, như vậy liền coi như xong rồi hả? Mệt cho còn trang bị toàn thân, nặng chết người.


      Chết người, chết người.


      Nét mặt đột nhiên kinh hoảng chạy ra ngoài.


      muốn thămg Lang Phàm, phải, lập tức, lập tức.


      Nghĩ đến chuyện mình có thể đối mặt kế tiếp, Phục Linh cảm thấy tim cũng muốn nhảy ra ngoài, nghênh đón tin tức của bà, kết quả là Lang Phàm chết hay sống?


      PhụcLinh dám tưởng tượng, cho dù có chút thể típ nhận chân tướng Lang Phàm là mẹ ruột , nhưng Lang Phàm chính là mẹ , thể nào phủ nhận.


      Khi vừa mới biết được, đột nhiên hận người phụ nữ này, hận bà ấy vứt bỏ con ruột thịt của mình, vừa hai mươi mấy năm, thậm chí biết tồn tại của .


      Sau lại, nghe Mạch Thiệu Đình nhiều như vậy, cảm thấy thương tiếc.


      cũng từng trải qua nhiều chuyện tê tâm liệt phế, rung động lòng người như vậy, nhưng so với bà ấy, hoàn toàn tính là gì.


      cũng chỉ hiểu lầm bị người mình thích nhất phản bội mà thôi, mà Lang Phàm cũng mất tình cảm chân thành cả đời, từ đó độc, đơn mờ mịt ở nơi xa xôi, tìm được mục đích trong lòng mình.


      Chạy lâu, lúc này mới thở hổn hển ngừng lại, lại mới phát ra, mình còn biết Mông Kính đưa Lang Phàm đến bệnh viện nào.


      Đôi tay đỡ trán, đuôi mắt Phục Linh đột nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao dừng ở phía ngoài ngôi biệt thự để kết hôn kia.


      Đó phải là xe thể thao của Mông Kính sao?


      Mông Kính cũng phải lại người có chuyện gi quýnh lên liền quên hết mọi việc, chắc là xung quanh đây có bệnh viện, cho nên ông ấy lái xe, trực tiếp ôm Lang Phàm qua rồi.


      Kết quả, Phục Linh tìm kiếm khắp nơi, oán hận nghĩ lại sao mình lưu số điện thoại.


      Chỉ có điều, vẫn tìm được.


      Bệnh viện Thánh mẫu Maria.


      Cũng quản tên kia khó nghe như thế nào, quê mùa như thế nào, lắm miệng như thế nào, dù sao bây giờ Phục Linh có nhiều tâm tư như vậy.


      Vừa xông vào bệnh viện, kéo y tá hỏi.


      “Mới vừa rồi có người đàn ông rất tuấn tú ôm người phụ nữ mặc áo cưới rất đẹp hay có người đàn ông máu me khắp người hay bác sĩ có cấp cứu hay thoạt nhìn dáng vẻ người phụ nữ kia có chuyện gì hay bây giờ khi bác sĩ các người làm nghỉ đúng cần si ngốc ngơ ngác cho tôi biết .”


      Phục Linh lung tung hồi, y tá hôn mê.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương



      Chương 152: Đại Kết Cục 5



      "Rốt cuộc có thấy hay ?" Phục Linh đột nhiên tăng lớn tiếng, dùng sức rống lên tiếng, thần trí y tá mới từ chóng mặt tỉnh táo lại. .


      " có."


      " em ." Khẽ nguyền rủa tiếng, Phục Linh liền vượt qua y tá, trực tiếp nhìn tầng lầu, tới phòng giải phẫu lầu 7.


      Lang Phàm bị thương nặng như vậy, cũng thể làm giải phẫu xong ở trong khoảng thời gian ngắn, vừa rồi bởi vì nóng lòng nghĩ tới điểm này, bây giờ nghĩ lại, nhất định ở phòng giải phẫu rồi, hơn nữa theo thế lực của Mông Kính, làm giải phẫu cho Lang Phàm bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, rất dễ dàng.


      Tiếng giầy lộp cộp thanh thúy ở bậc thang, Phục Linh chưa từng cảm thấy ông trời lừa bịp như vậy, thang máy hư mất, may nhờ tầng lầu cao lắm, theo tốc độ của phút cũng đuổi đến được.


      Mới vừa chạy đến lầu bảy, liền nhìn thấy Mông Kính từ trong khe hở của cửa kia.


      Người đàn ông đều trầm tĩnh lạnh lùng cho tới bây giờ, vào giờ phút này lại ngồi ở phía ngoài phòng giải phẫu, vẻ mặt hơi ảo não mà hút thuốc, giống như nội tâm cực kỳ lo lắng.


      Nếu như còn nhìn ra tâm ý của Mông Kính đối với Lang Phàm, Mạnh Phục Linh cũng còn là Mạnh Phục Linh rồi.


      cất bước chậm rãi tới, bước chân chậm chạp, hình như bởi vì sợ quấy rầy đến Mông Kính, mà có vẻ hơi rón rén.


      "Chú Mông." Chần chừ hồi lâu, Phục Linh rốt cuộc nghĩ ra xưng hô như thế nào với người ở trước mắt này.


      Mông Kính giương mắt vừa nhìn, đột nhiên có chút kinh ngạc : "Sao cháu lại tới đây?"


      Lời ra khỏi miệng, người đàn ông luôn luôn làm việc cẩn thận chưa làm gì sai lại hỏi vấn đề sai lầm.


      "Bà ấy. . . . . . Vẫn khỏe chứ?"


      Mông Kính mím môi, sắc mặt lại hơi trắng bệch: "A Phàm ở bên trong."


      Lúc này tiếng động giống như cũng chợt yên tĩnh lại, Phục Linh nhìn Mông Kính, Mông Kính nhìn Phục Linh, sau đó hai cặp mắt đều nhìn về phía phòng giải phẫu.


      A Phàm, bà thể có chuyện.


      Chỉ mong bà có chuyện gì.


      Hai thanh cũng đồng thời nổ tung ở đáy lòng hai người.


      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Phục Linh cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn, trong cuộc đời này chưa từng cảm thấy chờ đợi là chuyện khủng hoảng như vậy.


      Mà Mông Kính ở bên cạnh , hình như dáng vẻ rất bình tĩnh, nhưng Phục Linh biết, ông ấy bình tĩnh chút nào, thuốc lá trong tay ông ấy điếu lại điếu, cho tới bây giờ cũng chưa từng đứt đoạn, chỉ hơn bốn mươi phút, toàn bộ gói thuốc lá biến thành tàn thuốc.


      ra nội tâm của ông ấy chỉ khủng hoảng thôi.


      Phục Linh nghĩ tới như thế, nhưng cũng câu.


      Đinh tiếng, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ mặc áo choàng dài trắng ra, mà ta vừa ra cửa bước, Mông Kính nhanh chóng đến trước mặt của ta.


      "Như thế nào? Bà ấy như thế nào?"


      Bác sĩ lắc đầu cái, sắc mặt của Mông Kính trắng bệch trong nháy mắt, lại nghe thấy bác sĩ chậm rãi ra: "Đưa đến kịp thời, có gì nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng nhịp tim của bệnh nhân rất yếu, hình như trong tiềm thức muốn tỉnh lại, đợi lát nữa đưa bà ấy đến trong phòng chắm sóc đặc biệt, hai người sắp xếp chút thôi."


      Bác sĩ rồi, nhưng Mông Kính vẫn còn ngây ngốc tại chỗ.


      Trong tiềm thức bà ấy muốn tỉnh lại, tại sao muốn tỉnh lại? phải bà ấy tại bà ấy đột nhiên muốn chết sao? Bà ấy muốn con hơn hai mươi năm mới xuất ở trước mặt bà ấy, kêu bà ấy tiếng mẹ.


      Sau đó, sau đó là khắc cuối cùng khi bà ấy gần tới phòng giải phẫu, kéo tay của ông.


      "Nếu như, tôi sống ra ngoài, gả cho ông được chứ?"


      Tại sao tại, ràng có nguy hiểm tính mạng, bà lại chịu tỉnh lại đây? Là sợ phải thực cam kết của mình sao?


      Mông Kính đột nhien cười trào phúng, xoay người trực tiếp tiến vào phòng giải phẫu, tự mình đẩy Lang Phàm ra.


      A Phàm, cho dù bà lừa tôi, an ủi tôi cũng tốt, cuối cùng tôi vẫn nguyện ý tin bà, cho dù bà muốn hết lòng tuân thủ, dù sao tôi vẫn theo bà.


      Phục Linh đột nhiên cảm giác loại gọi là thích đập đồ vào mặt.


      Có chua xót, có khổ cực, có lo lắng, nhưng cũng có hạnh phúc, có thỏa mãn, hề tính toán tất cả, tâm bị gò bó.


      Mông Kính Lang Phàm, có lẽ từ vài chục năm trước đến bây giờ chưa từng thay đổi.


      Phục Linh đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, suy nghĩ năng lượng tình gì kiên trì lâu như vậy, cho dù người phụ nữ kia gả cho người khác, sinh đứa bé, có lẽ đầu óc còn hơi bệnh, mà tâm người phụ nữ kia cũng chết ở rất nhiều năm trước, sao ông ấy còn có thể kiên trì lâu như vậy?


      Đồng Hoa Triệu là tranh đoạt, là phá hủy, bất chấp tất cả mưu và đoạt lấy.


      Mà Mông Kính, ông ấy là bảo vệ, chỉ cần nhìn bà ấy hạnh phúc, yên lặng nhìn bà ấy là tốt rồi.


      Phục Linh có phần kính nể ông ấy, người đàn ông như vậy đáng giá để tất cả những người từng phải kính nể.


      chậm rãi tới,cũng giúp Mông Kính, sau đó nhàng : “Chú Mông, ra mẹ cháu rất hạnh phúc, bởi vì bà ấy có người đàn ông yên bà như vậy.”


      Toàn thân Mông Kính đột nhiên run lên, thân thể cương cứng, sau đó ông nhếch miệng cười cười: “Yên A Phàm, là chuyện tốt đẹp nhất trong đời chú.”


      “Vâng.”


      Như nam sinh tuổi thổ lộ, ánh mắt Mông Kính dịu dàng nhìn Lang Phàm: “Nếu như ban đầu, sớm chút tốt hơn rồi.”

      “Chú Mông, khi mới bắt đầu đều thể dự liệu tất cả mọi chuyện thế giới này, sau này phải dựa vào chính mình thay đổi tất cả mới phải, giống như mang về cây từ sa mạc, có vài người biết thể nuôi sống, lại phí hết tâm tư để nuôi sống, thời gian, tinh lực thậm chí tiền bac, coi như nuôi sống cũng sớm có dự liệu, nhưng nếu như nuôi sống sao? loại vui mừng và thỏa mãn như thế nào đây?”


      Mông Kính ra lời.


      Nhiều năm như vậy, ông dám vượt qua giới hạn, ông cảm thấy chỉ cần nhìn Lang Phàm sống khỏe mạnh là tốt rồi, thèm nghĩ đến những thứ khác nữa, mỗi đêm khi bà ấy mộng du theo bà ấy, sau khi bà ấy ngủ giúp bà ấy đắp chăn, vì bà ấy mà từ chối chức vụ trong quân đội, dứt khoát đến đất nước xa xôi làm việc.


      là làm việc bằng là bảo vệ Lang Phàm.


      Mà nhiều năm qua, ông chưa bao giờ hối hận.


      “Tiểu Kính, trời lạnh rồi, nên mặc thêm quần áo.” Đó là khi ông ròi khỏi Provence, phải địa phương rất lạnh.


      Lần đầu tiên bà ấy chủ động rời khỏi thị trấn xinh đẹp đó, mặc sườn xám màu tím hoa văn hình mây tìm đến ông, đưa cho ông cái áo khoác ấm áp chống lạnh.


      Cuộc đời này ông chưa từng cảm thấy thảo mãn như thế, giống như chuyện và vật tốt đẹp nhất đời này đều đập vào đỉnh đầu của ông, để cho ông vui mừng mà quên hết tất cả.


      Cho dù ông đến chỗ dưới mười mấy độ, mặc quần áo chưa tính là rất dày mà bà ấy đưa, Mông Kính cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.


      là kỉ niệm ấm áp.


      Ông cúi đầu nhìn Lang Phàm nhắm mắt lại, sắc môi và sắc mặt trắng bệch như nhau.


      Sau khi đưa Lang Phàm vào phòng chăm sóc đặc biệt, Mông Kính yên lặng ngồi ở bên giường , mắt nhúc nhích nhìn Lang Phàm, hình như muốn khắc dáng vẻ bà ấy vào trong đầu của mình.


      “Đời này A Phàm luôn như ý.” Ngồi bên cạnh Phục Linh, Mông Kính đột nhiên , sau đó lời đột nhiên chuyển đề tài cái: “Thiệu Đình vẫn khỏe chứ?”


      “Cha cháu khá tốt.”


      “Những năm nay ông ấy cũng cực khổ.”


      Phục Linh suy tư chút : “Cha cháu có thể cảm thấy khổ cực chút nào, ông ấy đối đãi với cháu như con ruột vậy, có so sánh giữa con ruột và con nuôi, cháu chính là con của ông ấy, ai có thể phủ định.”


      “Thiệu Đình đảm đương nổi lời của cháu.”


      “Chú Mông,” Phục Linh đột nhiên hỏi “Cháu có thể hỏi chú chút, chả ruột cháu là người như thế nào sao?”


      “Cháu Sâm hả?” Mông Kinh đột nhiên cúi đầu nở nụ cười trong ánh mắt bắt đầu lên vẻ kính nể.


      “Ông ấy là hùng, ít nhất ở trong cuộc đời chú, chú chưa từng gặp qua người nào có năng lực và sức quyễn rũ đều nổi bật như vậy, A Phàm ông ấy, chú cũng cảm thấy kỳ lạ.”


      Hình như đánh giá rất cao rồi, Phục Linh nghĩ kĩ, hình như cha cũng đánh giá rất cao cha ruột đấy.


      “Người khác đều thế gian này có ai thập toàn thập mỹ, nhưng A Sâm chính là người đàn ông thập toàn thập mỹ.” Đây là Mạnh Thiệu Đình đánh giá Mạc Sâm.


      “Cháu ra ngoài chuẩn bị cơm cho chú.”


      “Được.” Mông Kính cũng cự tuyệt.


      _________________________________


      “Bà ấy hận tồi.” Đồng Hoa Triệu dùng giọng khẳng định , ông nhìn con trai của mình đứng đối diện, ánh mắt thản nhiên bình tĩnh, vết thương vừa mói được băng bó tốt, còn có máu chảy ra ngoài, sắc mặt Đồng Hoa Triệu tái nhợt, vẻ mặt lại lạnh lùng.


      Đồng Trác Khiêm đứng ở trước người ông ta, lắc đầu cái: “.”


      Vẻ mặt Đồng Hoa Triệu thay đổi cái: “Tại sao?”


      “Ông từng dạy tôi, là làm người ở vị trí cao vĩnh viễn thể hỏi người khác tại sao, mà tôi, trả lời vấn đề của ông phạm sai lầm, tôi chỉ muốn xác nhận mấy chuyện.”


      Đồng Hoa Triệu nhắm hai mắt lại, hình như ngầm cho phép.


      “Eric là người của ông sao?”


      “Đúng.”


      “Ông sắp xếp để Phục Linh bị bắt cóc đúng , mục đích chính là muốn cho Phục Linh gả cho tôi.”

      “Tôi muốn hỏi ông tại sao, nhưng lại thể hỏi.”


      Khóe môi Đồng Hoa Triệu giật giật, bắt đầu chậm rãi : “ làm ra lời đồn đó, Mạnh Phục Linh vĩnh viễn xuất ở dưới mí mắt của ta.”


      Đồng Trác Khiêm cười lạnh tiếng, sau đó im lặng xoay người sang chỗ khác.


      “Tôi rất muốn hận ông, nhưng ông để cho tôi lấy được Phục Linh, tôi lại nên cảm ơn ông, cha.” gọi tiếng, sau đó xoay người rời . “Tự mình giải quyết cho tốt.”


      Nghe xưng hô lâu này, Đồng Hoa Triệu đột nhien cảm thấy trong lòng có loại cảm giác khác thường, nhưng biết diễn đạt ra ngoài như thế nào, đợi đến khi ông lấy lại tinh thần, Đồng Trác Khiêm rồi, mà Tề Khai Nhan đứng ở cửa.


      Triệu.”


      “Tôi mệt mỏi, bà cũng vất vả cả ngày, nghỉ ngơi , tôi muốn yên tĩnh.”


      “Được.”


      Xoay người rời , ánh mắt của Đồng Hoa Triệu mơ hồ.


      Nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối Tề Khai Nhan chưa từng thay đổi, vẫn coi Đồng Hoa Triệu là trời trong lòng bà, ông ta gì, bà ta liền tin cái đó, ông ta bảo làm cái gì, bà ta liền làm cái đó, câu oán hận.


      cầu thang, sắc mặt Tề Khai Nhan đột nhiên nặng nề, Triệu, cho dù lần này tôi dựa theo suy nghĩ trong lòng mà làm việc, nhưng Tề Khai Nhan vẫn chỉ vì .


      Đột nhiên, đáy mắt bà ta lóe lên ánh sáng sắc bén, nham hiểm.


      Bà ta tới chỗ người áo đen ở ngoài cửa, phân phó. “Lập tức tăng thêm người, bảo vệ này, cho bất kỳ ai vào.”


      Mà bà ta.


      Còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Editor: tử đinh hương


      Chương 153: Đại Kết Cục (thượng)

      Ánh mặt trời đầy sức sống, tất cả đều tốt.


      Mạnh thiếu gia nhìn người xa lạ quen thuộc trước mắt, cảm thấy khó tin.


      Đẹp trai như vậy, cao lớn như vậy, uy vũ như vậy, như vậy, như vậy. . . . . .


      ngắn lại, tóm lại, là tốt rồi, tốt.


      Tình cảnh này giống như cảnh tượng trong phim truyền hình mà mẹ mình xem ngày ngày.


      Người cha thất lạc nhiều năm đột nhiên xuất ở trước mặt của cậu.


      Mạnh thiếu gia bẹt cái miệng nhắn, đột nhiên cảm thấy uất ức, giống như dâu xoay người sang chỗ khác, để ý tới Đồng Trác Khiêm.


      "Tranh Tranh. . . . . ." Đồng Trác Khiêm khẽ hô, sợ thanh của mình hù dọa đứa bé, thấy đứa bé vẫn để ý tới như cũ, liền tiến lên bước rồi bế Tranh Tranh lên, dụ dỗ : "Con nên tức giận có được hay ?"


      "Vì sao con phải tức giận?" Tranh Tranh hỏi ngược lại, dáng vẻ ai bì nổi, cực kỳ giống bộ dáng Đồng Trác Khiêm trước kia.


      "Giận cha tới gặp con nhiều năm như vậy."


      chưa dứt lời, lửa giận trong lòng Mạnh thiếu gia lại bùng lên, khua lên cá quai hàm hầm hầm liền từ người của Đồng Trác Khiêm xuống, ngón tay út mập mạp chỉ Đồng Trác Khiêm .


      "Cha có biết nhiều năm như vậy mẹ con có bao nhiêu khổ cực hay ? Cha có biết nhiều năm qua bởi vì con có cha nên chịu nhiều chèn ép ở trường học hay ? Cha có biết mỗi ngày mẹ con đều làm cả ngày đêm để nuôi con hay , cha có biết mỗi đêm mẹ con đều vá quần áo rách nát của con ở dưới ánh đèn lờ mờ hay , cha có biết Tiểu Xuân cách vách thầm mến mẹ con rất lâu hay , nhưng mẹ con vẫn luôn đồng ý ? Qua nhiều năm như vậy. . . . . ." Mạnh thiếu gia đột nhiên dừng chút, giống như lúc này mới phát ra lời thoại đúng.


      "Ai là Tiểu Xuân?" Đồng Trác Khiêm từ mới bắt đầu đau lòng bởi lời của Tranh Tranh từ từ trở nên hoài nghi, sau đó là lạnh lùng, sau đó đủ loại ánh mắt vẻ mặt đúng nhìn Tranh Tranh.


      Trong lòng Mạnh thiếu gia báo động hồi, hận thể đụng đầu vào tường cái, rất muốn tìm chết.


      theo mẹ xem phim truyền hình lâu như vậy, cậu chẳng những say mê sâu trong đó, ngay cả lời thoại cũng nhớ như vậy sao?


      "Tranh Tranh, con. . . . . ."


      "Đồng thiếu gia, xong." Bên ngoài đột nhiên có người vội vã xông vào Tân Hà Uyển, đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ hình như chạy rất gấp.


      Đồng Trác Khiêm lập tức cảm thấy lo lắng trong lòng, quay đầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi hả?"


      "Đồng lão gia, Đồng lão gia tự sát ——"


      " thể nào!"


      ——


      " thể nào!" Mạc Thiển Thiến đứng lên từ ghế salon, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, có chút huyết sắc nào, bà nhìn người báo tin trước mắt, đột nhiên lạnh lùng quát.


      "Tuyệt đối thể nào, ông ấy là người kiêu ngạo như vậy, ông ấy làm được loại chuyện như vậy!"


      Nhưng, coi như đầu lưỡi tin thế nào, có thể nhìn dáng vẻ người báo tin trước mặt, Mạc Thiển Thiến cũng khỏi tin mấy phần, mà khi người báo tin ra chuyện.


      Mạc Thiển Thiến hoàn toàn tin.


      "Tề Khai Nhan đến bệnh viện muốn ám sát Lang Phàm, Lang Phàm trọng thương bây giờ ở phòng giải phẫu, Tề Khai Nhan bị đánh gục tại chỗ, mà tin tức Lang Phàm chết truyền đến chỗ ở của nhà họ Đồng."


      Chỉ thoáng Mạc Thiển Thiến giống như toàn thân có sức lực, lập tức ngã ở ghế sofa, lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.


      "Tôi vẫn muốn tin tưởng. . . . . . Nhưng cuối cùng chuyện kia vẫn là về Lang Phàm đó." Mạc Thiển Thiến cúi đầu nỉ non, Đồng Hoa Triệu vì Lang Phàm làm nhiều chuyện mất hết tính người như vậy, hơn nhưng huống tánh mạng của mình đây?


      ——


      Thời gian trở về năm giờ trước đó.


      Sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện trong nhà, Tề Khai Nhan bắt đầu lái xe của mình lao nhanh tiến về phía bệnh viện Maria, vẻ mặt của bà ta lạnh lùng, mang theo liều lĩnh điên cuồng, sau hồi lâu, bà ta cười lạnh tiếng, tốc độ xe tăng nhanh trong chốc lát.


      Sáu giờ sáng, sắc trời bắt đầu sáng dần.


      Y tá đẩy xe tiến về phía phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.


      Lúc ngang qua thang máy, sắc mặt ấy đột nhiên hoảng sợ kịch liệt, bóng người phụ nữ trung niên sắc mặt dữ tợn cửa thang máy màu bạc trắng, ấy cảm thấy đột nhiên cổ đau nhói, trong nháy mắt nên cái gì cũng biết.


      Nhanh chóng đổi quần áo người y tá, vẻ mặt Tề Khai Nhan tỉnh táo, học y tá bước đến, tới phòng của Lang Phàm.


      “Cộp cộp------“ giống như tiếng chuông tử vong.


      Bên trong có tiếng bước chân rất truyền ra, cửa mở, liền tháy gương mặt Mông Kính hơi tiều tụy thể diện.


      “Xin chào, tôi tới đổi thuốc.”


      Mông Kính nhìn kỹ bà ta chút, cảm thấy có gì đó đúng, liền tránh bước chân nhường cho y tá tiến vào.


      Lúc này Tề Khai Nhan mới nhìn thấy Lang Phàm.


      Mặc dù vẫn chưa tỉnh lại, nhưng xem ra sợi tóc của bà ta nhàng khoan khoái khác thường, mặt mũi như ngọc, cũng dính vào chút bụi bẩn, Tề Khai Nhan đột nhiên cảm thấy hận, bà biết người phụ nữ này rốt cuộc có chỗ nào tốt? Tại sao nhiều người bà ta đều chết sống lại như vậy, là Mạc Sâm, là Mông Kính, ngay cả Đồng Hoa Triệu cũng thế, mà năm đó trong bốn người xuất sắc của thủ đô, có ba người bà ta, người khác vẫn là người có chung huyết thống với bà ta, vậy làm sao có thể làm cho lòng người sinh ghen tỵ ?


      Mông Kính cũng hơi mệt mỏi, mấy ngày liên tiếp ngủ nghỉ, cho dù thân thể ông khá hơn nữa, cũng có phần chịu đựng được nữa, ông nhìn y tá khom lưng, rút ống tiêm ra, làm tất cả chuyện y tá nên làm, cũng có gì khả nghi, nhưng bởi vì mệt mỏi, tính cảnh giác của ông cũng hạ thấp hơn.


      Mà cũng hính là trong khoảnh khắc đó, ánh sáng ra, Mông Kính cảm thấy hơi lạ, thanh dao găm sáng loáng đột nhiên xuất ở trong tay y tá, sắp cắm vào ngực Lang Phàm.


      Tròng mắt Mông Kính muốn nứt ra, trực tiếp xông lên, giống như dùng toàn bộ sức lực người, muốn đẩy giường bệnh chế tạo đặc biệt ra.


      Thời điểm buổi sáng, Đồng Hoa Triệu từ từ tỉnh lại, sắc mặt của ông ta vẫn rất yếu ớt trắng bệch như cũ, sắc môi tái nhợt giống như sắp chết, ông ta cảm thấy rất khát, ho khan cái, ông ta liền hô: “A Nhan.”


      ai trả lời ông ta.


      “A Nhan.”


      Ông ta gọi Tề Khai Nhan, bà ta cũng trả lời ông ta.


      Ông ta đột nhiên cảm thấy trong lòng có bất an mãnh liệt xông lên đầu, ông ta tăng độ lớn thanh kêu, vẫn có ai đáp lại ông ta như cũ, lo lắng hình như càng thêm mãnh liệt, bắt đầu từ năm năm trước, năm trước Tề Khai Nhan liền bắt đầu, Tề Khai Nhan vẫn gần ông ta, chỉ cần khi ông ta phải cần, bà ta xuất , nhưng bây giờ đột nhiên thấy bà ta, điều này đại biểu cái gì?


      Bỗng nhiên ông ta nghĩ tới Lang Phàm, nhớ lại người phụ nữ như gió thổi qua cuộc đời ông ta, mang theo rất nhiều hạt bụi rơi xuống, vào cuộc sống của ông ta, lại lặng lẽ rời , lưu lại hình ảnh lần đầu tiên ông ta gặp bà ấy mà cắt bỏ hết được.


      Từ sau khi có người thay nước truyền buổi sáng có người cho ông ta, còn người đến, ông ta cảm thấy đầu đột nhiên choáng váng, từ trước tới nay, ông ta đều làm việc thận trọng nhiều năm, rốt cuộc ông ta phát có gì đó đúng, nhưng cho tới bây giờ tất cả đều là uổng công.


      Có người mặc bộ tây trang thẳng tắp màu đen, chuyển động xe lăn đến gần, nhìn khuôn mặt dần dần già yếu thể tả, chậm rãi nở nụ cười.


      Bên trong nụ cười có tang thương, có đau đớn tiêu tan nhiều năm.


      “Ông, vẫn khỏe chứ?” thanh kia, hẳn là dịu dàng thiếu chút nữa làm cho người ta muốn say.


      là ai?” Ông ta di chuyển đôi môi hồi lâu, mới chắp vá xong chính ba chứ.


      “Người tìm ông đòi mạng.” Lời êm ái rơi xuống, ông ta lại cảm thấy đầu ngày càng mê man, giống như kiềm chế được.


      Giữa mơ hồ, ông ta nhìn thấy hai chân người phụ nữ trống rỗng, ngồi liệt ở xe lăn, cổ dài cao cao nhìn lên, giống như tư thế cường giả ( người mạnh mẽ kiên cường) ai bì nổi.


      Trong cuộc đời này, tính toán bày ra mưu, hại vô số người, cuối cùng ở khăc cuối cùng này bình tĩnh hơn mấy phần, ánh mắt của ông ta từ từ phủ tầng sương trắng, ông ta thấy đầu Lang Phàm cài đóa hoa hướng dương, vẻ mặt hài hước với bà ấy, sau đó tim của ông ta lơ lửng ở trong vô định, hoàn toàn đắm chìm, vùi lấp mấy chục năm, cũng đập lên nữa.


      Ông ta nhìn thấy Mạc Sâm cầm dao găm sáng loáng trong tay, thất vọng cắm vào lồng ngực của ông ta, máu tươi giống như suối nước phu mạnh ra ngoài, giống như suối nước tuyệt vọng, sinh sôi ngừng.


      Ông ta thấy đôi mắt đẫm lệ mông lung của Mạc Thiển Thiến, tố cáo tất cả đúng trong cả đời của ông ta.


      Ông ta thấy con trai của mình, từ đầu tới cuối đứa con trai này đều cười lạnh đối với người khác, rốt cuộc cũng cười lạnh với ông ta lần.


      Trong cuộc đời này, giống như sai lầm ngừng, nhưng ông ta chưa bao giờ hối hận.


      Bởi vì trong lầm lỗi có bà ấy.


      Thời gian qua từng chút , ý chí của Đồng Hoa Triệu càng ngày càng yếu , sau đó chậm rãi tiêu tan, cuối cùng hóa thành cổ tay vung cái, buông tay khỏi nhân gian.


      Cuối cùng này, tất cả cội nguồn tội ác, tiêu tan.


      “A Kiệt, cuối cùng em báo thù cho ......”


      ________


      Nhưng đó là giường chế tạo của bệnh viện, coi như Mông Kính dùng hết toàn lực, nhưng chỉ dời chút, dao găm vững vàng cắm bào bả vai và giữa lồng ngực của Lang Phàm, Tề Khai Nhan hung hăng cắm vào, hung hăng rút ra, ngoài phòng bệnh có tiếng giày cao gót, Phục Linh trở lại.


      Cũng thể bị chậm trễ nữa, nghĩ như vậy, Tề Khai Nhan đột nhiên lộn thân thể, đá cước vào bụng Mông Kính, sau đó cầm dao găm hung hăng nhắm ngay Lang Phàm lần nữa.


      “Bà tám kia.”


      Người chưa tới, tiếng tới trước.


      Phục Linh nhìn cảnh tượng đó, tròng mắt muốn nứt ra, bỏ đò tay xuống, khi nhìn thấy vết thương Lang Phàm run rẩy ngừng ưa máu, tròng mắt hoàn toàn đỏ, sau đó thân thể bay lên, liền đá ở người Tề Khai Nhan.


      Tập trung toàn bộ tinh thần muốn giết Lang Phàm nên Tề Khai Nhan kịp phòng bị nữa, bị Phục Linh cước vào lưng, tiếng xương sống lưng gãy lìa thanh thúy truyền vào trong tai bà ta, bà ta lại hoàn toàn thèm để ý, liều mạng muốn giết Lang Phàm


      “Pằng-------“ Tiếng súng vang lên, tay cầm dao chỉ cách ngực Lang Phàm tấc, sau đó dừng lại ở trong phút chốc.


      Mông Kính cầm súng trong tay, vẫn còn bốc khói lên.


      lưng của Tề Khai Nhan có lỗ, run run chảy máu, sau đó bà ta mang theo tất cả cam lòng trong cuộc đời này nặng nề ngã xuống.


      Mà lúc này, có người chậm rãi vào phòng bệnh, xe lăn, nhàng .


      “Đồng Hoa Triệu chết rồi.”


      thể nào.” Người phụ nữ sắp chết giống như hồi quang phản chiếu, hơi sức toàn thân đều tới đây, đụng ngã Thịnh Lan vừa mới tới trước mặt.


      thể nào, thể nào.”


      Thịnh Lan cười nhìn bà ta, giống như nhìn con kiến hôi bé: “Chờ bà xuống, bà biết.”


      Nụ cười của ấy, hẳn là Phục Linh chưa từng thấy quá, lạnh lẽo kì lạ.


      Phục Linh nhắm mắt lại, mặc kệ người khác có tin hay , dù sao tin.


      Đối mặt với kẻ thù nhiều lần muốn hại chết như vậy, sau khi biết được tin tức ông ta chết, kích động chút nào, chẳng qua là trong lòng cảm thấy nặng nề, tại sao nặng nề?


      Là bởi vì Đồng Trác Khiêm sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :